Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 20: Vân Hạo cất ngân phiếu đi


Vân Hạo cất ngân phiếu đi.

Chắc ba mươi bảy vạn lượng cũng đủ cho võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ.

Ánh mắt của Chu Nhị gia vẫn đang tập trung trên người Vân Hạo, ông đang quan sát thiếu niên luôn bị mọi người cười nhạo này, đánh giá trong lòng ông đối với Vân Hạo không. ngừng nâng cao.

Không nói cái gì khác, chỉ tính đến tâm tính thôi thì ông đã không tìm thấy người trẻ tuổi nào trong thành Lưu Vân có thể sánh băng.

Rõ ràng hắn rất xuất sắc, nhưng lại mang danh phế vật hơn mười năm.

Một khi quật khởi, chỉ sợ... Khí thế không thể chống đỡi

Vì vậy Chu Khiếu chủ động mở miệng: "Vân Hạo, ta với phụ thân ngươi coi như cũng có chút giao tình, nhưng mấy năm nay bận chuyện ở sòng bạc nên đã lâu không gặp mặt, sau khi ngươi trở về phải gửi lời hỏi thăm phụ thân ngươi giúp †a, nếu có thời gian ta sẽ đến nhà thăm hỏi."

Người chung quanh nghe Chu Khiếu nói những lời này thì lập tức ý thức được cái gì đó.

Hiện tại võ quán Cuồng Kiếm gặp rủi ro, người có mặt mũi trong thành Lưu Vân đều không muốn có qua lại gì với võ quán Cuồng Kiếm.

Nhưng Chu Khiếu lại chủ động tiếp cận họ!

Cộng thêm xấp ngân phiếu dày mà Vân Hạo lấy về có thể lập tức giúp võ quán Cuồng Kiếm thoát khỏi khốn cảnh...

Xem ra... Võ quán Cuồng Kiếm sắp chuyển nguy thành an rồi!



Vân Hạo cười nhạt và nói: "Võ quán Cuồng Kiếm xin đợi Chu Nhị gia đại giá quang lâm vào mọi lúc, ta còn có việc, xin đi về trước."

Vân Hạo rời khỏi sòng bạc, chuẩn bị trở về võ quán Cuồng Kiếm.

Ở một ngã tư đường ít người.

Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh Vân Hạo.

Màn xe được xốc lên, Trương Phong thò đầu ra. "Vân huynh, lên xe, ta chở ngươi đến một nơi rất tốt!" Ánh mắt Vân Hạo chợt lóe.

Người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện hạ độc chính là Trương Phong.

Hiện tại Trương Phong lại tới mời, hắn cũng muốn xem thử gã này còn muốn làm trò gì!

Vì vậy Vân Hạo trực tiếp lên xe ngựa.

Trong xe, Trương Phong làm ra bộ dạng như rất mừng cho Vân Hạo mà nói: "Vân huynh, chúc mừng, ta không lừa ngươi đúng không, hôm nay ta đã dẫn ngươi đi phát tài, lần này hai huynh đệ chúng ta kiếm được đầy chậu đầy bát rồi, ha ha hai"

Khóe miệng Vân Hạo lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nói: "Ngươi thua cũng không ít, tại sao lại nói hai chúng ta đầy chậu đầy bát chứ?"

Trương Phong đã sớm nghĩ ra lí do mà nói: "Vân huynh, một vạn lượng tiền đánh bạc của ngươi là ta cho đúng không?

Nguyên thạch cắt ra được Hoả Tủy Ngọc là ta chọn đúng không?

Còn nữa, nếu không phải ta bán mạng đặt cược như vậy thì những người khác cũng không đặt theo nhiều tiền như thế...



Vân huynh, hôm nay ta luôn lo lắng thay ngươi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Trương Phong, Vân Hạo lại có nhận thức hoàn toàn mới về độ mặt dày vô sỉ của người này.

Trương Phong tiếp tục nói: "Vân huynh, ta cũng không tham, ngươi lời được ba mươi bảy vạn lượng bạc cộng thêm một khối Hoả Tủy Ngọc, cho ta mười bảy vạn lượng là được, ngươi cảm thấy thế nào?”

"Chẳng thế nào cả." Vân Hạo bình tĩnh nói.

Trương Phong:

Trong mắt gã loé lên tia hung ác lạnh lếo, nhưng trên mặt ột nụ 'Vân huynh, ta chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật, hiện tại ta dẫn ngươi đi kiếm một khoản. lớn hơn!"

Khi nói chuyện, tay của Trương Phong nhẹ nhàng vỗ lên chỗ ngồi trên xe ngựa.

Nhìn như vô tình, nhưng trong nháy mắt kế tiếp lại có một mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong xe ngựa.

Vân Hạo lập tức cảnh giác, vội phong tỏa lỗ chân lông và miệng mũi để nín thở!

Một luồng sát khí chợt lóe qua rồi biến mất trên người hắn.

Hôm nay ra ngoài có hai mục đích, một là kiếm tiền để giúp võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ, hai là tìm ra người hạ độc hẳn vào mấy người trước.

Mục đích thứ hai vốn không có manh mối.
 
Chương 21: Giết người là cần đầu óc!


Nhưng trong chớp mắt manh mối lại tự xuất hiện.

Giờ này khắc này, mùi thơm trong xe ngựa của Trương Phong chính là Tán Hồn Hương, đó chính là loại độc Vân Hạo. trúng vào mấy ngày trước!

Nhưng Vân Hạo cũng không vội ra tay.

Độc là Trương Phong thả ra.

Nhưng hắn biết hôm nay Trương Phong xuất hiện sát khí là vì thua táng gia bại sản, cho nên mới bí quá hoá liều.

Nhưng trước đó gã không có lý do dùng độc giết mình.

Dù sao trước kia hẳn chính là cây rụng tiền của Trương Phong!

Chuyện này nhất định có người đứng sau xúi giục!

Qua chừng nửa canh giờ, lúc này xe ngựa mới dừng lại. "Vân huynh, tới rồi."

Trương Phong dẫn đầu xuống xe.

Vân Hạo cũng đi theo phía sau.

Chung quanh là một mảnh núi rừng hoang vu, không có vết chân người.

Trương Phong nhìn chăm chằm Vân Hạo, không hề che dấu sự hung ác trong mắt, bộ dạng như ăn chäc được Vân Hạo.

Vân Hạo nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy người khác tồn tại nên thản nhiên nói: "Đây là nơi ngươi nói kiếm được nhiều tiền à?"



Trương Phong cười lạnh: "Vân Hạo, ngươi còn ngây thơ như vậy sao? Còn muốn kiếm một tiền à? Vô tri, ngu xuẩn, sự tham lam của ngươi chỉ làm ngươi im hơi lặng tiếng chết trong núi rừng hoang vu này!

Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi.

Ta đã ôn hoà thương lượng với ngươi, nhưng ngươi còn không cho ta được mười bảy vạn lượng, ta đành dùng cách của mình để lấy thôi.

Ngươi không chịu cho thì toàn bộ ngân phiếu của ngươi đều thuộc về tai"

Trương Phong nói mà như gào thét, hôm nay gã thua thảm nên rất ganh ghét hâm mộ số tiền lớn trên người Vân Hạo!

"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta?" Vân Hạo lạnh lùng nói.

Trương Phong cười to mà nói: "Ta biết ngươi có thể tu võ, còn rất lợi hại, ngay cả hộ vệ Chân Nguyên cảnh tầng một của 'Từ Lực cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng vậy thì thế nào?

Giết người là cần đầu óc!

Ta đã thả Tán Hồn Hương trên xe ngựa, ngươi đã trúng độc rồi, chỉ cần ngươi dùng đến nguyên khí thì sẽ phát độc, ha ha hai"

Tiếng nói vừa dứt, Trương Phong đã vung tay lên.

Tên chó săn đánh xe cho gã lập tức lộ ra ánh mắt hung hãn mà nhào về phía Vân Hạo.

"Phốc!"

Ngay sau đó, tiếng lưỡi dao sắc bén đâm thủng máu thịt vang lên.



Trương Phong còn chưa thấy được Vân Hạo xuất kiếm như thế nào liền phát hiện tên chó săn của mình đã mất mạng dưới lưỡi kiếm của hắn.

Một kiếm... Cứa cổi

"Ngươi... Rõ ràng ngươi đã trúng độc... Vì sao... Vì sao. còn có thể dùng đến nguyên khí..." Trương Phong sợ hãi, lộ ra vẻ mặt khó tin nổi.

Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều mà hất kiếm lên, thi thể còn treo trên đó lập tức đập vào Trương Phong rồi đánh bay gã đi.

Ngay sau đó, Vân Hạo cất bước.

Thân hình hắn chợt loé, thanh kiếm sắc bén trong tay. đâm nhanh đã trực tiếp đâm thủng bụng Trương Phong, sau đó đóng đinh thân thể gã trên một thân cây to lớn.

Hảẳn đi đến gần mà nhìn Trương Phong, sát ý lạnh buốt cùng cực trên người hắn lập tức bao phủ lấy gã.

Trương Phong như rơi vào địa ngục!

"Vân Hạo... Ta cầu xin ngươi... Ta xin ngươi, đừng giết ta... Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi... Cho ta một cơ hội đi!" Trương Phong kêu khóc.

Vân Hạo thờ ơ mà quát lạnh: "Mấy ngày trước ta trúng độc cũng do Tán Hồn Hương này, khai rõ ra là ai sai ngươi làm cho ta, nếu không ta nhất định cho ngươi biết cái gì là sự tra tấn đáng sợ nhất trên thế gian!"

"Ta nói... Ta nói, là thiếu thành chủ của phủ thành chủ... Hắn mơ ước sắc đẹp của Lăng Phi Vũ... Đợt khủng hoảng tiền tài của võ quán Cưồng Kiếm là hắn đứng phía sau thao tác.

Hản nói nếu Lăng Phi Vũ lấy thân báo đáp thì sẽ giúp võ quán Cuồng Kiếm hóa giải nguy cơ.

Nhưng Lăng Phi Vũ không chịu...

Cho nên hẳn muốn giết ngươi trước, chặt đứt con đường của Lăng Phi Vũ rồi lại đến ép nàng ta trao thân cho hắn..."
 
Chương 22: Có một số sai lầm


Vân Hạo biết được chân tướng mình trúng độc suýt chết mấy ngày trước từ lời kể của Trương Phong.

Thì ra là thiếu thành chủ đứng sau lưng phá rối! Trong mắt hắn loé lên tia sắc lạnh.

Tuy phủ thành chủ chiếm địa vị thống trị tuyệt đối ở thành Lưu Vân, nhưng... Nếu người của phủ thành chủ muốn hắn chết thì hắn cũng không để chúng sống!

Trương Phong bị kiếm của Vân Hạo đóng đinh trên cây khóc chảy nước mắt nước mũi mà nói: "Vân huynh, ta biết gì đã nói hết với ngươi rồi... Là ta không đúng, nhưng cũng không phải ý muốn của ta, Thiếu thành chủ bảo ta làm chuyện này nên ta không dám không làm... Nể tình chúng ta xưng huynh gọi đệ nhiều năm như vậy, ngươi cho ta một cơ hội đi, ta cam đoan về sau không bao giờ ra tay với ngươi nữa..."

Nghe Trương Phong xin tha, vẻ mặt của Vân Hạo rất lạnh nhạt.

"Có một số sai lầm phạm một lần là không có lần thứ hai."

"Huống chỉ ngươi đã hạ độc ta lần thứ hai rồi!"

Tiếng nói vừa dứt, nguyên khí đột nhiên tràn vào trường kiếm.

Mũi kiếm sắc bén lập tức tàn phá cơ thể Trương Phong, cắt đứt tâm mạch làm gã trực tiếp mất mạng!

Bởi vì hôm nay Trương Phong muốn giết người đoạt tiền nên khi mang Vân Hạo ra khỏi thành đã ẩn giấu hành tung.

Vì thế không ai biết Vân Hạo và Trương Phong đi ra ngoài cùng nhau.

Trương Phong có chết cũng không ai hoài nghi lên đầu Vân Hạo.



Vì vậy Vân Hạo chẳng thèm xử lý hiện trường mà lập tức rời đi.

Võ quán Cuồng Kiếm.

Lăng Phi Vũ nôn nóng không yên mà đi qua đi lại. "Ta thật sự có thể tin hắn sao?"

"Hắn thay đổi, ta không nên hoài nghi hắn!" "Nhưng mà..."

Lăng Phi Vũ thực rối rắm, nàng hối hận đã để Vân Hạo đi sòng bạc.

Nàng sợ Vân Hạo khó khăn lắm mới đổi tính vừa tiến vào sòng bạc lại lập tức bị đánh về nguyên hình.

Càng nghĩ càng sợ, Lăng Phi Vũ cắn môi quyết định đích thân đến sòng bạc một chuyến!

Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị lên đường thì một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt nàng.

"Phi Vũ." Vân Hạo cười nhạt và nói, hắn thấy vẻ mặt của Lăng Phi Vũ thì biết ngay nàng đang suy nghĩ gì.

Tảng đá trong lòng Lăng Phi Vũ đã vơi đi hơn phân nửa, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Ngươi... Ngươi đi đến sòng bạc vạch rõ ranh giới với họ chưa?”

Vân Hạo gật đầu và nói: "Đã phân rõ ranh giới rồi, hơn nữa bọn họ còn cảm thấy hối hận về những việc đã làm trước kia với ta nên trong lòng bất an, vì thế còn đặc biệt trả lại cả vốn lẫn lời số tiền đã hố ta trước kia."

Lăng Phi Vũ mở to hai mắt nhìn.

Trả lại cả vốn lẫn lời cho Vân Hạo?



Có khả năng sao?

Nàng biết rõ đám bạn xấu xa trước kia của Vân Hạo không phải thứ tốt lành gì, trông cậy vào họ cắn rứt lương tâm còn không bằng chờ mặt trời mọc ở hướng Tây!

"Đừng có miệng lưỡi trơn tru, phân rõ ranh giới là tốt rồi, tuy bây giờ chúng ta hơi khó khăn, nhưng nhất định có thể chống chọi qua được!" Lăng Phi Vũ nói.

Vân Hạo: "Ta thật sự không nói giỡn, đây là ngân phiếu ba mươi bảy vạn lượng, Phi Vũ nàng nhận lấy đi."

Nói xong, Vân Hạo trực tiếp nhét một xấp ngân phiếu thật dày vào tay Lăng Phi Vũ.

Lăng Phi Vũ ngây ngẩn cả người.

Phản ứng đầu tiên của nàng lại là: "Đừng càn quấy, giả tạo ngân phiếu chính là trọng tội diệt tộc!"

Vân Hạo: ”..."

Lăng Phi Vũ nói xong cũng ý thức được đã nói sai, xúc cảm khi chạm vào xấp ngân phiếu này rất thật!

Nàng nhìn chằm chằm Vân Hạo, nghi ngờ mà nói: "Ngươi nói cho ta biết đống ngân phiếu này từ đâu ra? Ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ác..."

Hiển nhiên hình tượng trước kia của Vân Hạo đã ăn sâu vào lòng Lăng Phi Vũ, mặc dù hiện tại hắn đã thay đổi, nhưng trong thời gian ngắn nàng chưa thể thích ứng được.

Vân Hạo bất đắc dĩ nói: "Thật là họ cắn rứt lương tâm nên trả cả vốn lẫn lời cho ta, được rồi Phi Vũ, ta đi tu luyện trước, mấy ngày nữa sẽ luận võ với bọn Vân Phong, ta phải chuẩn bị đầy đủ một chút." Vân Hạo tìm cớ xoay người rời đi.
 
Chương 23: Lại trôi qua mấy canh giờ


Lăng Phi Vũ nhìn thấy bóng dáng Vân Hạo biến mất thì suy nghĩ một lát, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua một xấp ngân phiếu thật dày trong tay.

Nàng hít sâu một hơi rồi lập tức gọi hạ nhân và sai bảo: "Đi hỏi thăm xem hôm nay phía sòng bạc đã xảy ra chuyện gì!"

Vân Hạo trở lại phòng rồi khép cửa lại, sau đó tiến vào phòng tu luyện nhỏ bên trong.

Hắn nín thở tập trung vận chuyển nguyên khí trong cơ thể để cọ rửa máu thịt gân cốt, điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Sau chừng nửa canh giờ, tinh khí thân của Vân Hạo đều đã tới trạng thái đỉnh cao.

Sau đó hắn lấy ra Hoả Tủy Ngọc Phách hôm nay cắt được từ nguyên thạch ở chỗ sòng bạc!

Vật ấy nằm trong lòng bàn tay hắn, toả ra hào quang lửa đỏ, từng luồng khí nóng lưu động.

Nhìn kỹ thì có thể phát hiện trong Hoả Tủy Ngọc Phách có một luồng năng lượng màu đỏ bắt đầu dâng trào.

Tác dụng duy nhất của loại bảo vật này đối với người khác chính là luyện khí.

Nhưng Vân Hạo lại trực tiếp vận chuyển Thái Sơ Tạo Hóa Quyết để hấp thu khí Tiên Thiên trong đó.

Thuộc tính của thứ này là lửa.

Vì vậy sau khi khí Tiên Thiên xen lẫn nhiệt lượng nóng bỏng bị Thái Sơ Tạo Hóa Quyết của Vân Hạo hấp thu thì toàn thân hắn đã toả ra ánh sáng như lửa và sóng nhiệt lượng nóng rực.

Khi khí Tiên Thiên trong Hoả Tủy Ngọc Phách không ngừng bị luyện hóa vào người Vân Hạo thì có thể thấy được trong da thịt và mặt ngoài cốt cách của hắn đều lây dính nhiều điểm hào quang êm dịu như ngọc.



Trong phút chốc, khí tức của Vân Hạo đột nhiên chấn động, trong nháy mắt đã tăng cường lên rất nhiều.

Thông qua năng lượng của viên Hoả Tủy Ngọc Phách này, hắn vốn bị đang ở trạng thái Bảo Thể sơ giai cực hạn đã thuận lợi đột phá, thăng cấp thành Bảo Thể trung cấp!

Bảo Thể như một viên ngọc thô chưa mài dũa.

Thân thể như ngọc thô chuyển hóa thành ngọc cơ ngọc cốt trong trẻo không dính bụi trần!

Trong cảm ứng của hắn có thể thấy được nguyên khí cuồn cuộn được sinh ra từ khí huyết và gân cốt, nguyên khí đã hoá thành trạng thái lỏng!

Phương pháp tu hành xa xưa này dùng thân thể làm căn cơ, tôi luyện thân thể đồng thời cũng tăng cường tu vi nguyên khí, có thể nói là một ná bắn hai chim.

Vân Hạo cũng càng xác định đây là một phương pháp vô song, đợi đến khi viên mãn thì thân thể sẽ cực mạnh, nguyên khí vô lượng, có thể chia tách chư thiên, đi về hướng vô địch!

Bảo Thể trung giai tương ứng với trình độ mới vào cảnh giới Chân Nguyên bình thường.

Đương nhiên, nguyên khí thiên địa của Thái Sơ Tạo Hóa Quyết phù hợp hoàn mỹ với bản thân, chiến lực của hắn đã không thể cân nhắc theo lẽ thường, huống chỉ tạo nghệ kiếm đạo của Vân Hạo cũng là đỉnh cao trong thiên địa.

Sau khi Vân Hạo đột phá thì tiếp tục hấp thu luyện hóa khí Tiên Thiên trong Hoả Tủy Ngọc Phách để ổn định tu vi, vững bước tiến bộ.

Lại trôi qua mấy canh giờ.

Rắc một tiếng.

Một viên Hoả Tủy Ngọc Phách giá trị ít nhất mười vạn lượng bạc hoàn toàn mất hết năng lượng, không còn toả ra chút hào quang nào, mặt ngoài còn hiện đầy vết nứt.

Vân Hạo chấm dứt tu luyện vung tay lên.



Hoả Tủy Ngọc Phách mất đi năng lượng đã trực tiếp hóa thành bột phấn rồi bay đi.

Vân Hạo cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên, trên mặt hiện ra một nụ cười bình tĩnh, sau đó thì lẩm bẩm: "Nguyên khí thiên địa trong thân thể đã đến trạng thái hoá lỏng, cũng đến lúc nên chuyển hóa Kiếm Nguyên!"

Công pháp hắn tu luyện đời trước tên là Thủy Nguyên Kiếm Kinh, điểm khác biệt lớn nhất của công pháp này là sau khi tu luyện nó và hấp thu nguyên khí thiên địa vào cơ thể thì còn phải tiến hành một tầng chuyển hóa để biến nguyên khí thành Kiếm Nguyên.

Trong Kiếm Nguyên có chứa đựng kiếm khí sắc nhọn.

Kiếm Nguyên vừa xuất hiện thì vô địch cùng cấp, có thể thắng được cả người cảnh giới cao hơn!

Thủy Nguyên Kiếm Kinh và phương pháp tu hành cổ xưa Thái Sơ Tạo Hóa Quyết này không có xung đột.

Thái Sơ Tạo Hóa Quyết đào móc tiềm lực thân thể, sinh ra nguyên khí thiên địa, sau đó lấy Thủy Nguyên Kiếm Kinh để chuyển hóa nguyên khí thiên địa trong người thành Kiếm Nguyên.

Chuyển hóa Kiếm Nguyên cần dùng đến thanh kiếm có phẩm chất tốt.

Lấy nguyên khí tế luyện kiếm để hình thành Kiếm Nguyên rồi nuôi ngược lại cơ thể.

Cho nên Vân Hạo đã quyết định kế hoạch tiếp theo là tìm một thanh kiếm phẩm chất cao cấp ở thành Lưu Vân.

Chỉ cần hắn có thể thành công chuyển hóa Kiếm Nguyên thì có thể sử dụng đến rất nhiều thủ đoạn!

Sắc trời bên ngoài dần tối, đêm tối từ từ kéo ra màn che.

Vân Hạo vừa ra khỏi phòng chuẩn bị đi dùng bữa tối thì một hạ nhân chờ ở bên ngoài liền tiến lên: "Thiếu gia, lúc chiều Hứa đại sư của Bảo Đan Lâu tới thăm hỏi quán chủ, còn nói muốn tiếp tục xem bệnh cho thiếu gia nên vẫn chưa đi"
 
Chương 24: Thật sự hữu hiệu!


Một lát sau, Hứa Ấn đi tới chỗ ở của Vân Hạo rồi bước vào phòng hắn.

"Xin Vân công tử thứ lỗi, ta không thể để lộ quan hệ với ngươi nên chỉ có thể nói phải tiếp tục chẩn bệnh cho ngươi."

Luyện đan sư thủ tịch của Bảo Đan Lâu được người người kính ngưỡng ở thành Lưu Vân lại không có vẻ kiêu ngạo gì trước mặt Vân Hạo, bày ra dáng vẻ rất khiêm nhường.

Bởi vì mạng của ông ta còn nằm trong tay Vân Hạo.

Ông ta cưỡng ép luyện chế Bích Huyết Trúc Thể Đan làm đan độc xâm nhập cơ thể, dựa theo cách nói của Vân Hạo thì đã bệnh tình nguy kịch, sẽ đi đời nhà ma vào bất cứ lúc nào.

Hứa Ấn vẫn có chút tạo nghệ luyện đan nên tất nhiên biết rõ Vân Hạo không lừa gạt mình.

Hơn nữa ông ta đã cho một ít đan sư cấp thấp uống bài thuốc dưỡng sinh Vân Hạo cho mình, chỉ một chén thuốc quả nhiên có tác dụng đối với luyện đan sư bị đan độc xâm nhập, sau đó ông ta mới uống vào vài lần.

Thật sự hữu hiệu!

Tuy thuốc dưỡng sinh này chỉ có thể trị được đan độc bình thường, không thể trị được căn bệnh của ông ta.

Nhưng phải biết rằng đan độc bình thường rất khó giải quyết, sản nghiệp của Bảo Đan Lâu to lớn và có vô số người tài luyện đan, nhưng vẫn không tìm thấy phương pháp giải quyết.

Bởi vậy có thể nhìn ra Vân Hạo đã được cao nhân đan đạo chỉ điểm!

Ông ta phỏng đoán sau lưng Vân Hạo có người có tạo nghệ luyện đan cực cao, vậy cũng giải thích được vì sao hắn đột nhiên tu võ được!



Vân Hạo ừ một tiếng và nói: "Ngươi kiên trì uống canh dưỡng sinh là được, ta đã hứa một tháng sau hoàn toàn loại trừ đan độc Bích Huyết Trúc Thể Đan giúp ngươi thì tất nhiên sẽ không nuốt lời."

Những lời này làm Hứa Ấn càng xác định suy đoán của mình là thật.

Rất có thể bây giờ Vân Hạo còn không thể trị tận gốc giúp ông ta, phải lợi dụng một tháng này để đi thỉnh giáo học tập cao nhân luyện đan sau lưng hắn.

"Đúng rồi, Vân công tử, ta đã xin lỗi Vân quán chủ vì sự ngạo mạn lúc trước, hơn nữa ta cũng nói với Vân quán chủ không cần đi Sinh Tử Cổ Mộ."

Hứa Ấn biết rõ một điều là trong một tháng này mình phải biểu hiện thật tốt.

Nếu không một khi Vân Hạo đổi ý thì cái mạng nhỏ của ông ta sẽ không còn!

Nói xong, Hứa Ấn trực tiếp lấy ra một cái nhẫn tạo hình cổ xưa từ trong ngực rồi đưa cho Vân Hạo.

"Vân công tử, ngươi bảo ta chuẩn bị linh dược luyện chế Bích Huyết Trúc Thể Đan nên ta đã gom đủ rồi, trong này là dược liệu có thể luyện chế mười lô thuốc, nếu Vân công tử còn cần thì ta sẽ nghĩ cách đi thu gom thêm."

Vân Hạo nhận lấy chiếc nhẫn.

Đây là nhẫn trữ vật, cũng không phải vật hi hữu gì ở thành Lưu Vân, nhưng trước kia hắn không thể tu võ nên không thể sử dụng đến nó.

Trong nhãn trữ vật không có bất kỳ cấm chế gì, trong nháy mắt Vân Hạo nhận nhãn trữ vật đã lợi dụng nguyên khí đụng vào cấm chế trong đó và để lại ấn ký thuộc về mình.

Hắn nhìn lướt qua dược liệu bên trong, sau đó gật gật đầu và nói: "Tiếp tục thu thập linh dược, ngươi nắm chặt thời gian mở rộng canh dưỡng sinh."



Hiện nay võ quán Cuồng Kiếm đã vượt qua khủng hoảng.

Nhưng Vân Hạo biết là người của phủ thành chủ đứng sau lưng nhắm vào võ quán Cuồng Kiếm, cho nên phải tăng tốc giúp võ quán đứng vững gót chân!

Thuốc dưỡng sinh là một điểm đột phá rất tốt, có thể trói buộc võ quán Cuồng Kiếm và Bảo Đan Lâu với nhau.

Nếu thế thì phủ thành chủ muốn động vào võ quán Cuồng Kiếm cũng phải cân nhắc thêm!

Hơn nữa tiền bạc lợi ích mà thuốc dưỡng sinh mang tới nhất định không ít, đến lúc đó võ quán Cuồng Kiếm cũng có nguồn thu vào hoàn toàn không bị phủ thành chủ hạn chế.

Vân Hạo nói cái gì thì Hứa Ấn cũng gật đầu, vâng vâng dạ dạ đáp lại.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên giọng nói của Lăng Phi Vũ.

"Vân Hạo, Vân bá bá bảo người chuẩn bị xong cơm chiều, nhắn ngươi và Hứa đại sư đi dùng cơm trước."

Vân Hạo mở cửa phòng ra rồi cười với Lăng Phi Vũ và nói: "Hứa đại sư còn có rất nhiều chuyện phải làm, ông ấy đang chuẩn bị rời đi."

Hứa Ấn: "..."

Vân Hạo đã nói như vậy thì Hứa Ấn chỉ có thể khách sáo nói: 'Đúng thế, Bảo Đan Lâu còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, ta phải chạy về. Vân công tử, Lăng cô nương, xin chuyển lời cho Vân quán chủ thay ta, đa tạ ý tốt của ngài ấy, lần sau ta lại đến."

Vừa dứt lời, Hứa Ấn vội vàng rời đi.
 
Chương 25: Dù thế nào hắn cũng phải chuộc về!


Lăng Phi Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Hạo: "Hứa Ấn này không thích hợp. Đệ tử duy nhất của ông ta bị ngươi phế bỏ mà còn chủ động tới tiếp tục xem bệnh cho ngươi, biết ngươi đang tu luyện mà ông ta còn đợi ngươi tu luyện xong... Ngươi phải cẩn thận một chút, ta hoài nghi ông ta sẽ mượn cớ xem bệnh để lén ra tay giết ngươi!"

Vân Hạo: "... Ừ"

Tiếp theo hai người đi tới chỗ dùng cơm.

Vân Thiên Khoát ngồi trên chủ vị, không thấy Hứa Ấn đâu nên hỏi: "Hứa đan sư đâu?"

Lăng Phi Vũ kể lại chuyện lúc nấy.

Vân Thiên Khoát lộ ra vẻ mặt rất phức tạp, sau đó nhìn chằm chằm Vân Hạo mà xụ mặt nói: "Ngồi xuống!"

Đợi đến khi Vân Hạo ngồi xuống thì Vân Thiên Khoát lập tức hỏi: "Hứa Ấn xem bệnh cho con đã nói cái gì?"

Vân Hạo: "Phụ thân, Hứa đan sư nói thân thể ta rất tốt, không bệnh không tật, về sau không cần lo lắng."

"Thật sao?"

"Thật!"

Vân Thiên Khoát ừ một tiếng rồi nói: 'Hôm nay Phi Vũ đã đưa ngân phiếu ba mươi bảy vạn lượng cho ta, lá gan của tiểu tử con thật lớn, dám chạy tới sòng bạc càn quấy!

Tuy lần này con may mắn, kiếm lời được.

Nhưng con cũng phải nhớ kỹ cho ta, về sau không được đi đến đó nữa.

Nơi như sòng bạc chướng khí mù mịt, mười lần đánh cược chín lần thua, nghe không!"



Khi nói những lời này, Vân Thiên Khoát trừng mắt nhìn Vân Hạo.

Thắng nhiều ngân lượng như vậy là chuyện tốt, có thể dễ dàng giải quyết phiền toái trước mắt của võ quán Cuồng Kiếm, nhưng ông lo Vân Hạo lại trở về đường xưa.

Nếu vậy thì ông thà trực tiếp đóng cửa võ quán Cuồng Kiếm!

Vân Hạo đáp ứng: “Phụ thân yên tâm, hôm nay con đã phân rõ ranh giới với những người đó, về sau không đi nữa."

Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thiên Khoát cuối cùng cũng thả lỏng một chút, tùy tiện nói: 'Ngày mai chờ ta đi trả hết nợ thì sẽ bắt đầu đích thân chỉ điểm kiếm pháp cho con, vào trận luận võ mấy ngày sau tiểu tử con phải đánh khí thế vào cho tal

Chỉ cần con không chịu thua kém thì bại cũng không sao, cho dù ta chắp tay tặng võ quán Cuồng Kiếm này cho lão già Vân Hải Sinh kia cũng không sao, lão tử cũng vui lòng!"

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ.

Dù sao một vấn đề khó khăn không nhỏ đã được giải quyết.

Vân Hạo cũng càng ngày càng không chịu thua kém.

Dùng cơm xong, Vân Thiên Khoát bảo Lăng Phi Vũ về phòng trước, một mình Vân Hạo ở lại với ông.

"Phụ thân, còn có chuyện gì sao?" Vân Hạo hỏi.

Vân Thiên Khoát móc ra ngân phiếu mười vạn lượng từ trong ngực rồi nhét vào tay Vân Hạo và nói: "Ngày mai con đến cửa hàng Lưu Vân Điển Đương chuộc về những món trang sức Phi Vũ đã cầm đi.

Hôm trước Phi Vũ lấy ra ba vạn lượng bạc, là nó lén cầm đồ trang sức mà nương nó để lại.

Mặt khác sau khi chuộc về thì con lại đi mua một ít trang sức đẹp mắt tặng cho Phi Vũ, nhiều năm qua Phi Vũ luôn bận ngược bận xui ở võ quán Cuồng Kiếm, chịu tủi nhục thì thôi, còn chưa từng mua thêm thứ trang sức ra dáng ra hình nào cả, con hiểu chưa?"



Áy náy trong lòng Vân Hạo đối với Lăng Phi Vũ lại tăng thêm.

Hắn biết Lăng Phi Vũ có một ít trang sức do mẫu thân nàng để lại. Truyện mới cập nhật

Từ trước đến nay Lăng Phi Vũ rất xem trọng bộ trang sức đó, không nỡ đeo sợ va chạm làm tổn hại.

Nhưng vì trợ giúp võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ trước mắt mà nàng lại cầm đi di vật để tưởng nhớ mẫu thân.

Dù thế nào hắn cũng phải chuộc về!

Vân Thiên Khoát tiếp tục nói lời thấm thía: "Đối đãi với nữ hài tử thì phải cẩn thận một chút, chu đáo một chút. Con nghĩ lúc trước lão tử cưới được nương của con chỉ là nhờ có bộ dạng đẹp mắt này thôi à?"

Nói đến đây, Vân Thiên Khoát bỗng thương cảm thở dài một tiếng: "Nhưng đáng tiếc nương con đi sớm, không thể nhìn thấy cảnh con lột xác.

Chờ làm xong chuyện mấy ngày tiếp theo, hai phụ thân chúng ta lại đến mộ nương con để tâm sự, tin rằng bà ấy dưới suối vàng nghe được tin này sẽ mừng thay cho con."

Nghe đến chữ nương này, trong đầu Vân Hạo hiện lên một bóng dáng dịu dàng.

Đó là một nữ nhân hết mực thương yêu hắn.

Đáng tiếc khi hắn sáu tuổi, thành Lưu Vân gặp phải yêu thú tập kích, mẫu thân vì bảo vệ hắn đã bị yêu thú đánh bị thương tạng phủ, lại bị yêu độc xâm nhập, cuối cùng không thể chống chọi được mà bỏ mạng.

Sáng sớm hôm sau.

Vân Hạo thức dậy thật sớm, sau khi luyện tập một bộ kiếm pháp trong sân thì mang ngân phiếu đi thẳng đến cửa hàng Lưu Vân Điển Đương.

Nhất định phải chuộc về bộ trang sức mà mẫu thân Lăng Phi Vũ để lại cho nàng, đây là chuyện mà một người nam nhân phải làm được!
 
Chương 26: Cung nghênh Hứa đan sư đại giá quang lâm!


Cửa hàng Lưu Vân Điển Đương là sản nghiệp của Lý gia thành Lưu Vân.

Lý gia lập nghiệp bằng cách cho vay ở thành Lưu Vân nên chuyện làm ăn của họ rất đen tối, tác phong làm việc hung lệ bá đạo.

Giống như sòng bạc Chu gia, quan hệ giữa Lý gia và phủ thành chủ cũng rắc rối khó gỡ, rất thâm sâu.

Bởi vì thời gian còn rất sớm nên trên đường phố thành Lưu Vân còn rất lạnh lẽo, cánh cửa của cửa hàng cầm đồ cũng vừa mở ra.

Vân Hạo đi vào cửa hàng cầm đồ, đang muốn đi vào thì một chiếc xe ngựa của Bảo Đan Lâu bỗng dừng lại ở cửa.

Sau đó lão quản sự của cửa hàng cầm đồ vội vã tiến lên, khiêm tốn khom người cong lưng.

"Cung nghênh Hứa đan sư đại giá quang lâm!" Lão quản sự nói.

Tiếp theo tấm màn của xe ngựa bị xốc lên.

Luyện đan sư thủ tịch Hứa Ấn của phân bộ Bảo Đan Lâu ở thành Lưu Vân chui ra khỏi xe ngựa, sau đó dẫm mạnh lên lưng lão quản sự, coi ông ta như bậc thang mà đi xuống.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Vân Hạo chợt lóe.

Không ngờ lại gặp Hứa Ấn ở nơi này.

Đừng nhìn hôm qua Hứa Ấn ăn nói khép nép trước mặt hắn. Nhưng ông ta cũng rất có địa vị ở thành Lưu Vân, cho dù là phủ thành chủ cũng phải nể mặt ông ta.

Hứa Ấn đi xuống xe ngựa cũng phát hiện Vân Hạo, vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi, giấu đi biểu cảm vừa rồi mà chủ động đi đến chỗ Vân Hạo chào hỏi.



"Vân công tử, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được. ngươi ở trong này' Hứa Ấn nói.

"Vân công tử, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được ngươi ở trong này” Hứa Ấn nói.

Bởi vì trước đó Vân Hạo có nói không có sự đồng ý của hắn thì không được phép để lộ quan hệ giữa bọn họ, cho nên lúc này thái độ ông ta biểu hiện ra cũng tương đối lạnh nhạt.

Vân Hạo bình tĩnh cười nói: "Đến chuộc một ít đồ, không biết Hứa đan sư tới cửa hàng cầm đồ này là vì chuyện gì?"

Hứa Ấn: "Lão gia tử của Lý gia có chút giao tình với ta, hắn từng si mê luyện đan nên để lại một ít bệnh không tiện nói ra, gần đây Bảo Đan Lâu tìm được phương thuốc hay nên hôm nay ta đến xem thử”

Lão quản sự đứng bên cạnh cảm thấy có chút vớ vẩn.

Đường đường là Hứa đan sư lại đi giải thích với Vân Hạo. về mục đích hôm nay ông ta đến cửa hàng cầm đồ...

Lão quản sự vẫn duy trì giọng điệu cung kính mà nói: "Hứa đan sư, lão gia tử đang chờ ngài, chúng ta đi vào trước đi"

Hứa Ấn ừ một tiếng, sau đó bản một ánh mắt mà người bên ngoài khó phát giác về hướng Vân Hạo rồi lập tức sải bước tiến vào cửa hàng cầm đồ.

Tiếp theo Vân Hạo cũng đi vào cửa hàng, đứng ở trước quầy.

Người làm của quầy liếc nhìn Vân Hạo một cái, dùng ngữ điệu quái gở mà ôi chao một tiếng: "Đây không phải là Vân Hạo của võ quán Cuồng Kiếm sao? Thế nào, muốn tới cầm đồ à?

Võ quán Cuồng Kiếm các ngươi đã không còn gì rồi, nói trước là cửa hàng không thu những thứ vô dụng đâu."



Tên người làm mắt chó coi thường người, Vân Hạo lười so đo với gã, mục đích hôm nay của hắn là lấy lại trang sức của Lăng Phi Vũ, không muốn làm phức tạp chuyện này.

"Ta đến chuộc đồ mà ba ngày trước vị hôn thê Lăng Phi Vũ đến cầm”" Vân Hạo bình tĩnh nói.

Ánh mắt gã người làm chợt lóe, sau đó tìm kiếm một lát rồi lấy ra một phần danh sách, vỗ lên quầy và nói: "Trang sức Lăng Phi Vũ cầm chính là những thứ này, lúc ấy nàng ta lấy đi ba vạn lượng bạc từ cửa hàng, nếu ngươi muốn chuộc thì phải lấy ra ba vạn năm ngàn lượng bạc.". Truyện Linh Dị

Ba ngày đã kiếm thêm được năm nghìn lượng.

Cửa hàng Lưu Vân Điển Đương quá cắt cổ, còn hơn sòng bạc Chu gia nữal

Vân Hạo nhìn thoáng qua danh sách được đưa qua.

Gã người làm cười nhạo một tiếng rồi nói: "Không có nhiều bạc như vậy thì cút nhanh lên!"

"Rầm!"

Vân Hạo trực tiếp đập ngân phiếu ba vạn năm ngàn lượng lên quầy rồi nói: "Lập tức trả đủ đồ ra đây!" Chỉ là bạc mà thôi, hắn không quan tâm lắm.

Có thể lấy trang sức của Lăng Phi Vũ về mới là quan trọng nhất.

Gã người làm nhận lấy ngân phiếu rồi đếm kỹ, hiển nhiên cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới Vân Hạo thật sự có nhiều ngân phiếu như vậy, sau đó gã nói: "Ngươi chờ ở đây một chút"

Nói xong, gã người làm lập tức đi lấy đồ trang sức.

Một lát sau, gã cầm một cái hộp gỗ trở lại quầy, giao cho Vân Hạo rồi thúc giục: "Đồ ở trong này, mau cầm đi!"
 
Chương 27: Cây trâm này chính thứ hắn đang thiếu!


Nói xong, gã giơ tay muốn cướp lại bảng danh sách vừa rồi đã đưa ra.

Nhưng Vân Hạo tay mắt lanh lẹ, tay phải vươn ra nhanh như sấm sét trực tiếp bắt lấy cổ tay gã.

Gã lập tức bị đau mà la lên một tiếng, buông bảng danh sách trong tay ra.

"Vân Hạo, ngươi..." Gã người làm trừng mắt nhìn Vân Hạo, dáng vẻ rất hung hãn.

Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức bày ra khí thế hùng mạnh.

Gã người làm lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào động băng, cảm giác sợ hãi phát ra từ linh hồn khiến gã phát run, không dám nhúc nhích.

Vân Hạo buông cổ tay gã ra rồi nằm lấy phần danh sách kia, sau đó lại mở hộp gỗ và nhìn đối chiếu một lượt.

Hắn nhíu mày lại rồi quát lạnh: "Còn một cây trâm cài tóc, đâu rồi?"

Lúc này lại có một nam tử trẻ tuổi đi tới.

Người này mặc quần áo đẹp đẽ, sắc mặt lạnh như băng, sau khi đi tới thì tuỳ tiện vung tay một cái đã vứt ngân phiếu năm nghìn lượng xuống trước mặt Vân Hạo.

"Cây trâm kia cầm với giá một ngàn năm trăm lượng bạc, hiện tại cho ngươi năm nghìn lượng coi như ta mual" Nam tử nhìn chằm chăm Vân Hạo với vẻ mặt khinh miệt, giọng điệu lạnh lão.

Vân Hạo nhận ra người này, đó là thiếu gia của Lý gia, Lý Dương.

Bởi vì tiểu thư Vương gia võ quán Bá Quyền - Đối thủ một mất một còn của võ quán Cuồng Kiếm đã định ra hôn ước với Lý Dương, cho nên Lý gia luôn bất hoà với võ quán Cuồng Kiếm, Lý Dương từng nhiều lần ức hiếp nhục mạ Vân Hạo.

"Ta không bán, lấy trâm ra đây, nếu không việc hôm nay không yên!" Thái độ của Vân Hạo rất kiên định.



Đừng nói năm nghìn lượng bạc, cho dù năm vạn lượng, năm mươi vạn lượng thì hẳn cũng sẽ không đổi cây trâm kia!

Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là vật gửi gắm tình cảm còn lại của vị hôn thê Lăng Phi Vũ đối với mẫu thân!

Lý Dương hơi nheo mắt lại, có tia sắc lạnh chợt loé qua, gã nói: "Vân Hạo, ngươi đừng không biết điều, ta khuyên ngươi thấy được thì nhận đi, nếu không ngươi không có kết cục tốt!"

Vân Hạo lại không chút sợ hãi mà nói: "Cửa hàng cầm đồ có quy tắc của cửa hàng cầm đồ, đồ đã cầm có thể chuộc lại trong thời gian ước định."

Lý Dương cười lạnh và nói: "Cửa hàng này là của Lý gia, quy tắc do ta quyết định, Vân Hạo, tốt nhất ngươi ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta, cửa hàng cầm đồ không chào đón ngươi, nếu không ta không ngại bảo người tống ngươi ra ngoài!"

"Dương cal" Giọng nói trong trẻo của một nữ tử bỗng vang lên. Chỉ thấy một nữ tử ăn mặc lộng lẫy tươi cười đi đến.

Nàng ta liếc nhìn Vân Hạo một cái, trên mặt đầy vẻ khinh thường coi rẻ.

Lý Dương lập tức tiến lên đón, năm chặt tay nữ tử mà cười nói: "Hân Nhi, sao nàng lại tới đây?"

Nữ tử này tên là Vương Hân, là tiểu thư của võ quán Bá Quyền, cũng là muội muội ruột của thiếu gia Vương gia - Vương Trọng đang học tập luyện đan ở Bảo Đan Lâu.

Ai trong thành Lưu Vân cũng biết Vương Hân và Lý Dương là một đôi!

Vương Hân thuận thế rúc vào trong lòng Lý Dương, cười sáng lạn mà nói: "Dương ca, chàng nói đã chuẩn bị một phần quà cho ta, hôm nay ta đang rảnh nên lập tức tới đây, muốn xem thử rốt cuộc Dương ca muốn tặng cái gì cho ta."

Lý Dương cười to và nói: "Ta đảm bảo Hân Nhi sẽ thích cây trâm này!"

Nói xong, gã lấy ra một cái hộp dài tinh xảo từ trong ngực rồi mở ra, bên trong có đặt một cây trâm.



Cây trâm tỉnh tế có màu lam nhạt, tạo hình tương đối đơn giản, điểm nổi bật nhất là một mặt được khảm một viên bảo thạch cũng có màu lam, trong bảo thạch có khắc một chữ Vũ!

Vân Hạo đứng gần đó lập tức lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo!

Cây trâm này chính thứ hắn đang thiếu!

Nó tên là trâm Lam Ngọc, là trang sức Lăng Phi Vũ coi trọng nhất, bởi vì chữ Vũ trên bảo thạch màu lam kia là mẫu thân nàng đích thân khắc lên.

Trên những vật mà mẫu thân Lăng Phi Vũ để lại chỉ có cây trâm này có chữ!

Vân Hạo nhớ trước kia từng thấy Lăng Phi Vũ soi gương thận trọng cài lên, sau đó lại cẩn thận tháo xuống, bảo quản rất kỹ lưỡng vì sợ sẽ làm trầy cây trâm!

Hiện giờ Lý Dương của cửa hàng cầm đồ vi phạm quy tắc, không để Vân Hạo chuộc trâm Lam Ngọc, bây giờ còn tặng

trâm Lam Ngọc cho nữ tử khác ngay trước mặt hắn!

"Hân Nhị, thích đúng không!" Lý Dương cười nói, hoàn toàn làm lơ Vân Hạo.

Vương Hân tươi cười như hoa mà nói: "Viên bảo thạch này rất tuyệt, cài lên đầu ta nhất định đẹp lắm, quả nhiên Dương ca rất bỏ công tặng quà cho ta."

Lý Dương: "Hân Nhi thích là tốt rồi, ta sẽ cài cho nàng."

Lúc Lý Dương sắp cắm cây trâm vào tóc Vương Hân thì một giọng nói lạnh lão đột nhiên vang lên.

"Trừ Phi Vũ ra thì không ai xứng dùng cây trâm này!"

Tiếng nói vừa dứt, thân thể Vân Hạo lập tức bật ra như kiếm rút khỏi vỏ!
 
Chương 28: Đây là vật Lăng Phi Vũ rất coi trọng


Vân Hạo đột nhiên ra tay nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Không ai ngờ được Vân Hạo lại lớn gan như thết

'Thân thể Vân Hạo bản nhanh đến, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt Lý Dương, trường kiếm trong tay được rút ra rồi đâm thẳng vào cổ tay cầm cây trâm của gã.

Sắc mặt Lý Dương trở nên trắng bệch, hoảng sợ vội buông trâm Lam Ngọc ra rồi rút tay về né tránh.

Vân Hạo không muốn nhìn thấy trâm Lam Ngọc rơi xuống đất.

Đây là vật Lăng Phi Vũ rất coi trọng, hắn phải trả lại nó nguyên vẹn cho nàng.

Vì vậy một kiếm hẳn đâm ra bỗng đổi phương hướng, một luồng nguyên khí êm dịu bao trùm lên lưỡi kiếm, lưỡi kiếm hơi nhếch lên nâng trâm Lam Ngọc lơ lửng, hẳn thu kiếm lại rồi vươn tay trái ra nắm lấy cây trâm.

Nhìn kỹ thì cây trâm vẫn lành lặn không tổn hao gì. Vân Hạo lập tức cất trâm Lam Ngọc vào nhẫn trữ vật.

Mà Lý Dương đã kinh hoảng lôi kéo Vương Hân lui về phía sau một khoảng cách, hơn nữa có rất nhiều hộ vệ của cửa hàng vọt lên bao vây lấy Vân Hạo!

Lý Dương trừng Vân Hạo với vẻ mặt giận dữ, vừa rồi gã không ngờ mình lại bị một kiếm tập kích của Vân Hạo hù dọa.



"Vân Hạo, ta đã đủ khách sáo với ngươi mà ngươi lại to gan lớn mật dám xuất kiếm tập kích ta, ngươi càn rỡ trước sự nhẫn nhịn của ta, giờ này ngày này ta nhất định phải khiến ngươi trả giá đắt!" Lý Dương gầm nhẹ với vẻ mặt rất hung tàn.

Mà Vương Hân cũng lộ ra nụ cười lạnh ác độc, dùng tiếng nói bén nhọn hô: "Vân Hạo, hôm nay tâm tình của bổn đại tiểu thư vốn đang tốt mà lại bị thứ ruồi bọ ghê tởm như ngươi phá hủy. Ta đếm tới ba, tốt nhất ngươi lập tức lấy cây trâm kia ra, sau đó quỳ xuống đất xin lỗi, nếu không việc này không yên!"

Đối mặt với uy hiếp của Lý Dương và Vương Hân, Vân Hạo hoàn toàn không để trong lòng, hắn bình tĩnh nói: 'Nếu muốn ra tay thì cứ việc lại đây, tự gánh lấy hậu quả!"

Hắn có thể không để trong lòng, không đi so đo chuyện gã người làm của cửa hàng lạnh nhạt trào phúng mình, nhưng nếu là việc liên quan đến Lăng Phi Vũ thì thái độ của hắn cực kỳ cứng rắn!

Lý Dương cười to và nói: "Vân Hạo ơi Vân Hạo, ta thấy ngươi thật sự không biết mình có bao nhiêu cân lượng, thứ như ngươi mà cũng có tư cách bảo ta tự gánh lấy hậu quả ở cửa hàng cầm đồ Lý gia? Thứ chó chết không biết trời cao đất rộng, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tự gánh lấy hậu quả!"

Vương Hân rúc vào trong ngực Lý Dương đang cười lạnh mà nói: "Dương ca, nói nhảm nhiều như vậy với người như thế làm gì? Trực tiếp gọi người đánh gãy chân chó của hẳn rồi vứt ra ngoài, để hắn bò về cái ổ chó võ quán Cuồng Kiếm kial"

Lý Dương cúi đầu nhìn Vương Hân, cười nói: "Nếu Hân Nhi đã nói như vậy thì làm theo ý nàng đi, người đâu, bắt Vân

Hạo lại cho ta!"

"Bắt ta? Các ngươi không có tư cách này!" Hắn nói với giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút bối rối nào!

Khi nói chuyện, trường kiếm tầm thường trong tay hẳn phát ra từng ánh kiếm sắc nhọn.



Nhưng những ánh kiếm kia lại ngưng đọng không tiêu tán mà hội tụ lại ở mũi kiếm.

Lý Dương quát lên: "Chặt đứt hai tay hai chân của hắn, lại treo hẳn lên cửa của tiệm cầm đồ, ta muốn cả thành Lưu Vân biết kết cục của kẻ dám chống lại bổn thiếu gia sẽ thê thảm cỡ nào!"

Ngay sau đó, bọn hộ vệ bao vây Vân Hạo đều hét lớn một tiếng rồi tấn công về hướng hẳn.

Một năm đấm trực tiếp giáng vào mặt Vân Hạo. Vân Hạo tiện tay chém một kiếm qua.

Ánh kiếm lập tức hiện lên.

Năm đấm ngưng tụ từ nguyên khí trực tiếp bị nổ thành hai mảnh, dòng khí cuồn cuộn dâng trào.

Người ra quyền biến sắc, muốn tách ra lui về phía sau.

Nhưng mũi kiếm của Vân Hạo đã lao nhanh như chớp đến trước mặt rồi ọt một tiếng đã đâm vào bụng gã.

"AI" Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mà lúc này Vân Hạo đã rút kiếm về rồi mây bay nước chảy lưu loát đổi kiếm chiêu, lưỡi kiếm quét ngang đã làm hai gã hộ vệ bị kiếm khí xé rách da thịt, bị hất bay ra ngoài.
 
Chương 29: Cả sảnh tĩnh mịch


Chỉ trong nháy mắt mà vài tên hộ vệ ra tay với Vân Hạo. đều đã năm dưới đất, kêu rên quay cưồng.

Đồng tử của Lý Dương co rụt lại.

Vương Hân: "Dương ca, bên ngoài đang đồn thổi phế vật này vẫn luôn che dấu, kỳ thật hẳn đã sớm có thể tu võ..."

Lý Dương hừ lạnh một tiếng và nói: "Có chút thực lực thì thế nào? Chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi. Hân Nhi, nàng xem cho kỹ, ta sẽ đích thân trừng trị hắn!"

Tiếp theo gã bước ra một bước về phía trước, hai tay siết thành quyền.

Nguyên khí dâng trào trên hai nắm đấm của gã.

"Vân Hạo, trước kia ngươi che dấu lựa chọn làm một con chó vô dụng cũng rất tốt, bởi vì ngươi vô dụng nên bình thường ta đạp ngươi thêm một cước cũng cảm thấy dơ giày.

Nhưng ngươi làm chó lâu như vậy mà bây giờ còn muốn ngẩng đầu căn người? Ta sẽ đánh nát cái chân chó của ngươi để ngươi biến thành phế vật thật sự!

Đợi lát nữa ta nhất định sẽ cho ngươi năm rạp xuống đất như con chó chết, kêu rên thảm thiết, khóc rống xin tha!

Đây là cái giá do ngươi dám khiêu khích ta! Không chỉ ngươi mà cả võ quán Cuồng Kiếm cũng phải gánh vác lửa giận của Lý gia chúng ta!" Lý Dương rống to.

"Thiếu gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta..."



"Thiếu gia chỉ dùng một chiêu là có thể trấn áp hắn!"

"Thiếu gia có tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng ba, Nộ Hổ Quyền lại dũng mãnh vô song, một quyền thôi nhất định có thể đánh Vân Hạo này quỳ rạp xuống đất!"

Một đám hộ vệ vừa bị Vân Hạo dạy dỗ một trận đều đang gào thét.

Từ đầu đến cuối Vân Hạo chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh như băng lúc xuất kiếm cướp trâm Lam Ngọc, còn lại luôn tỏ ra rất lạnh nhạt.

Lý Dương thấy Vân Hạo không có phản ứng gì thì dâng trào lửa giận, hét lớn một tiếng rồi lao người ra, quyền phải tụ lực, sức mạnh hung hãn như có mãnh hổ rít gào, uy thế bùng nổ.

Nộ Hổ Quyền là tuyệt học của Lý gia, mang theo sự phần nộ của mãnh hổ, ra tay đối địch thì không chết cũng bị thương!

Lý Dương tức giận ra quyền, tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng ba bùng nổ không chút nương tay, gã hạ quyết tâm muốn đánh cho Vân Hạo nửa chết nửa sống.

Đối mặt với nằm đấm hung ác này, kiếm trong tay Vân Hạo chỉ nhẹ nhàng hất lên một cái.

Trong mắt hẳn, quyền này của Lý Dương quả thực là trăm ngàn chỗ hở, trong lúc vận chuyển sức mạnh có quá nhiều khu vực đình trệ tắt nghẽn.

Hảẳn nhẹ nhàng hất kiếm lên một cái, ánh kiếm säc nhọn đã trực tiếp đánh tan khí thế của Nộ Hổ Quyền!

Trong khoảnh khắc, Lý Dương cảm thấy một quyền mình đánh ra giống như quả cầu da xì hơi, sức mạnh tích tụ không còn sót lại chút gì... Một quyền hung hãn này lập tức mềm nhũn xuống như cái gối thêu hoa!



Trong lòng gã sinh ra kinh hãi mãnh liệt.

Không chờ gã đưa ra phản ứng gì thì một cơn đau đớn cực hạn đã bùng nổ trước ngực.

Cúi đầu nhìn lại, Lý Dương trừng lớn đôi mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mất tập trung vì khiếp sợ vừa rồi, kiếm của Vân Hạo đã trực tiếp đâm vào ngực gã.

Mũi kiếm xuyên thấu đến sau lưng gã!

"Xet"

Vân Hạo thuận thế thu kiếm lại, động tác trôi chảy lưu loát.

Ngay sau đó, một luồng nguyên khí phát ra từ cơ thể hắn, trực tiếp đè bẹp Lý Dương đang ngực trào máu xuống đất.

"“Phanh!"

Vào khoảnh khắc Lý Dương ngã xuống đất, chân của Vân Hạo cũng tùy ý nâng lên rồi hạ xuống, vừa vặn dẫm lên đầu Lý Dương, ấn nguyên cái đầu gã xuống đập vụn sàn nhà rồi lún vào nền đất!

Cả sảnh tĩnh mịch, ai cũng trợn mắt há hốc mồm!
 
Chương 30: Các ngươi không chịu nổi lửa giận của Lý gia đâu!


Sự hung hãn của Vân Hạo năm ngoài dự đoán của mọi người.

Chẳng ai nghĩ tới Lý Dương có tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng ba lại không chịu nổi một hiệp trước Vân Hạo mà đã thua trận.

"Vân Hạo, ngươi to gan dám ra tay với Dương thiếu ở cửa hàng cầm đồ, ngươi xong đời rồi!"

"Không chỉ ngươi xong đời mà cả võ quán Cuồng Kiếm các ngươi cũng xong rồi!"

"Các ngươi không chịu nổi lửa giận của Lý gia đâu!"

Từng tiếng gầm lên vang lên.

Đám hộ vệ vừa bị Vân Hạo trừng trị lập tức gào lên, tuy chúng không dám tới gần, nhưng cũng không tránh đi mà lập tức bao vây Vân Hạo lần nữa.

Mà Vương Hân đang xanh xao mặt mày trốn sau đám người cũng rất kinh hoảng.

"Vân Hạo, võ quán Cuồng Kiếm các ngươi vất vả lắm mới vượt qua nguy cơ, nhưng hành động hiện giờ của ngươi đã trực tiếp đẩy võ quán Cuồng Kiếm vào con đường vạn kiếp bất phục!

Mau thả Dương ca ra, băng không hôm nay chính là ngày võ quán Cuồng Kiếm bị chém giết sạch!"

Tâm mắt của Vân Hạo xuyên qua đám người nhìn chăm chằm vào Vương Hân.

Vương Hân không khống chế được mà toàn thân run rẩy.

Bị Vân Hạo nhìn chăm chẵm làm nàng ta rất bất an, nàng †a cảm thấy ánh mắt hắn như vực sâu ăn mòn tánh mạng mình!



Lúc này càng ngày càng nhiều hộ vệ chạy tới.

Mọi người nhìn chằm chằm vào Vân Hạo.

Vân Hạo rơi vào hoàn cảnh này mà vẻ mặt vẫn không hề lộ ra chút sợ hãi nào cả.

Hản trực tiếp tóm lấy cổ của Lý Dương rồi xách lên, quát lạnh: "Muốn Lý Dương sống thì bảo Lý Chính Cương đi ra đây gặp ta!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngơ ra. Lý Chính Cương là ai?

Đó là lão gia tử của Lý gia, một trong những đại lão thế hệ trước của thành Lưu Vân.

Mọi người nghĩ rằng Vân Hạo sẽ dùng cái mạng nhỏ của Lý Dương để bình an rời khỏi cửa hàng cầm đồ, nhưng hành động của hắn lại nằm ngoài dự đoán của họ.

Hắn muốn dùng Lý Dương nửa chết nửa sống uy hiếp để Lý Chính Cương tới gặp hắn!

"Vân Hạo, ngươi nghĩ mình là cái gì? Lão gia tử là người mà ngươi nói muốn gặp là được gặp à?" Một tên hộ vệ đầu lĩnh vừa chạy tới đã chỉa mũi đao vào Vân Hạo mà quát lớn.

"Rắc" Vân Hạo näm cổ tay Lý Dương mà phát lực.

Lý Dương vốn nửa chết nửa sống đột nhiên giấy lên một cái rồi hoàn toàn mất hết động tĩnh, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp cuối cùng.

Hắn nhìn tên hộ vệ đầu lĩnh vừa kêu gào lúc nấy mà thản nhiên nói: "Nhớ kỹ, ta không nói muốn gặp Lý Chính Cương, mà là bảo Lý Chính Cương tới gặp ta. Ngươi có thể không đi truyền lời. Ta đảm bảo Lý Dương sẽ chết ngay tại chỗ!"
 
Chương 31: Hứa đan sư thật là tài ba


Trên trán hộ vệ đầu lĩnh lập tức ứa ra mồ hôi lạnh.

Nếu hắn ta không đi thông báo mà Lý Dương thật sự bị Vân Hạo giết thì hản đừng mơ có kết cục tốt, vì vậy lĩnh cắn răng một cái và nói: "Vân Hạo, ta sẽ đi bẩm báo cho lão gia tử, tốt nhất ngươi đừng làm ẩu nữa, bằng không ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!"

Bỏ lại những lời này, hộ vệ đầu lĩnh lập tức xoay người đi tìm Lý Chính Cương với tốc độ nhanh nhất.

Phía sau cửa hàng cầm đồ là một mảnh kiến trúc xa hoa, trong đó có một gian phòng.

Một ông lão tuổi già sức yếu vừa uống một chén thuốc. xong thì sắc mặt lập tức hồng hào lên.

Ông lão kia là lão gia tử của Lý gia, Lý Chính Cương.

Lý Chính Cương có vẻ rất kích động, lập tức chắp tay với đan sư Hứa Ấn trước mặt.

"Hứa đan sư thật là tài ba, có thể nghiên cứu ra bài thuốc thần kỳ như vậy, nếu có thời gian mở rộng loại thuốc này thì địa vị của Hứa đan sư ở Bảo Đan Lâu nhất định sẽ trở nên rất quan trọng!"

Hứa Ấn lắc đầu và nói: "Loại thuốc này không phải do ta nghiên cứu ra."

Lý Chính Cương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và nói: "Vậy thuốc. này..."

Hứa Ấn: "Phương thuốc này là một vị cao nhân thần bí cho ta, còn những chuyện khác thì ngươi không cần hỏi nhiều.

Với tình huống của ngươi thì dùng thêm vài lần có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm đan độc xâm nhập do luyện đan.

Thọ nguyên vốn chỉ còn lại chưa tới nửa năm ít nhất cũng tăng lên mười năm tám năm."



Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Lý Chính Cương cau mày lại, không vui mà quát: "Tiến vào!"

Tiếp theo lão quản sự của cửa hàng đẩy cửa đi vào. Lý Chính Cương mắng: "Không phải ta đã nói đừng quấy rầy rồi sao, nể tình ngươi đi theo ta mấy chục năm nên tạm tha cho ngươi một lần, lần sau không được làm như vậy nữa!"

Lão quản sự cúi đầu khom người, vội vàng nói: "Lão gia, Vân Hạo đả thương thiếu gia, còn dùng mạng thiếu gia uy hiếp nói là lão gia ngài phải ra gặp hản..."

"Cái gì?"

Lý Chính Cương giận tím mặt, oanh một tiếng, nguyên khí hung hãn đã trào ra từ cơ thể, ông ta hung ác hét lớn: "Tên rùa đen từ đâu ra mà dám tới gây chuyện với Lý gia, lão tử không xốc mộ phần mười tám đời tổ tông của hẳn lên thì ta không tên là Lý Chính Cương!"

Lão quản sự: "Vân Hạo này là nhi tử của Vân Thiên Khoát của võ quán Cuồng Kiếm..."

Lý Chính Cương đằng đẳng sát khí mà nói: "Ta mặc kệ hắn là con ai, dám đụng đến tôn tử của ta thì giết luôn cả phụ thân hắn!"

"Cút!" Bỗng nhiên, Hứa Ấn vẫn không nói gì nhìn chăm chằm lão quản sự mà quát chói tai một tiếng, sau đó tung ra một cước đá lão quản sự văng ra ngoài, tiện thể vung tay lên, ống tay áo phẩy ra luồng gió mãnh liệt rồi đóng cửa phòng lại. . Truyện Khoa Huyễn

Trên gương mặt già nua của Lý Chính Cương lộ ra vẻ ngơ ngác mà nói: "Hứa đan sư, ngài đang... Làm gì vậy?"

Hứa Ấn hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lý Chính Cương và nói: "Ngươi muốn gi ết chết Vân Hạo?"

Lý Chính Cương nghiến răng mà nói: "Lý gia là hào môn vọng tộc ở thành Lưu Vân, Vân Hạo kia dám đụng đến tôn nhi của ta thì phải chết, phụ thân hắn Vân Thiên Khoát cũng không có kết cục tốt!"

Hứa Ấn cười lạnh và nói: "Ngươi có biết Vân Hạo là ai không?"
 
Chương 32: Đây vẫn là Nộ Hổ Quyền của Lý gia


Ánh mắt Lý Chính Cương chợt lóe, nói: "Ta biết, Vân gia cũng là hào môn ở quận Bắc Hàn, nhưng ta biết bọn Vân Thiên Khoát hoàn toàn không được Vân gia coi trọng, thậm chí bị rất nhiều người của Vân gia coi là cái đỉnh trong mắt, ta diệt trừ Vân Thiên Khoát cũng không chọc giận Vân gia quận Bắc Hàn!"

Hứa Ấn: "Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Vân Hạo thì mạng của ngươi sẽ chấm dứt!"

Lý Chính Cương mở to hai mắt mà nói: "Hứa đan sư, lời này của ngài là có ý gì?"

Hứa Ấn: "Nếu ngươi còn muốn tiếp tục dùng loại thuốc giải trừ đan độc kéo dài tánh mạng thì ngoan ngoãn cung phụng Vân Hạo là tổ tông cho ta, ta chỉ nói thế thôi, tự lo thân mình đi!"

Lý Chính Cương lăn lộn nhiều năm như vậy thì tất nhiên không phải người ngu dốt, trong nháy mắt đã liên tưởng đến nhiều thứ, ông ta dùng giọng nói không xác định để thăm dò: "Hứa đan sư, ý ngài là Vân Hạo có quan hệ với người cung cấp loại thuốc này?"

Hứa Ấn hừ lạnh một tiếng và nói: "Vân Hạo không thích náo động nên ngươi đừng chạy ra gặp hẳn trước mặt mọi người, phải làm thế nào thì không cần ta dạy cho ngươi đúng không?"

Lý Chính Cương lập tức gật đầu, vội vàng mở cửa phòng rồi ra lệnh cho lão quản sự vừa bị Hứa Ấn đá ra ngoài: "Mau đi mời Vân công tử đến hậu viện, nhớ kỹ, thái độ cung kính chút cho ta!"

Lão quản sự há hốc mồm, nhưng đi theo Lý Chính Cương nhiều năm làm ông ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, ông ta lập tức đi mời Vân Hạo.

Ở đại đường cửa hàng cầm đồ, lão quản sự vội vàng tới rồi hét lớn: "Đều lui ra cho tai"

Ông ta chen vào đám người, chắp tay và nói với Vân Hạo: "Vân công tử, lão gia cho mời."



Vân Hạo trực tiếp ném Lý Dương xuống đất, cũng không lo những người này dám ra tay mà lạnh nhạt rời đi cùng lão quản sự.

"Vân Hạo quá kiêu ngạo!" "Hắn thả Dương thiếu gia ra thì trong tay hắn không còn lợi thế gì, lão gia tử nhất định sẽ làm hẳn sống không băng chết!"

"Dám khiêu khích Lý gia, cho dù Vân Hạo có mười cái mạng cũng không đủ, tuy lão gia tử lớn tuổi nhưng ở thành Lưu Vân không ai dám nói mình có thủ đoạn ác độc hơn lão gia tử!"

Cả đám người đang xì xầm nói nhỏ.

Một lát sau, Vân Hạo đi theo lão quản sự tới một hậu viện.

Lão quản sự nói: "Vân công tử chờ một lát, ta lập tức đi thông báo cho lão gia."

Vừa dứt lời, lão quản sự đã rời đi.

Nhưng ngay khi lão quản sự vừa đi thì một khí tức cực kỳ tàn bạo đột nhiên buông xuống.

"Oanh!"

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, khi đáp xuống đã trực tiếp đập ra một cái hố to dưới đất.

Đây là một nam tử trung niên có gương mặt rất dữ tợn, trên người toả ra sát khí mãnh liệt.



Ánh mắt ông ta nhìn Vân Hạo như đang nhìn một người chết, giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng ông ta.

"Vân Hạo, tên chết tiệt ngươi dám đánh Lý Dương con ta bị thương thành như vậy, hôm nay ta nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương ngươi thành tro mới giải mối hận trong lòng tai"

Ông ta là phụ thân của Lý Dương, chủ sự hiện nay của Lý gia, Lý Hải! Khi nói chuyện, sát khí hung ác trên người Lý Hải giống như sóng biển đập mạnh về hướng Vân Hạo.

Trên người Vân Hạo toả ra kiếm khí sắc nhọn, trước. người như có một thần kiếm hư vô xé rách sát khí của Lý Hải.

Lý Hải đanh mặt lại mà quát lạnh: "Tên rùa đen, xem ra ngươi thật sự có chút bản lãnh, nhưng chút bản lãnh này vẫn chẳng chịu nổi một kích của ta!"

Tiếng nói vừa dứt, thân hình Lý Hải lao thẳng về hướng Vân Hạo, âm thanh nguyên khí dâng trào vang lên. Đây là cường giả Hóa Hải Cảnh tầng một, vừa ra tay đã hoàn toàn không để lại đường sống!

Sức mạnh của Hóa Hải Cảnh tầng một bùng nổ khiến không khí cũng bắt đầu vặn vẹo, hơn nữa có một con mãnh hổ to lớn đột nhiên hiện lên ở mặt ngoài quả đấm của Lý Hải.

Đây vẫn là Nộ Hổ Quyền của Lý gia.

Nhưng quyền pháp được Lý Hải thi triển còn lợi hại hơn Lý Dương mấy chục đến cả trăm lần!

Con mãnh hổ ngưng tụ ở mặt ngoài nắm tay của Lý Hải trông rất sống động, đôi mắt nó lành lạnh, răng nanh bén nhọn, móng vuốt hùng tráng, lấy khí thế cực kỳ cuồng bạo mà vồ về hướng Vân Hạo, muốn dùng một kích chụp ngã hắn rồi căn chết, xé rách!
 
Chương 33: Đây chỉ là bắt đầu


Lý Hải có tu vi Hóa Hải Cảnh tầng một thi triển Nộ Hổ Quyền với sát ý dày đặc hơn, triển khai tiến công hung mãnh về hướng Vân Hạo.

Bởi vì nhi tử Lý Dương bị thương nặng nên ông ta phừng phừng lửa giận, hoàn toàn không quan tâm đ ến võ quán Cuồng Kiếm sau lưng Vân Hạo mà chỉ muốn giết hắn cho hả giận.

Đối mặt với thế công như vậy, trong mắt Vân Hạo. bùng lên ánh sao.

Uy thế hung hãn của mãnh hổ đánh thẳng vào người hắn lại như gió nhẹ muốn lay động núi cao, không có ý nghĩa gì!

Dù đối thủ là Hóa Hải Cảnh tầng một thì đã sao?

Nguyên khí trong cơ thể hắn đột nhiên dâng trào.

Hắn vừa rèn luyện ra Bảo Thể trung giai, tu vi cảnh giới tương đương với Chân Nguyên Cảnh tầng một, chỉ kém Lý Hải đến Hóa Hải Cảnh tầng một chừng một đại cảnh giới.

Nhưng hẳn tu luyện là phương pháp Thái Sơ Tạo. Hóa Quyết thượng cổ.

Dù là mức độ tinh tuý hay sức bật thì nguyên khí trong thân thể hắn cũng không thể so sánh theo lẽ thường.

Hơn nữa với tầm nhìn và kinh nghiệm của hắn thì có thể dễ dàng giao phong vượt một đại cảnh giới ở cấp. bậc võ đạo ban đầu này!

Chỉ thấy vào khoảnh khắc Nộ Hổ Quyền kia sắp giáng lên người Vân Hạo thì thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên nở rộ ra ánh sắc lạnh chói mắt tột độ.

Ánh kiếm hơi chém nghiêng lên.



Góc độ xuất kiếm thật là hoàn mỹ không chê vào. đâu được.

Trong khoảnh khắc, một tầng ánh kiếm thổi quét ra từ lưỡi kiếm.

Mà đây chỉ là bắt đầu.

'Tầng ánh kiếm thứ hai cũng theo sát sau đó!

Tầng thứ ba... Tầng thứ tư...

Trong khoảng thời gian ngắn, chín tầng ánh kiếm giống như chín lớp sóng biển cuốn về phía Nộ Hổ Quyền kia.

Đó là kiếm pháp Huyền giai hạ phẩm hắn từng tập luyện trước đây - Điệp Lãng Cửu Tuyệt Kiếm.

Ở giai đoạn Bảo Thể sơ giai, sức mạnh của Vân Hạo chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra năm tầng ánh kiếm.

Sau khi thăng cấp thành Bảo Thể trung giai thì rốt cục có thể bùng nổ uy lực của kiếm pháp này đến trạng thái mạnh nhất.

Mỗi một tầng ánh kiếm đều ẩn chứa sự bén nhọn tột độ.

Cuối cùng tầng tầng lớp lớp lại dùng phương thức. không thể tin nổi mà hợp nhất chín tầng ánh kiếm lại thành một.

Giờ khắc này, ánh kiếm hóa thành cơn sóng gió động trời, uy thế trong đó làm Lý Hải ra quyền sợ tới mức run lên!

Ông ta cảm thấy dưới ánh kiếm này, mình trở nên nhỏ bé hèn mọn, cảnh giới Hóa Hải Cảnh tầng một mà lại không chịu nổi một kích như vậy...



"Oanh!"

Nộ Hổ Quyền bị ánh kiếm Điệp Lãng Cửu Tuyệt Kiếm của Vân Hạo bao phủ, sau đó không chút bất ngờ mà ầm ầm nổ nát, tạo nên một luồng khí đáng sợ.

Thân thể Lý Hải bị này luồng khí này đánh vào, lập tức mất cân bằng mà bay ngược ra sau.

Vẻ mặt Vân Hạo lạnh như băng, hắn bước ra một bước, thân thể như mũi tên rời cung vọt thẳng về hướng Lý Hải đang bay ngược, không đợi ông ta rơi xuống đất thì hắn đã nhảy lên rồi vung kiếm chém xuống.

"Xet"

Lưỡi dao sắc bén phá vỡ không khí, ánh kiếm chém thẳng vào giữa ngực bụng của Lý Hải.

Áo của Lý Hải bị xé rách, nhưng trên người lại có một bộ nội giáp ngăn chặn kiếm này, bảo vệ cái mạng nhỏ của ông ta.

Ông ta bị Vân Hạo đánh bay rồi đập mạnh vào một cây đại thụ trong sân.

Đại thụ lay động kịch liệt.

Sau đó thân thể ông ta dán vào thân cây rồi trượt xuống mặt đất.

Mà Vân Hạo cũng dừng thế công, thân thể hắn vững vàng đáp xuống đất.

Hăn nhíu mày lại, cúi đâu nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay.
 
Chương 34: Xin ngươi bớt giận


'Thân kiếm đã hiện đầy vết nứt chỉ chít như mạng nhận.

Chung quy nó chỉ là một thanh kiếm sắt tầm thường nên không thể chịu nổi sức mạnh bùng nổ của hản, chỉ mới hai chiêu mà nó đã hư hao rồi.

Lý Hải ngã trên đất bò dậy, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết trong cơ thể cuộn trào không cách nào khống chế, một ngụm máu tươi trào ra từ miệng ông ta.

Ông ta dựa lưng vào đại thụ mà nhìn chằm chằm Vân Hạo với vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.

Tu vi Hóa Hải Cảnh đã được coi là nhân vật bậc trên ở thành Lưu Vân.

Nhưng... Ông ta lại bị phế vật nổi danh thành Lưu Vân trước mắt dễ dàng chém thành trọng thương.

Nếu không phải ngày thường ông ta cẩn thận, nội giáp không rời khỏi người thì vừa rồi thân thể ông ta đã bị chém thành hai khúc.

Mà khi Lý Hải nhìn thấy thanh kiếm trong tay Vân Hạo đã sắp tan nát thì sự hung ác trong lòng lại lấn áp nỗi hoảng sợ, ông ta lau vết máu trên mép, gương mặt dính đầy máu lại trở nên dữ tợn.

"Thằng nhãi ranh, kiếm của ngươi đã sắp rách nát, kế tiếp ngươi lấy gì đấu với ta?

Trình độ thiên tài của ngươi vượt qua dự đoán của †a, nếu tiếp tục để ngươi trưởng thành thì chỉ sợ Lý gia chúng ta cũng chết trong tay ngươi!

Hôm nay ta nhất định phải hoàn toàn bóp c hết ngươi, không hề ngươi có không gian trưởng thành nữa!"

Lý Hải gầm nhẹ, hai mắt đã b ắn ra tia sáng đỏ rực. Vân Hạo buông thanh kiếm trong tay ra.



Thanh kiếm đã hiện đầy vết nứt rơi xuống đất, loảng xoảng loảng xoảng biến thành từng mảnh sắt vụn.

"Dù trong tay không có kiếm thì giết ngươi cũng không gì khó khăn." Hắn bình tĩnh nói.

Kiếm cực kỳ quan trọng đối với bất cứ kiếm khách nào.

Có điều kiếm khách chân chính dù không có kiếm trong tay, nhưng trong lòng có kiếm thì vạn vật đều là kiếm!

Lý Hải thấy thế thì cười lạnh dữ tợn: "Miệng cũng cứng lắm, chờ ta tung một quyền đánh chết ngươi rồi lại bẻ gấy từng khúc xương trên người để xem rốt cuộc xương ngươi cứng bao nhiêu!"

Lý Hải gầm nhẹ một tiếng rồi lại vọt mạnh về hướng Vân Hạo.

Động tác của ông ta rất mãnh liệt, hải dương nguyên khí trong đan điền sôi trào, lần này ông ta phải triệt để trấn áp Vân Hạo!

Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên. "Nghiệp chướng, dừng tay cho tai" Khi tiếng nói này truyền vào giữa sân thì một bóng dáng đã lập tức vọt đến, trực tiếp chặn lại trước mặt Vân Hạo.

Đó là lão gia tử của Lý gia, Lý Chính Cương! "Phụ thân..." Lý Hải khiếp sợ, hoàn toàn không đoán được chuyện này sẽ xảy ra, đà vọt tới lập tức ngừng lại, nguyên khí bùng nổ trở nên rất hỗn loạn.

Lý Chính Cương nâng chân phải lên đạp thẳng vào Lý Hải rồi đánh ông ta bay ra ngoài.

"Phanh!" Lý Hải trực tiếp bị đạp bay xa hơn mười thước...

Lý Chính Cương hít sâu một hơi, lập tức xoay người đối mặt với Vân Hạo, khách sáo chắp tay và nói: "Vân công tử, chuyện hôm nay là Lý gia ta không đúng, chỉ cần ngươi nguôi giận thì muốn cái gì ta cũng chấp. nhận!"



Bởi vì lúc còn trẻ ông ta si mê luyện đan làm đan độc xâm nhập cơ thể nên hiện nay không còn sống được nửa năm.

Nhưng bài thuốc của Hứa Ấn lại giúp ông ta giải trừ đan độc đã ăn sâu trong cơ thể, tối thiểu có thể kéo dài tuổi thọ đến mười năm tám năm.

Nhưng người cung cấp đan dược kia lại có quan hệ với Vân Hạo.

Hôm nay nhỉ tử và tôn tử của ông ta phát sinh xung đột với Vân Hạo... Lỡ Vân Hạo nói một câu không hay thì tia hy vọng Lý Chính Cương vừa thấy được sẽ hoàn toàn. bị dập tắt.

Ông ta không muốn chết. Nhi tử, tôn tử đã là gì so với cái mạng già của mình? Ông ta không chỉ có một nhi tử và tôn tử!

Huống chỉ chỉ cần nhiều sống thêm mười năm tám năm thì ông ta còn có thể sinh thêm một đàn con!

"Phụ thân... Vân Hạo vừa đánh Dương Nhi đến nửa chết nửa sống, ta muốn giết hắn cho hả giận, vì sao người lại cản ta? Vì sao phải khách sáo với hắn như vậy?

Hai phụ thân hăn chỉ là kẻ bị Vân gia quận Bắc Hàn vứt bỏ, giết chúng thì Vân gia cũng không truy cứu, lấy thực lực của Lý gia chúng ta thì giết chúng hoàn toàn không khó..." Lý Hải vọt tới, khó hiểu mà la lớn.

Lý Chính Cương vô cùng tức giận, đột nhiên xoay người tát mạnh một cái, Lý Hải lại bị đánh văng rồi phun ra mấy cái răng có lẫn máu.

"Nếu ngươi nói nhảm thêm một chữ thì lão tử không cần đứa con này nữa!"

Lý Chính Cương rống giận, lập tức xoay người nhìn về phía Vân Hạo và nói: "Vân công tử, xin ngươi bớt giận, ngàn sai vạn sai đều là Lý gia sai, ta nguyện ý lấy ra thành ý lớn nhất để xin lỗi

Lý Chính Cương là đại lão ở thành Lưu Vân mà lại có thái độ rất khiêm tốn như vậy trước mặt Vân Hạo, hoàn toàn không dám ngông nghênh!
 
Chương 35: Ta nhất định sẽ xử lý tốt


Thái độ của Lý Chính Cương rất hèn mọn.

Khóe miệng Vân Hạo nhếch lên một nụ cười lạnh và nói: "Quả nhiên người của Lý gia rất uy phong!"

Hôm nay hắn chỉ dựa theo quy tắc của cửa hàng cầm đồ để chuộc trang sức cho Lăng Phi Vũ.

Nhưng Lý Dương vì lấy lòng Vương Hân mà trực tiếp. không để ý quy tắc, thật là ngang ngược bá đạo.

Tiếp theo Lý Hải còn liên tục tung sát chiêu với Vân Hạo.

'Tượng đất còn có ba phần lửa (1).

(1) Tượng đất bình thường đều không có tình cảm. Có thể làm tượng đất tức giận chứng minh nhất định có người hoàn toàn đắc tội nó. Tức là người hiền lành đến mấy cũng sẽ tức giận, đừng khinh người quá đáng.

Huống chỉ Vân Hạo không phải tượng đất để mặc cho người khác đắn đo.

Vừa rồi nếu không phải Lý Chính Cương chạy đến thì Lý Hải đã biến thành một thi thể!

Trong lòng Lý Chính Cương lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không ổn, xem ra chuyện này không dễ xử lý.

Lúc này luyện đan sư thủ tịch Hứa Ấn của Bảo Đan Lâu cũng đi tới, thản nhiên nói: "Lý lão gia tử, ngươi là người thông minh, phải làm thế nào thì chắc trong lòng ngươi hiểu rõ.

Lý Chính Cương căn răng một cái, nhìn về phía nhi tử Lý Hải bị mình đánh ngơ ngác mà rống giận: "Còn chưa cút lại đây, quỳ xuống xin lỗi Vân công tử!"

Lý Hải sửng sờ tại chỗ. Đây rốt cuộc là sao thế này?



'Trong khoảng thời gian ngắn, đầu của ông ta vang lên ong ong, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thấy Lý Hải thờ ơ, trên khuôn mặt già nua của Lý Chính Cương hiện lên một tia hung ác, ông ta trực tiếp sải bước vọt tới bóp cổ Lý Hải rồi phát lực đè Lý Hải quỳ xuống trước mặt Vân Hạo.

"Vân công tử, là ta không biết dạy con, ta lập tức cho ngươi một lời xin lỗi!"

Tiếng nói vừa dứt, Lý Chính Cương đá ra một cước vào giữa bụng của Lý Hải. "A"

Một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương như. chọc tiết heo lập tức phát ra từ miệng Lý Hải.

Lý Hải trực tiếp nằm xuống đất cuộn mình lại run rẩy từng cơn, một cước vừa rồi của phụ thân ông ta hết sức tàn nhãn, đã trực tiếp đá nát đan điền của Lý Hải!

Lý Chính Cương ngại Lý Hải tru lên quá chói tai nên lại đá một chân vào đầu Lý Hải, đá cho nhi tử mình ngất đi.

Từ hôm nay trở đi Lý Hải là một phế vật không có tu

"Nghiệp chướng, câm miệng cho tai"

Ông ta muốn có thuốc giải trừ đan độc để kéo dài tánh mạng.

Lúc còn trẻ ông ta vốn là kẻ nổi danh hung ác.

Cho nên Lý Chính Cương có thể hung tàn ra tay với con mình!



Ù

Ï Cái gì mà phụ tử tình thâm, trong mắt ông ta thì

không đáng nhắc tới, sao lại quan trọng bằng cái mạng già của ông ta?

Nếu Vân Hạo còn chưa hết giận thì ông ta không ngại trực tiếp giết Lý Hải, lại xách cả tôn tử Lý Dương qua rồi giết luôn!. Truyện Cung Đấu

Khi đại nạn buông xuống, đám lão già quen cầm quyền như bọn họ có thể làm ra mọi chuyện vì mạng sống của mình!

" Lúc này Hứa Ấn cũng lên tiếng cầu xin cho Lý Chính Cương: "Vân công tử, chuyện hôm nay là do phụ tử Lý Hải và Lý Dương sai, Lý lão gia tử luôn rất có thành ý, không bằng..."

Vân Hạo xoay người đi ra ngoài cửa, giọng nói bình tĩnh truyền vào tai Hứa Ấn và Lý Chính Cương.

"Không có lần sau."

Lý Chính Cương trong sân lập tức thở phào nhẹ. nhõm một hơi.

Hứa Ấn nhìn Lý Chính Cương và nói: "Lý lão gia tử nhớ kỹ, Vân công tử không thích làm nổi bật, tốt nhất ngươi đừng nói lung tung ra ngoài, bằng không lần sau †a không xin tha giúp ngươi được nữa!"

Ông ta cũng hết cách, mạng của Lý Chính Cương là dựa vào bài thuốc dưỡng sinh kia.

Mà mạng của Hứa Ấn này là dựa vào Vân Hạo!

Lý Chính Cương liên tục gật đầu và nói: "Ta hiểu, ta nhất định sẽ xử lý tốt."
 
Chương 36: Lời nói này cực kỳ ác độc


Lý Chính Cương lập tức gọi lão quản sự đi theo mình nhiều năm mà nói: "Đi, bắt thứ vô dụng Lý Dương kia lại rồi giam giữ, không có lệnh của ta thì không cho nó bước ra khỏi cửa nửa bước.

Mặt khác tuyên bố với bên ngoài là hủy bỏ hôn ước giữa Lý gia và Vương gia của võ quán Bá Quyền, ngưng hẳn tất cả quan hệ hợp tác giữa hai bên!"

Lão quản sự liếc nhìn Lý Hải hấp hối nằm trên mặt đất, sau đó vội vàng lên tiếng trả lời: "Vâng lão gia, ta lập tức đi làm!"

Trong đại đường của cửa hàng cầm đô.

Vương Hân của Vương gia đang chờ đợi kết quả xử lý của Lý gia đối với Vân Hạo.

"Thiếu nãi nãi cứ yên tâm đi, gia chủ vừa trở về, ngài ấy nhìn thấy thương tích của Dương thiếu gia nên rất phần nộ, gia chủ nói muốn lập tức gi ết chết hắn."

"Nói không chừng đợi lát nữa khi Vân Hạo được mang ra đã trở thành một thi thể, hừ, không xem thử mình là thứ gì mà dám đến cửa hàng cầm đồ của chúng †a diễu võ dương oai, chết cũng xứng đáng!"

"Có thi thể để mang ra đã là không tệ, ta đoán hắn đã chết không toàn thây."

Vương Hân ừ một tiếng, nói với vẻ mặt âm u: "Dương ca là vị hôn phu của ta, Vân Hạo đánh Dương ca bị thương thì chết cũng không hết tội.

Hôm nay ta chờ ở nơi này, nếu Lý bá bá chỉ đánh Vân Hạo bị thương nặng để khiển trách thì ta sẽ giết hắn trút giận cho Dương cai

Nếu Lý bá bá giết hắn mà còn chừa toàn thây thì ta sẽ chém thi thể hắn thành tám khối!

Nếu hắn đã bị Lý bá bá chém thành tám khúc thì ta sẽ lôi xác hắn ra ngoài cho chó ăn!"



Vân gia của võ quán Cuồng Kiếm đã tranh đấu nhiều năm với Vương gia của võ quán Bá Quyền.

Có vẻ Vương Hân muốn nhân cơ hội này để gia tăng thù hận giữa Vân gia và Lý gia, sau đó mượn dùng sức. mạnh của Lý gia để hoàn toàn phá hủy căn cơ của võ quán Cuồng Kiếm ở thành Lưu Vân.

Đúng lúc này, bỗng có người la lên một tiếng. "Mau nhìn, Vân Hạo, Vân Hạo đi ra..." "Sao lại thế này? Hản vẫn lành lặn không bị gì kìa..."

Mọi ánh mắt đều nhìn về hướng Vân Hạo, trên mặt người nào cũng lộ ra khó hiểu mãnh liệt.

Vương Hân như nhìn thấy quỷ, dựa theo dự đoán thì kết cục tốt nhất của Vân Hạo cũng là nửa chết nửa sống... Nhưng tình huống bây giờ không đúng...

"Vân Hạo, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Thấy Vân Hạo muốn rời đi, Vương Hân gân cổ lên gào thét the thé, sau đó lập tức dẫn người vọt tới cản đường Vân Hạo.

"Làm Dương ca bị thương nghiêm trọng như vậy mà ngươi còn muốn lành lặn đi ra ngoài? Ngươi nằm mơi”" Vương Hân rống to.

Nàng ta ỷ vào bên cạnh có không ít hộ vệ của Lý gia nên lá gan cũng lớn, lập tức hét to: "Hiện tại ta lấy thân phận thiếu nãi nãi Lý gia ra lệnh cho các ngươi, tuyệt đối không được để Vân Hạo đi ra cửa nửa bước, hắn muốn đi ra ngoài thì ít nhất phải để lại hai tay hai chân!"

Lúc này, lão quản sự cũng chạy chậm đi ra, ông ta lập tức mở miệng: "Tránh ra!"

Đám hộ vệ đi theo Vương Hân cùng cản đường Vân Hạo lập tức tránh ra một bên.



Vân Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Hân và nói: "Có một số người thật tỉ tiện!"

Vương Hân như con mèo hoang xù lông, nàng ta nhìn lão quản sự, chỉ vào Vân Hạo mà nói: "Lão già kia, ta là thiếu nãi nãi của Lý gia. Vân Hạo dám chửi ta, ngươi mau cho người ra tay phế bỏ hắn, sau đó tát nát cái miệng thối của hắn rồi nhổ răng cắt lưỡi cho ta"

Lời nói này cực kỳ ác độc!

Vân Hạo lười lãng phí thời gian với nữ nhân chanh chua này, hắn bước ra một bước, lập tức vọt tới trước mặt Vương Hân rồi vươn tay tát thẳng một cái.

"Chát!" Một âm thanh trong trẻo vang lên. Mặt Vương Hân trực tiếp bị đánh cho biến dạng, răng cũng bể nát hết, nàng ta lảo đảo té lăn quay xuống đất.

Tiếp theo Vân Hạo lại tung một chân đá bay Vương Hân ngã trước mặt hẳn, sau đó thong dong đi ra cửa.

Vương Hân té xuống đất, đưa hai tay che gò má đầy máu tươi lại, căm phẫn tới cực hạn.

Ánh mắt nàng ta nhìn về hướng lão quản sự cũng mang theo oán hận mãnh liệt, dùng giọng nói mơ hồ không rõ gào lên: "Lão... già, còn không... Bắt Vân Hạo lại cho ta? Ta là thiếu nãi nãi của Lý gia, ngươi để hắn đi thì ta xử lý luôn ngươi!"

Lão quản sự làm lơ Vương Hân mà hét lớn: "Vương Hân không tuân thủ nữ tắc, đanh đá điêu ngoa, mê hoặc thiếu gia tùy ý phá hư quy tắc của cửa hàng cầm đồ.

Sau khi lão gia tử biết thì cực kỳ phãn nộ, hiện đã giam giữ thiếu gia và gia chủ lại để khiển trách.

Còn hôn ước giữa Lý gia và Vương gia sẽ bị huỷ bỏ, mọi qua lại làm ăn giữa hai nhà lập tức chấm dứt!" Nói xong, lão quản sự ném một bức thư từ hôn chỉ

viết mấy chữ ít ỏi xuống người Vương Hân đang ôm cái mặt nát ngồi bệt dưới đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom