Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1705


Chương 1705

Tư Mã Ngọc Như rất hối hận, lại còn không can tâm.

“Không phải chỉ có anh ta mà cả bà cụ và Lục Lãnh Phong đều biết điều đó, nếu không thì lần này họ tuyệt đối không làm như vậy. Họ buộc Vinh Hàn phải từ chức. Chị đã quá bất cẩn. Nếu phát hiện ra họ đã biết chuyện sớm hơn, thì nhất định sẽ không kiếm chuyện với Hy Nguyệt mà để lộ ra.”

“Cho tới bây giờ chị nói những chuyện này cũng vô ích, phải mau nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Cũng may, vẫn còn có anh rể ở bên cạnh. Chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà làm trở lại thôi.” Tư Mã Minh Thịnh nói.

Tư Mã Ngọc Như gằn giọng: “Chị sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy. Chị vẫn còn một quân cờ ở trong tay. Anh rể của em vẫn nắm giữ 10% cổ phần của tập đoàn Lục thị. Chị chắc rằng anh ta sẽ không đưa cho Lục Lãnh Phong, đựa vào số cổ phần này, chị chắc chắn sẽ cho Ngọc Thanh trở về nhận tổ tiên, trở về nhà của mình, cạnh tranh với Lục Lãnh Phong một lần nữa.”

Tư Mã Minh Thịnh toát mồ hôi hột: “Chị không thể thực tế hơn chút được à? Trước tiên cứ xây dựng cho vững nền tảng đi rồi nó, về phần tranh giành tài sản, đợi Ngọc Thanh trưởng thành rồi để nó làm đi.”

“Được rồi, em không cần nói thêm nữa, chị có ý riêng của chị, em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chị.” Tư Mã Ngọc Như cúp điện thoại, cô ta cũng đã nghĩ nên làm gì rồi.

Cô không muốn trở thành nữ hoàng nhàn rỗi không làm gì cả, mà muốn làm Võ Tắc Thiên, chỉ cần Lục Vinh Hàn vẫn nắm chắc trong tay số cổ phần, cô ta nhất định vẫn còn cơ hội.

Lúc này, Lục Vinh Hàn đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi ăn vịt quay giòn trong nhà hàng.

Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn miếng vịt vừa liếm miệng.

“Đúng là chỉ có vịt quay giòn do chị xinh đẹp làm vừa ngon, vừa thơm, vừa mềm lại vừa giòn. Dượng ơi, sao dượng lại dọn ra không ở với cô kia nữa vậy? Có phải lại cãi nhau với chị gái xinh đẹp nên dượng chuyển ra ngoài với cô kìa à?”

Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Về sau con sẽ ở với dượng, được không?”

“Không được, con không muốn sống với cô kia, cô kia là ác ma, khi mẹ về, con sẽ về nhà.” Tư Mã Ngọc Thanh không chút do dự nói.

Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm trà chanh, nhẹ nhàng nói: “Trước đây cô ấy đối với con có chút nghiêm khắc, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Con ở nhà muốn làm gì thì làm, được không?”

“Cuối tuần, con muốn đến nhà họ Lục chơi với chị gái xinh đẹp và Tiểu Quân, còn cả chị họ nữa, được không ạ?” Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt chờ đợi nói.

Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật.

“Dượng và cô mới chuyển ra ngoài nên tạm thời không về được.”

Tư Mã Ngọc Thanh rất thất vọng: “Cô kia nhất định đã làm chuyện gì xấu, cho nên mới không dám trở về.”

Lục Vinh Hàn không nói, và cũng không biết phải nói gì.

Đã quen với sự náo nhiệt của nhà họ Lục, sau khi dọn ra ngoài, cảm thấy cả thế giới đều thật yên tĩnh, giống như chỉ còn lại mỗi một mình ông ấy.

Giờ này những ngày trước đây, ông ấy thường cùng đẩy xe cháu trai đi dạo vườn cùng với Hạo Phong.

Vốn dĩ đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bây giờ khi nghĩ lại, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày.

Ở tuổi này, lẽ ra ông ấy phải được hưởng hạnh phúc gia đình, nhưng ông ấy thì lại khác, vợ thì bỏ đi, con cái thì tan đàn xẻ nghé, người ngoài phản bội, người thân rời bỏ, đây có phải là một cảnh tượng thê lương không?

Thỏa thuận ly hôn này vẫn còn trong hòm của ông ấy, mỗi lần lấy nó ra để ký, liền cảm thấy chiếc bút như nặng hàng nghìn cân không thể nào nhấc lên được.
 
Chương 1706


Chương 1706

Sau bữa tối.

Bà cụ Lục bảo Hy Nguyệt cùng đi bà cụ dạo trong vườn.

“Hy Nguyệt, cháu có tin, bố của cháu không thể ở lâu với người phụ nữ đó đâu, ông ta sẽ sớm hối hận thôi.”

“Bố là người coi trọng tình cảm, ông ấy sẽ không nỡ bỏ mẹ nhỏ và cũng rất lưu luyến người nhà ở đây.” Hy Nguyệt thấp giọng nói.

“Nếu ông ta muốn quay lại, cháu vẫn chấp nhận ông ta chứ?” Bà cụ ngập ngừng hỏi.

Hy Nguyệt ôm lấy vai bà cụ: “Bà nội, bố đối xử với cháu vẫn luôn rất tốt, giữa chúng cháu chưa từng có mâu thuẫn gì. Đây là nhà của ông ấy, chỉ cần ông ấy muốn trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, cháu sẽ luôn luôn hiếu thảo với ông ấy.”

Cô nói tiếp, lại thay đổi giọng điệu: “Cháu chỉ hơi lo lắng cho Lãnh Phong và mẹ. Bề ngoài Lãnh Phong không quan tâm, nhưng thực tế, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đã luôn để tâm đến mối quan hệ giữa bố và mẹ. Về phía mẹ, bà ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, dù cho bố có quay đầu ăn năn hối cải, cũng không thể bù đắp được món nợ mà ông ấy đã nợ bà ấy.”

Bà cụ thở dài nói: “Gia đình không hạnh phúc thì thế nào mà chẳng ảnh hưởng đến con cái? Về phía Lãnh Phong, nó sẽ nghe lời cháu. Về phần Hạo Phong, chỉ có thể dựa theo ý trời thôi, nếu cô ấy không chịu tha thứ cho Vinh Hàn, thì bà cũng không thể làm gì được.”

Hy Nguyệt vén tóc bên tai, nếu là đổi thành cô, thì đến chết cô cũng không tha thứ cho đối phương.

Nhưng mẹ dù sao cũng không phải là cô, bà ấy đã chịu đựng nhiều năm như vậy, có lẽ bà ấy vẫn sẽ đồng ý tha thứ cho bố.

Trong phòng em bé, Lục Lãnh Phong và mẹ đang chơi đùa với hai túi sữa nhỏ, Hứa Kiến Quân và Lục Sênh Hạ sau khi làm xong bài tập cũng chạy đến.

Nhìn thấy Hứa Kiến Quân, Kiến Diệp vui vẻ bò tới: “Anh ơi, chơi người máy.”

“Được rồi, đợi chút, anh sẽ mang người máy tới.” Hứa Kiến Quân chạy vào phòng mình, mang theo người máy, cùng em chơi đùa.

Kiến Dao không thích người máy, mà thích búp bê Barbie, kêu cô út chơi đồ hàng với cô bé.

Y Hạo Phong mỉm cười yêu thương: “Lãnh Phong, con có nhận thấy rằng mặc dù Kiến Dao và Kiến Diệp là hai chị em sinh đôi, nhưng hai đứa có tính cách hoàn toàn khác nhau và những thứ hai đứa thích cũng khác nhau.”

Lục Lãnh Phong mỉm cười: “Một đứa là con trai và một đứa là con gái. Tất nhiên là khác nhau. Lúc nhỏ Sênh Hạ cũng thích búp bê Barbie, thích chơi đồ hàng, và cũng thường xuyên bắt con chơi với nó.”

Lục Sênh Hạ cười tinh quái, đi tới gần trước mặt anh, chắp tay, chống cằm, làm nũng: “Anh, chơi đồ hàng với em đi mà, đi mà, chỉ một lần thôi, lần cuối cùng.”

Lục Lãnh Phong chết lặng, búng nhẹ trán Lục Sênh hạ: “Lần nào của em chẳng là lần cuối cùng.”

Khi anh đang nói chuyện, đồng hồ thông minh của Hứa Kiến Quân đổ chuông, đó là cuộc gọi video của Tư Mã Ngọc Thanh.

“Chú Ngọc Thanh, chú về chưa?”

“Chưa, chú đang ở với dượng và cô ác ma kia ở một biệt thự ngoài ngoại ô. Không có ai chơi với chú, thật nhàm chán.” Tư Mã Ngọc Thanh thở dài.

“Chú Ngọc Thanh, nếu chú muốn nhàm chán thì cứ gọi video với bọn cháu, bọn cháu sẽ nói chuyện với chú, chú sẽ không nhàm chán nữa.” Hứa Kiến Quân nghiêm nghị nói.
 
Chương 1707


Chương 1707

Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mặt: “Có phải cô kia đã cãi nhau với chị gái xinh đẹp, sau đó mới cùng với dượng bỏ nhà đi, dọn ra ngoài ở đúng không?”

Hứa Kiến Quân thở dài như người lớn: “Không phải là cãi nhau, ông nội và bà hai đã đoạn tuyệt với chúng cháu rồi, hai người bọn họ sẽ không còn là ông bà nội của cháu nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh sửng sốt, lè lưỡi: “Thật đáng sợ, chẳng trách cuối tuần không đồng ý cho chú đến đó chơi.”

“Bà hai đã làm rất nhiều chuyện xấu, sau này chú ở cạnh bà ấy phải cẩn thận, nếu bà ấy biến thành ác ma, chú phải tránh xa bà ấy, nếu không sẽ lại bị hành hạ mà sinh bệnh.” Hứa Kiến Quân lo lắng nhắc nhở, trong lòng rất lo lắng cho Tư Mã Ngọc Thanh

Tư Mã Ngọc Thanh ôm cánh tay đang run rẩy, chạy tới cửa phòng khóa cửa lại.

“Chú rất muốn về nhà, nhưng mẹ chú còn chưa về, cháu nói xem chú có thể bị cô kia giết chết không?”

Hứa Kiến Quân chớp mắt, chạy ra ngoài phòng, lén nói với Tư Mã Ngọc Thanh: “Chú Ngọc Thanh, sau này nếu bà hai biến thành ác ma, mau giả ốm để bà ta không dám bắt nạt chú nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh cười cười: “Tiểu Quân, cháu thật thông minh.”

“Nếu sau này chú gặp nguy hiểm, hãy gọi cho cháu càng sớm càng tốt. Cháu nhất định sẽ bảo mẹ và bố ma cứu chú.” Hứa Kiến Quân nói.

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh mạnh mẽ gật đầu.

Sau khi Hứa Kiến Quân bước vào, Lục Sênh Hạ hỏi: “Ngọc Thanh sống với họ à?”

“Ừm, cháu thực sự lo lắng cho chú Ngọc Thanh. Bà hai nhất định sẽ không cho phép chú ấy học nấu ăn trong bếp, và sẽ ép chú ấy học Olympic Toán học mà chú ấy không thích. Điều quan trọng nhất là chú ấy sẽ không bao giờ đến chơi với chúng ta nữa.”

Hứa Kiến Quân cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ buồn bã.

Lục Lãnh Phong vòng tay qua vai đứa trẻ, ôm lấy cậu bé. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong những cuộc tranh chấp giữa người lớn với nhau, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là trẻ con vô tội.

Anh vẫn còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đầy oán hận và đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt của mẹ mình, trong lòng anh đều cảm thấy chán nản không gì sánh được.

Dù Lục Vinh Hàn rất yêu thương anh nhưng tình yêu ấy cũng không thể nào xóa sạch được bóng ma trong lòng anh.

Cái nhà này không có Lục Vinh Hàn, không có Tư Mã Ngọc Như, có lẽ đó mới là cách thức tồn tại hài hòa nhất.

“Cuối tuần này, cả nhà chúng ta ra ngoài du lịch nghỉ phép, bà nội cũng đi cùng chúng ta, em thấy sao?”

“Vâng ạ, em thích nhất là được nghỉ phép.” Lục Sênh Hạ vung tay lên lắc lắc, vui vẻ đáp lời.

Buối tối, Hy Nguyệt rót hai cốc sữa bò, hai người cùng nhau ngồi trước cửa sổ, từ từ thưởng thức.

“Không biết hiện giờ bố như thế nào?” Cô cẩn thận thử hỏi dò.

“Đừng nhắc đến người này nữa.” Lục Lãnh Phong buông một câu, sự thờ ơ trong giọng nói của anh tựa như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh vậy.

“Biết sai biết sửa, không gì tốt hơn.” Hy Nguyệt vỗ vỗ vai anh: “Vì tình yêu tỏa sáng, cuồng nhiệt mà không tiếc thứ gì, đó chính là chuyện mà những chàng trai, cô gái trẻ tuổi làm khi mới biết yêu. Bố đã qua cái tuổi này từ lâu, ông ấy sẽ hối hận nhanh thôi.”

“Muộn rồi.” Lục Lãnh Phong trả lời không hề do dự. Con người nên chịu trách nhiệm với quyết định mà mình đã đưa ra.
 
Chương 1708


Chương 1708

Anh cũng từng đưa ra quyết định sai lầm, trong lúc kích động đã chính tay giết chết giọt máu ruột thịt của mình.

Hy Nguyệt rời đi và sự ra đời của Hứa Kiến Quân chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với anh.

Anh chấp nhận.

Anh đáng đời.

Cả đời này anh sẽ không tha thứ cho quyết định sai lầm này của bản thân, cũng không thể nào cứu vãn được nữa.

Hy Nguyệt uống một ngụm sữa, thấp giọng nói: “Bố có lỗi với mẹ nhưng không hề có lỗi với anh, ông ấy vẫn làm tròn trách nhiệm của một người bố.”

Nghe cô nói như vậy, dường như anh càng tức giận hơn: “Cô ngốc này, em nghe kỹ cho anh, người đàn ông đó không còn chút quan hệ nào với anh nữa, ông ấy không còn là bố của anh nữa, anh cũng không còn là con trai của ông ấy nữa, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”

Hy Nguyệt âm thầm hít sâu.

Cô tin, Lục Lãnh Phong quyết định dứt khoát như vậy không phải chỉ vì chuyện này mà còn do oán hận tích tụ bao nhiêu năm trong lòng anh đã hoàn toàn bộc phát.

Nếu muốn thuyết phục anh, chấp nhận bố của mình một lần nữa, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Trong một cuộc hôn nhân chỉ nên có hai người, ba người quá chật chội.

Cô không thể cảm nhận được sự đau khổ của Lục Lãnh Phong khi phải sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy.

Dù gia đình của cô không hề giàu có nhưng bố mẹ yêu thương nhau, bốn người nhà họ sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện của bố nữa, tuần sau chính là lễ cưới của Phi và Đại Dao rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”

Lục Lãnh Phong choàng tay qua vai cô: “Tiêu tốn thời gian, tinh thần vào người nhà mới đúng, không cần lãng phí tâm tư đối với những người đã không còn là người nhà nữa.”

Cô nặn ra một nụ cười quái dị, không nói thêm gì nữa.

Hôm sau, cô trở về nhà mẹ đẻ.

Bố mẹ cô cũng đang quan tâm tới chuyện của ông thông gia.

“Hy Nguyệt, ông bà thông gia thật sự đã ly hôn rồi sao?”

Hy Nguyệt nhún vai trả lời: “Đối với mẹ, có lẽ ly hôn cũng được coi như một loại giải thoát.”

Lâm Đại Dao bĩu mỗi, khuôn mạt mang theo vẻ giễu cợt.

“Em thật sự còn không thể ngờ được, cô xấu ma chê quỷ hờn, vậy mà lại có sức hút lớn như thế, có thể khiến cho chú bỏ vợ bỏ con.”

“Là hồ ly thì sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi ra thôi, ngày mà bố chồng chị cảm thấy hối hận vẫn còn ở phía sau kìa.” Hy Nguyệt ăn một miếng dâu tây, thờ ơ đáp lời.

Bố Hy uống một ngụm trà, trầm giọng nói: “Cũng may, hiện giờ gia nghiệp đã thuận lợi giao vào tay Lãnh Phong, Tư Mã Ngọc Như có gây sự thế nào nữa cũng vô dụng. Con và Lãnh Phong phải giữ chặt gia nghiệp trong tay, đừng để người có ý đồ lợi dụng sơ hở.”
 
Chương 1709


Chương 1709

“Bố yên tâm đi, nếu có người dám đào góc tường nhà con, con sẽ khiến cô ta phải biến mất trên trái đất này.”

Thời đại này, phụ nữ không tàn nhẫn thì địa vị sẽ không vững.

Im lặng một hồi, bố Hy lại nói tiếp: “Hôm qua, Thạch đã tới đây thăm bố mẹ. Bố mẹ đã nhìn đứa nhỏ này trưởng thành từ khi còn bé xíu, không ngờ lại là con trai út nhà họ Tần, trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, chỉ có thể nói là hai con không có duyên phận, ông trời bắt buộc phải tách hai đứa ra.”

Hy Nguyệt hiểu ý của bố mình, ông ấy lo lắng mình và anh Thạch vẫn còn vương vấn nhau.

“Bố, giờ con chỉ xem anh Thạch như người thân, không có tình cảm nào khác, anh Thạch cũng vậy. Chúng con đều là người có thân phận, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại tới lợi ích của gia đình.”

Bố Hy khẽ vuốt cằm: “Như vậy thì bố yên tâm rồi.”

Mẹ Hy chớp mắt, hình như đã nghĩ tới chuyện gì nên lên tiếng hỏi: “Người phụ nữ tên Kiều An kia vẫn còn dây dưa với Lãnh Phong à?”

“Loại phụ nữ như vậy không cần để trong lòng, cô ta không gây nổi sóng to gió lớn gì đâu.” Hy Nguyệt bình thản đáp lại.

Nhưng mẹ Hy không nghĩ như vậy: “Con không thể quá lơ là, không phải Tư Mã Ngọc Như cũng là một người phụ nữ xấu ma chê quỷ hờn sao, kết quả thì sao, cô ta đã làm cho nhà họ Lục long trời lở đất.”

Hy Nguyệt nghẹn lại: “Mẹ, Lãnh Phong không phải người làm việc theo tình cảm.”

“Cứ đề phòng thêm chút không sai đâu.” Mẹ Hy dặn dò.

“Mẹ, mẹ đừng lo, trong lòng con có tính toán.” Hy Nguyệt ôm lấy vai của mẹ mình.

Bên kia thành phố Long Minh, Kiều An thật sự có chút muốn rục rịch ngóc đầu.

Theo cô ta thấy, Tư Mã Ngọc Như thất bại vì không có con trai.

Cô ta thì khác, cô ta có hai đứa con trai, còn nhiều hơn Hy Nguyệt một đứa.

Nhưng nếu con trai của Hy Nguyệt không may chết yểu, vậy chẳng phải con trai cô ta chính là con trưởng, kế thừa gia nghiệp chỉ là chuyện ngày một ngày hai sao.

Vừa nhìn, Finn đã có thể nhìn thấu ý đồ của cô ta, anh ta cười chế nhạo: “Tôi khuyên cô thành thật một chút, đừng ảo tưởng vô nghĩa. Ngay cả Tư Mã Ngọc Như còn không thể đấu lại cô chủ, nói gì đến cô.”

Kiều An bĩu mỗi: “Tư Mã Ngọc Như không có con trai, đương nhiên không thể đấu lại.”

Finn lắc lắc ngón tay: “Tin tức của cô tắc nghẽn quá rồi, cô ta có con trai, cô ta đã lén sinh nó ở nước ngoài để có thể tranh đoạt gia nghiệp với sếp. Nhưng đáng tiếc, có lẽ đứa bé này vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhận tổ quy tông.”

Hy Nguyệt cố ý tung tin này ra, các tay săn ảnh có khứu giác nhạy bén kia chắc chắn sẽ âm thầm đào bới, có lẽ chuyện đứa con riêng của Tư Mã Ngọc Như sẽ bị phơi bày ra trước ánh sáng.

Dù Lục Lãnh Phong đã thừa kế gia nghiệp nhưng cô vẫn muốn moi đứa bé này ra, chấm dứt mối lo sau này.

Kiều An vô cùng bất ngờ.

Đây quả là một tin sốt dẻo.

Cô ta đã nói rồi, Tư Mã Ngọc Như trăm phương nghìn kế rốt cuộc là vì cái gì? Thì ra là cô ta đã lén đẻ một đứa con trai, muốn giúp nó tranh đoạt gia nghiệp.

“Con trai của Tư Mã Ngọc Như là đối thủ cạnh tranh với Lãnh Phong, đương nhiên Lãnh Phong không thể tha cho nó. Nhưng con trai của tôi là ruột thịt của anh ấy, anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn con mình lưu lạc bên ngoài mà không làm gì.”
 
Chương 1710


Chương 1710

“Nhà họ Lục từ trước tới nay không hề quan tâm tới con riêng. Hơn nữa, tôi nghe nói, cô chủ đang chuẩn bị thay đổi gia quy, hủy bỏ chế độ lấy vợ lẽ của nhà họ Lục. Tình nhân không thể vào cửa, con cái không được nhận tổ quy tông, cả đời chỉ có thể làm con riêng.”

Cơ thịt trên khuôn mặt Kiều An co rút kịch liệt, cô ta có cảm giác Hy Nguyệt cố ý nhằm vào mình.

Người đàn bà này quá độc ác, suy nghĩ sâu xa, giống như một con rắn độc.

Cô ta muốn đi tìm Lục Lãnh Phong.

Anh nhất định phải để ý tới, không thể để mặc Hy Nguyệt làm xằng lằm bậy.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Ngọc Kỳ tiến vào phòng.

Người của cô ấy đã tìm được Giang Hà.

Hôm ấy, lúc chuyện xảy ra thì cô ấy không ở Giang Thành, cũng không thể tới khách sạn Hilton giao hàng.

Hy Mộng Lan đang nói láo.

Cô ấy biết ngay người đàn bà này sẽ không nói thật.

Nhưng cô ấy càng giấu giấu diếm diếm thì chuyện càng trở nên kỳ lạ.

Cô ấy vốn định gọi điện thoại cho Hy Mộng Lan để hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng không ngờ cô ta đã lấy trộm hết tiền trong nhà rồi bỏ nhà đi, bác cả cũng không biết cô ta đã chạy tới nơi nào.

Thoáng cái đã trôi qua mấy tháng.

Hai túi sữa nhỏ cũng đã biết đi.

Tiểu Diệp rất thích chơi người máy, mỗi lần Hứa Kiến Quân vừa tan học trở về là cậu bé ôm người máy lên ngay, bịch bịch bịch chạy tới trước mặt anh mình, nói: “Anh ơi, chúng mình cùng nhau chơi người máy đi.”

“Được, hôm nay anh sẽ dạy cho em viết một chương trình rất lợi hại.” Hứa Kiến Quân cười ha ha nói.

Kiến Dao thích vẽ tranh, bàn tay nhỏ bé cầm bút vẽ, cậu bé đứng trước bàn vẽ vẽ nên bầu trời sao trong trí tưởng tượng của mình, cái miệng nhỏ nhắn còn ngâm nga một bài đồng dao.

Dù mới chỉ mười một tháng tuổi, còn chưa được một tuổi nhưng cậu bé vẽ rất đẹp, đâu ra đó, rõ ràng đã kế thừa được thiên phú nghệ thuật của mẹ.

Hy Nguyệt nhìn lũ trẻ, trong mắt đầy cưng chiều.

“Ma vương Tu La, Tiểu Diệp giống anh, Kiến Dao giống em.”

“Thằng bé sau này nhất định có thể trò giỏi hơn thầy.” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong gợi lên một nụ cười mê người.

Lục Sênh Hạ ở bên cạnh cười hihi: “Em cảm thấy Tiểu Quân cũng rất giống anh cả, lẽ nào hai người không phát hiện điều này sao?”

Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu cô bé, cảm giác cô nhóc này đang chế nhạo anh.

Tiểu Quân cũng không phải con trai của anh, sao có thể giống anh được?

“Con trai hơn nửa đều giống bố.”

“Nhưng Tiểu Quân thật sự rất giống anh, không tin anh tự mình nhìn xem.” Lục Sênh Hạ cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh chung cho ba bố con anh.

“Anh xem, anh, Tiểu Quân và Kiến Diệp, gương mặt và ánh mắt ba người không phải giống nhau như đúc sao?”
 
Chương 1711


Chương 1711

Lục Lãnh Phong cầm điện thoại, cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh kia.

Bình thường, anh chưa từng cẩn thận quan sát.

Hôm nay, so sánh cẩn thận như vậy, thật sự cảm thấy rất giống.

Khó trách luôn có người nói hai người giống nhau.

Thật kỳ lạ.

Gương mặt anh không hề có điểm nào giống với Hứa Nhã Thanh, sao thằng nhóc này lại có thể giống anh chứ?

Anh không nhịn được, quay sang nhìn Hy Nguyệt.

Trái tim Hy Nguyệt khẽ run lên, cô đã phát hiện ra con trai mình giống Lục Lãnh Phong từ lâu nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.

Giải thích duy nhất chính là đây là sự trùng hợp kỳ diệu.

Lục Lãnh Phong không kìm nghĩ đến đứa con mà chính tay tay mình giết chết lúc trước.được mà

Là thằng bé quay lại sao?

Thằng bé không nỡ rời đi nên một lần nữa quay về trong bụng mẹ, biến thành Tiểu Quân?

Anh cắn môi, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh.

“Cô ngốc…chuyện đứa trẻ lúc trước, em có từng hận anh không?”

Hy Nguyệt hơi ngẩn người: “Em…em đã quên rồi.”

“Nếu đứa trẻ là con của anh, liệu em có tha thứ cho anh hay không?” Giọng của anh rất mơ hồ, giống như chỉ đang hô hấp.

Hy Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi dày và dài tạo nên một bóng đen mờ mờ trên mí mắt trắng nõn của cô.

“Đều là chuyện đã qua, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.”

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng thở ra.

Đây là chuyện ngu ngốc nhất, không có lý trí nhất mà anh từng làm.

“Cô ngốc, liệu Tiểu Quân có phải là đứa trẻ kia không?”

Vốn chỉ là một câu nói vô ý nhưng lại khiến Hy Nguyệt quá hoảng sợ, cô gần như nhảy lên khỏi ghế theo bản năng.

Sắc mặt cô trắng bệch, ngay tới đôi môi cũng mất đi huyết sắc, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, nhìn anh chằm chằm.

“Anh đang nói bậy nói bạ gì đó, sao Tiểu Quân có thể là đứa trẻ kia được?”

Lục Lãnh Phong không nghĩ quá nhiều, anh chỉ cho rằng cô đã bị dọa sợ nên mới duỗi tay, kéo cô vào trong lòng.

“Cô ngốc, ý của anh là, liệu có phải thằng bé không nỡ rời đi nên đã quay lại một lần nữa hay không?”

Dù nói không rõ ràng nhưng Hy Nguyệt vẫn nghe hiểu những gì anh nói.

Ý của anh là đứa trẻ kia sau khi bị bỏ đi đã một lần nữa quay lại đầu thai vào trong bụng cô.

“Ma vương Tu La, sao hôm nay đột nhiên anh lại nhớ tới đứa trẻ kia?”

“Không có gì, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.” Anh nhún vai, hời hợt đáp lại.

Hy Nguyệt nuốt nước miếng.
 
Chương 1712


Chương 1712

“Chuyện đã qua thì cứ đế nó qua đi, đừng nhắc lại nữa.” Cô cũng qua loa một câu.

Lục Lãnh Phong giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt những lời định nói đó vào trong.

Cuối tuần này, Hứa Nhã Thanh trở về từ châu Âu.

Hứa Kiến Quân rất vui, cậu bé sắp xếp chiếc vali nhỏ của mình, sau đó đi tới biệt thự của anh ta, trong khoảng thời gian này, cậu bé muốn ở cùng với ba.

“Không ngờ, mới rời đi mấy tháng mà em đã xảy ra nhiều chuyện như thế.” Hứa Nhã Thanh mang theo vài phần cảm khái nói.

“Em đã trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống rồi, đã không còn gì đáng kể.” Hy Nguyệt buông lỏng tay, vẻ mặt bình thản.

“Gần đây em có gặp bố chồng không?” Hứa Nhã Thanh hỏi.

“Không, từ sau khi ông ấy rời đi, em cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy và Tư Mã Ngọc Như.” Hy Nguyệt hời hợt nói.

Thành phố Long Minh rất lớn, nên dù có sống trong cùng một thành phố thì mọi người cũng chưa chắc đã có cơ hội gặp nhau.

Hứa Nhã Thanh lắc lắc chén rượu trong tay mình: “Yêu mĩ nhân, không yêu giang sơn, bố chồng em đúng là một người chung tình. Nhưng người phụ nữ hết thời như Tư Mã Ngọc Như hoàn toàn không với tới cái gọi là mỹ nhân.”

“Có người thích củ cải, có người thích rau xanh, có thể ông ấy thích điểm này của Tư Mã Ngọc Như.” Hy Nguyệt cười nhạt, cô không muốn bàn luận nhiều thêm về chuyện của bố chồng mình.

Im lặng một hồi, Hứa Nhã Thanh chuyển đề tài.

“Chuyện của nhà họ Tần đúng là kỳ lạ. Thật không ngờ, Trần Nhân Thiên còn có em trai sinh đôi, hai người giống nhau như đúc. Hơn nữa, anh ta còn là mối tình đầu của em.”

Cô khẽ mỉm cười: “Ông trời tuy rất nhẫn tâm nhưng dù gì vẫn có trái tim, không để những người tốt bụng phải gặp tai bay vạ gió.”

“Nhất định anh ta vẫn còn rất yêu em.” Hứa Nhã Thanh trầm thấp nói.

Hy Nguyệt nhún vai, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt: “Đều là chuyện đã qua, hiện giờ chúng em chung sống với nhau như người nhà, cũng rất vui vẻ.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hứa Nhã Thanh nhìn cô, ánh mắt thờ ơ mà ẩn chứa ý vị sâu xa.

Anh ta không thể không thừa nhận, cuối cùng, giữa hai người họ, Lục Lãnh Phong đã trở thành người chiến thắng.

Đều vì suy nghĩ sai lầm của anh ta nên mới để anh ấy nhân cơ hội đoạt cô đi .

Hứa Kiến Quân chơi cùng chú chó lớn của mình ở trong sân. Khi cậu bé tiến vào, chú chó lớn cũng đi theo.

“Bố, ngày mai chúng ta cùng nhau dẫn Brandy tới công viên dành cho chó chơi, được không ạ?”

“Được.” Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của cậu bé, tràn đầy cưng chiều.

Hy Nguyệt nhìn hai bố con, trong mắt cô, Tiểu Quân vẫn rất giống Hứa Nhã Thanh, cũng thích cười, một khi cười lên thì giống như ánh mặt trời từ trên không trung chiếu xuống, sưởi ấm cho mọi người, khiến người khác cảm nhận được sự ấm ấp từ trong ra ngoài.

“Lần này bố sẽ ở lại thành phố Long Minh bao lâu?”
 
Chương 1713


Chương 1713

“Lần này bố chuẩn bị nghỉ phép dài hạn, thỏa thích chơi đùa với Tiểu Quân.” Hứa Nhã Thanh cười nói.

Nghe anh ta nói vậy, Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá, ngày nào con cũng có thể ở cùng bố rồi.”

Đã lâu lắm rồi cậu bé không gặp bố, cậu bé vô cùng nhớ bố mình.

Ở một góc khác của thành phố Long Minh, Tư Mã Ngọc Như đang cảm thấy rất buồn bực.

Lục Vinh Hàn vẫn không thể kết hôn với cô ta, dù đã rời khỏi nhà họ Lục nhưng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ không có danh phận.

Bà cụ Lục quá nham hiểm, bà cụ lại dùng tới chiêu đuổi khỏi nhà họ Lục để uy hiếp Lục Vinh Hàn.

Cô ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân nắm được Lục Vinh Hàn trong tay là có thể lấy được sản nghiệp của nhà họ Lục nhưng hiện giờ cô ta mới phát hiện mình đã quá ngây thơ.

Lục Vinh Hàn không phải hoàng đế, có thể một tay che trời, gia quy nghiêm khắc nhà họ Lục khiến tất cả mọi người, không một ai có thể làm loạn.

Cô ta nên bình tĩnh, cứ đợi tới khi Ngọc Thanh trưởng thành, không nên lộ mình trước.

Cái gọi là sai một nước, thua cả bàn cờ.

Cô ta đã đi một thế cờ chết.

Trong khoảng thời gian này, Lục Vinh Hàn đã đầu tư một vài hạng mục, ông ấy vẫn còn trẻ mà đã nghỉ hưu sớm nên cũng phải tìm chuyện gì đó để giết thời gian.

Tư Mã Minh Thịnh thúc giục chị gái kết hôn không ngừng, chỉ có như vậy mới có thể nắm toàn bộ tài sản cá nhân của Lục Vinh Hàn trong tay.

Đương nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng muốn làm thế, nhưng một khi Lục Vinh Hàn bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Ngọc Thanh sẽ không bao giờ có cơ hội nhận tổ quy tông.

Tối thứ bảy, thương hội có một buổi vũ hội, dù Lục Vinh Hàn không còn là người nắm quyền ở Lục Thị nhưng ông ấy vẫn là chủ tịch của thương hội.

Đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy gặp mặt “vợ trước” và con trai của mình sau khi rời đi.

Y Hạo Phong đi cùng Henry, bà ấy khoác trên người một bộ váy dài phục cổ mang phong cách thủy mặc, vô cùng xinh đẹp, cao quý, tao nhã, mọi người đều kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy.

Hy Nguyệt ăn mặc rất khiêm tốn, cô mặc một chiếc váy màu xanh trong, trang điểm nhẹ nhàng, giống như một dòng suối trong mát.

Cô cố ý như vậy để tránh đoạt mất sự nổi bật của mẹ chồng, cô muốn tối nay mẹ chồng mình trở thành người phụ nữ rực rỡ nhất.

Tư Mã Ngọc Như mất cả ngày để trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, lộng lẫy nhưng khí chất bẩm sinh không đủ nên không thể nào sánh với Y Hạo Phong.

Lục Vinh Hàn nhìn thấy vợ trước từ xa.

Lần đầu tiên ông ấy phát hiện, thì ra Y Hạo Phong lại đẹp như vậy.

Bao nhiêu năm qua, ông ấy chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn bà ấy.

So sánh với bà ấy, người phụ nữ bên cạnh ông ấy càng trở nên kém cỏi.

Henry ngồi bên cạnh bà ấy, ân cần quan tâm. Vợ chồng Lục Lãnh Phong ngồi ở vị trí đối diện, nói chuyện vui vẻ với ông ấy, vô cùng hòa hợp.

Rõ ràng bọn họ đã tiếp nhận người bố dượng này.

Lục Lãnh Phong không hề tới gặp Lục Vinh Hàn, tựa như sự tồn tại của ông ấy không hề liên quan gì tới anh.
 
Chương 1714


Chương 1714

Người trên thương trường, ai ai cũng vô cùng nhạy bén, thấy bố con nhà Lục Thị coi nhau như người xa lạ, ít nhiều gì họ cũng sẽ suy đoán trong lòng.

“Chú Henry, điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay, chú phải mời mẹ cháu nhảy cùng.” Hy Nguyệt cười nói.

“Đương nhiên rồi, trước đây ở buổi khiêu vũ của trường, bà ấy nhảy rất xuất sắc, dáng đẹp, vô cùng nổi bật.” Henry lộ ra một nụ cười mê người, tia sáng lấp lánh như sao khẽ hiện lên trong đôi mắt xanh tựa nước biển của ông ấy.

Y Hạo Phong xõa tóc bên tai xuống: “Đều là chuyện từ trước đây, đã lâu lắm rồi em không nhảy.”

Henry nắm tay bà ấy, đưa đến bên miệng rồi hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng: “Vừa hay, chúng ta có thể nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp này một lát. Lúc đầu, nếu em gả cho anh, nhất định em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Y Hạo Phong nhún vai, không nói gì.

Chuyện đã qua, không thể nào thay đổi.

Bà ấy thật sự hối hận. Nếu không gả cho Lục Vinh Hàn, bà ấy sẽ không mất đi con gái, nếu không gả cho Lục Vinh Hàn, thanh xuân và những năm tháng tốt đẹp nhất của bà ấy cũng sẽ không trôi qua một cách lãng phí.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

Dù cho bà ấy có giàu nứt đố đổ vách thì cũng chẳng thể mua được một viên thuốc hối hận.

Bà ấy nhấp một ngụm sâm panh, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi xuống người Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn cũng đang nhìn bà ấy, trong phút chốc khi ánh mắt hai người đan vào nhau trong không khí, bà ấy nhanh chóng quay đi, giống như đã nhìn thấy thứ đồ gì chướng mắt vậy.

Lục Vinh Hàn cảm giác như bản thân bị đâm một nhát, trái tim ông ấy không hiểu sao thắt lại.

Dường như ông ấy đã nhìn thấy sự chán ghét không gì sánh được trong cái chạm mắt gắn ngủi ấy.

Nhất định bà ấy rất hận ông ấy, Lục Lãnh Phong cũng hận ông ấy. Trong mắt họ, ông ấy là một người chồng vô trách nhiệm, là một người bố ngu ngốc, ích kỷ.

Cả đời này ông ấy sẽ không thể nào nhận được sự tha thứ của họ, phải không?

Tư Mã Ngọc Như xì mũi: “Y Hạo Phong với người đàn ông nước An Kỳ kia cũng thân mật ghê, chắc là chuẩn bị tái hôn rồi nhỉ?”

“Bọn anh đã ly hôn rồi, cô ấy tái hôn không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lục Vinh Hàn thờ ơ đáp lại một câu. Giờ đây, trong lòng ông ấy vô cùng chua xót, tựa như vừa uống hết một cốc nước chanh vậy.

“Nếu cô ta đã sắp tái hôn rồi thì dựa vào đâu mà bà cụ nhà anh vẫn muốn ngăn cản chúng ta kết hôn chứ? Chờ tới ngày cô ta tái hôn, anh hãy đi tìm bà cụ nhà anh, bảo bà ấy đồng ý cho chúng ta kết hôn.” Tư Mã Ngọc Như bặm môi, quái gở nói.

Lục Vinh Hàn không trả lời cô ta, khuôn mặt giấu trong bóng tối, mờ mịt không rõ.

Ông ấy biết rõ, dù Y Hạo Phong có tái hôn hay không thì bà cụ Lục cũng không thể nào đồng ý cho ông ấy cưới Tư Mã Ngọc Như.

Khi âm nhạc vang lên, Henry dẫn theo Y Hạo Phong đi tới sàn nhảy.
 
Chương 1715


Chương 1715

Bà ấy tựa như một đóa hoa hồng được tắm sương, tắm mưa, một lần nữa lấy lại sự sống và sức sống, nở rộ đầy kiêu hãnh, dâng trào như vậy, nhiệt tình như vậy, quyến rũ như vậy.

Hy Nguyệt uống một ngụm cocktail không độ, cười xảo trá: “Mẹ không hổ là đóa hồng đỏ Manhattan, làm cả sàn nhảy phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy. Em phát hiện bố vẫn luôn nhìn mẹ.”

Vẻ mặt vốn rất dịu dàng của Lục Lãnh Phong chợt trở nên lạnh băng khi nghe thấy chữ bố kia, anh nói: “Đừng nhắc tới người kia nữa.”

Hy Nguyệt đặt tay lên vai anh: “Ma vương Tu La, em biết trong lòng anh đang giận, nhưng lẽ nào anh không muốn nhìn thấy bố mình hối hận, một lần nữa quay về xin mẹ con anh tha thứ hay sao?”

“Anh sẽ không cho ông ấy cơ hội quay trở lại, gia đình này hòa thuận nhất khi không có ông ấy.” Giọng điệu của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, thậm chí ngay cả hơi thở nóng rực của anh ấy cũng như bị đóng băng lại.

Hy Nguyệt thở dài một tiếng trong lòng, dường như giữa hai bố con đã hình thành một nút thắt rồi, nếu bố chồng vẫn chưa tỉnh lại, e rằng cảnh đêm sẽ vô cùng ảm đạm.

Cô đứng dậy đi vào phòng thay đồ, không ngờ rằng lại đụng phải Tư Mã Ngọc Như ở đó.

Tư Mã Ngọc Như tràn đầy hận thù với cô, hận đến mức ánh mắt tựa như một mũi tên muốn đâm xuyên qua tim cô.

“Hy Nguyệt, hiện tại cô đang thống trị nhà họ Lục, có phải cô rất đắc ý đúng không?”

Hy Nguyệt cười giễu cợt: “Mẹ có hay không có ở đây, tôi vẫn là bà chủ nhà họ Lục, có gì khác biệt sao?”

Thớ gân trên mặt Tư Mã Ngọc Như như co rút lại: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô, cô quả là biết lôi kéo, ngay cả Trương Thị Cẩm Lan cũng có thể mua chuộc.”

“Tôi không mua chuộc cô ấy, nhưng cô ấy đã hoàn toàn thức tỉnh và sẵn sàng trở thành một người tốt, còn mẹ vẫn chấp mê bất ngộ và muốn tìm chỗ chết đến cùng.” Hy Nguyệt nói rõ ràng và rành mạch từng chữ từng chữ một.

Tư Mã Ngọc Như hổn hển, ngay cả sợi tóc cũng bốc khói xanh: “Cô sẽ không thể tự hào quá lâu được đâu. Cô và tôi đều có xuất thân thấp kém, không có hậu thuẫn.Trong nhà họ Lục, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, không thể đem lại lợi ích cho gia tộc, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.”

Hy Nguyệt cười nhàn nhạt: “Tôi khác mẹ. Tôi không mơ mộng hão huyền và khao khát những thứ không thuộc về mình. Con người vẫn nên tin vào số mệnh, cái gì đã có trong mệnh thì cuối cùng sẽ có, cái gì không có trong mệnh thì không thể cưỡng cầu, ép buộc sẽ chỉ làm hại chính mình.”

Tư Mã Ý nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Nếu không có người thứ ba là Y Hạo Phong can thiệp thì tôi đã sớm cưới Vinh Hàn từ lâu rồi. Tất cả mọi thứ của cô và Lục Lãnh Phong đều thuộc về tôi và con trai tôi.”

“Ồ?” Hy Nguyệt nhướng mày, cười chế nhạo: “Mẹ cho rằng tôi không biết sao?”

“Nếu lúc đó bố lấy mẹ, căn bản sẽ không thể trở thành người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội sẽ phế trưởng lập ấu, mẹ cũng đừng mơ có thể trở thành bà chủ nhà họ Lục, con trai của mẹ cũng đừng mong kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.”

Tư Mã Ngọc Như dường như bị giáng một đòn vô hình, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai. Người cô ta hận nhất chính là ông cụ Lục, chết rồi vẫn đem lại ấm ức cho cô ta. Bởi vì cô ta là con gái của một đầu bếp nên bị coi thường và xem nhẹ đủ thứ.

“Cuộc sống của tôi bây giờ cũng tốt, ít nhất là Vinh Hàn yêu tôi chân thành, Lục Lãnh Phong thì khác, cậu ta giống Vinh Hàn ngày trước, đối với người cũ nhớ mãi không quên. Đừng để mình trở thành Y Hạo Phong thứ hai.”

Cô ta còn cố tình muốn kích động Hy Nguyệt, Kiều An sinh hai đứa con trai cho Lục Lãnh Phong, không chú ý cũng không thể được.
 
Chương 1716


Chương 1716

Nhưng vẻ mặt của Hy Nguyệt lại rất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút gợn sóng: “Phu nhân Tư Mã, mẹ lo lắng quá. Không giống như bố mình, anh ấy là người làm theo tình cảm, sẽ đặt trách nhiệm gia đình lên hàng đầu.”

Nói xong, cô đi ra ngoài mà không cần đợi phản ứng của Tư Mã Ngọc Như.

Sau khi trở về, Lục Lãnh Phong ôm eo liễu mảnh mai của cô dẫn cô lên sân nhảy.

“Em vừa tình cờ gặpTư Mã Ngọc Như, xem ra ân oán rất sâu.” Cô nhẹ giọng nói.

“Nếu không có Lục Vinh Hàn, cô ta làm sao có thể ung dung tự tại được?” Lục Cẩn Niên hầm hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia oán khí bức người.

Cô hơi bất ngờ khi nghe anh trực tiếp gọi tên bố mình, đây thực sự là không coi ông ấy là bố hay sao?”

“Ma vương Tu La, anh nói xem rốt cuộc họ đã giấu con trai ở đâu?”

“Anh không biết, và anh cũng không có hứng muốn biết.” Lục Lãnh Phong lộ vẻ thờ ơ. Hy Nguyệt nhếch miệng, một ánh mắt sắc bén lóe lên từ khóe mắt.

“Có một chuyện em thấy thật kì lạ, Ngọc Thanh sống cùng bọn họ suốt mà lại không về cùng Tư Mã Minh Thịnh.”

Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô, đôi mắt đen như băng thấp thoáng tia sáng: “Em muốn nói gì?”

Cô nuốt nước bọt, hạ giọng rất thấp nói vào tai anh: “Trước đây, em và mẹ vốn tưởng rằng Tư Mã Ngọc Như sinh được một cặp trai gái, lén lút giấu con trai đi, nhưng em có hỏi qua bà cụ thì ông nội đã bố trí người trông nom và theo dõi Tư Mã Ngọc Như trong suốt quá trình, những hành động cô ấy làm đều không có gì to tát. Như thế chính là còn có một khả năng khác. Đứa trẻ này không phải do Tư Mã Ngọc Như sinh ra, mà là do một người khác mang thai hộ, như vậy có thể gạt trên lừa dưới, thần không biết quỷ không hay.

Lục Lãnh Phong trầm lặng, sau khi suy nghĩ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô một câu: “Em đang nghi ngờ Ngọc Thanh sao?”

“Em đã nhờ người hỏi về chồng của Mã Ngọc Linh. Mã Ngọc Linh năm đó ở An Kỳ đang mang thai, lúc về nước đã hơn sáu tháng rồi. Mã Ngọc Linh là người mang thai hộ tốt nhất, để cô ấy mang thai hộ, sẽ không sợ bí mật bị lộ. Và Tư Mã Ngọc Như có thể che giấu thân phận, mạnh dạn và yên tâm nuôi dưỡng con trai của mình mà không bị ai phát hiện.”

Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Tư Mã Ngọc Như đối với Ngọc Thanh vô cùng quan tâm, còn tốt hơn cả đối với Sênh Hạ, giống như mẹ ruột vậy. Cho dù Ngọc Thanh là mầm non duy nhất của nhà Tư Mã, nói cho cùng dù sao nó cũng không phải là con ruột của cô ấy, không thể đối tốt với Ngọc Thanh hơn Sênh Hạ được, trừ phi Ngọc Thanh là con của cô ấy.

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, môi mỏng nở một nụ cười quyến rũ: “Xem ra sau này anh không thể gọi em là cô gái ngốc.”

“Em vốn dĩ không có ngốc.” Cô lè lưỡi.

Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

“Nếu thật sự là Tư Mã Ngọc Thanh , anh không ngại nhận em ấy là em trai.”

Hy Nguyệt cũng nghĩ như vậy, Ngọc Thanh vốn rất thuần khiết cho nên không cần lo lắng về việc cậu bé trở thành Tư Mã Minh Thịnh hay Tư Mã Ngọc Như thứ hai.”

“Em cảm thấy chuyệ này, Sênh Hạ phải biết hơn phân nửa, em sẽ tìm cơ hội cậy miệng của em ấy, làm rõ chuyện này.”

Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu, ghé đôi môi mỏng vào cổ cô: “Vợ à, tối nay qua căn nhà nhỏ ngắm bầu trời sao, em thấy thế nào?”
 
Chương 1717


Chương 1717

Hy Nguyệt co rụt cổ lại, cố gắng nén nụ cười: “Người ta đang nói chuyện quan trọng với anh, anh đang nghĩ gì đấy?”

“Nghĩ về em”. Anh cười xấu xa, tao nhã xoay người dẫn cô ra khỏi sân nhảy.

Cơn gió nửa đêm lùa qua cửa sổ.

Các vách tường xung quanh liên tục chuyển cảnh.

Hy Nguyệt cảm thấy thật hạnh phúc khi ở ngoài trời với anh.

“Em có thích không, cô gái ngốc.” Anh thì thầm.

“Lạnh quá.” Cô nhào vào vòng tay anh.

Anh hơi giật mình, lòng anh như lửa đốt.

“Lạnh thế nào?”

“Bây giờ chúng ta đang ở trên sông băng, tất nhiên là sẽ rất lạnh.” Cô bĩu môi và chế độ cảnh hiện tại là Nam Cực.

“Nhắm mắt lại sẽ không còn lạnh nữa.” Anh ngoáy ngoáy chóp mũi nhỏ của cô.

“Sao anh không đổi sang cảnh núi lửa phun trào?” Cô cười tinh quái.

“Anh sợ em không chịu nổi.” Một tia tà ác lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cô nghẹn ngào vỗ mạnh vào vai anh một cái: “Em mệt rồi, anh ngủ đi.”

“Mệt thật à?” Anh hơi nhướng đôi mày rậm lên.

“Ừ.” Cô bĩu môi.

“Được rồi, em ngủ đi, anh tiếp tục.” Đôi môi mỏng hé ra nụ cười tà ác.

Cô nôn ra máu, ở trước mặt đại ma vương, giả chết cũng vô dụng, chỉ đành ngoan ngoãn tiếp nhận sự yêu chiều này.

Điểm này, nhiều năm trước, cô đã lĩnh hội cả rồi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đêm nay, Lục Vinh Hàm đã có một giấc mơ thật dài.

Ông ấy mơ thấy mình trở về biệt thự của gia đình họ Lục, cùng Y Hạo Phong dẫn hai đứa cháu đi dạo trong vườn.

Cả hai nói chuyện và cười nói vui vẻ, thoải mái vô cùng.

Túi sữa nhỏ trong chiếc xe đẩy bi bô bi bô không ngừng gọi: “Ông nội”.

Trong một cái đình cách đó không xa, vợ chồng Lục Lãnh Phong và Sênh Hạ cùng bà cụ Lục đang ngồi bên chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch ngắm hoa và thưởng trà.

Thấy bố đi tới, Sênh Hạ vui vẻ vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Bố, bác gái, mọi người mau tới đây.”

Lục Lãnh Phong đã bày sẵn bàn cờ, đang chờ bố tới: “Bố, hôm nay nhất định phải phân thắng bại.”

Ông ấy cười khà khà: “Dù sao thì bố cũng là một cựu binh dày dặn kinh nghiệm sa trường. Con là lính mới tò te, còn nhiều chỗ cần luyện tập lắm.”

Lục Lãnh Phong hơi nhướng đôi lông mày rậm lên, vẻ mặt bất kham kiêu ngạo.

“Bố à, hôm nay con sẽ để cho bố biết màu thế nào là tre già măng mọc.”

“Con là con của bố, đương nhiên phải mạnh hơn bố rồi.” Ông ấy cười to tiếng.

Đột nhiên, một cơn gió lốc thổi qua, thổi bay ông ấy lên trời.
 
Chương 1718


Chương 1718

Khi ông ấy quay lại lần nữa, mọi thứ trong mái đình đã thay đổi.

Mọi người vẫn ngồi bên chiếc bàn đá cẩm thạch nói cười, thưởng trà, ngắm hoa, vui đùa với lũ trẻ.

Nhưng không ai để ý tới ông ấy, coi ông ấy như vô hình.

Bất kể ông ấy làm gì hoặc nói gì, họ không thể nhìn thấy cũng không nghe thấy.

“Mẹ, Hạo Phong, Lãnh Phong, Sênh Hạ.” Ông ấy tuyệt vọng hét lên một tiếng, hét đến giật mình thức tỉnh.

Chung quanh đó là một màn đêm tối.

Người phụ nữ bên cạnh ngủ rất sâu, người đó là Tư Mã Ngọc Như, không phải Y Hạo Phong.

Qua một lúc lâu sau, ông ấy mới hoàn toàn tỉnh mông và nhận ra đây không phải là nhà họ Lục mà là biệt thự của ông ấy ở ngoại ô.

Có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ trở lại nhà họ Lục.

Hạo Phong sắp tái hôn, bà cụ không cần ông ấy nữa, cũng không nhận ông ấy nữa.

Ngôi nhà cũ giờ không còn tồn tại nữa rồi.

Vốn dĩ ông ấy cho rằng mình sẽ không hối hận, nhưng bây giờ ông ấy rốt cuộc biết được mùi vị mất mát như thế nào rồi.

Ông ấy không nỡ rời bỏ gia đình đó, không nỡ rời xa bà cụ, con trai và con gái, cháu trai của ông ấy ta, thậm chí cả vợ cũ của ông ấy, những người ông ấy nghĩ rằng không quan tâm chút nào.

Mỗi ngày bây giờ, ông ấy đều cảm thấy vô cùng trống trải và cô đơn, cho dù Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Ngọc Thanh ở bên cạnh cũng không thể khỏa lấp được nỗi cô đơn này.

Sáng sớm, Hy Nguyệt gọi Lục Sênh Hà cùng đến vườn hoa uống trà.

“Hôm qua trong bữa tiệc khiêu vũ của thương hội, chị đã gặp bố và mẹ nhỏ của em, hai người họ đều rất ổn.”

“Bố có thực sự ổn không?” Lục Sênh Hà có vẻ hơi thất vọng, cô bé không tin rằng bố có thể sống tốt nếu không có bọn họ.

Hy Nguyệt hiểu ý cô bé: “Dù sao bố cũng sẽ hơi buồn, nhưng ông ấy sẽ không cho chúng ta biết, và cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.”

“Cho dù hối hận rồi, ông ấy vẫn cố chấp chống đỡ, sẽ không quay trở lại sao?” Lục Sênh Hà mắt cụp xuống rất phiền muộn.

“Bố có thể là vì mẹ nhỏ bởi mẹ nhỏ không thể trở về nhà họ Lục được. Nếu ông ấy muốn trở lại, ông ấy nhất định phải đoạn tuyệt với mẹ nhỏ, chắc chắn là không thể làm được.” Hy Nguyệt nói một cách trầm ngâm.

Lục Sênh Hà tay cầm cốc dần dần siết chặt: “Em thật sự không hiểu, mẹ nghĩ như thế nào, rõ ràng mẹ có thể sống tốt, sao cứ chống đối lại?”

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nói: “Cô ấy là vì Ngọc Thanh sao?”

Toàn thân Lục Sênh Hà co giật dữ dội, ngón tay của cô bé đột nhiên run lẩy bẩy làm chiếc cốc rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, kèm theo là một tiếng vỡ. Trà văng ra ngoài và bắn lên tay cô ấy.

Hy Nguyệt nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho cô bé: “Có nóng không?”

“Không…không phải, chị dâu, sao chị lại nói mẹ của em là vì Ngọc Thanh?” Đôi mắt của cô bé to hơn Hy Nguyệt, nhìn chằm chằm Hy Nguyệt một lúc, lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Chương 1719


Chương 1719

Hy Nguyệt thu vẻ mặt của cô bé trong tầm mắt, trong lòng cũng có tính toán.

“Thật ra thì chị đã biết hết mọi chuyện rồi. Mẹ nhỏ nhờ mợ của em mang thai hộ. Ngọc Thanh không phải con của cậu mợ em mà là con của bố với mẹ nhỏ.”

Lục Sênh Hà hít một hơi thật sâu: “Em biết rằng giấy sẽ không gói được lửa và bí mật này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ thôi.”

Hy Nguyệt cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: “Sênh Hạ, em sớm biết rồi sao?”

Lục Sênh Hà nhìn cô, lè lưỡi xin lỗi: “Chị dâu, em không có ý giấu diếm chị. Bố kêu em giữ bí mật, không cho em nói với anh chị.”

“Không sao đâu.” Hy Nguyệt đưa tay xoa đầu cô bé: “Thực ra, đây là chuyện tốt. Chị và Lãnh Phong từ lâu đã coi Ngọc Thanh như em trai. Em ấy là con ruột của mẹ nhỏ và bố còn tốt hơn là so với một người lạ.”

Lục Sênh Hà thở dài nói: “Thực ra em chỉ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và cậu em. Em không thể tin được Tư Mã Ngọc Thanh lại là em trai ruột của em. Em ấy lớn lên không giống em chút nào, cũng không giống bố. Em ấy căn bản bất kỳ gen họ Lục nào trong người hết.”

“Con trai lớn lên giống mẹ hơn, không phải còn có câu nói khác bảo cháu trai giống cậu sao?” Hy Nguyệt cười nhẹ nói.

Lục Sênh Hà làm mặt quỷ: “Nói cũng đúng, Tiểu Quân khá giống chị, không có giống anh Lãnh Phong.”

Hy Nguyệt nghẹn ngào nói: “Tiểu Quân có tính cách giống bố.”

Lục Sênh Hà cầm lấy một cái bánh nướng xốp, vừa ăn vừa nói: “Nghe chị nói, Tư Mã Ngọc Thanh có thể tính cách cũng giống bố, làm việc theo tình cảm, dễ bị người gạt.”

Hy Nguyệt lại rót cho cô bé một tách trà, nói đùa: “Em có thể không giống như bố, không được để tình cảm lấn át. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải cố gắng tỉnh táo.”

“Chị dâu yên tâm, em sẽ như vậy. Em sẽ giống như anh cả, một người không làm việc theo tình cảm.” Cô bé nói xong dừng lại một lát, đôi mắt to đẹp chớp chớp, như đang suy nghĩ điều gì đó, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười ranh mãnh, cô bé lặng lẽ đổi giọng: “Thật ra, anh cả có chút thừa hưởng của bố, và anh ấy không thể giữ được ý thức của mình trước mọi thứ.”

“Ồ?” Hy Nguyệt hơi nhướng mày: “Anh ấy có bao giờ không lý trí chứ?

Đúng vậy, anh ấy không thể giữ lý trí của mình trước chị. Chị là khắc tinh của anh ấy.” Lục Sênh Hà cười tinh quái.

Hy Nguyệt không nhận ra điều này, theo cô thấy, Lục Lãnh Phong đến với cô vì nhu cầu, tiếp theo mới là tình cảm vợ chồng.

Tuy nhiên, đàn ông là những sinh vật đơn bào và suy nghĩ bằng thân dưới, chỉ cần kiểm soát được thân dưới của anh ta tương đương với việc điều khiển được anh ta.

Sau khi uống trà buổi sáng, Hy Nguyệt đi ra ngoài với Lục Lãnh Phong.

“Sênh Hạ đã xác nhận rằng Ngọc Thanh thực sự là con trai của mẹ nhỏ và bố của anh.”

Trong mắt Lục Lãnh Phong xẹt qua một tia lạnh lùng “Làm con của Tư Mã Ngọc Như thật là một điều bất hạnh cho Ngọc Thanh.”

Hy Nguyệt cũng nghĩ như vậy, Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn dạy cậu bé theo cách nhổ mạ cho mau lớn, điều đó không chỉ ảnh hưởng rất lớn sự trưởng thành của Ngọc Thanh mà còn gây cho cậu bé áp lực lớn về mặt tinh thần.

“Đối với mỗi người, con đường phù hợp mới là tốt nhất. Những kế hoạch điên rồ của Tư Mã Ngọc Như trong tương lai rất có thể sẽ hủy hoại Ngọc Thanh.”
 
Chương 1720


Chương 1720

“Cô ta hủy hoại còn ít người ư?” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong hé ra một tia châm chọc.

Hy Nguyệt liếc nhìn ngoài cửa sổ xe, giọng nói như gió ban mai, nhàn nhạt nhắc đến: “Nếu bố muốn Ngọc Thanh nhận lại tổ tiên, anh đồng ý không?”

“Không thành vấn đề.” Lục Lãnh Phong nhún vai không ý kiến.

Cô cảm thấy anh không hề có ý phản đối.

Trên thực tế, nếu Tư Mã Ngọc Như và bố của cô không che đậy, trực tiếp công khai danh tính của Ngọc Thanh với mọi người thì sẽ không đi được đến bước này.

Điều mà cô và Lục Lãnh Phong không thể chấp nhận nổi là một người như Tư Mã Ngọc Như lại coi họ như kẻ thù của em trai, điều này sẽ đặt nhà họ Lục vào tình thế anh em tương tàn.

Nhưng Tư Mã Ngọc Thanh thì khác, bản chất cậu bé trong sáng, tốt bụng và rất gần gũi với họ, nó sẽ trở thành Lục Sênh Hạ thứ hai.

Ăn trưa xong, Tư Mã Ngọc Thanh lấy cớ rủ bạn cùng lớp đi công viên chơi, sau đó cậu bé cùng với vệ sĩ đi ra ngoài.

Lục Sênh Hạ và túi sữa nhỏ đang đợi cậu bé trong công viên.

Trải tấm thảm ra, ba người cùng nhau ngồi dưới gốc cây hoa anh đào.

“Chú Ngọc Thanh, hôm qua chú nói muốn ăn vịt chiên giòn do mẹ làm, nên mẹ làm cho chú này.” Tiểu Quân mở hộp thức ăn ra.

Tư Mã Ngọc Thanh vui mừng vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé: “Tuyệt quá đi, chị gái xinh đẹp thật tốt, chị gái xinh đẹp là người tốt nhất với em trên đời này.”

Lục Sênh Hạ lấy sốt mơ ra, vịt chiên giòn chấm sốt mơ ăn vừa thơm, vừa giòn lại có chút chua chua ngọt ngọt.

“Chị và Tiểu Quân đã tự tay làm những chiếc bánh ngọt này, gần đây hai cô cháu đã học làm rất nhiều loại bánh nho nhỏ đấy, chẳng hạn như bánh sữa tươi chiên, bánh thủy tinh cao, bánh hoa quế thơm ngọt nữa này…”

Nghe cô bé nói như thế, Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng ghen tị. Cô của cậu bé thậm chí còn không cho cậu bé bước vào vào bếp chứ đừng nói là học làm bánh ngọt.

“Cô em là đúng là độc ác, em phải làm tất cả những gì mà cô nói. Cô ấy đến một chút tự do cũng không cho em. Nếu mẹ em không quay lại sớm, nhất định không có cơ hội gặp lại chị đâu. Em sẽ bị cô ấy hành hạ cho tới chết mất.”

Lục Sênh Hạ vỗ vỗ vai cậu bé tỏ vẻ thông cảm: “Chị biết cô ấy là người độc tài lâu rồi, nên chị nhất quyết ở nhà không đi cùng cô ấy. Nếu không, giờ chị cũng sẽ buồn như em thôi.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Mã Ngọc Thanh trề ra: “Dượng đã nói rõ ràng muốn đưa em về nhà, nhưng lại đưa em về biệt thự của dượng, sống cùng dượng và cô. Nếu như vậy, tại sao lại không ở nhà họ Lục.”

Hứa Kiến Quân mở nắp uống một ngụm nước trái cây: “Chú Ngọc Thanh, sau này chú nhớ chúng cháu, hay là muốn ăn vịt chiên giòn do mẹ cháu làm thì cứ gọi cho cháu, chúng ta sẽ lại bí mật gặp nhau thế này, cùng nhau đi dã ngoại nhé.”

“Được chứ.” Tư Mã Ngọc Thanh ăn một lát vịt chiên giòn, cả người tràn ngập sự mãn nguyện.

Sau khi ba đứa nhỏ ăn uống no nê, chúng cùng nằm trên thảm hóng gió, nhìn những cánh hoa anh đào hồng nhạt lất phất rơi trên đầu. Thế giới của trẻ thơ luôn trong sáng và tươi đẹp, dù người lớn có mâu thuẫn gay gắt đến nhường nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng.
 
Chương 1721


Chương 1721

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi như những hạt mưa.

Một bàn tay nõn nà từ giữa không trung vươn ra bắt lấy một cánh hoa: “Ba đứa nhỏ thật biết chọn chỗ, thật đẹp.” Hy Nguyệt nở nụ cười.

“Chị xinh đẹp!” Đôi mắt Tư Ngọc Thanh đột nhiên sáng lên, cậu bé nhảy khỏi thảm, vui mừng ôm lấy cô bé: “Em nhớ chị nhiều lắm.”

“Chị cũng nhớ em, Ngọc Thanh.” Hy Nguyệt âu yếm xoa đầu cậu bé, cùng cậu bé ngồi trên thảm.

“Chị gái xinh đẹp, có phải chị đã cãi nhau với cô trước khi cô chuyển tới sống cùng dượng đúng không?”

“Cô không cãi nhau với chị, nhưng cô ấy đã phạm rất nhiều sai lầm nghiêm trọng, không thể sống trong nhà họ Lưu được nữa”. Hy Nguyệt giải thích.

Dù sao thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ, và cậu bé không thể hiểu được những gì Tư Mã Ngọc Như đã làm.

Tư Mã Ngọc Thanh không hiểu, nhưng trong mắt cậu bé, cô là người vô cùng tàn nhẫn: “Em biết, cô quá độc ác, mọi người đều rất hận cô, không ai muốn sống cùng cô cả, chỉ có dượng là nguyện ý chung sống với cô thôi.”

Hứa Kiến Quân rủ mắt, hàng lông mi dài dày phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giận dỗi: “Cháu hơi nhớ ông nội. Cháu thích chơi cờ vây với ông nhất.”

Lục Sênh Hạ cũng rất nhớ bố mình, nếu bây giờ ông ấy quay về, anh cả có lẽ sẽ tha thứ cho ông. Nếu đợi đến lúc mẹ cả lớn tái hôn, rời khỏi Lục Lam ông ấy muốn quay trở về e rằng sẽ rất khó khăn, anh nhất định sẽ không tha thứ cho ông ấy.

Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chị có muốn cùng em trở về gặp dượng không? Từ giờ tới tối cô sẽ không có nhà đâu.”

“Không cần đâu.” Hy Nguyệt xua tay, như nghĩ ra điều gì đó, liền nói thêm: “Thứ bảy tuần sau là mừng thọ của bà cụ Lục. Sau khi trở về, em hỏi dượng xem có muốn tới chúc thọ bà cụ không.”

“Dạ,” Tư Mã Ngọc Thanh gật gật đầu.

Lúc cậu trở về, Lục Vinh Hàn đang tưới hoa trong sân, thấy cậu bé trở lại liền cười âu yếm hỏi: “Ra ngoài chơi vui không?”

“Vô cùng vui luôn ạ.” Cậu bé nhoẻn miệng cười ngọt ngào “Dượng ơi, dượng trồng toàn hoa hồng ư?”

“Đúng vậy, hoa hồng có gai, phải tránh xa một chút, đừng để vướng bận.” Lục Vinh Hàn khuyên nhủ.

Tư Mã Ngọc Thanh ngồi một bên trên ghế đá: “Dượng à, dượng muốn nói chuyện với anh Lãnh Phong và chị họ không ạ?”

Nội tâm Lục Vinh Hàn rung chuyển dữ dội, một biểu cảm khó tả vụt lên trong mắt ông ấy.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tư Mã Ngọc Thanh mím môi, nói theo lời của Hy Nguyệt: “Lúc cháu trở về, chị gái xinh đẹp gọi điện cho cháu. Chị nói thứ bảy tuần sau là sinh nhật bà nội Lục. Nhờ cháu hỏi dượng có muốn trở về chúc thọ không?” “

Cơ mặt của Lục Vinh Hàn run lên, nhất thời tất cả cảm xúc dâng trào trong lòng như biển động.

Đương nhiên là ông ấy muốn quay về,.

Hiếu thảo với mẹ là chuyện mà một người con phải làm.

Nhưng…

Tay đang cầm bình tưới hoa của ông ấy bất chợt buông xuống, xẹt qua một cành hoa hồng, bị một cái gai nhọn đâm thủng.

Liệu mẹ có cho phép ông ấy quay về không?

Con trai sẽ cho ông ấy vào chứ?
 
Chương 1722


Chương 1722

Ngay cả khi ông ấy đến thì ông phải nên đối diện với những người khác như thế nào?

Ông ấy không muốn mình rơi vào tình huống xấu hổ và khó xử.

Trong lúc im lặng, giọng nói của Tư Mã Ngọc Thanh truyền đến: “Dượng, nếu dượng muốn về, dượng dẫn cháu đi cùng được không? Cháu muốn chơi với chị họ và Tiểu Quân.”

Lục Vinh Hàn trầm mặc một hồi, không nói chuyện, chỉ xoa đầu đứa nhỏ.

Ông ấy có thể trở về hay không còn là một vấn đề, làm sao có thể đem theo cậu bé được?

Ông ấy biết rất rõ rằng không một ai trong gia đình họ Lục có thể hiểu được sự lựa chọn và cách làm của ông ấy.

Mấy người anh em đều thay nhau gọi điện an ủi bảo ông ấy hãy từ bỏ Tư Mã Ngọc Như, nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn chọn cô ta, tự biến mình thành người phản bội người thân.

Vào thứ hai, thương hội Long Minh sẽ có một cuộc họp, đây là cơ hội duy nhất để ông ấy và Lục Lãnh Phong gặp nhau.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng giống như một tảng băng lâu năm, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.

Là bố con nhưng lại như người xa lạ.

Ông ấy biết, nếu ông ấy không chủ động nói chuyện trước, Lục Lãnh Phong nhất định sẽ không để ý đến ông ấy.

“Lãnh Phong, thứ bảy là mừng thọ của bà nội, Hy Nguyệt hỏi bố có muốn về không…”

Ông ấy chưa kịp nói xong, Lục Lãnh Phong đã ngắt lời ông “Lục Vinh Hàn, đây là việc của gia đình tôi, nên tôi sẽ không cần làm phiền ông.”

Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng khiến không khí xung quanh tựa như đóng băng.

Trái tim của Lục Vinh Hàn cũng trở nên lạnh giá. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Bố mới chuyển ra ngoài nhưng chúng ta vẫn là bố con, vẫn là người nhà họ Lục.”

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong nhếch một cách mỉa mai: “Một tên cặn bã như ông không có chút trách nhiệm với gia đình, không xứng làm bố tôi. Từ lúc ông đưa ra lựa chọn, ông với tôi đã không còn quan hệ gì với nhau. Bây giờ ông muốn vui chơi bên ngoài với Tư Mã Ngọc Như bao nhiêu tùy thích. Sinh, lão, bệnh, tử đều không liên quan gì đến tôi.

Lục Vinh Hàn như bị tát vào mặt, mặt mày lúc xanh lúc trắng. Bị con trai mình dùng từ “đồ cặn bã” để nói, ông ấy thật sự là đồ cặn bã sao?

“Bố có lỗi với mẹ con, nhưng không có lỗi với con, cũng không có lỗi với nhà họ Lục.”

“Cái thứ đê tiện đó đang làm loạn nhà họ Lục, vậy mà ông lại ngoảnh mặt làm ngơ, để cô ta từ bỏ vị trí, ông chính là nỗi xấu hổ đối với nhà họ Lục.”

Lục Lãnh Phong nói không một chút khách khí, không có ý định chừa lại cho ông ấy chút mặt mũi nào.

Trên trán ông ấy nổi đầy gân xanh, sắc mặt biến hóa càng dữ tợn.

“Những chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều do Tư Mã Minh Thịnh lén lút sau lưng cô ấy làm ra.”

Lục Lãnh Phong khịt mũi: “Ông đã lớn tuổi vậy rồi mà vẫn thật ngây thơ! Những chuyện Tư Mã Minh Thịnh đã làm. cô ta không biết cũng lấy làm lạ”.

Thái độ của Lục Vinh Hàn rất kiên quyết: “Con luôn có thành kiến với cô ấy, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy. Trên đời này, không ai hiểu rõ Tư Mã Ngọc Như hơn bố. Nếu cô ấy biết những gì Tư Mã Minh Thịnh làm, nhất định cô ấy sẽ đi ngăn cản cậu ta.”
 
Chương 1723


Chương 1723

Lục Lãnh Phong không còn gì để nói, lại càng không muốn lãng phí thêm bất kỳ lời nào nữa.

“Ông cứ tiếp tục sống trong ảo tưởng đi.” Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài, những lời vừa nãy anh nói không phải là suy đoán.

Lục Vinh Hàn nhìn theo bóng lưng của anh, có chút tiếc nuối.

Ban đầu ông ấy muốn cố gắng cải thiện mối quan hệ với con trai mình, không ngờ lại càng rắc rối hơn.

Mỗi khi nói về Tư Mã Ngọc Như, bọn họ liền bất đồng.

Mâu thuẫn này không thể nào hóa giải.

Khi Lãnh Phong về đến nhà, anh liền gọi Hy Nguyệt vào phòng.

“Em đã gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn đúng không?”

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai có chút âm u, Hy Nguyệt thận trọng đáp: “Không có, sao em lại gọi điện cho bố chứ?”

“Em không hỏi ông ấy chuyện có muốn về chúc thọ bà nội không à?” Vẻ mặt Lục Lãnh Phong vô cùng nghiêm trọng, hình như anh ta đã quyết định hỏi rõ ngọn nguồn.

Hy Nguyệt vén tóc: “Ngày hôm qua em gặp Ngọc Thanh, nhờ cậu bé nói cho bố biết chuyện này.”

“Hãy nhớ rằng, ông ta không còn một chút quan hệ gì với gia đình này nữa.” Anh nhấn mạnh từng chữ.

Hy Nguyệt nhăn mặt, không cần đoán cũng biết, hôm nay anh với bố lại xảy ra mâu thuẫn.

“Bà nội với bố đã thỏa thuận với nhau, chỉ cần bố không kết hôn với Tư Mã Ngọc Như thì ông ấy sẽ không bị đuổi khỏi nhà họ Lục. Ông ấy vẫn là người của nhà họ Lục.”

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Bây giờ anh đã là người đứng đầu nhà họ Lục, anh mới là người quyết định, ông ta không được phép trở về.”

“Vậy thì anh có đồng ý cho ông ấy quay lại mừng sinh nhật bà nội không?” Cô hỏi, nhìn chằm chằm vào anh một lúc.

Anh có vẻ khó chịu, giơ tay búng trán cô: “Hôm nay em quên nạp chỉ số thông minh à?”

Cô che trán lùi lại hai bước, cảm thấy xót xa.”Chỉ số thông minh của em bình thường. Với tư cách mợ chủ, em có nghĩa vụ thông báo cho những người quan trọng trong gia đình đến tổ chức sinh nhật cho bà nội. Hơn nữa, bà nội cũng muốn bố quay về. Mẹ và con có một sợi dây kết nối vô hình, ngay cả khi bố chọn sai con đường, rời khỏi nhà họ Lục, bà nội vẫn luôn nhớ bố.”

“Lo lắng cũng vô ích. Trong lòng ông ấy chỉ có Tư Mã Ngọc Như, còn lại chỉ đều là gió thoảng mây trôi.” Đôi mắt băng đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lóe lên ngọn lửa giận dữ, tính khí xấu của anh hoàn toàn bộc phát.

Cô vội vàng bước đến, choàng tay qua vai anh, cô biết anh giận bố, giận ông ấy bỏ anh, bỏ mẹ, bỏ nhà họ Lục.

Chỉ cần bố anh không nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như thì sẽ không bao giờ rời khỏi cô ta, anh không thể nào tha thứ cho ông ấy.

“Được rồi, lần này do em không suy nghĩ kỹ. Em đã không quan tâm đến cảm giác của anh. Về sau nhất định em sẽ để ý mà.”

Anh duỗi cánh tay vững trãi kéo cô vào lòng: “Hôm nay em nhất định phải an ủi anh, không thì em đừng hòng ra khỏi phòng.”

Cô tái mặt, cả người anh tràn đầy sức lực.

“Đang giữa ban ngày ban mặt, anh có thể tiết chế chút không?”

“Khi nhìn thấy em, anh không thể nhịn được nữa.” Anh cười xấu xa, ôm cô nghiêng người đi về phía sô pha…
 
Chương 1724


Chương 1724

Lục Vinh Hàn đã do dự không biết có nên đến nhà họ Lục để mừng thọ bà cụ hay không.

Cuối cùng, ông ấy nghiến răng và quyết định quay trở về.

Xe vừa chạy tới chỗ bảo vệ liền bị nhân viên bảo vệ chặn lại: “Thực xin lỗi ông Lục, ông không có tên trong danh sách khách mời.”

Mặt ông ấy biến sắc, cơ mặt giật liên hồi “Tôi không phải người ngoài.”

“Chúng tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh, xin hãy tha lỗi cho tôi.” Thái độ của nhân viên bảo vệ rất cứng rắn.

Lục Vinh Hàn vô cùng xấu hổ, không cần đoán cũng biết đây là mệnh lệnh của Lục Lãnh Phong.

Anh nhất quyết không cho ông ấy bước chân vào nhà họ Lục.

Ông ấy ở bên ngoài do dự hồi lâu, cầm điện thoại di động lên, đang định gọi điện thoại cho bà cụ Lục thì thấy xe của ông ba Lục: “Anh cả, sao anh không vào trong đi?”

Ông ấy thở dài: “Tôi với con trai đang chiến tranh lạnh, nó nhất quyết không cho tôi vào.”

Ông ba Lục tỏ ra vẻ kỳ quái: “Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào thuyết phục nó cho.”

Trong ngôi biệt thự của nhà họ Lục, một số các cô chú khác đều đã đến.

Bà cụ không định tổ chức tiệc linh đình mà chỉ muốn có một bữa cơm đoàn tụ với con cháu, nên không mời nhiều họ hàng.

Ông ba Lục bước vào sảnh chính, trực tiếp đi tới chỗ Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt: “Lãnh Phong, Hy Nguyệt, bố cháu đang ở bên ngoài. nói với nhân viên bảo vệ một tiếng để ông ấy vào đi.”

Lục Lãnh Phong gọi tất cả người hầu đến: “Dì Mai, dì nói với người ngoài cửa một tiếng, tâm ý của ông ta, bà nội đã biết rồi, mời ông ta về đi.”

Ông ba Lục thở dài một hơi: “Lãnh Phong, ông ấy dù sao cũng là bố của cháu, là anh cả của chú, hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, về lí mà nói thì ông ấy nên có mặt. Cháu cứ xem như nể mặt bà nội, cho ông ấy vào mừng thọ một lát.”

Lục Lãnh Phong không trả lời, đôi môi mỏng mím lại, hiển nhiên là không hề có ý muốn thỏa hiệp.

Hy Nguyệt nhẹ nhàng choàng tay anh: “Nếu như bố đã tới rồi thì về tình về lí đều không nên chặn ông ấy ngoài cửa, hôm nay cô dì chú bác đều đến đầy đủ cả, chỉ thiếu mỗi bố thôi, anh cứ để bố vào nhà đi.”

Lục Lãnh Phong lẳng lặng nhìn cô một cái, mặt lạnh lùng nói: “Em đi tiếp đón khách khứa đi, đừng quan tâm đến chuyện này.”

Rất rõ ràng là không muốn cô dính đến chuyện này.

Bà cụ Lục đúng ở gần đó, nghe thấy lời bọn họ nói với nhau liền đi qua: “Lãnh Phong, cho bà một chút mặt mũi đi, để bố cháu vào nhà, nó dù sao cũng là người nhà họ Lục.”

Khóe môi Lục Lãnh Phong khẽ động, như muốn nói gì đó rồi lại thôi, một mực giữ yên lặng, lộ ra một tia bất lực: “Hôm nay là mừng thọ của bà nội, cháu nghe lời bà đấy, chỉ cần bà vui là được.”

Lục Vinh Hàn đứng ngoài cửa đợi đã lâu, bảo vệ vừa nghe thấy mệnh lệnh liền mở cửa, làm ông ấy thở phào được một hơi.

Ở Lục Lam, mọi thứ đều vẫn như cũ, nhưng tất cả mọi thứ đều không còn liên quan đến ông ấy nữa rồi.

Y Hạo Phong đang ẳm cháu nội mình chơi trong sân, vừa nhìn thấy ông ấy cũng lập tức đứng lên rời khỏi, ánh mắt cứ như trông thấy điều gì chướng mắt vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top