Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vô Địch Ác Ma

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
695,146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vô Địch Ác Ma

Vô Địch Ác Ma
Tác giả: Cẩu Tác Giả
Tình trạng: Đang cập nhật




Giới thiệu

Người người đều nói hắn là đại ma đầu, là kẻ không chuyện ác nào không làm, thiên địa khó dung, một kẻ mà chỉ nghe tên cũng khiến ai nấy biến sắc.

Mà kẻ ác cuối cùng phải nhận lấy kết cục xứng đáng, hắn bị tám cường giả Luyện Hư liên thủ giết chết.

Nhưng không ai nghĩ đến, hắn lại trọng sinh, trở về năm hắn mười lăm tuổi.

Chính hắn cũng không ngờ được mình còn có cơ hội tồn tại lần nữa!

Trích.

"Được sống lại một lần nữa, lần này lão tử sẽ giết sạch tám người các ngươi."

"Việc ta làm do ta quyết!"

Cảnh giới tu tiên:

Phàm: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Trúc cơ: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Nguyên anh: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Hóa thần: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Luyện hư: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Hợp thể: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Đại thừa: Tầng một - tầng mười (đỉnh phong)

Độ kiếp (phi thăng thành tiên)
 
Chương 1: C1: Trọng sinh ta vẫn còn sống ư


Gió thổi nhè nhẹ trên thảo nguyên xanh nhuốm đầy máu, xác người nằm la liệt, những người này đều là tu tiên giả nguyên anh nhưng giờ tất cả đều bị giết xác nằm la liệt khắp nơi, cùng lúc tám cao thủ luyện hư cũng đã xuất hiện, trai có gái có, già có trẻ có, bọn họ đến đây với cùng một mục đích đó là tiêu diệt tên ác ma này, bọn họ bao vây lấy hắn.

"Ngươi quả thật là mạnh như lời đồn một mình có thể tiêu diệt hàng trăm tên tu tiên giả nguyên anh cảnh nhưng đáng tiết hôm nay là ngày mà tiểu tử nhà ngươi sẽ chết."

Một lão già với mái tóc bạc đang chống gậy nói.

Một người nữa cũng lên tiếng.

"Tiểu tử ngươi có hối hận vì những việc đã làm không hả?"

Hắn tuy đã kiệt sức nhưng vẫn cười to.

"Hối hận a? Không bao giờ, ngược lại ta cảm thấy những việc ta làm là rất đúng đắn."


"Vô sĩ, những việc mà ngươi làm đã khiến rất nhiều người phải chết, hôm nay bọn ta thay trời hành đạo."

Một tên hét lên đầy giận dữ rồi cầm chắc thanh kiếm trên tay phóng về phía hắn, do kiệt sức nên hắn không né được mà ăn trọn đòn vừa rồi, thanh kiếm đâm xuyên người hắn tuy vậy hắn ta vẫn cười to như không có việc gì xảy ra.

"Vô sĩ? Ta vô sĩ đấy thì đã sao? Ta giết người đấy thì đã sao? Vậy các ngươi không giết người sao? Chắc chắn là có rồi vậy thì các ngươi có quyền gì để phán quyết ta? Việc ta làm là do ta quyết."

Cả tám tên cao thủ luyện hư đều rất tức giận nhưng cũng không thể phản bác lại được vì thực sự cả tám người đều dựa trên danh nghĩa thực thi công lý mà giết người vô tội vạ.

"Diệp Bạch ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn láo toét!"

Nói rồi cả tám người lao về phía hắn mà tấn công.

"Nếu ta có chết ta cũng phải lôi các ngươi theo."

Dứt lời Diệp Bạch tự bạo gây ra một vụ nổ cực kì lớn, cách xa vài dặm vẫn bị ảnh hưởng, tuy vậy cả tám người đều chỉ bị thương chứ không ai chết cả.

Không gian dần tối lại, Diệp Bạch lờ mờ mở mắt ra, khung cảnh xung quanh làm cho hắn bất ngờ.

Lẽ nào ta vẫn còn sống ư?


Diệp Bạch đảo mắt nhìn xung quanh gian phòng, nói là phòng nhưng nơi này không khác gì một cái nhà kho cả, Diệp Bạch ôm đầu cố nhớ lại đây là nơi nào.

Đúng rồi đây chẳng phải là hoa sơn tông lúc nhỏ ta từng ở ư? Hay nói ta được trở về lại quá khứ rồi a?

Diệp Bạch cười to hét thành tiếng.

"Được sống lại một lần nữa, lần này lão tử sẽ giết sạch tám người các ngươi."

Xong Diệp Bạch ngồi dậy khỏi tấm thảm rách rưới, tiến đến bên cánh cửa rồi mở nó ra, ánh sáng chói chang chiếu vào bên trong gian phòng tối khung cảnh này đối với Diệp Bạch quả thật rất hoài niệm, bỗng một tên đệ tử đi tới, hắn ta là Trương Lí đệ tử nội môn của hoa sơn tông, luôn chế giễu và bắt nạt Diệp Bạch.

Diệp Bạch vừa nhớ ra tên này thì vô cùng tức giận mà dồn lực vào hai ngón tay tung ra "sát chỉ." đây là một đòn tấn công mà Diệp Bạch tự nghĩ ra với sức công phá cực lớn, sát chỉ được phóng thích ra với tốc độ vô cùng nhanh mắt thường khó mà nhìn thấy nhưng lại không gây bất kì tổn hại nào lên người Trương Lí dù sao thì hiện tại Diệp Bạch chỉ mới là phàm tầng hai thì sao có thể đánh lại hắn chứ, hắn ta nhăn mặt nhìn Diệp Bạch.

"Hừ ngươi mà cũng đòi đánh thắng ta ư? Nhưng dù sao thì chỉ hai ngày nữa thì đại hội tỉ võ của tông môn cũng diễn ra nên ta phải dưỡng sức xem như ngươi may, đúng rồi ngươi mau mau đi chặt củi đi còn phải đợi ta nhắc a."

Diệp Bạch vô cùng tức giận nhưng cũng không làm gì được hắn, đành phải xoay người vào trong lấy rìu và dây vào rừng đốn củi, vào trong rừng Diệp Bạch chỉ mãi lo tìm cái hang ở kiếp trước, Diệp Bạch chỉ là một tên thất bại không hơn không kém, tu luyện mãi cũng không lên được trúc cơ nên bị xem thường nhưng năm hắn hai mươi tuổi trong một lần lên rừng đốn củi như mọi khi thì trời lại đột nhiên đổ mưa, không còn cách nào nên hắn đã vào một hang động để trú mưa, nhưng tình cờ hắn đã tìm được một bộ xương và một quyển công pháp, sau khi hấp thụ xong bộ xương đó hắn đã học quyển công pháp nên mới nhanh chóng từ một kẻ thất bại mà trở nên mạnh như vậy, trở lại Diệp Bạch vẫn đang tìm lại cái hang đó, tìm nửa ngày trời cuối cùng cũng thấy, Diệp Bạch vui mừng khôn siết mà chạy vào trong, bộ xương và quyển công pháp vẫn ở đó, chỉ có điều là lần này thay vì tìm được ở năm hai mươi tuổi thì ngay bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi Diệp Bạch đã tìm được nó, Diệp Bạch vui mừng mà hét lên.


"Lần này lão tử sẽ giết sạch các ngươi."

Xong Diệp Bạch bắt đầu hấp thụ bộ xương đó, có lẽ do đến sớm hơn kiếp trước mà bộ xương vẫn còn giữ nhiều linh khí khiến Diệp Bạch đột phá một mạch lên trúc cơ tầng hai, sau đó hắn ngồi dậy giở quyển công pháp ra mà học lại.

Hai ngày sau.

Từ trong hang Diệp Bạch bước ra đi đến đâu, sát khí theo đến đó, Diệp Bạch dừng lại trước cổng hoa sơn tông.

"Vừa lúc đại hội tỉ võ cũng diễn ra, lần này lão tử sẽ tự tay tiêu diệt bọn ngươi các ngươi."

Nói xong Diệp Bạch bước vào cổng tông môn.
 
Chương 2: C2: Giả nai ăn thịt hổ


Diệp Bạch vừa bước vào tông môn thì cùng lúc một đạo âm thanh vang lên.

"Diệp huynh đi đâu mấy hôm nay vậy?"

Tiếng nói phát ra từ một cô gái với mái tóc dài màu đen cùng bộ y phục màu trắng làm bật lên khuôn mặt trắng trẻo và vẻ xinh đẹp của cô, Diệp Bạch nhìn vào người trước mặt, bất chợt những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt Diệp Bạch, cô gái này là Lê Dương Tuyết, người duy nhất quan tâm đến Diệp Bạch đến cuối cũng vì đỡ đòn tất sát cho Diệp Bạch mà chết.

Lần này ta nhất định sẽ bảo vệ muội!

Diệp Bạch tự nhủ với bản thân, Dương Tuyết thấy Diệp Bạch bất động hồi lâu liền lên tiếng hỏi.

"Diệp huynh có chuyện gì sao?"

"Kh.. không có chỉ là ta nhớ lại một số chuyện ấy mà."


Diệp Bạch cười gượng đáp lời cô.

"Vậy mấy hôm này huynh đi đâu có thể cho muội biết không?"

"Chỉ là lúc đang đốn củi ta bị hổ tấn công nên phải núp vào hang trốn đến hôm nay nó mới chịu rời đi."

Diệp Bạch không muốn nói dối cô nhưng hắn không muốn tiết lộ chuyện này nên không còn cách nào khác, cứ nghĩ Dương Tuyết sẽ không tin vào những lời Diệp Bạch nói mà ngược lại cô còn hỏi han Diệp Bạch.

"Diệp huynh, huynh có bị thương ở đâu không? Huynh có đói không? Để ta làm đồ ăn cho huynh ăn."

Diệp Bạch nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng ngốc trước mặt.

"Ta không sao muội cứ yên tâm."

"Có thật là không sao chứ?"

"Ta đã bao giờ gạt muội chưa?"

"Diệp huynh chưa bao giờ gạt ta!"

"Vậy thì muội còn nghi ngờ gì nữa, thôi ta phải tham gia trận tỉ võ rồi gặp lại muội sau."

Xong Diệp Bạch xoay người đi về khu vực trung tâm của hoa sơn tông nơi tổ chức trận tỉ võ, luật lệ của trận tỉ võ này cũng rất đơn giản, ngoại môn và nội môn của hoa sơn tông chọn ra tổng cộng mười đệ tử rồi cùng lúc lên sàn đấu, người cuối cùng còn trụ lại sẽ được thăng trực tiếp lên làm đệ tử chân truyền, trận tỉ võ cứ năm năm tổ chức một lần, lần này Diệp Bạch cũng có trong danh sách tham gia với lí do rất đơn giản là Diệp Bạch sẽ trở thành tấm khiên chắn các đòn tấn công cho những tên khác, Diệp Bạch vừa tới nơi vừa hay cũng là lúc trận tỉ võ sắp bắt đầu, các đệ tử xung quanh bắt đầu ồn ào thì thầm to nhỏ.


* * *

"Tên này chẳng phải là tên phế vật ngoại môn à sao hắn tham gia được vậy?"

"Chắc là do hắn hối lộ đó."

"Tên phế vật như hắn ta mà cũng muốn tham gia sao, ta búng tay thôi cũng thắng được hắn."

Diệp Bạch tuy tức giận nhưng cũng không để tâm đến những người đó mà bước lên sàn đầu.

"Bắt đầu."

Lão Ngô trọng tài của trận tỉ võ lần này vừa hô lên, trận tỉ võ chính thức bắt đầu, mặt dù đã có được cơ duyên lớn nhưng chỉ mới hai ngày tu luyện nên Diệp Bạch không thể nào đánh lại chín người bọn chúng, cả đám người lao vào đánh nhau, linh lực tỏa ra cũng đủ để thổi bay người thường, không ai tấn công Diệp Bạch cả vì đối với họ Diệp Bạch chỉ là một tên phế vật không hơn không kém, giết chỉ tổ phí sức nên cứ để đến cuối rồi một quyền hạ Diệp Bạch.

Trương Lí kẻ hay bắt nạt Diệp Bạch cũng tham gia trận tỉ võ lần này, hắn ta vẫn còn nhớ ý định giết hắn của Diệp Bạch nên lần này muốn đánh cho Diệp Bạch một trận thừa sống thiếu chết để cho Diệp Bạch biết bản thân không thể thắng được hắn ta, Trương Lí cười đắc ý rồi nhảy đến chỗ của Diệp Bạch tụ lực vào tay rồi một quyền đánh tới, mặc dù có thể né nhưng nếu né đi thì chắc chắn tên Trương Lí mà những người còn lại sẽ đề cao cảnh giác hơn nên Diệp Bạch chỉ có thể đứng im hứng trọn đòn đó, tuy không bị thương quá nặng nhưng Diệp Bạch cố tính phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống để đánh lừa đám người đó, tên Trương Lí thấy Diệp Bạch đã gục xuống liền đi tới đạp chân lên người Diệp Bạch.


"Sao hả ngươi nghĩ có thể thắng ta được à, ngươi còn quá yế!"

Lời còn chưa nói xong Trương Lí đã bị "sát chỉ." mà Diệp Bạch thủ sẵn từ trước bắn xuyên cơ thể, tên Trương Lí dính đòn ngã xuống sống chết chưa rõ, Diệp Bạch từ từ bò dậy, cố gắng thể hiện ra rằng bản thân thắng tên Trương Lí chỉ là do may mắn, còn đòn vừa rồi cũng là toàn bộ sức mạnh của Diệp Bạch, những đệ tử đang xem phía dưới lại có dịp buôn chuyện với nhau.

* * *

"Tên phế vật đó sao có thể hạ được Trương Lí chứ?"

"Ngươi nhìn hắn xem chắc chắn là hắn ta chỉ là ăn may thôi."

"Đúng, đúng ngươi nói đúng có lẽ đòn vừa rồi hắn đã dồn hết sức mới có thể thắng."

Sau khi hạ được Trương Lí, những tên còn lại cũng bắt đầu chú ý đến Diệp Bạch, một tên lao lên vì nghỉ Diệp Bạch đã hết sức, trên sàn đấu lúc này chỉ còn lại ba tên tính cả Diệp Bạch, Diệp Bạch lách người sang một bên né đi đòn tấn công rồi dùng hết sức còn lại tung ra "Địa sát la trận." một trận pháp mà Diệp Bạch biết ở kiếp trước sàn đấu bị bao phủ bởi một trận pháp, không gian trong trận pháp tối mù mịt, từng tia sét oanh toạc đánh xuống, đến khi trận pháp thu lại, không gian trở lại bình thường thì trên sàn đấu chỉ còn lại Diệp Bạch là còn sống, những đệ tử đang xem ai nấy đều không thể tin vào mắt mình, việc một tên phế vật lại thắng trong trận tỉ võ và trở thành đệ tự chân truyền.
 
Chương 3: C3: Nghi vấn


Những đệ tử xem náo nhiệt cho đến những trưởng lão cũng gần như không thể tin vào mắt mình, trên sàn đấu chỉ còn lại mỗi Diệp Bạch sau đòn vừa rồi, Diệp Bạch ngước nhìn những kẻ từng khinh thường mình rồi cất tiếng.

"Sao nào ai không phục thì lên đây đấu với ta."

Lời vừa nói xong thì lập tức một thân ảnh xuất hiện trên sàn đấu, hắn ta tay cầm kiếm, mặc một bộ y phục màu vàng ở giữa có hoa văn hình rồng, đây là đồng phục của đệ tử chân truyền, Diệp Bạch cũng biết điều đó nên cũng đề cao cảnh giác.

* * *

"Tô huynh đã lên rồi để xem tên phế vật nhà ngươi còn mạnh miệng nữa a."

"Tô huynh mau dạy cho tên tiểu tử đó một bài học đi!"

"Tô huynh mãi đỉnh."

Vô số tiếng bàn luận của các đệ tử phía dưới, nhưng Diệp Bạch cũng không quan tâm mà chỉ tập trung vào trận đấu, Tô Minh không biết từ đâu lấy ra một cái quạt rồi phất ra che miệng cười mà nói.

"Ta là Tô M.."


Lời còn chưa dứt hắn đã bị Diệp Bạch đánh bay đi.

* * *

"Tiểu tử như vậy là gian lận!"

"Ngươi không có liêm sĩ à?"

"Yêu cầu đấu lại!"

Những đệ tử xem náo nhiệt bên dưới đang tức giận hơn bao giờ hết nhưng đối mặt với những thứ đó Diệp Bạch chỉ nhẹ giọng đáp lại.

"Có luật phải đợi đối thủ nói xong mới được đánh à?"

Lời vừa nói xong bên dưới đã im thin thít, bởi trong lòng ai cũng đều biết diều đó, bỗng tên Tô Minh lại đứng dậy rồi lao về hướng Diệp Bạch, hắn ta dồn linh lực vào bàn tay rồi đánh mạnh vào bụng Diệp Bạch, tức thời không né được Diệp Bạch ăn trọn đòn vừa rồi mà lùi về sau mấy bước, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi, tên Tô Minh sau khi đánh xong lại tiếp tục dồn linh lực vào hai tay.

"Lần này ta không gi.ết chết ngươi ta không còn là Tô Minh nữa."

Xong Tô Minh nhanh như cắt xuất hiện trước mặt Diệp Bạch rồi dùng đến chiêu mạnh nhất của bản thân "Càn khôn thiên la sát." bầu trời tối sầm lại, từ trên một bàn tay khổng lồ chứa lượng lớn linh lực giáng xuống, bàn tay đó dần dần hạ xuống rồi đè bẹp Diệp Bạch, xong cũng dần tan biến, khói bụi mù mịt khắp nơi nhưng ẩn sau làn khói đó là bóng hình của Diệp Bạch, Diệp Bạch chưa chết sau đòn vừa rồi là vì khi bàn tay đó chuẩn bị giáng xuống Diệp Bạch đã kịp thời dùng khả năng thôn phệ của quyển võ công lúc trước nên may mắn sống sót, khói bụi dần tan đi ai ai cũng ngỡ ngàng vì sau đòn đó Diệp Bạch vẫn còn sống, Diệp Bạch lấy tay chùi máu trên miệng đi rồi dồn linh lực vào tay sau đó tạo thành ấn prana mudra (đây chỉ là ấn chữa bệnh thôi không cần tìm làm gì đâu) linh khí xung quanh bắt đầu tập trung lại tay của Diệp Bạch sau đó Diệp Bạch đưa tay ra phóng thích lượng lớn linh lực về phía Tô Minh, hắn ta gồng sức giơ thanh kiếm lên chống đỡ nhưng hoàn toàn vô dụng, Tô Minh bị đánh bay ra xa, cơ thể chằn chịt vết thương, cứ nghĩ hắn sẽ chết nhưng bỗng một đạo âm thanh từ đâu vang lên.

"Lão đã bảo ngươi không nên đụng vào tên này rồi mà ngươi không nghe, việc gì cũng đến tay ta."

Từ trong chiếc nhẫn mà Tô Minh đang đeo một linh hồn chui ra, nhìn sơ cũng có thể biết trước khi chết linh hồn này rất mạnh, vừa xuất hiện linh hồn này đã dịch chuyển Tô Minh đi đến một nơi khác thành công thoát nạn, trên sàn đấu giờ cũng chỉ còn lại mỗi Diệp Bạch, từ trên tam trưởng lão Nhật Sơn bay xuống, tam trưởng lão mặt một bộ y phục trắng vô cùng giản dị, ông đáp xuống rồi lần lượt sáu vị trưởng lão còn lại cũng lần lượt đáp xuống.

"Ngươi muốn làm đệ tử chân truyền của ai trong bảy người bọn ta."

Đại trưởng lão Dung Dung lên tiếng.


Trong bảy tên này người hiền lành nhất là ngũ trưởng lão Hạo Hiên chi bằng ta chọn đi theo hắn vậy sẽ an toàn hơn a.

Nghĩ xong Diệp Bạch liền nói lại.

"Ta muốn theo ngũ trưởng lão."

"Có thật là theo ta không?"

Hạo Hiên không tin được mà phải hỏi lại.

"Tất nhiên là thật rồi."

Nhận được câu trả lời đó, Hạo Hiên vô cùng vui vì trong bảy người thì ông là người thực lực kém nhất nên không có đệ tử nào chịu làm đệ tử chân truyền của ông cả, Hạo Hiên hí hửng dẫn Diệp Bạch về nhà của mình, khác với các trưởng lão khác ngũ trưởng lão Hạo Hiên chỉ có mỗi một căn nhà nhỏ, sau khi Hạo Hiên dẫn Diệp Bạch rời đi thì đại trưởng lão Dung Dung liền tức tốc đem chuyện Diệp Bạch bất ngờ trở nên vô cùng mạnh thưa với Chưởng môn và thái thượng trưởng lão.

"Chưởng môn có chuyện rồi."

"Là chuyện gì mà ngươi hấp tấp như vậy?"

Chưởng môn ngừng lại ván cờ đang đánh với thái thượng trưởng lão rồi xoay người nhìn về phía Dung Dung mà lên tiếng hỏi.

"Chắc ngài vẫn còn nhớ tên tạp dịch Diệp Bạch chứ?"


"Tên phế vật đó a? Chắc chắn là nhớ chứ."

Chưởng môn Tu Kiệt lên tiếng nói lại.

"Tên đó chỉ sau hai ngày đã đột nhiên trở nên mạnh lên vô cùng, còn thắng cả Tô Minh, hiện tại hắn đã là đệ tử chân truyền của ngũ trưởng lão."

"Kỳ lạ tên phế vật đó mà lại thắng Tô Minh, được để ta đến chỗ tên Hạo Hiên đó xem thế nào."

Nói xong Tu Kiệt ngồi dậy.

"Thái Thượng trượng lão Minh Viễn ván cờ này lần sau lại đánh tiếp!"

"Được."

Sau khi nhận được câu trả lời, Tu Kiệt rời đi cùng Dung Dung.
 
Chương 4: C4: Diễn kịch


Diệp Bạch đem một đạo ánh mắt liếc nhìn xung quanh gian phòng rồi lên tiếng.

"Ngũ trưởng lão, ngài là trưởng lão mà sao không có phong riêng mà lại chỉ có mỗi một căn nhà nhỏ như vậy a?"

Hạo Hiên thấy đồ nhi thắc mắc nên cũng không ngần ngại mà cười hiền dịu trả lời lại câu hỏi của Diệp Bạch.

"Vi sư có thực lực yếu nhất trong cả bảy trưởng lão, lại càng không có chiến công lớn, nên ta chỉ có mỗi căn nhà nhỏ, được rồi không nói chuyện này nữa, lúc trước nhà chỉ có mình ta ở bây giờ có thêm ngươi e rằng có chút bất tiện, nào có muốn cùng ta đi mua ít đồ không?"

"Đệ tử xin nghe theo."

Diệp Bạch cúi người chấp tay hành lễ đáp.

"Không cần làm vậy đâu, mau theo ta."

Hạo Hiên dẫn Diệp Bạch ra khỏi nhà rồi dùng ngự kiếm phi hành chở theo Diệp Bạch rời khỏi hoa sơn tông, hướng về khu chợ náo nhiệt của người hoa hạ, phải mất một lúc lâu mới rời khỏi hoa sơn tông, ở kiếp trước mặt dù là đệ tử ngoại môn nhưng trên thực tế Diệp Bạch chỉ được xem như là tạp dịch và bị khinh thường, hoa sơn tông được xây trên tám ngọn núi cao chót vót, ở giữa là khu vực trung tâm được gọi là long môn nơi ở của chưởng môn và thái thượng trưởng lão, ở giữa là sàn đấu nơi diễn ra các cuộc tỉ thí võ công, xung quanh cây cối xanh tươi, còn có một cây đại thụ sừng sững ở một góc long môn, cây đại thụ này đã có từ đời khai phái sư tổ mà tồn tại đến tận bây giờ, phía dưới chân núi là nơi cho ngoại môn đệ tử, bảy ngọn núi còn lại là nơi ở của bảy vị trưởng lão, nhưng ngũ trưởng lão không xây dựng một phong to lớn và đẹp đẽ cho mình là vì đơn giản ông ấy không có đủ linh thạch, ở kiếp trước Diệp Bạch chưa từng rời khỏi ngoại môn chỉ là một tên tạp dịch bình thường nên vẫn chưa hề biết các phong khác ra sao nhưng lần này hắn đã được ngắm rõ cả tám phong, trước mặt Diệp Bạch là sơn lam phong nơi ở của tam trưởng lão Tiêu Danh, nhìn sơ có thể thấy được nơi này vô cùng to lớn, có rất nhiều đệ tử nội môn của sơn lam phong đang tập luyện, Diệp Bạch mãi chăm chú ngắm nhìn mà không biết đã đến nơi từ bấy giờ, Hạo Hiên từ từ đáp xuống.


"Đồ nhi để ta dẫn ngươi đi xem xung quanh."

Diệp Bạch đi theo sau Hạo Hiên.

Đây là chợ của người hoa hạ sao? Ta chưa từng thấy bao giờ.

"Đồ nhi qua bên này xem."

Tiếng nói của Hạo Hiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Bạch, Diệp Bạch nhìn qua rồi chạy lại phía Hạo Hiên, anh vui vẻ đưa cho Diệp Bạch một xâu kẹo hồ lô, Diệp Bạch cũng đưa tay ra nhận lấy rồi vừa đi theo Hạo Hiên vừa nhâm nhi xâu kẹo trên tay, đến khi đi ngang qua một quầy hàng bán trang sức Diệp Bạch bỗng dừng lại.

"Vi sư ta muốn mua chiếc nhẫn này!"

Hạo Hiên xoay người nhìn về phía quầy hàng.

"Đồ nhi muốn mua gì?"

Diệp Bạch đưa mắt liếc nhìn một lượt gian hàng rồi chọn cho mình một chiếc nhẫn có đính một viên ngọc màu xanh huyền, Diệp Bạch mua nhẫn là vì hắn biết nếu đột nhiên mạnh lên mà không có lí do chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, mà nếu nói lí do thật thì chưa chắc bọn người đó đã tin mà có khi còn nguy hiểm đến tính mạng nên Diệp Bạch mua một chiếc nhẫn đeo lên tay rồi giả vờ như trong chiếc nhẫn đó có linh hồn của một vị cao nhân chỉ bảo nên mới nhanh chóng mạnh lên như vậy, Hạo Hiên sau khi thấy Diệp Bạch lựa xong cũng trả tiền rồi rời đi, sau một lúc đi xung quanh họ cũng đã mua đủ những thứ cần thiết nên cũng trở về, lúc cả hai về đến nhà cũng là lúc mà Tu Kiệt và Dung Dung đến nơi, Diệp Bạch giả vờ như bên trong chiếc nhẫn có linh hồn của cao nhân trú ngụ mà lên tiếng nói mấy câu.

"Lão ngọc bây giờ ta vào được toàn phong của ngũ trưởng lão rồi bây giờ phải làm gì tiếp a?"

"Làm vậy a, được ta tin ông."

"Ta biết rồi đa tạ."

Tu Kiệt và Dung Dung đang dùng thuật ẩn thân nghe được màn này mà không khỏi hoài nghi.


"Không lẽ tên này là khí vận chi tử, nếu vậy thì tốt nhất chúng ta không nên gây sự với tên này."

"Chưởng môn nói đúng."

"Được rồi, về thôi."

Nói xong mấy câu Tu Kiệt cùng Dung Dung rời đi, phía này Hạo Hiên vẫn đang không hiểu đồ nhi của mình đang lẩm bẩm gì trong miệng, nhưng cũng không quan tâm mà xoay người nói vọng lại.

"Đồ nhi, cũng không còn sớm nữa, vào nhà đi để ta nấu cho ngươi ăn."

"Vâng."

Diệp Bạch đáp lời rồi cũng chạy vào nhà.

Lúc sau Hạo Hiên mang lên vô số món ăn cho Diệp Bạch, Diệp Bạch thấy có đồ ăn ngon liền lao vào ăn ngấu nghiến như hổ đói, Hạo Hiên thấy cảnh này cũng vui vẻ hơn hẵng, Hạo Hiên hơi ấp úng mà hỏi Diệp Bạch.

"N.. nếu vi sư nói vi sư không phải là người của thế giới này đồ nhi có tin không?".


thông tin nhân vật:

Tên: Hạo Hiên.

Cảnh giới: Nguyên anh tầng tám.

Lai lịch: Người địa cầu bị xuyên không đến.

Võ công: Vô tận bản thể, vô ảnh, vô song kiếm quyết.

Hệ thống: Hệ thống dưỡng đệ tử thành vô địch.

Tính cách: Hòa đồng, hoạt bát, ân cần.

Giới tính: Lúc chưa xuyên không là con gái sau khi xuyên không thì bị biến thành con trai.
 
Chương 5: C5: Người địa cầu ư


Diệp Bạch đang ăn thì nghe được câu hỏi đó, Diệp Bạch trầm mặt lên tiếng đáp lại.

"Sao lại không tin chứ, ta cũng đến từ thế giới khác mà."

Hạo Hiên vui mừng khôn siết vì cuối cùng đã tìm được người địa cầu giống bản thân, Hạo Hiên không kìm được mà lao tới ôm Diệp Bạch vào lòng.

"Ngươi là người xuyên không giống ta vậy ngươi cũng có hệ thống a? Ngươi lúc chưa xuyên không là người ra sao, có thể ngươi không tin lúc chưa xuyên không ta là con gái đó."

Diệp Bạch thắc mắc mà hỏi lại.

"Xuyên không? Hệ thống? Vi sư đang nói gì a?"

Diệp Bạch tin Hạo Hiên đến từ thế giới khác vì ở đây có đến tận bốn giới là ma giới, nhân giới, tiên giới và cuối cùng là thần giới, với tu vi hiện tại của Hạo Hiên thì chắc chắn không phải là người của tiên giới hay thần giới mà lại nói đến từ giới khác nên mới khiên cho Diệp Bạch nghĩ Hạo Hiên là người của ma giới.

Hạo Hiên buông tay ra nhìn Diệp Bạch với vẻ mặc hoài nghi.

"Chẳng phải ngươi cũng đến từ địa cầu giống ta a?". Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝘁𝙧ở‎ lại‎ 𝘁𝙧ang‎ chính‎ ﹍‎ 𝗧𝙧𝗨m𝘁‎ 𝙧u𝓎ện.VN‎ ﹍

"Địa cầu? Nó là thứ gì vậy?"

Hạo Hiên như chết đứng sau khi nghe lời Diệp Bạch nói, cùng lúc một bảng hệ thống cũng hiện lên.

"Kí chủ! Tên này không tốt lành gì ta khuyên ngài nên chọn kẻ khác để làm đồ đệ."


Hạo Hiên lấy lại tinh thần nhìn sang bảng hệ thống mà đáp lại.

"Ta thấy hắn cũng có điểm tốt mà."

"Điểm tốt của hắn? Hệ thống ta đã quét qua tên này một lượt, hắn chẳng có gì tốt cả, tốt ở đâu chứ?"

"Tốt ở đâu hả? Ta thấy hắn rất đẹp đó a, nếu mà đây là thời hiện đại chắc tên này được làm idol cũng không chừng?"

Diệp Bạch chứng kiến một màn này mà liên tục đặt câu hỏi trong đầu, nhưng mãi Diệp Bạch vẫn không hiểu những gì Hạo Hiên nói.

"Vi sư đang nói chuyện với ai vậy."

Hạo Hiên bây giờ mới nhớ lại có Diệp Bạch ở đây liền cười gượng mà đáp lại.

"Ha! Vi sư chạy l.. là đang nói chuyện với bạn của mình."

"Sao đồ nhi không thấy ai vậy."

"Chỉ là bạn của vi sư có thuật ẩn thân nên con không thấy được đâu."

Diệp Bạch hắn có thể nhìn được những kẻ sử dụng thuật ẩn thân nhưng hắn đưa mắt nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng một ai nhưng rồi cũng đành thôi vì dù sao Diệp Bạch biết cho dù có hỏi nữa thì Hạo Hiên sẽ cũng không nói cho hắn biết.

Diệp Bạch ăn xong thì dọn dẹp bát đũa, khi đi lên Hạo Hiên đã chờ sẵn, trên tay còn giữ một quyển công pháp.

"Đồ nhi, vi sư có cái này cho con."

Hạo Hiên vẫy tay ra hiệu cho Diệp Bạch, Diệp Bạch tiến lại cầm lấy quyển công pháp mà Hạo Hiên đưa cho.

"Vi sư thấy con rất phù hợp với quyển công pháp này nên cho con đó."

Hạo Hiên gãi đầu cười gượng.

Diệp Bạch nhìn quyển công pháp trên tay mà không khỏi thích thú, đây là "cổ cơ mật." không những là công pháp mà trong đây còn nói về những nơi chứa đựng cơ duyên lớn, ở kiếp trước Diệp Bạch còn chưa được nhìn thấy cuồn sách này nói chi là sờ vào hay đọc nó, Diệp Bạch vui ra mặt, ngay lập tức cúi đầu xuống.

"Cảm ơn vi sư, đệ tử sẽ tập luyện chăm chỉ để không phụ lòng vi sư."

Nói xong Diệp Bạch chạy vút ra sân, chọn một gốc cây rồi ngồi xuống hớn hở lật từng trang ra đọc, bên trông Hạo Hiên nhìn cảnh này mà cũng vui vẻ hơn hẳn, hệ thống lại hiện lên.

"Bổn hệ thống đã nhắc nhở ngươi không nghe sau này hối tiếc thì đừng tìm ta."


Hạo Hiên xoay qua nhìn bảng hệ thống trước mặt.

"Ngươi nói xem Diệp Bạch như vậy thì có gì là nguy hiểm chứ?"

Ngay tức khắc bảng hệ thống chuyển sang phần thông tin.

[ Tên: Diệp Bạch.]

[Cung hoàng đạo: Ma kết.]

[ Ngày sinh: Hai mươi tám tháng mười hai.]

[Tuổi: Mười lăm.]

[ Chiều cao: Một trăm tám mươi sáu cm.]

[ Cân nặng: Năm sáu kg.]

[ Cảnh giới: Không thể xác định.]

[ Võ công: Hỏa diệm, sát chỉ, địa sát la trận, càn khôn ma pháp, nhất sát hủy thiên..]

[ Tính cách: Trầm lặng.]

[Cảm xúc hiện tại: Vui.]

[Sở thích: Giết người.]


"Ký chủ xem xem thế chẳng phải nguy hiểm à?"

Hạo Hiên cũng trầm mặt lại.

"Diệp Bạch tên đó lại nguy hiểm đến vậy sao?"

Xong Hạo Hiên lại vui vẻ cười tươi nói tiếp.

"Vậy thì đã sao? Ta dù sao cũng chẳng ưa gì bọn hành hiệp trượng nghĩa tí nào."

Hệ Thống nghe xong lời Hạo Hiên nói cũng bất lực mà chẳng thể làm gì.

Bên này Diệp Bạch vẫn đang hăng say đọc cuốn "cổ cơ mật." mà Hạo Hiên đưa cho, Diệp Bạch có thiên phú hơn người chỉ cần nhìn qua một lần là có thể học được nên công pháp của Diệp Bạch nhiều vô số kể, Diệp Bạch bỗng dừng lại khi thấy một trang, trong trang đó viết là.

Kẻ thay đổi quá khứ tức là nghịch thiên, sẽ bị thiên đạo trừng phạt hệ quả khó lường, muốn nghịch thiên trừ khi có thể qua mắt được thiên đạo hoặc là phải mạnh hơn thiên đạo, nhưng người của nhân giới để mạnh hơn thiên đạo còn khó hơn độ kiếp thành tiên, thiên đạo của nhân giới thực chất là một ý niệm chỉ cần bản thân không bị ảnh hưởng bới ý niệm đó thì không sao cả, nhưng cũng không thể qua mắt mãi đến một lúc nào đó thiên đạo sẽ nhận ra lúc đó hệ quả còn ghê gớm hơn hàng trăm lần.

Diệp Bạch như đông cứng, bởi vì hắn cũng đang nghịch thiên.

Tạm thời ta cứ qua mắt thiên đạo, đợi mạnh lên rồi tính tiếp, nếu như bị phát hiện thì đành phải đánh một trận sống còn rồi a.

Diệp Bạch tự nghĩ trong đầu rồi đóng quyển sách lại ngồi dưới gốc cây hấp thụ linh khí xung quanh để tu luyện.
 
Chương 6: C6: Khí vận chi tử lão tử cũng giết


Hồi lâu sau Diệp Bạch mở mắt ra, cũng đã sáu tiếng trôi qua, Diệp Bạch ngồi dậy cất quyển "cổ cơ mật." vào trong y phục rồi tiến vào trong nhà, lúc này bên trong nhà, Hạo Hiên đang làm đồ ăn thì bảng hệ thống lại hiện lên.

[ Loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ ngẫu nhiên.

Thời gian: Hai ngày.

Nội dung nhiệm vụ: Trong thời gian hai ngày giúp đệ tử bất kì tăng thêm hai tiểu cảnh giới.

Thành công thưởng năm trăm điểm tu vi.

Thất bại bị giảm đi hai tiểu cảnh giới của bản thân.]

Hạo Hiên nhìn xong mà trợn tròn mắt.

"Trong hai ngày mà tăng hai tiểu cảnh giới? Hệ thống ngươi đùa ta à."

"Bổn hệ thống đây chưa bao giờ đùa cả, thời gian bắt đầu đếm."

Xong bảng hệ thống hiển thị thời gian hai ngày rồi bắt đầu đếm ngược, Hạo Hiên vô cùng tức giận mà cũng không làm gì được, cùng lúc Diệp Bạch bước vào trong, thấy Hạo Hiên đang tức giận nên lên tiếng hỏi.

"Vi sư có chuyện gì mà ta thấy người tức giận vậy a?"


Hạo Hiên xoay người lại nhận ra đó là Diệp Bạch nên liền thay đổi thái độ, gượng cười mà nói.

"Vi sư chỉ là nhớ lại một số chuyện buồn a, ngươi đừng quan tâm."

Nói xong Hạo Hiên bưng thức ăn lên bàn.

"Tu luyện từ trưa đến giờ chắc ngươi đang đói lắm a? Mau lại đây ăn đi vi sư đặt biệt nấu cho ngươi."

Diệp Bạch cũng không nhiều lời mà trực tiếp ngồi vào bàn ăn, một lúc sau thức ăn đều đã được ăn hết, Diệp Bạch ngồi trên ghế vô cùng lười biếng, nếu không nói chắc cũng không ai nghĩ tên trước mắt là một tên ác ma từng đồ sát vạn người, lúc Diệp Bạch chuẩn bị thiếp đi thì Hạo Hiên vội ngăn lại.

"Đồ nhi, không được ngủ."

"Sao vậy ạ?"

Diệp Bạch gượng người dậy lên tiếng hỏi, hắn bây giờ đã rất mệt chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

"Vì hôm nay là ngày đầu ngươi gia nhập nội môn nên theo luật hôm nay ngươi phải đi trực đêm a."

Diệp Bạch cố lết thân xác của mình ra bên ngoài.

"Nhưng mà vi sư ta phải trực đêm ở đâu a?"

Hạo Hiên suy nghĩ một rồi nói.

"Ngươi cứ đi trực ở long môn dù sao các phong khác đều có đệ tử thúc trực."

Sau khi nhận được câu trả lời Diệp Bạch rời đi, vì chỉ mới là trúc cơ tầng hai nên Diệp Bạch vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành nên chỉ có thể đi bộ, mà khoảng cách giữa các phong cách nhau những vài chục dặm, mà chưa kể từ toàn phong đi xuống thôi đã mất mấy vạn trượng rồi, Diệp Bạch cứ đi đi mãi nhưng vẫn chưa xuống được tới chân núi toàn phong, bỗng một đạo thân ảnh vụt qua trong màn đêm, ngay lập tức Diệp Bạch rơi vào trạng thái chiến đấu, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy, trên một nhánh cây gần đó có một thân ảnh, do trời tối nên Diệp Bạch cũng không thể nhìn rõ, chỉ nhìn thấy mỗi bóng đen, tên đó lên tiếng.

"Lần trước là do ngươi may mắn nhưng lần này thì khác, ta sẽ nghiền nát ngươi."

Nói rồi bóng đen đó biến mất vút nhìn lại bóng đen này đã xuất hiện ngay sau lưng Diệp Bạch, bây giờ đã có thể nhìn rõ hắn, hóa ra là tên Tô Minh, Diệp Bạch ngay lập tức xoay người nhảy về sau để giữ khoảng cách.

"May mắn? Cho dù ta có bị thương đi nữa vẫn có thể hạ ngươi một cách dễ dàng."

Lời vừa nói ra khiến cho tên Tô Minh vô cùng tức giận, hắn lao lên.

"Tiểu tử ngông cuồng xem ta giết ngươi."


Tô Minh vừa lao lên vừa hét, hắn ta đánh một quyền về phía Diệp Bạch nhưng lại dễ dàng bị Diệp Bạch né được, sau đó Tô Minh liên tục nhắm hướng Diệp Bạch mà đánh tới, Diệp Bạch vừa né vừa suy nghĩ.

Trong cổ cơ mật có nói khí vận chi tử được thiên đạo giúp đỡ tên này lúc trước sắp thua ta thì đột nhiên biến mất, nói hắn là khí vận chi tử cũng không sai a, ta hiện tại cần phải qua mắt thiên đạo, xem ra không thể giết tên này được.

Diệp Bạch né hết những đòn tấn công của hắn khiến tên Tô Minh càng thêm tức giận, hắn nhảy về sau giơ tay trái lên bầu trời rồi vận linh lực hét lên.

"Thánh Long."

Bầu trời đang tối mù mịt thì lại xuất hiện một chùm tia sáng vàng bao phủ một vùng trời, từ bên trên một con rồng to lớn bay xuống, viêm lôi bắt đầu đánh xuống, tuy đây chỉ là một phần nhỏ long hồn của thánh long nhưng cũng đã gây ra rất nhiều dị biến, cùng lúc ở các phong, mọi người cũng đều thấy cảnh này, Hạo Hiên tức tốc ngự kiếm phi hành đến nơi đó để kiểm tra tình hình, bên này ở long môn, Tu Kiệt ông ta cũng thấy được cảnh này, liền dùng truyền âm đến các trưởng lão.

"Dưới chân núi toàn phong đang xảy ra dị biến, yêu cầu các trưởng lão tập hợp."

Các trưởng lão nhận được tin cũng bắt đầu tiến về chân núi toàn phong, bên này Hạo Hiên vừa tới nơi thì thánh long cũng đang lao vút xuống, áp lực gây ra là rất lớn, Diệp Bạch thấy cảnh này không hề nao núng mà ngược lại còn rất hứng thứ.

Không ngờ khí vận chi tử cũng rất có bản lĩnh, nhưng cũng sẽ chết dưới tay ta.

Giờ đây Diệp Bạch không còn nhớ đến việc qua mắt thiên đạo mà chỉ mang một ý niệm giết chóc, con thánh long đâm xuống mặt đất, tạo ra một vụ nổ kinh thiên, cơ thể của Hạo Hiên cũng bị vụ nổ làm cho nổ tung nhưng may thay Hạo Hiên có vô tận bản thể được hệ thống cho nên vẫn không thể chết, một cơ thể mới dần được tái tạo, theo đó Hạo Hiên cũng sống dậy, nhưng điều làm Hạo Hiên vui mừng là cuối cùng cũng lấy lại được giới tính thật, Hạo Hiên không còn bị kẹt trong hình hài con trai nữa mà đã lấy lại được ngoại hình và giới tính lúc chưa xuyên không, khói bụi dàn tan biến, không có ai trong đây cả, Tô Minh thấy vậy liền cười to.

"Tưởng thế nào, cuối cùng cũng chết."

Nhưng bỗng Diệp Bạch xuất hiện ngay sau lưng hắn, Diệp Bạch tỏa ra sát khí ngút trời.

"Giết ta? Ngươi còn non lắm."

Dứt lời Diệp Bạch dùng hỏa diệm thiêu đốt cơ thể hắn, chỉ sau vài giây Tô Minh đã không còn dấu hiệu của sự sống, hỏa diệm khác với các loại lửa khác, nó có thể thiêu đốt cả linh hồn nên cho dù có vô tận bản thể đi chăng nữa mà bị dính Hỏa Diệm thì cũng khó mà sống được, sau khi hạ tên Tô Minh xong Diệp Bạch cũng kiệt sức mà ngất đi, vừa lúc trận chiến kết thúc các trưởng lão của các phong cũng đến nơi, tuy không biết trận chiến diễn ra như thế nào nhưng nhìn thấy những cái cây bị cháy đen và một lổ thủng lớn sâu đến vài trượng thì họ cũng hiểu trận chiến này vô cùng giữ dội, lúc này trên bầu trời, viêm lôi liên tiếp đánh xuống mặc dù Tô Minh đã chết, không những thế uy lực lần này còn mạnh hơn, trên bầu trời một dòng chữ vàng xuất hiện. Xi𝓷 hã𝔂 đọc tru𝔂ệ𝓷 tại == Tr𝑼𝓶Tru𝔂 ệ𝓷.𝗩N ==


逆 凶残的.

天空 锋利的.

袜子 上帝.

关闭 杀.

(Dịch nôm na là nghịch thiên tất sát).

Một luồng áp lực kinh khủng đàn áp những người ở đó, các trưởng lão bị luồng áp lực này làm cho không thể di chuyển, lúc này hệ thống cũng hiện lên.

[Phát hiện tình huống nguy cấp có thể gây hại đến ký chủ, ký chủ có muốn đổi một nghìn điểm tích phân để ngăn chặn tình huống không?

Có không.]

Hạo Hiên dùng chút sức còn lại ấn vào nút có.

"Thông báo điểm tích phân của ký chủ không đủ."

Hạo Hiên nhìn những dòng chữ này mà chìm vào tuyệt vọng, trên bầu trời lúc này một linh hồn khổng lồ xuất hiện, nó vương cánh tay ra chuẩn bị đánh về phía chân núi toàn phong, chỉ mỗi bàn tay nó là đã gần lớn bằng ngọn núi này rồi, nếu bàn tay đó đánh xuống thì chỉ có chết.
 
Chương 7: C7: Vô tận trận pháp


Ngay lúc bàn tay khổng lồ sắp đánh xuống thì nó bỗng dừng lại rồi từ lòng bàn tay, một lốc xoáy được tạo thành, đại trưởng lão Dung Dung nhảy lại định đem Diệp Bạch đang ngất ra nơi an toàn thì bị một luồng áp lực kinh khủng đè xuống khiến bản thân không thể di chuyển, lốc xoáy từ trong lòng bàn tay bắt đầu trở nên mạnh hơn, nó hút Diệp Bạch vào bên trong, rồi cũng biến mất, nó biến mất luồng áp lực đó cũng theo đó mà biến mất, Hạo Hiên ngồi dậy phủi bụi trên quần áo của mình, xong chỉ tay trên trời mà mắng.

"Hừ! Cái tên thiên đạo chết tiệt, ta còn chưa kịp cho đồ nhi xem ngoại hình thật của ta nữa, nhất định ta phải đánh ngươi rồi đem đồ nhi về!"

Vừa dứt câu bầu trời đang yên lặng lại đánh xuống liên tục mấy đạo thiên lôi khiến Hạo Hiên vừa nói xong cũng sợ hãi mà nhìn lên trời cười nói.

"Ha! Ta chỉ nói đùa vui a, không có ý đánh ngươi đâu a."

Lục trưởng lão An Nhiên ngạc nhiên mà chỉ về phía Hạo Hiên.

"Đ.. đây chẳng phải là ngũ trưởng lão sao, sao lại thành con gái rồi a?"

Theo đó mà những người còn lại cũng bắt đầu chú ý đến.


"Đúng đó a, ngũ trưởng lão sao lại thành con gái rồi?"

"Hay ngũ trưởng lão có sở thích bi,ến thái a?"

Hạo Hiên nghe mấy lời đó mà không khỏi tức giận.

"Này này các ngươi suy diễn hay vậy sao không đi làm đạo diễn luôn đi, hừ! Ta tên thật Tử Yến, ta vốn là con gái nhưng bị kẹt trong hình hài nam tử, đến bây giờ mới thoát ra được."

Tử Yến tức giận nói, cả sáu người cũng mơ màng hiểu được những gì cô nói, An Nhiên lại lên tiếng.

"Cho ta xin lỗi, dù sao giờ cũng là tỷ muội của nhau rồi, nhưng đạo diễn mà ngươi nói là cái gì a?"

Tử Yến cũng không biết giải thích thế nào, lúc này tức giận quá nên lỡ lời, chỉ có thế lúng túng nghĩ ra cách đáp lại.

"À.. ừ đạo diễn a? Chỉ là một công việc ở quê ta thôi a."

Tử Yến cười gượng nói, Dung Dung từ trong góc đi ra.

"Dù sao cũng trễ rồi, tạm thời chúng ta cứ về nghỉ trước mai hẵng tính."

Bây giờ cũng đã nữa đêm, ai nấy đều mệt lả, nên nghe được lời này cũng nhanh chóng về phong của mình, bên này Diệp Bạch đã ngất đi từ bao lâu cũng không biết, Diệp Bạch lờ mờ mở mắt rồi ngồi dậy xoa đầu.


"Đây là đâu? Ta nhớ sau khi đánh xong tên Tô Minh do quá mệt nên đã ngất đi, sao bây giờ lại ở nơi đây a?"

Diệp Bạch nói mấy câu xong cũng từ từ ngồi dậy, mà đem một đạo ánh mắt nhìn xung quanh, nơi này phía dưới được lót bằng những tảng đá cũ kĩ bám đầy rong rêu, trên những tảng đá này lại còn in một loại hoa văn và chữ rất lạ Diệp Bạch cố nhìn nhưng vẫn không hiểu được những thứ đó, chưa hết nơi đây đem đến một cảm giác ớn lạnh khó tả, nhìn mãi cũng không thể thấy được bất kì một thứ gì cả, bầu trời thì lúc nào cũng đen như mực, trừ những tảng đá để làm sàn ra thì không còn bất kì thứ nào cả.

Diệp Bạch cũng thấy hoang mang vô cùng, vì ở kiếp trước cũng chưa bao giờ gặp phải nơi quái quỷ này, nhưng Diệp Bạch cố trấn an bản thân rồi bắt đầu đi với một hy vọng nhỏ nhoi rằng bản thân sẽ tìm được đường thoát, nhưng đi mãi vẫn không thấy gì cả, nó gần như là trải dài vô tận vậy, bỗng một tảng đá lót phát sáng lên Diệp Bạch vội chạy lại xem. Những hoa văn trên tảng đá này lại đột nhiên phát sáng, Diệp Bạch không kìm nén được nổi tò mò mà lấy tay sờ vào rồi ngay lập tức rút ra vì sức nóng khủng khiếp của nó, bỗng một lốc xoáy không gian xuất hiện ở ngay tảng đá đó, từ bên trong một con yêu tôn cấp ba hỏa thạch đi ra (yêu thú chia làm bốn cấp bậc mỗi cấp có bốn cấp nhỏ, thấp nhất là yêu thú rồi đến yêu vương tiếp đến là yêu tôn và cuối cùng là yêu đế).

Diệp Bạch run sợ mà lùi về sau bởi vì hắn biết với thực lực hiện tại thì khó mà giết được con yêu tôn này, Diệp Bạch liền tập hợp linh lực vào tay định tung ra "lục cột chấn thiên." để giam cầm con yêu tôn lại nhưng chiêu còn chưa kịp đánh ra đã bị một tảng đá khác hấp thụ, rồi lại phát sáng một lần nữa, giống hệt lần trước.

Chỉ có điều lần này là một con yêu tôn cấp bốn thủy nộ long thú, Diệp Bạch cũng lấy lại bình tĩnh mà hiểu ra điều gì đó, nếu dùng linh lực ở nơi này thì sẽ bị các tảng đá bên dưới hấp thụ rồi triệu hồi ra các yêu thú cấp cao để tấn công, nên để an toàn nhất thì bây giờ Diệp Bạch không được dùng đến linh lực.

Hai con yêu tôn cùng lúc lao đến phía Diệp Bạch mà tấn công, do không được sử dụng linh lực nên Diệp Bạch chỉ có thể nhảy về sau để né đòn, nhưng quả thực hai con yêu tôn này là rất mạnh.

Diệp Bạch nhảy về sau chân còn chưa tiếp đất thì con thủy nộ long thú đã nhanh như chớp lao đến tấn công, Diệp Bạch xoay người có né đi nhưng vẫn bị cắn vào vai, chưa hết con hỏa thạch còn nhân lúc này mà liên tục bắn ra những viên nham thạch về phía Diệp Bạch, những viên nham thạch này nếu để trúng mà không có linh lực bảo vệ thì khó mà sống được.

Diệp Bạch cố kìm nén đau ở vai mà dùng hết sức còn lại vật con thủy nộ long thú ra phía trước chặn lại những viên nham thạch đó, tuy là đã chặn được nhưng tiếp theo đây để thắng được hai con yêu tôn này thì gần như là bất khả thi.


Con thủy nộ long thú bị dính những viên nham thạch đó mà gào lên giận dữ, nhân lúc nó đang giận dữ mà không chú ý Diệp Bạch liền chạy thật nhanh khỏi nơi đó, nhưng cả hai con yêu tôn cũng bắt đầu nhận ra được điều khác thường mà đuổi theo, một phần do bị thương cộng với địa hình bấp bênh mà chẳng mấy chốc Diệp Bạch đã sắp bị đuổi kịp.

Không còn cách nào Diệp Bạch chỉ có thể đánh liều mà xoay người lại đè đầu thủy nộ long thú rồi bật lên trên người nó, con hỏa thạch thấy vậy liền tập hợp toàn bộ sức lực rồi phóng thích ra một luồng dung nham nóng chảy về phía Diệp Bạch và con yêu tôn, chớp lấy thời cơ Diệp Bạch bật nhảy khỏi người con thủy nộ long thú rồi tiếp đất an toàn, còn con thủy nộ long thú sau đòn vừa rồi thì cơ thể cũng đã bị thiêu cháy nhiều phần.

Nó cố dùng nước để dập tắt dòng dung nham nhưng gần như là vô dụng, Diệp Bạch thở phào vì đã giảm bớt được một con yêu tôn, nhưng để chắc chắn Diệp Bạch liền chạy lại chỗ con thủy nộ long thú rồi dùng sức bẻ một cái răng của nó rồi đâm thật mạnh vào đầu nó, sau đòn này thủy nộ long thú cũng đã không chịu nổi nữa mà chết.

Diệp Bạch thừa thắng xông lên, trên tay thì cầm răng của thủy nộ long thú, mà lao đến con hỏa thạch, hỏa thạch sau đòn đó cũng đã dần kiệt sức nhưng vẫn liên tục phóng thích nham thạch.

Diệp Bạch cố né đi nhưng vẫn bị dính vào chân, ngay lập tức một cơn đau dữ dội ập đến, Diệp Bạch nhanh chóng đá viên nham thạch đi nhưng chân trái cũng đã bị thương nặng, máu bắt đầu rỉ ra.

Diệp Bạch nén cơn đau rồi dùng chút sức còn lại nhảy đến đâm chiếc răng nanh của thủy nộ long thú vào đầu của hỏa thạch, xong hỏa thạch cũng không chịu được mà chết, Diệp Bạch lại một lần nữa ngất xỉu do kiệt sức.
 
Chương 8: C8: Chung số phận


Đã rất lâu từ khi Diệp Bạch ngất đi, nhưng Diệp Bạch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, bỗng từ xa, một bóng người dần tiến tới chỗ Diệp Bạch.

Người tiến đến là một nam nhân, cơ thể đầy đặn, trên người, mặc một chiếc áo da làm lộ ra cơ bắp săn chắc của hắn, người này đi đến chỗ Diệp Bạch rồi khẽ rung người Diệp Bạch để đánh thức cậu dậy.

Diệp Bạch cũng dần mở mắt ra.

"Ngươi là ai?"

Đáp lại câu hỏi của Diệp Bạch tên này chỉ đứng dậy.

"Trước hết ngươi theo ta, nơi này không tiện cho lắm a."

"Được."

Diệp Bạch đi theo tên này, vừa đây hắn cũng giới thiệu về bản thân.


"Ta là Ngô Vĩnh Sinh, cảnh giới hóa thần tầng hai, do ta cướp đoạt đi pháp bảo thiên địa mà bị đưa xuống nơi này, còn ngươi?"

"Ta là Diệp Bạch trúc cơ tầng hai, do nghịch thiên làm trái thiên đạo phép tắc mà bị đưa tới nơi đây."

Đi mãi cuối cùng Vĩnh Sinh cũng dừng lại, rồi bắt đầu vận linh lực, Diệp Bạch thấy thế liền vội ngăn lại.

"Nơi này không được phép dùng linh lực, Ngô huynh cẩn thận."

Nhưng đã quá muộn Vĩnh Sinh vận linh lực rồi phóng thích ra, ngay lập tức linh lực bị những hòn đá xung quanh hấp thu nhưng kì lạ thay, lại không xuất hiện những con yêu thú như lần trước, Vĩnh Sinh bao bọc hai tay bằng linh lực rồi nâng hai tay lên, cùng lúc những tảng đá cũng theo đó mà phát ra thứ ánh sáng vàng.

Vĩnh Sinh sau đó chấp hai tay lại với nhau, những tảng đá sau đó cũng phát nổ mà tỏa ra một luồng linh khí nồng đậm.

"Diệp đệ mau hấp thu đi."

Diệp Bạch cũng không chần chừ liền ngồi xuống bắt đầu tu luyện, sau một lúc, Diệp Bạch cũng đã đột phá trúc cơ tầng ba, có lẽ do lượng linh khí nồng đậm này mà quá trình tu luyện cũng theo đó mà nhanh theo, Diệp Bạch nhìn lên Vĩnh Sinh đang đứng mà không khỏi thắc mắc.

"Tại sao huynh lại có thể dùng linh lực được vậy? Còn ta thì không."

Đáp lại câu hỏi của Diệp Bạch, Vĩnh Sinh chỉ cười mấy cái rồi nói.

"Ta bị kẹt ở đây chí ít cũng được hai năm rồi, qua nhiều lần thử ta mới biết được những tảng đá này không hề giống nhau, tùy theo hoa văn mà năng lực của nó cũng khác nhau."

"Ra là vậy, nhưng Ngô huynh có biết cách để ra khỏi nơi này không?"

Tới đây Vĩnh Sinh bắt đầu trầm mặt lại.


"Thoát ra thì ta vẫn chưa tìm được, nhưng nếu nó đã là một trận pháp thì ta không tin nó lại không có lối ra."

Cuộc nói chuyện vẫn kéo dài cho đến khi bụng Diệp Bạch kêu lên mấy tiếng, Diệp Bạch gãi đầu cười gượng.

"Ha! Xin lỗi Ngô huynh từ lúc đến đây ta vẫn chưa ăn gì cả."

Vĩnh Sinh thở dài rồi ném qua phía Diệp Bạch một viên đan dược.

"Ăn thứ này ngươi sẽ no, vừa may ta cũng chỉ còn một viên này, sau này nếu đói thì ta với ngươi phải đi săn thôi a."

Diệp Bạch đưa tay bắt lấy viên đan dược rồi nhanh chóng đưa vào miệng.

"Vết thương của ngươi cũng không nhẹ, vừa hay ta lại biết đối chút về y thuật, ngươi tin ta không."

Diệp Bạch lúc này cũng nhìn lại những vết thương trong cơ thể mình.

Quái lạ từ này tới giờ ta không đau sau Ngô huynh vừa nhắc tới ta lại đột nhiên thấy đau rồi.


Diệp Bạch xua tay đáp.

"Chỉ là vết thương nhỏ từ từ rồi cũng sẽ lành không phiền đến Ngô huynh a."

"Vậy thì nếu có gì thì cứ nói ta."

Bỗng tảng đá phía dưới chân Diệp Bạch đột nhiên phát sáng, rồi dần dần mười mấy tảng đá xung quanh cũng theo đó mà phát sáng, Diệp Bạch và Vĩnh Sinh biết có chuyện chẳng lành liền vội nhảy ra xa, sau đó những cánh cửa không gian được mở ra, theo đó một làn sương mù dày đặc xuất hiện.

Từ trong làn sương mù đó, một con yêu đế cấp hai linh hải tiến ra, nó mang hình dạng của một con cá voi, nhưng lại có thể bay lơ lửng trên không trung, trên đầu nó còn có hai cái sừng, xung quanh cơ thể còn có hai ám khí bay theo, chưa hết phía sau nó còn có đến tận mười con yêu tôn, trong đó có hai con yêu tôn cấp bốn.

Một con là hỏa long, nó mang hình dạng của một con rồng, với lớp vẩy màu đỏ thẩm, xung quanh người nó phát ra một sức nóng kinh người, con còn lại là nhện vương tinh, nó mang hình dạng của một con nhện bình thường nhưng kích thước của nó gần một trượng.

Tám con còn lại là yêu tôn cấp ba, cả tám đều là yêu thú của tộc yêu lang, bọn chúng mang hình hài của những con sói, với hai con mắt đỏ.

Linh hải từ từ tiến đến phía Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, theo đó những con yêu tôn cũng lao đến, thoáng chốc họ đã bị đàn yêu lang bao vây, Vĩnh Sinh dùng sức của mình chặn lại hai con yêu lang đang lao tới, nhưng phía sau lại có một con yêu lang khác lao đến tấn công nhưng may mắn Diệp Bạch đã kịp chặn lại được, nhưng ở đây đâu chỉ có ba hay bốn mà là mười một, những con yêu tôn lao đến hai người mà tấn công, bên ngoài con linh hải vẫn đang tụ lực chuẩn bị tung ra chiêu.
 
Chương 9: C9: Trốn chạy


Vĩnh Sinh nén cơn đau huơ tay thật mạnh khiến những con yêu lang đang cắn cánh tay Vĩnh Sinh bị bay ra một đoạn, nhân lúc đó Vĩnh Sinh kéo theo Diệp Bạch chạy.

Nhưng chỉ mới chạy được một đoạn hỏa long đã chặn trước mặt, Vĩnh Sinh chạy về phía bên trái rồi hô to.

"Diệp đệ ngươi chạy trước đi, để ta dụ bọn chúng."

Nói xong Vĩnh Sinh lấy ám khí trong người ném về phía con hỏa long, nó bị tấn công liền tức giận mà lao đến Vĩnh Sinh tấn công, bên này Diệp Bạch chưa kịp nghỉ ngơi thì lũ yêu lang và nhện vương tinh đã đuổi đến, Diệp Bạch chỉ còn cách lấy hết sức mà chạy, nhưng bỗng một sợi tơi nhện bắn vào chân Diệp Bạch, đã vậy sợi tơi này còn vô cùng chắc chắn Diệp Bạch có vùng vẫy cũng không thoát ra được.

Thế là Diệp Bạch bị kéo từ từ lại chỗ những con yêu tôn đó, bầy yêu lang thấy con mồi đã bị bắt thì liền lao đến chuẩn bị dùng bữa nhưng lại bị một tia tơ nhện tấn công, con nhện vương tinh này cũng chẳng tốt lành gì, nó chỉ muốn một mình ăn con mồi của mình, thế là bầy yêu lang lao vào đánh với nhện vương tinh, tuy bọn chúng chỉ là yêu tôn cấp ba nhưng lại có những tám con nên nhện vương tinh cho dù là yêu tôn cấp bốn cũng khó lòng thắng được.

Diệp Bạch muốn nhân lúc này trốn thoát nhưng sợi tơ nhện dính trên chân là quá chắc chắn khiến Diệp Bạch không thể đi được, bỗng lúc này từ xa một đạo ánh sáng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Diệp Bạch biết có chuyện chẳng lành liền lấy ra cuốn "cổ cơ mật." trong y phục ra rồi chắn trước mặt, cổ cơ mật còn có tác dụng hấp thu lượng lớn linh lực, nhưng nếu hấp thu quá nhiều thì nó sẽ tan vào hư vô.


Quả thật đòn này rất nguy hiểm nếu không kịp thời lấy cổ cơ mật chắn lại thì có lẽ Diệp Bạch đã chết rồi, những con yêu lang sau đòn này liền nằm la liệt, đến con nhện vương tinh có khả năng phòng thủ cao trên cơ thể cũng bị thương nặng, còn có nhiều vết cháy đen.

Sợi tơ nhện trên chân Diệp Bạch cũng n bị cháy đen, Diệp Bạch ngồi dậy khỏi mặt đất rồi nhìn về phía đòn vừa nãy phát ra.

Có lẽ đòn vừa rồi là do con linh hải gây ra.

Diệp Bạch vẫn đang suy nghĩ thì con nhện vương tinh lao đến tấn công, may là Diệp Bạch đã kịp né được đòn tấn công rồi nhanh chóng cầm lấy đầu của nó vặn thật mạnh, nhưng vẫn không si nhê gì, quả thật là một con yêu tôn hệ phòng thủ, rất khó bị hạ.

Diệp Bạch dùng hết sức vật con nhện vương tinh xuống nền đá, rồi liên tục đập đầu nó xuống, ban đầu không có gì xảy ra nhưng lúc lâu sau đầu của nó đã bắt đầu chảy ra máu theo đó mà nó cũng chết đi, Diệp Bạch ngồi dậy phủi bụi đất trên người mình rồi chạy đi tìm Vĩnh Sinh.

Chạy đi mãi cuối cùng Diệp Bạch cũng thấy Vĩnh Sinh, tuy là nhện vương tinh và hỏa long cùng là yêu tôn cấp bốn nhưng so với sức mạnh thì hỏa long mạnh hơn gấp bội nên vô cùng khó đánh.

Vĩnh Sinh đang né đi những đòn tấn công của hỏa long để tìm cơ hội tấn công, Diệp Bạch liền chạy lại chỗ Vĩnh Sinh, nhân lúc hỏa long đang tấn công Vĩnh Sinh thì Diệp Bạch nhảy lên người nó rồi nắm lấy hai cái sừng dùng toàn lực kéo về phía sau.

Con hỏa long bị kéo sừng khiến nó gần như bị ngã về sau, nhân cơ hội đó Vĩnh Sinh không chần chừ liền nhảy lên dồn toàn lực vào nấm đấm rồi đánh vào mặt con hỏa long. Nó bị đánh một cú trời giáng liền ngã về phía sau, Diệp Bạch nhanh chóng nhảy khỏi người nó, rồi cả hai cùng lao vào đấm liên tục vào người hỏa long, sau một lúc hỏa long đã gần như không còn dấu hiệu của sự sống.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

Diệp Bạch thắc mắc hỏi Vĩnh Sinh.

"Chúng ta không phải là đối thủ của linh hải, tốt nhất chúng ta nên chạy đi."

Xong cả hai xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao lâu thì Diệp Bạch cảm nhận được có một thứ đang đến gần, Diệp Bạch vội quay người lại.


"Ngô huynh cẩn thận, linh hải đang tiến đến chỗ chúng ta."

Vĩnh Sinh nghe xong cũng liền xoay người lại.

"Chạy."

Vĩnh Sinh hét lên, sau tiếng hét đó cả Vĩnh Sinh và Diệp Bạch dốc hết sức chạy, bỗng con linh hải dừng lại rồi bắt đầu vận sức, sau một lúc nó đánh ra một đòn với tốc độ vô cùng nhanh. Diệp Bạch vội đẩy Vĩnh Sinh ra rồi cũng nhảy ra thành công né đi đòn đó.

"Cảm ơn Diệp đệ."

"Không có gì."

Con linh hải sau chiêu vừa rồi nó liền tăng tốc bay về phía cả hai, sau một lúc chạy Diệp Bạch và Vĩnh Sinh đã kiệt sức mà dừng lại thở hỗn hển, nhưng linh hải thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mà còn nhanh hơn lúc nãy.

Thông tin nhân vật:


Tên: Ngô Vĩnh Sinh.

Cảnh giới: Hóa thần tầng hai.

Công pháp: Đoạt mệnh trảo, cướp đoạt linh hồn, bóng đem bao trùm..

Chiều cao: Một trăm tám tám cm.

Cân nặng: Bảy mươi hai kg.

Giới tính: Nam.

Linh căn: Hoàng linh căn; cấp bậc: Thượng phẩm linh căn.
 
Chương 10: C10: Tiêu cảnh


Con linh hải ngày càng tăng tốc và sắp đuổi kịp Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, chớp mắt linh hải đã xuất hiện ngay sau lưng họ.

"Ngô huynh không hay rồi."

Vĩnh Sinh đứng như trời trồng, giơ tay nói với Diệp Bạch phía sau.

"Diệp đệ, đệ chạy trước đi để ta câu giờ."

Linh hải lao đến với tốc độ cực kì nhanh, Vĩnh Sinh dùng hai tay chặn nó lại, chân thì cố bám trụ trên nền đá, cứ đà này thì cũng không chống cự được bao lâu nữa.

Diệp Bạch rất muốn chạy nhưng ở kiếp trước vì hắn hèn nhát mà đã khiến cho người thân của mình bỏ mạng, bây giờ hắn không muốn phạm lại sai lầm đó một lần nào nữa. Diệp Bạch xoay người lại chạy đến chỗ Vĩnh Sinh.

"Để ta giúp huynh một tay."

Nói rồi Diệp Bạch lao vào cùng Vĩnh Sinh cản lại con linh hải, nhưng dần dần cả hai đang bị linh hải đẩy lùi, nhưng họ vẫn cố gắng chống cự chứ quyết không bỏ chạy.


Diệp Bạch và Vĩnh Sinh vết thương trên người còn chưa khỏi mà giờ lại bị thương tiếp, linh hải không muốn mất thời gian nữa liền điều khiển hai ám khi xung quanh người tấn công Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, lúc ám khí sắp tấn công đến chỗ họ thì từ đâu hai viên đá bay tới chặn lại.

Từ xa một thiếu niên nhỏ con thua Diệp Bạch những một cái đầu, thiếu niên đó có một mái tóc trắng dài, trên người mặc một bộ y phục xanh dương.

Linh hải bị cắt ngang liền không khỏi tức giận mà thay đổi mục tiêu lao về thiếu niên đó mà tấn công, nhưng lại dễ dàng bị né được, chưa hết thiếu niên đó còn vận một quyền mà đánh về phía linh hải.

Bất ngờ thay sau đòn này linh hải lại bị đánh bay đi, cánh tay của thiếu niên đó nổi lên gân khắp nơi, mặc thì tràn đầy sát khí.

"Chỉ là một con linh hải nhỏ nhoi mà dám tấn công ta a."

Nói xong thiếu niên đó nhanh như cắt xuất hiện trước mặt linh hải rồi tung vô số nắm đấm, nắm đấm của thiếu niên này uy lực vô cùng chí ít lực đấm cũng phải chục vạn.

Chỉ sau một lúc linh hải đã bị hạ, thiếu niên này sau khi hạ xong linh hải liền tiến lại chỗ Diệp Bạch và Vĩnh Sinh.

"Tại hạ Tiêu Cảnh còn hai người?"

"Ta là Ngô Vĩnh Sinh còn vị này là Diệp Bạch là huynh đệ kết nghĩa của ta."

Nói xong mấy lời Vĩnh Sinh cùng Diệp Bạch do kiệt sực mà ngã xuống, nằm dưới sàn đá.

"Tiêu tiên sinh là thể tu đúng không?"

Vĩnh Sinh nằm dưới nền đá mà lên tiếng hỏi, Tiêu Cảnh nghe xong cũng tỏ ra không vui nhưng rồi cũng đáp.

"Thú thật với hai vị ta là người của Tiêu gia từng là thiên tài sở hữu thiên phú tu luyện, nhưng vào mấy năm trước ta bị hãm hại mà mất đi linh căn cả đời không thể tu luyện đã vậy còn bị đuổi ra khỏi Tiêu gia nên chỉ có thể theo con đường thể tu."


Nói xong mấy lời này mà Tiêu Cảnh cũng rưng rưng nước mắt, thấy vậy Diệp Bạch liền ngồi dậy vỗ vai an ủi Tiêu Cảnh.

"Cảm giác bị đuổi khỏi gia tộc bị người đời khinh thường của ngươi ta cũng đã từng trãi qua, ngươi có muốn báo thù không?"

"Có ta muốn."

"Một mình ngươi thì không thể nhưng ba người chúng ta thì có thể, chi bằng cùng nhau kết nghĩa huynh đệ."

"Được ta đồng ý."

Xong Vĩnh Sinh cũng ngồi dậy, rồi cả ba cùng nhau lập lời thề kết nghĩa huynh đệ với nhau, Tiêu Cảnh vui đến nỗi rơi nước mắt, vì từ lúc mất đi linh căn đến giờ không có ai quan tâm đến hắn như vậy.

Sau một lúc cả ba cùng ngồi lại với nhau, bây giờ ai nấy đều mong mau chóng thoát ra khỏi đây, bỗng Diệp Bạch đứng dậy từ trong y phục lấy ra "cổ cơ mật." rồi lật lại trang nói về vô tận trận pháp, ở những dòng cuối rõ ràng là có nói đến cách thoát ra nhưng không hiểu vì lý do gì mà nó đã bị rách mất, nhưng may mắn thay vẫn còn một mẩu giấy bị rách còn kẹp trong trang đó.

Diệp Bạch mở mẩu giấy ra xem thử, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy từ.

Khu vực trung tâm.


Nhưng chỉ với ngần ấy từ Diệp Bạch cũng đã hiểu được lối ra, Diệp Bạch háo hức quay lại.

"Ta tìm được cách ra khỏi nơi này rồi."

Sau đó đưa cho Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh xem, họ xem xong cũng hiểu ý Diệp Bạch.

Cả hai ngồi dậy phủi bụi trên cơ thể rồi bắt đầu chia nhau đi tìm trung tâm của pháp trận này nhưng tìm nửa ngày trời cũng tìm không ra khu trung tâm, có lẽ do nơi này quá rộng lớn chăng, Diệp Bạch từ từ ngồi xuống nhắm mắt lại cố cảm nhận nơi tỏa ra linh khí mạnh mẽ mới mong ước nơi đó sẽ là khu vực trung tâm.

Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh hồi hộp đứng nhìn Diệp Bạch, cuối cùng Diệp Bạch mở mắt ra hớn hở nói với cả hai.

"Ta tìm được khu vực trung tâm rồi, nó cách nơi này khoảng một vạn dặm."

Nghe xong câu này Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh như không tin và tai mình một vạn dặm, đã vậy nơi này còn không thể dùng linh lực, đi bộ một vạn dặm thì không biết đến bao giờ, nhưng chỉ cần có cơ hội thì phải thử.

Nên sau đó cả ba cùng nhau khởi hành theo chỉ dẫn của Diệp Bạch.
 
Chương 11: C11: Kết giới


Đi được một đoạn, cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm trải dài vô tận.

Cứ đi được một lúc Diệp Bạch lại ngừng lại cảm nhận để tránh trường hợp đi sai hướng, đang đi thì bỗng Vĩnh Sinh bị một thứ gì đó chặn lại mà lùi về sau.

"Nơi này có kết giới."

Diệp Bạch và Tiêu Cảnh đi đến sờ thử quả thật phía trước có một bức tường chặn lại, ở trong trận pháp này cứ cách vài dặm sẽ có một kết giới để ngăn cách các khu vực và cũng khiến việc rời khỏi nơi này vô cùng bất khả thi.

Diệp Bạch vừa định chạm tay vào một lần nữa để cảm nhận kết giới và tìm ra lỗ hỏng của nó để phá, nhưng bỗng tảng đá dưới chân Diệp Bạch phát sáng.

Cả ba đã không còn xa lạ với việc này nữa liền nhảy về sau mấy bước rồi tiến vào trạng thái chiến đấu, không lâu sau đó những tảng đá xung quanh cũng phát sáng theo, rồi cổng không gian mở ra, chẳng mấy chốc trước mặt ba người đã chi chít yêu thú, ít nhất cũng vài trăm con.


Dẫn đầu là một con linh thú cấp một bạch hổ (yêu đế cấp bốn sau khi tiến hóa thì sẽ thành linh thú, linh thú chia làm mười lăm cấp) nó mang hình dạng của một con hổ trắng, to lớn vô cùng cao cũng đến mấy trượng, nó dẫn đầu đàn yêu thú lao đến tấn công.

Nếu như cả ba cùng hợp lực đi chăng nữa cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nó đằng này lại có thêm mấy trăm con yêu thú nữa nếu có đánh thì họ không có cửa thắng.

"Diệp đệ, đệ biết trận pháp để bọn ta câu giờ, đệ mau giải kết giới đi."

"Ngô huynh nói đúng, để ta và huynh ấy câu giờ Diệp huynh mau giải kết giới đi."

Hai đạo thanh âm vang lên, Diệp Bạch cũng biết nếu bây giờ không giải được kết giới thì chỉ có thể bỏ mạng tại nơi này, xong Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh lao lên đánh bọn yêu thú rồi chạy đi, bọn yêu thú cũng không bỏ qua mà đuổi theo, khi thấy bọn chúng đã đi xa. Diệp Bạch liền đi đến chỗ kết giới ngồi xuống rồi đặt hai tay vào nhắm mắt lại cảm nhận cấu tạo của kết giới.

Bên này Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh đang cố hết sức chạy, vì nếu trực tiếp đánh thì họ cũng không kéo dài thời gian được bao lâu, bỗng một con yêu lang đã cắn trúng chân Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh thấy vậy liền nhanh chóng đá nó ra giúp Vĩnh Sinh.

Nhưng sau đó tốc độ của Vĩnh Sinh ngày càng chậm lại, có lẽ do vết thương lúc trước chưa lành cộng với vết thương ban nãy mà Vĩnh Sinh mới chậm đi như vậy. Đàn yêu thú đã sắp đuổi kịp Vĩnh Sinh, không còn cách nào Vĩnh Sinh xoay người lại đối mặt với đàn yêu thú đông đảo phía trước Vĩnh Sinh không hề sợ hãi.

"Tiêu đệ, đệ chạy trước đi để ta cản bọn chúng."

Tiêu Cảnh định quay lại giúp nhưng đã bị Vĩnh Sinh đẩy ra xa, xong Vĩnh Sinh nhảy lên không trung.


"Hổ gầm."

Một âm thanh vô cùng chói tai vang lên, đến đàn yêu thú phía dưới cũng bị tiếng gầm này làm cho vô cùng run sợ mà không thể di chuyển, bạch hổ cũng không chịu thua kém liền gầm lên một tiếng không thua gì Vĩnh Sinh.

Hai đạo âm thanh va với nhau, khiến những con yêu thú phía dưới gần như bị đè bẹp, nhưng cuối cùng Vĩnh Sinh cũng không thể thắng được mà bị thổi bay đi, Tiêu Cảnh nhanh chóng nhảy lên đỡ Vĩnh Sinh.

"Ngô huynh tiếp theo cứ để cho ta lo liệu."

Tiêu Cảnh đặt Vĩnh Sinh xuống đất, sau khi đã chắc chắn Vĩnh Sinh an toàn Tiêu Cảnh liền quay người lại lao nhanh đến đám yêu thú.

Sau cuộc chiến lúc nãy những con yêu thú đã bị âm thanh cường đại đó làm cho mệt lã, Tiêu Cảnh nhanh như vút thoắt ẩn thoắt hiện giữa đám yêu thú, cứ mỗi khi xuất hiện Tiêu Cảnh lại giết đi một con yêu thú.

Lợi dụng lúc chúng vẫn còn đang kiệt sức Tiêu Cảnh phải cố giết càng nhiều càng tốt, nhưng bạch hổ đã bắt đầu chú ý đến Tiêu Cảnh, chỉ trong nháy mắt bạch hổ đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Cảnh.


Sao con linh thú này lại nhanh đến như vậy kia chứ, còn nhanh hơn cả ta nữa.

Chưa để Tiêu Cảnh suy nghĩ xong Bạch hổ đã giơ móng vuốt sắc nhọn của nó ra cào vào người Tiêu Cảnh, tuy cơ thể Tiêu Cảnh vô cùng rắn chắc nhưng sau đòn này trên người đã lưu lại ba vết thương lớn.

Chưa dừng lại ở đó bạch hổ nhanh chóng lao đến Tiêu Cảnh chuẩn bị tấn công, nhưng lần này Tiêu Cảnh đã kịp né được đòn vuốt đó của bạch hổ, rồi lao lên không trung.

"Thập nhị khai sơn chưởng."

Tiêu Cảnh liên tục chưởng ra mười hai chưởng khí vô cùng uy lực đánh tới bạch hổ, thay vì né đi đòn tấn công bạch hổ trực tiếp lao lên đòn đánh, khi cả hai thứ chạm vào nhau đã gây ra một vụ nổ lớn, khói bụi khắp nơi, khi làn khói dần tan đi bạch hổ ấy vậy mà không một chút thương tích vẫn tiếp tục lao đến Tiêu Cảnh.
 
Chương 12: C12: Cơ chính


Diệp Bạch đã xâm nhập vào được bên trong kết giới, bên trong là một không gian tối mù mịt, Diệp Bạch tiến đi mấy bước, phía trước có nhiều chòm sáng, lại gần mới thấy đó là những viên huyết linh thạch.

Diệp Bạch đưa tay sờ vào những viên huyết linh thạch, có tổng cộng mười ba viên, Diệp Bạch hết sờ vào lại đưa một đạo ánh mắt mà quan sát, Diệp Bạch sau một hồi quan sát liền chầm chậm đưa tay ra lấy đi một viên huyết thạch rồi đặt nó sang bên trái.

Xong Diệp Bạch lại lấy tiếp một viên đặt cạnh viên lúc nãy, chỉ sau ngần ấy động tác kết giới đã được giải, không gian xung quanh dần đỗ vỡ, Diệp Bạch cũng thoát ra khỏi cấu tạo kết giới, kết giới lúc này đã được giải, đã có thể đi tiếp.

Diệp Bạch không vội mà chạy đến chỗ hai người kia để giúp đỡ.

* * *

Tiêu Cảnh không sợ hãi, mà thay vào đó lại thích thú vô cùng, đối mặt với con bạch hổ đang lao đến Tiêu Cảnh vẫn bình tĩnh mà nghiêng người sang một bên né được bạch hổ đang lao đến, bạch hổ vẫn không dừng lại nó nhanh như chớp mà chuyển hướng tiếp tục lao đến Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh định né tiếp nhưng cơ thể lại không thể di chuyển, hóa ra bạch hổ trước khi lao đến đã dùng hàn khí đông cứng Tiêu Cảnh lại, bây giờ không thể né nhưng Tiêu Cảnh vẫn tin mình có thể chặn lại được đòn này.

Bạch hổ dốc hết sức lao đến đâm vào Tiêu Cảnh, đòn này chí ít cũng nặng bốn mươi vạn cân, Tiêu Cảnh dính đòn này cơ thể đã bị thương giờ còn nặng hơn, bạch hổ muốn đánh tiếp nhưng nó chợt nhận ra cơ thể khó di chuyển vô cùng, nhìn lên Tiêu Cảnh mặc cho vết thương vẫn đang dùng hai tay bóp chặt hai bên má bạch hổ.


Tiêu Cảnh lấy hết sức, hai mắt đỏ như máu gân nổi khắp nơi trên cơ thể, bạch hổ cũng cảm nhận được nguy hiểm mà vùng vẫy cố thoát ra, nhưng nó cảm nhận được một cơn đau thấu trời sau đó hai bên mặt nó bị xé nát ra, Tiêu Cảnh vẫn không dừng lại mà vung tay đấm liên tục vào mặt bạch hổ.

Bạch hổ cứ như vậy mà bị giết còn Tiêu Cảnh thì cũng kiệt sức mà ngất đi, đến lúc Diệp Bạch đến nơi chỉ thấy xác của vô số yêu thú đi thêm một đoạn nữa thì trước mắt Diệp Bạch là bạch hổ bị biến dạng không còn dấu hiệu sống còn Tiêu Cảnh thì ngất ở kế bên, phía xa còn có Vĩnh Sinh cũng ngất đi, Diệp Bạch vội đỡ Tiêu Cảnh ngồi dậy rồi chạy lại đỡ Vĩnh Sinh.

Vĩnh Sinh trên người chằn chịt vết thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng còn đối với Tiêu Cảnh thì có một vết thương rất lớn ở bụng, trên tay và chân nhẹ nhất cũng bị trầy xước, nếu không chữa trị kịp thì Tiêu Cảnh khó sống được, bỗng từ đằng xa một bóng người đi đến, bóng người này không lớn cho lắm xét về chiều cao thì còn thua Tiêu Cảnh.

Người này đi lại càng gần, Diệp Bạch cũng bất giác mà bật trạng thái chiến đấu, người đó thấy vậy thì vội xua tay.

"Ta với cũng giống các ngươi, ngươi đừng lo."

Diệp Bạch nghe vậy cũng trở lại bình thường, bỗng mắt của người này nhìn thấy hai người nằm dưới đất và đang trọng thương.

"Huynh đệ may cho ngươi, ta có biết y thuật, để ta giúp ngươi."

Nói xong người này rút ra một cuốn vải, sau khi mở ra thì bên trong có chứa mười lăm cây kim châm cứu, những cây kim đó ấy vậy mà lại phát ra một thứ ánh sáng vàng huyền ảo.

Người này cũng không nói nhiều nhanh như chớp đã liên tục châm cứu cho Tiêu Cảnh, chỉ sau một lúc trên người Tiêu Cảnh đã được châm mười ba cây kim châm cứu, người này lại lấy ra một cây kim rồi từ từ châm vào trán Tiêu Cảnh, sau đó một thứ ánh sáng vàng chói mắt phát ra, trên người Tiêu Cảnh phát ra vô số luồng ánh sáng.

Chỉ sau vài phút vết thương trên người Tiêu Cảnh đã gần như khỏi hẳn.

Đây mà còn là châm cứu a?

Diệp Bạch không khỏi cảm thán trong lòng, sau đó Tiêu Cảnh cũng dần mở mắt tỉnh dậy, biết được người trước mắt đã cứu mình, Tiêu Cảnh liền vội chắp tay cúi người.

"Mong ngài nhận của Tiêu mỗ ta một lời cảm ơn."


Người này chỉ gãi đầu cười.

"Không có gì đâu, ta chỉ là tiện tay giúp thôi."

Cùng lúc Vĩnh Sinh cũng tỉnh dậy, Diệp Bạch thấy Vĩnh Sinh tỉnh dậy cũng lên tiếng.

"Chúng ta nếu đã có duyên chi bằng kết nghía huynh đệ a?"

Vĩnh Sinh vừa tỉnh dậy vẫn không hiểu chuyện gì nhưng khi biết người đó đã cứu Tiêu Cảnh cũng vô cùng biết ơn mà muốn được kết nghĩa huynh đệ với người này.

"Được ta đồng ý, ta là Cơ Chính còn hai vị."

Vĩnh Sinh khi nhận được sự đồng ý liền không khỏi vui mừng ra mặt vội đáp lời.

"Ta là Ngô Vĩnh Sinh còn vị này là Diệp Bạch còn người mà lúc nãy ngươi cứu là Tiêu Cảnh."

Cơ Chính sau đó lấy tiếp kim châm cứu ra.


"Ngô huynh, huynh còn bị thương để ta giúp huynh."

Sau một lúc cả Vĩnh Sinh và Diệp Bạch cũng đã được trị thương, cả ba vừa định đi thì bị Cơ Chính chặn lại.

"Các huynh khoan hãy đi."

Nghe được câu này ba người cũng dừng lại nhìn Cơ Chính, Cơ Chính đi xung quanh liên tục nhìn những tảng đã như đang tìm một thứ gì đó, cuối cùng dừng lại trước một tảng đã có in hoa văn rồng, Cơ Chính bắt đầu truyền linh lực vào nó, tảng đã theo đó mà phát sáng, Cơ Chính nhấc tay lên tảng đá đó cũng bay lên theo.

Cơ Chính nhảy lên tảng đá mà ngồi, rồi nhìn về hướng ba người mà nói.

"Các huynh mau lên đây."

Diệp Bạch có chút nghi ngờ nhưng cũng lên sau đó Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh cũng lên, sau khi thấy đã đủ người Cơ Chính bọc tay bằng linh lực tay còn lại thì liên tục truyền linh lực cho tảng đá, Cơ Chính đẩy tay về phía trước tảng đá cũng theo đó mà lao nhanh về phía trước, với cái tốc độ này thì đi một vạn dặm cũng không còn là vấn đề nữa.
 
Chương 13: C13: Trở về


Với tốc độ này thì một vạn dặm không mấy chốc cũng sẽ đi xong, nhưng vấn đề ở đây là cứ mỗi vài dặm lại có một kết giới, nếu dừng lại phá kết giới và đánh với những con linh thú, yêu thú thì không chẳng bao lâu cũng sẽ kiệt sức.

Diệp Bạch ngồi trên tảng đá hai mắt nhắm lại, dùng lĩnh vực để cảm nhận xung quanh rồi liên tục phá những kết giới, còn Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh và Cơ Chính thì liên tục truyền linh lực để khiến cho tảng đá bay về phía trước.

* * *


Mười ngày sau.

Phía trước đã là khu vực trung tâm, ở đó có một cái trụ đá cao khoảng một trượng, trên chiếc trụ đá này in đầy hoa văn, phía trên còn có một viên hắc thiên thạch, hắc thiên thạch là một loại đá cần thiết cho các trận pháp cấp cao, rất hiếm gặp, nếu có bán thì rẻ lắm cũng khoảng hai trăm vạn linh thạch.

Diệp Bạch lại như cũ bắt đầu phá trận, nhưng phía trước một con linh thú cấp hai xuất hiện, chưa dừng lại ở đó bắt đầu những con linh thú khác xuất hiện, nhìn sơ cũng hơn chục con, con cấp cao nhất là linh thú cấp bốn thủy ma long, trong lúc Diệp Bạch phá trận ba người bọn họ phải bằng mọi giá cầm cự.

Cơ Chính trên tay cầm chấn gia long sơn kính, Cơ Chính đưa kính ra phía đám linh thú, từ trong tấm kính một con rồng đen theo đó mà bay ra, nó lao đến đám linh thú phía trước mà tấn công gây ra một vụ nổ lớn khói bụi khắp nơi, ấy vậy mà sau đòn đó những con linh thú chỉ bị trầy xước nhẹ.

Tiêu Cảnh và Vĩnh Sinh cùng nhau lao lên cố gắng chặn lại đám linh thú này, thủy ma long gầm lên một tiếng tỏa ra uy áp kinh người, xong nó phóng thích ra một luồng nước, tuy là nước nhưng áp lực nó vô cùng lớn đến mức người có cơ thể cứng cáp như Tiêu Cảnh cũng in lại ba bốn vết thương, máu từ vết thương chảy ra hòa cùng dòng nước.


Khiến cho lượng nước đó gần như bị nhuộm đỏ, Tiêu Cảnh cắn răng cố nén cơn đau rồi lao đến dồn hết lực vào nắm đấm, rồi vung tay đánh tới, nhưng đòn đánh này gần như không gây một chút sát thương nào lên thủy ma long, ngược lại còn khiến nó tức giận hơn, thủy ma long vung người một cái, nước theo đó mà bắt đầu dâng lên, chỉ trong phút chốc mà nước đã dâng lên đến đầu gối Vĩnh Sinh.

Thủy ma long điều khiền dòng nước biến nó thành những xúc tua mà đánh tới, nếu là nước bình thường thì những thứ này không là gì cả nhưng nước này lại mang theo một loại áp lực mạnh đến đáng sợ, nếu bị đánh trúng vài lần thì nhẹ cũng bị thương nặng, Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh cũng biết đều này mà cố gắng tránh né, phía trên Cơ Chính một tay truyền linh lực giúp tảng đá bay tay còn lại thì dùng long sơn kính mà tấn công liên tục về phía đám linh thú ở dưới.

Tiêu Cảnh nhất thời không chú ý nên đã bị một xúc tua đánh trúng vào lưng, khiến lưng Tiêu Cảnh tróc một mảng da lớn máu chảy ra như mưa, nước phía dưới theo đó mà bị nhuốm thành một màu đỏ như máu, Vĩnh Sinh cảm nhận được tình hình không ổn vì nếu cứ làm vậy thì chẳng mấy chốc bọn họ cũng không chịu nổi.

Vĩnh Sinh quyết định liều một phen, né đi những chiếc xúc tu đang đánh tới rồi bật nhảy lên không trung dùng "hổ gầm." Tiêu Cảnh cũng hiểu ý mà lao về phía thủy ma long, Vĩnh Sinh phát ra tiếng gầm vô cùng chói tay chưa hết nó còn mang theo một áp lực lớn, thủy ma long muốn điều khiến nước để phòng thủ nhưng không thể vì dòng nước đã bị Vĩnh Sinh làm cho rung động. Thủy ma long cũng không sợ vì lúc này đã ăn một đòn của Tiêu Cảnh, và đòn đó đối với nó chỉ như gãi ngứa, Tiêu Cảnh chỉ còn cách thủy ma long độ chừng mười bước chân, Tiêu Cảnh dồn sức vào tay rồi nhanh như cắt biến mất khỏi tầm mắt của thủy ma, chỉ trong nháy mắt Tiêu Cảnh đã xuất hiện sau gáy thủy ma long, cả cơ thể Tiêu Cảnh đều được bao phủ bởi một màu đen huyền, Tiêu Cảnh đánh một đòn cực mạnh vào ngay gáy của thủy ma long.


Xung kích từ đòn này mạnh đến mức nước xung quanh bị thổi bay đi, sau đòn này thủy ma long vẫn chưa chết nhưng cơ thể thì đã nhuốm đầy máu, Tiêu Cảnh nhanh chóng nhảy khỏi người thủy ma long nhưng chỉ mới nhảy ra chưa kịp tiếp đất Tiêu Cảnh đã bị thủy ma long cắn được.

Nó muốn nhai nát cơ thể Tiêu Cảnh nhưng không cách nào cắn được, Tiêu Cảnh phía trong mặc dù đã hết sức nhưng vẫn dùng tay đẩy hàm trên của thủy ma long để cho nó không thể nhai nát cơ thể.

Tiêu Cảnh sắp không chịu nổi nữa thì may mắn Diệp Bạch cũng đã phá xong trận pháp, Diệp Bạch mở mắt ra ngồi dậy rồi đạp mạnh vào tảng đá lao đến cái trụ trước mặt, Diệp Bạch nhanh chóng kéo ra hắc thiên thạch phía trên rồi dùng tay bóp nát, không gian xung quanh cũng theo đó mà dần đỗ vỡ.
 
Chương 14: C14: Kế hoạch hồi sinh ma tôn


Không gian trận pháp bắt đầu sụp đổ, chỉ trong nháy mắt trận pháp đã hoàn toàn biến mất, cả bốn người cũng ngất đi, không biết đã bao lâu từ lúc đó.

Diệp Bạch lờ mờ mở mắt ra nhìn xung quanh rồi hớn hở vì cuối cùng cũng thoát ra được trận pháp đó, Diệp Bạch thấy ba người kia vẫn còn ngất thì lấy tay lung họ dậy.

Sau đó cả ba cũng từ từ thức dậy, Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh và Cơ Chính không khỏi vui mừng vì cuối cùng cũng thoát được, nhưng bỗng Cơ Chính lên tiếng.

"Theo đệ biết, trận pháp đó chỉ là để cảnh cáo chúng ta, nếu còn tái phạm hậu quả e là khó lường được."

Quả thật trận pháp này vẫn còn rất nhiều lổ hỏng, nếu biết tận dụng thì việc thoát ra cũng không khó, Diệp Bạch vội lấy cuốn "cổ cơ mật." từ trong y phục ra rồi đưa nó cho Cơ Chính.

"Cơ đệ, ta thấy đệ hợp với cuốn sách này, ta tặng đệ."

Cơ Chính nhìn cuốn sách trong tay mà gần như không tin vào mắt mình, cuốn sách này đã bị thất truyền từ rất lâu rồi mà bây giờ lại nằm trong tay của Diệp Bạch, Cơ Chính muốn trả lại thì Diệp Bạch vội nói.


"Không có gì phải ngại dù gì ta cũng đã đọc qua hết rồi."

Cơ Chính nghe vậy thì thu tay lại.

"Cảm ơn Diệp huynh."

Sau một hồi nói chuyện với nhau, cả bốn người mới chú ý đến xung quanh, bọn họ đang ở một cao nguyên xanh tươi, gió thổi từng cơn cảm giác rất dễ chịu nhưng điều quan trọng là cao nguyên này nằm ở đâu? Cả bốn người mới hốt hoảng mà nhìn xung quanh.

"Cơ đệ, đệ có biết đây là nơi nào không?"

Vĩnh Sinh lên tiếng mà hỏi.

"Nơi này có lẽ là núi khai thiên."

Sau lời này ba người Diệp Bạch không khỏi sợ hãi, tương truyền rằng hai vạn năm trước ma tôn lão tổ Đào Nguyên tung hoành khắp nơi giết hại vô số người, trước tình cảnh đó chính phái đã tập hợp lại vây bắt hắn ta, ít nhất cũng có đến mấy vạn người.

Bọn họ đuổi đánh hắn, quyết vây bắt đến cùng cuối cùng hắn bị đuổi đến một ngọn núi, nhưng tên Đào Nguyên vẫn không chịu hàng, hắn ta tự phong ấn linh hồn tại nơi đó, chờ ngày báo thù, cũng từ đó mà rất nhiều thế lực ma đạo muốn hồi sinh lại Đào Nguyên.

Nhưng linh hồn của hắn ta được phong ấn phía trong ngọn núi, xung quanh có nhiều kết giới bao bọc, chưa hết nếu muốn bỏ đi phong ấn đó thì cần phải có một bộ phận cơ thể của Đào Nguyên.

"Rắc rắc."


Diệp Bạch vội đưa mắt lên nhìn nơi phát ra tiếng động, trên cây một tên mặc áo choàng đen vội nhảy sang cành cây khác rồi chạy đi khi bị phát hiện, nhìn cách ăn mặc và hành tung đó khả năng cao là người của ma đạo, nếu không thì cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Diệp Bạch điều động linh lực rồi nhảy lên trên cây.

"Mọi người cứ ở đó, ta đi do thám một lát.". Truyện Nữ Phụ

Nói xong Diệp Bạch phóng theo tên lúc nãy, hắn ta nhanh như vút Diệp Bạch dùng hết tốc lực cũng vẫn bị hắn bỏ xa, có lẽ tên này được đào tạo để thu thập tin tức hoặc tuần tra.

Đang đuổi theo tên đó thì bỗng trước mắt Diệp Bạch có một sợi chỉ nhỏ được giăng căng ra, nhất thời không kịp dừng lại mắt Diệp Bạch đã bị sợi chỉ đó làm cho bị thương, máu bắt đầu chảy ra, nhưng may mắn là lúc đó Diệp Bạch kịp nghiêng người qua nên chỉ có một bên mắt bị thương.

Biết rằng phía trước chắc chắn sẽ còn nhiều cạm bẫy hơn cộng với cho dù có đuổi tiếp thì cũng không theo kịp tên đó, nên Diệp Bạch chỉ có thể từ bỏ mà quay về.

Về lại chỗ cũ, ba người khi thấy Diệp Bạch như vậy mà không khỏi lo lắng, Diệp Bạch cũng kể hết chuyện cho họ nghe, nghe xong Vĩnh Sinh liền lên tiếng.

"Xem ra chúng ta khó thoát khỏi nơi này rồi."


Cơ Chính cũng lấy ra kim châm cứu của mình châm cứu cho Diệp Bạch, châm xong cây cuối cùng Cơ Chính lên tiếng.

"Diệp huynh cứ nằm nghỉ, một chút vết thương sẽ nhẹ lại, ta chỉ có thể cầm máu chứ không thể trị khỏi được."

"Không sao."

Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh thì cùng nhau đi thám thính tình hình còn Cơ Chính thì ở lại lo cho Diệp Bạch, Tiêu Cảnh và Vĩnh Sinh chia làm hai hướng thăm dò.

Sau một lúc Tiêu Cảnh dừng lại trước một sơn trại, phía bên ngoài có bốn tên lính canh gác, những tên đó khoác một chiếc áo choàng đen, nhìn thôi cũng biết là ma đạo, Tiêu Cảnh định rời đi nhưng bỗng nhìn thấy cảnh một tên mặc áo đen, trên tay cầm theo một con mắt, hắn ta đặt con mắt xuống rồi bắt đầu lảm nhảm thứ gì đó trong miệng, sau đó sáu tên tay sai đi đến vây quanh con mắt đó, một ánh sáng đỏ từ từ phát ra.

Tiêu Cảnh biết có chuyện chẳng lành liền nhanh như bay phóng xuống rồi nhảy đến để ngăn cản bọn chúng lại.
 
Chương 15: C15: Ngăn cản


Tiêu Cảnh vớ lấy một viên đá rồi dùng lực mà ném mạnh về phía con mắt ở trung tâm, thành công làm nó văng ra xa, những tia sáng đỏ cũng theo đó mà biến mất.

Những tên đó bắt đầu chú ý tới Tiêu Cảnh, chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã xuất hiện ngay sau lưng Tiêu Cảnh, tên thì ôm tay kẻ thì ôm chân, bọn chúng muốn khóa Tiêu Cảnh lại, nhưng chừng ấy vẫn không là gì, Tiêu Cảnh vung tay hất văng bọn chúng.

Tên cầm đấu thấy không ổn liền giơ tay lên đưa ra ám hiệu, vừa giơ lên ngay tức khắc những tên Tiêu Cảnh vừa hất văng ra liền ngồi dậy rồi nhanh như cắt lao đến Tiêu Cảnh, khác với lần trước bọn chúng khi sắp chạm vào Tiêu Cảnh liền tự dùng tay xé ngực của bản thân rồi móc ra tinh huyết.

"Phải bắt bọn ta dùng đến tinh huyết ngươi cũng khá lắm."

Tên cầm đầu tự đắc mà nói, tinh huyết mang hình dạng của một viên linh thạch nhưng lại có một màu đỏ, nó được sinh ra từ những người theo ma đạo, tùy theo sức mạnh của kẻ sở hữu mà tinh huyết cũng sẽ mạnh hoặc yếu, mỗi một người chỉ có thể dùng một viên tinh huyết, sau khi dùng sẽ bị trọng thương, mất rất lâu để hồi phục.

Tinh huyết được phóng đến phía Tiêu Cảnh, với cấp bậc của những tên này thì tinh huyết của bọn chúng không gây được quá nhiều sát thương, những viên tinh huyết chạm vào người Tiêu Cảnh cũng không phát nổ mà thay vào đó biến thành những sợi dây xích khóa chặc cơ thể Tiêu Cảnh.


Đây là tinh huyết loại phòng ngự Tiêu Cảnh vùng vẫy cố thoát ra nhưng hoàn toàn thất bại, ngay lúc đó phía sau tên cầm đầu bỗng xuất hiện năm đạo thân ảnh lao như bay đến phía Tiêu Cảnh, đây có lẽ là át chủ bài của tên này.

Lúc bọn chúng sắp lao đến thì bỗng có người xuất hiện chặn lại, là Vĩnh Sinh.

"Ta thấy đệ đi lâu vẫn chưa về nên mới đi tìm, không ngờ đệ lại bị đánh như vậy."

Vĩnh Sinh dễ dàng chặn lại cả năm tên, dù sao nếu nói về thực lực thì Vĩnh Sinh vẫn là người mạnh nhất trong bốn người Diệp Bạch, một tên hoảng sợ mà nói.

"Đào Thiên đại nhân, tên này quá mạnh so với năm người chúng ta."

Đào Thiên chẳng lẽ tên này là con cháu của tên Đào Nguyên sao?

Vĩnh Sinh có chút e sợ vì nếu là vậy thì nếu tên Đào Nguyên được sống lại thì e rằng Vĩnh Sinh khó mà sống được.

Tên Đào Thiên giận dữ mà hét lên.

"Các ngươi chỉ cần cố cầm cự, đợi ta hồi sinh được ông tổ chắc chắn ông sẽ giúp ta hạ đám này."


Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa tên này chắc chắn là cháu chắt của Đào Nguyên, Vĩnh Sinh dồn sức vào tay tung ra "kim cang hộ thể." rồi đẩy bay cả năm tên sau đó Vĩnh Sinh xoay qua muốn phá tinh huyết giải thoát cho Tiêu Cảnh.

Nhưng tinh huyết vô cùng cứng cáp Vĩnh Sinh tuy rằng có thể phá hủy nhưng sẽ rất mất thời gian nếu tới lúc đó thì e rằng bọn chúng đã hồi sinh được Đào Nguyên.

"N.. Ngô huynh c.. con mắt đó là c.. của Đào Nguyên."

Tiêu Cảnh cố dùng chút sức còn lại mà nói, Vĩnh Sinh cũng hiểu bản thân cần làm gì liền phóng vút lên bỏ qua những tên lâu la mà lao đến muốn lấy đi con mắt, bỗng lúc này một tia sét đánh xuống ngăn Vĩnh Sinh lại.

Nhìn lên trên, một lão già râu tóc bạc phơ, xung quanh tỏa ra sát khí nồng đậm, hai mắt ông ta đỏ rực.

"Cha mau đến đây giúp con."

Tên Đào Thiên hét lên đầy sung sướng, sau đó cũng có mấy tiếng khác.


"Có Đào gia chủ ở đây xem ra chúng ta được cứu rồi."

"Đúng đúng."

Đào gia chủ? Chảng lẽ là tên ma đầu Đào Vĩ trong lời đồn a, chẳng phải hắn đã chết rồi ư?

Vĩnh Sinh vẻ mặt vô cùng căng thăng, tên Đào Vĩ nhanh chóng lao tới mà đánh một quyền về phía Vĩnh Sinh, nhưng quyền này không gây ra quá nhiều sát thương, khi Vĩnh Sinh dùng lĩnh vực để kiểm tra thì mới thấy được, linh lực trên cơ thể lão già này không giống như cảnh giới hóa thần đỉnh phong của lão ta, có lẽ là thọ nguyên sắp hết bình thường sống ẩn cư hôm nay là ngày quan trọng nên mới xuất hiện.

Chưa để Vĩnh Sinh kịp suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì khác Đào Vĩ lại lao đến mà dùng "Tàn long chưởng." một con rồng xanh mang theo linh lực vô cùng lớn mà đánh tới Vĩnh Sinh, nếu hứng trọn chiêu này e là không chết cũng trọng thương, Vĩnh Sinh vội dùng "kim cang hộ thể." và "sơn." ngay lập tức cơ thể Vĩnh Sinh được bao bọc một loại ánh sáng vàng, chưa hết Vĩnh Sinh còn có khí thế hừng hực của một ngọn núi, tuy vậy nhưng sau chiêu "Tàn long chưởng." cơ thể của Vĩnh Sinh cũng bị thương không nhẹ, Vĩnh Sinh cố gượng dậy, linh lực liên tục được phóng thích ra khỏi cơ thể, hai mắt Vĩnh Sinh lúc này không khác gì tên Đào Vĩ cũng mang một màu đỏ như máu.
 
Chương 16: C16: Hợp lực


Cả người Vĩnh Sinh được bao bọc bằng một thứ ánh sáng đỏ, chưa để tên Đào Vĩ kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, Vĩnh Sinh đã lao vút đến chỗ hắn rồi cứ thế mà tung một quyền, Đào Vĩ nghiêng sang một bên né đi được quyền vừa rồi, liền đắc ý mà nói.

"Dù gì ta cũng là hóa thần đỉnh phong, cho dù thọ nguyên sắp cạn người cũng kh.."

Lời còn chưa nói xong hắn đã bị Vĩnh Sinh đánh một quyền cực mạnh vào mặt mà bay về sau.

"Nhiều lời."

Nói xong Vĩnh Sinh lại đạp vào mặt đất rồi phóng đến chỗ Đào Vĩ, hắn ta thấy Vĩnh Sinh đang lao đến chỗ mình, liền lấy lại bình tĩnh rồi bay lên không trung, Đào Vĩ giơ hai ngón tay lên. Trên hai đầu ngón tay lúc này đã được tụ lại một quả cầu tím chỉ nhỏ ngang một đốt tay.

Đào Vĩ hạ tay xuống theo đó một đạo thiên lôi cũng đánh tới Vĩnh Sinh, Vĩnh Sinh nhanh chóng nhảy về phía sau để né, Đào Vĩ thấy Vĩnh Sinh đã trúng bẫy của bản thân liền nở một nụ cười, đạo thiên lôi lúc nãy thật chất chỉ là giả, còn chiêu lúc nãy tác dụng thật sự là tạo ra một vòng tròn dưới chân mục tiêu chỉ cần thoát ra tức khắc sẽ bị hàng vạn đạo thiên lôi đánh tới.

Vô số đạo thiên lôi xuất hiện, chúng nhắm vào Vĩnh Sinh mà đánh liên tiếp, Vĩnh Sinh chỉ có thể dùng "kim cang hộ thể." để cố gắng chống cự, nhưng chỉ sau vài lần kim cang hộ thể cũng bị đánh tan.

* * *


Bên này Diệp Bạch cũng đã khỏe lại.

"Diệp huynh nhìn kìa."

Theo lời đó mà Diệp Bạch nhìn về hướng Cơ Chính chỉ.

Tại sao bên đó lại âm u như vậy? Đã thế thiên lôi còn liên tục đánh xuống.

Diệp Bạch ngồi dậy rồi đi về hướng đó.

"Cơ đệ e rằng hai người bọn họ gặp chuyện chẳng lành rồi a."

Cơ Chính cũng ngồi dậy rồi đi theo Diệp Bạch, chỉ sau một lúc cả hai đã đến nơi đó, trước mắt họ Tiêu Cảnh đang bị trói lại còn Vĩnh Sinh thì liên tục bị những đạo thiên lôi đánh tới tấp e rằng sắp không chịu nổi nữa, Diệp Bạch lao đến chỗ Vĩnh Sinh.

"Ta giúp Ngô huynh còn Tiêu đệ cho đệ."

Cơ Chính liền đi đến phía Tiêu Cảnh cố gắng phá những sợi xích đó, về phần Diệp Bạch cũng đã đến chỗ của Vĩnh Sinh.

"Diệp đệ, bọn chúng muốn hồi sinh Đào Nguyên, mau ngăn bọn chúng lại."

Ngăn cản a? Tại sao, chẳng phải ta cũng là ma đạo ư?

. Ngôn Tình Ngược

Nếu như bình thường thì chắc chắn Diệp Bạch sẽ không quan tâm đến những chuyện này nhưng bây giờ lại khác những tên này dám đánh huynh đệ của hắn, nên nhất định hắn phải giết từng tên một.

Diệp Bạch chấp hai tay lại, rồi giải phóng lượng lớn linh lực.


"Lục cột chấn thiên."

Sau tiếng hét đó bầu trời âm u bỗng bị xé toạc, từ trên sáu cây cột khổng lồ dần dần bay xuống, mỗi cây cũng cao đến hơn trăm trượng, sáu cây cột dần bay xuống, theo đó áp lực cũng ngày càng lớn, Đào Vĩ muốn chạy nhưng áp lực này khiến cho hắn không thể di chuyển.

Sáu cây cột đè xuống cơ thể tên Đào Vĩ hai cây đè tay, hai tay đè chân, hai cây còn lại thì khóa cổ hắn ta, hắn không thể di chuyển, ở kiếp trước Diệp Bạch đã học được thứ này từ Phong lão, nhưng nó lại tốn rất nhiều linh lực, sau này Diệp Bạch đã cải tiến nó lại, không những mạnh hơn mà linh lực tiêu tốn cũng rất ít.

Những đạo thiên lôi cũng theo đó mà biến mất, Vĩnh Sinh cũng từ từ đứng dậy.

"Ngô huynh, huynh ngăn cản bọn chúng đi để ta xử lão già này."

Diệp Bạch nhảy đến chỗ Đào Vĩ, hắn ta không những không thể di chuyển mà còn phải chịu một áp lực rất lớn, Diệp Bạch vận quyền vào tay rồi liên tiếp đánh vào mặt lão ta.

Vĩnh Sinh tuy trên người chi chít vết thương nhưng vẫn lao lại chỗ tên Đào Thiên, Vĩnh Sinh nhanh chóng lấy đi con mắt của Đào Nguyên rồi đánh tên Đào Thiên bay ra xa.

Bên này Cơ Chính cũng đã giải thoát thành công cho Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh giơ hai tay lên khởi động lại gân cốt sau đó tiến đến phía tên Đào Thiên, mặt đằng đằng sát khí.

"Ngươi có biết bị nhốt trong đó ta mỏi đến mức nào không hả?"


Sau đó Tiêu Cảnh cứ nhắm vào tên Đào Thiên mà đánh liên tiếp.

Với con thịnh nộ của Tiêu Cảnh và Diệp Bạch, hai cha con Đào gia đã bị giết, Vĩnh Sinh cầm lấy con mắt của Đào Nguyên mà đi đến phía Diệp Bạch, Vĩnh Sinh đưa con mắt ra.

"Mắt trái đệ không thể nhìn lại được chi bằng thay bằng con mắt này a."

Cơ Chính đứng một bên nghe mấy lời này liền chạy lại.

"Để ta làm."

Cơ Chính cầm con mắt của Đào Nguyên, nhìn Diệp Bạch đang ngồi phía dưới mà nói.

"Diệp huynh ráng nhịn đau."

Xong Cơ Chính cắm một cây châm vào trán Diệp Bạch, rồi đưa tay ra móc lấy con mắt trái của Diệp Bạch xong tháy vào bằng mắt của Đào Nguyên, tiếp đó Cơ Chính châm thêm mấy kim lên cơ thể Diệp Bạch.
 
Chương 17: C17: Thôn bắc linh


Diệp Bạch ngồi dậy rồi từ từ mở mắt trái ra, con mắt trái bị thương giờ đã được thay thế bởi mắt của Đào Nguyên, mắt trái của Diệp Bạch bây giờ nhìn còn rõ hơn lúc trước, hơn hết tầng suất hoạt động của con mắt trái cũng nâng cao.

"Diệp đệ, chúng ta đi thôi."

Diệp Bạch cũng chạy theo ba người.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Diệp Bạch lên tiếng hỏi.

"Ta cũng không biết."

Vĩnh Sinh vừa đi vừa trả lời câu hỏi của Diệp Bạch.

"Vậy thì các huynh đệ, theo ta về tông môn, chắc chắn vi sư ta sẽ chấp nhận mọi người."

"Được."


Cả ba đáp lời Diệp Bạch, Cơ Chính lại lên tiếng hỏi.

"Nhưng tông môn của huynh ở đâu?"

"Tông môn của ta ở quận hoa dương, một trong ba quận lớn mạnh nhất linh vũ đại lục."

Nghe xong câu này cả ba không khỏi háo hức, nhưng quận hoa dương lại ở trung tâm linh vũ đại lục, còn nơi cả bốn người đang đứng là rìa phía bắc của linh vũ đại lục.

Từ hàng vạn năm trước linh vũ đại lục vốn là một mảng đại lục, nhưng trải qua nhiều cuộc chiến lớn mà nó đã bị chia ra làm ba phần.

Theo truyền thuyết từ xa xưa linh khí ở nhân giới vô cùng nồng đậm thời ấy cứ một trăm năm là lại có vài chục người phi thăng thành tiên, cao thủ khắp nơi, nhưng sau trận chiến làm linh vũ đại lục chia cách làm ba phần thì nguyên thủy chí tôn Lâm Vũ đã phong ấn lại linh khí trên toàn bộ linh vũ đại lục, cũng từ đó mà linh khí trên linh vũ đại lục đã vô cùng thưa thớt, nhưng sau vạn năm phong ấn bắt đầu nứt mẻ từ đó mà một số nơi linh khí vô cùng nồng đậm.

Cả bốn người vẫn đang đi xuống núi, xung quanh chỉ có cỏ cây với những loài yêu thú, sau khoảng một canh giờ cuối cùng họ đã xuống được dưới chân núi, phía trước có một cái thôn nhỏ, trước thôn có một cái bảng gỗ "thôn bắc linh."

Được ghi bằng một thứ chất lỏng đỏ.

Nhìn vào bên trong khiến Cơ Chính và Diệp Bạch cũng có chút e sợ, nhưng cả bốn người vẫn quyết định tiến vào trong.

Bên trong vô cùng âm u, đến bóng dáng của một con vật cũng không có, những ngôi nhà đều đóng cửa kín mít, trên cửa còn dán rất nhiều bùa chú.

"Két, két."

Diệp Bạch vội quay sang phía tiếng động phát ra, cánh cửa của ngôi nhà sau lưng họ từ từ mở, từ trong một bàn tay thò ra.

"Ngô huynh nhìn kìa."

Sau tiếng đó của Diệp Bạch, Vĩnh Sinh và hai người kia cũng xoay sang nhìn, cả bốn người đã vào tư thế chiến đấu thì bỗng một người bước ra từ trong đó, đó là một ông lão độ chừng năm mươi mấy tuổi, trên người mặc một bộ y phục rách rưới, tóc thì đã ngả bạc.

Thấy bốn người trước mắt đang dè chừng ông ta vội xua tay rồi lên tiếng.

"Các cậu yên tâm lão chỉ là người dân bình thường."


"Ông có thể giải thích cho bọn ta về ngôi làng này được không? Bọn ta vào đây chẳng thấy một bóng người a."

Ông lão cũng từ từ giải thích cho bốn người Diệp Bạch nghe.

Thôn bắc linh nằm dưới chân núi khai thiên, người dân mỗi ngày đều phải đóng thuế cho bọn ma đạo, nếu không thì sẽ bị bọn chúng giết, không gặp ma đạo thì cũng gặp yêu thú, vì thế mà người dân nơi đây phải đóng cửa mặc dù trời sáng.

Nghe xong cả bốn người đều vô cùng tức giận, Diệp Bạch mặc dù đi theo ma đạo nhưng vẫn chưa giết bất kì một người vô tội nào cả, đối mặt với những thứ này Diệp Bạch cũng giống như ba người kia, cả bốn người đều muốn giữ yên bình cho thôn bắc linh.

"Ông yên tâm, bọn ma đạo ở đây đã bị bọn cháu xử."

Ông lão nghe vậy liền không khỏi vui mừng, ông ta vỗ tay mấy cái, những nhà dân xung quanh theo đó mà mở cửa đi ra, ông ta vui vẻ mà giới thiệu.

"Ta là trưởng thôn bắc linh, ta tên Dương Thế."

"Tại hạ Ngô Vĩnh Sinh còn ba người này là huynh đệ của ta lần lượt là Diệp Bạch, Tiêu Cảnh và Cơ Chính."

Sau đó Dương Thế cũng giới thiệu bốn người với dân làng, họ khi biết bốn thiếu niên trước mặt đã hạ bọn ma đạo liền không khỏi cảm kích vô cùng, mặt trời dần hạ xuống chân núi, nó tỏa ra thứ ánh sáng cam dễ chịu vô cùng.

"Trời cũng đã tối chi bằng các vị ở lại đây mai hẵng đi."

Cả bốn người Diệp Bạch cũng đồng ý dù sau trời cũng đã tối, nhận được lời đồng ý Dương Thế và các người trong thôn tấp nập mà chuẩn bị thức ăn, mặt trời lúc này cũng đã lặn hẳn nhường chỗ cho mặt trăng, đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong, trước mặt bốn người là một bản tiệc thịnh soạn, có đến mấy chục món, cả bốn người đã nhịn đói khá lâu, bây giờ có đồ ăn trước mắt liền lao vào ăn ngấu nghiến như hổ đói.


Đang ăn thì bỗng có người chạy vào vẻ mặt hốt hoảng.

"Không xong rồi trưởng thôn, đêm nay là đêm trăng tròn."

Nghe xong câu này Dương Thế liền vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài nhìn, quả thật đêm nay là đêm trăng tròn.

Cứ mỗi đêm trăng tròn, những con yêu thú sẽ trở nên lớn mạnh vô cùng có khi sức mạnh còn sánh ngang linh thú, quan trọng nhất là số lượng của bọn chúng vô cùng lớn, mỗi đợt ít nhất cũng có hơn trăm con.

Cả bốn người cũng dừng việc ăn lại, mà đi ra bên ngoài, lúc này những con yêu thú từ trên núi đã bắt đầu đi xuống.

Vĩnh Sinh nhảy khỏi nhà.

"Cứ để bọn ta lo."

Sau đó Diệp Bạch và hai người còn lại cũng nhảy xuống.

Dẫn đầu đám yêu thú là một bầy yêu lang khoảng năm mươi con, phía sau còn có nhiều con yêu thú khác, trên hết đây chỉ mới là đợt tấn công đầu tiên, vậy những đợt sau sẽ còn khủng khiếp đến mức nào a.
 
Chương 18: C18: Giúp đỡ


Đối mặt với đàn yêu thú hung hãn và đông vô số trước mặt, cả bốn người không hề sợ hãi mà ngược lại còn vô cùng thích thú.

Vĩnh Sinh là người đầu tiên lao lên sau đó là Diệp Bạch và Tiêu Cảnh, còn Cơ Chính nhảy vọt lên một nóc nhà, rồi bắt đầu dùng linh lực vẽ trận, mỗi lúc Cơ Chính dừng lại, nơi đó lại xuất hiện một chấm đỏ, nét cuối cùng, trận pháp được kích hoạt.

Thôn bắc linh được bao phủ bởi một kết giới, để ngăn chặn những con yêu thú khác xâm nhập, Cơ Chính lại dựng thêm vô số trận pháp bên trong để hỗ trợ.

* * *

Dưới này ba người Diệp Bạch liên tiếp tấn công, có một thì đánh một có hai thì đánh hai, không sợ bất cứ thứ gì cả, Vĩnh Sinh dẫn đầu lao thẳng vào đám yêu thú, lao đến đâu yêu thú bị thổi bay đến đó, còn Diệp Bạch và Tiêu Cảnh theo sau, nhận nhiệm vụ hạ những con yêu thú bị thổi bay ra, bọn họ cứ vậy mà hạ dần đám yêu thú, cộng thêm những đạo hỏa cầu từ trận pháp của Cơ Chính mà chẳng mấy chốc số yêu thú đã chẳng còn là bao.

"Grào.."

Một tiếng vang lớn phát ra, Diệp Bạch dừng việc hạ yêu thú lại mà nhìn về nơi tạo ra tiếng động đó, một cái bóng đen sừng sững đứng trên nóc nhà, ánh trăng soi chiếu, Diệp Bạch cũng dần thấy được hình dạng của nó.


Một con lang vương, linh thú cấp hai, khi bốn người bị mắc kẹt trong vô tận trận pháp, những con linh thú hay yêu thú mà họ phải đối mặt trong đó đều là linh thú mô phỏng, vì thế mà thực lực của bọn chúng khác xa hàng thật.

Con lang vương nhìn vào ánh trăng tròn rồi "hú.." lên một tiếng dài, theo đó nhưng con yêu lang đã bị hạ từ trước bỗng sống dậy rồi lao đến tấn công họ, chưa hết sức mạnh và sức bền của bọn chúng được tăng lên đáng kể.

Vĩnh Sinh đánh đánh cũng xoay người lại mà hỏi.

"Sao bọn này lại đột nhiên mạnh như vậy a?"

Đáp lại câu nói của Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh đưa tay chỉ về phía con lang vương.

"Ngô huynh mau nhìn xem, là lang vương."

Vĩnh Sinh cũng nhìn theo hướng Tiêu Cảnh chỉ, quả thật là có một con lang vương, đây dù sao cũng chỉ mới là đợt một có cần kinh khủng đến mức đó không a.

Lúc này ba người đã bị đàn yêu lang bao vây, hỏa cầu từ trận pháp lúc này cũng không gây tí tổn hại nào đến bọn chúng, Cơ Chính cũng từ nóc nhà mà bay xuống.

"Không ổn rồi Ngô huynh, hỏa cầu của ta không gây tí tổn hại nào với bọn chúng."

Vĩnh Sinh cố trấn an bản thân rồi nói lại.


"Không sao, nhất định chúng ta sẽ thắng bọn chúng."

Bây giờ hi vọng thắng cuối cùng của họ là diệt được con lang vương, những con yêu lang bình thường đã khó đánh bây giờ còn được cường hóa như vậy thì đánh đến bao giờ mới thắng được a.

Vĩnh Sinh lao lên trước, một chân giẫm lên đầu yêu lang xong bật nhảy lên không trung, rồi bay đến nóc nhà nơi con lang vương đang đứng, con lang vương thấy bị đe dọa liền gầm lên một tiếng.

Theo đó những con yêu lang phía dưới bắt đầu tập trung lại dưới nhà rồi bắt đầu leo lên, nhưng bọn chúng lại bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm liền nhanh chóng phóng ra xa, sau khi bọn chúng vừa nhảy ra xa, một con rồng cũng lao đến, Cơ Chính trên tay cầm bảo vật chấn gia long sơn kính mà cười.

"Ngô huynh, chỗ này cứ để bọn ta lo."

* * *

Vĩnh Sinh tụ linh lực vào tay rồi lao đến tấn công con lang vương, nhưng nó nhanh chóng đưa móng vuốt sắc nhọn lên cản lại được đòn đó, chưa dừng lại ở đó con lang vương nhanh chóng đè tay Vĩnh Sinh xuống rồi dùng móng vuốt đâm vào bụng Vĩnh Sinh, nhưng Vĩnh Sinh kịp phản ứng vội đưa tay còn lại lên chặn lại đòn đó.

Vĩnh Sinh đẩy con lang vương ra rồi nhảy về sau để giữ khoảng cách, xong Vĩnh Sinh tập hợp linh lực vào hai bàn tay sử dụng "hỏa quyền." hai tay của Vĩnh Sinh được bao bọc lại bởi vô số lửa, xong Vĩnh Sinh lao đến đấm một quyền thẳng mặt lang vương.


Nhưng tốc độ của nó là quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã né được hoàn toàn đòn đó, lang vương không những né đi đòn đó mà còn nhanh như cắt phóng ra sau lưng Vĩnh Sinh rồi đâm một đòn thật mạnh.

Vĩnh Sinh nhất thời không né được bị lang vương dùng móng vuốt sắc bén vô cùng của nó đâm xuyên lưng, Vĩnh Sinh dùng hai tay đẩy lang vương ra nhưng cơ thể lúc này đã bị thương nặng e rằng không cầm cự được bao lâu nữa.

* * *

Dưới này cũng không khá hơn là mấy, Diệp Bạch, Cơ Chính và Tiêu Cảnh cố hết sức hạ những con yêu lang nhưng hoàn toàn không thể hạ bọn chúng, bỗng một con cắn lấy cánh tay Tiêu Cảnh, sau đó nhiều con khác cũng lao đến mà cắn lấy cơ thể Tiêu Cảnh.

May là cơ thể Tiêu Cảnh vô cùng cứng chắc nên vẫn có thể chịu được, còn về phần Diệp Bạch, lúc này linh lực cũng chẳng còn bao nhiêu cũng bị những con yêu lang lao vào cắn xé, lúc này chỉ còn mỗi Cơ Chính là vẫn còn sức chóng chọi, những với tình hình hiện tại thì e rằng cũng chỉ được thêm một lát.

Ngay lúc họ tuyệt vọng nhất thì bỗng một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
 
Chương 19: C19: Câu giờ


Một thân ảnh xuất hiện trên nóc một ngôi nhà, trên tay cầm theo một ngọn đuốc, khiến cho khuôn mặt của người đó cũng lộ diện, ấy vậy mà lại là Dương Thế, ông ta nhìn xuống dưới rồi hét to.

"Để bọn ta giúp các cậu."

Nói xong những ngôi nhà xung quanh cửa mở toạc ra, người trong thôn ào ạt tuôn ra, trai gái già trẻ đều có, trên tay họ cầm đủ thứ như cuốc xẻng, bọn họ lao lên đánh những con yêu lang.

Tuy không gây được chút tổn thương nào lên bọn chúng nhưng ít ra cũng câu được thêm một ít thời gian, những con yêu lang bị tấn công liền thay đổi mục tiêu sang những người trong thôn.

Nhờ vậy mà bốn người mới thoát nạn, nhưng cũng không thể kéo dài mãi được, Cơ Chính nhảy vọt lên nóc nhà, nơi mà Vĩnh Sinh vừa đánh nhau với lang vương, Vĩnh Sinh lúc này trên bụng đã bị thủng một lỗ lớn, e là không qua khỏi.

Cơ Chính cõng Vĩnh Sinh trên vai rồi đáp lại xuống mặt đất, với tình hình hiện tại, Cơ Chính chỉ có thể giúp ngăn máu lại chứ không có cách nào khác.


Cơ Chính liên tiếp châm xuống mười ba mũi kim, không chỉ ngăn máu mà nó còn giúp cơ thể mau chóng hồi phục, về phần Tiêu Cảnh và Diệp Bạch thì không đáng kể, chỉ bị thương ngoài da, nhưng Diệp Bạch thì lại hết linh lực, ít nhất cũng cần thêm một canh giờ để hồi phục.

Cơ Chính và Tiêu Cảnh vác hai người để vào một ngôi nhà rồi đi ra bên ngoài, bây giờ nếu như cứ lao vào đánh, thì không khác gì đi tìm đường chết, họ phải bằng mọi cách hạ được lang vương.

Bên này thì người trong thôn cũng không câu kéo được bao lâu nữa, Cơ Chính bỗng nảy ra ý nghĩ rồi liền xoay qua nói thầm với Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lao lên phía trước.

"Được chúng ta cứ làm như vậy đi."

Lang vương không chỉ có thính giác nhạy bén mà khả năng cảm nhận linh lực của nó cũng rất tốt, cộng thêm tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó nhìn thấy thì việc chiến thắng nó là vô cùng khó.

Tiêu Cảnh nhảy vọt lên nóc nhà nơi con lang vương đang đứng, vừa đến nơi Tiêu Cảnh liền bị lang vương đâm một đòn chí mạng vào ngực, Tiêu Cảnh cứ thế mà ngã xuống.

Con lang vương không còn cảm nhận được linh lực trên người Tiêu Cảnh liền nghĩ Tiêu Cảnh đã chết nên không quan tâm, mà tiếp tục theo dõi trận chiến, ngay lúc đó Tiêu Cảnh chớp thời cơ nó không chú ý liền bật dậy dồn toàn lực vào tay mà đánh thẳng vào lang vương.

Lang vương bị dính đòn này liền bay ra xa, Tiêu Cảnh xoa xoa vết thương trên ngực, nhìn con lang vương mà cười.

"Ngươi nghĩ ta bị hạ chỉ sau một đòn à."

Chưa để lang vương kịp đứng dậy Tiêu Cảnh liền lao đến mà dùng tay ấn chặt nó xuống.


"Cơ đệ, ra tay đi."

Sau tiếng nói đó Cơ Chính liền phóng như bay lên một lần nữa lấy ra bảo vật chấn gia long sơn kính, Cơ Chính truyền hết linh lực vào trong tấm kính nhỏ đó, theo đó một con rồng xanh bay ra, nhưng lần này uy lực lại vô cùng lớn.

Khi đòn này sắp đến nơi Tiêu Cảnh liền vội nhảy ra để tránh bị thương, con rồng đánh vào lang vương tạo ra một vụ nổ lớn và một tiếng đinh tai nhức óc, khói dần tan đi, bên trong chỉ còn lại xác của lang vương đã biến dị.

Lang vương chết theo đó những con yêu lang bên dưới cũng chết theo, Tiêu Cảnh mệt đến nỗi nằm bẹp xuống thờ phào, còn Cơ Chính thì vẫn chưa được nghỉ, vì đây chỉ mới là đợt tấn công đầu tiên sẽ còn lần hai lần ba nữa, nếu vậy thì họ chỉ có chết.

Cơ Chính lại một lần nữa bày trận để ngăn không cho bọn yêu thú tiến vào, chỉ cần cố qua được đêm nay họ sẽ sống, kết giới ban nãy đã bị tổn hại nặng nên bây giờ Cơ Chính phải tạo lại kết giới mới, nhưng quả thật sau đòn ban nãy thì bây giờ Cơ Chính cũng đã kiệt sức.

Bỗng lúc này Dương Thế đi tới, ông ta đưa cho Cơ Chính bốn lá bùa.

"Đeo thứ này vào các cậu sẽ ẩn được khí tức."


"Đa tạ."

Cơ Chính nói xong liền lấy bốn lá bùa từ trên tay Dương Thế, rồi dán lên trán một lá, xong liền chạy đến chỗ Tiêu Cảnh.

Định nói gì đó nhưng lại chợt nhớ ra Tiêu cảnh không có tu vi, có đeo hay không cũng không quan trọng, Cơ Chính đi vào trong nhà dán hai tấm bùa lên trán của Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, sau đó gọi Tiêu Cảnh vào trong rồi đóng cửa lại để ẩn nấp.

"Rầm."

Kết giới đã bị phá hủy hoàn toàn, mặc dù ở trong nhà nhưng Cơ Chính vẫn cảm nhận được sát khí tràn ngập bên ngoài, tiếng bước chân vang vọng khắp nơi, Cơ Chính và Tiêu Cảnh chỉ có thể mong cho bọn chúng không phát hiện ra họ.

Một canh giờ trôi qua, tiếng chân đã dừng lại hẳn, sát khí bên ngoài cũng biến mất, có lẽ bọn chúng đã bỏ cuộc, nếu thật vậy thì họ đã sống sót.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom