Cập nhật mới

Dịch Xuyên Qua Hệ Thống Đỏ Đen, Cùng Con Bạn Thân Chơi Đùa Thế Giới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Ma Thuật (18)


Tất cả mọi người đều xì xầm bàn tán, nghi ngờ lẫn nhau, Lạc Ân Minh nghiêm chỉnh đứng im nhưng trong mắt hắn thể hiện rõ tâm tư của hắn lúc này, kinh hoảng. Tiếng bàn tán ngày càng lớn khiến cho hắn càng hoảng loạn hơn, nó từ đằng sau hắn đẩy hắn xuống nhưng rất may, hắn bám trụ được lại. Ngay tại khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều ngưng lại hoạt động, những người ở phía mép tường thành liền nhìn xuống phía hắn xem tình hình rồi kinh ngạc đến sững người, có vài người thốt lên:

- Các người lại đây mà xem vị cứu thế tôn kính của chúng ta xem, đúng là gian tế!

- Mau mau qua đây nhìn!

Toàn bộ tường thành đều náo động, những người bên trong nội thành cũng dao động mạnh muốn chen tới xem. Hắn nghe xong lời thốt của bọn họ liền không tốt nhìn xuống dưới chân, toàn bộ zombie phía dưới chân hắn đều đưa cánh tay dính máu, đầy thương tích ra như muốn đỡ hắn. Còn những zombie khác từ tư thế quỳ liền đổi thành dáng đứng nghiêm chỉnh tư thế sẵn sàng chiến đấu.

- Hắn ta chính là vua của zombie, mau bắt hắn!

- Đúng vậy! Hắn biết điều khiển được zombie thảo nào căn cứ của hắn yếu thế mà vẫn trụ được

- Hắn biết điều khiển zombie hùng hậu như thế, sao không giúp căn cứ chúng ta? Những căn cứ bị tấn công bởi tang thi triều chắc chắn do hắn làm chứ sao có thể bị phá huỷ theo quy luật như vậy được!

- Vậy là hắn muốn thống trị cả chúng ta?

- Thật không thể tin được!

...

Tất cả mọi người đều hướng về hắn mà chỉ trích, trong 1 hội đồng lớn như vậy nếu muốn hoà bình ắt phải có 1 mục tiêu, kẻ thù chung nếu trước đây là zombie thì hiện tại chính là hắn.

Lưu Tấn Hàn, Lan Yên Nguyệt hiện tại và Lan Yên Nguyệt tương lai chìm vào im lặng, cái này dù có bao che cũng không thể, chứng cứ đã bày ra trước mắt dù họ và Lạc Ân Minh là bạn lâu năm trí cốt thì cũng không thể phủ nhận rằng họ có nghi ngờ đối với hắn.

4 người ở mép tường thành phía gần nhất với hắn đang vươn tay ra giúp thì đột ngột dừng lại, 4 người đó là thủ vệ riêng của Lạc Ân Minh dĩ nhiên hắn không tự nhiên mà có, tất cả là do dị năng biến dị tinh thần của hắn gây ra. Mà 1 trong số đó có Diếc Tuấn. Hắn hẳn đã làm gì đó không tốt với 4 người này nên trong thời khắc nguy kịch này họ không bao che giúp hắn, tay đang định cứu hắn ngưng lại, đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào hắn.

- Đem hắn lên, có hội thống trị ngàn năm có một- Diệc Tuấn khẽ nói, vừa đủ cho 3 người còn lại nghe.

4 người bọn họ nhìn nhau rồi đưa tay định đưa hắn kéo lên, hắn cũng nhận ra có điều không ổn liền ngay lập tức vận dụng dị năng biến bị của mình mà thao túng toàn bộ người sống sót có mặt trong căn cứ của hắn. Xác định toàn bộ đã dừng lại hắn liền cầm lấy cáng tay của thủ vệ và máy móc kéo hắn lên.

Vì sao hắn không nhảy xuống, nhảy xuống sẽ dễ dàng hơn cho hắn? Không, vốn bức tường thành đã cao, nhảy xuống sẽ tan xương nát thịt cánh tay yếu ớt đó liệu đỡ nổi? Và cũng bởi vì hắn không tin nhảy xuống sẽ an toàn, bọn zombie kia căn bản không phải do hắn điều khiển, hắn cũng không thể điều khiển!

Vừa đặt chân xuống đất, hắn liền bình tĩnh và nhận ra có 1 người không chịu ảnh hưởng của dị năng của hắn, hắn cũng cố gắng chế trụ tình hình hết sức có thể, khống chế toàn bộ người ở đây đã cực hạn đối với hắn sợ rằng không thể trụ lâu. Nó mỉm cười 1 cách đáng đánh:

- Ai da~ Không chết hả?

Câu nói vừa dứt thì tất cả những người ở đây đều dẹp ra 1 con đường nối thẳng từ chỗ nó đến chỗ hắn, hắn kinh ngạc nhìn nó, không tin được nói:

- Cô không bị thao túng?

Nó nhướng mày không trả lời nhưng cũng đủ để hắn biết đáp án cho mình, hắn:

- Sao cô lại ở đây? Cô có phải là người làm mọi thứ?

- Nếu đúng thì sao không đúng thì sao?- nó trả lời

- Cô... cô sao muốn ám toán ta! Ta có lỗi gì với cô đâu chứ? Không đúng... cô không phải cô ta!- hắn tức giận nói

- Rồi sao, hẳn ngươi sở hữu dị năng cổ quái trước mạt thế đi, ta nói không sai thì ngoài việc thao túng dị năng này còn có thể tìm được quá khứ của người khác. Lúc trước mục tiêu ngươi dùng dị năng kì quái này là cho bạn thân ta đúng không nhỉ? Nhưng không may ta lại chắn tới- nó

- Nhưng ta đâu có muốn hại bạn thân cô vả lại ta cũng chỉ tìm quá khứ của cô chứ chưa có xem qua! Cô chính là kẻ khốn nạn lừa ta! Rốt cuộc là vì sao? Tiền? Vinh quang hay sức mạnh?- hắn

- Ngươi có bao giờ thấy trong một bộ phim kinh dị, cánh cửa cấm bị mở ra thì lại không có vấn đề hay không? Mà thứ dị năng của ngươi đánh thức một người đáng lẽ nên ngủ say rồi- nó nói

Lạc Ân Minh im lặng một lúc rồi nói:

- Ta vô tội

- Nhưng ngươi lại có tham vọng! Ta cho ngươi mọi ý muốn cho ngươi tuỳ tiện nói ra và ta hoàn toàn đáp ứng cho ngươi. Cơ mà, làm gì có đồ miễn phí ngon lành thế? Ngươi cũng phải trả giá chứ? Cái giá tương ứng dành cho ngươi- nó thản nhiên nói

Hắn câm nín không biết làm gì thì liền nhận ra có ba người rời khỏi sự thao túng của hắn, là ba vị nam nữ chính a. Hắn nhìn chằm chằm vào nó rồi thao túng toàn bộ mọi người đánh úp nó, hắn liền nhân cơ hội chạy. Dù sao hắn cũng không thể kiên trì lâu hơn.

Nó liền nhún chân bật nhảy lên một toà nhà cao gần đó, nhấn vào đồng hồ trên tay gọi cho Vân:

- Vân! Tìm tín hiệu của hắn!

Thực ra, trong lúc nó đẩy hắn xuống, nó đã tranh thủ đính lên áo hắn thiết bị định vị rồi, giờ hắn trốn cũng không thoát. Hắn rời đi xa thì tất cả mọi người thoát sự thao túng của hắn. Nó nhìn 1 vẻ náo động của bọn họ rồi nói:

- Ân Minh a, tính ăn quỵt sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Ma Thuật (19)


Từ thiết bị định vị, đội của Vân rất nhanh chắn đường đi của hắn, cô bước xuống xe khiêu chiến với hắn, lần này cô vẫn cầm thanh kiếm màu đỏ quen thuộc. Một hồi hỗn loạn của dị năng, tiếng vũ khí, hình ảnh hai người đấu với nhau. Hắn lại hơi yếu thế hơn liền triệu hồi linh thú của bản thân liền đảo ngược tình thế. Vân đương nhiên không ngồi yên để bạn mình đơn độc chiến đấu mà cầm UMP có chút lạ của mình giúp đỡ cô. Rất nhanh, linh thú liền bị giết, hắn bị phế dị năng và đem về căn cứ mà hắn vừa cố trốn đi.

Nhốt hắn vào ngục y hệt 1 tù nhân, hắn bị cô phế hoàn toàn khả năng chống cự, giờ hắn chỉ có thể dùng đầu cử động, bốn chi bị đóng thành băng. Luôn có người ở cạnh hắn mỗi ngày để làm j? Đương nhiên là cho hắn trải nghiệm cảm giác của nguyên chủ cô.

Vì bọn nó là người hạ gục hắn và đem hắn trở về nên giờ bọn nó đang ở chức vị người cứu thế, xử phạt hắn ra sao đều do bọn nó quyết. Hành hạ hắn tới khi hắn chỉ còn hơi tàn gắng sức níu giữ thì cả cô và nó đều xuống thăm lần cuối. Vừa vào thì thấy hắn bất động dùng đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn nó, gắng sức cầu xin cô:

- Lan Đông Ly, cố ta rất nguy hiểm. Kẻ tâm thần! Em đừng để cô ta lợi dụng, nghe lời anh, chính cô ta hành hạ anh đến mức này!

- Cô ấy chỉ cho ngươi thân bại danh liệt, chính ta hành hạ ngươi đó, Rất thoải mái phải không?- Cô nhếch miệng nói

- Tại sao chứ?- Hắn oan ức nhìn cô

Cô liền đưa vào miệng hắn một viên đan, một lúc sau hắn liền cười gằn, rất nhanh liền che dấu

- Đó không phải anh! Anh và em yêu nhau đến thế, em phải tin anh chứ? Không lẽ... em tin loại người như cô ta?

- Cô ấy thế nào ta biết rõ, không cần ngươi chỉ- Cô liếc hắn lạnh đến cực điểm

- Em... em mau tỉnh lại đi, cô ta không phải Lan Đông Ly mà là Lan Đông Ly! Em đã bị cô ấy lừa rồi mau tỉnh lại đi!... chuyện anh phản bội em là chuyện không thể xảy ra!- hắn vội vã nói loạn đến không ai hiểu

Cô nhíu mày, hắn nhìn vậy tưởng sắp thành công hắn liền nói tiếp:

- Anh vẫn luôn yêu em mà

- Ha, yêu tôi? Ngươi đã tìm kiếm tôi bao giờ không? Trong mạt thế này ngươi căn bản chỉ chìm vào dục vọng của bản thân mà thôi!- cô lạnh giọng nói

- Anh...- hắn định nói tiếp nhưng căn bản không biết nói sao cả

- Thôi đủ rồi, nghiệp của ngươi phải trả cho xong dây dưa với ngươi thật muốn hại IQ- cô căm ghét nói

*Xoẹt* 1 tiếng, đầu và thân hắn đứt lìa. Cô giải quyết xong liền lạnh nhật đi ra khỏi giam phòng. Nó ở phía sau cô ăn bim bim từ nãy liền mở miệng:

- Mày thương cho nguyên chủ?

- Ùm, còn Vân đi đâu rồi mày, không thấy nó?- cô nhìn xung quanh rồi hỏi nó

Nó vuốt cầm suy tư rồi nói:

- Hình như là đi với Hoàng Vũ Anh rồi thì phải, tao cũng không chắc nữa

Ở chỗ Vân...

- Em cảm thấy tình cảm hai ta mờ nhạt rồi, chúng ta nên chia tay thôi-Đối mặt với Diệc Tuấn, Vân nói

- Tại sao? Tình cảm của chúng ta không phải vẫn đang tốt sao?-Diệc Tuấn hoang mang nói, khuôn mặt đau thương

- Em không còn tình cảm với anh nữa-Vân tiếp tục trả lời

- Hai chúng ta có thể bù đắp tình cảm cho nhau mà- Diệc Tuấn liền níu kéo

- Em muốn được tự do, đừng níu kéo nhau nữa- Vân nói rồi quay lưng đi

Diệc Tuấn liền ngay lập tức nắm lấy tay của Vân lại năn nỉ đủ điều, hắn ta mới buông tay, Vân bực tức quay đi.

Khi bóng nàng vừa khuất, Diệc Tuấn lập tức đổi mặt, mặt ngay lập tức méo mó vặn vẹo nghĩ: “Chết tiệt, mình phải làm sao đây, đỉnh cao của sự thống trị hiện tại chỉ có cô ta mới có thể giúp mình”

Vân rời khỏi hành lang nơi ai đó đang toan tính, nàng hướng tới 1 đường thẳng qua phải liền thấy Hoàng Vũ Anh đang ngồi trong một quán cà phê đối diện, Vân vui vẻ chạy lại.

- Sao em đi lâu quá vậy?- Hoàng Vũ Anh có chút giận dỗi nói

- Hì hì-Vân nở nụ cười- anh sao vậy? Dỗi rồi hả?

Vân tiến tới xoa xoa má cậu, cậu hờn giận liền quay mặt đi. Vân liền dỗ dành:

- Đừng giận em nữa nha, đừng giận nữa nha, em đi có tí thôi mà, đừng giận nữa nha~-Vân nhìn anh với đôi mắt long lanh chớp chớp, vẻ mặt dễ thương mang chút gì đó ngại ngùng.

Hoàng Vũ Anh không nhịn được liền mỉm cười:

- Được tha cho em lần này đó

Cả hai liền mỉm cười với nhau, khung cảnh rất toả sáng và thanh bình đến lạ. Rồi họ liền cùng đồng đội mà Vân đã lập đi đánh quái dạo phố, mặc dù trong thời gian mạt thế nhưng không thể cản được họ bên nhau. Từng thời gian bên nhau đều khiến họ hạnh phúc, khiến họ rung động. Rung động khi cậu quay lại cười với nàng bằng một nụ cười toả nắng, rung động khi nàng xả đạn giết zombie cực ngầu, rung động khi cả hai cùng đội cái mũ tai thỏ bấm cùng vui đùa.

Ngay ngày hôm sau, đến lúc Lạc Ân Minh phải nhận án tử hình của bản thân, phản kháng thế nào cũng bất thành, dị năng đã bị nó phế toàn bộ nhưng không ai biết cả chỉ nghĩ rằng hắn bị đánh đến suy yếu không sử dụng được dị năng mà thôi. Trước mặt tất cả mọi người, một vị nghiên cứu tiêm cho hắn một loại thuốc khiến hắn bất động hoàn toàn, chỉ còn lại sự cảm nhận của các giác quan, dù muốn khép lại toàn bộ giác quan cũng không được. Và trong sự ủng hộ của mọi người, hắn ta bị lôi đến mép tường thành như lôi một cái xác không hồn đem vứt đi. Lướt qua nó, nó nhanh lẹ liền nói nhẹ:

- Cảm giác tuyệt vời nhỉ

Hắn căm tức, hắn đã vô ý chìm vào trong cái bẫy của nó bằng sự tham vọng của bản thân, hắn không ngờ cảm giác tuyệt vời mà khi trước nó nói lại như thế này. Hắn hận.

Cảm giác tan xương nát thịt đột ngột khiến hắn đau đớn đến muốn thét lên nhưng không được, ngay sau đó là tiếng nhai, những mảnh thịt bị xé toạc ra; hắn chết một cách thống khổ nhưng đâu ai hiểu, hiện tại cảm giác của tất cả chính là sự thỏa mãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Ma thuật (20)


Sau cái chết của Lạc Ân Minh, toàn bộ con người đều đổi mục tiêu sang việc hiện tại cần đạt là xoá bỏ dịch bệnh và lập lại thế giới mới.

Diệc Tuấn vẫn không từ bỏ ham muốn thống trị của bản thân, hắn lôi kéo một nhóm có năng lực tương đương với nhóm tụi nó, nhóm của Lan Yên Nguyệt. Với sự khôn khéo và dẻo miệng của mình, hắn đã thành công có được sự tin nhiệm của nhóm Lan Yên Nguyệt và lên kế hoạch trả thù Vân nhưng mà hắn vẫn không thoát khỏi cái chết khi Vân đã phát giác ra kế hoạch của hắn và thẳng tay giết hắn.

Về phía Lan Yên Nguyệt hiện tại, theo kế hoạch mà nó đề nghị, thứ vũ khí sẽ huỷ hoại Lưu Tấn Hàn chính là độc. Với những thức ăn tưởng chừng như vô hại nhưng sau khi kết hợp lại với nhau sẽ tạo nên một hiệu ứng đặc biệt có hại hay nói trắng ra thì là độc. Bấy lâu nay, từ lúc Lan Yên Nguyệt hiện tại hợp tác với tụi nó, cô ta đã âm thầm ghi nhớ đặc điểm của Lan Yên Nguyệt tương lai để giả bộ mình đã thay đổi, đã được cảm hoá, được cải tà quy chính. Nhưng thực chất, cô ta thay đổi là vì để dễ dàng dụ dỗ Lưu Tấn Hàn ăn những thực đơn đặc biệt. Vì Lưu Tấn Hàn có tính cảnh giác cao nên gần đây mới có thể có chút cơ hội hạ độc. Lưu Tấn Hàn giờ rất suy yếu, tinh thần tụt không phanh, thị giác bị ảnh hưởng xấu rất dễ nổi cáu và hay mệt mỏi khó chịu không dứt ra được.

Hôm nay là thực đơn cuối của Lưu Tấn Hàn, chỉ cần hoàn thành xong thực đơn cuối này, chỉ cần chờ tới khi hắn ức chế thần kinh tới đột quỵ là xong. Lan Yên Nguyệt hiện tại vẫn như thường lệ tới đúng hẹn ở nơi không người gặp nó và lấy nhiệm vụ cuối cùng nhưng cô ta đâu nhận ra ngoài bản thân và nó ra thì còn hai người khác.

- Đây, thực đơn cuối- nó đưa một mảnh giấy nhỏ cho Lan Yên Nguyệt hiện tại

Cô ta cầm lấy, mở ra xem qua rồi gấp lại giấu đi.

- Hắn ta yếu như vậy rồi, chúng ta vẫn phải như này hay sao?-cô ta nói với vẻ thương tiếc

- Cô như vậy là muốn rút lui?- nó nói

Lan Yên Nguyệt hiện tại lắc đầu, nhìn nó với vẻ mặt quyết đoán, tràn đầy căm hận:

- Không! Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ thù!

- ... Tôi hi vọng, sau khi trả mối thù này xong cô có thể buông bỏ hoàn toàn quá khứ cũng như nỗi căm phẫn của mình- nó trầm ngâm nhìn Lan Yên Nguyệt hiện tại rồi nói

- Đương nhiên tôi sẽ buông bỏ rồi-Cô ta đầy tự tin nói

- Tự tin vậy là tốt, mong cô cứ giữ vững niềm tin này mà thực hiện, đâu biết được sẽ có điều gì không ngờ sẽ xảy ra.

Ngay sau câu nói của nó, điều không ngờ xảy ra thật. Lan Yên Nguyệt tương lai và Lưu Tấn Hàn bước ra từ chỗ ẩn náu, Lan Yên Nguyệt tương lai bước tới, Lưu Tấn Hàn suy yếu hốc hác chỉ đi theo sau Lan Yên Nguyệt tương lai. Nó và Lan Yên Nguyệt hiện tại kinh ngạc đứng đó.

- Bất ngờ chứ?-Lan Yên Nguyệt tương lai gằn từng chữ nói.

- Đúng là bất ngờ thật, nhanh không tưởng-Nó

Lưu Tấn Hàn không nói gì, ngay lập tức cầm kiếm mà lao tới, cuộc hỗn chiến nổ ra.

Khi Lưu Tấn Hàn lao vào đánh thì nó cùng Lan Yên Nguyệt hiện tại đã cùng hợp tác đánh trả, chờ thời cơ để giết hắn. Lan Yên Nguyệt tương lai thấy người mình yêu lao vào thì cũng lao vào theo, trên tay cầm thanh kiếm Hồi Huyết hoàn chỉnh. Nếu Lan Yên Nguyệt tương lai có sức lực mạnh nhất ở đây thì nó yếu nhất. Nó vừa không có linh thú lại bị cấm dùng không gian nên chỉ cầm trong tay dây xích màu đen mà giữ chân, hỗ trợ cho Lan Yên Nguyệt hiện tại. Vì không có thanh kiếm Hồi Huyết nên Lan Yên Nguyệt hiện tại buộc phải tách ra xa nó và kết cục đã định, Lan Yên Nguyệt hiện tại bị giết chết bởi chính mình trong tương lai. Vì Lan Yên Nguyệt tương lai mà nó đưa vào ở một thời không khác nên khi giết Lan Yên Nguyệt hiện tại thì không có ảnh hưởng gì tới Lan Yên Nguyệt tương lai.

Sau khi giết chết chính mình ở hiện tại, Lan Yên Nguyệt tương lai trở về giúp Lưu Tấn Hàn đuổi giết nó.

Nhờ dị năng và bộ điều khiển zombie, nó có thể miễn cưỡng giữ chân Lan Yên Nguyệt tương lai và Lưu Tấn Hàn còn hai con linh thú của họ thì nhanh hơn, đã rượt theo sau nó rồi. Một con hạc trắng của Lưu Tấn Hàn một con sói đen của Lan Yên Nguyệt tương lai, linh thua tồn tại bằng linh hồn chủ nhân của nó chỉ khi nào giết được chủ nhân thì nó mới chết được. Trong lúc cấp bách này, nó nhấn nhấn vài cái trên mặt đồng hồ gọi cho Vân và cô. Vì phải vừa chạy vừa cầu cứu nên khá mất sức, cộng thêm gió to nữa có thể Vân và Tề Lục Tâm sẽ không nghe được nên nó trực tiếp đưa hình ảnh đằng sau cho hai người và nói 1 chữ “Cứu”.

Hệ thống lúc này xuất hiện, tay cầm hạt dưa vừa cắn vừa nhìn nó chạy trốn.

- Hệ thống, giải lệnh cấm đi, ngươi thấy ta chạy vất vả vậy ngươi còn xem được?-Nó cáu

[Hệ Thống: vui mà] Hệ thống ngây thơ vô (số) tội nói

- Ngươi được lắm!

Nó ngưng tụ dị năng của mình bắn vào con sói, ngay lập tức nó biến thành một cái lưới màu đen tóm gọn con hạc, dùng dị năng băng đóng băng con sói. Vì hai con linh thú đó còn có thể tránh nên đến khi nó sắp không trụ được nữa thì mới giữ chân được bọn chúng. Nấp ở nơi khó nhận biết, nó thở gấp, mệt vì phải chạy và dị năng tiêu hao quá mức nó cuộn mình lại hồi lại sức lực. Nó mở giao diện trên đồng hồ, gọi cho Vân:

- Alo, mày đang ở đâu, thế nào rồi- Vân lo lắng hỏi

- Alo, tao... có việc cần nhờ mày...-Nó nói đứt quãng

- Bình tĩnh, nói đi mày cần nhờ gì? Bọn tao sắp đến nơi rồi cố trụ thêm chút nữa-Vân

- Ùm, mày hack hệ thống 4218 rồi vô hiệu hoá lệnh cấm cho tao nhá

- Ok

Về công nghệ, Vân là người am hiểu nhất trong nhóm, nhưng lần đầu hack hệ thống lớn này nên nó cũng hồi hộp chờ kết quả.

Hai con linh thú bên kia đã thoát ra được, bắt đầu đánh hơi đi tìm nó, không lâu, bọn chúng đã tìm ra nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Ma thuật (end)


Hai con linh thú dùng dị năng của bản thân phá những bức tường bao quanh nó, lần này nó không trốn chạy nữa lập tức dùng dị năng vừa tấn công vừa phòng thủ để kéo dài thời gian. Đang lúc nó suy yếu thì Vân và cô tới, trên tay cô vẫn cầm thanh kiếm màu đỏ, Vân vẫn cầm UMP. Nó thấy cô và Vân thì liền hào hứng:

- Hello!

- Hi- hai đứa nó đồng thanh

- Tao hack được hệ thống và vô hiệu hoá lệnh cấm rồi đó-Vân

- Yeah! Cảm ơn mày-Nó phấn khích

- Tao ở lại đây chặn hai chúng nó, chúng mày đi giết hai nam nữ chính đi-Cô nói

- Ok-Nó và Vân đồng thanh

Vừa nhắc, Lan Yên Nguyệt tương lai và Lưu Tấn Hàn đã xuất hiện.

- Chiến thôi- Vân nói

Bên cạnh cô xuất hiện thêm 1 hình người mờ mờ y hệt cô, cầm khẩu M24, trên tay Vân xuất hiện 2 thanh kiếm katana 1 trắng 1 đen đều phát quang ngoài ra còn xuất hiện hai quả cầu nhỏ trắng đen y hệt. Còn nó thì tay cầm thanh kiếm đen, bên cạnh là đao cánh bướm đang lơ lửng. Nhìn bọn nó, hai người Lan Yên Nguyệt tương lai và Lưu Tấn Hàn đều kinh ngạc nhưng rồi cũng bỏ qua và tập trung đánh. Màu sắc dị năng hỗn độn trong không gian, tiếng kim loại va vào nhau tạo ra những tiếng chói tai.

Ở phía cô, lực chém của cô rất mạnh, kỹ năng quan sát tốt với sự hỗ trợ của 1 vũ khí đặc biệt dù cô không thể giết chết được hai con linh thú nhưng có thể làm cho nó suy yếu và giữ chân cho đồng đội. Vết thương nặng nề mà cô để lại cho chúng hồi phục khá nhanh, chúng kết hợp khá ăn ý với nhau nên buộc cô phải chú ý gấp nhiều lần mới không bị thương.

Ở phía Vân, Vân có tốc độ nhanh hơn Lan Yên Nguyệt tương lai nhiều nên Vân né rất nhanh khỏi đòn đánh của cô ta mà mỗi lần chém đều nhắm vào chỗ có thể chết ngay tức khắc. Nhưng Lan Yên Nguyệt tương lai phòng thủ rất tốt nên hiện tại dây dưa không dứt điểm.

Còn ở phía nó, Lưu Tấn Hàn vốn dĩ mạnh hơn Lan Yên Nguyệt tương lai nhiều nhưng vì tác hại của độc trước đó đã làm hắn trở nên suy yếu hơn Lan Yên Nguyệt tương lai. Dù không có sức mạnh như cô, tốc độ như Vân nhưng với năng lượng cứ hết lại hồi thì nó có thể làm cho Lưu Tấn Hàn suy yếu rồi đến khi hắn lộ sơ hở nó sẽ bất ngờ kết liễu hắn.

Tưởng sẽ dây dưa mãi không dứt nhưng sự may mắn nào đó vô tình đến với đội nó, người cầm M24 bên cô bắn một viên đạn vào con hạc thì nó lại né được, viên đạn đó liền bắn trúng vào cánh tay của Lưu Tấn Hàn. Hắn rít lên 1 tiếng đau đớn khiến Lan Yên Nguyệt tương lai phân tâm và bị Vân giết ngay tức khắc. Lưu Tấn Hàn cũng lộ ra sơ hở nên nó đã lợi dụng thời cơ này kết liễu hắn ngay lập tức. Hai chủ nhân bị giết, hai con linh thú cũn tan biến.

Ba đứa tụi nó thu hồi vũ khí, ngồi xuống bên cạnh nhau mệt mỏi nhìn trời đất rung động, có lẽ thế giới này sắp sụp đổ do trụ cột là nam nữ chính biến mất. Nó quay sang hỏi Vân:

- Mày biết hồi sinh được Lan Yên Nguyệt hiện tại không?

- Không biết nhưng có thể thử-Vân trả lời

Thử nghiệm của Vân thành công, Lan Yên Nguyệt hiện tại được hồi sinh, trời đất ngưng rung động. Lan Yên Nguyệt quay lại, tạo nên 1 căn cứ đầy thiết bị hiện đại, đội quân hùng mạnh. Mặt trời đầu xuân xuất hiện, đem ánh sáng tràn ngập không gian, những con zombie dần tan biết, để lại những tinh hạch đầy màu sắc. Không gian lặng chìm trong sự tươi mới, mùa tết đẹp nhất, ý nghĩa nhất mà con người từng trải qua đại dịch.

Con người bắt đầu xây dựng lại cuộc sống và phát triển vượt bậc, những người trong ảo giác của cô liền bừng tỉnh. Hoá học tìm được những vài chất còn trống, công nghệ hiện đại đầy tiền nghi, quân đội hùng mạnh.

Ngồi trên sân thượng của 1 toà cao ốc mà nhìn xuống thành phố, ba đứa chúng nó hài lòng. Hệ thống xuất hiện nói với nó:

[Hệ Thống: đại dịch này do ký chủ tạo ra đúng không?]

- Đầu tiên là thế nhưng còn lại là không

[Hệ Thống: ngoài ký chủ ra còn ai làm] hệ thống nghi ngờ nhìn nó

- Lần đại dịch đầu tiên đúng là ta tạo nhưng lần đó còn có can thiệp của thiên đạo hay sao, lần đó thiên đạo giáng xuống 1 đòn còn gì? Lần này là do tác giả cố ý nên thiên đạo mới để thế giới bị huỷ hoại như vậy.

[Hệ Thống: ừ ha]

[Đang truyền tống...]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Trốn tìm (1)


Vào trong không gian hệ thống quen thuộc, nó liền chán nản nói:

- Mới vậy đã phải xa Vân rồi, nhanh quá, còn chưa có chơi đã mà

- Hên thì gặp lại thôi, hoàn thành xong trò chơi thì sẽ được gặp- cô lạnh nhạt nói

- ùm-nó gật đầu rồi trở về khuôn mặt bình thường

- Ầy, không biết sau khi bọn mình đi có chiến tranh không nhỉ?-nó tỏ vẻ tò mò mà vuốt cằm

- Không biết, nhưng tao chắc là chúng không dám liều đâu- cô suy đoán một chút rồi trả lời

Sau khi đại dịch kết thúc, Châu Á là nước phát triển nhất do có thiết bị và lực lượng do Lan Yên Nguyệt đã hồi sinh mang lại. Các châu lục khác thiết lập lại thế giới mới muộn hơn cũng không phát triển bằng nên thường phải dựa dẫm vào Châu Á nhiều, một số nước phát triển sẵn từ trước dịch bệnh không cần dựa dẫm. Mặc dù ngoài mặt các châu lục hợp tác với nhau nhưng tại các châu lục khác, người Châu Á nếu không có địa vị hay tiền bạc sẽ bị kì thị. Vì dịch bệnh, zombie vương- Lạc Ân Minh đều xuất phát tại Châu Á.

Hệ thống lúc này hiện ra một bộ dáng bé trai đáng yêu, tươi tắn nói:

[Hệ Thống: có thông báo mới, hai ký chủ sẵn sàng để nghe chưa?]

- Thông báo gì thế?- nó hỏi lại

[Hệ Thống: ký chủ đoán xem] hệ thống làm bộ dáng đáng đánh y hệt nó.

- Được rùi, được rùi, sẵn sàng rùi-nó

- Sẵn sàng- cô

[Thông báo: Sau khi cập nhập hệ thống, nhiệm vụ mà ký chủ nhận không chỉ riêng nhiệm vụ chính mà còn các nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ ẩn.

Nhiệm vụ chính là ước nguyện của nguyên bắt buộc phải đạt

Nhiệm vụ phụ sẽ xuất hiện và phần thưởng đều ngẫu nhiên ký chủ làm hay không cũng không cần thiết

Nhiệm vụ ẩn sẽ xuất hiện ở một số trường hợp nhất định bắt buộc phải hoàn thành phần thưởng lớn đổi lại hình phạt thì sẽ gấp đôi

Các nhiệm vụ sẽ ra hạn thời gian nên ký chủ cần nhanh chóng hoàn thành, hình phạt sẽ không nhẹ đâu]

[Hệ Thống: ký chủ a, chủ nhân chúng tôi gửi tặng hai người món quà nhỏ] hệ thống dưới hình dáng cậu bé đưa ra 1 hộp quà.

Nó và cô tiến tới nhìn rồi cô đưa tay chạm vào ngay lập tức là một vụ nổ nhỏ đầy khói sắc màu. Làn khói ấy tản ra để lại 1 lệnh áp chế.

[Hệ Thống: chúc mừng ký chủ nhận được lệnh áp chế, từ nay ký chủ bị áp chế sức mạnh 40%, khá đen, chúc ký chủ may mắn lần sau] mỗ hệ thống nào đó vui vẻ nói

- Đùa nhau à, bị áp chế? Ngươi còn chúc mừng? Muốn ăn đòn hả?- Nó nổi cáu

Mặt cô thì đen lại. Hệ thống lè lưỡi trêu tức nó rồi một lần nữa lại đưa ra một hộp quà lớn hơn hộp quà trước, hệ thống tươi tắn nói:

[Hệ Thống: Tâm ký chủ, người được chủ nhân ưu ái tặng 1 món quà đi kèm nha]

Cô nhìn món quà rồi quay sang nó:

- Nên mở không mày?

- Món quà trước đã không tốt lành gì rồi, món quà này lớn hơn chắc lại lệnh áp chế lớn hơn đó- nó vuốt cằm nghĩ

- Mở coi sao

Nói rồi cô liền đưa tay chạm vào, y hệt như món quà trước, hộp quà này toả ra 1 làn khói nhiều màu rồi khi tản đi liền lộ ra 1 lệnh bài, là lệnh cấm y hệt của nó. Sắc mặt của cô lúc này đen hơn đít nồi, cô quay sang nó:

- Đỏ nhiều quá, lần này đen cho công bằng thôi

Nó nén cười vì cách lấp liếm sự đen đủi của cô.

Như mọi lần, nó và cô đưa tay nhấn vào thẻ của mình, tò mò không biết sẽ ra cái gì

[Hệ Thống: Chúc mừng Ly ký chủ nhận được 1 vật phẩm Bản đồ tìm người và kỹ năng nhận dạng]

[Hệ Thống: Chúc mừng Tâm ký chủ nhận được vật phẩm Zastava M93 và kỹ năng vũ đạo]

Tên: Lan Đông Ly

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: Thư Ký

Kĩ Năng: 4 (giảm 30% may mắn của nam nữ 9, tiên đoán, diễn xuất, nhận dạng)

Vật phẩm: M24, Mộng Hoả bút, bản đồ tìm người

Kinh nghiệm: 40%

Chỉ số vận may: 80

Tên: Tề Lục Tâm

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: Chủ Tịch

Kĩ Năng: 4 ( ảo ảnh, may mắn tăng 40%, yêu mị, vũ đạo)

Vật phẩm: lọ độc đặc chế, 3 pháo hiệu ứng, móng vuốt tử thần, Zastava M93

Kinh Nghiệm: 40%

Chỉ số vận may: 80

Vì được nâng cấp nên bảng giao diện cũng đẹp hơn, không đơn điệu nữa mà cò những hoa văn màu trắng xanh phát sáng ở rìa trông rất sinh động. Và có thêm 1 dòng thống kê mới nữa.

[Đang truyền tống...]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Trốn tìm (2)


Thế giới mà nó và cô xuyên tới là một câu chuyện xoay quanh 1 cô gái xuyên không, sau khi chết oan cô gái xuyên qua một thân xác mới. Thân chủ là con gái của một tỷ phú giàu nhất nhì nước nhưng bị đánh tráo với một người khác nên cô gái phải sống khổ cực. Sau đó được trở về căn nhà giàu có sống vì phát hiện ra cô gái là con của ông tỷ phú làm nhị tiểu thư. Trên trường cô gái được lọt vào mắt xanh hai chàng trai không ai khác là nam chính và nam phụ si tình. Rồi từng bước từng bước lên tới đỉnh cao của tiền bạc và hạnh phúc. Nữ chính tên Lan Ý Manh, nam chính tên: Cố Vũ Thiên.

Cô xuyên tới vai nữ phụ phản diện, đại tiểu thư nhà họ Tề cũng chính là người “chị” của Lan Ý Manh, và cũng chính là người bị tráo đổi với Lan Ý Manh. Với vai nữ phụ phản diện đương nhiên sẽ không thể không ác độc, nguyên chủ lúc đầu đối xử khá tốt với Lan Ý Manh nhưng khi phát hiện ra mình không phải con ruột liền ngay lập tức ghen tị và lo sợ mọi người sẽ biết được sự thật nên luôn ngấm ngầm hại Lan Ý Manh. Cô nàng nguyên chủ lại đem lòng say đắm nam chính. Rồi kết cục vẫn không thoát khỏi vận mệnh do tác giả sắp xếp, nguyên chủ của cô bị phát hiện ra thân thế và việc làm sai trái của mình, ngay lập tức bị trục xuất ra khỏi Tề gia, trở về nơi Lan Ý Manh từng sống và chết thảm lúc nào không hay. Nguyện vọng: Sống cuộc sống hạnh phúc giàu sang và kết hôn với một người giống như Cố Vũ Thiên.

Còn nó vào vai “chị ruột” lúc đầu truyện của Lan Ý Manh, thường bắt nạt hãm hại nữ chính ra mặt nhưng vẫn được mẹ mình bênh vực. Nguyên chủ cùng mẹ mình thúc ép Lan Ý Manh kiếm tiền, bắt nạt nữ chính mọi khi mình muốn. Sau khi biết “em gái” của mình được làm tiểu thư giàu có liền nổi lòng tham lòng ghen ghét đi xin lỗi, van xin để có được cuộc sống y vậy. Lời van xin đã thành nhưng nguyên tiêu tiền hoang phí đã thế ngầm hãm hại nữ chính nên kết cục chẳng tốt hơn nguyên chủ của cô mà còn thảm hơn nhưng không được tác giả miêu tả tới. Nguyện vọng là sống thật tốt, trả thù Lan Ý Manh.

Nó vừa đọc xong cốt truyện liền xuyên tới nhưng vẫn kịp nhớ tên tác giả được ghi ở cuối, rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.

Nó đưa mắt nhìn xung quanh, là khu vui chơi của trẻ con, nó liền lục lại cốt truyện, trong một phần nhỏ có nói khi còn nhỏ nam nữ chính đã gặp nhau ở đây. Nó đưa mắt tìm Lan Ý Manh hồi nhỏ ở đằng xa, nó thấy rồi, rất dễ thương. Tóc màu nâu cà phê được cột thành hai bím, mắt cùng màu to tròn long lanh, dáng người nhỏ nhắn mập mạp mặc bộ máy màu nâu sọc vàng đã cũ.

Nó không hứng thú tình tiết này lắm nên đi xa một chút, đồng thời nói chuyện với Tâm cho đỡ chán:

[Ly: alo, bé Tâm ới ơi]

[Tâm: alo, mày vào vai nào thế, tao vào vai đại tiểu thư họ Tề]

[Ly: Ai ya, hợp với mày phết đấy, tao vào trúng vai đã từng là chị của nữ chính]

[Tâm: Thế tao với mày đích xác là chị em ruột rồi nhỉ]

[Ly: ừ ha, mày bị tráo đổi với Lan Ý Manh mà nhỉ]

Một hồi mải nói chuyện, nó đã đi lạc vào một nơi nào đó xung quanh được bao bọc bởi những hàng cây xanh. Nó hoang mang rồi đi vài bước chân nữa liền thấy một hàng rào, nó nhìn ra đằng sau không thấy gì ngoài cỏ cây, nghĩ rằng ở đây có bức tường chắc chắn của một nhà nào đó. Rồi nó dùng thân thể bé nhỏ gắng sức trèo lên một cái cây gần bờ rào nhất, leo lên được cành cây đã vắt gần cạn sức lực của nó rồi nên nó hi vọng bên kia hàng rào sẽ có người chứ không là toi.

Nó gắng sức nhảy qua, thụp 1 cái toàn thân đã treo trên bờ rào, cố gắng cầm cự với bàn tay bé nhỏ. Rồi với sức lực cuối cùng nó đã leo lên được nhưng lại bị rơi xuống một bụi cỏ cao, những cành cây nhỏ cắm vào người khiến nó đau mà nhăn khuôn mặt nhỏ lại.

- Em... em là ai vậy?- một giọng nói non nớt vang lên

Nó ngẩng đầu liền nhìn thấy một bé trai xinh xắn có vẻ lớn hơn nó hơi rụt rè đứng trước mặt nó. Người đầy vết thương, áo dính đầy máu khô trông rất thảm.

- a, em bị lạc đường rồi- nó đứng dậy, ngại ngùng nói

- Chân em, chảy máu rồi- Cậu nhìn xuống chân nhỏ của nó rồi nói

Nghe cậu nói vậy nó liền cúi xuống chân lấm lem của mình có 1 vết trầy đang rỉ máu. Rồi nó ngước lên nhìn vẻ lo lắng của cậu, nó liền cười rộ lên:

- không sao, vết xước nhỏ thôi, vài ngày là lành thôi mà

- Giờ này ông ta vẫn chưa về, anh dẫn em vào nhà sử lý vết thương một chút nha?- Vế trước cậu nói rất bé nhưng nó vẫn có thể nghe rõ ràng, ông ta mà cậu nói là ai sao cậu lại lo sợ như vậy?

Nó lướt nhìn từ trên xuống dưới cậu, dáng vẻ cậu như vậy chắc là không ít khổ rồi, nó không muốn làm phiền cậu thêm nên xua tay từ chối:

- Em phải về với mẹ rồi, anh dẫn em ra khỏi đây nha?- nó chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình nói

- Em phải để anh xử lý qua vết thương đã rồi anh sẽ dẫn em đi- cậu hơi đỏ mặt nói

Cậu nói vậy thì nó đành phải gật đầu theo cậu bào nhà xử lý vết thương nhỏ thôi.

Sau khi rửa qua nước rồi dán băng cá nhân đã hơi ố vàng lên, nó mới vô tình hỏi cậu:

- Người đàn ông mà anh vừa nói là ai vậy?

- ... là cha anh- cậu hơi lưỡng lự rồi trả lời

- cha anh đối xử tệ với anh lắm sao sao anh lại như vậy?- căn nhà đâu đến nỗi quá xập xệ, ít nhất bộ quần áo cũng phải có một bộ lành lặn chứ? Nó nghĩ

- Rất tệ, tệ với cả mẹ anh nữa- cậu bé ưu buồn nói
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Trốn tìm (3)


Nó thương cảm đưa tay nhỏ bé của mình xoa xoa lên mái tóc rối cứng của cậu. Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn nó, rồi mỉm cười thật tươi định ôm lấy nó thì ngưng lại nhìn bộ dáng của mình rồi thôi.

Cậu nhìn đồng hồ một chút rồi nói:

- Để anh đưa em về nha

Nó gật gật đầu rồi đi theo cậu ra sau vườn, tới một lỗ chó đủ cho một đứa trẻ chui qua, nó quay sang nhìn anh:

- Ông ấy đối xử tệ với anh như vậy sao anh không trộm tiền rồi chui qua đó mà chạy trốn?- nó gợi ý

[Hệ Thống: ký chủ, người định dụ dỗ trẻ em đấy à?]

Cậu chỉ lắc lắc đầu đáp lại nó, nó cũng không quản gì thêm tới cậu, liền tươi cười vẫy tay “ Tên em là Lan Đông Ly, nếu có duyên sẽ gặp lại” nó nói như vậy, không biết lý do chỉ là thấy cậu rất đẹp nên không ngại kết giao. Rồi theo đường mà cậu chỉ mà trở lại công viên.

Nó đâu biết sự xuất hiện của nó đã khiến cậu rung động và sau này đó lại là sự bắt đầu cho sự giam cầm ích kỷ của tình yêu.

Về tới nơi liền bị mẹ nguyên chủ mắng vì bộ dáng của bản thân, đương nhiên nó đâu chịu nghe, chỉ nói vài câu cho qua rồi nằm ườn xuống giường của mình.

Khung cảnh trước mắt liền dao động dữ dội rồi định hình lại rõ ràng, nó nhìn xung quanh, thấy thân thể đã lớn. Nó ngơ 1 hồi liền xông vào buồng tắm theo kí ức của nguyên chủ. Nhìn trước gương là bộ dáng vừa lạ vừa quen, là thân thể của nó trước khi xuyên. Nó cao 1m72, thân hình thon dài rất chuẩn nhưng có điều là ngực cup A ( ngực nhỏ). Nó nhún vai mặc kệ rồi xác định 1 điều: sự dao động đó là để theo kịp tiết tấu câu truyện. Hiện giờ đã bắt đầu vào truyện rồi, Lan Ý Manh đã xuyên không.

Nó làm thủ tục buổi sáng rồi ra khỏi phòng tắm tìm người, trong nhà ngoài nó thì chỉ có mẹ của nguyên chủ còn Lan Ý Manh đã ra ngoài kiếm tiền rồi.

Tự kiếm tiền để trang trải cuộc sống nó thấy rất mạnh mẽ rồi nhưng vì nhiệm vụ nên đành phải hãm hại cô gái bé nhỏ này thôi.

[Ly: alo, vừa nãy mày có thấy dao động thời gian không?]

[Tâm: Có, bắt đầu vào truyện rồi]

[Ly: ùm, à mà nè, mày thấy tên tác giả của cốt truyện lần này rất quen không?]

[Tâm: Không biết, chắc là trùng hợp với tên ai đó thôi]

[Ly: ùm, nhắc mới nhớ, tao vừa thấy một cậu bé rất quen mày ạ, không biết mình gặp ở đâu rồi]

[Tâm: chắc là có ai đó hình dáng giống vậy trong kí ức của nguyên chủ nhưng mờ nhạt hoặc từng thấy ở những không gian trước]

Nó gật gật đầu rồi liếc mắt lên nhìn đồng hồ, lại trễ học nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Trốn tìm (4)


Do quá lâu không tới trường để học nên nó cảm thấy vừa lạ lại vừa quen, trễ học đối với nó giống như trải nghiệm đầu tiên mặc dù nó biết không ít lần nó trễ học thậm chí nó còn có lúc bỏ tiết để hoàn thành “nhiệm vụ”. Cổng trường lúc này chưa đóng, nó nhân cơ hội chạy vào. Tới nửa đường, đằng sau nó liền vang lên tiếng gọi, tiếng nói thân thuộc khiến nó dừng bước quay lại nhìn. Một cô bé mặc đồng phục giống cô, khuôn mặt đầy đặn dễ thương, tóc mái bằng kết hợp với kiểu buộc đuôi ngựa đi kèm với đôi mắt to tròn và đôi môi nhỏ nhắn đúng chuẩn một cô bé đáng yêu năng động. Cô bé ấy không xa lạ gì với nó, đó là Vân, Vân chạy tới chỗ nó tươi cười nói:

- Gặp nhau rồi này, trùng hợp ghê, thích quá được ở cùng chúng mày rồi.

- Ha ha- nó cười- thôi vô lớp đi mày, tụi cờ đỏ chắc đang rình bọn mình đấy, cẩn thận tí.

- Mày yên tâm, theo tao- Vân hào hứng dẫn nó chạy vào trường.

Tới cửa lớp, một người học sinh được gọi là cờ đỏ đang đứng ở trước cửa tay cầm bút và giấy nhìn hai đứa chúng nó một chút rồi tiếp tục nhìn vào bên trong lớp. Hai đứa chúng nó vào lớp trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người vì hai đứa chúng nó không mang theo cặp vào lớp, biểu cảm thoải mái ung dung khiến ai cũng tin rằng hai chúng nó vừa đi đâu đó rồi vào lớp muộn mà thôi. Đâu ai biết hai chiếc cặp đang nằm gọn trong gầm cầu thang phía sau tấm bảng cũ.

Nó ngồi bàn 2 từ dưới đếm lên ở dãy trong cùng, Vân ngồi bàn thứ 4 từ dưới lên dãy bên cạnh, dưới đó là Tâm. Bé Tâm của nó vẫn đúng giờ tới trường, vẫn bộ dáng nhỏ nhắn quen thuộc trước khi xuyên.

- Ê Ly, Vân! Cặp của chúng mày đâu?- Tâm quay xuống bên cạnh hỏi nhỏ.

- Đang nằm an nghỉ ở đâu đó rồi- nó cười.

- Ha ha, ở dưới gầm cầu thang í, lát nữa ra lấy- Vân cười lên rồi quay sang giải thích cho Tâm.

- Bạn tôi có khác- Tâm cười.

Ngồi yên học bài, nó liền cảm thấy có chút buồn tẻ, tự nghĩ rằng tiếp theo sẽ là giờ ra chơi rồi. Nó cố căng mắt ra để chờ phút giây thư giãn của giờ ra chơi. Đột nhiên Vân quay xuống hỏi nó:

- Ê Ly, mày có cái gì ăn không?

- không có-nó nói

- Làm sao giờ?-Vân nhỏ giọng nói, tiếng nói nhỏ quá nó và cô không nghe thấy được. Sau đó Vân liền quay lên học tiếp.

Rồi tiếng trống vang lên từng hồi khiến nó đang lim dim liền tỉnh, vui vẻ mà vươn vai. Còn một tiết nữa là tiết cuối, giờ ra chơi này là giờ ra chơi cuối trong ngày học, Tâm quay sang nó và nói nhỏ:

- Đi wc với tao không?

- Không- nó lắc đầu

- Thế mày đi ăn với tao đi- Vân cũng quay xuống nói.

Nó gật gật đầu đồng ý, Tâm định mở miệng nói gì đó, thì Vân nhanh hơn nói nhỏ vào tai Tâm. Không biết Vân đã nói gì, Tâm nghe xong liền có chút lo lắng, bảo nó:

- Mày đi với Vân đi, tao ở lại.

- ùm-nó đáp

- Mày mang chìa khoá xe máy đi, đi ra đây với tao-Vân nhắc

Nó gật đầu, nó biết vì sao Vân bảo nó đem chìa khoá xe để làm gì, nhưng nó thấy thắc mắc rằng: sao Vân không mang?.

Nó thắc mắc rồi để đó, nó tin rằng nó không cần hỏi Vân sẽ tự giải thích cho nó.

Tụi nó liền tách ra hai đường mà đi, nó và Vân xuống nhà xe lấy xe đi luôn. Lúc lấy xe Vân liền nói:

- Tao bị tụt huyết áp rồi mày ạ- giọng nói Vân vừa đủ cho nó nghe được.

- Sao cơ? Bệnh của nguyên chủ?

Vân gật gật đầu rồi nói tiếp:

- Giờ tao mất sức quá

Vân xoè đôi bàn tay nhỏ đang run lên của mình. Lúc này, học sinh ít tiết chạy xuống lấy xe, tiếng ồn ào, tiếng chân rộn rã cùng hình ảnh đoàn người tràn xuống nhà xe. Nó quay sang nhìn Vân, Vân đã thu tay lại rồi. Nó liền ngay lập tức quay xe, nổ máy; chờ tới khi Vân đã ổn định ngồi lên thì nó bắt đầu phóng đi.

Mua đồ và ăn xong thì cũng đã quá giờ vào lớp rồi, nó và Vân vẫn bình tĩnh lái xe quay trở về trường. Tưởng rằng sẽ thuận lợi nhưng không hề. Tới cổng, một chú bảo vệ trẻ tuổi đang ngồi ngay trước cổng trường. Nó và Vân cùng nói thầm với nhau:

- Toang rồi.

Nó và Vân dựng xe gần đó, nhưng đảm bảo là không ai phát hiện ra chúng nó. Nó và Vân liền trèo tường vào, tường khá cao nên nó đỡ Vân trèo trước. Vừa ló mặt lên, Vân liền nhìn thấy một ông bảo vệ già dặn hơn. Ông vừa quay mặt về phía Vân thì Vân ngay lập tức cúi mặt xuống, rồi nói nhỏ với nó:

- Còn ông bảo vệ, mau thả tao xuống.

- Hai ông á?- Nó kinh ngạc, từ từ thả Vân xuống.

Chúng nó chờ khi chú bảo vệ ở cổng ra chỗ khác liền chạy vào trường. Không ngờ ông bảo vệ già ở phía sau lên tiếng:

- Đi đâu đấy! Quay lại đây!

Nó và Vân liền dừng bước, trong đầu cả hai giờ chỉ có một chữ “Toang”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Trốn tìm (5)


Từ từ quay đầu lại, đối mặt với ông bảo vệ. Ông ấy nhìn hai đứa rồi nói:

- Đang giờ lên lớp, các cháu đi đâu?

- Chúng cháu về lớp để học ạ- Vân trả lời

- Sắp hết giờ rồi, không lên nữa- ông bảo vệ lạnh lùng nói.

- Sao thế được ạ? Bọn cháu được mẹ xin phép cho vào lớp rồi, bọn cháu đến học đội tuyển- Vân nhanh chóng trả lời, lông mày hơi nhíu.

Lúc này, một người thầy đi tới- thầy ấy là thầy nghiêm khắc nổi tiếng trong trường- Thầy Linh. Thầy Linh nhíu mày nhìn hai đứa chúng nó rồi hỏi:

- có chuyện gì vậy? Sao các em lại ở đây mà không lên lớp?

- Bọn em có việc, phải ra ngoài, mẹ em đã xin phép thầy dạy bộ môn đó rồi ạ- Vân nhanh chóng đáp.

- Thầy đấy là thầy nào, để thầy gọi hỏi xem có đúng không- Thầy Linh nói

Nghe vậy, tim hai đứa chúng nó liền đập nhanh hơn vì mẹ Vân đâu có biết chúng nó ra ngoài trường đâu, đâu có gọi xin thầy bộ môn. Giờ nó chỉ biết im lặng không biểu cảm gì nhìn Vân, tim đập mạnh bất thường. Vân nhanh nhẹn nói tên, sắc mặt không đổi:

- Thầy Sinh ạ

Thầy Linh nghe tên xong liền lập tức lướt điện thoại gọi tới Thầy bộ môn mà Vân bảo, cả hai đứa chúng nó im lặng nghe từng hồi chuông vang lên căng thẳng như nghe toà án quyết định số phận.

Thầy Linh gọi một hồi rồi qua chỗ khác nghe, không gian xung quanh hai đứa chúng nó càng trở nên tĩnh lặng đến sợ hãi.

- Hết giờ rồi, không đi đâu hết- ông bảo vệ vẫn nói như vậy

- Bọn cháu để cặp ở trên lớp rồi, chứng tỏ bọn cháu chỉ ra khỏi trường vì việc quan trọng, giờ không vào thì lấy đâu kiến thức ạ?-Nó phụ hoạ

- Mẹ cháu xin rồi, môn đó khó như vậy, vậy mà...- Vân ngắt câu giữa chừng, mặt ỉu xìu như sắp khóc, nó nhìn Vân rồi cúi đầu xuống không nói gì thêm.

Qua vài phút ngắn ngủi, ông bảo vệ liền động lòng:

- Được rồi, lên lớp đi

Chỉ chờ câu nói này thôi, chúng nó mừng rỡ, vui vẻ chạy về lớp. Thầy giáo trong lớp quay ra nhìn, trên tay cầm chiếc điện thoại, cũng may thầy Sinh dễ tính nên hỏi vài câu sau đó cho qua. Còn vài phút cuối ba đứa chúng nó quay qua nói chuyện với nhau về sự việc hồi nãy mà đâu biết rằng sau nó có 1 ánh mắt đang nhìn, nhìn một cách chăm chú. Ý định của chủ nhân ánh mắt thì tạm thời không rõ nhưng chắc chắn rằng người này không hề có ý xấu gì cả.

Ra về, ba đứa tụi nó liền đi chung với nhau cười cười nói nói rất vui vẻ. Đột nhiên Vân nảy ra một ý tưởng:

- Ê chúng mày, để hệ thống của tao với hệ thống của chúng mày kết nối với nhau đi, giống như kiểu kết bạn í.

- Được, mày làm được không đó, với hệ thống có thể đưa cả tâm trí vào thế này thì hệ thống chặt chẽ lắm đó-nó

- Thử đã, nhưng phần nào chắc chắn tao sẽ làm được- Vân tự tin nói

- Ok, giờ đi về thôi, tao đói rồi- Tâm nói rồi xoa xoa vào bụng mình.

- Thế đi ăn không? Tao bao- nó

- Đi luôn!- Vân và Tâm hứng khởi đồng thanh.

Ăn uống no say thì nhà ai người nấy về nhưng lưu luyến thì vẫn còn đó. Để tiện liên lạc, chúng nó liền kết bạn qua Facebook, số điện thoại cũng không thể loại trừ.

Đứng trước cửa nhà của nguyên chủ, nó nghe có tiếng nói vọng ra:

- Mày đi đâu mà giờ mới về?

Theo trí nhớ của nguyên chủ, giọng này là của mẹ cậu ấy, nó không đắn đo mà mở cửa bước vào trong. Lan Ý Manh đang đối mặt với mẹ nguyên chủ là Mỹ Hân- mẹ của nguyên chủ. Lan Ý Manh không yếu đuối rụt rè như trước, giờ cô ta đã mạnh mẽ nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Mỹ Hân. Tình tiết này trong cốt truyện chính là lúc nữ 9 xuyên không thì gặp bất trắc với bạn học, rồi đi làm thêm thì gặp khó với đồng nghiệp nên về trễ. Hiện tại là lúc Lan Ý Manh bị người nhà ghẻ lạnh, tình tiết liên tục này vừa nổi bật cái khó khăn của Lan Ý Manh khi xuyên và làm cho cái mạnh mẽ trong Lan Ý Manh được thể hiện.

- Hôm nay có chút rắc rối nên con mới về trễ, con xin lỗi

- thôi được, mày làm gì thì tuỳ mày, tiền lương tháng này đâu?- Mỹ Hân liếc Lan Ý Manh một cái rồi chìa tay ra nói

Lan Ý Manh ngoan ngoãn đưa tiền ra, Mỹ Hân cầm lấy đếm một lúc thì liền tức giận chỉ trích:

- Chỉ vậy thôi? Ít thế này thì sao đủ lo cho chị mày, lo cho mẹ già là tao?

- Con đã cố gắng hết sức, nhưng mà, mẹ phải công bằng một chút chứ? Tiền con làm ra con đã đưa hết cho mẹ rồi, còn tiền học mẹ cũng chưa đóng cho con. Con sinh trước sao con lại là em? Con với chị con là song sinh nhưng mẹ chỉ yêu thương một mình chị ấy!

Lan Ý Manh đẩy những cảm xúc dồn nén bùng nổ ra ngoài, điều mà trước nay Lan Ý Manh trước khi xuyên chưa từng làm và cũng không dám làm. Mỹ Hân tức giận giơ tay nên, định tát Lan Ý Manh một cái thì nó liền đưa tay ra can ngăn, mặt bình tĩnh nói với Mỹ Hân:

- Mẹ, mẹ đâu phải người xấu, phải không? Sao mẹ cần gì phải áp bức đứa con của mình như vậy?

Vì đâu nó lại nói Mỹ Hân không phải người xấu? Vì nó nhìn trên ngón tay áp út của bà ấy, một chiếc nhẫn cũ kĩ đã gỉ, bộ quần áo có chút sờn bạc, mặt dù có trang điểm loè loẹt nhưng nó vẫn thấy có chút màu đỏ khó phai ẩn dưới lớp trang điểm kém chất lượng. Bàn thờ không có người cha này nên người này không thể mất mà chỉ có thể là bỏ đi. Dù ai hỏi về cha của nguyên chủ, bà ấy cũng sẽ rưng rưng nơi khoé mắt. Điều đó đủ chứng tỏ quá khứ của bà, người chồng không yêu, bà thì vì tình yêu sâu đậm mà biến thành một người nhu nhược, xấu xa. Nhưng nó vẫn thấy cái nỗi đau đớn khi nhớ lại quá khứ khiến bà phải khóc khiến nó không thể để yên mà nghĩ đến một người nào đó tựa như vậy.

- Con...-Mỹ Hân khó xử

- Mẹ, nếu một người đã là quá khứ thì đừng giữ nó ở hiện tại, trong khi người đó đang bước về một tương lai tươi sáng thì mẹ lại chăm chăm cái nỗi đau ở quá khứ. Điều đó thực sự tốt hay không? Nếu mẹ không yêu chính mẹ thì mẹ đừng mong một ai có thể yêu mẹ, đến lúc đó cái người bỏ mẹ mới tự hào vì đã quyết định bỏ mẹ, người đó không yêu thương mẹ thì còn có con mà? Gia đình là thiêng đường đừng biến nó thành nơi chỉ toàn đau khổ và nước mắt.

Nó nói xong, Mỹ Hân ngồi xuống và khóc. Nó không biết an ủi ra sao nhưng có thể dùng cách này để đánh thức Mỹ Hân thực sự. Để Mỹ Hân phải tự mình vượt qua thì mới làm một người tốt, làm một người mẹ tốt, làm cho gia đình tốt lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Trốn tìm (6)


Lan Ý Manh im lặng đứng một bên, không nói gì nhưng lòng lại có chút động lòng rồi bật khóc nói lời xin lỗi. Có lẽ cảm xúc ấy là từ ý thức của Lan Ý Manh trước đây còn sót lại. Cơ thể Lan Ý Manh cứng ngắc, nên hành động vừa rồi không thể xuất phát từ Lan Ý Manh này được.

Sau ngày hôm đó, Mỹ Hân thay đổi hẳn, không còn mắng nhiếc Lan Ý Manh, không còn lớp trang điểm dày đặc, đã tươi cười, biết tự chăm sóc cho bản thân. Dáng vẻ dịu dàng, tươi tắn của Mỹ Hân làm nó xót lòng.

Ở bên Tề Lục Tâm. Ngoài việc suốt ngày ôm điện thoại để ngắm trai đẹp thì cô sẽ đi quậy phá cùng hai đứa chúng nó. Được trở lại thời học sinh thì ba đứa chúng nó đâu thể bỏ qua cơ hội để ôn lại tuổi thanh xuân của mình.

Cái kiểu vừa nóng vừa lạnh của cô đã thành công gây sự chú ý tới một người mà cả ba đưa tụi nó cũng không ngờ tới- Cố Vũ Thiên- nam chính của truyện.

Mặc dù cô thích trai đẹp như Cố Vũ Thiên thật nhưng mà hắn lại là nam chính, cái người mà cô không muốn dây vào. Cố Vũ Thiên theo đuổi cô, nhưng lúc nào cũng bị cái lạnh nhạt cùng cái lười của cô làm cho hắn thất bại.

Rồi cái xui đối với cô liền xuất hiện, cô và hắn liền có một cái hôn ước. Cái tin này làm cho cô bất ngờ đến hoảng đối lập là nam chính, hắn giờ đang rất thoả mãn cùng vui vẻ. Với tâm trạng tốt của mình, hắn liền hẹn gặp cô để tỏ tình lần thứ n luôn, mà còn có chuẩn bị sẵn là các bậc phụ huynh ủng hộ. Mặc dù những người phụ huynh đó không đi cùng nhưng chỉ cần có sự phàn nàn của hắn là cô khỏi chạy.

Trong lúc này, người cô tìm tới không ai khác chính là hai đứa bạn thân của cô. Cô gọi cho Vân:

- Alo!

- Alo-Vân đáp

- Tao có chuyện muốn nhờ, được không? Chuyện này quan trọng cả tương lai của tao đấy!- Tâm

- Chuyện gì thế?

- Mày giả làm người yêu của tao một hôm nha~

- Sao cơ? Có chuyện gì với mày thế- Vân thắc mắc

- À, tao vừa nhận tin có hôn ước với Cố Vũ Thiên, tao không muốn làm người yêu hắn tí nào!- Tâm kể

- Được rồi, nhưng mà mấy giờ tới? Ở đâu?

- Chắc khoảng 5 giờ chiều, ở quán cà phê bên phố gần nhà tao-Tâm ước lượng

- Không được rồi, tao có việc quan trọng với mẹ rồi, tao phải đi khám định kì a-Vân nói

- Thế mày đi đi, tao nhờ Ly- Tâm bất đắc dĩ nói

- oke

Tâm vội gọi cho nó, vừa gọi, nó ngay lập tức mở máy và nói:

- A nhô, mày còn nhớ tới tao á, úi chừi ưi vui dữ á- Ly phấn khích

- Ùm, tao giờ cần mày giúp tao gấp-Tâm bỏ qua câu nói sến súa của nó mà vào vấn đề chính luôn

- Việc gì?

- Mày giúp tao đóng giả thành người yêu đi

- Tao giờ chuẩn bị đi có việc gấp rồi- nó ỉu xìu nói

- Trời ạ

Tâm chán nản cúp máy, nhắn tới Vân:

Tâm: mày ơi, Ly không tới được

Vân: tao chịu rồi, nếu được tao sẽ cố gắng kiểm tra nhanh rồi tới giúp

Tâm: ok

Được một lúc, Vân liền off có lẽ là đi kiểm tra sức khoẻ rồi, giờ đã là 4 giờ 45 phút chiều chỉ còn ít thời gian nữa thôi là tới giờ hẹn rồi. Trong lúc bí bách, chuông thông báo tin nhắn vang lên, là tin nhắn của nó:

- Ly: Tao giải quyết xong vấn đề rồi, giờ tới đi không trễ

- Tam: ok ok- Tâm phấn khởi nhắn lại rồi đi luôn, cô quên không nhắn lại cho Vân và rồi để chính cô phải hối hận.

Ngồi trong quán cà phê đến tận 6 rưỡi cũng không thấy Cố Vũ Thiên đâu cả. Đang định về thì Cố Vũ Thiên liền xuất hiện, quần áo đẹp, tóc có chút ẩm có lẽ là vừa tắm xong. Nó ngồi cạnh Tâm từ nãy, thấy đối tượng liền ôm lấy cánh tay của Tâm mà cọ má. Cố Vũ Thiên ngồi đối diện, nhíu mày nhìn nó, Tâm liền mở lời:

- Như anh thấy, đây là bạn gái tôi, tôi không thích đàn ông, anh nên từ bỏ đi

- hì hì, Bé Tâm nga~

Nó được đà dang tay ôm cả eo của Tâm, Tâm giờ đang sởn gai ốc nhưng cũng cố nén xuống cảm giác muốn né tránh mà tươi cười xoa đầu nó.

[Tâm: bỏ tay ra đi mày, ghê quá!]

[Ly: Không, nếu không thân mật sao mới diễn tốt? Với lại tao là bạn gái của mày mà?]-Nó vô sỉ nói

[Tâm: Được lắm con]

[Ly: he he]

- Không biết có phải là thật hay không đâu, vậy cô thử hôn Bé Tâm của cô để chứng minh đi-Cố Vũ Thiên nhà nhã nói nhưng cái miệng cười cứng đơ đã lộ ra toàn bộ cảm xúc tức giận xen lẫn trong đó là ghen.

Nó và Tâm nhìn nhau, nó cười nham hiểm, Tâm ghê người có chút né đi

[Tâm: mày thử xem, tao giận đấy]

[Ly: diễn rồi phải diễn cho tròn chứ]- nó chu cái môi lên định hôn thì cánh cửa lại mở ra, cùng tiếng nói.

- Tâm yêu ơi

Vân bước vào, mặc bộ đồ màu đen cực ngầu, cầm bó hoa bước vào. Dừng trước bàn của nó, cô và hắn, không gian liên im bặt, nó liền thu lại môi, ngồi im không nhúc nhích. Hắn rốt cuộc vẫn không chịu được liền nói:

- hai người cùng một lúc? Một bạn trai một bạn gái? Em cũng đào hoa đấy

Cô nuốt nước bọt, nhìn hai đứa bạn thân của mình với ánh mắt cầu cứu.

- Thôi tôi phải có việc rồi, đi trước nha- Tâm liền nhanh chóng rời đi, vừa lướt qua hắn liền bị hắn nắm cổ tay kéo lại, rồi cả người của cô được hắn ôm vào lòng từ lúc nào không hay.

Hắn cúi xuống thì thầm vào tai của cô:

- Em muốn chạy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Trốn tìm (7)


Sau một hồi khó xử, khi có sự can thiệp của cha mẹ của Tâm nguyên chủ thì cô mới đồng ý. Cái vẻ mặt nhăn nhó đầy miễn cưỡng của cô khiến nó không nhịn được mà nói: “Chạy đâu cho thoát?” Và... “Tao dỗi, bạn mới chả bè” Tâm tức tối nói. Sau cái hôm đầy náo loạn của ngày tỏ tình ấy, nó và Vân cùng hợp tác với Cố Vũ Thiên để ghép cô và hắn gần nhau hơn.

Có một điều nó không biết rằng ngày hôm đó, có một bóng hình cao lớn đứng bên kia đường chăm chú nhìn nó.

Ở bên phía Lan Ý Manh, cô ta vẫn theo cốt truyện được sắp đặt sẵn; với bàn tay vàng của tác giả, Lan Ý Manh vô tình cứu được một người đàn ông khi ông bị tai nạn bất ngờ và mất rất nhiều máu. Lan Ý Manh chính là người tình nguyện hiến máu cho người đàn ông ấy, cũng may là cô ta có cùng nhóm máu với người đàn ông. Vài tháng sau, người đàn ông ấy tỉnh lại, điều đầu tiên là ông muốn gặp người đã cứu mình. Người đàn ông này không ai khác là cha của Tề Lục Tâm nguyên chủ tên là Tề Hoàng Lâm. Tề Hoàng Lâm nhận thấy Lan Ý Manh rất giống với người vợ quá cố của mình, hảo cảm cứ như thế mà tăng vọt. Trong viện mà Tề Hoàng Lâm điều trị thì có người bạn là bác sĩ làm việc tại đó luôn, người này táy máy, đem máu của Lan Ý Manh và Tề Hoàng Lâm đi sét nghiệm và vô tình phát hiện cùng ADN. Lan Ý Manh được đưa về Tề gia rồi đổi tên thành Tề Ý Manh.

Mỹ Hân chưa biết chuyện, bà ấy đang du lịch ở nơi xa, tạm thời Tề Ý Manh chưa muốn nói ra, vì trong lòng cô ta nghĩ rất nhiều, cô ta nghĩ nếu nói thì có thể khiến cho mẹ nuôi này buồn nhưng ngược lại với suy nghĩ đó là sự nghi ngờ về thái độ đối xử trước đây của người mẹ nuôi này nên Tề Ý Manh quyết định không nói ra.

Ở nhà một mình trong căn nhà lạnh lẽo này sao nó để yên được. Nó vẽ truyện như trước khi xuyên để kiếm tiền, truyện của nó kì lạ nhưng chủ yếu vẫn là do lực vẽ và tình tiết không giống mô tuýp gì kéo người đọc. Nó được Mỹ Hân chu cấp một nửa tiền sinh hoạt trong nhà, nó tự chu cấp được phần còn lại nên cuộc sống không khó khăn.

Sớm ngày thu, nó uể oải bước tới trường, nó cảm thấy dạo này có ánh mắt nào đó đang nhìn nó ở phía sau lưng nhất là trong một đám đông, những nơi đông người, ánh mắt đó nhìn nó chằm chằm nhưng trong bao nhiêu đôi mắt thì nó làm sao biết được là cái nào. Cái sự mờ mịt, không rõ khiến nó sợ, giống như nó đang ở trong cái lưới vô hình, sẽ tóm lấy nó bất cứ lúc nào nhưng không một ai giúp nó cả, không một ai tin lời nó nói và không một ai nghe thấy lời cầu cứu của nó. Rùng mình một cái rồi nó nghĩ: “Xem phim ma cho lắm vô rùi tự hù mình à”. Nó gạt bỏ cái đôi mắt ấy qua một bên rồi tiếp tục tới trường, ngân nga hát lời bài hát nào đó; người đi đường nghe cái chất giọng kinh khủng của nó liền né qua một bên. Chỉ có cái người đằng sau nó nén cười mà đi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Trốn tìm (8)


Ánh nắng lúc sáng sớm chiếu qua những tán lá xanh, làm không gian mát lạnh của đầu tháng 9 ấm lên. Làn sương của mùa thu mờ nhạt dần trong không khí, cái nóng của mùa hạ vẫn còn vương vấn thời gian đã qua của nó. Nhưng khí hậu trái đất dần nóng lên khiến cho không khí nóng bức của mùa hạ vẫn chưa tan, đây chính là cơ hội cho mùa hạ kéo dài được thời gian của nó. Tâm và Vân, hai người bọn họ vốn định chờ con bạn lề mề là nó đi cùng nhưng lâu quá nên đi trước, dù sao tới trường sẽ được gặp nhau. Ở bên phía Lan Đông Ly, nó vốn rủ Tâm và Vân đi nhưng chiếc giường cùng cái chăn ấm áp đã giữ nó lại cùng câu nói ai cũng biết: "5 phút nữa" và thế là trễ hẹn.

Nó lái chiếc xe cup của mình đến với ngôi trường mới, trường cấp 3, nó liếc qua chiếc gương bên phải, cái người đi xe đạp điện ở phía sau nó trông rất quen, người này đã cùng nó đi hơn nửa đường rồi. Nó không thắc mắc vì sao người này đi sau nó vì xung quanh nó còn có những học sinh khác nữa nên cái người đằng sau thì nó chỉ nghĩ là học sinh cùng trường thôi. Có điều, nó thấy dáng vẻ rất quen thuộc nhưng vẫn không nhớ là đã gặp ở đâu. Lục trong cái trí nhớ kém cỏi của mình, nó liền nhớ ra cái người phía sau đó là đứa bạn khác giới khá thân với nguyên chủ những năm đầu cấp 2 theo nguyên tác. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nguyên chủ thích thầm người bạn thân khác giới này, nguyên chủ có tỏ tình nhưng vừa không thành lại mất đi tình bạn. Nó giờ vẫn mang cái tình cảm đó của nguyên chủ, nguyên chủ này dù là vai phản diện nhưng lại rất chung tình với người bạn thân khác giới này chỉ tiếc là không được đáp lại tình cảm này thôi. Hiện tại có nó xuyên qua trước khi nguyên chủ tỏ tình nên tình bạn này vẫn chưa có xảy ra chuyện gì khó xử chỉ là do nó quá chú tâm cho Tâm và Vân nên người này bị chìm đi mất trong tâm trí của nó. Dù nó nhìn người này thấy chẳng có tình cảm nào thậm chí có chút ghét ghét nhưng cái tình cảm của nguyên chủ vẫn lớn hơn, ở nguyên trong ý thức, trong trái tim mà đấu đá với cái suy nghĩ và quan niệm của nó.

Nó nhìn người đằng sau mà tim cứ đập liên hồi, có chút khó chịu nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào, trong đầu nó đột nhiên nảy ra một ý tưởng xấu xa, đột nhiên nó muốn quay xe chắn ngang đường để chặn đầu xe của người bạn thân khác giới phía sau. Nó lắc lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ này đi. Cái suy nghĩ xấu xa này không chỉ xuất hiện tại lúc này mà rất nhiều lần kể từ khi nó xuyên qua. Nó áp chế cái suy nghĩ và hành động này rất nhiều nhưng 1 số ít nào đó, nó không kịp áp chế thì đã hành động xong rồi. Có vẻ như, cái suy nghĩ xấu xa vốn có của nhận vật phản diện đồng thời là nguyên chủ đã ăn sâu vào máu mất rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Trốn tìm (9)


Nó nghĩ nghĩ “ toàn nhưng ý nghĩ lạ với người mình thích, cách yêu thật kì quái”

Nó nghĩ lại cái tên người đằng sau là Lãnh Vương Hàn, tính cách hoà đồng, năng động và học khá giỏi. Lãnh Vương Hàn cùng đường tới trường với nó thôi, từ khi nó xuyên tới thì chưa tiếp xúc tới nhiều mà nó cũng quên mất nhân vật phụ này. Nghĩ nghĩ một hồi thì một cái vỗ vai khiến nó giật mình tay lái hơi nghiêng đi,rất may là nó khống chế kịp để không bị ngã xe. Nó quay lại nhìn hung thủ phá hỏng suy nghĩ của nó, là Lãnh Vương Hàn.

Hình bóng Lãnh Vương Hàn vừa vào tầm mắt nó liền có một cỗ xúc động không tên dâng lên trong lòng của nó, tim đập nhanh hơn bình thường. Lãnh Vương Hàn vui vẻ nói với nó:

- Hế lô chồn!

Vì nó cận nên nó có cái biệt danh này, lúc chưa xuyên cũng có người thường gọi nó như vậy nhưng sau đó cái biệt danh này chỉ còn có Vân gọi.

Nó cũng cười đáp lại:

- Lô! Hôm nay mày đi muộn thế?- Trong kí ức của nguyên chủ thì cái người này thường tới rất sớm mà nó cũng hỏi tuỳ tiện vậy thôi.

- À ừm, quen cái tháng hè nên tí quên hôm nay phải tới trường mới.

Sau đó, không ai nói gì thêm nữa, cả hai đều vào trường, để xe xong thì tìm lớp. Nó ngồi trong lớp may là cùng lớp với Vân và Tâm đặc biệt là có Lãnh Vương Hàn.

Trong lớp có ba nhân vật nữ phụ phản diện là ba đứa chúng nó thì sao có thể thiếu thành phần quan trọng chính là nam nữ chính được? Tề Ý Manh đến trường bằng một chiếc xe lamborghini, chiếc xe cùng hào quang nhân vật chính khiến bao người ngưỡng mộ nhìn không rời mắt. Tề Lục Tâm vốn có thể đi xe đưa đón riêng giống Tề Ý Manh nhưng vì muốn cùng chúng nó tự do đi lại mà không bị người khác dòm ngó, có thể phóng xe đi ngao du đâu đó mà không bị ai làm phiền nên Tề Lục Tâm lựa chọn đi xe máy cùng chúng nó.

Nó ngáp một cái, chán nản nhìn nữ chính được vây quanh trong đám người. Lãnh Vương Hàn liếc nhìn nó, đôi mắt hơi buồn, nó luôn cảm thấy Lãnh Vương Hàn luôn nhìn nó, nhìn nó một cách lặng lẽ nhưng dần dần liền ít đi. Nó mặc kệ nhưng trong lòng nó thì không, nó tự nhiên muốn hỏi lý do, tự nhiên suy tưởng Lãnh Vương Hàn cũng có tình cảm với mình. Cái suy nghĩ không chỉ dừng lại tại đó, nó còn suy tưởng tới tình yêu của hai người, ngôi nhà và những đứa trẻ. Nó cố ngăn cái suy nghĩ, sự tưởng tượng đang tràn vào đầu nó một cách ào ạt vì càng tưởng tượng thì cái đau nhói trong ngực cứ tăng lên mỗi khi nó nhìn thấy Lãnh Vương Hàn đang bên một cô gái khác. Cái sự đau nhói giống như một cái gì đó tắc nghẹn ở phổi, khó chịu đến khó tưởng. Nhưng mà nó không có tình cảm với người này, cái tình cảm này tất cả đều là của nguyên chủ còn sót lại; cái tình yêu đích thực mà nguyên chủ ấp ủ cũng chính là lí do nguyên chủ không thích nam chính mà chỉ thích tiền của anh ta cho đứa em gái nuôi của mình.

Nó quay qua nhìn Lãnh Vương Hàn, cậu ta đang ở cạnh một cô gái... là bạn thân cũ của nguyên chủ, Hạ Uyên. Nguyên chủ vì sự kém hiểu biết cùng sự ác độc của nhân vật phụ đã không ít lần phá hoại tình yêu của Lãnh Vương Hàn với Hạ Uyên. Hạ Uyên chính là một người tốt, cố gắng chịu đựng nguyên chủ để giữ tình bạn này, sau khi nguyên chủ biết mình là kẻ thứ 3, đồng thời biết sự hi sinh của Hạ Uyên nên đã lui lại bù đắp cho những tổn thương mà mình gây ra cho Hạ Uyên. Nhưng không lâu sau đó hai người họ vẫn chia tay nhau. Giờ thấy hai người họ vui vẻ bên nhau nó vẫn cảm thấy đau lòng nhưng không có ý xấu xa nào xuất hiện trong đầu nó cả ngoài sự hối hận. Nó lắc đầu thở dài, xua tan đi sự day dứt đang nặng trĩu trong lồng ngực.

- Ê chúng mày! Tao sắp kết nối được 2 hệ thống chúng mình với nhau rồi đó, chiều nay lên nhà tao thử nghiệm luôn, sau đó đi chơi luôn, ok không?-Vân hào hứng nói

- Ok!- nó và cô cùng đồng thanh

- Lên đấy bọn mình mua gì rồi về ăn không?-Tề Lục Tâm nói

- Ha ha, được luôn!-Nó cười

- OK, chiều nay mấy giờ tới?-Vân hỏi chúng nó, nó quay sang nhìn Tâm.

- 2 giờ chiều nhá-Tâm nhìn nó rồi đưa ra thời gian tới.

Cô giáo bước vào lớp, học sinh liền ngồi vào chỗ mà mình thích. Sau 1 hồi giới thiệu, hệ thống lại luật lệ ở trường, báo danh thì cô bắt đầu xếp chỗ, 3 đứa chúng nó không được ngồi gần nhau nhưng cũng không quá xa. Nó ngồi ngay cạnh 1 bạn nam, người này có cái tên quen thuộc khiến nó liếc nhìn vài lần; tên của cậu ấy là Tạ Cầm Thanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Trốn tìm (10)


Trên mặt mình có dính gì sao? Sao cậu nhìn mình hoài thế?- Bắt gặp ánh mắt của nó mấy lần, Tạ Cầm Thanh quay sang hỏi nó.

- A, à không, không có gì -Nó bất ngờ, lắc lắc đầu.

Phải công nhận vẻ đẹp của cậu gần như chuẩn xác người mẫu lí tưởng trong lòng nó. Tóc để kiểu hai mái dài, đôi mắt đen lấp lánh rất thu hút, đôi môi mỏng hồng hồng vừa trông đã thấy sướng cả mắt. Nó vừa ngắm vừa nghĩ thầm “Nếu mắt xanh dương thì tuyệt vời nhỉ” nó chính là thích combo tóc đen mắt xanh dương.

Cậu thấy nó đứng hình, trầm tư 1 chút rồi nói với nó:

- Có phải 2 ta đã gặp nhau rồi hay không?-Giọng của cậu rất dễ nghe, nó thích thú liền muốn kết bạn.

Nó nhìn kĩ cậu một chút liền phát hiện cậu có nét giống cậu bé hồi trước nó gặp trong lúc lạc đường, nó hào hứng nghĩ: “ Nhân duyên, nhân duyên, ha ha, để xem nào, tên của cậu ấy là Tạ Cầm Thanh nhỉ, nãy điểm danh liền thấy quen”

- Đúng rồi đó, hồi bé tớ có leo vào nhà của cậu bọn mình có gặp nhau rồi- Nó nói, trên khoé miệng kéo lên một ý cười.

“Đi một vòng ngẫu nhiên vẫn gặp được em, nếu đã là duyên trời định anh sẽ không để em thoát đâu” mỗ nam nào đó nghĩ.

- Tên cậu lạ nhỉ, có ý nghĩa gì phải không? -Nó vu vơ hỏi.

- Đúng vậy, Tạ Cầm Thanh, Cầm trong dương cầm, Thanh trong âm thanh, âm thanh của tiếng dương cầm- Cậu cười tươi, giải thích cho nó nghe, nụ cười của cậu khiến nó thấy rất ngưỡng mộ cậu.

- Oa, còn tớ. Lan Đông Ly, Đông trong mùa đông, Ly là hoa ly, đầy đủ là hoa ly nở vào mùa đông- Nó phấn khích nói.

Nghe nó giới thiệu, Tạ Cầm Thanh liền nhớ kỹ cái tên ấy cùng ý nghĩa của nó.

Vừa đúng thời điểm, thông báo của cô chủ nhiệm đã xong, tất cả học sinh sẽ về nghỉ ngơi, thứ 2 sẽ bắt đầu học. Như mọi khi, nó cùng Vân và Tâm đi về chung với nhau, Cố Vũ Thiên hoành tráng con xe đắt tiền đi đằng trước vui vẻ ngẩng cao mặt. Dù cả ba đứa chúng nó đều rất chú tâm với con đường đi của mình nhưng vẫn phát hiện ra Tạ Cầm Thanh đi sau nó. Vì Tạ Cầm Thanh đẹp đến vậy không chú ý tới thì cũng lạ, Vân đang đi đằng trước lùi xe gần nó cười cười:

- Mày sướng nhá, ngồi cạnh soái ca, sau này có gì nhớ gọi tao với Tâm tới làm phù dâu nha hí hí.

- Ha ha, được luôn-Nó hùa theo.

Tạ Cầm Thanh đi phía sau nó về gần tới nhà thì quay xe mà trở về nhà của mình. Nó nhìn bóng cậu khuất dần mà cảm thấy kì lạ nhưng nghĩ tới dáng vẻ của cậu là nó phấn khích rồi. Nó rất yêu cái đẹp mà.

Vì 2 giờ chiều nay nó sẽ cùng Tâm sang nhà Vân nên nó vừa về đã tức tốc ăn trưa rồi đi ngủ. Nhưng nó ít khi ngủ trưa nên hiện giờ nó vẫn không thể nào ngủ được, nhìn lên trần nhà, nó suy nghĩ tới cậu bạn cung bàn mới là Tạ Cầm Thanh. Sau một hồi suy nghĩ miên man, nó nhận ra Tạ Cầm Thanh trùng với tên cũ của Mặc Hoa ở thế giới vampire, đồng thời tác giả ở thế giới này lại cùng với tác giả thế giới trước. Nó nghĩ:"Thảm nào thấy quen thế, không biết Tạ Cầm Thanh này có còn máu yandere không nhỉ? Chắc không đâu nhỉ, hai thế giới sao có thể cùng 1 người, cùng một tính cách được? Vả lại, ở thế giới trước có chuyện gì sảy ra đâu, nên là cứ bình thường đi, không lo, hí hí trai đẹp đó nha".

Mỗ hệ thống nào đó thấy biểu cảm phong phú của nó, hết ngạc nhiên rồi đến lo lắng cuối cùng là nụ cười trông khá dâm nên hệ thống hiện hình trước mắt nó thắc mắc:

[Hệ Thống: Ly kí chủ, người nghĩ gì vậy, có thể nói cho hệ thống tui nghe không?]

Nó nhìn hệ thống mang dáng vẻ của một tiểu shota dễ thương, ngây thơ hỏi nó. Nó cười xấu xa, tóm lấy hệ thống dày vò cái má phính phính một cách hăng say, hệ thống nào đó vùng vẫy trong ma chảo của nó hối hận khi có bộ dáng hiện tại. Một lúc sau, nó thấy có thể tạm thời buông tha cho hệ thống được rồi nên thả tay ra, ngay lập tức hệ thống như được giải thoát mà tránh xa nó ra. Nó lúc này mới đáp lại câu hỏi của hệ thống

- Không có gì, nghĩ linh tinh thôi

[Hệ Thống:... có nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ mới, Ly ký chủ xin hãy tiếp nhận]

- Được-Nó đồng ý

[Hệ Thống: Nhiệm vụ phụ của ký chủ là tìm nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, còn nhiệm vụ ẩn là làm người yêu Tạ Cầm Thanh]

Nó nghe xong nhiệm vụ ẩn mà sốc đến đờ người "Làm người yêu? đùa nhau à? Mình có nghe nhầm hay không?" Nhưng mà giờ nó sao có thể từ chối được đồng thời nó cũng thấy hào hứng vì có thể làm người yêu với 1 người khá chuẩn gu của nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Trốn tìm (11)


Hai rưỡi chiều đã điểm, nó và Tâm đầy đủ xuất hiện tại nhà Vân. Vân đang ngồi chờ sẵn bên chiếc bàn có dàn pc hùng hậu của mình, nó và cô đều cùng nhau lên tiếng:

- Hế nhô

Biết việc có liên quan tới mình nên hệ thống cũng xuất hiện, Tâm đặc biệt thích trẻ con dễ thương nên khi thấy hệ thống xuất hiện liền xoa đầu, nhẹ nhàng như đối với đứa em của mình. Vì chỉ có nó và cô nhìn thấy nên nếu có ai khác ở đây sẽ ngay lập tức nghĩ cô có “vấn đề”.

Túm tụm lại khoảng hơn 30 phút, trong lúc chờ hệ thống kết nối với nhau thì tụi nó bắt đầu cùng nhau vác máy ra chơi. Tiếng cười nói thi nhau vang vọng trong căn phòng, khi tiếng hệ thống thông báo thì mới ngừng một chút.

[Hệ Thống: Đã kết nối thành công máy chủ 4218 và máy chủ 4825, mời các ký chủ xác minh]

Bên cạnh tụi nó xuất hiện thêm 1 đứa trẻ mơ hồ là bé gái, Ly và Tâm đoán chắc là hình dáng hệ thống của Vân, Vân cũng nhận ra bé trai đột nhiên xuất hiện là hình dáng hệ thống của hai đứa bạn thân.

Đùa nghịch hết buổi chiều, tụi nó đành không nỡ mà rời xa nhau nhưng cũng phải về nhà vì ba mẹ tụi nó bắt đầu lo lắng.

——————————————————————————

Sáng hôm sau, vừa tới lớp thì Tề Lục Tâm liền thấy một bó hoa hồng đỏ đặt ở trên mặt bàn của cô. Cô biết chắc bó hoa là do Cố Vũ Thiên đặt, cả lớp đều đưa mắt hâm mộ nhìn về phía cô nhưng vẫn không ít ánh mắt ghen tị hướng về phía cô phóng tới. Cô cầm bó hoa lên, hương thơm đặc chưng của hoa hồng tràn vào mũi cô, khoé miệng bất giác cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Cô bạn cùng bàn tên Yến Mi cất tiếng:

- Bó hoa này thực đẹp, là của Cố đại thần tặng phải không?

Nghe được giọng nói, cô nhìn xuống khuôn mặt tràn đầy vẻ hâm mộ cùng thích thú nhìn vào bó hoa cô đang cầm trên tay. Cô gật gật đầu đáp lại Yến Mi.

- Oa, thích thật đó-Yến Mi hâm mộ nói rồi ngượng ngùng nói nhỏ đủ để Tâm nghe được-Cậu có thể cho mình bó hoa này được không?

Cô ngạc nhiên nhất thời không biết trả lời như thế nào, Yến Mi liền vội vàng giải thích:

- Ý, ý tớ là tớ thích bó hoa đó chứ không phải thích Cố đại thần đâu, cậu đừng hiểu lầm nha, mà không có cũng không sao

Yến Mi sắc mặt ửng đỏ do ngại ngùng, giọng nói cứ dần bé đi. Cô thấy vậy liền đưa bó hoa tới trước mặt Yến Mi, mỉm cười dịu dàng:

- Mình tặng cậu

- Oa, cảm ơn cậu nhiều lắm, yêu cậu chết mất- Yến Mi mừng rỡ nhận lấy, nâng niu bó hoa hồng trong tay.

Nhiều học sinh có ác ý với Tâm từ trước nhìn thấy cảnh này liền nghĩ cô thương hại Yến Mi đem bó hoa vứt cho Yến Mi vì họ biết, Yến Mi thầm thương trộm nhớ Cố Vũ Thiên từ rất lâu rồi.

- Bé Tâm ới!!!!- Tiếng gọi của nó đem tầm chú ý của cô về phía mình.

Nó chạy tới trước mặt bé Tâm của nó cười hì hì, rồi liền thấy bó hoa hồng chói mắt ở trong lòng Yến Mi, nó liền thấy kì lạ. Nó nhìn thấy bó hoa hồng đỏ thắm được bọc lại gọn gàng, trên chiếc nơ màu trắng nó liền thấy dòng chữ nhỏ ghi “Tặng Tâm nhi”. Nó hơi híp híp mắt rồi nói nhỏ với Tâm:

- Bó hoa kia, là của mày mà nhỉ?

Cô gật đầu,đáp lại:

- Chắc là Cố Vũ Thiên tặng mình

- Còn chắc gì nữa, hôm bữa tao thấy Cố Vũ Thiên đi chọn hoa mà, nhưng mà sao nó lại ở trong tay cô gái này?- Nó làm quen hơi chậm nên đa phần trong lớp nó đều không biết tên.

- Coi ấy là bạn cùng bàn của tao- Yến Mi, cô ấy rất thích hoa nên mình tặng nó cho cô ấy, dù sao tâm ý mình cũng nhận mà- nói rồi, cô giơ tấm thiệp mang dòng chữ lên cho nó xem.

Nó ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên rồi để cặp ở chỗ mình rồi đi nói chuyện với Tâm. Vân sau đó liền tới lớp, cả ba đứa dắt nhau đi ăn sáng. Bóng dáng cả ba đứa nó vừa khuất mắt thì Yến Mi ngay lập tức thu lại nụ cười rồi đem phần chữ ở đuôi chiếc nơ bí mật nắm chặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Trốn Tìm (12)


Chuyện về Tâm, Cố Vũ Thiên đã biết rõ nên cái hiểu lầm linh tinh đều không có xảy ra. Thời tiết đang đẹp thì đột nhiên đổ mưa vào giờ ra về, tụi nó đang cười vui vẻ định ra về thì cái hệ thống lại phát tiếng:

[Hệ Thống: Ly ký chủ, đối tượng Tạ Cầm Thanh xảy ra chuyện, mong người xử lý]

Cả ba đứa tụi nó đều nghe thấy không chỉ riêng nó, Vân và Tâm sau khi nghe xong liền cười mờ ám với nó rồi hai người liền đi mất để lại nó sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hệ thống không cho nó biết hiện tại Tạ Cầm Thanh đang ở đâu nên nó phải tự lực đi tìm. “Nếu ở trong tiểu thuyết, thường thường gặp chuyện sẽ ở nơi khuất người đi qua, ít ai chú ý nhất” nó nghĩ.

Đi về lại lớp đã không bóng người, nó không thấy ai. Tới phòng vệ sinh, cũng không thấy. Qua tới sau trường, vẫn không thấy. Nó liền đi tới chỗ nhà kho, nơi đó rất ít khi được sử dụng. Tới nơi liền nghe thấy tiếng một đám người nói chuyện sôi nổi, cả bọn đều túm tụm bao quanh một người, nó nghĩ là Tạ Cầm Thanh.

- Ranh con, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày nên nhớ, mày đi học được đều là do nhà tao cung cấp có chút việc nhờ mày thôi mà mày lại dám từ chối tao!- kẻ đầu đàn hung hăng đá một cái vào bụng thiếu niên co người nằm dưới đất. Bắt đầu văng những lời tục, nó lạnh lùng lên tiếng:

- Các ngươi làm gì?

Nghe thấy giọng nói, cả lũ đều quay đầu lại nhìn nó, nó cầm chiếc ô đứng bên ngoài nhà kho, cách những người đó một đoạn.

- Ta chỉ là chỉnh đốn một chút đồng học thôi, con gái mềm yếu không nên xen vào đâu, nào lại đây anh thương, không có tổn hại gì đâu, tiền tài anh không thiếu-Kẻ đầu đàn kia là Tần Minh, một thiếu gia nhà giàu.

Thấy đôi bàn tay to lớn của Tần Minh dần đưa về chỗ nó, nó liền né ra, Tạ Cầm Thanh nằm dưới ngạc nhiên nhìn nó rồi liếc nhìn bàn tay gần chạm vào Lan Đông Ly của Tần Minh.

- Tránh ra- nó ghét bỏ nói

- A, hẳn là bạn của thằng nhãi này đi? Hai đứa giống nhau thật nha, anh em! chặn cô ta lại!- Tần Minh lên tiếng

Theo lời của Tần Minh, những kẻ còn lại theo lời xông lên, nó liền né ra một bên, thản nhiên đóng lại chiếc ô để gọn một bên.

- Ây da, lâu lắm rồi không vận động- nói rồi nó nắm các đốt tay vang lên mấy tiếng lạch cạch, xông tới.

Một vài phút sau, tất cả đã đổ gục dưới nền đất lạnh tắm mưa. Nó mỉm cười tiến tới chỗ của Tạ Cầm Thanh, hỏi han:

- Cậu ổn chứ? Còn có thể đi được không?- Trong đầu nó đang tính bế cậu bạn này lên kiểu công chúa, nó thấy rất lãng mạn à nha.

- Bụng có hơi đau, không sao, tớ còn đi được. Sao cậu lại ở đây?- Tạ Cầm Thanh đứng lên, quần áo đầy vết bẩn, những kẻ này đánh lại không đánh mặt, chắc tránh né một cái gì đó.

- Tâm linh tương thông, biết cậu gặp nguy hiểm chăng?- Nó mỉm cười trêu ghẹo.

Mặt cậu hơi đỏ, đứng dậy, nó thấy chắc không sao rồi nhưng vẫn nói với Tạ Cầm Thanh:

- Cậu khoan đã, cởi áo ra

- Làm... làm.. làm gì?-Mặt cậu vừa đỏ vừa bất ngờ, lắp bắp hỏi nó

- Xem vết thương, nặng quá mình sẽ dẫn cậu qua chỗ trạm xá- nó đáp lại

Một lúc lâu, đám người nằm dưới đất đã sợ hãi đứng dậy bỏ chạy rồi, cậu vẫn đứng im như tượng nhìn nó. Nó hơi thiếu kiên nhẫn nhăn mày lại. Nhìn vẻ mặt của nó, cậu hơi lúng túng rồi từ từ cởi áo sơ mi ra. Nó thấy rất nhiều vết bầm tím, bụng đỏ lên, bên tay có chút sưng tím lên. Nó liền nói:

- Cậu mặc áo vào, tớ đưa cậu đến trạm xá

- Không, không cần, vết thương nhẹ mà, bổi chút thuốc là hết đau thôi- Cậu vội mặc áo, vội từ chối nó luôn.

Nó nhìn một thân yếu ớt của cậu vừa rồi liền thấy không tin tưởng lắm:

- Thật?-Nó nghi ngờ hỏi, cậu liên tiếp gật đầu- Trong nhà có thuốc không?

Cậu gật gật đầu, nó liền hỏi tiếp:

- Có ai đưa cậu về không? -Thời điểm đang mưa này khá là rét, nếu dầm mưa chắc chắn sẽ sinh bệnh, dù sao áo mưa của nó cũng đủ cho hai người nên nó không lo.

- Không, không cần đâu, mình có thể tự về được mà- Cậu lại từ chối nó

- Cậu muốn sinh bệnh hay gì? Quần áo mỏng tanh thế sao chịu được? Tớ dù sao cũng đang rảnh- nó tự tin nói

- Vậy... nhờ cậu vậy...- Cậu rụt rè đồng ý, sách cái cặp bị quăng xa lên vai, cũng may không đụng tới vết thương nào.

Nó hài lòng mỉm cười, cầm cái ô lên mở ra che. Nhìn thấy người phía sau không có động tác gì khác nó liền biết cậu không mang ô, nó liền gọi:

- Tạ Cầm Thanh, qua đây chung ô với tớ này

Tiếp xúc gần với nó nhiều, Tạ Cầm Thanh dần dần nhận ra có cái gì đó rất quen thuộc giống như đã từng được nó bảo vệ ở kiếp trước chứ đây không phải là lần đầu tiên. “Chắc mình nghĩ nhiều rồi” Tạ Cầm Thanh tự nhủ.

Ở trên cành cây lớn gần nhà kho, hai bóng dáng mặc áo mưa ngồi 2 bên của cái cây. Tề Lục Tâm mỉm cười với Vân, Vân cười khúc khích, vui vẻ nói:

- Hí hí, nữ anh hùng cứu mỹ nam a

- Ừm, cơ mà, sao tao thấy người này rất... quen?- Tề Lục Tâm nghi hoặc nghĩ nghĩ nhưng vẫn không đoán ra được nên gác lại sau đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56-1: Trốn Tìm (13)


Nó cầm chiếc ô che lên đầu cả hai người, nó nhận ra cậu cao lớn hơn nó, nhưng dáng vẻ mảnh mai của cậu khiến những người như vừa nãy bắt nạt. Nó nhìn cậu từ dưới lên trên vài lần, Tạ Cầm Thanh bắt gặp ánh nhìn của nó liền có chút ngượng ngùng. Cậu cũng nhìn nó vài cái, khuôn mặt khả ái, tóc mái ngôi giữa ôm lấy khuôn mặt, phần tóc phía sau được buộc lên kiểu đuôi ngựa màu tóc có chút nhạt trông như màu nâu hơn là màu đen, đôi mắt to tròn, dáng người cao nhưng... ngực thì...

——————— phân cách thời gian ở trạm xá—————

Khi chắc chắn vết thương nhẹ, bôi thuốc vài ngày là khỏi, nó liền ngỏ ý muốn đưa cậu về tận nhà, cậu cũng không thể không gật đầu đồng ý. Trời đã sớm tạnh, mây đen tan đi, để lại bầu trời sau cơn mưa, sáng sủa, mát lạnh làm con người ta cảm thấy thoải mái.

Căn nhà của Tạ Cầm Thanh không lớn nhưng vừa nhìn liền thấy rất khá giả, hai người tạm biệt nhau rồi rời đi.

Về tới nhà, nó ngẫm lại câu nói của Tần Minh, có vẻ cậu là con nuôi tiền học cứ như vậy không lý do chu cấp thì cũng thấy lạ, căn nhà cậu ở rất khá mà, tiền đi học chắc chắn sẽ không cần ai giúp. Trừ phi, cậu được nhận nuôi còn lại thì nó không biết, lúc gặp cậu lần đầu thì cậu cũng rất thảm.

Tối đó, tin nhắn của Lãnh Vương Hàn gửi tới:

- Hàn: Mày ơi

- Ly: Sao?

- Hàn: hì hì

- Ly: cười gì thế, nói nghe xem?

- Hàn: Tao có người yêu rồi nè

Đọc xong tin nhắn ấy, tim nó thắt lại, kinh ngạc tới không thể tin. Trong đầu nó bỗng hỗn loạn, tò mò người đó là ai, suy đoán liệu có phải là Hạ Uyên hay không, hoang mang khi người mình thích có người yêu rồi. Có chút gì đó thật khó thở, giống như có gì đó nghẹn ở phổi.

- Ly: Ui chu choa, ai thế?- Tin nhắn vẫn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc hiện tại của nó, lời nhắn vẫn vui vẻ, không có gì khác lạ.

- Hàn: Để tao gửi ảnh cho, mà đừng kể cho ai nhé, vì mày là bạn thân tao nên tao mới nói cho mày đó

Nghe từ “bạn thân” này có liền có chút xao động, không biết nên cảm ơn cái thân phận bạn thân này hay không, nhờ có nó mới biết được người yêu của Lãnh Vương Hàn, mới biết được trong tim người đó mình ở đâu.

- Ly: Được

Tấm hình được gửi qua ngay sau tin nhắn của nó, nhìn xong tấm hình, nó càng hoang mang, tâm tình hỗn loạn. Hình ảnh là một người con trai, nó liền có hai chiều suy nghĩ va đập trong trí óc nó. Một bên đang vừa kinh ngạc vừa hứng thú là chính nó. Bên còn lại thì hỗn loạn hơn, nghĩ Lãnh Vương Hàn là gay xong lại nghĩ là hắn đùa trêu.

- Ly: Người yêu mày là con trai?

- Hàn: ừm

- Ly: Người đó có biết mày cũng là con trai không?

- Hàn: có

- Ly: không phải đùa chứ?

- Hàn: không đùa

Nó không biết nói gì thêm, sống mũi có chút cay, mắt nóng lên, mũi bắt đầu nghẹn đi dường như sắp khóc. Rồi nó lại thở dài, tình cảm còn mạnh mẽ chi phối quá, tưởng chỉ là nữ phụ ngôn tình ai ngờ là nữ phụ đam mỹ. Hiện thực đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.

- Hàn: Mày nhớ giữ kín bí mật này nhé?

- Ly: Yên tâm

- Hàn: Mà... mày có kì thị tao không?

- Ly: Không đâu

- Hàn: Cảm ơn...

Nó không biết nói gì thêm, im lặng vỗ nhẹ ở bên ngực trái như là để an ủi cảm xúc còn dư của nguyên chủ. Đối với nó, mối quan hệ mập mờ đơn phương giữa nó và Lãnh Vương Hàn này sớm muộn sẽ phải kết thúc. Mặc dù cái kết nó kì quái, khó ai chấp nhận được nhưng quan hệ này không cắt sớm, cảm xúc của nguyên chủ sẽ khống chế nó, đó là mối quan hệ khá là độc hại. Nếu bây giờ kết thúc như vậy, nguyên chủ sẽ toàn tâm để nó giúp, giúp nguyên chủ tránh cái chết, giúp nguyên chủ từ bỏ một người vốn ngay từ khi nốt nhạc đơn phương của mối quan hệ này vang lên.

Nó cười tự giễu bản thân, chế giễu cái lý do mình tự nghĩ ra và cả cái lý trí ích kỷ của bản thân mình.

Lúc đầu là tiểu tam ngu ngốc phá hoại hạnh phúc của cô bạn thân, tiếp theo đơn phương trong nhiều năm, rồi cuối cùng người đó vẫn không yêu nguyên chủ mà cong mất rồi. Cả một đời đơn phương như vậy, Lan Đông Ly thực sự khâm phục một nữ phụ ác độc si tình- nguyên chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56-2: Trốn Tìm (13)


Trời đã tới khuya, nó vẫn không ngủ được mà nghĩ tới chuyện hồi chiều.

*Ting*

Tiếng thông báo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, nó lấy điện thoại ra xem, đó là lời mời kết bạn của Tạ Cầm Thanh. Nó có chút bất ngờ vì cậu tìm được nick của nó trong khi nó còn chưa có cho cậu biết việc này. Nó vừa nghi ngờ vừa tự thêm bớt lý do hợp tình hợp lý vào trong tình huống này. Dù sao nó đang làm nhiệm vụ, đồng ý kết bạn là điều dĩ nhiên.

- Thanh: Cảm ơn cậu về chuyện hồi chiều

- Ly: Không có gì, mà sao cậu tìm được nick của tớ hay vậy?

- Thanh: Thực ra, lúc cậu xem điện thoại, mình có nhìn một chút, tò mò quá, cậu không giận chứ?

- Ly: Không sao

Lan Đông Ly nhìn những dòng tin nhắn mà mặt đầy hoang mang, cảm xúc trong nó rất khó tả.

Trái ngược với nó là Tạ Cầm Thanh phía bên kia màn hình, chống một tay đỡ mặt, vui vẻ nhìn ảnh đại diện của nó. In tấm ảnh đó ra với cỡ vừa lòng bàn tay, cậu liền kẹp trong nơi nào đó của quyển nhật ký, tâm tình hôm nay của cậu tốt đến lạ. Tiếng mở cửa vang lên, cắt đứt tâm trạng tốt đẹp của cậu, Tần Minh bước nhanh vào phòng của Tạ Cầm Thanh:

- Chuyện chiều nay, tao xin lỗi- Tần Minh không thể để ba hắn biết chuyện chiều nay, nếu bình thường hắn không sợ Tạ Cầm Thanh nói cho ba hắn biết chuyện nhưng hắn nhìn ra cô gái hồi chiều khá quan trọng với Tạ Cầm Thanh nên hắn đề phòng trước.

Liếc mắt thấy ảnh của nó trên máy tính Tạ Cầm Thanh, Tần Minh bồn chồn, có chút lo lắng. Tạ Cầm Thanh nhìn hắn, mỉm cười:

- Vậy thì từ sau anh đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, ngưng nhìn cô ấy bằng ánh mắt ấy đi, tôi sẽ tha thứ cho anh- Nhờ có sự kiện này, cậu mới được gần nó đến thế, cậu cũng đang tâm trạng tốt nên không tính toán gì với người anh nuôi trước mắt.

Tần Minh gật gật đầu, trên người có vài vết thương nhưng không quá nặng. Hắn vừa ra khỏi căn phòng của cậu thì có một cuộc gọi tới, là ba hắn:

- Alo, ba?

- Ngày mai ba sẽ về, con ở nhà tốt không?

- Dạ tốt

- Anh em con có xích mích gì không?

- Không có đâu ba- Làm sao hắn nói thật được, ba hắn thiên vị cậu hơn, nói thật thì hắn sẽ bị cắt tiền tiêu vặt.

- Vậy thì tốt, con không nên gây chuyện với em con- người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia trịnh trọng nói, từ lần đầu gặp cậu, mùi tử thi đã quẩn quanh cậu, nó không phải tự nhiên mà có.

- Vâng- Hắn có chút khó hiểu lời nói của ba nhưng hắn có linh cảm cậu có vấn đề gì đó.

Ngày hôm sau, Lan Đông Ly tới lớp như thường lệ, cậu đã ngồi sẵn đó chờ nó. Cậu thường đi sát giờ vào lớp nên giờ nó thấy cậu ngồi đó vẫy vẫy tay thân thiện nở nụ cười với nó. Lan Đông Ly chớp chớp mắt, lôi điện thoại trong cặp ra xem giờ “Vẫn sớm mà?” Thấy giờ biểu thị trên máy, nó nghĩ.

- Sao hôm nay tới sớm bất ngờ thế?- Nó liền chạy ngay lại hỏi cậu

- Cậu chưa ăn sáng đúng không?-Cậu cười, không trả lời câu hỏi của nó mà hỏi ngược lại nó.

Điều này khiến nó khó hiểu nhưng cũng thành thật gật gật đầu mình trả lời cậu. Nhận được đáp án mong muốn, Tạ Cầm Thanh liền đưa tới trước mặt nó một cái bánh bao nóng hổi.

- Oa, cảm ơn nha- nó vui vẻ cầm lấy ăn luôn nhưng vẫn không quên cảm ơn cậu.

Cậu mỉm cười, vẻ đẹp của cậu càng được tôn thêm một thứ ánh sáng ấm áp. Nó nhìn tới càng thêm vui vẻ mà cười theo tới híp mắt. Rồi cái vết thương đỏ chót trên mu bàn tay của cậu khiến nó chú ý, ngay lập tức liền hỏi:

- Tay cậu làm sao vậy?

- À... chắc lúc vô tình quẹt phải cái gì đó thôi- Cậu liếc qua bàn tay của mình rồi trả lời nó.

Nó ngồi xuống cạnh cậu, đặt chiếc bánh lên bàn rồi lấy ra một cái băng gâu có hình con thỏ màu hồng, cầm tay cậu lên rồi dán vào. Xong rồi nó liền ngồi ăn nốt chiếc bánh còn dở trong vô thức không biết Tạ Cầm Thanh ở bên cạnh đang sục sôi một thứ tình cảm. Cậu vuốt vuốt nhẹ lên chiếc băng gâu đó, cảm giác phấn khích dâng lên trong lòng cậu.

Ngồi trong giờ học, nó đờ đẫn nghe giảng, kiến thức này nó nghe nhiều lần rồi, giờ thấy chúng thật nhàm chán. Ánh mắt nó vô tình hướng về bên phải- thường là phía có hình bóng của Lãnh Vương Hàn. Khi nhìn thấy Lãnh Vương Hàn, nó liền nghĩ tới kí ức lúc bên cạnh người này, cảm xúc không tên cứ ngọ nguậy trong lồng ngực khiến nó khá là khó thở. Nó thở nhẹ một hơi rồi chuyển ánh mắt sang cậu, nó bất ngờ vì cậu cũng đang nhìn nó. Đôi mắt thường mở lớn giờ hơi khép lại, lông mi dài rũ xuống trông rất đáng thương. Nó tự nhiên có chút chột dạ, cảm giác như bị bắt quả tang mình đi ngoại tình vậy.

- Sao vậy?- Nó hơi gãi phần tóc mai, bối rối hỏi.

- Cậu nhìn ai chăm chú vậy, người yêu cậu hả?- Tạ Cầm Thanh ngay lập tức tỏ ra vẻ bình thường, dùng dáng vẻ trêu đùa của một người bạn hỏi nó. Giọng nói của cậu ẩn ẩn cái cảm xúc tức giận khiến nó vô thức cảm thấy hơi sợ.

- Không, không có, chỉ là nhớ chuyện xưa thôi- Nó trả lời, cảm giác sợ hãi khiến nó không dám nói hết ra.

Cậu nhìn nó một lúc, không nói gì xong rồi cũng bỏ qua. Đôi mắt lại như bình thường, mở lớn trở lại. Ánh sáng trong mắt cậu khiến nó an tâm hơn, sau đó nó nghĩ lại: “Tại sao mình lại sợ cậu ta chứ nhỉ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Trốn Tìm (14)


Trong giờ học, Yến Mi luôn dành tâm trí cho Cố Vũ Thiên, Tề Lục Tâm luôn bắt gặp ánh mắt của Yên Mi thường xuyên hướng tới Cố Vũ Thiên. Dù biết là Yến Mi có tình cảm với Cố Vũ Thiên, luôn coi cô là tình địch nhưng cô không phản ứng điều gì. Người theo đuổi Cố Vũ Thiên không chỉ là một mình Yến Mi mà còn rất nhiều cô gái khác nên cô gạt bỏ ánh mắt như lửa đốt của Yến Mi mà tiếp tục học.

Còn Tề Ý Manh trước giờ vẫn không động tĩnh nhưng từ khi bước chân vào Tề gia, từ khi biết được thân phận của bản thân liền ganh tị. Cô ta ganh tị vì bản thân lẽ ra là người giàu có, lẽ ra người được nhận những tình yêu thương của gia đình nhưng người đó (Tề Lục Tâm) lại đứng ở vị trí vốn là của cô ta. Nên tất cả những thứ Tề Lục Tâm hiện tại đang có, Tề Ý Manh liền tự cho những thứ đó đáng lẽ ra là của mình. Nên khi Tề Ý Manh biết được Yến Mi yêu thích Cố Vũ Thiên như tình cảm nam nữ dành cho nhau, cô ta liền lên kế hoạch ngầm để lấy lại những thứ cô ta nghĩ nó là của bản thân.

Trong trường có căn - tin nhỏ không chỉ bán đồ ăn mà còn bán cả một số đồ dùng học tập, căn- tin đó trong giờ ra chơi nào cũng đầy ắp người qua lại cả thầy cô giáo cũng có mặt. Nơi đó chính là thiên đường của học sinh không ai không thích nơi đó cả ngay cả chúng nó cũng thế. Cho dù trải qua nhiều kiếp trong trò chơi, tính tổng lại cũng hơn trăm tuổi nhưng khi về lại tuổi học trò chúng nó vẫn vui đùa, nghịch ngợm như những học sinh khác. Giờ ra chơi, hễ 1 đứa đói là gọi cả lũ bạn cùng xuống căn - tin ăn, chúng nó cũng như vậy, thi thoảng sẽ cùng xuống đó để ăn.

Tề Ý Manh biết những thói quen này, liền đợi tới lúc cả 3 đứa chúng nó đi ra khỏi cửa lớp thì đi tới, ngồi cạnh Yến Mi. Với nét mặt và cử chỉ dịu dàng, không ai nghĩ cô ta chất chứa trong mình bao âm mưu. Tề Ý Manh ngồi bên cạnh Yến Mi, Yến Mi thấy người đi tới liền chú ý ngay:

- Yến Mi-Tề Ý Manh gọi tên của Yến Mi

- Có chuyện gì vậy?-Yến Mi thắc mắc

- Cậu thích Cố Vũ Thiên đúng không?-Tề Ý Manh nhìn quanh, xác định không có ai chú ý tới bọn họ liền nhỏ giọng nói với Yến Mi.

- Ừm, nhưng cậu ấy có người yêu rồi- Yến Mi gật nhẹ đầu rồi rũ mắt xuống trong thật buồn.

- Tớ thấy Tâm không hề thích Cố Vũ Thiên đâu mà đang lợi dụng cậu ấy thôi, tớ không chắc lắm đâu, nhưng là 1 đứa em tớ muốn thay đổi chị mình tốt hơn. Nên tớ mong cậu có thể giúp mình tách hai người họ ra, cậu sẽ có được Thiên còn tớ sẽ thay đổi được chị mình.

Đối diện với khuôn mặt chính chính trực, lương thiện của Tề Ý Manh, Yến Mi liền dao động, muốn giúp đỡ.

- Tớ thấy Tâm rất tốt mà, sao cậu lại bảo là không tốt?- Yến Mi nghi hoặc, thắc mắc.

Vốn Tề Ý Manh đã nhìn thấy sự dao động trong mắt Yến Mi liền không do dự, nhanh nhẹn lấy ra chiếc điện thoại, đưa cho Yến Mi xem ảnh. Trong máy là ảnh của Tề Lục Tâm đang tựa đầu vào vai của một người con trai khác không phải là Cố Vũ Thiên. Tề Ý Manh lướt tay sang tấm bên cạnh, Yến Mi xem xong hết sức sửng sốt, tức giận cùng hi vọng. Tấm ảnh này là cảnh Tề Lục Tâm đang hôn 1 người khác, Yến Mi bất ngờ về những thứ cô ta vừa nhìn thấy, tức giận vì biết được Tề Lục Tâm lại phản bội người mình yêu nhưng cũng hi vọng bản thân đưa Cố Vũ Thiên quay về, hi vọng bản thân sẽ được chấp nhận. Yến Mi quyết tâm giúp đỡ Tề Ý Manh trong chuyện này.

Thấy được cảm xúc trong mắt Yến Mi, Tề Ý Manh nhếch khoé miệng lên cao rồi ngay lập tức hạ xuống “Haha, không ngờ con ngu này lại tin thật, xem ra những thứ mà cô ta có mình lấy lại cũng dễ như chở bàn tay”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Trốn Tìm (18)


Tiếng trống vừa vang lên, tụi nó liền nhanh chân trở về lớp. Nó vui vẻ với lượng thức ăn mình vừa nạp vào, nhìn sang Tạ Cầm Thanh, cậu đang mở cặp tìm thứ gì đó và vô tình làm rơi 1 lá thư. Lan Đông Ly nhặt nó lên, chưa kịp nhận ra bức thư là gì thì bức thư đã không còn trên tay nữa rồi. Tạ Cầm Thanh giựt lại lá thư rất nhanh rồi nhìn nó. Nó hoang mang trước ánh mắt không rõ là mang cảm xúc gì của cậu, nó giải thích:

- Lá thư đó là của cậu đánh rơi, đừng lo, tớ chưa có xem nó đâu

Nó nói xong, mắt cậu sáng lên bất thường như ngộ nhận ra điều gì đó. Cậu lại tươi cười:

- Tớ không lo cậu xem đâu

Lan Đông Ly không biết nên nói thế nào chỉ đành gượng cười, những chuyển biến trong mắt cậu nó đều thấy rõ. Cảm thấy được có gì nguy hiểm, nó muốn tránh xa cậu nhưng nhiệm vụ rất có duyên kia còn chưa được hoàn thành. Nó bất lực, coi như không thấy những chuyển biến vừa rồi mà tiếp tục làm nhiệm vụ.

- Hệ thống! Có thể huỷ nhiệm vụ không?

[Hệ Thống: không thể!]

- Tâm ơi!- Yến Mi nhỏ giọng gọi Tề Lục Tâm.

- Ơi?- Tâm nghe tiếng gọi liền nghiêng đầu đáp trả, tay vẫn đang giở sách vở.

- Cậu... có thích Cố Vũ Thiên thật không?- Yến Mi dè dặt nói

- Có- Cô trả lời 1 tiếng rồi quay sang phía Yến Mi- Cậu hỏi vậy là có chuyện gì phải không?

- Không có gì, tớ chỉ hỏi lung tung thôi...

Yến Mi lộ ra một nụ cười giả tạo “Có ư? Thích Cố Vũ Thiên nhưng thích cả những thằng khác nữa chứ gì? Hừ!”

Vân ngồi dưới, vô tình bắt gặp nụ cười của Yến Mi, lông mày khẽ nhíu rồi buông ra.

Không gian dần dần tĩnh lặng, chỉ còn tiếng giảng bài của cô giáo, tiếng sột soạt bút giấy của học sinh. Rồi tiếng trống đột ngột vang lên phá vỡ sự im lặng ấy, tiếng học sinh cười đùa, tiếng bước chân không đều đặn trải dài khắp ngôi trường.

Cặp đôi Cố Vũ Thiên và Tâm sóng vai đi cùng nhau, phía sau là nó, Vân và Tạ Cầm Thanh. Cố Vũ Thiên quay sang rủ Tâm:

- Ê Tâm, tớ có mua được 2 vé xem phim, ngày mai là hết hạn rồi, tối nay cậu đi với tớ nha

- Cũng được, chỉ có 2 đứa mình đi thôi sao?- Tâm chấp nhận lời mời

- Tâm ơiiiii- tiếng gọi của Yến Mi vang lên.

Yến Mi nhanh chân chạy tới chỗ Tâm chắn ngang giữa Tâm và Thiên, vui vẻ hỏi Tâm:

- Tối nay đi ăn chung với tớ đi, A! Cố Vũ Thiên cậu cũng ở đây sao, tối đi cùng không?-Yến Mi rủ rê, rồi mời Cố Vũ Thiên cùng đi ăn.

- Tối nay tớ với Thiên không thể đi được-Tâm nở nụ cười gượng, từ chối Yến Mi

- Ừm, tiếc thật đấy, tớ muốn mọi người cùng đi ăn với nhau cho vui vẻ mà- Yến Mi xịu mặt tỏ vẻ buồn bã, tiếc nuối rồi lại mỉm cười như không có chuyện gì-Thôi không sao, khi khác ăn cũng được.

- Yến Mi ơi, qua đây tớ bảo xíu- Nó đi phái sau nhìn cảnh tượng phía trước, không nhịn được mà can thiệp vào.

- Có chuyện gì vậy?-Yến Mi dừng chân, quay lại nhìn nó.

- Tối nay cậu chỉ có 1 mình hả?- Nó đi tới hỏi Mi

- Ừm...-Sắc mặt của Yến Mi hơi khó chịu nhưng nó không quan tâm

- Tối nay tớ đi ăn cùng cậu được nè- Lan Đông Ly mỉm cười

- Cảm ơn nhưng chắc tối nay tớ không đi cùng cậu được, tớ mới nhớ ra tối nay còn có việc bận, xin lỗi cậu nha- Yến Mi cười gượng gạo.

Nó gật gật đầu, vẫn giữ nguyên biểu cảm, Yến Mi vừa khó chịu quay lưng về phía nó, nó liền lập tức thu lại nụ cười, nó hỏi nhỏ với Vân:

- Mày có thấy nó giả tạo không?

- Có, tao chắc chắn nó thích Cố Vũ Thiên, muốn chia rẽ Tâm với Thiên-Vân gật gật đầu.

Buổi tối đó, Thiên và Tâm vui vẻ cùng nhau đi xem phim một cách thuận lợi. Ở phía Tề Ý Manh, cô ta đang cùng Yến Mi tính toán cái gì đó qua điện thoại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom