Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Năm mươi bốn


Chị họ vừa ra ngoài liền gặp phải một người. Cô quay lại chào: "Mợ".

Khương Y Linh gật đầu: "Sao giờ này chưa ngủ? Đến tìm Tiểu Sơ à?".

Chị họ đáp: "Con nói chuyện với em ấy một lát".

Nói rồi, cô nhướng cao mày, gương mặt xinh đẹp làm biểu cảm nham nhở: "Mợ biết Tiểu Sơ có chuyện gì không?".

"Chuyện gì?", Khương Y Linh chẳng hiểu ra sao, "Con đừng dạy hư em, nó ngây thơ lắm".

Chị họ bĩu môi mất hứng: "Con là người như vậy à?".

Cô nói: "Con vừa dụ được nhóc nói ra. Tiểu Sơ có người mình thích rồi. Nói không chừng con sắp có em dâu".

Khương Y Linh hết sức kinh ngạc: "Chính miệng nó nói với con?".

Đứa con trai mà bà biết có vẻ không phải người như vậy.

"Đương nhiên là con gài nhóc nói ra". Thấy vẻ mặt hoài nghi của Khương Y Linh, chị họ ấm ức: "Lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, con tuyệt đối không nhìn nhầm! Chắc chắn trăm phần trăm!".

Khương Y Linh: "Tiểu Sơ vẫn còn nhỏ, con đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy vấn đề kia".

Chị họ lầm bầm: "Hai mươi tuổi mà nhỏ gì nữa? Con trai của chị họ của cô con cũng hai mươi tuổi mà giờ có con rồi kìa".

Khương Y Linh chọc trán cô: "Con chỉ biết so sánh người ta, con cũng mấp mé ba mươi mà sao chưa lấy chồng?".

Lúc này chị họ mới ngừng phê bình: "Ôi mợ ơi con sai rồi. Tại con chưa gặp đúng người chứ bộ".

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi tới cuối hành lang. Khương Y Linh sực nhớ một chuyện: "Mấy cuốn tiểu thuyết con cho mượn mợ đọc xong rồi. Mà trong đó có một cuốn kỳ lắm. Bùi Vân Thanh rốt cuộc là nam hay nữ? Tác giả thật bất cẩn, toàn lộn "cô" thành "cậu", mợ đọc không quen".

Vẻ mặt chị họ cứng đờ: "Bùi Vân Thanh gì ạ?".

Đấy không phải nhân vật "thụ" trong tiểu thuyết đam mỹ mà cô thích nhất sao?!

Hahahaha, chắc là trùng tên họ thôi ấy mà...


Nhưng giây tiếp theo, hi vọng cuối cùng trong cô bị dập tắt hoàn toàn. Khương Y Linh nói: "Cuốn đó là người yêu ngọt ngào của giáo thảo gì gì đó, tên dài quá mợ không nhớ nổi. Văn phong khá hay, mợ đọc một đêm là xong".

Tim chị họ như thắt lại. Trời má! Cmn thật luôn!

Thế quái nào cuốn đam mỹ cô quý như trân bảo lại bay đến chỗ mợ? Không lẽ lúc lấy sách sơ ý cầm nhầm?

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, quan trọng nhất là làm thế nào để lấp li3m qua chuyện. Bị gia đình biết cũng không thành vấn đề, nhưng họ mà biết cô lôi kéo mợ cùng đọc thể loại này, nhất định cô sẽ bị ba đánh chết!

Thế là chị họ giả ngu, cười hì hì đáp: "Vậy sao, con quên gần hết nội dung rồi, mợ thích là được. Con còn mấy cuốn khác hay lắm, không thì để con cho mợ mượn thêm vài cuốn?".

Vậy là có thể đổi cuốn kia về ha?

Khương Y Linh trầm ngâm một lúc rồi trả lời: "Không cần đâu. Mợ vẫn chưa hiểu một số tình tiết trong quyển ấy, con để mợ đọc lại đã".

Chị họ cả kinh, thế thì toi!

Đọc một lần không sao, đọc nhiều lần chắc chắn sẽ phát hiện. Cô bắt đầu luống cuống: "Mấy loại sách đó đọc thêm chỉ lãng phí thời gian thôi mợ ơi...".

Khương Y Linh lẳng lặng nhìn cô. Đợi đối phương nói xong, bà khoanh tay lạnh lùng hỏi: "Còn không chịu thừa nhận?".

Chị họ né tránh: "Con không hiểu mợ đang nói gì".

Khương Y Linh: "Bình thường con đã sớm ríu rít bay nhảy, hôm nay thật bất thường, chẳng những không lôi kéo mợ thảo luận cốt truyện mà còn đề cử quyển khác... Nói đi, quyển sách đó có vấn đề gì?".

Chị họ phiền não không thôi, nhưng lời nói dối đã nói ra, rút lại còn xấu hổ hơn gấp nhiều lần. Thế là cô vờ điếc không sợ súng: "Mợ nghĩ nhiều rồi..."

Chưa dứt lời, Khương Y Linh đã cắt ngang: "Con không muốn thì thôi, mợ lên mạng tra. Giờ trên mạng gì cũng có, thể nào cũng có thông tin quyển này".

Chị họ hết chối nổi: "Đừng đừng đừng! Con nói cho mợ là được mà".

Khương Y Linh nhìn cô chằm chằm.

Chị họ đột nhiên đỏ mặt, cố nén xấu hổ: "Thật ra quyển đó là... tiểu thuyết đam mỹ".


"Đam mỹ?", Khương Y Linh nhíu mày, "Là sao?".

"E hèm... Này hơi khó giải thích, nhưng nói đơn giản thì là truyện về hai người đàn ông...". Chị họ trộm ngó Khương Y Linh một cái, thấy đối phương vẫn bình thường mới tiếp tục: "...yêu nhau".

Nhưng vẻ mặt Khương Y Linh điềm tĩnh ngoài dự đoán, còn hỏi lại: "Hai người đàn ông cũng có thể yêu đương? Yêu như thế nào?".

Chị họ ấp úng: "Mợ đọc quyển đó rồi phải không? Bùi Vân Thanh là thụ, còn người tên Lục Doãn Phong là công".

Khương Y Linh gật gù, tò mò hỏi: "Công thụ là sao?".

"Ờm...", chị họ khựng lại, "Cái này cũng phải nói hả mợ?".

"Kêu con nói thì nói đi, đừng lề mề".

Chị họ bất đắc dĩ nén xấu hổ giải thích một lần.

Khương Y Linh hiện vẻ suy tư, lẩm bẩm: "Chả trách hai đứa nhỏ cứ luôn ngủ chung, thì ra là vậy..."

"Hả?", Chị họ không nghe rõ, "Mợ nói gì?".

Khương Y Linh nhìn cô, làm biểu cảm nghiêm nghị: "Sau này bớt đọc mấy truyện đó lại. Cũng muộn rồi, con ngủ sớm đi".

Chị họ: "...?"

Không phải chứ, mợ dùng xong thì trở mặt không nhận người à???

Khương Y Linh dứt lời liền quay người bước đi, để lại chị họ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Nhưng nghĩ kỹ, cô phát hiện biểu hiện hôm nay của mợ rất lạ. Chưa kể thường xuyên thất thần, thậm chí biết kia là đam mỹ cũng không mắng mình!

Nếu là trước kia, bà không mắng té tát là may lắm rồi.


Cô suy nghĩ nát óc cũng chẳng ra nguyên nhân, đành gãi đầu đi về phòng ngủ.

Mạc Sơ Quyết về quê sáu ngày, những năm trước cậu từng ở lại lâu hơn nhưng chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhà như lần này.

Thậm chí đám bạn cùng thôn tới rủ cậu đi đốt pháo trượt tuyết, cậu cũng chẳng buồn đi, cả người héo hon như trái cà tím chìm trong sương giá.

Một ngày của Mạc Sơ Quyết trừ ăn với ngủ ra thì phần lớn thời gian đều dành để xem ba mẹ chơi bài. Xem hết mấy ngày, cậu cũng sắp học được.

Mỗi lần Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn chơi mạt chược với anh em bạn bè, cậu đều xách ghế ra ngồi kế bên, chừng nào buồn ngủ thì úp mặt vô gối ngủ, đáng yêu đến nỗi lòng người tan chảy.

Ngoại hình Mạc Sơ Quyết rất có cảm giác thiếu niên, răng trắng môi hồng, nhìn không giống người lớn. Nhiều họ hàng qua chơi mạt chược tưởng cậu cùng lắm chỉ là học sinh cấp ba nên luôn miệng hỏi "Tiểu Sơ vẫn chưa khai giảng à? XX nhà cô/chú ngày mai là vô học rồi đấy".

Mỗi lần như thế, Khương Y Linh đều phải đứng ra giải thích: "Thằng bé lên đại học nên thời gian nhập học có phần muộn hơn".

Ban ngày Mạc Sơ Quyết lờ đờ như cá chết, tối đến lại tỉnh như sáo.

Khương Y Linh mắng cậu là cú đêm, Mạc Sơ Quyết quấn chăn cười ngốc nghếch, chẳng buồn phản bác.

Chờ Khương Y Linh ra khỏi phòng ngủ, Mạc Sơ Quyết lôi điện thoại giấu trong chăn ra. Dụ Quy Tinh xuất hiện trên màn hình trong trang phục vest giày da, tràn đầy hơi thở cấm dục.

Cả ngày cậu chỉ mong chờ đến buổi tối, bởi lúc này Dụ Quy Tinh mới có thời gian cùng cậu gọi video. Hai người có thể trò chuyện rất lâu dù chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt vô nghĩa.

Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, ngày nào Dụ Quy Tinh cũng phải tăng ca đến tận khuya. Dẫu vậy, hắn vẫn dành ra hai tiếng để gọi video cho Mạc Sơ Quyết.

Ban đầu Mạc Sơ Quyết không muốn lắm. Bạn trai vất vả biết bao, cậu sao nỡ làm phiền đối phương. Nhưng Dụ Quy Tinh cứ mè nheo mãi: "Nói chuyện với em không mệt, cũng là nghỉ ngơi, một ngày không gặp em anh đã khó chịu".

Lúc trước Mạc Sơ Quyết cảm thấy mấy lời sến súa này vừa gớm vừa mắc ói, nhưng không hiểu sao những lời thốt ra từ miệng Dụ Quy Tinh thì rất cảm động.

Có lẽ vì tính tình Dụ Quy Tinh thường trầm lặng và dè dặt, thế mà khi ở trước mặt cậu liền quay ngoắt 180 độ. Đây chính là kiểu quyến rũ tương phản.

Vì vậy cậu ngọt ngào đồng ý: "Được thôi, vậy ngày nào em cũng nói chuyện với anh. Thực ra em cũng nhớ anh lắm".

Dù cách xa hàng trăm cây số nhưng hằng ngày hai người đều gọi video. Mấy hôm nay vẫn giữ tình nồng ý đượm.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, bất giác đã đến lúc ngắt máy. Mạc Sơ Quyết lưu luyến vẫy tay trước màn hình: "Mai gặp".

"Đợi đã", Dụ Quy Tinh gọi, "Chừng nào em về, anh cho người ra sân bay đón em".


Ban đầu dự định mồng sáu, nay đã đến ngày mà bọn họ vẫn chưa có ý trở về, Dụ Quy Tinh mới không khỏi thắc mắc.

Mạc Sơ Quyết ôm má, có đôi chút phiền muộn: "Em vào học khá trễ, ba mẹ định ở thêm mấy ngày nữa".

Dụ Quy Tinh hỏi: "Chú dì không cần đi làm à?".

Mạc Sơ Quyết nhìn ra hắn đang sốt ruột, bình thường đối phương tuyệt đối không hỏi mấy câu thế này. "Chưa, mồng tám ba em mới đi, còn mẹ em dạo này rảnh rỗi".

Dụ Quy Tinh nghe vậy thì im lặng, hồi lâu sau mới thở dài: "Muốn ôm em".

Mạc Sơ Quyết cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn giả bộ "lạnh lùng": "Ồ".

Cậu không thể gấp gáp quấn lấy đối phương. Nghe trên mạng người ta bảo, giữa các cặp đôi nên duy trì cảm giác mới mẻ vừa phải, thỉnh thoảng sẽ cho một xíu thịt để giữ lấy người kia. Mặc dù cậu cũng không lo lắng Dụ Quy Tinh sẽ quay đi thích người khác cho lắm.

Dường như Dụ Quy Tinh đã nhìn thấu chút thủ đoạn vặt vãnh này, hắn khẽ cười: "Em ngủ sớm đi. Ngủ ngon".

Mạc Sơ Quyết sững sờ, vậy là xong rồi?

Xem ra kế hoạch của cậu đã thất bại.

Cậu vẫy tay: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc quá khuya".

Mạc Sơ Quyết cúp điện thoại rồi chui vào chăn, trong phòng có máy sưởi nên ngủ rất ấm áp, thiếu điều muốn đổ mồ hôi, mặt mũi đỏ lựng.

Chất lượng giấc ngủ của cậu luôn tốt, ngủ thẳng một giấc đến sáng mà không bị tỉnh giữa đêm.

Đợi đến khi Mạc Sơ Quyết lết xuống lầu ăn sáng, trong bếp chỉ còn lại vài cái sủi cảo. Hôm nào cậu cũng dậy muộn, người trong nhà đều đã quen rồi.

Nhưng hôm nay hơi khác biệt, đang ăn sáng, Khương Y Linh bỗng thông báo: "Con thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta về nhà".

Mạc Sơ Quyết đang ngậm nửa miếng sủi cảo, nghe vậy ngơ ngác nhìn lên: "... Dạ?".

Khương Y Linh giục: "Ăn nhanh lên, giờ mẹ đi sắp xếp quần áo, đồ con thì con tự dọn đi".

Mạc Sơ Quyết vội nuốt ực miếng sủi cảo: "Bữa mẹ nói ở lại mấy hôm mà, sao đi sớm thế ạ?".

Khương Y Linh: "Tiểu khu nhà mình quá cũ, họ bảo cần tu sửa đường ống nước, có thể cần xin chữ ký. Mình cứ về trước cho chắc, ở đây chơi cũng lâu rồi".

"Ò". Cậu còn tưởng Dụ Quy Tinh làm chứ. Cậu vẫn nhớ như in nụ cười đầy ẩn ý của đối phương tối hôm qua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Năm mươi lăm


Lúc sắp lên đường, bà nội Mạc nhét cho họ mấy túi đặc sản đo đùng chất đầy cả cốp xe.

Mạc Sơ Quyết ngồi hàng ghế sau vẫy tay chào tạm biệt. Bà nội lưu luyến kéo tay cậu dặn dò huyên thuyên, còn ông nội đứng bên cạnh sắp nhìn hết nổi, bộ dạng như muốn nói lại thôi.

Đợi khi Mạc Hiên Văn khởi động xe, ông lão lén dúi một bao lì xì đỏ vào tay Mạc Sơ Quyết. Cậu chưa kịp mở miệng từ chối, ông đã nghiêm giọng: "Đây là tiền tiêu vặt ông cho con, thèm cái gì thì mua ăn. Chẳng biết cha mẹ chăm con kiểu gì mà ốm tong ốm teo. Con ở chỗ ông mấy ngày mà đã đầy đặn hơn nhiều này?".

Câu cuối nghe có vẻ đắc ý lắm.

Mạc Sơ Quyết bật cười, biết có giải thích cũng vô ích, bèn đáp: "Cảm ơn ông, con sẽ cố gắng ăn thật mập".

Ông nội hài lòng gật đầu, nói thêm vài câu với con trai rồi dõi theo chiếc xe từ từ đi xa.

Lúc về Khương Y Linh là người cầm lái. Đường xá trống trải, không có kẹt xe, cho nên thời gian đi rút ngắn một tiếng so với lúc về.

- ----------------------------------------

Editor: Ở trên để Mạc Hiên Văn khởi động xe mà ta???

- ----------------------------------------

Về tới nhà, Mạc Sơ Quyết nằm vật ra như con cá chết, bám riết lấy sô pha không chịu đứng dậy.

Khương Y Linh vỗ vai: "Con mau đi tắm, lát ba mẹ còn tắm nữa".

Mạc Sơ Quyết vớ lấy chiếc gối bên cạnh lên đậy mặt: "Vậy hai người tắm đi, con muốn ngủ".

Khương Y Linh tiếp tục: "Tắm rồi ngủ".

Đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời, Khương Y Linh giở gối ra xem, phát hiện Mạc Sơ Quyết nhắm nghiền mắt, hô hấp đều đều, đã ngủ say.

Thấy cậu đã mệt lử, Khương Y Linh đành buông tha. Bà đắp chăn điều hòa cho cậu rồi đi vào phòng tắm.

Mạc Sơ Quyết bị tiếng chuông di động đánh thức.

Cậu bật dậy, dụi mắt, bên ngoài trời đã tối thui. Lúc về đến nhà là hai giờ chiều, tính ra cậu đã ngủ một giấc suốt bốn, năm tiếng.

Điện thoại trong túi vẫn đổ chuông không ngừng. Mạc Sơ Quyết lấy ra xem, là Khương Y Linh gọi tới.

Cậu bắt máy, âm thanh bên kia khá ồn ào, qua mấy giây, giọng Khương Y Linh mới vang lên: "Tiểu Sơ, con dậy chưa?".

Mạc Sơ Quyết mới dậy nên giọng còn nhừa nhựa, cậu chậm chạp trả lời: "Ưm... con mới dậy".


"Ngủ cái gì lâu thế không biết", Khương Y Linh cằn nhằn, "Ba con nhận thông báo gấp phải lên công ty, mẹ ra ngoài có chút chuyện. Tối nay con ra ngoài kiếm gì đó ăn đi, đừng có ăn vặt".

Cúp điện thoại, Mạc Sơ Quyết mới chậm chà chậm chạp suy nghĩ về nội dung cuộc gọi. Tối nay không ai nấu cơm, cậu phải ăn ngoài.

Haizz, phải chi có Dụ Quy Tinh ở đây thì tốt quá.

Nghĩ đến đây, nhớ nhung lại dâng lên dào dạt trong lòng Mạc Sơ Quyết, cậu chưa bao giờ muốn nhanh nhanh bắt đầu đi học như lúc này.

Sau khi ra ngoài tìm đại chút gì đó lót dạ cho bữa tối, Mạc Sơ Quyết về nhà tắm rửa, để tóc ướt nhẹp ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Dụ Quy Tinh.

Đối phương hồi âm sau vài giây.

Mạc Sơ Quyết ngồi thẳng dậy, hỏi: Hôm nay anh không tăng ca à?

Dụ Quy Tinh không trả lời mà trực tiếp gọi video qua.

Mạc Sơ Quyết bấm nút nhận theo bản năng. Thời điểm camera bật lên, cậu mới muộn màng ý thức được nên vội quay camera xuống dưới, thế mà vẫn bị Dụ Quy Tinh nhìn thấy: "Làm gì trốn lẹ thế?".

Mạc Sơ Quyết lia camera vào chú vịt vàng trên áo ngủ: "Áo đẹp không?".

Dụ Quy Tinh khịt mũi, nói toạc: "Lại không sấy tóc".

Mạc Sơ Quyết không phục: "Mắt chi mà tinh thế..."

Cậu hay lười sấy tóc, tắm xong liền nhảy lên giường, lần nào cũng làm ướt ga giường và sau lưng áo, như vậy dễ bị cảm lạnh. Dụ Quy Tinh cằn nhằn chuyện này không biết bao nhiêu lần mà đối phương vẫn chứng nào tật nấy.

Dụ Quy Tinh nói: "Đưa camera lên anh xem".

"Không cho nhìn". Mạc Sơ Quyết búng ngon tay lên camera: "Em sợ có người la em. Em nên đi sấy tóc thì hơn".

Dụ Quy Tinh khẽ cười: "Ấu trĩ".

Mạc Sơ Quyết không thèm đếm xỉa. Cậu đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi xỏ dép lê lạch bạch chạy đi.

Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, Dụ Quy Tinh không quan tâm. Hắn để điện thoại lên bàn rồi tiếp tục đọc sách.

Năm phút sau, Mạc Sơ Quyết sấy tóc xong quay lại. Thấy khung cảnh trong màn hình liền ngạc nhiên.

"Anh đang ở đâu?".


Nghe tiếng hỏi, Dụ Quy Tinh khép sách lại, thờ ơ ngẩng đầu: "Đoán xem?".

Mạc Sơ Quyết ngồi xuống giường, lia camera về phía mình: "Cần gì đoán? Anh không ở công ty thì cũng ở nhà".

Dụ Quy Tinh nhìn cậu: "Không phải".

Mạc Sơ Quyết đợi một chút, thấy đối phương không nói tiếp mới tò mò hỏi: "Vậy ở đâu?".

Dụ Quy Tinh thần bí đáp: "Khi nào em đến đây, anh sẽ cho em biết".

Mạc Sơ Quyết khịt mũi: "Hôm nay anh không tăng ca à? Chuyện công ty giải quyết xong chưa?".

Dụ Quy Tinh nhéo sống mũi: "Chuyện công ty về cơ bản đã ổn định, nhưng hao hụt quá lớn, vẫn cần thêm thời gian... Đừng nói chuyện này nữa, khi nào em đi học?".

Nói đoạn, hắn lại bổ sung: "Thời gian tới có lẽ không cần tăng ca, có thể ở bên em".

Mạc Sơ Quyết đáp: "Anh quên em đang trong kỳ nghỉ đông à? Ký túc xá còn chưa mở cửa, mẹ không cho em đi sớm đâu".

Dụ Quy Tinh nghe vậy, nhướng mày: "Đến chỗ anh là được?".

"Không ổn lắm đâu...". Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Mạc Sơ Quyết khó tránh khỏi dao động.

Kể từ khi Dụ Quy Tinh ra nước ngoài, bọn họ không còn ăn chung ở chung nữa. Chỉ nghĩ đến việc có thể bên cạnh Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết đã cảm thấy hết sức vui vẻ.

"Có gì mà không ổn, ở chung với bạn trai thì có gì sai?".

Mạc Sơ Quyết hơi do dự: "Nhưng phía mẹ em..."

Dụ Quy Tinh ngắt lời: "Chỗ dì Khương để anh giải quyết, em chỉ cần xách vali lên và đi. Anh nhờ trợ lí đặt vé máy bay rồi, tám giờ ngày mai cất cánh, em nhớ dậy đúng giờ".

Mạc Sơ Quyết: "...?". Truyện Tiên Hiệp

Cậu nhận ra trọng điểm: "Anh tính hết rồi đúng không?".

"Đúng". Dụ Quy Tinh thẳng thắn thừa nhận. Mấy câu chất vấn của Mạc Sơ Quyết thoáng chốc nghẹn lại cổ họng, nói không được mà nhịn cũng không xong.

Sao da mặt người này dày thế nhỉ?

Dụ Quy Tinh lý lẽ hùng hồn: "Lẽ nào em không muốn gặp anh sớm hơn?".


Mạc Sơ Quyết vỗ vỗ mặt nhỏ đỏ bừng, lí nhí: "Muốn".

Dụ Quy Tinh bật cười: "Quyết định vậy đi. Lát nữa anh gọi điện cho dì, em đi thu dọn đồ đạc đi".

"Được". Mạc Sơ Quyết lòng vui như nở hoa, thậm chí chẳng bận tâm đ ến chuyện mới công khai với Trần Cửu Cửu mấy hôm trước. Đến trường sớm nhất định sẽ bị nghi ngờ, nhưng giờ này tâm trí cậu đã bị chờ mong lấp đầy.

Cậu lôi chiếc vali đã đóng bụi nửa tháng ra, hì hục nhét quần áo vào. Chẳng mấy chốc, hành lí đã sắp xếp đâu vào đấy.

Đây là tốc độ nhanh nhất từ đó đến giờ. Trước kia cậu đều hận không thể trì hoãn thêm một chút, tốt nhất là khỏi đến trường luôn.

Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn về đến nhà đã hơn chín giờ. Thấy vali trong phòng khách, bà kinh ngạc thốt lên: "Hiếm có nha! Bé sâu lười nhà chúng ta cũng có ngày trở nên siêng năng".

Mạc Sơ Quyết từ phòng ngủ ló đầu ra, trên mặt có chút xấu hổ: "Mẹ".

Cậu đột nhiên có một ý nghĩ kì quái. Cậu và Dụ Quy Tinh giống như đang chuẩn bị bỏ trốn.

Khương Y Linh nói: "Anh Tinh Tinh con nói với mẹ rồi. Con qua chỗ người ta thì chớ có lười biếng, phải biết phụ giúp việc nhà, đừng ảnh hưởng anh làm việc".

Mạc Sơ Quyết xấu hổ gật đầu.

Sang nhà Dụ Quy Tinh rồi, cậu chỉ càng lười thêm.

Mạc Hiên Văn bỗng hỏi: "Sao tự dưng đến trường sớm vậy?".

Khương Y Linh nói: "Tinh Tinh bảo dạo này không bận việc nên tranh thủ trước khi khai giảng dẫn Tiểu Sơ đi chơi mấy ngày".

Mạc Hiên Văn gật đầu: "Tinh Tinh là đứa hiểu chuyện, nhờ nó chăm sóc Tiểu Sơ, nó liền đối xử với Tiểu Sơ như em ruột. Con phải nhớ tấm lòng của người ta có biết chưa?". Câu cuối cùng là nói cho Mạc Sơ Quyết.

Mạc Sơ Quyết gật đầu, lắp bắp: "Con biết rồi".

Khương Y Linh lẳng lặng nhìn sang. Tai đỏ lựng cả, mới nói mấy câu đã ngượng ngùng. Haizz, thật là!

Ngày hôm sau, Mạc Hiên Văn đích thân lái xe đưa Mạc Sơ Quyết ra sân bay. Trên đường hơi kẹt xe, cũng may bọn họ xuất phát sớm nên kịp giờ lên máy bay.

Tiễn Mạc Sơ Quyết đi rồi, Mạc Hiên Văn định đi thẳng đến công ty nhưng phát hiện quên đem tài liệu nên phải chạy về một chuyến.

Vừa ra khỏi thang máy, ông gặp Trần Cửu Cửu ôm mèo trắng đứng trước cửa nhà mình.

Trần Cửu Cửu cũng thấy Mạc Hiên Văn, chào hỏi: "Chào buổi sáng, cả nhà đi đâu sớm thế? Tôi bấm chuông nửa buổi mà không thấy ai ở nhà".

Mạc Hiên Văn: "Y Linh chắc đã đi làm, chị có việc gì không?".

Trần Cửu Cửu nói: "Không có gì, chẳng qua thấy Tiểu Sơ thích chơi với bé mèo nên ôm Bạch Cầu qua đây chơi".

Mạc Hiên Văn đáp: "Tiếc quá, tôi vừa đưa thằng nhỏ ra sân bay. Chắc phải đến kỳ nghỉ kế tiếp nó mới về nhà".


Trần Cửu Cửu thảng thốt: "Sân bay? Chưa khai giảng mà, thằng bé định đi đâu?".

Lần này đến lượt Mạc Hiên Văn giật mình: "Tinh Tinh chưa nói với chị sao?".

Trần Cửu Cửu hơi xấu hổ: "Chắc nó bận việc nên quên mất..."

Mạc Hiên Văn giải thích: "Hôm qua nó gọi điện cho Y Linh nói gần đây rảnh rỗi, muốn dẫn Tiểu Sơ đi chơi. Vé máy bay cũng đặt luôn rồi, thế nên tôi mới đưa thằng bé đi".

Vả mặt đến quá nhanh, Trần Cửu Cửu không biết nên trả lời thế nào cho hợp: "Vậy sao, nhóc thúi này vậy mà không thèm báo một tiếng".

Dụ Quy Tinh đúng là ngày càng lớn mật! Cả gan bắt người chạy mất mà không thèm báo trước với mình!

Bà quá rõ con trai mình là loại người gì. Ngoài mặt nói đưa em trai hàng xóm đi chơi chứ thật ra là đôi tình nhân trẻ dắt nhau đi hẹn hò.

Trần Cửu Cửu cảm thấy mất hết mặt mũi, đặc biệt là với Mạc Hiên Văn và Khương Y Linh. Bà chẳng biết nên mở miệng thế nào, trong lòng áy náy cùng cực.

Vợ chồng họ không biết rõ mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ nên đích thân dâng con trai đến tận cửa. Đợi một ngày nào đó chân tướng bại lộ, tình nghĩa mấy năm qua coi như đổ vỡ.

Rõ ràng đã bị bà phát hiện, thế mà Dụ Quy Tinh vẫn dám làm loạn, chẳng có ý định kiềm chế bản thân. Sợ người ta không biết hay gì?

Càng nghĩ càng tức, Trần Cửu Cửu nói vội vài câu với Mạc Hiên Văn rồi về nhà, để lại một mình Mạc Hiên Văn đứng ngơ ngác ngoài cửa.

Đóng cửa lại, Trần Cửu Cửu lấy điện thoại gọi đi. Cuộc gọi vừa kết nối, bà liền mắng đối phương một tràng: "Cái thằng nhãi này! Con còn cần người mẹ này nữa hay không?".

"Mẹ", Dụ Quy Tinh bất lực, "Có chuyện gì?".

Chẳng biết hắn chọc Trần Cửu Cửu hồi nào nữa.

Trần Cửu Cửu: "Con còn dám hỏi? Giờ con tài giỏi rồi chứ gì? Tự mình gọi cho dì Khương. Bộ con sợ đối phương không biết con muốn dụ dỗ con nhà người ta à?".

Dụ Quy Tinh điềm nhiên như không: "Chỗ dì Khương con tự có cách, mẹ không cần lo lắng. Việc này cứ giao cho con".

"Hừ, Tiểu Sơ nghe lời mẹ như vậy, tới lúc đó người ta không cho Tiểu Sơ qua lại với con nữa, để mẹ chống mắt lên xem con làm thế nào!". Tuy được trấn an nhưng cơn giận của Trần Cửu Cửu vẫn chưa nguôi ngoai, giọng điệu có phần khó nghe.

Dụ Quy Tinh bỗng bật cười: "Cảm ơn mẹ quan tâm tụi con. Con tin Tiểu Sơ sẽ không từ bỏ tình cảm của hai đứa".

Trần Cửu Cửu bực mình nói: "Ai quan tâm chuyện tình cảm hai đứa! Mẹ còn mong hai đứa sớm chia tay!".

Gào thét xong câu này, cuộc đối thoại rơi vào yên lặng, Trần Cửu Cửu dần lấy lại bình tĩnh, hình như vừa rồi mình hơi quá đáng.

Bà bắt đầu thấp thỏm. Đúng lúc này, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm tĩnh của Dụ Quy Tinh: "Mẹ, con biết".

Trần Cửu Cửu hơi lắp bắp: "Con biết cái gì?".

Giọng Dụ Quy Tinh rất khẽ, nhẹ hẫng như áng mây trôi cuối trời nhưng khiến Trần Cửu Cửu trở tay không kịp: "Mẹ hi vọng con và Tiểu Sơ được sống hạnh phúc, nhưng sợ tụi con bị người đời kỳ thị nên mới không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau".

"Nhưng mà, chỉ khi ở bên em ấy con mới có thể vui vẻ, Tiểu Sơ cũng vậy. Chúng con không thể sống thiếu nhau".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Năm mươi sáu


Máy bay hạ cánh sau vài tiếng, Mạc Sơ Quyết kéo vali bước ra thì nhận được cuộc gọi từ Dụ Quy Tinh.

Qua ống nghe, âm giọng trầm thấp cất lên như thì thầm bên tai làm lòng người rung động: "Tiểu Sơ, đến nơi chưa?".

"Em vừa xuống máy bay, hình như ngoài trời hơi lạnh..."

Vừa dứt lời, một trận gió buốt lạnh ùa tới, Mạc Sơ Quyết hắt xì, kéo khóa quấn mình chặt hơn.

Động tác nhỏ này đương nhiên không thể qua mắt Dụ Quy Tinh, hắn hơi nhíu mày: "Sao không mặc áo dày chút".

Mạc Sơ Quyết bĩu môi: "Em mặc bốn lớp rồi đó, tại ở đây lạnh quá chớ bộ".

Dụ Quy Tinh nói: "Em đến bãi đỗ xe đi, biển số xe là XXXXX".

Hai mắt Mạc Sơ Quyết bừng sáng, ngạc nhiên hỏi: "Anh đến đón em hả? Hôm nay là ngày thứ hai mà, anh không đi làm sao?".

Giọng Dụ Quy Tinh đượm ý cười: "Sáng có cuộc họp hằng tuần, không quan trọng lắm nên anh trốn".

Mạc Sơ Quyết kéo vali rảo bước nhanh hơn, bánh xe quay liên hồi tạo nên tiếng ma sát không nhỏ trên sàn: "Em đến ngay!".

Dụ Quy Tinh nghe tiếng động ở đầu bên kia, cười nói: "Không cần gấp, chạy chậm thôi".

Tài xế ngồi ghế trước nghe tiếng cười vui vẻ của hắn thì lén nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Anh làm tài xế cho Dụ Quy Tinh đã lâu, nay là lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ đến vậy. Nếu mọi người trong công ty trông thấy, nhất định sẽ nghi ngờ có phải sếp bị ma nhập rồi không.

Thời gian này người đến sân bay rất đông, bãi đậu xe chật kín, Mạc Sơ Quyết tìm nửa buổi mới thấy xe của Dụ Quy Tinh.

Cậu gõ cửa sổ ghế sau, kính cửa hạ xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Dụ Quy Tinh xuất hiện. Mới mấy ngày không gặp mà Mạc Sơ Quyết ngỡ cách xa mấy tháng, ngay cả nét mặt người kia cũng trở nên xa lạ.

Thấy đối phương thất thần đứng tại chỗ, Dụ Quy Tinh nhướng mày, đôi môi mỏng khép mở: "Sao còn chưa lên xe?".

Mạc Sơ Quyết cười hì hì với hắn. Cậu chuẩn bị mở cửa, tài xế đứng bên cạnh đã nhanh tay mở trước, nhận lấy vali từ tay cậu. Mạc Sơ Quyết ngoảnh đầu nở nụ cười: "Cảm ơn".

Tài xế vừa mừng vừa lo, vội lắc đầu: "Không có gì".

Anh làm nghề đã lâu, giỏi nhất nhìn mặt đoán ý, nhưng đây là lần đầu tiên có người lên tiếng cảm ơn vì anh giúp mở cửa xe.

Mạc Sơ Quyết lên xe, lại được đằng chân lân đằng đầu cố ý chen vào. Tranh thủ lúc tài xế chất vali vào cốp sau, cậu cọ đùi mình lên đùi Dụ Quy Tinh, làm nũng: "Nhớ em không?".


Dụ Quy Tinh véo chóp mũi đỏ bừng vì lạnh của đối phương: "Em nói xem? Ai có khả năng khiến anh bỏ việc đặc biệt ra đón?".

Mạc Sơ Quyết cười khúc khích ôm cánh tay hắn: "Anh Tinh Tinh tốt nhất".

Tài xế ngồi vào ghế lái, không dám quấy rầy hai người phía sau nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Dụ Quy Tinh tinh mắt, thấy vậy liền nói: "Chạy về nhà một chuyến rồi hẵng đưa tôi đến công ty".

Tài xế thở phào: "Vâng".

Ô tô nhanh chóng nổ máy chạy ra khỏi bãi đậu xe.

E ngại xung quanh còn có người khác, Mạc Sơ Quyết thả tay ra, ngồi nghiêm chỉnh: "Anh bảo em đến đây rồi mới tiền trảm hậu tấu, bộ anh không sợ dì mắng hả?".

Nói rồi, cậu chẹp miệng, sao tự dưng nghe có mùi trà xanh ta?

Dụ Quy Tinh vặn lại: "Chẳng lẽ không đưa em tới thì mẹ sẽ không mắng?".

Mạc Sơ Quyết suy nghĩ, cũng có lý.

Đột nhiên bàn tay đang đặt trên đầu gối bị kéo qua, Dụ Quy Tinh sờ xương cổ tay đối phương rồi nghiêng đầu nhìn: "Vừa rồi còn dính như keo, giờ đã trở mặt không quen. Em cố ý dụ dỗ anh hử?".

Mạc Sơ Quyết vội liếc sang ghế lái. Tài xế vẫn đang nhìn thẳng, tập trung lái xe, tựa hồ chẳng hề nghe thấy động tĩnh dưới này.

Cậu hạ giọng: "Anh chú ý hình tượng chút đi, còn người khác ở đây đó, đại sắc ma".

Dụ Quy Tinh: "?"

Dụ Quy Tinh suýt giận đến bật cười: "Anh? Đại sắc ma?".

Bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của nhóc con này đúng là không ai sánh bằng. Hắn nghiến răng, ghé sát bên tai Mạc Sơ Quyết: "Hôm đó là ai cắn anh như chó con? Là ai lén duỗi lưỡi ra trước?".

Gương mặt trắng nõn của Mạc Sơ Quyết lập tức đỏ bừng, không nói được lời nào.

Cậu cũng đâu phải cố ý, trong khoảnh khắc ý loạn tình m3, ai rảnh quan tâm mấy chuyện này.

Nhưng Dụ Quy Tinh chưa chịu buông tha: "Tối nay anh sẽ về sớm".


Ẩn ý quá rõ ràng, trái tim Mạc Sơ Quyết nảy thình thịch, vừa k1ch thích mà cũng vừa sợ hãi.

Cái đó của Dụ Quy Tinh cậu đã tận mắt nhìn thấy, đâm vào thật sẽ không đến nỗi nhập viện chứ?

Vì một câu này mà dọc đường Mạc Sơ Quyết đứng ngồi không yên. Lúc đi ngang cửa hàng bán đồ người lớn, cậu suýt chút nữa kêu tài xế dừng xe, nhưng liếc sang Dụ Quy Tinh đang đọc tài liệu bên cạnh, cậu lại kiềm nén ý định đó đi.

Sân bay cách chỗ Dụ Quy Tinh ở rất xa, dù không kẹt xe cũng mất gần một tiếng rưỡi. Mạc Sơ Quyết ngủ quên trên xe, lúc xuống được Dụ Quy Tinh bế vào.

Tài xế đứng bên cạnh cúi đầu yên lặng như thể một người đàn ông trưởng thành được bế công chúa chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc.

Dụ Quy Tinh ôm rất vững, suốt quãng đường người trong ngực chưa hề tỉnh lại. Mãi đến khi được đặt lên giường, Mạc Sơ Quyết mới mơ màng mở mắt.

Giọng cậu hơi mơ hồ: "... Tới rồi sao?".

Dụ Quy Tinh hôn trán cậu: "Ừm, em nghỉ ngơi đi. Anh đến công ty. Trưa muốn ăn gì thì gọi dì giúp việc làm".

Hắn sắp sửa đứng dậy thì bị Mạc Sơ Quyết kéo tay áo: "Vậy trưa anh có về không?".

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của đối phương, hai chữ "không về" quanh quẩn nơi đầu lưỡi, cuối cùng trôi tuột xuống. Dụ Quy Tinh xoa đầu cậu, chọn câu trả lời trung lập: "Tùy tình huống. Em đừng chờ anh, đói thì cứ ăn trước".

"Ò...", Mạc Sơ Quyết không vui lắm nhưng vẫn để hắn đi, "Vậy anh đi đường nhớ chú ý an toàn. Đừng làm việc quá sức".

Dụ Quy Tinh nhìn đôi mắt mèo lười biếng của ai kia, cười nói: "Biết rồi. Buồn ngủ thì mau ngủ đi, mí mắt sắp sụp xuống rồi kìa".

Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đợi khi bước chân xa dần, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa nhè nhẹ, cậu mới mở mắt.

Haizz, ngủ không được.

Cậu ôm chăn lăn qua lộn lại. Nhìn quanh một vòng, bốn phía sạch sẽ ngăn nắp, nơi bừa bộn duy nhất chính là cái giường mà cậu đang nằm.

Xét về diện tích và cách bố trí thì phòng này hẳn là phòng ngủ chính, cũng là phòng của Dụ Quy Tinh. Nghĩ vậy, dường như cả chăn đệm cũng dính đầy hơi thở hắn, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.

Mạc Sơ Quyết cọ tới cọ lui, bỗng nhiên cậu cảm thấy mình "simp" quá rồi. Cậu lộn người dậy như cá chép, đầu mọc ra hai chiếc sừng ác ma nho nhỏ.

Mạc Sơ Quyết xuống giường đi loanh quanh hai vòng. Quả nhiên vẫn là phong cách lạnh lùng quen thuộc, bố trí hết sức đơn giản, trông không giống nơi ở của một người đàn ông trưởng thành độc thân tẹo nào.


Quá sạch sẽ! Sao có thể!

Cậu chống cằm đi lòng vòng quanh phòng. Lúc đi ngang qua tủ sách nhỏ, bước chân thoáng dừng lại. Một món đồ quen thuộc đập vào mắt.

Tủ sách làm bằng gỗ, sơn màu trắng, được đặt đối diện giường ngủ. Sách bên trong không nhiều lắm nhưng có vẻ rất được chủ nhân yêu thích, bởi thường xuyên lật mở nên các góc cạnh đều bị mài mòn. So với tủ sách mở bình thường thì tủ này còn được lắp thêm một lớp kính chống bụi.

Nhưng nằm lẫn trong số sách được xem như trân bảo còn có một món đồ chơi nhỏ không ai ngờ tới - một con robot hình bọ cánh cứng. Lớp sơn trên đó gần như bong tróc, trông rất cũ.

Mạc Sơ Quyết nhìn chăm chăm hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Đột nhiên, trí nhớ chợt lóe, nhớ ra rồi.

Đây chẳng phải món quà mà cậu từng tặng Dụ Quy Tinh lúc nhỏ hay sao?

Chậc chậc, không ngờ Dụ Quy Tinh hồi nhỏ tỏ ra rất chán ghét mà lại cất giữ nguyên vẹn đến tận bây giờ. Đúng là đồ "muộn tao"!

- ------------------------------------------------

(*) Muộn tao: tính cách ngoài lạnh trong nóng, tsundere.

- ------------------------------------------------

Mạc Sơ Quyết ngắm bọ cánh cứng nhỏ một lúc, cánh môi không nén nổi nụ cười. Cậu quyết định rồi. Chờ tối nay Dụ Quy Tinh về, cậu sẽ đem vụ này ra chọc hắn.

Nghĩ đến đây, Mạc Sơ Quyết mở cửa phòng, tình cờ đụng phải dì giúp việc xách một túi đồ ăn lớn đi vào.

Mạc Sơ Quyết cất tiếng chào hỏi. Do Dụ Quy Tinh đã dặn trước nên dì giúp việc nhìn thấy người lạ cũng không kinh ngạc mà còn đối đãi vô cùng nhiệt tình khiến Mạc Sơ Quyết không đỡ nổi.

Cậu định nấu mì, kết quả dì giúp việc vào bếp một hai đuổi cậu ra ngoài. Mạc Sơ Quyết đành ngồi trong phòng khách ăn nho mới mua.

Nhìn bóng lưng bận rộn trong bếp, Mạc Sơ Quyết bỗng nảy ra ý tưởng: nếu Dụ Quy Tinh không về ăn trưa, cậu có thể làm cơm đem đến cho hắn!

Mạc Sơ Quyết thuộc trường phái hành động, với phương châm nghĩ là làm, cậu vọt vào bếp nhanh như cơn gió. Dì giúp việc nghe tiếng bước chân, quay đầu quở trách: "Ấy chết, dặn con ngồi ngoài rồi mà, trong này khói dầu lắm..."

Mạc Sơ Quyết cười tí tởn tiến lại gần, làm nũng: "Con muốn làm bữa trưa cho anh con, dì dạy con được không?".

Thiếu niên môi hồng răng trắng, mặt non búng ra sữa ngay lập tức chạm đến trái tim người mẹ của dì giúp việc. Bà đồng ý ngay tắp lự: "Được được, chờ dì nấu mì xong sẽ dạy con".

Với trình độ nấu nướng của Mạc Sơ Quyết thì không có khả năng nấu ra một bữa cơm thịnh soạn. Dì giúp việc biết rõ nên chỉ dạy cho cậu làm vài món đơn giản nhất.

Một phần thịt xào ớt chuông, một phần cải thảo xào và một ít canh trứng cà chua được múc đầy vào hộp giữ nhiệt. Trước khi đi, dì giúp việc đưa cậu thêm một hộp trái cây đã cắt sẵn.

Nơi Dụ Quy Tinh ở rất gần công ty, chỉ cách hai trạm tàu điện. Mạc Sơ Quyết đi thẳng đến mà không báo trước cho đối phương. Nhưng đến rồi cậu mới phát hiện muốn gặp Dụ Quy Tinh thì phải hẹn trước.

Cậu gãi đầu bứt tai, vốn định tạo bất ngờ cho Dụ Quy Tinh vậy mà...


Thấy thái độ đối phương bối rối, tâm thế chị gái lễ tân liền trở nên lơ là, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp vẫn tận trách nhắc nhở: "Nếu không hẹn trước thì không gặp được đâu ạ".

Cô tưởng Mạc Sơ Quyết là sinh viên mới ra trường đến công ty xin phỏng vấn, đang định cho cậu thông tin liên lạc với bộ phận nhân sự thì nghe người trước mặt bảo: "Được rồi, để em gọi cho anh ấy".

Chị lễ tân: "...?"

Mạc Sơ Quyết đặt hộp giữ nhiệt lên bàn. Điện thoại vừa đổ chuông một lần liền kết nối ngay. Giọng điệu thờ ơ của người đàn ông vang lên bên tai: "Dậy rồi?".

Vì Mạc Sơ Quyết định tạo bất ngờ cho hắn nên dì giúp việc cũng không báo cáo hành động của cậu. Dụ Quy Tinh vẫn cho rằng cậu ngủ suốt buổi sáng.

Mạc Sơ Quyết ra vẻ thần bí: "Đoán xem em đang ở đâu?".

Ngòi bút trong tay Dụ Quy Tinh khựng lại: "Em đến tìm anh?".

Mạc Sơ Quyết sửng sốt, tức muốn hộc máu: "Sao anh biết?".

Rõ ràng dì giúp việc đã hứa sẽ không báo cho Dụ Quy Tinh cơ mà!

Dụ Quy Tinh khẽ cười: "Nghĩ chút là ra. Em tưởng anh không nghe ra giọng điệu đắc ý của em à?".

Mạc Sơ Quyết khịt mũi: "Anh ăn trưa chưa?".

Dụ Quy Tinh đặt bút xuống, dựa lưng lên ghế, cười đáp: "Sao? Đưa cơm cho anh hửm?".

Mạc Sơ Quyết: "Đúng rồi đó. Xuống đón em mau lên, đứng đây nãy giờ tê hết cả chân".

Dụ Quy Tinh tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dạng cậu lúc này, nhất định là đứng kiểu uể oải, tay cầm hộp cơm như mèo con đương say ke.

Thế là hắn khẽ cười một tiếng: "Xuống liền".

Đã đến giờ cơm trưa, trợ lí định vào nhắc nhở thì thấy cửa văn phòng mở ra từ bên trong. Dụ Quy Tinh vừa mặc áo khoác vest vừa hớn hở ra ngoài. Trông hắn hăng hái như có chuyện gì vui lắm.

Xem ra hôm nay tâm trạng sếp khá tốt.

Anh ta vội vàng theo sau, ướm hỏi: "Dụ tổng, hôm nay anh muốn ăn gì? Đây là một vài nhà hàng tôi đã chọn..."

Chưa kịp nói hết, Dụ Quy Tinh đã ngắt lời: "Không cần đâu. Tôi đi đón người, anh tự đi ăn đi".

Trợ lí sửng sốt. Người nào có thể phiền sếp đích thân ra đón? Chẳng lẽ là khách hàng lớn?

Chưa kịp nghĩ ra, Dụ Quy Tinh đã vào thang máy chuyên dụng xuống tầng dưới.

Trợ lí sực tỉnh, nhanh chóng đi theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom