Cập nhật mới

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500: Chuyện nhỏ


Nữ đế đập bàn: “Đại Hạ muốn đánh bại ta, đúng là đáng hận!” 

 “Báo! Cấp báo!” 

 Có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào. 

 Trong lòng nữ đế có một dự cảm chẳng lành: “Chuyện gì, mau nói!” 

 Cẩm Y Vệ đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy có tin truyền đến rằng bên biên giới với hoàng triều Đại Viêm có biến động, binh mã được điều động tới rất nhiều, mục tiêu là Đại Võ chúng ta!” 

 Sắc mặt nữ đế trầm xuống, Đại Hạ vừa mới ra tay là Đại Viêm cũng không ngồi yên được! 

 Rõ ràng bọn họ muốn thừa nước đục thả câu đây mà! 

 “Đại Viêm cũng chẳng phải thứ gì tốt lành!” 

 “Báo! Cấp báo!” 

 Lại có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào. Sắc mặt nữ đế càng khó coi hơn: “Chuyện gì, mau nói!” 

 “Khởi bẩm bệ hạ, có tin tức từ Giang Nam truyền đến, liên quan đến việc điều động binh mã của Giang Nam vương…” 

 “Báo! Cấp báo!” 

 Lại có một Cẩm Y Vệ nữa xuất hiện. 

 “Khởi bẩm bệ hạ, Ký Bắc truyền tin, điều động binh mã của Ký Bắc vương…” 

 “Báo! Cấp báo!” 

 Hết tin tức này đến tin tức khác được truyền tới triều đình! 

 Có thể nói lần này Đại Hạ xâm lược là một cơ hội ngàn năm có một, các phiên vương lòng đầy dã tâm đã sớm không thể ngồi yên! 

 Bọn họ thi nhau đục nước béo cò, bứt dây động rừng! Sắc mặt nữ đế khó coi vô cùng! 

 Sắc mặt bách quan cũng vậy! 

 Mặc dù thực lực của Đại Võ mạnh nhưng chắc chắn không thể đối phó với nhiều thế lực như vậy! Chỉ mỗi Đại Hạ thôi đã rất khó khăn rồi! 

 Huống hồ còn có Đại Viêm với thực lực chỉ đứng sau Đại Hạ, các vương triều lớn khác cũng khởi binh, rồi cả quân đội của các phiên vương… 

 Một khi bọn họ thông đồng với nhau thì Đại Võ chỉ còn nước đi tong! 

 Sắc mặt nữ đế nghiêm nghị, nàng hỏi: “Các vị ái khanh có kế sách gì không?” 

 “Bệ hạ!” 

 Một vị lão tướng quân đứng ra, chắp tay nói: “Hiện giờ các thế lực đang điều động binh mã, việc này cần thời gian, lão thần đoán có lẽ sẽ khoảng một tháng!” 

 “Thế nên giờ chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan, đánh lùi binh mã của Đại Hạ thì mới có thể chống lại thế lực từ các nơi, khiến bọn họ không dám manh động! Bằng không thời gian kéo dài thì sẽ càng bất lợi cho chúng ta! Mong bệ hạ minh giám!” 

 Nữ đế gật đầu: “Lão tướng quân nói rất có lý!” 

 “Thế nhưng thời gian một tháng thì sao mà đủ, chỉ riêng việc điều động binh lính tới đã không kịp rồi!” 

 “Đúng vậy, Đại Hạ còn có tám mươi vạn quân, có giết cũng không giết hết được!” 

 “Hiện giờ chúng ta đang đối mặt với thế lực các nơi, trước mắt nhiều nhất cũng chỉ điều động được năm mươi vạn quân để chi viện Hổ Lao Quan!” 

 “Binh lực yếu ớt vô cùng, chỉ phòng vệ thôi đã không làm được rồi!” 

 “Thế thì phải làm sao đây!” 

 Mọi người rầu rĩ, nữ đế lớn tiếng nói: “Không nghĩ ra cách cũng phải nghĩ! Đại Võ không còn nữa thì các ngươi cũng tuẫn táng theo!” 

 “Vâng thưa bệ hạ!” 

 Sắc mặt bách quan lộ vẻ khổ sở. 

 Nữ đế nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghiêm nghị, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, nàng hi vọng nói: “Lâm ái khanh, ngươi có cách gì để giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan trong vòng một tháng và đánh bại Đại Hạ không?” 

 Lâm Bắc Phàm chau mày: “Bệ hạ, chuyện này không dễ đâu!” 

 Hai mắt nữ đế sáng lên: “Không dễ? Tức là vẫn có cách đúng không? Ái khanh ngươi có cách gì thế?” 

 Trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn “đậu má”, không có năng lực nghe hiểu hả! 

 Hắn chắp tay, đoạn cười khổ và nói: “Bệ hạ, chuyện chiến tranh không phải trò trẻ con! Vi thần ở tận trong triều, không hiểu biết nhiều về tình hình Hổ Lao Quan nên thực sự không có cách gì cả!” 

 “Ái khanh nói cũng phải!” 

 Nữ đế gật đầu: “Thế này đi, trẫm cho ngươi làm giám quân, lập tức tới Hổ Lao Quan! Lúc cần thiết thì ngươi có thể nắm giữ toàn quân, chỉ huy trận chiến! Trong một tháng bắt buộc phải giải quyết được trận chiến và đẩy lùi binh mã của Đại Hạ, bảo vệ bờ cõi của Đại Võ ta!” 

 Lâm Bắc Phàm ngớ người, mà bách quan cũng vậy! Lâm Bắc Phàm được làm giám quân ư? 

 Phải biết rằng bình thường công việc này đều do thái giám làm, không phải thái giám thì cũng là quan viên của Binh bộ, hoặc là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, dù thế nào cũng không thể đến lượt một phủ doãn kinh thành như Lâm Bắc Phàm! 

 Hắn lên làm giám quân cũng không sao, nhưng còn cho phép hắn toàn quyền lãnh đạo, chỉ huy trận chiến? 

 Mọi người đều là quan văn chứ không phải tướng quân dẫn binh đánh trận! 

 “Bệ hạ, chuyện này không hợp lý đâu?” 

 Lâm Bắc Phàm dè dặt nói. 

 Nữ đế lắc đầu: “Không có gì là không hợp lí cả, trẫm cho rằng ngươi làm được, ngươi có thể!” 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421: Ai cũng có phần


Kinh thành, trong hoàng cung.

Sau khi nữ đế nhận được tin tức này, cũng kích động đến nỗi mừng rỡ.

"Hoàng thúc tốt của trẫm à, ngươi không chịu mở kho phát thóc, giờ thì bị thiêu cháy cả rồi! Vừa mất danh tiếng lại mất cả lương thực, muốn trải qua được mùa đông này cũng là cả một vấn đề đấy! Vị hoàng thúc tốt này của trẫm, có phải đã bị gậy ông đập lưng ông rồi không vậy? Ha hai"

"Bệ hạ nói phải lắm, ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng tai"

Tổng chỉ huy của Cẩm Y Vệ cười nói: "Nhưng trận cháy này rất kỳ lạ, hạ quan sẽ tiếp tục điều tra, khi nào. điều tra ra chân tướng hạ quan sẽ báo cáo lên thánh thượng!"

Nữ đế chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Không cần phải điều tra làm gì, nàng đã biết chuyện này do ai gây ra rồi, chắc chắn là tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm chứ ai.

Hắn vừa đến Hoa Châu, Giang Nam liền xảy ra chuyện!

Cũng chỉ có người nắm trong tay thực lực khủng khiếp như hắn, mới có thể đi vào kho lúa được canh phòng nghiêm ngặt ấy như chỗ không người mà phóng hỏa đốt lương thực!

Chỉ một lần ra tay, đã khiến Giang Nam vương bị tổn thất nặng nề rồi! Đúng là phúc tinh của Đại Võ mà!

Nữ đế vui vẻ: "Tới khi hắn quay về ta nhất định phải ưu ái hắn mới được!"

Cùng lúc ấy, kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm đã sớm quay lại Hoa Châu, tiếp tục chịu trách nhiệm cứu nạn thiên tai.

Sau khi đun nước nấu cháo, cho nạn dân được ăn một bữa no nê, cả đoàn tiếp tục khởi hành về kinh thành.

"Mọi người yên tâm, bọn ta vẫn còn rất nhiều lương thực!"

"Ăn hết số lương thực trên con tàu này rồi, tàu phía trước vẫn còn!"

"Ở mỗi tòa thành năm bên dòng sông, chúng ta đều chuẩn bị sẵn rất nhiều lương thực. Cứ đi dọc theo bờ sông về phía trước đến tòa thành tiếp theo là có cơm nước nóng hổi để ăn!"

"Mọi người yên tâm! Triều đình ta tuyệt đối không bỏ mặc, không quên bất cứ ai.

Theo lời Lâm Bắc Phàm kêu gọi, mọi người đi dọc theo hai bên bờ sông về phía trước với tâm trạng tự tin, đầy những người là người. Có cả quan binh ven đường đi theo hộ tống, giữ trật tự.  

Lâm Bắc Phàm ngồi trên tàu đệm khí, dọc theo đường sông mà chậm rãi tiến về phía trước, quan sát hai bên suốt dọc đường.

Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi bị ngã. Một nữ tử xinh đẹp và trẻ trung liền cúi người xuống: "Mẹ, để ta cõng ngươi!"

"Con à, chân ta bị đau, không thể đi đến kinh thành được đâu! Đừng để ý đến ta làm gì, ngươi tự đi đi!"

"Mẹ, ngươi đang nói gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc ngươi được cơ chứ?”

Hắn tiếp tục quan sát, có một đứa trẻ ngồi xuống đất mà thở dốc: "Mẫu thân, ta không bước nổi nữa rồi!"

Một người phụ nữ trông rất tang thương đáp: "Con ơi, kiên trì thêm một lát nữa thôi! Kiên trì thêm hai canh giờ nữa là có cơm để ăn rồi!"

"Nhưng ta thật sự không thể nhúc nhích nổi nữa, chân ta đã phồng rộp lên rồi!"

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn xung quanh thì nhận ra có rất nhiều lương thực đã được ăn hết, bỏ trống nhiều chỗ, vì vậy hắn gọi: "Trên tàu của bọn ta còn chỗ trống! Người già yếu, bệnh tật có thể lên tàu ngồi! Người còn trẻ tuổi, khỏe mạnh thì tiếp tục đi bộ trên bời"

Các nạn nhân lập tức mừng rỡ. 

 "Được ngồi tàu sao? Tốt quá rồi!"

"Đại nhân, mẫu thân ta đi bộ khó khăn, hãy cho mẫu thân ta ngồi với!"

"Đại nhân, nhà ta có hai đứa trẻ..."

Tiếc là chỗ ngồi trên tàu quá ít, nhưng lại quá nhiều người cần ngồi.

Lâm Bắc Phàm lại nói: "Mọi người đừng tranh nhau, lần lượt ngồi tàu, cứ hai canh giờ lại đổi một lần!"

Cuối cùng, trên tàu đầy người ngồi, đem theo hi vọng lớn mà tiến về phía trước.

Lâm Bắc Phàm nhìn nhóm dân tị nạn trải khắp núi đồi, cảm thấy như vậy vẫn không ổn, trời lạnh đất đóng băng mà quần áo của mọi người cũng chẳng giữ ấm được gì.

Thêm nữa ăn cũng không tính là no, còn phải đi suốt đường dài như thế, khoảng thời gian này không biết đã có bao nhiêu người chết rồi.

Vì thế hắn gọi Cẩm Y Vệ tới: “Lập tức thông báo cho. toàn bộ đội tàu cứu nạn phía trước, kêu bọn họ sau khi dỡ lương thực xuống lập tức phái tàu đi vận chuyển dân tị nan ngay!”

“Rõ, thưa đại nhân!" Cẩm Y Vệ chắp tay đáp.

Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra, ta sợ có người nhân cơ hội làm mưa làm gió cho nên nhắc nhở bọn họ nhất định phải phái cao thủ trông chừng kỹ lương thực và tàu đệm khí, không thể lơ là, biết chưa?”

“Vâng, thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi. Sau khi có được chỉ thị của Lâm Bắc Phàm, Cẩm Y tức sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thông báo cho. đội tàu trước mặt.

Bọn họ có được mệnh lệnh dỡ hàng xong lập tức xuống phía nam vận chuyển dân tị nạn.

Mới đầu chỉ có vài chiếc tàu đệm khí nên chỉ có thể chở mấy nghìn người, nhưng dần dần tàu đệm khí càng ngày càng nhiều, dân tị nạn có thể được chở đi cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Bọn họ men theo đường sông, một đường chậm rãi rời đi.

Mà nhóm dân tị nạn tuy rằng bây giờ đang chạy nạn nhưng lại cảm thấy càng đi càng thoải mái, càng về sau lại càng nhẹ nhõm.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422: Càng nhiều vấn đề nan giải


Bất tri bất giác, kinh thành đã dần gần hơn.

Bên bờ sông ở kinh thành, nữ đế và văn võ bá quan còn có các quý nhân trong thành và một vài dân chúng đã sớm tập trung ở nơi này đón tiếp hàng trăm hàng nghìn dân tị nạn sắp tới.

Mắt thấy đám đông chỉ chít ùa tới từ giữa sông, mọi người đều vô cùng kích động.

“Cuối cùng bọn họ cũng tới rồi, đông người quá.”

“Nghe nói lần này có cả triệu người di chuyển, lặn lội đường xa vượt tám trăm dặm nhưng người chết lại chưa đến một nghìn người! Đây đúng là một kỳ tích trong lịch sử cứu nạn đấy!”

“Đúng vậy, phần lớn đều là người già chết, bệnh chết! Còn người chết đói thật sự lại không có một ai!”

“Tế tửu thật quá lợi hại!”

Trong tiếng bàn luận của mọi người, cuối cùng đội quân lớn cũng tới trước mặt nữ đế.

Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, chắp tay cất cao giọng hô: “Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”

Toàn bộ dân tị nạn đều chắp tay cúi người, cũng cao giọng hô theo.

“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”

Có người còn quỳ xuống thành kính dập đầu.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Các con dân của trẫm, miễn lễ bình thân!”

“Tạ bệ hạ!” Mọi người đồng thanh hô.

Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, trước sau tổng cộng tốn hết mười lăm ngày, không có một giây phút nào dám lười biếng! Hôm nay thần đã hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về, xin bệ hạ minh giám!”

Nữ đế nói với vẻ vô cùng kích động: “Ái khanh, chuyến đi này vất vả cho ngươi quá! Tất cả những gì ngươi làm trãm đều biết hết! Xuất phát từ kinh thành đi gấp suốt cả đêm, tốc độ nhanh như chớp chỉ tốn chưa đến bốn ngày đã tới Hoa Châu, kịp thời cứu tế nạn dân!”

“Sau đó lại thông qua một đường sắp xếp tỉ mỉ chu đáo đã giảm thiểu số lượng thương vong của dân chúng đi rất nhiều! Ngươi đã làm rất tốt, trẫm thấy được an ủi trong lòng! Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi, những chuyện khác giao cho trãm xử lý! Công lao của ngươi, trẫm sẽ ghi nhới”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói tiếng cảm ơn, sau đó lùi một bước nhường lại vị trí trung tâm. với những ánh mắt mong chờ, nói: “Còn có các con dân của trẫm nữa, các ngươi vượt đường xá xa xôi tới được nơi này cũng đã rất vất vả rồi! 'Trẫm đã cho người chuẩn bị sẵn cơm canh nóng hổi, lều trại và chăn bông, sau khi các ngươi ăn uống no nê hãy nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tỉnh thần!”

“Giống như Lâm ái khanh đã nói, các ngươi đều là con dân của Đại Võ, là dân của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một con dân Đại Võ nào, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ một người dân Đại Võ nào hết!”

“Tạ bệ hạ ban ơn!” Nhóm dân tị nạn đồng thanh hô, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.

Vấn đề cứu trợ thiên tai đã được giải quyết, nhưng phải sắp xếp cho nhóm dân tị nạn thế nào lại trở thành một câu hỏi to lớn mà triều đình không thể không đối mặt.

Chuyện này ảnh hưởng đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của hàng triệu người dân, ăn uống, vệ sinh, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến một loạt các hệ lụy, kéo theo hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Để giải quyết vấn đề này, nữ đế không thể không triệu tập văn võ bá quan vào thương nghị đối sách.

Ngay cả Lâm Bắc Phàm đang nghỉ ngơi cũng bị kéo vào cùng.

“Các vị ái khanh, các ngươi có diệu kế gì không?” 

Các quan đều lần lượt đưa ra ý kiến của mình, nhưng bởi vì lần này người liên lụy quá nhiều, xử lý vô cùng rắc. rối nên không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bệ hạ, thần đã sớm nghĩ xong đối sách rồi ạ!”

Nữ đế mừng rỡ: "Ái khanh nói mau đi!”

“Bây giờ dân tị nạn không có nhà, không có đất, không có lương thực, cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một thứ gì hết, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là cung cấp một công việc cho bọn họ, sau khi có công việc mới có tiền và lương thực, có nhà và ruộng được!”

Một vị lão thần nhíu mày nói: “Nhưng ở kinh thành làm sao có thể cung cấp nhiều công việc như thế được?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Kinh thành không có cách cung cấp nhưng triều đình ta lại có thể!”

Đôi mắt của nữ đế hơi di chuyển: “Ý ngươi là thuê người tị nạn làm công trình?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 423: Xi măng


Nữ đế nhíu chặt mày: “Được rồi! Trẫn kêu các ngươi tới là muốn các ngươi giải quyết vấn đề chứ không phải chỉ ra vấn đề! Nếu bây giờ các ngươi đã không có cách thì nghe Lâm ái khanh nói đi, xem hắn có cách gì! Lâm ái khanh, mau nói đối sách của ngươi ra đi!”

Sau khi nói xong, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mong đợi.

Người này từ lúc làm quan cho tới nay đã giải quyết được rất nhiều việc khó, hy vọng lần này vẫn như vậy!

“Vâng, thưa bệ hại”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, muốn giải quyết chuyện này thật sự không khó! Các ngươi có từng nghĩ tới việc xây dựng một tòa thành phụ trong kinh thành chưa?”

Mọi người kinh ngạc: “Xây một tòa thành phụ á?” “Đúng thế!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần xây dựng một tòa thành thì toàn bộ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Xây một tòa thành mới cần rất nhiều sức lao động, lẽ nào cả triệu người còn chưa đủ sao?”

“Sau khi xây xong thành lại có thể giải quyết các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nhóm dân tị nạn, làm một mẻ, khoẻ suốt đời!" 

 “Còn có một điểm nữa, nhân khẩu ở kinh thành chúng ta đã bão hòa rồi! Diện tích thành không thay đổi nhưng lượng người càng lúc càng đông, không có lợi cho việc quản lý và phát triển! Vừa hay có thể xây dựng một tòa thành phụ tiếp nhận một phần nhân khẩu!”

“Ý kiến này hay thì hay đấy, nhưng xây dựng một tòa thành nào có dễ như thế?”

Lễ bộ thượng thư cười khổ: “Có tòa thành nào của Đại Võ chúng ta không phải tốn đến mấy chục năm, xây dựng từng chút một mà lên? Bây giờ chúng ta hoàn toàn không có thời gian ấy! Đợi sau khi tòa thành xây xong đừng nói là dân tị nạn mà ngay cả chúng ta cũng xuống lỗ hết rồi!”

“Ngoài việc đó ra, còn phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, tài nguyên cần thiết trong đó cũng không cần ta nói nhiều nữa, các vị chắc hẳn đều biết, triều đình ta hoàn toàn không thể cung ứng được số tài nguyên ấy!”

“Lâm đại nhân, suy nghĩ này của ngươi có hơi viển vông rồi, hoàn toàn không thực tế.”

“Vẫn nên đổi cách khác đi thì hơn!”

Mọi người đều không xem trọng.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm chắp tay, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thần có cách xây dựng xong một tòa thành mới trong vòng ba tháng, hơn nữa, tuyệt đối không tiêu hao tài nguyên của triều đình!” 

 Mọi người vô cùng kinh hãi.

“Xây thành trong vòng ba tháng, sao có thể như thế được?”

“Nói đùa đúng không?”

“Lâm đại nhân, bây giờ sự việc trọng đại, chớ có nói đùa như thết”

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh: “Thần dám khẳng định như vậy là vì thần có năng lực này! Chuyện này liên quan đến một phát minh của thần! Phát minh này hoàn toàn không thua gì khí cầu lớn bay lên trời và tàu đệm khí nổi trên mặt nước, chỉ cần làm nó ra đảm bảo có thể giải quyết được vấn đề xây dựng thành!”

Mọi người lại được phen chết lặng.

Phát minh này lại không thua gì khí cầu lớn và tàu đệm khí sao?

Phải biết rằng hai phát minh trước đây của Lâm Bắc Phàm đều lợi hại đến thế nào!

Một cái có thể chở người bay lên trời, thực hiện giấc mộng bay lên cao suốt mấy nghìn năm nay của con người, một cái khác có thể tăng cường vận chuyển đường thủy, có thể vận chuyển binh lực và lương thực với quy mô lớn, khiến thực lực hậu cần quân đội tăng lên vùn vụt!

Bây giờ lại mọc ra một phát minh nghịch thiên nữa, hoàn toàn không thua gì hai thần khí này?

Vì thế, các quan đều mất bình tĩnh!

Nữ đế cũng mất bình tĩnh!

“Ái khanh, rốt cuộc là phát minh gì? Mau nói cho trãm nghe!” Nữ đế cũng kích động và mong chờ như các quan, đợi Lâm Bắc Phàm giải thích.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại chậm rãi đáp: “Bệ hạ, phát minh này ảnh hưởng đến nển tảng lập quốc!”

“Để nghiên cứu ra phát minh này thần đã quên ăn quên ngủ, trả bằng cái giá cực lớn, cho nên có thể giúp thần giải quyết vấn đề kinh phí nghiên cứu một chút được không?”

Nữ đế đã sắp tức đến bật cười luôn rồi! 'Thằng khốn này! Lúc này rồi vẫn không quên tham tiền!

Nàng tức giận bảo: “Được rồi được rồi! Lâm ái khanh, nếu phát minh này của ngươi thật sự ích nước lợi dân, giải quyết được vấn đề cho hàng triệu dân tị nạn, còn có thể xây thành trong vòng ba tháng, vậy trẫm duyệt cho ngươi khoản kinh phí hai trăm vạn, được chưa?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 424: Khẩn cấp ra lệnh


Thấy bộ dáng mơ hồ của mọi người, Lâm Bắc Phàm tràn ngập sự kiêu ngạo của một sinh viên khoa học tự nhiên.

Đúng là một đám mù khoa học, lý thuyết đơn giản như thế mà cũng không hiểu!

Khác gì nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu!

Vì thế hắn bực mình nói: “Nói với các ngươi thế này đi! Nếu dùng xi măng để xây nhà thì trong ba ngày có thể xây được một căn nhà, hơn nữa mức độ kiên cố của căn nhà này hoàn toàn không thua gì đại viện sang trọng!”

Sắc mặt của mọi người cuối cùng cũng thay đổi.

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy buột miệng thốt ra: “Trong ba ngày xây xong một căn nhà á, sao có thể như thế được? Nếu ngươi nói muốn xây một ngôi nhà tranh thì quả thật có thể miễn cưỡng xây xong trong ba ngày được! Nhưng nếu ngươi muốn xây một căn nhà kiên cố không thua gì đại viện cao cấp vậy ba ngày sao. mà đủ?”

“Theo như bản quan biết, muốn xây xong một căn nhà lớn, đầu tiên phải đào móng, việc này cần ba đến bốn ngày, sau đó chính là đặt móng, việc này cũng cần đến ba, bốn ngày, không thể qua loa được!”

“Tiếp đó chính là sắp xếp trụ đá chính và dựng trụ gỗ, việc này cần ba đến bốn ngày! Đến bước này rồi mới được coi là đang xây nhà chân chính, nhưng đã tốn đến tám, chín ngày rồi!”

“Sau khi xây xong trụ gỗ lớn mới bắt đầu xếp gạch làm tường, nhanh thì bốn, năm ngày có thể xong, cuối cùng chính là lợp mái, trải ngói, việc này cũng cần bốn đến năm ngày nốt!”

“Cho nên muốn xây xong một căn nhà tốc độ nhanh nhất cũng cần đến nửa tháng, còn là dưới tình huống đầy đủ nguyên liệu! Vậy mà ngươi lại nói với bản quan chỉ cần có ba ngày, không phải đây là nói đùa hay sao?”

Mắt thấy Công bộ thượng thư nói đâu ra dấy, mọi người đều nảy sinh nghỉ ngờ về lời của Lâm Bắc Phàm.

“Trong ba ngày xây xong một căn nhà thật sự không có khả năng! Ví dụ như phủ trạch của bản quan đi, trước sau đã tốn đến ba năm mới có thể xây dựng xong xuôi và chuyển vào ở, một căn phòng nhỏ trong đó đã tốn đến hơn ba tháng rồi!”

“Trước đây khi bản quan còn đi học đã thích nhìn người khác xây nhà, bọn họ muốn xây xong một căn nhà lớn không đến một tháng thì hoàn toàn không thể được!”

“Ba ngày của ngươi mà đã có thể xây ra được căn nhà như vậy, bản quan tuyệt đối không tin!”

Đối với sự nghỉ ngờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: “Các vị đại nhân, các ngươi chưa từng thấy cũng không có nghĩa nó không có! Giống như trước đây, bản quan nói sẽ nghiên cứu ra khí cầu bay lên trời, các ngươi có tin không? Không hề, các ngươi hoàn toàn không hề tin, nhưng không phải nó vẫn được bản quan tạo ra hay sao? Bây giờ còn đang sản xuất hàng loạt!”

“Cái này..." Các quan đưa mắt nhìn nhau.

“Còn cả lợi khí trên nước là tàu đệm khí cũng do bản quan phát minh ra! Bây giờ cũng đang sản xuất hàng loạt, hơn nữa đã phát huy tác dụng to lớn! Cho dù là vận chuyển người hay lương thực đều vô cùng tuyệt vời!”

Các quan dần im lặng.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Cho nên bản quan cũng không phải bản tên không đích! Nếu vận dụng tốt vậy loại xi măng này hoàn toàn không thua gì khí cầu lớn và tàu đệm khí! Thậm chí ở một vài phương diện nào đó nó còn thực dụng hơn cả hai thần khí kial”

“Chỉ cần dùng xi măng, bản quan hoàn toàn có niềm tin chỉ trong vòng hai tháng có thể khiến hàng triệu người dân tị nạn được ở trong căn nhà vừa kiên cố vừa ấm áp! Trong vòng ba tháng xây xong một tòa thành mới!"

Sắc mặt của mọi người lại thay đổi!

Trong vòng hai tháng giải quyết được vấn đề chỗ ở cho hàng triệu người dân tị nạn! 

Trong vòng ba tháng xây xong một tòa thành lớn! Làm sao có thể làm được?

Vừa định há miệng phản bác thì nữ đế đã phất tay, nói chắc như đỉnh đóng cột: “Bây giờ nói nhiều nữa cũng vô ích, cứ để Lâm ái khanh thử trước đi! Ái khanh vào. triều làm quan hơn nửa năm này đã từng khiến chúng ta thấy vọng bao giờ chưa. Cứ thử trước đi đã, sau khi nhìn thấy kết quả lại toàn lực ủng hộ sau!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Nữ đế nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đúng rồi, nếu đã uj_ liên quan đến xây nhà vậy Công bộ cũng dốc toàn lực phối hợp đi!”

“Thần tuân chỉ!” Công bộ thượng thư lĩnh chỉ.

Sau khi có được sự ủng hộ của nữ đế, Lâm Bắc Phàm dốc sức làm việc.

Hắn cầm một tấm bàn đồ vẽ tay xung quanh kinh thành, kéo theo một đám người chạy tới chạy lui bên ngoài kinh thành. “Đây là núi Bàn Tích, bên trong có rất niều đá vôi, n_ các ngươi dẫn một nhóm dân tị nạn tới nơi này khai thác đá vôi đi! Bên dưới vừa vặn có một con sông chảy qua, vị thông qua con sông có thể vận chuyển tới nơi này!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 425: Năm ngày xây một ngôi nhà


Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại kéo thợ thủ công ở Công bộ ra ngoài, kêu bọn xây dựng một xưởng nung to lớn ở chỗ xung quanh mình, đặc biệt dùng để sản xuất xi măng.

Sau đó hắn lại sắp xếp cho một nhóm công thợ đi chế tác khuôn đúc, lại sắp xếp cho vài người đi khai thác và vận chuyển đá vôi.

Công việc rất nhiều, nội dung rất chỉ tiết nhưng Lâm Bắc Phàm đều sắp xếp đâu ra đấy, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, mọi người lập tức dốc toàn sức vào làm, một triệu dân tị nạn trừ đi khoảng ba trăm nghìn người già yếu, còn lại tất cả đều ra ngoài làm việc.

Nam nhân sức dài vai rộng sẽ phụ trách công việc khổ cực ở công trường, còn phụ nữ không khả năng làm việc thể lực sẽ phụ trách công tác hậu cần, nhóm lửa nấu cơm...

Một cảnh tượng khí thế ngút trời!

Một tuần rất nhanh đã trôi qua.

Nữ đế và các quan đều vô cùng tò mò muốn biết Lâm Bắc Phàm làm thế nào, vì thế đều ra ngoài thành xem.

Kết quả vừa tới lập tức có một loại cảm giác bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng làm thế nào cũng không hiểu được.  

“Ái khanh, ngươi tới giải thích cho trẫm mấy thứ này để làm gì đi!”

“Vâng thưa bệ hại” Lâm Bắc Phàm dẫn nữ đế và các quan tới một nơi nóng hầm hập.

“Bệ hạ, đây chính là xưởng sản xuất xi măng, gọi tắt là xưởng xi măng! Toàn bộ xi măng mà chúng ta cần cho quá trình xây dựng thành phố đều sẽ được sản xuất từ nơi này!”

“Xi măng mà ngươi nói trông thế nào, có thể cho trãm xem không?”

“Đương nhiên rồi ạI” Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tiến lên, chỉ vào những đống bùn đất xám ngoét như tro nói tiếp nhau và nói: “Đây chính là xi măng!”

Mọi người kinh ngạc: “Đây là xi măng á? Trông... cũng gớm ghiếc quá thì phải?”

“Các ngươi đừng thấy nó xấu nhưng nó vô cùng hữu ích đấy nhé!”

Nữ đế tò mò hỏi: “Dùng xi măng này thế nào?” “Xi măng cần phải phải trộn chung với đất sét và nước theo một tỉ lệ nhất định, sau đó sẽ trở nên vô cùng kiên cố! Nói nữa cũng vô ích, các ngươi đi theo ta đi!”

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới một khu đất bằng phẳng, trên đó là những viên gạch xám xịt xếp chồng lên nhau.

“Đây chính là nơi sản xuất gạch, chúng ta đang dùng xi măng tạo ra gạch!”

“Gạch tạo ra từ xi măng sao?” Mọi người lại nghi ngờ.

Lâm Bắc Phàm giải thích: “Trước tạo ra gạch rồi mới tiện cho xây nhà được! So với gạch truyền thống thì gạch được tạo ra từ xi măng này của chúng ta sở hữu một ưu thế không gì sánh bằng!”

“Ưu thế gì vậy?”

“Tốc độ nhanh, tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền củal”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Teước đây chúng ta sản xuất gạch đều là đào đất sét trước, sau đó trải qua quá trình tích tụ ngoài trời suốt khoảng thời gian dài đến khoảng nửa năm, để nắng phơi và để mưa bào mòn, khiến cho bên trong phân giải và mềm đi, rồi lại thông qua xử lý có trình tự nhất định chỉ còn lại đất tinh khiết vô cùng!”

“Sau đó, đất tinh khiết và nước trải qua nhiều lần tôi luyện sẽ biến thành bùn đặc mới có thể làm thành phôi gạch, sau khi phơi lại bỏ vào trong lò nung! Trải qua mười mấy ngày nung cuối cùng mới hình thành viên gạch có thể xây tường!” 

 “Toàn bộ quá trình này tốn thời gian và sức lực, còn đặc biệt tốn than củi nữa!”

Mọi người nghe xong không kiềm chế được mà gật đầu.

“Nhưng gạch xi măng của chúng ta lại khác hẳn!”

“Chúng ta sản xuất xi măng chỉ cần khoảng ba ngày là đủ!"

“Sau khi xi măng được sản xuất ra, chỉ cần trộn xi măng với cát đá, nước theo một tỉ lệ nhất định thì nó sẽ biến thành dạng đất sét, có thể dựa theo khuôn đúc hiện tại để tạo thành gạch, đặt ở chỗ khô ráo phơi khô để chúng đông cứng lại, mất hai đến ba ngày có thể biến thành viên gạch xây tường! Chất lượng của nó không chênh lệch gì lắm với những viên gạch được nung ra trước kial”

Mọi người đều thay đổi sắc mặt!

Lâm Bắc Phàm cầm hai viên gạch xi măng đã khô và rắn chắc trên đất lên, cười bảo: “Các ngươi tới nhìn xem, mấy viên gạch này có gì khác với viên gạch thường. nhìn thấy không?”

Một vị lão thần trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Ngoại trừ màu sắc khác nhau ra thì mức độ rắn chắc không kém là mấy!”

“Đây lại là một ưu điểm lớn khác của xi măng, đông cứng nhanh, hơn nữa còn vô cùng rắn chắc!” 

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Có viên gạch như vậy, hiển nhiên xây nhà sẽ dễ dàng hơn nhiều và cũng tiện hơn nhiều!”

Trong lòng mọi người đã có thêm vài phần mong đợi.

“Mời mọi người đi theo tai”

Hăn lại dẫn mọi người tiến lên, đi tới phía trước một dãy nhà một tầng.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ kiêu ngạo: “Đây chính là căn nhà được xây từ xi măng đấy, tổng cộng chỉ tốn có năm ngày!”

“Năm ngày đã xây xong rồi sao?” Mọi người đều kinh ngạc.

“Chỉ năm ngày là xây kiểu gì?” Có người hỏi.

“Giống như các ngươi đã thấy, vận chuyển gạch xi măng đã làm xong tới đây, xếp từng viên gạch lên rồi dùng xi măng gia cố, cứ vậy là xây lên thôi!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 426: Thần khí định quốc


Mọi người ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy phía trên căn nhà có mấy thanh xà ngang lớn, bên trên vẫn là tường xi măng như cũ.

“Chúng ta đợi sau khi xây tường xong sẽ đặt vài thanh xà ngang lên nóc! Sau đó lại trải tấm xi măng đã làm xong từ trước lên trên, lại dùng xi măng để đông cứng chúng lại, toàn bộ quá trình chỉ cần đến nửa ngày thôi!"

“Vậy là thêm một ngày nữa, đợi phiến đá trên nóc khô và đông lại là việc lớn đã thành!”

“Đây chính là quá tỉnh xây nhà của thần, chỉ cần tạo ra xi măng là có thể sản xuất xi măng thành gạch và tấm xi măng, sau đó có thể tiến hành xây dựa theo quá trình xây nhà, toàn bộ quá trình đơn giản như xếp gỗ vậy!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Bệ hạ và cả các vị đại nhân đây có hài lòng về tốc độ xây nhà của thần không?”

Nữ đế và các quan vô cùng chấn động!

Trong bốn ngày xây ra một căn nhà vừa to vừa kiên cố, bọn họ đâu chỉ vừa lòng thôi đâu?

Đây đúng là quá chấn động, chấn động phát ra từ tận đáy lòng ấy!

Không có bất cứ một tính từ nào có thể hình dung được sự chấn động trong lòng bọn họ!

“Quá tuyệt vời!”

Một vị lão thần lắp bắp trong sự kinh hãi: “Chỉ bốn ngày đã xây xong một căn nhà tốt kiên cố và bền vững, bằng cách này, dân chúng nào còn lo không có nhà ở nữa?”

“Đúng vậy, hơn nữa quy trình sản xuất xi măng lại đơn giản như thế, dễ hơn gạch xanh và gạch đỏ nhiều, cũng tiết kiệm thời gian và tiết kiệm tiền của hơn! Dân chúng cắn răng cũng có thể xây được một căn nhà cho riêng mình!”

“Chẳng trách Lâm đại nhân dám tự tin nói thẳng ra, có loại lợi khí như xi măng này làm sao có thể không

làm được?”

“Có xi măng rồi xây nhà cũng có thể đơn giản đến thết”

Mọi người liên tục khen ngợi.

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Các vị đại nhân quá khen rồi, hạ quan hổ thẹn không dám nhận!”

Nữ đế cũng vô cùng khiếp sợ, chỉ có chính mắt nhìn thấy mới biết được sự thần kỳ của xi măng

Xây nhà đã đơn giản như thế, vậy nếu dùng nó để xây cầu và trải đường thì sao, dùng nó để sửa tường thành thì sao? 

Dùng nó để xây dựng những công trình khác, ví dụ như công trình thủy lợi thì sao?

Không nghĩ không biết, vừa nghĩ đã sợ hết hồn!

Nếu những công trình này dùng đến xi măng, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu nguyên vật liệu, không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu nhân công, không biết sẽ tiét kiệm được bao nhiêu tiền của và lương thực!

Tiền của và lương thực tiết kiệm được này còn có thể làm được bao nhiêu chuyện khác?

Điều này đối với triều đình mà nói chắc chăn là một chuyện lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn có thể nhanh chóng tăng mạnh thực lực của Đại VõI

Chẳng trách ái khanh lại nói xi măng này không thua gì hai thần khí là khí cầu lớn và tàu đệm khí, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy!

Ánh mắt nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Tên khốn nạn này lại mang tới cho trẫm một bất ngờ to lớn nữa, thật sự không biết nên thưởng cho hắn thế nào đây!

“Xi măng này có thể xưng là một thần khí định quốc!”

Nữ đế nói trong sự kích động vô cùng: “Có xi măng rồi, mọi người đều có cơ hội được ở trong căn nhà vừa tốt vừa bền vững! Hơn nữa, các công trình về đường, cầu và tường thành đều có thể dùng đến xi măng! Chỉ cần trải xi măng lên là có thể trở nên vô cùng rắn chắc! Như vậy làm sao giang sơn Đại Võ chúng ta có thể không bền vững được?”

“Bệ hạ nói chí phải!” Các quan mỉm cười gật đầu.

“Nhưng ái khanh, trước đó ngươi nói trong ba ngày có thể xây xong nhà, bây giờ đã dư một ngày mất rồi.” Nữ đế cười nói.

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Sở dĩ dư ra một ngày là vì lần đầu tiên mọi người dùng xi măng xây nhà vẫn chưa quen thuộc cho nên hành động chậm! Đợi sau khi mọi người làm quen với cách sử dụng xi măng, trong một ngày đã có thể đào xong móng nhà và xây xong tường, lại đợi một ngày để tường đông cứng lại, đến ngày thứ ba làm mái, vậy chỉ ba ngày đã vừa vặn đủ rị

Mọi người mỉm cười gật đầu, vô cùng đồng ý.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 427: Không thể giữ riêng được


“Ái khanh, đây là gì vây?” Nữa đế khó hiểu.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ và các vị đại nhân, mời nhìn, đây là bản vẽ về hiệu quả xây dựng thành phố mà thần đã vẽ!”

Nữ đế và các quan nhìn thấy lại rơi vào trong chấn động!

Chỉ thấy trong bức vẽ là các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau, chỉnh tề và ngay ngắn, đường xa rộng rãi thẳng tắp giao nhau, tường thành cao lớn và kiên cố, có thể ngăn được kẻ địch bên ngoài!

Loại cảm giác này phải hình dung thế nào?

Giống như người hiện đại nhìn thấy thành phố công nghệ trong tương lai vậy!

“Ái khanh, thứ này thật sự có thể thực hiện được sao?” Nữ đế kích động đến mức có hơi nói năng lộn xộn.

“Đương nhiên có thểi”

Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kích động, há miệng giang hai tay ra lớn tiếng nói: “Chỉ cần cho thần ba tháng, tòa thành kỳ tích này sẽ mọc lên từ mảnh đất này, sừng sững mãi không ngãi”

“Hay hay hay!” Nữ đế kích động khen hay.  

Lúc này, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra

với vẻ mặt lo lắng: “Bê hạ, hay thì hay nhưng xây dựng như vậy tiền bạc và lương thực của triều đình chúng ta trên cơ bản không thể chống đỡ được! Đặc biệt là lương thực, thật sự không đủ!

Mọi người lập tức bị hắt cho một gáo nước lạnh, tâm trạng vui mừng bị quét sạch đi hết.

Tiền Viễn thâm quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, ngươi đã nói sẽ không tốn tài nguyên của triều đình mà vẫn có thê xây dựng được tòa thành này, nhưng sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”

Mọi người đều quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, xem hắn đáp thế nào.

“Tiền đại nhân không hỏi thì bản quan cũng sẽ nói ra mài”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tuy rằng bây giờ triều đình ta vẫn chưa có tiền và lương thực nhưng rất nhiều thế tộc phú thương đều có! Chúng ta kêu bọn họ móc tiền ra không phải là được rồi sao?”

“Không được không được!”

Các lão thần đều lắc đầu: “Loại chuyện này vi phạm đạo đức, hơn nữa còn không phù hợp với pháp luật, không đến nước bất đắc dĩ thì không thể làm như vậy, bằng không sẽ thành quan bức dân phản!” 

Lâm Bắc Phàm làm ra động tác duỗi tay móc tiền, cười bảo: “Các vị đại nhân yên tâm, bản quan có thể khiến bọn họ chủ động móc tiền và lương thực ra! Hơn nưa còn vô cùng tích cực giành nhau, vội vã đến mức chỉ sợ chậm hơn một phút ấy chứ!”

“Ế"

Mọi người vô cùng ngạc nhiên và tò mò, vậy mà lại kêu các thế gia phú thương chủ động móc tiền ra sao?

Hơn nữa còn giành nhau, vội vã đến mức chỉ sợ chậm hơn một phút?

Bọn họ thật sự thấy không đáng tin cho lắm!

Phải biết rằng, đám người như bọn họ đều là kiểu không có lời thì không dậy sớm, chỉ biết đựng tiền vào. trong túi mà thôi, nếu không có lợi ích lớn gì đó thì chắc chăn sẽ không móc tiền ra ngoài!

“Ái khanh, ngươi tính làm thế nào?” Nữ đế hỏi.

“Bệ hạ, ngươi xem chất lượng xi măng tốt như vậy, một khi đông cứng có thể sánh ngang với đá! Ứng dụng lại lớn biết bao nhiêu, có thể dùng để xây nhà, có thể dùng để sửa cầu sửa đường, bất cứ công trình nào cũng có thể dùng đến! Điểm mấu chốt nhất là giá cả còn không đắt, nếu như mang ra bán, các ngươi nói xem ai không muốn nào?” Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý.

“Bán xi măng? Không được không được, đây là lợi khí của quốc gia, nên để cho quốc gia dùng chứ làm sao có thể bán cho cá nhân được?”

“Đúng đó, tuyệt đối không thể bán, còn phải cấm người khác sử dụng và sản xuất nữa!”

Các quan đồng loạt lắc đầu, nữ đế cũng duy trì thái độ phủ định.

Đồ tốt thì phải nắm trong tay, giống như khí cầu lớn và tàu dệm khí! Mình có, người khác không có thì mới có thể duy trì ưu thế dẫn đầu được!

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Bệ hạ, các vị đại nhân, †a vô cùng thấu hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng chúng ta làm như vậy cũng vô dụng, sớm muộn gì cách sản xuất xi măng cũng sẽ lộ ra ngoài, một khi lộ ra ngoài người khác cũng có thể sản xuất xi măng, hoàn toàn không thể ngăn được!”

“Sao lại không ngăn được?”

“Bởi vì xi măng không giống với tàu đệm khí và khí cầu lớn có hàm lượng kỹ thuật cao như vậy, có thể hình thành hàng rào kỹ thuật, còn cách sản xuất xi măng lại rất đơn giản, chỉ cần khai thác đất sét và đá vôi ra, nung chín rồi lại trộn chung với xỉ sắt là có thể tạo thành xi măng rồi, người thường nhìn một cái là bị

“Nguyên liệu cũng đơn giản, chỉ cần đất sét, đá vôi và xỉ sắt, trừ xỉ sắt khá khó thu thập được ra thì hai thứ còn lại đều dễ dàng tập trung được, như vậy làm sao mà ngăn được?” 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 428: Thần khí phát tài


“Chỗ này của chúng ta đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, thiếu lương thực, thiếu quần áo và thiếu tiền, cái gì cũng thiếu hết, chỉ cần bọn họ cống hiến mấy thứ như tiền, lương thực và ảo bông của mình để xây dựng, ai cống hiến nhiều thì chúng ta sẽ cho người đó độc quyền bán xi măng, có thể tiêu thụ xi măng của triều đình chúng tai”

“Bằng cách này, vật tư của chúng ta không phải đã được giải quyết rồi sao?”

Mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Có thể cầm được độc quyền bán xi măng dù sao cũng chỉ là số ít người, không cầm được quyền bán xi măng cũng không sao, chỉ cần cống hiến to lớn thì vẫn sẽ có hồi đáp như cũ!”

“Chúng ta có thể đặt ra thật nhiều chính sách ưu đãi về thuế trong thành phố để trao tặng lại cho những người đã cống hiến này! Ví dụ như miễn thuế trong ba năm, giảm một nửa thuế trong năm năm... chắc chắn sẽ thu hút nhiều thương nhân đến đây để mở xưởng làm ăn, kéo theo kinh tế ở nơi này phát triển, lại giải quyết được vấn đề công việc và cái ăn của rất nhiều người.”

Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, như vậy vấn đề vật tư không phải đã giải quyết xong rồi sao? Không chỉ giải quyết được vấn đề vật tư mà đồng thời còn giải quyết xong vấn đề như lượng thực và ăn ở đi lại sau này của các dân tị nạn, triều đình chúng ta còn có thể kiếm được kha khá từ trong này, lẽ nào như vậy không tốt hay sao?”

Nữ đế dẫn đầu vỗ tay, các quan cũng võ tay theo!

Nữ đế kích động nói: “Hay! Đúng là quá hay! Kế này. của ái khanh nếu làm thỏa đáng chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của cả triệu người dân tị nạn, đồng thời có thể giúp triều đình thu được lợi từ trong đó, một mũi tên trúng nhiều đích!”

Các quan cũng vô cùng kích động.

“Đúng vậy, thần có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được kế sách như vậy.”

“Nếu xử lý tốt, toàn bộ vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng!”

“Hơn nữa cống hiến đủ nhiều còn có thể bù lại những tổn thất trước đây của chúng tal”

“Kế này quá tuyệt vời!”

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm với đôi mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy bảo bối tuyệt thế vậy: “Ái khanh, có đôi khi trãm thật sự muốn bổ đầu ngươi ra xem, tại sao ngươi luôn có nhiều ý tưởng tuyệt diệu như vậy, ngươi đúng thật là phúc tinh mà ông trời phái xuống cứu vớt Đại Võ ta” 

“Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!" Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Một chuyện không phiền đến hai chủ, ái khanh, nếu việc này đã là ngươi đề ra vậy sẽ do ngươi quản lý đi, trầm hết sức ủng hộ, đợi sau khi làm xong chuyện này lại luận công ban thưởng saul”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm cười.

Đặc khu kinh thế ở dị giới sắp mọc lên từ trong tay ta rồi!

Trong lòng hắn nghĩ ngợi, vậy mà lại có chút kích động nho nhỏ!

Lâm Bắc Phàm đi phác thảo một bản phương án kế hoạch suốt cả đêm, sau khi giao cho bệ hạ và các quan xem cũng có được phê duyệt, hắn lập tức công bố với thiên hạt

Để hỗ trợ một triệu người dân tị nạn xây dựng thành mới, triều đình kêu gọi những vật tư cần thiết như lương thực, vải bông, than củi từ các tầng lớp trong xã hội.

Mười người cống hiến nhiều nhất có thể nhận được độc quyền bán xi măng của triều đình trong năm năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng mười một đến ba mươi được tới thành mới xây xưởng kinh doanh, miễn thuế năm năm, giảm một nửa thuế trong ba năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng ba mươi mốt đến sáu mươi được tới thành mới xây xưởng làm ăn, miễn thuế ba năm, giảm một nửa thuế trong hai năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng sáu mươi mốt đến một trăm được tới thành mới xây xưởng làm ăn, miễn thuế hai năm, giảm một nửa thuế trong một năm!

Những người có cống hiến nổi bật cũng có thể được xét giảm thuết

Về phần xi măng là gì thì phía sau có một đống giới thiệu dài dằng dặc, thần khí xây nhà, lợi khí sửa cầu sửa đường, thần khí định quốc gì đó... chém gió đến mức chỉ trên trời có chứ dưới đât không có!

Còn kêu gọi mọi người tới thành mới tham quan, tự nhiên mọi chuyện đều sẽ rõ.

Lần này cũng khiến lòng tò mò của mọi người nổi lên.

“Rốt cuộc xi măng là thứ gì, thật sự có thể lợi hại đến vậy sao? Trong ba ngày có thể xây xong một căn nhà kiên cố bền vững, thật sự thần kỳ đến thế ư? Sao ta thấy không tin được thế nh

“Ta cũng không tin cho lắm, tốc độ này nhanh quá rồi, ta xây một ngôi nhà tranh cũng mất bảy đến tám ngày rồi, mấy loại đại viện bền vững đó không đến một, hai tháng thì hoàn toàn không xong nổi đâu!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 429: Quyên góp vật tư


Trên đời này ai lại không muốn có căn nhà riêng của mình?

Ai lại không muốn sở hữu một căn nhà kiên cố bền vững lại còn rẻ?

Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt rồi!

Nếu có thể nhận được độc quyền bán của triều đình, chắc chắn có thể kiếm được một khoản!

Cho dù không lấy được quyền kinh doanh xi măng thì vì chính sách ưu đãi giảm thuế bên dưới cũng đáng để đi xem đấy chứ!

Miễn thuế nhiều năm như thế số tiền tiết kiệm được toàn là bạc trắng cả!

Mà số bạc tiết kiệm được lại có thể kiếm được bao. nhiêu tiền?

Người làm ăn nhạy cảm ở phương diện này nhất!

Vì thế các thế gia thương nhân đều phái đại diện tới thành mới, người tới nhanh nhất hiển nhiên là thế gia thương nhân ở ngay trong kinh thành rồi.

Bọn họ nhìn thấy những căn nhà được sắp xếp ngay ngắn, dày đặc đến mức liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, cũng khiến bọn họ kinh ngạc đến suýt rớt cả mắt: “Những ngôi nhà này đều được xây dựng trong mấy ngày này sao?”

“Hiển nhiên rồi, trăm nghe không bằng một thấy, bản quan còn có thể lừa các ngươi được chắc?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười và nói.

“Lâm đại nhân, nơi này tổng cộng có bao nhiêu căn nhà vậy?”

Lâm Bắc Phàm duỗi một ngón tay ra cười đáp: “Từ lúc chúng ta khởi công xây dựng cho tới nay đã được mười ngày, trước mắt tổng cộng xây được khoảng một nghìn căn rồi.”

“Trong mười ngày đã xây được một nghìn căn rồi á?”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều chết lặng đi!

Phải biết rằng quy mô của những căn nhà này đã tương đương với một huyện thành nhỏ rồi! Bọn họ chỉ tốn mười ngày đã xây ra một huyện thành nhỏ!

“Thần tích, đây đúng là thần tích!”

Có thương nhân vô cùng kích động đến mức nói năng lộn xộn.

“Quá nhanh, trung bình mỗi ngày xây được một trăm căn nhà, đây là tốc độ mà thảo dân không dám nghĩ đến! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thảo dân tuyệt đối sẽ không tin!” Lại có một thương nhân lắp bắp nói. 

“Nếu không phải nơi này là một khu đất bằng phẳng thì ta cũng không tin có thể xây nhà nhanh được đến vậy!" Mọi người đều sợ hãi than.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, nói với vẻ hơi ghét bỏ: “Vẫn quá chậm!”

“Như thế mà vẫn còn chậm sao?” Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Đúng là quá chậm! Chủ yếu vẫn là do điều kiện sản xuất hạn chế, sản lượng xi măng còn lâu mới đủ, nếu cho bản quan đủ xi măng thì...”

Hắn mở rộng vòng tay ra, nói một cách vô cùng tự tin: “Bản quan tin rằng chỉ trong một tuần có thể xây. xong toàn bộ nhà, trong hai tuần có thể xây ra một tòa thành mới!"

Các thương nhân lớn cảm giác bị hớ rồi!

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người vào trong những dãy nhà này rồi cười bảo: “Các ông chủ, những căn nhà này đều dùng xi măng để xây lên, các ngươi nhìn thử xem hiệu quả thế nào? Có chắc chắn không, có bền vững không?”

Bọn họ tìm người tới thử, phát hiện ra thật sự rất chắc chắn và bền vững, có thể che mưa chắn nước, còn có thể ngăn lửa, tương tự với căn nhà mà bình thường bọn họ vẫn ở! 

Nhưng một căn nhà như vậy chỉ mất ba ngày đã xây xong, hơn nữa còn vô cùng rẻ, có thể thỏa mãn nhu cầu chốn ở của đại đa số người, thị trường này thật sự quá rộng lớn!

Đây là miếng bánh ngọt to cỡ nào, cứ nghĩ một chút đến bất động sản bây giờ là biết!

“Lâm đại nhân, làm thế nào mới có thể nhận được. độc quyền bán xi măng?” Có người không nhịn được mà hỏi.

Mọi người đều liếc mắt nhìn qua.

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Điều kiện đã sớm đưa ra rồi, thành mới của chúng ta đang dốc sức xây dựng, cần hỗ trợ các loại vật tư như lương thực, rau xanh, vải bông, dầu đốt... chỉ cần các vị cống hiến vật tư dư thừa ở nhà mình ra, mười người có cống hiến nhiều nhất có thể nhận được độc quyền bán xi măng!”

“Cho dù không lấy được độc quyền bán xi măng thì cũng không sao, chỉ cần các ngươi tới nơi này xây xưởng làm ăn, chúng ta sẽ cung cấp các loại chính sách ưu đãi giảm thuế cho các ngươi, còn miễn phí cung cấp địa điểm, lắp đặt thiết bị nguyên bộ để mọi người yên tâm làm ăn!”

“Tốt quá rồi!” Mọi người vô cùng kích động.

Sau khi các thương nhân hào hứng tham quan hết một ngày đã lập tức trở về chuẩn bị vật tư.

Ngày hôm sau đã có những xe vật tư nối tiếp nhau chở đến nơi này.

Cùng lúc đó, thông qua những lời truyền miệng của các thương nhân ở kinh thành mà tác dụng của xi măng đã được rất nhiều người biết.

Liên quan đến chính sách ưu đãi ở thành mới cũng được nhiều người biết đến hơn.

Vì thế càng có nhiều thương nhân chạy tới đây tham quan, mỗi ngày đều nườm nượp như mắc cửi.

Một ngày ác chiến nhất còn tiếp đến ba trăm thương nhân!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 430: Khách quý


Ai có thể ngờ được nửa tháng trước bọn họ vẫn còn là dân tị nạn sống lang thang, nhịn đói nhịn khát!

Cuộc sống bây giờ còn thoải mái hơn khi bọn họ ở Giang Naml

Ánh mắt bọn họ không kìm được mà nhìn về phía người trẻ tuổi đang cười nói vui vẻ giữa các thương nhân kia.

Chính vị đại nhân trẻ tuổi đó đã cứu bọn họ ra khỏi vực sâu, lại mang tới tất cả những điều tốt đẹp này cho bọn họ!

Cảm ơn ngươi, phủ thừa đại nhân!

Bây giờ Lâm Bắc Phàm thật sự quá bận!

Ngoại trừ phải quản lý Quốc Tử Giám và quản lý các sự vụ trong kinh thành ra thì bây giờ còn phải bận xây dựng thành mới!

Không có phương diện nào có thể tách rời khỏi hắn.

Cũng may hẳn là một Tông Sư, sức lực dồi dào, thể lực căng tràn, bằng không thật sự có thể mệt xỉu ngang mất!

Nhưng cho dù là như thế hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt biệt là khi đối diện với nữ nhân. 

Lúc này Lý Sư sư và Lý Ngọc Tâm bưng một bát canh hạt sen cùng nhau đi vào.

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức tái nhợt hơn một phần.

Lý Sư Sư đau lòng nói: “Tướng công, nghỉ ngơi một lúc trước đi, uống ít canh rồi hãng tiếp tục làm việc!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công vụ còn chưa làm xong, không thể nghỉ ngơi được!”

Lý Sư Sư oán trách một tiếng: “Bận đến đâu cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể mình chứ, mấy công vụ này để ngày mai làm cũng chưa muộn, bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi là phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Nói xong, nàng đặt công vụ trước mặt Lâm Bắc Phàm qua một bên, kêu hắn nghỉ ngơi uống canh trước.

Sau khi Lâm Bắc Phàm uống được vài ngụm đã no.

Lúc này, Lý Ngọc Tâm lặng lẽ đi ra sau lưng hắn, giúp hắn ấn huyệt Thái Dương để hắn thoải mái hơn.

Lâm Bắc Phàm lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc đó, ngửi rồi lại thấy vô cùng dễ chịu, hắn nhắm mắt nói: “Ngọc Tâm cô nương, cảm ơn nhé, vất vả cho ngươi rồi!”

“Đại nhân mới là người vất vả chân chính!”

Lý Ngọc Tâm nói với vẻ đau lòng: “Đại nhân vì thu xếp cho trăm vạn dân tị nạn mà đi sớm về khuya, thức khuya dậy sớm, chút vất vả này của dân nữ có tính là gì, đại nhân, sau này mỗi ngày dân nữ đều sẽ tới đây mát xa cho ngươi một lần!”

“Cảm ơn Ngọc Tâm cô nương.” Lâm Bắc Phàm cảm động đáp.

“Không cần cảm ơn, đây là việc dân nữ nên làm.” Trong lòng Lý Ngọc Tâm rất mừng rỡ.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cảm giác được trên chân khác thường, mở mắt ra nhìn lại phát hiện thấy Lý Sư Sư đang siết nắm tay nhỏ, giúp hắn xoa bóp cơ bắp ở chân, mới hỏi: “Sư Sư, ngươi đang làm gì thế?”

Lý Sư Sư cười đáp: “Tướng công, đây là tay nghề ta mới học được của Ngọc Tâm đó! Khoảng thời gian này ngươi vất vả quá, chạy lên chạy xuống miết, thiếp thân giúp ngươi xoa bóp chân, hy vọng ngươi sẽ thoải mái hơn!”

“Sư Sư, ngươi đúng là người vợ tốt của tal”

Lúc này, tiểu quận chúa ồn ào chạy vào: “Lâm Bắc Phàm! Lâm Bắc Phàm..."

Kết quả nhìn thấy một màn kinh hãi này, cả người Lâm Bắc Phàm xui lơ trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ vậy!

Trước mặt tiểu quận chúa toàn dấu chấm hỏi.

Hắn bị sao thế nhỉ? 

Mới một ngày không gặp sao đã yếu như vậy rồi sao?

Có phải tối qua lại lén lút rúc ở cái chỗ khỉ gió nào rồi không?

“Lâm Bắc Phàm, ngươi... sao thế?” Tiểu quận chúa thận trọng hỏi.

“Mấy ngày nay tướng công bận chuyện xây thành mới cho nên rất mệt!” Lý Sư Sư thở dài một tiếng.

“Hóa ra là như vậy!”

Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Bắc. Phàm, nhìn bộ dáng chỉ muốn chết quách đi cho xong này của hắn, có hơi đau lòng hỏi: “Lâm Bắc Phàm, bây giờ ngươi thấy sao rồi, có cần ta gọi ngự y tới khám cho. ngươi không?”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm duỗi bàn tay yếu ớt về phía nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu quận chúa chớp mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Ta mệt lắm, đưa cái mặt nhỏ của ngươi tới cho ta nhéo một cái!”

Tiểu quận chúa: “...

Vừa định nổi giận nhưng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn, nghĩ đến nỗi khổ mấy ngày nay mà hắn phải chịu, tiểu quận chúa lại mềm lòng, nói: “Chỉ nhéo. một cái thôi đó, không cho phép nhiều hơn đâu!” “Tiểu quận chúa, ngươi thật tốt!”

Vì thế Lâm Bắc Phàm nhéo mặt tiểu quận chúa, nhắm mắt lại lén cười, nảy thật, thú vị phết!

Không lâu sau, Đại Lực đi vào: “Thiếu gia, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân tới, có chuyện muốn gặp ngươi!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 431: Cảm ơn Cao đại nhân!


Vẻ mặt của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu có hơi mất tự nhiên, trên gương mặt hơi nhăn nheo nặn ra một nụ cười khá miễn cưỡng, chắp tay nói: “Lâm đại nhân, còn không phải lão phu không có việc không lên điện Tam Bảo hay sao, có vài chuyện muốn bí mật nói với Lâm đại nhân! Đúng rồi, đây là một ít quà mà lão phu mang tới, mong đại nhân nhận chol”

Lâm Bắc Phàm nhìn qua, phát hiện quà mà Cao Thiên Diệu mang tới thật sự không ít.

Có văn phòng tứ bảo, có thư họa, có tranh chữ, còn có cả ngọc điêu khắc, thoạt nhìn toàn là món quà phong nhã nhưng giá trị lại vô cùng xa xỉ.

Ví dụ như bức tranh chữ đó chính là tác phẩm của một vị đại sư, giá thị trường đã hét đến sáu nghìn lượng bạc rồi.

Những thứ khác cũng có giá trị tương đương.

Có thể nói, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đã tốn khá nhiều tâm tư cho phần quà này.

“Vậy mà lại là quà của Cao đại nhân à, vậy bản quan xin mặt dày nhận lấy! Đại Lực, mấy thứ này đều là đồ tốt, trực tiếp chuyển vào trong thư phòng cho ta!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Vâng, thưa thiếu gia Đại Lực và Tiểu Thúy cùng chuyển đồ ra đằng sau.

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không có vẻ gì là bất mãn, còn nhận đồ của mình, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu mới lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, Tiểu Thúy bưng trà lên rồi che trái che phải, chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Phàm.

“Bây giờ đã không còn ai nữa, Cao đại nhân có lời gì thì cứ nói thẳng đi, hạ quan xin rửa tai lắng nghe!”

“Khụ khụ, Lâm đại nhân, bản quan nói thẳng vào vấn đề nhé, lần này bản quan đại diện cho Cao gia ở Bắc Vực!”

Ánh mắt của Cao Thiên Diệu trở nên nghiêm túc nhưng vẻ mặt vẫn không được tự nhiên cho lắm, hắn ta nhỏ giọng nói: “Cao gia ở Bắc Vực chúng ta hy vọng có thể nhận được độc quyền bán xi măng, vẫn mong ngươi dàn xếp cho một chút!”

Lâm Bắc Phàm cười thầm, ngươi cũng có lúc cầu đến ta cơ đấy! Cao gia ở Bắc Vực là một thế gia đại tộc truyền thừa hơn nghìn năm nay!

Gia tộc này vô cùng giỏi, mỗi một triều đại và mỗi một thế hệ đều bồi dưỡng ra rất nhiều người trí thức ưu tú vào triều làm quan, thực lực vô cùng hùng hậu.

Lúc thực lực lớn mạnh nhất, trong triều đình có một phần ba người đều là người của bọn họ, ảnh hưởng đến chính sách của cả một quốc gia, ngay cả hoàng đế đương triều cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc.

Chỉ là sau đó cùng với chế độ khoa cử được mở rộng, còn có phổ cập sách vở nên địa vị của bọn họ đã giảm mạnh, nhưng sức ảnh hưởng đối với triều đình vẫn vô cùng to lớn như cũ.

Cao Thiên Diệu chính là đại diện kiệt xuất nhất ở thế hệ này của bọn họ, làm đến vị trí thượng thư nhị phẩm đương triều, có thể coi là quyền cao chức trọng, phúc đến toàn bộ gia tộc.

Bất cứ thế gia đại tộc nào phát triển cũng đều cần tiền tài.

Vừa vặn lúc này, Lâm Bắc Phàm đẩy ra một thần khí như xi măng này, ai có thể bỏ qua cho được?

Cho nên Cao gia ở Bắc Vực đã động lòng rồi, giựt giây Cao Thiên Diệu tới đây.

Dù Cao Thiên Diệu có không bằng lòng đến đâu nhưng vì Cao gia nhất định phải tới đây tặng quà cho Lâm Bắc Phàm và cầu hắn giúp việc.

“Cao đại nhân, chuyện này có hơi khó giải quyết nha!”

Lâm Bắc Phàm nhún vai, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trên hoàng bảng đã viết cả rồi, mười người cống hiến nhiều nhất mới có thể nhận được độc quyền bán xi măng, nếu bản quan không làm việc dựa theo quy tắc vậy đó chính là khi quân phạm thượng, đây chính là tội rớt đầu đấy, bản quan không gánh nổi đâu!”

Cao Thiên Diệu đảo trăng mắt nhìn hắn.

Chuyện khi quân phạm thượng ngươi làm còn ít sao?

Bản quan cũng chẳng thèm nói ngươi!

“Lâm đại nhân, bản quan cũng biết chuyện này khó cho nên bản quan chỉ hy vọng ngươi dàn xếp trong phạm vi quy tắc cho phép, ví dụ như...”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 432: Cứ như vậy


Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài: “Bản quan cũng không ngờ, chỉ có thể nói là núi còn có núi cao hơn, nếu không phải thần khí xi măng này hiện ra ở nhân thế thì chỉ sợ không thể lôi được bọn họ ra ngoài!”

“Cảm ơn Lâm đại nhân đã nói, bản quan sẽ về chuẩn bị ngay!”

Cao Thiên Diệu vội vàng chạy về, rõ ràng là muốn điên cuồng cày điểm cống hiến để lọt vào mười hạng đầu.

Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của đối phương mà mừng thầm trong lòng. Thật ra độ cống hiến của Cao gia đã xếp hạng tám rồi, có thể nói là vị trí khá cao.

Nhưng người biết chuyện này chỉ có mấy người và đều đã bị Lâm Bắc Phàm hạ lệnh cấm nói, không thể tiết lộ ra ngoài.

Cứ như vậy, không gian có thể hành động cũng lớn hơn!

Có thể thuận tay vớt tiền, còn có thể kiếm thêm chút vật tư, cớ sao lại không làm?

Lâm Bắc Phàm từ từ nếm trà, đang định về thư phòng tiếp tục hưởng thụ thì Đại Lực lại vào nói: “Thiếu gia, Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân đã tới, hắn ta nói có chuyện muốn nói với ngươi!”

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, lại có tiền tặng tới cửa nữa rồi!

Sau lưng Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân thật ra cũng có bóng dáng của thế gia.

Có lẽ có thể nói trên cơ bản sau lưng các quan lớn quan trọng trong triều đều có bóng dáng của thế gia đại tộc.

Bằng không bọn họ cũng không thể dễ dàng bò lên vị trí cao được như vậy.

Thế gia đại tộc giúp bọn họ năm giữ quyền lực to lớn, bây giờ đã đến lượt bọn họ báo đáp.

“Mau mời vào!” Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phàm bí mật tiếp đón rất nhiều người.

Bọn họ đều muốn nghe ngóng tình hình độ cống hiến từ chỗ hắn, thậm chí hy vọng hắn tiếp tục giúp bọn họ lấy được độc quyền buôn bán.

Lâm Bắc Phàm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhận hết toàn bộ viên đạn bọc đường này.

Độ cống hiến của các bên có thể nói ra để bọn họ đi cày điểm cống hiến tiếp, nhưng độc quyền buôn bán thì đừng hòng nghĩ đến.

Để giành được độc quyền buôn bán xi măng mà có người còn tới hai lần, thậm chí là ba lần, mỗi lần đầu mang theo thành ý.

Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm đã nhẹ nhàng vớt được năm trăm vạn lượng bạc rồi. Mà các thương nhân lớn và thế gia có được thông tin về độ cống hiến từ chỗ Lâm Bắc Phàm, sau khi trở về lập tức chuẩn bị vật tư để cày điểm cống hiến, ngươi

vừa hát xong thì ta lên sân, nối liền mãi không dứt!

Vì thế, vật tư được ủng hộ để xây thành trì mới càng ngày càng nhiều, nhưng nhiều đến mức độ nào?

Nhiều đến mức Lâm Bắc Phàm còn có thể quay sang chăm sóc cả triều đình luôn.

Toàn bộ lương thực đã bỏ ra cho đợt cứu trợ thiên tai trước đó vậy mà lại bổ sung về hết, còn hơi dư ra!

Về phần những vật tư khác lại càng dồi dào không ít. Việc này cũng làm chấn động cả triều đường!

Tại buổi tảo triều, nữ đế kích động biểu dương Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, trãm giao chuyện này cho ngươi làm thật sự quá đúng, ngươi không chỉ hoàn thành viên mãn công tác chuẩn bị vật tư mà còn khiến triều đình ta sung túc hơn! Giỏi, giỏi lắm! Công này tạm thời ghi nhớ, sau này sẽ gộp chung luận công ban thưởng!”

“Tạ bệ hại: Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không chỉ triều đình giàu mà mình cũng giàu luôn!

Nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm thấy sau lưng lạnh toát giống như bị người nhìn chằm chằm vậy.

Đấn tối, Lại bộ thượng thư lão Thiên Diệu chạy tới cửa khởi binh vấn tội, chỉ thấy hắn ta nổi giận đùng đùng nói: “Lâm đại nhân, nghe nói ngươi đã nói danh sách độ cống hiến cho Tiền đại nhân biết?”

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, Tiền đại nhân mang thành ý dày hơn tới cửa, bản quan cũng không thể đuổi hắn ta ra ngoài cửa được chứ? Cao đại nhân, ngươi cũng biết ta không thể từ chối được vàng bạc châu báu nhất mài”

Cao Thiên Diệu lại tức giận hỏi: “Nhưng bản quan và hắn ta đã đối chiếu, tại sao lại nói khác nhau?”

Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như cũ: “Chỉ có thể nói trước khác nay khác, độ cống hiến này vẫn đang trong trạng thái thay đổi cho nên hiển nhiên là khác nhau rồi, hy vọng Cao đại nhân hiểu cho!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 433: Lại lời to nữa rồi


Một trăm vạn lượng, Cao thiên Diệu vẫn cảm thấy cao!

Nhưng nếu có thể khóa chặt được một suất độc quyền buôn bán từ trước vậy. khỏi cần tiếp tục cống hiến vật tư mãi chưa xong này, thế cũng đáng!

Cao Thiên Diệu căn răng: “Được! Một lời đã định!”

Hai người lại một lần nữa hòa hợp, uống rượu chung vui.

Vừa uống rượu, Cao Thiên Diệu vừa hỏi thăm dò: “Lâm đại nhân, còn có chính sách giảm thuế ở thành mới, có thể cũng chia cho Cao gia chúng ta một phần được. không? Yên tâm, sẽ không thiếu lợi ích của ngươi đâu!”

Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Cao đại nhân, các ngươi cũng tham quá rồi đó? Ngoại trừ độc quyền bán xi măng ra lại còn muốn lấy cả chính sách ưu đãi giảm thuế của thành mới nữa sao?”

Thế này cũng làm Cao Thiên Diệu có hơi ngại ngùng.

Hắn ta đang định giải thích vài câu thì Lâm Bắc Phàm đã dựng năm ngón tay lên: “Được chứ, thêm năm mươi vạn!”

Cao Thiên Diệu: “Vãi!” Rốt cuộc tên nào tham hơn?

Sau khi có được lời hứa của Lâm Bắc Phàm, Cao Thiên Diệu lập tức trở về gom tiền!

Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng của đối phương mà cười tủm tỉm.

Thật ra, độ cống hiến của Cao gia đã cày đến hạng ba rồi, trên cơ bản có thể nói là ổn định!

Nhưng cừu con đã tặng đến tận cửa nào có lý không cạo lông?

Tiếp sau đó, Hộ bộ thượng thư tới cửa hỏi tội, Hình bộ thượng thư tới cửa hỏi tội, Lễ bộ thượng thư cũng tới cửa hỏi tội...

Lâm Bắc Phàm bắt chước làm theo, lần lượt moi được một trăm năm mươi vạn lượng bạc từ trong tay mấy thế gia khác, tổng cộng được một nghìn năm trăm vạn lượng bạc, khiến bọn họ phải trả thêm tiền lại còn cảm ơn rối rít!

Nếu bọn họ biết được, cũng không biết liệu có tức hộc máu hay không?

Ngoại rừ những thế gia đại tộc này ra còn có rất nhiều nhà thương nhân, danh môn vọng tộc tìm tới chỗ Lâm Bắc Phàm, tuy không thể lấy được độc quyền bán xi măng nhưng cũng hy vọng có thể xếp hạng cao một chút để nhận được ưu đãi thuế nhiều hơn.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhận được năm trăm vạn cho nên thông qua lần xây thành này, hắn tổng công thu hoạch được hai nghìn năm trăm vạn lượng bạc.

“Lại lời to nữa rồi, ha ha!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, cảm thấy những vất vả trong khoảng thời gian này đều không uổng phí.

Nếu đã nhận tiền rồi vậy phải làm việc cho tốt mới được.

Hắn lần lượt tuyên bố những gia tộc nhận được độc quyền bán xi măng là ai, những gia tộc được hưởng chính sách miễn giảm thuế có những ai, hơn nữa còn trịnh trọng bày tỏ chỉ cần sau khi thành phố được xây dựng toàn bộ quyền lợi sẽ lập tức được thi hành, ủng hộ bọn họ mở xưởng kinh doanh.

Như vậy, sự việc đã được quyết định, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà chuyện này cũng nhanh chóng truyền khắp thiên hạ và cũng khiến toàn

thiên hạ chấn động.

Lúc đầu khi triều đình thu nhận trăm vạn dân tị nạn, có rất nhiều thế lực đều đang đợi xem trò cười!

Phải biết rằng, trăm vạn dân tị nạn này không nhà, không ruộng, không lương thực cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một cái đinh gì hết, nhưng mỗi ngày đều sẽ tiêu hao lương thực và vật tư, là một gánh nặng khó có thể tưởng tượng nổi đối với triều đình!

Cứ tiếp tục nuôi bọn họ chắc chắn sẽ kéo triều đình sụp đổi

Nhưng nếu không nuôi sẽ dẫn đến lòng người tan rã, danh tiếng của triều đình sẽ bị đả kích nặng nề, bọn họ đều đang đợi khi nào triều không chống đỡ được nữa thì

sẽ phất cờ khởi nghĩa!

Nhưng hoàn toàn không ngờ còn chưa đến một tháng đã bị Lâm Bắc Phàm xử lý ổn thỏa cả rồi!

Thông qua một phát minh thần kỳ như xi măng xây dựng một tòa thành mới bên ngoài kinh thành đã giải quyết xong vấn đề sắp xếp cho nhóm dân tị nạn.

Còn thông qua chế độ cống hiến để thu hút các danh gia vọng tộc và các thương nhân qua đó quyên góp tiền tài và vật tư.

Không chỉ giải quyết được vấn đề ăn cơm sống qua mùa đông đang cấp thiết nhất hiện tại của dân †j nạn, mà còn giải quyết được một loạt các vấn đề về sau như

ăn, mặc, ở, đi lại, một toà thành mới đã hoàn toàn kích hoạt.

Điều đáng sợ nhất là lại còn có thể chăm sóc ngược lại triều đình, khiến triều đình cũng sung túc hẳn lên.

Đây đúng thật là... biến thứ mục nát trở nên thần kỳ mà!

Mọi người càng thêm khâm phục Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng tò mò về thứ được gọi là xi măng này hơn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 434: Thật sao?


Ký Bắc vương hít thở dồn dập: “Vậy xi măng đó... thần kỳ như vậy thật sao?”

“Hoàn toàn là thật đấy thưa vương gia!” Vẻ mặt của Gia Cát tiên sinh nghiêm túc vô cùng.

Ký Bắc vương càng nôn nóng hơn: “Vậy còn không mau liên hệ với Lâm Bắc Phàm lấy cách chế tạo xi măng đi!”

Hắn ta nghĩ ngợi rồi lại cắn răng bảo: “Hắn đòi bao nhiêu tiền mới cho?”

Gia Cát tiên sinh cười nhạt: “Vương gia, không cần đâu, vì cách sản xuất xi măng đã bị thuộc hạ lấy được rồi!"

“Thật sao?” Ký Bắc vương trừng to mắt, hoàn toàn không dám tin.

“Sao dám lừa gạt vương gia?”

Gia Cát tiên sinh chắp tay, cười bảo: “Chỉ vì cách sản xuất xi măng vô cùng đơn giản, người mà thuộc hạ phái đi chỉ liếc mắt một cái đã có thể học được rồi, cho nên vương gia, lần này chúng ta không cần liên lạc với trạng nguyên lang, cũng không cần móc tiền ra nữa, bản thân chúng ta có thể sản xuất ra xi măng!”

“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi! Ha hal”

Ký Bắc vương vui mừng khôn xiết, trong tiếng cười không biết ẩn giấu bao nhiêu chua xót và khổ sởi

Phải biết rằng lúc trước hắn ta đã phải trả giá bao nhiêu chỉ để có được hai phát minh trong tay Lâm Bắc Phàm?

Không chỉ vương phủ trở nên nghèo túng mà toàn bộ kinh tế ở Ký Bắc đều suy thoái.

Mà bây giờ ngươi lại nói với ta không cần móc tiền ra nữa? Mình có thể sản xuất ra xi măng? Trời ơi, hoàn toàn không dám tưởng tượng luôn đấy!

Cả người Ký Bắc vương giống như thoát ra khỏi lồng giam, không cần chịu áp bức cũng không cần bị tra tấn nữa, có một loại cảm giác trở mình làm chủ nhân vậy!

“Ha ha ha hal” Tiếng cười vui sướng truyền khắp toàn bộ vương phủ.

Đến ngay cả quân sư Gia Cát tiên sinh cũng lén lau nước mắt, đây là mừng đến phát khóc rồi!

Sau khi cười xong, suy nghĩ của Ký Bắc vương đã linh hoạt hơn.

Nếu Lâm Bắc Phàm đã có thể thông qua việc bán xi măng để gom được vật tư, gom góp tiền tài vậy liệu mình cũng có thể?

Phải biết rằng bây giờ hắn ta rất nghèo, vô cùng cần lương thực và tiền của, vì thế hắn ta lập tức nói ra suy nghĩ của mình.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy rất có triển vọng đấy!”

Gia Cát tiên sinh cười bảo: “Chúng ta hoàn toàn có thể bắt chước Lâm Bắc Phàm đưa ra một chế độ cống hiến, chỉ cần ai cống hiến vật tư và lương thực đủ nhiều thì chúng ta có thể giao độc quyền tiêu thụ xi măng cho người đó, cứ như vậy chúng ta không chỉ có thể tập trung đủ vật tư mà còn có thể kiếm tiền nhiều mãi không dứt, có lợi cho nghiệp lớn của chúng ta”

“Không tồi không tồi, nói không sail” Vương gia tươi cười hớn hở.

“Hơn nữa vương gia, bây giờ đang là lúc trời ban cho cơ hội!"

Gia Cát tiên sinh kích động nói: “Phía bên trạng nguyên lang cần phải xây dựng xong thành mới có thể bán xi măng, còn cần khoảng hai đến ba tháng nữa, mà bây giờ chúng ta có thể sản xuất ra xi măng, như vậy chúng ta có thể chiếm trước tiên cơ,

giành các thương nhân về đây!”

“Không sai không sai, nói vô cùng có lý, bây giờ chúng ta phải giành người qua đây!" Vương gia cười vui vẻ hơn.

“Ngoại trừ xi măng ra, trạng nguyên lang còn đưa ra một loạt chính sách ưu đãi về thuế, nghe nói phản ứng của các thương nhân đều khá tốt, liệu chúng ta có thể...”

Vương gia nhíu mày: “Giảm thuế cho các thương nhân sao? Thế này không phải tương đương với tặng tiền cho bên ngoài à? Bản vương muốn thu thêm thuế còn không kịp đây này, chính sách này cứ bỏ đi!”

“Vâng, thưa vương gia!” Gia Cát tiên sinh gật đầu.

Suy nghĩ của hắn ta giống với của vương gia, chính sách ưu đãi về thuế này đơn giản là tặng tiền ra ngoài, hoàn toàn không cần thiết.

Có thần khí xây nhà xi măng này rồi, còn sợ không thể dụ được các thương nhân tới đây chắc?

Lúc này, hai người bọn họ dường như đã nhìn thấy lương thực và tiền bạc bay vèo vèo về phía mình, không khỏi nhìn nhau mà cười.

“Quân sư, tiếp theo đành nhờ ngươi đói” “Vương gia cứ yên tâm đi!” Sau đó, Gia Cát tiên sinh hùng hổ đi làm việc này.

Hắn ta tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ cũng có thể sản xuất ra xi măng, bây giờ kêu gọi người đầu tư, hy vọng người có chí hướng hãy tới.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 435: Còn thứ sáu nữa!


“Ái khanh, đừng thừa nước đục thả câu nữa, có thể kể chỉ tiết cho trẫm được không?” Nữ đế giục.

“Vâng, thưa bệ hại”

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một cách cực thông minh và trí tuệ: “Thứ nhất, muốn sản xuất xi măng nhất định phải có đất sét, đá vôi và xỉ sắt, ba thứ này không thể thiếu bất cứ một thứ nào được! Đất sét và đá vôi có thể dễ dàng có được nhưng xỉ sắt thì lại không!”

“Phải biết rằng quặng sắt đều nằm trong tay của triều đình chúng ta, nghiêm cấm cá nhân khai thác, mà xỉ sắt lại là phế kiệu còn thừa lại sau khi luyện sắt, cho nên trong thiên hạ cũng chỉ có triều đình ta sở hữu nhiều xỉ sắt, những phiên vương khác hoàn toàn không có điều kiện ấy, như vậy sẽ hạn chế khả năng sản xuất của bọn họi”

Mọi người gật đầu. Nữ đế bảo: “Ái khanh, nói tiếp đi!”

“Thứ hai, cho dù bọn họ có tìm được cả ba thứ ấy nhưng chỉ phí sản xuất là một nhân tố không thể bỏ qual”

Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Xưởng xi măng của vi thần cách chưa đến năm dặm về phía nam có thể lấy được rất nhiều đá vôi, cách chưa đến ba dặm về phía tây đã có thể thu hoạch được rất nhiều đất sét chất lượng tốt, cách phía bắc chưa đến bảy dặm đã có thể lấy được xỉ sắt, hơn nữa, dọc theo đường đi còn có con sông chảy xuyên suốt có thể vận chuyển theo đường thủy, tiết kiệm thời gian và sức lực, cứ như vậy chi phí sản xuất hiển nhiên sẽ giảm đi rất nhiều!”

“Nhưng các phiên vương lớn đi đâu tìm được điều kiện địa lý thuận lợi tốt như thế, cho nên xi măng mà bọn họ sản xuất ra hiển nhiên sẽ có chỉ phí cao hơn chúng †a rất nhiều, làm sao có thể cạnh tranh lại được chúng ta?”

Nữ đế nở nụ cười: “Ái khanh nói đúng, còn nữa không?” “Thứ ba, thị trường của bọn họ không ổn!”

Lâm Bắc Phàm chậm rãi đáp: “Xi măng chủ yếu dùng để xây nhà, nhà bán ra được mới có thể kiếm được tiền, mà nhà cửa nói thế nào cũng được tính là một vật phẩm xa xỉ, chỉ có người giàu có mới có thể mua được nhà xi măng, nói cách khác, chỉ có dân chúng giàu có mới có thể mua được nhà.”

“Nhưng mọi người nhìn khu vực Ký Bắc đó đi, trải qua nạn đám cướp dùng ngựa trước đó đã có rất nhiều người bỏ chạy, kinh tế thì suy thoái, nhà ở xây ra có thể bán được cho ai?”

“Lại nhìn vùng Giang Nam kia, tuy bên đó khá giàu có và đông đúc nhưng xảy ra tai họa lũ lụt, lương thực cung ứng xảy ra vấn đề lớn, ngay cả vấn đề cơm ăn còn không giải quyết được, mọi người nào còn để tâm đến chỗ ở nữa?”

“Vùng Võ Tây hoàn toàn khỏi cần nhắc đến, từ trước đến nay Võ Tây vương cực kỳ hiếu chiến, cái có thể cướp đã cướp hết rồi! Các thương nhân tự bảo vệ mình còn không kịp, nào dám chạy tới đó làm ăn nữa?”

“Về phần những nơi khác thì thị trường quá nhỏ, hoàn toàn không chống đỡ được, các thương nhân là người muốn kiếm tiền, mua bán không sinh lời thì ai thèm làm?”

“Cũng chỉ có triều đình chúng ta có thể năm được thị trường xi măng rộng lớn!”

“Kinh thành ở ngay bên cạnh, ở đây tập trung những người giàu có nhất trong cả nước, có tiền rồi sẽ cam lòng bỏ tiền mua nhà, vậy nguồn tiêu thụ xi măng hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Hơn nữa, hơn một năm nay lãnh thổ mà triều đình ta thống trị cũng coi như mưa thuận gió hòa, không xảy ra chiến loạn gì cả, dân chúng được nghỉ ngơi lấy lại sức, trong tay có tiền dư dả rồi hiển nhiên sẽ chịu tiêu tiền cho nhà cửa!”

Lâm Bắc Phàm giang rộng hai tay, nói với vẻ vô cùng kích động: “Đây chính là ưu thế lớn nhất của triều đình chúng ta, chúng ta sở hữu thị trường rộng lớn nhất còn bọn họ thì không!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 436: Chuyện này


Nữ đế cười to, cười như nắc nẻ, vỗ tay nói: “Ái khanh, ngươi nói thật sự quá hay, vốn dĩ trẫm còn hơi lo lắng nhưng bây giờ nghe ngươi nói xong, lại phát hiện ra hoàn toàn không cần lo nữa!” 

 Những quan viên khác nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý và tự cao của Lâm Bắc Phàm, thầm nói một tiếng “đồ vô sỉ.” 

 Lúc này, ở Ký Bắc. 

 Ký Bắc vương vẫn ôm giấc mộng xuân thu phát tài tươi đẹp của mình. 

 Gần như ngày nào hắn ta cũng gọi quân sư tới hỏi chuyện. 

 “Quân sư, bây giờ tình hình kêu gọi thương nhân thế nào rồi, có bao nhiêu người tới báo danh?” Ký Bắc vương hỏi với vẻ nôn nóng. 

 Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay lại một cách vô cùng bình tĩnh: “Khởi bẩm vương gia, chuyện kêu gọi đầu tư vừa mới được thông báo cho thiên hạ, công tác chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cho nên trước mắt vẫn chưa có phú thương nào tới đây báo danh, nhưng thuộc hạ tin qua vài ngày nữa chắc chắn người tới sẽ nhiều như mây!” 

 Ký Bắc vương vỗ lên vai quân sư với vẻ khen ngợi: “Quân sư nói đúng lắm, là bản vương quá gấp rồi.” 

 Lại qua một ngày nữa, Ký Bắc vương lại gọi quân sư tới. 

 “Quân sư, tình hình hôm nay thế nào rồi?” 

 Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như cũ: “Khởi bẩm vương gia, trước mắt vẫn chưa có người nào tới báo danh, thuộc hạ nghi ngờ hôm qua bọn họ vừa mới nhận được tin tức, hôm nay mới khởi hành tới Ký Bắc chúng ta, cho nên hai ngày nữa hẳn sẽ có tin tốt thôi ạ!” 

 Ký Bắc vương mỉm cười: “Quân sư nói chí phải, hai ngày nữa chắc hẳn sẽ có tin tốt truyền tới.” 

 Ngày thứ ba, Ký Bắc vương vẫn không nhịn được lại gọi quân sư tới. 

 “Quân sư, tình hình hôm nay thế nào, có phú thương tới không?” 

 Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như thường: “Vương gia, hôm nay vẫn không có người tới, có khả năng là đi đường xá xa xôi khá mệt, cần phải nghỉ ngơi một ngày, sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi ngày mai sẽ qua đây thôi! Dù sao mấy thương nhân này cũng vô cùng chú trọng lễ tiết, lễ nghi đầy đủ thì người mới không trách được, vương gia, ngươi đợi tin tốt của ta nhé!” 

 “Quân sư, bản vương tin ngươi!” 

 Ngày thứ tư, ngày thứ năm... 

 Mỗi ngày, Ký Bắc vương đều gọi quân sư tới hỏi chuyện nhưng tin tức có được toàn là không có ai, sự việc gần như chẳng có chút tiến triển nào cả. 

 Dần dần, Gia Cát tiên sinh cũng trở nên mất bình tĩnh. 

 Đã năm ngày rồi, sao vẫn không thấy một bóng người nào vậy? 

 Phía bên Lâm Bắc Phàm đến ngày thứ hai thông báo đã lập tức có một đám phú thương kết đội kết nhóm từ kinh thành tới. 

 Ngày thứ ba phú thương ở các thành xung quanh đều tới. 

 Ngày thứ tư, các danh môn vọng tộc và các phú thương giàu có ở xa hơn một chút cũng chạy tới đây. 

 Mỗi một ngày sau đó có thể dùng người tới nhiều như mây và đông như trẩy hội để hình dung. 

 Tại sao đến chỗ hắn tình hình lại hoàn toàn trái ngược vậy? 

 Trong năm ngày chẳng thấy một bóng ma nào cả, cửa nhà vắng tanh như chua bà Đanh, lạnh lẽo hiu quạnh! 

 Mấy phú thương này rốt cuộc đã chạy đi đâu hết rồi? 

 Sẽ không phải chạy tới chỗ những phiên vương khác đấy chứ? 

 Dần dà, Ký Bắc vương cũng đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn: “Quân sư, đã sắp một tuần rồi, tại sao vẫn chẳng thấy một ai hết trơn vậy? Cho dù là người ở Võ Tây thì cũng có thể chạy tới nơi rồi chứ, ngươi có thể giải thích hộ bản vương được không?” 

 Gia Cát tiên sinh túa mồ hôi đầy đầu: “Vương gia, thuộc hạ nghi ngờ có khả năng trong chuyện này đã xảy ra chút vấn đề gì đó!” 

 “Rốt cuộc là vấn đề gì?” Ký Bắc vương truy hỏi. 

 “Cái này.... cái này...” 

 Trên mặt Gia Cát tiên sinh nhễ nhại mồ hôi hơn, vắt hết óc bịa ra cái cớ. 

 Nhưng tình hình này đã bị Ký Bắc vương nhìn ra cả rồi, vẻ mặt của hắn ta không vui, hừ một tiếng, chắp tay rời đi: “Quân sư, nếu ngày mai vẫn chưa có tin tốt thì ngươi tự liệu lấy đi!” 

 “Vương gia, vương gia, ngươi nghe thuộc hạ nói đã...” 

 Gia Cát tiên sinh vội vàng đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của vương gia. 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 437:  Vùng Võ Tây


“Bỏ đi, hôm nay không nói đến bọn họ!” 

 Gia Cát tiên sinh chuyển đề tài, lộ ra nụ cười mỉm tự cho là thân thiết: “Hôm nay lão phu gọi các ngươi tới đây là có một tạo hóa giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi nắm thật chặt, chắc chắn có thể tiền vào như nước, ngày kiếm được đấu vàng!” 

 “Gia Cát tiên sinh, là tạo hóa gì vậy?” Có người hỏi. 

 “Thần khí xây nhà xi măng, đã nghe nói tới chưa?” 

 Gia Cát tiên sinh nói vơi giọng điệu dụ dỗ: “Vương phủ chúng ta cũng có thể sản xuất ra xi măng cho nên cơ hội phát tài của các ngươi sẽ tới thôi!” 

 Sau khi dặn dò chuyện này xong, Gia Cát tiên sinh rời đi với vẻ hài lòng thỏa mãn. 

 Hắn ta tin rằng sau khi mấy thương nhân này biết mình có cơ hội nhận được độc quyền bán xi măng nhất định sẽ mừng rỡ như điên, cảm kích vô cùng. 

 Như vậy hắn ta cũng tiện ăn nói với vương gia. 

 Thế nhưng sau khi hắn ta rời đi, các thương nhân có mặt ở đó đều mang vẻ mặt khổ sở. 

 “Sớm biết thế này chúng ta cũng chạy luôn cho rồi!” 

 “Còn nói cho chúng ta độc quyền tiêu thụ xi măng nữa chứ? Hừ, rõ ràng là muốn moi tiền từ trên người chúng ta thì có!” 

 “Đúng đó, muốn nhận được độc quyền bán xi măng nhất định phải trả bằng rất nhiều vật tư trước, nhưng trải qua nạn toán cướp cưỡi ngựa đó, chúng ta nào còn tiền của gì nữa đâu?” 

 “Cho dù nhận được độc quyền bán xi măng nhưng đến đâu cũng toàn người nghèo, chúng ta có thể bán được ở đâu đây?” 

 “Vương gia, là ngươi muốn qua cầu rút ván, ép chúng ta chết đấy nhé!” 

 “Chỉ sợ phát tài rồi lại có một toán cướp nữa mất! Ôi, ngày tháng này thật sự không có cách nào sống mà!” 

 ... 

 Lúc này, một thương nhân lớn tuổi cắn răng nói: “Cac vị đồng liêu, bây giờ chạy vẫn còn kịp, còn không chạy nữa chúng ta thật sự không còn đường sống đâu!” 

 Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật mạnh đầu. 

 Ngày hôm sau, trong vương phủ. 

 Ký Bắc vương lại gọi Gia Cát tiên sinh tới. 

 “Quân sư, bây giờ tình hình thế nào rồi? Bản vương muốn nghe lời thật, đừng hòng lừa ta!” 

 Lần này, Gia Cát tiên sinh tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói: “Vương gia, ngươi yên tâm, thật ra tối qua đã có vài thương gia liên lạc với ta, nói rất có hứng thú với xi măng, qua thời gian một nén nhang nữa là bọn họ sẽ dắt tay nhau tới đây ngay!” 

 “Thật sao? Bản vương vừa vặn có thời gian đợi cùng ngươi!” Ký Bắc vương tươi cười hớn hở. 

 Kết quả, thời gian một nén nhang trôi qua mà vẫn không thấy một bóng ma nào như cũ. 

 Lại qua thêm một nén nhang nữa, vẫn không thấy một ai cả. 

 Sắc mặt của Ký Bắc vương dần u ám hẳn đi, ánh mắt nhìn Gia Cát tiên sinh tràn đầy sự giận dữ... 

 Gia Cát tiên sinh hoang mang nói: “Vương gia, có khả năng bọn họ có chuyện nên tới trễ, thuộc hạ sẽ cho người đi giục bọn họ nhay!” 

 Kết quả người đi gọi rất nhanh đã chạy về: “Gia Cát tiên sinh, không hay rồi, thuộc hạ tới nhà bọn họ và cả cửa hàng lại phát hiện ra vườn không nhà trống, bọn họ đều... chạy hết cả rồi!” 

 “Cái gì? Chạy rồi?” Gia Cát tiên sinh ngã quỵ. 

 Các phiên vương khác cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam. 

 Vùng Giang Nam là nơi thương nhân tập trung, theo lý mà nói chắc hẳn có thể tìm được người bán xi măng. 

 Nhưng Giang Nam vương lại mang vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua. 

 Mới đầu hắn ta gửi lời mời bán xi măng tới các phú thương lớn cũng nhận được sự hưởng ứng khá tích cực. 

 Nhưng vừa nghe nói chỉ có thể dùng lương thực để trao đổi sắc mặt lập tức thay đổi ngay, tất cả đều từ chối hết, vì vừa qua nạn lũ lụt lại trải qua một trận hỏa hoạn ngút trời đó nên lương thực ở Giang Nam có thể nói là vật phẩm khan hiếm, giá cả thậm chí đắt gấp ba, bốn lần giá bình thường, có giá mà không có thị trường khiến rất nhiều người đều không ăn được lương thực. 

 Ngay cả các phú thương cũng không có nhiều lương thực trong tay, chỉ có thể cung ứng cho người của mình, mà lúc này, Giang Nam vương lại muốn dùng xi măng để đổi lấy lương thực, đây không phải là kiếm chuyện hay sao? 

 Người có thể không ở nhà nhưng không thể không ăn cơm! 

 Vì thế hai bên làm ầm lên tách ra, xi măng bán ra cũng tan tành. 

 Lúc này, Vương Phú Quý đi vào với vẻ sầu khổ. 

 Giang Nam Vương mang theo hy vọng hỏi: “Thế nào rồi, bọn họ có đồng ý không? Bản vương đã giảm giá bán xi măng rồi đó!” 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 438:  Hóa ra là nữ đế tới! 


Những phiên vương nhỏ khác cũng như vậy! Tất cả đều trở thành trò cười cho người trong thiên hạ. 

 “Kí Bắc vương nực cười quá đi mất, muốn mua xi măng để kiếm tiền mà lại dọa các thương nhân còn lại chạy mất!” 

 “Giang Nam vương cũng thế, lại còn muốn đổi xi măng lấy lương thực! Người ta cơm còn chẳng ăn đủ no chứ làm gì nghĩ đến việc xây nhà? Kết quả ý kiến bất đồng bèn đi cướp, ép thương nhân tại Giang Nam đến phát điên!” 

 “Kẻ nực cười nhất chính là Võ Tây vương! Bản thân hắn ta là người như thế nào hắn ta còn không rõ sao? Ai dám làm ăn buôn bán với hắn ta?” 

 “Những phiên vương khác cũng không được, không cầm cự được thị trường xi măng đâu!” 

 … 

 Mà lúc bấy giờ, các thương nhân đã đến bước đường cùng, tất cả đều tới kinh thành. 

 “Cha ơi, sao lại phải tới kinh thành?” 

 “Ở lại cũng chẳng còn đường sống nữa rồi, chỉ đành tới kinh thành tìm kế sinh nhai thôi!” 

 “Nhưng chẳng phải cha vẫn luôn bảo kinh thành toàn lũ tham quan, quyền quý hoành hành, ở nơi đó đâu có làm ăn được gì?” 

 “Đó là trước kia, hiện giờ thì ngược lại rồi! Khắp Đại Võ chỗ nào cũng loạn lạc, chỉ có kinh thành là tương đối an toàn thôi! Nếu chúng ta ở lại đây thì đến mạng cũng chẳng còn! Nhưng nếu tới kinh thành, chúng ta có thể làm dân gặp nạn, cố kiếm miếng cơm ăn!” 

 “Nghe đâu người ta đang xây dựng thành mới ở kinh thành đấy, có cả trăm vạn nhân công, còn có rất nhiều thương nhân. Chính sách dành cho thương nhân cũng khá tốt, đối với chúng ta mà nói thì đây có lẽ chính là một con đường sống!” 

 “Cha nói phải, chúng ta tới kinh thành!” 

 … 

 Trừ các thương nhân ra còn có rất nhiều dân thường nghèo đói nghe nói trăm vạn dân gặp nạn ở kinh thành có công việc có cơm ăn, cuối cùng còn có nhà để ở nên cũng kéo nhau tới kinh thành. 

 Dường như đang có một cỗ thế lực lớn chầm chậm đổ dồn về kinh thành! 

 Kẻ được lợi nhất chính là Lâm Bắc Phàm và triều đình phía sau hắn. Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm đang kiểm tra tình hình xây dựng, một binh lính chạy tới bẩm báo với hắn. 

 “Phủ thừa đại nhân, có vài thương nhân tới từ Kí Bắc quyên góp rất nhiều đồ như lương thực, củi dầu, bông vải, tổng cộng hai mươi xe, hi vọng có thể gặp đại nhân!” 

 “Gặp ta ư? Thú vị thật đấy!” 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đúng lúc bản quan đang rảnh, đi gặp bọn họ vậy!” 

 Lâm Bắc Phàm ra bên ngoài thành thì thấy vài thương nhân như lời binh sĩ kia nói, hắn bảo: “Chế độ quyên tặng của chúng ta đã kết thúc! Các ngươi có quyên góp những thứ này thì cũng không có hồi báo gì đâu!” 

 “Thảo dân biết, nhưng pháp luật cũng không nằm ngoài vòng tình cảm con người! Chúng thảo thân quyên tặng đồ vật nhưng không cầu nhiều, chỉ hi vọng đại nhân châm chước cho!” 

 Trông mấy thương nhân kia rất thành khẩn. 

 “Các ngươi muốn gì, nói ra ta xem nào?” 

 Lâm Bắc Phàm khẽ cười 

 “Khởi bẩm phủ thừa đại nhân, chúng thảo dân đều chạy nạn từ Kí Bắc đến nên muốn xin một chốn nương thân cho mình và gia đình! Nhà ở không cần quá lớn, nhà xi măng thôi là được rồi, mong đại nhân thành toàn!” 

 Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu của các ngươi rất đơn giản, có thể đáp ứng được!” 

 Mấy thương nhân từ Kí Bắc hớn hở: “Đa tạ đại nhân!” 

 Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại gặp thêm rất nhiều những thương nhân khác. 

 Về cơ bản thì bọn họ đều là người từ nơi khác đến, quyên góp tiền và đồ vật với mong muốn được có một ngôi nhà ở nơi đây để sống. 

 Không thể không nói, đám thương nhân này quá nhanh trí. 

 Nhà ở tại kinh thành rất đắt, bọn họ không mua nổi nên chạy tới chỗ hắn để ở. 

 Nhà xi măng của hắn muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, một ngày có thể xây được cả trăm, cả nghìn ngôi, mà giá tiền là không quá đắt. 

 Lâm Bắc Phàm cũng vui vẻ thu nhận bọn họ, việc xây dựng thành thị không chỉ cần nhân công mà còn cần những nhân tài khác nữa. 

 Lâm Bắc Phàm nhận hết, chỉ cần có cống hiến là hắn sẽ không từ chối. Số lượng thương nhân trở nên nhiều hơn, việc kinh doanh buôn bán cũng bắt đầu xuất hiện. 

 Song tiếc rằng phần lớn những người ở đây đều là dân gặp nạn, trong người chẳng có tiền nên không thể mua hàng. 

 “Có thể phát chút tiền lương để kích thích kinh tế tại thành mới!” 

 Lâm Bắc Phàm tự nhủ, một thành phố muốn phát triển thì không thể không có kinh tế, mà muốn có kinh tế thì phải có tiền. 

 Có tiền thì mới mua hàng được, như vậy mới có được kinh tế. 

 Nếu kinh tế phát triển thì mọi người mới có một cuộc sống tốt. 

 Hiện giờ các điều kiện đã dần chín muồi nên hắn cần có yếu tố con người can thiệp vào để kích thích kinh tế thị trường, để cả thành phố được vận hành một cách có hiệu quả, đem lại lợi ích cho mọi người. 

 Lúc này, có tiếng nói vang vọng từ phía xa truyền tới. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,160
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 439:  Nữ đế lại càng quan tâm hơn


Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Đúng là một ngày xây được một dãy nhà ạ!” 

 “Ái khanh, giờ tổng cộng đã có bao nhiêu ngôi nhà rồi?” 

 “Bệ hạ, hiện giờ tổng cộng có hai vạn ngôi nhà, đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho khoảng sáu vạn người!” 

 “Ừm, rất tốt!” 

 Nữ đế hài lòng vô cùng. 

 “Sản lượng xi măng vẫn đủ chứ?” 

 Nữ đế lại hỏi. 

 “Tình hình vẫn khá là căng ạ! Nếu không phải sản lượng xi măng có vấn đề thì hiện giờ vi thần đã có thể xây được năm vạn ngôi nhà rồi!” 

 “Thế thì tiếp tục khai thác, cần gì thì cứ nói với trẫm!” 

 “Đa tạ bệ hạ!” 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay cười. 

 Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nữ đế nhắc đến chuyện các phiên vương kinh doanh xi măng bèn không nhịn được mà cười. 

 “Ái khanh, ngươi nói đúng thật đấy!” 

 “Các thúc thúc của trẫm dù có xi măng trong tay nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì!” 

 “Một người thì dọa cho chỗ thương nhân ít ỏi còn lại chạy mất! Một người thì muốn đổi xi măng lấy lương thực, cuối cùng sự việc không thành bèn đi cướp! Còn một người thì mở chiêu thương đại hội, nhưng chẳng ai thèm tới!” 

 “Ha ha! Đúng là quá buồn cười, những chuyện mà bọn họ làm đủ để trẫm cười mất mấy ngày!” 

 “Đúng là buồn cười thật ạ!” 

 Lâm Bắc Phàm cũng thấy chuyện các phiên vương làm chẳng khác gì một trò hề. Bọn họ tưởng có được xi măng là có thể thỏa thích theo ý mình hả? Bọn họ cũng chẳng nhìn xem bản thân mình ra sao! 

 Địa bàn của mình thì bị chính mình làm loạn, nhân phẩm cũng không được, ai dám làm ăn với bọn họ? 

 Các thương nhân đều là những người thông minh, bọn họ biết tận dụng cái lợi và tránh đi cái hại, tình huống có điểm bất thường là lập tức chạy! Như ở chỗ hắn đã tiếp nhận rất nhiều thương nhân chạy nạn. 

 Tới buổi trưa, mọi người đều nghỉ tay ăn cơm. 

 Nhìn mọi người ăn cơm một cách ngon lành, nữ đế thở dài một hơi: “Suy cho cùng thì vấn đề ở nước ta vẫn là lương thực, là miếng cơm ăn! Chỉ cần bách tính có cơm ăn, được ăn no thì nước ta sẽ vững như núi Thái Sơn!” 

 “Trước kia do có bọn mã tặc nên người dân Kí Bắc không có cơm mà ăn, dẫn đến trở thành dân lưu lạc phải tới những nơi khác. Ruộng điền của Kí Bắc phần lớn đều bị bỏ hoang, kinh tế đi xuống!” 

 “Còn ở Giang Nam do có lũ lụt nên bách tính không có lương thực, mà Giang Nam vương lại không chịu nhả lương thực nên mới xuất hiện tình trạng dân gặp nạn! Tới nay, Giang Nam không chỉ thiếu thốn lương thực mà còn không có dân canh tác ruộng đồng, kinh tế cũng đi xuống!” 

 “Ở Võ Tây cũng vậy! Nếu không phải Võ Tây vương sở hữu đại quân lên đến trăm vạn người, trấn áp tất cả thì Tây Võ đã loạn từ lâu rồi!” 

 “Còn triều đình chúng ta có lương thực nên năm nay vẫn phát triển đều.” 

 “Bệ hạ nói chí phải!” 

 Lâm Bắc Phàm gật đầu. 

 … 

 “Lương thực là thứ vô cùng quan trọng! À đúng rồi, ái khanh…” 

 Nữ đế quay đầu, hỏi đầy quan tâm: “Hiện giờ tình hình nghiên cứu lúa nước của ngươi thế nào rồi? Có tiến triển gì không?” 

 Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nặng nề: “Bệ hạ, hiện giờ đang nghiên cứu đến bước quan trọng, thiếu mất một thứ vô cùng then chốt! Nếu như không giải quyết vấn đề này thì không thể vượt qua bước nghiên cứu này!” 

 “Thiếu thứ gì?” 

 Nữ đế lại càng quan tâm hơn. 

 “Thiếu tiền!” 

 Nữ đế: “…” 

 Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng nặng nề hơn: “Nghiên cứu lúa nước là một công trình nghiên cứu to lớn liên quan đến cả nghìn vạn dân, cần rất nhiều ngân lượng! Tiền không đủ thì khó nghiên cứu tiếp lắm ạ!” 

 Khóe miệng nữ đế giật giật: “Thiếu bao nhiêu?” 

 Hai mắt Lâm Bắc Phàm như lóe sáng: “Bệ hạ, chỉ cần có một nghìn vạn lượng kinh phí nghiên cứu thì vi thần tin chắc sang năm là có thể nghiên cứu ra sản lượng lúa nước đáng kinh ngạc đấy ạ!” 

 Khóe miệng nữ đế lại càng giật mạnh hơn, cái tên khốn khiếp này lại nhân cơ hội để tham tiền nữa rồi! 

 Ngươi đã tham nhiều tiền thế rồi mà vẫn chưa đủ hay sao? 

 Có điều lần này nữ đế không từ chối trực tiếp, nàng suy nghĩ hồi lâu. Bởi lẽ gần một năm nay Lâm Bắc Phàm đã cố gắng rất nhiều để chứng minh năng lực của bản thân. 

 Thần khí phi thiên khinh khí cầu, thuyền đệm hơi, rồi chuyện xây nhà bằng xi măng, tất cả đều nhờ hắn, hơn nữa những chuyện này đều có hiệu quả kinh người! 

 Lúa nước mà hắn nói không phải là không có cách để thực hiện! 

 Nếu như nghiên cứu được thì sản lượng lương thực của Đại Võ có thể tăng thêm năm mươi phần trăm! 

 Có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn cho bao nhiêu người dân mới là thần khí trấn quốc chân chính! 

 “Được rồi, một nghìn vạn thì một nghìn vạn! Năm sau lúc dự tính quốc khố, trẫm có cố cũng phải góp đủ cho ngươi, được chưa?” 

 Nữ đế nói, nghe giọng điệu của nàng không được tốt cho lắm. 

 “Đa tạ bệ hạ!” 

 Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt. 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom