Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc
Tác giả: Chung Tư Cố
Tình trạng: Đã hoàn thành




Sau khi xuyên vào sách, ta trở thành mẹ kế của nữ chính.

Nam nhân ta tái hôn tên là Lâm Như Hải.

Vậy nên, con gái riêng của phu quân ta chính là vị tiểu thư nổi tiếng tài hoa hơn người, mệnh bạc như giấy Danh Châu tiên tử - Lâm Đại Ngọc.

Trích đoạn:

Xuyên không đã hơn mười ngày, ta không dám nói nhiều, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ cả nhà già trẻ lớn bé, trai gái đều nhận ra ta có điểm khác lạ.

Vì vậy, khi nghe nói có bà mối đến cửa mai mối, ta - một bà cô ế thời cổ đại - gần như lập tức muốn đồng ý ngay.

Kệ đi! Cứ gả trước rồi tính, nếu sau này có sơ hở gì thì cũng không sợ, cứ nói danh tiếng khi còn ở khuê phòng là giả tạo hết.

Dù sao chuyện mượn xác hoàn hồn này ta cũng không gánh nổi!
 
Chương 1


Xuyên không đã hơn mười ngày, ta không dám nói nhiều, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ cả nhà già trẻ lớn bé, trai gái đều nhận ra ta có điểm khác lạ.

Vì vậy, khi nghe nói có bà mối đến cửa mai mối, ta - một bà cô ế thời cổ đại - gần như lập tức muốn đồng ý ngay.

Kệ đi! Cứ gả trước rồi tính, nếu sau này có sơ hở gì thì cũng không sợ, cứ nói danh tiếng khi còn ở khuê phòng là giả tạo hết.

Dù sao chuyện mượn xác hoàn hồn này ta cũng không gánh nổi!

Đương nhiên, bề ngoài vẫn phải tỏ ra e lệ một chút, ta nắm chặt khăn tay, rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Mẹ, con không gả, con muốn ở bên cạnh cha mẹ, hầu hạ cha mẹ cả đời."

Mẹ: "Thôi đi thôi đi, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ hả? Bây giờ còn có người đến cưới con làm vợ kế, một hai năm nữa thì chỉ có người đến cưới con làm người chôn cùng thôi!"

Ta: "Vâng, vậy con gả."

Xem mắt thì phải xem, nhưng ta cũng không phải hạng người gì cũng ưng.

Nếu gả đi mà sống không bằng ở nhà, chi bằng ta giả vờ rơi xuống nước sinh bệnh, ốm nặng một trận rồi mất trí... à không, là mất trí nhớ vậy.

Ta cùng mẹ đến hoa viên, nghe bà mối ngoài bình phong thao thao bất tuyệt: "Chàng trai này chín chắn, ổn trọng lại biết thương người!"

Ta đáp: "Ồ, vậy chẳng phải lão già rồi sao?"

Bà mối lại nói: "Người này nặng tình trọng nghĩa, lại rất đàng hoàng!"



Ta cười khẩy: "Chắc hẳn đến giờ vẫn còn vương vấn ánh trăng sáng chứ gì?"

Bà mối có vẻ mất kiên nhẫn: "Không thể nói chuyện được nữa rồi, cô nương tuổi cũng không còn nhỏ, ta đã mai mối cho cô bao nhiêu người rồi, cứ mãi kén cá chọn canh như vậy, rốt cuộc cô muốn gì?”

“Lâm đại nhân là tuần diêm ngự sử, muốn cưới vợ kế, người xếp hàng dài đến tận ngoài thành Dương Châu! Cô nương sao còn kén chọn?"

Ta ngắt lời: "Chờ đã, ai cơ?"

Bà mối đáp: "Tuần diêm ngự sử Lâm đại nhân đó!"

Hay lắm! Lâm Như Hải, đệ nhất đại phú hào ẩn danh trong Hồng Lâu Mộng, lại còn là chàng trai kim cương độc thân, mấu chốt hình như là... yểu mệnh!

Nếu ta gả cho hắn, chẳng phải một bước lên tiên, thăng quan phát tài lại thành quả phụ hay sao?

Vừa được làm phu nhân cáo mệnh, vừa được hưởng tất cả gia tài, lại còn được sống tiêu d.a.o tự tại?

Nghĩ đến đây, ta lấy khăn tay che mặt, lệ nóng tràn mi.

Ông trời ơi, đất mẹ ơi! Cuối cùng chuyện tốt cũng đến lượt con rồi!

 

Đương nhiên, sự việc chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.



Xét cho cùng, ta chỉ là kẻ xui xẻo đang xuống lầu lấy đồ ăn thì bước hụt té lầu, xuyên không mà còn chẳng có nổi cái lý do bi thảm như bị người ta g.i.ế.c hại hay cắm sừng.

Tuy ta là con gái út Thẩm gia, được cha mẹ và các huynh tỷ yêu thương hết mực, nhưng sau khi sai người dò la kỹ càng về tình hình của Lâm Như Hải, mẹ lại lo lắng nói:

"Lâm Như Hải này có tài, có sắc, lại có tiền đồ, nhưng nghe nói hắn rất mực yêu thương thê tử quá cố, từ khi nàng ấy mất, đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn luôn u sầu. Lần này, chính là người trong tộc Lâm gia sợ hắn quy tiên, gia tộc sa sút nên mới muốn cưới con làm vợ kế để xung hỷ đó."

Mẹ nói thẳng: "Nếu không phải vì hắn mang bệnh trong người, ta thật sự muốn con gả lắm. Lâm Như Hải và thê tử quá cố chỉ có một đứa con trai, nuôi đến hai ba tuổi thì qua đời, hiện giờ chỉ còn một đứa con gái, cũng đã gửi về nhà ngoại nuôi dưỡng. Sau này tìm cho con bé một mối hôn sự tốt là được rồi... Thật sự là rất thích hợp, chỉ tiếc..."

Ta vội vàng đáp: "Không tiếc, không tiếc, cứ như vậy đi, con gả!"

Không phải vì Lâm Như Hải, mà vì nữ chính trong truyền thuyết - Lâm Đại Ngọc, ta cũng phải gả!

Ai mà chẳng muốn tận mắt nhìn thấy nữ chính chứ?!

 

Ban đầu ta nhắm đến nữ chính mà đến.

Nghĩ đến Lâm Đại Ngọc bây giờ tuổi còn nhỏ, chỉ cần ta làm mẹ kế đừng quá tệ, chơi trò chơi nuôi dưỡng cũng thú vị.

Ai mà lại không thích một cô nương thông minh lanh lợi lại có chút kiêu ngạo chứ?

Thế nhưng, điều ta không ngờ tới là, còn chưa gặp được tiểu nữ chính, ta đã bị người cha ba mươi mấy tuổi - chàng trai kim cương độc thân của nàng ấy - thu hút mất rồi.
 
Chương 2


Nói thật lòng, trước kia ta không hiểu vì sao có người thích lão nam nhân, chẳng lẽ cún con không đáng yêu sao?

Nhưng ta vạn vạn không ngờ tới, xuyên vào trong sách, ta lại có thể gặp được mỹ nam như vậy.

Nam nhân trước mặt... à không, phải nói là nam nhân ở phía đối diện tấm bình phong dường như tự tỏa ra ánh hào quang, ngũ quan tuấn tú, mang theo vẻ đẹp trai chín chắn và khí chất ung dung.

Ta vội lấy tay áo che miệng, lau đi dòng nước miếng đang chảy xuống, sau đó mới nở một nụ cười đoan trang, khẽ hành lễ với hắn: "Lâm đại nhân."

Hắn khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm: "Mạo muội mời Thẩm cô nương đến đây, là muốn nói rõ với cô nương đôi điều."

Ta nghiêm túc lắng nghe: "Lâm đại nhân xin cứ nói."

Lâm Như Hải quả thật rất thành thật: "Ta và thê tử quá cố tình cảm sâu nặng. Nàng ấy đã qua đời nhiều năm, trong nhà không có ai quán xuyến, mọi việc trong ngoài đều hỗn loạn.”

“Ta vốn không có ý định tái giá, cũng đã gửi con gái duy nhất đến nhà ngoại.”

“Nhưng những năm gần đây, ta phát hiện nhà ngoại cũng có chút vấn đề, nên muốn đón con bé về bên cạnh dạy dỗ. Nhưng ta phải làm quan xa nhà, trong phủ không có ai, ta lo người trong tộc nhúng tay quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến con bé, nên mới muốn cầu cưới Thẩm cô nương làm mẹ kế của Ngọc Nhi, dạy dỗ con bé lễ nghi và lo liệu việc nhà."

Lâm đại nhân nói một hồi, đại ý là ta, người mẹ kế này, chẳng qua chỉ là một công cụ, chủ yếu là để hắn bảo vệ con gái.

Thật lòng mà nói, nghe vậy cũng hơi buồn.



Nhưng... việc này thì liên quan gì đến ta?

Nghĩ đến việc vị soái ca trung niên này lại trực tiếp thỏa mãn tâm nguyện được gặp nữ chính của ta, ta thậm chí còn thấy vui vẻ, liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta thấy rất được."

 

Lâm Như Hải rất hài lòng với giáo dưỡng của Thẩm gia, việc này khiến cha mẹ ta cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

Vì vậy, tuy là tái hôn với một nữ nhân lớn tuổi, nhưng nghi thức hôn lễ vẫn rất long trọng.

Vị hôn phu tương lai của ta quả thật giàu có, sính lễ đều là loại thượng hạng nhất.

Cha mẹ cũng rất hào phóng, cứ theo số lượng sính lễ mà chuẩn bị của hồi môn tương xứng cho ta.

Tin tức hôn sự tất nhiên cũng truyền đến phủ Tả Khánh và tai vị con gái kế của ta.

Là nữ nhi duy nhất của Lâm Như Hải, con bé ắt hẳn phải về để chứng kiến cha tái hôn.

Ta không biết tiểu nha đầu kia phản ứng ra sao, nhưng phủ Tả Khánh hình như náo loạn cả lên, bởi vì nghe nói lần này Vương Hi Phượng và Giả Liễn sẽ đích thân đưa Lâm Đại Ngọc trở về.

Lâm Như Hải cho người gửi thư cho ta, nói rằng Giả gia có thể sẽ có những sắp xếp khác, bảo ta đừng lo lắng, hắn sẽ xử lý ổn thỏa.



Ta thầm nghĩ: "Chậc chậc chậc, lão nam nhân đúng là biết cách lấy lòng người khác."

Mẹ nghe chuyện, liền nói với ta: "Lâm đại nhân quả là có lòng. Đã vậy, con cũng đừng tỏ ra nhu nhược, khi thuyền Giả gia cập bến, con hãy cùng hắn đi đón họ."

Vì vậy, được cha mẹ cho phép, ba ngày trước khi thành hôn, Lâm Như Hải đến Thẩm gia đón ta, cùng nhau ra bến tàu đón người.

 

Thuyền còn chưa cập bến, ta đã nhìn thấy trên mũi thuyền có vài người đang đứng, dẫn đầu là một đôi nam nữ trẻ tuổi dung mạo hơn người, tựa như thần tiên quyến lữ.

Lâm Như Hải nghiêng người, thấp giọng nói với ta: "Đó là biểu huynh và biểu tẩu của Ngọc Nhi, thuộc chi của Giả Liễn, là người giỏi giang trong số những người trẻ tuổi ở phủ Tả Khánh."

Ta khẽ gật đầu dưới mũ trùm, thầm nghĩ: " Phu quân tương lai, chàng thật có lòng, nhưng ta e là mình còn hiểu rõ về thân phận và con người của bọn họ hơn chàng đấy."

Thành thật mà nói, trong lòng ta vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Tuy rằng nam nhân trung niên này bề ngoài có vẻ khắc chế và cấm dục, mấy hôm trước còn nói với ta những lời lạnh lùng, nhưng hắn vẫn rất chu đáo.

Như vậy, ta lại càng thêm đồng cảm với hai cha con Lâm gia.

Hai người tốt như vậy, lẽ ra không nên có kết cục bi thảm như thế.
 
Chương 3


Vừa nghĩ, thuyền đã cập bến.

Từ trong khoang thuyền một tiểu cô nương bước ra.

Giống như cha Lâm Như Hải, con bé dường như tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến ta nhìn đến ngây người.

Đáng yêu quá! Vừa là thần tượng vừa là con gái, ta đã dự cảm được cuộc sống hạnh phúc sau này rồi.

Tiểu Đại Ngọc, mau đến vòng tay của mẹ kế nào!

 

Cô bé vừa nhìn thấy cha, hốc mắt đã đỏ hoe, nhưng lại vô cùng nhạy bén nhận ra sự tồn tại của ta bên cạnh hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt con bé hiện lên muôn vàn cảm xúc: kinh ngạc, chợt hiểu ra, tủi thân, tò mò... khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.

Ta không nói gì, chỉ đưa cho nhũ mẫu bên cạnh con bé một chiếc mũ trùm: "Trên bờ gió lớn, kiệu đã chuẩn bị xong rồi. Dù sao cũng đã về nhà, có chuyện gì thì về nhà rồi nói."

Nhũ mẫu ngẩn người, nhìn sắc mặt Đại Ngọc, vội vàng đội mũ cho nàng.

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết: "A a a! Con bé đã đội chiếc mũ ta tặng! Cái cảm giác con gái nhận quà của mình, các ngươi có hiểu không?!"

Vương Hi Phượng đứng bên cạnh là người tinh ý, thấy vậy liền cười nói: "Vẫn là Thẩm cô nương chu đáo. Lâm muội muội chỉ mong sớm được gặp Lâm cô phụ, vội vàng xuống thuyền, chúng ta cũng quên nhắc con bé đội mũ trùm."

Lâm Như Hải nói: "Không sao, chỉ là gió lớn."

Hắn không hề nhắc đến chuyện khuê nữ xuất hiện ở nơi công cộng như bến tàu dễ gặp phải những chuyện không hay.



Chỉ là khi dắt Đại Ngọc lên kiệu, hắn khẽ gật đầu với ta, ánh mắt mang theo chút cảm kích.

Công việc của hắn bận rộn, việc tộc họ lại nhiều, trong phủ không có ai quán xuyến, nên tất nhiên hắn không thể nào nghĩ chu toàn mọi việc.

Tuy ta cho rằng việc nữ nhi lộ diện chẳng có vấn đề gì, nhưng ai bảo ta có khả năng thích ứng hoàn cảnh cực tốt lại thêm việc biết trước kịch bản chứ?

Cơ hội tăng độ hảo cảm trước mặt nữ chính và cha nàng, ta sao có thể bỏ qua?

Vì ta chưa chính thức về nhà trượng phu, không tiện đi cùng đến Lâm phủ, nên chỉ phái nhũ mẫu trong nhà dẫn theo hai tiểu nha đầu, mang một ít đồ đến đó.

Con gái của Lâm Như Hải gầy quá, trông như một cơn gió cũng có thể thổi ngã, thật khiến người ta đau lòng.

Nhũ mẫu là nhũ mẫu của ta, coi như nửa người mẹ rồi, nhìn thấy những món quà ta chuẩn bị cho Đại Ngọc, có chút khó nói.

Bà ấy hỏi: "Cô nương, những thứ người đưa này... có phải là không được thích hợp lắm không?"

Ta lục lọi một chút, cảm thấy không có vấn đề gì: "Rất thích hợp mà, cờ ngũ tử, Hoa Dung Đạo, khối rubik bằng gỗ tử đàn... rất tốt mà."

Nhũ mẫu thực sự nhịn không được nữa, nói thẳng: "Chúng ta không đưa đồ ăn, thức uống, hay thuốc, là vì sợ Lâm phủ không yên ổn, có kẻ gian hãm hại, nên mới nói là chọn chút đồ chơi bình thường để tặng, nhưng, cũng không đến mức đưa những thứ này chứ."

Nhũ mẫu đúng là bất lực với ta, lão cô nương Thẩm gia này.

Tính tình này của ta là do cả nhà chiều chuộng mà ra, lễ vật gặp mặt tặng con gái kế tương lai, vậy mà lại là mấy thứ đồ chơi do chính tay ta làm, không đáng giá là bao.

Cả đống lễ vật ấy sao sánh bằng một cây trâm Đông Châu!



Nhũ mẫu hết lời khuyên can: "Cô nương cũng nên chừa chút mặt mũi cho Lâm đại nhân, với cả người Giả gia nữa chứ."

 

Ta mỉm cười đáp: "Nhũ mẫu đừng bận tâm, cứ việc mang đi, có chuyện gì ta sẽ lo liệu!"

 

Ta sở dĩ đến tuổi này vẫn chưa xuất giá, lẽ nào lại không có nguyên do?

 

Nhũ mẫu biết không lay chuyển được ta, đành phải cắn răng dẫn theo hai nha hoàn, đem lễ vật sang đó.

 

Mãi đến trước bữa tối, nhũ mẫu mới trở về.

Ta đang ngồi ở sảnh đường, tay ôm mèo cưng, nhướn mày nhìn nhũ mẫu hỏi: "Thế nào? Lâm cô nương có thích không?"

Mẹ và các tẩu tử ngồi bên cạnh cũng sốt ruột: "Hứa nhũ mẫu, bà mau kể đi."

Nhũ mẫu là người làm lâu năm trong nhà, cũng rất có uy tín, nên không vòng vo mà nói thẳng: "Lão nô cứ nghĩ Lâm cô nương chỉ khách sáo nói vậy thôi, ai ngờ cô nương ấy thật sự thích thú. Buổi chiều, lúc buồn ngủ, trên tay cô nương ấy vẫn còn cầm cái đồ chơi bằng gỗ tử đàn hình cái cối xay hay vật gì vuông vuông ấy... còn dặn dò Lệ Chi và Anh Đào đợi cô nương tỉnh dậy thì chỉ dạy thêm."

"Thế còn Lâm đại nhân? Lâm đại nhân có nói gì không?"

Mẹ có vẻ lo lắng về ý kiến của Lâm Như Hải hơn.
 
Chương 4


Nhũ mẫu đáp: "Lâm đại nhân không nói gì ạ. Nhưng khi Lâm cô nương mở được Khóa Lỗ Ban, phát hiện giấy tờ bán thân của Lệ Chi và Anh Đào, rồi cầu xin Lâm đại nhân giữ họ lại, thì ngài ấy đã đồng ý."

 

Mẹ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Rồi lại trừng mắt nhìn ta: "Sao con dám chưa qua cửa đã đem người cho người ta?! Thật là không biết phép tắc!"

Ta vừa vuốt ve mèo cưng, vừa lấy vị hôn phu ra làm chỗ dựa: "Là Lâm đại nhân nói với con rằng người trong phủ đều đã cho đi cả rồi."

Ta nói tiếp: "Năm ngoái, Lâm đại nhân quanh năm suốt tháng đều ở nha môn, ngày về nhà đếm trên đầu ngón tay. Lần này cũng chỉ mang theo mấy lão bộc thân cận và thư đồng về nhà.”

“Người trong phủ hiện giờ đều là mới mua, tuy trong sạch nhưng dùng chưa chắc đã thuận tay. Anh Đào với Lệ Chi là người bên cạnh con, vừa trung thành vừa lanh lợi, lại còn nhỏ tuổi, ở chung với Lâm cô nương tất nhiên là hợp nhau."

Ta nghiêm giọng giải thích, dù sao Lâm Như Hải cũng đã nói rõ với ta tình hình trong phủ rồi, hiển nhiên không phải định lấy ta về làm kẻ bù nhìn.

Hắn đã bằng lòng để ta nhúng tay vào, ít ra ta cũng phải giúp hắn bảo vệ con gái chứ.

Mẹ cùng các tẩu tẩu đều không làm gì được ta, chỉ biết trách mắng.

Một vị tẩu tẩu nói:



"Dù là có tặng người ta đi chăng nữa cũng không thể nào giao luôn cả khế ước bán thân. Không trông cậy muội nắm thóp bọn họ, nhưng ít nhất cũng phải có chút sự ràng buộc chứ."

Một tẩu tẩu khác lại nói:

"May mà cha mẹ của Anh Đào và Lệ Chi đều là người cũ trong phủ, cả nhà mấy miệng ăn, khế ước đều trong tay chúng ta. Thỉnh thoảng còn có thể nhắc nhở đôi lời, nếu không lỡ mà xảy ra chuyện thật thì chẳng phải làm hại cô nương nhà họ Lâm sao?"

Mọi người thấy ta bị mắng mà không cãi lại, còn ôm mèo cười, bỗng nhiên hiểu ra: "Hay cho muội! Chắc muội đã tính toán trước rồi phải không!"

Ta nhướn mày: "Đương nhiên rồi."

Người đưa đi hầu hạ con gái, sao có thể không phải là người được chọn lựa kỹ càng chứ?!

Lâm Như Hải gửi thư cho ta, nói phu thê Giả Liễn rất tích cực chủ động đảm nhận việc chuẩn bị hôn lễ cho Lâm phủ.

Họ lấy cớ Ngọc nhi được mọi người trong Giả phủ yêu thương, đặc biệt là được lão thái thái hết mực cưng chiều, mà mẹ của Ngọc nhi tương lai chính là cô nãi nãi nhà họ.

Thậm chí còn thăm dò hỏi xem có nên để lão thái thái nhận ta làm nghĩa nữ hay không.

Trong thư, Lâm Như Hải cười lạnh: "Việc này ta đã từ chối, nhưng chắc hẳn bọn họ sẽ không bỏ cuộc, nếu bọn họ dám nói chuyện này trước mặt nàng, nàng cứ việc thẳng thừng bác bỏ, không cần nể nang gì cả."

Từ khi con gái về nhà, Lâm Như Hải viết thư cho ta ngày càng nhiều, có khi một ngày nhận được tới hai ba bức.

Bức này còn chưa kịp hồi âm thì bức khác đã tới.



Tất nhiên, phần lớn nội dung đều xoay quanh chuyện của con gái, cùng với một vài động thái của vợ chồng Giả Liễn liên quan đến nhà họ Lâm.

Nhưng giọng điệu và nội dung trong thư rõ ràng càng lúc càng tùy ý hơn.

Ta vì thực sự không muốn giả vờ duy trì hình tượng tiểu thư khuê các cẩn thận, đoan trang, tinh thông sách vở nên mới buông xuôi, trả lời bằng những câu từ giản đơn.

Nhưng Lâm Như Hải với kiểu giao tiếp như nhắn tin ba bữa một ngày thế này…

Ta vuốt cằm, nhíu mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ hắn thật sự có chút thích ta rồi sao?"

Trong câu chuyện về mẹ kế và con gái riêng, sự xuất hiện của người cha ruột thế này… liệu có hợp lý không?

Đối với việc Lâm Như Hải có khả năng có chút thích ta, tâm trạng ta thật sự rất phức tạp.

Nói là không vui thì là giả, nhưng lại sợ mình đức hạnh không xứng, vô tình chen chân vào một cặp đôi vốn là hình mẫu lý tưởng trong lòng mình.

Nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định thuận theo số phận, hưởng thụ niềm vui khi xuyên sách.

Dù sao, một nam nhân hoàn hảo như hắn, độc thân, giàu có, nho nhã tuấn tú, có thể để mắt tới ta chính là phúc phận của ta.

Phúc phận này đưa tới, ta chắc chắn là nhận lấy rồi.
 
Chương 5


Chuyện làm mẹ kế của Lâm Đại Ngọc ta càng không thấy có gánh nặng tâm lý gì, ta rất thích cô bé con này.

Một ngày sau khi Lâm gia nhận hai tiểu nha hoàn, tiểu cô nương đã viết thư cảm ơn ta, ta trân trọng cất bức thư vào trong chiếc hộp nhỏ.

Trong lòng vui như mở cờ: "Đây chính là thư tay Đại Ngọc viết cho ta đấy! Nhìn chữ viết này xem! Nhìn chữ viết này xem! Nhìn văn phong này xem!"

Mẹ ta đến xem, ấp úng hồi lâu rồi nói: "Chữ của Lâm tiểu cô nương quả thật là đẹp, nhưng so với chữ của Lâm đại nhân thì vẫn còn non nớt hơn nhiều... Sao thư của Lâm đại nhân con lại đựng trong sọt tre vậy?"

Ta đáp: "Thư của chàng ấy nhiều như vậy, không đựng trong sọt tre thì đựng bằng gì?"

Mẹ nhìn ta cười, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của ta: "Con bé này, đúng là ngốc nghếch mà có phúc."

Dưới sự chung sức hợp tác của Lâm, Thẩm gia và cả Giả gia, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng.

Các tẩu tẩu đưa dâu đều khóc, nắm tay ta dặn dò phải thường xuyên về thăm nhà: "Cái trò chơi bài Tây gì đó, muội còn chưa dạy hết cho bọn tẩu đâu!"

Ta rất thích tính cách của mấy tẩu tử, thêm vào đó Thẩm gia tuy gia phong trong sạch nhưng không đặt nặng quy tắc, rất phù hợp để Tiểu Đại Ngọc trưởng thành.

Vì vậy, ta cũng nghiêm túc đáp lại:

"Yên tâm đi, mấy tẩu chuẩn bị nhiều bạc một chút. Đợi lúc ta về thăm nhà sẽ thắng sạch tiền của mấy tẩu!"

 



Đến lúc đó ta sẽ mang theo con gái mình, hai mẹ con cùng ra tay, quét sạch các tẩu không còn manh giáp!

 

Mấy tẩu tử đồng thời buông tay: "Này, sao có thể nói chuyện tiền bạc được? Nói chuyện tiền bạc quá thô tục!"

 

Nói chuyện tiền bạc làm sao có thể tục được?

Tiền là thứ tốt nhất trên đời này!

Thành thân một chuyến này, lợi lộc thu về quả thật không ít.

Người ta thường nói, một vị tri phủ thanh liêm tại vị ba năm cũng có thể tích góp được mười vạn lượng bạc trắng, huống hồ gì Lâm Như Hải lại giữ chức Tuần diêm ngự sử, trên thông thiên tử, dưới đạt thương gia, quan hệ rộng khắp cả quan trường lẫn chốn sĩ lâm, người muốn lấy lòng hắn bằng cách đút lót ắt hẳn nhiều vô số kể.

Thẩm gia vốn là dòng dõi trâm anh thế phiệt, nói trắng ra là thuộc kiểu gia tộc thanh liêm ngay thẳng, dù hoàng đế có băng hà cũng chẳng hề hấn gì, nên hiển nhiên là khách khứa tới dự hôn lễ vô cùng đông đúc.

Những món quà mừng cưới này đâu có tính là tham ô, mà là lễ nghi phép tắc thông thường trong xã hội, huống hồ ngay cả Hoàng thượng cũng đặc biệt sai người đưa lễ vật đến để bày tỏ sự coi trọng.

Vì vậy, sau bữa tiệc linh đình, Thẩm gia thu được vô số vàng bạc châu báu, hỷ sự này quả là kiếm lời gấp bội.

Ta sai người đi mời Lâm Như Hải đến, nói với hắn: "Chàng hãy vén khăn voan lên cho thiếp, rồi chúng ta uống rượu giao bôi trước khi chàng ra ngoài tiếp khách."

Lâm Như Hải khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ: "Bây giờ ư?"



Hắn đến là để đưa điểm tâm cho ta, bởi vì tân nương tử thường phải nhịn đói trong ngày cưới, đợi đến khi tân lang tiếp đãi xong khách khứa mới được vào động phòng.

Lâm đại nhân đúng là nam nhân chu đáo cẩn thận, ta rất hài lòng.

Nhưng ta không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.

Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, ta khẽ gật đầu: "Vâng ạ."

Nhanh lên một chút. Ta muốn gặp con gái.

Con bé năm nay đã mười ba tuổi rồi.

Trước đây vì chưa thành thân nên ta không tiện tự do ra vào Lâm phủ, nhưng giờ ta đã là thê tử hắn rồi.

Vén khăn voan lên, ta chính là thê tử của Lâm đại nhân, là mẹ kế của Đại Ngọc.

Đương nhiên ta phải gặp ngay cô con gái nhỏ đáng yêu của mình rồi.

Ta chỉ vào những hòm xiểng đựng lễ vật chất đầy sân, nói với hắn: "Phần của hồi môn Thẩm gia thì thiếp tự mình quản lý, còn của chàng thì thiếp sẽ nhờ Ngọc nhi (ý chỉ Đại Ngọc) lo liệu, chàng thấy sao?"

Lâm Như Hải tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn ta hồi lâu, dường như đã quyết định điều gì đó, rồi bước tới nắm lấy tay ta.

"Ta đã cưới nàng, tất nhiên là tin tưởng nàng. Việc nhà ta giao phó hết cho nàng, không cần phải nhờ đến ai khác."
 
Chương 6


Ta lộ ra vẻ cảm động: "Phu quân, thiếp hiểu, nhưng Ngọc nhi vất vả lắm mới được trở về, thiếp vừa mới bước chân vào cửa, thiếp muốn để con bé biết rõ mọi việc lớn nhỏ trong phủ, để con bé hiểu rằng nơi này mãi mãi là nhà của nó."

"Hơn nữa," ta mỉm cười nói: "Tuy thiếp không phải là tài nữ nổi danh thiên hạ, nhưng cũng từng quán xuyến việc nhà. Ngọc nhi tuy thông minh lanh lợi, nhưng trước đây con bé sống tha hương, ít có cơ hội học hỏi việc quản gia. Nhà chúng ta cũng không nhiều người, việc lớn cũng chẳng có mấy, chi bằng để Ngọc nhi cùng tham gia quán xuyến?"

Lời ta nói tuy có chút ẩn ý, nhưng Lâm Như Hải là người thông minh, nên hắn nhanh chóng hiểu được ý ta.

Ta thật lòng muốn yêu thương và chấp nhận Đại Ngọc.

Ta muốn dạy Đại Ngọc cách quản lý gia đình.

Đại Ngọc tuy thông minh, nhưng trước mặt Giả Liễn và Vương Hi Phượng, con bé chỉ giống như một đứa trẻ được bao bọc, có thể thấy được phần nào tình cảnh của con bé ở Giả phủ.

Tuy được yêu chiều, nhưng chưa chắc con bé đã được dạy dỗ những kiến thức cần thiết để trưởng thành.

Lâm Như Hải vốn là người ít khi biểu lộ cảm xúc, vậy mà lúc này đây lại để lộ ra vài phần chân tình trước mặt ta.

Ta thấy hắn dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhìn ta với ánh mắt trong trẻo, dịu dàng hơn, thậm chí còn có chút tán thưởng: "Phu nhân suy nghĩ thật chu toàn, vậy thì cứ làm theo ý nàng."

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, vội vàng khom người thi lễ: "Đa tạ phu quân, chàng cứ đi tiếp khách đi ạ."

Để ta được gần gũi với con gái yêu quý của mình nào.



Ta sai người đi mời con gái đến.

Tiểu Đại Ngọc đến đây, rõ ràng vẫn còn mang chút dè dặt và bối rối.

Ta chỉ liếc mắt đã thấy đôi mắt con bé đỏ hoe, lòng quặn thắt lại, kiếp trước xem Mei Nagano rơi lệ, e rằng cũng chỉ có cảm giác này.

Tuy vành mắt, chóp mũi đều đỏ ửng, tiểu cô nương vẫn vô cùng lễ phép hành lễ với ta: "M…ẹ…"

Cô bé khẽ ngẩng đôi mắt long lanh, trong trẻo lên nhìn ta, dò xét sắc mặt.

Ta kìm nén sự xúc động trong lòng, vẫy tay với nàng: "Con ngoan, lại đây nào."

Tiểu Đại Ngọc ngoan ngoãn tiến đến, lại còn mang theo quà cho ta nữa, là giày thêu và túi thơm đựng khăn tay do chính tay nàng làm.

Cô bé ngoan ngoãn mềm mại hỏi ta: "Con không biết mẹ thích gì, đã hỏi thăm tỷ tỷ Anh Đào và tỷ tỷ Lê Chi, chỉ làm được vài món này, không biết có món nào mẹ ưng ý không ạ?"

Ưng ý, ưng ý, tất nhiên là ưng ý rồi!

Lòng ta như muốn tan chảy, nhưng lúc này điều quan trọng nhất vẫn là phải xoa dịu tâm trạng bất an, căng thẳng của cô bé đã.



Ta mỉm cười nói: "Chắc hẳn hai nàng ấy nói với con rằng ta suốt ngày chạy nhảy, tốn giày lắm phải không? Còn có tật xấu là một ngày phải dùng đến mười mấy cái khăn tay nữa, đúng không nào?"

Con gái khẽ đỏ mặt, không nỡ nói ra câu trả lời thiếu lễ độ như vậy.

Nhưng ta lại chẳng hề câu nệ, nói: "Các nàng ấy nói đúng đấy, ta là người không thể ngồi yên một chỗ. Vừa hay, con có thấy cả sân đầy quà này không? Ta gọi con đến để làm phụ tá cho ta, được không?"

Đại Ngọc buột miệng: "Hóa ra ngày đầu tiên đã muốn sai bảo con rồi ạ?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, cô bé lấy khăn tay che miệng, nước mắt lưng tròng.

Nhưng ta lại thấy chẳng sao cả, liếc xéo con bé, nói: "Chứ sao nữa? Trong phủ chỉ có ba người, cha con lo việc ngoài kia, việc trong nhà chẳng phải là của con với ta sao? Con đừng hòng trốn việc, ta chắc chắn còn lười hơn con đấy."

Cô bé ngây người nhìn ta, một lúc lâu sau mới chớp chớp mắt, nước mắt đọng trên hàng mi,  lặng lẽ lấy khăn tay lau đi.

Ngày tháng sau khi thành thân thật là thoải mái.

Người trong phủ ít, quả thực còn thoải mái hơn cả khi còn ở Thẩm gia.

Ta không có ông bà mẫu hay trưởng bối nào ở trên, ngày đầu tiên đã ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Sau khi tỉnh dậy, nghe Hứa nhũ mẫu nói tiểu Đại Ngọc đã sai người đến thăm ba lần, chắc là muốn chọn thời điểm thích hợp, không đến muộn để ta không vui, cũng không đến sớm để không khiến ta trông lười biếng.
 
Chương 7


Hứa nhũ mẫu biết ta ở trong phủ vốn thích tự do, nên mạnh dạn hỏi:

"Phu nhân, có nên miễn cho Lâm cô nương việc đến vấn an mỗi ngày không?"

Ta lăn một vòng bò dậy, nói: "Không được, không được, cha con hai người họ sức khỏe đều yếu, phải điều chỉnh lại chế độ sinh hoạt và ăn uống cho họ."

"Cái gì cơ ạ?" Hứa nhũ mẫu không hiểu.

Nhưng ta trong lòng đã có tính toán, trong phủ hiện tại còn ở không ít người, những người ở xa thì không tính, Giả Liễn và Vương Hi Phượng là phải để ý, còn mấy lão già trong tộc Lâm gia cũng rất khó đối phó.

Người hầu trong phủ đều là mới mua, nhìn thì có vẻ thật thà chất phác nhưng vẫn cần phải quan sát thêm.

Chỉ có những người ta mang từ Thẩm gia sang mới đáng tin dùng.

Bởi vậy, việc ăn uống sinh hoạt của Lâm Như Hải và Lâm Đại Ngọc, ta phải tự mình quản lý.

Ngày lại mặt, ta cũng mang tiểu Đại Ngọc về nhà mẹ đẻ.

Tiểu Đại Ngọc ở trong phủ chơi bài với ta hai ngày, ban đầu còn không dám để ta biết là nàng đã học được từ Anh Đào và Lê Chi, sau đó thì bĩu môi trách móc ta: "Đều tại Anh Đào tỷ cứ thiên vị mẹ, nên con mới thua."

Ta cười lớn nói: "Không được, không được, thua là thua, hôm nay con còn phải soạn thêm một danh sách quà tặng của một phòng nữa!"

Tiểu nha đầu tức tối, quay sang tìm cha ruột mách lẻo, kết quả tất nhiên là bị cha ruột đẩy trở về.



Hắc hắc, cha con với ta bây giờ tuy không đến mức như keo như sơn, nhưng cũng là tình chàng ý thiếp, mặn nồng lắm rồi.

Tiểu cô nương bị cha ruột từ chối, trở về lại khóc.

Ta đi tìm nàng: "Thắng một mình ta thì có gì vui? Ngày mai ta dẫn con đến Thẩm gia, thắng mấy vị tẩu tẩu của ta mới thú vị!"

Tiểu cô nương nghe vậy liền ngoái đầu nhìn, nhưng rất nhanh lại cụp mi xuống: "Người chắc chắn là đang dỗ dành con, các vị tẩu tẩu của người ắt hẳn sẽ bênh vực người."

Ta lắc lắc ngón tay: "Con sai rồi, con phải biết rằng, người ưu tú thường cô độc. Mấy người họ cứ liên kết lại đối phó với ta! Còn cấu kết với cả nhà cái, để mặc ta thua một mình!"

Tiểu cô nương chẳng để ý mấy đến nửa câu sau, chỉ lẩm bẩm một mình: "Người ưu tú thường thường đều là... cô độc?"

Ta ngồi xuống bên cạnh cô bé: "Phải đấy, người tài giỏi, ưu tú hơn người khác, tự nhiên nghe, nhìn, nghĩ cũng khác với người thường, người khác không hiểu được, ắt sẽ có chút cô độc."

Tiểu cô nương dường như đang suy nghĩ điều gì, đôi mày khẽ cau lại, có vẻ hơi ngẩn ngơ.

Ta ngắt lời cô bé: "Nói xong rồi nhé, ngày mai lại mặt, con giúp ta đối phó với họ!"

Tiểu cô nương nín khóc mỉm cười: "Con chưa từng thấy người mẹ nghịch ngợm như người!"

Ta nghiêm mặt nói:

"Trước đây mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng sau này mẹ cảm thấy mình chỉ là một bà ngoại nghịch ngợm thôi, bởi sẽ có một người mẹ còn nghịch hơn mẹ."

Nói xong, ta mang theo nha hoàn quay đầu bỏ chạy, vừa chạy ra khỏi hành lang đã nghe thấy tiểu cô nương ở phía sau kêu lên "Ai da" một tiếng, nũng nịu nói: "Mẹ lại bắt nạt con!"



Ở Thẩm gia chơi bài, ta chuẩn bị sẵn một hộp bạc vụn, mặc cho tiểu Đại Ngọc giả vờ thua.

Trong nguyên tác, nàng ở Giả gia rất biết cách che giấu tài năng, rõ ràng thơ ca, nữ công đều xuất chúng, nhưng ở những buổi tiệc thơ hay yến tiệc, nàng đều vì quan tâm đến người khác mà không chịu bộc lộ ra.

Nhưng ở Thẩm gia thì không cần phải cố kỵ điều này.

Đại tẩu tẩu thắng tiền, vui vẻ ra mặt: "Tốt quá rồi, năm nay có phần thưởng cho cuộc thi thêu rồi."

Tiểu Đại Ngọc tò mò hỏi ta:

"Phần thưởng cho cuộc thi thêu là gì ạ?"

Ta cười nói:

"Xưởng thêu của phủ và các xưởng của mấy tẩu tẩu đều do đại tẩu quản lý. Hằng năm sẽ tổ chức một cuộc thi thêu, ba người đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng."

Đôi mắt tiểu Đại Ngọc khẽ sáng lên, giống hệt như cha nàng, tràn đầy sự tò mò và ngạc nhiên.

Nhị tẩu thua tiền, cũng chẳng hề bận tâm: "Dù sao năm nay vườn nhà chúng ta hoa quả bội thu, bán được nhiều tiền hơn mọi năm, phần của ta không ít, chẳng thiếu chút tiền này của các ngươi!"

Cứ thế, ai nấy đều vui vẻ.

Buổi tối, Đại Ngọc cùng ta ngồi chung một cỗ xe ngựa, nàng nép vào người ta, nhỏ nhẹ nói: "Con không ngờ việc kinh doanh của các phủ đệ khác lại như vậy."
 
Chương 8


Ta biết rõ còn cố hỏi: "Lúc ở Giả gia, con chưa từng thấy sao?"

Ta nói: "Giả gia gia đại nghiệp lớn, lẽ ra phải càng tỉ mỉ chu toàn, kinh doanh đâu ra đấy mới phải."

Tiểu Đại Ngọc lắc đầu, ngồi thẳng dậy: "Sự giàu sang, náo nhiệt của Giả gia cũng giống như Thẩm gia, nhưng việc kinh doanh của Giả gia..."

Tiểu Đại Ngọc có chút do dự, rõ ràng là do nàng được dạy dỗ cẩn thận nên không nỡ nói xấu Giả gia, nhưng những điều tai nghe mắt thấy hôm nay ở Thẩm gia lại khiến nàng vô cùng hiếu kỳ.

Ta nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, nói: "Có lẽ họ cũng có cách riêng của mình, chỉ là chưa bộc lộ ra mà thôi."

Tiểu Đại Ngọc lắc đầu: "Không phải..."

Nói xong, cô bé cắn môi nhìn ta: "Mẹ, con muốn nói với người một chuyện."

Trong lòng ta trở nên nghiêm túc, biết rằng đây là lúc cốt truyện trong nguyên tác sắp được kích hoạt.

Tiểu Đại Ngọc cụp mắt xuống, nói: "Lẽ ra con không nên nói những điều này với mẹ, nhưng con thấy Giả gia tuy giàu sang, nhưng chi nhiều hơn thu, không có vẻ gì là bền vững."

Ta giả vờ ngạc nhiên: "Sao lại như vậy? Ta thấy ca ca và tẩu tẩu của con đều là người rất có năng lực."

Đại Ngọc cười khổ: "Cả phủ cũng chỉ có nhị ca Giả Liễn và nhị tẩu Vương Hi Phượng là có năng lực, không giấu gì mẹ, lần này họ ra ngoài, e rằng trong phủ đã rối loạn rồi."

Quả thật, tình hình Giả gia lúc này, dù là Vương phu nhân hay Nghênh Xuân, Thám Xuân, đều rất khó tiếp quản.

Ta nhíu mày suy tư, thăm dò hỏi: "Nếu đã như vậy, vì sao lần này ca ca và tẩu tẩu của con lại chịu chậm trễ những ngày này để cùng con trở về?"

Đại Ngọc lộ vẻ do dự, không bao lâu, vành mắt nàng dần đỏ lên.

"Theo con thấy... chỉ vì Giả gia hiện nay không còn gì để dựa vào nữa, nên họ muốn mượn con, để giữ lại cha làm chỗ dựa."



Nói ra những toan tính của người thân một cách thẳng thắn như vậy, khiến tiểu cô nương vừa đau lòng vừa áy náy, nước mắt không ngừng rơi.

Ta đưa tay ôm lấy cô bé, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi nàng.

Đau lòng thì đau lòng thật đấy, nhưng có thể vứt bỏ lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, nhìn thẳng vào đống hỗn độn của Giả gia hiện tại, đối với nàng mà nói là chuyện tốt.

Tuy rằng ta biết rất rõ về diễn biến câu chuyện của những người Giả gia, nhưng với thân phận của mình, ta không tiện lên tiếng can thiệp.

Vì vậy, ta chỉ thường xuyên dẫn tiểu Đại Ngọc đến Thẩm gia chơi, để nàng thấy cảnh Thẩm gia người thì đọc sách, người thì kinh doanh, mọi người đồng tâm hiệp lực, đồng thời cũng âm thầm hướng dẫn nàng, dù là biểu ca hay biểu muội thì cũng phải biết tránh hiềm nghi.

Tuy rằng ta không câu nệ chuyện nam nữ bảy tuổi khác nhau, nhưng nếu có thể dập tắt ngay từ đầu mối quan hệ giữa cô bé và người biểu ca kia thì càng tốt.

Bên ta mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, nhưng Lâm gia hiện tại còn có hai người nữa.

Một hôm, Đại Ngọc đang ở chỗ ta xem sổ sách, Lâm Như Hải bỗng nhiên mặt mày sa sầm đi vào.

Tiểu cô nương giật mình, hoảng sợ nhìn cha nàng, rồi lại nhìn ta, tưởng rằng cha nàng với ta xảy ra mâu thuẫn, liền nắm chặt lấy tay áo ta không chịu buông.

Lâm Như Hải thấy Đại Ngọc khúm núm sợ sệt, sắc mặt mới hơi giãn ra đôi chút, lắc đầu thở dài: "Giá mà sớm có mẹ con dạy dỗ con thì tốt rồi, cũng sẽ không đến nỗi gây ra..."

Nói đến đây, thấy con gái còn nhỏ dại đứng trước mặt, Lâm Như Hải không nói tiếp nữa.

Đợi Đại Ngọc lui ra, Lâm Như Hải mới thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cổ áo, vẻ mặt phẫn nộ: "Trước đây A Mẫn đã từng nói với ta, tên tiểu tử hỗn thế ma vương Giả gia kia không phải thứ tốt lành gì, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên Ngọc nhi của ta."

Ta thấu hiểu tâm can hắn, bèn cười nói: "Chắc hẳn là bọn họ không thể lay chuyển được chàng, nên mới mượn Ngọc nhi ra làm cái cớ phải không?"

Ngay từ trước khi ta thành thân, hai phu thê Giả Liễn, Vương Hy Phượng đã từng ngấm ngầm thăm dò ý tứ của hắn, muốn gả con gái thứ xuất của người muội muội thứ xuất của lão phu nhân cho hắn đấy thôi.
 
Chương 9


Thân phận của cô nương ấy tuy có thấp kém một chút, nhưng lại có quan hệ chằng chịt với Giả gia, cũng coi như là người của lão phu nhân.

Lâm Như Hải lập tức cự tuyệt, hắn biết Thẩm gia ta sáng suốt tinh tường, nên cũng không giấu giếm, sớm đã viết thư báo cho ta biết chuyện này rồi.

Ngay cả sau khi chúng ta thành thân, hai phu thê Giả Liễn, Vương Hy Phượng vẫn không từ bỏ ý định muốn nhét người vào bên cạnh hắn, Lâm Như Hải tuy rằng không thích, nhưng ngại tình nghĩa, cũng không nói gì.

Ai ngờ hôm nay hai phu thê này thấy không thực hiện được ý đồ với hắn, liền lôi Đại Ngọc vào chuyện này.

Đại Ngọc tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại thực sự có đôi chút tình cảm với Giả Bảo Ngọc.

Lâm Như Hải chính là vì biết trong lòng con bé có chút ngưỡng mộ với Bảo Ngọc, mới càng thêm phẫn nộ.

Ta thì đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ thời cơ, xắn tay áo lên, ra tay thay đổi cốt truyện nguyên tác này rồi.

Giả Liễn và Vương Hy Phượng đã ở Lâm gia ta được một thời gian rồi.

Hai phu thê này chắc là quen sống kiểu Giả gia, trên dưới nói năng không kiêng dè, nội trạch quản lý lỏng lẻo, chỉ có lúc mới đến, vì không nắm được tính khí của ta và Lâm Như Hải, nên còn giữ được chút khuôn phép cẩn trọng, đến sau này, thì hoàn toàn coi nơi này là Giả phủ, không còn chút cảnh giác nào nữa.

Ta không để ý đến bọn họ nói gì làm gì, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không biết.



Hôm nay, ta vừa ngủ trưa dậy, đang định đi dạo đến viện của con gái xem dạo này con bé luyện Bát Đoạn Cẩm thế nào rồi, thì Hứa nhũ mẫu tức giận xông vào.

Hứa nhũ mẫu một hơi uống cạn ấm trà hoa hồng của ta, mới phẫn nộ nói: "Nhị gia Giả Liễn và Nhị phu nhân thật là không có quy củ!"

Ta bảo nha hoàn rót thêm trà, hỏi Hứa nhũ mẫu: "Bọn họ lại làm sao nữa?"

Hứa nhũ mẫu nói: "Không phải hôm trước lão gia nói chuẩn bị thuyền, đầu tháng sau tiễn Nhị gia và Nhị phu nhân về Kim Lăng sao? Lưu quản gia phụ trách việc này, vừa rồi đến tìm ta, nói là Nhị phu nhân bảo chuẩn bị thêm một chiếc thuyền cho tiểu thư nhà ta dùng!"

Ta đã thành thân, trong phủ sớm đã đổi cách gọi ta, bây giờ "tiểu thư nhà ta" này, chính là chỉ Ngọc nhi.

Ta nhíu mày, "Ai nói Ngọc nhi muốn đi cùng bọn họ đến Kim Lăng?"

Hứa nhũ mẫu vỗ đùi: "Phải đấy?!Ta cũng trả lời Lưu quản gia như vậy, kết quả Lưu quản gia nói là hai vị kia tuyên truyền ra ngoài, nói hai đứa Ngọc nhi, ngươi không thể rời ta, ta không thể rời ngươi, xa cách mấy tháng nay, thư từ bên kia gửi tới liên tục, nói là vị công tử kia suốt ngày khóc lóc, không ăn không uống, nếu tiểu thư nhà ta không trở về, bên kia e rằng...

Ta nổi trận lôi đình, quát: "Thật là vớ vẩn!"

 

Ta tức tốc đi thẳng đến viện của Đại Ngọc, quả nhiên, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ.

Đợi đến khi vào cửa, liền nhìn thấy tiểu Đại Ngọc dựa vào bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt.



Khuôn mặt con bé khó khăn lắm mới được ta nuôi cho đầy đặn hơn một chút, giờ lại tiều tụy đi trông thấy.

Ta nhịn cơn giận, ôn tồn hỏi nàng: "Chuyện gì mà đáng để con khóc thương tâm như vậy? Mắt sắp khóc mù rồi."

Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt nàng còn để mấy bức thư mỏng, nghe vậy nước mắt lại lã chã rơi xuống, nàng nghẹn ngào: "Con thà rằng từ nay bị mù, cũng không cần phải xem những bức thư này nữa."

Ta nhận lấy xem, chẳng qua chỉ là mấy bài thơ sến súa, kiểu như "Người lệ rơi bên cửa sổ phía tây, ốm yếu hơn cả hoa cúc vàng" gì đó.

Ta cười lạnh lắc lắc tờ giấy viết thư: "Chỉ vậy thôi, cũng đáng để con khóc như vậy sao? Ta một hơi có thể viết ba trăm bài thơ sến súa như thế này, con tin hay không?"

Ngay cả những thứ cha con viết cho ta cũng còn tốt hơn thứ này.

Đại Ngọc khóc đến hoa lê đái vũ: "Mẹ, người không biết, Bảo Ngọc hắn... hắn là người thực sự nói được làm được, hắn nói chưa từng uống một giọt nước, chính là chưa từng uống một giọt nước."

Ôi trời, ta tức đến bật cười, ta nói: "Con cũng không phải người không đọc sách, nói được làm được là dùng như vậy sao?"

Tiểu Đại Ngọc ngây ngốc nhìn ta, dường như có chút không hiểu, trên khuôn mặt ngây thơ của nàng hiện lên một dòng chữ: "Không phải như vậy sao?"

Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Nói khóc là khóc, nói trở mặt là trở mặt, đó không gọi là nói được làm được, đó gọi là làm mình làm mẩy, đó gọi là vô lại.”
 
Chương 10


“Người thực sự nói được làm được là cha con, mất đi tước vị, nhà cửa ngày càng sa sút, người thưa thớt, cha con nói muốn gánh vác gia đình này, chàng ấy liền nghiến răng khổ học, thi đậu thám hoa.”

“Sau đó cần cù thận trọng, tận tâm tận lực, ngay cả khi mẹ con qua đời, thân thể chàng ấy tiều tụy, cũng chưa từng thất hứa hay suy sụp.”

“Tại sao? Bởi vì trên người chàng ấy có trách nhiệm, bởi vì chàng ấy muốn làm những việc chàng ấy không làm được, bởi vì chàng ấy muốn bảo vệ gia đình này, thậm chí cả gia tộc này!”

Ta nhìn Đại Ngọc, trầm giọng hỏi nàng: "Cha con khi bằng tuổi Bảo Ngọc, đã biết phải gánh vác giang sơn, làm rạng rỡ gia tộc, con nhìn xem tình hình Lâm gia bây giờ, đó mới gọi là nói được làm được. Chỉ vì con không trở về, tên Bảo Ngọc kia liền khóc lóc om sòm, gây áp lực cho những người xung quanh, khiến mọi người đều đến khuyên con quay về, cứ như thể con không về thì hắn ta sẽ c.h.ế.t đến nơi, hai bữa không ăn, đó gọi là nói được làm được sao?"

Đại Ngọc ngây người nhìn ta, dường như nhất thời vẫn chưa tiếp thu được.

Ta điểm đến đó là dừng, cũng không tiếp tục nói về sự nhu nhược hèn nhát của Giả Bảo Ngọc nữa, ta trực tiếp nói về bản thân nàng.

"Lại nữa, hôm nay tên Bảo Ngọc này vì con không về Giả phủ, khóc lóc om sòm đòi tuyệt thực.”

“Vậy ngày mai ta và cha con không nỡ xa con, cũng ở đây khóc lóc om sòm, không ăn không uống. Ngày kia người nào đó lại nói thương nhớ con từ lâu, nếu con không đi cùng hắn ta, hắn ta sẽ không còn muốn sống nữa... Con làm thế nào? Một mình con lại có thể chia thành mấy phần?"

Lúc này Đại Ngọc ngây người, dường như đã nhận ra vấn đề trong đó.

Cuối cùng, ta trực tiếp nói một câu: "Người ta đều nói đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng con và Bảo Ngọc cũng không còn là trẻ con nữa!”

“Con cũng giống như cha con, không nỡ để những người bên cạnh khó xử, đổi lại chỉ có người khác từng bước dẫm lên giới hạn của hai người mà được voi đòi tiên, con tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!"

Nói xong, ta liền phẩy tay áo bỏ đi.

Có lẽ vì ta chưa bao giờ nói với Đại Ngọc những lời nghiêm khắc như vậy, nàng lại kỳ lạ thay, nín khóc.

Anh Đào và Lệ Chi luôn đến báo cáo tình hình của Đại Ngọc, ta đều nhẫn tâm không đến thăm con bé.

Khóc là bản tính của con bé, ta không có cách nào ngăn cản, chỉ mong nha đầu này đừng đánh mất sự thông minh, có thể nghe lọt tai lời ta nói.



May mà Anh Đào, Lệ Chi hồi báo, nói cô nương tuy có khóc, nhưng lời ta dặn dò ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba lần luyện Bát Đoạn Cẩm đều không bỏ sót, ta cũng yên tâm phần nào.

Lâm Như Hải biết ta dạy dỗ con gái hắn một trận, chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm kính trọng ta.

Hắn nói: "Nếu sớm cưới nàng, Ngọc nhi cũng sẽ không bị Giả gia dạy dỗ thành ra như vậy."

Lâm Như Hải tức giận với Giả gia, chuyện Đại Ngọc và cái tên "Giả Bảo Ngọc" Giả gia kia cũng có thể truyền đến tai hắn, đủ thấy Giả gia bên kia hồ đồ đến mức nào.

Ta hiểu cảm giác này của hắn, đừng nói là bây giờ, ngay cả thời hiện đại, làm cha mẹ cũng không muốn nghe những lời đồn đại vô căn cứ về con cái mình như vậy.

Ta nói với Lâm Như Hải: "Cũng không cần quá lo lắng, bây giờ cứ để con bé tự mình suy nghĩ, nếu thực sự không hiểu rõ, chẳng phải còn có chúng ta là cha mẹ sao?"

Trước đây chàng một mình gà trống nuôi con khó dạy dỗ, cho nên mới đưa con bé đến nhà ngoại, bây giờ ta đã bước vào cửa, bất kể là con đẻ hay con kế, dù sao ta cũng là mẹ của con bé rồi, chút quyền hành này vẫn có thể quyết định.

Lâm Như Hải gật đầu, cũng yên tâm, chỉ nói: "Cứ xem hai phu thê Giả Liễn có giở trò hay không.’

 

Ấn tượng của ta về Giả Liễn và Vương Hy Phượng vẫn khá tốt.

Dù có những vấn đề này khác, nhưng trong cái vũng lầy Giả gia, hai người này cũng được coi là người có năng lực.

Tính ra, họ đã rời khỏi Giả gia được bốn, năm tháng, giờ cũng bắt đầu có ý định quay về.

Vương Hy Phượng là người chu đáo, gặp ta là luôn miệng gọi "cô nãi nãi", rất thân thiết.

 
 
Chương 11


Dường như muốn ngụ ý rằng dù ta không nhận làm nghĩa nữ của Giả mẫu, nhưng có thể coi nàng ta như cháu dâu thân thiết.

Ta cũng không cố ý xa cách, thậm chí còn cùng nàng làm vài vụ buôn bán — dù sao của hồi môn của ta nhiều cửa hàng, có tiền mà không kiếm thì thật không phải lẽ.

Càng gần đến ngày Giả Liễn và Vương Hy Phượng khởi hành, hai phu thê này càng thêm bồn chồn.

Hôm nay, Hứa nhũ mẫu đến truyền lời: "Nha hoàn ở viện khách nói Liễn thiếu gia Liễn phu nhân cãi nhau."

Tiểu nha hoàn là người do Hứa nhũ mẫu sắp xếp ở viện khách, thành thật trả lời.

"Hai người họ thường ngày rất chú ý, chúng nô tỳ cũng không dò hỏi được gì, nhưng tối hôm qua họ cãi nhau một trận lớn! Chúng nô tỳ ở trong sân đều có thể nghe thấy."

Nha hoàn nhỏ nói: "Trước tiên là Liễn phu nhân nổi giận, nói nàng khuyên cũng đã khuyên, dỗ cũng đã dỗ, cô nương nhà chúng ta cứ không đồng ý, nói nàng làm sao có thể bắt cô nương nhà chúng ta đi! Sau đó lại chê Liễn thiếu gia, nói 'Giả gia các người là cái nơi tốt đẹp gì? Những năm này ăn của ta bao nhiêu, bây giờ thấy của hồi môn của ta không đủ dùng, lại đánh chủ ý vào Lâm gia à?'."

Nha hoàn nhỏ nói Vương Hy Phượng thật sự tức giận, xả một tràng đối với Giả Liễn: "Còn Bảo Ngọc nữa, chỉ có lão phu nhân mới coi nó như bảo vật. Ta không ra ngoài thì không biết, giờ nhìn lại, con cháu nhà họ Lâm, mấy người trẻ tuổi nhà họ Thẩm, ai mà không giỏi hơn Bảo Ngọc gấp mấy lần?"

 

Sau đó, Vương Hi Phượng liền khóc lóc nói: "Ta hết cách rồi, ta theo tên khốn khiếp chàng, làm trâu làm ngựa cho nhà chàng, ngay cả dì ruột cũng chưa từng nói giúp ta một lời. Nhưng Đại Ngọc thì khác, trước kia cô gia Lâm gia hết mực che chở nó, chuyển hết của cải sang phủ Giả gia, chuyện đó cũng cho qua đi, nay mẹ kế của nó, cô nãi nãi Thẩm gia cũng là người tốt, coi nó như ngọc ngà châu báu!"

Hai người lời qua tiếng lại một hồi, Giả Liễn nói gì cũng mặc, dù có đem cả lão phu nhân ra, Vương Hi Phượng cũng nhất quyết không chịu đi khuyên Lâm Đại Ngọc nữa.

 

Ta rất hài lòng với kết quả này, thưởng cho tiểu nha đầu một ít tiền, rồi sai Hứa nhũ mẫu đi mời Vương Hi Phượng đến.

Vương Hi Phượng đến ngay.



Lúc đến, nàng có vẻ ngượng ngùng, hôm qua nàng mới cãi nhau với Giả Liễn, hôm nay ta lại gọi nàng đến, ai mà không biết chuyện gì.

Vương Hi Phượng là người lanh lợi, nàng thẳng thắn nói: "Trước kia là nhà chúng ta hồ đồ, nghĩ rằng với tính cách của Đại Ngọc, gả đến nhà khác không bằng ở lại nhà chúng ta, nên mới có những ý nghĩ sai lầm đó.”

“Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, muội muội có cha mẹ chăm sóc, không đến lượt người khác xen vào."

Ta bị Vương Hi Phượng chọc cười: "Quả thật là Phượng Lạt Tử, ta đã chuẩn bị kỹ càng lời lẽ rồi, ai ngờ ngươi vừa vào cửa đã liến thoắng một hồi, khiến ta không biết mở lời thế nào nữa."

Vương Hi Phượng vội vàng nói: "Cô nãi nãi thứ lỗi, có gì cứ dặn dò ạ."

Ta cũng không vòng vo, Vương Hi Phượng và Giả Liễn là người làm ăn, chú trọng lợi ích, nên ta nói thẳng vào vấn đề: "Đừng trách ta tò mò chuyện Giả gia... Trong đám hậu bối Giả gia, chỉ có hai phu thê các ngươi là có năng lực, cả phủ đều ngồi ăn chờ chết, hai người các ngươi quả thật vất vả."

Vừa nghe ta nói vậy, mắt Vương Hi Phượng liền đỏ hoe, nàng nắm chặt chiếc khăn, không biết nên khóc hay nên cười: "Cô nãi nãi, thật không giấu gì người, gả vào Giả gia ngần ấy năm, người là người đầu tiên hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta."

 

Ta nói: “Ngươi đã gọi ta một tiếng ‘’'cô nãi nãi', vậy ta xin mạn phép nói đôi lời."

Ánh mắt Vương Hi Phượng thoáng vẻ không thoải mái, nhưng nàng vốn là người tinh ranh, biết ta có Thẩm gia làm chỗ dựa, giờ lại là chủ mẫu Lâm gia, dù có chuyện gì cũng sẽ không để lộ ra ngoài.

Nàng cười nói: "Nếu cô nãi nãi có thể dạy bảo cháu dâu này, ta cầu còn không được ấy chứ."

Ta thở dài: "Người ta đều nói ngươi là người thông minh nhất, nhưng ta thấy, ngươi thật sự ngốc hết chỗ nói."

Vương Hi Phượng có vẻ ngạc nhiên trước những lời của ta, đứng ngây ra đó.

 
 
Chương 12


Ta hỏi nàng: "Người khác không biết tình hình phủ Giả gia, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao? Hiện giờ chỉ có Liễm Nhị và Bảo Ngọc là hai đứa xuất sắc, còn đám hậu bối kia thì chẳng có ai theo kịp. Nói về tài năng, Giả Liễm còn hơn Bảo Ngọc, vốn dĩ tước hầu sẽ được truyền lại cho ai, cũng không cần phải nói, rơi vào tay hai phu thê ngươi, cũng không uổng công ngươi vun vén bấy lâu nay.”

“Vậy mà ngươi lại ngốc nghếch đến mức này, nghe lời người ta xúi giục muốn gả Đại Ngọc nhà chúng ta cho Bảo Ngọc, cứ thế mà tăng thêm phần thắng cho Bảo Ngọc, ngươi đang mưu tính điều gì vậy?"

 

Vương Hi Phượng không ngờ ta lại thẳng thừng nói đến chuyện tước hầu sẽ thuộc về tay ai, cũng có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Cô nãi nãi là người sáng suốt, Giả Liễm không còn hy vọng khoa cử, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào việc được hưởng chút ân huệ, nhưng phủ Giả gia này... Nếu không phải lão phu nhân thỉnh thoảng giúp đỡ, chỉ dựa vào hai phu thê chúng ta, cũng không thể lấp đầy cái lỗ hổng lớn này."

Vương Hi Phượng cũng không giấu giếm ta, xét cho cùng thì phủ Giả gia có một phần chi tiêu không nhỏ là từ Lâm Như Hải mà ra.

Lần này, thuyền của họ trở về đều do ta tự tay sắp xếp đầy ắp, nàng đối diện với ta cũng không có gì phải che giấu.

Ta nói: "Ngươi cũng biết lão phu nhân nhà ngươi yêu thương Bảo Ngọc đến nhường nào, sau này nếu tước hầu rơi vào tay hai người, lão phu nhân chắc chắn sẽ lấy tài sản riêng bù đắp cho Bảo Ngọc, đến lúc đó hai người lấy gì nuôi sống cả cái nhà đông người này? Nếu tước vị thuộc về Bảo Ngọc, dựa vào sự hiểu biết của ngươi về lão phu nhân, liệu bà ấy có riêng dành dụm gia sản cho hai phu thê ngươi không?"

Vương Hi Phượng theo bản năng lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Ta mới nói tiếp: "Đừng trách ta nói lời khó nghe, dù thế nào hai người cũng chẳng được lợi lộc gì, cái Hầu phủ này có hay không đều là một gánh nặng. Nhưng ngươi không nên, không nên chủ động tăng thêm phần thắng cho Bảo Ngọc!"

 

Ta nhân lúc còn nóng nói: "Nếu Bảo Ngọc có được sự giúp đỡ của Lâm gia, e rằng cả cái gia tộc này sẽ chẳng còn đến lượt ngươi nhúng tay vào nữa. Nếu ta là ngươi, ta sẽ sớm từ bỏ ý định đó, lo liệu cho bản thân mình trước, chớ nên dốc hết tâm can vào cái hố sâu không đáy này!"

Vương Hi Phượng nghe ta nói vậy thì sợ hãi, gương mặt vốn sắc sảo, khôn khéo nay lại lộ ra vẻ hoang mang, lo lắng.



Nàng không phải là không từng nghĩ đến chuyện này, việc lén lút cho vay nặng lãi chính là bằng chứng, nhưng chỉ như muối bỏ bể, nào có ích gì.

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng, bất an.

Ta thấy vậy bèn thừa cơ nói tiếp: "Ta cũng chẳng ngại nói thẳng với ngươi, vị Giả cô nãi nãi kia ngay từ đầu đã không ưng ý Bảo Ngọc, hiện giờ ta cũng không muốn gả Đại Ngọc vào nhà các người. Chỉ cần ngươi giúp ta dập tắt ý định này của Giả gia, ta cam đoan với ngươi, Lâm gia và Thẩm gia sẽ cho ngươi vô số mối làm ăn, buôn bán đường hoàng, đàng hoàng!"

Vương Hi Phượng nghe xong liền cáo từ ra về, nàng tuy không đồng ý ngay tại chỗ, miệng còn nhắc đến lão phu nhân.

Nhưng xem thần sắc của nàng, ta biết việc này đã thành công đến tám chín phần rồi.

Nói chuyện với người như thế này thật dễ dàng, chỉ cần cho nàng ta thứ nàng ta muốn, ắt nàng ta sẽ giúp mình hoàn thành việc mình mong muốn.

Quả nhiên, từ đó về sau, phu thê Vương Hi Phượng, Giả Liễn không còn gây ra sóng gió gì nữa.

Ta cũng cho người chất đầy hàng hóa lên hai chiếc thuyền để họ mang về kinh thành - một thuyền trên danh nghĩa là quà của Lâm gia gửi tặng Giả gia, cảm tạ họ đã chăm sóc Đại Ngọc, còn một thuyền thì xem như là của riêng phu thê Giả Liễn và Vương Hi Phượng.

Về phần Đại Ngọc, tuy vẫn còn nét buồn man mác, nhưng cô bé này tâm tư vốn trong sáng, ngây thơ, ta thường kéo nàng đến cùng dùng bữa, cùng xem sổ sách, lại được người Thẩm gia mời đi hội thơ, hội hoa, bận rộn suốt ngày nên cũng chẳng còn thời gian để đa sầu, đa cảm nữa.

Anh Đào đến báo rằng Đại Ngọc đã chuẩn bị hai hòm quà, cẩn thận dặn dò Vương Hi Phượng giúp cô bé gửi tặng cho mọi người trong Giả gia.

Món quà dành cho Giả Bảo Ngọc là một bộ truyện và một tập thơ.

Tập thơ là do chính tay cô bé sao chép.
 
Chương 13


Đất Giang Nam vốn coi trọng cả văn chương lẫn buôn bán, người ở đây tính tình phóng khoáng, thực tế lại có học thức, Đại Ngọc tham gia không ít hội thơ, cũng được gặp gỡ nhiều người tài hoa.

Bộ truyện kia là ta đưa cho nàng, kể về một công tử bột sau khi phá tan gia sản đã biết hối cải, làm lại cuộc đời.

Cả tập thơ tao nhã lẫn truyện "thị phi" đều đã chuẩn bị sẵn sàng, còn Giả Bảo Ngọc có hiểu được tâm ý của Đại Ngọc hay không thì lại là chuyện khác.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, dưới sự điều dưỡng của ta, sức khỏe hai cha con Lâm Như Hải cũng ngày càng tốt hơn.

Tuy Đại Ngọc thường xuyên cằn nhằn việc ta sáng sớm lôi nàng dậy tập Bát Đoạn Cẩm, Ngũ Cầm Hí, nhưng miệng thì nói vậy, thân thể vẫn rất thành thật tập luyện theo ta.

Thẩm gia gia tộc đông đúc, con cháu cũng nhiều, ba ngày hai bữa lại tổ chức đủ loại hoạt động vui chơi, du ngoạn, nào là đạp thanh, leo núi, lễ Phật...

Lâm Như Hải cũng cho mở trường học đàng hoàng ở từ đường Lâm gia, có cả lớp học dành cho nam và nữ.

Ban đầu, Đại Ngọc không mấy hứng thú với việc đến trường.

Nói cho cùng, nàng và Giả Bảo Ngọc vẫn có những điểm tương đồng, chẳng ưa gì văn bát cổ khoa cử, chỉ thích những bài viết nhàn nhã, hoặc văn chương bình dị mà uyên bác.

Ta không ngăn cản nàng xem những sách này, thỉnh thoảng còn đưa cho nàng vài quyển truyện để giải trí.

Nhưng ta vẫn khuyến khích Đại Ngọc đến trường: "Con có thiên tư tốt như vậy, nếu chỉ biết đọc sách, làm thơ theo sở thích của mình, e rằng tầm nhìn sẽ có phần hạn hẹp. Tuy con là phận nữ nhi khuê các, không thể giống như nam nhi thi cử, làm quan, nhưng nếu biết thêm nhiều việc bên ngoài, tâm hồn và kiến thức của con ắt sẽ rộng mở hơn."

Lời nói và việc làm của ta dần dần có tác dụng, Đại Ngọc cũng không còn phản kháng như trước, nàng dựa vào chiếc ghế tựa ta làm, nghiêng đầu hỏi ta: "Mẹ, những quyển truyện người viết, chẳng lẽ cũng là học được ở trường sao?"

Ta nhớ đến đủ loại tiểu thuyết mình đã đọc hồi còn đi học, thản nhiên gật đầu: "Phải đấy."

Thế là Đại Ngọc ngoan ngoãn đến trường, nàng vốn thông minh lanh lợi, nhưng trên lớp học lại không hề khoe khoang tài năng, chỉ lặng lẽ quan sát mọi việc.



Đợi đến khi tan học, nàng mới mang những bài văn, bài thơ mình làm ra cho ta và Lâm Như Hải xem.

Thỉnh thoảng, ta cũng ra đề bài nghị luận cho nàng, khụ, không phải vì hồi đi học ta bị hành hạ bởi những bài văn nghị luận đâu, mà là bởi vì thể loại này dễ khơi gợi suy nghĩ và thảo luận hơn.

Nàng vốn nhạy cảm, có những việc nhìn từ góc độ khác nhau sẽ có những cảm nhận khác nhau.

Dần dần, Đại Ngọc không còn cố chấp, bảo thủ như trước nữa, nàng cũng kết giao được với một vài người bạn ở trường.

Danh tiếng của Lâm Như Hải quả nhiên rất hữu dụng, trường học Lâm gia mở chưa được ba năm đã có một nhóm học trò thi đỗ tú tài.

Ngoài ra, mấy học trò được Lâm Như Hải đích thân chỉ dạy cũng thi đỗ tiến sĩ.

Nữ học Lâm gia nhờ có sự ảnh hưởng âm thầm của ta mà dần dần nổi tiếng khắp vùng.

Khắp Giang Nam, nhà nào có chút danh tiếng đều muốn gửi con gái đến trường học Lâm gia.

Giả mẫu có câu nói rất đúng: "Nữ nhi gả đi rồi thì chẳng còn mấy ngày vui vẻ, nhân lúc còn ở nhà thì cứ tự tại, thoải mái."

Vì vậy, trường học không chỉ dạy các nàng đọc chữ, viết chữ, nghiên cứu suy nghĩ, mà còn dạy các nàng quản lý cửa hàng, tính toán sổ sách, phân biệt hàng hóa, tổ chức yến tiệc.

Những cô nương tốt nghiệp từ trường học Lâm gia đều là người có kiến thức rộng rãi, vừa khéo léo việc nhà, vừa đối đáp được việc ngoài.

Danh tiếng của Lâm gia ngày càng vang xa, lại thêm việc Lâm Như Hải làm tuần diêm ngự sử rất tốt, khiến Hoàng thượng Long nhan hoan hỉ, hạ chỉ cho Lâm Như Hải về kinh thăng chức quan nhất phẩm, ban thưởng nhà cửa, ruộng vườn.

Tin tức này tuy không nằm ngoài dự đoán, nhưng quả thực khiến ta có chút lo lắng - trở về kinh thành, sau này sẽ gần với Vinh phủ, Ninh phủ.

Lâm Như Hải hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với ta.
 
Chương 14


Thăng quan là chuyện tốt, nhưng Lâm gia chỉ có mỗi mình Đại Ngọc là bảo bối, nghĩ đến việc Giả gia những năm nay luôn nhiệt tình liên lạc, hai chúng ta đều không khỏi lo lắng.

Nhìn thấy Đại Ngọc vui mừng như vậy, chúng ta càng không biết nên xử trí ra sao.

Dù sao Giả gia cũng là nhà ngoại của con bé, chúng ta không thể ngăn cản con bé đến đó.

Nhưng sau khi thu xếp hành lý lên thuyền, đúng lúc chúng ta đang lo lắng, Đại Ngọc lại vui vẻ lên tiếng: "Cha, mẹ, lần trước con đi thuyền này là đến nhà ngoại sống nhờ, trong lòng luôn có chút sợ hãi."

Con bé vui vẻ nói: "Lần này thì tốt rồi, con được sống trong nhà của mình cùng cha mẹ, lại còn được đi học như trước, con vui lắm ạ."

Lâm Như Hải cũng đã cho mở trường học Lâm gia ở kinh thành.

Nghe con bé nói vậy, ta và Lâm Như Hải đều cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Giả gia vẫn là Giả gia đó, nhưng Đại Ngọc đã không còn là Đại Ngọc của ngày xưa nữa rồi.

Về đến kinh thành, quả nhiên là bận rộn vô cùng.

Chúng ta còn chưa kịp xuống thuyền, đã có người cưỡi ngựa nhanh, chèo thuyền nhanh đến đón, mang theo cả một rổ thiệp mời.

Ta, Lâm Như Hải và Đại Ngọc ba người cùng nhau xem xét, lựa chọn những tấm thiệp mời, rồi phân loại chúng.



"Lão Lâm, cái này chàng đi."

"Cái này của Vương gia chắc phải ta đi."

"Thiệp của thương hội thì hoãn lại đã, mới vào kinh không nên phô trương..."

"Thiệp của Mục gia thì để Đại Ngọc đi, Mục gia do thiếu phu nhân đại phòng làm chủ, hai năm trước đã kết giao với Đại Ngọc ở trường học."

“Cái này chàng đi."

"Cái này cả nhà mình cùng đi..."

Cứ như vậy, liên tiếp mấy ngày liền, chúng ta mới sắp xếp xong mọi việc trước khi xuống thuyền.

Điều này cũng có nghĩa là những ngày sắp tới sẽ vô cùng bận rộn.

Mấy năm nay, Đại Ngọc đã lớn hơn nhiều, tuy thỉnh thoảng vẫn còn chút trẻ con, nhưng nhìn chung đã rất ra dáng, biết quán xuyến việc nhà.

Tiểu Đại Ngọc nhận nhiệm vụ, cũng phải ra ngoài giao thiệp, ngày thứ hai sau khi xuống thuyền, nàng liền mang theo quà đã chuẩn bị cho mọi người Giả gia, đến phủ Vinh Quốc.

Ban đầu ta định để Lâm Như Hải cùng đi, nhưng hắn không đồng ý.

Hắn nói với ta: "Trước đây chúng ta ở Giang Nam, bọn họ ở kinh thành thì cũng chẳng sao, mỗi năm chỉ cần gửi một hai thuyền hàng là xong chuyện. Nhưng bây giờ thì khác, cùng ở kinh thành, ngược lại phải biết giữ khoảng cách."



Lâm Như Hải không hề giấu giếm ta: "Cữu gia của ta tuy còn chút thanh cao, bề ngoài thì cũng tạm được, nhưng bên phía lão phu nhân, e rằng phần lớn là không ổn."

Rất nhanh ta đã biết cái không ổn mà Lâm Như Hải nói là gì.

Đại Ngọc đi từ sáng sớm hôm sau, đến khi mặt trời lặn vẫn chưa thấy về.

Ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ con bé muốn ở lại Giả gia luôn?

Tuy nói cũng không phải là không được, nhưng trước đó đã nói rõ là Đại Ngọc về rồi cũng có nhiều việc phải giao thiệp, đứa nhỏ này vốn thông minh hiểu chuyện, tuy có chút tính trẻ con, nhưng nhìn chung vẫn rất ổn.

Việc nàng đã đồng ý, chưa bao giờ thất hứa.

Ta bèn sai người đến Giả gia thăm dò, ai ngờ giữa đường lại gặp Lệ Chi đang vội vã trở về, vẻ mặt đầy lo lắng: "Phu nhân, người mau đến Giả gia xem sao! Giả gia đang giữ tiểu thư nhà mình không cho về!"

Chuyện này sao có thể được?!

Ta lập tức cho người mời Lâm Như Hải đến, nói: "Hôm nay dù thế nào chàng cũng phải đi với ta một chuyến."

Lâm Như Hải nghe xong quả nhiên rất tức giận: "Ta đã bảo Giả gia trên dưới chẳng có ai hiểu chuyện mà! Bọn họ coi đây là nơi nào chứ! Dám cả gan giữ Đại Ngọc không cho về!"

Ta vừa thu xếp quà vừa nói: "Vốn dĩ với thân phận của ta thì không tiện đến Giả gia, nhưng ai mà động đến con gái ta thì ta sẽ liều mạng với kẻ đó!"
 
Chương 15


Ngay lập tức, Lâm Như Hải cùng ta dẫn người đến phủ Vinh Quốc.

Đến nơi, chúng ta vẫn phải ngồi kiệu bốn người qua ba lớp cửa, nhưng Giả gia rất nể mặt,

Giả Chính cùng những người khác đã ra tận cửa nghênh đón.

Lâm Như Hải đỡ ta xuống kiệu, mọi người Giả gia đều có sắc mặt khác nhau.

Chỉ có Vương Hi Phượng, mấy năm nay hợp tác làm ăn với ta nhiều, lúc này gặp ta thì cười tươi rói, đến năm dặm ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của nàng ta.

Ta vịn tay Vương Hi Phượng, mỉm cười nhìn quanh, ngay cả mấy cậu con trai phủ Ninh Quốc cũng đến, chỉ có Giả mẫu, Bảo Ngọc, Đại Ngọc và mấy vị cô nương là chưa thấy.

Giả mẫu và các cô nương thì không nói làm gì, phải giữ chút tôn quý.

Nhưng Bảo Ngọc giờ cũng đã mười mấy tuổi rồi, ngay cả Giả Lan cũng đứng bên cạnh, vậy mà hắn lại trốn trong nhà trong không chịu ra.

Giả mẫu quả nhiên cưng chiều Bảo Ngọc hết mực.

Vương Hi Phượng hiểu ý ta, khẽ chạm vào tay ta, nói: "Cô nương đừng lo lắng, người của ta đang trông chừng, sẽ không để Lâm muội muội khó xử đâu."



Lâm Như Hải tự đi cùng với các bậc nam nhi Giả gia, Vương Hi Phượng cùng những người khác dẫn ta vào nội viện bái kiến Giả mẫu.

Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong ồn ào một mảng.

Ta vừa bước vào cửa đã thấy một thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng vừa khóc vừa gào cái gì mà "Con chỉ cần ở cùng Lâm muội muội, muội ấy ở đâu con ở đó", còn lại là một đám các cô các bà đang dỗ dành hắn.

Giả mẫu đau lòng khôn xiết: "Lũ vô dụng này! Còn không mau ngăn Bảo Ngọc lại, sao có thể để nó thực sự đập miếng ngọc đó chứ?!"

Vương phu nhân ở bên cạnh nén giận khuyên nhủ: "Lâm muội muội của con giờ đã có nhà riêng, sao có thể giống lần trước mà ở nhà chúng ta được!"

Vừa nói xong, đã bị Giả mẫu phản bác: "Sao lại không ở được? Mẹ kế nào bằng ngoại tổ mẫu? Con đừng nói mấy lời hồ đồ đó nữa!"

Vô số cô nương, người thì ngây thơ, người thì dịu dàng xinh đẹp, đang kéo Bảo Ngọc, cùng nhau khóc thành một đoàn.

Bảo Ngọc nắm lấy vòng cổ, dường như muốn tháo ra ném xuống.

Đại Ngọc được Anh Đào, Tuyết Nhạn cùng những người khác bảo vệ, núp bên cạnh Giả mẫu, đôi mắt đã khóc sưng húp như quả đào.

Bên cạnh nàng còn có một cô nương đoan trang xinh đẹp, khí chất so với Đại Ngọc cũng không hề kém cạnh, cũng đang nhìn cả căn phòng đầy người với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất lực.

Ta đứng ở cửa, nghe thấy Vương Hi Phượng thở dài một tiếng, sau đó mới thu xếp lại cảm xúc, cười lớn tiếng bước vào: "Ôi chao tổ tông của ta ơi! Ta và phu nhân Lâm gia từ xa đã nghe thấy chỗ lão phu nhân náo nhiệt phi thường, còn tưởng là đang nghênh đón chúng ta, ai ngờ lại đang náo loạn!"



Vừa nói, nàng vừa đi đến trước mặt Bảo Ngọc: "Để ta xem nào, là ai lại chọc giận Bảo Ngọc của chúng ta rồi?"

Bảo Ngọc mắt đỏ hoe, xem ra cũng đã khóc một trận: "Nhị tẩu tẩu người nói xem, trước đây con và Lâm muội muội có phải là thân thiết nhất không? Bây giờ bọn họ lại muốn chia cắt con và Lâm muội muội, không cho Lâm muội muội ở nhà, cũng không cho con đến Lâm gia cùng Lâm muội muội!"

Vương Hi Phượng vội vàng khuyên nhủ: "Ai nói là không cho Lâm muội muội ở nhà chúng ta? Là vì cha mẹ Lâm muội muội đều còn sống, có nhà riêng của mình."

Vừa nói, nàng vừa vội vàng giới thiệu mọi người.

Ta tặng lão phu nhân một bức tượng Phật bằng bạch ngọc, lại tặng cho các cô nương Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân mỗi người một chuỗi hạt châu Đông Hải.

Lão phu nhân nhìn thấy ta, cũng không khỏi khóc thương con gái mình một hồi.

Trong lòng ta mỉm cười, lão phu nhân này thật sự là quen được người trong phủ cung phụng chiều chuộng, giờ càng già càng trẻ con, chẳng hiểu chút lễ nghĩa nào cả.

Dù xét theo Thẩm gia hay Lâm gia, bà ta trước mặt ta mà than thở về việc Giả Mẫn mất sớm, quả thật là không được đẹp mặt cho lắm.

Nhưng ta cũng không bất ngờ trước cách hành xử của Giả mẫu, cầm khăn tay giả vờ lau vài giọt nước mắt, Vương Hi Phượng quả nhiên đến cứu nguy.

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
 
Chương 16


Đại Ngọc nhìn thấy ta cứ như gặp được cứu tinh, vội vàng đến bên cạnh ta, không chịu rời nửa bước.

Giờ con bé cũng là cô nương từng trải sự đời rồi.

Trước đây khi mới đến Giả gia, nàng cứ nghĩ Vinh Quốc phủ này quy củ nghiêm ngặt, nên hành động cử chỉ, ăn cơm uống trà đều theo đúng quy tắc của Giả gia.

Giả mẫu bảo nàng ở trong cái buồng nhỏ như ngăn tủ, con bé cũng chẳng biết đúng sai thế nào, cứ thế ở lại.

Nhưng giờ đây, trong số những người bạn mà nàng kết giao, có đủ cả quan lại thanh liêm, nhà buôn giàu có, thợ thủ công khéo léo, nàng đã có thể phân biệt đúng sai.

Đại Ngọc ghé vào tai ta nói: "Ở nhà ngoại tổ mẫu vài ngày vốn cũng không sao, nhưng con thấy Bảo Ngọc bây giờ vẫn tự do ra vào phòng các vị tỷ tỷ muội muội, thật sự là không tiện."

Đại Ngọc có chút khó nói: "Tỷ tỷ Nghênh Xuân, Thám Xuân thì cũng thôi, ngay cả chỗ ở của Bảo Thoa tỷ tỷ, Tương Vân muội muội đang ở nhờ, hắn cũng muốn đến là đến."

Ta thầm nghĩ: Nào chỉ muốn đến là đến, mà là muốn ở lại là ở lại. Có cô nương nào mà hắn không đụng chạm, không thân thiết?

Ta rất vui mừng vì Đại Ngọc giờ đã có thể tự mình phán đoán đúng sai, đưa ra lựa chọn.

Giả mẫu thật sự rất yêu thương Đại Ngọc, Đại Ngọc cũng bằng lòng ở lại vài ngày để bầu bạn với ngoại tổ mẫu.

Nhưng biết được Bảo Ngọc giờ đã lớn tuổi mà vẫn còn lêu lổng trong nhà trong, nàng liền có chút không bằng lòng.

"Ngay cả nhà Tiền tỷ tỷ cũng không đến mức không có quy củ như vậy."

Tiền tiểu thư cũng là bạn học cùng lớp với Đại Ngọc ở trường Lâm gia, nhà làm nghề buôn bán thuốc, lúc sinh tử không câu nệ quy củ, nhưng ngày thường cũng tuyệt đối không cho phép nam giới lạ vào nhà trong.

Ta vỗ vỗ tay Đại Ngọc, ra hiệu đã biết.



Đừng nói là bọn họ bây giờ, ngay cả ở thế kỷ 21, ta cũng không thích người khác tùy tiện ra vào phòng mình.

Vừa nói xong, Giả mẫu ngồi trên cao đã lên tiếng: "A Mẫn nhà ta mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, ta là tổ mẫu sao có thể không thương nó hơn."

Giả mẫu nói đầy ẩn ý: "Hơn nữa, tuổi trẻ của nữ nhi chỉ có mấy năm, sau khi gả đi sẽ không còn tự do nữa, ta biết nhà các ngươi quy củ nghiêm ngặt, nên mới muốn để con bé ở lại đây thoải mái một chút."

Ta cười nói: "Lão phu nhân thương Đại Ngọc là điều hiển nhiên, nhưng ở nhà con bé còn có bài vở, ở trường còn đảm nhiệm việc nữa, nếu không phải mọi người đều tin tưởng con bé, ta và cha nó cũng không dám vội vàng đến mời con bé về."

Giả mẫu cau mày khó chịu: "Nữ nhi biết mấy chữ là được rồi, học nhiều làm gì? Học nhiều người lại hóa đần, cháu trai ngoan ngoãn của ta, chẳng phải là vì việc học hành bị cha nó trách mắng đánh đập nhiều quá, mới..."

Ta không muốn nghe những lời lẽ đó của Giả mẫu, Vương Hi Phượng tiến lên hòa giải: "Ôi chao tổ tông của tôi ơi, người quên rồi sao? Mẹ của Lâm muội muội, cô nương nhà chúng ta, trước đây cũng là người tài học hơn người, người của trường Lâm gia cũng kính trọng cô nương, nên mới mời Lâm muội muội đến đó!"

Chuyện này vốn không có, nhưng Vương Hi Phượng biết ta không để tâm chuyện của Giả Mẫn, nên thuận thế mượn cớ này.

Quả nhiên, Giả mẫu cùng những người khác nghe nói trường Lâm gia coi trọng Giả Mẫn, Đại Ngọc lại nhúng tay vào đó, suy nghĩ, thái độ liền khác hẳn.

Lão phu nhân vốn dĩ không ưa gì ta, nhưng nghe ta nói đưa Đại Ngọc về là vì giao việc cho nàng, liền không làm ầm ĩ nữa.

Vương Hi Phượng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dỗ dành lão phu nhân đồng ý cho người đi.

Nhìn bà ta như vậy, ta thầm nghĩ: Quả nhiên cũng chẳng có lão hồ đồ thật sự nào, chẳng qua là lấy danh nghĩa hồ đồ để mưu lợi cho bản thân thôi.

Bên này Bảo Ngọc thấy mọi người đều thay đổi lời nói, lập tức không chịu, lại còn trực tiếp xông đến muốn cướp Đại Ngọc.

Nhưng Đại Ngọc đã không còn là người mà hắn muốn thân thiết là thân thiết, muốn làm càn là làm càn nữa rồi.
 
Chương 17


Hắn vừa xông lên, Anh Đào lập tức chắn trước mặt Đại Ngọc.

Cũng không thấy Anh Đào ngăn cản thế nào, Bảo Ngọc lại không thể tiến thêm một bước.

Ta nổi trận lôi đình, nhìn Vương Hi Phượng cùng những người khác, quát: "Ta không ngờ Giả gia lại tiếp đãi khách như vậy! Một lời không hợp liền xông lên đánh người sao?! Giữa kinh thành, dưới chân thiên tử, lại có kẻ dám giam giữ người nhà đại thần triều đình, còn muốn ra tay đánh người, thật là to gan!"

Bảo Ngọc sững sờ, lắp bắp nói: "Ta... không phải, ta, ta không có, ta không có ý muốn đánh Lâm muội muội..."

Nhưng Vương Hi Phượng đã nhanh chóng hiểu ý ta, lập tức chắn trước mặt Bảo Ngọc, lo lắng nói: "Ôi chao Bảo nhị gia của ta ơi! Cậu giận dỗi đánh chúng ta thì cũng thôi, sao lại đánh cả Lâm muội muội!"

Bảo Ngọc sốt ruột, quên cả khóc, vội vàng muốn giải thích.

Nhưng ánh mắt Đại Ngọc nhìn hắn, chỉ còn lại sự thất vọng.

Mượn cớ Bảo Ngọc nổi cơn điên, hành động lỗ mãng, ta bèn đưa Đại Ngọc rời khỏi đó.

Lâm Như Hải bên kia nhận được tin, vội vàng kết thúc câu chuyện với Giả Chính cùng những người khác, rồi đến hội hợp với mẹ con ta.

Trên đường về, ba người chúng ta cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa.

Sắc mặt hai người bọn họ đều có chút không tốt.



Đợi đến khi về tới nhà, Lâm Như Hải liền gọi Đại Ngọc vào thư phòng.

“Hôm nay ta có gặp Giả Chính cùng với mấy người khác, trong lời nói có ý nhắc nhở bọn họ cần phải cẩn trọng, thế nhưng Giả Chính chẳng hề để tâm, chỉ nói mong ta nể mặt, đến tham quan cái vườn mới xây của bọn họ. Trong lời nói, không giấu nổi vẻ đắc ý.”

Lâm Như Hải vừa kể lại chuyện hôm nay, Đại Ngọc lập tức hiểu ra vấn đề.

Nàng từng sống ở Giả phủ một hai năm, đối với sự xa hoa và tình hình tài chính của Giả gia có thể nói là biết rõ trong lòng bàn tay.

Không phải khen nàng, mà là Giả gia này quá ư vô phép tắc, việc thưởng bạc, chia phần tiền tiêu vặt đều công khai rõ ràng, nhưng lại chẳng thấy mấy khoản thu vào.

Đại Ngọc khẽ chau mày, "Cho dù có lấy hết tài sản riêng của ngoại tổ phụ ra, e rằng cũng không xây nổi cái vườn này."

Ý ngoài lời, chính là Giả gia nhất định đã lấy cớ Nguyên Xuân được phong Phi mà đi quyên góp tiền bạc bên ngoài rồi.

Trao đổi lợi ích, ai bằng lòng cho thì cũng được, còn nếu như không bằng lòng...

Đây chính là tội ác tày trời của Giả gia!

Lâm Như Hải vừa nói ra lời này, sắc mặt Đại Ngọc chấn động mạnh, nàng lẩm bẩm: "Vậy lão phu nhân và Bảo Ngọc bọn họ..."

Lâm Như Hải lắc đầu,: "Cả Giả gia trên dưới đều hồ đồ, chỉ có mỗi Giả Chính, bên ngoài trông có vẻ thanh cao, nhưng kỳ thực là do hắn ta làm quan không được như ý, không biết đến những mánh khóe thủ đoạn đó, cho nên mới chỉ còn cách cố gắng giữ lấy tiếng tăm thanh liêm mà thôi."



Nói đến việc này, Lâm Như Hải cũng thở dài.

Trước kia, trong thế hệ của Bảo Ngọc còn có Giả Châu, từ nhỏ đã thông minh, tài học hơn người, tuổi còn trẻ đã thi đỗ cử nhân, cưới Lý Hoàn, được quan Tế tửu Quốc Tử Giám Lý gia coi trọng, đáng lẽ là người chủ gia đình đời sau của Giả gia.

Chỉ tiếc là số phận không tốt, yểu mệnh qua đời từ sớm.

Bây giờ thì Giả Liễm, Giả Hoàn, Giả Bảo Ngọc, chẳng có ai nên thân.

Giả Liễm về việc buôn bán thì còn coi như có chút tài cán, nhưng về khoa cử thì hoàn toàn không có hy vọng.

Đại Ngọc vốn là người nhạy cảm, hay lo nghĩ, nghe cha nàng nói một hồi, giữa chân mày đều là nỗi sầu lo và tuyệt vọng.

Đại Quan Viên đã xây xong, cho dù bây giờ vẫn chưa gọi là Đại Quan Viên, nhưng một cái vườn lớn như vậy, xa hoa như vậy dựng sừng sững ở đó, tội chứng của Giả gia đã rành rành.

Ta thấy bọn họ nói xong, mới chậm rãi mở miệng: "Cũng chưa chắc đã không có chuyển biến nào."

 

Lâm Như Hải quay sang nhìn ta, trong mắt Đại Ngọc cũng ánh lên một tia hy vọng, nàng hỏi: "Mẹ, người có cách nào giúp ngoại tổ gia vượt qua cơn khốn khó này không?"

Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Giả gia giờ đã đến nước này, nói là hoàn toàn thoát khỏi cảnh khốn cùng e là không thể, nhưng nếu chỉ mong giữ được tính mạng người nhà, thì may ra còn có cách."
 
Chương 18


Nghe vậy, Lâm Như Hải khẽ lắc đầu, nói: "Người khác chưa chắc đã biết ơn."

Ta mỉm cười đáp: "Thiếp cần gì người khác phải mang ơn? Thiếp chỉ cần Ngọc nhi được vui vẻ là đủ."

Lâm Như Hải khựng lại, đưa mắt nhìn Đại Ngọc.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã hay suy nghĩ, mười ngày thì đến tám chín ngày là mang vẻ mặt u sầu.

Mấy ngày nay theo ta, quả thực đã thấy nàng hoạt bát, vui vẻ hơn đôi chút.

Tuy vẫn còn nét buồn phảng phất, nhưng cũng không còn khóc lóc đến mức tiều tụy như trước.

Một lúc lâu sau, Lâm Như Hải nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay ta, nói: "Có được người thê tử như nàng, ta còn cầu mong gì hơn? Nàng luôn vì Ngọc nhi mà lo lắng nhiều hơn ta."

Từ lúc Lâm Như Hải nhắc đến tai họa sắp ập xuống Giả gia, Đại Ngọc liền không còn chút sức sống tươi tắn nào nữa, vẻ mặt buồn bã héo hon nhanh chóng hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Trong lòng Lâm Như Hải chỉ thấy xót xa cho Đại Ngọc, hai năm ở Giả gia nàng đã chịu biết bao thiệt thòi, vậy mà giờ vẫn còn nặng lòng lo lắng cho họ đến thế.

Chỉ có ta mới hiểu, đó là bởi Đại Ngọc là nữ chính, tất cả đều là số phận an bài.

Ta không có ý định cứu Giả gia, ta chỉ muốn cứu Đại Ngọc mà thôi.



 

Mấy ngày sau đó, Đại Ngọc cũng ít đến phủ Giả gia, nhưng Bảo Ngọc kia lại chẳng biết điều, cứ tìm đến tận nhà.

Lâm gia giờ đây ta là người chủ trì, ba lần hắn đến thì đã hai lần bị ta cho ăn "quả đắng".

Dù Đại Ngọc và hắn có duyên nợ với nhau thế nào đi chăng nữa, với tư cách là mẹ kế của con bé, ta cũng sẽ không để hắn có cơ hội quấn quýt lấy Đại Ngọc.

Giả Bảo Ngọc bất lực, trước khi rời đi còn để lại một câu: "Ta cứ ngỡ Thẩm cô nãi nãi là người khác biệt, thoát tục như tiên, nào ngờ người cũng tầm thường như bao người khác, chẳng hiểu được chút tình ý nào ta dành cho Lâm muội muội."

Ta nghe mà tức đến bật cười, liền đem chuyện này kể lại cho Lâm Như Hải.

Sau đó nghe nói hắn đã làm cho Giả Chính mất hết mặt mũi trước triều đình.

Còn về việc Giả Chính có dạy dỗ lại Bảo Ngọc hay không, đó không phải là chuyện ta cần quan tâm.

Chỉ biết rằng từ đó về sau, Giả Bảo Ngọc cũng đã biết điều hơn, không còn đến phủ Lâm gia nữa mà chuyển sang đến trường học của Lâm gia để "cầu học".

Cái việc hắn ta có thật lòng muốn học hay không thì chỉ có trời mới biết được.

 

Đại Ngọc đang làm việc tại trường học Lâm gia.



Lâm Như Hải hàng năm đều bỏ ra một số tiền lớn để chu cấp cho con cháu trong họ đi học, đồng thời cũng tiếp nhận những học trò nghèo khó.

Ta đã giao toàn quyền cho Đại Ngọc quản lý sổ sách của trường học.

Thứ nhất là bởi vì tài năng của nàng hơn người, không dễ gì bị kẻ khác qua mặt.

Ai thực tài, ai giả dối, nàng đều có thể nhìn thấu.

Thứ hai là để nàng được chứng kiến những khổ cực của thế gian.

Có người chỉ mong sống cho qua ngày đã khó khăn rồi, chỉ cầu có cơm ăn áo mặc, sống một cuộc đời đường hoàng ngay thẳng.

Vậy mà có những kẻ được sống trong nhung lụa, chẳng làm nên trò trống gì mà còn thích lên mặt dạy đời.

Anh Đào, Lê Chi, Tuyết Nhạn… những người hầu hạ bên cạnh Đại Ngọc, đến người không biết chữ cũng học được đôi ba chữ, thỉnh thoảng lại lên tiếng bênh vực cho Đại Ngọc.

"Hôm nay Bảo nhị gia lại nói mấy lời chướng tai, bảo rằng giá mà có thể cùng cô nương đọc sách ngâm thơ mãi như thế này thì tốt biết mấy, không muốn cô nương sau này giống như những nữ tử khác, bị vùi lấp bởi những việc nhà tầm thường, trở nên thô tục không chịu nổi."

"Cô nương nghe vậy thì tức giận, nói rằng nữ tử trở nên tầm thường là vì sau khi thành thân phải lo liệu việc nhà, cả gia đình trên dưới đều cần có người biết cách sắp xếp mọi việc lớn nhỏ, thu chi phân minh."

"Bảo nhị gia cho rằng nữ tử sau khi thành thân đều trở nên tầm thường, là bởi vì nam nhân trong nhà đó không gánh vác nổi gia đình. Hắn còn nói vì sao hắn chỉ thấy Liên nhị phu nhân là khác biệt, là bởi vì nàng ấy biết kiếm tiền, không phải lo lắng đến miếng ăn của cả nhà, lại còn phải giữ thể diện cho trượng phu.”
 
Chương 19


"Ấy vậy mà Bảo nhị gia vẫn thường chê bai Liên nhị phu nhân là dung tục, chỉ biết đến chuyện tiền bạc, ngay cả khi tổ chức thi hội cũng chỉ biết bỏ tiền ra.”

"Cô nương đã mắng cho Bảo nhị gia một trận nên thân, sau đó chính mình cũng khóc, lấy mấy học trò nghèo trong tộc học ra làm ví dụ, nói rằng họ không phải là không có cốt cách, mà là vì cái nghèo cái khổ đã vùi dập họ. Rồi cô nương hỏi ngược lại Bảo nhị gia rằng, nếu một ngày người lo toan mọi việc cho hắn ta không còn nữa, liệu hắn có thể tự gánh vác được hay không?"

Ta nghe mà trong lòng hả hê: "Không uổng công những năm qua con bé đã được chứng kiến biết bao điều ở tộc học."

Anh Đào mím môi cười: "Bảo nhị gia hôm nay học hành chưa xong đã bỏ về, cứ nhìn cô nương chằm chằm rồi nói rằng cô nương đã thay đổi, sau đó vội vã chạy về nhà."

Ta cười khẩy: "Gặp chuyện không vừa ý là chạy về nhà, sau này không còn nhà để về nữa, xem hắn ta còn biết đi đâu."

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bảo Ngọc kia cũng không phải là không có lấy một ưu điểm nào.

Ít ra thì hắn ta cũng có cái mặt dày.

Hôm trước Đại Ngọc vừa mắng cho một trận, hôm sau hắn ta lại đến, lẽo đẽo theo sau nàng với vẻ mặt uất ức, nhưng nhất quyết không chịu rời đi.

Đại Ngọc thấy hắn ta cũng chưa đến nỗi hoàn toàn vô phương cứu chữa, trong lòng lại không khỏi chạnh lòng: "Dù hắn có thế nào đi chăng nữa, thì lời con nói hắn vẫn nghe."

Thế là nàng lại đem những điều ta đã dạy, từ từ giảng giải cho Bảo Ngọc.

 



Về phần ta, ta cũng đã cho gọi Vương Hy Phượng đến.

Những năm qua, nhờ vào những thương vụ làm ăn mà ta lơ đãng bỏ qua, Vương Hy Phượng cũng đã tích góp được khối tài sản riêng kha khá.

Nàng cũng trải lòng mình với ta: "Ta nghe lời cô nãi nãi, không còn cố chấp tranh giành hơn thua trong phủ nữa. Nếu chi tiêu không đủ, ta liền nói thẳng trước mặt mọi người. Ban đầu, lão phu nhân và phu nhân đều rất tức giận, trách ta tính toán chi li, lại nghi ngờ ta biển thủ công quỹ.”

“Đợi đến khi ta giao cả sổ sách lẫn chìa khóa lên, từ nhị phu nhân chuyển đến đại phu nhân, rồi lại chuyển cho các nha hoàn của Thám Xuân cô nương, ngay cả con dâu của Châu ca nhi cũng thử quản một lần, cuối cùng vẫn về tay Uyên Ương cô cô bên cạnh lão phu nhân."

 

Uyên Ương cô nương này ta biết, trong Hồng Lâu Mộng hiếm có nha hoàn nào tính tình tốt, tài cán cao, lại còn có chí khí như nàng ấy.

Không giống những kẻ thân phận tôi tớ mà tâm địa tiểu thư khác, nàng ấy là người rất nhanh nhẹn tháo vát.

Nghe vậy ta cười nói: "Vậy chẳng phải làm khó Uyên Ương cô nương lắm sao?"

"Đúng vậy," Vương Hi Phượng hết sức đồng tình: "May mà lão phu nhân luôn tin tưởng Uyên Ương. Giờ đây cả trên dưới phủ này, đến cả lão phu nhân cũng biết phủ ta đang thu không đủ chi rồi."

Cuối cùng mọi người đều muốn giao lại quyền quản gia cho Vương Hi Phượng, nhưng nàng ta lại không muốn nhận.



Vương Hi Phượng lúc này cười, toát lên vẻ tinh anh, hào sảng như lúc Lâm Đại Ngọc mới vào phủ: "Hiện giờ tiền bạc trong tay ta tuy không nhiều, nhưng bảo đảm cho Xảo tỷ nhi của ta một đời an ổn phú quý thì đủ."

Ta nhìn nàng, không chút nương tình phá tan giấc mộng đẹp: "Điều đó chỉ có thể xảy ra khi Giả gia không làm những chuyện c.h.é.m đầu kia…."

Vương Hi Phượng nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi: "Lời này của cô nãi nãi..."

Ta nghiêm nghị: "Ta đã bao giờ nói dối chưa?"

Vương Hi Phượng lúc này mới kinh hãi đứng dậy.

Nàng ta làm ăn với ta, tự nhiên biết rõ bản tính ta.

Giờ phút này nàng ta đứng không vững, ngã ngồi xuống chiếc ghế phía sau.

"Sao... Sao lại ra nông nỗi này? Trong cung còn có Nguyên phi mà!" Nàng ta không dám tin, thốt lên kinh hãi.

Ta lắc đầu: "E rằng đó chính là nguồn cơn."

Vương Hi Phượng trợn tròn mắt nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất: "cô nãi nãi, ta không dám giấu diếm, ta đã có thai rồi... Vì Xảo tỷ nhi và đứa bé này, ta phải sống!"

Ta đỡ nàng ấy dậy: "Có thai là chuyện tốt, nhưng ngươi thật sự bằng lòng vì hai đứa nhỏ mà từ bỏ tất cả sao? Bao gồm cả tước vị hầu phủ, tiền đồ, gia sản?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top