Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1245


Chương 1245

“Phi của chúng ta, em ấy và Đại Dao đã chính thức hẹn hò rồi, bước tiếp theo không phải là bàn về vấn đề kết hôn sao?” Hy Nguyệt vui mừng nói.

Lục Lãnh Phong lộ ra một chút trêu đùa: “Phi bị Lâm Đại Dao bắt sớm như vậy?”

Đôi mi dài rậm rạp của cô chớp chớp, lộ ra vẻ ranh mãnh: “Con trai ngây thơ bên ngoài lạnh lùng, bên trong nóng nảy, dễ khuất phục. Không giống như tên đại quỷ này đó, bên ngoài lạnh lùng, bên trong càng lạnh lùng, khó chiều khó phòng thủ càng khó bị tấn công. “

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng chống cằm, trên môi mỏng mở ra một nụ cười xấu xa: “Em đang tự khen bộ dạng ngụy trang lợi hại của mình sao?”

“Tôi đã chinh phục được Đại Ma Vương rồi?” Cô cố ý hỏi ngược lại.

“Em nói xem?” Anh cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, tình yêu trong mắt dày đặc không thể hòa tan.

Thứ sáu tuần này, Tư Mã Ngọc Thanh đến lúc tan học rồi.

Cậu ấy muốn dành cuối tuần ở đây, và không muốn chơi với những người chị em nhàm chán ở nhà.

Hứa Kiến Quân lấy ra người máy biến hình mà Hứa Nhã Phượng đã mua cho chính mình: “Chú Ngọc Thanh, chú muốn chơi người máy biến hình với cháu không, có thể thay đổi giọng nói?”

“Ừ, để chú chơi một lát.” Tư Mã Ngọc Thanh cầm lấy từ trong cặp sách lấy ra một con khủng long người máy: “Tiểu Quân, chú cho cháu chơi con khủng long này.”

Tư Mã Ngọc Như rất vui vì cháu trai mình thích ở đây và ngày càng hòa đồng với mọi người.

“Tiểu Quân, cháu học ở đây, đã quen được nhiều bạn tốt chưa?”

Tư Mã Ngọc Thanh liên tục gật đầu: “Có nha, bạn cùng bàn của cháu tên là Mã Vương Mãnh, bạn ấy bây giờ là bạn thân nhất của con, mỗi ngày sau khi tan học, chúng cháu sẽ cùng nhau ra khu vui chơi gắp gấu bông.”

Lục Sênh Hạ đi tới: “Tư Mã Ngọc Thanh, em biết chơi gắp gấu bông sao?”

“Đương nhiên rồi, em rất lợi hại đó, trong tủ em có rất nhiều con gấu bông đã gắp được.” Tư Mã Ngọc Thanh nhướng mày đắc ý.

“Nó sẽ không phải là ba trăm nghìn mới gắp được một một con à.” Lục Sênh Hạ mỉm cười và có một chút chế nhạo.

Tư Mã Ngọc Thanh vươn đầu nhìn cô, vẻ mặt kỳ quái: “Em nhất định gắp nhiều hơn chị. Nếu không tin em, ngày mai chúng ta đến công viên giải trí đấu.”

“Đấu thì đấu, người thua phải làm người máy phục vụ trong một ngày, phục vụ người thắng.” Lục Sênh Hạ hai tay chống nạnh nói khiêu khích.

Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong từ trên lầu đi xuống, Tư Mã Ngọc Thanh chào hỏi: “Chị gái xinh đẹp, ngày mai em cùng chị họ đi công viên giải trí gắp gấu bông, chị đi làm trọng tài cho bọn em được không?”

“Được rồi, ngày mai chị đưa hai người đến khu vui chơi trẻ em, nơi có rất nhiều máy gắp gấu bông.” Hy Nguyệt cười.

“Con cũng có thể tham gia không? Con cũng muốn thi đấu” Hứa Kiến Quân háo hức giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, cậu cũng biết gắp gấu bông, bố đã dạy cậu bí quyết gắp gấu bông.

Tư Mã Ngọc Thanh đưa tay ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu: “Được thôi, nếu người nào thắng, hai người còn lại sẽ trở thành người hầu người máy cho người kia.”

Tư Mã Ngọc Như đã vào bếp, bà muốn chọn một vài món ăn yêu thích cho cháu mình và để đầu bếp nấu cho cháu.
 
Chương 1246


Chương 1246

Bà cụ Lục và Bà Lục từ ngoài bước vào sau khi tập Thái Cực Quyền. .

Bà Lục hiện nay ngày càng theo đạo Phật, hầu như không quản công việc gia đình, hàng ngày bà chăm sóc cháu trai cháu gái, cùng bà cụ Lục tập Thái Cực Quyền, cùng nhau uống trà, cùng nghiên cứu Kinh Dịch.

Bà Lục yêu cầu bảo mẫu ôm hai đứa bé đến đây, bà và bà cụ lần lượt bế, trên tay trêu chọc.

“Bà cụ Lục, bà nhìn Kiến Diệp xem, ngay cả ngón tay cũng giống Lãnh Phong.” Bà Lục rất cưng chiều cháu trai, ngay cả cầm trong tay cũng cảm thấy sợ.

Bà cụ Lục cười đến mức đôi mắt híp lại thành một khe: “Con trai giống bố, con gái giống mẹ. Tốt nhất là như vậy.”

Những đứa trẻ đang chơi cờ cá ngựa và ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều này.

“Bà ơi, con giống mẹ, chứ không giống bố, như vậy không tốt sao?” Hứa Kiến Quân chớp chớp đôi mắt to khó hiểu nhìn bà cụ Lục.

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chị giống bố không giống mẹ, làm sao bây giờ?”

Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi: “Em còn kém hơn, không giống mẹ, cũng không giống bố, nhưng giống ông nội.”

Bà cụ Lục cười: “Bà nội nói sai rồi, bất kể con giống bố hay mẹ hay ông bà cũng không sao”.

Lục Sênh Hạ che cái miệng nhỏ nhắn giễu cợt cười: “Chỉ cần không giống ông Vương gia bên cạnh là tốt rồi, nếu giống ông Vương nhà bên cạnh thì rắc rối rồi”

Bà cụ Lục nhìn cô nói: “Con nít đừng nói nhảm.”

Tư Mã Ngọc Thanh liếc nhìn Hứa Kiến Quân đang ngồi đối diện: “Trông cháu cũng giống bố của cháu nha, nhìn lông mày và ánh mắt, cháu thật giống anh họ Lục.”

Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên không thể biết được mối quan hệ tay ba giữa Hy Nguyệt, Lục Lãnh Phong và Hứa Nhã Thanh, nhìn thấy Hứa Kiến Quân ở nhà họ Lục, cậu ta đương nhiên cho rằng cậu bé là con trai của Lục Lãnh Phong.

Vừa dứt lời, trong đại sảnh thoáng chốc yên tĩnh lạ thường.

Hứa Kiến Quân gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chú Ngọc Thanh, cháu họ Hứa, chú quên rồi sao?”

Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy kịch liệt nhìn cậu bé với vẻ mặt rất kinh ngạc: “Đúng vậy, sao cháu không có họ Lục hay họ Hy nhỉ?”

Lục Sênh Hại vỗ vỗ đầu cậu, dùng một biểu cảm ngạc nhiên nhìn cậu: “Bố của Tiểu Quân là anh Hứa Nhã Thanh.”

“A? Làm sao mà bố của cháu lại trở thành anh trai Hứa Nhã Thanh rồi, phức tạp như vậy!” Tư Mã Ngọc Thanh sờ sờ đầu, đại não bắt đầu rối rắm.

“Em thật là ngốc, nói không biết thì đừng hỏi.” Lục Sênh Hạ làm bộ “suỵt” với cậu.

Cậu làm ra vẻ mặt kỳ quái: “Được rồi, dù sao thì lông mày và ánh mắt của anh vẫn rất giống với anh trai Lục. “

Bà cụ không bỏ qua lời nói vô tình của đứa trẻ.

Bà cũng cảm thấy Tiểu Quân giống cháu trai, nếu như đứa con trước đây của Hy Nguyệt còn ở đó, cũng sẽ lớn ngang tuổi Tiểu Quân.

Lục Lãnh Phong không quan tâm chút nào, theo ý kiến của anh ấy thì Tiểu Quân trông giống một người phụ nữ ngốc nghếch kia, không hoàn toàn giống Hứa Nhã Thanh, ngoại trừ việc cậu bé cười giống anh ấy và có khả năng trở thành giống một con hổ biết cười.

Còn về việc tại sao lông mày và đôi mắt lại giống anh ấy thì chắc chỉ là ảo giác, đúng không?
 
Chương 1247


Chương 1247

Ngày hôm sau, Hy Nguyệt dẫn bọn nhỏ đến công viên thiếu nhi.

Ba người hăng hái chạy đến máy gắp thú.

“Chúng ta trước đặt ra quy tắc, mỗi người có một trăm đồng, tùy ý gắp, con lớn tính hai, con khỉ lớn là khó nhất nên tính bốn. Cuối cùng ai nhiều nhất thì thắng.” Lục Sênh Hạ nói.

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh và Hứa Kiến Quân gật gật đầu.

Thấy bọn nhỏ đi chơi, Hy Nguyệt đưa tay đặt lên vai Lục Lãnh Phong: “Ma vương Tu La, chúng ta cũng thi xem ai gắp nhiều hơn?”

Cô nhớ vào năm lớp sáu, khu vui chơi của tiểu khu có một máy gắp thú, cô và Thời Thạch mỗi ngày đều tới chơi.

Thời Thạch rất giỏi, mỗi lầm đều gắp được rất nhiều thú bông.

Lục Lãnh Phong hé ra một nụ cười chế giễu, anh đường đường là cậu chủ hàng đầu của thành phố Long Minh sao có thể chơi loại trò chơi ấu trĩ này chứ?

“Em tự chơi đi.”

Đôi lông mi dài cong vút của Hao Hy Nguyệt chớp một cái, lóe lên một tia sáng quỷ quyệt: “Em dám cá, anh từ trước giờ chưa bao giờ chơi máy gắp thú.”

Lục Lãnh Phong đúng thật là chưa chơi, anh sẽ không lãng phí thời gian cho trò chơi dành cho trẻ con này.

“Anh đợi mọi người ở quán cafe.”

Cô đưa tay nắm lấy cánh tay anh: “Cùng chơi đi, anh không thấy bốn chữ ngài cửa “tạm ngừng kinh doanh” sao, Ngọc Kỳ đã nói sắp xếp cùng quản lý của khu vui chơi bao bốn tiếng, sẽ không có ai đến làm phiền.”

“Không có hứng thú.” Cậu chủ Lục một mặt tự hào.

Cô bĩu môi: “Thôi đi, em tự chơi vậy, em chơi rất giỏi đó. Lúc ở An Kỳ, em và Nhã Thanh thường mang Tiểu Quân đến tiệm ở ông Jack gắp thú bông. Nhã Thanh rất giỏi, một hai đồng là có thể gắp được thú bông, e rằng người trên thế giới có thể cùng Nhã Thanh đấu chỉ có Thời Thạch, tiếc là Thời Thạch không còn nữa, vì vậy không còn người gắp thể gắp qua Nhã Thanh…”

Cô gật gù đắc ý, bô bô nói một tràng, hàng lông mày rậm đẹp của người đàn ông bên cạnh đã vặn thành một đường thẳng,

Anh đua tay ra xoa mạnh đầu cô: “Em nói bậy thêm một chữ nữa xem?”

“Sao vậy? Em đang tự nói một mình mà.” Cô làm ra vẻ mặt kỳ quái.

Lục Lãnh Phong cầm tay cô đặt lên cần điều khiển: “Không phải chỉ là gắp thú bông sao, gia gắp cho em xem.”

Anh lắc lư cần điều khiển, chiếc kẹp lớn bên trong lắc lư dữ dội, lúc rơi xuống, chính xác gắp được một con khỉ lớn.

Chiếc kẹp rung chuyển với biên độ rất lớn, lúc mở ra con khỉ lớn đã bị ném trúng vào hố.

Hy Nguyệt mắt mở còn to hơn chuông đồng, miệng há thành chữ O, qua hồi lâu cũng không khép lại.

Lục Lãnh Phong đắc ý nhướng mày, giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng ấn cằm khép miệng cô lại.

Cô nuốt xuống một ngụm lớn nước bọt, hoàn toàn không dám tin anh lại có thể vào lần đầu tiên gắp được con khỉ lớn, độ khó của nó là lớn nhất nha.
 
Chương 1248


Chương 1248

“Anh là lần đầu tiên chơi sao?”

“Em nói xem?” Lục Lãnh Phong nhún vai, chỉ số thông minh cao là một lợi thế tuyệt đối nha.

Hy Nguyệt cảm thấy đây không phải chỉ là chỉ số thông minh thôi mà còn là RP nữa.

“Lần này là anh vận khí tốt, có lần e cũng có thể một lần gắp trúng. Chúng ta cũng giỗng bọn trẻ đi, lấy giới hạn một trăm đồng, thi xem ai có thể gắp nhiều hơn, như thế nào?”

“Không có hứng thú.” Lục Lãnh Phong một bộ lạnh lùng gõ trán cô một cái.

Đại cậu chủ chính là làm giá.

Nhưng Hy Nguyệt có cách khiến anh hạ mình.

Cô nhẹ nhàng hạ người, áp và tai anh nói khẽ: “Người thua đêm này sẽ vì người thắng phục vụ tất cả mọi thứ.”

Đôi mắt đen của Lục Lãnh Phong sáng lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác: “Phần thưởng này có thể suy nghĩ.”

Lúc này bọn trẻ mỗi đứa đã gắp được mấy con thú bông.

Hứa Kiến Quân bình tĩnh và điềm đạm, đôi mắt to tinh tường quan sát từng con thú bông trong máy, tìm con dễ gắp nhất.

Tư Mã Ngọc Thanh cũng gắp được một con khỉ lớn, đắc ý đặt trước mặt Lục Sênh Hạ khoe khoang: “Em chỉ dùng mười lăm đồng là gắp được con khỉ lớn khó nhất nha.”

“Hừ, chị chỉ dùng sáu đồng là gắp được bé ngủ, bé nghủ cũng rất khó nha.” Lục Sênh Hạ hơi nhướng mày.

Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi làm mặt quỷ: “Đó là chị vận may tốt, bé ngủ nếu nằm sấp thì rất dễ gắp, có lúc chỉ ba đồng là em có thể gắp trúng rồi. Con khỉ lớn cho dù nằm sấp hay nằm ngửa đều rất khó gắp .”

“Chốc nữa chị cũng sẽ gắp con khỉ lớn.” Lục Sênh Hạ nhăn mũi.

Nửa tiếng sau…

Hy Nguyệt mồ hôi đầy đầu, hai bao dưới chân Lục Lãnh Phong đã không thể nhét được nữa, hai cái máy đều bị anh gắp hết rồi, còn cô chỉ mới gắp được mười hai con.

Thực sự trình độ này của của cô đã là không tệ rồi, trong giới gắp thú này cũng được xem là cao thủ.

Nhưng đấu cung Lục Lãnh Phong, căn bản là không phải là một đối thủ nặng ký.

Anh ta lại còn là người mới, lần đầu tiên chơi.

“Bảo bối, chúng ta nghỉ ngơi một chút, uống chút nước, ăn chút trái cậy rồi chơi tiếp.” Cô quyết định nghỉ ngơi giữa giờ.

“Được ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh lập tức chạy đến, cậu đã sớm khát rồi.

Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cũng đi tới, nhìn thấy dưới đất toàn là thú bông bọn nhỏ đều ngơ rồi.

“Woa, đây là ai gắp vậy, giỏi quá đi!” Lục Sênh Hạ che miệng, kinh ngạc.

“Anh của em gắp đó, anh ấy hôm nay tự đem ra, vận may không phải tốt bình thường.” Hy Nguyệt chen vào.

“Tuyệt đỉnh cao thủ nha!” Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên.

“Anh họ Lục quả nhiên là cậu chủ số một ở thành phố Long Minh, đến gắp thú cũng giỏi hơn người khác, xem ra lớn lên em muốn thành cậu chủ số một ở ở thành phố Long Minh cũng không dễ nha.” Tư Mã Ngọc Thanh không còn lời nào để nói.

Lục Lãnh Phong xoa xoa đậu cậu: “Cậu nhóc, nhóc thật sự muốn thay thế anh sao?”

Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Có phải là rất khó không?”
 
Chương 1249


Chương 1249

“Tất nhiên là rất khó rồi.” Lục Sênh Hạ tiếp lời: “Danh tiếng của của anh là “chiến thần”, cho dù làm gì đều sẽ tiêu diệt đối thủ vào vài chiêu. Ở trường, điểm kiểm tra của anh luôn là điểm tối đa, không có ngoại lệ, đến anh Hứa và anh Thiên đều phải chịu thua. Còn cậu đến kiểm tra cũng không bằng bạn học thì làm sao thay thế nha?”

Tư Mã Ngọc Thanh gãi gãi đầu: “Em vốn cũng không nghĩ như vậy, là nghe ba mẹ em nói á. Anh họ Lục lớn hơn em mà, đợi về sau anh ấy về hưu, em không phải là thay thế được sao?”

Lục Sênh Hạ giễu cợt: “Em nghĩ cũng quá đẹp rồi đấy, anh chị về hưu rồi, cũng là cháu chị Kiến Diệp thay thế, không đến lượt em đâu.”

Đôi mắt nhỏ của Tư Mã Ngọc Thanh trợn tròn: “Em lớn hơn nó nhiều lắm, lúc nó chưa trưởng thành, để em làm hai năm cũng được đi.”

Hy Nguyệt cười lên, đúng là lời trẻ con không có kiêng kỵ, Tư Mã Ngọc Thanh căn bản là không có khái niệm gì về cậu chủ số một thành phố Long Minh.

“Ngọc Thanh, cậu chủ số một Thành phố Long Minh không nhất định chỉ có một người, anh họ Lục là cậu chủ số một trong giới thương gia, em có thể làm cậu chủ số một trong giới ẩm thực nha. Khi lớn lên em có thể xậy dựng nên vương quốc ẩm thực cho mình.”

Tư Mã Ngọc Thanh cúi đầu, lộ ra một chút ủ rũ: “Em cũng nghĩ như vậy nha, nhưng nói với mẹ lại bị mắng, bà nói nhiệm vụ của em sau này là gánh vác gia tộc lớn và tập đoàn lớn, không được tham ăn tham uống.”

Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Cái gì mà gia tộc lớn, tập đoàn lớn, nhà Tư Mã cũng không phải là gia tộc lớn, nhà họ Tư cũng không phảo là tập đoàn lớn gì, mợ cũng đánh giá cao nhà mình quá rồi?”

Hy Nguyệt dùng nĩa ghim một miếng thanh long, đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh ăn: “Gần đây ba mẹ con có phải rất bận không?”

Tư Mã Ngọc Thanh thở dài: “Bận lắm ạ, mỗi ngày bọn họ không phải đang làm việc thì cũng đang ở nhà ông ngoại, trong nhà đều là do người giúp việc chăm sóc con, lúc con đi ngủ thì bọn họ còn chưa về nữa. Lúc trước, con đi ra ngoài chơi bọn họ hỏi này hỏi kia, bây giờ bọn họ còn không có thời gian lo cho con nữa.”

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc Lục Lãnh Phong một cái, nguy cơ của nhà họ Mã càng ngày càng kinh khủng, cổ phiếu như đồng cỏ xanh vậy, càng ngày càng xanh, một đòn liền ngã gục.

Cô nghi ngờ có người muốn nhà họ Mã thay đổi người cầm quyền.

Đối với một người ham lợi, vì lợi ích và tiền bạc, coi tình cảm như cỏ rác, làm anh ta quay về điểm xuất phát mới là cách trừng phạt tốt nhất.

Dù sao thì vẫn còn có Tiểu Mã, anh ta cũng không phải là hai bàn trắng, nghèo rớt mồng tơi, chỉ là không có vốn để tham vọng.

Bọn nhỏ ăn xong trái cây, lại đi chơi, hừng hực khí thế chiến đấu.

Hy Nguyệt không dám liều nữa, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, có người là tự mình mang theo rp, thua chắc rồi.

“Ma vương Tu La, em thua rồi, không đấu nữa.”

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong gợi lên một nụ cười tà ác: “Đêm này, phục vụ trọn gói.”

Bọn nhỏ chơi trong một tiếng, cuối cùng cũng phân thắng bại, người thắng là Hứa Kiến Quân.

Tư Mã Ngọc Thanh gãi gãi đầu: “Thằng nhóc kia, sao cháu lại giỏi như vậy chứ?”

“Ba cháu dạy cháu tốt.” Hứa Kiến Quân khẽ nhếch miệng cười có chút đắc ý.
 
Chương 1250


Chương 1250

“Đây gọi là trò giỏi hơn thầy, bọn em dám cược dám chịu, hôm nay chính là người phục vụ của anh.”

Người phụ nữ nào đó cũng phải dám cược dám chịu, sau khi trở về, Lục Lãnh Phong liền liệt kê ra các hạng mục phục vụ vào buổi tối hầu tắm, mát xa, chơi trò con thỏ…

Người phụ nữ nào đó tâm loạn như ma, đúng là bê đá đập chân mình mà.

Trong phòng tắm, Lục Lãnh Phong dựa vào thành bồn tắm, khóe miệng nhếch len một nụ cười xấu xa, Hy Nguyệt ngồi trên chân anh, hai bàn tay nhỏ bôi sữa tắm, di chuyển trên làn da rắn chắc của anh, đồng thời cũng châm lửa trên người anh.

Yết hầu của anh chuyển động: “Anh cảm thấy nên đổi sang cách khác đi.”

“Đổi sang cách gì?” Cô không tự chủ được nhíu mày.

“Vừa làm vừa tắm.” Anh cười xấu xa, một ngọn lửa dục bùng cháy trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh.

Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nắm tay nhỏ hồng hồng đấm vai anh như mưa: “Em không có bản kĩnh này đâu.”

“Không sao, anh dạy em.” Anh cúi đầu, chặn lại đôi môi hồng của cô.

Một vũng nước xuân nhẹ nhàng chảy ra, chiếc eo mềm mại, mảnh mai như liễu của cô đung đưa trong nước, bắn nước tung tóe.

“Cô ngốc, về sau chúng ta có thể chơi trò này nhiều hơn, người thắng là vua, người thua là kẻ ấm giường.”

Cô hít sâu một hơi, không thể nghĩ ra cô có thể thắng anh trên mặt nào nữa.

Cho dù là chỉ số cảm xúc, chỉ số thông minh hay là thể lực…anh đều có thể đánh bại cô trong giây lát.

Một vị vua, một thau đồng ,hoàn toàn không cùng một cấp độ, sao có thể so?

“Trừ khi có một loại trò chơi em có khả năng thắng anh, nếu như luôn thua thì còn gì ý nghĩa nữa.”

“Nếu trò chơi không dùng đến nảo, em có khi còn có thể thắng.” Anh nửa đùa nửa thật nói.

Cô không thể không đồng ý, anh vừa rp cao, vận may vừa tốt hơn cô, trừ khi cô gian lận.

Nghĩ tới điều này, một tia chớp xẹt qua trong đầu cô: “Được nha, ngày mai chúng ta chơi trò đơn giản chút, trò chơi không cần đến chỉ số thông minh.”

Ngày hôm sau, cô kiếm ra được một cái xúc xắc.

“Ma vương Tu La, hôm nay chúng ta chơi tung xúc xắc, so lớn nhỏ, ai lớn thì thắng.”

“Được.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

“Em trước cho.” Cô cầm cốc xúc xắc lắc mạnh lên xuống, trái phải rồi ấn xuống bàn một cái “bốp”, như một thần cờ bạc.

Mở cốc xúc xắc ra, sáu sáu sáu!

“Yeahhhh!” Cô làm một tư thế chiến thắng, hàng lông mi dày dài của cô lấp lánh một cách xảo quyệt, giống như những cánh bướm đang bay.

Lục Lãnh Phong cầm cốc xúc xắc, vừa định lắc thì ngón tay ngừng lại trên không trung, một tia sắc bén khó tả xẹt qua mắt anh.

Tư thế lắc xúc xắc của anh vô cùng bá đạo, cũng rất tiêu sái, Hy Nguyệt nhìn anh với bộ dạng hoa si, không hổ là Ma vương, mỗi một hành động đều rất mê người, mọi lúc mọi nơi đều làm mù đôi mắt chó của cô.
 
Chương 1251


Chương 1251

Cô một chút cũng không lo lắng, phần thắng trong tay, cô dám chắc Lục Lãnh Phong sẽ không lắc được ba con sáu.

Khi Lục Lãnh Phong mở cốc ra, cô sững sờ, hai mắt mở còn to hơn chuông đồng.

Sáu, sáu, sáu!

Sao có thể được, anh làm sao có thể lắc ra ba con sáu!

Đây là xúc xắc ma thuật của túi sữa nhỏ mà, bên dưới có một cái nút bí mật, bên trái là lớn nhất, bên phải là nhỏ nhất, chính giữa là trạng thái bình thường.

Khi cô lắc, xúc xắc thực sự không có chuyển động, âm thanh phát ra từ cốc đựng xúc xắc chứ không phải tiếng xúc xắc.

Chỉ có để ở trạng thái bình thường thì xúc xắc mới lắc tự do.

Lúc đặt xuống, cô rõ ràng đã để nút ở giữa rồi mà, Lục Lãnh Phong vậy mà vẫn có thể lắc được ba con sáu!

RP rốt cuộc mạnh tới cỡ nào chứ!

“Lại lần nữa, ba lần hai lần thắng, lần này là anh may mắn, lần sau thì không chắc nha.”

Lần này nếu còn lắc được ba con sáu, cô liền ăn luôn cốc xúc xắc!

“Được, muốn chơi như thế nào, tùy em.” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong gợi lên một vòng cung.

Cô cầm cốc xúc xắc lên, giả vờ lắc lắc.

Khi mở ra, tôi giả vờ ngạc nhiên, vui mừng: “Woa, lại là 666, hôm nay em như được thần tài phù hộ, nên đi mua vé số mới được.”

Lục Lãnh Phong bình tĩnh, lần này anh lắc vô cùng tùy ý.

Cốc xúc xắc mở ra, hai tròng mắt của Hy Nguyệt suýt chút nữa rơi ra, nuốt một ngụm nước bọt, dường như nuốt xuống ba viên xúc xắc.

Cô giật lấy cốc xúc xắc trong tay anh, lén lén kiểm tra nút bấm, ở chính giữa, là trạng thái bình thường.

Anh không hề biết bí mật của cốc xúc xắc, hoàn toàn là tự mình lắc ra.

OMG, tên này chơi cũng quá giỏi rồi, chẳng lẽ anh không có điểm yếu sao?

“Lần cuối cùng quyết định thắng thua! Em không tin anh còn có thể lắc ra sáu sáu sáu.” Trên mặt cô hiện ra ba vạch đen.

Đến gian lận cũng không thể thắng thì cũng quá thảm rồi?

Cầm lấy cốc xúc xắc, cô dường như lắc rất lâu rất lâu mới đặt xuống.

“Em vẫn là ba con sáu, thế nào, giỏi chứ!” Lục Lãnh Phong búng nhẹ trán cô, đúng là đồ ngốc, đến gian lận còn có thể huênh hoang như vậy!

Anh cầm cốc xúc xắc, lắc chầm chậm vài cái rồi đặt xuống.

Một hai ba!

“Ha ha ha…” Hy Nguyệt cười phá lên, kiêu ngạo, cô thắng rồi, cuối cùng cô cũng thắng được Đại Ma vương!

“Lục Lãnh Phong anh thua rồi, tối nay, em chính là nữ vương!”

Anh vươn tay ra, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô: “Muốn anh hần hạ em như thế nào?”

Cô nhún vai: “Em đau lưng, anh mát xa cho em đi!”

“Được, mát xa từ đầu đến chân cho em.” Anh cười xấu xa, một tia sáng ma mị lặng lẽ lóe lên trong mắt anh.

Thứ hai là ngày sinh nhật của bà nội, Hy Nguyệt chuẩn bị một phần quà, dẫn theo Hứa Kiến Quân đi chúc thọ bà nội.

“Bà nội, đây là bạch ngọc lão thọ tinh cháu đặc biệt thỉnh từ Pháp Hoa Tự về cho bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
 
Chương 1252


Chương 1252

“Thật là ngoan.” Bà nội Thời cười tủm tỉm cầm tay cô: “Hy Nguyệt, chắt trai của bà đâu, sao cháu không bế tới đây vậy?”

“Bà nội, ở chỗ này.” Tần Nhân Thiên dắt Hứa Kiến Quân đi tới: “Bà xem, đây không phải chắt trai của bà sao?”

Bà nội Thời nhìn túi sữa nhỏ, đôi mắt cười lên nheo lại thành một đường cong: “Chắt trai ngoan của cụ, đã lớn như vậy rồi.

“Chào cụ.” Túi sữa nhỏ ngoan ngoãn gọi một tiếng, cậu bé thông minh như vậy, cơ trí như vậy, cho dù mẹ và cậu cả không nói, cậu bé cũng biết phải giả vờ là con của bọn họ, để bà Thời vui vẻ.

Bà nội Thời vui vẻ đến phát điên, mừng rỡ không khép miệng lại được, từ trong túi móc ra một chiếc khoá bạc: “Đây là khoá bình an bố cháu đeo khi còn nhỏ, cụ đeo lên cho cháu, phù hộ cho cháu bình bình an an lớn lên.”

Túi sữa nhỏ liếc mắt nhìn Tần Nhân Thiên một cái, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.

Tần Nhân Thiên hơi hơi mỉm cười: “Để cụ đeo lên cho con.”

“Vâng.” Cậu bé rất nghe lời gật gật đầu, vươn đầu nhỏ lại.

Bà nội Thời đeo khoá bạc lên trên cổ cậu bé, vươn tay ra, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Đúng là đứa bé ngoan, vừa thông minh vừa xinh đẹp.”

“Cụ nội, cháu vừa mới học xong bản Sonata ánh trăng của Betthoven, ta đạn của Beethoven, cháu đàn cho cụ nghe, được không?” Túi sữa nhỏ non nớt nói.

“Được chứ.” Bà nội Thời cười ha hả gật đầu, trước kia bà ấy là giáo viên dạy ân nhạc, cho nên Thời Thạch mới rất có thiên phú nghệ thuật.

Túi sữa nhỏ ngồi xuống trước đàn dương cầm, tay nhỏ đặt ở trên phím đàn hoạt động, cậu bé đàn rất khá, tiếng đàn như nước chảy ra bốn phía, lấp đầy mỗi một không gian.

Từng nốt nhạc giống như những con bươm bướm nhảy múa theo gió, lại như từng đóa hoa lan toả hương thơm, toả ra hương thơm của bản nhạc.

kết thúc một khúc, bà nội Thời vỗ tay: “Đàn rất hay, không hổ là con cháu nhà họ Thời chúng ta, là thiên tài âm nhạc giống bố của con.”

Trong mắt Hy Nguyệt xẹt qua một tia đau đớn không dễ phát hiện.

Năm đó, anh ấy đại diện cho trường học đi Mỹ Khâu diễn xuất, có học viện âm nhạc Julia được xưng là “Âm nhạc Harvard” đánh giá cao tài năng âm nhạc của anh ấy, cho anh ấy cơ hội, nhưng mà anh ấy muốn ở bên cô, không muốn tới Thái Bình Dương đối diện xa xôi, lựa chọn học viện âm nhạc Giang Thành.

Anh ấy không nên ở lại, nếu anh ấy đi An Kỳ, tới học viện Julia, thì sẽ không gặp tai nạn xe cộ, cũng sẽ không mất sớm.

Tuy rằng bây giờ Tần Thiên Nhân có “Linh hồn” của Thời Thạch, nhưng âm nhạc chỉ là một loại hoạt động giải trí khi nhàn hạ, anh giúp đỡ bố quản lí xí nghiệp của gia tộc, là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tần Thị. Anh ta rất có đầu óc kinh doanh và ánh mắt đầu tư, chỉ là không biết loại năng lực này là đến từ nhân cách chính của anh ta, hay là nhân cách thứ hai.

Túi sữa nhỏ quay đầu về phía Tần Nhân Thiên: “Cậu cả, cậu cũng đàn một bản đi.”

Tần Nhân Thiên cười mê người: “Được, cậu đàn một bản ngẫu hứng.”

Ngồi ở trước đàn dương cầm, anh ta tựa như cái vật phát sáng, lóe sáng, rạng rỡ, sáng lạn bắt mắt, ngón tay anh ta thon dài cứng cáp mà mạnh mẽ, tựa như trời sinh là để vuốt ve phím đàn.

Đây là bản nhạc ngẫu hứng, không có nhạc phổ, không có tham chiếu, tuỳ ý tự do mà lại đẹp mắt, êm tai như vậy.

Từng chuỗi từng chuỗi âm thanh như tiếng suối chảy xuống, tiếng đàn tuyệt bời tựa như tinh linh phát ra trong chiều hôm yên tĩnh, khiến hoàng hôn u ám trở nên sôi động, nhôn nhịp, mộng ảo, tràn đầy sức sống và sức cuốn hút.

Khi kết thúc, ngón tay anh ta ưu nhã trượt từ âm cao nhất trên phím đàn tới âm thấp nhất, âm thanh tựa như thác nước tuôn chảy, liền mạch dứt khoát.

Sau đó, toàn bộ thế giới lập tức trở nên yên tĩnh, hoàn toàn yên lặng, mà mọi người trong sảnh chính vẫn còn đang say mê ở trong tiếng đàn, hồi lâu mới lấy lại được tinh thần.
 
Chương 1253


Chương 1253

Túi sữa nhỏ dùng sức vỗ tay: “Cậu cả thật là lợi hại, chắc chắn là thiên sứ âm nhạc thượng đế phái tới rồi.”

Đây là một ca khúc vui vẻ, mà Hy Nguyệt lại chảy nước mắt đầy mặt.

Người đàn ông ở trước mặt cô không phải là nhân cách thứ hai Tần Nhân Thiên, mà là chính là Thời Thạch, ánh sáng loá mắt như vậy, tuấn lãng như vậy, giống như là thần nghệ thuật Muse chuyển thế.

Tần Nhân Thiên như thể đã nhận ra cô khác thường, vươn tay ra, muốn lau đi nước mắt trên má cô, một giọt nước mắt chảy xuống đầu ngón tay anh ta, ngừng lại ở trên những giọt nước lấp lánh như pha lê.

Bọn họ cùng nhìn chằm chằm nó, ánh mắt giao nhau.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Túi sữa nhỏ ngửa đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy hoang mang.

Cô hít hít cái mũi, vội vàng lau nước mắt: “Không đâu, mẹ không khóc, gió thổi cát vào trong mắt.”

“Vậy con giúp mẹ thổi một chút.” Túi sữa nhỏ nhón mũi chân, chu cái miệng nhỏ lên, thổi vào đôi mắt mấy hơi: “Được chưa?”

“Được rồi.” Cô nở một nụ cười chua xót từ bên khóe miệng.

Lúc này, người hầu đi tới, tiệc mừng thọ đã chuẩn bị xong.

Tần Nhân Thiên điều chỉnh lại tâm trạng, khôi phục vẻ bình tĩnh, duỗi tay nâng bà nội Thời dậy: “Bà nội, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay tất cả đều món ăn bà thích.”

Bà nội Thời dắt bàn tay nhỏ của Hứa Kiến Quân: “Đi nào, chắt trai ngoan, ăn cơm thôi.”

Tần Nhân Thiên mời đầu bếp làm đồ ăn Hoài Dương rất ngon.

Bà nội Thời không ngừng gắp đồ ăn cho chắt trai: “Bảo bối, ăn nhiều một chút.”

“Cụ, cụ cũng ăn đi.” Tiểu Quân ngoan ngoãn gắp cho bà cụ một miếng vịt thơm ngon.

“Thật hiểu chuyện.” Bà nội Thời nhìn cậu bé, trong lòng đầy vui mừng và yêu thương.

Hy Nguyệt rất hy vọng bà nội Thời có thể luôn như vậy, nhớ kỹ Thời Thạch, nhớ kỹ cô, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện, ngoại trừ năm tháng ác mộng kia.

“Bà nội, bà phải cẩn thận bảo vệ sức khoẻ, cháu và Tiểu Quân sẽ thường xuyên tới thăm bà.”

“Được được được, bà nhất định sẽ không quên chắt trai ngoan của bà.”

Cơm nước xong, cùng bà nội Thời đi dạo, rồi chụp rất nhiều ảnh.

Khi trở về, Tần Nhân Thiên tiễn hai người ra cửa, túi sữa nhỏ tháo khoá bạc trên cổ xuống: “Cậu cả, đây là quà cụ tặng cho chắt trai của cụ, không phải tặng cho cháu, trả lại cậu.”

“Không sao, đeo đi, cháu chính là chắt trai của cụ.” Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu của cậu bé.

Túi sữa nhỉ cúi thấp đầu xuống, chú Thời Thạch không còn nữa, bà nội Thời đáng thương sẽ không có chắt trai, cậu bé tình nguyện làm chắt trai của cụ, chỉ cần bà cụ vui vẻ là được rồi.

Ngồi vào trong xe, chạy thẳng đến phía đông thành phố.

Lúc này vừa đúng lúc là thời gian tan làm, chiếc xe chạy rất chậm.

Trong lúc kẹt xe, đôi mắt túi sữa nhỏ nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy chiếc xe chạy ở bên cạnh, xe thể thao Bugatti: “Mẹ, là cậu bé, không phải cậu ấy đang ở nhà sao? Sao lại chạy đến chỗ này?”

Hy Nguyệt chấn động, mở to đôi mắt nhìn sang, thật sự là Tần Nhân Thiên!

Không phải đâu, có lẽ anh ta nên ở nhà mới đúng!
 
Chương 1254


Chương 1254

Cho dù ra ngoài, anh ta cũng nên đi cùng hướng với mình, mà không phải ngược hướng.

Cô cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên, rất nhanh đã được kết nối: “Về đến nhà rồi sao?”

“Chưa, đang kẹt xe ở trên đường, tôi muốn nói với bà nội, cuối tuần này lại đưa Tiểu Quân tới thăm bà ấy.” Cô dùng giọng nói bình tĩnh nói.

“Bà nội đang xem côn khúc, một lát nữa nói tôi nói với bà.” Tần Nhân Thiên cười cười.

Rất hiển nhiên, anh ta còn ở nhà, không ra ngoài.

Vậy thì người đàn ông trong xe thể thao không phải anh ta!

Cả người cô co rút lại, bỗng nhiên nghĩ tới người đàn ông giả mạo Thời Thạch lúc trước bắt cô lên trên đảo.

Rất có thể anh ta phẫu thuật thẩm mỹ, hoặc là dùng mặt nạ mô phỏng gì đó, cho nên có thể giả mạo Thời Thạch.

Từ sau lần gặp trước đó, anh ta đã mất tích, không có tin tức gì, còn tưởng rằng anh ta đã rời khỏi thành phố Long Minh, không ngờ lại vẫn còn ở thành phố Long Minh.

Anh ta là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, không chừng đang trốn ở chỗ nào đó, giả mạo Thời Thạch hoặc là Tần nhân Thiên.

Cần phải biết rõ thân phận thật của anh ta, bắt anh ta lại mới được, nếu không Tần Nhân Thiên sẽ gặp nguy hiểm.

Mỗi lần ra ngoài, Lục Lãnh Phong đều sẽ sắp xếp hai chiếc xe, tám vệ sĩ cùng bảo vệ cô.

Cô nói vệ sĩ dừng xe ở làn bên cạnh, dặn bọn họ đưa Tiểu Quân về nhà, sau đó dẫn theo Khải Liên và hai vệ sĩ khác quay đầu xe, đi theo chiếc Bugatti phía trước.

Xe thể thao chạy đến câu lạc bộ Tày.

Hy Nguyệt đã nghe nói về nơi này, thánh địa nổi tiếng của những nhân vật trong truyền thuyết, nhưng chưa từng đi vào.

Nơi này có tường cao bao quanh, có bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, cánh cửa bằng sắt thép rất lớn che khuất hết tất cả tầm mắt.

Xe còn chưa dừng lại ở cửa, đã bị bảo vệ ăn mặc như cảnh sát đặc nhiệm ngăn cản.

“Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, mời đưa ra thẻ khách hàng.”

“Tôi… Là tới làm thẻ.” Hy Nguyệt cơ trí nói.

“Mời tới phòng khách hàng bên cạnh trước, bên kia có chỗ dừng xe.” Bảo vệ nói.

Đi vào phòng cho khách, phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt trước.

Sau khi được thông qua, một quản lý tiếp tân cực kỳ xinh đẹp đi tới, đưa cô đi vào phòng cho khách.

Từ khi Hy Nguyệt từ trong xe đi xuống, cô ta đã nhìn thấy.

Xe của cô là loại được thiết kế riêng, người như vậy không sang thì cũng quý.

Làm việc ở loại chỗ này, ánh mắt biết nhìn người là cần thiết.

Cô ta không biết Hy Nguyệt.

Mợ chủ đệ nhất thành phố Long Minh, biệt danh mà người trong giới đều biết, nhưng dáng vẻ của cô như thế nào chỉ có rất ít người biết.

Bởi vì từ trước đến nay người nhà họ Lục đều sẽ không xuất hiện ở trước truyền thông, cũng không cho phép truyền thông công khai ảnh chụp.
 
Chương 1255


Chương 1255

Nơi này rộng lớn hơn trong tưởng tượng của Hy Nguyệt rất nhiều, tráng lệ huy hoàng, giống như hoàng cung.

Sô pha còn là da cá sấu xa xỉ!

“Đây là sổ tay phục vụ hội viên câu lạc bộ của chúng tôi, mời cô xem.” Quản lý mang tới một quyển sổ tay vàng giao cho cô.

Cô mở trang thứ nhất ra, phía trên đánh dấu, thẻ bình thường là 150 triệu, thẻ vàng là 1 tỷ 500 triệu, bạch kim là 15 tỷ…

Cô nghẹn lại, cằm cũng sắp rơi xuống, đôi mắt có chút hoa hoa, chỉ nhìn thấy vô số con số không nhảy múa ở trước mắt.

Sự chênh lệch giàu nghèo đáng sợ, bần cùng hạn chế nghiêm trọng sức tưởng tượng của cô.

Cấp bậc hội viên này tựa như kim tự tháp, tầng thứ nhất là người giàu, tầng thứ hai là giới siêu giàu, tầng thứ ba là giới siêu siêu giàu, tầng thứ tư là giới giàu có hàng đầu…

Tuy rằng thân là người sáng lập công ty trang sức nổi tiếng, thân là con dâu nhà giàu số một phương Đông, nhưng quan niệm của cô, ý thức và suy nghĩ tiêu tiền của cô vẫn dừng lại ở tầng lớp lao động.

Tiền tài đối với những người giàu có hàng đầu chỉ là một đống con số thiên văn trong ngân hàng, vẫn là bảo bối với cô.

Cô tuyệt đối sẽ không tiêu phí số tiền mà mình cực cực khổ khổ kiếm được để mua một tấm thẻ thành viên câu lạc bộ.

Nhưng mà, có thể nói những lời sáo rỗng trước .

“Vừa rồi cậu Tần dùng loại thể nào đi vào, tôi làm giống với cậu ấy.”

“Cậu Tần nào?” Quản lý hỏi.

“Tần Nhân Thiên cậu Tần của tập đoàn tài chính Tần Thị.” Hy Nguyệt nói từng chữ rõ ràng mà chắc chắn.

Quản lý hơi hơi mỉm cười: “Cậu Tần là một trong những giám đốc của chúng tôi.” Giá trị của tổng giám đốc câu lạc bộ Tày đều trên 500 tỷ đô la.

Khải Liên cúi đầu, dán ở bên tai cô nói: “Tôi đã tới chỗ này với Boss một lần, hào môn tam thiếu đều là CEO bên trong.”

“Sao anh không nói sớm một chút.” Hy Nguyệt khép sổ tay lại, gọi Lục Lãnh Phong tới đây trực tiếp dẫn cô vào là được rồi.

“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại trước.” Cô đi ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong, một âm thanh từ cửa sổ xe truyền đến: “Hy Nguyệt, sao em lại ở chỗ này?”

Khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Nhã Thanh từ trong Lamborghini đi ra.

Anh mắt cô sáng lên: “Nhã Thanh, em tưởng đi vào chơi một chút, nhưng em không có thẻ thành viên, anh có thể đưa em vào không?”

“Đương nhiên rồi, lên xe đi.” Hứa Nhã Thanh cười dịu đang, vô cùng chiều chuộng.

Câu lạc bộ được chia theo khu, hội viên khác nhau có những khu vực giải trí khác nhau

Hy Nguyệt cảm thấy, chắc chắn là Tần Nhân Thiên sẽ ở khu thẻ đen.

Đi cùng Hứa Nhã Thanh, đương nhiên cũng sẽ là khu thẻ đen.

“Hy Nguyệt, sao đột nhiên muốn đến chỗ này chơi?”

“Nghe nói chỗ này là thánh địa của người nổ tiếng, hôm nay tới đây là để nhìn tận mắt.” Hy Nguyệt dùng một loại ngữ khí tự giễu nói.

Câu lạc bộ có sân đỗ xe riêng.
 
Chương 1256


Chương 1256

Ngồi ở trong xe, cô quan sát khắp nơi, không có phát hiện ra bóng đang kẻ giả mạo.

“Vừa rồi khi em tới đây, hình như nhìn thấy Tần Nhân Thiên, không phải mối quan hệ của hai người khá tốt sao? Anh ta thường xuyên tới nơi nào chơi?”

“Bên kia có căn cứ huấn luyện leo núi, anh ta thường xuyên tới chỗ đó tập luyện, chúng ta qua đó xem xem.” Hứa Nhã Thanh nhún vai.

“Anh ta được xem như cao thủ đứng đầu leo núi, còn cần huấn luyện sao?” Cô dùng giọng nói vui đùa hỏi.

“Quen tay hay việc mà, anh ta lại thích những nơi khiêu chiến cực hạn đó, rèn luyện nhiều sẽ có lợi, hơn nữa anh ta đã từng bị thương một lần, càng phải cẩn thận hơn nữa.” Hứa Nhã Thanh thong thả ung dung nói.

“Nói cũng đúng.” Hy Nguyệt cười nhàn nhạt.

Đi đến căn cứ huấn luyện leo núi, Tần Nhân Thiên cũng không ở đó.

Hy Nguyệt có chút thất vọng, chẳng lẽ là bị anh ta phát hiện nên cố ý trốn đi rồi?

“Xem ra anh ta vẫn chưa tới, phía trước có một hàng ghế, chúng ta qua đó ngồi một lát.” Hứa Nhã Thanh nói.

“Được.” Cô gật gật đầu, không chừng ngồi ở đó có thể nhìn thấy “Tần Nhân Thiên” cũng bên.

Đi đến hàng ghế, bọn họ tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Ở đây không chỉ có giới giàu nhất của Nguyệt Hạ, còn có rất nhiều giới nhà giàu nước ngoài.

“Vì sao chỗ này lại đắt như vậy, thẻ thành viên lên tới giá 150 triệu!”

Hứa Nhã Thanh hạ giọng nói: “Ngồi ở trong một góc bên trái chính là vương tử Dubai, bên phải là CEO tập đoàn tài chính Morgan… Nếu như bất cứ người nào cũng có thể đi vào, thì những người em nhìn thấy sẽ không tới.”

“Tốn nhiều tiền như vậy, chỉ để đi vào uống chút rượu sao?” Cô nhướng mày.

“No, no, no.” Hứa Nhã Thanh lắc lắc ngón tay: “Câu lạc bộ Tày là mắt xách thế giới, mỗi châu lục đều có một cơ sở, bọn họ sẽ căn cứ theo cấp bậc của cô, cung cấp cho cô bất cứ dịch vụ nào hợp lý trong phạm vi nhu cầu, hơn nữa còn tuyệt đối bảo mật.”

“Nếu em muốn phẫu thuật gương mặt thì sao?” Hy Nguyệt hạ thấp âm thanh.

Hứa Nhã Thanh không cho là như vậy cười cười: “Vậy thì không phải là chuyện rất đơn giản sao?”

“Nếu muốn phẫu thuật cho giống người nào đó như đúc thì sao, ví dụ như anh hoặc là em?” Hy Nguyệt đè thấp âm thanh nói.

Hứa Nhã Thanh lắc lắc ngón tay: “Đây là việc nằm ngoài yêu cầu hợp lý, trước tiên không nói kỹ thuật thẩm mỹ hàng đâu bây giờ có thể đạt được điều này hay không, cho dù có thể, muốn phẫu thuật thành người khác, chắc chắn là trái pháp luật. Điểm mấu chốt của câu lạc bộ là tới gần ranh giới pháp luật, nhưng đi tiếp lên trên là điều không thể nào. Nếu muốn phẫu thuật thành anh thì lại càng không thể. Anh chính là người trong ban giám đốc, muốn phẫu thuật thành anh, vậy không phải là muốn tìm chết sao?”

“Cho nên muốn phẫu thuật thành ban giám đốc là điều không có khả năng?” Hy Nguyệt chớp chớp mắt, một chút sắc bén từ đáy mắt yên lặng hiện lên.

Hứa Nhã Thanh vươn tay xoa xoa đầu cô: “Vì sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?”

“Chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh nói xem dựa theo kỹ thuật phẫu thuật của bây giờ, có thể phẫu thuật một người giống như đúc với một người khác không?”
 
Chương 1257


Chương 1257

Đẹp như tôi và cô, chỉ sợ kỹ thuật phẫu thuật bây giờ chưa được.” Hứa Nhã Thanh cười nói.

Hy Nguyệt uống một ngụm trà, theo cách nói này, đối phương muốn phẫu thuật thành người giống như đúc Tần Nhân Thiên, không có khả năng thông qua câu lạc bộ Tày.

Hai người ngồi một lúc lâu, thì nhìn thấy Tần Nhân Thiên đi đến.

thần kinh Hy Nguyệt căng lên một chút, lập tức đứng lên, cuối cùng cũng chờ được tên giả mạo này.

“Anh, lúc trước ở bên ngoài nhìn thấy anh đi vào, em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ, không ngờ lại thật sự là anh.” Cô cố ý giả vờ như không nhận ra, mỉm cười nói.

Tần Nhân Thiên cười mê người: “Em gái, em muốn đến đây chơi, sao buổi sáng không nói cho anh, anh có thể dẫn em tới cùng.”

Hy Nguyệt chấn động, không phải chứ, người này thật sự là Tần Nhân Thiên?

Lại nhìn nụ cười bất cần đời trên mặt anh ta, có lẽ là nhân cách chính, bọn họ biến đổi từ khi nào?

Từ khi cô rời đi đến bây giờ cũng chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ.

Chẳng lẽ nhân cách của hai người nói đổi là đổi, không có một chút báo trước nào?

“Hứa Nhã Thanh cũng ở bên kia, chúng ta ngồi với nhau một lát nhé?” Cô đuối lý nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Tần Nhân Thiên cùng đi theo cô qua đó.

Hứa Nhã Thanh rót một ly Whiskey đưa cho anh ta: “Vừa rồi Hy Nguyệt nói nhìn thấy anh, muốn tìm anh cùng chơi, tôi còn tưởng rằng anh đang ở căn cứ huấn luyện leo núi, kết quả đi tới thì anh không ở đó.”

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Tôi và cô ấy đã ăn cơm tối với nhau, nếu biết cô ấy muốn đến chơi, thì tôi đã chở cô ấy tới rồi.”

“Vậy sao?” Hứa Nhã Thanh có một chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì.

đầu óc Hy Nguyệt có chút hồ đồ, giống như bột nhão.

Thật sự là Tần Nhân Thiên, vậy Tần Nhân Thiên giả kia trốn đi đâu rồi? Hơn nữa anh ta vào đây bằng cách nào?

Chẳng lẽ là quét mặt?

“Có phải câu lạc bộ Tày dùng hệ thống quét mặt không?” Cô dùng giọng nói không chút để ý hỏi, giống như chỉ thuận miệng hỏi han.

“Thẻ và người là một, quét mặt trước rồi kiểm tra thẻ.” Hứa Nhã Thanh giải thích.

“Nếu dùng thẻ của người khác cũng được sao?”

“Dùng thẻ của người khác, phải dùng mặt của người khác.” Tần Nhân Thiên trêu chọc.

Cô bĩu bĩu môi: “Xem ra sau này em muốn tới chơi thì phải làm thẻ của riêng mình rồi, muốn mượn thẻ của các anh đều không được.”

Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu cô, giống như một người anh trai đang dỗ dành em gái: “Em thì khác, em là người nhà của ban giám đốc, em muốn vào chỉ cần quét mặt là được, không cần thẻ.”

Hy Nguyệt cười xinh đẹp, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Có đặc quyền thật là tốt.”

Bây giờ cô đã chắc chắn, người này thật sự là Tần Nhân Thiên, không phải kẻ giả mạo.

Nhưng mà cô vẫn muốn xác nhận một chút.

“Em tới phòng trang điểm một chút.”

Cô đứng dậy đi đến một góc khuất, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên.

Cách đó không xa, Tần Nhân Thiên lấy di động ra, bấm nghe máy: “Có chuyện gì vậy rm?”
 
Chương 1258


Chương 1258

“Bấm nhầm số, lỡ tay.” Cô xảo trá tắt điện thoại, lúc này không có nghi ngờ gì nữa, chỉ là tên giả mạo kia vào bằng cách nào? Bảo vệ câu lạc bộ kiểm tra gắt gao như thế, sao anh ta có thể đục nước béo cò đi vào chứ?

Sau khi quay lại, cô từ cầm một ly rượu Cocktail không độ từ trong tay nhân viên phục vụ lên.

“Anh, lúc em tới, nhìn thấy một người rất giống anh, em còn tưởng rằng là anh chứ.”

Tần Nhân Thiên sờ sờ gương mặt, lộ ra một nụ cười quái dị: “Tốt xấu gì anh cũng là *kinh vi thiên nhân, sao có thể thường xuyên gặp anh được?”

*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

“Đúng vậy, em còn đang lắng, có người muốn giả mạo anh, cố ý phẫu thuật giống anh như đúc.” Hy Nguyệt bĩu môi.

“Loại này là không, gương mặt đẹp trai điêu luyện sắc sảo này của anh, con người không thể nào chế tạo ra được.” Tần Nhân Thiên rất tự luyến.

Nhưng mà nam thần đẹp trai đến kinh thiên động địa, đúng là người ta có tư cách.

Đôi mắt sâu kín của Hứa Như Thanh chớp chớp: “Cho nên em nhìn lầm rồi, người kia cũng không phải Nhân Thiên.”

“Có lẽ là vậy.” Hy Nguyệt nhún vai, cô biết rất rõ là mình không nhìn lầm, Tiểu Quân cũng nhìn thấy.

Nói không chừng trong này còn có một âm mưu lớn.

Lúc này, di động của cô vang lên, là Lục Lãnh Phong gọiđiện thoại tới.

“Cô gái ngốc, em chạy đi đâu vậy?”

“Em ở câu lạc bộ Tày, lập tức về nhà ngay.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, rồi tắt máy.

Lục Lãnh Phong cũng không muốn hỏi nhiều, chờ cô quay về rồi lại nói.

Hy Nguyệt uống hết rượu Cocktail rồi đứng lên: “Em phải đi rồi, hai anh cứ chơi thoải mái.”

“Anh tiễn em.” Hứa Nhã Thanh đứng dậy theo.

“Không cần, em dẫn theo vệ sĩ.” Cô nhoẻn miệng cười, cùng Khải Liên đi ra ngoài.

Trong mắt Hứa Nhã Thanh hiện lên một tia mất mát, Tần Nhân Thiên vỗ vỗ vai anh ta: “Cô ấy đã là người phụ nữ của người khác rồi, anh đến phía trước mà xem.”

“Chỉ cần đã từng là người phụ nữ của anh, thì vĩnh viễn là người phụ nữ của anh.” Hứa Nhã Thanh mang theo mấy phần chấp nhất nói.

“Cũng đúng, tốt xấu gì giữa hai người vẫn còn có một đứa con.” Tần Nhân Thiên bày ra vẻ mặt kỳ quái, không biết là vì anh ta may mắn, hay là đàn biểu đạt cảm xúc khác.

Hy Nguyệt về đến nhà.

Lục Lãnh Phong vừa mới dỗ được Tiểu Quân đi ngủ.

“Cô gái ngốc, em đi theo Tần Nhân Thiên đến Tày sao?”

“Tiểu Quân nói với anh?” Lông mày cô hơi nhếch lên.

“Nó nói ở trên đường đi nhìn thấy Tần Nhân Thiên, em sai vệ sĩ đưa nó về, còn mình thì đi qua đó.” Anh duỗi tay to ra, xoa xoa đầu cô: “Em lại phát hiện ra thứ gì?”

Hy Nguyệt ngồi xuống sô pha, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, dừng lại ở màn đêm bên ngoài: “Câu lạc bộ Tày là nơi ra vào của giới nhà giàu trên thế giới, thế nên được bảo vệ rất nghiêm phải không? Có thể có người đục nước béo cò đi vào không?”
 
Chương 1259


Chương 1259

“Không có loại khả năng này, hệ thống bảo vệ của Tày là loại tiên tiến nhất toàn cầu.” Lục Lãnh Phong cực kỳ chắc chắn nói.

“Em biết, Hứa Nhã Thanh nói người và thẻ phải hợp nhất, nếu có người đeo mặt nạ mô phỏng, và làm giả một tấm thẻ thẻ viên, chẳng phải là rất dễ lừa được qua cửa sao?”

“Thẻ thành viên của Tày là không thể nào làm giả được.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

“Vì sao?” Cô nhướng mày.

“Thẻ thành viên của Tày được gắn tám con chíp mã hóa, mật mã ngẫu nhiên, mỗi ngày đều sẽ thay đổi, cho dù là hacker tài giỏi nhất cũng không phá giải được.” Lục Lãnh Phong trầm giọng nói.

Hy Nguyệt càng thêm hoang mang, nói như vậy, trừ khi là đối phương lén trộm thẻ của Tần Nhân Thiên, nếu không sẽ không thể lừa qua cửa được.

Nhưng nếu Tần Nhân Thiên không có thẻ, thì chính anh ta cũng không thể đi vào được.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Lãnh Phong búng lên cái trán của cô: “Em hỏi chuyện này làm gì? Lại phát hiện ra bí mật gì của Tần Nhân Thiên sao?”

Cô cầm cái ly trên bàn trà lên, uống một ngụm nước, mới thong thả nói: “Người em và Tiểu Quân nhìn thấy ở trên đường kia rất có thể không phải là Tần Nhân Thiên thật.”

Lục Lãnh Phong chấn động: “Không phải anh ta, thì là ai?”

“Em cũng muốn biết.” Cô sờ sờ cằm: “Hôm nay ăn sinh nhật bà nội Thời, em và Tiểu Quân đi chúc thọ bà ấy, ăn cơm xong, trên đường trở về em bị kẹt xe, nhìn thấy Tần Nhân Thiên ở trong xe, anh ta lái xe ngược đường với hai mẹ con em, đây là việc không có khả năng. Em nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, thì anh ta nói đang ở nhà xem côn khúc với bà nội.”

Một tí sáng lạnh lẽo cực kỳ sắc bén hiện lên trong đáy mắt Lục Lãnh Phong: “Sau đó em lập tức đi theo theo dõi?”

“Ừm, em nhìn thấy anh ta lái xe vào câu lạc bộ Tày. Em muốn theo vào đó, nhưng mà em không có thẻ thành viên. Vốn dĩ em muốn gọi điện thoại cho anh, để anh tới đó đưa em vào, không ngờ lại gặp Hứa Nhã Thanh, nên em đã theo anh ta vào trong đó.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói hết, rồi lại nói tiếp: “Chúng em ở trong đó tìm rất lâu cũng không nhìn thấy Tần Nhân Thiên, nên tới ghế ngồi, sau khi ngồi một lúc lâu, anh ta mới đi vào. Anh ta nói anh ta vừa mới đến, chứng tỏ là người trước đó không phải anh ta, nhưng mà nếu không phải anh ta, thì người kia đi vào bằng cách nào chứ?”

Trong đầu cô đầy nghi vấn.

Lục Lãnh Phong im lặng một hồi, rồi trầm thấp nói: “Chúc thọ ở nhà bà Thời với em, và gặp ở câu lạc bộ Tày, là cùng một nhân cách sao?”

“Không phải, ở nhà bà nội Thời là nhân cách thứ hai, gặp ở câu lạc bộ Tày là nhân cách chính.” Cô nghiêm túc nói.

Lục Lãnh Phong hơi hơi híp mắt lại, đôi mắt trông vô cùng thâm trầm, giống như giếng cổ ngàn năm sâu không thấy đáy, anh giơ tay lên, xoa xoa đầu cô: “Chuyện này giao cho anh điều tra, anh cũng muốn xem xem, trong đó có bí mật kinh thiên động địa gì.”

Hy Nguyệt gật đầu một cái: “Nếu như thật sự có người giả mạo anh ta, nhất định phải bắt được anh ta, nếu không anh ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Lục Lãnh Phong cũng không nghĩ như vậy, ở trong suy nghĩ của anh, Tần Nhân Thiên vốn chính là một điều bí ẩn, bảy năm trước, giữa anh ta và Thời Thạch nhất định có che giấu một bí mật nào đó mà anh không biết.

Ngày hôm sau, Hy Nguyệt hẹn Lâm Đại Dao đi uống trà trưa, không ngờ lại gặp Mộ Dung Cẩm Lý và Kiều An ở cửa.

Nhìn thấy Hy Nguyệt, trên mặt Kiều An hiện lên một ánh sáng nham hiểm hung ác.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu đều có thể gặp được tình địch của cậu.” Mộ Dung Cẩm Lý âm dương quái khí nói.
 
Chương 1260


Chương 1260

Kiều An cong khóe môi một chút, cười như không cười: “Cô nói sai rồi, mợ chủ Lục cũng không phải là tình địch của tôi, là tình địch của cô.”

Lâm Đại Dao ôm cánh tay Hy Nguyệt: “Chị, hôm nay không khí ở đây không tốt, chúng ta nên đổi tiệm khác thôi?”

Hy Nguyệt hơi hơi mỉm cười, bình thản nói: “Không sao, cũng sẽ không ngồi cùng nhau.”

Hai cô cố tình ngồi ở một chỗ cách xa Mộ Dung Cẩm Lý và Kiều An nhất, không ngờ người ta lại cố tình muốn ngồi ở bên cạnh hai cô, làm chướng mắt hai cô.

Lâm Đại Dao có chút bực bội, tức giận liếc nhìn bọn họ một cái: “Bây giờ tình nhân đều càn rỡ như vậy sao?”

Mộ Dung Cẩm Lý hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Tôi quen Nhã Thanh sớm hơn Hy Nguyệt nhiều, Kiều An cũng quen Lục Lãnh Phong trước cô ta, ai là tình nhân, vừa nhìn là biết ngay.”

Hy Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, bưng tách trà trong tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc tách trà, thong thả ung dung nói: “Đại Dao, em nói sai rồi, bọn họ thật sự không phải tình nhân, chỉ là tương tư đơn phương mà thôi.”

Lâm Đại Dao bụm miệng, phối hợp với cô vô cùng ăn ý: “Em sai rồi, chị, tốt xấu gì tình nhân cũng là người chen chân thành công, hai bọn họ không có khả năng thành công, chỉ có thể động mồm mép một chút, xả giận một chút mà thôi.” Gương mặt Mộ Dung Cẩm Lý trắng bệch: “Tôi là người phụ nữ Nhã Thanh yêu nhất, Hy Nguyệt cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, rất nhanh thôi, tôi sẽ kết hôn với Nhã Thanh, trở thành người mẹ mới của Hứa Kiến Quân.”

Hy Nguyệt chậm rì rì uống một ngụm trà, nếu cô ta vẫn giống như trước kia, chưa xảy ra nhiều thay đổi, Hứa Nhã Thanh vẫn đón nhận cô ta một lần nữa. Nhưng quá khứ của cô ta quá đen tối, đừng nói là nhà giàu, cho dù là người bình thường cũng chưa chắc có thể đón nhận cô. Mẹ Hứa có huyết thống hoàng gia nước ngoài, trông thì dịu dàng, thật ra rất hung ác, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho tình nhân của một tên trùm ma túy lớn trở thành con dâu của mình.

“Cô Mộ Dung, lý tưởng là đầy đặn, hiện thực là thì khó khăn, làm người vẫn phải thực tế một chút. Nhưng mà, việc riêng của cô tôi không quan tâm, cũng sẽ không hỏi đến, chỉ cần không cần chọc tới tôi là được.”

Trong mắt Mộ Dung Cẩm Lý hiện lên một tia ánh sáng quỷ quyệt, khuất cà phê trong lu một chút, dùng một loại giọng nói không quan tâm nói: “Kiều An, con của cậu thật xinh đẹp, giống cậu, cũng giống Lục Lãnh Phong.”

Kiều An ngó cô ta một cái: “Cô đừng nói bậy.”

Mộ Dung Cẩm Lý cười ha ha: “Toàn bộ người của thành phố Long Minh đều biết chúng nó là con trai của cô và Lục Lãnh Phong, không cần lại che che giấu giấu, nên mau nghĩ cách cho bọn trẻ nhận tổ quy tông, không chừng còn có thể trở thành người thừa kế nhà họ Lục nữa ấy.”

Cô ta cố ý nói như vậy, chính là muốn kích thích Hy Nguyệt, đả kích cô.

Lâm Đại Dao nắm chặt nắm tay, muốn đánh người: “Cô đúng là miệng chó không thể phun ra ngà voi, chân tướng đã sớm bày ra trước mặt, bọn trẻ là con của cô ta và Finn, Finn cũng thừa nhận trước mặt anh rể tôi. Anh rể tôi trừng phạt anh ta, điều anh ta ra nước ngoài. Cô còn muốn hắt bát nước lên trên người anh rể tôi, đúng là ý đồ đáng chết. loại phụ nữ không sợ thiên hạ không loạn như cô, khó trách anh Hứa lại không vừa mắt cô, người không lương thiện, sẽ không ai thích.”

Cơ mặt Kiều An co rút lại, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cực kỳ giận dữ: “Con của tôi không phải của Finn, không có một chút liên quan gì tới Finn. Đây chính là quỷ kế của Hy Nguyệt, muốn bố của con tôi không nhận chúng nó. Vì bảo vệ con tôi, tôi chỉ có thể liều mạng, không ai có thể ngăn cản chúng nó nhận tổ quy tông.”

Cô ta cực kỳ kích động, chỉ chưa nói thẳng ra bố của bọn trẻ là Lục Lãnh Phong.
 
Chương 1261


Chương 1261

Hy Nguyệt không thay đổi sắc mặt, dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn cô ta: “Nếu tôi là cô, thì sẽ khiêm tốn một chút, miễn cho đến lúc đó không như mình tưởng tượng, bị vả mặt.”

Lâm Đại Dao lấy một miếng bánh nướng xốp cho cô: “Có một loại bệnh tên là bệnh trầm cảm sau khi sinh, em cảm thấy cô Kiều An, sợ là mắc loại bệnh này.”

Hy Nguyệt cười cười xua xua tay: “Đứa bé cũng không phải do cô ta sinh, cô ta mắc bệnh trầm cảm sau khi sinh ở đâu chứ.”

Lâm Đại Dao bất ngờ: “Hả? Không phải cô ta sinh sao.”

Không đợi Hy Nguyệt lên tiếng, Kiều An đã giành nói trước: “Là tôi sinh thì sao, không phải tôi sinh thì sao? Dù sao cũng là con của tôi, giống tôi như đúc.”

Lâm Đại Dao bĩu môi: “Tôi không nghi ngờ không phải con của cô, nhưng cô đừng bao giờ nhận bố của con mình lung tung, ảnh hưởng tới danh dự của anh rể tôi, không có một xu liên quan tới anh rể tôi.”

Kiều An tức giận liếc nhìn cô ấy một cái: “Việc này, trong lòng Lục Lãnh Phong biết rõ hơn cô, không cần cô lắm mồm.”

Lâm Đại Dao hừ nhẹ một tiếng: “Anh rể tôi biết rất rõ, Finn cũng đã thẳng thắn với anh ấy rồi, nhưng mà tôi thấy cô là muốn vàng thau lẫn lộn, hắt nước bẩn lên người anh rể tôi, chia rẽ mối quan hệ của anh ấy và chị tôi.”

Mộ Dung Cẩm Lý chậm rì rì uống ngụm trà, giọng nói hung ác nham hiểm truyền đến, mang theo mấy phần vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi cá một trăm triệu, đứa bé chính là con của Lục Lãnh Phong. Nhiều năm như vậy, Kiều An là người phụ nữ duy nhất đi theo Lục Lãnh Phong, Lục Lãnh Phong toàn tâm toàn ý với cô ấy, nếu không phải khó trái di mệnh của ông cụ Lục, anh ấy sẽ không cưới người khác. Ở trong lòng, anh ấy vô cùng áy náy với Kiều An, cho nên cùng cô ấy sinh hai đứa con trai, bồi thường cho cô ấy.”

Hy Nguyệt cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh như gió: “Cô Mộ Dung, cô không đi làm biên kịch là điều rất đáng tiếc.”

“Mợ chủ Lục, có phải tôi chọc trúng nỗi đau của cô hay không? Một người phụ nữ không được chồng mình yêu thương hẳn là rất đáng buồn đúng không, mỗi ngày đồng sàng dị mộng, còn phải giả vờ ngọt ngào hạnh phúc, sao cô không đi làm diễn viên đi.” Mộ Dung Cẩm Lý trả lời lại một cách mỉa mai.

Hy Nguyệt vẫn không thay đổi sắc mặt, trên mặt không có một tia cảm xúc gợn sóng.

Lâm Đại Dao thì lại không chững chạc như cô, cô ấy là người thẳng tính, người khác tấn công, cô ấy phải đáp trả lại.

“Cô Mộ Dung, có phải cô rất hy vọng chị dâu tôi và anh rể tôi xa nhau không? Nếu như bọn họ thật sự tách ra, chị của tôi sẽ kết hôn với anh Hứa, vậy thì anh thảm rồi.”

khóe miệng Mộ Dung Cẩm Lý co rút lại: “Nhã Thanh sẽ không làm hiệp sĩ đổ vỏ, cưới hàng secondhand Lục Lãnh Phong không cần.”

“Cô cũng không còn trinh trắng đâu.” Hy Nguyệt cười mỉa mai.

Lời này chọc đúng chỗ đau của Mộ Dung Cẩm Lý, gương mặt cô ta lập tức trắng bệch: “Hy Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, Nhã Thanh là của tôi, cô dám tranh với tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu.”

Đôi mắt hạnh của Hy Nguyệt híp lại, con ngươi đen nhánh hơi hơi lộ ra ngoài, trông lạnh thấu xương: “Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, sẽ khiến cô ta sống không bằng chết. Với thân phận của tôi, muốn tiêu diệt các cô, cũng chỉ là chuyện động ngón tay một chút. Xin khuyên hai cô, kiềm chế lại một chút, đừng chạm đến điểm mấu chốt của tôi, người không muốn chết mới có thể sống được lâu dài.”

Mỗi một chữ cô nói ra đều thẩm thấu sát khí lạnh lẽo, khiến Kiều An giật mình rùng mình một cái: “Cô dám động vào tôi, phải hỏi Lục Lãnh Phong trước xem anh ấy có đồng ý hay không.”

Trông đôi mắt to tròn đen nhánh của Hy Nguyệt hiện lên một tia quỷ quyệt: “Mối quan hệ của cô và Lục Lãnh Phong, anh ấy đã nói cho tôi rồi, tôi có ý tốt giữ lại cho cô một tấm màn che, sao cô cứ nhất định phải chọn phá nó đi chứ.”
 
Chương 1262


Chương 1262

Cả người Kiều An xẹt qua một cơn co rút dữ dội, trong phút chốc gương mặt bỗng trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc.

Cô ta cử động khóe miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại mím chặt.

Hy Nguyệt nhìn thấy hết mọi hành động của cô ta, vỗ vỗ vai Lâm Đại Dao, cô đứng lên: “Đi thôi, buổi trà trưa hôm nay uống vô cùng khó chịu, hôm nào chúng ta uống ở nhà, sẽ không có người tới quấy rầy.”

“Ừm, thế giới này luôn có một số việc được sinh ra từ người không đâu, ngày tháng yên ổn không muốn, lại thích tìm đường chết.” Lâm Đại Dao kéo cánh tay cô cùng đi ra ngoài.

Mộ Dung Cẩm Lý cũng chú ý tới Kiều An khác thường, rót cho cô ta một tách trà: “Cô vẫn ổn chứ, chỉ một câu của Hy Nguyệt mà đã dọa cô thành như vậy, sức chiến đấu của cô cũng quá ít rồi?”

Kiều An nuốt một ngụm nước miếng, bình ổn lại trái tim đang đập hoảng loạn: “Tôi không sợ, cô ta cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi. Nếu như cô ta dám đụng đến tôi, chắc chắn Lục Lãnh Phong sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

“Đúng vậy, lực lượng của một mình chúng ta không đủ, thì hai người cùng đối phó cô ta, ai sợ ai chứ.” Mộ Dung Cẩm Lý trầm thấp nói.

Sau khi đưa Lâm Đại Dao về nhà, Hy Nguyệt quay về nhà họ Lục.

Lục Lãnh Phong cũng vừa mới về nhà, ngồi ở trước nôi chơi với con.

Trước tiên không nói anh có được coi là một người chồng tốt hay không, nhưng tuyệt đối là một người bố tốt.

Cô bế con trai lên, hôn lên nắm tay nhỏ của cậu bé một chút: “Hôm nay em uống trà trưa với Đại Dao thì gặp Kiều An. Thật là kỳ quái, hình như cô ta nhận định đứa bé là của anh.”

Trong phút chốc hàng lông mày rậm rạp của Lục Lãnh Phong co lại thành một đường thẳng tắp: “Em sẽ không dao động, bắt đầu nghi ngờ anh chứ? Anh nói rồi, nếu như hai thằng quỷ kia là của anh, anh sẽ lập tức đi làm phẫu thuật triệt giống, nói được thì làm được.”

Cô nghẹn lại, nâng tay lên, nhẹ nhàng kéo dãn lông mày anh ra: “Em không nghi ngờ anh, em là đang suy nghĩ, vì sao cô ta lại cho rằng đứa bé là của anh?”

“Không phải là tên Finn khốn kiếp kia làm loạn chứ.”

Một ánh lửa từ trên mặt anh hiện lên, xem ra cơn giận trong lòng anh vẫn còn sót lại chưa tiêu được.

Cô vỗ vỗ con trai trong lòng ngực, trên mặt nở nụ cười, giọng nói thì lại lạnh băng: “Nếu như có một ngày em tiêu diệt Kiều An, anh có thể rất tức giận mà bỏ em không?”

“Cô gái ngốc, anh đã làm lỡ cả đời em rồi, mặc kệ em làm gì, cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi anh.” Anh không chút do dự mà chém đinh chặt sắt nói.

Cô le lưỡi: “Vậy em có tức giận không?”

Anh chọc chọc chóp mũi cô: “Em không phải là người lỗ mãng, em muốn tiêu diệt cô ta, vậy thì chắc chắn là cô ta tìm chết.”

Giọng nói anh đầy yêu chiều, khiến cô bay lên, ấm áp từ trong ra ngoài, chủ động đưa đôi môi đỏ lên, hôn xuống khuôn mặt anh: “Không phí công tin tưởng anh.”

Nghe được lời này, anh lập tức thấy yên tâm hơn.

Giữa bọn họ, rốt cuộc cũng có một sự tin tưởng khó có.

Trầm mặc một hồi lâu, anh ôm vai cô: “Qua một khoảng thời gian nữa, anh đưa em tới một nơi, em sẽ hiểu rõ hết tất cả. Sau đó nên làm như thế nào, tự em quyết định.”
 
Chương 1263


 

Chương 1263

“Đi đâu?” Cô ngạc nhiên.

“Đi rồi em sẽ biết.” Anh xoa xoa đầu cô, đôi môi mỏng mở ra tạo lên một nụ cười mê người.

Cô giống như làm nũng ôm cổ anh: “Ma Vương Tu La, ngày mai chúng ta tới câu lạc bộ Tày chơi đi.”

Lục Lãnh Phong búng xuống cái trán của cô, dã tâm nhỏ này của cô, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu: “Anh đã điều tra nhật ký quẹt thẻ rồi, thời gian giữa Tần Nhâm Thiên và Hứa Nhã Thanh kém nửa giờ. Nói cách khác, người em nhìn thấy kia đúng thật là đã quẹt thẻ của Tần Nhâm Thiên để đi vào.”

“Cho nên thật sự có người giả mạo anh ta, còn trộm đi thẻ của anh ta!” Cô vô cùng kinh ngạc.

“Có lẽ chính là bản thân anh ta cũng không chừng.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

Đầu cô lắc như trống bỏi: “Không thể nào đâu, em đã gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói ở nhà xem côn khúc với bà nội mà, không thể nào ra ngoài.”

Một tia sáng cực kỳ sắc bén hiện lên trong mắt Lục Lãnh Phong: “Đừng sốt ruột, từ từ điều tra, là hồ ly thì sẽ luôn lộ ra cái đuôi.”

Ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, nghe nói bọn họ muốn tới câu lạc bộ Tày, Lục Sênh Hạ cũng la hét đòi đi.

Lục Lãnh Phong đành phải đưa cô bé và Tiểu Quân đi theo.

Làm ban giám đốc, anh có thể đưa theo người nhà.

Hy Nguyệt không ngờ, ở chỗ này lại gặp Tần Nhân Thiên.

Lần này không phải chỉ có một mình anh ta, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Ngũ quan cô gái tinh xảo mà hoàn mỹ, dáng người cao gầy mà nóng bỏng, dùng cách nói chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để hình dung vẻ xinh đẹp của cô ta.

Cô ta mặc một bộ quần áo thoải mái, quần áo chững chạc, trang nhã lại không mất đi sự cao quý, vừa nhìn là biết không phải những người nổi tiếng trên mạng.

Hy Nguyệt âm thầm quan sát cô ta, không biết vì sao, cảm thấy cô ta có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó, đặc biệt là đôi mắt kia.

Đó là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ngập nước, tự mang theo phong tình mê người.

Theo bản năng, coi quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong một cái, tìm được nguyên nhân cảm thấy quen thuộc rồi.

Lục Lãnh Phong cũng có một đôi mắt đào hoa, hai người đứng cùng nhau, đôi mắt đúng là rất giống, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, chỉ là đôi mắt Lục Lãnh Phong sâu hơn một chút.

“Anh Thiên, anh có bạn gái?” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.

Tần Nhân Thiên ho khụ một tiếng, giới thiệu đơn giản với mọi người.

Cô gái tên là Hạ Dĩ Nhiên, là nhà sinh vật học, giống với Tần Nhân Thiên, thích thám hiểm, hai người kết bạn cùng nhau đi qua Thung lũng lớn Đông Phi, leo qua đỉnh Everest, còn xuyên qua rừng rậm Amazon.

Nhìn qua, bọn họ là người cùng chung chí hướng, trời sinh một đôi.

Hy Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Anh, anh giấu thật là kỹ, đã sớm có bạn gái rồi mà cũng không nói cho bọn em biết.”

Hạ Dĩ Nhiên xua xua tay: “Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi là bạn phượt, không phải người yêu. Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu ta, ở trong mắt tôi, cậu ta chính là một thằng nhóc.”

Tần Nhân Thiên lộ ra một nụ cười cổ quái, tựa như có chút bất đắc dĩ: “Đừng cứ lấy chuyện tuổi tác để nói, cô nhỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.”

Lục Sênh Hạ che cái miệng nhỏ lại, nở nụ cười: “Ha ha, thì ra trên thế giới này cũng có người phụ nữ anh Thiên không trị được.”
 
Chương 1264


Chương 1264

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó.” Hy Nguyệt cười ha ha: “Anh, em biết anh thích nhất là khiêu chiến cực hạn, cố lên, chúng em ủng hộ anh hết mình.”

Túi sữa nhỏ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Hạ Dĩ Nhiên: “Cháu sắp có một người mợ tương lai chính thức rồi, mợ là người mợ thứ hai của cháu. “

Hạ Dĩ Nhiên bị sặc, cười dịu dàng với cậu bé: “Bảo bối, cháu có thể gọi dì là dì Dĩ Nhiên.”

Hàng mi dài của túi sữa nhỏ giảo hoạt chớp chớp: “Cậu cả thích cháu gọi mợ là mợ, cháu cũng thích gọi mợ là mợ.”

Cậu bé là thần giúp đỡ.

Hạ Dĩ Nhiên đỡ trán, cô ta là người lớn, không thể cãi cọ với một cậu bé, nên nhún vai: “Được thôi, cháu muốn gọi như thế nào cũng được, ai bảo cháu dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy chứ.”

Túi sữa nhỏ kéo rộng cái miệng nhỏ, nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Cậu cả, cháu thích mợ, cậu nhất định phải cố lên, cưới mợ về nhà.”

Tần Nhân Thiên cười tà mị, làm động tác Ok với cậu bé.

Hạ Dĩ Nhiên không giống người bình thường, đã là đồng động cùng chung chí hướng thám hiểm, cũng là người phụ nữ duy nhất bắt được linh hồn của anh ta.

Lục Sênh Hạ uống một ngụm trà sữa, nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị là nhà sinh vật học, thật là lợi hại.”

Hạ Dĩ Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Chị thích nghiên cứu sinh vật.”

Khóe miệng Tần Nhân Thiên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Cô nên nghiên cứu tôi nhiều một chút, tôi chính là một loại sinh vật ưu tú.”

Hạ Dĩ Nhiên từ từ nhìn anh ta, giống như đang nhìn một thằng nhóc bướng bỉnh: “Lĩnh vưc tôi nghiên cứu là vi sinh vật, cái đầu của cậu quá lớn.”

Tần Nhân Thiên cười hài hước: “Sinh vật không phải được tạo thành từ vi sinh vật sao? Cả người tôi đều là vi sinh vật, cô có thể tuỳ ý tnghiên cứu.”

Hạ Dĩ Nhiên vươn tay ra, xoa xoa đầu của anh ta: “Cậu nhóc, sáu tháng cuối năm tôi sẽ phải đi Nam Cực nghiên cứu khoa học, cậu cứ ở lại thành phố Long Minh chơi đùa cuộc sống của cậu.”

Tần Nhân Thiên hỗn độn trong gió: “Tốt xấu gì tôi cũng là phượt thủ, cô gọi tôi như vậy thích hợp sao? Nam Cực kia, tôi đã đi rất nhiều lần rồi, quen thuộc hơn cô, tôi có thể dẫn đường cho cô.”

Hạ Dĩ Nhiên cười cười, không nói gì, tựa như coi lời anh ta nói là trò đùa.

Túi sữa nhỏ tò mò mở to hai mắt: “Mợ, mợ muốn đi Nam Cực sao? Sống ở đó tất cả đều là chim cánh cụt, tuy rằng chim cánh cụt rất đáng yêu, nhưng sẽ không biết nói, mợ sẽ cảm thấy cô đơn, nên dẫn cả cậu cháu đi cùng đi.”

Hạ Dĩ Nhiên bật cười, nhóc con này còn nhỏ mà thông minh, vừa nhìn là biết là cậu bé thiên tài có chỉ số thông minh rất cao.

“Cũng không chỉ có một mình dì, còn có rất nhiều thành viên của đoàn nghiên cứu.”

Túi sữa nhỏ lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: “Vậy thì cậu cả càng nên đi, nhỡ đâu mợ bị người khác cướp đi thì làm sao đây? Mợ không thể làm mợ của cháu nữa.”

Tần Nhân Thiên yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Đương nhiên là cậu sẽ đi, vợ hát chồng khen, ai dám giành giật phụ nữ với cậu, cậu sẽ nghiền nát anh ta thành bã vụn.”

Sau khi uống trà sữa xong, bọn họ cùng tới sân gôn.

Hạ Dĩ Nhiên thay một bộ quần áo thể thao, tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top