Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1465


Chương 1465

Chẳng trách trong giới nổi tiếng có lan truyền một câu: một lần gặp gỡ cậu chủ Lục cả đời này tương tư.

Người phụ nữ Kiều An đó đã thành công trong việc đánh cắp tinh trùng, cô ta có thể ngừng lại mới là lạ.

Trận hài kịch này nhất định sẽ kéo dài vô tận.

Thêm vào đó là sự gây rối của Tư Mã Ngọc Như, càng khiến chuyện này trở nên bất ổn hơn.

Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, cô phải sớm chuẩn bị trước mới được.

Nhắm mắt lại ngủ một lát, cô liền đã thức dậy rồi.

Cho con uống sữa xong, cô đi xuống phòng bếp thì nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang ăn sáng với Lục Vinh Hàn.

Hy Nguyệt phát hiện ra rằng, tuy bố và mẹ nhỏ của anh có một số hiềm khích vì chuyện của Trương Thị Cẩm Lan, nhưng trái tim ông vẫn luôn hướng về người mẹ nhỏ.

Ông cố gắng duy trì sự cân bằng giữa con trai trường và con trai thứ.

Trong lòng của ông, mẹ nhỏ thuộc nhóm người yếu thế, muốn duy trì sự cân bằng này thì phải hướng cán cân về phía người mẹ nhỏ.

Lục Lãnh Phong đã sống trong mối quan hệ phức tạp này từ khi còn là một đứa trẻ, mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra thờ ơ nhưng thực ra trong lòng lại rất để ý.

Cô nghiêm túc nghi ngờ rằng căn bệnh khó nói của anh không chỉ liên quan đến chứng cuồng sạch sẽ quá mức, mà còn bị ảnh hưởng bởi những trò hề tình cảm giữa bố mẹ anh.

Lục Vinh Hàn nhìn thấy cô đi đến, khẽ mỉm cười: “Lãnh Phong đâu, còn chưa dậy sao?”

Cô gật đầu, ngồi về hướng đối diện: “Hôm qua anh ấy ngủ khá muộn, con chưa đánh thức anh ấy, để anh ấy ngủ thêm chút nữa.”

Lục Vinh Hàn húp một ngụm cháo, trầm thấp nói: “Chuyện lần trước là do mẹ nhỏ nhất thời hồ đồ, con đừng nên để trong lòng.”

Hy Nguyệt nhún vai, vẻ mặt hời hợt: “Bố, đã là người một nhà thì làm gì có chuyện ghi hận trong lòng, con bất đắc dĩ mới thực hiện gia quy, cũng mong mẹ nhỏ đừng để tâm.”

Trong lòng Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng, cô dám cưỡi lên đầu lên cổ cô ta, món nợ này, cô ta sẽ nhớ lấy, sau này nhất định trả lại cả gốc lẫn lãi.

Cô ta không hề có biểu tình gì, khuôn mặt nở nụ cười yêu thương đã được ngụy trang giống như trước đây.

Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn đang diễn, diễn vai một người vợ lẽ bao dung độ lượng, hòa nhã dễ gần, lương thiện và dịu dàng.

Cô ta nhường nhịn mọi thứ, thận trọng trong từng bước đi, tất cả đều là bày mưu tính kế cho con trai.

Lục Lãnh Phong sáng lập tập đoàn Đế Vương, cô ta liền cho con trai mình tập đoàn Mã Thị.

Nhiều năm như vậy, cô ta cùng Tư Mã Minh Thịnh luôn tính toán cho Mã Thị, cô ta muốn để Mã Thị trở thành bia móng để con trai mình phát triển nhanh chóng, để nhà họ Lục biết rằng con trai cô ta có “tư cách” đến nhận tổ tiên, có thể đường đường chính chính phân chia gia sản.

Ban đầu cô ấy rất có kiên nhẫn, nhưng biến cố của Mã Thị đã đảo lộn mọi kế hoạch của cô ta.

Cô ta không thể tiếp tục như vậy nữa, phải cố lấy hết tài sản mà con trai cô ta đáng nhận được trước khi người cháu tích tôn lấy đi tất cả.

“Tôi chính là một người mềm lòng, cứ nghe được chuyện liên quan đến đứa trẻ liền không có cách nào bình tĩnh được. Hy Nguyệt, đứa trẻ đã ở với cô thì cô phải chăm sóc nó thật tốt, cho dù Kiều An và Lục Lãnh Phong có như thế nào đi nữa, nhưng trẻ con thì không có tội.”
 
Chương 1466


Chương 1466

Những lời này vẫn vòng vo chứng minh đứa trẻ chính là con của Lục Lãnh Phong, chỉ cần Hy Nguyệt lơ là một chút sẽ liền chui vào bẫy của cô ta.

“Mẹ nhỏ, mẹ lo lắng nhiều rồi, đứa nhỏ được chăm sóc bởi bà vú do bố nó sắp xếp, tôi chỉ thỉnh thoảng đến kiểm tra mà thôi.”

Tư Mã Ngọc Như không thể để cô biện bạch gì thêm, cô ta muốn đóng đinh mối quan hệ giữa Lục Lãnh Phong và Kiều An.

“Thật ra, tôi biết Lãnh Phong đã qua lại với Kiều An, trước cô, bạn gái duy nhất của cậu ấy chính là Kiều An. Tuy nhiên, tôi không đủ tư cách để quản mối quan hệ tay ba của cậu ta, muốn xử lý thế nào thì cô cậu tự mình quyết định, chỉ cần đừng để đứa trẻ trở thành vật hy sinh.”

Hy Nguyệt cười nhàn nhạt, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nếu không bình tĩnh, thì cô sẽ xác thực “quan hệ vụng trộm” của Lục Lãnh Phong và Kiều An ngay lập tức.

“Mẹ nhỏ, việc này Lãnh Phong sớm đã giải thích với tôi rồi, Kiều An là cấp dưới của anh ấy, bọn họ chỉ là quan hệ công việc mà thôi.

Tư Mã Ngọc Như khoát tay: “Cậu ta nói cái gì thì là cái đó sao, kỳ thực chỉ cần xét nghiệm ADN thì hoàn toàn có thể tháo gỡ mọi nghi vấn, thân phận của đứa nhỏ cũng không còn bị nghi ngờ, chỉ là Lãnh Phong một mực không chịu làm.”

Cô ta rất thông minh, rất biết nắm bắt trọng điểm, như gãi vào chỗ ngứa của người khác.

Cô ta đã nhìn ra được, lần trước việc Lục Lãnh Phong từ chối làm xét nghiệm ADN đã khiến Lục Vinh Hàn và những người khác nghi ngờ.

Hy Nguyệt uống một ngụm sữa, sau đó liền đứng lên, chủ đề này vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

“Mẹ nhỏ, tôi và Lãnh Phong đã bàn bạc xong rồi, chúng tôi không tham gia vào những loại chuyện khôi hài này. Tôi ăn xong rồi, bây giờ phải mang bữa sáng lên cho Lãnh Phong.”

Nói rồi, cô liền đi vào phòng bếp.

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như cong lên một tia cười lạnh khó mà nhận ra, cô ta đoán rằng Hy Nguyệt đã biết chân tướng sự việc, nhưng chỉ là đang giả ngu mà thôi.

Sau khi ăn sáng xong, cô ta kéo Lục Vinh Hàn cùng ra vườn đi dạo.

“Vinh Hàn, anh có thấy, mỗi lần nhắc đến việc xét nghiệm ADN Hy Nguyệt đều thoái thác không. Nếu em đoán không lầm thì cặp song sinh đó chắc chắn là con của Lãnh Phong. Từ tận đáy lòng, Lãnh Phong nhất định rất muốn nhận đứa trẻ, suy cho cùng một giọt máu đào còn hơn cả ao nước lã, nhưng cậu ấy không thể lay chuyển được Hy Nguyệt. Hy Nguyệt ngoài mềm trong cứng, bề ngoài nhìn có vẻ mềm yếu, thực chất tính cách vô cùng cứng rắn, hơn nữa còn rất gan dạ, việc gì cũng dám làm. Nếu không năm đó, cô ấy đã không tạo ra một màn kịch về cái chết giả, đổi tên sửa họ để theo Hứa Nhã Thanh rồi.”

Lục Vinh Hàn nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Chúng nó không muốn cô can dự vào việc này, cô đừng quản nhiều nữa.”

Cô ta bĩu môi: “Em cảm thấy những đứa trẻ thật đáng thương, nếu Lãnh Phong là con ruột của em, em nhất định sẽ nhận hai đứa trẻ này về để nuôi dạy, cho dù Hy Nguyệt không đồng ý thì em cũng sẽ làm. Suy cho cùng thì dòng máu chảy trong người chúng chính là máu của em. Hơn nữa, chẳng phải chính Hy Nguyệt cũng đưa con đến sống trong nhà họ Lục sao? Chúng ta đều coi Tiểu Quân như con cháu trong nhà mình, chúng ta chưa bao giờ phân biệt đối xử với nó chỉ vì nó là con riêng của Hy Nguyệt và Hứa Nhã Thanh. Đặc biệt là Lãnh Phong, gần như coi nó giống như con ruột của mình. Tại sao Hy Nguyệt không thể cao cả hơn một chút mà chấp nhận những đứa trẻ bên ngoài của Lãnh Phong chứ.”

Con ngươi của Lục Vinh Hàn càng sâu thêm, trong lòng ông cũng bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ có quan hệ với con trai mình, Finn chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.
 
Chương 1467


Chương 1467

Theo gia quy của nhà họ Lục, để con cháu được nhận tổ tiên thì người phụ nữ bên ngoài cũng phải theo về nhà chồng, nếu không thì chỉ có thể nuôi dạy bên ngoài. Ông ước chừng Hy Nguyệt đã bàn bạc với con trai ông rồi, không chấp nhận Kiều An nuôi con ở bên ngoài, cho nên cô mới có thể mang đứa trẻ về bên mình.

“Cô nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cứ để vợ chồng chúng nó tự giải quyết, cho dù xử lý không tốt cũng có “người ghen ghét”. Việc lần trước không thể xảy ra lần nữa.”

Tư Mã Ngọc Như thở dài, giả bộ lo lắng nói: “Em biết, nếu không phải ruột thịt thì rốt cuộc cũng cách nhau một tầng. Em làm như vậy đều là lo nghĩ cho anh, dù sao đó cũng là cháu của anh, quan hệ máu mủ ruột rà. Dù người lớn có làm sai điều gì đi chăng nữa thì những đứa trẻ cũng không có tội, chúng không đáng gánh chịu mọi tội lỗi của người lớn. Anh thực sự nghĩ Hy Nguyệt sẽ tốt với những đứa trẻ đó sao? Có người phụ nữ nào có thể dung túng cho đứa con riêng bên ngoài của chồng mình không?”

Lục Vinh Hàn xua tay: “Cô nghĩ quá nhiều rồi, Hy Nguyệt sẽ không xuống tay với một đứa trẻ đâu.”

Tư Mã Ngọc Như ôm trán: “Khi tỉnh táo dĩ nhiên sẽ không, chỉ sợ hai người cãi nhau vì chuyện của Kiều An, nhất thời kích động sẽ phạm phải sai lầm lớn. Nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Lãnh Phong sẽ không tha cho Hy Nguyệt, mối quan hệ giữa hai người họ nói không chừng cũng kết thúc luôn.”

Câu nói này tương đối khéo léo, không chỉ quan tâm đến đứa trẻ, mà còn quan tâm đến Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong.

Hơn nữa, giả thiết đó lại nằm trong khoảng phỏng đoán hợp lý.

Lục Vinh Hàn trầm mặc.

Trong nhà.

Hy Nguyệt bưng bữa sáng vào phòng.

Lục Lãnh Phong đã dậy, vừa rửa mặt xong, dưới cằm còn có mùi tươi mát của kem cạo râu.

“Anh xuống ăn là được rồi, không cần bưng lên đâu.”

“Ăn trong phòng đi, yên tĩnh!” Hy Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, vừa nãy vốn cô cũng không ăn gì nhiều, chỉ uống vài ngụm sữa.

“Sao vậy?” Lục Lãnh Phong hỏi.

Cô xì mũi cười giễu cợt: “Mẹ nhỏ mở miệng ngậm miệng đều là chuyện của Kiều An, giống như khó khăn lắm mới nắm được sơ hở của anh, nếu không khiến anh tơi bời hoa lá, nhất định sẽ không cam lòng.”

Một tia sắc bén hung ác lóe lên từ đáy mắt Lục Lãnh Phong.

“Cô ta thực sự rất giỏi trong việc gây rắc rối.”

Hy Nguyệt bĩu môi nói: “Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, ai bảo anh nuôi tai họa ở bên mình? Chỉ cần anh còn giữ Kiều An thì trong cái nhà này sẽ không có lấy một ngày bình yên.”

Ánh mắt Lục Lãnh Phong dần dần tối sầm lại, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, anh vỗ lên vai cô, sau đó đổi chủ đề: “Ăn sáng đi, đừng nghĩ tới những chuyện lộn xộn này nữa.”

Trong lòng Hy Nguyệt lại dâng lên một cảm giác khó chịu.

Cô biết rằng anh không thể giải quyết tốt vấn đề này.

Kiều An là một trở ngại, không ai trong số họ có thể vượt qua.

Ăn sáng xong, cô liền đưa Hứa Kiến Quân đi ra ngoài.

Lục Lãnh Phong theo sau: “Em định đi đâu?”

“Đi thăm bà nội Thời.” Cô vừa đi vừa nói, thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái, như thể cô đang cố tình tránh xa anh, xem như không có gì cho tâm hồn thanh thản.

Lục Lãnh Phong có chút phiền muộn, anh vốn đang nghĩ hôm nay không đến công ty để đưa cô đi chơi cho thoải mái. Nhưng không ngờ mình lại bị bỏ lại như thế này.
 
Chương 1468


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуeл3.оne cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тrцуeл3.оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm để công sức chúng mình làm ra không bị lợi dụng một cách quá mức. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 1469


Chương 1469

Bà nội Thời âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, mở chiếc hộp ra và cùng cậu ăn bánh gato.

Người giúp việc bưng trái cây đến, Hy Nguyệt liếc nhìn, là táo giòn.

“Ăn thử đi.” Anh ta lấy một quả táo đưa cho cô.

Cô nhận lấy và cắn một miếng: “Ngọt quá, ngọt như những quả táo trong sân nhà bà nội.”

Tần Nhân Thiên nở nụ cười quyến rũ: “Đây chính là táo ở sân nhà bà nội, anh bảo người hái xuống rồi gửi qua đây.”

“Vậy thì em muốn ăn thêm vài trái nữa.” Hy Nguyệt cười hì hì, trong những quả táo này có hương vị mà cô nhớ nhung.

Bà nội Thời lấy một quả đưa cho Hứa Kiến Quân: “Này, thử táo do chính tay bà trồng đi. Bố mẹ cháu đều ăn táo này mà lớn lên đó.”

Túi sữa nhỏ ăn táo xong, hé miệng cười ngọt ngào: “Thật là ngon, táo nhà trồng không giống như táo bán ở ngoài.”

Trên mặt Tần Thân Nhiên hiện lên một ý cười bâng khuâng: “Khi con người ta lớn lên, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có cây táo này vẫn như trước, nó chưa từng thay đổi.”

Năm đến năm đi, hoa vẫn thế.

Năm qua năm lại, người đâu còn như xưa.

Thời thế thay đổi, vật vẫn như cũ mà người không giống xưa.

Anh ta và Hy Nguyệt đều không thể trở về ngày xưa.

Hy Nguyệt nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy vị táo ngọt trên đầu răng trở nên chua chát.

Phải, tất cả mọi thứ trước đây đều đã trở thành hồi ức.

Thời Thạch cũng không quay lại, cũng không thể cùng hái táo với cô giống như trước nữa.

“Nhân sinh tại thế, luôn có những điều không như ý muốn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chỉ có thể nhìn về phía trước, không có cách nào quay đầu lại nữa.”

Khóe miệng Tần Nhân Thiên thoáng qua một tia bi thương, uống ngụm trà, anh ta sắp xếp lại tâm trạng rồi khẽ mỉm cười.

“Bà nội thích hoa mẫu đơn, anh đã đặc biệt mua về một vài giống quý, lát nữa có muốn trồng chung không?”

“Dạ có.” Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ đôi tay bé nhỏ.

Ăn bánh gato và trái cây xong, bọn họ cùng đi ra vườn hoa.

Bà nội Thời ở bên cạnh hướng dẫn, bọn họ liền trồng theo phương pháp của bà.

“Mẹ ơi, hoa mẫu đơn là quốc hoa có phải không?”

Hy Nguyệt gật đầu: “Ừm, hoa mẫu đơn là vua của các loài hoa, đẹp đẽ cao quý, ngày xưa chỉ có người trong hoàng tộc mới có thể trồng được.”

“Vậy tại sao loài hoa mẹ thích nhất lại là hoa quỳnh thay vì hoa mẫu đơn?” Hứa Kiến Quân hỏi một cách chững chạc.

Hy Nguyệt xoa đầu cậu: “Hoa quỳnh quý ở chỗ hiếm có và hiếm thấy, hầu như không có ai nhìn thấy được vẻ đẹp của nó.”

Chậu hoa quỳnh mà Lục Lãnh Phong mua cho cô cho đến nay vẫn chưa nở hoa.

Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt: “Vậy nó sẽ nở hoa thật sao, sẽ không chỉ là một truyền thuyết chứ?”
 
Chương 1470


Chương 1470

Tần Nhân Thiên mỉm cười, dùng giọng điệu trêu đùa này nói: “Có một câu thành ngữ gọi là “cây vạn tuế nở hoa”, có nghĩa là khó mà nhìn thấy, nói rõ loại cây này hiếm khi nở hoa một lần, hoa quỳnh có lẽ chính là như vậy, người có thể nhìn thấy chúng nở hoa nhất định là người cực kỳ may mắn.”

Hy Nguyệt cảm thấy mình sẽ không có được may mắn này, rất có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy hoa quỳnh nở, và cả đời này cũng không thể thổ lộ tình cảm với Lục Lãnh Phong.

Trong lúc cô đang trầm tư, giọng nói non nớt của Hứa Kiến Quân truyền đến: “Mẹ ơi, không phải bố quỷ vương có một cây hoa quỳnh sao? Bố đã chăm sóc nó rất cẩn thận, nhưng đã gần một năm rồi mà nó vẫn chưa nở hoa.”

Hy Nguyệt nặn ra nụ cười nơi khóe miệng cứng ngắc: “Nếu một năm đã có thể nở hoa thì nó không phải là loài hoa hiếm nhất trên thế giới này.”

Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Vậy đến khi nào nó mới nở hoa?”

“Có lẽ một ngày nào đó sẽ nở hoa thôi, cũng có thể là cả đời này sẽ không nở, chu kỳ ra hoa của cây quỳnh không có dấu hiệu báo trước.” Hy Nguyệt trầm thấp nói.

“Nếu không thể nở hoa vậy chính là cỏ rồi, không phải là hoa, trồng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Bà nội Thời ở bên cạnh cười nói: “Bây giờ chúng ta trồng những cây hoa mẫu đơn này, đến mùa xuân năm sau chúng sẽ ra hoa vô cùng xinh đẹp.”

“Hay quá.” Túi sữa nhỏ vui vẻ vỗ tay.

Sau khi trồng hoa mẫu đơn xong, bọn họ đang định đi ăn cơm thì người giúp việc đến báo có khách đến thăm.

Nhìn thấy người trong phòng khách, Hy Nguyệt và Tần Nhân Thiên đều nhảy dựng lên cùng lúc, người đó lại là Hạ Dĩ Nhiên.

“Em… sao em biết nơi này?” Tần Nhân Thiên đỡ trán.

“Em đến nhà anh mà anh không có ở đó, quản gia cho em địa chỉ này, em liền tìm đến đây, em vẫn đang tự hỏi liệu anh có phải là kim ốc tàng Kiều hay không?” Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười, giọng điệu tràn đầy giễu cợt.

Hy Nguyệt nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ta, nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị từ Tân Lan về lúc nào, sao không gửi tin nhắn trong nhóm zalo.”

“Mới về hôm trước.” Hạ Dĩ Nhiên hời hợt nói.

Cô ấy đã ở Tân Lan trong hai tháng qua, còn được mời tham gia một hạng mục nghiên cứu sinh học.

“Tụi em vừa mới trồng một bãi hoa mẫu đơn, em dẫn chị đi xem.” Hy Nguyệt vừa nói vừa kéo cô ấy đi ra ngoài, cũng không quan tâm cô ấy có muốn hay không.

Phải nói rõ sự tình với cô ấy mới được, nếu không sẽ chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng.

Hạ Dĩ Nhiên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: “Hy Nguyệt, em và Nhân Thiên đang giấu chị chuyện gì sao?”

Sau khi ra vườn hoa, Hy Nguyệt liền nói: “Anh em không phải là kim ốc tàng Kiều, mà là đang chăm sóc một bà lão. Bà ấy là bà nội của một người bạn thân của anh ấy và em, người bạn thân đó đã qua đời, mà bà nội lại mắc chứng Parkinson, để có bà một tuổi già an nhàn, em và anh ấy đã quyết định đưa bà về Long Minh, cùng nhau chăm sóc bà ấy.”

Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì tốt quá, không ngờ Nhân Thiên lại lương thiện như vậy.”

Hy Nguyệt nuốt nước bọt: “Bà nội đã không còn nhận ra ai nữa, bà coi anh ấy là người bạn đó, coi em là cháu dâu và Tiểu Quân là chắt của mình. Bọn em không muốn để lộ chuyện này, sợ rằng bà nội nhớ đến bi kịch của cháu mình mà bệnh tình ngày càng xấu đi, cho nên trước giờ đều đóng kịch trước mặt bà nội.”
 
Chương 1471


Chương 1471

Hạ Dĩ Nhiên cười cười: “Thì ra là như vậy, thảo nào em lại thần thần bí bí kéo cả chị đến đây, đừng lo lắng, chị sẽ không vạch trần chuyện này mà sẽ phối hợp diễn chung với bọn em.”

Hy Nguyệt giơ ngón tay cái lên: “Em biết chị Dĩ Nhiên rất thích giúp đỡ người khác mà, chị là người dịu dàng tốt bụng, nhất định sẽ cùng tụi em giúp đỡ bà nội Thời.”

Khi bọn cô trở lại phòng khách, Tần Nhân Thiên đang chơi piano với Hứa Kiến Quân.

Anh ta đã giải thích với bà nội Thời, nói rằng Hạ Dĩ Nhiên là chị gái kết nghĩa của Hy Nguyệt.

Trong những gia đình giàu có, đàn piano được xem là tiêu chuẩn, Tần Nhân Thiên dĩ nhiên cũng biết chơi, vì vậy cô ấy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy anh ta chơi tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

“Em đã nghe bản nhạc này rồi, đó là bài hát chủ đề trong album nhạc rất nổi tiếng gần đây có tên “Bí ẩn của mặt trăng”. Sau khi phát hành, album này đã trở nên nổi tiếng trong và ngoài nước, tác giả ca khúc có tên là Secret, vô cùng thần bí, chưa một ai từng nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta. Mọi người đều nói anh ta là một bóng ma hiếm có trong giới âm nhạc.” Hạ Dĩ Nhiên nói.

Hy Nguyệt và Tần Nhân Thiên nhìn nhau, đây là bí mật giữa hai người, album này là do cô cố gắng cổ động Tần Nhân Thiên phát hành.

Nhà họ Tần là ông trùm trong giới truyền thông, là lão làng ngành công nghiệp giải trí, việc ẩn danh công tử phát hành album là điều dễ dàng như trở bàn tay.

Bà nội Thời khẽ mỉm cười: “Bài hát này nghe qua liền biết do Thời Thạch nhà chúng ta viết, dùng đàn vi-ô-lông kéo nghe cũng rất hay.”

Hạ Dĩ Nhiên đương nhiên sẽ không tin.

Tế bào âm nhạc của Tần Nhân Nhiên làm gì lợi hại đến như vậy.

Suy cho cùng bà nội Thời mắc chứng Parkinson, đầu óc cũng không được minh mẫn.

Hy Nguyệt đi xuống nhà bếp, nấu vịt thơm giòn và thịt heo xào dứa chua ngọt.

Bà nội Thời thích ăn những món thanh đạm và chua ngọt.

Hạ Dĩ Nhiên thì không thích những món không cay.

Cô đã từng dùng cơm với Hạ Dĩ Nhiên cho nên mới biết điểm này.

Đầu bếp mà Tần Nhân Thiên mời cho bà nội chỉ nấu món Triết Giang, không giỏi làm đồ ăn Hàn Xuyên, cho nên Hy Nguyệt lại đích thân nấu một thịt xào chua ngọt.

“Nhìn thấy món thịt xào chua ngọt mà anh thích nhất, bụng liền đói meo rồi.” Tần Nhân Thiên cười nói.

Bà nội Thời mỉm cười: “Từ nhỏ cháu đã thích thịt xào chua ngọt, đặc biệt là của Hy Nguyệt làm, cháu vẫn thường nói nó làm còn ngon hơn bà làm.”

Tần Nhân Thiên cười cười: “Vì thịt xào chua ngọt của cô ấy làm cho thêm dứa, còn bà thì lại cho thêm cà rốt.”

“Cháu không thích ăn cà rốt, cho nên bà chỉ có thể bỏ vào thịt xào chua ngọt thôi.” Bà nội Thời cười híp mắt nói.

Hy Nguyệt gắp cho bà một miếng vịt thơm giòn: “Bà nội, vịt thơm giòn này là món cháu làm riêng cho bà, còn kết hợp với mứt mơ mà bà thích nhất.”

Bà nội Thời ăn một miếng, khoe không dứt lời: “Thịt vịt thơm thơm giòn giòn, chấm thêm mứt mơ, dễ ăn mà không ngán, ngon lắm.”

Hy Nguyệt đặt bát lòng mề xào cay đến trước mặt Hạ Dĩ Nhiên: “Chị Dĩ Nhiên, biết chị thích ăn cay cho nên em đã làm lòng mề xào cay cho chị.”

“Hy Nguyệt, em thật đẹp người lại còn đẹp nết, đã hiền lành còn giỏi giang. Người nào lấy được em chính là phước ba đời, nếu anh ta không biết trân trọng em nhất định sẽ phải hối hận.”
 
Chương 1472


Chương 1472

Trong câu có ý, Hạ Dĩ Nhiên là một cô gái ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy.

Ở cùng Tần Nhân Thiên, hòa nhập vào giới giải trí ở hai thành phố Dương Hà và Long Minh, cô ấy cũng kết bạn với một vài người.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đang xì xầm to nhỏ về chuyện của Lục Lãnh Phong và Kiều An, mặc dù đang ở châu Úc nhưng cô ấy cũng biết.

Hầu như mọi người đều đưa ra được bằng chứng xác đáng để chứng minh rằng con của Kiều An chính là con ngoài giá thú của Lục Lãnh Phong.

Điều này khiến cô ấy vô cùng phẫn nộ.

Biết người, biết mặt, không biết lòng.

Vốn cứ nghĩ Lục Lãnh Phong là một người chồng tốt, nhưng không ngờ lại trăng hoa phóng đãng như vậy.

Bà nội Thời đâu biết người cô ấy nói là Lục Lãnh Phong, chỉ nghĩ cô ấy đang nói về cháu nội mình, liền nói: “Thằng Thạch nhà chúng tôi và Hy Nguyệt là thanh mai trúc mã, một trai một gái chơi với nhau từ thuở nhỏ, trong lòng nó Hy Nguyệt còn quan trọng hơn bản thân mình, cả đời này nó sẽ đối xử tốt với Hy Nguyệt.”

Hạ Dĩ Nhiên là một người thông minh, từ cuộc trò chuyện của mọi người cô ấy đã hiểu được. Thời Thạch mà Tần Thân Nhiên đóng giả không chỉ là bạn thân của anh ta mà còn là thanh mai trúc mã của Hy Nguyệt.

“Thanh mai trúc mã có thể ở bên nhau là điều hiếm hoi nhất trên đời, Hy Nguyệt là em gái kết nghĩa của cháu, cháu mong cô ấy có thể mãi hạnh phúc. Nếu một người phụ nữ xấu xa dám phá hoại cuộc hôn nhân của cô ấy, cháu nhất định sẽ giúp cô ấy đuổi đi.”

Bà nội Thời cười rồi xua tay: “Chị vợ ơi, cháu đừng lo lắng, ngoại trừ Hy Nguyệt, thằng Thạch nhà chúng ta tuyệt đối sẽ nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái.”

Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì cháu yên tâm rồi.”

Ăn cơm xong, bà nội Thời đưa Hứa Kiến Quân vào phòng ngủ trưa.

Những người khác thì đến vườn hoa.

“Nhân Thiên, anh quen biết Hy Nguyệt qua anh Thạch sao?”

Tần Nhân Thiên nhún vai, chậm rãi nói: “Thạch là anh em tốt của anh, Hy Nguyệt không chỉ là em gái của anh, mà còn là em dâu của anh.”

“Nếu anh ấy vẫn còn sống, Hy Nguyệt nhất định sẽ kết hôn với anh ấy, chứ không phải kết hôn với Lục Lãnh Phong, đúng không?” Hạ Dĩ Nhiên chớp chớp mắt. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Lời nói này như xuyên qua vết sẹo đau đớn nhất tận sâu trong lòng Tần Nhân Thiên.

“Nếu cậu ấy vẫn còn sống, Lục Lãnh Phong vốn sẽ không có cơ hội tiếp cận Hy Nguyệt, anh ta sẽ làm anh rể của Hy Nguyệt.”

Hạ Dĩ Nhiên bĩu môi: “Em thực sự không hiểu Lục Lãnh Phong chút nào, rõ ràng đã có một gia đình hạnh phúc, vậy tại sao vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài?”

Hy Nguyệt muốn cười với cô ấy, giả vờ tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm, nhưng nụ cười chưa kịp thành hình đã biến mất khỏi môi cô, giống như bị gió lạnh thổi bay đi mất.

“Chị, chị đừng tin những lời đồn thổi bên ngoài đó, đều là những lời vô căn cứ cả.”

Hạ Dĩ Nhiên vỗ vỗ vai cô: “Hy Nguyệt, cho dù là thật hay giả, ả Kiều An đó nhất định không phải là con chim tốt lành gì, em phải đề phòng trước khi nó xảy ra. Chị nghiên cứu sinh vật học, chị biết tính mạnh mẽ của gen di truyền. Chị nghe nói bố của Lục Lãnh Phong có hai người vợ, trong người ông ta có gen phong lưu, rất có thể sẽ di truyền cho Lục Lãnh Phong, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
 
Chương 1473


Hy Nguyệt nghẹn lại, lý luận này quả thật có chút đáng sợ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, mặc dù Lục Lãnh Phong chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của bố mẹ, nhưng anh không hề phản đối việc lấy vợ lẽ.

Có thể thấy được điều đó từ sự kiêng dè của anh đối với chuyện của chú họ.

Mà trước đó, anh cũng đã đưa Hy Mộng Lan về nhà, chuẩn bị để cô ta làm vợ lẽ. Nếu không phải vì nghi ngờ cô ta thì anh cũng không đuổi cô ta đi.

Điều này cho thấy anh thực sự không phải là một người đàn ông chung thủy.

Chẳng qua là bởi vì căn bệnh khó nói khiến anh lực bất tòng tâm, nếu không thì anh đã chết chìm trong nữ sắc từ lâu rồi.

“Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, đi một bước tính một bước thôi.”

Tần Nhân Thiên cau mày.

Cô là người phụ nữ mà anh ta yêu quý nhất, anh ta tuyệt đối không thể để cô chịu bất kỳ ủy khuất và tổn thương bào.

“Hy Nguyệt, em sẽ không định miễn cưỡng ở bên cạnh anh ta như vậy để trải qua những ngày tháng đồng sàng dị mộng đúng không?”

Cô nhún vai: “Tụi em vẫn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Nếu anh ấy thật sự có ý nghĩ không tốt, em sẽ không dung thứ. Nhưng anh ấy đã cam đoan với em rằng anh ấy không liên quan gì đến Kiều An, em cũng đồng ý tin anh ấy một lần.”

Câu nói được thêm vào sau đó, ngay cả bản thân cô nghe cũng cảm thấy không thật, thiếu tự tin trầm trọng.

Tần Nhân Thiên làm sao có thể không nghe ra được: “Nếu anh ta thật sự làm chuyện có lỗi với em, anh sẽ thay em nghĩ cách mang đứa nhỏ rời đi.”

Hạ Dĩ Nhiên vòng tay qua vai Hy Nguyệt: “Anh ta đã nói không có, vậy chúng ta vẫn nên cố suy nghĩ đến chiều hướng hơn tốt, duy trì thái độ lạc quan.”

Lời nói này là đang an ủi cô.

Hứa Hoa Hiền cười nhạt: “Sao chị và anh em không mau chóng kết hôn đi, lấy chuyện vui đuổi chuyện xui xẻo này, để em được vui lây.”

Tần Nhân Thiên nghẹn thở dữ dội, sau vài tiếng ho khan hơi thở mới trở nên nhẹ nhõm, có vẻ như vô cùng sợ hãi.

Tuy nhiên, anh ta khôi phục rất nhanh, nuốt nước bọt, liền đổi sang vẻ mặt vui cười.

“Qua một thời gian, cô ấy còn phải sang châu Úc, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, làm sao có thể kết hôn?”

Hạ Dĩ Nhiên nhăn mặt: “Nguyên nhân chính là chị không còn tin vào tình yêu nữa.”

Hy Nguyệt hít sâu một hơi: “Nhất định đừng vì chuyện của em mà bị ảnh hưởng, em và Lục Lãnh Phong là một cuộc hôn nhân sắp đặt, không có chút dính dáng gì đến tình yêu cả.”

“Vậy bây giờ thì sao? Bọn em ly hôn rồi lại tái hôn, lẽ nào không phải vì ở cạnh nhau lâu ngày mà nảy sinh tình cảm sao?” Hạ Dĩ Nhiên hỏi.

Hy Nguyệt có cách nào trả lời câu hỏi của cô ấy.

Bởi vì câu hỏi này không có đáp án.

“Chị à, người với người không giống nhau, bề ngoài anh em rất phóng túng, nhưng thực ra lại là một người rất chung tình, một khi đã yêu thì sẽ rất nghiêm túc. Chị gả cho anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”

Hạ Dĩ Nhiên trầm mặt, đôi mắt nhìn về rừng hoa phía xa xa, qua một hồi lâu cũng không lên tiếng.
 
Chương 1474


Chương 1474

Hy Nguyệt nhặt một chiếc lá rơi trên vai mình.

“Nếu thật sự yêu một người thì không cần phải quá đắn đo, vì chị vốn không biết duyên phận giữa hai người sẽ kéo dài bao lâu. Trước đây, em luôn nghĩ rằng em và anh Thạch sẽ mãi mãi ở bên nhau, không có bất kỳ ai và bất kỳ thứ gì thể chia cắt được bọn em, nhưng…”

Cô nghẹn ngào, và một luồng hơi nóng xộc vào mắt cô.

“Tối hôm đó, tôi đội mũ bảo hiểm cho anh Thạch rồi tiễn anh ấy ra cửa, em nói tối em sẽ nấu canh bánh trôi rượu trắng để anh ấy ăn khuya, anh ấy đùa với em rằng bánh trôi phải chấm chút ớt thì mới ngon. Em đứng trên ban công nhìn anh ấy lái xe máy biến mất vào trong màn đêm, đây là lần từ biệt cuối cùng của tụi em. Anh ấy đã bị tai nạn trên đường và không bao giờ quay lại nữa.”

Cô thút thít một lúc: “Người ta nói tình cảm sâu nặng thì khó mà sống thọ, hai người yêu nhau thật lòng thì xác suất có thể ở bên nhau là rất nhỏ, ông trời luôn có cách để tách rời bọn họ. Một khi duyên phận đã cạn, thì ngay cả một giây cũng không thể lưu lại. Vì vậy, dù không thể tồn tại mãi mãi nhưng cũng nên trân trọng mỗi một ngày bên nhau.”

Tần Nhân Thiên nghe cô nói mà trong lòng khó chịu như bị dao cắt, nổi đau sâu sắc quét qua khắp nội tạng, từng dây thần kinh và từng tế bào, gần như nghiền nát anh ta ra từng mảnh, không còn chút mảnh vụn nào.

Tâm nhĩ của Hạ Dĩ Nhiên giống như bị chấn động bởi một trận động đất mạnh 12 độ Richter.

Cô ấy chưa trải qua loại cảm xúc giày vò tâm can này, nhưng cô ấy có thể hiểu được cảm giác mất đi người mình yêu thương, đặc biệt họ còn là thanh mai trúc mã của nhau.

Tình cảm như vậy bất kỳ ai cũng không thể thay thế được.

Tần Nhân Nhiên đối với cô ấy có phải cũng như vậy không?”

“Hy Nguyệt, việc đã qua rồi thì cứ để nó qua luôn đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

“Em biết.” Hy Nguyệt nhún vai: “Sau khi tái hôn với Lục Lãnh Phong, em tự nhủ với mình, phải làm lại cuộc hôn nhân này và sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng mối quan hệ của nhà họ Lục quá phức tạp, luôn có những người không muốn để em hạnh phúc.”

“Em và mẹ chồng vẫn chưa hòa hợp sao?” Tần Nhân Thiên vội vàng hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Không phải mẹ chồng, là mẹ nhỏ, chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu tác oai tác quái rồi.” Cô cười chế nhạo: “Đàn ông nhiều vợ, càng thêm nhiều mâu thuẫn.”

“Vậy chẳng phải là loạn trong giặc ngoài sao?” Hạ Dĩ Nhiên lè lưỡi.

“Chị, từ này thật sự rất thích hợp.” Hy Nguyệt bĩu môi, bên trong có Tư Mã Ngọc Như, bên ngoài có Kiều An, đều là cao thủ thích gây rắc rối, đẳng cấp mỗi lúc một cao.

Một tia tức giận xẹt qua đáy mắt Tần Nhân Thiên: “Lục Lãnh Phong thì sao, anh chỉ đứng bên cạnh xem thôi sao?”

Hy Nguyệt giơ hai tay nhún vai: “Anh ấy là trung tâm của vòng xoáy, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tụi em chỉ thiếu điều muốn lột bộ mặt thật của mẹ nhỏ ra thôi.”

Cô đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo lên, bà vú chăm sóc con của Kiều An gọi điện đến nói rằng đứa trẻ bị ốm rồi.

Cô run rẩy bước xuống, phân phó bà vú mang theo đứa bé đi bệnh viện: “Anh, em muốn đi bệnh viện một chuyến, Tiểu Quân hẳn là còn chưa tỉnh, anh giúp em chăm sóc nó một chút.”

“Yên tâm đi, Tiểu Quân giao cho anh.” Tần Như Thông gật đầu.

Trong bệnh viện, bà vú thím Trương không có mang đứa bé cho bác sĩ xem, mà là ở cổng chờ Hy Nguyệt.
 
Chương 1475


Chương 1475

Hy Nguyệt bế đứa bé từ trong tay thím ấy, đang muốn hỏi chuyện, nghiêng mắt nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như từ nơi không xa đi tới.

“Hy Nguyệt, tại sao cô lại ở chỗ này?” Cô ta giả bộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt.

“Thật là khéo nha, mẹ nhỏ.” Hy Nguyệt hơi híp mắt lại, cảm xúc khó tả lặng lẽ lướt qua trên mặt.

Ánh mắt Tư Mã Ngọc Như dừng lại ở trên người đứa bé: “Cái này không phải là con của Kiều An sao? Đứa bé làm sao vậy, ngã bệnh sao?”

Không đợi Hy Nguyệt trả lời, bà vú phía sau liền tiếp lời: “Cả một hôm nay ngày đứa bé bị đau bụng, còn có chút phát sốt, tôi báo cho bà Lục đưa bé đến xem bác sĩ.”

“Ồ?” Tư Mã Ngọc Như nhíu mày: “Bà chăm sóc đứa bé thế nào vậy, mới mấy ngày liền ngã bệnh?”

Lời này nghe thì như đang chất vấn thím Trương, chẳng bằng nói là đang chất vấn Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt làm sao nghe không hiểu?

Thím Trương gục đầu xuống, lẩm bẩm một câu: “Tôi đều làm theo lời bà chủ phân phó.”

Thanh âm của thím ấy rất nhỏ, nhưng Hy Nguyệt vẫn nghe được, cân nhắc đến việc xem bệnh cho đứa bé quan trọng hơn, cô không nói thêm gì, đi thẳng vào.

Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng đi theo sau.

Bác sĩ cho đứa bé làm kiểm tra, xác định là viêm ruột do vi khuẩn.

Hy Nguyệt hết sức kinh ngạc, đứa bé nhỏ như vậy, ngoại trừ sữa bột, sẽ không đụng vào đồ ăn khác, vi khuẩn lây nhiễm nhất định là do nuôi nấng xảy ra vấn đề.

Cô chưa kịp mở miệng hỏi thím Trương, Tư Mã Ngọc Như liền cướp lời nói: “Đứa bé làm sao lại lây nhiễm vi khuẩn, có phải hay không các người chăm sóc không chú ý vệ sinh?”

Thím Trương khoát khoát tay, lắp ba lắp bắp nói: “Bà Lục kêu tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó, tôi đều nghe theo lời bà chủ phân phó đi làm.”

Lời này giống như là đang chỉ chứng Hy Nguyệt.

Tư Mã Ngọc Như lập tức nói: “Ý của bà, là Hy Nguyệt kêu bà không chú ý vệ sinh, để đứa bé sinh bệnh?”

“Cái này…” Thím Trương cúi đầu xuống, không nói, giống như là chấp nhận.

Lửa giận từ đáy mắt Hy Nguyệt dần nổi lên: “Thím Trương, thím muốn nói là thím không có trách nhiệm gì.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Hy Nguyệt, làm trưởng bối, tôi muốn khuyên cô một câu, đừng có xả giận trên người đứa bé, việc này không chỉ trái với gia quy nhà họ Lục, mà còn đang phạm pháp nha.”

Hy Nguyệt sâu kín nhìn cô một chút: “Mẹ nói đúng, đây đúng là phạm pháp, nhưng đến cùng là ai phạm tội, phải điều tra rõ ràng. Thím Trương là bà vú Finn mời tới, tôi sẽ gọi cho Finn, để anh ta về nước xử lý, tôi ngược lại muốn xem xem là ai đang gian dối.”

Cô nói xong, phất tay với Khải Liên: “Đem thím Trương mang về, trông giữ chặt chẽ.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co quắp xuống dưới, cô ta tuyệt đối sẽ không cho Hy Nguyệt cơ hội trở mình.

“Kiều An là mẹ của đứa bé, chuyện này hẳn là giao cho cô ấy đến xử lý, còn có Lãnh Phong, hiện tại tôi sẽ gọi cho cậu tôi, nói cho cậu tôi biết sự việc đứa bé bị hại.”

Hy Nguyệt cười lạnh: “Mẹ nhỏ, mẹ hẳn là biết rõ ràng, quyền nuôi dưỡng đứa bé này thuộc về Finn, cùng Kiều An nửa điểm quan hệ cũng không có. Còn mẹ, biểu hiện tích cực như vậy, muốn làm cái gì đây? Mượn cơ hội này gây sóng gió sao? Ngụy trang nhiều năm như vậy, rốt cục muốn kéo xuống mặt nạ, khôi phục bộ mặt thật rồi?” Giọng nói của cô bén nhọn mà sắc bén, giống như băng tuyết, hoàn toàn không cho Tư Mã Ngọc Như nửa phần thể diện.

Tư Mã Ngọc Như đã hiểu, đây là muốn cùng mình vạch mặt.
 
Chương 1476


Chương 1476

“Hy Nguyệt, cô đây là chột dạ, sợ sao? Thân là trưởng bối nhà họ Lục, mẹ chồng cô, tôi có trách nhiệm giám sát cô, tuyệt đối sẽ không để cô làm bậy.”

Thanh âm của cô ta có chút lớn, đánh thức đứa bé: “Oa” khóc lên.

Hy Nguyệt dỗ dành đút núm vú cao su cho đứa bé, trấn an đứa bé, sau đó lên xe, không muốn lại để ý tới Tư Mã Ngọc Như.

Nhưng Tư Mã Ngọc Như không buông tha cô, lên xe, ra lệnh lái xe đi theo phía sau, gọi điện thoại cho bố con Lục Lãnh Phong, để bọn họ tới xử trí đứa con dâu ác độc này.

Hy Nguyệt an bài đứa bé ở trong biệt thự Bích Thủy.

Sau khi đi vào, cô trực tiếp phân phó Khải Liên đóng cửa sân lại, nhốt Tư Mã Ngọc Như ở bên ngoài.

Tư Mã Ngọc Như xanh mặt, bố con Lục Vinh Hàn lập tức sẽ tới ngay, cô đừng hòng trốn thoát.

Trong biệt thự còn có hai bà vú khác.

Hy Nguyệt cũng không tin tưởng bọn họ, cho đứa bé uống thuốc xong, cô để vệ sĩ mang đứa bé vào phòng.

Sau đó, cô kêu Khải Liên điều tra camera giám sát.

Ở biệt thự chỗ nào cũng lắp đặt camera giám sát, 360 độ không góc chết.

Bên trong băng ghi hình, lúc thím Trương chuẩn bị sữa, lén lút cho nước máy vào bên trong bình sữa.

Đây chính là nguyên nhân đứa bé bị lây nhiễm vi khuẩn.

Mặt khác hai bà vú đứng cạnh hít vào một hơi: “Bà chủ, việc này không có quan hệ gì với chúng tôi, chúng tôi không hề biết chuyện này.”

“Các người đi lên trên lầu chăm nom đứa bé, không được tôi phân phó, không cho phép xuống đây.” Hy Nguyệt ra lệnh.

Hai bà vú liền lên lầu.

Thím Trương ngồi trên ghế run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, Hy Nguyệt nâng tay lên: “Chát chát” bàn tay đánh tới: “Nói, là ai xúi giục bà?”

Thím Trương bụm mặt, đứng lên muốn chạy ra bên ngoài, nhưng bị Khải Liên giữ lại.

Ném một cú, thím Trương liền ngã nhào trên mặt đất, chó ngã gặm bùn.

“Cứu mạng, cứu mạng…” Thìm ta vô cùng hoảng sợ, mở miệng kêu to, tưởng là Hy Nguyệt muốn giết thím ta.

Khải Liên nhấc thím ta lên, trói trên ghế.

Lúc này, điện thoại di động Hy Nguyệt vang lên, là Lục Lãnh Phong gọi tới.

“Cô ngốc này, anh ở bên ngoài, mở cửa ra.”

Cô nhấn nút trên tường gác cổng, đem cửa sân mở ra.

Lục Lãnh Phong vừa vào, liền kéo cô vào trong ngực: “Đừng sợ, anh có biện pháp để bà già này nói thật.”

Cô không phải người ngu, trên đường, cô liền gửi zalo cho anh, đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho anh.

Tư Mã Ngọc Như xém chút đã hôn mê.

Hình ảnh so với tưởng tượng của cô ta hoàn toàn khác biệt.

Chẳng lẽ cậu không phải nên quan tâm đứa bé trước?

Chẳng lẽ cậu không nên giận dữ chất vấn Hy Nguyệt sao?

Làm sao ngược lại là dáng vẻ cô ta đã chịu ủy khuất vô cùng to lớn vậy?
 
Chương 1477


Chương 1477

“Hy Nguyệt, cô trói thím Trương lại là có ý gì, chẳng lẽ lại còn muốn dùng tư hình, buộc bà ấy thay lời?”

Thím Trương khóc lên: “Tôi đều nghe theo lời bà chủ phân phó mà làm, tôi không có nói sai, cho dù là đánh tôi, tôi cũng sẽ không thay lời.”

Hy Nguyệt kêu Khải Liên mở băng ghi hình cho mọi người xem: “Bà lén lút thêm nước máy vào bên trong sữa bột của đứa bé, cho nên đứa bé nên mới có thể lây nhiễm vi khuẩn.”

Vẻ giận dữ như muốn giết người xuất hiện trên mặt Lục Lãnh Phong, anh cầm lên bình sứ trắng trên bàn trà, đi đến phòng bếp, đổ đầy một bình nước máy, sau đó đổ hết vào miệng thím Trương làm thím ta uống hết.

Thím Trương bị sặc, ho kịch liệt, ho đến một mặt toàn nước mắt nước mũi, xém chút liền tắt thở, nhưng hàm răng như cũ vẫn cắn rất chặt.

“Các người không thể đối với tôi như vậy… Tôi đều là nghe theo phân phó của bà chủ mà làm.”

Ánh mắt Lục Lãnh Phong lạnh lùng giống như lưỡi dao róc thịt từ trên mặt thím ta: “Không nói thật cũng không sao, tôi lập tức cho người lấy máy phát hiện nói dối đến, nếu như bà không thông qua, tôi liền để cả nhà bà già trẻ mỗi ngày đều uống nước máy, uống đến chết mới thôi.”

Hy Nguyệt đi tới trước mặt Khải Liên: “Đi thăm dò một chút quan hệ gia đình của bà ta, đem con của bà ta mang tới, để bọn họ nhấm nháp một chút mùi vị nước máy trước đi.”

Toàn thân thím Trương run rẩy dữ dội, hoảng sợ vạn phần: “Chuyện này con của tôi không có quan hệ, các người không thể làm như thế?”

Hy Nguyệt giận dữ trừng mắt thím ta, trong mắt lửa giận gần như muốn đốt thím ta thành tro bụi.

“Cái này gọi lấy đạo của người trả lại cho người, bà hãm hại gây vết thương trên người đứa bé, vậy thì để con của bà đến trả lại đi.”

“Đừng, tôi sai rồi, tôi sai rồi…” Thím Trương gào khóc, miệng mở to, muốn nói gì đó, nhưng bị Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng đánh gãy: “Vinh Hàn, bọn họ làm như vậy là không đúng, anh nhanh chóng ngăn cản bọn họ.”

Lục Vinh Hàn trầm thấp nói một câu: “Cô đừng quản, để Lãnh Phong xử lý.”

Tư Mã Ngọc Như khóe miệng co quắp: “Anh kêu em nên làm như thế nào, chẳng lẽ bức thím Trương thay lời hay sao? Em trước đó cũng đã nói, đứa bé ở lại với Hy Nguyệt nhất định sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên không sai mà. Người phụ nữ nào có thể bao dung con riêng của chồng đâu?” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

“Cô câm miệng cho tôi, tôi xử lý bà ta trước, rồi sẽ đến lượt cô.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nhìn thẳng qua, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, làm hơi ấm anh phun ra như đông kết thành băng.

Tư Mã Ngọc Như không nhịn được run rẩy một chút, hít sâu một hơi, tận lực duy trì bình tĩnh: “Cậu tính gì với tôi chứ, tôi không làm sai bất cứ chuyện gì.”

Hy Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ nhỏ, mẹ không có bằng chứng, nói đứa bé là con riêng Lãnh Phong, đây là ác ý phỉ báng. Còn có, tại sao mẹ lại xuất hiện ở bệnh viện, mẹ đang chờ Thím Trương sao?”

Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng: “Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi có hẹn một bác sĩ trung y, hỗ trợ điều trị thân thể, không nghĩ tới vừa lúc đụng phải các người thôi.”

Hy Nguyệt cười lạnh: “Mẹ sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác ngay lúc này xuất hiện, không khỏi cũng quá trùng hợp sao? Mà trong nhà cũng có bác sĩ trung y giỏi nhất, còn cần hẹn người khác sao?”

Dây thần kinh Tư Mã Ngọc Như run rẩy, khiến cả khuôn mặt cô ta cũng bị bóp méo: “Tôi muốn tìm ai xem bệnh là chuyện của tôi, cô đừng đánh trống lãng. Tôi căn bản không biết thím Trương, hôm nay là lần đầu gặp mặt.”

Cô ta chuyển hướng, nói với Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, anh xem đi, em có lòng tốt, quan tâm bọn họ, ngăn chặn bọn họ phạm phải sai lầm không thể vãn hồi, không nghĩ tới còn tự dưng bị nghi ngờ vô căn cứ. Bọn họ không có xem em là người trong nhà.”

“Người trong nhà? Mẹ nhỏ, mẹ động một chút lại nói tới vợ lớn vợ bé, giới hạn được chia rõ rõ ràng ràng, đây là người một nhà sao?” Hy Nguyệt chế giễu lại.
 
Chương 1478


Chương 1478

Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, bị cô làm tức giận sắp tức đến bể phổi rồi: “Hy Nguyệt, các người tự hỏi mình xem, tôi là đối xử với các người thế nào? Lúc trước cô gả vào nhà họ Lục, Lãnh Phong không thích cô, Lục Kiều Sam khinh thường cô, cô cả xem thường cô, chỉ có tôi ở quan tâm cô, chiếu cố cô, coi cô như con gái mà đối đãi. Tôi vốn cho là chúng ta mẹ chồng nàng dâu sống hòa thuận, không nghĩ tới trong lòng của cô chưa hề xem tôi như mẹ chồng mà đối đãi.”

Hy Nguyệt không hề chớp mắt nhìn cô ta: “Mẹ nhỏ, mẹ tự cho là như vậy, không phải tôi. Dù là trước kia, hay là hiện tại, tôi cũng rất tôn trọng mẹ, nhưng mà mẹ không ngừng gây sự. Không nói tới những tranh chấp trước kia trên người Ngọc Thanh và Sênh Hạ, chỉ nói đến việc của Kiều An, mẹ biểu hiện tích cực như thế, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng được mà. Bà cụ đi chùa lễ Phật, trước đó chỉ báo cho tôi và mẹ, Kiều An lại ôm đứa bé ở nơi đó chờ chúng tôi, mẹ là nhận được tin tức thế nào?”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rút: “Tôi căn bản cũng không biết cô sẽ ở nơi đó, lúc ấy tôi cũng không có nhận ra cô đến, không nghĩ tới cô vậy mà lại hoài nghi đến trên đầu của tôi?”

Hy Nguyệt nhún vai: “Mẹ sai rồi, lúc ấy tôi cũng không có hoài nghi mẹ, cho đến mấy ngày trước, mẹ mang Kiều An vào cửa, tôi mới phát giác được sự tình không có như tưởng tượng của mình đơn giản như vậy. Nếu như nói một lần là trùng hợp, đó liên tiếp nhiều lần trùng hợp thì tôi lại rất thắc mắc nha. Mỗi một sự việc liên quan đến Kiều An, mẹ cũng ở đây, đó là vì cái gì?”

Giọng nói của cô không nhanh không chậm, không cao không thấp, hoàn toàn như đang trần thuật một sự thật, không có quá nhiều cảm xúc.

Lục Lãnh Phong đi tới, ôm vai cô, ánh mắt như mũi tên sắc bén, như một mũi tên có thể bắn thủng Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, cô đã quyết định muốn diễn vai ôn nhu hiền lương, sao đột nhiên trở mặt, thay kịch bản khác đối với cô không có chỗ tốt đâu.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như dữ tợn méo mó lại, vốn là muốn chất vấn xử phạt Hy Nguyệt, vậy mà lại biến thành chất vấn cô ta.

Cô ta chớp mắt vài cái, nước mắt liền dâng lên.

“Vinh Hàn, anh nhìn đi, bọn họ coi em là kẻ thù. Hiện tại anh vẫn là chủ cái nhà này, bọn họ đã dám lung tung vu hãm em, về sau nếu để cho bọn họ làm chủ, em biết làm sao đây, sợ là chơi chết em luôn!”

Biểu cảm Lục Vinh Hàn lạnh nhạt không rõ, thâm trầm khó dò.

Ông ấy ý thức được cục diện đã xảy ra là không thể ngăn cản được nữa, lúc này, ông ấy mặc kệ che chở ai, cũng khiến mâu thuẫn càng tăng thêm.

Kéo Tư Mã Ngọc Như đi, là cách xử lý tốt nhất.

Ông ấy nắm cổ tay Tư Mã Ngọc Như: “Tôi đã sớm nói với cô, đừng đem sự việc của Kiều An vào đây, cô hết lần này tới lần khác không nghe, tự mình chuốc lấy khổ. Bây giờ tốt nhất nên tránh hiềm nghi, cô theo tôi đi lên lầu, không cần quản chuyện ở đây nữa.”

Tư Mã Ngọc Như không muốn rời đi, cô ta nhìn ra được, thím Trương đã đứng trước bờ vực chuẩn bị sụp đổ, vợ chồng Lục Lãnh Phong quá lợi hại, một chiêu liền bóp lấy tử huyệt của thím ta.

“Anh muốn để mặc cho bọn họ làm bậy sao? Sử dụng tư hình bức thím Trương thay lời, lật ngược trắng đen phải trái?”

“Bà ta nếu dám vu hãm người nhà họ Lục, đừng nói sử dụng tư hình, tôi sẽ để cho cả nhà bà ta khó có thể bình an.” Lục Vinh Hàn nói ra một câu lạnh thấu xương, để cho tất cả lời nói của cô ta nghẹn ở trong cổ họng, không phun ra được.

Sự việc không có tiến triển như tưởng tượng của cô ta, Lục Lãnh Phong so với trong tưởng tượng của cô ta bảo vệ Hy Nguyệt càng chặt chẽ hơn.

Lục Vinh Hàn nghiễm nhiên chính là ba phải, căn bản cũng không dự định đứng ra chủ trì đại cục.
 
Chương 1479


Chương 1479

“Anh sẽ để mặc bọn họ oan uổng em sao? Người phạm tội là Hy Nguyệt, là cô ta muốn tổn thương đứa con của Kiều An.”

“Thanh giả tự thanh, chỉ cần không có làm, ai cũng oan uổng không được, đã có làm thật, cũng giải vây không được.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói, đây là một câu nhưng hai nghĩa.

Tư Mã Ngọc Như nghẹn lời.

Sau khi bọn họ lên lầu, Hy Nguyệt khoát tay Khải Liên khoát: “Dẫn theo vài người, đi bắt đứa con của bà ta tới.”

Thím Trương sợ hãi kêu to: “Đừng động tới con tôi, tôi nói, tất cả tôi đều nói.”

“Chồng tôi nói muốn tự mình lập nghiệp, ở một nền tảng vay được 900 triệu, không nghĩ tới đối phương lại là vay nặng lãi, mới qua hai tháng, liền biến thành 15 tỉ, chúng tôi chỗ sao trả nổi đây. Mỗi ngày bọn họ đến cửa ép trả nợ, nói không có tiền, liền muốn chặt tay chồng tôi. Chúng tôi chạy vạy khắp nơi, cũng mới được 6 tỉ. Hai ngày trước, có một người tới, chỉ cần tôi làm theo lời anh ta nói, sẽ giúp chúng tôi trả tiền còn lại.”

Thím Trương nuốt nước miếng: “Anh ta kêu tôi nghĩ biện pháp để đứa bé sinh bệnh, vu hãm cho nhà Lục, tôi lúc đầu không muốn làm, thế nhưng là vay nặng lãi ép rất gắt, chồng tôi kêu tôi đồng ý, tôi chỉ có thể làm theo.”

“Người kia bộ dạng ra sao?” Hy Nguyệt hỏi.

“Mang khẩu trang và mũ màu đen, thấy không rõ mặt, chỉ biết là là đàn ông, rất cường tráng, chiều cao gần như chồng tôi.” Thím Trương nói.

Trong phòng trên lầu, Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ đứa bé đang ngủ say.

“Vinh Hàn, anh nhìn kỹ một chút, đứa nhỏ này nhìn thật giống Lãnh Phong nha.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày, ông ấy nhìn ngang nhìn dọc, trái xem phải xem, không có cảm thấy giống một chút nào.

“Chắc là trong lòng cô cảm thấy giống đi, chỉ cần Lãnh Phong không có chính miệng thừa nhận, cô cũng không cần đoán mò. Nếu như muốn truy cứu tội danh châm ngòi mâu thuẫn gia đình, tôi cũng không bảo vệ được cô.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Trong nhà này, em không có chút địa vị nào, quan tâm con của anh một chút nhiều hơn, liền bị nghi ngờ vô căn cứ.”

Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn cô ta một chút: “Nhà họ Lục chưa hề cũng sẽ không chấp nhận người gây sóng gió, nếu cô lại muốn cùng một chỗ Kiều An, thì sẽ bị đưa vào Tĩnh An Tuyển, cô cũng đừng nên hồ đồ.”

Lưng Tư Mã Ngọc Như phát lạnh một trận.

Trần Lục đi Tĩnh An Tuyển mới mấy ngày, liền bị dọa điên rồi, suốt ngày kêu la “Có quỷ.”

Bên trong sợ là không sạch sẽ.

Thời gian còn có ông cụ, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể còn sống đi ra ngoài.

Hiện tại nhà họ Lục mở lại Tĩnh An Tuyển, chính là nỗi khiếp sợ với thành viên cả gia tộc.

“Em liên quan tới Kiều An, có thể được chỗ tốt gì? Em hoàn toàn là thương đứa bé, nếu như đứa bé là cốt nhục nhà họ Lục thật, là cô cháu trai ruột, em sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị thương tổn đâu?”

“Chỉ cần không có giám định thân thích, thì bọn họ với nhà họ Lục không có quan hệ chút nào.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như vuốt ve đầu của đứa bé: “Chờ xảy ra chuyện rồi, lại đến nhận, sẽ trễ.”

Trong đôi mắt Lục Vinh Hàn mang theo mấy phần lãnh ý: “Nhà họ Lục xưa nay không chứa chấp con riêng.”

Lời này cho Tư Mã Ngọc Như đánh ra một đòn nặng nề.
 
Chương 1480


Chương 1480

Nhà họ Lục trưởng thứ rõ ràng, lấy trưởng vi tôn, lấy trưởng là lớn, đừng nói là con riêng, cho dù là con thứ cũng không được coi trọng.

Cho nên, cô nhất định phải cố gắng trù tính cho con trai, thận trọng từng bước.

Khải Liên đi lên, mời bọn họ xuống dưới.

Sự tình đã tra rõ ràng.

Tư Mã Ngọc Như buồn bực muốn chết, thím Trương cũng quá vô dụng.

“Thím Trương, bà đừng sợ, bà hãy nói thật, bọn họ vừa rồi chỉ là hù dọa bà, sẽ không thật thương tổn đứa bé của bà đâu.”

Đầu Thím Trương lắc giống trống bỏi: “Không phải, lời tôi nói đều là thật, các người có thể đi tra. Kỳ thật tôi cũng không muốn tổn thương đứa bé, thế nhưng là không thể nhìn chồng tôi bị vay nặng lãi chặt tay, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Thím Trương…” Tư Mã Ngọc Như còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lục Lãnh Phong lạnh lùng đánh gãy: “Mẹ nhỏ, cô rất hi vọng vợ của tôi bị oan uổng, đúng không?”

Hy Nguyệt thở dài: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vẫn là đem đứa bé đưa về nơi ở của Finn đi, lại chọn lựa một nhóm bà vú, miễn cho tôi không giết người ta, người lại bởi vì tôi mà chết.”

Tư Mã Ngọc Như sắc mặt xanh xám một: “Các người có ý gì?”

“Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới phải.” Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng, cảm xúc trong mắt lạnh thấu xương làm trong lòng Tư Mã Ngọc Như phát lạnh.

Triệt để vạch mặt xong, sau này liền sẽ đối chọi gay gắt, vợ chồng bọn họ cũng không giống như Hạo Phong, cố kỵ Lục Vinh Hàn, không dám động vào cô ta, những cú tát đó chính là Hy Nguyệt công khai khiêu khích cô ta.

Lục Lãnh Phong là đứa con mà bà Lục tự hào yêu thương, tương lai là cậu chủ, Hy Nguyệt là cháu dâu ông cụ tự mình chỉ định, nắm trong tay thượng phương bảo kiếm.

Nhất định phải tách hai người bọn họ ra, Ngọc Thanh mới có cơ hội kế thừa gia nghiệp.

Chuyện ngày hôm nay đã bị bại lộ, cô ta phải lưu cho mình có đường sống mới được.

“Thím Trương nói bà ta là bị người xúi giục, nhưng sao có thể chứng minh người xúi giục bà ta, không có quan hệ với Hy Nguyệt đâu? Nếu như là vì phủi sạch quan hệ, đoán chắc sẽ thiết kế ra được, như vậy rất có khả năng. Chuyện này còn chưa giải quyết xong, không ai nói rõ được. Nhưng mà tôi tình nguyện tin tưởng cô trong sạch, tin tưởng cô cho dù là con riêng, cũng sẽ đối xử như nhau.”

Hy Nguyệt mỉa mai cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, đối với đứa bé mà nói, mẹ hoàn toàn chính là người ngoài không liên quan, mẹ có tin hay không cũng không quan trọng. Còn liên tiếp những sự kiện trước đó, tôi hoài nghi mẹ. Nếu như còn có lần tiếp theo, tôi sẽ tổ chức họp gia tộc, để mẹ giải thích rõ ràng với mọi người.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như kịch liệt co quắp.

Dám uy hiếp cô, cũng không ước lượng một chút mình có bao nhiêu cân lượng?

Đừng tưởng rằng làm mẹ kế liền có thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà chỉ là cầm lông gà làm lệnh tiễn mà thôi!

“Tôi cây ngay không sợ chết đững, cho dù trước mặt là tất cả trưởng bối nhà họ Lục, tôi cũng không lo lắng. Hết thảy việc tôi làm đều là xuất phát từ sự quan tâm với các người, các người không thấy biết ơn, còn hiểu lầm ý tốt của tôi, tôi cũng không có cách nào.”

“Được rồi, chuyện này dừng ở đây, ai cũng không cho phép truy cứu nữa.” Lục Vinh Hàn nói xong, kéo cô ta đi ra ngoài.
 
Chương 1481


Chương 1481

Hy Nguyệt nhìn qua bóng lưng của bọn họ, nhếch miệng lên cực kì châm chọc cười lạnh: “Anh nói cô ta giả dối như vậy, đến cùng là vì cái gì? Coi như không có chúng ta, gia nghiệp nhà họ Lục cũng sẽ không rơi vào trong tay của cô ta.”

“Đây chính là điều ta phải đào sâu tìm hiểu.” Lục Lãnh Phong ôm vai của cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lùng dưới ngọn đèn, sắc bén dị thường.

“Cô ta nhất định che giấu bí mật chúng ta không biết, hoặc là cùng với Tư Mã Minh Thịnh chuẩn bị âm mưu gì đó đây.” Mắt hạnh Hy Nguyệt nhắm lại: “Em nhớ được Đại Dao có nói qua, Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Minh Thịnh che giấu một cái bí mật to lớn, em cảm thấy bí mật này tuyệt đối không phải sự việc của Lục Kiều Sam đơn giản như vậy.”

“Một ngày nào đó, cô ta sẽ lộ ra đuôi cáo.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, biểu cảm trở nên thâm trầm: “Cô ta sở dĩ kéo sự việc của Kiều An vào, chính là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta, em đừng mắc lừa.”

Cô quay đầu, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Ý của anh là em đối với chuyện anh phong lưu mở một mắt nhắm một mắt sao?”

“Anh không có phong lưu.” Lục Lãnh Phong không chút do dự mà chém đinh đoạn sắt mà nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhưng cô cũng không được an ủi chút nào, bất kể như thế nào, kết quả giám định thân thích đều là không có khả năng tự biến thành.

“Có người nói với em, phong lưu sẽ có gen di truyền. Anh nói bố như vậy, thì tính là một lòng một dạ, hay vẫn là phong lưu đây?

Lục Lãnh Phong nhún vai một cái: “Phong lưu còn chưa nói tới, chỉ là có chút cảm tình mà thôi, nếu không làm sao biết được lớp bọc bên ngoài của Tư Mã Ngọc Như mà thoát không ra được. Chỉ là hiện tại bây giờ và trước đây đã lí trí nhiều hơn rồi.”

“Đó là bởi vì chuyện của cô cả, nên ông ấy mới có thể tỉnh ra, nếu không ông ấy nhất định sẽ rất tin tưởng mà không nghi ngờ Tư Mã Ngọc Như.”

Hy Nguyệt vừa nói, vừa thở dài nhẹ nhàng: “Thật ra thì em rất bội phục mẹ, đường đường là một cô chủ nhà giàu có vậy có thể chịu được cuộc sống như vậy. Nếu đổi lại là em, đã sớm rời đi, tuyệt đối không dây dưa.”

Trên môi mỏng Lục Lãnh Phong mở ra một nụ cười có độ cong: “Bây giờ Kiến Dao là người chị em mà bà ấy gửi gắm tinh thần, còn bọn họ, những thứ khác cũng không quan trọng.”

Hy Nguyệt cảm thấy vẫn cần thiết nói để cho mẹ tỉnh ra, để cho bà đề phòng Tư Mã Ngọc Như.

Cũng không biết cô ta rốt cuộc có kế hoạch gì, nhất định phải cẩn thận gấp đôi mới được.

Ngày buổi sáng thứ hai, cô và bà Lục ở trong vườn hoa uống trà sớm.

Hai túi sữa nhỏ ở xe đẩy đang nghịch đồ chơi nhỏ trong xe đẩy của chúng nó, vô cùng vui vui vẻ, không làm phiền người lớn nói chuyện.

Bà Lục uống một hớp trà, thấp giọng nói: “Hy Nguyệt, tôi nghe nói ngày hôm qua Tư Mã Ngọc Như tìm cô gây phiền toái, còn bảo Vinh Hàn cũng qua luôn?”

Hy Nguyệt gật đầu một cái, chuyện này thật ra là cô cố ý để cho Khải Liên tiết lộ ra bên ngoài.

“Con càng xem càng không hiểu cô ta, chuyện của Kiều An, cô ta còn tích cực hơn cả con, thật không biết cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì.”

Bà Lục hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như tôi đoán không lầm thì cô ta đã âm thầm liên hiệp với Kiều An. Đã nhiều năm như vậy, cô ta rốt cuộc cũng không nén được tức giận, muốn lộ ra khuôn mặt thật của mình.”

“Mẹ nói cô ta đang có kế hoạch gì?” Lông mày lá liễu của Hy Nguyệt nâng lên.

Bà Lục khịt mũi cười một tiếng: “Cô ta vừa không có con trai, chẳng lẽ còn trông cậy vào Sênh Hạ tới thừa kế gia sản sao?”

Hy Nguyệt lắc đầu một cái: “Từ trong xương cốt của cô ta đã trọng nam khinh nữ, làm sao có thể trông cậy vào Sênh Hạ? Con đang suy nghĩ…” Cô ngừng lại, muốn nói lại thôi.
 
Chương 1482


Chương 1482

“Cô đang suy nghĩ gì?” Bà Lục hơi nghiêng người, lộ ra vẻ mặt hết sức chú ý.

Hy Nguyệt khuấy ly cà phê trong tay: “Tối ngày hôm qua, con suy nghĩ cả một đêm, trong đầu có một cái ý nghĩ, có chút hoang đường.”

“Không có sao, nói ra đi, tôi phân tích một chút.” Bà Lục nói.

Hy Nguyệt nhìn bốn phía một cái, chắc chắn không có ai, liền che miệng lại, âm thanh cực kỳ nhỏ, nói: “Ban đầu cô ta ở nước An Kỳ thật sự chỉ sinh một đứa con gái sao?”

Bà Lục hung hăng chấn động một cái, trong nháy mắt biết được ý của cô.

“Cô muốn nói là cô ta còn len lén sinh một đứa con trai, một mực bí mật nuôi ở bên ngoài, cô ta và Vinh Hàn đều lừa mọi người chúng ta sao?”

“Não của con động quả thật có chút lớn.” Hy Nguyệt trừng mắt nhìn, một chút quỷ quyệt vẻ từ đáy mắt lặng lẽ thoáng qua: “Cái yêu cầu này là bà cụ Lục nói ra, nếu mẹ nhỏ thật sự bao dung và nhân hậu thì cô ta có thể sẽ uất ức tiếp nhận hết. Còn nếu như lòng tốt của cô ta đều là giả vờ thì cô ta sẽ im hơi lặng tiếng mưu tính một ván cờ lớn, tình huống không giống nhau. Mà trong ván cờ đó của cô ta, phải có đẹp trai, và đẹp trai này sẽ không phải là mẹ nhỏ, cũng không phải là Sênh Hạ, chỉ có thể là một đứa con trai có thể thừa kế gia sản trong tương lai!”

Gân xanh trên trán bà Lục chuyển động, càng nghĩ thì bà ta càng cảm thấy sự phân tích này cũng có lý.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

“Năm đó đi nước An Kỳ làm thụ tinh ống nghiệm, chỉ có hai người Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như, sau khi thụ tinh ống nghiệm thành công thì toàn bộ hành trình ông ấy đều bảo vệ Tư Mã Ngọc Như, bí mật nuôi thai. Bọn họ đang đề phòng tôi, từ đầu tới đuôi, tôi cũng không biết Tư Mã Ngọc Như đang ở nơi nào. Ông ta, tôi và bà cụ Lục nói di chuyển phôi thai chỉ có một người sống sót, là con gái nên tôi cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Nếu như bọn họ liên hợp với nhau, âm thầm sinh con trai, lừa tôi và bà cụ Lục thì chúng ta căn bản không thể biết được.”

Hy Nguyệt khống chế âm thanh ở phạm vi chỉ hai người nghe được: “Bố rất là cưng chiều cô ta, cô ta ở trước mặt bố khóc lóc kể chuyện là lòng của bố liền mềm nhũn hết cả ra.”

Bà Lục khẽ vuốt cằm: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu của cô, để cho cậu ta đi bệnh viện năm đó bí mật điều tra. Chuyện này đừng khuếch trương ra, để chúng ta và Lãnh Phong biết là được rồi.”

Bà ta vỗ tay Hy Nguyệt một cái, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ dặn dò.

Hy Nguyệt gật đầu một cái, chờ buổi trưa Lục Lãnh Phong trở lại, cô liền đem cái ý nghĩ này nói cho anh.

Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu của cô: “Trí tưởng tượng rất phong phú, thế nhưng nghe cũng có lý.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh như mây trôi, hình như cũng không để chuyện này vào trong lòng.

Cho dù Tư Mã Ngọc Như có ẩn giấu con trai thì anh cũng sẽ không cảm thấy có uy hiếp gì.

Hy Nguyệt cũng biết phản ứng của anh sẽ là không đếm xỉa tới cho nên đã nói trước cho bà bà.

Lục Lãnh Phong khinh thường việc đi điều tra chân tướng, nhưng bà bà thì lại khác, coi như là có đào ba thước, thì bà cũng phải moi ra bí mật của Tư Mã Ngọc Như cho bằng được.

“Ma vương Tu La, em biết, anh không cảm thấy việc Tư Mã Ngọc Như có con trai sẽ uy hiếp được anh, nhưng anh có nghĩ tới hay không, nếu như chuyện này là thật thì cô ta sẽ không ngừng làm yêu, quấy nhiễu khiến cho mọi người chúng ta cũng không được yên bình. Nếu như không làm được thì cô ta sẽ còn ra tay với Kiến Diệp, vì con trai của cô ta tiêu diệt vật cản. Chỉ có đem chuyện này điều tra rõ, khiến cho cô ta không còn cách nào ảo tưởng nữa thì cô ta mới có thể an tĩnh lại.”

Lục Lãnh Phong ôm vai của cô: “Cho nên em nói chuyện này với mẹ rồi?”

Cô bỉu môi một cái: “Anh, em và mẹ, chúng ta là một thể, một người sung sướng thì tất cả sung sướng, một người tổn thương thì tất cả sẽ tổn thương, chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên phải nói cho mẹ biết rồi.”
 
Chương 1483


Chương 1483

Lục Lãnh Phong đánh vào cái mũi nhọn nhỏ của cô, đối với cô ngốc thì phải trái rõ ràng trước mặt có chút hàm hồ.

“Em phải nhớ kỹ, nhất định không được bứt giây động rừng.”

“Yên tâm.” Hy Nguyệt làm một cái động tác tay Ok.

Hai người đang nói thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, tiếp, rất nhiều âm thanh non nớt lo lắng của trẻ nhỏ truyền tới: “Không xong, mẹ, bà hai và cô nhỏ lại cãi vã với nhau!”

Hy Nguyệt vội vàng kéo cửa ra, đi theo cậu xuống lầu, Lục Lãnh Phong cũng theo ở phía sau.

Trong phòng khách, Lục Sênh Hạ chống nạnh hai tay, trợn mắt hung tợn nhìn Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ, mẹ nhìn lén nhật ký của con, đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”

“Cũng may là mẹ xem qua, nếu không mẹ cũng không biết là con đang yêu sớm!” Trên mặt Tư Mã Ngọc Như mang theo ba vạch đen.

“Con không có yêu sớm.” Hai cái quai hàm của Lục Sênh Hạ gồ lên.

Lục Vinh Hàn ôm vai của con gái: “Ngọc Như, chuyện còn chưa biết rõ, đừng lòng nóng như lửa đốt như vậy, sẽ khiến cho con bé rất lúng túng.”

Tư Mã Ngọc Như lấy nhật ký đưa cho ông ấy: “Anh xem đi, xem xem nó viết những gì, cái này mà không phải là yêu sớm thì như thế nào mới được tính là yêu sớm chứ?”

Lục Vinh Hàn liếc mắt nhìn, hỏi: “Đỗ Chấn Diệp là bạn học của con sao?”

Lục Sênh Hạ không trả lời.

Tư Mã Ngọc Thanh ở bên cạnh dùng âm thanh cực kỳ nhỏ nói: “Anh ấy là em họ của chị đẹp.”

Lục Sênh Hạ trợn mắt nhìn cậu một cái: “Em không nói gì cũng sẽ không có ai nói là em câm.”

Tư Mã Ngọc Như nghe nói như vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, cô ta đang rầu vì không bắt được đuôi sam nhỏ của Hy Nguyệt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa tới cửa rồi!

“Vốn là mẹ còn cảm thấy là bản thân mình suy nghĩ nhiều, con dù sao cũng là em gái ruột của Lãnh Phong, Hy Nguyệt sẽ không đặt chủ ý ở trên người con, làm tổn thương con. Không nghĩ tới cô ta lại khuyến khích con yêu sớm, đây là muốn con hư hay sao?”

Nói xong, cô ta liền chuyển ánh mắt sang hướng Lục Vinh Hàn: “Anh nhìn xem đi, con dâu tốt của anh đó, Sênh Hạ còn nhỏ như vậy đã đẩy con nhỏ vào trong hố lửa, nếu cô ta bất mãn với em thì cứ hướng vào em đây nè, sao lại xuống tay với con gái của em kia chứ.”

Lục Sênh Hạ bị chọc tức, dậm chân: “Mẹ đừng có mà dựa vào chuyện này rồi đổ oan cho chị dâu, chuyện này không có chút liên quan nào với chị dâu hết.”

“Không có chút liên quan nào với chị dâu? Nếu như không phải là cô ta làm mối cho hai đứa thì con sẽ biết đứa em họ nghèo kiết xác của cô ta à? Mẹ thấy cô ta có dụng ý khác, để cho em họ nghèo kiết xác của cô ta đến nhà họ Lục ở rể, sau đó toàn bộ nhà họ Lục đều là của người của cô ta, cô ta có thể muốn làm gì thì làm.”

Lúc bà ta nói những lời này thì Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong trùng hợp đi tới đầu câu thang.

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, tức khắc đã rõ ràng.

Lục Sênh Hạ chợt xông tới, giống như một con trâu nhỏ tức giận, hung hãn đẩy bà ta một cái: “Mẹ im miệng đi, anh Chấn Diệp không hề nghèo kiết xác chút nào, anh ấy là người thừa kế của đệ nhất tài phiệt Đỗ thị. Anh ấy bây giờ đang học tại Harvard, vừa đẹp trai lại vừa ưu tú, anh ấy sau này là sẽ làm người nắm giữ Đỗ thị, căn bản cũng sẽ không đến nhà chúng con tới ở rể. Còn nữa, là con đơn thuần thích anh ấy mà thôi, anh ấy không thích con một chút nào, anh ấy chẳng qua chỉ xem con như là một đứa bé mà đối đãi. Mẹ cho là con gái của nhà họ Lục rất vinh quang sao? Con cũng giống như Lục Kiều Sam vậy, không có ai thích, cho dù có tỏ tình, cũng sẽ bị tàn nhẫn từ chối mà thôi.”

Cô nói xong: “Oa” một tiếng liền khóc.
 
Chương 1484


Chương 1484

Lục Lãnh Phong đi tới, ôm vai cô bé, ánh mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như vô cùng lạnh lẽo: “Cô hài lòng rồi chứ?”

Một sợi dây thần kinh trên mặt Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Sênh Hạ còn nhỏ như vậy, lại bị con dâu của cậu khuyến khích yêu sớm, đi trên con đường không đàng hoàng, rõ ràng là cô ta hận tôi và Sênh Hạ biết bao nhiêu.”

Lục Lãnh Phong cười lạnh một tiếng: “Phát hiện được một chút chuyện nhỏ thì phải mượn cơ hội phát huy, đúng không?”

Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Chuyện này có thể coi là chuyện nhỏ sao? Bình thường không phải cậu vô cùng thương yêu Sênh Hạ sao? Con bé bị người khác đầu độc yêu sớm, cậu lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ những việc cậu quan tâm trước kia đều là giả, giả vờ?”

“Được rồi.” Lục Vinh Hàn cắt đứt lời của bà ta: “Sênh Hạ đang ở trong tuổi dậy thì, đối với con trai ưu tú có chút yêu thích là chuyện rất bình thường, cái này không có chút liền quan gì với yêu sớm cả, cô đừng quá nhạy cảm.”

Lục Sênh Hạ hít mũi một cái, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo: “Con quyết định, con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ, mẹ đã không còn xứng đáng làm mẹ của con nữa.”

Máu của Tư Mã Ngọc Như xông lên đầu, suýt chút nữa đã ngất xỉu: “Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, làm sao có thể cho con yêu sớm mà chẳng ngó ngàng gì tới được. Con là con gái, nếu như bị người liên hợp lại với nhau để lừa gạt con thì phải làm sao đây?”

“Con đã nói với mẹ rồi, con còn chưa bắt đầu yêu sớm đã thất tình rồi, người ta vốn dĩ cũng chẳng thích con, mẹ còn ở đây quấy rồi là vì muốn tốt cho con sao? Là muốn mượn chuyện này tđể công kích chị dâu thì có?” Lục Sênh Hạ tức giận, kích động gầm nhẹ.

Tư Mã Ngọc Như ngay cả lòng gặp trở ngại cũng có, sao lại có thể nuôi một đứa ăn cháo đá bát như vậy được?

Cô ta chớp chớp mắt, nặn ra mấy giọt nước mắt: “Sênh Hạ, có phải con đã bị tẩy não rồi hay không? Mẹ là mẹ ruột đã sinh ra con rồi nuôi con, sao con lại đối xử với mẹ như kẻ thù vậy chứ?”

Lục Sênh Hạ chìa tay ra, khoác lên cánh tay của Hy Nguyệt: “Con đang nghiêm túc, con không muốn mẹ là mẹ con nữa, sau này bất kể mẹ có làm chuyện gì thì cũng không còn liên quan đến con, đừng dính dáng gì đến con nữa.”

Hy Nguyệt một mực trầm mặc, không nói gì, cũng không có giải thích.

Nếu như đem chuyện đầu đuôi nói ra, chỉ khiến cho Sênh Hạ càng thêm khó chịu.

Tư Mã Ngọc Như chôn mặt ở đầu vai Lục Vinh Hàn, khóc lóc ngẹn ngào: “Vinh Hàn, anh nhìn xem đi, Sênh Hạ đã biến thành loại gì tồi, nó nói lời này khiến cho lòng em vô cùng đau đớn.”

Lục Vinh Hàn vỗ lưng của cô ta một cái: “Con bây giờ đang đang bực bội trong người, cô đừng ồn ào, chờ con bớt giận chút là tốt rồi.”

Tư Mã Ngọc Như khóc không thành tiếng: “Từ nhỏ đến lớn con luôn luôn nghe lời, sao bây giờ lại trở thành như vậy chứ?”

“Không phải con bé thay đổi, mà là cô rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thật của cô.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng bỏ lại lời nói đó, mang Hy Nguyệt và bọn nhỏ lên lầu.

Tư Mã Ngọc Như giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều co quắp: “Vinh Hàn, anh mau nhìn đi, cái nhà này đã không có nơi cho em chung thân. Nếu như không có người ở sau lưng xúi giục, khích bác giữa quan hệ mẹ con chúng em thì làm sao mà Sênh Hạ lại biến thành như vậy chứ? Con bé đã bị người khác dạy thành một đứa con gái xấu xa rồi, chẳng những yêu sớm, còn phản nghịch, anh muốn đừng ngó ngàng gì tới, tùy ý để cho Hy Nguyệt ở nhà khiến cho mọi chuyện lộn xộn hết cả lên, em thật sự sợ Sênh Hạ sẽ bị dạy hư.”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Chuyện còn chưa có biết rõ mà cô đã ồn ồn ào ào như vậy, chỉ khiến cho Sênh Hạ khó chịu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top