Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347: C347: Không được


Phượng Dao nàng ta biết để vào đâu?

“Cổ Phượng Dao, đây là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào việc của người khác”.

“Với lại, chúng ta tới đây là để tham gia đấu giá, không có thời gian nghe ngươi đứng đây dông dài”.

“Tránh ra”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói.

Cổ Phượng Dao tức giận nhìn Cố Tiên Nhi một cái, sao cô nàng này lại không biết tốt xấu như vậy chứ?

Mình đang giúp nàng ta, vậy mà nàng ta còn nổi giận với mình?

Lúc này, người làm công của phòng đấu giá rơi vào thế khó xử, không biết phải làm thế nào, một bên là đại tiểu thư nhà mình, một bên là khách hàng, hắn ta đứng ở đây thật là lúng túng, có nên làm gì hay nói gì đó không?

“Đi thôi, sao phải nhiều lời với nàng ta làm gì”.

“Vốn cũng không phải là người chung chí hướng”.

Trần Trường An cười vỗ vai Cố Tiên Nhi rồi tiếp tục đi lên trên tầng.

Thấy Trần Trường An rời đi, trong lòng Cổ Phượng Dao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Không được!

“Hôm nay, ta nhất định phải giúp ngươi thoát khỏi bể khổi”


“Cố Tiên Nhi, ta nhất định phải cứu ngươi!”

Hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vừa mới vào phòng riêng, ngồi xuống thì chân trước chân sau Cổ Phượng Dao đã không mời mà tới, đi thẳng vào phòng.

..

 
Dù sao Cổ Phượng Dao cũng là đại tiểu thư của Cổ gia, người làm công của phòng đấu giá sao dám ngăn cản nàng ta.

Thấy Cổ Phượng Dao đi vào đây, Cố Tiên Nhi nhíu mày, sao nàng ta vẫn còn bám theo mình?

Cổ Phượng Dao không hề khách khí, đi thẳng tới chỗ Cố Tiên Nhi, ngồi xuống ngay bên cạnh nàng ta.

Ánh mắt vẫn luôn khóa chặt vào người Cố Tiên Nhi, như thể Trần Trường An ở bên cạnh không hề tồn tại.

Trần Trường An cảm thấy thú vị, đại tiểu thư Cổ gia này còn là một người nhiệt tình như vậy ư?

“Có phải hắn bỏ thuốc ngươi không?” “Hay là hạ cổ?” “Chi bằng ngươi về Cổ gia với ta đi, ta nhờ lão tổ kiểm tra cho ngươi”.

Lời Cổ Phượng Dao nói làm đầu Cố Tiên Nhi giăng đầy mây đen, rốt cuộc thế này là thế nào?

Trông nàng ta giống người bị bỏ thuốc lắm sao?

“Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ nhưng công tử không hề bỏ thuốc, lại càng không có chuyện hạ cổ với ta”.

“Ngài cũng chưa từng thi triển bất kỳ thủ đoạn mê hoặc tâm trí nào”.


“Ta đi theo công tử hoàn toàn là xuất phát từ tự nguyện, không cần ngươi nhọc lòng bận tâm”, Cố Tiên Nhi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy Cố Tiên Nhi nói năng nghiêm túc như vậy, Cổ Phượng Dao lấy làm lạ, sao lại có thể như vậy được?

Dù nhìn thế nào thì cũng đều sẽ nhận ra Cố Tiên Nhi là người có lòng kiêu hãnh và khí khái, tại sao nàng ta lại khăng khăng một lòng với Trần Trường An này như thế?

Lế nào hắn có chỗ nào hơn người?

Nghĩ tới đây, Cổ Phượng Dao không khỏi nhìn sang Trần Trường An.

ôi!

Ta đang nghĩ gì thế này?

Nhìn là biết Cố Tiên Nhi vẫn còn trinh bạch, sao ta lại nghĩ tới chuyện đó chứ?

Không đúng!

Nhất định không phải là vấn đề của ta, mà là do bầu không khí ở đây có vấn đề, là do Trần Trường An có vấn đề!

Đúng, tất cả đều là lỗi của Trần Trường An!

Cổ Phượng Dao liếc nhìn làm Trần Trường An giật mình, cô nàng này có sở thích gì kỳ lạ vậy?

“Ngươi... Vẫn chưa đi à?”

Thấy Cổ Phượng Dao ngồi đường hoàng như vậy, Trần Trường An tò mò hỏi. “Đi? Đi đâu?”, Cổ Phượng Dao khinh bỉ lườm Trần Trường An một cái.

Mẹ kiếp, chắc chắn là nữ tử này có vấn đề!

Ông đây không chọc giận ngươi, ngươi lườm ai vậy?

“Đây là phòng riêng của hai người bọn ta”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348: C348: Hắn thật sự tốt tới vậy ư


“Toàn bộ phòng đấu giá này đều là nhà ta”.

“Được, vậy ngươi cứ ngồi ở đây tiếp đi”.

Cổ Phượng Dao nói xong, Trần Trường An không hề cãi lại, bởi vì người ta nói đúng, toàn bộ phòng đấu giá này là của Cổ gia.

Tính ra thì người ta mới là chủ nhân, Trần Trường An chỉ là một người khách.

“Hắn thật sự tốt tới vậy ư?”

“Có sức hút tới vậy ư?”, Cổ Phượng Dao phát huy tinh thần không bỏ rơi, không từ bỏ vô cùng tinh tế, thề phải cứu vớt Cố Tiên Nhi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Ừm”, Cố Tiên Nhi chẳng bưồn nói thêm gì, chỉ gật đầu tùy ý.

“Chẳng phải chỉ hơi đẹp trai một chút thôi sao? Tu vi còn không bằng ngươi”.

“Mắt nhìn người của ngươi kiểu gì vậy?”


“Chỉ thích người ưa nhìn thôi à?”, Cổ Phượng Dao tò mò hỏi.

“Ừm”.

Cố Tiên Nhi gật đầu như một cỗ máy vô cảm, Cổ Phượng Dao nói gì, Cố Tiên Nhi cũng gật đầu rồi “ừ” một tiếng.

Nói mãi một lúc lâu, Cổ Phượng Dao thấy miệng đảng lưỡi khô nhưng sao Cố Tiên Nhi lại chẳng hề có chút phản ứng gì cả vậy?

Thế thì lạnh nhạt quá đúng không?

“Bao giờ buổi đấu giá mới bắt đầu?”

“Không phải ngươi là chủ phòng đấu giá này hay sao? Tiện thể nói cho ta nghe lần này có những đồ gì đấu giá vậy”, Trần Trường An cũng rất bất đắc dĩ, đành gợi đề tài cho nàng ta.

“Hừ”

Nghe Trần Trường An hỏi vậy, Cổ Phượng Dao lườm Trần Trường An một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nói một chữ.


“Không được vô lễ với công tử”, Cố Tiên Nhi sâm mặt lại, tỏ thái độ không vui. “Công tử, công tử”. “Chỉ có động tới công tử nhà ngươi là ngươi mới chịu có phản ứng”.

“Ta là đại tiểu thư của Cổ gia, ngươi có thể nể mặt ta một chút được không?”, Cổ Phượng Dao tức giận nói.

“Ồ, được”.

Thấy Gố Tiên Nhi lại khôi phục trạng thái lạnh nhạt đó, Cổ Phượng Dao suýt nổ tung.

Trần Trường An ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khá buồn cười, tính cách của hai người này như thể hoàn toàn đổi ngược vậy.

Lúc mới nhìn thấy Cổ Phượng Dao, hắn cảm thấy người này rất lạnh lùng, còn Cố Tiên Nhi thì êm dịu hơn, dịu dàng hơn một chút.

Giờ thì ngược lại, người lạnh lùng là Cố Tiên Nhi, còn Cổ Phượng Dao lại trở nên nhiệt tình.

“Ôi, tẻ nhạt!”

“Vậy để ta nói cho ngươi lần này Cổ gia bọn ta mang tới những gì nhé”.

“Thực ra cũng không có gì quá tốt đâu, chẳng qua là với người sống ở một nơi như hoàng triều Phụng Thiên thì chúng đúng là đồ tốt”.

“Có..”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349: C349: Ngươi có phản ứng rồi à


Cổ Phượng Dao mặc kệ Cố Tiên Nhi có nghe hay không, vẫn ríu rít giới thiệu bên tai nàng ta.

Trần Trường An nghe một hồi, lập tức giảm hẳn hứng thú, những thứ này thực sự không có sức hút quá lớn với hắn.

“Ngươi nói là Phượng Dao chạy tới phòng riêng của khách ư?” “Đối phương là hai người trẻ tuổi một nam một nữ?”

Tam trưởng lão của Cổ gia không ngờ Cổ Phượng Dao lại làm một chuyện như vậy, thực sự quá khác với tính cách thường ngày của nàng ta.

“Có biết tại sao không?”, Tam trưởng lão cau mày hỏi.

“Hình như là vì...”

Người làm công thuật lại tất cả những gì mình nhìn thấy, nghe thấy một lượt, Tam trưởng lão cũng không ngờ tới chuyện lại gặp Cố Tiên Nhi xếp hạng ba trên

Nhân Bảng ở đây.

Khó trách Cổ Phượng Dao lại thấy hứng thú, dù sao từ lúc ở Cổ gia, Cổ Phượng Dao đã luôn nhớ mãi không quên ba chữ Cố Tiên Nhi này rồi.

“Thôi, chuyện của lớp trẻ thì cứ để bọn họ tự giải quyết”. “Chắc Cố Tiên Nhi chính là người mà lão tổ muốn chờ chăng?”


Tam trưởng lão ngờ vực trong lòng nhưng không dám khẳng định, dù sao ông ta cũng không chắc chắn người lão tổ chờ có xuất hiện ở đây hay không.

Chẳng mấy chốc, hội đấu giá đã chính thức bắt đầu, Cổ Phượng Dao vẫn tiếp tục nói ríu rít không ngừng.

Trần Trường An vừa định đứng dậy rời đi thì một câu nói của Cổ Phượng Dao lại làm hắn ngồi xuống.

“Không biết tại sao lần này lão tổ của bọn ta lại bảo bọn ta đấu giá một thứ rất kỳ quái”.

“Tin tức, bọn ta sẽ đấu giá một tin tức”.

“Hơn nữa ta còn không biết tin tức này là gì, chỉ có Tam trưởng lão đi cùng ta là biết”.

“Lão tổ nói rằng tin tức này chỉ hữu dụng với một người duy nhất trong thiên hạ”.

“Kể ra thì ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc đó là tin tức gì”.

Nghe Cổ Phượng Dao nói vậy, Cố Tiên Nhi cũng sững sờ, sau đó nàng ta nhìn về phía Trần Trường An, trông thấy Trần Trường An cũng đang tự hỏi.


Người mà Cổ Phượng Dao gọi là lão tổ đương nhiên là vị Đại Đế đỉnh phong kia của Cổ gia, vậy mà người này lại muốn đấu giá một tin tức ư?

Hơn nữa còn là một tin tức chỉ hữu ích với một người duy nhất trong thiên hạ? Lễ nào là.. Tin tức về Thai Châu? Nhưng làm sao đối phương có thể biết về Thai Châu được?

Trần Trường An không chắc chắn nhưng cũng nảy sinh lòng tò mò sâu sắc, bất kể thế nào hắn cũng phải đấu giá thắng tin tức cuối cùng này.

Lỡ như là Thai Châu thì chuyến này tới hoàng triều Phụng Thiên đúng là có thu hoạch lớn!

“Lão tổ của các ngươi còn nói gì nữa?”

Cố Tiên Nhi biết Cổ Phượng Dao không ưa Trần Trường An nên chủ động hỏi chuyện, những mong thám thính được chút tin tức gì đó từ miệng Cổ Phượng Dao để giúp Trần Trường An.

“Ồ!"

“Ngươi có phản ứng rồi à?”

Nghe Gố Tiên Nhi hỏi vậy, Cổ Phượng Dao mừng ra mặt, nàng ta đã vào đây. ngồi lâu như vậy rồi nhưng hình như đây là lần đầu tiên Cố Tiên Nhi chủ động bắt chuyện với nàng ta.

Không tồi, đây là một khởi đầu tốt, có vẻ như nàng ta đã tới gần thêm một bước trên hành trình cứu vớt chú cừu non lạc lối này!

Có điều Cố Phượng Dao hơi do dự, không biết có nên nói ra chuyện lão tổ còn nói gì khác nữa không.

Sau một hồi đắn đo, Cổ Phượng Dao cho rằng mình không nên nói.

Nếu nàng ta nói ra, bọn họ thật sự đấu giá thắng tin tức này thì chẳng phải bọn họ sẽ thành người mà lão tổ chờ hay sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350: C350: Không sao


"Lão tổ cũng không nói gì, dù sao như ta vừa nói, Tam trưởng lão biết rõ chuyện này nhất, mãi đến khi tới đây thì ta mới nghe được tin tức về buổi đấu giá cuối cùng", Cổ Phượng Dao cười nói.

Cổ Phượng Dao không nói, Cố Tiên Nhi tự nhiên cũng sẽ mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện cùng nàng ta.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cố Tiên Nhi, Cổ Phượng Dao cảm thấy có chút thất bại, tại sao lại thế này? Rõ ràng mình có ý tốt mà sao nàng ta lại chán ghét mình như vậy?

Cuộc đấu giá phía dưới đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng, những món đồ mà Cổ gia mang đến lần này có sức hấp dẫn rất lớn đối với rất nhiều người, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên, khi món đồ tiếp theo bắt đầu được đấu giá, Trần Trường An phát hiện trong ánh mắt của Cố Tiên Nhi dường như có chút thay đổi.

"Tiên Nhi, ngươi thích thứ này sao?", Trần Trường An cười hỏi.

Nhìn thấy Trần Trường An chú ý tới, Cố Tiên Nhi cũng không giấu diếm. "Công tử, ta cảm thấy thứ này có thể hỗ trợ được cho việc tu luyện của ta." "Cho nên..."

"Không sao, nếu thích thì cứ mua đi!"


Thứ đang được bán đấu giá tại phòng đấu giá vào lúc này là một món gọi thất hương xích diễm quả.

Trần Trường An đã từng nghe nói qua về thứ này, nhưng Trần Trường An cũng không có hứng thú, dù sao với hắn thì đây cũng không phải thứ tốt gì.

Đừng thấy năm đó Trần Trường An không cách nào tu luyện, nhưng bất kể thứ mà hắn xem trọng và muốn có được thì không có món nào là thấp kém cả.

Cố Tiên Nhi cảm thấy thất hương xích diễm quả hữu dụng, có lẽ có liên quan đến thể chất của nàng ta, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trần Trường An mà thôi.

€ó đôi khi, thứ thích hợp thường có thể mang lại giá trị vượt xa bản thân của món đồ đó.

Trần Trường An hy vọng thất hương xích diễm quả này cũng có thể như vậy! "Ồ, ngươi nói mua thì mua được à?" "Ngươi cho rằng những người phía dưới kia đều là người chết sao?”

"Thứ này cũng rất có sức hấp dẫn với người khác, hiểu chưa?", Cổ Phượng Dao khinh thường liếc nhìn Trần Trường An.


"Có phải ta đắc tội với ngươi không?" "Sao ngươi nhìn ta lại không vừa mắt thế?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Nếu ngươi để cho nàng ta tự do thì ta cam đoan sẽ nhìn ngươi thuận mắt hơn. Dù sao... bộ dạng của ngươi quả thực khá ưa nhìn".

Hả? Đây là ý gì? . KHÔ𝙽G‎ QUẢ𝙽G‎ CÁO,‎ đọc‎ truyện‎ tại‎ ~‎ 𝑇rUm𝑇ruyện.Vn‎ ‎ ~

Tại sao nghe có vẻ như hắn là một nhân vật phản diện tội ác tày trời đang hạn chế sự tự do của thiếu nữ con nhà lành xinh đẹp thế?

Đây là lỗi của mình sao? Đẹp trai thì có gì sai à?

Sức quyến rũ, cái này gọi là sức quyến rũ, có hiểu không?

"Năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, giá cả còn có thể tiếp tục tăng hay không?”

"Năm trăm năm chục ngàn."

"Được, hiện tại đã có người ra giá năm trăm năm chục ngàn, còn ai muốn tiếp tục tăng giá không?"

"Thất hương xích diễm quả này sinh trưởng trong nham thạch nóng chảy, có được năng lượng đáng sợ"."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351: C351: Bệ hạ nhân từ


Đối với những người tu luyện công pháp hệ hỏa, nó có tác dụng vô cùng hiệu quả".

"Thứ này hết sức hiếm thấy, nếu bỏ lỡ lần này thì chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp lại”.

"Hiện tại giá cả đã đạt tới năm trăm năm chục ngàn linh thạch thượng phẩm, còn có..."

"Sáu trăm ngàn!"

Người đấu giá còn chưa kịp nói xong thì đã có người nâng giá lên sáu trăm ngàn.

"Hóa ra là Tịnh Kiên Vương, nghe nói công pháp mà Tịnh Kiên Vương tu luyện là hệ hỏa, đúng không?”

"Không sai, thứ này có tác dụng rất lớn đối với Tịnh Kiên Vương".

"Bảy trăm ngàn!"

Hả?

Lại có người ra giá?

Mặc dù Tịnh Kiên Vương cũng là một vị vương khác, nhưng lại không có đất phong mà chỉ ở trong đế đô, nhưng cũng không ai dám coi thường người này, dù sao thực lực cũng đã đạt đến Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy.


Ông ta cũng là một vị cường giả đứng đầu trong hoàng triều Phụng Thiên.

Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy Tịnh Kiên Vương ra giá mà còn có người dám ra tay cướp đoạt.

"Có phải... là hoàng thất không?"

"Hôm nay đương kim bệ hạ đích thân đến đây, chẳng lế bệ hạ muốn đoạt lấy thất hương xích diễm quả sao?"

"Nhưng công pháp mà bệ hạ tu luyện cũng không phải hệ hỏa, làm như vậy có mục đích gì?"

"Không biết, chẳng lẽ không hòa hợp với Tịnh Kiên Vương sao?"

Từ lâu đã có tin đồn, hoàng thất kiêng dè Tịnh Kiên Vương càng ngày càng mạnh, cho nên mới giữ ông ta ở lại đế đô để giám sát, đề phòng nghiêm ngặt.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tin đồn, nhưng hành động hiện tại của hoàng thất dường như đã có chút xác thực tính chính xác của tin đồn.

Nhưng hoàng triều Phụng Thiên hiện tại đang mưa to sóng lớn, sự xuất hiện của Trần Trường An đã gây tổn thương nghiêm trọng đến nguyên khí của hoàng triều Phụng Thiên, lúc này lại đi chọc tức Tịnh Kiên Vương hình như có chút không đúng nhỉ?

Dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một vị trợ thủ rất đắc lực.


"Nếu bệ hạ muốn, vi thần đành phải từ bở, Tịnh Kiên Vương chỉ khẽ mỉm cười, dường như không hề tức giận với hành động của hoàng thất.

Trong bao sương, Ân Công Vũ cũng khế mỉm cười, nhưng tùy tùng bên cạnh có chút không hiểu.

"Bệ hạ, ngài làm như vậy có mục đích gì ạ?”, tùy tùng có chút nghi hoặc hỏi.

"Ta mua lại để tặng cho Tịnh Kiên Vương. Đây là ân điển của hoàng thất đối với ông ta, cũng là sự tôn sùng dành cho ông ta."

"Hiện tại thời buổi rối ren, thêm một người giúp đỡ, bớt đi một kẻ thù, tóm lại không bao giờ là tệ cả".

"Có lẽ Tịnh Kiên Vương cũng đã hiểu dụng ý của trẫm", Ân Công Vũ cười nói.

"Thì ra là vậy, vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo".

"Bệ hạ đã ra giá, thần nghĩ chắc không ai dám tiếp tục ra giá nữa".

Mặc dù Ân Công Vũ biết những lời này không sai, nhưng vẫn giả vờ nói: "Đây là hội đấu giá, đương nhiên là ai cũng có thể ra giá, trẫm sẽ không dựa vào thân phận của mình mà làm ra những chuyện gì bất công".

"Bệ hạ nhân từ, thật là..."

"Hai trăm ngàn... linh thạch cực phẩm!"

Tùy tùng còn chưa nói xong thì bên ngoài lại truyền đến tiếng có người ra giá, đối phương lại trực tiếp đưa ra giá hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm?

Điều này trực tiếp khiến giá cả đấu giá ban đầu tăng lên gần gấp ba lần, thậm chí còn vượt xa giá trị thực sự của thất hương xích diễm quả.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352: C352: Hoặc có lẽ là hắn ta thừa tự tin


Điều quan trọng nhất là người nào lại có lá gan lớn như vậy? Thậm chí còn không thèm chừa thể diện cho Ân Công Vũ?

Mọi người lúc này cũng tràn ngập tò mò, lần lượt nhìn về phía bao sương vừa đưa ra giá.

"Ai đang ngồi trong bao sương này vậy?” "Ta... không biết, các ngươi biết không?” "Ta cũng không biết, hình như ta nhớ ở đây không có ai mà nhỉ?"

"Nhìn phản ứng của những người khác, có vẻ như bọn họ cũng không biết người trong bao sương kia là ai".

"Chẳng lẽ... Chẳng lế không phải là người của hoàng triều Phụng Thiên? Cho. nên mới tùy ý làm bậy như vậy?"

"Không phải không có khả năng, có lẽ có người đi ngang qua nghe được tin tức nên mới chạy tới đây".

"Nhưng dù thế nào thì đây cũng là đế đô của hoàng triều Phụng Thiên, hắn ta không sợ hoàng thất sẽ tìm đến gây phiền phức cho mình sao?”

"Hoặc có lẽ là hắn ta thừa tự tin".


"Tự tin? Ngươi đang đùa với ta à? Hắn ta cho rằng m ình Trần Trường An sao? Thực sự nghĩ ai cũng có thể tùy tiện làm càn trong hoàng triều Phụng Thiên à?"

"Suyt! Ngươi không muốn sống nữa t, trong tình huống này mà lại nhắc tới Trần Trường An?”

"Ta lỡ miệng, chắc là không có người nào nghe thấy phải không?"

Không ai biết người ngồi trong bao sương kia là ai. Lúc này, sắc mặt của Ân Công Vũ hết sức khó coi.

Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm thực sự khiến hắn ta có chút trở tay không kịp. Mặc dù hắn ta cũng có thể bỏ ra mức giá này, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ làm vậy.

Không chỉ vì thất hương xích diễm quả không đáng giá tiền này, mà bởi vì không đáng tốn nhiều linh thạch như vậy để chứng minh bản thân xem trọng Tịnh Kiên Vương.

"Ngươi có để ý tới người ngồi trong bao sương kia là ai không?”, sắc mặt Ân Công Vũ âm trầm hỏi.


"Bệ hạ, việc này... thần không biết".

"Hả? Không biết, chẳng phải ta đã bảo ngươi xác nhận chỗ ngồi của những người khác sao?"

Sau khi Ân Công Vũ đến, hắn ta đã ra lệnh cho tùy tùng của mình kiểm tra cẩn thận những người khác đang ngồi ở đâu, người nào ngồi trong bao sương.

Nhưng không ngờ hiện tại tùy tùng lại nói với mình rằng hắn ta không biết?

Ầm!

Tùy tùng sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống, vội vàng cầu xin tha thứ: "Bệ hạ tha mạng, thần... thần thực sự không hề lười biếng, thần thực sự không nhìn thấy có người tiến vào thì mới quay lại đây".

"Khi thần quay lại, trong bao sương kia không có ai cả, thần không biết..."

"Được rồi, có lẽ đối phương đến muộn”.

"Người này tuyệt đối không phải là người của hoàng triều Phụng Thiên, nếu không, chắc chắn sẽ không dám làm như vậy".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353: C353: Nàng ấy đã cảm động


Ân Công Vũ vẫn có chút tự tin về điểm này, ngoại trừ người ngoài, hắn ta không nghĩ ra ai lại dám không nể mặt mình.

Nhưng nơi này dù sao cũng là phòng đấu giá của Cổ gia, hiện tại hắn ta cũng không dám làm gì, tạm thời chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong bụng.

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm, xin hỏi còn có ai ra giá không?”

"Thực sự không còn ai sao?"

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm lần một".

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm lần hai".

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm lần ba".

"Thành giao".

Trong bao sương, Cổ Phượng Dao có chút kinh ngạc liếc nhìn Trần Trường An, rất hiển nhiên, không ngờ được Trần Trường An lại tiêu nhiều linh thạch như


vậy cho một thị nữ.

Dù sao đây cũng là linh thạch cực phẩm, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Cố Tiên Nhi một lòng một dạ đi theo Trần Trường An sao?

"Ngươi đi theo hắn không phải vì hắn ra tay hào phóng đấy chứ?”

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm, không chút do dự mà chỉ ra?"

"Không thể không nói dáng vẻ hào phóng xuấ trai”.

iên của hắn quả thực rất đẹp "Nhưng ta vẫn cảm thấy giá trị của ngươi lớn hơn. Ngươi tuyệt đối không thể vì hắn xuất tiền hào phóng mà làm mờ mắt của mình". Cổ Phượng Dao tìm được cơ hội, tận tình khuyên nhủ Gố Tiên Nhị, tuy nhiên lúc này Cố Tiên Nhi lại hoàn toàn không nghe lọt một câu một chữ nào của Cổ

Phượng Dao.

Ánh mắt cảm động nhìn Trần Trường An, không ngờ công tử lại hao tốn nhiều linh thạch như vậy vì mình.

Ân tình của công tử đối với mình, cả đời này nàng ta cũng không thể báo đáp được


"Thôi xong rồi!"

"Nàng ấy đã cảm động!"

Sau khi Cổ Phượng Dao khuyên nhủ thì lại nhìn thấy ánh mắt lúc này của Cố Tiên Nhi, trong lòng cũng cảm giác thôi xong rồi. Cô gái này rõ ràng có hứng thú

với Trần Trường An.

Cổ Phượng Dao thực sự không hiểu lắm, Trần Trường An này tốt như vậy sao?

Ngoài việc có chút đẹp trai và có nhiều linh thạch thì còn có chỗ nào hơn người? Đối với người tu luyện mà nói, những thứ này đều không là gì cả.

"Thật là một kẻ xấu xa lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc!" "Xí"

Trần Trường An cũng lười phản ứng lại Cổ Phượng Dao có tính cách quái dị, mà chỉ hỏi lếp theo là món đồ đấu giá cuối cùng sao?"

"Không biết, đừng hỏi ta".

"Tiên Nhi, ta nói cho ngươi biết, phải"

Trần Trường An:...

Cố Tiên Nhi:...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354: C354: Có điều


Lời này vừa nói ra, ai ai cũng sửng sốt, đây là vật đấu giá gì vậy?

Từ khi nào mà một tin tức lại có thể trở thành kiện đấu giá cuối cùng của phòng đấu giá Cổ gia?

Chẳng lẽ, tin tức này hết sức bất phàm?

"Đù má, ta biết rồi. Khoảng thời gian này xuất hiện vật đấu giá như vậy, không lẽ, tin tức này có liên quan đến Trân Trường An?"

"Có khả năng, vô cùng có khả năng, với thực lực của Cổ gia, muốn tra ra tin

tức của Trần Trường An e là không hề khó khăn”.

"Nếu thật sự là như thế, thì e răng mọi người sẽ tranh nhau cướp đoạt tin tức

này". "Hả? Vì sao lại thế? Chẳng lẽ không tặng cho hoàng thất sao?”

"Ngươi có đầu óc không hả? Lấy được tin tức xong đưa cho hoàng thất không tốt sao? Đây chính là một công lao cực lớn".

"Đù má, thế mà ta lại không nghĩ tới điểm này".

Lúc này trong phòng bao, Hoàng đế Ân Công Vũ vô cùng hưng phấn, hắn ta cũng có kết luận, tin tức này chắc chắn sẽ có liên quan đến Trần Trường An.

"Thật là không thể ngờ được, Cổ gia lại dùng cách này để kiếm linh thạch". "Gó điều, tin tức này quả thực rất hữu dụng với chúng ta".


Ân Công Vũ biết kẻ địch là ai, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về thông tin của kẻ địch, điều này khiến hẳn ta rất bị động.

Người bán đấu giá tất nhiên cũng nghe được tiếng xì xào bàn tán của mọi người, ông ta cũng không ngờ những người này lại liên hệ tin tức này với Trân

Trường An.

"Chư vị, ta có thể khẳng định một điều, tin tức này không quan hệ tới Trần Trường An".

Hả? Không có quan hệ gì với Trần Trường An?

Lời nói của người bán đấu giá khiến ai nấy đầu sững sờ, nếu không liên quan gì đến Trần Trường An, thì có cái gì có thể hấp dẫn người khác?

"Có điều..."

"Tin tức này là do chính lão tổ Cổ gia đưa cho.

"Trọng lượng nhường này, ta tin tưởng các vị hẳn sẽ hiểu nó nặng bao nhiêu đi?"

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Lão tổ Cổ gia chính là cường giả Đại Đế đỉnh phong, người bình thường không có cơ hội biết được dù chỉ một tin tức của ông ta”.

"Hơn nữa, chỉ có người đấu giá thành công món đồ này mới có cơ hội biết được".

"Người bên ngoài xem như mất đi cơ hội này".

Không thể không nói, người bán đấu giá này vô cùng chuyên nghiệp, chỉ dùng vẻn vẹn mấy câu đã khiến hội trường lại một lần nữa sôi trào lên.

Đây chính là tin tức cường giả Đại Đế đỉnh phong mang tới, hơn nữa chỉ một người có thể biết.

Nói không chừng, chụp được món đồ đấu giá này liền có thể có cơ hội xuất hiện cùng Cổ gia, đây quả là một vật đấu giá tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Bất kỳ giá nào, ta nhất định phải đấu giá được món đồ này". "Hiện tại hoàng triều Phụng Thiên quá cần trợ lực mạnh mẽ".

"Nếu quả thật có thể níu kéo chút quan hệ với Cổ gia, một cái Trần Trường An tính cái thá gì!"

So với tin tức liên quan đến Trần Trường An, rõ ràng vật này đánh vào lòng người hơn.

"Giá khởi điểm của vật đấu giá cuối cùng, mười vạn linh thạch cực phẩm. Âm!

Mười vạn linh thạch cực phẩm?

Lại còn chỉ là giá khởi điểm?

Chỉ riêng giá khởi điểm đã khiến không ít người trực tiếp đánh trống lui quân.

"Hầy, được rồi. Tin tức của Cổ gia sao có thể dễ dàng đấu giá được như vậy, là do ta nghĩ nhiều".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355: C355: Xem ra


"Dù ngươi có nghĩ nhiều thì cũng không tới lượt ngươi".

"Nói cũng là”.

"Mười một vạn linh thạch cực phẩm!"

"Mười hai vạn!"

"Mười ba vạn!"

"Mười bốn vạn!"

Có người không đấu giá nổi, nhưng vẫn còn rất nhiều người bằng lòng đổi lấy tin tức này.

Lúc này Ân Công Vũ không ra giá, hắn ta dùng ánh mắt lạnh như băng nghe những người khác đấu giá.

"Tốt, tốt lắm".

"Có phải bọn họ đã quên mất, đây chỉ là một cơ hội có khả năng leo lên Cổ gia, mà hiện tại bọn họ đang ở bên trong hoàng triều Phụng Thiên?"


Ân Công Vũ rất không hài lòng với tình huống hiện giờ, hắn ta không cho rằng những người này đấu giá được tin tức xong sẽ đưa cho mình.

Người bán đấu giá đã nói rất rõ ràng, ai đấu giá được, người đó sẽ có tư cách biết được tin tức.

Huống hồ, cho dù thật sự có thể chuyển nhượng, bọn họ sẽ nhẫn tâm từ bỏ cơ hội này sao?

"Ba mươi vạn!"

Ân Công Vũ cắn chặt răng, trực tiếp tăng giá cả lên tới ba mươi vạn!

Thấy Ân Công Vũ ra giá, hội trường trong nháy mắt rơi vào yên lặng. Lúc này mọi người đều đang ước lượng, tài sản trên tay mình có đủ để tiếp tục ra giá hay không.

Một mặt khác, bọn họ cũng cần cân nhắc, đắc tội Ân Công Vũ có lời không.

"Hầy, thôi. Với nội tình của hoàng thất, tuyệt đối không chỉ có ba mươi vạn linh thạch cực phẩm này, cho dù ta có dốc hết thảy cũng không đấu giá được, lại còn đắc tội Ân Công Vũ, từ bỏ đi".

"Xem ra, quả nhiên vật đấu giá này là Cổ gia chuẩn bị cho hoàng thất".


"Đó là tất nhiên rồi, đây là Đế Đô, ngoài hoàng thất ra, còn có ai có năng lực đấu giá được?”

"Tò mò quá, ta thật sự muốn biết rốt cuộc tin tức này là gì”. "Ba mươi lăm vạn!”

Trong lúc mọi người đang nghị luận ầm ï, cảm thấy tin tức này chắc chắn sẽ hoàng thất, đột nhiên có người tiếp tục tăng giá.

Người tăng giá lại là Tịnh Kiên Vương!

"Hả?"

"Lại là hắn ta!"

"Ta biết ngay mà, người này chắc chắn có hai lòng!"

Tịnh Kiên Vương tăng giá khiến Ân Công Vũ tràn ngập phẫn nộ, đồng thời lại càng tò mò, tại sao Tịnh Kiên Vương này lại có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?

Suốt bao nhiêu năm qua, mọi cử động của Tịnh Kiên Vương đều dưới sự khống chế của hoàng thất, rốt cuộc phủ Tịnh Kiên Vương có nội tình thế nào, hoàng thất nắm giữ rõ rõ ràng ràng.

Nhưng hôm nay...

"Tốt tốt tốt!"

"Qua nhiều năm như vậy, thế mà hắn ta vẫn luôn giấu dốt với ta".

"Hay cho một cái Tịnh Kiên Vương!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356: C356: Ngươi có nhiều linh thạch như vậy


"Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hẳn ta!"

"Bốn mươi vạn!"

"Bốn mươi mốt vạn!"

"Bốn mươi lăm vạn!"

"Bốn mươi sáu vạn!"

"Năm mươi vạn!"

Lúc Ân Công Vũ tăng giá lên mức năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, Tịnh Kiên Vương hít sâu một hơi, cuối cùng không thể không từ bỏ. Dù sao, giá này đã đến giới hạn cao nhất của hắn ta.

"Vương gia, ngươi làm như thế không sợ Ân Công Vũ ra tay với ngươi sao?”

"Không sao cả, tuy hắn ta là Hoàng đến, nhưng hoàng thất này không phải do. hắn ta độc tài, hắn ta không thể làm chủ hoàn toàn".

"Mà cho dù hoàng thất thật sự muốn ra tay với ta, e rằng cũng phải chờ sau khi Trần Trường An xuất hiện".

Tịnh Kiên Vương không thèm để ý mình có đắc tội với Ân Công Vũ, dù sao hắn †a sớm đã chịu quá đủ ngày tháng lúc nào cũng bị giám thị, chẳng qua là buông tay đánh cược một lần, thua hắn ta cũng nhận.

"Năm mươi vạn!"


"Giá hiện tại là năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, có ai muốn ra giá nữa không?”

Thân là một người bán đấu giá đủ tư cách, nhiệm vụ của hắn ta là cố gắng hết sức tăng giá của sản phẩm đấu giá.

Bây giờ rơi vào cục diện bế tắc, đến lượt hắn ta dùng lời nói kéo dài thời gian. "Còn kéo dài thời gian làm gì, sẽ không có ai tăng giá nữa đâu".

"Đúng đúng, trong Đế Đô này còn có ai ra giá cao hơn được sao?"

"Mau kết thúc đi".

"Đúng, mau kết thúc đi".

"Một trăm vạn linh thạch cực phẩm!"

Một trăm vạn?

Một trăm vạn linh thạch cực phẩm?

Đây là cấp dưới của người nào? Dũng mãnh như thế?

"Đù má, lại là ghế lô kia?”

"Rốt cuộc trong phòng bao kia là ai? Cũng quá giàu có rồi đi? Một trăm vạn linh thạch cực phẩm, đây chính là một trăm vạn đấy!"


"Đây đã là lần thứ hai người trong phòng bao kia tranh đoạt với đương kim bệ hạ rồi đúng không? Thật sự là không cho chút mặt mũi nào?”

"Mặt mũi? Quả thực là coi khinh, trực tiếp ra giá một trăm vạn, rõ ràng đang tát vào mặt Ân Công Vũ".

"Hoàng thất sẽ còn tiếp tục ra giá sao?"

"Sao mà ta biết được. Nội tình của hoàng thất như thế nào, là thứ chúng ta có thể thăm dò sao?"

Lúc này sắc mặt Ân Công Vũ càng ngày càng khó coi, đầu tiên là Tịnh Kiên Vương, hiện tại lại là người lai lịch không rõ này. Chẳng lẽ những kẻ này thật sự cho rằng Hoàng đế hắn ta là vật bài trí sao?

Có để hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên ở trong mắt không?

" ”

"Đây là phòng đấu giá Cổ gia ta, nếu ngươi cố tình nâng giá lung tung phá hư. quy củ, ta không giúp ngươi được đâu, đến lúc đó ta sẽ mang Cố Tiên Nhi đi".

Trần Trường An tăng giá, quả thực khiến Cổ Phượng Dao khiếp sợ. Cho dù nàng ta là đại tiểu thư Cổ gia, nhưng nàng ta chưa từng có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy.

Đây chính là linh thạch cực phẩm đấy, nội tình Cổ gia phong phú, có tích lũy trên vạn năm, nhưng sẽ không tùy tiện để một hậu bối tuổi trẻ cầm nhiều linh thạch cực phẩm như vậy trên tay.

"Yên tâm đi, ngươi không mang Cố Tiên Nhi đi được", Trần Trường An cười nhạt.

"Thật sự có nhiều như vậy?” "Nhà ngươi... sinh linh thạch?" "Khai thác mỏ?”

"Thật ra ta có nghe nói, một vài gia tộc chuyên khai thác mỏ linh thạch để sống". "Ngươi có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, khí vận nhà ngươi không hề tệ.

Xem, đào không ít mỏ quặng linh thạch cực phẩm đúng không?"

"Chẳng lẽ ngươi chính là khoáng nhị đại trong truyền thuyết?", Cổ Phượng Dao kinh ngạc hỏi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357: C357: Đây là cái gì với cái gì


Khoáng nhị đại?

Đây là cái gì với cái gì?

Trần Trường An không thèm để ý đến Cổ Phượng Dao, cô nàng này thoạt nhìn rất lạnh nhạt, sao lại là người lắm lời thế?

"Một trắm mười vạn!" Đúng lúc này, Ân Công Vũ cắn răng tăng giá. "Một trắm mười vạn?”

"Xem ra nội tình hoàng triều Phụng Thiên này cũng chỉ thường thường thôi, thật quá không phóng khoáng đi?"

"Một trăm năm mươi vạn!"

Ầm!

Trần Trường An lần nữa ra giá, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, một trăm năm mươi vạn? Cũng quá có tiền rồi đi?

Không lẽ trong nhà người này đẻ ra linh thạch cực phẩm? Phá của như vậy? Không hề đau lòng?


"Bệ hạ, không thể ra giá nữa. Tăng giá nữa, e rằng chúng ta cũng phải đổi bán một vài bảo bối của hoàng thất".

"Hẳn ngài cũng biết, nếu tự tiện làm chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng". "Quyền hạn của ngài không đủ, tùy tùng vội vàng khuyên bảo.

"Cần ngươi lắm miệng à, chẳng lẽ ta không rõ ràng sao?"

"Nhưng nhìn hôm nay hoàng triều Phụng Thiên đã đến tình trạng gì rồi?”

"Cho dù hôm hay lão tổ Ân Thiên Tử ở chỗ này, nhất định sẽ đồng ý ta làm như vậy".

"Chẳng qua là táng gia bại sản, nếu có thể đổi bình an của hoàng thất, hết thảy đều đáng giá".

"Một trăm sáu mươi vạn!" "Hai trăm vạn!"

Ân Công Vũ vừa tăng giá, Trân Trường An không hề do dự, trực tiếp ra giá, khiến Ân Công Vũ suýt chút nữa mất kiểm soát.

"Mẹ nó, sao hắn ta lại có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?” "Hai trăm... Hai trắm mười vạn!" "Hai trăm năm mươi vạn!"


"Không có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy thì đừng có đóng giả con nhà giàu!"

Sau khi Trần Trường An tăng giá còn không nhịn được mà giễu cợt một câu. "Bệ hạ, đã đến giới hạn!"

"Thật sự đã đến giới hạn!"

"Ta biết..."

Ân Công Vũ vô cùng tức giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất lực, linh thạch cực phẩm của Trần Trường An thực sự là quá quá nhiều.

Hai trăm mười vạn đã là Ân Công Vũ mạnh mẽ tăng giá lần cuối cùng, đừng nói hai trăm năm mươi vạn, dù Trần Trường An chỉ ra giá hai trăm hai mươi vạn, hắn ta cũng không có năng lực tiếp tục tăng giá.

"Nhất định phải điều tra bằng được người này là ai cho ta".

"Ta... Để ta nhìn xem, rốt cuộc đối phương là người nào”.

"Vâng, bệ hạ".

Giá trên trời hai trăm năm mươi vạn, cộng thêm lời trào phúng không chút khách khí của Trần Trường An, khiến toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh lại.

Kẻ điên! Đây chính là một kẻ điên không sợ trời không sợ đất!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358: C358: Yên tâm


Ngay cả người bán đấu giá cũng thất thần, hai trăm năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, đây chính là hai trăm năm mươi linh thạch cực phẩm đấy.

Tổng giá trị tất cả vật đấu giá đời này hắn ta bán cộng lại e rằng cũng chưa đạt đến con số này.

"Hai... Hai trăm năm mươi vạn lần thứ nhất". "Hai trăm năm mươi vạn lần thứ hai".

"Hai trăm năm mươi vạn lần thứ ba".

"Thành giao!"

Khoảnh khắc người bán đấu giá hô lên tiếng thành giao, hắn ta kích động đến toàn thân run rẩy.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía căn phòng bao của Trần Trường An, bọn họ thật sự là quá tò mò, tò mò người ở bên trong rốt cuộc là ai.

Bên trong phòng bao của Trần Trường An, Cổ Phượng Dao đã hoàn toàn hồ đồ.

Hai trăm năm mươi vạn, tại sao anh lại có thể có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?

Vì sao vào thời khắc này, trên người Trần Trường An hình như lại lóe sáng? Quào!

Hào quang thật là chói sáng?


Đây... Đây chính là sức quyến rũ của linh thạch cực phẩm sao?

"Vì sao liếc nhìn lại thấy thuận mắt như vậy?"

"Đẹp trai... Hình như chẳng phải dạng vừa đâu?”

Cổ Phượng Dao lẩm bẩm, khiến Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đều sững sờ, đánh giá của Trần Trường An dành cho cô ta lại nhiều thêm một câu.

Chưa có nhiều kinh nghiệm sống, dễ bị lừa!

Trong mắt Gố Tiên Nhi lại xuất hiện sự cảnh giác, công tử ưu tú như vậy, không lẽ Cổ Phượng Dao có ý với công tử đấy chứ?

Cổ Phượng Dao nhìn thấy ánh mắt của hai người Trần Trường An, không khỏi cũng sững sờ. Không hay rồi, thất thố.

"Khụ khụ".

"Kia gì, hai người các ngươi đi theo ta đi".

"Đúng rồi, ngươi chắc chắn mình thật sự có nhiều linh thạch cực phẩm như: vậy, phải không?"


Cổ Phượng Dao nhìn thoáng qua Trần Trường An, vẻ mặt hết sức chăm chú. Mặc dù mới quen không lâu, Cổ Phượng Dao cũng không quá thích Trần Trường

An, nhưng nguyên nhân rất lớn là bởi vì Cố Tiên Nhi.

Nhưng kinh nghiệm sống của Cổ Phượng Dao chưa nhiều, mới ba mươi tuổi, rất ít rời khỏi Cổ gia, lại càng khó làm bạn bè với những người ngoài Cổ gia.

Sau khi đơn giản tiếp xúc, trong lòng nàng ta ít nhiều coi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi như bạn bè.

Chính vì vậy, Cổ Phượng Dao muốn xác nhận một chút, Trần Trường An thật sự có nhiều linh thạch như vậy hay không.

"Yên tâm, thứ khác không có, linh thạch thì ta có rất nhiều".

"Tốt tốt tốt, vậy là tốt rồi, các ngươi theo ta gặp Tam trưởng lão đi".

Vật đấu giá cuối cùng này vốn cần nàng ta đưa người cạnh tranh thành công đến chỗ Tam trưởng lão, cho nên lần bàn giao này có thể để lại đến cuối cùng mới thực hiện.

Cổ Phượng Dao mang theo hai người Trần Trường An đi ra khỏi hội trường đấu giá, chạy thẳng tới chỗ Tam trưởng lão.

Những người khác đợi một hồi lâu cũng không nhìn thấy người trong phòng bao đi ra phòng đấu giá, tiến hành giao nhận lần cuối, lập tức cảm thấy khá kỳ quái.

"Tình huống gì đây? Cứ thế là kết thúc rồi?"

"Không phải chứ, chẳng phải còn tiến hành giao nhận sau mua mới có thể nhận được vật đấu giá sao?”

"Không hiểu, nhưng cảm giác... có chỗ nào đó không thích hợp".

Người bán đấu giá nghe thấy mọi người nghị luận, thế là cười giải thích: "Các. vị khách, buổi đấu giá ngày hôm nay kết thúc".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359: C359: Người đi đâu rồi


"Hy vọng hôm nay mọi người hài lòng với danh sách đấu giá".

"Về phần người đấu giá được vật phẩm cuối cùng, các vị không cần đợi nữa đâu".

"Hắn đã rời khỏi phòng bao". Cái gì? Đã rời khỏi phòng bao rồi?

Những người ngồi ở sảnh lớn không khỏi tò mò, bọn họ ngồi ngay đây, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí đi xuống lầu.

Nhưng vừa rồi rõ ràng không có ai xuất hiện, vậy vị khách trong phòng này đi nơi nào?

"Người đi đâu rồi?"

"Vật đấu giá cuối cùng là tin tức, chẳng lẽ là... bị mang đi nghe tin tức rồi?"

"Đù má, thần bí như vậy? Các ngươi nói xem, người dẫn đi nghe tin tức rốt cuộc là vị nào của Cổ gia?"


"Không biết, nhưng hiển nhiên, đối phương có cơ hội trực tiếp tiếp xúc với người của Cổ gia, thật sự là ghen ty".

"Vốn cơ hội này hẳn là của hoàng thất, nhưng hôm nay..."

"Được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận tai bay vạ gió.

Trong hội trường người đến người đi, mọi người tất nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này, ai cũng không dám gây chuyện ở chỗ này, dù là người của hoàng

thất cũng không có can đảm này.

Mặc dù bọn họ đã rời đi phòng đấu giá, nhưng rất nhiều người không đi ngay mà đang chờ, chờ có người xa lạ nào xuất hiện trong phòng đấu giá không.

"Hôm nay bất luận như thế nào, ta đều phải biết người thần bí kia đến tột cùng là ai".

Ngay lúc những người này đang chờ đợi Trần Trường An xuất hiện, Cổ Phượng Dao đã mang theo Trần Trường An xuất hiện ở trong phòng của Tam trưởng lão.


"Tam trưởng lão, ta đã dẫn người tới rồi".

"Hắn chính là người đấu giá được vật phẩm cuối cùng".

Nhìn thấy Cổ Phượng Dao dẫn hai người đi vào, Tam trưởng lão nhíu mày hỏi: "Là cái nào?"

"Là hắn, Trần Trường An". Trần Trường An?

Nghe được cái tên này, Tam trưởng lão sững sờ. Đây chẳng phải là người ồn ào huyên náo gần đây sao?

Thế mà hắn dám nghênh ngang xuất hiện ở Đế Đô?

Chẳng lẽ... Hắn chính là người lão tổ đang chờ đợi kia?

Tam trưởng lão Cổ gia nhìn chằm chằm Trần Trường An, cẩn thận xem xét. Có hơi kỳ quặc!

Tu vi chính xác là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, nhưng vì sao ông ta không thể nhìn thấy rõ ràng tuổi tác của đối phương?

Nhắc tới Tam trưởng lão Cổ gia, người này có tu vi bán bộ Đại Đế, muốn phân rõ tuổi tác của một người hoàn toàn không hề khó khăn.

Nhưng trên người Trần Trường An, ông ta hoàn toàn nhìn không thấu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360: C360: Quả thực không có vấn đề


Rất trẻ trung, sức sống cực kỳ đồi dào, nhưng ông ta lại có cảm giác, dường như tuổi tác của người này không đơn giản như nhìn vẻ bề ngoài.

Chẳng lẽm người này là người có được khí vận lớn, thiên cơ che lấp, cho nên ông ta không cách nào nhìn thấu?

Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ người này chính xác là người lão tổ phải đợi.

Có điều, cụ thể là phải hay không phải, còn phải xem phản ứng của hắn sau khi nhận được tin tức này mới được.

"Ngươi tên là Trân Trường An?"

"Là trùng tên trùng họ với người gây ồn ào huyên náo gần đây tại hoàng triều Phụng Thiên?"

"Hay... Ngươi chính là người kia?", Tam trưởng lão nghỉ ngờ hỏi. "Tam trưởng lão, sao lại có thể như thết" "Hắn mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, hắn nào có bản lĩnh đớ.

"Không phải ngươi nói, Trần Trường An gần đây gây náo loạn hoàng triều Phụng Thiên ít nhất phải có thực lực cảnh giới Đại Đế sao?”

Cổ Phượng Dao không thể tin tưởng, Trần Trường An trước mặt này có thể liên quan gì đến cảnh giới Đại Đế.

Nghe được lời Cổ Phượng Dao nói, Tam trưởng lão cũng cảm thấy có chỗ nào kỳ quặc.


Sau khi ông ta nghe nói chuyện này đã từng phân tích, thực lực của Trần Trường An tuyệt đối đã đạt đến Đại Đế, nếu không thì không thể có tốc độ nhanh như vậy được.

Nhưng Trần Trường An trước mặt mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, cũng không giống như đang che giấu tu vi.

Chẳng lẽ thật sự không phải cùng một người? Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mặc dù Tam trưởng lão kiến thức rộng rãi, nhưng nhất thời cũng chưa thế phán đoán được, dù thế nào, trên đời này, chuyện trùng hợp thật sự không hề ít.

Ít nhất, ông ta từng gặp qua rất nhiều chuyện trùng hợp. "Bất kể là Trần Trường An nào cũng đều không quan trọng". "Quan trọng là, tin tức tôi sắp sửa nói ra này".

“Trần Trường An, ngươi tiêu tốn cái giá lớn như vậy, nguyên nhân mua tin tức này là gì?"

Câu hỏi của Tam trưởng lão khiến Trần Trường An sững sờ, mua thì là mua thôi, còn phải hỏi nguyên nhân?

Vì sao ta lại mua? Mẹ nó còn không phải bởi vì các ngươi bán, cho nên ta mới mua sao?


Các ngươi không bán, vậy ta mua cái rắm gì?

"Nguyên nhân rất đơn giản, ta muốn biết tin tức đó là gì".

"Có vấn đề không?”, Trần Trường An hỏi.

"Này..."

“Quả thực không có vấn đề!"

"Nội dung của tin tức này, liên quan tới một hạt châu”. Hạt châu?

Nghe được hai chữ này, ánh mắt Trần Trường An biến đổi, quả nhiên là Thai Châu sao?

Thật không ngờ, lại có một viên Thai Châu trong tay Cổ gia? Không còn gì để nói nữa.

Loại gia tộc có cấp bậc như Gổ gia không thể nào có bất kỳ liên quan gì đến Trần gia trong quá khứ, chẳng lẽ là tình cờ hoặc ngoài ý muốn lấy được?

Phản ứng của Trần Trường An bị Tam trưởng lão để ở trong mắt. Quả nhiên là hắn!

Lão tổ đã từng nói, ai nghe thấy hai chữ hạt châu xong có phản ứng, đó chính là người lão tổ phải đợi.

“Quả nhiên là ngươi!"

"Lão tổ đã từng nói, ai có phản ứng với tin tức này, người đó chính là người lão tổ phải chờ đợi".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361: C361: Gặp mình


"Nếu là một người đấu giá được tin tức nhưng lúc nghe thấy lại nghi ngờ về nó, vậy khả năng cao là người đó sẽ phải uổng phí nhiều linh thạch như vậy".

"Trần Trường An, lão tổ chúng ta muốn gặp ngươi". Hả?

Gặp mình?

Lão tổ Cổ gia này chờ mình làm gì?

Hơn nữa, ông ta biết mình có liên quan đến Thai Châu?

Nói thật, lúc này Trần Trường An rất có hứng thú đi gặp vị lão tổ này, rốt cuộc đối phương là ai, sao lại biết chuyện liên quan đến hắn?

"Tam trưởng lão, hắn thật sự là người lão tổ phải đợi?", Cổ Phượng Dao kinh ngạc hỏi.

"Không sai, chính là hắn", Tam trưởng lão gật đầu nói.

Cổ Phượng Dao hơi mang nghỉ hoặc nhìn về phía Trần Trường An, nghĩ mãi mà không rõ, lão tổ chờ hắn làm cái gì?


Hạt châu kia lại là đồ vật gì?

"Đi Cổ gia cũng được, nhưng hiện tại ta không đi được".

Không đi được?

"Ngươi còn có chuyện?", Tam trưởng lão hỏi.

"Đúng, món nợ với hoàng triều Phụng Thiên vẫn chưa tính toán rõ ràng". Món nợ với hoàng triều Phụng Thiên?

Lời này vừa nói ra, hai người Tam trưởng lão và Cổ Phượng Dao đều ngẩn ngơ.

Hắn thật đúng là Trần Trường An kia?

"Gần đây Trần Trường An gây huyên náo ồn ào tại hoàng triều Phụng Thiên thật đúng là ngươi?", Cổ Phượng Dao khiếp sợ.

"Ta từng nói là không phải ta à?"


"Nhưng tu vi của ngươi..."

"Đúng là hơi thấp chút, nhưng vẫn được, không ảnh hưởng ta phát huy".

Lời nói của Trần Trường An khiến khuôn mặt Cổ Phượng Dao lộ ra biểu cảm như táo bón, hãy nhìn thẳng vào chuyện này đi, đây là vấn đề tu vi hơi thấp chút sao?

Chênh lệch cũng quá lớn rồi đi?

Tu vi Hóa Thần Cảnh phát huy ra thực lực cảnh giới Đại Đế?

Đây còn là người sao?

"Ngươi không hề ẩn giấu tu vi?"

"Vì sao ta phải ẩn giấu tu vi? Tu vi thế này thì mất mặt à?"

"Yêu nghiệt!"

"Ngươi mới thật sự là yêu nghiệt!"

"Vậy ta cảm ơn lời khen ngợi của ngươi".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362: C362: Hản là do đi chậm đi


"Đây là linh thạch vừa rồi, ngươi thu chút đi".

"Không cần, lão tổ từng nói, nếu quả thật người lão tổ phải đợi, linh thạch... thì miễn đi".

Miễn đi?

Đù má, còn có chuyện tốt này?

"Vậy xin đa tạ".

"Không có những chuyện khác thì ta đi trước".

"Chờ đến khi chuyện về hoàng triều Phụng Thiên, ta tới tìm các ngươi". "Được".

Trần Trường An không ở lại lâu, biết tin tức về Thai Châu, anh liền dẫn Cố Tiên Nhi rời khỏi phòng đấu giá.

"Tam trưởng lão, Trần Trường An này thật sự không hề ẩn giấu tu vi sao?” "Nhưng Hóa Thần Cảnh..."

Cổ Phượng Dao vẫn không thể nào hiểu được, cái này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của nàng ta.

Dù Hóa Thần Cảnh có nghịch thiên đến thế nào, yêu nghiệt thế nào đi chăng nữa, vượt cấp khiêu chiến không thành vấn đề, nhưng sao loại như Trần Trường


An lại cứ có cảm giác như đang đùa giốn?

“Trên thân người này có rất nhiều bí mật, ta nhìn không thấu, có lẽ đây cũng là lý do vì sao lão tổ sẽ đặc biệt xem trọng hắn đi".

"Phượng Dao, quan hệ giữa ngươi với bọn họ như thế nào?", Tam trưởng lão. hỏi.

"Hả? Quan hệ?" "Hôm nay vừa mới quen biết, có thể có quan hệ gì chứ". “Trước đó ta còn định cướp Cố Tiên Nhi từ bên cạnh người hắn đi cơ.

"Có điều, bây giờ xem ra, thị nữ Cố Tiên Nhi này cũng không có vẻ quá mất mặt".

Thị nữ?

Lúc này Tam trưởng lão mới nhớ tới Cố Tiên Nhi, nói cho cùng, vừa rồi sự chú ý đều tập trung vào Trần Trường An.

Hạng ba Nhân Bảng mà chỉ là một thị nữ, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ rất nhiều người sẽ mất kiểm soát.

Có thể tiến vào mười vị trí đầu Nhân Bảng, có ai không phải là hạng người kiêu ngạo. Giờ cho bọn họ biết mình còn không bằng một thị nữ, lòng tự trọng của họ chịu đựng như thế nào được.

Lúc này, bên ngoài phòng đấu giá, các thế lực khắp nơi đều đang đợi chờ. Có vài người là tò mò, nhưng có vài người khác, ví dụ như Ân Công Vũ thì có ý định khác.

Đến khi hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đi ra khỏi phòng đấu giá, không ít người đều sững sờ.


Hai người trẻ tuổi? Sẽ là bọn họ sao?

"Không phải là hai người kia chứ?"

"Bên trong hình như không còn người nào nữa, bọn họ là người cuối cùng đi ra ngoài".

"Không thể nào? Thoạt nhìn hai người này không giống như là có được nhiều linh thạch cực phẩm như vậy".

"Hản là do đi chậm đi?”

"Khó mà nói được, bằng không thì chờ thêm lúc nữa đi, người chân chính đấu giá được tin tức hẳn vẫn chưa ra ngoài".

Trần Trường An đi ra nhưng không có ai chú ý đến hắn, những người này thẳng thắn lựa chọn không quan tâm đến Trần Trường An và Cố Tiên Nhi.

Trong quan niệm của bọn họ, con cháu trẻ tuổi như vậy tuyệt đối không thể là người có được hơn hai trăm vạn linh thạch cực phẩm.

"Công tử, những người này... thật là nông cạn".

Về tới trong khách sạn, Cố Tiên Nhi tràn ngập xem thường những người kia, bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, quá nông cạn.

"Vấn đề về quan niệm, rất bình thường”.

"Chẳng qua là bọn họ dựa theo suy nghĩ và nhận thức của mình để phán đoán".

"Như vậy chẳng phải càng tốt sao, đỡ bị quấy rầy", Trân Trường An cười nhạt đáp.

"Điều này cũng đúng, không biết tiền bối Đại Hoàng có thể đến đây lúc nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363: C363: Cổ gia này vẫn phải đi một lần


"Công tử, hạt châu ngài cần thật sự sẽ ở Cổ gia sao?", Cố Tiên Nhi hỏi.

"Nếu lão tổ Cổ gia đã có thể nói ra hạt châu, chắc hẳn dù không có ở Gổ gia, ông ta cũng biết một vài tin tức cụ thể”.

"Cổ gia này vẫn phải đi một lần".

Trần Trường An phải đi Cổ gia, có điều trước đó, anh còn phải giải quyết hết chuyện của hoàng triều Phụng Thiên trước đã.

Vốn Trần Trường An cũng không sốt ruột, nhưng hôm nay có tin tức về hạt châu, Trần Trường An liền cảm thấy vội vã.

Mà bên ngoài phòng đấu giá, mọi người chờ đợi hồi lâu vẫn không nhìn thấy có người đi ra, lúc này sắc mặt Ân Công Vũ vô cùng khó coi.

"Bị lừa rồi!"

"Chính là hai người vừa nấy, nhất định là hai người kia!" "Các ngươi có ai nhớ kỹ hai người kia đi chỗ nào không?" “Cái này... Bệ hạ, chúng ta không chú ý đến hai người kia".

"Hỏi cho ta. Ở trong Đế Đô này, ta còn không tin tìm không thấy một nam một nữ này!"


"Vâng, bệ hạ, ta này..." "Bệ hạ, sao ngài còn ở chỗ này, người trong cung đến".

Ân Công Vũ đang định tìm kiếm hai người kia, lại nghe thấy tin người trong cung tới, trong lòng lập tức chấn động.

"Có thể là người giúp đỡ đến?" "Không tệ!" Tin tức người giúp đỡ đến khiến Ân Công Vũ hết sức hưng phấn.

Từ sau khi Trần Trường An xuất hiện, cuộc sống của hắn ta không quá dễ chịu, không chỉ phải đối mặt với sợ hãi và áp lực Trần Trường An mang đến.

Các họ hàng bề trên trong hoàng thất cũng không có sắc mặt tốt với hắn ta.

Ân Công Vũ rất buồn rầu, nói cho cùng, Trần Trường An này không phải do hắn ta trêu chọc, bọn họ oán trách hắn thì có tác dụng gì?

Bây giờ người giúp đỡ đến, quả thực giúp hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

"Biết thực lực của Trần Trường An lại còn dám đến giúp, chắc chắn sẽ không quá yếu".

"Thật là chẳng thể ngờ, hoàng triều Phụng Thiên ta thật sự có thể tìm được giúp đỡ như thế này".


"Cũng không biết người đến là ai". "Mau, bãi giá hồi cung!"

Ân Công Vũ vô cùng hưng phấn, không để ý đến việc tìm kiếm người đấu giá được tin tức từ Cổ gia, hắn ta lập tức dẫn người quay trở về hoàng cung.

Trở lại hoàng cung, Ân Công Vũ sững sờ nhìn người tới, không quen biết, chưa thấy qua.

Người này có qua lại với hoàng thất? Chẳng lẽ là giao hảo với Ân Thiên Tử?

"Xin hỏi vị tiền bối này là?"

"Phong Vô Lượng!"

Phong Vô Lượng?

"Chẳng lẽ là... Tiêu Dao Phong Đế, tiền bối Phong Vô Lượng?"

"Thật sự không thể ngờ, tiền bối Phong Vô Lượng lại duỗi tay trợ giúp". "Ân Công Vũ tại đây cảm ơn tiền bối".

Mặc dù lúc này nghỉ ngờ trong lòng Ân Công Vũ vẫn chưa được giải thích, nhưng hẳn ta cũng vội vàng chào hỏi.

"Không cần cảm ơn ta, ta tới không phải là để giúp ngươi".

"Ngươi chắc chắn, người ra tay tại hoàng triều Phụng Thiên các ngươi tên là Trần Trường An?", Phong Vô Lượng hỏi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364: C364: Câu thứ hai


"Chính xác, chính là Trần Trường An".

"Vậy là tốt rồi, ta tới là vì hắn!"

Năm đó Phong Vô Lượng vừa bước vào cảnh giới Đại Đế liền bị thua thiệt trong tay Trần Trường An, có thể nói việc này đã tạo thành sự đả kích không nhỏ

cho hắn ta.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Phong Vô Lượng hết sức hài lòng với sự tăng trưởng thực lực của mình.

Cho nên khi nghe được tin tức về Trần Trường An, hắn ta liền không mời mà tới, định một lần nữa gặp gỡ Trần Trường An này.

"Chẳng lẽ tiền bối có khúc mắc với Trần Trường An này?” Nghe được lời Phong Vô Lượng nói, trong lòng Ân Công Vũ thấp thỏm hỏi.

Mẹ nó, có thể có khúc mắc với Phong Vô Lượng, Trần Trường An này quả nhiên không thể coi thường.

"Xem như thế đi".

"Sắp xếp cho ta một chỗ ở, sau khi Trần Trường An xuất hiện ta sẽ ra tay".

"Dạ, đa tạ ân đức của tiền bối".


"Tiền bối, ta sẽ lập tức cho người sửa sang lại chỗ ở cho ngài”.

Phong Vô Lượng đến, cuối cùng cũng khiến Ân Công Vũ có thể nở mày nở mặt, mặc dù họ hàng bề trên trong hoàng thất không biết hắn ta dùng cách gì,

nhưng vẫn tính công lao này trên đầu hắn ta.

Mấy ngày sau đó, lục tục có không ít người giúp đỡ khác đến, chẳng qua, không có cường giả cấp bậc Đại Đế, làm Ân Công Vũ có hơi mất mát.

Nhưng cho dù thế nào, có thể ra tay giúp đỡ vào lúc này đã không dễ.

Nhưng Trần Trường An vẫn không có bất kỳ tin tức gì, không có bất kỳ động tác gì, ngược lại khiến những người trong Đế Đô này bất an.

Điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa, e rằng Trần Trường An đang chuẩn bị tiến về Đế Đô, thậm chí có khả năng hắn đã ở ngay trong Đế Đô.

Trần Trường An không làm gì, nhưng bầu không khí trong Đế Đô lại càng ngày càng trở nên căng thẳng.

Bầu không khí dường như có mưa gió sắp đến.

"Rốt cuộc... hắn đang chờ cái gì?"


Lúc này Tam trưởng lão đã chờ trong Đế Đô một thời gian, ông ta không hiểu, rõ ràng Trần Trường An đang ở trong Đế Đô, lúc nào cũng có thể ra tay, tại sao lại phải chờ!

"Phượng Dao, mấy ngày nay chẳng phải ngươi đi tìm Cố Tiên Nhi mãi sao?

"Không lẽ không nghe được chút tin tức gì?"

Mấy ngày nay, cứ hễ Cổ Phượng Dao rảnh rỗi là sẽ đi tìm Cố Tiên Nhi, nhưng bây giờ đến cả chính nàng ta cũng không nói rõ được tại sao mình muốn tìm Cố Tiên Nhi.

Muốn khuyên nàng ta rời khỏi Trần Trường An? Đừng làm tỳ nữ nữa?"

Dường như mong muốn này không còn mãnh liệt như lúc trước nữa.

Nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà chạy đi tìm đối phương, nhân tiện nhìn xem Trần Trường An đang làm gì.

Chỉ là Cổ Phượng Dao không nghĩ tới, nàng ta thân là đại tiểu thư Cổ gia, một đời thiên kiêu Cổ gia.

Trước mặt hai người Trần Trường An, nàng ta chẳng khác gì không khí, có hay không có nàng ta ở đây hoàn toàn không có điều gì khác biệt.

"Tam trưởng lão, hai người bọn họ tổng cộng nói với ta hai câu".

“Câu đầu tiên, ngươi đến rồi".

"Câu thứ hai, tạm biệt".

"Ngươi nói xem, ta có thể nghe ngóng được tin tức gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Cổ Phượng Dao, Tam trưởng lão cảm thấy hơi bưồn cười. Từ nhỏ đến lớn cô nhóc này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, mọi người Cổ gia cũng nâng cô nhóc trong lòng bàn tay, chưa từng bị thiệt thòi như Vậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365: C365: Chờ người


Có điều, như vậy cũng tốt, để Cổ Phượng Dao biết, không phải với thân phận Cổ gia liền sẽ khiến tất cả mọi người hỏi han ân cần nàng ta.

Người ấy mài! Không thể không đề cao bản thân, nhưng cũng không thể quá đề cao bản thân.

Nắm giữ đúng mực ở mức nào, còn phải để chính nàng ta trải nghiệm, suy ngẫm.

"Chẳng qua, mặc dù bọn họ không phản ứng ta, nhưng bọn họ không nói chuyện sau lưng ta".

"Ta cảm thấy hình như Trần Trường An đang chờ người nào đớ. Hả?

Chờ người?

Chẳng lẽ hắn đang chờ giúp đỡ của mình đến?

“Thì ra là thế”.

"Có lẽ người Trần Trường An đang chờ chính là người chân chính ra tay tạo thành khủng hoảng của hoàng triều Phụng Thiên".


Hả? Người chân chính ra tay?

"Tam trưởng lão, ý của ngươi là, sau lưng Trần Trường An còn có người giúp đỡ.

"Khó trách, ta cảm thấy với tu vi của hắn ta, sao có thể có được sức chiến đấu nghịch thiên như vậy".

"Ta hiểu rồi, khó trách hắn không ra tay, bởi vì người hắn chờ không tới mà hắn lại tự mình ra tay, hoàn toàn không hề có phần thắng”.

Hai mắt Cổ Phượng Dao sáng lên, nỗi nghi hoặc mấy ngày này khiến nàng ta bối rối suốt cuối cùng cũng có một đáp án.

"Nhưng Trần Trường An quả thực rất thần bí”.

"Có điều, bây giờ, ta tò mò người sau lưng hắn là ai hơn”. "Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ biết".

Đế Đô, cửa thành đông.

"Thật là kỳ quặc, đầu năm nay sao còn có người dẫn theo một con chó vàng ra ngoài?"


"Có gì kỳ quặc đầu, hứng thú của người ta thôi”.

"Nhưng mà... Tại sao chó lại đi đằng trước, người đi sau cùng?”

"Này... Có thể là... Mẹ nó ta cũng không biết".

Cảnh tượng một con chó dẫn đầu, người đi theo sau nó quả thực hấp dẫn không ít sự chú ý.

Thời đại này khó tìm được một con chó vàng, một con chó vàng dẫn đường càng không dễ tìm, huống chỉ nơi này còn là Đế Đô.

Loài sinh vật như chó chưa từng tồn tại. Tiến vào Đế Đô hoàng triều Phụng Thiên, trong lòng Lâm Tương Liễu ít nhiều có chút hồi hộp, trái lại Ngô Danh Đao rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, bởi vì hắn ta không biết gì cả, chỉ biết đi theo tới.

"Lâm huynh, nơi này chính là Đế Đô hoàng triều Phụng Thiên sao?”

“Trần huynh gọi chúng ta tới rốt cuộc cần làm chuyện gì?", Ngô Danh Đao tò mò hỏi một câu.

Vốn hắn ta còn đang rèn luyện bản thân tại khu Hỗn Loạn, tuy tốc độ tăng trưởng tu vi khiến cả khu Hỗn Loạn đều khiếp sợ, nhưng dù sao vẫn yếu hơn một chút.

"Đến rồi ngươi sẽ biết, chuyện lần này, ngươi... Nhất định phải tới".

Lâm Tương Liễu nhìn Ngô Danh Đao, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Hắn †a không nghĩ tới, Trần Trường An lại nhanh chóng tìm được chuyển thế của Ngô

Danh Đao đến như vậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
853,992
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366: C366: Tính sổ


Khoảnh khắc hai người gặp nhau, Lâm Tương Liễu quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Mặc dù Ngô Danh Đao nhớ kỹ Lâm Tương Liễu, nhưng có cảm giác đối phương vô cùng quen thuộc. Loại cảm giác này giống y hệt như khi đối mặt với Trần Trường An.

Mặc dù không quen, nhưng sống chung không hề ngượng ngùng.

Ngô Danh Đao nghe thấy lời Lâm Tương Liễu nói thì lại càng tò mò, vì sao hắn ta nhất định phải tới?

Vốn định hỏi Đại Hoàng một chút, nhưng đoạn đường này Đại Hoàng không hề nói câu nào.

Dưới sự dẫn dắt của Đại Hoàng, hai người nhanh chóng đến được khách sạn Trần Trường An đang ở.

"Cuối cùng cũng đến rồi”. W𝗲b đọc 𝓃ha𝓃h tại # 𝗧rù m𝗧ruyệ𝓃.𝒱N #

"Sao hả? Đoạn đường này vẫn thuận lợi chứ?", Trần Trường An nhìn hai người, cười hỏi một câu.

"Rất thuận lợi, có tiền bối Đại Hoàng ở, không có vấn đề gì", Lâm Tương Liễu vừa cười vừa nói.

Trần Trường An nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Danh Đao. Lúc này, Thần Long Giáp đã lần nữa mặc trên người Ngô Danh Đao.

Dường như nhận thấy tầm mắt của Trần Trường An nhìn chăm chú Thần Long Giáp trên người, Ngô Danh Đao vội vàng nói: "Đây là Lâm... Lâm huynh đưa cho ta".


"Hắn ta nói đây vốn là đồ vật của ta".

"Hắn ta nói không sai, đây vốn là đồ vật của ngươi".

"Mặc đi, cũng là một loại bảo vệ an toàn cho ngươi”.

"Nếu các ngươi đã đến đủ rồi, vậy ngày mai chúng ta có thể đi tính sổ rõ ràng với hoàng triều Phụng Thiên".

Tính sổ?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tâm trạng lúc này của Lâm Tương Liễu vừa căng thẳng vừa hưng phấn, nói cho cùng, hắn ta mới bước vào Bất Tử Cảnh không lâu, mà bên trong hoàng triều Phụng Thiên này có không ít cường giả Bất Tử Cảnh.

Nhưng chuyện năm đó là một khúc mắc trong lòng hắn ta, bây giờ có cơ hội trả thù cho huynh đệ, cho dù thật sự chết ở chỗ này, hắn ta cũng không oán giận không hối hận!

"Danh Đao, ngày mai ngươi không cần làm gì cả”.

"Việc ngươi cần làm chỉ có một".


"Lắng lặng nhìn xem, hoàng triều Phụng Thiên này bị tiêu diệt như thế nào!” "Hắn... Cuối cùng cũng ra tay sao?"

Những ngày qua, Tam trưởng lão Gổ gia luôn chăm chú nhìn từng hành động của Trần Trường An.

Khi thấy Trần Trường An một thân một mình tiến về phía Hoàng thành, ông †a không khỏi nhướng mày.

Chỉ có một mình hắn? Người hắn chờ đâu?

Tam trưởng lão hơi nghỉ hoặc, lại càng không hiểu tại sao Trần Trường An, chẳng lẽ hắn lo lắng cho an toàn của mình?

"Thôi, nếu thật sự đến thời khắc nguy hiểm, chỉ có thể lấy ra thân phận Cổ gia lưu lại một mạng của người này".

Trần Trường An là người lão tổ muốn gặp, bất luận như thế nào Tam trưởng lão cũng sẽ không để hắn chết ở chỗ này.

Dù có phải chết, thì cũng phải gặp lão tổ xong mới chết. “Thằng này muốn làm gì? "Không biết nữa, có vẻ như muốn đi Hoàng thành?”

"Sáng sớm ngày ra đã đi Hoàng thành? Chẳng lẽ hắn không biết, khoảng thời gian gần đây Hoàng thành không cho phép lại gân sao?”

"Có lẽ... Có lẽ là người trong hoàng thất?"

"Thoạt nhìn không giống!"

Hành động của Trần Trường An dẫn tới sự chú ý của không ít người đi đường xung quanh, dù sao thì hiện tại hoàng thất đã trở nên thấp thỏm lo âu bởi vì một người.

Lúc này nếu có ai dám đến gây rối thì khác gì đi chịu chết chứ?

"Dừng lại!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom