Cập nhật mới

Dịch Vợ Tôi Là Công Chúa

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 260: Chuyện mà bạn gái sẽ làm.\n


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 260: Chuyện mà bạn gái sẽ làm.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Thời tiết ở thị trấn Trung Hải vào mùa nóng bức khiến các cô gái có cơ hội lộ ra thân thể mà tự do đi lại trên đường, hưởng thụ ánh mắt chăm chú của mọi người, nhưng cũng có những cô gái lại buồn rầu vì sự mát mẻ đó, họ tìm cách khiến chính mình ra đường càng ít càng tốt, mỗi lần đi không thể không cúi đầu che bộ ngực, không thể không cẩn thận nắm chặt vạt váy hay chiếc áo, thậm chí phải chú ý đột ngột có xe ô tô đi qua, gió cuốn khiến lộ ra cảnh xuân.
Nhưng ở trước mặt công chúng thì luôn nghiêm ngặt bảo vệ mình, còn khi ở trước mặt nam nhân mà mình thích luôn vô tình hay cố ý lặng lẽ để lộ sự hấp dẫn, tựa như An Tri Thủy đối với Lí Lộ Từ, cũng không đến mức dùng thân thể hấp dẫn hắn, nhưng chỉ có điều khi ở một chỗ cùng hắn sẽ cảm thấy không cần so đo mấy loại chuyện này...Vì sao lại không cần so đo? Bởi vì tuyệt đối chuyện này không phản cảm, cô sẽ không chủ động cho hắn nhìn, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ bị hắn nhìn, tim đập nhcậu, mặt đỏ, thẹn thùng, lại còn có một chút rung động. Kia rốt cuộc là loại cảm giác gì?
An Tri Thủy và Lí Bán Trang giống nhau, đều có sự tự tin của mỗi cô gái, một cô gái xinh đẹp cũng không cần chắc chắn là phải kết hợp giữa khung nâng ngực và miếng đệm bọt biển để đắp nặn thành bộ dáng động lòng người, chỉ cần miếng vải dệt mềm mại mỏng mcậu may thành là được, thoải mái mà thông khí, mùa hè này cũng sẽ không khó chịu, tạo ra mấy dấu vết khó coi.
Khuyết điểm lớn nhất của An Tri Thủy là lúc bộ ngực bị ướt sũng, Lí Lộ Từ có thể nhìn rõ ràng bộ dáng của nơi không nên nhìn đó, nhưng da thịt cô quả thật không phải là trắng nõn, nhưng bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người cô lại tôn lên sự mê người của màu da, qua dây nịt ngực cũng ướt sũng mà ẩn hiện, loáng thoáng thấy có chỗ nới rộng ra, giống như đậu đỏ qua một đêm đã nảy mầm bành trướng ra, nổi lên trên quần áo.
Còn may, làn da của thiếu nữ luôn có vẻ nhợt nhạt, sẽ không cần quá nhiều son phấn để làm đẹp, An Tri Thủy nhìn thấy vẻ mặt của Lí Lộ Từ, lập tức liền minh bạch vấn đề hắn đang nghĩ tới, lấy quần áo trong tay Lí Lộ Từ đoạt trở về, xoay người định chạy trốn, nhưng cảm thấy chạy như vậy cũng không được, tâm hoảng ý loạn mà muốn cùng Lí Lộ Từ nói chuyện, nhưng lại đứng tại chỗ mà nói vòng vo, không biết làm sao, cô liền đưa lên nắm đấm đấm vào ngực Lí Lộ Từ:

- CậuCậu... cậucậu nhìn cái gì…
- Nhcậu đi thay quần áo...
Lí Lộ Từ chịu không nổi, bởi vì hắn không có mặc áo, chiếc áo sơ mi đã đưa cho An Tri Thủy, cô mặc dù ở trong lồng ngực mà đấm hắn, rồi lại cúi đầu, muốn dấu trong lồng ngực hắn, để che đi nỗi thẹn thùng hiện tại, nhưng thân thể ở trong hắn lại không ngừng cọ xát, tuy rằng cô đang trong cơn tức mà không để ý đến mọi thứ, nhưng hiện tại hắn luôn tràn đầy tinh lực và hormone, An Tri Thủy không phải là đang cố ý trêu chọc đấy chứ?
- Cậu quay đầu sang kia...
• An Tri Thủy dừng tay, lại ôm lấy ngực mình, cắn môi nói, hình dáng của mình lúc này nhất định là rất khó coi, hai má đỏ bừng, không có một cô gái nào sẽ tự nguyện thể hiện như vậy trước... trước người mình thích... Không đúng, chính là trước mặt bạn bè, rất xấu hổ, hơn nữa rất lúng túng.
Rõ ràng An Tri Thủy có thể xoay người chạy đi rồi, Lí Lộ Từ bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác, sau đó chợt nghe sau lưng tiếng bước chân có vẻ rối loạn cùng hoang mang.
- Phù! Phù!
Lý Lộ Từ vội vàng xoay người lại thì thấy An Tri thủy té ngã trên mặt đất.
Lí Lộ Từ khẩn trương đỡ cô đứng dậy, An Tri Thủy nhìn nhìn Lí Lộ Từ, rốt cục không kìm nổi bật khóc, rất thương tâm.
- Hôm nay nguy rồi...
An Tri Thủy nức nở, đầu đặt ở bả vai Lí Lộ Từ, nhẹ nhàng run rẩy, vốn là cùng Lí Lộ Từ xem phim, nhưng kết quả là nhìn thấy hai con chó. Vốn cô là một cô gái ôn hòa mà nhu mì, nhưng cô không khống chế được làm chuyện điên cuồng, vốn cô rất coi trọng hình tượng của mình trước mặt Lí Lộ Từ, nhưng hiện tại cô lôi thôi lếch thếch, đầu tóc lộn xộn, quần áo ướt sũng, còn khiến Lí Lộ Từ nhìn thấy địa phương không thể nhìn, một cô gái kiêu ngạo mà tao nhã như cô, bây giờ lại giống một đứa bé ba tuổi ngã trên đất, khóc sướt mướt.
- Không có việc gì , không có việc gì, ngã sao? Đầu gối có đau không? MìnhMình giúp cậu xoa.
Lí Lộ Từ hiểu được, tâm tình An Tri Thủy hiện tại lộn xộn, đối với cô mà nói cuộc sống tốt nhất chính là mỗi ngày học tập, ghi chép bài, ôn tập bài học, đến giờ ăn cơm thì đi ăn cơm, ngẫu nhiên còn có thể cùng Lí Lộ Từ ra ngoài chơi, sau đó về nhà xem TV, rồi lên mạng nhìn mọi người nói chuyện phiếm, cô như vậy chỉ là một cô gái đơn giản mà thôi, ước mơ vô cùng đơn giản đó là được vui vẻ, lúc nào cũng yên lặng để làm một việc nào đó. Nếu như cuộc sống của cô bị phá hủy, cô sẽ không biết theo ai. Cũng như việc Lí Lộ Từ bước vào cuộc sống của cô, cô sẽ thường xuyên khẩn trương, sẽ thường xuyên kích động, và sẽ không biết phải làm sao. Cho đến bây giờ mới chỉ là chậm rãi thích ứng, chuyện ngày hôm nay đối với cô quá mức chịu đựng, lập tức khiến cô không có cách nào bình tĩnh trở lại.
- MìnhMình không...không đau...
Cảm giác được Lí Lộ Từ không chê cười cô, An Tri Thủy mới thoáng bình tĩnh lại, ngừng khóc, nhìn Lí Lộ Từ, xác định hắn thật sự không cảm thấy cô hôm nay rất tệ mới chạy lên tầng trên thay quần áo.
Lí Lộ Từ nhìn bản thân mình quần áo ướt sũng, so với An Tri Thủy còn muốn nghiêm trọng hơn một ít, cũng may thời tiết đang mùa hè, cũng không nghiêm trọng lắm, hắn cũng sẽ không dễ bị cảm.
An Tri Thủy cũng không ở trên lầu lâu lắm, thay một thân váy liền màu trắng liền bước xuống dưới, trong tay còn cầm thêm một bộ quần áo.
- Được rồi, mìnhmình không cần thay đâu, một lát nữa sẽ khô thôi.
Lí Lộ Từ không nghĩ mình sẽ mặc quần áo của An Đông Dương, mà khẳng định An Đông Dương cũng sẽ không vui. Lý Lộ Từ cũng không hiếm lạ mấy bộ quần áo xịn đó.

- MìnhMình...mìnhmình mua...
An Tri thủy cố chấp cầm quần áo đưa tới trước mặt Lí Lộ Từ, chính mình hai má lại đỏ bừng lên, cậugiọng nói giống như rất cố gắng mới có thể nói ra lời, cẩn thận nhìn Lí Lộ Từ:
- Mình cũng không biết mình mua tới để làm gì...tuy nhiên cậu hiện tại có thể mặc bộ này....-
- Mình sẽ thay.
Lí Lộ Từ vội vàng nhận lấy, cố gắng làm bộ tin tưởng lời nói của An Tri Thủy, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười rạng rỡ quá mức.
Lí Lộ Từ không nghĩ An Tri Thủy sẽ nói thẳng ra cô mua quần áo tới là cho hắn, nhưng cái này khẳng định là vì hắn mà chuẩn bị. Loại chuyện mua quần áo cho một chàng trai thế này, không phải một cô gái có mối quan hệ bình thường có thể làm, An Tri Thủy sẽ không có dũng khí nhận chuyện này, nói không chừng còn có thể phát sinh chuyện như vậy, chuyện rất hay xảy ra.
Không phải đưa cho hắn, nhưng vì hắn chuẩn bị, đối với một cô gái như An Tri Thủy mà nói, hai chuyện này có sự khác biệt rất lớn, như vậy cũng tạo nên một lí do.
Lí Lộ Từ hiểu được, một cô gái chuẩn bị cho hắn quần áo sẽ có ý nghĩa gì? Hai người không chỉ cùng nhau học tập, mà bây giờ, họ bắt đầu phát triển mối quan hệ, cô sẽ có ý niệm quan tâm đến cuộc sống của hăn trong đầu, bắt đầu từ chuyện săn sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại.
Lí Lộ Từ trong lòng cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc, mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng chính mình và An Tri Thủy bắt đầu từ những chuyện nhỏ như vậy mà bắt đầu biến hóa, càng ngày càng quý báu, càng ngày càng sâu nặng, càng ngày càng gần gũi, cũng càng giống một đôi tình nhân thật sự.
Nhìn Lí Lộ Từ vui sướng đều biểu hiện qua ánh mắt, khóe miệng, An Tri Thủy xoay thân mình, không dám đối mặt hắn, vụng trộm đưa tay lên ngực nghe tiếng tim đập, vì sao loại chuyện này lại làm hắn vui mừng? Nhưng mình thấy hắn như vậy, tại sao lại cảm thấy thỏa mãn và mơ hồ còn có chút hưng phấn? Hắn giống như rất thỏa mãn vì việc làm không bình thường đối với một người bạn như thế này, mà đây là việc thường làm của một người bạn sao… Hắn nhất định là nghĩ như vậy, là hắn hiểu lầm, là hắn hiểu lầm. An Tri Thủy cường điệu, chính mình không hề có loại ý nghĩ này, nhưng vì sao thấy hắn hiểu lầm, cô căn bản không có nghĩ tới phải giải thích, ngược lại cảm tháy chuyện này rất quen thuộc, và cùng Lí Lộ Từ ở một chỗ càng ngày càng cảm thấy ngọt ngào?
Lí Lộ Từ vào phòng khách thay đổi quần áo, sau đó đi ra, nhìn An Tri Thủy đang đánh giá hắn, vội vàng đi tới. Hắn hết nhìn trái rồi nhìn phải, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới cười cười:
- Tuy rằng không biết cậu mua bộ quần áo này để làm gì, nhưng quả thật mình cảm thấy bộ quần áo này như là mua dành riêng cho mình, rất thích hợp.
- Ai...ai...ai...
An Tri Thủy vội vàng nói:
- Ai mua riêng cho cậu chứ...
- Mỗi lần kích động đều nói lắp bắp như vậy...
Lí Lộ Từ đi tới, đưa tay nhéo nhéo mũi của An Tri Thủy.
- Cậu đã biết còn trêu đùa mình.
An Tri Thủy sờ sờ cái mũi của mình, chỗ này không thể tùy tiện véo như vậy nha, thật không tốt chút nào.

- Mình thật sự rất thích bộ quần áo này, mình cảm thấy hiện tại mình so với bình thường đẹp gấp bội... ừm... có thể là gấp 10 lần ấy chứ...
Lí Lộ Từ tự tin tràn đầy nói, hắn chưa từng cảm thấy bộ dáng của mình khó coi, trước đây không biết là mình có tư cách dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm ăn, nhưng hiện tại hắn khá tự kỷ, luôn cảm thấy mình rất tuấn tú.
An Tri Thủy lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Đẹp trai gấp 10 làn thì có ích lợi gì? Có đẹp trai gấp trăm lần mới so được với... so với con kiến đại Bá Vương Long của Tú Công Chúa không?
- Mình kém cỏi như vậy sao?
Lí Lộ Từ buồn bực nói, nhưng sau đó lại mỉm cười.
- Tuy nhiên người đẹp trai hơn mình gấp trăm lần, cũng không được mặc quần áo mà Thủy Thủy mua cho, mình thà rằng có điểm xấu, để chờ Thủy Thủy đến biến thành gã bảnh bao còn hơn.
- Cậu... ba hoa, còn nói hươu nói vượn mình sẽ không cho cậu mặc nữa.
An tri Thủy mặt đỏ lên, đều là nói bậy... không phải là mua cho hắn..... An Tri Thủy lại nghĩ tới lúc mua quần áo, mình không ngờ lại vụng trộm nhìn đến bản danh sách may lễ phục cho lễ nghi kỉ niệm ngày thành lập trường, đến số đo Lí Lộ Từ, lúc đó không phải là cố ý nhớ kĩ, chẳng qua là có chút chuyện liên quan, nhưng không ngờ nó lại dễ dàng khắc sâu vào đầu như vậy, chuyện này không thể trách chính mình? Cũng không phải là mình cố ý.
Lí Lộ Từ không nói, hắn và An Tri Thủy ở cùng một chỗ quan trọng nhất vẫn là chú ý đến thái độ, không thể trêu chọc cô mà không có giới hạn. Nếu Lí Lộ Từ nhất quyết phải khiến cô thừa nhận bộ quần áo này là cô vì riêng hắn mà mua tới, thì có lẽ cuối cùng cô cũng sẽ thừa nhận, nhưng lúc đó đối với hai người một chút ấm áp hay một quan hệ đơn giản cũng không có, chuyện này sẽ chỉ làm An Tri Thủy thêm bất an, khẩn trương, thậm chí là cảm thấy phản cảm cũng có thể, không bao giờ nữa... sẽ làm bất luận một chuyện gì vượt quá mối quan hệ bằng hữu.
- Được rồi, mình không dám nói bậy nữa, hôm nay xem như nhận biết cậu tức giận đáng sợ đến cỡ nào.
Lí Lộ Từ cười, lắc lắc đầu.
- Lí Lộ Từ, hôm nay có phải là mình không đúng không?
An Tri Thủy lo lắng nhìn Lí Lộ Từ, hiện tại cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn để ý đến cái nhìn của Lí Lộ Từ.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261: Mông trắng quá.\n


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 261: Mông trắng quá.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lí Lộ Từ ngẫm nghĩ một chút, rồi nhìn An Tri Thủy:
- Mình rất thất vọng.
-Mình...Mình....
An Tri Thủy nước mắt đọng đầy trong mắt, ánh mắt đảo quanh, cô vừa mới cùng Lí Lộ Từ cười đùa vui vẻ, nhưng hiện tại chỉ vì một câu nói của Lí Lộ Từ mà tâm trạng của cô rơi xuống đáy cốc.
Một cô gái luôn dễ dàng như vậy để ý một người, và lúc đó sẽ luôn mẫn cảm và vướng bận, sau đó liền bởi vì hắn mà vui vẻ, nhưng cũng bởi vì hắn mà thương tâm.

-Mình đã nói rất nhiều lần với Thủy Thủy. nếu có chuyện đụng tới Thủy Thủy khiến cô ấy mất hứng, thì cứ giao cho mình là được. Mình trong mắt Thủy Thủy, phải là hoàn mĩ, cũng có thể là hoàn mĩ trong mắt mọi người, một chuyện như vậy để một cô gái ngượng ngùng xoay sở, lại không tiện, phải để cho mình tới làm. Thủy Thủy cũng không được quên, mình là trợ lí của cậu, lúc nãy cậu tức giận không ngờ lại từ mình xông lên, khiến mình có cảm giác như mình không tồn tại, một chút ở trong lòng Thủy Thủy cũng không có, thực thất vọng.
Lí Lộ Từ bày ra bộ dáng rất thương tâm.
An Tri Thủy lông mi ướt át, lại không nhịn nổi mân mê miệng sầu não, trừng mắt nhìn hắn, mặt cười ôn nhu, xoa xoa khóe mắt:
- Vậy cậu sẽ làm như thế nào?
Lí Lộ Từ vuốt vuốt mặt mình, rất khó xử suy nghĩ một hồi, rồi chăm chú nhìn An Tri Thủy:
-Mình sẽ đi qua, lễ phép xốc thảm của bọn họlên , nghiêm túc nói cho cô ta biết: “Tiểu thư, mông của cô trắng quá, so với phim còn đẹp hơn, cảm ơn đã diễn xuất”.
- Lí Lộ Từ...
An Tri Thủy hai má đỏ bừng, cảm thấy vì loại chuyện này mà cười rất không phù hợp đối với một cô gái, nhưng vẫn không kìm nổi, bổ nhào vào vai Lí Lộ Từ, đấm bờ vai của hắn, dùng sức cắn quần áo của hắn, thân mình nhẹ nhàng co rúm, mỉm cười:
- Cậu...đồ lưu manh...
- Cho nên làm như vậy là tốt rồi, không cần để ý chính mình có làm đúng hay không. Làm gì có người nào luôn luôn đúng? Cậu chuyên giảng giải về vấn đề đạo đức với một số người, hắn sẽ nói cậu không có quyền làm như vậy, cậu và hắn cùng bàn luận, nói về chuyện phép tắc mà không có ân tình, cậu giảng bối cảnh với hắn, cậu có thể làm được hơn hắn, lúc đó hắn sẽ phẫn nộ mà chỉ trích cậu là ỷ thế ức hiếp người khác. Nhưng nếu cậu giảng giải chuyện ân tình với hắn, hắn lại nói cậu là trong công việc mọi người đều đối xử công bằng. Cho nên không có ai có thể khiến tất cả mọi người đều thấy mình đúng, chỉ cần chính mình cảm thấy đúng là được rồi, dù sao cũng không phải là một anh hùng dân tộc, lời nói của cậu cũng không ảnh hưởng đến đoàn kết xã hội, cậu không có cách nào khiến mọi người nhận thức được mà đồng tình với cậu, chỉ có thể kiên trì với ý chí của mình, kiên trì với nguyên tắc của bản thân, cứ theo nguyên tắc của mình mà làm việc. Tóm lại, so với những kẻ không ngừng hạ thấp điểm mấu chốt trong xã hội này đến mức chết lặng, đã cho rằng việc giao cấu nơi công cộng là bình thường như loài cẩu, thì phải mãnh mẽ hơn nhiều.
Lí Lộ từ nhẹ nhàng vỗ bả vai của An Tri Thủy, chuyện này cô phản ứng vô cùng kịch liệt, nhưng hắn cũng có thể hiểu, có một số người luôn không dễ dàng tha thứ đối với một số chuyện, giống như Lí Lộ Từ cho rằng, mặc kệ bây giờ mình hùng mạnh thế nào cũng không thể ỷ vào đó mà ức hiếp kẻ yếu, nhưng lúc Kiều Bạch Y uy hiếp Lí Bán Trang, Lí Lộ Từ thật không thể nào biết được Kiều Bạch có thật sự làm như vậy hay không, hắn cũng không dám đi điều tra, nhưng hắn cũng không dễ dàng tha thứ khi có khả năng mất Lí Bán Trang, cho nên hắn cũng chỉ có thể loại bỏ huy hiếp đến từ Kiều Bạch Y này.
- Mình đã biết, cho nên câuk sẽ không cảm thấy mình làm chuyện này là phản cảm, đúng không?
Đối với An Tri Thủy mà nói, cô chỉ coi trọng chuyện này mà thôi, cô vĩnh viễn chỉ theo đạo lí của chính mình, mặc kệ người khác thấy mình thư thế nào, lời nói của cô cũng không thể khiến quan hệ giữa cô với người xung quanh tệ đến mức không thể vãn hồi, nhưng Lí Lộ Từ lại khác... Có lẽ ở trong lòng An Tri Thủy, hắn so với đạo lí của bản thân còn quan trọng hơn, An Tri Thủy có thể nghe lời nói của hắn, vì Lí Lộ Từ mà nói.
- Sẽ không. Tuy nhiên lần sau nhớ rõ phải hô một câu: “Lí Lộ Từ, đi xem mông ta trắng hay không”.
Lí Lộ Từ nhẹ nhàng ôm An Tri Thủy, lúc này hắn có thể cảm nhận được mình ở trong lòng cô có bao nhiêu phân lượng. Một cô gái đơn thuần như luôn có cố chấp trong lòng, một cô gái cố chấp như vậy lại vì mình mà trở nên ôn nhu lo lắng, bởi vì cô rất để ý hắn, luôn cố gắng để hắn thích cô, không cho phép chính mình làm một chuyện gì khiến hắn mất hứng.
- Lưu manh...
An Tri Thủy mặt đỏ lên, đẩy hắn ra:
- Không được ôm mình.
Lí Lộ Từ cười, nhìn An Tri Thủy ngượng ngùng, Dương MínhMính mờ ám ám chỉ như vậy đối với Lí Lộ Từ ngoài sự ghê tởm căn bản không có một loại cảm giác nào khác. Đối với rất nhiều nam nhân mà nói, nếu hắn cần một món đồ chơi, thì lựa chọn tốt nhất đó là Dương MínhMính, nhưng nếu hắn cần một cô gái nào đó mà hắn nguyện ý trao gửi tình cảm, thì An Tri Thủy mới đáng trân trọng nhất.

- Nhưng hôm nay chúng ta không xem hết phim...
An Tri Thủy vẫn cảm thấy tiếc nuối, cô mong đợi đã lâu mới có thể cùng Lí Lộ Từ vào rạp chiếu phim, phát sinh loại chuyện này, An Tri Thủy biết ngày hôm nay kế hoạch đi chơi của hai người bị hủy rồi.
- Lần sau chúng ta hẹn hò, cũng sẽ ngồi ngay tại rạp chiếu phim này là được rồi, đi phòng chiếu phim loại lớn khác thì đông người lắm.
Lí Lộ Từ nắm tay An Tri Thủy nói.
An Tri Thủy tay nhẹ run lên, đôi mắt e lệ khẽ lay động, khẩn trương cất dấu sự vui mừng cùng hoảng hốt, lắp bắp nói:
- Hẹn hò... hẹn hò... là có ý tứ gì?
- Hai người hẹn hò với nhau.
Lí Lộ Từ luôn vô tình nhắc nhở cô, hai người ở chung với nhau rất mờ ám, để cô dần thích ứng:
- Đương nhiên tình nhân ở chung và đi chơi cùng nhau được gọi là hẹn hò, còn chúng ta hai người bạn bè bình thường gặp nhau cũng có thể là hẹn hò, dù sao cũng là hẹn gặp nhau mà thôi.
- Vậy... là hai người chúng ta sao?
An Tri Thủy lúc này mới biết được, hóa ra hai người bạn bình thường cũng có thể gọi là hẹn hò, tuy nhiên cô nguyện ý chấp nhận lời giải thích này, nói cách khác nếu như Lí Lộ Từ bất mãn cô tại rạp chiếu phim thì làm sao bây giờ? Tốt nhất... Tốt nhất chỉ có hai người.
-Đương nhiên, nếu là ba người, bốn người, năm người, cái này không gọi là hẹn hò, mà gọi là tụ hội.
Lí Lộ Từ cũng cảm thấy thật đáng tiếc, hai người nếu như ở trong một rạp chiếu phim mờ tối, cô gái lẳng lặng dựa vào vai hắn, như vậy trong lòng sẽ có sự ngọt ngào cùng ấm áp, loại cảm giác này Lí Lộ Từ chưa từng trải qua, với em gái ở một chỗ có chút không giống, đương nhiên ở cùng An Nam Tú cũng không giống chút nào.
- Hai người chúng ta trước kia cùng nhau ra ngoài chơi, như vậy cũng gọi là hẹn hò sao?
An Tri Thủy lại hỏi, hẳn là như vậy đi, thì ra chính mình cùng Lí Lộ Từ đã hẹn hò rất nhiều lần.
-Tính chứ!
Lí Lộ Từ và An Tri Thủy đã cùng nhau đi chơi rất nhiều lần, nhưng rõ ràng nói là “Hẹn hò” thì đây là lần đầu tiên, rất nhiều chuyện thật ra không có gì, nhưng nói ra lại cảm nhận được một tư vị khác, ít nhất thì Lí Lộ Từ cũng đã phá lệ mà chờ mong buổi hẹn hò tiếp theo, chính là hẹn gặp An Tri Thủy tại rạp chiếu phim a.
Mùa hè sắc trời tối muộn, năm giờ chiều, Lí Lộ Từ lên xe điện rời khỏi nhà của An Tri Thủy, ánh mặt trời vẫn chiếu đầy đất, tiểu khu thanh tịnh cũng dần dần náo nhiệt hơn một chút, thỉnh thoảng còn có vài loại danh xe tiến vào, đây là thời điểm mọi người về nhà để hưởng thụ hạnh phúc gia đình. Lí Lộ Từ nhìn thấy vị giáo sư đáng kính mà An Tri Thủy đã nói, một người đàn ông trung niên đang mang theo một đứa bé cùng tản bộ, chính là vị giáo sư này đã từng giúp những đứa trẻ nghèo khổ tìm thấy con đường sống, nên hiện tại đã đến lúc an hưởng tuổi già. Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia dốc hết sức mà chăm sóc, không hề có chút nào là không kiên nhẫn, nếu người ngoài không biết, nhất định sẽ nghĩ đó là hai cha con.
Việc trả ơn là nhất định phải làm, nhưng có mấy người có thể thực sự trả ơn được như thế?

Lí Lộ Từ chạy xe điện, thì thấy một chiếc xe sang trọng đang rời khỏi tiểu khu . Hăn nhìn chiếc xe, đây là một chiếc xe Audi A7 màu trắng mới đưa ra thị trường, tuy rằng rất nhiều người cho rằng chiếc Audi này chỉ lưu hành ở trong đất nước Trung Quốc, nhưng quả thật không thể phủ nhận chiếc A7 là một chiếc xe rất sang trọng, nhìn rất đẹp mắt.
Lí Lộ Từ giống như lập tức có tình cảm mãnh liệt, nhanh chóng chạy xe điện tăng tốc hơn bốn mươi cây số giờ, về nhà.
A7 chậm rãi khởi động, quay đầu, nhập vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, không để ý đằng sau có một chiếc xe điện.
Dương Mínhvà Từ Bắc Thành ngồi ở trong xe.
- Cô gái kia thật sự là con gái của An Đông Dương?
Dương Mính có chút kinh hãi, so với một chàng trai, thì một cô gái vừa có tiền, vừa có thế càng làm cho Dương Mính không dám đắc tội, bởi vì con trai luôn chú ý đến thân phận của mình, nhưng con gái thì không giống như vậy, trêu chọc các cô thì họ mặc kệ cái gì là hậu quả, cái gì là thân phận hay không thân phận, ở các quán rượu đều đánh đập tàn nhẫn, tranh giành tình nhân diễn một trò hề "Danh viện thiên kim" cũng là không thể coi thường.
- Còn là giả sao? May mắn người nọ đưa tôi ra bên ngoài, thật không ngờ là An Tri Thủy...
Từ Bắc Thành thầm kêu may mắn, nếu như thật sự xảy ra, hậu quả thật không dám nghĩ tới.
-Nếu là An Tri Thủy thì tôi lại cảm thấy có chút hoài nghi thân phận Lý thiếu. Nghe nói An Tri Thủy còn đang học đại học, mọi người nói cô ta có tính cách cổ quái, nói không chừng cô ta đúng là đang thích một tiểu tử nghèo.
Dương Mính gõ lên tay lái, chuyện này thật sự rất khả nghi, trên thế giới này khiêm tốn thì có rất nhiều người, nhưng người khiêm tốn cũng không cần phải ủy khuất chính mình hạ thấp so với cuộc sống tiêu chuẩn. Dương Mính gặp qua rất nhiều người khiêm tốn, nhưng chưa từng thấy người khiêm tốn đến mức phải mặc áo Meters, chạy xe máy điện.
-Tôi mặc kệ cô muốn làm gì, nhưng đừng lôi tôi vào chuyện này là được. Thiên kim đại tiểu thư thích một tên nghèo? Cô cũng đừng làm trò như vậy được không, nếu nói công tử ca yêu cô nàng nhà nghèo còn dễ tin hơn một chút đấy. Với thân phận của An Tri Thủy mà lại thích một sinh viên bình thường sao? Một người như An Đông Dương sẽ chấp nhận chuyện này sao? Sẽ mang hàng trăm tỉ trong gia tài của mình tặng người khác sao?
Từ Bắc Thành cười nhạt, nói như vậy quả thật là khinh thường đến thân phận của An Đông Dương và An Tri Thủy mà, họ ít nhất cũng phải chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, đằng này là một tình yêu môn không đăng, hộ không đối, thì chẳng có gì để người khác ủng hộ.
-Tôi nhìn người so với anh còn chuẩn hơn. Cô gái kia quả thật đặc biệt khờ dại.
Dương Mính muốn nói là An Tri Thủy đầu óc không bình thường, nhưng trước mặt Từ Bắc Thành lại không dám nói, gã đã giúp hai người tiết kiệm mười triệu, cũng xem như là ngồi trên cùng một con thuyền, cô ta cũng không muốn việc này về sau còn dây dưa gì lưu lại ở trong tay Từ Bắc Thành.
Mười triệu không phải là con số nhỏ, Dương Mính chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện mà giao ra, lại còn ẩn tên mà quyên tặng, loại chuyện ngu ngốc này ai nguyện ý làm?


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262: Công chúa Kỵ sĩ xuất phát.\n


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 262: Công chúa Kỵ sĩ xuất phát.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lí Lộ Từ ở trước tiểu khu dừng xe điện, bởi vì ở trước có một con cua đang giương nanh múa vuốt trước chiếc xe điện đang chạy về phía mình mà bò đến bò đi, tạo thế phòng thủ nếu Lí Lộ Từ có ý xông qua nó.
Lí Lộ Từ nghĩ muốn đè lên luôn, nhưng một con cua bị xe điện đè mà không chết thì quả thật có chút khả nghi... Tuy rằng một càng của con cua này có thể chặt xe điện lại cũng rất có thể.
An Nam Tú đứng cách đó không xa, ôm trong tay là con kiến đại Phách Vương Long, miệng ngậm một cây kem, vẻ mặt trước sau như một vẫn lạnh lùng, giống như đang nhìn những người dân bản xứ như những con kiến đang bò tới bò lui, chỉ có điều nhìn con kiến còn có chút khác biệt, càng thêm khinh thường.
-Cô ở chỗ này làm gì?
Lí Lộ Từ đi đến trước mặt An Nam Tú nói.
-Đếm đầu người.
An Nam tú cũng không quay đầu lại nói.
- Cô lại nghĩ ra trò chơi mới sao?
Lí Lộ Từ nhìn tới đám người.

-Tôi cho rằng chỉ cần thời gian đủ dài, số lượng người đi qua bên này và số lượng người đi tới bên kia chính là xấp xỉ nhau.
An Nam Tú nói.
-Chuyện này không phải là đương nhiên sao?
Lí Lộ Từ nhìn nhìn, hắn bình thường không nghĩ tới chuyện này, nhưng vừa nghe An Nam Tú nói, hắn cảm thấy hẳn là như thế.
-Rất nhiều chuyện mà các chuyên gia cho rằng là đương nhiên, nhưng có rất ít người có thể chứng minh chuyện này là tồn tại giữa quy luận tự nhiên và không phải là quy luật tự nhiên. Cho nên, nếu họ chứng minh được chuyện này, họ đều trở thành những nhân vật vĩ đại của thế giới trong lĩnh vực đó.
An Nam Tú khinh bỉ nhìn Lí Lộ Từ, cảm thấy hắn thật nông cạn:
-Cảm thấy bất luận chuyện gì cũng là đương nhiên mà không thèm tìm hiểu lí do tại sao nó lại đương nhiên, đó là sự khác nhau cơ bản giữa người bình thường và thiên tài.
- Được rồi, thiên tài, chúng ta mau trở về nhà ăn cơm thôi.
An Nam Tú nó rất đúng, cô là thiên tài, Lí Lộ Từ thừa nhận, cô tựa như Newton, tất cả mọi người đều cảm thấy quả táo treo trên cây rơi xuống là chuyện đương nhiên, nhưng lại chỉ có Newton đi nghiên cứu chuyện này... Chuyện này có thể không phải là sự thật, nhưng những đạo lí mà ông phát minh ra quả thật không tệ.
-Thực ra chuyện đếm đầu người này cũng không thể tổng kết ra quy luật gì đáng giá, tôi chỉ là chỉ ra sự khác nhau giữa thiên tài và người chỉ có tài trí bình thường, vào lúc thiên tài nhàm chán không giống với người thường, người bình thường chỉ biết mỗi lúc nhàm chán không có người nào nói chuyện liền đi xem một bộ phim nhàm chán.
An Nam Tú hừ một tiếng, cô biết Lí Lộ Từ và An Tri Thủy cùng nhau đi xem phim, đây là do Lí Bán Trang không cần thận nhắc tới khiến An Nam Tú nghe được.
-Phim rất hay, nhưng có người ở rạp chiếu phim giao phối, sau đó An Tri Thủy dùng súng nước bắn vào người họ, nếu là cô, cô sẽ làm như thế nào?
Lí Lộ Từ có chút tò mò hỏi An Nam Tú.
- Rạp chiếu phim là nơi công cộng sao?
An Nam tú nhíu nhíu mày hỏi.
-Đương nhiên.
Lí Lộ từ gật đầu
-Quả nhiên đây là một thế giới toàn loại động vật cấp thấp , mặc dù đã tiến hóa thành con người nhưng lại hành động theo bản năng so với động vật thì không khác nhau là mấy. Dựa vào các loại văn học nhàm chán của các anh đầy luân lí và đạo đức, loại chuyện giao phối này hẳn là hành vi đặc biệt của con người, thật ra so với chó cũng giống nhau, nhưng chính vì vậy mà An Tri Thủy cầm súng nước bắn lên người họ sao? Nếu là tôi, tôi sẽ tìm lấy hai con chó đủ lớn, rồi nhét bọn họ vào trong thân thể của chó, thay đổi kích thích các tuyến thể trong cơ thể họ, khiến cho bọn họ không lúc nào mà không muốn giao phối, làm như vậy hẳn là thỏa mãn hành vi giao phối ở nơi công cộng của bọn họ rồi chứ.
An Nam Tú mút cây kem, mặt không chút thay đổi nói.
(* Xin lỗi vì sử dụng quá nhiều cái từ mẫn cảm này, tuy nhiên đây là lời lẽ từ miệng một nhà khoa học thuần túy, người sinh ra từ trên cây, An Nam Tú, vậy mong các bạn cố gắng chấp nhận nó)
- Không phải chứ, cô làm như vậy cũng quá độc ác.
Lí Lộ Từ trong lòng hít một ngụm khí lạnh, bác sĩ biến thân thể thành thân rết cũng không có biến thái như vậy.
(* Một bộ phim kinh dị của Mỹ, nói về việc một tên bác sĩ điên ghép thân thể ba người với nhau thành một thể người-rết)
- Bọn họ làm ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, không phải theo lẽ thường phải bị trừng phạt như vậy sao?
An Nam Tú kì quái nhìn thoáng qua Lí Lộ Từ:
- Lí do này còn chưa đầy đủ sao?

- Công chúa điện hạ, tôi hiện tại biết rõ cô yêu tôi cỡ nào, tôi thường xuyên khiến tâm tình của cô bị ảnh hưởng, đối với một hầu quan như tôi mà nó, có lẽ tôi thật sự đã bị tử vong và lăng nhục vô số lần trong Địa ngục mà không hề hay biết.
Lí Lộ Từ ôm cổ An Nam Tú, ôm chặt vào trong ngực, có vẻ như rất kích động.
- Cây kem của tôi... Anh, cái tên khốn khiếp này...
An Nam Tú cũng không phải là một người ngu ngốc, Lí Lộ Từ làm như vậy một chút thành ý đều không có, rõ ràng chính là chế nhạo An Nam Tú, cho nên An Nam Tú dùng sức đẩy hắn, cái ôm này không có ấm áp, không có hạnh phúc cũng như yêu thích, An Nam Tú cũng không thấy lạ.
- Lí...Lí tiên sinh, vị này chính là...em gái của anh sao? Thật là xinh đẹp.
Lí Lộ Từ buông An Nam Tú ra, quay đầu, phát hiện người đứng đằng sau là Dương Mính, cô ta đội mũ và đeo kính râm, cô ta cũng là một minh tinh lớn, ra đường nhất định phải như vậy.
-Tôi thật không rõ tại sao lại luôn có những người tùy tiện đến trêu chọc tôi, hiện tại cái vẻ mặt giả cười của cô... cô căn bản không biết mình đang đối mặt với người nào sao?
An Nam Tú ghét nhất là câu nói đầu tiên của người khác khi nhìn thấy cô và Lí Lộ Từ ở chung một chỗ là “Đây là em gái của cậu sao?”, câu này có thể được đánh giá đứng hàng thứ ba trong số mười câu mà An Nam Tú cho rằng là ngu xuẩn nhất.
- Cô ta đương nhiên không biết....
Lí Lộ Từ cười cười, hơi bất ngờ lại gặp Dương Mính, người phụ nữ này lúc ấy hiểu lầm thân phận của hắn, sợ muốn chết, hiện tại lại tìm tới, chẳng lẽ là nổi lên lòng nghi ngờ chuyện gì sao? Đến tìm hiểu một chút? Lí Lộ Từ nhìn phía xa xa, lộ ra một nửa của chiếc Audi A7, khoảng cách cũng quá xa nên người thường rất ít khi chú ý tới, nhưng Lí Lộ Từ lại có thể nhận ra chiếc xe đặc biệt đó, chính chiếc xe này tại trước tiểu khu của An Tri Thủy đã nhìn thoáng qua.
-Em gái của anh trông thật xinh đẹp, nếu vào giới giải trí, nhất định là rất đỏ.
(*Chỗ này nói là hồng, có lẽ là một loại thuật ngữ trong giới giải trí, dùng cho những nữ minh tinh dùng thể xác để trèo cao. Biên tập không thể tìm được từ nào diễn đạt cho chuẩn)
Dương Mính cơ thể cứng ngắc, xấu hổ cười cười, trong lòng vẫn nghĩ đến câu nói kia: Cô ta căn bản không biết chính mình đang đối mặt với người nào sao?
-Giới giải trí là cái gì?
An Nam Tú quay đầu khó hiểu nhìn Lí Lộ từ.
-Chính là những thứ như ca hát, khiêu vũ, diễn trò linh tinh nhằm giúp mọi người giải trí thì được con người tạo thành một ngành sản xuất riêng.
Lí Lộ Từ giải thích.
- Lí Lộ Từ, anh hẳn biết là nên làm thế nào rồi chứ? Tôi hiện tại quả thật không thể chịu đựng được, không hiểu chuyện gì mà tự nhiên xuất hiện một cô gái, đã vậy còn cho rằng tôi là một con khỉ nhảy nhót diễn trò thôi sao, cô ta muốn chết?
An Nam Tú nhìn thoáng qua Dương Mính, bình tĩnh hờ hững nhìn phía trước.
Dương Mính đứng bất động, cô bé này cho rằng giới giải trí tất cả mọi người đều là khỉ sao? Về phần đỏ chẳng lẽ là mông khỉ? Dương Mính biết quan niệm loại này cũng không hiếm thấy, người có địa vị, trình độ càng cao thì trong đầu càng tồn tại những ý niệm này, nhưng cũng sẽ không có ai nói ra như vậy.
Lí Lộ Từ đau đầu nhìn thoáng qua Dương Mính, hắn rất chán ghét người phụ nữ này, nhưng hiện tại càng phiền phức hơn là Dương Mính lại mang đến cho chính mình phiền toái, An Nam Tú có thể tùy tiện lại đáp lời cô ta như vậy sao? Lí Lộ Từ cảm thấy mỗi một người dám chủ động nói chuyện với An Nam Tú đều là dũng sĩ!
Lí Lộ Từ vỗ vỗ vào lưng Dương Mính, ý bảo cô ta đi theo mình, sau đó dẫn cô đến chiếc Audi A7 phía trước, mở cửa xe mà đẩy Dương Mính vào.
- Lí...Lí tiên sinh...Dương Mính một mực bắt tôi phải đi theo cô ấy đến đây...tôi thực...tôi thực...
Từ Bắc Thành trên trán đổ mồ hôi, Dương Mính này quả thật là một tiện nữ.
Lí Lộ Từ vô tình xua tay, ý bảo hắn đừng nói nữa:
-Tuy rằng tôi đối với hai người không có một chút hảo cảm, nhưng dù sao hai người cũng không phải người có tội ác tày trời gì, tôi không nghĩ ở trên báo chí nói Hồng minh tinh Dương Mính và Từ Bắc Thành li kì mất tích hay là tử vong gì đó, các ngươi tự mình suy nghĩ đi, không cần có ý đồ đến điều tra tôi... Đương nhiên, quan trọng nhất là không cần phải đối với cô bé kia cảm thấy hứng thú, bởi vì trong lúc hai người điều tra tôi, nếu trêu chọc đến cô ấy, hai người nhất định phải chết.

Từ Bắc Thành và Dương Mính kinh hãi nhìn hắn.
- Hôm nay là tôi cùng An Tri Thủy đi xem phim, cũng là hai người may mắn, nếu như là cô ấy, hai người hiện tại đã thật sự biến thành chó rồi, tôi cũng không phải là nói chuyện giật gân, tốt nhất là tự giải quyết đi.
Lí Lộ Từ đóng cửa xe, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Lí Lộ Từ đến khi khuất hẳn, Từ Bắc Thành mới hồi phục lại tinh thần, hung hăng tát cho Dương Mính một bạt tai, trong lòng còn sợ hãi nói:
- Cô muốn chết thì tự mình chết đi, đừng có kéo tôi chịu tội thay.
Dương Mính vuốt mặt, căn bản không thèm để ý đến bạt tai kia, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả áo, cô là một diễn viên, bất kể cô đã từng diễn xuất như thế nào, nhưng ít nhất cũng từng xem người khác diễn xuất, người khác có phải hay không đang diễn trò Dương Mính chắc chắn sẽ thấy rõ, nhưng cho dù là Lí Lộ Từ, hay là cô bé kia, Dương Mính đều cảm giác được những lời nói kia không phải là nói chuyện giật gân, thậm chí không phải là uy hiếp hay đe dọa, mà là chỉ đơn thuần cảnh báo cho cô biết loại chuyện này hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nếu như là một người bình thường nói những lời ấy sẽ không có hiệu quả như vậy, cô bé kia đến cuối cùng còn liếc Dương Mính một cái, không hề có cảm xúc và lãnh đạm, khiến cho tâm Dương Mính lạnh băng, một cái liếc mắt kia ý tứ rất rõ ràng: “ Tôi kì thật có thể dễ dàng giết cô, chỉ vì một số nguyên nhân nên cho cô sống, nhưng cũng không nói rằng cô có thể tiếp tục làm cho tâm trạng của tôi có chút phiền chán”.
Lí Lộ từ cảnh cáo Dương Mính và từ Bắc thành xong, quay lại nhìn thấy An Nam Tú đang ngồi trên xe điện của mình, có chút tiếc nuối mà đem que kem đã hết liếm liếm mới chịu vứt đi.
Lí Lộ Từ không nghĩ Dương Mính và Từ Bắc Thành đến trêu chọc An Nam Tú, mặc dù An Nam tú với người thường đều xem như một con kiến, nhưng cô cũng không có tùy ý giẫm lên con kiến kia, không phải vì cô không thể, chỉ có điều vì cô không có hứng thú. An Nam tú đối với người thường độ tha thứ có tương đối cao một chút, nhưng quả thật loại người như Dương Mính và Từ Bắc Thành ở trong mắt cô là loại người ghê tởm, cho nên độ tha thứ dễ dàng một mạch giảm xuống.
- Cô lái hay là tôi lái?
Lí Lộ Từ vào phía sau, cẩn thận ôm vòng eo của An Nam Tú.
- Đương nhiên là tôi lái.
An Nam Tú bắt lấy tay của Lí Lộ Từ giao nhau cùng một chỗ, đặt lên bụng mình.
- Ôm chặt vào, nếu anh ngã xuống cũng đừng trách tôi lái không tốt!
-Chuyện này là đương nhiên, Công chúa tài xế, mau xuất phát đi.
Lí Lộ Từ đặt cằm trên vai cô, nhẹn nhàng hôn hai má.
- Ngứa quá...
An Nam Tú khanh khách mỉm cười, lái xe điện thẳng hướng hàng rào tre thấp thấp ở giữa, trực tiếp đụng phải.
- An Nam Tú!
Lí Lộ Từ giận dữ, lại làm lãng phí tiền của hắn rồi, Công chúa thối, ngày mai người quản lí nhất định đến thu tiền phạt.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263: Thi đại học.\n


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 263: Thi đại học.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Cục giáo dục Trung Hải cuối cùng cũng đề xuất ra một việc khiến học sinh tán thành, thi năm môn biến thành thi bốn môn, hủy bỏ môn tổng hợp năng lực thí nghiệm, tổng điểm 630 điểm biến thành 600 điểm, về phần có tăng thêm độ kịch liệt trong cạnh tranh hay không thì không biết được rồi.
Đối với một số người, cho dù là 4 môn hay 5 môn. Thậm chí có biến đổi thế nào đi chăng nữa đều không để ý, ví dụ như An Nam Tú.
Ngoài trường văn toán ngoại ngữ ra, môn thi tự chọn khác Lý Bán Trang lựa chọn lịch sử. An Nam Tú vốn muốn chọn sinh học nhưng Lý Lộ TừTừ kiên quyết không đồng ý, bởi vì An Nam Tú cực kì khinh thường khoa học lý luận sinh mệnh của trái đất. Lý Lộ Từ sợ cô không vui liền tuyên dương lý luận mọi người đều được hái từ trên cây xuống của cô, cho nên mỗi ngày thi đại học kết thúc, Lý Lộ Từ đều đứng chờ ở cửa trường thi cầm hai que kem làm cái giá phải trả để yêu cầu An Nam Tú sửa đổi hóa học, cũng không đến mức cô nhìn phương trình hóa học lập tức trào phúng Hydrogen (H) sau khi thiêu đốt lại thành hơi nước, mà không biến trực tiếp thành kem đường.
Ngày 8 tháng 6, là buổi thi cuối cùng.
Mặc dù là buổi chiều, nhưng ánh nắng chói chang vẫn không nhạt dần. Trung Hải của tháng 6 đã giống như cái lò rồi, thiêu đốt cái khô hạn của thành phố.Cánh cửa không lớn của Phố Cao cũng chật cứng vì những bậc phụ huynh hoặc lo lắng, bình tĩnh hoặc mở mịt, hoặc vui vẻ. Đếm thấy phải có hơn trăm chiếc xe đứng đợi trước cổng khiến cho tắc xe đến chết. Cảnh sát giao thông cũng lạnh lùng đợi nhóm người đó bởi vì không lách x era được mà xuất hiện hiện tượng cãi đánh nhau, vừa không có cách nào khác làm cho hai dòng xe tách ra riêng biệt, chỉ còn cách lách mà đi thôi.
Một quãng thời gian ngắn sau kỳ thi, dưới bóng cây rậm rạp đan vào nhau trong vườn trường, một cô bé mặc váy dài quá gối tự đắc đi ra.
Những bậc phụ huynh đang chờ đợi ngoài cổng hỏi cô bé này tình huống thi hôm nay, nhưng cô đi hai bước liền ngừng lại, bất ngờ nhặt lên một cành cây, chọc chọc phá hỏng một cái tổ kiến xấu xí, lại dùng một cái lá cây cắm ở lỗ của cái tổ làm thành một cái hoàng cung của kiến mà cô cho rằng thích hợp, sau đó mới lại duỗi thẳng người đi ngoài cổng trường.
- Hôm nay đề thi có khó không?

- Hy vọng thằng con nhà tôi làm bài tốt, dù sao cũng đừng nộp bài trước khi hết giờ.
- Đứa bé này thực không định thi cho tốt.
Mọi người bốn phía nhìn thấy cô bé này vừa đến giờ nộp bài đã rời trường thi liền lắc đầu thở dài.
Không ai có thể chắc chắn có thể làm bài xong trong một thời gian ngắn như thế, nhất là trong một cuộc thi quan trọng thế này.
- Tránh ra, đề thi rất đơn giản, cho dù bọn họ có là khỉ cũng phải làm được chứ.
An Nam tú không kiên nhẫn muốn vung nhánh cây lên che giữa cô và nhóm các phụ huynh, Lý Lộ Từ vội vàng đi lên giữ lấy cô, dúi hai que kem vừa mới lấy khỏi tủ lạnh vào tay cô.
An Nam Tú tiếp nhận kem mới im lặng, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười.
- Kết thúc, đợi đến lúc thông báo trúng tuyển nữa cô đã thành đàn em của tôi rồi.
Lý Lộ Từ cao hứng nói, cuối cùng An Nam Tú cũng đã không cần ngây ngốc ngồi ở nhà coi TV, đấu địa chủ, nhìn con kiến, ăn kem cây nữa. Hắn cũng không cần cả ngày nhớ thương cô ở nhà có gây ra chuyện gì khó thu dọn hay không.
- Anh muốn tôi là đàn em của anh sao? Tôi sẽ từ chối, nếu có ý này thì nên sớm tuyệt vọng đi.
An Nam Tú mút kem, vội vàng cắn hai cái bằng không sẽ rơi phí mất, cũng chỉ có thể hừ hừ hai tiếng.
- Tuyệt vọng? Hai chữ này rất khó nghe đấy có biết không? Tôi cũng không có ý này, nhưng thật ra tôi muốn cô lúc uống cà phê pha sữa thì không dùng thêm đường.
Lý Lộ Từ nhìn cô bé không chút mồ hôi, mặc dù đang trong mùa hè nóng nực, chỉ có mùi hương càng ngọt ngào hơn sữa thoang thoảng.
- Lý Lộ Từ, tôi biết anh thích tôi, nhưng không cần ghê tởm vậy đâu. Muốn ăn tôi hả, tôi đút ngón tay cho anh cắn một chút là được.
An Nam Tú kiễng gót chân, đút thẳng ngón tay dính kem tan vào miệng Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bắt lấy tay cô, thật sự là một cô bé tự kỷ.
An Nam Tú trừng mắt với Lý Lộ Từ, lại ăn kem của mình, không kiên nhẫn nhìn trường thi nói:
- Lý Bán Trang ngu ngốc, giả bộ học sinh ngoan ngoãn trươc s mặt anh trai, ngồi trong phòng thi lãng phí thời gian thì hay lắm sao?
- Lý Từ không như cô, bây giờ nó còn chưa làm xong, hơn nữa làm xong cũng còn phải kiểm tra lại chứ.
Lý Lộ Từ hai ngày trước chờ ở đây đều thấy An Nam Tú ra trước, còn phải chờ Lý tử thêm lát nữa. Lý tử nộp bài thi đi ra cũng phải sau một tiếng.
An Nam Tú lười giải thích với Lý Lộ Từ, nếu không sử dụng Thần thuật thì Lý Bán Trang so với dân bản xứ của Trái đất chiếm ưu thế quá ít, như vậy An Nam Tú cũng không còn mặt mũi.
Cho dù Lý Bán Trang và cô chênh lệch rất lớn, nhưng dù sao cũng là sinh mạng từ trên cây Vương cấp, vì một số nguyên nhân tạm chưa biết khiến cho rất nhiều năng lực của cô không thể lấy ra, nhưng dân bản xứ vẫn không thể so được. Huống chi từ lúc mới gặp đến hiện giờ Lý Bán Trang đã có rất nhiều biến hóa, chỉ có điều cô ấy và Lý Lộ Từ không chút tới, còn An Nam Tú thì lại thấy rất rõ.
Lại thêm một giờ, cuộc thi vào trường đại học cuối cùng cũng kết thúc, Lý Lộ Từ nhìn Lý Bán Trang đi ra, dắt cô ra khỏi đám người chính giữa.
- Anh, cuối cùng cũng thi xong rồi, em muốn lên đại học.

Lý Bán Trang hưng phấn ôm anh trai.
- Ừ.
Lý Lộ Từ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, lòng cũng nhẹ đi, đại khái là tất cả những bậc cha mẹ đều như vậy, khi con cái bước từ trong trường thi ra, cái loại tâm trạng lúc này nhất định rất phức tạp. Con cái cuối cùng cũng cần rời khỏi trường học, được các giáo sư chăm lo toàn bộ, đi vào đại học mở ra hoàn cảnh xã hội, bắt đầu học tập và đi vào cuộc đời độc lập của chính mình.
An Nam Tú không hiểu, thi xong rồi sau đó học đại học không phải chuyện đương nhiên sao? Vui sướng cái gì chú? Lý Lộ Từ thỏa mãn cái gì chứ? Đúng là vô vị.
- Kỳ thi thế nào?
Lý Lộ Từ không hỏi An Nam tú, nhưng nhất định phải hỏi em. An Nam tú chỉ biết nói là đến khỉ cũng làm được điểm tối đa, nhưng nếu cô không có được điểm tối đa vậy thì nhất định phải đổi tên thành con khỉ. Về phần cô vẽ bậy bạ hoặc làm chuyện nhàm chán gì đó lên bài thi thì chẳng liên quan.
- Chắc là không tệ, nếu viết văn được đủ điểm không chừng em còn có thể khiêu chiến Tú công chúa đấy.
Lý Bán Trang còn chìm trong sự vui sướng vì làm được bài thi.
An Nam Tú bên cạnh cười “Hô… hô… hô”, cái loại cười miễn cưỡng lấy lệ thế nào cũng phải làm cho người ta nhìn ra điệu cười trào phúng, giả tạo mới xong.
Nhưng Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang không thèm để ý, Lý Lộ Từ cao hứng nói:
- Tối nay bốn người chúng ta cùng đi ăn tiệc lớn.
- Bốn người?
Lý bán trang nghi hoặc nói.
- An Thủy Thủy nói phải chúc mừng, thật sự không hiểu cái lỗi suy nghĩ logic thế nào mới cho ra hành vi này của nhân loại, có quan hệ gì với cô ta chứ?
An Nam Tú nghe Lý Lộ Từ và An Tri Thủy nói chuyện điện thoại.
Bữa tối vẫn là bốn người cùng ăn. Dường như cả thành phố đều chìm trong không khí thoải mái sau kỳ thi đại học. Cảnh tượng gia đình ấm áp tùy ý là có thể thấy được. Cho dù An Tri Thủy lựa chọn quán cơm Tây xa hoa ở nơi tương đối ít đôi vợ chồng đưa con đi ăn, nhưng vẫn thấy ít nhất bốn bàn ăn là gia đình ăn mừng con cái đi thi về. Khoa trương nhất là có một nhà ngoài ông bà nội, ông bà ngoại, cha mẹ lại còn cả cô dì chú bác anh em họ cũng tới cả, quả thực là bao mất cả nửa nhà ăn.
- Tú công chúa, về sau cô đến thăm tôi phải gọi là đàn chị đấy nha.
An Tri Thủy cao hứng nói, tuy biết An Nam Tú căn bản không quan tâm đến chuyện đó, nhưng vẫn cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
- Nhàm chán.
An Nam Tú cúi đầu, nhăn mặt, hết nhìn đông lại nhìn tây muốn cáu. Lý Lộ Từ và An Tri Thủy còn chưa tính, nếu tới đại học Quốc gia rồi, là cái chỗ đầy lũ giống đực thừa hormone, dám đứng trước mặt An Nam Tú bắt cô phải gọi cái gì đàn anh đàn chị, An Nam Tú sẽ cho họ hối hận vì đã sinh ra sớm vài năm thành cái gì đàn anh với đàn chị.
- Đúng rồi, nghỉ hè cả nhà có kế hoạch gì chưa?
An Tri Thủy chờ mong hỏi, vì mặc kệ cha cô và dì Đường có kế hoạch hè gì cô cũng đều không đồng ý, chỉ ở lại Trung Hải. Cho dù Lý Lộ Từ không có kế hoạch nhưng chỉ cần nghĩ rằng hai người ở cùng một thành phố, muốn gặp mặt liền gặp mặt, An Tri Thủy liền vui vẻ.
- Lúc nghỉ đông mình đã dạy hai học sinh, cha mẹ chúng rất hài lòng nên tính mời mình tiếp tục làm gia sư. Bọn họ còn giới thiệu thêm một học sinh,
Lý Lộ Từ không xa xỉ đến mức dành cả kỳ nghỉ hè làm kế hoạch chơi đùa.
- A, vậy không phải cậu hết cả thời gian chơi sao?

Điều quan trọng nhất là sẽ không có thời gian đi chơi cùng An Tri Thủy.
- Cha mẹ của hai học sinh kia là bạn bè, trước kia họ không biết bọn họ mời cùng một gia sư, họ cho rằng hai đứa bé cùng học với nhau sẽ đề cao chất lượng học cho nên sắp xếp thời gian trùng với nhau. Còn một học sinh khác là dạy buổi tối, tuy nhiên mình còn chưa đồng ý. Không chỉ có học sinh chọn gia sư, mà mình cũng muốn chọn học sinh, dù sao có một số học sinh thực sự là bùn lầy khó xây tường, mặc kệ cậu dạy thế nào cuối cùng cha mẹ chúng cũng đều trách cậu dạy không tốt.
Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy, sau đó cúi đầu nhắn tin.
“Cha mẹ hai học sinh kia thuê một gian phòng làm phòng học ở gần khu nhà của cậu. Buổi sáng mình lên lớp cho chúng, buổi chiều còn có giáo sư dạy nghệ thuật đến dạy, giữa trưa mình đến nhà cậu ngủ, làm bữa tối cho cậu sau đó mình đi dạy tiếp, được chứ?”
An Tri Thủy đọc tin nhắn liền vui đến quên trả lời, hưng phấn trực tiếp gật đầu đáp ứng ngay trên bàn ăn.
- Hai người làm cái gì thế?
An Nam Tú nghi ngờ nhìn Lý Lộ Từ và An Tri Thủy.
- Không làm gì?
Lý Lộ Từ ra vẻ không có gì cầm thìa khuấy cốc cà phê.
An Tri Thủy không nói lời nào, chỉ cúi gằm mặt xuống, vì cảm giác như lén lút vụng trộm yêu đương vậy. Sau đó cô bị suy nghĩ hoàn toàn không thỏa đáng làm cho ngượng ngùng.
- Nghỉ hè em sẽ tìm một nhà hàng để chơi piano.
Lý Bán Trang cũng có kế hoạch của mình, đã thương lượng với anh trai, không đi cái nhà hàng lần trước nữa. Giáo sư Lý Nghênh Trân phản đối Lý Bán Trang đi diễn kiếm tiền, nhưng cũng không phản đối Lý Bán Trang kiêm chức như vậy.
- An Nam Tú, nghỉ hè cô làm gì?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Nghỉ hè tôi tính hoàn thành cải tạo lần cuối cho Tú Tú. Đây là chuyện phức tạp nhất, vừa lúc các người đều có việc, sẽ không quấy rầy tôi.
Lý Lộ Từ không làm triệu hoán thú của An Nam Tú, cô nhất định phải làm cho triệu hoán thú của mình hùng mạnh lên. Quan trọng nhất là Lý Lộ Từ không bay, mà Tú Tú thì sẽ bay. Cải tạo thành công Tú Tú rồi có thể trở thành một cái bình đài trên không, đối với An Nam Tú hiện tại không thể tích tụ sức mạnh vào thân thể là cực kỳ quan trọng.
Cơm nước xong, An Tri Thủy hỗ trợ đưa Lý Bán Trang và An Nam Tú về, Lý Lộ Từ đi bằng xe điện đến gặp mặt gia đình học sinh, gia sư và học sinh ra mắt một chút, cũng có lợi để sau này còn ở chung.
- 202. Đúng rồi.
Lý Lộ Từ gõ gõ cửa.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264: Gia sư.\n


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 264: Gia sư.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Mở cửa là một người phụ nữ trên bốn mươi tuổi, đầu đội khăn trùm vải, đeo một chiếc kính mắt màu đen, lộ vẻ hiền thục của người phụ nữ gia đình.
- Xin chào, cháu là Lý Lộ Từ, do thầy Tiền giới thiệu đến làm gia sư.
Lý Lộ Từ cười nói, ấn tượng đầu tiên không tệ, chủ nhà không giống loại người khó tiếp xúc.
- Mời vào.
Người phụ nữ mỉm cười.
Lý Lộ Từ thay đổi giầy đi vào phòng khách, một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, người đàn ông tuổi hơi lớn, cũng đeo kính mắt, mặc một chiếc áo lông dê, đang đánh giá Lý Lộ Từ.
- Xin chào, xin hỏi quý danh của hai người.
Lý Lộ Từ hỏi.
- Tôi họ Triệu, vợ tôi họ Tạ.
Người đàn ông gật đầu.
- Triệu lão sư, cảm ơn lão sư… nói vậy chắc thầy Tiền đã giới thiệu cho hai người về cháu rồi, cháu tự giới thiệu lại. Cháu là Lý Lộ Từ, sinh viên năm hai đại học Quốc gia, đã làm gia sư ngay từ năm đầu, có hai năm kinh nghiệm giảng dạy, am hiểu toàn bộ các bộ môn của trung học, hai người có thể cho con của hai người ra đề các kỳ thi cho cháu. Bất kể là đề thi đại học hay đề thi Olympic đều được, cũng có thể thử một buổi xem.
Lý Lộ Từ vẫn có thói quen nói lời dạo đầu, trên thực tế cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi, vì con cái của hai gia đình kia sau khi Lý Lộ Từ nhận dạy đã nâng cao thành tích rất nhanh. Hai học sinh kia rất sùng bái Lý Lộ Từ, vì không có giáo viên nào có thể giải đáp bất cứ một để mục khó của bất cứ một môn nào như hắn. Có danh tiếng và hiệu quả như vậy, Lý Lộ Từ đi phỏng vấn khẳng định không có vấn đề.
- Tôi giới thiệu cho cháu tình huống con nhà chúng tôi, là con gái, học kỳ sau sẽ vào cấp ba, đầu óc khá thông mình, chỉ là khi đi học khó tập trung tinh thần. Ham chơi thích náo loạn, thành tích ngữ văn bình thường, toán học chưa từng đạt chuẩn, tiếng Anh khá miễn cưỡng, còn về vật lý… tôi không thể nói trước.
Triệu lão sư thở dài.
Nói vậy… nói vậy cũng khoa trương quá chứ. Lý Lộ Từ thật hơi đau đầu với học sinh như vậy.
- Vậy phải phụ đạo bốn môn… Nói vậy, cháu phải xem tình huống còn nâng cao chút giá cả.

- Giá cả không thành vấn đề. Hai vợ chồng chúng tôi đều là giáo viên đại học Trung Hải, con gái của mình thành tích không tốt thực khá mất mặt, đã tìm nhiều giáo sư đều không được. Trước kia con của lão Tiền còn kém thành tích con gái nhà tôi một chút, hiện giờ nhìn mặt mày lão Tiền hồng hào chúng tôi cũng hâm mộ lão. Lão ấy nói đều là công lao của cháu cho nên chúng ta liền ký gửi hy vọng trên người cháu.
Giáo sư Tạ buồn nói.
- Cháu không dám cam đoan gì cả, nhưng cháu sẽ tận lực.
Lý Lộ Từ cũng không dám cam đoan, học sinh là con gái, học khoa học tự nhiên, ngữ văn và ngoại ngữ còn được, con gái học vật lý hay số học không thể nào cố gắng, thuần túy chỉ nhìn vào khả năng thiên phú thôi.
- Tôi thấy không sao.
Triệu lão sư nhìn vợ, chờ vợ nói tiếp.
- Đúng vậy… nó hẳn là dạng học sinh trung học khá hiếu động?
Tạ giáo sư lo lắng, Lý Lộ Từ cao lớn, trầm ổn vững vàng, dùng ánh bậc bề trên đánh giá thì đứa trẻ như vậy rất tốt rồi, nhưng dù sao con cái của họ cũng là con gái, chuyện tình cảm giữa gia sư và học sinh cũng không hiếm.
- Cháu có bạn gái chưa?
Triệu lão sư trực tiếp hỏi.
- Có thích một người, nhưng chưa có bạn gái. Trong lúc học đại học cháu không tính nói chuyện yêu đương, cô gái cháu thích cũng nghĩ như vậy.
Lý Lộ Từ hiểu nỗi lo của họ.
- Vậy là tốt rồi, trẻ con bây giờ à, không quan tâm đến trách nhiệm, hoàn toàn không suy xét hậu quả yêu sớm, làm cho người nhà chúng ta lo lắng. Con trai biết nghĩ giống cháu ít lắm. Con gái của chúng tôi cũng không nói chuyện yêu đương khi đi học gì đâu, cũng rất ít tiếp xúc với con trai. Chúng tôi cũng sẽ theo lời cháu nói, cháu không cần gánh nặng gì đâu, giao lưu bình thường là được rồi.
Tạ giáo sư cao hứng nói.
- Nó đang học trong phòng, tôi dẫn cháu qua đó.
Triệu lão sư đứng dậy, đi trước, đẩy cửa ra.
Lý Lộ Từ đi theo vào, dù sao cũng là gia đình gia giáo, điều kiện không tồi, còn có phòng riêng cho con gái học, không ở trong phòng của cô bé là tốt nhất.
- Triệu Tráo, cha mời gia sư cho con này, con ra gặp đi.
Triệu lão sư nói.
“Triệu Tráo?”. Cái tên cá tính như vậy Lý Lộ Từ tuyệt đối không quên, là nghe được từ miệng Lý Thi Thi.
- Không gặp, không gặp, thành tích học của con tốt rồi, chờ con vào cấp ba cố gắng hơn là được, sẽ không làm mất mặt cha mẹ đâu.
Triệu Tráo không kiễn nhẫn nói.
Lý Lộ Từ muốn chuồn rồi, lại ngượng không dám nói để cho hai người mời người khác tài giỏi hơn.
- Cái con bé này sao lại vậy, đây là người chú Tiền giới thiệu tới, tất cả các môn đều có thể dạy, gia sư như vậy con có đốt đèn lồng cũng không kiếm được đâu.
Triệu lão sư nghiêm túc nói.
- Toàn bộ các môn? Con lần đầu tiên nghe thấy có người trâu như vậy đấy, hắn có thể dạy con tiếng tinh linh sao?
Triệu Tráo quay đầu lại, thấy được Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bụm mặt, quay đầu làm bộ như thưởng thức tranh chữ trên vách tường.
- Cái gì tiếng tinh linh? Ngay cả Anh ngữ con cũng học không tốt.
Triệu lão sư trách mắng.
Triệu Tráo lại đứng dậy, híp mắt nhìn Lý Lộ Từ, sau đó chậm rãi đi tới.
Lý Lộ Từ xoay người một trăm tám mươi độ.
- Tốt, con đoán thơ Đường gì đó hắn càng lợi hại hơn.
Triệu Tráo đứng ở cửa.
- Cha, cha đi ra ngoài trước đi, con muốn kiểm tra hắn.
- Không có vấn đề gì chứ?
Nhìn thấy con gái nói vòng vo có chiều đổi ý, Triệu lão sư cao hứng vỗ bả vai Lý Lộ Từ:
- Phải dựa vào cháu rồi.
Lý Lộ Từ gian nan tươi cười, nhìn Triệu lão sư rời khỏi.
Triệu Tráo đóng cửa lại, còn khóa trái, sau đó tựa lưng vào cửa, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ:

- Thi tiên? Kiếm tiên? Lý Bạch?
Lý Lộ Từ thở dài một hơi, cuối cùng cũng phải đối mặt, tuy rằng đã biết nơi này là tiểu khu của giáo sư đại Trung Hải, biết Lý Thi Thi và Triệu Tráo đều sống ở khu này, nhưng Lý Lộ Từ căn bản không ngờ được lại khéo đến độ hội ngộ với Triệu Tráo, cô lại còn là học sinh của hắn.
- Em mở trang mười tám, câu cuối cùng đoạn thứ ba.
Lý Lộ Từ đi đến trước bàn, giao một quyển sách giáo khoa tiếng Anh lớp 11 mới tinh cho Triệu Tráo.
Triệu Tráo đang căm thù hắn, nhìn hành động không hiểu ra sao này, lập tức mở ra.
- Imyourteacher. Có ý gì?
- Bất kể anh là thi tiên, kiếm tiên hay là Lý Bạch, tóm lại hiện giờ anh là thầy của em.
Lý Lộ Từ lại chỉ chỉ vào sách nói:
- Lật đến trang mười tám, đoạn thứ ba.
- Luo Silin tiểu thư chậm rãi đi về phía cửa, dập tắt đèn, nói với nam chủ nhân: “Ngươi có thể cho rằng ta là kẻ lừa đảo, cũng có thể tiếp tục căm thù ta, nhưng xin ngươi tin tưởng ta rất thực tâm đối với công tác này. Đến lúc thời gian thử việc chấm dứt và ngươi không muốn trả cho ta một xu, ta có thể im lặng rời khỏi”.
Triệu Tráo đọc, sau đó trong ánh mắt cảnh giác còn thêm vẻ kinh dị.
- Sách giáo khoa của em mới thật nhỉ…
Lý Lộ Từ nhìn, thấy một quyển sách phụ đạo.
- Bài thi trang tám mươi có một đoạn ngạn ngữ.
Triệu Tráo mở quyển sách phụ đạo ra, tìm được câu ngạn ngữ Lý Lộ Từ nói: “Cho người khác một cơ hội giải thích, chẳng khác nào vì mình tranh thủ một cơ hội biết chân tướng!”.
- Anh có gì giải thích?
Triệu Tráo há miệng thở dốc, không thể tin nổi nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ tùy tiện cầm sách giáo khoa lịch sử lên mở ra cho Triệu Tráo xem, chỉ vào bức ảnh Bowen Kamenev, bên dưới có một đoạn nói: “Bowen Kamenev đã không nhận ra rằng hai người quen nhau không thực sự thoải mái, qua năm tháng thành tựu, tình hữu nghị giữa Bowen Kamenev và Leibniz từ nay về sau bắt đầu. Nếu không phải Bowen Kamenev viết nhật ký, người đời sau không thể nào biết được tình bạn giữa một nhà học giả vật lý vĩ đại và một vị học giả toán học vĩ đại lại bắt đầu từ những trò đùa dai vô vị”.
- Lý… Lý Bạch… anh thật sự là Lý Bạch?
Triệu Tráo lập tức phát hoảng, trong mắt tràn ngập kinh hãi, đây còn là người sao? Chẳng lẽ hắn nhớ hết những trang sách vào đầu sao? Triệu Tráo không phải chưa từng gặp người bác học gia, nhưng có thể tùy tiện nhặt ra tri thức như Lý Lộ Từ thì chưa có, mà lại có thể dạy tất cả các môn sao?
- Anh cũng nói rồi, chỉ là trò đùa dai thôi. Hôm đó chỉ là vì vui đùa theo Lý Thi Thi thôi, anh vốn không biết được cô ấy lại tin là thật, vì thế liền thành trò đùa có tính lừa gạt. Hiện giờ cô ấy đã vững tin không nghi ngờ, anh cũng không muốn… Thậm chí anh đã nói rõ anh không phải Lý Bạch mà cô ấy thế nào cũng phải nói anh nhất định phải không tin chính mình là Lý Bạch mới có thể dung nhập xã hội hiện đại, em nói… đụng tới cô gái khờ dại bướng bỉnh đơn thuần như thế, anh sai ở chỗ đã tiếp lời cô ấy mà thôi.
Lý Lộ Từ đã đồng ý với Lý Thi Thi giải thích với Triệu Tráo, vừa đúng lúc.
- Thật sự chỉ thế thôi sao?
Triệu Tráo dao động, nhưng cô vẫn kiên quyết coi Lý Lộ Từ là kẻ lừa gạt thiếu nữ vô tri, có ý đồ bất lương.
- Điện thoại của anh, địa chỉ gia đình, trường học, thậm chí là bản sao chứng minh thư ở trung tâm gia sư và bạn của cha em đều có đó, nếu anh là người xấu, lại định làm chuyện xấu với Lý Thi Thi thì anh sao chạy được, em thật sự lo lắng thì nhớ những tin tức này của anh là được rồi.
- Vậy thì không cần… nếu anh không cố ý thì thôi quên đi, sau này không được tùy tiện ba hoa nữa.
Triệu Tráo xua tay.
- Tôi chẳng qua chỉ đau đầu vì Lý Thi Thi cứ tin chắc rằng anh là Lý Bạch mà thôi, về sau tôi cũng lười cãi nhau với cô ấy, chỉ cần anh không thật sự có ý đồ bất lương với cô ấy là được rồi.
- Đương nhiên không. Lần trước gặp trên xe anh nhìn em khá trưởng thành, còn tưởng em ít nhất cũng học đại học rồi chứ.
Triệu Tráo thuộc loại hình con gái không biến hóa nhiều trong các thời kỳ, mười mấy tuổi và hai mươi mấy tuổi không khác nhau nhiều, quan trọng nhất là Lý Thi Thi đối lập với cô. Lần trước cô gặp Lý Lộ Từ có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, thật không ngờ học kỳ này mới vào cấp ba thôi.
- Lần trước là tôi hóa trang, bằng không người khác nhìn dáng vẻ học sinh của tôi không chừng nảy ra ý xấu.
Triệu Tráo nhìn cửa phòng, nhỏ giọng nói.
- Hóa trang rất hay, ít nhất sẽ không bị người ta coi là học sinh, càng an toàn.
Lý Lộ Từ gật đầu, Triệu Tráo khá thông minh, so với Lý Thi Thi thật là hai đầu cực đoan. Triệu Tráo dám một mình chạy ra ngoài chơi không có vấn đề gì, nhưng như Lý Thi Thi mà người trong nhà lại yên tâm mới là kỳ quái.
- Tốt, tôi vừa lòng với anh, đến dạy tôi học đi. Tôi muốn học bản lĩnh nắm rõ các loại sách như lòng bàn tay của anh.
Triệu tráo rất cao hứng nói.
- Chuyện này còn khó, từ từ rồi sẽ đến. Tháng sáu anh chỉ có thể dạy em tối thứ bảy chủ nhật, nghỉ hè mới bắt đầu dạy em mỗi buổi tối, vậy được chứ?
- Không sao.
Lý Lộ Từ nói chuyện xong với Triệu Tráo, đi ra khỏi phòng. Hôm nay chưa cần học, nghe xem hai vị phụ huynh muốn nghe dạy thử hay không.
- Gia sư này có thể.

Triệu Tráo nói với cha.
- Tốt lắm, tốt lắm, cuối tuần bắt đầu học.
Tạ ơn giáo sư khẩn cấp nói.
- Vâng, cuối tuần cháu sẽ lại đây.
Lý Lộ Từ cười nói.
- Con tiễn thầy ra tiểu khu.
Triệu Tráo nhu thuận nói.
- Ở lại uống trà đã?
Tạ giáo sư nhiệt tình chiêu đãi.
- Không được, để lần sau đi ạ.
Lý Lộ Từ và Triệu Tráo đi xuống dưới nhà, Lý Lộ Từ đang chuẩn bị đẩy xe điện của mình ra, đột nhiên Triệu Tráo kéo Lý Lộ Từ lại:
- Từ từ, em gọi Lý Thi Thi.
- Để làm gì?
Lý Lộ Từ thực ra cảm thấy đùa vui với Lý Thi Thi rất tốt, nhưng cũng rất áp lực. Cô gái như vậy sau chuyện lừa gạt của hắn, cho dù hắn không cố ý, nhưng sẽ có gánh nặng tâm lý.
- Gọi cô ấy đến chơi với anh, đúng là dại trai, mỗi ngày đều nhớ anh, biết anh là gia sư của em không gọi cô ấy tới, cô ấy thế nào cũng sẽ tuyệt giao với em.
Triệu Tráo vừa bấm số điện thoại vừa nói.
- Trước kia các em không biết nhau sao?
Lý Lộ Từ thấy tiểu khu này không lớn lắm.
- Ừ, nhà của em vốn không ở nơi này, Lý Thi Thi cũng không thường xuyên ở đây, em biết cha mẹ cô ấy.
Triệu Tráo nói xong, đã nối thông điện thoại:
- Lý Thi Thi, mau tới dưới nhà mình, cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Lý Lộ Từ đành phải chờ, có chút chột dạ.
- Yên tâm, không vạch trần anh đâu. Em biết cho dù bắt anh thừa nhận mình không phải Lý Bạch ngay trước mặt em và cô ấy, cô ấy cũng chẳng thèm để ý đâu.
Triệu Tráo rất hiểu Lý Thi Thi .
Một lát sau, Lý Thi Thi với hai cái bím tóc vểnh lên lanh lợi chạy tới, nhìn thấy Triệu Tráo trước tiên, liền lớn tiếng gọi:
- Triệu Tráo, tìm mình làm gì thế? Mình còn phải làm việc đây.
- Cô ấy học tập còn chăm chú hơn em.
Lý Lộ Từ nhỏ giọng nói với Triệu Tráo, vừa rồi nhìn sách giáo khoa của Triệu Tráo đều mới tinh, quả thực có thể thu về làm sách mới.
Nói xong, Lý Lộ Từ đi từ bóng cây ra, đứng dưới đèn đường.
- Anh Lý Bạch.
Lý Thi Thi đột nhiên dừng bước, niềm vui bất ngờ hô một tiếng, sau đó mới cao hứng chạy tới, hiển nhiên đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Anh Lý Bạch… cho dù Triệu Tráo đứng bên cạnh khiến Lý Lộ Từ không được tự nhiên, có điều nghe tiếng gọi trẻ con yếu ớt của Lý Thi Thi không ngờ hắn thấy rất thoải mái, chẳng lẽ bản thân thật sự nghiện làm anh trai?


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom