Cập nhật mới

Dịch Vô Địch Thật Tịch Mịch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180


Hắn cũng biết rõ, ở bên trong mười vị phong chủ, tu vi của hắn là thấp nhất. Đối mặt với Thánh Tử, cho dù hắn sử dụng toàn bộ thực lực, cũng chưa nhất định có thể thắng, lại càng không cần phải nói đối mặt với người đã dễ dàng trấn áp Thánh Tử là Lâm Phàm. 

- Lâm Phàm, ta với ngươi mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đó cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuyệt đối không có khả năng phái người đi giết ngươi. Chuyện Liễu Nhược Trần phản bội tông môn gia nhập Thánh Đường tông, ta cũng vô cùng thống hận. 

Vạn Trung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước nói, khí thế đã yếu đi một phần. 

Hiện giờ, hắn đã không có dũng khí chiến một trận với Lâm Phàm. Lúc trước, mặc dù không có mặt tại hiện trường nhưng mà hắn cũng quan sát được hết mọi chuyện. 

Uy thế cuồng bạo, không người nào có thể so sánh. Nhất là cảnh tượng Lâm Phàm quăng quật tên Thánh Tử kia, máu thịt be bét, càng đè nặng ở trong lòng của hắn. Hắn cũng không muốn mình biến thành như thế. 

Nếu như thật sự xảy ra xung đột, hắn không nghĩ ba người bọn họ có thể trấn áp Lâm Phàm ngược lại là có cảm giác bọn họ sẽ bị Lâm Phàm triệt để nghiền ép. 

Mặc dù sẽ không bị đánh chết, nhưng mà tuyệt đối sẽ bị đánh một trận mất hết mặt mũi. 

Có Thiên Tu trưởng lão duy trì, người này trở thành phong chủ thứ mười một cũng đã không phải là việc khó. Đến lúc đó hắn còn có thể lấy cái gì mà đấu với đối phương. 

Chiến Hồng Đế nhìn về phía Vạn Trung Thiên, trong mắt lóe ra một tia khinh thường, nói: 

- Vạn Trung Thiên, ngươi sợ hãi. 

Vạn Trung Thiên cảm thấy không vui, thậm chí có chút xấu hổ. Đúng là hắn đã sợ hãi, nhưng hắn thân là phong chủ, sao có thể thừa nhận ở trước mặt đông đảo sư đệ được, cho nên hắn bình tĩnh nói. 

- Đây không phải sợ hãi, mà là nói lên sự thật. Vạn Trung Thiên ta là người đỉnh thiên lập địa, dù chiến bại, cũng tuyệt đối sẽ không phái người ám sát đồng môn. Hành vi này rất đáng xấu hổ, cực kỳ đáng hận. 

Lâm Phàm cười, nhìn về phía Vạn Trung Thiên, giơ ngón tay lên, nói: 

- Ngươi đứng qua một bên, nơi này đã không có chuyện của ngươi. 

Vạn Trung Thiên nghe nói lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôm quyền nói: 

- Đa tạ Lâm huynh đã tín nhiệm, Vạn Trung Thiên ta sao có thể là loại người này? 

Lâm Phàm lắc đầu, nói: 

- Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta cũng không phải là tin tưởng ngươi, mà là ở trong mắt của ta, ngươi quá nhu nhược. Lấy tính cách này của ngươi, dù có cho ngươi thêm mười lá gan, ngươi cũng không dám làm việc kia. 

- Ngươi... 

Vạn Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận, muốn phản bác lại không dám nói. 

- Làm sao? 

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: 

- Chẳng lẽ là ngươi cảm thấy ta đang nói xấu ngươi ư? Nếu như không phục, ngươi cũng có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, đánh chết hai người cũng là đánh, đánh chết ba người cũng là đánh, thêm một người hay thiếu một người cũng không có gì khác biệt. 

- Chỉ là ngươi quá nhu nhược. Giết ngươi sợ bẩn tay của ta. Nếu như không muốn chết thì cút sang một bên cho ta, còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh chết ngươi trước tiên. 

Lâm Phàm nói chuyện cuồng vọng, trong ánh mắt lóe ra vẻ miệt thị, căn bản là không có đặt Vạn Trung Thiên vào trong mắt. 

Trước kia còn cảm giác Vạn Trung Thiên rất mạnh, nhưng mà hiện tại, cảm thấy người này cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn có thể miểu sát Thánh Tử, vậy thì cũng có thể đánh Vạn Trung Thiên thành bánh thịt. 

Thiên Tu đứng ở trên ngọn núi, một bên bùn đất hơi nhô lên, sau đó một bóng người xuất hiện. 

- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi rất phách lối. Nhưng mà chúng ta biết, ngươi muốn để đồ đệ của ngươi mượn nhờ chuyện này lập uy ở tông môn, muốn thành lập ngọn núi thứ mười một. Chúng ta cũng không phản đối chuyện này, nhưng mà sau khi kết thúc ngươi cũng phải lấy ra cái gì đó để đền bù tổn thất cho ba người Quân Vô Thiên. 

Lão giả vừa mới xuất hiện có làn da màu vàng đất, tựa như là tu luyện công pháp nào đó, có thể dung nhập vào trong đất, mượn nhờ sức mạnh của đất tiến hành tu luyện. 

- Đền bù tổn thất ư? 

Thiên Tu lắc đầu, nói: 

- Thổ Hoàng, ngươi nghĩ nhiều quá. Tất cả tài sản của lão phu đều là chuẩn bị cho đồ đệ của ta, người khác không có tư cách, cũng không có năng lực lấy đi từ trong tay của lão phu. 

- Về phần mượn nhờ ba người để lập uy? Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hôm nay, trong ba người kia, tất có một người sẽ phải chết. 

Sắc mặt của Thổ Hoàng biến đổi, nói: 

- Thiên Tu, ngươi đây là muốn làm gì? Những người này đều là trụ cột vững vàng trong tông môn, là một trong số những người có thể kế thừa vị trí tông chủ đó. 

- Cho dù đã kế thừa cũng vô dụng, dám điều động đồng môn đi tìm giết đồ đệ của ta, ngày chết của hắn cũng đã sớm được quyết định. 

Thiên Tu khẽ vuốt bộ râu dài, ánh mắt thâm thúy giống như là nhìn thấy mọi việc phương xa. 

Thổ Hoàng trầm mặc một hồi rồi nói: 

- Tông chủ sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. 

Thiên Tu vẫn không thèm để ý, thản nhiên nói: 

- Chuyện này bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Thổ Hoàng, ngươi trở về nói cho tông chủ sư huynh biết. Hôm nay không thấy máu, lão phu sẽ cùng đồ đệ của ta rời khỏi tông môn. Trời đất bao la, chẳng lẽ còn không có chỗ để hai người chúng ta đi hay sao? Bị người tìm giết còn không thể báo thù, tông môn như vậy lão phu đã sớm chịu đủ rồi. 

- Với thân phận bây giờ của ngươi, cũng không nên nói lời này. 

Sắc mặt của Thổ Hoàng hơi biến đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Thiên Tu sẽ nói câu này. Nếu như Thiên Tu rời khỏi tông môn, đó sẽ là tổn thất thật lớn đối với Viêm Hoa tông, thậm chí có thể nói là lớn đến mức không thể thừa nhận được. 

- Thân phận của lão phu sao? Lão phu cũng không còn cảm thấy hứng thú đối với vị trí trưởng lão này nữa. Sáu mươi năm trước, nếu như không phải sư huynh cầu ta lưu lại phụ trợ hắn, ta cũng đã sớm rời đi. 

Sau đó Thiên Tu khoát tay, nói: 

- Đi thôi, nói hết tất cả cho sư huynh. Đây chính là ranh giới cuối cùng mà ta cho hắn. Về phần sẽ lựa chọn như thế nào, cứ để hắn tự quyết định đi. 

- Hôm nay, trong ba người kia, có một người hẳn phải chết. 

Thổ Hoàng nhanh chóng biến mất, chắc hẳn là trở về báo cáo. 

Phía trên đỉnh núi, Thiên Tu vẫn đứng yên không nhúc nhích tí nào. Trong tông môn, người cùng một thời đại với Thiên Tu đều biết, nếu như Thiên Tu hung ác lên thì cũng không khác gì Lâm Phàm ở phía dưới kia. 

Sáu mươi năm trước, trong kỳ tuyển chọn tông chủ, bởi vì ủng hộ tông chủ bây giờ cho nên hắn bị người tìm giết. Cuối cùng, khi hắn trở lại tông môn, lập tức đánh chết kẻ phái người đi tìm giết hắn ở ngay trước cửa sơn môn của tông môn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181


Đối với các đệ tử ở dưới lôi đài mà nói, nếu như là lúc trước Lâm sư huynh trấn áp Thánh Tử khiến cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. 

Nhưng mà tình huống hiện tại lại khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực. 

- Lâm sư huynh đồng thời phải đối mặt với Quân Vô Thiên Quân sư huynh cùng Chiến Hồng Đế Chiến sư huynh, nhưng hẳn là sư huynh cũng có lực đánh một trận đi. 

Một tên đệ tử nói khẽ. Hai vị phong chủ đều không phải là người bình thường, cho dù là tên Thánh Tử của Thánh Đường tông kia nếu mà đồng thời phải đối mặt với hai người, cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi quá mười chiêu. 

Bây giờ một mình Lâm sư huynh chiến đấu với hai người, tình cảnh này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. 

Trong đám người, một nam tử trung niên có ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng. 

- Không ngờ một đệ tử bình thường ở mấy tháng trước kia, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã đi tới mức độ này. 

Phương Kình ở một bên nói: 

- Đúng vậy. Không ngờ hôm nay hắn lại trưởng thành đến mức ngang hàng cùng mười vị phong chủ. 

Lục Đạo Thăng tu hành tại Hồng Đế phong, bây giờ Chiến sư huynh lại bị người khiêu khích. Vốn dĩ hắn hẳn là nên phẫn nộ, nhưng mà giờ phút này, nội tâm của hắn cực kỳ phức tạp. Khi đó, hắn đã từng có lòng muốn bồi dưỡng tên đệ tử có biểu hiện xuất sắc ở trên chiến trường này thật tốt, nhưng mà sao có thể nghĩ đến, chỉ ngắn ngủi trong thời gian vài tháng, đệ tử này cũng đã đạt tới trình độ mà hắn cũng không thể với tới. 

Cho dù là hắn nhìn thấy người này, cũng phải cung kính nói một tiếng, Lâm sư huynh. 

Quân Vô Thiên chịu đựng áp lực hồi lâu, rốt cục không thể áp chế lửa giận ở trong lòng, khí thế bạo phát ra, nói: 

- Lâm Phàm, ngươi thật muốn càn rỡ như thế hay sao? 

Lâm Phàm lắc đầu, nói: 

- Càn rỡ sao? Không, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Quân Vô Thiên, ta đã từng đã đáp ứng một vị lão gia gia, muốn giúp hắn báo thù. 

- Ngươi nói cái gì? 

Sắc mặt của Quân Vô Thiên cực kỳ âm trầm. 

Hưu! 

Thái Hoàng Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm, Địa Hoàng Kiếm cắm ngược ở trên mặt đất, tản ra uy thế của kiếm đạo vô thượng. 

- Ngươi có nhận ra ba thanh kiếm này không? 

Lâm Phàm lạnh nhạt nói. 

- Tam Hoàng Kiếm. 

Khi mà Quân Vô Thiên nhìn thấy ba thanh hoàng đạo chi kiếm này, tâm thần đột nhiên chấn động. Hắn gi ết chết Ngự Kiếm các Tam lão chính là vì Hóa Thần Kiếm Trận cùng với Tam Hoàng Kiếm, sao có thể không nhận ra được? 

Nhưng mà sau khi gi ết chết Tam lão, hắn đã tìm tòi kỹ càng quanh khu vực đó, nhưng không có tìm được những thứ này. 

Không ngờ lại bị tiểu tử này chiếm được, nghĩ đến tên tiểu tử này có thể trưởng thành đến mức này trong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ chính là dựa vào cơ duyên này hay sao? 

Lâm Phàm cười. Nguyên bản khí tức coi như nhẹ nhàng, đột nhiên bạo phát ra. Không gian chung quanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ tựa như là không thể tiếp nhận ba động của khí thế này. 

- Xem ra ngươi còn nhận biết, ngươi gi ết chết Ngự Kiếm các Tam lão, thật đúng là giết phí công. Trước khi chết, bọn họ đã tặng những thứ này cho ta. Mà hôm nay ta cũng muốn hoàn thành hứa hẹn với bọn họ, giế t chết ngươi. 

Lâm Phàm vừa dứt lời, tất cả đệ tử ở phía dưới đều kinh hãi. 

Ngay cả Hỏa Dung cũng biến sắc, không dám tin tưởng nhìn qua Quân Vô Thiên. Chẳng lẽ thực sự là hắn gi ết chết Ngự Kiếm các Tam lão hay sao? 

Cảm nhận được những ánh mắt hoài nghi kia, sắc mặt của Quân Vô Thiên lộ vẻ dữ tợn, thét to: 

- Ngươi đừng ngậm máu phun người, Quân Vô Thiên ta khi nào thì làm qua những chuyện này? 

Đột nhiên, Lâm Phàm biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt của Quân Vô Thiên. Lang Nha bổng ở trong tay đánh thẳng xuống. 

- Ngươi có làm việc này hay không, bây giờ đã không còn trọng yếu nữa, bởi vì hôm nay ngươi phải chết rồi. Lâm Phàm ta cũng không phải là hạng người nói không giữ lời. 

- Muốn chết. 

Quân Vô Thiên chợt quát lên một tiếng. Trong chớp mắt, hắn vỗ một chưởng, đánh thẳng lên trên Lang Nha bổng. 

Sức mạnh khổng lồ đánh tới. Sắc mặt của Quân Vô Thiên biến đổi, hắn không ngờ sức mạnh của gia hỏa này lại cường đại như thế, vừa mới đón đỡ, sức mạnh đã giống như là sóng biển, một đợt lại một đợt đánh tới, suýt chút nữa đã phá hủy cương khí hộ thể của hắn. 

- Chiến Hồng Đế, ngươi còn muốn xem tới khi nào? Hôm nay kẻ này đã chắc chắn muốn giết chúng ta, cho dù không phản kháng thì kết cục cuối cùng của ngươi cũng thế mà thôi. 

Sau đó thân hình Quân Vô Thiên khẽ động hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng lùi về phía sau, cách xa Lâm Phàm. 

Hắn cũng đã quan sát trận chiến giữa Lâm Phàm cùng Thánh Tử. Thực lực của Lâm Phàm cực kỳ cường hãn, nếu như không xuất ra toàn bộ thực lực, e rằng hắn cũng chỉ có một con đường chết. 

Hắn không ngờ cảnh tượng bản thân giế t chết Ngự Kiếm các Tam lão lại bị kẻ này nhìn thấy. Nếu như chuyện này được chứng thực, vậy thì đừng nói gia hỏa này giế t chết mình, cho dù không giết được thì tông môn cũng sẽ không tha cho bản thân nữa. 

Cho dù là tiềm lực của mình có lớn đến đâu đi nữa, thậm chí sau này có thể trở thành tông chủ, tất cả cũng đều vô dụng. 

- Giết! 

Trong lòng sát ý đã thành, đã quyết tâm phải giế t chết Lâm Phàm. Cho dù Thiên Tu trưởng lão ở đây, nhưng nếu như mình có thể liên thủ cùng Chiến Hồng Đế giế t chết người này, lúc đó coi như là Thiên Tu trưởng lão ra tay, tông môn cũng sẽ không mặc kệ. 

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn hiểu không giết Lâm Phàm thì chắc chắn sẽ chết, nếu gi ết chết Lâm Phàm chí ít hắn còn có một chút hi vọng sống. 

Chỉ là trong lòng cực kỳ giận dữ, bốn tên phế vật kia thậm chí ngay cả một người cũng không g iết chết được, còn khiến cho hắn tu luyện có thành tựu rồi giết trở về. Hoàn toàn đáng hận đến cực điểm. 

Đúng vậy, người ra lệnh cho bốn người Kiếm Vô Trần đi tập sát Lâm Phàm, chính là Quân Vô Thiên. Chỉ là hắn không ngờ bốn người kia không những không g iết chết được Lâm Phàm mà còn ảnh hưởng đến đại kế của mình nữa. 

Mà hắn tuyệt đối sẽ không thể chết ở chỗ này, vì vị trí tông chủ, hắn đã bố cục suốt mấy năm, há có thể để Lâm Phàm phá hỏng. 

- Vô Thiên Chi Đạo, Thiên Địa Thương Khung. 

Trong chốc lát, khí thế của Quân Vô Thiên đột nhiên phát sinh biến hóa long trời lở đất. 

Hỏa Dung bị Thiên Tu áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra. Khi cảm nhận được khí thế do Quân Vô Thiên phát tán ra, trong lòng hắn cũng cực kỳ chấn kinh. 

Đây là Thiên Cương đại đạo, đụng chạm đến Thiên Địa Chi Đạo, chỉ cần bước thêm nửa bước nữa là có thể đột phá Thiên Cương cảnh. Địa Cương cảnh chỉ có thể hấp thu Địa Cương chi lực để tăng cường sức mạnh, nhưng mà sau khi đột phá đến Thiên Cương cảnh thì có thể hấp thu thiên địa chi lực, thậm chí nhất cử nhất động đều có thể dẫn động thiên địa dị tượng. 

Chiến lực của cao tầng Viêm Hoa tông không hề thua kém mấy tông môn nhất lưu kia, nhưng mà thực lực của các đệ tử lại một mực không có cách nào siêu việt. Đây là thuộc về tình huống nhân tài tàn lụi. 

Bây giờ Quân Vô Thiên đã đụng chạm đến biên giới của Thiên Cương cảnh. Đây chính là chuyện vui lớn của tông môn. 

Uy thế vô biên bạo phát ra từ trên người của Quân Vô Thiên dẫn phát thiên địa chấn động, hình thành thiên uy huy hoàng, không thể coi thường. 

Ánh mắt của Lục Đạo Thăng lóe ra thần quang, nói: 

- Không ngờ Quân Vô Thiên đã đạt tới mức độ này. Trong mười vị phong chủ thì có bảy vị ra ngoài tìm kiếm cơ duyên để đột phá. Bây giờ xem ra, Quân Vô Thiên rất có thể sẽ dẫn trước tất cả mọi người một bước, đột phá đến Thiên Cương cảnh. Nhưng bây giờ hắn cũng đang gặp được đại kiếp, nếu như có thể vượt qua, chỉ sợ sau này vẫn sẽ như trước là người đứng đầu trong mười vị phong chủ, sẽ vẫn đè ép Chiến sư huynh một đầu. 

- Lâm Phàm, ngươi đã triệt để chọc giận ta. Tông môn chính là tông môn, dù là có Thiên Tu trưởng lão làm chỗ dựa cho ngươi thì ngươi cũng không thể vô pháp vô thiên. Hôm nay Quân Vô Thiên ta lấy danh nghĩa của người đứng đầu trong mười vị phong chủ cho ngươi biết ngoại lực chung quy cũng chỉ là ngoại lực, cũng không phải là thứ mà ngươi có thể một mực dựa vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182


Nói xong, Quân Vô Thiên giang rộng hai tay ra, thiên địa chi lực dần dần ngưng tụ. Trong chốc lát, một đôi bàn tay khổng lồ bằng cương khí bao phủ lôi đài, giáng xuống chỗ Lâm Phàm. 

- Nói nhiều như vậy nhưng đều là nói nhảm. 

Lâm Phàm giống như không thèm để ý, chỉ hơi nhấc ngón tay. Tam Hoàng Kiếm đang cắm trên mặt đất tựa như là được triệu hoán đột nhiên run rẩy rồi bay lên, lơ lửng ở sau lưng Lâm Phàm. 

- Hóa Thần Kiếm Trận, tầng thứ hai 

Lấy thực lực hiện tại của Lâm Phàm, thi triển Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai sẽ không xuất hiện tình huống cương khí không đủ, không cách nào chống đỡ đến cuối cùng. 

Hưu! 

Tam Hoàng Kiếm trôi nổi trên không khung, bộc phát ra hào quang sáng chói, những cái này không phải hào quang mà là kiếm ý do Tam Hoàng Kiếm phân ra, chúng đã che đậy toàn bộ hư không. 

Kiếm ý ngập trời tung hoành thiên địa. Trong các đệ tử vây xem cũng có người sử dụng trường kiếm, nhưng mà giờ phút này trường kiếm ở trong tay của bọn họ không ngừng run lên, mặc dù bọn họ đã cực lực áp chế nhưng cũng không thể làm cho những chuôi trường kiếm này yên tĩnh lại. 

- Quân Vô Thiên, hôm nay ta sẽ dùng Hóa Thần Kiếm Trận để g iết chết ngươi, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ba vị lão gia gia kia. 

Lâm Phàm đạp mạnh chân xuống đất, cánh tay nhấc lên, vô số kiếm khí che khuất bầu trời kia đánh thẳng đến Quân Vô Thiên. 

- Ngươi muốn chết. 

Quân Vô Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay khổng lồ kia cũng càng thêm cuồng bạo. 

- Ngươi mãi mãi cũng sẽ không hiểu, người mà ngươi đang đối mặt là tồn tại mạnh mẽ như thế nào. 

Lâm Phàm giơ tay lên, một chưởng đánh thẳng lên trên bàn tay cương khí kia. Ầm một tiếng. Bàn tay cương khí kia đã bị vỡ nát. 

- Làm sao có thể, sức mạnh của kẻ này rốt cuộc là cường hoành đến trình độ nào? 

Hỏa Dung sợ hãi, thán phục, gương mặt lộ vẻ không dám tin tưởng. Thất Thần Thiên Pháp cho dù cường đại nhưng cũng không thể khiến cho người ta trở nên mạnh mẽ như vậy được. 

Nhưng mà hắn lại không biết, Lâm Phàm đã tu luyện ngạnh công tới cảnh giới như thế nào, cương khí ở trong cơ thể giống như là cuồng long. Uy thế của mỗi một đòn mà hắn đánh ra đều giống như là dời sông lấp biển, có thể đánh một vị võ giả Địa Cương cảnh tầng chín phổ thông thành mảnh vỡ. 

- Thập Phương Thiên Diệt 

Đúng lúc này, Chiến Hồng Đế chợt quát lên một tiếng, thân hình hóa thành một vệt sáng đánh về phía Lâm Phàm, chiến ý vô biên sôi trào mãnh liệt giống như là muốn đánh chết Lâm Phàm. 

- Còn chưa tới phiên ngươi, chờ ở một bên đi. 

Lâm Phàm tiếp tục vỗ ra một chưởng. Một con cuồng long xuất hiện, điên cuồng gào thét đánh tới Chiến Hồng Đế. 

Kinh Long Đại Thủ Ấn! 

Dưới một chưởng này, sát chiêu do chiến ý vô biên hình thành của Chiến Hồng Đế không ngừng vỡ nát. Sắc mặt của Chiến Hồng Đế cũng biến đổi. Làm sao có thể? Kẻ này làm sao có thể mạnh như thế? 

Mà giờ khắc này, Lâm Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm về phía Quân Vô Thiên. 

- Như thế nào? Hóa Thần Kiếm Trận là công pháp mà ngươi một mực muốn chiếm đoạt, bây giờ tự mình cảm thụ uy lực của nó, tư vị như thế nào? 

Bây giờ, Quân Vô Thiên cực kỳ chật vật, máu me be bét khắp người. Ở dưới Hóa Thần Kiếm Trận, hắn cũng khó có thể chống đỡ, cương khí hộ thể bị đánh nát. Dù hắn đã đụng chạm đến biên giới của Thiên Cương cảnh, nhưng mà cũng vô dụng. Một ngày không có đột phá đến Thiên Cương cảnh, vậy thì vẫn như cũ là Địa Cương cảnh tầng chín. 

- Không có khả năng, Quân Vô Thiên ta làm sao có thể thua ngươi được. 

Quân Vô Thiên rống giận, tóc tai bù xù, không còn chút uy phong của người đứng đầu trong mười vị phong chủ lúc trước, hai mắt càng lóe ra ánh sáng màu máu. 

Đột nhiên, vẻ điên cuồng ở trên mặt Quân Vô Thiên tiêu tán vô tung, cả người tản mát ra một mũi ngọn, mũi nhọn này cắt đứt thiên địa, cho dù là tầng mây ở trên bầu trời đều bị cắt một vết nứt thẳng đứng. 

- Thế nhân đều biết Quân Vô Thiên ta dùng song chưởng trấn áp chín vị phong chủ, lại không có người nào biết được kiếm pháp của ta còn lợi hại hơn cả chưởng pháp, chỉ cần một kiếm là ta có thể chém hết chín vị phong chủ. Ngươi rất cường hãn, lại có thể bức ta đến mức này. Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn một chút, cái gì mới thật sự là kiếm đạo. 

Trong chốc lát, một kiếm ý cực kỳ cường đại bạo phát ra từ trên người của Quân Vô Thiên. Một thanh trường kiếm màu xám xuất hiện ở sau lưng Quân Vô Thiên, tham lam hấp thu Địa Cương chi lực, thậm chí ở chung quanh kiếm ý kia, không gian cũng bị bóp méo tựa như là muốn sụp đổ. 

Sắc mặt của Hỏa Dung biến đổi. Hắn không ngờ Quân Vô Thiên lại có thể tu thành Hư Vô Thuấn Sát Kiếm Ý. 

Lúc này, Lâm Phàm cười. Kiếm đạo nha, có ý tứ. 

- Chết cho ta. 

Quân Vô Thiên lạnh lẽo nhìn Lâm Phàm. Hai mắt dần dần chuyển biến thành máu xám, tiếp cận với màu của hư vô. 

Ông! 

Hư không chấn động, thân ảnh của Quân Vô Thiên lập tức biến mất. Đây không phải là tốc độ đạt tới cực hạn gây ảo giác mà là thật sự biến mất tựa như là Quân Vô Thiên đã dung nhập vào trong hư không. 

Hỏa Dung nhìn thấy Quân Vô Thiên thi triển một chiêu này, lập tức hét to: 

- Thiên Tu, ngươi còn không tranh thủ thời gian tới cứu đồ đệ của ngươi. Ta cũng đã có nghe nói qua về đặc tính của Hư Vô Thuấn Sát Kiếm Ý này. Một khi Quân Vô Thiên xuất hiện, đồ đệ của ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản. 

- Lão sư, không cần. 

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói ra, đột nhiên, tay trái của hắn nhấc lên. 

Nguyên bản bàn tay khổng lồ đen kịt vậy mà chuyển biến thành vuốt rồng. Đồng thời một thanh kiếm bất chợt xuất hiện từ giữa hư không, nằm gọn trong lòng cái vuốt rồng này. 

- Ở trước mặt ta đùa nghịch kiếm, chính là muốn chết. 

Lâm Phàm chợt quát một tiếng, tay phải nắm lại thành quyền, nhanh chóng đánh tới Quân Vô Thiên. 

Ầm! 

Hai mắt của Quân Vô Thiên trợn to tựa như là không dám tin tưởng. Một sức mạnh không thể địch nổi đánh tới, đập trúng mặt của hắn, thân hình bay ra xa. Hắn bị một quyền của Lâm Phàm đánh bay ra từ trong hư không. 

Lạch cạch! 

Bàn chân của Lâm Phàm giẫm lên trên đầu của Quân Vô Thiên, thả nhiên nói: 

- Ngươi có thể đi chết được rồi. 

- Dừng tay. 

Một thanh âm vang lên từ chỗ sâu trong tông môn. Cát Luyện trưởng lão vốn cho là Quân Vô Thiên có thể dễ dàng giế t chết kẻ này, nhưng mà không ngờ hắn lại bị Lâm Phàm trấn áp đơn giản như thế. Bây giờ nhìn thấy Quân Vô Thiên sắp bị Lâm Phàm gi ết chết, hắn liền vội vàng đi ra cứu người. 

Lâm Phàm cười. Nguyên bản một cước không có bao nhiêu sức mạnh, lại bởi vì câu nói này, lập tức bộc phát toàn lực, giẫm mạnh xuống. Đầu của Quân Vô Thiên giống như là một dưa hấu, trong nháy mắt đã vỡ nát. 

Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ một góc lôi đài. 

- Rất xin lỗi, ngươi hô trễ rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183


- A a a! Ngươi sao tàn nhẫn như thế? Quân Vô Thiên là đồng môn của ngươi. Vậy mà người lại có thể hạ sát thủ, hôm nay lão phu muốn thanh lý môn hộ. 

Cát Luyện nổi giận. Hắn không ngờ Quân Vô Thiên bị người giết rồi. Đây là phong chủ mà hắn một mực ủng hộ để trở thành tông chủ của Viêm Hoa tông đó. 

Bây giờ lại bị Lâm Phàm giẫm chết, bảo hắn làm sao có thể chịu đựng, làm sao có thể coi như là không nhìn thấy. 

Chẳng qua là khi Cát Luyện chuẩn bị ra tay, lại có một bóng người xuất hiện ở trước mặt của hắn, lạnh nhạt nói: 

- Ngươi không muốn sống nữa sao? 

- Ngươi... 

Cát Luyện nhìn thấy Thiên Tu, tuy trong lòng oán giận, nhưng cũng phải thu tay lại. Hắn không có dũng khí chiến một trận với Thiên Tu, nhưng mà cũng không thể mặc kệ nhìn hung thủ g iết chết Quân Vô Thiên nhởn nhơ như thế này. 

- Thiên Tu, nếu như ngươi tiếp tục để như vậy nữa, tông môn sẽ bởi vì ngươi mà hủy diệt. 

Cát Luyện tức giận nói. 

Thiên Tu không có trả lời Cát Luyện, mà nhấc cánh tay lên, từ bên trong thi thể của Quân Vô Thiên, một sức mạnh kỳ diệu bay ra, trôi nổi giữa không trung. 

Hỏa Dung nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng cực kỳ bất đắc dĩ, lại là Sưu Hồn chi thuật, hơn nữa Thiên Tu còn thi triển ở trước mặt nhiều đệ tử như thế. Sau này hắn làm sao có thể chỉ ra phương hướng chính xác cho bọn chúng được nữa đây. 

Tuy là nghĩ vậy nhưng mà Hoả Dung vẫn không chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía hư không. 

Một vài hình ảnh xuất hiện. 

Cảnh tượng Quân Vô Thiên chém giết Ngự Kiếm các Tam lão và cảnh tượng hắn ra lệnh cho bốn vị đệ tử nội môn nhất phẩm xuất tông ám sát Lâm Phàm đều có ở trong đó. 

Khi nhìn thấy những hình ảnh này, các đệ tử ở phía dưới cũng cảm thán, không ngờ Quân sư huynh hiên ngang lẫm liệt ở trong lòng bọn họ, vậy mà làm qua nhiều chuyện xấu như thế. 

Ngự Kiếm các Tam lão trung thành tuyệt đối với tông môn, một mực ủng hộ Viêm Hoa tông, lại không nghĩ rằng bị Quân Vô Thiên vô tình chém giết. 

- Ừm? 

Khi Thiên Tu trưởng lão chuẩn bị thu tay, hắn lại phát hiện bên trong những hình ảnh kia có một cảnh tượng hơi quỷ dị. Ngón tay búng một cái, đơn độc rút hình ảnh này ra ngoài. 

Trong tấm hình, Quân Vô Thiên quỳ ở trên mặt đất mà đứng ở phía đối diện hắn lại một bóng đen. Khuôn mặt của bóng đen này mơ hồ, căn bản là không thấy rõ được. 

- Đây là... 

Sắc mặt của Hỏa Dung biến đổi tựa như là nghĩ tới điều gì đó. 

Xoạt xoạt! 

Trong một chớp mắt, thiên địa biến đổi, bầu trời nguyên bản đang trong xanh, đột nhiên bị mây đen bao phủ mà ở phía trên mây đen kia còn nứt ra một cái khe. 

Một uy thế kinh khủng bộc phát ra. Các đệ tử đều không chịu đựng được uy thế này, nằm rạp ở trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa tựa như là tử vong đã sắp tới gần. 

Một bàn tay to lớn, đen kịt, giống như bàn tay của ác ma xuyên qua tầng mây chộp về phía lôi đài. 

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên. So sánh với bàn tay to lớn này, bàn tay từ cương khí do Quân Vô Thiên thi triển ra cũng chỉ giống như là một món đồ chơi của con nít mà thôi, không đáng giá nhắc tới. 

- Thiên Thần giáo dũng cảm lắm, vậy mà cũng dám nhúng tay vào Viêm Hoa tông. 

Thiên Tu gầm thét một tiếng, thân thể hóa thành một vệt sáng, bay thẳng lên trên bầu trời. Từ trong cơ thể của hắn, một khí thế cường hãn trong nháy mắt bộc phát ra, uy thế mạnh mẽ khiến cho hư không cũng bắt đầu vỡ nát. 

Mà bàn tay to lớn kia cũng lập tức phản kích. Năm ngón tay đột nhiên bắ n ra, lập tức có năm viên thiên thạch to lớn xuất hiện mang theo khí tức tử vong đánh xuống phía dưới. 

- Làm càn. 

Thiên Tu đưa tay ra. Cử động hời hợt như vậy lại tựa như là khiến cho thiên địa bị đảo ngược, năm viên thiên thạch màu đen kia lập tức dừng lại. Bàn tay nắm chặt, năm viên thiên thạch hóa thành hư vô, tiêu tán ở trong thiên địa. 

- Sư huynh, mục đích của hắn là cướp thi thể của Quân Vô Thiên. 

Hỏa Dung chợt quát một tiếng rồi đánh về phía lôi đài, nhưng mà có một tầng sương mù màu đen đột nhiên xuất hiện bao phủ lôi đài, ngăn cản Hỏa Dung ở bên ngoài. Từng cái xúc tu màu đen không hiểu thấu xuất hiện, nhanh chóng cuốn lấy thi thể của Quân Vô Thiên, muốn kéo vào chỗ vực sâu không đáy. 

Lâm Phàm nhìn thấy nhẫn trữ vật trên ngón tay của Quân Vô Thiên, cắn răng một cái. Trong nháy mắt hắn thi triển Long Đằng Cửu Thiên đến gần rồi nhanh chóng tóm lấy ngón tay kia, cưỡng ép tháo nhẫn trữ vật xuống. 

Xúc tu kia cũng không ngờ có người dám cướp đoạt đồ vật của nó, đột nhiên đánh tới Lâm Phàm. Uy thế cường đại giáng xuống, vậy mà để Lâm Phàm có cảm giác, không có chỗ nào có thể trốn. 

Ngay khi cái xúc tu này chuẩn bị đánh trúng Lâm Phàm, Hỏa Dung lại đột nhiên xuất hiện ở một bên, xuất chưởng trấn áp cái xúc tu này. 

- Lui ra một bên đi! Đây không phải chuyện mà ngươi có thể xen vào. 

Hỏa Dung đẩy Lâm Phàm qua một bên, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. 

Mà lúc này, Thiên Tu nhìn thấy thi thể bị cướp đi, nhíu mày. Mà ở trên bầu trời, bàn tay đen kia cũng không ngừng lui về phía sau, muốn lần nữa trở lại trong cái khe hở kia để rời khỏi Viêm Hoa tông. 

- Hừ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ Viêm Hoa tông ta không có người sao? 

Vừa nói xong, Thiên Tu đã lập tức biến mất, mà khi hắn xuất hiện lại thì đã đứng ở bên cạnh cái khe hở kia. Bàn tay vươn ra, một tia sáng trắng hiển hiện, nhanh chóng chặt đứt bàn tay to lớn màu đen kia. 

Thiên Địa Nhất Niệm Gian. 

Một trong những thần thông cường đại nhất của Thiên Tu, cường đại đến mức có thể cắt đứt cả thiên địa. 

Mà bàn tay to lớn kia không ngừng quay cuồng, muốn giáng xuống trấn áp các đệ tử của Viêm Hoa tông ở bên dưới. Đối mặt với bàn tay to lớn này, những đệ tử kia đều cảm giác tựa như là có một ngọn núi lớn đang đ è xuống. 

- Vùng vẫy giãy chết! Ở lại đây đi! 

Bộ râu dài màu trắng của Thiên Tu không ngừng kéo dài, xuyên qua hư không, trói bàn tay to lớn kia lại. Mà ở trên bộ râu này đột nhiên lóe ra từng vệt sáng, không ngừng co vào, bàn tay khổng lồ kia cũng không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. 

Khi Thiên Tu muốn tìm tòi hư thực ở bên trong khe hở kia thì cũng đã trễ rồi, chỗ hư không kia đột nhiên khép kín, thiên địa lại khôi phục như cũ. 

Giờ khắc này, tất cả uy thế đều đã tiêu tán. Các đệ tử đều khôi phục lại, từng người đều trông còn rất sợ hãi, cảm giác như là vừa mới đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan vậy. 

Hỏa Dung đi đến trước mặt Thiên Tu, nói: 

- Sư huynh, Thiên Thần giáo làm sao dám ra tay ở trong Viêm Hoa tông? 

- Bị hắn trốn thoát, nếu như hắn chần chừ thêm một chút nữa thì ta đã có thể tìm tới chỗ của hắn, đồng thời nhất cử diệt luôn chỗ phân bộ đó của Thiên Thần giáo. 

Thiên Tu nhìn về phía hư không, nói: 

- Đây cũng là Thiên Thần giáo hộ giáo Pháp Vương ra tay. Bọn chúng chịu phong hiểm lớn như vậy, cũng muốn mang thi thể của Quân Vô Thiên đi. Xem ra ở bên trong còn có chuyện gì đó mà chúng ta không biết. 

Hỏa Dung cũng không nói thêm gì nữa, lúc này đông đảo đệ tử vẫn còn ở đây, bọn họ cũng không nên thương thảo những thứ này. 

Nguyên bản chỗ sâu trong tông môn có mấy khí tức bạo phát ra, nhưng mà sau khi chuyện được giải quyết, chúng cũng dần dần thu liễm lại. 

Giờ khắc này, Thiên Tu trưởng lão nhìn về phía lôi đài, nói: 

- Quân Vô Thiên chém giết Ngự Kiếm các Tam lão, mưu hại đồng môn, cấu kết Tà giáo, theo lý nên giết. Từ nay về sau, Tru Thiên phong cũng sẽ tiêu vong. 

Vừa dứt lời, Thiên Tu vỗ ra một chưởng, Tru Thiên phong hùng vĩ lập tức tan thành mây khói. 

Lâm Phàm trong lòng vô cùng xúc động, vừa rồi là lần đầu tiên mà hắn trông thấy sư phụ của mình ra tay. Thật sự là quá mạnh. Nhưng hắn tin tưởng, lấy thiên phú của mình, trở thành tồn tại còn cường đại hơn cả lão sư cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. 

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc. 

- Chiến Hồng Đế, ngươi muốn nói cái gì không? 

Lâm Phàm liếc nhìn. 

Bây giờ, Chiến Hồng Đế đúng là có chút khó xử, không biết phải làm như thế nào mới được, khí thế trên người đột nhiên tản ra, sau đó ôm quyền, tự nhận không bằng. 

- Xin Lâm sư huynh... 

Lời còn chưa nói hết. 

Chiến Hồng Đế lập tức cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng lên, khi kịp phản ứng, lại phát hiện một sức mạnh cực kỳ cường hãn đánh thẳng đến chỗ hắn. 

Ầm! 

Một quyền của Lâm Phàm đánh vào bụng của Chiến Hồng Đế, làm cho Chiến Hồng Đế phun ra một búng máu tươi. Hắn quỳ một chân trên mặt đất, không ngừng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như là muốn vỡ nát vậy. 

- Nhớ kỹ, lần sau còn dám làm càn, trừng phạt cũng không phải chỉ là một quyền giống như bây giờ. 

- Nếu như ngươi cảm thấy không phục, có thể quang minh chính đại khiêu chiến ta. Xem ở tình nghĩa đồng môn, ta sẽ lưu ngươi một mạng, nhưng mà nếu như ngươi dám giở trò ám sát, Quân Vô Thiên chính là kết cục của ngươi. 

Các đệ tử ở phía dưới thấy cảnh này, cả đám đều có cảm giác hít thở không thông. 

Bọn họ đã được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khó tin. 

Lâm sư huynh một quyền trấn áp Thánh Tử, một cước giẫm chết Quân Vô Thiên, càng khiến cho Chiến sư huynh cùng Vạn sư huynh không dám phản kháng, bá khí cỡ này thật sự là làm cho người ta cảm thấy khí huyết sôi trào. 

Bá đạo, vô địch. Thật sự là quá mạnh. 

Lúc này, Lâm Phàm quay đầu về phía lão sư, cúi người ôm quyền nói: 

- Lão sư, ta muốn thành lập ngọn núi thứ mười, tên là Vô Địch. 

Mấy người Lã Khải Minh giờ phút này cũng cảm thấy máu tươi sôi trào, sau đó liếc mắt nhìn nhau, cao giọng nói: 

- Lâm sư huynh vô địch, chúng ta ủng hộ Lâm sư huynh thành lập ngọn núi thứ mười. 

- Chúng ta ủng hộ. 

Trương Long cũng hô to. 

Giờ khắc này, trong lòng của một số đệ tử khác cũng minh bạch, Lâm sư huynh đã có thành tựu, không phải người bình thường có khả năng lật đổ, mà muốn lật đổ Lâm sư huynh, e rằng cũng chỉ có bảy vị phong chủ còn lại. 

Chiến Hồng Đế cùng Vạn Trung Thiên đã không còn có tư cách này. 

Bọn họ đã cúi đầu trước Lâm sư huynh, khí thế đã yếu đi, cũng chính là đã nhận thua, e rằng sau này cũng không có cơ hội để xoay người. 

Cát Luyện trưởng lão vốn định ngăn cản, nhưng mà nghĩ tới Quân Vô Thiên mà mình ủng hộ lại làm ra những chuyện như thế kia, cũng cảm thấy xấu hổ nên không nói nữa. 

Giết Ngự Kiếm các Tam lão, ám sát đồng môn, còn có liên hệ cùng Thiên Thần giáo, cái nào cũng là tội lớn đó. 

Nếu như không phải lần này, mấy chuyện này bị vạch trần, tương lai bọn họ để người này kế thừa vị trí tông chủ, đó sẽ là chuyện kinh khủng đến như thế nào. Chỉ sợ Viêm Hoa tông sẽ thật sự bị hủy diệt. 

Lâm Phàm giơ tay, nói: 

- Nếu như có vị sư huynh nào cảm thấy Lâm Phàm ta còn không có năng lực thành lập ngọn núi thứ mười có thể khiêu chiến với ta. 

Mọi người nghe hắn nói như thế, toàn bộ lắc đầu. Ai dám khiêu chiến, chỉ tính đến uy thế mà Lâm Phàm vừa mới bạo phát ra đã làm bọn họ sợ hãi, còn không biết Lâm Phàm còn có lá bài tẩy nào nữa không, đi lên khiêu chiến chỉ sợ cũng chỉ là tự rước lấy nhục. 

Thiên Tu hài lòng gật đầu, xem ra đồ đệ của mình đã chuẩn bị hết cả rồi. 

- Sư huynh, Lâm Phàm còn chưa là đệ tử nội môn nhất phẩm, đã muốn thành lập ngọn núi thứ mười, cũng không phù hợp quy củ lắm đi. 

Hỏa Dung là trưởng lão cực kỳ coi trọng quy củ của tông môn. Bởi vậy mặc kệ có hữu dụng hay không, hắn cũng không nhịn được mà nhắc nhở mấy lời. 

- Bảo thủ không chịu thay đổi, khó thành đại sự. 

Thiên Tu nhìn thoáng qua Hỏa Dung, quá bảo thủ, cả một đời đều quay quanh quy củ, không dám vượt qua giới hạn. 

Chỉ là Thiên Tu cũng minh bạch, tông môn vẫn cần có người giống như Hoả Dung, chí ít có hắn thì quy củ còn có tồn tại. 

Hỏa Dung lắc đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn có cảm giác không tốt. Hắn vẫn nghĩ không có quy củ, không thành quy tắc, làm sao có thể để tông môn cường thịnh lên được. 

Thiên Tu nhìn về phía chỗ sâu trong tông môn, mở miệng, nói: 

- Tông chủ sư huynh, đồ đệ của ta muốn thành lập ngọn núi thứ mười, ngươi có đồng ý hay không? 

Cũng không lâu lắm, từ chỗ kia có một thanh âm vang lên. 

- Đồng ý. 

Giờ khắc này, áo bào của Thiên Tu không gió tự bay, nhìn về phía Lâm Phàm, nói: 

- Đồ nhi, hôm nay vi sư sẽ tự tay luyện chế ngọn núi thứ mười cho ngươi, làm cho nó trở thành ngọn núi độc nhất vô nhị trong tông môn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom