Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vô Địch Ác Ma

Chương 40: C40: Sinh vật đặc thù


Diệp Bạch kéo Uyển Đình ngồi dậy, xong lên tiếng hỏi.

"Còn bao lâu nữa, mới đến kinh thành a."

Uyển Đình nghe xong, nhìn về phía trước, tính toàn một hồi rồi lên tiếng đáp.

"Chắc còn khoảng, hai ngày đường nữa là tới."

Nếu cơ thể ta hồi phục hoàn toàn, dùng ngự kiếm phi hành, chưa đến hai canh giờ là đến rồi, bây giờ lại phải đi bộ.

Diệp Bạch nghĩ mà ngán ngẫm, nhưng cũng không muốn mất nhiều thời gian, dù gì cũng là hai ngày đường, nên nhanh chóng nói với Uyển Đình.

"Được, chúng ta lên đường."

Phía trước là một khu rừng, tuy không quá lớn, nhưng cũng cần đề cao cảnh giác, Diệp Bạch đi sau, còn Uyển Đình đi trước dẫn đường.

"Vù.."

Một bóng đen vụt qua mặt họ, Uyển Đình đưa tay chặn trước mặt Diệp Bạch.

"Diệp tiên nhân, cẩn thận."


Bóng đen này di chuyển liên tục xung quanh họ, với tốc độ cực kì nhanh, mắt thường không thể theo kịp, nhưng đối với Diệp Bạch thì khác, với tốc độ này, Diệp Bạch vẫn có thể theo kịp.

"Để ta xem, ta hay ngươi nhanh hơn."

Nói xong, Diệp Bạch từ từ đưa tay ra, dễ dàng bắt được bóng đen đó, thu tay lại, nhìn sinh vật trên tay, Diệp Bạch cũng thấy có chút kì lạ, sinh vật này cả cơ thể đều mang màu đen, nó giống như một con rết, nhưng lại không có chân, nó trong suốt, có thể nhìn được cấu tạo cơ thể, Diệp Bạch dùng thần thức nhìn qua một lượt, sinh vật này không có chút linh lực, cấu tạo cơ thể theo lí thuyết mà nói, chẳng thể nào bay được, nhưng lại có thể bay, đã vậy còn rất nhanh.

"Đây là con gì vậy a?"

Diệp Bạch lên tiếng hỏi, Uyển Đình tiến tới, nhìn vào sinh vật trên tay Diệp Bạch một lượt, rồi lên tiếng nói.

"Ta thật sự cũng chưa từng thấy qua sinh vật này."

Nếu không có tác dụng gì, thì đành giết nó vậy.

Diệp Bạch nghĩ xong, tụ linh lực vào tay, bóp mạnh một cái, xong thả tay ra, nghĩ sinh vật đó đã chết, nhưng nhìn lại, sinh vật trên tay vẫn còn sống.

Nếu vẫn chưa chết, vậy thì để lại nghiên cứu sau vậy.

Nghĩ xong, Diệp Bạch đặt sinh vật này trên vai, rồi nói.

"Nếu ngươi hiểu ta đang nói gì, thì nhảy lên một cái."

Diệp Bạch nói như vậy, muốn kiểm tra xem, sinh vật này có hiểu tiếng người không.

Vừa dứt lời, nó liền nhảy lên một cái, thấy vậy, Diệp Bạch liền nói tiếp.

"Ngươi cứ ở yên trên vai ta, nếu dám chạy, ta giết ngươi."

Sinh vật này nghe xong, không khỏi sợ hãi, nằm im trên vai Diệp Bạch không dám nhúc nhích, sau khi nói xong, Diệp Bạch và Uyển Đình, lại tiếp tục lên đường.

Sinh vật trên vai Diệp Bạch, nó là một loại sinh vật đặc thù, không chịu ảnh hưởng bởi linh lực, những sinh vật này, rất hiếm có, cứ một trăm cái hắc cầu, hoặc bạch cầu, mới có một vũ trụ chứa sinh vật này, bọn chúng không tuân theo bất kì quy tắc gì cả, không cần ăn uống, vẫn có thể sống, không bị ảnh hưởng bởi thời gian phép tắc.

Nhưng những sinh vật này, hoàn toàn không biết điều đó, vì thế thường liều mạng kiếm ăn, những sinh vật này còn vô cùng nhát, chỉ cần đe dọa, cũng khiến bọn chúng sợ phát khiếp, và nhận người đó là chủ nhân.

Chủ nhân của sinh vật này, có thể hợp thể bản thân với nó, tạo ra hình dạng tối thượng, không bị ảnh hưởng bởi linh lực. Nhưng vẫn có điểm hạn chế, trong trạng thái đó, không phải là miễn nhiễm hoàn toàn với linh lực, nếu gặp lượng linh lực quá lớn, sinh vật này cần phải có thời gian hồi phục.


Cả hai người tiếp tục đi, bọn họ không gặp thêm bất kì trở ngại nào cả, nhanh chóng rời khỏi khu rừng, mặt trời cũng đã lên đỉnh, dưới cái nắng chói chang, không chỉ Uyển Đình, mà Diệp Bạch cũng mệt mỏi không kém, nhưng đường vẫn còn xa, chỉ còn cách đi tiếp.

Uyển Đình bỗng dừng lại, xoa bụng mấy cái, nhìn Diệp Bạch mà cười.

"Diệp tiên nhân, mấy ngày qua, ta chưa ăn gì, có chút đói, hay là chúng ta kiếm thứ gì đó ăn được không?"

Diệp Bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

"Cũng được."

Cơ thể của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn nên ăn thứ gì đó a.

Nghĩ xong, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, không có một ngôi nhà nào, cũng chẳng có con vật nào, tất cả chỉ là một cánh đồng cỏ, muốn ăn cũng chẳng có gì để ăn.

Diệp Bạch đưa mắt, nhìn sinh vật trên vai, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống nó, sinh vật này cũng vô cùng sợ hãi, Diệp Bạch thấy vậy, liền nói.

"Nếu không muốn chết, mau chóng đưa bọn ta tới nơi có thức ăn."

Nói xong, Diệp Bạch thả nó xuống, vừa được thả xuống, sinh vật này bắt đầu cảm nhận xung quanh, rồi nhanh chóng di chuyển, Diệp Bạch và Uyển Đình theo sau nó.

Chỉ sau một lúc, sinh vật này, đã dẫn họ đến khu rừng ban nãy, và trước mắt cả hai, là một con heo rừng, Diệp Bạch nhanh chóng, dùng một đòn hạ con heo rừng.

"Diệp tiên nhân, chúng ta không lửa la.."

Chưa đợi Uyển Đình nói xong, Diệp Bạch đứng cạnh con heo rừng, đưa tay ra, dùng hỏa diệm, thiêu cháy nó, chỉ trong tích tắc, con heo rừng đã bị nướng chín, Diệp Bạch xé một miếng thịt, đưa cho Uyển Đình.


"Ăn đi."

Cô đưa tay nhận lấy, rồi ăn một cách ngấu nghiến, Diệp Bạch chẳng quan tâm gì nữa, lao vào ăn như hổ đói, bỗng thấy sinh vật này nhảy mấy cái, Diệp Bạch dừng việc ăn lại, lên tiếng hỏi.

"Ngươi muốn ăn a?"

Nghe xong lời Diệp Bạch, nó liền gật đầu, thấy vậy Diệp Bạch đưa cho nó một miếng thịt nhỏ.

Dù gì, ngươi cũng giúp bọn ta tìm con heo rừng này, cho ngươi ăn một chút cũng chảng sao.

Diệp Bạch vừa đưa miếng thịt, vừa nghĩ, xong rồi lại tiếp tục ăn.

Sau một lúc, con heo rừng đã bị chén sạch, Diệp Bạch đưa tay, lau miệng, nhanh chóng ngồi dậy.

"Ăn xong rồi, chúng ta đi tiếp."

"Vâng."

Uyển Đình đáp lời, rồi nhanh chóng ngồi dậy, đi theo Diệp Bạch, đi được một lúc, Diệp Bạch mới nhớ ra gì đó, bọn họ đã để quên sinh vật kia.

Nhớ ra, Diệp Bạch liền hấp tấp chạy lại, may mắn nó vẫn còn nguyên ở đó, Diệp Bạch đưa tay ra, sinh vật này cũng nhanh chóng hiểu, liền bò lên vai Diệp Bạch.
 
Chương 41: C41: Đồng cỏ quỷ


Sau đó, Diệp Bạch nhanh chóng chạy lại phía Uyển Đình.

"Ta đi tiếp thôi."

Diệp Bạch lên tiếng nói.

Uyển Đình nghe xong, bắt đầu đi tiếp, còn Diệp Bạch theo sau.

"Ngươi không có tên a?"

Diệp Bạch lên tiếng hỏi, sinh vật đó liền gật đầu, thấy vậy, Diệp Bạch nghĩ một hồi rồi nói.

"Ngươi toàn là màu đen, vậy ta sẽ gọi ngươi là tiểu hắc, được không a?"

Nghe xong lời Diệp Bạch, sinh vật đó liền gật đầu.

Hai người vẫn tiếp tục đi, mặt trời dần lặn xuống, trời sắp tối, nhưng họ vẫn chưa có chỗ nghỉ chân, dù gì, lần trước họ ngủ ở nơi khá an toàn, nhưng lần này, nơi họ đang đứng không an toàn tí nào.

Nhìn thì có vẻ, nơi đây chỉ là một cánh đồng cỏ bình thường, nhưng đây chính là nơi, xuất hiện nhiều hung thú, việc ngủ qua đêm ở đây, là vô cùng nguy hiểm.

"Cũng trễ rồi, chúng ta nghỉ chân ở đây đi."

Diệp Bạch nói xong, liền ngồi xuống đồng cỏ xanh tươi.


"Nhưng, Diệp tiên nhân, nơi này nguy hiểm lắm."

Đáp lại sự bối rối của Uyển Đình, Diệp Bạch chỉ nằm xuống, đơn giản nói.

"Có ta ở đây, thì không có gì nguy hiểm, ngươi yên tâm."

Cũng không còn cách nào, Uyển Đình chỉ có thể ngồi cạnh Diệp Bạch, mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, xung quanh dần tối đi, Uyển Đình cứ cảm giác, lạnh sống lưng, nhưng nhìn qua, lại thấy Diệp Bạch vẫn đang nằm ung dung.

Không lâu sau, Diệp Bạch cũng đã thiếp đi, để lại Uyển Đình vẫn thức, không dám ngủ vì sợ.

"Rầm."

Một tiếng vô cùng chói tai vang lên, cứ như có thứ gì đó, vừa rơi từ trên trời xuống, Uyển Đình tuy sợ, nhưng lại tò mò nhiều hơn, cô liền ngồi dậy, rón rén đi đến nơi phát ra tiếng động, ở đó, có một tấm bia đá khá lớn, cao hơn cả Uyển Đình.

Uyển Đình đi đến gần bia đá đó, trên đó có khắc rất nhiều chữ, nhưng đã bị bụi che đi, cô đưa tay, lau sạch bụi trên đó, rồi nhìn lại, nhưng những chữ này, được viết bằng văn tự cổ, đọc mãi Uyển Đình vẫn không hiểu chữ nào.

Đúng lúc Uyển Đình bỏ cuộc, vừa định rời đi, thì từ bia đá, một luồng xung kích phát ra, không gian xung quanh, từ tấm bia đá, một bóng đen dần xuất hiện.

Ánh trăng chiếu sáng, giúp Uyển Đình nhìn rõ được người trước mặt, đó là nữ nhân, trên người mặc y phục đỏ, tóc đen dài, nó từ từ bước đến chỗ Uyển Đình, cô muốn chạy đi, nhưng cả cơ thể không chịu di chuyển, nó bóp lấy cổ Uyển Đình, nâng cả người cô lên.

Đúng lúc này, Diệp Bạch đang ngủ, bỗng cảm nhận được tà khí, liền nhanh chóng thức dậy, nhìn một vòng, vẫn không thấy Uyển Đình đâu, biết có chuyện chẳng lành, Diệp Bạch liền ngồi dậy, đi về hướng phát ra tà khí.

Đến nơi, đã thấy Uyển Đình bị bóp cổ.

Cơ thể ta vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, đành liều một phen vậy.

Nghĩ xong, Diệp Bạch phóng đến chỗ Uyển Đình, nó thấy có người đến, nhưng vẫn không thả Uyển Đình ra, mà dùng tay còn lại, chặn Diệp Bạch.

Diệp Bạch tập trung linh lực vào tay.

Dễ dàng chặn được ta, e là khó đánh rồi.

Xong một lần nữa, lao đến đánh một đòn, nhưng vẫn như cũ, nó vẫn chỉ dùng một tay, là đã chặn được đòn đó, biết bản thân, hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.

Diệp Bạch liền truyền linh lực, đều trên cơ thể, để nâng bản thân lên, lơ lửng giữa không trung, miệng nở một nụ cười, nhìn về phía nó mà hỏi.

"Ngươi tên gì."

"Ta không có tên."

Nó hạ Uyển Đình xuống, buông cô ra, rồi đi đến phía Diệp Bạch, hỏi.


"Ngươi là ai."

Diệp Bạch đáp xuống mặt đất, nhìn thứ trước mặt, đơn giản đáp.

"Đế."

Nghe được lời Diệp Bạch nói, nó nở ra một nụ cười.

"Đế? Nếu ngươi là đế, vậy ta phải là thần."

Nói xong, nó đánh ra một đòn cực mạnh, về phía Diệp Bạch, đòn này mang theo rất nhiều linh lực, đúng lúc hắn nghĩ bản thân đã chết, thì tiểu hắc, từ trên vai đã bò xuống chặn lại đòn này.

Đây đã là đòn toàn lực của ta, vậy mà hắn không bị trầy xước, một chút nào.

Nó hoảng sợ mà nghĩ.

Thấy được vẻ mặt hoảng sợ của nó, Diệp Bạch liền nói tiếp.

"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta, nhận ta làm chủ nhân, hai là chết."

Nó nghe xong, liền quỳ xuống.

"Bái kiến chủ nhân."

Diệp Bạch nghĩ một lúc rồi nói.

"Ta đã có tiểu hắc rồi, vậy ngươi sẽ là tiểu bạch."

"Rõ, thưa chủ nhân."


Xong Diệp Bạch đi đến chỗ Uyển Đình.

Vẫn chưa chết, vết thương của cô ta khá nhẹ, chắc mấy ngày nữa cũng sẽ lành.

Nghĩ xong, Diệp Bạch nằm xuống.

"Ngươi canh cho ta ngủ đi."

Nói xong, liền nhanh chóng thiếp đi.

Sáng hôm sau, Uyển Đình thức dậy, gãi gãi đầu.

Không lẽ những thứ đêm qua là mơ a?

Diệp Bạch cũng từ từ ngồi dậy, mệt mỏi nói.

"Chúng ta đi tiếp thôi."

Rồi đưa mắt nhìn xung quang, vẫn không thấy tiểu bạch đâu, nghĩ nó đã bỏ trốn, thì đúng lúc có tiếng vang lên.

"Chủ nhân ta ở đây."

Nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, Diệp Bạch mới thấy, tiểu bạch đã biến nhỏ lại, đứng trên vai trái của Diệp Bạch, còn vai phải là tiểu hắc.
 
Chương 42: C42: Thảm sát


Cả hai lại tiếp tục đi, bây giờ họ phải trở về kinh thành, càng sớm càng tốt, Uyển Đình đi trước dẫn đường, còn Diệp Bạch theo sau.

"Diệp tiên nhân, chúng ta sắp đến kinh thành rồi, chỉ cần đi khỏi thôn trước mặt là tới."

Diệp Bạch đang đi, nghe tiếng Uyển Đình nói, liền nhìn lên, phía trước có một cái thôn nhỏ, nhìn rất hoang sơ, tồi tàn, chưa kịp nghĩ gì, Uyển Đình lại lên tiếng nói tiếp.

"Diệp tiên nhân, hay là chúng ta đi đường vòng đi a."

Nghe Uyển Đình nói vậy, Diệp Bạch liền lên tiếng hỏi.

"Sao ta lại phải đi đường vòng?"

Uyển Đình thấy Diệp Bạch thắc mắc, liền giải thích.

"Thôn phía trước, đã bị đám người Vương Thế chiếm, chúng ta tốt nhất nên đi đường vòng."

Diệp bạch nghe vậy, lại càng hứng thú, bước nhanh về phía trước.

"Chỉ là mấy tên phế vật, có gì phải sợ a?"

Nói xong, Diệp Bạch cũng đã đi đến dưới cổng thôn, có hai tên lính canh gác ở đó, thấy người lạ, bọn chúng liền hỏi.

"Ngươi là ai? Ở bộ phận nào?"

Diệp Bạch vỗ vai một tên, cười đáp.

"Ta là đế."

Nói xong, dùng lực mạnh hơn, bóp nát cơ thể tên lính đó, tên kia thấy vậy, trên tay cầm thương, muốn tấn công Diệp Bạch, nhưng còn chưa kịp làm gì, đã bị Diệp Bạch dùng tay còn lại, bóp nát cơ thể như tên kia.


Làm xong những việc này, Diệp Bạch ung dung đi vào trong, tên lính gác vừa bị Diệp Bạch bóp nát cơ thể, vẫn chưa hoàn toàn chết, dùng chút sức còn lại, gượng dậy, cầm thương trên tay, lao đến muốn tấn công, nhưng còn chưa kịp đâm, đã bị tiểu bạch giế.t chết.

"Không lượng sức, vậy mà lại muốn tấn công chủ nhân."

Diệp Bạch cũng quay đầu lại nhìn, sau đó lên tiếng khen.

"Tiểu bạch, ngươi làm tốt lắm!"

Động tĩnh nãy giờ, tuy không lớn, nhưng vẫn có thế dễ dàng nghe được, từ xa, một ngôi nhà bỗng mở toang cửa, từ bên trong, một tên cao to đi ra, nhìn khí thế, cũng có thể đoán rằng hắn ta là, tướng quân điều khiển đám lính này, hắn ta bước ra, nhưng lại chỉ mặc mỗi cái quần, lên tiếng than phiền.

"Vậy mà lại dám cản trở, ta thưởng thức mỹ nhân, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau bắt hắn lại."

Sau tiếng nói của tên này, từ trong những ngôi nhà xung quanh, vô số tên lính tràn ra, Diệp Bạch dùng chân, kẻ một vòng tròn bao quanh bản thân.

"Tên nào đến gần vòng tròn này, ta giết hết."

Đám lính nghe xong, có chút run sợ, ai nấy đều đứng như tượng, không dám lại gần Diệp Bạch, tên tướng quân thấy vậy liền quát.

"Ba cái trò trẻ con, vậy mà các ngươi cũng bị lừa sao?"

Sau tiếng này, đám lính cũng bình tĩnh trở lại, bọn chúng tin rằng, kẻ trước mặt không thể, một mình đánh thắng bọn chúng.

Đám lính đồng loạt lao lên, vừa đến gần vòng tròn, đã bị Diệp Bạch một tay giế.t chết, thấy được cảnh này, những tên vừa hăng hái, muốn lao lên, giờ đã sợ hãi, thấy bọn chúng như vậy, Diệp Bạch liền cười nói.

"Hay là bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỉ?"

Không ai lên tiếng đáp trả, Diệp Bạch liền nói tiếp.

"Luật chơi rất đơn giản, ta đếm từ một đến mười, tên nào có thể chạy khỏi thôn này, ta cho một con đường sống."

Vừa nghe xong lời Diệp Bạch nói, đã có mấy tên chạy như bay, nhưng chưa chạy được bao xa, đã bị Diệp Bạch giết hết.

"Ta chưa cho các ngươi chạy, sao các ngươi dám chạy?"

Sau khi xử lý xong những tên đó, Diệp Bạch trở lại vòng tròn, cười nói.

"Được, trò chơi bắt đầu."

"Một."

Sau tiếng nói của Diệp Bạch, đám lính chạy như điên, cứ nhắm đường gần nhất, để ra khỏi thôn mà chạy.

"Hai."

"Ba."

"Bốn."

"Năm."


"Sáu."

"Bảy."

Diệp Bạch vẫn cứ ung dung đếm, còn đám lính thì ngày càng hoảng sợ, dù gì chỉ còn mấy tiếng đếm nữa, nhưng đa số, vẫn chưa có ai ra khỏi thôn.

"Tám."

"Chín."

"Mười."

Khi tiếng này vang lên, cũng đã có mấy tên thành công ra khỏi thôn, nhưng đại đa số vẫn còn ở trong thôn, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, cười nói.

"Ta cho các ngươi, thời gian mười tiếng đếm, vậy mà vẫn chưa ra được, quả là những tên phế vật, hắc hắc."

Nói xong, Diệp Bạch phóng đến, giết từng tên một, chỉ trong tích tắc, trong thôn gần như không còn ai sống cả, chỉ toàn xác là xác, Diệp Bạch biết chắc tên tướng quân, vẫn còn trong thôn, nhưng lại muốn chơi đùa với hắn.

Diệp Bạch mở cửa từng nhà, hết nhà này đến nhà khác.

"Tìm được ngươi rồi."

Diệp Bạch cười nói, rồi bước vào trong, đập trước mặt hắn, là một nam một nữ, nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, Diệp Bạch ngồi đại vào cái ghế, nhìn về phía hai ngươi kia.

Diệp Bạch vẫn ngồi đó, chống cằm nhìn hai người họ, ngáp một cái.

"Ta xem chán rồi."

Tên tướng quân kia, giờ mới phát hiện, vội mặc lại y phục, quay về phía Diệp Bạch, chỉ tay, định nói gì đó, nhưng còn chưa để hắn kịp nói, tiểu bạch đã chém đứt đầu hắn ta.

Nữ nhân kia thấy vậy, cũng hoảng sợ vô cùng, vội mặc lại y phục, quỳ xuống cầu xin.

"Ta, ta bị ép, mong ngài tha cho ta."

Diệp Bạch nghe vậy, ngồi dậy, xoay người rời đi, đúng lúc cô ta nghĩ bản thân có thể thoát, thì Diệp Bạch bỗng quay lại nói.


"Lúc nãy, ngươi vừa vấy bẩn mắt t, xem ra ta không tha cho ngươi được rồi a."

Nói xong, Diệp Bạch hắn ta phóng tới, một đòn kết liễu cô ta, rồi ung dung bước ra ngoài.

Lúc nãy, đã có vài tên chạy kịp ra khỏi thôn, Diệp Bạch tiến đến chỗ những tên này, hỏi.

"Các ngươi có muốn sống không?"

Nghe được câu hỏi này, mấy tên đó liền đồng loạt đáp.

"Bọn ta muốn sống."

Cũng đúng, ai đời lại không muốn sống chứ.

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, liền nói tiếp.

"Các ngươi chỉ cần, đánh một đòn ra hồn, ta lập tức tha mạng."

Diệp Bạch nói xong, đám lính độ khoảng bốn năm người kia, liền lao đến tấn công, Diệp Bạch chỉ đơn giản xoay người, né đi hết những đòn tấn công.

Đám lính vẫn chưa bỏ cuộc, kẻ cầm thương, tên thì cầm kiếm, lại một lần nữa, lao đến tấn công Diệp Bạch.

Diệp Bạch nhảy lên, né đi hết những đòn tấn công đó, rồi lên tiếng nói.

"Các ngươi đã hết cơ hội rồi."

Nói xong, đáp xuống mặt đất, đoạt lấy kiếm từ tay một tên lính, rồi dùng nó chém chết đám này.

Xong cắm cây kiếm đó xuống đất, từ từ bước tới cửa thôn, nơi Uyển Đình đứng chờ.
 
Chương 43: C43: Linh lực thuần dương


Uyển Đình thấy Diệp Bạch đi ra, liền mừng rỡ tiến đến, nhưng khi thấy vết máu trên người hắn, cô dừng lại, lên tiếng hỏi.

"Diệp tiên nhân, sao trên người ngài, toàn là máu a?"

Diệp Bạch nhìn lại y phục, lấy tay phủi bớt đi máu, xong lên tiếng đáp lại.

"Ta chỉ là tiện tay, giết đám người kia."

Nghe xong, Uyển Đình có chút sợ hãi.

"Diệp tiên nhân, vậy có phải hơi q.."

Nhưng còn chưa để cô nói xong, Diệp Bạch đã lấy tay, chặn trước miệng cô, vẻ mặt tức giận nói.

||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||

"Việc của ta, ngươi quyết được a?"

Nói xong, liền quay người lại, bước đi.

"Không nói nữa, chúng ta đi tiếp."

Uyển Đình muốn lên tiếng xin lỗi, nhưng thấy Diệp Bạch như vậy, cũng không dám nói thêm gì, liền nhanh chóng đi theo, sau một lúc, họ đã ra khỏi thôn, trước mặt là một cánh đồng cỏ, xa kia có một ngọn đồi nhỏ, trên đó cũng chính là nơi họ đến.


Kinh thành ở ngay trước mặt, Diệp Bạch tiếp tục bước đi, với tốc độ này, độ trong ba canh giờ, họ sẽ đến được kinh thành, Diệp Bạch đang đi bỗng dừng lại, Uyển Đình không kịp phản ứng, liền đâm đầu vào lưng Diệp Bạch.

"Ta, ta xin lỗi."

Uyển Đình lên tiếng nói, nhưng Diệp Bạch vẫn không có chút phản ứng, thấy vậy cô liền ngó đầu ra, nhìn về hướng Diệp Bạch đang nhìn.

Ở phía đó, cũng chỉ có toàn cỏ là cỏ, sao Diệp tiên nhân cứ nhìn mãi a?

Uyển Đình thắc mắc, nhưng không dám nói ra.

Diệp Bạch bất động nãy giờ, bỗng di chuyển, chạy thật nhanh lại hướng đó, đi đến bên một bông hoa, ngồi xuống cạnh nó, bông hoa này nhìn có chút kì lạ, nó chỉ có một màu duy nhất, đó là màu trắng.

Diệp Bạch đưa tay ra, muốn hái lấy bông hoa trước mặt, nhưng vừa chạm tay vào, đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ hất ra.

Quả không hổ là linh lực thuần dương, dễ dàng phóng thích ra linh lực mạnh như vậy.

Diệp Bạch không khỏi thầm cảm thán.

Linh lực chia ra, làm hai loại chính, đó là linh lực âm, và linh lực dương, ở nam nhân chỉ tồn tại linh lực dương, và ở nữ nhân chỉ tồn tại linh lực âm.

Linh lực âm và linh lực dương, có thể cộng sinh với nhau, giúp tăng tốc độ tu luyện, quá trình này được gọi là song tu.

Linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương, đều manh hơn linh lực thường gấp mấy lần, nhưng đó chỉ mới là một phần sức mạnh của nó.

Việc cơ thể bẩm sinh có linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương là đều không thể, nếu muốn sở hữu linh lực thuần âm, hoặc thuần dương, cần phải hấp thụ loại hoa chứa linh lực tương ứng, màu trắng tượng trưng, cho linh lực thuần dương, màu đen tượng trưng cho linh lực thuần âm.

Loài hoa này không hiếm, cứ mười vũ trụ, cũng sẽ có khoảng một đến hai vũ trụ có loại hoa này, nhưng thứ thật sự khó đó là hấp thụ nó, không phải chỉ cần mạnh không là đủ, muốn hấp thụ được nó, cần phải có nhiều yếu tố khác.

Diệp Bạch tuy rất muốn hấp thụ nó, nhưng hiện tại việc này gần như bất khả thi, nhưng vậy thì sao có thể làm khó được hắn chứ, nếu không hấp thụ được, thì cứ đem về trước, khi nào dùng được thì dùng.

Thế là Diệp Bạch hắn ta, đào đất xung quanh bông hoa đó, rồi lấy nó lên.

Hắc hắc, không hái được ngươi, thì ta đào ngươi lên.

Nghĩ xong, Diệp Bạch cất bông hoa vào y phục, quay người lại, thấy Uyển Đình vẫn đang nhìn bản thân, liền lên tiếng nói.

"Còn nhìn gì nữa? Chúng ta đi tiếp."


Uyển Đình đang nhìn Diệp Bạch, nghe xong câu này, vội đáp lại.

"Vâng."

Diệp Bạch ngồi dậy, rảo bước về phía trước, Uyển Đình nhanh chóng theo sau.

Không ngờ, vũ trụ không có linh lực như này, lại có nhiều đồ tốt đến vậy.

Diệp Bạch cảm thán.

Vài canh giờ sau.

Diệp Bạch và Uyển Đình, đã đứng trước cổng kinh thành, Uyển Đình tiến tới, đưa tay khẽ gõ vào cửa mấy cái.

Ngay sau đó, có tiếng nói vang lên.

"Là Lâm tướng quân a?"

Sau đó, cổng thành dần mở ra, có một người đi ra, trên người mặc y phục nâu, trên tay chống gậy, tóc cũng ngả bạc, vui vẻ nói.

"Lâm tướng quân, lâu rồi không gặp."

"Chào lão Quân."

Uyển Đình lên tiếng nói lại, lúc này, ông ta cũng chú ý đến Diệp Bạch, lên tiếng hỏi.

"Lâm tướng quân, người kế bên cô là ai vậy a?"


Uyển Đình nghe vậy, liền nhìn qua, Diệp Bạch, hớn hở nói.

"Ta nói có thể ngài không tin, nhưng người này là, tiên nhân hạ trần, giúp chúng ta."

Ông ta nghe xong, có chút không tin mà hỏi lại.

"Tiên nhân?"

"Đúng vậy, đây là Diệp tiên nhân."

Sau đó tiến đến, đem những chuyện mà bản thân thấy, nói cho ông ta nghe, từ chuyện biến những ngôi nhà tồi tàn trở lại lúc ban đầu, không có chút hư hại, hay là việc một mình hạ đám người Vương Thế chiếm đóng một thôn.

Ông ta nghe xong, liền quay sang Diệp Bạch, cung kính cúi đầu.

"Diệp tiên nhân, ta có mắt như mù, lúc nãy lỡ nghi ngờ, mong ngài bỏ qua."

Diệp Bạch đi đến, vỗ vai ông ta.

"Không sao, ta không để ý đâu."

Nói xong, cùng Uyển Đình tiến vào trong.
 
Chương 44: C44: Quay lại tu luyện


Diệp Bạch cùng Uyển Đình bước vào trong, vừa bước vào đập trước mặt hắn, là khung cảnh hoang tàn.

Đây mà là kinh thành a?

Diệp Bạch không khỏi hoài nghi.

Khác với trong tưởng tượng của Diệp Bạch, một kinh thành đồ sộ, tấp nập người mua người bán, thì nơi này lại vô cùng hoang tàn, chỉ nhìn qua một lượt, cũng dễ dàng thấy được, sự cực khổ của dân chúng, những ngôi nhà thì tồi tàn, nếu không nói, cũng không tài nào nghĩ được đây lại là một ngôi nhà.

"Sao nơi này tồi tàn vậy a?"

Diệp Bạch lên tiếng hỏi.

Uyển Đình nghe xong, liền dừng lại, nhanh chóng kể ra.

"Nơi này vốn rất độ sộ, tấp nập, nhưng từ khi bọn người, của đại lục Vương Thế tấn công."

Nói đến đây, mặt cô bỗng tối sầm lại, Diệp Bạch thấy vậy, liền vỗ vai Uyển Đình, cười nói.

"Cô yên tâm, có ta ở đây, đám người Vương Thế gì đó, sẽ nhanh chóng bị giết."

Sau khi an ủi xong, hai người tiếp tục bước đi, đi một lúc, họ đã đến trước long toái thành, đây cũng là nơi quan trọng nhất, nhìn sơ qua một lượt, nơi này cũng không phải quá tồi tàn, cũng khá lớn, phần lối vào được lót bằng những tảng đá to, Diệp Bạch tiếp tục bước đi, ở cuối con đường, có một cái cổng nhỏ, trên cổng có ghi ba chữ.

"Long toái thành."


Diệp Bạch lại đi tiếp, trước mặt hắn, là một nơi đồ sồ, to lớn, khác xa với kinh thành bên ngoài, long toái thành chia ra làm ba khu vực chính.

Ở khu vực trung tâm, là nơi họp bàn chiến sự, đây cũng là khu vực rộng lớn nhất, bên trái là nơi nghỉ ngơi của vua, và các đại thần, bên phải là nơi dùng để tập trận, rèn luyện binh lực.

Uyển Đình đi trước, dẫn theo Diệp Bạch đến khu vực trung tâm, sau một lúc, cả hai người đã đứng trước khu vực trung tâm, nơi đây vô cùng to lớn, có một lớp thành bao quanh.

"Lâm tướng quân, muốn diện kiến."

Uyển Đình lên tiếng, hai người gác cổng nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

"Lâm tướng quân, cảm phiền chờ một lát, để ta đi thông báo."

Nói xong, một tên lính nhanh chóng chạy đi vào trong, lát sau mới chạy ra.

"Lâm tướng quân, mời vào."

Uyển Đình dẫn theo Diệp Bạch bước vào trong, nhìn bên ngoài, cũng biết nơi này rất lớn, nhưng khi vào rồi mới biết nó còn lớn hơn tưởng tưởng, phải đi rất lâu, họ mới đi hết khu vực hoa viên, mà tiến vào trong.

Vừa bước vào, Uyển Đình đà quỳ xuống, chấp hai tay, cuối đầu.

"Bái kiến hoàng thượng."

Ở trên ngai vàng, là một người đàn ông trung niên, trên người mặc long bào, vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhưng trái lại với vẻ mặt đó, ông ta chỉ vui vẻ nói lại.

"Ái khanh miễn lễ."

Uyển Đình nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, lúc này ông ta cũng chú ý đến người đứng bên cô, lên tiếng hỏi.

"Ái khanh, người này.."

Còn chưa để ông nói xong, Uyển Đình đã hớn hở giới thiệu.

"Hoàng thượng, đây, người này là tiên nhân."

Ông ta nghe xong, không cần nói cũng biết, vô cùng ngạc nhiên, đến mức sắp té khỏi ngai vàng.

"Tiên nhân?"


"Đúng vậy a."

Thấy ông ta còn chưa tin, Uyển Đình mới đem những chuyện, mà cô cho là kì lạ kể cho ông ta nghe, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, ông liền lên tiếng hỏi.

"Nếu thật là tiên nhân, có thể biểu diễn cho ta xem không a?"

Diệp Bạch nghe xong, liền nở một nụ cười.

"Được."

Nói xong, liền tụ linh lực vào hai lòng bàn tay, tạo ra một quả cầu linh lực nhỏ, xong bắn quả cầu linh lực về phía ông ta, nó di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, áp lực cũng rất lớn, ông ta cũng không khỏi hoảng sợ, muốn chạy những cơ thể lại không thể di chuyển.

Khi quả cầu linh lực đó, sắp chạm vào ông ta, Diệp Bạch liền thu lực lại, làm quả cầu đó biến mất.

"Bây giờ ông đã tin chưa a?"

Diệp Bạch lên tiếng hỏi.

"Trẫm tin, trẫm tin."

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, ông ta tiến đến vui vẻ nói.

"Trẫm tên Lâm Sơn, còn ngươi?"

"Ta là Diệp Bạch."

Sau đó, Lâm Sơn đi đến chỗ Uyển Đình, nói với cô.


"Ái khanh, mau sắp xếp cho người này một phòng nghỉ tạm, chuyện còn lại, từ từ tính."

Vài canh giờ sau.

Diệp Bạch được sắp cho một căn phòng, đầy đủ tiện nghi, ngồi trên giường, Diệp Bạch nhắm mắt, bắt đầu cảm nhận.

Quái lạ, nơi này rõ ràng có linh khí, có nhiều là đằng khác, tại sao người ở vũ trụ này lại không biết, về khái niệm tu tiên a?

Tuy có chút thắc mắc, nhưng Diệp Bạch vẫn không nghĩ nhiều nữa, Bắt đầu hấp thụ linh khí tu luyện.

Vài canh giờ sau.

Diệp Bạch từ từ mở mắt, nhìn một lượt vào cơ thể.

Cơ thể của ta, cũng gần như hoàn toàn bình phục rồi a.

Với tốc độ hiện tại, độ trong bốn ngày, là có thể hoàn toàn bình phục, Diệp Bạch ngồi bật dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.

Mới tu luyện một chút, đã sắp tối rồi a.

Diệp Bạch mở cửa, bước ra bên ngoài, ngoài trời lúc này cũng đã gần tối, mặt trời cũng sắp lặn.
 
Chương 45: C45: Ta không cần chiến thuật


Vừa mới mở cửa bước ra, thì đã có một người chạy tới, nhìn vào bộ y phục cũng dễ dàng nhận biết, đây là một người hầu, cậu ta đi đến, cúi đầu nói.

"Diệp tiên nhân, hoàng thượng cho gọi ngài."

"Gọi ta a?"

"Đúng vậy, mời ngài đi lối này."

Cậu ta đưa tay về phía trước, rồi đi trước, dẫn đường cho Diệp Bạch, sau một lúc, họ đã đến nơi, bên trong chật kín người, Diệp Bạch bước vào, đối diện với Lâm Sơn trên ngai vàng, hắn chẳng có chút kiên nể, đi lên phía trước cất tiếng hỏi.

"Ông kêu ta có chuyện gì a?"

Thấy cách hành xử của Diệp Bạch, một người đã không nhịn được, tức giận nói.

"Hoàng thượng, đây là tiên nhân mà người nói sao."

Diệp Bạch nghe xong, liền xoay người lại, nhìn về phía ông ta, trên người tỏa ra uy áp, khiến ông ta không đứng vững, mà bị đè sát xuống mặt đất.

"Có lẽ, người xem thường ta quá rồi."

Diệp Bạch muốn giết tên này, thì Lâm Sơn liền lên tiếng khuyên ngăn.

"Diệp tiên nhân, là do Thái lão không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua một lần."

Diệp Bạch nghe xong, cũng không muốn làm khó ông ta, liền thu uy áp lại, xong lại xoay người về phía trước, đối mặt với Lâm Sơn.


"Ông vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Lâm Sơn nghe xong, liền dùng tay ra hiệu cho một người hầu mang bản đồ đến, xong cầm trên tay, bắt đầu nói.

"Diệp tiên nhân, đây là bản đồ thế giới, phần nhỏ góc bên trái này là nơi chúng ta đang sống."

Trên bản đồ có vô số vùng đất, xem ra giới này cũng không nhỏ, Diệp Bạch đưa mắt sang nhìn, không ngờ được lại nhỏ đến vậy, kích thước chắc cũng chỉ ngang một đốt tay.

Lâm Sơn đưa tay, chỉ vào một vùng đất lớn, nằm cạnh nơi họ đang ở, rồi nói tiếp.

"Còn đây là đại lục Vương Thế."

Nếu so nơi họ đang ở, với đại lục Vương Thế, thì nơi họ sống không khác gì một con kiến, khi đứng trước đại lục Vương Thế.

Rồi Lâm Sơn lại nói tiếp.

"Những khu màu đỏ trên bản đồ, là những khu đã bị Vương Thế xâm chiếm."

Diệp Bạch nhìn lại, cái mảnh đất nhỏ, nơi bản thân đang ở, gần như toàn là màu đỏ, phải nhìn kĩ lắm, mới nhìn ra những nơi không có màu đỏ.

"Với sức hiện tại của bọn ta, cộng với ngài giúp đỡ, chỉ cần làm đúng chiến thuật, chúng ta nhất định sẽ thắng."

Diệp Bạch lên, đến gần hơn với Lâm Sơn, hỏi ông ta.

"Ông nghĩ, ta cần chiến thuật a?"

Lâm Sơn biết bản thân đã nói sai điều gì đó, vội cười trừ đáp lại.

"Vậy không cần chiến thuật nữa, mọi việc nghe theo Diệp tiên nhân."

Diệp Bạch lấy tấm bản đồ trên tay Lâm Sơn, xoay người lại, nhìn những người trước mặt, rồi xé nát tấm bản đồ.

"Ta không cần chiến thuật, thứ ta cần là sức mạnh tuyệt đối."

Diệp Bạch cười nói, rồi bước xuống, nhanh chóng rời đi, trở về phòng.

Sau khi Diệp Bạch rời đi, có vô số tiếng bàn tán.

"Tiên nhân mà lại cư xử thô lỗ vậy a?"

"Đúng ta thấy ngươi nói rất đúng."

"Không cần chiến thuật? Để ta xem hắn còn chém gió được bao lâu."

* * *


Diệp Bạch bước vào phóng, nhanh chóng đóng cửa lại, nằm trên giường, hắn ta muốn nhanh chóng hoàn thành việc này, sau đó sẽ đi tìm những món đồ tốt.

"Tiểu bạch."

Từ trên vai Diệp Bạch, một làn khói bay ra, nó dần ngưng tụ thành hình, trước mặt Diệp Bạch, là một cô gái, trên người mặc y phục đỏ, tóc đen, dài tới eo, phần tóc mái che đi đôi mắt.

"Chủ nhân gọi ta có việc gì a?"

Diệp Bạch thấy nó đã xuất hiện, nhanh chóng nói lại.

"Ngươi chết được bao lâu rồi?"

Tiểu bạch nghe xong, suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra chín ngón tay.

"Chín năm?"

Tiểu bạch lắc đầu, Diệp Bạch lại đoán tiếp.

"Chín mười năm?"

Tiểu bạch lắc đầu tiếp, rồi lên tiếng nói.

"Ta chết được chín nghìn năm rồi."

Diệp Bạch nghe xong, vẻ mặt có chút vui mừng, hỏi.

"Cô tồn tại gần một vạn năm, vậy cô có biết món đồ tốt nào không?"

Tiểu bạch ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

"Đồ tốt thì có, nhưng ở đâu thì ta không biết."


Nếu nói vậy, thì ở thế giới này, chắc chắn có những món đồ không tầm thường a, xem ra lần này ta lời to rồi.

Diệp Bạch không khỏi cảm thán, rồi nhanh chóng nói tiếp.

"Tiểu bạch, ngươi có thể thay y phục khác được không?"

"Sao vậy chủ nhân?"

Tiểu bạch thắc mắc hỏi.

"Ta không thích màu đỏ, vả lại ta gọi ngươi là tiểu bạch, những ngươi chẳng có tí màu trắng nào."

"Đợi ta một chút."

Tiểu bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

Xong bao bọc cơ thể bởi một làn khói trắng, khi lớp khói đó dần tan đi, y phục của tiểu bạch cũng chuyển sang màu trắng.

"Như vầy đã được chưa chủ nhân?"

Diệp Bạch nhìn qua một lượt, rồi đáp lại.

"Được rồi, ta ngủ trước đây, ngươi cũng mau ngủ đi."

Nói xong, Diệp Bạch nhanh chóng nằm lại giường, tiểu bạch cũng thu nhỏ lại, rồi nằm trên người hắn mà thiếp đi.
 
Chương 46: C46: Một lũ phế vật


Trời dần sáng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, cả gian phòng như được thắp sáng, Diệp Bạch mệt mỏi ngồi dậy, muốn đứng lên, nhưng lại cảm thấy, như phía dưới cơ thể, đang bị thứ gì đó đè lên.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn xuống, tiểu bạch đang nằm trên người hắn, mà ngủ ngon lành, thấy vậy Diệp Bạch khẽ vỗ vào nó mấy cái.

"Tiểu bạch, sáng rồi, ngươi mau dậy đi."

Tiểu bạch mệt mỏi ngồi dậy, ngáp một cái, lấy tay xoa xoa mắt.

"Tiểu bạch, ngươi là quỷ mà cũng phải ngủ a?"

Diệp Bạch có chút tò mò hỏi.

"Ai bảo với ngài, quỷ thì không cần ngủ a? Quỷ cũng là con người mà."

Tiểu bạch có chút giận dữ, đáp lại.

Xong nhanh chóng thu nhỏ lại, bám trên vai Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng rời khỏi giường, đi đến bên cánh cửa, nhanh chóng mở cửa, rồi bước ra ngoài.

Hít thở không khí trong lành, rồi nhìn lại cơ thể.

Ta cũng gần như hoàn toàn bình phục, đám người Vương Thế gì gì đó, bây giờ cũng nên dạy cho bọn chúng, một bài học rồi, sau đó thì ta sẽ cùng với tiểu bạch, đi tìm đồ tốt.

Nghĩ xong, Diệp Bạch lại tiếp tục đi, sau một lúc đi dạo, Diệp Bạch ngồi dưới một gốc cây.

Hôm qua ta lỡ tay xé bản đồ, giờ chẳng biết phải đi đường nào, giờ chỉ còn cách này, đành phải làm vậy.

Diệp Bạch nghĩ xong, liền muốn làm ngay, nhưng lại nhận ra điều gì đó.

Đúng rồi, ta làm gì biết Uyển Đình ở đâu mà hỏi a?

Đang lúc bối rối, bỗng Diệp bạch thấy một nữ hầu cận đi qua, hắn liền bật dậy, phóng đến trước mặt cô ấy.

"Cô có biết Uyển Đình ở đâu không?"


Nghe xong, cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại.

"Ý ngài là Lâm tướng quân a? Lâm tướng quân ở hướng này."

Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay về phía sau.

Diệp Bạch sau khi hỏi xong, liền nhanh như chớp chạy về phía cô ta chỉ.

Sau một lúc chạy, cuối cùng cũng thấy Uyển Đình, Diệp Bạch dừng lại, Uyển Đình đang ngồi trong hoa viên, ung dung thưởng trà, thấy Diệp Bạch đến, liền vội chào hỏi.

"Diệp tiên nhân, chào ngài, ngài tìm ta có việc gì không?"

Diệp Bạch đi đến gần cô, nhanh chóng nói.

"Cô có bản đồ không, ta đang cần nó."

Uyển Đình nghe xong, có chút thắc mắc hỏi lại.

"Diệp tiên nhân, ngài cần bản đồ để làm gì a?"

Diệp Bạch thở dài một hơi, nhanh chóng nói lại.

"Cũng đến lúc, ta dạy cho đám người Vương Thế đó, một bài học rồi"

Uyển Đình nghe xong, có chút vui mừng, nói.

"Diệp tiên nhân, chờ ta một chút."

Nói rồi liền chạy đi, để lại một mình Diệp Bạch.

Diệp Bạch ngồi xuống ghế, chờ Uyển Đình trở lại.

Sau một lúc, Uyển Đình hấp tấp chạy lại, trên tay cầm theo một tờ giấy lớn, đến nơi, cô dừng lại, thở mạnh từng hơi, đưa tờ bản đồ cho Diệp Bạch.

"Diệp tiên nhân, bản đồ ngài cần đây."

Diệp Bạch lấy tờ bản đồ, mở ra, xem qua một lượt.

Với tình trạng hiện tại, ta đã có thể dùng được ngự kiếm phi hành, và với khoảng cách này, độ trong sáu canh giờ, là đã tới nơi.

Diệp Bạch nghĩ xong, liền cuốn tờ bản đồ lại, bỏ vào y phục.

"Ta đi đây."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Uyển Đình muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Bạch đã biến mất không dấu vết, và cây kiếm cô cầm trên tay, cũng bị lấy mất.

* * *

Diệp Bạch lúc này đang dùng, ngự kiếm phi hành bay trên bầu trời, nếu bây giờ đi đến những nơi, mà đám người Vương Thế xâm chiếm, rồi đánh với bọn ở đó, cho dù có ngự kiếm phi hành, thì việc này cũng tốn rất nhiều thời gian.

Vì vậy giải pháp tốt nhất là, đánh thẳng vào đại lục Vương Thế, như vậy đám kia cũng sẽ rút về hỗ trợ, Diệp Bạch muốn nhắm đến là, tiêu diệt đại lục Vương Thế, xong cướp hết những món đồ tốt ở đó.

Năm canh giờ sau.


Sau khoảng thời gian dài, cuối cùng Diệp Bạch cũng đã thấy bờ, lấy trong y phục tờ bản đồ, nhìn qua một lượt.

Trong bản đồ, nơi này có rất ít người, cũng chẳng phải là nơi quan trọng, đánh cũng chỉ tổ phí sức.

Nghĩ xong, Diệp Bạch lại tiếp tục dùng ngự kiếm phi hành, bay đi, hết nơi này đến nơi khác, Diệp Bạch cũng không vừa ý để tấn công.

Thôi vậy, chọn mãi cũng chẳng được gì, đã vậy ta đánh thẳng vào kinh thành.

Nhưng nhìn lại vào bản đồ, khiến Diệp Bạch mất hứng, Diệp Bạch còn cách kinh thành rất xa, mặc dù dùng ngự kiếm phi hành, nhưng ít nhất cũng phải một ngày mới đến nơi.

Diệp Bạch chán ra mặt.

Được rồi, không chọn nữa, ta đánh đại.

Nghĩ xong, Diệp Bạch nhảy khỏi phi kiếm, rồi thu nó về tay, rơi tự do xuống mặt đất, chỗ Diệp Bạch đang đứng, cũng cách mặt đất mấy nghìn trượng chứ chả ít.

Nhưng hắn cũng chẳng có tí biểu cảm nào, là sợ hãi, ngược lại còn thấy rất hứng thú, với thứ cảm giác này, Diệp Bạch ngày càng gần hơn với mặt đất, thoáng chốc cũng chỉ còn mấy trượng, Diệp Bạch hắn ta vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng bao bọc cơ thể bằng linh lực, rồi lộn người một cài, tiếp đất an toàn bằng chân.

Xung quanh nơi Diệp Bạch đứng, đất đá bị thổi bay, tạo thành một lỗ lớn, mọi người xung quanh, vì chấn động này, mà tập trung lại xung quanh chỗ Diệp Bạch.

Hắn chĩnh lại y phục, phủi bụi đi, rồi nhìn những kẻ trước mặt, cười nói.

"Các ngươi có muốn sống không?"

Sau tiếng nói này, vô số tiếng bàn tán.

"Anh chàng này tội thật, đẹp trai nhưng đầu óc không bình thường."

"Đúng đúng."

"Không bình thường thì đã sao, các ngươi không lấy, thì ta lấy."

Diệp Bạch cũng nghe hết những gì họ nói.

Vậy mà dám nói ta, đầu óc không bình thường.

Diệp Bạch tụ linh lực vào tay, rồi phóng thích nó về hướng, đám người đang bàn tán, máu bắn tung tóe, đám người bị nổ tung thành từng mảnh, Diệp Bạch lại tiếp tục cười, nói.

"Sao nào, các người muốn chết hay sống."

Lúc này có mấy tên, hoảng sợ mà chạy đi, Diệp Bạch không nói nhiều, nhanh chóng xử đẹp bọn chúng.


"Ta không cho, sao các ngươi dám chạy?"

Sau tiếng này, đám người còn đang ồn ào, giờ đã im thin thít, không ai dám nói nửa lời, hay di chuyển dù chỉ là một bước.

Diệp Bạch vươn vai một cái, rồi cầm kiếm trên tay, hỏi.

"Ta cho các ngươi năm tiếng đếm, nếu sau năm tiếng đếm, kẻ nào còn sống, ta sẽ tha."

Diệp Bạch nói xong, liền biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện giữa đám người, một kiếm chém đầu vô số tên.

"Một."

Nói xong, lại biến mất, việc này cứ diễn ra liên tục.

"Hai."

"Ba."

"Bốn."

"Năm."

Sau tiếng đếm cuối cùng, Diệp Bạch dừng lại, cắm thành kiếm xuống đất, nhìn đống xác xung quanh, mà than thở.

"Ta đã cho các ngươi, nhiều thời gian như vậy, vẫn không chạy được."

Nói xong, rút thanh kiếm lên, rồi xoay người rời đi, trước khi đi, còn nói một câu.

"Các ngươi quả là một đám phế vật."

Nói xong ung dung rời đi.
 
Chương 47: C47: Đối thủ xứng tầm


Diệp Bạch kiếm vác trên vai, un dung bước đi, lúc trước vừa đi vừa xem bản đồ, nên còn biết vị trí của bản thân, còn bây giờ hoàn toàn lạc đường.

Tuy dùng ngự kiếm phi hành, sẽ nhanh hơn nhưng Diệp Bạch, muốn đi bộ để xem xung quanh, lỡ tìm được món đồ nào tốt thì sao a?

* * *

Có một người dân đi qua, thấy khung cảnh trước mặt, hoảng sợ đến mức ngã ngửa, nói không thành tiến.

"M.. mọi người, mau lại đây."

Sau tiếng nói đó, có mấy người khác tiến lại xem, trước mặt họ là vô số xác chết, ít lắm cũng trên mười người, ở giữa còn có một chiếc hố to, màu nhuộm đầy mặt đất, vẫn còn chưa khô, mà chảy loang ra.

Ai nấy thấy xong cảnh này, đều giống nhau, hoảng sợ vô cùng, sau một lúc mới có người lên tiếng.

"B.. báo quan, chúng ta mau báo quan."

Sau đó, cũng có mấy người khác lên tiếng.

"Đúng, đúng, chúng ta mau báo quan."

Sau đó, đám người cùng nhau chạy đi, tìm đến chỗ quan.

Đến nơi, họ bị chặn lại bởi hai người lính.

"Các ngươi tìm quan có chuyện gì?"

Một người đi lên, lấy bình tĩnh nói.

"Chúng tôi vừa thấy một vụ thảm sát, muốn trình lên quan."


Người lính kia nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

"Được rồi, để ta trình lên quan."

Nói xong, liền chạy vào trong.

Một lúc sau, cùng với một người đàn ông đi ra, dáng người cao ráo, khí chất ngút trời, ông ấy là Huỳnh đại nhân, cũng là quan của huyện này.

"Được rồi, các ngươi kể lại cho ta nghe sự việc đi."

Sau đó, một người đi lên, đem những thứ họ thấy, kể cho Huỳnh đại nhân nghe.

Nghe xong, ông ấy lên tiếng.

"Được rồi, mau dẫn ta đến hiện trường."

* * *

Trong khi đám người đang hoảng loạn, thì kẻ gây ra những việc đó, vẫn đang ung dung, như chưa có việc gì xảy ra.

Đi từ nãy đến giờ, vẫn không tìm được đồ gì tốt, mà cũng chẳng thấy một bóng người, ta đành trở lại chỗ ban đầu a.

Diệp Bạch nghĩ xong, xoay người đi ngược lại, cứ mò theo đường đã đi, mà trở về ngôi làng lúc nãy.

Khi hắn đến nơi, cũng là lúc đám người, cùng vời Huỳnh đại nhân đến hiện trường.

Diệp Bạch nhìn đám người đang chăm chú, liền tiến đến, cười hỏi.

"Các ngươi cũng muốn như bọn này a?"

Diệp Bạch vừa cất tiếng, đám người cảm thấy lạnh sống lưng, hai tên lính phản ứng trước, cầm giáo trên tay, hướng về phía Diệp Bạch.

"Ngươi là ai?"

Chúng lên tiếng hỏi.

Nhưng nhìn lại, Diệp Bạch đã biến mất, thay vào đó, là xuất hiện sau lưng bọn chúng, đơn giản đáp lại.

"Ta là gì a? Ta là đế."

Dứt lời, chưa để chúng phản ứng, Diệp Bạch để tay lên hai người bọn chúng, rồi dùng lực mạnh hơn, bóp nát cơ thể bọn chúng.

Đám người thấy cảnh này, sợ hãi mà lùi về sau, nhưng chỉ có Huỳnh đại nhân, là vẫn không sợ, tiến lên phía trước, hỏi.

"Ngươi có phải, là kẻ gây ra chuyện này không a?"

Diệp Bạch nhìn ông ta, cười đáp lại.


"Là ta làm đó, ngươi làm gì được ta?"

Diệp Bạch tụ linh lực trên tay, tiến đến chỗ ông ta, hỏi.

"Ngươi có muốn sống không?"

Đáp lại câu vừa rồi, Huỳnh đại nhân vẫn không chút run sợ, cầm thanh kiếm trên tay.

"Nếu là ngươi làm, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá."

Diệp bạch nghe xong, có chút hứng thú, hỏi lại.

"Vậy sao, để xem ngươi có làm được không đã?"

Diệp Bạch đạp mạnh, vào mặt đất, nhanh như chớp, phóng đến chỗ ông ta, tốc độ nhanh đến mức, mắt thường khó nhìn thấy, nhưng điều đáng kinh ngạc là, Huỳnh đại nhân ấy vậy mà lại theo kịp, ông ta dễ dàng tránh né.

Chưa dừng lại ở đó, Huỳnh đại nhân rút kiếm, chém một nhát cực nhanh, Diệp Bạch còn chưa kịp phản ứng, trên tay đã lưu lại vết thương, Huỳnh đại nhân thở dài một hơi.

"Có lẽ ta đã già rồi."

Diệp Bạch lấy lại bình tĩnh, nhảy về sau để giữ khoảng cách.

Tên này không tầm thường, ta không thể chơi đùa nữa.

Diệp Bạch nâng cao cảnh giác, hết sức tập trung.

"Tiểu bạch, ta với ngươi cùng lên."

Diệp Bạch nhỏ tiếng nói, tiểu bạch từ trên vai hắn, phóng đến chỗ Huỳnh đại nhân, tấn công, chưa hết, Diệp Bạch cũng theo sau, muốn cùng lúc tấn công.

Huỳnh đại nhân nhảy về sau.

Lúc trước, sư phụ từng nói với ta chuyện này, không ngờ nó lại thật sự tồn tại, xem ra chỉ còn mỗi cách này.

Nghĩ xong, Huỳnh đại nhân, lấy từ trong y phục ra một tấm phù, dán vào tiểu bạch đang lao đến.


"Phục ma chi phù."

Từ tấm phù, một luồng ánh sáng phát ra, nó bao bọc lấy tiểu bạch, nó muốn thoát ra nhưng không được, Diệp Bạch nhân lúc này, truyền linh lực vào thanh kiếm trên tay, chém một đòn vô cùng uy lực, như muốn chém đôi người trước mặt.

Huỳnh đại nhân tuy phản ứng kịp, đưa kiếm lên chặn lại, nhưng đòn này mạnh đến mức, khiến thanh kiếm trên tay ông vỡ tan, kiếm khí vẫn chưa dừng lại, chém mạnh vào bụng Huỳnh đại nhân, nhưng may là kiếm khí sau khi, phá hủy kiếm của ông cũng đã yếu đi, nên không gây ra vết thương nặng.

Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, Huỳnh đại nhân chắc chắn sẽ thua, Huỳnh đại nhân nhìn thanh kiếm đã vỡ vụn, ngắm nó một lúc, rồi lấy tay lau máu trên cơ thể, lên tiếng.

"Cấm chiêu thứ nhất - nhất kiếm chém thiên địa."

Cầm thanh kiếm trên tay, Huỳnh đại nhân không chút do dự, chém một nhát đầy uy lực, thanh kiếm bị vỡ vụn trước mắt, ấy vậy mà lại chém ra được kiếm khí, trên hết, người trước mặt không chút tu vi, vì vậy kiếm khí này, xuất hiện là do lực chém của đòn vừa rồi, mạnh đến mức xé toạc không khí.

Diệp Bạch biết bản thân khó né được, đành bao bọc cơ thể bằng linh lực, dùng kiếm cố chặn lại, thành công chặn lại, nhưng thanh kiếm trên tay, cũng đã lưu lại mấy vết nứt.

Huỳnh đại nhân vẫn chưa dừng lại, lao lên, cầm kiếm trên tay, nói.

"Cấm chiêu thứ năm - trảm hồn."

Cây kiếm vỡ vụn trên tay ông, mang đến một áp lực kinh người, xung quanh nó phát ra thứ ánh sáng xanh, Huỳnh đại nhân chém đến, Diệp Bạch không còn cách nào.

"Thời gian hỗn độn bản nguyên."

Cây thời gian từ cơ thể hắn bay ra, lấy nó làm trung tâm, mà tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch nhắm mắt, dùng ý niệm quay ngược thời gian, về lại lúc Huỳnh đại nhân chưa dùng, cấm chiêu thứ năm.

Mở mắt ra, Diệp Bạch phát động linh lực, tạo thành vô số đòn tấn công, đánh đến phía Huỳnh đại nhân, ông tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết nếu không né được, chắc chắn sẽ chết.

Huỳnh đại nhân tập trung cao độ, di chuyển nhanh nhẹn, né đi được gần như tất cả, nhưng cũng không thể né đi hết toàn bộ, trên cơ thể bị thương nặng, vai trái bị thương nặng nhất, gần như xương ở đó đã gãy vụn.
 
Chương 48: C48: Hồi tưởng


Huỳnh đại nhân sắp không chịu được, gần như ngã xuống, nhưng ông vẫn cố gượng để đứng vững, Diệp Bạch vẫn chưa dừng lại, lại dùng ý niệm quay ngược thời gian về lúc, những đòn tấn công được đánh ra.

Huỳnh đại nhân nghiêng người, né đi được càng nhiều càng tốt, vô số đòn tấn công bằng linh lực đánh vào người ông, xương sườn gần như đã gãy hết, Huỳnh đại nhân ngã xuống mặt đất, cả cơ thể không còn di chuyển được nữa.

Diệp Bạch thấy vậy, liền thu cây thời gian lại vào cơ thể, tiến đến chỗ ông ấy, đâm thanh kiếm xuống bụng Huỳnh đại nhân, sau đó ngồi xuống cạnh ông ta, cười nói.

"Ngươi mạnh lắm, mạnh nhất trong lũ phế vật, hắc hắc."

Diệp Bạch nói xong, nhắm hai mắt lại, bắt đầu hấp thụ linh khí, để chữa lành lại các vết thương, sau trận chiến.

Hôm nay, đã dùng đến hai lần, thời gian hỗn độn bản nguyên, xem ra phải mất ít nhất, ba ngày ta mới dùng lại được.

Diệp Bạch nghĩ xong, tiếp tục hấp thụ linh lực.

Về phần Huỳnh đại nhân, ông ấy vẫn chưa chết, mà trong tâm trí đang hồi tưởng lại, điều gì đó.

Hai mươi lăm năm trước.

Tại một thảo nguyên xanh mát, có một đứa trẻ, khoảng mười tuổi, đang chạy nhảy vui đùa, đứa trẻ đó tên là Huỳnh Chính Quy, nó chạy nhảy một lúc, có chút mệt mỏi, mà nằm xuống, tận hưởng những làn gió mát, và không khí trong lành.

Đúng lúc đó, phía trước không gian bị xé toạc ra, từ bên trong, một người đàn ông rơi xuống, Huỳnh Chính Quy vội ngồi dậy, chạy đến bên người đó, hỏi.

"Chú gì ơi, chú có sao không?"

Trước mặt nó, là một người đàn ông, mặc y phục đen, mang vẻ ngoài, của một người thiếu niên hai mươi tuổi, trên hông có đeo một thanh kiếm, chỉ cần nhìn bao kiếm, cũng biết được thanh kiếm bên trong, tinh xảo đến mức nào.


Huỳnh Chính Quy lay lay ông ta mấy cái, nhưng ông ấy vẫn còn hôn mê, không còn cách nào, Huỳnh Chính Quy cố hết sức, vác ông ấy trên vai, cõng về nhà, từ thảo nguyên này, đến nhà nó không xa, đi vài trăm bước là tới, nhưng bây giờ phải cõng thêm một người, thật sự là quá sức với nó.

Nhưng Huỳnh Chính Quy vẫn không lung lay, cõng trên lưng một người lạ, bước từng bước nặng nề, cố gắng hết sức để đem, người này về nhà.

Gần hai canh giờ sau, Huỳnh Chính Quy cuối cùng, cũng thành công đến nhà, nó đặt ông ấy xuống, thở mạnh từng hơi, để lấy sức, sau đó chạy vào trong nhà.

"Mẫu thân, có người ngất xỉu nè."

Vừa cất lời, từ trong, đã có một người phụ nữ đi ra, đây là là mẫu thân của Hồ Chính Quy, Châu Anh, trên người cô mặc, một bộ y phục cũ, tóc đen xõa dài đến ngang hông.

Hồ Chính Quy khi lên năm, cha mất do lâm bệnh nặng, chỉ còn hai mẹ con, nương tựa vào nhau mà sống.

Chưa để Châu Anh hiểu rõ tình hình, Hồ Chính Quy đã lên tiếng.

"Mẫu thân, lúc này con gặp người này đang ngất xỉu, nên đem về, chúng ta giúp anh ấy được không?"

Đối mặt với sự cầu khẩn của nó, Châu Thư đành chấp nhận.

"Được rồi, ta sẽ giúp."

Nói xong, cô cõng người trước mặt trên vai, vào trong nhà.

Ba ngày sau.

Ông ấy từ từ mở mắt ra, không khỏi xoa xoa đầu mấy cái.

Đây là đâu a? Ta chỉ nhớ bản thân, đang bị đám người Viêm gia truy đuổi, sau đó xé nát không gian, chạy đến nơi này, chuyện xảy ra tiếp theo, đều không biết.

Ông ấy là Lục Khải, kiếm tu mạnh nhất của nhân loại, thường được gọi với danh xưng.

Kiếm vương - Lục Khải.

Lục Khải đưa mắt nhìn xung quanh, bản thân đang nằm trên giường, xung quanh là một gian phòng nhỏ, Lục Khải vừa muốn đứng dậy, rời đi, thì từ bên ngoài, Huỳnh Chính Quy chạy vào.

"Ngươi cứu ta a?"

Lục Khải có chút thắc mắc hỏi.

Huỳnh Chính Quy nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

"Đúng, là ta đã cứu huynh đó."


Lục Khải kiểm tra một lượt, đứa nhỏ trước mặt, không chút tu vi, cũng chẳng có linh căn.

"Này tiểu tử, ngươi có hứng thú với kiêm đạo không a?"

Huỳnh Chính Quy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng đáp lại.

"Có, ta có."

Nghe xong Lục Khải cười một cái, rồi hỏi.

"Vậy ta sẽ dạy ngươi kiếm đạo, xem như trả ơn, ngươi có đồng ý không a?"

Nó nghe xong, không khỏi vui mừng.

"Ta đồng ý."

Nhận được câu trả lời, Lục Khải phòng xuống giường.

"Được, tìm nơi nào rộng rãi, ta dạy cho ngươi."

Mười năm sau.

Huỳnh Chính Quy bây giờ đã lớn, cơ thể săn chắc, lực lưỡng, khí chất ngút trời, hai tay cầm kiếm, vung xuống từng đòn, mỗi đòn đều vô cùng uy lực.

Tiếng vỗ tay vang lên.

"Mười năm, ngươi tiến bộ nhanh lắm."

Lục Khải lên tiếng, xong ông ta tiến đến chỗ nó, rút thanh kiếm ra.

"Cũng đến lúc ta phải đi, trước lúc đó, ta muốn kiểm tra lại ngươi đã, tiến bộ thế nào."


Hồ Chính Quy cũng hiểu ý, cầm kiếm trên tay, vào tư thế chiến đấu.

Lục Khải bỏ kiếm xuống đất, nhặt lên một cành cây.

Đó không khác gì khinh thường, Huỳnh Chính Quy có chút tức giận, lao lên tấn công, nhưng lại dễ dàng bị chặn lại, vừa đánh, Lục Khải vừa nói.

"Ngươi có biết đỉnh cao của kiếm tu là gì không?"

Lục Khải vung cành cây xuống, chém dứt thanh kiếm của Huỳnh Chính Quy.

"Là nhất niệm vĩnh hằng, vạn vật hóa kiếm, người, kiếm đồng nhất, chính ta mới là kiếm."

Huỳnh Chính Quy như hiểu ra gì đó, quỳ xuống, cúi đầu.

"Đệ tử đã hiểu, lời này mãi mãi không quên."

Thấy Huỳnh Chính Quy như vậy, Lục Khải cũng yên tâm để rời đi, trước khi rời đi, đã để lại một viên ngọc màu xanh nhỏ, và dặn dò rất kĩ.

"Mười cấm chiêu ta đã dạy ngươi, không được tùy tiện sử dụng, còn viên ngọc này hãy luôn mang theo, lúc cấp bách nó có thể cứu ngươi."

Lục Khải nói xong, nhặt thanh kiếm lên, chém một nhát, chém đứt không gian, rồi đi vào, Lục Khải bước vào, khoảng không đó dần đóng lại.

Chỉ còn lại mỗi, Huỳnh Chính Quy vẫn quỳ ở đó.
 
Chương 49: C49: Ngươi và ta không giống nhau


Diệp Bạch mở mắt, thở ra một hơi, xong ngồi dậy, muốn rời đi.

Chỉ còn đâu đó, một trăm hai mươi năm nữa, nhất định, trước lúc đó, ta phải mạnh hơn, kêu gọi được thêm nhiều đồng minh hơn.

Với kí ức của những kiếp trước, hắn không tin lần này, bản thân sẽ thua một lần nữa.

Vừa định rời đi, thì bỗng một tiếng nói yếu ớt vang lên.

"Chưa xong đâu."

Huỳnh Chính Quy mở mắt, cố gượng dậy, nhưng điều này là bất khả thi, xương trên cơ thể, hoàn toàn vỡ vụn, Huỳnh Chính Quy, dùng chút sức còn lại, từ trong y phục, lấy ra viên ngọc, mà Lục Khải để lại.

Đưa nó lên ngắm một lúc, rồi dùng hai ngón tay, bóp nát viên ngọc, Diệp Bạch nghe được tiếng nói, liền xoay người lại, cười nói.

"Sao? Ngươi vẫn muốn đánh tiếp a?"

Nói xong, liền tiến đến chỗ Huỳnh Chính Quy, viên ngọc bị bóp nát, từ xung quanh, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, nó dần ngưng tụ lại, thành hình một thanh kiếm.

Thanh kiếm đó lơ lửng giữa không trung, nó truyền vào người, Huỳnh Chính Quy một thứ ánh sáng xanh, thoáng chốc, các vết thương trên cơ thể được chữa lành.

Huỳnh Chính Quy cảm giác, bản thân mạnh hơn bao giờ hết, cắm kiếm xuống đất, từ từ đứng dậy, rút thanh kiếm ra, hướng về phía Diệp Bạch.

"Cho dù có chết, ta cũng sẽ tiếp tục chiến đấu, để bảo vệ cho mọi người."

Từ thanh kiếm, phát ra một thứ cảm giác khó chịu, dễ dàng cảm nhận được, sức mạnh khổng lồ của nó, Diệp Bạch dừng bước, thở dài một hơi, hỏi.


"Ngươi chiến đấu vì mọi người a?"

Huỳnh Chính Quy không chút do dự, đáp lại.

"Đúng, ta chiến đấu để bảo vệ mọi người."

Diệp Bạch lại hỏi tiếp.

"Vậy có khi nào, ngươi tự hỏi, rốt cuộc tại sao lại, phải bảo vệ người khác chưa a?"

Huỳnh Chính Quy nghe xong, im lặng không nói gì, vì chính ông cũng thắc mắc điều đó.

Diệp Bạch thấy như vậy, cười một cái, rồi lại tiếp tục hỏi.

"Tại sao phải bảo vệ người khác? Đến lúc người cần, liệu những kẻ hèn nhát đó, có giúp ngươi không a?"

Huỳnh Chính Quy, nghe xong, liền lên tiếng.

"Ta tin bọn họ sẽ không như vậy, bọn họ nhất định sẽ giúp ta."

Thấy Huỳnh Chính Quy đã mắc bẫy, Diệp Bạch cười, nói câu mấu chốt.

"Vậy đám người lúc nãy, đâu rồi a?"

Huỳnh Chính Quy quay người lại nhìn, đám người lúc nãy đi cùng ông, đã không còn một ai, đều là một lũ, ham sống sợ chết.

Huỳnh Chính Quy, ngã khụy xuống, quỳ trước Diệp Bạch, vẻ mặt như không tin, những thứ trước mắt.

Diệp Bạch nhìn vào thanh kiếm, trên tay Huỳnh Chính Quy, thầm khẳng định.

Tên này, chắc chắn là đệ tử, của tên Lục Khải, nếu ta lôi kéo được tên này, về làm đồng minh, đến lúc đó, để xem ngươi có thể mạnh miệng, nữa không.

Diệp Bạch tiến đến, chìa tay ra, trước mặt Huỳnh Chính Quy.

"Theo ta, ta sẽ giúp ngươi mạnh lên, chỉ có sức mạnh, mới giúp ngươi thực thi, được công lí của ngươi."

Huỳnh Chính Quy, nhìn Diệp Bạch lúc này, như có hào quang tỏ ra xung quanh, ông đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, Diệp Bạch dùng sức, kéo Huỳnh Chính Quy dậy.

"Đầu tiên, ngươi gỡ phong ấn cho, tiểu bạch đã."

Huỳnh Chính Quy có chút khó hiểu.


"Tiểu bạch."

Diệp Bạch đưa tay ra, chỉ về hướng tiểu bạch, Huỳnh Chính Quy cũng đưa mắt nhìn theo, bên đó, tiểu bạch đang bị, phục ma chi phù phong ấn, giãy giụa liên tục.

Huỳnh Chính Quy, gãi đầu cười.

"Ta cũng không biết cách hóa giải, cứ để đấy, một hai ngày cũng tự hết ấy mà."

Diệp Bạch nghe xong, cũng không còn cách nào, tiến đến chỗ tiểu bạch, dùng tay, cầm nó lên.

"Chủ nhân, ta không chịu đâu, ngài mau thả ta ra."

Diệp Bạch không quan tâm, để tiểu bạch trên vai rồi bước đi, Huỳnh Chính Quy cũng nhanh chóng chạy theo.

Diệp Bạch rút ra thanh kiếm, dùng ngự kiếm phi hành, chuẩn bị bay lên.

"Mau lên đây."

Huỳnh Chính Quy có chút ngỡ ngàng, vậy mà có thể dùng kiếm để bay, ông nhanh chóng chạy tới, bước lên thanh kiếm.

"Ngồi cho vững vào."

Nói xong, Diệp Bạch bay lên cao hơn, càng ngày càng cao, thoáng chốc, đã không còn nhìn rõ bên dưới.

Diệp Bạch lên tiếng hỏi.

"Thành trì gần đây nhất, hướng nào?"

Huỳnh Chính Quy nghĩ một lúc, rồi đưa tay chỉ về phía bên trái.

"Hướng này."


Diệp Bạch liền thay đổi hướng, bay về phía Huỳnh Chính Quy chỉ, ông có chút thắc mắc.

"Chúng ta đến nơi đó, để làm gì a?"

Diệp Bạch cười đáp lại.

"Tất nhiên, là để giết hết bọn chúng."

Huỳnh Chính Quy nghe xong, có chút không tin, hỏi.

"Nhưng tại sao, chúng ta phải giết họ?"

Diệp Bạch không nói gì, mà chỉ đưa ngón trỏ, vào trán Huỳnh Chính Quy, ngay sau đó, một luồng kiến thức tràn vào.

Diệp Bạch chờ một lúc, đợi cho Huỳnh Chính Quy, hiểu hết số kiến thức đó, mới lên tiếng nói.

"Ngươi cũng thấy rồi nhỉ, nơi ngươi sống, không khác gì một hạt cát giữa sa mạc, nếu muốn bảo vệ tất cả, thì chúng ta, phải đứng trên tất cả, lúc đó mới có thể bảo vệ được mọi người."

Lời của Diệp Bạch, nghe rất vô lí, nhưng lại mang tính thuyết phục, Huỳnh Chính Quy nghe xong, như ngộ ra gì đó, mà nói lại.

"Ra là vậy, ta hiểu rồi!"

Diệp Bạch thấy vậy, nở ra một nụ cười, rồi tiếp tục bay đi.
 
Chương 50: C50: Bắt đầu chuỗi kế hoạch


Diệp Bạch trên ngự kiếm phi hành, nhìn về phía xa xăm.

Muốn phá được sự cai trị của đám người đó, đầu tiên ta phải, thống nhất vạn lưu trước a.

Nghĩ thì dễ, nhưng làm mới khó, việc này tốn rất nhiều thời gian, vài vạn năm có khi cũng không được, huống gì chỉ trong đâu đó, một trăm năm mà muốn làm được.

Sau một lúc di chuyển, trước mặt họ, tường thành dần hiện ra, Diệp Bạch dừng lại, theo cách cũ mà tiếp đất, một tay nắm cổ áo, Huỳnh Chính Quy, rồi nhảy xuống, lôi theo ông ta.

Huỳnh Chính Quy có chút hoảng sợ, rơi từ độ cao này, e là khó mà sống được, trái lại với sự lo sợ đó, Diệp Bạch lại vô cùng hứng thú, Diệp Bạch bao bọc cả hai bằng linh lực, thành công tiếp đất một cách an toàn.

Ở xung quanh, nơi Diệp Bạch tiếp đất, đã tạo ra một cái hố to, khói bụi bốc lên nghi ngút, có mấy tên lính chạy lại, lên tiếng hỏi.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy a?"

"Ta cũng không biết."

Mấy người xung quanh, lên tiếng đáp lại.

Khói bụi dần tan đi, bên trong lộ ra hai thân ảnh, Diệp Bạch bước đến, trên mặt lộ ra nụ cười, hỏi.

"Ta đã đến nhân giới rồi a?"

Không chỉ những người xung quanh, mà ngay cả Huỳnh Chính Quy cũng thắc mắc, trước những lời Diệp Bạch vừa nói.


Một người dân nghe xong, tiến đến hỏi.

"Ta là tiên nhân."

Người đó nghe xong, cười khinh bỉ.

"Tiên nhân, nghe ngươi nói, làm ta không nhìn được cười hắc hắc."

Diệp Bạch nghe xong, không nói thêm gì, trực tiếp phóng thích ra linh lực, chém đôi tên trước mặt, sau đó từ trong cơ thể, lấy ra cây thời gian.

"Thời gian hỗn độn bản nguyên."

Cây thời gian, bay lên không trung, hình dạng lúc này vô cùng to lớn, nó tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch dùng ý niệm, đem tên vừa chém đôi, hồi phục lại.

Diệp Bạch xoa xoa đầu.

Thực lực của ta hiện tại, vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được, cây thời gian.

Dù sao, "Thời gian hỗn độn bản nguyên." cũng chỉ là một trong, những thứ cơ bản, mà cây thời gian có thể làm được, đợi đến khi thực lực đủ mạnh, hoàn toàn có thể, thoải mái điều khiển dòng thời gian, việc di chuyển giữa các nhánh thời gian, cũng dễ dàng hơn vô cùng.

Chứng kiến xong màn này, mấy người xung quanh, lúc nãy còn không tin, bây giờ đã nhao nháo lên.

"Người này ấy vậy mà lại là tiên nhân a?"

"Cũng may, lúc nãy ta không chế nhạo ngài ấy."

Còn tên vừa khinh bỉ Diệp Bạch, bây giờ đã vội cung kính, quỳ xuống.

"Tiên nhân, là ta có mắt như mù, mong ngài bỏ qua."

Diệp Bạch xua xua tay.

"Đứng dậy đi, ta không để ý mấy chuyện nhỏ đó."

Người này nghe xong, nhanh chóng đứng dậy.

"Cảm ơn tiên nhân."

Diệp Bạch nhìn xung quanh, rồi lên tiếng.

"Được rồi, các ngươi cứ gọi ta là, Diệp tiên nhân là được."


Nghe xong, có mấy người lên tiếng.

"Bọn ta hiểu rồi Diệp tiên nhân."

Diệp Bạch thấy vậy, nhìn lên trời, ngẫm nghĩ.

Đối với một nơi, không tồn tại khái niệm tu tiên, việc này hoàn toàn dễ dàng, nhưng để thống nhất được vạn lưu, xem ra phải lên kế hoạch tỉ mỉ rồi.

Diệp Bạch bước lên khỏi cái hố, xong lên tiếng nói.

"Các ngươi, có chuyện gì khó khăn cứ nói với ta, nhất định ta sẽ giúp."

Nghe xong lời Diệp Bạch, một người lên tiếng nói.

"Diệp tiên nhân, thành chủ của bọn ta, là một kẻ vô cùng ác độc, ỷ mạnh hiếp yếu, thu thuế cắt cổ, làm bọn tôi không sống nổi, ngài c.."

Mới nói tới đây, Diệp Bạch đã ngắt lời.

"Dẫn ta đến chỗ hắn."

Người đó nghe vậy, vô cùng vui mừng.

"Mời ngài đi lối này."

Sau một lúc di chuyển, Diệp Bạch đã đến trước một ngôi nhà lớn.

"Đây, đây là nhà của hắn."

Người đó lên tiếng nói.


Diệp Bạch không muốn, mất quá nhiều thời gian cho việc này.

Tụ linh lực trên đầu ngón tay, tạo thành một quả cầu nhỏ màu đen.

"Cực hạn linh lực."

Diệp Bạch đưa tay, hướng về ngôi nhà trước mặt mà đánh ra, quả cầu linh lực được phóng ra, với tốc độ cực nhanh, nó đâm xuyên qua bức tường, đi vào trong nhà, Diệp Bạch thấy vậy, búng tay một cái.

"Khai."

Quả cầu linh lực ngay lập tức phát nổ, tạo ra một tiếng chói tay, khói bốc lên nghi ngút.

Cực hạn linh lực, một đòn đánh tưởng chừng đơn giản, nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ, bằng cách tạo ra một kết giới nhỏ, rồi truyền linh lực vào bên trong, nhìn từ bên ngoài, sẽ thấy nó là một quả cầu màu đen.

Với việc được bao bọc bởi kết giới, linh lực bên trong có thể tồn tại lâu hơn, và cũng có thể tùy ý phát nổ, bất cứ lúc nào, từ đó gây ra những đòn đánh bất ngờ, với sức công phá vô cùng lớn.

Khói bụi dần tan đi, ngôi nhà phía trước, đã bị hủy hoại hoàn toàn, chứ đừng nói là người bên trong, còn sống hay không.

Diệp Bạch thấy vậy liền xoay người qua, nói.

"Việc ông nhờ, ta đã làm xong rồi."

Người này, như không tin vào mắt mình, vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không tin được, Diệp Bạch lại làm được, đã vậy chỉ dùng một đòn.
 
Chương 51: C51: Kinh biến âm dương bản nguyên


Năm năm sau lần đó, Diệp Bạch đi khắp đại lục Vương Thế, giảng đạo, dần dần lật đổ thế lực ở Vương Thế, được mọi người tôn thờ, lập tượng ở khắp nơi, hắn còn viết ra vô số cuốn sách, tiêu biểu nhất trong số đó là cuốn.

"Sử thi cuộc đời Diệp đế."

Kể về chính cuộc đời của hắn ta, trong năm năm đó, Diệp Bạch cũng đã không ngừng tu luyện, cảnh giới hiện tại đã là, hóa thần tầng một.

Lúc này, tại một hoa viên, bên trong, Diệp Bạch đang ngồi trên ghế, ngả người về sau, nhấc tách trà lên, uống một ngụm.

Nơi này, ta đã thành công thống trị, tiếp theo, sẽ là vũ trụ nào đây a?

Đúng lúc đang suy nghĩ, bỗng Diệp Bạch cảm nhận được gì đó, bật người đứng dậy, làm rớt tách trà đang uống dở, nhìn lên bầu trời, hắn thầm nghĩ.

Mém tí, ta đã quên việc này rồi, phải nhanh chóng đi ngăn nó lại, trước khi quá muộn.

Nghĩ xong, Diệp Bạch tức tốc rời khỏi hoa viên, khoác áo choàng trên vai, đi ra khỏi nhà, Huỳnh Chính Quy vừa lúc trở lại, hỏi.

"Diệp huynh, huynh đi đâu vậy a?"

Thấy Huỳnh Chính Quy hỏi, Diệp Bạch liền nhanh chóng đáp.


"Ta có việc quan trọng cần làm, sẽ trở lại đưa ngươi đi theo sau."

Huỳnh Chính Quy gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Ngay sau đó, Diệp Bạch đạp vào đất, bao bọc cả cơ thể bằng linh lực, rồi bay vút lên bầu trời.

* * *

Tại một cao cấp vũ trụ không xa.

Trong một căn nhà bằng gỗ nhỏ, nằm sâu trong rừng, bên trong có một người đàn ông trung niên, mặc y phục trắng, tóc đen xõa dài đến ngang hông, trên tay cầm ống tiêm, bên trong chứa một thứ dung dịch màu đỏ, nhanh chóng tiêm vào tay, trên mặt nở ra nụ cười.

"Cuối cùng, ngày này cũng đến, ta nhất định, sẽ khiến các ngươi hối hận."

Sau khi tiêm xong thứ đó vào tay, cơ thể ông ta dần thay đổi, các tế bào trên cơ thể phản ứng vô cùng mãnh liệt, nó giống như sắp nổ tung, nhưng ông ta lại không sợ hãi, với tay lấy một ống tiêm khác, bên trong ống tiêm đó, chứa rất nhiều tế bào.

Ông ta không chút do dự, tiêm thứ đó vào người, sau khi tiêm xong, cơ thể ông ta dần ổn định lại, nhưng cơ thể của ông ta, lúc này không khác gì đã bị chia ra làm hai, bên trái vẫn bình thường, nhưng bên phải lại nhìn rất lạ, không khác gì một nữ nhân.

Ông ta nhìn vào cơ thể, rồi cất tiếng cười to.

"Cuối cùng, ta đã thành công, hôm nay, chính Lý Thái ta, sẽ cho các ngươi nếm mùi vị thất bại."

Sau một lúc, Lý Thái ngừng cười lại.

Đến lúc làm việc chính rồi.

Nghĩ xong, Lý Thái đưa hai tay ra phía trước, phóng thích linh lực từ hai lòng bàn tay, linh lực được phóng thích ra, ấy vậy mà lại hòa hợp với nhau, tạo thành một quả cầu nhỏ, một nửa đen, một nửa trắng, trong âm có dương, và ngược lại, trong dương có âm.

Lý Thái lại dồn càng nhiều linh lực hơn, quả cầu ấy vẫn không có chút thay đổi, về kích thước lẫn hình dáng, Lý Thái vẫn chưa dừng lại, truyền gần như tất cả linh lực của bản thân, vào quả cầu.

Lúc này, nó bỗng tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, Lý Thái thấy vậy cười to.


"Đến lúc rồi."

Lý Thái ép hai tay lại với nhau, ngày càng gần hơn, quả cầu linh lực bên trong, theo đó cũng dần bị ép lại, ánh sáng đó dần biến mất, ngay lúc hắn ta nghĩ bản thân đã thành công, quả cầu linh lực bỗng nổ tung, gây ra một chấn động lớn.

Điều đáng sợ là, chỉ một vụ nổ như vậy, đã khiến cho cao cấp vũ trụ, mà tên Lý Thái đang sống bị hủy diệt, vậy cũng đủ hiểu sức mạnh của nó.

Từ trong vụ nổ, hai thực thể bước ra, khỏi những mảnh vỡ sau vụ nổ, một nam một nữ, nam mặc y phục trắng, trên vai, có một quả cầu linh lực màu trắng, nữ nhân kia thì mặc y phục đen, trên vai, có một quả cầu linh lực màu đen.

Hai người bọn chúng, chính là dương bản nguyên và âm bản nguyên, được sinh ra từ vụ nổ vừa rồi.

Khi linh lực thuần âm, kết hợp với linh lực thuần dương, sẽ sinh ra một thứ sức mạnh kinh khủng, nhưng để có thể làm được điều đó, yêu cầu nam nữ phải hòa làm một với nhau, và phải luôn dính chặt với nhau, đây cũng chính là điểm yếu duy nhất.

Để khắc phục được điểm yếu này, Lý Thái đã cho con gái hập thụ, linh lực thuần âm, sau đó cấy tế bào của chính con gái vào cơ thể, với tham vọng sở hữu, cơ thể vừa có linh lực thuần âm, vừa có linh lực thuần dương.

Âm bản nguyên gãi gãi đầu, nhìn tên trước mặt mà hỏi.

"Ngươi là ai, sao nhìn ngươi xấu vậy a?"

Dương bản nguyên nghe xong, tự hào giới thiệu.

"Ta là dương bản nguyên, ta và ngươi là một, hiểu không?"

Dương bản nguyên, bỗng thấy gì đó sai sai, có chút tức giận, hét lên.


"Khoan đã, ngươi nói ai xấu a?"

Âm bản nguyên nghe vậy, bình thản đáp.

"Ta chính là nói ngươi xấu đó."

Dương bản nguyên tức giận nói lại.

"Ngươi xấu thì có."

"Ngươi mới xấu."

Âm dương hòa làm một, lúc đó mới tạo ra được thứ sức mạnh kinh khủng, nhưng cho dù là một mình chiến đấu, sức mạnh của bọn chúng, đều không thể khinh thường.

Âm bản nguyên tức giận lên, điều khiển cầu linh lực, bắn ra một đòn cực mạnh, về hướng dương bản nguyên, nhưng hắn ta đã dễ dàng né đi, khiến cho đòn đó, đánh vào một trung cấp vũ trụ ở phía sau, làm vũ trụ đó tan vỡ.

Dương bản nguyên cũng không thua kém, dùng cầu linh lực đánh tới, phía âm bản nguyên, khi sắp đến nơi, liền cho cầu linh lực, phóng thích ra một lượng linh lực cực lớn, nhưng âm bản nguyên đã kịp dùng cầu linh lực, tạo thành một lớp khiên chắn, chặn lại hết sát thương.
 
Chương 52: C52: Mộng cảnh vĩnh hằng


Diệp Bạch đẩy hết tốc lực, bằng mọi giá phải đến đó thật nhanh, phải đến trước đám người Viêm gia, Diệp Bạch khuôn mặt nhăn nhó, có chút khó coi.

Chuyện qua trọng như vậy, đáng lẽ ta phải nhớ ra sớm chứ, mong rằng đám người Viêm gia, vẫn chưa biết chuyện này.

Hắn bỗng chú ý đến phía trước, ở cách đó không xa, đang diễn ra một trận chiến, làm vô số vũ trụ bị phá hủy.

Diệp Bạch dừng lại mà cảm nhận.

Linh lực thuần âm, thuần dương, đã vậy còn rất cường đại, vậy không còn nghi ngờ nữa, đó là âm và dương bản nguyên.

Diệp Bạch mở mắt ra, trên mặt lộ rõ một tia vui mừng, nhanh chóng tiến đến.

Âm bản nguyên và dương bản nguyên, thấy có người xuất hiện giữa trận chiến, cả hai dừng việc đánh nhau lại, mà nhìn người trước mặt.

Diệp Bạch đứng trước họ, cất tiếng nói.

"Ngươi là dương bản nguyên a?"

Dương bản nguyên nghe Diệp Bạch hỏi, tự hào đáp lại.

"Đúng, ta là dương bản nguyên."

Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch xoay qua, nhìn người con gái bên kia, lên tiếng hỏi.

"Còn cô là âm bản nguyên a?"

Âm bản nguyên nghe xong, vỗ ngực, tự hào đáp.

"Đúng, ta là âm bản nguyên."

Xong cả âm bản nguyên, lẫn dương bản nguyên, đều đồng loạt hỏi.


"Còn ngươi là ai?"

Diệp Bạch nghe xong, tiến đến gần cả hai, cất tiếng đáp lại.

"Diệp Bạch."

Nghe xong lời hắn nói, cả hai sợ hãi, mà nhảy về sau, để giữ khoảng cách.

Trên mặt âm bản nguyên, lộ rõ vẻ run sợ.

Sao lại có thể, Diệp đế hắn ta sao lại xuất hiện ở đây, rõ ràng ở lần sống dậy trước, mọi thứ đâu có như thế này.

Âm bản nguyên nắm chặt tay.

Đành vậy, nhân lúc hắn ta còn yếu, ta sẽ giết hắn.

Dương bản nguyên cũng có suy nghĩ, giống hết âm bản nguyên.

Cả hai cũng lao lên, âm bản nguyên dùng cầu linh lực, đánh đến Diệp Bạch, nhưng khi nó sắp chạm đến, thì Diệp Bạch lại đột nhiên biến mất, cả hai đang không hiểu chuyện gì, thì Diệp Bạch xuất hiện ngay sau lưng họ, hắn bình thản nói.

"Các ngươi, đã lạc vào mộng cảnh vĩnh hằng của ta, đừng cố gắng nữa."

Nghe xong, trên mặt cả hai lộ rõ sự bất ngờ.

Nhưng, từ lúc nào a?

Mộng cảnh vĩnh hằng, một loại ảo thuật cao cấp, mang đối thủ vào ảo cảnh do bản thân tạo ra, nhưng cũng rất khó thực hiện, đối phương phải run sợ trước bản thân, lúc đó mới có thể áp dụng, lên người đó, việc thoát ra vô cùng khó khăn, cách thoát ra duy nhất là, giết đối phương, giết hoặc bị giết.

Vì vậy, đó cũng là lí do, mà Diệp Bạch đã tiết lộ danh tính, của bản thân cho hai ngươi biết.

Diệp Bạch ngồi xuống, nhìn hai người trước mặt, cười nói.

"Đại chiến vạn lưu, ta thua một phần cũng là tại các ngươi, bây giờ nhất định, ta không lặp lại sai lầm đó, hắc hắc."

Âm bản nguyên nhìn sang, dương bản nguyên.

"Hừ! Chúng ta vẫn chưa thể hợp thể, bây giờ phải làm sao a?"

Dương bản nguyên nhanh chóng đáp lại.

"Ta không tin tên Diệp đế, có thể duy trì, mộng cảnh vĩnh hằng được lâu, chỉ cần chúng ta cố cầm cự là được."

Với tình hình hiện tại, âm bản nguyên, cũng chỉ có thể, gật đầu đồng ý.

Dương bản nguyên, nói cũng đúng, dù gì mộng cảnh vĩnh hằng cũng thay đổi, theo suy nghĩ của người sử dụng, với sức mạnh hiện tại, tên Diệp đế chắc chắn, không duy trì được lâu.

Âm bản nguyên tự trấn an bản thân.

Diệp Bạch ngồi dậy, đi đến phía dương bản nguyên.

"Ta vẫn chưa thể hấp thu, được linh lực thuần dương, việc đó khá khó, nhưng bây giờ ta đã có cách khác rồi, hắc hắc."

Diệp Bạch nhìn dương bản nguyên, trên mặt nở ra một nụ cười ma mị, hắn tóm lấy cánh tay, của dương bản nguyên.

Rẹt!


Diệp Bạch kéo đứt cánh tay phải, của dương bản nguyên, xong nhanh chóng hấp thụ nó.

Chứng kiến cảnh này, âm bản nguyên không chịu nổi nữa, muốn liều một phen, chuyển cầu linh lực, sang hình dạng một mũi nhọn, rồi phóng nó đến, tấn công Diệp Bạch.

Nhưng nhìn lại, Diệp Bạch lại ở chỗ, dương bản nguyên, còn dương bản nguyên, lại đứng ở chỗ Diệp Bạch, hứng chịu đòn đó, dương bản nguyên bị đâm xuyên cơ thể.

Diệp Bạch chứng kiến cảnh này, bật cười thành tiếng.

"Đừng quên, các ngươi đang trong, mộng cảnh vĩnh hằng của ta."

Dương bản nguyên tự hồi phục, các vết thương dần được lắp lại, trên mặt nhăn nhó.

Ra khỏi nơi này, nhất định ta sẽ đánh ngươi một trận.

Diệp Bạch hấp thụ xong cánh tay, của dương bản nguyên, đứng dậy thở một hơi, rồi nhìn lại cơ thể.

"Dương bản nguyên, nhờ ngươi ta mới có được, linh lực thuần dương, hắc hắc."

Diệp Bạch nằm xuống, thay đổi ảo cảnh, không gian xung quang dần thay đổi, thoáng chốc đã biến thành, một thành phố tồi tàn, đổ nát.

Dương bản nguyên và âm bản nguyên, chưa hiểu chuyện gì, đã có mấy con quái lao đến tấn công, không phải một hay hai, mà là hàng vạn con.

Dương bản nguyên và âm bản nguyên, cực nhọc đối phó, trong khi Diệp Bạch, đang nằm ở không xa, bình thản xem họ.

Mấy canh giờ sau.

Mộng cảnh vĩnh hằng vẫn chưa kết thúc, hai người phải liên tục chiến đấu, còn Diệp Bạch vẫn ung dung như vậy.

Thấy hai người vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Diệp Bạch liền tiến đến, cất tiếng nói.

"Ta nói các ngươi, đừng phí công vô ích nữa, bằng không, ta phải ra tay a."

Diệp Bạch nói rồi, đem hai người trước mặt, cắt ra làm nhiều mảnh, âm bản nguyên và dương bản nguyên, nhanh chóng hồi phục lại, nhưng cảm giác đau đó, họ vẫn phải chịu.

Diệp Bạch cứ như vậy, mà cắt họ thành từng mảnh liên tục.

Sau một lúc.

Cuối cùng, âm bản nguyên cũng không chịu nổi nữa, lên tiếng.


"Diệp đế, ta nhận thua, ngươi đừng làm vậy nữa a."

Diệp Bạch nghe xong, cất tiếng cười.

"Ngay từ đầu, ngươi như vậy, chẳng phải tốt a?"

Nói xong, Diệp Bạch cắn ngón tay, dùng máu viết lên không trung, một bản khế ước.

"Ấn vào đi."

Âm bản nguyên nhìn một hồi.

Nếu giờ ấn vào đó, ta chẳng khác gì nô lệ của hắn, nhưng ta không chịu nổi nữa a.

Âm bản nguyên cắn tay, rồi ấn vào.

Ngay lập tức, một luồng sáng phát ra, trên trán âm bản nguyên, một hình xăm màu đen, hình một thanh kiếm.

Diệp Bạch nhìn sang, dương bản nguyên.

"Còn ngươi thì sao a?"

Dương bản nguyên, vẫn như cũ.

"Ta còn lâu mới bị khuất phục."

Diệp Bạch định tiếp tục, thì bỗng cảm nhận được gì đó.

Đám người Viêm gia sắp đến rồi, phải đi thôi. 𝙏hử‎ 𝐭hách‎ 𝐭ì𝓶‎ 𝐭rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ++‎ 𝐭r‎ 𝐮𝓶𝐭r𝐮𝘺𝖾n﹒𝑣n‎ ++

Diệp Bạch lặp tức đóng mộng cảnh vĩnh hằng, lôi theo âm bản nguyên chạy đi, phút chốc đã biến mất.
 
Chương 53: C53: Phế vật của viêm gia


Diệp Bạch nhìn lại, không thấy dương bản nguyên đâu, mới yên tâm dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.

Mém tí nữa, ta bị đám người Viêm gia bắt gặp rồi, lấy được âm bản nguyên rồi, cho dù bọn chúng có dương bản nguyên, cũng không thể phát huy hết sức mạnh.

Diệp Bạch cười thầm.

Xong lại nhìn về phía xa xăm, mà nghĩ.

Bàn cờ đã có, ta chỉ thiếu mỗi quân cờ, với thực lực hiện tại, tốt nhất ta vẫn không nên, để đám người Viêm gia phát hiện.

Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.

Với thực lực của ta, vẫn chưa thể dung hòa linh lực thuần dương, với linh lực thuần âm, chuyện này xem ra phải để sau vậy.

Âm bản nguyên lúc này lên tiếng nói.

"Diệp đế, ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc đi a, cho dù ngươi có làm gì, kết quả vẫn không thay đổi đâu."

Diệp Bạch nghe mà ngẫm nghĩ.

Lời cô ta nói, cũng đúng mấy phần, nhưng thế thì đã sao, thời gian vẫn còn dài, ta bây giờ cứ tìm kiếm đồng minh, nâng cao thực lực, cộng thêm mưu kế của ta, nhất định có thể thắng Viêm gia.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Diệp Bạch nghĩ xong, sắc mặt không chút thay đổi, nói.

"Ngươi đang khinh thường ta?"

Diệp Bạch bóp chặt tay, âm bản nguyên bỗng cảm thấy đau nhứt dữ dội, cô đưa tay lên, cầu xin.

"Ta, ý của ta không phải vậy."


Diệp Bạch nghe xong, dừng lại, cúi đầu xuống, nhìn người trước mặt mà hỏi.

"Vậy ý của ngươi là gì?"

Âm bản nguyên hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng đáp.

"Đám người Viêm gia đó, vô cùng đông đảo, đã vậy mỗi người còn cực kì mạnh, cộng thêm bí kỹ của bọn chúng, ngươi có chắc thắng được không a?"

Diệp Bạch nghe xong, lại bắt đầu suy nghĩ.

Quả thật, bí kỹ của bọn chúng vô cùng mạnh, tuy ta đã đánh qua mấy lần, nhưng vẫn chưa thể hiểu rõ cách khắc chế.

Bỗng lúc này, từ xa vang lên tiếng.

"Âm bản nguyên, ta đến đón ngươi đây!"

Diệp Bạch đưa mắt về nơi phát ra tiếng.

Có một tên đang cõng dương bản nguyên, phóng đến đây với tốc độ rất nhanh.

Phút chốc đã đến trước Diệp Bạch, tên đó dừng lại, Diệp Bạch đưa mắt nhìn một loạt.

Trước mặt, là một thiếu niên độ chừng mười chín, hai mươi tuổi, trên ngươi mặc y phục đỏ, trên y phục, có hoa văn hình, phượng hoàng màu vàng, hoa văn đặc trưng của Viêm gia, tóc đen, ngắn, lùn hơn Diệp Bạch một cái đầu.

Tên này có lẽ là, Viêm Từ Phong, phế vật của Viêm gia, không có linh căn, chỉ sử dụng được duy nhất một chiêu hạ cấp, nằm trong bí kỹ của Viêm gia, ở đại chiến vạn lưu, hắn đã đem chiêu này, luyện đến đỉnh phong, khiến ta cũng phải mấy phần cảnh giác.

Diệp Bạch nghĩ xong, lên tiếng hỏi.

"Ngươi là Viêm Từ Phong?"

Nghe xong lời này, Viêm Từ Phong lộ rõ vẻ khó hiểu, lên tiếng hỏi lại.

"Sao ngươi biết tên ta?"

Diệp Bạch nhìn lên trên, phía trên là một khoảng không, với vô số vũ trụ, hắn đưa tay lên, chậm rãi đáp.

"Không những biết tên, ta còn biết rất rõ về ngươi, phế vật của Viêm gia, chỉ sử dụng được mỗi đòn, xung kích."

Viêm Từ Phong nghe xong, lại càng bất ngờ hơn.

"Sao ngươi lại biết rõ về ta vậy a?"

Diệp Bạch lúc này mới nhìn lại, Viêm Từ Phong, cười đáp.

"Ta còn biết, nếu hôm nay ngươi không theo ta, ngươi sẽ chết."

Nói xong liền phóng đến tấn công.

Diệp Bạch vung nắm đấm, muốn thử trước uy lực của, Viêm Từ Phong, để biết hắn đã đến tầng nào, sau đó mới biết cách đối phó.

Viêm Từ Phong tạo thành nắm đấm, đưa về phía sau để lấy đà, sau đó đấm từ dưới lên, từ đầu của nắm đấm, phát ra một luồng sóng xung kích mạnh mẽ, khi nắm đấm sắp chạm đến, tay của Diệp Bạch, lại phát ra thêm một tầng xung kích.

Tay trái của Diệp Bạch bị đấm gãy, nhưng hắn sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

Với uy lực này, có lẽ hắn đã đạt đến tầng hai, hoặc tầng ba.


Đòn xung kích, một đòn xếp ở mức hạ cấp, trong bí kỹ của Viêm Gia, chia ra làm mười tầng tu luyện, có thể tạo ra sóng xung kích, cực mạnh từ nắm đấm, nhưng lại rất khó học và thành thạo, hơn hết còn có thể khiến cho, bản thân bị nội thương không nhẹ, vì thế mà được xếp ở mức hạ cấp.

Diệp Bạch đưa mắt, nhìn lại bàn tay đã nát vụn, nhuốm đầy máu, xong lại đưa mắt nhìn Viêm Từ Phong.

Nếu hắn ở tầng ba, nhiều nhất cũng chỉ tung được bốn đòn, nếu tính cả đòn lúc nãy, hắn chỉ có thể đánh được thêm, ba đòn, nếu hắn dùng một đòn toàn lực, thì chỉ đánh được thêm hai đòn.

Diệp Bạch nghĩ xong, lùi về sau mấy bước.

Nếu ta bị dính một đòn toàn lực, với thực lực hiện tại, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc, nhưng nếu có tiểu bạch đỡ hộ, rồi nhân lúc đó tấn công, nhất định ta sẽ thắng.

Nghĩ rồi, Diệp Bạch nói nhỏ với tiểu bạch trên vai.

"Ngươi có thể đỡ nổi một đòn toàn lực, của tên đó không a?"

Tiểu bạch tính toán một lúc, rồi nhanh chóng đáp lại.

"Ta là quỷ, với một đòn toàn lực của hắn ta, nhiều nhất cũng chỉ khiến ta, mất đi một phần hồn phách."

Diệp Bạch nghe xong, cười đáp lại.

"Vậy ngươi giúp ta đỡ một đòn của hắn, nhân lúc đó ta sẽ đánh bại hắn."

"Được."

Tiểu bạch đáp lại.

Nhưng lúc này Diệp Bạch mới vào thế khó.

Chưa chắc gì, đòn tiếp theo, tên đó sẽ dùng toàn lực, nếu hắn một lúc đánh hai đòn thì sao a, ta chỉ có một cơ hội duy nhất.

Viêm Từ Phong, lúc này không đợi được nữa, trực tiếp phóng đến.

Diệp Bạch tập trung hết cỡ, từ trên người Viêm Từ Phong, phát ra một ít sóng xung kích.

Sóng xung kích đang tỏa ra, vậy tiếp theo hắn sẽ dùng đòn toàn lực.

Quả như Diệp Bạch đoán, từ trên nắm đấm của Viêm Từ Phong, phát ra sóng xung kích, vô cùng lớn, đến mức không gian xung quang cũng bị ảnh hưởng, mà bóp méo.


Đòn đánh sắp chạm đến Diệp Bạch, thì tiểu bạch nhảy ra, chặn lại, nắm đấm của Viêm Từ Thiếu, chạm vào tiểu bạch, phát ra một luồng sóng xung kích khổng lồ, lan ra khắp nơi.

Tuy đã bị tiểu bạch cản lại, nhưng dư chấn vẫn rất lớn.

Diệp Bạch không chần chừ, dồn hết linh lực vào tay phải, đấm một đòn vào bụng Viêm Từ Phong.

Nhưng khi sắp đến, thì liền giảm lực lại, để cho Viêm Từ Phong ngất đi, chứ không giết, Viêm Từ Phong bị đấm ngất xỉu, Diệp Bạch nhanh chóng, dùng tay giữ hắn lại, để hắn không bị rớt xuống một vũ trụ nào đó, bằng không đến lúc đó, phải tìm rất lâu.

Tên này ta giữ lại, sau này sẽ rất có ích, nghĩ đến cảnh hắn chống lại Viêm gia, đã thấy thú vị rồi hắc hắc.

Nhìn lại bàn tay vỡ vụn, Diệp Bạch lên tiếng nói.

"Âm bản nguyên."

Cô ta nghe xong, liền hiểu ý, gượng cười, đáp.

"Ta biết rồi, ngươi không cần nói."

Xong tiến đến chỗ Diệp Bạch, dùng linh lực trị thương cho hắn.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn dương bản nguyên, lên tiếng hỏi.

"Còn ngươi, bây giờ muốn sao a?"

Dương bản nguyên, khuôn mặt khó coi.

Hừ, giờ ta chỉ có thể, đến Viêm gia, nói ra kế hoạch của tên Diệp Bạch, chỉ còn mỗi cách đó.

Bên này, Diệp Bạch cũng vừa nhìn dương bản nguyên, vừa nghĩ.

Với thực lực hiện tại của ta, ngăn tên dương bản nguyên là không thể, nhưng nếu để hắn đi, nhất định hắn sẽ nói hết mọi chuyện, với Viêm gia, đến lúc đó, đại chiến vạn lưu, rất có thể sẽ diễn ra sớm hơn, như vậy nhất định ta sẽ thua mất, giờ chỉ còn cách, liều một phen, đánh với hắn một trận.
 
Chương 54: C54: Chiếm xác


Diệp Bạch định tiến lên, nhưng nghĩ lại.

Để hắn đi, chưa chắc gì ta đã thiệt, cho dù là biết ta, thì chưa chắc đã tìm được ta, ta còn có thể bào mòn binh lực của bọn chúng, rồi nhờ đó mà kêu gọi đồng minh, một công đôi việc, chẳng phải là quá tốt a.

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch dừng lại, nhìn dương bản nguyên rời đi, thấy cảnh này, âm bản nguyên cũng không khỏi thắc mắc.

Tên Diệp Bạch này, với tính cách của hắn, sao có thể cho dương bản nguyên đi dễ như vậy a? Hay nói, hắn đã có kế hoạch?

Diệp Bạch thấy dương bản nguyên đã đi, cũng xoay người lại rời đi.

"Âm bản nguyên, ngươi giữ tên nhóc này đi."

Âm bản nguyên nghe vậy, vẻ mặt chán chường đáp lại.

"Được."

Diệp Bạch lại nói tiếp.

"Chúng ta đi."

Âm bản nguyên nghe vậy, liền đi theo sau.

Không lâu sau.

Diệp Bạch trở lại giới cũ, từ trên trời bay xuống, tiếp đất an toàn, phía trước Huỳnh Chính Quy đang đợi, thấy hắn đến liền chạy tới, lên tiếng hỏi.

"D.."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Diệp Bạch đã lên tiếng ngắt lời.

"Huỳnh Chính Quy, ngươi mau theo ta."

Huỳnh Chính Quy nghe vậy, tiến lại hỏi.

"Đi đâu a?"

Diệp Bạch nhìn lên trời.


"Đi rồi ngươi sẽ biết."

Diệp Bạch lại nhìn sang âm bản nguyên.

"Âm bản nguyên, ngươi cầm thêm tên này theo ta."

Âm bản nguyên vẻ mặt khó coi.

Sao chuyện gì cũng bắt ta làm a, đánh đấm thì không nhờ ta, mà cứ nhờ ta mấy chuyện vặt.

Rồi đi đến Huỳnh Chính Quy, đưa tay trái ra, hút Huỳnh Chính Quy vào.

Diệp Bạch nhìn sang, thấy đã xong, liền lên tiếng nói.

"Được, chúng ta đi."

Sau đó phóng vút lên trời, âm bản nguyên cũng theo sau, vừa bay, Diệp Bạch vừa nghĩ thầm.

Huỳnh Chính Quy, tên này là học trò duy nhất của Lục Khải, nếu đến lúc đại chiến vạn lưu, ta có hắn, thì cũng khắc chế được tên Lục Khải mấy phần.

Diệp Bạch tăng thêm tốc lực, bay nhanh hơn.

Tên Viêm Từ Phong đó, không có gì đáng lo ngại, tuy hắn không có linh căn, nhưng người Viêm gia không có linh căn, tuổi thọ vẫn gấp mấy chục lần người thường, chỉ lo mỗi tên Huỳnh Chính Quy, hắn chỉ là người thường, đến lúc đó không biết có còn sống không, giờ chỉ còn mỗi cách này.

Diệp Bạch nghĩ xong, lên tiếng nói.

"Âm bản nguyên, cô xem giúp ta, xung quanh có cao cấp vũ trụ nào không?"

Âm bản nguyên nghe xong, dừng lại, nhắm hai mắt, tìm kiếm xung quanh, sau một lúc, cô mở mắt ra, lên tiếng đáp.

"Xung quanh có năm cao cấp vũ trụ."

Diệp Bạch nghe xong, lại hỏi.

"Cái nào gần nhất mau dẫn đường."

Âm bản nguyên nghe xong, liền bay lên phía trước dẫn đường.

Sau lúc lâu di chuyển, họ đã đến trước cao cấp vũ trụ đó, Diệp Bạch tiến vào trong, sau đó âm bản nguyên cũng vào theo, vừa bay cô vừa lên tiếng hỏi Diệp Bạch.

"Chúng ta đến đây làm gì a?"

Diệp Bạch đưa mắt nhìn xuồng, bên dưới là một cánh đồng cỏ mênh mông, không một bóng người, Diệp Bạch lại nhìn sang âm bản nguyên.

"Cô mau chóng tìm cho ta, tên nào mạnh mạnh một chút."

Âm bản nguyên bị bơ đi câu hỏi, không khỏi tức giận, nhưng vẫn nhắm mắt lại, dùng lĩnh vực kiểm tra.

Sau một lúc, cô mở mắt ra, lên tiếng nói.

"Ta tìm được rồi, cách đây không xa, nhưng ngươi muốn làm gì a."

Diệp Bạch nhìn vào âm bản nguyên, lên tiếng đáp.

"Ngươi không cần biết."

Diệp Bạch nói xong, vỗ vai âm bản nguyên.

"Mau dẫn đường."

Âm bản nguyên không còn cách nào, chỉ đành dẫn đường cho hắn.

Sau một lúc, họ đã đến nơi.

Diệp Bạch nhìn xuống, bên dưới là một thiếu niên, mặc y phục xanh dương, đang miệt mài luyện tập, đấm vào khúc gỗ.


Diệp Bạch kiểm tra một lượt, rồi thầm nghĩ.

Đây mà là cao cấp vũ trụ a? Tên này cảnh giới chỉ mới nguyên anh tầng hai, linh căn cũng chỉ là trung cấp phàm phẩm, cơ thể cũng chẳng phải loại đặc thù.

Diệp Bạch thở dài một hơi, xoa xoa đầu.

"Thôi thì có còn hơn không vậy."

Nói xong, Diệp Bạch từ từ tiếp đất.

Thiếu niên đó thấy có người xuất hiện, liền dừng việc tập luyện lại, nhìn sang hỏi.

"Ngươi là ai?"

Diệp Bạch nghe xong, cười đáp.

"Ta là đế."

Tên đó bị khinh thường, liền không nhịn được, muốn lao lên đánh nhau, nhưng lại cố bình tĩnh lại.

Ta còn có sứ mệnh riêng, bây giờ vẫn chưa thể chết, tên này lại mạnh hơn ta, tốt nhất không nên đụng vào.

Diệp Bạch bên này, nhìn vào thiếu niên trước mặt, mà nghĩ.

Nếu không phải cho tên Huỳnh Chính Quy, chiếm xác tiểu tử này, thì ta đã một quyền đánh hạ.

Diệp Bạch nghĩ xong, đi đến gần cậu thiếu niên, đặt tay trên vai cậu.

Hắn muốn làm quen a?

Cậu ta thầm nghĩ.

Nhưng chỉ vừa mới nghĩ xong, Diệp Bạch đã phát ra uy áp khổng lồ.

"Âm bản nguyên, linh lực."

Vài từ ngắn gọn như vậy, nhưng âm bản nguyên vẫn hiểu ý, phóng thích linh lực ra xung quanh, tạo ra một áp lực kinh người.

Diệp Bạch lấy từ trong y phục một con dao nhỏ, nhìn sang âm bản nguyên mà nói.

"Ngươi thả tên tiểu tử lúc nãy ra đi."

Âm bản nguyên nghe vậy, liền đưa tay ra, từ trong lòng bàn tay, một lốc xoáy đen xuất hiện, Huỳnh Chính Quy từ trong lốc xoáy đi ra.

Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, Huỳnh Chính Quy thắc mắc hỏi.


"Chúng ta đang ở đâu a?"

Diệp Bạch thấy Huỳnh Chính Quy, liền lên tiếng nói.

"Huỳnh Chính Quy, ngươi mau lại đây."

Huỳnh Chính Quy nghe Diệp Bạch nói, liền vội chạy lại.

"Có chuyện gì a?"

Vừa dứt lời, Diệp Bạch đã dùng con dao trên tay, cắm vào bụng Huỳnh Chính Quy, xong hai tay kết ấn.

"Xuất."

Theo tiếng nói đó, linh hồn của Huỳnh Chính Quy, tách ra khỏi cơ thể, bay ra ngoài, Diệp Bạch dùng linh lực, tạo thành một chiếc hộp, nhốt linh hồn đó lại, để nó không đi mất.

Xong nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cười nói.

"Chuẩn bị tạm biết cơ thể của ngươi đi, hắc hắc."

Nói xong, Diệp Bạch truyền linh lực vào tay phải, trên lòng bàn tay phải, một hoa văn màu đen, hình tròn hiện lên, Diệp Bạch đánh xuống bụng cậu thiếu niên.

Đánh xong, Diệp Bạch cầm con dao lúc nãy lên, rạch một đường ở giữa ngực cậu, sau khi rạch xong, liền kết ấn.

"Xuất."

Linh hồn của cậu thiếu niên đó bay ra, Diệp Bạch ngay lập tức, dùng con dao đó, chém tan hồn phách của cậu.

Xong lấy linh hồn của Huỳnh Chính Quy, đưa vào cơ thể này, xoay người sang âm bản nguyên.

"Chữa trị cho cơ thể này đi."

Âm bản nguyên nghe xong, đi đến dùng linh lực, trị thương cho cơ thể đó.

Chiếm xác, đây là một trong những cấm thuật cổ xưa, bằng cách thay đổi linh hồn của bản thân, với đối tượng cần chiếm xác, nó không quá khó thực hiện, nhưng thứ khó thực sự, đó chính là cách thực hiện, vì nó đã thất truyền từ lâu, ít người biết.

Diệp Bạch biết được là vì, ở kiếp trước kia, khi hắn bị lạc ở một trung cấp vũ trụ, đã tình cờ tìm được một quyển sách, nói về cách thực hiện cấm thuật này.
 
Chương 55: C55: Luyện hóa cây thời gian


Diệp Bạch đứng dậy, đi đến một gốc cây gần đó.

Việc của Huỳnh Chính Quy đã lo xong, bây giờ ta phải, tập trung nâng cấp sức mạnh trước.

Nghĩ xong, Diệp Bạch ngồi dưới gốc cây, đưa bàn tay ra phía trước, từ trong lòng bàn tay, cây thời gian dần hiện ra, mới hình dạng nhỏ, nó giống như một cây cổ thụ, cành lá sum suê, xung quanh phát ra một thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch nhìn vào cây thời gian trên tay, mà nghĩ.

Cây thời gian này, nếu được luyện hóa đúng cách, sức mạnh của nó có thể tăng gấp mấy lần, nhưng quả thật để luyện hóa nó, không dễ tí nào.

Cây thời gian chia ra làm năm chuyển, thấp nhất là nhất chuyển, cao nhất là ngũ chuyển, mỗi chuyển chia ra làm ba giai đoạn chính, sơ kỳ, trung kỳ và cuối cùng là hậu kỳ, tùy theo chuyển mà sức mạnh và khả năng, của cây thời gian cũng khác nhau, cây thời gian nhất chuyển, là loại thường thấy nhất, cây thời gian của Diệp Bạch, cũng chỉ mới là nhất chuyển trung kì, nó tăng lên trung kì, là nhờ được dung hợp với cây thời gian, lúc trước Tử Yến tặng.

Diệp Bạch ngồi xếp bằng, nhắm mắt, hai tay để ngang ngực, ở giữa là cây thời gian đang lơ lửng, Diệp Bạch liên tục truyền linh lực vào, vừa phải truyền linh lực, vừa phải ôn hòa linh lực trong cây thời gian.

Với lượng linh lực ích ỏi của ta, để luyện hóa, cây thời gian lên nhất chuyển hậu kỳ, e là mất mấy chục, có khi là cả trăm năm.

Diệp Bạch cắn răng khi nghĩ đến đây, nhưng vẫn tiếp tục luyện hóa cây thời gian.

Bốn canh giờ sau.

Diệp Bạch mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, đưa tay lên lau vết máu trên miệng, Diệp Bạch đứng dậy không khỏi thầm cảm thán.


Vừa phải truyền linh lực vào, vừa phải ôn hòa linh lực trong cây thời gian, quả thật rất khó, chỉ mới mấy canh giờ luyện hóa, linh lực của ta gần như cạn kiệt.

Xong lại cất cây thời gian vào trong cơ thể, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lên tiếng hỏi.

"Âm bản nguyên, tên tiểu tử, Huỳnh Chính Quy vẫn chưa tỉnh a?"

Âm bản nguyên nghe xong, lên tiếng đáp lại.

"Vẫn chưa."

Diệp Bạch cúi người mà suy nghĩ.

Thời gian một trăm năm, không ngắn, nhưng cũng không dài, nếu mỗi ngày đều luyện hóa cây thời gian, đến lúc đó, nhiều nhất cũng chỉ là, nhị chuyển sơ kỳ, mà cho dù là nhị chuyển sơ kỳ, không dùng được cũng chẳng làm được gì.

Diệp Bạch lại nhìn vào cơ thể mình.

Tinh thần lực của ta còn quá yếu, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể, dùng hai lần thời gian hỗn độn bản nguyên, mộng cảnh vĩnh hằng, nhiều nhất cũng chỉ, duy trì được khoảng năm tiếng.

Diệp Bạch lên tiếng nói.

"Âm bản nguyên, chúng ta nghỉ ở đây một đêm a."

Âm bản nguyên nghe vậy, nhanh chóng đáp.

"Được, dù gì ta cũng muốn nghỉ một chút."

Nói xong, âm bản nguyên ngồi xuống một gốc cây, nghỉ ngơi.

Diệp Bạch bên này, sau khi nói xong, trở lại gốc cây lúc nãy, ngồi xuống tu luyện.

Cây thời gian, để mai rồi luyện hóa tiếp vậy, dù gì linh lực của ta cũng sắp cạn kiệt.

Diệp Bạch nhắm mắt, hấp thu linh lực xung quang, và năng lượng của vũ trụ này để tu luyện.

Phần linh khí dư khi ta hấp thụ, đem đi luyện hóa cho cây thời gian, tuy không được bao, nhưng vẫn đỡ được phần nào, một công đôi việc.


Diệp Bạch lại tiếp tục suy nghĩ.

Tinh thần lực của ta, còn quá yếu, xem ra cần phải luyện thêm tinh thần lực nữa, dù sao phải có nó, ta mới dùng được thời gian hỗn độn bản nguyên, với một vài thứ khác.

Tinh thần lực, giống như tên gọi, nó chính là năng lực tinh thần, ai cũng đều có thứ này, nhưng không phải ai cũng khai mở được, tinh thần lực của bản thân, tinh thần lực chia ra làm tám chuyển, thấp nhất là nhất chuyển, cao nhất là bát chuyển, cũng chia ra làm ba giai đoạn chính, trong mỗi chuyển, sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.

Ở nhất chuyển, lúc này người tu luyện tinh thần lực, sẽ khai mở tinh thần lực của bản thân, và bắt đầu làm quen với nó.

Nhị chuyển, lúc này người tu luyện sẽ phải rèn luyện lại não bộ.

Tam chuyển, người tu luyện đến đây, đa số đã điều khiển thuần thục, tinh thần lực, não của họ sẽ hoạt động nhanh hơn, gấp hai lần người thường.

Tứ chuyển, người tu luyện bắt đầu có thể, cô đọng tinh thần lực thành hình, nhưng không quá lớn, cùng lắm chỉ to bằng, một nắm tay.

Ngũ chuyển, não của người tu luyện đến đây, sẽ hoạt động nhanh gấp ba lần người thường, khả năng tự hồi phục tăng mạnh.

Lục chuyển, người tu luyện có thể cô đọng tinh thần lực thành hình, to nhất là bằng với một người trưởng thành, chưa hết có thể tạo ra không chỉ một, mà tối đa là năm.

Thất chuyển, lúc này người tu luyện đã giác ngộ, tinh thông vạn vật.

Bát chuyển, sánh ngang với thần.

Nhưng tinh thần lực vô cùng khó tu luyện, sơ suất một tí, cũng có thể chết, hơn hết trong quá trình tu luyện, đều không thể làm phiền, nếu bị làm phiền, nhẹ thì não bị tổn thương, nặng thì chết.


Cũng vì những thứ đó, mà có rất ít người dám tu luyện, tinh thần lực.

Diệp Bạch sau lúc lâu tu luyện, mở mắt ra, ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi đưa mắt nhìn màn đêm mù mịt, trước mặt.

Tối rồi a?

Mãi tu luyện, trời đã tối lúc nào không hay.

Diệp Bạch lấy tay vuốt cằm.

Nếu bây giờ tu luyện tinh thần lực, có chút nguy hiểm, dù sao nếu có ai làm phiền, ta e là khó sống, đành để lúc khác, tìm nơi yên tĩnh, tu luyện vậy.

Nghĩ xong, Diệp Bạch lại nhìn lên bầu trời.

Trời cũng sắp sáng rồi, có lẽ đi được rồi, dù sao, linh lực của ta cũng đã hồi phục lại, kha khá.

Diệp Bạch định đi đến, đánh thức âm bản nguyên, và Huỳnh Chính Quy, thì bỗng dừng lại suy nghĩ.

Tuy ta đã hồi phục lại linh lực, nhưng chưa phải hoàn toàn, nếu bị đám người Viêm gia bắt gặp, chỉ có một con đường chết, âm bản nguyên, cũng phải mất ít nhất một tuần, để có thể quen với cơ thể này, ta đành ở đây đến khi, hoàn toàn hồi phục vậy.
 
Chương 56: C56: Ván cờ


Diệp Bạch nghĩ xong, vươn vai một cái, khởi động lại cơ thể, rồi tiến đến chỗ âm bản nguyên, lay mấy cái.

Âm bản nguyên từ từ mở mắt, vẻ mặt lờ đờ, hỏi.

"Còn sớm mà, ta muốn ngủ chút nữa."

Diệp Bạch không còn cách nào, ngồi dậy, rời đi.

Thôi vậy, bây giờ ta đi kiểm tra xung quanh trước vậy.

Nghĩ xong, Diệp Bạch bắt đầu bước đi, vừa đi mà vừa suy nghĩ.

Nếu bây giờ, đến từng vũ trụ để tìm kiếm đồng minh, thì chẳng biết bao lâu, ta mới có thể đánh ngang với Viêm gia, bây giờ ta phải tạo ra một sự kiện lớn, để cho những vụ trụ khác biết đến ta, rồi theo ta đánh lại Viêm gia.

Nghĩ thì dễ, nhưng làm mới khó, Diệp Bạch dừng lại, vuốt cằm suy nghĩ.

Nhưng phải là sự kiện gì mới được a?

Lúc này, Diệp Bạch bỗng nghĩ ra gì đó.

Đúng rồi, Viêm gia hiện tại đã biết ta, bọn chúng nhất định, sẽ không từ thủ đoạn nào, để giết ta, chỉ cần ta dụ bọn chúng, đánh vào những vũ trụ khác, xong lấy lí do đó, để kêu gọi đồng minh, chống lại Viêm gia, dù gì, hiện tại những vũ trụ khác, đều không biết đến sự tồn tại của Viêm gia.

Diệp Bạch nghĩ đến đây, cười nhẹ một cái.

Nếu biết, chắc chắn bọn họ sẽ theo ta, chống lại Viêm gia, dù gì chẳng có ai, là không muốn quyền lực cả, hắc hắc.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh.

Nơi này không có gì nguy hiểm, vậy ta cứ ở đây tu luyện đã.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Với thực lực hiện tại của ta, đừng nói là cầm cự nổi trước Viêm gia, ở đó mà dụ bọn chúng, đánh vào những vũ trụ khác, trước hết, phải nâng cao thực lực đã.


Diệp Bạch ngồi xuống, suy nghĩ.

Nếu ta nói, thì chưa chắc có ai tin, xem ra phải cho đám người Viêm gia, phá hủy thật nhiều vũ trụ, như vậy sẽ có nhiều nhân chứng, lúc đó, lời ta nói chắc chắn họ sẽ tin mấy phần.

Diệp Bạch nghĩ một lúc, xong ngồi dậy, đi về chỗ cũ.

Trời cũng sắp sáng rồi, ta tạm thời, ở đây vài tuần, rồi đi cũng chưa muộn.

Diệp Bạch đi đến chỗ âm bản nguyên, lay người cô mấy cái.

Âm bản nguyên mệt mỏi ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi lên tiếng hỏi.

"Diệp đế, ngươi cố gắng làm gì, kết quả cũng không thay đổi đâu."

Diệp Bạch nghe vậy, bật cười thành tiếng.

"Ngươi đã từng thấy, có ai thua ba lần bởi một thế cờ chưa?"

Âm bản nguyên nghĩ một lúc, rồi lên tiếng nói.

"Ta vẫn chưa."

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, cười nói lại.

"Đúng vậy, biết hết cách chơi của đối phương, thì sao có thể thua được chứ, hắc hắc."

Âm bản nguyên nghe xong, liền lên tiếng nói lại.

"Nhưng dương bản nguyên, cũng đem chuyện của ngươi, đi nói với Viêm gia, ngươi nghĩ, bọn chúng không đề phòng chắc?"

Diệp Bạch nhìn âm bản nguyên, hỏi.

"Ngươi có biết, muốn đánh cờ thì cần gì không?"

Âm bản nguyên ngẩng người một lúc, rồi trả lời.

"Bàn cờ, quân cờ?"

Diệp Bạch nghe xong, vỗ tay mấy cái.

"Đúng vậy, bàn cờ đã có rồi, chỉ thiếu quân cờ."

Âm bản nguyên nghe đến đây, liền cứng người, đưa tay chỉ về phía Diệp Bạch.

"Ch.. chẳng lẽ n.."

Diệp Bạch cười nói lại.

"Đúng, đối với ta, các ngươi chỉ là quân cờ thôi, hắc hắc."

Âm bản nguyên nghe đến đây, liền muốn đánh hắn, nhưng cố kiềm nén.

Nếu lúc đó không ký vào bản khế ước, thì mọi chuyện, sẽ không thành ra như vậy rồi.

Diệp Bạch thấy biểu cảm của, âm bản nguyên, liền lên tiếng trêu chọc.

"Sao? Ngươi muốn đánh ta? Thoải mái đi, có giỏi thì đánh ta đi, hắc hắc."


Âm bản nguyên không thể làm gì, đành lên tiếng hỏi.

"Ngươi làm việc ác như vậy, không sợ.."

Chưa nói xong, đã bị Diệp Bạch ngắt lời.

"Chẳng có nơi nào, chỉ tồn tại cái thiện, và cũng chẳng có nơi nào, chỉ tồn tại cái ác, ví nó như lưỡng nghi cũng không sai, trong âm có dương, trong dương có âm, chỉ vậy mới tạo được một thế cân bằng."

Nói đến đây, Diệp Bạch ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

"Chính hay tà, ban đầu vốn không tồn tại, nó chỉ là khái niệm của con người, thứ tồn tại thật sự chỉ có, kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ giác ngộ và kẻ chưa giác ngộ."

Diệp Bạch nói xong, nhìn sang âm bản nguyên, mà lên tiếng hỏi.

"Ngươi hiểu chứ?"

Âm bản nguyên ngẩng người.

Tên Diệp đế này, rõ ràng là đang biện minh, nhưng sao ta lại thấy thuyết phục vậy a?

Nghĩ là vậy, nhưng âm bản nguyên vẫn cố, gượng cười nói lại.

"Hiểu! Ta hiểu!"

Diệp Bạch xoay người lại.

"Hiểu là tốt rồi."

Nói xong, Diệp Bạch nhớ ra gì đó, mà lên tiếng hỏi.

"À đúng rồi, tên Huỳnh Chính Quy tỉnh chưa?"

Âm bản nguyên nhìn lại, Huỳnh Chính Quy vẫn còn ngất xỉu, liền lên tiếng đáp.

"Vẫn chưa."

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, lên tiếng nói.

"Ngươi ở đây, ta đi tu luyện a."


Diệp Bạch nói xong, liền rời đi.

Đi một lúc lâu, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh.

Nơi này có vẻ yên tĩnh, luyện ở đây vậy.

Diệp Bạch nghĩ xong, ngồi dưới tán cây, nhắm hai mắt lại.

Cố gắng khai mở tinh thần lực, nhưng hoàn toàn thất bại, Diệp Bạch vẫn chưa bỏ cuộc, mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy.

Nhìn vào cơ thể.

Tinh thần lực này, khó hơn ta nghĩ.

Diệp Bạch tụ linh lực vào hai ngón tay, trên miệng nở ra nụ cười.

Ta đành đi đường tắc vậy.

Nghĩ xong, liền đành thẳng vào trán, nhưng khi sắp đến nơi, thì linh lực lại tự tan biến, thấy được cảnh này, Diệp Bạch bật cười thành tiếng.

Không ngờ cách này, thật sự có hiệu quả.

Cách của Diệp Bạch, thật sự rất đơn giản, hắn dùng linh lực, tự đánh vào phần não, khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm, từ tự động thức tỉnh tinh thần lực, để bảo vệ bản thân.

Diệp Bạch lại ngồi xuống.

Nếu bây giờ, ta luyện hóa cây thời gian, e là khả năng cao sẽ chết mất.

Diệp Bạch lấy tay vuốt cằm, nghĩ cách.

Đúng rồi, lần trước sau khi hấp thụ xong, tay của dương bản nguyên, ta đã có linh lực thuần dương, chỉ cần nhờ âm bản nguyên, hỗ trợ là được rồi.

Diệp Bạch nghĩ xong, liền ngồi dậy, rời đi.
 
Chương 57: C57: Âm dương kết hợp


Diệp Bạch đi thoáng chốc đã trở về, khiến cho âm bản nguyên thắc mắc, mà lên tiếng hỏi.

"Ngươi tu luyện gì mà nhanh vậy a?"

Diệp Bạch tiến đến, chậm rãi đáp.

"Ta cần ngươi giúp."

Âm bản nguyên nghe xong, vỗ ngực, tỏ vẻ tự cao mà nói.

"Muốn ta giúp? Mơ đi."

Diệp Bạch sắc mặt không chút thay đổi, nắm chặt bàn tay lại, một cơn đau từ đầu truyền đến, âm bản nguyên ngã khụy xuống, ôm đầu.

"T.. ta giúp, ngươi mau dừng lại đi a."

Diệp Bạch nghe vậy, trên mặt nở ra nụ cười.

"Như vậy từ đầu, chẳng phải tốt hơn sao?"

Sau đó, Diệp Bạch thả tay ra, cơn đau cũng lắng xuống, rồi biến mất hoàn toàn, âm bản nguyên xoa xoa đầu mấy cái, rồi lên tiếng hỏi.

"Nhưng ngươi muốn ta giúp gì a?"

Diệp Bạch đưa tay trái ra trước mặt, rồi cất tiếng nói.

"Ngươi bám vào đây đi."


Âm bản nguyên nghe xong, không khỏi suy nghĩ.

Tên Diệp đế, hắn ta vẫn còn rất yếu, hay ta nhân lúc này, tăng cường linh lực, khiến hắn không thể dung hòa, linh lực thuần âm, và linh lực thuần dương, từ đó mà chết.

Âm bản nguyên cười thầm, sau đó đi đến, đặt tay của bản thân, lên tay trái của Diệp Bạch, sau đó biến cả cơ thể, sang dạng lỏng, rồi bám lên tay Diệp Bạch.

Âm bản nguyên bám trên tay Diệp Bạch, không khỏi suy nghĩ.

Ta nhân lúc hắn tu luyện, tới khúc quan trọng, tăng cường linh lực, khiến hắn không kịp dung hòa mà chết, quả là kế hay, hắc hắc.

Diệp Bạch lấy từ trong cơ thể, ra cây thời gian.

Để nó trước ngực, rồi truyền linh lực vào, Diệp Bạch cố dung hòa hai loại linh lực lại, cố gắng kiểm soát lượng linh lực truyền vào.

Với sự trợ giúp của âm bản nguyên, ta không sợ cạn kiệt linh lực, chỉ sợ không kiểm soát, được linh lực truyền vào, và không dung hòa được linh lực âm với dương.

Diệp Bạch thầm nghĩ, rồi lại tiếp tục truyền linh lực vào, cây thời gian.

Tốc độ này quá chậm, ta muốn phải nhanh hơn.

Diệp Bạch nghĩ xong, truyền càng nhiều linh lực vào hơn, âm bản nguyên thấy cảnh này, cũng không khỏi cảm thán.

Tên Diệp đế này, hắn ta muốn chết a? Sao lại truyền nhiều linh lực vào vậy.

Diệp Bạch cắn răng.

Tuy không sợ cạn kiệt linh lực, nhưng truyền nhiều linh lực, trong một lần, để kiểm soát, và dung hòa được, quả thật rất khó, chỉ cần sơ suất một chút, e là chỉ có một con đường chết.

Âm bản nguyên thấy Diệp Bạch như vậy, liền nở ra nụ cười.

Đến lúc rồi, hắc hắc.

Âm bản nguyên nghĩ xong, phóng thích ra một lượng linh lực cực lớn, vào cây thời gian, Diệp Bạch như cảm nhận được gì đó, nhanh chóng mở mắt ra, nhưng đã quá muộn.

Linh lực âm mà âm bản nguyên, vừa mới truyền vào, vô cùng lớn mạnh, quá áp đảo, so với linh lực dương của Diệp Bạch, với sự chênh lệch đó, Diệp Bạch không thể dung hòa được.

Âm bản nguyên đắc ý.

Với lượng linh lực thuần âm lớn mạnh đó, để xem ngươi dung hòa như thế nào, hay là sẽ chết đây, hắc hắc.

Nhìn lại, ấy vậy mà không hề có chuyện gì xảy ra, Diệp Bạch cất cây thời gian, vào lại trong cơ thể, xong bật cười.

"Có lẽ, ngươi không ngờ được, cây thời gian có thể tự động, dung hòa linh lực, đâu a?"

Âm bản nguyên, nghe đến đây như chết lặng.


Diệp Bạch lại nói tiếp.

"Cũng đúng thôi, ngươi có khi còn chẳng biết, đến sự tồn tại của cây thời gian nữa, hắc hắc."

Âm bản nguyên lên tiếng nói.

"Diệp đế, xem ra ngươi quá đắc ý rồi."

Diệp Bạch nghe xong, ngưng cười, nâng cao cảnh giác, hỏi.

"Ý ngươi là sao?"

Âm bản nguyên bật cười, giải thích.

"Ta không chỉ, phóng thích lượng lớn linh lực, vào cây thời gian, mà còn vào cơ thể ngươi, chỉ cần ta muốn, có thể giết ngươi bất cứ, lúc nào, hắc hắc."

Diệp Bạch nghe xong, liền kiểm tra lại cơ thể.

Quả thật, lời cô ta nói là thật, nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì nhiêu đó, cũng không thể giết ta.

Tiểu hắc trên vai Diệp Bạch, nó như cảm giác được gì đó.

Linh lực thuần âm, món khoái khẩu của ta.

Nó nghĩ xong, liền bò xuống bụng Diệp Bạch, hút sạch linh lực bên trong, Diệp Bạch nhìn sang, lên tiếng hỏi.

"Tiểu hắc, ngươi dậy rồi a?"

Tiểu hắc ăn xong, số linh lực thuần âm đó, lại bỗng nhiên nói được.

"Ta vừa mới thức dậy."


Nó nói xong, bắt đầu cảm nhận xung quanh.

Ta cảm nhận được, có rất nhiều linh lực thuần âm rất đậm đặc.

Tiểu hắc nghĩ xong, liền lên tiếng nói.

"Linh lực thuần âm, ta đến đây."

Nói xong, liền chậm rãi bò lên tay trái Diệp Bạch, nơi mà âm bản nguyên đang bám vào.

Diệp Bạch thấy cảnh này, cũng không khỏi suy nghĩ.

Tiểu hắc có thể hấp thụ, được linh lực thuần âm a? Nếu thật vậy thì quá tốt rồi.

Diệp Bạch nghĩ xong, kéo ra âm bản nguyên ra, rồi cười nói.

"Tiểu hắc, linh lực thuần âm đây, ngươi muốn bao nhiều tùy thích."

Tiểu hắc bò đến chỗ âm bản nguyên, nó bắt đầu hút lấy hút để, linh lực của cô.

Diệp Bạch đứng một bên quan sát.

"Âm bản nguyên, nếu ngươi không muốn bị như lúc nãy, tốt nhất nên nằm im đi."

Âm bản nguyên nghe xong, không còn cách nào, chỉ đành nằm im, cho tiểu hắc hút đi linh lực
 
Chương 58: C58: Trốn chạy 1


Diệp Bạch nhìn âm bản nguyên, cười nói.

"Nếu lần sau, ngươi còn tái phạm, hình phát không chỉ dừng ở đây đâu."

Sau đó, đưa tay ra.

"Tiểu hắc."

Lời vừa dứt, tiểu hắc liền phóng vụt lên tay Diệp Bạch, rồi bò lên vai hắn.

"Ta vẫn chưa ăn no."

Tiểu hắc lên tiếng, Diệp Bạch nghe vậy, nhìn về âm bản nguyên, rồi nói.

"Dừng được rồi, lần sau nếu cô ta còn tái phạm, ta sẽ cho ngươi thoải mái hút linh lực, của cô ta."

Tiểu hắc nghe vậy, hai mắt rực sáng, nhìn về phía âm bản nguyên.

"Ngươi mau chóng tái phạm đi, ta muốn hút tiếp."

Diệp Bạch tiến đến chỗ âm bản nguyên, lên tiếng hỏi.

"Tên nhóc Viêm Từ Phong đó, tỉnh chưa?"

Âm bản nguyên nghe xong, đưa tay trái ra, từ lòng bàn tay, một lốc xoáy đen xuất hiện, Viêm Từ Phong theo đó mà dần hiện ra.

Diệp Bạch nhìn một lượt.

Rõ ràng, ta đã nhẹ tay rồi, sao đến giờ tiểu tử này vẫn chưa tỉnh a?


Diệp Bạch nghĩ xong, tiến đến lay Viêm Từ Phong mấy cái, nhưng vẫn không có gì diễn ra.

Ngay lúc Diệp Bạch muốn đứng dậy, bỗng bầu trời tối sầm lại, Diệp Bạch đưa mắt lên nhìn, từ trong làn mây, ba bóng hình dần hiện ra, đứng ở giữa là dương bản nguyên, hai bên là hai nam nhân, một trẻ một già, trên người mặc y phục đỏ, có hoa văn, hình phượng hoàng màu vàng.

Diệp Bạch cắn răng.

Đám người Viêm gia đó, sao lại đến nhanh vậy a?

Diệp Bạch kiểm tra một lượt, nhưng cách biệt quá cao, hoàn toàn không kiểm tra được gì, Diệp Bạch thở dài một hơi, rồi đứng dậy, nhìn về phía của dương bản nguyên, và hai tên Viêm gia.

Nếu các ngươi tìm được ta, thì có thể làm gì ta.

* * *

Trên này, dương bản nguyên đưa tay chỉ xuống, chỗ Diệp Bạch, rồi lên tiếng nói.

"Đây! Diệp Bạch chính là tên này."

Hai người đó kiểm tra Diệp Bạch một lượt, xong vẻ mặt có chút khó tin, chỉ xuống Diệp Bạch rồi hỏi.

"Đây mà là tên cường giả ngươi nói a? Kẻ như hắn, sao có thể lật đổ được Viêm gia, bọn ta chứ?"

Dương bản nguyên ngồi xuống, rồi bắt đầu kể chuyện về Diệp Bạch.

* * *

Dưới này, Diệp Bạch đứng chờ đã lâu, nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, quay lưng lại, rời đi.

"Âm bản nguyên, chúng ta đi."

Âm bản nguyên nghe xong, không còn cách nào, đưa tay ra, cất Viêm Từ Phong vào lại, rồi đứng dậy, nhanh chóng đi theo Diệp Bạch, trước khi đi, còn nhìn lại.

Dương bản nguyên, cái tính nhiều chuyện của ngươi, vẫn chưa bỏ được a?

Diệp Bạch vừa bước đi, vừa suy nghĩ.

Hai tên đó, có lẽ cũng chỉ là đám lâu la, ở Viêm gia, bây giờ, ta chỉ cần dụ bọn chúng, tiêu diệt các vũ trụ khác, rồi sau đó, lấy cớ Viêm gia, muốn tiêu diệt tất cả, để kêu gọi đồng minh.

Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên, lên tiếng nói.

"Chúng ta trước tiên, rời khỏi vũ trụ này đã."

Vừa nói xong, đã phóng vút lên bầu trời, âm bản nguyên cũng nhanh chóng theo sau.

* * *

Bên này, sau gần một canh giờ kể chuyện.

"Đó, các ngươi đã tin chưa a?"


Hai người vỗ tay mấy cái.

"Vị huynh đài này, kể chuyện hay vậy, còn chuyện gì nữa không, mau kể cho bọn ta nghe."

Dương bản nguyên ho mấy cái, lấy giọng, định kể tiếp, thì lại nhớ ra gì đó.

Chẳng phải ta đến đây, để giết tên Diệp đế a?

Sau đó, liền ngồi dậy, nhìn xuống phía dưới, dưới đó đã không còn thấy Diệp Bạch, dương bản nguyên vội hét lên.

"Tên Diệp Bạch chạy rồi."

Nghe được lời này, hai người mới nhìn xuống, Diệp Bạch đã chẳng còn thấy đâu, lão già thấy vậy, nhắm mắt lại kiểm tra xung quanh, nhưng không thấy gì, sau đó lại kiểm tra, trong phạm vi tất cả vũ trụ xung quanh.

Mở mắt ra, ông ta phóng lên, quay đầu nhìn lại, cất tiếng.

"Hướng này."

Ngay sau đó, dương bản nguyên và người còn lại, cũng phóng theo.

* * *

Diệp Bạch cũng cảm nhận được bọn chúng đến gần.

"Nhanh lên, chúng ta cần phải nhanh hơn nữa!"

Diệp Bạch hối thúc.

"Ta vẫn chưa quen với cơ thể này, đây đã là tốc độ nhanh nhất, hiện tại của ta rồi."

Diệp Bạch quay đầu lại nhìn, phía sau có ba tia sáng vàng, đang đuổi theo.

Ta chỉ cần đứng trước bọn chúng, chắc chắn chỉ có con đường chết, chứ nói gì mà, dụ bọn chúng đánh vào những vũ trụ khác, việc đó xem ra, bây giờ không thể thực hiện được rồi.

Diệp Bạch cắn răng, đẩy hết tốc lực bay đi, dương bản nguyên bỗng dừng lại, điều khiển cầu linh lực sau lưng, ra phía trước.


"Tử."

Xung quanh cầu linh lực của dương bản nguyên, tỏa ra những luồng hàn khí, cầu linh lực liên tục xoay tại chỗ, phút chốc, liền phóng đến phía trước, với tốc độ kinh người, cảm giác như có thể xé toạc không gian.

"Vù.."

Diệp Bạch quay đầu lại nhìn, một quả cầu tròn màu trắng, đang phóng đến bản thân, với tốc độ cực nhanh.

Xem ra, không thể né rồi.

Diệp Bạch lấy từ trong y phục ra, lưỡng nghi hộ thể.

Cuối cùng, cũng có lúc cần dùng tới.

Diệp Bạch đưa lưỡng nghi hộ thể ra phía trước.

"Vệ."

Sau tiếng nói đó, lưỡng nghi hộ thể phát ra một luồng ánh sáng vàng, Diệp Bạch đưa nó ra, chặn lại cầu linh lực của dương bản nguyên.

Tuy đã thành công chặn được, nhưng lưỡng nghi hộ thể cũng đã nát vụn, Diệp Bạch vứt những mảnh vỡ đó, rồi phóng hết tốc lực bay đi.

Dương bản nguyên thấy cảnh này, khuôn mặt nhăn nhó.

Lần này, xem như ngươi may, nhưng không có lần sau đâu.

Nghĩ xong liền thu cầu linh lực lại, rồi đuổi theo.
 
Chương 59: C59: Trốn chạy 2


Diệp Bạch nhìn về phía sau, không còn thấy người đuổi theo nữa.

Tuy đã cách bọn chúng, một khoảng khá xa, nhưng với tốc độ hiện tại của ta, cũng sẽ nhanh chóng, bị bọn chúng đuổi kịp.

Diệp Bạch nhìn lại cơ thể.

Cây thời gian, bây giờ tối đa cũng chỉ dùng được hai lần, không thể dùng bừa bãi được.

Diệp Bạch nhìn lại, phía sau đã có ba chùm sáng đuổi theo, thấy vậy, Diệp Bạch cố tăng tốc, để giữ khoảng cách.

Bây giờ, cũng chỉ có thể giữ khoảng cách với bọn chúng, rồi cố né đòn, chứ cũng không còn cách khác.

Dương bản nguyên lên tiếng.

"Viêm Long, ngươi có tốc độ nhanh nhất, mau lên ngăn bọn chúng lại."

Chàng trai đó nghe vậy, liền đơn giản đáp lại một tiếng.

"Được."

Xong tăng tốc đuổi theo, dương bản nguyên nhìn sang lão già bên cạnh, lên tiếng.

"Còn ông, Viêm Dạ, chuẩn bị đánh một đòn toàn lực đi, chúng ta không nên kéo dài nữa!"

Viêm Dạ nghe xong, dừng lại, trên tay xuất hiện những tia sét nhỏ, màu tím, ông ta áp sát hai tay lại với nhau, ngày càng gần hơn, từ giữa hai lòng bàn tay, một quả cầu nhỏ, màu tím được hình thành, cả người Viêm Dạ, như được bao bọc, bởi những tia sét.

"Lôi nộ."

Viêm Dạ dứt lời, liền giải phóng năng lượng từ quả cầu, bắn về phía trước, nơi nó đi qua, đều bị ảnh hưởng bởi những tia lôi điện, còn sót lại, nó phóng với tốc độ rất nhanh.

Diệp Bạch nhìn lại.


Không xong rồi.

Diệp Bạch nắm lấy tay âm bản nguyên, kéo cô sang một bên, muốn né đi đòn đó, nhưng lúc này, Viêm Long lại đột nhiên xuất hiện, đánh một đòn, đẩy Diệp Bạch về lại chỗ cũ.

Lôi nộ cũng đã sắp chạm đến, không còn cách nào.

"Thời gian hỗn độn bản nguyên."

Cây thời gian từ trong cơ thể Diệp Bạch bay ra, nó dần dần to lên, rồi bay lên không trung, xung quanh tỏa ra một thứ ánh sáng xanh.

Diệp Bạch dùng ý niệm, quay ngược thời gian, về lúc Viêm Long còn chưa đến đây, và đòn này cũng chưa được đánh ra.

Xong Diệp Bạch kéo tay âm bản nguyên, vẻ mặt căng thẳng.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian, mau lên."

Nói rồi, nhanh chóng phóng đi, để lại ba người phía sau vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Bây giờ, muốn sống chỉ còn mỗi cách này, e rằng phải dùng thôi.

Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.

Lúc nãy, vừa mới kết để luyện hóa cây thời gian xong, bây giờ ít nhất cũng phải, mất một canh giờ, mới hợp thể tiếp được, đành phải cố gắng chờ đến lúc đó vậy.

Diệp Bạch đưa tay về phía sau, cây thời gian dần nhỏ lại, rồi bay vào cơ thể Diệp Bạch.

Bây giờ, cây thờ gian chỉ còn có thể, dùng một lần, phải mất rất lâu đề hồi phục lại, với một lân này, mà cầm cự trong một canh giờ, cũng có thể, với điều kiện, có thể bỏ xa bọn chúng, nhưng việc ấy gần như không thể.

Diệp Bạch cắn răng.

Linh lực của ta, cũng sắp cạn, nếu còn tăng tốc, chưa đến một canh giờ, đã hoàn toàn cạn kiệt.


Diệp Bạch đặt tay lên vai âm bản nguyên.

"Kéo ta đi, ta sắp cạn linh lực rồi."

Âm bản nguyên nghe vậy, cười một cái.

"Diệp đế, ngươi cũng cạn linh lực được a? Hắc hắc."

Diệp Bạch sắc mặt không thay đổi, đáp lại.

"Ngươi còn nói nửa lời, thì cẩn thận linh lực của ngươi đi, tiểu hắc rất thích linh lực thuần âm đó."

Âm bản nguyên nghe vậy, không dám lên tiếng, nhanh chóng bay đi, kéo theo Diệp Bạch.

Cứ như vậy, chẳng sớm thì muộn, ta cũng sẽ chết, trước khi qua một canh giờ, với thực lực của tiểu bạch, chắc có thể cầm cự được, trong một khắc (dành cho ai chưa biết, một khắc bằng mười lăm phút nha).

Diệp Bạch nhìn lại, ba người đó đã sắp đuổi kịp.

Nếu để tiểu bạch cầm cự, rồi thêm một lần của cây thời gian, đâu đón cũng kéo dài, được một canh giờ.

Diệp Bạch nghĩ xong, lên tiếng nói.

"Tiểu bạch, ngươi thấy ba người kia không?"

Tiểu bạch xoay đầu lại nhìn, rồi lên tiếng đáp.

"Có, ta thấy, chủ nhân có việc gì vậy a?"

Diệp Bạch nhìn về phía ba người bọn chúng, lên tiếng nói.


"Ngươi đánh với bọn chúng, cầm cự càng lâu càng tốt."

Tiểu bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

"Được."

Nói xong, tiểu bạch phóng khỏi vai Diệp Bạch.

* * *

Dương bản nguyên dừng lại, nhìn thứ trước mặt.

Một linh hồn a? Không, thực lực của nó còn mạnh hơn, e là đã là bán quỷ, hoặc cũng có thể là, hóa quỷ toàn phần.

Dương bản nguyên nghĩ xong, lên tiếng hỏi.

"Ngươi là ai."

Tiểu bạch nghe vậy, cười một cái, rồi đáp lại.

"Ta là ai, ngươi không cần biết."

Nói xong, tiểu bạch đột nhiên, biến mất khỏi tầm mắt của họ, sau đó, xuất hiện ngay bên vai dương bản nguyên, tiểu bạch giơ tay trái lên, cánh tay dần biến dạng, trở nên to lớn hơn, trên cánh tay, là vô số khuôn mặt đang kêu la thảm thiết, phát ra một luồng oán khí nặng nề.

Tiểu bạch đấm tay trái xuống, dương bản nguyên không né kịp, ăn trọn đòn này, khuôn mặt bị đánh cho biến dạng, thủng một lổ lớn, dương bản nguyên đưa tay lên, thầm cảm thán.

Chưa dùng đến linh lực, đã có thể đả thương ta, e là người này, đã là hóa quỷ toàn phần, nếu thật vậy thì khó rồi đây.

Dương bản nguyên hạ tay xuống, da xung quanh vết thương dần biến dạng, nó chuyển thành dạng nước, rồi dần lắp lại vết thương, như là chưa hề bị thương gì cả, dương bản nguyên nhếch mép cười.

Quả là rất khó, khó thua, hắc hắc.

Dương bản nguyên điều khiển cầu linh lực, phóng đến chỗ tiểu bạch.

Tiểu Bạch muốn né, thì cùng lúc, Viêm Long cũng lao đến tấn công, tiểu bạch lùi về sau, định né đi cả hai đòn, nhưng Viêm Dạ lại đột nhiên xuất hiện, sau lưng tiểu bạch, đánh một đòn thật mạnh, khiến cô trở về chỗ cũ, ấy vậy mà tiểu bạch không chút sợ hãi, mà lại bật cười.


"Chỉ có chừng này, mà cũng muốn giết ta a?"

Cơ thể tiểu bạch biến dạng, trở nên to hơn, vô số khuôn mặt hiện ra, khói từ cơ thể bốc ra nghi ngút, xong cơ thể tiểu bạch xẹp lại, nhưng hình dạng lại khác lúc trước.

Cô đã tiến vào trạng thái hoàn chỉnh, cao ngang dương bản nguyên, tóc đen xõa dài, ngay cạnh cổ, có một cái miệng, với vô số răng nanh, trên trán cô mọc ra một cặp sừng màu vàng nhạt, dài và rất nhọn.

Tiểu bạch vung tay, thổi bay đi những đòn tấn công đó, xong đưa tay phải ra, hướng về phía dương bản nguyên, trong lòng bàn tay tiểu bạch, bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng, với vô số răng nanh.

Cái miệng đó mở ra, bên trong, có một cái lưỡi màu đen, rất nhọn, cái lưỡi đó dài ra, đánh đến phía dương bản nguyên, tuy đã phản ứng kịp, nhưng dương bản nguyên vẫn mất đi một phần thịt, ở tay trái.

Cái lưỡi đó thu lại vào trong miệng, sau đó, cái miệng đó bắt đầu, nhai ngấu nghiến phần thịt đó.

Ngay lúc này, Viêm Long lao đến từ phía sau, dồn lực vào tay, muốn nhân lúc này, đánh tiểu bạch, Viêm Long nhắm vào gáy tiểu bạch mà đánh.

Khi sắp chạm đến, bỗng tiểu bạch liếc mắt sang, rồi một cái miệng khác, lập tức xuất hiện ở gáy tiểu bạch, Viêm Long theo đà, không kịp dừng lại, mà đấm vào cái miệng đó.

Cái miệng đó mở ra, cho Viêm Long đưa cánh tay vào, sau đó dứt khoát cắn một cái thật mạnh, Viêm Long mất đi cánh tay, vô cùng đau đớn, mà kêu là thảm thiết.

Tiểu bạch thấy cảnh này, bật cười, như đang tận hưởng.

Ngay lúc đó, dương bản nguyên dùng cầu linh lực đánh tới, do không kịp phản ứng, tiểu bạch đã ăn trọn đòn này, bụng của cô bị xuyên qua một lỗ lớn.

Ấy vậy, tiểu bạch lại không chút phản ứng, sờ vào bụng mấy cái, rồi ngay vết thương đó, một cái miệng lớn xuất hiện, lắp đi toàn bộ vết thương, tiểu bạch đưa mắt lên nhìn dương bản nguyên, rồi bật cười.

"Ta nói rồi, ngươi không thể giết được ta đâu."

Tiểu bạch vươn vai một cái.

"Được rồi, không chơi với các ngươi nữa."

Nói xong, liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng dương bản nguyên, cái miệng trên bụng cô mở ra, bao trùm hoàn toàn đầu của dương bản nguyên, sau đó cắn phập một cái.

Khiến dương bản nguyên, đầu lìa khỏi cổ, máu bắn ra như mưa, tiểu bạch cười to hơn.

"Tiếp theo, là ai đây?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom