Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1945


Chương 1945

“Nếu chúng ta kết hôn, không chỉ cô không thể vào nhà họ Lục mà cả tôi và Ngọc Thanh cũng không thể vào đây được.” Lục Vinh Hàn không muốn làm cô ta kích động, nhưng đây chính là sự thật. Lúc trước ông ấy và bà cụ Lục đã thỏa thuận với nhau, không cưới Tư Mã Ngọc Như và tiếp tục làm con cháu của nhà họ Lục.

Tư Mã Ngọc Như run rẩy.

Đây chắc chắn là kế hoạch của Hy Nguyệt và Y Hạo Phong, bọn họ muốn chia rẽ cô ta và Lục Vinh Hàn, muốn cô lập cô ta.

Cô ta chắc chắn sẽ không để bọn họ như ý.

Trong trang viên.

Tất cả mọi người vào chỗ ngồi, cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lục Vinh Hàn đi vào, Hy Nguyệt lập tức đi tới: “Bố, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mọi người đang chờ bố.”

Cô đã sắp xếp Lục Vinh Hàn ngồi cạnh bà cụ Lục, vị trí này cũng rất thích hợp với ông ấy. Tuy ông ấy không còn là người nắm giữ nhà họ Lục nữa, nhưng ông ấy vẫn là con trai trưởng, ngồi bên cạnh bà cụ Lục là điều đương nhiên.

Đây có thể coi là sự nể mặt đối với bố chồng, Lục Vinh Hàn vô cùng cảm kích.

Chờ ông ấy ngồi xuống, Hy Nguyệt mới thông báo lý do buổi tiệc.

Tư Mã Ngọc Thanh ngồi chung với bọn nhỏ.

Ở nhà họ Lục, chỗ ngồi sẽ được sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé.

Nhưng bọn trẻ sẽ ngồi sao cho thuận tiện nhất.

Nhìn thấy rất nhiều món ngon được bưng lên, Tư Mã Ngọc Thanh chảy nước miếng, cậu bé cầm đũa lên và ăn, trong lòng cậu đã bỏ qua chuyện mình là “đứa trẻ bị bỏ rơi” lâu lắm rồi.

Kiến Dao và Kiến Diệp không được thức ăn trên bàn, nhưng vì đây là bữa cơm đoàn viên nên tất nhiên hai đứa nhỏ cũng phải ngồi ăn cơm chung với người lớn.

Ánh mắt của Kiến Dao đen nhánh nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, cái miệng nhỏ thèm thuồng.

Kiến Diệp đưa tay vỗ vào vai cô bé: “Chị, ăn đồ ở đó sẽ bị đau bụng đó, lớn lên mới có thể ăn.”

“Chị biết rồi.” Kiến Dao gật đầu, liếm liếm cái miệng nhỏ.

Bà vú mang lên cho mấy đứa nhỏ súp trứng với thịt bằm, đây là món mà Hy Nguyệt tự chuẩn bị cho bọn trẻ.

Hai đứa trẻ đã có thể tự cầm thìa, không cần bà vú giúp đỡ.

“Mẹ làm súp ngon thật, ăn một lần là biết mẹ làm.” Kiến Dao vui vẻ nói.

“Mẹ nấu món gì cũng ngon.” Kiến Diệp vừa nhai vừa nói.

Chắc chắn Tư Mã Ngọc Như sẽ không để Hy Nguyệt thư thái như vậy lâu.

Cô ta đã bí mật lập một nhóm, tất cả thành viên đều là vợ bé của những người trong nhà họ Lục.

Bởi vì Hy Nguyệt đã bãi bỏ quy định có vợ bé của nhà họ Lục, nên để cho con của những người thứ ba không bị bỏ rơi, Tư Mã Ngọc Như đã lập nên nhóm này, cũng có thể để bọn họ nương tựa nhau.

Đương nhiên là Tư Mã Ngọc Như sẽ không lập nhóm chat trên danh nghĩa của mình là dùng tên một người khác.

“Hy Nguyệt đang ăn uống no say ở trang viên Dương An, con của các người cũng là con cháu nhà họ Lục mà phải lưu lạc bên ngoài, không nơi nương tựa. Tôi nghe nói hôm nay Tư Mã Ngọc Như đã đến trang viên để đòi lại công bằng, Hy Nguyệt muốn lấy lòng cô ta nên đã cho Ngọc Thanh vào. Tất niên năm nay chắc chắn cô ta không muốn ai đến làm loạn, đây là cơ hội tốt của mọi người, mọi người có muốn hành động vì mình và con của mình không?”
 
Chương 1946


Chương 1946

Những lời của Tư Mã Ngọc Như không phải do cô ta nói, đều nhờ trợ lý Trần Phúc nói thay. Có như vậy mới có thể đảm bảo nếu chuyện này bị bại lộ cũng không liên quan đến cô ta.

Mặc dù hành động này không được nhiều người ủng hộ, nhưng vẫn nhận được một ít sự hưởng ứng từ những người dũng cảm.

“Làm chính mình không muốn, lại muốn áp đặt lên người khác, dựa vào cái gì mà Hy Nguyệt lại có thể ăn cơm chung với con cháu nhà họ Lục, mà con của chúng ta thì không thể, chúng ta phải đến đó đòi lại công bằng.”

Kiều An cũng ở trong nhóm này, nhưng cô ta không muốn đi. Cô ta tuyệt đối không bị Tư Mã Ngọc Như dắt mũi.

Những người phụ nữ ngu xuẩn kia muốn làm bia đỡ đạn thì đi mà làm, cô ta chỉ việc ngồi bên cạnh xem bọn họ đấu đá lẫn nhau thôi.

Trời sập tối, ba người phụ nữ hẹn nhau nhanh chóng đến trang viên Dương An Lãnh Phong.

Ba người phụ nữ này có lai lịch không nhỏ, một người là đại gia, một người là chủ quán rượu, người còn lại là chủ hộp đêm.

Ba người này đều là tình nhân, họ không đến vì tiền, mà là vì tình yêu, chuyện này còn lớn hơn cả danh lợi.

Những người đàn ông chỉ cần có tiền có quyền là phụ nữ nào cũng muốn đi theo. Hơn nữa, đàn ông nhà họ Lục ai nấy cũng đào hoa, tài năng hơn người, tất nhiên phụ nữ sẽ muốn ở bên cạnh họ.

Họ làm theo những lời Tư Mã Ngọc Như nói, mang theo một cái loa để những người bên trong có thể nghe thấy, nếu không, trước khi những người bên trong chú ý thì họ đã bị bảo vệ bắt đi rồi.

Lúc này trong trang viên Dương An, cả gia đình đang chuẩn bị đốt pháo.

Một tiếng động ập đến, trong vườn bỗng trở nên yên tĩnh.

“Hy Nguyệt, dựa vào cái gì mà con của cô được ở lại nhà họ Lục, mà cô lại ngăn cản con chúng tôi không được nhận tổ quy tông chứ, cái này giống như là cho phép vua quan phóng hỏa chứ không cho người dân thắp đèn vậy, thật không công bằng.”

Một số người chú họ đổ mồ hôi hột, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Hành động này giống như giúp Lục Vinh Hàn giải vây, cuối cùng thì ông ấy cũng không lẻ loi một mình.

“Năm nào cũng đến nhưng năm nay đặc biệt nhiều, chị em hồ ly tinh bàn bạc xong xuôi rồi đến làm loạn vào ngày này à?” Một người thím họ mỉa mai.

“Gia quy được sửa lại, các con hồ ly này cảm thấy không còn hy vọng nữa nên muốn tới làm loạn.”

Một người thím họ nói: “Đàn ông suốt ngày trêu hoa bắt bướm, cuối cùng cũng gặp chuyện này.”

Lục Lãnh Phong nheo mắt lại, một sự hận thù lướt qua trong ánh mắt của anh.

Ai dám xúc phạm vợ của anh chính là tìm đến cái chết.

Những người phụ nữ kiêu căng đứng ở ngoài trang viên làm loạn, họ còn cho rằng đây là việc làm đúng đắn.

Họ không cảm thấy nhục nhã khi trở thành vợ bé mà còn cảm thấy tự hào vì chuyện đó.
 
Chương 1947


Chương 1947

“Dột từ nóc dột xuống, Hy Nguyệt đã không ra gì rồi, vậy dựa vào gì mà cô ta có quyền ràng buộc người khác? Cô ta suốt ngày mang đứa con hoang của mình về nhà họ Lục, không cảm thấy xấu hổ sao? Tổ tiên trên trời của nhà họ Lục có linh, chắc chắn sẽ rất tức giận. Chỉ có những đứa trẻ mang dòng máu của nhà họ Lục mới được mang họ Lục. Những người khác thì nên cút khỏi nhà họ Lục…”

Những người phụ nữ này hùng hổ làm loạn ở bên ngoài, những người chú họ cũng không thể ngăn cản.

Khải Liên cùng những vệ sĩ nhanh chóng đến bắt được ba cô tình nhân kia.

Ba người giãy giụa: “Các người muốn làm gì, thả chúng tôi ra?”

“Cậu chủ đã có lệnh, ba người đến đây gây sự, phạt vả vào miệng năm mươi cái, để những người chú họ thực hiện, không được nương tay, phải đánh thật mạnh. Ai mềm lòng thì sau này sẽ không còn là người của nhà họ Lục nữa.”

Những cô tình nhân run lên, bây giờ họ mới biết sợ.

“Đây là lạm dụng hình phạt, là phạm pháp.”

“Tôi sẽ kiện các người.”

Khải Liên cười một tiếng: “Đây là địa bàn của nhà họ Lục, ông trời cũng không quản được đâu.”

Mấy người chú họ nhìn nhau, cắn răng, giơ tay lên đánh.

Những người phụ nữ gào khóc thảm thiết, tiếng thét chói tai và những tiếng vỗ tay đan vào nhau, giống như một bài nhạc mở đầu năm mới.

Chờ họ đánh xong, mặt của mấy người kia cũng sưng như heo, không nói ra tiếng.

Khải Liên ra lệnh cho vệ sĩ đưa những người phụ nữ này vào bệnh viện tâm thần.

Các chú họ cũng không dám nói gì nhiều.

Trong trang viên.

Trái tim non nớt của Hứa Kiến Quân bị tổn thương, cậu bé cúi đầu ngồi một mình trong góc không nói gì, đôi mắt ửng đỏ.

Cậu bé ghét bị gọi là con hoang.

Cậu bé có cả mẹ lẫn bố, tại sao lại bị gọi là con hoang chứ.

Lục Lãnh Phong đi tới, bế cậu bé lên: “Nhóc con, con là con trai, dù có chuyện gì cũng phải kiên cười, không cần để ý đến những gì người khác nói.”

Hứa Kiến Quân ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

“Bố ma vương, mặc dù bố đối xử với con rất tốt, con cũng rất thích ở đây, nhưng con quyết định sẽ đến chỗ của bố ở, con không muốn người khác bắt nạt mẹ, con cũng không muốn người khác gọi mình là con hoang. Trước đây con cũng có bố có mẹ, cũng có một gia đình ở New York.”

Lục Lãnh Phong lau nước mắt trên mặt thằng bé: “Con là con của bố, tại sao lại muốn đến ở với Hứa Nhã Thanh?”

“Con không phải con ruột của bố, Hứa Nhã Thanh mới là bố ruột của con.” Hứa Kiến Quân khóc, nước mắt ướt đẫm hàng lông mi dài, trượt dài xuống bờ má trắng nõn.

“Vậy tại sao con không giống anh ta, mà lại giống bố?” Lục Lãnh Phong vuốt ve đầu thằng bé.

Thằng bé hơi ngạc nhiên: “Con rất giống bố, lúc ở New York, ai cũng cười nói hai bố con giống nhau như đúc.”

“Ngày mai, chúng ta sẽ đi xét nghiệm ADN, xem rốt cuộc con là con của anh ta hay là con của bố, được không?” Anh nói nửa thật nửa đùa.

Hy Nguyệt đứng bên cạnh giật mình: “Lục Lãnh Phong, Tiểu Quân là con nít, không nên đùa như vậy.”
 
Chương 1948


Chương 1948

Cô vuốt ve đầu con trai: “Ở thành phố Long Minh, con vẫn có thể gặp được bố và các cô, nhưng nếu con đến Thành Đô, con sẽ không thể gặp được bố ma vương, cô út, Kiến Dao, Kiến Diệp và chú Ngọc Thanh đâu. Con thật sự muốn đi Thành Đô sao?”

Hứa Kiến Quân hít mũi một cái: “Mẹ, nếu con không có ở đây, bọn họ sẽ không có cách nào công kích mẹ.”

Hy Nguyệt yêu thương vuốt ve đầu của đứa bé: “Họ là người điên có vấn đề về tâm thần, chúng ta là người bình thường, tại sao lại đi so đo với người điên? Như vậy chẳng phải là hạ thấp giá trị con người mình sao?”

Lục Lãnh Phong hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của Hứa Kiến Quân: “Nhóc con, con cứ ở đây, con chính là con trai của bố.”

“Nhưng con họ Hứa, không phải họ Lục.” Giọng nói của Hứa Kiến Quân rất thấp, tựa như một cơn gió nhẹ.

Ánh mắt Lục Lãnh Phong lóe lên vẻ thâm trầm khó nói.

Anh đang tìm một người, tìm được người đó thì tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.

“Nhóc con, con muốn làm con trai của bố, hay là muốn làm con trai của Hứa Nhã Thanh.”

“Con không thể lựa chọn bố được.” Hứa Kiến Quân nghiêm trang nhìn anh.

“Nếu con có thể chọn lại một lần nữa?” Lục Lãnh Phong hỏi.

“Con muốn hai người đều là bố con.” Hứa Kiến Quân đáp lại từng chữ từng chữ rất có lực.

Hứa Nhã Thanh ở trong lòng của Hứa Kiến Quân là không thể thay thế, nhưng cậu bé cũng rất thích Lục Lãnh Phong. Cho nên cậu bé không muốn lựa chọn. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Lãnh Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, xem ra câu hỏi của anh đã làm khó nhóc con rồi.

“Mẹ con là vợ của bố, con là con anh ta, cũng chính là con trai của bố, là một phần tử không thể thiếu trong cái nhà này, con hiểu chưa?” Ai còn dám khua môi múa mép, anh sẽ cắt đầu lưỡi của người đó, để cho cả đời này người đó không thể mở miệng nói chuyện.

“Bố Ma Vương.” Hứa Kiến Quân ôm cổ của anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ mặt của anh. Cậu bé cũng không muốn rời đi, cậu bé luyến tiếc em trai em gái, luyến tiếc bố Ma Vương và cô út, luyến tiếc cụ và bà…

Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh chạy tới, vừa rồi bọn họ vẫn trốn cửa lưới sắt mà nhìn trộm bên ngoài.

“Kiến Quân, đám người phụ nữ hư kia đã bị hung hăng dạy dỗ một trận, bị đánh tới mức bầm dập mặt mũi, về sau sẽ không dám khua môi múa mép nữa.” Lục Sênh Hạ giơ giơ quả đấm nhỏ mà trong lòng hả giận. Phần tử xấu phải chịu trừng phạt chịu quả báo.

“Chúng ta không thể bị mấy con trùng thối là ảnh hưởng tới tâm tình, đi bắn pháo hoa đi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

Lục Lãnh Phong đặt Hứa Kiến Quân xuống.

Trẻ con vẫn là trẻ con, ngây thơ, nỗi buồn đến nhanh, mà đi cũng nhanh. Hứa Kiến Quân lau nước mắt, nín khóc mà cười, cậu bé chạy ra hồ chơi cùng bọn họ.

Nhóm chú họ trở về vội nhận lỗi, Hy Nguyệt cũng không nói gì nhiều, tất nhiên sẽ có người quan tâm đến họ. Trên bàn đánh bài, mặt mấy vị cô họ đều đen sì.

Lúc này, Lục Vinh Hàn đang trêu chọc mấy đứa cháu.
 
Chương 1949


Chương 1949

“Ông, vì sao bà hai biến thành người xấu?” Kiến Dao ngoẹo đầu nhỏ nhìn ông ấy với vẻ nghi hoặc tràn đầy ánh mắt.

Lục Vinh Hàn nghẹn họng: “Bà hai không hư, vẫn giống như trước mà.”

“Bà và mẹ cãi nhau, còn dùng bình sữa đập Kiến Diệp, không phải hư sao?” Trong giọng nói trẻ con của Kiến Dao tràn đầy vẻ nghi vấn.

“Bà hai không thích mẹ, nhưng cũng không phải yêu thích chúng ta.” Kiến Diệp líu ríu cái miệng nhỏ.

Lục Vinh Hàn nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.

“Có thể là khi đó tâm trạng của bà không tốt, ông đã nghiêm túc phê bình bà rồi.”

“Ông ơi, sau này ông cách xa bà một chút, đừng bị bà dạy hư.” Kiến Dao vươn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ tay ông ấy, cô bé nghiêm trang dặn dò.

Lục Vinh Hàn thở dài ở trong lòng.

Ông ấy không thể không thừa nhận, quả thực Tư Mã Ngọc Như đã thay đổi, không còn là người phụ nữ ông ấy tự nhận là mình hiểu rõ kia nữa.

Y Hạo Phong đã đi tới, đưa sinh tố hoa quả cho hai đứa bé.

“Ăn xong rồi, bà sẽ dẫn các cháu đi chơi bóng.”

Kiến Dao ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: “Bà ơi, tại sao bà không sống cùng ông ạ?”

“Bà và ông không nhất định phải ở cùng nhau.” Y Hạo Phong cười nhạt.

“Nhưng trước đây ông bà đều ở cùng nhau mà.” Kiến Dao nói.

“Có phải ông bà đã cãi nhau đúng không ạ?” Kiến Diệp chớp đôi mắt to hỏi.

Y Hạo Phong vuốt ve đầu cháu trai: “Hai ông bà đã xa nhau, không phải là vợ chồng nữa, không cần phải cãi nhau nữa.”

“Vợ chồng là cái gì?” Kiến Dao tò mò hỏi.

“Bố và mẹ kết hợp lại ở cùng nhau thì gọi là vợ chồng.” Y Hạo Phong nói.

Đôi mi dài dày của Kiến Dao lóe lên một cái: “Tại sao ông và bà muốn xa nhau?”

Y Hạo Phong vuốt ve đầu của cô bé: “Mấy cháu còn là con nít, không hiểu chuyện của người lớn đâu.”

“Người lớn thật phức tạp.” Cô bé bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

“Đúng vậy, người lớn là thật phức tạp, người lớn dễ dàng xử trí theo cảm tính, bị tình cảm cá nhân che mờ hai mắt, có đôi khi trẻ con liếc mắt là hiểu được chuyện nhưng tại sao người lớn vẫn không hiểu chứ.”

Y Hạo Phong nói với vẻ sâu kín.

Hai tay Kiến Diệp vẫn đặt ở trên ngực, cậu bé nghiêm trang nói: “Bà hai trở thành kẻ xấu, mà ông cũng không hiểu được.”

Lục Vinh Hàn bị mắc nghẹn.

Bỗng nhiên cảm thấy không thể có người có thể thấu hiểu ông ấy trên cái thế giới này.

Đợi bọn nhỏ lớn lên một chút, chúng sẽ coi ông ấy như một người ông vô trách nhiệm đã bỏ rơi chúng, sẽ không bao giờ thân thiết với ông ấy giống như bây giờ nữa.

Ở nhà họ Lục, ông ấy là một người cô đơn.

Ông ấy vốn cho là mình là sẽ không hối hận, vốn cho là Tư Mã Ngọc Như xứng đáng để ông ấy toàn tâm toàn ý trả giá.
 
Chương 1950


Chương 1950

Nhưng bây giờ, ông ấy lại không có cách nào kiên định giống như trước nữa.

“Mấy cháu trưởng thành, thì không nên học theo ông.”

Kiến Diệp lắc đầu: “Ông ơi, ông yên tâm đi, chúng cháu sẽ không học ông đâu. Cụ bà nói, phải giống như cụ ông và bố, chứ không thể giống như ông được.”

Một câu nói của một đứa trẻ quả thực đã khiến Lục Vinh Hàn bị đả kích nặng nề, làm cho toàn thân ông ấy co quắp kịch liệt.

Mẹ đã nói như vậy, có thể thấy được mẹ rất thất vọng đối với ông ấy.

Ông ấy làm con trai cả nhà họ Lục, là người quản lý nhưng lại trở thành một tấm gương xấu.

Làm người lớn đau lòng, con cái thương tâm.

Nhưng nếu ông ấy quay đầu lại, Tư Mã Ngọc Như nên làm thế nào?

Cô ta vĩnh viễn sẽ không thể vào nhà họ Lục.

Ông ấy tin tưởng, bản tính Tư Mã Ngọc Như vẫn lương thiện, chỉ bởi vì bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, bị kích thích, nên mới làm ra chuyện thái quá như vậy.

Bên hồ, sau khi bắn hết pháo hoa là màn ảo thuật thường niên, trẻ em dưới mười sáu tuổi trở xuống đều có thể tham gia.

Đây cũng là hoạt động Lục Sênh Hạ thích nhất, chừng hai năm nữa cô bé sẽ mười sáu tuổi, không thể tham gia nữa rồi.

“Oa, lễ mừng năm mới ở nhà họ Lục chơi rất vui, còn có thể rút thưởng.” Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ vỗ tay.

Giải thưởng được chú ý nhiều nhất năm nay là robot Robert sở hữu hệ thống trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất thế giới.

Bọn nhỏ đứa nào cũng xoa tay, đều muốn ôm nó về nhà.

Lục Sênh Hạ ôm vai Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh.

“Ba người chúng ta, chỉ cần bất kỳ một người nào có được Robert, thì về sau có thể chơi cùng nhau rồi.”

Một giọng nói non nớt truyền đến từ phía sau: “Cô út, còn có cháu và Kiến Diệp đấy, cô vứt chúng cháu đâu rồi?”

Hai tay Kiến Dao chống nạnh, quai hàm phồng lên, vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm Lục Sênh Hạ.

Lục Sênh Hạ cười bế Lục Sênh Hạ lên: “Cô còn tưởng rằng mấy người không tới chơi chứ?”

“Tuy chúng cháu là những đứa trẻ nhỏ nhất, thế nhưng mọi người đều chơi ở chỗ này, nên đương nhiên chúng cháu cũng muốn tới rồi.” Kiến Dao nói cực kỳ nghiêm túc.

“Chúng cháu nhất định phải có được Robert, cháu thích Robert nhất.” Kiến Diệp giơ quả đấm nhỏ lên, ra dáng mình nhất định phải có được.

“Cộng thêm hai người mấy người, thì chúng ta đã có năm người, phần thắng sẽ càng lớn hơn.”

Mọi người bắt đầu ra số, rồi dựa theo theo thứ tự các con số, lần lượt từng người lên trước quay vòng quay lớn.

Như người ta nói, rừng lớn thì trẻ con kiểu gì cũng có.

Tuy nhà họ Lục rất chú trọng giáo dục trẻ con, nhưng cũng không thiếu những đứa trẻ con được nuông chiều bốc đồng.
 
Chương 1951


Chương 1951

Lúc Tiểu Quân bước tới trước rút số, một đứa bé đã chạy tới đẩy Tiểu Quân ra và nói: “Cậu và người mập mạp kia không phải người của nhà họ Lục, mấy người phải xếp hàng ở sau cùng mới có thể rút số.”

Lời này đúng là xát muối vào miệng vết thương của Hứa Kiến Quân.

Lục Sênh Hà tức giận, nhanh chân tiến về phía trước, đẩy mạnh nó ra: “Lục Hào Giác, biến đi chỗ khác, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu.”

Lục Hào Giác là chắt trai của ông cụ nhà họ Lục, cùng một tuổi với Tư Mã Ngọc Thanh. Ông cụ Lục thật ra cũng không phải người đứng đầu nhà họ Lục, trước ông còn có một người anh trai, vì sức khỏe không tốt mà qua đời sớm, để lại một người con trai và một người một gái.

Bác cả Lục cũng chỉ có một người con trai duy nhất, đó là anh họ của Lục Lãnh Phong.

Ông ấy và vợ sinh liên tiếp bốn người con gái, cuối cùng buộc phải làm kỹ thuật tách đôi, mãi sau đó mới sinh được một người con trai độc nhất, có thể nói là độc đinh ba đời. Người trong nhà cưng chiều nó như bảo bối, thích gì được nấy.

Lục Hào Giác rất muốn có con robot này, cậu ta lo sợ Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh sẽ đem nó đi, cho nên đó là lý do cậu ta không muốn bọn họ tham gia hoạt động này.

“Vốn dĩ chỉ có thành viên nhà họ Lục của chúng ta mới có thể tham gia hoạt động này, hai người bọn họ đều là con của gia đình người khác, cơ bản là hoàn toàn không thể tham gia.”

“Ai nói với cậu chỉ có người nhà họ Lục mới được tham gia, chỉ cần đứa trẻ nào dưới 16 tuổi ở trong khu vườn này thì đều có thể tham gia hết.” Lục Sênh Hà lườm Lục Hào Giác.

Tư Mã Ngọc Thanh đứng bên cạnh Lục Sênh Hà, hai tay chống nạnh. Cậu bé không thèm quan tâm họ của mình là Lục hay Tư Mã, dù sao thì cậu bé cũng chỉ muốn tham gia.

“Chị gái xinh đẹp của tôi là nữ chủ nhân của nhà họ Lục. Mọi chuyện của nhà họ Lục đều do chị ấy quyết định, chị ấy nói tất cả trẻ con đều có thể tham gia thì đều có thể tham gia, nếu cậu dám ngăn cản, thì sẽ hủy bỏ tư cách tham gia của cậu.”

“Cô dám!”, Lục Hào Giác vung nắm đấm, bộ dáng như muốn khai chiến. Hai chị gái của nó cũng đứng ra giúp đỡ em trai mình.

Hứa Kiến Quân mím môi dưới: “Được rồi, tôi để anh rút số trước, cho dù anh rút trước, cũng không nhất định có khả năng chơi trước tôi.”

Lục Hào Giác đi rút số, nó ngẫu nhiên rút được số 3.

Mà Hứa Kiến Quân lại rút được số 2: “Thật ngại quá, anh họ, tôi vẫn chơi trước anh.”

Lục Hào Giác thật sự rất tức giận, dậm chân thật mạnh: “Tôi muốn đổi với cậu, tôi là người nhà họ Lục, phải chơi trước”, ở nhà nó luôn là người định đoạt, mọi người trong nhà đều phải nghe theo, nó đã từng là một tiểu bá vương.

Nhưng ở chỗ này, những đứa trẻ khác sẽ không nhường nó

“Tôi đã nhường anh một lần, nhưng do anh không lấy được số tốt. Tuy rằng anh là người nhà họ Lục, mẹ anh là nữ chủ nhân nhà họ Lục, bố ma vương của tôi là người đứng đầu nhà họ Lục, địa vị của tôi còn cao hơn so với anh”, Hứa Kiến Quân ngẩng đầu lên, không lộ vẻ yếu đuối.

“Tôi… tôi lớn hơn cậu, cho nên cậu phải nhường cho tôi”, Lục Hào Giác tức giận nói.

“Không!”, Lục Sênh Hà hét lên: “Mọi người phải tuân thủ quy tắc, xếp hàng, chơi theo số lượng được rút ra, nếu như cậu vi phạm quy tắc, sẽ bị loại.”

“Phá hỏng quy tắc là các người, rõ ràng trò chơi này chỉ có người nhà họ Lục mới được chơi, các người lại cho người ngoài đến tham gia, còn muốn cướp quà năm mới của chúng tôi, thật là quá đáng”, vẻ mặt của Lục Hào Giác ngạo nghễ và vô lý.

Con trai của chú sáu và chú năm nhà họ Lục đứng lên nói: “Lục Hào Giác, dù Tiểu Quân không phải họ Lục, thì chúng ta cũng đều là cháu nhà họ Lục, nếu anh dám tiếp tục gây rối thì chơi cuối cùng.”
 
Chương 1952


Chương 1952

“Đúng vậy, không ai được phép bắt nạt Tiểu Quân”, mấy đứa trẻ khác cũng lần lượt nói.

Lục Hào Giác vốn tưởng rằng Hứa Kiến Quân còn nhỏ nên dễ bắt nạt, nhưng không ngờ mọi người sẽ giúp đỡ cậu ta như vậy, vì vậy nó chuyển sự chú ý sang Tư Mã Ngọc Thanh.

“Vậy thì nó không được chơi, nó hoàn toàn là người ngoài, không liên quan gì đến nhà họ Lục của chúng ta.”

“Tôi sẽ chơi, cậu không cản được”, Tư Mã Ngọc Thanh không quan tâm, bước lên phía trước rút ra một con số, thật may mắn, hóa ra là số 1.

Cậu bé vui vẻ cười nói: “Chị họ, Tiểu Quân, em rút được số 1, lượt đầu tiên.”

“Chú Ngọc Thanh thật tuyệt vời”, Tiểu Dao và Tiểu Diệp vui vẻ vỗ tay.

Lục Hào Giác lo sợ cậu bé mang con robot đi, chạy tới bàn xoay lớn, mở tay chặn bàn xoay lớn lại: “Tiểu béo Tư Mã, cậu không được phép quay.”

“Anh tránh ra cho tôi”, Tư Mã Ngọc Thanh dùng sức mạnh bắt lấy tay Lục Hào Giác đẩy ra, cậu bé cũng là một đứa nhỏ bá đạo, cho nên tuyệt đối không thể để cho Lục Hào Giác ngăn cản.

Cậu bé dùng sức mạnh xoay chuyển, cái vòng tròn lớn quay nhanh, mười giây sau thì chậm rãi dừng lại, kim đồng hồ đúng lúc chỉ vào con robot.

Tư Mã Ngọc Thanh vung tay lên, hài lòng khoa tay múa chân.

“Quá tuyệt vời, tôi quay trúng con robot kia rồi, nó là của tôi.”

Bây giờ, Lục Hào Giác đang lo lắng.

“Cái này không tính, cậu là người ngoài, vốn đã không có tư cách tham gia trò chơi này rồi.”

“Quy tắc của nhà họ Lục là do chị gái xinh đẹp của tôi định đoạt, chị ấy nói tôi có tư cách, thì tôi có tư cách”, Tư Mã Ngọc Thanh trừng mắt nhìn Lục Hào Giác, hai tay chống nạnh.

Người phụ trách nói: “Quả thật là tôi không nhận được chỉ thị nói rằng chỉ có người nhà họ Lục mới có thể tham gia trò chơi, cho nên theo quy định, cậu bé này quay trúng con robot, thì con robot sẽ thuộc về cậu ấy.”

Anh ta lấy con robot ra, chuẩn bị đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh. Bất ngờ, Lục Hào Giác lao tới với tốc độ cực nhanh, nhanh tay giật lấy con robot.

“Tôi nói không tính thì không tính, người ngoài muốn chơi cũng phải xếp hàng cuối cùng.”

Tư Mã Ngọc Thanh tuyệt đối không thể đưa con robot cho Lục Hào Giác, vội vàng tiến lên giật lấy: “Robot này là do tôi quay trúng, trả lại cho tôi.”

“Một đứa con nít ở bên ngoài vào, đây là chỗ của nhà chúng tôi, về nhà của cậu đi”, hai chị gái của Lục Hào Giác chạy tới, giúp nó giành lấy.

Lục Sênh Hà và Hứa Kiến Quân đi giúp Tư Mã Ngọc Thanh giành lại, đánh nhau thành một đoàn.

Nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới khuyên can: “Các cô các cậu, không phải chỉ là một con robot thôi sao? Nếu thích thì để người nhà mua cái khác đi, sao phải làm loạn lên như vậy chứ?”

“Con robot này là độc nhất vô nhị, ở bên ngoài không mua được”, vẻ mặt Lục Hào Giác ngang ngược.

“Tôi quay trúng, là của tôi”, Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt con robot trong tay.

Lục Hào Giác tức giận lao lên, cắn vào mu bàn tay cậu bé.

“A”, Tư Mã Ngọc Thanh bị đau kêu lên một tiếng, theo bản năng đá mạnh vào Lục Hào Giác, Lục Hào Giác bị đá ngã xuống đất, khóc rống lên.
 
Chương 1953


Chương 1953

Bảo mẫu đến, nâng nó dậy.

Chị cả của Lục Hào Giác đã chạy đi cáo trạng, dẫn viện binh đến.

Thím dâu ở sảnh lớn hốt hoảng chạy đến xem con trai bảo bối của mình.

“Hào Giác, bị đá chỗ nào, nhanh lên để mẹ xem.”

“Mẹ, chân của con đau quá, chắc là bị đạp gãy mất rồi”, Lục Hào Giác càng khóc dữ dội hơn.

“Chân của anh cũng chẳng phải thanh gỗ, sao có thể đá một cái mà bị gãy ngay được?” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

Chị dâu họ cả rất xót con trai, nghe cậu bé nói vậy thì tức giận nhảy dựng lên tát Tư Mã Ngọc Thanh một cái nói: “Con cháu nhà họ Tư Mã đúng là thô lỗ, vô giáo dục. Nếu chân của Hào Giác nhà tao thật sự bị gãy, tao cũng sẽ đánh gãy chân của mày.”

Khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của Tư Mã Ngọc Thanh lập tức hiện ra dấu của năm ngón tay đỏ tươi, cậu bé khóc òa lên. Lục Sênh Hạ cảm thấy bất bình thay em trai, cô bé giơ tay lên đánh về phía chị dâu họ, khiến chị ta choáng váng.

“Lục Sênh Hạ, cô cũng không biết lớn nhỏ như nó à?”

“Mọi người ở đây đang chơi vui vẻ, con trai của chị lại tới phá rối, còn cắn người. Nó bị đá cũng phải thôi. Chị không phân rõ phải trái, trắng đen đã đánh em họ tôi. Cái tát này, tôi trả lại cho chị đấy.” Lục Sênh Hạ căm phẫn nói.

Lục Kiến Dao chà chà bàn chân nhỏ: “Anh họ cướp người máy của chú Ngọc Thanh, còn cắn chú ấy nữa. Lục Hào Giác là đứa trẻ không ngoan, không nghe lời. Chúng ta đừng chơi với anh ấy nữa.”

Lục Hào Giác vừa khóc vừa nói: “Nó chỉ là một người ngoài, dựa vào đâu mà cướp quà năm mới của chúng ta. Rõ ràng chỉ con cháu nhà họ Lục chúng ta mới được chơi món đồ chơi này.”

Chị dâu họ cả cực kỳ tán đồng với lời nói của con trai: “Hào Giác nói rất đúng, Tư Mã Ngọc Thanh chỉ là một người ngoài, vốn dĩ không nên tới nơi này. Nếu không phải nể mặt Lãnh Phong, sáng nay chúng ta đã đuổi nó ra ngoài rồi. Bây giờ, thằng bé này còn ngang ngược như vậy, đúng là quá đáng. Tôi đi tìm bà cụ Lục phân xử. Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”

Chị dâu họ cả nổi giận đùng đùng bảo hai người bảo mẫu đỡ con trai đi về phía Vọng Giang Các.

Lục Sênh Hạ vung tay lên: “Chúng ta cũng đi tới đó, tránh để chị ta thêm mắm dặm muối, nói hưu nói vượn với bà nội.”

Trong Vọng Giang Các, đám con dâu đang nói chuyện phiếm với bà cụ Lục. Lục Vinh Hàn và nhóm em trai thì đang ở trong phòng chơi tú lơ khơ. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chị dâu họ cả vừa tới đã nói ngay: “Bà à, bà xem thằng bé nhà họ Tư Mã này đi, nó giành đồ chơi với Hào Giác, còn đá làm chân thằng nhỏ bị thương.”

Lục Hào Giác ở bên cạnh cũng phối hợp với mẹ mình khóc òa lên. Bà cụ Lục và Hy Nguyệt liếc nhìn nhau.

Cô bảo người giúp việc đưa hoa quả cho Lục Hào Giác ăn và hỏi: “Hào Giác, cháu nói cho thím biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Để tôi nói cho.” Lục Sênh Hạ dẫn bọn nhỏ đi vào.

“Lúc đầu, bọn tôi đều lần lượt rút thăm, chuẩn bị chơi trò bánh xe ma thuật. Lục Hào Giác đột nhiên chạy tới quấy rối, không cho Tiểu Quân và Ngọc Thanh chơi. Nó nói rằng hai đứa nhỏ này không phải người nhà họ Lục, không có tư cách chơi. Tiểu Quân rất biết điều để Hào Giác rút thăm trước, kết quả nó rút được số 3, Tiểu Quân rút được số 2 xếp trước nó. Lục Hào Giác lại khăng khăng đòi đổi thăm với Tiểu Quân, còn nói người không phải họ Lục thì đều phải xếp sau. Sau khi bị bọn tôi nói cho thì nó lại đi tìm Ngọc Thanh gây sự. Thằng bé không thèm để ý tới Hào Giác, tự đi rút thăm thì lại rút được số 1. Hào Giác ngăn ở trước bánh xe ma thuật không cho Ngọc Thanh chơi, thằng bé kéo nó ra và quay bánh xe.
 
Chương 1954


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 1955


Chương 1955

Hy Nguyệt vội bảo người giúp việc lấy hòm thuốc tới, sau đó cô rửa vết thương và bôi thuốc cho cậu bé.

Kiến Dao đột nhiên lên tiếng: “Anh Hào Giác là người xấu, chúng con không muốn chơi với anh ấy.”

Lục Hào Giác nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thím là người bất công, là người quản lý nhà họ Lục thế mà thím lại thiên vị người ngoài. Mỗi năm đám trẻ con chúng tôi đều rất mong được chơi trò chơi bánh xe ma thuật. Rõ ràng đó chính là quà tặng cho con cháu nhà họ Lục, giờ lại để người ngoài cướp mất. Chúng tôi không thể nào chơi vui được.”

Hy Nguyệt nhìn Lục Hào Giác, trên mặt cũng không hề tỏ ra quá nghiêm khắc, dù sao cậu ta vẫn cònlà trẻ con.

“Hào Giác, chỉ cần là trẻ con thì đều có thể tham gia trò chơi. Từ xưa đến nay, chưa từng có ai nói chỉ có con cháu nhà họ Lục mới được chơi. Tôi biết cháu chỉ muốn có được người máy kia. Những đứa trẻ khác cũng muốn có được nó, nhưng cháu thấy có ai đi công kích người khác như cháu không? Cháu làm như vậy đã đạt được mục đích của mình chưa? Chưa đạt được đúng không? Hơn nữa còn làm hại bản thân và Ngọc Thanh đều bị thương, chẳng chơi nổi trò chơi nữa, đúng chứ?”

Lục Hào Giác dậm chân: “Tôi không biết đâu! Thím, tôi nhất định phải tới đó chơi lần nữa và là người đầu tiên quay.”

“Dựa vào đâu mà anh đòi quay đầu tiên? Tôi mới là số 1.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ tức giận.

“Tôi rút được số 3. Cậu và Hứa Kiến Quân rút được thăm trước tôi, nhưng các người đều là người ngoài nên không có tư cách tranh giành với tôi. Vì thế tôi chính là người đầu tiên quay vòng quay ma thuật.” Lục Hào Giác chống nạnh, hùng hùng hổ hổ nói.

Có mẹ là chỗ dựa nên cậu ta không biết sợ là gì. Từ nhỏ tới lớn, Lục Hào Giác luôn kiêu ngạo và ương ngạnh như vậy, chẳng ai giành được gì với cậu ta cả.

“Chị gái xinh đẹp nói rồi, chỉ cần là trẻ con trong cái nhà này thì đều có thể chơi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

“Các người muốn chơi thì nhất định phải xếp sau trẻ con nhà họ Lục.” Lục Hào Giác nói.

Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong mắt Lục Sênh Hạ: “Rút thăm là để đảm bảo tính công bằng. Nếu cậu không thích công bằng thì chúng ta xếp thứ tự theo địa vị. Kiến Diệp là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, lại là đứa trẻ nhỏ nhất trong cả đám. Để nó lên quay đầu tiên đi.”

Kiến Dao vỗ tay nói: “Hay lắm, để Kiến Diệp lên quay trước đi. Em ấy chơi giỏi lắm, nhất định có thể quay được người máy.”

Lục Hào Giác ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Mẹ, con cũng muốn lấy người máy kia. Nếu hôm nay, con không lấy được người máy thì con nhảy hồ tự sát cho mẹ xem.”

Chị dâu họ cả vội vàng ôm lấy cậu ta và khuyên bảo: “Con trai ngoan của mẹ, con là mạng sống của cả nhà chúng ta, con mà có chuyện gì bất trắc thì ông cả cũng không còn con cháu nữa. Chẳng phải chỉ là một người máy thôi sao, mẹ sẽ nghĩ cách lấy cho con là được rồi.”

Nói dứt lời, chị ta đi tới trước mặt Tư Mã Ngọc Thanh và nói: “Ngọc Thanh, cháu tặng người máy này cho Hào Giác đi, tôi sẽ mua cho cháu con khác tốt hơn. Cháu thấy thế nào?”

“Không cần, người máy này là do anh Lục bảo nhân viên nghiên cứu tạo ra, là đồ chơi người máy thông minh nhất thế giới này. Ở bên ngoài không mua được.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt người máy vào trong lòng, không hề có ý nhường.

Kiến Dao và Kiến Diệp cũng chạy lại chắn ở trước mặt Ngọc Thanh: “Người này này là do chú Ngọc Thanh quay được, ai trong chúng ta cũng không được phép cướp đi.”

Mặt của chị dâu họ lúc trắng lúc xanh: “Vậy thì thế này đi, quay lại một lần nữa. Hào Giác và Kiến Diệp quay, ai được thì là của người đó.”

Đúng lúc này, Lục Vinh Hàn nghe thấy bên ngoài ồn ào nên ra xem.

Tư Mã Ngọc Thanh thấy ông ấy thì vội chạy ra phía sau trốn: “Dượng à, tên nhóc xấu xa kia cắn cháu, lại còn muốn cướp người máy của cháu nữa.”

Chị dâu họ cả tức giận vô cùng, nhìn cậu bé với ánh mắt hung ác: “Cháu đừng có vừa ăn cướp vừa làng, cháu đá Hào Giác trước khiến chân nó suýt thì bị thương. Chú, chú có con trai, con gái, cháu trai rồi nên cũng không phải người cô đơn. Vì sao chú lại dẫn cháu trai của Tư Mã Ngọc Như tới đâu? Chi dù bố mẹ nó không có ở nơi này thì nó cũng có thể ăn tết cùng Tư Mã Ngọc Như mà. Vừa nhìn là biết được trẻ này bị người trong nhà chiều hư, vô cùng ngang ngược ngông cuồng, thô bạo. Không hề biết khiêm nhường chút nào.”
 
Chương 1956


Chương 1956

Hy Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ buồn cười. Rõ ràng chị ta đang nói con trai mình nhưng lại đẩy sang người khác.

“Chị dâu, nếu Hào Giác nhà các người không phải đứa trẻ ngông cuồng, thô lỗ thì chắc cũng biết khiêm nhường là gì nhỉ. Thế thì không cần phải cãi nữa, đúng không?”

Câu nói này khiến chị dâu họ giận tới đỏ mặt tía tai.

Lục Vinh Hàn giữ lấy bả vai của Tư Mã Ngọc Thanh: “Trẻ con tranh chấp chút mà thôi, sao phải làm rùm beng lên như vậy?”

“Chúng động tay động chân rồi sao có thể coi là tranh chấp nhỏ được? Hàn Giác là độc đinh của nhà chúng cháu, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng bị ai động tới dù chỉ là một cọng lông tơ. Bây giờ, cháu bên ngoại của chú đá làm chân nó suýt bị thương rồi, thằng bé đó phải xin lỗi Hào Giác nhà cháu, đưa người máy kia cho con trai cháu làm phí bồi thường.” Chị dâu họ cả tức giận nói.

“Dượng à, là anh ấy cắn cháu trước, dượng nhìn tay cháu này bị cắn chảy máu rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh đưa mu bàn tay ra cho Lục Vinh Hàn xem.

“Người xấu kia còn đánh cháu, dượng nhìn xem mặt cháu sưng lên rồi này.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cháu đánh Ngọc Thanh?”

“Bố mẹ nó không dạy được nó thì cháu thay họ dạy bảo nó một chút thôi mà.” Chị dâu họ cả vênh mặt lên nói.

Lục Vinh Hàn tức giận: “Chú thấy bố mẹ cháu cũng chưa dạy bảo cháu tốt đâu. Có phải chú cũng nên thay họ dạy dỗ cháu một chút?”

Nghe ông ấy nói thế, mặt chị dâu họ cả trở nên trắng bệch: “Sênh Hạ nhà chú đánh cháu một trận rồi, vô cùng hung hãn. Đây là bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, vốn không nên để người ngoài tham dự vào. Dù chi nhà chú là chi trưởng, nhưng không thể tùy tiện phá hoại quy củ được.”

“Tập đoàn Lục thị không phải của một mình nhà nào đó, mà là của tất cả mọi người. Quy định mà tổ tiên đặt ra không phải thứ mà một số người nói đổi là đổi. Nếu người ngoài tới thì phải có thái độ đoan chính, luôn tôn trọng người nhà họ Lục chúng ta. Nếu người ngoài bắt nạt người nhà chúng ta thì phải nghiêm khắc trừng phạt.”

Hy Nguyệt cười khẩy nói: “Chị dâu, chị phải rõ ràng Ngọc Thanh chỉ là một đứa trẻ, chị là người lớn mà lại so đo với trẻ con thì có đáng mặt người lớn không? Chị luôn mồm nói Hào Giác là độc đinh của nhà chị, vậy sao chị không cố gắng dạy dỗ nó mà lại để nó thành thế này? Tôi là người quản lý nhà họ Lục nên có trách nhiệm dạy bảo toàn bộ trẻ con nhà này. Nếu chị không dạy được thì tôi sẽ tìm người tới dạy thay chị.”

Mặt chị dâu cả giật giật: “Hào Giác nhà chúng tôi làm sai chỗ nào? Người ngoài cưỡi lên đầu nó rồi, chẳng lẽ nó không thể phản kháng à?”

Lục Sênh Hạ bị chị ta làm tức điên nên gọi bà vú tới dẫn đám trẻ con ra ngoài.

“Cô muốn làm gì?” Chị dâu họ vội vàng ôm chặt con trai mình.

“Chị cảm thấy để bọn nhỏ ở đây nghe người lớn cãi nhau thì hay lắm sao?” Lục Sênh Hà trợn mắt lên nói.

Chị ta chỉ đành bất đắc dĩ buông tay ra để bảo mẫu dẫn con mình đi.

Lục Hào Giác vừa đi vừa trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Thanh với ánh mắt độc ác: “Người ngoài như cậu mà lại dám bắt nạt tôi, cậu nhất định phải chết.”

“Còn lâu tôi mới sợ anh.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt người máy trong lòng, cậu bé tin chị gái xinh đẹp nhất định sẽ không bắt bản thân nhường món đồ chơi này.

Đợi đám trẻ con ra ngoài hết, chị dâu họ cả tức giận nói: “Hy Nguyệt, cô là người quản lý cái nhà này thì phải biết rõ quy củ của nhà này chứ? Cô phải bảo vệ quyền lợi của người nhà họ Lục vô điều kiện. Dù thằng bé có làm hỏng việc thì cũng chỉ có thể đóng cửa bảo nhau, cô không được phép để người ngoài bắt nạt nó.”
 
Chương 1957


Chương 1957

Hy Nguyệt nhấp một ngụm trà chậm rãi nói: “Ý của cô là, tôi phải giống cô không thèm quan tâm tới thuần phong mỹ tục, kính trên nhường dưới đi so đo với một đứa trẻ sao?”

Lúc chị dâu họ cả đang nghĩ xem mình phải đáp thế nào, thì đã thấy bác gái họ đi vào.

“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, Hào Giác nhà chúng ta bị đưa trẻ nhà Tư Mã bắt nạt, chân suýt nữa thì bị đá gãy rồi.”

Phu nhân nhìn cô ta với ánh mắt thâm sâu, “Ta thấy con bé đá như thế, dù chân của cô gãy, thì chân của thằng bé cũng không gãy.”

Bác gái họ đương nhiên là muốn bênh vực con dâu và cháu trai.

“Chuyện này vừa rồi ở ngoài kia Hào Giác đã nói với tôi rồi. Những gì thằng bé nói cũng không phải là không có lý. Dẫu sao đây cũng là bữa cơm tất niên đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, quà tặng năm mới này cũng là của đứa trẻ nhà họ Lục, con cái người ngoài đứng xem là được rồi, sao có thể bọn chúng đụng vào chứ?”

Không biết bà ta cô ý hay vô tình lại dùng từ bọn chúng.

Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là người lớn không ra gì thì sao mà dạy được trẻ nhỏ, mấy người cưng chiều Lục Giác Hào là chuyện của mấy người nhưng chúng tôi sẽ không nuông chiều nó đâu. Hôm nay tôi nói thẳng ở đây luôn cho dù có đập vỡ con rô bốt kia thì tôi cũng không cho nó.”

“Nói cũng phải, nếu đó là thứ gây họa thì cứ đập đi.” Hy Nguyệt chậm rãi tiếp lời.

Chị dâu họ cả hiểu rõ tính tình con trai mình, nếu như con rô bốt ấy bị đập đi, tết này đừng nghĩ sẽ trôi qua êm đẹp.

“Hy Nguyệt, đầu xuân năm mới, sao có thể đập vỡ đồ được chứ, đó là chuyện xui xẻo đấy.”

“Không sao, cứ để đó, năm sau rồi đập, có nhiều quà như vậy, cho bọn nhỏ tùy ý chọn đi, còn con rô bốt này tôi sẽ thu lại, tránh cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều không hòa thuận.” Hy Nguyệt thờ ơ nói.

Khóe miệng chị dâu họ cả run lên một cái, “Hy Nguyệt, nếu không em làm như vậy được không, giả vờ thu con rô bốt ấy lại, lúc không có ai thì lén đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh. Lúc ở đây chú  đã đặc biệt dặn dò, bố chồng tôi đã đi trước rồi, thì phải chăm sóc nhà chúng tôi nhiều hơn. Hào Giác lại là đứa cháu duy nhất của ông, nếu như thằng bé nghĩ quẩn trong lòng thật sự ồn ào muốn tự sát, thì chúng tôi biết phải sống sao?”

Hy Nguyệt bật cười: “Con là con của chị, muốn cưng chiều thế nào cũng là chuyện của chị, nhưng đừng bao giờ mong là tôi cũng cưng chiều nó như thế. Tôi không những sẽ không làm theo ý nó, mà còn muốn thằng bé phải xin lỗi Ngọc Thanh và Tiểu Quân. Người ngoài trong miệng nó, một là con ruột của tôi, một là em trai tôi, bất kể ai làm tổn thương chúng, tôi nhất định sẽ thay chúng đòi lại lẽ công bằng.”

Sau đó chị họ cảm thấy chấn động quay đầu lại nhìn bác gái họ, cầu cứu bà ta.

Bác gái họ nói: “Hào Giác dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé, mà trẻ con chỉ biết nói thật, sao có thể hiểu rõ quanh co được chứ. Thằng bé nói Tiểu Quân với Tư Mã Ngọc Thanh là người ngoài, cũng không sai, bọn chúng vốn không phải người nhà họ Lục. Mặc dù Tiểu Quân theo cháu ở lại nhà họ Lục, nhưng mà sự thật thằng bé là người nhà họ Hứa cũng không thể nào thay đổi, còn Tư Mã Ngọc Thanh thì lại chẳng có liên quan gì.”

Lúc bà ta còn chưa dứt lời, lập tức có một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa.

“Tiểu Quân là con của tôi, qua Tết tôi sẽ đi đổi họ Lục cho thằng bé.”

Bác gái họ quay đầu lại, thấy Lục Lãnh Phong ôm Hứa Kiến Quân đi vào.

Vốn dĩ cơn giận còn sót lại của anh còn chưa nguôi, không ngờ lại có người muốn đâm đầu vào chỗ chết, lấy ra làm văn.
 
Chương 1958


Chương 1958

Bác Gái họ nặng nề nuốt nước miếng: “Cháu định mang thằng bé đó đi đổi thành họ Lục? Dẫu thế thì nó cũng không phải con ruột của cháu.”

“Con mắt nào của bác thấy thằng bé không phải con ruột của tôi, từ lông mày ánh mắt đến vẻ bề ngoài đều giống tôi như đúc.” Ánh mắt Lục Lãnh Phong lạnh như băng, giọng nói kiến định như sắt.

Hy Nguyệt giật mình, vội vã uống một hớp trà cho đỡ sợ.

Hứa Kiến Quân đưa đôi tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ anh.

Thằng bé thấy bố ma vương vì giúp mình xả giận nên mới nói như vậy.

Bác gái họ hít vào một hơi, khắp người đều trở nên hồ đồ.

Bà ta nhìn Lục Lãnh Phong một cái, lại nhìn Hoại Kiến Quân một cái.

Đúng là giống thật.

“Lãnh Phong, có thể bác bị cháu làm cho hồ đồ rồi.”

“Hồ đồ hay không, là chuyện của bác, bác chỉ cần nhớ kỹ một điều, cơm thì có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được.” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, lạnh hệt như băng khiến cho bác gái họ tuy tức giận nhưng vẫn giật nảy cả người rồi rùng mình một cái.

Lục Lãnh Phong hung ác, ra tay quyết đoán, chọc giận anh là ngay cả người thân anh cũng không nhận.

“Cậu nói thế nào thì chính là thế đó. Đây là chuyện của cậu, chúng tôi không nên hỏi nhiều. Hào Giác nhà chúng tôi chúng không xảy ra tranh chấp với Tiểu Quân, đều do đứa trẻ họ Tư Mã gây ra.” Bác gái tranh thủ thời gian nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng nó chỉ là người ngoài thôi. Một người ngoài mà dám bắt nạt người nhà họ Lục chúng ta. Thế này chẳng phải là đã ăn hết gan hùm mật gấu sao? Nếu truyền ra ngoài, có khi người ta còn tưởng rằng nhà họ Lục chúng ta dễ bắt nạt.”

Lục Sênh Hạ vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi nói thật cho mấy người biết này, hôm nay, tất cả những người có trong vườn này, không có ai là người ngoài hết, đều là người nhà họ Lục, Ngọc Thanh cũng vậy.”

Lời này vừa thốt ra tựa như một quả bom nặng nghìn cân rơi xuống, nổ tung toàn bộ sảnh lớn, gợi lên biết bao sóng to gió lớn.

Y Hạo Phong vốn đang ngồi bên cạnh không nói gì bởi vì bà ấy biết con dâu bà có thể xử lý được.

Nhưng khi vừa nghe thấy Lục Sênh Hạ nói như vậy bà ấy lập nhảy dựng lên: “Sênh Hạ, con nói vậy là có ý gì?”

Lục Vinh Hàn tranh thủ thời gian ngăn cản cô bé nói tiếp “Sênh Hạ, đây là chuyện của người lớn, con đừng ở đây làm loạn nữa, dẫn Tiểu Quân ra ngoài chơi đi.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chẳng phải ông và Tư Mã Ngọc Như đang muốn cho Ngọc Thanh nhận tổ quy tông sao? Không bằng lần này dứt khoát nói cho rõ ràng, tránh để cho người khác cứ hễ mở miệng là lại nói thằng bé là người ngoài, phiền lắm, cũng rất bực bộit.”

Lục Sênh Hạ nói xong, dắt tay Hứa Kiến Quân cùng đi ra ngoài, hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai bất cứ điều gì.

Y Hạo Phong cảm giác trong đầu mình như có sấm sét đang nổ ầm ầm, tiếng nổ khiến đầu óc bà mơ màng, choáng váng, mồ hôi chảy ròng ròng, ruột gan quặn lại.

Dù thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, đứa con vụng trộm của Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như lại là Tư Mã Ngọc Thanh.

Bà cụ nhà họ Lục đã sớm biết chuyện này rồi nhưng lại không ngờ bí mật trong bọc cất giấu lâu như vậy lại bị chọc ra như thế này trong ngày hôm nay.
 
Chương 1959


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 1960


Chương 1960

Trong vườn, Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hà đang cùng nhau chơi người máy ở bên cạnh một cái hồ nước yên tĩnh. Những đứa trẻ khác cũng tới đây chơi cùng bọn chúng. Lục Hào Giác tức điên lên, cậu ta vốn cho rằng mẹ sẽ giúp mình đoạt được người máy. Không ngờ chưa làm được gì đã phải đi.

Lục Hào Giác như một con nghé con đang nổi giận, vọt tới túm lấy người máy đang đi trên mặt đất.

“Tư Mã Ngọc Thanh, thằng người ngoài đáng ghét này, cậu dám cướp người máy của tôi. Tôi sẽ phá hỏng nó để các người cũng không chơi được nữa.”

“Lục Hào Giác, anh đừng có làm bừa chứ. Thực ra chúng ta đều có thể cùng nhau chơi nó mà.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

“Tôi chẳng thèm chơi với cậu đâu, người máy này vốn dĩ phải thuộc về tôi mới phải. Tôi sẽ mang nó về nhà. Nếu cậu dám không nhường cho tôi, tôi sẽ vứt nó xuống hồ.” Lục Hào Giác hùng hổ nói.

“Lục Hào Giác, nếu anh dám vứt xuống hồ, bọn tôi sẽ ném anh xuống đó luôn.” Lục Kiến Doãn – con trai của chú sáu nói.

“Đúng, mau trả người máy lại đây.” Những đứa trẻ khác cũng rối rít tiếp lời.

Lục Hào Giác bị người nhà chiều nên sinh hư, cho tới giờ nó luôn làm việc bất chấp hậu quả. Dù sao, mẹ cũng sẽ giải quyết thay cậu ta rồi mà. Lục Hào Giác ôm người máy chạy về phía hồ nước, không hề do dự ném món đồ chơi này vào hồ.

Bên bờ hồ, tiếng thét chói tai của đám trẻ liên tiếp vang lên. Lục Kiến Doãn liều lĩnh nhảy xuống hồ để lấy người máy. Tư Mã Ngọc Thanh tức giận lao về phía Lục Hào Giác, đẩy cậu ta vào trong hồ nước, sau đó cậu bé cũng tự nhảy xuống hồ tìm người máy với Lục Kiến Doãn.

Bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, nước trong hồ lạnh thấu xương. Động tác của bọn nhỏ quá nhanh, đám vệ sĩ đứng ở cách đó không xa cũng không kịp ngăn cản. Họ chỉ có thể nhảy vào trong hồ kéo từng đứa trẻ lên.

Lục Hào Giác lạnh sắp chết, run lẩy bẩy. Lục Sênh Hạ chạy tới đấm một phát khiến cậu ta ngã lăn ra đất: “Cậu đúng là muốn ăn đòn.”

Lục Hào Giác khóc òa lên. Bác dâu họ và con dâu đang cùng nhau nghĩ cách giải quyết hậu quả. Vừa nghe con trai bị rơi vào trong hồ, hai người sợ tới mất hồn mất vía, vội vàng chạy ra ngoài. Các vệ sĩ đã thả cả đám nhỏ vào trong suối nước nóng để xua tan cái lạnh.

Hứa Kiến Quân ôm người máy mò được dưới hồ đi tìm Lục Lãnh Phong.

“Bố Ma Vương ơi, Lục Hào Giác ném người máy vào trong hồ, bố mau xem xem có phải là nó hỏng rồi không?”

Lục Lãnh Phong dùng tua vít mở xác ngoài của người máy ra, dùng máy sấy để sấy khô linh kiện bên trong.

Viền mắt Hứa Kiến Quân đỏ lên: “Bố Ma Vương, anh Hào Giác là người con ghét nhất trong nhà này. Sau này, con sẽ không chơi với anh họ nữa.”

Lục Lãnh Phong sờ sờ đầu cậu bé và nói: “Đừng lo lắng, không có người máy nào là bố không sửa được.”

Hy Nguyệt bảo người giúp việc nấu canh gừng rồi đưa tới suối nước nóng cho đám nhỏ. Người lớn trong nhà đều tới đó hết.

Chị dâu họ vừa nghe được rằng Ngọc Thanh là người đẩy Lục Hào Giác xuống nước thì cực kỳ tức giận.

“Mày có biết hành vi này của mày là gì không? Đó gọi là tội hành hung, muốn Hào Giác nhà tao gặp chuyện không may phải không? Tao không cần biết mày là ai, tao nhất định sẽ lột da mày.”

“Là anh ấy gây sự trước, ném người máy của bọn cháu vào trong hồ.” Tư Mã Ngọc Thanh căm giận nói.

“Chẳng phải là người máy cũ nát thôi sao? Ném thì thôi, cùng lắm tao đền mày con khác. Hào Giác là độc đinh của nhà tao, quan trọng hơn mày nhiều. Mày dám đẩy nó, muốn chết phát không? Tao cho mày biết, tao sẽ không để yên chuyện này đâu, nhất định sẽ bắt mày nhận được trừng phạt nặng nhất.”
 
Chương 1961


Chương 1961

Chị dâu họ cả vừa nói vừa nâng tay lên đánh về phía Tư Mã Ngọc Thanh. Cậu bé kéo mạnh chị ta một cái khiến Ngọc Châu rơi vào suối nước nóng.

“Bà cô vừa già vừa xấu này, cô đừng cho rằng cháu không biết phản kháng.”

Lục Hào Giác thấy thế chạy tới định giúp mẹ mình đánh Tư Mã Ngọc Thanh. Nhưng cậu ta lại bị Lục Kiến Doãn kéo một cái, cả hai cùng rơi vào trong suối nước nóng. Vệ sĩ muốn kéo họ ra nhưng cả hai lao vào đánh nhau, kéo mãi không kéo ra nổi.

Lúc Hy Nguyệt và mọi người tới thì thấy trong suối nước nóng là một trận hỗn chiến. Cô bảo Khải Liên lấy hai chậu nước lạnh tới dội từ đầu bọn họ xuống để cả đám bình tĩnh lại. Lần này, trong suối nước nóng trở nên im lặng.

Đợi bọn họ thay xong quần áo, đám vệ sĩ dẫn bọn họ tới phòng họp. Chị dâu họ cả thở hổn hà hổn hển, tức tới nổ phổi.

“Đúng là đứa con hoang vô giáo dục, không coi bề trên ra gì, thô bạo ngang ngược.”

Hy Nguyệt cười khẩy nói: “Chị dâu, có phải chị quên mất Ngọc Thanh ngang vai vế với chị rồi không? Con trai chị phải gọi thằng bé là chú đấy. Sao chị không dạy nó biết tôn trọng bậc bề trên?”

Lục Sênh Hạ khẽ khịt mũi một cái: “Bản thân chị ta còn như con quỷ cái thế này thì hy vọng gì dạy dỗ được đứa trẻ ngoan ngoãn.”

Bác dâu họ vội nói đỡ cho con dâu mình: “Tư Mã Ngọc Thanh đẩy Hào Giác vào trong hồ, suýt nữa thì chết đuối rồi. Ngọc Châu chỉ muốn dạy dỗ nó một chút mà thôi, ai ngờ nó lại dám đánh nhau với con bé. Đứa trẻ như vậy đúng là đáng sợ, mới có mười tuổi mà đã hung hăng như vậy rồi. Sau này lớn lên, chẳng phải nó sẽ giết người phóng hỏa sao?”

“Dạy dỗ?” Hy Nguyệt đột nhiên vỗ bàn một cái.

“Chị có tư cách này sao? Con trai mình còn chưa dạy hẳn hoi tử tế mà đòi đi dạy con người khác. Không thấy mất mặt à?”

Mặt chị dâu họ cả lúc xanh lúc tráng. Con trai chính là sinh mạng của chị ta, ai dám đụng vào nửa đầu ngón tay của cậu ta thì Ngọc Châu sẽ liều mạng với người đó.

“Hào Giác nhà chúng tôi chưa bao giờ phải chịu tủi thân như vậy cả, ngày hôm nay thằng bé phải chịu nhiều khổ sở như vậy lẽ nào tôi không nên đòi lại công bằng hay sao?”

Hy Nguyệt “hừ” nhẹ một tiếng: “Đấy là nó đáng đời, ai bảo thằng bé cứ liên tục gây sự hả?” Nói xong thì cô đưa mắt nhìn về phía Lục Hào Giác: “Cháu có biết mình sai ở đâu không?”

“Tôi không sai, tôi muốn người máy thì người máy phải là của tôi, dựa vào cái gì mà Tư Mã Ngọc Thanh dám tranh giành với tôi?” Lục Hào Giác nói rất ngang ngược, mặt không đỏ tim không đập nhanh.

“Có phải cháu cảm thấy có mẹ ở đây thì cháu có thể bình yên vô sự không? Tôi nói cho cháu biết, ngày hôm nay mẹ cháu không bảo vệ được cháu đâu, tôi sẽ phạt cả mẹ cháu nữa.” Vẻ mặt Hy Nguyệt lạnh lùng nghiêm túc đến mức khiến Lục Hào Giác rùng mình một cái rồi khóc toáng lên.

“Mẹ ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa.”

“Không về được, làm sai thì nhất định phải bị phạt, đây là luật lệ của nhà họ Lục.” Hy Nguyệt nói.

“Cô là người xấu, đồ phù thủy, nếu cô dám phạt tôi thì tôi sẽ nguyền rủa cô biến thành con cóc ghẻ xấu nhất!” Lục Hào Giác hai tay chống nạnh, hung tợn lườm cô, mắng chửi luôn miệng.

Hy Nguyệt thấy đứa bé này đứa trẻ này đúng là hư hỏng, nếu không dạy dỗ đúng cách thì sẽ không kịp mất.

“Sau Tết tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cháu vào trường Khánh Ninh, vào đó rồi thì học tập cho tốt đi.”
 
Chương 1962


Chương 1962

Chị dâu họ cả nghe nói như thế thì sợ đến mức nhảy dựng lên từ trên ghế.

“Cô muốn đưa Hào Giác đến trường Khánh Ninh ư? Sao có thể như vậy được, thằng bé là con trai duy nhất trong nhà chúng tôi. . .”

Chị ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Hy Nguyệt cắt lời.

“Chính vì thằng bé là con trai duy nhất trong nhà nên mới phải dạy dỗ hẳn hoi, không thể để nó bị chị chiều hư được.” Hy Nguyệt nghiêm túc nói.

Trường Khánh Ninh là một nơi  chuyên dùng để giáo dục những đứa trẻ có hành vi không tốt, đạo đức có vấn đề trong xã hội thượng lưu. Trương Thị Cẩm Lan đã từng bị Lục Vinh Hàn đưa vào nơi đó.

Bác gái họ cũng sợ hãi, trong nhà họ Lục có một ban chấp hành riêng, nếu bà chủ ra quyết định xử phạt là sẽ bắt buộc phải làm theo, trừ khi người đó không muốn ở trong dòng họ này nữa thì mới có thể không tuân theo quyết định này.

“Hy Nguyệt này, trẻ con cũng có lúc không nghe lời mà, đâu nghiêm trọng  đến mức phải đưa vào trường Khánh Ninh cơ chứ, về nhà chúng tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại thằng bé mà.”

“Nếu mấy người dạy dỗ được thì đã không giống như bây giờ rồi.” Lục Sênh Hạ  không khách khí chút nào mà nói thẳng.

Chị dâu họ cả bĩu môi: “Hy Nguyệt, không lẽ vì chuyện lúc trước mà cô trách chúng tôi rồi tranh thủ làm khó chúng tôi đấy chứ?”

Hy Nguyệt nhìn chị ta: “Tôi chỉ ra quyết định mà bản thân tôi cho rằng thích hợp nhất mà thôi. Mẹ hiền thì chiều hư con, một mặt chị nói thằng bé là đứa con trai duy nhất trong nhà bác cả, nhưng một mặt khác thì lại liên tục dạy hư nó, đến phải trái đúng sai cơ bản nhất mà chị cũng không dạy cho thằng bé phân biệt được. Có điều tôi cũng không trông chờ chị có thể dạy dỗ tốt đến đâu đâu, bởi vì đạo đức của chị cũng có vấn đề cơ mà. Qua Tết chị tới Tĩnh Tư đường tự kiểm điểm lại mình ba tháng đi. Chị hãy nghĩ cho kỹ phải làm như thế nào thì mới có thể trở thành một người con dâu đủ tư cách của nhà họ Lục.”

Chị dâu họ cũng không xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc mà là con gái của nhà giàu mới nổi. Gia đình làm giàu bằng việc mua bán nhà và đầu cơ trục lợi. Chị ta và bốn chữ ‘vợ hiền dâu thảo’ không có tí liên quan nào cả.

Khóe miệng chị ta méo xệch đến tận mang tai giống như bị ong vò vẽ đốt vậy.

“Hào Giác là cả mạng sống của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô đưa thằng bé vào trường Khánh Ninh đâu.”

Lục Hào Giác nhảy thẳng lên bàn, hai tay chống nạnh rồi dậm chân ‘thình thịch’: “Cô là đồ phù thủy ác độc, đồ đàn bà xấu xa, mẹ tôi sẽ sai người giết chết cô. Còn cả Tư Mã Ngọc Thanh nữa, tôi sẽ sai người đánh cho nó sưng mặt sưng mũi lên rồi ném vào trong hồ cho chết đuối đi, xem nó còn dám cướp người máy với tôi nữa hay không!”

Lúc thằng bé nói chuyện thì rất nhiều người lớn trong nhà họ Lục đã đứng ở cửa, trong đó có cả anh họ cả và bác họ cả, họ đều bị thu hút bởi tiếng kêu gào của Lục Hào Giác.

Bác họ thấy thế thì nhanh chóng đi kéo cháu nội mình: “Ông trời con của tôi ơi, cháu nhanh xuống đi, đừng làm ầm ĩ lên nữa.”

Lục Lãnh Phong đi lên phía trước lôi Lục Hào Giác từ trên bàn xuống đất, thằng bé ngã lăn vài vòng: “Chưa đủ lông đủ cánh đã muốn làm loạn rồi à?”

“Hào Giác!” Chị dâu cả họ xông tới muốn nâng con trai mình dậy lại bị Khải Liên ngăn cản.

“Cậu muốn làm cái gì?” Chị ta tức giận, nếu con trai chị ta ngã bị thương thì làm sao bây giờ?

“Đừng ai đỡ nó dậy, để tự nó bò lên.” Lục Lãnh Phong quát một tiếng.

Lục Hào Giác sợ mất mật, cả người run lên bần bật.

“Mẹ ơi, cứu con với!”

“Vừa rồi còn vênh váo lắm cơ mà? Mới thế mà đã sợ rồi hả?” Lục Lãnh Phong khinh thường nhìn nó.
 
Chương 1963


Chương 1963

Chân nó run lên, ướt cả quần rồi khóc toáng lên: “Mẹ ơi, mẹ gọi người đến nhanh lên, đánh chết tất cả bọn họ đi!”

Bà cụ Lục đập cây gậy xuống mặt đất: “Đây chính là đứa con trai ngoan mà hai anh chị dạy ra đấy!”

“Bà nội, không phải như thế đâu.” Chị dâu họ cả vội vã giải thích: “Là Hy Nguyệt muốn đưa Hào Giác vào trường Khánh Ninh, Hào Giác tức giận nên mới nổi nóng như thế.”

“Đưa đi là đúng, không đi thì đứa nhỏ này sẽ hỏng thôi. Qua Tết lập tức đưa nó đi đi, khi nào vào khuôn vào phép thì mới được ra.”

Bà cụ Lục lạnh lùng nói.

Các thím đi phía sau cũng nhanh chóng hùa theo.

“Nhà họ Lục chúng ta chưa bao giờ có đứa trẻ nào như vậy cả.”

“Đúng là kiêu căng ngang ngược, không coi ai ra gì cả.”

“Được nuông chiều đến không biết trời cao đất dày gì luôn rồi.”

Anh họ cả và bác họ cả mặt mũi tái nhợt.

Chị dâu họ cả nhìn thấy anh họ cả thì bắt lấy vạt áo anh ta: “Ông xã, Hào Giác không thể vào trường Khánh Ninh được, thằng bé ở nơi đó một ngày cũng không chịu được đâu, nhỡ nó bị ốm thì làm sao bây giờ?”

Anh họ cả tức giận hất chị ta ra: “Cô dạy nó thành ra như vậy thì còn nói gì nữa, tôi bị mẹ con cô làm mất sạch mặt mũi rồi đây này.”

“Thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà, thỉnh thoảng cứng đầu bày ra vài trò nghịch ngợm chẳng phải là bình thường lắm sao? Có cần chuyện bé xé ra to thế không?” Chị dâu họ cả tức đến nổ phổi.

Lục Sênh Hạ ‘xì’ một tiếng: “Lúc đánh Ngọc Thanh sao không thấy chị nghĩ tới chuyện thằng bé cũng là trẻ con hả? Con chị làm gì sai cũng tha thứ được, con người khác thì phải đánh chết đúng không? Anh họ tôi là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiên ngang nho nhã, sao lại cưới loại phụ nữ ngang ngược không hiểu chuyện như chị cơ chứ?”

Lời này thành công làm anh họ cả nổi giận với chị dâu cả.

“Hai người còn chưa cút về phòng đi à, đừng có ở chỗ này mất mặt tôi nữa, qua Tết thì ngoan ngoãn nhận chịu phạt đi.”

Chị dâu họ đỡ con trai mình lên, chị ta cảm thấy đau lòng muốn chết.

“Hào Giác của tôi tuyệt đối sẽ không vào trường Khánh Ninh, mấy người ai dám đưa thằng bé đi thì tôi sẽ chết ở trước mặt các người.” Chị ta thề thốt. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chị dâu họ, nếu chị dám ngăn cản thì chị không cần phải đi đến Tĩnh Tư đường nữa đâu mà chị phải đi Tĩnh An uyển đấy.” Lục Sênh Hạ lạnh lùng cười một tiếng.

Ở nhà họ Lục, Tĩnh Tâm đường là căn phòng tối bên trong căn nhà nhà họ Lục sinh sống, Tĩnh Tư các được xây dựng dành riêng cho các thành viên bị phạt trong gia đình tới đó để hối lỗi, còn Tĩnh An uyển lại là nơi giam giữ những người phạm tội nặng.

Chị dâu họ run lên, một cơn rùng mình từ sống lưng lan tràn ra toàn thân.

“Các người cố ý muốn trả thù tôi, không phải là tôi chỉ không cẩn thận làm lộ ra cái bí mật nhỏ của mấy người thôi ư? Các người thấy tức giận thì cứ nhằm vào tôi đây này, đừng có động vào con trai của tôi.”
 
Chương 1964


Chương 1964

“Cô câm miệng cho tôi.” Anh họ tát cho chị ta một cái nảy đom đóm mắt.

Mặt mũi chị ta vặn vẹo dữ tợn rồi nắm lấy tay con trai mình chạy ra ngoài, chị ta muốn dẫn thằng bé chạy trốn.

Lần này Lục Hào Giác sợ thật rồi, bởi vì thằng bé đã nhìn ra là mẹ nó không bảo vệ được mình rồi.

“Mẹ ơi, con không muốn đi trường Khánh Ninh, con không muốn bị nhốt lại đâu.”

“Không đâu, Hào Giác, bây giờ chúng ta trở về nhà ông ngoại trốn, ông ngoại nhất định sẽ không để con bị đưa đi đâu.” Chị dâu cả quyết định liều mạng che chở con trai mình.

Hy Nguyệt cũng không ngăn cản, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Chuyện của mẹ con họ để anh họ sắp xếp vậy, em sẽ không thông báo với ban chấp hành nữa.”

Đây là cô cho nhà anh họ mặt mũi nên mới không làm lớn chuyện.

Anh họ sầm mặt rời đi, quanh năm suốt tháng anh ta đều ở bên ngoài làm ăn, rất ít khi về nhà, anh ta nào nghĩ con trai mình lại bị nuông chiều thành ra thế này.

Hy Nguyệt gọi Lục Kiến Doãn và Tư Mã Ngọc Thanh vào: “Kiến Doãn, hôm nay em và Ngọc Thanh cũng phải bị phạt.”

Lục Kiến Doãn hơi giật mình: “Chị dâu, em biết đánh nhau là không đúng, nhưng hai đứa nó đánh một mình Ngọc Thanh, em mà không giúp thì nhất định Ngọc Thanh sẽ bị đánh rất thảm đấy.”

Cô xoa đầu Lục Kiến Doãn: “Chị phạt em không phải vì em đánh nhau, mà là vì em nhảy vào trong hồ, trời lạnh như thế này mà em nhảy vào đó, không hề để ý đến an toàn của mình, đây là một sai lầm rất lớn. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì chú sáu thím sáu phải làm sao bây giờ?”

Cô dừng lại một lát rồi nói: “Sau này cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì em đều phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết, không thể làm ra chuyện gì manh động nữa hiểu không?”

“Vâng.” Lục Kiến Doãn gật đầu.

“Được rồi, chị sẽ nói với thím sáu cắt một tháng tiền tiêu vặt của em.”

Hy Nguyệt còn chưa dứt lời thì thím sáu đã đi vào dắt tay con trai: “Chị dâu con nói rất đúng, chỉ trừ một tháng không được, mẹ sẽ trừ con ba tháng tiền tiêu vặt, có thế thì con mới nhớ rõ được.”

Sau khi họ rời đi thì Hy Nguyệt ôm lấy vai Tư Mã Ngọc Thanh.

Lúc trước Ngọc Thanh cũng là một đứa trẻ cực kì nghịch ngợm, nhưng khác với Lục Hào Giác, Ngọc Thanh là một cậu bé có tấm lòng lương thiện, thằng bé sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến người khác, cũng sẽ không làm người khác bị tổn thương.

Mà Lục Hào Giác nói chuyện làm việc lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, đây là một tật xấu, nếu như sửa trễ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tư Mã Ngọc Thanh cúi thấp đầu xuống, trên mặt của cậu bé còn có một vết thương do bị móng tay của chị dâu họ cào phải .

“Chị xinh đẹp, em không cố ý đẩy Lục Hào Giác vào trong hồ đâu, em chỉ tức quá thôi. Có phải em sẽ phải về nhà, không được ở đây chơi nữa không?”

“Ngọc Thanh, em không cần để ý đến lời của Lục Hào Giác đâu. Người khác bắt nạt em, em phản kháng là đúng, có điều chuyện nguy hiểm như đẩy người ta vào trong hồ thì không được làm, hơn nữa em cũng không cần nhảy vào trong hồ. Em và Kiến Doãn giống nhau, đều phải bảo vệ tốt cho sự an toàn của mình.”

“Em biết rồi, chị xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.

Hy Nguyệt bảo người giúp việc cầm hòm thuốc tới để bôi thuốc cho cậu bé: “Đáng lẽ chị sẽ phạt em, nhưng vì em đã bị thương rồi nên chị sẽ không phạt nữa, ra ngoài chơi với chị họ đi.”

“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh hé miệng cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top