Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1825


Chương 1825

“Dùng tình thân để trói buộc đối với Sênh Hạ mà nói không hề có tác dụng gì, em không cần phải lãng phí sức lực làm chuyện đó đâu.” Lục Vinh Hàn khuyên nhủ.

Nhưng mà Tư Mã Ngọc Như đã có quyết định, cứ dùng món hàng lỗ vốn ăn cây táo rào cây sung kia đi đổi lại con trai cô ta đi.

Chờ đến ngày thứ hai sau khi Lục Vinh Hàn rời khỏi công ty, cô ta mới để cho người giúp việc gọi điện thoại cho Lục Sênh Hạ.

“Cô chủ nhỏ, là bà chủ để tôi gọi điện thoại cho cô, bà chủ bệnh rồi, bệnh rất nặng, hy vọng cô có thể tới thăm bà ấy.”

“Bị bệnh sao? Bệnh gì vậy?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Đường huyết cao, mỡ máu cao, huyết áp cao. Bà chủ tuổi đã có tuổi lại còn thích ăn đồ ngọt, không cẩn thận mắc phải toàn bệnh của người già. Mấy ngày nay cũng không biết cậu chủ nhỏ chạy đi đâu, mỗi ngày bà chủ đều không có lòng dạ nào ăn cơm, chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, khiến cho huyết áp tăng cao, thiếu chút nữa trúng gió. Cô chủ nhỏ, cô sang đây thăm bà chủ đi, bây giờ ngày nào bà ấy cũng nhắc tới cô hết.”

Người giúp việc nói đúng là rất thảm thiết thê lương, giống như nếu cô bé không đến thì rất có thể sẽ mãi mãi âm dương cách biệt với Tư Mã Ngọc Như.

Lục Sênh Hạ cũng không tin tưởng lời của người đó, nếu như mẹ thật sự sinh bệnh thì người gọi điện thoại tới nhất định là bố của cô bé, không thể nào là người giúp việc được.

Nhưng mà cô bé vẫn quyết định đi qua đó nhìn xem, có như vậy thì mới biết được trong hồ lô của Tư Mã Ngọc Như có chứa cái gì.

Cô bé từ trong phòng bước ra, đi tìm Hy Nguyệt.

“Chị dâu, vừa rồi người giúp việc trong nhà của bố có gọi điện thoại tới đây, nói mẹ nhỏ bị bệnh, muốn em trở về thăm mẹ.”

“Bị bệnh sao?” Cô có chút chấn động, hai ngày trước cô ta ước chừng vẫn còn đang sinh long hoạt hổ kia mà.

Cô ta còn đi ra ngoài cãi nhau được, tại sao lại bị bệnh rồi? Chẳng lẽ là vì chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh, cho nên lo âu thành bệnh à?

Lục Sênh Hạ làm một cái mặt quỷ: “Cũng không biết mẹ bệnh thật hay là giả bệnh nữa, để em qua đó nhìn xem mới biết.”

Hy Nguyệt gật đầu: “Để chị phái hai vệ sĩ đi cùng với em.” Đề phòng lừa đảo.

Sau khi Lục Sênh Hạ thay quần áo xong lập tức ra cửa, đi tới biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố.

Người giúp việc ra mở cửa:

“Cô chủ nhỏ, rốt cuộc cô cũng tới đây rồi, bà chủ đang ở trong phòng chờ cô đấy.”

Lục Sênh Hạ đi vào, vệ sĩ phía sau lại bị người giúp việc ngăn cản.

“Chỗ này chỉ có thể cho một mình cô chủ nhỏ đi vào, mời hai vị chờ ở bên ngoài.”

Lục Sênh Hạ gật đầu với vệ sĩ: “Các người cứ chờ tôi ở cửa đi.”

Sau khi vào trong, cô bé đi theo người giúp việc lên lầu, tới phòng của Tư Mã Ngọc Như.

Khuôn mặt trắng trẻo của Tư Mã Ngọc Như ngẩng lên, dáng vẻ dường như hết sức xơ xác nhợt nhạt.

“Sênh Hạ, con gái của mẹ ơi, con tới thăm mẹ à? Chỉ sợ nếu như con đến chậm một chút nữa mà nói, thì có thể con sẽ không còn gặp được mẹ nữa đâu.”
 
Chương 1826


Chương 1826

Lục Sênh Hạ sâu kín liếc mắt xem xét cô ta một chút: “Đã bị bệnh thì tại sao không đi bệnh viện, cứ nằm ở nhà có lợi ích gì chứ?”

“Mẹ không thích mùi thuốc đông y ở trong bệnh viện, vẫn là ở nhà mình thì tốt hơn.” Tư Mã Ngọc Như hữu khí vô lực nói.

“Bố đâu rồi?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Bố con đi tới công ty rồi, ông ấy còn đang điều tra tung tích của Ngọc Thanh, cũng không biết rốt cuộc Ngọc Thanh chạy đi đâu rồi, thằng bé còn sống hay đã chết.” Tư Mã Ngọc Như nói xong lập tức bắt đầu khóc.

Người giúp việc bưng một cốc nước trái cây tới.

Lục Sênh Hạ uống một hớp, dùng vẻ mặt chất vấn nhìn cô ta: “Mẹ cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục rồi, vì sao còn chưa chịu yên ổn nữa? Mẹ cho rằng tìm người khác làm một thằng con vịt tới hãm hại chị dâu là có thể phá hư quan hệ của chị dâu và Ngọc Thanh hay sao? Mẹ như vậy không chỉ khiến cho Ngọc Thanh thêm không thích mẹ, mà còn sợ mẹ thêm nữa mà thôi.”

Tư Mã Ngọc Như cố nén lửa giận trong lòng: “Mẹ mới là mẹ của con, mang thai chín tháng mười ngày sinh ra con nuôi con khôn lớn, nhưng mà tại sao con cứ luôn hướng cùi chỏ ra bên ngoài, lại còn giúp đỡ cho Hy Nguyệt kia, cô ta thì có thể mang lại cái gì cho con chứ?”

Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Ở trong mắt của mẹ, tình thân thì tính là cái gì, không phải đều bị mẹ lấy ra làm công cụ để lợi dụng hay sao? Làm người phải biết tự mình hiểu lấy, dựa vào chỉ số thông minh của mẹ, năng lực của mẹ mà muốn giành được Lục Thị, cơ bản là không có khả năng đâu.”

Cơ mặt của Tư Mã Ngọc Như hơi co rút: “Ngọc Thanh cũng là con trai của nhà họ Lục, dựa vào cái gì toàn bộ nhà họ Lục đều rơi vào trong tay của Lục Lãnh Phong, còn Ngọc Thanh lại không được chia cái gì cơ chứ? Thằng bé chính là em trai ruột của con, nếu như nó có thể lên làm người quản lý của nhà họ Lục, đối với con chỉ có lợi mà không có hại.”

“Nó không thể trở thành người quản lý của nhà họ Lục được, vì sao mẹ vẫn còn chưa đối diện được với sự thật đó được đây? Hay là nói mẹ cơ bản chỉ muốn biến nó trở thành một con rối, chuẩn bị bản thân ở đằng sau buông rèm chấp chính, làm Từ Hi Thái Hậu đúng không?” Từng lời nói của Lục Sênh Hạ đều hết sức sắc bén, giống như đã lột xuống một lớp da của Tư Mã Ngọc Như, khiến cho toàn bộ dã tâm lòng dạ hiểm độc bên trong cô ta hết thảy đều lộ ra bên ngoài.

Cô ta đúng là đã nghĩ như vậy đấy.

“Chẳng lẽ con tới đây chính là để chọc tức mẹ hay sao? Mẹ đã bệnh thành như vậy rồi, con còn muốn chọc tức mẹ nữa à?”

“Đừng giả bộ nữa, mẹ cơ bản là không có bệnh, mẹ còn khỏe lắm.” Lục Sênh Hạ nói thẳng vào vấn đề, không muốn quanh co lòng vòng với cô ta: “Mẹ giả bệnh gọi tôi đến là muốn làm gì, nói thẳng đi.”

Tư Mã Ngọc Như nuốt nước miếng xuống, cố gắng kiềm chế cơn giận trong đầu:

“Mẹ hỏi con, có phải Ngọc Thanh đã bị Hy Nguyệt giấu đi rồi không?”

“Mẹ mắc chứng hoang tưởng bị hại à, tự mẹ dọa cho Ngọc Thanh chạy mất, lại còn nghi ngờ là do chị dâu giấu đi. Chị dâu cũng không có thời gian rảnh đi quan tâm đến chuyện đổ bể trong nhà của mẹ đâu.” Lục Sênh Hạ căm giận nói.

Tư Mã Ngọc Như có chút hổn hển, thật muốn tát mạnh vào mặt món hàng lỗ vốn này: “Con không cần thay cô ta bao che, mẹ biết rõ là do chính cô ta làm. Sở dĩ mẹ gọi con tới đây chính là muốn bắt con đi đổi Ngọc Thanh.”

Lục Sênh Hạ quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình nữa: “Không phải là mẹ bị điên rồi đấy chứ?”

“Mẹ đúng là điên rồi, Hy Nguyệt cướp mất con của mẹ, sao mẹ có thể không điên được cơ chứ?” Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận.

Lục Sênh Hạ hung dữ trừng mắt liếc cô ta một cái: “Mẹ đừng hy vọng có thể lợi dụng được tôi.” Cô bé nói xong, lập tức quay người bước ra ngoài.
 
Chương 1827


Chương 1827

Trong phút chốc cánh cửa mở ra, đầu của cô bé bắt đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tư Mã Ngọc Như cười hiểm ác, cô ta đã sớm biết cô bé sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, cho nên đã để cho người giúp việc bỏ thuốc vào trong nước trái cây.

Cô ta và người giúp việc cùng nhau dìu Lục Sênh Hạ vào trong ga ra.

Sân sau có một cái cửa nhỏ có thể tiến vào ga ra, vệ sĩ ở trước cửa không thể nào phát hiện ra được. Bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay mà đưa Lục Sênh Hạ đi.

Người giúp việc lái xe rời khỏi đây.

Đám vệ sĩ cảm giác được không mấy thích hợp, lập tức vọt thẳng vào trong.

Tư Mã Ngọc Như đang ở đầu cầu thang chờ bọn họ.

“Tối nay Sênh Hạ không trở về mà ở lại chỗ này của tôi.”

“Ngại quá, chúng tôi phải đưa cô chủ về.” Vệ sĩ đẩy cửa phòng ra tìm kiếm Lục Sênh Hạ, nhưng mà lại không tìm được.

“Cô chủ đâu rồi?” Vệ sĩ chất vấn.

“Nó là con gái của tôi, dựa vào cái gì tôi phải nói cho người ngoài như các người biết cơ chứ?” Tư Mã Ngọc Như cười lạnh một tiếng.

Hai tên vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau một chút: “Vừa rồi có một chiếc xe chạy ra, nhất định là cô chủ ở trên đó, tôi lập tức đuổi theo, cậu ở đây trông chừng người phụ nữ này.”

Một tên vệ sĩ lập tức xông ra ngoài. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lộ ra nụ cười dữ tợn: “Phiền cậu gọi điện thoại cho Hy Nguyệt, nói với cô ta đưa Ngọc Thanh tới đổi lấy Sênh Hạ đi, nếu không thì cô ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện nhìn thấy Sênh Hạ nữa.”

Lúc này, ở trong văn phòng của Hy Nguyệt.

Nhận được điện thoại của vệ sĩ, cô lập tức thông báo cho Lục Lãnh Phong, cùng anh đuổi qua.

Đồng thời, cô còn gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn, cô cảm thấy chuyện này khẳng định là do một mình Tư Mã Ngọc Như làm ra, ngay cả Lục Vinh Hàn cũng không biết.

Lục Vinh Hàn hầu như theo chân bọn họ cùng nhau đuổi tới biệt thự, ông ấy thật sự không ngờ Tư Mã Ngọc Như sẽ làm như vậy. Đây chính xác là muốn hoàn toàn cắt đứt tình mẹ con giữa cô ta và Lục Sênh Hạ mà.

“Tư Mã Ngọc Như, cô cái đồ điên này, ngay cả con gái ruột của mình mà cô cũng có thể ra tay.”

Lửa giận của Lục Lãnh Phong bốc lên vạn trượng, hận không thể xé xác cô ta ra thành mảnh nhỏ.

Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo dữ tợn:

“Là do các người ép tôi đó, các người bắt cóc Ngọc Thanh của tôi, cũng không biết bây giờ thằng bé còn sống hay đã chết. Nếu như các người không thả Ngọc Thanh ra thì cũng đừng mong sẽ gặp lại con nhóc chết tiệt ăn cây táo rào cây sung kia.”

Cô ta còn chưa dứt lời, Hy Nguyệt lập tức giơ tay lên tát cho cô ta một bạt tai:

“Cô đúng là mất trí rồi, ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con, cô không chỉ làm tổn thương con gái của mình, mà còn hại luôn cả con mình. Loại độc phụ như cô nên bị thiên lôi đánh xuống, dù chết không có chỗ chôn.”

“Con đĩ nhỏ, mày dám đánh tao à?” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, giống như nổi điên đánh về phía Hy Nguyệt. Cánh tay cứng rắn như sắt của Lục Lãnh Phong đột nhiên vung lên, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, hất cô ta ra xa tận ba mét, nằm rạp trên mặt đất lẩm bẩm, hơn nửa ngày còn chưa có hồi phục lại được.
 
Chương 1828


Chương 1828

Lục Vinh Hàn và bọn họ cách nhau một cái ghế sofa, cơ bản cũng không tới ngăn cản kịp, ông ấy chỉ có thể đi qua đỡ Tư Mã Ngọc Như lên.

“Ngọc Như, rốt cuộc em muốn làm gì, bây giờ Sênh Hạ ở chỗ nào rồi, em mau thả con bé ra đi.”

Tư Mã Ngọc Như giống như heo mẹ bị thương, hung hăng thở dốc một hơi:

“Không gặp được Ngọc Thanh, em tuyệt đối sẽ không thả Sênh Hạ ra.”

Lục Vinh Hàn chuyển ánh mắt nhìn sang Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, nếu như con thật sự biết Ngọc Thanh ở chỗ nào thì hãy con nói cho chúng tôi biết đi. Mấy ngày nay chúng tôi tìm nó ở khắp nơi, cũng sớm phát điên mất rồi.”

Lục Lãnh Phong hung ác nham hiểm trừng mắt liếc ông ấy một cái: “Bố cảm thấy chúng con rảnh rỗi như vậy, muốn xen vào chuyện đổ bể trong nhà của bố hay sao?”

“Ngọc Thanh không có mang theo một đồng nào, sẽ không vô duyên vô cớ chạy loạn, chỉ có thể có người tìm chỗ cho nó, để cho nó trốn ở đó.” Lục Vinh Hàn nói.

“Chẳng lẽ con và Hy Nguyệt lại ngây thơ như vậy hay sao?” Lục Lãnh Phong thở hổn hển một tiếng: “Chúng con cũng sẽ không giống như bố, thích gây chuyện mà không chịu trách nhiệm.”

Trên mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Bố cũng không muốn nghi ngờ các con, nhưng mà người thân cận nhất của Ngọc Thanh chính là các con, bố cũng không nghĩ ra được còn ai có thể giấu nó đi được nữa.”

Trong con ngươi đen nhánh của Hy Nguyệt lóe lên một tia gian xảo: “Bố à, lời này của bố nói cứ giống như thằng bé là đứa nhỏ của nhà họ Lục chúng con vậy. Có điều nó lại là người của nhà Tư Mã, chẳng lẽ nhà Tư Mã và một ít người thân thích của nhà họ Mã sẽ không thân với thằng bé hay sao?”

“Bố đã qua chỗ mấy người bác của nó hỏi hết rồi, nó chưa từng đi qua đó.” Lục Vinh Hàn nói.

“Thế nhà họ Mã mà bố cũng đã hỏi qua rồi sao?” Hy Nguyệt khiêu mi.

Lục Vinh Hàn trầm mặc, ngược lại ông ấy đã quên mất người nhà họ Mã.

Mặc dù ông cụ Mã và Mã Ngọc Linh không có ở đây, nhưng nhà họ Mã vẫn còn có những họ hàng thân thích khác nữa mà.

“Tôi lập tức phái người đi nhà họ Mã bên kia hỏi một chút.”

Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rút: “Anh đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chính là cố ý, muốn dời đi lực chú ý của anh, Ngọc Thanh đúng là đã bị cô ta giấu đi rồi.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Lãnh Phong xẹt qua một tia lệ khí hung dữ. Ngón tay vung lên, người áo đen sau lưng anh lập tức đi tới, nhấc bổng Tư Mã Ngọc Như lên:

“Nếu như hôm nay cô không giao Sênh Hạ ra, tôi lập tức khiến cho cô chịu không nổi.”

Tư Mã Ngọc Như giật nảy mình, rùng mình một cái: “Cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu dám giết tôi sao?”

“Giết cô chẳng phải là quá tiện nghi cho cô rồi sao?” Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn toàn thân trên dưới của cô đều đầy những đường vân con cóc, khiến cho cô biến thành một con cóc thành tinh nữa cơ.”

Tư Mã Ngọc Như bị dọa đến toàn thân run rẩy: “Vinh Hàn cứu em, cứu em!”

Lục Vinh Hàn đương nhiên không thể để mặc con trai ông ấy đưa cô ta đi:

“Lãnh Phong, con đừng làm loạn, con cho bố chút thời gian, bố sẽ khuyên cô ta thả Sênh Hạ ra.”

Lục Lãnh Phong liếc mắt nhìn người áo đen ra hiệu, người áo đen lập tức thả Tư Mã Ngọc Như ra.

Tư Mã Ngọc Như giống như một con chuột hốt hoảng, sợ hãi trốn ở sau lưng Lục Vinh Hàn:

“Vinh Hàn, cậu ta điên rồi, cậu ta chắc chắn sẽ giết em, anh tranh thủ thời gian gọi người tới đuổi cậu ta ra ngoài đi, đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.”
 
Chương 1829


Chương 1829

Hy Nguyệt cười lạnh:

“Cô Tư Mã à, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như không muốn làm con cóc thành tinh thì hãy lập tức nói cho chúng tôi biết Sênh Hạ ở chỗ nào đi.”

Lục Vinh Hàn ôm bả vai Tư Mã Ngọc Như:

“Ngọc Như, Sênh Hạ là con gái ruột của em, em không thể lo cái này mất cái kia được. Cho dù đúng là bọn họ đã đưa Ngọc Thanh đi trốn thì em cũng không thể lấy Sênh Hạ ra làm con tin uy hiếp bọn họ, làm như thế sẽ khiến cho Sênh Hạ đau khổ thất vọng lắm đấy.”

Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng gào khóc:

“Nếu như em không làm như vậy thì liệu bọn họ có chịu thả Ngọc Thanh ra hay không? Lỡ như bọn họ thẹn quá hóa giận, giết chết Ngọc Thanh thì phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Hy Nguyệt lạnh thấu xương nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ phán xét, giống như hai thanh kiếm sắc bén, róc thịt từ đầu tới chân cô ta:

“Trong mắt của chúng tôi, Ngọc Thanh giống như là em trai ruột thịt vậy. Chúng tôi sẽ không mảy may làm ra chuyện gì tổn thương đến thằng bé. Còn cô thì sao, cô là người thân nhất của thằng bé mà cũng dám hạ độc nó. Nó cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, chẳng lẽ cô không lo lắng những thứ này sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với cơ thể hay tâm lí của nó hay sao? Ở trong mắt của cô, cho dù là Sênh Hạ hay là Ngọc Thanh, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ để cho cô lợi dụng. Cô mang dã tâm bừng bừng, vàng đỏ nhọ lòng son, suốt ngày chỉ biết ôm giấc mộng không thực tế. Tôi cho cô biết, cô không có cái số ấy đâu, muốn lấy được Lục Thị, hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giống như đang cất chứa một tổ ong vò vẽ ngủ đông, gần như lệch xuống đến tận mang tai.

Cô ta không muốn nhận mệnh, cũng sẽ không nhận mệnh.

Cô ta trù tính nhiều năm như vậy, không thể chỉ vì thất bại nhất thời mà lập tức từ bỏ được.

Cô ta vẫn còn có thể Đông Sơn tái khởi, còn có thể hàm ngư phiên thân, nhất định sẽ được.

“Hy Nguyệt, cô không nên ngậm máu phun người như vậy đâu.”

Lục Vinh Hàn nặng nề thở dài: “Hy Nguyệt, Ngọc Như đã rời khỏi nhà họ Lục rồi, không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa. Chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, hy vọng con và Lãnh Phong có thể thành toàn.”

Hy Nguyệt quay đầu nhìn ông ấy, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình:

“Bố chồng, con thật sự cảm thấy bi ai thay bố đấy. Bố một lòng say mê, moi tim móc phổi đưa cho người phụ nữ này, thế nhưng trong mắt của cô ta, bố chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Cho tới bây giờ cô ta đều không có yêu bố, cái mà cô ta yêu chính là vị trí người đứng đằng sau của tập đoàn Lục Thị mà thôi.”

Lục Vinh Hàn cũng không tin tưởng cô, ông ấy chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân mình mà thôi:

“Hy Nguyệt, chuyện tình cảm giữa bố và Ngọc Như còn chưa tới phiên con ở đây nghị luận. Bố ăn muối còn nhiều hơn so với con ăn cơm, Ngọc Như là dạng người ra sao tôi rõ ràng hơn con nhiều.”

Lục Lãnh Phong mỉa mai cười một tiếng: “Hy Nguyệt, không cần nói nhảm với người ta làm gì, em mãi mãi cũng không thể gọi một người đang giả vờ ngủ thức dậy được đâu.”

Hy Nguyệt cũng không có dừng lại, mím môi dưới, tiếp tục nói:

“Bố chồng à, lúc trước bố còn cho rằng Tư Mã Ngọc Như đã rời đi, giống như bình thường nổi điên đi khắp thế giới tìm kiếm cô ta. Mà thật tình lại không biết cô ta trốn ở bên cạnh Dương Thành, một mực âm thầm liên hệ với Tư Mã Minh Thịnh. Chẳng qua cô ta chỉ là chơi một chiêu lấy lui làm tiến, dùng cái này để giữ lấy lòng của bố mà thôi. Năm ấy chị ở bệnh viện bị người tráo đi cũng là do cô ta sai khiến Tư Mã Minh Thịnh làm. Từ đầu tới cuối, cô ta mới chính là kẻ chủ mưu đằng sau bức màn này. Tư Mã Minh Thịnh chẳng qua chỉ là một con rối làm việc thay cho cô ta mà thôi. Cô ta nhìn trúng thế lực của nhà họ Mã, khiến cho Tư Mã Minh Thịnh ly hôn với vợ của cậu ta. Dì Lâm lúc đó đang mang thai đứa nhỏ, không muốn ly hôn, cô ta lập tức âm thầm hạ thuốc làm cho dì ấy sảy thai. Bao nhiêu năm qua, lương thiện của cô ta, sự bao dung của cô ta, tất cả đều là giả vờ. Chẳng qua cũng chỉ là để tập hợp sức mạnh, tới tranh giành gia nghiệp của nhà họ Lục. Bố chồng, bố có thể không tin con, nhưng xin bố hãy sáng suốt một chút, dùng lý trí mà nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhìn xem rốt cuộc cô ta là dạng người gì.”
 
Chương 1830


Chương 1830

Tư Mã Ngọc Như quả thực sắp nổi điên, rướn cao cổ lên, điên cuồng gào thét:

“Hy Nguyệt, cô nói hươu nói vượn, cô ngậm máu phun người, cô vu khống hãm hại tôi, cô giội nước bẩn lên người của tôi như vậy là có mục đích gì? Có phải Y Hạo Phong đã kêu cô làm như vậy hay không?”

“Từng lời nói của tôi đều là sự thật. Nếu như cô đã không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm, những chuyện mà cô đã làm, cuối cùng rồi cũng sẽ bị người ta biết được mà thôi. Cho dù là bao nhiêu năm trôi qua thì cũng sẽ có một lúc nào đó mọi chuyện bị vạch trần.” Hy Nguyệt từng câu từng chữ rõ ràng hữu lực nói.

Tuy rằng Lục Vinh Hàn không muốn tin, nhưng rốt cuộc trong lòng ông ấy vẫn bị dao động kịch liệt.

Ba mươi năm trước, Hy Nguyệt còn chưa ra đời, cô không có khả năng biết được những chuyện này.

Là có người đã nói với cô chuyện đó.

Mà người duy nhất có thể hiểu rõ sự tình chính là mẹ của Lâm Đại Dao.

Thù hận của bà ta đối với Tư Mã Ngọc Như cũng không thua gì Tư Mã Minh Thịnh.

Bà ta nhất định cũng giống như những người khác hiểu lầm Tư Mã Ngọc Như, cho rằng những hành vi xấu xa của Tư Mã Minh Thịnh có liên quan tới Tư Mã Ngọc Như.

“Hy Nguyệt, con người khó tránh khỏi những lúc bị thù hận bản thân bịt kín hai mắt, những lời mà cô nghe được cũng chưa chắc đã là sự thật. Không ai trên thế giới này hiểu rõ Ngọc Như hơn tôi, cô ấy sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu.”

Hy Nguyệt cảm thấy nản lòng thoái chí:

“Ở trong mắt của bố, toàn bộ người trên thế giới này đều đang hãm hại Tư Mã Ngọc Như, toàn bộ người trên thế giới này đều không có ai hiểu được Tư Mã Ngọc Như cả. Ông nội, bà nội, mẹ, Lãnh Phong, Sênh Hạ, Đại Dao, dì Lâm,… còn có những người đã từng bị cô ta làm tổn thương nữa chứ. Tất cả mọi người đều là kẻ đần, đều không có thông minh như bố, không có tỉnh táo như bố, không có nhãn lực tốt như bố, có đúng không? Bố, đã nói rằng bố, ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Vậy còn ông nội thì sao, ông nội anh minh thần võ, chưa từng nhìn lầm bất kỳ ai. Chẳng lẽ bố, cho rằng ông ấy cũng nhìn lầm Tư Mã Ngọc Như hay sao? Bố, rốt cuộc có biết cái gì gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường hay không, ngoài cuộc thì tỉnh táo mà trong cuộc thì u mê không?”

Toàn thân Lục Vinh Hàn bỗng chốc run rẩy kịch liệt:

“Đủ rồi, Hy Nguyệt, hôm nay cô tới đây là để tìm Sênh Hạ, không phải đến để thương lượng chuyện riêng của tôi đâu.”

“Bố nói đúng. Nếu như hôm nay cô ta không giao Sênh Hạ ra, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.” Giọng nói của Hy Nguyệt lạnh lẽo, giống như hai tảng băng va chạm vào nhau vậy.

Tư Mã Ngọc Như thật sự muốn xông tới xé rách miệng của cô, để cho cô không nói tiếp được, tránh cho Lục Vinh Hàn bị cô thuyết phục mà sinh lòng nghi ngờ với cô ta.

Thế nhưng Lục Lãnh Phong và một đám người mặc đồ đen cứ nhìn chằm chằm vào, cô ta cơ bản cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Hy Nguyệt, tôi không biết cô vu oan hãm hại tôi như thế rốt cuộc là có mục đích gì. Nếu như cô chỉ muốn giúp Y Hạo Phong trút giận mà nói thì chỉ cần nhằm vào tôi là được, đừng làm tổn thương đến Ngọc Thanh. Thằng bé vô tội, chỉ cần cô giao thằng bé lại cho tôi, tôi lập tức sẽ thả Sênh Hạ ra.”

“Người làm tổn thương Ngọc Thanh chính là cô đấy, người dọa cho thằng bé sợ chạy cũng là cô, bây giờ cô lại luôn miệng tìm tôi đòi người có phải là rất buồn cười hay không đây? Nếu như cô cho rằng Ngọc Thanh ở chỗ của tôi thì lập tức lấy chứng cứ ra đây, còn nếu như không đúng sự thật thì cũng đừng trách tại sao tôi không khách khí với cô nhé.” Hy Nguyệt lạnh lùng nói.

Lục Lãnh Phong nhìn xuống đồng hồ: “Tổng giám đốc Lục, tôi cho ông thời gian năm phút, nếu như ông không thể dùng lời nói tác động được người phụ này giao Sênh Hạ ra thì tôi sẽ dẫn cô ta rời đi.”
 
Chương 1831


Chương 1831

Trên trán Lục Vinh Hàn toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Ông ấy biết, Lục Lãnh Phong nói được làm được, cơ bản cũng sẽ không nể mặt ông ấy.

Tình cảm bố con giữa hai người bọn họ đã kết thúc từ lâu lắm rồi.

“Ngọc Như, nói cho bọn họ biết Sênh Hạ ở đâu đi, nếu không, anh chỉ có thể để cho Lãnh Phong đưa em đi.”

Nghe nói như thế, dọc theo sống lưng Tư Mã Ngọc Như toát ra một tia hàn ý.

Rõ ràng là Lục Vinh Hàn cũng không bảo vệ được cô ta.

“Vinh Hàn, chẳng lẽ anh muốn bỏ mặc chuyện của Ngọc Thanh hay sao?”

“Ngọc Thanh là Ngọc Thanh, Sênh Hạ là Sênh Hạ, không nên vì chuyện của Ngọc Thanh mà làm liên lụy đến Sênh Hạ.”

Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi lên gân xanh cuồn cuộn: “Nếu như em không nói như vậy thì bọn họ sẽ chịu bỏ qua cho Ngọc Thanh hay sao?”

“Bọn họ đã nói không có liên quan tới chuyện của Ngọc Thanh, em không cần phải làm căng lên như vậy.” Lục Vinh Hàn nói, nếu như cô ta vẫn còn tiếp tục cố chấp thêm nữa, Lục Lãnh Phong chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Bây giờ Sênh Hạ đang ở chỗ của Minh Thịnh. Nếu như không thấy được Ngọc Thanh mà nói, cậu ta cũng sẽ không để cho Sênh Hạ đi.”

Sắc mặt Lục Vinh Hàn tái nhợt: “Em vậy mà còn cấu kết với cùng một hội với cái tên vô liêm sỉ kia, còn giao Sênh Hạ cho cậu ta, chẳng lẽ em bị cậu ta làm hại còn chưa đủ hay sao?”

Đáy mắt Lục Lãnh Phong hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, anh bước dài tiến lên, nắm lấy cánh tay Tư Mã Ngọc Như, mạnh mẽ hất cô ta ra, đẩy đến chỗ của đám người áo đen.

Người áo đen lập tức khống chế cô ta.

“Đưa cô ta đi tìm Tư Mã Minh Thịnh.”

Tư Mã Ngọc Như sợ tới mức ra sức liều mạng hét chói tai: “Vinh Hàn, cứu em với…”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Tôi và các người cùng đi tìm con nghiệp chướng kia.”

Bên trong một căn biệt thự bí mật của Tư Mã Minh Thịnh.

Người của Lục Lãnh Phong đến còn sớm hơn so với dự kiến của Tư Mã Minh Thịnh.

Lúc trước khi Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, anh đã lập tức phái người tra xét qua sản nghiệp của Tư Mã Minh Thịnh mấy lần, cho nên rất dễ dàng đã tìm được biệt thự bí mật của cậu ta.

Lục Vinh Hàn ở trong xe, không có bước xuống, chỉ cần Lục Lãnh Phong không gây bất lợi cho Tư Mã Ngọc Như, những chuyện khác ông ấy cũng sẽ không quản.

Điều quan trọng nhất chính là cứu Sênh Hạ an toàn trở ra ngoài.

Tư Mã Minh Thịnh không nhìn thấy con trai Ngọc Thanh, chỉ nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang bị gô cổ trói chéo tay sau lưng, miệng của cô ta cũng bị băng dán bịt kín, không nói được gì.

“Sênh Hạ đâu?” Lục Lãnh Phong cắn răng hỏi.

“Người tôi cần chính là Ngọc Thanh, chỉ cần anh đưa Ngọc Thanh tới, tôi sẽ thả con bé ra.”

Tư Mã Minh Thịnh nói.

“Con của cậu không có ở trong tay tôi, chỉ có bà già này ở đây mà thôi. Hôm nay cô ta sống hay chết toàn bộ đều là do cậu quyết định.” Từng câu từng chữ trong lời nói của Lục Lãnh Phong đều tràn đầy sát khí đẫm máu.
 
Chương 1832


Chương 1832

Tư Mã Minh Thịnh căm tức không thôi: “Anh đối xử với chị gái của tôi như vậy, bộ không sợ anh rể của tôi của trách tội hay sao?”

Đôi môi mỏng của anh hé ra, cong lên thành một nụ cười âm lãnh: “Thế thì cậu trói con gái ruột của ông ấy như vậy, cậu cảm thấy ông ấy sẽ bỏ mặc hay sao?”

Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Minh Thịnh co rút lại: “Sênh Hạ cũng là cháu gái bên ngoại của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé, hiện tại con bé không sao cả. Chỉ cần anh thả Ngọc Thanh ra, tôi sẽ đưa con bé trở về.”

Anh hừ nhẹ một tiếng, chưa từng có kẻ nào dám cò kè mặc cả với anh hết.

“Tư Mã Minh Thịnh, công ty mới mở của cậu cũng không tệ. Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?” Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng của anh giống như lông vũ rơi xuống mặt đất, kéo theo lực chấn nhiếp làm cho thần kinh khắp người Tư Mã Minh Thịnh đều mạnh mẽ chấn động.

Tư Mã Ngọc Như biết Lục Lãnh Phong đang uy hiếp em trai cô ta. Cô ta cực kỳ tức giận nhưng miệng bị lấp kín không nói ra lời, chỉ có thể liều mạng hầm hừ.

Đương nhiên Tư Mã Minh Thịnh không muốn công ty mới bị tổn thất gì .

Bây giờ tập đoàn Lục thị đã không phải do anh rể định đoạt mà do Lục Lãnh Phong làm chủ. Anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Trong căn phòng, Lục Sênh Hạ đá văng nữ giúp việc đang nhìn cô bé rồi chạy ra ngoài.

“Anh cả, chị dâu!” Cô bé cực kỳ tức giận. Bi ai lớn nhất đời này của cô bé chính là có người mẹ không biết xấu hổ như Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Minh Thịnh cũng không ngăn cản. Vì công ty mới, cậu ta cũng không thể hoàn toàn chọc giận Lục Lãnh Phong.

Lúc này không giống ngày xưa, anh rể đã không còn thực quyền.

Cậu ta phải thấy rõ ràng tình trạng hiện này mới được.

Hy Nguyệt ôm vai Lục Sênh Hạ nói: “Sênh Hạ, em không sao là tốt rồi.”

Lục Lãnh Phong bỗng nhiên đẩy Tư Mã Ngọc Như một cái, khiến cô ta ngã xuống bên chân Tư Mã Minh Thịnh.

Tư Mã Minh Thịnh vội vàng tháo dây thừng cho cô ta.

Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận nói: “Minh Thịnh, em làm gì mà không buộc con nhóc đầu chết tiệt kia lại, để cho nó chạy ra ngoài. Chúng ta còn phải dùng nó để trao đổi với Ngọc Thanh đấy.”

Lục Sênh Hạ hung dữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Tôi nói cho mẹ biết, chị dâu căn bản không biết Tư Mã Ngọc Thanh ở đâu. Chỉ có tôi biết mà thôi, chính tôi là người đã giấu Tư Mã Ngọc Thanh đi.”

Cả người Tư Mã Ngọc Như đột nhiên như bị co giật, cô ta nói: “Con ăn nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc cô ta cho con chỗ tốt gì mà con che chở cô ta khắp nơi, bênh vực cô ta, luôn luôn chống đối mẹ chứ.”

Trong sân, Lục Vinh Hàn nghe được đoạn nói chuyện của con gái thì đẩy cửa xe ra đi tới.

“Sênh Hạ, con nói là con đã giấu Ngọc Thanh đi.”

“Vâng ạ, chính là con giấu đi. Thằng bé gọi điện thoại cho con, nó nói Tư Mã Ngọc Như muốn giết nó. Nó rất sợ hãi, xin con cứu nó. Con đã nghĩ cách đưa nó từ trường học ra, sau đó giấu nó ở một chỗ mà các người có tìm khắp nơi cũng sẽ không đến được.” Lục Sênh Hạ nói.

Tư Mã Ngọc Như trên mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta nói: “Con nhóc chết tiệt kia, con nói như vậy là muốn gánh tội thay cho Hy Nguyệt đi.”

Lục Sênh Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Mẹ vẫn luôn cắn chết không tha cho chị dâu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Có phải mẹ còn muốn thay thế chị dâu trở thành bà chủ của nhà họ Lục không?”

Lời nói dữ dằn như một cái tát vô hình lên mặt Tư Mã Ngọc Như.
 
Chương 1833


Chương 1833

“Con, con nhóc chết tiệt kia. Có phải con cố ý muốn mẹ tức chết không hả?”

“Mẹ bày trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, chẳng qua muốn tìm cách có được tài sản của nhà họ Lục mà thôi. Đáng tiếc, ngay cả mẹ có mê hoặc bố làm ông ấy không thấy rõ lòng lang dạ sói của mẹ thì trước sau vẫn bị bác gái đè trên đầu, không ngồi lên được vị trí bà chủ nhà họ Lục. Buộc mẹ sống tạm bợ rồi sinh ra Tư Mã Ngọc Thanh, đó không phải cũng trong dự liệu tính toán của mẹ hết sao.”

Lục Sênh Hạ nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh không có thì đừng cưỡng cầu. Mẹ không có mệnh được làm bà chủ nhà họ Lục thì bất kể mẹ gây sức ép như thế nào, cũng là uổng phí sức lực mà thôi.”

Tư Mã Ngọc Như giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cô ta nói: “Con nói hươu nói vượn cái gì, con không phải điên rồi sao. Ngọc Thanh cũng là cháu của mẹ, là em họ con. Khi nào thì nó biến thành con riêng của mẹ rồi?”

“Đúng vậy, Sênh Hạ, việc này nói cũng không thể nói lung tung như vậy được.” Lục Vinh Hàn cũng chạy nhanh tới bên cạnh giải thích, sợ sẽ làm Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt hoài nghi.

Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Được a, ông bà hai người cũng đừng giả bộ nữa. Anh cả và chị dâu đã sớm biết rồi, Tư Mã Ngọc Thanh là đứa con mà lúc sống tạm bợ hai người sinh ra.”

Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn liếc nhau một cái, thần kinh hai người đều căng thẳng.

“Lục Sênh Hạ, lúc trước mẹ không nên ra sinh con, lẽ ra phải trực tiếp đem con xóa sạch mới đúng. Con chính là tai họa, không chỉ muốn hại mẹ còn muốn hại cả Ngọc Thanh.”

“Tai họa!” Lục Sênh Hạ hỉ mũi cười, nói: “Tai họa duy nhất ở đây chính là mẹ, vì lòng lang dạ sói của mình mà đem con trai con gái trở thành quân cờ. Cho tới bây giờ mẹ đều không có chân chính nghĩ tới rốt cuộc bản thân có xứng làm bà chủ nhà họ Lục hay không. Mẹ mới tốt nghiệp tiểu học, ngay cả văn hóa cũng không có, lại chưa từng ra bên ngoài làm việc gì cả. Con chỉ sợ mẹ ngay cả hợp đồng cũng không biết xem, lại còn muốn buông rèm chấp chính. Mẹ có phải quá ngây thơ rồi không, lúc mẹ mở công ty tính là bạn mọi nhà sao?”

Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn ngất đi.

“Tôi thật sự là đáng thương quá đi mà, như thế nào lại sinh ra đứa con tạo nghiệp như vậy!”

“Mẹ tạo nghiệp cũng không ít nha. Mẹ đổi cậu tôi thay chị cả khiến chị ấy sống chết không rõ. Mẹ lại cho mợ uống thuốc sẩy thai, giết đứa con của mợ ấy. Mẹ và cậu cùng nhau tính kế, lập mưu chiếm đoạt của cải nhà họ Mã, giết chết Mã Ngọc Linh. Mẹ nhìn xem hai bàn tay mình có sạch sẽ không? Có mùi máu tươi hay không?” Lục Sênh Hạ tràn đầy phẫn nộ nói. Cô bé không có mẹ, mẹ của cô bé đã mất đi linh hồn rồi, đã bị ma quỷ bám thân rồi.

Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng, than vãn khóc lớn lên.

“Vinh Hàn, anh nghe lời này đi. Hy Nguyệt mỗi ngày đều tư tưởng giáo huấn con bé phải oán hận em, đã tẩy não con hoàn toàn. Bây giờ, trong đầu con thì em chính là tội phạm tội ác tày trời. Em thật sự là oan uổng a, em so với Đậu Nga còn oan hơn nữa chứ.”

Lục Vinh Hàn ôm vai cô ta, nói: “Sênh Hạ, việc này con nghe được từ đâu. Tất cả đều là nghiệp chướng cậu con làm ra, không có quan hệ với mẹ con một chút nào.”

Nghe nói như thế, Tư Mã Minh Thịnh khóe miệng co rút xuống. Ông ấy muốn giải thích chút gì đó nhưng không có phát ra âm thanh.

Ông ấy không thể nói việc này đều do Tư Mã Ngọc Như bảo ông ấy làm.

Hai chị em bọn họ đều vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

Tư Mã Ngọc Như kết thúc thì ông ấy cũng không có lợi gì.

Lục Sênh Hạ cười nhạo, nói: “Bố, uổng công bố cũng là người có quyền lực lại tung hoành giới kinh doanh nhiều năm như vậy, ngay cả người phụ nữ bên mình đều không thấy rõ. Chỉ bằng một người cậu có thể làm ra nhiều việc ác độc đến như vậy sao?”
 
Chương 1834


Chương 1834

Tư Mã Ngọc Như nổi trận lôi đình, căng cổ họng hét ầm lên: “Lục Sênh Hạ, con câm miệng cho mẹ, con mau đem Ngọc Thanh giao ra đây.”

Lục Sênh Hạ tức giận liếc vẻ mặt không còn chút máu của cô ta.

“Nếu muốn Ngọc Thanh trở về thì lúc nào cũng có thể trở về được thôi. Chỉ là thằng bé không muốn trở về, không muốn cùng chung sống với mẹ, với người phụ nữ độc ác tâm địa rắn rết này.”

Lục Vinh Hàn không hi vọng mẹ con họ đoạn tuyệt hoàn toàn, trở mặt thành thù. Ông ấy cũng không tin tưởng Tư Mã Ngọc Như là người độc ác như thế.

Từ đầu tới cuối ông ấy đều tin tưởng là do Tư Mã Minh Thịnh làm, chẳng qua Tư Mã Ngọc Như bị em mình liên lụy mà thôi.

“Sênh Hạ, con là con ruột của mẹ, con sao có thể nói với mẹ như vậy. Bố mặc kệ con nghe được lời đồn đãi chuyện nhảm gì ở bên ngoài, con cũng không thể đối xử với mẹ ruột mình như thế.”

Lục Sênh Hạ dùng ánh mắt đồng tình nhìn bố mình, cô bé nói: “Bố, ngoại trừ con cảm thấy bi ai đối với bố thì con không còn lời gì để nói.”

Lục Lãnh Phong giọng đầy mỉa mai nói: “Ông hành xử như thế là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Rồi có một ngày ông sẽ hối hận, chẳng qua ông đừng hy vọng chúng tôi sẽ rộng lòng tha thứ cho sự ngu xuẩn của ông.”

Hy Nguyệt ôm vai Lục Sênh Hạ, nói: “Chúng ta đi thôi, về sau không cần gặp lại những người này nữa.”

“Vâng ạ.” Lục Sênh Hà gật đầu, xoay người đi theo cô đi đến phía bên ngoài.

Tư Mã Ngọc Như xông lên đối mặt.

“Con đứng lại đó cho mẹ, tóm lại Ngọc Thanh ở đâu? Hôm nay con không giao thằng bé ra đây thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”

“Cô có bản lĩnh ngăn cản tôi hay sao?” Ánh mắt Lục Lãnh Phong rét lạnh, sát khí phả vào mặt, khiến Tư Mã Ngọc Như run rẩy rùng mình, gần như theo bản năng hốt hoảng lùi lại mấy bước, trốn phía sau Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn nhìn con gái nói: “Sênh Hạ, sắp ăn Tết rồi, con cũng không thể che giấu Ngọc Thanh được nữa, để nó không thể trở về nhà ăn Tết. Con dẫn bố đi gặp Ngọc Thanh, nếu như nó không muốn trở về, bố sẽ để nó ăn Tết với các con, được không?”

Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn: “Chính ông nói đấy nhé.”

“Bố đã bao giờ gạt con chưa?” Lời nói của Lục Vinh Hàn trịnh trọng mấy phần.

“Chỉ một mình bố, người phụ nữ xấu xa đó không thể.” Lục Sênh Hạ giận dữ trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như.

“Được, chỉ một mình bố.” Lục Vinh Hàn gật gù, chỉ khi nhìn thấy cháu trai bình an không có chuyện gì, ông ấy mới có thể yên tâm.

Lục Sênh Hạ dẫn bọn họ đến biệt thự của bà nội.

Hy Nguyệt khiếp sợ.

“Em giấu Ngọc Thanh ở nhà bà nội từ lúc nào?”

“Anh Như Thông ra nước ngoài, nơi đây là an toàn nhất, khẳng định mọi người không tìm được.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ.

Hy Nguyệt choáng váng dữ dội.

Nơi này nhất định là do con trai nghĩ ra.

Lục Sênh Hạ xưa nay chưa từng đến đây, vốn dĩ cũng không biết.

Trong biệt thự, Tư Mã Ngọc Thanh đang học làm cá kho hạt thông ở trong bếp cùng với bà nội.
 
Chương 1835


Chương 1835

Lúc cậu bé ở cùng bà nội thì tâm trạng luôn luôn rất vui vẻ.

Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cậu bé sợ hãi, lật đật núp sau lưng bà nội.

“Chị, sao chị lại dẫn dượng đến? Em không muốn về nhà đâu.”

Lục Sênh Hạ nhún vai: “Chị cũng không muốn như vậy. Nhưng mà cô của em, mẹ ruột của chị đã bắt cóc chị, muốn dùng chị để trao đổi với em, nếu không, cô ta sẽ giết chị.”

Lục Vinh Hàn quở mắng cô bé một chút: “Sênh Hạ, con đừng nói mò như vậy, mẹ con chưa bao giờ muốn giết con, con mà nói như vậy sẽ doạ Ngọc Thanh sợ.”

“Bố cho rằng cô ta không làm được sao, chỉ có chuyện bố không nghĩ tới thôi, chứ không có chuyện cô ta không làm được.” Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng.

Tư Mã Ngọc Thanh oa một tiếng khóc lên.

“Con không muốn trở về, người phụ nữ xấu xa đó sẽ giết con, con không muốn trở về.”

Lúc bà nội ôm vai cậu bé, cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Lục Vinh Hàn.

“Cậu là bố của nó đúng không, cậu không có nó một gia đình hạnh phúc thì thôi, còn lấy về nhà một người phụ nữ ác độc mỗi ngày ngược đãi nó, cậu như vậy mà cũng xứng đáng làm một người bố sao?”

Lục Vinh Hàn trong lòng rối loạn, cũng không biết hai đứa bé này đã nói bậy gì đó với bà cụ nhà này, mới khiến cho bà đồng ý giữ nó lại.

“Bà cụ, tôi không phải bố của cậu bé, tôi chỉ là dượng nó thôi. Tôi muốn đón nó về chỗ ở của tôi, vậy thì sẽ không có người ngược đãi nó nữa.”

“Con không muốn trở về, con không muốn bị hạ độc mà chết.” Tư Mã Ngọc Thanh càng khóc dữ dội hơn.

Hy Nguyệt đi tới, kéo cậu bé vào trong lòng: “Ngọc Thanh, cô và dượng thừa đã nhận sai lầm, cô ta đảm bảo về sau sẽ không dám tổn thương em nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh khịt khịt mũi.

“Em không tin cô ta , chị xinh đẹp, chị đừng để em trở về với dượng mà, em ở đây rất tốt, em không muốn chết đâu.”

Lục Vinh Hàn đỡ trán: “Ngọc Thanh, cô rất thương con, chuyện con vịt chỉ là một hiểu lầm, là đầu bếp bỏ sai gia vị.”

“Dượng đừng gạt con, con cũng không phải kẻ ngu. Cô ta muốn hạ độc con, lại gán tội cho chị xinh đẹp. Dượng à, về sau dượng đừng ăn đồ của cô ta, không chừng cô ta cũng sẽ hạ độc vào đồ ăn của dượng đấy.” Tư Mã Ngọc Thanh đang nói, từ bên ngoài có mấy người đi tới, chính là Tần Như Thông và vợ chồng Hoa Phi.

Nhìn thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người đến như vậy, Tần Như Thông hết sức giật mình.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Sênh Hạ lè lưỡi một cái: “Anh Như Thông, sao anh về sớm vậy?”

Tần Như Thông nghe được lời đồn đãi liên quan đến Hy Nguyệt ở trong vòng, lo lắng cô sẽ không ứng phó được, nên lập tức chạy về.

Đúng lúc Hoa Phi và Lâm Đại Dao đang hưởng tuần trăng mật ở châu Úc, tiện thể ngồi máy bay tư nhân trở về.

Lâm Đại Dao nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Vinh Hàn, hết sức giật mình.

“Ngọc Thanh, chú, sao hai người lại ở nhà bà nội?”
 
Chương 1836


Chương 1836

“Chị cả, cô hạ độc em, muốn em chết, cho nên em trốn tới chỗ này.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa khóc vừa nói.

Lâm Đại Dao giật mình, Tư Mã Ngọc Thanh không phải con trai ruột của Tư Mã Ngọc Như sao? Sao cô ta lại hạ độc Tư Mã Ngọc Thanh chứ?

“Ngọc Thanh, tại sao người phụ nữ đó lại hạ độc em?”

“Cô ta muốn em chết, để gán tội cho chị xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ tủi thân.

Lục Vinh Hàn cảm thấy chuyện này so với tưởng tượng của mình còn phức tạp hơn nhiều lắm, nhưng bất luận thế nào ông ấy cũng phải mang Ngọc Thanh về trước mới được.

“Ngọc Thanh, trước tiên con theo dượng trở về, dượng bảo cô con nhận lỗi trước mặt con chịu không?”

Ông ấy định nắm tay Tư Mã Ngọc Thanh, bị Tư Mã Ngọc Thanh vung ra: “Không muốn, con không muốn về đâu.”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Bố con đang ở nhà chờ con đấy, dượng dẫn con đi tìm bố con, luôn có thể mà.”

“Bố sẽ dẫn con về nhà sao?” Tư Mã Ngọc Thanh khóc thút thít hai tiếng.

“Con muốn về nhà, vậy thì về nhà đi.” Lục Vinh Hàn nói: “Mẹ con và chị con cũng muốn trở về, nếu như bọn họ không nhìn thấy con, sẽ rất thất vọng.”

Cuối cùng Tư Mã Ngọc Thanh cũng bị thuyết phục.

Đã lâu chưa gặp mẹ, cậu bé nhớ mẹ quá rồi.

Lâm Đại Dao lấy quà mang về từ châu Úc ra.

“Ngọc Thanh, đây là quà chị mua cho em, có đồ chơi còn có đồ ăn vặt nữa nè.”

Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc mà cười: “Cảm ơn chị cả.”

Sau khi trò hề ở đây kết thúc, về đến nhà, Hy Nguyệt gọi hai đứa trẻ vào phòng sách.

“Bản lĩnh nói dối của hai đứa các con càng ngày càng giỏi.”

Hứa Kiến Quân cúi đầu, hai bàn tay nhỏ xoắn lại: “Mẹ, con xin lỗi. Con chỉ muốn giúp chú Ngọc Thanh, nếu như mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Lục Sênh Hạ hết sức có lỗi nhìn cô: “Chị dâu, đều là ý của em. Là em bảo Tiểu Quân làm như vậy, chị muốn trách thì cứ trách em đi.”

Hy Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé: “Chị biết hai đứa đều có lòng tốt, nhưng mà dù sao Ngọc Thanh cũng chỉ là đứa trẻ. Nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì bất ngờ, chúng ta đều không gánh được trách nhiệm này. Hai người, một là con trai của chị, một là em gái của chị, chị rất tin tưởng hai đứa, cũng hy vọng hai đứa có thể tin tưởng chị. Về sau đừng làm những chuyện mờ ám ở sau lưng chị nữa.”

“Em biết rồi ạ, chị dâu.”

“Con biết rồi ạ.”

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nhận lỗi.

Có điều, nên phạt thì phải phạt.

“Chị phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hai người, hai người còn bị cấm túc một tháng nữa.”

“Vậy có phải là Tết này cũng không có tiền mừng tuổi không?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi.

Hy Nguyệt giả vờ giận dỗi cô bé một chút: “Tiền tiêu vặt là tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi là tiền mừng tuổi.”

Lục Sênh Hạ hì hì cười hai tiếng.

Biết ngay chị dâu nghĩa tình sâu sắc, sẽ không thật sự trách tội bọn họ.
 
Chương 1837


Chương 1837

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Hy Nguyệt nhận được điện thoại của mẹ.

Hy Mộng Lan xảy ra chuyện rồi.

Tối hôm qua, ở ngoại ô thành phố Long Minh xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.

Một chiếc BMW và một xe tải chở hàng xảy ra va chạm ở giao lộ, dẫn đến nổi lửa phát nổ, tài xế xe chở hàng và một cô gái ở trong xe BMW tử vong tại chỗ, một cô gái khác bị thương nghiêm trọng, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.

Qua kết quả giám định DNA của lực lượng cảnh sát, chứng thực hai cô gái trong xe BMW là Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư.

Hy Nguyệt cực kỳ khiếp sợ, vội vã chạy đến phòng sách tìm Lục Lãnh Phong.

“Hy Mộng Lan xảy ra tai nạn xe cộ đã tử vong rồi!”

Lục Lãnh Phong hơi ngẩn ra, môi mỏng cong lên thành một hình cung rét lạnh nham hiểm.

“Nhanh như vậy đã bị trừng trị rồi à.”

“Cùng với cô ta còn có bạn của em là Tôn Yến Tư, cô ta bị thương rất nặng, đang cấp cứu ở ICU.” Trên mặt Hy Nguyệt có mấy phần xót xa, hai ngày trước cô vẫn còn cãi nhau với Hy Mộng Lan, không nghĩ tới, mới có mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã bị ông trời ngăn cách.

Đáy mắt sâu thẳm của Lục Lãnh Phong loé qua một tia sắc bén.

“Tại sao Tôn Yến Tư và Hy Mộng Lan lại đi cùng nhau?”

Hy Nguyệt không kịp nghĩ quá nhiều. Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai còn đang ở bên này chưa trở về. Vợ chồng bác cả đặt trước vé máy bay, buổi chiều đã đến rồi, cô phải mau chóng gặp mặt bọn họ, xử lý hậu sự cho Hy Mộng Lan.

“Anh đi cùng em.” Lục Lãnh Phong ôm vai cô, đi đến biệt thự, sau khi đón Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai, bọn họ cùng nhau đến cục cảnh sát.

Lực lượng cảnh sát dẫn Hoa Tuấn Anh đi nhận thi thể, sau đó lấy ra những món đồ đã tìm được từ trong xe.

Đây là hai chiếc túi Hermes còn chưa bị cháy hoàn toàn.

Một cái là phiên bản giới hạn của Tôn Yến Tư, bên trong có chứng minh nhân dân của Tôn Yến Tư.

Lưu Lộ Mai hết sức giật mình: “Túi này tôi biết, là mẫu mới của tháng này, không phải là Hy Mộng Lan mới mua đâu nhỉ, cô ta làm gì có tiền mua chiếc túi đắt như vậy cơ chứ?”

Cô ấy vội vã cầm túi tới, lục đồ vật bên trong, một hộp phấn văng ra ngoài, rơi xuống đất, phấn cũng bị rớt ra ngoài, bên trong có một tờ giấy bị đốt một nửa.

Hy Nguyệt nhặt tờ giấy lên, cẩn nhận nhìn một chút, vậy mà lại phát hiện đây là một tờ chi phiếu.

Bởi vì bị giấu trong hộp phấn, vậy nên chi phiếu không bị cháy hết.

Số tiền trên chi phiếu vẫn còn, là sáu mươi tỷ đồng.

“Có người cho bọn họ một tấm chi phiếu sáu mươi tỷ đồng!”

“Cái gì cơ?” Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh kêu lên sợ hãi.

Lục Lãnh Phong cầm chi phiếu tới: “Anh sẽ lập tức phái người đi thăm dò!”

Lưu Lộ Mai trừng mắt nhìn: “Tấm chi phiếu này còn đi đổi được không?”

“Cũng đã cháy một nửa, đương nhiên không thể rồi.” Hy Nguyệt nhún vai một cái. Trực giác nói cho cô biết, trong chuyện này có điều kỳ lạ.
 
Chương 1838


Chương 1838

Là ai cho bọn họ chi phiếu sáu mươi  tỷ?

Tại sao lại cho bọn họ?

Hoa Tuấn Anh ôm cánh tay lạnh lẽo rùng mình: “Không lẽ bọn họ biết bí mật gì đó, bị giết người bịt miệng hay sao?”

“Về trước rồi nói.” Hy Nguyệt thấp giọng nói.

Chuyện khách sạn Hildon cô còn chưa biết rõ, vậy mà hai người bọn họ đã chết rồi.

Buổi chiều lúc vợ chồng bác cả đến, khóc đầy nước mắt nước mũi, bác gái trực tiếp khóc đến mức hôn mê ngất xỉu.

Mẹ Hy véo mạnh người bà ta một cái, bà ta mới tỉnh lại.

“Mộng Lan của mẹ, mạng của con sao lại khổ như vậy. Sớm biết con sẽ xảy ra chuyện này, mẹ lập tức đem tiền cho con rồi.”

“Chị cả, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chị hãy kiềm chế đau thương.” Mẹ Hy nặng nề thở dài.

Hoa Tuấn Anh bĩu môi: “Mẹ, mẹ cũng đừng đến thăm mà khóc lóc như vậy. Con cho mẹ biết, không biết em gái con và Tôn Yến Tư kia làm cái gì ở trong bóng tối, đắc tội người ta rồi, rất có thể là bị giết hại.”

Nghe nói như thế, tiếng khóc của bác cả im bặt: “Ý của con là, tại nạn xe không phải bất ngờ, mà là do người khác cố ý sắp xếp?”

“Tám chín phần mười là như vậy. Lúc chúng con trở về, đội trưởng Lưu của cục cảnh sát gọi điện thoại tới, bọn họ tra được lịch sử tiêu dùng của Hy Mộng Lan trong thời gian gần đây. Cô ta đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Châu Tế, còn mua túi Hermes gần một tỷ đồng. Cô ta nghèo tới mức phải tới cướp tiền của chúng ta, sao đột nhiên lại phất nhanh như thế chứ?”

Hoa Tuấn Anh dừng lại, tiếp tục nói: “Rất có thể em gái con và Tôn Yến Tư đã vơ vét tiền của một ông lớn nào đó, kiếm được sáu mươi tỷ đồng. Hiện tại tiền tiêu xài chắc là Tôn Yến Tư trả trước cho nó, hai người bọn nó chuẩn bị sau khi đổi chi phiếu thành tiền mặt thì sẽ chia ra, ai ngờ ông lớn kia lòng dạ ác độc, trực tiếp tìm người xử lý cả hai đứa chúng nó.”

Bác cả rít một hơi thuốc: “Nói thế nào nhà họ Hy chúng ta cũng là thông gia của nhà họ Lục, Mộng Lan là chị họ của Hy Nguyệt. Ở trong thành phố Long Minh này, có ông lớn nào có thể sánh với nhà họ Lục, Mộng Lan bị giết, lại không sợ Hy Nguyệt tìm người đó tính sổ hay sao.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Trong thành phố Long Minh này, người nào không biết em gái con và Hy Nguyệt không hoà thuận chứ? Con bé lại còn cướp chồng của Hy Nguyệt, người ta đánh cược Hy Nguyệt sẽ không xen vào chuyện của Mộng Lan.” Hoa Tuấn Anh bĩu môi.

Đáy mắt Hy Nguyệt xẹt qua một tia sáng hung ác.

“Tất nhiên em phải xen vào rồi, cho dù em không hoà thuận với chị họ, thì đó cũng là mâu thuẫn trong nhà họ Hy chúng ta, ai dám đụng đến người nhà họ Hy, chính là đối nghịch với em. Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, em nhất định sẽ tìm ra hung thủ, bắt người đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Bác cả gái tựa như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên từ dưới đất nhảy lên: “Sẽ không phải là người phụ nữ ác độc kia của nhà họ Kỷ làm chứ? Cô ta đã tạt axit huỷ đi khuôn mặt của Mộng Lan, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Còn muốn giết con bé nữa hay sao?”

Hoa Tuấn Anh lắc đầu một cái: “Mẹ, bây giờ người phụ nữ đó còn đang ngồi xổm ở trong ngục giam kia kìa, nào có năng lực ra bên ngoài mà giết người.”

“Vậy là do ông già nhà họ Kỷ làm ra rồi, Mộng Lan nhà chúng ta là một cô gái trẻ trung gả cho ông già chết tiệt như ông ấy, chỗ tốt gì cũng không có, chúng ta không tìm ông ấy đòi tiền bồi thường thanh xuân thì cũng đã tiện nghi cho ông ấy rồi, ông ấy dựa vào cái gì mà trách tội Mộng Lan cơ chứ?” Bác cả gái phun một cái xuống đất.
 
Chương 1839


Chương 1839

Hoa Tuấn Anh vung tay: “Ông lão Kỷ cực kỳ hẹp hòi, là kẻ vắt cổ chày ra nước, sao ông ấy có khả năng cho em gái con tấm chi phiếu sáu mươi tỷ được. Mẹ đừng có mà đoán mò nữa, Tôn Yến Tư còn chưa chết đâu, chờ cô ta tỉnh lại, hỏi một câu là có thể biết sự thật rồi.”

Hy Nguyệt khẽ vuốt cằm: “Cháu đã mời bác sĩ tốt nhất cho Tôn Yến Tư, hy vọng cô ta có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”

Về đến nhà, Hy Nguyệt ngồi trước cửa sổ rất lâu.

“Ma vương Tu La, anh nói xem có phải em quá độc ác không? Em nên cho Hy Mộng Lan mượn chút tiền, vậy thì chị ấy cũng sẽ không bí quá hoá liều, đi giao dịch với hạng người ma quỷ.”

Lục Lãnh Phong ôm bả vai mảnh khảnh của cô: “Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, bản thân cô ta làm, có thể trách ai đây.”

“Chỉ là trong lòng chị ấy thấy bất bình mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, cái gì chị ấy cũng tốt hơn em, cái gì cũng mạnh hơn em. chị ấy đi học thì học ở trường quý tộc tốt nhất Giang Thành, mặc thì mặc hàng hiệu, dùng thì dùng mỹ phẩm toàn là loại cao cấp nhất. Mà em thì chỉ đi học ở một ngôi trường bình thường nhất trong vùng, từ nhỏ đến lớn gần như không dùng hàng hiệu, đều chỉ mua hàng giá rẻ trên shopee mà thôi. Cuộc đời của chị ấy được lên kế hoạch là gả vào nhà họ Lục, làm đệ nhất phu nhân ở thành phố Long Minh, nhưng mà vị trí này đột nhiên bị em cướp đi, đương nhiên chị ấy sẽ cảm thấy hụt hẫng, trong lòng sinh ra oán hận với em.”

Cô nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn ra màn đêm xa xa bên ngoài cửa sổ.

“Người nhà họ Lục vốn đã không coi trọng chị ấy, tại sao không nói cho chị ấy sớm hơn một chút, làm cho chị ấy cắt đứt suy nghĩ này, vậy thì chị ấy cũng sẽ không đi đến bước đường không có lối về. Với điều kiện của chị ấy, gả cho một người đàn ông tốt thì là dư sức, vốn dĩ không cần tự sa ngã, gả cho một ông già nát rượu mà huỷ hoại cuộc đời của chính mình.”

Lục Lãnh Phong nâng đầu cô lên.

“Anh nghĩ, sở dĩ ông bà nội làm như vậy, là vì muón bảo vệ em. Người một nhà bác cả của em cũng không phải người hiền lành, nếu như biết được người được chọn là em, chắc chắn bọn họ sẽ không để yên cho gia đình em sống đâu.”

“Nói cũng đúng, ông nội thật sự là người lợi hại nhất trên đời này.” Cô thở dài thườn thượt.

Tuy rằng từ trước tới nay cô chưa từng gặp ông cụ Lục, nhưng ở trong lòng cô, sự tồn tại của ông ấy giống như thể một vị thần thánh, hết thảy mọi người và mọi chuyện dường như không thể tránh khỏi đôi mắt sáng ngời của ông.

“Người u mê không tỉnh, bình thường cũng không có được kết quả tốt, Hy Mộng Lan là như vậy, Tư Mã Ngọc Như cũng sẽ là như vậy.” Lục Lãnh Phong thấp giọng nói.

Trên mặt Hy Nguyệt hiện lên một ý cười thê lương.

“Thực ra, nếu như người gả cho anh không phải là em, không chừng chị ấy và anh cũng có thể vợ chồng đằm thắm, bên nhau đến khi bạc đầu. Dù sao thì ban đầu anh cũng không xem trọng em. Ở trong lòng anh, em vốn không bằng chị ấy. Tuy rằng chị ấy không xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý, nhưng tốt xấu gì chị ấy cũng được tiếp nhận sự giáo dục của giới quý tộc, biết cưỡi ngựa, biết chơi golf… Các trò chơi trong giới nhà giàu của bọn anh, chị ấy đều biết. Nhưng em thì khác, cái gì cũng không biết, em chỉ là một cô gái dân dã thôn quê mà thôi.”

Lục Lãnh Phong nắm lấy bờ vai của cô, nắm thật chặt, làm cho cô nhìn anh.

“Người phụ nữ như cô ta khắp nơi đều có, mà em là người có một không hai, có thể so sánh được sao? Em cứ hy vọng đoá hoa tươi là anh mà phải cắm vào bãi phân trâu là cô ta sao?”

Cô nghịch ngợm lè lưỡi: “Hoa nhài cắm bãi phân trâu mới có thể lớn lên tươi tốt đấy.”

Lục Lãnh Phong gõ trán cô một chút: “Muốn cắm thì cũng cắm vào bãi phân trâu là em, em là phân xanh hữu cơ đấy.”
 
Chương 1840


Chương 1840

Hy Nguyệt hung hăng sặc một cái, phân trâu còn có thể chia thành phân hữu cơ và vô cơ sao?

“Không nói đùa với anh, hôm nay tâm tình em không tốt.”

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô: “Chỉ là em quá lương thiện mà thôi.”

Cô vén sợi tóc bên tai: “Dù sao cũng là chị em họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu như không phải vì anh, bọn em cũng không có thù hận sâu nặng không thể hoá giải gì đó. Em nhớ trước đây mỗi lần chị ấy đến nhà em chơi, đều sẽ mang theo một đống quần áo và giày dép. Chị ấy nói, tuy rằng những quần áo này quá quý giá, nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với những mặt hàng giá rẻ mà mẹ em mua ở trên shopee kia. Nhà họ Hy cũng chỉ có hai bọn em là con gái mà thooi. Đến ngày lễ ngày Tết, bọn em sẽ chơi chung với nhau. Các anh trai đều chơi bắn bi, chơi game, chỉ có hai người bọn em cùng nhau chơi xếp nhà búp bê, thay quần áo cho búp bê.”

Cô nói xong thì nở nụ cười, mỉm cười rồi lại rơi nước mắt.

“Thực ra chị ấy thật sự đã đến bước đường cùng, cho nên mới có thể bức ép gia đình đòi tiền. Em không nên chỉ vì thái độ tồi tệ của chị ấy mà mặc kệ chị ấy. Em lại không thiếu tiền, cho dù là bố thí, tốt xấu gì cũng có thể cứu chị ấy một mạng. Anh nói xem đây có phải gọi là, mặc dù em không giết người, nhưng người lại bởi vì em mà chết không.”

“Đồ ngốc.” Lục Lãnh Phong kéo cô vào trong ngực: “Em thay cô ta bảo lãnh trong lúc chờ thẩm vấn, làm cho cô ta không phải chịu phạt, lại đưa cô ta đi nước An Kỳ cấy da sửa mặt, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta rồi. Em không làm sai bất cứ chuyện gì cả, là cô ta ngu xuẩn mất khôn, mới dẫn đến hậu quả tệ hại ngày hôm nay.”

Nội tâm của một người trong sáng, luôn nghĩ đến cái tốt của người khác, quên đi cái ác của bọn họ. Mà nội tâm của người âm u, luôn nhớ kỹ cái ác của người khác, quên đi cái tốt của bọn họ.

Hy Nguyệt là loại người phía trước.

Nhưng Hy Mộng Lan lại là loại phía sau.

Hy Nguyệt siết chặt nắm đấm: “Bất luận thế nào, em cũng muốn tìm cho ra hung thủ đã giết chị ấy, báo thù cho chị ấy, không thể để chị ấy chết không nhắm mắt được.”

Trong bệnh viện, Tôn Yến Tư đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.

Nhưng bởi vì bị bỏng nghiêm trọng, cô ta vẫn chưa vượt qua thời kỳ dễ bị lây nhiễm.

Sau khi Hy Nguyệt liên hệ với bệnh viện, cô đã thay áo choàng vô khuẩn, đeo khẩu trang, tiến vào phòng ICU thăm cô ta.

“Yến Tư, hai người đã xảy ra tai nạn, lực lượng cảnh sát nghi ngờ có người thuê người ra tay, ra sức ngụy tạo thành một tai nạn.”

Tôn Yến Tư hít sâu một hơi: “Hy Mộng Lan đâu rồi?”

“Chị ấy… qua đời rồi.” Hy Nguyệt nói.

Tôn Yến Tư chua xót khóc lên: “Tôi biết ngay người phụ nữ kia sẽ không dễ dàng để chúng tôi mang sáu mươi tỷ đi mà, cô ta nhìn đã thấy không giống người tốt.”

“Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc hai người đã làm cái gì, người phụ nữ đó là ai?” Hy Nguyệt nói.

Tôn Yến Tư khóc nức nở một hồi lâu, sau đó mới mở miệng một lần nữa.

“Tôi nói rồi, cô có thể sẽ tha thứ cho tôi sao?”

Hy Nguyệt gật gù: “Yến Tư, mặc kệ cô đã làm sai chuyện gì, tôi đều tha thứ cho cô, nhưng mà không được để cho hung thủ tổn thương hai người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Tôn Yến Tư khụt khịt mũi: “Trước đây, các cô hỏi tôi chuyện ba tỷ đồng. Tôi chưa từng mua vé số, quả thật là Hy Mộng Lan cho tôi ba tỷ đồng. Buổi tối ngày hôm ấy, cô đưa món ăn đến khách sạn Hildon, tôi phát hiện viết sai số phòng, hẳn là 1102, nhưng tôi lại viết thành 1202. Tôi đi theo, kết quả là nhìn thấy cô bị kéo vào căn phòng…”
 
Chương 1841


Chương 1841

Cô ta dừng lại, miệng động đậy hai lần, có mấy lời không nói ra: “Khoảng chừng một tuần lễ sau, có người tìm đến cô gái ngày đó đến khách sạn Hildon đưa món ăn, còn treo giải thưởng một tỷ rưỡi nữa. Tôi biết cô gái kia chính là cô.”

Hy Nguyệt giật mình: “Làm sao cô xác định người bọn họ muốn tìm chính là tôi chứ, có thể hôm đó vẫn còn cô gái khác đưa món ăn qua đó cơ mà.”

“Bọn họ nói sau lưng cô gái có một hình xăm trái tim, không phải cô thường xuyên dán một hình xăm trái tim ở sau lưng sao?” Tôn Yến Tư nói.

Hy Nguyệt nhấp môi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Có một ngày, Hy Mộng Lan tới cửa hàng dùng cơm, tôi không nhịn được nói tin tức này cho chị ta biết. Tôi không biết chị ta có điều tra cái gì không, nhưng ngày hôm sau chị ta bảo tôi gọi điện thoại cho nói cho đối phương biết, cô gái đó là chị ta. Tôi lo rằng nói dối sẽ có vấn đề gì, thuận miệng nói tôi muốn ba tỷ đồng, không nghĩ tới chị ta đồng ý luôn. Tuy rằng tôi rất muốn số tiền này, nhưng mà tôi lo lắng sẽ có nguy hiểm, cho nên mới đi tìm chị gái ở phòng ăn đối diện với chị ta, bảo chị gái đó gọi đến số điện thoại này, chia một nửa tiền thưởng cho chị gái đó, vậy thì chuyện này sẽ không liên quan đến tôi nữa ròio.”

Hy Nguyệt thở dài một hơi, không ngờ sự thật sẽ là như vậy.

Chẳng trách Hy Mộng Lan từ đầu đến cuối đều không chịu nói ra.

“Chuyện này có liên quan gì đến người phụ nữ muốn giết hai người hay sao?”

“Hai ngày trước, sau khi tôi rời khỏi một nhà hàng Pháp, lập tức nhận được điện thoại của Hy Mộng Lan. Chị ta nói có một người phụ nữ tìm chị ta, đồng ý dùng giá cao, mua lịch sử đen tối không thể tả của cô từ chỗ chị ta. Hy Mộng Lan lập tức muốn lấy chuyện này làm ra vẻ. Chị ta nói nếu đối phương đồng ý bỏ ra ba mươi tỷ đồng, sau khi chuyện thành công thì chúng tôi mỗi người một nửa.”

“Lòng tham đã khiến tôi đồng ý, thương lượng với cô ta, lại nhân cơ hội lừa đảo nâng giá lên đến sáu mươi tỷ. Tôi nâng cốc kể chuyện, thêm mắm thêm muối nói cho cô ta nghe, còn đưa cả video tôi quay được cho cô ta, cô ta vui vẻ sảng khoái đưa cho chúng tôi chi phiếu sáu mươi tỷ. Lúc trở về, tôi cũng không dám tin chuyện lại thuận lợi như vậy. Hy Mộng Lan nói, bây giờ chúng tôi có tiền, cứ tiêu xài thoải mái một phen. Bởi vì phải mất một tuần thì chi phiếu mới có giá trị, cho nên tôi đưa tiền cho cô ta trước, để cô ta tiêu xài. Đêm qua chúng tôi đi ăn uống ở một quán ăn đêm, uống rượu nhảy nhót, chơi đến đêm mới về, lúc chờ đèn đỏ trên đường, một cái xe tải đột nhiên lao đến đây, chúng tôi căn bản không kịp trốn…”

Tôn Yến Tư nói xong thì gào khóc.

Trên trán Hy Nguyệt nổi gân xanh, lửa giận bỗng chốc bùng lên trên mặt.

Là Mộ Dung Cẩm Lý!

Người phụ nữ kia chính là Mộ Dung Cẩm Lý!

Những tin đồn nhảm nhí không đánh có trong giới người nổi tiếng chính là cô ta truyền ra, cô đang nghĩ không biết rốt cuộc là ai truyền những lời này cho cô ta.

Bây giờ cuối cùng cũng biết rõ.

Là Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói.

“Yến Tư, cô cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, để tôi đi tìm người phụ nữ kia tính sổ.”

Cô đứng lên, phẫn nộ đi ra ngoài.

Nhất định là Hứa Nhã Thanh nói cho Mộ Dung Cẩm Lý chân tướng, cô ta cảm thấy mua tin tức này là không đáng giá, cô ta cảm thấy Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói lừa mình, cho nên tức giận phái người giết bọn họ.

Cô ta chính là Black Widow, loại chuyện thế này cô ta cũng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
 
Chương 1842


Chương 1842

Lái xe đi thẳng đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh, vừa vào cô đã nói: “Nhã Thanh, Mộ Dung Cẩm Lý đang đâu? Cô ta ở đâu, anh đưa tôi đi gặp cô ta ngay bây giờ đi.”

“Tôi đã phái người đưa cô ta đến Đông Nam Á rồi, tôi sẽ không cho phép cô ta đến thành phố Long Minh nữa, cô ta cũng sẽ không còn cơ hội làm loạn ở đây.”

“Vì sao anh lại thả cô ta đi, anh đây là thả hổ về rừng đấy.” Cảm xúc của cô đột nhiên trở nên có phần kích động, giọng nói cũng vô thức đề cao lên mấy phần.

Hứa Nhã Thanh giật mình: “Hy Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì à?”

“Chị họ của tôi đã chết, Mộ Dung Cẩm Lý giết chị ấy rồi.” Hy Nguyệt nức nở nói.

“Chị họ của cô, là Hy Mộng Lan sao?” Hứa Nhã Thanh cực kỳ kinh ngạc: “Vì sao cô ta lại muốn giết Hy Mộng Lan?”

“Bởi vì…” Cô bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn anh ta với ánh mắt khác thường không rõ: “Anh cũng đừng quản nguyên nhân là gì, anh nói cho tôi biết Mộ Dung Cẩm Lý đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta tính sổ.”

Hứa Nhã Thanh nắm vai cô: “Hy Nguyệt, cô cứ bình tĩnh một chút, cô ta đang ở Tam Giác Vàng, nơi đó không phải nơi cô có thể đi. Ngày mai tôi sẽ phái người đến đó tìm cô ta hỏi cho rõ ràng.”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi nhất định sẽ làm cô ta nợ máu phải trả bằng máu.” Hy Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Trên đường trở về, cô bắt đầu suy nghĩ về lời Tôn Yến Tư nói.

Rốt cuộc cô đã đi vào phòng ai.

Là phòng của Lục Lãnh Phong, hay là phòng của Hứa Nhã Thanh?

Đầu óc của cô mơ hồ không õ.

Nếu cô vào phòng Lục Lãnh Phong, Hứa Nhã Thanh không thể có lắc tay của cô được, mà Tiểu Quân cũng không thể là con của Hứa Nhã Thanh.

Cho nên, phòng cô vào nhất định là phòng của Hứa Nhã Thanh, có một người phụ nữ khác đã vào phòng của Lục Lãnh Phong.

Về đến nhà, Lục Lãnh Phong bước tới đón cô: “Em đi thăm Tôn Yến Tư sao?”

“Vâng ạ.” Cô gật đầu.

“Cô ta nói gì?” Lục Lãnh Phong hỏi.

“Là Mộ Dung Cẩm Lý, người muốn giết họ là Mộ Dung Cẩm Lý.” Hy Nguyệt cúi đầu nói.

Lục Lãnh Phong hơi kinh hãi: “Vì sao Mộ Dung Cẩm Lý lại muốn giết họ?”

“Chuyện em ở khách sạn, là Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói cho cô ta, bọn họ tham lam, muốn sáu mươi tỷ. Có lẽ Mộ Dung Cẩm Lý cảm thấy tin tức đó không đáng giá, không muốn mất tiền, cho nên phái người đi giết bọn họ.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Tại sao Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư lại biết chuyện của em?”

“Buổi tối ngày đó là ca trực của em và Yến Tư ở nhà hàng, cho nên cô ta biết.” Tiếng nói của Hy Nguyệt rất nhỏ, giống như là tiếng hít thở bình thường mà thôi.

Lục Lãnh Phong tức giận đấm một quyền lên bàn trà: “Hai người phụ nữ chết tiệt này, em coi bọn họ như người thân bạn bè, bọn họ lại đâm sau lưng em một đao.”

“Bọn họ đã phải trả cái giá đắt rồi.” Hy Nguyệt thấp giọng nói.

Yên lặng một chốc, cô lại nói tiếp: “Lục Lãnh Phong, lúc ở khách sạn Hildon, anh đã ở phòng nào?”

“1202.” Lục Lãnh Phong không để ý, thản nhiên trả lời, thế nhưng lại nhấc lên sóng gió trong lòng cô.

1202!

Lúc ấy phòng cô đẩy đồ vào chính là phòng 1202.
 
Chương 1843


Chương 1843

“Vậy anh có nhớ người phụ nữ kia mang đồ ăn gì đến, nói cái gì không?”

Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô một cái đầy thâm ý, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.

“Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Tùy tiện hỏi thôi, anh cứ cẩn thận nhớ lại xem, biết đâu lại phát hiện manh mối gì.” Cô tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lục Kiến Khi đi đến trước quầy bar, rót một ly cocktail, ngồi xuống sô pha, suy tư hồi lâu.

Thời điểm đó, cả người anh bị thuốc khống chế, không quá tỉnh táo.

Cái trong đầu anh nhớ rõ nhất chính là bừa bãi phóng thích, vui sướng cảm nhận, cùng với cái hình xăm trái tim kia.

“Hình như cô ta mang cơm gà gì đó và canh củ sen nấu xương.”

“Có phải là cơm gà nấm không?” Hy Nguyệt nói.

“Hình như vậy.” Anh nhún vai, cố gắng nhớ lại: “Cô ta rất sợ hãi, nói mình da dày thịt béo, còn mắc bệnh sida, còn nói hình như anh bị sốt, muốn giúp anh hạ nhiệt…”

Thần kinh cả người Hy Nguyệt căng chặt, trong lòng nổi lên một trận kích động mãnh liệt.

Buổi tối ngày hôm đó, không phải cô đã cầu xin anh thế này, cầu xin anh buông tha cho chính mình sao?

Chẳng lẽ buổi tối ngày đó thật sự là Lục Lãnh Phong chứ không phải Hứa Nhã Thanh?

Không không không, Tiểu Quân và Hứa Nhã Thanh đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, thằng bé chính là con của Hứa Nhã Thanh.

Nhất định là có chỗ nào sai rồi.

Sắc mặt cô trắng bệnh, giống như tờ giấy trắng.

Lục Lãnh Phong đã nhận ra: “Làm sao vậy, cô gái ngốc nghếch, em đang suy nghĩ cái gì?”

Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em có hơi mệt, muốn ngủ một giấc.”

“Vậy thì em ngủ đi.” Anh vươn tay ôm lấy cô, đi đến bên giường lớn.

Cô nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.

Cho tới bây giờ, điều cô chưa từng lo lắng chính là Hứa Nhã Thanh có thể lừa gạt mình hay không.

Hứa Nhã Thanh chính là ánh mặt trời mùa xuân.

Anh ta đi vào thế giới của cô lúc cô cần sự giúp đỡ nhất.

Là anh ta vươn tay lôi cô ra khỏi vực sâu khi cô bất lực tuyệt vọng nhất.

Nếu không có anh ta, Tiểu Quân đã sớm bị Lục Lãnh Phong giết chết rồi.

Anh ta yêu thương Tiểu Quân, chiều chuộng Tiểu Quân.

Nếu anh ta biết Tiểu Quân không phải con anh ta, sao anh ta có thể yêu thương thằng bé không chút đắn đo như vậy.

Anh ta sẽ không lừa cô, nhất định sẽ không như vậy.

Trên thế giới này, ngoài Tần Như Thông ra, người mà cô tin tưởng nhất chính là anh ta.

Anh ta chính là người tốt, là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời.
 
Chương 1844


Chương 1844

Tại một đất nước ở Đông Nam Á.

Mộ Dung Cẩm Lý bị cấm không thể nhập cảnh vào thành phố Long Minh được nữa, trong lòng cô ta tức giận phát điên.

Điều càng khiến cô ta tức giận hơn là tổ chức ở Tam Giác Vàng của cô ta bị người ở Liên hiệp cảnh sát hình sự quốc tế của Lục Lãnh Phong tiêu diệt gọn ghẽ rồi.

Còn cô ta thì bị xếp vào đối tượng bị truy nã, chỉ có thể trốn ở một khu nhà bí mật của chính mình mà thôi.

Cô ta bắt đầu hận Hứa Nhã Thanh, anh ta thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa, cô ta tuyệt đối không để anh ta sống yên ổn.

Bí mật ở khách sạn Hildon.

Hứa Nhã Thanh không cho cô ta nói, cô ta lại càng muốn nói.

Đừng mơ tưởng có thể ngăn chặn được miệng của cô ta.

Cô ta lập tức lên mạng tuyên bố tin tức.

Nhân vật chính “Tình một đêm” với Hy Nguyệt tại khách sạn Hildon chính là Hứa Nhã Thanh, cô ta âm thầm qua lại với Hứa Nhã Thanh trước khi kết hôn, cho nên lúc trước mới có thể lựa chọn ly hôn với Lục Lãnh Phong, đi đến nước An Kỳ cùng Hứa Nhã Thanh.

Nhìn thấy tin tức này, Hứa Nhã Thanh tức giận không thôi.

Anh ta nể tình cảm quá khứ, cho người phụ nữ này một con đường sống.

Không ngờ rằng cô ta lại đi tìm đường chết, một đi là không cần quay đầu lại.

Anh ta lập tức gọi điện thoại cho cấp dưới ở Đông Nam Á, anh ta muốn Mộ Dung Cẩm Lý biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.

Lục Lãnh Phong đương nhiên cũng nghe được lời đồn này, tuy nhiên theo anh thấy, đây quả thật là lời nói vô căn cứ.

Trước đây Nhím Nhỏ căn bản không quen biết Hứa Nhã Thanh.

Cấp dưới của anh tra được tin tức này truyền đến từ Đông Nam Á.

Không cần đoán cũng biết nhất định là Mộ Dung Cẩm Lý đang làm trò quỷ quái này rồi.

Không biết Mộ Dung Cẩm Lý như vậy là may mắn hay bất hạnh.

Trước khi người của Hứa Nhã Thanh tìm đến cô ta, Lục Lãnh Phong đã tìm được cô ta rồi.

“Lục Lãnh Phong, tôi biết rõ anh muốn biết cái gì, cô nàng hai mặt nhà anh đã tình một đêm với Hứa Nhã Thanh trước khi gả cho anh rồi. Hứa Nhã Thanh chính là người đàn ông đầu tiên của anh ta, vị khách đầu tiên, còn anh chỉ là kẻ dùng lại món hàng của người ta mà thôi.”

Lục Lãnh Phong hận không thể dẫm nát cô ta thành vụn qua video: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin mấy lời vớ vẩn của cô à?”

Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh: “Đây là chính mồm Hứa Nhã Thanh nói với tôi, thật ra tôi cũng rất khiếp sợ. Tôi đã bỏ sáu mươi tỷ mua được tin tức này, không ngờ chân tướng lại là như vậy. Nếu anh không tin thì có thể tự đi hỏi Hy Nguyệt, xem rốt cuộc tôi có nói dối hay không.”

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nhảy lên, sát ý nhanh chóng xẹt qua.

Chẳng lẽ người đàn ông ức hiếp Nhím Nhỏ ngày hôm ấy chính là Hứa Nhã Thanh hay sao.

Trong lúc anh đang yên lặng, tiếng nói của Mộ Dung Cẩm Lý lại truyền đến:

“Lục Lãnh Phong, tôi hy vọng có thể gặp bố cỡ nào, đều nhờ anh ban tặng.”

Lục Lãnh Phong hơi híp mắt, sự lạnh lùng sắc bén xẹt qua.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top