Cập nhật mới

Dịch Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Đại vận ập đến


Nhóm người của Dương Tử đã đến được Nhị Vực, ai nấy cũng bất ngờ về vẻ đẹp của nó. Dương Tử và mọi người khi cảm nhận linh khí của nơi đây mà đột phá. Bấy giờ Dương Tử cũng cảm nhận được Linh Nhi và Dạ Hy đều đã lên Tiên Thiên Kì đỉnh phong và sắp đột phá lên Hoàng Thiên Kì. Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó mà Dương Tử lập tức bay đi bỏ lại mọi người. Vì tu luyện Tam Tinh Diệt Đồ lên muốn đề thăng lên một đải cảnh giới khác thì ba người phải có cùng tu vi và cùng đột phá. Dương Tử và Linh Nhi cùng Dạ Hy cũng như vậy. Hắn biết mình đã có đủ điều kiện để đạt được Hoàng Thiên Kì ngũ sắc lên mới lập tức bay đi. Sau khi đã vận lực bay xa nhất có thể hắn dùng thần thức thăm dò xung quanh thấy không có ai mới yên tâm dừng lại. Ba người cũng bắt đầu triệu ra được thiên lôi của bản thân. Hai người Dạ Hy và Linh Nhi tiếp tục đột phá Hoàng Thiên Kì tam sắc nên chịu 22 đạo thiên lôi đánh xuống. Đang đứng trên tàu Nhẫn Dạ đột nhiên nhìn thấy mây đen che phủ một vùng. Hắn mới nhớ ra mà vội vàng tạo kết giới bảo vệ mà rời thuyền đi ra xa. Nhẫn Dạ cũng gào lên:

- Tất cả chuẩn bị! Sắp có xung kích đánh tới!

Bấy giờ cả một vùng trời càng tối hơn mà còn không ngừng lan ra. Đến nỗi Phi Hành Châu của Nhẫn Dạ cách đó hơn 50 dặm mà vẫn bị một màu đen kịt bao trùm. Mây đen càng ngày càng lan rộng hơn đến khi nó kín nghịt vùng trời mà Nhẫn Dạ và mọi người đang nhìn thấy mới thôi. Về lại chỗ Dương Tử hắn vì đột phá lên Hoàng Thiên Kì ngũ sắc mà phải chịu tròn 70 đạo thiên lôi lục giai. Cả một bầu trời đem nghịt im re không một tiếng động nào cả. Đột nhiên đùng một cái đạo thiên lôi đầu tiên cũng đã đánh xuống. Rồi kéo tiếp hàng chục đạo thiên lôi hoá thành hình rồng đánh xuống. Khiến bầu trời mưa giông cũng nổi lên gió thổi không ngừng. Dương Tử vẫn đang hết sức mà chống đỡ lại thiên lôi, vì lên được cảnh giới Hoàng Thiên Kì không giống như những cảnh giới khác. Nó là một bước ngoặt thật sự trên con đường tu hành của từng người. Thiên Lôi ở Hoàng Thiên Kì cũng tính theo sự ngộ tính của bản thân. Quay lại với Dương Tử, lúc này hắn đã chịu được hơn 50 đạo thiên lôi. Da thịt hắn bắt đầu vỡ nứt máu huyết cứ sôi trào lên, hắn cũng khởi lên Hư Không Chi Thể và Sát Phạt Chi Thân để chống lại thiên lôi. Đột nhiên tất cả hơn mười mấy đạo thiên lôi tụ lại thành một con lôi long to lớn vô cùng. Khiến xung quang đấy mưa gió đã mạnh nay còn mạnh hơn. Lôi Long hạ xuống một tiếng nổ lớn vang xa đến tận chỗ Nhẫn Dạ. Dương Tử đang khụy mình xuống chống đỡ, người thì đầy máu nhưng hắn vẫn điên cuồng gào lên mà dùng tay không đấm tới phía con lôi long:

- Kiếp này đã sống lại! Cho dù f chúng có tới đây bây giờ ta cũng không đầu hàng được!


Nói xong hắn cũng tụ lực dưới tay lấy lưng chống lại Lôi Long mà gào lên:

- Cút cho lão tử!

Tiếng nổ lớn lại vang lên lần này còn to hơn khiến Nhẫn Dạ và mọi người đứng rất xa mà vẫn phải bịt tai lại. Nhưng không sao vì Dương Tử cũng đã vượt qua được mà tiến đến cảnh giới Hoàng Thiên Kì. Nhẫn Dạ cũng lập tức thôi động Phi Hành Châu mà bay tới chỗ Dương Tử. Bấy giờ trờ đã không còn mây đen họ mới thật sự thấy được sức tàn phá đến khủng khiếp của Thiên Lôi mà Dương Tử phải chịu. Toàn bộ khu rừng rộng 50 dặm ấy tan thành tro bụi cháy đen như là một vùng đất chết. Lại nhìn kĩ, ở trung tâm còn có một cái hố sâu hoắm đến nỗi Linh Nhi ném cục đá xuống mãi mới nghe thấy tiếng vọng lại. Bấy giờ Dương Tử vẫn cố ngồi dậy mà nói lớn:

- Chư vị đã đến xem thì ra hết đi không cần phải ẩn thân tiếp đâu!

Đáp lại hắn là vô số kẻ bỗng xuất hiện trên bầu trời mà nhìn xuống. Một kẻ trong đó vỗ tay lên mà hỏi Dương Tử:

- Quả là một nhân tài! Ngươi có muốn gia nhập Thiên Tội Thần Tông của bọn ta không?
. ngôn tình hoàn



Dương Tử vẫn cố nói tiếp:

- Ta vẫn mong các vị ở đây không hỏi ta câu đấy nữa. Ta cũng chẳng muốn gia nhập thế lực nào cả!

Tên Thiên Tội Thần Tông kia tức giận lao đến đinhn bóp cổ Linh Nhi và Dạ Hy cùng Bắc Phi:

- Ta không đến đây để hỏi ngươi một câu trả lời! Mà ta đang nói ngươi có chịu gia nhập hay không chứ không phải hỏi!

Hắn đang lao đến đột nhiên thấy bản thân không di chuyển được nữa. Hắn bỗng quay mà thốt lên:


- Thằng khống dám lừa ta sao.

Dương Tử vẫn cố đáp và nói:

- Ta có thể thử là thực lực yếu kém nhưng gom các vị lại rồi bạo thân thì các vị cũng chưa chắc sống được đâu!

Mọi người cũng đành bay đi trong sự tiếc nuối, còn tên Thần Tông kia cũng mặt hằm hằm mà bay đi. Bấy giờ kẻ thù cũng hết Dương Tử lập tức ngất đi vì mất máu quá nhiều. Xương thì gãy 3 phần khiến Nhẫn Dạ cũng thấy hắn thật là điên khi dám chống lại cú thiên lôi ấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Đại vận ập đến


Hôm sau Dương Tử đang ngồi một mình giữa trời mưa mà khóc lớn. Trở lại lúc đám người đến có ý chiêu mộ Dương Tử. Sau đó một tiếng thì bầu trời đang quang đãng bỗng lại bắt đầu tối sầm. Dương Tử vì đã đột phá Hoàng Thiên Kì nên cũng hồi phục rất nhanh và đã hồi phục được 7 phần thực lực. Đột nhiên có một tiếng cười vang vọng khắp đất trời mà phát tiếng ra nói:

- Hahaha Dương Vô Cực ta lại gặp nhau rồi hay ta phải gọi ngươi là Vô Cực Đế, hay là phải gọi là chủ nhân của Đế Tôn Vực nhỉ?

Dương Tử bấy giờ cũng lạnh sống lưng mà đang có vẻ mặt vô cùng tức giận. Lẽ thường tình vì chỉ có vài kẻ mới biết được biệt danh Vô Cực Đế của hắn. Mà kẻ còn biết hắn tạo ra Đế Tôn Vực càng ít hơn, mà kẻ duy nhất biết được mà Dương Tử phải đề phòng. Bấy giờ hắn mới tối sầm mặt mà nói:

- Âm Tà Đế ngươi không cần giả thần giả quỷ đâu!

Những tiếng vỗ tay cũng phát lên, Âm Tà Đế cũng hiên ra mà nói:

- Không hổ là Vô Cực Đế vẫn nhạy bén như ngày nào!

Dương Tử cũng gào lên:

- Tên khốn lẽ ra bây giờ ngươi không thể biết tên của ta!

Âm Tà Đế cũng tiếp tục cười mà nói:

- Haha ngươi biết gì không? Ta cũng vô tình được một luồng sức mạnh nào đấy đưa về đây thôi! Mà ta cũng mới chiếm đoạt thân thể này nên cũng không quen lắm!

Hắn lập tức bay sát tới tóm cổ Dương Tử mà nói:


- Dù gì thì Phá Hư Kì cũng đủ để giết ngươi bây giờ rồi!

Dương Tử mời cười mà nói:

- Ra tay thử xem Ma Tôn đại nhân của các ngươi có bỏ qua cho ngươi không?

Âm Tà Đế cũng cười nói:

- Coi như ngươi cũng nhanh trí!

Hắn lại tiếp tục nói:

- Nhưng không có nghĩa là ta không thể ra tay với người cạnh ngươi! Ba cái thánh thể cũng là chết yểu mà thôi!

Hắn đang định động tay thì Dương Tử lập tức khởi lên Sát Phạt Chi Thân mà dùng Thôn Thiên Chưởng xé rách hư không mà kéo Linh Nhi và Dạ Hy cùng Bắc Phi đẩy vào trong mà nói vọng vào và ném cho họ ba món đồ:

- Nhớ lấy! Hãy cẩn thận về tên khốn kia ba muội cầm thứ này mà che giấu khi tức!

Ba nàng đồng thành đáp lại:

- Còn huynh thì sao chứ?

Dương Tử không nói thêm lập tức đóng lại vết rách lại mà gào lên:

- Âm Tà Đế à ngươi cũng không đạt được như ý muốn rồi!

Âm Tà cũng gào lên:

- Tên khôn dám làm hỏng việc của ta!

Cũng cắn Bạo Nguyên Đan mà dùng hết sức vận lên Thôn Thiên Chưởng bắn về phía Âm Tà Đế mà gào lên:

- Đỡ thứ một đòn của ta đi ngươi nói quá nhiều rồi đấy!

Âm Tà Đế vẫn tưởng bở tự giơ thân mình ra đỡ mà nói:


- Hoàng Thiên cũng vẫn là Hoàng Thiên cũng đâu có gì khác?

Vả mặt ngay lập tức hắn bị đục nguyên một lỗ và khụy xuống mà nói:

- Ngươi dám đánh ta?

Đang định đánh trả hắn được một lực lượng kéo đi khiến hắn không cam tâm mà gào lên:

- Đợi đấy đi ngươi vẫn sẽ chết dưới tay ta thôi!

Dương Tử thấy hắn đi lập tức ngồi xuống dốc nguyên lọ đan trị thương lục phẩm mà dùng Thôn Phệ Cấm Kinh hấp thụ số dược hiệu của Bạo Nguyên Đan. Bấy giờ quá sức lên hắn lại bị vỡ nứt thân thể thì lại được một người đó trị thương mà nói:

- Vô Cực Chi Chủ người phải sống xót mới đước đây là cơ hội cuối của chúng ta!

Hắn đang cố gắng hỏi lại thì thân ảnh của người kia cũng đã biến mất. Hôm sau hắn đã thức dậy, trời đổ mưa hắn cũng không di chuyển mà ngồi đấy đấm xuống mặt sàn mà khóc lớn. Nhẫn Dạ bây giờ cũng đi ra mà nói lời ăn ủi hắn:

- Còn chờ gì nữa thằng đần này? Ngươi không có thực lực họ cũng phải chịu nguy hiểm đấy còn không đứng dậy mà tu luyện đi. Dương Tử cũng đứng dậy mà gào lớn:

- Được ta sẽ cố gắng sống lại kiếp này ta nhất định sẽ chém dọc Cửu Thiên mà đi lên!

Nhẫn Dạ cũng vui lây mà nói:

- Thôi được rồi ngươi ổn định lại thân thể ta giúp điều khiển Phi Hành Châu!

Về Phía của Bắc Phi nàng bị trôi đến Tứ Vực mà rơi và một tông môn. Nàng cũng đứng dậy phủi bụi mà khó hiểu mà tự hỏi:


- Không biết giờ Dương huynh sao rồi! Kẻ đó mạnh đến mức mình cũng không nhúc nhích nổi!

Nàng cũng đi dọc theo con đường mòn mà bắt gặp một số đệ tử của Đan Dược Trường. Nàng cũng cất tiếng mà hỏi:

- Xin được mạn phép làm phiền các vị! Có thể cho ta hỏi rằng nơi này là đâu không!

Một vị cũng hí hửng mà đáp:

- Cũng không cần như thế đâu bọn ta ngược lại phải cung kính với tỷ tỷ đây thì đúng hơn. Mà đây là Tứ Vực và đây là địa phận của Đan Dược Trường, là một tông môn luyện dược trải khắp các vực khác.

Một người cũng lên tiếng hỏi:

- Vậy tỷ đến từ thế lực nào vậy mới 22 tuổi hơn hay sao mà lại có tu vi mức Độ Kiếp vậy?

Nàng cũng bất ngờ đáp:

- Ta cứ tưởng vậy là tu vi thấp chứ! Ta đến từ Nhị Vực vì một vị sư huynh cứu thoát khỏi một tên cường giả mà xé rách hư không vô tình đưa ta đến đây.

Vị kia lại thấy mùi đan dược thành phẩm đầy trên người của Bắc Phi mà nói:

- Tỷ cũng luyện đan à vậy thì đi theo chúng ta đi biết đâu tỷ cũng lại vào được Đan Dược Trường!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Bắc phi tại tứ vực


Bắc Phi nghe vậy cũng nên tiếng từ chối:

- Vậy thì phiền mọi người quá ta cũng không giỏi giang gì đâu!

Một cô nàng nhí nhảnh chạy tới mà giới thiệu về bốn người họ mà vui vẻ nói:

- Vậy tỷ tên gì thế? Ta là Thanh Di vị này là Hạc Hiên, vị muội muội này là Tử Yên, còn vị sư huynh này của ta là Vĩ Kỳ. Nếu không làm hỏng chuyện của tỷ, thì tỷ cứ đi cùng bọn ta biết đâu nơi này có thể làm tỷ bộc lộ tài năng cũng không chừng.

Bắc Phi cũng ngại ngùng mà đáp lại:

- Ta tên Bắc Phi. Nếu mọi người nói vậy xin mạn phép làm phiền.

Trên đường đi Thanh Di cũng nói rất nhiều điều với Bắc Phi về Đan Dược Trường. Thanh Di vui vẻ kể vô số điều cho Bắc Phi nghe:


- Đan Dược Trường cũng không quá khắt khe về việc tuyển chọn đệ tử đâu, tông môn bọn ta cho rằng ai cũng có thể thành tài nên cũng không quá khó vào đâu. Nhưng nếu muốn thành tài mà không học là hơi khó đấy, vì ở đây bọn ta cần học rất nhiều với tiêu chỉ ai cũng có thế làm luyện đan sư. Thậm chí nếu có người muốn sẽ có một vị đan sư đến dậy cả đêm luôn, trước đây ta cũng vậy cũng nhiều nhờ Ngữ Yên đại sự đến và chỉ dạy. Bây giờ ta cũng đã luyện ra được đan dược tam phẩm rồi đấy. Còn tỷ thì sao, tỷ luyện được mấy phẩm rồi?

Chưa kịp để Bắc Phi nghe trả lời thì Vĩ Kỳ bật cười lên mà nói:

- Haha Bắc Phi tỷ cũng cứ yên tâm về lời mà Thanh Di muội muội nói. Nhưng trừ việc mời Ngữ Yên sư phụ về để chỉ dạy thì là do muội ấy ham chơi mới bị người đè cả đêm ra bắt học ấy!

Thanh Di cũng quát Vĩ Kỳ mà nói:

- Huynh lại làm xấu mặt ta nữa rồi!

Bắc Phi cũng vui vẻ mà can ngăn hai người lại mà trả lời từng câu hỏi của Thanh Di:

- Thôi mà dù sao mọi người cũng không nên làm như vậy. Còn câu hỏi của Thanh Di muội muội thì ta luyện được tứ phẩm đỉnh cấp rồi và cũng có khả năng luyện ra được ngũ phẩm hạ cấp rồi.

Mấy người đều há hốc mồm mà đồng thanh nói:

- Gì chứ tỷ cũng đâu nhiêu tuổi mà luyện được tứ phẩm đỉnh cấp rồi!

Bắc Phi mặt có chút bỡ ngỡ tay chạm vào cằm mà hỏi:

- Người như ta hiếm lắm sao? Sư phụ bảo ta rằng như vậy vẫn chưa đủ ta có hồn của Dược Tổ gì đấy nên rất dễ học.

Mọi người lại tiếp tục ngỡ ngãng ngơ ngắc đến bất ngửa. Thanh Di nước mắt tuôn rơi mà chạm vào vai Bắc Phi mà nói:


- Hichic không chừng tỷ là Dược Thần Minh Thể ấy chứ!

Bắc Phi vẫn ngơ ngơ mà hỏi:

- Cái đấy có tác dụng lắm hả?

Mọi người nghe vậy ai lấy cũng càng khóc to hơn mà đều gào lên:

- Ông trời thật bất công! Người không biết đến nó lại có mà người như chúng con lại không! Tại sao vậy?

Đáp lại tiếng khóc của bọn họ trời càng nắng thêm. Khiến họ cũng ngừng khóc mà đồng loạt giơ ngón giữa lên mà đồng thanh ngẩng lên trời nói:

- Con mẹ phá hủy khoảng khắc buồn mình của bọn ta!

Trời lại càng nắng thêm khiến họ cũng cạn lời mà dẫn Bắc Phi đi tiếp đến Đan Dược Trường. Trên đường đi mọi người cười đùa rất vui vẻ khiến cho Bắc Phi lại nhớ đến lúc vẫn ở với mọi người. Tâm cảnh giao động Bắc Phi lĩnh ngộ được ý cảnh mà lấp tức lấy lò đan ra bắt đầu luyện. Mọi người thấy vậy cũng bố trận bảo vệ Bắc Phi, càng xem họ lại càng hiểu thế nào mới là thiên tài. Vĩ Kỳ là người phát hiện đầu tiên mà nói với mọi người:

- Nhìn kìa tỷ ấy có thể khống chế hai loại linh hoả kìa!


Mọi người cũng bất ngờ mà thán phục về sự am hiểu của Bắc Phi với đan dược. Thanh Di và Tử Yên rất chăm chú nhìn mà cũng vô tình ngộ ra chân ý mà lập tức cũng ngồi xuống luyện đan. Thấy vậy Vĩ Kỳ và Hạc Hiên cũng ngồi xuống mà quan sát kĩ Bắc Phi luyện đan. Xem một hồi họ cũng gỡ bỏ được vướng bận họ gặp lâu nay mà ngồi xuống luyện đan. Sau một hồi vất vả Bắc Phi cũng đã dùng hàng loạt thủ quyết mà đưa các linh thảo còn lại vào trong lò. Khiến lập tức bắt đầu có dị tượng, mùi thơm của đan dược ngũ phẩm cũng đã khiến cả khu dừng có khi cũng tràn ngập mùi hương của dược liệu. Bắc Phi cũng đã dùng tới những thủ quyết cuối cũng mà thành công luyện được đan dược ngũ phẩm trung cấp. Bắc Phi cũng vui mừng cầm lấy định khoe với Thanh Di thì lại thấy mọi người đang luyện đan đột phát nút thắt, nên cũng không làm phiền mà còn giúp đỡ và chỉ cho họ một số thứ sai sót. Hai canh giờ sau mọi người cũng đều có thành quả của chính mình mà vui mừng ôm lấy Bắc Phi mà đồng thanh nói:

- Cảm ơn Bắc Phi tỷ tỷ!

Họ lại tiếp tục đi tiếp tục nói chuyện và tiếp tục luyện đan và trao đổi kinh nhiệm cho nhau. Đêm hôm ấy họ cũng nghỉ lại trong rừng mà hưng phấn nói chuyện về đan đạo. Tử Yên cũng hỏi Bắc Phi:

- Bắc Phi tỷ à tại sao lúc nãy ta luyện Luyện Khí Đan mà tỷ lại bảo ta cho Nhung Hươu vào sau vậy ạ?

Bắc Phi cũng vui vẻ giải thích:

- Muội cho vào lúc ấy cũng không sai nhưng mà Nhung Hươu có tính ấm lại có vị ngọt cho vào sớm sẽ không hoà hợp được với Tuyết Thảo mà giảm hiệu quả của đan xuống!

Mọi người cũng vỗ tay mà khen ngợi Bắc Phi, Sau khi cũng giải đáp cho mọi người thì họ cũng đã đi ngủ mà chuẩn bị cho một ngày mới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Bắc phi tại tứ vực


Hôm sau ngủ dậy Thanh Di đã thấy mọi người đều ngồi luyện đan dưới sự để ý và chỉ bảo của Bắc Phi. Thấy mọi người dậy sớm mà không gọi mình. Nàng liền phồng má lên mà khóc rồi sụt xịt nói:

- Mọi người chơi ăn gian kìa huhu.

Bắc Phi thấy vậy mắt sáng lên mà chạy tới ôm lấy Thanh Di mà nói:

- Trời đất ơi sao lại có một bộ mặt dễ thương như vậy chứ?

Vừa bị véo má mà vừa được Bắc Phi xoa đầu Thanh Di lại phồng má lên mà nói:

- Tỷ có định thả ta ra không vậy?

Bắc Phi thấy mình có vài hành động hơi quá đáng nên lập tức đứng dậy mà xin lỗi:

- Ta xin lỗi muội vì đã làm những điều quá đáng!

Thanh Di thấy vậy cũng tới mà ôm Bắc Phi mà nói:

- Ta có trách tỷ đâu mà tỷ phải xin lỗi vậy.


Bắc Phi nghe vậy mắt lại sáng lên ôm lấy Thanh Di mà véo má rồi xoa đầu. Thanh Di lại lên tiếng:

- Nhưng tỷ cũng phải dậy ta luyện đan đấy nhá!

Bắc Phi vẫn véo má nàng mà nói:

- Đương nhiên là được rồi.

Sau đó họ đã mất cả buổi sáng để đùa nghịch với nhau và luyện đan. Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Dương Tử và Nhẫn Dạ cũng đã đến được một toà thành ở gần nhất mà dừng chân. Hắn cũng dịch dung để tránh mấy tông môn kia phát hiện ra mình. Sau khi đến một nhà trọ thuê phòng Dương Tử lấp tức nói với Nhẫn Dạ:

- Sư phụ người lập tức lấy mấy thứ này bố trận để tránh tai mắt giúp con được không?

Trờ về lúc vào thành không lâu, Dương Tử đang đi tìm chỗ trọ thì lại vô tình thấy được Ẩn Mạch Liên Hoa mà sạp đồ bên đường đang bán. Hắn lập tức xà vào mà nói với ông chủ:

- Ông chủ cái này trông đẹp quá rất hợp để trên bàn trang điểm của vợ ta, bán cho ta được không?

Ông chủ thấy vậy cũng đáp lại với vẻ mặt có chút buồn:

- Ta tưởng nó quý hiếm đến đâu cơ thì ra cũng chỉ là hoa thường. Nhưng sao nó lại sinh trưởng ở nơi quái quỷ như một đỉnh núi vậy?

Dương Tử lại tiếp tục nói với ông chủ sạp đồ:

- Ta cũng là luyện đan sư nhưng cũng chưa từng nghe qua hoặc nhìn thấy loại hoa này! Nên chắc nó cũng không có giá trị nhiều.

Ông chủ mặt cũng ủ rũ mà nói:

- Thôi được nếu công tử không chê nó xấu thì cứ cầm đi cho ta 10 quan tiền là được.

Dương Tử thấy vậy liền đưa cho ông chủ một lượng bạc mà nói:

- Thế thì có vẻ quá rẻ với sự đẹp đẽ của nó. Chi bằng ông chủ cứ nhận một lượng bạc này coi như là ta mua cả công sức của ông chủ đi vậy.

Nói xong hắn cũng đi luôn mà không nói thêm gì khiến ông chủ cũng khó hiểu tự hỏi:


- Tên này bị sao vậy? Mà thôi có tiền là mừng rồi.

Quay lại chỗ phòng trọ Dương Tử bây giờ đã lấy ra một số thiên tại địa bảo khác mà làm một vài thủ ấn để tạo ra thứ gì đó. Nhẫn Dạ nhận ra ngay mà nói:

- Thằng đần nhà mi, với cảnh giới hiện tại ngươi mà làm ra việc che mắt thiên đạo là không xong với nó đâu!

Dương Tử lúc này vẫn đang cố thực hiên nốt thủ quyết miệng không mừng phụt màu mà khó nhọc đáp lời Nhẫn Dạ:. ngôn tình ngược

- Không...Không sao ta vẫn trụ được người không cần lo đâu!

Nói xong hắn liền hô lên:

- Thiên đạo xoay chuyển biến đổi càn khôn. Che mắt thiên đạo!

Dứt câu hắn cũng bị phản phệ mà lăn ra ngất khiến Nhẫn Dạ cũng cạn lời với thằng đệ tử của mình mà nói:

- Ngươi cũng may mắn đấy liều mạng như vậy mà thiên đạo không dẫn lôi phạt tới.

Một luồng năng lượng từ trận pháp bay đi cùng lúc tiến đến và đồng loạt nhập và người của Bắc Phi, Dạ Hy, Linh Nhi. Khi chuyền đến cũng là lúc dọng Dương Tử cũng phát lên trong thần thức của họ:

- Ta đã che mắt thiên đạo nhưng mọi người vẫn nên cẩn thận đấy.

Ba người nghe xong cũng thấy yên lòng khi vẫn biết hắn bình an. Lúc này Bắc Phi lại bị Vĩ Kỳ làm phiền mà hỏi:


- Bắc Phi tỷ à, Cái cây này gọi là gì vậy?

Bắc Phi cũng hồi thần mà đáp:

- Tuyết Nhung Thảo. Cái này khá hiếm đó!

Vĩ Kỳ lại e dè mà lên tiếng:

- Nhưng tỷ à ta nói ta tìm thấy cả một đống tỷ có tin không?

Bắc Phi cũng được Vĩ Kỳ dẫn đến chỗ mọi người đang thu thập thảo dược. Thấy vậy mọi người cũng lao đến hỏi Bắc Phi đây là cây gì và có công dụng gì. Khiến Bắc Phi cũng choáng váng khi có rất nhiều loại thảo dược hiếm xuất hiện ở đây. Lúc này Hạc Hiên đang định đi về lấy thêm nhẫn trữ vật mà để thêm thảo dược thì bỗng nhiên có một kết giới hiện lên và ngăn cho Hạc Hiên ra ngoài và mọi người cũng vậy. Bắc Phi cũng mơ hồ nhớ về nhưng lời Nhẫn Dạ nói:

- Nếu con mà thấy nơi nào có nhiều thảo dược hiếm hoặc không thể mọc ở đấy. Thì thứ nhất con đã gặp được chuyển thừa của một vị đan sư nào đó, thứ hai là con gặp được nơi chứa hạt giống hệ mộc hoặc là có hồ linh dịch gần đó.

Nghĩ đã thông xuất Bắc Phi cũng lên tiếng trấn an mọi người mà nói:

- Mọi người bình tĩnh nếu cẩn thận đây không trừng là cơ duyên của chúng ta. Một chúng ta có thể gặp được hồ Linh Dịch, hai chúng ta có thể gặp được chuyển thừa. Vậy nên mọi người phải cẩn thận một chút.

Bắc Phi nói xong cũng là lúc có trận động đất rung lên khiến mặt đất nứt ra mà làm cho Tử Yên, Vĩ Kỳ và Hạc Hiên rơi xuống dưới!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Đan tổ mới ra đời


Lúc trận pháp khỏi động vì quá bất ngờ mà Bắc Phi không thể bảo vệ kịp mọi người. Nàng cũng chỉ kịp bảo vệ người đứng gần mình nhất là Thanh Di. Bấy giờ đó thấy mọi người rơi xuống dưới mà Thanh Di nức nở bật khóc:

- Huhu tất cả đều tại ta dẫn mọi người đến đây.

Bắc Phi cũng xoa đầu Thanh Di để an ủi nàng mà nói:

- Khả năng họ cũng sẽ không sao đâu vì với tu vi này thì họ cũng không ảnh hưởng khi ngã đâu. Với cả lúc này tỷ cũng thần thức thăm dò rồi ở đây chỉ có vài yêu thú tam giai thôi muội không cần lo!

Thanh Di nghe thấy cũng sụt xịt hỏi lại Bắc Phi:

- Tỷ chắc là họ không sao chứ ạ?

Bắc Phi cũng bế Thanh Di lên mà nói:

- Chắc đến 8 phần vì ở đấy ta cũng chưa biết được độ sâu bao nhiêu lên nhiều nhất cũng chỉ 8 phần.

Thanh Di nghe vậy cũng ngừng khóc mà nhảy xuống khỏi tay Bắc Phi mà tiếp tục vơ vét thảo dược mà nói:

- Nếu tỷ nói vậy thì chỗ thảo dược này cũng không thể để không được.


Bắc Phi thấy vậy cũng ra phụ rồi nói:

- Thu nốt chỗ này là chúng ta có thể đi vào trong được rồi.

Đến với đám người của Vĩ Kỳ, một lúc sau họ cũng tỉnh lại sau cú rơi thì tận trên kia xuống. Hạc Hiên thì khó chịu vừa xoa mông vừa kêu:

- Vị tiền bối nào chơi ác vậy, có nhất thiết phải làm tận cái trận pháp như thế này để làm chúng ta rơi xuống đây không vậy?

Tử Yên lúc nãy cũng đứng dậy phủi bụi mà hỏi:

- Mọi người có sao không vậy?

Hạc Hiên đáp ngay:

- Trừ đau mông ra ta cũng không thấy có vấn đề gì khác.

Vĩ Kỳ cũng đã đứng dậy mà nói về phía hai người:

- Thế thì đứng dậy rồi thử tìm đường lên trên xem sao. Chứ nếu mà có thứ gì đó mà Bắc Phi tỷ không chống được thì cũng không ổn đâu!

Tử Yên cũng quay lại nói với mọi người:

- Này hai huynh! Ta thấy một cái đường hầm bị giấu đi này.

Hạc Hiên thấy vậy cũng đi tới mà đưa thần thức thăm dò. Một lát sau hắn cũng quay lại nói:

- Không sao rồi trong này cũng không có nguy hiểm gì.

Vĩ Kỳ cũng đẩy hòn đá ra đi vào mà nói:

- Vậy hai người theo sau ta đề phòng có chuyện!


Ba người cũng đi sâu vào trong, bỗng dưng Tử Yên la lên:

- Hai huynh ở đây còn có có mấy phòng chứa đan dược này, thậm chí còn có cả linh thảo nữa!

Hai người lập tức quay lại mà thét lên:

- Cái gì cơ? Muội không đùa đấy chứ!

Rồi hai người tiến lại gần và đã thấy những thứ như Tử Yên nói. Lập tức ba người mỗi người một hướng mà thu gòm sạch mọi vật lại. Trở lại chỗ của Bắc Phi và Thanh Di thì hai người họ lại đang gặp chút khó khăn lúc mới bước vào di tích này. Không lâu sau khi nhóm của Vĩ Kỳ tìm được lối đi thì Bắc Phi cũng thấy được một mật đạo ẩn mà đi vào. Không may thay Thanh Di dẫm phải cấm chế khiến hai người bị một đám con rồi bao vây trong một trận pháp. Bắc Phi cũng bế lấy Thanh Di mà nói:

- Muội đi phá trận ta sẽ cố cầm cự.

Thanh Di cũng gật đầu mà nói:

- Dạ được ạ.

Nói xong nàng lon ton chạy đi tìm mắt trận để phá. Khiếm Bắc Phi thấy xong như được tăng cảnh giới mà tự nghĩ:

- Trời ơi muội ấy dễ thương quá không thể để muội ấy nguy hiểm được.

Nhờ được tăng sức mạnh dựa vào cú chạy lon ton của Thanh Di thì Bắc Phi cũng tung một cú đá khiến đám con rối vớ vụn. Sau một lúc loay hoay thì Thanh Di cũng đã phá xong trận mà lại lon ton chạy về khoe với Bắc Phi:

- Tỷ tỷ à ta phá xong trận pháp này rồi này.


Khiến Bắc Phi lại phải tốn máu mà nói với Thanh Di:

- Được rồi chúng ta đi tiếp xem có gì ở bên trong.

Thanh Di cũng đáp lời Bắc Phi ngay:

- Dạ được ạ.

Sau đó hai người tiếp tục đi sâu vào trong, bông nhiên có một mũi tên lao tới phía họ rồi kéo theo hàng trăm hàng ngàn mũi tên theo sau cũng lao tới. Bắc Phi ôm lấy Thanh Di rồi lập tức lao sang một bên, nhưng những mũi tên lao chuyển hướng bắn mà đuổi theo họ. Bấy giờ Thanh Di mới nói với Bắc Phi:

- Bắc Phi tỷ, tỷ ném ta xuống dưới chỗ mũi tên đi ra được không ạ?

Bắc Phi thấy Thanh Di nói vậy cũng ném nàng ta tới dưới chỗ mũi tên phóng ra. Sau khi ném Thanh Di đến chỗ những mũi tên b ắn ra, Bắc Phi cũng lấy ra thanh kiếm của mình mà dùng những đòn chém những mũi tên bay tới. Thanh Di sau một lúc mày mò cũng đã mở được trận pháp, khiến tên ngưng bắn lại mà thay thế vào đó là những hòn đá từ đâu bắt đầu lăn tới. Thanh Di lúc này cũng gấp gáp nói với Bắc Phi:

- Bắc Phi tỷ, phía kia có một cái hố kìa tỷ đến đấy đi.

Hai nàng cũng nhảy tới thật may là cũng kịp lúc khi bên trên đã bị bốn hòn đá chặn lại toàn bộ. Bấy giờ mới thật sự thấy thế nào mới là chuyển thừa của Đan Tổ. Mấy cái bẫy ở trên cũng chỉ là mở đầu, ở dưới không có bây nhưng lại có vô số câu hỏi và nhiều thứ cần người được nơi này chọn phải làm để chứng minh bản thân đủ xứng đáng để kế thừa danh hiệu Đan Tổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Đan tổ mới ra đời


Sau khi nhảy xuống một cái hố để tránh khỏi bốn hòn đá đang lăn tới. Bắc Phi cùng Thanh Di cũng đã chính thức tiến được đến nơi gọi là Thí Luyện Đan Tổ. Nơi này chính là một cái hầm rất to khiến người đi vào mấy cái đi tích nhiều như Thanh Di cũng phải bất ngờ về độ lớn của nó. Ở dưới cái hầm này còn có rất nhiều lò đan đã có sẵn linh thảo ở trong. Có đến cả trăm phiến đá mà ở trên toàn những câu hỏi về đan đạo hoặc thuộc tính của đan dược. Và vô số linh thảo linh dược đều được sắp xếp ngăn nắp đến mức còn có cả trận pháp bảo vệ chúng. Thanh Di biết thực lực đến đâu nên liền nhảy xuống khỏi người của Bắc Phi mà nói:

- Tỷ cứ đi vào nhận chuyển thừa đi! Ta ở ngoài này cũng không nguy hiểm mấy đâu, tỷ cứ yên tâm.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Bắc Phi thấy Thanh Di nói vậy cũng gật đầu mà nói:


- Được muội nhớ cẩn thận đấy!

Nói xong nàng bước vào khiến cả di tích xuất hiện một trận rung chấn. Từ chỗ Thanh Di đứng mặt đất bắt đầu thụt xuống và có thứ gì đó đang dâng lên. Thì ra là Vĩ Kỳ cũng Tử Yên và Hạc Hiên bị di tích cưỡng chế đưa lên trên. Vĩ Kỳ lập tức chạy tới mà kể cho Thanh Di về những thứ họ kiếm được ở dưới vực. Tử Yên dù trầm tính cũng tiến đến mà nói rất nhiều với Thanh Di. Bắc Phi quay lại thấy mọi người cũng đã đầy đủ mà mỉm cười tiến thẳng vào bên trong. Bấy giờ trận pháp lại càng được nâng cao khiến cho Bắc Phi lúc này ở bên trong không thể nghe thấy tiếng động gì. Bắc Phi vừa đặt chân vào trung tâm, bỗng có tiếng nói phát ra và nói với Bắc Phi:

- Ngươi có được Thánh Thể rồi mà lại còn có cả Hồn của Dược Tổ nên đủ tư cách chấp nhận chuyển thừa! Ngươi có đồng ý tiến hành khảo thí chuyển thừa không?

Bắc Phi dõng dạc đáp lời:

- Tôi đã sắn sàng rồi!


Âm thanh ấy lại phát ra mà giải thích sơ qua về hai thử thách:

- Ở đây ta có 200 phiến đá cổ chứa nhiều loại câu hỏi người cần trả lời hết chúng tối đa là hai canh giờ, thứ hai cũng chính là quan trọng nhất, ở đây có 50 lò đan đã có sẵn linh thảo nhưng chưa đầy đủ nhiệm vụ của người là ngửi mùi mà cho vào và luyện đan giới hạn là nửa tháng! Và vẫn còn thử thách cuối nếu người đủ điều kiện sẽ gặp được nó. Bắt đầu khảo thí!

Bắc Phi nghe xong cũng lập tức đi tới nhưng phiến đá mà trả lời từng câu hỏi một một cách nhanh chóng. Với mấy tháng chỉ bảo của một trong nhưng đan sư, luyện dược sư có tiếng tăm nhất Thất Đại Đất Tổ vào vạn năm trước. Nên sự hiểu biết của Bắc Phi về đan dược, linh thảo tăng lên rất nhiều. Không chỉ vậy, vì có thánh thể nên nàng càng có được sự am hiểu về đan dược, linh thảo rất cao. Chỉ trong chứa đầy nửa canh giờ nàng cũng đã hoàn thành xong một nửa số phiến đá cổ. Tròn một canh giờ nàng cũng lập tức hoàn thành phiến đá cổ cuối mà bắt đầu tiến đến luyện đan. Vì có thể khống chế được hai loại linh hoả nên chỉ sau hai ngày nàng cũng đã có thể luyện hai đỉnh cùng một lúc. Bốn người ở bên ngoài chắm chú nhìn Bắc Phi luyện đan từng ngày từng ngày một. Khiến kĩ thuật luyện đan của họ cũng tăng dần dần theo thời gian. Một tuần sau cũng trôi qua và Bắc Phi đang tập trung hết mình vào lò đan cuối cùng. Sau một hồi khó khăn thì nàng cũng thành công luyện được đan dược của cái đỉnh cuối cùng. Bấy giờ âm thanh quen thuộc ấy lại vang lên:

- Quả nhiên, không hổ danh là người có thánh thể. Tiếp theo là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, vì đã hoàn thành hai nhiệm vụ trước thời hạn rất lâu. Nên đây là cửa ải đặc biệt cũng là cơ duyên lớn nhất ở đây. Thiên Thủ Vạn Ấn Quyết có quyển bí tích này thành phẩm không những có được hào quang riêng mà còn tăng tỷ lệ thành công lên hai phần. Và đương nhiên nhiệm vụ cũng không dễ, ngươi phải luyện ra đan dược Lục Phẩm Trung Cấp thời hạn là một tháng. Bắt đầu khảo thí!


Bốn người ở ngoài không thể nói vào nhưng vẫn có thể nghe thấy mà bức xúc thay cho Bắc Phi. Vì họ biết Bắc Phi tỷ của họ có thể luyện được cao nhất là ngũ phẩm trung cấp. Đằng này phải luyện qua hơn cả một phẩm cấp thì thật sự rất khó khăn. Bắc Phi cũng biết nếu mình lấy được quyển bí tích kia không chừng bản thân có thể am hiểu hơn về luyện đan. Nàng đã ngồi xuống mà tịnh tâm lại tiến hành xuy nghĩ xem đan dược nào có thể hợp lý nhất lúc này. Đã trôi qua phân nửa thời gian khảo thí nàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Thời gian cứ thế trôi đi chỉ còn hai ngày thì nàng đứng bật dậy và bắt đầu luyện đan. Bấy giờ nụ cười trên môi nàng đã nở ra cũng theo đó là thời gian khảo thí còn 1 ngày. Không để đợi quá lâu dị tượng bắt đầu diễn ra mùi hương của đan bắt đầu lan ra rất xa, thậm chí còn có hào quang riêng. Chính xác để mà nói thì nó chính là Lục Phẩm Đỉnh Phong đan dược. Dọng nói cũng đã xuất hiện lần này mang theo một hình bóng của một lão nhân. Lão liền nói:

- Tuổi trẻ tài cao, Sau này ngươi cũng có thể chuyền lại bộ bí pháp này cho hậu nhân cũng có thể thu đệ tử. Và chuyện quan trọng đó là ngươi chính thức là Đan tổ mới. Hãy tiếp tục luyện đan trong vui vẻ nhé!

Nói xong lão nhân ấy cũng bay đi mà di tích cũng bắt đầu sụp đổ nên họ đã ra ngoài và đi về Đan Dược Trường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Linh nhi và dạ hy ở lục vực


Sau khi lấy được chuyển thừa thì Bắc Phi cùng bốn người Thanh Di,Vĩ Kỳ,Hạc Hiên,Tử Yên đi về Đan Dược Trường. Sau một hai ngày thì cũng tới nơi, Bắc Phi cũng đã đăng kí để vào tông. Mọi bài thi hay khảo hạch đều được Bắc Phi hoàn thành một cách dễ dàng. Khiến cao tầng của Đan Dược Trường cũng phải chú ý. Một vị cung phụng đi tới mới Bắc Phi đi gặp tông chủ, sau một lúc bay thì cũng tới nơi. Tông chủ của Đan Dược Trường sau một lúc mới lên tiếng nói:

- Đan Tổ kế nhiệm mời người ngồi ạ!

Khiến Bắc Phi khá ngỡ ngàng mà hỏi:. Cop qua cop lại, 𝒕𝒓ở lại 𝒕𝒓a𝑛g chí𝑛h ﹏ T𝗥uMT 𝗥UY𝘌𝙉.v𝑛 ﹏

- Sao ngài lại cung kính với ta thế chứ, ta không nhận nổi đâu!

Vị Tông chủ ấy mới cung kính đáp lời Bắc Phi:


- Vì nơi này lập lên để chờ Đan Tổ mới xuất thế ạ. Nên là người từ giờ là tông chủ của Đan Dược Trường ạ.

Vậy là cô vợ thứ tư của Dương Tử cũng đã có một thế lực lớn không kém cạnh so với Sát Phạt Điện của hắn. Tạm bỏ qua Bắc Phi giờ hãy quay lại với Dạ Hy cùng Linh Nhi. Khi hai nàng bị đẩy vào vết nứt không gian do Dương Tử tạo ra. Thì họ đã kịp nắm lấy tay nhau nhưng vẫn chưa kịp nắm tay Bắc Phi. Khiến hai nàng một chỗ còn Bắc Phi một nơi, trở lại cùng thời điểm với lúc Bắc Phi đáp xuống Tứ Vực. Hai người không ở Tứ Vực hay Ngũ Vực mà là ở Lục Vực, nơi trong miệng người đời là nơi có cơ duyên cũng là mồ chôn tập thể. Cũng là lẽ tất yếu vì cây cối ở đây phát triển rất nhanh chỉ có ít vùng có ít cây cối, khiến những tông môn ở đây thường là dưới lòng đất không thì cũng trên trời. Nhưng đa số đều là dưới đất vì trên trời cây cũng có thể chạm tới. Tuy không quá cao nhưng họ cũng không đủ tài nguyên để duy trì cả cái tông môn trên cao như thế. Không chỉ cây mà ở nơi này còn có vô số yêu vương, yêu tôn, thậm chí trong sử sách ghi lại ở đây có hai vị yêu đế thống lĩnh hai phương khác nhau. Hai phương này cũng đối đầu với nhau không ngừng nhưng họ cũng không quá chú ý đến nhân tộc. Nên nhân tộc cũng có chỗ đứng và bắt đầu tạo thành ba thế lực kìm kẹp nhau. Ở đây hàng vạn năm trước cũng chỉ là một giới vực bình thường nên cũng có rất nhiều cường giả. Đương nhiên sẽ có di tích và có cả nới chuyển thừa, vì nó nên cũng có rất nhiều kẻ liều mạng đến đây. Khi hai người Dạ Hy và Linh Nhi đã đáp xuống nơi an toàn, hai người lập tức cảnh giác mà đề phòng mọi thứ. Sau một hồi lần mò họ cũng ra khỏi khu rừng lớn, họ cũng đã đi liên tục mấy ngày và đến được một thôn trang khu đồng bằng. Họ cũng đã hết lương thực đang cố bước tới gần ngôi làng thì cả hai cũng gục ngã. Vài người thấy vậy liền đưa họ vào trong làng mà cho ăn uống. Linh Nhi cũng cảm ơn rồi giới thiệu về hai người:

- Cảm ơn các vị đã giúp đỡ bọn ta! Ta là Linh Nhi, còn đây là tỷ tỷ của ta Dạ Hy.

Trưởng làng cũng đi vào mà nói:

- Ồ không cần cảm ơn đâu. Giúp được ai thì nên giúp thôi hai vị không cần cảm kích như vậy.

Dạ Hy cũng nói lại ngay:

- Không thể như thế được mọi người cứu mạng bọn ta thì phải được báo đáp cho đúng.

Nói rồi nàng lấy ra một lọ đan dược mà đưa cho trưởng làng mà nói tiếp:

- Đây là đan trị thương ngũ phẩm. Mọi người có thể dùng nó để chữa thương.


Nghe thấy đan dược thì những người ở đấy lập tức quỳ xuống mà nói:

- Mọn dân xin lỗi vì đã không tiếp đãi tiên nhân chu đáo xin đừng làm hại mọi người!

Linh Nhi cũng nhanh chóng lại gần đỡ mọi người dậy mà nói:

- Các vị làm gì vậy chứ? Không cần như thế bọn ta đúng là người tu tiên nhưng không phải loại người cướp bóc đâu.

Bấy giờ ngoài làng đang có mấy tên hợp đạo kì hống hách mà nói lớn:

- Phụ nữ và mấy đứa trẻ con tất cả đi theo bọn ta, thì may ra sẽ không bị gì với cái làng này đâu!


Nghe vậy Linh Nhi và Dạ Hy lập tức trợn trừng mắt lên đặt bát canh xuống mặc lại đồ mà bước ra ngoài. Linh Nhi và Dạ Hy ghét cay ghét đắng những kẻ có thể nói ra câu này. Trờ về lúc hai người còn nhỏ, Cửu Long bị lạc mất Dạ Hy cùng Linh Nhi, chính những tên cặn bã như thế đã bắt họ và chuẩn bị bán họ đi. Rất may là Cửu Long đã đến kịp hắn nổi điên lên và cho toàn bộ mấy cái chỗ buôn bán nô lệ trong Phong La Quốc bay màu sạch sẽ chỉ trong buổi chiều hôm ấy. Đấy cũng là lý do khiến hai người ghét cay ghét đắng những kẻ có thể nói ra mấy lời bẩn thỉu ấy. Hai nàng lập tức cầm kiếm ra lao tới xiên thẳng vào người của tên đang nói mà quát lên:

- Ngôi làng này giờ do bọn ta quản, kẻ nào muốn chết cứ đến đây thử!

Nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị giết trong nháy mắt lũ kia cũng bỏ chạy ngay. Ở gần Dương Tử nên họ cũng có tính cẩn trọng, lập tức ra tay hạ sát sạch mấy tên kia chỉ còn đúng một tên được họ thả đi mà cảnh cáo. Dân làng bấy giờ cũng quỳ xuống vái lạy hai người khiến họ lại phải đỡ mọi người dậy mà nói:

- Bọn ta nói rồi mà từ giờ bọn ta sẽ bảo vệ nơi này. Nên mọi người không cần lo lắng quá đâu.

Người dân trong làng liền xúm lại tung hô hai người khiến hai người cũng vui vẻ cười theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Linh nhi cùng dạ hy ở lục vực


Người dân cảm kích vô cùng về việc mà Linh Nhi cùng Dạ Hy đã làm cho dân làng. Họ đã rất cố gắng chống cự lại bọn chúng nhưng trai cháng trong làng đều bỏ mạng. Trưởng làng cũng kể cho họ nghe khi đang khóc trong vui sướng:

- Trước đây bọn ta sống rất bình nhưng rồi đột nhiên có mấy kẻ đến và nô dịch bọn ta. Đã 3 năm này rồi đây là lần đầu tiên dân làng không bị bắt đi phục vụ cho mấy tên đấy. Cũng có rất nhiều người vùng lên nhưng bọn ta cũng là phàm nhân nên đều bị giết thảm.

Linh Nhi nghe vậy liền cáu giận mà bỏ vào trong rừng và mặc kệ mọi người ở đấy. Dạ Hy thì ở lại chỉ cho họ trồng cây vì trước giờ họ chỉ nhận được đồ ăn từ cây thần. Sau khi lũ người kia đến họ đã chiếm cứ cái cây và dân làng dần dần phụ thuộc vào bọn chúng. Không những dạy họ trồng cây Dạ Hy cũng dạy họ viết chữ và rất nhiều thứ. Thậm chí nàng còn bố trí hơn chục cái đại trận pháp mà Nhẫn Dạ truyền cho nàng. Khiến ngôi làng bây giờ thật sự là một pháo đài kiên cố bất khả xâm phạm. Linh Nhi thì lúc tức giận đã đá vào một hòn đá khiến nàng trực tiếp rớt xuống một cái hố ở gốc cây. Rơi xuống dưới nàng mới biết rằng mình đã vô tình phát hiện được một di tích có chứa chuyển thừa của một vị luyện rối đại sư. Nàng thấy mấy con rối liền lập tức thốt lên:

- Thật sự còn có thứ như vậy ư!

Nàng càng tiến sâu vào trong thì lại càng có nhiều con rối cấp cao hơn tiến tới mà tấn công về phía mình. Nhưng với sức của cường giả Hoàng Thiên thì nhiêu đấy không thể làm nàng bị thương được. Càng đi sâu vào nàng lại tiếp tục thấy con rối nhưng giờ đã có một con rất to xuất hiện thậm chí còn biết nói. Nó nhìn về phía Linh Nhi rồi gào lên:

- Ngươi là kẻ chấp nhận thử thách của ngô chủ ư? Vậy mà lại là một nữ nhân!


Linh Nhi cau mày đáp:

- Đúng đấy thì sao? Mà ta là nữ nhân thì sao chứ ngươi khinh thường ta đấy à?

Nói xong đang định nói tiếp thì con rối ấy lập tức tấn công về phía nàng. Chỉ dùng một tay Linh Nhi đã đỡ được mồm còn ngáp ngủ mà nói:

- Buồn ngủ rồi nha, ngươi còn gì mạnh hơn không? Nếu không thì né ra chỗ khác!

Nàng nhấc hắn lên ném thẳng vào tường mà nói:

- Yếu mà còn phân biệt đối sử hả?

Vừa bước được một bước Linh Nhi bắt gặp vô số nguyên liệu để luyện chế con rối. Học được tính của chồng mình Linh Nhi thu sạch mọi thứ kể cả con rối to đùng kia. Đi tiếp thì lại có một giọng nói vang lên:

- Kẻ như ngươi cũng xứng đáng kế thừa tri thức của ngô chủ sao?

Tiếng nói ấy kết thúc cũng là lúc cả hang động nơi Linh Nhi đứng đột nhiên rung chuyển rồi mở rộng ra. Thành một cái sân đấu khổng lồ và đối thủ cũng khổng lồ không kém. Một con rối bự chảng cất tiếng lên và nói:

- Ta chính là thử thách cuối cùng để ngươi kế thừa tri thức của ngô chủ! Và ta cũng sẽ không nương tay vì ngươi là phụ nữa đâu!


Nói xong nó cũng đấm về phía Linh Nhi khiến nàng bất ngờ phải hết sức chống đỡ. Phía Dạ Hy thì nàng đã dạy cho mấy người trong môn tạo ra được trận pháp cấp thấp rồi(* Linh nhi đi cũng được nửa tháng rồi nha). Dạ Hy vừa kết thúc buổi dạy hôm nay đang định bảo mọi người nghỉ thì thấy họ ai nấy cũng tu luyện chăm chỉ. Nàng nhìn ra ngoài mà thở dài, nhớ về lúc Linh Nhi bỏ đi nàng ta có truyền âm nói:

- Tỷ không cần theo ta đâu, phải có một người bảo vệ họ tỷ cứ ở lại đi ta tự biết trừng mực!

Đến giờ đã nửa tháng mà Linh Nhi vẫn chưa về khiến Dạ Hy lo lắng không ngừng. Nhưng nàng đâu biết rằng con báo con kia đang nghiên cứu về con rối và chuẩn bị san bằng cái chỗ của lũ người kia đâu. Trở về lúc Linh Nhi dùng hết sức để đỡ đòn tấn công của con rối kia nàng đã đổ máu nhưng vàn tươi cười mà nói:

- Chỉ có nhiêu đây chưa thể hạ được ta đâu!

Dứt câu nàng tung rất nhiều đòn tấn công khiến con rối kia cũng lui lại rất nhiều vì chống đỡ mấy đòn đấy. Nàng ngừng đấm cũng là lúc con rối ấy bắt ra một tia sáng từ trên trán, nó nóng tới mức có thể là tan chả cả đất. Linh Nhi vẫn cười rất tươi lao tới đánh nhau với con rối kia, sau nửa tháng trôi qua Dạ Hy lo lắng chờ đợi thì con báo con đang cùng bản thu nhỏ của con rối nghiên cứu về cách chế tạo và rất nhiều thứ khác. Nàng đọc đến một đoạn mà khí hiểu quay sang hỏi Bảo Bảo(* tên con rối):

- Này robot là thứ gì vậy?

Bảo Bảo vui vẻ trả lời:


- Là mấy đứa giống ta nè chủ nhân.

Nàng cũng phủi đi đống bụi mà năm tháng đã bám lấy trên bước tường mà đọc:

- Hỡi hậu nhân đời sau ta là kẻ đã xuyên không đến đây nếu có kẻ nào tìm được đám robot này của ta thì cứ dùng thoải mái. Nếu ai đến từ Việt Nam như ta có thể gọi ta lên kể cho ta về mấy thử đã thay đổi được không. Cảm ơn!

Nàng cũng khó hiểu mà triệu hồi hồn của hắn lên mà nói:

- Này tiền bối Việt Nam lại là nơi nào vậy?

Hắn mới được gọi đến cứ ngỡ là có người đồng hương ai dè lại chỉ là một cô nhóc ở thế giới này. Và cả buổi chiều lẫn buổi tối hôm đó hai người nói rất nhiều chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Vị cường giả lộ mặt kẻ cùng thời đại với nhẫn dạ


Sau khi triệu hồi vị luyện rối đại sư kia lên thì Linh Nhi đã hỏi rất nhiều thứ. Vị tiền bối kia hiện lên vui mừng mà nói:

- Ngươi đến từ Việt Nam à? Nó có gì thay đổi không?

Linh Nhi chỉ gãi đầu hỏi:

- Việt Nam lại là giới vực nào vậy?

Vị tiền bối kia mặt đen lại há hốc mồm ra hỏi:

- Ngươi là người của đại lục này sao?


Linh Nhi mặt tỉnh bơ đáp:

- Vâng ạ! Chẳng nhẽ vẫn còn nơi khác sao ạ?

Vị tiền bối kia thở dài đáp:

- Haizz, Coi như cho ngươi mở rộng kiến thức một chút có vẻ khó tin nhưng đây đều là do ta khám phá ra. Vậy mà tên khốn nạn đó còn cười ta!

Linh Nhi cũng ngồi ngay ngắn xuống một chỗ mà nói:

- Vậy tiền bối kể đi ạ!

Người kia cũng ngồi ngay xuống ở cái bệ đá đấy mà nói từ từ về mọi thứ:

- Đầu tiên ta cứ kể về ta là ai đã nhỉ! Tên họ đầy đủ ở nơi ta sinh ra là Lý Chí Dũng. Một lần ta sau khi đi làm về đang ngồi ăn bát bút chả, đặc sản ở thế giới của ta thì mắc ngẹn rồi ta qua được đây. Ở thế giới của ta gọi đây là chuyển sinh, mà ta lúc mới qua đây còn tưởng đây là mơ. Nhưng sau khi gặp một tên đần thì mới biết đây là một thế giới có tồn tại. Từ lúc ấy tên đần kia gọi ta là Cường Dũng, hắn nói với ta rằng " Chắc ngươi bị ngã đập đầu vào đây rồi làm gì có mấy chuyện đấy, mà ở đây cũng chẳng ai đặt tên ba chữ cả, vậy nên ta gọi ngươi là Chí Dũng nhé". Ta đã kể mọi thứ cho hắn nghe về thế giới của ta và vì sao ta qua đây mà tên đần đấy lại không tin lời ta nói. Ta cũng đành bỏ cuộc để giải thích cho một tên não tàn như hắn. Từ đấy ta đi theo hắn còn cắt máu ăn thề làm huynh đệ mãi mãi với tên đần ấy cơ chứ. Hắn cũng chỉ ta tu luyện và cũng dạy ta biết thêm nhiều điều về nơi này.

Linh Nhi ngắt lời mà nói:

- Vậy người ấy còn sống không ạ!


Chí Dũng cũng đáp lại lời Linh Nhi:

- Ây za nếu hắn lên được Võ Đế thì vẫn còn sống đấy nhưng một vài năm nữa là hắn hẹo rồi nên ngươi không cần để ý đâu. Mà tiếp tục câu chuyện thôi, sau này ta cùng hắn đi cùng nhau đến tận Hoàng Thiên Kì. Nhưng một nữ nhân đã xuất hiện trong đời hắn, nên hắn bất chấp gia đình của nữ nhân kia. Dẫn cô ta bỏ đi, mà khổ nỗi hắn còn dẫn theo ta nữa chứ. Nên vì một lần bị trưởng lão trong tộc của nữ nhân kia đánh trọng thương. Vì hắn nên ta đành chặt một cánh tay đi, haizz ta cũng tiếc cánh tay lắm nhưng đã là huynh đệ với hắn thì cũng chắc tiếc rẻ cái tay ấy làm gì.

Linh Nhi bỗng nhiên dưng dưng nước mắt oà khóc lên mà nói:

- Người vì huynh đệ mà có thể chặt một cánh tay sao, vậy thì sau này người tu luyện kiểu gì vậy huhu.

Hắn cũng bất ngờ vì có người đầu tiên không quen biết hắn mà khóc vì hắn. Hắn tiến tới xoa đầu nàng mà nói tiếp:

- Ây za đã thề với hắn thì phải làm chứ mà ngươi cũng đừng khóc quá lên như vậy. Lão già này cũng chết được cả vạn năm rồi nên ngươi không cần khóc đâu. Sau đó thì tên kia cũng đưa nữ nhân ấy về, ta thì cõng hắn đi để cố chữa trị cho hắn. Sau khi hắn tỉnh dậy, thì hắn đã khóc lớn lên như một đứa trẻ vậy hắn hỏi ta rằng " Sao ngươi cần phải làm vậy chứ, vì một kẻ ngốc như ta mà cũng có thể chặt đi con đường tu hành của mình sao?" Lúc ấy ta cũng thản nhiên mà đáp " Thằng đần! Ta và ngươi đã thề rồi có là gì cũng có nhau, không trách người vì một nữ nhân mà làm ta ra thế này nhưng ít nhất thì ta vẫn có thể sống. Vậy thì vẫn có thể tìm cách tu luyện, ngươi vẫn nên cố gắng lên mà cướp lại nữ nhân của mình đi." Hôm đấy hắn đi ngủ thì ta đã lặng lẽ rời đi, thật sự thì lúc đấy ta rất tuyệt vọng nhưng con đường tu hành đứt đoạn nên đành bỏ đi vì không muốn làm vướng chân hắn.


Linh Nhi vừa lau nước mắt mà hỏi:

- Vậy sao người lại có tu vi như thế này mà thậm chí còn có thể luyện rối lẫn luyện đan vậy ạ?

Chí Dũng cũng bình thản mà đáp, như đang nói những di nguyện cuối cùng:

- Hmm để ta nhớ lại xem. À nhớ rồi! Lúc đấy ta đã về một thôn trang mà sống tạm qua ngày. Một lần đi lên rừng kiếm củi thì vô tình tìm được chuyển thừa của một vị đại nhân nào đó để lại. Người ấy còn khổ hơn ta bẩm sinh đã không có tay nhưng vẫn là một cường giả Thần Chi Kì. Ta từ đó cũng lấy lại được tinh thần mà dốc mình tu luyện trong động phủ ấy. Tuy tăng tiến rất chậm nhưng ta đã rất vui, vì ta đã có thể bước tiếp rồi. Ta đã lấy lại được thực lực của Độ Kiếp nên đã mở được một động phủ chuyên cho chế tạo con rối và có cả một số công thức luyện đan. Từ đó dần dần ta đã luyện tập rất nhiều về con rối thậm chí còn bỏ cả tu luyện cảnh giới. Chỉ những lúc thọ nguyên đã sắp tận mới chuẩn bị đột phá cảnh giới. Vài trăm năm sau ta đã lên được Thần Chi Kì, nhưng cũng không thể tăng tiến thêm. Rồi ta dành rất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm cách trở về đọc rất nhiều cổ sử, thì cũng biết còn rất nhiều nơi khác nơi này mà tổng thể gọi là Đại Việt Thế.Lúc này ta đã nổi danh khắp mấy giới vực vì mình ta cả thể đánh lại hàng trăm người kém một bậc cảnh giới. Lúc ấy tên đần kia cũng tìm tới đây, nhưng lúc ấy ai cũng có thể đi qua đi lại giữa các giới vực rất dễ dàng thiên tài địa bảo cũng không ít. Nên ta vẫn cầm cự thêm được mấy chục năm, chạy trốn liên tục để tránh hắn nhưng cũng hết lực mà dừng chân ở đây. Ta cũng chỉ căn dặn hắn vài điều rồi đuổi hắn đi lấy cái cớ xung kích cảnh giới mà tự tạo ra nơi này. Ai da câu chuyện lâm li bi đát của lão già này đến hồi kết rồi. Cảm ơn ngươi khóc vì cuộc đời ta, cảm ơn ngươi đã lắng nghe! Giờ thì chắc ta cũng chẳng kịp truyền dạy gì cho ngươi rồi. Thần hồn ta sau 1 vạn năm cũng tới giới hạn rồi nên là tạm biệt nhé hậu bối mít ướt!

Linh Nhi lúc này mới biết là do mình mà vị tiền bối ấy mới tan vỡ thần hồn, nàng oà lên khóc lấy phục hồn châu mà để gần lại chỗ của Chí Dũng mà nói:

- Huhu là lỗi của ta người không được đi đâu hết ta vẫn còn cách phục sinh người!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Sự trở lại của một cường giả ở vạn năm trước


Sau khi nói những lời cuối thì thần hồn của Chí Dũng cũng đã dần tan biến. Linh Nhi biết đó là lỗi của mình mới vội vàng lấy Phục Hồn Châu ra đặt lại trên bệ đá, oà khóc nên mà nức nở nói:

- Huhu là lỗi của ta! Ta vẫn có cách cứu người, người không cần phải đi dâu hết!

Vì Linh Nhi kịp thời đặt Phục Hồn Châu lại gần chỗ Chí Dũng nên thần hồn của hắn cũng đã dần phục hồi. Hắn đen mặt quay lại quát lớn về phía Linh Nhi:

- Sao lúc đầu ngươi không bỏ ra luôn đi, lại làm ta phải làm ra bộ dạng như vậy cơ chứ!

Linh Nhi cũng chu mỏ lại quay ra chỗ khác đáp:

- Thì tại người kể hay quá nên ta cũng mới nhớ ra mà.

Chí Dũng bấy cũng bất lực mà nói:

- Mà ngươi có biết thuật nặn thân xác không vậy?

Linh Nhi gãi đầu hỏi:

- Là cái thuật tạo thân thể mới ấy hả? Nếu là nó ta có mà ta cũng là người trải qua nó rồi!

Nói xong nàng nghĩ lại cũng có chút tủi thân ra rơi nước mắt. Chí Dũng thấy vậy cũng liền tiến tới xoa đâu Linh Nhi mà nói:

- Ai da không ngờ trẻ như ngươi mà phải trùng nặn lại thân thể. Xin lỗi vì chạm vào nỗi buồn của ngươi!

Linh Nhi cũng lau nước mắt mà nói:


- Vậy người muốn nghe về cuộc đời của ta không!

Chí Dũng cũng dựa lưng vào bệ đá mà cười nói:

- Haha con người ta rất thích nghe kể chuyện, miễn là ngươi thật sự cần có người nghe ngươi dãi bày tâm sự thì cứ lấy lão già này ra mà kể!

Linh Nhi cũng chụm chân lại chống cằm lên đầu gối mà bắt đầu kể:

- Vậy thì ta cũng sẵn lòng kể cho người. Ta là từ Tam Lưu Hạ Vực sinh ra, từ đầu ta cũng chẳng có tên. Ta đã được một tiểu ca ca giúp đỡ, người ấy đã nhặt ta về mà nuôi lớn nên. Coi ta như con gái mà đặt cho ta cái tên là Linh Chi, rồi ta lớn lên cũng gia nhập tông môn và bái người ấy làm sư. Sau này ta quen được thêm hai vị sư huynh nữa, một vị là người cùng học chung với ta. Một người giờ làm chồng ta rồi nên có thể đấy là may mắn của đời ta.

Chí Dũng lên tiếng hỏi:

- Ta hỏi câu này mong ngươi không buồn, nhưng làm sao ngươi lại phải trùng nặn lại thân thể vậy?

Linh Nhi mặt đượm buồn mà nói:

- Không sao đâu dù gì thì nó cũng đã qua lâu rồi, người cũng không cần thấy phiền ta. Từ đầu là ở tông môn ta gia nhập, cứ mỗi 10 năm mới mở thí luyện một lần cho các đệ tử Luyện Khí trở xuống đi vào để rèn luyện. Chồng của ta lúc ấy là sư huynh của ta tên là Dương Tử, huynh ấy cùng một vị sư huynh nữa là Tần Lãnh cùng đi vào. Nhưng khi truyền tống sẽ là ngẫu nhiên nên bọn ta bị tách ra. Dương huynh thì có chút thù tư với mấy tên trong tông là La Hoàng và La Sơn. Ta và Tần Lãnh sư huynh đã gặp nhau sớm nên đi cũng nhau. Đang đi tìm Dương huynh thì bọn ta gặp phải lũ người La Hoàng nên đã bị bắt lại. Tuy tu vi cao hơn nhưng chúng quá đông nên Tần Huynh thì bị trói lên cây mà đánh. Còn ta thì bị...

Chí Dũng khẽ lên tiếng để tránh làm nàng buồn thêm:

- Không cần kể đoạn này lũ súc sinh như vậy ta cũng gặp không ít nên là ta cũng biết chúng sẽ làm gì tiếp theo.

Linh Nhi đã dưng dưng nước mắt, nhưng vẫn kể tiếp:

- Xong ta tự vẫn, sau đó không lâu thì Dương Huynh cũng trùng nặn lại thân thể cho ta. Rồi cứu ta sống lại, và ta cũng nghe là lúc ấy Dương huynh vì ta mà một mình diệt sạch hai thế gia hợp sức lại cố ngăn huynh ấy. Như vậy ta cũng thấy nhẹ lòng rồi!

Chí Dũng dù đã biết bọn chúng làm gì nhưng cũng không khỏi tức giận. Hắn đứng dậy gào lên:

- Vậy mà có kẻ lại làm hậu bối mít ướt của ta tuổi còn trẻ như vậy mà phải trùng nặn thân thể!

Hắn tiến gần đến xoa đầu nàng mà nói:

- Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết nhỉ! Trước khi ta được triệu hồi qua đây thì ta cũng là một kẻ mồ côi. Sau này được một ông lão nhận nuôi, vậy ngươi có muộn nhận lão già này làm cha nuôi không? Ta không chắc có thể làm con hạnh phúc nhưng kẻ nào động đến con ta tuyệt không để hắn yên ổn!

Linh Nhi lúc này cũng khóc lớn, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp đến từ tình thân. Nàng gật đầu mà nói trong sự nghẹn ngào:

- Cha...cha con vẫn muốn khóc!

Chí Dũng mặt hiền từ mà nói:

- Cứ khóc đi! Cha vẫn còn một việc để làm, để cho những kẻ làm con gái ta khóc đến là hồn khi chết cũng không yên.

Nói xong hắn vận lực nhập vào một con rối, hắn dùng hai tay xé nát hư không mà gào lớn:


- Vết rách âm ti, gọi hồn người chết!

Dứt câu hồn phách của toàn bộ những kẻ cấu kết với tên La Hoàng và La Sơn đều hiện lên. Bấy giờ Chí Dũng mới tiến lại gần chỗ Linh Nhi mà bế nàng lên mà nói:

- Coi như đây là món quà cha tặng cho con đi! Giờ hãy nhìn cho kĩ nhé!

La Hoàng và La Sơn hốt hoảng hét lên:

- Một chút công đức nữa ta được đầu thai rồi ai đưa ta đến đây vậy.

Đám hồn phách nháo nhào lên, Chí Dũng dậm chân mà quát lớn:

- Câm mồm lại! Tất xả các ngươi đều là những kẻ cấu kết với hai con súc sinh này làm con gái của ta phải tự sát. Vậy thì đừng mong có kiếp sau!

Lời nói dừng lại, cũng là lúc đám hồn phách đấy kêu gào thảm thiết cầu xin tha mạng. Linh Nhi bấy giờ mặt lạnh tanh hỏi:

- Vậy lúc các ngươi làm vậy có tự hỏi sao không dừng lại chưa?

Sau một lúc đám hồn phách ấy cũng tan biến hoàn toàn, Linh Nhi cũng chút bỏ được gánh nặng trong lòng mà khóc lớn:

- Cảm...cảm ơn cha người đã giúp con rất nhiều! Huhu!

Chí Dũng cũng bế Linh Nhi đi khắp mấy cái động mà nàng còn chưa khám phá. Hắn cũng đùa rất nhiều khiến nàng cũng bật cười không ngừng. Rồi Chí Dũng mới giật mình mà nói:

- Thôi chết ta quên mất! Bây giờ nơi này cũng có thể chuyển đi rồi đấy! Con có muốn nó chuyển đi đâu không Linh Nhi?

Linh Nhi cũng vui vẻ mà đáp:

- Vậy người đưa nó đến một thôn làng gần đây đi con vẫn còn một sư tỷ đợi ở đấy. Cũng thuận tiện bảo tỷ ấy tạo trận pháp giúp con nặn thân thể cho người luôn!

Chí Dũng cũng vui vẻ đồng ý lới nói của cô con gái của mình mà di rời cả cái động phủ của mình bay lên tiến tới ngôi làng kia. Sau nửa canh giờ thì họ cũng đã đến nơi, Linh Nhi vội vàng nhảy xuống mà chạy tới ôm lấy Dạ Hy đang đứng sốt ruột ở cổng mà nói:


- Xin lỗi tỷ! Ta vì tìm thấy một động phủ chuyển thừa nên mới ở lại đấy lâu như vậy!

Bấy giờ Chí Dũng cũng đã hạ cái động phủ xuống rồi kết ấn lằng nhằng gì đấy rồi hô lên:

- Ngự Thổ Chi Minh!

Hắn hô xong cũng là lúc động phủ của hắn chìm xuống đất rồi cả 1 dặm xung quanh làng đột ngột dung chuyển mà dâng cao lên. Thậm chí còn có rất nhiều ngôi nhà khang trang và có cả tường thành. Linh Nhi quay lại giơ nút like lên mà nói:

- Tuyệt với cha ơi!

Dạ Hy mặt đần ra khó hiểu hỏi:

- Cha? Ta nhớ không nhầm là...

Linh Nhi ngắt lời ngay mà ngồi xuống kể cho Dạ Hy mọi chuyện. Dạ Hy thấy vậy cũng khóc trong vui mừng thay cho cô muội muội của mình. Dạ Hy quay ra quỳ xuống mà nói:

- Cảm ơn người đã nhận muội ấy làm con nuôi, thậm chí còn trả thù cho muội ấy! Cảm ơn người!

Chí Dũng cũng lập tức tới mà đỡ nàng lên mà nói:

- Ta hiểu được rất nhiều thứ mà con bé đã trải qua. Mấy thứ con bé chịu có vài thứ ta chưa từng rơi vào nhưng cũng 8 phần bản thân ta cũng trải qua.

Bấy giờ Chí Dũng cũng rời khỏi con rối mà hỏi Linh Nhi và Dạ Hy:

- Hai đứa là đệ tử của Lục Nhẫn Dạ có phải không!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Phục thể cho chí dũng xung đột với mặc thừa tông


Nghe câu hỏi của Chí Dũng xong, hai người Linh Nhi và Dạ Hy cũng khá bất ngờ về việc hắn biết được tên sư phụ của mình. Dạ Hy cũng thành thật đáp:

- Vâng thưa tiền bối! Bọn ta đúng là để tử của ngài ấy, nhưng người quen ngài ấy sao?

Linh Nhi cũng ngó đâu vào mà hỏi Chí Dũng:

- Cha quen sư phụ à? Người có thân với sư phụ không vậy?

Chí Dũng tươi cười mà xoa đầu Linh Nhi mà nói:

- Không thân không thân! Chỉ vì hắn mà mất một cánh tay thôi, không thân lắm đâu haha!

Linh Nhi cũng bất ngờ lên tiếng:

- Vậy tên đần mà người hay kể là sự phụ con á!

Chí Dũng cũng gật đầu mà nói:

- Không hắn thì là ai được!

Dạ Hy đơ người ra mà hỏi Chí Dũng:

- Người với sư phụ quen nhau không những thế, vì ngài ấy mà mất một cánh tay á!

Chí Dũng đang định nói thì Linh Nhi chen lời nói luôn:

- Đương... Google‎ 𝘯ga𝘆‎ tra𝘯g‎ ﹍‎ T𝐑uMT𝐑‎ U𝙔𝐄N.𝗩𝘯‎ ﹍

- Đúng rồi đó sư tỷ cha ta đã đi cùng với sư phụ rất lâu đấy!


Chí Dũng cũng xoa đầu Linh Nhi mà nói:

- Cũng không sao chỉ là chuyện của vạn năm trước rồi! Không quá vẻ vang gì!

Dạ Hy nghe vậy mặt xị ra ngồi một góc mà nói:

- Vậy mà sư phụ kêu ngài ấy không có tật xấu gì cả!

Chí Dũng nghe vậy bật cười mà nói:

- Hahaha hắn mà không có tật xấu lão già này tự phế thần hồn cho mấy đứa xem!

Nghe thấy hắn nói vậy Linh Nhi và Dạ Hy cười một cách đầy ma mị mà quay sang hỏi Chí Dũng:

- Người kể cho bọn ta nghe đi!

Chí Dũng cũng ngồi xuống vui vẻ kể từng chuyện từng tật xấu của Nhẫn Dạ. Phía Dương Tử Nhẫn Dạ đột nhiên hắt xì mà đấm đầu Dương Tử rồi nói:

- Nhóc thối lại dám nói xấu ta!

Dương Tử ôm đầu khó hiểu hỏi:

- Con có nói xấu người đâu?

Sau cả đêm đó ba người đã kể chuyện với nhau rất nhiều. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy thì Linh Nhi đã thấy Chí Dũng và Dạ Hy ngồi vẽ đại trận và chuẩn bị bố trận nên. Nàng chạy lại hiếu kì hỏi Chí Dũng:

- Cha! Đây là trận pháp gì vậy?

Chí Dũng vui vẻ đáp lại:

- Nó hả? Nó là một trận pháp để củng cố tỷ lệ hai đứa có thể nặn lại thân thể của ta cao hơn, nó cũng là một cái tụ linh trận cỡ đại luôn!

Dạ Hy cũng đi tới một tay chống eo một tay véo má Linh Nhi mà nói:

- Xem muội kìa ăn với ngủ! Lại mập lên rồi đây này!

Linh Nhi nghe vậy liền oà lên khóc:

- Huhu ta không muốn tăng cân đâu!

Chí Dũng cũng cười mà nói với Linh Nhi:

- Vậy thì mai dậy sớm luyện rồi với cha được không?

Linh Nhi lau nước mặt nói:

- Con muốn luyện một con giống Bảo Bảo!


Chí Dũng gãi đầu hỏi:

- Ý con là giống T01 ấy hả?

Linh Nhi gật đầu lia lịa nói:

- Đúng đúng đúng! Con muốn tạo ra một đứa như bảo bảo!

Chí Dũng cũng véo má nàng mà nói:

- Vậy mai phải dậy sớm đấy không là giống lời Dạ tỷ tỷ của con nói đấy!

Linh Nhi cũng xị mặt ra nói:

- Cư nhiên cả cha cũng trêu con!

Chí Dũng lại nhập vào Bảo Bảo mà bế Linh Nhi đi rồi nói:

- Được rồi được rồi, Linh Nhi của ta không mập! Giờ thì đi xa ra chút để tỷ tỷ con làm nốt nào!

Lúc ấy Dạ Hy cũng hô lên:

- Ngũ hành túc liên kì trận pháp! Kết thành!

Ngay sau đó linh khí tụ tập lại, dồi dào vô cùng khiến Chí Dũng cũng khá bất ngờ về Dạ Hy. Hắn vỗ tay mà nói:

- Vậy mà lại là thánh thể chuyên trận pháp! Coi như quyển bí tịch này là tặng quà gặp mặt cho đệ tử của bạn ta vậy!

Dạ Hy cũng từ chối mà nói:

- Tiền bối không cần như vậy đâu! Ta giờ vẫn chưa một mình tạo ra được những trận pháp ấy, người tặng ta cũng hoá không!

Chí Dũng lại lên tiếng đáp:

- Ai da Ngươi cũng là thánh thể, bái tên đần đấy làm sư chi bằng bái luôn ta làm sư đi. Vậy thì ta cũng sẵn dậy ngươi và Linh Nhi luôn!


Dạ Hy thấy vậy cũng quỳ xuống hành lễ:

- Đồ nhi bái kiến vi sư!

Chí Dũng cũng đỡ nàng dậy, hắn cũng quay ra bấm tay mà nói:

- Tuy bây giờ trời sáng nhưng tụ linh trận cũng đã hoạt động âm khí cũng đã hút đủ bây giờ cũng là thời cơ tốt để nặn lại thân thể cho ta. Còn thiếu dược liệu gì con cứ kêu Bảo Bảo đưa cho, nó còn giấu ta nhiều đồ lắm!

Bảo bảo nghe vậy liền quay mặt ra chỗ khá tỏ vẻ không biết. Chí Dũng cầm hòn đá lên ném vào đầu Bảo Bảo mà quát:

- Cái thằng này! Lại còn biết cả giả vờ rồi, đừng bảo là ta là người tạo ra mi mà ta không biết tính mi đấy nhá!

Bảo Bảo thấy vậy cũng đành đưa cho Linh Nhi thảo dược còn thiếu. Linh Nhi thấy nó buồn liền xoa đầu nó mà nói:

- Tý nữa ta sẽ cho ngươi ăn đồ ăn của bọn ta được chứ!

Bảo bảo liền vui vẻ trở lại mà chạy ra chỗ khác ngồi xem. Đã đủ nguyên liệu hai nàng cũng bắt đầu trùng nặn thân thể cho Chí Dũng. Hai canh giờ trôi qua họ cũng đã đi được nửa chặng đường. Một canh giờ nữa trôi qua, bây giờ dưới sự hấp thụ của tụ linh trận thì việc trùng nặn thân thể cho Chí Dũng cũng đã 9 phần là thành. Đột nhiên có một đám người bay đến dừng lại trước cổng thôn mà nói lớn vào trong:

- Ta là trưởng lão ngoại môn của Mặc Thừa Tông. Ân Khải kẻ nào lúc trước đánh đệ tử của tông ta mời ra mặt!

Đang lúc quan trọng mà bị phá bĩnh, khiến thần hồn của Chí Dũng có chút mất ổn định. Thấy chủ nhân sắp tạch Bảo Bảo liền tiến vào trạng thái chiến đấu. Gọi thêm những con robot khác bay lên đánh một trận với lũ người Mặc Thừa Tông. Bên ngoài tiếng đánh nhau vẫn vang lên không ngừng, mà bên trong hai người Linh Nhi và Dạ Hy cũng đang cố gắp để hoàn tất việc nặn lại thân thể cho Chí Dũng. Cố gắng lắm thì nửa canh giờ sau cũng mới xong, Chí Dũng cũng chính thức trở lại với Thất Đại Đất Tổ. Thấy hai người Linh Nhi và Dạ Hy cũng đã kiệt sức nên hắn đã đưa hai nàng vào trong mà nghỉ ngơi. Bấy giờ hắn mới ngồi xuống, liên tục là những dị biến đột phá cảnh giới. Chỉ một chút thôi mà đã lên tới Tiên Thiên Kì ngũ tầng. Hắn liền bay ra ngoài, thấy lũ người Mặc Thừa Tông đã cố kết liễu bảo bảo cũng mấy con robot khác. Hắn nổi điên lên lao tới hét lớn:

- Vậy mà dám đánh Bảo Bảo bị tổn hại nhiều như vậy! Đã thế bỏ lại mấy cái mạng ở đây đi.

Dứt câu một vài tên đã chết không toàn thây, nhưng cũng có một vài tên thực lực Độ Kiếp nên đã chạy kịp. Chí Dũng cũng gãi đầu mà nói với bảo bảo:

- Ngươi lại không hợp nhất rồi đấy! Giờ cũng lại gây chút phiền phức cho dân làng rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Đàm phán thất bại chuẩn bị khai chiến với mặc thừa tông


Sau khi sống lại Chí Dũng một bước đạt tới Tiên Thiên Kì ngũ tầng rồi dẹp gọn mấy tên lâu la của Mặc Thừa Tông. Nhưng không may cũng đã có một số tên có là bài giữ mạng mà chạy thoát được. Hắn cũng biết là mình cũng gây ra hiềm khích giữa hai bên. Dù sao cũng là lũ người đấy phá bĩnh chuyện trọng đại của hắn nên không thể tha được. Hắn lại bê Bảo Bảo cùng mấy con robot khác vào trong động phủ của mình mà ngồi cả đêm sửa chữa lẫn cải tiến cho chúng. Sáng hôm sau hắn đi ra ngoài thấy đại trận hộ sơn có vẻ mỏng đi không ít. Hắn động thân lập tức phát hiện ra điểm đáng ngờ mà lập tức tăng cấp đại trận lên. Làm xong việc hắn cũng nấu vài món rồi đặt lên bàn, cũng tiện thể chỉ bảo dân làng tu luyện. Xong mấy việc hắn mới đi vào trong căn nhà mà Linh Nhi và Dạ Hy đang nghỉ ngơi. Hắn mở cửa đi vào mà nói:

- Hai đứa dậy đi nào! Trưa rồi đấy, có biết dân làng cũng chăm chỉ tập luyện rồi không mà vẫn ngủ!

Linh Nhi nghe vậy chùm chăn lên mà đáp lại lời Chí Dũng:

- Cha à nay đâu có việc gì làm đâu! Dậy sớm làm gì chứ?

Dạ Hy thì đang sửa soạn lại đầu tóc cũng ghé vào mà nói:

- Muội không nhớ là đã hứa với ông ấy là hôm nay dậy sớm học luyện rối sao?

Linh Nhi vẫn che mặt lại nói vọng ra:

- Việc đấy để hôm khác đi!

Chí Dũng cũng lắc đầu cười khổ đáp:

- Thế thì có đứa sắp thành heo rừng rồi!

Linh Nhi nghe vậy liền bật dậy mà phụng phịu nói lớn:

- Con không có mập!


Một lúc sau chờ khi Dạ Hy và Linh Nhi ra ngoài, Chí Dũng mới đem đồ ăn ra nói:

- Đây! Nếm thử ẩm thực đến từ thế giới của ta đi nào!

Linh Nhi cầm lên gãi đầu hỏi:

- Cha à trong cái bánh mì này nhiều thứ vậy liệu ăn vào có sao không?

Chí Dũng đang ăn cũng dừng lại nhét cái bánh vào mồm Linh Nhi mà nói:

- Đặc sản ở thế giới của ta đây là Bánh Mì Ba Tê!

Dạ Hy mắt sáng lên hỏi Chí Dũng:

- Tiền bối! Cái này còn không ạ?

Chí Dũng thấy vậy cũng mang một đống để đầy bàn mà nói:

- Hai đứa cứ ăn đi! Ta đem cho dân làng nữa họ chăm chỉ tập luyện từ sáng rồi.

Linh Nhi cũng xung phong đi theo mà phát cho dân làng, nhưng miệng vẫn không quên nhai bánh mì. Buổi sáng cũng đã trôi qua, bấy giờ đã sắp là buổi chiều Linh Nhi với bộ mặt ngái ngủ ôm gối vào động phủ của Chí Dũng mà hỏi:

- Cha à người không định ngủ trưa sao?

Chí Dũng vẫn đang nâng cấp nốt cho bảo bảo mà nói:

- Con mệt thì cứ ngủ đi! Đừng ngủ đến tối đấy, chiều cha có chuyện nói với hai đứa đấy. Một canh giờ trôi qua Chí Dũng cũng hoàn thành xong cải tiến cho bảo bảo. Giờ nó có thể hợp thể lại như robot của mấy siêu nhân rồi. Linh Nhi nghe thấy tiếng động cũng đi ra mà vỗ tay rồi nói:

- Tuyệt quá. Không ngờ cha làm bảo bảo to như vậy.

Chí Dũng cũng quay ra bảo Linh Nhi đi tập hợp mọi người trong làng lại. Hắn có một chuyện quan trọng muốn thông báo. Một lúc sau dân làng cũng đầy đủ, hắn cũng nói lớn:

- Các vị cũng biết là nơi này đã có đắc tội với Mặc Thừa Tông. Sáng nay ta cũng có thấy dấu vết của một số tự phá hoại vào trận pháp hộ sơn này. Vậy ý các vị là thế nào đây? Đánh trả hay tiếp tục chịu nhục?

Dân làng vẫn nhớ nỗi sợ ấy mà ai cũng rụt rè không dám lên tiếng. Linh Nhi thấy vậy cũng đứng lên vận động mọi người:

- Vậy mọi người định để chúng đè đầu cưỡi cổ mãi sao? Phải đứng lên thử một lần chống lại chúng đi chứ!

Mọi người vẫn sợ hãi ai cũng không có phản ứng gì, thấy vậy cũng khiến Linh Nhi khá chán nản. Bỗng nhiên có một tiếng nói của một đứa bé phát ra:


- Tỷ à đưa đệ đi theo được không? Đệ muốn chống lại chúng!

Dân làng thấy vậy cũng dần dần đứng lên ai cũng muốn đi ai cũng hừng hực khí thế. Chí Dũng cũng lên tiếng:

- Ta thấy rất vui khi mọi người thoát được khỏi cái bóng của mình. Nhưng đấy sẽ là trường hợp xấu nhất khi ta không đàm phàn được với bọn chúng. Và ngày mai chúng ta sẽ đến đấy đàm phán, mọi người cũng vẫn nên cẩn thận. Vì có khả năng chúng sẽ nhân lúc đấy mà tấn công.

Mọi người cũng đồng thanh đáp:

- Cảm ơn ba vị đã giúp chúng tôi.

Chí Dũng biết họ mới tu luyện nên cũng đã chuẩn bị sẵn cho họ vài thứ. Hắn tiếp túc nói:

- Đây là một bộ giáp, ấn vào nút này sẽ có bộ giáp từ trong động phủ của ta tới mà hợp nhất với mọi người để tăng cao khả năng chiến đấu của mọi người. Và sau này bọn ta cũng sẽ không ở đây lên ta cũng vẫn sẽ để lại vài bộ giáp. Và cũng nên nhớ sau khi ta rời đi chỉ khi cấp bách mới được dùng, nhưng dùng không phải để hại người. Ta cũng chuẩn bị công pháp cho mọi người tu luyện, bây giờ cũng gọi nơi này là Mạch Liên Tông. Sau này có ai mà đến để xin vào hãy cho họ đứng trước bia đá này để khảo thí.

Dân làng nghe xong quỳ xuống mà đồng thanh hô:

- Đội ơn Tông Chủ!

Một đêm yên bình trôi qua, sáng hôm sau cũng đã đến. Ba người Linh Nhi và Dạ Hy cùng Chí Dũng bay đến Mặc Thừa Tông để đàm phán. Khi trên đường bay đi Chí Dũng cũng quan sát liên tục các con đường có thể chạy chốn và xem chúng có bố trí bẫy không. Vừa đến nơi họ cũng đã được những trưởng lão mời vào trong. Một kẻ cũng nên tiếng nói:

- Mời các vị đi theo bọn ta tiến vào gặp tông chủ đại nhân ạ.

Sau đó họ được mời đến nơi tông chủ đang ngồi chờ. Hắn đứng dậy mà nói:

- Ta là Lý Mục mời ba vị tới đây ngồi.

Chí Dũng cũng không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề mà nói:


- Đừng vòng vo nữa ta muốn các ngươi cho ta một câu trả lời. Các ngươi thả dân làng ra và không gây chiến hoặc làm hại họ. Các ngươi có làm được không?

Lý Mục cũng bình tĩnh mà nói:

- Vị này có vẻ đang coi nơi đây là nhà mình nhỉ? Ta ở đây để đàm phán chứ không phải nghe lệnh!

Hắn nói xong cũng có một lũ người từ đâu xuất hiện cầm sẵn đao kiếm. Chí Dũng cũng cười lớn mà nói:

- Hahaha Được. Vậy là các người tưởng lấy số lượng đánh lại được bọn ta sao?

Dứt câu Linh Nhi và Dạ Hy lập tức bộc lỗ ra khí tức của Hoàng Thiên Kì. Lý Mục kia cũng vỗ tay nói:

- Lý mỗ cũng bái phục ba vị. Vậy ba vị mời về cho, ta cũng chẳng thể chấp nhận điều kiện đấy!

Linh Nhi đập bàn đừng dậy quát lớn:

- Ở đây là để cho ngươi mặt mũi chứ không phải là thương lượng với ngươi!

Nàng cũng đã rút kiếm kể vào cổ của Lý Mục, hắn lập tức hô lên:

- Vậy thì đánh!

Cả lũ người kia cũng lao vào tấn công ba người, Chí Dũng liền gọi Bảo bảo xuống khiến lũ người kia bị văng ra do chấn động khi Bảo Bảo hạ xuống. Ba người lập tức leo lên mà trở về Mạch Liên Tông. Báo hiệu cho một cuộc chiến sắp tới là điều khó tránh khỏi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Khai chiến với mặc thừa tông hành trình trở lại nhị vực


Khi ba người Chí Dũng,Linh Nhi,Dạ Hy đang ở trên Bảo Bảo để bay về Mạch Liên Tông. Họ đã bị rất nhiều kẻ tập kích, nhưng cũng rất may vì Bảo Bảo đã đỡ được hết mà đưa họ về Mạch Liên Tông an toàn. Sau một lúc đi họ cũng về tới nới, Chí Dũng vừa đi xuống lập tức gọi mọi người tập hợp. Mọi người cũng đã đến đủ nhưng ai cũng nháo nhào lên ai nấy cũng biết rằng họ đàm phán có thành công không hay không. Chí Dũng cũng không dấu diếm mà nói thẳng ra:

- Mọi người lập tức chuẩn bị vũ khí đi! Chúng đã không đồng ý thả số dân làng bị nhốt ra rồi, chúng cũng trực tiếp khai chiến với ta rồi.

Mọi người cũng không phản đối hay lên tiếng gì mà chỉ đi chuẩn bị vũ khí. Sau khi vũ khí đầy đủ mọi người cũng đều ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Vì chúng chưa tơi nên mọi người vẫn tiếp tục tu luyện. Lúc ba người Chí Dũng Linh Nhi và Dạ Hy rời đi thì cũng có rất nhiều người gia nhập Mạch Liên Tông. Họ đến đây vì nghe thấy có một nơi đứng lên chống lại Mặc Thừa Tông nên cũng muốn góp sức đánh đuổi chúng đi. Vì linh khí ở đây rất nồng hậu nên người gia nhập muộn nhất cũng là Luyện Thể Kì ngũ tầng. Hai cảnh giới đâu cũng chỉ là bắt đầu hấp thụ linh khí nên cũng không khó đạt được khi nơi này có lượng linh khí nồng đậm như vậy. Chí Dũng sau khí sắp xếp cho những người mới đến cách điều khiển bộ giáp. Thì cũng tóm cổ Linh Nhi và Dạ Hy đi luyện tập với bộ giáp và vũ khí. Linh Nhi cũng phồng má lên mà nói với Chí Dũng:

- Cha lại bắt nạt con à?

Chí Dũng bế Linh Nhi mà đưa vào buồng lái thử mà nói:

- Con còn chưa bằng một phần của Dạ Hy kia kìa!


Linh Nhi cũng phồng má lên, bắt đầu dùng buồng lái thử. Dạ Hy vừa thử một lúc đã đi ra mắt sáng rực mà nói:

- Sư phụ! Người có ám khí gì mà tuyệt vậy, ta có thể giết một kẻ từ rất xa!

Chí Dũng cũng khá ngạc nhiên vì hắn còn chưa chỉ cho họ cách lấy vũ khí. Nhưng vẫn vui vẻ giải thích:

- Đấy là súng bắn tỉa, tên nó là AWM, nó được gọi là một trong những khẩu súng mạnh nhất thế giới của ta, ít nhất là 5 năm sau khi ta đến đây. Nhưng con bắn được nó rồi á?

Dạ Hy gật đầu liên tục mà nói:

- Vâng ạ! Lúc đầu có lực phản lại có hơi lớn, nhưng con đã quen dần rồi. Con có thể cho linh thạch mà người đánh dấu số 5 rồi ạ.

Chí Dũng cũng há hốc mồm tự nghĩ:

- Cái gì? Con bé mới vào đấy chưa đầy nửa canh giờ mà đã dùng được đạn cấp 5 rồi. Vậy ta mất 2 năm để dùng cấp 9 đều là phết vật à!

Dạ Hy cũng chìa tay ra mà nói:

- Sư phụ, sư phụ, cho con thứ ám khí ấy đi!


Chí Dũng cũng hồi thần mà lập tức vác ra cho nàng một khẩu đã cải tiến mà nói:

- Nếu con đã có tài năng như vậy thì cho con thứ ta tâm huyết nhất vậy! Nó là Snipex-T03 do ta cải tiến! Nó bắn được rất xa mà con kết hợp thần thông vào thì uy lực càng mạnh hơn!

Dạ Hy mắt sáng rực lên cầm lấy rồi đạp cửa động phủ của Chí Dũng mà bay đi thực nghiệm luôn. Để lại Chí Dũng với một chút đau sót trong lòng, chưa kịp nghỉ ngơi con gái hắn cũng mở buồng lái thử ra, cũng đôi mắt sáng rực ấy mà hỏi hắn:

- Cha bộ giáp chỉ cải tiến có cặp đao hai lưỡi là bộ gì vậy? Cho con sài đi cha!

Chí Dũng lại há hốc mồm ra mà hỏi:

- Con điều khiển được nó á?

Linh Nhi cũng gật đầu mà nói:


- Nó vừa linh hoạt lại có thể tàng hình, nhìn rất nặng nhưng di chuyển lại không phát ra tiếng. Con thấy nó rất hợp với con, nên là người cho con đi!

Hắn lại cắn răng đưa cho nàng bộ này mà nói thêm chút chi tiết cho nàng:

- Nó là TX-DP000 nó còn có một chiếc áo choàng phản lại được đòn đánh của Thiên Đạo Kì đỉnh phong đấy. Dùng nó cẩn thận nhé!

Cánh cửa động phủ tiếp tục bị đạp tung, con báo thứ hai đã chạy ra ngoài. Chí Dũng vẫn ở trong động phủ nhưng với tâm trạng cho mình là phế vật. Thứ thì mất hai năm thứ thì mất ba năm để thành thạo việc sử dụng. Thấy mình vẫn hơi trẻ còn dù đã cả mấy chục nghìn tuổi, nên hắn tự vỗ mặt mà ngồi xuống tu luyện:

- Lớn già đầu ra rồi mà tính vẫn vậy, vẫn nên tu luyện thì hơn!

Tuy lúc trước giới hạn thân thể chỉ để hắn đạt được Thần Chi Kì, nhưng sự am hiểu về mấy cảnh giới lại rất sâu xa. Hắn lại đột phá vài cấp liên tục, thức lực tăng dần tăng dần, và sau hai canh giờ hắn cũng dừng lại ở Hoàng Thiên Kì ngũ tầng. Khi tu luyện xong hắn cũng chọn ra khoảng 10 người mà chỉ họ cách dùng súng. Thật bất ngờ, họ cũng học bắn AK-47 còn nhanh hơn hắn rất nhiều. Bấy giờ hắn suy sụp tinh thần mà ngồi một góc để cho dân làng tự luyện tập. Phía Linh Nhi và Dạ Hy liên tục hạ sát nhưng tên của Mặc Thừa Tông. Dạ Hy thì có nguyên một bộ giáp tàng hình để leo cây mà bắn tỉa. Linh Nhi thì cũng tàng hình đi vào hạ sát từng tên địch một. Trận chiến bây giờ cũng sắp bắt đầu, thế trận cũng dần cân bằng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Mặc thừa tông thua trận hành trình trở lại nhị vực


Linh Nhi và Dạ Hy vẫn liên tục hạ sát những kẻ ở Mặc Thừa Tông. Sau hai canh giờ chém giết thì hai tỷ muội bọn họ cũng tụ hợp. Hai người cười với nhau mà đồng thanh nói:

- Ta với muội đi ám sát mấy tên trưởng lão của chúng đi!

- Ta với tỷ đi ám sát mấy tên trưởng lão của chúng đi!

Thấy vậy hai người liền cười khúc khích mà vào trạng thái tàng hình và bắt đầu di chuyển đến Mặc Thừa Tông. Trên đường di chuyển đến Mặc Thừa Tông, Linh Nhi cũng bật chức năng nói chuyện mới mò được nên mà nói với Dạ Hy:

- Tỷ à! Tỷ cứ chú ý di chuyển ta đi giết thêm vài tên nữa đây. Còn muốn bật cái này thì ấn nút xanh bên mặt kính phải hàng số 4 nha!

Nói xong nàng cùng nhảy khỏi cây mà đi xiên que thêm vài tên. Dạ Hy cũng bật lên mà dặn dò Linh Nhi:


- Cẩn thận nha! Vậy ta đi trước đây!

Hai người tiếp tục di chuyển và sau một canh giờ họ cũng tới núi cạnh Mặc Thừa Tông. Dạ Hy thì đã lập tức leo l3n đỉnh núi cao nhất mà lấy súng ra vào tư thế nhắm bắn. Nàng nói với Linh Nhi rằng:

- Khoảng cách này ta có thể giết được hai tên, muội vào giết nốt hai tên còn lại rồi ta đi về tông.

Linh Nhi cũng tiếp tục tàng hình vừa di chuyển vừa đáp lời Dạ Hy:

- Được! Vậy tỷ đợi ta chút!

Linh Nhi chạy tới nơi bám tường leo lên, nàng ta khéo léo tránh bớt nơi có nhiêu địch mà đi. Bấy giờ sau một hồi thì cũng đã đến chỗ ở của mấy tên trưởng lão. Linh Nhi mới nói lại với Dạ Hy:

- Trong này có 6 tên lận đấy, ta sẽ ném cái thứ khói khói vào đồng thời tỷ bắn luôn nhá!

Dạ Hy cũng sắn sàng bắn mà đáp:

- Được!

Linh Nhi lập tức hành động, nàng ném bom khói vào, khi mấy tên kia còn đang bất ngờ về thứ vừa lăn vào. Trên đỉnh núi kia Dạ Hy đã khai hoả hai phát bắn. Đồng thời bom khói cũng đã nổ mà tạo ra một mà khói dày đặc, Linh Nhi cũng tiến vào mà xiên nốt hai tên rồi lập chạy ra ngoài. Nhưng đột nhiên có một đòn tấn công lao tới chỗ của Linh Nhi. Cú đánh ấy khiến nàng bị bật vào tường và đã ngất đi, Dạ Hy lúc này mới hoảng hốt bay lên. Bắn liên tục về phía tên kia, hắn chính là tông chủ của Mặc Thừa Tông. Hắn là cường giả Thiên Đạo Kì đỉnh phong rồi nên có thể cảm nhận được khí tức của linh khí. Dạ Hy vẫn liên tục bắn về phía tên Lý Mục, để đánh lạc hướng hắn ta. Nàng lập tức bay xuống mà đỡ Linh Nhi dậy mà lập tức dồn số năng lượng còn lại của bộ giáp để chạy. Nhưng vốn là kẻ có thể hấp thụ được quy tắc Thiên Đạo nên hắn có thể truy tìm hai nàng rất nhanh. Phía Chí Dũng sau khi chuẩn bị hoàn tất hắn cũng bay lên hô lớn:


- Đệ tử trong tông nghe lệnh! Người của Mặc Thừa Tông giết không tha!

Nhằm củng cố tinh thần cho các đệ tử Chí Dũng lập tức đột phá liên tục và cũng đã dừng lại ở Thiên Đạo Kì đỉnh phong. Bấy giờ đệ tử trong tông tràn ra tấn công và đánh trả lại lũ người Mặc Thừa Tông. Chí Dũng vì muốn hai người Linh Nhi và Dạ Hy an toàn nên cũng lắp một số thiết bị thông báo nếu gặp nguy hiểm. Hắn vừa đột phá xong thì thông báo phát lên khiến hắn dùng hết tốc lực mà bay tới chỗ của hai người. Tên Lý Mục cũng tụ chưởng lực mà cười nói:

- Hahaha đừng chạy nữa có cố cũng chỉ là vô dụng mà thôi!

Ngay lúc hắn đang định tấn công về phía hai nàng thì Chí Dũng từ đâu bay tới đạp thẳng một cú vào người của tên Lý Mục. Khiến hắn bay thẳng xuống đất mà lún sâu xuống, khiến hắn chật vật bò dậy. Bấy giờ cũng đủ thời gian để Linh Nhi tỉnh lại, nàng lập tức vào trạng thái tàng hình nhảy xuống. Chí Dũng thấy vậy cũng rút kiếm ra liên tục chém những đường kiếm khí về phía Lý Mục. Linh Nhi lúc này cũng bứt tốc lập tức biến mất, mà lại bất ngờ xuất hiện sau lưng của Lý Mục. Nàng xiên cho hắn hai phát rồi lập tức nhảy ra ngoài, tình trạng của hắn bây giờ trọng thương càng trọng thương thêm. Dư âm của cú đạp vừa nãy vẫn chưa hết giờ còn hứng chịu hai phát đâm chí tử rồi còn muôn vàn luồng kiếm khí đánh xuống. Khiến hắn chết cũng không toàn thây, lúc này trên cả chiến trường thì Mạch Liên Tông cũng không phải là không tổn thất nhưng cũng không nhiều. Cuộc chiến kết thúc khá chóng vánh, thực lực của tên Lý Mục tuy cũng không yếu, xong cũng phải đối đầu với một kẻ cùng cảnh giới mà lại chịu thêm công kích. Khiến hắn rơi vào thế hạ phong rất nhanh, cũng chỉ vì sự kiêu ngạo của hắn. Chí Dũng bây giờ mới quay sang kiểm tội hai con báo con kia mà quát:

- Ta đã dặn hai đứa là cẩn thận rồi mà! Cư nhiên lại để hắn đuổi đánh còn bị hắn tấn công chúng người nữa chứ!

Dạ Hy và Linh Nhi cũng quỳ xuống im lặng nhận tội mà không dám nói gì. Một vài hôm sau cuộc chiến đám người Chí Dũng,Linh Nhi và Dạ Hy cũng chuẩn bị lên đường về Nhị Vực đoàn tụ với thằng nhân vật chính bị bỏ quên gần chục chap. Chí Dũng cũng để lại cho họ 5 bộ giáp và 5 khẩu súng. Trước khi lên đường hắn vẫn quay lại dặn đệ tử mà nói:


- Cấp bách mới dùng, nhưng dùng không phải để hại ngươi nhớ chưa?

Toàn bộ đệ tử quỳ xuống hô lớn:.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

- Nhớ lời sư tôn!

Chửa kịp để hắn hoài niệm thì Linh Nhi đã kéo hắn đi mà nói:

- Cha à đi thôi chuẩn bị về Nhị Vực nào!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Dương tử ở nhị vực một sự thật lớn hé lộ


Trở về khoảng thời gian mà Dương Tử tạo ra thứ có thể dấu đi tung tích của mọi người. Ngày hôm sau hắn đã tỉnh lại, Nhẫn Dạ cũng lắc đầu mà nói:

- Vậy mà con dám làm như vậy! Vì cái đại trận đấy giảm đi một năm tu vi!

Dương Tử bấy giờ cũng bất mà hỏi Nhẫn Dạ:

- Vậy mà cái giá lại lớn vậy, mà thôi ai bảo nó che mắt được thiên đạo cơ chứ.

Nhẫn Dạ bấy giờ mới cười phá lên mà nói với Dương Tử:

- Hahaha nhưng có một điều rất vui đến với con đấy thắng nhóc thối này. Nhờ bị tụt giảm một năm tu vi tức là con đang trở về với Tiên Thiên Kì đỉnh phong. Nhưng cũng không cần buồn, cũng phải biết là muốn lên Hoàng Thiên Kì thì phải ngưng tụ được hai thứ. Một là Thức giới của mình, hai là Tâm giới của mình. Từ hai thứ đó chuẩn bị cho cảnh giời Thần Chi Kì, nhưng con thì khác thằng đần ạ. Con không những vẫn giữ được hai thứ kia, mà thậm chí cả thể hải lẫn linh hải cũng mở rộng ra vô cùng. Mà con vẫn ở Tiên Thiên Kì đỉnh phong đấy!


Dương Tử cũng bắt đầu nhận ra mà hỏi:

- Vậy là con tuy gặp hoạ nhưng lại vô tình có được một thứ nghịch thiên sao?

Nhẫn Dạ gật đầu nói tiếp:

- Đúng vậy! Phải biết để đạt được Thần Chi Kì ngũ sắc phải có số lượng lớn Thần Lực do con ngưng tụ. Mà mục tiêu của con là đạt tới những cảnh giới cao hơn cần những cảnh giới này đều phải đạt ngũ sắc. Vậy lên Thức giới của con và Tâm giới ấy có thể có khả năng ngưng tụ ra hai cái nữa đấy!

Dương Tử nghe vậy liên hỏi lại Nhẫn Dạ:

- Vậy tức là linh khí của con lẫn thể khí của con hơn những kẻ khác mà Thức giới lẫn Tâm giới mỗi cái lại có hai à?

Nhẫn Dạ cũng gật đầu mà nói:

- Nhưng chỉ là có thể thôi! Bới vì lúc ngưng tụ ra hai thứ đấy rất đau đớn, ta cũng chỉ không biết con có chịu được không thôi.

Dương Tử lúc này nửa thấy muốn đột phá, nửa lại thấy vẫn chưa đủ. Bấy giờ hắn lên tiếng hỏi:


- Sư phụ à con bây giờ nửa cảm thấy có thể đột phá nửa lại cảm thấy chưa hoàn toàn đủ là sao vậy?

Nhẫn Dạ lúc này mới hoảng hốt mà luống cuống tìm mấy cái kim châm mà nói với Dương Tử:

- Nằm xuống đất đi nhanh lên!

Dương Tử cũng khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Nhẫn Dạ bây giờ cũng giải thích cho Dương Tử:

- Vì con bị thụt giảm tu vi nhưng lúc trước sắp đột phá Hoàng Thiên Kì nhất tầng nên lúc này nửa muốn ra nửa lại chưa đủ. Và nó rất nguy hiểm có thể khiến con nổ tung đấy, vẫn còn cơ hội nếu con từ bỏ luyện hoá ra hai cái thức giới và tâm giới mới là xong.

Thật bất ngờ đấy chỉ là viễn cảnh tâm ma của Dương Tử, Nhẫn Dạ ở ngoài đang lo lắng không ngừng vì đã mấy ngày đã trôi qua rồi hắn vẫn chưa đột phá xong. Thời điểm lúc này cũng là một tuần sau lúc mà Nhẫn Dạ giải thích cho Dương Tử nghe về cơ duyên của hắn. Tiếp tục trở về khoảng thời gian ấy, khi Dương Tử đang đi tìm thảo dược để luyện chế dẫn linh đan thứ đan dược giúp cho những kẻ từ tiên thiên đến thiên đạo kì dễ dàng hơn để đột phá. Nhẫn Dạ bấy giờ cũng đang lấy nốt đống linh thảo kia cho vào thức giới của mình. Thì kẻ phá hoại kèm nhân vật chính Dương Tử trượt chân ngã thẳng xuống một cái hố rất sâu. Khiến Nhẫn Dạ đuổi theo mệt muốn chết đi sống lại, Dương Tử bấy giờ cũng gọi Tiểu Nhu ra mà nói:

- Tiểu Nhu thắp sáng cho cha đi!


Tiểu Nhu cũng vâng lời tạo ta hai cái đuốc lửa cho Nhẫn Dạ và Dương Tử cầm. Lúc này Nhẫn Dạ mới nhận ra mấy thứ này đều là chữ của vạn năm trước. Dương Tử thì lần mò đi đâu lại tìm được một nơi có linh khí nồng hậu mà ngồi tu luyện. Nhẫn Dạ sau khi đọc toàn bộ mấy thứ trên nhưng bia đá xung quanh mới sửng sốt hét lên:

- Không thể tin được! Vậy mà hắn nói đúng!

Nội dung trên bức mấy bức tường đá có viết như sau:

- Ta và các ngươi cả những kẻ đang xem thứ mà ta khắc lên nữa. Tất của chúng ta đều là con kiến trước một thế giới vĩ đại, tráng lệ cũng vô cùng nguy hiểm kia. Cả thảy mấy giới vực kia đều là một thế giới, cũng được chia ra làm hai phần. Thứ nhất là thế giới cấp thấp nơi những kẻ còn chỉ biết đến linh khí như là phép thuật. Thứ hai là nới chúng ta đang đứng thế giới cấp cao, những kẻ có thể tu luyện. Và mấy thứ này cũng chỉ là một phần của thứ được gọi là Siêu việt thế giới. Tất cả những thứ bao gồm Thất Đại Đất Tổ cũng chỉ là một phần của nó. Nó được gọi với cái tên Đại Việt Thế, nhưng với sự tìn hiểu của ta sẽ còn rất nhiều siêu việt thế giới khác. Vậy nên hãy tỉnh lại khỏi con mê đi những kẻ đã quá ảo tưởng bởi sức mạnh bị hạn chế của mình. Và tỉnh lại khỏi những thứ bị thao túng bởi một kẻ mà chúng ta không xứng được biết tên!

Nhẫn Dạ bấy giờ cũng bắt đầu nhớ lại hồi ức khi Chí Dũng từng có lần kể cho hắn nghe về có nhiều thế giới khác. Nhưng lúc này có một luồng sức mạnh làm Nhẫn Dạ chú ý, chính là tình cảnh Dương Tử đang đột phá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Trở lại hoàng thiên kì một mảng kí ức xuất hiện


Vài canh giờ nữa cũng đã trôi qua nhưng Nhẫn Dạ vẫn không thấy Dương Tử đi ra khỏi cái phòng tu luyện kia. Nhẫn Dạ cũng khá lo lắng vì mãi vẫn chưa thấy Dương Tử đi ra ngoài. Nhưng cũng chỉ được một lúc trờ đợi, thấy mình làm việc vô ích nên Nhẫn Dạ cũng đi tìm hiểu thêm về một số thứ ở mấy bia đá. Hắn đứng dậy mà tự nói với bản thân:

- Thôi nào! Nó là đệ tử của Nhẫn Dạ Đại Đế là mình đây. Chút chuyện đấy không làm khó thằng nhóc ấy được!

Nói xong hắn cũng đứng dậy mà trở lại chỗ mấy phiến đá mà tìm hiểu xâu hơn. Dương Tử bây giờ vẫn đang mơ hồ cũng dần dần chẳng nhớ mình là ai. Có lẽ hắn đã chịu đựng quá nhiều rồi, với tính cách của hắn thì luôn không muốn những người cạnh hắn gặp nguy hiểm. Nên dù thế nào hắn cũng chịu đựng một mình, và sự chịu đựng ấy cũng dần quá sức so với hắn. Trong tiềm thức của Dương Tử bây giờ hắn đang rất muốn bỏ cuộc nhưng lại có điều gì đó vẫn luôn thôi thúc hắn phải trở lên mạnh hơn. Bấy giờ tâm ma của hắn cũng tái hiện lại khoảng khác mà Đám Linh Nhi,Dạ Hy và Bắc Phi bị Âm Tà tấn công. Buộc hắn phải chịu phản phệ xé rách hư không mà đẩy họ vào trong. Tâm ma cũng hiện ra nó luôn lải nhải về sự phế vật của Dương Tử lúc ấy. Không nhưng không cứu được ai mà còn đẩy họ vào nguy hiểm. Từ tận sâu bên trong tâm thức của hắn cũng đang dần bỏ cuộc. Nhưng lúc này hình bóng của mọi người bên cạnh hắn hiện ra đỡ hắn dây. Linh Nhi,Dạ Hy,Nhẫn Dạ,Bắc Phi đều đỡ hắn dậy không những không trách hắn mà còn cổ vữ hắn không ngừng. Lúc này tâm cảnh hắn cũng chuyển biến, hắn bóp cổ và phá tan tâm ma của mình mà bắt đầu tiến vào giai đoạn đột phá. Dương Tử vẫn tiếp tục chịu đau để ngưng tụ ra hai cái thức giới và tâm giới mới. Hắn dồn hết lục mà gào lên:

- Phá cho ta!

Câu nói cũng ngừng và hắn cũng bắt đầu chịu đựng nhưng kiếp lôi đánh xuống. Lần này nó còn mạnh hơn cả kần trước gấp nhiều lần, khiến Nhẫn Dạ đang ở ngoài cũng gồng mình mà bê mấy hòn đá chạy đi. Nhưng đạo thiên lôi cũng đánh xuống hắn vẫn chống chịu được từng đạo. Rồi dần dần hắn lại cảm thấy mơ hồ mà lạc trôi về một nơi nào đấy mà hắn còn không biết tên. Hình ảnh nơi ấy hiện ra với ban đầu là cánh đồng với những người bạn của hắn ở bên. Nói là bạn nhưng hắn cũng khó hiểu, vì hắn thấy rất quen nhưng lại chẳng nhận ra ai, muốn nói cũng không nói được. Cảnh lại chuyển đến một chiến trường khì hắn đang ôm xác nhưng người ấy đau đớn mà gào khóc. Hình ảnh lại tiếp tục chuyển đến nơi nào đó ngoài hư không kia. Hắn đang dốc sức đánh trả lại một kẻ y chang hắn bây giờ, chỉ khác là kẻ kia có chút quỷ dị. Một hình ảnh mới lại hiện ra, nơi này vẫn là ngoài hư không nhưng bây giờ hắn đã tự hi sinh bản thân để phong ấn tên kia lại. Viễn cảnh ấy cũng là cái kết, rồi hắn giật mình tỉnh lại khi vẫn còn nằm trong cái hố dó thiên lôi đánh ra. Nhẫn Dạ bấy giờ cũng bay xuống mà hỏi Dương Tử:


- Nhóc đần con làm gì mà lại khiến thiên lôi đánh thêm một canh giờ nữa vậy?

Dương Tử mặt ngơ ra mà hỏi lại Nhẫn Dạ:

- Một canh giờ nữa á? Con có làm gì đâu!

Nhẫn Dạ cũng lắc đầu mà nói với Dương Tử:

- Này nhóc đần! Ta mới tìm hiểu ra được một thứ mà cả ta lẫn con ở thời đỉnh cao còn chưa biết tới! Ngồi xuống đi để ta kể cho con nghe.

Nói xong hai sư trò cũng ngồi xuống kể chuyện, Nhẫn Dạ cũng kể hết sạch những thứ hắn đã tìm ra ở mấy táng đá kia. Dương Tử nghe xong cũng đơ não mà hỏi:

- Vậy là con và người còn nông cạn như vậy sao?

Nhẫn Dạ cũng không phủ nhận mà đáp:


- Cũng có thể gọi là như vậy, cái siêu việt thế giới mà ta kể kia có khả năng còn rất nhiều cái khác y chang như vậy nữa. Nên nói hai ta nông cạn cũng không sai.

Dương Tử bấy giờ cũng cất tiếng nên với dọng điệu hoài niệm mà nói với Nhẫn Dạ:

- Con có thấy một số thứ lúc đang đột phá, con thấy mình đang ở một cánh đồng bên cạnh những người bạn. Nhưng con không biết họ là ai, sau đó con lại thấy con ôm xác họ ở một chiến trường. Rồi con lại thấy bản thân đang đánh với một kẻ y chang con hiện tại chỉ khác con một chút. Sau con cũng thấy con hi sinh bản thân để phong ấn hắn lại. Nhưng cả kiếp trước con cũng chưa từng trải qua mấy thứ ấy!

Nhẫn Dạ cũng bất ngờ mà lên tiếng:

- Không lẽ con thấy tiền kiếp đầu tiên của mình à?

Nhưng vì cũng chẳng có đủ tin tức về mấy thứ đây nên hai sư trò cũng thở dài mà đồng thanh nói:


- Sư trò ta có hơi vô dụng thì phải!

Rồi họ cũng nghỉ ngơi qua đêm ở dưới vực, sáng hôm sau họ cũng đã lên lại mặt đất. Dương Tử cũng vươn vai mà nói với Nhẫn Dạ:

- Vậy giờ chúng ta cũng nên tìm nốt một thứ dược liệu để nặn nhục thân cho người trước vậy!

Nhẫn Dạ cũng vui vẻ mà đồng ý, lúc ấy có một kẻ cảm nhận được Dương Tử nhớ được vài thứ tức giận đập phá mà nói:

- Vậy mà cả trăm triệu năm rồi mà thần hồn gốc vẫn chưa bị câu diệt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Tìm thứ còn thiếu để hồi sinh nhẫn dạ gặp lại người xưa


Hai người Nhẫn Dạ và Dương Tử cũng đã rời khỏi vực mà về lại thành trì lúc trước chuẩn bị rời đi. Đang bay về thành trì đấy Dương Tử cũng hỏi Nhẫn Dạ:

- Lúc trước con phải để tận Võ Đế mới cứu được người bây giờ tới Hoàng Thiên là được. Vậy liệu thức lực người có bị giảm sút không?

Nhẫn Dạ lắc đầu nói:

- Nặn lại thân thể thì thực lực chắc chắn sẽ không còn. Nhưng sức mạnh thần hồn thì vẫn còn đấy nhưng nếu mà cưỡng chế sử dụng thì cũng chưa chắc sẽ không bị phản phệ. Còn về việc đấy thì chắc là do bản đấy thiếu sót một nửa nên mới cần cường giả lớn mạnh như vậy. Bây giờ thì con muốn cứu ta cũng vẫn phải chịu phản phệ đấy!

Dương Tử vui vẻ đáp lại:

- Cứu được người giảm thức lục cũng chẳng sao!

Đang trên đường bay về thì hai người gắp một đám người đang bắt và chuẩn bị cướp đồ của mấy người kia. Dương Tử thấy vậy cũng lao xuống cứu giúp một phen, hắn hạ xuống mà nói:

- Thả họ đi và từ giờ làm ăn lương thiện thì ta để lại mạng cho các ngươi!

Lũ thổ phỉ kia thấy Dương Tử nói vậy cũng cười phá lên, vì cũng chẳng cảm nhận được cảnh giới của hắn. Một kẻ đứng ra tự xưng là kẻ cầm đầu và nói:

- Ta là kẻ cầm đầu ở đây, ta cũng là đệ tử của Sát Phạt Điện đấy. Kể cả ngươi đánh được bọn ta thì người dám giết không?

Dương Tử bây giờ đang khó hiểu mà hỏi thầm Nhẫn Dạ:

- Sư phụ à con không nghe nhầm đấy chứ?


Nhẫn Dạ cũng đần mặt ra mà hỏi lại:

- Ta tưởng nó là của con mà?

Một người nào đấy trong số người bị cướp kia tức giận mà quát về phía Dương Tử:

- Ngươi không giúp được thì thôi, đừng đổ thêm dầu vào lửa!

Thấy đang làm việc tốt mà còn bị chửi Dương Tử lúc này mới quay lại nhìn những người đằng sau. Hắn thấy một hình bóng quen thuộc, một hình bóng mà hắn đã chờ rất lâu để gắp được. Một hình bóng khiến hắn không cam tâm để người đấy một mình. Hình bóng ấy là cô vợ của hắn ở kiếp trước Lan Yên Nhi, hắn rất vui mừng khi gắp lại nàng nhưng cũng không tiến lại gần vì lẽ bây giờ họ vẫn là người lại. Tên lúc nãy quát Dương Tử đã bỏ mặc mấy người nhóm Yên Nhi mà chạy sang chỗ mấy tên kia nịnh nọt. Dương Tử thấy vậy cũng phì cười mà tiến tới rồi nói:

- Ngươi là đệ tử của Sát Phạt Điện?

Tên cầm đầu liền đáp với dọng điệu ngạo mạn của mình:

- Đúng đấy, ngươi sợ rồi à? Ta là Thiện Nhật đệ tử khoá mới nhất của Sát Phạt Điện!

Hắn cười lớn tung đòn về phía Dương Tử mà chế giễu:

- Hahaha vậy mà sợ rồi sao đỡ một đấm này đi!

Thấy thế Dương Tử cũng lắc đầu mà nói:

- Trẻ con luôn thích làm vậy!

Lời nói kết thúc cũng là lúc lũ người kia bị hạ gục tất cả, kẻ nào cũng đều nằm xuống đất. Bấy giờ Yên Nhi nhà hắn cũng đi đến cúi mặt xuống cảm ơn hắn liên hồi:

- Cảm ơn thiếu hiệp đã giúp bọn ta!

Dương Tử cũng vui vẻ đáp lại:

- Ta chỉ sợ lo chuyện bao đồng nhiều thôi chứ mấy cái này cũng không cần cảm ơn đâu!

Mọi người cũng cảm ơn hắn rối rít, Yên Nhi còn đang định đưa hắn linh thạch để cảm ơn thì đã bị hân từ chối:

- Mọi người không cần đưa ta đâu! Ta làm điều ta thích mọi người không cần để ý! Vậy ta đi trước đây mọi người bảo trọng.

Yên Nhi bây giờ cũng có chút cảm tình với hắn, Dương Tử đang bay cũng vui mừng mà hú hét lên mà nói với Nhẫn Dạ:


- Sư phụ à con có điểm trong mắt cô ấy rồi đấy! Cô ấy rất thích kiểu anh hùng cứu mĩ nhân đấy!

Nhẫn Dạ cũng phì cười mà hỏi:

- Haha nhóc đần vậy con thấy từ đầu mới xuống giúp à?

Dương Tử cũng gãi đầu mà hỏi:

- Ủa con tưởng người làm ra việc đấy?

Hai sư trò nhìn nhau rồi lại cười phá lên với nhau, sau một hồi cũng bay về thành. Hắn cùng Nhẫn Dạ cũng dọn đồ rồi đi xuồng hỏi ông chủ nhà trọ:

- Ông chủ à Sát Phạt Điện có gần nơi này không vậy?

Ông chủ tiến tới hỏi với dọng điệu không nỡ để họ đi:

- Vậy mà thiếu hiệp lại đi rồi à? Nếu thiếu hiệp muốn đến đấy thì đi đến cổng Nam rồi tìm ngọn núi to nhất khác ra!

Dương Tử nghe xong cũng tạm biệt ông chủ mà rời đi, người dân xung quanh cũng tạm biệt hắn. Dương Tử lúc mới đến với tính cách của hắn ra tay hành hiệp rất nhiều nên mọi người yêu quý cũng là lẽ thường tình. Bấy giờ đang bay mà hắn đã bẻ sẵn khớp tay mà nói:

- Để cho mấy đứa nhóc này quậy hơi nhiều rồi thì phải!

Nhẫn Dạ cũng tiếp túc đi vào thức giới của mình tìm hiểu thêm về hòn đá. Dương Tử mới sực nhớ ra mà nói với Nhẫn Dạ:

- Con quên mất! Vậy ta đến mấy cái thương hội ở đây để tìm nội đan yêu thú cửu cấp cho người đã vậy!

Nhẫn Dạ cũng thò mặt ra đáp:


- Ây da cũng không vội! Thứ đó hiếm nhưng nếu đến được Lục Vực thì không thiếu đâu!

Dương Tử cũng khó hiểu hỏi lại Nhẫn Dạ:

- Nơi đó ngươi dấu nhiều lắm à?

Nhẫn Dạ cũng đáp lại:

- Không một người bạn của ta có chứ ta không có hứng thú giấu mấy thứ đấy!

Dương Tử cũng nhanh chóng tới mấy thương hội gần đấy mà tìm hỏi. Có một số thương hội nghe xong còn cười chê hắn vì yêu thú cửu giai đã tương đương với Chi Chủ kì đỉnh phong và sắp đạt tới Võ Đế. Thập chí còn hiếm có nữa, nên hắn bị cười chê vì chưa chắc đủ tiền mua nó. Mất một ngày chẳng làm được gì Dương Tử tức giận mà nói:

- Vậy mà chúng lại chê ta nghèo!

Nhẫn Dạ cũng cười mà đáp lời hắn với dọng điệu mỉa mai:

- Thì con nghèo thật mà!

Dương Tử mặt đần ra mà hỏi:

- Người là sư phụ con hay sư phụ chúng vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Sát phạt điện sa ngã tin tức về nội đan cửu giai yêu thú


Đêm đó Dương Tử cùng Nhẫn Dạ liên tục sửa chửa lại bộ công pháp phục sinh kia. Họ rất hăng hái và thời gian như trôi nhanh hơn chỉ thoáng chốc đã đến buổi sáng. Dương Tử lại thu dọn đồ đạc bay lên mà nói với Nhẫn Dạ:

- Vậy chúng ta đi tìm Hữu Nha trước xem hai đứa nó làm uy danh của Sát Phạt Điện thành cái thứ gì rồi!

Nhẫn Dạ bên trong vòng cổ vẫn đang ngồi uống trà mà từ tốn đáp lại:

- Thế cũng được dù gì đệ tử của Sát Phạt Điện cũng nhiều đến nhờ chúng đi tìm mua cũng không phải ý tồi.

Dương Tử cũng gật đầu mà đáp:

- Cũng phải! Vậy nên đến sớm hơn chút rồi!

Nói xong hắn dùng hết tốc lực mà bay về phía nơi có phản ứng công pháp truyền âm. Một hồi sau Dương Tử cũng tới nơi, hắn ngạc nhiên vì nơi này to lớn mà còn toàn mấy thứ không rẻ chút nào. Hắn đáp xuống, đang định đi vào thì có một tên cản lại mà hỏi:

- Này! Ngươi là ai mà dám bước vào Sát Phạt Điện vậy?

Dương Tử tươi cười đáp lại:

- Ta là Điện chủ đấy!

Thấy vậy có thêm ba tên canh cổng vừa đi tới đung lúc cũng nghe thấy. Chúng cười nhạo và chế giễu Dương Tử, một tên tiến lên mà đẩy người Dương Tử mà nói:


- Vậy ta bảo ta là bố của điện chủ thì ngươi là con ta có phải không? Hahahahaha.

Dương Tử đen mặt dậm chân xuống đất mà quá lớn:

- Hữu Nha! Tân Hàn!

Từ sâu bên trong nơi này cũng đã có chút tiếng nói truyền đến cho Dương Tử. Dọng điệu của Hữu Nha rất mệt mỏi thều thào nói:

- Chủ nhân! Đã...đã làm người thất...thất vọng rồi!

Mấy tên canh cổng vẫn đang cười liên tục, Dương Tử cũng bộc phát chút thể khí ra để tạo ra áp lực (* Chút xíu khái niệm mới về thể khí, cường giả cấp độ càng cao khi giải phóng thể khí có thể tạo ra áp lực với kẻ khác). Chỉ một chút khí phát tán ra khiến mấy tên kia lấp tức quỳ xuống đất. Dương Tử từ từ đi vào mà quát lớn:

- Kẻ nào lại dám mạo danh Sát Phạt Điện của ta!

Từ đâu có vài thân ảnh bay tới, chúng có ba tên một trong số tên đó đi lên mà tóm đầu Dương Tử rồi hỏi:

- Ngươi là kẻ nào? Dám tự nhận Sát Phạt Điện nghìn năm cơ ngơi của điện chủ là của ngươi?

Một kẻ nam không ra nam nữ cũng chẳng ra nữ, kẻ đấy bước lên mà nói:

- Ta là Lôi Tuyết cũng là điện chủ của Sát Phạt Điện. Vị này sao lại tự nhận nó là của mình vậy?

Dương Tử nghe xong liền cười mà nói:

- Hahaha nghìn năm cơ nghiệp à? Nó là của ngươi à?

Hắn nói xong thì liền dùng tay không mà đập gãy tay tên vừa tóm đầu mình rồi tiếp tục nói:

- Chỉ là mấy tên Tiên Thiên cũng dám nhận là chủ của Sát Phạt Điện ư?

Dứt câu một cắt Dương Tử khiến tên to con tóm đầu hắn mất thủ cấp. Hắn cầm lên ném về chỗ tên Lôi Tuyết mà nói:

- Điện chủ có gì không hài lòng à?

Tên kia thấy vậy cùng tên còn lại liền tấn công Dương Tử, hắn nhẹ nhàng rồi cũng hạ nốt tên còn lại. Tên Lôi Tuyết thấy hắn đang chú ý đến thuộc hạ của mình liền rút con dao có độc của cây Minh Tầm đâm về phía Dương Tử gào lên:

- Hahaha ngươi cũng sẽ giống mấy kẻ không quy phục ta thôi.


Đang đắc ý thì hắn nhận ra rằng đã không còn thấy Dương Tử đứng trước mình. Dương Tử cũng tung một đấm là hắn lăn ra ngất, xong Dương Tử cũng đi xuống nhà giam đưa toàn bộ đệ tử đi lên. Tuy có một số người nguy hiểm đến tính mạng do bị tra tấn vì không chịu tiết lộ công pháp. Cũng đều được Dương Tử lấy đan dược ra cứu chữa, mọi người sau khi tất cả đi lên. Ai lấy cũng cầm sẵn con dao ra chuẩn bị đền tội vì làm hỏng thanh danh của Điện. Dương Tử thấy vậy cũng vội vàng nói:

- Này, này ta đâu có trách gì mọi người đâu mà đã lấy dao ra rồi?

Hắn thở dài rồi tiếp tục nói:

- Haizz mọi người trị thương đi, việc hôm nay cũng là một phần do ta không chú tâm đ ến mọi người. Hữu Nha và Tân Hàn đi ra đây ta có chuyện muốn nói đây!

Hữu Nha đi đến cũng liền quỳ xuống nói:

- Sống chết do người quyết ạ!

Dương Tử cũng quay lại mà hỏi mọi người:

- Trong mắt các ngươi ta là ác ma hay sao vậy?

Hắn nhìn một vòng cũng có người đó tay lên, hắn lập tức nói ngay:

- Được ngươi nói đi ta hứa sẽ không tức giận!

Người đệ tử kia e dè mà nói:

- Người rất giống ạ! Lúc trên chiến trường người không khác chúng đâu thậm chí còn hơn ấy. Nhưng mà tất cả chúng để tử ở đây đều biết mình làm sai nên mới vậy ạ.

Dương Tử cũng không nói nổi các đệ tử mà phát cho họ đan dược để luyện tập. Đang phát hắn dừng lại quay ra hỏi Hữu Nha:


- Ngươi và Tân Hàn kiểm kê số chúng đã cướp của dân thường để trả lại họ. Cũng phải xin lỗi họ đàng hoàng đấy, ta cũng sẽ đi nữa!

Dạng sáng hôm sau toàn bộ đệ tử chính thống của Sát Phạt Điện mặc đồ đệ tử vào mà dẫn mấy tên giả danh đi vào thành trì. Dương Tử cũng tạo ra một mặt phẳng hắn cũng nói lớn:

- Ta thay mặt toàn bộ các đệ tử trong Sát Phạt Điện đến đây để xin lỗi mọi người đã bị những kẻ giả danh chúng ta làm hại. Và cũng đưa chúng đến để mọi người sử trí và cũng đến để trả lại nhưng thứ chúng đã cướp của mọi người!

Hắn nói xong cũng cùng tất cả đệ tử Sát Phạt Điện quỳ xuống để tỏ lòng xin lỗi với người dân trong thành. Mọi người cũng ném đồ về họ để đuổi họ đi, nhưng rồi những người được đệ tử trong điện giúp cũng nhận ra họ rồi nói cho mọi người. Một cô bé tiến lên đưa kẹo cho Dương Tử rồi nói cho mẹ của cô bé:

- Mẹ à đừng ném họ nữa, huynh ấy đã cứu con trên rừng còn cho con kẹo nữa!

Rồi dần dần cũng nhiều người đứng ra giúp người của Sát Phạt Điện. Còn những tên mạo danh thì cũng bị người của phủ thành chủ bắt đi. Yên Nhi sau khi thấy Dương Tử lại là người cầm đầu của Sát Phạt Điện nghĩa hiệp mà nàng từng nghe ngóng được từ một cô bạn ở nhất vực. Nàng lại càng thích hắn hơn, sau khi giải quyết vấn đề của người dân xong thì Dương Tử cũng đứng dậy mà thông báo cho các đệ tử của Sát Phạt Điện. Hắn đứng dậy và nói:

- Bây giờ ta đang cần nội đan của cứu giai yêu thú, mọi người lưu ý tìm giúp ta nhá!

Yên Nhi sau khi về nhà cứ thẫn thờ ra, đến lúc ăn cơm cha mẹ nàng cũng hiếu kì hỏi nàng:

- Sao con cứ thẫn thờ ra vậy? Chẳng lẽ con gái của ra biết tương tư ai rồi à?

Nàng nghe vậy đỏ mặt liền đứng dậy mà đi về phòng đóng cửa mà nói nhỏ:

- Hình như con thích một tên ngốc thì phải!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Tin tức nội đan của cửu giai yêu thú gặp lại yên nhi


Sau một hồi mọi người đã chữa thương xong thì cũng được Dương Tử dậy thêm công pháp để tăng thực lực toàn bộ. Đang tập có một đệ tử chạy hết tốc lực vào mà gấp gáp nói:

- Điện chủ! Phía đông 1 ngàn dặm có một con cửu giai yêu thú!

Dương Tử há hốc mồm mà hỏi lại:

- Ngươi không nhầm chứ?

Đáp lại hắn là cái gật đầu liên tục của đệ tử kia, hắn hạ lệnh toàn bộ người trong điện chuẩn bị vũ khí tiến đến nơi đó. Nhẫn Dạ cũng lên tiếng ngăn cả Dương Tử lại:

- Nhóc đần làm vậy nguy hiểm cho mọi người đấy! Từ từ cũng không sao!

Dương Tử vì quá vui mà giờ mới nhớ ra việc một con Cửu Giai Yêu Thú thực lực đã bằng Phá Hư Đỉnh Phong rồi. Hắn lại ủ rũ mà lên tiếng nói:

- Mọi người cứ tập luyện tiếp đi kể cả tất cả đều đi cũng chỉ là cuộc thảm sát một chiều thôi!

Mọi người thấy vậy cũng đành quay về tập luyện tiếp, còn Dương Tử thở dài mà nói với Nhẫn Dạ:

- Lại để mất cơ hội cứu người rồi!

Nhẫn Dạ cũng lên tiếng đáp lời hắn:

- Vậy không hứng thú đi xem con Cửu Giai Yêu Thú đấy có Cốt Văn không à?


Dương Tử cũng lấy lại tâm trạng mà gọi Hữu Nha và Tân Hàn ra:

- Hữu Nha! Tân Hàn! Hai đứa ra đây ta bảo.

Hữu Nha và Tân Hàn cũng tốc tức bay tới cung kính đáp lại lời Dương Tử:

- Có thuộc hạ! Điện chủ có gì phân phó ạ?

Dương Tử vừa lấy mấy lọ đan dược ra đưa cho hai người mà nói:

- Đan Dược cho mọi người đây, cũng đưa một vài đệ tử đến trong thành nhận ủy thác của người dân đi. Con giờ ta sẽ đi có việc, các ngươi có gì cứ truyền âm tìm ta.

Hữu Nha và Tân Hàn cũng đồng thanh đáp:

- Đã rõ thưa điện chủ!

Sau đó Dương Tử bay lên vận hết tốc lực về phía Đông, phía Yên Nhi nàng ta vừa đặt chân xuống nơi đấy thì cũng bị cuốn vào một trận chiến của mấy tên tranh giành yêu thú. Sau khi hắn đi Hữu Nha lập tức tìm vài người có thực lực cao đến mà nói:

- Các ngươi vào thành tạo ra nơi nhận ủy thác của người dân. Cũng cầm lấy lọ đan dược trị thương này đi, nhớ phải cản thận chút đấy.

Mấy người kia cũng đồng thanh đáp:

- Ta phân điện chủ!

Trên đường bay đi Dương Tử cũng sắp xếp một trận pháp nho nhỏ để mở ra truyền âm với chỗ Bắc Phi trước. Hắn liền gọi ngay cho Bắc Phi và nói:

- Bắc Phi,Bắc Phi là ta đây. Muội vẫn ổn chứ ta cũng đã mở ra nơi truyền âm rồi này. Còn hai người Dạ Hy và Linh Nhi ta vẫn chưa xách định được họ ở giới vực nào nên cũng đành chịu!

Bắc Phi nghe thấy vậy cũng vui mừng hỏi hang hắn liên hồi:

- Này huynh có sao không vậy, có ăn uống đầy đủ không đấy. Tình trạng bây giờ ổn không đấy?

Dương Tử thấy vậy cũng vui vẻ đáp lại:

- Ta không sao đâu! Nhưng thuật truyền âm này chỉ sài được một vài lần một tháng mà hơi ảnh hưởng đến thần thức. Nên ta sẽ đi trước vậy, thế nhé muội bảo trọng nha!

Bắc Phi thấy hắn bình an cũng yên tâm mà tiếp tục luyện đan. Dương Tử bấy giờ sau một hồi bay hết sức cũng tới được nơi. Hắn lại vô tình va vào Yên Nhi khi nàng ta đang cố chạy khỏi mấy tên nào đấy. Dương Tử cũng vui vẻ hỏi Yên Nhi:

- Lại là cô nương à? Sao cô nương cũng ở đây vậy?


Yên Nhi cũng dừng lại đáp lời Dương Tử:

- Ta đang đi qua đây thấy có động tĩnh ai ngờ bắt gặp chúng.

Một trong ba tên kia cũng bay lên mà chửi vào mặt Dương Tử:

- Thằng chó khốn kiếp dám đánh chủ ý lên con tiện tỳ này của lão tử. Muốn chết đấy à?

Dương Tử nghe vậy mặt nổi gân máu từ từ quay lại nhìn hắn với ánh mắt như quỷ đói. Áp lực mà Dương Tử toả ra cũng rất lớn, khiến đám người kia sùi bọt mép mà rơi xuống đất. Hắn phủi người vì vừa bị tuyết rơi trúng còn vừa nói:

- Đấy là các ngươi tự chuốc lấy đấy nhá!

Yên Nhi cũng cảm ơn hắn:

- Cảm ơn thiếu hiệp!

Dương Tử cũng quay lại nhẹ nhàng nói với Yên Nhi:

- Cô nương về trước đi ở đây nguy hiểm lắm!

Nói xong hắn đang quay lưng lại rời đi thì Yên Nhi đã nắm lấy áo hắn mà nói:

- Ta tên Yên Nhi. Ta có thể đi cùng huynh có được không?

Dương Tử cũng nhẹ nhàng quay lại đáp lời:

- Cũng được thôi, nhân tiên ta là Dương Tử và muội cũng theo sát ta chút đấy!


Yên Nhi cũng nhẹ nhàng gật đầu đi theo hắn, họ đang đi thì bầu trời bây giờ cũng đã rơi tuyết. Khiến khung cảnh của cặp đôi này cực kì lãng mạng nên thơ. Nhưng đột nhiên có một tiếng động rất lớn từ phía trước vang đến. Hai người bỏ lại khung cảnh lên thơ ấy mà tức tốc chạy tới hướng phát ra âm thanh. Ngay sau đó họ cũng đã tới nơi, hai người đều rất ngờ về nơi phát ra tiếng động kia. Nơi đấy chỉ có hai con yêu thú một bé một to nhưng cũng đều đã chết. Và cũng có xác của một tên cường giả nằm ngay dưới cái hố to đùng cùng hai con yêu thú đấy. Dương Tử lập tức bay lên lấy trận kì ra vẽ ngay lên một trận pháp cấp cao, xong việc hắn hạ xuống nới với Yên Nhi:

- Vậy ta tìm xem chúng có nội đạn và cốt văn không đi!

Yên Nhi cũng vui vẻ mỉm cười đáp:

- Được ạ!

Dương Tử bấy giờ đỏ bừng mặt lên quay ra chỗ khác mà tự nói với bản thân:

- Cái gì chứ muội ấy có nhất thiết hiết phải làm vậy không chứ?

Yên Nhi cũng ngó ra mà hỏi Dương Tử:

- Huynh không sao chứ?

Dương Tử cũng đáp lại nhưng có chút lúng túng:

- Ta...ta không sao đâu!

Cách đó không xa cũng có một số tên đang đi về phía họ mà họ không hay biết
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Bất ngờ lấy được cốt văn và cả nội đan của cửu giai yêu thú


Khi đã tạo ra một kết giới để che nhiễm khí tức của con cửu giai yêu thú lại. Thì Dương Tử cùng với Yên Nhi cũng đã tiến đến gần rồi sử lý hai cái xác. Bên ngoài cách đó không xa có năm kẻ xấu số cũng thấy được chấn động khi tu sĩ kia tự bạo kéo theo hai con yêu thú chết cùng. Kẻ cầm đầu chúng đã phát hiến ra tiếng động và quay lại nói với chúng:

- Này! Ta thấy đằng kia có động tĩnh khá lớn, chúng ta đi thử qua đó đi. Nhỡ đâu có cơ duyên gì thì sao?

Mấy người kia cũng thấy hợp lý nên cũng đều đồng ý đi về phía động tĩnh ấy. Dương Tử lúc này vẫn đang cũng với Yên Nhi tập trung sử lý xác của hai con yêu thú. Hắn quay sang nhìn Yên Nhi, khoé miệng bật chờ mỉm cười. Hắn nhớ lại khoảng khắc đầu tiên mà hắn đã gặp nàng. Cùng nàng đi bao nhiêu nơi, khám phá bao nhiêu chỗ cũng đã cùng nàng sử lý rất nhiều con yêu thú như bây giờ. Lúc thất thần hắn vô thức mà nói ra nhưng lại không kìm chế được mà phát thành tiếng:

- Yên Nhi này! Nếu giờ ta muốn theo đuổi muội, muốn cưới muội làm vợ muội đồng ý không?

Yên Nhi đang làm cũng dừng tay mặt đỏ bừng lên mà ấp úng nói:

- Huynh...huynh nói thật...thật à?

Dương Tử cũng hồi thần lại vừa lúc Yên Nhi hỏi xong câu ấy, hắn cũng chỉ nghe được đúng chữ à nên liền quay sang hỏi lại Yên Nhi:

- Muội bảo gì ta à?

Nàng cũng nhận ra hắn đã nói trong vô thức liền quay mặt đi mà đáp lại lời hắn:

- Không có gì đâu!


Vừa nói xong thì nàng lại ngại ngùng mà rạch một đường lớn lên người con yêu thú. Nhưng may mắn thay nàng lại tìm thây được một viên nội đan. Nàng quay sang nhìn Dương Tử mà oà khóc:

- Huhuhu cuối cùng ta cũng tìm được nó. Vậy là cha ta có thế được cứu sống rồi!

Dương Tử nghe thấy vậy mặt tuy có chút buồn nhưng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn từ đầu rồi. Vì nghe lại lời kể của Yên Nhi thì cha nàng đã mất khi nàng mới có 20 tuổi. Vì vậy nên hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần nếu nàng ấy hoặc hắn gặp được là sẽ không thể dùng để cứu Nhẫn Dạ. Lúc này trên mặt đất thì đám người nghe thấy động tĩnh kia cũng chạy tới và đã mai phục sẵn. Nhưng vẫn có hai kẻ không làm theo vì thấy họ đã đến trước rồi. Dương Tử thì sử lý xác của yêu thú mẹ nhưng cũng chẳng tìm được gì. Hắn bỏ con dao xuống mà nói:

- Vậy mà nội đan cũng không có! Chán thật đấy.

Đang định đứng lên thu dọn đồ thì hắn thấy bản thân mình lại hấp thụ linh khi nhanh hơn vài lần. Hắn mới nhặt lại con dao rồi cắm thẳng vào đầu con yêu thú mà tách ra làm đôi. Dương Tử từ từ cầm nó lên mà cười lớn rồi nói:

- Hahahaha Vậy mà lại là cốt văn hoàn chỉnh!

Yên Nhi thấy vậy cũng thấy vui lây mà nói:

- Chức mừng Dương huynh gặp kì bảo!

Một lúc sau họ cũng thu dọn mấy thứ lấy được từ yêu thú lại để vào nhẫn không gian. Sau đó Dương Tử cũng mở ra cái trận pháp để Yên Nhi đi lên trước. Ba tên kia đã xông ra ngoài mà bao vây lấy Yên Nhi. Một tên đi ra trêu ghẹo Yên Nhi còn cầm tóc nàng lên mà ngửi rồi nói:

- Mĩ nữ này đêm nay bản gia muốn ngươi hầu hạ có được không?

Hai tên còn lại cùng trào phúng mà trêu ghẹo nói những lời lẽ th ô tục để miêu tả Yên Nhi:

- Haha con đi3m này mà được Long Phá Huynh thì lại là phúc lớn của nhà nó đấy.

Một tên đi đến đẩy Yên Nhi làm nàng ngã xuống, tên Long Phá kia cũng tóm áo của Yên Nhi mà kéo nàng dậy. Còn sẵn tay xé áo nàng khiến nàng chỉ còn bộ nội ý mỏng manh. Dương Tử vừa thu lại mấy trận kì xong đi lên thì thấy cảnh Yên Nhi bị chúng bắt nạt. Hắn lập tức sôi máu không kiềm chế được mà toả ra sát khí ngập trời. Hắn từng bước đi gần lại chỗ của mấy tên kia, còn phía lũ kia đang chuẩn bị làm chuyện đồi bại thì bông dưng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Một tên lên tiếng nói:

- Hay chúng ta đưa con đi3m này về đã đi Long Phá Huynh, ta cảm thấy ở đây hơi lạnh quá rồi thì phải!

Vừa nói xong thì Dương Tử cũng gặt đầu hắn đi, cầm đầu tên đấy trên tay hắn tiếp tục toả ra sát khí mà lại nói với dọng điệu rất nhẹ nhàng với điệu cười híp mắt của ngày nào:

- Cho ta tham gia với có được không?

Lúc này hai người không tham gia cùng ba tên này cũng đã hơi cắn rứt mà dừng lại. Một người nói:

- Mặc Sầu huynh à chúng ta phải quay lại thôi! Thấy chết mà không cứu ta thấy trong lòng không yên!


Mặc Sầu cũng đáp:

- Tịnh Y muội nói cũng đúng giờ có lẽ vẫn còn kịp!

Hai người vừa quay lại tới nơi đã thấy cảnh tượng thảm khốc vô cùng. Họ đang thấy thằng nhân vật chính đang tỏa ra sát khí nồng nặc và vẫn có kiểu cười híp mắt lại. Nhưng lại không nhẹ nhàng như bề ngoài, hắn bẻ từng ngón tay bẻ từng đốt xương của tên Long Phá kia. Khiến hắn kêu la không ngừng, một hồi hắn cùng cố hết sức để nói ra vài từ:

- Làm...làm ơn giết...tôi đi!

Sau khi tên kia kiệt sức mà chết Dương Tử vẫn chưa tha cho hắn mà lấy hồn phách của hắn ra. Một tay xé ra không gian xuống Hoàng Tuyền Âm Thủy, rồi xem thần hồn hắn xuống. Sau đó hắn cũng đi tới chỗ của Yên Nhi mà đế nàng lên. Nàng vì phải chịu lạnh lâu cộng việc bị chúng trêu đùa nên đã ngất trong ấm ức. Hắn bế nàng lên mặc vào cho nàng bộ y phục mới mà cho nàng uống thuốc để chóng hồi phục. Làm xong hắn quay lại mà nói:

- Nhìn đủ chưa?

Mặc Sầu và Tịnh Y cũng đành đi ra, nhưng họ rất rụt rè. Dương Tử cũng hỏi luôn:

- Hai ngươi không phải người của chúng đúng chứ?

Mặc Sầu cũng không giấu diếm mà nói thẳng:

- Trước khi tới đây thì hai ngươi bọn ta có đi chung với chúng để kiếm thảo dược nhưng vì thấy chúng định tấn công hai ngươi không đông ý nên đánh bỏ đi.

Dương Tử nghe vậy cũng hỏi tiếp:

- Vậy sao còn quay lại?


Tịnh Y cũng lên tiếp đáp lời hắn:

- Bọn ta thấy có chút khó chịu, không yên trong lòng vì bỏ hai người lại nên mới quay lại. Ai ngờ...

Dương Tử thấy vậy cũng quay lưng rời đi:

- Vậy cảm ơn ý tốt của hai người! Ta là Dương Tử có việc gì thì cứ đến Đông thành tìm ta. Đi trước đây!

Mặc Sầu và Tịnh Y cũng thờ phào nhẹ nhõm khì thấy hắn rời đi. Mặc Sầu liền nhận ra mà nới với Tịnh Y:

- Tịnh Y muội hình như đó là Dương Tử điện chủ của Sát Phạt Điện. Là người chúng ta đang hướng tới đấy!

Tịnh Y nghe vậy mắt sáng rực lên mà nói:

- Không thể ngờ ta lại gặp được ngài ấy ở đây!

Nhẫn Dạ vì đã thôi động chiếc vòng cổ bay đi tìm thảo dược đúng lúc bay ngang qua mà nghe thấy. Mặt giật giật mà nói:

- Đây là Fan cuồng mà Chí Dũng nói tới à!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom