Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 679-680


679

Lại qua một đoạn thời gian có một buổi nhã tập, Tiêu Tiểu Quai nằm trong số những người được mời, nàng ấy và Phạm Triết gặp nhau sau nhiều ngày. Tiêu Tiểu Quai làm như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với Phạm Triết. Nhưng Phạm Triết lại có chút lo lắng, vì để ý cho nên lo lắng.

Rút ra thời gian rảnh, Phạm Triết gọi Tiêu Tiểu Quai ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.

"Chuyện Thu Vọng Thư làm hôm đó, ta rất xin lỗi." Phạm Triết im lặng một lúc rồi nói.

Tiêu Tiểu Quai mỉm cười với hắn ta: "Chuyện đã qua rồi, sư huynh không cần bận tâm."

Phạm Triết hạ mắt xuống trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: "Sư muội, ta quả thật thích muội. Muội còn nhỏ, ta vốn dĩ không muốn nói với muội, nhưng bây giờ không thể không nói với muội. Chẳng qua, muội cũng không cần để trong lòng, vẫn như lúc trước là được rồi, bây giờ ta xếp hàng đợi sự lựa chọn của muội."

Mặc dù Tiêu Tiểu Quai không có tình cảm nam nữ với Phạm Triết, nhưng là sư huynh muội nhiều năm như vậy, nàng ấy thật sự coi hắn ta như ca ca của mình, cho nên nàng ấy không nói ra những lời quá nặng được.

"Sư huynh, huynh rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp." Tiêu Tiểu Quai nhìn Phạm Triết nói: "Huynh cũng đừng vì ta mà chậm trễ thời gian nữa."

Phạm Triết mỉm cười, vô cùng dịu dàng, "Sư muội đây là loại trừ ta trước sao?"

"Sư huynh." Tiêu Tiểu Quai bất lực nói: "Ta thật sự coi huynh như ca ca."

"Ừm, ta hiểu rồi. Về sau chúng ta vẫn như lúc trước, nhưng ta vẫn muốn sự lựa chọn của muội, nếu không ta không cam lòng.” Giọng điệu của Phạm Triết rất thoải mái, "Sư muội sẽ không đến mức đợi cũng không cho ta đợi chứ?"

Tiêu Tiểu Quai còn có thể nói gì nữa, hắn ta muốn đợi nàng ấy cũng không thể quản được. Phạm Triết biết bây giờ nàng ấy có thể không muốn ở cùng với mình, liền rời đi trước. Tiêu Tiểu Quai đứng bên cạnh hòn non bộ thở dài một hơi rồi cũng rời đi, nhưng lúc này một người từ bên kia hòn non bộ đi ra, vừa hay chính là Hạ Gia Hứa.

Sắc mặt hắn rất khó coi, đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai nói: "Ngươi thật sự để hắn chờ ngươi?"

"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.

"Tiêu Tiểu Quai ta đang hỏi ngươi, ngươi thật sự để hắn chờ ngươi sao?" Giọng điệu của Hạ Gia Hứa mang lo lắng, còn có chút chất vấn.

Thấy hắn như vậy, Tiêu Tiểu Quai cũng tức giận: "Ta đã nói hắn đừng chờ, hắn tự mình muốn chờ, ta có thể làm cái gì?"

"Vậy ngươi nói cho hắn biết, hắn có chờ cũng chờ không được, để hắn chết tâm."

Giọng điệu của Hạ Gia Hứa tràn đầy tức giận, Tiêu Tiểu Quai cảm thấy hắn cố tình gây sự, liền nói: "Ta cũng không phải phụ mẫu của hắn, ta có thể quản được hắn sao? Hạ Gia Hứa, ngươi đừng cố tình gây sự có được không?"

Hạ Gia Hứa nghe nàng ấy nói mình cố tình gây sự, hai mắt đỏ hoe. Từ khi bắt đầu xây dựng phủ Công chúa của Tiêu Tiểu Quai, hắn nghe nói có rất nhiều người đến phủ Định Quốc nói chuyện, trong lòng hắn đã hoảng loạn từ sớm. Còn may, sau lại nghe Định Quốc Công phu nhân nói, hôn sự của Tiêu Tiểu Quai đợi mấy năm nữa rồi lại nói sau.

Vốn dĩ hắn đã yên tâm rồi, nhưng hôm nay lại nghe được lời tỏ tình của Phạm Triết. Phạm Triết khác với Tống Hưng An, Phạm Triết là sư huynh của Tiêu Tiểu Quai, mặc dù không thể nói hai người sớm chiều ở chung, nhưng cũng thường xuyên gặp mặt. Hơn nữa hai người có tiếng nói chung, bọn họ có thể cùng nhau nghiên cứu học vấn, thảo luận thơ từ. Cảm giác nguy cơ của hắn mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hít sâu một hơi, hắn nói: "Tiêu Tiểu Quai, ta muốn làm phò mã của nàng, nàng có đồng ý không?"

Tiêu Tiểu Quai không nói, nàng không biết nên nói như thế nào. Nhưng sự im lặng của nàng ấy lại khiến trái tim Hạ Gia Hứa rơi xuống đáy vực, hắn lại hỏi: "Tiêu Tiểu Quai, nàng có để ta làm phò mã của nàng không?"

"Bây giờ ta không muốn nói với ngươi về chuyện này."

Tiêu Tiểu Quai nói xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng Hạ Gia Hứa lại chặn trước mặt nàng ấy, chăm chú nhìn nàng ấy. Thấy hắn như vậy, sống mũi của Tiêu Tiểu Quai đột nhiên có chút chua xót, "Hạ Gia Hứa, ngươi không thấy mình rất ấu trĩ sao?"

Nghiêng người đi qua Hạ Gia Hứa, nàng ấy sải bước rời đi, trong lòng khó chịu không thôi. Giống như lúc trước, đồng hành cùng nhau lớn lên không phải tốt sao? Vì sao cứ muốn như này?

Phía sau, Hạ Gia Hứa đỏ mắt nhìn bóng lưng của nàng biến mất rồi mới xoay người về nhà. Hắn hối hận, vừa rồi không nên nói chuyện với Tiêu Tiểu Quai như vậy. Nhưng đã nói rõ chuyện này, hắn không biết phải xin lỗi Tiêu Tiểu Quai như thế nào, cũng không biết sau này bọn họ nên ở chung như thế nào.

Cưỡi ngựa về nhà, vùa vào phủ liền gặp phải Dung vương và Trường Bình cũng giống hắn vừa về phủ. Thấy sắc mặt hắn ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, Trường Bình lập tức hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Hạ Gia Hứa sải bước đi vào trong mà không lên tiếng, Trường Bình và Dung vương vội vàng đi theo, Trường Bình vừa đi vừa hỏi hắn: "Không phải con đi tìm Tiểu Quai sao? Cãi nhau với Tiểu Quai?"

Hạ Gia Hứa vẫn không nói gì mà đi vào trong, lúc này Dung vương lạnh mặt nói: "Đứng lại, mẫu thân đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?"

Hạ Gia Hứa dừng lại, nhìn Trường Bình nói: "Nương, không phải con cố ý, con cảm thấy không thoải mái."

Trường Bình ừm một tiếng, "Vào trong nói chuyện đi."

Một nhà ba người bước vào sảnh đường, Trường Bình nhìn Hạ Gia Hứa hỏi: "Thật sự cãi nhau với Tiểu Quai?"

Hạ Gia Hứa không lên tiếng, Trường Bình thở dài: "Nhi tử, tính tình con như vậy, Tiểu Quai sao gả cho con được?"

680

Hạ Gia Hứa nhìn nàng ta: "Là con làm phò mã của Tiểu Quai?"

Trường Bình: "...."

Dung vương: "..."

Qua một lúc sau, Trường Bình nói: "Được rồi, là con làm phò mã của Tiểu Quai. Vậy các con sao lại cãi nhau?"

Hạ Gia Hứa lại không nói, Trường Bình lại nói: "Nhi tử, mặc dù con và Tiêu Tiểu Quai lớn lên cùng nhau, nhưng không có nghĩa là con nhất định có thể làm phò mã của Tiểu Quai.”

“Thân phận của Tiểu Quai không thấp hơn con, so sánh tướng mạo con cũng không chiếm ưu thế, phương diện tài năng của con bây giờ gần như không tài giỏi bằng Tiểu Quai. Có nhiều công tử thế gia cho Tiểu Quai lựa chọn như vậy, con cũng chỉ có cái tình thanh mai trúc mã với Tiểu Quai là ưu thế.”

“Nhi tử à! Con phải mau chóng trưởng thành, có năng lực đảm đương, có thể che mưa chắn gió cho Tiểu Quai mới được."

Lúc trước Trường Bình cũng đã thăm dò ý của Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi nói với nàng ấy hai hài tử vẫn còn nhỏ, đợi lớn lên lại nói. Nói cách khác, người ta ngại Hạ Gia Hứa chưa đủ trưởng thành. Đối với chuyện này nàng ấy cũng có thể hiểu được, Tiêu Tiểu Quai có đủ tư cách để chọn người tốt nhất làm phò mã.

Hạ Gia Hứa im lặng một lúc lâu, sau đó nói một tiếng con đã biết, trở về viện của mình. Sau khi hắn rời đi, Trường Bình thở dài nói: "Cũng trách ta, lúc trước vẫn luôn cảm thấy chỉ cần nó hạnh phúc vui vẻ là được rồi, cũng không yêu cầu quá nhiều."

"Ta cũng có trách nhiệm," Dung vương nói, "Chẳng qua giờ nó cố gắng cũng không muộn."

"Tâm trí của nó đều đặt lên người Tiểu Quai, nếu đến lúc đó hai đứa nó không thành...." Trường Bình không thể tưởng tượng nổi.

Dung vương vỗ vỗ tay nàng ta, "Ta đi nói chuyện với nó."

Trường Bình gật đầu, Dung vương đứng dậy đi đến viện của Hạ Gia Hứa, phụ tử hai người ở trong thư phòng ngồi đối diện nhau. Dung vương im lặng một lúc rồi nói: "Ta không biết con với Tiểu Quai vì sao lại xảy ra mâu thuẫn, nhưng con là nam tử, nam tử phải rộng lượng, phải biết bao dung."

Hạ Gia Hứa nghe vào lời này, hắn nói: "Ngày mai con sẽ xin lỗi nàng."

"Vừa rồi mẫu thân con nói, Tiểu Quai chỗ nào cũng rất xuất sắc, nếu con muốn ở bên nàng ấy, tính khí như bây giờ là không được." Dung vương lại nói.

Hạ Gia Hứa nghĩ Tiêu Tiểu Quai nói mình ấu trĩ, mím môi lại.

"Nếu như con muốn trưởng thành nhanh, vậy đến Tây Bắc đi. Con đi theo Trương tướng quân, ông ấy sẽ dạy con như thế nào trở thành đại tướng quân. Ta lại cho con vài vị mưu sĩ, con ở Tây Bắc đánh ra chút thành tựu rồi lại về."

Dung vương lại nói: "Con tập võ nghệ từ nhỏ, trong số những người cùng tuổi cũng được xem là người nổi bật, thiếu khuyết chính là thực chiến. Chỉ cần con nỗ lực nhất định có thể đạt được thành tựu không nhỏ. Năm đó Tiêu Ngọc Minh cũng ở tuổi con mới vào quân đội, nhi tử của ta không thua kém hắn."

Hạ Gia Hứa siết chặt nắm đấm, im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, con sẽ đi Tây Bắc."

Dung vương vỗ vỗ vai hắn, "Tạm biệt Tiểu Quai một tiếng rồi đi."

Hạ Gia Hứa gật đầu, Dung vương lại vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi. Hạ Gia Hứa suy nghĩ một hồi, sau đó đi ra khỏi phủ, mua điểm tâm và các loại hồ lô mà Tiêu Tiểu Quai thích ăn, sau đó đi đến bức tường vây quanh phủ Định Quốc Công, tránh né đội tuần tra rồi trèo lên tường.

Nhìn thấy đại nha hoàn Thanh Hoà của Tiêu Tiểu Quai đi ra, hắn nhảy khỏi tường, túm lấy Thanh Hoà hỏi: "Công chúa nhà ngươi đâu?"

Thanh Hoà giật mình một cái, thấy là hắn mới thở phào một hơi, sau đó nói: "Công chúa đang ở thư phòng, nô tỳ dẫn tiểu công gia qua."

Hạ Gia Hứa đi theo nàng ấy đến thư phòng của Tiêu Tiểu Quai, nhìn thấy Tiêu Tiểu Quai đang đứng trước bàn vẽ tranh. Hắn đi tới, lấy lòng mà để tất cả đồ vật mình mua ở bên tay Tiêu Tiểu Quai, sau đó nhìn nàng ấy vẽ, còn rất biết ý mà đưa bút và màu cho nàng ấy.

Tiêu Tiểu Quai vẫn còn giận hắn, vẫn mặc kệ hắn, mãi cho đến khi vẽ xong. Tiểu nha hoàn mang nước đến để nàng ấy rửa tay, Hạ Gia Hứa vội vàng lấy khăn tay từ tay nha hoàn đưa cho Tiêu Tiểu Quai, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.

Đợi Tiêu Tiểu Quai rửa tay xong, nha hoàn trong phòng lui xuống, Hạ Gia Hứa đứng trước mặt Tiêu Tiểu Quai nói: "Là ta không đúng, ta không nên nói những lời đó với nàng, ta xin lỗi."

Tiêu Tiểu Quai cầm điểm tâm lên ăn nhưng không lên tiếng, Hạ Gia Hứa ngồi đối diện nàng ấy, sau đó nói: "Ta… ta không nên ép nàng, về sau ta sẽ không như vậy nữa."

Tiêu Tiểu Quai vẫn không lên tiếng cũng không nhìn hắn, Hạ Gia Hứa lại bắt đầu hoảng sợ, hắn siết chặt nắm đấm nói: "Nàng nói đúng, ta ấu trĩ, tính khí của ta cũng không tốt. Ta sẽ sửa lại tính khí của mình, về sau chắc chắn sẽ không phát giận trước mặt nàng, còn có...."

Hạ Gia Hứa kéo tay áo Tiêu Tiểu Quai, nhận được ánh mắt của nàng ấy, lập tức nói: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi Tây Bắc, ta sẽ sớm trưởng thành, trở thành bộ dáng như nàng muốn có được không?"

Thiếu niên mười sáu tuổi tiêu soái dương quang, giờ khắc này mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt xinh đẹp bình thường vẫn luôn lóe lên ánh sáng, mang theo lo lắng và khẩn cầu. Trái tim Tiêu Tiểu Quai có chút mềm nhũn.

Hai người họ lớn lên cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, thậm chí còn hơn cả hiểu rõ chính mình. Trước đây nàng ấy chưa bao giờ bất mãn với Hạ Gia Hứa, bọn họ có xuất thân như vậy, lại được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, có tính tính có kiều khí cũng là chuyện bình thường. Bọn họ chơi cùng nhau, chủ yếu là Hạ Gia Hứa chiều lòng nàng ấy.

Hạ Gia Hứa bây giờ không đủ tài giỏi, nhưng bọn họ đều còn nhỏ, có đủ thời gian để bọn họ trưởng thành. Tiêu Tiểu Quai từng nghĩ bọn họ cùng nhau lớn lên, sau đó nước chảy thành sông. Nhưng bây giờ Hà Gia Hứa lại chọc thủng tầng giấy này, là đánh vỡ thiết tưởng của nàng ấy.

Nàng ấy phồng má không lên tiếng, hiển nhiên vẫn còn tức giận. Hạ Gia Hứa lại kéo tay áo nàng ấy, "Tiểu Quai, nàng đừng giận ta được không? Lúc đó ta thật sự rất hoảng sợ."

Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn vẫn không lên tiếng, Hạ Giai Hứa lại kéo tay áo nàng ấy, lớn tiếng cầu xin: "Tiểu Quai."

Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, "Học tiếng chó con kêu."

Hạ Gia Hứa lập tức: "Gâu gâu, gâu gâu gâu."
 
Chương 681-682


681

Tiêu Tiểu Quai bật cười một tiếng, sau đó thấy hắn thật sự giống chó con, lại bật cười. Hạ Gia Hứa không cảm thấy xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, cũng mỉm cười. Miễn là nàng ấy không tức giận, học chó kêu thì tính là cái gì?

Thấy nàng ấy ngừng cười, Hạ Gia Hứa lập tức đưa trà cho nàng ấy, Tiêu Tiểu Quai nhận lấy rồi nhấp một ngụm, chuyện trước đó coi như qua đi. Nàng ấy đặt chén trà xuống, hỏi: "Ngươi thật sự đi Tây Bắc sao?"

Hạ Gia Hứa ừm một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Vậy ngươi qua đó tự chăm sóc bản thân mình cho tốt." Tiêu Tiểu Quai hiểu, nếu Hạ Gia Hứa đi Tây Bắc sẽ càng trưởng thành nhanh hơn. Ở Thượng Kinh cho dù hắn vào cấm vệ quân, nhưng thân phận của hắn vẫn còn ở đó, sẽ không có mấy người làm khó hắn, thậm chí càng nhiều người a dua nịnh hót.

Ở phía Tây Bắc thì khác, nơi cách xa Thượng Kinh, thân phận của hắn cũng không có tác dụng gì lớn. Cho dù hắn vào quân đội của phủ Dung vương, hay là vào quân đội của Tiêu gia bọn họ, đều sẽ không có quá nhiều chăm sóc.

Quân đội của phủ Dung vương bây giờ căn bản là thế tử Dung vương làm chủ, huynh đệ bọn họ không cùng một mẫu thân, mặc dù quan hệ còn tính hòa thuận, nhưng thế tử Dung vương chắc chắn sẽ có đề phòng với hắn, nếu như hắn vào quân đội Tiêu gia, Nhị ca cũng sẽ không nhẹ tay với hắn.

Làm quân nhân, trong môi trường an nhàn rất khó trưởng thành.

"Ta sẽ cố gắng." Hạ Gia Hứa nghiêm túc nói.

Bây giờ hắn mới nhận ra, Tiêu Tiểu Quai tài giỏi như vậy, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, sẽ không xứng với nàng ấy. Thân phận tước vị chỉ là biểu tượng của địa vị, có năng lực mới có thể có quyền thế. Hắn phải che mưa tránh gió cho Tiêu Tiểu Quai, hắn không thể là một Hoàng thân quốc thích nhàn nhã.

"Ngươi đi bên nào?" Tiêu Tiểu Quai lại hỏi.

"Đi theo Nhị ca." Hạ Gia Hứa nói.

Đều ở Tây Bắc, mặc dù quân Tiêu gia và phủ Dung vương không có mâu thuẫn quá lớn, nhưng cũng có cạnh tranh. Đặc biệt trong các cuộc diễn tập quân sự những năm gần đây, sự cạnh tranh giữa hai bên rất khốc liệt. Tuy nhiên, nhân số của quân đội phủ Dung vương không lớn bằng quân Tiêu gia, ở Tây Bắc quân Tiêu gia cường thế hơn một chút.

"Ta không nghĩ tới việc tranh giành với hắn, cũng không cần phải làm hắn lo lắng." Hạ Gia Hứa nói.

Mục tiêu của hắn là cấm vệ quân hoặc là đại doanh ngoại ô Thượng Kinh.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Hạ Gia Hứa lại trèo tường rời đi, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Ngày hôm sau, hắn và Dung vương cùng nhau vào cung, nói với Hoàng thượng chuyện đi Tây Bắc.

Lý Cảnh Tập nghe xong trầm tư một lúc, nhìn Hạ Gia Hứa nói: "Đi huấn luyện vài năm rồi trở về."

Hắn vẫn có cái nhìn tốt về Hạ Gia Hứa, mặc dù không đủ ổn trọng, nhưng không gian trưởng thành rất lớn.

Hoàng thượng đồng ý, Dung vương lại thảo luận với Tiêu Hoài, kế hoạch trưởng thành sau khi hắn đi Tây Bắc, sau đó Hạ Gia Hứa xuất phát đến Tây Bắc. Ngày hôm đó Tiêu Tiểu Quai và Trường Bình, Dung vương tiễn hắn đến ngoài thành, nhìn bóng lưng hắn biến mất mới quay về.

Trường Bình vốn dĩ muốn nói vài lời hay về Hạ Gia Hứa với Tiêu Tiểu Quai, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không nói gì, cứ để thuận theo tự nhiên đi. Tiêu Tiểu Quai trở về nhà, Đường Thư Nghi cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng ấy, thấy nàng ấy không buồn lắm, yên tâm. Trước mắt xem ra, tiểu nữ nhi không phải là đứa yêu đương mù quáng.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi nói chuyện Tiêu Tiểu Quai và Hạ Gia Hứa với Tiêu Hoài, Tiêu Hoài hừ một tiếng, "Sư phụ, mưu sĩ, tuỳ tùng đều chọn tốt nhất, nếu như hắn còn không thành tài thì đừng nghĩ tới việc lắc lư trước mặt Tiểu Quai."

Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Chàng sẽ không để Ngọc Minh ra tay tàn nhẫn đó chứ?"

Tiểu Hoài: "Ngọc không mài bất thành khí."

Đường Thư Nghi có thể tưởng tượng được Tiêu Ngọc Minh nhất định sẽ không mềm tay với Hạ Gia Hứa, ai bảo hắn muốn làm phò mã của Tiểu Quai chứ, Tiêu Ngọc Minh có thể nhìn hắn vừa mắt mới lạ.

"Không đến quân đội phủ Dung Vương là đúng," Đường Thư Nghi nói: "Cho dù thế tử Dung vương có rộng lượng đến đâu, cũng sẽ đề phòng hắn. Làm cho huynh đệ bất hoà thì không tốt."

Tiểu Hoài bế nàng lên giường nói: "Quân đội của Đại Càn vẫn cần phải cải cách, Gia Hứa không cần tranh giành quyền lực với quân đội của phủ Dung vương."

Đường Thư Nghi sững sờ một lát, "Chàng dâng tấu chương rồi?"

Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Ta đang bàn bạc với Hoàng thượng, nhìn tình hình hiện tại, Đại Càn sẽ hoà bình rất nhiều năm, không thể nước cường binh yếu. Phải rút ra bài học lịch sử."

Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Phải thay đổi chế độ quản lý quân đội hiện tại?"

"Đúng vậy, chế độ quản lý hiện tại, chủ soái, tướng quân nắm giữ quyền lực quá lớn về quân đội, có nguy hiểm tiềm ẩn." Tiêu Hoài nói.

"Cũng là một cơ hội." Đường Thụy nói.

Tiểu Hoài: "Đúng."

Chỉ là đến lúc đó cơ hội đặt ở kia, hắn có thể nắm được hay không, còn cần phải xem chính hắn.

........

Trường Bình và Dung vương cũng tán gẫu trước khi đi ngủ, Trường Bình nói: "Ta không ngờ tới hắn lại có tiền đồ như vậy, bình bình an an lớn lên, phú quý một đời cũng rất tốt. Ai biết hắn lại yêu Tiểu Quai."

Hắn không đủ tài giỏi thì không xứng với người ta.

Dung vương cởi giày lên giường, "Cũng không biết chuyện tương lai sẽ thế nào, năng lực trên người của nó mới có thể đối mặt với chuyện phức tạp hơn."

Trường Bình nhìn hắn: "Chàng có ý gì?"

Dung vương không trả lời nàng, hắn chỉ trực giác cảm thấy Tiêu Hoài còn muốn chỉnh lý lại mọi chuyện, về chỉnh lý chuyện gì, hắn nhất thời không đoán được.

Trường Bình thấy hắn không trả lời mình, cũng không hỏi thêm, nàng trước giờ không muốn dính líu đến triều chính. Lên giường nàng lại nói: "Hài tử Tiểu Quai kia điểm nào cũng tốt, nếu như ta có nữ nhi như thế, cũng muốn chọn người tốt nhất. Chỉ sợ Gia Hứa không thể là tốt nhất."

"Nàng yên tâm, chỉ cần nó đủ nỗ lực, sẽ không có vấn đề." Dung vương rất có niềm tin vào nhi tử mình.

Mà Trường Bình lại thở dài một hơi, nhi tử đều là của nợ, nghĩ đến lúc đầu nàng sống tiêu sái bao nhiêu chứ, nhưng từ khi có hài tử liền bắt đầu lo lắng đủ điều.

*

682

Hạ Gia Hứa rời đi, mới bắt đầu Tiêu Tiểu Quai còn có chút không thích ứng được, chẳng qua sau này chầm chầm trở nên tốt hơn. Nàng ấy vẫn như lúc trước ở nhà đọc sách học tập, cứ cách vài ngày lại đến Phạm gia một chuyến, đưa bài tập hỏi Phạm Kinh Luân các vấn đề, còn cách vài ngày lại vào cung sống hai ngày.

Khi đến Phạm gia, vẫn phải gặp Phạm Triết, hai lần đầu tiên nàng ấy vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng Phạm Triết đối xử với nàng ấy không khác gì trước đây, dần dần sự ngại ngùng cũng đã biến mất, mối quan hệ giữa hai người vẫn như trước.

Nghe nói Thu Vọng Thư đã định hôn với công tử Lưu gia. Công tử Lưu gia kia Tiêu Tiểu Quai đã từng nhìn thấy, một nam tử tướng mạo đường đường, cũng rất xứng đôi với Thu Vọng Thư.

Hai tháng sau khi Hạ Gia Hứa rời đi, Tiêu Tiểu Quai nhận được thư và quà của hắn. Trong thư nói hắn ở Tây Bắc mọi thứ đều rất tốt, và mơ hồ nói hắn nhớ nàng ấy. Tiêu Tiểu Quai đọc thư xong trên mặt nở nụ cười, Hạ Gia Hứa như này rất tốt.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến năm mới. Hạ Gia Hứa không trở về, chẳng qua nhờ Tiêu Ngọc Minh trở về Thượng Kinh ăn tết mang theo rất nhiều quà. Tiêu Ngọc Minh đưa quà đến viện của Tiêu Tiểu Quai, còn nói với nàng ấy: "Tiểu Quai muội yên tâm, Nhị ca chăm sóc hắn rất tốt."

Nhưng Tiêu Tiểu Quai từ giọng điệu của hắn nghe ra được, chăm sóc này không phải chăm sóc như bình thường. Tuy nhiên, dù sao Nhị ca cũng sẽ không hại hắn, Tiêu Tiểu Quai cũng không hề lo lắng chút nào.

Chớp mắt lại một năm nữa trôi qua, Tết năm nay Hạ Gia Hứa vẫn không trở về, nhưng tết năm nay khi Tiêu Ngọc Minh trở về nói: "Tiểu tử Hạ Gia Hứa kia rất được, lần diễn tập trước bắt sống thế tử Dung vương, ha ha ha....."

Tiêu Tiểu Quai: "...."

Bọn họ "huynh đệ tương tàn", nhị ca lại thấy vui vẻ.

Xuân sang thu đến, lại là một năm trời thu trong veo mát mẻ, Tiểu Tiểu Quai cùng vài vị quý nữ đến trại ngựa cưỡi ngựa, khi kết thúc mọi người cùng nhau ra khỏi trại ngựa. Vừa đi đến cửa, liền thấy một nam tử đứng cách đó không xa. Cao lớn thẳng tắp, tiêu dao anh tuấn, đôi mắt chứa ánh sáng tươi đẹp.

Không phải Hạ Gia Hứa thì còn là ai!

Hơn mười nữ hài nhi đứng cùng nhau, ánh mắt của hắn rất chính xác rơi vào trên người Tiêu Tiểu Quai, sau đó sải bước về phía nàng ấy. Những người khác tất nhiên cũng nhận ra hắn, hành lễ với nhau rồi rời đi, chỉ để lại hai người họ.

Hạ Gia Hứa vẫn như trước, lấy ra một túi điểm tâm đưa cho nàng ấy, chút mới lạ hiện lên chốc lát sau hai năm không gặp biến mất không thấy đâu. Tiêu Tiểu Quai ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi trở về từ lúc nào?"

Hai năm hắn cao hơn rất nhiều, bây giờ nàng ấy cũng chỉ cao đến vai hắn. Làm da cũng đen hơn, chẳng qua càng hiện lên vẻ cường tráng.

"Tối hôm qua về đến, hôm nay vào cung gặp Hoàng thượng trước."

Hai người nói rồi đi tới bên xe ngựa, Hạ Gia Hứa đỡ Tiêu Tiểu Quai lên xe ngựa, sau đó hắn cũng lên xe. Bây giờ hắn cường tráng cao to, vừa vào trong cả thùng xe ngựa như trở nên chật chội hơn. Trái tim của Tiêu Tiểu Quai đập hơi nhanh.

"Ngươi còn rời đi sao?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.

"Đi, lần này quay về vì có chút chuyện."

Hạ Gia Hứa ngồi đối diện Tiêu Tiểu Quai, hắn cao chân dài, vạt áo hai người họ như kề sát vào nhau. Trước đây, hai người thường xuyên ở bên nhau, chụm đầu nói chuyện cũng có, lúc đó cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Hạ Gia Hứa lại cảm thấy máu khắp người như muốn trào dâng.

"Hẳn là vẫn phải ở Tây Bắc hai năm nữa." Hạ Gia Hứa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tiểu Quai nói: "Hai năm sau ta sẽ luôn ở Thượng Kinh."

"Ở Tây Bắc có chơi vui không?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.

Hạ Gia Hứa gật đầu, "Nhưng sau này có thể sẽ có chút hỗn loạn, đợi khi nào ổn định ta dẫn nàng đi chơi."

Tiêu Tiểu Quai nghe hắn nói Tây Bắc có thể sẽ hỗn loạn, vẻ mặt mang theo lo lắng. Hạ Gia Hứa thấy vậy lập tức nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có chiến tranh, chỉ là nội bộ có một số điều chỉnh."

Tiêu Tiểu Quai yên tâm hơn một chút, hai người lại tán gẫu một lúc rồi mới đến phủ Định Quốc Công. Hạ Gia Hứa xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Tiểu Tiêu đi xuống, nhỏ giọng nói: "Ta còn có việc phải làm, không vào với nàng. Đợi làm xong lại đến tìm nàng."

Tiêu Tiểu Quai gật đầu: "Được."

"Nàng vào đi." Hạ Gia Hứa lại nói với Tiêu Tiểu Quai, sau đó nhìn nàng ấy đi vào, bóng lưng biến mất rồi mới cưỡi ngựa rời đi.

Về đến nhà, tùy tùng của hắn báo: "Thế tử đến một lúc rồi."

Hạ Gia Hứa sải bước vào trong, miệng hỏi: "Ở đâu?"

Tuỳ tùng: "Thư phòng của vương gia."

"Nói với mẫu thân ta, giữ thế tử lại ăn cơm." Hạ Gia Hứa nói.

"Vâng."

Tuỳ tùng rời đi, Hạ Gia Hứa đi về phía thư phòng, sau khi vào liền thấy Dung vương và thế tử Dung vương đang ngồi đối diện, đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Hành lễ với hai người xong, hắn ngồi xuống một bên, nghe Dung vương hỏi: "Đi tìm Tiểu Quai?"

Hạ Gia Hứa ừm một tiếng không nói nhiều, mà nhìn thế tử Dung vương nói: "Nghe nói đại ca nhiễm phong hàn, đã khoẻ hơn chưa?"

Thế tử Dung vương mỉm cười: "Tốt hơn nhiều rồi, không sao. Tiểu đệ hai năm nay tiến bộ rất lớn, đại ca còn tự thẹn không bằng."

Thế tử Dung vương lại nhìn Dung vương mỉm cười nói: "Diễn tập lần trước, tiểu đệ đã bắt sống con."

"Ồ?" Dung vương ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Xem ra quả thật đã trưởng thành rất nhiều, ta phải mời Định Quốc Công uống rượu."

Lại trò chuyện thêm vài câu, Dung vương hỏi Hạ Gia Hứa: "Con có biết tiếp theo Định Quốc Công sẽ làm gì không?"

Vẻ mặt Hạ Gia Hứa vẫn như thường, "Con không biết."
 
Chương 683: (Hoàn)


Dung vương và Thế tử Dung vương hiển nhiên không tin, Hạ Gia Hứa cầm chén trà lên, cũng không nhìn bọn họ. Dung vương thấy hắn vững như kiềng, trong lòng cảm khái nhi tử này thật sự trưởng thành rồi, cũng trưởng thành rất tốt.

Phụ tử ba người nói chuyện về chuyện quân đội một lúc, liền có người báo cơm trưa đã xong. Ba người bọn họ chuyển đến phòng ăn, Trường Bình đã ở đó rồi. Thế tử Dung vương cung kính hành lễ với Trường Bình: "Mẫu phi bình an."

Trường Bình bảo hắn ta đứng dậy, sau đó cả nhà ăn cơm. Ăn trưa xong, thế tử Dung vương trở lại phủ Dung vương, Dung vương lại gọi Hạ Gia Hứa đến thư phòng, "Con thực sự không biết Định Quốc Công có động tác gì?"

Lần này, Hạ Gia Hứa không phủ nhận, nhưng cũng không khẳng định, mà nói: "Phụ vương, người hiểu cách làm người của Định Quốc Công, phủ Dung vương không có thù với hắn, hắn sẽ không làm những việc chuyên môn chống lại phủ Dung vương."

"Mặc dù hắn sẽ không chuyên môn nhắm vào phủ Dung vương, nhưng chuyện hắn làm sẽ ảnh hưởng đến chúng ta." Dung vương nói.

"Phụ vương," Hạ Gia Hứa nhìn Dung vương nghiêm túc nói: "Tình hình phủ Dung vương như thế nào ngài hiểu rõ hơn ai hết, ngài lo lắng Hoàng thượng sẽ động tay với phủ Dung vương, Hoàng thượng sao lại không lo lắng phủ Dung vương có dị tâm?"

Dung vương cau mày không nói gì, Hạ Gia Hứa lại nói: "Mấu chốt giữa phủ Dung vương và Hoàng thượng chính là quân đội."

"Ta không thể chắp tay dâng lên quân đội của phủ Dung vương." Giọng nói của Dung vương thậm chí còn mang theo vài phần kiên quyết.

Hạ Gia Hứa: "Không ai nói muốn thu quân đội của phủ Dung vương, phụ vương, ta chỉ có thể nói với ngài, chuyện tiếp theo Định Quốc Công muốn làm, đứng mũi chịu sào là quân Tiêu gia, sau đó mới đến lượt phủ Dung vương."

"Hắn muốn lấy chính mình khai đao?" Dung vương thật sự không thể tin được.

"Trước lấy chính mình khai đao mới chặn được miệng người khác. Phụ vương," Hạ Gia Hứa nhìn Dung vương và nói, "Ta là nhi tử của người, sẽ không hại người cũng không hại phủ Dung vương. Người chỉ cần nhớ, Tiêu Ngọc Minh làm thế nào ngài làm vậy là được."

Vẻ mặt Dung vương trầm ngâm, Hạ Gia Hứa lại nói: "Phụ vương, đứng đúng phe rất quan trọng."

Dung vương đột nhiên cảm thấy mình không còn quen biết người nhi tử này nữa, thời gian hai năm cũng đã thay đổi quá nhiều.

Hạ Gia Hứa cho Dung vương thời gian suy nghĩ, đứng dậy rời đi. Hắn thật sự cảm thấy chuyện cải cách quân đội tiếp theo, nhìn như phủ Dung vương sẽ mất đi chút quyền khống chế quân đội, nhưng đối với phủ Dung vương là chuyện tốt. Chỉ xem Dung vương và thế tử Dung vương lựa chọn như thế nào.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày hắn đều vào cung, nhưng mỗi ngày đều rút ra thời gian gặp Tiêu Tiểu Quai. Tiêu Tiểu Quai không khỏi trêu chọc: "Ta không nghĩ tới tiểu công gia có một ngày bận rộn như vậy."

Hạ Gia Hứa mỉm cười: "Ta là vì.... nỗ lực."

Ở giữa bỏ qua từ gì, cả hai đều biết. Hạ Gia Hứa ở lại Thượng Kinh hơn mười ngày liền trở về Tây Bắc, một ngày trước khi đi hắn đến phủ Định Quốc Công, Tiêu Tiểu Quai dẫn hắn đến hoa viên, hai người ngồi trong đình ngắm cảnh sắc mùa thu trong hoa viên, đều rất không nỡ.

Hạ Gia Hứa nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Tiêu Tiểu Quai đặt trên bàn đá, cổ họng lăn lên lăn xuống, sau đó nắm lấy bàn tay kia vào trong bàn tay to của mình, cảm nhận được cảm giác mềm mại như không có xương, máu toàn thân hắn lại bắt đầu dâng trào.

"Tiểu Quai." Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Tiêu Tiểu Quai, sau đó nghiêng người, khiến khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở như quấn vào nhau, hắn nhẹ giọng nói: "Ta đang cố gắng trở thành phò mã của nàng."

Hai má Tiểu Quai bị ánh mắt của hắn thiêu đến nóng lên, nhưng nàng ấy vẫn nhìn vào mắt hắn nói: "Vậy chàng tiếp tục nỗ lực đi."

Hạ Gia Hứa mỉm cười: "Được."

........

Ngày hôm sau, Hạ Gia Hứa rời đi, Tiêu Tiểu Quai lại tiễn hắn ra ngoài thành. Lần này cảm xúc chia xa của hai người rất khác với lúc trước, trong lòng có chút mất mát còn có chút ngọt ngào.

Tiếp theo Tây Bắc quả thực không yên bình, Dung vương ở Thượng Kinh bày ra dáng vẻ không lo gì cả, thế tử Dung vương giằng co một khoảng thời gian rất lâu. Tiêu Tiểu Quai nghe nói, Hạ Gia Hứa đánh nhau với thế tử Dung vương một trận, thế tử Dung vương thua, sau đó cải cách quân sự ở Tây Bắc tiến hành thuận lợi.

Lần cải cách quân sự này rầm rầm rộ rộ trong hai năm, cuối cùng mọi chính sách đều được thực hiện thuận lợi, Hạ Gia Hứa từ Tây Bắc trở về. Lại lần nữa gặp nhau, Tiêu Tiểu Quai đang ở trong cung đi dạo ngự hoa viên cùng Thái hoàng thái hậu, Hạ Gia Hứa và Hoàng thượng cùng nhau đến.

Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, ánh mắt Tiêu Tiểu Quai sáng lên. Lại qua hai năm, hắn đã hoàn toàn thoát đi sự non trẻ thời thiếu niên, trở thành một nam nhân trầm ổn. Chẳng qua ánh mắt của hắn vẫn sáng như cũ, như ngôi sao trên trời đêm.

Mà Tiêu Tiểu Quai cũng làm cho Hạ Gia Hứa không rời được mắt, thiếu nữ mười bảy tuổi như bông hoa tươi đẹp, rạng rỡ nhất thế gian, khiến người say mê.

Hoàng thượng thấy ánh mắt hai người như dán chặt vào nhau, mỉm cười nói với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, ta đi dạo với ngài, Tiểu Quai hẳn là không còn rảnh nữa."

Thái hoàng thái hậu không nhịn được cười: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu đi rồi, chỉ còn lại hai người. Hai năm không gặp, nhất thời không biết nói gì. Tiêu Tiểu Quai chuẩn bị lên tiếng, thân thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp, sau đó lại cảm thấy vành tai mình bị chạm vào nhẹ nhàng, giọng nói của hắn vang lên bên tai, "Tiểu Quai, nàng không biết ta nhớ nàng đến bao nhiêu đâu."

Tiêu Tiểu Quai vùi mặt vào lồ ng ngực hắn, nghe tiếng tim đập nhanh thình thịch của hắn, trái tim nàng ấy lại rất bình tĩnh, cuối cùng cũng đợi được rồi.

Hạ Gia Hứa ôm nàng ấy một lúc, buông người ra, cúi đầu nhìn vào ánh mắt của nàng ấy nghiêm túc hỏi: "Tiêu Tiểu Quai, ta muốn làm phò mã của nàng, nàng đồng ý không?"

Tiêu Tiểu Quai mỉm cười, sau đó trịnh trọng gật đầu: "Được."

................

(Toàn văn xong)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom