Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 40: Chuyện là thế nào?


Lãnh Thanh Thu bị cuộc gọi của bố mẹ gọi về.

"Bố, mẹ. Nhà đã chuẩn bị sẵn thức ăn.

"Ừ, về rồi đấy à" Lãnh Thiên Hào ra hiệu: "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện."

Vợ chồng Lãnh Thiên Hào và Lãnh Thanh Thu ngồi xuống ăn cơm.

Sắc mặt Lãnh Thiên Hào lạnh lùng, không phải ông ta không vui, chỉ là bình thường ông ta là một người nghiêm túc.

Thật ra hôm nay gấp một đũa đồ ăn cho Lãnh Thanh Thu đã khiến Lãnh Thanh Thu rất kinh ngạc.

Lòng Lãnh Thanh Thu cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn bố."

Lãnh Thiên Hào khẽ cười: "Bố nghe nói hôm nay Lục Vân Phong đến gây chuyện ở công ty của con khiến chuyện làm ăn của con bị thất bại, đúng không?"

Lãnh Thanh Thu gật đầu: "Trên thực tế là anh ta đang giúp

con. "Ồ? Chuyện là thế nào?"

"Tên Tiêu Thế Hằng kia là tên lừa đảo, thu mua một phó tổng giám đốc xét duyệt của bên con, động tay động chân trên tài liệu xét duyệt. Không biết anh Vân Phong từ đâu biết được chuyện này nên đã đánh ông ta."

Lãnh Thiên Hào mỉm cười: "Tiêu Thế Hằng, dự án đó của ông ta giá trị hơn hai tỷ đúng không? Nham hiểm. Giờ nhà chúng ta không thể bị lấy mất hơn hai tỷ tiền mặt, đó sẽ là một đòn trí mạng cho gia tộc chúng ta. Khoản tiền mặt này cần phải kiếm được, bằng không e rằng chúng ta khó mà trở mình."

"Con xin lỗi, do con sơ suất trong việc dùng người." Lãnh Thanh Thu hơi cúi đầu, vô cùng khách sáo.

Lãnh Thiên Hào xua tay: "Bố không trách con. Nhưng ngay cả con cũng không nhìn ra được vấn đề ở dự án này, sao Lục Vân Phong lại biết được?"

"Con cũng không biết." Lãnh Thanh Thu nói: "Con người anh ta trông tùy tiện thật, trên thực tế tâm tư kín đáo, có đôi khi thủ đoạn rất xấu xa, có thể làm được tới mức này con cũng không lấy làm lạ."

Lãnh Thiên Hào gật đầu tán đồng.

"Thằng nhóc nhà họ Lục đấy là người có tài. Nếu tương lai nó có thể yên ổn thì sẽ là một nhân vật gây nên sóng to gió lớn."

Lãnh Thiên Hào nói: "Ngày mười tháng sau sẽ phải đính hôn, con phải chuẩn bị tâm lý."

Lãnh Thanh Thu im lặng.

Mẹ Lãnh nhanh chóng gấp một đũa thức ăn cho Lãnh Thiên Hào để lấy lòng ông ta.

Lãnh Thiên Hào là chủ tịch, tuy đã ủy quyền cho Lãnh Thanh Thu làm tổng giám đốc điều hành, nhưng đa số cổ phần của tập đoàn Thiên Phong đều nằm trong tay Lãnh Thiên Hào.

Đây là hình thức quản lý khá thông dụng của các gia tộc lớn.

Nên trong công ty Lãnh Thanh Thu là lớn nhất, nhưng người đứng đầu trong gia đình trước sau đều là Lãnh Thiên Hào.

Mẹ Lãnh biết Lãnh Thanh Thu cực kỳ kháng cự với cuộc đính hôn này, hai bên đều tính tình nóng nảy, đều muốn nói một không nói hai, vì chuyện này đã cãi nhau rất nhiều lần. Bà ta lo rằng hôm nay lại làm ầm ï nữa.

Lãnh Thiên Hào nói: "Đừng trách bố vô tình. Nhà họ Lãnh đã đứng bên bờ vực sinh tử. Tuy mấy năm nay con biểu hiện không tệ, nhưng chúng ta vẫn không thể đánh một bước tiến lớn để đảo ngược tình thế. Quá nhiều tệ nạn tích tụ trong xí nghiệp, vất vả cho con rồi."

"Con không vất vả, con tin răng mình có thể dẫn dắt Thiên Phong trở về thời kỳ đỉnh cao."

"Ừ, bố tin con." Lãnh Thiên Hào nói: "Vậy nên không thể thiếu sự hỗ trợ từ nhà họ Lục được, các con phải đính hôn nhanh một tí. Trở thành người nhà họ Lục, tất cả mọi chuyện sẽ khác đi, cục diện con gặp phải cũng sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Hơn nữa nhà họ Lục cũng ra tay trợ giúp, ít nhất về mặt tài chính chúng ta sẽ không cần lo lăng về việc sụp đổ."

Lãnh Thanh Thu buông bát đũa xuống, mẹ Lãnh lập tức căng thẳng.

"Con với anh Vân Phong sẽ không đính hôn."

Quả nhiên vẫn nói ra câu này.

Mẹ Lãnh căng thẳng nhanh chóng nhìn Lãnh Thiên Hào. Lãnh Thiên Hào cũng không vui, buông bát đũa xuống.

"Bố đã dạy con bao nhiêu lần? Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Con là con gái của Lãnh Thiên Hào bố, là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Phong. Không phải một nhân viên văn phòng trong một xí nghiệp nhỏ. Con cho rằng con có thể giống như một người bình thường, trong cuộc gặp mặt quen biết một chàng trai mặc quần vận động, thích tập thể hình, chơi trượt ván và thích nghe rock “n roll sao? Kết hôn vì cái gọi là “tình yêư' à?"

"Hôn nhân của con liên quan đến sống còn và sự hưng suy của gia tộc, hàng trăm hàng nghìn người trông mong đang nhìn con kia kìa. Một lần lựa chọn chính xác còn hữu dụng hơn cả con liều mạng phấn đấu ba mươi năm, đạo lý này con còn không hiểu à?"

Lãnh Thanh Thu mặt không cảm xúc: "Bố hiểu lầm rồi, không phải con không đồng ý, là Lục Vân Phong không đồng ý."
 
Chương 41: Con cũng không biết


Lãnh Thiên Hào và mẹ Lãnh đều sửng sốt.

Mẹ Lãnh thốt lên bèn hỏi: "Cậu ta không đồng ý? Sao lại như vậy? Cậu ta theo đuổi con tận ba năm, sao lại không đồng ý chứ? Con đã làm gì? Có phải... con nói cho cậu ta biết mình có đàn ông khác?”

"Không phải."

"Vậy thì tại sao chứ?" Mẹ Lãnh nóng nảy: "Cậu ta thích con như vậy, sao lại đột ngột không đồng ý?"

"Con cũng không biết."

Lãnh Thiên Hào phẫn nộ: "Có phải do con cố tình đắc tội cậu ta, giờ lại lấy lời nói này để đối phó qua loa với bố không?"

"Bố à, đó là phong cách làm việc của con sao?" Lãnh Thiên Hào sửng sốt.

Cũng đúng, con gái ông ta là kiểu người không thích dùng thủ đoạn.

"Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lãnh Thanh Thu nói: "Con nói con không biết. Giờ anh ta... rất ghét con."

"Ghét ư?"

"Đúng vậy." Lãnh Thanh Thu cảm giác cực kỳ bực dọc, trong lòng đau khổ, còn phải kiểm soát vẻ mặt.

"Giờ anh ta là một bộ thái độ ước gì cách con thật xa, thậm chí cả đời không qua lại với nhau."

Mẹ Lãnh luống cuống: "Sao lại thế... thế này?"

Lãnh Thiên Hào nói: "Hôm trước lúc ở nhà họ Lục, bố đã thấy thằng nhóc đó kỳ lạ rồi. Quả nhiên là có vấn đề."

Lãnh Thiên Hào nghĩ: "Vậy đi, chuyện này bố sẽ điều tra. Còn con hãy chủ động một chút, lân la làm quen với cậu ta. Con gái ấy mà, phải có chút dáng người mềm mại, đừng cứ trưng cái bộ mặt người sống chớ đến gần ra như vậy. Cậu ta có tình cảm với con nên cũng dễ theo đuổi lại thôi."

Lãnh Thanh Thu lắc đầu: "E là không dễ dàng như vậy. Tóm lại, dù có nhà họ Lục hay không, con cũng sẽ dẫn dắt Thiên Phong quay về đỉnh vinh quang, mong bố yên tâm."

Lãnh Thanh Thu nói xong đứng lên rời bàn ăn.

"Con ăn no rồi, bố mẹ cứ từ từ dùng bữa."

Lãnh Thiên Hào nhìn con gái bày sắc mặt với mình, cố nén lửa giận: "Nếu ngày mười tháng sau các con không thể đính hôn, bố sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, bầu lên một tổng giám đốc điều hành mới. Muốn tự do hay muốn sự nghiệp, con tự chọn đi."

Lãnh Thanh Thu đứng ở cửa vài giây, không nói câu nào, đẩy cửa bước ra ngoài.

Lục Vân Phong gọi điện thoại mới biết được lúc mình ngồi tù thì Từ Tuyết Kiều ở bên kia đã làm thuyên giảm bệnh tình của mẹ Tưởng Thi Hàm.

Tưởng Thi Hàm nghe nói Lục Vân Phong vào cục cảnh sát, lập tức dẫn theo luật sư đến nộp tiền bảo lãnh, nhưng bị Từ Tuyết Kiều ngăn cản.

Giờ đúng là cứu người ra được rồi, đáng tiếc bị cô ả ác ma Từ Tuyết Kiều này chơi một vố mười mấy tỷ.

Tìm được Từ Tuyết Kiều, tâm trạng Lục Vân Phong chua không tả nổi.

Bất kỳ ai, dù là nhà giàu số một thế giới, bị người ta chơi một vố hơn mười tỷ như vậy thì cũng cay cú thôi.

Lục Vân Phong không phải nhà giàu số một thế giới, mười mấy tỷ này thật sự như muốn cái mạng già của nhà họ Lục.

Tổng tài sản của nhà họ Lục cũng không vượt quá hai trăm tỷ, mười mấy tỷ này đối với người thường là con số trên trời, mà đối với nhà họ Lục cũng là một số tiên khổng lồ.

Nhưng cũng may không phải tổn thất về tiền mặt, nếu tiền mặt bị tổn thấy hơn mười tỷ, e rằng chuỗi tài chính của nhà họ Lục sẽ xảy ra vấn đề.

Nếu chỉ mất đi cổ phần của một nhà máy dược thì còn chấp nhận được.

Ngồi trong quán cà phê thương vụ với Từ Tuyết Kiều, Lục Vân Phong xuýt xoa bảo lạ.

Từ Tuyết Kiều ăn bận hoàn toàn không giống một kẻ cầm lái của thế hệ mới trong nhà quyền thế.

Lãnh Thanh Thu người ta ngày nào cũng mặc đồ công sở, tham dự hoạt động sẽ mặc đồ dạ tiệc, luôn luôn ung dung cao quý, sạch sẽ giỏi giang.

Còn Trần Mộng Vân thì khá nghiêng về kiểu truyền thống, thường xuyên mặc sườn xám hay Hán phục gì đó. Đương nhiên phần lớn thời gian cũng mặc đồ công sở hoặc thời trang cao cấp như Lãnh Thanh Thu.

Chỉ có Từ Tuyết Kiều.

Cô vốn rất ít khi tham gia chuyện làm ăn, thích du lịch chụp ảnh khắp nơi. Quần áo để mặc cũng lấy thoải mái là chính, hơn nữa còn có chút tùy ý.
 
Chương 42: Tại sao?


Hôm qua mặc quần áo của.JK la cà ở nhà họ Trần, hôm nay mặc một chiếc váy thiếu nữ màu hồng nhạt.

Từ Tuyết Kiều buộc hai cái đuôi ngựa, miệng ngậm kẹo que.

Một chiếc váy công chúa hồng nhạt xinh đẹp làm nổi bật lên sức sống thanh xuân, lại có vẻ thuần khiết rực rỡ.

Đôi chân thon gọn xỏ chiếc vớ và một chiếc giày da màu nâu gọn gàng, càng thêm nghịch ngợm đáng yêu.

Lúc này cô đắc ý dạt dào nhìn Lục Vân Phong.

"Ký tên đi, kẻ lắm tiền."

Lục Vân Phong kéo hợp đồng qua, đọc một lượt từ đầu đến cuối, cười khổ: "Sau này nếu truyền thông phỏng vấn cô, hỏi cô việc làm ăn thành công nhất là cái nào, cô nên nhớ rõ là lần này."

"Ừm hứm"

Nhìn Lục Vân Phong cẩn thận đọc nội dung hợp đồng, Từ Tuyết Kiều cười như không cười.

Hừ! Để cô xem hăn lấy lý do gì để qua loa lấy lệ cô.

Lục Vân Phong nhìn hợp đồng xong thì gật đầu: "Không thành vấn đề."

Từ Tuyết Kiều rất ngạc nhiên: "Không thành vấn đề?"

"Ừ"

Lục Vân Phong cầm bút lên ký tên, roẹt roẹt vài đường đã ký xong. Sau đó đưa hợp đồng cho Từ Tuyết Kiều.

Từ Tuyết Kiều không cần nhìn, cô đã nhìn chằm chằm rồi, Lục Vân Phong không chơi xảo trá, thật sự ký tên của mình,

còn ấn dấu vân tay.

Lúc này Từ Tuyết Kiều không cầm lấy hợp đồng, chỉ khiếp sợ nhìn Lục Vân Phong, trong lòng vô cùng chấn động.

Chuyện gì thế này? Người này đang giở trò gì vậy?

Chỉ vì một câu nói vui đùa mà thật sự chuyển cổ phần hơn mười bảy tỷ cho mình ư?

Rốt cuộc anh ta có biết mình đang làm gì không?

Dù là nhà giàu nhất thế giới này cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Tên này là kẻ điên ngốc nghếch ngu si đần độn sao?

Tùy tiện tìm cớ, da mặt dày bảo là anh ta nói giỡn, chết không có đối chứng thì mình chẳng thể làm gì được anh ta.

Loại chuyện này chẳng phải anh ta ngựa quen đường cũ, vô cùng thành thạo hay sao?

Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều vẫn luôn không nhúc nhích, cũng rất buồn bực.

“Cái cô này bị choáng váng rồi à? Sao lại không nhúc nhích gì thế?”

"Này? Ê ê?" Lục Vân Phong quơ tờ hợp đồng vài cái: "Nhìn hợp đồng này, nhìn tôi làm gì?"

Từ Tuyết Kiều nhíu chặt mày, cầm lấy hợp đồng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Vân Phong.

Lúc này Từ Tuyết Kiều không còn vẻ mặt bướng bỉnh gây sự, cười đùa ha hả như trước nữa.

Khuôn mặt l0li đáng yêu tinh xảo của cô nghiêm túc đến phát sợ.

Cô rũ mắt xuống, nhìn những chỗ muốn ký tên, không thành vấn đề.

Nói cách khác, chỉ cần bản thân cất kỹ bản hợp đồng này, lợi nhuận hôm nay sẽ hơn mười tỷ.

Đây mới chỉ là tiền lời trên hợp đồng.

Toàn bộ cổ phần kiểm soát nhà máy dược số 9, lợi nhuận sau này sẽ không thể đo lường.

"Tại sao?"

Lục Vân Phong lấy khăn ướt lau đi mực đóng dấu đỏ trên đầu ngón tay: "Tại sao cái gì?"

"Cái hợp đồng này." Từ Tuyết Kiều có phần ảo não: "Tại sao lại ký?"

Từ Tuyết Kiều nhìn chằm chằm Lục Vân Phong, muốn phát hiện chút sơ sẩy gì từ vẻ mặt của hắn.

Đáng tiếc, Lục Vân Phong bình tĩnh như thường, chẳng để ý gì.

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Lục Vân Phong, Từ Tuyết Kiều nổi điên.

"Lục Vân Phong. Anh đang làm trò mèo gì thế? Nói."

Lục Vân Phong bị sự phẫn nộ đột ngột của cô làm khiếp sợ, nhìn vào mắt cô: "Này... Một lần kiếm được hơn mười tỷ còn đỏ mắt cái gì?"
 
Chương 43: Cô mình sao?


Từ Tuyết Kiều không biết vì sao cô tức giận như vậy. Chính là tức giận. Con người này... không có logic.

Nào có ai có hơn một trăm triệu mà cứ tặng cho người khác như vậy?

Lục Vân Phong cũng ngây ngốc.

“Cô mình sao?”

Bệnh à? Không phải cô ấy muốn cổ phần của “Đưa tất cả cổ phần cho cô ấy cũng tốt, của đi thay người, sau này cách xa cô ấy một chút thì có thể sống lâu vài năm” “Cô hãy ngoan ngoãn đi theo kịch bản bình thường đi, làm hậu cung cho người khác. Còn tôi yên tĩnh làm kẻ có tiền ở Bắc Quốc, không ai trêu chọc ai cả.” “Hoàn mỹ” Từ Tuyết Kiều càng tức giận hơn.

Hơn 17 tỷ với 51% cổ phần của nhà máy dược số 9, chỉ để... đuổi cô đi sao?

Cũng vì chán ghét cô, muốn cô biến mất khỏi cuộc sống của hắn ư?

Cô khiến hắn chán ghét đến mức này sao?

Từ Tuyết Kiều có cảm giác cả đời cô chưa từng bị sỉ nhục nhiều như vậy.

Một tên đàn ông, thà vứt bỏ tài sản gần hai mươi tỷ, cũng phải đoạn tuyệt quan hệ với bạn, đây là có ý nghĩa gì? Chứng tỏ rõ bạn chính là con quỷ trong lòng anh ta. Đây đã là mức độ xem thường bạn tới mức độ không còn gì hơn.

Từ Tuyết Kiều tức đến mức ứa nước mắt.

Từ Tuyết Kiều vừa tức giận, cách đó không xa có vài người đều chạy đến đây.

Đoàn đội của Từ Tuyết Kiều căng thẳng hỏi: “Sếp Từ, sao vậy? Cô bị làm sao... Tại sao lại khóc?”

Lục Vân Phong nói động thôi”

ô ấy kiếm hơn mười tỷ nên kích

Từ Tuyết Kiều nói: “Mấy người đi ra ngoài.”

“À... Vâng, chúng tôi ở nơi đó, có việc gì thì cô hãy gọi cho tôi...

“Đi ra” Từ Tuyết Kiều hét lên. Thư ký nhanh chóng rời đi.

Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Vân Phong: “Tôi làm phiền anh sao?"

“Hả?” Lục Vân Phong hoàn toàn choáng váng vì cô. “Cô bị bệnh à? Có phải cô bị bệnh rồi không?”

“Cô kiếm hơn mười tỷ từ tay tôi đó, bà chị à. Cầm tiền đi nhảy disco đi.”

“Nếu cô chuyển cổ phần của cô cho tôi, dù bảo tôi quỳ lạy cô một cái cũng được nữa là. Tôi đã chuyển cổ phần cho cô rồi... Tại sao cô còn nổi giận?”

“Cô không cảm thấy sự nổi nóng của mình là vô lý sao?”

“Tôi... tôi hơi bối rối” Lục Vân Phong nói: “Chẳng phải đây là kết quả mà cô mong muốn sao?”

Từ Tuyết Kiều cầm bản hợp đồng lên xé thành mảnh nhỏ. Lần này đến lượt Lục Vân Phong giật mình.

“Em gái Tuyết Kiều...”

“Lục Vân Phong, tôi không giống anh. Mỗi một đồng tiền tôi kiếm được đều hợp đạo đức phép tắc, chưa bao giờ có thói quen làm ăn bằng cách dùng tính mạng của bệnh nhân để uy hiếp người khác. Anh tự giữ lại số cổ phần này đi.”

“ồ” Lục Vân Phong vẫn không hiểu: “Cô... không sao chứ?”.

“Có phải tôi rất đáng ghét không?”

“Không phải.” Lục Vân Phong gãi cằm: “Cô còn rất đáng

yêu: “Vậy vì sao anh lại muốn tôi biến mất?” “Tôi thể hiện rõ ràng như vậy sao?” Lục Vân Phong chột dạ.

“Không có gì, chỉ là... Ha ha, không phải cô ghê tởm tôi từ nhỏ đến lớn sao? Chẳng phải cô nên vui vì tôi biến mất sao?”

Từ Tuyết Kiều hít sâu một hơi: “Bây giờ tôi đã đổi ý, tôi muốn hiểu anh thêm một chút.”
 
Chương 44: Anh sẽ đính hôn với Lãnh Thanh Thu sao?


Từ Tuyết Kiều giống như bậc thầy lật mặt, cô lau nước mắt, trong nháy mắt nở nụ cười xán lạn: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đi theo anh mỗi ngày. Anh càng thấy tôi phiền thì tôi càng phải lắc lư trước mặt anh, chọc anh tức chết.”

Lục Vân Phong không sợ chuyện gì khác, chỉ sợ chuyện này.

Lúc này hẳn hoảng sợ nhìn cô nữ chính này.

“Tại sao?”

Lục Vân Phong nói: “Phi lý. Mọi người đều bị gì vậy? Lãnh Thanh Thu như thế, bây giờ cô cũng y vậy, hai người đang làm gì thế? Cô ấy xem thường tôi, ghét bỏ tôi là một kẻ bợ đít không có tiền đồ. Từ nhỏ cô đã cảm thấy tôi có ý đồ xấu xa, những năm gần đây dường như ngay cả chào hỏi cô cũng. chẳng muốn chào tôi, hai ngày nay các cô làm sao vậy? Còn để cho người ta sống không?”

“Anh sẽ đính hôn với Lãnh Thanh Thu sao?”

“Tôi đính hôn với cô ấy làm gì.” Lục Vân Phong kích động. nói: “Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa”

Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Vân Phong: “Được, vậy anh đính hôn với tôi đi”

Lục Vân Phong vừa bưng một tách cà phê lên uống, nghe thấy câu này thì phun hết ra.

Hắn bị sặc đến mức một lúc sau cũng không nói nên lời.

Từ Tuyết Kiều lập tức cau mày nhìn hắn.

Lục Vân Phong lại vỗ ngực, rồi lau quần áo, bận rộn hơn nửa ngày: “Chị gái à, cô đừng làm tôi sợ, tôi không có vận may

đó, không thể đùa như vậy được.”

Từ Tuyết Kiều đặt tay lên bàn, một tay nâng căm, cô mỉm cười nhìn Lục Vân Phong.

“Anh Vân Phong, tôi thấy những năm gần đây anh thay đổi rất nhiều.”

“Ð? Nhiều sao?”

“Mặc dù tôi không biết gần đây anh phát điên cái gì, nhưng tôi thấy con người anh thật sự không tệ.”

Lục Vân Phong thở dài: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Lục Vân Phong ngồi ở ghế sau xe ô tô trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hướng phát triển của chuyện này hơi kỳ lạ.

Sau này hắn không thể phong ấn Long Ngạo Thiên, hoặc là phong ấn anh ta cả một đời, hôm nay phong ấn anh ta một ngày đã khiến hẳn sắp phát điên rồi.

Hắn phải nhanh chóng thả anh ta ra, để anh ta chơi đùa với nhóm hậu cung nữ chính đó.

Nếu những cô gái này vây quanh hẳn thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Đầu tiên là Lãnh Thanh Thu thay đổi thái độ bình thường, đột nhiên hôm qua cô đồng ý đính hôn, hôm nay lại chủ động muốn bản thân hắn.

Hiện tại hình như ánh mắt của Từ Tuyết Kiầu khi nhìn hắn cũng không quá bình thường, vậy mà lại nói muốn đính hôn với hắn.

Mặc dù là lời nói đùa, nhưng hẳn không chịu nổi lời nói đùa này.

Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì hẳn sẽ va chạm gây. gổ.

Không được, mình phải... khiến bọn họ chán ghét, ghê tởm mình, sau đó ước gì cách xa mình mười hai mét.

Hôm nay mình đã đụng nữ chính nhiều lần, mình phải hoãn lại.

Trần Mặc Quần gọi điện tới, nói ông nội của anh ta muốn gặp Lục Vân Phong.

Lục Vân Phong vốn không định đi, nhưng vừa nghĩ tới khoảng thời gian hiện tại tới mười hai giờ trưa mai còn rất dài, khó tránh khỏi việc lắc lư ở bên ngoài sẽ gặp được nữ chính nào đó.

Được. Mình sẽ đi tới nhà họ Trần, uống rượu với Trần Mặc Quần đến rạng sáng, sau đó ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa hôm sau, như vậy là ổn rồi chứ gì?
 
Chương 45: Đã tóm được cô ta chưa?


Anh Ngạo Thiên, anh thật sự phải năng suất lên, mau chóng khống chế đám nữ yêu tinh này đi, bây giờ tôi giống như một tên trộm vậy.

Đến nhà họ Trần, hắn hàn huyền vài câu với Trần Thu Thu rồi kéo Trần Mặc Quân đi lên tầng của anh ta.

Hai người ngồi trên ghế ban công, nhìn ánh chiều tàn, uống rượu vang đỏ, hút xì gà.

Trần Mặc Quần nói: “Lãnh Thanh Thu sao rồi? Đã tóm được cô ta chưa?”

Lục Vân Phong cười: “Tóm cái gì, tôi để cô ấy tỉnh ngủ sau đó đuổi đi rồi”

Trần Mặc Quần cực kỳ kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Khá lắm. Có định lực. Cả cuộc đời Trần Mặc Quần tôi chưa từng phục ai, chỉ phục cậu.”

“Cậu cũng trưởng thành rồi, tìm vài việc để làm đi, sao có thể chơi bời lêu lổng mỗi ngày được?”

“Tôi nghe người ta nói cậu đã gặp chị của tôi đúng không?”

“À, gặp rồi” Đúng lúc này Trần Mộng Vân vừa đi vào phòng khách.

ô ấy cãi nhau với Trần Mặc Quân vì một khoảng chỉ tiêu, kết quả vừa đi vào phòng khách, ngoại trừ việc nhìn thấy em trai của mình thì cô ấy còn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, đang ngồi trên ban công hút xì gà.

Trần Mặc Quân nói: “Tôi có đề nghị này, cậu mau cắt đứt quan hệ với Lãnh Thanh Thu đi, rồi quay đầu theo đuổi chị tôi. Sau khi chị tôi chia tay cậu vẫn luôn không có bạn trai. Nếu như cậu không lấy trinh chị ấy thì chị ấy vẫn còn trong trắng đấy.

“Cậu có chắc không? Tôi thấy mông của cô ấy rất nở nang, chưa chắc đã còn nguyên tem?”

Trần Mộng Vân tức gần chết.

Hai người đó đúng là cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Bọn họ mà gặp nhau thì chưa từng làm chuyện tốt nào cả.

Vậy mà lại dám bàn tán như thế sau lưng cô ấy, một người là mối tình đầu, một người là em trai ruột, vốn nên thân thiết, gần gũi nhất với cô ấy, ai dè bọn họ lại bàn tán về cô ấy mà không hề có sự tôn trọng, còn bằng... giọng điệu như thế.

Trần Mặc Quần nói: “Chị tôi còn nguyên tem trăm phần

trăm. Sau khi chị ấy chia tay cậu thì tiến thẳng vào tập đoàn làm việc, thời gian làm việc trong một ngày gần như hơn mười mấy tiếng, giống như bị điên.”

“Nửa năm sau khi chị ấy tiếp nhận quản lý và điều hành công ty thì càng tránh xa người sống, ngoại trừ công việc thì cái gì cũng mặc kệ.”

Lục Vân Phong nói: “Tôi biết, bây giờ cô ấy còn liều mạng như vậy sao?”

“Không có, cũng không cần thiết.” Trần Mặc Quần nói: “Hiện giờ chị ấy đã hiểu rõ tình hình của cả tập đoàn, cũng đã tự rèn luyện năng lực của mình, nên không còn khổ cực như vậy. Cho nên bây giờ mới có cơ hội. Cậu chỉ cần lấy ra một nửa nhiệt tình khi đối xử với Lãnh Thanh Thu, tôi cam đoan, chị của tôi chính là con ngựa trắng nhỏ dưới háng của cậu, mặc cho cậu tùy tiện cưỡi ngựa.”

Trần Mộng Vân sắp tức điên rồi.

Có người em trai nào nói chị gái như vậy không? Trần Mặc Quần khiến người ta buồn nôn.

Đột nhiên Lục Vân Phong nói một câu đứng đắn: “Này này này, tôi mong sau này cậu đừng nói chị cậu như vậy nữa. Cô ấy là chị của cậu, cậu phải tôn trọng cô ấy một chút.”

“Tôi không có nói kiểu này với người ngoài, không phải cậu là người của tôi à? Tôi nói cho cậu biết, thừa dịp ông nội của tôi còn sống, cậu phải tóm được chị tôi, bên dòng họ tôi không có ai dám phản đối, huống chỉ còn có tôi đây.

Lục Vân Phong ngắm nhìn mặt trời đã ngả về tây, cười khổ lắc đầu: “Không được, tôi với cô ấy đã không còn khả năng quay lại.”

“Vì sao? Chẳng phải chỉ là vài chuyện nhỏ lúc trước thôi à? Vậy mà cũng gọi là chuyện? Có tên con ông cháu cha nào mà chưa từng phóng túng? Chỉ c ần sau này cậu đối xử tốt với chị tôi, dòng họ nhà tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ hai người.”

Lục Vân Phong âm thầm tự nhủ do cậu không biết tình huống cụ thể, đây không phải là chuyện của hai người bọn tôi, mà ở giữa còn có một nam chính nữa đó.

Tôi không phải là người ăn chay, mà tôi là người có thịt cũng không dám động đũa, cũng không được nhìn.

Lục Vân Phong mỉm cười: “Cậu vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, có lế cậu phải lập gia đình để ổn định hơn. Một khi có trách nhiệm với gia đình thì cậu cũng sẽ trưởng thành hơn đôi chút.”

Trần Mặc Quần thở dài với thực tế”
 
Chương 46: Cuối cùng cậu cũng chịu nói thật


'Tôi có cảm giác... nó không khớp.

“Vì sao?”

Lục Vân Phong xoay người, nhìn Trần Mặc Quần: “Tôi nói cho cậu biết, cả cuộc đời người là phải có một gia đình, vợ con đầm ấm. Thử nghĩ xem, có một người thật lòng yêu cậu, vừa nhìn thấy cậu đã khiến lòng cô ấy ấm áp, nóng hổi, cô ấy vừa nhìn thấy cậu đã cười, đôi mắt nheo lại, tốt biết bao?”

“Vì tình yêu, ban ngày hai người chăm sóc hỗ trợ lẫn nhau, ban đêm đắp chăn không biết xấu hổ không biết thẹn, đây mới thực sự là hạnh phúc.”

“Chờ đến khi cậu có con, nhìn thấy một sinh mạng nhỏ oe oe chào đời, cặp vợ chồng bận rộn nuôi đứa nhỏ, đứa bé há miệng gọi mày một tiếng “Bố ơi”. Cái cảm giác vui vẻ này hạnh phúc gấp một trăm triệu lần so với việc mày mỗi ngày gặp dịp thì chơi với một đám yêu tỉnh.”

Trần Mộng Vân ngẩn người. Không ngờ mồm chó của tên này lại phun được ngà voi? Trần Mộng Vân bất giác nở nụ cười vui vẻ.

Trần Mặc Quần nhìn Lục Vân Phong giống như đang nhìn một người mà anh ta hoàn toàn không quen biết.

“Bà mẹ nó. Cái thăng này cậu bị làm sao... mà đột ngột trở nên sâu sắc vậy? Cậu chính là thương nhân lòng dạ hiểm ác, tại sao lại nói chuyện nghiêm túc y như nhà thông thái vậy?”

Lục Vân Phong thở dài: “Chính đạo trên thế gian là bể khổ, sự phồn hoa ở thế gian khiến người ta hoa mắt. Nam nhân đại trượng phu, cho dù thế giới có màu sắc sặc sỡ, hào nhoáng như thế nào, vẫn có thể giữ vững ý định ban đầu như cũ, không phô trương, không sa ngã, không nước chảy bèo trôi, không bỏ. mặc bản thân, nảm lấy thứ thật sự quan trọng trong sinh mạng của mình, đó mới là đàn ông.”

Đừng nói Trần Mặc Quần đang sững sờ tại chỗ, mà ngay cả Trần Mộng Vân ở sau lưng cũng mỉm cười.

Không phải tên chết tiệt này rất hiểu đạo lý sao?

Thật ra đầu óc của hai tên ma vương hại đời người khác này thông minh hơn người khác, chỉ là bọn họ không đi trên con đường chính đạo.

Lúc đi học bọn họ cũng có dáng vẻ như vậy, hai người phân chia cao thấp cũng so đo về việc học cái xấu.

Trần Mặc Quần nhìn Lục Vân Phong rồi läc đầu: “Có phải gần đây cậu gặp chuyện gì không? Đầu óc không bị hỏng chứ? Theo ý của cậu là sau này cậu sẽ ăn chay thật à?”

Lục Vân Phong cười ha ha: “Ông đây không ăn chay đâu, đàn ông mà, không thịt không vui.”

Trần Mặc Quần giật mình: “Ồ, vậy là cậu đã có mục tiêu mới rồi à? So với chị tôi thì như thế nào?”

“Chị cậu...” Lục Vân Phong cố ý dừng lại một chút: “Dáng người nở nang, lại nói có phải bộ ng ực của cô ấy lại nảy nở rồi? Tôi thấy hình như hai bé cưng đó có thể xé quần áo và nảy ra bên ngoài mọi lúc mọi nơi.”

Trần Mộng Vân lập tức tức gần chết.

Hai tên ch này, vừa mới nói được vài câu nghiêm túc đã bắt đầu trở nên không đứng đắn.

“Ha ha hai” Trần Mặc Quần cười nói: “Cậu hãy nói thật với tôi đi, năm đó cậu có làm thịt chị tôi không? Thề đi.”

“Không có.”

“Tôi không tin.”

Lục Vân Phong mỉm cười xấu xa nói: “Tôi nói cho cậu biết, năm đó đúng là tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chị cậu đã bị tôi lột s@ch, năm ở nơi đó chuẩn bị để tôi làm thịt”

“Mẹ kiếp! Cuối cùng cậu cũng chịu nói thật”

“Nhưng cậu có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cậu... Chẳng lẽ... cậu trực tiếp kết thúc sao?”

“Không có.” Lục Vân Phong cần răng bóp mặt Trần Mặc Quần: “Kết quả cậu đánh nhau với người khác, gọi điện thoại cho tôi, mẹ nó tôi vừa kéo quần lập tức lao ra ngoài.”

“Là... lần dính tới lão lục đó hả?”

“Chính là lần đó.”

“Ha ha ha ha..."

Hai tên xấu xa bật cười.

Cho dù chuyện hoang đường đó đã trôi qua nhiều năm, nhưng khi nhắc lại chuyện hoang đường thuở thiếu thì hai người đều có cảm giác xúc động và vui vẻ không nói nên lời.

Trần Mộng Vân xụ mặt đi đến trước mặt hai người: “Muốn. uống thêm rượu không?”

“Ừm, khui thêm một chai nữa đi”

Trần Mặc Quần tự nhiên nói.

Lục Vân Phong xích lại gần Trần Mặc Quần, hắn nở nụ cười xấu xa: “Cái thằng này, cậu không biết cậu đã phá hỏng chuyện tốt của tôi như thế nào đâu. Ngày hôm đó, mặt của chị cậu đỏ bừng như mông khỉ, bị tôi cở i sạch đồ năm ở đó, uốn éo kéo góc mền ra cần, không hề có sự phản kháng, tôi đã...”

Trần Mặc Quần sững sờ: “Nói mau. Nói mau nói mau.”

Lục Vân Phong chậm rãi quay đầu, thấy Trần Mộng Vân đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Mình sắp ngỏm rồi”
 
Chương 47: Con mẹ nó chứ!


Hai người cũng cho rằng đó là người giúp việc trong nhà tới để phục vụ.

Bởi vì họ trò chuyện quá say sưa, cộng thêm việc Trần Mộng Vân không chào hỏi mà đi thẳng vào phòng Trần Mặc Quần, cho nên... mọi thứ trở nên lúng túng.

Trần Mặc Quần vừa nhìn thấy Trần Mộng Vân thì lập tức chỉ vào Lục Vân Phong mắng to: "Lục Vân Phong. Cậu dám nói lời bậy bạ gì đó? Đây là chị tôi, người tôi tôn kính nhất, bội phục nhất, sùng bái nhất, yêu quý nhất... Chị cả của tôi."

Lục Vân Phong phát điên rồi.

“Tại sao cô ấy lại ở nhà? Không phải nói chắc chắn sẽ không quay về à?”

“Cô ấy đã nghe được bao nhiêu chuyện họ mới vừa nói? Nhìn vẻ mặt này, chắc là đã nghe được hết rồi đúng không?”

“Con mẹ nó chứ! Chẳng phải lần này chết chắc rồi sao?”

"Đúng vậy, thật sự xin lỗi, chắc là do tôi... uống nhiều rồi." Lục Vân Phong cũng hơi lo lắng.

"Chị, chuyện là thế này, hôm nay Vân Phong không phải..." Trần Mặc Quần đứng lên muốn làm người giảng hòa.

"Cút!"

"Vâng ạ!" Trần Mặc Quần cụp đuôi bỏ chạy ngay tức khắc, không hề dông dài thêm chút nào.

Nhìn tên mập mạp chết bầm không có nghĩa khí biến mất như một làn khói, Lục Vân Phong chỉ có thể tự đối mặt với Trần Mộng Vân đang tức giận.

"Xin lỗi, quả thật là tôi có uống một chút rượu nên mới không kiềm chế được miệng mồm, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô..."

Trần Mộng Vân nhìn Lục Vân Phong, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, uất ức và đau lòng.

Giọng cô ấy hơi run rẩy: "Lục Vân Phong, sau khi chúng ta chia tay, anh cứ đi khắp nơi nói với người khác rằng biểu hiện của tôi ở trên giường rất d@m đãng, bây giờ lại đứng trước mặt em trai tôi mà nói những lời như vậy. Tôi rất muốn biết, rốt cuộc những chuyện trong quãng thời gian trước kia của chúng ta có nghĩa lý gì với anh?”

Lục Vân Phong chỉ ước gì có thể tự đập chết mình.

Đàn ông mà, có đôi khi là như vậy, rất thích thảo luận chuyện về phụ nữ cùng anh em bạn bè.

Càng thân thiết với nhau thì nói chuyện càng không có giới hạn nào, như cô nào ngực to, cô nào có bờ m ông đẹp...

Cái này không có nghĩa là bọn họ hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của mình, dĩ nhiên Lục Vân Phong cùng Trần Mặc Quần là ngoại lệ, tiêu chuẩn đạo đức của bọn họ đúng thật là cũng không quá cao.

Nhưng những cuộc trò chuyện kiểu ăn chơi đùa giỡn giữa đàn ông với nhau này sẽ thường xuyên xuất hiện.

Giống như là một thứ để cân bằng cuộc sống vậy, mọi người chỉ nói cho thỏa thích miệng mồm mà thôi, chứ không có vấn đề gì khác.

Nhưng nếu như những lời đó mà bị phụ nữ nghe được, nhất là bị người trong cuộc nghe được thì tình huống sẽ hoàn toàn thay đổi.

Đây là hành vi làm nhục đối với phái nữ, là sự không tôn trọng và khinh thường rất nghiêm trọng.

Nhất là với cô gái tương đối trong sáng như Trân Mộng Vân, rất khó chấp nhận chuyện mối tình đầu của mình nói mình như vậy.

Thấy Trần Mộng Vân sắp rơi nước mắt, Lục Vân Phong áy náy nói: "Thật tình chỉ là là trò đùa, hơn nữa tôi không có ý định bêu xấu cô."

"Đối với anh mà nói thì tôi chỉ là một người phụ nữ anh đã từng chơi qua, tất cả đàn bà một khi cởi hết quần áo đều giống như nhau, tôi chỉ là một trong rất nhiều đồ chơi của anh, có phải hay không?"

“Tôi cũng chưa từng chơi đùa với cô mà." Lục Vân Phong nói: "Tôi thật sự không quen chơi, cũng chưa từng nói vậy, nhất định là có người đồn bậy bạ. Với thân phận của chúng ta, cô phải biết lúc đó ở trường học tin tức đồn đoán bay đầy trời, liệu có mấy câu là thật cơ chứ?"

"Đi khắp nơi khoe khoang với người khác rằng anh đã từng ngủ với Trần Mộng Vân - cô chủ nhà họ Trần, có phải rất thoải mái hay không? Tự hào lắm nhỉ? Rất có mặt mũi nhỉ?"

"Đừng nói nữa, cầu xin cô đó, tôi sai rồi."

Trân Mộng Vân móc điện thoại ra bấm số.

"Cô còn muốn báo cảnh sát sao?"

"Này, Hồ Thụ Huy, không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Hôm nay tôi có thời gian."

Lục Vân Phong lập tức trợn tròn mắt.

Hồ Thụ Huy? Bà nội ơi. Là một trong số nhân vật phản diện mà.

Anh ta theo đuổi Trần Mộng Vân, kết quả lúc đi ăn lại bỏ thuốc Trần Mộng Vân, ngay lúc sắp thành công thì bị Long Ngạo Thiên đạp gấy của quý, sau đó...

Hỏng bét.

Tình tiết này bị mình khởi động trước thời hạn rồi.

Mấu chốt là hôm nay Long Ngạo Thiên xin nghỉ, không hề lên gặp chị hai này.
 
Chương 48: Tại sao?


Giờ đây cô ấy đi theo anh ta ăn cơm, đó không phải là chú cừu trắng nhỏ tự động đi tìm chó sói sao?

Lục Vân Phong lập tức nói: "Mộng Vân, cô không thể qua lại với Hồ Thụ Huy, càng không thể đi ăn cơm cùng anh ta."

"Tại sao? Anh là cái gì của tôi mà lo chuyện của tôi nhiều như vậy?"

"Không phải đâu, Hồ Thụ Huy không phải loại người tốt lành gì, anh ta có ý đồ xấu đó."

"Trên đời này còn có người xấu xa hơn so với anh sao? Còn có người khốn nạn hơn cả anh nữa à?"

Lục Vân Phong cứng họng.

"Tóm lại... nếu như cô muốn đi ăn, có thể hẹn anh ta ngày mai hay không? Ngày mai cô muốn làm gì với anh ta tôi cũng không quan tâm nữa"

"Tôi muốn đi ăn hôm nào thì đi ăn hôm đó. Tôi nói cho anh biết, suốt mấy năm nay tôi vẫn luôn chờ đợi anh."

Trần Mộng Vân gắt lên: "Tôi cho là anh sẽ thay đổi, sẽ thấu hiểu, chờ anh thật sự mở lòng, sẽ nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt khi chúng ta khi còn bé. Nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ rằng, ở trong lòng anh, tôi lại là một con người đáng khinh thấp kém, không đáng giá như vậy."

"Đáng giá đáng giá, cô rất có giá mà. Mộng Vân à, tôi sai rồi, nhưng cô không thể đi ăn với Hồ Thụ Huy đâu, anh ta thật sự không phải là người tốt."

Trần Mộng Vân xoay người rời đi, Lục Vân Phong kéo cô ấy lại: "Mộng Vân, tôi cầu xin cô, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của tôi, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội đi mà."

Trân Mộng Vân nhìn Lục Vân Phong, cười nhạt: "Năm đó anh cũng nói y như vậy, buồn cười thật, anh cứ cho là một câu nói này có thể dễ dàng lừa gạt được tôi, cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh. Lục Vân Phong, tôi đã không phải là cô bé năm đó nghe được vài ba câu của anh là đã tin sái cổ. Hay là anh hãy đi tìm Lãnh Thanh Thu của anh đi, đi theo sau nịnh nọt cái mông của ả ta đi."

Trân Mộng Vân sải bước dứt khoát đi ra ngoài, Lục Vân Phong vẫn đuổi theo cô ấy mà giải thích.

Thậm chí chỉ nửa chữ thôi Trần Mộng Vân đã không muốn nghe, cô ấy bước đi thật nhanh.

Lục Vân Phong nóng nảy, kéo cô ấy lại: "Trần Mộng Vân. Tôi không cho phép cô đi."

Lúc này hai người đã đi tới phòng khách, bố mẹ Trần đang ôm mâm trái cây xem tỉ vi.

Trân Mặc Quần cũng ở phòng khách, anh ta đang nằm trên ghế sofa, sốt ruột nhìn bọn họ.

Lục Vân Phong không chú ý đến hoàn cảnh đã thay đổi, lớn tiếng nói: 'Chuyện khác tôi đều không quan tâm, nhưng cô không thể đi ăn cùng cái người Hồ Thụ Huy này, ít nhất là hôm nay không được."

"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"

"Chỉ dựa... chỉ dựa vào tôi không phải đồ vật vô tri. Hôm nay ông đây vô lý đấy. Làm sao nào?"

Bố Trần vẫn nhai đồ ăn trong miệng, ông ta cầm điều khiển từ xa lên tắt tiếng ti vi, một nhà ba người ngồi yên trên ghế sofa không lên tiếng, mà chỉ ngước nhìn.

Trân Mộng Vân cười nhạt: "Lục Vân Phong, anh phải hiểu cho rõ. Nhà họ Trần chúng tôi sẽ không chỉ vì lợi ích của tập đoàn mà làm mọi cách nhãn nhịn gia đình anh. Nói chuyện với Trần Mộng Vân tôi đây, tốt nhất là anh nên dùng đầu óc một chút."

Hai người này vẫn ồn ào không ngừng.

Bố Trân Mộng Vân xích lại gần Trân Mặc Quần, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Trần Mặc Quần vội vàng nói láo: "Hai cái miệng nhỏ hậm hực chí chóe với nhau thôi. Cậu ấy muốn theo đuổi chị của con, nhưng chị con không để ý tới cậu ấy, còn muốn đi ăn cơm cùng người đàn ông khác."

Bố Trần gật đầu một cái. Mẹ Trần nói: "Hồ Thụ Huy là ai vậy?"

"Là tên đại ca nhà họ Hồ kia." Trần Mặc Quần nói: "Lúc đi học chúng con đã từng đánh nhau."

Mẹ Trần mơ hồ: "Không phải Vân Phong vẫn đang đeo đuổi Lãnh Thanh Thu sao? Hình như nói tháng sau sẽ đính hôn cơ mà? Tại sao lại đến tìm Mộng Vân nhà chúng †a?"

Trần Mặc Quần ba hoa giải thích: "Không phải là đến giây phút cuối cùng mới biết trong lòng mình thích người nào nhất sao. Bố mẹ cứ xem đi, còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình."

Trân Mộng Vân nói: "Hôm nay tôi sẽ đi cùng ăn cơm Hồ Thụ Huy, nếu như ăn vui vẻ, tôi sẽ nói chuyện yêu đương với anh ấy. Chỉ cần Trần Mộng Vân tôi đây muốn, tối nay chúng tôi sẽ mướn phòng, tuần tới sẽ đính hôn. Hôn lễ cũng có thể tổ chức trước anh và Lãnh Thanh Thu."

Lục Vân Phong đã hoàn toàn nổi giận: "Được. Tốt nhất là cô nên nói được làm được, chờ đến sau này bị Hồ Thụ Huy lừa gạt tiền của, tình cảm, cô đừng khóc lóc đến tìm tôi là được."

"Kể cả tôi có bị người ta lừa gạt tiền của hay lừa tình, tôi cũng không thèm tìm đến anh. Thà tôi bị Hồ Thụ Huy lừa gạt cũng không chấp nhận nghe những lời nói nửa vời từ trong miệng anh. Cả đời này, chuyện tôi hối hận nhất chính là quen biết anh."

"Trần Mộng Vân, tôi nói một lần cuối cùng, cô muốn làm gì là quyền tự do của cô, cô đang ở bên ai tôi cũng không quan tâm, tôi hoàn toàn không quan tâm.”

"Vậy anh kêu gào với tôi cái gì?"

"Hồ Thụ Huy thì không được."

"Tôi đã vừa ý anh ấy rồi, anh làm sao vậy?"

"Ngày mai. Ngày mai cô có muốn mướn phòng, muốn đặt tiệc cưới, muốn chọn áo cưới tôi cũng theo ý cô, nhưng hôm nay cô có thể biết điều mà đợi ở nhà được không?"

"Không được. Năm đó từ lúc anh bỏ rơi tôi, anh đã không tư cách nói như vậy với tôi rồi."

"Năm đó là do cô bỏ rơi tôi." Lục Vân Phong rống lên.

"Tại sao tôi lại phải bỏ rơi anh? Anh nói thế mà không biết xấu hổ sao?"
 
Chương 49: Tìm anh ta làm gì?


Lục Vân Phong nói cả nửa ngày: "Năm đó là do tôi sai, nhưng mà bây giờ tôi phải nói rõ ràng với cô, bữa cơm với Hồ Thụ Huy này, cô không thể đi."

Lục Vân Phong vừa quay người đã thấy được ba người trên ghế sofa đang nhìn về phía mình.

Trong nháy mắt đầu óc Lục Vân Phong nguội xuống, hắn ngoan ngoãn cúi người: "Chào cô chú ạ!"

Bố Trần nói: "Ây da, Vân Phong tới rồi à? Ngồi xuống trò chuyện đi."

Mẹ Trần cũng nói: "Vân Phong này, đã mấy năm rồi cháu không tới nhà chúng ta đấy nhé. Ngồi xuống, ăn trái cây đỉ."

"Haizz, mấy năm nay không phải là... Cháu cũng có chút xấu hổ ấy, năm đó cháu không hiểu chuyện, làm cho người lớn buồn phiền nên trong lòng cháu vẫn luôn vô cùng áy náy. Hôm nay là do tâm trạng cháu không tốt lắm, nên muốn tán gẫu một chút với Mặc Quần nhà mình..."

Lục Vân Phong thấy như đầu sắp phình to ra gấp đôi, không ngờ rằng khi mình cùng Trần Mộng Vân gây gổ, bố mẹ người ta vẫn đang ngồi ở nơi này, cho nên hắn mới nói chuyện

dông dài, muốn làm dịu đi tình hình khó xử lúc này.

Trần Mặc Quần nhắc nhở: "Người anh em, chị tôi đã đi rồi kìa."

Lục Vân Phong quay đầu nhìn lại, quả nhiên Trần Mộng Vân đã rời đi.

Lục Vân Phong vội vàng đuổi theo ra bên ngoài: "Chú, cô, hẹn gặp lại."

Mẹ Trần nói với theo: "Cháu có rảnh thì nhớ sang chơi nhé."

"Cháu biết rồi ạ."

Vẻ mặt Bố Trần đầy nghi hoặc: "Chuyện này là sao thế?"

"Ây dà, chuyện của người trẻ tuổi, cứ để cho chính bọn trẻ xử lý đi. Con trai con gái ở cái tuổi này nói yêu là yêu sâu đậm, còn hận thì sẽ hận đậm sâu đấy."

"Nhưng Lục Vân Phong cũng sắp sửa đính hôn rồi mà”

"Năm đó tôi cũng sắp phải đính hôn, không phải là ông cũng ngang nhiên cướp tôi về đấy sao?"

Bố Trần bất mãn lầm bầm: "Đã sắp đính hôn rồi, vậy mà còn đến tìm con gái tôi..."

Mẹ Trần thúc giục: "Tỉ vi tỉ vi, mở âm lượng."

Lục Vân Phong đuổi theo ra cửa thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Trần Mộng Vân.

Hắn bỏ lại Triệu Cương, tự mình lái xe đi tìm khắp nơi, nhưng Tuyết Thành lớn như vậy, làm sao có thể tìm được?

Hắn không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp gọi điện thoại cho Lãnh Thanh Thu.

Lúc này Lãnh Thanh Thu đang ngồi cô đơn ở đầu giường, cô đang ôm đầu gối, vừa đau buồn vừa khổ sở.

Tình hình đã hoàn toàn thay đổi.

Bố cô đã đưa tối hậu thư, người như ông ta đã nói một là không có hai, vị trí tổng giám đốc của cô có thể bị bố rút đi bất cứ lúc nào.



Mà Lục Vân Phong đang là người đeo bám lấy cô, đột nhiên lại trở nên vô tình vô nghĩa, ánh mắt nhìn cô cứ như đang nhìn tai ương vậy, chỉ mong cách xa cô ba mét.

Cả thế giới này đều dự định vứt bỏ cô sao?

Lúc này Lục Vân Phong lại gọi điện thoại tới, Lãnh Thanh Thu vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình là Lục Vân Phong, trong lòng đột nhiên dấy lên ngọn lửa hy vọng cháy hừng hực.

Chính cô cũng thấy kinh ngạc vì tâm trạng mình biến đổi quá nhanh chóng.

Mới vừa rồi còn tiêu cực, còn khổ sở đến nhường ấy.

Thấy cuộc điện thoại thì đột nhiên liền vui vẻ, trong lòng có một phần hy vọng, trong nháy mắt đã có hàng trăm ý nghĩa sượt qua trong đầu cô cùng một lúc.

Làm sao mà hắn lại biết gọi điện thoại cho cô? Để làm gì thế?

Có phải hắn thay đổi ý định, muốn theo đuổi cô lần nữa hay không? Hừ, cô cũng không thèm đáp lại hắn đâu.

Nhưng nếu hắn hẹn cô đi ra ngoài làm thế nào? Cô có nên mặc bộ quần áo khác không?

Nói gì đi nữa, cô... cô phải nói chuyện với hắn thế nào đây?

Lãnh Thanh Thu lập tức ngồi dậy, xếp chân ngồi ở trên giường, chỉnh sửa tóc và quần áo một chút, cô còn hăng giọng một cái, sau đó hít sâu một hơi, vỗ ngực tự nhủ bản thân phải tỉnh táo.

Sau đó cô mới dè dặt nhấn nút nghe máy, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô vẫn có chút run rẩy: "A lô, có chuyện gì thế?"

"Thanh Thu, cô vẫn còn đang chờ sao? Long Ngạo Thiên về nhà chưa?"

Lục Vân Phong có vẻ đang rất gấp. "Đã đi từ lâu rồi."

"Lập tức phái người đi, phải tìm bằng được Long Ngạo Thiên."

"Tìm anh ta làm gì?" Trong nháy mắt, tâm trạng Lãnh Thanh Thu lại rơi xuống đáy vực như cũ.

Thì ra không phải tìm cô, cũng không phải theo đuổi cô.

Lục Vân Phong gấp đến mức khủng khiếp: 'Hết sức khẩn cấp, hết sức khẩn cấp, tôi cãi nhau với Trần Mộng Vân một trận, cô ấy nổi giận nên đi ra ngoài uống rượu cùng Hồ Thụ Huy rồi. Tôi rất lo lắng cho cô ấy, bây giờ phải tìm được Long Ngạo Thiên, chỉ có Long Ngạo Thiên mới tìm được cô ấy, để cho cô ấy trở lại bên cạnh tôi..."

Lãnh Thanh Thu ngay lập tức nổi điên: "Lục Vân Phong. Anh đi chết đi. Đi chết đi."

Nói xong cô cũng cúp máy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom