Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 60: Nữ thần giới giải trí (22)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Cố Lê: Được, lúc nào cũng đều có thể.

Hắn trả lời tin nhắn phía trêи của cô, nhưng hẳn là cô cũng thấy được thời gian trò chuyện đi.

Nghĩ đến tối hôm qua bản thân mình một mình một người nói chuyện với cái điện thoại lâu như vậy, hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi nhà hắn xảy ra chuyện đó thì hàng xóm xung quanh cứ nhìn thấy hắn là chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa còn bảo con em trong nhà không được chơi chung với hắn, hắn cũng rất ít giao lưu với người khác cho nên vẫn luôn một mình đi học, một mình tan học.

Lúc ở trường, trừ việc học ra thì hắn cũng không để ý tới bất kỳ thứ gì.

Thậm chí sau khi trưởng thành hơn một chút, có nữ sinh tới bắt chuyện với hắn, hắn cũng cố ý né xa.

Khi ở bên cạnh bà nội, cũng là bà nội nói chuyện, đại đa số hắn chỉ nghe rồi ngẫu nhiên sẽ ậm ừ hai tiếng.

Tối hôm qua là thời gian hắn nói chuyện dài nhất đi.

Nhưng mà tâm trí thiếu niên tràn ngập tâm ý cùng nhu tình, trừ bỏ màn đêm ra thì cũng không có người nào thấy được.

Cố Lê thở dài một hơi, cuối cùng đáp lại: Lúc sau tôi ngủ quên mất, lúc chợt tỉnh lại mới nhớ phải tắt điện thoại.

Thì ra là như thế.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy an tâm hơn, cô còn tưởng là mình sẽ nói mê sảng cái gì chứ.

Cô gửi một icon mặt cười qua cho Cố Lê, sau đó liền bận việc của mình.

Cố Lê xác nhận cô sẽ không nhắn lại nữa thì mới cất điện thoại đi.

Nhưng mà tiết học sau đó, hắn cũng không nghe vào đầu được chút nào.

Đây là lần lên lớp đầu tiên kể từ khi khai giảng tới giờ mà hắn thất thần.

Thế nhưng tâm tình lại thực vui vẻ.

Hắn lấy ra một tờ đề thi, mặt trêи đã viết được một tờ, bên trêи còn có một hình trái tim, hắn dùng ngón tay vuốt ve hình vẽ đó, tựa như coi nó là trân bảo mà nâng niu.

……..

Quá trình đóng phim cũng không quá khó khăn, từ đầu Vân Phiếm Phiếm còn có chút lạ lẫm, nhưng sau đó đã thích ứng rất nhanh.

Ngày đó sau khi nói những lời kia với Thời Sính xong, Thời Sính luôn vô tình hay cố ý mà trốn tránh cô, sau đó lúc hai người đối diễn, hắn cũng thường xuyên thất thần, bởi vậy mà bị NG không ít lần.

Ban đầu đạo diễn cũng chỉ cho là hắn chưa thích ứng với kịch bản mới, kết quả là nhiều lần như thế qua đi, đạo diễn cũng có chút không kiên nhẫn.

Lại thêm một lần NG nữa, đạo diễn trực tiếp ném kịch bản trong tay xuống, đi tới bên cạnh Thời Sính nói: “Thời Sính, lúc trước tôi chọn cậu làm nam chính là nhìn trúng năng lực của cậu. Tuy rằng cậu là người mới, phim lúc trước đóng cũng không quá nặng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu có thể.”

Lời này nhìn như là đang khen Thời Sính, thế nhưng người hiểu rõ thì chỉ nghe thôi cũng biết là ông đang nói Thời Sính không đủ nghiêm túc.

Sắc mặt Thời Sính khẽ biến, cúi đầu, thành khẩn xin lỗi: “Đạo diễn, là lỗi của tôi, tinh thần tôi dạo này không được tốt.”

Đạo diễn thấy thái độ của hắn không tồi, hỏa khí trong lòng cũng giảm xuống, cũng không tính nói hắn nữa, chỉ là nói với Vân Phiếm Phiếm: “Nùng Nùng, cô ra đây đứng đi, chúng ta làm lại từ đầu.”

Tiếp đó, Thời Sính quả nhiên tỉnh táo lại hơn rất nhiều.

Mấy ngày sau Vân Phiếm Phiếm được nghỉ, nhìn ngày lại phát hiện đúng vào lúc Cố Lê thi giữa kỳ.

Cô muốn nhắn tin cho Cố Lê, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới kỳ thi của hắn cho nên cuối cùng vẫn không nhắn.

Vừa mới buông điện thoại xuống, trước mắt cô liền hơi tối lại, giống như có cái gì đó đang chặn ánh sáng của cô.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thời Sính.

Vẻ mặt Thời Sính phức tạp nhìn cô, cô có chút buồn bực, lúc trước hắn còn cố ý trốn tránh mình, như thế nào mà bây giờ lại bỗng nhiên chạy tới tìm mình rồi?

Cô khách sáo hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”

Cho dù ngày đó cô nói như vậy, nhưng Thời Sính phát hiện hắn vẫn không thể nhịn được mà nhớ tới cô.

Ban ngày cùng cô đóng phim, không dám trực tiếp nhìn cô, ban đêm lại ở nhà điên cuồng xem phim cô diễn.
 
Chương 61: Nữ thần giới giải trí (23)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————–

“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”

Vân Phiếm Phiếm có cảm giác không ổn cho lắm.

Trực giác nói cho cô biết, nếu cô thật sự đồng ý nói chuyện riêng với Thời Sính thì chắc chắn sẽ xảy ra phiền phức.

Nhiệm vụ của cô khi tới thế giới này chỉ có Cố Lê, trừ Cố Lê ra thì tất cả những người khác cô đều không có hứng thú, cũng không muốn chọc phải phiền phức.

Vì thế Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Không thể, nếu bị người khác chụp được thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Lời này cũng là sự thật, ảnh hưởng của cả hai trong giới giải trí cũng không phải là thấp, trừ kỹ năng diễn xuất ra thì thứ các fans quan tâm nhất đó chính là tình yêu của idol. Trước kia Thời Sính từng có một cô bạn gái, bất quá cô bạn gái đó cũng không phải người trong giới cho nên cũng không tạo nên bọt nước quá lớn nào.

Mà Hứa Vi Nùng là người chưa từng yêu đương, đừng nói tới yêu, ngay cả tai tiếng cô cũng không có.

Cũng bởi vì như vậy cho nên các fans mới yêu thích cô.

Nếu Thời Sính với Vân Phiếm Phiếm đơn độc nói chuyện, lỡ như có người nào đó nhìn thấy rồi phát tán ra ngoài thì đối với cả hai người cũng không có chỗ tốt nào.

Thời Sính nhìn thẳng vào mắt Vân Phiếm Phiếm, ánh mắt mang theo chút mất mát.

Bản thân hắn lớn lên không tệ, giờ phút này hai mắt mang theo u buồn nhìn Vân Phiếm Phiếm, tức khắc khiến người khác sinh ra một loại ý niệm không đành lòng cự tuyệt, hận không thể lập tức thay đổi chủ ý, đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Đây là kỹ xảo hắn vẫn thường dùng.

Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại không hề vì thế mà mềm lòng, cô hỏi hắn: “Gần đây anh đều không thể nhập vai vào nhân vật, là bởi vì tôi sao?”

Cho dù cô có ngốc nghếch thì cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.

Không nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm lại hỏi trực tiếp như vậy. Thời Sính hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói phải thì sao?”

Cô có thể động tâm hay không?

Vân Phiếm Phiếm “a” một tiếng, chính đáng nói: “Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, đây là bộ phim nam chủ đầu tiên anh diễn, nếu thường xuyên mắc lỗi thì khi truyền ra sẽ để lại thanh danh không tốt lắm. Sẽ ảnh hưởng tới con đường sau này anh đi, hơn nữa, tôi cũng sẽ có gánh nặng, tôi không muốn có gánh nặng.”

Đôi mắt đen tuyền của cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Thời Sính, bên trong cũng không phải thâm tình như hắn nghĩ mà là buồn rầu.

Đây là lần thứ hai cô nói thẳng thừng với mình như vậy.

Thời Sính nhìn thần sắc nghiêm túc của cô, trong lòng đã gióng lên hồi chuông lớn.

Hắn chưa từng gặp qua người nào làm việc không theo lẽ thường như thế này, cho dù là muốn từ chối hắn đi nữa thì cũng sẽ giả bộ khách sáo diễn kịch trước mặt hắn, mà cô lại trắng trợn nói thẳng ra, hắn đối với cô là một loại gánh nặng.

“Tôi biết rồi.”

Hắn buồn bã rời đi.

Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy mình vừa kịp thời cứu vớt một người đang mê mang ở ngã rẽ.

Trong lòng ngũ vị tạp trần, cô cầm lấy điện thoại, bắt đầu phiền não.

Khi nào Cố Lê mới thi xong vậy, cô muốn nói chuyện với hắn.

Trạng thái lúc thi của Cố Lê không tệ, lần thi này hắn đã lên hết tinh thần, lúc thi đại học hắn cũng không có nghiêm túc như vậy. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ đạt thành tích tốt nhất trong kỳ thi lần này, vì cô.

Đến lúc đó, hắn có thể đưa ra yêu cầu đó.

Hắn muốn nhìn thấy cô.

Nghĩ tới đây, toàn thân Cố Lê liền tràn ngập động lực.

Sau khi làm xong bài cuối cùng, Cố Lê vẫn không yên tâm, sợ làm sai chỗ nào cho nên đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.

Coi thi phòng Cố Lê là một giáo sư, lúc trước ông có tham gia nghiên cứu với sinh viên ở một thí nghiệm nhỏ, Cố Lê luôn là người nộp bài nhanh nhất, hơn nữa vẻ mặt lại không hề có áp lực. Nhưng bây giờ ông lại thấy vẻ mặt Cố Lê ngưng trọng, nghĩ thầm đề thi hẳn là khó lắm nên đến cả học bá cũng phải biến sắc.
 
Chương 62: Nữ thần giới giải trí (24)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————–

Chờ tới khi Cố Lê thi xong thì đã là giữa trưa.

Đoàn làm phim phát cơm hộp cho diễn viên, trợ lý của Vân Phiếm Phiếm giúp cô mở hộp cơm ra, Vân Phiếm Phiếm nhìn thức ăn phong phú bên trong liền theo bản năng muốn chụp lại gửi cho Cố Lê xem, nhưng sau đó lại nghĩ tới mình còn là học sinh, nếu chụp cái này thì sẽ dễ bị lộ quá.

Nhưng mà cô lại nhịn không được muốn chia sẻ.

Từ sau khi trở thành bạn tốt của Cố Lê, cô có chuyện gì cũng nói với hắn, dẫn tới hiện tại đã trở thành một thói quen.

Chỉ là một hộp cơm mà thôi, ở trường cũng có thể ăn được, hắn hẳn là sẽ không nhận ra cái gì đâu nhỉ?

Vân Phiếm Phiếm liền đem hình gửi qua, kèm theo một tin nhắn: Cơm trưa của tớ.

Cố Lê rất thích cái cảm giác cô có cái gì cũng nói cho mình này.

Hắn nhìn nhìn bức hình, sau đó trả lời lại: Ăn cơm nghiêm túc.

Vân Phiếm Phiếm muốn bỏ điện thoại xuống để ăn cơm, lại nghĩ tới chuyện thi cử liền hỏi hắn: Cậu thi xong rồi sao?

Cố Lê: Hôm nay chỉ thi hai môn, mấy môn còn lại thi vào sáng mai.

Tôi và Tiểu Bạch Thái: Cố lên nha~

Cố Lê: Ừ.

Không phải cố lên, mà nhất định phải lấy được hạng nhất.

Đôi mắt Cố Lê ánh lên một tia quang mang.

…………

Vân Phiếm Phiếm vốn tính toán sau khi quay xong sẽ tới nhà hàng hôm trước thỉnh cầu vị đầu bếp kia học làm món tôm, nhưng mà kế hoạch lại bất ngờ thay đổi.

[Điệp ảnh giai nhân] có một phân cảnh phải quay ở trêи núi, đoàn làm phim đã sớm chuẩn bị địa điểm, buổi chiều đạo diễn cũng đã thông báo xong với bên đó, khả năng là tới tối sẽ phải lên đó quay chụp.

Vốn dĩ có thể dựa vào phần hậu kỳ để làm bối cảnh, thế nhưng đoạn phim quay ở trêи núi phải quay một đoạn thời gian khá dài, nếu toàn bộ đều dựa vào hậu kỳ thì hiệu quả của phim chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Vì thế nên đoàn phim mới quyết định để tất cả diễn viên cùng nhau qua đó quay.

Vân Phiếm Phiếm là nữ chính cho nên cô chắc chắn phải đi.

Cô cũng không nghĩ là chuyện lại xảy đến gấp gáp như vậy, chờ tới khi cô về nhà thu dọn hành lý xong, vốn muốn nhắn cho Cố Lê một câu nhưng cô lại chẳng có cái cớ gì, với Cố Lê thì cô vẫn còn đang đi học, chắc chắn không thể nói là cô đi du lịch được.

Dù sao thì cũng chỉ có một tuần mà thôi, cô có thể liên lạc với Cố Lê thông qua điện thoại mà.

Nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm liền đem chuyện này đè xuống đáy lòng.

Buổi tối cả đoàn đã lên tới núi, bên kia là một ngọn núi lớn, đều là núi sâu rừng già, không khí trong lành tươi mát, phong cảnh cũng tuyệt đẹp, khắp nơi đều tràn ngập màu xanh của cỏ lá trông cực kì đẹp mắt.

Nơi này cách nội thành khá xa, căn bản là không có khách sạn để ở, gần đó chỉ có một thôn làng nhỏ.

Đạo diễn đi vào trong thôn thuê mấy căn nhà để ở, an bài diễn viên cùng nhân viên công tác xuống.

Hoàn cảnh nơi này căn bản không thể so được với thành phố, có diễn viên còn chịu không nổi mà oán giận vài câu, đạo diễn liền dứt khoát nói ở được thì ở không được thì thôi, lúc này diễn viên đó mới không dám kêu than nữa.

Lúc Vân Phiếm Phiếm ở trong sơn động, thứ gì cũng không có, sau đó mới dần dần tự mình cải tạo một chút, cho nên cô đã sớm thích ứng được với hoàn cảnh khắc nghiệt này, nơi này ít ra còn có giường ngủ, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Giang Điềm thấy cô không hề kêu ca tiếng nào, lại nhìn bộ dáng nữ phụ số ba đang oán khí đùng đùng kia, thầm nghĩ ngay cả Hứa Vi Nùng người ta còn chưa ghét bỏ, những người này thế mà còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ, thật là thân thể cao quý quá cơ.

Cơm chiều cũng là do thôn dân làm, cả đoàn làm phim tụ lại thành một bàn lớn để ăn cơm.

Đồ ăn tương đối thanh đạm, có người chỉ ăn được một miếng là không hề động đũa nữa.

Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng không mấy hứng thú của bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới hình như trong balo của mình có một chai nước tương, lập tức đứng dậy đi về phòng. Một đám người nhìn thấy cô đứng dậy còn tưởng rằng là cô ăn không vô.
 
Chương 63: Nữ thần giới giải trí (25)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————

Vân Phiếm Phiếm cầm chai tương đi ra, còn thuận tiện vặn cả nắp.

Đám người kia thấy cô đi quay còn mang theo cả nước tương, hai mắt đều trợn to.

Rốt cuộc thì cũng không có ai tính xa được tới vậy, còn sẽ mang thứ đồ này đi, bọn họ thậm chí còn ẩn ẩn ngửi thấy được mùi hương của nước tương.

Có người không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Vân Phiếm Phiếm đặt chai tương lên bàn, nói với diễn viên cùng nhân viên đoàn làm phim: “Rưới cái này vào cơm ăn sẽ ngon hơn đó.”

Cô hơi hơi mỉm cười, làn da trắng như sương tuyết, đôi mắt long lanh như tàn nguyệt, cả người tỏa ra loại ánh sáng minh diễm kiều nộn.

Một đám người hoan hô gọi lớn tên của cô, sau đó cái chai nước tương đã bị mọi người tranh nhau đoạt lấy.

Mà trong bát cô lại không hề có chút nước tương nào.

Lúc này Giang Điềm nhìn thấy cô chỉ ăn có cơm trắng và rau xanh, lại nhìn những người kia ăn cơm rưới nước tương ngon lành, liền hỏi Vân Phiếm Phiếm: “Cô không ăn à? Đây là đồ của cô mà.”

Hai người tuy rằng ở chung một đoàn làm phim nhưng trừ những lúc đóng phim ra, Giang Điềm rất hiếm khi tìm cô nói chuyện. Lúc này cô ta bỗng dưng bắt chuyện với cô, Vân Phiếm Phiếm còn có chút kinh ngạc.

Cô lắc đầu: “Tôi vẫn ăn được.”

Ngụ ý chính là không cần rưới tương.

Giang Điềm trợn mắt há mồm, giới giải trí từ khi nào mà có một nhân vật như vậy?

Cô ta muốn xem xét Hứa Vi Nùng kỹ hơn một chút.

Sau khi ăn tối xong, đạo diễn liền đem nhiệm vụ ngày mai phân công cho mọi người, tiếp đó mọi người có thể tự do làm chuyện của mình.

Buổi tối ở nông thôn vẫn rất đẹp, tuy rằng đã gần tháng 11 nhưng vẫn có thể nhìn thấy đom đóm bay trêи bầu trời. Bên tai còn nghe được thanh âm côn trùng kêu vang, ánh trăng chiếu xuống mặt đất tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.

Vân Phiếm Phiếm vừa định về phòng thì bỗng nhiên có người từ phía sau gọi cô lại.

Thanh âm có hơi quen tai.

Quay đầu lại nhìn, thì ra là Thời Sính.

Trêи người hắn mặc một cái áo khoác màu đen, bộ dáng ôn tồn lễ độ, ngũ quan thâm thúy sắc nét, lúc nhìn cô, trêи mặt còn mang theo ý cười. Hắn giơ kịch bản trong tay lên, nói với cô: “Tìm cô đối diễn, có thời gian không?”

Sau hôm đó, hắn cho rằng mình cũng nên hết hy vọng, rốt cuộc đối phương cũng không thích hắn, nhưng sau đó hắn lại phát hiện mình vẫn không khống chế được mà muốn thấy cô, hắn nghĩ, dù sao cô cũng chưa có bạn trai, chỉ cần hắn nỗ lực hơn nữa thì chắc vẫn có thể làm cô lay động.

Bất quá lần này không thể lỗ mãng như lần trước, Thời Sính đã nghĩ tới một phương pháp tốt hơn thế.

Công việc.

Đúng vậy, bọn họ là đồng nghiệp với nhau, cô sẽ không có lý do gì để từ chối mình.

Vân Phiếm Phiếm thấy hắn hình như là thật sự chỉ muốn cùng cô đối diễn, nghĩ tới kịch bản cho ngày mai cô cũng đã sớm thuộc, cảm thấy hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng chỉ có mỗi cô không có vấn đề gì thì cũng không được.

Thời Sính là nam chính, nếu như hắn xảy ra vấn đề thì cô cũng sẽ bị liên lụy.

Cô vừa định gật đầu, Thời Sính cũng cảm thấy cô nhất định sẽ đồng ý, kết quả lại nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Không được, đêm nay tôi không có thời gian, tôi có chút việc phải làm, tự anh luyện tập một chút đi.”

Cô còn chưa nhắn tin với Cố Lê đâu, tuy rằng không thể nói cho Cố Lê biết mình đang ở đâu, nhưng ít nhất cũng phải để cho hắn biết cô vẫn còn ở đây.

Thời Sính có chút không tin nổi, đã tới cái chỗ hoang vu này rồi thì còn có thể làm chuyện gì được chứ? Hắn còn cho rằng lấy công việc ra thì cô sẽ đáp ứng.

Thời Sính không cam lòng nói: “Rất quan trọng sao?”

“Quan trọng, so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn. Anh cố lên, tôi đi trước.”

Nói xong, cô vội vàng rời đi, tới đầu cũng không hề quay lại.
 
Chương 64: Nữ thần giới giải trí (26)


Edit by Lâm Tranh

#Do not reup#

– ————————————–

Sau khi cô trở lại phòng liền bắt đầu nhắn tin cùng với Cố Lê.

Tôi và Tiểu Bạch Thái: Cậu về nhà chưa?

Tin tức được gửi đi một hai phút vẫn đang trong trạng thái “đang gửi”, sau đó lại nhiều thêm một cái dấu chấm than màu đỏ ở phía trước.

Sao lại thế này? Là tín hiệu không tốt sao?

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nhắn thêm một tin nữa, kết cục vẫn y như cũ.

Vì thế cô lại chạy nhanh ra ngoài, Thời Sính vẫn chưa có đi, đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền thấy Vân Phiếm Phiếm đang bước nhanh về phía mình.

Chẳng lẽ cô bỗng thay đổi chủ ý muốn đối diễn với hắn?

Hắn nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm đã đi tới bên người hắn, dồn dập hỏi: “Điện thoại anh có tín hiệu không?”

Thời Sính: “…” Tại sao lại không giống như trong tưởng tượng của hắn vậy?

Nội tâm Thời Sính thoáng mất mát, nhưng ngoài miệng vẫn phải trả lời cô: “Nơi này ở xa thành phố quá, không nhận được tin hiệu đâu. Mọi người chưa nói với cô sao?”

Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Tôi không biết.”

Hiện tại không chỉ điện thoại cô không có tín hiệu mà là của tất cả mọi người đều không có tín hiệu. Nói cách khác, tin tức gửi tới cũng như gửi đi đều không nhận được.

Cô không có biện pháp liên lạc với Cố Lê.

Thời gian quay phim ở đây là một tuần, cô lại không thể ngay lập tức bay trở về được, nếu làm vậy thì sẽ liên lụy tới rất nhiều diễn viên khác.

Cô còn có hơi hối hận, tại sao lúc đi không nói cho Cố Lê biết, như vậy nếu cô không tìm Cố Lê thì Cố Lê cũng sẽ không lo lắng, hiện tại phải làm sao đây?

Xem bộ dáng nóng lòng của cô, Thời Sính cho rằng cô có việc gấp, muốn giúp cô một chút, liền nói: “Cô có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi cùng nghĩ cách với cô.”

Đôi con ngươi thủy nhuận của Vân Phiếm Phiếm bình tĩnh nhìn hắn, cuối cùng nói: “Anh vẫn là nên đi xem kịch bản đi, ngày mai phải quay rồi.”

Nội tâm Thời Sính đêm nay đã phải chịu mười vạn điểm đả kϊƈɦ.

Không thu được tín hiệu, Vân Phiếm Phiếm cũng không có cách nào, chỉ có thể nghiêm túc đóng phim thật tốt, mong là sẽ quay xong sớm về nhà sớm một chút.

……..

Bình thường sau khi tắm xong Cố Lê sẽ trực tiếp đi ngủ, nhưng hôm nay lại không.

Hắn đang chờ tin nhắn của Vân Phiếm Phiếm.

Trong quá trình chờ đợi, hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cầm mấy quyển sách đọc, những thứ bên trong hắn cơ hồ đã xem hết rồi, xem lại cũng chỉ là xem để giết thời gian trong khi chờ đợi mà thôi.

Mãi cho tới hơn 10 giờ, Cố Lê nhìn đồng hồ, phát hiện đã muộn như vậy rồi liền đóng sách lại.

Mọi khi tới giờ này cô đã ngủ rồi.

Hắn biết hôm nay sẽ không nhận được tin nhắn.

Cố Lê có chút thất vọng, hắn mở đề thi ra, một lần nữa nhìn thứ trêи giấy mới miễn cưỡng tốt lên một chút.

Ngày mai, chờ ngày mai thi xong lại cùng cô nói chuyện phiếm đi.

Nghĩ tới đây, thiếu niên liền thỏa mãn nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Lê nấu mì sợi, răng bà nội không tốt, mì sợi phải nấu tới nhũn ra mới có thể ăn được, hắn liền nấu lâu hơn một chút, sau khi nấu xong thì đổ mì ra bát.

Cố Lê đi tới phòng của bà gõ cửa: “Bà nội, ăn sáng thôi.”

Bên trong không có động tĩnh.

Có thể là tai bà không tốt lắm.

Cố Lê đẩy cửa ra, bà còn đang ngủ, chỉ là chăn đắp không ngay ngắn, cả cánh tay đều duỗi ra bên ngoài.

Hắn vừa định qua giúp bà đắp lại chăn thì đột nhiên thấy được sắc mặt không bình thường của bà.

Cố Lê hoảng sợ, lông mi thon dài hơi run rẩy.

Hắn nhẹ giọng gọi: “Bà… Bà nội?”

Không có hồi âm, bàn tay Cố Lê nắm chặt thành quyền, rũ ở hai bên người, cả thân thể đều lạnh toát.

Hắn duỗi tay, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, sau khi cảm nhận được bà vẫn còn hô hấp mới nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh về phía phòng của mình gọi 120.
 
Chương 65: Nữ thần giới giải trí (27)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————

Xe cứu thương rất nhanh liền tới.

Cố Lê cảm thấy không yên tâm cho nên cũng đi theo.

Trải qua một hồi cứu chữa, bà nội cuối cùng cũng ổn định, tâm Cố Lê cũng thả lỏng xuống.

Sau khi được đưa tới phòng bệnh thường, hắn liền đi vào nhìn bà nội, bà còn đang ngủ, nhưng giấc ngủ không được sâu cho nên khi hắn đi vào bà liền tỉnh.

Nhìn thấy mình lại ở bệnh viện, trêи tay còn cắm kim truyền nước, thanh âm của bà lão tang thương nói: “Bà già này thật vô dụng, lại bị bệnh nữa rồi. Lần này tiền thuốc men lại tốn không ít đi?”

Trêи mặt bà lão tràn đầy vẻ đau lòng.

Cố Lê nhìn những đốm đồi mồi che kín bàn tay của bà, bàn tay gầy trơ xương không có lấy một chút thịt.

Hắn an ủi bà: “Cho dù có tốn nhiều tiền đến thế nào thì cháu cũng lo được, bà nội, bà không cần lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi là được rồi.”

Hắn lại nói thêm vài câu với bà, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, hắn dựa người vào tường, tầm mắt nhìn thẳng về phía tấm hình poster treo trêи bức tường đối diện, ánh mắt vô hồn tựa như một con rối.

Hắn vẫn luôn cho rằng cha mẹ đi rồi cũng không sao cả, một mình hắn cũng có thể sống, cũng có thể chăm sóc bà nội thật tốt. Thế nhưng hắn phát hiện, hắn không làm được, hiện tại hắn không có cái năng lực này, hắn không chống lại được chuyện sống chết, cái gì hắn cũng không làm được.

Biểu tình của Cố Lê thống khổ, trêи mặt tràn đầy vẻ mê mang.

Một lúc lâu sau, lông mi hắn mới nhẹ nhàng chớp chớp.

Hắn ngồi ở trêи ghế dài, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô: Thực xin lỗi, lần thi này tôi không thể nỗ lực.

Với tình huống hiện tại, hắn có chạy nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp giờ thi, hơn nữa chỗ này còn có bà nội cần hắn chăm sóc.

Tổng cộng có hai môn chương trình học thí nghiệm, hắn thiếu một bài thi, cho dù bài hôm qua có đạt điểm tuyệt đối cũng không có khả năng giành được hạng nhất.

Cô không trả lời lại hắn, Cố Lê lại vội vã nhắn đi một câu.

Cố Lê: Tôi rất buồn.

Sau khi gửi xong, hắn liền cất điện thoại đi.

Hắn hy vọng cô có thể an ủi mình, cho dù chỉ là một câu thôi cũng được. Trước mặt người khác, hắn luôn bày ra một mặt kiên cường không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ có ở trước mặt cô, hắn mới có thể hoàn toàn đem hết thảy một mặt chật vật cùng yếu đuối kia bộc lộ ra cho cô xem.

Chỉ có ở trước mặt cô, hắn mới không cần cái gọi là tự tôn.

Thế nhưng điện thoại hắn vẫn không hề có một lời đáp lại.

…………

Giữa trưa hôm sau, Cố Lê đi ra ngoài mua cơm cho bà nội.

Bên cạnh bệnh viện có một quán bán cháo, hương vị cũng không tệ lắm, bà nội hẳn là sẽ thích.

Hắn đi mua cháo, lại nhìn thấy gần đó có bán trái cây, nhân tiện liền mua thêm một ít.

Còn chưa tới cửa phòng bệnh, hắn đã nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đang đứng, bên trong cũng truyền ra tiếng cãi cọ ồn ào, trong lòng hắn có chút hoảng, vội vàng chạy về phía đó.

Bà nội không có trêи giường, bác sĩ và y tá đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Y tá nhìn xuống dưới, hai mắt nhắm lại, không dám nhìn nữa.

Một y tá khác từng gặp hắn, sau khi thấy hắn tiến vào liền hỏi: “Cậu là người thân của bà lão trong phòng này đúng không?”

Cố Lê siết chặt túi đồ trong tay, trầm giọng nói: “Phải.”

Y tá nhìn thiếu niên có thân hình thon dài, sắc mặt không quá tốt nhưng vẫn có thể thấy được hắn rất đẹp trai.

Nhưng thật đáng tiếc.

Y tá thở dài một tiếng, nói: “Bà ấy mới nhảy lầu mấy phút trước.”

Đồ trêи tay Cố Lê rơi hết xuống đất, cháo đựng trong bát bởi vì bị rơi mà cái nắp bật ra, cháo nóng bên trong đổ ra toàn bộ, trực tiếp bắn lên ống quần Cố Lê, xúc cảm nóng rát xuyên thấu qua quần jean truyền tới da thịt.

Hắn cũng chẳng thèm quan tâm, một mạch chạy về phía cửa sổ.

Y tá ngăn hắn lại: “Phía dưới đã có người xử lý rồi, cậu đừng nên nhìn thì hơn.”

Hình ảnh máu me ở bên dưới khiến cô y tá vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
 
Chương 66: Nữ thần giới giải trí (28)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

Cố Lê giống như cái xác không hồn, ánh mắt nhìn y tá đang ngăn mình lại không có một tia độ ấm nào, cánh môi đạm sắc khẽ mấp máy: “Tránh ra.”

Thanh âm lạnh đến mức giống như được truyền ra từ trong thâm cốc.

Y tá nhìn thấy ánh mắt của hắn liền lập tức thu tay về.

Thiếu niên bước từng bước một tới bên cửa sổ.

Ánh mặt trời bên ngoài đúng lúc chiếu xuống, lặng lẽ bò lên trêи cửa sổ, lại xuyên qua cửa kính chiếu vào bên trong làm ánh lên một mảnh quang mang lóa mắt. Ánh sáng rơi xuống mặt đất tạo thành một vòng sáng, trong đó có một vòng sáng chiếu lên trêи người thiếu niên, chiếu đến sắc mặt trắng bệnh của hắn.

Mấy bác sĩ bên cửa sổ cũng thu hồi tầm mắt, thấy hắn tới đây, toàn bộ đều tách ra thành một đường.

Cố Lê đi qua, cúi đầu, thấy một đám người ở phía dưới.

Màu đỏ thẫm của máu uốn lượn trêи nền đá, một đường chảy tới chân bồn hoa bên cạnh.

Một tấm vải trắng được đắp lên che đi gương mặt của bà nội, người mà từ sau khi cha mẹ hắn lần lượt rời bỏ hắn vẫn luôn chăm sóc cho hắn. Chung quy lại bà cũng vì sợ liên lụy tới mình mà lựa chọn phương thức rời khỏi hắn.

Lại một người rời khỏi hắn.

Rõ ràng có ánh sáng mặt trời chiếu trêи người hắn, thế nhưng Cố Lê lại cảm thấy thật lạnh lẽo, lạnh từ lòng bàn chân lan ra cho đến tứ chi, đến mỗi một ngóc ngách trêи thân thể. Hắn nhịn không được, thân thể lảo đảo một cái, tay liền chống ở trêи bệ cửa sổ.

Bác sĩ cùng y tá nhìn bóng lưng đơn bạc của thiếu niên, nhìn sống lưng vốn thẳng tắp kia từ từ cúi xuống, không biết vì cái gì mà khóe mắt cũng trở nên cay cay. Rõ ràng bọn họ là những người đã nhìn quen sinh lão bệnh tử cơ mà.

….

Một mình Cố Lê xử lý xong tang sự của bà nội.

Cho tới nay, tiền làm thêm, tiền học bổng hắn tiết kiệm được cũng chỉ có thể hỏa táng và lập bia mộ cho bà. Thậm chí còn không thể làm lễ tang.

Bia mộ rất lớn, trêи đó là ảnh chụp bà nội đang cười hiền từ.

Cố Lê ngồi ở bên cạnh bia mộ, mặt dán ở bên trêи tấm bia mộ lạnh lẽo, muốn dùng cách thức này để nhớ lại những ấm áp mà bà nội đã từng cho hắn.

Hắn ngồi ở chỗ này rất lâu, thẳng tới khi trường học gọi điện tới.

Trường học cũng không biết chuyện nhà hắn, chỉ biết mấy ngày nay hắn cũng không đi học, cho nên mới gọi điện hỏi thăm tình hình. Ánh mắt Cố Lê dần có tiêu cự trở lại, nói đơn giản một lượt với đối phương xong, đối phương cũng trầm mặc theo.

Cuối cùng đối phương liền phê chuẩn cho hắn nghỉ mấy ngày, khuyên hắn nên nén bi thương, sau đó mới cúp điện thoại.

Hắn nhìn điện thoại, bên trêи chỉ có tin nhắn vài ngày trước hắn gửi, cô đến một tin cũng không đáp lại, Cố Lê lại không hề nhụt chí, tay hắn run rẩy gõ chữ: Thật xin lỗi, tôi đã không tới tham gia thi lần hai, cho nên không lấy được thành tích tốt, để cậu thất vọng rồi, tôi đảm bảo sao này sẽ không như vậy, có được không?

Cô nhất định là đã tức giận, tức giận vì đã hao tổn tâm tư vô ích lên người hắn.

Hắn muốn giải thích với cô.

Sắc trời dần dần tối xuống, ở nghĩa trang có hơi lạnh, ánh trăng dần dần lộ ra, màu sắc trắng tinh càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Thiếu niên vẫn chờ đợi như cũ, đại khái là cảm thấy lạnh cho nên hắn co hai chân lại, cằm đặt trêи đầu gối, lông mi hơi rũ xuống, hắn nhấp môi, khoác ánh trăng u buồn ngồi đó.

Mãi cho tới tận đêm khuya, chân hắn cũng đã tê rần.

Tay chân lạnh băng, hắn lại lấy điện thoại ra lần nữa, vẫn không hề có tin nhắn đáp lại.

Hắn liên tiếp gửi đi vài tin nhắn.

Cố Lê: Bà nội mất rồi.

Cố Lê: Muốn gặp cậu.

Cố Lê: Cậu không muốn trả lời tôi sao?

Cố Lê: Được rồi.

Hắn không xem điện thoại nữa, đứng lên, nhìn bia mộ của bà nội một lần, đem hình ảnh tươi cười của bà khắc ghi ở trong lòng xong, sau đó quay người, bóng dáng càng ngày càng xa.
 
Chương 67: Nữ thần giới giải trí (29)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ————————————

Năm ngày quay chụp đã kết thúc.

Vân Phiếm Phiếm tập trung 200% tinh thần vào đó, bởi vì hiệu suất quá cao nên cô được đạo diễn khen không biết bao nhiêu lần.

Cô cũng không muốn được khen, cô chỉ muốn trở về sớm một chút mà thôi.

Những diễn viên khác trong đoàn cơ hồ đều bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc của cô, kỹ thuật diễn có tốt hay không tốt cũng đều bùng nổ lớn, buổi tối ngày thứ năm đã hoàn thành xong tất cả các cảnh quay.

Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, đạo diễn liền nghĩ chi bằng đợi đến chiều thứ sáu rồi về, buổi sáng cứ để cho mọi người nghỉ ngơi thêm đã.

Nhưng mà sáng hôm sau khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại, phát hiện hoa văn màu đen trêи vòng tay đột nhiên tăng lên rất nhiều, cả người đều cảm thấy không ổn.

Tại sao giá trị hắc hóa bỗng dưng tăng mạnh như vậy chứ? Cố Lê xảy ra chuyện gì rồi sao?

Càng nghĩ càng hoảng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình có khả năng không đợi được đến buổi chiều, cô muốn nhìn thấy Cố Lê sớm hơn một chút.

Vân Phiếm Phiếm thu dọn hành lý của mình, sau đó kéo vali đi tìm đạo diễn.

“Đạo diễn, bây giờ tôi phải về ngay, có chuyện rất quan trọng.”

Đạo diễn thấy bộ dáng nghiêm túc mười phần của cô, liền thương lượng nói: “Mọi người còn đang nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng như vậy? Không thể để tới chiều rồi xử lý sao?”

“Không thể, cho dù phải bỏ bộ phim này không quay nữa, tôi cũng muốn trở về.”

Vừa nghe cô nói nghiêm trọng như vậy, đạo diễn liền giật nảy mình, sợ cô thật sự bỏ không quay nữa thì liền bảo người đi gọi những diễn viên khác và nhân viên công tác tập hợp lại đây, Vân Phiếm Phiếm không muốn quấy rầy tới người khác nghỉ ngơi cho nên vội nói: “Tôi tự mình về được.”

Đạo diễn cũng không tiếp tục nói chuyện với cô, liền để một tài xế đưa cô đến sân bay.

Vân Phiếm Phiếm mua vé máy bay gần nhất, thời gian đăng ký còn hơn nửa tiếng, bên trong sân bay đã có sóng điện thoại, cô liền lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Cố Lê nhắn rất nhiều cho cô, cô lướt lại từ đầu đến cuối, càng xem trong lòng càng trầm xuống.

Khi nhìn thấy tin nhắn hắn nói bà nội đã mất, tâm Vân Phiếm Phiếm liền thắt chặt lại.

Không có ai hiểu Cố Lê bằng cô, cô biết, đối với Cố Lê mà nói thì bà nội quan trọng bao nhiêu. Bà là người duy nhất ở lại bên hắn khi cha mẹ hắn rời đi, ở lúc tất cả mọi người đều nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ thì bà đã kiên cường nuôi nấng hắn lớn lên.

Một người như vậy, cuối cùng cũng rời khỏi Cố Lê.

Lúc ấy Cố Lê phải đau khổ biết bao nhiêu chứ.

Cô lại xem những tin nhắn tiếp theo, hắn nói hắn muốn gặp cô.

Vân Phiếm Phiếm lập tức cảm thấy hối hận, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy thì cô nhất định sẽ không đi nữa, chỉ ở bên cạnh Cố Lê mà thôi. Như vậy thì dù hắn có xảy ra chuyện gì thì cô cũng có thể chạy tới kịp, mà không phải giống như bây giờ, hắn khổ sở muốn nhìn thấy cô mà cái gì cô cũng không biết.

Vân Phiếm Phiếm không biết bây giờ có còn tính là kịp hay không, thế nhưng cô vẫn trả lời hắn: Xin lỗi cậu, khoảng thời gian này tớ không thể nhận được tin nhắn.

Cảm thấy những lời này còn chưa đủ, Vân Phiếm Phiếm lại nhắn tiếp một câu: Tớ tới gặp cậu.

Sau khi xuống máy bay, Vân Phiếm Phiếm liền đi về phía trường học, cô không xác định Cố Lê có ở đây hay không, liền trực tiếp đi tìm giáo sư Dương, hỏi ông thời khóa biểu của Cố Lê. Giáo sư Dương thấy cô liền tiếc nuối nói: “Nùng Nùng, có chuyện này có thể cháu vẫn chưa biết.”

Trong lòng Vân Phiếm Phiếm có một loại dự cảm xấu: “Chuyện gì ạ?”

Giáo sư Dương trả lời: “Cố Lê thôi học rồi, giữ cũng không giữ được. Sau khi hắn nộp đơn thôi học xong liền trực tiếp rời khỏi trường.”

Vân Phiếm Phiếm không thể tin nổi: “Thôi học?”

Giáo sư Dương thở dài một hơi: “Đúng vậy, tất cả giáo viên trong trường đều biết, hình như là nhà hắn có người vừa mới mất.”
 
Chương 68: Nữ thần giới giải trí (30)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

Lời kế tiếp, Vân Phiếm Phiếm cũng không thèm nghe nữa/

Cô trực tiếp chạy thẳng ra ngoài.

Cô biết nhà Cố Lê ở đâu.

Hiện tại tình huống của Cố Lê cực kì không ổn, hắn muốn gặp cô, cô cũng muốn lập tức nhìn thấy hắn.

Nhà ở của Cố Lê là một khu dân cư xưa cũ, thuộc về cái loại sắp sụp đổ đến nơi. Vách tường bên ngoài đều có khe, sơn trêи tường đều bị bong tróc hết, có hộ gia đình còn không có cả cửa sổ.

Vân Phiếm Phiếm đi đến trước cửa nhà Cố Lê, gõ cửa.

Bên trong không có ai đáp lại, cô đứng ở nơi đó gõ cửa hồi lâu, vẫn không có ai lên tiếng, thẳng đến khi chủ nhà đi từ trêи lầu xuống, thấy cô đứng gõ cửa liền thuận miệng nói một câu: “Người ở chỗ này đi rồi.”

Vân Phiếm Phiếm lập tức quay đầu lại hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”

Cố Lê và bà nội ở đây đã mấy năm, bà chủ nhà cũng tương đối hiểu biết, mấy ngày trước còn có người truyền miệng nói là bà lão ở chỗ này đã nhảy lầu, thẳng tới buổi sáng ngày hôm nay, Cố Lê liền tới nói hắn muốn trả phòng.

Cư dân ở chỗ này có người mua luôn một căn, có người lại mua lại rồi cho thuê. Tiền thuê nhà của Cố Lê phải tới đầu xuân sang năm mới hết hạn, thế nhưng hắn lại dọn đi trước, ngay cả tiền thừa cũng không cần.

“Trả phòng xong hắn đi đâu tôi cũng không biết.”

Vân Phiếm Phiếm do dự trong chốc lát, lấy một xấp tiền từ trong túi ra.

Trêи người cô không có quá nhiều tiền mặt, nhưng chỗ này hẳn cũng đủ rồi.

“Bác có thể cho tôi chìa khóa được không? Tôi muốn vào xem.”

Bà chủ nhà cảm thấy có tiền không kiếm là đồ ngốc, càng quan trọng hơn là trong phòng hẳn cũng không có đồ gì. Cố Lê đều đã dọn đi rồi, tất cả đồ đạc trong nhà đều được mang đi để cho khách thuê tiếp theo vào ở.

Bà ta nhận tiền, sau đó đem chìa khóa đưa cho Vân Phiếm Phiếm, sau đó nói lát nữa cô cứ đem chìa khóa xuống tầng dưới đưa bà ta là được.

Chờ bà chủ nhà rời đi, Vân Phiếm Phiếm đứng trước cửa do dự một lát mới mở cửa ra.

Rèm cửa bên trong vẫn đóng chặt, toàn bộ phòng khách đều đen như mực, cô sờ sờ vách tường, lúc sờ tới công tắc liền bật lên, toàn bộ căn phòng đều sáng trưng.

Trong phòng rất sạch sẽ, phòng khách chỉ có một chiếc sofa, một cái bàn, hai cái ghế dựa, ngay cả TV cũng không có.

Phía sau là hai căn phòng.

Cô đẩy một phòng trong đó ra, bên trong chỉ có một cái giường, hẳn không phải là phòng Cố Lê. Cô liền ra ngoài đẩy cửa phòng còn lại.

Sau khi đẩy ra, cô liền bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.

Trêи mặt đất, trêи giường đều vương vãi vở bài tập bị xé rách. Vết xé không theo quy luật, có thể nhìn ra được tâm tình biến hóa của chủ nhân.

Tất cả vở bài tập đều được viết đầy chữ, lúc đầu viết còn tương đối chỉnh tề, thế nhưng càng về cuối, chữ viết càng qua loa hơn.

Cô đem những thứ trêи mặt đất nhặt lên, lại nhặt vở bài tập ở trêи bàn và trêи giường lại, tổng cộng có 50, 60 tờ đều chi chít chữ.

Sau khi nhặt xong, cô phát hiện ở chỗ gối đầu có một tờ giấy.

Cô cầm lên xem, bên trêи cũng không phải bài tập mà là một hàng chữ.

Hàng chữ này có thể nói là vô cùng đoan chính, hẳn là câu cuối cùng hắn lưu lại:

Em là bởi vì tôi thi rớt cho nên mới không để ý tới tôi sao?

Cô tựa hồ thấy được thiếu niên đem mình nhốt trong phòng, một bên chịu đựng sự thống khổ khi mất đi thân nhân, một bên giãy dụa trong sự khó khăn của cuộc sống. Hắn không ngừng làm bài tập, muốn dùng phương thức này tới tra tấn mình, mãi cho đến hửng đông.

Cuối cùng, lại để lại một hàng chữ như vậy.

Vân Phiếm Phiếm nghiêm túc thu hết tất cả vở vài tập về một chỗ, sau đó lại gấp tờ giấy kia lại, cất vào trong túi xách.
 
Chương 69: Nữ thần giới giải trí (31)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Cô đánh mất Cố Lê rồi.

Cô không biết nên đi đâu để tìm hắn.

Vân Phiếm Phiếm vô cùng mờ mịt, lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy khiến cô không biết nên làm như thế nào.

Cho tới nay, cô cho rằng chỉ cần giảm bớt áp lực cho Cố Lê, để hắn không cần phải sống khó khăn như trước là được. Nhưng cô lại không đoán trước được chuyện sống chết, không đoán được bà nội sẽ rời khỏi hắn, cũng không đoán được hắn sẽ tìm cô.Lúc ấy cô cái gì cũng không biết, hiện tại đã biết rồi thì Cố Lê lại không thấy nữa.

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn mua lại căn phòng này.

Rốt cuộc thì đây cũng là nơi hắn và bà nội đã sinh sống lâu như vậy.

Cô không có biện pháp tìm Cố Lê, chỉ có thể hy vọng Cố Lê nhìn thấy tin nhắn của mình.

Vân Phiếm Phiếm đứng ở cửa, lấy điện thoại ra chụp lại nhà hắn rồi gửi cho Cố Lê.

Bên dưới còn thêm một câu: Tớ tới nhà cậu rồi, đã thấy được những thứ trong phòng cậu. Tất cả những việc đó đều không phải cậu sau, tớ cũng không có ý muốn trách cậu. Cố Lê, tớ thực sự quan tâm cậu.

Cô không biết hắn có thấy hay không, nhưng những lời này đều là lời nói thật lòng của cô.

Cô bước vào thế giới này, chỉ vì một mình hắn mà đến.

Sau đó, Vân Phiếm Phiếm vẫn như cũ mỗi ngày nhắn tin cho hắn, giống như trước kia từng lui tới, cô chỉ ôm một loại hy vọng sẽ có một ngày hắn nhìn thấy, cho dù là lâu tới bao nhiêu cũng được, cô vẫn sẽ chờ hắn.

…….

Trong phòng bếp của một khách sạn, thiếu niên đã rửa rất nhiều cái bát.

Đôi tay từng dùng để viết chữ kia, hiện tại lại biến thành tay để rửa bát.

Liên tục rửa bát một ngày một đêm, có bọt nước bắn tới sườn mặt của hắn, trêи tay hắn toàn là xà phòng, hắn cũng chỉ có thể dùng khuỷu tay lau bọt nước trêи mặt.

Một ngày không ăn cơm khiến sắc mặt hắn có chút tái nhợt.

Đầu bếp rốt cuộc cũng nhìn không nổi nữa, đứng ở cửa gọi hắn: “Cậu nhóc, vì học một món ăn không thể truyền ra ngoài mà đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, không đáng đâu.”

Thiếu niên không nói gì, lông mi vẫn rũ xuống tiếp tục làm việc.

Đầu bếp thấy hắn kiên quyết như vậy liền cảm thấy mình thua rồi, ông còn chưa từng thấy đứa nào như hắn đâu.

“Được rồi, phá lệ một lần đi. Cậu không cần rửa nữa, lau tay rồi ra đây với tôi.”

Thiếu niên nghe đến đây, vẻ mặt chết lặng cuối cùng cũng có chút biểu tình.

Một tia nhẹ nhàng hiện lên nơi đáy mắt hắn, sau đó lại biến mất giống như bọt nước.

Hắn đứng dậy, rửa tay ở cái vòi nước bên cạnh.

Rửa tay xong, hắn liền nhìn ngón tay mình đến xuất thần.

Ngón tay hắn thon dài, bởi vì có chút gầy cho nên có thể nhìn thấy rõ khớp xương rõ ràng. Do cầm bút thường xuyên mà trêи ngón tay còn có vết chai, nhưng nhìn tổng thể thì không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm.

Nếu lúc này có người nhìn thấy bàn tay này của hắn, nhất định sẽ khen đây mà một đôi tay đẹp.

Nhưng trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện ngón tay phấn nộn mượt mà kia.

Cố Lê mím chặt môi, tắt vòi nước đi.

Hắn vẩy vẩy nước trêи đầu ngón tay, sau đó đứng thẳng người, xoay người đi ra ngoài.

Lúc hắn đi vào trong, đầu bếp đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, trêи thớt là tôm đã được xử lý xong, còn có đủ loại gia vị, nồi niêu trong bếp cũng có đủ loại kiểu dáng, lớn nhỏ không đồng nhất.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Cố Lê vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, chờ đến khi tắt bếp, một đĩa tôm đã được hoàn thành xong.

Đầu bếp đem nước sốt ở bên cạnh rưới lên trêи đĩa tôm.

Hình dạng gần như giống hệt với hình ảnh hôm nọ cô gửi.

“Thế nào? Học được chưa?”
 
Chương 70: Nữ thần giới giải trí (32)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

“Đại khái.” Cố Lê nói.

Có học hay không cũng không quá quan trọng.

Rõ ràng hắn biết rõ, làm những chuyện này chỉ phí công.

Hắn vẫn luôn cho rằng chỉ cần mình nỗ lực thì sẽ có thể nhìn thấy cô, nhưng mà chờ tới khi cô chân chính biến mất, hắn mới bừng tỉnh, hóa ra bản thân mình hoàn toàn không biết tý gì về đối phương.

Không biết tên, không biết cô trông thế nào, thậm chí trừ QQ ra thì ngay cả phương thức liên hệ chính thức hắn cũng không có.

Trừ thanh âm và tay của cô ra thì hắn chẳng biết gì nữa.

Buồn cười hơn nữa là một người như vậy lại có thể cướp đi toàn bộ tâm tư của hắn.

Hắn muốn gắt gao ôm lấy cô, lại bị cô cắn nuốt tới không còn lại gì.

Nhân sinh của hắn, giống như vẫn luôn thất bại như thế.

Cố Lê không nhịn được cười khổ, hắn cho rằng bản thân mình có thể thay đổi cái gì đó, thế nhưng cuối cùng lại càng khiến bản thân khó chịu thêm.

Tối ngày hôm đó, hắn liền đem QQ gỡ đi, sau đó hắn liền rời khỏi căn phòng đã cùng bà nội chung sống nhiều năm trời, trong lòng vẫn còn áp lực như cũ. Hắn lật xem ảnh chụp trong album, có quan hệ với cô cũng chỉ có những hình về hoa cùng với món ăn kia.

Hắn còn nhớ rõ đêm hôm đó cô uống say, nói với hắn là muốn làm đồ ăn cho hắn ăn.

Kỳ thật Cố Lê cũng không có giận việc cô không trả lời tin nhắn của mình, sau đó hắn có nghĩ tới, có lẽ đối phương thật sự có việc gì đó? Rốt cuộc thì cô cũng bận như vậy, thế nhưng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mình, cho nên cô sẽ không có khả năng vứt bỏ hắn.

Từ đầu đến cuối vẫn là do hắn yếu đuối.

Hắn sợ bản thân mình giống như ôn dịch, nếu lại gần cô sẽ hủy hoại cuộc sống của cô. Hắn cảm thấy những lời hàng xóm nói khi còn nhỏ rất đúng, hắn thực sự là một tai tinh, những người ở bên hắn sẽ chẳng có kết cục tốt gì.

Hắn dựa vào cái gì, có tư cách gì mà tới gần cô đây?

Chỉ là nội tâm vẫn gào thét không cam lòng, có thứ gì đó đang cấp bách muốn xông ra.

Hắn cầm ảnh chụp, đi khắp các nhà hàng lớn nhỏ, chỉ vì muốn tìm ra nguồn gốc của món ăn này, cuối cùng, hắn mới ở chỗ này tìm được thứ đồ ăn giống với đồ có trong bức hình.

Đầu bếp thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn liền cảm thấy có chút quen thuộc, ông ồ lên một tiếng, nói: “Hai ngày trước cũng có một cô gái tới đây muốn tôi dạy làm món này, lúc nấu ăn cô gái đó cũng đứng nhìn đến thất thần, hai người có quen biết hay không?”

Lời nói của đầu bếp đột nhiên lôi Cố Lê trở về hiện thực.

Một cô gái…

Trái tim hắn bắt đầu nảy lên kịch liệt, có một loại khát vọng mãnh liệt bao trùm hết toàn thân.

Hắn không biết biểu tình của mình như thế nào, chỉ có thể nghe được thanh âm khàn khàn của bản thân: “Cô gái đó như thế nào?”

Đầu bếp thấy thần sắc thiếu niên mang theo hoảng loạn, vẻ gầy ốm tái nhợt trêи mặt hàm chứa một chút chờ mong.

Vốn ông cũng không định nói, nhưng thấy dáng vẻ của thiếu niên này liền có hơi mềm lòng.

“Là một cô gái rất xinh đẹp, hình như là một minh tinh, tên Hứa Vi Nùng.”

Hứa Vi Nùng, Hứa Vi Nùng…

Hắn không biết tên của cô, cũng không biết Hứa Vi Nùng có phải là cô hay không.

Nếu như đó thật sự là cô, nếu cô thật sự học món này thì có phải hắn học vẫn còn ý nghĩa hay không~

Trong đầu Cố Lê bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm, vốn còn rất mơ hồ, hiện tại lại trở nên phá lệ rõ ràng.

“Nùng Nùng.”

Giọng nói ngày đó, người kia đã gọi cô như vậy.

Đầu bếp thấy thiếu niên vốn đang ở trong trạng thái mất hồn bỗng nhiên đáy mắt sáng rực lên, tần suất chớp mắt của hắn tăng nhanh, lông mi đen dày giống cánh bướm chớp chớp, khóe môi cong lên thành một tia ý cười.

Cố Lê khom lưng gập người với đầu bếp, nghiêm túc nói: “Cảm ơn chú.”

Sau đó, thiếu niên liền nhanh chóng xoay người, sống lưng thẳng tắp biến mất ở chỗ ngã rẽ.
 
Chương 71: Nữ thần giới giải trí (33)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh sáng mơ mơ hồ hồ, bóng đèn nhỏ trêи đỉnh đầu chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng được đến bên mép giường.

Toàn bộ căn phòng chỉ có một cái bàn và một chiếc giường.

Cố Lê nằm ở trêи bàn, đem QQ đã gỡ khỏi điện thoại download lại một lần nữa.

Rất nhanh, trêи giao diện tin nhắn thoại đã tràn ngập tin nhắn từ cô.

Hắn nhìn hết từ cái đầu tiên cho tới cái gần đây nhất.

Thì ra cô cũng không có cố ý phớt lờ hắn, mà là thật sự có việc.

Mỗi ngày cô đều nhắn tin cho hắn.

Cô nói, cô quan tâm hắn.

Trong lòng Cố Lê lập tức như bị thứ gì đó lấp đầy, toàn bộ ủy khuất phía trước đều tan thành mây khói, chỉ còn dư lại những vui mừng không kể siết.

Lúc lướt tới chỗ cô chụp lại ảnh nhà mình, hắn mới dừng lại.

Cô đã tới nhà hắn.

Cố Lê cũng không tò mò tại sao đối phương lại biết nhà hắn, cô tựa như hiểu rất rõ tình huống của hắn, chỉ là…

Nghĩ tới tối ngày hôm đó, hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, lưu lại một căn phòng toàn vở bài tập bị xé, còn có một câu nói kia.

Lúc ấy chỉ có một mình hắn ở trong căn phòng lạnh như băng, ngay cả cơm cũng không ăn, trừ việc cảm thấy nhớ bà nội ra thì cũng chỉ nhớ tới một mình cô.

Nếu như cô đã tới đó, vậy có phải cô đã thấy được toàn bộ rồi hay không?

Cô đã thấy được một mặt điên cuồng và chật vật của hắn.

Nghĩ đến đây, Cố Lê mím môi, còn chưa nhìn thấy cô đã bắt đầu có chút khẩn trương.

Hắn không trả lời lại cô, cho dù hiện tại hắn rất muốn liên hệ với cô, thế nhưng hắn vẫn cố ép mình nhịn xuống.

Trêи bàn có một cái hộp, hắn mở hộp ra, bên trong cũng chẳng phải đồ vật hiếm lạ gì, chỉ có mấy bọc tiền cùng với một lọ thuốc.

Đây là những gì cô đã cho hắn.

Lúc ấy hắn cũng định để lại những thứ này ở đó, coi như là làm hồi ức, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn không bỏ được.

Hiện tại ngẫm lại, thật may là hắn còn mang theo nó, bằng không nếu cô thấy được thì nhất định sẽ phát hiện mình đã sớm biết cô là ai.

Cố Lê lấy đồ vật ra nhìn một lượt, lại thật cẩn thận cất vào.

Bên cạnh đặt một tấm poster, bên trêи là một cô gái mặc bộ lễ phục màu champagne, quanh eo điểm xuyến vài hạt kim cương lấp lánh, trêи tóc cài đồ trang sức, làn da tuyết trắng lộ ra một tầng phấn sắc nhàn nhạt. Tư thái cô ưu nhã, ánh mắt trong suốt, cả người tựa như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Bên góc phải ở phía dưới có ký tên: Hứa Vi Nùng.

Sau khi biết cô là ai, hắn mới phát hiện, thì ra bên người hắn nơi nơi đều là cô.

Bên trong trung tâm thương mại cũng có cô, ở hiệu sách cũng thấy được cô.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên môi người trêи poster, phảng phất như có thể cảm nhận được độ ấm từ đôi môi kiều diễm đó.

Cố Lê nghĩ, lần này hắn sẽ tự mình đi tìm cô, đi tới bên cạnh cô.

Từ lúc Cố Lê mất tích tới nay đã hơn một tháng, tin nhắn Vân Phiếm Phiếm gửi đi hắn cũng không đáp cái nào.

Cô có chút mất mát, cũng may hoa văn màu đen trêи vòng tay cũng không tăng lên nữa.

Cái này chứng tỏ Cố Lê đã ổn định sinh hoạt rồi.

Vân Phiếm Phiếm đi vào nơi này lâu như vậy, vẫn luôn dành thời gian cho Cố Lê. Bây giờ Cố Lê biến mất, cô lại có chút không biết nên làm gì.

Chờ tới khi bộ phim quay chụp xong, cô phải đi tìm Cố Lê.

Nghĩ như vậy, bản thân cô liền có động lực hơn hẳn.

Nửa tháng sau, bộ phim đã chuẩn bị đóng máy, cảnh quay ở phim này cũng không quá rườm r à cho nên quá trình quay chụp cũng cực kỳ thuận lợi. Sau khi đóng máy hai ngày sau, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều được mời đi tham gia phỏng vấn.

Thân là nữ chính, Vân Phiếm Phiếm chắc chắn phải có mặt.

Đêm đó, cô cùng một vài nhân vật chủ chốt cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn.
 
Chương 72: Nữ thần giới giải trí (34)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Trong quá trình phỏng vấn, có phóng viên tới hỏi thăm cô: “Hứa tiểu thư xuất thân là ngôi sao nhí, có thể nói là đã thấy rất nhiều nam thần trong giới điện ảnh, như vậy trong quá trình hợp tác, Hứa tiểu thư có nảy sinh tình cảm với nam diễn viên hay không?”

Thời Sính bên cạnh bỗng nhiên chuyển tầm mắt lên người cô.

“Không có.”

Thời Sính thu hồi ánh mắt, trêи mặt tuy rằng đang cười nhưng trong lòng vẫn không khống chế được mất mát.

Hắn vẫn không thể đi vào tim cô.

Phóng viên kinh ngạc, hỏi cô: “Thời Sính diễn chung với cô chính là tiểu thịt tươi bạo nhất giới giải trí hiện nay đó. Fans của cậu ấy rất đông, đối mặt với một người dụ hoặc như cậu ấy mà Hứa tiểu thư cũng không động tâm chút nào hay sao? Hay là cô cảm thấy mị lực của cậu ấy không đủ lớn?”

Hỏi như vậy trước mặt Thời Sính có thể nói là cực kì không lễ phép.

Bởi vì cho dù Vân Phiếm Phiếm trả lời thế nào đi nữa thì đều sẽ không thích hợp.. Truyện Sắc

Như vậy sẽ chỉ càng làm Thời Sính cảm thấy xấu hổ mà thôi.

Bất quá phóng viên hiện nay đều không quá để ý tới mấy chuyện này, vấn đề họ hỏi thường sẽ khiến người ta khó có thể trả lời được.

Không trả lời thì lại cho là minh tinh đó chột dạ keo kiệt, mà trả lời thì bản thân minh tinh sẽ cảm thấy khó xử.

Thế nhưng Vân Phiếm Phiếm lại trực tiếp nói với phóng viên kia: “Ngại quá, tôi cảm thấy anh hỏi như vậy không hay lắm. Đối với người thích Thời Sính thì anh ấy sẽ là ưu tú nhất, cho dù tôi có không thích anh ấy đi nữa thì cũng không thể phủ nhận tài năng của anh ấy. Cái này và mị lực cá nhân không có liên quan gì đến nhau, tôi không muốn trả lời câu hỏi này.”

Đại khái là phóng viên kia lần đầu gặp được một minh tinh thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của mình, những phóng viên xung quanh đều đang nhìn hắn, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ không biết nên làm gì, liền yên lặng lui về phía sau đám người.

Liền ngay ở lúc này, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình nhìn thấy một người.

Hắn đội mũ lưỡi trai, vành nón đè xuống rất thấp, thế nhưng cô cảm thấy mình sẽ không nhìn nhầm.

Người kia, hình như là Cố Lê?

Cô vội vàng chạy xuống sân khấu.

Nhưng phóng viên ở đằng trước rất nhiều, mọi người thấy cô chạy xuống liền đồng loạt ùa lên.

Hiện trường có chút loạn, Vân Phiếm Phiếm lại vô cùng gấp.

Chờ tới khi cô thoát ra được thì người đã biến mất.

Cô nghĩ thầm, có phải do mình quá nhớ Cố Lê cho nên hoa mắt hay không.

Vân Phiếm Phiếm vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi người vừa rồi đứng gần Cố Lê: “Anh có thấy một thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen không?”

Người kia lắc đầu.

Vân Phiếm Phiếm ngẩn ra.

Có phải cô thật sự đã nhìn nhầm rồi hay không?

Giang Điềm không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào, nơi cô đứng nhiều hoặc ít cũng có thể chặn giúp Vân Phiếm Phiếm một ít ánh đèn flash.

Giang Điềm nói với Vân Phiếm Phiếm: “Tôi có thấy, hắn ở bên kia.”

Trong mắt Vân Phiếm Phiếm lập tức bốc lên hy vọng, cô nhìn Giang Điềm, bỗng nhiên thập phần nghiêm túc nói với cô ấy một câu: “Cảm ơn cô, Giang Điềm, cô thật sự là một người tốt.”

Nói xong, cô liền chạy ra bên ngoài.

Giang Điềm đột nhiên bị phát cho thẻ người tốt, đứng yên ở chỗ đó.

Một lúc sau cô mới phản ứng lại, nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm rời đi, lẩm bẩm vài tiếng: “Bị bệnh à.”

Nhưng mà ngữ khí lại mang theo ý cười.

Trong cái vòng này thì lấy đâu ra người tốt, ngay từ đầu cô cũng đã không vừa mắt Hứa Vi Nùng rồi.

Chỉ là, người đó, thực sự là đồ ngốc, ngốc đến mức khiến cho người khác không có cách nào ghét được.

Vân Phiếm Phiếm chạy ra ngoài nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Cố Lê, cô chắc chắn hắn có tới đây, nhưng tại sao hắn không chịu ra gặp cô?

Là bởi vì lúc ấy cô không trả lời tin nhắn hắn sao?

Chờ tới khi Vân Phiếm Phiếm rời đi, Cố Lê mới đi ra từ một góc bên cạnh.

Hắn vô cùng vui vẻ, hắn thích cô gái nhỏ luôn nhớ tới hắn.

Chờ một chút, một chút nữa thôi, hắn lập tức có thể tới bên cạnh cô rồi.
 
Chương 73: Nữ thần giới giải trí (35)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————–

Ngày hôm sau, tin tức phỏng vấn đều được đăng lên.

Đại khái là bởi vì câu trả lời quá ngay thẳng của Vân Phiếm Phiếm mà toàn bộ tiêu đề tin tức toàn là về cô.

Thời điểm Vân Phiếm Phiếm nhận được điện thoại của người đại diện thì liền tò mò hỏi một câu: “Thì ra tôi là người như vậy à?”

Người đại diện bị cô làm cho tức đến bật cười, nói: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, gần đây cô đừng xem internet linh tinh nữa, chuyện này tôi sẽ giúp cô giải quyết, vừa lúc cô đã quay xong một bộ, tạm thời tôi cũng sẽ không nhận thêm cho cô kịch bản nào nữa, cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Vân Phiếm Phiếm rõ ràng rất là vui mừng vì được rảnh, ngay lập tức gật đầu đáp ứng.

Người đại diện thật sự là hết cách tới tổ tông này, cảm thấy đối phương thật sự quá lạc quan.

Đổi lại là một minh tinh khác dính phải chuyện này thì đã sớm phiền lòng tới chết rồi.

Nhưng không còn cách nào khác, minh tinh nhà mình, trừ việc phải cưng chiều ra thì còn có thể làm gì nữa?

Nói rồi liền nhấc điện thoại lên gọi.

Danh khí của Vân Phiếm Phiếm ở trêи mạng không thể khinh thường, tin tức của cô vừa được tung ra, nháy mắt đã khiến cho rất nhiều người chú ý. Tuy rằng fans cô rất đông, anti fans lại ít, thế nhưng cũng không đến mức mà không có anti fans nào.

Những cái anti fans kia đều đang lo lắng không có cơ hội để hắc cô, hiện tại thật vất vả mới có được một tin, tự nhiên là hận không thể hắc chết cô.

Nhưng mà chưa tới nửa tiếng đã có người đem video phỏng vấn hoàn chỉnh không cắt ghép đăng lên trêи mạng.

Fans của Vân Phiếm Phiếm rất rõ ràng thực lực của thần tượng nhà mình, bọn họ thần tượng cô lâu như vậy cũng sẽ không có ai hiểu rõ cô hơn bọn họ. Cho nên đối với loại hắc không thể hiểu nổi này, bọn họ cũng chẳng thèm tin.

Người qua đường còn lại thì vẫn duy trì thái độ trung lập.

Chờ tới khi mọi người xem xong video, tất cả đều đần mặt ra.

Tiếp đó liền có người bình luận.

“Ai có thể nói cho tôi biết, cái này thì tính là cái gì? Rõ ràng câu hỏi kia của phóng viên nói ra tôi đều muốn đấm cho một cái, Nùng Nùng nói như vậy cũng chẳng sai.”

“Ôi mẹ, phóng viên này sao có thể nói Thời Sính như vậy chứ, nghe muốn chửi thề quá đi mất. Tuy rằng cũng tiếc vì Nùng Nùng không thích Thời Sính, nhưng tôi thực sự thích cái thái độ của cô ấy!”

“Tin tức trêи mạng hiện nay đúng thật là không thể tin, cũng may là tôi chưa ngốc tới mức đi diss cô ấy. Nùng Nùng cố gắng lên~”

Sau đó liền có người phát hiện Thời Sính đăng Weibo.

Thời Sính V*: Bây giờ người vì tôi nói chuyện cũng bị hắc đến như vậy, sao tôi lại thảm thế cơ chứ?

*Tài khoản chứng nhận người nổi tiếng

Lời này của Thời Sính vô cùng hàm súc, ngay cả một ý tứ dư thừa cũng không bắt được, mọi người cũng đoán ra quan hệ của hắn và Vân Phiếm Phiếm, suy cho cùng cũng chỉ là bạn tốt mà thôi.

Đương sự đã đứng ra nói một lời rồi, chỉ là mọi người cũng không nghĩ tới, lúc Giang Điềm live stream cũng có nhắc tới vấn đề này.

Tuy nói Giang Điềm chưa bao giờ nhận được vai nữ chính, thế nhưng mỗi năm cô vào vai nữ phụ cũng đủ xoát cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, thế cho nên lúc cô live cũng có rất nhiều người vào xem rồi bình luận về vấn đề của Vân Phiếm Phiếm.

“Giang Điềm, cô đóng chung với Hứa Vi Nùng đúng không, hơn nữa hình như cũng không phải lần đầu tiên. Cô cảm thấy lời nói trêи mạng có đúng sự thật hay không?”

Câu hỏi của người này vô cùng sắc bén, có thể nhìn ra được hắn không phải fans ai, Giang Điềm vốn có thể phớt lờ nó đi, thế nhưng cô lại cố tình trả lời.

“Hứa Vi Nùng à…” Trong đầu Giang Điềm còn nhớ những lời mà cô đã nói với mình ngày hôm qua, Giang Điềm mỉm cười, học theo bộ dáng của cô gái đó, “Cô ấy là một người tốt.”

Mọi người đều biết Giang Điểm sống rất ngay thẳng, không quen nhìn những minh tinh cố ý nịnh nọt lấy lòng người khác. Cũng có người nói đây cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn chỉ được làm nữ phụ. Người có thể được Giang Điềm đánh giá như vậy, có thể thấy Hứa Vi Nùng ở đoàn làm phim được mọi người yêu thích bao nhiêu.

Vì thế, chuyện này cũng không kϊƈɦ ra một chút bạo nổi nào đã được giải quyết xong xuôi.
 
Chương 74: Nữ thần giới giải trí (36)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————-

Sau khi trời trở lạnh, Vân Phiếm Phiếm liền không muốn bước chân ra khỏi cửa.

Mỗi ngày đều nằm nhà học một số thứ đồ vật của hiện đại.

Sau đó chính là xem TV.

Mỗi ngày cũng theo thói quen mà gửi tin nhắn sinh hoạt hằng ngày của mình cho Cố Lê.

Thời gian hiện tại còn cách Tết khoảng hơn một tháng, cô luôn cầm lòng không đặng mà nghĩ đến Cố Lê, không biết giờ hắn đang ở nơi nào, có cô đơn hay không?

Ngày hôm đó hắn rõ ràng đã tới, vì sao không chịu tới gặp cô?

Hắn hẳn đã biết cô là ai.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy là cô đã lừa gạt hắn sao?

Thời điểm đang xuất thần nghĩ tới chuyện này, trêи TV bỗng nhiên chiếu tới một cái quảng cáo.

Sườn mặt cô đơn của thiếu niên lập tức lọt vào trong mắt cô, Vân Phiếm Phiếm nhìn hình ảnh bên trêи, nửa ngày cũng không thốt ra được một câu.

Sau đó, quảng cáo liền biến mất.

Cô thất thần hỏi Tiểu Bạch Thái: “Ban nãy… là Cố Lê sao?”

Phản ứng của Tiểu Bạch Thái cũng không khác cô lắm, ngữ khí có chút không thể tưởng tượng: “Hình… hình như thế.”

Này là cốt truyện của Cố Lê sao?

Vân Phiếm Phiếm kỳ thật đã chắc chắn, chỉ là cô vẫn đang ở trong trạng thái kinh hoảng.

Tại sao Cố Lê… lại vào giới giải trí?

Chẳng lẽ cho tới nay cô đã đi sai hướng rồi? Kỳ thật Cố Lê không thích học, hắn muốn đi làm diễn viên?

Mà hắn muốn làm gì chả được.

Dù sao… cô đều ủng hộ hắn.

Có tin tức của Cố Lê, cô liền tra xét tin tức quay chụp của quảng cáo kia, cuối cùng tìm được nơi quay chụp. Sau khi xác nhận người trêи quảng cáo chính là Cố Lê xong, Vân Phiếm Phiếm liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng, cô cũng tìm được Cố Lê rồi.

Người quay quảng cáo có biết tới Vân Phiếm Phiếm, lần trước còn muốn tìm cô để quay quảng cáo, chỉ là danh khí của cô quá lớn, hắn không xác định cô có thể đáp ứng hay không cho nên cuối cùng vẫn không có tìm cô.

Thấy Vân Phiếm Phiếm gọi tới đây, hắn còn cùng cô nói vài câu để tăng độ hảo cảm.

Sau đó Vân Phiếm Phiếm lại hỏi hắn: “Vậy anh biết hiện tại hắn đang làm gì không?”

Người quay quảng cáo hồi tưởng lại một chút: “Hình như là sắp đi đóng phim thì phải.”

Quả nhiên là hắn muốn vào giới giải trí.

Mấy ngày kế tiếp, Vân Phiếm Phiếm liền điều tra từng cái công ty giải trí một, với một mục đích duy nhất là tìm được tin tức của Cố Lê, cuối cùng thì cũng tìm thấy hắn.

Hắn đang thử vai một bộ phim, cô nhìn nhìn kịch bản, là phim song nữ chủ, kịch bản cũng không tệ lắm, vai diễn hắn đi thử chính là boss phản diện.

Đạo diễn của phim nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm cầm kịch bản đến phát ngốc còn cho rằng cô cảm thấy hứng thú với bộ phim này. Hắn cũng rất coi trọng thực lực của Vân Phiếm Phiếm, nếu cô có thể gia nhập vậy thì chỉ có tốt hơn chứ không kém. Vì thế hắn mới hỏi:

“Hứa tiểu thư, cô có hứng thú diễn bộ này không?”

Vân Phiếm Phiếm: “Hả?”

Cô tạm thời còn không có cái ý tưởng này nha.

Nhưng mà…

Nếu như Cố Lê thật sự thông qua vòng thử vai, như vậy thì hắn sẽ là người mới rồi, liệu vào đoàn rồi có bị khi dễ hay không? Nếu như cô cũng ở đó thì có thể hắn sẽ tốt hơn một chút? Hơn nữa, cô còn có thể nói chuyện với hắn.

Hình như là một chủ ý không tồi.

Vân Phiếm Phiếm nhìn đạo diễn đang ân cần, khó xử nói: “Là thế này…”

Đạo diễn gật đầu: “Cô nói cô nói.”

Cô chỉ chỉ tên Cố Lê: “Đây là bạn của tôi, thực lực của cậu ấy không tệ.”

Đạo diễn là người thông minh, vừa nghe thấy lời này của Vân Phiếm Phiếm liền biết cô có ý gì, thế nhưng hắn cũng không phải một người không biết suy xét sự tình, nếu bởi vì cô mà tùy tiện định một người có kỹ thuật diễn chẳng ra gì, tự nhiên cũng không tốt lắm.

Nhưng hắn đối với cái tên Cố Lê này có chút ấn tượng, hình như là cũng không tệ lắm?

Nếu đã không tệ lắm, như vậy khẳng định không thành vấn đề.
 
Chương 75: Nữ thần giới giải trí (37)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————-

Đạo diễn gật gật đầu: “Người này xác thật không tệ.”

Vân Phiếm Phiếm biết chuyện đã được định xong rồi.

Bỗng nhiên cô lại nghĩ tới một người.

Vì thế liền lộ ra vẻ do dự, thử nói: “Kỳ thật tôi còn một việc, tôi muốn đề cử cho anh một người, cô ấy cũng là một diễn viên có thực lực, chỉ có điều tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội xuất đầu lộ diện mà thôi, tôi muốn…”

Đầu đạo diễn bắt đầu phình to ra, nếu đổi lại là một diễn viên khác, hắn sớm đã đứng dậy chạy lấy người rồi.

Thế nhưng người trước mặt này lại là Hứa Vi Nùng, danh khí lớn, lại nổi tiếng là tính tình tốt, đừng nói tới fans cô ấy đông, ngay cả duyên qua đường cũng tốt đến mười phần, hơn nửa ở chung với cô xác thực cũng cảm giác được một loại thoải mái dễ chịu.

Người mà cô đề cử, chắc chắn là thật sự không tồi.

“Cô nói đi.”

Vân Phiếm Phiếm cười cười, nói ra một cái tên: “Giang Điềm.”

Cũng không phải là đáp án gì quá khó tiếp thu, đạo diễn cũng biết Giang Điềm ở chung đoàn làm phim với Hứa Vi Nùng, chỉ là rốt cuộc cô ấy có thích hợp với kịch bản này không thì còn phải chờ casting xong mới biết được. Thế nhưng hắn cũng đã có nhiều hơn một sự lựa chọn.

Đạo diễn cũng không trực tiếp đáp ứng cô luôn, mà là nói: “Tôi sẽ liên hệ với phía Giang tiểu thư, vậy ý của Hứa tiểu thư là?”

Vân Phiếm Phiếm gật đầu: “Tôi nhận.”

Giang Điềm nhất định có thể nắm chắc cơ hội này, cô rất có niềm tin vào cô ấy.

Sau đó, cô liền nói chuyện điện thoại với người đại diện.

Người đại diện gào thét ở đầu dây bên kia: “Tôi còn đang cố ý cho cô trải qua một mùa đông hoàn hảo, hoàn hảo chưa được năm ngày cô đã tự mình chạy đi nhận kịch bản rồi, sớm biết đã như vậy thì tôi còn hao hết tâm tư vào cô làm gì nữa chứ!”

Vân Phiếm Phiếm lập tức nói: “Xin lỗi mà, nhưng tôi thực sự muốn quay bộ này.”

Thực ra là cũng phải cô chủ động muốn quay, là có người muốn cô quay mà thôi.

Người đại diện nghe được ngữ khí mềm mại của cô, lửa bốc trêи đầu đều tiêu đi phân nửa, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cô thích là được, đã tiền trảm hậu tấu rồi thì thông báo với tôi có ích lợi gì nữa, thật là… Thôi, cứ coi như cô vì tôi mà kiếm tiền đi.”

……..

Sau đó là thời gian nghiền ngẫm kịch bản.

Hiệu suất bên phía đạo diễn rất nhanh, sau khi xác định tất cả vai phụ xong liền có thể bắt đầu khai máy.

Chờ đến khi chân chính tới đoàn làm phim, cả người Vân Phiếm Phiếm còn có chút bàng hoàng.

Thời tiết bây giờ vô cùng lạnh, bên trong cô mặc hai cái áo giữ nhiệt, bên ngoài lại mặc áo khác nhung mao thật dày, trêи cổ quàng khăn kín mít, trêи đầu còn đội thêm cái mũ, đứng từ xa mà nhìn vào thì chỉ nhìn thấy có nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại được chôn bên dưới khăn quàng.

Có người đi tới gần cô, liền cùng cô chào hỏi.

Cũng không biết có phải đã nghe qua tính tình cô tốt hay chưa nữa.

Vân Phiếm Phiếm không muốn lộ mặt ra ngoài, chỉ có thể gật gật đầu, lại gật gật đầu.

Sau đó liền thấy được Cố Lê ngồi trong góc.

Đã rất lâu rồi cô chưa gặp hắn, hắn ăn mặc có chút đơn giản, bàn tay cầm kịch bản đã đỏ ửng lên, bởi vì không quá hòa nhập với tập thể cho nên hắn chỉ ngồi ở trong góc, nhìn qua thì có vẻ nhỏ bé mà cô độc.

Vân Phiếm Phiếm vừa định đi qua thì ở đằng sau lại có người gọi cô.

“Hứa Vi Nùng.”

Cô dừng bước, quay đầu qua liền thấy Giang Điềm.

Cô ấy mặc áo khoác quần da, cả người nhìn qua vừa tiêu sái vừa lạnh lùng, chân còn đeo một đôi bốt da cổ cao.

Dù nhìn kiểu gì cũng không thấy hợp với cái thời tiết này.

Cô chào hỏi: “Giang Điềm.”

Chào hỏi xong, cô lại nhịn không được hỏi một câu: “Cô không lạnh sao?”

Giang Điềm nhìn Vân Phiếm Phiếm bọc đến kín mít, khó có thể tưởng tượng cô sẽ vượt qua thời kì đóng phim này như thế nào. Cũng không biết tại sao cô lại muốn đóng phim trong tình huống lạnh như thế này.
 
Chương 76: Nữ thần giới giải trí (38)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————–

Cô ấy không có trả lời câu lạnh hay không kia, chỉ nói: “Tôi nghe nói.”

Thanh âm của Vân Phiếm Phiếm truyền ra từ bên trong khăn quàng cổ, “Hửm?”

Giang Điềm nhìn đôi mắt của cô, trước kia có một số lời kỳ thật rất khó để mở miệng, cô ấy lại là một người cao ngạo, vào giới giải trí cũng là bởi vì trong nhà quá khó khăn không thể đáp ứng nổi nữa, nhưng Giang Điềm cũng không nghĩ tới cái vòng này lại hỗn loạn như vậy.

Từ trước tới bây giờ Giang Điềm đều không thích người trong giới giải trí, cho dù cô biết rõ, cô cũng là một người trong số đó, thế nhưng dù không thích thì vẫn phải kiếm tiền từ cái nghề này.

Đối với sự trợ giúp của người khác, cô đều sẽ cảm thấy là có mục đích.

Thế nhưng lúc đạo diễn nói với cô là Hứa Vi Nùng đã đề cử cô thì không biết vì cái gì mà phản ứng đầu tiên của cô không phải là suy nghĩ xem Hứa Vi Nùng sẽ nhận được lợi gì khi làm thế mà là thực sự vui sướиɠ từ trong nội tâm.

Sau đó lại cẩn thận nghĩ lại, Hứa Vi Nùng vốn từ khi sinh ra đã là người chiến thắng rồi, tất cả mọi người đều thích cô ấy, vậy thì còn cần kiếm cái gì từ mình chứ?

Giang Điềm khó có khi thoải mái mở miệng: “Cảm ơn cô đã giúp tôi, chuyện nữ chính.”

Vân Phiếm đem nửa khuôn mặt còn lại lộ ra ngoài, đôi môi đỏ ửng hơi cong, trêи mặt cô mang theo ý cười, ngữ khí hân hoan như đang chúc mừng: “Chuyện đó hả, lúc ấy tôi đọc kịch bản xong liền cảm thấy cô rất hợp với nó. Tôi tin là cô có thể nhận được nhân vật này, sau đó sẽ có cơ hội hợp tác với cô nữa rồi.”

Giang Điềm cũng không biết mình nên nói gì.

Vân Phiếm Phiếm cũng không quá để ý chuyện này, cô cảm thấy hợp lý thì làm, cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi nói chuyện với Giang Điềm xong, cô liền nhớ tới ban nãy mình rõ ràng là muốn đi tìm Cố Lê.

Kết quả xoay người lại, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt của hắn.

Cô vui vẻ, vừa định chạy tới thì Cố Lê đã cúi đầu tiếp tục nhìn kịch bản.

Cô lập tức đứng bất động tại chỗ.

Cố Lê… không nhận ra cô sao?

Cô muốn qua đó, nhưng đạo diễn đã gọi mọi người tập hợp lại.

Cô vẫn luôn nhìn Cố Lê, nghĩ tới hiện tại nói chuyện với hắn cũng không quá thích hợp, đành phải bỏ qua.

Chờ tới khi cô quay đầu lại, Cố Lê vốn không có nhìn cô lại ngước mắt lên dừng ở trêи người Vân Phiếm Phiếm.

Cô thế mà lại ở chỗ này.

Lúc Giang Điềm gọi tên của cô, Cố Lê đã nghe thấy rồi.

Cái tên này là cái tên hắn nghe nhiều nhất trong khoảng thời gian này, từ sau khi biết cô là ai, hắn liền xem hết tất cả các tin tức về cô, sau đó mới có ý định tiến vào giới giải trí.

Hắn luôn nỗ lực tiến tới gần cô hơn, thế nhưng chưa kịp tới gần thì đối phương đã từng bước tiến tới chỗ hắn.

Một khắc vừa rồi kia khi nhìn thấy bóng dáng của cô, Cố Lê chỉ hận không thể cứ trực tiếp tiến lên ôm cô vào trong ngực.

Nhưng mà rốt cuộc thì hắn cũng nhịn xuống.

Tay Cố Lê có chút lạnh, thế nhưng tâm lại vô cùng ấm áp.

Nơi quay phim cũng không ở trong thành phố, đạo diễn săn sóc an bài khách sạn cho tất cả diễn viên của đoàn phim.

Vân Phiếm Phiếm trước tiên liền đem hành lý cất vào phòng.

Chờ tới khi quay chụp xong, tất cả mọi người đều đồng loạt trở về khách sạn.

Cố Lê đi phía sau đoàn người, đi rất chậm, Vân Phiếm Phiếm thì đi sau Cố Lê, đi lại càng chậm.

Chờ đến khi người phía trước đi hết, Vân Phiếm Phiếm mới chạy tới trước mặt Cố Lê, gọi tên hắn: “Cố Lê.”

Cố Lê bị cô cản đường, rũ mắt nhìn Vân Phiếm Phiếm như cục bột trắng trước mặt.

Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: “Có phải cậu biết tôi là ai rồi đúng không? Tôi thực sự không phải cố ý muốn gạt cậu, chỉ là… Chỉ là tôi sợ cậu không thích như vậy. Nhưng mà tôi bảo đảm, về sau sẽ không lừa cậu nữa.”

Bàn tay ở trong túi áo của Cố Lê nắm chặt thành quyền.

Hắn hơi hé môi thở một hơi, nhiệt khí gặp khí lạnh liền tạo ra một mảnh sương mù trắng xóa, khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên hơi mơ hồ.
 
Chương 77: Nữ thần giới giải trí (39)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng Vân Phiếm Phiếm chỉ nhìn thấy hai cánh môi hắn động động, nhưng lại không nghe được thanh âm.

Sau đó Cố Lê liền đi vòng qua người cô.

Vân Phiếm Phiếm đành phải tiếp tục đi theo hắn.

Cũng không biết là do cố ý hay vô tình, một bước của Cố Lê so với Vân Phiếm Phiếm mà lớn hơn rất nhiều, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn cố chấp đuổi theo hắn, cho nên cũng không bị bỏ lại phía sau.

Mãi cho đến lúc lên tầng tám.

Hành lang trêи tầng đều im lặng, chỉ có ánh đèn vẩy lên người.

Cố Lê đi đến trước cửa phòng liền bỗng nhiên dừng bước.

Thời điểm hắn quay đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm, liền tiến lên phía cô hai bước.

Sau đó, Vân Phiếm Phiếm trực tiếp bị hắn áp vào tường.

Biểu tình của hắn nhàn nhạt, bên trong lại chứa một dòng nước ấm đang kϊƈɦ động.

Lông mi Cố Lê rũ xuống, hỏi: “Tại sao lại đi theo tôi?”

Cả người Vân Phiếm Phiếm bị hắn bao bọc trong ngực, nho nhỏ thành một cục, cô nhìn Cố Lê, tay chân có chút luống cuống, nhưng vẫn đáp lại hắn: “Bởi vì cậu là Cố Lê, trước kia tôi cũng làm như vậy mà.”

Hô hấp của Cố Lê hơi dừng lại.

Những lời này thật sự không có chỗ nào đặc biệt, hắn thực sự là Cố Lê, cũng biết trước kia cô vẫn luôn làm như vậy.

Nhưng hắn lại cảm thấy trong cơ thể mình có một loại tình cảm không thể khống chế được đang len lỏi khắp tứ chi.

Hắn duỗi tay lấy thẻ từ trong túi ra, quét vào bên cạnh cửa.

Vân Phiếm Phiếm tò mò nhìn qua, liền nghe được thanh âm mở cửa.

Tiếp theo đó, cả người cô liền bị Cố Lê túm lấy. Hắn duỗi tay giữ chặt lấy Vân Phiếm Phiếm, đem cô kéo vào trong phòng.

Cửa được hắn đóng lại, cô dựa lưng vào vách tường, còn có chút mơ hồ không hiểu gì lắm.

Ngay cả mặt Cố Lê cô còn chưa kịp nhìn thì đã bị hắn ấn ở trêи tường không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn môi hắn áp xuống.

Cánh môi hơi lạnh đụng phải cảnh môi ấm áp của Vân Phiếm Phiếm.

Vừa chạm vào liền tách ra.

Vân Phiếm Phiếm gọi hắn: “Cố Lê…”

Tiếp đó chính là mưa rền gió dữ.

Ngay cả cơ hội thở dốc Cố Lê cũng không cho cô, trong nháy mắt khi cô mở miệng liền trực tiếp chặn môi cô lại, đầu lưỡi cạy mở răng trắng, hôn đến mức cô hít thở không thông.

Chờ sau khi hôn xong, Cố Lê liền dựa vào bên tai cô thở dốc.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại hơi dồn dập.

Hắn hỏi cô: “Bà con họ hàng xa thân thích, bạn học, tiếp theo sẽ là cái gì?”

Thanh âm của hắn có chút khổ sở, cô quay đầu liền nhìn thấy Cố Lê đang rũ mắt, trong mắt có ánh sáng tinh tế.

Xem ra Cố Lê thực sự đã biết hết rồi.

Vân Phiếm Phiếm vừa định mở miệng thì Cố Lê đã rời khỏi người cô.

Hắn giơ tay, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.

Lông mi thật dài che đậy cảm xúc nơi đáy mắt hắn, Vân Phiếm Phiếm thấy ngón tay hắn dừng ở trêи nút áo khoác, vừa động một cái, nút áo khoác liền bung ra.

Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, chẳng lẽ Cố Lê hôn mình xong liền cảm thấy nóng?

Cố Lê cởi xong áo khoác liền tùy tiện ném ở trêи giường.

Bên trong là một cái áo len màu be, không phải áo cao cổ cho nên có thể nhìn thấy xương quai xanh của hắn lộ ra bên ngoài.

Hắn ngước mắt, trong mắt phảng phất như mang theo tinh quang lộng lẫy, hắn tới gần Vân Phiếm Phiếm, dùng ngữ khí trầm thấp hỏi cô: “Em quan tâm tôi như vậy, có phải là muốn cái này hay không?”

Cố Lê nói xong liền đặt tay ở trêи thắt lưng.

Hình như là muốn cởi xuống?

Lúc này, Vân Phiếm Phiếm cuối cùng mới hiểu ý hắn.

Mặt cô có hơi nóng lên, ánh mắt cũng dần né tránh, thế nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi, sau đó lắc đầu: “Em không có nghĩ như vậy.”

Động tác Cố Lê dừng một chút, thế nhưng lại hỏi cô: “Em không muốn tôi?”
 
Chương 78: Nữ thần giới giải trí (40)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————

Hai tay Cố Lê rũ xuống, có một loại cảm giác vô lực.

Ánh mắt vốn lấp lánh tinh tế cũng theo đó mà ảm đạm đi, một bộ dáng vô cùng mất mát.

Vân Phiếm Phiếm tức khắc mềm lòng.

Cô giải thích: “Kỳ thật cũng không hẳn là như thế…”

Lời còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy Cố Lê đi về phía mình.

Tim đập có hơi nhanh, cô thấy Cố Lê vươn tay, còn tưởng là hắn lại muốn làm gì đó, thế nhưng Cố Lê chỉ gắt gao ôm lấy cô, giống như một đứa trẻ cô đơn ôm lấy con thú bông yêu thích nhất của mình.

Thanh âm hắn hơi uể oải: “Nhưng tôi muốn em, muốn đến điên rồi.”

Sau khi hắn nói xong, cằm còn đặt ở trêи đỉnh đầu Vân Phiếm Phiếm cọ cọ, sau đó hắn nói tiếp: “Em biết không? Bà nội đi rồi, bà vì không muốn liên lụy tới tôi mà lựa chọn nhảy lầu kết thúc sinh mệnh. Bà ấy cho rằng làm như thế sẽ có thể khiến tôi bớt thống khổ hơn, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, ước nguyện duy nhất trong tim tôi chính là có thể làm cho bà sống những ngày tháng an nhàn nhất.”

Hắn buông lỏng cô ra, tay vẫn còn đặt ở trêи vai cô, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khóe môi Cố Lê đang cong lên, mang theo một tia thỏa mãn, đôi môi hắn hồng nhuận, hẳn là bởi vì ban nãy vừa mới hôn xong.

Đôi môi hồng nhuận kia mang theo một độ cong duyên dáng, hơi hơi hé mở: “Đây là em nói đấy.”

Lần này, cho dù có phải đem cô cùng xuống địa ngục, hắn cũng nhất quyết không buông tay.

Có chết cũng không.

Trừ phi, cô là người buông tay trước.

Nếu cô buông tay hắn ra, hắn cũng sẽ không giữ cô.

Sau khi hai người cởi bỏ hiểu lầm, Vân Phiếm Phiếm vô tình liếc tới xương quai xanh của hắn, thân thể thiếu niên có chút gầy, cho nên xương quai xanh lộ ra khá rõ ràng, cô lập tức rời ánh mắt đi, nói: “Anh mặc áo vào đi, lạnh lắm.”

Thấy bộ dáng cô không được tự nhiên, Cố Lê thấp giọng nói: “Trong phòng bật điều hòa.”

Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn lấy áo mặc vào.

Chỉ là có hơi tiếc nuối, hôm nay hắn vốn cũng không định làm gì cả, thế nhưng vừa rồi lúc hôn cô, hắn liền cảm giác được loại ɖu͙ƈ vọng nào đó kia.

Cô giống như một bức tranh tuyệt mỹ, hết thảy những điều tốt đẹp đều trưng ra trước mặt hắn. Cô như thế này so với trêи mạng thực sự là chân thật hơn rất nhiều.

Vân Phiếm Phiếm bỗng nghĩ tới một chuyện, liền hỏi hắn: “Tại sao anh lại muốn vào giới giải trí? Tại sao lại muốn thôi học?”
 
Chương 79: Nữ thần giới giải trí (41)


Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————-

Biểu tình Cố Lê tức khắc liền căng chặt.

Cũng không biết có phải là do điều hòa chỉnh cao quá hay không mà hắn ngồi ở mép giường đem tay áo vén lên.

Hắn không nhìn cô, mà là nhìn sàn nhà.

Lông mi cong dài rũ xuống, hắm mím môi, một lúc sau mới trả lời: “Tôi muốn vào giới giải trí.”

Đối với hắn mà nói, nơi nào cũng như nhau cả.

Trường học cũng được, giới giải trí cũng chẳng sao. Cô ở nơi nào thì hắn liền ở nơi đó.

Tóm lại, hắn chính là muốn đi theo cô.

Nghĩ tới đây, Cố Lê đột nhiên ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt hắn lập lòe, cánh môi mím chặt thành một đường thẳng tắp, ngữ khí của hắn mang theo sự thăm dò, hỏi: “Nếu em thích tôi đi học, tôi sẽ đi học. Đều nghe em cả.”

Ngữ khí phá lệ lấy lòng.

Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại cảm thấy cũng không đơn giản như vậy.

Tuy rằng Cố Lê nói là đều nghe cô, thế nhưng nếu giờ cô nói hắn quay lại học thì chỉ sợ là hắn cũng không chịu.

Biểu tình Cố Lê có chút chấp nhất, hai mắt nhìn cô cũng không chớp lấy một cái.

Vân Phiếm Phiếm không ép buộc Cố Lê phải như thế nào, hắn có ý nghĩ của chính mình, hắn thông minh như vậy, cô tin là hắn sẽ không làm chuyện bản thân mình không muốn làm.

Vân Phiếm Phiếm nói: “Nếu anh đã thôi học, em còn có thể làm gì bây giờ?”

Cố Lê biết cô cũng không cảm thấy tức giận với hành vi lần này của hắn.

Cằm hắn khẽ nhếch lên, đường cong duyên dáng được phác họa càng thêm thâm thúy. Hai mắt hắn cong cong, biểu tình vốn lãnh đạm lập tức trở nên sáng rực rỡ lấp lánh.

Cố Lê hình như… rất vui vẻ.

Không biết vì cái gì mà Vân Phiếm Phiếm lại có chút khẩn trương.

Sau đó, Cố Lê bảo cô đi qua.

Bản năng của Vân Phiếm Phiếm nói rằng, cô không nên qua đó. Thế nhưng ý cười trêи mặt Cố Lê càng thêm rõ ràng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy nụ cười đó dường như đang câu hồn người, cô cầm lòng không được mà đi về phía hắn.

Chờ tới khi lại gần Cố Lê, hắn liền duỗi tay kéo cô vào trong ngực hắn.

Vân Phiếm Phiếm đứng không vững, cả người liền ngã nhào đè lên trêи người Cố Lê.

Cố Lê cũng không ngại, liền dùng tư thế này đỡ lấy thân thể của cô.

Cho dù là nửa nằm đi nữa thì cô cũng đang đứng, Cố Lê đang ngồi, cho nên cô vẫn cao hơn hắn một chút. Ở cái tư thế này, Cố Lê chỉ có thể hơi ngửa đầu lên nhìn cô.

Ánh đèn trêи đỉnh đầu lọt vào trong mắt hắn, đồng tử màu đen lập tức được chiếu sáng, giống như tinh quang được hắn bóp nát rồi bỏ vào trong ánh mắt.

Một tay Cố Lê chống xuống giường, tư thế lười biếng, dùng một loại ngữ khí trêu người nói: “Hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết, nhưng mà…”

Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng mà cái gì?”

Hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi, lông mày hơi nhíu lại: “Ban nãy tôi vừa hôn em, làm sao bây giờ?”

Cái tay kia của hắn đặt ở trêи lưng Vân Phiếm Phiếm.

Vân Phiếm Phiếm mặc rất dày, chỉ có thể cảm thấy được là tay hắn đặt ở trêи lưng mình chứ không cảm nhận được độ ấm.

Nhưng kỳ quái chính là, tim cô lại cảm thấy nặng.

Vân Phiếm Phiếm hỏi Tiểu Bạch Thái: “Tiểu Bạch Thái, ta cảm thấy ta không ổn cho lắm, làm sao bây giờ…”

Tiểu Bạch Thái cũng không biết phải làm sao, nó cảm thấy tim ký chủ hình như đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao.

“Có thể là do điều hòa quá nóng?”

Ngẫm lại cũng đúng, ban nãy không phải Cố Lê cũng cảm thấy nóng sao?

Nhưng mà, hình như không phải lí do này.

Cố Lê vây cô vào trong ngực, khiến cho thân thể cô hơi cong. Cứ như vậy, thân thể của cô liền nghiêng về phía hắn nhiều hơn, Vân Phiếm Phiếm cúi đầu, mặt cô cách ngực Cố Lê rất gần, cứ cảm thấy như thế này có vẻ không an toàn cho lắm, tựa như giây tiếp theo sẽ phải ngã xuống, chỉ có thể chống hai tay ở trêи vai Cố Lê.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom