Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 80: Ngoảnh mặt làm ngơ


Đã được rửa sạch hiềm nghi, Lâm Bắc Phàm cũng nên báo thù thôi!

Hắn là người lòng dạ nhỏ nhen, không thể chịu nổi oan ức nhất, có thù thì phái trá ngay lập tức!

Đầu tiên là giết hai tên tiểu nhân cho khuây khỏa!

Nghĩ vậy, Lâm Bắc Phàm rầu rĩ thở dài.

“Tại sao ái khanh lại thở dài?” Nữ đế hỏi.

“Khởi bấm bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau lòng: “Từ khi vi thần đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám tới nay, vi thần luôn tận tụy, làm tròn trách nhiệm! Dưới sự cố gắng của vi thần, bầu không khí tại Quốc Tử Giám tràn đầy nhiệt huyết, các học trò luôn chấp hành nội quy, thành tích học tập có tiến bộ, những chuyện này đều có thế thấy rõ!”

“Nhưng không biết tại sao, quần thần quan lại ai nấy cũng đều kết tội vi thần! Người không biết thì không có tội, vi thần hiểu được! Nhưng còn đồng liêu của vi thần là Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp, rõ ràng bọn họ đã nhìn thấy tất cá những thứ này vậy mà vẫn muốn kết tội

vi thần! Cho nên vi thần chẳng thể hiểu nổi, trong lòng chua xót, nhất thời không kiềm chê’ được cảm xúc của mình!”

Nữ đế sa sầm mặt mũi: “Lưu Hoa Nghiệp, Tôn Thiên Đạo, có chuyện này hay không?”

Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp lập tức hoảng hốt: “Chuyện này…”

“Bệ hạ có thể hỏi các giáo quan và học trò khác, bọn họ có thể làm chứng cho vi thần!” Lâm Bắc Phàm nói.

Lúc này, một người quen cũ đi tới trước mặt nữ đế và các quan.

“Tháo dân bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Người này, chính là ngôn quan Diêu Chính dạy học tại Quốc Tử Giám.

Hắn ta nghe nói nữ đế đến đây nên lập tức tới bái kiến để nữ đế nhớ tới sự tồn tại của hắn ta, biết đâu còn có cơ hội được mời quay lại làm quan.

Nữ đế nhìn thấy Diêu chính thì mím cười: “Diêu ái khanh, đã lâu không gặp! Nghe chuyện ngươi đến Quốc Tử Giám dạy dồ học trò khiến trầm rất vui! Mong rằng ngươi sẽ

44j05* 2/7

dạy dỗ ra nhiều rường cột nước nhà hơn nữa, dốc sức phục vụ đất nước!”

Diêu Chính mừng rỡ khôn xiết, chắp tay nói: “Rõ, thưa bệ hạ! Thần nhất định không phụ sự mong đợi của bệ hạ!”

“Ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi là người chính trực, trầm có vài chuyện muốn hỏi ngươi!”

Diêu Chính vội đáp: “Xin bệ hạ cứ hỏi, thần nhất định biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe!”

“Trẫm hỏi ngươi, từ khi đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám tới nay, Lâm ái khanh làm việc như thế nào?”

Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một chút rồi chắp tay đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, từ khi đảm nhiệm chức vụ tại Quốc Tử Giám cho tới nay, Lâm ti nghiệp phụ trách về kỷ luật, đạo đức và việc học tập của các học trò tại Quốc Tử Giám! ở phương diện kỷ luật, Lâm ti nghiệp chấp hành nghiêm quy định của Quốc Tử Giám, hiện tượng đi muộn về sớm, trốn học trốn lớp giâm thiểu rõ rệt, bầu không khí nhiệt huyết hơn hẳn!”

Lâm Bắc Phàm âm thầm cười đắc ý.

Khuất phục được đám nha nội con em nhà quan kia rồi, chẳng phải hiện tượng đi muộn về sớm sẽ giảm thiếu hay sao?

“Còn phương diện đạo đức thì sao?” Nữ đế hỏi.

“ở phương diện đạo đức, Lâm ti nghiệp đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn trước, ké nào gặp thầy không chào, nói tục chửi bậy, khạc nhổ bừa bãi đều phải chịu phạt! Đồng thời, Lâm ti nghiệp còn mời vi thần đến đám nhiệm vị trí giáo quan đạo đức, cho nên đạo đức của các học trò được nâng cao rõ rệt!”

Lâm Bắc Phàm lại thầm mỉm cười một lần nữa.

Hắn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn là để vặt lông đám nha nội này.

Dám gặp thầy không chào, khạc nhô’ vừa bãi, nói tục chửi bậy…

Ta phạt cho ngươi chết luôn!

Như vậy tất nhiên hiệu quả sẽ rất rõ rệt rồi!

“Thành tích học tập của học trò thì sao?” Nữ đê’lại hỏi

“Khởi bẩm bệ hạ, từ khi Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm chức ti nghiệp cho tới nay đã

kiểm tra tháng hai lần, thành tích trung bình cúa các học sinh tăng lên thấy rõ!” Diêu Chính lại nói.

Lâm Bẳc Phàm lại thầm mỉm cười.

Dí chặt đám nha nội kia trong lớp, cho dù chúng không muốn học thì cũng vẫn học được một số thứ.

Hơn nữa nếu không học thì sẽ bị đánh hoặc phạt tiền.

Có động lực to lớn như thế cho nên thành tích của chúng cái thiện rất nhanh.

Thành tích của chúng được cài thiện, chẳng phái thành tích trung bình của các học sinh Quốc Tử Giám sẽ được kéo lên hay sao?

Có thể nói rằng, nắm chắc được đám nha nội này, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng!

Nữ đế càng nghe, sắc mặt càng xấu đi.

Còn sắc mặt của Lưu tế tửu và Tôn ti nghiệp thì ngày càng tái, trông như thể sắp khụy xuống đến nơi rồi.

Cuối cùng, nữ đế hỏi: “Diêu ái khanh, ngươi nói có thật hay không?”

“Những lời vi thần nói đều là sự thật!

Mặc dù quan điểm chính trị của vi thần và Lâm Bắc Phàm không hợp nhau nhưng thần sẽ không làm trái lương tâm của bần thân để nói tốt hoặc nói xấu về người khác! Vi thần là người chính trực, nếu vi thần nói dối nửa câu, xin bệ hạ cứ giáng chỉ điều tra!” Diêu Chính nghiêm túc nói.

Nữ đế lập tức quay đầu lại, chỉ vào hai người Lưu tế tửu rồi giận dữ mắng: “Hay cho tên Lưu Hoa Nghiệp và Tôn Thiên Đạo các người! Bán thân là tếtửu và ti nghiệp của Quốc Tử Giám vậy mà các người lại vu oan cho người tốt, hãm hại đồng liêu! Đạo đức không đứng đắn thế này, làm sao các người có tư cách làm gương cho các học trò được hả? Biết luật mà còn phạm luật, các ngươi đáng tội gì đây?”

“Bệ hạ thứ tội! Thần nhất thời ngu muội…” Hai người hoảng hốt quỳ xuống, đồng thời lén lút nháy mắt với các quan, hy vọng các quan có thể nói giúp bọn họ vài câu.

Dù sao thì hai người bọn họ cũng bị cấc quan xúi giục mà.
 
Chương 81: Xin lỗi


Lúc này, nữ đế lớn tiếng quát: “Tước bỏ áo quan của Tôn Thiên Đạo, giáng làm dân thường, vĩnh viễn không cho hắn ta quay lại làm quan!”

“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết lỗi rồi…” Tôn Thiên Đạo liên tục dập dầu.

“Giải xuống, trầm không muốn nhìn thấy hắn ta nữa!” Nữ đế phất tay.

Thế là Tôn Thiên Đạo bị lôi đi.

“Còn ngươi nữa, Lưu Hoa Nghiệp!” Nữ đế lớn tiếng nói: “Ngươi thân là tế tửu của Quốc Tử Giám vậy mà không chỉ đạo đức không đứng đắn, hãm hại cấp dưới mà còn chậm chạp lề mề, thật không đáng được trọng dụng! Nể tình những năm gần đây ngươi cũng vất vả làm việc, tìm được rất nhiều nhân tài cho triều đình nên ta tạm thời giữ lại chức vụ cho ngươi, phạt hai năm bổng lộc! Mong rằng ngươi nhớ kỹ lời dạy hôm nay, nếu dám tái phạm trẫm sẽ không nể mặt ngươi nữa đâu!”

“Tạ chủ long ân!” Lưu tế tửu quỳ lạy, thầm thớ phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật lòng mà nói, nữ đế rất muốn thẳng tay cách chức Lưu Hoa Nghiệp, nhưng Quốc

Tử Giám không thể không có tế tửu dù chỉ một ngày.

Sau khi cách chức hẳn ta sẽ phải bố trí một người khác tới đảm nhiệm chức vụ tế tửu.

Văn võ quan lại cả triều ai nấy đều là tham quan, gian thần, người sau còn tham hơn cá người trước, kẻ này gian xâo hơn kẻ kia, phải bố trí ai nhận chức mới được đây?

Cho nên, chẳng bằng cứ đế Lưu Hoa Nghiệp tiếp tục đảm nhiệm vậy.

ít ra thì hắn ta vẫn còn chút lương tâm, không để Quốc Tử Giám nhiêm phải bầu không khí ô nhiêm của chốn quan trường.

“Cả các người nữa!”

Đôi mẳt phượng của nữ đế liếc nhìn hết thảy các quan trong triều, ánh mắt toát ra vẻ nghiêm khấc: “Hãm hại trung lương ngay trên triều đinh, vu oan cho đồng liêu! Nếu Lâm ái khanh không tự chứng minh sự trong sạch của bân thân thì chỉ sợ chức quan của hắn khó mà giữ nổi, danh tiếng cũng bị vấy bẩn rồi! Các ngươi nói xem, các ngươi đáng tội gì đây?”

“Chúng thần ngu muội, bị tiếu nhân che

mắt, mong bệ hạ trách phạt!” Các quan chắp tay cùng nói.

Bọn họ đều là tay lõi đời trong chốn quan trường, lập tức cúi đầu nhận lỗi.

Luật pháp không thể đinh tội cả đám người bọn họ cùng một lúc được, bệ hạ có thể làm gì được bọn họ?

Chắc chắn cuối cùng cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng có ai bị định tội cả.

Nữ đế hừ một tiếng với vẻ bất mãn, nàng biết ý đồ của bọn họ là gì, nhưng nàng cũng đâu phải người đơn giản.

“Thôi được, nếu các người đã biết lỗi, cầu xin trầm trách phạt, vậy trầm sẽ phạt các người… xin lỗi Lâm ái khanh!”

Các quan lập tức lúng túng.

Bão bọn họ xin lỗi tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này sao?

Bảo những viên đại quan như bọn họ xin lối một tên quan lục phẩm nhỏ bé nhãi nhép sao?

Chuyện này mà bị người ta truyền ra ngoài thì bọn họ biết giấu mặt mũi vào đâu cơ chứ?

Lâm Bắc Phàm cũng ngẩn người!

Bão các quan xin lồi hắn sao?

Chuyện này, chuyện này…

Thật sảng khoái quá!

Nữ đế thật tinh tế, yêu ngươi quá đi mất!

Nàng lặng lẽ dùng thân phận của mình, tiện tay yêu cầu các quan xin lỗi.

Thấy các quan có vẻ do dự, nữ đế bực bội bảo: “Sao trông các ngươi lại… không vui nhỉ? Trẫm chỉ bảo các người xin lỗi Lâm ái khanh thôi mà, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà các ngươi cũng không làm nổi sao? Hay là, các ngươi cảm thấy bản thân không sai! Các người muốn khi quân đấy phái không?”

Các quan hoàng hốt: “Chúng thần hoàn toàn không dám!”

“Nếu không dám vậy các ngươi còn không mau xin lồi đi, còn phải để trẫm nhắc các ngươi chắc?” Nữ đế quát.

“Chuyện này…”

Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm tằng hắng một tiếng: “Các vị đại nhân, chúng ta thân là thần tử của bệ hạ, nên chia sẻ ưu phiền giúp bệ hạ, chứ không nên làm khó bệ hạ đâu! Bệ

hạ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, đây là bổn phận của những người làm thần tử như chúng ta! Bần quan đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đang chờ các vị đấy, mau xin lỗi đi!”

Các quan cảm thấy cực kỳ uất ức!

Tất nhiên là ngươi không khó xử rồi vì người cần nói xin lỗi đâu phải là ngươi!

Người mất mặt cũng chẳng phải ngươi!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại ân cần nói: “Các vị đại nhân, giờ cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa đâu, các vị nhanh một chút đi! Tùng người các vị nói hay là cùng nhau nói thế? Ta đều chấp nhận cá!”

Các quan âm thầm mắng chửi Lâm Bắc Phàm!

Ngươi chấp nhận được, nhưng bọn ta không chấp nhận nổi!

Tên khốn kiếp nhà ngươi!

Các quan quay tới quay lui nhìn nhau.

Cuối cùng, dưới sự dẫn đầu của mấy vị thượng thư, bọn họ cúi ngươi, nói với giọng điệu uất ức: “Xin lỗi Lâm ti nghiệp!”

“Ô!” Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại

cảm nhận.

Hắn câm thấy tiếng “xin lồi” này thật dễ nghe, thật êm tai, làm người ta mát lòng mát dạ quá, khiến cả người hắn sảng khoái từ trên đầu xuống tận dưới chân!

Thật là thoái mái!

Hắn không nhịn được mà báo: “Các vi đại nhân, vừa rồi ta không nghe rõ, các vị có thể nhắc lại một lần nữa được không?”

Các quan:

Nữ đế đang tỏ vẻ lạnh lùng suýt nữa thì bật cười.
 
Chương 82: Không còn cách nào khác


“Được rồi Lâm ái khanh, các quan đã nói xin lỗi rồi, ngươi đừng làm khó bọn họ nữa!” Nữ đế nhịn cười nói.

“Vâng, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm thấy vậy đành bỏ qua.

Các quan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại sinh ra vài phần biết ơn nữ đế.

Nhưng tới khi nghĩ lại vẩn cảm thấy rất uất ức!

Hắn đánh con của bọn họ, lừa nhiều tiền của bọn họ như thế, vậy mà bọn họ còn phải xin lỗi hắn…

Lý lẽ ở đâu?

Công bằng ở đâu?

Bọn họ đã làm quan rất nhiều năm nhưng hôm nay chính là lần nhục nhã nhất!

Đột nhiên, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu bước ra, chắp tay lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, trong khi làm ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm đã nâng cao được tính kỷ luật và phẩm chất đạo đức của học trò, tạo ra môi trường học tập thân thiện đoàn

kết, tích cực tiến bộ, nâng cao thành tích học tập của học trò!”

“Hơn nữa, cùng lúc đó, hẳn còn dẫn dắt các học trò nghiên cứu, phát minh ra rất nhiều bảo khí có ích cho nước cho dân, quả là tấm gương cho các quan, rường cột của nước nhà! Triều đình không thể đê’ nhân tài này bị mai một, cho nên thần xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Các quan bối rối!

Lại bộ thượng thư lên cơn điên gì vậy?

Tại sao lại đề nghị nữ đế thăng thêm một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm chú?

Có phải do vừa rồi chịu cú sốc quá lớn nên mới nói lung tung không vậy?

Ngay sau đó, Hộ bộ thượng thư cũng bước ra, lớn giọng thưa: “Lại bộ thượng thư Cao đại nhân nói rất có lý! Thần cũng xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Kế tiếp, Công bộ thượng thư cũng đứng ra: “Thần cũng xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Vị thượng thư thứ tư cũng bước ra.

Vị thượng thư thứ năm cũng đứng ra luôn rồi!

Tất cả đều đề nghị thăng quan tiến chức cho Lâm Bắc Phàm.

Những vị quan khác dần dần hiểu ra, cũng cùng nhau đứng dậy.

Bọn họ cúi người hành lễ, đồng thanh nói: “Thần cũng xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Cảnh tượng thắm thiết này thật đúng là hoành tráng!

Các học trò và giáo quan ờ quanh đó nhìn mà ngây người.

Các quan đồng loạt lên tiếng đ’ê nghị thăng thêm một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm, đây là sự vinh dự lớn đến thế nào cơ chứ!

Đủ đế được ghi vào sử sách luôn rồi đấy!

Lâm ti nghiệp thật giỏi quá!

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại chẳng hề vui vẻ chút nào.

Mấy lão già khốn nạn này!

Bọn họ không nghĩ ra cách đạp đổ hắn nên dùng cách khác đuổi hắn ra khỏi Quốc Tử Giám đây mà.

Hiện giờ hắn đang là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là quan chính lục phấm, cao hơn hắn là tế tửu, chức quan tòng tứ phẩm.

Nếu thăng thêm một cấp quan thì hắn sẽ trở thành quan viên tòng ngũ phẩm, trong Quốc Tử Giám không có vị trí nào tương ứng với hắn, vậy thì hắn đành phải rời khỏi Quốc Tử Giám rồi.

Sau khi hắn rời khỏi Quốc Tử Giám, tất nhiên con trai của bọn họ sẽ được giải thoát.

Bọn họ cũng nhờ thế mà được giải thoát, chẳng cần phải tiêu tốn tiền bạc cho Lâm Bắc Phàm nữa.

Buộc hắn phải rời khỏi Quốc Tử Giám ấy à?

Tuyệt đối không có chuyện đó đâu!

Hắn không nỡ bỏ rơi đám nha nội trẻ ranh này!

Mồi tháng hắn kiếm được mấy chục vạn, thâm chí là hơn trăm vạn lượng từ bọn chúng cơ mà!

Lũ trẻ ranh này cho hắn nguồn thu thập ổn định như thế, hắn biết tìm đâu ra nữa đây?

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm hoảng hốt nói: “Các vị đại nhân, các vị cất nhắc hạ quan quá rồi! Hạ quan mới chỉ vào triều chưa tới một tháng, kinh nghiệm còn thiết sót, năng lực lại có hạn, thật sự khó mà gánh vác nổi trách nhiệm lớn! Vì vậy hạ quan cám thấy mình vần nên ở lại Quốc Tử Giám rèn luyện thêm vài năm nữa rồi hãy tính tiếp!”

Các quan nghe vậy lập tức không bình tĩnh nổi nữa!

Ngươi còn muốn làm loạn ở Quốc Tử Giám mấy năm nữa cơ á?

Như thể chẳng phải bọn ta sẽ bị ngươi vặt sạch lông chỉ còn trơ lại da hay sao!

Làm tham quan cũng đâu dễ dàng gì, ngươi đừng có túm chặt bọn ta vặt lông nữa được không hả?

Mặc dù bọn ta có tiền nhưng cũng phải từ từ tham ô từng chút một mới được chừng ấy, phải trá giá bâng rất nhiều mồ hôi công sức đấy.

Vậy mà bọn ta còn chưa kịp hưởng thụ đã bị ngươi cướp mất rồi!

5?7

45,40%

Các quan càng nghĩ càng đau lòng, vội vàng khuyên nhủ.

“Lâm ti nghiệp, ngươi đừng nghiêm tốn như vậy, năng lực của ngươi các quan đều thấy rõ!”

“Đảm nhiệm vị trí ti nghiệp ở Quốc Tử Giám đúng là thiệt thòi cho ngươi quá! Ngươi nên đứng trên sân khấu lớn hơn, có tương lai sáng lạn hơn, làm nên sự nghiệp vĩ đại hơn, chứ không phải ở lại nơi này!”

“Lâm ti nghiệp, nếu ngươi thật sự muốn cống hiến cho bệ hạ thì đừng từ chối nữa!”

Lâm Bắc Phàm vội bảo: “Các vị đại nhân, thực sự không cần đâu mà, hạ quan cảm thấy ờ đây rất tốt! ở đây, bản quan cũng có thể thực hiện được hoài bão của cuộc đời mình, đào tạo ra nhiều rường cột nước nhà cống hiến cho đất nước! Hơn nữa, các học sinh ờ đây ai ai cũng là nhân tài, nói chuyện dễ nghe, bản quan rất thích ở đây!”

“Lâm ti nghiệp, ngươi nghĩ như thế là không đúng rồi!”
 
Chương 83: Ta có cách lấy được


Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn từ chối một lần nữa…

Nữ đế đứng ở giữa, thấy cảnh tượng hài hước này lại rất buồn cười.

Nàng không khỏi thầm cảm thán.

Đúng là làm khó cho các quan rồi!

Đụng phải loại người vừa biết moi móc tiền, vừa giảo hoạt như hồ ly thế kia, bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách cho hắn được thăng quan tiến chức để tống hắn đi mà thôi!

“Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa!”

Nữ đế lên tiếng, các quan lập tức im lặng.

“Các vị ái khanh nói phải lắm!”

Nữ đế cười nói: “Trong lúc làm việc tại Quốc Tử Giám, Lâm ái khanh không chỉ có thế thanh lọc bầu không khí tại Quốc Tử Giám, nâng cao thành tích học tập của học trò một cách rõ rệt mà còn sáng chế ra nhiều phát minh có lợi cho đất nước, đúng là nên được thăng thêm một bậc quan!”

Bách quan mừng rỡ, cùng nói: “Bệ hạ thánh minh!”

“Nhưng đúng như Lâm ái khanh đã nói, thời gian hẳn làm quan còn quá ngắn, kinh nhiệm ít ỏi, không đủ năng lực, đúng là nên ờ lại Quốc Tử Giám rèn luyện thêm một thời gian! Mặt khác, nếu không có Lâm ái khanh giám sát chặt chẽ thì trầm thật sự không yên tâm về việc phát minh những bảo khí có ích cho nước cho dân này!”

Đến lượt Lâm Bắc Phàm mừng rỡ: “Bệ hạ thánh minh!”

“Cho nên, trầm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra được một ý kiến hay!”

Nữ đế cố gắng nhịn cười mà nói: “Chúng ta có thế thăng một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm trước, xếp vào hàng quan viên ngũ phẩm! Nhưng vẩn để hấn ở lại Quốc Tử Giám đàm nhiệm chức ti nghiệp! Chờ sau này hắn có đủ năng lực thì điều hắn đến đâm nhiệm chức vụ khác là được, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?”

Các quan nghe xong đều ngơ ngác.

Trời đất!

Vừa được thăng quan lại còn không cần phải rời khỏi Quốc Tử Giám, mọi lợi ích đều bị tên khốn kia chiếm sạch hết rồi!

Sao có thể như vậy được?

“Bệ hạ, tuyệt đối không được!”

“Không thể làm như thê’ được, trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy!”

“Mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh!”

Nữ đế vung tay áo: “Mặc dù chưa từng có tiền lệ nhưng chúng ta có thể tạo nên tiền lệ! Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách trường hợp của Lâm ái khanh quá đặc biệt, là nhân tài hiếm thấy, triều đinh làm ra chút thay đổi thì có gì không ổn? Chẳng phải làm như vậy cũng hợp ý các ngươi hay sao?”

“Bệ hạ, thật sự không thể làm như vậy được!”

“Nếu ờ Quốc Tử Giám không có chức vụ tương ứng thì Lâm Bắc Phàm nên rời khỏi Quốc Tử Giám mới phải!”

“Không thể phá hỏng quỵ tắc tổ tiên truyền lại được đâu thưa bệ hạ!”

Các quan muốn khóc tới nơi rồi.

Chỉ có Lâm Bắc Phàm là len lén cười.

Được thăng quan mà vẫn có thể tiếp tục

phát tài, hắn tìm đâu ra nơi nào tốt hơn chỗ này nữa cơ chứ?

Nữ đế này ưu ái cho hắn quá!

Đúng lúc đó, nữ đế nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng có nhiều lời nữa, ý trâm đã quyết! Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng, nay trẳm nghe ý kiến của các quan, thăng cho ngươi thêm một cấp quan thành quan viên tòng ngũ phẩm, tiếp tục đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, cống hiến cho đất nước!”

“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.

Sau đó hẳn ngẩng đầu lên, quay sang nhìn các quan với vẻ cảm động đến nổi nước mắt chỉ chực rơi xuống: “Hạ quan cũng cảm ơn các vị đại nhân đã tiến cử!”

“Hừ!” Sẳc mặt của các quan trông thật khó coi.

Vì được thăng quan nên Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ.

Tối hôm đó, hắn nổi hứng cùng Lý Sư Sư vừa ngắm trăng vừa trò chuyện, rất ung dung tự tại.

Đúng lúc ấy, có một cái bóng màu trắng

lẳng lặng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bạch Thanh Hoàn, Bạch Quan m, một nữ tử như thần lại như ma.

Ban đầu Lý Sư Sư còn hốt hoảng, sau đó nàng mừng rỡ đứng dậy cúi người chào: “Thiếp thân chào Bạch Quan âm đại nhân!”

Giọng nói hơi trầm phát ra từ cái bóng trắng kia: “Không cần khách sáo như thế!”

Lâm Bắc Phàm thì không khách sáo đến vậy, hắn lườm bóng trắng kia một cái rồi nói: “Lần nào ngươi cũng xuất hiện cái kiểu quỷ quái như thế, chẳng cho người khác thời gian chuẩn bị tâm lý gì cá!”

Bạch Thanh Hoàn thản nhiên đáp: “Xin lỗi, quen rồi, lần sau sẽ chú ý hơn!”

Lâm Bắc Phàm lại lườm nàng ta một cái nữa, bởi vì hắn chẳng hề cảm thấy chút áy náy nào trong lời mà nàng ta nói, lần sau nàng ta vẫn sẽ làm theo ý minh cho mà xem.

Nhưng hắn có thể làm gì được cơ chứ, ai báo hắn không đánh lại Bạch Quan m?

“Nghe nói ngươi phát minh ra rất nhiều bảo khí ích nước lợi dân ở Quốc Tử Giám, thuyền sắt cỡ lớn có thể nổi trên mặt nước, khí cầu lớn bay lên trời, và cá giống lúa nước

lai tạo có thể nâng cao sản lượng nữa…”

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết rõ như thế?”

“Ta tự có cách lấy được tin tức!” Giọng nói của Bạch Thanh Hoàn tràn đầy vẻ tò mò: “Làm thế nào ngươi lại nghĩ ra được mấy thứ hão huyền như thế? Những thứ này có thể thành công được không?”
 
Chương 84: Không thấy Dạ Hiệp


Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm tiếp xúc gần với Bạch Thanh Hoàn đêh vậy, nhưng cố gắng lắm hắn cũng chỉ có thế nhìn thấy hình dáng cơ thể và đường nét ngũ quan mà thôi.

Cứ như thể trên người nàng ta có một lớp sương mù, mãi mãi không thể nhìn rõ được vậy.

Đúng là một cô gái thần bí khiến người ta mê đắm.

Lúc này, Lý Sư Sư đã tự giác rót rượu cho Bạch Thanh Hoàn rồi.

Bạch Thanh Hoàn khẽ gật đầu, uống hết chén rượu ấy nàng ta nhìn sang Lâm Bắc Phàm rồi tò mò hỏi: “Dùng sắt thép chế tạo nên con thuyền cồng kềnh như thế, tại sao nó vần có thể nổi trên mặt nước được?”

“Bởi vì nước có lực nổi nên có thế nâng đỡ mọi thứ!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Lực nổi càng lớn có thể nâng đỡ vật thể càng nặng! Lực nổi của nước không liên quan gì tới trọng lượng hay vật liệu làm nên vật thể, mà liên quan tới lượng nước bị đấy đi để nhường chỗ cho vật

thể đó khi nó ở dưới nước! Lượng nước bị đấy đi càng nhiều thì lực nổi mà vật thế đó có được càng lớn, vậy nên tất nhiên sắt thép có thế nổi trên mặt nước rồi…”

Lâm Bắc Phàm dùng cách nói dề hiểu để giải thích về lực nổi của nước với Bạch Thanh Hoàn.

“Ồ!” Bạch Thanh Hoàn gật đầu, như đã hiểu mà cũng như chưa hiểu.

“Vậy còn tại sao khí cầu lớn lại bay lên được?”

“Cũng là vì lực nổi mà thôi!”

“Thế giới mà chúng ta đang sống, khắp mọi nơi đều có không khí, không khí cũng giống như nước vậy! Nước có lực nổi vậy tất nhiên không khí cũng có lực nổi, ta đặt cho nó cái tên là lực đấy của không khí…”

Lâm Bắc Phàm lại dùng cách nói dễ hiểu để giải thích vấn đề phức tạp là nguyên lý khí nóng làm bóng bay lên.

“Lúa nước lai tạo có thể làm tăng sản lượng thật sao? Có giải quyết được vấn đề cơm ăn của bách tính không?”

“Có thể, cái này lại liên quan đến nguyên lý ưu thế lai, ta nói với ngươi thế này nhé…”

Lâm Bắc Phàm lại giải thích nguyên lý lai tạo lúa nước theo cách dễ hiểu.

Bạch Thanh Hoàn gật đầu, cảm giác như thể nàng ta vừa mở ra một cánh cửa lớn của thế giới, làm thay đổi toàn bộ nhận thức của bản thân.

Lý Sư Sư thì dùng ánh mất si mê và hâm mộ nhìn Lâm Bắc Phàm.

Nàng cảm thấy người đàn ông của mình thật thông thái, hiểu thật nhiều chuyện!

Giải thích xong hết tất cả những chuyện này thì đêm cũng khuya rồi.

Lý Sư Sư đã ngủ từ lúc nào không hay, được Lâm Bắc Phàm bế vào trong phòng để nghỉ ngơi.

Bạch Thanh Hoàn than thở: “Nghe người nói một câu còn hơn mười năm đọc sách! Không ngờ giữa cuộc sống hàng ngày lại ẩn giấu nhiều đạo lý và tri thức sâu sắc đến như thế! Càng biết nhiều ta càng cảm thấy mình ngu ngốc! Thực lực càng mạng lại càng cảm thấy bân thân nhỏ bé!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Lời này ngươi nói đúng lắm, sinh mệnh của con người có hạn nhưng tri thức là vô hạn! Cho nên làm

người tuyệt đối không được ếch ngồi đáy giếng, huênh hoang khoác lác!”

“Ta có một điều nghi vấn, những tri thức kỳ lạ này ngươi học được từ đâu vậy?”

Lâm Bắc Phàm rất không biết xấu hổ mà đáp: “Không thầy vần hiếu, tự học thành tài!’

“Ta còn có một điều nghi vấn nữa, không phải ngươi muốn có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào sao, tại sao ngươi còn làm nhiều chuyện như vậy?”

“Chính vì vậy nên ta mới làm đấy!”

“Hả? Tại sao?” Bạch Thanh Hoàn bối rối.

Lâm Bắc Phàm che mặt: “Bởi vì nữ đế đối xử với ta không tệ, vậy mà ta lại nhiều lần làm chuyện tham ô lừa trên gạt dưới sau lung nàng! Cho nên ta mong rằng sau này khi ta chạy trốn, nàng có thể nể tình xưa cũ để lại cho ta một con đường sống!”

Bạch Thanh Hoàn nghe xong lại rất buồn cười.

Đúng là đôi oan gia hoan hỉ mà!

Hai bên đều che giấu đối phương, dưới sức ép của hiện thực đành phải giả làm tham quan và hôn quân.

Trong lòng nàng ta đột nhiên nảy sinh sự mong đợi, nếu chuyện này bại lộ thì Lâm Bắc Phàm sẽ có vẻ mặt thế nào đây?

“Thật ra còn có một nguyên nhân nữa!”

“Nguyên nhân gì?”

“Ta muốn để lại dấu tích của mình ở thê’ giới này để chứng minh rằng ta đã từng tới đây!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý.

Đã có cơ hội đi tới một thế giới mới thì dù có thế nào cũng phải để lại vài thứ chứng minh rằng mình từng sống cuộc sống vui vẻ, đã từng tự làm theo ý mình tại đây, thế là được rồi!

Biết đâu sau này khi nhắc đến tên hân, người ta lại tôn hắn lên làm nhà khoa học thì sao!

Bởi vì hắn đã đưa khoa học đến đây cơ mà!

Chuyện xưa phát triển thành nhiều cái, chúng ta nói dần từng cái một…

Sau vài ngày nỗ lực, hai người xuất thân từ Thiết Kiếm Môn dũng cảm đến kinh thành vẫn chưa tìm được Dạ Hiệp, cứ như thể người này đã hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng đâu mà cũng chẳng có hành động gì.

Trong quán rượu, Quách Thiếu Soái nói với vẻ chán chường: “Sưtỷ, ngươi nói xem liệu có phải Dạ Hiệp đó đã rời khỏi kinh thành rồi hay không? Theo như tin tức chúng ta nghe ngóng được thì đã gần nửa tháng nay Dạ Hiệp không hề xuất hiện rồi!”

Mạc Như Sương nhíu mày: “Không hẳn là không có khả năng này! Nhưng cơ sờ ngầm ở khắp nơi của chúng ta cũng đâu có tin tức gì!”
 
Chương 85: Đệ nhất tham quan


Đột nhiên, Mạc Như Sương nhớ tới Lâm Bắc Phàm mà bọn họ từng gặp một lần, nói: “Bây giờ đang rảnh rồi! Sư đệ, hay là chúng ta ghé thăm Lâm Bắc Phàm đi! Tiếp xúc với hắn thêm một chút để xem liệu có hữu dụng với vương gia hay không!”

“Hả… phải đi gặp hắn sao?” Quách Thiếu Soái hoàn toàn chẳng muốn đi chút nào.

Lần trước mới gặp mà đã bị người ta áp đảo trên mọi phương diện, khiến hắn ta chịu đả kích không ngóc đầu lên nổi.

Lại gặp thêm lần nữa, chỉ sợ hắn ta sẽ bị người ta nghiền nát đến cặn bã cũng chẳng còn mất.

Mạc Như Sương lại bất đắc dĩ bảo: “Sư đệ, đừng hành động theo cảm tính như thế, chính sự quan trọng mà!”

“Được rồi sư tỷ, ta nghe lời ngươi vậy!” Quách Thiếu Soái đành phải đồng ý.

Mạc Như Sương gọi tiếu nhị của tửu lâu tới, trả tiền rồi đọc địa chỉ nhà Lâm Bắc Phàm nhờ người ta chỉ đường giúp.

“Các ngươi đến tìm tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao?” Tiếu nhị trong

tửu lâu hỏi

“Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm?” Cả hai sửng sốt.

“Tiểu nhị, người bọn ta muốn tìm tên là Lâm Bắc Phàm, sao lại là tân khoa trạng nguyên được?” Mạc Như Sương thắc mắc.

“Thì là vì hắn đúng là tân khoa trạng nguyên chứ sao nữa, các ngươi không biết gì sao?” Tiểu nhị ngạc nhiên.

Hai người lắc đầu.

Bọn họ là người trong giang hồ, thứ bọn họ quan tâm là chuyện giang hồ thôi. Còn chuyện liên quan đêh triều đình thì chẳng can hệ gì tới bọn họ, nên bọn họ cũng chỉ biết đại khái vài chuyện mà thôi.

“Tiểu nhị, có thể kể cho ta nghe vài chuyện về tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm được không? Bọn ta là người từ nơi khác đêh đây, không hiếu rõ về hắn cho lắm!” Mạc Như Sương lấy ra ít bạc vụn, vẻ mặt không thay đổi.

“Tất nhiên là được rồi!” Tiểu nhị lập tức nhận bạc vụn, nói: “Nhắc tới trạng nguyên Lâm Bắc Phàm thì quả là tài trí hơn người, học vấn bao la, trông mặt mũi còn anh tuấn

kiệt xuất hơn cả Phan An! Hắn còn trẻ tuổi mà đã thi đâu đậu đó, biết bao nhiên cô gái ở kinh thành muốn được gá cho hắn đấy! Trước đây ấy à, hắn đã từng đi tới lầu xanh nổi tiếng trong kinh thành bọn ta là Bách Hoa Phường, các ngươi đoán xem rồi thế nào?”

“Rồi thế nào nữa?” Hai người Mạc Như Sương đồng thanh hỏi.

Tiểu nhị vỗ đùi một cái, giọng nói tràn đầy vẻ ghen tị: “Lý Sư Sư, đệ nhất hoa khôi của kinh thành bọn ta, bị tài năng và gương mặt của hắn hớp hồn mất rồi, kiên quyết đòi đi theo trạng nguyên lang! Thậm chí nàng ta còn không tiếc dùng tiền tự chuộc mình ra, chuyện này đã trở thành giai thoại truyền khắp kinh thành đấy!”

Quách Thiếu Soái nghe mà ghen tị.

Là vị tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó!

Tài trí hơn người, học vấn bao la, trông mặt mũi còn anh tuấn kiệt xuất hơn cả Phan An!

Biết bao nhiên cô gái ở kinh thành muốn được gả cho hẳn!

Lại còn được đệ nhất hoa khôi của kinh

Mẹ nó chứ…

Còn chưa gặp người ta mà đã phải chịu cú sốc này rồi!

“Hơn nữa trạng nguyên lang này của bọn ta còn rất được nữ đê’ ân sủng!”

Tiếu nhị nói mà đỏ cả mắt: “Vừa mới làm trạng nguyên chưa tới hai ngày đã được nữ đế ban cho phủ đệ xa hoa! ở kinh thành, vị trí của phủ đệ xa hoa này phải đáng giá hai mươi vạn lượng đấy, có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!”

“Hắn còn được ban thường xe Tử Kim Tường Vân nữa, trông cứ như một căn nhà nhỏ xa xỉ vậy, kéo bằng hai con ngựa Akhal-Teke, cứ phải gọi là khí thế đấy nhé!”

“Bình thường còn được ban thưởng nhiều lắm, vàng bạc tiền của, tơ lụa gấm vóc, rượu ngon cung đinh… chẳng thiếu thứ gì!”

“Cũng có người nói nữ đế bệ hạ xót xa vì hắn không ăn ngon miệng nên đã lệnh cho Ngự Thiện Phòng đem đồ ăn đến cho hắn mỗi ngày! Gà vịt thịt cá… đều dùng nguyên liệu cao cấp nhất, những thứ này bình thường chỉ có hoàng đế mới được ăn mà thôi, làm

người khác ngưỡng mộ muốn chết đi được!”

Quách Thiếu Soái lại càng ghen tị hơn.

Đẹp trai hơn hẳn ta, có tài hơn hẵn ta, được phái nữ yêu thích hơn hắn ta cũng thôi đi!

Đến cá ăn mặc ngủ nghi, mặt nào cũng hơn hẳn hắn ta nữa!

Mẹ nó chứ…

Đây đúng là chèn hết đường sống của hắn ta mà!

“Hơn nữa, hắn thăng quan rất nhanh!”

“Mới chí một tháng mà đã thăng hai cấp quan, trở thành quan viên tòng ngũ phấm! Các ngươi có biết một trạng nguyên thông thường muốn thăng tới hàng ngũ phẩm phải nỗ lực đến mức nào không? ít nhất là ba năm, đấy là trong trường hợp luôn được triều đình trọng dụng đấy nhé! Nhưng mới chỉ một tháng mà hắn đã làm được rồi, các ngươi nói xem như vậy có hợp lý hay không?”

Quách Thiếu Soái lắc đầu, rất không hợp lý!

Tên này đáng bị ngũ mã phân thây, bị xe đâm chết mới phái!

47j06* 5/7

Trên đời này không thể tồn tại loại người tài giỏi đến thế được!

Mạc Như Sương không khỏi than thở: “Thi đồ trạng nguyên, chì trong vòng một tháng ngắn ngủi mà đã thăng hai cấp quan, lại còn được nữ đế bệ hạ ân sủng như thế, xem ra người ta là một vị quan tốt, có bãn lĩnh và có năng lực!”

Tiểu nhị lại không nhịn nổi mà mắng: “Tốt cái con khỉ, hắn là một tên đại tham quan đấy!”

“Đại tham quan sao?” Hai người Mạc Như Sương bối rối.

“Đúng vậy, hắn thực sự quá tham, cả đời này ta chưa từng thấy kẻ nào có lòng tham không đáy đến vậy!” Tiếu nhị sụt sịt.
 
Chương 86: Bán nước


“Hai trăm vạn á!” Hai người Mạc Như Sương hít phải một hơi khí lạnh.

“Vừa mới trở thành trạng nguyên đã tham ô hai trăm vạn, các ngươi nói xem hắn có tham hay không?”

Hai người không hề do dự mà gật đầu: “Tham!”

“Sau đó, hắn lại phụng chỉ kiểm tra và tịch thu tài sân tại nhà của các đại ngôn quan, hắn tiếp tục tham ô thêm mấy chục vạn nữa!”

Quách Thiếu Soái sửng sốt: “Đến cả ngôn quan mà cũng dám tham ô, đúng là gan to bằng trời mà!”

“Còn không phải chắc?” Tiểu nhị gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Nhưng ngươi cho rằng, hắn sẽ ngừng tay chắc? Ta nói cho các ngươi biết sự tham lam của hắn còn vượt xa tưởng tượng của các ngươi nhiều!”

Quách Thiếu Soái hói: “Sau đó, hắn lại tham ô thế nào nữa?”

Tiểu nhị nhỏ giọng đáp: “Sau đó, hắn nhận được sự ân sủng của nữ đế trở thành ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, lần này hắn lại càng

quá quắt hơn, đến cà tiền của học trò mà cũng nảy sinh ý đồ! Có người nói, trong một tháng qua, hắn đã tham ô hơn ba trăm vạn rồi!”

“Ba trăm vạn!” Hai người Mạc Như Sương lại hít phải một hơi khí lạnh.

Quách Thiếu Soái không nhịn nổi mà đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Thật quá tham lam! Đến cả học trò mà cũng không buông tha, hắn có còn là con người nữa không vậy?”

“Suỵt, suyt… Nhỏ cái miệng thôi, đừng để tai mắt của trạng nguyên nghe thấy!” Tiểu nhị sợ hết hồn, vội vàng kéo Quách Thiếu Soái ngồi xuống, vừa kéo vừa liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai hắn ta mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn ta cười khổ và bảo: “Xin hai vị bình tĩnh, đừng kích động! Lâm Bắc Phàm mà nghe thấy thì chúng ta tiêu đời mất!”

“Sợ gì chứ? Hắn làm gì được ta nào?” Quách Thiếu Soái rất coi thường.

“Ngươi không sợ nhưng ta sợ!” vẻ mặt của tiểu nhị tiu nghỉu như quả mướp đắng: “Ngươi là đại hiệp, nếu ngươi làm hắn tức giận thì cùng lắm là bỏ đi! Nhưng ta và người 47,38* 2/7

nhà ta đều sống ở nơi nay, không thể đí được!”

“Sư đệ, đừng kích động!” Mạc Như Sương khuyên nhủ, sau đó nàng mỉm cười với tiểu nhị: “Tiếu nhị, sư đệ ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, khiến ngươi chê cười rồi! Ngươi nói tiếp đi!”

Tiểu nhị bị nụ cười của Mạc Như Sương mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, ngơ ngác gật đầu: “Được thôi!”

“Còn nữa, sau này hắn còn vì tiền mà bán nước, phân bội Đại Võ chúng ta nữa chứ!”

Hai người lại một lần nữa phải hoảng hốt: “Cái gì, hắn bán nước sao?”

“Chuyện là thế này! Trước đây, Đại Võ chúng ta và nước Đa La từng xảy ra chiến tranh, Đa La bại trận, bọn họ đến đây để đàm phán giảng hòa và thương lượng chuyện bồi thường! Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tiếp đón bọn họ!”

“Trong quá trình tiếp đón, hẳn ngang nhiên nhận hối lộ của sứ thần Đa La! Hắn thích thứ gì, sứ thần lập tức mua thứ ấy cho hắn, khi ấy tất cá mọi người trên đường đều thấy cả!”

“Sau khi nhận hối lộ, Lâm Bắc Phàm dùng lý lẽ để tranh luận, nói tốt cho Đa La! Sau đó, các ngươi đoán xem khoản cống nạp giữa hai nước được quyết định thế nào?”

Hai người Mạc Như Sương đồng thanh: “Thế nào?”

“Một nước bại trận như Đa La lại chẳng phải bồi thường lấy một xu!”

“Không chỉ không cần bồi thường, mà bêh câng cũng mở cửa, cho phép thương nhân hai nước buôn bán qua lại! Thậm chí triều đinh còn muốn đưa người trí thức đến nước bọn họ mở lớp dạy học, truyền thụ kiến thức, giáo dục người dân nữa chứ…”

“Có nhìn kiểu gì thì nhũng chuyện này cũng đều là chuyện có lợi cho Đa La, nhưng lại chẳng giúp ích gì cho Đại Võ chúng ta cả!”

“Thật đáng thương cho con dân Đại Võ, còn trẻ tuổi như thê’ mà lại phải chôn xương nơi biên thùỵ, đổi lấy kết quả đáng thất vọng thế này!”

Tiểu nhị nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi nói xem, như thê’chẳng phải bán nước là gì?”

“Như vậy là bán nước rồi còn gì!” Hai

người Mạc Như Sương nhắm mắt lại tuyệt vọng.

Gân xanh trên mặt nổi câ lên, những ngón tay đặt trên bàn cũng cào ra vết xước.

“Tên giặc bán nước này! Vì chút tiền bạc mà lại đem bán lợi ích của Đại Võ ta, thật đáng trách! Loại người này có giết một trăm lần cũng chẳng có gì đáng tiếc!” Quách Thiếu Soái vừa mừng vừa giận.

Giận là vì hắn ta thực sự rất căm thù tham quan, đặc biệt là đám giặc bán nước!

Mừng là vì hình tượng hoàn hào Lâm Bắc Phàm trong lòng hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.

Cho dù ngươi có gương mặt đẹp trai hơn ta, tài giỏi hơn ta thì có sao?

Cho dù ngươi được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý thì đã sao?

Nhưng ngươi là một tên tham quan!

Một kẻ tham lam, bán nước, lại chẳng biết liêm sỉ là gì, đây sẽ là vết nhơ bám trên người mà ngươi mãi mãi không thể xóa sạch được!

Người bấn thỉu như loài rệp trong cống nước không đủ tư cách khiến ta phải ngưỡng

5/7

mộ và ghen tị!

“Không ngờ hắn lại là người nhưthế…” Ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.

Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vẻ ngoài ôn hòa dịu dàng và cách nói chuyện không hề tầm thường của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.

Nàng còn định tiến cử hắn với vương gia coi như là cống hiến một phần công sức để kết thúc thế giới hỗn loạn này.

Không ngờ hẳn lại là một tên siêu tham quan!

Không chỉ tham ô mà hắn còn bán nước!

Mạc Như Sương thở dài thườn thượt, vừa đau lòng vừa tiếc nuối.

“Hắn bán nước, ngang nhiên bán rẻ lợi ích của đất nước, đến các ngươi còn biết vậy tại sao trong triều đình lại chẳng có ai phát hiện ra?”

“Làm sao mà phát hiện được?” Tiểu nhị cười một tiếng, nói với vẻ mặt đầy thất vọng: “Văn võ bá quan cả triều đều là tham quan, đến câ nữ đế cũng là hôn quân! Cho dù có phát hiện ra thì cũng có quan lại bào vệ, nữ

đế che chở, hắn có thể xảy ra chuyện gì được chú?”

Nỏi không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chua được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
 
Chương 87: Phạm tội rồi


“Ta nói cho các ngươi biết, mới ngày hôm qua thôi…”

Tiểu nhị nhỏ giọng nói: “Khi các quan trong triều và nữ đế đến tuần tra tại Quốc Tử Giám, bọn họ đồng loạt tiến cử với nữ đế để Lâm Bắc Phàm được thăng thêm một cấp quan! Người ta làm việc ờ Quốc Tử Giám còn chưa được một tháng, chưa đạt được thành tựu gì mà đã cho người ta thăng thêm một chức quan rồi! Nếu trong chuyện này không liên quan đến lợi ích gì đó thì đến con chó cũng chẳng tin nổi!”

“Đây chính là sự bảo vệ của chúng quan, triều đinh còn đen tối hơn cá những gì chúng ta tưởng tượng!”

Tiểu nhị quán rượu thổn thức: “Dù sao ta cũng đã hoàn toàn thất vọng về triều đinh rồi! Sống cho tốt cuộc sống của chính minh thôi!”

Nói rồi, tiếu nhị rời đi mất.

Hai người Mạc Như Sương vẩn ngồi ờ chỗ cũ, mãi thật lâu sau mới bình tĩnh lại được.

“Sư tỷ, chúng ta còn tới tìm hắn nữa không?”

Mạc Như Sương lắc đầu, thở dài: “Chim sẻ sao biết được chí chim hồng! Hắn và chúng ta không phải người đi trên cùng một con đường, đến gặp để làm gì cơ chứ? Chỉ làm chúng ta mệt mỏi hơn mà thôi, chẳng bằng không gặp nữa! Chúng ta vần nên tiếp tục tìm kiếm Dạ Hiệp thì hơn, hắn mới là người đi trên cùng một con đường với chúng ta!”

“Sư tỷ, nhắc tới Dạ Hiệp đột nhiên ta nghĩ ra một ý tường hay!”

“Ý tướng gì?” Mạc Như Sương quay đầu lại hỏi.

“Sư tỷ, chúng ta dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang đi, thế nào?”

“Làm thể nào đế dụ rắn ra khỏi hang?” Mạc Như Sương lại hỏi.

Quách Thiếu Soái cười ha ha: “Chúng ta có thể đóng giá làm Dạ Hiệp, ban đêm đi phát tiền, để người ta bàn tán! Dạ Hiệp biết chuyện nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện! Đến lúc đó chúng ta có thể nói chuyện với hắn rồi!”

Mạc Như Sương gật đầu, cười bâo: “Cách này hay đấy! Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền đây, chúng ta không có nhiều tiền đâu!”

“Tất nhiên là lấy từ nhà tên tham quan Lâm Bắc Phàm kia rồi! Hắn tham ô nhiều tiền như thế khiến toàn dân vô cùng oán hận, chúng ta lấy tiền của hắn cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo mà thôi! Hơn nữa, ta còn có thể nhân cơ hội đâm hắn một đao, coi như trừ hại cho dân chúng!” Ánh mắt của Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sát ý.

Trong đầu Mạc Như Sương lại bỗng hiện ra một gương mặt trong sáng như ngọc, nàng nói với vẻ tiếc nuối: “Đổi người khác đi, dù sao hắn cùng từng có ơn chỉ đường cho chúng ta, khi cùng hắn uống rượu cũng có chút câm tình! Mặc dù hắn tội đáng muôn chết nhưng chủng ta không thể làm trái đạo nghĩa giang hồ! Nếu lần sau hắn mạo phạm chúng ta, khi ấy chúng ta hãy ra tay cũng không muộn!”

“Được, ta nghe lời ngươi!” Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ không cam tâm cho lắm.

Vậy là tốt hôm ấy, bọn họ lẻn vào nhà một tên tham quan cướp đi một ít bạc, sau đó giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền trong đêm.

Sáng ngày hôm sau, khắp nơi đều rộ lên chuyện liên quan đến Dạ Hiệp, mọi người sôi nổi truyền tai nhau.

Lý Sư Sư bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, tối hôm qua ngươi…”

“Tuyệt đối không thể nào!” Lâm Bẳc Phàm khẳng định: “Ngươi cũng biết mà, tối hôm qua ta ôm ngươi ngủ cả đêm, không hề rời khỏi chăn!”

“ừ, phu quân nói phải!” Lý Sư Sư đỏ mặt.

“Nhưng Dạ Hiệp này là…”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta không biết, ta cũng cám thấy kỳ lạ! Hay là có người sùng bái Dạ Hiệp nên cũng làm việc giống ta! Dù sao thì sức mạnh của lòng hâm mộ cũng rất lớn mà!”

“Phu quân nói có lý!” Lý Sư Sư gật đầu.

“Thật ra như thế cũng tốt!” Lâm Bắc Phàm cười báo: “Có người làm việc tốt thì Dạ Hiệp thật là ta đây có thể rửa tay gác kiếm rồi! Dù sao gần đây trời cũng đã bắt đầu trớ lạnh, không nên ra ngoài vào buổi tối, vẫn là ớ trong chăn ấm hơn!”

“Một Dạ Hiệp dừng lại sẽ có hàng nghìn Dạ Hiệp khác ra tay!”

Lý Sư Sư gật đầu lia lịa: “Phu quân nói đúng lắm! Buổi tối ra ngoài phát tiền quá nguy hiểm lại dễ bị bại lộ, bị quan phủ đuổi

giết! Sau này ngươi vẫn nên đưa thẳng tiền cho Bạch Quan âm đại nhân thì hơn, nàng ấy sẽ biết cách giải quyết đúng đắn!’1

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ rất tán thành.

Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm không làm việc này nữa.

Hàng tối hắn đều ôm đại mỹ nhân Lý Sư Sư đi ngủ.

Còn hai người Mạc Như Sương vần giã làm Dạ Hiệp đi giúp đỡ người nghèo.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bọn họ đã lặp lại việc này tới ngày thứ ba.

Trời vừa tối lại bắt đầu ra ngoài phát tiền.

Bọn họ đã phát mười mấy vạn lượng rồi, nhưng đến cả một cái bóng của người mà bọn họ muốn tìm cũng chẳng thấy đâu, thế này cũng khiến hai người bọn họ buồn phiền muốn chết.

“Sư tỷ, ngươi nói có phải Dạ Hiệp đã rời khỏi đây vào đêm hôm ấy rồi hay không? Nếu không tại sao chúng ta đã đánh tiêng lớn như thế mà hắn vần không xuất hiện chứ?” Quách Thiếu Soái không nhịn nổi nữa mà nói.

48,17% 5/7

“Chắc là vậy rồi!” Mạc Như Sương thờ dài: “Chúng ta làm thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không thu được kết quá gì thì phải nghĩ cách khác thôi!”

“Cũng đành vậy!” Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ chán nản.

Vì vậy, bọn họ lại tiếp tục giả là Dạ Hiệp.

Nhưng tối hôm ấy, Bạch Thanh Hoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi hỏi: “Ngươi lại đi phát tiền đấy à?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đâu có, ta đã không làm Dạ Hiệp được nhiều ngày rồi mà!”

Bạch Thanh Hoàn lạl hỏi: “Dạ Hiệp mới xuất hiện mấy buổi tối gần đây, có liên quan gì đến ngươi hay không?”

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Hoàn toàn không liên quan!”

Bạch Thanh Toàn gật đầu: “Được, ta biết rồi, ta sẽ không can thiệp vào chuyện này!”
 
Chương 88: Liều vậy


“Mặc dù bọn họ đi phát tiền là làm việc tốt nhưng tiền mà bọn họ sử dụng lại là tiền lấy trộm trong phủ của nhiều vị quan mà có! Vì lấy quá nhiều nên bọn họ đã khiến người ta tức giận, đang bị các quan bắt tay với nhau đuổi bắt! Các quan đã bày ra rất nhiều cạm bẩy, chuẩn bị bắt hai kẻ trộm này lại!” Bạch Thanh Hoàn giải thích.

“Thì ra là như thế, đúng là gan to bằng trời mà!” Lâm Bắc Phàm than thờ.

Đây là kinh thành ngay dưới chân thiên tử, là nơi cao thú nhiều như mây, canh phòng nghiêm ngặt nhất, có rất nhiều người giang hồ sau khi tới đây đều phải cụp đuôi làm người bình thường.

Trước đây, Lâm Bắc Phàm dùng tiền của chính mình để phát nên mới không khiến ai nổi giận.

Còn người giả làm Dạ Hiệp này lại dám đi trộm tiền của quan viên trong kinh thành, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà.

“Nhưng nếu người đó đã không phải là ngươi, cũng không liên quan gì đến ngươi vậy ta sẽ mặc kệ chuyện này!”

Bạch Thanh Hoàn nói xong, bóng dáng nàng cũng biến mất.

Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lúc, hắn cũng lười nhúng tay vào chuyện này.

Dù sao thì hiện giờ ngày nào hắn sống cũng trong tình cành như đang bước trên một lớp băng mỏng, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, thật sự chẳng có tâm trạng đi xen vào chuyện của người khác.

Nếu vì chuyện này mà hắn bị liên lụy thì thiệt cho hắn quá rồi.

“Tự làm thì tự chịu, ta đi ngủ đây!”

Trong lúc ấy, hai tỷ đệ Mạc Như Sương vẫn không hay biết gì cả, mặc đồ đi đêm vào, giá làm Dạ Hiệp ra ngoài phát tiền.

“Sư tỷ, sáng hôm nay ta nghe nói người dân làm việc ớ ngõ Liễu phía tây thành bị triều đinh khất nợ tiền công, cuộc sống rất khó khăn, chúng ta qua đó phát tiền trước đi!”

“Sư đệ nói phái lắm, chúng ta đi thôi!”

Hai người bọn họ vượt mái nhà băng qua tường, nhanh chóng đi tới ngõ Liễu ở tây thành.

Sau đó, bọn họ bắt đầu công việc phát tiền mồi ngày.

Nhưng cùng lúc đó, khi bọn họ vừa bước vào ngõ Liễu ở tây thành, toàn bộ khu vực đầu hẻm đột nhiên sáng bừng lên.

Quan binh giơ cao ngọn đuốc ập tới với số lượng dày đặc, đội cung thủ đã thủ thế chờ sẵn.

Hai người Mạc Như Sương thay đổi sắc mặt: “Không ổn, chúng ta bị bao vây rồi! Sư đệ, mau chạy thôi!”

“Vút vút vút…”

Những mũi tên nhọn hoắt ào ạt rơi xuống như mưa.

Hai người vừa tránh vừa trốn đi.

Khi ấy, trong số quan binh có một bóng người uy võ lao tới như sét đánh, không thèm đế ý tới những mũi tên lũ lượt lao tới mà xông tới trước mặt hai người chỉ trong nháy mắt: “Trốn đi đâu há? ở lại đây cho bán quan!”

Hai người Mặc Như Sương sợ bay màu: “Cao thủ Tiên Thiên!”

Cả hai không chút do dự, đồng loạt ra tay.

Quyền cước của ba người va chạm với nhau trên không trung.

“Ầm!

Cao thủ vừa xông tới lùi lại phía sau hai bước nhưng không hề bị thương, còn hai người Mạc Như Sương lại nôn ra một ngụm máu, lùi lại mấy chục mét, phá hỏng nhà của một gia đình nọ.

Chỉ riêng một đòn này thôi đã khiến hai người họ bị thương rất nặng rồi.

Biết cả hai có liên thủ cũng không phải đối thủ của người ta, Mạc Như Sương nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Sư đệ, chúng ta chia ra chạy trốn, ai trốn được thì trốn!”

Quách Thiếu Soái cũng hiểu rõ đây không phải là lúc đê’ tranh cãi chuyện nghĩa khí, liền gật đầu đáp: “Được, sư tỷ!”

Hai người chia nhau ra chạy, dùng hết sức bình sinh mà bỏ trốn.

“Đuổi theo cho bản quan!” Tên cao thủ Tiên Thiên kia hét lớn.

Hắn ta nhìn phương hướng hai người bỏ chạy, sau đó đuổi theo người có thực lực mạnh hơn là Mạc Như Sương.

Mạc Như Sương liều mạng chạy đi, cắm đầu cắm cổ chạy!

Để thoái khỏi sự truy sát của cao thủ phía sau, nàng còn sử dụng một loại phương pháp bí mật có thể kích thích bán thân phát huy khả năng tiềm tàng để giữ mạng.

Một khi sử dụng phương pháp này, tốc độ của nàng có thể tạm thời tăng lên gấp ba, bốn lần. Nhưng sau thời gian nửa nén hương, phương pháp này hết hiệu lực sẽ khiến cơ thể rất mệt.

Trong ba ngày không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể để mặc cho người ta xẻ thịt.

Cho nên, nhất định trong thời gian nửa nén hương này nàng phải tìm được một chỗ trú an toàn.

Nhưng cho dù tốc độc của nàng có gia tăng gấp ba, bốn lần thì cao thủ Tiên Thiên phía sau vẫn đuổi theo không tha, không thể chặt đuôi được.

Hơn nữa trên đường còn có rất nhiều quan binh truy bắt lại càng khó chạy trốn hơn.

Nàng cứ chạy mãi, trốn mãi, vết thương trên người ngày càng trờ nặng, cơ thể cũng càng lúc càng mệt mỏi, đã sắp trở thành ngọn đèn cạn dầu rồi.

Nàng dần dần tuyệt vọng: “Chẳng lẽ Mạc

5?7

Như Sương ta… phải chết ờ đây hay sao?”

Nàng còn tương lai rộng mở nữa!

Nàng còn có ước mơ vĩ đại vẫn chưa thực hiện được!

Nàng không muốn chết ở nơi này!

Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một phủ đệ xa hoa xuất hiện ở phía trước.

Trên cửa phủ đệ ấy có một tấm bảng hiệu, trên đó viết hai chữ “Lâm phủ” cỡ lớn thiếp vàng.
 
Chương 89: Xấu hổ


Lâm Bắc Phàm đang ngủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng ngời.

“Có người lẻn vào nhà của ta!”

Hắn lập tức rời khỏi giường, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.

Dựa vào khả năng cảm nhận đặc biệt của cao thủ Tiên Thiên, hắn nhanh chóng tìm được kẻ đó.

Giữa đám cỏ dày, hắn nhìn thấy một người mặc đồ đen bất tỉnh trên mặt đất, trên người tanh nồng mùi máu.

Lâm Bắc Phàm kéo khăn che mặt màu đen của người kia xuống, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.

“Là nàng ta!” Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào Mạc Như Sương.

Đúng lúc ấy, quan binh đã bao vây kín khu vực này, đèn đuốc sáng trưng.

“Lục soát thật kỹ cho ta! Hiện giờ nàng ta đã như ngọn đèn cạn dầu, không thể chạy quá xa, nhất định đang trốn ở nơi nào đó!”

“Rõ, thưa thống lĩnh!”

Bọn họ vừa tuần tra trên phố, vừa gõ cửa

các phủ đệ quanh đó để lục soát.

Đến lượt Lâm phủ của Lâm Bắc Phàm.

“Đợi đã, đây là phủ của tân khoa trạng nguyên đương nhiệm Lâm Bắc Phàm, người ta được bệ hạ rất coi trọng! Các người làm việc vụng về, không biết phép tắc, đắc tội với Lâm đại nhân thì không hay đâu, để bản quan tự đi!”

Thống lĩnh cao thủ Tiên Thiên kia chỉnh đốn mũ quan và quan phục rồi mới tự mình gõ cửa nhà Lâm Bắc Phàm.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Lâm Bắc Phàm khoác hờ một cái áo ngoài, vừa ngáp vừa bước ra: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Thống lĩnh Tiên Thiên chắp tay, nói một cách khách sáo: “Lâm đại nhân, không ngờ ngươi lại tự mình ra mở cửa! Bọn ta đang truy bắt trọng phạm, tên này là kẻ rất độc ác, vì sự an toàn của người trong quý phủ, ngươi có thế cho phép bản quan đưa người vào trong lục soát một lượt hay không?”

Trên thực tế, chức quan của người ta còn cao hơn Lâm Bắc Phàm, nhưng Lâm Bắc Phàm là tâm phúc của nữ đế, hơn nữa đến cả

2/7

văn võ bá quan mà hắn còn dám đối đầu cũng đã thành công những mấy lần, cho nên người ta mới khách sáo không dám đắc tội với hắn.

Lâm Bắc Phàm lại ngáp cái nữa: “Chẳng trách lại ồn ào như thế, làm ta chẳng thể ngủ ngon nổi!”

“Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi quá…”

“Không cần phải xin lỗi, ta cũng biết đấy là chức trách của ngươi! Nhưng khỏi cần vào phủ của ta làm gì, chỗ của ta không thế có phạm nhân được! Ta quay về ngủ tiếp đây, ngày mai còn phái vào táo triều!”

Lâm Bẳc Phàm nói xong lại mơ màng vào nhà, đóng cửa.

“Lâm đại nhân, Lâm đại nhân…”

Cuối cùng, thống lĩnh Tiên Thiên đành phải nhìn cánh cửa lớn kia đóng lại, không ngừng cười khổ.

“Thống lĩnh đại nhân, chúng ta có vào trong lục soát nữa hay không?” Một quan binh giơ cây đuốc lên hỏi.

“Không cần nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã làm hết nghĩa vụ thông báo của mình rồi, những chuyện khác cứ để mặc sô’ phận

vậy!”

Hắn ta đã làm quan nhiều năm, thứ có thế giúp hắn ta ngồi vững ở vị trí này không phải thực lực mà là biết cách làm người, biết người nào có thể đắc tội được, người nào không thể đắc tội.

Ví dụ như Lâm Bắc Phàm, rõ ràng là người không thể đắc tội.

Người ta không đồng ý thì hắn ta không làm nữa vậy.

Nếu xảy ra vấn đề cũng chẳng thể trách bọn hắn được.

”Tiếp tục lục soát những nơi khác cho ta!”

Chuyện này náo loạn cá một đêm, kết quả lại chẳng bắt được ai cá.

Hai ngày sau vẫn không có thu hoạch gì, mọi chuyện dần dần lắng xuống, trở thành âm thầm lục soát.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Mạc Như Sương cũng mơ màng tỉnh lại.

Nàng chỉ cảm thấy cả người đau đớn như vỡ vụn, không chỉ đau đớn mà còn kiệt sức, đến sức cử động ngón tay cũng không có!

Nhưng nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì nàng biết, mình được cứu rồi!

Nếu không được cứu vậy bây giờ nàng sẽ không được thoải mái nằm trên giường thế này.

Nghĩ đến chuyện trước khi mất đi ý thức, nàng dùng hết sức lực nhầy vào phú của Lâm Bẳc Phàm là tâm trạng lại trờ nên phức tạp.

Rất rõ ràng, nàng đã được Lâm Bắc Phàm cứu, được một tên đại tham quan mà nàng hận nhất cứu giúp.

Nàng thở dài, thầm nghĩ: Bây giờ mình còn nghĩ nhiều như thế làm gì? vẫn nên chữa khỏi vết thương trước rồi ra ngoài tìm sư đệ mới phái! Không biết bây giờ sư đệ ra sao rồi? Đã trốn thoát sự truy sát của quan binh hay chưa?

Lúc này, Lý Sư Sư vào phòng thấy Mạc Như Sương đã tỉnh, lập tức vui mừng nói: “Ngươi tỉnh rồi sao?”

Mạc Như Sương khẽ gật đầu, dùng hết sức lực mà đáp: “Cảm ơn!”

Giọng nói rất yếu ớt và khàn đặc.

Lý Sư Sư cúi đầu cười: “Ngươi muốn

49,295«. 5/7

cảm ơn thì phải cảm ơn phu quân ta mới phải, hắn là người cứu ngươi đấy!”

Mạc Như Sương khẽ gật đầu, chuyện này đúng như nàng dự đoán.

Lý Sư Sư lại cười nói tiếp: “Phu quân nói, khi ấy ngươi nằm trong bụi cỏ thoi thóp, gần như không còn hơi thở! Sau đó, hẳn bế ngươi về đây…”

Tai Mạc Như Sương hơi động đậy, nói: “Ngươi nói là, hắn beta về sao?”

“Phải, sao thế?” Lý Sư Sư thắc mắc.

“Không… không sao!” Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ.

Từ nhỏ tới giờ, ngoài cha nàng ra thì nàng chưa tùng tiếp xúc gần gũi với nam nhân nào như thế.

Điều khiến nàng xấu hổ hơn nữa là, khi ấy nàng đang hôn mê, không biết gì cả.

Lý Sư Sư lại nói tiếp: “Sau khi tướng công bế ngươi về, phát hiện ra ngươi bị thương không nhẹ nên hẳn đã giúp ngươi xử lý vết thương rồi băng bó lại! Cũng may là xử lý kịp thời…”

“Đợi đã! Ngươi nói là vết thương trên

người ta… cũng do hắn băng bó sao?”

“Phải, lại sao nữa vậy?” Lý Sư Sư khó hiếu.
 
Chương 90: Bi kịch của Tiểu Soái


Lý Sư Sư là người thông minh, hiểu được nàng đang nghĩ gì mới cười bảo: “Như Sương cô nương, quả thực đây là chuyện bất đắc dĩ cá thôi! Trong nhà chúng ta chỉ có bốn người, lại có mỗi mình phu quân ta biết xử lý loại vết thương này mà thôi! Tình thế gấp gáp, ta mong ngươi hiếu cho!”

“Ta hiếu! Ta không trách hắn!” Mạc Như Sương hơi nghiến răng đáp.

“ừ, ngươi hiểu thì tốt!”

Lý Sư Sư nói chuyện thêm một lúc, đút cho Mạc Như Sương ăn một ít cháo loãng rồi rời đi, để nàng tiếp tục nghỉ ngơi.

Buổi tối, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng về nhà.

Biết Mạc Như Sương đã tỉnh, hắn đến thăm nàng.

“Như Sương cô nương, đã thấy khá hơn chút nào chưa?” Lâm Bắc Phàm nhìn Mạc Như Sương vần đang nằm trên giường, quan tâm hỏi han.

“Khỏe lại nhiều rồi, đa tạ Lâm công tử đã cứu giúp!” Mạc Như Sương nghiến răng mà đáp.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất khó hiểu, tại sao nàng ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt ba phần buồn bã, ba phần xấu hổ, bốn phần tức giận chứ?

Ánh mắt này đâu có giống như đang biết ơn hắn cơ đâu!

Lâm Bắc Phàm thầm tự nhủ: Phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu!

“Khỏe hơn thì tốt rồi!” Lâm Bấc Phàm cười nói: “Như Sương cô nương, tình trạng sức khỏe của ngươi rất nghiêm trọng, có lẽ phải mất một tuần mới có thể xuống giường tập đi, mất một tháng mới có thể hồi phục được! Ngươi nghỉ ngơi đi nhé, ta không làm phiền ngươi nữa!”

Nói rồi hắn quay người định đi.

“Đợi đã!” Mạc Như Sương gọi hẳn một tiếng.

Lâm Bắc Phàm quay đầu lại: “Như Sương cô nương, còn chuyện gì nữa sao?”

“Lâm công tử, ngươi… không có gì muốn hỏi ta sao?”

“Ngươi nói chuyện giá làm Dạ Hiệp sau đó bị quan binh đuổi bắt sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Mạc Như Sương hơi ngạc nhiên: “Ngươi… sao ngươi biết là bọn ta đóng giả?”

“Chuyện này rất dề suy luận ra mà!” Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Thứ nhất, số tiền mà trước đây Dạ Hiệp đem đi phát là tiền của bản thân hắn cho nên mới không gây ra thị phi gì! Còn tiền mà các ngươi đem đi phát lại là tiền của quan viên triều đình, cho nên mới bị triều đinh đuổi giết!”

Sắc mặt của Mạc Như Sương hiện thêm mấy phần gượng gạo.

“Thứ hai, theo lời người ta nói thì khi Dạ Hiệp thật đi phát tiền, lúc tới không thấy hình lúc đi không thấy bóng, không một ai có thế nhìn thấy dù chỉ là một cái bóng của bọn họ! Còn các ngươi đi phát tiền lại bị quan phủ đuổi giết đêh nồi lên trời không được, xuống đất không xong!”

“Chứng tỏ khinh công của các ngươi không thể sánh bằng Dạ Hiệp thật!”

Mạc Như Sương gật đầu với vẻ hơi xấu hố.

“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất!”

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ờ ngoài thành! Khi

đó các ngươi hỏi đường ta đã nói đây là lần đầu tiên các ngươi đến kinh thành! Người như vậy làm sao có thế là Dạ Hiệp được?”

“Lâm công tử nói rất có lý!” Mạc Như Sương gật đầu.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Hắn thầm nghĩ: Còn một điếm quan trọng nhất, ta mới là Dạ Hiệp thật, những người khác đều là giã mạo cả thôi!

“Nếu Lâm công tử đã biết chuyện ta gây ra, tại sao ngươi không bắt ta đưa tới chỗ quan phủ? Theo ta biết thì ngươi là tân khoa trạng nguyên của triều đình, ngươi với bọn họ là người cùng phe cơ mà!” Mạc Như Sương lại hỏi.

“Cũng có ba nguyên nhân!”

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Thứ nhất, dù sao chúng ta cũng từng gặp nhau, đã gặp thì tức là có duyên! Đã có duyên, biết ngươi gặp nạn nếu ta có cơ hội cứu giúp tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

“Thứ hai, các ngươi giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền, nói ra thì đây cũng là hành động chính nghĩa, ta khâm phục cách đối nhân xử thê’của các ngươi, cho nên nếu có thể giúp

một tay thì ta sẽ giúp!”

“Thứ ba, chủ nhân sô’ tiền bị các ngươi trộm là kẻ thù chính trị của ta, thấy bọn họ thiệt hại khiến ta rất vui! Là kiểu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn ấy, nên tất nhiên ta sẽ đồng ý giúp ngươi một tay rồi!”

Thấy Mạc Như Sương lại định lên tiếng, Lâm Bắc Phàm vội nói: “Thôi được rồi, đùng hỏi nhiều như thế làm gì, hiện giờ việc ngươi cần phải làm nhất vẫn là nghỉ ngơi! Ngươi yên tâm đi, chỗ này của ta rất an toàn, không ai có thể làm gì được ngươi đâu!”

Sau đó hắn vỗ trán: “Phái rồi, quên nói cho ngươi một tin tốt! Hiện giờ sư đệ của ngươi vần chưa bị quan phú bắt được, những chuyện khác thì ta không biết!”

“Đa tạ Lâm công tử!” Mạc Như Sương khẽ gật đầu.

Lâm Bắc Phàm dặn dò thêm đôi câu rồi rời đi.

Nhìn bóng người hẳn đi mất, ánh mắt của Mạc Như Sương trở nên phức tạp.

Hắn thật sự là một tên tham quan ai gặp cũng ghét sao?

Vừa rồi, nhìn thấy gương mặt trong sáng

5?7

tươi tắn của hắn, thậm chí nàng còn hơi động lòng.

Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, lặng lẽ thở dài.

Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như thế nữa!

Chuyện cấp thiết nhất bây giờ chính là chữa khỏi vết thương, sau đó nàng mới có thế làm những chuyện khác được.

“Cũng không biết hiện giờ sư đệ thế nào rồi?” Trong lòng nàng không khỏi lo lẳng.

Cùng lúc đó, trong một ngôi miếu đổ nát ở kinh thành, ở đó có một đám ăn mày đang cãi nhau, vừa bẩn vừa loạn.

Một lão ăn mày chợt gọi: “Tiểu Soái, qua đây! Đấm lưng bóp chân cho Lưu đại gia của ngươi đi!”

Một tên ăn mày nhỏ lập tức chạy tới: “Rồi rồi, ta tới ngay đây!”

Một lát sau, lại có một lão ăn mày gọi: “Tiếu Soái, lại đây! Mang cái khô’ của ta đi giặt đi, thường cơm cho ngươi ăn!”

Tên ăn mày nhỏ này lại chạy tới: “Vâng, cảm ơn Vương ca!”

Một lát sau nữa, lão ăn mày thứ ba gọi:

“Tiểu Soái trông xinh xắn quá nhỉ, mau cời quần ra để ông đây giải tỏa một phen!”

Tên ăn mày nhỏ:”…”

Mọi người cười phá lên.

“Lão Vương, cuối cùng thì ngươi cũng không nhịn nổi rồi!”
 
Chương 91: Không biết giờ thế nào


Tên ăn mày nhỏ tức giận và xấu hổ ra mặt, nhưng lại không thể không cười hùa theo.

Hắn ta khó mà dằn nổi cảm xúc, nỗi bi phần trong lòng tràn ra: “Không ngờ Quách Thiếu Soái ta khi còn ở Thiết Kiếm Môn tài giỏi như thế lại có một ngày phải lưu lạc đến tình cảnh này!”

Người này chính là Quách Thiếu Soái đã trốn thoát khỏi bàn tay của quan phủ!

Đế trốn tránh sự đuổi giết của quan phủ, hắn ta đành phải cải trang thành ăn mày, trà trộn vào một đám ăn mày, phải ăn cơm thừa canh cặn, uống nước mương, có khi còn phải tranh cơm với chó nữa.

Vì là người mới trong đám ăn mày, không có tiền, không có địa vị lại càng không có nhân quyền nên thường xuyên bị đám ăn mày cũ sai bảo đủ điều, cứ chuyện gì vất vả mệt nhọc là lại gọi hắn ta tới làm.

Hắn ta phải đẳm lưng bóp chân cho đám ăn mày, nặn mụn lưng cho bọn họ, thậm chí có lúc còn phải giặt bộ quần áo đã mấy tháng chưa thay nữa…

Có vài tên ăn mày còn nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, hại hắn ta tối đến cũng chẳng dám ngủ sâu, chí sợ đến khi trời sáng không giữ nổi danh tiết, đánh mất sự trong trắng!

“Sao số ta lại khổ thế này há trời!”

Quách Thiếu Soái lại thở dài, nhưng ánh mắt hắn ta lại nhanh chóng kiên định trở lại: “Đây đã là gì đâu! Phái chịu được muôn vàn khổ cực thì mới có thể làm người đứng trên vạn người được! ít nhất thì mình vẫn còn cái mạng này, giữ được mạng tức là còn có hy vọng! Chỉ không biết bây giờ sư tỷ ra sao rồi?”

Hắn ta không khỏi lo lắng.

Trước đó, sư tỷ Mạc Như Sương đã giúp hắn dụ một lượng lớn truy binh, còn kéo tên cao thủ Tiên Thiên đi, tình thê’ vô cùng nguy hiểm, đến bây giờ vẫn chẳng có tin tức gì.

“Sư tỷ, ngươi đang ở đâu vậy? Tiểu Soái nhớ ngươi lắm…”

ở Lâm phú.

Mạc Như Sương đã quyết định sẽ yên tâm dưỡng thương ở Lâm phủ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra rằng dưỡng thương ở đây thực sự rất thoải mái.

Không nhắc tới điều kiện sống, chỉ nói

về đồ ăn hàng ngày cũng đã khiến nàng phải sửng sốt rồi.

Ngày nào cũng được phục vụ vừa thịt vừa cá, sơn hào hải vị, còn tốt hơn và ngon hơn cả những gì nàng từng ăn ở chỗ vương gia.

Theo lời hạ nhân của vương gia thì bình thường bọn họ cũng không ăn uống xa hoa như thế, chỉ những lúc có khách quý đến, vương gia mới sai người làm một bàn đồ ăn ngon để đãi khách mà thôi.

Nhưng ở đây thì ngày nào cũng có!

Còn về quần áo ăn mặc lại càng xa hoa hơn.

Quần áo bọn họ mặc đều được làm từ tơ lụa, mỗi ngày thay một bộ, không hề trùng lặp.

Vì có quá nhiều tơ lụa nên bọn họ còn rất xa xi dùng nó làm ra mấy cái chăn bông. Ví dụ như cái đang đắp kín người nàng cũng là cái được làm từ tơ lụa.

Không chỉ có chủ nhân mà đêh cá hai người hầu duy nhất cũng mặc quần áo làm từ tơ lụa, cũng ăn thịt ăn cá, lúc nào cũng vui vẻ hết.

Mạc Như Sương được đối xử như thê’ cũng rất ngại, vội nói: “Làm phiền các vị quá! Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, các vị không chỉ cứu ta mà còn cho ta ăn ngon thê’ này, Như Sương cãm thấy rất ngại, cho ta một ít cơm canh đạm bạc là được rồi!”

Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Như Sương cô nương, nhưng nhà bọn ta nghèo lắm, chỉ còn những thứ này thôi chứ không còn gì khác cả! Ngươi muốn ăn cơm canh đạm bạc vậy bọn ta phải ra ngoài dùng tiền mua cho ngươi mới có! Ngươi cứ ăn tạm vậy đi!”

Mạc Như Sương:”…”

Ăn tạm sao?

Trong lòng nàng thầm mắng một câu, không biết có nên nói ra hay không!

“Phái đấy, Như Sương! Những thứ này đều là đồ trong cung đưa tới, ngày nào cũng có rất nhiều, không ăn thì lãng phí lắm! Mấy thứ này đều rất bổ, ngươi ăn nhiều một chút mới dưỡng thương tốt được!” Lý Sư Sư chân thành khuyên nhủ.

“Được, ta ăn…” Mạc Như Sương gật đầu, cầm bát đũa lên chậm rãi ăn.

Thấy nàng ăn chậm như thế, Lâm Bắc

Phàm tưởng người ta không ăn nổi nhưng vì nế mặt hai người nên không thế không ăn, hẳn xót xa bảo: “Như Sương cô nương, khiến ngươi phải chiu thiệt rồi!”

Mạc Như Sương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

Nàng thầm nghĩ: Không thiệt đâu, cho ta thêm một bát nữa đi!

Mạc Như Sương đã nhận ý tốt của Lâm Bắc Phàm ở phương diện ăn uống, nhưng còn phương diện ăn mặc hàng ngày thì nàng hoàn toàn không dám nhận.

“Những bộ đồ này đắt đỏ quá! cả mấy món đồ dùng này cũng quá xa xỉ! Ta là nữ tử quê mùa lỡ làm hỏng thì không ổn đâu, có thể đổi cho ta quần áo bình thường được không?”

Theo yêu cầu của nàng, Lâm Bắc Phàm đưa nàng tới phòng để quần áo và phòng chứa đồ.

“Đây là chỗ để quần áo của nhà ta, ngươi thích bộ nào thì cứ lấy bộ đó! Còn đây là chồ đế đồ dùng hàng ngày của nhà ta, ngươi muốn dùng cái nào thì cứ dùng cái đó!”

Mạc Như Sương nhìn chồ quần gấm áo

hoa, vải lụa giày ngọc ở khắp phòng rồi lại nhìn căn phòng chưa đầy đồ đạc quý hiếm khác, cuối cùng lặng lẽ cúi đầu: “Hay là ta cứ dùng bộ ban đầu vậy!”

Lâm Bắc Phàm cười vui vẻ, bảo: “Đa tạ Như Sương cô nương đã thông cám!”

Mạc Như Sương:

Không biết tại sao nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương chỉ cảm thấy hẳn thật đáng ghét!
 
Chương 92: Cơm thừa canh cặn


Lúc này, trong ngôi miếu đô’ nát.

Một lão ăn mày cầm đầu đột nhiên xông vào, lớn giọng nói: “Các huynh đệ, đã đến lúc rồi! Nhất định hôm nay phải dùng hết sức bình sinh, đánh tới khi bọn chúng kêu cha gọi mẹ mới thôi cho ta! Có được ăn uống no say hay không còn phải dựa cả vào các huynh đệ đấy!”

“Được!” Mọi người đồng thanh khen hay, vô cùng hào hứng.

Tên ăn mày nhỏ Quách Thiếu Soái mơ màng thức dậy, thắc mắc: “Thế này là định làm gì thế?”

Một tên ăn mày hào hứng nói: “Ngươi mới đến nên không biết! Đám ăn mày quanh đây, mỗi tuần đều hẹn nhau đánh một trận! Chỉ cần đánh thắng là cướp được quyền sử dụng một khu vực trù phú, được ăn uống no say!”

“Thật sao?” Quách Thiếu Soái phấn chấn hẳn lên.

Mặc dù hiện giờ hắn ta chỉ làm ăn mày tạm thời, không thể không ép dạ cầu toàn, nhưng có cơ hội được ăn uống no say, cớ gì

hắn ta lại không làm chứ?

“Tất nhiên là thật rồi, ta lừa ngươi làm gì chứ? Tên nhóc nhà ngươi trẻ tuổi, chân tay khỏe mạnh, lát nữa phái gắng sức mà đánh cho ta! Đừng có mà lười biêhg, biết chưa hả?

“Không thành vấn đề!” Quách Thiếu Soái hoàn toàn tự tin.

Hắn ta là một người luyện võ, muốn thu phục một đám ăn mày chẳng lẽ không phải chuyện đơn giản hay sao?

Cho dù hắn ta đang bị trọng thương nhưng vần vô địch đấy nhé!

Thế là hôm ấy, Quách Thiếu Soái dùng hết sức mình mà mạnh tay đánh đấm.

Hắn ta dẫn đầu một nhóm ăn mày đánh bại đám ăn mày ở các nơi khác, giành được quyền sớ hữu một khu vực trù phú.

Mọi người đều rất mừng rỡ.

“Tiểu Soái, đều nhờ có ngươi!”

“Không ngờ trông ngươi trắng trẻo mềm mại thế kia, mà lúc đánh nhau lại khỏe như thế!”

“Ngươi đã lập được công lớn, sau này lúc phát đồ ăn cho ngươi chọn trước đấy!”

“Đảm bảo sẽ cho ngươi được ăn uống sảng khoái!”

Quách Thiếu Soái nghe vậy cũng đã không chờ nổi nữa: “Các vị lão ca, chỗ mà các ngươi nói là ở đâu thế, có đồ ăn gì ngon vậy? Sau này có thể cho ta ăn uống thoải mái thật sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, thứ này đúng là mỹ vị trên trời! Ta đã từng ăn một lần rồi, câ đời này không thể nào quên được mùi vị ấy!”

“Rất ngon, có rất nhiều đại lão gia lắm tiền nhiều của cũng chẳng có cơ hội được ăn đâu!”

“Nói tóm lại, hôm nay thằng nhóc nhà ngươi có phúc rồi! Ha ha!”

Quách Thiếu Soái càng lúc càng mong đợi.

Cứ như thế, bất giác bọn họ đã hào hứng đi tới cửa sau của một nhà giàu.

Một lão ăn mày vui vẻ vổ vai Quách Thiếu Soái, cười nói: “Đây chính là chỗ mà ta nhắc tới! Đến giờ ăn cơm, trong nhà sẽ đổ rất nhiều cơm canh và đồ ăn thừa ra ngoài, mùi

vị đó đúng là… đảm bảo ngươi đã ăn một lần là không thể nào quên!”

“Phái đấy, ta đã ăn xin ờ nhà của các vị quan lớn và quý nhân trong kinh thành rồi, cơm nhà bọn họ đã nếm thử hết một lượt, nhưng nếu nhắc tới nơi có đồ ăn ngon nhất vẩn phải là nhà này!” Một tên ăn mày khác lại nói, nói xong hắn ta còn liếm mép.

“Chính vì vậy nơi này mới trớ thành khu vực tranh chấp của đám ăn mày!”

“Thật sao?” Quách Thiếu Soái nghe vậy lại càng mong đợi hơn, hỏi: “Đây là chỗ nào? Có món gì ngon thế? Có thể nói cho ta biết được không?”

“Tất nhiên rồi!”

Lão ăn mày cười đáp: “Ta nói cho ngươi biết, nơi này ấy à, chính là phủ đệ của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm đấy! Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm rất được nữ đế ân sủng, ngày nào cũng được người của Ngự Thiện Phòng đem các món ăn tươi ngon thượng hạng đêh! Nhà bọn họ ít người, có rất nhiều thứ không ăn hết nên đành phải vứt đi, thê’cũng lời cho chúng thôi!”

“Vậy là chúng ta cũng đang gián tiếp ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng rồi!”

“Hoàng đế ăn thứ gì, chúng ta cũng được ăn thứ đó!”

”CÓ rất nhiều quan lớn và quý nhân đều chẳng được hưởng đâu! Ha ha!”

Lúc này, Quách Thiếu Soái giật mình: “Ngươi nói gì cơ? Ngươi nói đây là nhà của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao? Đồ mà chúng ta ăn là đồ ăn thừa của nhà hắn sao?”

Lão ăn mày vổ vai Quách Thiếu Soái: “Đúng vậy đấy! Có phải ngươi rất hào hứng, rất vui mừng không?”

Quách Thiếu Soái:

Hào hứng cái mẹ gì!

Vui mừng cái mẹ gì!

Sớm biết thứ mà hắn ta phải tranh giành là cơm thừa canh cặn của tên cấu quan Lâm Bẳc Phàm này thì hắn ta đã chẳng thèm làm rồi!

Hắn ta là Quách thiếu hiệp oai phong lầy lừng ở Thiết Kiếm Môn, nổi danh giang hồ, lấy

5/7

trừ bạo an dân, giết chết tham quan làm trách nhiệm cà đời của bản thân!

Vậy mà ngày hôm nay, hắn ta lại tới tranh giành cơm thừa canh cặn của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này!

Ăn đồ thừa của tên đó!

Chuyện này mà lộ ra ngoài thì thể diện của hắn ta biết để đâu đây?

Hắn ta sa sầm mặt mũi định quay đầu bỏ đi.

Nhưng đúng lúc ấy, cửa sau lại mở ra, Đại Lực gánh một thùng lớn đựng cơm thừa và đồ ăn thừa ra ngoài.

Ánh mắt của đám ăn mày lập tức phát sáng, bọn họ nhao nhao xông tới, Quách Thiếu Soái đang định bỏ đi cũng bị kéo theo.

“Ôi! Hôm nay mở cửa sớm quá!”
 
Chương 93: Tại sao ngươi lại tham như vậy?


Đại Lực lên tiếng: “Các ngươi ăn thì cứ ăn, nhưng đừng có bày bừa ra chỗ này để ta phải dọn dẹp đấy nhé!”

“Đại Lực gia cứ yên tâm, nhất định bọn ta sẽ ăn uống sạch sẽ!”

Đại Lực gật đầu, vào trong nhà rồi đóng cửa lại.

Đại Lực đi rồi, đám ăn mày lập tức phát điên, không chờ nổi nữa liền với tay vào trong thùng rác bốc thức ăn.

“Đợi đã, mọi người đừng vội vàng như thế! Tiểu Soái là người đưa chúng ta đi đánh bại những tên ăn mày khác nên hắn ta có công lao lớn nhất, vì vậy chúng ta để Tiểu Soái chọn đồ ăn trước đi!” Lão ăn mày lớn tiếng bảo.

Lão ăn mày là người có uy ở đây, hẳn ta nói xong, mọi người đều lần lượt dừng lại nhìn Quách Thiếu Soái.

“Tiểu Soái, ngươi ăn trước đi, ngươi ăn xong bọn ta mới ăn!”

Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Ta không ăn đâu, các ngươi ăn đi!”

“Ngươi không ăn vậy sao ta có thể không biết ngượng mà ăn được?”

Quách Thiếu Soái lại lắc đầu: “Đùng làm phiền ta, ta nhất quyết không ăn!”

“Đừng dài dòng nữa, mau ăn đi, bọn ta sẽ chờ ngươi!”

Quách Thiếu Soái ngẩng cao đầu, ngưỡng thẳng ngực, vẻ mặt kiên định nói bằng giọng khẳng khái: “Ta nói cho các người biết, câ đời này ta phải làm người đầu đội trời chân đạp đất, quang minh chính đại! Ta có chết cũng tuyệt đối không ăn xin dù chỉ một miếng cơm của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này!”

“Ngươi cứ ăn đi xem nào!”

Một cái đùi gà đột nhiên xuất hiện trong miệng Quách Thiếu Soái.

Quách Thiếu Soái đành phải cắn vài miếng.

Tên ăn mày dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn hắn ta, hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Ái chà chà, thơm thật đấy!”

Quách Thiếu Soái vừa ngấu nghiến ăn vừa say sưa nói: “Thịt mềm vừa miệng, hương thơm tỏa ra, cắn một cái miệng dính đầy dầu,

ĩĩÍLT*> 1fĩ

ăn ngon lắm, cả đời này ta chưa từng ăn cái đùi gà nào thơm như vậy đâu!”

“Ta nói này, ta muốn ăn con gà này, các ngươi đừng hòng có người nào nghĩ đến chuyện cướp của ta đấy!”

Tên ăn mày kia vui vẻ: “Được thôi!”

Vì vậy, tất cả thịt gà đều được để riêng ra cho Quách Thiếu Soái ăn.

Quách Thiếu Soái ăn một miêhg lại muốn ăn miếng thứ hai!

Ăn xong miếng thứ hai, lại muốn ăn tiếp miếng thứ ba!

Ăn xong miếng thứ ba, còn muốn ăn tiếp miếng thứ tư!

Cứ ăn mãi không dừng lại nổi!

Ăn xong, Quách Thiếu Soái thỏa mãn rồi cũng rơi vào trầm cảm!

Hắn ta nghĩ đêh thành kiến của mình, giọt nước mắt hối hận lặng lẽ chảy xuống: “Không ngờ có một ngày Quách Thiếu Soái ta lại đi tranh ăn cơm thừa canh cặn của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này! Hơn nữa ta còn ăn ngon miệng như thế, ăn vui vẻ như thế,

ăn thoải mái như thế… đúng là sỉ nhục mà!”

“Chẳng ngờ Quách Thiếu Soái ta đây, lại biến thành người mà bản thân ta thù ghét nhất!”

“Nhưng dù sao đây cũng chỉ là chuyện ta không lường trước được mà thôi!”

Quách Thiếu Soái mở mắt ra, vẻ mặt trở nên kiên định: “Bắt đầu từ ngày mai, nhất định ta phải chống lại sự mê hoặc của Lâm Bắc Phàm! Không cần biết hắn ném ra loại cơm thừa canh cặn gì, ta cũng sẽ không đầu hàng! Nhất định ta phải giữ vững ý chí trong nghèo khó, không chịu khuất phục trước quyền lực, không bị tiền bạc cám dồ, làm một nam tử hán quang minh chính đại, đầu đội trời chân đạp đất!”

Đúng lúc đó, có một tiếng gọi từ phía xa vọng tới: “Tiếu Soái, ngày mai ngươi có ăn thịt gà nữa không?”

Quách Thiếu Soái trả lời theo bản năng: “Ngày mai ta ăn vịt, cảm ơn nhé!”

“Được thôi, ngày mai để lại thịt vịt cho ngươi!”

Quách Thiếu Soái:”…”

Một bên khác.

Vì được ăn uống ngon miệng, đầy đủ dinh dưỡng ờ nhà Lâm Bắc Phàm nên thương thế của Mạc Như Sương hồi phục rất tốt.

Chuyện trong nhà có thêm một người vốn chẳng thể che giấu được, vì vậy Mạc Như Sương bị người thường xuyên đến ăn chùa là tiếu quận chúa phát hiện ra.

Nhưng cách tư duy của cô nhóc này không được bình thường.

Nàng nghĩ rằng việc mà Mạc Như Sương làm là chuyện nghĩa hiệp, vì vậy nàng không chỉ không tố giác mà còn đem thuốc trị thương tốt nhất trong nhà mình tới. Vì vậy, Mạc Như Sương càng hồi phục nhanh chóng hơn, đã có thế xuống đất đi lại được rồi.

Mọi người ở đây đều đối xử rất tốt với nàng ta khiến nàng ta cảm nhận được sự ấm ấp đã lâu không có, vô cùng lưu luyêh nơi này.

Đặc biệt là một người nào đó có gương mặt đoan chính, học rộng hiểu nhiều, ăn nói cao siêu, lại quan tâm nàng ta chu đáo, hết lòng chăm sóc, để lại dấu ấn khó quên trong lòng nàng ta.

Nhưng cứ nghĩ tới chuyện hắn là tên

tham quan mà nàng ta căm hận nhất, lại còn là một tên giặc bán nước, trong lòng nàng ta lại không khỏi khó chịu…

Vì vậỵ một ngày nọ nàng ta tới thư phòng, thấy Lâm Bắc Phàm đang viết chữ lại không nhịn được mà hỏi: “Lâm công tử, khi ta tới kinh thành, người dân ờ đây đều nói ngươi là một kẻ vô cùng tham lam, nói ngươi đã tham ô rất nhiều tiền của!”

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hẳn rất bình tĩnh: “Đúng là có chuyện này, có vấn đề gì không?”

“Tại sao ngươi lại tham lam như vậy chú?”

Mạc Như Sương bước một bước vào trong phòng, nàng ta dùng ánh mắt trong veo nhìn Lâm Bắc Phàm, lời nói chứa đựng hàm ý sâu xa: “Ngươi nhận được sự ân sủng của nữ đế bệ hạ, được thăng quan tiến chức, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, ngươi còn tham nhiều tiền như thế để làm gì? Ngươi có biết tiền của mà ngươi tham ô đều là mồ hôi nước mắt của người dân hay không? Ngươi tham ô chùng nào thì bách tính sẽ phải chịu khố chừng ấy!”

“Ngươi nói là ta tham ô vậy ta tham ô
 
Chương 94: Nguyên do


“Chuyện này…” Mạc Như Sương bối rối.

Nghĩ kỹ lại thì hình như người ta chưa từng tham ô tiền của người dân dù chí một xu thật!

Tiền mà hắn tham đều là tiền cùa tham quan hoặc người có liên quan đến tham quan.

Còn với người dân, thì hắn không động tới dù chỉ một chút.

“Nhưng tham ô là hành vi sai trái…” Giọng nói của nàng nhỏ đi mấy phần.

“Có gì sai trái nào?”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi ngược lại một lần nữa: “Tất cá người trên triều đình đều tham ô vậy tại sao ta không được tham ô? Bọn họ mà không tham ô, thì ta có cơ hội để tham ô chắc? Ta không tham ô, chẳng lẽ cứ nhường cho người khác tham ô? Đã thế thì tại sao ta không cho tiền vào túi của mình?”

“Chẳng lẽ cứ để mấy tên tham quan đó được lợi hay sao?”

Lâm Bắc Phàm ép hỏi một câu: “Cứ để bọn họ được cơm no rượu say ngủ kỹ, sau đó có sức khỏe dồi dào mà đi bóc lột người dân,

như thế mới được hay sao?”

“Chuyện này, chuyện này…” Mạc Như Sương lại bi Lâm Bắc Phàm phản bác đến không nói nên lời.

Nàng ta ngấm nghĩ lại thật kỹ, nhận ra hình như điều hắn nói lại rất hợp lý.

Cả triều đinh đều đang tham ô, tại sao hắn không được tham ô cơ chứ?

Bọn họ không tham ô, liệu hắn có cơ hội để tham ô hay sao?

Đã thế thì tại sao hắn không cho tiền vào túi của mình?

Cứ để bọn họ được cơm no rượu say ngú kỹ, sau đó có sức khỏe dồi dào mà đi bóc lột người dân, như thế mới được hay sao?

Mạc Như Sương bị đà kích tới tấp.

Nàng ta cảm thấy nhân sinh quan, đạo đức quan, thế giới quan của mình bị chấn động đến nỗi rối tung hết cả lên!

“Cho nên ta không thế không tham ô! Vì người dân, ta không muốn tham ô cũng phải tham ô!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “ít ra so với bọn họ, bản quan đã được coi là công chính liêm

minh rồi, ta không hề lấy đi dù chỉ một xu tiền cúa người dân! Bản quan không thẹn với lòng mình!”

Mạc Như Sương há hốc miệng, không còn lời gì đế nói!

Im lặng một lúc, nàng ta lại hỏi: “Nhưng Lâm công tử, tại sao ngươi lại bán nước?”

“Ta bán nước bao giờ hả?” Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên hỏi.

“Thì là lần trước, khi sứ thần nước Đa La vào kinh thương lượng khoản tiền bồi thường đó!”

Nàng ta nói: “Ta nghe người ta nói ngươi nhận hối lộ của sứ thần Đa La, dùng lý lẽ để tranh luận trên triều đình, cuối cùng húy bỏ được khoán tiền bồi thường hơn ba trăm vạn đã được quyết định xong trước đó! Lại còn mở cửa bến cảng để thông thương, giúp cho lĩnh vực thương mại của Đa La phát triển! Lại còn phái người có tri thức đêh Đa La mờ lớp dạy học, truyền thụ đạo nghiệp cảm hóa…”

“Những điều kiện này, đối với Đại Võ chúng ta chỉ có hại mà chẳng có lợi, đối với Đa La thì lại trăm lợi mà chẳng có hại!”

Tâm trạng của Mạc Như Sương có hơi

kích động, nàng ta lớn tiếng chất vấn: “Lâm công tử, ngươi có xứng đáng với sự ân sủng của bệ hạ hay không, ngươi có xứng đáng với lê dân bách tính hay không? Ngươi có xứng đáng với các chiêh sĩ đã chết trận nơi biên cương hay không?”

“Tất nhiên là bán quan xứng đáng rồi!

Lâm Bắc Phàm mím cười: “Trên đời này, chẳng có ai xứng đáng với bệ hạ, xứng đáng với lê dân bách tính, xứng đáng với các chiến sĩ chết trận nơi biên thùy hơn là ta!”

Mạc Như Sương sửng sốt nhìn Lâm Bắc Phàm.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ, những lời này lại phát ra từ miệng của hắn.

Đến cá đất nước mà ngươi cũng đã phản bội rồi, vậy mà còn xúng đáng sao?

Lâm Bắc Phàm vừa viết chữ vừa nói: “Bản quan hỏi ngươi, đối với nước Đa La mà nói, khoản tiền bồi thường mỗi năm ba trăm vạn có nhiều hay không?”

“Nhiều chứ!” Mạc Như Sương gật đầu mà không hề do dự chút nào: “Theo nhũng gì ta biết thì Đa La chỉ là một đất nước nhỏ bé có biên giới giáp với Đại Võ, đất đai cằn cỗi,

tài nguyên ít ỏi, dân số chưa tớ mười triệu người, quốc khô’ mỗi năm chỉ thu được tám trăm vạn lượng bạc! Nếu gặp năm nào mất mùa, số tiền này có thể còn ít hơn nữa! Ba trăm vạn tiền bồi thường đã là một nửa quốc khố của bọn họ rồi!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Xem ra ngươi cũng không đến nỗi chẳng biết gì cả! Vậy bân quan lại hỏi ngươi, mổi năm phái bồi thường ba trăm vạn, ngươi nghĩ nước Đa La sẽ làm thế nào để góp đù sô’ tiền lớn này đây?”

Mạc Như Sương trá lời không chút do dự: “Đầu tiên là dùng quốc khố để chi ra! Nếu không đủ tiền thì gom tiền thông qua việc thu thuế, thu các loại phí từ người dân để bỏ thêm vào!”

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bản quan lại hỏi ngươi, người dân Đa La có khổ hay không?”

Mạc Như Sương gật đầu: “Tất nhiên là khô’ rồi! Hoàn cánh sống của bọn họ quá khắc nghiệt, ngay cả việc trồng trọt cũng khó khăn! ít ra thì bách tính Đại Võ ta còn có thể trông trọt đế giải quyết vấn đề cơm ăn, nhưng người dân Đa La thì phái dựa vào ông trời!”

Lâm Bắc Phàm hỏi lần thứ hai: “Nếu mỗi năm phải gánh thêm ba trăm vạn, ngươi nói

xem có khổ hay không?”

Mạc Như Sương lại tiếp tục gật đầu: “Chỉ có thể càng khổ hơn mà thôi, có lẽ còn chẳng thế sống nổi ấy chứ!”

Lâm Bắc Phàm hỏi lần thứ ba: “Nếu ngươi là người dân Đa La, không sống nổi thì sẽ làm gì?”

Mạc Như Sương vẫn trả lời không chút do dự: “Tất nhiên là phản kháng rồi!”
 
Chương 95: Thiên lý ờ đâu? Công đạo ờ đâu?


“Cho nên, khoản tiền bồi thường này thật ra chính là một bức chiến thư!”

Lâm Bắc Phàm thờ dài: “Người dân Đa La không chịu nổi chắc chắn sẽ nổi dậỵ phản kháng, tìm Đại Võ chúng ta để tính số! Vậy thì khu vực biên giới sẽ lại xảy ra chiến tranh! Thời gian từ giờ tới khi chuyện này xảy ra chỉ trong vòng ba năm mà thôi!”

“Chúng ta đã phải dùng một trăm nghìn tráng sĩ đế đối lấy sự hòa bình này, sự hòa bình chẳng dễ dàng gì mới có được này lại chỉ vì ba trăm vạn lượng mỗi năm mà phá hủy tất cả, ngươi câm thấy có đáng hay không?”

“Không đáng!” Giọng nói của Mạc Như Sương nhỏ đi.

“Tất nhiên là không đáng rồi, hơn nữa còn vô cùng không đáng ấy chứ!”

“Để tham gia một cuộc chiến tranh, chi phí phải tiêu tốn cho vật tư chắc chắn sẽ lên tới hơn nghìn vạn! Đây mới chỉ là những tổn thất mà ngươi nhìn thấy mà thôi, còn những tổn thất mà ngươi không nhìn thấy, có thể sẽ còn nặng nề hơn, ánh hưởng nhiều hơn nữa!”

“Số người hy sinh trong trận chiến đó, đều phải tính từ hàng vạn trở lên! Vô sô’ gia đình tan vỡ, vô số người dân phải sống lang thang!”

“Cuộc chiến còn có thể khiến đất nước rối loạn xã hội bất ổn, ảnh hướng đến mọi phương diện từ ăn, mặc, chỗ ở, đi lại!”

“Đại Võ đã đủ loạn rồi, không thể càng thêm loạn nữa!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Cho nên thật sự không đáng để một cuộc chiến tranh nổ ra! Vì vậy, bản quan mới dốc toàn lực, không tiếc giá nào mà hủy bỏ khoán tiền bồi thường này! Ta làm như thế là vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bách tính!”

“Bản quan hỏi ngươi, ta có làm sai không đây?”

“Ngươi không làm sai! Ngươi làm rất đúng!” Mạc Như Sương cúi đầu xấu hổ.

“ừ, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi đấy!”

Mạc Như Sương:

Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhưng tại sao lại phải mở cửa bêh cảng giao lưu thương mại, cho phép thương nhân hai

nước qua lại làm ăn buôn bán? Đại Võ ta lại còn phái người có tri thức qua đó truyền thụ kiến thức nữa chứ, như vậy chẳng phải làm thực lực của nước họ tăng lên hay sao?”

“Bọn họ mạnh lên rồi, lại quay ngược lại đánh chúng ta thì phải làm thế nào đây?”

“Ngươi chỉ tính một chuyện mà không nghĩ tới những chuyện khác hay sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Hai nước giao lưu thương mại, đối với cả hai bên đều có lợi, đối với nước Đa La càng có nhiều cái lợi hơn! Bởi vì bọn họ có người nhưng lại thiếu thốn rất nhiều vật tư, chúng ta có thể dùng vật tư để đổi lấy sức lao động của bọn họ!”

“Nói một cách đơn giản, tức là chúng ta cho bọn họ lương thực, cho bọn họ tiền bạc, cho bọn họ tất thây những gì bọn họ cần, nhưng bọn họ phải làm việc cho chúng ta, phải dùng sức lao động để trà cho chúng ta!”

“Như vậy, tất cả bách tính nước Đa La đều bị đặt vào trạng thái làm việc, bọn họ còn có tinh thần mà đi đánh giặc được chắc? Hơn nữa, sau khi nhận vật tư cùa Đại Võ chúng ta, cuộc sống của bọn họ tốt lên, người dân an cư lạc nghiệp, bọn họ còn muốn đi đánh giặc nữa sao? Một khi cuộc chiến nổ ra, cuộc

sống của bọn họ sẽ quay lại như trước đây, ngươi cảm thấy liệu bọn họ có đồng ý làm như vậy hay không?”

Mạc Như Sương lắc đầu: “Tuyệt đối không muốn!”

“Thế thì đúng rồi! Còn chuyện truyền dạy kiến thức…”

“Là để dạy cho bọn họ biết lê giáo của Khổng Mạnh, đạo lý của thánh nhân, để tất cả mọi người đều có kiến thức và hiểu lễ nghĩa! Như vậy đến khi xảy ra mâu thuẫn, mọi người cũng có thể cùng ngồi xuống dùng đạo lý để đàm phán, chứ không cần phái dùng đến nắm đấm!”

Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Ngươi xem, bản quan muốn ngăn cán cuộc chiêh tranh có thế sẽ kéo dài suốt mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm tới nên mới đưa ra điều kiện như thế, tương đương với cứu vớt được mấy nghìn vạn gia đinh và lê dân bách tính, đặt nền móng vững chắc cho thời kỳ hòa bình dài lâu giữa hai nước, giữ gìn sự ổn định của hoàng triều Đại Võ!”

“Ngươi nói xem, liệu bân quan có sai không?”

“Ngươi… không sai!” Mạc Như Sương lại

“Nếu ta không sai vậy sao ngươi có thể nói ta là kẻ bán nước?” Lâm Bắc Phàm quát.

Mạc Như Sương hoảng hốt: “Ta nghe người dân nói vậy…”

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ khinh thường: “Hầu như tất cà người dân đều là người có cái nhìn nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lo cho cái lợi trước mắt mà không suy tính tới lợi ích lâu dài, không biết tính toán!”

“Nếu ta thật sự bán nước, chẳng lẽ văn võ cả triều lại không nhận ra hay sao? Chẳng lẽ nữ đế bệ hạ cũng không phát hiện ra? Bọn họ là nhóm người thông minh nhất của đất nước này, muốn đất nước thái bình và ổn đinh lâu dài không thế không có bọn họ! Đêh cá bọn họ còn không phán đối, sao ngươi không tự suy nghĩ cho kỹ mà xem, vì sao bọn họ lại không phái đối? Ngươi sẽ không cho rằng toàn bộ triều đình đều ngu ngốc như nhau cá đấy chú?”

“Ừ! Ngươi nói đúng!” Mạc Như Sương tức giận đáp.

“Cho nên, về sau những lúc gặp phái chuyện giống như thế này, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đi đã, không nghĩ ra thì

có thể đì hỏi thêm những người có chút học vấn, đừng có vội tin lời người khác nói, nếu không có ngày bị người ta đem đi bán ngươi cũng chẳng biết gì cả!”

“Nhưng, hình như ngươi cũng nhận tiền của sứ thần Đa La mà…”

“Thếthì đã sao?”
 
Chương 96: Thật ngưỡng mộ


Mạc Như Sương bị mắng một trận té tát tối tăm mặt mũi.

Trong lòng nàng ta vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào.

Cuối cùng, nàng ta đành phái chọn cách chạy trốn.

“Lâm công tử, ta biết lỗi rồi, xin lỗi ngươi! Vừa rồi ta làm phiền ngươi quá, ta về phòng nghỉ ngơi đây!”

Lâm Bắc Phàm nhìn theo bóng người chạy trốn của nàng ta, cười ha hả: “Còn non và xanh lẳm! Ngươi dễ đối phó hơn mấy lão già trên triều đình nhiều!”

Hắn cúi đầu, tiếp tục luyện chữ.

Không lâu sau đó, Lý Sư Sư vui vẻ cười bưng một bát tổ yến đến.

“Tướng công, tổ yến đến rồi đây! Ngươi uống tổ yến rồi hãy viết tiếp!”

“Được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Hắn đặt bút lông xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lý Sư Sư, múc một thìa tô’ yến lên ăn.

Hắn hơi nhíu mày: “Mùi vị không quen cho lắm! Không phải kiểu mà ngươi nấu, cũng

không phải kiểu mà Tiểu Thúy nấu!”

“Đúng là tô’ yêh này không phải do thiếp thân và Tiểu Thúy nấu, mà là do Như Sương cô nương nấu!” Lý Sư Sư cười nói: “Ta đã biết chuyện giữa hai ngươi rồi, nàng ấy thấy áy náy nên đã đặc biệt nấu tổ yến cho ngươi để xin lỗi đấy!”

“ừ.” Lâm Bắc Phàm gật đầu, tiếp tục uống tổ yến.

Lý Sư Sư cười nói: “Phu quân, ngươi là người khoan dung rộng lượng, đừng trách nàng ấy nữa! Thật ra, trước đây nếu ngươi không nói cho thiếp thân biết thì thiếp thân cũng không biết phía sau khoán tiền bồi thường này lại có suy tính sâu xa đêh thế! Văn võ bá quan trong triều cũng chỉ có mình phu quân nhìn thấy sự ảnh hưởng sâu sắc về sau! Chỉ có mình ngươi là người thật sự suy nghĩ cho Đại Võ, suy nghĩ cho lê dân bách tính mà thôi!”

Nói rồi, nàng lại dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa si mê mà nhìn Lâm Bắc Phàm.

Nàng cảm thấy người chồng mà mình gả cho là vị lang quân như ý tốt nhất, hoàn hảo nhất trên đời này!

52,96% 2/6

Lâm Bắc Phàm chợt bật cười: “Từ trước tới nay ta chưa từng trách nàng ta! Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận thì ta đã bị người khác làm cho tức chết từ lâu rồi ấy chứ! Dù sao trên đời này cũng có quá nhiều người hiếu lầm ta, quá nhiều người hận ta, làm sao mà ta giái thích hết cho được? Ta chỉ có thể làm những việc mà bản thân ta thấy đúng, chí mong không thẹn với lương tâm! Còn việc người khác nghĩ thế nào có liên quan thì đêh ta?”

Lý Sư Sư nắm chặt bàn tay của Lâm Bắc Phàm, xúc động nói: “Phu quân, không cần biết người ngoài nghĩ thế nào về ngươi, không cần biết tương lai sẽ ra sao, thiếp thân đều sẽ cùng sinh cùng tử với ngươi!”

Trong lòng Lâm Bắc Phàm ào ào dậy sóng!

Có người vợ như thế, hắn còn cầu mong gì hơn đây?

Lâm Bắc Phàm uống hai, ba ngụm hết bát tổ yến, sau đó hắn ôm chặt Lý Sư Sư.

“Nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi!”

“Dạ, mong phu quân thương xót!” Lý Sư Sư cúi đầu đỏ mặt.

Hai người nhanh chóng quay về phòng, không hề châm đèn mà cứ thê’ mà đi ngủ luôn.

ở một bên khác, Mạc Như Sương lại trằn trọc rất lâu mà không thể ngủ nổi.

Nàng ta cứ nghĩ tới hành động đánh bạo chạy đến chất vấn Lâm Bắc Phàm ngày hôm nay là lại xấu hổ úp mặt vào gối.

“Ta đúng là đồ ngốc! Còn chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã đi chất vấn Lâm công tử, nhất đinh vừa rồi hắn cảm thấy ta rất ngu ngốc phải không?”

Càng nghĩ, nàng ta càng xấu hổ đến mức không chịu nổi, nhưng nàng ta cũng không hối hận.

Nhờ vậy mà nàng mới có thể nhìn rõ chân tướng mọi chuyện, đồng thời thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Bắc Phàm, cũng khiến tâm trạng của nàng ta tốt hơn hẳn.

“Lâm công tử không phái là một tên giặc bán nước, hắn chưa tùng phản bội Đại Võ!”

“Hắn nói tất cả những gì hắn làm đều là vì Đại Võ, vì người dân! Nhưng người ngoài lại chẳng có ai hiểu cho hắn, khiến hắn phải gánh chịu rất nhiều tiếng xấu!”

“Mặc dù hắn tham ô nhưng tiền mà hắn tham ô đều là tiền của tham quan, còn với người dân đến một xu hắn cũng không tham lây!”

“Hắn tham ô nhưng cũng không phải không có nguyên tắc…”

Cùng lúc ấy, Cáp Mộc vương tử ớ đất nước Đa La xa xôi đột nhiên hắt xì một tiếng.

Những ngày tiếp theo, mỗi lần Mạc Như Sương nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, ánh mắng nàng đều có phần chột dạ và ngượng ngùng.

Nhưng hình như Lâm Bắc Phàm lại không để bụng chuyện này, hẳn vẫn đối xử với nàng giống như trước đó.

Mỗi ngày đều ân cần hỏi han, nói chuyện phiếm với nàng khiến Mạc Như Sương cám thấy rất ấm lòng.

Bình thường, tiểu quận chúa thấy buồn chán cũng sẽ tới tìm Mạc Như Sương chơi, hỏi vài chuyện trong giang hồ.

Mạc Như Sương biết chuyện gì đều kể hết cho nàng ta nghe, không hề giấu diếm.
 
Chương 97: Quách Thiếu Soái buồn bực


Mạc Như Sương than thở: “Nói thật, cuộc sống ở ngoài kia rất cực khổ, còn khổ hơn cả những gì ngươi có thể tưởng tượng! Ta cũng nhờ biết võ nên mới có chỗ mà đặt chân ở thế giới hồn loạn này! Còn những người dân khác vừa không có tiền vừa không có quyền, bọn họ càng không có cơ hội bái vào danh môn mà chi có thế bán mặt cho đất bán lung cho trời, ngày ngày cày ruộng, có thể thấy cuộc sống cực khổ đến mức nào!”

Tiểu quận chúa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Ngươi nói phải! Cũng giống như tên khốn kiếp kia từng nói cuộc sống giống như một tòa thành, người ở trong thành muốn ra bên ngoài, còn người ờ ngoài thành thì lại muốn vào trong!”

“Lâm công tử nói rất đúng, không hổ là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó!” Mạc Như Sương khen ngợi.

Suy nghĩ một lúc, nàng bóng gió hỏi: “Tiếu quận chúa, ngươi có thể kế cho ta nghe vài chuyện về Lâm công tử được không?”

Tiểu quận chúa bĩu môi: “Tên xấu xa này thì có gì hay mà kể chứ? Từ lần đầu tiên ta

gặp hắn, hắn đã khiến ta tức muốn xỉu rồi! Tính đến bây giờ, ta cũng không biết mình đã nối cáu bao nhiêu lần rồi nữa!’1

“Nếu hắn là tên xấu xa lại còn khiến ngươi nổi cáu, vậy tại sao ngươi vần tới chơi với hắn chứ?” Mạc Như Sương cười nói.

“Bởi vì mặc dù hắn xấu xa nhưng chỉ xấu xa ở một điểm, không giống những người khác xấu xa từ đầu đến chân! Hơn nữa chơi với hẳn thật sự rất vui, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng thấy hắn ra vẻ nghiêm nghị, đứng đắn mà nhầm, thật ra trong đầu hắn chứa toàn ý đồ xấu thôi…”

Tiếu quận chúa giống như một chiếc máy phát thanh được bật công tắc, nói không ngớt về “sự tích chói lọi” của Lâm Bắc Phàm.

ở Quốc Tử Giám, hẳn bắt nạt đám nha nội như thế nào, gài bẫy lấy tiền của bọn họ ra sao.

Trên triều đinh, hắn đấu trí với các quan như thế nào, khiến văn võ bá quan tức tối đêh nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thê’ làm gì được ra sao.

Trong quá trình tiếp đón sứ thần nước ngoài, hắn đã trêu đùa bọn họ như thế nào.

Mạc Như Sương chăm chú nghe đến nỗi đôi mắt long lanh không chớp.

Bắt nạt đám nha nội không chuyện ác nào là không làm, đấu trí với các quan như đàn cáo già, trêu đùa đoàn sứ thần có âm mưu riêng…

Vừa trở thành trạng nguyên đã được ăn sung mặc sướng, thoải mái chơi đùa trên triều đinh.

Thật quá đặc sắc, quá lợi hại!

Trong lòng nàng lại còn xuất hiện cảm giác ngưỡng mộ nữa chứ!

Nhưng tiểu quận chúa cũng đã chứng minh rằng suy đoán của nàng là đúng.

Lâm Bắc Phàm đúng là một tên tham quan nhưng lại là một tên tham quan có nguyên tắc, chỉ đối phó với đám quan lại lạm quyền để tham ô và lấy tiền của bọn họ, chứ không đụng tới tiền của người dân dù chỉ một xu.

“Như Sương tỷ tỷ, ngươi có biết tại sao mấy hôm trước hắn lại được thăng một cấp quan không?”

Mạc Như Sương nghi ngờ: “Tại sao?

Người ngoài kể rằng hắn được các quan tiến cử…”

“Còn lâu mới phải!” Tiểu quận chúa nhịn cười, đáp: “Cũng vì hẳn tham nhiều quá, tham ô mấy trăm vạn của đám nha nội kia khiến các quan không nhịn nổi nữa, lại chẳng có cách nào động tới hắn được nên mới bắt tay nhau tiến cử hắn, cho hắn thăng thêm một cấp quan, buộc hắn phải rời khỏi Quốc Tử Giám, không thể ăn tiền từ tay đám con cái nhà bọn họ được nữa!”

“Hả? Thì ra là thế à!” Mạc Như Sương không nhịn được mà bật cười.

Xem ra tên tham quan này đã ép văn võ bá quan đến đường cùng rồi.

“Nhưng nữ đế tỷ tỷ thiên vị tên khốn kiếp kia quá, hoặc là tỷ ấy cố tình cho hắn thăng thêm một cấp quan nhưng vần có thể tiếp tục làm việc ờ Quốc Tử Giám, làm các quan tức đến nổi mặt mũi lầm lì suốt mấy ngày! Ha ha!” Tiểu quận chúa cũng bật cười.

“Ha ha…” Mạc Như Sương cũng cười thành tiếng.

“Thật ra tên Lâm Bắc Phàm này cũng rất tốt, vừa giỏi văn ch.ương lại có tài mưu lược, còn nhiều lần làm chuyện tốt cho Đại Võ

chủng ta nữa! Nhưng vì hắn tham quá nên ta mới bám lấy hắn, ăn hết những g’i hắn tham được!” Tiểu quận chúa nghiến răng.

“Chuyện này sợ là hơi khó đấy, phòng bếp nhà hắn thông với Ngự Thiện Phòng mà!” Mạc Như Sương cười bảo.

“Hừ, chuyện có thành công hay không là do con người, ta tin rồi có một ngày ta sẽ làm được thôi!”

Ý chí chiến đấu của tiểu quận chúa bị kích thích, vì vậy mấy ngày tiếp theo nàng ta đều đêh đây ăn chực.

Chuyện này kéo theo một hậu quả rất trực tiếp và rất nghiêm trọng, đó là cơm canh thừa nhà Lâm Bắc Phàm ít đi hần, không đủ cho nhóm ăn mày ở ngoài chia nhau, hại kẻ mới trở thành ăn mày như Quách Thiếu Soái vừa thèm vừa đói.

Kể từ khi được ăn cơm canh thừa nhà Lâm Bắc Phàm, hắn ta không ăn nổi cơm thừa canh cặn của nhà khác nữa, cũng cảm thấy cơm canh trước đây hẳn ta từng ăn đều là rác cả.

Vì vậy hắn ta ngày ngày canh giữ ở cửa sau nhà Lâm Bắc Phàm, trông chờ mòn mỏi đến khi bọn họ vứt đồ ăn ra ngoài.

53,80% 5/6

Nhưng hắn ta làm việc cần cù như thế mà cơm canh thừa lại ngày càng ít đi.

Ban đầu còn có thịt vịt béo mập mọng nước, cắn một miêhg là miệng dính đầy dầu, ăn rất đã miệng.

Đến sau này chỉ có thể gặm xương vịt nhưng trên xương vẫn còn sót lại chút thịt, gặm xương cũng thấy rất ngon.

Nhưng giờ thì đến xương cũng chẳng có mà gặm, bảo hắn ta biết ăn gì đây?
 
Chương 98: Bị bât quả tang


Quách Thiếu Soái cấn thận suốt dọc đường, lần theo mùi thơm của đồ ăn, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp.

Vừa bước vào bếp, mắt hắn ta lập tức sáng lên, nuốt nước miếng: “Nhiều đồ ăn ngon như vậy sao, đúng là ông trời đối xử không tệ với ta mà! Hôm nay, Quách Thiếu Soái ta nhất định phải ăn cho thật đã đời!”

Hắn ta lấy hết sức bình sinh, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhào tới, ôm lấy cái thùng rác trên mặt đất.

Hắn ta với tay vào tìm, móc ra được một khúc xương vịt, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: “Còn thừa nhiều thịt thế này cơ à, tốt quá rồi!”

Hắn bỏ khúc xương vịt vào miệng, bắt đầu gặm say sưa.

“Không sai! Chính là hương vị này!”

“Béo mà không ngán, vừa non vừa mềm, mùi hương tỏa ra, vừa giòn vừa thơm!”

“Ngon đến mức khó mà tưởng tượng nổi!”

Chẳng bao lâu sau, hắn ta đã gặm hết khúc xương vịt, nuốt xuống bụng.

Hắn lại với tay vào lục thùng rác, thấy thứ mình tìm được lập tức mừng rỡ ra mặt.

“Cái này, cái này… thế mà còn có cá phao câu gà nữa sao?”

“Miếng phao câu gà mập thịt thế này mà không ăn, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả!”

“Các ngươi không ăn thì để ta ăn!”

Hắn ta lập tức bỏ cái phao câu gà vào miệng, lại bắt đầu ăn lấy ăn để.

“Ừ! Thơm quá! Mềm quá!”

“Ăn ngon đến nổi không dừng lại được luôn!”

“Trên đời này, thứ có thể sánh ngang với hương vị tuyệt hảo của xương vịt cũng chỉ có phao câu gà thôi!”

“Đều bị ta ăn hết rồi, ha ha!”

“Hạnh phúc muốn chết má ơi!”

Ăn xong phao câu gà, hắn ta lại với tay vào lục rồi lại mừng rỡ như điên.

“Cái này, cái này… không ngờ còn có lòng lợn mà ta thích ăn nhất nữa!”

“Vân còn sống, chưa rửa nữa!”

“Lòng lợn tươi thế này, các ngươi không ăn thì đế ta ăn!”

Mồi lần ăn xong một thứ, hẳn lại tiếp tục với tay vào bới thùng rác, càng ngày hắn ta càng thích kiểu ăn uống như thế này, cảm giác như thể đang mở cái hộp bí mật vậy, lần nào cũng đầy ắp niềm vui.

Hắn ta tập trung vào việc ăn uống nên không chú ý đêh sự xuất hiện của mấy người ớ sau lưng.

Mấy người này nhìn tên ăn mày trước mặt mình đang ăn lấy ăn để, say sưa ngon lành cơm canh thừa trong thùng rác thì đều bối rối, thật lâu rồi vần không thốt nên nổi một lời.

Nhưng dù sao hắn ta cũng là người luyện võ, nghe thấy tiếng động ở phía sau, hắn ta lập tức quay đầu lại.

Sau đó, hắn ta nhìn thấy Lý Sư Sư và Vân Oanh, hai người đẹp tuyệt thế mà hắn ta đã tùng câm mến, còn cầ tên cấu quan Lâm Bắc Phàm cũng đang trợn mắt há miệng mà nhìn hắn ta đang ăn đồ ăn thiu.

Khoảnh khắc này, đến chính hắn ta cũng

rất bối rối!

Cảnh tượng mất mặt nhất của hắn ta lại bị người mà hắn ta thích và kẻ mà hắn ta ghét nhất nhìn thấy cả rồi!

Ngại quá!

Ngại quá đi mất!

Thật mất mặt!

Không còn tí thể diện nào nữa!

Bốn người, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi!

Bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa!

Không ai biết nên lên tiếng thế nào đế xua tan bầu không khí lúng túng khó tả này.

Cuối cùng, vần là Lâm Bắc Phàm gánh vác, hắn nhìn chỗ đồ ăn thừa trên tay mình rồi đưa cho người kia, mỉm cười thân thiết: “Ngươi cứ từ từ mà ăn! Ta hiếu được chỗ khó xử của ngươi, ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!”

Quách Thiếu Soái: “Phụt!”

Lý Sư Sư và tiểu quận chúa cũng phản ứng lại.

“Phải đấy, từ từ mà ăn, đùng vội!”

“Bọn ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!”

Đồ ăn thừa trên tay Quách Thiếu Soái lại rơi xuống thùng rác.

Quách Thiếu Soái: “Phụt!”

Khoảnh khắc này, hắn ta đã nghĩ đến việc che mặt chạy trốn, rời khỏi nơi đau lòng này!

Trong lòng hắn ta còn âm thầm vui mừng, cũng may là hắn ta đang giả làm ăn mày, mặt mũi đen thui nên không bị nhận ra, nếu không thì xấu hổ lắm đây!

Nhưng đúng lúc ấy, lại có một người đẹp tuyệt thế khác bước vào, nàng thấy tên ăn mày đang ngồi xổm ăn đồ ăn ôi thiu, vừa nhìn cái đã nhận ra ngay, lập tức sợ hãi vô cùng: “Sư đệ, sao ngươi lại ớ đây? Sao ngươi lại ngồi đó ăn đồ ăn thiu chứ?”

Quách Thiếu Soái cũng nhận ra nữ tử đang đứng trước mặt hắn ta là ai, thốt lên:”Sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?”

Ba người Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn nhau, lại càng sửng sốt hơn.

“Sư đệ? Sư tỷ? Nói như vậy…”

Mọi người cùng quay sang nhìn tên ăn mày ăn đồ ăn thiu kia, đồng thanh: “Ngươi là

54,296 5/7

Quách Thiếu Soái đấy à?”

Quách Thiếu Soái: “Phụt!”

Hắn ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!

Không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò!

Cảnh tượng hắn ta ăn cơm canh thừa đã bị sư tỷ nhận ra, bị tất cà mọi người nhìn thấy!

Có tình cánh mất mặt đến nỗi không thể sống nổi tồn tại hay không?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn ta còn mặt mũi nào mà đứng trên giang hồ nữa chứ?

Khoảnh khắc này, hân ta chỉ muốn chết quách đi cho xong!

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta vèo một tiếng, lao ra khỏi nhà bếp, biến mất không còn bóng dáng.

Mạc Như Sương ở phía sau gọi hắn ta: “Sư đệ, ngươi định đi đâu hà? Mau quay lại đây! ở ngoài nguy hiểm lắm!”

Giọng nói thảm thiết của Quách Thiếu Soái vọng tới: “Ngươi đừng lo cho ta, để ta đi chết đi!”

Chí một lát sau, hắn ta lại vèo một tiếng
 
Chương 99: Đà kích gấp đôi


Cuối cùng, Quách Thiếu Soái bị bắt về.

Thế nhưng, xảy ra chuyện mất mặt kinh khủng như thế, hắn ta không chịu nổi cú sốc nên tự nhốt mình trong phòng.

Mạc Như Sương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi trong sự lo lắng khôn cùng: “Sư đệ, có chuyện gì thì cứ mở cửa ra trước đi đã, đùng nhốt mình trong phòng như thế chứ! Có vấn đề gì thì cứ mớ lòng kể ra, đến cả sư tỷ mà ngươi cũng không chịu tin tưởng hay sao? Ngươi cứ kìm nén như thê’ sẽ bị bệnh mất…”

Giọng nói vừa bực bội vừa xấu hổ từ trong phòng vọng ra: “Sư tỷ, ngươi không cần phái lo cho ta đâu, cứ để ta tự sinh tự diệt đi! Ngươi còn làm phiền ta nữa vậy ta đành phải bỏ ra ngoài, cả đời này cũng không gặp ngươi nữa đâu!”

Sau khi hắn ta nói xong câu đó, không còn âm thanh gì nữa.

“Sư đệ! Sư đệ…” Mạc Như Sương gọi thêm vài tiếng, không có được tiếng đáp lời đành thở dài quay đi.

“Hắn ta thế nào rồi?” Mấy người Lâm Bắc Phàm đồng thanh hỏi.

Mạc Như Sương cười gượng: “Vần thế, không chiu ra ngoài, không muốn gặp người khác!”

Lúc này, tiểu quận chúa nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng: “Như Sương tỷ tỷ, có câu này ta không biết có nên hỏi hay không! Tại sao sư đệ Quách Thiếu Soái của ngươi lại thích ăn đồ ăn ôi thiu vậy, vừa rồi trông hắn ta ăn say sưa lắm, ăn sạch cả cái thùng rác…”

Đột nhiên Mạc Như Sương cám thấy muốn độn thổ cho xong.

Hành động ăn vụng đồ ăn thiu của sư đệ nàng bị bắt tại trận, hại cá người làm sư tỷ như nàng cũng bị mất thể diện theo.

Thật sự muốn đá tung cánh cửa, thẳng chân đá hẳn ta mấy cái.

Mạc Như Sương cười gượng: “Ta cũng không biết tại sao nữa! Ta chỉ có thể khẳng định rằng trước đây hắn không giống như vậy! Trước đây, đồ ăn không tươi một chút thôi mà hắn đã không chịu ăn rồi! Nhưng bây giờ…”

Nàng thở dài: “Có lẽ là đã trái qua vài chuyện, cho nên con người hắn ta đã thay đổi một chút! Sau đó không cấn thận bị phát hiện khiến lòng tự trọng bị tổn thương, nghĩ không thông, cho nên… ôi!”

“Xem ra, cũng chỉ có thể hiểu là như thê’ thôi!” Mọi người gật đầu.

“Mọi người cứ mặc kệ hắn trước đã, đế hắn yên tĩnh một mình một chút, có lẽ hắn sẽ tự nghĩ thông thôi!1′ Mạc Như Sương than thở.

“Như thế sao được! Người trẻ tuổi như hắn ta là kiểu hay để bụng đến mấy chuyện cỏn con, dễ nghĩ quẩn, sẽ làm ra mấy chuyện khó mà lường trước được lắm! Cho nên, cứ để ta đi khuyên hắn cho!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Ngươi… có làm được không vậy?” Mọi người nghi ngờ hỏi.

“Ngoài ta ra, trên đời này chẳng mấy người làm được đâu! Các người quên thân phận của ta là gì rồi sao, ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là thầy giáo của thầy giáo, chuyên phụ trách về thái độ phẩm chất đạo đức của học trò! Dưới sự giảng giải và giáo dục của ta, học trò ở Quốc Tử Giám đều hăng hái phấn đấu, tích cực vươn lên!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười tự tin.

Đám học sinh ở Quốc Tử Giám, đồng loạt hắt xì một cái.

Tiếu quận chúa nghĩ đến những chuyện tồi tệ mà Lâm Bắc Phàm gây ra ở Quốc Tử Giám, vội vàng thốt lên: “Ngươi có làm được

thật không đó? Đừng có mà làm loạn cả lên!”

Lâm Bắc Phàm giũ taỵ áo, đáp với vẻ rất tự tin “Các ngươi nhìn cho kỹ đây, xem ta dùng liệu pháp sốc với hắn ta thế nào!”

Lâm Bẳc Phàm lại ung dung đi tới trước cửa phòng của Quách Thiếu Soái.

Gõ cửa vài lần lại không có phàn hồi.

Sau đó, hắn ngưng tụ chân khí, chém nhẹ một phát qua khe cửa, chặt gãy thanh chắn ngang cửa rồi đẩy cửa đi vào.

Lúc này, Quách Thiếu Soái đang nằm thành hình chữ “đại” trên mặt đất, mẳt nhìn lên trần nhà, như thể cuộc đời này của hắn ta không còn điều gì để lưu luyến nữa vậy.

Nhưng thấy Lâm Bắc Phàm vào phòng, hắn ta vẩn có chút phản ứng.

“Sao ngươi lại vào trong? Ta không muốn gặp ngươi!”

Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Quách Thiếu Soái, thở dài một hơi: “Sao ngươi phải tự dằn vặt bản thân như thế chứ? Cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu nào!”

Quách Thiếu Soái trưng ra gương mặt không chút cảm xúc, không hề phần ứng với

lời Lâm Bắc Phàm nói.

Lâm Bắc Phàm lại thở dài: “Thật ra, thấy ngươi ăn đồ ăn thiu như thế, ta cảm thấy rất thân thiết, rất đồng cảm! Bới vì trước đây, cuộc sống của ta cũng rất cực khổ, thường xuyên phải nhịn đói chịu rét, cho nên có những lúc không thể không…”

Trong ánh mắt Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sáng như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm: “Trước đây ngươi… cũng từng ăn đồ ăn thiu rồi sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thế thì chưa từng, ta không có khấu vị đính như ngươi!”

Quách Thiếu Soái: “Phụt!”

“Khi ấy ta thường xuyên phái nhịn đói, cho nên không thể không làm ăn mày, cũng ra ngoài đi ăn xin giống ngươi nên mới không bị chết đói!” Lâm Bất Phàm chợt nhớ lại những chuyện mình đã trải qua.

“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Quách Thiếu Soái lại hiện ra một tia sáng tìm kiếm sự đồng câm.

“Sau đó ta không thành công!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, giọng nói đầy cay đắng: “Trông ta đẹp trai quá nên người

khác đều không tin ta là ăn mày, bọn họ đều tưởng rằng ta là một tên thư sinh đang nản chí nên mỗi lần gặp ta bọn họ lại kéo ta vào nhà, cho ta ăn uống no say rồi mới thả ta đi!1′

Quách Thiếu Soái: “Phụt!”

“Đặc biệt là các tỷ tỷ ở gia đinh giàu có đang chờ gả đi thậm chí còn chẳng muốn thá ta đi, bảo ta ở rể nhà bọn họ! Ngươi nói xem, chỉ vì một bữa cơm mà đòi hỏi như thế, ta là kẻ dễ dãi lắm đấy à?”

Quách Thiếu Soái: “Phụt!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom