Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: C100: Hết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hầu như tất cả những ai nổi danh trong Tu Chân giới đều đến đại điển hợp tịch của Ninh Tễ chân quân

Đại điển tổ chức trong Long vực, dù xa xôi vạn dặm nhưng mọi người vẫn ngưỡng mộ đến xem.

Đây là đôi đạo lữ Hóa Thần kỳ đầu tiên ở Tu Chân giới từ trước đến nay. Lòng mọi người thầm kính mộ rất nhiều, lại cảm thấy thân phận của kiếm tôn và Long quân có phần truyền kỳ.

Trên đường đến Tây Lục, phong chủ Bão Cầm phong hiếm khi có chút phức tạp. Không ngờ kiếm tôn sẽ ở bên tên đệ tử dưới trướng y năm đó.

Cầm Âm Niên không luôn ở cạnh kiếm tôn như Dược Mục. Lần này nàng ta trấn thủ ở hậu phương nên là người cuối cùng biết tin này.

Trên đường dẫn người đến bái kiến kiếm tôn, nàng ta đã gặp không ít người như thế.

"Cầm phong chủ cũng đến đấy à." Dược Mục chủ động xin đảm nhiệm tiếp đãi.

Cầm Âm Niên đến ngoài cửa, dâng lễ lên rồi nói: "Đây là lễ vật hợp tịch tặng kiếm tôn."

Ánh mắt của nàng ta và Dược Mục giao nhau, tuy cả đường đi cảm xúc khá phức tạp nhưng sau khi đến Long vực lại thở phào nhẹ nhõm.

Rất ít người có thể nghĩ rằng trời quang trăng sáng như Ninh Tễ sẽ hợp tịch. Nhưng chuyện như vậy đã xảy ra, lúc này Cầm Âm Niên đến nên cũng không quá ngạc nhiên.

Dù sao thì Sở Tẫn Tiêu lớn lên dưới trướng kiếm tôn nên có thể hiểu tận gốc rễ về hắn, hơn nữa bây giờ nói đến địa vị và tu vi thì cũng xứng đôi với kiếm tôn.

Khi hai người nhìn nhau, hai người đều thấy thần sắc tương tự nhau trong mắt đối phương. Cầm Âm Niên hành lễ xong rồi đứng lên, sau đó cùng người tiếp đón vào tiệc.

Lễ hợp tịch này rất long trọng, Long quân gần như dốc hết tất cả để tổ chức, nơi nào cũng là vật báu khiến người ta chấn động, không ít người tiến vào đều bị độ chịu chi này làm cho kinh ngạc.

Vẻ mặt Cầm Âm Niên lại không lấy làm lạ.

Truyện cười đấy hả. Người như kiếm tôn nếu không đảm đương nổi lễ hợp tịch thì mới thực sự khiến người ta buồn cười đấy.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, rất nhiều người lục tục đến. Tất cả đều nhờ Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu ép lùi Ma tộc vào vực Vô Tẫn ba trăm năm không trở ra, rốt cuộc bây giờ Tu Chân giới cũng yên ổn thái bình.

Nhóm thị đồng hết lòng hầu hạ, đợi khi mọi người ngồi xuống mới nhìn lên đài mây, muốn nhìn kiếm tôn và Long quân.

Mặt trời treo giữa, khi tiếng chuông vang lên rốt cuộc Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu cũng xuất hiện.

Đã có không ít người nghe danh hiệu kiếm tôn, nhưng chẳng có mấy ai đã từng gặp kiếm tôn.


Trước đó Ninh Tễ đeo mặt nạ quỷ quanh năm, tuy về sau từ khi ra khỏi Long vực đã không đeo nữa nhưng người gặp y cũng rất ít.

Vốn vẫn có người suy đoán dung mạo của Ninh Tễ, lúc này cả sảnh đều yên lặng.

Trên lễ hợp tịch tất nhiên Ninh Tễ không đội đấu lạp nữa. Vả lại y làm thế là vì tránh phiền phức, bây giờ đã không cần nữa, đương nhiên không cần lúc nào cũng phải làm thế.

Nhưng y không ngờ dung mạo của mình lại tác động đến mọi người như vậy.

Mọi người hít một hơi, ngay sau đó Sở Tẫn Tiêu quét mắt xuống dưới đài, hừ lạnh một tiếng để nhắc nhở.

Bị ánh mắt dọa người của Long quân đè xuống, lúc này mọi người bỗng bừng tỉnh.

Thấy thế Sở Tẫn Tiêu mới thu tầm mắt về.

Ninh Tễ nhìn một màn này có hơi buồn cười.

"Ngươi lại ghen đấy à?" Y thản nhiên hỏi.

Mấy ngày nay y đã hiểu bản chất hủ giấm của Sở Tẫn Tiêu, cứ thỉnh thoảng sẽ thấy hắn ghen một hồi.

Trong đại điển hợp tịch hôm nay có nhiều người nhìn chằm chằm y, Ninh Tễ vốn cũng có hơi khó chịu. Nhưng thấy dáng vẻ này của Sở Tẫn Tiêu, y lại thấy thú vị.

Mắt thấy khóe môi sư tôn cong lên, vụn băng trong mắt cũng chậm rãi tan đi, Sở Tẫn Tiêu chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Ninh Tễ vốn đang trêu hắn, nào ngờ Sở Tẫn Tiêu cũng cười nói: "Về sau có ta ở đây, bọn họ đừng hòng đến gần sư tôn."

Không chỉ Ninh Tễ biết Sở Tẫn Tiêu là hủ giấm. Mà Sở Tẫn Tiêu cũng dần đoán được sư tôn lãnh đạm cũng sẽ vài lần có ý nghĩ trêu hắn một lần.

Tim hắn khẽ đập, nắm lấy tay sư tôn.

Người như họ đã hợp tịch thì không cần nói gì thêm. Trước mắt bao người, khi tâm ý tương thông, hơi thở hòa vào nhau.

Tạ Phong siết chặt kiếm nhìn thì thấy kiếm tôn lấy kiếm của mình ra.

Thanh kiếm này là linh kiếm bản mạng của y, Ninh Tễ dừng một chút rồi nói: "Thanh kiếm này cho ngươi."

Sở Tẫn Tiêu cũng lấy ra một cái hộp.


Chiếc hộp vừa xuất hiện, mọi người trong Long vực theo bản năng cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ.

Ninh Tễ khẽ cau mày, mơ hồ cảm thấy vật bên trong không bình thường, quả nhiên khi Sở Tẫn Tiêu mở hộp ra, ánh mắt y thoáng sầm xuống.

—— Đó là mảnh vỡ của long hồn.

Mây cuộn [1] trên trời đáp xuống, Ninh Tễ siết chặt tay nhìn Sở Tẫn Tiêu, không rõ hắn có ý gì.

[1] 祥云 (Mây cuộn):

[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê


Mảnh vỡ long hồn, Sở Tẫn Tiêu đưa vị trí trái tim này cho y làm gì?

"Sư tôn, nhận lấy đi." Vào lúc này người nọ nói.

"Ngươi..." Ninh Tễ cau mày, Sở Tẫn Tiêu mở miệng: "Sư tôn, ta muốn đưa linh hồn của mình cho người."

Mảnh vỡ quả tim bị cưỡng ép nhét vào tay Ninh Tễ.

Ánh mắt Ninh Tễ phức tạp, y nghe thấy Sở Tẫn Tiêu gằn từng chữ: "Sư tôn, từ nay về sau chỉ có người mới có thể khống chế linh hồn ta."

"Chi phối cảm xúc của ta."

Hắn nhìn Ninh Tễ thật sâu, tiếng chuông ngừng vang.

Ninh Tễ cảm nhận được nhiệt độ trái tim của Sở Tẫn Tiêu nóng lên, nóng đến mức sắp khiến y tan chảy.

Mảnh vỡ trong tay tỏa sáng ấm áp, cuối cùng y siết chặt tay. Khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Tễ nhìn không ra cảm xúc, trong mắt lại là sự kiên định.

"Được."

Nếu hắn đã giao phó chân thành của mình cho y thì y sẽ không phụ lòng hắn.

Lạnh lẽo trên người Ninh Tễ tan đi, hai người nắm lấy tay nhau lập tức linh kiếm bản mạng và mảnh vỡ long hồn đồng thời biến mất. Hai luồng hơi thở giao hòa trong bụng, khi mây tan đi —— buổi lễ kết thúc.

Trên cổ tay Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu không hẹn mà cùng xuất hiện vết đỏ màu nhạt.


Đó là khế Hợp Tịch.

Tiếng chuông vang vọng đất trời, Dược Mục dẫn toàn bộ tu sĩ khom người hành lễ.

Từ đây tất cả mọi người đều biết kiếm tôn Ninh Tễ và Long quân Sở Tẫn Tiêu đã kết thành đạo lữ.

...............

Yến tiệc trong Long vực mở ba ngày ba đêm, nhóm người hầu hết lòng chiêu đãi.

Nhưng hai ngày sau họ lại chưa từng gặp Ninh Tễ kiếm tôn và Long quân.

Chốn đào nguyên sâu trong Long vực, Ninh Tễ bị che mắt bước vào. Chờ khi Sở Tẫn Tiêu buông tay ra y mới thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Hai bộ hỉ bào được đặt trên giường, ngọn nến đỏ rực chậm rãi cháy chiếu ra chữ "hỉ" xinh đẹp ngoài cửa sổ.

Cả căn phòng là màu đỏ.

Trong mắt Sở Tẫn Tiêu chứa ý cười.

"Sư tôn, thay hỉ bào đi."

Ninh Tễ liếc mắt nhìn rượu hợp cẩn cạnh bàn đã biết hắn đã chuẩn bị từ lâu, lúc này không khỏi nhướng mày nhìn Sở Tẫn Tiêu thì thấy vẻ mặt vô tội của thanh niên khôi ngô nọ.

"Sư tôn ơi, người ta thành thân đều làm vậy hết á."

Vừa rồi bên ngoài là hợp tịch trước mặt người ngoài, bây giờ mới là hai người thành thân.

Sở Tẫn Tiêu trịnh trọng đoan trang nói.

Một nén nhang sau, quả nhiên sư tôn đi thay hỉ bào.

Bộ hỉ bào ấy được cắt may vô cùng vừa người. Hiếm khi Ninh Tễ mặc đồ đỏ, như thế càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt của y.

Phát quan của y tuột ra, sau khi tháo xuống thì không đeo lên nữa. Mái tóc màu lông quạ chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt khiến một thân hỉ bào ấy lộ ra vài phần rực rỡ.

Rõ ràng là lạnh lẽo cô độc trên đỉnh tuyết bạc, lúc này lại khiến tim người ta loạn nhịp.

"Rượu hợp cẩn này phải uống thế nào?"

Ninh Tễ quay đầu, ngay sau đó đã bị người ta ôm lấy eo.

Nến đỏ đang cháy, sáp nến nhỏ từng giọt xuống đế đèn.


"Sư tôn uống cùng ta." Giọng Sở Tẫn Tiêu nặng nề.

Tay Ninh Tễ thoáng dừng lại, hai người rủ mắt uống ly rượu này.

Sở Tẫn Tiêu nhìn vào ly: "Sư tôn vẫn chưa uống hết."

Ninh Tễ cau mày, vừa cúi đầu thì thấy quả nhiên còn lại nửa ly. Nhưng mà... vừa rồi rõ ràng y cảm thấy mình uống hết rồi cơ mà.

Nhất thời y không nghĩ đến chuyện Sở Tẫn Tiêu giở trò với cái ly, uống mãi cũng không hết.

Sở Tẫn Tiêu đến gần, y vừa ngẩng đầu lên đã nghe Sở Tẫn Tiêu thấp giọng cười nói: "Sư tôn chưa uống hết rượu hợp cẩn, phải phạt."

Ninh Tễ còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Sở Tẫn Tiêu nhấm nháp rượu trong ly rồi nghiêng đầu chậm rãi đút cho y.

Hơi thở sát gần nhau, khoảng cách thân mật như vậy khiến tim Ninh Tễ mơ hồ đập nhanh.

Đút một ngụm rượu xong, môi Ninh Tễ đã đổi sắc khêu gợi.

Giọt rượu men theo cổ áo chảy xuống, dừng lại trên yết hầu khẽ lên xuống, Ninh Tễ có hơi say.

"Sư tôn uống thêm ngụm nữa nhé?"

Y nhắm nửa mắt chưa kịp phản ứng lại thì miệng đã bị đút thêm ít rượu.

Đây là rượu hoa đào mà Sở Tẫn Tiêu ủ thuở thiếu thời, đây là lần đầu tiên Ninh Tễ uống nó.

Hơi lạnh của rượu xuôi theo quần áo chảy xuống.

Ninh Tễ cau mày, đuôi mắt y hơi đỏ. Khi nến đỏ cháy hết, y nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sở Tẫn Tiêu.

"Sư tôn, hôn ta đi."

Giọng nói này như từ rất xa truyền đến, nhưng lại như từ ngay bên trong y. Qua hồi lâu, Ninh Tễ chậm rãi mở mắt ra, hàn băng trong mắt tan đi, y thoáng tỉnh táo lại trong hương thơm hoa đào.

Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu dán chặt lên người y, trong mắt mang theo ý cười.

Ninh Tễ nhìn mồ hôi giữa trán hắn, nghe Sở Tẫn Tiêu gọi tên mình.

Từng tiếng từng tiếng một, như muốn ghi tạc trong lòng.

Đuôi chân mày Ninh Tễ giãn ra, cuối cùng ngẩng đầu hôn hắn.

「Hết chính văn」

Còn 3 ngoại truyện nhó ~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: C101: Ngoại truyện 1


Sau khi Ma tộc tháo chạy, tiệc hợp tịch trong Long vực kết thúc, thấm thoát Ninh Tễ đã kết làm đạo lữ với Sở Tẫn Tiêu được mười năm.

Mười năm trôi qua rất nhanh, Ninh Tễ cùng Sở Tẫn Tiêu du lịch khắp Cửu Châu và cũng đi không ít nơi. Cuối cùng hai người quyết định định cư trên núi tuyết ở Đông Hải.

Sở dĩ chọn nơi này là vì Ninh Tễ thích yên tĩnh, người ở đây không chỉ ít mà còn có hai con suối.

Một chỗ là hàn đàm gom góp linh hồn của núi tuyết, chỗ còn lại là suối nước nóng có ánh trăng chiếu xuống.

Sau khi quyết định cư trú tại đây, Sở Tẫn Tiêu lập tức sửa lại hai con suối đó rồi dựng nên một cái sân trông tương tự với Hạc Tuyết viện.

Uy áp khổng lồ bao trùm lên nơi này, ngọn núi tuyết này không dễ lên, điều này cũng khá thuận lợi cho hai người.

Ban đầu Ninh Tễ chỉ tùy ý ngâm suối nước nóng, nhưng ngâm mãi ngâm mãi lại thay đổi mùi vị. Mấy năm nay Sở Tẫn Tiêu càng thêm quấn quýt si mê y, vốn tưởng sau khi kết thành đạo lữ thì sẽ đỡ hơn một chút, nào ngờ lại ngày càng càn rỡ.

Tuy hắn không quấy rầy lúc Ninh Tễ tu luyện, nhưng thời gian rỗi rãi hắn luôn nắm tay hoặc ôm y mới được.

Ninh Tễ vốn đã quen làm việc một mình, dù có kết thành đạo lữ cũng không ngờ sẽ thân mật như vậy, ban đầu khó tránh khỏi y có hơi không thích ứng.

Nhưng mỗi khi y muốn từ chối thì sẽ đối diện với ánh mắt tủi thân của Sở Tẫn Tiêu, lời định nói ban đầu không đành nói ra nữa.

Sở Tẫn Tiêu vốn khôi ngô, thuở niên thiếu có không ít người ái mộ hắn. Hiện giờ sau khi sát khí trên tướng mạo tan đi, hắn càng thích dùng điều này bám lấy Ninh Tễ.

"Sư tôn ơi, tối nay ta ngủ với người nha?"

Ninh Tễ vừa bước lên từ suối nước nóng thì cảm nhận được hơi thở sau lưng, ngay sau đó y bị Sở Tẫn Tiêu ôm lấy.

Dấu vết đêm qua vẫn còn trên người, trên eo Ninh Tễ là một mảng vết đỏ ám muội đến giờ vẫn chưa hết. Y cau mày, vừa nghe Sở Tẫn Tiêu nói xong là gạt tay hắn ra, xoay người rời đi.


Sở Tẫn Tiêu biết sư tôn đang giận. Mấy ngày nay hắn đòi hỏi sư tôn có hơi ác, không khỏi có chút chột dạ.

"Sư tôn, tối nay ta sẽ không làm gì hết."

"Ta mà làm nữa thì người muốn phạt ta thế nào cũng được." Sở Tẫn Tiêu thề thốt.

Nghe thấy lời này, rốt cuộc Ninh Tễ cũng dừng lại nhìn hắn, như là đang xác nhận xem hắn có nói thật hay không.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Tẫn Tiêu là một mảnh chân thành thiết tha, trông như đang thật lòng hối lỗi.

Vì chưa từng có tiền án trong chuyện này nên Ninh Tễ hiếm khi tin hắn một lần. Kết quả hôm sau đuôi rồng của hắn quấn lấy eo y, vuốt ve đuôi mắt đo đỏ của y.

Sở Tẫn Tiêu rủ mắt rồi hôn y, nhìn sư tôn chỉ mặc trung y xõa mái tóc màu lông quạ.

Lúc này Ninh Tễ chống kiếm nhìn hắn khiến Sở Tẫn Tiêu không thể không thở dài.

"Tại khi nhìn sư tôn ta chẳng thể nào tự chủ được."

"Sư tôn phạt ta đi."

Được hời là hắn, bây giờ khoe mẽ cũng là hắn, Ninh Tễ gần như giận quá mà cười.

Lúc tức giận đôi môi tái nhợt của y đỏ lên, như tuyết trên núi tan vào mùa xuân, đẹp đến mức lòng người thầm ngẩn ngơ.

Tay Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, lòng lại thích không thôi.


Nhưng ngay sau đó Ninh Tễ lại dùng chuôi kiếm đẩy Sở Tẫn Tiêu ra, khi trung y nửa rơi xuống, giọng y khàn khàn: "Đương nhiên là ta muốn phạt ngươi."

Ninh Tễ nhìn dấu vết trên người mình, khẽ cau mày.

"Đây là kiềm chế mà ngươi nói đấy à?"

Sau khi hợp tịch linh khí hai người giao hòa, đương nhiên khi khi song tu sẽ không khó chịu nhưng Ninh Tễ lại không ngờ rằng Sở Tẫn Tiêu lại mê đắm đến thế, quả thực còn dính người hơn cả chó con.

Mắt thấy lần này sư tôn rất giận, Sở Tẫn Tiêu thoáng lặng thinh.

Ninh Tễ đẩy hắn ra rồi mặc đồ vào, sau đó cau mày quay đầu lại: "Gần đây ngươi làm sao thế?"

Sở Tẫn Tiêu chần chờ nói: "Có lẽ là sắp đến kỳ động dục rồi?"

Ai ngờ câu này lại khiến sắc mặt Ninh Tễ trở nên kỳ lạ. Y thầm chấn động một hồi, lạnh lùng hỏi: "Nghĩa là hiện giờ ngươi chưa đến kỳ động dục?"

Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu, lòng Ninh Tễ thầm một lời khó mà nói hết.

Ninh Tễ đoán có lẽ kỳ động dục của hắn đến nên mới bám người như thế, nào ngờ Sở Tẫn Tiêu lại nói rằng chỉ mới sắp đến thôi.

Bây giờ vẫn chưa đến mà đã thế rồi, vậy nếu đến thật thì không phải sẽ chầu trời luôn sao?

Ninh Tễ đỡ trán có hơi đau đầu, ngay khi Sở Tẫn Tiêu muốn tiến lại giúp y xoa thái dương thì y từ chối hắn. Y quay đầu lại thì thấy Sở Tẫn Tiêu ngồi trên giường với dáng vẻ nhận sai vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn không nhìn ra xíu càn rỡ nào của tối qua.


Nhưng biết kỳ động dục của hắn vẫn chưa đến, Ninh Tễ bị lừa hai lần sẽ không tin hắn nữa, lúc này mới lạnh mặt nói: "Biết sai là thì tốt."

"Từ hôm nay trở đi ngươi biến thành rồng nhỏ đi, trước khi ta nguôi giận thì không được biến về."

Y tưởng đuôi chân mày mình lãnh đạm, giọng điệu nghiêm khắc. Thật ra lúc này đuôi mắt y đỏ nhạt, nét ửng hồng trên khuôn mặt hàn băng vẫn chưa rút đi.

Lòng Sở Tẫn Tiêu vừa động đã ngoan ngoãn nhận hình phạt này.

Hắn biến thành Huyền long nhỏ chừng bàn tay ngay trước mặt sư tôn. Ninh Tễ thấy hắn muốn lượn sang thì xách sừng kéo hắn ra, thản nhiên nói: "Với lại, mấy ngày nay không được lên giường."

Huyền long đành phải ngập ngừng trong tiếc nuối.

Sau khi Sở Tẫn Tiêu ngừng quấy rầy vào buổi tối, tuy Ninh Tễ thấy bên cạnh vắng vẻ khó tránh khỏi có hơi khó chịu, nhưng cuối cùng cũng thanh tịnh được mấy ngày. Nhưng mỗi sáng khi nhìn thấy Huyền long nằm ngoài cửa sổ, y đều có hơi mềm lòng.

Liên tiếp mấy ngày Sở Tẫn Tiêu đều chạy ra ngoài phòng ngủ, thật ra kế bên vẫn còn một phòng nhưng vì có ý đồ riêng nên hắn không sang bên đấy ở mà chỉ canh giữ ngoài phòng của sư tôn.

Trên núi tuyết đương nhiên nhiệt độ sẽ không cao, thỉnh thoảng còn có tuyết rơi, đêm qua là trận tuyết đầu đông.

Buổi tối ánh nến bị gió lạnh thổi tắt, ngoài cửa sổ là một mảng trắng xóa, chiếu vào phòng sáng lên vài phần.

Ninh Tễ vốn đang đọc sách, nhưng nghĩ đến Huyền long ngày nào cũng canh giữ ngoài cửa sổ mấy hôm nay, bàn tay cầm sách thoáng dừng lại.

Trang sách dừng lại hồi lâu, Ninh Tễ cau mày rủ mắt xuống.

Dù biết người nọ đã nửa bước phi thăng giống mình, hắn sẽ không sợ lạnh nhưng Ninh Tễ vẫn mềm lòng. Y đưa mắt nhìn ra cửa sổ, vẫn mở cửa sổ ra.

"Vào đi."

Biết sư tôn thích đọc sách ở bên ngoài vào giờ này, Sở Tẫn Tiêu muốn dùng linh khí làm căn phòng ấm hơn để sư tôn có đọc sách cũng không thấy lạnh thì thấy cửa sổ mở ra.


Khuôn mặt dưới màu tuyết của sư tôn hiện lên trước mắt, Sở Tẫn Tiêu vừa mỉm cười đã nghe sư tôn thản nhiên nói: "Không vào sao."

Sở Tẫn Tiêu dùng linh khí sưởi cả căn phòng mà trên người mình lại đầy tuyết, rồng đen đã biến thành rồng tuyết từ bao giờ.

Ninh Tễ vừa giận vừa bất lực. Như biết Ninh Tễ nghĩ gì, Sở Tẫn Tiêu vừa vào phòng đã phủi tuyết trên người đi. Đợi nhiệt độ trên người không làm sư tôn lạnh nữa mới ủi ủi đầu ngón tay Ninh Tễ.

"Ta biết sư tôn cũng thương ta mà."

Lửa giận trong lòng Ninh Tễ đã tắt từ lâu, thấy hắn khoe mẽ như thế thì khẽ cau mày: "Còn không mau biến thành hình người."

Được sư tôn cho phép, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới biến về dáng vẻ ban đầu.

Thanh niên khôi ngô xuất hiện trước mắt, nhưng sau khi hóa thành hình người, sừng rồng trên trán hắn vẫn còn.

Ban đầu Sở Tẫn Tiêu cũng thoáng ngạc nhiên. Nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi sừng rồng của mình ủi ủi ngón tay sư tôn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.

Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu tâm ý tương thông, tất nhiên có thể cảm nhận được rằng cơ thể của hắn bỗng nóng lên.

Một hồi tuyết vừa rồi chắc chắn không thể khiến đại năng Hóa Thần sinh bệnh. Vậy nên nguyên nhân chỉ có thể là —— kỳ động dục của Sở Tẫn Tiêu đến rồi.

Ninh Tễ:......

Rốt cuộc vẫn không tránh được.

Khi Sở Tẫn Tiêu bị cảm giác khô nóng giày vò, hắn lại nhớ lời y cẩn thận kiềm chế không dám tiến lên.

Ninh Tễ thở dài, đành xõa tóc ra, nhắm mắt lạnh nhạt nói:

"Lên giường."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom