Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vị Hôn Phu Muốn Cưới Tì Nữ Của Ta

Vị Hôn Phu Muốn Cưới Tì Nữ Của Ta

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
916,887
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Vị Hôn Phu Muốn Cưới Tì Nữ Của Ta

Vị Hôn Phu Muốn Cưới Tì Nữ Của Ta
Tác giả: Khuyết Danh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hào Môn Thế Gia, Cung Đấu

Team dịch: Ổ truyện của MeoMeoz

Văn án

Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết.

"Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác."

Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển.

"Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng như thế, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.

Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng nàng ấy cũng là người hầu thân cận của con, chi bằng phụ hoàng viết một đạo thánh chỉ ban hôn, cũng xem như thành toàn cho mối lương duyên này."

Lương Văn Chi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta mỉm cười nhè nhẹ.

Ta thật sự cũng rất tò mò, kiếp này không có sự trợ giúp của ta, không biết Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.
 
Chương 1


Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết.

"Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác."

Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển.

"Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng như thế, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.

Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng nàng ấy cũng là người hầu thân cận của con, chi bằng phụ hoàng viết một đạo thánh chỉ ban hôn, cũng xem như thành toàn cho mối lương duyên này."

Lương Văn Chi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta mỉm cười nhè nhẹ.

Ta thật sự cũng rất tò mò, kiếp này không có sự trợ giúp của ta, không biết Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.

Phụ hoàng từ trước đến nay thương yêu ta, nghe ta nói vậy tuy không hài lòng nhưng cũng không từ chối.

Để thể hiện hoàng ân rộng lớn, ta ban tặng một bộ trang sức hồng ngọc cho Tiểu Thiến để trang điểm thêm.

"Dù sao ngươi cũng là người bên cạnh bổn công chúa, không thể làm mất mặt bổn công chúa được."

Nàng quỳ bái tạ ơn ta, nhưng trên mặt lại không thấy niềm vui.

Nàng là người thông minh, hiểu rõ dù có thánh chỉ ban hôn, thì cửa ải của phủ Quốc công Lương gia cũng không dễ dàng vượt qua.

Lương Văn Chi mang người rời đi, phụ hoàng dùng ánh mắt xem xét nhìn ta. Ta mỉm cười nhìn lại phụ hoàng, chỉ trong chốc lát phụ hoàng đã thua cuộc, thở dài một hơi.

"Giao Giao, con không muốn gả đi thì cũng không nên ban tặng tỳ nữ đó cho hắn, nếu chuyện này truyền ra ngoài danh tiếng của con còn có hay không?"

"Phụ hoàng lo lắng quá rồi, hai người họ là đôi lương duyên cuối cùng cũng sẽ thành đôi, nếu truyền ra ngoài người khác chỉ khen con là nàng công chúa rộng lượng, nhưng nếu thực sự ép buộc hắn cưới con, chỉ e rằng sẽ thành ra hoàng thất ỷ thế ép người mà thôi. Hơn nữa, Lương Văn Chi không cần bảo châu lại cầu cá mắt, dù có gả đi con cũng không vui vẻ gì."

Ta không chút để ý tiến lên, thân thiết nằm gọn trên đầu gối phụ hoàng.

"Phụ hoàng thương con, đương nhiên sẽ không nỡ để con sống không vui vẻ. Phụ hoàng muốn đề bạt Lương gia, nhưng hắn lại không muốn vậy. Vậy nên chuyện này phụ hoàng vẫn nên sớm từ bỏ tâm tư đi a."

Phụ hoàng bị ta chọc cười, nhẹ điểm lên trán ta một cái.

"Trẫm đúng là không biết, Giao Giao công chúa của trẫm lại khéo ăn khéo nói đến vậy đấy!"

"Con chính là Sở Minh Giao, Trường Bình công chúa do phụ hoàng phong tặng, há lại để một phủ Quốc công suy tàn như hắn từ chối. Hắn không cần con, con cũng không thèm để ý đến hắn!"

Ánh mắt ta đầy vẻ kiêu ngạo và không chút che giấu sự bất mãn đối với Lương Văn Chi. Phụ hoàng xoa đầu ta.

"Vậy Giao Giao có ý trung nhân nào vừa mắt chưa?"

Ta lắc đầu.

"Vậy Giao Giao thích người thế nào?"

Ta suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Phải là người đẹp, trong mắt ngoài con ra không chứa được ai khác, nghe lời con, chỉ có con là trên hết. Nếu không tìm được, chờ khi phủ công chúa xây xong, phụ hoàng dán bảng chiêu mộ vài nam sủng đẹp mắt cho con cũng được, cần gì phải tìm phò mã, vướng bận tay chân."

"Nha đầu này đây là là muốn mở hậu cung sao!"

Phụ hoàng cười nhẹ.

"Đến cả hậu viện của Thái tử cũng sạch sẽ gọn gàng, sợ bị mang tiếng ham mê sắc dục, con thì lại không để tâm."

"Cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, ai biết sau lưng thế nào."

Phụ hoàng lườm ta một cái.

"Nói năng cẩn thận, lời này mà truyền ra ngoài hoàng hậu lại mắng con đấy."

"Mắng thì mắng, con vốn chẳng nghe theo."
 
Chương 2


Ta bĩu môi, ở lại cùng phụ hoàng dùng bữa tối rồi mới trở về cung của mình.

Thanh Hoan hầu hạ ta thay y phục xong, rồi mới nói.

“Khởi bẩm công chúa, theo lời nô tỳ phái người đi dò hỏi, Lương phu nhân biết Thế tử mang Tiểu Thiến trở về, không cho vào cổng phủ mà còn ép Thế tử vào cung thỉnh tội. Tiểu Thiến tiến lên can ngăn thì bị tát một cái. Lương phu nhân còn mắng nàng là hồ ly tinh mê hoặc người, Thế tử cầu xin thế nào cũng không chịu cho nàng vào. Đến khi Thế tử lấy ra thánh chỉ ban hôn, Lương phu nhân mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.”

Ta vừa nghe vừa gật đầu, mọi chuyện đúng như ta tưởng tượng.

Lương Văn Chi không hiểu chuyện, Lương phu nhân thì không ngốc.

Lương Quốc công mất sớm vì bệnh, Lương phu nhân không chỉ giữ được vị trí Thế tử cho con trai, mà còn duy trì thể diện cho phủ Quốc công, tài năng của bà tuyệt đối không thể xem thường.

Triều đình ta không có luật lệ nào cấm phò mã làm quan, nếu Lương Văn Chi cưới ta, mượn thế công chúa, phủ Quốc công Lương gia khôi phục huy hoàng xưa cũng không phải việc khó, thậm chí còn có thể tiến xa hơn.

Đáng tiếc, con trai bà không muốn.

Không chỉ không muốn, còn mang một tỳ nữ về làm vợ, tỳ nữ này lại là người hầu thân cận của ta, chẳng khác nào tát thẳng vào bộ mặt của Lương gia.

Đặt ta vào vị trí đó, ta cũng sẽ ngất.

Nhưng ta không rảnh để quan tâm những chuyện vụn vặt của nhà họ Lương, việc trọng yếu bây giờ là chọn một người thích hợp để kế thừa ngai vàng, đây mới là điều quan trọng nhất!

Nói ra thì thật buồn cười, kiếp trước lẫn kiếp này, ta đều không để tâm đến Tiểu Thiến và Lương Văn Chi, nhưng cuối cùng lại ch-ếc dưới tay hai người này.

Ta là con gái của tiên hoàng hậu, là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, Sở Minh Giao, ngay cả hoàng hậu cũng phải nể ta ba phần, cho nên ta có đủ tư cách để kiêu ngạo.

Lương Quốc công thuở nhỏ từng thân thiết với phụ hoàng, sau khi ông qua đời vì bệnh, phủ Quốc công lụi bại.

Vì tình xưa nghĩa cũ, phụ hoàng muốn nâng đỡ Lương Văn Chi, mà cách tốt nhất và nhanh nhất chính là ban hôn, phò mã của công chúa cao quý nhất cũng sẽ trở nên tôn quý.

Phụ hoàng bàn bạc với ta, ta không phản đối.

Trong mắt ta, ta vinh hoa cả đời, làm một biểu tượng cũng không tồi.

Gả cho ai ta cũng không để ý, dù không thích cũng có thể sống riêng, ở phủ công chúa tìm vài nam tử thanh tú ngoan ngoãn bầu bạn chẳng phải tốt sao?

Nhưng ta không ngờ, Lương Văn Chi lại từ chối hôn ước và cầu xin cưới tỳ nữ của ta!

Mỗi lần Lương Văn Chi vào cung, ta đa phần lười biếng không quan tâm, đều là Tiểu Thiến tiếp đãi, có lẽ bọn họ đã nảy sinh tình cảm vào lúc đó.
 
Chương 3


Phụ hoàng tức giận, ta lại không để tâm, vốn dĩ ta cũng chẳng có tình cảm gì với Lương Văn Chi.

Nhưng nam nhân này cũng không phải người kiên định, trước Kim Điện dõng dạc từ chối, về nhà bị phu nhân Lương gia ép buộc thì lập tức chịu thua.

Thành thật vào cung thỉnh tội, nói mình hồ đồ, làm nhục công chúa.

Hôn sự được tổ chức đúng hạn, sau hôn lễ hắn sống ở phủ Quốc công Lương, ta sống ở phủ công chúa, hai bên không liên quan gì đến nhau.

Sợ hắn gây chuyện, ta thậm chí còn đưa Tiểu Thiến cho hắn, không ngờ cuối cùng điều này lại trở thành cái cớ để hắn căm hận ta.

"Công chúa tôn quý thì có thể tùy ý nhục mạ bọn ta sao? Ngươi xem Tiểu Thiến là gì? Đồ vật sao? Ngươi lại xem ta là gì? Nếu lúc trước ngươi không thích, tại sao lại gả cho ta? Ngươi có biết ta căm ghét danh phận phò mã này bao nhiêu không?

Danh phận này như một cái gông cùm trói buộc ta, dù ta có cố gắng đến đâu, người khác đều cho rằng ta dựa vào ngươi mới có được ngày hôm nay.

Ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không!"

Ta cảm thấy hắn đúng là có bệnh.

Dựa vào thế lực của ta để chống đỡ phủ Quốc công, mỹ nhân và quyền thế đều có, vậy mà lại bắt đầu trách cứ ta, chẳng phải là có bệnh sao?

Lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát cổ, nói không sợ là giả.

"Lương Văn Chi, dù phụ hoàng không còn, bổn công chúa vẫn là công chúa. Thái tử hoàng huynh luôn sủng ái ta, ngươi hôm nay đối xử với ta như vậy, ngày mai Thái tử nhất định sẽ trả lại gấp bội!"

"Sủng ngươi?"

Lương Văn Chi cười lớn, trong chốc lát cả viện đều tràn ngập tiếng cười của hắn.

"Sở Minh Giao, chỉ sợ là đến ngươi cũng không biết vì sao Thái tử lại sủng ngươi đúng không?

Trong thư phòng của Thái tử phủ có một bức tranh, người trong tranh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trên đó có đề hai chữ "Giao Giao". Hậu viện của Thái tử ít có thiếp thất, nhưng người được sủng ái đều có ba phần giống ngươi.

Công chúa điện hạ, ngươi có biết Thái tử hoàng huynh sủng ngươi rốt cuộc là loại sủng nào không?"
 
Chương 4


Lời của Lương Văn Chi như một tia sét đ-á-nh thẳng vào lòng ta, trước đây ta vốn nghĩ chỉ là tình cảm thân thiết giữa huynh muội, giờ đây khi nghe những lời này, mọi thứ dường như đã biến chất.

"Ta giúp hắn lên ngôi hoàng đế, hắn lại lấy m-ạ-ng cả gia đình ta. Chỉ vì ta là phò mã của ngươi, một phò mã có danh không có thực, nhưng lại là điều mà hắn cả đời không có được. Hắn giấu tâm tư kỹ như vậy, sâu như vậy, giờ hắn sắp kế vị, ngươi nói xem hắn sẽ đối xử với ngươi thế nào?"

Lương Văn Chi chọn thời điểm rất chuẩn xác, khi Sở Linh Thần mang người xông vào, hắn liền đ.â.m d.a.o vào tim ta. Hắn như đi-ên cuồng hét lên.

"Sở Linh Thần, ngươi tính toán nhiều như vậy, nhưng có tính đến việc ta sẽ gi-ếc nàng trước mặt ngươi không? Có tính đến việc ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi người ngươi yêu không?"

Ta gần như bình tĩnh nhìn trò hề này, dường như mọi thứ không liên quan đến ta, chỉ có cơn đau dữ dội nhắc nhở ta rằng đây không phải là giả.

Sở Linh Thần ôm lấy ta, tay hắn run rẩy, hắn che vết thương của ta lại, như thể làm vậy sẽ ngăn m-á-u chảy, lớn tiếng gọi thái y!

Ta còn chút hơi thở, nhìn chằm chằm vào hắn, lời của Lương Văn Chi dường như là sự thật.

Khóe mắt Sở Linh Thần rơi xuống một giọt lệ, ở nơi này, trước mặt bao nhiêu người, hắn cúi đầu đặt môi lên môi ta. Ta cảm nhận được sự run rẩy của hắn, trong khoảnh khắc ý thức tan biến, ta nghe thấy hắn nói một câu.

"Giá như ta sớm nhốt nàng lại..."

Câu nói này khiến ta, người đã trọng sinh, ngay cả trong mơ cũng phải giật mình tỉnh giấc.

Đây đều là những chuyện gì thế này?

Ta chỉ muốn yên ổn làm một biểu tượng may mắn, vậy mà hết thảy đều tìm đến ta!

Lương Văn Chi chỉ là chuyện nhỏ. Hắn sẽ không cho rằng ta làm lỡ dở cuộc đời hắn chứ?

Làm lại một lần nữa, ta sẽ thành toàn cho hắn và Tiểu Thiến, ta muốn xem xem không có sự trợ giúp của ta, liệu hắn có thể leo lên được đến đâu!

Nhưng Sở Linh Thần mới là trọng tâm. Hắn có thể giấu kín tâm tư như vậy, con người này thật quá đáng sợ. Nếu hắn kế vị, ta không nghi ngờ gì rằng hắn thực sự sẽ nhốt ta lại.

Ta không có tự tin có thể thay đổi tâm ý của hắn, vậy nên ta phải nỗ lực chọn một Thái tử khác.

Chọn một người hợp ý ta, đưa ta lên làm biểu tượng may mắn!

Câu nói của Sở Linh Thần cứ vang vọng trong đầu ta, cả đêm không ngủ được, khi tỉnh dậy lại nghe thấy tiếng kêu la thật sự bên tai.

Ta có chút mơ hồ, sáng sớm ai dám làm phiền giấc mộng của ta?

"Đ-á-nh thức công chúa sao?"

Thanh Hoan kéo rèm vào, đưa cho ta một tách trà thanh mát. Ta súc miệng rồi hỏi.

"Ai dám làm ồn ngoài điện của bổn công chúa?"

"Là phu nhân nhà Lương Quốc công, quỳ ngoài điện đã hơn nửa canh giờ, nói là thay con trai xin tội. Nô tỳ vô dụng, không đuổi được bà ta đi, lại còn làm phiền đến công chúa."

"Không phải lỗi của ngươi."
 
Chương 5


Ta lắc đầu, Lương phu nhân có thể vào được nội viện hoàng cung này, chắc hẳn đã được phụ hoàng cho phép, xem ra phụ hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định ban hôn.

"Bà ta muốn quỳ thì cứ để bà ta quỳ, những kẻ hầu cận tò mò cũng không cần đuổi, nếu có thể truyền đến tai Lương Văn Chi thì càng tốt, để hắn thấy hậu quả của cái gọi là tình yêu trong sáng."

"Dạ."

Không ngủ được nữa, ta thay y phục, rửa mặt, dùng bữa sáng, rồi mới cùng Thanh Hoan chậm rãi ra đến cửa điện.

"Ô, đây chẳng phải phu nhân nhà Lương Quốc công sao? Chỉ là xin một thánh chỉ ban hôn cho Thế tử mà thôi, phu nhân hà tất phải sáng sớm đến tạ ơn, cứ đợi vài ngày nữa, mời bổn công chúa đến dự tiệc hỷ là được rồi!"

Lương phu nhân quỳ đã lâu, sắc mặt vốn dĩ đã không tốt, nghe xong lời này, chút m-á-u còn lại cũng rút hết.

"Công chúa thứ tội, thần phụ tự biết con trai mình trẻ tuổi bồng bột, không biết trời cao đất dày, mới dám đắc tội công chúa. Công chúa nguyện ý hạ giá là phúc ba đời của Lương phủ, là lỗi của con trai thần phụ, lại dám có tư tình với tỳ nữ của công chúa. Nhưng chuyện đã rồi, xin công chúa rộng lòng tha thứ, thần phụ cam đoan sẽ không có lần sau."

Tư thế này quả thật là rất thấp. Ta nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

“Hôm qua Thế tử mang người về phủ, phu nhân không nhìn thấy thánh chỉ ban hôn sao?”

Trán Lương phu nhân đẫm mồ hôi, sắc mặt khó coi.

“Lương phu nhân, thật ra bổn công chúa không muốn gả vào phủ Quốc công Lương, mà phụ hoàng có ý nên khó từ chối, nay hành động của Thế tử lại đúng ý ta, hắn cũng đã có người tri kỷ, đây gọi là đôi bên cùng có lợi, phu nhân nên vui mừng vì Thế tử mới phải.

Hơn nữa phu nhân cũng đã nói là hạ giá, mượn thân phận của ta để nâng đỡ phủ Quốc công, phụ hoàng nể tình cũ, nhưng Thế tử không nhất định nghĩ như vậy đâu. Thế tử trẻ tuổi tài cao, học vấn uyên bác, ngay cả phụ hoàng nhắc đến cũng hết lời khen ngợi, dù không có bổn công chúa Thế tử tự mình chắc chắn cũng có thể duy trì được danh gia vọng tộc của phủ Quốc công, phu nhân lo lắng gì chứ!”

Lương phu nhân tức đến nỗi hụt hơi, suýt ngất tại chỗ.

Tâm tư của thiên tử ai cũng hiểu rõ, nhưng dám nói thẳng ra, có lẽ ta là người đầu tiên.

“Công chúa, nhưng Tiểu Thiến chỉ là một tỳ nữ, làm sao có thể làm chính thất của Thế tử được?”

“Hóa ra phu nhân là chê nàng có thân phận thấp hèn à?

Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng là tỳ nữ bên cạnh bổn cung, lại cùng Thế tử tình sâu nghĩa nặng. Thế tử chân tình và thanh cao, không để ý chuyện môn đăng hộ đối, phu nhân lo lắng làm gì?

Huống hồ hai người họ yêu nhau như vậy, chẳng mấy chốc phu nhân sẽ được bồng cháu, hưởng phúc điền viên, chẳng phải là rất vui sao?”

Lương phu nhân định nói gì thêm, ta liền lạnh mặt.

“Hôm qua nếu thánh chỉ ghi tên bổn công chúa, thì nhà họ Lương chính là trèo cao, còn đổi thành Tiểu Thiến, lại là bị ép buộc.

Lúc Lương Quốc công còn sống thường nói quý tiện không phân biệt, sao phu nhân lại còn chê nghèo chuộng giàu thế này? Nếu truyền đến tai phụ hoàng, chỉ sợ là người không vui đâu.”

“Công chúa…”
 
Chương 6


Lương phu nhân trông như sắp khóc, mới thốt ra được hai chữ đã bị Lương Văn Chi vội vã đến bảo vệ sau lưng. Hắn nhìn ta với ánh mắt hung dữ.

“Ép buộc không có kết quả tốt, ta và Tiểu Thiến hai tình tương duyệt, ta đã hứa hẹn với nàng, đời này không nàng không cưới. Công chúa nếu có giận thì cứ hướng vào ta, đừng làm khó mẫu thân ta!”

Phía sau Lương Văn Chi có Vương đại giám bên cạnh phụ hoàng đi theo, mới vừa đến đây, còn chưa kịp thở đã nghe thấy lời này, mặt mày liền biến sắc.

Ta khẽ cười nhìn về phía sau Lương Văn Chi.

“Lương phu nhân nghe rồi chứ, ép buộc không có kết quả tốt.”

Lương phu nhân mắt trợn ngược, cuối cùng ngất xỉu.

Ta thở dài một hơi, có con trai như vậy, lòng mẫu thân sao không phiền muộn cho được! Nhưng Lương Văn Chi rõ ràng không nghĩ vậy, hắn cho rằng Lương phu nhân là do ta chọc giận mà ngất.

“Dù công chúa thân phận tôn quý, nhưng mẫu thân ta thân thể yếu đuối, tuổi tác đã cao, sao công chúa có thể để bà quỳ lâu như vậy!”

Ta nhướn mày.

“Ngươi đang trách mắng bổn công chúa?”

“Vi thần không dám.”

“Ngươi dám từ chối hôn ước trước Kim Điện, chút chuyện nhỏ này có gì mà không nhận?”

Ta nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của hắn, nhẹ nhàng nói.

“Người xem, người đến xem náo nhiệt ở cung này rất nhiều, nếu Thế tử không ngại thì hỏi thăm xem Lương phu nhân vừa nói gì với bổn công chúa. Bổn công chúa không phải là người để ngươi đổ hết trách nhiệm.

Lương phu nhân tuổi cao không thể quỳ lâu, bổn công chúa không có ý làm khó bà. Nhưng ngươi mạo phạm bổn công chúa, không thể không phạt, ngươi trẻ khỏe, quỳ hai canh giờ chắc cũng không sao, đúng lúc nghe người ta kể lại bổn công chúa đã làm khó Lương phu nhân thế nào.”

Dù Lương Văn Chi không phục, cũng đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Vương đại giám, đưa Lương phu nhân về phủ cẩn thận, rồi mời thái y đến khám bệnh, nhà không may sinh một đứa con trai ngu ngốc, bà ấy cũng thật đáng thương.”

Vương đại giám run rẩy đáp ứng, Lương Văn Chi nghiến răng quỳ, ta nghiêm túc tin rằng nếu ta không phải là công chúa, hắn sẽ nhảy lên đ-á-nh ta mất. Đáng tiếc, bổn công chúa chính là tôn quý, hắn phải nhẫn nhịn.

Ta kéo Thanh Hoan đi đến chỗ các hoàng tử chọn người thích hợp làm Thái tử, trước khi đi không quên dặn dò Lương Văn Chi một câu.

"Lương Thế tử, đầu óc là thứ quý giá, nhưng cũng không thể để mãi ở nhà, thỉnh thoảng mang ra ngoài cho thoáng, kẻo bị nói trông giống như một trò cười đấy."

Nhìn hắn xúc động đến má đỏ bừng, mắt đỏ hoe, ta phất tay áo, quay người rời đi mà không cần một lời cảm ơn.

Ta đúng là một tiên nữ vừa xinh đẹp vừa nhân hậu!
 
Chương 7


Đi dạo quanh nơi ở của các hoàng tử, ta mới nhận ra rằng con cháu của phụ hoàng thật ít ỏi, chẳng lẽ đầy cung phi tần này đều để trang trí sao?

Tại sao không sủng ái nhiều hơn chút chứ!

Hoàng tử vốn đã không nhiều, kẻ thì ngốc nghếch, kẻ thì yếu đuối, còn vài người nói với ta rằng họ không có chí hướng vào triều đình, chỉ muốn làm vương gia nhàn nhã, có ăn có uống, tâm tình tốt thì du ngoạn thiên hạ.

Thật là tài giỏi!

Bổn công chúa không hiểu nổi, ta là công chúa, lười biếng là đã đủ rồi, các người là hoàng tử sao cũng lười biếng thế chứ!

Cuối cùng ta rút ra được một điều, nếu ta đổi Thái tử, khả năng cao là thiên hạ này cũng phải đổi họ rồi.

"Haizz!"

"Công chúa, người đã thở dài đến năm mươi hai lần rồi, rốt cuộc là chuyện gì khiến người buồn phiền như vậy?"

"Ngươi không hiểu đâu."

Ta đầy vẻ u sầu, chẳng lẽ kiếp trước không được hưởng cảm giác giam giữ trong nhà vàng, kiếp này lại không thoát được sao?

Ta nhìn những cánh chim bay trên mặt hồ, cảm thấy mình còn không tự do bằng chúng.

Ta là Sở Minh Giao, công chúa cao quý nhất, sao lại không thể tự do tung cánh chứ? Nếu không thể đổi Thái tử, thì ta phải tìm cách làm Sở Linh Thần từ bỏ ý nghĩ về ta.

Ta suy nghĩ quá sâu, đến nỗi có người đến gần mà không hay biết, mãi đến khi Thanh Hoan nói "bái kiến Thái tử điện hạ", ta mới vội vàng quay đầu, đối diện với một khuôn mặt tươi cười.

Vị hoàng huynh cùng cha khác mẹ này của ta, quả thực là rất tuấn tú!

"Từ xa đã thấy Giao Giao ở đây thở dài, ai đã làm phiền muội vậy? Hoàng huynh sẽ thay muội trút giận."

Trước kia không để ý, bây giờ nghe hắn gọi tên ta, cảm giác như nổi hết da gà!

"Bái kiến hoàng huynh."

Sở Linh Thần ngạc nhiên một chút, đưa tay đỡ ta.

"Ngươi và ta là huynh muội, trước đây không thấy ngươi hành lễ, hôm nay sao lại như vậy."

Ta lùi một bước tránh khỏi tay hắn.

"Không có gì."

Sở Linh Thần thu lại nụ cười, hai tay để sau lưng:

"Chẳng lẽ là vì chuyện của Lương Văn Chi? Một thế tử tự cao tự đại, hắn vốn không xứng với muội, lại còn xem mắt cá như châu báu, một người như vậy, muội để ý làm gì?"

"Vậy theo hoàng huynh, ai mới xứng với ta?"

"Tất nhiên là nam tử ưu tú nhất thiên hạ!"

Trước kia thật không ngờ, hoàng huynh Thái tử lại là một người tự luyến như vậy.
 
Chương 8


Ta thở dài một hơi:

"Hoàng huynh không cần an ủi ta."

"Không phải an ủi, Giao Giao, muội vốn là nữ tử tốt nhất trên đời này, tất nhiên phải có nam tử tốt nhất để xứng đôi."

Ta nhìn thấy vẻ nôn nóng trên mặt hắn, lặng lẽ chuyển chủ đề:

"Nghe nói hoàng hậu nương nương đã bắt đầu chọn người cho hoàng huynh, chắc không lâu nữa sẽ có Thái tử phi rồi nhỉ?"

Kiếp trước vị trí Thái tử phi là của đích nữ của Thừa tướng, tài nữ số một kinh thành Văn Thư Cẩm. Kiếp này chắc cũng không thay đổi.

Ta tự nhận giọng điệu của mình bình thường, không có ý gì khác. Vậy mà ánh mắt Sở Linh Thần lại sáng lên.

"Giao Giao, muội không muốn ta lập thê à?"

"???"

Ta trừng mắt.

"Hoàng huynh sao lại nói vậy? Giao Giao cả đời chỉ mong hoàng huynh tìm được người tri kỷ, cầm sắt hòa minh, hai lòng một ý."

Ánh mắt Sở Linh Thần vốn dĩ sáng lên giờ từng chút từng chút tối lại, ngay cả nụ cười bên khóe miệng cũng trở nên miễn cưỡng.

"Hoàng huynh cũng vậy."

Ta tìm một cái cớ rồi lủi đi, lòng hoang mang dữ dội, ta luôn có cảm giác ngày hắn giam giữ ta sẽ đến sớm hơn.

Vì vậy ta đã quyết định, ta sẽ giúp hoàng hậu chọn phi cho Sở Linh Thần, cả kinh thành này các cô gái cộng lại, ta không tin không có ai lọt vào mắt hắn!

Chỉ cần có người lọt vào mắt, chắc chắn sẽ đẩy ta xuống!

Phụ hoàng lúc này đang dùng bữa tại cung của hoàng hậu, sau khi nghe xong lời ta nói, cả hai người đều nhìn nhau, trên mặt có chút áy náy.

"Hoàng thượng, Thái tử đã đến tuổi thành thân, là thần thiếp sơ suất, để công chúa phải nhắc nhở."

"Hậu cung nhiều việc, nàng khó tránh có lúc không lo xuể, là trẫm cũng sơ suất."

Ta ngồi bên cạnh ăn điểm tâm.

"Phụ hoàng, nương nương, hai người đừng nói chuyện này nữa, lời ta nói hai người thấy thế nào? Chọn phi cho Thái tử hoàng huynh là chuyện lớn, tuyệt đối không thể qua loa!"

"Công chúa nói đúng. Nhưng chọn phi rầm rộ tốn thời gian công sức, chi bằng thần thiếp tổ chức một tiệc hoa, mời các phu nhân mang nữ nhi đến dự tiệc, coi như là xem trước một lượt xem sao."

"Hoàng hậu làm việc trẫm đều yên tâm, việc này giao cho nàng."
 
Chương 9


Nhìn việc đã thành, ta hài lòng gật đầu, định rời đi thì hoàng hậu lên tiếng.

"Phiền công chúa đến đây một chuyến, bổn cung đã sai nhà bếp làm ít điểm tâm, ở lại bầu bạn nói chuyện với bổn cung được không?"

Ta có chút ngạc nhiên, hoàng hậu và ta quan hệ không tốt, hai người bọn ta thì có gì để nói chứ, nghĩ là vậy nhưng ta vẫn ở lại.

Sau khi phụ hoàng rời đi, sắc mặt hoàng hậu ngay lập tức lạnh lại, bà cho lui tất cả cung nhân, trong điện chỉ còn hai chúng ta. Ta đột nhiên có cảm giác như bà sắp gi-ếc người diệt khẩu.

"Ngươi biết, đúng không?"

Trong khoảnh khắc ta hiểu hoàng hậu đang hỏi gì, sắc mặt ta phức tạp gật đầu.

"Vậy ra người cũng biết?"

Hoàng hậu đưa tay trái lên trán, vẻ mặt đau đầu không thể tả:

"Hắn nghĩ hắn che giấu rất giỏi, nhưng hắn là con trai ta, sao ta có thể không biết tâm tư của hắn.

Bổn cung không thích ngươi, không chỉ vì ngươi là con gái của tiên hoàng hậu, mà còn vì chuyện này. Linh Thần thông minh, văn võ song toàn, là một đứa trẻ tuyệt vời, với thân phận của hắn thì có thể tìm bất kỳ nữ nhân nào, nhưng hắn lại thích ngươi, lại là ngươi!"

Ta im lặng một lúc, rồi lên tiếng.

"Nhưng nương nương, chuyện này không phải lỗi của ta."

“Bổn cung biết.”

Hoàng hậu thở dài.

“Hắn thích ngươi, nhưng ngươi chỉ xem hắn là huynh trưởng, đó là vấn đề của hắn, bổn cung hiểu rằng dù sao cũng không thể trách ngươi. Nhưng là một người mẹ, bổn cung không thể không oán trách ngươi.”

Ta không biết nói gì. Chẳng lẽ ta phải trách mình quá xuất sắc sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

“Con trai của bổn cung, bổn cung hiểu rõ, dù có chọn phi cho hắn, hắn cũng chưa chắc buông bỏ ngươi. Hiện tại phụ hoàng ngươi còn có thể che chở cho ngươi, nhưng nếu một ngày nào đó phụ hoàng ngươi không còn, ngươi có nghĩ đến việc hắn sẽ đối xử với ngươi như thế nào chưa?”

“Nhốt ta lại, giam cầm trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời.”

Hoàng hậu cười khẽ.

“Ngươi quả thật hiểu hắn. Tính cách hắn cố chấp, thực sự có thể làm ra chuyện như vậy.”

Ta thầm nghĩ.

Đây đâu phải ta hiểu hắn, mà là hắn tự nói với ta đấy chứ!

“Đã như vậy, bổn cung cũng không nói nhiều nữa. Nhưng bổn cung muốn rõ ràng nói cho ngươi biết, với tính cách của hắn, hắn sẽ không buông bỏ ngươi, dù hắn có chọn phi hay ngươi có gả đi, hắn cũng không buông bỏ, trừ khi ngươi ch-ếc. Nếu bổn cung có thể ra tay, ngươi đã không còn m-ạ-ng rồi, nhưng ngươi thật sự vô tội!”

Tim ta đập thình thịch.

Trước đây ta chưa từng nghĩ rằng hoàng hậu lại có ý định gi-ếc ta, và còn kéo dài suốt bao năm!
 
Chương 10


Hoàng hậu nhìn ta cười.

“Ngươi ngạc nhiên sao?”

Ta gật đầu:

“Thực sự không nghĩ đến.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

Hoàng hậu trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Ngươi đã đến nói với bổn cung về việc chọn phi cho Linh Thần, chắc hẳn trong lòng ngươi đã có dự định, hãy nói cho bổn cung nghe.”

Ta suy nghĩ một lát rồi nói.

“Nương nương, ta là đích trưởng công chúa, ta có phong địa. Hiện tại phụ hoàng còn sống, ta ở trong cung, xuất giá có phủ công chúa. Sau khi phụ hoàng qua đời, ta có thể về phong địa, từ đó không quay lại kinh thành nữa.”

Theo ký ức kiếp trước, phụ hoàng băng hà sau khi ta đại hôn ba năm. Khoảng thời gian này đủ để ta thay đổi mọi thứ.

“Nương nương không nỡ gi-ếc ta, ta cũng không muốn mất m-ạ-ng, nhưng ta hiểu luân lý, ta không muốn khiến nương nương và phụ hoàng vì ta mà khó xử.”

Hoàng hậu nắm chặt tay, ánh mắt nhìn ta trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Ngươi thật sự nguyện ý sao?”

“Nguyện ý. Ta là trưởng công chúa được sủng ái nhất, phong địa của ta đương nhiên cũng là nơi giàu có nhất, có gì mà không nguyện ý?”

“Nếu hắn vẫn không buông tha ngươi thì sao?”

“Hắn có hai lựa chọn, ở lại làm hoàng đế, hoặc cùng ta đến phong địa. Nương nương, ngài hiểu con trai mình hơn ta, hắn có nguyện ý từ bỏ ngai vàng không?”

Hoàng hậu khóe mắt dường như có lệ, bà thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi là đứa trẻ tốt, là bổn cung đã xem nhẹ ngươi rồi. Nhưng dù như vậy, rời khỏi dưới mắt Linh Thần cũng không dễ dàng, ngươi đã nghĩ ra cách chưa?”

Ta gật đầu.

“Nương nương chỉ cần an tâm chọn phi cho Thái tử, những việc khác không cần lo lắng.”

Ta mang theo giỏ điểm tâm do hoàng hậu tặng về cung. Có lẽ là vì cảm kích, nên giỏ điểm tâm này đầy ắp, có thể thấy tình mẫu tử sâu sắc của hoàng hậu mà người thường khó sánh bằng.

Ta nằm trên ghế quý phi, Thanh Hoan đứng phía sau nhẹ nhàng giúp ta xoa bóp.

Những chuyện phiền phức này thật sự khiến ta mệt mỏi! Ta ngáp một cái, Thanh Hoan khẽ khuyên ta nên nghỉ ngơi sớm.

Ta đang định đứng dậy đi về giường, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Không ngờ lại là Sở Linh Thần!

Trời đã tối, hắn lại dám xông thẳng vào cung của ta!
 
Chương 11


Thanh Hoan sợ hãi, vội vàng lấy áo khoác phủ lên người ta. Vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, trên người ta chỉ mặc áo trong.

"Có chuyện gì xảy ra mà hoàng huynh lại không giữ chút quy củ nào thế này!"

Sở Linh Thần dường như cũng không ngờ rằng trong phòng lại có cảnh tượng như vậy, khuôn mặt có chút ngỡ ngàng, nghe câu hỏi của ta lại hiện lên vài phần giận dữ.

"Tối nay mẫu hậu gọi ta đến dùng bữa, nói muốn chọn phi cho ta, là muội đề xuất sao?"

Ta chớp chớp mắt:

"Phải, hoàng huynh đã đến tuổi thành hôn từ lâu, sớm tìm được giai nhân, khai chi tán diệp, có gì là không đúng?"

Khuôn mặt Sở Linh Thần như phủ một lớp băng, vô cùng u ám, ta thậm chí nghi ngờ hắn muốn bóp ch-ếc ta. Không khí im lặng trong chốc lát, ta do dự mở miệng:

"Trời đã khuya, hoàng huynh nên về đi. Dù chúng ta là huynh muội, nhưng bảy tuổi đã không chung giường, vẫn cần phải giữ lễ nghi."

Nghe đến câu "huynh muội", khuôn mặt Sở Linh Thần càng trở nên khó coi.

"Ra ngoài!"

Tiếng hét đột ngột làm Thanh Hoan giật mình run rẩy, ta gật đầu ra hiệu cho nàng, nàng lo lắng nhìn ta một cái rồi mới ra ngoài.

Ta đang suy nghĩ phải đối phó với vị hoàng huynh khó chịu này như thế nào, thì một lực mạnh mẽ kéo ta về phía trước, trong giây tiếp theo, ta đã bị Sở Linh Thần ôm chặt.

Hơi thở mạnh mẽ của nam nhân bao phủ lấy ta, ta ngây người một chút, rồi ra sức giãy giụa. Nhưng Sở Linh Thần càng ôm chặt hơn, ta tức giận, cắn mạnh vào vai hắn. Hắn đau đớn, động tác chậm lại, ta tranh thủ đẩy hắn ra, giơ tay tát mạnh.

"Chát!"

Lực tay của ta rất mạnh, đầu Sở Linh Thần bị ta đ-á-nh lệch sang một bên.

Gần đây ta đã quá mệt mỏi, cái tát này phần nào là để trút giận, đ-á-nh xong ta cũng có chút hối hận. Sở Linh Thần quay đầu nhìn ta, giọng nhẹ nhàng.

"Muội biết, phải không?"

Ta sững sờ, mất một lúc lâu mới hiểu hắn đang hỏi gì.

"Ta biết, nhưng ta không hiểu tại sao, rõ ràng huynh biết điều này là sai!"

Sở Linh Thần cười.

"Thế nào là đúng? Thế nào là sai? Giao Giao, từ lúc muội năm tuổi ở Ngự hoa viên nhờ ta hái hoa, ta đã có muội trong lòng rồi. Ta biết mình không bình thường, biết cảm giác này mãi mãi không thể lộ ra ánh sáng, nhưng ta không thể kiểm soát được bản thân. Ta yêu muội, dù muội là muội muội của ta."

Ta lùi lại một bước, cảm thấy người trước mặt đã không còn bình thường.

"Muội sợ ta sao? Giao Giao, sao muội có thể sợ ta? Muội có biết ta đã làm bao nhiêu vì muội không? Ta muốn chăm sóc muội, ta muốn muội trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, nên ta mới muốn làm Thái tử, làm thiên tử tương lai, chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ muội tốt hơn! Nhưng Giao Giao, sao muội có thể, sao muội có thể biết rõ tâm ý của ta mà vẫn muốn ta cưới người khác!"
 
Chương 12


Ta im lặng một lúc, rồi ngước mắt lên nhìn hắn.

"Hoàng huynh, huynh thực sự yêu muội, thực sự sẵn lòng làm mọi điều vì muội sao?"

Ánh mắt Sở Linh Thần lóe lên một tia sáng, hắn đang cố gắng kiểm soát sự xúc động của mình.

"Phải."

"Nếu đã như vậy, ta có thể ở bên huynh, như cái cách mà huynh mong muốn."

Sắc mặt hân hoan của Sở Linh Thần hoàn toàn biến mất khi nghe câu tiếp theo của ta.

"Huynh từ bỏ ngai vàng, ta từ bỏ vị trí công chúa, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

Sở Linh Thần im lặng một lúc rồi mở miệng.

"Giao Giao, con đường này ta đã đi hơn mười năm rồi, ta sinh ra đã cao quý, tại sao phải trở thành một người bình thường?"

"Vậy hoàng huynh đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mối quan hệ giữa ta và huynh bị triều thần hay hậu cung phát hiện không, thiên hạ sẽ nhìn chúng ta thế nào? Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng huynh muốn làm thiên tử, có lẽ để bảo toàn danh tiếng của huynh, bọn họ thậm chí sẽ có thể xử tử ta?"

Sở Linh Thần có chút lo lắng:

"Họ sẽ không, và ta càng không!"

"Đến khi lâm vào tuyệt cảnh, điều gì cũng khó nói trước."

Ta lắc đầu.

"Ta hỏi lại huynh, huynh muốn làm thiên tử, nghĩa là hậu cung ba ngàn giai lệ, huynh có thể cam đoan không chạm vào họ chút nào không?"

"Nhưng họ chỉ là những người để ta tiêu khiển thôi!"

"Nếu hoàng huynh có thể tiêu khiển, vậy ta cũng có thể? Hoàng huynh có ba ngàn giai lệ, ta cũng có thể chọn ba ngàn mỹ nam? Như vậy cũng coi là công bằng, chúng ta định thời gian gặp nhau để an ủi nhớ nhung!"

"Giao Giao!"

Sở Linh Thần tức giận.

"Sao muội lại sỉ nhục ta, sỉ nhục chính mình? Với ta, muội là bảo vật trân quý nhất thế gian, sao muội có thể so mình với những kẻ hèn mọn như vậy!"

"Sỉ nhục? Hèn mọn? Vậy ra hoàng huynh vẫn biết đấy!"

Ta cười nhạt.

"Hành động của hoàng huynh hôm nay chẳng phải là sỉ nhục ta sao? Không mời mà vào, xông vào cung của ta, hoàng huynh xem ta là ai?"

"Giao Giao, ta không có ý đó, chỉ là ta đã mất bình tĩnh."

"Huynh không cần phải nói với ta nhiều như vậy, lời huynh nói ta cũng chưa chắc đã tin. Huynh tham luyến quyền lực, không muốn từ bỏ ngai vàng, nhưng lại không thể cho ta một danh phận chính đáng.

Ngồi trong hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng huynh lại muốn ta vì ngươi mà giữ mình trong sạch, hoàng huynh, như vậy không phải quá tham lam sao?"
 
Chương 13


Sở Linh Thần bị ta nói đến nắm chặt tay, nhưng không thể phản bác. Ta tiến lên một bước, bàn tay nhỏ nhắn vẽ vòng tròn trước n.g.ự.c hắn.

"Nếu hoàng huynh thật lòng có ta trong tim, thì ai ngồi trên ngai vàng này có gì khác biệt? Chi bằng ta xin phụ hoàng phong ta làm Hoàng thái nữ, huynh làm Hoàng phu giám quốc của ta. Huynh đã nói rằng huynh vì ta mà ngồi lên ngai vàng, vậy tại sao không thể vì ta mà từ bỏ ngai vàng này?"

Giọng Sở Linh Thần như thể từ kẽ răng nghiến ra.

"Giao Giao, muội đang ép ta."

Ta thở dài một hơi.

"Hoàng huynh, không phải ta ép ngươi, mà là ngươi quá tham lam. Cá và gấu không thể có cả hai, lẽ nào ngươi thật sự không hiểu sao?"

Sở Linh Thần không nói gì, ta quay người bước vài bước để tạo khoảng cách, quay lưng về phía hắn.

"Trời đã khuya, hoàng huynh nên rời đi, nếu không phụ hoàng sẽ trách phạt. Tiện đây nhắc nhở hoàng huynh một câu, ta được phụ hoàng cưng chiều nuôi lớn, huynh đừng ép ta, nếu không ta sẽ bẻ gãy tất cả, kẻ hối hận chắc chắn không phải ta!"

Ta cảm nhận được Sở Linh Thần đứng im tại chỗ rất lâu, rồi mới thở dài một tiếng và rời đi. Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.

Xem ra cần phải thúc giục hoàng hậu nương nương, tốt nhất là đẩy sớm thời gian tổ chức tiệc hoa lên.

...

Hoàng hậu hành động rất nhanh, chỉ là ta không ngờ Tiểu Thiến cũng đến tham gia.

Nàng theo sau Lương phu nhân, gương mặt tỏ vẻ cung kính, tuân phục, Lương phu nhân tuy cười có phần cứng nhắc, nhưng nhìn chung vẫn hài hòa.

Có thể khiến người duy nhất hiểu chuyện trong phủ Quốc công Lương chấp nhận nàng, xem ra nàng thực sự có chút bản lĩnh.

Có sự ám chỉ của hoàng hậu, mọi người đều biết buổi tiệc hoa này là để chọn phi cho Thái tử, ai nấy đều dốc sức thể hiện.

Nếu không vì lo hoàng hậu chọn ít người cho Thái tử, ta đã không ở lại đây xem họ biểu diễn, thực sự là nhàm chán. Nhưng ta không ngờ, Tiểu Thiến lại chủ động tìm ta.

Thanh Hoan nhìn thấy nàng sắc mặt liền thay đổi.

"Thứ phản chủ cầu vinh, còn dám xuất hiện trước mặt công chúa!"

Tiểu Thiến cung kính hành lễ, đứng dậy nhìn Thanh Hoan.

"Hiện giờ ta là Thế tử phu nhân do Hoàng thượng đích thân ban hôn, dẫu sao cũng không thể để một nô tỳ khinh nhờn!"

"Hừ!"

Thanh Hoan liếc nhìn nàng một cái cũng thấy chán ghét.

"Khi nào nói sự thật cũng trở thành sỉ nhục, đúng sai trên đời này tự trong lòng mỗi người rõ, không phải ngươi không thừa nhận thì có thể che giấu, dám làm mà không dám nhận, có chút tiền đồ nào không?"
 
Chương 14


Sắc mặt Tiểu Thiến khó coi, nhưng không phản bác. Ta khẽ quạt chiếc quạt ngọc trắng trong tay, không hiểu nhìn nàng.

"Ngươi hôm nay là chán đời hay lương tâm trỗi dậy, tự tìm đến để bị mắng? Dù sao thì chuyện vụng trộm ngươi cũng đã làm, không lẽ lại đến trước mặt bổn công chúa khoe mẽ cái uy phong ngu ngốc này sao?"

"Công chúa hà tất phải nói khó nghe như vậy."

"Khó nghe sao?"

Ta tỏ vẻ ngây thơ.

"Ngươi làm được mà lại sợ người khác nói sao? Nếu đã sợ thì tại sao lúc đầu còn làm?"

"Công chúa không thích Lương Văn Chi, hôn ước này với người mà nói có cũng được, không có cũng chẳng sao, thậm chí là gánh nặng, vậy tại sao không thể để ta thay người? Ta yêu hắn, ta sẵn lòng làm mọi thứ vì hắn, ước mơ lớn nhất của ta là được gả cho hắn. Người không cần, ta tự đi tranh giành, ta có gì sai?"

Nhìn nàng đầy vẻ phẫn nộ, rõ ràng là muốn biện hộ cho mình và Lương Văn Chi, ta bật cười.

"Ha ha! Chỉ dựa vào việc ta là công chúa, chỉ dựa vào việc bổn công chúa có thể mang lại cho hắn vinh quang vô thượng, còn ngươi thì sao? Ngươi có thể mang lại cho hắn điều gì?

Tiểu Thiến, ta không phủ nhận ngươi là một cô nương thông minh, nhưng đừng quên, ngay cả thân phận Thế tử phu nhân này cũng là do bổn công chúa ban cho ngươi, nếu không, dù Lương Văn Chi có thích ngươi đến đâu, cùng lắm ngươi cũng chỉ là một thiếp thất.

Nhưng mà, ngươi đã nói sai một điểm rồi, bổn công chúa không cần, nhưng cho dù bổn công chúa không cần, ngươi cũng không thể lấy được nếu ta không cho phép.”

Ta nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế.

“Không có việc gì không vào Tam Bảo điện, ngươi chắc không ngu ngốc đến mức chưa đại hôn đã đến khiêu khích bổn công chúa, có chuyện gì thì nói thẳng đi!”

Tiểu Thiến ngập ngừng, rồi bất ngờ quỳ xuống.

“Xin công chúa hạ giá gả vào nhà họ Lương, ta nguyện làm nô tỳ, chỉ cần được ở bên Thế tử là đủ, ta tuyệt đối sẽ không làm phiền công chúa!”

Thanh Hoan trừng mắt.

“Ngươi còn biết xấu hổ không?

Trước đây ngươi đã cướp hôn sự của công chúa, công chúa rộng lượng không chỉ không trách ngươi, còn xin Hoàng thượng ban hôn cho hai người, nay ngươi lại xin công chúa hạ giá, trên đời sao lại có kẻ mặt dày vô liêm sỉ như ngươi!”
 
Chương 15


Tiểu Thiến không để ý đến nàng, bướng bỉnh nhìn ta, trong mắt đầy nước, như thể chịu đựng sự oan ức lớn lao.

Ta lạnh lùng nói.

“Đây là ý của ngươi hay là ý của Lương Văn Chi và Lương phu nhân?”

Tiểu Thiến ngẩn ra, không nói gì. Ta mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi.

“Đã không nói thì tránh sang một bên, đừng cản trở bổn công chúa!”

“Ta nói!”

Tiểu Thiến nắm lấy tay áo ta, nước mắt lăn dài.

“Là ý của phu nhân.

Thế tử vốn chỉ là một quan nhỏ, trước đây có hôn ước, mọi người đều đối xử rất khách sáo, nhưng ngay sau khi hắn từ chối hôn ước, ai ai cũng biết hắn đắc tội với hoàng thất, phủ Quốc công Lương chỉ còn vẻ ngoài mạnh mẽ, không có sự giúp đỡ, ngược lại gặp khó khăn khắp nơi, Thế tử thực sự không còn đường đi, xin công chúa cứu m-ạ-ng!”

Ta tức giận cười lạnh.

“Các ngươi nghĩ bổn công chúa là tượng Phật trong chùa sao? Lấy đức báo oán không nói, còn phải từ bi hỷ xả? Với hai mẹ con họ như vậy, ngươi vẫn muốn gả cho hắn?”

Tiểu Thiến khóc như mưa.

“Xin công chúa, ta thề sẽ không trở thành trở ngại cho người và Thế tử, cầu xin công chúa, cứu Thế tử gia đi!”

Ta nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, cái cảnh nước mắt nước mũi tèm lem kia đừng có mà dây vào áo ta, đây là bộ váy mới may đấy.

Thanh Hoan nắm lấy tay nàng rồi hất sang một bệnh.

“Có bệnh thì đi chữa, đừng đến trước mặt công chúa mà làm phiền! Ban đầu nghĩ ngươi đã đủ xui xẻo, không ngờ mẹ con nhà họ Lương còn tệ hơn!”

Ta dẫn Thanh Hoan rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu gào phía sau.

“Công chúa!”

Ta quay lại, chỉ thấy khuôn mặt đẫm lệ của Tiểu Thiến đầy quyết tuyệt.

“Nếu công chúa không đồng ý, ta sẽ nhảy xuống hồ này, dùng cái m-ạ-ng hèn này để hủy danh tiếng của công chúa, cũng đáng!”

Ta nhíu mày.

“Chỉ vì một nam nhân mà ngươi đáng làm đến mức này sao?”

Tiểu Thiến lắc đầu.

“Người không hiểu đâu.”
 
Chương 16


Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu, hiểu ra chắc ta thành kẻ đi-ên mất.

“Đáng tiếc là bổn công chúa không sợ bị đe dọa, ngươi muốn nhảy thì cứ nhảy, sao phải nói nhiều?”

Tiểu Thiến nghiến răng, thực sự ngã xuống hồ.

Ta đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng, nhà họ Lương này là đường cùng rồi muốn phản công tuyệt địa sao?

Lại còn nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc này!

Nếu nàng muốn nhảy thì cứ nhảy, ta muốn xem liệu Lương phu nhân và Lương Văn Chi có vì thế mà để ý đến nàng hơn không!

Cuối cùng vẫn là người đã ở bên nhau nhiều năm, dù chán ghét nhưng ta cũng không nỡ nhìn nàng ch-ếc, Thanh Hoan chần chừ một lúc rồi cũng hỏi.

“Công chúa, chúng ta thực sự không cứu sao?”

“Nàng tự nguyện nhảy, liên quan gì đến chúng ta?”

Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của nàng, ta mỉm cười.

“Yên tâm, nàng không ch-ếc được, vở kịch này mới diễn được một nửa thôi!”

Tiểu Thiến cuối cùng cũng được cứu lên, toàn thân ướt sũng, run rẩy vì lạnh nhưng vẫn không quên lời thoại.

“Công chúa, nô tỳ biết mình thân phận thấp hèn, không xứng với Thế tử.

Nô tỳ nguyện ý chịu tội với công chúa, chỉ xin công chúa giữ lại cái m-ạ-ng hèn này, nô tỳ thực sự yêu Thế tử, dù chỉ làm thiếp nô tỳ cũng nguyện ở bên Thế tử, cầu xin công chúa!”

Ta nhướng mày, đúng như ta nghĩ, chuyện này chưa kết thúc. Quả nhiên, ngay sau đó Lương phu nhân liền khóc lóc thảm thiết lao tới.

“Con trai ta!”

Bà ta khóc như thể con trai bà thực sự đã ch-ếc, ánh mắt nhìn ta đầy phẫn nộ, giọng nói chính nghĩa lẫm liệt.

“Là con trai ta có lỗi với công chúa, công chúa và con trai ta không có duyên là do nhà họ Lương chúng ta phúc mỏng. Nhưng nay Tiểu Thiến đã là Thế tử phu nhân do Hoàng thượng ban hôn, công chúa sao có thể đẩy nàng xuống nước?”

Ta gần như muốn vỗ tay khen ngợi hai người này, dùng cách cũ rích này, muốn gán cho ta danh tiếng độc ác.

Thanh Hoan lạnh lùng nói.

“Lương phu nhân cẩn thận lời nói, vu oan cho công chúa là tội lớn, chỉ sợ hậu quả này các người không gánh nổi.”

Lương phu nhân ngừng lại một chút, rồi tiếp tục khóc lóc.

“Công chúa tôn quý, phủ Quốc công Lương yếu thế, chúng ta liền phải chịu đựng bị ức h.i.ế.p sao? Phu quân, sao chàng lại đi sớm như vậy? Để lại chúng ta cô nhi quả mẫu chịu sự ức hiếp, nếu chàng còn ở đây…”

“Chỉ sợ bị các người làm tức ch-ếc sớm hơn.”
 
Chương 17


Ta cắt ngang lời bà, mặt lộ vẻ chế giễu.

“Lương phu nhân quả thật là thiên bẩm diễn xuất, nói còn hay hơn hát, diễn còn sống động hơn cả người ở Xuân Hi Viện!”

“Ngươi!”

Khuôn mặt Lương phu nhân đỏ bừng, bà vốn là phu nhân Quốc công đoan trang đức hạnh, nào chịu nổi sự sỉ nhục như thế này.

Ta nhìn Tiểu Thiến từ trên cao.

“Ngươi ở bên cạnh bổn công chúa không phải một hai ngày, vậy mà vẫn không hiểu tính cách của bổn công chúa, danh tiếng này ta khi nào để tâm? Bắt nạt và làm nhục người khác, bổn công chúa luôn làm công khai, có bao giờ đã làm việc sau lưng?”

Nghe vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không nhịn được mà ho khan hai tiếng, câu nói này quá kiêu ngạo!

Ta ra hiệu cho Thanh Hoan tiến lên, kể lại toàn bộ lời của Tiểu Thiến vừa nói.

Các phu nhân có mặt đều là người thông minh, làm sao không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn Lương phu nhân và Tiểu Thiến với ánh mắt đầy chán ghét.

Lương phu nhân bật dậy, chỉ vào ta hét lên.

“Ngươi vu khống!”

Ta kéo váy một chút, rồi đá bà ta xuống hồ.

“Lương phu nhân muốn tính toán, đáng tiếc lại chọn sai người. Bổn công chúa từ trước đến nay không phải là người dễ bị tính kế. Nếu đã thích hồ nước như vậy, người đâu, canh giữ cho bà ta ngâm đủ một canh giờ rồi mới cho ra khỏi cung. Sau này, người nhà họ Lương không được phép vào cung, bất cứ nơi nào có khả năng bổn công chúa xuất hiện cũng không được nhìn thấy, bổn công chúa thấy xui xẻo!”

Ta chuyển ánh mắt, nhìn Tiểu Thiến và nở nụ cười.

“Ngươi đã nói nguyện làm thiếp, Thanh Hoan đến ngự thư phòng báo với phụ hoàng, bảo Vương đại giám lấy lại thánh chỉ, thân phận Thế tử phu nhân này là bổn công chúa nâng ngươi lên, tiếc rằng ngươi không xứng với sự nâng đỡ này!”

Tiểu Thiến vừa kinh ngạc vừa nhục nhã, sự việc bại lộ, lại mất đi thánh chỉ ban hôn, chỉ là một thiếp thất, nàng về Lương phủ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Ta không thèm để ý đến nàng nữa, dám tính kế với ta mà không nghĩ trước đến hậu quả sao?

Ta nhìn hoàng hậu với nụ cười dịu dàng và xinh đẹp.

"Nương nương, đã chọn được người chưa, đều là tiểu thư nhà ai?"

Chuyện quan trọng không thể trì hoãn được!

Hoàng hậu khẽ nhếch môi, tuy rằng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, nhưng rõ ràng bà vẫn chưa quen với cách nói chuyện một giây trước còn ở dưới đất, một giây sau đã lên trời của ta.

"Đích nữ nhà Thừa tướng, Văn Thư Cẩm, là một cô nương không tồi, dung mạo xinh đẹp, dịu dàng hiểu chuyện, bổn cung rất thích."

Quả nhiên, người được chọn làm Thái tử phi vẫn không thay đổi.

"Nương nương thật tinh tường, người mà nương nương khen ngợi đương nhiên là nữ tử tốt nhất thiên hạ, chỉ là người chỉ chọn một người sao?"

Hoàng hậu thậm chí còn không buồn nhếch mép.
 
Chương 18


Cuối cùng, dưới sự thúc giục của ta, không chỉ định ra Thái tử phi, còn có hai Trắc phi và bảy tám cô gái chưa định phẩm cấp nhưng đã được để mắt đến.

Những phu nhân và tiểu thư vốn nhìn ta với ánh mắt cảnh giác, giờ đây đều cảm thấy ta tỏa sáng, dù sao thì có được một tiểu cô tốt như vậy biết ở đâu mà tìm!

Nhìn thấy người chọn đã đủ, ta hành lễ với hoàng hậu rồi về cung ngủ.

Tất cả là do Sở Linh Thần, mấy ngày nay làm ta không ngủ ngon giấc.

Nay Thái tử phi đã được chọn, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn muốn ngồi vững trên ngai vàng, những nữ tử này không thể không lôi kéo, cư nhiên cũng sẽ không có thời gian tìm đến ta nữa, chắc chắn ta có thể ngủ ngon.

Chỉ là tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Sứ thần Bắc Mạc đã vào kinh.

Đây là điều trong ký ức kiếp trước không có, có lẽ đây là một cơ hội.

"Hòa thân?"

Ta hoàn toàn sững sờ, họ chỉ định ta đi hòa thân?

Thanh Hoan còn lo lắng hơn ta:

"Công chúa tôn quý như thế, sao có thể gả đến vùng đất man rợ đó?"

Vương đại giám mặt đầy khó xử.

"Hoàng thượng thương yêu công chúa nhất, đương nhiên không đồng ý.

Chỉ là sứ thần Bắc Mạc không chỉ đồng ý ký kết hiệp ước đình chiến, còn hứa hẹn nhiều lợi ích, thành ý rất lớn, không ít quan viên dâng biểu xin Hoàng thượng vì đại cục mà suy xét, thậm chí có những lão thần quỳ mãi không dậy.

Lúc này Hoàng thượng đang tức giận trong ngự thư phòng, chưa dùng bữa trưa, xin công chúa đến khuyên nhủ."

Ta suy nghĩ một lát, trong lòng đã có kế hoạch.

"Thanh Hoan, mang theo ít canh, chúng ta đến xem thế nào."

"Dạ."

Ta mang theo Thanh Hoan đến ngự thư phòng, quả nhiên ngoài cửa có vài vị đại nhân tuổi tác đã cao đang quỳ, râu tóc bạc phơ phất phơ trong gió, trông thật thê lương.

Họ thấy ta, lễ phép chào một tiếng.

"Tham kiến công chúa."

Ta rõ hơn ai hết mấy lão này ngày thường mắt cao hơn đầu, khinh thường nhất là ta - một công chúa kiêu ngạo.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta cũng không để ý.
 
Chương 19


Chỉ là ta không ngờ Sở Linh Thần cũng đến, hắn thở hổn hển, rõ ràng là vội vàng chạy tới, không để ý mấy vị đại nhân đang quỳ, nói với ta.

"Giao Giao yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để muội đi hòa thân!"

Đại nhân Thừa tướng đứng đầu mặt mày khó coi, giọng nghiêm nghị.

"Thái tử điện hạ, xin vì đại cục mà suy xét!"

Sắc mặt Sở Linh Thần khó coi vô cùng.

"Cái gì là đại cục? Là đem muội muội ruột của mình đẩy ra ngoài hòa thân? Lấy quốc gia đại nghĩa để ép một nữ tử, Thừa tướng cũng nói ra được!"

"Ngươi!"

Ta vội vàng ngăn hai người đang chuẩn bị cãi nhau, tiếp tục thế này, chắc Thừa tướng sẽ không muốn gả con gái mình cho Thái tử nữa.

"Vương đại giám, phiền người mang thức ăn vào cho phụ hoàng."

Giao xong việc, ta cũng quỳ xuống trước cửa ngự thư phòng.

"Xin phụ hoàng cho phép nữ nhi hòa thân với Bắc Mạc!"

Mọi người ngoài cửa đều sững sờ, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng của Sở Linh Thần.

"Giao Giao, muội có biết mình đang nói gì không?"

Dù đang quỳ, ta vẫn giữ thẳng lưng:.

"Phụ hoàng, nữ nhi từ khi sinh ra đã nhận được ân sủng vô thượng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, gấm vóc lụa là mà người thường không có được. Vì thiên hạ vạn dân nuôi dưỡng ta, nên ta cũng nên làm gì đó cho họ. Phụ hoàng, đây là trách nhiệm mà nữ nhi nên gánh vác, xin phụ hoàng thành toàn cho nữ nhi!"

Những vị đại nhân đang quỳ ngoài cửa rõ ràng cũng bị chấn động, cúi đầu hành lễ chân thành với ta.

"Công chúa đại nghĩa, thần kính phục."

Chỉ có Sở Linh Thần đứng lặng người.

"Giao Giao, muội đang ép ta sao?"

Ta không trả lời, chỉ cúi đầu lạy từng cái thật mạnh:

"Xin phụ hoàng thành toàn cho nữ nhi!"

Phụ hoàng vẫn thương ta, chỉ sau ba cái lạy liền mở cửa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top