Cập nhật mới

Dịch Vương Mệnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Vô Danh Sơn Chiến Dịch 3





Lại nói, ba ngày sau, cũng vào lúc gần trưa, Cấm vệ quân phụ trách do thám trở về hồi báo, phát hiện một toán vận lương khác của Man binh.

Giang Phong phân tích một lúc, cảm thấy không phải Man binh giăng bẫy.

Mỗi chuyến vận lương đủ cho Man binh sử dụng trong ba ngày.

Vậy tối đa mỗi ba ngày phải có một chuyến vận lương.

Và từ nơi đây đến chỗ Man tộc đại quân trú đóng, thám báo đã báo cáo cho Giang Phong biết từ trước, chiếu theo tốc độ của xe lương, giờ này có lẽ cũng mới đến nơi mà thôi.

Tính cả thời gian đi về, Thạch Khê Trấn đến lúc này chắc chắn chưa thể hay biết Man tộc đại quân chưa nhận được chuyến xe lương trước.
Cũng như lần trước, Giang Phong điều Cấm vệ quân xuống núi phục kích vận lương đội.

Giang Phong không mang theo nhiều quần cũng còn có ý nếu lỡ bị gài bẫy thì tiện thoát thân.

So với Man binh, Cấm vệ quân có ưu thế hơn nhiều, không những công kích lực mà cả tốc độ, phòng ngự, …
“Núi này do ta giữ,
Đường này do ta khai
Nếu muốn lưu tính mạng
Mau nộp mãi lộ ngay.”
Khi Man binh đến gần, một viên Cấm vệ tuân lệnh Giang Phong xuất hiện chặn đường.

Nhưng khác với lần trước, đội ngũ Man binh tuy cũng có náo động một lúc, nhưng rồi dưới sự chỉ huy của Man tướng, lập tức bày thành trận thế phòng ngự.

Xem ra có tiến bộ.
Giang Phong suy nghĩ thật nhanh, đoạn phái xuất hai toán Cấm vệ, mỗi toán 30 người, chia ra bao vây đội ngũ Man binh ở hai bên trái phải, chủ yếu mục đích là hư trương thanh thế.

Man binh có đến hơn 400, chính diện đối kháng dù có chiến thắng cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Cấm vệ quân không hổ là tinh nhuệ, chỉ chốc lát là đã bố trí xong.

Giang Phong liền truyền lệnh tấn công.

Đương nhiên chỉ là viễn trình công kích.

Cấm vệ quân từ ba hướng sử dụng cung tên tấn công Man binh.

Chỉ sau mấy lượt tên, đã có vài chục Man binh bị xạ tử, thọ thương gần trăm.

Thấy tình thế không hay, Man tướng hạ lệnh toàn quân tấn công.

Bọn họ không chia ba hướng mà chỉ tập trung tấn công chính diện.
Giang Phong lập tức truyền lệnh du đấu.

Dụng hơn 70 Cấm vệ quân chính diện đối kháng gần 400 Man binh (trừ số bị xạ tử, Man binh thọ thương vẫn còn sức chiến đấu), không thể là quyết định sáng suốt, trừ khi Man binh toàn là dân binh, hoặc Cấm vệ quân toàn do tướng quân tổ thành.

Đương nhiên hiện tại không phải nên Giang Phong đã chọn cách du đấu.
Cấm vệ quân vừa chiến vừa lùi, vừa lùi vừa chiến.

Tên bắn ra không ngớt.

Tiễn lực không tệ mà độ chính xác cũng rất khả quan.

Liên tục có Man binh bị “Nhất kích tất sát” mà tử vong.

Số thọ thương cũng không ngừng tăng cao.
Thấy binh sĩ dưới quyền không ngừng bị loại khỏi vòng chiến (tử trận hoặc thương vong quá nặng, mất sức chiến đấu), chiến cục căng trì, không có chút cơ hội nào chuyển bại thành thắng, Man tướng đã có một quyết định vô cùng bất ngờ.

Đào tẩu.

À không.

Chiến lược chuyển di để bảo tồn lực lượng.

Man tướng thấy chiến cục vô vọng, vội vã dẫn thân binh “chiến lược chuyển di” về Thạch Khê Trấn.
Sau khi Man tướng đào tẩu, à không, chiến lược chuyển di, Man binh sĩ khí không còn, chẳng còn tâm lực chiến đấu nữa mà lũ lượt tháo chạy.

Giang Phong dù đã truyền Cấm vệ quân toàn lực truy kích, nhưng vẫn có hơn trăm Man binh tháo chạy thành công.

Đương nhiên mấy trăm chiếc xe lương trở thành chiến lợi phẩm, được đưa về cứ địa.
Trận này tuy không có Cấm vệ quân nào tử thương, nhưng Giang Phong không hài lòng lắm, bởi sự tình đã bị tiết lộ.


Man binh đã biết trong khu vực này có địch quân.

Nếu như toàn diệt vận lương đội, Man binh chỉ biết có địch quân phục kích xe lương, nhưng không biết chính xác vị trí.

Mà lùng sục trong vùng rừng núi Ngũ Khê này sẽ mất rất nhiều thời gian.

Thời gian kéo dài càng lâu, đối Giang Phong càng có lợi.

Giang Phong thầm hối không dẫn theo nhiều quan quân bao vây chiến trường, không để cơ hội cho địch quân chạy thoát.

Có ngờ đâu Man tướng lại nhát gan sợ chết như thế.

Chuyện đã lỡ, Giang Phong đành trở về cứ địa khẩn trương bố trí phòng thủ.
Mấy hôm nay, nhờ sĩ binh giúp đỡ, các Trại mộc, Trại khai thác đá cũng tạo ra được một ít vật tư.

Giang Phong khẩn trương cho xây dựng hàng loạt Tiễn lâu ở hai con đường dẫn lên núi.

Nhiều bức lũy đá, tường gỗ được dựng lên khắp nơi.

Một số chỗ sơn đạo khá rộng còn được đào bới phá hủy cho hẹp lại.

Nói tóm lại Giang Phong đã biến Vô Danh Sơn thành một tòa kiên cố bảo lũy.
Suốt ngày hôm sau vẫn bình an không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Cấm vệ tuần phòng phát hiện có nhiều thám báo lẩn quẩn quanh cứ địa.

Giang Phong toàn lực bị chiến.
Trưa hôm sau nữa, Giang Phong được tin Man tộc đại quân đến nơi, hiện đang trú đóng dưới chân núi.

Tổng nhân số ước độ 5 vệ (mỗi vệ gồm 1111 sĩ binh).

Có lẽ Man binh cho rằng địch quân bất quá vài trăm, sử dụng hơn 5 nghìn quân đã đủ tiêu diệt rồi.
Giang Phong lập tức truyền lệnh các đội phụ trách phòng thủ vào vị trí.


Số còn lại chuẩn bị tiếp ứng.
Giờ nhìn lại trận địa phòng ngự của Vô Danh Sơn.

Trên sơn đạo, cứ cách mỗi đoạn có một bức lũy đá.

Cách lũy đá khoảng 120 mét có ba tòa Tiễn lâu liên thành một dãy.

Giang Phong phân cho mỗi đội cung binh một tế tự, tạo thành biên chế 12 người, phòng thủ trên ba tòa Tiễn lâu đó.

Xạ trình hữu hiệu của cung thủ là 100 mét, thêm vào ưu thế độ cao, cách xa 120 mét, cung thủ trên Tiễn lâu có thể xạ sát được địch quân.

Hơn nữa, giữa lũy đá và Tiễn lâu, cứ cách 20 mét lại có một bức tường gỗ, mục đích làm chậm thời gian Man binh tiến được đến chân Tiễn lâu.

Trong thời gian đó, song phương chỉ có thể sử dụng viễn trình công kích.

Và lúc ấy ưu thế hiển nhiên thuộc về phe phòng ngự.
Sơn đạo mặt trước có tất cả 15 đạo phòng ngự như thế.

Ở mặt sau ít hơn, nhưng cũng có 12 đạo.

Giang Phong không có đủ cung binh trú thủ tất cả Tiễn lâu, nhưng những tòa ở phía trên là dự bị dùng cho số cung thủ từ phía trước rút về.

Giang Phong không quyết định tử chiến mà lệnh cho sĩ binh khi thấy độ bền Tiễn lâu giảm gần hết phải lập tức rút về phía sau.

Sĩ binh không nhiều, Giang Phong đành phải tiết kiệm binh lực.
Khoảng giữa giờ chiều, Giang Phong đang thị sát quanh Quân doanh thì có Cấm vệ báo cáo :
- Đại nhân.

Man tộc bác hôi đến rồi.
Sau trận thủy chiến ở gần Nguyên Thành, bọn họ đã quen gọi Dân binh là bác hôi, nghĩa là quá yếu, chẳng chống nổi một chiêu, có ra trận cũng chỉ là chịu chết.
Vậy là Man binh điều Dân binh ra trận đầu tiên để thăm dò khả năng phòng thủ của đối phương đây mà.

Dân binh có tử thương cũng không đáng tiếc.
Tính toán một lúc, Giang Phong truyền lệnh cung thủ tiết kiệm tên, khi cần thiết có thể bỏ Tiễn lâu, rút lui về phía sau.

Giang Phong cố ý tạo ấn tượng cho Man binh là công kích lực không đủ, để Man binh cử đại quân toàn lực tấn công lên núi.

Chẳng bao lâu nữa, Man soái Tây La có thể dẫn đại quân đến đây, mất thời gian với số Man binh này là không có lợi.

Thà rằng nhất cử toàn diệt cho xong.


Đương nhiên Giang Phong có kế hoạch hợp lý.
Song phương chỉ chiến đấu cầm chừng.

Cung thủ phòng ngự được lệnh tiết kiệm tên, còn Dân binh bác hôi công kích lực thấp, sĩ khí lại không cao nên chiến cục chẳng mấy khích liệt.

Khi trời tối, song phương đều đình chiến nghỉ ngơi, chuẩn bị cho đại chiến vào ngày mai.
Trời tối, đêm không trăng.

Chỉ có ánh sau đêm mờ mờ chiếu xuống đại địa.

Thỉnh thoảng đây đó có tiếng sói tru, hiển lộ cảnh rừng núi hoang vu.
Một toán Cấm vệ gồm 100 người âm thầm áp sát Doanh trại Man binh, tiến hành tập kích.
Tuy bọn họ bước đi thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng.

Nhưng Man tộc đại tướng cũng không phải là kẻ bất tài, không bố trí chút phòng ngự nào.

Khi Cấm vệ quân tiến đến gần Doanh trại khoảng 300 mét, chợt một con độc xà từ trong bụi cỏ phóng ra tấn công.

Trong lúc nguy cấp, Cấm vệ quân đương nhiên theo phản xạ vung đao phòng hộ.

Thế là hành tung bại lộ.
Trong Doanh trại Man binh khắp nơi đều vang lên những tiếng chiêng báo động.

Vô số Man binh sát khí đằng đằng từ trong Doanh trại xông ra tấn công những kẻ tập kích.

Man tộc đại tướng thân dẫn một toán quân, vừa xuất hiện đã ha hả cười dài, quát lớn :
- Bọn giặc các ngươi cả gan đến cướp trại.

Quả là chán sống rồi mà.
Cấm vệ quân thấy tình thế không hay, vội vã rút lui.

Man binh quyết không tha, toàn lực truy kích.

Trong lúc tình thế nguy ngập.

Hàng trăm viện quân từ trên núi kéo xuống hỗ trợ, hợp lực cùng Cấm vệ quân vừa đánh vừa lùi, rút dần về phía sơn đạo.

Man binh chiếm thượng phong, sĩ khí dâng cao, ồ ạt tràn lên tấn công.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Huyền Sử 12 Xung Đột Đầu Tiên Giữa Văn Minh Du Mục Và Văn Minh Nông Nghiệp





Xung đột đầu tiên giữa văn minh du mục và văn minh nông nghiệp
Hoàng Hà là dòng sông lớn nhất khu vực Hoa Bắc, và cũng là con sông rất đặc biệt.

Không chỉ dòng chảy hung hãn, thường dâng lũ tràn bờ, mà lượng nước chênh lệch giữa các mùa cũng rất lớn.

Có khi mặt sông còn đóng băng vào mùa đông.

Mùa hè, nhiều đoạn ở trung thượng lưu, nước cạn đến nỗi có thể đi bộ qua được.
Thời bấy giờ, dù cảnh băng thiên tuyết địa không còn, nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh.

Vào mùa đông, mặt nước Hoàng Hà thường xuyên đóng băng.

Đó là một trong những cơ hội để các bộ lạc ở nam và bắc Hoàng Hà giao lưu với nhau.


Miền Nam là khu vực của Thần Nông thị, còn miền Bắc là lãnh địa của Hoàng tộc.

Ban đầu cả hai tộc vẫn yên ổn sống cạnh nhau, tương an vô sự.
Cho đến năm nọ, thời tiết bỗng nhiên trở lạnh.

Khu vực Hoàng Hà về phía bắc càng lạnh hơn, tuyết rơi dày mặt đất.

Thú nuôi không tìm được thức ăn, dã thú ngày càng hiếm.

Cuộc sống của Hoàng tộc rơi vào khó khăn.
Trước tình cảnh đó, nhiều bộ lạc thuộc Hoàng tộc di cư về phía nam, vượt Hoàng Hà vào định cư ở khu vực của Khương tộc, một nhánh tộc nhân của Thần Nông thị.

Do hai bên đều gặp khó khăn, nên khoảng thời gian đầu vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng Thần Nông thị trồng ngũ cốc, chỉ cần có nơi trồng trọt, nguồn lương thực ổn định, không đến nỗi đói khổ.


Còn Hoàng tộc sống nhờ chăn nuôi, tộc nhân ngày càng đông mà đồng cỏ ngày càng giảm, vì thế khó khăn ngày càng nhiều.
Rồi đến ngày nọ, một bộ lạc của Hoàng tộc không tìm được đồng cỏ cho thú nuôi, thấy gần đó có cánh đồng của Khương tộc xanh mơn mởn, liền để mặc cho thú nuôi tự ý vào đó ăn.

Xung đột phát sinh.

Sự kiện đó trở thành một mồi lửa làm bùng nổ xung đột giữa hai tộc.
Chú : Khương tộc là một bộ phận của Thần Nông thị, do ban đầu định cư bên bờ Khương Thủy nên lấy tên sông làm họ.

Hậu duệ họ sau này vẫn gọi là Khương tộc, Khương nhân.

Họ tự hào mình là hậu duệ chính thống của Viêm Đế.

Trong suốt lịch sử Trung Hoa, Khương tộc có thế lực khá mạnh, thậm chí có lúc uy hiếp chính quyền trung ương.

Các triều đại phong kiến vẫn cho họ được tự trị.

Và ngày nay vẫn vậy.
Phần tiếp : nguyên nhân sâu xa của xung đột

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Vô Danh Sơn Chiến Dịch 4





Lại nói, quan quân và Man binh đại chiến dưới chân Vô Danh Sơn.

Nói là đại chiến, thật ra là quan quân vừa đánh vừa lùi, còn Man binh thừa thế xông lên, quyết không để cho đối phương chạy thoát.

Trận chiến tuy cũng kịch liệt, nhưng vì là truy kích chiến nên thương vong không đáng kể.
Tiếng quát tháo reo hò vang dội khắp núi rừng.
Man binh càng đánh càng hăng, chẳng mấy chốc là đã áp sát chân núi.

Man tộc đại tướng nội tâm mừng không kể siết, nôn nóng lập công, nên cho Man binh tăng cường truy kích.
Đột nhiên …
Bùng … bùng … bùng …
Cả núi rừng rực hồng một dải.

Man binh kinh hoàng khi chợt nhận ra phương hướng Doanh trại lửa cháy rực trời.

Man tộc đại tướng cả kinh thất sắc, vội dẫn thân binh khẩn cấp thoái hồi Doanh trại.
Về đến nơi, sắc mặt gã trở nên xám ngắt.

Còn đâu là Doanh trại nữa.

Quân trướng a.

Lương thực a.

Vật tư a.

Tất cả giờ chỉ còn là một biển lửa.
Đột nhiên, cảm giác báo hiệu cho Man tộc đại tướng là có nguy hiểm.

Gã vội rút kiếm chuẩn bị ứng chiến, đồng thời ngưng thần theo dõi tứ phương.


Đã làm đến đại tướng, bản thân thật lực không thể quá kém.
Gã phản ứng cũng khá nhanh, nhưng không còn kịp nữa.

Sự việc nằm ngoài dự liệu của gã.

Không phải có thích khách định áp sát hay đại đội nhân mã tấn công, mà là …
Hàng trăm mũi tên rít gió phóng tới, hàng trăm hỏa cầu vun vút lao tới, che phủ một góc trời, oai áp kinh nhân.

Tất cả đều chụp xuống chỗ Man tộc đại tướng.

Do bất ngờ, phản ứng không kịp, Man tộc đại tướng dù được thân binh liều mình che chở, nhưng vẫn thọ thương trầm trọng.
Biết khó qua khỏi, Man tộc đại tướng nghiến răng thống lĩnh thân binh bất kể tính mạng xông về hướng địch nhân.

Sau khi chịu thêm một loạt tên và hỏa cầu nữa, bọn họ cũng đã nhìn thấy bóng dáng địch nhân ẩn sau một hàng cây rậm.

Vậy là phấn lực xông lên.
Thế nhưng, sự bất như ý …
Ba mươi Cấm vệ quân thống lĩnh hơn trăm trường thương binh đột ngột xuất hiện trước mặt khiến hy vọng lưỡng bại câu thương của bọn họ tan thành mấy khói.
Song phương cận thân tiếp chiến.
Một bên thọ thương trầm trọng, một bên sinh lực dồi dào, lại có hàng trăm chiến hữu ở phía sau sử dụng viễn trình công kích trợ chiến, kết quả quá rõ ràng không cần phải bàn cãi.

Cấm vệ quân và trường thương binh chỉ phụ trách ngăn chặn địch nhân, công kích lực hoàn toàn phó thác cho cung binh và pháp sư.

Rồi sau mấy loạt công kích nữa, Man tộc đại tướng cùng thân binh toàn bộ trận vong.
Giang Phong truyền lệnh cho Cấm vệ quân thu lấy thủ cấp Man tộc đại tướng, tiến đến chỗ song phương vẫn còn đang giao chiến, dùng đầu thương giơ cao thủ cấp, quát lớn :
- Tặc thủ đã chết, mau mau quy hàng.
Man binh đa số vừa bỏ chiến trường chạy về cứu Doanh trại, đột nhiên phát hiện đại tướng đã tử trận, sĩ khí không còn, chẳng ai còn muốn chiến đấu nữa.

Thế nhưng, bọn họ không đầu hàng mà … tháo chạy tán loạn.


Giang Phong truyền quan quân sấn cơ đại cử truy kích.
Và thế là, vài trăm quan quân truy sát địch quân đông hơn 10 lần, trảm địch vô số, đuổi theo ngoài 10 dặm mới thu binh.

Trận chiến kết thúc với kết quả mỹ mãn.

Giang Phong thu binh về cứ địa, chuẩn bị chống đỡ đợt phản công mới của Man binh, có thể do Man soái Tây La chỉ huy.
Sau khi kiểm điểm chiến quả, chiến lợi phẩm ngoài khí giới vật tư còn có một mảnh lệnh bài khiến Giang Phong chú ý :
Tướng lệnh : lệnh bài vua phong cho người có công tích, đặc thù vật phẩm.

Mang lệnh bài này sẽ trở thành tướng quân, hàm tùng tam phẩm.
A.

Đây chính là “phong tướng quân” mà mọi người vẫn đang đồn đãi.

Đáng giá lắm đây.

Thứ này Giang Phong không cần dùng, đương nhiên sẽ được chuyển thành kim tệ.
Hai ngày sau …
Hơn bốn vạn Man binh đói khát do Man soái Tây La thống lĩnh đã đến cắm trại dưới chân Vô Danh Sơn, ngay vị trí của Doanh trại Man binh lúc trước.

Man soái Tây La chọn vị trí đó, bởi nơi đó vừa trải qua hỏa hoạn, cỏ cây đã bị đốt sạch, nên việc phòng hỏa sẽ nhẹ nhàng hơn.
Trong lúc hành quân, dù bị Giang Phong liên tục cho quân quấy nhiễu, Man binh tử thương lên đến vài nghìn, nhưng Man soái Tây La vẫn cho toàn quân co cụm một chỗ, cẩn thận hành quân, không để binh sĩ đang đói khát mà phải giao chiến với đối phương.

Với bốn vạn rưỡi đại quân, tử thương vài nghìn vẫn còn có thể chấp nhận được.
Cắm trại dưới chân núi xong, Man binh vẫn không chuẩn bị tấn công mà chỉ lo cố thủ chờ tiếp viện.

Đúng.


Bọn họ chờ tiếp viện, nhưng không phải viện quân mà là lương thực.

Man binh đã cạn lương từ hai hôm trước.
Man binh dù đang đói khát, nhưng quân số quá đông, Doanh trại lại phòng thủ cẩn mật, Giang Phong phái quân quấy nhiễu vài lần không mấy hiệu quả, đành nghỉ ngơi trên núi, tăng cường bố trí phòng thủ.
Ngày hôm sau, xe lương vận đến nơi, Man binh được ăn no, sĩ khí hừng hực, dưới sự thống lĩnh của Man soái Tây La bắt đầu tiến công lên núi.
- Nhanh lên.

Tiến lên.

Tiêu diệt địch nhân, rửa nhục cho Man tộc.
Man soái Tây La đã được báo về việc chiến bại mấy hôm trước, nên quyết định sử dụng phương sách ổn trọng, toàn quân tấn công lên núi, dùng nhân hải chiến thuật để tiêu diệt địch nhân.

Dù cách này có thể sẽ khiến Man binh tổn thất thảm trọng, nhưng sẽ không dễ dàng mắc mưu mà thảm bại.

Thảm thắng vẫn hơn thảm bại.

Dù sao thì Man binh vẫn có quân số đông hơn mấy chục lần (40 lần, Man soái không có chính xác số quân của Giang Phong, chỉ ước đoán có từ 1 đến 2 nghìn).
Sau khi được chủ soái cổ vũ, Man binh hăng hái hô vang :
- Tiêu diệt địch nhân, rửa nhục cho Man tộc.
Có điều phần lớn Man binh lại hô thầm trong lòng :
- Rửa hận vì bị bỏ đói.
Bọn họ vô cùng căm hận Giang Phong vì đã cướp lương, khiến bọn họ phải nhịn đói.

Và giờ đây, bọn họ đang biến hận thù thành sức mạnh.
Một trăm Man binh múa đao tấn công lên núi.

Man binh dùng đao để tiện việc phá hủy Tiễn lâu.

Man soái Tây La không dùng cung binh, bởi khi song phương đối xạ, bên phòng thủ sẽ có lợi về độ cao, phạm vị xạ kích sẽ xa hơn.

Đối phương xạ sát được quân ta mà quân ta lại không xạ tới được chỗ đối phương, còn dùng làm gì.
Chỉ bất quá, vừa mới xung phong, còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng đối phương trên Tiễn lâu, thì đã bị một loạt tên bắn xuống.

Dù chỉ có 11 mũi tên, nhưng đều là do từ trên cao bắn xuống, mục tiêu là đỉnh đầu nên rất dễ xuất hiện “Nhất kích tất sát”.


Bị tên xuyên qua đầu, dù còn rất nhiều máu cũng không thể tránh khỏi tử vong.

Chỉ 11 mũi tên, nhưng chiến quả vô cùng huy hoàng, 7 Man binh bị sát tử.
Còn lại 93 Man binh tiếp tục tràn lên.

Bọn họ ra sức phá hủy lũy đá để mở đường tiến công.

Từ bên trên Tiễn lâu, cung thủ không ngừng bắn tên xuống.

Man binh chịu tổn thất đến 26 người mới phá hủy được lũy đá.

Bọn họ lại tiếp tục tiến lên.
Thế nhưng, chỉ tiến thêm được 20 mét, bọn họ lại gặp phải một bức tường gỗ.

Lại đánh đổi 14 Man binh để vượt qua tường gỗ.

Và rồi, 20 mét sau lại gặp tường gỗ.

Và …
Tổn thất gần 100 người, Man binh mới tiến được đến dưới chân Tiễn lâu.

Và lúc này, bọn họ vừa định đại hiển bản lãnh tàn sát địch nhân thì … chẳng thấy địch nhân đâu cả.

Sĩ binh phòng ngự trên Tiễn lâu đã được Giang Phong cho rút lui lên đạo phòng tuyến thứ hai để bảo toàn lực lượng.

Và trước khi rút lui, bọn họ đã thiêu hủy Tiễn lâu.

Man binh không thể tận dụng nó để chiếm lĩnh trận địa.
Cứ như thế, Man binh đánh đổi khoảng 100 sĩ binh để chiếm lĩnh một đạo phòng tuyến.

Cho đến trước khi trời tối, bọn họ đã thiệt hại 1200 sĩ binh, và chiếm được đạo phòng tuyến thứ 12.

Trời đã tối, đêm không trăng, song phương đồng thời nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai chiến đấu tiếp.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Huyền Sử 13 Nguyên Nhân Sâu Xa Của Xung Đột





Nguyên nhân sâu xa của xung đột
Sau khi thú nuôi của Hoàng tộc ăn lúa của Khương tộc.

Xung đột giữa hai tộc chính thức bùng nổ.

Ban đầu chỉ là xung đột nhỏ giữa hai bộ lạc, nhưng rồi sau đó lan rộng ra, cuốn theo cả Hoàng tộc và Khương tộc tham gia.
Xung đột lan rộng khắp nơi.


Các bộ lạc Hoàng tộc hễ thấy cánh đồng của Khương tộc là xua thú nuôi vào ăn.

Các bộ lạc Khương tộc hễ thấy thú nuôi của Hoàng tộc là bắn giết.

Tiếp đó là chiến tranh.
Sở dĩ xung đột lan rộng nhanh như thế là do mâu thuẫn giữa nền văn minh du mục và văn minh nông nghiệp.

Hoàng tộc cần rừng để săn bắn và đồng cỏ để chăn nuôi.


Còn Khương tộc nói riêng và cả Thần Nông thị nói chung thì phá rừng biến thành ruộng rẫy.

Ở nơi các bộ lạc Thần Nông thị định cư, đồng cỏ cũng không còn mà đều trở thành đồng ruộng.

Hoàng tộc lo ngại Thần Nông thị phát triển, chiếm mất khu vực sinh sống của họ, nên mâu thuẫn phát sinh.

Chỉ vì ban đầu mỗi tộc sống trong địa bàn của mình nên tương an vô sự.

Đến khi trời đổ tuyết, Hoàng tộc di cư vào địa bàn của Khương tộc, mâu thuẫn mới chuyển thành xung đột, và rồi xung đột biến thành chiến tranh.
Phần tiếp : Chiến tranh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Vô Danh Sơn Chiến Dịch 5





Vô Sanh Sơn sơn đạo.
Mới sáng sớm, Man soái Tây La đã thúc giục Man binh ăn uống chuẩn bị, rồi tiếp tục tấn công lên núi.

Chiếu theo hôm qua, chỉ cần tổn thất vài nghìn Man binh là có thể công lên núi, Tây La cảm thấy rất xứng đáng.

Dù thiệt hại một vạn tiêu diệt hơn nghìn địch quân, Tây La vẫn thấy xứng đáng, bởi ở trận chiến trước, có đến hơn tám nghìn quân mà chưa vượt qua được đạo phòng ngự đầu tiên đã thảm bại.

Tổn thất hơn vạn quân mà diệt được đối phương kể như đại thắng rồi.
Man binh dùng chiến thuật xe ủi, càn lên núi, gặp lũy phá lũy, gặp tường phá tường, thế như phá trúc.

Chiến đấu suốt một ngày, Man binh thiệt hại hơn 2000 quân, và đã chiếm giữ được 20 đạo phòng tuyến nữa.

Từ đạo phòng tuyến trên cùng đã nhìn thấy được đối phương trên đỉnh núi.

Sắp đến mục tiêu rồi.

Tây La thầm hoan hỉ, cho quân nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Giang Phong thấy địch quân tiến nhanh như vậy, mà quân số tổn thất cũng mới chỉ một phần mười, thầm khen tài thống soái của Tây La.

Nhưng Giang Phong lại có kế hoạch rất hay, được Tây La phối hợp như thế thì còn gì bằng.

Ngay tối hôm đó, toàn bộ thợ mộc trên núi được lệnh khẩn trương chế tạo “vũ khí bí mật”.
Sáng sớm hôm sau, Man binh lại đại cử tiến công.

Chỉ trong vòng buổi sáng, thêm 10 đạo phòng tuyến nữa thất thủ.

Từ đó lên trên đỉnh núi chỉ còn lại 6 đạo phòng tuyến nữa thôi.

Man soái Tây La truyền Man binh củng cố những nơi chiếm được, nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời, toàn bộ Man binh được lệnh tổng động viên, toàn quân chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Nếu lúc này nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy được kỳ cảnh, mấy dặm sơn đạo quanh co từ chân núi lên đỉnh núi toàn là Man binh, đầu người chen chúc, trận thế nhất tự trường xà, cảnh quan vô cùng tráng quán.
Sau một canh giờ nghỉ ngơi, Man soái Tây La truyền lệnh tổng tấn công.

Man binh lại lần lượt chiếm lĩnh từng đạo phòng ngự.


Một đạo phòng ngự.

Hai đạo phòng ngự.

Ba đạo phòng ngự … Man binh hưng phấn, Man soái hoan hỉ.
Trên đỉnh núi, giữa vòng bảo hộ của Cấm vệ quân, Giang Phong nhìn xuống chỗ Man binh, khẽ cười nhạt.

Một viên Cấm vệ hướng Giang Phong hỏi :
- Thần sư.

Mọi sự đã sẵn sàng.
Cấm vệ quân là chức sắc của Thần Miếu, nên gọi Giang Phong bằng chức vị trong Thần Miếu.

Giang Phong nói :
- Không gấp.

Chờ chút nữa.
Viên Cấm vệ vâng dạ, rồi mặc mặc cười nói :
- Lát nữa sẽ cho bọn chúng biết thế nào là “một lần đẩy xuống, vạn nhân khóc”.
Nghe gã nói chuyện văn hoa như thế, Giang Phong đặc biệt chú ý, gã này rất có tương lai a, trí tuệ rất cao.

Đối với đặc thù NPC, Giang Phong luôn chú ý bồi dưỡng.
Đến khi chỉ còn lại đạo phòng ngự cuối cùng, song phương gần như đã có thể mặt đối mặt.

Man binh hưng phấn gia tăng công kích lực.

Giang Phong điều toàn bộ cung thủ và pháp sư dàn ra trước sơn đạo, luân phiên bắn xuống, bảo đảm công kích không lúc nào ngừng nghỉ.
Trận chiến trở nên khốc liệt.

Man binh thương vong tăng nhanh, nhưng bọn họ không hề phát sinh thoái ý, vẫn lũ lượt tràn lên bởi chiến thắng đã gần kề.
Giang Phong chỉ khẽ cười nhạt.
Khi bức tường gỗ cuối cùng bị phá hủy, Man binh lớn tiếng hoan hô, múa tít vũ khí, đạp lên thi thể chiến hữu tràn lên.

Chỉ còn chưa đầy 100 mét nữa là đã lên đến đỉnh núi.

Mà chỉ cần lên đến đỉnh núi, với ưu thế tuyệt đối về quân số, thắng lợi là đương nhiên, không có gì phải bàn cãi.
Giang Phong khẽ cười nhạt, phát lệnh :
- Đẩy.
Ngay đầu sơn đạo, “vũ khí bí mật” đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Đó là những ống gỗ tròn, dài 2 mét, đường kính 1 mét, bên trong chứa đầy đá, 2 đầu được bịt kín.

Đó chính là cổn mộc được cải tiến.

Khi được lệnh, Cấm vệ quân lập tức đẩy ống gỗ đầu tiên xuống.
Cổn mộc ầm ầm lăn xuống, khí thế kinh nhân.
Man binh ở hàng đầu không ai không khỏi biến sắc, nhưng bị những người ở phía sau đùn đẩy, không thể rút lui được.

Hai bên lại là vách đá, hoặc rừng rậm, chỉ có khoảng sơn đạo nhỏ hẹp ở giữa, không chỗ nào né tránh.

Cả bọn chỉ mới sửng người giây lát thì cổn mộc đã lăn xuống đến nơi, lập tức bị đè chết.

Cổn mộc thuận thế tiếp tục lăn xuống, đè chết tất cả những ai trên đường mà nó lăn qua, bất kể tướng hay quân.
Sau khi đè chết mấy trăm người, cổn mộc lăn qua hàng trăm thi thể nên có khuynh hướng giảm tốc độ.

Giang Phong lại truyền lệnh đẩy tiếp ống gỗ thứ hai xuống.

Ống gỗ này lăn nhanh xuống, va vào ống gỗ đầu tiên, đẩy nó lăn nhanh.


Cả hai ầm ầm lao xuống, đè chết Man binh vô số.
Tiếp đó, cứ khoảng 1 phút Giang Phong lại cho đẩy 1 ống gỗ khác xuống, tổng cộng đến 50 đạo cổn mộc.
Sơn đạo cực kỳ hỗn loạn.

Man binh chẳng còn nghe theo sự chỉ huy của Man soái, mạnh ai nấy tháo chạy xuống chân núi.

Một số bị cổn mộc đè chết.

Nhưng số bị chết vì giẫm đạp nhau lại càng nhiều hơn.
Tiếng kêu gào than khóc vang động cả núi rừng.

Sơn đạo biến thành nhân gian địa ngục.

Thật đúng là “một lần đẩy xuống, vạn nhân khóc”.
Chỉ hơn một giờ, đã có hàng vạn Man binh tử thương vì cổn mộc đè chết, vì giẫm đạp nhau mà chết.

Khắp sơn đạo toàn là thi thể không nguyên vẹn của Man binh.
Man soái Tây La vẫn còn may mắn, khi thấy tình thế không hay liền cùng thân binh lánh vào rừng rậm bên đường, nên không bị cổn mộc đè chết.

Rừng rậm âm u đầy bất trắc, không những dễ lạc đường mà còn có nguy cơ gặp phải thú dữ rất cao.

Nhưng dù sao lánh vào đó vẫn còn cơ hội thoát thân, chứ ở lại sơn đạo, kiếp nạn nan đào.
Không chỉ Man soái, trừ hơn vạn Man binh bị chết trên sơn đạo, số còn lại đều trốn vào rừng.

Lúc này Man binh còn lại độ hai vạn, đang lần mò trong rừng tìm đường thoát xuống núi.

Nhưng đây đó trong rừng vẫn liên tục nghe thấy tiếng thú dữ gầm rống lẫn giữa tiếng Man binh gào thét.
Giang Phong nhìn thảm cảnh vừa tạo ra, khẽ lắc đầu, đoạn lại truyền lệnh :
- Phóng hỏa.
Pháp sư đoàn được lệnh, lập tức phóng hỏa đốt rừng.

Thời cổ đại khắp nơi đều là rừng, đốt rừng chẳng ảnh hưởng nhiều đến môi trường.

A a.

Hơn nữa đây là chiến trường mà.
Lại nói, Man soái Tây La cùng thân binh lần mò trong rừng rậm, vừa đi vừa căn dặn :
- Cây cối ở đây quá rậm rạp, các ngươi cẩn thận chút, kẻo đi lạc.
Chúng thân binh đồng thanh vâng dạ.

Cả bọn đi một lúc, chợt Tây La hít mấy hơi, hỏi :

- Các ngươi có ngửi thấy mùi vị gì lạ không ?
Bọn thân binh cũng hít mấy hơi dài, một gã nói :
- Đại soái.

Dường như có mùi gì khét khét.
Man soái Tây La thoáng trầm ngâm, rồi đột nhiên kinh hoảng nói :
- Chẳng lẽ …
Lúc đó hơi nóng từ phía trên lùa xuống.

Một gã thân binh vừa chỉ vừa lắp bắp nói :
- Phía trên có khói.

Rất nhiều khói.

Là … là chuyện gì thế ?
Man soái Tây La run giọng nói :
- Là địch quân phóng hỏa đốt rừng.

Mau chạy xuống chân núi.
Thế là cả bọn hốt hoảng chạy bừa xuống chân núi.

Lúc này Man binh trong rừng đã triệt để phát cuồng rồi.

Tất cả hốt hoảng chạy xuống núi, chẳng phân đường lối gì cả.

Thậm chí nếu có người chạy phía trước là vung khí giới tấn công ngay.

Ai nấy đều chỉ mong sớm chạy xuống được chân núi.
Tiếng gào thét đánh động vô số dã thú trong rừng, cộng với ngọn lửa từ trên đuổi xuống, khiến dã thú cũng gia nhập bại quân, gia nhập chiến đoàn.

Một số mãnh thú sát tử một lúc mấy chục Man binh án ngữ trên đường đào vong.
Ngọn lửa chưa đuổi đến nơi, nhưng mỗi phút mỗi giây đều có Man binh tử vong.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Huyền Sử 14 Chiến Tranh





Chiến tranh
Chiến tranh bùng nổ.
Hoàng tộc thường xuyên chiến đấu cùng dã thú nên rất thiện chiến và cũng rất hiếu chiến.

Giai đoạn đầu, Khương tộc tổn thất thảm trọng, phải bỏ lãnh địa rút về thượng nguồn Khương Thủy.


Toàn bộ đồng ruộng đều bị thú nuôi của Hoàng tộc giẫm nát cả.
Sau khi chiếm được một địa bàn rộng lớn, hàng loạt bộ lạc của Hoàng tộc tập trung về khu vực đó, chuẩn bị mở rộng chiến tranh, mở mang địa bàn.

Ngay cả tôn tộc Cơ thị cũng xuất hiện, chỉ huy chiến đấu.
Cơ thị là tôn tộc của Hoàng tộc, ban đầu định cư ở vùng Cơ Thủy nên lấy họ Cơ.


Có thuyết gọi là Công Tôn thị, nhưng thuyết Cơ thị đáng tin cậy hơn, bởi tổ tiên nhà Chu (lúc này đã có sử) tự nhận mình là con cháu của Hoàng Đế nên lấy họ Cơ, điều đó cho thấy người Hán cổ coi Hoàng Đế họ Cơ (Cơ Hiên Viên).
Cơ thị tham chiến, đội kỵ binh tinh nhuệ của Hoàng tộc cũng tham chiến.

Khương tộc chỉ có bộ binh, chống cự không nổi, phải cầu cứu với Bình Nguyên.

Từ Bình Nguyên, Thần Nông thị tổng động viên, tiến về phương bắc.
Phần tiếp : Đại chiến bên bờ Hoàng Hà.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Sơn Thần





Lại nói, một trận hỏa tai đã tiêu diệt hy vọng cuối cùng của Tây La nguyên soái.

Man binh hỗn loạn tranh giành đường chạy xuống núi, ai nấy cũng đều muốn nhanh chân xuống trước, do đó mà chém giết lẫn nhau đã diễn ra, và ngày càng khích liệt.

Thêm vào đó, dã thú trong rừng bị động, ùn ùn chạy theo gia nhập loạn quân, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.

Ngọn lửa chưa đuổi đến nơi, thế nhưng mỗi phút, mỗi giây đều có Man binh tử vong.
Man binh cuống cuồng tranh nhau chạy xuống núi, mong có thể thoát khỏi hỏa tai.

Nhưng sức người sao bằng hỏa thế.

Man binh chạy loanh quanh trong rừng rậm, tốc độ không thể nào bằng được ngọn lửa.

Chẳng mấy chốc mà lửa đã đuổi đến nơi, dìm tất cả Man binh dưới biển lửa.
Cận hai vạn Man binh chìm trong biển lửa, quỷ khốc lang hào, thê thảm vạn phần.
Giang Phong đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tượng vừa mới tạo ra, khẽ lắc đầu, niệm :
- Cầu chư thần siêu độ cho các ngươi.
Cả quan quân tướng sĩ cũng đều sửng sốt trước quang cảnh dưới chân núi.

Chỉ một mồi lửa mà đã diệt trọn cận hai vạn đại quân a.

Tiếng gào khóc thê thảm, mùi thịt khét bay theo gió.

Trường cảnh vô cùng khủng bố.
Đột nhiên, ở vị trí cách nơi Giang Phong đang đứng độ 20 mét, một đạo bạch quang lóe sáng, khói trắng nhẹ tỏa ra xung quanh, và cũng tan đi rất mau chóng.

Khi khói trắng tan hết, một vị trung niên vận khinh giáp, đầu đội đồng khôi, tay cầm chĩa ba xuất hiện ngay chỗ đó.
Giang Phong thoáng cau mày, nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi thì trung niên nhân chợt nghiêng mình vái chào, nói :
- Tiểu thần là bản sơn sơn thần, xin bái chào bệ hạ.
Giang Phong hỏi :
- Ngươi gọi ta là bệ hạ ?
Trung niên nhân nói :
- Bệ hạ hiện là Thần Sư, thăng một cấp nữa là thành Thần Vương.

Tiểu thần tin rằng, trong tương lai, thần quốc dưới sự trị vì của bệ hạ, tất sẽ vô cùng phồn thịnh.

Giang Phong khẽ lắc đầu, chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi :
- Ngươi là sơn thần, chắc cũng giống như Lâm Thần, Thủy Thần mới nổi lên gần đây.
Trung niên nhân lắc đầu nói :
- Bọn họ là thiên niên lão quỷ, tiểu thần chỉ mới có sáu trăm năm đạo hạnh, không thể so sánh được.
Trung niên nhân xem ra còn tự biết mình, không kiêu căng tự phụ.

Giang Phong tự nhiên có hảo cảm.

Thật ra y bảo mình giỏi bằng hay lợi hại hơn thì Giang Phong cũng không thể phân biệt được.

Giang Phong hỏi :
- Ngươi biết bọn họ ?
Trung niên nhân nói :
- Tiểu thần cũng biết chút ít.

Ví như kẻ tự xưng là Lâm Thần, bất quá chỉ là Thiên Niên Cổ Thụ tu luyện thành tinh, mạo xưng Lâm Thần.

Thủy Thần cũng chỉ là Thiên Niên Lý Ngư ở ven bờ tây Động Đình Hồ.

Ái Thần là Cửu Vỹ Hồ Ly, có tài mê hoặc người khác.
Giang Phong khẽ gật đầu, nhớ đến một đoạn trong quốc sử : “Lạc Long Quân diệt Ngư Tinh, Mộc Tinh, Hồ Tinh”.

Xem ra bọn họ xuất hiện là mở đường cho Lạc Long Quân xuất hiện sau này a.

Nghĩ đến Long Phi Thiên mấy hôm trước còn kiêu căng ngạo mạn, Giang Phong khẽ lắc đầu.

Hy vọng bọn họ đừng làm quá.

Nếu không … Sẽ đáng thương thay.
Giang Phong nhìn trung niên nhân, mỉm cười nói :
- Ngươi đến gặp ta hẳn có chuyện chi ?
Trung niên nhân nói :
- Ở địa phận bản sơn, bệ hạ sát tử quá 5 vạn sinh linh, khiến vong hồn vô số, nếu không siêu độ, để chúng biến thành oán linh, sẽ thật không hay.
Giang Phong hỏi :
- Ngươi có ý gì không ?
Trung niên nhân nói :
- Tiểu thần có thể siêu độ cho bọn họ.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi hỏi :
- Ngươi tu luyện có cần tín ngưỡng không ?
Trung niên nhân cả mừng, nói ngay :
- Tiểu thần mấy trăm năm nay tự thân tu luyện, không có tín ngưỡng.

Nhưng nếu có được tín ngưỡng, tu luyện sẽ có hiệu quả hơn.
Giang Phong nói :
- Ta sắc phong ngươi là Thủ Hộ Thần của địa hạt Thạch Khê, hưởng chúng dân tế tự, đồng thời vị liệt Bảo Dân Hộ Miếu Thần trong Văn Tổ Thần Miếu.
Trung niên nhân nghiêng mình tạ ơn, rồi biến ra một đạo phù chú, trao cho Giang Phong, nói :
- Bệ hạ.

Tiểu thần có vật này, có thể giúp bệ hạ chiếm lĩnh Thạch Khê Trấn.
Giang Phong nhận lấy, vừa xem qua đã không khỏi giật mình.

Bảo bối a.
“Thiên Thạch Phù : đặc thù vật phẩm.

Triệu hoán Thiên Thạch tấn công mục tiêu chỉ định.

Công kích lực 1 vạn.

Phụ gia địa chấn.

Thời gian sử dụng : 11 : 58 : 46”

Nhìn thời gian giảm dần, xem ra đạo phù này cần phải sử dụng gấp, không thể để dành lại.

Đáng tiếc a.

Dùng nó chỉ để phá thành tường của Thạch Khê Trấn, kể ra cũng đáng tiếc.

Giang Phong không nghĩ rằng nếu không phong cho trung niên nhân làm Thủ Hộ Thần của địa hạt Thạch Khê thì đã không có đạo phù này.

Trung niên nhân muốn sớm có được tín ngưỡng nên giúp Giang Phong sớm chiếm được Thạch Khê Trấn đấy mà.

Thật ra thì nếu như Giang Phong không ung dung tự tại mà tỏ ra cung kính, sơn thần dù sao cũng là thần mà, thì sơn thần đã không đánh giá cao Giang Phong, và sẽ không có những chuyện như sau này.
Giang Phong thu cất Thiên Thạch Phù, đoạn nói :
- Ngươi hãy sớm siêu độ vong hồn đi.

Ta cũng sẽ cho quan quân kiểm điểm chiến quả rồi tiến về Thạch Khê Trấn.

À.

Ta sẽ cho dựng tự miếu tại đây.

Ngươi giúp ta chuẩn bị một bức tượng để đặt trong miếu.

Sau này sẽ chiếu theo đó mà tạc tượng thờ trong các tòa miếu khác.
Trung niên nhân lập tức biến ra hai bản vẽ, trao cho Giang Phong, rồi nói :
- Tiểu thần cáo lui.
Đoạn hóa khói trắng biến mất.

Giang Phong cũng truyền lệnh quan quân khẩn trương kiểm điểm chiến quả.

Trong khi đó, Giang Phong xem hai bản vẽ vừa nhận được :
“Bản vẽ Sơn Thần Miếu : đặc thù vật phẩm.

Xây dựng Sơn Thần Miếu, đề cung tín ngưỡng cho Sơn Thần.

Có thể phục chế.”
“Bản vẽ Sơn Thần Tượng : đặc thù vật phẩm.

Tạo Sơn Thần Tượng, để chúng dân tế tự.

Có thể phục chế.”
Có thể phục chế ? Thợ mộc theo quân lập tức phục chế cho Giang Phong xem.

Hóa ra chỉ là sao chép lại bản vẽ.


Giang Phong lập tức cho thợ mộc chuẩn bị xây dựng tự miếu trên núi.

Vật tư ? Xuống núi chiếm lấy Doanh trại Man binh, trong đó có không ít vật tư.
Hồi lâu, Cấm vệ quân đến hồi báo chiến quả.

Sau khi đuổi xuống núi, quan quân phát hiện có khoảng hơn nghìn Man binh thoát thân được xuống núi.

Bọn họ tháo chạy quá nhanh, quan quân đuổi theo không kịp, đành chia nhau chiếm lĩnh Doanh trại và kiểm điểm chiến lợi phẩm.
Mấy vạn Man binh tử vong, đúng ra phải để lại vô số trang bị khí giới.

Chỉ đáng tiếc Man binh đa số dùng giáp da, giày da, trang bị bằng da, đều bị ngọn lửa thiêu hủy hết rồi, còn lại toàn là vũ khí.

Cũng có một số đồng khôi, đồng giáp do tướng lĩnh để lại, nhưng không nhiều.

Giang Phong như nguyện được Man soái Tây La để lại một vật :
“Kiến quốc lệnh : đặc thù vật phẩm.

Sử dụng khi thành lập quốc gia.

Yêu cầu : gia chủ.

Thanh vọng 1000.”
Thu cất Kiến quốc lệnh xong, số trang bị vật tư còn lại khiến Giang Phong phải suy tính hồi lâu.

Mấy chục vạn lương thực, hàng vạn vũ khí trang bị, giá trị không ít a.

Cuối cùng, Giang Phong để lại 5 đội trường thương binh, 5 đội cung thủ giữ cứ địa.

Số còn lại cùng tiến về Thạch Khê Trấn.

Man tướng cùng 2 gã vu sư bị bắt lúc trước, giờ đã đầu hàng, được dẫn theo quân.
Vô Danh Sơn chiến dịch đã kết thúc.

Chiến quả huy hoàng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Huyền Sử 15 Đại Chiến Bên Bờ Hoàng Hà





Đại chiến bên bờ Hoàng Hà.

Khương tộc cầu cứu, Thần Nông thị tổng động viên, đại quân rầm rộ tiến về phương bắc.

Hoàng tộc dưới sự thống lĩnh của Cơ thị, sau khi đuổi Khương tộc về phía tây, liền chuyền hướng tiến về phía đông, định tấn công kinh đô Bình Nguyên của Thần Nông thị.


Đại quân men theo bờ nam Hoàng Hà tiến về phía đông, cuối cùng bị chặn lại trước một cốc khẩu.

Tại đó, một dãy núi ngăn cách đông và tây, chỉ có một sơn đạo nhỏ hẹp thông qua, được Thần Nông thị trú quân coi giữ.

Hoàng tộc đại quân phá không được, tạm thời bị chặn lại.


Khi Bình Nguyên viện quân đến nơi, đại chiến nổ ra.

Thần Nông thị đại quân dùng ngưu binh xung phong, phá tan kỵ quân của Hoàng tộc, đuổi Hoàng tộc chạy về phía tây, sau đó lại buộc phải rút về phía bắc Hoàng Hà.

Vị trí trận chiến nổ ra ước trong ranh giới giữa Hà Nam và Thiểm Tây ngày nay, gần địa phận Đồng Quan.

Phần tiếp : Ngưu binh

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Chiến Hậu An Bài





Phong Khê Thành.

Phủ Đường.
Toàn ban thủ não quan viên của Nguyên Thành tụ hội tại Nghị Sự Sảnh.

Giang Phong nghe Tiêu Kỵ Đại Tướng Quân Vương Minh, Trấn Giang Tướng Quân Nguyên Phương, Nội Phủ Tổng Quản Lâm An hồi báo quân chính đại sự.

Giang lão ngồi bên dự thính, thỉnh thoảng góp ý kiến.
Sau khi rời Vô Danh Sơn, Giang Phong suất quân tiến thẳng đến Thạch Khê Trấn.

Tuy chỉ là Đại Trấn, nhưng vì là tiền đầu cứ điểm, lại là nơi tập kết lương thực vật tư cung cấp cho tiền tuyến, nên Thạch Khê Trấn có thành tường đặc biệt kiên cố.

Thế nhưng, nhờ Thiên Thạch Phù giúp sức, Giang Phong triệu hoán Thiên Thạch phá tan cổng thành, đồng thời nhờ phụ gia địa chấn khiến thủ thành quân hỗn loạn đội hình, Giang Phong nhất cử diệt địch, tiến chiếm Thạch Khê Trấn.
Thạch Khê Trấn thất thủ, Man soái Tây La tử trận, Man tộc thủy quân toàn diệt, ngũ sư Man tộc đông nam lộ đại quân danh tồn thật vong.

Nhân lúc Phong Khê Thành quân lực không hư, Vương Đại tướng quân đại cử tiến công, chiếm lĩnh.

Và giờ Giang Phong đang yên vị trong Phủ Đường.
Vô Danh Sơn chiến dịch đối song phương quan hệ thật trọng đại.

Man tộc mất đi một tòa Nam phương trọng thành, cùng với một vị nguyên soái và độ 6 vạn đại quân.

Đương nhiên những thôn trấn trong vùng sớm muộn cũng sẽ bị Giang Phong chiếm lĩnh.

Giang Phong mở mang lãnh địa gần gấp đôi, lãnh thổ rộng dài mấy trăm dặm.

Thu hoạch lớn nhất, ngoài Kiến Quốc Lệnh, còn có 6 Cấm vệ quân nhờ chiến tích đã vượt qua 55 cấp, được Giang Phong tấn thăng thành tướng quân.

Đương nhiên bọn họ đều trở thành gia thần, được mang họ Giang, tên gọi lần lượt là Hưng, Phú, Hòa, Thuận, Khánh, Đức.

Trong đó Giang Hưng là viên Cấm vệ được Giang Phong chú ý lúc trước, đã 56 cấp.


Cùng với Man tướng Đồng Gia đầu hàng, hiện Giang Phong có 1 Đại tướng quân và 8 vị tướng quân.
Lão Lâm An báo cáo chính sự xong, hoan hỉ nói :
- Đại nhân.

Hiện giờ lãnh địa có 1 tòa Phủ Thành, 1 tòa Châu Thành, 2 tòa Đại Trấn, thôn trấn hàng trăm, diện tích 60 vạn dặm vuông, nhân khẩu hơn 20 vạn.

Đại nhân cũng đã có Kiến Quốc Lệnh.

Nếu đại nhân kiến quốc là trở thành đại hình hầu quốc rồi.
Xem ra lão hy vọng trở thành khai quốc công thần nên hết sức vận động Giang Phong kiến quốc.

Trong lúc Giang Phong suy nghĩ lợi hại, Giang lão lắc đầu nói :
- Việc kiến quốc cậu nên suy nghĩ cẩn thận.
Lão Lâm An nói :
- Sao lão tiên sinh lại nói vậy.

Đại nhân kiến quốc lúc này có vấn đề gì đâu chứ ? Đúng là bình thường trước khi kiến quốc phải thân thỉnh với tôn chủ quốc, nhưng lãnh địa của đại nhân là độc lập lãnh địa, cộng thêm tình thế hiện tại, đại nhân có kiến quốc thì cả Man tộc và Kinh triều không thể có ý kiến gì đâu ?
Hệ thống quy định, chỉ gia chủ của gia tộc mới được thân thỉnh kiến quốc với tôn chủ quốc.

Vương quốc hoặc đế quốc khi phân phong chư hầu thì được các chư hầu xem là tôn chủ quốc.

Khi kiến quốc không thân thỉnh cũng được, nhưng sẽ bị xem là phản loạn, tôn chủ quốc có thể trực tiếp xuất quân, hoặc truyền hịch cho các chư hầu quốc xuất quân dẹp loạn.

Giang Phong trước đây chưa từng thân thỉnh thành lập gia tộc, nhưng đủ điều kiện, và khi lão Lâm An xin trở thành gia thần đã giúp Giang Phong thành lập, bởi chỉ có gia tộc mới có thể thu nhận gia thần.

Thân là gia chủ, với vị thế đặc thù, theo ý lão Lâm An, Giang Phong có thể kiến quốc mà không cần thân thỉnh.
Lão Lâm An nói xong, Giang lão nhìn Giang Phong nói :
- Việc kiến quốc không vấn đề gì.

Nhưng khi kiến quốc xong, thân là quốc chủ thì không thể tùy ý rời khỏi quốc thổ.


Thậm chí muốn rời cung điện cũng cần đầy đủ nghi vệ hộ giá.
Giang Phong thoáng cau mày, hỏi :
- Quốc chủ thì phải ở mãi trong quốc thổ hay sao ?
Giang lão nói :
- Không phải.

Quốc chủ cũng có thể xuất quốc, nhưng trước đó phải thân thỉnh với tôn chủ quốc và thông báo cho quốc gia định đến biết.

Thủ tục ngoại giao rất phiền phức.

Đương nhiên không thân thỉnh, không thông báo cũng được, nhưng sẽ bị hiểu là tuyên chiến.

Cậu thử nghĩ xem, quốc chủ khi rời cung là phải dẫn theo quan quân hộ giá, quân đội vô cớ tiến vào nước khác, đương nhiên sẽ bị xem là phát động chiến tranh.
Chuyện này Giang Phong đã hiểu.

Nguyên thủ quốc gia khi muốn sang nước khác, đương nhiên phải hoàn thành các thủ tục ngoại giao.

Không nước nào đồng ý quân đội nước ngoài tự ý xâm nhập nước mình, mà quốc chủ mỗi khi rời cung đều cần có Hộ vệ quân.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, đoạn mỉm cười hỏi :
- Nếu là tôn chủ quốc thì sao ?
Giang lão ngẩn người, rồi nói :
- Tôn chủ quốc ngoại lệ, đối chư hầu quốc đương nhiên không cần thân thỉnh, đối tôn chủ quốc khác, nếu có quan hệ hữu hảo thì cũng không cần thông báo trước.

Có điều, nếu Hộ vệ quân quá đông, có thể ảnh hưởng xấu đến quan hệ giữa hai nước.
Giang Phong mỉm cười, nói :
- Tạm thời khoan hãy kiến quốc.
Lão Lâm An nói :
- Ý đại nhân là …
Giang Phong nói :

- Trước tiên mở mang lãnh địa đã.

Hiện giờ tình hình quân đội thế nào rồi ?
Vương Đại tướng quân nói :
- Hồi đại nhân.

Để công chiếm Phong Khê Thành, thuộc hạ đã cho tăng quân.

Hiện thuộc hạ thân lĩnh 1 sư, gồm 3 vệ trường thương binh, 2 vệ đại đao binh (đại đao + khiên), 3 vệ trường cung thủ, 5 kích binh đoàn, 5 kỵ binh đoàn, 5 pháp sư đoàn, 5 tế tự đoàn.

Thủy quân toàn do Nguyên tướng quân thân lĩnh.
Lão Nguyên Phương nói :
- Thuộc hạ hiện lĩnh 1 vệ thủy quân.
Giang Phong hỏi :
- Nguyên tướng quân có đủ điều kiện tấn thăng Đại tướng quân không ?
Lão Nguyên Phương nói :
- Hồi đại nhân.

Thuộc hạ tạm đủ điều kiện.
Vương Đại tướng quân nói thêm :
- Hồi đại nhân.

Nguyên tướng quân thân là tộc trưởng, thanh vọng rất cao, cũng rất có thực lực, đẳng cấp đã 61 rồi.
Lão Nguyên Phương nói :
- Tiểu tướng sao bằng được Đại tướng quân.

Đại tướng quân là lão tướng, cầm quân đã mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, thực lực cao cường, đẳng cấp đã quá 64, cách chức vị Nguyên soái cũng không còn xa nữa.
Giang Phong giật mình.

Vương Đại tướng quân thực lực thăng thật nhanh.

Mới đó đã thăng thêm 1 cấp rồi.

Từ 63 cấp thăng lên 64 cấp, kinh nghiệm trị rất khủng bố a.

Xem ra ngoài việc sát địch đạt kinh nghiệm trị, khả năng thống soái cũng rất quan trọng.


Đương nhiên thủ hạ mạnh hơn là chuyện rất đáng mừng.

Giang Phong mỉm cười nói :
- Vậy ta thăng Nguyên tướng quân lên Đại đô đốc, thống lĩnh toàn bộ thủy quân.

Trước mắt hãy tăng thêm 2 vệ thủy quân nữa.

Giang Thuận, Giang Khánh, Giang Đức tam vị tướng quân sẽ sang phụ tá Nguyên Đại đô đốc.

Còn Giang Phú, Giang Hòa, Đồng Gia tam vị tướng quân sẽ phụ tá Vương Đại tướng quân.
Hai người vâng dạ tạ ơn, có thêm tướng lĩnh phụ tá, việc chỉ huy quân đội sẽ có hiệu quả hơn.

Chỉ đáng tiếc Giang Phong không có đủ tướng quân bố trí cho các vệ.

Còn lại Giang Hưng, được Giang Phong cho thống lĩnh Cấm vệ quân.

Có tướng quân thống lĩnh, thực lực của Cấm vệ quân sẽ tăng cao.
Giang Phong chợt hỏi :
- Mọi người có ai biết Phục Hy Thần Tượng ở đâu không ?
Mọi người trầm ngâm nghĩ ngợi.

Hồi lâu, lão Nguyên Phương như chợt nhớ ra, nói :
- Đại nhân.

Có phải Thượng Cổ Phục Hy Thần Tượng ?
Giang Phong gật đầu.

Lão Nguyên Phương nói :
- Tại Man tộc cổ đô Đồng Lăng Trấn có Vu Thần Điện, là thánh địa của Man tộc vu sư.

Thuộc hạ nghe nói thần tượng trong Vu Thần Điện chính là Thượng Cổ Phục Hy Thần Tượng.
Giang Phong gật đầu, nói :
- Mọi người hãy lập kế hoạch tấn công Đồng Lăng Trấn.

Thần Miếu cần Phục Hy Thần Tượng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Huyền Sử 16 Ngưu Binh





Ngưu binh
Thần Nông thị phát triển nền văn minh nông nghiệp rất sớm, và cũng đã biết sử dụng sức kéo của gia súc từ rất sớm, đặc biệt là trâu bò.

Các bộ lạc ở bắc Đại Giang sử dụng bò (ngưu) để kéo cày, còn các bộ lạc ở miền nam lại dùng trâu (thủy ngưu).

So với người Hán, Thần Nông thị đã dùng gia súc kéo cày sớm hơn hàng mấy nghìn năm.


Người Hán, mãi đến thời Xuân Thu, do sự vận động của Quản Trọng ở nước Tề, nông dân mới dùng gia súc kéo cày, trước đó hoàn toàn dùng sức người.
Trâu bò ngoài việc kéo cày, khi có chiến tranh cũng được tham chiến.

Trâu bò tuy không chạy nhanh bằng ngựa chiến, nhưng sức bền cao hơn, da dày hơn, đặc biệt có vũ khí là sừng (ngưu giác), nên chiến lực rất đáng kể.

Một đội ngưu binh có quy mô hàng nghìn trở lên, mỗi khi xung phong, thế bất khả đáng.


Đặc biệt, mỗi đội ngưu binh chỉ cần vài người cưỡi con đầu đàn, điều khiển cả đàn là được, không cần nhiều chiến sĩ.
Người Việt cũng thừa hưởng truyền thống của tổ tiên, vẫn thường cho trâu bò tham gia chiến đấu.

Đinh Tiên Hoàng cưỡi trâu tập trận, sau cho thành lập ngưu binh.

Các đời Lý, Trần, ngưu binh cũng có vị trí quan trọng trong quân đội.
Nhờ có ngưu binh, Thần Nông thị đã đánh đuổi được Hoàng tộc lên phía bắc.
Phần tiếp : Phân liệt

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Tướng Lệnh Phong Ba 1





Một làng nằm gần quan đạo, dân cư náo nhiệt, phố xá phồn hoa an lạc.

Xung quanh làng là hàng rào gỗ cao 2 mét, tạo ra cảm giác an toàn cho dân chúng trong làng.

Cổng làng hình vòm, có dây leo rủ xuống, trông rất đẹp mắt.

Trên cổng làng có tấm biển đề mấy chữ : Thiên Ân làng.
Từ khi kiến thôn đến nay, Thiên Ân làng mỗi ngày càng thêm nổi tiếng.

Người chơi đã bình chọn đây là thôn làng đẹp nhất do người chơi kiến lập.

Tòa Công Đường hai tầng xây bằng cẩm thạch, khiến vô số thôn trưởng, lý trưởng đỏ mắt, chỗ bọn họ toàn bằng đá hoặc gỗ.

Ngay cả cổng làng cũng rất đặc sắc, nổi bật.

Hơn nữa, Thiên Ân làng lại nằm giữa Lục Hoa Thành và An Phú Trấn, nên mỗi ngày đón rất nhiều người chơi ghé thăm.
Thiên Lang cưỡi ái mã tuần thị quanh làng.

Sau khi chiến cục ở Phần Dương trầm lắng, quân đội song phương án binh bất động, chỉ còn người chơi tiểu đả tiểu náo, Thiên Lang đã dẫn quân quay về làng.

Không phải Thiên Lang không muốn có thêm công huân, chỉ vì y quá nổi bật, mỗi khi xuất hiện đều trở thành trung tâm chú ý của mọi người, và mỗi khi phát sinh xung đột đều bị đối phương “đặc thù chiếu cố”.

Do vậy mà y đã rút khỏi cuộc chiến giữa người chơi với nhau.

Y không muốn quân đội vì thế mà hy sinh oan uổng.

Mỗi một sĩ binh hiện thời đối với y đều là bảo bối, nhất là kỵ binh.
Tuần thị một lúc, Thiên Lang nhận thấy trên quan đạo hôm nay khác hơn mọi ngày.

Quan đạo nối An Phú Trấn và Lục Hoa Thành ngày thường vẫn tấp nập người qua kẻ lại.

Hôm nay hành nhân lại đông hơn gấp bội, mà hầu như mọi người đều đi theo một hướng duy nhất – đến An Phú Trấn.

Và trông ai nấy cũng đều rất vội vàng.
Thiên Lang chặn một thiếu niên đơn độc đi một mình, cố tỏ ra thật nhã nhặn, hỏi :

- Huynh đệ, có việc chi mà có vẻ vội vàng thế ?
Thiếu niên hậm hực nói :
- Ngươi làm gì mà chặn đường ta.

Ta cần phải đi gấp.
Thiên Lang ngượng ngùng gãi đầu, nói :
- Ta … ta muốn biết hôm nay sao nhiều người cùng đi về An Phú Trấn thế ? Có lễ hội gì sao ?
Thiếu niên đưa mắt nhìn Thiên Lang một lượt, khiến y càng thêm ngại ngùng, một lúc mới đáp :
- Ngươi ở ngay đây mà không biết gì sao ? An Phú Trấn vừa ban bố rất nhiều nhiệm vụ, tưởng lệ rất cao.

Đặc biệt là “Tướng lệnh”.

Ai có “Tướng lệnh” là trở thành tướng quân, có thể thống lĩnh 1 vệ quân, hàm tòng tam phẩm đó.

Ta phải đến ngay nhận nhiệm vụ.
Nghe về “Tướng lệnh”, Thiên Lang có hơi sửng sốt.

Y không giống mọi người, chú ý đến việc có thể thống lĩnh 1 vệ quân, mà quan tâm chi tiết quan hàm tòng tam phẩm.

Hiện giờ y chỉ là lý trưởng, tòng thất phẩm.

Chênh lệch quá lớn a.

Trước giờ người chơi chỉ mới đồn đãi với nhau về việc “phong tướng quân”, lần này biết rõ sự tình, ai nấy đều hứng khởi, bỏ hết mọi sự kéo nhau đến An Phú Trấn.

Thiên Lang còn nhìn thấy một số thành viên các đại bang hội mấy hôm trước còn hăng hái chiến đấu ở Phần Dương, nay kéo cả về đây.
Khẽ lắc đầu, Thiên Lang cười hỏi :
- Huynh đệ có một mình, có bao nhiêu hy vọng đoạt được “Tướng lệnh”.
Thiếu niên ngẩn người sửng sốt.

Phải a.

Chỉ có một mình thì làm gì có cơ hội tranh đoạt tưởng lệ.

Đừng nói là “Tướng lệnh”, các tưởng lệ khác có lẽ cũng sẽ bị các đại bang hội bao hết.


Vậy thì còn vội vã làm gì.
Hai người đang nói chuyện, chợt có người gọi Thiên Lang :
- Thiên Lang huynh đệ.

Sao rảnh rỗi thế, không định đến An Phú Trấn sao ?
Thiên Lang ngẩng lên nhìn, rồi mỉm cười nói :
- Không ngờ Linh Sơn Bang chủ di giá qua đây.

Thất kính.

Thất kính.
Linh Sơn Bang chủ cưỡi tuấn mã dừng lại cạnh đấy, phía sau còn có một bọn bang chúng.

Bọn họ đều từng tham gia đại hội chiến bên bờ Nguyên Giang, nên có thể xem như quen biết.

Cả hai đều là những người nổi tiếng, Linh Sơn Bang chủ là long đầu thủ lĩnh một trong những đại bang hội mạnh nhất hiện nay, Thiên Lang lại là danh nhân, do đó khi gặp nhau khó tránh khỏi những lời khách sáo.

Thiên Lang đã có dịp tiếp xúc nhiều NPC đại nhân vật, khả năng giao tế đã được cải thiện nhiều, không còn ngơ ngáo như lúc mới đến An Phú Trấn.
Trong lúc cả hai khách sáo một hồi, thiếu niên vừa bị Thiên Lang chặn đường, chợt nhảy dựng lên chỉ vào Thiên Lang lắp bắp nói :
- Đại … đại ca là Thiên Lang ?
Linh Sơn Bang chủ cười ha hả nói :
- Tiểu tử thú vị lắm.

Chứ ngươi tưởng là ai ? Không thấy Thiên Ân thôn kia sao ? À quên, giờ đã là Thiên Ân làng rồi.

Thiên Lang huynh đệ phát triển nhanh thật đấy.
Gã thiếu niên nhìn về hướng Thiên Ân làng, lại càng lúng túng, ấp úng nói :
- Hóa ra kia là Thiên Ân thôn trong truyền thuyết.

Thiên Ân thôn … Thiên Lang đại ca … đều xuất hiện trước mặt ta.
Linh Sơn Bang chủ cả cười :
- Thiên Lang huynh đệ đúng là danh nhân a.

Có vẻ quá quen với chuyện này rồi, Thiên Lang cũng chỉ mỉm cười, nói :
- Mọi người truyền truyền thuyết thuyết, vừa truyền vừa thuyết, cuối cùng thành truyền thuyết.
Linh Sơn Bang chủ cười nói :
- Phải phải.

Vừa truyền vừa thuyết, cuối cùng thành truyền thuyết.

À không … Huynh đệ thật quá khiêm tốn.
Thiên Lang mỉm cười hỏi :
- Bang chủ cũng đến An Phú Trấn vì “Tướng lệnh” phải không ? Sao không có vẻ gì vội vã hết vậy ?
Linh Sơn Bang chủ nói :
- Không cần vội vã làm gì.

Người của bản bang đã điều tra kỹ rồi.

Nhiệm vụ mở, ai nhận cũng được, cuối cùng những người có công lao lớn nhất sẽ được chọn tưởng lệ trước.

Có đến một trăm loại tưởng lệ kia đấy.
Thiên Lang suy tính thật nhanh.

Nhiều đại bang phái tham gia như thế, xem ra y không có bao nhiêu hy vọng rồi.

Người ta nhiều tiền nhiều của, lại toàn bang hợp lực cho một người lãnh công kia mà.
Linh Sơn Bang chủ lại nói :
- Huynh đệ không hứng thú với “Tướng lệnh” hay sao ?
Thiên Lang nói thầm : quả nhiên như thế, toàn là vì “Tướng lệnh” cả.

Ngoài miệng lại mỉm cười nói :
- Bang chủ nghĩ xem văn quan có thể trở thành tướng quân được không ?
Linh Sơn Bang chủ cười nói :
- Được chứ, được chứ.

Có thể trở thành trí tướng mà.
Thiên Lang nói :
- Tiểu đệ là nội chính hình văn quan nha.
Văn quan có nội chính hình và mưu lược hình, cũng như võ tướng có thống soái hình và lực lượng hình.

Thiên Lang chỉ được học chính trị, xem như là nội chính hình văn quan.

Linh Sơn Bang chủ gật đầu nói :
- Hóa ra là thế.


Huynh đệ có định đến An Phú Trấn không ? Có nhiều loại tưởng lệ lắm đấy.
Gã chỉ quan tâm “Tướng lệnh”, nghe Thiên Lang nói thế thì rất yên tâm, cố ý thân cận.

Các đại bang phái xem trọng Thiên Lang không phải vì thực lực của y mà vì y có quan hệ với nhiều NPC đại nhân vật.

Cũng chính vì lý do đó, Hắc Long Bang tuy rất thù Thiên Lang, vẫn không dám công nhiên đến quấy nhiễu Thiên Ân làng, bởi hai đầu quan đạo là Lục Hoa Thành và An Phú Trấn, nếu sinh sự tại đây, bị Quan phủ liệt vào sổ đen thì rất khó thoát.
Thiên Lang nói :
- Tiểu đệ còn phải thu xếp công việc trong làng, lát nữa mới đi được.
Linh Sơn Bang chủ nói :
- Không sao.

Không sao.

Dù sao cũng không gấp.

Ta chờ huynh đệ cùng đi.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Hay quá.

Tiểu đệ thu xếp xong ngay đây.
Linh Sơn Bang chủ nói :
- Huynh đệ từ từ cũng được.

Đi đường nãy giờ cũng mệt, chúng ta ghé chỗ huynh đệ nghỉ ngơi một lúc.

Làm sao mà ở An Phú Trấn không có Truyền tống trận, thật là bất tiện.
Tại các hệ thống thành trấn, từ cấp Hương trấn trở lên đều có bố trí Truyền tống trận.

Vài ngân tệ đối với các vị đại lão của các bang hội chẳng đáng kể gì, nên đi lại các nơi đều dùng Truyền tống trận.

Có điều An Phú Trấn không có Truyền tống trận, muốn đến đó bọn họ phải truyền tống đến Lục Hoa Thành, rồi chạy bộ đến An Phú Trấn.

Còn lý do vì sao An Phú Trấn không có Truyền tống trận chắc mọi người cũng biết rồi.
Thế là đoàn người của Linh Sơn Bang theo Thiên Lang vào làng, mỹ danh kỳ viết : tham quan.

Gã thiếu niên không biết nghĩ sao, cũng đi theo.

Thiên Lang nhìn gã khẽ gật đầu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Huyền Sử 17 Phân Liệt





Phân liệt
Sau khi đánh bại Hoàng tộc, đuổi bọn họ chạy về phương bắc, Thần Nông thị giải trừ được nguy cơ ngoại xâm.

Thế nhưng, một nguy cơ lớn hơn bắt đầu xuất hiện, đó là thái độ đối với Hoàng tộc.

Khi đối diện kẻ thù, mỗi dân tộc đều không ngoài hai thái độ chính : hòa và chiến.


Khương tộc, cùng với các bộ lạc quanh Bình Nguyên đều ủng hộ ý kiến của tôn tộc, chủ hòa để yên ổn phát triển.

Khương tộc trực tiếp diện đối Hoàng tộc, song phương chỉ cách nhau dòng Hoàng Hà, còn tôn tộc và các bộ lạc quanh Bình Nguyên lại ở gần đấy.

Các bộ lạc này lo ngại Hoàng tộc quấy nhiễu khiến tình hình bất ổn, do đó chủ hòa.

Các bộ lạc ở phía đông cho đến vùng ven biển, do nhiều chiến sĩ tử trận, nên đòi báo thù cho tộc nhân - chủ chiến.


Bọn họ ở khá xa, không sợ bị Hoàng tộc quấy nhiễu nên thái độ rất kiên quyết.

Các bộ lạc ở phía nam, do quá xa, không kịp tham chiến nên không có ý kiến.

Vậy là Thần Nông thị đã bị phân liệt, xuất hiện chủ chiến phái, chủ hòa phái và trung dung phái.

Phần tiếp : Cửu Lê tộc.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Tướng Lệnh Phong Ba 2





Thiên Lang dẫn bọn Linh Sơn Bang vào làng, sau đó cáo lỗi, đến Công Đường giải quyết sự vụ.

Linh Sơn Bang chúng tự hành tham quan các nơi.
Thiên Ân làng chỉ có Thiên Lang là chức viên duy nhất, nên mọi việc đều phải thân tự xử lý.

Cũng may các ngành nghề đều đầy đủ, tỷ lệ dân cư hợp lý nên đã có thể tự cấp tự túc, Thiên Lang không phải bồi thêm tiền vào.

Thôn làng đã hoạt động ổn định, chỉ cần Thiên Lang đề ra kế hoạch hoạt động hợp lý thì có vắng mặt một thời gian cũng không vấn đề gì.
Thiên Lang vừa vào trong Công Đường, chợt nghe có nhiều tiếng gọi :
- Thiên Lang đại ca.

Tiểu đệ nghe nói “Tướng lệnh” xuất hiện rồi.
- Chúng ta đi An Phú Trấn đi.

Thiên Lang đại ca.
- Tướng quân đó, Thiên Lang đại ca.

Thiên Lang cười nói :
- Yên lặng nào.
Mọi tiếng nhao nhao tắt hẳn.

Một người ngập ngừng hỏi :
- Đại ca.

Chúng ta có đi An Phú Trấn không ?
Bọn họ đều là những thiếu niên trạc tuổi Thiên Lang, đang trong độ tuổi hiếu động, vì ái mộ Thiên Lang mà xin làm tiểu đệ.

Tuy mọi người không kiến bang lập phái, nhưng cùng chơi với nhau rất vui vẻ.

Thiên Lang mỉm cười hỏi :
- Mọi người đều muốn đến An Phú Trấn nhận nhiệm vụ ư ?
Cả bọn lập tức nhao nhao lên :
- Phải đó đại ca.
- Tiểu đệ thấy rất nhiều người tham gia, nếu chúng ta không đi thì thật là tiếc.
- Chuyện náo nhiệt như vậy, không thể vắng mặt được.
- Tưởng lệ rất hấp dẫn nha.

Thiên Lang mỉm cười nói :
- Tham gia cũng được.


Nhưng mọi người cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng.

Các đại bang hội đều tham gia, chúng ta sao tranh lại bọn họ.
Cả bọn tiu nghỉu nói :
- Phải rồi.

Bọn họ người đông thế mạnh …
- Bọn họ muốn tiền có tiền, muốn người có người.

Chúng ta tranh không lại bọn họ rồi.

Thiên Lang nói :
- Mọi người hâm mộ bọn họ thì có thể xin nhập bang.

Hiện trong làng đang có mặt các long đầu thủ lĩnh của Linh Sơn Bang đấy.
Bọn tiểu đệ nói ngay :
- Gia nhập làm gì.

Chúng ta ở đây tự do tự tại sướng hơn.
- Bọn tiểu đệ dù có nhập bang cũng đâu được gì đâu.

Bao nhiêu công lao sẽ bị Bang chủ bao hết.
- Chúng ta là tiểu đệ của Thiên Lang đại ca, cũng oai lắm chứ bộ.

Thiên Lang mỉm cười nói :
- Mọi người chuẩn bị đi.

Lát nữa chúng ta sẽ cùng Linh Sơn Bang đi An Phú Trấn.
Cả bọn lớn tiếng hoan hô, chạy đi chuẩn bị.

Muốn tham chiến, vũ khí trang bị, lam dược, hồng dược đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Thiên Lang kiểm điểm quân đội của làng, dẫn theo 4 gã kỵ binh và một đội trường thương binh, để lại một đội giữ gìn trật tự trong làng.
Lại nói bọn người Linh Sơn Bang đi tham quan các nơi trong làng.

Bọn họ đặc biệt chú ý các hoạt động của thôn dân.

Một gã trong bọn nói :
- Bang chủ.

Ở đây so với làng của chúng ta hơn kém nhau một trời một vực a.
Một gã chỉ tòa Công Đường ở giữa thôn, nói :
- Nhìn tòa Công Đường kia thôi cũng đủ thấy uy thế rồi.

Trước chỉ nghe nói thôi, giờ thấy tận mắt mới biết.

Bang chủ, chúng ta cần cải tạo lại làng của chúng ta mới được.
Một gã khác tiếp lời :
- Phải đó.

Tiền bạc chúng ta không thiếu.

Phải xây dựng sao cho xứng đáng với địa vị của bản bang.

Không lẽ chúng ta còn không bằng Thiên Lang hay sao.

Gã chỉ có một mình, không có bang hội gì hết đó.
Linh Sơn Bang chủ gật đầu nói :
- Trước giờ chúng ta không chú ý đến việc đó.

Nhưng muốn cải tạo lại thì dễ, còn muốn được phồn thịnh như ở đây thì không dễ đâu.

Không hiểu Thiên Lang huynh đệ làm thế nào mà được như thế này.
Cả bọn quan sát kỹ, rồi lắc đầu thở dài.

Phải a.

Dân chúng ở đây đông đảo, hoạt động nhộn nhịp.

Nông dân canh tác, thợ mộc xẻ gỗ, các cửa hiệu buôn bán.


Một vài đứa bé chơi đùa ở công viên, đường phố rộng rãi nhiều người qua lại.

Nhìn lại làng của bọn họ, trong làng toàn là quân lính, dân cư chỉ chiếm một phần tư, đa số không có nghề nghiệp, chỉ ăn không làm, làm sao phồn thịnh cho được.
Linh Sơn Bang chủ nói :
- Cũng may từ khi thăng cấp lên làng, mỗi ngày đều có vài lưu dân tìm đến, nhân khí có tăng đáng kể.

Chứ như trước kia, mấy ngày mà chẳng có một ai đến, thật là thảm.
- Bang chủ nói phải đó.

Có ngày chúng ta nhận được đến bảy lưu dân đấy.

Mấy bang hội khác nhìn thấy mà đỏ mắt luôn.
- Có thể nói hiện nay làng của chúng ta có dân số đông nhất đấy.

Tỷ lệ lưu dân đến cũng cao nhất.
- Đông dân là được rồi.

Chúng ta có nhiều tiền, kém phồn thịnh một chút cũng không sao.
Linh Sơn Bang chủ gật đầu nói :
- Tiếc là chúng ta không có thợ mộc, nếu không thì có thể cho những người dân không có nghề nghiệp đi đốn gỗ.

Cứ để bọn họ ăn mà không làm cũng không phải là cách hay.
Cả bọn đi dạo một vòng nữa.

Vị trí của Thiên Ân làng thật đắc địa, bọn họ khen mãi không thôi.

Đặc biệt là cái hồ nhỏ bên cạnh làng, thật nên thơ.

Khi đi qua cổng làng, một gã nói :
- Cổng làng này thật đẹp a.

Cổng làng của chúng ta chỉ có hai cái cọc gỗ, trông thô kệch gì đâu.
Linh Sơn Bang chủ nói :
- Hình dáng cổng làng do hệ thống quy định, không thay đổi được.

Mọi người có chú ý diện tích ở đây rộng hơn chỗ chúng ta.

Chắc là Thiên Lang huynh đệ có cơ ngộ đặc biệt.
Gã vừa nói xong, chợt nghe tiếng Thiên Lang :
- Bang chủ nói không sai.

Tiểu đệ được Châu mục đại nhân ưu ái, ban cho cao cấp kiến thôn lệnh, ngay khi kiến thôn đã có 56 thôn dân, kiến trúc tề toàn, diện tích cũng rộng hơn các thôn làng khác.
Lời nói của y càng khiến Linh Sơn Bang chủ thêm quyết tâm thân cận.

Trong triều có người đỡ đầu, việc gì cũng có lợi a.

Người khác kiến thôn chỉ có mười mấy thôn dân, y đã có gấp ba lần, lại đầy đủ kiến trúc.

Thấy Thiên Lang đã dẫn theo quân binh và chúng tiểu đệ ra đến, gã gật đầu nói :

- Chúng ta đi thôi.
Mọi người kéo nhau cùng đi đến An Phú Trấn.

Đoàn người đông đảo nhưng chỉ có sáu người cưỡi ngựa (Thiên Lang, bốn gã kỵ binh hộ vệ và Linh Sơn Bang chủ), nên tốc độ không được nhanh, 30 dặm đường mất gần hai giờ mới đến nơi.
An Phú Trấn giờ đây không thể dùng “náo nhiệt” để hình dung.

Khắp trấn toàn người là người.

Tại Đại quảng trường phía trước Phủ Đường, người chơi chen lấn xô đẩy nhau, tranh giành chỗ đứng vô cùng náo loạn.
Bọn Thiên Lang tiến vào trấn trong sự chú ý của hầu hết mọi người.

Hiện giờ, có thể cưỡi ngựa cũng là biểu hiện của thân phận.

Do đó, năm chỉ tiêu nhập học của Linh Sơn Bang, bọn họ chỉ dùng bốn chỉ tiêu học tế tự thuật, còn dành lại một chỉ tiêu cho Bang chủ học kỵ thuật.
Thiên Lang đang dáo dác nhìn quanh thì chợt nghe có tiếng gọi :
- Thiên Lang huynh đệ, sao giờ này mới đến.
Thiên Lang nhìn người vừa lên tiếng, mỉm cười nói :
- Hội chủ đến sớm thế !
Hóa ra là Hồng Anh Hội chủ, cũng là người quen.

Linh Sơn Bang chủ cũng nói :
- Đến 8 giờ tối thuyền mới khởi hành, đến sớm có ích gì.

Hay là … ngươi đến sớm để xem mỹ nữ chứ gì ?
Hồng Anh Hội chủ đỏ mặt tía tai, nói :
- Mỹ nữ gì chứ ? Ta chỉ đến sớm để … để … để tạo quan hệ với NPC.
Linh Sơn Bang chủ hấp háy mắt, cười hỏi :
- Thế kết quả thế nào ?
Hồng Anh Hội chủ than thở :
- Nha dịch, dân cư thì quen biết không ít.

Nhưng chẳng gặp được NPC đại nhân vật nào hết.
Đoạn gã quay sang hỏi Thiên Lang :
- Huynh đệ có kế hoạch gì không ?
Thiên Lang nói :
- Vẫn chưa đến giờ, tiểu đệ định đến Học Viện thăm các vị giáo sư.
Nghe nói thế, cả bọn ánh mắt sáng rỡ, đòi đi theo.

Mọi người kéo nhau đi đến Tử Long Học Viện.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Huyền Sử 18 Cửu Lê Tộc





Cửu Lê tộc
Thần Nông thị bắt đầu phân liệt, ban đầu chỉ là tư tưởng, sau ảnh hưởng dần đến đời sống xã hội, rồi tạo thành các nhóm bộ lạc.

Ban đầu các nhóm bộ lạc vẫn phụng tôn tộc làm chủ, cho đến một hôm ...
Khương tộc và các bộ lạc ở Bình Nguyên chủ hòa, Hoàng tộc nhận thấy không thể chiến thắng được Thần Nông thị, do đó mà quan hệ giữa song phương ngày càng tốt hơn.

Thế nhưng, Đông phương đại tộc lại lấy cớ trả thù cho những tộc nhân hy sinh, đã phát động chiến tranh với Hoàng tộc, khiến tình hình khu vực Hoàng Hà trở nên bất ổn.


Chịu ảnh hưởng của chiến tranh nặng nề nhất là những bộ lạc sống trong khu vực - Khương tộc, rồi tôn tộc.

Bọn họ đã ngăn cấm Đông phương đại tộc tiến vào lãnh địa của họ.

Quan hệ giữa họ ngày càng ác hóa.
Đến khi mâu thuẫn không thể hòa giải, Đông phương đại tộc tuyên bố tôn tộc hiện tại nhuyễn nhược vô năng, Hoàng tộc là cọp beo, sớm muộn gì cũng làm hại Thần Nông thị, vậy mà tôn tộc lại không coi trọng lợi ích chung, vì sự yên ổn bản thân mà hòa giải với bọn họ.

Do đó, Đông phương đại tộc quyết định không nhận bọn họ là tôn tộc nữa.

Sau đó, Đông phương đại tộc đổi thành Lê (黎) tộc.

Chữ Lê (黎) xuất phát từ chữ Thử (黍) thêm vào một loại vũ khí ở bên cạnh mà thành (một loại vũ khí cổ xưa thuộc bộ đao, ngày nay không còn, có thể tạm phiên là "nhận" - mũi nhọn, sắc bén), ý nghĩa Lê tộc ngày nay đã hùng mạnh, không sợ bất cứ kẻ địch nào.

Đông phương đại tộc do chín bộ lạc lớn lãnh đạo, nên vẫn được gọi là Cửu Lê tộc.
Chữ "Lê" này đối hậu thế ảnh hưởng rất lớn.

"Lê dân bách tính" cũng từ đấy mà ra.
Phần tiếp : Đại phân liệt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Tướng Lệnh Phong Ba 3





Tử Long Học Viện.
Cảnh thanh tĩnh u nhàn, so với quang cảnh ồn ào bên ngoài cứ như thuộc hai thế giới khác nhau.

Thiên Lang đi dạo trong Học Viện, nhớ đến những thay đổi từ sau khi được vào học ở Học Viện, lòng đầy cảm khái.

Đi bên cạnh là Linh Sơn Bang chủ, Hồng Anh Hội chủ và vài thân tín.

Hộ vệ ở Học Viện chỉ cho những người đã từng là học viên vào nên những người còn lại đều phải ở lại bên ngoài.
Hai vị long đầu chợt đưa mắt nhìn nhau, rồi Linh Sơn Bang chủ nói nhỏ :
- Thiên Lang huynh đệ.

Chúng ta muốn nhờ huynh đệ việc này.
Thiên Lang ngạc nhiên hỏi :
- Việc gì ? Xin bang chủ cứ nói.
Linh Sơn Bang chủ ghé tai Thiên Lang thì thầm mấy câu, đoạn Thiên Lang gật đầu nói :
- Tiểu đệ sẽ thử xem sao.
Cả bọn vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau thì đến trước Viện trưởng lâu ở giữa Học Viện.

Thấy Long nhi và An An đang chơi ở bãi cỏ trước sân, Thiên Lang nhẹ bước đến gần, tươi cười hỏi :
- Nhị vị công tử.

Không biết hiện giờ Viện trưởng đại nhân có rảnh hay không ?
Long nhi nhìn Thiên Lang, nói :
- Ba ba không rảnh.

Ba ba hiện đang ở Phong Khê, không có ở đây.
An An cũng nói thêm :
- Ông nội với mọi người đều đến Phong Khê cả rồi, ở đây chỉ còn lại Hồ phu tử mà thôi.
Thiên Lang còn đang phân vân thì một tiểu đồng từ trong Viện trưởng lâu đi ra, tươi cười nói với mọi người :
- Phu tử bảo mọi người vào trong.
Cả bọn mừng rỡ, khách sáo vài câu, từ biệt Long nhi và An An, rồi theo tiểu đồng vào trong.

Tiểu đồng đưa cả bọn vào khách sảnh, rồi bảo bọn họ chờ giây lát.

Đương nhiên cả bọn không có ý kiến gì.

Hồ lão phu tử là NPC đại nhân vật, thậm chí là đại đại nhân vật, bởi phu tử thân phận còn cao hơn tôn sư (tôn sư cấp nhiều lãnh vực, tài cao học rộng, được gọi là phu tử), đâu phải muốn gặp là gặp được đâu.

Lát sau, Hồ lão phu tử đi vào, ngồi xuống chủ vị, nhìn cả bọn ngồi ở hai dãy ghế phía dưới, mỉm cười hỏi :
- Các ngươi đều định đến Phong Khê Thành tham chiến phải không ?
Cả bọn đồng thanh vâng dạ.

Hồ lão phu tử lại nhìn Thiên Lang, cười nói :
- Ngươi không tiếp tục tham gia chiến tranh ở Phần Dương là sáng suốt lắm đấy !
Bọn Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội tham gia rất tích cực cuộc chiến ở Phần Dương, nghe nói thế, rất là ngạc nhiên.

Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Phu tử, sao lại thế ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Ngươi không thấy lưỡng tộc đại quân đều án binh bất động hay sao ? Hiện tại ở đấy đang cần bình hành.

Hễ ai mà phá vỡ bình hành đều sẽ bị áp chế.

Như Thiên Lang đấy, tham chiến mà có lập được bao nhiêu công huân đâu.
Bọn Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội mới vỡ lẽ ra vì sao bọn họ tham chiến tích cực như thế mà công huân thu được lại quá ít, thua cả thời kỳ “Man binh gây loạn”.
Thấy Thiên Lang có vẻ hiểu mà như chưa hiểu, Hồ lão phu tử lại giải thích :
- Hiện nay Kinh triều vướng vào chiến tranh ở phương bắc, còn Man tộc lại bị chúng ta uy hiếp.

Vô Danh Sơn chiến dịch, Man soái Tây La tử trận, Đông nam lộ đại quân toàn diệt, đất đai ở khu vực đông nam mất hết cả, Man đô bị uy hiếp, tình thế rất là nguy cấp.

Trong khi Kinh triều muốn tập trung toàn lực viện trợ cho chiến trường phương bắc, thì Man tộc cũng muốn triệu hồi Đông bắc lộ đại quân về giữ Man đô.

Lưỡng tộc đều muốn Phần Dương tạm thời ổn định.
Thiên Lang hiểu ra, hỏi :
- Phu tử, vậy hiện nay chủ chiến trường là Phong Khê phải không ạ ?
Hồ lão phu tử cười nói :
- Không phải.

Phong Khê Thành đã bị Vương Đại tướng quân chiếm giữ từ mấy hôm trước.

Hiện đại quân đang tu chỉnh, chuẩn bị bắc tiến tấn công Man đô.

Các ngươi đều muốn tham chiến, lát nữa Nguyên Đại đô đốc sẽ cho thuyền đưa các ngươi đến Phong Khê Thành.

Từ An Phú đến Phong Khê mất khoảng 6 canh giờ, các ngươi có thể nghỉ ngơi trên thuyền, để khi đến Phong Khê có thể nhận nhiệm vụ ngay.

Đưa mắt nhìn bọn Linh Sơn Bang chủ, lão lại nói tiếp :
- Các ngươi cũng đừng nên đặt mục tiêu chỉ dừng lại ở “Tướng lệnh”, nếu như công huân siêu việt, sẽ có tưởng lệ đặc biệt hơn nữa.
Cả bọn chấn kinh, và lại rất hoan hỉ.

Linh Sơn Bang chủ mừng thầm vì đã đoán đúng, liền nháy mắt với Thiên Lang ra hiệu.

Thiên Lang liền hỏi :
- Phu tử.

Vãn bối có nghe nói đến Kiến Quốc Lệnh, không biết là thế nào ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu, ngẫm nghĩ giây lát mới nói :
- Kiến Quốc Lệnh dùng để kiến lập quốc gia.

Kinh triều, Viêm triều, Hoàng triều, Man tộc đều là quốc gia.

Quốc gia có lớn có nhỏ.

Hiện giờ các ngươi kiến lập quốc gia đều là tiểu quốc cả.

Đương nhiên tiểu quốc cũng là quốc gia.
Linh Sơn Bang chủ lại nháy mắt ra hiệu, hối Thiên Lang hỏi tiếp.

Thiên Lang đành lên tiếng :
- Phu tử.

Điều kiện kiến quốc là thế nào ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Ta xem các ngươi không ai có đủ điều kiện kiến quốc cả.
Nhìn cả bọn ngơ ngác, Hồ lão phu tử hài lòng giải thích :
- Điều kiện tiên quyết để kiến quốc là người kiến quốc phải là gia chủ.

Sau đó có Kiến Quốc Lệnh và lãnh địa đạt đủ điều kiện, tối thiểu, diện tích 1 nghìn dặm vuông hoặc dân số 500 người.

Có thể tính chung toàn bộ lãnh địa của các thành viên trong gia tộc nếu như các lãnh địa đó nối liền nhau.

Đương nhiên còn cần phải thân thỉnh với tôn chủ quốc, nếu không sẽ bị xem như phản loạn.


Các ngươi hiện nay thuộc Kinh tộc, có thể thân thỉnh với Kinh triều.
Linh Sơn Bang chủ cả mừng nói :
- Hay quá.

Lãnh địa của mọi người đều ở cạnh nhau.
Hồng Anh Hội chủ rầu rĩ vì các lãnh địa của hội viên mỗi người một nơi, có ở cạnh nhau cũng chỉ vài ba lãnh địa.

Thấy Linh Sơn Bang chủ hoan hỉ vui mừng, gã hừ một tiếng, hỏi :
- Ngươi thành lập gia tộc rồi chăng ?
Linh Sơn Bang chủ ngớ người, vội hỏi :
- Phu tử.

Làm sao để thành lập gia tộc ạ ?
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Điều kiện cũng không khó lắm.

Chỉ cần có thanh vọng 1000, công huân 1000 là có thể đến Quan phủ thân thỉnh thành lập gia tộc.

Gia chủ còn có thể thu nhận gia thần.
Cả bọn trầm ngâm tính toán.

Hồi lâu, Linh Sơn Bang chủ lên tiếng hỏi :
- Phu tử.

Làm thế nào mới có thể có được Kiến Quốc Lệnh ạ ?
Hồ lão phu tử khẽ lắc đầu mỉm cười nói :
- Ta chỉ có thể tiết lộ, chiến trường Man đô có thể xuất hiện Kiến Quốc Lệnh, đương nhiên điều kiện không dễ.

Và nếu không phải là gia chủ thì không hy vọng gì.
Linh Sơn Bang chủ suy tính thật nhanh, rồi vội đứng dậy, vái dài nói :
- Phu tử.

Vãn bối có chuyện gấp, xin cáo lui ạ.
Hồ lão phu tử vuốt râu cười nói :
- Ngươi định đi thân thỉnh thành lập gia tộc chứ gì.

Ngươi cần đến Lục Hoa Thành mới thân thỉnh được.

Lâm Tổng quản đã đến Phong Khê Thành, ở An Phú Trấn giờ không ai đủ quyền hạn phê chuẩn việc đó.
Linh Sơn Bang chủ vâng dạ, đi ngay.

Hồng Anh Hội chủ thấy vậy cũng xin cáo từ.


Giờ chỉ còn lại Thiên Lang, Hồ lão phu tử hỏi :
- Ngươi không hứng thú với Kiến Quốc Lệnh hay sao ?
Thiên Lang thở dài nói :
- Bọn họ người đông thế mạnh, tài lực hùng hậu, còn có hy vọng.

Vãn bối cảm thấy không tranh được với bọn họ, trước mắt chỉ nên cố gắng phát triển thôn làng.
Hồ lão phu tử mỉm cười nói :
- Ngươi suy nghĩ chu đáo lắm.

Có căn cơ vững chắc mới làm đại sự được.

Nhưng dù sao thì ngươi cũng nên thành lập gia tộc.

Lãnh địa muốn phát triển bền vững, tốt nhất ngươi nên có đủ văn võ gia thần.

Văn quan võ tướng sẽ giúp ngươi quản lý tốt lãnh địa.

Chứ lẽ nào một mình ngươi có thể giải quyết hết mọi việc trong lãnh địa.
Thiên Lang nhận thấy lão nói rất chí lý.

Hiện giờ chỉ mới là cấp làng thôi mà y đã cảm thấy quản lý không xuể rồi.

Sau này phát triển lên nữa, có khi suốt ngày ở Công Đường giải quyết công việc cũng còn không xong.

Thời gian đâu mà làm những việc khác.

Còn mục tiêu của y nữa.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thiên Lang gãi đầu ấp úng nói :
- Phu tử.

Vãn bối giờ muốn thành lập gia tộc cũng khó.

Vãn bối chỉ còn lại hơn 500 thanh vọng và công huân thôi hà.

Mà giờ vãn bối đi đâu cũng bị chú ý, muốn có thêm công huân cũng không dễ chút nào.
Nhớ đến chuyện ở Phần Dương, cứ luôn bị “đặc thù chiếu cố”, Thiên Lang rầu rĩ trong lòng.

Hồ lão phu tử vuốt râu suy nghĩ giây lát, đoạn mỉm cười nói :
- Không hề gì.

Ta có cách giúp ngươi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Huyền Sử 19 Đại Phân Liệt





Đại phân liệt.
Lê tộc tự lập như giọt nước làm tràn ly, khiến uy tín của tôn tộc giảm mạnh.

Nhiều bộ lạc tuy không nói ra, nhưng đều bất mãn việc tôn tộc chỉ lo hòa giải với Hoàng tộc mà không nghĩ cách kìm chế bọn họ.

Mọi người đều biết Hoàng tộc hiếu chiến, vì mới bại trận nên chấp nhận hòa giải, thù oán đã kết, không nghĩ cách kìm chế, sau này sẽ là mối họa lớn của Thần Nông thị.
Dần dần, tôn tộc chỉ còn trên danh nghĩa.

Hiệu lệnh không ra khỏi được Bình Nguyên.

Toàn lãnh địa của Thần Nông thị phân thành nhiều lãnh địa nhỏ.

Vùng tây bắc là lãnh địa của Khương (姜) tộc, trực tiếp tiếp giáp Hoàng (黃) tộc.

Phía đông Khương tộc là vùng ảnh hưởng của tôn tộc, trung du Hoàng Hà do tôn tộc kiểm soát, nên còn được gọi là Hà (河) tộc.

Phía đông Hà tộc, phần duyên hải là lãnh địa Cửu Lê (九黎) tộc.
Phía nam Hà tộc cho đến bắc ngạn sông Giang là lãnh địa của Do (由) tộc.

Đây là những tộc nhân đầu tiên của Giang (江) tộc đông tiến, phát hiện ra cách trồng lúa, nên lấy Do làm họ, ý nghĩa là mầm non trên đồng ruộng (田).

Vùng nam ngạn sông Giang đến Động Đình Hồ là địa bàn Dung (融) tộc.


Họ tự nhận là con cháu thần lửa Chúc Dung (祝融) nên lấy Dung làm họ.

Người Hán còn gọi họ là Chúc Dung thị.
Vùng Động Đình Hồ là lãnh địa của Hồ (湖) tộc.

Phía nam nữa là Miêu (苗) tộc, ý nghĩa là mầm non (Do) đã phát triển lớn hơn, thành lúa non (Miêu).
Ngoài ra còn rất nhiều bộ lạc nhỏ khác.

Thần Nông thị đã bị phân liệt.

Tuy nhiên, cũng còn may là khi có ngoại địch, toàn thể tộc nhân đều nhất trí đối ngoại, mâu thuẫn nội bộ tính sau.

Đó là một trong những truyền thống tốt đẹp của tổ tiên mà đến ngày nay người Việt còn thừa hưởng được.
Phần tiếp : Nội chiến.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Tướng Lệnh Phong Ba 4





Dưới Bến thuyền An Phú Trấn, những chiếc Lâu thuyền sừng sững chấn hám toàn bộ những người chơi có mặt.

Đây chính là những chiếc thuyền lớn nhất mà bọn họ gặp được trong “Vương Mệnh”.
Dưới bến, bên cạnh 50 chiếc Lâu thuyền to lớn, những chiếc Đại thuyền, Trung thuyền hầu như không mấy gây sự chú ý cho mọi người.

Tất cả 50 chiếc Lâu thuyền, 60 chiếc Đại thuyền cùng hàng trăm Trung thuyền sẽ vận chuyển hơn vạn người chơi đến Phong Khê Thành.

Ngày mai sẽ còn một chuyến nữa dành cho những người ở xa không đến kịp.

Theo ước tính, Man đô chiến dịch lần này, số người chơi tham gia còn đông hơn chiến trường Phần Dương nhiều.

Đó là do ảnh hưởng của “Tướng lệnh”.

Ước mơ bái tướng phong hầu, chẳng mấy người không bị hấp dẫn.

Nhiều ngươi chơi dù cảm thấy mình chẳng có mấy hy vọng giành được “Tướng lệnh”, thì cũng đến xem nhiệt náo.

Hơn nữa, còn có rất nhiều tưởng lệ khác nữa kia mà.
Thuyền cập bến.

Người chơi lần lượt lên thuyền.

Do sự xuất hiện của Đại đô đốc Nguyên Phương, mọi việc tuần tự tiến hành, không hề hỗn loạn.

Những người ở phía sau không được lên Lâu thuyền, đều thầm tiếc rẻ.

Nhưng có mặt lão Nguyên Phương ở đó, không ai dám tranh giành vị trí.
Thiên Lang cùng bọn tiểu đệ đứng bên bờ sông cạnh Bến thuyền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía An Phú Trấn, có vẻ rất sốt ruột.

Xung quanh còn có mấy trăm bang chúng Linh Sơn Bang và hội chúng Hồng Anh Hội.

Một gã lẩm bẩm :
- Sao Bang chủ đi lâu thế nhỉ ?
Hóa ra hai gã Bang chủ và Hội chủ vì muốn nhanh chóng nên đã cùng nhau cưỡi ngựa đi về Lục Hoa Thành thân thỉnh thành lập gia tộc.

Tính thời gian thì đáng ra lúc này phải về đến rồi mới phải.

Chẳng lẽ có gì bất trắc chăng ? Cả bọn Linh Sơn Bang và Hồng Anh Hội đều vô cùng sốt ruột.


Nếu hai gã về trễ, phải đi chuyến tối mai, trễ hơn những người chơi khác một ngày thì còn mong gì lập đại công, đại sự hỏng hết.
Một gã tiểu đệ đến bên Thiên Lang nói thầm :
- Thiên Lang đại ca.

Chúng ta có cần chờ nữa hay không ? Thuyền sắp khởi hành rồi.
Ý gã muốn nói là đi luôn cho rồi, không nên chờ nữa.

Thiên Lang ngập ngừng hồi lâu, rồi đi đến bên Nguyên Đại đô đốc, ấp úng nói :
- Vãn bối là Thiên Lang, xin bái kiến Đại đô đốc.
Lão Nguyên Phương nhìn kỹ y từ đầu đến chân, rồi mỉm cười nói :
- Ngươi là Thiên Lang đấy sao.

Rất có triển vọng a.
Thiên Lang ngượng ngùng ấp úng nói :
- Dạ.

Không dám.

Đại đô đốc.

Vãn bối có vài bằng hữu bận đến Lục Hoa Thành bái kiến Châu mục đại nhân, đúng ra giờ này phải về đến rồi mới phải.

Nhưng không hiểu sao …
Lão Nguyên Phương vuốt râu, nhìn y tủm tỉm cười.

Thiên Lang càng thêm ấp úng :
- Đại đô đốc.

Có thể chờ bọn vãn bối ít lâu nữa có được không ạ ?
Lão Nguyên Phương tủm tỉm cười, nói :
- Không được.

Thuyền đến giờ phải khởi hành.

Không thể chỉ vì vài người đến trễ mà bắt tất cả phải chờ đợi được.
Thiên Lang tiu nghỉu cúi đầu.

Lão Nguyên Phương bật cười ha hả, vỗ vai y nói :

- Đừng buồn.

Đừng buồn.

Ta có thể cho ngươi đi nhờ thuyền của thủy quân.

Nhưng chỉ có 40 chỗ thôi đấy.

Ngươi phải cho những người khác đi trước mới được.
Thiên Lang cả mừng, vâng dạ tạ ơn, rồi trở về phân phó mọi người đi trước, chỉ y cùng bản bộ binh mã ở lại chờ đợi, ngoài ra còn có thêm hai gã tiểu đệ thân cận nhất.

Hai gã này không chịu đi trước mà đòi ở lại cùng Thiên Lang.

Cả hai đều chỉ chơi cho vui thôi nên cũng chẳng chú ý đến công huân, đẳng cấp gì cả.
Đúng 8 giờ, đoàn thuyền rầm rộ rời bến, cùng tiến về Phong Khê Thành.

Mấy trăm chiếc thuyền lớn nhỏ kéo dài hàng mấy dặm, quang cảnh tráng khoát vô cùng.
Thuyền rời bến đi được một lúc rồi thì mới thấy hai gã Bang chủ và Hội chủ hối hả phóng ngựa đến nơi.

Thấy trên bến vắng vẻ, hai gã thất vọng thở dài.

Nhưng rồi thấy Thiên Lang đứng cạnh Bến thuyền, hai gã ngạc nhiên chạy đến hỏi :
- Huynh đệ sao còn ở đây ?
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Thì chờ hai người đó.

Sao đến trễ thế ?
Hồng Anh Hội chủ bực bội nói :
- Chúng ta bị phục kích, may mà phá vây thoát được.

Không biết là bọn nào.

Chẳng lẽ bên Man tộc trận dinh.
Linh Sơn Bang chủ lắc đầu nói :
- Chắc chắn không phải.

Nghe nói hiện giờ biên giới được kiểm soát rất nghiêm ngặt.


Bọn họ khó mà đến đây được.

Có lẽ là các bang phái khác không muốn chúng ta có thành tích tốt trong chiến dịch lần này.
Hồng Anh Hội chủ hỏi :
- Thiên Lang huynh đệ.

Giờ chúng ta đi bằng cách nào ?
Linh Sơn Bang chủ cũng nhìn Thiên Lang.

Đó là vấn đề quan trọng a.

Thiên Lang mỉm cười nói :
- Đại đô đốc đã hứa cho chúng ta đi nhờ thuyền của thủy quân.

Nhưng vì không đủ chỗ nên tiểu đệ đã bảo mọi người đi trước rồi.

Dù sao đến trước nghiên cứu tình hình và các nhiệm vụ cũng tốt hơn ở lại chờ đợi.
Cả hai gã đều khen phải.

Linh Sơn Bang chủ hớn hở nói :
- Thật cám ơn huynh đệ quá.

Sao này huynh đệ có cần gì, cứ nói với ta một tiếng.
Gã hớn hở không chỉ vì có thể đi ngay mà khỏi phải chờ đến tối mai, mà còn vì Thiên Lang có thể nhờ vả Đại đô đốc.

Gã cũng biết Đại đô đốc là chức vụ đứng đầu thủy quân, vị cao quyền trọng.

Do đó mà địa vị của Thiên Lang trong lòng gã càng cao hơn một bậc.
Nói xong, thấy Thiên Lang có vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi, gã tươi cười nói :
- Huynh đệ có gì cứ nói.

Nếu giúp được ta sẵn sàng giúp huynh đệ.
Hồng Anh Hội cũng không chịu kém, nói theo :
- Phải đó.

Huynh đệ cứ nói.
Thiên Lang ngập ngừng nói :
- Phu tử bảo tiểu đệ kiến lập gia tộc, nhưng tiểu đệ không đủ thanh vọng và công huân.

Phu tử có cho tiểu đệ biết một vài tin tức quan trọng về việc Kiến Quốc, bảo tiểu đệ tìm người mà đổi lấy thanh vọng, công huân.
Cả hai gã ánh mắt sáng rỡ, nhưng rồi lại lộ vẻ băn khoăn.

Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Huynh đệ cũng định kiến quốc ư ?

Thiên Lang lắc đầu nói :
- Không.

Kiến quốc tốn kém lắm.

Tiểu đệ muốn kiến lập gia tộc để thu nhận gia thần.

Gia thần có thể giúp quản lý quân chính sự vụ của thôn làng.

Chứ thôn làng ngày càng phát triển, một mình tiểu đệ quản lý không xuể.

Hơn nữa, NPC quan viên quản lý hiệu quả hơn chúng ta nhiều.

Họ cũng biết nhiều thứ mà chúng ta không biết.
Cả hai gã ánh mắt lại sáng rỡ, thầm suy tính.

Đoạn, Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Huynh đệ còn thiếu bao nhiêu thanh vọng, công huân ?
Thiên Lang nói :
- Tiểu đệ còn thiếu khoảng 500 thanh vọng và 450 công huân.
Linh Sơn Bang chủ lại hỏi :
- Huynh đệ cần kiến lập gia tộc gấp không ?
Thiên Lang lắc đầu nói :
- Không gấp.
Cả hai gã đưa mắt nhìn nhau, rồi Linh Sơn Bang chủ đại diện nói :
- Huynh đệ yên tâm.

Số thanh vọng và công huân còn thiếu đó, sau khi chiến dịch lần này kết thúc, chúng ta sẽ giúp cho.
Hai gã đều là thủ lĩnh đại bang hội, việc kiếm thanh vọng và công huân là quá quen thuộc.

Thanh vọng và công huân của hai gã đa số do bang chúng, hội chúng kiếm cho.

Hơn nữa, sau khi chiến dịch kết thúc mới giúp thì không sợ Thiên Lang tranh Kiến Quốc Lệnh với hai gã.

Thiên Lang chưa kiến lập gia tộc, hai gã càng yên tâm.

Không phải hai gã sợ thế lực của Thiên Lang, bởi y có thế lực gì đâu, chỉ vì y quá may mắn, biết đâu vận mệnh xui khiến y luyện được Kiến Quốc Lệnh thì sao.

Thiên Lang chưa là gia chủ, xem như với Kiến Quốc Lệnh vô duyên rồi.

So với Kiến Quốc Lệnh, đối với hai gã, “Tướng Lệnh” chẳng còn mấy quan trọng nữa.
Trong lúc Linh Sơn Bang chủ tủm tỉm cười thì Hồng Anh Hội chủ sốt ruột hỏi :
- Huynh đệ có tin tức quan trọng gì, nói cho chúng ta biết với.
Linh Sơn Bang chủ tuy vẫn tủm tỉm cười, không có vẻ gì sốt ruột, nhưng vẫn lắng tai nghe ngóng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: Huyền Sử 20 Nội Chiến





Nội chiến.
Thần Nông thị có truyền thống nhất trí đối ngoại.

Đó là truyền thống tốt đẹp, nhưng thường chỉ xuất hiện khi gặp nguy cơ ngoại xâm.

Khi hòa bình, không còn bị uy hiếp từ bên ngoài thì đôi khi cũng không tránh khỏi những nhân tố gây bất ổn định.


Và lần này, nhân tố gây bất ổn định là quan hệ căng thẳng giữa Hà tộc (tôn tộc trên danh nghĩa) và Cửu Lê tộc.
Cửu Lê tộc vẫn không từ bỏ chiến tranh với Hoàng tộc, tuyên bố vì toàn Thần Nông thị mà chiến đấu.

Hà tộc vì muốn bảo đảm hòa bình với Hoàng tộc, đương đại tôn chủ (tộc trưởng tôn tộc) Đế Quang đã có một quyết định khiến chư tộc phẫn nộ, cử đại quân ngăn chặn không cho quân đội Cửu Lê tộc bắc tiến.

Nội chiến bùng nổ.


Hà tộc và Cửu Lê tộc phát sinh đại quy mô chiến tranh.

Cũng vì quyết định này mà Đế Quang về sau không còn được Thần Nông hậu duệ xem là tôn chủ.
Chiến tranh diễn ra suốt mấy năm, cả hai bên đều dốc toàn tộc vào cuộc chiến, thảm liệt vô cùng.

Càng về sau, nhiều tộc cũng bị cuốn vào cuộc chiến.
Phần tiếp : Bình Nguyên Hà tộc.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: Tướng Lệnh Phong Ba 5





Nhìn thấy cả Linh Sơn Bang chủ và Hồng Anh Hội chủ đều đang chăm chú chờ nghe, Thiên Lang cười thầm, ghé sát hai người nói nhỏ :
- Lãnh địa của mọi người hiện giờ nằm trong lãnh thổ Kinh tộc, dù có thân thỉnh cũng không thể kiến quốc được đâu.
Hồng Anh Bang chủ ngơ ngác hỏi :
- Tại sao lại như vậy ?
Thiên Lang nói :
- Mọi người phải xem ở đây như ở ngoài thật ấy.

Có quốc gia nào chịu để lãnh thổ của mình tuyên bố độc lập đâu.
Hồng Anh Bang chủ hậm hực nói :
- Thật là vô lý.

Nếu vậy hệ thống còn tạo ra Kiến Quốc Lệnh làm gì kia chứ.
Linh Sơn Bang chủ lại hấp háy mắt, tủm tỉm cười nói :
- Huynh đệ nói có lý lắm.

Có quốc gia nào chịu để lãnh thổ của mình tuyên bố độc lập đâu.

Nhưng hệ thống đã tạo ra Kiến Quốc Lệnh, chắc chắn phải có bí quyết gì ở đây.

Kiến quốc là sự kiện trọng đại mà, đâu thể dễ dàng hoàn thành được.
Hồng Anh Hội chủ cảm thấy rất có lý, hai tay nắm vai Thiên Lang, vừa lắc mạnh vừa hỏi dồn :
- Huynh đệ mau nói.

Huynh đệ mau nói.
Thiên Lang nhăn nhó :
- Ặc ặc.

Hội chủ nhẹ tay, nhẹ tay.
Linh Sơn Bang chủ lắc đầu, nhìn Hồng Anh Hội chủ với vẻ khinh miệt, nhưng rồi chuyển thành vẻ tươi cười ngay.

Dù không nói ra, nhưng Linh Sơn Bang chủ chưa bao giờ xem Hồng Anh Hội chủ là người ngang hàng, địa vị thậm chí còn kém cả Thiên Lang.


Ban đầu gã chỉ xem Thiên Lang như là một đối tượng có thể lợi dụng, nhưng càng thân cận, càng thấy Thiên Lang đôi lúc có vẻ ngốc ngốc rất thú vị, nên càng thêm hảo cảm.
Hồng Anh Hội chủ buông tay ra, Thiên Lang mới nói :
- Lãnh thổ các nước đều có giới hạn, bên ngoài còn rất nhiều vùng đất trống để người chơi khai hoang.

Ở Kinh tộc, vùng đất phía đông và phía nam vẫn còn trống.

Mọi người có thể đến đó khai hoang kiến quốc.
Hồng Anh Hội chủ nói :
- Nhưng còn lãnh địa hiện giờ của chúng ta.
Thiên Lang nói :
- Có cách giải quyết là đến Quan phủ hiến lãnh địa và xin đi khai hoang.

Lúc đó Quan phủ sẽ cấp cho Kiến thôn lệnh mới.

Nghe nói chế độ khai hoang hiện có rất nhiều ưu đãi.
Linh Sơn Bang chủ cười hỏi :
- Theo huynh đệ thì khai hoang ở đâu là tốt nhất.
Thiên Lang nói :
- Nếu chỉ phát triển kinh tế thì nên đến phương nam.

Còn muốn phát triển quân sự, khuếch trương thế lực thì sang phía đông là tốt nhất.
Linh Sơn Bang chủ vỗ vai Thiên Lang, nói :
- Hay lắm.

Phần thanh vọng và công huân mà huynh đệ thiếu đó, bản bang và Hồng Anh Hội sẽ chia nhau giải quyết.
Mọi người chờ một lúc nữa thì hai chiếc Lâu thuyền của thủy quân cập vào Bến thuyền.

Lão Nguyên Phương gọi bọn Thiên Lang lên thuyền.

Lâu thuyền trọng tải 160, biên chế thủy quân 111, người chèo 8, lương thực vật tư 500; vẫn còn dư lại 36 vị trí cho mỗi chiếc.

Bọn Thiên Lang tính luôn tuấn mã vừa đủ 40 vị trí (7 mã x3 + 4 kỵ binh + 10 trường thương binh + 5 người chơi), phải chia nhau lên hai chiếc Lâu thuyền.
Thời gian trên thuyền cũng là lúc nghỉ ngơi.


Trừ những người chơi chuyên nghiệp, người chơi bình thường không thể chơi mà không ngủ nghỉ gì được.

Bọn Thiên Lang cho nhân vật đi ngủ, tức là người thật đi ngủ mà vẫn đội đầu khôi, không thoát khỏi game.

Đến sáng khi thức dậy là sẽ đến nơi.

Trước đây, khi chưa có Truyền tống trận, bọn họ khi đi xe ngựa đến những chỗ xa thì vẫn dùng cách này.

Gần sáng, Thiên Lang thức dậy, chợt thấy xung quanh vắng ngắt.

Mọi người đâu cả.
Nhìn ra bên ngoài, Thiên Lang phát hiện thuyền đã cập bến.

Sao nhanh thế nhỉ ? Trên sông chỉ có vài chiếc Lâu thuyền, trên bến toàn NPC, những người chơi khác đâu cả.

Thiên Lang đưa mắt nhìn quanh, rồi quyết định rời thuyền.
Lên bến, Thiên Lang tìm thấy bản bộ binh mã đang chờ trên đó.

Giang Phong hỏi thăm những người xung quanh.

Hóa ra đây chính là Bến thuyền của Phong Khê Thành.

Hỏi thăm đường xong, Thiên Lang dẫn quân vào thành, lòng vẫn thầm thắc mắc sao không thấy những người chơi khác.
Phong Khê Thành cách Bến thuyền cũng không xa lắm, nhưng phải đi qua một con dốc và một khúc quanh, lại bị rừng cây hai bên đường che chắn tầm nhìn nên từ dưới bến không nhìn thấy được.
Mất gần 10 phút, Thiên Lang mới vào đến thành.

Thành thị này so với An Phú Trấn thì lớn hơn rất nhiều (thành đương nhiên lớn hơn trấn !!!), thành tường vừa cao vừa kiên cố, kiến trúc trong thành hùng vĩ đồ sộ, nhưng thiếu vẻ mỹ lệ, so với An Phú Trấn hoàn toàn là hai phong cách đối lập nhau.

Nghe lão Phu tử nói thành này vừa mới chiếm được từ Man tộc, xem ra đây chính là phong cách xây dựng của Man tộc rồi.
Đi thẳng đến Phủ Đường, thấy vẫn chưa mở cửa làm việc (trời chưa sáng mà !!!), Thiên Lang liền đi dạo trong thành.


Khắp nơi trong thành cũng chỉ thấy toàn NPC, người chơi đâu hết cả rồi.

Thiên Lang ngạc nhiên lắm.
Đi dạo một hồi, Thiên Lang chợt nghe tiếng gọi :
- Thiên Lang đại ca.
Hai gã tiểu đệ đi cùng đây mà.

Thiên Lang quay lại, mỉm cười hỏi :
- Tiểu Vương, Tiểu Lý.

Nãy giờ đi đâu đấy ?
Một trong hai gã nói :
- Nãy giờ tiểu đệ với Tiểu Lý chia nhau đi tham quan các nơi trong thành.

Hai vị long đầu kia cũng vậy nữa.
Thiên Lang hỏi :
- Những người chơi khác đâu rồi ? Sao không thấy ai cả.
Gã kia nói :
- Tiểu đệ nghe nói thuyền của chúng ta là chiến thuyền của thủy quân, tốc độ gấp đôi các thuyền chở người chơi nên đến sớm.

Bọn họ còn phải mấy tiếng nữa mới đến nơi được.
Thiên Lang nhìn quanh một lượt, nói :
- Giờ này trời chưa sáng, NPC còn ngủ cả.

Chúng ta ra ngoài thành luyện cấp đi.
Cả hai gã đồng thanh khen phải, rồi cả bọn cùng nhau kéo ra ngoài thành.

Thiên Lang giờ đã gần 30 cấp, Tiểu Vương và Tiểu Lý cũng đã 26 cấp.

Những dã thú gần thành chẳng cung cấp được bao nhiêu kinh nghiệm.

Cả bọn tiến đến ngọn núi cao ở phía bắc thành, tuy không xa lắm nhưng có vẻ khá hiểm trở.

Người ta thường nói trên núi có hổ dữ, Thiên Lang cũng nhớ lại lần sát hổ ở Phần Dương, nên quyết định lên núi luyện cấp.
Dưới chân núi chưa có hổ, mà chỉ có Mèo hoang.

Bọn Tiểu Vương sát tử một con, ước lượng đẳng cấp 20 – 22 (với quái trên 20 cấp, tên gọi quái là thông tin duy nhất mà người chơi nhận được, những thông tin khác phải dựa vào kinh nghiệm mà ước lượng).


Vẫn chưa thích hợp để luyện cấp, cả bọn tiếp tục tiến lên núi.
Qua khỏi khu vực Mèo hoang là đến lãnh địa của Vượn trắng.

Bọn Tiểu Vương xông tới, sát quái, rồi lắc đầu.

Vượn trắng cao lắm cũng chỉ 25 cấp.

Đừng nói Thiên Lang, cả bọn Tiểu Vương cũng chẳng được bao nhiêu kinh nghiệm trị.

Cả bọn tiếp tục đi lên cao hơn.
Lần lượt đi qua lãnh địa của Hắc tinh tinh, Báo gấm, cuối cùng cả bọn lên đến lãnh địa của chúa sơn lâm.

Hổ vàng khí thế gần giống Hổ xám mà lần trước Thiên Lang đã gặp, có lẽ đẳng cấp cũng vào khoảng 35.

Cả bọn quyết định dừng lại đây luyện cấp.

Nhờ sĩ binh bảo hộ, ba người bọn họ yên ổn luyện cấp, không gặp nguy hiểm gì.

Khi chỉ có một con đơn độc, ba người bọn họ hợp lực sát quái.

Khi gặp một đàn hổ, Thiên Lang cho sĩ binh thanh trường, chỉ để lại một con cho bọn họ sát.

Luyện cấp kiểu này hiệu suất cực kỳ cao.
Sát quái cho đến khi mặt trời lên, Thiên Lang vừa định quay về, chợt một con rắn độc bò dưới đất khiến Thiên Lang chú ý.

Theo lý nơi đây là lãnh địa của Hổ vàng, không thể có loại quái khác được.

Lẽ nào …
Thiên Lang vội bảo mọi người ngừng tay, rồi đi lần theo sau con rắn độc kia.

Thiên Lang cảm thấy có sự khả nghi nên quyết định điều tra cho rõ ràng.

Bọn Tiểu Vương do hiếu kỳ nên cũng lập tức theo sau.

Vì chưa rõ là chuyện gì, có nguy hiểm hay không nên cả bọn di chuyển rất thận trọng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,612
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: Huyền Sử 21 Bình Nguyên Hà Tộc





Bình Nguyên Hà tộc
Bình Nguyên nghĩa là đồng bằng, được đặt làm tên kinh đô của Thần Nông thị (có lẽ để kỷ niệm tổ tiên trồng lúa trên đồng ruộng).

Vị trí kinh đô thay đổi mấy lần, có lúc ở vùng Liệt Sơn (phía bắc tỉnh Hồ Bắc ngày nay), cũng có khi ở Khúc Phụ (tây nam tỉnh Sơn Đông ngày nay), nhưng lâu nhất là ở đất Trần (địa phận huyện Hoài Dương, Thành phố Chu Khẩu, tỉnh Hà Nam ngày nay).
Tôn chủ đầu tiên của Thần Nông thị được tôn xưng là Thần Nông, sinh tại Lệ Sơn (huyện Tùy, Thành phố Tùy Châu, phía bắc tỉnh Hồ Bắc ngày nay), hiện vẫn còn di tích tại đấy.

Cách trung tâm thành phố Tùy Châu khoảng 40 km về phía bắc có Liệt Sơn Thần Nông động tại trấn Lệ Sơn, huyện Tùy, được coi là "nơi ở của Thần Nông".
"Nơi ở của Thần Nông", tức động Thần Nông bao gồm 2 nơi (một nơi làm chỗ tàng trữ lương thực và dược vật, một nơi là chỗ cư trú).


Tại đây có đình Thần Nông, tháp Thần Nông, miếu Thần Nông, phía nam núi có nhà uống trà của Thần Nông, vườn hoa Thần Nông, đình Cửu Long còn phía bắc núi có ao tắm của mẹ Thần Nông là An Đăng, vườn bách thảo.

Ở vùng miền núi phía tây Hồ Bắc có vùng đất gọi là Thần Nông Giá, có lẽ có liên quan tới Thần Nông.

Sử ký chép Thần Nông làm vua được 120 năm, khi mất táng ở Trường Sa (Hồ Nam).
Thần Nông khi mất truyền cho con là Đế Đồi.

Đế Đồi truyền Đế Thừa.

Đấy là đời thịnh trị.


Đế Thừa mất, truyền cho con là Quang.

Đây là lúc phát sinh chiến tranh giữa Hoàng tộc và Thần Nông thị.

Tôn tôn suy yếu, được gọi là Hà tộc.

Lúc này kinh đô đóng ở đất Trần (Hoài Dương).

Quang quyết định chiến tranh với Cửu Lê tộc ở phía đông bắc, càng làm cho uy tín của Hà tộc giảm mạnh.
Phần tiếp : Bình Nguyên chiến dịch.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom