Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 920: C920: Thần không có quyền lựa chọn


“Ái khanh, không phải trẫm nói ngươi đâu, biết bao nhiêu người muốn có được cơ hội để trèo lên cái vị trí hiện giờ của ngươi, kết quả vị trí này ngươi đã lấy được rồi, vậy mà lại không biết trân trọng! Ngươi bảo trâm phải làm sao hả?” Nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

“Bệ hạ, bệ hạ đừng nói nữa, thần biết sai rồi!” Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng.

Nữ đế lại không nhịn được mà bật cười, nàng nói: “Trông ngươi tủi thân chưa kìa... Nếu sau này không có chuyện gì lớn thì trẫm sẽ cho ngươi nghỉ, được chưa?"

“Thật sao?” Lâm Bắc Phàm bỗng có tỉnh thần hẳn lên.

“Làm vua không ai nói dối cả!” Nữ đế nói một cách nghiêm túc.

“Được được được!” Lâm Bắc Phàm thấy có động lực liền.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Sắc mặt nữ đế bỗng không được tự nhiên, ánh mắt nàng bỗng sáng lên: “Ái khanh, nghe nói ngươi là một tài tử phong lưu, chắc hồng nhan tri kỷ của ngươi cũng không ít đâu nhỉ! Ngươi kể cho trẫm nghe ngươi thích nữ nhân như thế nào. đi?"

Lâm Bắc Phàm xấu hổ: “Bệ hạ, sao đột nhiên bệ hạ lại hỏi vấn đề này?"

“Nào, nói với trẫm đi mà, trẫm tò mò lắm!"

Nữ đế cố làm ra vẻ nghiêm túc, song thực ra trong lòng nàng đang ngại vô cùng, cực kì không bình tình, đến lòng bàn tay nàng cũng đang đổ mồ hôi.


Lâm Bắc Phàm vẫn đang rất xấu hổ: “Bệ hạ, chuyện này có thể không nói được không?”

Nữ đế lắc đầu: “Không được, trẫm cực kì muốn biết chuyện này!"

Nữ đế nghĩ ngợi, đoạn quyết định chủ động tấn công: "Ái khanh, ngươi thích nữ tử đài các, thấu tình đạt lý lại dịu dàng, biết quan tâm người khác như Lý Sư Sư sao?"

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu.

“Không phải á?"

Nữ để khẽ chau mày: “Thế ngươi thích kiểu nữ tử oai phong lẫm liệt, giàu lòng chính nghĩa lại có khí chất của nữ hiệp như Mạc Như Sương hả?"

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu. “Lại không phải?"

Nữ đế bắt đầu hoài nghỉ: “Thế ngươi thích kiểu nữ tử mê hoặc chúng sinh, hấp dẫn như Tử Nguyệt à?"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lắc đầu.

“Lại không phải nữa?"

Nữ đế hỏi: “Thế ngươi thích thiếu nữ ngây thơ, dễ thương như Vân Oanh sao?"

Lâm Bắc Phàm vẫn lắc đầu.

“Vẫn không phải?”

Sắc mặt nữ đế có hơi đỏ, nàng vén lọn tóc bên tai, động tác có vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Vậy thì ái khanh... ngươi thích kiểu nữ tử có quyền có thế, có thể điều khiển cả thiên hạ sao?"

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu tiếp.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nữ đế thấy hơi hoang mang: “Vẫn không phải sao? Ái khanh à, rốt cuộc là ngươi thích nữ tử như thế nào?"


Lâm Bắc Phàm ngại ngùng nói: “Bệ hạ, bệ hạ đừng hỏi nữa được không?” “Không được, trẫm bắt buộc phải hỏi!” Nữ đế nói.

Lâm Bắc Phàm ngại vô cùng: “Bệ hạ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"

“Không được! Nhất định phải nói, trãm ra lệnh ngươi phải nói!” Nữ đế nói, trong lòng nàng bắt đầu căng thẳng.

“Bệ hạ, từ những câu hỏi mà bệ hạ đặt ra có thể thấy bệ hạ không hề hiểu về nam nhân! Thực ra đáp án của vi thần là..."

Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng, hắn nói: “Trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn tất!"

Nữ đế: "Khu khụ..." Lâm Bắc Phàm hoảng sợ: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế?"

“Ái khanh, hôm nay trẫm... hôm nay trẫm thực sự bị ngươi làm cho tức chết mất thôi!” Nữ đế tức giận nói.

Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Nhưng bệ hạ cứ bắt thần phải nói mài"

“Ngươi không biết nói khéo léo một chút hả?”

“Thần đã nói khéo léo lắm rồi đấy! Ngày thường khi vi thần nói chuyện với người khác là bọn họ đã muốn động thủ đánh người rồi! Hiện giờ bệ hạ vẫn giữ được bình tĩnh, còn bao dung, như vậy đã là tốt lắm rồi!"

Nữ đế tức đến mức bật cười: “Ngươi cũng biết vậy hả!"

“Thực ra sở dĩ thần ăn nói linh tinh vậy là muốn chọc cho bệ hạ vui thôi! Bệ hạ luôn giữ tâm trạng vui tươi thì mới khỏe mạnh, nhanh chóng khỏi bệnh! Người ta thường nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mài!” Lâm Bắc Phàm mỉm

cười.


Nữ đế bỗng thấy lòng mình ấm áp: “Ái khanh, ngươi có lòng quá!"

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi: “Thực ra nhắc đến nữ nhân, về phương diện hôn nhân yêu đương thì vi thần không hề có quyền lựa chọn!”

Nữ đế sững sờ: “Ái khanh, sao ngươi lại nói vậy?"

“Từ lúc vào triều làm quan đến nay, vi thần vẫn luôn đặt việc quốc gia đại sự lên trên hết, chưa bao giờ đi trêu hoa ghẹo nguyệt cả! Thế nhưng khổ nỗi ông trời lại ban cho thần một nhan sắc tuyệt thế, rồi lại cho thần thêm tài hoa, thần muốn khiêm tốn cũng chẳng khiêm tốn được, xung quanh luôn có nữ nhân kéo tới, thần muốn lên trời hay xuống đất cũng chẳng có cửa, muốn trốn không có chỗ để trốn, chỉ đành chấp nhận, trong lòng thần cũng sầu lắm!” Lâm Bắc Phàm nói, gương mặt hắn lộ vẻ thất vọng.

Nữ đế tức quá!

Hắn đang nói cái gì mà không có chút liêm sỉ nào vậy!

Chuyện mà biết bao nam nhân cầu còn không được, ấy thế mà hắn lại chán ghét? Kẻ no không biết nỗi khổ của người đói, đúng là không hiểu nỗi khổ của nam nhân xấu mà!

Nàng bỗng siết chặt nắm đấm, giờ nàng cực kì muốn tẩn cho hắn một trận để xả giận cho nam nhân trong thiên hạ này!

“Hiện giờ đến hôn nhân đại sự thần cũng bị bệ hạ tước quyền rồi!"

Lâm Bắc Phàm nói, giọng nói của hắn chứa đựng hy vọng: “Bệ hạ, lúc nào thì bệ hạ mới tháo bỏ hạn chế cho vi thần vậy? Tuổi thần cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải kết hôn rồi!"
 
Chương 921: C921: Nạn dân lại tới


“Chuyện này... thôi để sau hằng nói!"

Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng muốn trốn tránh, bèn bảo: “Được rồi, trấm mệt rồi, trắm muốn nghỉ ngơi! Ái khanh, ngươi lui xuống trước đi!"

“Bệ hạ, chúng ta nói chuyện thêm lúc nữa đi, thần đang có nhiều chuyện muốn nói với bệ hạ lắm!” Lâm Bắc Phàm nói.

Nữ đế phất tay, nàng quay đầu sang hướng khác, giả bộ muốn ngủ: “Thôi không nói nữa đâu, ngươi mau chóng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi! Nếu không có chuyện gì lớn thì đừng đến tìm trắm!"

“Ò, vậy hôm khác vị thần lại tới vậy!” Lâm Bắc Phàm bèn lưu luyến rời đi... Tiếp đó, thiên tai vẫn kéo dài, trời đông đất lạnh.

Đại Võ hoàng triều tiến hành kế hoạch chống thảm họa nên có thể khống chế được cục diện, còn những quốc gia khác thì thi nhau sụp đổ.

Người gặp nạn càng ngày càng nhiều, dù hiện giờ triều đình đang dốc hết sức cứu nạn song do thời tiết giá rét và tuyết lạnh gây cản trở nên việc vận chuyển tài nguyên gặp vô vàn khó khăn, đúng là lực bất tòng tâm, chỉ đành đứng nhìn nhân dân nước mình chết đi trong im lặng. Cũng bởi thế mà xã hội trở nên bất ổn định không thể dẹp yên được, chỉ đành từ bỏ.


Song lúc bấy giờ, ở biên cương xảy ra một chuyện.

Hổ Lao Quan là cửa khẩu nơi Đại Võ tiếp giáp với Đại Hạ, hằng năm thường có trọng binh canh giữ ở đây. Lâm Bắc Phàm cũng từng dẫn đại quân mấy chục vạn binh mã đánh bại đại quân tám mươi vạn binh mã của Đại Hạ tại nơi này, bắt sống thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, từ đó làm nên một truyền kì quân thần.

Thế nhưng lúc này, Hổ Lao Quan đang bị tuyết lạnh bao phủ, một màu trắng toát trải khắp, gió gào rít từng hồi.

Dù trời lạnh nhưng các tướng sĩ Đại Võ vẫn cố chịu đựng để tiếp tục công việc. canh gác, chỉ là bọn họ lạnh đến mức run lẩy bẩy, khắp người bị tuyết bao phủ. Thấy tướng lĩnh không có ở đây, hai binh sĩ ở gần nhất vừa run cầm cập vừa nhỏ giọng thảo luận.

“Cái thời tiết quỷ quái này! Ông đây sống hơn hai mươi năm, năm nay chính là năm lạnh nhất!"

"Lại chả? Đã mặc áo bông dày thế này rồi mà vẫn không ăn thua gì, con mẹ nó lạnh quá đi mất! Thôi chịu đựng tiếp đi, qua một nén hương nữa là được đổi ca rồi, có thể về phòng sưởi ấm!"

“May mà nguyên soái đã có chuẩn bị, điều động lượng lớn than củi và áo bông tới đây, bằng không chúng ta đều sẽ chết cóng!"

“Nguyên soái đại nhân đúng là quá anh minh! Trước khi thiên tai ập tới đã chuẩn bị đầy đủ, xây dựng khu tránh nạn trên khắp cả nước để mọi người cùng sưởi ấm, mẹ và các con của ta ở quê cũng có chỗ mà ở! Bằng không giờ đến ta cũng không chịu được!"

“Đúng vậy đó, nguyên soái anh minh! Đại Võ chúng ta đã chuẩn bị nhiều như vậy mà vẫn gặp nhiều khó khăn, những quốc gia khác chắc còn cam go hơn, mùa

đông năm nay đúng là đã có rất nhiều người chết rồi!"

“Thôi, đây không phải chuyện chúng ta phải quan tâm, cứ làm tốt việc của mình là được!"

“Cũng phải!"


Đúng lúc ấy, bọn họ phát hiện phía xa xuất hiện mấy chục bóng người.

“Ngươi nhìn kìa, bên kia là binh mã của Đại Hạ đúng không?”

“Xa quá ta không nhìn rõ, cơ mà có khả năng lắm! Bằng không thì ai rảnh rỗi lại chạy tới nơi này? Thời tiết lạnh như vậy còn muốn đánh trận, não của bọn họ có vấn đề hay gì?"

“Lập tức đi bẩm báo, chuẩn bị chiến đấu!"

Tin tức này nhanh chóng được truyền đi, các binh sĩ ở Hổ Lao Quan đều mặc áo giáp lên, cầm lấy binh khí. Từng tốp binh sĩ chạy lên Hổ Lao Quan, cung đã được kéo căng.

Một tướng lĩnh Đại Võ lên tiếng: “Những người phía trước nghe đây, Hổ Lao Quan là khu quân sự quan trọng, bất cứ ai cũng không được lại gần! Nếu các ngươi còn tiếp tục tiến về phía trước thì coi như các ngươi là thế lực chọc phá, bản tướng quân sẽ không khách khí nữa!"

Mấy chục người kia lập tức thấy hoang mang, bọn họ thi nhau xua tay và kêu lên.

“Đừng bản tên! Chúng ta chỉ là những người dân bình thường thôi!"


“Than củi trong nhà chúng ta đốt hết mất rồi, áo bông cũng không đủ dùng, mà triều đình lại bỏ mặc không thèm quan tâm đến chúng ta nên chúng ta chỉ còn nước tới đây cầu cứu thôi!"

“Nghe nói các ngươi đã xây rất nhiều khu tránh nạn, tập trung mọi người sưởi ấm, cho chúng ta vào đó qua mùa đông này với!"

“Các ngươi đồng ý đi, cho chúng ta một con đường sống với!" "Chúng ta thực sự không muốn chết!" Ánh mắt vị tướng lĩnh kia bỗng khựng lại: “Đừng vội bắn tên!"

Lúc này, cuối cùng đoàn người kia cũng tới gần Hổ Lao Quan, mặt mày bọn họ vàng vọt, trông gầy gò vô cùng, tai cũng bị đông cứng lại, ai cũng co rúc trong áo bông dày cộp và không ngừng run rẩy, hai mắt thì xen lẫn cả sợ hãi và hy vọng, trông cực kì đáng thương.

Xem ra bọn họ đúng là những người dân thường không có tính uy hiếp nào cả.

Bọn họ đều là những binh sĩ bảo vệ đất nước, là những nam tử nhiệt huyết, khi đối mặt với kẻ địch thì đến mạng cũng chẳng cần, song khi đối mặt với dân chúng thì không thể xuống tay được, dẫu đó có là dân chúng ở nước đối địch.

Tướng lĩnh Đại Võ đứng từ trên cao nhìn xuống, hắn ta hét lớn: “Nể tình các ngươi không biết nên bản tướng quân sẽ bỏ qua cho các ngươi, các ngươi mau chóng rời đi đi!"
 
Chương 922: C922: Chuyện khó khăn


Những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ bắt đầu kích động, bọn họ thi nhau lên tiếng cầu xin.

“Chúng ta không thể đi được, đi thì đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chết!"

“Chúng ta thực sự không thể sống nổi nữa nên mới tới nơi này, hi vọng các ngươi cho phép!"

“Cầu xin các ngươi đấy, mau mở cổng cho chúng ta vào đi!"

“Ta thực sự không muốn chết!"

Trông bọn họ cực kì đáng thương.

“Chuyện này...” Tướng lĩnh ở Hổ Lao Quan chần chừ.

Tài nguyên sưởi ấm của bọn họ cũng không phải quá dư thừa, đến bản thân bọn họ còn phải tiết kiệm. Nếu như cho những người dân này vào, nhỡ không đủ tài nguyên thì biết phải làm sao?

Hơn nữa nếu trong số những người này có một vài tên xảo quyệt, nhỡ xảy ra chuyện thì ai đứng ra phụ trách? Sẽ hại chết binh lính và dân chúng của nước mình đấy!

Ai gánh được trách nhiệm đó!


Thế nhưng trông thấy dáng vẻ đông cứng của những người dân kia, bọn họ lại không đành lòng.

Cuối cùng, Triệu tướng quân ở Hổ Quan Lao là người đưa ra ý kiến, hắn ta cứng rắn nói: “Các ngươi đi đi! Chúng ta là binh lính của Đại Võ, các ngươi lại là dân Đại Hạ, chúng ta không có nghĩa vụ phải bảo vệ các ngươi! Sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến chúng ta hết! Lão phu khuyên các ngươi nên mau chóng rời khỏi chỗ này đi, chúng ta sẽ không mở cổng thành đâu!"

“Đừng mà, cầu xin các ngươi đấy!"

“Giờ mà quay trở về thì chỉ còn đường chết thôi!"

“Cho chúng ta một con đường sống với!"

Dân chúng Đại Hạ đồng loạt quỳ xuống.

Các tướng lĩnh ở xung quanh lên tiếng: “Tướng quân..."

Triệu tướng quân phất tay, sắc mặt hắn ta nghiêm túc vô cùng: “Các ngươi không cần nói nhiều nữa, lão phu phải có trách nhiệm với hai mươi vạn binh lính ở Hổ Lao Quan và hai mươi vạn người dân sống ở nơi đây!” Cuối cùng, những người dân từ Đại Hạ có gào khàn cả cổ họng cũng không thể lay động sự kiên quyết của

Triệu tướng quân, bọn họ chỉ đành rời đi.

Có một vài người đã ngã gục trên đường đi, bọn họ không thể đứng dậy được nữa.

Ngày hôm sau lại có một vài người nữa tới cầu xin được vào để ở qua mùa đông.

Có người còn trực tiếp chết cóng tại Hổ Lao Quan.

Người đó chết trước mặt các tướng sĩ Đại Võ, gương mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng.

Ngày thứ ba lại có dân gặp nạn tới.

Triệu tướng quân vẫn không đồng ý, cứ mặc kệ bọn họ kêu gào thảm thiết, khóc cạn nước mắt, quỳ mòn cả đầu gối cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Cuối cùng, rất nhiều người bị chết cóng tại Hổ Lao Quan.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm,... càng ngày càng có nhiều dân gặp nạn muốn vào thành sưởi ấm. Thế nhưng Triệu tướng quân vẫn không đồng ý.


Thế là xác chết trước Hổ Lao Quan càng lúc càng nhiều, bọn họ biến thành những bức tượng băng, hình thể khi chết đa dạng vô cùng.

Song có một điểm chung giữa họ là mặt ai cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Cảnh tượng này đã không ngừng đánh vào tâm hồn của các tướng sĩ và binh lính Đại Võ.

“Tướng quân, hay là cho bọn họ vào trong đi?"

“Bọn họ là những người dân thường hai tay trói gà chẳng chặt, lại khổ cực ngàn dặm xa xôi tới đây, bọn họ cũng chỉ vì mạng sống mà thôi!"

“Chúng ta có nhiều tài nguyên như vậy, có thể chia một ít cho bọn họ!"

“Tướng quân, chúng ta thực sự không nhìn được nữa, tối nào cũng gặp ác mộng!"

“Các ngươi đau lòng, chẳng lẽ lão phu không đau lòng chắc?”

Triệu tướng quân thở dài một hơi: “Lão phu cũng muốn mở cổng thành để cho bọn họ vào lắm, song chức trách của lão phu vẫn còn ở đây, chúng ta không thể làm như thế được!"

“Nhưng mà tướng quân à..."

Triệu tướng quân phất tay, hắn ta bất lực, nói: “Thôi thì bẩm báo chuyện này với triều đình, để triều đình tới giải quyết đi!"


Thế là quân tình cấp báo nhanh chóng được gửi tới triều đình.

Cùng lúc đó, tin tức từ các cứ điểm biên cương cũng nhanh chóng được gửi tới triều đình và truyền tới tay Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm rất hiểu nỗi khổ của bọn họ, bọn họ mang chức trách bên mình nên không thể mở cổng thành. Thế nhưng không mở cổng thành thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị chết cóng, lương tâm bọn họ cũng cắn rứt lắm chứ. Do vậy chuyện này chỉ đành để hắn đứng ra giải quyết thôi.

“Ôi! Thế gian nào được vẹn đôi đường?” Lâm Bắc Phàm than thở.

“Ái khanh, sao ngươi lại thở dài thế, ngươi gặp phải chuyện khó khăn gì à?” Nữ để chầm chậm bước tới. Lâm Bắc Phàm lập tức đứng dậy: hạ, sao bệ hạ lại tới đây? Ngoài trời lạnh, sức khỏe bệ hạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dễ bị lạnh lắm đấy!"

Nữ đế mỉm cười, nói: “Mấy hôm nay nằm mãi trên giường, người ta cứng nhắc ra rồi, cực kì khó chịu nên ra ngoài đi lại cho thư giãn! Ái khanh yên tâm, trẫm không sao đâu!"

“Bệ hạ, bệ hạ vẫn nên chú ý sức khỏe thì hơn!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.

Nữ đế chậm rãi bước đến trước bàn của Lâm Bắc Phàm, trông thấy một núi tấu chương trên đó, nàng với lấy một quyển rồi mở ra xem, vừa xem vừa cười: “Ái khanh, có phải ngươi gặp chuyện gì khó khăn rồi không, nói ra trẫm nghe xem nào!"

“Đúng thật là vi thần đang gặp chút vấn đề!"

Lâm Bắc Phàm bèn kể lại tình hình cho nữ đế nghe.
 
Chương 923: C923: Làm hết sức mình


Nữ đế nghe xong thì gật đầu: “Đúng là khiến người ta khó xử thật, mở cửa thành không đúng, mà không mở cửa thành cũng không đúng! Trâm chấp chính bao nhiêu năm nay cũng thường gặp phải những chuyện tiến thoái lưỡng nan như thết Ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?"

“Ý của vị thần là..."

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, đoạn bảo: “Cứ dựa theo sức mình mà làm! Khi biên cương các nơi còn dư sức thì có thể mở cổng thành để những người dân gặp nạn kia vào tránh nạn, qua khỏi mùa đông! Nếu không còn dư sức thì cứ đặt dân

chúng và binh lính triều đình ta lên hàng đầu!"

"Nếu chúng ta tốt bụng mà những người dân kia lại xảo quyệt thì sao?” Nữ để hỏi.

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên sắc bén: “Vậy thì đánh! Đánh thật ác liệt! Đợi thiên tai trôi qua, thần sẽ dẫn đại quân đánh chiếm kinh thành của bọn họ, buộc:

hoàng đế của bọn họ phải cho một câu trả lời!"

“Ái khanh, cứ làm những việc mà ngươi cho là đúng, trẫm sẽ ủng hộ ngươi hết sức có thể!” Nữ đế lớn giọng nói.

“Đa tạ bệ hạ đã thấu hiểu và ủng hộ thần!"


Hai người lại trò chuyện thêm chốc lát rồi nữ đế quay về nghỉ ngơi.

Lâm Bắc Phàm truyền lệnh tới khắp các nơi biên cương.

Hổ Lao Quan nhanh chóng nhận được hồi âm từ triều đình.

“Triều đình nói thế nào?” Triệu tướng quân cầm quân lệnh, hắn ta có hơi kích động, nói: “Là mệnh lệnh của nguyên soái! Nguyên soái nói cứ làm theo sức mình, đặt dân chúng và binh lính triều đình ta trên hết! Nếu còn dư sức thì cho những người dân gặp nạn kia vào thành qua mùa đông! Nhưng phải bảo đảm canh chừng nghiêm ngặt, không được xảy ra bạo loạn!"

“Nói vậy tức là triều đình đồng ý rồi? Vậy thì tốt quá!"

Các tướng sĩ có hơi kích động. “Đừng vội vui mừng! Lão phu hỏi các ngươi, khu tránh nạn của chúng ta còn chứa được bao nhiêu người nữa?"

Triệu tướng quân hỏi. “Nếu như cố thì có thể chứa được khoảng nghìn người nữa!"

“Được, vậy thì mở cổng thành đi! Sau khi kiểm tra thân phận thì cho bọn họ vào!"

“Vâng thưa tướng quân!"

Thế là cổng thành được mở, những người dân gặp nạn được đi vào ở khu tránh nạn của Đại Võ.

Bọn họ ai cũng vô cùng vui mừng.

“Đa tạ Đại Võ đã cho chúng ta con đường sống!"

“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc, tuyệt đối sẽ không làm loạn” “Cảm ơn! Cảm ơn các ngươi nhiều lắm!"

Mặc dù mùa đồng vẫn giá lạnh như vậy, song bọn họ đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều...


Lúc này, tại Hổ Lao Quan, những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ đã theo các tướng lĩnh Đại Võ tới khu tránh nạn.

Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể bước vào khu tránh nạn, bọn họ không cần phải chịu lạnh chịu đói nữa rồi! Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có cơ hội được sống tiếp rồi!

Bọn họ đi đường xa tới đây, đối mặt với biết bao nguy hiểm về tính mạng, mục đích chẳng phải là điều này hay sao?

Tới nay, cuối cùng nguyện vọng của bọn họ cũng được thực hiện, đúng là cảm ơn trời xanh, cảm ơn ông trời! À không, phải là cảm ơn Đại Võ đã cho bọn họ cơ hội được sống!

Tiếp đó, những chuyện đau lòng cũng theo đó mà tới.

Ngày xưa nhà của bọn họ, thôn làng, thị trấn mà bọn họ sinh sống cũng náo nhiệt như vậy, lúc nào cũng đầy ắp hơi người. Thế nhưng thiên tai ập đến, cha mẹ. chết, vợ chết, con cái chết, hàng xóm láng giềng cũng đều chết hết... Từng người từng người ra đi, tất cả đều đã không còn! Cho đến hiện tại chỉ còn lại bọn họ!

Để được sống tiếp, bọn họ không thể không quay lưng lại với quê hương, ôm một phần một vạn tia hy vọng để đến được đây. Những sự đau khổ, chua xót trong đó mấy ai hiểu được?

Lúc này, tướng sĩ Đại Võ dẫn đầu bỗng dừng bước chân, hắn ta quay đầu cảnh cáo: “Tới rồi! Đây là khu tránh nạn đã được sắp xếp cho các ngươi, từ hôm nay trở đi các ngươi hãy ở lại đây, nếu có chuyện gì cũng không được phép chạy. loạn! Bằng không chúng ta sẽ xử lý, hy vọng các ngươi đừng làm chúng ta khó xử!"

Người dân Đại Hạ gặp nạn lập tức hoảng sợ, ai cũng bảo đảm sẽ không gây loạn.

“Tướng quân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không chạy loạn đâu!"


“Chúng ta tới đây để tránh nạn, tuyệt đối sẽ không làm loạn!"

“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ nguyên tắc!”

Tướng lĩnh Đại Võ khẽ gật đầu, hắn ta nói với chất giọng ôn hòa: “Biết vậy là tốt! Cho các ngươi vào đây chúng ta cũng phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn! Nếu như xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ bị xử lý theo quân pháp, hy vọng các ngươi hiểu chol"

“Tướng quân, chúng ta hiểu mà, tuyệt đối sẽ không làm loạn đâu!"

Những người dân gặp nạn hứa hẹn.

“Rất tốt, các ngươi vào đi!” Tướng lĩnh Đại Võ dặn dò: “Ở đây chúng ta còn cung cấp đồ ăn, các ngươi cứ ăn là được, mặc dù không no nhưng còn hơn là chết đói! Các ngươi phải chú ý vệ sinh, không được phép làm bẩn bên trong! Ngoài ra không được phép đánh nhau, không được kêu gào gây mất trật tự! Nếu còn chuyện gì không hiểu nữa thì các ngươi cứ hỏi người bên trong, bọn họ sẽ giải thích cho các ngươi!"

“Vâng vâng vâng, thưa tướng quân!"

Người dân gặp nạn bèn đi vào khu tránh nạn.
 
Chương 924: C924: Thảm cảnh


Bên trong khu tránh nạn lập tức trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của dân chúng đều đổ dồn tới, trong ánh mắt ấy là vẻ tò mò, còn có chút địch ý.

Những người dân đến từ Đại Hạ cũng hiểu, năm nay hai nước đã từng xảy ra chiến tranh nên hai bên ghét nhau là chuyện bình thường.

Hơn nữa chuyến này bọn họ tới thì đồng nghĩa với việc sẽ chiếm dụng tài nguyên sưởi ấm của người dân Đại Võ, bọn họ không tức mới là lạ.

Những người dân Đại Hạ không muốn gây chuyện, càng không muốn tranh chấp với người dân Đại Võ.

Dưới sự sắp xếp của các binh sĩ canh gác, bọn họ được một nơi nho nhỏ để ở, sau đó bèn nằm xuống nghỉ ngơi. Hiện giờ bọn họ chỉ muốn trải qua mùa đông này một cách an toàn, được sống tiếp mà thôi.

Binh sĩ canh gác lớn giọng nói: “Nếu đã ở cùng nhau thì mọi người đều phải tuân thủ quy tắc, không được đánh nhau, gây ẩu đả, không được gây chuyện thị phi! Nếu ai vi phạm quy tắc thì ta sẽ đuổi người đó ra ngoài, đã hiểu hết chưa?”

“Hiểu rồi quan gia!” Mọi người đồng thanh đáp.

€ó lời cảnh cáo của các binh sĩ, mọi người đều vô cùng ngoan ngoãn, không biểu hiện quá nhiều ác ý.


Cứ thế hai ngày trôi qua, những người dân Đại Hạ đều ở nơi mình đã được sắp xếp và không đi đâu cả.

Lúc những người khác lớn giọng trò chuyện thì bọn họ cũng không nói, chỉ im lặng mà nghe.

Khi ăn cơm, bọn họ xếp hàng lấy cháo, đi vệ sinh xong thì rất nhanh đã quay lại, cực kì biết điều, thậm chí còn nghe lời hơn cả những người khác. Dần dần, mọi người cũng chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. Thế nhưng cuộc sống bên trong khu tránh nạn suy cho cùng cũng rất nhàm chán.

€ó một vài người dân Đại Võ không chịu được cảnh tĩnh mịch nên đã tới tìm những người dân Đại Hạ.

Trong đó có một người thanh niên trông như tên côn đồ, tên là Vương Nhị Cẩu dẫn theo hai người tới, hắn ta ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn một người dân Đại Hạ gặp nạn.

Trông người dân Đại Hạ kia khoảng hai mươi tuổi, còn khá trẻ, song hắn ta cực kì gầy gò, trên mặt có chỗ đỏ có chỗ xanh, tai cũng thế, có vẻ là bị thương do lạnh.

Hai tay hắn ta ôm trước ngực, lùi lại tựa vào tường, nói với giọng đầy cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì?"

Những người dân Đại Hạ gặp nạn khác cũng trông thấy, bèn bảo: “Không được làm bừa, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài đấy!” Vương Nhị Cẩu bật cười, hắn ta nói: “Yên tâm, ta không làm bừa đâu, ta chỉ thấy chán quá nên muốn tìm các ngươi nói chuyện để giết thời gian ấy mài!"

Người dân Đại Hạ kia cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Các ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Không biết nữa, nói được chuyện gì thì nói chuyện ấy, dù sao cũng đang chán mà, ngươi nói xem có đúng không?”

Nhị Cẩu ngồi khoanh chân xuống như một lão hòa thượng, hắn ta nói: “Nghe đâu người dân Đại Hạ các ngươi tới đây để tránh nạn hả?"

Người dân Đại Hạ gặp nạn gật đầu: “Đúng vậy!"

“Xưng hô thế nào đây, các ngươi ở chỗ nào Đại Hạ?” Vương Nhị Cẩu hỏi.

Người dân Đại Hạ kia trả lời: “Ta họ Lưu, tên Lưu Sơ Bát, sinh vào ngày mồng tám nên mới đặt tên như vậy! Ta tới từ thôn Mạc Thạch ở Đại Hạ..."


“Thôn Mạc Thạch! Ta biết nơi đó, cách đây khoảng hơn một trăm dặm!” Vương Nhị Cẩu thốt lên.

Giọng nói của hắn ta thu hút sự chú ý của mọi người, những người khác trong khu tránh nạn cũng kéo nhau đến.

Lưu Sơ Bát gật đầu: “Đúng vậy, đúng là cách nơi này hơn một trăm dặm!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vương Nhị Cẩu không nhịn được, bèn hỏi: “Hơn một trăm dặm, trời lại giá rét như thế này, sao các ngươi chạy tới đây được vậy?"

Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta thở dài một hơi đầy bất lực, trong giọng nói tràn ngập vẻ đau thương: “Mọi người đều chết hết, không tới đây thì chúng ta còn biết đi nơi nào nữa?”

Vương Nhị Cẩu sững người: “Chết hết rồi ư? Người nhà của ngươi chết cả rồi?"

“Người trong thôn ta đều chết hết rồi!" “Gì cơ? Người trong cả thôn đều chết?"

Vương Nhị Cẩu kinh ngạc: “Theo như ta biết thì thôn Mạc Thạch không phải là một thôn nhỏ, có khoảng hơn năm mươi hộ gia đình, dân số khá đông, sao lại chết hết thế này?”


Mọi người cũng thấy cực kì kinh ngạc. Người của một thôn với dân số đông sao lại chết hết sạch?

Cũng đâu phải chiến tranh! “Đúng thật là đã chết hết, toàn thôn ta chỉ còn lại mỗi ta thôi!"

Lưu Sơ Bát sụp đổ: “Thiên tai đến đột ngột quá, mọi người đều không có sự chuẩn bị, càng không dự liệu được thiên tại sẽ diễn ra trong một thời gian dài như vậy! Sau một trận tuyết lớn, cả thôn ta đều bị chôn vùi dưới lớp tuyết, không thể ra ngoài được, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài!"

“Nhà thì đều là nhà tranh, gió thì cứ thổi vù vù, chúng ta không có cách sưởi ấm! Số củi trong tay chúng ta cũng có hạn, nhoắng cái đã đốt hết sạch! Toàn thôn tổng cộng có năm mươi ba hộ gia đình, kết quả chỉ có mười chiếc chăn bông, hoàn toàn không đủ dùng, thế nên chỉ đành từng hộ dùng một, mọi người cùng nhau trải qua mùa đông!"

“Thế nhưng cuối cùng, mọi người chẳng ai có thể chống đỡ được! Những người già là những người có sức khỏe yếu nhất thì đã ra đi, mà điều khiến người †a được an ủi là bọn họ ra đi rất nhanh, rất bình an, không phải chịu đau khổ gì cả!"

"Tiếp đó là đến bọn trẻ, chúng còn chưa hiểu chuyện, ra đi cũng không vướng mắc đau khổ gì, cứ như thể chúng chỉ đang ngủ thôi vậy!"

“Tiếp đó là đến nữ nhân, thay vì nói bọn họ chết cóng thì thà nói bọn họ chết vì điên thì đúng hơn, bởi hiện thực quá tàn khốc, nhìn những người thân của mình ra đi hết đã khiến bọn họ không sống nổi!"

“Cuối cùng, nam nhân cũng không chịu đựng nổi..."
 
Chương 925: C925: Tin vui


Giọng nói của Lưu Sơ Bát vô cùng bình thản, song mọi người vẫn nghe ra được sự bi thương vô cùng vô tận trong đó.

Nếu được lựa chọn thì ai mà chẳng muốn sống? “Cuối cùng thì chỉ còn lại mình ta!" “Ngươi..."

Lưu Sơ Bát nhìn Vương Nhị Cẩu bằng ánh mắt ảm đạm: “Biết sao ta lại sống sót không?"

Mấy người Vương Nhị Cẩu bỗng thấy hơi sợ hãi: “Không biết..." “Bởi vì ta là niềm hy vọng của toàn thôn!"

Lưu Sơ Bát tự chế giễu: “Bỏi vì ta được đi học nhiều hơn người khác hai năm, học thêm được vài con chữ nên mới được cả thôn gửi gắm hy vọng! Mọi người đều mong muốn ta có thể sống tiếp để đưa hy vọng của bọn họ sống mãi! Nghe. thì có vẻ thật ngốc nghếch, thật buồn cười nhỉ?”

Khu tránh nạn bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi cháy tanh tách. Vương Nhị Cẩu há miệng, song hắn ta chẳng biết phải nói gì. Cuối cùng hắn ta bảo: “Xin hãy nén bi thương!"

“Cảm ơn! Câu nói này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn phải nói cảm ơn"


Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt lại: “Thế nên dù thế nào thì ta cũng phải sống! Ta không thể chết!"

"Theo như ta biết, cách thôn Mạc Thạch khoảng năm mươi dặm về phía đông có một huyện tên là Cường Thạch, dân số khoảng hai vạn, tại sao các ngươi không tới đó cầu cứu?” Có người hỏi. Dân gặp nạn Đại Hạ ở bên cạnh than thở: “Không cần tới đó, chúng ta đi từ đó tới đây đấy, ở đó cũng gần như chết hết, ôi! Triều đình hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chúng ta, thế nên chúng ta chỉ đành chạy tới đây thôi!” Lưu Sơ Bát bổ sung thêm một câu: “Ôi! Nếu như được chọn thì ai lại đi quay lưng với quê hương mình chứ?”

Dân chúng Đại Võ bên trong khu tránh nạn cũng thở dài theo bọn họ. Không ngờ những người này lại khổ như vậy!

Nỗi khổ này của bọn họ đúng là không thể nói rõ bằng một hai câu!

Ban đầu mọi người vẫn rất thù địch bọn họ, song giờ chỉ còn lại sự thông cảm! “Thực ra ta rất ngưỡng mộ các ngươi, ngưỡng mộ các ngươi có một triều đình chịu trách nhiệm với các ngươi!"

Hai mắt Lưu Sơ Bát đỏ hoe, hắn ta nói: “Nếu Đại Hạ chúng ta cũng làm tốt công tác chuẩn bị trên mọi phương diện thì sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Người nhà của ta, người dân làng ta đều sẽ không phải chết! Ta hận!"

Hai tay hắn ta đấm xuống mặt đất, đấm đến mức tóe máu mà hắn ta cũng chẳng thèm bận tâm.

Mọi người lại thở dài một hơi.

Bọn họ đồng tình với những người dân gặp nạn này, đồng thời trong lòng cũng thấy tự hào vô cùng, ngoài ra còn cực kì có cảm giác an toàn!

Hóa ra triều đình của bọn họ lại đối xử với bọn họ tốt như vậy!

Những quốc gia khác trải qua thiên tai, khi dân chúng của họ thập tử nhất sinh thì triều đình của bọn họ đã che mưa chắn gió hết cho bọn họ, đương đầu ngăn chặn thiên tai!

Quá tự hào, đất nước của ta!


Tiếp đó, Hổ Lao Quan và những nơi biên cương khác cũng lần lượt tiếp nhận dân gặp nạn.

Tin tức được tổng hợp lại rồi truyền đi, hiện toàn quốc đã tiếp nhận tổng cộng hơn hai vạn người dân gặp nạn đến từ những quốc gia khác.

Mặc dù không nhiều nhưng đằng sau đó, số người chết ít nhất cũng phải đạt hai trăm vạn người!

Đây mới chỉ là số liệu tử vong từ các nơi biên cương!

Biên ải là nơi hiếm người, thế mà lại chết nhiều như vậy! Ở những quốc gia khác, con số này cũng chắc chắn không hề nhỏ!

Lâm Bắc Phàm than thở: “Hy vọng trận thiên tai này mau chóng qua đi thôi, thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi!"

Cứ thế, bọn họ chịu đựng thêm nửa tháng nữa. Cuối cùng gió Bắc cũng dừng gào rít, tuyết ngừng rơi, mây đen trên trời đã trôi đi, vài tia nắng len lỏi chiếu xuống.

Nhiệt độ cũng tăng lên, mặc dù vẫn rất lạnh nhưng không phải không thể chịu được.


Tất cả điều này ngụ ý rằng thiên tai đã qua, mọi người như thể trông thấy hi vọng. “Gió không thổi nữa rồi, tuyết cũng ngừng rơi rồi, thời tiết ấm lên, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?”

“Đợt thiên tai này đã kéo dài hơn hai tháng, có phải đã đến hồi kết rồi hay không?”

“Ta đã ở khu tránh nạn này hai tháng rồi đó, giờ ta muốn về nhà quái" “Thiên tai đã qua rồi đúng không, ai cho chúng ta tin chính xác đĩ?" Bên trong hoàng cung.

Nữ đế và Lâm Bắc Phàm đứng trước lan can, phóng mắt nhìn kinh thành vẫn đang trắng xóa màu tuyết. Ánh nắng xuyên qua tầng mây đen dày nặng chiếu xuống mặt đất, trông kinh thành như có thêm một nét màu mới.

Nữ đế hỏi, trong giọng nàng chứa đựng chút hy vọng: “Ái khanh, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, đúng là thiên tai đã kết thúc! Chúng ta đã chịu đựng hơn hai tháng, cuối cùng cũng giành được thắng lợi! Cuối cùng thì thiên tai cũng qua đi, chúng ta thắng rồi!”Vậy thì tốt quá!” Nữ đế vỗ tay khen hay, nàng đang cực kì vui mừng.

“Có điều bệ hạ à, hiện giờ vẫn đang là mùa đông, nửa tháng tiếp theo đây vẫn sẽ rất lạnh, chỉ sợ đến năm mới tình hình này mới kết thúc hoàn toàn, vậy nên chúng ta không được lơ là!"

Nữ đế gật đầu, nàng mỉm cười: “Ái khanh, ngươi nói phải! Có điều chúng ta cứ truyền tin này đi khắp toàn quốc cho mọi người vui vẻ đã! Đồng thời thống kê tổn thất và thương vong của nước ta!”
 
Chương 926: C926: Con số thống kê kinh khủng


Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp thiên hạ, bách tính ai cũng vui mừng hớn hở! “Thiên tai... đã kết thúc rồi!"

“Chịu đựng hơn hai tháng, cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng!”

“Suýt chút nữa ta còn tưởng mình không qua nổi!"

“Cảm ơn triều đình Đại Võ đã cho ta được sống tiếp!" “Đột nhiên ta muốn khóc quái”

Có người lựa chọn rời khỏi khu tránh nạn, song phần lớn người đều muốn ở lại.

Dấu sao thì mặc dù triều đình đã tuyên bố là thiên tai đã qua, song mọi người vẫn bán tín bán nghi. Hơn nữa, ngoài trời vẫn rét cắm căm, bọn họ lại không có vật tư qua mùa đông.

Thế là bọn họ lại ở đây thêm nửa tháng nữa. Thời tiết không lạnh hơn, ngược lại còn dần dần ấm áp hơn.

Cuối cùng mây đen trên trời cũng rút hết, ánh nắng chiếu xuống vô cùng ấm áp, băng tuyết cũng bắt đầu tan, gió thì ngừng hẳn.


Lúc này, cuối cùng mọi người cũng tin rằng thiên tai đã qua đi.

Rất nhiều người lựa chọn về nhà, dẫu sao khu tránh nạn có tốt nữa cũng không thoải mái bằng nhà của mình. Hơn nữa, bọn họ đã xa nhà ba tháng rồi, đến lúc phải về nhà rồi.

Năm mới sắp tới, mọi người phải chuẩn bị đồ đón tết. Mà lúc này, triều đình đang bắt đầu thống kê tổn thất trong lần thiên tai này.

Tại triều đình Đại Võ.

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, theo bước đầu thống kê của Hộ bộ, trong đợt thiên tai lần này, tổng cộng có một trăm hai mươi lăm nghìn con trâu, tám mươi lắm nghìn con ngựa, bảy mươi nghìn con lừa, hai trăm ba mươi nghìn con lợn và hơn trăm vạn gia cầm không thể cứu được. và đã bị chết cóng trong đợt thiên tai vừa rồi! So với năm ngoái thì gần như là tăng gấp đôi, tổn thất vô cùng nghiêm trọng!"

Nữ đế gật đầu, trông sắc mặt nàng có vẻ nặng nề: “Đây là chuyện mà chúng ta hoàn toàn có thể dự liệu được! Dẫu sao trong thiên tai, có thể bảo vệ được con người đã là tốt lắm rồi, gia súc gia cầm thì không có thời gian mà lo!"

“Bệ hạ nói phải!” Hộ bộ thượng thư lớn giọng nói. Nữ đế lại hỏi: “Bách tính thương vong bao nhiêu?"

“Chuyện này...” Hộ bộ thượng thư liếc nhìn nữ đế, hắn ta im lặng trong chốc. lát.

Nữ đế thấp thỏm, hỏi: “Có phải số lượng người chết nhiều quá không? Ngươi nói ra, trắm đã chuẩn bị tâm lý rồi!” Hộ bộ thượng thư lắc đầu, hắn ta có hơi kích động: “Bệ hạ, không chết quá nhiều mà là chết quá ít! Trong đợt thiên tại lần này, số lượng người tử vong của Đại Võ chúng ta khoảng hai trăm năm mươi vạn người, trừ những người chết do bệnh, do tuổi già hay do sự cố ngoài ý muốn ra thì số lượng người chết cóng chỉ khoảng hai mươi van!"

“Dù là tổng số lượng người thương vong hay số người thương vong do lạnh đều thấp hơn nhiều so với năm ngoái! Vi thân nhớ rõ cùng kỳ năm ngoái, số lượng người tử vong trên toàn quốc là ba trăm sáu mươi vạn người, trong đó số người chết cóng là tám mươi vạn!"

“Tính trong mười năm nay, năm nay là năm chúng ta có số người thương vong thấp nhất!"

Nữ để chấn kinh, toàn triều cũng vậy!


“Trải qua thiên tại mà số người chết lại thấp nhất?"

“Thật là như vậy sao?”

“Đúng là khiến người ta khó tin mà!”

Nữ đế lại hỏi: “Ái khanh, lời ngươi nói là thật sao? Chúng ta đã trải qua đợt

thiên tai hiếm có trong vòng trăm năm qua mà số lượng người chết còn ít hơn cả năm ngoái? Lại còn ít nhất trong mười năm đổ lại đây?"

Hộ bộ thượng thư vừa sợ vừa kích động, hắn ta nói: liệu này chính vi thần cũng không dám tin! Thế nên sau khi xác nhận lại rất nhiều lần, vị thần mới dám bẩm báo tin này lên cho bệ hạ! Mong bệ hạ minh giám!"

"Được được được!" Nữ đế vui mừng, nàng đang vô cùng kích động.

Hộ bộ thượng thư tiếp tục bẩm báo: “Bệ hạ, sở dĩ chúng ta đạt được điều này hoàn toàn là nhờ chúng ta đã có chuẩn bị từ trước, xây dựng khu tránh nạn ở các nơi trên đất nước, đồng thời chuẩn bị đầy đủ vật tư, giúp dân chúng vượt qua thời kỳ khó khăn do thiên tai này! Thế nên số lượng thương vong mới đạt kỷ lục thấp nhất như vậy!"

Nữ đế hớn hở, nàng lớn giọng nói: “Ngươi nói không sai! Chính bởi chúng ta đã chuẩn bị tốt từ trước nên mới có thể vượt qua đại nạn một cách an toàn! Dù phải đánh đổi bằng một cái giá cực lớn nhưng hoàn toàn xứng đáng! Bởi vì còn người là còn hi vọng!”


“Bệ hạ anh minh!"

Bách quan đồng thanh hô, trông mặt ai cũng thả lỏng.

Đúng như nữ đế nói, mặc dù lần thiên tai này Đại Võ của bọn họ tổn thất nghiêm trọng song vẫn bảo vệ được con người!

Còn người là còn hy vọng, còn người thì quốc gia sẽ không loạn lạc! “Tình hình tổn thất của các quốc gia khác như thế nào?” Nữ đế lại hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ, về gia súc, gia cầm thì không thể ước lượng được! Song về dân số thì theo bước đầu thống kê..."

Sắc mặt ộ thượng thư trầm xuống: “Trong đó, qua đợt thiên tai lần này, số lượng người tử vong ở triều đình Đại Viêm ít nhất là hai nghìn vạn người! Triều đình Đại Hạ còn nghiêm trọng hơn, con số lên đến hai nghìn năm trăm vạn người! Ở vương triều Đại Nguyệt gần với chúng ta thì số lượng người chết là tám trăm vạn người...” Mọi người càng nghe sắc mặt càng trầm xuống.

Số lượng người chết quá nhiều!
 
Chương 927: C927: Người chết quá nhiều


So với thực lực của Đại Hạ và Đại Viêm, mới một mùa đông trôi qua thôi mà dân số của bọn họ đã chết mất một phần mười!

Vương triều Đại Nguyệt thì càng nghiêm trọng hơn, tổng dân số của bọn họ chỉ có hơn bốn nghìn vạn người, ấy vậy mà chết mất tám trăm vạn người tương đương với hai mươi phần trăm dân số, đúng là quá đáng sợ!” Hơn nữa, đây mới chỉ là thống kê ban đầu thôi!

Còn rất nhiều những vùng núi sâu xa còn chưa thống kê, thế nên chắc chắn số lượng người chết sẽ nhiều hơn nữa!

“Đúng là quá đáng sợ, ấy vậy mà lại có nhiều người chết như vậy!"

Nữ đế nghĩ lại mà thấy rùng mình: “Nếu Đại Võ chúng ta không chuẩn bị đầy đủ thì có thể số lượng người tử vong cũng đạt đến mức kinh người hai nghìn vạn rồi, tới khi ấy chắc chắn đất nước chúng ta sẽ hoang tàn, dân chúng lầm than”

“Bệ hạ nói phải!” Bách quan đồng thanh nói.

“Lâm ái khanh, may mà có ngươi!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Nữ đế kích động nói: “Nếu không có ngươi nhắc nhở chuẩn bị từ trước thì chắc chắn chúng ta sẽ không thể vượt qua thiên tai một cách bình an như thết Có thể nói, gần như chỉ dựa vào sức của một mình ngươi đã cứu được hai nghìn vạn

dân, cứu được Đại Võ! Trãm thay mặt dân chúng cảm ơn ngươi!"

“Bệ hạ, thân là thừa tướng của Đại Võ, đây là chức trách vốn có của thần!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.

“Ái khanh, ngươi lại lập công lao to lớn cho triều đình ta! Công lao của ngươi dù có thưởng thế nào cũng không hết, thôi thì thưởng tước vị, phong là thế tập Trung Dũng vương!” Nữ đế lớn giọng nói.

Lần này, bách quan không phản ứng gì cả.

Một là công lao của Lâm Bắc Phàm đúng thật là rất lớn, tương đương với việc hẳn đã cứu hai nghìn vạn dân, giúp Đại Võ thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, bảo vệ được sự vững chãi, giúp đất nước vượt lên đầu các nước chư hầu khác.

Hai là Lâm Bắc Phàm đã ngồi lên đầu bọn họ từ lâu rồi.

Hắn là thừa tướng, lại còn là đại nguyên soái của binh mã cả nước, thế tập Trung Dũng Công, một cái thân phận của hắn thôi cũng đủ để đè bẹp bọn họ rồi.

Giờ thêm một tước vị nữa thì cũng chẳng khác gì.

Không thể không nói, khả năng thích ứng của bách quan vô cùng mạnh, bọn họ đã bị “ngược” đến mức tê dại rồi.

“Tạ bệ hạ ban ơn!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

Nữ đế hớn hở bảo: “Ái khanh, hy vọng ngươi tiếp tục cống hiến và phát huy tài năng của mình, giúp đỡ triều đình, giúp đỡ Đại Võ! Trẫm còn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa, các vị ái khanh nếu có chuyện gì thì tới tìm Lâm ái khanh nhé, hắn sẽ là người quyết định!"

“Bệ hạ, bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh sao? Sao vẫn cần phải nghỉ ngơi vậy?” Lâm Bắc Phàm hoang mang.

Sắc mặt nữ đế lộ vẻ không được tự nhiên, ánh mắt nàng lóe sáng.

Bệnh của nàng đã khỏi rồi, song nghỉ ngơi một lúc thì thích một lúc, nghỉ ngơi mãi thì thích mãi mà.


Hơn một tháng nay cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái!

Bởi đã có người lo lắng giúp nàng, giúp nàng xử lí chuyện đất nước, nàng không cần phải đấu đá, không cần phải ngày đêm lao lực. Nàng thấy người mình nhẹ nhõm thoải mái, không bị trói buộc gì hết!

Dấu sao thì hiện giờ cũng không có chuyện gì lớn, thế nên nàng định sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa!

Nữ đế giả bộ họ một tiếng, nàng nói: “Ái khanh, mặc dù bệnh của trãm đã khỏi, song long thể vẫn suy nhược, không thể lo việc đất nước! Thế nên chỉ đành tiếp tục làm phiền ái khanh thôi

Lâm Bắc Phàm thầm chửi thề trong lòng!

Bệ hạ đã nghỉ ngơi hơn một tháng rồi đấy, bệnh đã sớm khỏi rồi, bệ hạ nên dậy mà làm việc đi chứ! Bệ hạ không thể coi thần như trâu như ngựa mà sai bảo được!

Thần cũng cần nghỉ ngơi mà! Lâm Bắc Phàm lên tiếng khuyên bảo: “Bệ hạ..."

Nữ đế phất tay: “Ái khanh, có ngươi ở đây là trẫm vô cùng yên tâm! Được rồi, trầm thấy không thoải mái, phải về nghỉ ngơi đây! Các ngươi có chuyện gì thì cứ tới tìm Lâm ái khanh, bãi triều!"

Lâm Bắc Phàm: "...

Nữ đế nói xong thì lập tức chuồn, không thèm quan tâm đến ánh mắt ai oán của Lâm Bắc Phàm.


Thế là Lâm Bắc Phàm không thể không tiếp tục làm việc vất vả.

Nhìn số tấu chương chất thành đống trước mắt, sắc mặt hắn cứng đờ, thấy lòng mình lạnh như thời tiết ngoài trời vậy!

Nữ đế thì quay về tẩm cung tiếp tục giả bộ ốm để nghỉ ngơi, đúng là quá thoải mái!

Thiên tai đã qua, tiếp theo đó sẽ đến màn khôi phục sản xuất để đất nước được vận hành một cách bình thường.

Mặc dù trong đợt thiên tai lần này, Đại Võ tổn thất nghiêm trọng, thiệt hại của dân chúng cũng không nhỏ song may mà con người vẫn được bảo vệ chu toàn.

Chỉ cần còn người là rất nhiều vấn đề không còn là vấn đề nữa.

Rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu mở cửa kinh doanh, nhiều công xưởng cũng mở cửa làm việc, bóng người lao động trên ruộng đồng cũng nhiều hơn, các con phố cũng trở nên nhộn nhịp. Mặc dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn nhưng cố gắng một chút là được.

Để mà so sánh thì các quốc gia khác cũng không được may mắn như vậy. Phải biết rằng, trong đợt thiên tai lần này, nước nào cũng tổn thất mất hơn một phần mười dân số.

Hơn nữa phần lớn những người chết đều là dân chúng khá nghèo khó, mà những người này là sức lao động chủ yếu trong việc sản xuất của đất nước. Ngoài ra ruộng đồng cũng cần họ, kinh doanh cũng cần họ, bảo vệ đất nước cũng cần họ.
 
Chương 928: C928: Diễn


Nhiều người tử vong gây ảnh hưởng cực lớn và làm kinh tế đi xuống, sức mạnh đất nước cũng sụt giảm.

Ví dụ, Đại Hạ hoàng triều có số lượng người tử vong là hai nghìn năm trăm vạn người!

Những người này đều là nông dân nghèo, đa phần đều sống tại các thôn làng, có thôn, có thị trấn, thậm chí là cả một huyện đều hoang tàn, trở thành một nơi bỏ

hoang!

Không có đủ người lao động tức là không có ai chăm lo ruộng đồng, rất nhiều đồng ruộng đều bị bỏ hoang.

Không có ai chăm lo ruộng đồng thì lương thực năm nay chắc chắn sẽ giảm mạnh, vấn đề lương thực lại trở thành một mối nguy cơ đối với đất nước.

Dân số ít đi, năng lực tiêu dùng cũng giảm, kinh tế chắc chăn sẽ đi xuống. Lương thực gặp vấn đề, kinh tế cũng gặp vấn đề, đất nước chắc chắn cũng sẽ có vấn đề!

Trừ việc này ra thì cuộc sống của dân chúng cũng vô cùng khó khăn. Để được sống tiếp, chắc chắn bọn họ sẽ đi theo cách bàng môn ngoại đạo, giết người cướp của, trở thành trộm cắp hoặc thậm chí còn phất cờ khởi nghĩa, này chắc

chắn sẽ rất nhiều.

những chuyện Để duy trì quốc gia ổn định, triều đình càng cần bỏ ra một cái giá trị an lớn.


Tổn thất quá lớn này đúng thật là chẳng thua gì một trận chiến với quy mô hơn trăm vạn người! Thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều!

Chắc chắn phải mất hơn chục năm để khôi phục lại tất cả! Còn Đại Võ mặc dù cũng chịu nhiều tổn thất, song bọn họ đã bảo vệ được. nhân tố quan trọng nhất, đó chính là con người, chỉ cần một năm thôi là có thể

khôi phục tất cả!

Trước kia Đại Võ bị các phiên vương tranh giành, lãnh thổ bị phân chia, gian thần, tham quan hoành hành!

Dân chúng Đại Võ khổ cực, lầm than!

Sức mạnh đất nước ngày càng đi xuống! Hoàng triều có danh mà không có thực.

Không chỉ những nước lớn xung quanh nhăm nhe Đại Võ mà cả những nước nhỏ cũng muốn cần Đại Võ một miếng.

Thế nhưng sau đợt thiên tai này, những quốc gia khác đều đổ vỡ, sức mạnh đất nước đi xuống, bọn họ lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn.

Ngược lại, một Đại Võ suy yếu ngày xưa lại có hành động nổi bật nhất, vượt qua những quốc gia khác và trở nên vô cùng siêu phàm!

Chỉ cần tiếp tục phát triển ổn định là chắc chắn Đại Võ có thể vượt xa những quốc gia khác, trở thành nước đứng đầu thiên hạt!

Nữ đế đang nghỉ ngơi, lần nào nghĩ đến chuyện này nàng cũng bật cười thành tiếng!

“Nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho công thần!"

Nữ đế phất tay: “Đến giờ ngọ thiện rồi, mau mời thừa tướng qua đây! Dặn dò Ngự Thiện phòng làm nhiều món thừa tướng thích vào!”

“Vâng thưa bệ hạ"

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm tới: “Bệ hạ, thần tới rồi!"

Nữ đế ngước nhìn, nàng lập tức kinh ngạc: “Ái khanh, sao trông ngươi lại thế này?"

Lúc này, trông sắc mặt của Lâm Bắc Phàm tái nhợt, quầng thâm mắt nặng trïu, bước chân phù phiếm, có vẻ như đã làm việc quá mệt.


“Bệ hạ, do mấy hôm nay không hôm nào là thần không phải lo chuyện đất nước nên quá mệt mỏi, đã làm bệ hạ sợ rồi, mong bệ hạ giáng tội!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thấp thỏm.

Nữ để thầm hừ một tiếng.

Một Đại Tông Sư đẳng cấp như ngươi, sức khỏe còn tốt hơn cả trâu, dù có đánh nhau với người khác mấy ngày mấy đêm cũng không mệt, mới phê duyệt tí tấu chương, xử lí tí chuyện mà cũng mở mồm than mệt sao?

Rõ ràng là ngươi đang lừa trẫm, sau đó nhân cơ hội để lười biếng! “Ái khanh, không có gì nghiêm trọng chứ?” Nữ đế quan tâm hỏi.

“Bệ hạ, mặc dù vất vả nhưng không nghiêm trọng! Thần thân là thừa tướng, mang trọng trách thiên hạ trên lưng nên bắt buộc phải lấy dân làm gốc, lấy xã tắc làm trọng! Dù có vất vả nữa thì cũng hoàn toàn xứng đáng!” Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc.

Trong lòng hắn thì thầm nhủ: Bệ hạ, thần đã diễn đến mức này rồi, bệ hạ còn bắt thần làm nữa là không được đâu!

Bệ hạ hiểu cho một trung thần như thần đi, tha cho thần về nghỉ ngơi với!

Quả nhiên, nữ đế vô cùng cảm động: “Ái khanh, vất vả cho ngươi rồi! Đại Võ chúng ta có ngươi đúng là may mắn, trắm cũng thật may mản! Có điều, nếu ái khanh thấy không có gì nghiêm trọng, vẫn còn kiên trì được thì trẫm sẽ không khuyên ngươi nghỉ ngơi nữa! Nhưng mà ngươi cũng phải chú ý chăm sóc, đừng để mệt nhọc quá sức đấy, biết chưa hả?”

“Hả?” Lâm Bắc Phàm lập tức ngớ người. Ý nữ đế là sao?

Lúc này, theo lí mà nói thì bệ hạ phải cho ta đi nghỉ ngơi chứ? Sao bệ hạ không khuyên gì hết vậy?

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng tái nhợt hơn, cơ thể hắn lảo đảo chực ngã. Nữ để kinh hãi: "Ái khanh, ngươi làm sao vậy?"


Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nói với vẻ hơi suy yếu: “Không biết vì sao mà đột nhiên thần thấy đầu váng mắt hoa..."

Nữ để nói: “Mau đỡ thừa tướng ngồi xuống!"

Lâm Bắc Phàm bèn ngồi trước mặt nữ đế.

Nữ đế quan tâm nói: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào rồi?"

Lâm Bắc Phàm yếu ớt nói: “Bệ hạ, giờ thần thấy đỡ hơn nhiều rồi, cơ mà trong người vẫn thấy hơi khó chịu! Chắc là mấy hôm nay quá mệt mỏi nên thân thể mới không thoải mái!"

Nữ đế cảm động vô cùng: “Ái khanh, đúng là vất vả cho ngươi quá rồi, ngươi còn kiên trì được không?”

“Bệ hạ, mặc dù vất vả nhưng vị thần vẫn có thể kiên trì!" Lâm Bắc Phàm lấy lại tinh thần: “Nếu vi thân không đứng ra làm mấy chuyện này thì người mệt nhọc chính là bệ hạ! Bệ hạ mới bị bệnh, mệt mà ngã xuống thì không hay!"

Trong lòng hắn thì thầm nhủ: Bệ hạ, thần đã nói đến nước này rồi, có phải bệ hạ cảm động lắm đúng không?

Bệ hạ nên san sẻ giúp thần đi chứ?

Mau thể hiện tình mẹ của bệ hạ đi, thân có thể chịu được!
 
Chương 929: C929: Mau lấy quà ra đi


Quả nhiên nữ đế rất cảm động, mắt nàng rơm rớm nước: "Ôi, ái khanh, đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn lo cho trầm, trầm... đúng là quá cảm động”

Lâm Bắc Phàm thầm lắc đầu, cảm động là đúng rồi! Mau cảm động và có hành động thực tế đi nào!

“Cơ mà nếu ái khanh đã hiểu cho trẫm như vậy, trẫm mà chỉ khăng khăng theo ý mình thôi thì có lỗi với ái khanh quá!”

Nữ để hứa một cách trịnh trọng: “Ái khanh, ngươi kiên trì thêm mấy ngày, đợi trẫm nghỉ ngơi khỏe mạnh rồi sẽ san sẻ cùng với ngươi!"

“Hả?” Lâm Bắc Phàm sững người lần nữa, lại còn bảo hắn tiếp tục kiên trì? Hắn thực sự không trụ nổi nữa đâu!

Hiện giờ hắn chỉ muốn dính lấy cái giường, hắn muốn làm một người lười biếng, cho hắn cơ hội đi chứ!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại choáng váng, hắn ngã nhào xuống đất.

“Ái khanh!” Nữ đế nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Lâm Bắc Phàm, không để hắn ngã xuống.

“Ái khanh, ngươi sao thế này, đừng dọa trẫm sợ chứ?" Nằm trong vòng tay ấm áp của nữ đế, mặc dù khiến người ta lưu luyến nhưng Lâm Bắc Phàm lại càng suy nhược thêm: “Không biết vì sao mà đột nhiên thần

mất hết sức lực! Bệ hạ, thần thần chắc không trụ nổi rồi!"

Chỉ thiếu điều nói thẳng ra thôi, bệ hạ tha cho thần một con đường sống đi, cho thần về nhà nghỉ ngơi đi!


“Ái khanh, không trụ được cũng phải trụ!"

Nữ đế bảo: “Trẫm không thể không có ngươi, triều đình không thể không có ngươi, Đại Võ không thể không có ngươi!"

Lúc này, tay nữ đế bỗng vươn ra sau eo Lâm Bắc Phàm, sau đó nàng nhéo mạnh...

Lâm Bắc Phàm đau đến mức trừng lớn hai mắt, cả người hắn như sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi.

“Đau đau đau đau đau..."

Lâm Bắc Phàm nhảy dựng lên, trông hắn hoạt bát vô cùng, làm gì còn dáng vẻ yếu ớt như ban nãy nữa?

Hắn chột dạ quay đầu đi, phát hiện nữ đế đang nhìn mình và cười một cách lạnh lùng: “Ái khanh, ngươi còn muốn bịa đến khi nào nữa?"

Lâm Bắc Phàm lại càng chột dạ hơn: “Bệ hạ, sao bệ hạ nhận ra được vậy?”

Nữ đế lạnh lùng cười: “Bởi vì trẫm hiểu ngươi hơn ngươi rất nhiều! Mới nãy Ngự Thiện phòng cho trẫm biết ái khanh ngươi đã gọi một đĩa lạc, một phần bánh ngọt và cả một vò rượu, còn hưởng thụ hơn cả trẫm nữa, ngươi nào giống một người mệt mỏi suy nhược, người mệt mỏi suy nhược còn làm được những chuyện này sao?"

Lâm Bắc Phàm: "..."

“Hay lắm! Để được nghỉ mà ngươi dám lừa cả trẫm! Ái khanh, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đó!"

Lâm Bắc Phàm há miệng: “Bệ hạ, thần..."

Nữ đế phất tay: “Được rồi, không cần phải nói gì nữa! Lập tức ngồi xuống, ăn xong rồi đi làm viêc!"

“Vâng thưa bệ hạ"

Lâm Bắc Phàm đành ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn trộm liếc nhìn nữ đế ngồi bên cạnh, phát hiện nàng không có ý trách móc mình.

Không lâu sau, Ngự Thiện phòng đã mang đồ ăn lên.

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn, sau đó thì kinh ngạc: “Đây... toàn là những món thần thích ăn!"


Nữ đế cười khanh khách: “Ái khanh, trãm lệnh cho Ngự Thiện phòng chuẩn bị riêng cho ngươi đấy, thích thì cứ ăn nhiều vào!”

Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Đa tạ bệ hạ, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"

“Chỉ cần ngươi bớt giở trò lừa trãm là trãm đã thỏa mãn lắm rồi!" Lâm Bắc Phàm: ..."

Tiếp đó, hai người bưng bát đũa lên bắt đầu ăn cơm trưa.

“Ái khanh, ngon không?” Nữ đế hỏi.

“Ừ ừ, ngon lắm..” Lâm Bắc Phàm vừa vùi đầu ăn vừa gật đầu.

Trông dáng vẻ ăn nhồm nhoàm của hắn, nữ đế thấy vui vô cùng, nàng đã ăn thêm nửa bát cơm.

Lúc này, thời tiết đang càng lúc càng ấm áp hơn, cảm giác năm mới cũng càng ngày càng rõ ràng.

Mặc dù trải qua thiên tai trăm năm có một khiến Đại Võ và dân chúng tổn thất nghiêm trọng, song do con người vẫn an toàn nên mọi người vẫn được đoàn viên, đúng là trong cái rủi có cái may.

Thế nên mọi người bèn tấp nập chuẩn bị đón năm mới, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Bên trong kinh thành, sự nhộn nhịp lại quay về như xưa. Mọi người ai cũng bận bịu chuẩn bị đồ cho năm mới để đón tết. Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm trông thấy một bóng dáng màu tím quen thuộc.

“Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi lại về đây? Làm xong chuyện bên đó rồi hả?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Tuyệt sắc giai nhân trước mắt chính là Tử Nguyệt công chúa của Đại Nguyệt vương triều, đôi mắt câu hồn kia như biết nói chuyện, khiến người ta vĩnh viễn không thể quên được.


Nàng bước nhanh đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, khế ngẩng đầu, ánh mắt mê li, đoạn bảo: “Chủ yếu là nhớ Lâm đại nhân nên ta mới không nhịn được mà về đây thăm ngươi! Lâm đại nhân, nửa năm nay ngươi sống có tốt không, có nhớ ta không?”

Lâm Bắc Phàm lập tức thấy không ổn!

Nữ nhân này thật là, hở ra là tán tỉnh người khác, đúng là không biết dè dặt gì cả! Chẳng trách lại bị người ta gọi là yêu nữ!

“Tử Nguyệt công chúa, mấy tháng nay bản quan sống rất tốt! Hiện giờ bản quan đã là thừa tướng kiêm đại nguyên soái, còn thêm một tước vị, có thể nói là mỹ mãn vô cùng!” Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý.

“Xem ra mấy tháng nay đại nhân sống rất tốt!" Tử Nguyệt công chúa che miệng cười: “Không biết giờ đại nhân có thời gian rảnh không, tiểu nữ muốn mời Lâm đại nhân tới noãn các để tâm sự! Tiểu nữ còn mang theo quà cho đại nhân đấy!"

“Quà gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi. “Quà mà Lâm đại nhân muốn nhất ấy!” Tử Nguyệt công chúa trả lời.

Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Tử Nguyệt cô nương, chúng ta mau đi thôi!"

Thời gian một nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm và Tử Nguyệt công chúa đã tới nơi mà ngày thường nàng ở.

Mặc dù nơi này đã lâu không có người ở nhưng thường ngày vẫn có người đến dọn dẹp, thế nên trông nó không có gì thay đổi.

Vừa bước vào bên trong, đến trà còn chưa kịp pha, Lâm Bắc Phàm đã nhịn không được mà nói: “Công chúa điệnha, mau lấy quà ra đi!"
 
Chương 930: C930: Ông trời cũng giúp công chúa điện hạ


“Quân sư, ngươi đúng là gấp gáp thật đấy, vậy thì bản cung thành toàn cho ngươi!” Nói đoạn, Tử Nguyệt công chúa bèn bổ nhào tới.

Lâm Bắc Phàm cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình, hắn bèn thầm chửi thề: “Công chúa điện hạ, hở tí là ngươi lại sờ mó ta! Thứ ta muốn là quà chứ không phải là sự bất lịch sự!"

Tử Nguyệt công chúa tức giận: “Bản cung tặng mình cho đại nhân, đây chẳng phải là món quà tốt nhất hay sao?

"Món quà này quá quý, ta có thể không nhận được không?”

“Không được! Quân sư không được phản kháng, cho bản cung ôm một lúc đi!"

“Ôi chao!" Thời gian khoảng một chung trà trôi qua.

Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Bắc Phàm nhận lấy chiếc khăn mà Tử Nguyệt công chúa đưa cho rồi lau sạch những dấu hôn trên mặt và trên cổ mình, cuối cùng trông hắn cũng giống một người nghiêm túc.


Cuộc nói chuyện của hai người cũng bắt đầu bình thường hơn. “Mời quân sự uống trà!"

Tử Nguyệt công chúa đẩy một chén trà qua: “Đây là trà Hoa Nguyệt, đặc sản của Đại Nguyệt, bản cung đặc biệt mang tới cho ngươi đó, vị ngọt thanh pha thêm chút đắng, giống như tình yêu vậy, khiến người ta bồi hồi không thôi!"

Lâm Bắc Phàm nhìn nước trà màu xanh nhạt, hắn đề cao cảnh giác: “Trà này không có bỏ thuốc chứ?”

Tử Nguyệt công chúa che miệng cười: “Quân sư cứ yên tâm, đó giờ bản cung không thích chơi mấy trò đó!"

"Thế thì ta yên tâm rồi!” Lâm Bắc Phàm bưng chén trà lên rồi châm chậm thưởng thức.

“Quân sư, vị trà thế nào?” Tử Nguyệt công chúa hỏi. “Vị không tồi, công chúa điện hạ có lòng rồi!"

Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng, hắn cười: “Điện hạ, hiện giờ tình hình Đại Nguyệt thế nào rồi? Nghe đâu sau thiên tai, Đại Nguyệt đã chết rất nhiều người, sức mạnh quốc gia bị ảnh hưởng nghiêm trọng! Tình hình dân chúng bên ngươi thế nào, có vượt qua thiên tai không?”

Trước kia khi Lâm Bắc Phàm cảm giác thiên tai sắp ập đến, hắn đã thông báo. cho mật thám của đối phương tại kinh thành, bảo hắn ta báo chuyện này lại cho Tử Nguyệt công chúa, để bọn họ chuẩn bị tốt.

Để khiến bọn họ cảm nhận được đây là chuyện vô cùng quan trọng, Lâm Bắc Phàm còn đòi thêm chút tiền! Vừa nhắc đến tiền là Tử Nguyệt công chúa coi trọng chuyện này ngay.

Bọn họ không đánh trận nữa mà dốc sức chống thiên tai. Hiện giờ thiên tai đã đi qua, Lâm Bắc Phàm muốn tìm hiểu tình hình hơn.

Tử Nguyệt công chúa cảm động, nàng nói: “May mà có quân sư nhắc nhở, bằng không lần này chúng ta phải chịu tổn thất vô cùng lớn! Do đã kịp thời chuẩn bị đầy đủ nên thương vong bên chúng ta không quá lớn!"


Nói đoạn, nàng đứng dậy hành lễ với Lâm Bắc Phàm: “Bản cung thay mặt Tà Nguyệt cảm ơn quân sư đã giúp đỡ!” Lâm Bắc Phàm phất tay: “Công chúa điện hạ, thân là quân sư của ngươi, đây là điều ta nên làm, không cần phải khách sáo như vây!"

Tử Nguyệt công chúa khế mỉm cười, nàng gật đầu: “Quân sư nói phải, sau này chúng ta là người một nhà rồi, không cần phải khách sáo như vậy!"

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn, hẳn cứ cảm giác lời công chúa nói có ẩn ý gì đó.

“Thực sự không thể ngờ đợt thiên tai lần này lại nghiêm trọng đến vậy!"

Tử Nguyệt công chúa lắc đầu cảm thán: “Ban đầu Đại Nguyệt có gần bốn nghìn vạn dân, dân giàu nước mạnh! Thế nhưng trong đợt thiên tai lần này không chuẩn bị tốt nên đã chết mất hơn nghìn vạn người, dân số gần như giảm đi một phần tư!"

“Rất nhiều thôn làng, thị trấn bây giờ đã không còn người dân nào nữa và biến thành khu vực bỏ hoang! Dù có là thành thị lớn hơn một chút thì số lượng người chết cóng cũng không phải là ít, trông tiêu điều vô cùng, nơi đâu cũng có người kêu khóc thảm thiết, tiền giấy bay khắp đường, trông cứ như là địa ngục trần gian vậy!” Lâm Bắc Phàm nói: “Theo như ta được biết thì hình như số người tử vong chỉ có tám trăm vạn thôi mà” Tử Nguyệt công chúa lắc đầu: “Quân sư, số liệu của ngươi không đúng rồi! Người của bản cung hằng năm đều kinh doanh ở Đại Nguyệt nên mới có được số liệu khá chính xác, đúng ra là đã có khoảng một nghìn vạn người chết!"

“Đúng là quá đáng sợ!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu xuýt xoa.

“Đúng thật là quá đáng sợ, sức người có lớn mạnh đến thế nào khi gặp phải thiên tai cũng phải bó tay chịu chết!


Sau đợt này, chắc chắn Đại Nguyệt sẽ đi xuống, đây là cơ hội cho Tà Nguyệt chúng ta đứng dậy thôn tính thiên hạ!” Tử Nguyệt công chúa cực kì hưng phấn.

“Đúng vậy, đến ông trời cũng đang giúp công chúa điện hạ!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Quân sư, tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào?” Tử Nguyệt công chúa khiêm tốn xin chỉ giáo.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Công chúa điện hạ không cần đến sự chỉ bảo của ta nữa đâu, cứ theo con đường trước kia là được, chắc chắn sẽ thực hiện được sự nghiệp vĩ đại của công chúa!"

Tử Nguyệt công chúa mỉm cười, nàng gật đầu: “Quân sư nói phải!"

Thực ra bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ có điều bọn họ hy vọng nhận được. sự xác nhận của quân sư, như vậy bọn họ sẽ yên tâm hơn.

“Cơ mà mới trải qua thiên tai, dân chúng Đại Nguyệt không còn hy vọng gì về cuộc sống, đây chính là lúc để chúng ta thu phục lòng dân! Các ngươi có thể tìm một vài người giả bộ tung mấy trò thần quỷ ra, hoặc là phát cờ khởi nghĩa, không ngừng gây loạn cho Đại Nguyệt, ăn mòn sức lực của bọn họ, làm lay động gốc rễ của bọn họ! Đồng thời tiếp tục âm thầm phát triển, tích lũy thực lực!"
 
Chương 931: C931: Nạn dân lại tới


“Chuyện này... thôi để sau hằng nói!"

Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng muốn trốn tránh, bèn bảo: “Được rồi, trấm mệt rồi, trắm muốn nghỉ ngơi! Ái khanh, ngươi lui xuống trước đi!"

“Bệ hạ, chúng ta nói chuyện thêm lúc nữa đi, thần đang có nhiều chuyện muốn nói với bệ hạ lắm!” Lâm Bắc Phàm nói.

Nữ đế phất tay, nàng quay đầu sang hướng khác, giả bộ muốn ngủ: “Thôi không nói nữa đâu, ngươi mau chóng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi! Nếu không có chuyện gì lớn thì đừng đến tìm trắm!"

“Ò, vậy hôm khác vị thần lại tới vậy!” Lâm Bắc Phàm bèn lưu luyến rời đi... Tiếp đó, thiên tai vẫn kéo dài, trời đông đất lạnh.

Đại Võ hoàng triều tiến hành kế hoạch chống thảm họa nên có thể khống chế được cục diện, còn những quốc gia khác thì thi nhau sụp đổ.

Người gặp nạn càng ngày càng nhiều, dù hiện giờ triều đình đang dốc hết sức cứu nạn song do thời tiết giá rét và tuyết lạnh gây cản trở nên việc vận chuyển tài nguyên gặp vô vàn khó khăn, đúng là lực bất tòng tâm, chỉ đành đứng nhìn nhân dân nước mình chết đi trong im lặng. Cũng bởi thế mà xã hội trở nên bất ổn định không thể dẹp yên được, chỉ đành từ bỏ.


Song lúc bấy giờ, ở biên cương xảy ra một chuyện.

Hổ Lao Quan là cửa khẩu nơi Đại Võ tiếp giáp với Đại Hạ, hằng năm thường có trọng binh canh giữ ở đây. Lâm Bắc Phàm cũng từng dẫn đại quân mấy chục vạn binh mã đánh bại đại quân tám mươi vạn binh mã của Đại Hạ tại nơi này, bắt sống thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, từ đó làm nên một truyền kì quân thần.

Thế nhưng lúc này, Hổ Lao Quan đang bị tuyết lạnh bao phủ, một màu trắng toát trải khắp, gió gào rít từng hồi.

Dù trời lạnh nhưng các tướng sĩ Đại Võ vẫn cố chịu đựng để tiếp tục công việc. canh gác, chỉ là bọn họ lạnh đến mức run lẩy bẩy, khắp người bị tuyết bao phủ. Thấy tướng lĩnh không có ở đây, hai binh sĩ ở gần nhất vừa run cầm cập vừa nhỏ giọng thảo luận.

“Cái thời tiết quỷ quái này! Ông đây sống hơn hai mươi năm, năm nay chính là năm lạnh nhất!"

"Lại chả? Đã mặc áo bông dày thế này rồi mà vẫn không ăn thua gì, con mẹ nó lạnh quá đi mất! Thôi chịu đựng tiếp đi, qua một nén hương nữa là được đổi ca rồi, có thể về phòng sưởi ấm!"

“May mà nguyên soái đã có chuẩn bị, điều động lượng lớn than củi và áo bông tới đây, bằng không chúng ta đều sẽ chết cóng!"

“Nguyên soái đại nhân đúng là quá anh minh! Trước khi thiên tai ập tới đã chuẩn bị đầy đủ, xây dựng khu tránh nạn trên khắp cả nước để mọi người cùng sưởi ấm, mẹ và các con của ta ở quê cũng có chỗ mà ở! Bằng không giờ đến ta cũng không chịu được!"

“Đúng vậy đó, nguyên soái anh minh! Đại Võ chúng ta đã chuẩn bị nhiều như vậy mà vẫn gặp nhiều khó khăn, những quốc gia khác chắc còn cam go hơn, mùa

đông năm nay đúng là đã có rất nhiều người chết rồi!"

“Thôi, đây không phải chuyện chúng ta phải quan tâm, cứ làm tốt việc của mình là được!"

“Cũng phải!"


Đúng lúc ấy, bọn họ phát hiện phía xa xuất hiện mấy chục bóng người.

“Ngươi nhìn kìa, bên kia là binh mã của Đại Hạ đúng không?”

“Xa quá ta không nhìn rõ, cơ mà có khả năng lắm! Bằng không thì ai rảnh rỗi lại chạy tới nơi này? Thời tiết lạnh như vậy còn muốn đánh trận, não của bọn họ có vấn đề hay gì?"

“Lập tức đi bẩm báo, chuẩn bị chiến đấu!"

Tin tức này nhanh chóng được truyền đi, các binh sĩ ở Hổ Lao Quan đều mặc áo giáp lên, cầm lấy binh khí. Từng tốp binh sĩ chạy lên Hổ Lao Quan, cung đã được kéo căng.

Một tướng lĩnh Đại Võ lên tiếng: “Những người phía trước nghe đây, Hổ Lao Quan là khu quân sự quan trọng, bất cứ ai cũng không được lại gần! Nếu các ngươi còn tiếp tục tiến về phía trước thì coi như các ngươi là thế lực chọc phá, bản tướng quân sẽ không khách khí nữa!"

Mấy chục người kia lập tức thấy hoang mang, bọn họ thi nhau xua tay và kêu lên.

“Đừng bản tên! Chúng ta chỉ là những người dân bình thường thôi!"


“Than củi trong nhà chúng ta đốt hết mất rồi, áo bông cũng không đủ dùng, mà triều đình lại bỏ mặc không thèm quan tâm đ ến chúng ta nên chúng ta chỉ còn nước tới đây cầu cứu thôi!"

“Nghe nói các ngươi đã xây rất nhiều khu tránh nạn, tập trung mọi người sưởi ấm, cho chúng ta vào đó qua mùa đông này với!"

“Các ngươi đồng ý đi, cho chúng ta một con đường sống với!" "Chúng ta thực sự không muốn chết!" Ánh mắt vị tướng lĩnh kia bỗng khựng lại: “Đừng vội bắn tên!"

Lúc này, cuối cùng đoàn người kia cũng tới gần Hổ Lao Quan, mặt mày bọn họ vàng vọt, trông gầy gò vô cùng, tai cũng bị đông cứng lại, ai cũng co rúc trong áo bông dày cộp và không ngừng run rẩy, hai mắt thì xen lẫn cả sợ hãi và hy vọng, trông cực kì đáng thương.

Xem ra bọn họ đúng là những người dân thường không có tính uy hiếp nào cả.

Bọn họ đều là những binh sĩ bảo vệ đất nước, là những nam tử nhiệt huyết, khi đối mặt với kẻ địch thì đến mạng cũng chẳng cần, song khi đối mặt với dân chúng thì không thể xuống tay được, dẫu đó có là dân chúng ở nước đối địch.

Tướng lĩnh Đại Võ đứng từ trên cao nhìn xuống, hắn ta hét lớn: “Nể tình các ngươi không biết nên bản tướng quân sẽ bỏ qua cho các ngươi, các ngươi mau chóng rời đi đi!"
 
Chương 932: C932: Chuyện khó khăn


Những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ bắt đầu kích động, bọn họ thi nhau lên tiếng cầu xin.

“Chúng ta không thể đi được, đi thì đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chết!"

“Chúng ta thực sự không thể sống nổi nữa nên mới tới nơi này, hi vọng các ngươi cho phép!"

“Cầu xin các ngươi đấy, mau mở cổng cho chúng ta vào đi!"

“Ta thực sự không muốn chết!"

Trông bọn họ cực kì đáng thương.

“Chuyện này...” Tướng lĩnh ở Hổ Lao Quan chần chừ.

Tài nguyên sưởi ấm của bọn họ cũng không phải quá dư thừa, đến bản thân bọn họ còn phải tiết kiệm. Nếu như cho những người dân này vào, nhỡ không đủ tài nguyên thì biết phải làm sao?

Hơn nữa nếu trong số những người này có một vài tên xảo quyệt, nhỡ xảy ra chuyện thì ai đứng ra phụ trách? Sẽ hại chết binh lính và dân chúng của nước mình đấy!

Ai gánh được trách nhiệm đó!


Thế nhưng trông thấy dáng vẻ đông cứng của những người dân kia, bọn họ lại không đành lòng.

Cuối cùng, Triệu tướng quân ở Hổ Quan Lao là người đưa ra ý kiến, hắn ta cứng rắn nói: “Các ngươi đi đi! Chúng ta là binh lính của Đại Võ, các ngươi lại là dân Đại Hạ, chúng ta không có nghĩa vụ phải bảo vệ các ngươi! Sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến chúng ta hết! Lão phu khuyên các ngươi nên mau chóng rời khỏi chỗ này đi, chúng ta sẽ không mở cổng thành đâu!"

“Đừng mà, cầu xin các ngươi đấy!"

“Giờ mà quay trở về thì chỉ còn đường chết thôi!"

“Cho chúng ta một con đường sống với!"

Dân chúng Đại Hạ đồng loạt quỳ xuống.

Các tướng lĩnh ở xung quanh lên tiếng: “Tướng quân..."

Triệu tướng quân phất tay, sắc mặt hắn ta nghiêm túc vô cùng: “Các ngươi không cần nói nhiều nữa, lão phu phải có trách nhiệm với hai mươi vạn binh lính ở Hổ Lao Quan và hai mươi vạn người dân sống ở nơi đây!” Cuối cùng, những người dân từ Đại Hạ có gào khàn cả cổ họng cũng không thể lay động sự kiên quyết của

Triệu tướng quân, bọn họ chỉ đành rời đi.

Có một vài người đã ngã gục trên đường đi, bọn họ không thể đứng dậy được nữa.

Ngày hôm sau lại có một vài người nữa tới cầu xin được vào để ở qua mùa đông.

Có người còn trực tiếp chết cóng tại Hổ Lao Quan.

Người đó chết trước mặt các tướng sĩ Đại Võ, gương mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng.

Ngày thứ ba lại có dân gặp nạn tới.

Triệu tướng quân vẫn không đồng ý, cứ mặc kệ bọn họ kêu gào thảm thiết, khóc cạn nước mắt, quỳ mòn cả đầu gối cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Cuối cùng, rất nhiều người bị chết cóng tại Hổ Lao Quan.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm,... càng ngày càng có nhiều dân gặp nạn muốn vào thành sưởi ấm. Thế nhưng Triệu tướng quân vẫn không đồng ý.


Thế là xác chết trước Hổ Lao Quan càng lúc càng nhiều, bọn họ biến thành những bức tượng băng, hình thể khi chết đa dạng vô cùng.

Song có một điểm chung giữa họ là mặt ai cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Cảnh tượng này đã không ngừng đánh vào tâm hồn của các tướng sĩ và binh lính Đại Võ.

“Tướng quân, hay là cho bọn họ vào trong đi?"

“Bọn họ là những người dân thường hai tay trói gà chẳng chặt, lại khổ cực ngàn dặm xa xôi tới đây, bọn họ cũng chỉ vì mạng sống mà thôi!"

“Chúng ta có nhiều tài nguyên như vậy, có thể chia một ít cho bọn họ!"

“Tướng quân, chúng ta thực sự không nhìn được nữa, tối nào cũng gặp ác mộng!"

“Các ngươi đau lòng, chẳng lẽ lão phu không đau lòng chắc?”

Triệu tướng quân thở dài một hơi: “Lão phu cũng muốn mở cổng thành để cho bọn họ vào lắm, song chức trách của lão phu vẫn còn ở đây, chúng ta không thể làm như thế được!"

“Nhưng mà tướng quân à..."

Triệu tướng quân phất tay, hắn ta bất lực, nói: “Thôi thì bẩm báo chuyện này với triều đình, để triều đình tới giải quyết đi!"


Thế là quân tình cấp báo nhanh chóng được gửi tới triều đình.

Cùng lúc đó, tin tức từ các cứ điểm biên cương cũng nhanh chóng được gửi tới triều đình và truyền tới tay Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm rất hiểu nỗi khổ của bọn họ, bọn họ mang chức trách bên mình nên không thể mở cổng thành. Thế nhưng không mở cổng thành thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị chết cóng, lương tâm bọn họ cũng cắn rứt lắm chứ. Do vậy chuyện này chỉ đành để hắn đứng ra giải quyết thôi.

“Ôi! Thế gian nào được vẹn đôi đường?” Lâm Bắc Phàm than thở.

“Ái khanh, sao ngươi lại thở dài thế, ngươi gặp phải chuyện khó khăn gì à?” Nữ để chầm chậm bước tới. Lâm Bắc Phàm lập tức đứng dậy: hạ, sao bệ hạ lại tới đây? Ngoài trời lạnh, sức khỏe bệ hạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dễ bị lạnh lắm đấy!"

Nữ đế mỉm cười, nói: “Mấy hôm nay nằm mãi trên giường, người ta cứng nhắc ra rồi, cực kì khó chịu nên ra ngoài đi lại cho thư giãn! Ái khanh yên tâm, trẫm không sao đâu!"

“Bệ hạ, bệ hạ vẫn nên chú ý sức khỏe thì hơn!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.

Nữ đế chậm rãi bước đến trước bàn của Lâm Bắc Phàm, trông thấy một núi tấu chương trên đó, nàng với lấy một quyển rồi mở ra xem, vừa xem vừa cười: “Ái khanh, có phải ngươi gặp chuyện gì khó khăn rồi không, nói ra trẫm nghe xem nào!"

“Đúng thật là vi thần đang gặp chút vấn đề!"

Lâm Bắc Phàm bèn kể lại tình hình cho nữ đế nghe.
 
Chương 933: C933: Làm hết sức mình


Nữ đế nghe xong thì gật đầu: “Đúng là khiến người ta khó xử thật, mở cửa thành không đúng, mà không mở cửa thành cũng không đúng! Trâm chấp chính bao nhiêu năm nay cũng thường gặp phải những chuyện tiến thoái lưỡng nan như thết Ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?"

“Ý của vị thần là..."

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, đoạn bảo: “Cứ dựa theo sức mình mà làm! Khi biên cương các nơi còn dư sức thì có thể mở cổng thành để những người dân gặp nạn kia vào tránh nạn, qua khỏi mùa đông! Nếu không còn dư sức thì cứ đặt dân

chúng và binh lính triều đình ta lên hàng đầu!"

"Nếu chúng ta tốt bụng mà những người dân kia lại xảo quyệt thì sao?” Nữ để hỏi.

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên sắc bén: “Vậy thì đánh! Đánh thật ác liệt! Đợi thiên tai trôi qua, thần sẽ dẫn đại quân đánh chiếm kinh thành của bọn họ, buộc:

hoàng đế của bọn họ phải cho một câu trả lời!"

“Ái khanh, cứ làm những việc mà ngươi cho là đúng, trẫm sẽ ủng hộ ngươi hết sức có thể!” Nữ đế lớn giọng nói.

“Đa tạ bệ hạ đã thấu hiểu và ủng hộ thần!"


Hai người lại trò chuyện thêm chốc lát rồi nữ đế quay về nghỉ ngơi.

Lâm Bắc Phàm truyền lệnh tới khắp các nơi biên cương.

Hổ Lao Quan nhanh chóng nhận được hồi âm từ triều đình.

“Triều đình nói thế nào?” Triệu tướng quân cầm quân lệnh, hắn ta có hơi kích động, nói: “Là mệnh lệnh của nguyên soái! Nguyên soái nói cứ làm theo sức mình, đặt dân chúng và binh lính triều đình ta trên hết! Nếu còn dư sức thì cho những người dân gặp nạn kia vào thành qua mùa đông! Nhưng phải bảo đảm canh chừng nghiêm ngặt, không được xảy ra bạo loạn!"

“Nói vậy tức là triều đình đồng ý rồi? Vậy thì tốt quá!"

Các tướng sĩ có hơi kích động. “Đừng vội vui mừng! Lão phu hỏi các ngươi, khu tránh nạn của chúng ta còn chứa được bao nhiêu người nữa?"

Triệu tướng quân hỏi. “Nếu như cố thì có thể chứa được khoảng nghìn người nữa!"

“Được, vậy thì mở cổng thành đi! Sau khi kiểm tra thân phận thì cho bọn họ vào!"

“Vâng thưa tướng quân!"

Thế là cổng thành được mở, những người dân gặp nạn được đi vào ở khu tránh nạn của Đại Võ.

Bọn họ ai cũng vô cùng vui mừng.

“Đa tạ Đại Võ đã cho chúng ta con đường sống!"

“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc, tuyệt đối sẽ không làm loạn” “Cảm ơn! Cảm ơn các ngươi nhiều lắm!"

Mặc dù mùa đồng vẫn giá lạnh như vậy, song bọn họ đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều...


Lúc này, tại Hổ Lao Quan, những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ đã theo các tướng lĩnh Đại Võ tới khu tránh nạn.

Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể bước vào khu tránh nạn, bọn họ không cần phải chịu lạnh chịu đói nữa rồi! Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có cơ hội được sống tiếp rồi!

Bọn họ đi đường xa tới đây, đối mặt với biết bao nguy hiểm về tính mạng, mục đích chẳng phải là điều này hay sao?

Tới nay, cuối cùng nguyện vọng của bọn họ cũng được thực hiện, đúng là cảm ơn trời xanh, cảm ơn ông trời! À không, phải là cảm ơn Đại Võ đã cho bọn họ cơ hội được sống!

Tiếp đó, những chuyện đau lòng cũng theo đó mà tới.

Ngày xưa nhà của bọn họ, thôn làng, thị trấn mà bọn họ sinh sống cũng náo nhiệt như vậy, lúc nào cũng đầy ắp hơi người. Thế nhưng thiên tai ập đến, cha mẹ. chết, vợ chết, con cái chết, hàng xóm láng giềng cũng đều chết hết... Từng người từng người ra đi, tất cả đều đã không còn! Cho đến hiện tại chỉ còn lại bọn họ!

Để được sống tiếp, bọn họ không thể không quay lưng lại với quê hương, ôm một phần một vạn tia hy vọng để đến được đây. Những sự đau khổ, chua xót trong đó mấy ai hiểu được?

Lúc này, tướng sĩ Đại Võ dẫn đầu bỗng dừng bước chân, hắn ta quay đầu cảnh cáo: “Tới rồi! Đây là khu tránh nạn đã được sắp xếp cho các ngươi, từ hôm nay trở đi các ngươi hãy ở lại đây, nếu có chuyện gì cũng không được phép chạy. loạn! Bằng không chúng ta sẽ xử lý, hy vọng các ngươi đừng làm chúng ta khó xử!"

Người dân Đại Hạ gặp nạn lập tức hoảng sợ, ai cũng bảo đảm sẽ không gây loạn.

“Tướng quân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không chạy loạn đâu!"


“Chúng ta tới đây để tránh nạn, tuyệt đối sẽ không làm loạn!"

“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ nguyên tắc!”

Tướng lĩnh Đại Võ khẽ gật đầu, hắn ta nói với chất giọng ôn hòa: “Biết vậy là tốt! Cho các ngươi vào đây chúng ta cũng phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn! Nếu như xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ bị xử lý theo quân pháp, hy vọng các ngươi hiểu chol"

“Tướng quân, chúng ta hiểu mà, tuyệt đối sẽ không làm loạn đâu!"

Những người dân gặp nạn hứa hẹn.

“Rất tốt, các ngươi vào đi!” Tướng lĩnh Đại Võ dặn dò: “Ở đây chúng ta còn cung cấp đồ ăn, các ngươi cứ ăn là được, mặc dù không no nhưng còn hơn là chết đói! Các ngươi phải chú ý vệ sinh, không được phép làm bẩn bên trong! Ngoài ra không được phép đánh nhau, không được kêu gào gây mất trật tự! Nếu còn chuyện gì không hiểu nữa thì các ngươi cứ hỏi người bên trong, bọn họ sẽ giải thích cho các ngươi!"

“Vâng vâng vâng, thưa tướng quân!"

Người dân gặp nạn bèn đi vào khu tránh nạn.
 
Chương 934: C934: Thảm cảnh


Bên trong khu tránh nạn lập tức trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của dân chúng đều đổ dồn tới, trong ánh mắt ấy là vẻ tò mò, còn có chút địch ý.

Những người dân đến từ Đại Hạ cũng hiểu, năm nay hai nước đã từng xảy ra chiến tranh nên hai bên ghét nhau là chuyện bình thường.

Hơn nữa chuyến này bọn họ tới thì đồng nghĩa với việc sẽ chiếm dụng tài nguyên sưởi ấm của người dân Đại Võ, bọn họ không tức mới là lạ.

Những người dân Đại Hạ không muốn gây chuyện, càng không muốn tranh chấp với người dân Đại Võ.

Dưới sự sắp xếp của các binh sĩ canh gác, bọn họ được một nơi nho nhỏ để ở, sau đó bèn nằm xuống nghỉ ngơi. Hiện giờ bọn họ chỉ muốn trải qua mùa đông này một cách an toàn, được sống tiếp mà thôi.

Binh sĩ canh gác lớn giọng nói: “Nếu đã ở cùng nhau thì mọi người đều phải tuân thủ quy tắc, không được đánh nhau, gây ẩu đả, không được gây chuyện thị phi! Nếu ai vi phạm quy tắc thì ta sẽ đuổi người đó ra ngoài, đã hiểu hết chưa?”

“Hiểu rồi quan gia!” Mọi người đồng thanh đáp.

€ó lời cảnh cáo của các binh sĩ, mọi người đều vô cùng ngoan ngoãn, không biểu hiện quá nhiều ác ý.


Cứ thế hai ngày trôi qua, những người dân Đại Hạ đều ở nơi mình đã được sắp xếp và không đi đâu cả.

Lúc những người khác lớn giọng trò chuyện thì bọn họ cũng không nói, chỉ im lặng mà nghe.

Khi ăn cơm, bọn họ xếp hàng lấy cháo, đi vệ sinh xong thì rất nhanh đã quay lại, cực kì biết điều, thậm chí còn nghe lời hơn cả những người khác. Dần dần, mọi người cũng chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. Thế nhưng cuộc sống bên trong khu tránh nạn suy cho cùng cũng rất nhàm chán.

€ó một vài người dân Đại Võ không chịu được cảnh tĩnh mịch nên đã tới tìm những người dân Đại Hạ.

Trong đó có một người thanh niên trông như tên côn đồ, tên là Vương Nhị Cẩu dẫn theo hai người tới, hắn ta ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn một người dân Đại Hạ gặp nạn.

Trông người dân Đại Hạ kia khoảng hai mươi tuổi, còn khá trẻ, song hắn ta cực kì gầy gò, trên mặt có chỗ đỏ có chỗ xanh, tai cũng thế, có vẻ là bị thương do lạnh.

Hai tay hắn ta ôm trước ngực, lùi lại tựa vào tường, nói với giọng đầy cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì?"

Những người dân Đại Hạ gặp nạn khác cũng trông thấy, bèn bảo: “Không được làm bừa, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài đấy!” Vương Nhị Cẩu bật cười, hắn ta nói: “Yên tâm, ta không làm bừa đâu, ta chỉ thấy chán quá nên muốn tìm các ngươi nói chuyện để giết thời gian ấy mài!"

Người dân Đại Hạ kia cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Các ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Không biết nữa, nói được chuyện gì thì nói chuyện ấy, dù sao cũng đang chán mà, ngươi nói xem có đúng không?”

Nhị Cẩu ngồi khoanh chân xuống như một lão hòa thượng, hắn ta nói: “Nghe đâu người dân Đại Hạ các ngươi tới đây để tránh nạn hả?"

Người dân Đại Hạ gặp nạn gật đầu: “Đúng vậy!"

“Xưng hô thế nào đây, các ngươi ở chỗ nào Đại Hạ?” Vương Nhị Cẩu hỏi.

Người dân Đại Hạ kia trả lời: “Ta họ Lưu, tên Lưu Sơ Bát, sinh vào ngày mồng tám nên mới đặt tên như vậy! Ta tới từ thôn Mạc Thạch ở Đại Hạ..."


“Thôn Mạc Thạch! Ta biết nơi đó, cách đây khoảng hơn một trăm dặm!” Vương Nhị Cẩu thốt lên.

Giọng nói của hắn ta thu hút sự chú ý của mọi người, những người khác trong khu tránh nạn cũng kéo nhau đến.

Lưu Sơ Bát gật đầu: “Đúng vậy, đúng là cách nơi này hơn một trăm dặm!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vương Nhị Cẩu không nhịn được, bèn hỏi: “Hơn một trăm dặm, trời lại giá rét như thế này, sao các ngươi chạy tới đây được vậy?"

Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta thở dài một hơi đầy bất lực, trong giọng nói tràn ngập vẻ đau thương: “Mọi người đều chết hết, không tới đây thì chúng ta còn biết đi nơi nào nữa?”

Vương Nhị Cẩu sững người: “Chết hết rồi ư? Người nhà của ngươi chết cả rồi?"

“Người trong thôn ta đều chết hết rồi!" “Gì cơ? Người trong cả thôn đều chết?"

Vương Nhị Cẩu kinh ngạc: “Theo như ta biết thì thôn Mạc Thạch không phải là một thôn nhỏ, có khoảng hơn năm mươi hộ gia đình, dân số khá đông, sao lại chết hết thế này?”


Mọi người cũng thấy cực kì kinh ngạc. Người của một thôn với dân số đông sao lại chết hết sạch?

Cũng đâu phải chiến tranh! “Đúng thật là đã chết hết, toàn thôn ta chỉ còn lại mỗi ta thôi!"

Lưu Sơ Bát sụp đổ: “Thiên tai đến đột ngột quá, mọi người đều không có sự chuẩn bị, càng không dự liệu được thiên tại sẽ diễn ra trong một thời gian dài như vậy! Sau một trận tuyết lớn, cả thôn ta đều bị chôn vùi dưới lớp tuyết, không thể ra ngoài được, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài!"

“Nhà thì đều là nhà tranh, gió thì cứ thổi vù vù, chúng ta không có cách sưởi ấm! Số củi trong tay chúng ta cũng có hạn, nhoắng cái đã đốt hết sạch! Toàn thôn tổng cộng có năm mươi ba hộ gia đình, kết quả chỉ có mười chiếc chăn bông, hoàn toàn không đủ dùng, thế nên chỉ đành từng hộ dùng một, mọi người cùng nhau trải qua mùa đông!"

“Thế nhưng cuối cùng, mọi người chẳng ai có thể chống đỡ được! Những người già là những người có sức khỏe yếu nhất thì đã ra đi, mà điều khiến người †a được an ủi là bọn họ ra đi rất nhanh, rất bình an, không phải chịu đau khổ gì cả!"

"Tiếp đó là đến bọn trẻ, chúng còn chưa hiểu chuyện, ra đi cũng không vướng mắc đau khổ gì, cứ như thể chúng chỉ đang ngủ thôi vậy!"

“Tiếp đó là đến nữ nhân, thay vì nói bọn họ chết cóng thì thà nói bọn họ chết vì điên thì đúng hơn, bởi hiện thực quá tàn khốc, nhìn những người thân của mình ra đi hết đã khiến bọn họ không sống nổi!"

“Cuối cùng, nam nhân cũng không chịu đựng nổi..."
 
Chương 935: C935: Tin vui


Giọng nói của Lưu Sơ Bát vô cùng bình thản, song mọi người vẫn nghe ra được sự bi thương vô cùng vô tận trong đó.

Nếu được lựa chọn thì ai mà chẳng muốn sống? “Cuối cùng thì chỉ còn lại mình ta!" “Ngươi..."

Lưu Sơ Bát nhìn Vương Nhị Cẩu bằng ánh mắt ảm đạm: “Biết sao ta lại sống sót không?"

Mấy người Vương Nhị Cẩu bỗng thấy hơi sợ hãi: “Không biết..." “Bởi vì ta là niềm hy vọng của toàn thôn!"

Lưu Sơ Bát tự chế giễu: “Bỏi vì ta được đi học nhiều hơn người khác hai năm, học thêm được vài con chữ nên mới được cả thôn gửi gắm hy vọng! Mọi người đều mong muốn ta có thể sống tiếp để đưa hy vọng của bọn họ sống mãi! Nghe. thì có vẻ thật ngốc nghếch, thật buồn cười nhỉ?”

Khu tránh nạn bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi cháy tanh tách. Vương Nhị Cẩu há miệng, song hắn ta chẳng biết phải nói gì. Cuối cùng hắn ta bảo: “Xin hãy nén bi thương!"

“Cảm ơn! Câu nói này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn phải nói cảm ơn"


Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt lại: “Thế nên dù thế nào thì ta cũng phải sống! Ta không thể chết!"

"Theo như ta biết, cách thôn Mạc Thạch khoảng năm mươi dặm về phía đông có một huyện tên là Cường Thạch, dân số khoảng hai vạn, tại sao các ngươi không tới đó cầu cứu?” Có người hỏi. Dân gặp nạn Đại Hạ ở bên cạnh than thở: “Không cần tới đó, chúng ta đi từ đó tới đây đấy, ở đó cũng gần như chết hết, ôi! Triều đình hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chúng ta, thế nên chúng ta chỉ đành chạy tới đây thôi!” Lưu Sơ Bát bổ sung thêm một câu: “Ôi! Nếu như được chọn thì ai lại đi quay lưng với quê hương mình chứ?”

Dân chúng Đại Võ bên trong khu tránh nạn cũng thở dài theo bọn họ. Không ngờ những người này lại khổ như vậy!

Nỗi khổ này của bọn họ đúng là không thể nói rõ bằng một hai câu!

Ban đầu mọi người vẫn rất thù địch bọn họ, song giờ chỉ còn lại sự thông cảm! “Thực ra ta rất ngưỡng mộ các ngươi, ngưỡng mộ các ngươi có một triều đình chịu trách nhiệm với các ngươi!"

Hai mắt Lưu Sơ Bát đỏ hoe, hắn ta nói: “Nếu Đại Hạ chúng ta cũng làm tốt công tác chuẩn bị trên mọi phương diện thì sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Người nhà của ta, người dân làng ta đều sẽ không phải chết! Ta hận!"

Hai tay hắn ta đấm xuống mặt đất, đấm đến mức tóe máu mà hắn ta cũng chẳng thèm bận tâm.

Mọi người lại thở dài một hơi.

Bọn họ đồng tình với những người dân gặp nạn này, đồng thời trong lòng cũng thấy tự hào vô cùng, ngoài ra còn cực kì có cảm giác an toàn!

Hóa ra triều đình của bọn họ lại đối xử với bọn họ tốt như vậy!

Những quốc gia khác trải qua thiên tai, khi dân chúng của họ thập tử nhất sinh thì triều đình của bọn họ đã che mưa chắn gió hết cho bọn họ, đương đầu ngăn chặn thiên tai!

Quá tự hào, đất nước của ta!


Tiếp đó, Hổ Lao Quan và những nơi biên cương khác cũng lần lượt tiếp nhận dân gặp nạn.

Tin tức được tổng hợp lại rồi truyền đi, hiện toàn quốc đã tiếp nhận tổng cộng hơn hai vạn người dân gặp nạn đến từ những quốc gia khác.

Mặc dù không nhiều nhưng đằng sau đó, số người chết ít nhất cũng phải đạt hai trăm vạn người!

Đây mới chỉ là số liệu tử vong từ các nơi biên cương!

Biên ải là nơi hiếm người, thế mà lại chết nhiều như vậy! Ở những quốc gia khác, con số này cũng chắc chắn không hề nhỏ!

Lâm Bắc Phàm than thở: “Hy vọng trận thiên tai này mau chóng qua đi thôi, thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi!"

Cứ thế, bọn họ chịu đựng thêm nửa tháng nữa. Cuối cùng gió Bắc cũng dừng gào rít, tuyết ngừng rơi, mây đen trên trời đã trôi đi, vài tia nắng len lỏi chiếu xuống.

Nhiệt độ cũng tăng lên, mặc dù vẫn rất lạnh nhưng không phải không thể chịu được.


Tất cả điều này ngụ ý rằng thiên tai đã qua, mọi người như thể trông thấy hi vọng. “Gió không thổi nữa rồi, tuyết cũng ngừng rơi rồi, thời tiết ấm lên, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?”

“Đợt thiên tai này đã kéo dài hơn hai tháng, có phải đã đến hồi kết rồi hay không?”

“Ta đã ở khu tránh nạn này hai tháng rồi đó, giờ ta muốn về nhà quái" “Thiên tai đã qua rồi đúng không, ai cho chúng ta tin chính xác đi?" Bên trong hoàng cung.

Nữ đế và Lâm Bắc Phàm đứng trước lan can, phóng mắt nhìn kinh thành vẫn đang trắng xóa màu tuyết. Ánh nắng xuyên qua tầng mây đen dày nặng chiếu xuống mặt đất, trông kinh thành như có thêm một nét màu mới.

Nữ đế hỏi, trong giọng nàng chứa đựng chút hy vọng: “Ái khanh, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, đúng là thiên tai đã kết thúc! Chúng ta đã chịu đựng hơn hai tháng, cuối cùng cũng giành được thắng lợi! Cuối cùng thì thiên tai cũng qua đi, chúng ta thắng rồi!”Vậy thì tốt quá!” Nữ đế vỗ tay khen hay, nàng đang cực kì vui mừng.

“Có điều bệ hạ à, hiện giờ vẫn đang là mùa đông, nửa tháng tiếp theo đây vẫn sẽ rất lạnh, chỉ sợ đến năm mới tình hình này mới kết thúc hoàn toàn, vậy nên chúng ta không được lơ là!"

Nữ đế gật đầu, nàng mỉm cười: “Ái khanh, ngươi nói phải! Có điều chúng ta cứ truyền tin này đi khắp toàn quốc cho mọi người vui vẻ đã! Đồng thời thống kê tổn thất và thương vong của nước ta!”
 
Chương 936: C936: Con số thống kê kinh khủng


Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp thiên hạ, bách tính ai cũng vui mừng hớn hở! “Thiên tai... đã kết thúc rồi!"

“Chịu đựng hơn hai tháng, cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng!”

“Suýt chút nữa ta còn tưởng mình không qua nổi!"

“Cảm ơn triều đình Đại Võ đã cho ta được sống tiếp!" “Đột nhiên ta muốn khóc quái”

Có người lựa chọn rời khỏi khu tránh nạn, song phần lớn người đều muốn ở lại.

Dấu sao thì mặc dù triều đình đã tuyên bố là thiên tai đã qua, song mọi người vẫn bán tín bán nghi. Hơn nữa, ngoài trời vẫn rét cắm căm, bọn họ lại không có vật tư qua mùa đông.

Thế là bọn họ lại ở đây thêm nửa tháng nữa. Thời tiết không lạnh hơn, ngược lại còn dần dần ấm áp hơn.

Cuối cùng mây đen trên trời cũng rút hết, ánh nắng chiếu xuống vô cùng ấm áp, băng tuyết cũng bắt đầu tan, gió thì ngừng hẳn.


Lúc này, cuối cùng mọi người cũng tin rằng thiên tai đã qua đi.

Rất nhiều người lựa chọn về nhà, dẫu sao khu tránh nạn có tốt nữa cũng không thoải mái bằng nhà của mình. Hơn nữa, bọn họ đã xa nhà ba tháng rồi, đến lúc phải về nhà rồi.

Năm mới sắp tới, mọi người phải chuẩn bị đồ đón tết. Mà lúc này, triều đình đang bắt đầu thống kê tổn thất trong lần thiên tai này.

Tại triều đình Đại Võ.

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, theo bước đầu thống kê của Hộ bộ, trong đợt thiên tai lần này, tổng cộng có một trăm hai mươi lăm nghìn con trâu, tám mươi lắm nghìn con ngựa, bảy mươi nghìn con lừa, hai trăm ba mươi nghìn con lợn và hơn trăm vạn gia cầm không thể cứu được. và đã bị chết cóng trong đợt thiên tai vừa rồi! So với năm ngoái thì gần như là tăng gấp đôi, tổn thất vô cùng nghiêm trọng!"

Nữ đế gật đầu, trông sắc mặt nàng có vẻ nặng nề: “Đây là chuyện mà chúng ta hoàn toàn có thể dự liệu được! Dẫu sao trong thiên tai, có thể bảo vệ được con người đã là tốt lắm rồi, gia súc gia cầm thì không có thời gian mà lo!"

“Bệ hạ nói phải!” Hộ bộ thượng thư lớn giọng nói. Nữ đế lại hỏi: “Bách tính thương vong bao nhiêu?"

“Chuyện này...” Hộ bộ thượng thư liếc nhìn nữ đế, hắn ta im lặng trong chốc. lát.

Nữ đế thấp thỏm, hỏi: “Có phải số lượng người chết nhiều quá không? Ngươi nói ra, trắm đã chuẩn bị tâm lý rồi!” Hộ bộ thượng thư lắc đầu, hắn ta có hơi kích động: “Bệ hạ, không chết quá nhiều mà là chết quá ít! Trong đợt thiên tại lần này, số lượng người tử vong của Đại Võ chúng ta khoảng hai trăm năm mươi vạn người, trừ những người chết do bệnh, do tuổi già hay do sự cố ngoài ý muốn ra thì số lượng người chết cóng chỉ khoảng hai mươi van!"

“Dù là tổng số lượng người thương vong hay số người thương vong do lạnh đều thấp hơn nhiều so với năm ngoái! Vi thân nhớ rõ cùng kỳ năm ngoái, số lượng người tử vong trên toàn quốc là ba trăm sáu mươi vạn người, trong đó số người chết cóng là tám mươi vạn!"

“Tính trong mười năm nay, năm nay là năm chúng ta có số người thương vong thấp nhất!"

Nữ để chấn kinh, toàn triều cũng vậy!


“Trải qua thiên tại mà số người chết lại thấp nhất?"

“Thật là như vậy sao?”

“Đúng là khiến người ta khó tin mà!”

Nữ đế lại hỏi: “Ái khanh, lời ngươi nói là thật sao? Chúng ta đã trải qua đợt

thiên tai hiếm có trong vòng trăm năm qua mà số lượng người chết còn ít hơn cả năm ngoái? Lại còn ít nhất trong mười năm đổ lại đây?"

Hộ bộ thượng thư vừa sợ vừa kích động, hắn ta nói: liệu này chính vi thần cũng không dám tin! Thế nên sau khi xác nhận lại rất nhiều lần, vị thần mới dám bẩm báo tin này lên cho bệ hạ! Mong bệ hạ minh giám!"

"Được được được!" Nữ đế vui mừng, nàng đang vô cùng kích động.

Hộ bộ thượng thư tiếp tục bẩm báo: “Bệ hạ, sở dĩ chúng ta đạt được điều này hoàn toàn là nhờ chúng ta đã có chuẩn bị từ trước, xây dựng khu tránh nạn ở các nơi trên đất nước, đồng thời chuẩn bị đầy đủ vật tư, giúp dân chúng vượt qua thời kỳ khó khăn do thiên tai này! Thế nên số lượng thương vong mới đạt kỷ lục thấp nhất như vậy!"

Nữ đế hớn hở, nàng lớn giọng nói: “Ngươi nói không sai! Chính bởi chúng ta đã chuẩn bị tốt từ trước nên mới có thể vượt qua đại nạn một cách an toàn! Dù phải đánh đổi bằng một cái giá cực lớn nhưng hoàn toàn xứng đáng! Bởi vì còn người là còn hi vọng!”


“Bệ hạ anh minh!"

Bách quan đồng thanh hô, trông mặt ai cũng thả lỏng.

Đúng như nữ đế nói, mặc dù lần thiên tai này Đại Võ của bọn họ tổn thất nghiêm trọng song vẫn bảo vệ được con người!

Còn người là còn hy vọng, còn người thì quốc gia sẽ không loạn lạc! “Tình hình tổn thất của các quốc gia khác như thế nào?” Nữ đế lại hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ, về gia súc, gia cầm thì không thể ước lượng được! Song về dân số thì theo bước đầu thống kê..."

Sắc mặt ộ thượng thư trầm xuống: “Trong đó, qua đợt thiên tai lần này, số lượng người tử vong ở triều đình Đại Viêm ít nhất là hai nghìn vạn người! Triều đình Đại Hạ còn nghiêm trọng hơn, con số lên đến hai nghìn năm trăm vạn người! Ở vương triều Đại Nguyệt gần với chúng ta thì số lượng người chết là tám trăm vạn người...” Mọi người càng nghe sắc mặt càng trầm xuống.

Số lượng người chết quá nhiều!
 
Chương 937: C937: Người chết quá nhiều


So với thực lực của Đại Hạ và Đại Viêm, mới một mùa đông trôi qua thôi mà dân số của bọn họ đã chết mất một phần mười!

Vương triều Đại Nguyệt thì càng nghiêm trọng hơn, tổng dân số của bọn họ chỉ có hơn bốn nghìn vạn người, ấy vậy mà chết mất tám trăm vạn người tương đương với hai mươi phần trăm dân số, đúng là quá đáng sợ!” Hơn nữa, đây mới chỉ là thống kê ban đầu thôi!

Còn rất nhiều những vùng núi sâu xa còn chưa thống kê, thế nên chắc chắn số lượng người chết sẽ nhiều hơn nữa!

“Đúng là quá đáng sợ, ấy vậy mà lại có nhiều người chết như vậy!"

Nữ đế nghĩ lại mà thấy rùng mình: “Nếu Đại Võ chúng ta không chuẩn bị đầy đủ thì có thể số lượng người tử vong cũng đạt đến mức kinh người hai nghìn vạn rồi, tới khi ấy chắc chắn đất nước chúng ta sẽ hoang tàn, dân chúng lầm than”

“Bệ hạ nói phải!” Bách quan đồng thanh nói.

“Lâm ái khanh, may mà có ngươi!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Nữ đế kích động nói: “Nếu không có ngươi nhắc nhở chuẩn bị từ trước thì chắc chắn chúng ta sẽ không thể vượt qua thiên tai một cách bình an như thết Có thể nói, gần như chỉ dựa vào sức của một mình ngươi đã cứu được hai nghìn vạn

dân, cứu được Đại Võ! Trãm thay mặt dân chúng cảm ơn ngươi!"

“Bệ hạ, thân là thừa tướng của Đại Võ, đây là chức trách vốn có của thần!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.

“Ái khanh, ngươi lại lập công lao to lớn cho triều đình ta! Công lao của ngươi dù có thưởng thế nào cũng không hết, thôi thì thưởng tước vị, phong là thế tập Trung Dũng vương!” Nữ đế lớn giọng nói.

Lần này, bách quan không phản ứng gì cả.

Một là công lao của Lâm Bắc Phàm đúng thật là rất lớn, tương đương với việc hẳn đã cứu hai nghìn vạn dân, giúp Đại Võ thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, bảo vệ được sự vững chãi, giúp đất nước vượt lên đầu các nước chư hầu khác.

Hai là Lâm Bắc Phàm đã ngồi lên đầu bọn họ từ lâu rồi.

Hắn là thừa tướng, lại còn là đại nguyên soái của binh mã cả nước, thế tập Trung Dũng Công, một cái thân phận của hắn thôi cũng đủ để đè bẹp bọn họ rồi.

Giờ thêm một tước vị nữa thì cũng chẳng khác gì.

Không thể không nói, khả năng thích ứng của bách quan vô cùng mạnh, bọn họ đã bị “ngược” đến mức tê dại rồi.

“Tạ bệ hạ ban ơn!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

Nữ đế hớn hở bảo: “Ái khanh, hy vọng ngươi tiếp tục cống hiến và phát huy tài năng của mình, giúp đỡ triều đình, giúp đỡ Đại Võ! Trẫm còn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa, các vị ái khanh nếu có chuyện gì thì tới tìm Lâm ái khanh nhé, hắn sẽ là người quyết định!"

“Bệ hạ, bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh sao? Sao vẫn cần phải nghỉ ngơi vậy?” Lâm Bắc Phàm hoang mang.

Sắc mặt nữ đế lộ vẻ không được tự nhiên, ánh mắt nàng lóe sáng.

Bệnh của nàng đã khỏi rồi, song nghỉ ngơi một lúc thì thích một lúc, nghỉ ngơi mãi thì thích mãi mà.


Hơn một tháng nay cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái!

Bởi đã có người lo lắng giúp nàng, giúp nàng xử lí chuyện đất nước, nàng không cần phải đấu đá, không cần phải ngày đêm lao lực. Nàng thấy người mình nhẹ nhõm thoải mái, không bị trói buộc gì hết!

Dấu sao thì hiện giờ cũng không có chuyện gì lớn, thế nên nàng định sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa!

Nữ đế giả bộ họ một tiếng, nàng nói: “Ái khanh, mặc dù bệnh của trãm đã khỏi, song long thể vẫn suy nhược, không thể lo việc đất nước! Thế nên chỉ đành tiếp tục làm phiền ái khanh thôi

Lâm Bắc Phàm thầm chửi thề trong lòng!

Bệ hạ đã nghỉ ngơi hơn một tháng rồi đấy, bệnh đã sớm khỏi rồi, bệ hạ nên dậy mà làm việc đi chứ! Bệ hạ không thể coi thần như trâu như ngựa mà sai bảo được!

Thần cũng cần nghỉ ngơi mà! Lâm Bắc Phàm lên tiếng khuyên bảo: “Bệ hạ..."

Nữ đế phất tay: “Ái khanh, có ngươi ở đây là trẫm vô cùng yên tâm! Được rồi, trầm thấy không thoải mái, phải về nghỉ ngơi đây! Các ngươi có chuyện gì thì cứ tới tìm Lâm ái khanh, bãi triều!"

Lâm Bắc Phàm: "...

Nữ đế nói xong thì lập tức chuồn, không thèm quan tâm đ ến ánh mắt ai oán của Lâm Bắc Phàm.


Thế là Lâm Bắc Phàm không thể không tiếp tục làm việc vất vả.

Nhìn số tấu chương chất thành đống trước mắt, sắc mặt hắn cứng đờ, thấy lòng mình lạnh như thời tiết ngoài trời vậy!

Nữ đế thì quay về tẩm cung tiếp tục giả bộ ốm để nghỉ ngơi, đúng là quá thoải mái!

Thiên tai đã qua, tiếp theo đó sẽ đến màn khôi phục sản xuất để đất nước được vận hành một cách bình thường.

Mặc dù trong đợt thiên tai lần này, Đại Võ tổn thất nghiêm trọng, thiệt hại của dân chúng cũng không nhỏ song may mà con người vẫn được bảo vệ chu toàn.

Chỉ cần còn người là rất nhiều vấn đề không còn là vấn đề nữa.

Rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu mở cửa kinh doanh, nhiều công xưởng cũng mở cửa làm việc, bóng người lao động trên ruộng đồng cũng nhiều hơn, các con phố cũng trở nên nhộn nhịp. Mặc dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn nhưng cố gắng một chút là được.

Để mà so sánh thì các quốc gia khác cũng không được may mắn như vậy. Phải biết rằng, trong đợt thiên tai lần này, nước nào cũng tổn thất mất hơn một phần mười dân số.

Hơn nữa phần lớn những người chết đều là dân chúng khá nghèo khó, mà những người này là sức lao động chủ yếu trong việc sản xuất của đất nước. Ngoài ra ruộng đồng cũng cần họ, kinh doanh cũng cần họ, bảo vệ đất nước cũng cần họ.
 
Chương 938: C938: Diễn


Nhiều người tử vong gây ảnh hưởng cực lớn và làm kinh tế đi xuống, sức mạnh đất nước cũng sụt giảm.

Ví dụ, Đại Hạ hoàng triều có số lượng người tử vong là hai nghìn năm trăm vạn người!

Những người này đều là nông dân nghèo, đa phần đều sống tại các thôn làng, có thôn, có thị trấn, thậm chí là cả một huyện đều hoang tàn, trở thành một nơi bỏ

hoang!

Không có đủ người lao động tức là không có ai chăm lo ruộng đồng, rất nhiều đồng ruộng đều bị bỏ hoang.

Không có ai chăm lo ruộng đồng thì lương thực năm nay chắc chắn sẽ giảm mạnh, vấn đề lương thực lại trở thành một mối nguy cơ đối với đất nước.

Dân số ít đi, năng lực tiêu dùng cũng giảm, kinh tế chắc chăn sẽ đi xuống. Lương thực gặp vấn đề, kinh tế cũng gặp vấn đề, đất nước chắc chắn cũng sẽ có vấn đề!

Trừ việc này ra thì cuộc sống của dân chúng cũng vô cùng khó khăn. Để được sống tiếp, chắc chắn bọn họ sẽ đi theo cách bàng môn ngoại đạo, giết người cướp của, trở thành trộm cắp hoặc thậm chí còn phất cờ khởi nghĩa, này chắc

chắn sẽ rất nhiều.

những chuyện Để duy trì quốc gia ổn định, triều đình càng cần bỏ ra một cái giá trị an lớn.


Tổn thất quá lớn này đúng thật là chẳng thua gì một trận chiến với quy mô hơn trăm vạn người! Thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều!

Chắc chắn phải mất hơn chục năm để khôi phục lại tất cả! Còn Đại Võ mặc dù cũng chịu nhiều tổn thất, song bọn họ đã bảo vệ được. nhân tố quan trọng nhất, đó chính là con người, chỉ cần một năm thôi là có thể

khôi phục tất cả!

Trước kia Đại Võ bị các phiên vương tranh giành, lãnh thổ bị phân chia, gian thần, tham quan hoành hành!

Dân chúng Đại Võ khổ cực, lầm than!

Sức mạnh đất nước ngày càng đi xuống! Hoàng triều có danh mà không có thực.

Không chỉ những nước lớn xung quanh nhăm nhe Đại Võ mà cả những nước nhỏ cũng muốn cần Đại Võ một miếng.

Thế nhưng sau đợt thiên tai này, những quốc gia khác đều đổ vỡ, sức mạnh đất nước đi xuống, bọn họ lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn.

Ngược lại, một Đại Võ suy yếu ngày xưa lại có hành động nổi bật nhất, vượt qua những quốc gia khác và trở nên vô cùng siêu phàm!

Chỉ cần tiếp tục phát triển ổn định là chắc chắn Đại Võ có thể vượt xa những quốc gia khác, trở thành nước đứng đầu thiên hạt!

Nữ đế đang nghỉ ngơi, lần nào nghĩ đến chuyện này nàng cũng bật cười thành tiếng!

“Nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho công thần!"

Nữ đế phất tay: “Đến giờ ngọ thiện rồi, mau mời thừa tướng qua đây! Dặn dò Ngự Thiện phòng làm nhiều món thừa tướng thích vào!”

“Vâng thưa bệ hạ"

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm tới: “Bệ hạ, thần tới rồi!"

Nữ đế ngước nhìn, nàng lập tức kinh ngạc: “Ái khanh, sao trông ngươi lại thế này?"

Lúc này, trông sắc mặt của Lâm Bắc Phàm tái nhợt, quầng thâm mắt nặng trïu, bước chân phù phiếm, có vẻ như đã làm việc quá mệt.


“Bệ hạ, do mấy hôm nay không hôm nào là thần không phải lo chuyện đất nước nên quá mệt mỏi, đã làm bệ hạ sợ rồi, mong bệ hạ giáng tội!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thấp thỏm.

Nữ để thầm hừ một tiếng.

Một Đại Tông Sư đẳng cấp như ngươi, sức khỏe còn tốt hơn cả trâu, dù có đánh nhau với người khác mấy ngày mấy đêm cũng không mệt, mới phê duyệt tí tấu chương, xử lí tí chuyện mà cũng mở mồm than mệt sao?

Rõ ràng là ngươi đang lừa trẫm, sau đó nhân cơ hội để lười biếng! “Ái khanh, không có gì nghiêm trọng chứ?” Nữ đế quan tâm hỏi.

“Bệ hạ, mặc dù vất vả nhưng không nghiêm trọng! Thần thân là thừa tướng, mang trọng trách thiên hạ trên lưng nên bắt buộc phải lấy dân làm gốc, lấy xã tắc làm trọng! Dù có vất vả nữa thì cũng hoàn toàn xứng đáng!” Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc.

Trong lòng hắn thì thầm nhủ: Bệ hạ, thần đã diễn đến mức này rồi, bệ hạ còn bắt thần làm nữa là không được đâu!

Bệ hạ hiểu cho một trung thần như thần đi, tha cho thần về nghỉ ngơi với!

Quả nhiên, nữ đế vô cùng cảm động: “Ái khanh, vất vả cho ngươi rồi! Đại Võ chúng ta có ngươi đúng là may mắn, trắm cũng thật may mản! Có điều, nếu ái khanh thấy không có gì nghiêm trọng, vẫn còn kiên trì được thì trẫm sẽ không khuyên ngươi nghỉ ngơi nữa! Nhưng mà ngươi cũng phải chú ý chăm sóc, đừng để mệt nhọc quá sức đấy, biết chưa hả?”

“Hả?” Lâm Bắc Phàm lập tức ngớ người. Ý nữ đế là sao?

Lúc này, theo lí mà nói thì bệ hạ phải cho ta đi nghỉ ngơi chứ? Sao bệ hạ không khuyên gì hết vậy?

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng tái nhợt hơn, cơ thể hắn lảo đảo chực ngã. Nữ để kinh hãi: "Ái khanh, ngươi làm sao vậy?"


Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nói với vẻ hơi suy yếu: “Không biết vì sao mà đột nhiên thần thấy đầu váng mắt hoa..."

Nữ để nói: “Mau đỡ thừa tướng ngồi xuống!"

Lâm Bắc Phàm bèn ngồi trước mặt nữ đế.

Nữ đế quan tâm nói: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào rồi?"

Lâm Bắc Phàm yếu ớt nói: “Bệ hạ, giờ thần thấy đỡ hơn nhiều rồi, cơ mà trong người vẫn thấy hơi khó chịu! Chắc là mấy hôm nay quá mệt mỏi nên thân thể mới không thoải mái!"

Nữ đế cảm động vô cùng: “Ái khanh, đúng là vất vả cho ngươi quá rồi, ngươi còn kiên trì được không?”

“Bệ hạ, mặc dù vất vả nhưng vị thần vẫn có thể kiên trì!" Lâm Bắc Phàm lấy lại tinh thần: “Nếu vi thân không đứng ra làm mấy chuyện này thì người mệt nhọc chính là bệ hạ! Bệ hạ mới bị bệnh, mệt mà ngã xuống thì không hay!"

Trong lòng hắn thì thầm nhủ: Bệ hạ, thần đã nói đến nước này rồi, có phải bệ hạ cảm động lắm đúng không?

Bệ hạ nên san sẻ giúp thần đi chứ?

Mau thể hiện tình mẹ của bệ hạ đi, thân có thể chịu được!
 
Chương 939: C939: Mau lấy quà ra đi


Quả nhiên nữ đế rất cảm động, mắt nàng rơm rớm nước: "Ôi, ái khanh, đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn lo cho trầm, trầm... đúng là quá cảm động”

Lâm Bắc Phàm thầm lắc đầu, cảm động là đúng rồi! Mau cảm động và có hành động thực tế đi nào!

“Cơ mà nếu ái khanh đã hiểu cho trẫm như vậy, trẫm mà chỉ khăng khăng theo ý mình thôi thì có lỗi với ái khanh quá!”

Nữ để hứa một cách trịnh trọng: “Ái khanh, ngươi kiên trì thêm mấy ngày, đợi trẫm nghỉ ngơi khỏe mạnh rồi sẽ san sẻ cùng với ngươi!"

“Hả?” Lâm Bắc Phàm sững người lần nữa, lại còn bảo hắn tiếp tục kiên trì? Hắn thực sự không trụ nổi nữa đâu!

Hiện giờ hắn chỉ muốn dính lấy cái giường, hắn muốn làm một người lười biếng, cho hắn cơ hội đi chứ!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại choáng váng, hắn ngã nhào xuống đất.

“Ái khanh!” Nữ đế nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Lâm Bắc Phàm, không để hắn ngã xuống.

“Ái khanh, ngươi sao thế này, đừng dọa trẫm sợ chứ?" Nằm trong vòng tay ấm áp của nữ đế, mặc dù khiến người ta lưu luyến nhưng Lâm Bắc Phàm lại càng suy nhược thêm: “Không biết vì sao mà đột nhiên thần

mất hết sức lực! Bệ hạ, thần thần chắc không trụ nổi rồi!"

Chỉ thiếu điều nói thẳng ra thôi, bệ hạ tha cho thần một con đường sống đi, cho thần về nhà nghỉ ngơi đi!


“Ái khanh, không trụ được cũng phải trụ!"

Nữ đế bảo: “Trẫm không thể không có ngươi, triều đình không thể không có ngươi, Đại Võ không thể không có ngươi!"

Lúc này, tay nữ đế bỗng vươn ra sau eo Lâm Bắc Phàm, sau đó nàng nhéo mạnh...

Lâm Bắc Phàm đau đến mức trừng lớn hai mắt, cả người hắn như sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi.

“Đau đau đau đau đau..."

Lâm Bắc Phàm nhảy dựng lên, trông hắn hoạt bát vô cùng, làm gì còn dáng vẻ yếu ớt như ban nãy nữa?

Hắn chột dạ quay đầu đi, phát hiện nữ đế đang nhìn mình và cười một cách lạnh lùng: “Ái khanh, ngươi còn muốn bịa đến khi nào nữa?"

Lâm Bắc Phàm lại càng chột dạ hơn: “Bệ hạ, sao bệ hạ nhận ra được vậy?”

Nữ đế lạnh lùng cười: “Bởi vì trẫm hiểu ngươi hơn ngươi rất nhiều! Mới nãy Ngự Thiện phòng cho trẫm biết ái khanh ngươi đã gọi một đ ĩa lạc, một phần bánh ngọt và cả một vò rượu, còn hưởng thụ hơn cả trẫm nữa, ngươi nào giống một người mệt mỏi suy nhược, người mệt mỏi suy nhược còn làm được những chuyện này sao?"

Lâm Bắc Phàm: "..."

“Hay lắm! Để được nghỉ mà ngươi dám lừa cả trẫm! Ái khanh, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đó!"

Lâm Bắc Phàm há miệng: “Bệ hạ, thần..."

Nữ đế phất tay: “Được rồi, không cần phải nói gì nữa! Lập tức ngồi xuống, ăn xong rồi đi làm viêc!"

“Vâng thưa bệ hạ"

Lâm Bắc Phàm đành ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn trộm liếc nhìn nữ đế ngồi bên cạnh, phát hiện nàng không có ý trách móc mình.

Không lâu sau, Ngự Thiện phòng đã mang đồ ăn lên.

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn, sau đó thì kinh ngạc: “Đây... toàn là những món thần thích ăn!"


Nữ đế cười khanh khách: “Ái khanh, trãm lệnh cho Ngự Thiện phòng chuẩn bị riêng cho ngươi đấy, thích thì cứ ăn nhiều vào!”

Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Đa tạ bệ hạ, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"

“Chỉ cần ngươi bớt giở trò lừa trãm là trãm đã thỏa mãn lắm rồi!" Lâm Bắc Phàm: ..."

Tiếp đó, hai người bưng bát đũa lên bắt đầu ăn cơm trưa.

“Ái khanh, ngon không?” Nữ đế hỏi.

“Ừ ừ, ngon lắm..” Lâm Bắc Phàm vừa vùi đầu ăn vừa gật đầu.

Trông dáng vẻ ăn nhồm nhoàm của hắn, nữ đế thấy vui vô cùng, nàng đã ăn thêm nửa bát cơm.

Lúc này, thời tiết đang càng lúc càng ấm áp hơn, cảm giác năm mới cũng càng ngày càng rõ ràng.

Mặc dù trải qua thiên tai trăm năm có một khiến Đại Võ và dân chúng tổn thất nghiêm trọng, song do con người vẫn an toàn nên mọi người vẫn được đoàn viên, đúng là trong cái rủi có cái may.

Thế nên mọi người bèn tấp nập chuẩn bị đón năm mới, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Bên trong kinh thành, sự nhộn nhịp lại quay về như xưa. Mọi người ai cũng bận bịu chuẩn bị đồ cho năm mới để đón tết. Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm trông thấy một bóng dáng màu tím quen thuộc.

“Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi lại về đây? Làm xong chuyện bên đó rồi hả?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Tuyệt sắc giai nhân trước mắt chính là Tử Nguyệt công chúa của Đại Nguyệt vương triều, đôi mắt câu hồn kia như biết nói chuyện, khiến người ta vĩnh viễn không thể quên được.


Nàng bước nhanh đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, khế ngẩng đầu, ánh mắt mê li, đoạn bảo: “Chủ yếu là nhớ Lâm đại nhân nên ta mới không nhịn được mà về đây thăm ngươi! Lâm đại nhân, nửa năm nay ngươi sống có tốt không, có nhớ ta không?”

Lâm Bắc Phàm lập tức thấy không ổn!

Nữ nhân này thật là, hở ra là tán tỉnh người khác, đúng là không biết dè dặt gì cả! Chẳng trách lại bị người ta gọi là yêu nữ!

“Tử Nguyệt công chúa, mấy tháng nay bản quan sống rất tốt! Hiện giờ bản quan đã là thừa tướng kiêm đại nguyên soái, còn thêm một tước vị, có thể nói là mỹ mãn vô cùng!” Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý.

“Xem ra mấy tháng nay đại nhân sống rất tốt!" Tử Nguyệt công chúa che miệng cười: “Không biết giờ đại nhân có thời gian rảnh không, tiểu nữ muốn mời Lâm đại nhân tới noãn các để tâm sự! Tiểu nữ còn mang theo quà cho đại nhân đấy!"

“Quà gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi. “Quà mà Lâm đại nhân muốn nhất ấy!” Tử Nguyệt công chúa trả lời.

Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Tử Nguyệt cô nương, chúng ta mau đi thôi!"

Thời gian một nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm và Tử Nguyệt công chúa đã tới nơi mà ngày thường nàng ở.

Mặc dù nơi này đã lâu không có người ở nhưng thường ngày vẫn có người đến dọn dẹp, thế nên trông nó không có gì thay đổi.

Vừa bước vào bên trong, đến trà còn chưa kịp pha, Lâm Bắc Phàm đã nhịn không được mà nói: “Công chúa điệnha, mau lấy quà ra đi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom