Cập nhật mới

Dịch Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


“Im đi! Nếu chết thì tôi và cậu chết chung, này chẳng phải là cậu thích nhất à?”, Tiêu Ái Lệ cười lạnh lùng.

Nhưng ngay lúc đó, ở phía trước không xa có một tảng đá lớn chặn hơn phân nửa mặt đường, với tốc độ hiện tại chắc chắn sẽ gây tai nạn! Tiêu Ái Lệ vội vàng thắng xe, nhưng cô đột nhiên phát hiện cô đã đạp thắng nhưng tốc độ không hề giảm bớt. Trong thoáng chốc, mồ hòi lạnh túa ra đầy trán.

“Đứt thắng rồi!”, Tiêu Ai Lệ thất kinh hồn vía thốt lên. Chuyện xe mất thắng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bởi vì điều đầu tiên cần làm khi lên xe là kiếm tra tính năng! Tiêu Ái Lệ vừa rồi muốn lên mặt với Tân Mặc cho nên phớt lờ, đến bây giờ phải ăn quả đắng.

“Cậu nói cái gì? Đứt thắng?”, Tân Mặc cau mày thật chặt, quay phắt lại hỏi, thế nhưng dường như Tiêu Ái Lệ chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, cho nên cả người cứ ngẩn ra như mất hồn, hoàn toàn không nghe Tân Mặc nói gì. Tốc độ xe không giảm, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ tông thẳng vào

tảng đá.

“Cô chủ à, nhanh lên đi! Đừng đờ ra đó nữa, nghe tòi điều khiến này!”, Tân Mặc quát lớn, lúc này Tiêu Ái Lệ mới thoáng hoàn hồn.

“Đầu tiên kéo hộp số, kéo hết hộp số luôn!”, Tân Mặc quát lên, lúc này Tân Mặc như biến thành một con người khác, vừa nãy còn làm ra vẻ hãi hùng nhắc Tiêu Ái Lệ giảm tốc độ, lúc này liền trở nên bình tĩnh, đụng chuyện không hoảng!

Tiêu Ái Lệ định buông bàn tay phải đang nắm chặt vô lăng làm theo lời Tân Mặc, thế nhưng

lúc này, bàn tay của cô nặng như đeo chì, muốn nhúc nhích nhưng không thể nào động đậy được dù chí một chút!

Tình hình đã nguy cấp lắm rồi, khoảng cách giữa tảng đá và chiếc xe càng ngày càng rút ngắn, không tới ba giây nữa tai nạn khủng khiếp sẽ xảy ra, nhưng ngay lúc này Tiêu Ái Lệ vì quá sợ hãi không còn khống chế được bản thân nữa. Tân Mặc lập tức xông qua ghế lái, cũng may Tiêu Ái Lệ nhỏ con, nếu không chắc chắnc chen không lọt.

Thân người Tiêu Ái Lệ bị dồn vào sát cửa xe, bàn chân đang đạp thắng cũng tự động

buông ra. Thế là Tân Mặc nhanh chóng tiến hành một loạt thao tác.

Chiếc xe hòm nay bọn họ lái là Mercedes Benz S350, đây là loại ô tô kết hợp hộp sô’ thường và hộp sô’ tự động, vì vậy Tân Mặc nhanh chóng chỉnh sang hộp sô’ tự động, sau đó cài về chê’ độ p, đồng thời điều khiến vô lăng ngoặt sang phải hết cỡ. ở khu vực ngoại thành này, hai bên đường có rất nhiều cây to.

Miễn cưỡng cài về chê’ độ p song thực tê’ cũng không thể dừng xe ngay lập tức được, cho nên Tân Mặc mới nhanh chóng ngoặt vô lăng, lợi dụng cây cối

um tùm hai bên đường giảm xung lực xuống mức thấp nhất.

Chiếc Mercedes Benz màu đen tông vào một thân cây phong to khoảng bằng vòng tay người lớn. Xung lực theo quán tính tác động lên cây khiến lá rụng lả tả xuống chiếc xe.

Sau một tiếng ‘fâm’, chiếc xe đã chịu đứng yên trong tư thế húc đầu vào thân cây, động cơ xe cũng yếu dần rồi ngưng hẳn, Tân Mặc nhanh chóng rút chìa khóa, tay trái luồn qua người Tiêu Ái Lệ mở cửa xe ra, sau đó ôm cô lăn xuống.

Đầu xe húc vào thân cây đã

biến dạng nghiêm trọng, Tân Mặc thở hắt ra một hơi, sau đó đẩy Tiêu Ái Lệ xuống đất.

Tiêu Ái Lệ bị đau kêu lên: “Nhẹ chút không được à?”

Tân Mặc cả giọng mắng: “Đã nói rồi, giảm cân đi! Nặng chết người! Đã vậy còn ngốc nữa! Bảo cậu buông chân ga, sao cậu còn nhấn thêm?”

“Sao tôi biết được? Lúc đó chân tôi có còn nghe tòi điều khiển nữa đâu?”, Tiêu Ái Lệ cúi đầu dùng tay xoắn xoắn mép váy, tủi thân nói.

“Thôi được rồi, được rồi!

May mà không sao hết! Lần sau lái xe đừng có nhanh như vậy nữa!”, Tân Mặc nhìn Tiêu Ái Lệ tủi thân, lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai không ít, bởi vậy ngữ khí cũng không còn quá gay gắt. Nói xong hắn lấy di động, bước ra ngoài gọi điện thoại cho Tiêu Kính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Tân Mặc rốt cuộc là người như thế nào? Xuất thân quê mùa, vậy mà lại có thân thủ cao cường, khi đối mặt với nguy cơ, _________ r ■ Ị          ■__      ■          ■          _■ cậu ta vân có thế trân tĩnh rất nhanh. Hơn nữa xem ra cậu ta còn có kinh nghiệm lái xe lão luyện. Vậy mà vừa rồi mình còn cười nhạo cậu ta chỉ biết lái máy cày! Có người lái máy cày nào giỏi được như vậy không cơ chứ? Tiêu Ái Lệ cười khổ trong lòng.

Tiêu Ái Lệ đang nghĩ gì, Tân Mặc không biết, lúc này đầu óc hắn đang không ngừng suy nghĩ. Chiếc Mercedes này hôm nay chú Quách vừa mới lái đến trường, nói cách khác lúc chú

Quách sử dụng vẫn không có việc gì cả. Hơn nữa chắc chắn bọn họ rất thường xuyên mang xe đi bảo trì, cho nên linh kiện máy móc của xe sẽ không có vấn đề. Nhưng mà vừa rồi sao lại đột ngột mất thắng? Chẳng lẽ là có ai đó động tay động chân vào? Xe hơi dạng này đều dùng phương pháp thắng thủy lực, muốn phá dây thắng cũng không phải chuyện khó khăn gì, kẻ làm sát thủ như hắn vẫn làm thường xuyên.

Tân Mặc đi vài bước chung quanh chiếc xe, sau đó ngồi xổm xuống. Thấy dây thắng dưới sàn xe bị hở một lỗ to, nhớt thắng đen thui đang chảy ra tí

tách, vừa nhìn là biết ngay bị người ta phá hoại!

Đây là chiếc xe chuyên dùng của Tiêu Ái Lệ, nói cách khác, kẻ này muốn dồn Tiêu Ái Lệ vào chỗ chết nên mới làm ra chuyện như vậy! Nếu hòm nay mình không có mặt ở đây, nói không chừng đã xảy ra tai nạn khủng khiếp rồi. Thế nhưng, rốt cuộc là ai làm? Trường Đế Tôn là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Kim Thạch, Tiêu Ái Lệ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn, lẽ nào trong trường còn có người muốn giết cô ấy?

Không được, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng,

nếu mình đã được ủy thác làm cận vệ cho cô chủ, vậy thì phải chịu trách nhiệm về an toàn cho cô. Mình phải tìm cho ra kẻ đó, lần này thất bại, chắc chắn bọn chúng sẽ còn tiếp tục giở trò.

Không bao lâu sau, xe do Tiêu Kính điều đến đã tới nơi, Tân Mặc và Tiêu Ái Lệ ngồi trên xe có rèm che trở về biệt thự. Khi hai người về đến nhà đã là bảy rưỡi tối.

Tiêu Ái Lệ vần chưa kịp hoàn hồn sau sự cố, chỉ ăn qua loa rồi về phòng, còn Tân Mặc lúc này cũng chìm vào suy nghĩ. Hòm nay xe đứt thắng, rõ ràng là bị phá hoại, vậy rốt cuộc là ai đã

ra tay? Nếu như kẻ thù đường đường chính chính xuất hiện thì chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ nhất là có âm mưu, rất khó đề phòng!

Trong lúc Tân Mặc đang trầm tư, điện thoại của hắn vang lên, là Tiêu Kính gọi đến. Tân Mặc hoàn hồn lại, sau đó nhấc máy.

“Tiểu Mặc, Ái Lệ vần còn ngồi bên cạnh cậu chứ?”

“Không, chắc cô ấy hoảng sợ quá nên đã về phòng rồi!”, Tân Mặc đáp.

“ừm, như vậy càng tốt! Cậu nói cụ thể chuyện hòm nay cho

tôi nghe một chút đi! Và cả… cậu có phát hiện gì không?”, giọng Tiêu Kính trong điện thoại vẫn bình tĩnh, dường như tất cả đều đã nằm trong dự liệu của ông ta.

“Hôm nay vốn là cô chủ tự lái xe, nhưng lạ ở chỗ hôm nay mọi đèn giao thòng trong thành phô’ đều là đèn xanh khi xe chúng tôi đi tới, đó cũng là một trong những nguyên nhân chúng tôi không phát hiện thắng xe có vấn đề, có điều như vậy cũng khiến cho hậu quả sự việc giảm xuống mức thấp nhất, nếu như xảy ra tai nạn trong nội thành, có khi hậu quả không chỉ là thế này thôi đâu!”, Tân Mặc nhớ lại sự việc vừa rồi mà sợ hãi.

“Đúng vậy, xe cộ trong khu vực nội thành rất đông, nếu như phát hiện sớm, chắc chắn sẽ có tai nạn liên hoàn, đây cũng coi như trời thương rồi! Vậy cậu có điều tra được thắng xe gặp sự cố ở đâu không?”, Tiêu Kính thở dài nói.

“Thắng xe bị người ta cắt gần đứt lìa, chảy cả nhớt thắng ra, cho nên mới không sử dụng được. Buổi trưa lúc chú Quách lái xe tới chắc chắn là chưa xảy ra chuyện gì cả. Như vậy chỉ có thể bị giở trò trong thời gian buổi chiều mà thôi! Ngày mai tôi sẽ đi điều tra tiếp, xem xem có kết quả gì không!”, Tân Mặc nói.

“Được, Tiểu Mặc à, cả cậu cũng phải cấn thận đấy! Tôi lăn lộn trong thương trường chắc chắn đã đắc tội nhiều người, mấy ngày nay tôi lại phải đi còng tác, chắc chắn bọn chúng sẽ tranh thủ lúc này để ra tay! Cho nên ở nhà phải tăng cường đề phòng đấy nhé!”, Tiêu Kính nhấn mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


“Bác Tiêu, tôi sẽ bảo vệ cô chủ an toàn! Cứ vậy trước đã nhé! Ngày mai tôi điều tra được gì sẽ gọi điện báo cáo ngay!”, Tân Mặc cam đoan.

“Được, tôi sẽ nói với phía trường học, bảo bọn họ phối hợp với cậu để điều tra! Hơn nữa

chuyện này tốt nhất không nên động đến cảnh sát!”, Tiêu Kính dặn dò.

“Tôi biết rồi, cảnh sát bây giờ tôi cũng chẳng tin được!”, Tân Mặc cười nhạt.

“Được rồi, tòi cúp máy trước nhé!”, Tiêu Kính quay lại cười với chú Quách: “Chú Quách à, xem ra bọn họ đã rục rịch rồi! Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này thế nào hả?”

“Ông chủ, may là hòm nay có Tân Mặc, nếu không có khi bọn họ đã đạt được ý đồ rồi! Có cần tòi điều một số người âm thầm bảo vệ không?”, chú

Quách nói.

“Chẳng phải tôi đã nói với chú rằng Tân Mặc chính là quý nhân có thể hóa giải nguy cơ của tập đoàn Kim Thạch chúng ta sao? Cho nên giao việc này cho cậu ta chắc chắn sẽ không sao hết! Hơn nữa, thân phận của Tân Mặc hiện giờ người ngoài vẫn chưa biết, vậy chúng ta càng thêm có lợi thế! Không cần điều người đi đâu, càng nhiều người càng dê lộ chuyện! Chú đi làm việc với bên trường học, bảo bọn họ phải hết sức phối hợp với Tân Mặc để điều tra! Cái gọi là ngàn dặm đê điều sụp vì một tổ kiến chính là đây. Tôi muốn diệt trừ cây gai độc trong trường học

này càng sớm càng tốt!”, Tiêu Kính nói một hơi.

Chú Quách tuân lệnh, sau đó bước ra ngoài.

Sáng hòm sau, Tân Mặc và Tiêu Ái Lệ thức dậy rất sớm. Ngồi trên bàn ăn, Tân Mặc nhìn hai bọng mắt đen thui của Tiêu Ái Lệ ngồi đối diện, hỏi với giọng quan tâm: “Cô chủ, tối qua ngủ không ngon sao?”

“Gặp chuyện như vậy, sao tôi có thể nghỉ ngơi cho được? Đêm hòm qua suýt chút nữa tòi đã gặp Tử Thần rồi đấy!”, Tiêu Ái Lệ cười khổ.

“Không sao đâu, đã có tôi ở đây! Cậu sợ gì chứ? Tin tưởng anh Mặc sẽ trường sinh bất lão! Bọn họ muốn gây bất lợi cho cậu, thì nhất định phải bước qua xác tôi!”, Tân Mặc vỗ ngực nói.

Nếu một ngày đẹp trời, có một người đàn ông nói với bạn như vậy, chắc chắn bạn sẽ cảm động đến rơi nước mắt! Tiêu Ái

Lệ cũng thế, cô rất ít tiếp xúc với phái nam, gần như chỉ có Tiêu Kính, chú Quách và Tân Mặc, thế nên những lời này của hắn khiến mắt cô có hơi đỏ lên. Ấn tượng về Tân Mặc trong lòng cô cũng trở nên tốt hơn, vì vậy, cò nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành và nói: “Cảm ơn!”

“Ha ha! Tôi là một vệ sĩ rất có trách nhiệm đấy, bảo vệ cậu vốn là việc của tôi mà!”, Tân Mặc cười nói.

Thật sự chỉ là còng việc ư? Không có gì hơn? Tiêu Ái Lệ thầm hỏi.

Đúng lúc này, Tân Mặc đột

nhiên bước đến bên cạnh Tiêu Ai Lệ và ngồi xuống, hắn duỗi tay về phía cô. Động tác này khiến cò càng thêm hoảng hốt, vội hỏi: “Cậu, cậu định làm gì?”

Tân Mặc không đáp, mà đưa tay kéo đầu Tiêu Ái Lệ ngã xuống đùi mình, tay còn lại cầm lấy một quả trứng gà vừa được luộc chính trên bàn, đặt lên mắt cô: “Nhắm mắt lại, tôi giúp cậu tiêu sưng! Đế mắt như vậy khó coi chết đi được!”

Giọng Tân Mặc mang theo một chút mệnh lệnh.

Đáng kinh ngạc là Tiêu Ái Lệ lại không hề phản kháng, trái lại,

cò còn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hơi nóng của trứng gà không chỉ tiêu sưng ở mắt mà còn làm ấm lòng cô. Không ngờ người đàn ông này lại chu đáo đến như vậy.

Thoáng chốc, vốn chỉ có mười phút dùng điểm tâm lại biến thành hai mươi phút đế tiêu sưng cho Tiêu Ái Lệ. May là hòm nay hai người thức dậy khá sớm, cho nên cuối cùng vẫn không trễ.

Dùng bữa sáng xong, Tân Mặc lái chiếc Audi A8 màu đen trong bãi đỗ xe phía sau biệt thự đến trường học.

Còn riêng chiếc Mercesdes 350 kia thì hẳn là được đưa đi sửa rồi! Đến trường, sau khi đỗ xe vào bãi, Tân Mặc và Tiêu Ái Lệ cùng đi lên lớp. Hắn vẫn duy trì khoảng cách 3 mét với Tiêu Ái Lệ như trước, nhưng hiện tại, cò đã không còn chán ghét hắn như mấy ngày trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Chương trình học buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi dùng cơm chiều xong, Tiêu Ái Lệ về lớp trước, còn Tân Mặc thì bắt tay vào điều tra vụ việc của chiếc Mercedes.

Bãi đỗ xe của trường Đế Tôn được xây dựng độc lập phía bên trái trường, lúc này, ở đây đã đỗ

đầy xe, phía ngoài bãi đỗ có một bảo vệ đang làm công việc tuần tra.

Bảo vệ nhìn thấy Tân Mặc thì cười nói: “Bạn học, sao cậu không đi nghỉ trưa đi, dưỡng sức cho tiết chiều!”

“Không sao đâu, sức khỏe của tôi rất tốt, một hai hôm không nghỉ trưa cũng chẳng sao. Anh trai à, có thể hỏi anh một việc được không?”, Tân Mặc cười hỏi.

“Ồ? Có chuyện gì, cậu cứ hỏi đi!”

“Bãi đỗ xe của trường luôn

có bảo vệ tuần tra mỗi ngày à?”, Tân Mặc chỉ chỉ vào bãi đỗ xe phía sau anh ta.

“Ồ, thì ra là việc này! Không giấu gì cậu, trường của chúng ta có tổng cộng sáu bảo vệ, sáu người trông coi một ngòi trường lớn như vậy, hiến nhiên có rất nhiều vấn đề rắc rối. Lại nói, tuy bãi đỗ xe có rất nhiều xe, nhưng chúng tôi cũng không thể tròng coi mỗi ngày được, thòng thường, khoảng 10 hay 20 phút gì đó sẽ có người đến tuần tra một lần. Thật ra thì có tuần tra hay không cũng chẳng sao cả, bởi vì ở đây có trang bị camera giám sát khắp bốn phía, cho nên rất ít khi xảy ra vấn đề”, nói xong,

bảo vệ liền chỉ vào camera giám sát xung quanh.

“Ồ? ở đây còn có camera à?”, Tân Mặc có hơi kinh ngạc, nếu đã có camera thì chuyện này dễ xứ lý hơn rồi. Chỉ cần đến phòng bảo vệ xem lại camera giám sát là có thể tìm ra kẻ phá hoại kia rồi.

“Anh trai bảo vệ, cám ơn anh! Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi không làm phiền nữa!”, nói xong, Tân Mặc rời khỏi bãi đỗ xe và chạy đến phòng bảo vệ.

Đội trưởng đội bảo vệ -Vương Phi Dương đã sớm nhận lệnh tử ban lãnh đạo nhà trường,

cho nên khi thấy Tân Mặc đến, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ.

Vương Phi Dương nói: “Tân Mặc đúng không? Tôi là đội trưởng đội bảo vệ – Vương Phi Dương. Có việc gì cần đội bảo vệ hỗ trợ thì cậu cứ nói. Má nó, tên khốn nào dám phá hưxe của cô chủ chứ? Ông đây mà bắt được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Ha ha, anh Vương à, cấp dưới của anh có biết chuyện xe của giám đốc Tiếu xảy ra vấn đề không?”, Tân Mặc hỏi.

“Tôi không nói với bọn họ,

dù sao đối với chúng ta mà nói thì chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ!”, Vương Phi Dương do dự nói.

“ừm, rất tốt, nếu tôi đoán không sai thì chiếc Mercesdes của chủ tịch Tiêu xảy ra vấn đề lúc ở bãi đỗ xe. Cho nên tôi nghi ngờ kẻ ra tay ở ngay trong trường của chúng ta! Chuyện này càng ít người biết càng tốt! Hình như bãi đỗ xe có bốn camera giám sát đúng không?”, Tân Mặc nói.

“Đúng vậy, trường Đế Tôn vốn là nơi tàng long ngọa hổ. Nếu như xe xảy ra vấn đề gì đó, chắc chắn bọn họ sẽ tìm đến

trường, vì tránh rắc rối phát sinh, cho nên nhà trường quyết định bố trí camera giám sát”, Vương Phi Dương gật đầu khẳng định.

“Được, giờ tôi cần băng ghi hình chiều hôm qua của bốn cái camera kia, hai người chúng ta cùng xem thử xem sao! Hi vọng có thể tìm ra kẻ kia!”, Tân Mặc nói.

“ừm, cậu chờ một chút!”, nói xong, Vương Phi Dương liền ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính của mình lên, trích ra đoạn phim do bốn cái camera kia ghi lại được ngày hòm qua.

Tân Mặc và Vương Phi Dương bắt đầu xem.

Ngày hôm qua chiếc Mercedes màu đen đỗ ở ngay lối ra bãi xe, vì thế camera phía trước rất dễ dàng quay được hình ảnh của nó. Hai người Tân Mặc liền tập trung toàn bộ tinh lực vào băng ghi hình từ cái camera này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Theo băng ghi hình có thể thấy được, khoảng ba giờ chiều, chú Quách lái Mercedes tiến vào bãi đỗ xe cùng lúc với một chiếc BMW 730 màu trắng, sau đó chú đã bước xuống xe và trò chuyện với tài xế BMW mấy câu rồi rời đi. Tâm 10 phút sau, chú Quách quay lại, ngồi lên chiếc BMW kia và rời khỏi bãi đỗ xe, nửa giờ sau đó, trong khung hình không có bất kỳ nhân vật nào xuất hiện.

Cứ kéo dài như vậy độ khoảng 1 tiếng, lúc này, có một người mặc đồng phục bảo vệ tiến vào bãi đỗ xe, hắn ta nhìn

quanh một lượt, sau đó nhanh chóng đi khỏi. Màn hình lại quay về trạng thái như cũ.

Nhưng không lâu sau đó, một bóng người mặc đồng phục chợt xuất hiện trong màn hình khiến hai người chú ý. Tân Mặc nhíu chặt mày.

Trong màn hình, nữ sinh kia vô cùng xinh đẹp, dù hình ảnh quay được từ camera không quá rõ nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp của cò ta.

Vừa liếc nhìn Tân Mặc liền nhận ra nữ sình này chính là Tô

Phi – người ngày hôm qua đã hẹn hắn đi ăn cơm trưa lúc ở hành lang. Cò ta, sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chuyện hôm qua là do cô ta làm? Tân Mặc cảm thấy vò cùng khó hiếu, tuy hắn không có ấn tượng gì tốt với Tò Phi, nhưng cũng không xem là xấu. Nói gì đi nữa thì cô nàng cũng là hoa khôi giảng đường, cho nên hắn không hi vọng chuyện này có liên quan đến cò ta.

Nhưng chuyện thường không như những gì ta mong muốn, trong màn hình, Tô Phi xuất hiện trước ống kính camera, cô ta đứng nhìn chiếc Mercedes Benz 350 hồi lâu,

dường như đang lẩm bẩm nói gì đó, không lâu sau đó, Tô Phi đi một vòng quanh chiếc xe, rồi mới rời khỏi bãi đỗ xe.

Mọi người đều biết camera luôn có một vài điếm mù, tuy bốn chiếc camera cùng ghi hình ở nhiều góc độ khác nhau có thể tăng thêm khả năng giám sát nhưng vẫn không cách nào quay rõ được hình ảnh cận xe Mercedes, cho nên ở vị trí điểm mù kia, Tô Phi có thật sự động tay động chân hay không thì vần là một bí ẩn. Lại nói, khoảng thời gian tuy ngắn, nhưng phá hỏng phanh là chuyện rất có khả năng, với thân thủ của Tân Mặc, hắn hoàn toàn có thể làm được

việc này chỉ trong một giây, trong khi khoảng thời gian Tò Phi ở vị trí điểm mù kéo dài đến 6,7 giây, chính vì điều đó, cô ta càng có hiềm nghi lớn hơn.

Khoảng thời gian sau đó, trong băng ghi hình ngoại trừ một bảo vệ tiến vào bãi đỗ xe tuần tra 1 vòng thì không còn bất kỳ ai khác.

Mãi đến năm giờ rưỡi chiều, vào thời điểm học sinh tan ca, lúc đó chắc chắn trong bãi đỗ xe có rất nhiều người, muốn phá hỏng phanh là chuyện không thế nào.

Tiếp đó, độ khoảng năm giờ

bốn mươi lăm phút, Tân Mặc cùng Tiêu Ái Lệ đi vào, thông qua camera có thể thấy hai người đang trò chuyện, Tân Mặc vẫn còn ấn tượng về việc này.

Chẳng mấy chốc Tiêu Ái Lệ đã ngồi vào ghế lái, khởi động xe và lái ra khỏi bãi đồ, trong khoảng thời gian có khả năng gây ra sự cố nhất, băng ghi hình chỉ ghi lại được như vậy. Tân Mặc nhíu mày đăm chiêu.

“Thế nào? Tân Mặc, cậu có phát hiện gì không? Trong khoảng thời gian xe của ông chủ đỗ ở bãi, chỉ có nữ sinh kia là đáng nghi nhất, chẳng lẽ do cô ta làm?”, Vương Phi Dương tắt

video và hỏi.

“Không hẳn!”, Tân Mặc lẩm bẩm.

“Có cần gọi nữ sinh kia đến đây rồi hỏi rõ không?”, Vương Phi Dương đưa ra đề nghị.

“Không thể! Nếu chuyện do cô ta làm thì không còn gì để nói. Nhưng nếu không phải thì chẳng khác nào chúng ta đang bôi nhọ danh dự học sinh, hơn nữa rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ!”, Tân Mặc lập tức bác bỏ đề nghị của Vương Phi Dương.

“Tân Mặc, cậu nói phải, xem ra tôi đã không suy nghĩ chu đáo

rồi!”, Vương Phi Dương cười nói.

Tân Mặc rơi vào trầm tư.

Thật sự do cô ta làm ư? Động cơ là gì? Ghen tị với vẻ ngoài của cò chủ? Không thể nào! vẻ ngoài của Tô Phi có thể nói là ngang tài ngang sức với Tiêu Ái Lệ, cùng lắm có thể do hồi bé uống sữa đu đủ quá nhiều cho nên phát triến tốt hơn Tiêu Ái Lệ một chút mà thôi. Nếu vậy, động cơ kia không có khả năng. Chẳng lẽ vì mình? Bởi vì mình thẳng thừng từ chối đã khiến cô ta thẹn quá hóa giận, nảy sinh ý định hủy hoại cô chủ? Ha ha, chuyện này cũng không thế nào! Tuy sức quyến rũ của mình rất lớn, những cũng không đến mức khiến một

hoa khôi giáng đường phái làm ra chuyện như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Tân Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi sắp vào học rồi, làm phiền anh Vương copy đoạn video này giúp, tan học gửi cho tôi!”

“ừ, được! Cậu cứ yên tâm! Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này!”, Vương Phi Dương mỉm cười tiền Tân Mặc rời khỏi phòng bảo vệ. Lúc anh ta vừa ngồi xuống trước bàn làm việc thì một loạt tiếng đập cửa vang lên.

“Tân Mặc à? Cậu đế quên gì ở đây hả?”, Vương Phi Dương mỉm cười mở cửa thì phát hiện

người đến là bảo vệ Tiểu Trung.

“Tiếu Trung hả? Cậu không đi tuần mà đến đây làm gì?”, Vương Phi Dương thân thiện hỏi.

“Anh Vương, hòm nay có một bảo vệ vừa đến, anh đến xem đi!”, Tiểu Trung nói.

“Không phải chứ? Số lượng nhân viên bảo vệ của chúng ta đã đủ rồi, sao lại có thêm người mới?”, Vương Phi Dương khẽ nhíu mày.

“Anh Vương, trí nhớ của anh tệ thật! Không phải tối qua Lưu mập đã từ chức rồi sao?”, Tiểu Trung nhắc nhở.

“Ôi! Tôi quên mất! Vậy cậu đi xem thử xem sao! Tòi tin tưởng năng lực của cậu! Tòi còn có việc phải làm!”, chuyện copy lại băng ghi hình không thể làm công khai được, nên anh ta đành phải tự xử lý.

Tiểu Trung khẽ gật đầu rồi đi xuống, Vương Phi Dương lại tiếp tục còng việc của mình.

Lúc Tân Mặc rời khỏi phòng bảo vệ chỉ mới một giờ mà thôi, trong khi tiết học chiều của trường Đế Tôn bắt đầu lúc hai giờ. Sở dĩ hắn kiếm cớ rời đi là vì muốn tìm Tô Phi.

Thân phận của Tân Mặc không giống Vương Phi Dương, hắn chỉ là một học sinh, còn Vương Phi Dương là đội trưởng đội bảo vệ. Thế nên, hắn đi nói chuyện sẽ không có vấn đề gì.

Đến lớp, Tân Mặc liền giao trách nhiệm hẹn Tô Phi cho Hoàng Trần.

Hoàng Trần là một cậu mập ba vòng đều 200, cặp mắt ti hí

của cậu ta khiến người ta chắng thể phân biệt nổi nó đang nhắm hay mở. Cậu béo này ngồi phía sau Tân Mặc, bởi vì hai người nói chuyện cũng khá hợp gu, cho nên cậu ta nghiễm nhiên trở thành một người bạn của Tân Mặc ở lớp 11A7.

Tên mập chết tiệt này cứ nắm lấy tay Tân Mặc mãi không buông, đây chính là cơ hội tiếp xúc với hoa khôi giảng đường hiếm có khó tìm, thế nên Hoàng Trần vui chết đi được. Hắn còn lắc lắc cái eo thô kệch cỡ đại của mình, hào hứng chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Tân Mặc chỉ biết

cười lắc đầu, hắn liếc nhìn các bạn học đang nằm bò trên bàn nghỉ trưa, rồi sải bước rời khỏi phòng học.

Cạnh trường có một quán cà phê rất nổi tiếng, tên là cà phê Đôi Bờ. Tuy diện tích không quá lớn, chỉ độ khoảng 40 mét vuông, nhưng luôn luôn trong tình trạng chật kín, nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này có lắp đặt thiết bị điều hòa, hơn nữa ông chủ quán rất biết kinh doanh. Ông ta thiết kê’ quán thành vô số gian phòng nhỏ, khác với môi trường có tính kỷ luật cao như trường học, ở nơi này, các cặp tình nhân có thể ngồi trong các gian phòng nhỏ kia, thoải mái

thể hiện tình cảm với nhau mà không sợ có người thấy được.

Tân Mặc vừa bước vào quán, liền có một nhân viên phục vụ bước tới và mỉm cười với hắn, sau đó dẫn hắn vào một gian còn trống.

“Bạn học, xin hỏi cậu muốn dùng gì?”, nhân viên phục vụ cười hỏi.

“Có trà đá không?”, Tân Mặc thản nhiên nói.

Nhân viên phục vụ ngớ ra, suýt nửa làm rơi menu xuống đất. Cậu ta không dám tin nhìn Tân Mặc. Trường Đế Tôn vốn là

trường quý tộc nổi danh trong thành phố, có thể đến đó học không phú cũng quý, đương nhiên cũng có một số học sinh dựa vào thành tích, thế nhưng những học sinh đó thường chỉ ở trong trường lo chăm chỉ học tập, căn bản không rảnh rỗi chạy đến đây uống cà phê.

Cậu ta làm nhân viên phục vụ ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe có khách vào quán gọi trà đá đấy. Đương nhiên, ngày hè chói chang, uống trà đá là thích nhất, nhưng nói vậy thì cũng quá… xấu hổ!

“Bạn… bạn học! Cậu… cậu thật sự muốn uống trà đá?”,
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa, cậu ta muốn đảm bảo tai mình không bị hỏng do hòm qua đeo tai nghe xem phim. Tuy nhiên, giọng của cậu ta đã được đề cao lên vài phần, giữa quán cà phê yên tĩnh được truyền đi rất xa.

Cách đó không xa, một vài khách đến uống cà phê không khỏi ló đầu ra nhìn về phía bên này.

“Chậc, không biết là tên ngốc nào chạy đến đây uống trà đá nữa, sao không uống ở trường luôn đi cho rồi, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiết kiệm thời gian!”

“Đúng đấy, lại còn uống trà đá! Làm chuyện mất mặt như vậy, nếu ai mà vừa ý tên kia thì kẻ đó đúng là không có mắt!”

“Loại mặt hàng này vậy mà lại mặc đồng phục của trường Đế Tôn chúng ta, đúng là mất hết thể diện mà!”

Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong quán cà phê, câu sau càng chói tai hơn câu trước, ý châm chọc rất rõ ràng và nặng nề. Thính lực của Tân Mặc rất tốt nên có thế nghe được hết, tuy nhiên, từ trước đến nay, hắn chẳng hề để tâm đ ến những lời như thế này.

“Sao há? Chẳng lẽ uống trà đá không được?”, Tân Mặc hỏi ngược lại.

“Cũng không phải, chỉ là…”, nhân viên phục vụ ấp a ấp úng, chỉ có điều nếu tất cả mọi người đều uống trà đá như cậu thì quán cà phê này nên đóng cửa được rồi. Tuy nhiên, câu phía sau cậu ta chỉ có thể nói thầm trong bụng.

“Nếu được thì làm đi!”, Tân mặc cười nói, tiếp tục cúi đầu, tay gõ gõ lên mặt bàn để giết thời gian.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời

đi.

“Đợi một chút, hai ly!”, Tân Mặc gọi cậu ta lại, đồng thời giơ lên 2 ngón tay.

Nhân viên phục trợn trừng mắt, rồi lập tức quay đi. Đúng là một tên keo kiệt, vậy mà lại mời người khác đến đây uống trà đá. Nữ sinh kia chắc cũng không ra gì, nếu không phải Xuân ca thì cũng là Phượng tỷ! Nhân viên phục vụ thầm nói.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng hai ly trà đá đi về phía này, cậu ta đặt khay gỗ xuống bàn phát ra âm thanh nặng nè.

“Nước của cậu!”, giọng điệu nhân viên phục vụ không mấy gì tốt, nếu không phải ông chủ đã từng căn dặn phải niềm nở với tất cả khách hàng thì đoán chừng… cậu ta cũng lười nói lời này.

“Cảm ơn!”, Tân Mặc thờ ơ đáp. Ngay lúc đó, cửa quán cà phê mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục của trường Đế Tòn bước vào. Đồng phục trắng sáng, gọn gàng ôm trọn từng đường cong hoàn mỹ của cô gái kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


“Đệt! Đây không phải là Tò Phi – hoa khôi xinh đẹp nhất trường chúng ta sao? Người được mệnh danh là người đẹp lạnh lùng vậy mà lại đến quán cà phê dành cho cặp đôi này ư?”, một nam sinh ngồi ở phía xa hét lên kinh ngạc.

“Cò ấy đến một mình, có lẽ vẫn chưa bị tên nào cướp mất đâu nhỉ!’’, một số nam sinh khác cũng lấm bấm.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Tân Mặc đã sững người từ lâu! Thậm chí cái khay trên tay đã rơi xuống và đập vào chân cậu ta mà cậu ta cũng không hề hay biết. Tôi tin rằng chỉ cần Tô Phi mỉm cười với cậu ta một cái thì có lẽ cậu ta sẽ ngất xỉu tại chỗ ngay!

Tò Phi quét mắt nhìn quanh quán cà phê một lượt, rất nhanh đã nhìn thấy Tân Mặc ngồi ở bàn bên cạnh nhân viên phục vụ. Cho nên cô ta chậm rãi đi về hướng đó.

“Cậu, cậu ấy đang đi về phía mình? Lẽ nào là nhìn trúng mình rồi?”, nhân viên phục vụ cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực đang đập một cách kịch liệt, như

thể sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào, cậu ta cảm thấy khuôn mặt đang dần nóng lên. Nếu như đập quả trứng gà lên đó cũng có thể chín được! Tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” của Tô Phi bước trên sàn quán cà phê càng giống như một thanh âm thúc giục trái tim, khiến trái tim cậu ta đập cành nhanh hơn, không dám chớp mắt. Như thể sợ sẽ bỏ lỡ câu đầu tiên hoa khôi nói với chính mình. Khuôn mặt mê người đó càng ngày càng đến gần, dường như cậu ta có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Đó là mùi nước hoa của thương hiệu Givenchy rất nổi tiếng của Pháp.

Cậu ta đã sẵn sàng, chỉ cần Tô Phi lên tiếng thì cậu ta sẽ lập tức đồng ý, bất luận đối phương nói gì.

Cuối cùng, mùi hương Givenchy ngày càng gần hơn. Cò gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã đứng trước mặt cậu ta, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng ấy khiến mọi thứ dường như không được hài hòa cho lắm.

“Này anh, làm ơn tránh ra!”

“Này anh, làm ơn tránh sang một bên!”, Tò Phi liếc nhìn nhân viên phục vụ, lạnh lùng nói.

“Hả”, nhân viên phục vụ vẫn đang đắm chìm trong thế giới tươi đẹp. Nhưng câu nói này giống như một trận mưa lớn trút xuống lập tức quét sạch tất cả nguyện vọng tốt đẹp trong lòng cậu ta! Mỹ nữ không còn nữa, hẹn hò cũng không luôn!

“Này anh, làm ơn tránh ra!”, Tô Phi mất kiên nhẫn tiếp tục nhắc nhở. Không phải là cô ta chưa từng gặp người nhìn thấy cô là đứng hình không nhúc nhích. Người mơ tưởng hão huyền nào chỉ có một mình cậu ta? Đây chính là chuyện thường ngày.

“Ồ! Vãng”, lúc này nhãn viên

phục vụ mới nhích người sang một bên, nhường đường cho cô ta. Tô Phi không hề khách sáo đi thẳng về phía chỗ ngồi của Tân Mặc.

Bầu không khí trong quán cà phê đột nhiên trở nên khá kỳ dị! Đó là hiệu quả của sự kết hợp giữa mùi ghen tức mà mùi thuốc súng!

“Sao Tô Phi có thể ngồi cùng chỗ với tên đó chứ? Gu kiểu gì vậy! Anh đây đẹp trai nhiều tiền! Có cò gái nào nhìn thấy mà không ngoan ngoãn nghe lời chứ!”, một nam sinh mặc quần áo cực kỳ thời trang, đầu tóc chải chuốt bóng loáng

chửi bới ầm ĩ. Đồng thời, lòng chinh phục Tò Phi của hắn ta lại càng tăng thêm.

“Cậu chủ An, mặc dù Tô Phi xinh đẹp! Nhưng em cũng đâu có tệ!”, một cô gái trang điểm đậm ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói.

Cậu chủ An liếc mắt nhìn cô ta một cái.

“Thật đúng là tin tức động trời nhỉ! Hoa khôi đứng đầu trường lại hẹn hò với một tên học sinh nghèo, chỉ có thế đến quán cà phê tình nhân ngồi uống nước đá với nhau. Đúng là bông hoa nhài cầm bãi phân trâu!

Người đáng thương như tôi chỉ có thể ngồi ngắm ảnh của Tò Phi?”, những tiếng xì xào trong quán cà phê đều là lời phàn nàn của đám nam sinh!

Nhân viên phục vụ lúc nãy mới là người hụt hẫng nhất! Vừa rồi cậu ta còn đang chắc mẩm trong lòng, có lẽ chỉ có nhân vật truyền kỳ như Phù Dung tỷ và Phượng tỷ các thứ mới có thể nhìn trúng tên học sinh nghèo kiết xác này, nhưng không ngờ hắn lại có thể chiếm được một cô gái xinh đẹp chấn động lòng người đến vậy! Đây quả thực đúng là bòng hoa nhài cắm bãi phân trâu! Nhân viên phục vụ lắc đầu bỏ đi!

Tô Phi ngồi ở phía đối diện nhìn Tân Mặc cười nói: “Không ngờ cậu lại chủ động mời tôi đến đây! Lúc tên mập kia nói tôi cũng không tin lắm, không ngờ cậu thật sự đến rồi!”

“Là tôi nhờ Hoàng Trần hẹn cậu, còn tại sao lại đến quán cà phê này thì chỉ có thể nói đây là nơi duy nhất có thể nói chuyện!”, Tân Mặc nhẹ giọng nói, mấy bàn xung quanh chỗ Tân Mặc không có ai ngồi, đây cũng là nơi mà hắn cố ý tìm kiếm, nếu như ngồi ở đây nói chuyện, giọng không quá lớn thì cơ bản sẽ không ai nghe thấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


“Hẹn tôi ra đây, lẽ nào chỉ là

vì uống một ly nước đá thôi sao?”, Tô Phi nhìn chiếc cốc tỏa hơi mờ sương trên bàn, cười nói.

“Xin lỗi, tòi tương đối nghèo, không uống nổi cà phê, hơn nữa uống thứ đó quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe. Chủ yếu là hòm nay tôi hẹn cậu đến đây không phải để uống cà phê mà là nói chuyện!”, Tân Mặc lại nhấn mạnh mục đích của mình, vì cuộc gặp gỡ này mà hắn phải ngồi đợi nãy giờ, sắp bị chuột rút luôn rồi!

“Ồ? Nói chuyện, haha, chuyện gì thế?”, Tô Phi cười nói. Đây là nụ cười thứ hai của cò ta trong ngày hòm nay. Chuyện này

đối với một người được mệnh danh là người đẹp lạnh lùng quả thực không dê dàng gì.

Tân Mặc đặt chiếc IPhone màu trắng lên bàn! Lúc nãy khi ở trong phòng bảo vệ, hắn đã chụp được ảnh Tô Phi xuất hiện ở bãi đỗ xe. Chiếc điện thoại di động này là hắn cuỗm từ chỗ Tiêu Ái Lệ, bảo là dùng để điều tra và thu thập bằng chứng!

“Tối hôm qua tôi đưa Tiêu Ái Lệ về nhà, chiếc xe Mercedes-Benz 350 màu đen của cô ấy bị hỏng trên đường đi. Suýt chút nữa đã tiên hai chúng tòi xuống hoàng tuyền. Hóa ra dây phanh của chiếc xe Mercedes-Benz đã bị ai đó ác ý chọc thủng khiến dầu phanh bị rò rỉ nên mới dẫn đến phanh không ăn! Đây là ảnh tôi chụp trong video điều tra tại phòng bảo vệ trưa nay, cậu tự xem đi!”, Tân Mặc chậm rãi nói, đồng thời ánh mắt hắn cũng không ngừng quan sát Tô Phi!

Tò Phi cầm điện thoại trên

bàn lên, xem ảnh chụp màn hình video. Sau khi xem xong, cò ta đặt điện thoại lại trên bàn, khẳng định nói: “Đúng, người trong ảnh này là tôi, nhưng cậu nói những thứ này với tôi làm gì, cậu đang muốn ám chỉ chuyện hòm qua là tôi gây nên sao?”

“Cậu là đối tượng tòi nghi ngờ!”

“Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào những bức ảnh này, một đoạn video? Haha, đừng đùa nữa! Lẽ nào bãi đỗ xe này chỉ có một mình xe của cô chủ Tiêu thôi sao? Lẽ nào chỉ có con gái của Tiêu Kính mới mua nổi xe? Còn có động cơ của tôi là vì cái

gì? Cậu nói đi chứ! Vì cái gì? Bởi vì cô ta xinh đẹp? Lẽ nào tôi thua cò ta sao? Hay là cậu cho rằng tôi vì quan hệ của cậu mà muốn dồn cò ta vào chỗ chết?”, Tô Phi cười khẩy đáp.

Tân Mặc không nói lời nào, mà chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn Tô Phi!

“Được thôi, tôi thừa nhận tôi có hảo cảm với cậu. Nếu cậu cho rằng tòi sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy thì cậu quá coi thường Tô Phi tôi rồi! Từ trước đến nay thứ mà Tô Phi tôi muốn đạt được không cần phải thông qua những quỷ kế này. Tôi hoàn toàn có thể cạnh tranh công

bằng với cò ta! So về sắc đẹp, Tò Phi tòi không hề thua người nào cả, Tiêu Ái Lệ có tư cách gì tranh giành với tòi chứ?”, Tò Phi tức giận mắng.

Tân Mặc liếc cô ta một cái đầy ấn ý, sau đó có chút uy hiếp nói: “Tôi không quan tâm chuyện này có phải do cậu làm hay không. Tòi không muốn chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. Nếu để tôi điều tra ra có liên quan đến cậu thì đừng trách tòi ra tay tàn nhẫn, đây là cảnh cáo!”

“Cậu ý gì đấy? Uy hiếp tòi? Bình thường Tô Phi tôi ghét nhất chính là bị người khác vu oan, chuyện này tòi cũng sẽ đi điều

tra, tôi sẽ dùng sự thật trá lại sự trong sạch cho tôi!”, Tô Phi nhìn Tân Mặc nghiến răng nói.

“Cậu muốn làm gì là chuyện của cậu, tôi không quản được!”, Tân Mặc nói xong liền đặt tờ mười tệ xuống bàn, sau đó đứng dậy bỏ đi, để lại một mình Tô Phi ngồi đó!

Nhìn thấy bóng lưng của Tân Mặc rời đi, Tô Phi nghiến răng nghiến lợi. Đồ khốn, vậy mà lại dám vu oan cho tòi! Tôi nhất định sẽ điều tra ra chuyện này, cậu đợi đấy cho tôi, Tô Phi lấy một chiếc IPhone 4s màu trắng trong túi xách ra, bấm một dãy số.

“Đi điều tra một chuyện”.

Sau khi Tân Mặc bước ra khỏi quán cà phê thì đi thẳng trở lại trường học, lúc đến phòng học đã là một giờ năm mươi phút, cách thời gian vào học không đến mười phút. Cho nên tất cả các học sinh đều đã ngồi yên vị trong lớp, nhưng chỗ của Hoàng Trần vẫn còn trống!

Tên mập chết tiệt này đi đâu rồi? Giờ này sắp vào học rồi, vậy mà vần vần chưa về! Không phải vì khoảng cách tiếp xúc với Tô Phi quá gần nên cậu ta phấn khích đến nỗi ngất giữa đường rồi đấy chứ! Trong lòng Tân Mặc thầm nghĩ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, lúc cách thời gian vào học khoảng 5 6 phút thì ở cửa sau phòng học chợt xuất hiện một bóng dáng to lớn chậm rãi quay trở lại chỗ ngồi. Chỉ có điều sắc mặt của cậu ta có vẻ như vừa kích động vừ đau khổ! Giống như dáng vẻ của một thằng con trai sau khi làm xong loại chuyện đó vậy.

Tân Mặc vỗ vai cậu ta nói: “Tòi nói này, cậu như này là sao. o –.nll vậy?

“Đại ca Tân, đừng nói gì nữa cả. Cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa. Cậu biết không, lúc nãy tôi chỉ đứng cách Tô Phi

chưa đến 5cm đấy! Tòi vẫn luôn cho rằng trường học này chả có gì hay ho cả, nhưng điều đáng ca ngợi duy nhất đó chính là đồng phục của trường thật sự vô cùng có tâm! Chiếc váy màu xanh lam siêu ngắn, bởi vì lúc đi tìm Tô Phi tôi luôn cúi đầu! Cho nên một đòi chân hoàn hảo chói lóa gần như suýt chút nữa đã làm mù mắt tôi! Đặc biệt là trên người cô ấy vẫn còn lưu lại mùi hương của hãng nước hoa đỉnh cấp Givenchy. Tôi dám khẳng định rằng không có người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy mà không nảy sinh d*c vọng!”, trông Hoàng Trần vẫn đang bay bổng trên mây, như thế cậu ta đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

“ôi mẹ ơi, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu đi! Cứ như vậy mà cũng muốn làm tay sai của tôi?1′, Tân Mặc trợn trắng mắt liếc cậu ta một cái, có chút hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Hề hề, tòi làm sao có thế so với đại ca được, cậu cao ráo đẹp trai, hào hoa phong nhã. Mới vào trường không bao lâu đã được xếp hạng là hot boy đứng đầu trường. Chỉ cần cậu đứng trên hành lang thì khí chất bá vương kia cũng có thế khiến vô số thiếu nữ mê mẩn quỳ xuống dưới chân cậu rồi! Còn tòi có ưu thế gì đâu chứ!’’, Hoàng Trần cười khổ nói. Là một đại

diện thuộc nhóm người hướng nội của thế hệ 9x, điều duy nhất cậu ta có thể làm sau khi tiếp xúc với Tô Phi đó chính là trốn vào một góc nào đó quay tay giải quyết.

“Sao cậu lại tự ti như vậy chứ, là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng! Nếu ngay cả cậu cũng từ

bỏ bản thân thì làm gì có cô gái xinh đẹp nào mù mà nhìn trúng cậu?”, Tân Mặc vỗ vai động viên cậu ta!

“Đại ca nói đúng, tòi nghe cậu! Tôi không mong ước quá cao xa gì mà hoa khôi xinh đẹp, chỉ cần bình thường một chút là tốt rồi!”, Hoàng Trần gật đầu.

“Được rồi, sắp vào học rồi đó, tôi về chỗ ngồi trước đây!”, Tân Mặc nói xong thì trở về chỗ ngồi.

Tiêu Ái Lệ trợn trắng mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục cúi xuống đọc sách. Tân Mặc sớm đã quen với những ánh mắt như

vậy rồi!

Bốn tiết học vào buổi chiều là Lịch sử, Địa lý, Sinh học và Vật lý! Nhưng tâm tư của Tân Mặc hoàn toàn không ở trong lớp mà chỉ toàn nghĩ đến vụ tai nạn xe hơi!

Hôm qua lúc mình kiểm tra chiếc xe đó, hệ thống phanh thực sự đã bị hư hỏng nghiêm trọng. Chiếc Mercedes-Benz được chú Quách lái đến vào trưa qua, trong khoảng thời gian đó chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng trong khoảng thời gian vào buổi chiều, chỉ có Tò Phi xuất hiện trong camera giám sát. Chính cô ta cũng thừa nhận

là có đến bãi đỗ xe, nhưng lại phủ nhận chuyện làm hỏng chiếc xe.

Với tính cách kiêu ngạo kia của cô ta, xem ra quả thực là không cần dùng đến những thủ đoạn hèn hạ như vậy. Mà nếu thực sự có làm thì cò ta cũng không cần phải phủ nhận. Dù sao bây giờ cô chủ cũng không có chuyện gì, cô ta hoàn toàn có thể biến việc đó thành trò đùa quái đản, như vậy thì mình cũng sẽ không truy cứu thêm nữa! Thân phận của Tô Phi dường như không đon giản, có lẽ Tiêu Kính cũng không thể làm được gì! Dù sao thì cũng không xảy ra vấn đề gì nên tất cá đều dễ nói

chuyện!

Nhưng ngoài cò ta ra thì còn ai có thể động tay động chân với chiếc xe được nữa? Chú Quách? Không thể nào, chú Quách là người thân tín nhất của Tiêu Kính, có rất nhiều chuyện của Tiêu Ái Lệ đều do chú ấy trực tiếp phụ trách. Nếu muốn ra tay với Tiêu Ái Lệ thì có trăm ngàn thủ đoạn khác dễ qua mắt hơn, chứ sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như vậy!

Thương trường là chiến trường. Tiêu Kính lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chắc chắn là có không ít kẻ thù! Đây có thế là một cách mà

Tiêu Kính?

Đầu óc Tân Mặc nhanh chóng chuyển động, không biết từ khi nào đã kết thúc bốn tiết học! Các học sinh lần lượt rời khỏi lớp!

“Tôi nói này, cậu định qua đêm ở đây đấy à?”, Tiêu Ái Lệ cầm cặp sách, gõ tay lên bàn của Tân Mặc nói.

“ồ? Lẽ nào hết tiết rồi sao?”, lúc này Tân Mặc mới sực tỉnh, cười hỏi.

“Nào chí hết tiết, tan học luôn rồi đấy! Nếu muốn ở lại đây

qua đêm thì cậu cứ ở lại đi!”, Tiêu Ái Lệ nói xong liền bước ra khỏi lớp, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc này Tân Mặc mới thu dọn cặp sách sau đó đi theo cò rời khỏi phòng học

Vì bài học ngày hòm qua, nên bây giờ Tiêu Ái Lệ đã ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ! Tân Mặc rất tự nhiên ngồi vào ghế lái, đầu tiên hắn kiểm tra khả năng vận hành của chiếc xe, sau đó khởi động xe rồi rời khỏi trường. Trong giờ giải lao của tiết thứ hai, Vương Phi Dương đã đích thân đưa video lấy từ camera cho Tân Mặc! Cho nên hắn mới trực tiếp rời khỏi trường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Tân Mặc là một sát thủ hàng đầu thế giới, chuyện lái xe này đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay! Sau bốn mươi phút lao vun vút, cuối cùng chiếc xe cũng quay trở lại biệt thự của nhà họ Tiêu ở vùng ngoại ò phía bắc! Sau khi xuống xe, cô chủ đi thẳng về phòng trên lầu, còn Tân Mặc cũng đi về phía phòng của mình.

Trong biệt thự của nhà họ Tiêu, hầu như phòng ngủ nào cũng được trang bị máy tính. Phòng của Tân Mặc tất nhiên cũng có! Hơn nữa còn có một ổ đĩa CD! Tân Mặc đặt chiếc đĩa trong cặp sách vào ổ đĩa quang, sau đó bắt đầu xem video trong

bãi đậu xe ngày hôm qua.

Hình ảnh vẫn y nhưvideo xem lúc trưa, nhưng có lẽ cấu hình máy tính trong biệt thự này tốt hơn nên Tân Mặc có thể nhìn rõ hình ảnh trong video hơn!

Tua đi tua lại, Tân Mặc đã chăm chú xem kỹ hai lần, nhưng vẫn là không có kết quả.

“Không đúng! Phán đoán của mình chắc chắn không sai, vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Chẳng lẽ sự cô’ rò rỉ dầu phanh của chiếc xe này là chuyện bất ngờ? Nhưng chiếc xe này hôm qua lái rất ổn định mà, không hề có cám giác chòng chành gì cá.

Vậy nên không thể có chuyện lúc đi trên đường có vật nhọn nào đó làm đứt cáp phanh được”, Tân Mặc vò đầu lẩm bấm.

Theo video này, thứ duy nhất có thể làm đứt dây phanh chỉ có thể là điểm mù! Trong màn hình này chỉ có mỗi mình Tò Phi xuất hiện! Vậy Tô Phi thật sự đã làm chuyện này sao? Tân Mặc nhớ tới vẻ mặt tức giận trong quán cà phê vì hắn đã nghi ngờ cô ta! vẻ mặt đó dù có thế nào cũng không thể giả vờ được!

Những nghi ngờ mâu thuẫn liên tục lóe lên trong đầu hắn. Lần đầu tiên hắn phát hiện làm cận vệ lại là một việc mệt mỏi như vậy! Nếu đổi thành người khác thì chẳng ai đi điều tra. Dù sao thì hắn cũng có năng lực rất lợi hại, bất luận là kẻ địch nào hay chuyện khó khăn gì hắn cũng có thể giải quyết gọn ghẽ! Nhưng Tân Mặc không phải người như vậy. Hắn không thích bị người khác trêu đùa trong lòng bàn tay. cảm giác này là cực kỳ khó chịu! Như vậy thì cuối cùng bản thân hắn chẳng

khác gì một chú hề! Cho nên hắn phải lôi kẻ thù từ trong bóng tối ra ngoài, nhố cỏ tận gốc.

Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối. Tiêu Ái Lệ nhìn thức ăn ngon lành trên bàn, chửi rủa: “Hừ, tên thần kinh này lại giở trò gì không biết, bình thường không phải cậu ta là người ăn nhiều nhất sao? Bây giờ thì chẳng thấy mặt mũi đâu, một mình trốn trong phòng làm gì không biết. Lẽ nào còn muốn chị đây đi mời cậu ta ra ăn à? Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của tòa biệt thự này, không đợi nữa, tôi ăn trước đây, hôm qua cậu cho tòi nhịn đói, hòm nay tôi cũng cho cậu nhịn đói luôn!”

Tiêu Ai Lệ cầm đũa lên và chọn món cà tím om yêu thích của mình, gắp một miếng lên cho vào miệng rồi nhai, đây vốn là mùi vị thường ngày khiến cô mê đắm, nhưng hôm nay dường như không có hương vị gì cả.

“Tuy rằng tên thần kinh này có chút đáng ghét, nhưng hình như hôm nay cậu ta vần luôn điều tra sự cố phanh xe ngày hôm qua nhỉ!”, Tiêu Ái Lệ lẩm bẩm: “Cậu ta vì sự an toàn của mình mà ngay cả cơm cũng không ăn, còn mình thì ở ngoài này ăn uống no say, hình như có hơi quá đáng nhỉ! Thôi vậy, lén đi xem thử cậu ta đang làm gì, nếu như đang nghiên cứu vụ tai nạn

xe vậy thì xem thử có thế giúp được gì không. Nếu như nhìn thấy thứ gì không nên thấy, vậy thì chị đây ăn một mình, hừ!”, Tiêu Ái Lệ rời khỏi bàn ăn, đi về phía phòng ngủ của Tân Mặc.

Cò nhẹ nhàng mở một khe cửa, khi đòi mắt to đen láy chuẩn bị nhìn vào thì không ngờ lại chạm phải một ánh mắt vui tươi khác.

“Hả?”, Tiêu Ái Lệ không ngờ Tân Mặc có thể bắt được mình nên vô tình thốt lên một tiếng. Sau đó lại vội vàng giơ tay lên bịt miệng lại, vẻ mặt không thế tin được! Tên này trốn trong phòng không chịu ra ngoài, tự

nhiên lại c ởi trần đứng sau cánh cửa. Đồng phục học sinh trên người hắn đã được cởi ra từ lâu, để lộ cơ bắp góc cạnh rõ rệt. Cơ ngực khủng kết hợp hoàn hảo với cơ bụng tám múi. Chỉ là trên hai cơ ngực của hắn có hai vết sẹo to cỡ ngón tay, có lẽ Tiêu Ái Lệ đã đoán được đây là do súng đạn gây ra! Tên này rốt cuộc là quái vật gì vậy, bị trúng đạn mà vẫn có thế sống sót.

Tân Mặc vươn vai, khoe bắp tay càng hoàn hảo hơn trước mặt Tiêu Ái Lệ. Sau đó hắn cười nói: “Cậu muốn xem gì? Nếu như giá cả hợp lý thì tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ đấy!”

Tiêu Ai Lệ chưa từng nhìn thấy phần trên cơ thế của đàn ông, lúc này cò sớm đã đỏ mặt tía tai. Trên nền đồng phục học sinh màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng hơn!

Cô trợn tròn hai mắt nhìn Tân Mặc, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Sao cậu lại thế này chứ? Tối rồi cũng không chịu đi ra ăn cơm? C ởi trần đứng sau cửa làm gì thế? Muốn khỏa thân hả? Chỉ với hai cái xương sườn của cậu mà cũng có mặt mũi khoe khoang trước mặt bà cô này? May mà tòi phát hiện sớm, nhỡ đâu người giúp việc đến dọn cơm nhìn thấy cậu, tưởng cậu là bi3n thái rồi tống cậu đến bệnh

viện tâm thân Thanh Sơn thì sao?”

Lúc nãy Tân Mặc không phải rảnh rỗi quá nên mới đứng sau cửa, mà vì bây giờ đang là mùa hè trời nóng quá, hắn không thích dùng điều hòa nên mới c ởi trần ngồi đó xem video. Nhưng vừa rồi hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa nên mới cố tình đứng đó, muốn bắt tại trận! Không ngờ đầu óc của cô chủ phản ứng quá nhanh, không những không thừa nhận bản thân nhìn lén mà còn cắn ngược lại hắn nữa!

“Cậu chủ động chạy đến

đây nhìn trộm đấy!”, Tân Mặc cong môi nói.

“Nhìn trộm? Gì mà tôi nhìn trộm chứ? Cậu không c ởi trần đi lung tung tôi có thể nhìn thấy sao?”

“Cậu không nhìn vậy sao biết tôi c ởi trần?”

“Tôi ăn no quá đi dạo trong đại sảnh một chút cho tiêu hóa không được à!”

“Tiêu hóa kiểu gì mà tiên hóa đến tận cửa phòng ngủ của tôi luôn vậy?”

“Tòi? Biệt thự này là của tòi,

tôi muốn tiêu hóa ở đâu thì tiêu hóa ở đó! Cậu quản được chắc?”

“Cơ thể này cũng là của tòi, tôi muốn cởi thế nào thì cởi thê’ ấy. Cậu quản tôi được chắc?”, anh đây chơi chữ đấy, trong lòng Tân Mặc cười ha hả.

“Cậu? Cậu!”, Tiêu Ái Lệ ấp úng hồi lâu vẫn không nói được lời nào. Cô không ngờ tên thần kinh chết tiệt này lại học được kỹ năng bí mật độc nhất vò nhị của Cô Tô Mộ Dung. Dùng câu nói trước đó của mình để chặn lời mình, thật sự là hết chiêu ứng phó!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


“Cậu, cậu, cậu cái gì mà cậu? Còn nhỏ tuổi không chịu học hành, lại đi học đám lều báo rình trộm người khác. Tòi có thể hiểu được tâm tư của cậu, chắc là vì tôi từng nhìn thấy thân thể cậu rồi, nên cậu muốn xem lại chữ gì? Làm như vậy vừa không thiệt thòi, vừa có thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ ở tuổi dậy thì của cậu! Cậu muốn xem thì cứ nói thẳng ra là được, tôi là vệ sĩ của cậu, dù có bị cậu chơi quy tắc ngầm cũng chả sao cả!”, Tân Mặc nói rất vô lại.

“Cậu, cậu vô sỉ, lưu manh! Đồ đàn ông thần kinh! Cầm thú!”, thoáng cái, Tiêu Ái Lệ đã dùng hết tất cả những từ có thể mắng người mà mình biết. Dường như chỉ có như vậy, cò mới có thế bày tỏ được sự tức giận trong lòng.

“Không phải tôi đã nói với

cậu rồi à? Tên hôi nhó cúa tôi là Tân ròm (*) đấy!”, Tân Mặc cười hề hề nói.

(*) Chữ “thú” trong từ cầm thú có cách đọc tương tự với chứ “ròm”

“Cậu, cái tên khốn kiếp này. Một mình trốn trong phòng xem

loại phim đó, tôi sẽ nói lại với bố tôi, để ông đấy đuổi cậu đil”, Tiêu Ái Lệ hét lên, lúc này, cô đã liếc thấy màn hình máy tính của hắn, hơn nữa còn có cửa sổ video khiến cò không khỏi nhớ đến mấy từ như Sora Aoi hay Mutõ mà đám nam sinh khốn kiếp trong lớp hay nói, dần dần, nghe mãi cũng quen tai.

Sau đó có xem một quyển sách tựa đề là “Cô chủ sống cùng tôi”, cô mới biết hóa ra đám con trai ở cái tuổi mười tám, mười chín đều rất thích mấy chuyện như vậy. Vừa khéo Tân Mặc cũng ở ngay độ tuổi “ngây ngô” sắp trưởng thành đó. Cho nên Tiêu Ái Lệ không khỏi

nghĩ theo hướng đó, lại nói, cô vốn bị chọc tức khó nhịn, lúc này bắt được đuôi của đối phương, cò tin chắc rằng với chứng cớ này, bố cò sẽ không để Tân Mặc tiếp tục ở lại biệt thự. Ở chung một mái nhà với kẻ háo sắc, sao bố cô có thể đồng ý cho được?

“Loại phim đó? Là phim gì nhỉ? Sao tôi không hiểu gì cả? Cô chủ à, cô giải thích một chút đi!”, Tân Mặc bày ra dáng vẻ ngây thơ.

“Hừ, đang giả bộ ngây ngô với tôi đấy à?”, còn chưa nói hết câu, Tiêu Ái Lệ đã vọt vào phòng, khom người luồn qua khoảng không dưới cánh tay Tân

Mặc, chạy thẳng đến trước máy tính, chỉ vào đoạn video trên màn hình và nói: “Để tôi nói cho cậu biết, đây chính là phim xxx!”

Nhưng khi nhìn thấy rõ cửa sổ video trên máy tính, cô mới chợt nhận ra có gì đó không đúng, bởi vì những hình ảnh trong đó rất quen thuộc. Nhất là chiếc Mercesdes-Benz 350 kia, đó chính là xe của nhà cô mà!

Tân Mặc nhếch miệng cười, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Ái Lệ và nói: “Ái chà, thì ra đây là phim xxx! Nói vậy mấy chú cảnh sát cứ luôn miệng kêu chống mại dâm, chống mại dâm là không đúng rồi, chẳng phái mỗi

ngày bọn họ đều xem phim XXX đó sao? Bảo vệ trường học và bảo vệ chung cư cũng vậy, ngày nào cũng công khai xem phim xxx! Mà này, cô chủ hiểu biết về từ “phim xxx” này thật đấy, chắc là đã đặc biệt nghiên cứu, tôi còn đang thắc mắc không biết cò chủ học được từ này từ đâu đấy!”

Nghe Tân Mặc nói, một chút ửng hồng trên mặt Tiêu Ái Lệ còn chưa rút đi, giờ lại càng thêm đỏ. Đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu luôn rồi! Sao cò có thể nói như vậy trước mặt một tên con trai chứ? ôi, xấu hổ làm sao! Đều tại cái tên Luật Kỷ gì gì đó viết tiểu thuyết bậy bạ, hại mình

đầu óc cũng bị vấn đục luôn rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tiêu Ái Lệ, đột nhiên Tân Mặc phát hiện cô chủ nhà mình cũng rất đáng yêu, dù sao trong số mấy trăm học sinh trường Đế Tôn, cô có thể được xếp vào hàng hoa khôi giảng đường, hỏi sao không đẹp cho được! Tuy rằng đôi khi cô chủ có hơi điêu ngoa một tí, thế nhưng có thể hiểu được, đấy là do từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, bị Tiêu Kính chiều hư mất rồi. Tính tình như thế cũng là chuyện bình thường!

“Hóa ra cậu trốn trong phòng là để xem băng ghì hình ớ

bãi đỗ xe!”, Tiêu Ái Lệ chợt hiểu ra.

“Đương nhiên rồi, chứ cậu nghĩ tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn xem bộ phim nào à? Nên muốn rủ tòi… xem cùng!”, Tân Mặc nhịn không được trêu ghẹo.

“Vô liêm sỉ, ai muốn xem cùng cậu hả? Tôi thấy trên bàn còn nhiều đồ ăn như vậy, sợ lãng phí thòi!”, Tiêu Ái Lệ giơ giơ nắm tay nhỏ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy phẫn nộ, cô thầm hỏi vì sao cái tên này luôn tìm cách chọc giận mình, chẳng lẽ cậu ta nhường cò một chút sẽ chết à? Nói gì thì cô

cũng là cô chủ của cậu ta, hơn nữa cô còn là một thiếu nữ đấy. Đúng là không có phong độ đàn ông gì cả!

Nghe được những lời này, Tân Mặc đột nhiên cảm thấy ấm lòng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai quan tâm hắn như vậy, lão già kia ấy à, là loại chờ hắn hầu hạ thì có. Hơn nữa, ông ta rất nghiêm khắc với hắn, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì không còn gì khác. Vất vả lắm mới có cơ hội rời khỏi cái chỗ khỉ ho cò gáy đó, thế nên hắn đã không chút do dự rời đi.

Tuy giọng điệu của Tiêu Ái Lệ có hơi ngang ngược, cũng có

chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng mục đích của cô ấy là tốt. Hắn cũng không ngờ sau sự cố ngày hòm qua, mối quan hệ của hai người đã được kéo gần lại.

“Đợi tòi xem xong đoạn video này đã rồi ra dùng bữa. Có thể thấy rõ sự cố ngày hòm qua không phải tai nạn bình thường. Hôm qua, khi tòi kiểm tra xe đã phát hiện thắng xe có dấu hiệu bị phá hỏng, mà xe là do chú Quách lái đến lúc giữa trưa, cho nên nếu có ai bày trò thì chỉ có thể trong khoảng thời gian xế chiều. Vì vậy, tôi đã nhờ đội trưởng đội bảo vệ sao chép đoạn video này!”, Tân Mặc giải thích.

“Không có phát hiện?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


“Trường Đế Tôn vốn là trường của bố, ai lại to gan như vậy, dám phá hỏng xe của tôi ờ đây chứ? Cậu xem lâu như vậy mà vẫn không có phát hiện gì à?”, Tiêu Ái Lệ bước đến ngồi xuống một cái ghê bên cạnh Tần Mặc và hòi.

“Tiếc là không có phát hiện gì!” Tần Mặc bấm dừng video ở thòi điểm Tô Phi xuất hiện: “Trong đoạn video này chỉ có cô ta là khả nghi. Lúc trưa tôi đã hòi cô ta thử, cô ta nói không phải do cô ta làm, hơn nữa giọng điệu rất thành khẩn, không giống đang nói dối!”

“Cậu mở lại video lần nữa, tôi cùng xem với cậu, thêm một ngưòỉ có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó cũng nên. Tôi là ngưòi rất cẩn thận đấy!”, Tiêu Ái Lệ đề nghị, đồng thòi còn khoe khoang một chút.

Tần Mặc bĩu môi xem thưòng, nếu cô cẩn thận thì hôm qua trước khi lái nên kiểm tra sơ qua một lược, may mà có hắn ngồi trong xe, bằng không bây giò chắc cô chủ nhò này đang nằm trong bệnh viện rồi. Tuy nhiên cô chủ nói vậy cũng không tệ, thêm một đôi mắt biết đâu sẽ có phát hiện mới.

Vì vậy, Tần Mặc liền kéo thanh thòi gian về vị trí ban đầu, lại lần nữa nghiên cứu đoạn video này.

Hai ngưòi lấy lại bình tĩnh, tập trung toàn bộ lực chú ý vào đoạn video trên màn hình, Tần Mặc cũng không hề hay biết tự lúc nào tay của cô chủ đã đặt trên đùi mình. Mùi hương cơ thể thiếu nữ phả vào mặt khiến hắn cảm thây vô cùng sảng khoái.

Tuy nhiên, Tần Mặc cũng là một ngươi có định lực không tệ, hơn nữa còn là người rất có nguyên tắc. Cho

nên hắn vẫn tập trung sự chú ý vào video.

Tần Mặc đã xem đi xem lại đoạn video này 3 lần, lúc ở trường xem một lần, vừa rồi xem 2 lần. Thanh thòi gian trên vỉdeo nhích từng giây một, tất cả những hình ảnh hiển hiện trên màn hình đều giống hệt trong trí nhớ. Mưòi phút đầu vẫn yên ổn, độ khoảng 1 tiếng sau, Tô Phi xuất hiện trên màn hình, cô ta dạo quanh xe của Tiêu Ái Lệ một vòng, dừng lại ờ góc chết camera khoảng 10 giây, rồi ròi khỏi bãi đỗ xe. Một lát sau, một bảo vệ xuất hiện, anh ta đi tuần một vòng rồi cũng ròi đi. Khoảng thời gian sau đó không còn bất kỳ ai xuất hiện. Đến giò tan học, ngưòi tiến vào bãi đỗ xe càng lúc càng nhiều, không lâu sau đó có thể thấy được hình ảnh Tần Mặc và Tiêu Ái Lệ đi vào, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Sau khi Tiêu Ái Lệ ngồi vào xe, rời khỏi bãi đỗ, video mới chấm dứt, có lẽ đây là nguyên nhân vương Phi Dương cắt đi đoạn cuối.

Hình ảnh dừng lại, Tần Mặc quay đầu nhìn Tiêu Ái Lệ: “Sao nào? Có phát hiện gì không?”

Tiêu Ái Lệ trầm tư không đáp, một lát sau, cô mới nói: “Tôi cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc lạ ờ chỗ nào!”

“Ổ? Cô phát hiện chỗ không đúng à?” Tần Mặc nhướng mày, hắn đã xem đi xem lại mây lượt, còn cùng Vương Phi Dương xem một lần, nhưng không hề có phát hiện gì cả. Tiêu Ái Lệ mới xem lần đầu đã nhìn ra chỗ kỳ quặc, có thể nói đây là chuyện tốt: “Rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào?”

“Cậu chò chút, để tôi suy nghĩ kỹ đã!”, Tiêu Ái Lệ nói. Cô nhíu mày rồi lại nhíu mày, một lát sau mới nói tiếp: “ừm, đúng rồi! Cậu điều chỉnh video đển đoạn nữ sinh kia

vừa xuất hiện đi!” Tiêu Ái Lệ nói.

“Lúc Tô Phi xuất hiện?” Tần Mặc có hơi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn làm theo. Con chuột nhẹ nhàng kéo thanh thời gian, sau đó dừng lại ngay thòi điểm Tô Phi xuất hiện một cách chính xác. Đừng cảm thấy kinh ngạc, Tần Mặc đã xem đoạn video này rất nhiều lần, hơn nữa đó là thòi điểm mẫn cảm cho nên hắn có thể dễ dàng nhớ được vị trí chính xác.

Tô Phi ròi đi không bao lâu thì người bảo vệ kia xuất hiện, đi tuần một vòng quanh bãi đỗ xe rồi ròi khỏi.

“ĐỢi một chút! Dừng lại ngay chỗ này!”, Tiêu Ái Lệ kêu lên.

Tần Mặc bấm dừng.

“Quay trờ lại 0.1s, phát video chậm lại một chút!”, Tiêu Ái Lệ chỉ vào video và nói.

Tần Mặc nhanh chóng tiến hành một loạt thao tác, video bắt đầu chiếu chậm ở thòi điểm bảo vệ ròi khỏi.

“Haha, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là ở đây!” Tiêu Ái Lệ cưòi nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Sau đó cô chỉ vào ngươi bảo vệ đang bước từng bước rời đi: “Cậu có nhìn thấy không, vấn đề xuất hiện ở chỗ này! Cậu xem đi, đoạn video này dường như không liên kết cho lắm, ở thời điểm 78 phút 33 giây 33, anh ta đang bước bằng chân trái, nhưng đến 78 phút 33 giây 95, anh ta vẫn còn bước chân trái. Video thường chạy trong 24 khung hình, thời gian không phẩy mây giây đủ để người bình thường bước ra một bước rồi. Hơn nữa vị trí anh ta xuất hiện cũng không giống, còn có ở thời điểm 33 giây 33, khoảng cách giữa anh ta với hàng rào khoảng 5 cm (khoảng cách tính trên vỉdeo), nhưng đến 33 giây 95 lại

sai số 1 cm. Điều này càng chứng minh động tác của người này không được thực hiện cùng 1 thời gian. Nhưng quan trọng nhất là ở chỗ 33 giây 95, trên ống quần màu xanh da trời của bảo vệ có một vết bẩn màu đen rất lớn.

Theo như chỉ dẫn của Tiêu Ái Lệ, Tần Mặc lại lần nữa chăm chú xem video. Đồng thòi so sánh sự khác biệt ở hai thời điểm 78 phút 33 giây 33 và 78 phút 33 giây 95. Càng xem hắn càng cảm thây bảo vệ có vấn đề.

“ừm! Quả thực là thế! ờ 33 giây 33 và 33 giây 95, quả thực tên này có di chuyển, nhưng chân của hắn vẫn giữ nguyên 1 tư thế như cũ, theo tôi suy đoán, vết bẩn ở ống quần có khả năng chính là xăng!”, Tần Mặc nói một cách chậm rãi.

Nêu nói như vậy, chuyện này có thể giải thích rõ ràng rồi.

Trưởng Đê Tôn có tổng cộng sáu bảo vệ, ngày nào vương Phi Dương cũng bận xử lý công việc nên rất ít khi có mặt trong phòng, như vậy chỉ còn lại năm ngươi. Diện tích trường Đê Tôn chiếm hơn 200 mẫu, bốn bảo vệ phải đảm bảo an toàn cho cả trường, thê nên bọn họ sẽ không ngừng tuần tra khắp nơi.

Trong video, tay bảo vệ kia hoàn toàn có thể dựa vào lỗ hổng này để phá hỏng phanh của chiếc Mercesdes-Benz 350, rồi quay lại ghi hình 1 lần nữa. Sau khi rời khỏi bãi xe, hắn ta đến phòng quan sát và chỉnh sửa đoạn video này. Hiện tại có rất nhiều phần mềm có thể cắt video, lại nói, trường học sử dụng hệ thống giám sát có chức năng lưu trữ tự động, ví dụ như lưu các tệp ghi hình 1 hoặc 2 giờ 1 lần. Bảo vệ chỉ cần quay lại phòng quan sát, tua ngược đoạn thời gian hắn ta ở bãi đỗ xe và cắt bỏ đỉ, như vậy kê hoạch sẽ không có chút sơ hở.

Sờ dĩ chiêu này có thể qua mắt được Tần Mặc và vương Phi Dương là vì sai sô của nó thật sự quá nhỏ.

Chưa kể, do là bảo vệ tuần tra nên hai người đã theo quán tính xem hắn ta là nhân viên chính thức, thành ra nảy sinh tâm lý tin cậy, không hề cảm thấy hoài nghi. Chính vì suy nghĩ như vậy nên cả hai đã sơ sót bỏ qua chi tiết này.

“Sao hả? Thấy cô chủ của cậu có mắt nhìn lắm đúng không? Cậu ấy à, ngồi xem đi xem lại hai lần mà vẫn không nhìn ra. Bổn cô nương đã ra tay thì chuyện kỳ quái cỡ nào cũng giải quyết được hết! Có phải đang cảm thây rất khâm phục cô chủ của cậu không?” Tiêu Ái Lệ vỗ vỗ bả vai Tần Mặc, cưòi nói.

“LỢi hại! LỢi hại! Cô chủ quả nhiên lợi hại! Tâm tư tỉ mỉ, hỏa nhãn kim tinh, thật sự là lợi hại mà! Chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được sơ hở! Xứng đáng là đối tượng để Tần Mặc này cúng bái cả đời!” Tần Mặc bày ra dáng vẻ tôn sùng, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời.

“Đúng rồi đây, tôi là ai cơ chứ?”, được Tần Mặc khích lệ, Tiêu Ái Lệ như mở cờ trong bụng. Một tên ngày thường chỉ biết đấu võ mồm với mình bỗng tán thưởng mình, đương nhiên khiến cô cảm thấy rất cao hứng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


“Cô chủ, có thể cho kẻ hèn này thỉnh giáo một phen! Bản lĩnh thông thiên này của cô học được từ đâu đấy?”

“Nêu cậu đã thành tâm muốn biết, tôi đây sẽ mở lòng từ bi tiết lộ! Biết game QQ không? Có từng chơi Tìm điểm khác biệt của mỹ nữ chưa? Lúc không có việc gì làm, rảnh rỗi đến phát chán, bổn tiểu thư đã chơi trò này đó. Chỉ cần tôi vào game là những ngươi chơi khác đều phải khóc thét! Tôi tìm được món thứ năm rồi mà bọn họ chỉ mới bắt đầu tìm món thứ hai. Thử hỏi một chút sơ hở đó sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của tôi?”, Tiêu Ái Lệ cười nói.

“Được rồi, vân đề đã được giải quyết! Cùng bổn tiểu thư đi ăn cơm nào! Tôi đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi đây này!” Tiêu Ái Lệ vỗ vỗ bụng mình nói.

“Không có việc gì thì ăn ít một chút, nói không chừng vòng eo thùng phi của cậu sẽ giảm xuống, đến lúc đó cậu phải cảm tạ tôi nhiều hơn!”

“Đi chết đi, eo của bà đây là eo thon đạt chuẩn nha!” nói xong Tiêu Ái Lệ liền kéo áo sơ mi lên, để lộ một đoạn bụng.

Tần Mặc cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, thiếu chút nữa não bị sung huyết luôn rồi. Không thể không tán thưởng một câu, da của cô chủ thật đẹp, vừa trắng lại vừa căng bóng, quan trọng nhất chính là cái eo kia, nào có phải eo thùng phi như ngươi nào đó đã nói. Tần Mặc luôn tâm niệm với bản thân: Có lợi không chiếm chính là đồ ngu. Phi lễ chớ nhìn ấy à, nhảm nhí, dẹp đi nhé! Lần trước đã được chiêm ngưỡng cặp đùi xinh đẹp cùng nội y nhỏ xinh. Giờ lại được ngắm bờ eo thon bé bỏng, không biết tiếp đến có thể nhìn lên trên chút nữa không? Cup D hoành tráng thê kia, chắc chắn xúc cảm sẽ không tệ đâu!

Tiêu Ái Lệ ghét nhất là có người nói eo mình thô. Vì nóng đầu nên mới vén lên cho Tần Mặc nhìn miễn phí.

“Hừ, cái tên đàn ông khốn kiếp này! Miệng thì nói eo mình thô, vừa thấy được lại ch ảy nước miếng ròng ròng. Đàn ông đúng là loài động vật lá mặt lá trái!”, Tiêu Ái Lệ mắng thầm, vội buông áo xuống, bước nhanh ra ngoài.

Tần Mặc bước theo sau.

Dùng xong bữa tối, ai về phòng nấy.

Rửa mặt xong, Tần Mặc nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, lâm vào trầm tư.

vấn đề video đã giải quyết, thế nhưng lại phát sinh vấn đề tiếp theo. Rốt cuộc tên bảo vệ kia có thì oán gì với Tiêu Ái Lệ mà lại ra tay phá hỏng phanh xe? Tai nạn xe cộ là chuyện rất nguy hiểm, nhẹ thì bị thương, nặng có khỉ đi chầu ông bà chứ chằng chơi!

Trương Đê Tôn vốn là tài sản của tập đoàn Kim Thạch. Hắn ta dám làm như vậy với cô chủ của tập đoàn, nếu không phải bị hỏng đầu thì chắc chắn có người sai khiến.

Nhất định phải điều tra cho rõ chuyên này, nếu không ngày nào cũng có chuyên, chẳng phải mệt chết mình sao. Lại nói, Tần Mặc này ghét nhất là người phiền toái!

Trước bắt tay vào điều tra tên bảo vệ này đã, tra cho ra kẻ đứng sau màn, sau đó tiêu diệt hắn. Có như vậy mình mới có thể giải quyết triệt để chuyên này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Hôm nay còn hiểu lầm Tô Phi nữa, đây cũng là chuyện không lường trước đượcỉ Ngày mai đi tìm cô ây xin lỗi thôi! Nam tử hán thì phải dám làm dám chịu, sai rồi chính là sai rồi! Hơn nữa tâm trạng bị người khác hiểu lầm cũng rất tệ!

Tần Mặc suy nghĩ xong liền đi ngủ, sáu giờ ngày hôm sau thức dậy như thưởng lệ, ăn sáng rồi đi học!

“Anh nói gì cơ, nhân viên bảo vệ đó không làm nữa?”, đây là câu nói đầu tiên Tần Mặc nghe được lúc giữa trưa khi đi vào phòng bảo vệ.

vương Phi Dương gật đầu hòi: “Sao vậy? Từ chức là chuyện rất bình thương, sao tự nhiên cậu lại hỏi anh ta làm gì thế?”

Tần Mặc nhíu mày, sau đó nói: “Bởi vì tôi nghi ngờ chuyên ngày hôm trước chính là do anh ta làm!” sau đó Tần Mặc nói ra toàn bộ kẽ hở khi xem đoạn video ngày hôm qua.

Sau khi vương Phi Dương nghe xong, sắc mặt trờ nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “ừm, đây quả thực là có điểm đáng ngờ, nhưng hiện tại anh ta đã chạy mất, chúng ta cũng không biết giải quyết thê nào, hay là gọi cảnh sát can thiệp?”, vương Phi Dương hòi.

“Ông chủ nói là không muốn làm lớn chuyên, cho nên đừng gọi cảnh sát thì hơn! Tên của nhân viên bảo vệ đó là gì?”, Tần Mặc hòi.

“Lưu Khai Phóng! Tướng tá trông rất to con, nên chúng tôi thường gọi anh ta là LƯU to con. Bình thường trông anh ta rất thật thà, không ngờ lại có thể làm ra loại

chuyện như vậy!” đối với việc tuyển bảo vệ, vương Phi Dương đều cho bọn họ trải qua những đợt sát hạch nghiêm khắc rồi mới chọn. Nhưng bây giò lại xảy ra chuyện bất trắc như này, nếu ông chủ trách phạt thì cũng không tài nào thoát tội!

“Biết tên là dễ tìm rồi! Anh vương cũng rất vất vả, có rất nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây!”, Tần Mặc nói xong liền quay ngươi rời đi.

“ừm, rảnh thì đến đây ngồi chơi nhé!” vương Phi Dương cười, tiễn Tần Mặc ra ngoài. Sau đó mới quay lại trong phòng bảo vệ, anh ta cúi đầu gọi một cuộc điện thoại.

“Ông chủ Công, chuyên này đã bị phát hiện rồi, Lão Lưu không thể giữ lại được!”

Lúc này, Tần Mặc đang cúi đầu đi trên sân thể thao, gánh nặng trong lòng cũng trở nên nặng nề hơn. Cứ ngỡ tìm được manh mối về nhân viên bảo vệ thì có thể điều tra rõ ràng chuyên này, nhưng không ngờ người đó đã từ chức rồi! Khoan nói đến việc Lưu Khai Phóng có rời khỏi thành phô PT hay không, cho dù hắn ta vẫn đang ở trong thành phô thì xác suất tìm một người trong sô hàng triệu người chắc chắn là mò kim đáy bể! Quan trọng nhất là Tiêu Kính không muốn làm lớn chuyên này, cũng không biết trong đầu ông ta đang nghĩ gì.

Thôi bỏ đi, vẫn là gọi điện thoại cho Tiêu Kính báo lại tình hình cụ thể vậy! Tần Mặc đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì bỗng nhiên đụng phải một người đi tới từ phía đối diện.

“Ây da”, một giọng nói vang lên, Tần Mặc vừa ngẩng đầu thì nhìn thây một nữ sinh xinh đẹp đã ngã xuống đất, mà người này lại chính là Tô Phi, được mọi người gọi là

người đẹp lạnh lùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


“Ai đấy, không nhìn đường hả, có mắt để làm gì vậy?” vốn dĩ tâm trạng Tô Phi đang rất buồn bực vì hôm qua bị Tần Mặc hiểu lầm. Lúc đi bộ trên sân cô ta cũng không nhìn phía trước, nhưng không ngở lại bị ngưòi khác đụng ngãỉ

“Thực xin lỗi, là lỗi của tôi!” Tần Mặc đi tới xin lỗi, Tô Phi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mặc, kinh ngạc nói: “Là cậu?

“Đúng vậy! Tôi vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, không ngờ lại đụng phải cậu!”, Tần Mặc cười đưa tay ra. Hôm nay hắn cũng muốn xin lỗi Tô Phi, nói gì đi nữa cũng phải có chút thành ý mới được!

Tô Phi kinh ngạc nhìn Tần Mặc. Hôm qua tên này vừa mới chửi mắng mình không chút khách sáo trong quán cà phê, hôm nay lại tươi cưởi vươn tay ra muốn giúp mình? Đây là vở kịch nào thế, một ngưòỉ diễn hai vai? Nhưng nụ cưòi của cậu ta thực sự rất đẹp trai! Đặc biệt là hai má lúm đồng tiền ây, không biết có bao nhiêu nữ sinh phải ghen tị với cậu ta nữa!

“Sao thế? Là mặt đất tốt hơn hay là không muốn đứng dậy nữa? cẩn thận sắp lộ hết rồi kia!”, Tần Mặc chỉ vào bắp đùi lộ ra ngoài của Tô Phi, cô ta đang ngồi dưới đất, bộ váy đồng phục đã bị kéo lên một chút, nếu lúc này có một cơn gió thổi qua thì chuyện tốc váy sẽ không còn nghi ngò gì nữa! Cách đó không xa, không biết có bao nhiêu cái miệng đã nguyền rủa Tần Mặc một ngàn tám trăm lần!

Con mẹ nó, hắn muốn trở thành Liễu Hạ Huệ nhưng không cho chúng ta làm Trần Thê Mỹ? Đây là thói đòi gì thế.

“A”, Tô Phi hét lên, nhanh chóng nắm lấy tay Tần Mặc, ấn tay trái xuống đất, sau đó đứng lên! Cô nhìn Tần Mặc hỏi: “Hôm nay cậu uống nhầm thuốc đấy à?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm qua trong quán cà phê cậu mắng tôi như vậy, hôm nay lại cười với tôi. Nêu không phải là đa nhân cách thì tất nhiên là uống nhầm thuốc rồi!”

“Nhắc đến chuyện này, hôm nay vốn dĩ tôi cũng muốn đi tìm cậu!”

“Cậu muốn tìm tôi? Tại sao?”

“Hôm qua chuyện đó là tôi hiểu lầm cậu! Sau khi về nhà xem lại video mới biết không phải cậu làm hỏng phanh xe! Hung thủ là người khác! Thật xin lỗi, hôm qua tôi đã lỗ mãng rồi!”, Tần Mặc có chút xấu hổ nói.

“Ngưòi khác? Là ai?”, Tô Phi kinh ngạc hòi, giọng của cô ta cũng ngân lên rất cao. Chị đây từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ngưòi khác vu oan lần nào, ngưòi này hại bản thân bị vu oan, nếu để mình tìm thấy thì xem mình xử lý hắn thê nào. Trong lòng Tô Phi tức giận nghĩ.

Chương 29: Giải quyết vương Hạo Minh

“Bốp!”

Trần Đức đã tung một đòn chặt vào ngay đùi trong của vương Hạo Minh, ngay lập tức vương Hạo Minh đã cảm thấy chân vừa tung cước của mình mềm nhũn ra, rồi một cơn đau dữ dội lại ập đến. Chân trụ của vương Hạo Minh cũng không khá hơn, lúc này cái chân đó đã bị Trần Đức đá mạnh vào khiến cho anh ta không thể nào đứng vững nổi nữa, liền ngã đập mông xuống đất.

“Á!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Sắc mặt của vương Hạo Minh trong phút chốc đã trở nên tái nhợt, anh ta ôm chặt chân mình mà không nói được lời nào, chỉ có thể co quắp trên mặt đất.

Một đòn chặt của Trần Đức có sức mạnh giống như một cái rìu bổ thằng vào chân anh ta, khiến cho anh ta cảm thây xương cốt của mình đều đã bị chặt gãy đến mức không thể nào đứng dậy được nữa, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra.

Trong khoảnh khắc đó, đám sinh viên bên dưới sân đâu bao gồm cả mươi mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều há hốc mồm.

Thua rồi sao?

“Anh vương, mau đứng lên đi!”

“Anh vương, mau đứng dậy đánh chết nó trả thù cho em!”, Tôn Nhạc Dương quát lên.

Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều phẫn nộ không thôi, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật của bọn họ mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể tin anh ta lại ngã xuống một

cách dễ dàng như vậy.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho dù bọn họ có la ó cỡ nào thì vương Hạo Minh cũng không thể đứng dậy.

“Con mỢ nó, vậy là thắng rồi sao?”

Đám sinh viên vây xem đều bị sốc, bọn họ đều là ngưòi tập võ hoặc là ngưòi mê võ, bây giò nhìn thấy Vương Hạo Minh bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy thì tín ngưỡng của bọn họ cũng đã bị sụp đổ ít nhiều.

Sắc mặt của Tiền Bình lại còn khó coi hơn, trước đó hắn thậm chí còn buông lời th ô tục mắng chửi Trần Đức, hắn đã chắc chắn rằng Trần Đức lần này sẽ bị đánh đẹp mặt, thê mà bây giờ hắn đang đứng chết lặng trơn to hai mắt, Trần Đức mạnh mẽ đến như vậy thì còn có ai giải quyết được nữa?

Xem ra chỉ có thể tìm cách khác.

“Không phải vương Hạo Minh rất mạnh sao, sao anh ta lại thua dễ dàng như vậy?”

“Xem ra cái tên mới chuyển tới này cũng có bản lĩnh đó, thảo nào anh ta lại kiêu ngạo thế, thì ra là mạnh đến như vậy!”

Đám sinh viên dưới sân đâu đều đang bàn tán xôn xao, không thể tin được những gì mà mình vừa nhìn thấy, vốn dĩ ai cũng nghĩ Trần Đức chỉ là bê con không sỢ hổ, không biết tròi cao đất rộng.

Bây giò xem ra cái tên này hoàn toàn không phải là không biết tròi cao đất rộng mà là tự biết bản thân mình có bản lĩnh lớn.

Lâm Dao theo dõi Trần Đức với tâm trạng hết sức mê đắm, nhưng cô che giấu rất tốt bởi vì cô sỢ sẽ bị Tống Ngữ Yên đang há hốc mồm bên cạnh mình phát hiện ra.

Còn Tô An Khê thì đang cau mày, trong lòng có chút không vui. Cô ả nói:

“Hóa ra vương Hạo Minh này cũng chằng lợi hại lắm, anh ta luôn khoe khoang rằng mình là cao thủ võ thuật sô một trong học viện, thê mà thực lực chỉ được có thế, chỉ có một mình Trần Đức mà cũng không thể xử lý được, thật mất mặt quá đi!”

Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều chạy đến để kiểm tra thương tích của vương Hạo Minh, nhưng họ không phải là bác sĩ cho nên họ không thể nhìn thây được gì.

“Tôi đã bảo cậu dạy cho tôi vài chiêu trước rồi”, Trần Đức không còn cách nào khác, anh đã cô hết sức khống chê lực đạo của bản thân, đòn vừa nãy anh chỉ dùng khoảng 30% sức mạnh bình thường mà thôi.

Tuy nhiên, 30% sức mạnh của anh cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Trần Đức không có ác cảm gì với vương Hạo Minh cho nên cũng tiến tới nói: “Để tôi xem”.

“Mày giả vờ làm người tốt cái gì, cút!”, Tôn Nhạc Dương khó chịu nói: “Chủ tịch bị như vậy còn không phải là tại vì mày hay sao? Cút đi!”

“Đúng vậy, anh ra tay nặng như vậy làm gì?”

“Con mỢ nó, anh em mau xông lên trả thù cho chủ tịch, không phải thằng này đã thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật chúng ta hay sao? Chúng ta cho nó toại nguyện!”

Tôn Nhạc Dương thêm dầu vào lửa, Tiền Bình ở bên ngoài sân đâu cũng chớp thây cơ hội mà quát lớn: “Đúng thế, anh vương bình thương đối xử tốt với chúng ta như

vậy, chúng ta không thể dửng dưng đứng nhìn được, tên này quá ngông cuồng, còn muốn giải tán câu lạc bộ võ thuật, chúng ta phải dạy cho nó một bài học”.

“Đúng!”

Mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật lúc này đều đã thủ thê chuẩn bị ra tay với Trần Đức để cứu lấy thể diện của câu lạc bộ võ thuật.

Có hai người trong sô mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đã khiêng vương Hạo Minh xuống chuẩn bị đưa đi trạm y tế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,534
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Trần Đức liếc nhìn vương Hạo Minh, anh vốn không biết khả năng chịu đòn của vương Hạo Minh có tốt hay không nhưng khi vừa nhìn thây vương Hạo Minh lần nữa thì ánh mắt của anh đã ngay lập tức thay đổi, hai hốc mắt nóng lên một cách kỳ lạ. Không biết có phải là do ảo giác hay không nhưng trong một thoáng chốc thì ánh mắt của anh lại giống như tia X có thể nhìn xuyên thấu xương chân phải của vương Hạo Minh và thấy nó đã bị gãy.

“Chuyện gì thê này?”

Trần Đức nheo mắt nhìn về phía trước thì ánh mắt liền trở lại bình thường, anh không thể nhìn thấy xương chân gãy của vương Hạo Minh nữa.

Xem ra đúng là ảo giác…

Trần Đức thở ra một hơi, rồi tự nhiên hai hốc mắt của anh lại nóng lên trở lại, lập tức nhìn thấu vào xương của Vương Hạo Minh một lần nữa.

Anh kinh ngạc không thôi.

Khi anh vừa mất tập trung thì sức nóng ở hai hốc mắt liền biến mất và ánh mắt của anh cũng trờ lại bình thương, khi anh tập trung muốn nhìn thấu xương cốt của

vương Hạo Minh thì hình ảnh xương cốt của anh ta lại hiện lên trước mắt anh lần nữa.

Trần Đức liên tục thử nghiệm chuyện này cho đến khi vương Hạo Minh dần dần đi xa.

“Đây là… thấu thị sao?”

Trần Đức vô cùng kinh hãi, anh không còn nhìn vương Hạo Minh và những ngươi xung quanh bằng ánh mắt bình thường nữa, trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn thây những bộ xương trắng đang đứng trước mặt mình.

Cho dù Trần Đức đã kỉnh qua vô sô trận chiến khốc liệt trong đời nhưng khi đột ngột nhìn thấy cảnh tượng này thì khuôn mặt anh cũng phải biến sắc, bất giác lùi lại hai bước.

Khi sức nóng trong hốc mắt anh dần giảm xuống thì anh không chỉ có thể nhìn thấy xương cốt mà còn có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng.

Sau khi thử nhiều lần liên tục, cuối cùng Trần Đức cũng hiểu ra rằng vì một lý do nào đó mà đôi mắt của anh đã thay đổi, ánh mắt của anh lúc này không khác gì tia X trong y học, có thể xuyên thấu vào tận bên trong xương cốt nội tạng của con người.

Trong lòng Trần Đức cảm thấy khá vui sướng, đôi mắt của anh sở hữu một công năng đáng sỢ đến như vậy, đối với anh mà nói thì chằng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Nhìn thấy Trần Đức lui về phía sau hai bước, Tôn Nhạc Dương tưởng Trần Đức sỢ hãi, liền lớn tiếng chế nhạo:

“Nhóc con, mày đã biết sỢ rồi sao? Mày là cái thá gì mà dám thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật?”

Một thành viên khác của câu lạc bộ võ thuật cũng nói thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sỢ thì

thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sỢ thì hãy tự tát vào mặt mình một cái đi, để tránh cho bản thân một trận no đòn!”

Trần Đức vừa định thần lại liền cảm thấy không nói nên lời, mấy tên nhóc này quả nhiên rất biết cách tự tâng bốc chính mình, trình độ tự luyến hết sức cao siêu.

“Hự!”

Trần Đức đã ra tay, anh không nói lời nào bởi vì không muốn nhiều lời thêm nữa, anh tát một cái trúng vào thái dương của Tôn Nhạc Dương khiến cho Tôn Nhạc Dương ngất ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.

“Con mỢ nó!”

“Đánh chết nó!”

Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều tức giận, Trần Đức hoàn toàn không xem bọn họ ra gì, không ai quan tâm đ ến việc chăm sóc cho Tôn Nhạc Dương, tất cả mọi ngươi đều tiến lên muốn vây đánh Trần Đức.

Không ai có thể chịu đựng được thực tê này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom