Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 20: C20: Vậy ngươi thả lỏng đi


"Được rồi, làm phiền công công!"

Vân Hạc tiếp chỉ, sau đó lại cho người thưởng cho công công đến đây truyền lời.

Công công tạ ơn ban thưởng rồi vui vẻ rời đi.

...........

"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Tân Sênh, Tân trong gian lao, Sênh trong trúc sênh! Tên mới, đời mới!"

"Tạ điện hạ ban tên!"

"Được rồi, đưa người xuống tắm rửa đi!"

Vân Hạc phân phó tỳ nữ trong phủ một tiếng, rồi dẫn Cao Hợp rời đi.

Không bao lâu sau, Cao Hợp đã đánh xe ngựa đi vào Thẩm phủ.

Lần này, Thẩm phu nhân không cáo ốm không gặp hắn nữa.

Khi bước vào nhà, Vân Hạc cố ý lườm Diệp Tử một cái, thấy Diệp Tử cũng đang nhìn mình, còn lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Vân Hạc lặng lẽ nháy mắt với nàng ấy, mỉm cười đáp lại.

Xem ra, Diệp Tử đã đọc hiểu tín hiệu mình truyền lại cho nàng ấy qua Thẩm Hinh.

Đúng là một nữ nhân thông minh!


Có hi vọng thu về dưới trướng!

Sau khi hàn huyên đơn giản, Vân Hạc nói rõ ý đồ đến đây.

Mặc dù Thẩm Hinh không tình nguyện, nhưng đây là yêu cầu đặc biệt của Văn Đế nên nàng cũng không có cách nào từ chối được, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

"Đêm nay ta đi theo ngươi để ngươi mất mặt!"

Trong xe ngựa, Thẩm Hinh duy trì khoảng cách với Vân Hạc, vẻ mặt không hài lòng.

Những người đến đêm nay chắc chắn đều là hoàng tử, công chúa và trọng thần trong triều.

Mình đi dự tiệc với Vân Hạc, sẽ bị người ta chế giễu!

Nàng không tin Vân Hạc đang giấu tài đâu!

Hắn chỉ là một hoàng tử uất ức không có căn cơ, lại không có quyền thế, giấu tài để làm gì?

Hắn còn có thể lên trời chắc?

Nhị tẩu chính là đang giúp Vân Hạc nói những điều tốt đẹp, để cho mình tiếp nhận hắn sớm một chút mà thôi!

"Chúng ta ăn nhiều, ít nói chuyện là được rồi."

Vân Hạc tùy ý cười một tiếng: "Chúng ta cứ ăn uống đủ rồi rời đi là xong."


Hắn còn chưa muốn tham gia!

Đang yên đang lành ai lại muốn lục đục với người khác, quá mệt mỏi!

Nhưng Văn Đế đã cho người truyền lời, hắn không đi cũng không được!

"Ăn no chưa?"

Thẩm Hinh bĩu môi, hừ lạnh nói: "Nói ta bị những cái nhìn nhìn khinh bỉ làm cho no bụng còn tạm được!"

"Vậy ngươi thả lỏng đi."

Vân Hạc giữ nguyên dáng nhẹ nhàng: "Nếu người khác chế giễu ngươi, thì ngươi cứ coi kẻ đó như cái rắm là được!"

"Ta cũng không có bản lĩnh nén giận như ngươi!" Thẩm Hinh nói móc.

"Vậy ngươi cứ làm theo tính khí của mình đi."

Vân Hạc nhún vai: "Nếu ngươi chết, phụ hoàng lại tứ hôn một lần nữa cho ta là được! Dù sao ta cũng là người sẽ chết trên chiến trường, cho dù ngươi gây chuyện như thế nào, ngươi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến ta!"

"Ngươi..."

Thẩm Hinh hơi sững người, trong nháy mắt bị hắn chọc tức đến mức nói không ra lời.

Nàng đột nhiên phát hiện, cái rắm vô dụng này chẳng có bản lĩnh gì cả, nhưng nói tới nói lui ngược lại có thể khiến cho người ta tức giận đến thổ huyết.

Vân Hạc nhắm mắt lại, mỉm cười không nói một lời.

Hắn đang ước gì có người chế giễu mình đây!

Hôm nay người khác không chế giễu hắn, hắn vẫn phải đi lên.

Hắn có thể dẫn dắt những huynh đệ kia giúp đỡ một chút mà!
 
Chương 21: C21: mượn ngân lượng


Vạn Thọ cung.

Còn một lát nữa mới đến lúc bắt đầu tiệc tối

Nhưng mà đã có rất nhiều người đang chờ đợi bên ngoài cung điện.

Đây là yến tiệc do Văn Đế tổ chức cho sứ đoàn Bắc Hoàn đón gió tẩy trần, đây là lúc thể hiện rõ ràng quốc cách của vương triều Đại Càn nên không ai dám đến trễ.

Đúng như Thẩm Hinh dự đoán, ngoại trừ hoàng thân quốc thích thì đều là trọng thần trong triều đến đây, triều thần từ tam phẩm trở xuống không có tư cách tham gia.

"Lục đệ, hôm nay là ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây vậy?"

"Ta còn tưởng rằng Lục đệ lại muốn giả bệnh chứ!"

"Đây chính là Lục ca sao? Hình như ta chưa gặp bao giờ?"

"Ngươi mới bao lớn? Đừng nói ngươi chưa từng gặp, ngay cả chúng ta đều chưa được gặp Lục ca của ngươi, hắn còn khó gặp hơn nữ tử trong khuê phòng..."


Khi Vân Hạc và Thẩm Hinh đến, một đám hoàng tử, công chúa nhao nhao giễu cợt hắn, ngay cả lão Bát mới mười ba tuổi cũng hùa theo đám người giễu cợt hắn.

Đối mặt đám người châm chọc khiêu khích, trong lòng Thẩm Hinh ấm ức muốn chết, nhưng Vân Hạc lại bình tĩnh dị thường, sắc mặt hắn không hề có một tia gợn sóng.

"Lục đệ, ngươi nói chuyện đi chứ!"

Ngũ hoàng tử Vân Đình trêu tức nhìn Vân Hạc: "Nghe nói mấy ngày trước ngươi nói chuyện trên triều rất lưu loát mà, sao hôm nay lại không nói gì?"

"Đúng thế Lục ca!"

Bát hoàng tử cười khinh bỉ: "Ngươi cũng không định giới thiệu một chút về Lục hoàng tử phi của ngươi cho chúng ta sao? Thế này không tốt lắm đâu."

Nhị hoàng tử vỗ vai Bát hoàng tử: "Ngươi cũng đừng làm khó dễ Lục ca của ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tật xấu của hắn, càng nhiều người, hắn càng không dám nói chuyện..."

Thẩm Hinh không nghe nổi nữa, vội nhẹ nhàng kéo Vân Hạc một cái.

Đồ bỏ đi, sao ngươi không nói một câu nào hết vậy!

Họ là Hoàng tử, ngươi cũng là Hoàng tử mà!

Không thể trêu vào, còn không dám nói một câu sao?

Mắt thấy hỏa hầu đã không sai biệt lắm, Vân Hạc "rụt rè" nhìn về phía Nhị hoàng tử: "Nhị ca, ta... Ta muốn nói với ngươi một chuyện."

"Nói đi!"

Nhị hoàng tử đùa giỡn nói: "Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì cứ việc nói thẳng! Bây giờ ngươi là Hổ Liệt tướng quân! Đừng hèn nhát nữa!"

Nghe Nhị hoàng tử nói ra phong hào "Hổ Liệt tướng quân" này của Vân Hạc, đám người không khỏi cười to.


Không nên gọi là Hổ Liệt tướng quân.

Phải gọi là chịu chết tướng quân mới phải!

"Ồ."

Vân Hạc gật đầu, thử thăm dò nói: "Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!"

"Hả?"

Nhị hoàng tử sửng sốt, đám người đang cười vang cũng im bặt.

Mượn ngân lượng?

Cái tên nhát gan này mở miệng nói câu đầu tiên là mượn ngân lượng?

"Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!"

Vân Hạc "lấy hết dũng khí" mở miệng lần nữa.

Sắc mặt Nhị hoàng tử tối sầm: "Lục đệ, tại sao ngươi lại tìm ta mượn ngân lượng?"


"Trong phủ chi tiêu quá lớn."

Vân Hạc giả trang thành dáng vẻ vô cùng tội nghiệp: "Qua ít ngày nữa là ta và Thẩm Hinh sẽ tổ chức đại hôn, mặc dù có phủ nội vụ giúp đỡ xử lý nhưng trên tay ta thực sự túng quẫn, sắp hết bạc để thưởng rồi. Nhị ca, ta muốn mượn ngươi một ít ngân lượng!"

"Lão Lục, đây là lỗi của ngươi!"

Nhị hoàng tử không vui: "Ta nghe nói mấy ngày trước khi ngươi dọn vào phủ mới đã nhận được không ít lễ vật, sao ngươi có thể không có ngân lượng được?"

Vân Hạc lắc đầu, cay đắng nói: "Những cái kia đều là tâm ý của đại thần trong triều và chư vị huynh đệ, sao ta có thể cầm đi bán đổi ngân lượng chứ? Nếu truyền ra ngoài, liệu có thể..."

"Tại sao lại không thể bán?" Nhị hoàng tử trợn tròn mắt: "Có đôi khi ta thiếu ngân lượng, ta cũng bán cả đồ mà phụ hoàng ban thưởng! Bán được, ngươi yên tâm lớn mật bán đi!"

Nghe Nhị hoàng tử nói, trong lòng Vân Hạc không khỏi cười to.

Lão tử chờ chính là câu nói này của ngươi!

Chính là ngươi bảo ta bán!
 
Chương 22: C22: Thật sao


Về sau ai dám nói hắn bán những vật kia là vì góp nhặt tiền tài để tạo phản, lão tử sẽ bảo kẻ đó đi tìm ngươi!

Vân Hạc cười to trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ khó xử: "Thế này không tốt lắm đâu? Nhị ca, ngươi cứ cho ta mượn một ít ngân lượng đi, sau khi đại hôn ta sẽ trả lại cho ngươi."

Nhị hoàng tử chỉ vào những hoàng tử và công chúa khác: "Dù sao ta cũng không có ngân lượng cho ngươi mượn, ngươi có thể hỏi họ một chút xem có người bằng lòng cho ngươi mượn ngân lượng hay không."

Nói xong, Nhị hoàng tử lập tức chạy trốn, chỉ sợ bị ôn thần này quấn lấy đòi mượn ngân lượng.

Vân Hạc giương mắt, khuôn mặt "u sầu" nhìn về phía hoàng tử, công chúa khác.

Đối diện với ánh mắt của Vân Hạc, đám người giống như là nhìn thấy ôn thần vậy, vội vàng rời đi để không bị ôn thần quấn lấy mượn ngân lượng.

Trong khoảnh khắc, đám người xúm lại ở bên cạnh họ đã chạy không còn một mống.

Không có đám người ngu xuẩn này, Vân Hạc đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình trong lành hơn rất nhiều.

"Có mất mặt hay không hả?"

Thẩm Hinh tức giận không thôi, nói: "Biết rõ họ sẽ không cho ngươi mượn ngân lượng, ngươi còn không biết xấu hổ mở miệng làm gì? Ta còn thấy mất mặt thay ngươi!"

"Không phải ta không còn cách nào khác sao?" Vân Hạc hít cái mũi, ánh mắt lại rơi vào trên người Thẩm Hinh: "Hay là, ngươi có thể cho ta mượn..."


"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thẩm Hinh trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Vân Hạc, quay đầu sang một bên.

Nếu như có khả năng, nàng thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đúng lúc này, Vân Lệ đã bị một đám người vây quanh.

Bây giờ, đảng của Tam hoàng tử là có quyền lực nhất trong triều.

Vân Lệ vừa đến đã trở thành tiêu điểm hiện trường.

Vân Lệ liếc mắt đã thấy Vân Hạc và Thẩm Hinh đứng một mình ở một bên.

Nhìn thấy Vân Hạc, trong mắt Vân Lệ lặng yên hiện lên một tia sáng dữ tợn, sau đó chậm rãi đi về phía Vân Hạc.

"Lục đệ, mấy ngày không gặp, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi!"

Vân Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vân Hạc nói.

"Chẳng phải là nhờ phúc của Tam ca sao?"

Vân Hạc thay đổi dáng vẻ uất ức trước đó, cười toe toét nói: "Tam ca, phía dưới của ngươi còn đau phải không?"

Phía dưới còn đau phải không?

Khuôn mặt Vân Lệ co giật dữ dội, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, phía dưới của hắn ta không còn đau đớn như lúc đầu nữa.

Nhưng ngay khi lời nói của Vân Hạc vừa thốt ra, hắn ta lại cảm thấy phía dưới của mình mơ hồ đau nhói.

"Mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi to lên rồi!"

Vân Lệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Hạc, sau đó lại tiến đến bên tai Vân Hạc, hung tợn nói nhỏ: "Yên tâm, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường!"


"Tam ca, ngươi lại muốn vu không ta mưu phản đúng không?"

Vân Hạc đột nhiên khuếch đại giọng nói: "Chuyện này cũng không phiền Tam ca phí tâm, lát nữa ta sẽ nói với phụ hoàng là ta muốn đến Sóc Bắc để nuôi binh tạo phản, cầu phụ hoàng ban thưởng ta một chén rượu độc! Ta cũng không cần đến Sóc Bắc chịu chết, chỉ cần không chết ở trên tay ngươi là được."

Nghe Vân Hạc nói, sắc mặt Vân Lệ tái xanh.

Hắn ta không bao giờ ngờ rằng tên khốn nạn vô dụng này lại kêu to lên trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người bên ngoài cung Vạn Thọ đều nhốn nháo nhìn qua.

Không ai quan tâm Vân Hạc nói cái gì mà chạy tới Sóc Bắc nuôi binh tạo phản, tất cả đều coi như hắn đang nói nhảm.

Tạo phản, tên khốn kiếp vô dụng này lấy cái gì để tạo phản?

Đừng nói là cho hắn ba ngàn binh mã, cho dù cho hắn ba vạn đại quân thì hắn cũng không tạo phản nổi!

Điểm chú ý của tất cả mọi người đều trong câu nói Vân Lệ muốn tự tay giế/t chết Vân Hạc.

Đặc biệt là những hoàng tử trưởng thành và vây cánh của bọn họ, tất cả đều là hưng phấn dị thường.

Vân Lệ công khai nói muốn giết Vân Hạc trước mặt mọi người, chuyện này có thể lấy ra làm áng văn chương!

Vân Lệ đột nhiên giật mình một cái, rồi thở phì phò kêu lên: "Lục đệ, ngươi chớ nói lung tung! Ta nói muốn giết ngươi lúc nào?"

Vân Hạc hừ nhẹ: "Không phải ngươi vừa mới nói sao, muốn tự tay tiễn ta lên đường!"


"Ngươi lý giải sai rồi!" Vân Lệ chột dạ không thôi, cười khan nói: "Ta nói là, tự mình tiễn ngươi rời Hoàng thành đến Sóc Bắc, Tam ca muốn đích thân tiễn ngươi, không phải muốn giết ngươi!"

"Tam ca, ta vô dụng nhưng không ngốc!"

Vân Hạc hừ nhẹ, nói rất chắc chắn: "Ta đá bị thương mệ.nh căn của ngươi, ngươi sẽ có ý tốt tiễn ta rời Hoàng thành sao? Nhất định là ngươi muốn tự tay giết ta, để báo thù cho việc ta đá ngươi!"

"Khụ khụ... Lục đệ, không thể nói lung tung lời này đâu!"

Trong lòng Tam hoàng tử tức giận đến muốn chết, nhưng vẫn vội vàng cười nói: "Chuyện trước đó là do Tam ca không đúng, ngươi đá ta một cái, chúng ta xem như huề! Về sau chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa có được không?"

"Thật sao?"

Vân Hạc "ngây thơ" hỏi.

"Thật!"

Tam hoàng tử gật đầu: "Làm sao Tam ca lại để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng được?"

Vân Hạc bán tín bán nghi, lại mở to mắt nhìn Tam hoàng tử: "Nếu Tam ca cho ta mượn một ít ngân lượng thì ta sẽ tin Tam ca thực tình muốn cùng ta biến chiến tranh thành tơ lụa..."
 
Chương 23: C23: Mượn thì mượn


Mượn ngân lượng?

Nghe được lời nói của Vân Hạc, sắc mặt Vân Lệ tái xanh.

Tên khốn kiếp này!

Hắn đúng là rất biết thuận cột trèo lên trên!

Thôi bỏ đi!

Mượn thì mượn!

Vừa vặn cũng cho mọi người thấy rằng mình và hắn đã biến chiến tranh thành tơ lụa.

Về sau tên khốn kiếp này có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tìm tới mình!

"Lục đệ, ngươi muốn mượn bao nhiêu ngân lượng?"

Vân Lệ hỏi thăm.

"Ba vạn lượng!"

Vân Hạc trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, còn đáng thương nói ra nỗi khổ tâm riêng của mình.


Ý hắn là ba vạn lượng còn không đủ đâu, có thể mượn thêm là tốt nhất.

Ba, ba vạn lượng?

Khuôn mặt Vân Lệ co giật dữ dội, hắn ta suýt chút nữa đạp Vân Hạc một phát.

Tiền hàng tháng của những hoàng tử như họ cũng chỉ mới một ngàn lượng.

Tên chó chết này lại há mồm đòi ba vạn lượng!

Hắn coi mình là quốc khố à?

Vân Lệ tức giận muốn chết nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể móc từ trên người ra một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho Vân Hạc: "Tam ca đưa cho ngươi hết ngân phiếu trên người rồi đấy, không đủ thì ngươi tìm Nhị ca bọn họ mượn đi!"

Nói xong, Vân Lệ trực tiếp chạy trốn, trong lòng hung dữ nghĩ: Sau này sẽ chơi chết ngươi!

Con chim ngu xuẩn!

Vân Hạc cười to trong lòng, đắc ý bắt đầu đếm ngân phiếu.

Ừm, một vạn ba ngàn lượng, cũng không quá ít!

Không hổ là Tam hoàng tử, mang theo trong người hơn vạn lượng ngân phiếu!

Thật có tiền!

"Mau thu lại đi, đừng làm chuyện mất mặt nữa!"

Thẩm Hinh tức giận trừng mắt nhìn Vân Hạc, trong lòng thầm mắng tên khốn kiếp này đúng là không biết xấu hổ.

Vì vay tiền mà dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tên khốn kiếp này cũng không ngốc!

Còn biết thừa cơ lừa đảo?

Ừ, không ngốc, chính là quá phế!

Có vết xe đổ của Vân Lệ, lần này hoàn toàn không có ai chủ động tới tìm Vân Hạc nữa.


Đều sợ bị hắn quấn lấy đòi vay tiền!

Sau khi đợi bên ngoài cung Vạn Thọ thêm hai khắc đồng hồ nữa, cuối cùng Văn Đế cũng hạ lệnh cho đám người tiến vào.

Đám người lần lượt ngồi xuống dựa theo tuổi tác và chức quan cao thấp.

Vân Hạc vốn định dẫn Thẩm Hinh tránh vào trong góc, nhưng lại bị thái giám kéo đến vị trí ở giữa lão Ngũ và lão Thất.

Thôi vậy, đã không tránh khỏi, vậy thì thản nhiên tiếp nhận đi!

Văn Đế và sứ đoàn Bắc Hoàn còn chưa ra trận, sau khi mọi người ngồi xuống cũng châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau.

Vân Hạc nhìn hai bên một chút, lại để mắt tới Ngũ hoàng tử: "Ngũ ca, ngươi cho ta mượn chút..."

"Ta cũng không có ngân lượng cho ngươi mượn!"

Ngũ hoàng tử bóp tắt suy nghĩ của Vân Hạc, lập tức giả bộ như đang nói chuyện với Ngũ hoàng tử phi.

Vân Hạc quay đầu sang bên kia, lại để mắt tới lão Thất ngồi cạnh.

Không đợi hắn mở miệng, lão Thất đã quay mặt ra chỗ khác.

"Đừng làm chuyện mất mặt nữa!"

Thẩm Hinh hạ giọng, hai mắt như phun lửa lườm Vân Hạc một cái.

Ngươi biết cái gì!


Vân Hạc thầm mắng trong lòng một tiếng, lúc này mới an phận ngồi ở chỗ đó không ngẩng đầu lên.

Hiện trường có không ít người vừa nói vừa cười, chỉ có Vân Hạc và Thẩm Hinh là không có ai quan tâm.

Thẩm Hinh nhìn Vân Hạc kiểu gì cũng thấy không thoải mái, nên cũng lười nói chuyện với hắn.

Vân Hạc không quan tâm, trong lòng hắn đã nghĩ đến chuyện sẽ bán những món lễ vật kia ở đâu?

Chà, kiếm tiền!

Tìm người!

Trước khi đến Sóc Bắc, hắn vẫn phải bồi dưỡng tâm phúc cho mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Vân Hạc lại rơi vào trên người Thẩm Hinh.

"Không cho phép nhìn ta!"

Thẩm Hinh dữ dằn lườm Vân Hạc một cái, mặt mũi nàng tràn đầy ghét bỏ.

Nàng thật sự muốn thoát khỏi nơi rách nát khiến mình cảm thấy bực bội này!

Mẹ nó chứ!
 
Chương 24: C24: Quốc sư quá mức vô lễ


Vân Hạc lắc đầu, dập tắt những suy nghĩ trong lòng.

Hiện tại cô nàng này đang mang theo thành kiến nhìn mình.

Mặc dù hôn sự của họ đã được quyết định, nhưng hiển nhiên cô nàng này còn chưa tiếp nhận hiện thực, muốn phát triển nàng thành tâm phúc thì có chút mạo hiểm!

Thôi bỏ đi!

Đi tìm nhị tẩu của nàng vậy!

Ừm, vẫn là tẩu tử tốt hơn!

"Bệ hạ giá lâm!"

Ngay lúc Vân Hạc đang suy nghĩ lung tung thì thái giám đột nhiên hô to.

"Cung nghênh bệ hạ!"

Vân Hạc đứng lên theo đám người, cung nghênh Văn Đế đến.

Sau khi Văn Đế ngồi xuống, mới tuyên sứ đoàn Bắc Hoàn tiến vào.


"Tuyên sứ đoàn Bắc Hoàn vào điện!"

Thái giám tiếng hô lớn, sứ đoàn Bắc Hoàn do quốc sư Ban Bố dẫn đầu ngẩng đầu bước vào.

Vân Hạc cảm thấy những tên khốn kiếp này không phải để làm sứ giả, mà giống như bọn họ tới đây để tuyên chiến!

Nhìn thấy dáng vẻ vênh vang đắc ý của sứ đoàn Bắc Hoàn, không ít người của phái chủ chiến hận đến nghiến răng.

Trong mắt Văn Đế cũng là lạnh lẽo chớp động, ông ấy đang cố gắng đè nén lửa giận, ánh mắt dừng lại trên người Ban Bố rất lâu không muốn rời đi.

Năm năm trước ông ấy thân chinh Sóc Bắc, đã trúng quỷ kế của Ban Bố, lúc đó mới bị trọng binh Bắc Hoàn bao vây.

Mặc dù Thẩm Nam Chinh liều chết mở đường máu giải vây, nhưng sĩ khí Đại Càn đã suy, cuối cùng vẫn bị ép phải nhượng lại đất đai của ba quận phía bắc sông Bạch Thủy để đổi lấy hòa bình.

Bây giờ gặp lại Ban Bố, có thể coi là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

"Hoàng đế Đại Càn, năm năm không gặp, phong thái của ngươi càng hơn dĩ vãng!"

Ban Bố đứng vững, vẻ mặt tươi cười nhìn Văn Đế.

Chỉ là bên trong nụ cười này lại tràn ngập châm chọc.

"Lớn mật!"

Dụ quốc công Tiêu Vạn Cừu vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ quát: "Sứ đoàn Bắc Hoàn yết kiến, vì sao không hành lễ Hoàng đế triều ta?"

Tiêu Vạn Cừu là danh tướng Đại Càn, cũng là trụ cột vững vàng của phái chủ chiến trong triều.

Ban Bố khinh thường như vậy, làm sao ông ta có thể không tức giận?

"Hành lễ?"

Ban Bố cười ha ha, mặt mũi tràn đầy khinh miệt nói: "Nam nhi Bắc Hoàn ta, từ trước đến nay chỉ hành lễ với kẻ mạnh! Tướng bên thua, không cần hành lễ?"

Nghe Ban Bố nói, đám người không khỏi giận tím mặt.

"Làm càn!"


Vân Lệ nóng lòng biểu hiện cũng đột nhiên đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Phụ hoàng có ý tốt thiết yến đón gió tẩy trần vì các ngươi, mà các ngươi lại ngạo mạn vô lễ như thế? Quốc sư đừng quên, lần này là Bắc Hoàn cầu lương Đại Càn ta!"

"Cầu lương?"

Ban Bố ngạo mạn cười một tiếng: "Vị Hoàng tử này, sợ là ngươi còn không có biết rõ tình hình, lần này chúng ta đến đây là bảo Đại Càn đưa lương thực, không phải cầu!"

Lời nói của Ban Bố lại lần nữa kí.ch thích lửa giận của đám người.

"Quốc sư quá mức vô lễ!"

"Man di! Đây chính là man di không hiểu lễ pháp!"

"Năm năm trước ở trận chiến Sóc Bắc, Đại Càn ta cũng chưa bại trận!"

"Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ trục xuất sứ đoàn Bắc Hoàn, chuẩn bị chiến tranh toàn diện..."

Không ít người vỗ bàn đứng dậy theo, nhìn chằm chằm Ban Bố.

Không ít người của phái chủ hoà đều đứng lên.

Cũng không phải toàn bộ phái chủ hoà đều là quân bán n,ước, chỉ là góc độ nhìn vấn đề không giống, nhưng liên quan đến thể diện quốc gia và mặt mũi Văn Đế, họ vẫn rất nghiêm túc.

Mặc dù Từ Thực Phủ có ý định làm người hòa giải, nhưng cũng không dám đứng ra vào lúc này.

Văn Đế còn chưa tỏ thái độ, y còn cần quan sát.


Thẩm Hinh nhẹ nhàng kéo Vân Hạc một cái, ra hiệu cho Vân Hạc đứng dậy giận dữ mắng mỏ sứ đoàn Bắc Hoàn.

Lúc này không biểu hiện thì còn phải đợi tới khi nào?

Nhưng mà Vân Hạc lại bất động như núi.

Thẩm Hinh kéo Vân Hạc mấy lần mà hắn đều không có phản ứng, nàng không khỏi mắng cái tên phế vật vô dụng này trong lòng.

Nếu không phải thân phận có giới hạn, nàng cũng muốn đứng lên giận dữ mắng mỏ sứ đoàn Bắc Hoàn ngạo mạn.

Văn Đế lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, trên mặt không nhìn thấy một tia gợn sóng, nhưng trong lòng đang cật lực áp chế lửa giận.

Nếu không phải tiền Thái tử mưu phản dẫn đến trong triều bất ổn, ông ấy thật sự muốn khiển trách sứ đoàn Bắc Hoàn một phen, sau đó trực tiếp trục xuất luôn.

Nhưng cân nhắc đến hậu quả khi làm như vậy, cuối cùng ông ấy vẫn nhịn được.

Thật lâu sau, Văn Đế chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: "Nếu như ngay cả chút lễ nghi ấy mà Quốc sư cũng không hiểu, vậy thì bữa tiệc hôm nay ngừng ở đây đi!"

Nói rồi, Văn Đế định rời đi.

Dưới tình huống không dám trục xuất sứ đoàn Bắc Hoàn thì đây là biện pháp duy nhất để ông ấy bảo toàn mặt mũi và thể diện quốc gia.
 
Chương 25: C25: Chỉ vậy thôi


"Khoan đã!"

Ban Bố gọi Văn Đế lại, ngạo nghễ cười nói: "Muốn ta hành lễ cũng không phải không thể, nhưng mà phải xem Đại Càn có bản lĩnh này hay không đã!"

Văn Đế hơi nheo mắt lại: "Lời này có ý gì?"

Ban Bố cười ha ha, sau đó móc từ trên người ra một vật rồi đưa nó ra trước mặt mọi người.

Nhìn vật trong tay Ban Bố, con ngươi Vân Hạc đột nhiên co rụt lại.

Khối rubik!

Đây có phải là phiên bản cổ đại của khối rubik không?

Nhưng đây chỉ là khối rubik 3x3x3 cơ bản nhất, hơn nữa nó còn được làm bằng ngọc.

Mọi người nhìn thấy thứ nằm trong tay Ban Bố thì ai ai cũng nghi ngờ.

Ngoại trừ Vân Hạc, chưa có người nào ở Đại Càn từng nhìn thấy đồ vật như thế này hết.

Ban Bố liếc nhìn mọi người với vẻ mặt kiêu căng: “Nghe nói văn phong của Đại Càn đang thời hưng thịnh, có rất nhiều người học rộng tài cao.”


“Hôm nay bổn quốc sư sẽ sử dụng vật này để kiểm tra mọi người, xem Đại Càn có ai có khả năng phá giải được nó không!”

“Nếu như ở Đại Càn không có dũng sĩ nào, cũng không có người tài cao học rộng thì tại sao bổn quốc sư phải hành lễ?”

Nghe Ban Bố nói, mọi người nghi ngờ.

“Có lão phu đây!”

Tiêu Vạn Cừu là người xông ra đầu tiên, hừ nhẹ đầy vẻ khinh thường: “Chỉ là một thứ đồ chơi rách nát, lão phu chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp nát nó!”

“…”

Mặt Vân Hạc hơi giật giật, cạn lời mà nhìn ông lão.

Người ta muốn ông phá giải nó, chứ không bảo ông bóp nát nó!

“Tiêu lão tướng quân, e rằng ông không hiểu ý của ta.”

Ban Bố cười nhạo nói: “Ta muốn ông phá giải thứ này chứ không phải bóp nát nó!”


“Phá giải?” Tiêu Vạn Cừu không hiểu: “Phá giải như thế nào?”

“Đơn giản!”

Ban Bố cười chế nhạo: “Vật này có sáu mặt và sáu màu khác nhau, chỉ cần làm cho những miếng gỗ nhỏ cùng màu ở trên cùng một bề mặt mà không làm hỏng nó trong vòng nửa giờ là được.”

“Chỉ vậy thôi?”

Trên mặt Tiêu Vạn Cừu tràn ngập vẻ khinh thường: “Chẳng cần mất đến nửa giờ, lão phu chỉ cần chớp mắt một cái là thực hiện xong cái trò trẻ con ba tuổi này.”

Nói xong, Tiêu Vạn Cừu cướp lấy khối rubik từ tay của Ban Bố với vẻ khinh bỉ và bắt đầu mày mò.

Ban Bố mỉa mai nhìn Tiêu Vạn Cừu, chờ xem trò vui.

Tiêu Vạn Cừu ra sức mày mò, nhưng mất nửa ngày, ông ta còn chẳng làm được một mặt nói chi đến sáu mặt.

Tiêu Vạn Cừu càng làm càng cuống, ông ta chỉ muốn đập tan thứ này thành từng mảnh rồi ghép lại.

Thấy vậy, Ban Bố cười nhạo: “Tiêu tướng quân, quả thực một võ tướng như ông không hợp phá giải thứ này đâu. Hay là ông nhường lại cho các vị văn thần có tư duy nhanh nhạy đi!”

“Vớ vẩn!”

Tiêu Vạn Cừu không phục, ông ta gân cổ cãi cố: “Chẳng qua lão phu chưa hiểu thứ đồ chơi này, ta mò mẫm thêm một lúc nữa là được!”

Nói xong, Tiêu Vạn Cừu lại bắt đầu chiến tiếp.

Thế nhưng thứ đồ chơi này như thể có quỷ, cái này ghép lại được với nhau thì cái kia lại bị lệch.
 
Chương 26: C26: Có thể trọng dụng


Tiêu Vạn Cừu xoay xở mãi nhưng vẫn không ghép xong được một mặt.

“Tĩnh quốc công, vẫn là để ta đi!”

Vân Lệ cười ha hả bước lên phía trước.

Tiêu Vạn Cừu thực sự không thể ghép chúng lại với nhau. Vì thế khi nhìn thấy Vân Lệ bước lên, ông ta chớp thời cơ đưa khối rubik cho hắn ta.

Vân Lệ cầm lấy khối rubik, hắn ta ra vẻ nghiên cứu, lại cười ha ha nhìn Ban Bố: “Muốn phá giải được thứ này cần phải có mẹo đúng không?”

“Đúng!”

Ban Bố gật đầu.

“Bổn hoàng tử sẽ cho ngươi thấy Đại Càn của ta có rất nhiều người tài cao học rộng!”

Vân Lệ khịt mũi, hắn ta lập tức bắt đầu chiến đấu.

Dường như Vân Lệ lợi hại hơn Tiêu Vạn Cừu một chút thật.


Sau khi mày mò một hồi, cuối cùng hắn ta đã hoàn thành một mặt.

Nhìn thấy một mặt đã được ghép xong, Vân Lệ mỉm cười và giơ mặt đã ghép xong lên cho Ban Bố xem: “Thế nào?”

Nhìn thấy một mặt đã được ghép xong, các văn thần lập tức vui mừng khôn xiết.

“Tam điện hạ uy vũ!”

“Không hổ là Tam điện hạ, quả nhiên vừa nhìn đã biết!”

“Tam điện hạ trí dũng song toàn, là tấm gương cho chúng thần noi theo!”

“Vẫn là Tam điện hạ lợi hại…”

Mọi người không tiếc lời ca ngợi Vân Lệ.

Đặc biệt là những người thuộc phe Tam hoàng tử, suýt chút nữa họ đã nhảy đến trước mặt Văn đế nói rằng nên phong ngay cho người thông minh như Tam điện hạ trở thành Thái tử.

Thấy vậy, Văn Đế không khỏi hơi gật đầu.


Quả thực lão Tam rất thông minh!

Có thể trọng dụng!

“Tam hoàng tử, ngài đừng vui mừng quá sớm!”

Ánh nhìn của Ban Bố tràn ngập vẻ khinh thường, hắn ta nhìn Vân Lệ như đang nhìn một con khỉ: “Ngài mới chỉ phá giải được một mặt, vẫn còn năm mặt nữa đấy!”

“Quy luật đều như nhau!”

Vân Lệ cười đắc ý: “Ta đã phá giải được một mặt, không phải những mặt còn lại cũng y chang sao?”

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu theo.

Nhìn Vân Lệ tiếp tục giải khối rubik, Vân Hạc âm thầm lắc đầu.

Đúng là tên ngốc!

Nếu như ghép dễ thế thì người ta dùng để ra oai phủ đầu với các người làm gì?

Còn tưởng rằng hắn ta thông minh thật sao?

Chỉ là cái đồ khoe mẽ thôi oắt!

Thấy Vân Hạc lắc đầu, Thẩm Hinh hừ một tiếng: “Ngươi ghen tị à?”
 
Chương 27: C27: Cô nàng này không ngốc à nha


“Ta ghen tị với hắn ta?”

Vân Hạc cong môi: “Hắn ta không ghép xong được đâu!”

“Ngươi chỉ đang ghen tị mà thôi!”

Thẩm Hinh hừ lạnh nói: “Ngươi làm được thì lên đi! Không làm được thì đừng đứng ở đây ghen tị trù ẻo người khác!”

Vân Hạc khẽ nhếch khóe miệng, kinh ngạc nói: “Đừng bảo ngươi thích lão Tam đấy nhé?”

“Ta nhổ vào!”. Truyện Cung Đấu

Thẩm Hinh khẽ nhổ nước miếng, nói với vẻ mặt oán hận: “Gia đình đế vương là loại mất nhân tính nhất! Ta không muốn dính líu với bất cứ tên nào trong hoàng thất hết!”

Úi chà?

Cô nàng này không ngốc à nha!

Còn biết gia đình đế vương là mất nhân tính nhất à?


Ừm!

Được đấy!

Tuy hơi ngốc nhưng chí ít không thích lão Tam.

Vẫn chấp nhận được!

Trong khi hai người đang thì thầm, trên trán Vân Lệ bắt đầu đổ mồ hôi.

Thực ra muốn ghép một mặt không khó.

Nhưng khi hắn ta cố gắng phá giải mặt thứ hai, hắn ta mới phát hiện ra rằng mọi thứ không dễ xơi chút nào.

Dù làm thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng không thể khôi phục mặt thứ hai.

Ngay cả mặt đầu tiên mà hắn ta vừa ghép xong cũng bị rối tung.


Nhìn thấy nhiều người đang mỏi mắt nhìn mình, Vân Lệ càng cảm thấy lo lắng hơn.

Thế nhưng hắn ta càng cuống thì lại càng không ghép được.

Bây giờ mà bỏ cuộc thì rất xấu hổ nên hắn ta đành cắn răng ghép tiếp.

Thấy vẻ mặt của Vân Lệ có gì đó không ổn, đột nhiên mọi người trở nên căng thẳng.

“Tam hoàng tử, thế nào?”

Ban Bố cười cợt nhìn Vân Lệ: “Có vẻ như ngài không phá giải được thứ này!”

“Ai… Ai nói vậy!”

Vân Lệ cứng miệng nói: “Không phải ngươi nói nửa canh giờ sao? Mới hết được bao nhiêu thời gian? Cho bổn hoàng tử thêm một chút thời gian, ta chắc chắn sẽ phá giải được nó!”

Ban Bố lắc đầu, cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngài, cho dù ta cho ngài thêm mười ngày thì ngài cũng phá giải được đâu!”

“Nói bậy!”

Vân Lệ gân cổ cãi, mặt hơi đỏ lên.

“Để ta!”
 
Chương 28: C28: Mọi người lần lượt lên thử


Lúc này, người của Văn Hoa các đứng dậy.

Vân Lệ tìm được lối thoát, vội vã đưa khối rubik cho hắn ta.

Tuy nhiên chẳng được bao lâu, người này cũng chán nản.

Vì thế, Nhị hoàng tử lại đứng lên.

Cũng chẳng được bao lâu sau, Nhị hoàng tử cũng phát hiện không thể phá giải được thứ này.

Mọi người lần lượt lên thử.

Nửa canh giờ sắp trôi qua, không có một ai khôi phục được mặt thứ hai.

Ban Bố lắc đầu, ngước mắt nhìn Văn đế: “Xem ra suy nghĩ của bổn quốc sư không hề sai! Đường đường là Đại Càn, vậy mà chẳng có dũng sĩ nào nên hồn, cũng chẳng có kẻ học nào đa tài! Hoàng đế Đại Càn như vậy, không xứng để bổn quốc sư hành lễ!”

“Ngươi…”

Sắc mặt Văn đế tái mét, ông ấy tức giận đến mức run rẩy.


Quần thần cũng vô cùng phẫn nộ, họ đua nhau trừng mắt nhìn Ban Bố.

“Tùy tiện lấy một thứ đồ chơi rách nát ra để kiểm tra tài năng và học vấn ư?”

“Đúng vậy, nếu như ngươi có bản lĩnh thì chúng ta thi đấu ngâm thơ với nhau!”

“Theo ta thấy, thứ này không thể phá giải được. Chẳng qua quốc sư tạo ra thứ này để làm khó chúng ta mà thôi!”

“Đúng, chắc chắn là như vậy…”

Mọi người đều gật đầu đồng ý và cảm thấy không có cách nào phá giải được thứ này.

Lúc này, Vân Hạc từ từ đứng dậy và nhìn về phía Ban Bố với ánh mắt khinh thường.

“Tại sao phải mất nửa giờ để phá thứ đồ chơi nho nhỏ này? Thời gian nửa chén trà là đủ rồi!”

Khi giọng nói của Vân Hạc vang lên, tiếng trò chuyện của mọi người im bặt.


Lục hoàng tử?

Vân Hạc?

Tên phế vật đó á?

Thoáng chốc, một loạt từ ngữ hiện lên trong đầu mọi người.

Nhưng tất cả những từ ngữ đó đều nhằm vào một người, Vân Hạc.

Hắn vừa nói gì?

Phá giải thứ này chỉ bằng thời gian nửa chén trà?

Tên này có bị điên không?

Tất cả các quan văn võ và các hoàng tử đều không phá giải được thứ này, làm sao hắn có thể phá giải nó trong thời gian nửa chén trà được?

Nếu như muốn thu hút sự chú ý thì cũng đừng khoe khoang tới mức đó chứ!

Thấy mọi người nhìn qua đây, Thẩm Hinh suýt chút nữa hộc máu. Nàng vội vàng kéo và ra hiệu Vân Hạc ngồi xuống.

Tên phế vật này bị thần kinh rồi!
 
Chương 29: C29: Ngồi xuống


Lúc cần đứng lên thể hiện thì không đứng, đến lúc không cần đứng lên thể hiện thì hắn lại đứng?

Lại còn thời gian nửa chén trà?

Cho dù hắn có thời gian nửa năm thì hắn cũng không phá giải được thứ này!

"Lục đệ, ngồi xuống!"

Sắc mặt của Nhị hoàng tử đột nhiên tối sầm lại, hắn ta nghiêm nghị quát: "Đây là chuyện quốc gia đại sự, không phải là lúc để ngươi đùa giỡn!"

Từ Thực Phủ vừa cười nhạo vừa nhìn chằm chằm Vân Hạc: "Lục điện hạ, ngài đừng nói nhảm nữa, hiện tại đang có rất nhiều người nhìn ngài đấy! Tuy rằng đây không phải là triều đường nhưng vẫn đang ở trước mặt bệ hạ! Nếu như ngài nói bậy thì sẽ bị trừng phạt vì tội khi quân đấy!"

"Đúng!"

Vân Lệ gật đầu nói: "Hôm nay ngươi mà phạm tội khi quân trước mặt đoàn sứ thần Bắc Hoàn thì dù Tam ca muốn bảo vệ ngươi cũng không được!"

Lúc này, Vân Lệ vui sướng đến phát điên.

Họ đang có ý định để tên phế vật này khiêu khích sứ đoàn Bắc Hoàn, sau đó nhân cơ hội khiến hắn chết không có chỗ chôn!


Không ngờ họ còn chưa kịp ra tay, tên phế vật này đã tự tìm đường chết sao?

Hắn thực sự cho rằng tự đi tìm đường chết ở Sóc Bắc là phụ hoàng sẽ không trách phạt nữa sao?

Ngu xuẩn!

"Tam ca, ngươi lại vu oan cho ta rồi."

Vân Hạc giả vờ đau khổ nhìn Vân Lệ.

"Ngươi đừng nói linh tinh!"

Vân Lệ trừng mắt nhìn Vân Hạc: "Tại sao Tam ca lại vu oan cho ngươi được? Vừa rồi mọi người đều nhìn ra ngươi đang phạm tội khi quân!"

Nghe Vân Lệ nói, những người theo phe Tam hoàng tử đều gật đầu.

"Phạm tội khi quân ngay trước mặt mọi người là tội không thể tha!"


"Đây là chuyện quốc gia đại sự, không được nói linh tinh!"

"Dám khi quân ngay trước mặt sứ đoàn Bắc Hoàn, tội nặng hơn một bậc!"

"Lục điện hạ, ngài…"

Thoáng chốc, mọi người lần lượt lên tiếng.

Hầu hết đều thuộc phe Tam hoàng tử nhưng cũng có người thuộc phe các hoàng tử khác.

"Lão Lục! Ngồi xuống!"

Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Hạc, tức giận nói: "Nếu như ngươi còn dám ăn nói linh tinh nữa thì ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi vì tội khi quân đấy!"

Lời của Văn Đế vang lên, mọi người giật thót tim.

Rõ ràng Văn Đế đang bảo vệ Lục hoàng tử!

Như vậy có nghĩa là chuyện vừa rồi sẽ đi vào quên lãng, miễn là sau này không có ai nhắc lại là được.

Tim Thẩm Hinh đập thình thịch, nàng lại kéo Vân Hạc ngồi xuống.

Tuy nhiên Vân Hạc vẫn không ngồi xuống, hắn nghiêm túc nói: "Phụ hoàng, thứ này chẳng có gì đặc biệt cả, nhi thần phá giải nó dễ như trở bàn tay!"
 
Chương 30: C30: Không biết trời cao đất dày


"Ngươi…"

Văn Đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm mắng tên phế vật ngu ngốc không biết trời cao đất dày này.

Vân Lệ nhìn chằm chằm Vân Hạc, ra vẻ thở dài ngao ngán: "Lục đệ, Tam ca phải nói ngươi như thế nào ngươi mới chịu thôi đây? Vốn dĩ phụ hoàng không muốn truy cứu nhưng tại sao ngươi vẫn không biết điều? Ngươi có sẵn sàng chịu phạt vì tội khi quân không?"

"Tam ca nói vậy là sai rồi."

Vân Hạc lắc đầu nói: "Nếu như ta không phá giải được thì mới phạm tội khi quân, nhưng nếu như ta có thể phá giải trong thời gian nửa chén trà thì làm sao phạm tội khi quân được?"

"…"

Vân Lệ nghẹn lời, hắn ta hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng chuyện này đơn giản như ngươi nghĩ sao?"

Bao nhiêu người tốn chừng ấy thời gian còn chưa ghép xong hai mặt, vậy mà hắn muốn ghép xong chỉ trong nửa chén trà?

Nói chuyện viển vông!

Không biết trời cao đất dày!


Có điều không sao cả, chỉ cần hắn bị trị tội khi quân, để xem hắn bị xử như thế nào!

Ban Bố xem kịch một lúc lâu, thầm mắng người Đại Càn chỉ biết đấu đá lẫn nhau, hắn ta lắc đầu chế nhạo: "Đường đường là Đại Càn lại chỉ biết ba hoa chích chòe!"

Sau khi nghe Ban Bố nói, mọi người lập tức trừng mắt nhìn Vân Hạc.

Một mình hắn xấu mặt cũng được, đừng khiến cho cả Đại Càn mất mặt theo chứ!

Thẩm Hinh kéo Vân Hạc mấy lần nhưng hắn chẳng có phản ứng gì, nàng vô cùng tức giận, mặc kệ hắn.

Chết đi! Chết đi!

Chết sớm càng tốt!

Nếu như hắn chết sớm thì nàng không phải gả cho hắn nữa!

Vân Hạc nhướng mày cười nói: "Quốc sư chắc chắn bổn hoàng tử không phá giải được sao?"


"Đương nhiên!"

Ban Bố tự tin nói: "Thứ này do chính tay bổn quốc sư làm ra. Ngay cả bổn quốc sư cũng không thể giải nó trong vòng nửa chén trà được!"

"A?"

Vân Hạc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Ban Bố.

Vãi chưởng!

Thứ do chính tay mình làm ra mà vẫn không thể hồi phục lại với tốc độ nhanh?

Vậy thì làm sao tên này có thể nghĩ ra cách làm ra thứ này được?

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Vân Hạc, Vân Lệ cười thầm trong lòng.

Tên phế vật này chết điếng rồi đúng không?

Bây giờ còn dám khoe khoang nữa không?

Chỉ bằng hắn mà cũng thích khoe mẽ!

Cũng chẳng nhìn lại bản thân xem mình như thế nào!
 
Chương 31: C31: Quân vương không nói đùa


"Vân Hạc!"

Đột nhiên giọng nói của Văn Đế trở nên nghiêm nghị, ông ấy tức giận hét lớn: "Ngồi xuống!"

"Phụ hoàng, xin người hãy tin tưởng nhi thần!"

Vân Hạc lặng lẽ nhìn Văn Đế rồi nói chuyện với Ban Bố: "Quốc sư, nếu như ngài đã nói rằng không thể phá giải thứ này trong vòng nửa chén trà, vậy chúng ta cá cược nhé?"

"Cá cược?"

Ban Bố cười nói: "Lục hoàng tử muốn cược cái gì?"

Văn Đế sợ Vân Hạc cược chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, ông ấy lập tức hét lên đầy giận dữ: "Người đâu, mau lôi cổ Vân Hạc xuống cho ta!"

"Đợi đã!"

Ban Bố giơ tay ngăn cản Văn Đế: "Hoàng đế Đại Càn, triều ngài có câu quân vương không nói đùa! Lục hoàng tử là Hoàng tử, những lời ngài ấy nói trước mặt mọi người không thể rút lại dễ dàng đúng không?"

Văn Đế nghẹn lời, nhất thời không nói được lời nào.


Đúng vậy!

Quân vương không nói đùa!

Những lời nhi tử của Hoàng đế nói trước mặt mọi người không thể rút lại dễ dàng được!

Hơn nữa lại còn nói trước mặt sứ thần Bắc Hoàn!

Văn Đế vô cùng tức giận cho binh lính lui ra, lạnh lùng trừng Vân Hạc rồi quay sang một bên.

Nếu như tên phế vật này dám cá cược chuyện quốc gia đại sự thì ông ấy sẽ giết nó!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Lệ và những người cùng phe cười thầm trong bụng. Họ chỉ muốn nhìn xem Vân Hạc sẽ chết như thế nào.

"Lục hoàng tử, ngài có thể nói cho ta biết ngài muốn cược như thế nào không?"

Ban Bố nở nụ cười trên môi, có vẻ như đã bị Vân Hạc thuyết phục.


"Đơn giản thôi!"

Vân Hạc nói: "Nếu như ta không thể phá giải thứ này trong thời gian nửa chén trà thì hôm nay ngươi không cần phải hành lễ với phụ hoàng!"

Sau khi Vân Hạc nói xong, Văn Đế đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên ý muốn giết người.

Thấy vậy, Vân Lệ bật cười.

Tên phế vật này dám dùng thứ đó để cược sao?

Hắn chết chắc rồi!

"Được!"

Ban Bố cười sảng khoái, vẻ mặt giễu cọt: "Cảm ơn Lục hoàng tử!"

"Đừng vội cảm ơn ta!"

Vân Hạc lắc đầu: "Nhưng nếu ta phá giải trong vòng nửa chén trà thì ngươi không những phải hành lễ với phụ hoàng của ta theo lễ nghi của triều đình mà còn phải trả lại vùng đất phía nam sông Bạch Thủy cho ta!"

Trả lại đất?

Đột nhiên trong mắt Ban Bố lóe lên tia sáng lạnh lùng, hắn ta lập tức lắc đầu: "Có thể hành lễ theo yêu cầu của Lục hoàng tử, nhưng ta không thể đưa ra quyết định cuối cùng về việc trả lại đất được!"

"Không phải ngài tự tin lắm sao?" Vân Hạc hào hứng nói.
 
Chương 32: C32: Tên phế vật này nghĩ thoáng thật


Ban Bố lắc đầu nói: "Cho dù có tự tin đến đâu thì ta cũng không thể cược bằng lãnh thổ của nước mình được!"

"Vậy ta sẽ đặt cược nhiều hơn!"

Vân Hạc khẽ mỉm cười: "Nếu như ta không thể phá giải trong vòng nửa chén trà thì ta sẽ cho ngài cái đầu của ta! Ngài có dám cược không?"

Ầm!

Vân Hạc vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

Hắn định cược bằng mạng sống của mình ư?

Nhưng rất nhanh, mọi người đều phản ứng lại.

Nếu như Vân Hạc thua cược thì hắn nhất định sẽ chết.

Dù sao hắn cũng chết, nếu như hắn giao đầu cho sứ đoàn Bắc Hoàn thì đã sao?

Tên phế vật này nghĩ thoáng thật!

Ban Bố nghĩ.


Lấy được đầu của nhi tử Văn Đế cũng là một thành tựu lớn!

Đây cũng coi như là một sự sỉ nhục đối với Đại Càn!

"Được!"

Ban Bố sảng khoái đồng ý, hắn ta cười nói: "Đầu của Lục hoàng tử sẽ do bổn quốc sư quyết định! Lục hoàng tử yên tâm, đầu của ngài sẽ được treo ở sông Bạch Thủy!"

"Nói lời giữ lời!"

Nói xong, Vân Hạc bước ra ngoài và nhặt khối rubik lên.

Văn Đế không muốn nhìn tiếp, quay đầu sang chỗ khác.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Vân Hạc quan sát khối rubik một lúc rồi chắp tay lại.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Vân Hạc đã dừng lại.

Trước sự nghi ngờ của mọi người, Vân Hạc giơ khối rubik lên.


Đột nhiên con ngươi của Ban Bố co rút lại, hắn ta ngơ ngác nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc với ánh mắt không thể tin nổi.

Không thể nào!

Sao có thể nhanh như vậy được?. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝑡𝒓ở‎ lại‎ 𝑡𝒓a𝗇g‎ chí𝗇h‎ ﹢‎ T‎ R‎ 𝑼‎ M‎ T‎ R‎ 𝑼‎ Y‎ Ệ‎ 𝗡.V𝗡‎ ‎ ﹢

Nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc, mọi người ở Đại Càn hoàn toàn chết lặng.

Cái này đã bị phá giải rồi sao?

Mọi người ra sức dụi mắt nhưng vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Nhưng khối rubik vẫn là khối rubik, chỉ là sáu mặt đều có màu sắc giống nhau.

Thực sự bị phá giải rồi!

Không cần đến nửa chén trà như Vân Hạc nói!

Chỉ trong chốc lát đã phá giải xong mất rồi!

Vân Lệ và các Hoàng tử khác đều trong trạng thái chết lặng.

Làm sao có thể?

Họ đã mày mò rất lâu nhưng cùng lắm chỉ ghép được một mặt!
 
Chương 33: C33: Lão lục thắng rồi


Làm thế nào mà tên phế vật này có thể phá giải thứ này nhanh như vậy?

Chết tiệt!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Chúc mừng bệ hạ! Ông trời phù hộ Đại Càn!"

Đột nhiên Các lão Trương Hòe quỳ xuống, ông ấy rơi nước mắt và hô lớn.

"Chúc mừng bệ hạ!"

"Ông trời phù hộ Đại Càn!"

Trong phút chốc, tất cả quần thần quỳ xuống bái lạy.

Từ Thực Phủ và Vân Lệ tràn ngập hận thù nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.

Đây là một niềm vui to lớn khi lấy lại được phần đất đã mất!


Nếu như họ dám không quỳ xuống chúc mừng thì họ chỉ đang tự chuốc lấy phiền phức mà thôi.

Lúc này, Văn Đế vẫn quay lưng lại với mọi người, ông ấy không dám nhìn kết quả.

Văn Đế bối rối trước những tiếng hô bất ngờ này.

Bỗng nhiên Văn Đế quay người lại và nhìn mọi người với vẻ khó hiểu.

"Bệ hạ, Lục điện hạ thắng rồi!"

Chương Hòe chỉ vào khối rubik, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, run rẩy vì phấn khích: "Chúng ta đã lấy lại được vùng đất bị mất vào năm năm trước rồi!"

Chương Hòe là người thuộc phái chủ hòa.

Thế nhưng ông ấy cũng không muốn bán nước mà chỉ muốn đất nước được hòa bình, nhân dân an toàn, tránh khỏi chiến tranh.

Giờ đây, đương nhiên là ông ấy vô cùng vui mừng vì đã lấy được vùng đất bị mất cách đây năm năm!

"Thắng… thắng rồi sao?"


Sắc mặt Văn Đế hơi thay đổi, ông ấy cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Ngay sau đó, Văn Đế không quan tâm đến lễ nghi hoàng gia nữa. Ông ấy chạy xuống từ ngai vàng, cầm lấy khối rubik từ tay Vân Hạc với vẻ mặt run rẩy.

Cả sáu mặt đều đã về vị trí!

Phá giải rồi!

Thật sự phá giải được rồi!

Lão Lục thắng rồi!

"Giỏi! Giỏi lắm!"

"Ông trời phù hộ Đại Càn! Ông trời phù hộ Đại Càn của ta!"

Văn Đế không khống chế được cảm xúc của bản thân, bờ môi run lên vì kích động, hốc mắt hơi ươn ướt.

Đã lấy lại được lãnh thổ bị mất cách đây năm năm bằng cách này sao?

Mà không tốn một binh tốt nào?

Văn Đế có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình có thể lấy lại được vùng đất đó.

Lúc này, Tiêu Vạn Cừu lập tức đi tới chỗ Vân Hạc. Ông ta vỗ lên vai hắn một phát khiến hắn suýt ngã sấp mặt xuống đất.
 
Chương 34: C34: Không thể nào


Sắc mặt của Vân Lệ tối sầm lại, hắn ta đang định lên tiếng nói chuyện thì Tiêu Vạn Cừu hưng phấn nói: "Lục điện hạ xả thân lấy lại vùng lãnh thổ đã mất, báo thù cho hàng triệu binh lính của chúng ta! Xin hãy nhận của lão thần một lạy!"

Nói xong, Tiêu Vạn Cừu thực sự quỳ sụp xuống.

"Không cần đâu!"

Vân Hạc vội đỡ Tiêu Vạn Cừu dậy và nói: "Dụ quốc công đánh giá cao Vân Hạc rồi! Ta chỉ tình cờ từng chơi thứ này nên biết cách phá giải nó thôi."

"Không thể nào!" Ban Bố tỉnh táo lại, nói với vẻ mặt tái nhợt: "Thứ này do chính tay ta làm ra, thứ này không thể tồn tại ở Đại Càn được!"

Hắn ta đã tự tay làm ra thứ này!

Làm sao Vân Hạc có thể từng chơi được chứ?

"Quốc sư, ngài nông cạn quá rồi!"

Vân Hạc lắc đầu cười nói: "Ngài có biết thứ này tên là gì không?". truyen bjyx

"Thứ này tên là Ngọc Linh Lung!"


Ban Bố lớn tiếng nói: "Thứ này do chính tay ta ngẫu nhiên làm ra trong lúc quan sát thiên tượng vào ban đêm! Hôm nay là lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt thiên hạ!"

Ngọc Linh Lung?

Ngọc Linh Lung cái mặt ngươi ấy!

Lại còn quan sát thiên tượng vào ban đêm!

Sao ngươi không nói bản thân xuyên không luôn đi, nghe còn có chút đáng tin!

Trong lòng Vân Hạc điên cuồng móc mỉa, sau đó lắc đầu nói: "Không, thứ này được gọi là khối rubik!"

"Khối rubik?"

Ban Bố cau mày.

Rõ ràng đây là Ngọc Linh Lung do chính tay hắn ta làm ra!

Vân Hạc cười nói tiếp: "Nói thật với quốc sư, bổn hoàng đã đọc thấy thứ này từ trong sách cổ của triều ta từ lúc mười tuổi. Khi buồn chán, thậm chí ta còn dùng gỗ để làm ra nó!"


"Hơn nữa, khối rubik mà bổn hoàng tử đang chơi có 16 ô vuông ở mỗi mặt!"

"Nó phức tạp hơn của của ngươi nhiều!"

Bốc phét!

Dù sao thì cung nữ và thị vệ của Bích Ba viện đều bị xử lý hết rồi.

Dù hắn có bịa đặt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai có thể xác nhận được.

Không phải hắn nói gì thì sẽ là như thế ư?

Nghe Vân Hạc nói, mặt của Ban Bố không khỏi giật giật.

16 ô?

Từ lúc mười tuổi, hắn đã làm được một khối Ngọc Linh Lung 16 ô ư?

Sao có thể được!

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"

Hai mắt Ban Bố đỏ hoe, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là do ăn may!"

"Thật sao?"
 
Chương 35: C35: Còn cược tiếp nữa hả


Vân Hạc lắc đầu mỉm cười, ánh mắt rơi vào thanh kiếm dắt trên thắt lưng Ban Bố.

Hàng trăm vị quan văn võ của triều Đại Càn không được phép mang vũ khí vào cung điện.

Nhưng với tư cách là sứ thần, Ban Bố và những người khác được phép mang vào.

"Quốc sư, thanh kiếm trên người ngươi đẹp thật."

Đột nhiên Vân Hạc nói điều gì đó khiến cho Ban Bố bối rối.

Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Ban Bố kiêu hãnh nói: "Đây là thanh kiếm do chính Đại Thiền của Bắc Hoàn ban tặng cho ta, không chỉ đẹp mà còn vô cùng sắc bén!"

"Ồ?"

Trong lòng Vân Hạc cảm động, cười nói: "Quốc sư, chúng ta dùng thanh kiếm này làm thêm vụ cược được không?"

Còn cược tiếp nữa hả?

Nghe Vân Hạc nói, Văn Đế lập tức cau mày nhìn về phía hắn: "Lão Lục, hôm nay là yến tiệc chào đón sứ thần Bắc Hoàn. Buổi yến tiệc đã bị trì hoãn quá lâu rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người nữa, lui xuống đi!"

Văn Đế biết rất rõ nguyên tắc rút lui sau khi nhận đủ lợi ích.


Tuy rằng ông ấy không biết Vân Hạc muốn cược như thế nào nhưng nếu cược tiếp thì có thể hắn sẽ thua.

Họ đã nhận đủ lợi ích nên không cần phải cược nữa.

"Hoàng đế Đại Càn, lẽ nào người làm Hoàng tử như Lục hoàng tử lại muốn nuốt lời?"

Ban Bố cười nham hiểm và dùng lại câu này.

Văn Đế hơi nghẹn lời, suýt nữa thì đã đá Vân Hạc một cú.

Tên khốn này!

Thấy vậy mà còn chưa hiểu ư?

Nó thật sự cho rằng phá giải được một khối Ngọc Linh Lung thì có thể lên mặt ư?

"Được thôi, vậy cứ làm theo lời quốc sư đi!"

Văn Đế kìm nén cơn giận, dùng ánh mắt cảnh cáo Vân Hạc: "Lão Lục, cược với quốc sư cho tử tế vào!"

Lúc này, dường như Vân Hạc nghe thấy tiếng lòng của Văn Đế.


Nếu như con dám đặt cược chuyện quốc gia đại sự thì cẩn thận cái đầu của con đấy!

"Nhi thần tuân mệnh."

Vân Hạc khẽ cúi đầu.

"Lục điện hạ, ngài muốn cược như thế nào?"

Ban Bố mỉm cười nhìn Vân Hạc.

Hắn ta đang cố lấy lại thể diện của bản thân!

Vân Hạc lại cho hắn ta một cơ hội sao?

Vân Hạc nhìn Văn Đế và nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn mượn lại khối rubik."

Văn Đế giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc và đưa khối rubik cho hắn.

Vân Hạc quay lại nhìn Ban Bố và cười nói: "Nếu như quốc sư nói bổn điện hạ ăn may để giải được khối rubik này. Vậy chúng ta hãy sử dụng khối rubik này để đặt cược một lần nữa."

"Lần này, bổn điện hạ sẽ nhắm mắt lại và giải khối rubik này trong vòng nửa chén trài"

"Nếu bổn điện hạ thắng thì ta sẽ giữ lại thanh kiếm và toàn bộ sứ thần!"

"Còn nếu bổn điện hạ thua thì quốc sư có thể lấy đầu của tai"

Khi Vân Hạc vừa dứt lời, đột nhiên trong đại sảnh lặng như tờ.
 
Chương 36: C36: Điên rồi


Nhắm mắt lại mà còn muốn giải thứ này trong vòng nửa chén trà sao?

Điên rồi! Vân Hạc nhất định bị điên rồi!

Đồ khốn khiếp này, mới may mắn thắng được một lần đã đắc ý rồi!

Văn Đế tức run cả người, nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt tóe lửa.

Vân Hạc không lấy chuyện quốc gia đại sự ra để cược, mà lấy đầu hắn ra để cược!

Còn muốn nhắm mắt để giải khối rubik?

Sao hắn không nói hắn có thể giải khối rubik bằng roi luôn đi?

Tên khốn này, hắn muốn chết sao?

Văn Đế tức điên, nếu không phải vì sợ mất mặt trước sứ đoàn Bắc Hoàn thì ông ấy đã đá hắn một cú rồi.

Thẩm Hinh cũng tức không chịu nổi.

Ban đầu Vân Hạc cược để giúp Đại Càn lấy lại mảnh đất đã mất, đây là một công lao to lớn.


Kết quả, tên khốn không biết trời cao đất dày này lại muốn cược tiếp với Quốc sư Bắc Hoàn?

Hơn nữa, hắn còn lấy đầu mình ra để cược! Không phải hắn đang tìm cái chết sao?

Nhắm mắt để giải thứ này, chỉ cần nghĩ thôi cũng không thểt

Được rồi, được rồi! Tên khốn này muốn chết thì cứ để hắn chết đi!

Hắn chết rồi, mình không cần phải gả cho hắn nữa!

Lúc này, người vui nhất không ai khác chính là đám Vân Lệ.

Vốn dĩ, bọn họ còn lo lắng khi Vân Hạc lập được công lao †o lớn như vậy, sau này sẽ được Văn Đế sủng ái!

Kết quả, Vân Hạc lại muốn tự tìm cái chết.

Ha hai

Lần này có kịch hay để xem rồi!

"Được!"


Ngẩn ngơ một lúc, Ban Bố vô cùng vui vẻ đáp lại: "Lục hoàng tử muốn cược, đương nhiên bổn quốc sư phải tuân theo rồi!"

Nói xong, Ban Bố không nhịn được cười lớn.

Dùng bội đao của họ cược với đầu của Hoàng tử Đại Càn, không lỗ!

Vân Hạc đã phá hỏng chuyện tốt của hắn ta, hắn chỉ đang muốn trừ khử Vân Hạc mà thôi!

Nghe thấy tiếng cười của Ban Bố, đám sứ thần Bắc Hoàn cũng lần lượt cười theo.

"Được! Nói lời phải giữ lấy lời!"

Vân Hạc đưa khối rubik cho Ban Bố: "Quốc sư tự xáo đi, kẻo sau này lại nói bổn điện hạ gian lận."

"Không thành vấn đề!"

Ban Bố nói: "Lục hoàng tử quả nhiên là một quân tử!" Quân tử?

Còn không bằng một tên ngốc!

Thẩm Hinh thầm hừ lạnh trong lòng.

Vừa nói, Ban Bố vừa xáo khối rubik rồi đưa nó cho Vân Hạc. . T𝗋𝓊yệ𝘯 hay l𝓊ô𝘯 có 𝐭ại ﹍ 𝐭𝗋ù𝐦𝐭 𝗋𝓊yệ𝘯.𝗩𝘕 ﹍

"Lão Lục!"

Văn Đế bỗng nhiên lên tiếng, ngăn cản Vân Hạc đang định giải rubik, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu bây giờ ngươi đổi ý, trãm sẽ nể tình công lao trước đây, không thưởng không phạt!"
 
Chương 37: C37: Phụ hoàng yên tâm


Ánh mắt cảnh cáo của Văn Đế vô cùng mạnh mẽ.

"Lục điện hạ, người đừng quá tự phụ!"

"Lục đệ, đủ rồi đấy!"

"Đúng vậy, bây giờ không phải lúc người khoe khoang đâu...

Các quần thần lấy lại tinh thần, đồng loạt lên tiếng khuyên can.

"Phụ hoàng yên tâm, những điều mà đám man di Bắc Hoàn học được chẳng qua chỉ là một chút lông gà vỏ tỏi mà thôi!"

Vân Hạc không hề bị lay động, im lặng ghi nhớ một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại: Quốc sư, ngài có thể bắt đầu đếm giờ rồi"

Vừa dứt lời, tốc độ tay của Vân Hạc rất nhanh.

"Được được!"

Ban Bố cười lớn, nhìn chằm chằm vào mắt Vân Hạc, đề phòng Vân Hạc gian lận.

Vân Lệ cố gắng hết sức để nhịn cười, trong lòng thầm mắng Vân Hạc là tên vênh váo ngu ngốc.


Muốn ra oai đến điên rồi! Ngay cả chính mình họ gì còn không biết!

Đúng lúc Vân Lệ đang cười thầm trong lòng, tay Vân Hạc dừng lại, rồi giơ khối rubik lên cao lần nữa.

Nhìn khối rubik trên tay Vân Hạc, sắc mặt Ban Bố tái đi, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Mọi người ở Đại Càn ai cũng sững sờ.

Có người không ngừng dụi mắt thật mạnh để xem mình có đang mơ hay không.

Tuy nhiên, những họ thấy rõ ràng không phải là mơ. Thẩm Hinh mở to mắt, nhìn Vân Hạc với vẻ khó tin. Giải được rồi!

Lại giải được rồi!

Trời ơi!

Mặc dù tốc độ lần này chậm hơn lần trước một chút, nhưng thời gian chắc chắn không đến nửa nén chén trà!

Ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể giải thứ này nhanh như vậy sao?


Hắn đã thông thạo đến mức nào vậy chứ?

"Quốc sư, hiện tại ngài đã tin lời của bổn điện hạ chưa?"

Vân Hạc mở mắt ra, cười nói: "Ta nghĩ, chắc là quốc sư đã học lỏm từ nước ta, nhưng lại không biết mình chỉ học được chút lông gà vỏ tỏi mà thôi đúng không?"

Nghe thấy những lời của Vân Hạc, sắc mặt Ban Bố tái nhợt đi, giống như bị ai đó tát thật mạnh.

Hắn ta muốn phản bác nhưng lại không thể. Sự thật đã ở trước mắt rồi!

Cái thứ hắn ta tự mình làm ra, Vân Hạc nhắm mắt lại còn giải nhanh hơn hắn taI

Vân Hạc nói hắn không học lỏm, ai tin? "Ha ha...

Một tiếng cười vang đánh thức những người đang ngơ ngác.

Tiêu Vạn Cừu nhìn chằm chằm Ban Bố, cười lớn: "Quốc sư, các người học lỏm từ nước ta rồi mang sang Bắc Hoàn, bây giờ lại mang cái rubik này đến nước ta khoe khoang, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"

Nghe thấy lời của Tiêu Vạn Cừu, mọi người đều hơi giật mình, rồi đồng loạt cười to.

"Lời của Dụ quốc công rất đúng!"

"Đồ đệ còn muốn thử thách sư phụ, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"

"Quốc sư, Bắc Hoàn còn phải học hỏi nhiều lắm đấy!" "Lời của Dụ quốc công thật có lý... Vân Hạc lại thắng cược, mọi người đều vô cùng vui mừng.
 
Chương 38: C38: Sướng quá đi


Chỉ có Vân Lệ và những người theo phe hắn ta là sắc mặt u ám nhưng vẫn cố nở nụ cười.

Đáng chết!

Đồ ngu này thật sự có thể nhắm mắt cũng có thể lắp lại nó sao?

Đối mặt với sự cười nhạo của mọi người, Ban Bố vô cùng tức giận, điên cuồng hét lên.

Cười đi! Cứ cười đi Sẽ có lúc các ngươi phải khóc!

Thịt mà Bắc Hoàn bọn ta ăn vào miệng rồi, còn có thể trả cho các ngươi sao?

Nằm mơ đi! Có bản lĩnh thì đến lấy lại mảnh đất đã mất đi! Hôm nay cứ để các ngươi vui vẻ đất

Chờ chúng ta đạt được mục đích, rồi sẽ khiến các ngươi khóc!

"Được rồi, được rồi!"

Văn Đế giơ tay ngăn cản mọi người, trừng mắt nhìn Vân Hạc một cái, cười như không cười nhìn về phía Ban Bố: "Quốc sư, ngài có chịu thua cược không?”

Ban Bố nghẹn lại, nghiến răng nói: "Ta là nam nhi Bắc Hoàn, từ xưa đến nay nói lời giữ lời, đã cược với Lục hoàng tử đương nhiên đồng ý nhận thua!"

Nói xong, Ban Bố cởi bội đao của mình rồi ra lệnh mọi người cởi bội đao của mình ra.

Mặc dù những người trong sứ đoàn Bắc Hoàn không muốn nhưng Ban Bố đã lên tiếng, họ không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn tháo xuống.


Thấy hành động của họ, mọi người vui mừng không thôi.

Trước đây họ còn lo lăng rằng Ban Bố sẽ không nhận thual

Chỉ cần chịu thua là được rồi!

Chỉ cần chịu thua cược, Đại Càn sẽ có thể lấy lại mảnh đất đã mất mà không cần đổ máu!

Trời phù hộ Đại Càn!

Rất nhanh, những người trong đoàn sứ giả Bắc Hoàn đã cởi hết bội đao của mình, các cung thủ trong cung nhanh chóng tiến lên lấy bội đao trong tay họ.

"Đợi đã!"

Văn Đế gọi cung thủ đã lấy đi bội đao của Ban Bố: "Đưa nó cho tai"

Cung thủ tuân lệnh và vội vàng cung kính đưa bội đao của Ban Bố đến trước mặt Văn Đế.

"Keng...

Văn Đế rút bội đao của Ban Bố ra xem, khinh thường nói: "Bảo kiếm của Bắc Hoàn cũng chỉ có như vậy!"

Nói xong, Văn Đế lại đưa nó cho Vân Hạc: "Trãm thấy ngươi có vẻ thích thanh đao này, thưởng cho ngươi!"


"Tạ ơn phụ hoàng!" Vân Hạc vui vẻ nhận lấy thanh đao!

Haha, ban đầu hắn đã muốn có thanh đao này, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, thằng cha này đã cho mình rồi!

Sướng quá đi!

Mục đích của con dao này không phải là để chém người, đây có thể coi là tín vật của Ban Bố, sau này hắn đến Sóc Bắc chắc chăn nó sẽ rất hữu dụng!

"Được rồi!"

Văn Đế không nhịn được cười lớn, vẫy tay với các quần thần và hoàng thân: "Mất nhiều thời gian rồi, nên tiếp tục tiếp kiến sứ đoàn Bắc Hoàn!"

Nói xong, Văn Đế võ nhẹ vào vai Vân Hạc rồi nhanh chóng trở lại ngai vàng.

Khi Văn Đế trở về vị trí cũ, mọi người cũng quay lại vị trí của mình.

Tuy Vân Hạc vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng.

Hôm nay hắn được ra oai rồi nhưng chắc chăn tiếp theo sẽ gặp phiền phức, e là cả Vân Lệ và người Bắc Hoàn đều muốn giết mình nhỉ?

Phải nghĩ cách đối phó trước đã!

"Sứ đoàn Bắc Hoàn yết kiến Hoàng đế Đại Càn!"

Lúc này, thái giám nội vụ rất hiểu chuyện hô lên.

Mọi người đều nhìn về phía Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn.

Cái này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Mặt Ban Bố hơi giật giật, cố gắng hít một hơi thật sâu, cắn răng quỳ xuống: "Quốc sư Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn xin được yết kiến Hoàng đế Đại Càn."
 
Chương 39: C39: Tạ ơn hoàng đế đại càn


Ban Bố quỳ xuống, sứ đoàn Bắc Hoàn và những người khác cũng quỳ xuống theo.

Cho dù bọn họ không cam lòng thì bây giờ cũng phải quỳ.

Nếu bây giờ mà lật lọng, vậy thì đừng mơ là thương lượng đến chuyện xin lương thực.

Thấy người Bắc Hoàn quỳ đầy dưới điện, Văn Đế mừng khôn xiết.

Năm năm!

Tên quốc sư Bắc Hoàn này chính là tên đã khiến ông ấy suýt bị bắt năm năm trước, cuối cùng đối phương vẫn quỳ rạp trước mặt mình.

Như vậy cũng coi như là trả được mối thù năm năm trước!

Quan trọng hơn là Đại Càn đã giành lại được mảnh đất đã mất, cho dù ông ấy có chết thì cũng đã có thể hãnh diện gặp liệt tổ liệt tông.

Sử sách đời sau sẽ không ai mắng ông ấy là Hoàng đế mất nước nữa.

Cảm xúc của Văn Đế sôi trào, cố tình trì hoãn một lát rồi mới từ tốn giơ tay lên nói: "Chư vị sứ giả, miễn lễ! Người đâu, ban ngồi!"

"Tạ ơn Hoàng đế Đại Càn!"


Lúc này người Bắc Hoàn mới từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy khó coi.

Ban Bố hung hăng lườm Vân Hạc một cái.

Vân Hạc bĩu môi, trong lòng chửi thầm "tên chó già", sớm muộn gì lão tử cũng diệt sạch Bắc Hoàn các ngươi!

Để xem ngươi còn dám lườm lão tử nữa không!

Sứ đoàn Bắc Hoàn lần lượt ngồi xuống ghế, Văn Đế đang vui vẻ nên lập tức cho người dâng rượu và thức ăn lên.

Có chuyện vui ngày hôm nay, bầu không khí của yến tiệc cũng khác trước.

Mặt mày người Bắc Hoàn ai cũng ủ rũ cau có, còn người Đại Càn lại mừng ra mặt.

Cho dù người theo phe Tam hoàng tử cũng vui lây.

Lấy lại được lãnh thổ đã bị mất, chỉ cần không phải quân bán nước thì ai mà chẳng vui mừng.

Yến tiệc trôi qua được một nửa, có không ít người kính rượu với Vân Hạc, nhất là những người theo phái chủ chiến.

Cho dù trước kia Vân Hạc hèn nhát thế nào thì hôm nay hắn thật sự đã trở thành anh hùng của Đại Càn!


Sau yến tiệc, Vân Hạc vốn cho rằng Văn Đế sẽ triệu kiến hắn, không ngờ Văn Đế quá vui mừng rồi bất cẩn uống say, đã được người đỡ về cung nghỉ ngơi từ sớm.

Vân Hạc thấy mình không bị gọi đi cũng mừng rỡ, hắn không trò chuyện với mọi người nữa mà nhanh chóng dẫn Thẩm Hinh rời đi.

Ra khỏi cung, Vân Hạc chủ động đề nghị đưa Thẩm Hinh về nhà.

Đương nhiên, mục đích chính của hắn là muốn tìm nhị tẩu Diệp Tử của nàng. Nhìn xe ngựa của Vân Hạc đi xa, sắc mặt Vân Lệ trở nên u ám.

Bị Vân Hạc mượn đi hơn một vạn lượng ngân phiếu, còn trơ mắt nhìn hắn trở nên nổi bật như vậy, nét mặt hắn ta ngập tràn ghen tị và hận thù.

Cái tên phế vật này, mới mấy ngày không gặp mà đã thành tinh rồi à?

Cá chép hóa rồng, hóa thân thành công thần giành lại lãnh thổ đã mất?

Dùng mông cũng có thể đoán ra được lần này tên oắt con kia sẽ được ban thưởng hậu hĩnh đến mức nào.

Giành lại được lãnh thổ đã mất.

Đây chính là công lao được ghi vào sử sách đó, hơn nữa còn không mất một binh một tốt nào, sao mà không được ban thưởng lớn cho được!

Nếu như chuyện này rơi trên người hắn ta, chắc chắn có thể giúp hắn ta bước lên địa vị Thái Tử!

"Vậy mà lần này lại để tên phế vật kia được nước ra oail Đáng ghét!"

Trên đường trở về, Vân Lệ luôn miệng oán trách với Từ Thực Phủ.

"Hắn càng nổi bật thì càng dễ chết sớm!"

Từ Thực Phủ nhẹ nhàng lắc đầu, nặng nề nói: "Ta vốn định tính kế để hắn đắc tội với sứ đoàn Bắc Hoàn nhưng giờ thì không cần phiền phức vậy nữa. Có lẽ hiện tại Ban Bố đã hận chết cái tên phế vật kia rồi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom