Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1325


Nhà họ Lục được phòng vệ rất nghiêm ngặt, một mình cậu mà muốn trốn ra ngoài là điều không thể, nhất định phải có người hỗ trợ mới được.

Cậu ấy gọi Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân vào phòng.

Nghe thấy cậu ấy muốn bỏ nhà ra đi, Lục Sênh Hạ giật mình thốt lên: “Em quên chuyện lần trước bị bắt cóc rồi à, lỡ gặp phải người xấu thì phải làm sao?”

“Đúng thế, chú Ngọc Thanh, ngoại trừ về nhà thì chú làm gì có chỗ nào để đi nữa.” Hứa Kiến Quân lắc đầu kịch liệt, bỏ nhà ra đi là một suy nghĩ vô cùng nguy hiểm.

Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng ủ rũ, như sắp muốn khóc: “Nếu em tiếp tục ở lại đây thì chắc chắn sẽ bị cô hành hạ đến chết. Em rất muốn ăn thịt, lâu lắm rồi em chưa được ăn thịt, em sắp quên mất mùi vị của thịt rồi.”

Lục Sênh Hạ sờ cằm, trầm tư một hồi lâu, sau đó nói nhỏ: “Chắc chắn là mẹ chị đang đến thời kỳ mãn kinh nên tính tình mới trở nên gàn dở như vậy. Chắc chắn là em không thể bỏ nhà ra đi được, nhưng có thể dọa mẹ chị một chút, khiến mẹ chị không dám đối xử với em như thế nữa.”

“Dọa như thế nào?” Tư Mã Ngọc Thanh vội vàng hỏi.

“Tìm chỗ nào an toàn rồi trốn vào đó, giả vờ như bỏ nhà ra đi.” Lục Sênh Hạ khẽ nói.

“Vậy em phải trốn ở đâu đây?” Tư Mã Ngọc Thanh chớp mắt mấy cái, không thể nghĩ ra được chỗ nào.

Lục Sênh Hạ suy nghĩ một lát, trong mắt chợt hiện lên vẻ giảo hoạt.

“Chị nghĩ ra được một chỗ.” Cô bé kéo hai người họ qua, thầm thì mấy câu.

Tư Mã Ngọc Thanh gãi gãi đầu: “Chú ấy sẽ chứa chấp em sao?”

“Không sao, cháu sẽ thuyết phục chú ấy.” Hứa Kiến Quân vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.

Ba đứa trẻ bàn bạc với nhau một hồi, sau đó quay về phòng mình ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ đã lặng lẽ chạy ra ngoài.

Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đi đến nhà để xe, để cậu ấy trốn vào trong chiếc Limousine Lincoln.

Sau khi Tư Mã Ngọc Như rời giường, Lục Sênh Hạ bèn dắt tay Túi Sữa Nhỏ đi tới trước mặt bà ta: “Mẹ, hôm nay con phải đi tham gia họp lớp, con muốn dẫn Quân đi cùng con, thằng bé sắp phải đi học rồi, quen biết thêm các anh chị trong trường thì sẽ tốt hơn.”

Tư Mã Ngọc Như gật đầu, không nói thêm gì.

Lục Sênh Hạ đi đến nhà để xe, chỉ định muốn đi Lincoln.

Hai người ngồi vào trong xe, phát hiện Tư Mã Ngọc Thanh trốn đằng sau tủ ngủ thiếp đi.

Lục Sênh Hạ nhéo tai cậu ấy: “Đồ đần, thế này rồi mà vẫn còn ngủ được à.”

Tư Mã Ngọc Thanh bị đau nên tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm: “Cuối cùng hai người cũng tới, em ở trong này một mình sắp chán chết rồi.”

“Chị đã mở cửa sổ cho em rồi thì sao mà còn ngạt chết được nữa.” Lục Sênh Hạ trừng mắt liếc cậu ấy một cái, cô bé tuy trông thế nhưng lại rất cẩn thận.

“Ý em là rất nhàm chán.” Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ.

Lục Sênh Hạ ra hiệu suỵt với cậu, bảo cậu nói bé lại, đừng để lái xe và vệ sĩ nghe thấy.

Chiếc xe Lincoln chạy thẳng tới khu biệt thự Hồng Sam.

Sau khi xuống xe, Hứa Kiến Quân đi về trước mấy bước rồi bèn ôm bụng.

“Cháu đau bụng quá!”
 
Chương 1326


Chương 1326

Lục Sênh Hạ cười đầy gian xảo, vội vàng gọi tài xế vài vệ sĩ tới: “Kiến Quân đau bụng, mấy người mau xem có vấn đề gì không đi.”

Nhân dịp tài xế và vệ sĩ vây quanh Kiến Quân, Tư Mã Ngọc Thanh nhanh chóng chui ra khỏi xe và trốn vào biệt thự.

Hứa Kiến Quân nhìn thấy kế ve sầu thoát xác của cậu ấy đã thành công, bèn sờ chiếc bụng nhỏ của mình và nói: “Được rồi, cháu hết đau rồi, cô nhỏ, chúng ta đi vào đi.”

“Ừm.” Lục Sênh Hạ nắm tay cậu bé đi vào.

Thật ra hôm nay chẳng có bữa tiệc nào cả mà chỉ là cô bé và bạn thân Y Ni hẹn gặp nhau để giúp Tư Mã Ngọc Thanh bỏ nhà ra đi.

Hôm nay bố mẹ Y Ni không ở nhà nên họ có thể làm gì tùy thích.

Lục Sênh Hạ bảo cô ấy chuẩn bị cho Tư Mã Ngọc Thanh một bộ tóc giả và một bộ váy.

“Mau thay đi.”

Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu một cái: “Phải đóng giả con gái sao?”

“Không thì sao em có thể dễ dàng đi ra khỏi đây hả?” Lục Sênh Hạ chỉ chỉ vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa.

Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ, vì chạy trốn khỏi cô mình, có đóng giả con gái cũng không sao.

Cậu ấy mặc váy vào, đội tóc giả lên, Lục Sênh Hạ trang điểm cho cậu ấy.

Hứa Kiến Quân vỗ tay: “Chú Ngọc Thanh, nhìn chú giống con gái thật đấy.”

Lục Sênh Hạ ôm bả vai cậu bé: “Đến lượt cháu rồi đấy.”

Cậu bé ra dấu OK, dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho Hoa Phi.

“Cậu, cháu định tham gia một bữa tiệc của chị ở khu biệt thự Hồng Sam chỗ gần biển, nhưng mà giờ bụng cháu lại hơi đau, cậu tới đón cháu được không ạ?”

“Được, cậu tới ngay.” Hôm qua Hoa Phi trực ca đêm nên đang nghỉ ngơi, nghe thấy cậu bé nói thế bèn lập tức nhảy xuống giường.

“Cậu đừng có nói với mẹ của cháu nhé, hôm nay mẹ rất là bận, có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, tôi không muốn mẹ mình lo lắng.” Hứa Kiến Quân bổ sung thêm một câu.

Rất nhanh Hoa Phi đã đến nơi rồi.

“Kiến Quân, bụng cháu còn đau không?”

“Không đau nữa rồi, sau khi giải quyết nỗi buồn ở nhà của chị, thì đã không đau nữa.” Hứa Kiến Quân cười toe toét.

Mẹ nói trẻ con không được nói dối, nhưng mà vì chú Ngọc Thanh, chỉ có thể làm đưa trẻ không ngoan một lần.

Hoa Phi thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là bị chút táo bón thôi.

“Cậu ơi, cháu không muốn tham gia bữa tiệc nữa, cháu có thể đến chỗ cậu chơi không?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Hoa Phi.

“Được chứ.” Hoa Phi gật đầu.

Hứa Kiến Quân nắm lấy tay của Tư Mã Ngọc Thanh: “Đây là chị gái mà cháu mới quen, cháu muốn mời chị ấy cũng đi, có được không ạ?”

Hoa Phi xoa đầu cậu bé: “Vậy trước tiên phải hỏi xem, bố mẹ của bạn mới có đồng ý hay không.”
 
Chương 1327


Chương 1327

“Vừa rồi chị ấy đã gọi điện thoại cho bố mẹ của mình rồi, họ cũng đồng ý rồi.”

Lục Sênh Hạ vội vàng nói.

Nghe thấy cô bé nói như thế, Hoa Phi không có phản đối: “Sênh Hạ, có muốn cùng đi chung luôn không?”

Lục Sênh Hạ xua tay: “Dạ không đi đâu, em còn phải vui chơi cùng bạn học ở đây nữa.”

Hoa Phi dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Quay về đến nhà, Tư Mã Ngọc Thanh ngồi phịch xuống ghế sô pha, tháo tóc giả trên đầu xuống: “Cái thứ này đổi nóng quá, tóc của mình cũng sắp bốc hỏa rồi.”

Hoa Phi bị dọa nhảy cẫng lên, bị sặc lại một cái, ho hết mấy tiếng mới thở đều lại.

Anh ta cầm khăn giấy ướt, lau đi lớp trang điểm trên mặt của Tư Mã Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, sao lại là em? Hai người đang chơi trò gì thế?”

Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu nhỏ nói: “Cậu ơi, chú NgọcThanh bỏ nhà ra đi, nhưng lại không có chỗ để đi, muốn ở lại chỗ chú vài ngày.”

Tư Mã Ngọc Thanh ngượng ngùng cười một cái: “Anh rể, anh yên tâm đi, em có thể tự chăm sóc cho mình, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu.”

Hoa Phi đỡ trán mồ hôi cũng đỗ ra: “Bỏ nhà ra đi? Chuyện này không đùa được đâu, để anh lập tức gọi cho nhà họ Lục.”

Tư Mã Ngọc Thanh kéo cánh tay anh ta lại, trên mặt tràn đầy năn nỉ nói: “Anh rể, anh ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại, em khó khăn lắm mới trốn ra được.”

Hứa Kiến Quân gật đầu như con gà mổ thốc: “Đúng đó đúng đó, bọn cháu đã suy nghĩ cả một đêm mới nghĩ ra kế hoặc hoàn mỹ này.”

Hoa Phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cho nên đau bụng là giả, muốn gạt đi qua đó mới là thật, có đúng không?”

Hứa Kiến Quân lè đầu lưỡi nhỏ ra: “Cậu ơi, cháu biết trẻ con nói dối là không tốt, nhưng mà chú Ngọc Thanh rất đáng thương, mỗi ngày đều bị bà nội nhỏ ngược đãi, ngay cả thịt cũng không có mà ăn.”

Vừa đúng lúc cậu bé nói đến đây, bụng của Tư Mã Ngọc Thanh ọc ọc kêu lên.

Cậu ấy xoa xoa bụng mình, bộ dạng rất khó chịu nói: “Anh rể, em đói rồi, em còn chưa có ăn sáng đó.”

Hoa Phi than thở một hơi: “Được rồi, ăn cơm trước đã, em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn bữa tiệc bò bít tết lớn.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

Hoa Phi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn nhanh.

Đồ ăn vừa mang đến, cậu ấy ăn như con hổ đói, giống như là dân tị nạn ở Châu phi bị đói mấy ngày rồi mấy đêm rồi.

Hoa Phi vội vàng rót cho cậu một ly nước ép trái cây: “Từ từ ăn thôi, coi chừng bị nghẹn đó.”

“Bò bít tết thật là ngon, mỗi ngày em đều chỉ được ăn cỏ, sắp biến thành một con dê rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa nhai vừa nói ra những câu nói không rõ ràng.

Hoa Phi thở phù một tiếng: “Tại sao mỗi ngày em đều phải ăn cỏ?”

“Cô nói em quá mập rồi, muốn em giảm cân, không cho em ăn thịt, cũng không cho em ăn đồ ngọt.” Tư Mã Ngọc Thanh làm một bộ dạng đáng thương.

Hoa Phi nhíu mày lại: “Em vẫn còn là trẻ con, không phải là người lớn, dù cho có muốn giảm cân, cũng cần phải cân bằng dinh dưỡng, làm sao có thể không được ăn thịt.”

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Chị gái xinh đẹp cũng nói như thế, nhưng một chút cũng không nghe, kiểu như cô bị Hitler nhập vào người vậy, trở nên đáng sợ và độc tài rồi.”
 
Chương 1328


Chương 1328

Hứa Kiến Quân uống một hớp nước ép trái cây, giọng điệu trẻ con tức tối nói: “Cậu ơi, cậu để cho chủ Ngọc Thanh ở lại đây nhé, nếu chú ấy quay về lại phải ăn cỏ, hơn nữa từ sáng đến tối cũng đều phải học, cũng không được chơi đùa với bọn cháu.”

“Sáng em phải học Olympic Toán học và Số học tính nhẩm, buổi trưa phải học tiếng pháp và thư pháp, buổi tối phải học cờ tướng quốc tế. Kỳ nghỉ hè toàn bộ đều phải học đến ngu luôn.” Mã Tư Ngọc Thanh than thở nói: “Cô nhất định là bị điên rồi, em muốn học nấu ăn, cô liên chửi em không có tiền đồ, chẳng lẽ mỗi ngày học những thứ kỳ cụ cổ quái đó và những đề số học thì có thể có tiền đồ sao?”

Hoa Phi xoa xoa cái đầu nhỏ: “Cô của em là mong em trở thành rồng, chỉ là quá nôn nóng. Em bỏ nhà ra đi như thế, cô em không tìm được em, sẽ rất lo lắng đó.”

“Em có để lại lời nhắn rồi, nói cho cô em biết rồi, em sẽ ở nhà bạn học chơi vài ngày, cô không cần tìm em.” Tư Mã Ngọc Thanh bộ dạng rất nghiêm túc nói.

Đúng lúc này, Tư Mã Ngọc Như đã phát hiện ra cháu trai không thấy đâu, đang phái người đi khắp nơi tìm kiếm.

Bảo vệ kiểm tra camera, lại không nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh đi ra khỏi cửa lớn.

Hệ thống camera nhà họ Lục là xoay 360 độ không góc chết, nhưng Lục Sênh Hạ có cách, khiến cho bọn họ biến mất khỏi camera.

Cô bé làm rất điêu luyện, nhưng cũng không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lục Lãnh Phong.

Dù sao những kiến thức hacker của Kiến Quân đều là học được từ Lục Lãnh Phong.

Nhưng sắc mặt của Lục Lãnh Phong không chút thay đổi, cũng không nói một lời nào.

Buổi chiều Lục Sênh Hạ quay về, cô bé phải hiểu được tình hình trong nhà, mới có thể suy nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.

Tất cả bảo vệ đều tìm kiếm bên trong bên ngoài hét mấy lần, Tư Mã Ngọc Như lại phái người, đi đến từng nhà bạn học của Tư Mã Ngọc Thanh tìm kiếm.

Lục Lãnh Phong gọi Lục Sênh Hạ đi vào phòng làm việc.

“Không phải em đã dẫn Kiến Quân ra ngoài rồi sao? Sao lại một mình quay về?”

“Thằng bé đi qua chỗ của anh Phi chơi rồi, bảo vệ không có nói cho anh biết sao?” Lục Sênh Hạ điều chỉnh giọng điệu không đếm xỉa không quan tâm nói.

“Còn không phải một đi qua đó, mà dẫn theo một người bạn đúng không?” Lục Lãnh Phong đôi mắt thâm thúy trong suốt lạnh như băng sắc bén nhìn qua.

Lục Sênh Hạ gần như ý thức được liền rủ mí mắt xuống che đôi mắt lấp lánh của mình bằng hàng mi dài dày, sợ rằng bí mật nhỏ của mình sẽ bị anh trai phát hiện.

“Là một người bạn trong buổi tiệc của em.” Cô bé hời hợt nói.

Ánh mắt của Lục Lãnh Phong sắc bén quét nhìn cô bé: “Cái gan càng ngày càng lớn rồi, lại còn dám giở trò trên camera, em cho là camera không thể khôi phục lại nguyên trạng của nó hay sao?”

Lục Sênh Hạ rung lên.

Khỉ con có lợi hại đến đâu, cũng không thể thoát được bàn tay năm ngón của phật tổ.

“Bị anh phát hiện ra rồi.”

Lục Lãnh Phong đưa bàn tay lớn ra, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Cho em một cơ hội thành thật kể hết mọi chuyện ra.”

Lục Sênh Hạ bặm môi lại, chỉ có thể một năm một mười kể lại hết cho anh biết.
 
Chương 1329


Chương 1329

“Anh muốn nói tố cáo em với mẹ có đúng không?”

Lục Lãnh Phong nhún vai: “Anh đã từng nói, sẽ không can thiệp vào quá nhiều chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh, họa do các em gây ra, tự mình đi xử lý.”

Cái miệng nhỏ của Lục Sênh Hạ nở ra một nụ cười, đại ca đúng thật là ủng hộ tinh thần.

Cô bé vừa rời khỏi đã gặp ngày Hy Nguyệt, cô đang chuẩn bị đi đến chỗ của em trai để đón Kiến Quân.

Lục Sênh Hạ kéo cánh tay cô lại: “Chị Dâu, anh Phi sẽ đưa Kiến Quân quay về đây mà, chị không cần đi đâu.”

Hy Nguyệt yếu ớt liếc nhìn, cô luôn cảm thấy cô nhóc này đang giấu mình chuyện gì đó.

Nhưng cô không hỏi nhiều, con trai đang ở cùng với em trai nên cô không cần phải quá lo lắng.

Hoa Phi gọi điện thoại bảo Lâm Đại Dao tới.

Cô ấy cảm thấy hơi choáng váng khi nghe thấy em trai trốn khỏi nhà chạy đến chỗ của mình.

“Lúc này sợ là cô đang tìm em khắp nơi đấy.”

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Em không quan tâm, dù sao em cũng không muốn trở về, chị giúp em nghĩ cách để cô đừng tìm em nữa đi. Khi nào mẹ em từ nước ngoài trở về thì em sẽ về nhà.”

Lâm Đại Dao im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói thật nhỏ: “Thế này đi, chị tới nhà họ Lục khuyên cô để cô đừng quá nghiêm khắc với em.”

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh nâng cái cằm nhỏ lên, nhìn có vẻ cũng không ôm hy vọng nhiều.

Lâm Đại Dao tới nhà họ Lục, Tư Mã Ngọc Như đang đi tới đi lui trong phòng khách sốt ruột đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Cô, cô đừng lo lắng, Ngọc Thanh đã gọi điện thoại cho cháu nói cậu ấy đang ở nhà của bạn học, cậu ấy không sao cả.”

“Ở nhà bạn học nào? Cô lập tức đi đón thằng bé.” Tư Mã Ngọc Như lập tức nói.

“Cô, xem như bây giờ cô đi đón cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không về. Cô đã tạo cho cậu ấy áp lực quá lớn, cậu ấy vẫn còn là trẻ con, hiếm khi mới được nghỉ hè nên cô hãy để cho cậu ấy chơi vui vẻ đi.” Lâm Đại Dao khuyên.

Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như hết sức u ám nhưng bà ta không biểu lộ ra ngoài, bà ta đè ép cơn tức nói: “Không ngờ thằng bé vậy mà lại điện thoại cho cháu. Cháu nói với thằng bé chỉ cần thằng bé ngoan ngoãn trở về nhận sai thì cô sẽ tha thứ cho thằng bé, sau đó sẽ dẫn thằng bé ra ngoài du lịch chơi mấy ngày.”

Lâm Đại Dao nở nụ cười: “Cháu biết cô thương Ngọc Thanh nhất mà.”

Lục Sênh Hạ nhìn thấy mẹ của mình luôn cảm thấy trong này có âm mưu, nhưng chị họ đã bán đứng họ nên cũng không còn cách nào.

Buổi tối Tư Mã Ngọc Thanh về với Hứa Kiến Quân .

“Cô, cháu không cần phải ăn cỏ mỗi ngày cũng không cần phải đi học mỗi ngày đúng không?” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng vui vẻ.

Cậu ấy làm sao biết được Tư Mã Ngọc Như đang chuẩn bị tính sổ với cậu ấy đâu chứ.

Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng lắm, Tư Mã Ngọc Thanh không thể thoát khỏi tầm mắt của các nhân viên bảo vệ và phương tiện giám sát của nhà họ Lục, trừ phi có người ở sau lưng giúp đỡ cậu ấy.

“Ngọc Thanh, cháu thành thật nói cho cô biết ai đã giúp cháu bày ra trò bỏ nhà ra đi?” Bà ta chống nạnh lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tư Mã Ngọc Thanh rùng mình giả bộ ngáp một cái: “Cô, cháu buồn ngủ quá, cháu muốn về phòng ngủ.”
 
Chương 1330


Tư Mã Ngọc Như bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cậu ấy: “Bây giờ vẫn còn sớm, hôm nay cháu chắc chắn phải nói rõ cho cô biết rốt cuộc cháu chạy ra khỏi nhà như thế nào.”

Tư Mã Ngọc Thanh tức giận: “Cô, cô nói chuyện mà không giữ lời, không phải cô nói không trách cháu sao?”

“Cô sẽ không trách cháu nhưng chắc chắn phải làm rõ ràng mọi chuyện để tránh cho lần sau cháu lại làm loạn nữa.” Tư Mã Ngọc Như tối sầm mặt nói.

Tư Mã Ngọc Thanh duỗi lưng: “Cháu không nhớ nổi, cháu muốn đi ngủ, nói không chừng ngủ một giấc là có thể nhớ lại.” Cậu ấy vội vàng chạy lên lầu.

Tư Mã Ngọc Như thở dài, thực ra bà ta đã đoán được kẻ cầm đầu là ai.

Lúc này Lục Sênh Hạ trốn ở trong phòng của Hy Nguyệt chỉ sợ mẹ sẽ đến hưng sư vấn tội.

Nhưng rốt cuộc chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Tư Mã Ngọc Như vừa đi vào đã nhéo lỗ tai của cô bé: “Lá gan của con thực sự càng lúc càng lớn, dám giúp đỡ Ngọc Thanh bỏ nhà trốn đi, ngộ nhỡ thằng bé gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Tự nó muốn bỏ nhà ra đi, nó nói nếu như tiếp tục đợi ở đây thì khẳng định sẽ bị mẹ hành hạ chết. Con lo lắng một mình nó lén đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm nên mới nghĩ kế giúp nó để nó trốn đến nhà của bạn học.”

Tư Mã Ngọc Như trừng mắt nhìn cô bé: “Con đừng có ngụy biện, nếu như không có con giúp đỡ thằng bé hoàn toàn không thể bước ra khỏi nhà họ Lục. Mẹ đã nói rồi, tới nhà bạn học tại sao lại ngồi trong chiếc Lincoln, con giấu Ngọc Thanh ở bên trong rồi đưa ra ngoài đúng không?”

Lục Sênh Hạ căng phồng hai má: “Mẹ, mẹ chắc chắn mắc hội chứng mãn kinh nên phải đi khám. Lúc trước mẹ vừa nhã nhặn vừa dịu dàng, bây giờ vừa cố chấp vừa đáng sợ.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co quắp khẽ giật, bà ta đã dạy hư đứa trẻ này làm cho con bé coi trời bằng vung.

“Mẹ sẽ phạt nhốt con ba tháng và khấu trừ tất cả tiền tiêu vặt.”

Hy Nguyệt nhanh chóng chạy ra cầu xin thương tình: “Mẹ nhỏ, bây giờ Ngọc Thanh đã bình an vô sự, Sênh Hạ cũng đã biết sai nên bà hãy tha thứ cho con bé đi.”

“Nếu như tôi không dạy dỗ con bé thì con bé sẽ tạo phản.” Tư Mã Ngọc Như khẽ khịt mũi, bà ta tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.

“Mẹ nhỏ, mặc dù Sênh Hạ hơi tinh nghịch nhưng vẫn rất hiểu chuyện, phạt con bé chép quy tắc trong gia đình một lần là được rồi, tôi tin tưởng sau này con bé chắc chắn sẽ không tái phạm nữa.” Hy Nguyệt tha thiết cầu xin.

Tư Mã Ngọc Như oán trách liếc nhìn cô: “Tôi đang dạy con của mình cô đừng làm xáo trộn mọi thứ. Nếu như cô có thời gian thì hãy quan tâm tới con của mình ấy, chuyện này thằng bé cũng có tham dự, tuổi còn nhỏ đã học được cách nói dối đây cũng không phải là chuyện tốt.”

Hy Nguyệt mấp máy môi nghẹn ngào không biết nói gì.

Cô mơ hồ cảm thấy Tư Mã Ngọc Như có thành kiến với bản thân.

Lục Sênh Hạ trốn ở sau lưng cô: “Mẹ, mẹ đã quên mất quy tắc trong gia đình của nhà học Lục rồi sao, thành viên ttrong gia đình phạm lỗi đều do chủ mẫu xử trí. Mặc dù mẹ là mẹ của con nhưng chị dâu mới là chủ mẫu, chị dâu nói phạt con chép quy tắc trong gia đình vậy con chỉ chép quy tắc trong gia đình thôi, hình phạt của mẹ không tính.”
 
Chương 1331


Chương 1331

Những lời này đã chọc giận Tư Mã Ngọc Như: “Con đừng có ở đây già mồm át lẽ phải, trừng phạt con như thế nào sẽ do mẹ quyết định.”

“Con đi tìm bố.” Lục Sênh Hạ nhăn mũi chạy ra khỏi phòng.

Lục Vinh Hàn vừa mới trở về, Lục Sênh Hạ nhìn thấy ông ấy thì la to: “Bố, cứu mạng.”

“Sao vậy?” Lục Vinh Hàn hoang mang hỏi.

Tư Mã Ngọc Như nói rõ chuyện cô bé giúp Tư Mã Ngọc Thanh bỏ nhà ra đi với Lục Vinh Hàn.

“Con bé này quá to gan, chắc chắn phải quản thúc cho tốt mới được.”

“Chị dâu đã nói phạt con chép quy tắc trong gia đình một lần, chị dâu là chủ mẫu không phải nên do chị dâu quyết định sao?” Lục Sênh Hạ nhăn mặt.

Lục Vinh Hàn xoa đầu của cô bé, trên mặt cũng không có vẻ trách móc. Lục Sênh Hạ là hòn ngọc quý trên tay ông ấy, ông ấy cưng chiều còn không kịp thì làm sao có thể phạt cô bé chứ: “Được rồi, cứ làm theo lời chị dâu nói trừng phạt những lỗi nhỏ để không mắc lỗi lớn.”

“Không được, nếu như lần này dung túng con bé thì lần sau không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.” Tư Mã Ngọc Như thực sự rất tức giận, chỉ sợ con gái ẩu tả làm cho Tư Mã Ngọc Thanh rơi vào trong nguy hiểm.

Tư Mã Ngọc Thanh là hy vọng của cô ta, có trọng lượng ở trong lòng cô ta còn nặng hơn Lục Sênh Hạ nhiều.

Một đứa con gái ở trong nhà họ Lục không quan trọng cho lắm, cho dù mỗi một người ở trong nhà đều rất cưng chiều con bé nhưng cũng không có khả năng sẽ để cho con bé tham gia vào các công việc của tập đoàn.

Nhưng con trai thì lại khác có thể được chia cổ phần, có thể quản lý công ty chi nhánh.

Cô ta không thể để cho cả Lục Thị đều rơi vào tay con trai của Y Hạo Phong, cô ta cũng muốn được chia phần.

Bí mật của Tư Mã Ngọc Thanh đã giấu cực lâu trong lòng bà ấy, giấu đến nỗi bà ấy cũng sắp không giấu được.

Nhưng bà ấy biết mình không thể nói ra được, nhất định phải liều chết giữ vững, không thể để cho cậu ấy gặp nguy hiểm.

Mỗi người mẹ đều sẽ có lòng riêng, từ lúc Tư Mã Ngọc Thanh vừa ra đời, bà ấy đã tưởng tượng có một ngày cậu ấy có thể thay Lục Lãnh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.

Nhưng cậu ấy càng lớn lên thì cách nguyện vọng của bà ấy càng xa.

Bà ấy không tin con trai mình và Lục Vinh Hàn sẽ kém như vậy, nhất định là em trai và em dâu dạy dỗ có vấn đề, nuôi cậu ấy thành kẻ bỏ đi.

Bây giờ bà ấy muốn đích thân dạy dỗ cậu ấy, để khối vàng bị mai một như cậu ấy lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ.

Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ấy: “Được rồi, bà đừng suốt ngày huy động nhân lực vì chuyện của Ngọc Thanh. Chờ Mã Ngọc Lan từ nước ngoài trở về thì hãy tiễn nó về. Bà chỉ là cô của nó mà thôi, con cái cuối cùng cũng phải sống chung với bố mẹ.”

“Ngọc Thanh sẽ không trở về, nó đang cùng sống chung với tôi ở đây. Nó thật ra rất ngoan và thông minh, giống như Sênh Hạ, có trí thông minh hơn người thường, đều là bị em trai và em gái tôi dạy hư. Bây giờ phải do chính tay tôi dạy nó, tôi muốn bồi dưỡng nó thành đứa trẻ ưu tú giống Lãnh Phong.”

Lục Vinh Hàn ho sặc sụa, tư chất của Tư Mã Ngọc Thanh, ông ấy thấy được. Cậu ấy có thể có một phần mười của Sênh Hạ thì đã cảm ơn trời đất, so với Lãnh Phong thì đó là một người trên trời, kẻ thì dưới đất, vốn không có cách so sánh.

“Con cái phải dựa theo tài năng tới đâu mới dạy được, không thể yêu cầu quá cao với nó.”
 
Chương 1332


Chương 1332

“Một ngày nào đó, tôi sẽ để ông lau mắt mà nhìn với Tư Mã Ngọc Thanh.” Tư Mã Ngọc Như chém đinh chặt sắt nói, bà ấy tràn ngập lòng tin với bản thân, cũng vô cùng tin tưởng Ngọc Thanh.

Trên lầu, Hy Nguyệt gọi Hứa Kiến Quân vào phòng.

“Kiến Quân, con có gì muốn nói với mẹ về chuyện của chú Ngọc Thanh hả?”

Hứa Kiến Quân cúi thấp đầu xuống: “Mẹ, con biết con không nên nói dối, nhưng con rất muốn giúp chú Ngọc Thanh, mỗi ngày chú ấy bị ép ăn rau, bản thân phải học thứ không thích rất là không vui.”

Hy Nguyệt hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Mẹ biết suy nghĩ của con là tốt, nhưng sau này không thể như vậy nữa. Mặc kệ làm chuyện gì cũng phải nói với mẹ, không thể giấu diếm. Con phải tin mẹ, chỉ cần là chuyện đúng, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con.”

“Con biết.” Hứa Kiến Quân ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Lục Lãnh Phong trở về, Hy Nguyệt nói chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh cho anh.

Hy Nguyệt lấm tấm mồ hôi: “Anh thấy mẹ nhỏ vô cùng lo lắng cũng không lên tiếng?”

Lục Lãnh Phong đi đến trước quầy bar, rót hai ly cocktail không độ, một ly đưa cho cô: “Bà ấy bảo chúng ta đừng quan tâm chuyện của Ngọc Thanh, anh vẽ vời thêm chuyện làm gì.”

Hy Nguyệt bĩu môi: “Gần đây mẹ nhỏ không phải có thành kiến với em sao? Em từng làm chuyện gì khiến bà ấy không vui sao?”

Lục Lãnh Phong lung lay ly rượu trong tay: “Có lẽ là thời kỳ mãn kinh của bà ấy đến nhanh, cảm xúc có hơi không ổn định.”

Cô nghẹn họng: “Anh đang đùa em hay thật sự suy nghĩ như vậy thế?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, chỉ hờ hững nói: “Dù sao chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh sau này chúng ta cũng không cần hỏi đến.”

Hy Nguyệt thở dài, chẳng biết tại sao lại có một cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Tư Mã Ngọc Như thật ra không phải có thành kiến với Hy Nguyệt, mà là trong lòng càng ngày càng mất cân bằng.

Lục Vinh Hàn hình như không để bụng bà ấy giống như trước.

Mã thị bị người ta cướp đi, bà ấy cầu xin ông ấy giúp em trai đoạt lại, nhưng ông ấy vốn cũng không thèm quan tâm, còn nói trên thương trường, thắng bại là chuyện thường của nhà bình gì đó.

Nếu công ty của Lục Lãnh Phong bị người ta cướp đi, ông ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Trừ cái đó ra, còn khiến bà ấy mệt mỏi chính là cái thai đầu tiên của Hy Nguyệt lại là con trai, như vậy chẳng khác nào nói người thừa kế đời sau cũng đã được định sẵn.

Nếu như cô và Lục Lãnh Phong nói không có con trai, Ngọc Thanh vẫn có hy vọng.

Vì sao ông trời không thể thiên vị bà ấy một chút chứ? Chỗ tốt gì cũng bị cả nhà Y Hạo Phong chiếm mất.

Bà ấy tiếp tục khống chế đồ ăn thức uống của Tư Mã Ngọc Thanh, nhất định phải để cậu ấy khôi phục trọng lượng bình thường.

Để một động vật ăn thịt lại ăn rau là một loại tra tấn tàn khốc.

Mỗi ngày Tư Mã Ngọc Thanh đều ăn rất ít, cậu ấy không thích ăn rau, chỉ muốn ăn thịt.

Buổi chiều Hy Nguyệt vừa từ công ty trở về đã bị Tư Mã Ngọc Thanh kéo đến nơi hẻo lánh.

“Chị gái xinh đẹp, em muốn ăn vịt chiên giòn, chị làm vịt chiên giòn cho em ăn có được không?”

Hy Nguyệt cực kỳ đồng tình vuốt ve đầu cậu ấy: “Thật xin lỗi, Ngọc Thanh, em muốn ăn vịt chiên giòn thì phải nhận được sự đồng ý của cô đã, nếu không cô ấy sẽ tức giận.”
 
Chương 1333


Chương 1333

“Nếu chị lén cho em ăn như lần trước thì cô sẽ không biết. Cầu xin chị đó, chị gái xinh đẹp, cả ngày hôm nay em cũng chưa ăn, những rau xanh kia em ăn không trôi món nào cả, em sắp chết đói rồi. Chị làm cho em ăn đi.”

Cậu ấy chắp tay trước ngực, tội nghiệp cầu xin.

Hy Nguyệt mềm lòng: “Em tới phòng của Kiến Quân chờ chị, chị làm xong sẽ mang lên cho hai đứa ăn.”

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh nhếch môi nở nụ cười, vừa nghĩ tới được ăn vịt chiên giòn thơm ngon, nước bọt cũng sắp chảy ra.

Hy Nguyệt đi đến phòng bếp nướng vịt, sau khi nướng chín thì bỏ vào trong hộp giữ tươi rồi đem lên lầu.

Cô cũng không biết ngoài phòng bếp, một đôi mắt đang nhìn trộm cô.

Trong phòng của Hứa Kiến Quân, Lục Sênh Hạ cũng tới.

Hy Nguyệt khóa cửa lại, mở hộp giữ tươi ra.

Tư Mã Ngọc Thanh đói lắm rồi, cầm một miếng lên nhét vào trong miệng: “Ăn ngon thật, thơm quá.”

“Sau khi ăn xong, nhớ lau miệng sạch sẽ.” Hy Nguyệt dặn dò.

“Em biết rồi, nhất định sẽ không để cô phát hiện.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.

Ba đứa trẻ chấm tương ngọt, ăn đến say sưa ngon lành.

Hứa Kiến Quân liếm miệng nhỏ, bi bô nói: “Chú Ngọc Thanh, sau này chú muốn ăn thịt thì tới phòng con, bảo mẹ con lén làm bưng lên.”

“Đây là ý kiến hay.” Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Ai vậy?” Hy Nguyệt hỏi một câu.

Đối phương không phản ứng mà chỉ gõ cửa.

Trực giác nói với cô rằng khẳng định không phải Lục Lãnh Phong.

Cô nhanh chóng bảo bọn nhỏ dẹp vịt chiên giòn đi.

Tư Mã Ngọc Thanh cầm khăn tay, không ngừng lau miệng.

Hứa Kiến Quân bày đại phú ông lên bàn, ba người giả vờ đang chơi đại phú ông.

Hy Nguyệt mở cửa, nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đứng ở cửa ra vào, trên mặt có ba vạch đen.

“Mẹ nhỏ, có chuyện gì không?” Cô mỉm cười, duy trì bình tĩnh.

Tư Mã Ngọc Như đi tới, ngắm nhìn bốn phía: “Vịt đâu, nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”

“Vịt gì cơ? Tụi con đang chơi đại phú ông mà.” Lục Sênh Hạ giả vờ tỏ ra hoang mang.

“Bà nội nhỏ, trên cái ông nhà giàu tụi con chơi không có vịt.” Hứa Kiến Quân cẩn thận từng li từng tí nói.

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cô, con đã học xong những khoá học nhàm chán kia rồi, bây giờ là thời gian hoạt động tự do.”

Tư Mã Ngọc Như nhíu mày: “Tất cả đừng giả vờ, tôi thấy Hy Nguyệt bưng vịt chiên giòn lên, mấy người đều đang đùa giỡn tâm cơ, giở thủ đoạn với tôi đúng không?”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Con muốn ăn vịt thơm giòn nên đã bảo chị dâu làm.”

“Vậy tại sao nhìn thấy mẹ thì liền giấu đi? Còn nói dối mẹ?” Vẻ mặt của Tư Mã Ngọc Như rất nghiêm túc, còn có vài phần tức giận.
 
Chương 1334


Chương 1334

“Bởi vì mẹ không cho Tư Mã Ngọc Thanh ăn mà. Thằng bé ở đây cùng chơi cờ tỷ phú với bọn con, để thằng bé nhìn bọn con ăn bên cạnh không hay cho lắm, như thế thì lại phải cho thằng bé ăn cùng nữa.” Lục Sênh Hạ lầu bầu nói.

Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như càng lúc càng u ám: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, sau này đừng ăn trước mặt Ngọc Thanh, sao con cứ không nghe lời? Con mong thằng bé không giảm béo nổi, cứ béo mãi như thế hả?”

Hy Nguyệt thầm hít vào một hơi: “Mẹ nhỏ, Ngọc Thanh đang tuổi phát triển, phải duy trì cân bằng dinh dưỡng, dù giảm cân cũng không thể không ăn thịt, nếu dinh dưỡng không cân đối sẽ không thể phát triển tốt được.”

“Cô im mồm cho tôi, những đứa trẻ này bị cô làm hư rồi. Chúng nó là con nít không hiểu chuyện, lẽ nào người lớn như cô cũng không hiểu chuyện nốt? Cô thân là mợ chủ thì nên là một tấm gương tốt, nhưng cô thì sao, lôi kéo chúng nói dối, còn âm thầm ưu đãi đặc biệt cho chúng nó, cô cố ý đối đầu với tôi phải không? Cô làm người tốt trước mặt bọn trẻ, khiến chúng nó coi tôi là người xấu, có thể không nghe lời của tôi, có thể nói dối tôi, có thể chống đối với tôi…” Tư Mã Ngọc Như giống như trút giận, bắn ra một tràng, giọng điệu rất sắc sảo.

Hy Nguyệt nhíu mày: “Mẹ nhỏ, cô là trưởng bối, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi thấy bây giờ cô càng ngày càng nóng tính rồi. Chỉ là ăn một con vịt thơm giòn thôi thì chúng cũng đâu có sai, tôi cũng không cảm thấy tôi làm sai. Bọn trẻ muốn ăn thì tôi làm, cô phản đối cũng vô ích. Dù Ngọc Thanh là cháu của cô thì cũng có suy nghĩ và tự do của riêng mình, không phải bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải nghe theo cô. Cô nghĩ hành vi của cô là tốt cho thằng bé, nhưng nếu không tác dụng tích cực thì ngược lại sẽ là hại thằng bé.”

“Chị dâu nói chí phải, bọn con không chỉ muốn ăn, còn muốn ăn một cách quang minh chính đại.” Lục Sênh Hạ đi tới trước tủ, lấy ra cái hộp bảo quản thực phẩm giấu bên trong.

Mở nắp ra, cô bé gắp một miếng thịt vịt cho Tư Mã Ngọc Thanh.

Tư Mã Ngọc Thanh nhận lấy rồi cho vào mồm, vừa nhai vừa nói với âm thanh mơ hồ không rõ: “Cô cô, đây là quyền tự do của cháu, cháu muốn ăn gì thì ăn đó, không cần cô cô quản.”

Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận, xông tới tát Lục Sênh Hạ một cái.

Cô ta không nỡ đánh con trai nên đương nhiên chỉ có thể lấy cô bé vô dụng ra trút giận. Con gái đều là ngoại tộc, liên thủ với người ngoài chọc giận cô ta.

Lực cô ta đánh ra hơi lớn, Lục Sênh Hạ lảo đảo ngã nhào xuống đất, trán đụng phải góc bàn, máu tươi lập tức chảy xuống.

Hộp bảo quản thực phẩm trong tay cô bé cũng rơi xuống, thịt vịt vương vãi đầy mặt đất.

Lục Sênh Hạ òa khóc.

Hy Nguyệt đỡ Lục Sênh Hạ dậy, vội vàng đi lấy hộp cứu thương cầm máu cho cô bé.

Lúc này, đúng lúc Lục Lãnh Phong từ công ty về, gặp bà Lục và bà cụ Lục đẩy Túi Sữa Nhỏ vừa đi tản bộ ở vườn hoa về đang ở ngay cửa.

Nhìn thấy máu đầy mặt Lục Sênh Hạ, mọi người đều ngạc nhiên.

“Sênh Hạ, đầu cháu đập vào đâu vậy?” Bà Lục ân cần hỏi han.

Lục Sênh Hạ mím chặt môi, không lên tiếng.

Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Cô cô đánh chị họ, đầu chị họ đụng phải góc bàn.”

Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như trắng bệch, im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh. Cô ta cũng không ngờ sẽ thành thế này.

“Lát nữa nói rõ ràng chuyện này cho tôi.”
 
Chương 1335


Bà cụ Lục trừng mắt nhìn cô ta rồi nhận hộp cứu thương từ trong tay Hy Nguyệt, giúp cháu gái bôi thuốc cầm máu.

Bà cụ là bác sĩ, biết làm thế nào xử lý vết thương.

“Bà nội ơi, đau!” Lục Sênh Hạ nước mắt đầm đìa.

“Chịu đau chút nhé, cháu yêu.” Bà cụ đau lòng chết đi được.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Sênh Hạ được cả nhà nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, đến cả một ngón tay cũng chưa từng bị thương, sao lại phải chịu tội thế này.

“Sênh Hạ, có chóng mặt không?” Lục Lãnh Phong hỏi.

“Có ạ.” Cô bé sụt sịt.

“Có buồn nôn không?”

“Hơi hơi.”

“Chết tiệt!” Lục Lãnh Phong chửi rủa một tiếng từ trong cổ họng. Em gái rất có thể có dấu hiệu chấn thương não.

“Vết thương quá lớn rồi, phải đi bệnh viện khâu vết thương, làm thêm kiểm tra CT, xem có dấu hiệu xuất huyết trong não không.” Bà cụ dặn dò.

Sau khi bôi thuốc xong, Lục Lãnh Phong liền bế cô bé ra ngoài, xe cấp cứu đã tới.

Lục Vinh Hàn vừa nhận điện thoại liền vội vàng tới bệnh viện.

Trán của Lục Sênh Hạ phải may vài mũi, bị nhiễm trùng, làm CT.

Cô bé có chút chấn thương não, cũng may không có hiện tượng xuất huyết trong não.

Vừa nghe con gái bị Tư Mã Ngọc Như đánh, Lục Vinh Hàn giận dữ, vẻ mặt u ám suốt đường đi, muốn quay về hỏi tội Tư Mã Ngọc Như.

Sau khi Lục Sênh Hạ vào phòng nghỉ ngơi, bà cụ kêu mọi người vào phòng họp. Bà cụ trên cơ bản đã nắm rõ sự việc.

“Ngọc Như, cô làm việc luôn chín chắn, bây giờ làm sao vậy? Ra tay nặng với con gái vì một con vịt.”

Tư Mã Ngọc Như nuốt nước bọt ừng ực: “Không phải vì chuyện con vịt, con giận vì Sênh Hạ quen thói xấu nói dối. Lần trước sau khi Ngọc Thanh đi khỏi nhà cũng do con bé, đứa trẻ này quả thực ngang ngược không cách nào bảo nổi.”

Lục Vinh Hàn vẻ mặt u ám: “Vì sao con bé nói dối? Còn không phải vì những cách làm hoang đường của cô sao. Từ bao giờ mà trẻ con của nhà họ Lục tôi đến cả một con Vịt thơm giòn cũng phải lén lút vụng trộm?”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Tôi không phải không cho con bé ăn, là tôi không cho Ngọc Thanh ăn. Bây giờ thằng bé đang giảm béo, tôi khó khăn lắm mới làm cho thằng bé quen ăn rau, mấy đứa chúng nó cứ nhất định mang một con vịt tới trước mặt khiến thằng bé thèm ăn, thật quá không hiểu chuyện.”

“Cô lo cái này lo cái kia, bản thân Ngọc Thanh thằng bé có tự nguyện không? Nếu thằng bé không có lòng muốn chống đối thì sẽ không đi khỏi nhà.” Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn cô ta. “Ngọc Thanh là cháu trai của cô chứ không phải con trai của cô, thằng bé tới nhà chúng ta là khách, mỗi ngày cô đều cái này không cho thằng bé ăn, cái kia cũng không cho thằng bé ăn, khiến thằng bé chuyển ra ngoài, người khác còn tưởng nhà họ Lục chúng ta ngược đãi thằng bé.”

“Tôi muốn tốt cho thằng bé, sau này khi thằng bé lớn sẽ hiểu thôi. Vốn dĩ thằng bé rất ngoan, rất nghe lời tôi, tất cả đều tại Hy Nguyệt. Cô ta quá trẻ, không biết dạy dỗ con trẻ thế nào, cưng chiều đủ thể loại với chúng nó, cái gì cũng chiều theo chúng, làm chúng quen thói xấu.” Tư Mã Ngọc Như vẻ mặt bất mãn.

Nghe lời này, bà cụ Lục đã nổi giận. Hy Nguyệt là mợ chủ của nhà họ Lục, có nghĩa vụ dạy dỗ bọn trẻ, Tư Mã Ngọc Như trách mắng cô như vậy, chính là đang nghi ngờ năng lực của cô.

“Ngọc Như, cô nói vậy không đúng rồi. Ngọc Thanh trước đây là một đứa trẻ trâu hoàn toàn không hiểu phép tắc, xấc láo ngang ngạnh, bị chiều tới hư. Từ sau khi quen biết Hy Nguyệt đã trở nên vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lại còn rất lễ phép, cũng biết khiêm nhường. Những điều này đều là chính Sênh Hạ nói cho tôi biết, thằng bé chịu theo sự dạy bảo của Hy Nguyệt.”
 
Chương 1336


Chương 1336

Một miếng thịt ở trên gương mặt của Tư Mã Ngọc Như co rút một cái.

Những lời của bà Lục chọc trúng tim đen của cô ta.

Ở trên người của Hy Nguyệt có một sức hút gần gũi vô hình vô cùng mạnh mẽ, những đứa trẻ đều chịu gần gũi với cô.

Thế nhưng cô ta không muốn những đứa con của mình trở nên quá thân thiết với Hy Nguyệt, dù sao thì bọn họ cũng là người của hai trận tuyến khác nhau, những gì cần tranh giành thì nên giành lấy, không nên có cái lợi nào cũng để cho những người của nhà người vợ cả chiếm lấy làm của riêng được.

“Trẻ con thì làm sao có thể phân biệt đúng sai được chứ, người nào đối xử tốt và cưng chiều chúng nó thì chúng nó sẽ nghĩ rằng người đó là người tốt thôi. Hy Nguyệt luôn chiều theo chúng nó tất cả mọi thứ, để cho bọn họ học được cách nói dối và làm chuyện xấu, hơn nữa chúng nó căn bản còn không nhận ra được lỗi sai của mình. Điều này sẽ trở nên không tốt đối với sự phát triển của chúng nó.”

Hy Nguyệt cảm thấy bản thân như trở thành một kẻ dụ dỗ vậy, một chút chuyện nhỏ như hạt đậu hạt vừng cũng bị Tư Mã Ngọc Như làm lớn chuyện lên.

Lục Lãnh Phong: “Mẹ nhỏ à, trẻ con không phải là con rối, chúng nó có suy nghĩ của riêng mình, cho dù chúng nó có nói dối thì cũng phải xem thử do nguyên nhân gì và đó là lời nói dối có ý tốt hoặc là có ý xấu. Chúng ta là người lớn không phải để khống chế chúng nó hay là quản lý chúng ta mà là phải dạy bảo chúng nó cách phân biệt đúng sai, học được những kỹ năng trong cuộc sống.”

“Lãnh Phong nói đúng.” Lục Vinh Hàn khẽ gật đầu và nói: “Ngọc Như, chúng ta đều đã già rồi, cô không thể không thừa nhận mình đã già đi được. Nhóm người lớn chúng nó có những suy nghĩ rất giống với bọn trẻ nên sẽ biết cách giao tiếp với bọn trẻ. Chúng nó không giống những người có khoảng cách thế hệ như chúng ta. Những chuyện mà cô nghĩ là đúng chưa chắc đã đúng đối với bọn trẻ, nếu như cô cứng rắn mà trói buộc bọn trẻ thì chỉ có thể mang lại tâm lý phản nghịch cho bọn trẻ mà thôi.”

Tư Mã Ngọc Như lại không hề nghĩ giống như vậy, cô ta nghĩ rằng Hy Nguyệt sẽ chỉ dạy những thứ đường ngang ngõ tắt và khiến cho Ngọc Thanh đi sai đường mà thôi.

“Ông không hề biết Hy Nguyệt đã làm những chuyện gì với Ngọc Thanh, cô ta dám khuyến khích Ngọc Thanh học nấu ăn ở trong nhà bếp còn muốn sau này để cho Ngọc Thanh trở thành đầu bếp. Tốt xấu gì thì Ngọc Thanh cũng là một cậu chủ nhà giàu thì làm sao có thể làm những chuyện thô tục như vậy được chứ, điều này đang hạ thấp thân phận của thằng bé đấy.”

“Mẹ nhỏ à, tôi chỉ muốn làm tăng sự tự tin của Ngọc Thanh mà thôi. Lúc trước khi việc học tập ở Ivy League đã khiến cho thằng bé trở nên rất tự ti, thằng bé nghĩ rằng bản thân mình không thông minh và làm việc gì cũng không thể làm tốt. Tôi nhận thấy Ngọc Thanh có khứu giác và vị giác nhạy bén và khác biệt với người bình thường, vì vậy tôi liền khuyến khích thằng bé phải cảm thấy tự tin rằng bản thân không hề giống như mọi người và không cần phải so sánh với những người khác. Hơn nữa quả thật Ngọc Thanh rất có năng khiếu ở phương diện nấu ăn, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì có thể xem nấu ăn như một thú vui của mình vậy, việc này cũng không phải là một chuyện xấu đâu ạ.” Hy Nguyệt giải thích.

“Ngọc Thanh không có năng khiếu ở trong phòng bếp mà là ở trên thương trường, em trai của tôi sẽ giành lại Mã Thị vào một ngày nào đó và đến lúc đó sẽ giao cho Ngọc Thanh tiếp quản. Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, tôi phải đàng hoàng dạy dỗ thằng bé để cho sau này thằng bé mới có thể đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc được.”

Tư Mã Ngọc Như liếc mắt nhìn vào Hy Nguyệt với ánh mắt u ám, cô ta không chỉ muốn để cho con trai của mình trở thành người nắm giữ Mã Thị mà còn phải để cho cậu ấy nắm giữ cả công ty của nhà họ Lục.

Lục Lãnh Phong đừng mong một mình chiếm lấy, Ngọc Thanh là con cháu của nhà họ Lục nên có tư cách thừa kế cổ phần, Lục Vinh Hàn chắc chắn phải chia một phần cho cậu ấy.

Nếu như Ngọc Thanh đủ xuất sắc thì cô ta chắc chắn sẽ giúp cậu ấy giành lấy vị trí của người thừa kế, điều đáng tiếc chính là vị trí của Lục Lãnh Phong thật sự cao đến nỗi người bình thường không thể đạt đến được mà chỉ có thể nhường bước ở vị trí thứ hai.
 
Chương 1337


Chương 1337

Hy Nguyệt lắc đầu: “Tôi biết rằng tôi không nên xen vào chuyện của Ngọc Thanh, thế nhưng thằng bé đã đến xin tôi giúp đỡ và xem tôi như một người chị ruột thì tôi nhất định phải nói vài lời thay cho thằng bé mới được. Mẹ nhỏ à, cô đã yêu cầu quá nhiều đối với Ngọc Thanh rồi, giống như với việc cô cứ nhất quyết để cho thằng bé vào học ở Ivy League vậy, nếu như cô quá nóng vội sẽ phản tác dụng đấy ạ.”

Tư Mã Ngọc Như nổi giận mà trợn trừng mắt nhìn vào cô và nói: “Ngọc Thanh là một đứa trẻ rất có tiềm năng, chỉ là tiềm năng của thằng bé chưa được thể hiện ra mà thôi. Những khóa học mà tôi đã sắp xếp cho Ngọc Thanh đều nằm trong khả năng của thằng bé, chẳng phải Hứa Kiến Quân cũng phải đến lớp mỗi ngày sao? Sao cô không để cho thằng bé làm đầu bếp đi, tôi thấy thằng bé cũng có năng khiếu ở phương diện này đấy và còn giỏi hơn Ngọc Thanh rất nhiều nữa đấy.”

Dưới đáy mắt của Lục Lãnh Phong lóe lên một tia giận dữ: “Mẹ nhỏ à, cô đừng trở nên quá đáng mà xem lòng tốt của Hy Nguyệt thành lòng lang dạ thú đấy.”

Bà Lục cũng nở một nụ cười chế nhạo và nói: “Tư Mã Ngọc Như, cô xem thường đầu bếp đến như vậy sao? Có phải cô đã quên rằng trước đây bố của cô cũng là một đầu bếp được nhà họ Lục mời đến không, nếu không thì sao cô lại có cơ hội quen biết được Vinh Hàn chứ? Làm người thì không thể quên mất nguồn gốc của mọi chuyện.”

Khóe miệng của Tư Mã Ngọc Như giống như bị con ong bắp cày chích phải mà co rút một cách dữ dội, vành tai cũng vểnh cả lên.

Từng câu chữ của bà Lục giống như những con dao đang xé rách từng lớp vỏ bọc hoàn mỹ của cô ta.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho cô ta cực kỳ phản đối việc Tư Mã Ngọc Thanh đi vào nhà bếp.

Cho dù cô ta vẫn luôn cố gắng che giấu nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy tự ti về xuất thân của chính mình ở sâu trong đáy lòng.

Khoảng thời gian làm việc của bố cô ta ở nhà họ Lục không dài, sau khi cô ta qua lại với Lục Vinh Hàn liền ép bố của cô ta phải từ chức.

Cô ta không muốn người khác chỉ trỏ ở sau lưng mình mà nói cô ta là con gái của người giúp việc và không xứng với Lục Vinh Hàn.

Cô hiểu rất rõ rằng người nhà họ Lục rất xem trọng gia cảnh và xuất thân.

Chính vì Y Hạo Phong có xuất thân cao quý nên vẫn luôn có thể đạp lên đầu của cô ta. Cho dù cô ta có bị đuổi ra khỏi nhà thì vẫn có thể quay trở lại.

Nếu như không phải bởi vì Hy Nguyệt nhờ có ông nội của cô hào phóng cứu mạng ông cụ Lục thì cô cũng không thể có được cơ hội gả vào nhà họ Lục.

“Chính vì bố của tôi là một đầu bếp nên tôi mới biết việc làm đầu bếp cực khổ đến mức nào, tôi chắc chắn sẽ không để cho Ngọc Thanh tiếp xúc ngành này đầu.”

Bà Lục nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Làm đầu bếp thì cực khổ, chẳng lẽ làm CEO không cực khổ sao? Tôi nghĩ rằng cô cảm thấy vô cùng xem thường nghề nghiệp này từ trong xương tủy thì đúng hơn, cô cảm thấy những người làm việc ở trong nhà bếp chính là những kẻ thấp hèn, những người ngồi ở vị trí tổng giám đốc trong phòng làm việc mới là những người cao quý. Thật ra cô đã quên rằng trong ba trăm sáu mươi ngành thì ngành nào cũng có người tài giỏi cả, những người làm đầu bếp cũng có thể mở công ty và có thể làm CEO đấy.”

Hy Nguyệt gật đầu, nếu như mẹ cô không nhắc đến thì cô thật sự không biết ông cụ của nhà họ Tư Mã là một đầu bếp đấy.

“Ngọc Thanh không chỉ mong muốn được trở thành đầu bếp mà còn muốn dựng lên một thế giới ẩm thực của riêng mình, thằng bé muốn học nấu ăn chỉ là một bước mở đầu mà thôi. Điều này cũng được xem như thằng bé đang kế thừa di nguyện của ông nội thằng bé đấy.”

Tư Mã Ngọc Như nói với vẻ mặt trông vô cùng u ám: “Hy Nguyệt, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy? Tại sao cứ muốn khiến cho Ngọc Thanh và tất cả mọi người đi sai đường vậy? Tôi thật sự không thể nhìn ra Ngọc Thanh có điểm nào phù hợp với nghề đầu bếp cả. Trước đây bởi vì cách dạy dỗ của em trai và em dâu của tôi có vấn đề nên mới khiến cho Ngọc Thanh không thể phát huy tiềm năng của mình ra được.
 
Chương 1338


Chương 1338

Chỉ cần thằng bé chịu phát triển theo con đường mà tôi đã vạch ra sẵn thì chắc chắn sẽ trở nên xuất sắc hơn Sênh Hạ và Kiến Quân đấy.”

Những lời này dường như đang trách móc Hoa Phi có âm mưu khác muốn làm hại đứa cháu của ông ta và khiến cho thằng bé đi sai đường vậy.

Lục Vinh Hàn khẽ híp mắt lại, ánh mắt của ông ấy trở nên sắc bén mà lại thâm trầm: “Cô lúc nào cũng làm theo ý mình mà không chịu nhìn rõ hiện thực, tầm nhìn của Hy Nguyệt còn chính xác hơn cô nhiều, Ngọc Thanh thằng bé cũng tự cảm thấy hứng thú với việc làm này.”

Tư Mã Ngọc Như không thể nào tiếp nhận lời phê bình này được.

“Thằng bé đang bị Hy Nguyệt chỉ sai đường đấy, trẻ con thì có thể hiểu được điều gì chứ, suốt ngày Hy Nguyệt cứ nói cái gì mà khứu giác nhạy bén ở trước mặt thằng bé thì dĩ nhiên khiến cho thằng bé đi sai đường rồi.”

“Đủ rồi.” Bà cụ đặt tách trà xuống bàn cạch một tiếng, một âm thanh va chạm vang lên một cách rõ ràng và khiến cho cả phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh.

“Cả gia đình đã trở nên nhạy cảm đến như thế từ lúc nào vậy, chỉ một chút nhỏ mà cũng làm ầm lên. Ngọc Như, Ngọc Thanh đúng là đứa cháu của cô, thế nhưng nơi này là nhà họ Lục thì tất cả mọi chuyện đều phải làm theo quy định của nhà họ Lục. Nếu như cô muốn làm theo quy tắc của mình thì có thể đưa Ngọc Thanh trở về nhà họ Tư Mã.”

Tư Mã Ngọc Như giống như chịu phải một trận đòn vậy, cô ta có thể nhìn ra được rằng tất cả mọi người đều nghĩ rằng đều là lỗi của cô ta.

Hy Nguyệt chính là người có khả năng mê hoặc lòng người và khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cô chính là một người đúng đắn, khiến cho tất cả mọi người đều đứng về phía cô.

Trước đây cô cũng đuổi mẹ chồng và chị chồng của mình ra khỏi nhà bằng cách này.

“Con chỉ mong rằng Hy Nguyệt đừng cản trở việc dạy dỗ Ngọc Thanh của con nữa.”

“Tôi đã hỏi Ngọc Thanh về vụ việc này một cách rất rõ ràng rồi, là thằng bé tìm đến Hy Nguyệt và xin con bé làm món vịt nướng. Cách làm của Hy Nguyệt không hề có vấn đề gì, con bé đã làm những chuyện mà một người chủ nên làm. Sau này con bé cũng sẽ xử lý những loại chuyện này theo ý muốn của mình. Cô phải nhớ kỹ rằng con bé chính là mợ chủ của nhà họ Lục, cho dù cô là bậc người lớn thì cũng phải tôn trọng cách xử lý của con bé.”

Khi bà cụ nói chuyện vẫn luôn mang theo vẻ mặt lạnh thấu xương nhưng vô cùng nghiêm túc, bà cụ không phải đang bàn bạc với cô ta mà đang ra lệnh khiến cho cô ta phải tuân theo.

Tư Mã Ngọc Như cắn lấy môi dưới, tất cả mọi chuyện mà cô ta đã làm đều là vì muốn cho Lục Vinh Hàn nhìn thấy được sự tài giỏi của Ngọc Thanh và yêu thích Ngọc Thanh. Vậy mà dường như Hy Nguyệt vẫn luôn chống chọi với cô ta và phá hoại kế hoạch của cô ta.

Cô không chỉ mê hoặc người lớn mà còn mê hoặc cả trẻ con, khiến cho chúng nó nghe theo cô tất cả mọi điều và xem một người mẹ ruột như cô ta như một kẻ ác độc vậy.

Bà cụ phạt cô ta phải tự mình suy ngẫm về lỗi sai của mình.

Khi cô ta ra khỏi phòng họp liền đi đến phòng để thăm Lục Sênh Hạ.

Khi Lục Sênh Hạ vừa nhìn thấy cô ta liền quay đầu lại và không thèm để ý đến cô ta.

“Đầu còn đau không?” Tư Mã Ngọc Như hỏi

“Con muốn đi ngủ, mẹ đừng làm phiền con.” Lục Sênh Hạ cảm thấy vô cùng oán giận ở trong lòng mà làu bàu nói.

Vành mắt của Tư Mã Ngọc Như đỏ lên và rơi nước mắt xuống: “Con nghĩ rằng mẹ muốn đánh con sao, mẹ chỉ quá tức giận mà thôi. Con chính là đứa con gái ruột của mẹ mà lại khiêu khích mẹ giúp người ngoài, con đặt người mẹ ruột này ở đâu trong lòng con vậy?”
 
Chương 1339


Chương 1339

Lục Sênh Hạ giật nảy mình lên và nói: “Người ngoài ư? Mẹ xem ai là người ngoài vậy, chị dâu sao? Chị dâu đã trở thành người ngoài ở trong mắt mẹ từ lúc nào vậy?”

“Mẹ biết con thân với Lục Lãnh Phong nhưng mà con đừng quên rằng cậu ta là người nhà vợ cả đấy, con là do mẹ sinh ra, hai người không cùng một mẹ. Con nên ở bên cạnh mẹ bất cứ lúc nào và phải luôn đứng về phía mẹ có biết không?”

Lục Sênh Hạ không hề nghĩ đến mẹ mình sẽ nói ra những lời như vậy: “Mẹ à, mẹ có biết mẹ đang chia rẽ và gây nên mâu thuẫn cho cả gia đình hay không!”

Trên gương mặt của Tư Mã Ngọc Như hiện lên một vẻ đau thương: “Từ trước đến giờ những mâu thuẫn ở trong gia đình này chưa bao giờ nguôi ngoai cả, chẳng lẽ con nghĩ rằng Y Hạo Phong thật sự có thể trở nên hòa hợp với mẽ sao? Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn dựa vào việc bản thân mình là vợ cả, dựa vào việc con trai của cô ta là người thừa kế mà lúc nào cũng chèn ép mẹ và âm thầm tranh giành với mẹ. Nếu như mẹ không cắn răng chịu đựng thì có thể sống sót đến ngày hôm nay sao?”

Lục Sênh Hạ không hề có một tia dao động nào, cô bé vẫn luôn hiểu rất rõ mẹ mình và mẹ lớn chỉ trông có vẻ hòa hợp với nhau ở vẻ bề ngoài mà thôi.

“Đó chính là ân oán thuộc về thế hệ của các người, đừng nên liên lụy đến thế hệ sau.”

Tư Mã Ngọc Như nắm lấy đôi vai của cô bé: “Con có biết cái gì gọi là con giàu vì mẹ hay không? Con tốt thì mẹ mới tốt được, con có hiểu không? Con chính là con gái của mẹ thì phải đứng chung một con đường với mẹ và giúp mẹ đối phó với kẻ thù. Không thể để cho những người của nhà vợ cả chiếm lấy hết tất cả tài sản của nhà họ Lục được, chúng ta cũng nên có một phần, con phải chiến đấu cùng với mẹ!” Cùng nhau tranh giành giúp đứa con trai Ngọc Thanh của cô ta!

Lục Sênh Hạ nhìn vào cô ta với ánh mắt kỳ lạ, cô bé giống như đang nhìn vào một con người xa lạ chưa từng quen biết vậy: “Có phải mẹ đã điên rồi không, mẹ thật sự là mẹ của con sao?”

“Mẹ không hề điên, mẹ rất tỉnh táo, con là con gái của mẹ thì mẹ chắc chắn phải suy nghĩ cho tương lai của con, cho dù mẹ nghĩ điều gì hay làm việc gì đều vì con đấy.” Tư Mã Ngọc Như nói một cách vô cùng nghiêm túc. Cô ta nhất định phải lừa gạt cô nhóc này và khiến cho cô bé hoàn toàn có cùng ý nghĩ giống như mình, như vậy mới có thể giúp đỡ cho đứa con trai của cô ta.

Lục Sênh Hạ hất tay của cô ta ra và nói: “Nếu như mẹ muốn tốt cho con thì hãy sớm buông bỏ những suy nghĩ này đi, nếu không thì con sẽ đi nói cho bố biết đấy.”

Tư Mã Ngọc Như nổi giận và nói: “Con đi đi, đi nói cho bố con biết đi và để cho ông ấy đuổi mẹ đi. Con hãy xem thử những người của nhà vợ cả có còn đối xử tốt với con nếu không còn mẹ nữa hay không.”

“Dù cho có mẹ hay không thì con cũng là con gái của nhà họ Lục. Mẹ hãy nói thật cho con biết có phải cậu đã tẩy não mẹ rồi hay không, cậu đã mất Mã Thị nên liền có ý đồ vào nhà họ Lục của chúng con à?” Lục Sênh Hạ cảm thấy một cơn gió lạnh chảy dọc từ sống lưng, rõ ràng mẹ của cô bé là một người rất hiền dịu và tốt bụng, là một người rất hiểu lý lẽ, mẹ của cô không nên có dáng vẻ như thế này!

“Chuyện này không hề liên quan đến cậu của con, mẹ ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy không những không thể chuyển biến tốt đẹp mà còn bị cướp mất quyền sinh con trai, có có biết trong lòng của mẹ cảm thấy đau đớn đến mức nào hay không?” Tư Mã Ngọc Như nói với giọng điệu tràn đầy sự oán giận.

Lục Sênh Hạ chế nhạo mà cười lên một tiếng: “Bà nội không cho mẹ sinh con trai chính là quyết định chính xác nhất đấy, bây giờ không có con trai thì mẹ đã muốn tranh giành tài sản rồi, nếu như có con trai thì không biết mẹ sẽ trở nên như thế nào nữa?”

Tư Mã Ngọc Như nổi cơn tanh bành và nói: “Rốt cuộc con có phải do mẹ sinh ra hay không vậy?”

Lục Sênh Hạ đỡ lấy cái trán đang bị thương và nói: “Bây giờ con cũng cảm thấy rất nghi ngờ đấy, con không hề giống với mẹ con một chút nào, có phải con đã bị ma quỷ ám rồi hay không?”

Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi và kiềm chế lửa giận lại: “Được rồi, mẹ không nhiều lời với con nữa, con hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu như con còn muốn đứng về phía người của nhà vợ cả thì đừng làm con gái của mẹ nữa.”

“Không làm thì không làm, con chỉ muốn là đứa con gái của nhà họ Lục thôi.” Lục Sênh Hạ kéo lấy tấm chăn và che kín đầu lại, tuy rằng cô bé bị đụng đầu thế nhưng đầu óc của cô bé vẫn rất tỉnh táo, mẹ mình đã làm ra những chuyện xấu xa không được lòng người thì cô bé chắc chắn sẽ không vào cùng một giuộc với cô ta, nếu không thì cô bé sẽ mất đi anh hai, mất đi chị dâu và mất đi Kiến Quân, mất đi sự yêu thương của tất cả mọi người.
 
Chương 1340


Vào buổi tối, Hy Nguyệt đã ngồi ở bên cửa sổ rất lâu.

Cô không hiểu vì sao Tư Mã Ngọc Như lại trở nên như vậy.

Lục Lãnh Phong bước tới và quàng lấy đôi vai của cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện này không phải là lỗi của em.”

“Mẹ nhỏ đã thay đổi rồi, cô ta đã không còn muốn làm loại người của trước đây nữa.” Cô như đang suy nghĩ đến điều gì và nói.

“Có lẽ thật sự đến thời kỳ mãn kinh nên cả người cô ta càng ngày càng trở nên nhạy cảm thôi.” Lục Lãnh Phong nhún vai và nói với giọng điệu trầm thấp.

“Sau này em nên làm gì đây?” Cô khẽ cau mày lại và hiện lên một tia lo lắng giống như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng.

“Hãy làm những chuyện mà em nên làm, không cần phải lo lắng về cô ta quá nhiều.” Lục Lãnh Phong an ủi.

Cô cầm lấy ly sữa bò ở trên bàn và uống một ngụm: “Em nghe nói rằng gần đây bố đều qua đêm ở trong phòng của mẹ, mẹ nhỏ sẽ không vì cảm nhận được sự lạnh nhạt nên mới trút giận lên người em đấy chứ?”

Lục Lãnh Phong im lặng một hồi, sau đó kéo cô vào lòng: “Đừng suy nghĩ, mau lên giường đi.”

Những việc này, bố đương nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa.

Vào thứ Sáu, một phái đoàn doanh nghiệp từ nước ngoài đã đến thăm Thành phố Long Minh.

Phòng Thương mại Thành phố Long Minh đã tổ chức một bữa tiệc rượu hoành tráng.

Lần này khách đến thăm là thành phố Tinh Không để nhất tài phiệt, vợ của chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, Hoa Vô Song, phó chủ tịch Đỗ Tuyết Phù, cậu chủ của Đỗ Thị, Đỗ Chấn Diệp và cô chủ Đỗ Di Nhiên.

Lục Lãnh Phong là người cuối cùng bước vào.

Đỗ Di Nhiên vừa nhìn thấy khí thế như con trời của cậu chủ Lục Thị.

Anh giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, cao quý, tao nhã, hoàn mỹ, lạnh lùng, ánh sáng chói mắt khiến người ta suýt nữa không mở nổi mắt.

Đỗ Di Nhiên cảm thấy cạn kiệt vốn từ vựng tiếng Trung đã học và không thể miêu tả hết vẻ đẹp của Lục Lãnh Phong.

Đỗ Chấn Diệp thấy cả người cô ta đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Tôi còn tưởng rằng trên đỉnh đầu cô có mắt, không để ý đến bất kỳ người đàn ông nào, không ngờ được cũng có lúc phẩm phải thói mê trai.”

Đỗ Di Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại, hai má ửng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Thằng nhóc thối, im miệng cho tôi.”

Đỗ Chấn Diệp vỗ vai cô: “Đừng ngại, cô có tầm nhìn rất tốt, nhưng Lục Lãnh Phong, người đó chính là chủ tịch tập đoàn Đế Vương, chiến thần huyền thoại trong giới kinh doanh, lại khiến Phố Wall kinh hãi.”

Cậu ta học kinh doanh tại Harvard, và vụ thua mua của tập đoàn Đế Vương là một trong những khóa học kinh điển của Trường Kinh doanh Harvard trong những năm gần đây.

Một tia sùng bái lóe lên trong mắt Đỗ Chấn Diệp: “Thì ra anh là đế nhất cậu chủ Lục ở Thành phố Long Minh, thật xứng với danh tiếng của anh.”
 
Chương 1341


Chương 1341

Thực ra lần này cô ta đến Thành phố Long Minh, là bị người xúi giục.

Có người bảo để nhất cậu chủ của Thành phố Long Minh là một chàng tuấn tú toàn cầu, cực kỳ giỏi giang, khiến mọi người vừa nhìn đã mê, đẹp trai đến mức muốn gây tội ác nên cô ta muốn xem phong độ của anh.

Bây giờ có vẻ như cô ta đã đến đúng nơi rồi.

Lục Lãnh Phong thật sự là vô cùng đẹp trai, nét đẹp này chỉ có ở trên trời, nhân gian mấy khi có được?

Trong khi cô ta đang suy nghĩ, giọng nói của Đỗ Chấn Diệp yếu ớt vang lên: “Tôi cá là anh ta sẽ coi thường cô.”

Đỗ Di Nhiên mặt đỏ bừng: “Em câm miệng.”

Hoa Vô Song đi lên trước chào hỏi với Lục Lãnh Phong, hai người lễ phép xã giao một hồi, Hoa Vô Song có ý muốn hợp tác đầu tư cùng tập đoàn Đế Vương.

Đối với các dự án hợp tác đôi bên cùng có lợi, Đế Vương đương nhiên luôn hoan nghênh.

Đỗ Di Nhiên vừa len lén nhìn Lục Lãnh Phong vừa nói, trái tim nhỏ bé giống như con nai con đang đập loạn xạ, đập thình thịch thình thịch.

Đây là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng cô ta đã sớm nhận được một tin tức khác: Nam thần đã kết hôn.

Chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội tử trên đỉnh đầu dội xuống, khiến trái tim đang yêu nồng nhiệt của cô ta bỗng chốt chỉ còn là mây khói.

Trở lại khách sạn, cô ta nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Cẩm Lý.

Mộ Dung Cẩm Lý chính là bạn gái thời đại học của cô ta, nhưng cô ta không biết rằng bạn thân của mình đã chết, cái người mạo danh thân phận của cô gái này đã chỉnh sửa nhan sắc cho giống với bạn thân cô ta chính là Y Nhược, là người của xã hội đen.

Mộ Dung Cẩm Lý cố tình làm vậy, cô ta muốn tạo ra một đối thủ mạnh hơn cho Hy Nguyệt, để cô và Lục Lãnh Phong bị tách ra.

Đỗ Di Nhiên là một ứng cử viên xuất sắc.

Là người đẹp số một ở thành phố Tinh Không, cô ta tâm cao khí ngạo, mắt chỉ ngó lên trời, tuy có rất nhiều cậu chủ nhà giàu muốn theo đuổi cô ta, nhưng cô ta không để ý đến bất kỳ ai.

Mộ Dung Cẩm Lý chắc chắn rằng cô ta sẽ bị mê hoặc bởi Lục Lãnh Phong, bởi vì không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của để nhất cậu chủ của Thành phố Long Minh, thậm chí cô ta còn thầm ngưỡng mộ Lục Lãnh Phong trước khi gặp Lục Lãnh Phong.

“Sao nào, tôi không có lừa cô đó chứ, Lục Lãnh Phong có phải là rất đẹp trai không?”

“Không chỉ đẹp trai, mà còn hoàn hảo. Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông như thế này.” Đỗ Di Nhiên đổi giọng nói “Thật không may, anh ấy đã kết hôn.”

“Đối với cô mà nói, đây đâu được coi là trở ngại, người đàn ông ưu tú như thế, bên cạnh luôn có mấy người phụ nữ. Lục Lãnh Phong kết hôn cùng vợ với anh ấy, chỉ là bởi vì mệnh lệnh của bố mẹ, anh ấy căn bản không thích người cô gái này, trước đây còn từng ly hôn qua một lần, nhưng dưới sức ép của gia đình lại tái hôn. Người phụ nữ đó xuất thần bình thường, so với gia đình họ không môn đăng hộ đối, nhưng không giống cô ở chỗ, cô là người đẹp nhất ở thành phố Tinh Không, chẳng lẽ lại không thể đánh bại lại một con chim khổng tước sao?”

Giọng điệu của Mộ Dung Cẩm Lý đầy vẻ xúi giục.

Đỗ Di Nhiên ngay lập tức bùng cháy tinh thần chiến đấu, cô ta không ngại làm người thứ ba.

Không có thứ tự ưu tiên trong tình yêu, chỉ có phù hợp hay không thôi.
 
Chương 1342


Chương 1342

Mặc dù chỉ nhìn thấy một mặt của Lục Lãnh Phong, cô ta đã cảm thấy tâm hồn mình bị tàn phá, và trái tim cô ta đã bị anh cướp lấy.

Đối với tình yêu của mình, cô ta phải đấu tranh cướp lấy và phải bỏ ra rất nhiều công sức, thì cô ta mới có thể thành công.

Ngày thứ hai, Hy Nguyệt dẫn theo con của mình đi về biệt thự, bố Hy và mẹ Hy cũng đi cùng.

“Hy Nguyệt, vài ngày trước, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ dì của con, nói rằng nó sắp đến Thành phố Long Minh, muốn cả nhà đoàn tụ, cho nên bố mẹ đã mua vé tàu siêu tốc đến đây.”

Hy Nguyệt khẽ giật mình, cô biết mình có hai người cô, cô lớn ở Giang Thanh, còn cô Nhỏ, cô đã không còn ấn tượng gì nhiều nữa.

Cô Nhỏ của cô vẫn luôn ở bên nước ngoài, từ lúc bà ngoại mất đi, cũng không thấy quay về.

“Hai người không nói, con cũng đã quên, mình còn có một người Cô Nhỏ.”

“Thật sự cô Nhỏ của con cũng đã nhiều năm rồi không quay về, cũng may số điện của gia đình chúng ta vẫn luôn không đổi, nếu không Cô Nhỏ cũng không tìm thấy chúng ta.” Bố Hy mang theo chút xúc động nói.

“Cô Nhỏ ở khách sạn nào, con đi đón cô.” Hy Nguyệt nói.

Bố Hy đưa địa chỉ và số điện của Cô Nhỏ cho cô.

“Hy Nguyệt.” Ánh mắt bố Hy khẽ động nhường như muốn nghĩ đến điều gì đó, cực kỳ nhỏ tiếng nói: “Con hãy lái chiếc Rolls Royce qua đó nha.”

“Hả?” Hy Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng không có nhiều thời gian hỏi, xoay lưng liền đi.

Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, Hoa Vô Song đang đợi cháu gái của mình.

Lần cuối Hy Nguyệt gặp Cô Nhỏ của mình, chính là vào lúc cô lên năm, cô nhỏ trông như thế nào, cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Hoa Vô Song nhìn thấy cháu gái của mình thì vô cùng vui mừng: “Thời gian trôi qua thật nhanh, khi dì rời đi cháu chỉ là một cô nhóc, hiện tại đã lớn thế này rồi.”

“Cô nhỏ, cũng đã hai mươi năm rồi không quay về nhà rồi, cũng không điện thoại qua. Năm mới nào bố cũng đều nhắc đến cô nhỏ, bố nói bất luận là cô nhỏ ở đâu, cũng đều hy vọng cô có thể hạnh phúc.” Hy Nguyệt thấp giọng nói.

Khóe mắt của Hoa Vô Song hơi đỏ.

Ban đầu bà ấy được gả vào nhà họ Đỗ, bà cụ Đỗ chê bai bà ấy không phải xuất thân từ gia đình giàu có, muốn bà ấy thề là phải đoạn tuyệt quan hệ với bên nhà mẹ, từ nay về sau không được gặp mặt.

Bà ấy vì tình yêu, chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau cắt đứt tình thân.

Đỗ Di Nhiên và Đỗ Tuyết Phù từ bên ngoài đi qua, bọn họ ở kế bên phong.

Đỗ Tuyết Phù là em chồng của Hoa Vo Song, thông minh được việc, nhận được sự coi trọng của bà cụ Đỗ, cho bà ta và anh trai Đỗ Cảnh Vinh quản lý công ty.

Đỗ Di Nhiên không phải là con gái ruột của Hoa Vô Song, mà là con vợ trước của Đỗ Cảnh Vinh, bất luận là trong sáng hay ngoài tối, đều thích chống đối với Hoa Vô Song.

“Mẹ nhỏ, xem ra mẹ nhỏ vẫn chưa quên thân tích nghèo khổ của mình nhĩ, chẳng trách đến Thành phố Long Minh, đã vội vàng gọi bọn họ qua đây.”

Cô vốn dĩ muốn chế giễu Hy Nguyệt một phen, coi như sỉ nhục Hoa Vô Song.
 
Chương 1343


Chương 1343

Nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ đẹp thoát tục và khí chất của Hy Nguyệt, cô ta chỉ có thể tắc lưỡi, chỉ còn lại sự ganh tỵ,

Một người phụ nữ xinh đẹp đã quen với việc được một đám người vây quanh ủng hộ nhìn thấy người phụ nữ đã cướp mất sự nổi trội của mình khó tránh khỏi sẽ cảm thấy ghen ghét.

Hy Nguyệt ung dung thản nhiên nhếch miệng mỉm cười: “Tôi tên Hy Nguyệt, hoan nghênh mọi người đến Thành phố Long Minh.”

Đỗ Chấn Diệp từ trong phòng đi ra phất tay với cô: “Chị họ thật hân hạnh được gặp chị, em là Đỗ Chấn Diệp, đây là Đỗ Tuyết Phù cô nhỏ của em cùng với Đỗ Di Nhiên chị gái cùng cha khác mẹ của em.” Cậu ta cố ý làm như vô tình nhấn mạnh bốn chữ cùng cha khác mẹ.

Hy Nguyệt hiểu rõ quan hệ của ba người.

Đỗ Tuyết Phù cười lạnh nhạt: “Chị dâu đã lâu không về cũng nên tụ họp với người nhà một chút. Chị yên tâm em sẽ không nói với mẹ là chị lén gặp người nhà mẹ đẻ.”

Hy Nguyệt đã nhìn ra có sóng ngầm mãnh liệt từ người cô ở bên cạnh, tất cả các gia tộc giàu có đều như vậy, không tránh được sẽ có lúc tranh giành cấu xé lẫn nhau.

“Cô nói đùa rồi, gặp mặt người thân còn cần phải lén lút sao? Tại sao cho tới bây giờ cháu chưa từng nghe nói thành phố Tinh Không lại có quy củ như vậy?”

Sắc mặt Đỗ Tuyết Phù hơi tối sầm: “Cháu có điều không biết, cô của cháu vì muốn được mẹ của cô cho phép thuận lợi gả vào nhà họ Đỗ đã quỳ gối thề trước mặt bà cụ sẽ cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, vĩnh viễn không liên hệ với những thân thích nghèo nhà cháu.”

Hy Nguyệt chấn động dữ dội, thảo nào cô của cô ấy không bao giờ trở về trong nhiều năm như vậy, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.

Biểu cảm của Hoa Vô Song vô cùng khó xử, Đỗ Chấn Diệp ôm vai của mẹ nhìn về phía Đỗ Tuyết Phù bĩu môi: “Cô nhỏ, cô không nói lời nào không ai xem cô như là người câm điếc đâu.”

Đỗ Tuyết Phù cười giễu cợt: “Cô chỉ nói những chuyện thực sự đã xảy ra mà thôi, năm đó mẹ cháu vì muốn gả vào nhà họ Đỗ chúng ta đã hao tổn tâm sức rất nhiều.”

Hy Nguyệt cố tình thở dài, âm cuối con kéo dài hơn cả sao chổi Halley: “Thật không ngờ gia tộc giàu có ở thành phố Tinh Không như các người lại không hài hòa như vậy, thực sự là sự nghèo khó đã làm hạn chế trí tưởng tượng của cháu, cháu còn tưởng rằng tất cả những lục đục được diễn ở trên TV đều là giả, không ngờ tất cả đều là thật.”

Đỗ Di Nhiên đùa cợt cười: “Không phải những người phụ nữ nghèo như chị đều mơ mộng hảo huyền được gả vào gia đình giau có sao?”

Hy Nguyệt nhún vai: “Tự mình trở thành gia đình giàu có không được sao? Tại sao lại phải gả vào gia đình giàu có chứ?”

Đỗ Di Nhiên khinh miệt liếc nhìn cô với vẻ đầy châm chọc: “Tự mình trở thành gia đình giàu có? Chị có bản lĩnh này sao?”

Hy Nguyệt giang tay ra: “Có công mài sắt có ngày nên kim.”

Đỗ Di Nhiên ha ha cười giễu hai tiếng: “Tôi thấy chị nên đi tắm rồi đi ngủ đi, lúc nằm mơ thì còn có thể xảy ra chuyện này.”

Hoa Vô Song nắm tay cháu gái: “Hy Nguyệt đừng để ý tới mấy đứa nó, chúng ta đi thôi.”

Khải Liên và một vệ sĩ khác đang chờ Hy Nguyệt ở ngoài cửa.

Nhìn thấy họ Đỗ Di Nhiên bĩu môi: “Mẹ nhỏ, hóa ra bà còn có thân thích nghèo nữa tới đây, cục diện thật là lớn.”

Hoa Vô Song nhìn Khải Liên: “Mẹ không quen họ.”

“Họ đi cùng với cháu.” Hy Nguyệt hời hợt nói.

Đỗ Di Nhiên và Đỗ Tuyết Phù liếc nhìn nhau.

 

Hai người phụ nữ cao và mặc đồ đen, ăn mặc như vậy bình thường đều là vệ sĩ.

Người cháu gái nghèo của Hoa Vô Song không thể nào có vệ sĩ được?

“Cô nhỏ, chúng ta cùng đi xuống dưới dạo chơi đi?” Đỗ Di Nhiên liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Tuyết Phù.

Đỗ Tuyết Phù hiểu ý gật đầu, đi theo họ vào trong thang máy.

Đi đến cửa khách sạn có một chiếc xe Rolls-Royce chạy tới.

Vệ sĩ mở cửa xe ra: “Bà Đỗ, cậu chủ Đỗ mời lên xe.”

Hoa Vô Song rung động dữ dội, cực kì giật mình: “Hy Nguyệt, đây là xe của cháu sao?”

“Vâng.” Hy Nguyệt gật đầu, nghĩ đến chuyện chiếc xe này là do bố bảo chạy tới đây, cô mơ hồ cảm thấy bố đã biết chuyện của cô nhỏ.
 
Chương 1344


Chương 1344

Đỗ Chấn Diệp cười hì hì: “Mẹ, cậu phát đạt rồi không còn nghèo nữa, sau này mẹ có thể nở mày nở mặt rồi.”

Đỗ Di Nhiên nhướng mày lao đến: “Mẹ nhỏ, bà thành thật nói cho tôi biết có phải bà vẫn luôn giấu diếm bà nội và bố lén lút trợ cấp cho nhà mẹ đẻ không?”

Hy Nguyệt cười giễu: “Cô Đỗ, cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Có câu tục ngữ mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, người nghèo không chắc chắn sẽ nghèo mãi, người giàu có cũng không chắc chắn sẽ giàu có mãi.”

Đỗ Tuyết Phù híp mắt: “Tôi nghe nói ở đây thường xuyên có cảnh tượng phá bỏ và dời đi nơi khác bởi vì đột nhiên trở nên giàu có trong một đêm, nói không chừng nhà họ Hy cũng đã phá bỏ và dời đi nơi khác rồi.”

Đỗ Di Nhiên cũng cảm thấy suy nghĩ này tương đối hợp lý, khinh bỉ bĩu môi: “Cái loại sâu mọt không làm mà hưởng này la đáng ghét nhất.”

“Người ta dựa vào gia sản của tổ tiên, không phải chị cũng giống như vậy sao? Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.” Đỗ Chấn Diệp cười mỉa mai rồi bước lên xe.

Sắc mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.

Cô ta là thiên kim nhà giàu thì sao có thể đánh đồng với con gái nhà giàu mới nổi chứ?

Vào trong xe Hy Nguyệt lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước trái cây đưa cho cô và em họ.

Hoa Vô Song uống một ngụm rôi thận trọng hỏi: “Căn nhà thực sự đã phá bỏ và dời đi nơi khác rồi sao?”

“Không có, nhà cũ đã cho nhà bác cả từ lâu rôi, xem như phá dỡ cũng không liên quan gì tới nha chúng ta.”

Môi Hoa Vô Song khẽ giật muốn lên tiếng hỏi tình hình nhà họ Sở lại bị con trai cắt ngang.

“Chị họ, ở trên cổ chị la dây chuyền phải không?”

“Đúng vậy, sao em biết?” Hy Nguyệt mỉm cười.

“Thương hiệu trang sức này rất nổi tiếng ở nước Mỹ, em đã từng xem nó như là án lệ để nghiên cứu.” Đỗ Chấn Diệp chững chạc đàng hoàng nói: “Chúng rất được ưa chuộng trong tầng lớp trung lưu và thượng lưu ở thị trường Mỹ, mỗi một bộ sưu tập của họ được bán với số lượng có hạn, món đồ trang sức đều có một câu chuyện riêng, điều này giống như tiếp thêm sức sống cho những món đồ trang sức băng giá để chúng có linh hồn và sống lại.”

Trong giọng nói của cậu ta kem theo vẻ hưng phấn: “Giáo sư của em nói người sáng lập không chỉ là một thiên tài thiết kế châu báu mà còn là một thiên tài marketing. Điều làm cho người ta ngạc nhiên nhất là cô ấy là một cô gái hoa kiều xinh đẹp trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.”

Hy Nguyệt mỉm cười chậm rãi sửa lại: “Cô ấy là người Nguyệt Hạ chứ không phải nguyệt kiều.”

Đỗ Chấn Diệp sửng sốt: “Được rồi, bây giờ cô ấy quả thực đã về nước, nhưng mà nó đã được niêm yết ở An Kỳ. Những bộ sưu tập mà họ phát hành ở khu vực Bắc Mĩ và khu vực Châu Á đều không giống nhau, vì vậy nó có thể phù hợp với thị hiếu của người địa phương hơn.”

Hy Nguyệt cười: “Chị cảm thấy em cũng rất có thiên phú vê kinh doanh.”

Đỗ Chấn Diệp giang tay ra: “Em đã từng nghĩ xem như sau này không được kế thừa gia sản cũng không sao, em có thể tự mình mở công ty xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”

Hy Nguyệt giơ ngón tay cái lên: “Người trẻ tuổi phải có ý chí chiến đấu như vậy.”

Chiếc xe Rolls-Royce đi vào trong biệt thự.

Bố Hy vẫn luôn chờ em gái ở trước cửa.

Hai người gặp mặt thì hốc mắt đều ẩm ướt.

“Vô Song, mấy năm qua em ở bên ngoài vẫn tốt chứ?”

“Anh hai em rất tốt, anh đừng lo lắng.” Hoa Vô Song khóc thút thít nói.

Mọi người làm quen với nhau một chút, mẹ Hy bê bánh pizza vừa mới được nướng xong.

Hoa Vô Song nhìn thấy bánh pizza thì vô cùng tưởng nhớ: “Đã lâu rồi chưa được ăn bánh pizza do nhà làm, chị dâu làm bánh pizza giống y như mẹ làm.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top