Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 841


CHƯƠNG 841: KIỀU PHONG LẠNH NHẠT

Đợi đến khi bọn họ đi đến bên một gốc cây nhỏ, Tiêu Mộc Diên nhịn không được mà trực tiếp nhào tới, kích động mở miệng nói: “Anh nói cho em biết tất cả đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh không yêu em sao?”

Tiêu Mộc Diên hợp tình hợp lẽ mà chất vấn những thứ này, rơi nước mắt mà nhìn anh, nhưng Kiều Phong ngược lại lộ ra bộ dạng thờ ơ, vốn dĩ lúc Kiều Phong nói chuyện với những người kia, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, nhưng vào lúc này khuôn mặt như đưa đám, cả gương mặt cũng đều đen lại.

“Cô gái này, ngại quá, tôi không biết cô đang nói bậy gì.” Giọng điệu của Kiều Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, mà lúc này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy bản thân mình sắp sụp đổ mất rồi.

Anh chẳng lẽ lại đang giả vờ mất trí nhớ, không nhận ra mình nữa sao? Trong lòng Tiêu Mộc Diên lo lắng nghĩ.

“Anh đừng giả vờ nữa. Trong lòng anh rõ ràng có em, anh rõ ràng thích em, anh sao lại có thể đính hôn với người phụ nữ khác chứ?” Tiêu Mộc Diên vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Lúc này Kiều Phong ngược lại có chút không kiên nhẫn nữa, nói: “Tôi không biết cô vì sao lại ở đây nói bậy như vậy, nhưng tôi khuyên cô vẫn là đừng ở đây phá hỏng hôn lễ của tôi nữa, bởi vì tôi đợi ngày này đã rất lâu rồi, đây là hôn lễ trong mơ của tôi.”

Cô vẫn luôn nhìn anh.

Tiêu Mộc Diên chú ý đến câu nói mà Kiều Phong nói, biểu cảm trên mặt anh lộ ra vẻ tràn đầy khao khát, không giống nói dối chút nào, cũng nói rõ rằng lúc anh nói câu này hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm.

“Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?” Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay anh, nhưng Kiều Phong lại vô tình hất tay cô ra.

Bởi vì Kiều Phong dùng lực quá mạnh, nên Tiêu Mộc Diên không cẩn thận mà ngã xuống đất.

Kiều Phong vốn dĩ muốn tiến lên trước đỡ lấy cô, nhưng ngược lại giống như nhớ đến điều gì mà anh vội vàng thu tay lại.

Điều này thật sự đã làm tổn thương đến trái tim của Tiêu Mộc Diên.

“Chẳng lẽ anh không nhớ em một chút nào sao? Anh không nhận ra em là ai sao? Anh từng nói anh thích em, sẽ ở một chỗ với em, hai chúng ta sẽ như hình với bóng, cùng nhau bỏ trốn, anh còn nói anh sẽ về nhà cùng với em mà?” Tiêu Mộc Diên ngồi dưới đất, thương tâm rơi lệ mà nói những lời này.

“Hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi hy vọng cô đừng ở đây gây sự nữa. Nếu như cô muốn đến chúc phúc cho tôi, thì tôi sẽ rất hoan nghênh, nhưng nếu như cô ở đây ăn nói hàm hồ, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”

Giọng điệu của Kiều Phong rất hung dữ, không có một chút ý muốn thương lượng nào.

Tiêu Mộc Diên cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, nói: “Em không tin anh sẽ kết hôn với người phụ nữ đó, anh có phải là đã quên em rồi không? Anh không nhớ em là ai sao? Em là người mà anh thích nhất đây mà.”

“Tôi không biết cô đang nói bậy gì. Hôm nay là ngày lành của tôi, tôi hy vọng lát nữa sẽ không nhìn thấy cô.” Kiều Phong nói xong câu này thì vô tình xoay người rời đi.

Cả trái tim của Tiêu Mộc Diên giống như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm vào, cô rốt cuộc cũng bước không nỗi nữa, cho dù giây phút kia, cô thật sự rất muốn đuổi theo ôm chặt lấy anh.

Chỉ là hiện giờ cô cảm thấy bản thân mình thật sự đã mất đi chỗ dựa tinh thần rồi.

Hôm nay cô dùng trăm phương ngàn kế để chạy tới đây, không phải là muốn thấy kết quả như thế này. Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy, cô thậm chí không có cách nào tiếp nhận được.

“Em nhất định là đang nằm mơ rồi.” Tiêu Mộc Diên tự mở miệng nói với chính mình, có chút tuyệt vọng mà nhìn về phía xa xa, sau đó cầm một tảng đá ở trên đất, hung hăng đập vào tay của mình.

Khi trên tay truyền đến một cảm giác đau nhức, Tiêu Mộc Diên mới ý thức được, tất cả hoàn toàn đều là sự thật, nhưng sự đau nhức trên tay cũng không đau bằng nỗi đau trong lòng.

An Sâm vốn dĩ yên lặng luôn đứng đằng sau cô, muốn từ xa quan sát Tiêu Mộc Diên, nhưng khi nhìn thấy cô lấy tảng đá đập vào tay mình, làm việc ngu ngốc như vậy, anh ta mới không nhịn được mà muốn tiến lên phía trước, đồng thời kéo cô vào trong lòng mình.

“Em hà tất gì phải làm như vậy? Anh ta từ trước đến giờ cũng chưa từng có em trong lòng, anh ta hiện giờ đã kết hôn với người con gái khác rồi, em cũng đừng nhớ mãi không quên anh ta nữa.”

Tiêu Mộc Diên lúc này vẫn không muốn tin sự thật này, càng thêm mất khống chế mà tiến lên phía trước, nghĩ vẫn còn cơ hội níu kéo: “Hiện giờ anh ấy chỉ nhất thời u mê thôi phải không, thật ra trong lòng anh ấy vẫn còn có tôi, hai chúng tôi đều yêu thương nhau…”

Rõ ràng chính là như vậy nhưng vì sao khi cô nói những lời này lại cảm thấy trong lòng đau thế này.

“Cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, anh đều nghe thấy hết cả rồi, anh ta căn bản là không quan tâm đ ến em, hơn nữa hoàn toàn xem em như người xa lạ, nói không chừng anh ta sớm đã quên sạch em rồi.” An Sâm tức giận xúc động nói, muốn lừa gạt Tiêu Mộc Diên, muốn làm cho cô khôi phục lại lý trí.

Thế mà Tiêu Mộc Diên chỉ nghe thấy ba từ mấu chốt.

Người xa lạ?

Tiêu Mộc Diên đột nhiên hoàn hồn nghĩ đến vấn đề này, hình như thái độ của anh có chút không thích hợp, giống như quên sạch toàn bộ những chuyện trước đây, chẳng lẽ trong này thật sự có hiểu lầm gì rồi? Hay anh chỉ đang diễn trò mà thôi, trong lòng cô hiện ra khả năng này, đột nhiên cũng không khó chịu như trước nữa. Cô không thể trốn ở đây mà than ngắn thở dài được, cô cần phải nghĩ cách để giải quyết chuyện này.

Không thể không nói, An Sâm thật sự là nói một câu làm tỉnh người trong mộng.

Tiêu Mộc Diên bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi biết tiếp theo nên làm gì rồi, cảm ơn anh.” Cô không thể ở đây oán trách trời đất được, chỉ có thể tự mình đi tìm Kiều Phong lần nữa để chứng thực lại.

Tiêu Mộc Diên sớm đã nghĩ đến chuyện này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.

Khi Tiêu Mộc Diên lại lần nữa đi tìm Kiều Phong thì lại phát hiện Kiều Phong và Tiểu Đào đang đứng trên khán đài, không thể không nói hai người họ thật sự là một đôi trai tài gái sắc, tuy Tiểu Đào bình thường rất dễ thương, nhưng sau khi trang điểm thì giống như một đóa hoa vừa mới hé nở.

Hơn nữa nụ cười trên mặt Tiểu Đào vô cùng xán lạn, giống như một đóa hoa đang nở rộ, hai người họ đứng trên nhìn lẫn nhau, hình ảnh này thật sự ngọt ngào lại có chút chói mắt, Tiêu Mộc Diên nhìn một màn này mà khóe mắt cay cay, trái tim của cô ngược lại kháng nghị mãnh liệt.

Hai tay Tiêu Mộc Diên nắm chặt thành quả đấm. Cô phải kiềm chế tính khí của mình.

Nhưng cô không có cách nào kiềm chế được nước mắt đang rơi của mình được, từng giọt từng giọt đang rơi xuống.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thương tâm như vậy, An Sâm có chút không nỡ, anh ta muốn đưa tay ra lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng rốt cuộc vẫn không có dũng khí, bởi vì anh ta biết Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ cự tuyệt anh ta, bởi vì trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mình. Nhưng anh ta vẫn còn có cách, hoặc là đợi sau khi Kiều Phong chết đi rồi thì Tiêu Mộc Diên mới có thể cam tâm tình nguyện ở bên anh ta.
 
Chương 842


CHƯƠNG 842: HIỆN TƯỢNG KÌ LẠ

Đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, An Sâm nghiêm túc mở miệng hỏi: “Em có phải là không muốn hai người họ đính hôn?”

Tiêu Mộc Diên đương nhiên là liều mạng gật đầu.

“Anh sẽ thỏa mãn ước nguyện của em.” Sau khi An Sâm bỏ lại một câu đó thì xoay người đi đến bên kia bụi cỏ, gọi điện thoại, tuy Tiêu Mộc Diên cảm giác được anh ta có chút không thích hợp, nhưng ánh mắt của cô vẫn thủy chung dừng lại trên người của Kiều Phong.

Sau một lúc, Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh cầm một ly rượu lên, mạnh mẽ uống một hớp, uống rượu làm tê liệt thần kinh của bản thân, chính là cảm giác như vậy.

Cô thế nhưng lại nhìn tận mắt Kiều Phong đính hôn với người phụ nữ kia, trong lòng của cô có thể không đau sao?

Nước mắt của cô chảy không ngừng, cô chỉ có thể cầm ly rượu nhìn hai người họ trên khán đài, hai người tâm đầu ý hợp nhìn đối phương, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ, nhìn hai người họ ân ái như vậy, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã thua rồi.

Bởi vì Tiêu Mộc Diên biết ánh mắt không thể nào nói dối được. Hiện tại trong lòng của Kiều Phong dường như chỉ có một mình Tiểu Đào.

Chẳng lẽ Kiều Phong thật sự không phải là Thịnh Trình Việt sao? Chẳng lẽ từ trước tới giờ là do cô nhận nhầm người rồi à? Nhưng cảm giác của bọn họ lại giống như đến như vậy, cô làm sao có thể nhận nhầm người được chứ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên lập tức cầm một ly rượu khác, lại một hơi uống hết rượu vào trong bụng, một cảm giác nóng hừng hực hòa tan ở trong miệng cô, thì ra cô vừa mới uống một ly rượu mạnh, chẳng trách lại cảm thấy đầu óc có chút mông lung, chẳng lẽ cô phải đi chúc phúc cho họ sao? Cô thật sự không cam lòng.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đó là cô có thể bắt cô dâu đi, để cho bọn họ không đính hôn được, chẳng qua cô biết tất cả những điều này đều là ý nghĩ viễn vông của mình.

Nhưng thế mà lúc này, cô lại nhìn thấy một nhóm người kì lạ xuất hiện, hơn nữa còn bao vây xung quanh, chẳng lẽ cô hoa mắt rồi à? Cô làm sao lại cảm giác được, ánh mắt của những người này hoàn toàn đều tập trung trên khán đài, hơn nữa là tập trung trên người Kiều Phong, chẳng lẽ có người muốn gây chuyện với anh sao?

Hiện giờ đã không phải là lúc để mượn rượu giải sầu nữa, cho nên Tiêu Mộc Diên lập tức buông ly rượu trong tay xuống, đi qua bên cạnh, cô phải yên lặng mà quan sát.

Bởi vì cô cảm giác được tình huống hiện giờ có chút không thích hợp, đột nhiên xuất hiện mấy người đằng đằng sát khí kia, giống như là muốn phá đám, không lẽ bọn họ muốn gây bất lợi cho Kiều Phong? Tuy Kiều Phong phản bội mình, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể để anh gặp chuyện được.

Chẳng qua cũng chỉ trong một nháy mắt, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy những người kì lạ đó hầu như đều biến mất, mà thay vào đó là An Sâm vỗ vỗ bả vai của cô, anh ta có chút đau lòng nhìn cô, nói với cô: “Em sao rồi? Có cần anh mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”

“Tôi cũng không có bệnh gì, đến bệnh viện làm gì.” Tiêu Mộc Diên có chút ghét bỏ nói.

“Vậy em ở lại đây cũng tốt, đợi lát nữa, tôi bảo đảm sẽ làm cho em kinh hỉ.” An Sâm nhíu mày nói.

“Kinh hỉ? Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên mờ mịt nhìn anh ta, An Sâm cô ý thừa nước đục thả câu: “Đợi lát nữa em sẽ biết, nếu như giờ nói ra thì không còn thú vị nữa.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên nhịn không được mà truy hỏi.

“Dù sao cũng là một chuyện giúp em trút giận, khi em nhìn thấy cảnh đó, em chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sau đó em không cần đau lòng nữa.” An Sâm rành mạch nói những lời này.

“Cho dù anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không vui vẻ đâu, cho nên anh đừng vì tôi mà lãng phí thời gian và sức lực nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy nhụt chí, nhưng cô nói những lời này cũng không muốn để cho An Sâm lo lắng vì mình.

“Nhưng tôi có thể làm thế nào? Trong mắt tôi hiện giờ chỉ có mình em, chẳng lẽ em không cho phép tôi đối xử tốt với em sao?” An Sâm hiện giờ cũng lộ ra một biểu tình ủy khuất.

“Tôi không phải ý này, tôi không muốn anh cứ vì tôi mà bôn ba khổ cực như vậy, tôi thật sự sẽ rất áy náy.” Tiêu Mộc Diên hổ thẹn nhỏ giọng nói.

“Nếu như em thật sự áy náy với tôi thì em gả cho tôi đi, cả đời này ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tận lực mà bảo vệ em một đời.” An Sâm cứ thế mà lại thổ lộ, sau khi nói xong còn muốn đưa bàn tay mình ra mà kéo cô vào trong ngực.

Tiêu Mộc Diên cảm giác được điều này nên tránh né anh ta, bàn tay đưa ra giữa chừng, anh ta chỉ có thể lúng túng thu hồi tay lại.

“Cho dù nói thế nào thì tôi cũng là một người đẹp trai, còn nhà giàu, nhưng vì sao em lại không thích tôi, chỉ thích một tên nghèo kiết xác, anh ta có gì tốt chứ?” Ngữ khí An Sâm có chút chua xót, không biết vì sao, anh ta luôn rất hâm mộ Kiều Phong.

“Chuyện này anh không hiểu đâu.” Tiêu Mộc Diên bắt đầu nói giúp Kiều Phong: “Tôi và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, chỉ có điều, hiện giờ anh ấy chỉ là nhất thời quên đi mà thôi.”

Không biết vì sao, Tiêu Mộc Diên luôn có cảm giác Kiều Phong đang giả vờ mất trí nhớ, hoặc chính là anh đã quên đi tất cả những chuyện xảy ra trước kia rồi.

“Em sao lại u mê không tỉnh ngộ như vậy? Nói không chừng anh ta từ trước đến giờ đều đừa bỡn em, chỉ có người như em mới ngu ngốc đi tin anh ta, si ngốc đợi anh ta.” Trong lòng An Sâm khổ sở vô cùng.

“Những thứ này đều là tôi cam tâm tình nguyện, bởi vì cả đời này tôi chỉ nhận định một mình anh ấy.” Tiêu Mộc Diên nói như đinh đóng cột.

“Vậy giờ em nhìn anh ta đính hôn cùng người khác, trong lòng em có phải là rất khó chịu không? Vì sao phải để bản thân chịu trừng phạt như vậy?”

“Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi không có cách nào không thích anh ấy nữa, không có cách nào không đau lòng được nữa.” Tiêu Mộc Diên cũng rất đau khổ nhìn phía trước.

“Có phải là nhìn thấy hai người họ tách xa nhau thì em sẽ vui vẻ không?” An Sâm ở bên cạnh nói bóng nói gió, Tiêu Mộc Diên ngược lại gật đầu, không chút để ý mà trả lời lại một câu: “Có lẽ là như vậy.”

“Em yên tâm, những việc tiếp theo, bảo đảm sẽ làm cho em vui vẻ lên.” Sau khi nói xong thì An Sâm đi qua một bên, Tiêu Mộc Diên sao lại cảm giác được anh ta nói câu này có chút kì lạ vậy?

Vì sao cứ cường điệu lại chuyện này với cô? Chẳng lẽ anh ta muốn làm chuyện xấu gì? Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên vẫn không biết anh ta rốt cuộc muốn là gì, chỉ là qua một lúc sau thì cô phát hiện những người lén lút lúc nãy lại lần nữa kéo nhau trở lại, chẳng lẽ cô hoa mắt thật rồi?
 
Chương 843


CHƯƠNG 843: CHẶN MỘT DAO CHO ANH

Cô cảm giác được những người kia xuất hiện không có ý tốt, bởi vì ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người của Kiều Phong.

Kiều Phong và Tiểu Đào sớm đã đi xuống khán đài, hai người nâng ly rượu nói chuyện với mọi người, thế mà làm cho Tiêu Mộc Diên cảm giác ngoài ý muốn là viện trưởng cũng đến rồi, hơn nữa An Sở Hùng cũng đến. Vốn dĩ cô cảm thấy có chút buồn bực, bởi vì cô không hiểu An Sở Hùng vì sao lại đến nơi này, bởi vì hôn lễ nho nhỏ này không thể hấp dẫn một nhân vật lớn như ông ta mới đúng.

Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bàn tay của An Sở Hùng tự nhiên mà ôm chặt lấy eo của viện trưởng, cô mới chợt tỉnh ngộ, phát hiện giữa hai người này tồn tại mối quan hệ mập mờ, chẳng lẽ hai người này chung một phe sao?

Tin tức này quá kinh người, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao viện trưởng không chút kiêng kị mà làm ra những việc đó. Thì ra từ trước đến nay có An Sở Hùng ở bên cạnh làm chỗ dựa cho bà ta.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy ánh mắt An Sở Hùng từ đầu đến cuối đều dịu dàng mà nhìn viện trưởng, nhìn ra được ông ta rất thích viện trưởng, chẳng lẽ Tiểu Đào là con gái của An Sở Hùng?

Lúc đầu vốn dĩ An Sở Hùng đã không thuận mắt với cô, hiện giờ càng hợp tác với bọn họ mà đối phó với cô sao?

Càng nghĩ như vậy, Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy tim lạnh lẽo.

Cô cảm thấy có chút kì quái, vì sao Kiều Phong và Tiểu Đào lại không lí do mà đính hôn? Kiều Phong rõ ràng bị An Sở Hùng mang đi, tất cả mọi chuyện hiện tại đã có thể giải thích được.

Tiêu Mộc Diên vẫn đang buồn bực suy nghĩ đến việc này, sau đó thì nhìn thấy Kiều Phong đi đến trước mặt mình.

Không cười, không có một chút cảm xúc nào, hoàn toàn xem cô như một người xa lạ.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy lồ ng ngực mình tràn ngập sự chua xót. Kiều Phong dựa vào cái gì lại đối xử với cô như vậy, anh vì sao nói quên thì quên?

Cô không kìm chế được bản thân, lại xông lên lần nữa, kéo cánh tay của Kiều Phong, dùng toàn bộ sức lực của mình mà kéo cánh tay anh, một chữ cô cũng không nói.

Kiều Phong quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô, Tiêu Mộc Diên cảm thấy đó là một trận sát khí mãnh liệt, hơn nữa còn là ánh mắt ghét bỏ. Cô nhìn được sự chán ghét từ trong mắt anh…

Cho nên không đợi Kiều Phong mở miệng, Tiêu Mộc Diên chủ động buông tay Kiều Phong ra, bởi vì ánh mắt của anh quá mức đáng sợ lại quá lạnh lùng. Cô nhìn anh, cảm thấy cả người lạnh như băng, trái tim cũng lạnh thấu.

“Kiều Phong, lẽ nào anh thật sự không nhớ ra em sao?”

Sau khi buông tay Kiều Phong ra, Tiêu Mộc Diên cắn chặt môi mình, không cam lòng mở miệng hỏi câu đó.

Bởi vì cô không muốn cứ như vậy mà buông tay Kiều Phong.

Kiều Phong sửa lại cà vạt của mình, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Từ trước đến nay tôi đều không đem cô đặt trong mắt.”

Mỗi một chữ trong câu nói của anh giống như một con dao nhọn hung hăng đâm vào trong lòng của Tiêu Mộc Diên.

Nước mắt lại lần nữa chảy ra.

Tiêu Mộc Diên nhất thời khóc lên.

Nhưng Kiều Phong cũng không có một chút thương tiếc nào đối với cô, ngược lại là sải bước tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Mộc Diên vốn dĩ nghĩ rằng bản thân có thể tranh thủ cơ hội lần này, nhưng nhìn thấy thái độ thờ ơ của anh, cô nhất thời cảm thấy đã không cần thiết nữa, anh cũng đã tuyệt tình đến như thế rồi. Cô ở lại đây còn có ý nghĩa gì?

Cô cúi đầu ủ rủ xoay người, nhưng lại nhìn thấy một đám người lén lút vừa nãy, hiện tại đang chậm rãi lại gần phía Kiều Phong.

Kiều Phong đang đứng cạnh bể bơi nhìn Tiểu Đào, hai người họ nhìn nhau cười đến mức vô cùng rực rỡ, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ, trong mắt của họ vĩnh viễn chỉ có đối phương.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy mình không ăn khớp với nơi này chút nào, chỉ có điều những người lén lút kia lại lấy một con dao ra.

Cô tuy rất muốn lập tức rời khỏi nơi thương tâm này, nhưng cô lại rất lo lắng cho sự an toàn của Kiều Phong.

Cô không cách nào có thể trơ mắt nhìn Kiều Phong xảy ra chuyện được.

Mắt nhìn thấy những người kia càng lại gần Kiều Phong, nhưng Kiều Phong lại không hề phát hiện ra, một chút cũng không có.

Tiêu Mộc Diên càng lo lắng hơn, Kiều Phong lúc nào lại biến thành như vậy, lẽ nào anh không nhìn thấy những người đó đang nhìn chằm chằm anh sao? Thậm chí đến cô cũng có thể nhận ra, chẳng lẽ là bởi vì anh quá mức đắm chìm trong hạnh phúc sao?

Cô ở bên này lòng như lửa đốt, Kiều Phong ngược lại ở bên kia cười ngọt ngào với Tiểu Đào, thật sự là quá châm chọc.

Cho dù trong lòng Tiêu Mộc Diên rất đau, nhưng cô cũng không muốn lựa chọn rời đi.

Bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông kia cầm con dao lại gần Kiều Phong, muốn xông lên chỗ anh, lập tức muốn đam vào bụng anh, trong lòng Tiêu Mộc Diên chỉ có một ý niệm, chính là không thể để Kiều Phong xảy ra chuyện, thế là cô liều lình xông qua, lúc cô vừa xông qua thì Kiều Phong lại nhạy cảm xoay người lại, người đó đâm hụt một dao.

Tiêu Mộc Diên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không ngờ những việc xảy ra tiếp theo càng làm cho cô khó có thể tiếp nhận nỗi.

Tuy cô đi qua, giúp Kiều Phong chặn một đoạn, nhưng những người đó không tính bỏ qua cho Kiều Phong, càng ra sức xông tới, đối diện với một nhóm người không hẹn mà cùng xông lên như vậy, Tiêu Mộc Diên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, cô muốn chặn phía sau Kiều Phong, vì cho dù anh đánh nhau với những người kia thì cô cũng có thể bảo vệ được anh, cô không thể để cho Kiều Phong chịu đựng bất kì một tổn thương nào, giống như trước đây anh cũng từng bảo vệ mình vậy.

Thế mà Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Kiều Phong từ đầu đến cuối chỉ dắt lấy tay Tiểu Đào, tuy anh đang đánh nhau nhưng một tay kia cùng nắm chặt Tiểu Đào, Tiểu Đào tuy rất căn thẳng nhưng đồng thời cũng rất hạnh phúc dựa vào trong lồ ng ngực anh.

Khoảnh khắc này Tiêu Mộc Diên nhất thời cảm thấy cay xè mắt, cô không biết bản thân nhìn thấy một màn này nên cười hay là khóc.

Kiều Phong muốn bảo vệ Tiểu Đào trong ngực, đương nhiên cũng không phải đối thủ của những người kia, Tiêu Mộc Diên cảm thấy kì lạ, thế mà bên cạnh cũng không có ai ra tay cứu giúp, bảo vệ cũng không thấy đến, An Sở Hùng và viện trưởng cũng không biết chạy đi nơi nào rồi.

Những người này gần như bắt được nhược điểm của Kiều Phong, họ xông về phía Tiểu Đào, Kiều Phong không nhẫn nại được mà chặn trước mặt Tiểu Đào, sau đó nhìn thấy Tiêu Mộc Diên trực tiếp xong qua chặn ở trước mặt Kiều Phong, làm lá chắn cho anh, kết quả một con dao đâm vào trong lồ ng ngực của cô.

Bên cạnh chính là hồ bơi, kết quả Tiêu Mộc Diên bị đâm một dao bị đẩy đến bên cạnh hồ, sau đó Tiểu Đào ở bên cạnh cũng bị những người kia tóm lại, kéo đến trước mặt hồ.
 
Chương 844


CHƯƠNG 844: ĐẮM CHÌM TRONG ĐAU ĐỚN

Tiêu Mộc Diên từng chút từng chút bị nước bao phủ, cả người đã hoàn toàn chìm xuống mặt nước, cô đang chờ đợi sự xuất hiện của Kiều Phong, đợi anh đến cứu cô, bởi vì cảm thấy mình xả thân liều mạng cứu anh thì anh nhất định sẽ đến cứu mình, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ tới, cô nhìn thấy Tiểu Đào cũng bị rơi vào trong hồ.

Bảo vệ cuối cùng cũng xông đến, áp chế những người kia lại, sau đó Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Kiều Phong nhảy xuống hồ bơi, vốn dĩ cô cho rằng Kiều Phong cuối cùng cũng sẽ đến cứu mình, kết quả cô lại nhìn thấy Kiều Phong kéo Tiểu Đào lên, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ, vì cô biết, bọn họ mắc nợ Tiểu Đào.

Cho nên trong lòng Tiêu Mộc Diên luôn nhận định Kiều Phong sau khi cứu Tiểu Đào thì sẽ đến cứu cô, nhưng cô ở trong này đợi lâu như vậy, kết quả nhìn thấy Kiều Phong ôm Tiểu Đào đi, hình ảnh gấp gáp kia làm cô không cách nào chịu đựng nỗi nữa, lẽ nào Kiều Phong cứ như thế mà đi hay sao?

Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ còn một mình Tiểu Đào thôi sao? Vậy cô là gì? Cô ở trong mắt anh rốt cuộc là gì? Không biết vì sao nghĩ đến điều này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất đau đớn, cô cảm giác được máu nhiễm đỏ ánh mắt của mình, cô có lẽ sẽ chết ở trong hồ bơi này rồi.

Dù sao như vậy cũng tốt, sau khi chết rồi thì tim sẽ không đau nữa, cũng không cần nhìn thấy hình ảnh người đàn ông mình thương yêu ân ái với người phụ nữ khác, như vậy cô sống ở trên thế giới này còn có ý nghĩa gì? Vì thế cô từ bỏ việc giãy giụa, từ từ nhắm chặt hai mắt lại, bởi vì trong thế giới của cô giờ đây chỉ còn hai chữ tuyệt vọng.

Mất đi Kiều Phong, cô cũng như mất đi toàn bộ thế giới.

Không còn thứ gì có thể làm cho cô động tâm tiếc nuối nữa.

Tạm biệt. Vì hiện giờ h@m muốn sống tiếp của cô cũng không còn nữa, dòng nước lạnh như băng xâm nhập vào trong từng tế bào trên cơ thể cô, cô thậm chí sớm đã cảm giác được tâm ý nguội lạnh, khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Phong ôm Tiểu Đào đi, cũng không quay đầu lại liếc nhìn một cái, giống như cô so với bầu không khí lạnh băng này càng dễ làm cho người ta coi thường.

Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn đắm chìm trong thế giới bi thương này nữa. Lúc này hiện trường một mảnh hỗn loạn, tim của cô đau đến mức rối tinh rối mù rồi.

Cô nhắm mắt, chỉ muốn đi đến thế giới bên kia. Lúc này, cô thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa.

Thế mà lúc này lại có một thân ảnh anh tuấn, không để ý nhảy xuống dưới hồ cứu Tiêu Mộc Diên lên.



Cô giống như đã mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ này có chút bi thương, còn có chút làm cho người ta thống khổ.

Đột nhiên, Tiêu Mộc Diên mở hai mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, lại nhìn bên cạnh, quả nhiên là An Sâm.

Sau khi nhìn thấy An Sâm, trong lòng Tiêu Mộc Diên khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Sự ảm đạm thất vọng của cô đều được An Sâm thu hết vào trong mắt, anh ta cười giỡn mở miệng: “Không ngờ em nhìn thấy anh lại không vui vẻ như vậy, dù sao thì anh cũng là người đã cứu em đấy, em có thể đừng nhìn anh như vậy được không?”

Tiêu Mộc Diên tâm sự nặng nề phun một câu: “Anh vì sao muốn cứu tôi?”

Ý ở ngoài lời chính là đang trách cứ anh ta, vì sao không để cho cô chết đi?

“Anh sao có thể nhìn em chết mà không cứu chứ, em là người quan trọng nhất cả đời này của anh mà.” Câu cuối cùng An Sâm nói rất nhỏ, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn có thể nghe được.

“Nhưng tôi sống trên thế giới này, tôi thật sự cảm thấy rất đau khổ, tôi có một loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời. Tôi cảm thấy chỉ ckhi tôi không còn trên đời này nữa, tôi mới có thể cảm thấy giải thoát, anh vì sao không thành toàn cho tôi.” Tiêu Mộc Diên yếu ớt nằm trên giường, đau khổ cầu xin nói.

“Lẽ nào bởi vì Kiều Phong đính hôn với Tiểu Đào, cho nên em cứ như vậy mà hành hạ bản thân mình sao?” An Sâm thật sự là nuốt không trôi cơn tức này.

“Nhưng anh ấy lại không hề nhớ gì về tôi, tôi cứu anh ấy, anh ấy lại hoàn toàn không quan tâm đ ến tôi, chỉ quan tâm đ ến người con gái của anh ấy, như vậy thì tôi sống làm gì nữa?” Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong câu này thì cười lạnh một tiếng, vì chính cô cũng muốn cười nhạo bản thân mình.

“Em đừng nói bậy, thật ra…” Sau khi An Sâm nói đến đây thì dừng lại, anh ta tuyệt đối không thể nói hết cho Tiêu Mộc Diên.

“Anh đừng ở đây an ủi tôi ủi tôi nữa, tôi sẽ không tin những lời nói dối của anh nữa đâu. Vì tôi không còn bất kì thứ gì để lưu luyến ở trên thế giới này nữa rồi.” Tiêu Mộc Diên khổ sở nhắm mắt lại, một bộ dạng chỉ muốn chết.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên tự giận mình như vậy, An Sâm đương nhiên rất đau lòng.

“Vì sao em lại hành hạ bản thân mình như thế? Em có biết em làm như thế cũng là hành hạ anh hay không? Nhìn thấy em như vậy anh rất khó chịu, em không thể vì anh mà đối xử với bản thân mình tốt một chút hay sao?” An Sâm gần như dùng hết toàn bộ khí lực mà nói ra lời này, thứ nhất anh ta muốn dỗ Tiêu Mộc Diên, thứ hai là anh ta thật sự đang biểu đạt những lời nói xuất phát từ nội tâm của mình.

Tiêu Mộc Diên không nghe lọt tai lời của anh ta, chỉ thờ ơ nhìn về phía xa xăm, giống như hoàn toàn mất đi linh hồn rồi vậy.

Trong đầu óc của cô luôn hiện ra hình ảnh Kiều Phong ôm Tiểu Đào chạy đi. Có thể cô đối với Kiều Phong, hay là Thịnh Trình Việt mà nói, thật sự là một chút cũng không quan trọng.

Cô tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên như thế, An Sâm cũng vô lực, nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì. Chỉ nói một câu: “Vậy em hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi ra ngoài trước.”

Tiêu Mộc Diên không trả lời anh ta, nằm bất động trên giường, giống như đã chết rồi.

Tuy An Sâm rất lo lắng, nhưng vẫn đẩy cửa đi ra ngoài. Thật ra trong lòng anh ta vẫn còn một việc rất rối rắm. Bởi vì lúc anh ta chạy nhanh tới hồ bơi, anh ta tận mắt nhìn thấy Kiều Phong quên mình mà nhảy xuống cứu Tiêu Mộc Diên lên. Tuy cả quá trình Kiều Phong mặt không biểu cảm, nhưng An Sâm vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của Kiều Phong.

Sự thật chứng minh, Kiều Phong vẫn rất quan tâm Tiêu Mộc Diên.

Nhưng làm An Sâm vàn ngạn lần không ngờ đến là Kiều Phong thế mà lại đưa Tiêu Mộc Diên nhét vào trong ngực mình, sau đó nói một câu: “Nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Sau đó thì bỏ đi, một loạt cử chỉ kì lạ đó làm cho An Sâm nghĩ hoài không ra.

Trong lòng Kiều Phong rõ ràng có Tiêu Mộc Diên, nhưng thế mà lại giả vờ lạnh lùng làm tổn thương cô ấy.

An Sâm nếu sớm biết người bị thương là Tiêu Mộc Diên, thì khi đó anh ta sẽ không phái người đi giết Kiều Phong rồi. Nói đi cũng phải nói lại, tất cả chuyện này cũng đều là lỗi của anh ta. Chẳng qua, cả đời này anh ta sẽ không để cho Tiêu Mộc Diên biết sự thật. Bởi vì anh ta muốn dùng biện pháp làm cho Tiêu Mộc Diên mãi mãi ở bên cạnh anh ta.

Tiêu Mộc Diên, em sớm muộn cũng là của anh.

Đôi mắt hẹp dài của An Sâm híp lại, trong lòng ngược lại đã có một tính toán khác.



“Đùng…”

Trong phòng truyền đến một âm thanh đùng đùng.

Cô giúp việc hoảng sợ chạy từ bên trong ra, nhìn thấy An Sâm lại vội vàng cúi đầu, giọng nói cũng run rẩy: “Cô ấy…”

“Tôi biết rồi, cô lui ra trước đi.” Không đợi cô giúp việc nói xong, An Sâm đã đoán được tình huống trong phòng.
 
Chương 845


CHƯƠNG 845: ANH ẤY XUẤT HIỆN RỒI

An Sâm đi vào trong phòng nhìn, lại là một mảng hỗn độn. Tiêu Mộc Diên vẫn không chịu ăn gì, hơn nữa còn đem đồ vứt đầy đất. Mà bản thân cô giống như một con chó nhỏ co rúc ở một góc bên trong vậy.

Lòng anh ta rất đau, giống như là đang rỉ máu vậy.

Anh hít thật sâu một hơi, vẫn kéo bước chân nặng nề kia đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên.

Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy tay vuốt v e sợi tóc của cô.

“Tất cả đều sẽ tốt thôi.” An Sâm dùng giọng nói hùng hồn mở miệng nói.

Nhưng bây giờ Tiêu Mộc Diên thật sự là một chữ cũng nghe không lọt. Hơn nữa còn cảm giác được vô cùng bực mình, lập tức đẩy An Sâm ra.

“Anh đi ra! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”

“Tâm trạng em không được kích động như vậy, em phải biết em đã mấy ngày chưa ăn gì, nếu em còn tiếp tục như vậy nữa, em sẽ chết thật đấy.” An Sâm chỉ có thể tốt bụng mở miệng nói.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lại lộ ra thái độ thờ ơ: “Chết thì thế nào?” Dù sao cô cũng không muốn sống trên đời nữa.

“Sao em có thể ích kỷ như vậy? Em chết rồi em có từng nghĩ tới con em người nhà em sẽ thế nào hay không, còn có anh nữa, trước kia đã đáp ứng anh rồi. Vậy anh đợi em lâu như vậy, chỉ muốn phụ lòng anh như vậy sao?” An Sâm cũng bắt đầu trở nên kích động.

Anh ta liều mạng lấy tay lắc lắc bả vai Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể mặc cho anh ta như vậy, bởi vì tất cả chuyện này đối với cô mà nói, cô đều đã cảm thấy không cần thiết nữa rồi.

“Xin em tỉnh táo lại cho anh một chút có được hay không? Vì một người đàn ông không yêu em, trở thành bộ dạng bây giờ, em cho rằng đáng giá không?” An Sâm bây giờ cũng không có cách nào tiếp tục nhìn nữa. Những ngày tháng ở đây, dỗ cũng dỗ rồi, cách gì cũng đã dùng, nhưng cô chính là vẫn là bộ dạng cũ, bộ dạng cứ muốn sống chết.

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe nói như vậy, lại bắt đầu liều mạng phản bác.

“Anh ấy yêu tôi! Anh ấy làm sao có thể không yêu tôi chứ…” Lúc Tiêu Mộc Diên nói tới đây liền khóc.

“Nếu như em thật sự yêu anh ta, vậy cái em nên làm là cướp anh ta lại, mà không phải là ở đây tự mình sa đọa.” An Sâm lớn tiếng nói với cô.

Nhưng Tiêu Mộc Diên hết sức kháng cự: “Tôi tự mình sa đọa thì mắc mớ gì tới anh?”

“Bởi vì anh thích em, cho nên chuyện của em cũng là chuyện của anh, bất luận em có đồng ý hay không, anh cũng sẽ không cho phép em làm ra bộ dạng tự ngược đãi mình như vậy.” An Sâm hùng hồn đầy lý lẽ mở miệng nói.

Nhưng Tiêu Mộc Diên cười lạnh, “Anh có thể nói cho tôi biết hay không, anh rốt cuộc thích tôi cái gì? Tôi bây giờ chính là một người đàn bà không có gì cả.”

Ngữ khí nói chuyện của cô có chút mỉa mai, nhưng An Sâm nghe lại cảm thấy rất đau lòng.

“Anh biết bây giờ em nói như vậy, cũng vì không muốn anh lo lắng, chỉ có điều, anh không có cách nào làm được việc không thích em. Anh sẽ ủng hộ mọi lựa chọn của em, chuyện em muốn làm anh sẽ giúp em làm được, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải phải sống thật tốt, trước tiên chăm sóc tốt chính mình.” An Sâm cũng không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên lại chán chường thành cái bộ dáng này.

Nhưng Tiêu Mộc Diên không cho là vậy, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Anh không cần nói những lời này với tôi. Tôi sau này cũng sẽ không tin tình yêu nữa.”

Cô đối với thế giới này đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô nhắm mắt lại. Bây giờ cô chỉ muốn nghênh đón cái chết. Chuyện thế giới này đã sớm không liên quan đến cô.

“Em không cần nhắm mắt lại giả chết, anh biết em vẫn luôn nghe thấy anh nói chuyện. Chẳng lẽ em lại không thể cho anh một cơ hội sao? Nếu em cảm thấy anh ta yêu em, vậy tại sao bây giờ em còn phải ở đây chán chường như vậy?”

Sau khi nói xong, An Sâm liền trực tiếp ôm ngang Tiêu Mộc Diên lên.

Tiêu Mộc Diên bị ôm mở mắt ra, nặng nề nhìn về phía trước: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Chẳng lẽ em không nhìn ra được sao? Cho tới nay anh đều đối tốt với em như vậy, anh chỉ muốn đi vào thế giới của em, tiến vào trái tim em. Nhưng cho đến nay em cũng không thấy được anh đối tốt với em.” Lúc An Sâm nói tới đây cũng cảm giác được trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Ánh mắt Tiêu Mộc Diên lúc này cũng khôi phục một chút sắc thái, có chút ngây ngô nhìn anh ta.

Cô hình như thật sự rất coi thường người đàn ông này đối tốt với mình.

“Thật xin lỗi.” Sau khi Tiêu Mộc Diên suy nghĩ kĩ càng, vẫn nói ra những lời này.

“Em không cần nói xin lỗi với anh, anh muốn em ở cùng với anh.” An Sâm dè dặt đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, sau đó thâm tình mở miệng nói với cô.

“Chẳng lẽ anh cố gắng lâu như vậy, em thật sự ngay cả một chút cơ hội nhỏ cũng không muốn cho anh sao?” An Sâm dùng ngữ khí có chút bị thương nói.

“Tôi…” Tiêu Mộc Diên chỉ cúi đầu, nửa ngày chỉ nói một chữ, bởi vì cô quả thực đối với An Sâm tràn đầy áy náy.

“Em sẽ không phải là muốn nói xin lỗi với anh nữa đấy chứ. Rõ ràng biết anh muốn nhất là cái gì. Anh thật sự đã rất cố gắng. Chẳng lẽ, em vẫn không nhìn thấy anh là thật lòng sao?” An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên đầy tình cảm.

Tiêu Mộc Diên trầm mặc. Bởi vì cô đột nhiên không biết nên làm sao đối mặt với An Sâm.

“Anh biết bây giờ em rất khó chịu, nhưng em nghĩ đi, mấy ngày nay anh đối tốt với em, nghĩ tới những người ở bên cạnh quan tâm em.” An Sâm nghiêm túc nói: “Em nghĩ một chút xem, bất kể xảy ra chuyện gì, vẫn còn có anh.”

Nhưng Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ nghiêng đầu qua một bên khác: “Anh không cần nói gì nữa, cũng không cần tốt với tôi như vậy, bởi vì lòng tôi đã chết. Một người lòng đã chết sống trên đời này đã không có ý nghĩa gì nữa rồi.”

An Sâm nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tiêu Mộc Diên, trong lòng khó chịu không nói ra được.

“Em không cần nói những thứ này khó chịu đó nữa, em bố thí cho anh một chút tình yêu của em, dù chỉ là một chút xíu, anh cũng sẽ rất cảm kích em.” An Sâm dứt khoát không đếm xỉa đến tất cả những thứ này.

“Sao anh lại ngốc như vậy chứ, đối mặt với một người đàn bà không yêu anh, anh còn đối tốt với cô ta như vậy?” Nước mắt Tiêu Mộc Diên sớm đã rơi đầy mặt.

An Sâm nhìn cô: “Bởi vì người đàn bà kia là em, cho nên anh cảm thấy làm gì anh cũng đều bằng lòng.”

Tiêu Mộc Diên nhìn anh, lập tức biến thành kẻ ngốc.

“Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cho dù chỉ một ngày thôi cũng được.”

An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên, sau đó từ từ hướng đến gần cô, cuối cùng, chính xác không sai lệch bắt được môi của cô.

Có chút ngọt còn có chút khổ sở.

An Sâm thấy Tiêu Mộc Diên không phản kháng, cho nên nụ hôn này liền sâu hơn, giờ khắc này anh ta đã chờ chờ lâu rồi. Đầu lưỡi anh ta ôn nhu khiêu khích cô.

Đầu óc Tiêu Mộc Diên vào giờ phút này lại trở nên trống rỗng. Mắt mở to nhìn phía trước, cả người cũng không phản ứng kịp.

Mà vào lúc này, có một người đàn ông xông tới về phía bọn họ, hung hãn tự nhiên cho An Sâm một đấm.

“Ai cho phép anh đối xử với cô ấy như vậy hả?” Kiều Phong nổi giận đùng đùng nói, gân xanh trên mặt cũng sắp nổ ra.

Tiêu Mộc Diên vào lúc này cũng cảm giác được hết sức kỳ quái, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, anh thật sự xuất hiện rồi.
 
Chương 846


CHƯƠNG 846: TIỂU ĐÀO XẢY RA TAI NẠN XE

“Rốt cuộc anh cũng xuất hiện, anh có biết không? Em nhớ anh nhớ đến đau lòng.” Tiêu Mộc Diên cũng không để ý ba bảy hai mươi mốt, liền trực tiếp nhào trong ngực anh, bởi vì người đàn ông trước mắt này mới là cả thế giới của cô.

Nhưng mà lúc này, An Sâm lại thương tâm vô cùng, chuyện anh ta cố gắng lâu như vậy lại để cho Kiều Phong vừa xuất hiện đã phá vỡ nó, anh ta thật sự chán ghét sự như nhược của bản thân.

“Không được gọi anh là Kiều Phong, anh tên Thịnh Trình Việt.” Anh vào lúc này nói chuyện một cách nghiêm túc, tim Tiêu Mộc Diên lúc này cũng sắp nhảy ra ngoài.

“Anh mới vừa nói cái gì?” Tiêu Mộc Diên không thể tin hỏi ngược lại.

“Em đừng quên anh là người đàn ông của em, là chồng em, anh tuyệt đối sẽ không cho phép người khác ức hiếp người phụ nữ của anh.” Thịnh Trình Việt kiêu ngạo nói.

Vào giờ khắc này Tiêu Mộc Diên trở nên càng kích động: “Rốt cuộc anh cũng nhớ ra tất cả mọi thứ rồi sao?”

“Nếu như anh không nhớ lại tất cả, em có thể đã rơi vào tay người khác rồi, từ nay về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.” Thịnh Trình Việt lập tức bảo vệ Tiêu Mộc Diên ra sau lưng, dường như coi bộ dạng kia của An Sâm như một con mãnh thú.

An Sâm, đột nhiên cảm giác được có chút bị thương, bởi vì điều khiến anh ta khó chịu không phải sự xuất hiện của Thịnh Trình Việt, mà là Tiêu Mộc Diên bài xích đối với mình, lại bắt đầu mỉa mai mở miệng nói: “Tiêu Mộc Diên, chẳng lẽ anh ở trong lòng em chính là hình tượng như vậy? Em cứ như vậy đi với anh ta sao?”

An Sâm đem toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người Tiêu Mộc Diên.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lúc này trở nên càng hốt hoảng, chỉ có điều cô càng thấy hưng phấn nhiều hơn, bởi vì Thịnh Trình Việt rốt cuộc cũng nhớ ra mình, anh rốt cuộc có thể an tâm ở bên cạnh mình.

Tiêu Mộc Diên nắm thật chặt tay của Thịnh Trình Việt.

“Anh thật sự trở về rồi sao?” Tiêu Mộc Diên mừng rỡ rơi nước mặt nhìn anh, sợ mình đang nằm mơ.

“Anh bây giờ sẽ đưa em đi.”

Ngay sau đó Thịnh Trình Việt cứ như vậy ngay trước mặt An Sâm quang minh chính đại mang Tiêu Mộc Diên đi, nhưng lúc bọn họ đi được một nửa Tiêu Mộc Diên vẫn dùng đôi mắt kỳ quái nhìn anh, bởi vì cô có chút không dám tin tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, nhưng Thịnh Trình Việt cảm thấy không được tự nhiên.

“Em không cần dùng ánh mắt đờ đẫn này nhìn anh.” Thịnh Trình Việt bất đắc dĩ nói.

“Nhưng em thật sự không có cách nào tin được, anh đã nhớ ra rồi, mau nói cho em biết, tất cả chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Tiêu Mộc Diên nhất định chính là cảm thấy cả người mình đều chưa hoàn hồn.

“Thật ra thì chuyện chính là như em đã thấy, thật xin lỗi, điều này khiến em tủi thân rồi.” Thịnh Trình Việt lại đau lòng lấy tay vuốt v e trán cô.

“Không tủi thân, chỉ cần anh nhớ ra em, em cảm thấy anh làm chuyện gì cũng đều đáng giá, nhưng mà, không phải anh muốn đính hôn với Tiểu Đào sao?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn là có rất nhiều điều chưa rõ.

“Bây giờ đã không sao rồi.” Thịnh Trình Việt chỉ từ tốn nói một câu như vậy, cũng không muốn phải nhiều lời.

“Vậy tình hình của anh với Tiểu Đào bên kia rốt cuộc như thế nào rồi?” Tiêu Mộc Diên nhất định phải đem tất cả mọi chuyện truy tới cùng, dù sao, trước kia tận mắt thấy chuyện hai bọn họ đính hôn, khiến lòng cô cũng sắp bị tổn thương.

“Em yên tâm, anh đã nói sẽ không sao thì nhất định sẽ không có chuyện gì.” Thịnh Trình Việt vẫn kịp thời chuyển đề tài, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn rất muốn biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

“Tại sao anh vẫn giấu diếm chân tướng? Anh nói hết tất cả mọi chuyện cho em đi.”

“Vốn ngày đó là anh cứu em, nhưng khi đó anh đã bị viện trưởng kia chích thuốc. Cho nên anh mất đi một phần trí nhớ trước kia, thật ra thì tất cả mọi chuyện thật sự đều nhờ có Tiểu Đào. Là Tiểu Đào ngăn anh tiếp tục uống thuốc của viện trưởng kia, để anh đi khám bác sĩ, có một bác sĩ nổi tiếng khiến anh trong hai ngày đã khỏe lại, cho nên anh liền lập tức chạy tới bên này tìm em, không nghĩ lại thấy hình ảnh như thế này.”

Thịnh Trình Việt nghĩ đến những hình ảnh mới vừa rồi kia cũng có chút tức giận.

“Xin lỗi, em thật sự không phải cố ý.” Tiêu Mộc Diên cũng biết người đuối lý kia là mình.

“Em biết điều khiến anh tức giận là gì không? Không phải anh ta cưỡng hôn em, mà là em không có đẩy anh ta ra.” Đôi mắt Thịnh Trình Việt sắc bén nhìn cô.

Tiêu Mộc Diên vào lúc này quả thật có chút áy náy: “Thật xin lỗi, là em làm chuyện có lỗi với anh…”

Cô chưa kịp nói hết lời, Thịnh Trình Việt liền trước một bước cắt đứt lời cô.

“Có điều tất cả mọi thứ đều là anh sai, chỉ là từ nay về sau em cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa, anh lập tức sẽ mang em đi. Chúng ta lập tức về nhà, rời khỏi nơi thị phi này.” Thịnh Trình Việt nắm thật chặt tay cô, Tiêu Mộc Diên vào giờ khắc này cũng cảm thấy trái tim mình cũng sắp hòa tan ra, trước giờ cô chưa từng có cảm giác vững vàng như vậy.

Dù sao ở đây bôn ba lâu như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vì vậy hai người bọn họ tay nắm tay, lúc đang chạy tới sân bay, bị người ta cản lại, vốn Tiêu Mộc Diên cho rằng An Sâm lại phái người xuất hiện, kết quả người xuất hiện trước mặt bọn họ là Tiểu Đào đang bị thương, trên trán cô ấy tất cả đều là máu chảy ròng ròng, đi về hướng bọn họ.

Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên muốn kéo Thịnh Trình Việt ra, nhưng nhìn thấy tình huống thảm thương không nỡ nhìn của Tiểu Đào bây giờ, hai người bọn họ lại không nhịn được đi tới.

“Tiểu Đào, tình huống này của cô rốt cuộc thế nào vậy?” Tiêu Mộc Diên dẫn đầu mở miệng trước nói. Thịnh Trình Việt lại trực tiếp đi lên phía trước đỡ cô ấy dậy.

Trong mắt Tiểu Đào chỉ có Thịnh Trình Việt: “Em biết anh phải đi, nhưng em muốn trước khi anh đi gặp anh một lần cuối cùng, chỉ là không nghĩ tới mới vừa rồi bị đụng xe.”

“Cho nên bây giờ cô kéo cơ thể sau khi bị xe đụng đi tới đây?” Tiêu Mộc Diên không thể tin hỏi ngược lại.

Tiểu Đào bị thương mang theo nụ cười, gật đầu một cái, Thịnh Trình Việt vào giờ khắc này cảm thấy hết sức xấu hổ: “Tiểu Đào, là tôi có lỗi với em, nếu như em không gặp tôi, em cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy mà tới đây.”

“Mọi chuyện đều không liên quan tới anh, hơn nữa những chuyện này hoàn toàn đều là em cam tâm tình nguyện, em chỉ là hy vọng anh có thể hạnh phúc. Bởi vì, em không bỏ anh được, nhưng anh không bỏ được cô ấy, cho nên em chỉ có thể lựa chọn tác thành cho anh, em hy vọng hai người có thể sống hạnh phúc cùng nhau.”

Sau khi Tiểu Đào nói xong câu này, liền nhắm hai mắt lại, nhưng Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trước mũi Tiểu Đào, lại phát hiện cô ấy không hít thở nữa.

Cô ấy chết rồi.

Tin tức này thật sự là quá chấn động, Tiêu Mộc Diên liền giật mình tại chỗ, cả người tê liệt ngồi dưới đất, mà vào lúc này An Sở Hùng và viện trưởng cũng chạy tới.
 
Chương 847


CHƯƠNG 847: AN SÂM KỊP THỜI XUẤT HIỆN

Viện trưởng lúc này bối rối không thôi, từ sau khi Tiểu Đào để Kiều Phong rời đi, cô ấy liền chạy loạn khắp nơi, cho nên bà ta cứ như cái đuôi chạy theo sau Tiểu Đào, không ngờ lại tận mắt nhìn thấy Tiểu Đào bị xe đâm, sau khi bị xe đụng cô vẫn loạng choạng nghiêng ngả đi về phía này, cho nên bà ta mới gọi cho An Sở Hùng trong lúc hoảng loạn.

Sau khi hai người chạy tới bên này lại nhìn thấy một cảnh tượng.

Viện trưởng đi thẳng qua đây: “Đều là cô, đều là cô hại chết con gái tôi, cô đền con gái cho tôi.”

Lúc này, Tiểu Đào được đưa vào phòng cấp cứu từ sớm nhưng cũng không có hiệu quả, cô ấy đã qua đời, hai người đều cảm thấy rất áy náy, vốn dĩ muốn rời đi nhưng không ngờ lại tạo thành tình cảnh như bây giờ.

Tiêu Mộc Diên nước mắt đầy mặt, cô cũng không ngờ chuyện lại biến thành như bây giờ.

Thịnh Trình Việt lúc này đã phản ứng lại, mình không thể chìm đắm trong đau thương được, chỉ có thể kéo tay Tiêu Mộc Diên lập tức chạy đi.

Hai người bỏ chạy cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì, rất nhanh đã bị An Sở Hùng cho người đi bắt về. Hai người lại bị trói chéo tay rồi đưa vào tầng hầm tối tăm.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất sụp đổ, không ngờ mình lại bị đưa về chỗ này, đây chính là cơn ác mộng của cô cả đời này.

“Rốt cuộc ông muốn thế nào? Rốt cuộc muốn chúng tôi phải thế nào mới có thể thả chúng tôi?” Tiêu Mộc Diên hét to với An Sở Hùng.

Lúc này Thịnh Trình Việt lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

“Chúng mày hại chết con gái tao khiến người nhà tao trở nên thảm thương như vậy, mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho hai đứa chúng mày sao? Tao nhất định phải chém chúng mày thành muôn mảnh.”

Tiêu Mộc Diên thấy trên người An Sở Hùng tản ra d*c vọng báo thù mãnh liệt, dường như chỉ mong đẩy được hai người vào chỗ chết, cô cũng rất rõ, khi ông ta nói lời này tràn ngập sát khí, một chút cũng không giống đang đùa.

“Thực ra mọi chuyện đều là tôi gây nên, không liên quan gì đến anh ấy, ông muốn giết thì giết một mình tôi là được rồi.” Tiêu Mộc Diên muốn đổ hết mọi sai lầm lên người mình.

Thịnh Trình Việt lúc này lại nói một câu: “Chúng ta không cần cầu xin ông ta.”

“Mày cho rằng bây giờ chúng mày vẫn cần phải chọn sao? Tao muốn hai người chúng mày lập tức đi chết mà lại khiến chúng tao trở nên đau khổ như vậy, khó khăn lắm tao mới tìm lại được con gái mà chúng mày lại dồn nó vào tình cảnh như này.” Gân xanh trên mặt An Sở Hùng như muốn nứt ra, cả người đã sớm bị tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lúc này viện trưởng cũng đi tới, bà ta vô cùng kích động cầm một cái roi tới, liều mạng quất lên người Tiêu Mộc Diên, dáng vẻ đó nhìn vô cùng độc ác: “Tiện nhân, vốn dĩ mày là người đáng chết, người phải đi vốn không nên là con gái tao.”

Chuyện của Tiểu Đào, Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy rất áy náy, đối mặt với mọi điều trước mắt, cô thật sự không còn lời nào để nói, cô cứ vậy cắn chặt môi, vì lúc này cô cũng đã cam chịu số phận rồi.

“Tôi biết mọi chuyện đều là lỗi của tôi, các người muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ nhằm vào tôi là được rồi, không liên quan gì đến anh ấy.” Tiểu Mộc Diên chỉ muốn trước khi chết cầu tình cho Thịnh Trình Việt một lần.

“Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, cho nên em đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa.” Thịnh Trình Việt dùng giọng điệu ẩn ý đưa tình nói với Tiêu Mộc Diên.

“Chỉ cần cùng em thì cho dù sống hay chết anh đều vui lòng.” Thịnh Trình Việt nói xong dứt khoát thản nhiên nhắm mắt lại.

“Hay cho một đôi chồng hát vợ khen hay, nhưng bây giờ tao không có tâm trạng xem hai người diễn kịch, các người phải xuống đó làm bạn với con gái tao.”

Sau khi An Sở Hùng hét câu đó xong cũng lấy con dao nhọn ra, Tiêu Mộc Diên sợ hãi nhắm mắt lại, mà hết lần này đến lần khác, khi dao ông ta nhằm vào Tiêu Mộc Diên thì An Sâm lại xông ra, chắn trước mặt cô.

Vì thế khi An Sở Hùng thấy con dao của mình đâm vào An Sâm ở trước mặt thì ông ta càng kinh ngạc rút tay về: “Sao con lại ở đây?”

“Vì con đã thề, con nhất định phải bảo vệ cô ấy.” An Sâm gần như là cố nói ra những lời trong miệng mình.

Người An Sở Hùng run rẩy lùi về sau vài bước, lúc này An Sâm cũng không còn sức nằm trên mặt đất, máu từng chút từng chút từ trong người anh ta chảy ra.

“Tên ngốc nhà anh, sao lại ngốc như thế, vì sao lại chạy ra giúp tôi cản dao?” Lúc này Tiêu Mộc Diên hét lên, vì cô cũng không có cách nào tiếp nhận sự thật này, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý đối diện với cái chết.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại phải chuyện như này.

“Anh nói rồi, đời này đã định anh sinh ra vì em, cũng vì em mà chết. Nhưng có lẽ đây là điều cuối cùng anh làm vì em rồi, điều anh nuối tiếc nhất là sau này không thể làm bạn bên em được nữa.”

An Sâm ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh, cuối cùng vẫn có người đến giúp Tiêu Mộc Diên cởi trói.

Điều đầu tiên sau khi được cởi trói, Tiêu Mộc Diên liền đi về phía An Sâm, ôm chặt anh ta vào lòng.

“Vì sao anh lại làm như vậy, tôi nói với anh rồi, người tôi thích căn bản không phải anh…” Tiêu Mộc Diên vừa khóc vừa nói.

“Trước giờ con không cầu xin bố điều gì, nhưng lần này con chỉ muốn cầu xin bố một chuyện, bỏ qua cho họ đi, hy vọng cái chết của con có thể khiến các người nguôi giận.” An Sâm không trả lời Tiêu Mộc Diên mà chuyện ánh mắt lên người An Sở Hùng.

An Sở Hùng trực tiếp xông ra ngoài, viện trưởng lúc này cũng có chút mơ hồ, cũng đi theo ông ta ra ngoài.

Hiện trường thật sự đã trở nên hỗn loạn.

Duy chỉ có trái tim Tiêu Mộc Diên là lạnh ngắt như tờ: “Anh không được gặp chuyện xấu, anh không thể xảy ra chuyện, lập tức bảo họ đưa anh đến phòng cấp cứu, anh sẽ không sao.”

“Em yên tâm, có thể chết trong lòng em, anh cảm thấy cũng đáng, có lẽ em không biết, khi chưa gặp em, anh không biết mình sống có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ anh biết rồi, thì ra anh sống là vì giúp đỡ em, chết đi cũng vì để giúp em, chắc hẳn đời này em đều sẽ nhớ đến anh.”

Trên mặt An Sâm mang theo nụ cười nói với cô những lời này, dù cho khoé miệng anh vẫn chảy ra vệt máu nhàn nhạt.

“Anh đừng nói nữa…” Tiêu Mộc Diên đã khóc thành người nước đến nơi.

“Anh thật sự rất không nỡ bỏ em…” Vì thế An Sâm nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt v e khuôn mặt Tiêu Mộc Diên, trên tay anh dính đầy máu, lập tức mặt Tiêu Mộc Diên bị nhuộm đỏ.

“Nếu anh đã thích ở lại bên cạnh tôi như thế thì anh đừng đi mà, tôi đồng ý với anh, điều gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh đừng chết.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên ôm lấy cơ thể An Sâm khóc lớn thành tiếng, lúc này cô cũng không quan tâm được nhiều nữa.
 
Chương 848: (Hoàn)


CHƯƠNG 848: HẠNH PHÚC THỰC RA RẤT ĐƠN GIẢN

“Anh biết, Thịnh Trình Việt mới là người em thích, chỉ là, rất nhanh thôi em có thể được giải thoát, vì anh sẽ không còn là vật cản của em nữa. Anh chỉ hy vọng đời này em có thể nhớ đến anh, anh còn có một nguyện vọng, anh hy vọng, trước khi anh đi, em có thể cho anh một nụ hôn coi như nụ hôn tạm biệt là được rồi…” An Sâm gần như đã dùng toàn bộ sức lực toàn thân để nói lời này.

Sau khi nói xong những lời này, An Sâm liên tục ho khan vài tiếng, sau đó nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như dùng toàn bộ sức toàn thân để cười.

Lúc này Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy vô cùng sụp đổ, nhưng cuối cùng vẫn không dám hôn, dù sao Thịnh Trình Việt còn đang ở bên cạnh nhìn, khi cô dùng đuôi mắt nhìn Thịnh Trình Việt.

Thì anh cũng đang nhìn cô gật đầu, điều đó biểu thị anh đã đồng ý, nếu Thịnh Trình Việt thật sự không giận thì cô cũng thoả mãn nguyện vọng cuối cùng của An Sâm một chút, thật xin lỗi.

Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng đến gần môi anh ta sau đó đặt xuống một nụ hôn chuồn chuồn nước, cuối cùng hai người lại kết thúc như này.

An Sâm cứ như vậy nhìn cô rồi bình thản nhắm mắt lại.

“Đừng mà.” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên hét lên một tiếng.

Theo tiếng hét ấy, sinh mệnh của An Sâm cũng đi đến điểm cuối cùng.

Sau khi trải qua chuyện này, hai người lại được thả ra, viện trưởng và An Sở Hùng cũng không làm khó họ nữa.

Tiêu Mộc Diên biết mọi chuyện đều là ý của An Sâm.

An Sở Hùng vì bi thương quá độ, bây giờ đã trở thành một kẻ điên, ông ta có lẽ không thể chấp nhận được chuyện con gái và con trai mình lần lượt rời xa, huống hồ còn có một sự thật là chính tay ông ta đã kết thúc sinh mệnh con trai mình.

Không ngờ lúc này An Tiêu vẫn đến đưa tiễn họ.

“Không ngờ sự xuất hiện của một người phụ nữ cô quả thật đã thay đổi số mệnh một nhà chúng tôi.” An Tiêu nói một lời cảm thán sâu sắc với Tiêu Mộc Diên.

“Vì sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy?” Tiêu Mộc Diên vẫn không kìm nén được nghi ngờ trong lòng mình mà hỏi.

“Những chuyện này đều là yêu cầu của anh tôi, tôi bỏ qua cho hai người, không tìm hai ngươi báo thù, hoàn toàn là vì anh trai, vì anh ấy nói có thể vì cô mà chọn cái chết, nhưng tất cả mọi thứ của nhà họ An đều do tôi kế thừa. Điều khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới là bố tôi lại hoá điên rồi, có điều sau này tôi sẽ chống đỡ cả gia đình, hai người hãy về nơi thuộc về mình đi.”

Sau khi nói xong những lời này, An Tiêu cũng rời đi, hơn nữa còn đặc biệt bố trí máy bay tư nhân bảo vệ, đưa họ về.

Vừa về đến thành phố quen thuộc, Tiêu Mộc Diên liền rúc sâu vào lòng Thịnh Trình Việt, cô cảm thấy lần đi du lịch này giống như một cơn ác mộng đáng sợ, có điều may mà mọi thứ đã kết thúc, nhưng cảnh tưởng An Sâm chết vẫn luôn ở trong đầu cô không xua đi được.

Cho dù cô dựa vào lồ ng ngực anh cũng vẫn giật mình bừng tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy Thịnh Trình Việt, cô mới thở phào một hơi.

“Sao thế, lại gặp ác mộng à? Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, say này người một nhà chúng ta sẽ sống bên nhau thật tốt.” Có lẽ Thịnh Trình Vũ nhìn ra lo lắng và nỗi lo âu của cô, vì thế anh lập tức nói.

Lúc này Tiêu Mộc Diên cũng liều mạng gật đầu: “Đúng thế, mọi chuyện sẽ đều là quá khứ.”

Khi hai người về đến ngôi nhà quen thuộc, đàn con lại tranh nhau chạy tới.

“Bố me, rốt cuộc hai người chạy đi đâu vậy? Chúng con thật sự rất nhớ mẹ.”

“Bố mẹ cũng rất nhớ các con.” Trên mặt Tiêu Mộc Diên hiện lên nụ cười vui vẻ.

Thịnh Tuấn Hạo lại đứng bên cạnh nhổ nước bọt: “Để hai người đi hưởng tuần trăng mật một chút mà thôi, không ngờ hai người lại thật sự vứt chúng con lại mặc kệ.”

“Đúng là người nhỏ mà ma mãnh, đây là thái độ con nói chuyện với bố sao?” Thịnh Trình Việt vừa lên tiếng cậu bé liền lập tức ngoan ngoãn không dám nói gì.

“Có điều chúng ta quả thực cũng sắp có có một chuyến du lịch, cả nhà chúng ta sẽ cùng đến một nơi để chơi, các con thấy có được không?” Thịnh Trình Việt nói xong, sau đó đám trẻ lập tức hoan hô.

Thấu Thịnh Tuấn Hạo dắt tay Quả Quả, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan cũng ở bên cạnh cười rất vui vẻ, trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sau đó Lưu Mỹ cũng ở bên cạnh cười nhìn lũ trẻ.

Họ quyết định đến một nơi để du lịch, đó là trong biệt thự non xanh nước biếc, Tiêu Mộc Diên lại tình cờ nhìn thấy Thịnh Tử Hàm, cô hạnh phúc dựa vào ngực Đường Lực, hạnh phúc có lẽ là như vậy. Mỗi người đều có được hạnh phúc nhỏ bé mà mình mong muốn.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người lại thấy Thịnh Trình Việt thâm tình bên cạnh, Tiêu Mộc Diên cũng cười. Thực ra chỉ cần người một nhà có thể vui vẻ sống bên nhau là được rồi.

Tiêu Mộc Diên nhìn ngắm phong cảnh phía xa.

Thịnh Trình Vũ đột nhiên ôm ngang cô lên khiến cô không kịp chuẩn bị.

“Anh làm gì vậy? Doạ chết em rồi.” Tiêu Mộc Diên ngọt ngào làm nũng.

“Đi sinh con.” Thịnh Trình Việt nở nụ cười xấu xa. Tiêu Mộc Diên cũng chỉ cúi đầu, ngượng ngùng cười. Sau đó cửa ‘rầm’ một tiếng bị đóng lại. Hạnh phúc ở lại ngoài cửa.

Có lẽ, hạnh phúc chính là chuyện đơn giản như vậy, Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình chỉ cần có thể ở trong lòng Thịnh Trình Việt thôi đã là hạnh phúc thực tế nhất rồi.

“Chồng à, em yêu anh.”

Không đợi Thịnh Trình Vũ trả lời cô, Tiêu Mộc Diên đã trực tiếp hôn anh.

“Anh cũng yêu em.” Thịnh Trình Vũ làm cho nụ hôn này sâu hơn.

—-THE END—
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom