Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vừa Yêu Vừa Sủng - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Vừa Yêu Vừa Sủng - Nãi Hoàng Lưu Tâm
Chương 20: Thái Thượng Vong Tình


Một mình Mộ Dung Nguyệt tới Tinh Nguyệt các ngắm trăng, cung nhân tới bẩm báo, "Chiêu Hoa công chúa, bên ngoài có Thánh nữ Vu Quốc cầu kiến."

"Để nàng ta vào đi." Có lẽ nàng cũng muốn nhìn xem dáng vẻ người Cố Hành ca ca thích nhất là thế nào.

"Thỉnh an Cửu công chúa." Thật ra từ mấy tháng trước, nàng ấy đã nghe thấy tên Mộ Dung Nguyệt từ trong miệng người nọ.

Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng ấy, xảo tiếu thiên hề, mỹ mục phán hề*, đúng là một mỹ nhân hiếm có.

(*Trích từ Thạc Nhân 2 của Khổng Tử, ý nói nụ cười rất khéo, đôi mắt xinh đẹp, theo thivien.net)

Từ sau khi được phong hào Chiêu Hoa, đã rất lâu không có ai gọi nàng là Cửu công chúa.

"Cửu công chúa có hứng thú nghe chuyện thần và Cố đại tướng quân quen nhau thế nào không?"

Mộ Dung Nguyệt không nghĩ tới nàng ấy sẽ chủ động nhắc tới Cố Hành, trái tim lập tức quặn đau.

"Chẳng lẽ Cửu công chúa không hề nghi hoặc, thần là thánh nữ Vu Quốc, đáng lý nên như nước với lửa cùng Cố đại tướng quân, sao tới đi theo hắn tới Thịnh Quốc?"

Mộ Dung Nguyệt không trả lời, cũng không có tâm tư ngắm trăng.

"Vu tộc chúng ta dùng thuật pháp để sinh sống, tuy là một nước nhỏ nhưng cũng đã có lịch sử trăm năm. Mà hắn là người duy nhất có thể đánh vào tới Oán Âm Trì chúng ta, cũng là người duy nhất phá được thuật pháp độc nhất của chúng ta."

"Lưu Mộng làm thánh nữ Vu Quốc, bổn phận là bảo vệ đất nước, nhưng giây phút thần nhìn thấy hắn, thần đã biết không thể bảo vệ được nữa.

"Huynh ấy bị thương?" Trước đó Mộ Dung Nguyệt từng nghe nói Cố Hành đánh trận bị thương, tuy bây giờ nàng không thể hỏi trước mặt hắn, nhưng vì quan tâm vẫn hỏi thành lời.

"Chưa từng có ai có thể sống sót ra khỏi Oán Âm Trì, trừ Cố Hành."



Lưu Mộng còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó, trận chiến này bọn họ đã đợi từ lâu, mà quân đội Thịnh quốc vẫn luôn ám binh bất động, mãi tới khi thiên thời địa lợi nhân hoà mới bùng nổ.

Bốn phía tràn ngập sương mù, hai quân giao chiến không phải bằng đao quang kiếm ảnh mà là thuật pháp.

Lưu Mộng dưới sự hiệp trợ của Đại Tư Tế triệu hồi ra hung thú viễn cổ, nàng vốn tưởng trận này tất chiến thắng.

Lại thấy người nọ một tay cầm phù chú, tay còn lại cầm kiếm phá tan pháp trận triệu hồi trong Oán Âm Trì.

Nàng vốn tưởng rằng hắn đi chịu chết, lại thấy oán linh vạn trượng bị đuổi diệt.

Hắn đó là đi chịu chết, lại thấy oán linh ở vạn trượng quang mang trung bị đuổi diệt.

Cố Hành lấy máu tế cấm thuật thượng cổ cấm thuật, phá tan lá chắn lớn nhất của bọn họ!

Nhưng Lưu Mộng cũng biết, Cố Hành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sử dụng loại này thuật pháp cực kỳ tổn thương linh lực, mà nàng và Đại Tư Tế vì đề phòng lỡ như mà đã hạ kịch độc của Vu Quốc vào trong trận pháp — Thái Thượng Vong Tình.

Người trúng độc này chắc chắn phải chết.

Nhưng Cố Hành lại lần nữa khiến Lưu Mộng cảm thấy ngoài dự đoán. Nàng thấy người kia áo giáp nhiễm máu nhưng không hổ là sát thần, lưỡi kiếm đi đến đâu thần phật cũng không thể đỡ nổi, càng miễn bàn tới việc dùng hung thú ngăn cản quân đội của Cố Hành.

Trải qua lần đó, Lưu Mộng biết bọn họ đã bại trận, nàng cũng không muốn nhìn thấy thần dân phải chịu khổ do chiến tranh, vậy nên ngày thứ hai, nàng đã mặc một thân bạch y tuyên bố chiến bại.

Mà Đại Tư Tế cũng nói cho nàng, có thể lấy máu tế trận, triệu hồi tiêu diệt oán linh, sợ chính là người trời định Vu Quốc đã tìm kiếm bấy lâu nay.

"...Vậy nên, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục." Mộ Dung Nguyệt nghe Lưu Mộng thuật lại từng chuyện, trái tim cũng như bị siết chặt, nàng lo cho sức khoẻ của Cố Hành.

Một trận này, hắn đúng là đã bị thương nặng.

Khiến Vu Quốc đầu hàng, ban đầu Thịnh Quốc cũng nửa tin nửa ngờ.



Nhưng trận đánh này khiến Cố Hành trọng thương hôn mê, quân y cũng không phán đoán nổi thương thế của hắn, mời pháp sư tới cũng phải bó tay.

Cũng may Cố Hành an bài thoả đáng, quân đội cũng không đến mức như rắn mất đầu.

Cũng chính từ đó, Lưu Mộng tới trị liệu giúp Cố Hành.

Tuy rằng bây giờ Thái Thượng Vong Tình không có thuốc nào chữa được, nhưng Cố Hành không chết, Lưu Mộng rất tò mò với người được trời định này.

Nàng mang theo giải dược tốt nhất trong tộc tới quân doanh Thịnh Quốc.

Nhìn nam nhân đang hôn mê, trong lòng nàng đủ mọi cảm xúc, nàng hẳn là phải muốn giết hắn, nhưng bây giờ nàng lại tới cứu hắn.

Lưu Mộng cho Cố Hành ăn định hồn đan, đây là thuốc bí mật của Vu tộc, chỉ có thánh nữ và tư tế mới có, có tác dụng cải tử hoàn sinh, nhưng đối với Thái Thương Vong Tình cũng không làm nên chuyện gì.

Nhưng sau khi Cố Hành hôn mê một tháng lại tỉnh lại như một kỳ tích.

Lưu Mộng ở bên Cố Hành một tháng nay, mỗi ngày nàng đều nghe được một cái tên trong miệng hắn — Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi, chờ ta.

Đây là câu Lưu Mộng nghe được nhiều nhất.

Lưu Mộng không nghĩ tới chính là, người đầu tiên thấy Cố Hành tỉnh lại sẽ là nàng.

Nàng còn nhớ đó là một buổi sáng sớm, sương mù dày đặc, Cố Hành mở to mắt lôi kéo tay nàng nói năm chữ, để nàng lo lắng rồi.

Giây phút đó, Lưu Mộng cảm giác mình nghe được âm thanh của sự sụp đổ, nàng biết mình đã thua rồi.
 
Chương 21: Giấc Mộng Ngàn Năm


Tinh Nguyệt các vô cùng yên tĩnh, Mộ Dung Nguyệt tất nhiên hiểu rõ, Cố Hành ca ca của nàng không còn nhớ nàng là ai nữa.

"Độc Cố Hành ca ca trúng, giải được không?" Mộ Dung Nguyệt chỉ quan tâm đến thân thể của Cố Hành.

Cũng mặc kệ hắn đã quên nàng.

"Thái Thượng Vong Tình vốn không có giải dược." Lưu Mộng nhàn nhạt mở miệng.

"Có nguy hiểm cho tính mạng không?"

"Trúng độc này mà còn có thể tỉnh lại, sức khỏe hắn đúng là Thiên định chi nhân." Lưu Mộng nhìn Mộ Dung Nguyệt, có vài lời dù đã hạ quyết tâm vẫn khó mở miệng.

Trăm ngàn năm nay Vu Quốc chỉ chờ người gọi là 'Thiên định chi nhân' xuất hiện, mà bọn họ sẽ phụ tá người này thống nhất thiên hạ.

"Nhưng Thái Thượng Vong Tình chính là một tai họa ngầm, tùy lúc sẽ muốn mạng của hắn." Lưu Mộng cười khổ nói, khả năng chính là ý trời trêu ngươi, vào lúc nàng ta gặp được thiên định chi nhân lại xảy ra chuyện thế này.

"Âu Dương Hư đây? Hắn cũng không có cách nào sao?" Mộ Dung Nguyệt biết Âu Dương Hư là danh y, có lẽ hắn sẽ có cách.

"Đã xem rồi, Âu Dương Hư cũng cảm thấy hứng thú với loại độc này, hắn cũng đã bắt đầu nghiên cứu giải dược... nhưng..." Lưu Mộng muốn nói lại thôi.

"Ngươi sợ trước khi nghiên cứu ra giải dược, độc của Cố Hành ca ca đã phát tác, đúng không?" Đây cũng là điều Mộ Dung Nguyệt lo lắng.

"Ngươi đúng là rất quan tâm huynh ấy." Là ngữ khí trần thuật.

Lưu Mộng nhìn Mộ Dung Nguyệt, người này là Thịnh quốc công chúa, là đầu quả tim của Cố Hành, cũng là mấu chốt để cứu hắn.

"Thật ra, ta cũng đọc rất nhiều sách cổ, từng có cuốn sách ghi các giải Thái Thượng Vong Tình." Lưu Mộng lại nhàn nhạt mở miệng.

"...Có liên quan tới ta?" Trực giác của Mộ Dung Nguyệt nói cho nàng biết, Lưu Mộng tới tìm mình không chỉ để nói chuyện Cố Hành ca ca trúng độc, nếu không liên quan tới giải dược, đối với Lưu Mộng mà nói, nàng không biết tới điều này Lưu Mộng càng có lợi.

"Huynh ấy rất yêu ngươi." Mộ Dung Nguyệt nghe được Lưu Mộng nói.

"Kể cả có quên mất ngươi, huynh ấy vẫn nhớ rõ lời hứa hẹn với ngươi." Đây là điều Lưu Mộng không muốn thừa nhận, nhưng lại là sự thật.

"Cho nên, khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy ta mới nói vậy."

Bởi vì Thái Thượng Vong Tình, Cố Hành mất đi ký ức với người mình yêu nhất, nhưng hắn lại dùng cơ thể nghịch thiên mà mạnh mẽ áp chế dược tính, nhưng cũng vì đây là kịch độc, cho nên Cố Hành đã nhận nhầm Lưu Mộng.



Một khắc kia khi Cố Hành kéo tay nàng ta, nàng ta mới biết được, người thực sự trúng độc chính là mình, biết rõ tất cả đều là do trời đất xui khiến, vậy mà lại mắc thêm lỗi lầm lần nữa.

"Ta biết... vẫn luôn biết..."

Tình cảm của Cố Hành với mình, sao Mộ Dung Nguyệt lại không biết.

Cho nên, lúc nhìn thấy hắn và Lưu Mộng ở bên nhau, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.

Cho nên, lúc chính miệng Cố Hành nói với nàng hắn muốn thành thân, nàng mới đau lòng đến vậy, nhưng vẫn quan tâm đến thân thể hắn.

"Bây giờ, cũng chỉ có ngươi mới cứu được hắn." Lời nói của Lưu Mộng văng vẳng bên tai Mộ Dung Nguyệt.

*

Thái Thượng Vong Tinh, chỉ có lấy máu tim của ái nhân người trúng độc làm thuốc mới có thể giải độc.

Độc này, sở dĩ đứng đầu vạn độc, chỉ vì nhìn người thương chết đi trước mắt mới là sự đau đớn nhất.

Mộ Dung Nguyệt biết mình không muốn Cố Hành ca ca xảy ra chuyện, chỉ cần Cố Hành ca ca có thể sống tốt, nàng có thể làm bất cứ việc gì, kể cả hi sinh mạng sống này.

Lấy mạng nàng đổi lấy mạng hắn thì có gì khó, trong lòng Mộ Dung Nguyệt cảm thấy đáng giá.

"Sau khi giải độc, huynh ấy sẽ nhớ tới ta sao?"

"Cố... tình huống của Cố tướng quân trước nay chưa từng thấy, nên vẫn chưa thể xác nhận."

Dáng vẻ này, nhất định Cố Hành ca ca đừng nhớ lại.

Nàng không muốn hắn đau khổ.

*

Mộ Dung Nguyệt tới Tàng Thư Các tìm một quyển sách cổ, bên trên đúng là ghi cách giải độc Thái Thượng Vong Tình.

Cái chết không đáng sợ, đáng sợ chính là không còn gặp được Cố Hành nữa.



Mộ Dung Nguyệt muốn đi gặp hắn lần cuối.

Nàng ngồi trong xe ngựa, xe dừng ở ngõ nhỏ đối diện phủ tướng quân, vừa hay thấy hắn hồi phủ. Cố Hành ca ca của ta, lần này đến lượt ta bảo vệ huynh.

Trước đó, Mộ Dung Nguyệt còn gặp Vô Song, dặn dò nàng ấy, nếu một ngày nàng không còn nữa, hay thiêu huỷ tất cả đồ vật của nàng, nàng sợ Cố Hành nhớ lại, sợ hắn nhìn thấy sẽ đau khổ.

Vô Song đỏ mắt khuyên nàng đừng làm gì dại dột, nhưng nàng ấy cũng biết, vì người mình yêu, cái chết thật sự không đáng sợ chút nào, nàng không ngăn nổi Nguyệt Nhi.

*

Mộ Dung Nguyệt uống xong thuốc Lưu Mộng chuẩn bị liền rơi vào giấc ngủ say.

Nàng biết giấc mộng này của nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cũng may mà không đau, nàng sợ đau, càng sợ mất đi Cố Hành.

Cố Hành ca ca, huynh phải sống thật tốt.

*

Thịnh Quốc, năm Tân Diệu thứ ba mươi. Đại tướng quân Cố Hành thống lĩnh vạn quân tiêu diệt Khải Quốc, hoàn thành thống nhất đại lục Áo Định.

Trăm năm sau, Thịnh Quốc vẫn luôn lưu truyền một câu chuyện.

Cố Hành đã trở thành một thần thoại, sách sử ghi lại, hắn cả đời không cưới, tuy rằng quyền khuynh thiên hạ nhưng lại không có nửa phần tâm tư mưu nghịch.

Truyền thuyết về Cố Hành còn rất nhiều.

Nghe đồn sau khi Cố đại tướng quân hoàn thành thống nhất đại nghiệp, hàng năm ẩn cư tại núi Minh Nguyệt, nơi mà Chiêu Hoa công chúa Thịnh Quốc hôn mê.

*

Mà dưới những trang sách lưu truyền về Cố Hành đến nay chỉ có một hàng chữ.

Cả đời này bảo vệ một quốc gia chỉ vì một người.

Nếu có kiếp sau, Nguyệt Nhi, nàng có bằng lòng chờ ta không?
 
Chương 22: Ngoại Truyện 1: Sinh Nhật (H)


Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Nguyệt biết sinh nhật mình ngoại trừ mẫu phi thì cũng chỉ có Cố Hành nhớ rõ.

Một năm nọ, nàng vừa mất đi mẫu phi, Thịnh Quốc lại trải qua biến đổi lớn, nàng cũng quên mất sinh nhật mình.

Từ sáng sớm đã cảm thấy cũng chỉ là một ngày bình thường.

Chỉ là màn đêm vừa buông xuống, nàng đứng trong đình viện nhìn ánh trăng ngắm hoa lê, nam nhân đáng ra còn đang ở biên cảnh lại bỗng nhiên xuất hiện ôm eo nàng từ sau, thấp giọng bên tai nói, "Bảo bối, thích không?"

Chiến sự vừa kết thúc, Cố Hành đã ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng trở về, cũng may kịp sinh nhật nàng.

"Cố Hành ca ca." Mộ Dung Nguyệt vui vẻ xoay người ôm lấy người mình mong nhớ.

Nàng vô cùng bất ngờ, vậy mà Cố Hành lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.

"Mang nàng đi xem quà sinh nhật." Nói xong, Cố Hành bế nàng bay lên trên không.

Đó là Tinh Nguyệt lâu, là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu.

Lúc này đèn đuốc xung quanh tối tăm, nhưng Mộ Dung Nguyệt vẫn rất yên tâm vì có Cố Hành ở bên cạnh.

"Nguyệt Nhi, ngẩng đầu lên." Giọng nói trầm thấp của Cố Hành vang lên bên tai nàng.

Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu, trong phút chốc pháo hoa nở rộ sáng chiếu cả một bầu trời đêm.

Mộ Dung Nguyệt còn đang thưởng thức pháo hoa, bàn tay người nào đó đã bắt đầu không an phận, Cố Hành cúi đầu ngậm lấy vành tai tinh xảo không đeo trang sức.

Trong nháy mắt, ấm nóng và ướt át vây lấy nơi mẫn cảm của Mộ Dung Nguyệt khiến nàng rên rỉ thành tiếng.

"A..." Mộ Dung Nguyệt theo bản năng ôm lấy Cố Hành, mới bị hắn chạm vào mà cả người nàng đã mềm nhũn vô lực.

Bên này, bàn tay Cố Hành bắt đầu chà đạp bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, Cố Hành xoa nắn không biết chán, giống như đối với Mộ Dung Nguyệt, hắn chỉ biết càng chơi càng nghiện, nàng đúng là xuân dược của hắn.

Vừa nghe nàng gọi một tiếng Cố Hành ca ca đã cứng đến phát sợ.

Đầu óc Mộ Dung Nguyệt chuyển từ pháo hoa tới chuyện này, mặc dù Cố Hành đã cho cung nhân lui xuống, nhưng ở chỗ này... nàng không tiếp thu được.

"Cố Hành ca ca... Đừng... Như vậy..." Thiếu nữ nhẹ giọng xin tha lại càng giống như dụ dỗ quyến rũ.

"Đừng làm sao?" Vừa dứt lời, Cố Hành đã đâu vào đấy cởi bỏ y phục phức tạp của nàng.

Tinh Nguyệt Các có đốt than, vậy nên dù có không mặc dù cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Cố Hành đặt thiếu nữ trần trụi trên đài cao kim loại, nơi đó vũ công vốn dùng để nhảy múa nên cũng không lớn lắm.

Mà Mộ Dung Nguyệt trần trụi bị đặt lên đó, hai chân mở rộng lộ ra tiểu huyệt phấn nộn, Cố Hành dùng ngón tay xẹt qua khe thịt nhỏ, một tia mật nước dễ dàng trào ra.

"A ~ ưm ~ Cố Hành ca ca ~"

Tiếng kêu rên rỉ truyền vào tai Cố Hành giống như ma chú.

"Vừa mới còn đừng như vậy, bây giờ thì sao?"

Mộ Dung Nguyệt nhu nhược đáng thương nhìn Cố Hành, tiểu huyệt vừa rồi bị chạm tới giống như lại trào ra một dòng nước nóng.

Bởi vì bị đặt lên cao, Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể cúi đầu nhìn Cố Hành ca ca, nàng cắn môi, không biết nên nói gì mới được.

"Nguyệt Nhi, muội nhìn ta mà lại không nói, sao có thể để ta thỏa mãn muội được?"



Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành ca ca thích nàng nói mấy từ ngữ đáng xấu hổ thế với hắn.

"Nguyệt Nhi khó chịu, Cố Hành ca ca cho Nguyệt Nhi..." Bởi vì vị trí, tay nàng không biết nên đặt đâu, chỉ có thể che chở đôi thỏ trắng trước ngực, để chúng không bị bại lộ.

"Nguyệt Nhi khó chịu thế nào? Muốn cho Nguyệt Nhi cái gì?"

Cố Hành ca ca biết rõ còn hỏi, trong lòng Mộ Dung Nguyệt thầm nói.

"...Huyệt nhỏ rất ngứa... A..."

Lúc Mộ Dung Nguyệt còn đang nói chuyện, Cố Hành đã đưa tay nâng đùi nàng lên, vùi đầu xuống dưới, đôi môi chậm rãi đảo qua â/m h/ộ non nớt.

"A..." Mộ Dung Nguyệt không nhìn thấy rõ Cố Hành đang làm gì, "Ngứa... a ~ khó chịu... muốn côn th*t lớn của Cố Hành ca ca... giúp tiểu huyệt Nguyệt Nhi bớt ngứa..."

Cảm giác trống rỗng xâm chiếm thân thể thiếu nữ, nói xong những lời này, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy hạ thể càng ướt, tựa như hồng thủy tràn lan.

"Tiểu yêu tinh, đổi phương thức gãi ngứa cho muội." Cố Hành vừa nói vừa thổi khí với tiểu huyệt phía dưới.

"A ~" Nhiệt khí thổi tới giống như gió xuân phất qua cánh hoa kiều nộn.

"Ưm... Cố Hành ca ca... khó chịu..."

Nếu không phải hai chân bị Cố Hành khống chế, Mộ Dung Nguyệt chỉ muốn kẹp chặt lại để giảm bớt sự khó chịu trên người.

"Ngoan, chút nữa cho muội."

Giây tiếp theo, Cố Hành hôn lên tiểu huyệt đang trào nước kia, nói là hôn nhưng lại giống như nhấm nháp, đầu lưỡi của hắn không ngừng dây dưa với thịt non co rút không ngừng, hàm răng lúc nhẹ lúc nặng cắn lấy â/m đ/ế run rẩy tựa như muốn hút sâu bên trong.

"A a ~ Không... không thể... ưm ~" Mộ Dung Nguyệt không dự đoán được hắn sẽ làm như vậy, tại sao Cố Hành ca ca lại có thể ăn nơi mắc cỡ như thế được chứ.

"A a..." Cánh hoa bị đầu lưỡi Cố Hành quấn lấy, mật dịch cũng bị hút ra ngày càng nhiều."

Tiếng mút nước vang lên không ngừng bên tai, Mộ Dung Nguyệt xấu hổ đưa tay che mắt mình lại.

Đầu lưỡi ấm áp kia đang không ngừng liếm láp bên trong cơ thể nàng, nàng sắp bị hòa tan mất.

Môi và â/m h/ộ phân phân hợp hợp giống như đang hôn môi, Mộ Dung Nguyệt uốn éo vòng eo của mình.

"Cố Hành ca ca..."

Trong lúc nỉ non rên rỉ, Cố Hành nghe thấy nàng gọi tên mình, "Bảo bối ngoan, muội cũng nếm thử xem hương vị bên dưới của mình là thế nào."

Nói xong, Cố Hành ôm nàng xuống, hôn lên miệng nhỏ đang phát ra âm thanh khiến hắn trướng đau.

Cả người Mộ Dung Nguyệt mềm nhũn trong ngực Cố Hành, tùy ý để hắn xoa bóp bộ ngực mềm mại, răng môi giao triền.

Mộ Dung Nguyệt nghe thấy Cố Hành dùng giọng nói dễ nghe nói bên tai nàng, "Bảo bối, thật ngọt."

Hắn nói chính là... mật dịch của nàng...

Mộ Dung Nguyệt xấu hổ, cảm thấy hạ thân lại không ngừng tiết dịch.

Cũng may Cố Hành cũng nhịn không được đâm côn th*t vào trong.

"Muội muốn làm Tinh Nguyệt các có lũ sao..."



Rõ ràng biết Cố Hành ca ca chỉ nói trêu đùa, nhưng nàng thực sự vô cùng xấu hổ.

"A... A..."

Mỗi lần Cố Hành va chạm, quy đầu lớn sẽ chọc tới hoa tâm mẫn cảm của nàng giống như quy đầu hôn lên hoa tâm, làm nàng nhớ tới vừa rồi Cố Hành ca ca mới ăn tiểu hoa huy*t của mình.

"A ~ a ~" Hai tay thiếu nữ ôm lấy phần lưng cơ bắp tráng kiện của nam nhân.

Cố Hành cũng cảm giác được cái gì gọi là sướng đến phát điên, Nguyệt Nhi của hắn, thiếu nữ của hắn...

"Bảo bối, muội muốn hút chết ta." Cố Hành xấu tính nói lời thô tục bên tai nàng.

Quả nhiên, tiểu huyệt càng hút chặt hơn. Hắn hôn lên cổ thiên nga của nàng, lại hút lấy tiểu anh đào đã sưng đỏ của nàng.

"A... ưm... ha... A ~"

Nàng bị Cố Hành ôm vào trong ngực mà đưa đẩy, chính mình sắp bị chơi hỏng mất.

Ngẩng đầu lên là pháo hoa đang nở rộ trong màn trời đêm.

"Bảo bối, mỗi lần pháo hoa bắn là, ta sẽ chơi muội mạnh một chút, được không?"

Vì sao Cố Hành ca ca lại có giọng nói khàn khàn gợi cảm vậy chứ...

Vì vậy, mỗi lần Mộ Dung Nguyệt nghe tiếng pháo hoa nổ tung, côn th*t sẽ đâm thật sâu thật mạnh vào bên trong tiểu huyệt của nàng, động tác của Cố Hành so với pháo hoa còn nhanh hơn, rõ ràng vừa rồi còn chậm rãi ma sát, nhưng đột nhiên lại nhanh như vậy.

Rõ ràng pháo hoa còn chưa nổ...

"Xin lỗi bảo bối, ta nghe lầm." Cố Hành cắn núm vú đáng thương của nàng mơ hồ nói.

"Cố Hành ca ca... đồ lưu manh..." Mộ Dung Nguyệt còn chưa nói xong, pháo hoa lại nở rộ trong màn đêm.

"A... Cố Hành ca ca... sâu quá... a ~" Nam nhân kia như muốn nhét cả tinh hoàn vào bên trong nàng.

Không biết là bao lâu, cuối cùng Cố Hành cũng bắn dịch đặc nóng bỏng vào sâu trong cơ thể nàng.

Nhưng đêm còn rất dài, đây cũng mới chỉ là lần đầu tiền thôi.

Cả đêm Mộ Dung Nguyệt không ngừng nghe tiếng pháo hoa nổ, còn có âm thanh cơ thể va chạm của hai người.

Cố Hành biết thể lực bảo bối của hắn có hạn, rõ ràng miệng nhỏ phía dưới ăn đến vui vẻ, động tác của hắn cũng không ngừng, ôm Mộ Dung Nguyệt nằm lên giường gỗ vàng đã chuẩn bị.

Pháo hoa vẫn chưa ngừng, Mộ Dung Nguyệt chỉ mơ màng nghe người nọ trịnh trọng nói —

"Nguyệt Nhi, sinh nhật vui vẻ."

Đêm đó pháo hoa chiếu sáng toàn bộ Thịnh Đô, mọi người vui mừng ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, thậm chí nhiều năm về sau cũng trở thành câu chuyện của mọi người ở kinh đô Thịnh Quốc.

Chỉ là mọi người không biết, đó là pháo hoa mà người nam nhân quyền khuynh thiên hạ chuẩn bị cho thiếu nữ mà hắn yêu nhất.

————————

Phỏng vấn thời gian:

Hỏi: Vì sao sinh nhật lại muốn bắn pháo hoa cho Nguyệt Nhi.

Mỗ đại móng heo: Nói cho Nguyệt Nhi biết, ta chỉ nghĩ muốn cùng nàng xxx.
 
Chương 23: Ngoại truyện 2: Không Chỉ Là Xe Ngựa (H)


Cố Hành xuất chinh nửa năm, lần này chiến thắng trở về, nghe nói còn mang theo rất nhiều bảo vật.

Thời tiết giữa hè oi bức, đại quân dự tính đến Thập Lí Đình vào chập tối.

Mộ Dung Nguyệt cũng không rảnh mà lo nắng nóng, sáng sớm đã chạy ra khỏi cung, tới Đào Hoa Cốc còn xa hơn so với Thập Lí Đình chờ Cố Hành.

Trước khi xuất chinh, Mộ Dung Nguyệt đã hứa với Cố Hành, lần này trở về, nàng muốn là người đầu tiên nhìn thấy hắn.

Nửa năm mong đợi và lo lắng, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy người mình ngày đêm ao ước.

Mộ Dung Nguyệt ngồi ở tiểu trúc Đào Hoa Cốc mong sao mong trăng, bốn mùa ở đây như mùa xuân, dù là mùa hè nhưng cũng mát hơn những nơi khác.

Sau giờ ngọ, Mộ Dung Nguyệt nhàn rỗi buồn ngủ nên đến suối nước nóng ngâm nước.

Thiếu nữ cởi bỏ quần áo chậm rãi xuống nước.

Nước ấm vây quanh, hơi nước mờ mịt, đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Nguyệt ngâm mình trong suối nước nóng, từng chút từng chút chảy vào nơi tư mật của nàng.

Cảm giác này khiến nàng run rẩy, tiểu huyệt đã lâu không được ăn thứ mình muốn, bây giờ vô cùng mẫn cảm, rõ ràng là đang ngâm nước nóng nhưng nàng lại kẹp chặt hai chân.

Mặt nước dâng cao tới ngực nàng, thường ngày Mộ Dung Nguyệt yêu sạch sẽ, cẩn thận tắm sạch cơ thể.

Bàn tay nhỏ của nàng xoa lên bộ ngực trướng lớn, cảm giác này không hề giống với lúc Cố Hành ca ca chạm vào nàng.

"Ưm... Cố Hành ca ca..." Nàng tưởng tượng ra hắn.

*

Sáng sớm quân đội xuất phát, Cố Hành đã lệnh cho phó tướng lĩnh quân đi trước, hắn đã gấp không chờ nổi muốn gặp thiếu nữ của hắn.

Không nghĩ tới, vừa tới Đào Hoa Cốc đã bắt gặp một màn hương diễm như vậy.

Nguyệt Nhi của hắn đang tự an ủi bản thân, ban đầu nghĩ tới việc mau chóng chạy tới thỏa mãn nàng, nhưng nhìn dáng người hoàn mỹ của nàng, nàng ngẩng đầu làm mái tóc đen buông xuống lộ ra cổ trắng thiên nga hoàn mỹ, hắn lại dừng bước.

Nơi đó là nơi Cố Hành từng thành kính hôn lên rất nhiều lần.

Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói kia, Cố Hành ca ca.

Hạ thân hắn đã không chờ nổi muốn tiến vào đào nguyên mất hồn mà chơi nàng.

"Nguyệt Nhi, lấy phương thức này hoan nghênh ta trở về sao?"

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ, khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng.

"Cố Hành ca ca..."

Nàng nhìn hắn đứng trên bờ, áo giáp đã cởi bỏ, đĩnh bạt anh tuấn, hai mắt sáng ngời như muốn nhìn xuyên thấu nàng.

Mà vừa rồi nàng làm những thứ đó... Không biết Cố Hành ca ca đã thấy được bao nhiêu.

Mộ Dung Nguyệt biết bây giờ mình cực kỳ chật vật, nàng miễn cưỡng trấn định bản thân, đang định đưa tay lấy quần áo trên bờ lại bị Cố Hành giành trước.

Quần áo nàng mang theo hương thơm đặc trưng của nàng, ngọt ngào thanh thanh, Cố Hành cầm quần áo dụ dỗ.

"Nguyệt Nhi lên đây, ta giúp muội mặc."

Mộ Dung Nguyệt trơ mắt nhìn quần áo bị lấy đi, một tay nàng đặt trước ngực miễn cho để lộ cảnh xuân, răng cắn chặt môi, nàng biết vừa rồi mình làm vậy là không đúng, nàng không nên làm như vậy... Nhưng mà, bây giờ như vậy... nàng càng xấu hổ.

"Cố Hành ca ca, huynh mang qua đây đi, được không?" Mộ Dung Nguyệt cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt chết mê chết mệt không biết bao nhiêu thiếu nữ.

Khóe miệng Cố Hành khẽ nhếch, vì dụ dỗ Tiểu Nguyệt Nhi của hắn, nhượng bộ chút cũng được, thật ra hắn hoàn toàn có thể ôm nàng ra khỏi nước, nhưng Cố Hành rất yêu dáng vẻ e thẹn nũng nịu của nàng, mỗi lần mơ thấy Nguyệt Nhi ở dưới thân mình, nàng luôn nhìn hắn đáng thương như vậy khiến hắn không nhịn được muốn bắt nạt nàng.

Thấy Cố Hành xoay người sang chỗ khác, Mộ Dung Nguyệt hít sâu một cái rồi chậm rãi bước lên.

Cả người nàng mang theo hơi nước ra khỏi suối nước nóng, mỗi một bậc thang, da thịt lại bại lộ trong không khí một phần.

Một bước lại một bước, gót chân trắng nõn dừng trên bậc đá tạo ra bọt nước giống như từng đóa hoa sen.

Lúc Mộ Dung Nguyệt đã hoàn toàn đứng trên mặt cỏ muốn đưa tay lấy quần áo, lại bị Cố Hành mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

Da thịt nàng mềm mại tinh tế, Cố Hành luôn yêu thích không muốn buông tay.



"Cố... Cố Hành ca ca..."

Sao hắn lại có thể đột ngột xoay người như vậy, nàng còn chưa mặc quần áo đã bị hắn ôm vào ngực, nghe tiếng tim đập của hắn vô cùng rõ ràng.

"Đồ ngốc, ta không đồng ý với muội là sẽ không xoay người."

Mộ Dung Nguyệt tất nhiên cũng nhớ Cố Hành, kể cả bây giờ nàng trần truồng hay mũ áo chỉnh tề trước mặt hắn, nàng vẫn đưa tay ôm lấy người nàng nhớ đến phát điên.

Cảm nhận được sự chủ động của Nguyệt Nhi, Cố Hành tất nhiên sẽ không từ chối nàng.

Hắn dùng khăn tắm lớn ôm lấy thân hình nhỏ xinh của Mộ Dung Nguyệt rồi bế nàng lên.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài, Cố Hành bế nàng lên xe rồi đặt lên đùi mình, dáng vẻ chính nhân quân tử, ám vệ đánh xe, vững vàng ra khỏi Đào Hoa Cốc.

Mộ Dung Nguyệt tựa đầu vào ngực nam nhân, tay nhỏ nắm lấy tay to, mười ngón đan chặt vào nhau.

"Cố Hành ca ca... Đi đâu vậy?"

Cố Hành thấy nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, thực sự không khắc chế nổi dục vọng của bản thân.

Vì thế, thân thể thiếu nữ vốn dĩ chỉ có một chiếc khăn tắm che đậy cuối cùng lại biến thành không còn thứ gì.

Trong xe ngựa được lót lông mềm, Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành nâng cằm, điên cuồng hôn lên, hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, dùng hàm răng cạy mở đôi môi của nàng, đầu lưỡi quen thuộc xâm nhập vào trong, hương vị ngọt ngào khiến hắn hoàn toàn trầm luân.

"Ưm... không..." Nàng phát ra tiếng từ chối rất nhỏ, Mộ Dung Nguyệt còn không một chút lý trí, bọn họ ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có rất nhiều người.

Cố Hành làm lơ sự từ chối của nàng, đặt Mộ Dung Nguyệt lên thảm lông, một đường hôn dọc xuống dưới.

Cố Hành chuyên tâm lưu lại ấn ký trên người nàng, một tay đỡ eo, một tay khác nâng chân nàng đặt lên đầu vai hắn.

"A... không muốn..."

Mộ Dung Nguyệt chịu kích thích mãnh liệt truyền tới từ đầu ngực, cảm giác tê dại truyền đi khắp người khiến nàng không khỏi cong ngón chân.

"Còn nói không muốn sao?" Ngón tay Cố Hành đã đâm vào bên trong, bởi vì tư thế này mà tiểu huyệt hoàn toàn lộ ra bên ngoài, tuy rằng nơi đó sớm đã ướt đẫm, bị Cố Hành nhẹ nhàng trêu chọc một cái lại có mật dịch tràn ra."

"Cũng đã ướt thành như vậy, Nguyệt Nhi, vừa rồi thấy muội ở suối nước nóng rồi, muội chỉ dùng ngón tay nhỏ này tự thỏa mãn bản thân?"

Mỗi câu mỗi chữ của Cố Hành đều khiến nàng thẹn thùng, cả người đỏ lên vì tình dục.

"Ta... không có..." Sao nàng có thể tự mình chạm vào nơi đó.

"Nàng rõ ràng rất muốn."

Cố Hành ca ca nói không sai, nàng rất muốn.

"... Cố Hành ca ca, muốn Nguyệt Nhi không?" Như là không chịu thua, Mộ Dung Nguyệt kiều mị mở miệng, nàng khó chịu muốn chết, cũng không tin Cố Hành không muốn nàng.

Nói xong lại nâng mông lên, dùng tiểu huyệt cọ cọ vào cự long đã sưng lớn.

"Nguyệt Nhi, muội không xuống giường được đâu." Nói xong, Cố Hành cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, cự vật mạnh mẽ đâm vào thân thể nàng.

"A... chạm tới rồi..." Bởi vì mặt đường không bằng phẳng, xe ngựa thuận thế xóc một chút cũng khiến côn th*t hoàn toàn tiến vào nơi mất hồn của nàng.

"Ưm... ưm... chậm một chút... Cố Hành ca ca..."

Tiểu huyệt kia như muốn cắn nuốt hồn vía của hắn, Cố Hành nào chịu chậm lại, hắn nhanh chóng ra vào cảm nhận từng lớp thịt non cắt nuốt lấy cự long của mình.

"Nguyệt Nhi, tiểu Nguyệt Nhi của ta..."

Mộ Dung Nguyệt cảm giác cả người mình như được đặt trên mây.

"A... sâu quá ~" Mộ Dung Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng quy đầu kia đang chọc tới tử cung của mình.

Nàng sẽ bị chơi hỏng mất.

Bên trong xe ngựa là tiếng cơ thể va chạm, đột nhiên, Mộ Dung Nguyệt giống như nghe được bên ngoài truyền tới tiếng rao hàng.

Bọn họ đang đi ngang qua chợ, bên ngoài đều là người!

Cố Hành tất nhiên biết nàng đang khẩn trương, vừa rồi tiểu huyệt lại hút chặt một cái khiến hắn thiếu chút nữa đầu hàng. Bảo bối của hắn, càng chơi càng chặt.



"Cố Hành ca ca... A... mau... mau dừng lại!"

Nhưng Cố Hành lại càng đâm sâu hơn, bàn tay đang đỡ eo nàng lại chuyển về phía trước bắt lấy bộ ngực đầy đặn mà xoa bóp.

"Ngực Nguyệt Nhi càng lúc càng lớn."

Rất thích bị Cố Hành ca ca sờ như vậy, Mộ Dung Nguyệt nhịn không được thở dốc, tiểu huyệt cũng bắt đầu run rẩy.

"Nguyệt Nhi, ngoan, nhỏ giọng chút, bên ngoài toàn là người." Cố Hành cũng không muốn chia sẻ tiếng rên rỉ của bảo bối nhà hắn với ai cả.

Hai mắt Mộ Dung Nguyệt sung sướng đến chảy nước mắt, Cố Hành nhìn biểu tình nhu nhược đáng thương của nàng, càng khó áp chế bản thân bắt đầu điên cuồng ra vào.

"A..." Nàng biết mình không thể kêu lên.

Nhưng sao có thể nhịn nổi.

"Cố Hành ca ca... Cố Hành ca ca..." Mộ Dung Nguyệt ôm Cố Hành mị hoặc kêu.

"Ngoan, ta ở đây."

Cố Hành mang theo người mình yêu một lần lại một lần đạt tới đỉnh cao của dục vọng, bàn tay Mộ Dung Nguyệt lưu lại từng vệt đỏ trên cổ hắn, đó là chứng minh cho hoan ái của hai người.

Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị nghiền nát thành từng mảnh, mí mắt cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng, Cố Hành bắn sạch tinh hoa của bản thân vào sâu bên trong, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người bị tưới tắm đến giãn mở.

Mỗi lần như thế, vào lúc Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình bị biến thành tư thế gì, Cố Hành vẫn không biết mệt mỏi mà vận động trên người nàng.

Cũng may nơi đến là đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn không có bóng người, từ ngoài nhìn vào, xe ngựa đúng là lay động không ngừng.

Lúc Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, trăng đã lên đến đầu cành liễu.

Cố Hành ca ca đã giúp nàng mặc quần áo, chỉ là bụng nàng vẫn phình lên... đều là tinh dịch của Cố Hành ca ca.

Mắc cỡ chết đi được.

"Bảo bối, tỉnh rồi?" Mộ Dung Nguyệt luôn ỷ lại hắn, vừa tỉnh lại đã vươn tay muốn ôm.

"Ngoan, xuống xe trước, cần phải làm công tác chuẩn bị."

Mộ Dung Nguyệt mở to hai mắt nhìn Cố Hành, chuẩn bị gì cơ?

Thấy Cố Hành không biết lấy từ đầu ra một cây gậy ngọc giống như đồ vật bên dưới hạ thân của hắn, xốc váy Mộ Dung Nguyệt lên tiến tới tiểu huyệt.

"Không... đừng mà... a..." Thứ này sao lại có thể nhét vào nơi đó chứ, nhưng Mộ Dung Nguyệt lại không thể cản nổi động tác của Cố Hành.

Gậy ngọc thực sự có độ ấm, cảm giác kì lạ khiến Mộ Dung Nguyệt nắm chặt tay áo Cố Hành.

"Không thể lấy ra." Vẻ mặt Cố Hành nghiêm túc.

"... Vì sao?" Mộ Dung Nguyệt lộ ra biểu tình đáng thương khiến Cố Hành lại muốn bắt nạt nàng.

"Nguyệt Nhi, nếu không đặt nó vào trong, chốc nữa xuống xe ngựa, tiểu huyệt nàng sẽ chảy không ngừng."

Mộ Dung Nguyệt cũng biết cảm giác đầy ắp trong tiểu huyệt của mình, chỉ có thể cam chịu cho Cố Hành ôm mình xuống xe.

Đồ vật kia theo di chuyện của Cố Hành còn chậm rãi hoạt động trong cơ thể nàng, Mộ Dung Nguyệt càng khẩn trương, gậy ngọc kia càng đi vào.

Đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn, trăng sáng sao thưa, trời cao mây rộng.

Mộ Dung Nguyệt bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, cũng xem nhẹ gậy ngọc thêm vài phần.

Chỉ thấy đèn trời đang dần bay từ dưới chân núi lên lên, giống như bị ánh trăng hấp dẫn ngày càng bay cao.

Trời đêm cũng bị ánh sáng ấm áp này làm cho tỏa sáng, Mộ Dung Nguyệt càng ôm chặt Cố Hành hơn, đây đều là Cố Hành ca ca chuẩn bị cho nàng.

Lóa mắt như vậy, ấm áp như vậy, là Cố Hành ca ca của nàng.

Mỗi ngọn đèn trời đều chở theo một lời chúc phúc với thiếu nữ của hắn, mỗi lần đoàn tụ với nàng đều khiến Cố Hành càng thêm quý trọng.

Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng, đối với hắn, Mộ Dung Nguyệt so với thiên hạ này mới chính là người quan trọng nhất.

May đến nhân gian được đoàn viên, không phụ kiếp này nguyện thanh bình.
 
Chương 24: Chuyển Trường


Bởi vì điều động công việc của bố mẹ, cả nhà Mộ Dung Nguyệt chuyển tới thành phố H.

Hôm nay là ngày đầu cô chuyển tới trường trung học thành phố, sáng sớm đã tới tìm chủ nhiệm lớp báo cáo, sau đó được người giáo viên trung niên dịu dàng này đưa tới lớp 11/3.

Tiết đầu buổi sáng là môn toán, tất cả mọi người đang chăm chú nghe giáo viên giảng ví dụ mẫu.

Lúc vào phòng học, Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua đề bài trên bài đen, đang học về tính toán vector trong không gian, cũng may cô có chuẩn bị bài.

"Chào mọi người, tớ là Mộ Dung Nguyệt, mong được mọi người chăm sóc nhiều hơn."

Giọng nói thiếu nữ dịu dàng, tuy rằng rất nhẹ nhưng từng chữ từng chữ chui vào lỗ tai người nào đó, vừa nghe đã khiến hắn... cứng.

Cố Hành là bạn học duy nhất trong lớp đang ngủ, cuối cùng anh ngẩng đầu lên.

"Dễ nghe." Ánh mắt Cố Hành thẳng tắp nhìn về phía thiếu nữ, cô không thấp, có thể là do đồng phục khá rộng mà nhìn tương đối nhỏ xinh.

Cố Hành chỉ nói hai chữ, bên cạnh lập tức có bạn học vỗ tay, cũng không màng tới việc đang lên lớp, Trương Tử kêu lên, "Chào mừng bạn học mới!"

Các bạn khác trong lớp cũng vỗ tay hoan nghênh.



Mấy bạn học vốn dĩ đang cúi đầu đọc sách cũng đồng loạt nhìn về phía cô, vừa rồi bọn họ có nghe lầm không vậy? Cố Hành nói hai chữ 'dễ nghe' sao?

Chủ nhiệm lớp nói với Mộ Dung Nguyệt, "Em qua bên kia ngồi đi, rồi bắt đầu học cùng các bạn."

Vài nữ sinh không khỏi hâm mộ ghen tị, vận may của bạn học mới này cũng thật tốt, chủ nhiệm lớp vậy mà cho cô ngồi cùng bàn với Cố Hành.

Mộ Dung Nguyệt đi tới vị trí của mình, ánh mắt đánh giá của Cố Hành càng trực tiếp hơn, không hiểu sao cô lại cảm thấy bị nhìn đến trần trụi.

Mộ Dung Nguyệt lễ phép gật đầu chào hỏi với Cố Hành, anh cười lên một cái, cô đã không thể rời mắt nổi, bạn học mới của cô thật đẹp... Mà bên cạnh cũng có người nhìn thấy một màn này, Mã Vi Vi âm thầm tiếc hận vì không nhanh tay ghi lại hình ảnh trước mặt, nam thần Cố, cái vị học bá lạnh lùng như núi tuyết này vừa cười với bạn học mới sao?

Tiết toán này Mã Vi Vi hoàn toàn không có tâm tư nghe giảng, trái tim thiếu nữ của cô bây giờ đang nhảy loạn lên rồi.

Bên này, Cố Hành nhẹ nhàng dịch ghế vào trong, Mộ Dung Nguyệt nhỏ giọng cảm ơn rồi ngồi xuống, lấy sách giáo khoa ra nghe giảng.

Ơ, bạn cùng bàn mới hình như không mang sách. Mộ Dung Nguyệt nhìn mặt bàn trống không của Cố Hành, cô khẽ đấy quyển sách ra giữa rồi viết lên giấy, chúng ta xem chung đi.

Tất nhiên Cố Hành sẽ không từ chối, bạn cùng bàn mới của anh thật đáng yêu khiến anh có cảm giác như đã từng quen biết.

Sau này Mộ Dung Nguyệt mới biết, cái người tên Cố Hành này từ cấp hai đã liên tục đạt quán quân Olympic, sớm đã được cử đi đại học P, vậy mà cô còn mượn sách cho anh đọc, đánh giá quá thấp chỉ số thông minh rồi!
 
Chương 25: Bạn Cùng Bàn


Cố Hành cảm thấy bạn cùng bàn mình rất đáng yêu.

Giờ giải lao, anh thấy cô đứng ở hành lang, tay cầm hộp sữa bò, Cố Hành nhìn hai đùi thon lắc qua lắc lại dưới lớp váy đồng phục, cũng không biết là ai bất cẩn đụng phải cô, sữa bò làm ướt cổ áo, Cố Hành nhìn dáng vẻ hoảng hốt lại vô tội của cô, lập tức quên mất chuyện thầy giáo dạy toán gọi mình tới văn phòng nói chuyện cuộc thi Olympic.

"Đại ca, xuất thần nhìn đi đâu vậy?" Ngồi ở trước Cố Hành là Trương Tử, từ khi khai giảng cậu ta đã muốn đưa tiền bảo hộ, nhận Cố Hành làm đại ca, nguyên nhân thì không phải nói nhiều, ai bảo ngày đầu khai giảng cậu ta đã bắt gặp Cố Hành thành thạo đánh mấy bọn lưu manh vớ vẩn kia phải chạy mất dép.

Trần Tiêu thở dài, Trương Tử này tự xưng là tiểu đệ trung thành tận tâm nhất của Cố Hành, vậy mà mắt nhìn cũng không có, kia không phải bạn học mới chuyển tới sao, đây còn là lần đầu Cố Hành khen người khác nói chuyện 'dễ nghe' nữa.

"Không có gì."

Một hồi lâu, Cố Hành mới lấy lại tinh thần, ma xui quỷ khiến đi đến trước mặt thiếu nữ, đưa khăn tay của mình cho cô.

"Cảm ơn."

Anh nghe thấy cô nói, giọng nói mềm mại quyến rũ.

Cố Hành cảm thấy thân thể mình có chỗ nào đó không thể khống chế được, sắc mặt đen đi.

"Đại ca, anh trai đeo kính (thầy dạy toán) còn đang đợi chúng ta đấy." Trương Tử rất thức thời xuất hiện.

Trần Tiêu ở một bên nhìn cô gái đang lau quần áo, bị thằng nhãi Cố Hành này coi trọng, đối với cô mà nói không biết là phúc hay là hoạ nữa, nhưng bây giờ cậu ta chỉ cảm thấy tên Trương Tử này thật biết làm mất hứng.

Mộ Dung Nguyệt nhận lấy khăn tay của bạn học lau áo, cô cảm ơn, còn muốn nói thêm gì nữa lại thấy sắc mặt Cố Hành không tốt đi rồi.

Mộ Dung Nguyệt cảm thấy bạn cùng bàn này của cô đúng là người tốt, thích giúp đỡ người khác, đến khi cô phải giặt khăn sạch sẽ để trả lại.

Đêm đó, Mộ Dung Nguyệt chuyên tâm giặt khăn tay Cố Hành cho mình mượn.

Chị họ Ngũ Song nhìn khăn tay cô cầm trợn mắt há hốc mồm, "Tiểu Nguyệt Nhi, em phát tài à, khăn tay Burberry bản giới hạn, bà chị đây mới nhìn thấy trên tạp chí thôi đó."



Mộ Dung Nguyệt nhìn khăn tay nhăn nhó bị cô giặt, trong lòng bồn chồn, chiếc khăn này còn đắt hơn nhiều so với đồng phục của cô.

Sau đó, tại một nơi nào đó, lần đầu tiên nam thần Cố bị mất ngủ, cả đêm trằn trọc, cuối cùng ngủ được rồi thì trong mộng toàn là hình ảnh thiếu nữ nào đó.

Hai chân thon dài quấn lấy eo anh, sau đó anh không khống chế được sức lực của bản thân mà khiến cô khóc, tiếng khóc ấy...

Sáng sớm hôm sau Cố Hành tỉnh lại, sắc mặt càng đen, lần đầu tiên mộng xuân nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ thèm.

*

Lại là một ngày, Cố Hành vừa mới từ chối lời tỏ tình của một cô gái.

Trương Tử ở một bên nhìn lén chỉ muốn ban thưởng cho đại ca của mình danh hiệu ý chí sắt đá.

Chỉ nghe học muội nũng nịu sắp khóc, "Học trưởng, em muốn biết lí do anh từ chối em."

Gió thổi qua hoa ngọc lan nở rộ, ngay tức khắc, mùi hương lan rộng ra bốn phía, trong không khí đều là hương thơm thanh ngọt.

Một hồi lâu sau, Trương Tử nghe thấy giọng nói đại ca nhà mình mang theo vẻ trịnh trọng.

"Tôi đã có người mình thích rồi."

Trương Tử tỏ vẻ, trời ạ, cậu đã biết bí mật động trời gì thế này.

Má ôi, người đại ca thích là ai, cậu có quen không?

Trong đầu Trương Tử bắt đầu suy nghĩ xem là nữ sinh nào có thể lọt vào mắt đại ca, cuối cùng cậu thành công đi học muộn.



Vừa vào phòng học, Cố Hành đã nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đang đứng trước bục giảng, thầy giáo viết chữ có vẻ cao, cô đang cẩn thận kiễng chân lau bảng.

Cũng vù động tác này mà làn váy đồng phục bị kéo lên, đùi trắng dường như càng lộ ra nhiều hơn.

Mộ Dung Nguyệt còn đang cố gắng lau bảng, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn.

Sắc mặt Cố Hành không tốt, cậu ném áo khoác đồng phục cho cô, đoạt lấy khăn lau bảng, lau hai cái sạch sẽ không còn một mảnh.

Mộ Dung Nguyệt lại lần nữa cảm thấy bạn cùng bàn cô đúng là một người tốt. Chỉ là, vì sao lau bảng cũng cần cởi áo khoác ra thế?

Lúc này, nam thần Cố đen mặt mà biết suy nghĩ của Mộ Dung Nguyệt, sợ là sẽ động tay giúp cô mặc thêm áo khoác của mình vào.

Dáng vẻ lau bảng vừa rồi của cô hấp dẫn như thế nào, lớp học nhiều 'sài lang hổ báo' như vậy, Mộ Dung Nguyệt ngốc nghếch này không biết sao?

Cùng lúc đó, không biết tại sao, Cố Hành vừa đi lên bục giảng, phòng học vốn đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Cuối cùng, cũng không biết ai nhanh tay quay lại một đoạn video cảnh vừa rồi đăng lên weibo.

Tiêu đề: Nam thần trung học H lau bảng thôi cũng đẹp trai!!!

Cái video ngắn này một tiếng đã lên hotsearch, cư dân mạng sôi nổi bình luận, không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ mọi người tán thưởng.

Nhưng mà, điều mọi người không biết chính là, gần đây Cố Hành không có tâm tư đi học, tuy rằng bình thường anh đi học cũng chỉ ngủ, thầy cô vô cùng thấu hiểu sẽ không quấy rầy học bá nghỉ ngơi.

Nhưng từ sau khi ngồi cùng đồ ngốc này, lực chú ý của anh hoàn toàn đặt trên người cô, kể cả trong giấc ngủ cũng đều là cảnh đang bắt nạt cô.

Nhưng mà, đồ ngốc này nhất định cũng yêu thầm anh, đã vô số lần cô nhìn lén anh trong giờ học.

Cố Hành có thể mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ riêng cô, anh hi vọng trong mắt cô chỉ có mình anh.
 
Chương 26: Có Chút Ngọt


Mấy ngày nay Mộ Dung Nguyệt cũng không ổn, đêm nào cô cũng nằm mơ thấy cùng một giấc mộng.

Trong mơ là bạn cùng bàn của cô, cô gọi anh là Cố Hành ca ca, sau đó anh đè cô dưới thân, hôn môi cô, đùa bỡn cô...

Mỗi sáng tỉnh lại, bên dưới đều đã ẩm ướt.

Mộ Dung Nguyệt cảm thấy rất mất mặt, từ trước đến nay cô chưa có dáng vẻ này bao giờ!

Tuy rằng bạn cùng bàn cô thật sự rất đẹp, tựa như bước ra từ truyện tranh, so với nam sinh nổi danh ở trường cũ của cô chỉ có hơn chứ không kém.

Chưa cần nhắc tới ngũ quan và dáng vẻ Cố Hành, chỉ mỗi khí chất của anh thôi cũng đã hiếm thấy, là kiểu rõ ràng toàn thân sắc nhọn nhưng lại có thể tự nhiên như kiếm thu về vỏ.

Đã nhiều lần Mộ Dung Nguyệt nhìn anh đến xuất thần, trên sân bóng rổ lấy một địch ba, lúc lên khán đài đọc diễn văn của học sinh ưu tú, lúc thi được hạng nhất toàn trường...

Đôi khi Mộ Dung Nguyệt không thể tin rằng trên đời này lại có một người hoàn mỹ như vậy tồn tại.

Dù cô mới tới học một tháng cũng đã biết Cố Hành thực sự là nam thần của toàn trường H, mà cô, lại trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của nam thần.

*

Mộ Dung Nguyệt vất vả lắm mới tới trường trước tiết tự học sớm, nội quy trường H rất nghiêm khắc, cô cũng không dám đến trễ, vậy nên bữa sáng cũng không kịp ăn.



Nhưng mà Mộ Dung Nguyệt cũng không tự bạc đãi bản thân mình, cô lấy bánh bao đậu đỏ nóng hổi trong cặp ra, cắn một miệng, hương đậu đỏ lan trong miệng, hương vị tuyệt vời!

Nhưng mà cô cũng không dám ăn quá công khai, thầy chủ nhiệm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bất ngờ ở cửa sổ hoặc cửa sau, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy từng miếng của mình như đang giành giật từng phút từng giây vậy.

Sáng sớm Cố Hành đã phá hiện nhóc con bên cạnh ăn vụng, bây giờ mỗi ngày anh đều chờ mong cô cội vội vàng vàng vào lớp, nhóc con này thật là đúng giờ.

Tuy rằng, bây giờ anh đang mở sách giáo khoa, nhưng lực chú ý lại tập trung sang người bên cạnh.

Vì thế, giây tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt vừa ăn hết chiếc bánh bao, quay sang đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt mình.

Không khí tựa như đọng lại một giây.

Cô... chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ?

Chỉ thấy, ngay sau đó, Cố Hành vươn ngón tay thon dài, ở trên mặt cô vuốt nhẹ một cái.

Tức khắc, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Sau đó, cô thấy Cố Hành... tự nhiên đưa ngón tay vừa rồi vuốt ve má cô đặt lên môi.



"Có chút ngọt." Đúng là hương vị ngọt ngào như anh tưởng tượng.

Mộ Dung Nguyệt ngơ ngẩn, ý Cố Hành nói chính là khoé miệng cô dính nhân đậu đỏ...

Vừa rồi mới chỉ là đầu ngón tay chạm vào, cả người cô như có dòng điện chạy thẳng toàn thân.

Vừa rồi cô còn tưởng anh muốn... hôn cô.

Thật mất mặt.

Có trời mới biết, vừa rồi Cố Hành đã cố lắm mới khắc chế được suy nghĩ muốn dùng đầu lưỡi liếm khoé miệng cô.

Nhóc con này ngày nào cũng quyến rũ anh.

Sớm muộn gì anh cũng sẽ ăn cô như cô mong muốn.

Một màn này trùng hợp lại rơi vào mắt bạn học Mã Vi Vi, vừa rồi cô ấy mới thấy nam thần Cố đùa giỡn bạn học mới sao? Trời ạ, hai ngày nay cô ấu toàn trùng hợp nhìn thấy hình ảnh thần tiên gì vậy chứ? Vì sao lại có cảm giác bị ăn 'cơm tró' vậy???

Trái tim nhỏ bé của cô ấy, thật là muốn biến linh hồn mình vào trong cơ thể bạn học mới mà.

Mã Vi Vi tỏ vẻ, ngày mai nhất định cũng phải ăn bánh bao đậu đỏ!
 
Chương 27: Nam Thần


Mộ Dung Nguyệt biết người bạn cùng bàn 'không giống người' này của cô thật sự rất bận.

Thật ra, thời gian Cố Hành học cùng các bạn cũng không nhiều.

Tuy rằng giải thưởng Olympic cũng đã nắm chắc trong tay, nhưng thầy giáo dạy toán vẫn luôn đề cử Cố Hành đi nghe các tiết chuyên môn Olympic. Hoặc là chỉ cần có cuộc thi thành phố gì đó, người các thầy cô chọn đầu tiên cũng nhất định là Cố Hành.

Ban đầu Cố Hành cũng không thèm để ý mấy thứ này, bình thường đi học cũng rất nhàn rỗi, ý chí của anh cũng xem như không ở thành phố H, cho nên cũng chỉ coi mấy hoạt động này xem như giải trí sau giờ học.

Nhưng từ khi Mộ Dung Nguyệt xuất hiện, nam thần Cố bắt đầu ý thức được tài năng của mình lại thua trên người cô nhóc thích ăn vụng bánh bao đậu đỏ trong giờ này.

Mỗi ngày, anh đều cố gắng khắc chế chính mình, có trời mới biết, vào tiết tự học, nhìn khuôn mặt mơ mơ màng màng làm bài của cô, nhìn vẻ mặt muốn hỏi anh nhưng lại không dám của cô, trong mắt Cố Hành có bao nhiêu thiếu dạy dỗ.

Sắc tức là không, trong lòng Cố Hành mặc niệm.

*

"Đại ca, trời ạ, trong lúc còn sống lại có thể nghe thấy cậu đàn dương cầm." Lúc tan học, Trương Tử lớn giọng khiến mọi người đều biết nam thần Cố muốn biểu diễn đàn dương cầm ở hội diễn văn nghệ.

Vốn dĩ Trương Tử định tan học kéo Cố Hành đi chơi bóng rổ nhưng lại bị từ chối, vừa hỏi mới biết được thì ra anh định tham gia hội diễn văn nghệ, mấy ngày sau đều phải luyện tập.

Nhưng mà, Cố Hành cũng về nhà luyện tập chứ không phải ở lại trường, người trong phòng nhạc cũng không quá nhiều, nhưng nếu có người thấy anh chơi đàn, chỉ sợ là đến Trương Tử cũng phải chạy tới giữ gìn trật tự an toàn.

Tất nhiên Mộ Dung Nguyệt nghe thấy lời Trương Tử nói, dù sao cô cũng ngồi cạnh Cố Hành.

"Cố... Cố Hành, cậu thật lợi hại." Cô nhỏ giọng cảm thán.



"Bạn học mới, đại ca của chúng tôi còn nhiều chỗ lợi hại hơn mà cậu chưa biết, muốn biết không?" Trương Tử lớn lên cũng không tồi, tuy rằng không thể so với Cố Hành nhưng cũng thuộc về kiểu nam sinh như ánh mặt trời.

Mộ Dung Nguyệt thấy Cố Hành đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ gật đầu một cái. Tuy là bạn học nhưng hai người giao lưu không nhiều, cô muốn hiểu anh thêm một chút.

"Trương Tử, nên đi học rồi." Rõ ràng là lệnh đuổi khách, Trương Tử rõ ràng không có 'get' được trọng điểm, cũng không biết đại ca nhà mình không muốn mình ở đây nữa.

"Bạn học mới, lần sau nói nha!" Trương Tử nhiệt tình quay về chỗ ngồi.

Mộ Dung Nguyệt còn chưa nghe được gì, trong lòng mất mát.

Lại nghe người bên cạnh mở miệng, "Tôi thấy bài thi toán của cậu còn phần cuối chưa làm được, để tôi dạy cậu."

Cố Hành cố gắng làm giọng nói bản thân mình nghe thật bình tĩnh.

"Vậy cảm ơn cậu."

Cố Hành nhìn nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ, hai mắt cô tựa như có nhật nguyệt sao trời, lấp lánh toả sáng.

Trái tim nam thần Cố không tự giác lại lỡ mất một nhịp.

"Vậy sau khi tan học... chúng ta ở lại muộn một chút."

Mộ Dung Nguyệt nhìn Cố Hành nói xong, mất tự nhiên quay đầu.

Trong lòng cô cảm thán, nam thần thật là ít khi nói cười mà.
 
Chương 28: Đưa Cậu Về Nhà


Chuông ta học đã vang, lớp 11/3 vẫn đang đợi thầy giáo dạy cho xong giờ.

Cuối cùng, giáo viên tiếng Anh nói xong phần ngữ pháp cuối, cả lớp như được giải phóng bắt đầu thu dọn sách vở.

Mộ Dung Nguyệt thấy Cố Hành đã đứng lên thu dọn đồ của mình, trong lòng thầm nghĩ, không biết anh có nhớ sẽ ở lại giảng đề cho cô hay không?

"Đồ ngốc, chút nữa trong phòng học còn phải trực nhật rồi quét dọn, chúng ta tới phòng tự học." Cố Hành nhìn thiếu nữ đang ngơ ngác bên cạnh, nhịn không được mở miệng, bé ngốc của anh đôi khi khờ khạo cũng thật đáng yêu.

"...Ồ, đợi tôi dọn đồ đã."

*

Cố Hành đưa Mộ Dung Nguyệt tới phòng tự học không có một bóng người.

Cố Hành ngồi bên cạnh cô, trong tay cầm bút, viết ra mấy điều kiện đề bài cho.

Mộ Dung Nguyệt nhìn ngón tay thon dài của Cố Hành, khớp xương rõ ràng, đến bàn tay anh cũng đẹp như vậy.

"Bởi vì đưa ra những điều kiện này, vậy nên nghĩ xem, dùng định luật nào được?"

"Hả?" Mộ Dung Nguyệt nhìn tay anh đến xuất thần cuối cùng cũng bị Cố Hành kéo về hiện thực.

Cố Hành nhìn thiếu nữ mơ mơ màng màng, giờ phút này thực sự muốn đè cô dưới thân, tử hình ngay tại chỗ.

Bởi vì chỉ có hai người, hương thơm ngọt ngào trên người cô còn rõ ràng hơn so với bình thường.

Cô giống như một quả mật đào ngây thơ mê hoặc, còn rất mọng nước.



Cố Hành nhìn da thịt trắng hồng của cô, tựa như đưa tay ra là có thể với tới.

Anh vươn tay qua.

"Ồ, tôi biết rồi, có thể dùng vector và đạo số." Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình cái khó ló cái khôn, vừa rồi Cố Hành nhất định chưa phát hiện ra cô mất tập trung.

...

Một câu này cũng kéo Cố Hành về lại hiện thực, trong lòng mặc niệm Chú Đại Bi, cũng không biết mình ôm tâm tình gì để giảng bài cho xong.

Cố Hành nhìn thiếu nữ môi hồng răng trắng, cười nói xinh đẹp, trong đầu đều là mộng tưởng bắt nạt cô trong phòng tự học.

Mộ Dung Nguyệt thấy Cố Hành giống như đang suy nghĩ gì đó, nghĩ đến xuất thần.

Vừa mới chạm vào đôi tay tinh tế của anh đã bị giữ chặt.

Cố Hành dùng lực một chút ôm lấy cô vào trong lòng mình.

Tay chân Mộ Dung Nguyệt tức khắc trở nên luống cuống, sững sờ.

Thình thịch — thình thịch —

Tim cô đập rất nhanh.

Mùi hương nhàn nhạt trên người Cố Hành bay vào trong mũi cô, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



Quan hệ giữa hai người thân mật thế này từ khi nào?

Chẳng lẽ Cố Hành lại coi cô là người khác sao?

Cố Hành biết hành động của mình bây giờ có chút đột ngột, anh miễn cưỡng buông cô ra.

"Tôi đưa cậu về nhà."

Mộ Dung Nguyệt thấy anh đã khôi phục dáng vẻ nam thần lạnh lùng kiêu ngạo, nghĩ tới vừa rồi nhất định là ảo giác và hiểu lầm thôi.

Lại thấy Cố Hành cầm lấy cặp sách cô, chuẩn bị bước ra ngoài.

Nếu còn tiếp tục ở đây nữa, anh không biết mình ra làm gì chuyện gì khiến cô sợ hãi đâu.

Mộ Dung Nguyệt giống như đuôi nhỏ đi theo phía sau Cố Hành.

Thậm chí cô còn không phát hiện tại sao Cố Hành lại quen thuộc với đường về nhà cô đến thế.

Con đường này, không ngắn không dài, Cố Hành chỉ cảm thấy đi quá nhanh. ngôn tình hoàn

Con đường này, kể từ ngày đầu tiên gặp cô, anh vẫn luôn đi theo phía sau.

Rất nhanh đã tới cửa tiểu khu, Cố Hành không dừng bước, Mộ Dung Nguyệt cúi đầu, còn đang suy nghĩ tới cái ôm vừa rồi ở phòng tự học, nhất thời không để ý phía trước, đâm phải ngực Cố Hành.

Nhào vào trong ngực, cô trắng trợn táo bạo mà quyến rũ anh!

Một khi đã vậy, Cố Hành ôm lấy vòng eo nhỏ của thiếu nữ, thuận thế đè cô ra tường đá phía sau.
 
Chương 29: Nụ Hôn Đầu Tiên


"Mỗi ngày đều nhìn trộm anh, thích anh?"

Ngữ khí của Cố Hành vô cùng ngả ngớn, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai thiếu nữ, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc khiến hơi thở của thiếu nữ rối loạn, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy khoảng cách của hai người quá gần rồi.

Gần đến mức hơi thở của anh phun lên cổ cô, thật ngứa.

"Cố Hành..."

Mới chỉ đơn giản gọi tên anh, Cố Hành đã không thể ổn định bản thân được.

Nhóc con này muốn quyến rũ anh!

Mộ Dung Nguyệt cũng không biết tại sao hai người lại biến thành tình trạng xấu hổ như bây giờ.

Tuy rằng là bạn cùng bàn, nhưng Cố Hành quá cao không thể với được, nhiều nhất cũng chỉ là bắt nạt cô trong giấc mơ mà thôi.

"Cố..."

Mộ Dung Nguyệt vừa mới mở miệng, đôi môi đã bị Cố Hành ngậm lấy, không thầy dạy cũng hiểu cách hôn môi thế nào, cạy mở hàm răng thiếu nữ, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng nhỏ công thành đoạt đất, cướp lấy hơi thở của cô.

"Ưm..." Tiếng nỉ non truyền ra từ khe hở của môi.

Đại não Mộ Dung Nguyệt trống rỗng, một tay Cố Hành chống tường, tay còn lại ôm lấy eo cô cường thế hôn môi.

Đây là nụ hôn đầu của cô.



Hai tay thiếu nữ chống lên ngực nam sinh, trái tim đập nhanh.

Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt lại cẩn thận hôn anh, giờ phút này, cô không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa, vì sao hôn Cố Hành ư, bởi vì cô... thích anh.

Từ ngày đầu chuyển trường đến, cô đã thích anh rồi.

Chỉ là Mộ Dung Nguyệt không biết, mỗi lần Cố Hành nhìn cô nói chuyện, miệng nhỏ anh đào lúc đóng lúc mở, anh giống như bị ma xui quỷ khiến mà muốn hôn cô. Người tỏ tình với nam thần Cố đây có vô số, nhưng anh cũng chưa từng rung động, chưa từng yêu ai, mãi cho tới khi cô nhóc này, Mộ Dung Nguyệt xuất hiện.

Lần đầu Cố Hành hiểu rõ, cái gì gọi là để ý, cái gì gọi là rung động.

Anh lại nhớ tới giờ triết, thầy giáo giảng về chủ nghĩa duy tâm, rung động nhất không phải gió, cũng không phải cờ bay, mà là trái tim.

Loại cảm giác này vô cùng kì lạ, toàn bộ tế bào trong cơ thể như đang kêu gào muốn chiếm hữu thiếu nữ trước mặt.

Cố Hành nắm lấy tay thiếu nữ đặt lên eo mình, tay cô rất nhỏ, hoàn toàn nằm trong bàn tay anh.

Trong không khí mùa thu tràn ngập hương hoa quế ngọt ngào, một cơn gió thoáng qua, giống như dừng hình ảnh lúc này lại.

Thiếu nữ mặc đồng phục bị nam sinh cao lớn ép sát vào tường đá mà bắt nạt hoàn toàn.

Hương vị của cô quá ngọt ngào, vất vả lắm Cố Hành mới buông môi cô ra, sau đó lại tiếp tục hôn xuống.

Môi răng va chạm, môi lưỡi giao hòa, dù thế nào cũng không thể nếm hết hương vị ngọt ngào của cô.

Mà khung cảnh tựa như phim thần tượng này lại trùng hợp rơi vào trong mắt người nào đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top