Cập nhật mới

Dịch Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 840


Chương 840

Chỉ một người cố gắng thì chỉ có đi vào ngõ cụt.

Nói chuyện với các anh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng đã quỳ hết bốn tiếng, Hạ Thâm đỡ Nam Mẫn đứng lên, xoa đầu gối cho cô.

Nhớ phúc của ‘quỳ dễ dàng’, đầu gối chỉ hơi đo đỏ, không đến mức tím bầm sưng vù không thể đi lại.

Thức đến các anh cũng đều buồn ngủ, nhìn nhau nói ‘chúc ngủ ngon’, Nam Mẫn vừa về đến phòng, thì nhận được điện thoại của anh cả.

Gọi đến thật đúng lúc, chắc chắn là anh nhỏ báo tin cho anh cả.

Ấn phím nghe, Nam Mẫn vội kêu khổ: “Anh cả, em vừa ngủ dậy đã phải quỳ cả hai canh giờ, không thiếu một phút! Đầu gối cũng sưng vù rồi”.

Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành cất giọng trầm thấp: “Chẳng phải có ‘quỳ dễ dàng’ sao?”

“…”

Biết cả rồi???

Nam Mẫn bực bội, đột nhiên quát một tiếng: “Các anh lập nhóm sau lưng em!”

Hết yêu rồi.

Bạch Lộc Dư mặc sức phát sóng tình hình ở hiện trường cho anh cả trong ‘nhóm không có em gái’.

Vừa nghe thấy tiếng gầm sư tử hà đông của Nam Mẫn, sợ đến suýt làm rơi điện thoại.

Cả khu vườn hoa hồng đều chấn động.

“…”

Lý Vân sợ giật mình, giậm chân ở cửa phòng, liền sau đó cửa phòng được mở ra, anh ta bị một bàn tay kéo vào trong!

Quản gia Triệu ở phòng khách tầng dưới, nghe thấy tiếng gầm của cô cả, xoa ngực hồi lâu mới thở lại bình thường được: “Dọa mình sợ giật mình, còn tưởng bà chủ sống lại chứ”.

Các cô gái đều bật cười, chẳng phải thế sao?

Chất giọng này thật có linh hồn.

Rất giống cảnh tượng ông chủ Nam lén đi nói chuyện với các ông chủ khác mà không đưa bà chủ theo.



Nam Mẫn tức muốn chết, tố cáo hành vi ác độc ‘cô lập’ cô!

Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành khẽ cười hai tiếng.

“Anh còn cười?”

Nam Mẫn càng tức hơn, điên lên mắng cả anh cả: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”.

Lạc Quân Hành: “Ừm?”

“Sao thế, em nói sai hả?”

Nam Mẫn hiếm khi có lúc bá đạo trước mặt anh cả, có lý không chịu lùi bước: “Vốn dĩ là các anh bắt nạt em”.

Lạc Quân Hành lại khẽ cười, cất giọng chậm rãi nói: “Vậy không bắt nạt em nữa”.

“Anh bảo tiểu ngũ giải tán nhóm”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 841


Chương 841

Giọng anh ta vừa nhẹ vừa chậm, tốc độ chỉ nhanh hơn con lười một chút, cần phải kiên nhẫn nghe mới được.

Nhưng tiếng trung của anh ta lưu loát hơn mấy năm trước nhiều, cơ bản không khác biệt với người bản địa lắm.

Nói tiếng phổ thông còn rõ ràng dễ nghe hơn rất nhiều người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.

Có lúc Nam Mẫn chê phiền, nói tiếng anh với anh ta, anh ta lại không chịu, cố chấp nói tiếng trung gượng gạo, vì anh ta cảm thấy tiếng trung là tiếng hay nhất trên thế giới.

Những chữ vuông vắn hợp thành từng từ, từng câu hoa mỹ, thật kỳ diệu.

“Vậy còn tạm”.

Lúc này Nam Mẫn mới bớt giận, nhảy lên giường, xoa đầu gối.

Lạc Quân Hành cất giọng thấp xuống “Vết thương trên trán thế nào rồi?”

Dừng một chút, lại nói: “Có thể ngồi máy bay không?”

“Không có gì đáng ngại”.

Nam Mẫn rất tốt với bản thân, bôi lớp thuốc mỡ dày lên đầu gối, mát xa, hỏi: “Anh cả, ngày mai anh phái ai đến đón em?”

“Một người bạn”, Lạc Quân Hành thản nhiên nói.

Nam Mẫn ngẩn người: “Bạn? Anh còn có bạn à?”

Lạc Quân Hành: “Nói kiểu gì vậy?”

Nam Mẫn cười he he: “Không có gì, chỉ là hiếu kỳ, không biết người được anh gọi là ‘bạn’, sẽ là nhân vật thế nào?”

“Em gặp rồi sẽ biết”.

Lạc Quân Hành không muốn nói nhiều, lại dặn dò: “Ngày mai không cần mang nhiều hành lý, ở đây cái gì cũng có”.

Lại ngập ngừng: “Cần thứ gì, anh cho người chuẩn bị cho em”.

“Em biết rồi”.

Nam Mẫn nói: “Lúc nào em đến chỗ anh, cũng đều đi với hai tay không, xách đầy đồ quay về mà?”

Lời không biết xấu hổ như vậy, cô lại nói rất hùng hồn.

Quan trọng là Lạc Quân Hành cũng không cảm thấy vấn đề gì.

“Ừm, vậy là đúng rồi”.

Hôm nay Lạc Quân Hành hình như rất có hứng nói chuyện, lại hỏi: “Nghe nói, em gạt anh hai một lư hương cổ phải không?”

“Anh biết hết rồi à, anh cả, anh đúng là con mắt ngàn dặm đấy”.

Nam Mẫn rất khâm phục năng lực tình báo của anh cả, cách ngàn dặm, chỗ cô có gió thổi cỏ động gì, Lạc Quân Hành đều biết hết, đúng là không có chút bí mật nào.

“Không đúng, cái gì mà ‘gạt” chứ, em quang minh chính đại, đường đường chính chính xin”.

Lạc Quân Hành khẽ cười: “Được, tiểu Lục nhà ta, chính miệng xin”.

“Thế mới đúng mà”.

Nam Mẫn mát xa đầu gối, cười hi hi nói: “Ngày mai em mang đi cho anh”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 842


Chương 842

“Không cần, em tự giữ đi”.

“Ừm?”, Nam Mẫn kinh ngạc: “Chẳng phải anh luôn thích lư hương của anh hai à?”

Lạc Quân Hành nói: “Anh đã sưu tập mấy cái tốt hơn rồi”.

“…”

Đươc, quả nhiên anh cả vẫn là anh cả.

“Được rồi”, Nam Mẫn nói: “Vậy em chỉ đành miễn cưỡng giữ nó cho riêng mình vậy”.

Lạc Quân Hành dặn dò cô ngủ sớm.

Nam Mẫn đảo mắt một vòng: “Không có cách ngủ sớm được, còn có bài kiểm tra phải viết, nếu không em sẽ…”

Còn chưa nói hết, Lạc Quân Hành nói: “Ngày mai, viết trên máy bay đi”.

Nam Mẫn: “…”

Ấy, vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn.

Cô bĩu môi: “Được thôi”.

Trước khi tắt máy, cô lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi anh cả, chuyện Kiều Lãnh…”

“Chuyện Kiều Lãnh, em đừng lo, để anh sắp xếp”.

Giọng Lạc Quân Hành khẽ trầm xuống: “Bây giờ tên khốn đó vẫn chưa thể chết được, chúng ta phải dùng hắn để dẫn dụ Tiêu Ân”.

Lại hết sức nghiêm túc nói: “Điều kiện mà tên khốn đó đưa ra, em cứ xem như cái rắm là được, đừng nghe, biết không?”

Nam Mẫn thấy anh cả chẳng những nhiều lời hơn, mà những từ không mấy lịch sự như “rắm” cũng nói ra khiến cô hết sức ngạc nhiên.

Ngẩn người một lát, mới chậm rãi “à” một tiếng.

Cúp máy, Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên giường, cân nhắc lời anh cả vừa nói.

Xem ra lần này anh cả thật sự đã tức giận rồi.

Kiều Lãnh sẽ thảm lắm.

Chờ đến nước T rồi, hắn sẽ có đủ quả ngọt để ăn.

*

Quá muộn rồi nên đêm nay các anh đều ngủ lại khu vườn Hoa Hồng, tất cả phòng dành cho khách đều kín người.

Lại có cảm giác khi bố mẹ còn sống.

Nam Mẫn ngủ một giấc rất ngon.

Hôm sau, rời giường đi ăn bữa trưa sớm.

Nam Mẫn nhìn Lý Vân và Trình Hiến đối diện, anh tư nhà cô còn kén ăn hơn cả cô, không uống sữa, trứng gà chỉ ăn lòng trắng, ném hết lòng đỏ vào đĩa của Trình Hiến.

Trình Hiến không hề nhíu mày ăn luôn, mọi thứ trong đĩa của anh ta đều là món mà Lý Vân không thích nên ném sang, ăn từng đó thôi cũng đủ no rồi.

Cái gì gọi là “ỷ sủng sinh kiêu”, cái gì gọi là “được cưng chiều đến mức hư hỏng”, Nam Mẫn đã được nhìn thấy rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 843


Chương 843

Lý tiểu công chúa Vân hỏi Nam Mẫn: “Chiều mấy giờ em bay?”

“Ba giờ”.

“Sắp xếp đồ xong chưa?”

Nam Mẫn uống một ngụm canh trứng, nói: “Chẳng có gì hay ho để sắp xếp cả, chỗ anh cả có hết, em cũng nhà riêng ở đó luôn, có thể vào ở bất kỳ lúc nào”.

“…”

Nhìn vẻ mặt khoe khoang, đầy đắc ý của em gái nhỏ, mấy ông anh cùng ném cho cô ánh mắt khinh thường, ghê gớm quá nhỉ.

Nam Mẫn cũng không mang gì thật, cô chỉ đeo cái ba lô màu tím, mặc áo thun trắng cùng với váy da bò, đội chiếc nón màu trắng, xinh xắn trẻ trung như một sinh viên.

Các anh và Cố Hoành, Nam Lâm đều ra sân bay tiễn cô, lần này cô ra nước ngoài không phải để làm việc nên chẳng mang theo trợ lý, chỉ dẫn hai vệ sĩ đi cùng, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.

Nam Mẫn cầm căn cước và thẻ đăng ký, nói với mọi người: “Được rồi, tiễn đến đây thôi, khi nào về em sẽ mang món ngon cho mọi người”.

Cô vẫy tay, thoải mái đi vào cổng an ninh.

Một hướng khác của sân bay, một bóng người màu đen cao ngất đang đứng đó, nhìn Nam Mẫn đeo ba lô đi qua cổng an ninh, con ngươi đen bỗng chốc tối sầm.

Lần này cô đến nước Y, không biết bao lâu mới có thể gặp lại.

Chắc là, không lâu lắm.

“Chào mừng quý khách lên máy bay”.

Chuyến bay quốc tế có rất nhiều kiểu khách khác nhau, người nước nào cũng có nhưng đa số vẫn là hành khách Trung Quốc.

Nam Mẫn và hai vệ sĩ đến khoang thương gia ngồi xuống, vệ sĩ người thì ngồi bên cạnh Nam Mẫn, người lại ngồi phía sau, đề phòng đủ loại người, bảo vệ Nam Mẫn thật kín kẽ.

“Hai người không cần phải căng thẳng như vậy”.

Cô lấy một quyển sách trong ba lô ra, nói với vệ sĩ: “Bình tĩnh lại một chút, kiểm soát cơ mặt cẩn thận”.

Môi dưới cô tạo thành dấu hiệu “học theo tôi này”, rồi mỉm cười.

Có lẽ là sau mười hai tiếng đồng hồ nữa là được gặp anh cả, nên Nam Mẫn có cảm giác rất nhẹ nhàng, như “cải lão hoàn đồng” vậy.

Hai vệ sĩ mặc áo đen nể mặt cô cả, ngoài cười nhưng trong lòng không cười “ha ha” hai tiếng.

Đó chính là nụ cười tươi tắn nhất mà bọn họ có thể làm được.

“Được rồi, tôi biết hai người đều đã cố gắng hết sức”.

Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đều do ông K, bình thường ông ấy đã đặt ra yêu cầu quá nghiêm khắc với hai người”.

Vệ sĩ là một cặp sinh đôi, người anh tên Hướng Tả, người em tên Hướng Hữu, là đứa trẻ ông K nhận về từ viện mồ côi, nuôi dưỡng huấn luyện thành học trò, cầm tay dạy dỗ.

Hướng Tả ngồi bên phải Nam Mẫn nói với em trai Hướng Hữu: “Em ra ngoài kiểm tra lại một chút, xem coi trên máy bay có vấn đề gì không”.

Hướng Hữu đáp lời, nói với tiếp viên hàng không trưởng vài câu rồi ra khỏi cabin.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 844


Chương 844

Hướng Tả muốn có danh sách của những nhân viên tham gia chuyến bay, đối chiếu xem quá khứ có vấn đề gì hay không, anh ấy từng được huấn luyện nên đọc lướt nhanh như gió, tên hơn ba trăm người trên máy bay đã được anh ấy nhớ rõ mồn một.

Chuyện này trước khi đi ông K sư phụ đã dặn dò cẩn thận, bọn họ cũng không dám có chút sai lầm nào, suy cho cùng an toàn của cô cả còn lớn hơn cả trời.

Không chấp nhận được bất kỳ một sơ suất nào.

Thật ra Nam mẫn rất muốn nói máy bay anh cả đích thân sắp xếp thì ắt hẳn không có vấn đề gì, mong bọn họ đừng làm như đang gặp phải đại địch, căng thẳng đến thế.

Nghe nói hôm nay cơ trưởng lái máy bay là những người từng lái máy bay ném bom trong quân đội, kinh nghiệm dày dặn, hoàn toàn không cần lo lắng.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ đi cùng cô, căng thẳng là rất khó tránh khỏi.

Trong lòng Nam Mẫn khá là tò mò.

Anh cả nói sẽ sắp xếp người đón cô, không biết rốt cuộc là người nào, cô lại rất muốn được nhìn thấy người “bạn” mà anh cả thường nhắc tới.

Chờ nửa ngày vẫn không thấy ai lên nữa, khoang hạng nhất cũng chẳng có thêm vị khách nào, chắc là đã được anh cả bao hết rồi.

Cũng không hẳn là bao cho lắm, vì hình như công ty hàng không này là sản nghiệp do gia tộc Shelby đầu tư.

“Kính thưa các quý ông và quý bà, chào mừng các vị đến với chuyến bay lần này, mong mọi người chú ý kiểm tra an toàn…”

Tiếp viên hàng không dùng hai loại ngôn ngữ để thông báo máy bay sẽ nhanh chóng cất cánh, mong quý khách cài chặt dây an toàn, đóng bàn nhỏ lại, tắt các thiết bị điện tử hoặc chỉnh chế độ máy bay.

Nam Mẫn gửi tin nhắn cho anh cả: “Máy bay sắp cất cánh rồi”.

“Sao người anh sắp xếp tới đón em vẫn chưa xuất hiện vậy?”

“Chẳng lẽ người đó đang chờ em ở sân bay Birmingham?”

Anh cả còn chưa trả lời thì trên đỉnh đầu đã cò giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm vang lên: “Máy bay sắp cất cánh rồi, cất điện thoại di động đi”.

Nam Mẫn ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện từ lúc nào, người đó mặc quần áo cơ trưởng, đầu húi cua, cao đâu đó mét tám mươi tám, dáng rất giống người mẫu, lại có vẻ đầy nam tính, khí chất lạnh như băng.

Đôi mắt vừa sâu lắng lại uy nghiêm bình tĩnh đảo qua, có thể tạo thành khí thế khiếp người.

Hai vệ sĩ bị khí lạnh từ người anh ta ảnh hưởng, bảo vệ Nam Mẫn theo bản năng.

Nam Mẫn quan sát sắc mặt, dáng dấp cũng như khí thế của người đàn ông kia, trông không giống một cơ trưởng bình thường cho lắm, khí thế của một người lính hừng hực, hơn nữa còn không phải là người lính bình thường.

Cô cũng không sợ hãi gì mấy, chỉ bình tĩnh không kiêu căng cũng chẳng nịnh hót nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Sau đó tắt điện thoại di động đi.

Ngước đầu lên, người đàn ông đó đã biến mất, hình như là đi vào buồng lái.

Máy bay nhanh chóng cất cánh.

Lỗ tai cứ ù ù một phen, sau khi lên đến tầng bình lưu thì vững vàng bay thẳng tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 845


Chương 845

Lúc này Nam Mẫn mới kéo bàn ra, đặt sách lên, lấy giấy viết thư và bút trong ba lô ra, nhìn sang Hướng Hữu bên cạnh: “Anh ra đằng sau ngồi đi”.

Hướng Hữu trố mắt nhìn: “Cô cả…”

“Tôi muốn viết một vài thứ khá riêng tư, lịch sự tí đi”.

Nam Mẫn cảm thấy việc viết bản kiểm điểm này với một bà dì hai mươi lăm tuổi mà nói là rất mất mặt, sao có thể để người khác nhìn thấy được chứ?

Cô đuổi Hướng Hữu đi như xua đuổi ruồi bọ.

Khoang hạng nhất không còn hành khách nào khác, tất nhiên cũng sẽ không có phần tử nguy hiểm nào, Hướng Hữu bèn miễn cưỡng di chuyển chỗ ngồi, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.

Mở tờ giấy viết thư ra, Nam Mẫn cầm bút bắt đầu viết “suy nghĩ sau khi quỳ” của mình.

Đêm qua kịch bản cô đã nghĩ sẵn trong đầu đã quên gần hết, Nam Mẫn đành phải viết đoạn mở đầu theo chút ký ức còn sót lại, rồi phát huy ngay tại chỗ, dùng hết mọi vốn liếng từ khi mới sinh ra của mình để viết những từ ngữ hoa lệ, trau chuốt nhất.

“Người ta cũng thường nói “nuôi con không dạy lỗi lại cha, dạy dỗ không nghiêm lỗi của thầy”, sau khi bố và mẹ qua đời, em quả thật rất giống một con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn mất đi sự kìm cặp, thoải mái tung vó trên thảo nguyên, quá tùy hứng và cũng thả lỏng bản thân quá mức. Em vẫn luôn nhớ đến anh cả, mong có thể ở bên cạnh được anh cầm tay dạy dỗ và quản lý, nghe lời dạy của anh để thức tỉnh mình đúng lúc, sửa lại những lỗi lầm đã gây ra…”

Nam Mẫn vừa vắt óc viết, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc anh cả có thể đọc hiểu được không, chẳng biết bây giờ khả năng học Trung văn của anh đã đến trình độ nào rồi.

Nhưng mấy câu xin lỗi nhận sai này đảo tới đảo lui cũng thế, từ nhỏ anh cả đã nghe tới lớn, chắc cũng sẽ đoán được phần nào.

Suy cho cùng thì…

Đạo lý em hiểu hết, nhưng có làm hay không thì tính sau. Lỗi lầm em nhận hết, nhưng có sửa sai hay không phải xem tâm trạng.

Trong lặng lẽ, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Nam Mẫn chợt ngẩng đầu lên, trông thấy “người đàn ông cao kều” khi nãy đang nhìn chằm chằm “bản kiểm điểm” của mình, còn xem rất nghiêm túc.

Hình như ngại xem không rõ lắm, anh ta trực tiếp cầm tờ giấy của cô lên, đặt trong tay xem.

???

Sau một thoáng ngơ ngác, Nam Mẫn giật lại tờ giấy từ trong tay anh ta, nghiêm mặt: “Này anh, anh có biết lịch sự là gì không vậy?”

Dám xem bản kiểm điểm của cô ư, ăn gan hùm hay mật báo?

Cô mở tờ giấy ra một lần nữa, cũng may là không bị rách, chỉ hơi nhăn một chút thôi, nhưng nghĩ tới cái tính cách soi mói của anh cả, Nam Mẫn vẫn thấy khá ảo não, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ một cái.

Sau đó đè quyển sách lên để ép thẳng những nếp gấp.

Thế nhưng nực cười là người đó vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách của cô, chậm rãi thì thào về những chữ trên đó: “Tình yêu thời thổ tả. Tác giả García Márquez”.

Lần này anh ta cực kỳ lịch sử, chủ động hỏi: “Tôi có thể xem một chút được không?”

Tất nhiên là không rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 846


Chương 846

Nam Mẫn chẳng nói gì, chỉ mở bìa sách ra, bên trong có tên của cô, ngày tháng và một hàng chữ.

Hình như người này có tật đọc chữ thành tiếng, dùng chất giọng như pháo trầm của mình chậm rãi đọc: “Nam Mẫn tàng thư, ngày 5 tháng 1 năm XX. Sách của Nam Mẫn, không cho ai mượn”.

“À”.

Người đó đã hiểu, sau đó quay sang nhìn cô, nghiêm mặt hỏi: “Cô tên là Nam Mẫn Tàng Thư hả?”

Nam Mẫn: “…”

Bạn của anh cả là một tên ngốc ư?

Tung hoành trên giang hồ nhiều năm, Nam Mẫn có rất nhiều biệt danh.

Khi gả cho Dụ Lâm Hải, cô lại cho mình một cái tên giả là “Lộ Nam Mẫn”, ba chữ.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi cô là “Nam Mẫn Tàng Thư”.

Họ Nam, tên Mẫn Tàng Thư hả?

Anh ta tưởng cô là Dịch Dương Thiên Tỉ chắc, có cái tên bốn chử đầy phong cách như thế?

“Này anh cơ trưởng”.

Nam Mẫn vẫn rất lịch sử hỏi: “Cho hỏi anh có phải là người Trung không?”

Gương mặt anh ta đầy hờ hững, bình tĩnh nhìn cô một cái: “Tôi là người nước T gốc Hoa, nguyên quán là Trung Quốc, là con cháu của Viêm Hoàng”.

Chỉ một câu như thế, đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Nước T?

Nam Mẫn lại nhướng mày.

“Hân hạnh được gặp anh”, cô chủ động vươn tay, trong lòng đã chắc chắn: “Anh có biết anh cả của tôi, anh Lạc Quân Hành không?”

Vừa dứt lời, cô lại nói: “À, Lạc Quân Hành là tên tiếng Hoa của anh ấy, bình thường mọi người đều gọi anh ấy là bá tước Shirvan”.

“Tôi không phải là người bình thường bên cạnh anh ta”.

Anh chàng cơ trưởng vẫn không thay đổi vẻ mặt đó: “Nên tôi gọi anh ta là Lạc Quân Hành”.

“…”

Nam Mẫn cảm thấy cả người lạnh giá, anh ta đang kể chuyện cười hả?

Đúng là lạnh chết người.

Hình như anh ta không có hứng tán gẫu, lại chuyển sự chú ý về quyển sách, rồi lại như bị ai đó gõ vào đầu một cái.

“Ô”, bất giác nói: “Cô không phải là “Nam Mẫn Tàng Thư”, đây là quyển sách của cô, nên chắc tên của cô sẽ là… Nam Mẫn”.

Anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng nhìn Nam Mẫn, vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể đang học hỏi một chuyện gì đó rất quan trọng.

“Đúng chứ?”

Không phải thế thì còn là gì được nữa anh hai?

Nam Mẫn thật sự dở khóc dở cười, khổ thân người ta chân thành như thế, cô không thể chê cười trình độ văn hóa của anh chàng gốc Hoa này được, đúng chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 847


Chương 847

“Đúng”.

Cô tự giới thiệu tên mình: “Tôi là Nam Mẫn”.

Người kia gật đầu, dường như cảm thấy rất hài lòng với sự thông minh và tài trí của mình, tự khẳng định cho bản thân.

“Nam Mẫn”, anh ta thì thào tên cô: “Nghe rất hay”.

Nam Mẫn cũng ngạc nhiên vì phản ứng này: “Anh cả bảo anh tới đón tôi, lại không nói cho anh biết tên tôi hả?”

“Không có”.

Anh ta lắc đầu: “Tôi biết tên tiếng Anh của cô, Grace. Lạc Quân Hành nói cô gái xinh đẹp nhất ngồi khoang thương gia chính là em gái anh ta”.

Đúng thế.

Nam Mẫn vui vẻ được một giây thì chợt nhận thấy có gì đó sai sai, liếc về sau một chút, bèn nhìn thấy hai gương mặt vừa đen vừa vô tội của Hướng Tả và Hướng Hữu.

“…”

Trên máy bay, khoang thương gia, cô gái xinh đẹp nhất?

Hình như cái khoang này chỉ có một giới tính nữ là cô.

Thì ra giá trị nhan sắc của cô chỉ chiến thắng được hai tên đàn ông như Hướng Tả và Hướng Hữu.

Cọ bĩu môi: “Đúng là chiến thắng không vinh quang chút nào”.

Hướng Tả: “?”

Hướng Hữu: “?”

Hai gương mặt cơ ngác.

Anh cơ trưởng vẫn chưa biết mình đã vô tình dấy lên một ngọn sóng, đôi mắt lạnh lẽo vẫn trừng trừng nhìn cuốn sách, nhìn mấy chữ thể hành xinh xắn “sách của Nam Mẫn, không cho mượn”.

“Này, anh xem đi”.

Nam Mẫn khép sách lại, đưa cho anh ta.

Hàng mi dài của anh cơ trưởng khẽ run run: “Sách của cô không cho người ta mượn cơ mà?”

“Đúng vậy, nên quyển này tặng cho anh”.

Nam Mẫn khẽ nở nụ cười: “Không cho mượn, nhưng có thể tặng, cũng không tính là vi phạm nguyên tắc của tôi”.

“Nhưng mà”, sau đó cô đã nhanh chóng thôi cười: “Mong anh sang ghế trống bên kia xem, tôi còn phải làm việc”.

Anh cơ trưởng nhìn mấy tờ bản kiểm điểm trên bàn nhỏ, Nam Mẫn giơ tay che lại, cũng giơ tay chỉ chiếc ghế không người bên kia, ý bảo anh ta mau đi đi nhanh lên.

Người đó cũng không hề nổi giận, cầm sách nói “cảm ơn” rồi sang chỗ bên cạnh tập trung xem.

Nam Mẫn biết những chuyến bay quốc tế đường dài thế này thường có hai cơ trưởng, nhưng anh phó cơ trưởng này có hơi nhàn nhã quá rồi đó, anh ta không định quay về buồng lái hả?”

Máy bay vẫn vững vàng lướt qua không trung, Nam Mẫn tiếp tục viết bản kiểm điểm của mình, cố gắng chắp vá các thứ lại.

“Phù, xong rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 848


Chương 848

Vất vả viết cho xong ba ngàn chữ, quả nhiên là không nhiều không ít, vừa đủ ba ngàn, nhiều thêm một chữ nữa cô cũng không bịa ra được.

Nam Mẫn lắc lắc cổ tay đau nhức.

Viết cái thứ này còn mệt hơn cả bắt cô khắc hai cái tháp.

Hôm nào phải thương lượng với anh cả một phen, sau này đừng bắt cô viết bảng kiểm điểm nữa, làm một món ngon nào đó, khắc một bức thư ăn năn, mấy cái đó còn có giá trị tái sử dụng, bảo vệ môi trường nữa.

Cô cất bản kiểm điểm đi, duỗi người, phát hiện ra anh cơ trưởng vẫn còn đọc sách, hơn nữa còn đọc được một nửa rồi.

Xem ra anh ta đã xem rất nhập tâm.

Nam Mẫn cũng không đi quấy rầy người ta, sau khi cất bản kiểm điểm vào ba lô thì chuẩn bị đi ngủ một giấc.

Giữa giờ có tỉnh dậy ăn bữa cơm, lúc ăn thì anh cơ trưởng không còn ở đó nữa.

Chắc là đi thay ca rồi.

Ăn cơm xong, Nam Mẫn đọc sách một lát rồi ngủ tiếp, bảo Hướng Tả và Hướng Hữu đừng nghiêm mặt mãi thế, buồn ngủ thì cứ ngủ đi.

“Cơ trưởng có thể thay ca thì vệ sĩ cũng thế mà”.

Mãi đến tận rạng sáng, Nam Mẫn mới mơ màng tỉnh lại từ sự rung lắc xóc nảy.

Khi cô mở to mắt ra thì đã nhìn thấy bộ đồng phục cực kỳ điển trai của cơ trưởng, cùng với gương mặt không khác gì tảng băng kia.

Hình như anh ta cũng mới nghỉ ngơi dậy, mắt hơi đỏ, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt, giọng trầm thấp: “Dòng khí đang thổi nên hơi xóc nảy, cài chặt đai an toàn vào”.

Nam Mẫn nửa tỉnh nửa mê khẽ “gật” một cái, điều chỉnh ghế ngồi.

Đột nhiên một cơ thể cao lớn đền gần, Nam Mẫn ngẩng đầu lên theo bản năng, còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã ngồi xuống, cài lại đai an toàn cho cô một lần nữa.

“Thế này mới an toàn”, anh ta làm mẫu cho cô thấy cách thắt đúng.

Nan Mẫn nhìn vào đôi mắt màu xám khói bên dưới mày kiếm, phát hiện đồng tử của anh ta còn lóe lên màu tím, đó chính là màu tím khói cực kỳ hiếm thấy.

Cô bỗng trố mắt nhìn, lạc mất hồn trong đó.

Chẳng mấy chốc, tiếng thông báo của tiếp viên hàng không đã vang lên, nói máy bay bị xóc nảy bởi dòng khí lưu, nhắc nhở hành khách đóng bàn nhỏ lại, điều chỉnh ghế ngồi, cũng cài chặt đai an toàn, đừng rời khỏi chỗ mình.

Hình như có vị khách nào đó ở khoang phổ thông đang gây chuyện, tiếp viên trưởng vội vàng chạy đi xử lý, cơ trưởng mặt băng nhíu mày lại, cũng theo ra ngoài.

Nam Mẫn lấy lại tinh thần, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, bây giờ đang là hai giờ mười lăm phút rạng sáng ở Hoa Hạ, còn hơn nửa tiếng nữa là đáp xuống sân bay Birmingham.

Birmingham chênh lệch tám giờ so với thành phố Nam, lúc này đang là hơn sáu giờ chiều, mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, thời tiết bên ngoài khá sáng sủa, là thời tiết tốt hiếm thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 849


Chương 849

“Sắp được gặp anh cả rồi, không biết anh ấy trăm công ngàn việc, có thời gian đến đón mình không nhỉ?”

Nam Mẫn thầm than thở, nào ngờ sau lưng lại bỗng nhiên có tiếng trả lời: “Có”.

Cô bỗng nhiên quay đầu, chỉ trông thấy anh cơ trưởng đã trở lại từ lúc nào.

Tiếp viên trưởng là một mỹ nữ lai hai dòng máu người nước Y, cực kỳ thanh tao và xinh đẹp, cô ta đang hết lời khen ngợi anh cơ trưởng, một đống ngôn từ hay ho, phiên dịch sương sương lại chính là…

“Cơ trưởng ra tay, đúng là không ai bằng”.

Chắc là có người cố tình gây chuyện, kết quả cơ trưởng mặt băng vừa xuất hiện đã dùng khí thế áp đảo đối phương, một ánh mắt đầy sát ý đã khiến người đó sợ tè ra quần.

Nam Mẫn nhìn nam thanh nữ tú đang ầm ĩ, trong lòng tự bổ não ra kịch bản “cơ trưởng đẹp trai và nữ tiếp viên hàng không”, thì đột nhiên…

Máy bay đột nhiên phát ra tiếng nổ cực lớn.

“Ầm” một tiếng, nổ hết toàn bộ người trong cabin!

Tiếng nổ mạnh bất ngờ vang lên khiến tất cả hành khách trong khoảng hoảng hốt.

Trong đó có cả thành viên trong đoàn bay.

Tất cả đều quay sang nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Họ chỉ nhìn thấy bên ngoài của sổ, một đàn chim đen chợt bay qua, chẳng mấy chốc mùi thịt nướng và lông chim cháy đã lọt vào trong khoang.

“Không ổn rồi!”

Anh cơ trưởng trở nên căng thẳng, phản ứng rất nhanh, lập tức vào buồng lái, phát hiện trên màn hình đang hiển thị cả hai động cơ đều dừng hoạt động.

Tai nạn bất ngờ, đôi khi chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt.

Phó cơ trưởng Johnson đang điều khiển máy bay cũng chưa từng gặp phải tình huống này, lập tức hốt hoảng.

Anh ta dùng tiếng Anh để báo cáo tình huống: “Cơ trưởng, đàn chim đột nhiên tấn công với tốc độ quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng chúng nó đã lao vào, chắc là đã va trúng động cơ máy bay…”

Vẻ mặt anh cơ trưởng chợt nhíu lại, lập tức đổi vị trí với cơ phó, tiếp nhận việc điều khiển máy bay, liên lạc với đài quan sát, tìm kiếm sân bay để đáp xuống.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, không chỉ hành khách mà thành viên của đoàn bay cũng không hiểu mô tê gì, chỉ cảm thấy độ cao của máy bay đang không ngừng giảm xuống.

Mà bên dưới máy bay chính là một thành phố phồn hoa nhất, mật độ dân cư dày đặc nhất của nước Y, tòa nhà cao tầng sừng sững, san sát nhau.

“Chuyện gì thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao máy bay cứ giảm độ cao xuống mãi vậy?”

“Xảy ra vấn đề gì ư? Tôi ngửi thấy mùi thịt nướng, là đám chim mới bay qua nổ hả?”

Hành khách trong khoảng phổ thông và khoang thương gia đều đặt dấu chấm hỏi, tiếp viên hàng không đang cố gắng trấn an nhưng hiệu quả rất thấp, cabin chìm vào hỗn loạn.

Trong khoang hạng nhất, Hướng Tả và Hướng Hữu cũng chưa thể làm rõ tình huống hiện tại.

Đồng tử Nam Mẫn co rụt lại: “Không ổn rồi!”

“Sao thế cô cả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 850


Chương 850

Hướng Hữu đã rướn nửa người dậy: “Máy bay vẫn đang rơi xuống, xảy ra vấn đề gì ư?”

“Đàn chim vừa bay qua…”

Đột ấm trong mắt Nam Mẫn đang giảm xuống cực nhanh: “Nó va vào động cơ máy bay, nổ rồi”.

Nếu cô đoán không sai, ắt hẳn là đàn chim đó đã khiến động cơ máy bay hư hỏng, khiến máy bay mất đi động cơ trên đường bay, chỉ có thể rơi xuống.

Đồng tử của Hướng Tả và Hướng Hữu cũng co rụt lại.

Tuy bọn họ chưa từng lái máy bay nhưng đều biết lái xe, biết rõ động cơ quan trọng với một chiếc máy bay đến mức nào.

Nếu động cơ hỏng, thì máy bay chẳng thể bay được nữa, thế thì nó chỉ có thể rơi xuống, rơi xuống…

Hướng Tả ghé người vào cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng bên dưới, mắt lại trợn trừng: “Tốc độ rơi xuống ngày càng nhanh rồi, nếu nó rơi xuống đó thật, thì…”

Hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!

Không chỉ hơn ba trăm hành khách trên máy bay, mà cả người trong các tòa nhà bên dưới cũng sẽ chịu nạn!

Nam Mẫn vẫn luôn bình tĩnh thì lúc này sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, tim liên tục đập nhanh.

Khoang sau lưng đã bắt đầu ầm ĩ hết cả lên.

“Đây là tai nạn trên không rồi, tai nạn trên không rồi!”

“Sao người ta nói là đi máy bay an toàn lắm mà? Sau lại gặp phải chuyện thế này? Hu hu…”

“Các người thuộc công ty nào thế? Tôi phải kiện hết tất cả các người! Cơ trưởng lái kiểu quái gì thế, thấy chim không biết né hả?”

“Má, bố mày bỏ nhiều tiền như thế không phải để đi chết! Chúng mày nói rõ ràng chuyện này cho tao!”

Tiếp viên hàng không đã chẳng thế làm được gì nữa, đội bay không rõ chuyện gì chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Mong mọi người đừng hoảng loạn, hãy tin tưởng chúng tôi, tin tưởng sự chuyên nghiệp của cơ trưởng…”

Bấy giờ, trong buồng lái.

Sau khi đài quan sát biết được tình trạng của máy bay thì nhanh chóng tìm được một sân bay để nó đáp xuống, chỉ cách đó vài cây số.

Nhưng mặt cơ trưởng vẫn không lạc quan hơn chút nào, trong tình trạng không còn động cơ thế này, dù chỉ cách có vài cây số họ cũng không thể thực hiện việc đáp xuống khẩn cấp được.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, màu nước xanh biếc của cửa sông đã lọt vào tầm mắt anh cơ trưởng.

Anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, nói với đài quan sát mình chuẩn bị đáp xuống đó.

Vừa mới nói dứt lời, đài quan sát đã ngơ ngác.

Anh ta đang đùa hả?

Gần như cùng lúc đó, Nam Mẫn cầm bộ đàm của tiếp viên trưởng, nói với phi công trong buồng lái: “Cơ trưởng, chiếc US Airways số hiệu 1549 gặp tay nạn hàng không, đồng thời cũng bị chim va phải, hạ cánh khẩn cấp xuống biển mới có cơ hội sống sót, phía trước chính là vùng sông biển Ranau, hy vọng anh sớm đưa ra quyết định. Anh cả của tôi nói ngày trước anh lái máy bay đánh bom, tôi tin vào kỹ năng nghiệp vụ của anh, nhất định có thể hạ cánh khẩn cấp thành công”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 851


Chương 851

Giọng nói của cô cực kỳ bình tĩnh, cô muốn để lòng tin kiên định của mình ảnh hưởng đến cơ trưởng, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong thời khắc nguy nan ngàn cân treo sợi tóc này, bất kỳ quyết định nào cũng liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người trên máy bay.

Cô cũng không muốn chết trên máy bay, cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ của hãng hàng không Malay.

Nam Mẫn cầm điện thoại, thấy máy bay vẫn đang rơi xuống, cảm nhận được sự tuyệt vọng mà trước đó chưa từng thấy.

Cô vẫn chưa gặp được anh cả, vẫn chưa tìm thấy bố mẹ, cô còn rất nhiều người thân đang đợi mình quay về, cô không thể chết, cô làm sao có thể chết được chứ?

Trước mắt mơ hồ, đột nhiên thoáng qua bóng dáng của rất rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả… Dụ Lâm Hải.

Giống như trải qua một thế kỷ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chờ được câu trả lời.

Nam Mẫn nhắm mắt, thất vọng không có lối thoát.

Ngày càng nhiều hành khách đứng lên, chỉ muốn mở dù nhảy từ trên máy bay xuống, có lẽ còn có thể đổi lấy được một cơ hội sống sót.

Lúc này, trong radio truyền đến một giọng nói trầm thấp…

“Các vị hành khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, Ngôn Uyên. Chúng ta gặp phải tình huống cấp bách, cần phải hạ cánh khẩn cấp xuống nước. Xin mọi người hãy tin tưởng năng lực chuyên môn của tôi, sẵn sàng thoát thân.”

Cơ trưởng vừa nói xong, Nam Mẫn đột nhiên mở mắt, trái tim vẫn run rẩy nhưng đã ổn định được một nửa.

Toàn thân cô gần như mềm nhũn.

Khoang phổ thông vẫn hỗn loạn, tiếng ồn ào đợt này còn cao hơn đợt trước.

“Hạ cánh khẩn cấp xuống nước? Điên rồi sao? Rốt cuộc anh có biết lái máy bay không hả? Đây chẳng phải mang tính mạng của hơn ba trăm người ra làm trò đùa hay sao?”

Một hành khách giống như phát điên, rời khỏi vị trí ngồi muốn xông ra ngoài, hai nữ tiếp viên hàng không không ngăn được, tiếp viên trưởng muốn đi lên trấn an thì bị anh ta tát hai cái bạt tai, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Nam Mẫn đỡ tiếp viên trưởng, con ngươi lạnh lẽo, không nói hai lời liền tiến lên chặn miệng hành khách kia, đánh cho anh ta xoay tròn.

Tiếng bạt tai vang dội, lập tức khiến khoang máy bay yên tĩnh.

“Náo loạn cái gì?”

Giọng nói của Nam Mẫn lạnh lùng vang khắp khoang máy bay: “Đưa máy bay cho anh, anh biết lái không?”

Cô bình thản chậm rãi quét mắt nhìn mọi người.

“Bây giờ chúng ta là châu chấu trên dây thừng, mạng đều nằm trong tay cơ trưởng. Lúc này, ai có chuyên môn người đó là lão đại, chúng ta chỉ có thể tin tưởng anh ta! Cũng phải tin tưởng anh ta!”

Bầu không khí cuối cùng đã yên tĩnh lại.

Nam Mẫn nhìn về phía tiếp viên trưởng, dùng tiếng Anh hỏi: “Ổn chứ?”

Tiếp viên trưởng lau máu ở khóe miệng, gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 852


Chương 852

“Vậy giao cho anh, tôi tin vào năng lực chuyên môn của mọi người”.

Sự quyết tâm và tín nhiệm của Nam Mẫn không chỉ dành cho tổ bay, mà còn đánh vào tinh thần của các hành khách.

Các hành khách quay về ngồi yên ở vị trí của mình, lần lượt bày tỏ: “Tôi cũng tin tưởng các anh chị! Các anh chị hãy chỉ cho chúng tôi biết, chúng tôi nên làm thế nào?”

Nhân viên trong tổ bay dùng radio hưởng dẫn mọi người chuẩn bị cho hạ cánh khẩn cấp, mọi người rối rít nghe lệnh, tất cả đều tiến hành ngay ngắn cho trật tự.

Nam Mẫn và Hướng Tả Hướng Hữu cũng vậy.

Toàn bộ quá trình nhìn thì dài đằng đẵng, nhưng thực tế thì rất nhanh.

Trong buồng lái, Ngôn Uyên bình tĩnh điều khiển máy bay hạ xuống, tiến vào hệ thống hạ cánh khẩn cấp, lúc này độ cao của máy bay chỉ có 76 mét, nhưng vận tốc lại là 129 km/h.

Cơ phó phối hợp cùng anh ta lần lượt báo cáo tốc độ bay và độ cao, để cơ trưởng có thể tập trung điều khiển máy bay.

Nhìn thấy máy bay cách mặt nước ngày càng gần, tất cả mọi người đều lau mồ hôi.

Lòng bàn tay Nam Mẫn cũng tràn đầy mồ hôi mịn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, không còn chút màu máu nào.

“Soạt!”

Máy bay lao vào mặt nước bằng động tác hạ cánh bằng bụng, nước bắn tung tóe, rung lắc dữ dội!!!

Rạng sáng, Dụ Lâm Hải bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức.

Anh đứng đậy đóng cửa sổ, mưa bụi lạnh như băng phả vào mặt ướt sũng, thế giới bên ngoài đen cả một vùng.

Lúc này chắc hẳn máy bay của Nam Mẫn đã đến nước Y rồi.

Không biết máy bay có bị ảnh hưởng bởi thời tiết không…

Chân mày anh nhíu chặt, lập tức nhận ra chênh lệch thời gian và khí hậu của hai bên đều khác nhau, anh cười khổ, đúng là ngốc như heo.

Anh lại nằm xuống giường, nhưng không biết tại sao tinh thần không yên, ngực ấm ức khó chịu.

Nhắm mắt lại cũng không ngủ được nữa.

Anh mở điện thoại di động, muốn lướt tin tức, nhưng vừa nhìn thấy tin chiếc máy cất cánh từ thành phố Nam đi Birmingham đã mất liên lạc ở nước Y, anh lập tức kinh hãi ngồi dậy!

Chuyến bay số hiệu Y1106 từ thành phố Nam bay đến Birmingham không phải là chiếc máy bay Nam Mẫn đi hay sao?!

Lòng anh chấn động.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Hà Chiếu gọi điện thoại tới.

Lòng bàn tay Dụ Lâm Hải lạnh như băng, nhưng lại chảy mồ hôi lạnh, anh nhận điện thoại, cổ họng khô khốc như sắp mất tiếng: “Alo”.

“Không xong rồi tổng giám đốc Dụ, chuyến bay mà tổng giám đốc Nam đi, máy bay bị tai nạn rồi…”

Đáy mắt Dụ Lâm Hải đỏ ngầu, máu toàn thân trong nháy mắt đông cứng thành băng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 853


Chương 853

Chuyến bay số hiệu Y1106 mất liên lạc, tin tức tai nạn được trong và ngoài nước đưa tin rầm rộ.

Dù là Hoa Hạ hay nước Y đều đang cố hết sức theo dõi tìm tung tích của họ.

Hơn mười thành viên tổ bay, hơn ba trăm hành khác, người thân sau khi nhận tin tức liền hoảng hốt lo sợ, rối rít chạy đến sân bay đòi giải thích, sân bay quốc tế bị vây đến mức nước chảy không lọt.

Mưa gió phủ đầy trời, Dụ Lâm Hải cũng đã đến sân bay quốc tế.

Anh muốn mua vé chuyến bay gần nhất đi nước Y, nhưng vì ảnh hưởng của sự việc này, hôm nay toàn bộ chuyến bay đến nước Y đều bị hủy.

Chỉ có thể để máy bay riêng của anh chạy thật nhanh đến thành phố Nam.

Hà Chiếu ra sức khuyên can: “Không được đâu tổng giám đốc Dụ, anh vừa phẫu thuật não xong, vẫn chưa đến ba tháng đâu, không thể ngồi máy bay, sẽ xảy ra chuyện đấy!”

Dụ Lâm Hải hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên, anh chỉ biết là mình phải lập tức chạy tới bên cạnh Nam Mẫn, ở bên cô càng gần càng tốt!

Anh phải tìm bằng được cô!

Anh nhất định phải tìm được cô!

Nhìn tổng giám đốc đã hoàn toàn mất khống chế, Hà Chiếu cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa hỏi thăm tung tích của máy bay, vừa bảo tổ bay của máy bay riêng cố gắng hết sức kéo dài thời gian.

Trong phòng chờ máy bay, Dụ Lâm Hải ngồi ghế ở trong góc, không biết có phải vì mưa ướt hay không, cả người anh cứng ngắc vì lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Sân bay rộng lớn lúc này này giống như chợ nông sản, người thân khóc lóc, náo loạn, gào thét, có người điên cuồng muốn hãng hàng không đền mạng, có người khóc lóc chảy nước mắt nước mũi muốn họ bồi thường…

Cảnh sát cũng phải chạy đến duy trì trật tự.

Dụ Lâm Hải hai mắt đỏ ngầu, lúc này anh cũng muốn vào trong, nếu như vậy có thể bắt bọn họ trả Nam Mẫn cho anh, anh cũng muốn đi lên khóc một trận, náo loạn một lần!

Người khi lên máy bay còn toàn vẹn, kết quả đã xảy ra chuyện gì, sao lại mất liên lạc?!

Không phải Kiều Lãnh đã bị bắt rồi sao?

Vậy ai giở trò quỷ?

Vì giết Nam Mẫn mà không tiếc hơn ba trăm mạng người chôn theo?

Đủ loại suy nghĩ thoáng qua trong đầu Dụ Lâm Hải, cảm giác nghẹt thở và tuyệt vọng bao trùm toàn thân anh, anh không đợi kịp, cũng không chịu nổi!

“Máy bay riêng đâu rồi? Bao giờ mới tới?”

Giọng anh lạnh lẽo chất vấn Hà Chiếu, lại ép anh ta: “Nếu như trong vòng một giờ không tới, cậu cút đi cho tôi!”

Hà Chiếu: “…”

Đầu anh ta tràn đầy mồ hôi, trong lòng khấn đủ các loại thần tiên: Các vị đại tiên, các ngài hãy phù hộ cho tổng giám đốc Nam của chúng tôi bình an vô sự!

Cũng đừng giở trò đùa mang tính quốc tế với tôi nữa!

Không biết có phải thần tiên nào đã thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của Hà Chiếu không, trong đại sảnh sân bay bỗng nhiên công bố tin tức mới nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 854


Chương 854

“Thông tin mới nhất, chuyến bay mang số hiệu Y1106 từ thành phố Nam đến Birmingham đã tìm ra tung tích ở khu vực sông biển Ranau nước Y. Theo báo cáo, máy bay đã vô tình va phải chim trong quá trình hạ độ cao khiến động cơ phát nổ, vì vậy đã phải hạ cánh khẩn cấp, công ty Shelby Airlines đang tổ chức cứu hộ, chưa rõ thương vong…”

Tin tức vừa phát đi, sân bay trong nháy mắt sôi trào!

“Tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Dụ!”

Hà Chiếu kích động không thôi, sung sướng đến mức gần như nhảy cẫng lên: “Tìm thấy máy bay rồi, tìm thấy rồi!”

Đôi mắt Dụ Lâm Hải đỏ ngầu, anh nhìn chằm chằm vào sông nước màu xanh trên tin tức, chỉ cảm thấy trái tim tan vỡ gần như sắp chết lại một lần nữa dâng trào.

Cô không sao!

Cô phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì!

Trước kia anh ta là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lúc này anh ta khẩn cầu thần linh…

Anh ta nguyện tặng hết may mắn cả cuộc đời này cho Nam Mẫn, chỉ mong cô có thể gặp dữ hóa lành, bình an!

*

Lúc này, Nam Mẫn cùng hơn ba trăm hành khách đã thành công chạy thoát thân, đặt chân đến một hòn đảo không biết tên.

Vào mười phút trước, cơ trưởng Ngôn Uyên điều khiển máy bay số hiệu Y1106 đã tạo nên một kỳ tích khác trong lịch sử tai nạn hàng không sau chuyến bay số hiệu 1549 của US Airways.

Anh ta đáp xuống xuống nước với góc và tốc độ hoàn mỹ, máy bay đã hoàn thành hạ cánh khẩn cấp trên mặt nước khu vực sông biển Ranau.

Nhưng đây cũng chưa phải kết quả cuối cùng.

Mặc dù máy bay hạ cánh xuống nước thành công, nhưng tình hình nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ.

Ngôn Uyên đi ra khỏi buồng lại, đôi mắt sâu như vực thẳm nhìn Nam Mẫn: “Tôi cần cô giúp”.

Nam Mẫn còn chưa hoàn hồn, vừa mới thoát chết trong gang tấc.

Ngôn Uyên nói với cô, máy bay chịu không nổi áp lực, sau mấy phút lơ lửng trên mặt nước rồi sẽ chìm nghỉm, phải mau sơ tán hành khách, nếu không vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Vẻ mặt Nam Mẫn nghiêm túc, theo anh ta ra ngoài: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

Ngôn Uyên nói: “Làm phiên dịch của tôi”.

Sau đó, Ngôn Uyên nói tiếng Anh, Nam Mẫn nói tiếng Trung, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất và nhanh nhất báo cho hành khách biết tình huống hôm nay họ gặp phải.

Trong nhóm hành khách có một vài người từ các quốc gia khác đưa ra câu hỏi, cái miệng nhỏ của Nam Mẫn liên tục nói ra đủ mọi ngôn ngữ, cuối cùng bị hỏi đến phiền quá, cô trực tiếp nói.

“Im miệng! Hỏi nữa anh sẽ chết đấy! Mau chuẩn bị tự cứu mình đi!”

Cô cách cửa thoát hiểm gần nhất, cô mở cửa, giúp đỡ tổ bay công việc sơ tán, người biết bơi nhao nhao giúp đỡ, hành khách không biết bơi sẽ được đưa lên cánh máy bay.

Tất cả hành khách đều đã leo lên cánh máy bay, không thiếu một ai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 855


Chương 855

Nước biển nhanh chóng tràn vào buồng lái, mãi đến khi nhìn thấy cơ trưởng Ngôn Uyên và cơ phó Johnson đi ra từ buồng lái, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Các anh ra được rồi! Nhờ có các anh! Mọi người đã được sống thêm lần nữa!”

Từ trong thâm tâm cô bày tỏ cảm kích với hai vị cơ trưởng.

Con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên nhìn vào cô.

Nam Mẫn ngâm trong nước, mặt cô đã bị ướt sũng từ lâu, lớp trang điểm cũng tổn hao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong suốt lộ ra vẻ thuần khiết, nhìn không hề dữ dằn chút nào.

Cô là người bận bịu nhất trong đám người, cùng với Hướng Tả và Hướng Hữu kết hợp với nhân viên tổ bay giúp đỡ hành khách, không hề có chút cảm giác bất hòa nào.

Cơ phó Johnson nhìn Nam Mẫn, mắt sáng chưng dùng tiếng Anh hỏi cô: “Cô chính là cô gái nói chuyện với cơ trưởng thông qua bộ đàm, bảo anh ấy hạ cánh khẩn cấp?”

Nam Mẫn gật đầu: “Là tôi”.

Cô rất xấu hổ nhìn về phía Ngôn Uyên: “Xin lỗi, là tôi múa rìu qua mắt thợ, làm chuyện thừa thãi. Lúc đó chắc hẳn anh biết nên làm thế nào mà”.

Nếu để anh cả biết cô chỉ huy trên bầu trời, nhất định sẽ mắng cô tự cho rằng mình đúng, nhưng thời khắc sinh tử nguy cấp, cô nào có quan tâm nhiều như vậy.

Bản năng cầu xin được sống lấn át hết tất cả.

Cũng may chỉ có sợ chứ không nguy hiểm, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

“Cô làm rất tốt, nói rất đúng”.

Ngôn Uyên cảm ơn cô: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô”.

Tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc được thả đi, Nam Mẫn nhoẻn miệng cười: “Đừng khách sáo, cơ trưởng Ngôn”.

Thời tiết này sông biển Ranau không hề ấm áp, lộ ra chút lạnh lẽo.

Mắt thấy mặt trời lặn về phía tây, trời tối dần, cứ ngâm trong nước mãi như vậy cũng phải cách, Nam Mẫn nhìn mọi người đứng trên cánh máy bay lạnh run rẩy chờ cứu viện đến, cô không khỏi cau mày.

“Cơ trưởng Ngôn, khi nào đội cứu viện mới có thể đến?”

Ngôn Uyên nghiêm túc lắc đầu: “Không biết, khi độ cao của máy bay thấp dưới 100 mét, tín hiệu radar sẽ hoàn toàn biến mất, tháp chỉ huy sẽ không nhận được bất kỳ tung tích gì liên quan đến máy bay”.

Vừa nói xong, hành khách ngồi trên cánh máy bay lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng.

“Cái gì? Tháp chỉ huy không nhận được tin tức của chúng ta? Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Đúng vậy, tôi tưởng rằng chúng ta đang đợi cứu viện, vậy nếu đội cứu viện không tới thì chúng ta đang đợi cái gì, đợi chết sao?”

“Xì… lạnh quá, ông đây không chết trên máy bay thì cũng sắp chết cóng ở đây rồi!”

Tiếng bàn tán lại một lần nữa thi nhau vang lên, nhân viên tổ bay cũng vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, họ rất lạnh, không có thừa sức lực để trấn an hành khách.

Nam Mẫn chẳng buồn đi trấn an, cô hiểu nỗi sợ hãi và khủng hoảng của mọi người. Chỉ cần là người, ai mà không sợ chết?

Nhưng tai nạn ở trước mặt, sợ hãi và khủng hoảng cũng không giải quyết được vấn đề.

Biện pháp giải quyết duy nhất chính là trực tiếp đối diện với khó khăn.

Nam Mẫn và Ngôn Uyên đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt nhìn nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 856


Chương 856

“Cơ trưởng Ngôn, anh đang chờ cái gì vậy?”, cô dứt khoát hỏi.

Ngôn Uyên nói: “Gần đây thường xuyên có tàu du lịch qua lại”.

Mắt Nam mẫn sáng lên.

Đúng vậy, chỉ cần có tàu du lịch, vào đất liền rồi thì sẽ có tín hiệu, có tín hiệu rồi thì có thể thông báo cho đơn vị cứu hộ khẩn cấp để tiến hành cứu người.

Nhưng làm sao mới có thể hấp dẫn tàu du lịch tới đây?

Nam Mẫn quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại trên một đảo nhỏ cách đó không xa.

Cô đột nhiên gọi: “Cơ trưởng Ngôn”.

Ngôn Uyên ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nam Mẫn hỏi: “Trước kia anh ở trong quân đội đã từng học qua môn sinh tồn trên đảo hoang chưa?”

Ngôn Uyên nhướng mày: “Cứ trực tiếp nói cho tôi biết cô muốn làm gì”.



Mười phút sau, Nam Mẫn cùng Ngôn Uyên, Hướng Tả Hướng Hữu cùng nhau bơi đến đảo.

Một vài hành khách giỏi bơi lội cũng tự bơi theo họ, xem có gì cần giúp đỡ hay không.

Nhưng sau khi bước lên đảo, họ hoàn toàn bị cảnh sắc trên đảo dọa cho ngây người.

Nhìn từ bên ngoài hòn đảo trông trơ trụi, nhưng lại là chốn bồng lai.

Không chỉ có một tòa biệt thự thủy tinh sang trọng, mà có cả hồ bơi lộ thiên, bãi cát, ghế nằm, cây phong, còn có một bồn hoa xinh đẹp, trên đó trồng… hoa hồng xanh!”

“OMG! Đây là thiên đường sao? Tôi đã chết rồi à?”

“Đẹp quá đi! Xây biệt thự trên đảo có quá xa xỉ hay không?”

Các hành khách rối rít khen ngợi.

Nam Mẫn lại cảm thấy cảnh sắc trước mắt vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này cô không quan tâm đến thưởng thức phong cảnh, lòng tràn đầy mong muốn làm sao mới có thể liên lạc với bên ngoài.

“Chờ chút!”

Ngôn Uyên đột nhiên dừng bước, anh ta khẽ nhíu mày nói: “Có người”.

“Ai?”

Rất nhanh, một đám người vệ sĩ mặc áo gió màu đen tay cầm súng xông ra từ bốn phương tám hướng, Ngôn Uyên kéo Nam Mẫn ra sau lưng, che chắn nghiêm ngặt cho cô.

Động tác còn nhanh hơn Hướng Tả Hướng Hữu.

Nam Mẫn nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta, cô có hơi sửng sốt.

Ngôn Uyên giơ hai tay, giọng điệu trầm ổn, bình tĩnh nói rõ tình hình với những vệ sĩ áo đen kia, cầu xin bọn họ giúp đỡ.

Vệ sĩ áo đen nghe xong, dùng điện thoại vệ tinh bấm số gọi đi, giống như đang hỏi ý kiến chủ nhân, sau khi nhận được câu trả lời mới gật đầu đồng ý giúp đỡ.

Trên đảo không chỉ có điện thoại vệ tinh, còn có thuyền!

Nam Mẫn thật sự cảm thấy họ tới đúng chỗ rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 857


Chương 857

Rất nhanh, các hành khách bị thương đã được đưa lên đảo trước, Nam Mẫn hỏi các hành khách: “Tôi là bác sĩ, ở đây có ai đã từng học qua kiến thức cứu trợ chữa bệnh hoặc là y tá không?”

“Có, tôi cũng là bác sĩ!”

“Tôi là y tá!”

“Tôi đã từng học hộ lý, tôi có thể giúp một tay”.

“…”

Hiện giờ Nam Mẫn đã thành lập một đội chữa bệnh, bắt đầu cứu chữa những hành khách bị thương, cũng may mọi người chỉ bị thương nhẹ, không cần động đến phẫu thuật gì lớn, chỉ cần băng bó đơn giản, xử lý một chút là được.

Một cô trung niên bị trật khớp cánh tay, Nam Mẫn mát xa cho bà ấy, bà ấy nhìn Nam Mẫn đầy bội phục

“Cô gái nhỏ, tuổi tác cô không lớn, sao lại hiểu biết nhiều như vậy. Không chỉ biết nhiều ngôn ngữ, biết bơi, còn biết cả y thuật, một cái tát trên máy bay cũng đánh rất ngầu!”

Nam Mẫn cười nhạt: “Hành tẩu giang hồ, nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao”.

Ngôn Uyên đang cầm điện thoại vệ tinh liên lạc với đơn vị liên quan, nghe thấy những lời này của Nam Mẫn, con ngươi màu xám tro chợt lóe, khóe môi cong lên.

Công ty hàng không và đơn vị cứu hộ sau khi nhận được tin tức, lực lượng cứu hộ trên biển và trên không lập tức triển khai chiến dịch cứu hộ.

Tàu du lịch đã đến, thuyền của hải quân và đội cứu hộ sau đó cũng tới, tình hình được cập nhật nhanh chóng, tin tức chuyến bay số hiệu Y1106 đã được cứu hộ an toàn và hình ảnh hiện trường lập tức được truyền khắp toàn quốc, cả trong và ngoài nước.

Các hành khách lần lượt được đưa đi, Nam Mẫn và nhân viên tổ bay vẫn ở lại đến cuối cùng.

Nhân viên tổ bay vô cùng khâm phục Nam Mẫn, liên tục cảm ơn cô: “May mà có cô giúp chúng tôi”.

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, bây giờ trong lòng Nam Mẫn cũng tràn đầy sự biết ơn.

“Nào có, chỉ là một cái nhấc tay, sức lực có phần non yếu. Vì mọi người chuyên nghiệp nên chúng tôi mới được cứu…”

Họ đang cảm ơn lẫn nhau thì một chiếc du thuyền cưỡi gió rẽ sóng lướt tới, chấn động tạo thành một đường nước.

Không, không phải một chiếc, là mười mấy chiếc.

Một chiến đội du thuyền đón hoàng hôn, từ bờ biển gào thét tới, âm thanh lớn khiến đội cứu hộ kinh sợ không nhẹ, rối rít ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy chiến đội du thuyền kia hướng về phía đảo rồi dừng lại.

Phía trước chiếc du thuyền có một bóng hình cao lớn bước xuống.

Một người đàn ông.

Một vị thân sĩ.

Anh ta mặc âu phục màu xám tro, áo gile, áo choàng dài, lối ăn mặc theo phong cách London điển hình, kiêu ngạo, lãng mạn, cấm dục lại nguy hiểm.

Màn đêm buông xuống, anh ta đạp gió lạnh, bước chân vội vã, khi nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa thì dừng lại, chậm rãi châm một điếu xì gà.

Các nữ tiếp viên hàng không nhìn cảnh này đều ngây người.

Dường như thứ vị thân sĩ đẹp trai này hút không phải xì gà, mà là đầu tim bọn họ, khói trắng thổi vào trái tim các nữ tiếp viên hàng không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 858


Chương 858

Nhưng sức mạnh anh ta tỏa ra quá mạnh mẽ, các cô không biết anh ta là ai, cũng không dám lại gần.

“Anh cả!”

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.

Các nữ tiếp viên hàng không nhìn sang Nam Mẫn luôn trầm tĩnh bỗng hóa thành cô gái bình thường, nhào về phía bóng dáng kia.

Sau đó, cô lao vào ngực anh ta, giống như con nít trèo lên người anh ta.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Nam Mẫn chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, đủ các loại cảm xúc sợ hãi sống sót sau tai nạn hiện ra, khiến cô không nhịn được vỡ òa.

Khóc ‘òa’ một tiếng.

Lạc Quân Hành: “…”

Màn đêm dần dần buông xuống.

Trên đảo nhỏ vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng khóc vô cùng vang dội của một cô gái.

Lạc Quân Hành cứ như vậy ôm em gái, cũng không dỗ, để mặc cô khóc lớn.

Bàn tay đang cầm xì gà vỗ nhẹ vào lực cô, giống như vỗ một con mèo nhỏ cáu gắt.

Cho đến khi cô khóc đủ rồi thì dừng lại.

Nam Mẫn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, từ trên bả vai Lạc Quân Hành, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, nghẹn ngào trách mắng: “Sao giờ anh mới đến…”

Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, bờ vai khẽ run lên vì khóc nức nở.

“Em tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh cả nữa…”

Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, anh ta khẽ cười, giọng trầm thấp: “Không phải anh cả đã tới rồi sao”.

Nam Mẫn khịt mũi ‘ừ’ một tiếng.

Rời từ trên người anh cả đi xuống.

Lạc Quân Hành ngậm điếu xì gà trên miệng, cởi chiếc áo vest trên người khoác lên cho Nam Mẫn, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

“Khóc thành như vậy, em là con nít lên ba hả?”

Nam Mẫn đỏ hồng hai mắt, khẽ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh mới lên ba đấy”.

Biết cãi lại rồi, xem ra đã sống trở lại rồi.

Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành lấp lánh ý cười, lấy một chiếc khăn tay màu xanh da trời trong túi áo vest ra đưa cho Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhận lấy, lau đi nước mắt và nước mũi, miệng vẫn còn khẽ chu.

Lạc Quân Hành khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Đồ mít ướt”.

Anh ta đưa điện thoại vệ tinh cho Nam Mẫn, nói: “Gọi điện thoại báo bình an cho đám khỉ già và đám khỉ con đang nhảy tưng tưng ở nhà đi”.

Nam Mẫn ngoan ngoãn đáp lời, cầm lấy điện thoại vệ tinh gọi điện báo bình an cho các bố và các anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 859


Chương 859

Nhóm Quyền Dạ Khiên sắp phát điên rồi, sau khi biết máy bay gặp phải sự cố, cả đám đã chuẩn bị lên máy bay lao thẳng sang nước Y tìm em gái, nhưng bị Lạc Quân Hành ngăn cản.

Nghe được tin bình an của Nam Mẫn, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Các tiếp viên hàng không đã được Lạc Quân Hành cử người đưa về, máy bay được vớt từ dưới sông biển Ranau lên.

Cơ trưởng Ngôn Uyên cũng phải trở về để báo cáo công tác, còn phải phối hợp với cơ quan có thẩm quyền để điều tra.

Lạc Quân Hành không trò chuyện với Ngôn Uyên quá nhiều, thậm chí quan hệ của họ cũng có vẻ không thân thiết lắm, nhưng Nam Mẫn đứng bên cạnh nhìn, không hiểu tại sao giữa hai người họ lại có sự ăn ý khó tả.

Lúc đi, Ngôn Uyên và Nam Mẫn vẫy tay chào tạm biệt: “Tạm biệt nhé, bé Nam Mẫn!”

“Cơ trưởng Ngôn”.

Nam Mẫn lên tiếng gọi anh ta lại, đối mặt với đôi mắt lấp lánh ánh tím khói của anh ta, nói: “Quyển sách “Tình yêu thời thổ tả” đó, hôm nào tôi gửi quyển khác cho anh”.

“Không cần”.

Ngôn Uyên bỗng nhiên vỗ ngực, cười khẽ: “Còn mà”.

“…”

Nam Mẫn khá ngạc nhiên.

Anh ta bỏ quyển sách đó trong người ư?

Ngôn Uyên đã được những người tới đón mình đưa đi mất.

Lạc Quân Hành khẽ nhướng mày: “Tình yêu thời thổ tả?”

“À”, Nam Mẫn giải thích: “Em có mang một quyển sách, định ngồi trên máy bay xem lại thì bị cơ trưởng Ngôn mang đi mất”.

Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành khẽ lóe lên: “Sách của Nam Mẫn, không cho người ngoài mượn cơ mà?”

“Thế nên em trực tiếp tặng cho anh ấy rồi”, Nam Mẫn nói hết sức hợp lý.

Lạc Quân Hành gật đầu: “À”.

“A!”

Nam Mẫn bỗng nhiên hét to một tiếng.

Nói tới thư cô lại nhớ tới một thư khác.

“Chuyện gì thế?”

Lạc Quân Hành nhíu mày, sao con bé này trưởng thành rồi mà vẫn giống y như hồi nhỏ vậy, cứ bất chợt làm ầm lên ấy.

Nam Mẫn trợn tròn đôi mắt to đầy vô tội, nhìn chằm chằm Lạc Quân Hành, khóe miệng giật giật, vẻ mặt như muốn khóc lên: “Anh cả… Bản kiểm điểm của em vẫn còn trên máy bay”.

Mà chiếc máy bay đó thì đã được cơ quan có thẩm quyền vớt lên, chở đi rồi.

Quan trọng nhất là cái ba lô của cô không có chống thấm nước!

Thế nên bản kiểm điểm ba ngàn chữ cô vất vả vắt nát óc viết ra cứ thế… Tiêu tùng…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom