Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 861


Chương 861

Hy Nguyệt kinh ngạc tới nỗi không thốt nên lời, đôi mắt trừng to hơn cả chuông đồng.

“Tôi thích người khác, sao lại có thể thích anh chứ?”

Lục Lãnh Phong nở một nụ cười nham nhở: “Anh có được mọi đặc điểm để em nhìn thấy đã yêu, em thích anh không phải là chuyện rất bình thường à?”

Hy Nguyệt cũng không thể phủ nhận chuyện này.

Lục Lãnh Phong đúng là rất hoàn hảo, lại đẹp trai, có tất cả đặc điểm khiến cho cánh phụ nữ mê mệt.

Nhưng cô đã có Thời Thạch, sao lại thích người khác chứ?

“Cho dù anh tốt thật nhưng tôi đã có Thời Thạch, tôi là một người rất chung thủy, không thể thay lòng đổi dạ.”

Lục Lãnh Phong tóm lấy bả vai của cô rồi nói: “Ký ức của em dừng lại ở bảy năm trước, nhưng Thời Thạch bị tai nạn xe cộ lúc em học đại học năm nhất mà qua đời. Người phải nhìn về phía trước, em bắt đầu một cuộc yêu đương mới cũng là chuyện bình thường.”

Hy Nguyệt nghe thế thì vô cùng kinh ngạc: “Lúc tôi học đại học thì đã quen anh rồi ư?”

Trong đôi mắt đen thẫm của Lục Lãnh Phong lóe lên một chút ánh sáng khó hiểu: “Lúc chúng ta quen nhau thì em đã tốt nghiệp đại học.”

Hy Nguyệt vô cùng kinh ngạc, lời mà Lục Lãnh Phong nói với những gì mà Thời Thạch nói có rất nhiều mâu thuẫn.

Thời Thạch nói Lục Lãnh Phong vì muốn chiếm hữu cô mà đã phái người tới giết anh, nên anh mới phải giả chết như bây giờ.

Mà dựa theo những gì Lục Lãnh Phong nói, cô vì hôn ước nên mới thay Hy Mộng Lan gả cho anh ta, hơn nữa lúc đó Thời Thạch đã chết.

Cô và Thời Thạch lớn lên với nhau từ nhỏ, anh ấy hiểu cô nhất, cũng là người cô tin tưởng nhất, sao có thể lừa cô được chứ.

Nhưng Hy Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Lãnh Phong thì cũng không giống như là nói láo.

Đến cùng cô nên tin tưởng ai đây?

“Lục Lãnh Phong, tôi không muốn ở đây mãi, tôi cũng không phải là thú cưng mà anh nuôi nhốt. Anh dựa vào cái gì mà nhốt tôi, tôi muốn đi ra ngoài.”

Suốt ngày ở trong phòng, cho dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được gì. Cô phải đi hỏi thăm một số người mới được.

Dường như Lục Lãnh Phong nhìn ra suy nghĩ của cô nên anh nói: “Ngày mai anh sẽ để Hoa Phi tới đây, có lẽ em sẽ muốn gặp cậu ấy một lần.”

“Phi ư?” Hy Nguyệt gãi đầu một cai, trong ấn tượng của cô thì đúng là cô có một đứa em trai tên là Hoa Phi, còn đang học trung học.

“Phi nên học trung học ở Giang Thành chứ, sao lại tới Long Minh rồi?”

Lục Lãnh Phong thở dài, xem ra anh đã đoán đúng, trí nhớ của cô dừng lại ở bảy năm trước, lúc Thời Thạch còn sống.

“Năm đó, em trai của em và Thời Thạch xảy ra tai nạn xe cộ cùng một lúc, Thời Thạch rớt xuống cầu bỏ mình, còn em trai em thì hôn mê bất tỉnh, ròng rã ba năm trời. Đưa ra nước ngoài điều trị thì cuối cùng cậu ấy cũng đã tỉnh lại, bây giờ đã học xong đại học y học ở Long Minh, đang thực tập ở bệnh viện nhân dân Long Minh.”

Lục Lãnh Phong dùng giọng điệu trần thuật, không hề mang theo chút tình cảm thay thần thái nào.
 
Chương 862


Chương 862

Trong đầu Hy Nguyệt lóe lên một ánh sáng, dường như cô thật sự đã quên đi rất nhiều chuyện.

Cô nhất định phải gặp em trai một lần, thằng bé sẽ không nói láo với cô.

Lục Lãnh Phong gọi điện thoại cho Hoa Phi, lúc chiều thì cậu ta tới.

Không ngờ rằng chỉ mới mấy ngày không gặp mà chị cậu ta đã mất trí nhớ, còn không nhận ra được anh rể và Hứa Nhã Thanh.

Lục Lãnh Phong đã dặn đi dặn lại Hoa Phi rằng không nên nhắc tới chuyện của Hứa Nhã Thanh. Cậu ta biết chuyện này là một cây gai trong lòng anh nên cũng đồng ý không hề do dự.

Hy Nguyệt không ngờ rằng em trai của mình cũng đã trở thành người lớn rồi, trong ấn tượng của cô thì Hoa Phi vẫn còn là một đứa trẻ.

“Phi, không ngờ rằng em đã lớn như thế này rồi.”

Hoa Phi vừa nghe thấy vậy thì nhíu mày với vẻ lo lắng, chị mình đúng là đã mất đi ký ức, không hề nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua.

Hy Nguyệt dẫn Hoa Phi đi tới sau vườn, tránh khỏi Lục Lãnh Phong.

“Phi, những chuyện chị sắp hỏi em phải trả lời thành thật cho chị, không nên dấu diếm nghe chưa.” Hy Nguyệt nói một cách rất nghiêm túc.

Hoa Phi nhún vai rồi nói: “Chị cứ hỏi đi, chỉ cần em biết thì em sẽ trả lời thật, tranh thủ giúp chị khôi phục ký ức.”

Hy Nguyệt nâng chén trà trên bàn lên rồi nói: “Thời Thạch thật sự đã chết rồi sao?”

Hoa Phi cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên một sự đau buồn: “Chị cũng đã kết hôn rồi, hãy quên anh Thạch đi! Em nghĩ rằng anh ấy ở trên thiên đường cũng hi vọng chị có thể quên anh ấy đi mà sống một cuộc sống hạnh phúc.”

Tay đang cầm chén trà của Hy Nguyệt có chút siết chặt lại, xem ra em trai cô cũng cho rằng Thời Thạch đã chết.

“Vì sao chị lại kết hôn với Lục Lãnh Phong chứ?”

Hoa Phi lè lưỡi một cái rồi nói: “Chị gả thay cho chị họ, nhà họ Hy chỉ có hai đứa con gái, chị họ trốn rồi nên chỉ có thể đưa chị đi thay.”

Trái tim của Hy Nguyệt run lên, Hoa Phi nói giống với những gì Lục Lãnh Phong nói.

“Vì sao Hy Mộng Lan lại phải trốn chứ? Chị ta nên gả đi một cách rất vui vẻ mới đúng.”

Hoa Phi nói chuyện năm xưa cho cô biết: “Có người nói với Hy Mộng Lan rằng anh rể nặng tới tận một trăm ba mươi ký, đầu trọc, không có lông mày, mắt híp như chuột, mũi tẹt, môi trề, mặt mũi toàn là mụn cục, là một tên mập vô cùng ngu ngốc, tính tình lại còn dở hơi. Hơn nữa còn là người đồng tính, thích đàn ông. Hy Mộng Lan không chạy không được.”

Hy Nguyệt nghe thế thì bị sặc một chứ, ai điên thế nhỉ, chắc chắn Hy Mộng Lan phải sợ lắm.

“Phi, em không lừa chị chứ?”

“Chị ơi là chị, em là em ruột của chị thì sao có thể lừa chị mấy chuyện quan trọng như thế này chứ? Chị cũng không biết Hy Mộng Lan hối hận như thế nào đâu, chị ta còn định chen chân làm người thứ ba, sau đó đuổi chị đi mà tranh chức vợ anh rể đó.” Hoa Phi nhếch miệng nói.

Hy Nguyệt nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của cậu ta thì thấy không giống như là đang nói láo.

Cho nên những gì Lục Lãnh Phong nói là sự thật ư, ngược lại Thời Thạch đang lừa dối cô?

Tại sao Thời Thạch lại phải làm thế chứ?

“Vậy chị thích Lục Lãnh Phong không?”

Hoa Phi bị nghẹn họng, ho liên tục mấy tiếng.

Team mời các bạn tham khảo thêm truyện mới nhé: Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chúc các bạn buổi tối vui vẻ và hạnh phúc!
 
Chương 863


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 863

Mình nên trả lời vấn đề này như thế nào đây?

Anh rể, Hứa Nhã Thanh, Thời Thạch.

Mình chưa từng được biết vị trí cao thấp của ba người đàn ông này trong lòng chị ấy là như thế nào.

Có lẽ ngay cả chị ấy cũng không hiểu được.

“Chị à, chị cũng không cần phải xoắn xuýt quá, mặc dù chị mất trí nhớ nhưng anh rể vẫn là chồng chị. Chị cứ yên tâm mà sinh sống với anh ấy đi, những chuyện khác chị không cần suy nghĩ nữa đâu.”

Hy Nguyệt nghe thế thì không đồng ý.

Nếu như không gặp Thời Thạch thì có lẽ cô sẽ làm như vậy.

Nhưng Thời Thạch còn sống thì lại không được.

Cô không thể vi phạm dự tính ban đầu của mình, Thời Thạch là thanh mai trúc mã của cô, là mối tình đầu của cô.

Nếu như anh ấy còn sống thì Hy Nguyệt không thể thản nhiên mà chấp nhận người đàn ông khác, cho dù người đó có là chồng của cô đi nữa.

“Phi, chị cho em biết một việc, em không thể nói cho Lục Lãnh Phong biết.” Cô che miệng rồi nói nhỏ.

“Chuyện gì cơ?” Hoa Phi vội vàng hỏi.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Đầu óc của Hy Nguyệt có chút hỗn loạn, trong đó như có một đám lưới rối, cắt không đứt, mà càng nghĩ càng loạn.

Chẳng lẽ Thời Thạch mà lúc nãy mình nhìn thấy là giả ư? Là do Tần Nhân Thiên giả trang?

Cô nghĩ tới đây thì lại phủ định.

Mặc dù mất trí nhớ nhưng Hy Nguyệt vẫn nhớ rất rõ Thời Thạch. Lúc ở trên đảo,, từ lời nói tới cử chỉ của người đó đều là Thời Thạch, không giống như là người khác. Nếu như nói người giả mạo nhân viên chuyển phát nhanh thì đúng là có hơi kỳ quái.

Nhưng nếu muốn phán đoán thật giả thì phải để cho cô nhìn thấy Tần Nhân Thiên một lần mới được.

“Phi, bây giờ chị chẳng dám tin ai hết, chỉ có thể tin tưởng em thôi. Em là em trai ruột của chị, em sẽ không lừa chị đâu phải không?”

“Đương nhiên rồi, mặc cho xảy ra chuyện gì thì em luôn đứng ở phía chị.” Hoa Phi vỗ ngực rồi nói một cách chắc chắn.

Sau khi cậu ta rời khỏi đây thì Hy Nguyệt đi lên lầu tìm Lục Lãnh Phong, anh đang chơi cờ tướng với Túi Sữa Nhỏ chơi cờ tướng.

Thời Thạch nói Túi Sữa Nhỏ là con của bọn họ.
 
Chương 864


Chương 864

Nhưng không biết tại sao lúc Túi Sữa Nhỏ nhíu mày suy nghĩ thì lại vô cùng giống với Lục Lãnh Phong.

Nhìn từ xa y như là hai bố con.

Hy Nguyệt dụi mắt, cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ xem như đó là ảo giác của mình.

Mặc dù Túi Sữa Nhỏ còn nhỏ nhưng trí thông minh cao, đánh cờ tướng rất giỏi, nhưng Lục Lãnh Phong cũng không kém.

Túi Sữa Nhỏ còn chưa đạt tới trình độ “trò giỏi hơn thầy”.

Lục Lãnh Phong thấy Hy Nguyệt đi tới thì ngừng lại, giữ im ván cờ rồi để bảo mẫu dẫn Túi Sữa Nhỏ về phòng, ngày mai chơi tiếp.

Hy Nguyệt đi tới bên cạnh quầy bar rồi rót hai ly cocktail không cồn, đưa cho Lục Lãnh Phong một ly.

Trong vấn đề hôn nhân của bọn họ thì dường như Lục Lãnh Phong không hề nói sai, cô không biết là nên vui hay nên buồn.

Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu rồi mở miệng hỏi: “Hoa Phi đi rồi à?”

“Thằng bé còn phải đi tới bệnh viện, không thể ở lại ăn cơm tối.” Hy Nguyệt trả lời một cách hời hợt.

Lục Lãnh Phong chỉ vuốt cằm mà không nói gì.

Hy Nguyệt lắc lắc ly rượu trong tay rồi giương mắt nhìn anh: “Anh đừng nhốt tôi ở đây nữa được không? Tôi muốn đi ra ngoài xem một chút, gặp bạn cũ.”

“Bạn cũ gì cơ?” Lục Lãnh Phong nghe thế thì nhíu mày.

Hy Nguyệt nhún vai rồi nói: “Người sống cả đời, dù sao cũng phải có mấy người bạn chứ, người tôi nói đến là anh Tần Nhân Thiên, nghe Phi nói anh ấy giống Thời Thạch như đúc.”

Lục Lãnh Phong lại càng thêm nhíu mày: “Tại sao lại đột nhiên muốn gặp anh ta chứ?”

“Chỉ là tò mò mà thôi.” Hy Nguyệt bĩu môi.

Lục Lãnh Phong hơi mím môi, trong giọng điệu của anh mang theo một chút lạnh lùng: “Có thời gian anh sẽ dẫn em đi ra ngoài một chút.

Lúc này ở Dương Hà, Tần Nhân Thiên vẫn còn đang ở trong văn phòng.

Anh ta không làm việc mà chỉ nằm trên ghế rồi nhìn trần nhà mà ngẩn người.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là người đàn ông đeo mặt nạ gọi tới.

“Tôi tìm được đóa hoa của anh rồi.”

Tần Nhân Thiên tỉnh táo hơn hẳn: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi đã thay anh đi gặp cô ấy rồi.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười rồi nói.

Tần Nhân Thiên vô cùng tức giận: “Anh mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!”

“Yên tâm đừng vội, điều anh phải làm là ngồi im đợi tin là được rồi, những chuyện khác cứ để cho tôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói.

Tần Nhân Thiên vô cùng nóng nảy, giọng điệu cũng không tự chủ được mà nâng cao: “Chuyện của tôi không tới phiên anh nhúng tay, tốt nhất là anh thành thật một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Người đàn ông đeo mặt nạ chẳng những không có sợ hãi ngược lại còn cười to: “Tôi đã nói cho dù anh có đồng ý hay không thì tôi cũng sẽ nhúng tay vào chuyện này rồi cơ mà.”

Gân xanh trên trán Tần Nhân Thiên nhấp nhô lên xuống: “Anh bớt lo chuyện bao đồng đi, ăn no không có chuyện gì làm!”
 
Chương 865


Chương 865

Người đàn ông đeo mặt nạ cười ha ha rồi nói: “Đúng đó, gần đây cuộc sống quá nhàm chán, tôi không tìm được chuyện gì thú vị để làm, sau đó nghĩ tới anh. Tôi vốn chỉ muốn biết anh sống thế nào mà thôi, không ngờ rằng lại thê thảm như thế, ngay cả người mình yêu cũng không thể giữ lại được. Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nên tôi quyết định giúp anh. Nhưng bắt tay vào làm thì tôi phát hiện chuyện này vô cùng thú vị, còn có thể đối đầu với Lục Lãnh Phong. Khiêu chiến anh ta cũng xem như là một trò chơi, tôi rất thích cảm giác kích thích này. Cho nên đừng bao giờ ngăn cản tôi, ngăn cản cũng không có tác dụng. Cho dù dùng cách gì tôi cũng sẽ cướp người trong lòng về cho anh.”

Tần Nhân Thiên không còn gì để nói. Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất mà anh từng nghe!

Người đàn ông này bị điên à?

“Nếu anh thật sự nhàm chán thì có thể nếm thử theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng, nếu còn chán nữa thì có thể thử theo đuổi vương phi nước ngoài. Như thế càng thêm kích thích, càng thú vị, lại càng có tính khiêu chiến.”

Người đàn ông đeo mặt nạ thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện này tôi đã làm từ lâu rồi, chẳng có chút khiêu chiến nào cả. Có một số phụ nữ nhìn bề ngoài thì cao quý, bảo thủ nhưng thật sự thì bên trong vô cùng điên cuồng, chỉ cần hơi tỏ vẻ một chút sẽ cắn câu. Người anh thích là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, bề ngoài thì trong sáng động lòng người, trong lòng lại vô cùng cứng đầu, chỉ có phụ nữ như thế mới có tính khiêu chiến.”

Tần Nhân Thiên cảm thấy rất mệt mỏi: “Đừng nói là anh có ý đồ gì với cô ấy nhé? Nếu anh dám động vào cô ấy dù chỉ một chút thì tôi sẽ giết anh!”

“Yên tâm đi, con người tôi có nguyên tắc lắm, vợ của bạn không thể đụng.” Người đàn ông đeo mặt nạ dùng một giọng điệu uể oải mà nói.

Tần Nhân Thiên thật sự không nghĩ ra được là anh ta muốn làm gì, mình ở ngoài sáng địch ở trong tối, chỉ có thể im lặng mà theo dõi.

Vì để Lục Lãnh Phong mở lồng giam thả mình ra ngoài nên hai ngày nay Hy Nguyệt rất ngoan, còn chủ động hầu hạ anh.

“Em phải ngoan như thế mới đúng.” Lục Lãnh Phong hôn lên trán của Hy Nguyệt một cách yêu thương.

“Không phải anh nói tôi có một công ty châu báu à? Có phải là ngày mai tôi có thể đi làm bình thường rồi không?” Cô hỏi một cách thận trọng, trong khoảng thời gian này thì mọi sự vụ trong công ty đều được giao cho phó giám đốc Cao xử lý.

Đôi mắt đen láy của Lục Lãnh Phong trở nên âm u: “Em có thể đi ra ngoài, nhưng Khải Liên phải luôn đi theo bên cạnh em.”

“Tôi biết rồi, cô ấy là vệ sĩ của tôi mà.” Hy Nguyệt nở một nụ cười giảo hoạt.

Lúc chiều, Lục Lãnh Phong dẫn bọn họ trở về biệt thự bên hồ.

Hy Nguyệt bỗng nhiên mất tích hai tháng trời, đương nhiên là những người trong giới cũng phỏng đoán, nhất là Hứa Nhã Thanh.

Anh ta đã không gặp được Hy Nguyệt và đứa bé cả hai tháng trời.

Nhưng gần đây công ty rất bận rộn, anh ta còn đang ở nước ngoài, chưa thể về được.

Chỉ có thể gọi video cho Túi Sữa Nhỏ.

Lục Lãnh Phong dặn Túi Sữa Nhỏ không nên nói chuyện mẹ bị mất trí nhớ cho anh ta biết, cậu bé đã đồng ý.

Nếu như ba biết mẹ bị mất trí nhớ, mà lại không nhớ ba thì chắc chắn ba sẽ rất đau lòng, cậu bé không muốn để ba đau lòng.
 
Chương 866


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 866

Mặc dù bà cụ không hay ra khỏi nhà nhưng cũng có nghe thấy chuyện này, tối đó bà ấy gọi cho cháu trai, để cho anh dẫn Hy Nguyệt và chắt trai về ăn cơm.

Vì để cho Hy Nguyệt không bị lộ nên Lục Lãnh Phong cho cô nhìn ảnh chụp của cả nhà, khiến cho cô làm quen với tất cả thành viên của nhà họ Lục.

Mặc dù mất trí nhớ nhưng Hy Nguyệt không bị ngốc, thông qua giới thiệu đơn giản cô có thể suy đoán ra mối quan hệ của bản thân đối với từng người ở nhà chồng là như thế nào.

Bà cụ, bố chồng, mẹ nhỏ và em chồng rất thân thiện, mà mẹ chồng và chị chồng không quá thân thiện với mình.

Nhất là chị chồng Lục Kiều Sam, Lục Lãnh Phong nói thẳng hai người là kẻ địch của nhau, dặn cô phải đề phòng.

Lúc Lục Kiều Sam nhìn thấy Hy Nguyệt thì mở miệng nói một cách tức giận: “Hai người lại cãi nhau chứ gì? Có phải là em lo lắng cô ta lại lập lại trò cũ, bỏ trốn với người đàn ông khác nên nhốt cô ta lại đúng không?”

Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Lục Lãnh Phong ngắt lời: “Chị không nói thì không ai bảo chị câm đâu.”

Hy Nguyệt vô cùng bất ngờ.

Cô nghe được hai tin tức lớn, một là cô từng bỏ trốn với người khác, chắc chắn không phải là chuyện xảy ra gần đây! Hai là cả nhà họ Lục đều biết Tiểu Quân không phải là con của Lục Lãnh Phong!

Như thế thì chắc chắn Lục Lãnh Phong cũng biết.

Vậy tại sao Thời Thạch lại nói là Lục Lãnh Phong không biết chuyện này chứ?

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Dòng họ lớn có khác, có sự tha thứ và rộng lượng mà những nhà khác không có ư?

Bà cụ cầm tay cháu trai rồi nói: “Lãnh Phong, con và Hy Nguyệt vất vả lắm mới gương vỡ lại lành, phải biết quý trọng lẫn nhau.”

Lục Lãnh Phong nở một nụ cười rồi nói: “Bà nội yên tâm đi, hai bọn con rất tốt. Trong khoảng thời gian này hai bọn con đang cố gắng tạo chắt trai cho bà nội thôi, chứ không phải cãi nhau đâu.”

Bà cụ nghe thế thì vô cùng vui vẻ: “Có chưa?”

“Cũng không biết, nhưng không phải nói là ba tháng đầu phải giữ bí mật à?” Lục Lãnh Phong nở một nụ cười xảo trá.

Bà cụ cười cười, cũng không nói gì thêm.

Có hay không thì lát nữa để bà tự mình bắt mặt là sẽ biết thôi.

Lần này bà sẽ tự mình giữ cửa, ai cũng đừng hòng làm tổn thương chắt trai quý báu của bà một lần nữa!

Bà cụ và Lục Lãnh Phong nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Hy Nguyệt ngồi ở bên cạnh mà trái tim nhảy lên tận cổ họng.
 
Chương 867


Chương 867

Trời ạ, hai tháng qua, ngoại trừ mấy ngày tới kỳ kinh nguyệt thì dường như là Lục Lãnh Phong không tha cho mình ngày nào, chẳng lẽ là muốn để cho mình mang thai ư?

Đầu óc Hy Nguyệt mơ mơ màng màng, cô không hề nghĩ tới chuyện này, cũng không hề làm bất cứ biện pháp phòng tránh nào. Cô có thể mang thai không?

Lục Kiều Sam hừ một tiếng rồi nói với giọng điệu đùa cợt: “Lãnh Phong, em phải làm xét nghiệm ADN đó nhé.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày rồi nói: “Con mà còn nói chuyện với kiểu quái gở này thì cút ra ngoài cho bố.”

Lục Kiều Sam rụt cổ lại rồi trốn vào sau lưng bà Lục: “Bố, con chỉ là nhắc nhở thôi mà, dù sao cô ta có tiền án.”

“Nếu không phải do con thì bây giờ bố đã có thể ôm cháu rồi. Nếu con còn dám làm bậy làm bạ thì sau này gả đi cũng đừng quay về nữa.” Lục Vinh Hàn nói với vẻ giận dữ.

Bà Lục che chở con gái, ôm vai cô ta rồi nói: “Kiều Sam có lòng tốt mà thôi, Lãnh Phong là em trai ruột của nó, sao nó không suy nghĩ cho thằng bé được chứ, chẳng qua là giọng điệu có chút không đúng.”

Lục Vinh Hàn trừng bà ta rồi nói: “Bà không cần phải che chở cho nó, chỉ cần nó dám làm xằng làm bậy thì không phải là con gái của nhà họ Lục này nữa.”

Lục Kiều Sam đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ tức giận: “Bố chính là bất công, từ nhỏ tới lớn bố chưa từng thích con.” Cô ta nói xong thì ôm mặt mà chạy lên lầu.

Bà Lục vội vàng đuổi theo.

Bà cụ chẳng thèm để ý tới hai người, bà ấy gọi cháu trai và cháu dâu đi vào phòng đọc sách.

“Hy Nguyệt tới đây để bà bắt mạch cho cháu nào.”

Hy Nguyệt nghe thế thì đưa tay ra, trong lòng hơi chấn động một chút.

Hôm qua Lục Lãnh Phong có nói với cô rằng bà cụ xuất thân từ dòng họ y học cổ truyền lâu đời, nổi tiếng nhất phương đông, nhưng bây giờ đã về hưu, truyền tay nghề lại cho con trai thứ hai.

Bà ấy bắt mạch là muốn xem xem mình có thật thật không.

Lục Lãnh Phong ngồi ở bên cạnh, cả người anh đều trở nên căng cứng, trái tim đập thình thịch. Nhưng anh không dám nói lời nào, chỉ sợ ảnh hưởng tới bà cụ.

Bà cụ bắt mạch cũng không quá lâu, rất nhanh sau đó đã cười nói.

Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi đầy người: “Thế nào rồi bà nội?”

Bà cụ buông tay Hy Nguyệt ra rồi cười tươi mà nói: “Từ giờ trở đi cháu không được đụng vào Hy Nguyệt nữa.”

“Có thật ạ?” Lục Lãnh Phong mừng như điên, anh ta đi về phía trước rồi bế xốc Hy Nguyệt lên mà xoay tròn.

Anh sắp làm bố rồi! Con của anh đã trở về.

Hy Nguyệt có chút sững sờ, không biết nên làm thế nào, cả người đều cứng ngắc.

Cô vô cùng kinh ngạc, sao lại có thể mang thai chứ?

Trước kia cô từng kiểm tra rồi, bác sĩ nói cô thuộc dạng khó mang thai. Sao mới có hai tháng đã mang thai rồi chứ?

Bà cụ vội vàng ngăn cháu trai lại rồi nói: “Cháu từ từ thôi, bây giờ mới chỉ có một tháng, phải cẩn thận vào. Có lẽ là sinh đôi, chờ thêm mấy tháng nữa để bà bắt mạch là có thể biết giới tính.”
 
Chương 868


Chương 868

“Sinh đôi ạ?” Lục Lãnh Phong vui gấp đôi, cho dù là con trai hay con gái thì anh đều thích.

Anh vội vàng đặt cô gái trong ngực xuống ghế, động tác vô cùng cẩn thận như cô là một búp bê dễ nát vậy.

Bà cụ ghi phương pháp dưỡng thai cho cháu dâu rồi dặn dò: “Ba tháng đầu phải giữ bí mật, đừng công bố ra ngoài. Nhất là Kiều Sam, miễn cho nó lại gây sóng gió.”

“Cháu biết rồi bà nội.” Lục Lãnh Phong cười tươi tới nỗi không ngậm miệng lại được, đây là lần đầu tiên Hy Nguyệt thấy anh cười thoải mái như thế.

Đầu của cô rất đau, không biết là nên hay nên buồn.

Chuyện này tới quá đột ngột khiến cô có chút không kịp tiêu hóa.

Nhưng cô rất rõ rằng đã có con với Lục Lãnh Phong thì mình không thể đi với Thời Thạch được nữa.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Chẳng lẽ thật sự phải rời khỏi Thời Thạch ư? Một lòng sinh sống với Lục Lãnh Phong?

Đầu của Hy Nguyệt lại bắt đầu đau.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện phải sinh sống với Lục Lãnh Phong thì đầu của Hy Nguyệt lại đau, có một tiếng nói vọng đi vọng lại: Lục Lãnh Phong là kẻ mà mình ghét nhất, mình nhất định phải rời khỏi anh ta, không thể đi với anh ta.

Mà khi mọi chuyện trở lại bình thường thì không biết tại sao trong đầu cô lại dâng lên một cảm giác chán ghét, khiến cho cô vô cùng bài xích Lục Lãnh Phong.

Anh phát hiện sự bất thường của cô thì vội vàng hỏi thăm: “Sao thế, lại đau đầu à?”

“Ừ.” Hy Nguyệt trả lời.

Bà cụ đi tới rồi bóp cho cô một chút: “Cháu thường xuyên đau đầu à?”

Lục Lãnh Phong nuốt nước miếng, im lặng một lúc mới nói: “Bà nội, có chuyện con không có nói cho bà biết.”

“Chuyện gì?” Bà cụ bất ngờ.

Lục Lãnh Phong kể lại chuyện Hy Nguyệt bị bắt cóc, tiêm thuốc khiến mất trí nhớ cho bà cụ nghe.

Bà cụ trở nên vô cùng tức giận: “Là ai làm?” Dám động tới cháu dâu của nhà họ Lục chẳng khác nào là đùa giỡn trên lưng cọp, chán sống rồi đây mà!

“Vẫn đang điều tra, con sẽ không bỏ qua cho nó đâu.” Lục Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi.

“Cho dù là ai, dám đụng tới người của nhà họ Lục thì đều phải trả giá đắt.” Bà cụ nói một cách lạnh lùng.

Dưới sự sắp xếp của bà cụ thì Lục Lãnh Phong dẫn Hy Nguyệt tới bệnh viện làm kiểm tra trong bí mật, sau khí chắc chắn rằng thuốc trong máu không thông qua cuống rốn mà ảnh hưởng tới hai đứa trẻ thì bọn họ mới yên tâm.

Trong lòng Hy Nguyệt lại lo lắng bất an, nghe giọng điệu của Lục Lãnh Phong và bà cụ thì nếu bọn họ điều tra ra rằng Thời Thạch làm chuyện này thì sợ rằng anh ấy sẽ dữ nhiều lành ít.

Cô phải giữ bí mật, không nói ra dù chỉ một chút.

Tối đó, Hy Nguyệt nằm ở trên giường, Lục Lãnh Phong đặt đầu bên cạnh bụng cô mà nghe tiếng động bên trong.

Anh vẫn còn chìm trong sự vui vẻ và kích động, mãi không thể bình tĩnh lại được.

“Cô gái ngốc, con của chúng ta lại trở về rồi, chắc chắn trong cặp sinh đôi này có một đứa là thằng bé.”

Hy Nguyệt nghe thế thì hỏi một cách do dự: “Chúng ta từng có con à?”
 
Chương 869


Chương 869

“Từng có một đứa… nhưng không giữ được.” Giọng nói của Lục Lãnh Phong nhẹ như muỗi kêu, anh không dám nói cho Hy Nguyệt biết là mình tự tay giết chết con của hai người.

Nếu để cho cô biết sự thật thì chắc chắn Hy Nguyệt sẽ không tha thứ cho anh, sẽ căm hận anh cả đời.

Trong lòng Hy Nguyệt như đang có bão tố, dường như quá khứ của Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong vô cùng phức tạp, không hề đơn giản như những gì cô nghĩ.

Hy Nguyệt vừa muốn cố gắng nhớ lại cái gì đó thì đầu lại đau, cô không nhịn được mà rên rỉ: “Đáng chết, tại sao tôi lại không nhớ ra được chứ?”

Lục Lãnh Phong đưa tay xoa đầu cho cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất em nên làm bây giờ là chuyên tâm dưỡng thai, có quan trọng hơn nữa thì cũng phải đợi sinh con ra rồi hãy nói.”

Hy Nguyệt im lặng.

Sự xuất hiện của hai đứa bé này dường như muốn cho mọi thứ đang khôi phục bình thường trở nên rối rắm.

Đến cùng là giữa cô và Thời Thạch đã xảy ra những chuyện gì chứ?

Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy chết rồi.

Hy Nguyệt càng nghĩ thì đầu càng đau, không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô đưa tay vuốt bụng dưới bằng phẳng của mình.

Mặc dù cô rất xoắn xuýt nhưng cho dù thế nào thì chuyện trong cơ thể đang có hai sinh linh bé nhỏ cũng khiến cô rất kích động.

“Nếu có được con của mình thì anh còn đối xử tốt với Tiểu Quân không?”

“Mặc dù Tiểu Quân không phải con ruột của anh nhưng anh đã xem thằng bé là con trai của mình từ lâu rồi.” Lục Lãnh Phong trả lời không hề có chút do dự.

Hy Nguyệt nghe thế thì thở phào một hơi.

Bọn họ quyết định đợi bào thai được hơn ba tháng mới tuyên bố tin tức mang thai.

Nhưng thiên hạ nào có bức tường nào không lọt gió chứ, cho dù bọn họ có giữ bí mật tốt tới đâu cũng không tránh khỏi việc ngoài ý muốn.

Thứ sáu, Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong xuất hiện trong một bữa tiệc.

Tần Nhân Thiên vừa liếc qua là đã thấy được Hy Nguyệt.

Anh ta hận không thể tiến lên kéo cô vào lòng, nhưng anh ta biết mình không thể. Bây giờ anh ta là Tần Nhân Thiên chứ không phải là Thời Thạch.

Hy Nguyệt cũng nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cô vô cùng kinh ngạc.

Gương mặt của anh ta giống Thời Thạch như đúc.

Thời Thạch chỉ có một cô em gái, không hề có anh em trai sinh đôi gì cả, sao bọn họ lại có thể giống như đến thế chứ?

Tần Nhân Thiên hít sâu mấy hơi liên tục mới có thể ép mình bình tĩnh, cho tới khi anh xác định rằng mình có thể cố gắng giả vờ như không có chuyện gì mà đối mặt với Hy Nguyệt thì mới đi qua.

“Hy Nguyệt, dạo này em sao rồi, bên ngoài đồn rằng em và Lục Lãnh Phong cãi nhau, anh có chút lo lắng đó.” Anh ta giả vờ như mình không biết chuyện Hy Nguyệt bị mất trí nhớ mà hỏi với vẻ lo lắng.

Hy Nguyệt nuốt nước miếng, cô không muốn để người ngoài biết chuyện mình mất trí nhớ, bao gồm cả người trước mặt: “Tôi rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”
 
Chương 870


Chương 870

“Anh là anh trai của em, quan tâm em là chuyện đương nhiên.” Tần Nhân Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười.

Từ trong lời nói thì Hy Nguyệt có thể đoán được quan hệ của cô và Tần Nhân Thiên cũng không tệ lắm, đồng thời còn có thể chứng minh một điều rằng anh ta không phải là Thời Thạch. Nếu như anh ta là Thời Thạch thì chắc chắn cô sẽ biết được.

Đúng lúc này, Hứa Nhã Phượng đi tới: “Hy Nguyệt, dạo này sao rồi?”

Trong đôi mắt của Hy Nguyệt hiện lên một chút mờ mịt, ánh mắt cô nhìn Hứa Nhã Phượng vô cùng xa lạ.

Cô không nhận ra người trước mặt.

Hứa Nhã Phượng là bác sĩ tâm lý, liếc mắt là nhận ra ngay: “Hy Nguyệt, cậu sao thế?”

“Cô yên tâm, cô ấy rất tốt.” Lục Lãnh Phong ngắt lời, không cho tiếp tục chủ đề.

“Chúng tôi đi trước.” Hy Nguyệt mỉm cười rồi kéo tay Lục Lãnh Phong rời khỏi đây.

Nhưng Hứa Nhã Phượng là một người nhạy cảm, cho dù bây giờ biểu hiện của Hy Nguyệt có bình thường bình tĩnh đến đâu thì cô ấy cũng có thể phát hiện ra được.

Dù gì thì Hứa Nhã Phượng và Hy Nguyệt đã làm chị dâu em chồng bốn năm trời, quan hệ rất thân thiết. Cho dù Hy Nguyệt quay về bên cạnh Lục Lãnh Phong cũng không thể nào xa lạ với cô ấy như thế được, ánh mắt Hy Nguyệt nhìn cô ấy như nhìn người xa lạ vậy.

Chắc chắn là cô đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hy Nguyệt biến mất ròng rã hai tháng trời, bên ngoài nhao nhao phỏng đoán nguyên nhân, chắc chắn chuyện này có liên quan tới việc cô biến mất.

Hứa Nhã Phượng nhìn thấy Hy Nguyệt đi vệ sinh thì đi theo sau.

“Chị dâu, sao hôm nay cậu vừa nhìn thấy tớ là đã đi rồi? Cho dù cậu và anh tớ chia tay thì tớ vẫn là cô ruột của Tiểu Quân, sao cậu có thể không để ý tới tới chứ?”

Hy Nguyệt vô cùng rung động, vốn cô còn muốn giả bộ tiếp, nhưng nghe tới đây thì không thể nào bình tĩnh được nữa.

“Cô có ý gì? Sao cô lại là cô ruột của Tiểu Quân được chứ?”

Rõ ràng là Tiểu Quân là con trai của mình và Thời Thạch mà? Cô này ở đâu ra chứ?

Hứa Nhã Phượng nghe thấy thế thì giật mình: “Cậu mất trí nhớ à?”

Hy Nguyệt nuốt nước miếng rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói kỹ một chút.”

Hứa Nhã Phượng gật đầu rồi đi theo Hy Nguyệt ra khỏi đây bằng cửa hông, hai người đi lên sân thượng.

Ở đây không có người ngoài, là chỗ nói chuyện tốt nhất.

“Vì sao cô lại là cô của Tiểu Quân chứ?” Hy Nguyệt vội vàng hỏi.

Mặc dù Hứa Nhã Phượng còn chưa trả lời nhưng nghe tới đây thì cô ấy có thể xác định rằng Hy Nguyệt bị mất trí nhớ.

“Tiểu Quân là con trai của anh trai tớ và cậu, đương nhiên tớ là cô của thằng bé rồi.”

Hy Nguyệt nghe vậy thì run cả người.

Chẳng lẽ Tiểu Quân không phải là con của mình và Thời Thạch ư, cũng không phải là con của mình và Lục Lãnh Phong, mà là một người đàn ông khác?

“Anh của cô là ai?”
 
Chương 871


Chương 871

“Tớ tên là Hứa Nhã Phượng, anh tớ là Hứa Nhã Thanh! Mà Tiểu Quân tên đầy đủ là Hứa Kiến Quân. Những chuyện này cậu không cần phải hỏi Lục Lãnh Phong, hỏi con trai của cậu là có thể xác nhận được.” Hứa Nhã Phượng nói một cách từ tốn.

Hy Nguyệt vô cùng kinh ngạc, Lục Lãnh Phong chưa từng nói với cô về Hứa Nhã Thanh, cũng chưa từng nói là Tiểu Quân là con trai của ai.

Điều duy nhất cô biết là Tiểu Quân không phải là con ruột của anh!

Xem ra chuyện Lục Kiều Sam nói cô bỏ trốn hôm trước không phải bỏ trốn với Thời Thạch mà là với Hứa Nhã Thanh.

Hứa Nhã Phượng lại nói tiếp: “Chị dâu, sao cậu lại mất trí nhớ?”

“Tôi ngã đập đầu, chấn động não, quên đi rất nhiều chuyện.” Hy Nguyệt nói một cách hời hợt, không nói mọi chuyện cho Hứa Nhã Phượng biết.

Hứa Nhã Phượng nhìn cô với vẻ mặt thâm thúy: “Cậu muốn khôi phục ký ức không?”

“Đương nhiên muốn, không có ý ức tôi cảm giác như mình là một kẻ ngu, cho dù bị người khác lừa gạt cũng không biết.” Hy Nguyệt nói không hề do dự.”

“Tớ có thể giúp cậu, tớ là một bác sĩ tâm lý, có lẽ dùng biện pháp thôi miên có thể khơi gợi được ký ức của cậu.” Hứa Nhã Phượng nói.

Hy Nguyệt còn có chút do dự, cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Làm thế nào để liên hệ với cô.”

“Hỏi Tiểu Quân là được rồi.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười rồi nói.

Hy Nguyệt quay về sảnh tiệc, Lục Lãnh Phong thấy cô thì vội vàng bước lên đón: “Sao thế, đi đâu mà lại đi từ ngoài vào?”

“Bên trong có chút buồn bực, ra ngoài hít thở không khí.” Hy Nguyệt nhún vai rồi nói với giọng điệu hờ hững.

“Nếu em không muốn ở đây thì chúng ta đi về.” Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô rồi nói.

Hy Nguyệt gật đầu, đúng là cô muốn quay về, muốn hỏi con trai về những gì Hứa Nhã Phượng nói.

Hai người trở lại biệt thự bên bờ hồ, Túi Sữa Nhỏ đang định đi ngủ.

Hy Nguyệt bước vào phòng rồi ngồi xuống bên giường cậu bé.

“Con trai, có phải con tên là Hứa Kiến Quân không?”

Túi Sữa Nhỏ mở mắt ra thì nhìn thấy cô, trong mắt cậu bé mang theo một chút buồn bã: “Mẹ còn không nhớ được tên của con.”

Hy Nguyệt vuốt ve đầu của cậu bé để an ủi rồi nói: “Vậy thì tên bố con là gì?”

Túi Sữa Nhỏ chớp mắt rồi nâng tay lên che miệng lại: “Con nói rồi thì mẹ đừng kể cho bố ma vương nhé, bố không muốn con nói cho mẹ biết.”

“Được, đây là bí mật giữa hai chúng ta, mẹ sẽ không nói cho ai đâu.” Hy Nguyệt nghéo tay với cậu bé.

Túi Sữa Nhỏ ngồi dậy rồi dán miệng vào tai Hy Nguyệt mà nói nhỏ: “Ba con tên là Hứa Nhã Thanh, ba ruột.”

“Hứa Nhã Phượng là cô con à?” Trái tim của Hy Nguyệt co lại.

“Vâng.” Túi Sữa Nhỏ gật đầu thật mạnh: “Cô ấy giỏi lắm, cô ấy là tiến sĩ tâm lý học đó.”
 
Chương 872


Chương 872

Hy Nguyệt cảm thấy như sét đánh ngang tai, trẻ con không nói dối, Hứa Nhã Phượng không lừa mình.

Mặc dù Lục Lãnh Phong lựa chọn giấu diếm chuyện này không muốn để cho cô biết sự thật. Nhưng cách làm của anh cũng là chuyện thường, dù sao thì đây cũng là một nỗi sỉ nhục đối với anh.

Người thật sự nói láo lại là Thời Thạch.

Tại sao anh ấy lại phải làm như thế? Tại sao lại lừa gạt cô?

Hay là nói Thời Thạch thật đã chết, người đối mặt với cô không phải là Thời Thạch mà chỉ là một người rất giống anh ấy?

Chẳng lẽ là Tần Nhân Thiên sao?

Hy Nguyệt nghĩ tới đây thì có chút đau đầu.

Trí nhớ của cô như bị một dây xích khóa lại, cho dù làm thế nào cũng không mở ra được.

Hứa Nhã Phượng nói có thể giúp cô, mình nên đi tìm cô ấy không?

Hy Nguyệt lấy được số điện thoại của Hứa Nhã Phượng từ chỗ Túi Sữa Nhỏ.

Sau khi nói chuyện thì cô đi tới chỗ ở của Hứa Nhã Phượng ở thành phố Long Minh.

Hứa Nhã Phượng để cho Hy Nguyệt chọn một tư thế thoải mái nhất mà nằm trên ghế số pha, sau đó lấy một cái đồng hồ quả quýt ra nhẹ nhàng lắc lư trước mặt cô.

Mí mắt của Hy Nguyệt càng ngày càng nặng, cuối cùng dính vào nhau.

Khi cô mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện mình ở trong một căn phòng vô cùng lớn, phía trước có một hành lang rất dài.

Cô chạy trên hành lang, chạy không ngừng, phía trước có một ánh sáng trắng.

Xuyên qua ánh sáng trắng, Hy Nguyệt nhìn thấy một cánh cửa.

Cô vươn tay muốn đẩy cánh cửa kia nhưng làm cách nào cũng không thể đẩy ra được.

Hy Nguyệt không muốn từ bỏ, cô cố gắng đẩy, đầu đột nhiên lại đau, vô cùng đau.

Cô ôm lấy đầu rồi ngã xuống đất mà lăn qua lăn lại.

Hứa Nhã Phượng thấy vẻ mặt đau đớn của cô thì vội vàng vỗ tay, đánh thức cô dậy.

“Cậu thấy được cái gì?”

“Không có gì hết, chỉ có một căn phòng và một cánh cửa, tôi muốn mở nó ra nhưng không thể nào đẩy ra được, sau đó đầu rất đau.” Hy Nguyệt nói thật.

“Không sao, thôi miên là một biện pháp trị liệu khá dịu dàng, không thể để cho cậu khôi phục ngay lập tức, phải thử thêm mấy lần mới được. Lần sau cậu lại thử đẩy cánh cửa kia ra.” Hứa Nhã Phượng nói.

Hy Nguyệt gật đầu rồi nói: “Có rảnh thì tới thăm Tiểu Quân đi, thằng bé nói rất nhớ cô và Hứa Nhã Thanh.”

Hứa Nhã Phượng mỉm cười rồi nói: “Hay là trưa mai cậu dẫn thằng bé tới, đi ăn một bữa cơm.”

“Được.” Hy Nguyệt đồng ý không hề có chút do dự, Hứa Nhã Phượng mang đến cho cô một cảm giác rất thân thiết, không giống như là Lục Kiều Sam.

Trên đường trở về, Hy Nguyệt nhìn về phía Khải Liên đang lái xe phía trước rồi nói: “Có thể giữ bí mật chuyện tôi làm trị liệu thôi miên không? Đừng nói cho ông chủ của cô.”

Khải Liên không trả lời, dường như cô ấy đang do dự.

Trên mặt Hy Nguyệt xẹt qua một chút gian xảo: “Nếu như cô nói cho Lục Lãnh Phong biết thì tôi sẽ nói với anh ta rằng cô làm việc không tốt, đổi người khác.”

Khải Liên hít vào một hơi rồi nói: “Bà chủ, lúc trước cô không như thế này.”
 
Chương 873


Chương 873

“Tôi mất trí nhớ, không có cách nào, không nhớ được chuyện lúc trước.” Hy Nguyệt nhún vai rồi nói: “Cô không cần phải lo, nếu như Lục Lãnh Phong truy cứu trách nhiệm thì có tôi gánh chịu.”

Khải Liên không nói gì thêm. Hy Nguyệt xem như cô đã đồng ý.

Sau khi Hy Nguyệt quay về không được bao lâu thì Lục Lãnh Phong đã trở lại, còn để người hầu bưng mấy thùng hoa quả to.

Bây giờ Hy Nguyệt ăn uống đều dựa theo thực đơn mà bà cụ Lục đưa cho, đó là phương án dưỡng thai khỏe mạnh nhất.

Mỗi ngày phải ăn đủ rau quả thịt cá, hơn nữa đều là thực phẩm hữu cơ.

Có lẽ là tháng còn nhỏ nên phản ứng của cô không có quá mạnh như thai trước.

Lục Lãnh Phong còn nhớ rõ bốn năm trước, Hy Nguyệt nôn tới nỗi trời đất quay cuồng, không còn sức lực, để cho anh xem là cô mắc bệnh rất nặng.

Hoa quả tốt nhất đối với phụ nữ có thai chính là táo và nho.

Hy Nguyệt ngồi trên ghế sô pha ăn hết một quả táo, lại ăn một chùm nho, cuối cùng thỏa mãn mà vuốt bụng.

Lục Lãnh Phong vươn tay ra đặt lên bụng Hy Nguyệt rồi nói: “Vợ ơi, em muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết. Bây giờ một mình em ăn cho ba người, nhất định phải ăn nhiều một chút.”

Hy Nguyệt nở một nụ cười rồi nói: “Biết rồi.”

Túi Sữa Nhỏ vừa học xong một tiết toán, cậu bé đi xuống dưới lầu rồi nói: “Bố ma vương, vì sao bố lại sờ bụng mẹ, có phải là trong bụng mẹ có em bé nhỏ không?”

Lục Lãnh Phong thả tay xuống rồi ôm cậu bé lên đùi mình: “Chờ sang năm mẹ sẽ sinh cho Túi Sữa Nhỏ một cô em gái và một cậu em trai nhé, chịu không?”

“Vâng.” Túi Sữa Nhỏ cười ha hả rồi gật đầu, nếu như bố ma vương đã nói thế thì chắc chắn trong bụng mẹ đã có em rồi.

Ba người ăn xong cơm tối thì Hy Nguyệt đi về phòng nằm nghỉ.

Đây là mệnh lệnh của Lục Lãnh Phong.

Ba tháng đầu phải chú ý nhiều, nghỉ ngơi nhiều, dưỡng thai cho cẩn thận.

Cô có chút nhàm chán nên cầm tạp chí lên xem.

Lục Lãnh Phong dẫn con trai đi ra vườn đánh bóng chày, đánh xong thì về kể chuyện cổ tích cho hai đứa bé trong bụng.

Dưỡng thai phải dưỡng từ lúc còn phôi thai.

Lục Lãnh Phong kể rất sinh động, Hy Nguyệt nhìn bộ dạng chăm chú của anh thì không kiềm chế được mà nở nụ cười: “Bây giờ hai đứa bé còn chưa có lỗ tai, hoàn toàn không nghe được.”

“Không nghe được nhưng có thể cảm giác được. Con của anh chắc chắn sẽ thông minh hơn đứa trẻ bình thường gấp trăm lần.” Lục Lãnh Phong nhíu mày rồi nói một cách kiêu ngạo.

“Chỉ cần không phải là hai đại ma vương bá đạo là được.” Hy Nguyệt lẩm bẩm một câu.

Lục Lãnh Phong duỗi tay ra rồi vuốt đầu của cô mà trả lời: “Bá đạo cũng cần vốn liếng đó.”

Hy Nguyệt đồng ý với câu nói này, Lục Lãnh Phong đúng là có tư cách, ngay cả lúc anh bá đạo cũng khiến người ta thích thú.

Ngày hôm sau, cô dẫn theo Túi Sữa Nhỏ đi tới biệt thự của Hứa Nhã Phượng.
 
Chương 874


Chương 874

Túi Sữa Nhỏ nhìn thấy Hứa Nhã Phượng thì vô cùng vui vẻ, cậu nhóc nhào vào lòng cô ấy rồi nói: “Cô ơi.”

Hứa Nhã Phượng bế cậu bé lên rồi hôn lên đôi má mũm mĩm của cậu: “Có nhớ cô không nào?”

“Có chứ, cháu nhớ cô lắm, còn nhớ ba nữa, khi nào ba mới về nước ạ?” Túi Sữa Nhỏ nghiêng đầu hỏi.

“Chờ anh ấy xử lý xong chuyện của công ty thì sẽ trở về. Ba về rồi thì chắc chắn sẽ tới thăm Tiểu Quân đầu tiên.” Hứa Nhã Phượng cười nói.

Cô ấy để Khải Liên dẫn cậu bé đi ra vườn chơi, rồi dẫn Hy Nguyệt vào phòng.

Lần này Hy Nguyệt cũng đi vào một căn phòng trống trải, nhưng cuối hành lang lại có tận hai cánh cửa.

Hy Nguyệt mê mang, không biết nên mở cửa nào.

Cô xoay người thì thấy có hai bóng người, bọn họ đến gần thì cô mới thấy rõ, một là Lục Lãnh Phong, một là Thời Thạch.

“Lục Lãnh Phong, anh Thạch, sao hai người lại ở đây.”

Hai người họ không trả lời, cứ như không nhìn thấy Hy Nguyệt vậy mà tự mình đi về phía trước.

Khi đi tới cửa thì một người đi vào bên trái, một người đi vào bên phải.

Cô muốn đi vào theo nhưng cửa lại đóng phịch một cái.

Cô không nhìn thấy người nhưng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ, bọn họ đang gọi cô.

“Hy Nguyệt, đến chỗ anh nào.”

“Không, phải tới chỗ anh, anh vẫn luôn chờ em.”

Hy Nguyệt bàng hoàng, do dự. Không biết đến cùng mình nên làm gì.

“Cô gái ngốc, do dự gì thế hả, mau tới đây.” Lục Lãnh Phong hô lên.

“Không Hy Nguyệt, đừng để ý tới anh ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, anh mới là người yêu em nhất, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất hạnh phúc.” Thời Thạch kêu lên.

Đầu của Hy Nguyệt lại bắt đầu đau.

Hai cánh cửa trước mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như sắp biến mất.

Hy Nguyệt cắn răng rồi chạy về phía Lục Lãnh Phong.

Cửa bị đẩy ra, trong đó có vô số hình ảnh, chiếu trước mặt cô như một cuộn phim.

Có cảnh tượng ở bên cạnh Lục Lãnh Phong, cũng có ở bên cạnh Hứa Nhã Thanh.

Một lúc lâu sau, Hứa Nhã Phượng đánh thức cô dậy.

“Cậu thấy được cái gì?”

Hy Nguyệt hít sâu một hơi, trong đôi mắt cô lóe lên vẻ thâm trầm: “Vẫn là cánh cửa kia, tôi không đẩy ra được.”

“Không sao, từ từ là được.” Hứa Nhã Phượng an ủi.

Hy Nguyệt ngồi dậy rồi vuốt cái đầu đau nhức.

“Mỗi lần tiến vào trạng thái thôi miên thì đầu tôi sẽ rất đau, tôi có nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục không?”

“Cũng tốt, trong khoảng thời gian này tớ luôn ở Long Minh, cậu muốn tới thì gọi điện thoại cho tớ.” Hứa Nhã Phượng nói nhỏ.

Lúc bọn họ đi xuống thì Túi Sữa Nhỏ đang ở trong sảnh, cậu bé đang thảo luận chuyện mặt nạ da người với Khải Liên.
 
Chương 875


Chương 875

“Dì Khải Liên, dì bảo mặt nạ da người trong phim thật sự tồn tại ạ?”

Khải Liên mỉm cười rồi nói: “Bây giờ kỹ thuật phát triển, có thể mô phỏng được mặt nạ giống da người như đúc. Cho nên đừng tùy tiện dùng kỹ thuật bảo mật bằng gương mặt, không đáng tin.”

Hy Nguyệt nghĩ tới chuyện kho bảo hiểm bị trộm lúc trước, chính là do kẻ trộm làm mặt nạ giống phó giám đốc Cao như đúc mới vào được.

Nếu như có một người có kỹ thuật cao, lại đeo mặt nạ 3D thì có thể giả mạo một người khác dễ như trở bàn tay.

Nhưng muốn tạo ra mặt nạ đấy thì không có mười mấy tỷ thì không được.

Sau khi ăn cơm trưa xong thì Hy Nguyệt dẫn con trai về nhà.

Gia sư đã tới, dẫn theo cậu bé đi lên lầu học bài. Cô thì ngồi ở ven hồ, nằm trên ghế dài mà nhìn hồ trước mặt.

Một lát sau, cô giơ tay lên vuốt ve bụng dưới vẫn còn bằng phẳng mà không nhịn được vui mừng.

Cô vẫn rất hi vọng mình và Lục Lãnh Phong có thể có một đứa bé, bây giờ cuối cùng đã được như ý muốn.

Hy Nguyệt muốn bảo vệ hai đứa bé này thật tốt, ai cũng đừng hòng khiến bọn họ tổn thương.

Ngày hôm sau là sinh nhật của bà Lục.

Đương nhiên Lục Lãnh Phong phải quay về chúc mừng.

Cân nhắc tới chuyện Hy Nguyệt mất trí nhớ nên anh cũng không nói với cô. Chỉ thay cô chuẩn bị quà cáp xong xuôi mà thôi, đó là một vòng tay kim cương được đặt riêng.

Bà Lục không thích Hy Nguyệt, dù cô đã trở thành nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thì bà ta cũng không ưa cô.

Bà ta chỉ liếc vòng tay một cái rồi để sang bên cạnh.

Hy Nguyệt cũng không quan tâm, dù sao cô cũng không cần đạt được sự tán thành của người mẹ chồng này.

Lục Kiều Sam vẫn luôn lén lút quan sát Hy Nguyệt, hôm đó cô ta đã nhìn thấy bà cụ và Hy Nguyệt đi vào phòng bắt mạch.

Lúc đi ra thì Lục Lãnh Phong ôm cô một cách cẩn thận, vẻ mặt thì vui mừng, bà cụ cũng cười không khép được miệng.

Lục Kiều Sam không kìm được mà nghĩ tới một khả năng, Hy Nguyệt đã mang thai.

Bà cụ và Lục Lãnh Phong muốn tạm thời giữ bí mật, không công khai chuyện này.

“Hy Nguyệt, lát nữa có cua mà cô thích ăn nhất, nhớ ăn nhiều một chút.” Cô ta cố ý nói.

Hy Nguyệt mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của chị, dạo này tôi đang điều dưỡng thân thể không thể ăn đồ có tính hàn.”

Cô còn chưa dứt lời, Lục Kiều Sam liền thừa cơ hỏi: “Chẳng lẽ cô mang thai à?”

Vẻ mặt Hy Nguyệt không có chút thay đổi nào, cô nhún vai, biểu cảm hoàn toàn tự nhiên: “Tôi là con dâu của nhà họ Lục, sinh con nối dõi cho nhà họ Lục là điều đương nhiên, chờ tôi điều dưỡng cơ thể lại thật tốt, tự nhiên sẽ mang thai.”‘

“Vậy bây giờ cô có mang thai hay không mang thai?” Lục Kiều Sam không bị dáng vẻ của cô làm cho ngớ ngẩn, dứt khoát hỏi rõ ngọn ngành.
 
Chương 876


Chương 876

Lục Lãnh Phong trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Đừng lo chuyện bao đồng, lo cho tốt hôn lễ của chị đi, đừng xen vào chuyện của người khác.

Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng: “Em khẩn trương cái gì, sợ tin tức cô ta mang thai bị tiết lộ ra ngoài à? Đợi mấy ngày nữa bụng lớn rồi, có che cũng không che được.”

Một tia lạnh toát ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong: “Nếu chị lại dám gây sóng gió gì, vậy thì cứ làm con cóc ghẻ sống qua ngày đi!”

Sau lưng Lục Kiều Sao liền toát mồ hôi lạnh, gân như theo bản năng ôm lấy mặt, cô ta hiểu ý của Lục Lãnh Phong, anh muốn biến gương mặt cô ta thành như cóc ghẻ.

“Chị cũng chỉ quan tâm em thôi, sợ em lại bị cắm sừng. Nếu em không cảm kích thì coi như chị chưa từng nói qua là được!”

“Giữa tôi và chị đã chẳng còn cái tình cảm gì mà nói nữa cả.” Giọng nói của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lùng, cứ như băng nơi Bắc Cực, khiến cho nhiệt độ trong sảnh lớn giảm xuống không phanh.

Bà Lục đi tới, nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu.

Cho dù trước kia con gái óc làm ra chuyện gì thì quan hệ chị em ruột thịt vẫn không có cách nào chặt đứt. Con trai làm thế này cũng vô tình quá rồi.

“Lãnh Phong, sao con có thể nói như vậy? Kiều Sam là chị ruột của con. Trước kia coi như nó làm sai thì con cũng không nên tuyệt tình như vậy, hai chị em sao có thể hận thù nhau được chứ.”

Lục Lãnh Phong còn định nói gì, nhưng lại nuốt xuống, trên mặt đầy vẻ không hài lòng.

“Đi thôi, chúng ta tới vườn hoa, nơi này khó chịu quá.”

Hy Nguyệt gật đầu, nắm tay con trai, cùng nhau đi ra ngoài.

Lục Kiều Sam vẫn dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào bờ eo thon của cô, ánh mắt lóe lên tia lạnh: “Mẹ, con chắc chắn là ả khốn nạn này có thai. Cô ta mà sinh con, địa vị sẽ ổn định, sau này muốn đuổi đi cũng không được.”

Bà Lục vỗ vai cô ta: “Con tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô ta có thai hay không, còn đừng quản, tránh hiềm nghi.”

Lục Kiều Sam nghiến răng, cô ta nuốt không trôi cơn tức này, Hy Nguyệt muốn giấu diếm mọi người thì cô ta chắc chắn sẽ không thể để cho cô đạt được.

Cô ta nói bóng nói gió tin tức này cho Tiêu Ánh Minh, Tiêu Ánh Minh cũng truyền ra trong vòng bạn bè, một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ người trong giới danh lưu đều biết chuyện, bao gồm cả Tần Nhân Thiên.

Lục Lãnh Phong cực kỳ nôn nóng, một cước đá Tiêu Ánh Minh ra khỏi Leas.

Hy Nguyệt vì để chứng minh mình không mang thai, post một tấm ảnh mình đang tập động tác yoga trên facebook, có điều ảnh chụp được trải qua PS chuyên nghiệp, rất khó phát hiện ra sơ hở.

Nhưng trong giới thượng lưu vẫn có rất nhiều người tin cô mang thai.

Dù sao hai người đều khỏe mạnh, chuyện mang thai có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Tần Thiên Nhân nghe được tin này, giống như sét đánh ngang tai.

Mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn, thế nhưng vẫn khó tiếp nhận được sự thật này.

Người đàn ông đeo mặt nạ gọi điện tới: “Tục ngữ có câu ra tay trước thì chiếm được lợi thế, lúc ở hải đảo, nếu anh quả quyết một chút, ngủ với cô ta thì đứa bé trong bụng cô ta sẽ là của anh rồi.”

Gân xanh trên trán Tần Thiên Nhân nhấp nhô lên xuống: “Chuyện này không liên quan tới anh.”

Tên đàn ông đeo mặt nạ cười ha ha: “Chuyện trở nên khó giải quyết rồi, độ khó càng tăng thì càng kích thích hơn. Chỉ cần cô ta chưa khôi phục được trí nhớ, anh vẫn có khả năng giành phần thắng.”
 
Chương 877


Chương 877

Anh ta muốn làm chút chuyện đối với đứa bé này.

Trong giới những người nổi tiếng vang truyền một thông tin, Hy Nguyệt mất tích, là do bị bắt cóc.

Cô bị bắt cóc tra tấn đủ kiểu, không những thất thân, mà còn mang thai đứa con hoang của bọn bắt cóc.

Lục Lãnh Phong lại bị cắm sừng.

Sự việc này nhanh chóng truyền đến tai Hy Nguyệt.

Một tia lạnh buốt xẹt qua trong mắt cô, cô nhớ rất rõ, mình không có bất kỳ mối quan hệ nào với “Thời Thạch” cả.

Cô là hoàn toàn trong sạch.

Lục Lãnh Phong đương nhiên cũng nghe được tin đồn này.

Chuyện này trừ anh và Hy Nguyệt, cũng chỉ có bọn bắt cóc biết.

Người truyền những thông tin này ra ngoài chỉ có thể là bọn bắt cóc mà thôi.

Anh cho người truy tìm nguồn căn của thông tin này, đối phương dùng Facebook, địa chỉ IP ở một trang web đen.

Đối phương đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, sẽ không để anh tra ra được mình.

Anh vừa trở về biệt thự, Hy Nguyệt bước tới nói: “Lục Lãnh Phong, tôi trong sạch, tôi không có bị bắt cóc làm nhục gì cả. Cho dù tôi bị mất đi ký ức cũng sẽ không tùy tiện để người khác đụng vào người mình.”

“Anh biết.” Lục Lãnh Phong vịn vào vai cô, giọng điệu vô cùng chân thành nhưng cũng rất kiên định, trước giờ anh chưa từng nghi ngờ sự trong sạch của cô.

Anh biết rất rõ, là có người có dụng tâm xấu, muốn hãm hại cô và đứa con.

Anh đã từng phạm sai lầm một lần, tuyệt đối sẽ không để nó tái diễn lại lần thứ hai.

Điều quan trọng nhất là, đứa trẻ được thụ thai trong biệt thự trên núi còn chưa tới một tháng, vì thế mới có thể xác định bọn họ không có bị thuốc làm hại.

Hy Nguyệt đưa tay lên xoa xoa phần bụng dưới vẫn bằng phẳng: “Tôi lo lắng, người đó là muốn nhắm vào đứa bé, chuyện tôi mang thai có lẽ đã khiến người nào đó bị kích động.”

Lục Lãnh Phong cũng nghĩ như vậy, anh đào ba tấc đất cũng phải đào cho ra được tên khốn kiếp đó rồi đem hắn đi phanh thây thành ngàn mảnh.

Tôi đó, bà Lục và Lục Kiều Sam cũng tới, Lục Kiều Sam vừa nghe kể chuyện này thì vội vã nói cho mẹ cô ta, đây chính là cơ hội tốt để đối phó với Hy Nguyệt, cô ta làm sao có thể bỏ qua được?

Vẻ mặt bà Lục rất nghiêm túc: “Lãnh Phong, con nói thật cho mẹ biết, có đúng là Hy Nguyệt bị người ta bắt cóc hay không?”

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Sao mẹ lại tin mấy chuyện vô căn cứ đó chứ?”

“Không có lửa làm sao có khói, vô duyên vô cớ, không thể nào có người ăn nói lung tung, dựng ra mấy tin đồn bắt cóc này được, trừ phi nó thật sự bị bắt cóc. Hơn nữa, nó mất tích hai tháng rưỡi đây, không rõ tung tích, mẹ có lý do để tin nó thật sự bị bắt cóc.” Bà Lục điềm tĩnh phản bác lại.

Lục Kiều Sam bĩu môi nói: “Lãnh Phong, em muốn che giấu cho cô ta cũng vô dụng. Không biết cô ta bị bao nhiêu tên bắt cóc thay phiên nhau xơi qua rồi, nói không chừng ngay cả đứa con trong bụng là của ai cũng không biết. Đến lúc đó, xét nghiệm AND ra kết quả, kẻ bị chê cười chính là em đó, chi bằng sớm thôi cô ta đi, còn cứu vãn được thể diện của bản thân.”

Hy Nguyệt nhìn hai người bọn họ, cười lạnh nói: “Tôi hoàn toàn trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng, ai cũng đừng hòng bôi nhọ tôi. Còn về những tin đồn thất thiệt đó, mấy người không có não muốn tin tôi cũng không còn cách nào khác.”
 
Chương 878


Chương 878

Lục Kiều Sam trừng to hai mắt, làm mặt dữ tợn nói: “Cô nói ai không có não hả?”

“Chị nói thử xem?” Hy Nguyệt hỏi ngược lại.

Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên: “Tôi là chủ của nhà họ Lục, có nghĩa vụ giữ gìn danh dự cho nhà họ Lục, cô làm ra những chuyện thương phong bại tục như thế, tôi đương nhiên phải xử lý theo gia quy rồi.”

“Vậy con vi phạm điều nào của gia quy?” Hy Nguyệt nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không một chút lo lắng.

Bà Lục ngập ngừng một hồi, cho dù cô bị bắt cóc, cũng là bị bắt ép, chứ không phải ở bên ngoài vụng trộm, không thể nói là vi phạm gia quy được.

Trong lúc bà Lục vẫn còn trầm ngâm, giọng nói của Hy Nguyệt lại vang lên: “Mẹ thân là chủ của gia đình, không đi điều tra ngọn nguồn của tin đồn này, nghiêm trị những tên thủ phạm tung tin đồn thất thiệt, phá hoại thanh danh của con, mà ngược lại đi hỏi tội con, mẹ có làm tròn bổn phận là chủ gia đình của mình chưa?”

Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng, bà Lục trông giống như bị ong đốt, ngũ quan méo mó cả lên: “Tôi qua đây, chẳng qua là muốn làm rõ chân tướng sự việc.”

Hy Nguyệt nhún vai: “Chân tướng, con và Lãnh Phong đều đã nói rồi, không cần phải nói lại lần thứ hai nữa.”

Bà Lục thầm hít một hơi thật sâu: “Có thật là cô đang mang thai không?”

“Không có, con không có mang thai.” Hy Nguyệt không chút do dự nói. Kể từ lần sinh nhật trước của bà Lục, tin tức cô mang thai đã được truyền đi khắp giới thượng lưu.

Lục Lãnh Phong điều tra được, tin tức này chính là do Tiêu Ánh Minh truyền ra ngoài.

Từ đâu mà Tiêu Ánh Minh có được thông tin đó, cô không cần đoán cũng có thể biết được.

Bây giờ, có người bắt đầu nhắm vào con của cô, cô phải giữ kín bí mật này, kiên quyết phủ nhận thông tin mình đang mang thai.

Lục Kiều Sam khó chịu trợn mắt nhìn cô: “Cô là do không biết chắc được bố của đứa bé là ai, cho nên mới không dám thừa nhận phải không?”

Cô ta còn chưa dứt lời, Lục Lãnh Phong đã từ trên ghế sô pha nhảy lên, túm lấy cổ cô ta: “Lục Kiều Sam, chị đừng tưởng tôi không biết, mấy tin đồn nhảm nói vợ tôi mang thai đều là do chị nói cho Tiêu Ánh Minh biết. Cô ấy có mang thai hay không, không liên quan gì đến chị. Chị lập tức cút khỏi đây ngay, nếu không thù mới nợ cũ tôi tính luôn với chị.”

Anh hơi dùng sức ở ngón tay, đầu lưỡi của Lục Kiều Sam hơi thè ra, dường như sắp nghẹt thở đến nơi.

Bà Lục giật mình, vội vàng tách tay anh ra: “Lãnh Phong, con mau buông tay ra, Kiều Sam là chị ruột của con, nó làm như thế đều là muốn tốt cho con, lẽ nào trong lòng con, ngoài trừ con hồ ly tinh kia, mà ngay cả mẹ ruột và chị ruột cũng không cần sao? ”

Lục Lãnh Phong buông tay ra, choàng tay qua vai Hy Nguyệt: “Bây giờ con nói cho mẹ biết, người phụ nữ này trong lòng con quan trọng hơn bất cứ ai, bao gồm cả mẹ và Lục Kiều Sam.” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, lời nói chắc nịch, vô cùng dứt khoát.

Khóe miệng của bà Lục đều giật lên đến cả mang tai rồi, đây chính là điển hình của việc có vợ quên mẹ.

Sao bà ta lại có thể sinh ra một đứa con vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?

Tất cả là lỗi của Lục Vinh Hàn.

Từ nhỏ đã bắt nah rời xa mẹ, khiến tình cảm mẹ con của họ dần dần phai nhạt.

Lục Kiều Sam núp sau lưng bà ta, ho lên dữ dội, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
 
Chương 879


Chương 879

“Mẹ, chúng ta đi thôi, nó đã bảo vệ người phụ nữ này như thế, rồi cũng sẽ có ngày phải hối hận.” Cô ta dìu lấy cánh tay của bà Lục, tức giận bỏ đi.

Nhìn bóng lưng của họ, Hy Nguyệt thầm thở dài, quan hệ giữa cô và hai mẹ con này chắc sẽ không bao giờ hòa giải được.

Lục Lãnh Phong dìu cô ngồi xuống ghế so pha.

Mấy ngày nay, anh đã bí mật quan sát cô, và dường như cô đã khác trước rất nhiều.

“Đồ ngốc, có phải em đã nhớ ra gì không?”

Cô nhún vai: “Tôi là mất trí, chứ không phải ngốc.” Mấy chữ đơn giản dường như đang trả lời câu hỏi của anh, nhưng cũng có vẻ như đang né tránh.

Anh cũng không hỏi nhiều, cho dù cô có nhớ những chuyện trong quá khứ hay không, thì bây giờ cô đã là vợ anh, đây là chuyện không thể thay đổi được.

Thành phố Long Minh.

Đã gần nửa đêm, Kiều An vẫn chưa ngủ. Cô ta vừa nghĩ đến việc Hy Nguyệt đang mang thai, thì ăn không ngon ngủ không yên.

 

Lục Lãnh Phong đã rất lâu rất lâu rồi không đến chỗ cô ta, dường như anh đã quên mất cô ta rồi.

Nhưng cô ta không hề hoảng loạn, Lục Lãnh Phong cần cô ta, nhất định sẽ không bỏ rơi cô ta.

Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ chủ động đến tìm cô thôi.

Trong khoảng thời gian này, đều là Wayne ra vào chỗ của cô ta.

Lục Lãnh Phong từng căn dặn, chỉ cần có yêu cầu hợp lý, đều sẽ hết sức khiến cô ta hài lòng.

Nhưng những nhu cầu vật chất đó làm sao có thể thỏa mãn được cô ta?

Thứ cô ta cần là con người và trái tim của anh.

Buổi trưa có hội nghị quốc tế, ăn trưa xong Hy Nguyệt liền đến công ty.

Hội nghị kéo dài hai giờ đồng hồ, ra khỏi phòng họp, Hy Nguyệt nhận được một tin nhắn: “Hy Nguyệt, anh đang đợi em ở phòng trà Victoria, Thời Thạch.”

Nhìn thấy hai chữ Thời Thạch, cô có hơi giật mình, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Sau khi căn dặn lại cho thư ký vài câu, cô dẫn Khải Liên cùng đi đến phòng trà Victoria.

Phòng riêng do Thời Thạch đặt trước nằm ở sảnh Hoa Hồng trên tầng hai.

Cô dặn Khải Liên đợi ở bên ngoài, rồi một mình bước vào trong.

Ngồi bên trong là một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen và kính râm, sau khi nhìn thấy cô, anh ta bỏ khẩu trang và kính xuống.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt này, những vẫn có chút kinh ngạc, anh ta và Thời Thạch thật sự rất giống nhau.

Trên đời này không thể nào có ba người giống hệt nhau như thế trừ khi họ là anh em sinh ba cùng trứng, nhưng xác suất này cũng vô cùng nhỏ.

Cô tuyệt đối không tin người đàn ông trước mặt mình là Thời Thạch, bởi vì Thời Thạch đã chết rồi, anh ta không thể nào cải tử hồi sinh được.

Nhất định là người đàn ông này đã đeo một cái mặt nạ mô tả lại khuôn mặt của Thời Thạch muốn giả dạng anh ta, đến đây không biết có mục đích gì.
 
Chương 880


Chương 880

Cô hít sâu một hơi, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh: “Anh Thạch, anh vẫn luôn ở thành phố Long Minh sao?”

“Chỉ cần em ở đâu, anh sẽ ở đó.” Người đàn ông nghiêm nghị nói.

Hy Nguyệt cố ý ngồi bên cạnh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh ta, cô muốn biết chắc anh ta có đeo mặt nạ hay không.

Khuôn mặt của anh ta rất mềm mại, nhưng có hơi lạnh, và có vẻ hơi khác so với làn da bình thường, lẽ nào là mang mặt nạ thật?

“Anh Thạch, khi nào anh mới đưa em đi?”

Người đàn ông đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô đã nhanh chóng đứng dậy và ngồi vào ghế đối diện. Vẻ ngoài của cô rất tự nhiên, không để người đàn ông đó nghi ngờ cô là cố ý tránh né sự động chạm của anh ta.

Người đàn ông dường như cũng không nghĩ nhiều, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Khi nào anh nghĩ ra cách, anh nhất định sẽ đưa em đi.”

Hy Nguyệt thở dài một hơi: “Anh có biết bây giờ Lục Lãnh Phong đang truy bắt anh khắp thành phố không, anh tuyệt đối đừng bị anh ta bắt lại, chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được, không chừng sẽ bắt anh giam vào lòng sắt, chặt đứt chân tay anh, móc mắt rút lưỡi anh, xẻo tai anh, làm thành nhân côn, sau đó, vứt vào chuồng heo.” Cô cố tình dọa anh ta để anh ta biết khó mà lui.

Nhưng sắc mặt anh ta không hề thay đổi, dường như không bị những lời nói của cô làm cho sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười, nói: “Anh thích thách đấu với những đối thủ như vậy, càng lợi hại thì càng thú vị.”

Đôi mắt đen láy của Hy Nguyệt hơi lóe lên, nghe thấy những lời này, cô dường như có thể khẳng định, anh ta không phải là Thời Thạch.

Thời Thạch là một người hiền lành tao nhã, anh ta sẽ không bao giờ nói những lời kiêu ngạo như vậy.

Cô đưa tay lên xoa trán, giả vờ đau đầu.

Người đàn ông thấy vậy, liền hỏi: “Đầu lại đau nữa à?”

“Ừm, mỗi lần em muốn nghĩ lại một số chuyện, thì đầu bắt đầu đau, rất khó chịu.” Cô lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lóe lên một biểu cảm kỳ lạ: “Chắc là di chứng sau chấn thương não, từ từ sẽ hồi phục thôi.”

Cô nhấp một ngụm trà, một tay chống cằm, trầm giọng nói: “Anh Thạch, có chuyện, em có hơi thắc mắc. Anh nói bé Quân là con của anh và em, nhưng tại sao bọn họ đều nói bé Quân là con của em cùng một người đàn ông tên Hứa Nhã Thanh sinh ra, chính bé Quân cũng nói, bố của nó là Hứa Nhã Thanh. Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Cơ bắp trên mặt người đàn ông khẽ co giật: “Đương nhiên bé Quân là con của chúng ta, chỉ là anh muốn che giấu khỏi tai mắt người khác, không để Lục Lãnh Phong biết được sự thật, thiệt lập ra một vở kịch, để Hứa Nhã Thanh gánh chịu thay anh. Hy Nguyệt, em nhất định phải tin anh, đừng tin mấy lời người khác nói, bọn họ với Lục Lãnh Phong là cùng một giuộc, đều muốn ức hiếp em.”

Hy Nguyệt không chút do dự gật đầu: “Em biết rồi anh Thạch, anh là người mà em tin tưởng nhất trên thế giới này, em chỉ tin mỗi mình anh.”

Người đàn ông mỉm cười, theo anh ta thấy, Hy Nguyệt hoàn toàn đã nằm trong tầm khống chế của anh ta, kế hoạch của anh ta nhất định sẽ được tiến hành thuận lợi.

Khi Hy Nguyệt bước ra, một nụ cười giảo hoạt lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

Cô đã hồi phục trí nhớ, sở dĩ vẫn giả bộ mất trí là không muốn đánh rắn động cỏ.

Người đàn ông này lại dám mạo nhận Thời Thạch, chứng tỏ anh ta vô cùng hiểu rõ về quá khứ của cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top