Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 320


Chương 320

Hay là chúng ta đi xem thử đi, ta chưa từng chứng kiến linh đan ra lò bao giờ đâu. Trông cũng không xa lắm.

Bốn người họ liếc nhìn nhau, khế cười, sau đó triển khai thân pháp lao thẳng về phía ngọn núi cách đó không xa.

Cùng lúc đó, các vị sư tôn từ Cửu đại phân viện cũng đã bay lên không trung.

Âm Dương viện, Tinh Uyên sư tôn liếc nhìn đỉnh núi nổ tung ở phía xa, khẽ cười: “Xem ra đan pháp của Trúc lão quỷ lại tăng lên rồi.”

Hoành Sơn viện, Thân Đồ sư tôn cười ha hả, sau đó bay ra ngoài: “Ha ha, linh đan, ta tới đây.”

Phiêu Miểu viện, Mộng Vân sư tôn khẽ cười một tiếng rồi bay trở về.

Nhất Nguyên viện, Nhất Thanh sư tôn hơi ngẩng đầu lên, sau đó thu tâm mắt lại, ông nhìn Đạo Quang sư tôn rồi hỏi: “Ông cầm mấy quyển võ kỹ Địa cấp theo làm gì?”

Đạo Quang sư tôn liếc sang: “Nợ ân tình người ta chứ sao nữa, cầm theo trả lại cho một thằng nhóc.

Ông không cần để ý đâu”

Nhất Thanh sư tôn bất lực lắc đầu.

Ly Sơn, ngọn núi tráng lệ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trên đỉnh núi tràn ngập mùi đan, một viên đan dược tròn rơi xuống mặt đất, sau đó hóa thành một vũng nước đan, thấm vào lòng đất.

Trong ngọn núi bị nổ tung, một chiếc tiểu đỉnh trong suốt tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Thân đỉnh trong vắt như thạch anh, lòng đỉnh chứa sức mạnh của Thiên Địa Ngũ Hành hội tụ.

Không ai điều khiển, không ai truyền vào nguyên khí để luyện chế, Thiên Địa Chi Lực cứ thế tự ngưng kết.

Dưới chân núi có mấy bóng người phi tới.

“Nhanh lên, bảo vật xuất thế rồi. Triệu Thường, con nhanh lên đi.”

“Dạ, sư phụ.”

Triệu Thường cắn chặt răng, dốc sức gia tăng tốc độ.

Hắn ta nâng một pho tượng đá trên tay, cao gần nửa người, đầu rồng, mình hổ, đuôi báo, vảy cá, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt dữ tợn đáng sợ.

Đi đầu là một ông lão, trong mắt ẩn chứa thứ ánh sáng rực lửa. Ông ta chính là sư phụ của Triệu Thường. Trong học viện Võ Đạo, mọi người gọi ông †a là luyện khí sư Trúc lão quỷ.

Ai nấy đều cho rằng đan lôi tam sắc lần này là do Trúc lão quỷ luyện đan mà thành, nhưng không ai ngờ rằng, chuyện này chẳng hề liên quan gì đến ông ta cả.

Dẫn theo mấy đệ tử của mình, Trúc lão quỷ xông lên đỉnh Ly Sơn nhanh như gió.

Cuối cùng Trúc lão quỷ cũng lên tới đỉnh núi. Đá vụn lởm chởm cùng với ngọn núi tan hoang đều không thể ngăn cản được bước chân của ông ta.

“Ở đâu, ở đâu thết Ta ở cái chỗ tồi tàn này hơn mười năm cũng chỉ để chờ tới ngày hôm nay thôi, đừng nói với ta là phán đoán của ta có vấn đề.”

Ánh mắt liên tục dò xét bốn phía, mấy đệ tử đi theo Trúc lão quỷ cũng ra sức tìm kiếm.

Cả Triệu Thường cũng vậy, ánh mắt họ đều sáng rực một màu xanh, hệt như con chó sói đói đến cùng cực đang tìm kiếm thức ăn của mình vậy.
 
Chương 321


Chương 321

Bỗng dưng, chiếc tiểu đỉnh trong như thạch anh kia hiện ra trước tầm mắt Trúc lão quỷ.

Hai mắt Trúc lão quỷ lập tức trợn trừng.

Mặt mũi ông ta cũng trở nên nhăn nhó, da thịt toàn thân đều run lẩy bẩy.

“Thập Phương đỉnh!”

Trúc lão quỷ đi về phía tiểu đỉnh như người mất hồn. Với sức lực của một luyện khí sư nhưng ông ta vẫn bị một hòn đá dưới chân ngáng đường, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Mấy đệ tử thấy sư phụ tìm được đồ cũng vội vàng đi tới.

Năm thầy trò đứng ngay ngắn trước tiểu đỉnh trong suốt, bốn phía núi bắt đầu dần dần khôi phục, bao phủ toàn bộ đại trận của học viện Võ Đạo, giúp Ly Sơn trở về nguyên dạng.

Trúc lão quỷ vung tay lên, một luồng nguyên khí ẩn chứa Thiên Địa Ngũ Hành đánh vào không khí, trong chốc lát Thiên Địa Chỉ Lực từ bốn phía đều bắt đầu ngưng kết.

Động tác của ông ta ngay lập tức làm giảm tốc độ khôi phục của đại trận.

Triệu Thường đi lên trước, hít thở một hơi thật sâu, sau khi kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn ta nói: “Sư phụ, đây chính là Thập Phương đỉnh mà người nói sao?”

Trúc lão quỷ gật đầu nói: “Không sai, chính là nó.

Hội tụ lực của thiên địa thập phương, dùng Ngữ Hành tạo hóa để ngưng đan. Là tiên đỉnh chính tông. Không cần người điều khiển, tự nó có thể lấy Thiên Địa Chi Lực để luyện đan, nếu như rơi vào tay của luyện khí sĩ có sức mạnh lớn thì không thứ gì trong thiên địa là không thể luyện được. Dược liệu bình thường đi vào vẫn cho ra một viên linh đan.

Có khả năng tỉnh luyện cực tốt, sau khi luyện thành dung nạp vào cơ thể cũng có thể biến thành pháp khí, cô đọng nguyên khí, công phòng hợp nhất.”

Ánh sáng trong mắt Trúc lão quỷ càng ngày càng nóng rực, tưởng chừng như hai mắt sắp phun lửa.

Mấy đệ tử đứng sau lưng ông ta càng hít ngược một hơi. Một kỳ đỉnh như vậy ai mà không muốn có được. Chỉ cần là luyện khí sĩ, nhìn thấy nó đều sẽ phải cảm thán, phải phát điên.

“Vậy để con đem nó ra.”

Triệu Thường buông con rối xuống, sải bước tiến lên, đưa tay sờ lên Thập Phương đỉnh.

Nhưng ngay sau đó, Thiên Địa Ngũ Hành lưu chuyển bên trong Thập Phương đỉnh đột ngột hóa thành năm luồng ánh sáng, đánh vào tay Triệu Thường.

Cả người Triệu Thường giống như bị thiên lôi đánh trúng, bay ngược ba trượng, cánh tay gãy hẳn, thảm thiết kêu ré lên.

Những đệ tử còn lại nhìn không chớp mắt, trông thấy xương cốt trên cánh tay Triệu Thường vỡ vụn, máu ứa ra theo lỗ chân lông.

Triệu Thường đau đến nỗi suýt nữa ngất đi, vội vàng mò ra một lọ đan dược từ trong ngực, dốc vào miệng mình như thể đang ăn kẹo vậy.

“Ngu xuẩn!”

Trúc lão quỷ lên tiếng mắng.

“Thập Phương đỉnh là của Thập Phương tiên sĩ từ ba trăm năm trước để lại, sao có thể để con lấy đi dễ dàng như vậy. Nếu như ta đoán không lầm thì Thập Phương đỉnh này hẳn là vật trấn giữ phủ đệ vũ hóa của Thập Phương tiên sĩ, chỉ cần thu phục được chiếc Thập Phương đỉnh này thì ta sẽ có được các loại di vật của Thập Phương tiên sĩ”

Nói xong, Trúc lão quỷ quay ra sau lưng: “Dùng Đan Khôi.”

Nguyên khí ngũ sắc thoát ra, truyền vào tượng đá sau lưng.

Pho tượng đá vẫn luôn đờ đẫn giờ phút này bỗng tỏa ra ánh sáng trong mắt, sống lại ngay tức khắc.
 
Chương 322


Chương 322

Nó vẫy đuôi nhào lên phía trước, một tiếng hổ gầm vang lên. Trúc lão quỷ chỉ về phía Thập Phương đỉnh, pho tượng đá chẳng ra hình thù gì lập tức nhào tới, ngậm lấy Thập Phương đỉnh.

Thập Phương đỉnh trong suốt liên tục nhả ra Thiên Địa Ngũ Hành Chỉ Lực đánh vào tượng đá.

Nhưng vì là một pho tượng làm bằng đá không có kinh mạch, cũng không biết đau nên Thiên Địa Ngữ Hành Chi Lực không gây ra tổn hại nhiều đối với nó.

Tượng đá lôi Thập Phương đỉnh ra ngoài từng chút một, đồng thời trên thân của nó cũng không ngừng vỡ ra thành những hòn đá vụn.

Trúc lão quỷ đã đứng phía sau tượng đá, liên tục truyền vào canh kình để tu bổ tượng đá.

“Tất cả đệ tử, tiến lên trợ trận.”

Ông ta quát ầm lên, mấy đệ tử ở sau lưng lập tức lật đật tiến lên, phóng ra nguyên khí của mình.

Từng mảng ánh sáng của Thiên Địa Ngũ Hành tràn ngập và chuyển động trên đỉnh núi. Ngay cả Triệu Thường bị thương ở cánh tay cũng phải đứng lên trợ giúp, phóng ra sức mạnh của mình.

Đây là một cuộc chiến làm tiêu hao, ai buông tay trước sẽ là kẻ thua.

Lúc này, trên bầu trời, Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện đã tới.

Ánh mắt nhìn xuống xuyên qua tầng mây, chân mày nhíu chặt, Thân Đồ sư tôn nhìn đám người Triệu Thường đang chật vật, lẩm bẩm nói: ‘Đám người này đang giở trò quỷ gì thế.”

Trúc lão quỷ đang hết sức tập trung nên không phát hiện ra Thân Đồ đến. Nhưng đúng lúc này, giọng của Thân Đồ vang lên bên tai Trúc lão quỷ.

“Trúc lão quỷ, ông đang làm gì thế?”

Trúc lão quỷ giật mình, nguyên khí trên tay khế run, ngay lập tức khiến con rối đá có thêm một vết thương.

Trúc lão quỷ cắn răng nói: “Đang thu phục một chiếc đỉnh. Thân Đồ, là ông sao? Có thể giúp tôi một tay không?”

Thân Đồ lên tiếng nói: “Đan lôi tam sắc ban nãy là do ông tạo ra à? Nếu ông đưa linh đan đó cho tôi thì tôi có thể giúp ông.”

Trúc lão quỷ căn răng nói: “Linh đan thì không có, nhưng cửu phẩm đan dược thì ông cứ tùy ý chọn.”

Thân Đồ ở trên không trung thất vọng lắc đầu, xoay người bay đi. Ông ta không có chút hứng thú nào đối với mấy thứ đồ chơi của luyện khí sĩ, nếu linh đan mà ông ta mong muốn không có thì ông ta thà trở về tu luyện tiếp còn hơn.

Ánh sáng trong mắt Trúc lão quỷ lóe lên. Là một luyện khí sư, nói không có linh đan thì là nói dối.

Trong tay ông ta có vài viên linh đan nhưng cũng đều rất cần dùng đến, không thể cho Thân Đồ được.

Ngẩng đầu nhìn Thân Đồ rời đi, Trúc lão quỷ khẽ mỉm cười.

Đi thì đi thôi, đằng nào ông ta cũng không trông chờ được đám võ giả của học viện Võ Đạo này giúp đỡ.

Tại sao ông ta dám dẫn theo đệ tử của mình đi lấy bảo vật, đa phần là vì trong học viện Võ Đạo, trừ ông †a và đám đệ tử của ông ta là Luyện khí sĩ ra, còn lại đều là võ giả. Kể cả có thấy Thập Phương đỉnh thì họ cũng sẽ không có hứng thú, nếu không thì làm gì có chuyện Thập Phương đỉnh bị giấu ở đây mấy trăm năm mà không ai lấy đi.

Không có ai tranh giành thì không cần phải lo lắng bảo vật sẽ thuộc về ai, đây chắc chắn là một chuyện không thể nào tốt hơn.

Nếu như là ở một nơi có nhiều luyện khí sĩ thì e rằng không tới phiên ông ta tới lấy Thập Phương đỉnh.

 
 
Chương 323


Chương 323

Khóe miệng nhếch lên cười, Trúc lão quỷ lấy lại tỉnh thần, gia tăng vận chuyển nguyên khí, con rối đá ngay lập tức lôi Thập Phương đỉnh ra nhanh hơn.

Chỉ chốc lát sau, dưới chân núi, đám người Cửu Thiên cũng vội vàng chạy đến.

Nhờ có Cửu Thiên chỉ đường nên họ mới không đi nhầm đường. Dọc đường đi Hàn Liên luôn miệng nói mũi Cửu Thiên thính như mũi chó, họ đều không hề ngửi thấy mùi đan nhưng Cửu Thiên lại có thể điềm tĩnh dẫn họ đi. Không hề đi nhầm một bước nào.

Tốc độ của họ đã không còn chậm chạp, tu vi bốn người cũng không tâm thường, dốc sức triển khai thân pháp, có thể gọi là nhanh như chớp. Nhưng vẫn chẳng khác nào thấy núi trước mặt mà ngựa trối chết, trông khoảng cách có vẻ không xa lắm nhưng bọn họ phải đi rất lâu.

Đứng dưới chân núi, Hàn Liên ngẩng đầu nhìn lên.

“Trên đó có chuyện gì thế nhỉ, đang luyện đan sao? Ánh sáng ngũ sắc đậm thật đấy. Nghe nói luyện khí sĩ đầu là người mang bảo vật lớn, trong tay có hàng tá đan dược. Cửu Thiên sư đệ, nghĩ xem chúng ta có thể vay ông ta trước một ít đan dược không, tốt nhất là linh đan đó. Chờ thêm mấy năm hoặc mười mấy năm nữa, chúng ta giàu có rồi sẽ trả lại ông ta gấp mấy chục lần.”

Hàn Liên xoa xoa hai tay, mặt đầy mong mỏi.

Sở Trực thẳng thừng chặn đứng ảo tưởng của hắn ta, nói: “Vay đan dược? Từ xưa tới nay chưa từng nghe nói đến chuyện thế này. Ngươi tưởng luyện khí sĩ đều là những người dễ tính à? Hồi ta còn ở trong gia tộc có quen biết một luyện khí sĩ, tính khí của hắn ta phải nói là khó ưa.”

Tựa như nghĩ tới chuyện cũ gì không vui, sắc mặt của Sở Trực và Sở Chính đều có phần thay đổi.

Hàn Liên thở dài nói: “Ai dà, nếu những luyện khí sĩ kia đều dễ tính như Cửu Thiên sư đệ thì tốt biết mấy. Nói vài lời là có thể ném mấy lọ đan dược cho †a luôn.”

Cửu Thiên cười ha ha, không nói gì thêm.

Sở Trực và Sở Chính nghe thấy Cửu Thiên đưa mấy lọ đan dược cho Hàn Liên, sắc mặt lập tức trở nên quái dị.

Sở Trực nhỏ giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, chẳng lẽ sư đệ có xuất thân là thế gia giàu có gì đó sao? Có thiếu trợ thủ không? Hay là chờ sư huynh tốt nghiệp sẽ đi theo sư đệ nhé.”

Cửu Thiên lúng túng nói: “Các vị sư huynh, chủ đề của chúng ta đi xa quá rồi thì phải. Hay là lên đ ỉnh núi xem thử trước đi.”

Sở Chính gật đầu nói: “Đúng đấy. Nghe nói đan dược đến một cấp bậc nhất định, dù chỉ cách một khoảng thì khi hít vào vẫn rất có ích đối với con người. Để xem lần này chúng ta có may mắn đó không.”

Bốn người nhanh chóng chạy lên đ ỉnh núi, cách càng gần càng có thể thấy rõ Thiên Địa Chi Lực đang lưu chuyển trên đỉnh núi.

Trong lòng Cửu Thiên hơi khó hiểu, thông thường thì khi đan dược luyện thành sẽ nên ngưng truyền lực mới phải.

Hơn nữa Thiên Địa Chi Lực trên đỉnh núi không giống đang luyện đan cho lắm, mà giống như đang giao chiến hơn.

Chuyện gì đang xảy ra thế, vừa luyện đan xong đã đánh nhau sao?

Mang theo đủ mọi nghi hoặc, đám người Cửu Thiên chạy nhanh tới đỉnh núi.

Chẳng mấy chốc, từ xa Cửu Thiên đã trông thấy đám người của Trúc lão quỷ đang tranh đấu kịch liệt với Thập Phương đỉnh.

Đúng lúc này, con rối đá phát ra một tiếng gầm thét, lôi Thập Phương đỉnh hoàn toàn thoát ra khỏi lòng đất.

Một nguồn sức mạnh khổng lồ đột ngột tỏa ra từ phía dưới Thập Phương đỉnh. Cửu Thiên chỉ thấy một mảng bóng tối đập vào mặt.

Hàn Liên hét lớn: “Đệch…”
 
Chương 324


Chương 324

Ngay tức khắc, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều biến mất không thấy tăm hơi.

Gió nhẹ lay động, trên đỉnh Ly Sơn, mọi thứ bình yên trở lại.

Hắc quang ngừng dung nạp, mang theo Thập Phương đỉnh và mấy người Cửu Thiên biến mất, cuối cùng biến thành một viên màu đen rơi trên mặt đất, tản ra ánh sáng u ám.

Không có nguyên khí của Trúc lão quỷ gây trở ngại, đại trận của học viện Võ Đạo bắt đầu khôi phục toàn bộ Ly Sơn về nguyên dạng.

Những tảng đá nứt vỡ hợp lại, ngọn núi sụp đổ được khôi phục, tất cả những điểm khác thường đều hoàn toàn biến mất.

Đỉnh núi trống trơn, chỉ còn lại tiếng gió rít.

Không ai biết mấy người Cửu Thiên đi đâu, cũng không có ai biết mấy người Trúc lão quỷ còn sống hay không.

Mọi chuyện như thể chưa từng xảy ra.

Một số học viên của học viện Võ Đạo chạy tới sau chỉ có thể ngơ ngác nhìn đỉnh núi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Trong bóng tối, Cửu Thiên mở mắt.

Một màu đen kịt, dường như muốn ngấm tận vào xương cốt. Trong không gian đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng th ở dốc nhè nhẹ.

Cửu Thiên kêu lên thành tiếng: “Hàn Liên sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh.”

Lập tức sau lưng phát ra tiếng kêu của Hàn Liên sư huynh. Đồng thời Trường Thiên kiếm lóe lên ánh sáng xanh biếc thắp sáng không gian bốn phía.

“Đây là nơi quái quỷ gì thế?”

Hàn Liên sư huynh kêu lên.

Gương mặt Sở Chính được phản chiếu trong ánh sáng xanh biếc, hắn ta nói: “Chắc không phải chúng †a lạc vào phủ đệ hư không của một vị cường giả nào đó đâu nhỉ”

Ba người đám Cửu Thiên cùng quay đầu nhìn về phía Sở Chính, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Sở Chính nhanh chóng nói: “Chính là nơi mà mà ngày cường giả nghỉ ngơi và ẩn thân đó. Thường là do vật hư ảo luyện hóa, biến không gian bên trong thành phủ đệ của mình, chứa các loại trận pháp cấm chế, cất giữ bảo vật. Bình thường đó có thể là một miếng ngọc bội, một chiếc nhẫn, thậm chí một món binh khí đeo trên người. Tới thời khắc quan trọng sẽ trốn vào trong, không chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà có thể kéo dài thời gian. Lúc chết đi sẽ biến phủ đệ thành nơi truyền thừa, để lại cho hậu thế. Đó chính là phủ đệ hư không.”

Sở Chính dừng một thoáng rồi lại nói tiếp: “Trong này có thể ẩn chứa vô số nguy hiểm, bởi vì dù sao cũng là thứ mà cường giả để lại. Trận pháp cấm chế, con rối, hoang thú đều có thể xuất hiện, phải cẩn thận. Nhưng nó cũng có thể cất giữ cơ duyên cực lớn, có được một bảo vật của cường giả còn hơn cả việc cực khổ tu luyện mười năm.”

Mắt Hàn Liên sáng rực lên, hắn ta không để ý đến những lời Sở Chính nói trước đó, chỉ dừng lại ở bốn chữ cơ duyên cực lớn.

Hàn Liên xoa tay rồi nói: “He he, nói như vậy nghĩa là lân này chúng ta sắp phát tài rồi hả? Ta thích nhất là phát tài đó.”

Cửu Thiên bất lực lắc đầu, Sở Trực thì thở dài.

Bốn người bước đi về phía trước, bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng giọt nước rơi.
 
Chương 325


Chương 325

Hàn Liên lên tiếng hỏi: “Phủ đệ hư không này còn có cả tiếng nước chảy, không phải là không gian tách biệt ư? Sao nghe như thể đang đi vào hang động vậy.”

Sở Chính cau mày nói: “Đúng là không gian tách biệt. Tiếng nước này hoặc là do trận pháp ngưng tụ thành, hoặc là âm thanh tưởng tượng. Ta từng theo người thân đi vào phủ đệ hư không của một vị võ giả Thiên Canh cảnh rồi, toàn bộ bên trong đều là hàn băng, đủ mọi hình dạng. Mỗi một bước đều có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương, cái lạnh đó thật sự khiến người ta muốn lao vào đống lửa để sưởi ấm. Ta mới đi ba bước đã không chịu nổi, phải lập tức chui ra.”

Sở Trực hình như nghĩ tới điều gì, nói: “Thì ra là như vậy, lần đó sư huynh bị ốm rất nặng…”

Sở Chính gật đầu nói: “Đúng vậy, là vì ở trong đó đấy. Lần này chúng ta phải bước cẩn thận hơn.

Người có thể để lại phủ đệ hư không thế này, ít nhất đều là những cường giả có thể nhìn thấy thiên đạo.

Một cấm chế mà bọn họ tiện tay để lại thôi cũng có thể khiến chúng ta mất mạng.”

Đang nói thì chợt phía trước phát ra ánh sáng.

Mặt đất dưới chân và bốn phía đột ngột lóe lên một luồng ánh sáng chói mắt.

Mấy người Cửu Thiên vội vàng dừng bước, nheo mắt lại. Ánh sáng không ngừng lan ra phía xa, chiếu sáng cánh cổng đăng trước.

Lúc này, mấy người Cửu Thiên mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Đây là một không gian gần như hư vô, dưới chân là màn sáng vàng lấp lánh, các món ngổn ngang chuyển động xung quanh. Mọi thứ có vẻ không theo một quy luật nào cả.

Chẳng hạn như giọt nước rơi ngược lên trên, rơi vào trong hư không, phát ra tiếng nước rơi tí tách.

Âm thanh mà ban nãy bọn họ nghe được chính là âm thanh này.

Rồi cả đóa hoa trôi lơ lửng trong hư không hết nở rộ rồi lại phai tàn, rồi lại nở rộ. Mỗi một lần nở là nó đều nhỏ đi, cuối cùng biến thành một hạt giống nhỏ xíu, sau đó bỗng tan biến không còn dấu tích.

Rồi thêm hòn đá trông như bọt biển mang theo ngọn lửa màu băng xanh có khí lạnh.

Con ngươi Cửu Thiên co lại, nhẹ giọng nói: “Ngũ Hành điên đảo.”

Mấy người Hàn Liên lập tức quay đầu nhìn về phía Cửu Thiên, nói: thế?”

Cửu Thiên sư đệ, sư đệ đang nói gì Trong đầu Cửu Thiên thoáng qua rất nhiêu công pháp liên quan tới luyện khí sĩ, đó đều là những thứ mà Ngô Tân sư phụ dựa theo phương pháp luyện đan nhét vào đầu hắn.

Mặc dù bây giờ vì thực lực không đủ nên Cửu Thiên không thể sử dụng chúng, nhưng khi thấy những thứ này, hắn vẫn nghĩ tới ngay lập tức.

Cửu Thiên nhẹ giọng nói: “Ngũ Hành điên đảo chỉ vực là một trong những pháp quyết tiêu chuẩn của tiên khí sư. E rằng chúng ta đã tiến vào phủ đệ hư không của một tiên khí sĩ rồi.”

Hàn Liên vội hét lên: “Cái gì? Phủ đệ hư không của tiên khí sư? Vậy thì có ích lợi gì. Chúng ta đều là võ giả, lại không thể dùng mấy món đồ của luyện khí sĩ.

Xui rồi xui rồi, rốt cuộc ai lôi ta vào đây thế. Ta mà bắt được thì không đánh chết hắn ta mới lạ.”

Sở Trực ở bên cạnh cười nói: “Đừng nói như vậy.

‘Thứ mà một tiên khí sư để lại, tôi nghĩ chắc chắn có rất nhiều luyện khí sĩ sẵn sàng lấy đan dược ra để đổi. Chỉ cần có được bảo vật, không sợ không bán được. Biết đâu nơi này còn cất giữ vô số linh đan tiên đan chờ chúng ta lấy thì sao. Hàn Liên sư đệ, nếu đệ không muốn thì chỉ bằng cho sư huynh đi.”

Hàn Liên hơi ngẩn người, sau đó cười phá lên.

“Nghe có vẻ được đấy. Đan dược à, ừm, đúng là thứ tốt. Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi tiếp vào trong thôi.”

Hàn Liên dẫn đầu đi về phía trước, Sở Trực và Sở Chính đi theo sau.
 
Chương 326


Chương 326

Cửu Thiên nhìn mọi thứ kỳ lạ ở chung quanh, hai hàng mày nhíu chặt.

Đọc đường đi, hễ bước một bước là màn sáng dưới chân lại lóe lên ánh sáng.

Phía trước có một chiếc cổng cao đến ngàn trượng, ngẩng lên khó mà thấy hết.

Cánh cổng toát lên vẻ u ám, hai bên điêu khắc hoa văn long hổ tranh bá, con hổ lông bạc trắng cùng con rồng màu vàng đều ngửa mặt lên trời gầm thét, nhìn kỹ thì có cảm giác vô cùng khiếp sợ, tựa như có tiếng hổ và rồng vang lên bên tai.

Rồng trong mây, hổ trong gió, những chỗ còn lại trên cánh cổng thì chạm trổ những đường mây ngọn gió kỳ quặc.

Cửu Thiên để ý đến những hoa văn này, nhìn kỹ thì thấy tất cả hoa văn dường như đều giao hòa với nhau, tạo thành một thể.

Mới vừa đi tới phía dưới cánh cổng, chợt có mấy bóng người từ trên trời đáp xuống. Rơi cùng với bọn họ là những phiến đá vụn, suýt chút nữa thì đập trúng đầu mấy người Cửu Thiên.

Bốn người Cửu Thiên liền lùi lại ba bước, tức tốc rút binh khí ra.

“Dừng!”

Tiếng quát khẽ vang lên, nhóm người đang rơi xuống kia chợt dừng lại ở giữa không trung.

Ngũ Hành Chỉ Lực lưu động, hóa thành một trận pháp Ngũ Hành trong suốt, đỡ lấy cơ thể của mấy người này.

Chỉ bằng một chiêu thức đã có thể dám chắc đám người này là luyện khí sĩ.

Chậm rãi xoay người, đám người được trận pháp Ngũ Hành nâng đỡ đặt chân xuống đất. Chính là mấy người Trúc lão quỷ.

Trúc lão quỷ phủi phủi quần áo, nâng chiếc đỉnh trong suốt trên tay, trừng mắt nói với mấy người Cửu Thiên: “Các cậu là đệ tử của viện nào, sao lại lỗ m ãng như vậy. Dám cùng bọn ta tiến vào phủ đệ hư không, các cậu phải biết hậu quả.”

Hàn Liên móc mũi, nhìn Trúc lão quỷ nói: “Ông già, ông là ai thế. Sao tôi không biết ông nhỉ. Mới đến đã nói mấy câu tào lao rồi. Ông tưởng chúng tôi muốn đi vào cùng ông chắc.”

Trúc lão quỷ lớn tiếng mắng: “Lão già đây là luyện khí sĩ cấp cao nhất của học viện Võ Đạo, Phong Lịch. Tiểu tử, chỉ dựa vào lời cậu vừa nói tôi đã có thể bảo đạo sư của cậu vả miệng cậu rồi đấy.”

Hàn Liên cười phá lên, nói: “Xin lỗi nhé, tôi không có đạo sư.”

Sở Trực nói tiếp: “Bọn tôi là người của Nhất Nguyên viện, có giỏi thì ông nói với sư phụ bọn tôi như thế đi. Ông già, có phải ông đưa bọn tôi vào đây không?”

€ó lẽ là vì lâu rồi không có ai dám nói như vậy với ông ta, Trúc lão quỷ bị giọng điệu của Sở Trực và Hàn Liên chọc tức đến nỗi lông mày dựng đứng lên.

Nhưng nghe thấy ba chữ Nhất Nguyên viện, Trúc lão quỷ hình như nghĩ tới điều gì đó, định mở miệng nhưng rồi lại thôi.

Chốc lát sau, Trúc lão quỷ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì ra là đám tiểu tử của Nhất Nguyên viện, bảo sao lại ăn nói khó nghe như vậy. Thôi bỏ đi, không chấp với các cậu. Nếu các cậu không may bị cuốn vào đây thì phải hết sức cẩn thận. Đây không phải là nơi các cậu có thể đi lung tung được đâu. Nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi không chịu trách nhiệm.”

Lẩm bẩm xong, Trúc lão quỷ lại nói bằng giọng chỉ mình mới nghe thấy: “Chỉ là mấy tên võ giả mà thôi, không có gì to tát cả. Con rối đá đã bị hư hại, biết đâu lát nữa gặp phải tình huống cần có người che chắn thì còn có thể để đám tiểu tử này gánh thay.
 
Chương 327


Chương 327

Đằng nào thì bọn chúng cũng vào đây rồi, chuyện sống chết ai mà lường trước được.”

Trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, Trúc lão quỷ quay đầu lại.

Sau lưng ông ta, đám người Triệu Thường cũng bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Ánh mắt Triệu Thường quét qua đám người Hàn Liên, cuối cùng dừng trên người Cửu Thiên, liếc liếc mấy lần. Bởi vì Cửu Thiên đang nhìn hắn ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Triệu Thường cũng không biết tại sao Cửu Thiên lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt đó, chẳng lẽ trên mặt hắn ta dính cơm à?

Triệu Thường khó hiểu quay đầu lại, hướng tâm mắt về phía cánh cổng trước mặt, ngay lập tức hắn †a bị thu hút bởi cánh cổng thần bí này.

“Đây là…”

Trúc lão quỷ vừa nhìn cổng vừa cười, khoa tay múa chân, bắt đầu sờ s oạng lung tung trên cánh cổng.

Sau đó thở dài nói: “Cổng trấn giữ, cổng trấn giữ cao ngàn trượng, ta đã có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp trên cánh cổng này. Không còn nghi ngờ gì nữa, phía sau cổng chắc chắn có tất cả những thứ mà ta muốn.”

Trúc lão quỷ bắt đầu liên tục truyền nguyên khí vào cánh cổng, muốn mở nó ra.

Hàn Liên ngoẹo đầu, nói: “Ông ta chỉ đang mở cổng thôi phải không? Sao tôi có cảm giác ông ta giống như một đại thần đang nhảy thế nhỉ.”

Cửu Thiên khẽ cười nhìn Trúc lão quỷ, cổng trấn giữ ư? Ngô Tân sư phụ của hắn đã từng nói cho hắn biết khá nhiều cách để mở cổng.

Chỉ là, trông có vẻ Trúc lão quỷ này không dùng đúng cách nào cả. Lúc này Cửu Thiên đang cân nhắc xem có nên giúp ông ta hay không.

Bỗng dưng Trúc lão quỷ như thể ấn trúng thứ gì đó trên cánh cổng.

Ngay sau đó, một con bạch hổ bỗng nhảy phốc ra khỏi cửa.

Trúc lão quỷ khiếp đảm hét lên, lật đật lui lại.

Hàn Liên cũng lui về phía sau, nhưng Cửu Thiên kéo hắn ta lại nói: “Đừng động đậy.”

Tiếng hổ gầm đỉnh tai nhức óc, con hổ lớn màu trắng đập một chưởng vào Trúc lão quỷ đang lật đật lui về phía sau.

Đương lúc cấp bách, Trúc lão quỷ phóng ra một luồng ánh sáng màu băng xanh, ngưng tụ thành một bức tường băng, giúp ông ta chống cự trước đòn tấn công của bạch hổ.

Nhưng dù có như vậy thì tường băng cũng hóa thành bột mịn trong nháy mắt. Cánh tay Trúc lão quỷ chảy máu đầm đìa, ông ta bay ngược ra xa ba trượng.

“Ngăn nó lại!”

Khóe miệng Trúc lão quỷ tràn ngập máu tươi, ông ta hét lên, tay trái bốc một nắm đan dược từ trong ngực bỏ vào miệng mình.

Mấy đệ tử của ông ta lập tức lôi ra các loại pháp khí, ánh sáng hợp lại lao về phía bạch hổ. Nhưng tất cả ánh sáng đều xuyên qua, không có lấy một luồng nguyên khí nào gây ra thương tổn cho bạch hổ. Mọi nguyên khí đều trút xuống cổng trấn giữ phía sau, hội tụ thành những luồng ánh sáng lưu chuyển giữa những hoa văn trên cửa.

Giây tiếp theo, bạch hổ gầm lên một tiếng.

So với ban nãy, tiếng gầm của nó bây giờ đã có thể mang theo đợt sóng khí, gầm đến nỗi đám người Triệu Thường phải liên tiếp lui về phía sau.

“Ngu xuẩn.”

Cửu Thiên nhẹ giọng nói.
 
Chương 328


Chương 328

Hàn Liên, Sở Trực và Sở Chính đứng bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn. Hàn Liên thấp giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, trông đệ có vẻ rất am hiểu.”

Cửu Thiên còn chưa lên tiếng, bạch hổ đã mọc thêm hai cánh trên lưng, hệt như đôi cánh chứa ánh sáng, võ một cái liền gây ra một trận cuồng phong.

Đám người Trúc lão quỷ trợn trừng mắt, cố gắng tránh xa khỏi bạch hổ.

Đối với luyện khí sĩ, đọ sức với mãnh thú ở cự li gần thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Trúc lão quỷ lớn tiếng gào thét: “Kết trận, kết trận!

Đám tiểu tử của Nhất Nguyên Tông mấy người giúp tôi ngăn cản con thú trấn giữ này đi, tôi cho sẽ mấy người đan dược.”

Nghe thấy hai tiếng đan dược, mắt Hàn Liên sáng quắc lên, tay cầm Trường Thiên kiếm xanh biếc nóng lòng muốn thử.

Nhưng Cửu Thiên ghì chặt hắn ta lại, nói: “Đừng ra tay. Hàn Liên sư huynh. Lúc này tuyệt đối đừng ra tay. Chúng ta không phải là đối thủ của con thú trấn giữ này. Tam sư huynh, nhị sư huynh, hai người cũng đừng động đậy.”

Tiếng của Cửu Thiên khiến ba người đám Hàn Liên đều ngừng động tác.

Nhưng phía sau, đám Triệu Thường đã bắt đầu kết trận.

“Tiểu Ngũ Hành trận, lên!”

Năm người đứng ở vị trí Ngũ Hành, mỗi người đê ngưng kết nguyên khí, hóa thành Thiên Địa Ngũ Hành, hòa làm một thể.

Tiểu Ngũ Hành Trận là một loại trận pháp rất cơ bản của luyện khí sĩ, chỉ cần gộp đủ năm luyện khí sĩ có nguyên khí là có thể kết trận.

Trận pháp có hiệu quả rất tốt, có thể đem sức của năm người hợp làm một thể, trước tác động của lực Ngũ Hành, năm người sẽ đồng thời ra tay.

Một quả cầu ánh sáng xoay tròn lưu chuyển Ngũ Hành Chi Lực, lao về phía bạch hổ.

Bạch hổ đứng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn quả cầu ánh sáng bay tới, hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào.

Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng lại xuyên qua người bạch hổ, rơi xuống cánh cổng trấn giữ phía sau lưng.

Lập tức hoa văn trên cổng lại sáng lên một mảng, tiếng kẽo kẹt vang lên, có thể nghe thấy rõ đây là đừng động đậy.”

Tiếng của Cửu Thiên khiến ba người đám Hàn Liên đều ngừng động tác.

Nhưng phía sau, đám Triệu Thường đã bắt đầu kết trận.

“Tiểu Ngũ Hành trận, lên!”

Năm người đứng ở vị trí Ngũ Hành, mỗi người đê ngưng kết nguyên khí, hóa thành Thiên Địa Ngũ Hành, hòa làm một thể.

Tiểu Ngũ Hành Trận là một loại trận pháp rất cơ bản của luyện khí sĩ, chỉ cần gộp đủ năm luyện khí sĩ có nguyên khí là có thể kết trận.

Trận pháp có hiệu quả rất tốt, có thể đem sức của năm người hợp làm một thể, trước tác động của lực Ngũ Hành, năm người sẽ đồng thời ra tay.

Một quả cầu ánh sáng xoay tròn lưu chuyển Ngũ Hành Chi Lực, lao về phía bạch hổ.

Bạch hổ đứng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn quả cầu ánh sáng bay tới, hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào.
 
Chương 329


Chương 329

Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng lại xuyên qua người bạch hổ, rơi xuống cánh cổng trấn giữ phía sau lưng.

Lập tức hoa văn trên cổng lại sáng lên một mảng, tiếng kẽo kẹt vang lên, có thể nghe thấy rõ đây là tiếng cổng trấn giữ mở ra một chút.

“Băng Chi Cực, Hàn Sương Thiên Địa.”

Đưa tay chỉ điểm, một tia sáng cực mỏng b ắn ra, đáp xuống thân bạch hổ.

Tia sáng này không xuyên qua mà hóa thành mấy bức tường băng, lập tức nhốt bạch hổ vào trong.

Bạch hổ húc đầu vào tường băng, sức mạnh đáng sợ khiến đám người Cửu Thiên cảm thấy màn sáng dưới chân cũng run rẩy theo.

Tường băng dày xuất hiện vết nứt, cổng trấn giữ phía sau lưng lại chợt lóe sáng.

Khi quay người lại, đôi cánh trên lưng bạch hổ giống như lưỡi đao chém tan bức tường băng bên cạnh.

Tất cả mảnh băng vụn còn chưa rơi xuống đất thì đã hóa thành một luồng sáng xanh lam xuyên vào cổng trấn giữ.

Ngay sau đó, phía cổng trấn giữ lại truyền tới tiếng cửa mở rõ ràng.

Lúc này, Hàn Liên cũng đã hiểu.

Hắn ta gào lớn: “Cánh cổng này đang hấp thụ sức mạnh!”

Trúc lão quỷ cũng hét to: “Tên tiểu tử ngu ngốc, bây giờ mới nhận ra à? Mau tấn công đi.”

Cửu Thiên quay đầu, liếc nhìn Trúc lão quỷ bằng ánh mắt thâm sâu: “Phong Lịch lão tiên sinh, chẳng lẽ ông không nhận ra cánh cổng trấn giữ này đang hấp thu tất cả sức mạnh hay sao? Nếu như chúng ta cũng ra tay, sợ rằng kim long trên cửa cũng sẽ chui ra luôn đấy. Ông chắc chắn chúng ta có thể đối phó với hai con thú trấn giữ này chứ?”

Trúc lão quỷ hơi sửng sốt, quả thật ông ta không nhận ra điều này.

“Làm sao cậu biết nó…”

Trúc lão quỷ còn chưa nói xong, bạch hổ đã triển khai tấn công.

Nó há miệng phun ra một ngọn lửa màu trắng, trong nháy mắt đã bao vây lấy đám người Triệu Thường.

“ThủI”

Triệu Thường kinh hãi hét lên. Năm người đồng thời giơ pháp khí.

Thiên Địa Chỉ Lực ngưng kết tạo thành đại trận lấp lánh ánh sáng, lưu chuyển trước người bọn họ, chặn đứng con bạch hổ.

Nhưng bạch hổ không chỉ dùng mỗi chiêu này.

Đương lúc phun lửa, bạch hổ đột nhiên đập cánh lao lên.

Trúc lão quỷ không chút do dự, giơ tay tung chiêu.

“Thiên Địa Tù Long!”

Ngũ Hành hóa thành ngục thất, giam bạch hổ lại.

Tiếng hổ gầm liên tục vang lên, bạch hổ ra sức giấy dụa, lửa trắng bắn tung †óe, bay thẳng tới trước mặt đám người Cửu Thiên.

Lúc này, Hàn Liên vội vàng phóng ra canh kình, chuẩn bị ngăn cản.

Nhưng Cửu Thiên lại ghì chặt hắn ta xuống, nói: “Thu hồi canh kình, không được làm gì hết, không cần phải động thủ.”

Bạch hổ mãnh liệt xông tới, Cửu Thiên đứng bất động tại chỗ, chỉ trong chốc lát, lửa trắng xuyên qua cơ thể hắn.
 
Chương 330


Chương 330

Sở Trực, Sở Chính đều nghe thấy tiếng Cửu Thiên hét, nhưng bản năng võ giả của bọn họ vẫn khiến bọn họ phóng ra canh kình.

Chỉ một thoáng sau, bọn họ cảm nhận được đau đớn khi canh kình bị thiêu cháy.

Nỗi đau này như tới từ tận trong xương tủy, khiến ba người Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên đều phải kêu lên.

Cửu Thiên không ngừng gào thét: “Tản canh kình đi, nhanh lên, tản canh kình đi.”

Ba người nhìn Cửu Thiên không hề hấn gì, vội vàng tản canh kình.

Kể ra cũng kỳ lạ, ngay khi bọn họ tản canh kình đi thì những ngọn lửa kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bọn họ nữa.

Hàn Liên không biết chuyện gì, ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa xuyên qua cơ thể mình, lẩm bẩm nói: “Chuyện gì thế này?”

Cửu Thiên chậm rãi nói: ‘Đây gọi là trận pháp đáp trả sức mạnh. Con bạch hổ này mạnh bao nhiêu hoàn toàn dựa vào việc chúng ta phản kháng mạnh thế nào. Chỉ cần chúng ta không nhúc nhích, bạch hổ sẽ không lần theo được chúng ta.”

Nói xong, Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía cổng trấn giữ.

Kim long trên cửa và kim long vừa nãy có phần không giống nhau.

Đầu rồng quay lại, đôi mắt rồng nhìn chằm chằm đám người Cửu Thiên.

Mắt rồng cất chứa uy áp mạnh mẽ mà thần thánh, một luồng khí tức mãnh thú hồng hoang bắt đầu lan tràn bốn phía.

Mắt thường có thể thấy được thân hình con rồng vốn bị khảm chặt trong cánh cửa, lúc này lại hơi nhô ra, ánh sáng lưu chuyển kia mang theo khí tức của canh kình.

May mà Cửu Thiên gọi nhanh, nếu không chờ mấy người Hàn Liên tiếp tục phóng thích canh kình thì sợ là con rồng này sẽ thoát ra mất.

Đám người Trúc lão quỷ cũng phát hiện tình huống của mấy người Cửu Thiên. Vừa nghe trận pháp đáp trả sức mạnh, vẻ mặt Trúc lão quỷ cứ như nuốt phải một đàn ruồi bọ thối rữa vậy.

Thân là một luyện khí sư học vấn uyên bác, đương nhiên Trúc lão quỷ biết trận pháp đáp trả sức mạnh là thứ gì.

Đây là một loại trận pháp âm hiểm, một loại bây rập đáng sợ.

Khi không bị công kích, tác dụng của loại trận pháp này bé nhỏ đến không đáng kể, chỉ có sức mạnh bằng một lần công kích của trận pháp khác mà thôi, thậm chí có lúc còn chẳng có sức mạnh.

Chỉ khi nào nó bị người ta công kích, dù đối phương sử dụng nguyên khí hay canh kình, chỉ cần để nó hấp thu tới luông sức mạnh đầu tiên thôi, nó sẽ càng đánh càng mạnh. Đối thủ công kích càng hăng, phản kích của nó càng thêm điên cuồng.

Cùng với đó, nó có thể sử dụng phương pháp đặc thù để chuyển hóa sức mạnh, tiến hành công kích đáp trả mạnh hơn nhiều lần, làm cho đối thủ chỉ có thể tiếp tục chiến đấu với nó, mãi cho đến khi hao sạch sức mạnh mà chết, hoặc là bị trận pháp gi ết chết.

Đây là điểm ghê tởm của phương pháp đáp trả sức mạnh. Cách tốt nhất để đối phó loại trận pháp này chính là phải ngó lơ nó ngay khi nhận ra. Dù nó công kích tới thì cũng chỉ tránh né thôi, tuyệt đối không nên phản kháng. Như vậy trận pháp này cũng sẽ đánh mất toàn bộ tác dụng. Nếu không hấp thu được sức mạnh thì trận pháp này cũng chỉ là rác rưởi thôi.

Theo suy đoán của Cửu Thiên, thật ra sức mạnh ẩn chứa trong cổng trấn giữ cũng chỉ đủ cho khoảnh khắc bạch hổ nhảy ra đánh tới một trảo kia. Trên thực tế, chỉ cần Trúc lão quỷ chịu đựng một cào đó là chẳng cần làm gì nữa cũng không có chuyện gì. Nhưng vấn đề ở chỗ ông ta nổi giận, tiến hành phản kích, đánh mất cơ hội cuối cùng của bản thân.

 
 
Chương 331


Chương 331

Mà hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi.

Ngay khoảnh khắc Trúc lão quỷ điên cuồng quát ‘ngăn nó lại!, đồng thời đám người Triệu Thường công kích thẳng lên cổng trấn giữ, điểm cường đại của trận pháp đáp trả sức mạnh đã hoàn toàn được triển khai.

Nhìn bạch hổ bị Thiên Địa Tù Long giam lại giữa không trung, mặt Trúc lão quỷ đã bắt đầu nhăn rúm lại Ông ta đã bắt đầu cảm nhận được lực hấp thu từ bạch hổ truyền tới. Ngay sau đó, bạch hổ há miệng cắn thẳng vào Thiên Địa Tù Long do Thiên Khí Chi Lực biến thành.

Chỉ đợp một cái, Thiên Địa Tù Long đã bị nó cắn nuốt, Thiên Địa Chỉ Lực ẩn chứa bên trong hóa thành một dải sáng dài, xuyên thấu qua người bạch hổ, bay thẳng vào cổng trấn giữ.

Tiếng cửa mở lại vang lên, cơ thể bạch hổ chợt to thêm vài phần. Đưa mắt nhìn kỹ, dường như cơ thể nó cũng dần trở nên giống thật, tựa như từ một tàn ảnh dần hóa thành cơ thể có máu thịt.

Bạch hổ xông thẳng tới, ánh sáng lóng lánh bắn ra †ừ toàn thân, ngay giữa không trung hóa thành ngọn lửa trắng lóa.

Trúc lão quỷ âm thầm cắn răng, đám đệ tử của ông ta không ngừng lùi về phía sau.

Lúc này dù bọn họ cố tình không dùng tới nguyên khí thì cũng không kịp nữa rồi. Bởi vì sức mạnh mà hiện giờ bạch hổ có được hoàn toàn đủ sức để giết chết bọn họ ngay khoảnh khắc bọn họ từ bỏ phản kháng. Mà nếu bọn họ phản kháng, bạch hổ sẽ nuốt trọn sức mạnh của bọn họ, khiến nó càng thêm lớn mạnh.

Dù lựa chọn thế nào, kết quả dường như đều như nhau.

Thay vì từ bỏ chống cự bị bạch hổ giết chết thì thà oanh liệt chết trận còn hơn. Bọn họ không tin trận pháp đáp trả sức mạnh này thật sự có thể đáp trả hết mọi sức mạnh.

Trận pháp nào cũng có điểm cực hạn cả.

Ôm suy nghĩ như vậy, Trúc lão quỷ và đám đệ tử đều tiếp tục tiến hành công kích.

Các loại ánh sáng sặc sỡ không ngừng chớp động, Thiên Địa Chi Lực ở khắp bốn phía mang theo tia sáng biến ảo thành từng chiêu thức công kích khác nhau.

Mấy người Cửu Thiên đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn đám người Trúc lão quỷ đại chiến với bạch hổ.

Không ngừng có ánh sáng rơi xuống người bọn họ, nhưng mấy người Cửu Thiên coi như không thấy, mà sức mạnh của bạch hổ đều như mọc ra ánh mắt vậy, không có bất cứ luồng lực nào đánh trúng mấy người Cửu Thiên.

Hàn Liên nhếch môi cười khẽ.

Nếu không phải Cửu Thiên dặn bọn họ tuyệt đối không thể cử động thì lúc này Hàn Liên rất muốn ngồi bệt xuống đất lôi đồ ăn ra, vui sướng thưởng thức trận đại chiến này.

“Không thể không nói, cách chiến đấu của luyện khí sĩ nhìn đẹp mắt thật đấy. Nhìn đám chùm sáng kia đi, đẹp hơn pháo hoa nhiều. Cố lên các vị, thêm chút màu sắc vào. Đúng rồi, chính như vậy đấy! Tôi thích chiêu này, má nó chứ đẹp thật.”

Hàn Liên so sánh Ngũ Hành Thiên Địa Chi Lực với pháo hoa mà không chút khách khí nào, thậm chí còn so sánh luyện khí sĩ cao quý với người phóng pháo hoa. May là Trúc lão quỷ đang bận rộn đại chiến không cách nào lui thân, nếu không nhất định sẽ giáng chưởng đập chết Hàn Liên.

Sở Trực hạ giọng hỏi: “Cửu Thiên sư đệ, sao đệ lại nhìn ra trận pháp âm hiểm này thế? Còn nữa, vì sao sức mạnh của bạch hổ lại không đánh về phía chúng ta?”

Cửu Thiên tự động lờ đi câu hỏi đầu tiên, hắn đâu thể nói với mấy người Hàn Liên rằng mình cũng đồng thời là một gã luyện khí sĩ chứ.

“Bởi vì chúng ta không hề động đậy. Thật ra loại trận pháp đáp trả sức mạnh này có một khuyết điểm lớn nhất. Nó chỉ biết công kích mục tiêu đã nhận định từ trước. Chỉ cần chúng ta đứng im tại chỗ, đồng thời không sử dụng bất cứ sức mạnh gì thì luồng sức mạnh mà trận pháp kia vất vả lắm mới hút được sẽ không trút xuống đầu chúng ta. Đồng thời nơi chúng ta đứng cũng thành không gian an toàn nhất. Khi luồng sức mạnh này phát hiện không công kích trúng mục tiêu là sẽ tự động thu về sức mạnh đã phóng xuất. Ngọn lửa vừa rồi trông thì có vẻ như đánh trúng chúng ta, nhưng thực ra ngay khi mọi người thu hồi canh kình thì luồng sức mạnh này đã bị thu lại rồi. Ngọn lửa chạm tới trên người chúng ta cũng chỉ là ảo ảnh thôi.”
 
Chương 332


Chương 332

Mấy người Sở Trực thấy Trúc lão quỷ vẫn nắm khư khư Thập Phương đỉnh trong tay thì trâm trồ hiểu ra. Thứ kia chắc hẳn chính là mục tiêu mà Cửu Thiên nói.

Hàn Liên cười nói: “Trận pháp này đỉnh đấy. Có thể dỡ nó về đặt ở Nhất Nguyên viện chúng ta làm cửa vào núi không.”

Cửu Thiên há hốc miệng. Cửu Thiên không nghĩ mình đủ sức di dời được cổng trấn giữ do một tiên khí sĩ để lại. Trừ khi tòa phủ đệ hư không này hoàn toàn sụp đổ, tất cả mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát. Khi đó may ra hắn có thể mang nó đi được.

Sở Chính vẫn luôn nhìn chằm chăm con rồng vàng lớn trên cửa, ánh mắt thoáng dại ra, tựa như bất chợt ngộ ra điều gì, lẳng lặng đứng đờ ra tại chỗ.

Mà lúc này, Trúc lão quỷ đang đại chiến với bạch hổ đã tiến vào trạng thái điên cuồng.

Bỗng, ông ta tự cắn rách ngón tay của mình, trên đỉnh đầu có một đóa hoa ánh xanh chói mắt phóng ra.

“Hàn Băng Phái”

Một giọt máu tươi bị ông ta vung ra, được lớp băng ánh màu xanh lam giữa không trung bao lấy, hóa thành một giọt máu lam trong suốt xuyên thấu, chạm tới trên người bạch hổ.

Chỉ thoáng chốc, Bạch Hổ gầm lên tiếng rống giận rung trời, máu băng lam đáng sợ lại đang ăn mòn thân thể của nó.

Mấy người Triệu Thường thấy đây là cơ hội tuyệt hảo, năm người ngưng trận, bao vây bạch hổ ở giữa.

“Tiểu Ngũ Hành trận, Ngũ Hành Áp Chết”

Năm người đồng thời ra tay, Thiên Địa Chi Lực mạnh mẽ hình thành một cái lưới lớn, đè nặng bạch hổ xuống đất.

Mặt Trúc lão quỷ trắng bệch, chiêu này là sát chiêu cực mạnh của ông ta. Dùng máu tươi làm vật dẫn, ông ta không tin một con bạch hổ hình thành từ trận pháp lại có thể cắn nuốt tinh huyết của ông ta.

Toàn thân đám người Triệu Thường đã bị mồ hôi tẩm ướt đẫm, nguyên khí cả năm nhanh chóng bị áp bức đến mức cạn kiệt.

Nếu lúc này còn không áp được bạch hổ, chỉ sợ bọn họ sẽ phải chết tại đây.

Bạch hổ gầm rú đinh tai, ánh sáng bao quanh thân không ngừng bành trướng rồi lại co rút.

Máu băng lam ăn mòn hơn nửa chân trước của Bạch Hổ liền ngừng lại. Một luồng ánh sáng trắng bao vây lấy giọt máu lam kia, đồng thời tiến hành cắn nuốt từng chút một.

Hoa văn trên cổng trấn giữ lóng lánh, từng chút lan tràn.

Chỉ trong giây lát, cổng trấn giữ hé ra một khe hở, từ bên trong tản ra ánh sáng năm màu chói lòa.

Chỉ một khe hở bé nhỏ không đáng kể như vậy đã lập tức hấp dẫn tâm mắt của tất cả mọi người.

Thấy cảnh này, Hàn Liên quát lớn: “Mẹ kiếp, cửa mở kìa. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta có xông lên không?”

Cửu Thiên khẽ lắc đầu, một phủ đệ hư không do tiên khí sư để lại, nếu chỉ có chút thủ đoạn như vậy thì đúng là uổng danh cường đại của tiên khí sư.

Cổng mở ra đúng lúc này, nhìn sao cũng giống một cái bẫy.

Mà đúng lúc này, đôi cánh của bạch hổ vốn đang bị trói buộc chợt hóa thành hai luồng ngọn lửa cuồng long, lập tức dứt khỏi áp chế do đám người Triệu Thường liên thủ mà thành.

Khoảnh khắc Ngũ Hành Áp Chế bị phá hỏng, toàn thân đám người Triệu Thường run lên, uể oải ngã xuống đất, nguyên khí trên người bị đánh tan, thất khiếu xuất huyết.
 
Chương 333


Chương 333

“Sư phụ!”

Đám người Triệu Thường hoảng sợ quát lên.

Nhưng Trúc lão quỷ chỉ đánh mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó liền quay đầu nhào thẳng về phía cánh cổng.

Bạch hổ phát điên lên, ngoác miệng ra nuốt một tên luyện khí sĩ. Trước khi chết, luyện khí sĩ này tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng Trúc lão quỷ.

Hắn ta không hiểu tại sao sư phụ không cứu mình.

“Sư phụ, đừng bỏ chúng con lại mà.”

Triệu Thường bi thương gào lên. Con bạch hổ đáng sợ kia lại múa may móng vuốt vồ chết thêm hai người, sau đó phóng thẳng về phía Trúc lão quỷ.

Tốc độ của bạch hổ nhanh như chớp giật, hai cánh vừa giương đã sắp đuổi kịp Trúc lão quỷ.

Trúc lão quỷ cắn răng, bất chợt vọt thẳng về phía đám người Cửu Thiên, đồng thời vung tay lên, ném Thập Phương đỉnh ra ngoài không chút do dự.

Sắc mặt Cửu Thiên trầm xuống, không ngờ Trúc lão quỷ lại chơi chiêu bỏ con giữa chợ gắp lửa bỏ tay người thế này.

Cửu Thiên rút trọng kiếm ra đánh ‘keng’ một tiếng, chặn ngang Thập Phương đỉnh đang bay tới.

Chiếc đỉnh trong suốt ẩn chứa một luồng Ngũ Hành Chi Lực, thoáng chốc đã lan tràn khắp bốn phía.

“Chết tiệt, các vị sư huynh, ra tay đi!”

Cửu Thiên gào lên. Trúc lão quỷ làm như vậy khiến bọn họ muốn không ra tay cũng không được.

Ngay sau đó, bạch hổ gầm vang một tiếng đáng sợ, quay đầu vọt về phía đám người Cửu Thiên.

Hàn Liên lập tức rút Bích Thủy Trường Thiên kiếm ra, Sở Trực với Sở Chính cũng lấy ra vũ khí của mình.

“Grào!”

Bốn người đồng thời ra tay, canh kình mạnh mẽ trảm thẳng lên ngời bạch hổ đang đánh tới.

Bạch hổ gào rú thảm thiết, lúc nó chiến đấu với luyện khí sĩ vẫn được xem như mạnh mẽ, vậy mà giờ lại bị đám người Cửu Thiên dùng canh kình đánh bay thẳng ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó con rồng lớn màu vàng trên cổng trấn giữ đã hoàn toàn sáng lên, phát ra một tiếng rồng gầm, sau đó cự long màu vàng cũng vọt ra.

Trúc lão quỷ cười mỉa một tiếng, tránh khỏi kim long, vọt thẳng vào cổng mà không hề quay đầu lại.

Thấy Trúc lão quỷ biến mất trước mắt mình, ánh mắt Triệu Thường hoàn toàn ảm đạm không chút ánh sáng.

Sư phụ của hắn lại dứt khoát vứt bỏ bọn họ không chút luyến tiếc.

Một luyện khí sĩ khác cũng như Triệu Thường, trên người chịu trọng thương nhưng chưa chết, thấy vậy phun ra một ngụm tâm huyết, hơi thở yếu dần đi.

Triệu Thường quay đầu nhìn luyện khí sĩ này, bi phẫn gào lên: “Lý sư huynh, Lý sư huynh!”

Luyện khí sĩ được gọi là Lý sư huynh kia quay đầu nhìn Triệu Thường một cái, từ cổ họng nghẹn ra một chữ: “ĐiU’ Sau đó, hắn nuốt xuống một hơi cuối cùng, từ từ nhắm hai mắt lại.

Triệu Thường đi tới cạnh Lý sư huynh, thống khổ cuộn người lại.

Vốn dĩ vết thương của Lý sư huynh không tới mức chết, chỉ cần sư phụ không đi, vài viên đan dược là có thể giữ được tính mạng của Lý sư huynh rồi.

Nhưng sư phụ Trúc lão quỷ Phong Lịch của bọn họ lại lựa chọn rời đi không chút do dự, không quan tâm bọn họ sống chết thế nào.
 
Chương 334


Chương 334

Không ai thấy Triệu Thường đang lặng lẽ khóc không thành tiếng, bởi vì hiện tại bốn phía đều bị tiếng gầm rống của kim long chấn động văng vắng.

“Cẩn thận!”

Cửu Thiên gào lên, nâng tay dội Thần Hồn Chi Lực vào đầu kim long đang xông tới.

Kim Long đáng sợ này không hề giống với bạch hổ. So với thần thú hư ảo ngưng tụ từ ánh sáng mà thành thì nó càng như một vật sống đích thực. Một kiếm của Cửu Thiên vừa chạm vào nó chẳng khác nào chém lên đá tảng cứng rắn, bắn ra tia lửa tung tóe, đẩy lùi Cửu Thiên về phía sau gần trăm bước.

Ba người Hàn Liên, Sở Trực và Sở Chính cũng đồng thời ra tay. Đao kiếm đâm thẳng vào cơ thể cự long.

Kim cự long đáng sợ dài ước chừng trăm trượng, chỉ một sợi râu của thôi đã to hơn cả một tòa lầu các.

Công kích của ba người Sở Trực, Hàn Liên, Sở Chính đương nhiên không kém, sức mạnh đâm vào cơ thể cự long cũng mang lực phá hoại khủng bố.

Nhưng nhìn toàn cảnh thì chẳng khác nào cắm vài cây tăm vào người con cự long.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, con kim long hoàn toàn ngó lơ công kích của ba người Sở Chính, Hàn Liên và Sở Trực.

Nhưng canh kình của ba người lại khiến cơ thể kim cự long lại biến to thêm một chút, nó vừa vung đuôi đã hất bay cả ba người, chỉ có Cửu Thiên cứng rắn dùng cơ thể chống được công kích đuôi của con cự long.

Cửu Thiên cắn răng nhìn con cự long đánh ba ba vị sư huynh của mình, cả người nhuốm màu đỏ đậm.

“Ba vị sư huynh, giao cự long này cho tôi. Các huynh đi xử lý con bạch hổ kia trước đi. Nhớ kỹ, cố gắng dùng canh kình càng ít càng tốt.”

Hàn Liên chật vật đứng dậy khỏi mặt đất: ‘Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc chắn mình giải quyết được chứ?”

Cửu Thiên quát lớn một tiếng, lân long giáp trên người lập tức toát ra, bao vây toàn thân.

Không có chút canh kình nào tiết ra ngoài, Cửu Thiên dám sử dụng sức mạnh của cơ thể mình kháng lại thân hình dài trăm trượng của kim cự long.

“Grừi”

Cửu Thiên vung tay ném thẳng con cự long xuống đất, quầng sáng dưới chân rung bần bật.

Cảnh này khiến ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không ngờ sức mạnh của Cửu Thiên lại khủng bố đến mức này.

“Xem ra Cửu Thiên sư đệ có thể giết chết nó!”

Ba người Hàn Liên liếc nhau, sau đó phóng thẳng về phía bạch hổ vừa mới bò dậy.

Con kim cự long bị Cửu Thiên một chiêu ném đến ngớ người, nhưng nó vẫn phun ra một ngụm lửa màu vàng.

Cửu Thiên đứng quá gần, hoàn toàn không tránh thoát được.

Nhưng hắn cũng chẳng cần phải tránh, lân long giáp màu trắng bạc trên người hoàn toàn chắn đỡ toàn bộ lửa cho hắn.

Hai mắt Cửu Thiên lấp lánh ánh sáng khác thường, hắn muốn tách mấy người Hàn Liên sư huynh đi chủ yếu là vì muốn sử dụng vài thủ đoạn đặc thù để phá trận. Đối với Trúc lão quỷ thì trận pháp đáp trả sức mạnh này rất khó đối phó.

Nhưng đối với kẻ thân mang Vô Cực Luyện Thần quyết như Cửu Thiên thì trận pháp này chẳng là cái thá gì hết.

Canh khí trong cơ thể chớp động, Cửu Thiên nện một quyền xuống gáy con kim cự long.
 
Chương 335


Chương 335

Sức mạnh hoàn toàn ngưng thực, không hề lộ ra, kim cự long bị đánh đến cả người chấn động, nhưng lại hoàn toàn không thể hấp thu chút sức mạnh nào từ Cửu Thiên cả.

Cửu Thiên cười tủm tỉm, cũng chỉ một trận pháp đáp trả sức mạnh thôi mà, vẫn chưa đủ tư cách so năng lực hấp thu sức mạnh với Vô Cực Luyện Thần quyết.

Kim cự long bắt đầu phản kích, nhào vuốt rồng tới, ngoác cái miệng to như bồn máu của nó ra, vảy rồng khắp toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Cửu Thiên cảm giác được sức lực mạnh mẽ đánh sâu vào, hắn nheo mắt, ngưng tụ sức lực toàn thân.

Giờ khắc này, trong đầu Cửu Thiên hiện lên phương pháp sử dụng Vô Tướng Quyền.

Đối mặt với con cự long sở hữu hình thể to hơn mình rất nhiều lần, không bàn cái gì nữa, Vô Tướng Quyền có năng lực quyền chắn thiên địa chính là lựa chọn tốt nhất.

Canh khí hóa canh kình, nháy mắt bùng nổ.

Sức mạnh gấp hai mươi lần tựa như nước lũ tràn đê, ào ạt phóng tới.

“Vô Tướng Quyền!”

Cửu Thiên vừa tung ra một quyền, ngay cả không khí trước mặt hắn cũng xuất hiện vết lõm quái dị.

Vô Tướng Quyền là một võ kỹ cấp Địa mạnh mẽ, chỗ đáng sợ của nó là ở công kích mang tính bao trùm.

Quyền pháp của nó là tiến hành áp súc canh kình, lấy khí thế bốn lạng bạt ngàn cân, mượn chấn động đặc thù để làm nổ tung Thiên Địa Chi Lực xung quanh.

Vừa xuất quyền ra, mọi vật thể sống trong phạm vi mười trượng đều bị gánh chịu công kích. Nếu Cửu Thiên có thể luyện quyền pháp này đến cấp bậc khá hơn chút thì bất kể nơi nào canh kình chạm tới đều thuộc phạm vi công kích. Là thuộc loại công kích bao trùm không cách nào tránh né.

Kim cự long như thể chỉ trong nháy mắt đã bị đánh thẳng mấy trăm quyền, chỉ có thể liên tục lùi lại.

Miệng rồng vừa mới mở ra đã bị Cửu Thiên đánh cho khép lại.

Cửu Thiên trút xuống canh kình mạnh mẽ đến nhường ấy, vậy mà con cự long lại không thể hấp thu bất cứ canh kình nào.

Ngũ Hành trận trong đan điền bắt đầu khởi động tia sáng, canh khí trong cơ thể đều vận chuyển theo Vô Cực Luyện Thần Quyết. Dù canh kình chuyển hóa ra ngoài cũng sẽ không cho phép trận pháp hấp thu, mà ngay sau đó đã bị Ngũ Hành trận và Âm Dương trận trong đầu túm ngược lại.

Cửu Thiên vừa đi về phía trước vừa tiếp tục ra quyền.

Trọng kiếm trên tay phải còn không quên liên tiếp chém lên người con kim cự long.

Mà ở một bên khác, đám người Hàn Liên và bạch hổ cũng đánh đến nỗi quên hết mọi chuyện. Bạch hổ đáng thương, vốn dĩ nó tồn tại chỉ để đối phó với luyện khí sĩ thôi, vừa đụng phải võ giả là sức mạnh đã suy giảm đi nhiều. Có điều, canh kình mà đám người Hàn Liên phóng ra vẫn bị bạch hổ hấp thu, sau đó rơi vào cổng trấn giữ, cuối cùng chuyển hóa thành sức mạnh rót vào cơ thể kim cự long.

Mà cũng vì thế nên con kim cự long này mới có thể chật vật chống đỡ từng quyền chà đạp của Cửu Thiên.

Cửu Thiên đánh kim cự long thẳng về phía cổng trấn giữ, thu trọng kiếm lại, hai tay nắm lấy đuôi rồng, gào ầm một tiếng, sau đó nện thẳng con kim cự long trở lại cổng trấn giữ.

Cổng trấn giữ vốn dĩ đang hé một tia hở lập tức.

đóng lại hoàn toàn.

Gần như ngay lúc đó, Sở Chính gầm lên.

“Tả Thiên Đao!”

Thoáng cái, trường đao trên tay trái Sở Chính hóa thành ánh đao dài trăm trượng, bổ một đao xuống.
 
Chương 336


Chương 336

Sở Chính không thể sử dụng chiêu này với đệ tử của học viện Vó Đạo, nhưng với bạch hổ thì không có vấn đề gì.

Một đao hạ xuống, bạch hổ rên lên, cuối cùng hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất không còn tăm hơi.

“Chết tiệt, cuối cùng cũng xong rồi.”

Sở Trực xoa mồ hôi sau gáy, nhìn cổng trấn giữ rồi nói: Nhưng cổng trấn giữ cũng khép lại mất rồi.”

Hàn Liên thu kiếm về, đi lên trước đẩy cánh cổng trấn giữ khổng lô kia.

Dùng hết cả sức bú sữa mẹ rồi mà cổng trấn giữ không buồn nhúc nhích chút nào.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Võ giả các cậu không có tư cách vào phủ đệ của ta, rời đi đi”

Âm thanh như nước lũ, mang theo tiếng vọng, chấn động lan tỏa, dần dần đi xa.

Cửu Thiên lại như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Thập Phương đỉnh ở dưới đất.

Cửu Thiên chậm rãi bước tới trước, cầm Thập Phương đỉnh lên. Hàn Liên chỉ thẳng vào cổng kêu la: “Thế ông chỉ đường ra ngoài cho tôi xem nào.

Ông tưởng chúng tôi muốn đứng đây chắc. Luyện khí sĩ ngu đần này nữa! Ông có năng lực giấu đồ thì có giỏi mở cửa ra đi!”

Hàn Liên mắng chửi một hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, giờ phải làm sao đây? Ấy, cái đỉnh này trông cũng khá đấy, cầm về cũng coi như có thu hoạch.”

Cửu Thiên tỉ mỉ vuốt ve Thập Phương đỉnh, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Thường lại lảo đảo đứng lên nói: “Buông đỉnh xuống, thứ này không thuộc về các người.”

“Chẳng lẽ là của anh chắc?”

Cửu Thiên nhìn Triệu Thường.

Triệu Thường lạnh giọng nói: “Võ giả ngu ngốc.

Đây là đỉnh của luyện khí sĩ. Đám võ giả còn chẳng có nguyên khí như các người thì cần đỉnh làm gì?

Giao nó cho tôi.”

Triệu Thường vươn tay về phía Cửu Thiên, tuy trên người còn đầm đìa máu tươi nhưng giọng điệu vẫn ngạo nghễ vô cùng.

Cửu Thiên khẽ nhíu mày, thật sự không hiểu sao với tình trạng sắp ngỏm tới nơi kia mà Triệu Thường vẫn còn phách lối được như thế.

Hàn Liên rất ghét kiểu người dùng lỗ mũi nhìn người khác thế này, lập tức giương giọng nói: “Chúng tôi cầm có ích hay không thì liên quan gì tới anh? Thèm đòn đấy à?”

Mặt mày Triệu Thường nhăn rúm lại, bàn tay run tẩy.

Triệu Thường phất tay phóng ra một luông nguyên khí. Ngũ Hành Ngưng Vật, đầy đủ cả kim mộc thủy hỏa thổ, năm loại ánh sáng lóng lánh huyễn thành con thú vọt qua.

Hàn Liên trợn trừng hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngũ Hành Ngưng Vật đánh trúng.

Ngũ Hành Chi Lực mạnh mẽ lập tức đánh Hàn Liên phun ra một ngụm máu tươi.

Công kích của luyện khí sĩ sắc bén hơn võ giả cùng đẳng cấp nhiều, Ngũ Hành Chi Lực cũng không màng cơ thể người đó mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần len vào cơ thể là lập tức nổ mạnh.

Sở Trực vội vàng đỡ Hàn Liên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom