Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vì Nàng Hoạ Mày Ngài, Vì Nàng Cài Mộc Trâm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Vì Nàng Hoạ Mày Ngài, Vì Nàng Cài Mộc Trâm
Chương 40


Tô Vân Oản cảm nhận được tay Hạ Hầu Lẫm đặt trên áo yếm của mình, nàng hoảng hốt, đè thấp giọng nói: “Lẫm ca ca… chúng ta đang ở trên xe ngựa đó… Chàng tỉnh táo lại đi…”

Nàng còn chưa nói hết câu người nào đó đã xâm nhập vào bên trong, nắm lấy một bên tuyết trắng tùy ý xoa nắn, ngón tay thi thoảng ma sát nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đồi. Núm v* bị trêu chọc mẫn cảm dựng thẳng.

“A… Nhẹ chút…” Tô Vân Oản bị đùa giỡn đến toàn thân tan ra, mặc dù lý trí nói nàng cần phải tỉnh táo ngăn cản chàng, nhưng thân thể lại thành thật đáp lại.

Hạ Hầu Lẫm hướng xuống dưới chạm đến hoa huy*t non mềm. Nơi đó sớm đã ẩm ướt: “Tiểu d*m đãng còn nói không muốn, quần lót của nàng đã ướt sũng rồi…” Dứt lời chàng chàng cho tay vào trong quần lót, đầu ngón tay lóng lánh thứ chất lỏng gợi tình. Tô Vân Oản tưởng chàng sẽ dùng ngón tay giải tỏa cho mình, nào ngờ chàng lè lưỡi liếm sạch sẽ hoa dịch trên tay, khóe môi giương lên nụ cười mị hoặc, điên đảo chúng sinh: “D*m thủy của Oản Oản thật là ngọt nha…”

Tô Vân Oản xấu hổ đến độ chỉ muốn chui đầu xuống đất. Nếu như không phải xe ngựa đang chạy nhanh, nàng hận không thể nhảy xuống xe trốn đi.

Tô Vân Oản nhào đến che miệng chàng, hai má đỏ bừng, lắc đầu, bối rối nói: “Đừng nói nữa… đừng nói nữa… Mắc cỡ chết đi được!”

Hạ Hầu Lẫm đùa dai liếm liếm lòng bàn tay nàng. Tô Vân Oản vừa nhột, vừa ngượng vội vàng rút tay lại, người đàn ông này sao càng ngày càng d*m tà… vậy chứ.

Hạ Hầu Lẫm ôm lấy eo nàng, thấp giọng dụ dỗ: “Oản Oản muội nhỏ tiếng một chút. Lẫm ca ca làm rất nhanh thôi… Ngoan nào…” Nói xong lập tức giật áo yếm của nàng xuống, chôn đầu trên khuôn ngực đầy đặn của nàng, say sưa gặm cắn bầu ngực sữa ngọt ngào như mật. Đầu lưỡi cặm cụi liếm láp để lại một mảng ẩm ướt trên ngực Tô Vân Oản, thi thoảng còn phát ra những âm thanh d*m mị, khiến Tô Vân Oản đỏ mặt tía tai.

“Ừm… nhẹ thôi… Ngứa quá…” Tô Vân Oản sợ gã đánh xe bên ngoài nghe thấy vì vậy cật lực đè xuống tiếng rên rỉ của mình, mà thứ âm thanh đè nén này lại vô cùng kiệu mị trêu chọc côn th*t bên dưới của Hạ Hầu Lẫm căng trướng đến phát đau.

Hạ Hầu Lẫm kéo quần, lộ ra côn th*t to lớn, sung mãn, nhanh chóng cởi quần lót của Tô Vân Oản xuống, mạnh mẽ tiến vào bên trọng.

“A ~ Lớn quá!!! Quá sâu… Lẫm ca ca…” Thân dưới mẫn cảm chảy càng nhiều nước hơn. Nhưng thứ đó của Hạ Hầu Lẫm thực sự quá lớn, tiểu huy*t không cách nào thích ứng ngay được. Lúc chàng mới đi vào hành lang hoa chật hẹp bị chèn đến phát đau, nhưng hoa tâm lại ngứa ngáy nôn nóng, hi vọng côn th*t thân thuộc mau mau hành động, nhanh chóng chiếm lấy nó, lấp đầy nó, thỏa mãn nó.

Hạ Hầu Lẫm thoải mái rên rỉ: “Oản Oản nhà chúng ta đúng là quá chặt. Dù đã ân ái nhiều lần như thế, nhưng mỗi lần ta đi vào đều kẹp ta chặt đến phát đau…”

Tô Vân Oản không chịu được Hạ Hầu Lẫm nói mấy lời thô tục, lưu manh này, thẹn thùng đánh vào ngực chàng mấy cái, mị nhãn như

tơ, trừng mắt liếc chàng. Hạ Hầu Lẫm chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, tiểu yêu tinh này đúng là biết câu dẫn chàng, kích động ham muốn của chàng.

Đợi đến khi hoa huy*t đã thích ứng được với kích thước của vị huynh đệ của chàng. Hạ Hầu Lẫm bắt đầu mãnh liệt va chạm. Tô Vân Oản không dám rên rỉ thành tiếng, vội vã lấy tay che miệng, những những tiếng hít thở gấp gáp và tiếng ư ư a a đè nén vẫn để lộ sự hưng phấn đến tột cùng của nàng.

Khóe mặt Hạ Hầu Lẫm ửng đỏ, nhìn Tô Vân Oản che miệng, đôi bầu ngực sữa phô bày triệt để trước mắt chàng, theo tiết tấu ra vào đều đặn mà nảy lên. Cảnh tượng d*m mĩ ấy khiến thú tính trong chàng bùng lên, chỉ muốn làm nát hoa huy*t nhỏ bé của nàng.

Tình dục khiến giọng chàng hơi khàn đục: Oản Oản… Đừng sợ… Cứ kêu lên… Để Lẫm ca ca nghe giọng rên rỉ mê người của Oản Oản…”

Tô Vân Oản bỏ tay xuống, sự kích tình quyết liệt bên dưới khiến nàng không khống chế nổi cao giọng, thở gấp, đứt quãng ngâm nga thành tiếng: “Hạ Hầu Lẫm… Tên hỗn đản này… Không muốn… Xấu hổ lắm… A ~ Lớn quá!! Thật sâu! … Oản Oản không được…. A ~”

Trong hoàn cảnh xấu hổ này, đầy kích thích này, hoa huy*t nhạy cảm của nàng lại càng ứa ra nhiều hơn. Thân thể cảm nhận sự sung sướng, đại lão nơm nớp sợ hãi bị phát hiện, lại làm tình trong không gian nhỏ hẹp, nửa sáng, nửa tối, khiến Tô Vân Oản cảm thấy bất cứ lúc nào nàng cũng có thể lỡ lời mà rên lên thành tiếng. Nhưng mà còn chưa để nàng kịp xấu hổ xong, Hạ Hầu Lẫm đã nhanh chóng trở mình, đặt nàng ở dưới thân, hung hăng đâm vào. Cái nào cũng vô cùng mạnh mẽ, chuẩn xác.

Chàng không ngừng chọc vào điểm G (1) của nàng. Tô Vân Oản bị

kích thích đến mức muốn “xuất tinh” (2), nước mắt nàng trào ra, nước bọt không khống chế nổi cũng chảy xuống: “Không được… không được rồi… Nhanh quá… Nhẹ chút…”

Hạ Hầu Lẫm chỉ cảm thấy hoa huy*t kẹp chặt hơn so với bình thường, cảm giác hưng phấn chạy dọc sống lưng lên đến tận đỉnh đầu, chàng mê man vùi mình trong thân thể quyến rũ của nàng, chỉ muốn hung hăng làm đến lỏng hàng lang chật hẹp bên dưới. Càng nghĩ động tác càng mãnh liệt, dùng sức hơn.

Tô Vân Oản không chịu được sự tấn công như vũ bão của chàng, khóc lóc cầu xin: “A Lẫm, nhẹ chút… Sâu quá… To quá… Chậm thôi… Nhẹ… A ~” Lần sau càng bị đâm mạnh hơn lần trước, mỗi một lần tiếng vào như muốn đóng đinh vào trong cơ thể nàng.

Tô Vân Oản cảm cảm nhận được một trận nước mát phun trào trong đầu tưới lên quy đ*u của Hạ Hầu Lẫm. Hạ Hầu Lẫm cảm nhận được nàng đã đạt đến cực khoái, mới chịu dừng lại, lấy sức vào tiếp hiệp hai.

“Lẫm ca ca… Tha cho ta… Oản Oản mệt lắm… Không còn sức…” Tô Vân Oản vừa lên đỉnh, giọng nói yếu ớt như một chú mèo con, gãi gãi vào tim Hạ Hầu Lẫm.

Chàng thấp giọng dỗ dành: “Ngoan… Còn một đoạn nữa mới đến nhà muội. Lẫm ca ca còn chưa bắn đâu… Để cho ta làm một lúc nữa ~” Hạ Hầu Lẫm nói xong, hông bắt đầu phối hợp di chuyển, đồng thời cúi người xuống ngậm lấy núm v* đỏ hồng của nàng, bắt đầu mút cắn.

“Vậy chàng… A~ Nhanh lên nha…” Tô Vân Oản ngoan ngoãn tiếp nhận, ngẩng đầu hôn lên cổ chàng, cũng học điệu bộ mút núm v* của chàng bắt đầu trêu đùa hồng đậu trên ngực Hạ Hầu Lẫm. Hạ Hầu Lẫm không chịu yếu thế mút cần cổ thiên nga tinh tế của nàng, tinh tế hôn lên. Nhưng đột nhiên nghĩ nếu để lại dấu hôn ở đây thì không hay lắm, vì vậy nhanh chóng tìm xuống bầu ngực tuyết trắng, mải miết hôn lên.

Bánh xe “lộc cộc lộc cộc” chuyển động, trong xe hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, không khí nồng nặc mùi tình dục. Đột nhiên xe ngựa va phải một tảng đá, một hồi xốc nảy, mà va chạm này khiến côn th*t của Hạ Hầu Lẫm đi vào tận sâu bên trong tử cung của Tô Vân Oản.

“A ~ Sâu quá… Chặt quá…” Tô Vân Oản rên rỉ khóc lên, cảm giác sung sương và đau đớn hòa vào nhau đánh lên toàn bộ lí trí và thân thể nàng.

Hạ Hầu Lẫm bị kẹp chặt, da đầu căng lên, đồng thời gia tăng động tác, bắn toàn bộ tinh d*ch vào hoa tâm.

“A… Nhiều quá… Hoàn hảo!!” Tô Vân Oản lại lần nữa đạt đến cao trào.

Hạ Hầu Lẫm mê luyến hoa huy*t ấm áp của nàng, không chịu lui ra, nằm yên bên trọng. Chàng hôn lên khuôn mặt đỏ hồng, đẫm mồ hôi của người con gái trong lòng, lại cặm cụi chỉnh lại quần áo giúp nàng. Một hồi lâu sau ước chừng sắp đến phủ tướng quân, chàng mới lưu luyến cho người huynh đệ rời đi. Côn th*t vừa rút ra tinh d*ch hòa cùng hoa dịch từ hoa huy*t chậm rãi chảy ra ngoài. Hạ Hầu Lẫm híp mặt, điều chỉnh ham muốn không biết đủ của mình, lại sạch sẽ bên dưới giúp Tô Vân Oản.

Tô Vân Oản mệt mỏi tựa vào lòng chàng, mặc chàng dọn dẹp chiến trường. Trong lúc chàng cặm cụi xử lý đống hỗn độn hai bọn họ gây ra, Tô Vân Oản mệt đến thiếp đi. Hạ Hầu Lẫm nhận lại xử lý sạch sẽ hoa huy*t của nàng, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy bảo bối nhà mình ngủ gật từ lúc nào. Chàng thấp giọng nở nụ cười, ôm siết lấy nàng, hôn lấy hôn để. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, đã đến cổng lớn phủ tướng quân.
 
Chương 41


Hạ Hầu Lẫm đang định bế Tô Vân Oản vào tướng phủ thì một trận vó ngựa ập đến, kẻ đưa tin dừng cách chàng 10 bước, vội vàng xuống ngựa, đi đến bên cạnh chàng cung kính hành lễ nói: “Hạ Hầu đại nhân, nhiếp chính vương và hoàng thượng có việc gấp triệu người tiến cung.”

Hạ Hầu Lẫm gật nhẹ đầu, trả lời: “Ta lập tức đến đây, ngươi về phục mệnh đi.” Nói xong chàng bế Tô Vân Oản vào phủ tướng quân, đi thẳng đến khuê phòng của nàng, đặt nàng xuống giường, dịu dàng hôn lên mặt nàng, ôn nhu nói: “Oản Oản, Lẫm ca ca đi làm việc, ngày mai sẽ đến tìm muội...”

Mà Vũ Thu đến phiên chợ tìm Tô Vân Oản, nghe nói tiểu thư nhà mình đã được tiểu Hầu gia sát vách đưa về, thì cũng nhanh chóng trở lại phủ. Vừa vặn Hạ Hầu Lẫm từ trong phủ bước ra, liền nói với nàng ta: “Tiểu thư nhà cô mệt mỏi nên đã ngủ rồi, cô chăm sóc tốt cho Oản Oản nhé.” Nói xong nhanh chóng lên ngựa, phi về hướng hoàng cung…

Hạ Hầu Lẫm tiến cung, đi thẳng đến thư phòng của thánh thượng. Hoàng đế và nhiếp chính vương đang thảo luận rất căng thẳng, mặt mày người nào cũng phiền muộn, lo âu. Nam Cung Cẩn Du nhìn Hạ Hầu Lẫm vội vã bước vào thư phòng, chàng còn chưa kịp hành lễ, y đã mỉm cười, trêu đùa: “Rốt cục cũng bỏ được mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc…”

Hạ Hầu Lẫm trừng Nam Cung Cẩn Du một cái, quỳ xuống quy củ hành lễ, sau đó mới đứng lên nói: “Không biết hoàng thượng và Nhiếp chính vương vội vã triệu thần tiến cung là có chuyện gì?”

Nam Cung Cẩn Du không để bụng hành động làm lơ mình của Hạ Hầu Lẫm, cảm thấy tên nhóc này đúng là càng lớn càng vô vị, vì thế nghiêm mặt nói chuyện chính: “Hạ Hầu Lẫm, có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho ngươi. Không biết ngươi có thể đảm nhiệm hay không?”

“Nhiếp chính vương xin cứ nói, Hạ Hầu Lẫm sẽ cung cung tận tụy, đến chết mới thôi.” Hạ Hầu Lẫm nghiêm túc đáp.

Nhiếp chính vương thở dài một hơi: “Lần này Đột Quyết dâng thư nghị hòa, nhưng có một điều khiến ta và thánh thượng trăn trở đó là có vẻ trong Đông Ngạc có gian tế của Đột Quyết, hơn nữa còn thường xuyên thư từ. Chúng ta cần bắt được người này. Vì vậy cần ngươi diễn một vở kịch, có thể… sẽ có ít ảnh hưởng đến ngươi…”

Hạ Hầu Lẫm vừa nghe đến đây đã có dự cảm không tốt: “Nhiếp chính vương mời cứ nói, Hạ Hầu Lẫm nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.”

“Ngươi chỉ cần kết hôn cùng công chúa Đột Quyết…” Thời điểm Nhiếp chính vương nói ra câu này, toàn thân Hạ Hầu Lẫm chấn động, run rẩy nói: “Vì sao? Tại sao lại là ta?”

Nhiếp chính vương liếc nhìn Hạ Hầu Lẫm một cái, tiếp tục nói: “Bởi vì trận chiến với Đột Quyết lần này ngươi lập đại công, đương nhiên điều này không phải trọng yếu, quan trọng là Đột Quyết công chúa lên tiếng muốn ngươi.”

Hạ Hầu Lẫm nghe công chúa Đột Quyết chỉ đích danh mình thì nhíu mày. Chàng và vị công chúa kia hình như chỉ gặp qua duy nhất một lần, chính là ngày đoàn sứ giả Đột Quyết đến kinh thành, chàng cùng các đại thần đại diện Đông Ngạc đi nghênh đón. Chỉ một lần

chạm mặt ngắn ngủi đó mà công chúa Đột Quyết có thể nhất kiến chung tình với chàng được sao? Quả là khó tin? Mà chàng cũng không tin! Ngay cả vị công chúa kia dáng dấp thế nào chàng còn chẳng nhớ nổi.

Hạ Hầu Lẫm lấy lại bình tĩnh: “Nhiếp Chính Vương, xin ngài vào thẳng vấn đề đi. Kế hoạch của chúng ta là gì?”

“À. Ngày đại hôn của ngươi và công chúa Đột Quyết, gian tế chắc chắn sẽ xuất hiện để trao đổi tin tức với đoàn sứ thần Đột Quyết. Chúng ta chỉ cần chờ thời cơ làm một mẻ lưới lớn bắt gọn chúng là được. Như thế coi như nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Ta và thánh thượng bàn luận cảm thấy ngày hòa thân chính là cơ hội tốt nhất. Vì sau hôm đó Đoàn sứ thần sẽ trở về Đột Quyết. Vì vậy nhân lúc đại hôn đông người, khó kiểm soát là thời điểm dễ dàng gặp mặt trao đổi tin tức. Tuy nhiên hắn nghĩ được như vậy, đương nhiên chúng ta cũng nghĩ được, và hắn đương nhiên đã cân nhắc điều này, nên hắn chắn chắn sẽ hành động bí mật, không tùy tiện xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng đại hôn ngư long hỗn tạp, là nơi ẩn thân nguy hiểm nhất cũng an toàn nhất. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như thế. Ta biết ngươi và ái nữ của Tô Lý tướng quân đã tự định chung thân, nhưng công chúa Đột Quyết đã lên tiếng muốn ngươi, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Mà mục tiêu của ta và thánh thượng là bắt được phản đồ, không phải là ép ngươi hòa thân, cho nên chỉ cần phản đồ bị tóm gọn, hôn ước của hai ngươi coi như không được công nhân. Vì vậy ngươi có thể yên tâm.”

“Ha ha, chỉ sợ Nhiếp chính vương còn có lời chưa nói hết.” Hạ Hầu Lẫm cười lạnh nói.

“Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, tính bảo mật cao, chỉ có ta, ngươi và thánh thượng biết. Cho nên ngươi không được tiết lộ với người thứ 4. Nếu có người thứ 4 biết chuyện này, vậy kẻ đó… Câu tiếp theo chắc ta không cần nói nữa ngươi cũng biết rồi. Cho nên, Hạ Hầu Lẫm, chọn ngươi là việc không cách nào thay đổi được, ai bảo cô công chúa kia cứ khăng khăng không phải ngươi thì không lấy.”

Nhiếp chính vương nói xong, trên mặt chẳng chút áy náy mà nhiều hơn là sự vui vẻ khi thấy người gặp họa.

“Ta có thể không đáp ứng sao? Ta không đồng ý, ngươi sẽ tìm người khác thay thế ta à? Đông Ngạc chúng ta thiếu gì nam nhi anh tuấn, lỗi lạc, sao cứ phải là ta…” Hạ Hầu Lẫm lòng đau như cắt, vượt qua bao nhiêu vất vả chông gai mới có thể sống sót hồi kinh, mấy ngày cố sống cố chết hoàn tất chỗ công vụ chồng chất, xử lý ổn thỏa những hậu quả tồn đọng của chiến tranh, chàng ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể đến phủ tướng quân quang minh chính đại cưới Tô Vân Oản về. Nào ngờ giữa đường lại nảy sinh chuyện này. Oản Oản mà biết chàng thành thân cùng công chúa Đột Quyết chẳng phải như dùng đao đâm thẳng vào tim nàng hay sao?

“Ta cũng chẳng còn cách nào khác, công chúa Đột Quyết đã chọn ngươi. Ngươi có thể đến tìm nàng ta, hỏi nàng ta có đồng ý đổi người không… Nếu như ba ngày sau, công chúa Đột Quyết không đồng ý thay người hòa thân cùng nàng ta, vậy thì chỉ có thể là ngươi thôi.” Nhiếp chính vương nói phân phó xong, liền sai người đưa Hạ Hầu Lẫm về phủ.

Hạ Hầu Lẫm không biết bản thân mình đã rời cung bằng cánh nào? Cả người chàng lạnh toát. Nếu như ba ngày sau công chúa Đột Quyết vẫn khăng khăng chọn chàng, thì phải làm sao? Oản Oản phải làm sao? Nàng sẽ nhìn chàng với ánh mắt gì. Dù đây chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, nhưng không thể nói cho bất kì người nào khác. Oản Oản của chàng sẽ đau lòng đến chết mất. Chàng sao còn xứng đáng với nàng.

Hạ Hầu Lẫm cứ như thế ngơ ngác về đến phủ, lại một đêm không ngủ…
 
Chương 42


Hạ Hầu Lẫm một đêm không ngủ, vừa rạng sáng chàng đã đến dịch trạm của đoàn sứ thần Đột Quyết gặp công chúa Đột Quyết.

Hạ Hầu Lẫm vừa đi đến trước cửa phòng công chúa đã nghe thấy một loạt âm thanh chát chúa của đồ sứ và ngọc bị đập vỡ, kèm theo tiếng Đột Quyết của một nữ tử, dường như nàng ta đang vô cùng giận dữ. Vì ở lâu ngoài biên quan nên chàng có vốn từ vựng nhất định và hiểu biết không ít ngôn ngữ của Đột Quyết, vì vậy có thể nghe hiểu đôi chút lời người con gái kia: “Hỗn đản. Đồ hỗn đản!!!

Nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một cái!! Đồ tồi!! Rõ ràng thích ta, nhưng cố tình lạnh lùng với ta!! Tức chết ta rồi.”

Các nữ hầu đứng bên hoảng hốt khuyên nhủ: “Công chúa, công chúa. Xin người bớt giận. Nóng nảy hại thân.”

Hạ Hầu Lẫm nghĩ công chúa đang nói ai thích nàng, hẳn là không phải chàng rồi, vì vậy lễ phép gõ cửa: “Đông đông đông.” Những người trong phòng nghe tiếng đập cửa thì lập tức im lặng. Bên trong vang lên một loạt âm thanh, qua một lúc lâu cửa mới mở ra. Hạ Hầu Lẫm không bước vào, mà chỉ đứng bên ngoài quy củ hành lễ, từ tốn nói: “Đông Nguyệt quốc, Vĩnh Lạc Hầu phủ, Hạ Hầu Lẫm, xin cầu kiến.”

Công chúa Đột Quyết ngồi trên ghế chủ vị, mặc một bộ y phục đỏ thắm, rực rỡ như liệt hỏa, da trắng, mũi cao, mắt phượng hữu thần, môi anh đào đỏ thắm, đích thực là một vị mỹ nhân đẹp nghiêng

nước nghiêng thành. Dù nàng ta quả thực đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng Hạ Hầu Lẫm cũng chẳng mảy may rung động, trái tim chàng đã sớm bị một nữ tử khác chiếm lấy mất rồi.

“A ~ thì ra là nam tử đại danh đỉnh đỉnh Đông Nguyệt quốc - Hạ Hầu Lẫm, Hạ Hầu đại nhân a. Không biết ngài đến nơi này của Lệ Thản là có việc gì?” Công chúa Lệ Thản từ nhỏ đã có lão sư dạy ngôn ngữ của Động Nguyệt vì vậy tương đối thông thuộc, nói chuyện với Hạ Hầu Lẫm không cần dùng ngôn ngữ của Đột Quyết mà trao đổi thẳng bằng ngôn ngữ Đông Nguyệt.

Hạ Hầu Lẫm vẫn đứng ngoài cửa không vào, ngữ điệu khách khí: “Công chúa, nghe Nhiếp chính vương nói, người chỉ đích danh ta là phò mã mà người muốn. Cho nên hôm nay ta muốn tìm công chúa nói chuyện về việc này, phải chăng chúng ta có thể thảo luận một chút, đổi thành người khác. Đông Nguyệt chúng ta nam nhi tốt nhiều không đếm xuể, ta đã có người trong lòng, không phù hợp làm phò mã của người.”

Lệ Thản trợn mắt nhìn Hạ Hầu Lẫm, thầm nghĩ, ta cũng chẳng muốn cho ngươi làm phò mã đâu, đáng tiếc tên ngốc Tô Vân Bạch kia không chịu đáp ứng ta, ta chỉ có thể dùng kế này để khích y. Hừ tên đầu lừa Tô Vân Bạch đáng chết kia, rõ ràng thích nàng, nhưng sống chết không chịu thừa nhận, nàng chỉ có thể dùng cách này để thúc ép y mà thôi. Còn về việc chọn ngươi, căn bản hôm đó ngươi hôm đó luôn đứng bên cạnh y, vì vậy lúc hoàng đế hỏi ta cũng chỉ có thể nghĩ ra ngươi.

Đầu nàng xoay chuyển hàng ngàn suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, ung dung, từ tốn đáp: “A, thật là. Hạ Hầu đại nhân, phò mã sẽ không đổi. Ý ta đã quyết, xin ngài về cho.”

Ta nhất định không đổi người, trừ khi Tô Vân Bạch tự đến cầu ta, cầu ta gả cho y, bằng không thì cứ quyết định thế đi! Hừ.”

Hạ Hầu Lẫm thật sự không hiểu thấy tâm tư của cô công chúa man di này. Rõ ràng nàng ta không hề thích mình, vì sao cứ dây dưa không buông. Hạ Hầu Lẫm thoáng tức giận: “Công chúa, thực tình không giấu diếm, ta vừa mới ở ngoài nghe thấy người đã có lang quân trong lòng. Người đã có người mình thích, hẳn nên hiểu rõ một đôi tình nhân bị chia cắt thống khổ cỡ nào. Ta hi vọng người hiểu được, cũng nói rõ với nhiếp chính vương. Bằng không, ba ngày sao nhiếp chính vương liền ép chúng ta thành thân! Đến lúc đó hối hận cũng chẳng kịp nữa.” Hạ Hầu Lẫm tận tình khuyên bảo, hi vọng nàng công chúa này có thể dừng cương trước bờ vực.

Ai biết, cô nàng này sau khi nghe chàng nói xong, chỉ hừ lạnh, lạnh lùng đáp: “Việc của ta không nhọc Hạ Hầu đại nhân quan tâm. Ta tự có quyết định của bản thân. Mời ngài về cho.”

Liên quan đến chuyện đại sự cả đời này, Lệ Thản cảm thấy chẳng mấy quan trọng, nàng ta thích gả cho ai sẽ gả cho người đó, không muốn gả trước ngày thành thân đổi ý cũng chẳng sao, chỉ cần Tô Vân Bạch đích thân đến cầu xin nàng ta, nàng ta mới có thể lay chuyển. Còn tên Hạ Hầu Lẫm trước mặt này vốn nàng ta không để vào mắt, y sống chết thế nào chẳng liên quan gì đến nàng.”

Hạ Hầu Lẫm nhìn nữ nhân không phân biệt phải trái trước mặt, tức giận bỏ đi Trên đường về Hầu phủ chàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem nên giải thích với Oản Oản thế nào, nhưng cách nào cũng không thể mở miệng nói với nàng được, cách nào cũng làm tổn thương nàng. Hay là đem nàng đến biệt viện, chờ cử hành xong hôn lễ với công chúa Đột Quyết, bắt được phản tặc, sau đó đưa nàng trở về, đem tiền căn hậu quả nói hết với nàng, có lẽ nàng sẽ đỡ tức giận, đau lòng hơn.

Nghĩ vậy, chàng cảm thấy hướng giải quyết này rất được. Hạ Hầu Lẫm vừa xuống xe ngựa đã lập tức đi đến khuê phòng của nàng, chàng không gõ cửa, trực tiếp đi vào. Tô Vân Oản đang nằm trên ghế quý phi ngủ thiếp đi. Nhìn dung nhan ngọt ngào của nàng,

chàng không nhịn được hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng một cái. Hàng mi dài như cánh bước nhỏ khẽ động đậy sau đó từ từ mở ra.

Đập vào mắt Tô Vân Oản chính là khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của Hạ Hầu Lẫm, giọng nói của nàng bởi vì vừa ngủ dậy mà vẫn còn mang vẻ lười biếng: “Lẫm ca ca…” Cánh tay vô cùng tự nhiên khoác lên cổ chàng.

Hạ Hầu Lẫm bế bổng nàng lên, đặt lên đùi mình.

“Oản Oản, gần đây có phải muội cảm thấy rất chán không…”

Tô Vân Oản ngáp một cái, gật đầu: “Vâng, mấy ngày nay phụ thân và các ca ca đều không chịu cho muội ra khỏi nhà. Hôm qua còn xảy ra chuyện kia, mặc dù muội không nói nửa câu với họ, nhưng dường như đại ca đã phát giác ra điều gì, tăng cường bảo vệ hơn.

Cha và các ca ca bận bịu quân vụ, chàng thì công việc quấn thân,chẳng ai chơi với ta. Song Song cũng sắp thành thân, ngày nào cũng tất bật chuẩn bị hồi môn, áo cưới. Ta không có ai ở bên, cả ngày ngoài ngủ ra không biết làm gì…” Tô Vân Oản vừa nói, vừa ủy khuất rơi lệ.

Hạ Hầu Lẫm nhếch mép, thấy bộ dạng này của nàng, vừa hay trùng với ý chàng, thế là thấp giọng dụ dỗ: “Vậy Lẫm ca ca đưa muội đến biệt viện trong núi của Hạ Hầu gia ở một thời gian nhé. Ta sẽ phái người theo bảo vệ muội. Đi giải sầu chút cũng tốt, chờ Lẫm ca ca hết bận bịu, sẽ đến đón muội về, chúng ta cùng thành thân, được không?”

Đôi mắt Tô Vân Oản sáng lên, cảm biệt viện trên núi thế nào cũng thú vị hơn so với mấy nơi nhàm chán ở kinh thành, vì vậy vội vàng đáp ứng.

Hạ Hầu Lẫm báo cho ba người Tô gia một tiếng, sau đó lập tức đưa Tô Vân Oản đến biệt viện trên núi của nhà chàng, để nàng cách xa kinh thành nhiễu nhương này một chút.
 
Chương 43


Sau khi được Hạ Hầu Lẫm đưa đến biệt viện, ngày nào Tô Vân Oản cũng vui vẻ chạy nhảy vui đùa, săn bắn, dạo suối,... nhưng chơi được nửa tháng cũng cảm thấy chán, bắt đầu nhung nhớ kinh thành. Hạ Hầu Lẫm cứ 4, 5 ngày lại trở lại, còn các ca ca nàng thì tầm nửa tháng trước có ghé một lần, thấy nàng ngoan ngoãn ở biệt viện cũng không muốn quản nàng nữa. Có vẻ cả ba đều đang bận bịu chính sự, đột nhiên Tô Vân Oản có cảm giác không được quan tâm.

Gần đây Tô Vân Oản bất chợt chán ăn, tâm tình cũng lên xuống thất thường, lại không có người ở bên cạnh bầu bạn, trừ nha đầu Vũ Thu luôn túc trực bên nàng. Mộ Song vừa thành thân, nói sau mấy ngày sẽ đến thăm Vân Oản nhưng cũng không biết là ngày nào. Tô Vân Oản nhìn núi xanh, mây trắng, cảnh đẹp như tranh vẽ đến ngẩn người, trong lòng trống rỗng cô đơn, chưa khi nào nàng nhớ Hạ Hầu Lẫm đến thế. Tô Vân Oản thở dài, hi vọng chàng mau quay lại đón mình. Tâm sự trùng trùng, nàng cứ thế ngơ ngác nằm trên ghế ngủ thiếp đi.

Vũ Thu mở cửa thấy tiểu thư nhà mình đã thiếp đi, nàng khẽ nhíu mày, nói: “Gần đây tiểu thư hình như rất thích ngủ. Thật kỳ lạ, tiểu thư ăn không ngon, tâm tình so với lúc ở kinh thành còn xấu hơn,... Haizz.” Nói rồi nàng nhẹ nhàng đem chăn mỏng đến đắp lên người Tô Vân Oản. Trời đã vào hè, tháng 06 oi bức, ngột ngạt, nếu không phải đang ở trên núi, đoán chừng thời tiết còn khắc nghiệt hơn.

Giấc ngủ này của Tô Vân Oản rất sâu, lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng

tối. Nàng mơ màng tỉnh dậy, nhìn qua khung cửa sổ, ráng chiều đỏ au như máu, xa xa vọng đến tiếng kêu “Cát cát cát ~” của đàn ngỗng trời.

Tô Vân Oản vẫn còn buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Vũ Thu, Vũ Thu…”

Vũ Thu nghe thấy tiếng tiểu thư nhà mình, liền vội vàng bê một bát tổ yến chưng, nhanh chóng bước đến: “Tiểu thư cô tỉnh rồi, em vừa nấu ít tổ yến cho tiểu thư, nhân lúc còn nóng cô uống đi. Chờ một lát em sẽ cho người bày cơm lên.”

Tô Vân Oản khoát tay, nằm xuống ghế: “Để trên bàn đi, bây giờ ta vẫn chưa muốn ăn.”

Tô Vân Oản ngả lưng nằm xuống ghế, cảm thấy không thú vị, nàng nhớ kinh thành, nhớ Hạ Hầu Lẫm, muốn trở về cho chàng một niềm vui bất ngờ. Đột nhiên nàng cảm thấy ý tưởng này thật tốt, tâm tình chán chường cũng vì thế mà tươi sáng hơn. Nghĩ là làm, nàng ngồi dậy vui vẻ ăn hết bát tổ yến, nghĩ ngày mai sẽ dùng cách gì lừa Vũ Thu để lén trở về kinh, gặp Hà Hầu Lẫm. Nghĩ đến bộ dạng kinh hỉ, ngạc nhiên của chàng nàng bỗng cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa hào hứng.

Rạng sáng hôm sau, Tô Vân Oản nói với Vũ Thu và đám thủ vệ mình muốn lên núi hái hoa. Nàng khéo léo giấu túi hành lý nhỏ bên người, thay một bộ nam trang gọn gàng, cưỡi ngựa trở về kinh. Từ biệt viện đến kinh đô chỉ mất nửa ngày cưỡi ngựa. Tô Vân Oản không vội, thảnh thơi đi, đến trưa bụng đã đói, nàng tìm một quán trọ ven đường nghỉ ngơi. Đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy bàn bên cạnh ồn ào thảo luận chuyện gì đó vô cùng sôi nổi.

Một người đàn ông cao gầy hăng hái nói với một gã béo tròn mặt mày hung dữ ngồi đối diện: “Gần đây kinh thành có đại hỷ… ngươi đã nghe chưa?”

Kinh thành có chuyện vui? Là chuyện gì được nhỉ? Tô Vân Oản chậm rãi ăn màn thầu, tò mò dựng lỗ tai nghe ngóng.

Lão béo híp mắt hỏi: “Việc vui gì? Sao ta không biết?”

Gã đàn ông cao gầy nhíu mày, lên mặt nói: “Ha ha ha, Chu huynh đệ, cái này là tin tức nóng hổi ta vừa mới nghe được. Nghe nói là hôn lễ của công chúa Đột Quyết.”

Công chúa Đột Quyết? À lần này nàng ta đến cùng đoàn sứ thần! Thì ra muốn đến hòa thân! Nhưng nàng ta hòa thân với vị vương tôn, quý tộc nào? Tô Vân Oản vừa nghe vừa điểm qua mấy cái tên trong đầu.

“Công chúa Đột Quyết hòa thân? Với ai? Nàng ta sẽ được gả cho vị đại thần nào trong triều? Nhiếp chính vương đã thành thân, Vương phi lại còn là đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn không thể là ngài ấy được?” Lão béo hứng thú bừng bừng hỏi.

“Hắc hắc hắc, ngoại trừ nhiếp chính vương còn nhiều vị công tử khác cơ mà. Triều ta thiếu gì thiếu niên tài tuấn. Người lần này được chọn làm phò mã, cùng công chúa Đột Quyết thành thân chính là người lập đại công trong trận chiến với Đột Quyết - công tử nhà Vĩnh Lạc Hầu - Hạ Hầu Lẫm. Đó cũng là một thiếu niên văn võ song toàn, tuấn tú lịch sự, văn thao võ lược, anh dũng, can trường. Công chúa Đột Quyết gả được cho lang quân như ngài ấy kể cũng không uổng kiếp này ~.”

Tô Vân Oản đang uống nước, vừa nghe thấy cái tên này, chén trà trên tay “Bang” một tiếng rơi xuống mặt đất, ướt một mảng. Nàng lập tức đứng dậy, bước đến bàn của hai người kia, hung hăng nắm lấy cổ áo của gã đàn ông gầy guộc, nghẹn ngào nói: “Các người… các người nói… ai hòa thân cùng công chúa Đột Quyết.”

Gã cao gầy giật nảy mình, không hiểu con nhỏ này từ đâu sông tới còn túm cổ áo hắn. Gã bực mình, định chửi mắng vài câu, nhưng

thấy tiểu cô nương trước mắt xinh xắn, khả ái, hai mắt đỏ hồng, giường như đang kìm nén nước mắt thì thoáng bối rối, lắp bắp đáp: “Cái kia… là… Thì chính là công chúa Đột Quyết sẽ thành thân cùng tiểu hầu gia - Hạ Hầu Lẫm của Vĩnh Lạc Hầu Phủ. Đây là tin tức kinh hỉ nhất hiện tại ở kinh thành, nếu cô nương không tin có thể đến kinh thành tìm hiểu. Tin này đã bố cáo toàn thiên hạ rồi.”

Tô Vân Oản đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, tim như bị ai dùng búa đập nát, nàng bàng hoàng buông cổ áo người đàn ông cao gầy ra, vứt xuống bàn một lượng bác, sau đó bước nhanh ra khỏi khách sạn, leo lên ngựa, chạy hết tốc lực về kinh thành.

Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Thì ra Hạ Hầu Lẫm đưa nàng đến biệt viện này để thuận lợi thành hôn cùng công chúa Đột Quyết? Những lời ngon ngọt trước đây chàng thề thốt đều là giả dối sao?

Chàng chưa từng yêu ta? Chưa từng! Thật sự chàng đã lừa nàng ư? Nàng không tin! Không tin! Không muốn tin!!

Tô Vân Oản phi ngựa đến trước cửa Vĩnh Lạc Hầu phủ, khắp nơi chăng đèn kết hoa đỏ rực. Những chữ Hỷ đủ loại hình dáng kích thước vuông vắn dán khắp nơi. Toàn thân nàng mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất. Một thiếu niên đi ngang qua thấy nàng, bèn chạy đến đỡ dậy, ôn tồn hỏi thăm: “Vị tiểu ca này không sao chứ?”

Khuôn mặt nàng sớm đã đẫm nước mắt, hơi ngước đôi mắt sưng mọng nhìn người trước mặt, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, hôm nay ta vừa đến kinh thành, muốn hỏi một chút. Phủ này có chuyện vui gì sao?”

Thanh niên kia cảm thấy kì quái. Vị thiếu niên này mặt mũi ướt đẫm nước mắt hẳn là có chuyện buồn phiền, vậy mà vẫn còn tâm trạng hỏi thăm về việc vui của Hầu phủ. Tuy nhiên chàng là một người tốt, cho dù thấy kì lạ nhưng trả lời không hề qua loa, tắc trách, bình tĩnh đáp: “À. Hôm nay là ngày vui của Vĩnh Lạc Hầu Phủ. Tiểu hầu gia nhà Vĩnh Lạc Hầu sắp thành thân cùng công chúa Đột Quyết. Ngày mai là đại hôn.”

Tô Vân Oản đè nén tiếng nấc nghẹn ngào lên tiếng cảm ơn, sau đó ngơ ngác đứng dậy rời khỏi cổng Vĩnh Lạc Hầu phủ. Nàng thẫn thờ bước đi, không mục đích, không biết qua bao lâu thì đã đến “Túy Nguyệt Lâu”, đó là nơi hai người lần đầu phát sinh quan hệ ân ái. Có phải nếu ngày ấy không làm ra chuyện đó, thì sau này đã không thống khổ như hiện tại.

Tô Vân Oản bước vào “Túy Nguyệt Lâu” thuê một căn phòng, chính là căn phòng hôm ấy bọn họ say rượu, mất trí để phát sinh quan hệ xác thịt. Đó là lần đầu của nàng, và Tô Vân Oản chưa bao giờ hối hận vì ngày đó đã hiến dâng cho chàng toàn bộ của mình. Nàng nằm trên giường, đặt tay lên trán suy nghĩ: Nhưng giờ thì sao… Nàng có thực sự không oán không hối? Tô Vân Oản ôm đầu gối bật khóc nữ nở, Hạ Hầu Lẫm.... Hạ Hầu Lẫm.

Tên khốn nạn này… Khốn nạn… Tồi tệ… Bội bạc. Đã nói sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp…. Chàng đã nói đem trái tim mình giao cho ta… Chàng đã nói… đã hứa những gì… Chúng ta đã thề… Vậy mà ngày mai chàng có thể kết hôn cùng một người con gái khác… Tại sao chàng lại gạt ta. Không sớm thì muộn ta cũng biết thôi! Tại sao? Chàng yêu ta thật sao?... Không phải chàng nói muốn ta sinh cho nàng một đứa bé hay sao? Tô Vân Oản ta yêu chàng đến thế! Si mê chàng đến vậy!! Nhưng ta chưa đến mức hà tiện để chàng dẫm đạp, tổn thương… Ta đường đường là nữ nhi duy nhất của Vũ An đại tướng quân. Dù có toàn tâm toàn ý yêu chàng, cũng không thể để chàng lợi dụng, lừa dối. Hay chàng cảm thấy ta ngốc. Cảm thấy ta yêu chàng đến đui mù, để chàng muốn làm gì thì làm hay sao?

Không thể! Rốt cuộc ta là gì trong lòng chàng? Đồ chơi sao? Công cụ làm ấm giường? Nơi phát tiết dục vòng? Vì ta yêu chàng chấp mê bất ngộ nên chàng nghĩ có thể tùy tiện chơi đùa tình cảm của ta???

Tô Vân Oản đau khổ tuyệt vọng, đêm dài lê thê, lý trí và cảm xúc đan xen như một mớ bòng bong trong đầu, khóc mệt nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, hai mắt sưng to như hạch đào, nhưng nàng vẫn

không sao ngừng được. Nước mắt cứ lặng lẽ tràn mi. Tô Vân Oản cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, nhưng nàng không muốn đi tìm Hạ Hầu Lẫm. Hiện tại nàng lấy thân phận gì để đi tìm chàng? Thanh mai trúc mã ư? Hay là tình nhân? Ngoại trừ đại ca và Mộ Song, không ai biết quan hệ của họ. Cho nên nàng cứ dùng thứ thận phận mập mờ ấy mà ở bên cạnh Hạ Hầu Lẫm, để rồi chuốc lấy nhục nhã, ê chề.

Hôm nay chàng hẳn là vô cùng anh tuấn, cũng cực kỳ vui vẻ. Trong tưởng tượng của nàng, người thiếu niên tên Hạ Hầu Lẫm mặc hỉ phục, cưỡi bạch mã là lang quân đẹp đẽ, tuấn tú nhất thế gian này, là cảnh đẹp mà cả đời nàng luôn ao ước, có điều tân nương của người ấy không phải nàng. Xưa nay Tô Vân Oản luôn hiểu bản thân muốn gì, ngay cả hiện tại khi bị phản bội nàng vẫn nhận ra mình quá yêu Hạ Hầu Lẫm, nàng không đủ nhẫn tâm để phá hỏng ngày tốt của chàng. Có trách chỉ trách số phận nàng, vận mệnh nàng sinh ra đa thế, không xứng được đi bên cạnh chàng…

Kỳ thật có khoảnh khắc Tô Vân Oản quả thực muốn chấm dứt tính mạng mình, sống để đau khổ như thế, chi bằng chết đi…

Nhưng khi nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến các ca ca, nghĩ đến những người thân yêu nàng, thương nàng từ bé đến khi trưởng thành. Hiếu kinh đã viết: Thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra không được gây hư hại là nết đầu của chữ Hiếu. Vì vậy nàng luôn tự nhủ không được coi khinh mạng sống quý giá của mình. Nhưng lại thẹn với cha với các ca ca vì vậy chỉ đành bỏ đi thật xa… rời xa nơi đau khổ, thương tâm này.

Tô Vân Oản gọi tiểu nhị mang giấy bút lên, hai mắt đẫm lệ, nàng run rẩy viết xuống một phong thư cho người nhà.

Phụ thân, ca ca thân khải (1),

Là Oản Oản bất hiếu, Oản Oản không thể ở bên người hiếu kính chăm sóc người. Oản Oản đi đây. Mong mọi người đừng tìm con.

Phụ thân và các ca ca bảo trọng thân thể. Oản Oản thân bút.

Tô Vân Oản viết xong, hai mắt đẫm lệ, thấm ướt mấy trang giấy, ban đầu nàng viết mặt giấy nhưng cuối cùng gạch đi, sửa lại, cuối cùng chỉ để lại mấy dòng này. Tô Vân Oản sửa sang lại quần áo, trong người nàng hiện tại không có quá nhiều ngân lượng, nhưng vẫn còn chút đồ trang sức đáng tiền. Tô vân Oản giao thư cho tiểu nhị, lại cho hắn thêm một lượng bạc, dặn dò hắn ngày mai đem phong thư này đến Vũ An - tướng quân phủ, sau đó cầm hết số trang sức mình có đến tiệm cầm đồ.

Tô Vân Bạch đang định vào Vĩnh Lạc Hầu phủ thì nhác thấy một thiếu niên cưỡi ngựa có bảy phần giống tiểu muội nhà mình. Chàng lắc đầu, thầm nghĩ,hiện tại muội muội đang ở biệt viện trên núi sao có thể xuất hiện ở đây được. Chân tướng của việc Hạ Hầu Lẫm thành thân cùng công chúa Đột Quyết chàng đã sớm biết, chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc, để đón tiểu muội trở về. Chàng nhanh chóng bước vào Vĩnh Lạc Hầu Phủ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top