Cập nhật mới

Dịch Full Vậy Cùng Anh Về Nhà

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,754
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100


Nửa giờ sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tri Miên được Đoạn Chước bế đi ra khỏi phòng tắm.

Người đàn ông đặt cô lên giường, kéo chăn lên, phủ lên người cô, giọng nghiêm túc:

"Mặc đồ ngủ vào."

Tri Miên thấy bộ dạng kiên quyết "từ chối dụ dỗ" của anh, không nhịn được cười.

Tại sao người này lại dễ thương như vậy chứ?

Biệt thự được trang bị máy sưởi, nên lúc này, Tri Miên cũng không lạnh, cô đứng dậy, vòng tay qua vòng eo nhỏ hẹp của người đàn ông, nâng đôi mắt mù sương, đầy ý cười nhìn anh: "Ông xã, sao tự chủ của anh lại kém như vậy?"

Cô cũng chỉ chạm vào cơ bắp anh thôi, mà người này đã như muốn ăn thịt cô rồi.

Đoạn Chước rũ mắt xuống, nhìn thấy bộ dạng hồ ly nhỏ của cô, tức giận hôn lên môi cô một cái, sau đó cầm bộ đồ ngủ bên cạnh mặc vào, không nói một lời.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 

Cuối cùng, Tri Miên bị anh ôm, dựa vào đầu giường, trán bị anh búng một cái, Đoạn Chước nhìn cô thật sâu: "Còn nghịch ngợm nữa thì em chờ đấy."

Tri Miên nhìn thấy anh xoay người đi về phía phòng tắm, khóe môi cong lên.

Cô rất thích nhìn bộ dạng tên đàn ông thúi này muốn chạm vào cô nhưng lại không thể!

Bây giờ, cô lại có "kim bài miễn tử" rồi nha.

Một lúc sau, người đàn ông thu dọn phòng tắm xong, trở lại phòng ngủ, nằm lại trên giường, Tri Miên đang đọc sách, lại bị anh ôm vào lòng.

“Đang đọc cái gì vậy?” Giọng anh lười biếng.

"À, là cuốn “Hướng dẫn an toàn thực phẩm cho phụ nữ mang thai".” Chiều nay, Tri Miên bảo dì giúp việc lấy tất cả sách về mang thai mà họ đã mua ra."Trước đây đã xem qua một lần rồi, bây giờ em nghĩ nên đọc lại."

"Không sao đâu, lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần này đã có kinh nghiệm rồi."

Tri Miên cười: "Nhớ trước đây, hai ta đều luống cuống, không hiểu gì cả. Cũng may là cậu đã sắp xếp hết cho chúng ta."

"Vừa rồi lão Trang bảo chúng ta dẫn con trai trở về sống, nói là sẽ sắp xếp người đặc biệt chăm sóc em."

Tri Miên suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý: "Được, như vậy thì sẽ không mệt mỏi."

Anh nhướng mày. "Có phải em cũng sợ anh không chăm tốt cho em không?"

Cô mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay anh. "Không có, sao em lại không yên tâm về anh chứ? Là em cảm thấy, hẳn là cậu cũng hy vọng chúng ta ở bên cậu nhiều hơn nhỉ? Một mình cậu ở trong biệt thự lớn như vậy, cũng rất cô đơn."

Trang Gia Vinh tuổi già, không có bạn đời, không có con cái. Thực ra, Đoạn Chước cũng giống như con của ông, nếu họ qua đó sống, thì trong nhà sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều. Thêm người, lại còn có Đoạn Chi Hành ồn ào, chắc chắn là Trang Gia Vinh sẽ rất vui.

Cuối cùng, Đoạn Chước nói ngày mai sẽ nói một tiếng với Trang Gia Vinh, mấy ngày nữa họ sẽ chuyển đến.

Hai người cùng nhau đọc sách một hồi, Tri Miên buồn ngủ đến mức hai mắt dần dần nhắm lại, khẽ dựa vào vai anh. Đoạn Chước nhíu mi nhìn cô, khẽ nhéo mặt cô: "Mệt à?"

"Dạ..."

“Ngủ đi.” Anh đóng sách lại, đặt ở đầu giường, sau đó ôm cô, từ từ nằm xuống, đắp chăn cho cô.

"Ngủ ngon, ông xã..." Cô mơ màng lầm bầm.

Đoạn Chước nghiêng người, nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ, trong lòng mềm mại, cuối cùng, khóe môi cong nhẹ: "Ngủ ngon."

—--------

Vài ngày sau, Tri Miên và Đoạn Chước đưa Đoạn Chi Hành trở về ở nhà Trang Gia Vinh.

Việc cô mang thai đứa thứ hai cũng được mấy người bạn xung quanh biết. Buổi chiều cuối tuần, Tri Miên cùng Lương Chi Ý trò chuyện trong nhóm nhỏ gồm mấy người bạn, Lương Chi Ý biết tin, vui mừng thay Tri Miên. [Tớ thấy sinh một đứa đã là đủ mệt rồi, mà tương lai, cậu sẽ trở thành mẹ của hai đứa trẻ, lại còn mệt hơn! Tớ quá phục cậu luôn.]

Tri Miên: [Được rồi, lúc cậu mang thai, tớ còn thấy cậu tung tăng nhảy nhót đấy.]

Con của Lương Chi Ý và Bùi Thầm cũng đã được một tuổi.

Lương Chi Ý: [Tung tăng nhảy nhót? Tớ mệt chết thì có, vừa nhớ lại đã thất khó chịu rồi hu hu hu.]

Tuyên Hạ cũng nhảy ra: [Tiểu Cửu, cậu sinh đứa thứ hai, tớ sẽ làm cha nuôi nha!]

Lương Chi Ý: [Ha, mình thì không chịu làm cha, lại còn bày đặt xin làm cha nuôi!]

Tuyên Hạ: [Nào nào nào, cậu giới thiệu một người bạn gái cho tớ đi.]

Lương Chi Ý: [Ok luôn, tớ chắc chắn sẽ giới thiệu một người cho cậu, hôm nào sẽ để cử cho cậu.]

Tuyên Hạ: [Cậu không phá hư là tớ đã cảm ơn trời Phật rồi.]

Tuyên Hạ và Lương Chi Ý cãi nhau trong nhóm, Tri Miên đứng ngoài mua vui, không tham gia. Lương Chi Ý nói, thời gian này ở nhà buồn quá, hay là mọi người ra ngoài tụ tập đi, cũng lâu rồi họ chưa tụ họp.

[Bây giờ cậu phải ở nhà chăm con, còn có thời gian sao?] Tuyên Hạ trêu ghẹo.

[Có chứ, hai ngày nay ba mẹ tớ ôm em bé về nhà, Bùi Thầm thì đi họp ở chỗ khác, tớ chán quá...]

Tuyên Hạ: [Hiện tại Tiểu Cửu mang thai đấy, cậu còn dám rủ cậu ấy ra ngoài chơi à?]

Tri Miên nói, chỉ cần không mệt thì không sao. Cuối cùng, Tuyên Hạ đề nghị đến khu nghỉ dưỡng do nhà một người bạn phát triển, ở ngay ngoại ô thành phố Lâm. Thời gian trước Tuyên Hạ vừa mới qua đó, cảm thấy khá ok.

Lương Chi Ý đồng ý luôn, còn Tri Miên chưa quyết định, nói là đi hỏi Đoạn Chước một chút.

Cô đứng dậy, đi đến phòng gym, người đàn ông đang chạy bộ bên trong. Cô bước đến máy chạy bộ, điều chỉnh tốc độ, dựa vào bên cạnh, tỏ ra dễ thương mà chớp chớp mắt với anh.

Đoạn Chước thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ áo, anh giảm tốc độ, nhìn ngang qua cô. "Có chuyện gì?"

"Ngày mai em muốn ra ngoài chơi với Chi Ý, được không?"

"Đi đâu?"

Cô nói địa điểm, Đoạn Chước nói là ngày mai trong ngày anh phải đến câu lạc bộ, không thể đi cùng cô, anh rất lo lắng.

Tri Miên xin anh: "Em hứa sẽ đảm bảo đến an toàn tuyệt đối, nhất định sẽ không chạm vào những thứ nguy hiểm. Khi nào xong việc, anh có thể tới tìm em, được không?"

Cuối cùng, Đoạn Chước miễn cưỡng đồng ý. "Chỉ có bạn thân em thôi?"

"Còn cả Tuyên Hạ... Cậu ấy nói là sẽ dẫn theo mấy người bạn nữa."

Ánh mắt anh tối sầm lại: "Nam?"

Sợ anh ghen, Tri Miên giơ ba ngón tay lên, hứa ngày mai sẽ chỉ ở cùng Lương Chi Ý, Đoạn Chước nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, cong miệng, vỗ đầu cô: “Lên lầu nghỉ ngơi đi, anh chạy tiếp."

Cô biết đây là đồng ý, vui vẻ ra mặt. "Dạ!"

—-------

Ngày hôm sau, được tài xế ở nhà đưa đi, Tri Miên đến gặp Lương Chi Ý trước.

Lương Chi Ý và cô lại vội vã đến nhà Tuyên Hạ. Trên đường đi, Lương Chi Ý ôm Tri Miên, siêu kích động: "Cuối cùng thì hôm nay cũng không cần mang theo con nhỏ, hạnh phúc quá!"

Tri Miên liếc cô ấy: "Tớ thấy cậu có vất vả chút nào đâu?"

Dường như Lương Chi Ý không hề bận tâm, khuôn mặt rạng rỡ, trông như thiếu nữ, vừa thấy đã biết cuộc sống rất dễ chịu.

Lương Chi Ý cười. "Tuy tớ không phải tự mình nuôi con, nhưng lòng tớ cũng mệt chút. Cửu Cửu, tớ rất kính nể cậu, về sau cậu sẽ phải nuôi hai đứa."

"Cậu đừng nói nữa, nói nữa cậu lại làm tớ căng thẳng..."

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, hôm nay cậu nhớ cẩn thận một chút, tớ phải chăm sóc ngươi. Không phải bọn họ nói muốn đi ngâm suối nước nóng sao, hiện tại, xem ra cậu không ngâm được rồi..."

"Không sao đâu, hôm nay tớ chỉ ra ngoài giải sầu, xem các cậu chơi."

Sau khi hai người đến nhà Tuyên Hạ, cùng với Tuyên Hạ đi đến khu nghỉ dưỡng. Một giờ sau, xe đã tới nơi, ba người vừa mới xuống xe, thì một chiếc Brady màu đen cũng lái vào bãi đậu xe, âm thanh động cơ rất lớn, cực kỳ huênh hoang.

Sau khi chiếc Brady đỗ lại, cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông bước ra khỏi xe —

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao thẳng, khí chất cao quý, quầy tay bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, bên ngoài khoác áo gió dài đậm màu, dẫn theo gió lạnh, bước xuống.

Mà hướng lên trên, nhìn vào khuôn mặt kia, các đường nét đều rõ ràng, đôi mắt hẹp dài, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, lúc này không hề có ý cười, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, bạc tình.

Người đàn ông đóng cửa xe, đi về phía họ.

Trước đây, Tri Miên đã từng nhìn thấy anh ấy, trong đây lập tức hiện lên tên anh.

Giản Gia Trí.

Không phải cô cố ý nhớ kỹ, chỉ là vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy làm cô quá ấn tượng, nhìn qua rất hung dữ, khi không cười còn hung dữ hơn cả Đoạn Chước...

Nhưng mà, cô cũng chưa bao giờ thấy Giản Gia Trí cười lên sẽ thế nào.

Người đàn ông đi đến trước mặt, Tuyên Hạ khoác vai anh ấy, nói đùa với anh ấy vài câu. Giản Gia Trí đơn giản đáp lại, lúc này, Tri Miên mới biết được, khu nghỉ dưỡng này là của Giản Gia Trí.

Lương Chi Ý hỏi: "Mà này, Lê Lê không tới sao? Đã lâu không gặp cô ấy, thấy nhớ quá."

Giản Gia Trí: "Cô ấy nói buổi chiều sẽ đến đây."

Tuyên Hạ: "Sao, buổi sáng cô ấy không rảnh à?"

Giản Gia Trí nâng mắt lên nhìn anh ấy, nhẹ giọng nói: "Cô ấy đang ngủ nướng."

Vẻ mặt của Tuyên Hạ lập tức trở nên sâu xa, cười đến bỉ ổi: "Ài, sao cậu biết? Tối hôm qua cậu đưa cô ấy về nhà mình đúng không, thảo nào cô ấy lại ngủ nướng..."

Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một cảm xúc, đầu lưỡi áp vào hàm trên, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Tuyên Hạ đang ngang nhiên "liên tưởng" lập tức nén cười, ho nhẹ hai cái: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi vào thôi, người đã đến đông đủ rồi..."

Mấy người bước vào, Tri Miên và Lương Chi Ý đi đầu, Tri Miên thấp giọng hỏi: "Lê Lê mà cậu vừa nói là ai vậy?"

"Cậu chưa gặp đâu, là một em gái rất dễ thương, chính là bạn gái của Giản Gia Trí, Tô Vãn Lê, con gái của tập đoàn Tô thị."

"Bạn gái?"

"Không ngờ đúng không? Vậy mà có cô gái có thể trở thành bạn gái của anh ất." Lương Chi Ý nói giỡn mà than thở.

Mỗi khi nhìn thấy Giản Gia Trí, cô ấy đều cho rằng người này đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng nhìn qua như bị muôn núi nghìn sông ngăn cách, khí thế quá mạnh, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, nhìn không dám trêu chọc.

Lương Chi Ý còn gọi Giản Gia Trí là "anh trai tâm trạng không tốt", bởi vì nhìn khuôn mặt của anh ấy, giống như ngày nào anh ấy cũng không có tâm trạng tốt vậy...

Tri Miên nghe Lương Chi Ý kể chút chuyện có liên quan với Tô Vãn Lê, rất tò mò về cô gái này.

Họ bước vào khu du lịch, có người đặc biệt tiếp đãi, không khí trong lành, sinh thái tự nhiên, có ao hồ, có núi sông, có trang trại trái cây.

Buổi sáng, Tuyên Hạ và Giản Gia Trí định muốn đi bàn công chuyện với mấy người bạn, Tri Miên và Lương Chi Ý nghe nói cam hoàng đế trồng ở đây rất ngọt, nên định đến vườn cây ăn quả để hái một ít. Mọi người hẹn nhau tụ tập ăn cơm vào buổi trưa.

Tri Miên và Lương Chi Ý được đưa đến vườn cây ăn quả, sau khi hái trái cây được một lúc, thì một giọng nữ nghịch ngợm truyền vào từ cửa vườn: "Ơ, chị Chi Ý đâu rồi..."

Lương Chi Ý quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đang đi vào, đang nhìn xung quanh.

Cô gái mặc chiếc váy ren trắng, khoác áo khoác len màu đỏ rượu bên ngoài, trông có vẻ to rộng. Cô ấy búi củ tỏi, khuôn mặt to bằng một bàn tay chứa đầy ý cười, làn da trắng nõn, hơi giống quả trứng luộc vừa bóc vỏ.

“Ở đây!” Lương Chi Ý cầm một quả cam hoàng đế vẫy tay với cô ấy.

Ánh mắt cô gái dừng lại, sau đó cong môi, bước nhanh tới, vui vẻ chào hỏi Lương Chi Ý, Lương Chi Ý nói với Tri Miên. "Đây là Tô Vãn Lê mà tớ vừa kể với cậu, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái. Lê Lê, đây là Tri Miên."

Tri Miên mỉm cười với cô ấy, Tô Vãn Lê nhìn cô hai giây, mi mắt cong lên. "Oa, trông chị đáng yêu thật đó!"

Tri Miên đỏ mặt, ngượng ngùng cười, Tô Vãn Lê có tính tình rất dễ làm thân, nhiệt tình nói chuyện với Tri Miên, Lương Chi Ý hỏi: "Đúng rồi, không phải Giản Gia Trí nói là chiều em mới đến sao?"

Tô Vãn Lê nghĩ đến điều gì đó, trong lòng cảm thấy rất không vui. "Em dậy sớm, nên qua sớm hơn."

"Đây, em thử cam hoàng đế này đi."

Tô Vãn Lê nhận lấy, bóc một múi cho vào miệng nếm thử rồi gật đầu, đôi bông tai hình bông tuyết đung đưa, phản chiếu ánh sáng tươi đẹp dưới ánh mặt trời. "Ngọt quá đi, còn ngon hơn cam trong nhà em mua."

Ba người hái trái cây thêm một lúc, cuối cùng cùng nhau rời đi, quản lý khu du lịch tới hỏi bọn họ tiếp theo muốn đi đâu, đầu Tô Vãn Lê nhảy số, quay đầu hỏi hai người kia: “Chúng ta đến hầm rượu đi? Chọn ra mấy loại rượu ngon rồi uống."

“Được đấy, chắc chắn là em sẽ quen thuộc nơi này hơi bọn chị rồi.” Lương Chi Ý trêu chọc.

Sắc mặt Tô Vãn Lê đỏ lên, lúm đồng tiền hiện ra. "Vậy chúng ta đi thôi."

Mọi người đi bộ đến hầm rượu, đây là một trong những hầm rượu hàng đầu ở thành phố Lâm, đồng thời, cũng là hầm rượu riêng của Giản Gia Trí. Trong đó có rất nhiều loại rượu vang đỏ đẳng cấp thế giới, người bình thường căn bản là không thể vào được. Tất nhiên, quản lý biết thân phận của Tô Vãn Lê.

Đi theo bậc thang vào hầm rượu ngầm nhiệt độ ổn định, xung quanh là tường đá, ánh sáng hơi mờ ảo. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài trông khá nhỏ, nhưng bên trong lại rất độc đáo, không khí tràn ngập hương thơm của gỗ.

Đi xuống, bên trong có một bức tường tròn giống như đấu trường La Mã, toàn bộ bức tường cao 7 mét được lấp đầy bởi đủ loại rượu vang đỏ rực rỡ, to lớn, đồ sộ.

Chính giữa kê một cái bàn lớn bằng đá cẩm thạch, Tri Miên và Lương Chi Ý bước tới bàn, ngồi xuống, Tô Vãn Lê đi dạo xung quanh, chỉ vào mấy chai rượu ở trung tâm, nói với quản lý. "Hôm nay bạn tôi đến đây, anh đi lấy ba chai đó xuống."

Quản lý nhìn, trong lòng lập tức run lên —

Đó là mấy chai rượu vang đỏ mà Giản Gia Trí trân quý nhất, Chateau Ausone năm 1983, Romanee Conti năm 1989… tất cả đều được Giản Gia Trí mua từ nước ngoài mấy năm trước, giá cả đắt đỏ.

Quản lý uyển chuyển nói muốn gọi điện thoại cho Giản Gia Trí, Tô Vãn Lê liếc mắt nhìn. "Không cần, anh trực tiếp đi lấy đi."

Cô ấy muốn uống rượu còn phải được anh ấy đồng ý sao?!

Quản lý cố gắng ngăn cản: "Cô Tô, hay là để tôi chọn cho cô mấy chai rượu đỏ thích hợp với quý cô hơn..."

Nếu Giản Gia Trí biết chuyện này, rồi trách tội lên đầu anh ta thì sao?

"Không cần, tôi chỉ muốn mấy chai đó."

Cô ấy cố ý, ai bảo đêm qua anh ấy ức hiếp cô ấy như vậy chứ?

Tô Vãn Lê xoay người. "Mau lấy đi."

Quản lý hít vài hơi khí lạnh, cuối cùng lén sang một bên, gọi cho Giản Gia Trí. Sau bên kia nhấc máy, quản lý nói: "Anh Giản, cô Tô đưa bạn đến hầm rượu, nói là muốn uống mấy chai rượu kia. Vậy nên làm gì bây giờ ạ?"

Sau khi nghe xong, người đàn ông, giọng nói lãnh đạm: "Không sao cả, cô ấy muốn uống cái gì, anh cứ lấy cho cô ấy."

Quản lý kinh ngạc, lặp lại: "Cô Tô nói là muốn uống chai Chateau Ausone năm 1983 kia..."

Giản Gia Trí lười biếng cắt lời: "Cô ấy muốn cái gì thì cho cô ấy cái đấy, nghe không hiểu sao?"

"Được, vâng."

Cúp điện thoại, quản lý khiếp sợ, tự lẩm bẩm: "Ôi, cô Tô nhất định là người đầu tiên..."

Năm phút sau, quản lý lấy tam chai rượu, giao cho ba người, mở ra và thưởng thức.

Tô Vãn Lê nói chuyện với Lương Chi Ý và Tri Miên, biết Tri Miên đang mang thai, lập tức cho người đi dặn dò đầu bếp, phải chú ý chế độ ăn uống một chút.

Tô Vãn Lê sờ sờ đầu mình: "Chị Tri Miên, thật ngại quá, em không biết chị đang mang thai, còn đưa chị đến đây uống rượu _ :) 3∠) _."

Tri Miên: "Không sao cả, hai người cứ uống đi."

“Vậy để em bảo người đi lấy nước trái cây cho chị.” Tô Vãn Lê gọi người đến.

Tô Vãn Lê và Lương Chi Ý nếm thử rượu, không uống nhiều. Một lúc sau, từ cửa hầm rượu vang lên một giọng nói, họ quay đầu lại thì thấy Tuyên Hạ và Giản Gia Trí đi xuống.

"Mọi người thật sự tới hầm rượu..." Tuyên Hạ kinh ngạc.

Tô Vãn Lê quay đầu lại, thấy Giản Gia Trí đang đi phía trước, hai tay đút túi.

Ánh mắt sâu xa của người đàn ông đảo qua, cô ấy nhìn sang chỗ khác, sờ mũi, mặt không chút thay đổi.

Hai người bước tới, Tuyên Hạ nhìn mấy chai rượu trên bàn, kinh ngạc rớt cằm. "Le Pin năm 1988?! Mẹ nó, rượu quý như vậy còn được lấy ra uống..."

Tuyên Hạ cầm cốc chân dài lên. "Nào nào nào, mau rót cho tớ một ly, tớ đã thèm lâu lắm rồi. Lê Lê, em tuyệt quá đi, nếu không có em, thì không biết đến kiếp nào anh mới được uống rượu này!"

Tô Vãn Lê kiêu ngạo cười. "Không cần cảm ơn em, anh cảm ơn người anh em của anh là được rồi. Em chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi."

Tuyên Hạ cười đến là sung sướng, liếc nhìn Giản Gia Trí, vui mừng vì người đàn ông không hề đen mặt.

Quả nhiên, chỉ có tổ tông nhỏ trước mặt này mới dám muốn làm gì thì làm trước mặt Giản Gia Trí.

Tuyên Hạ uống, thẳng thắn khen hương vị này rất tuyệt, nhưng Giản Gia Trí lại không hề để ý, nhìn rượu trong ly Tô Vãn Lê: "Uống bao nhiêu rồi?"

Anh ấy sợ cô uống nhiều sẽ say.

Tô Vãn Lê nhận ra điều này, khẽ mím môi, cười nhạt. "Anh xem em mới rót ra được bao nhiêu chứ, mới ly thứ hai thôi."

Một lúc sau, có người đến thông báo đã chuẩn bị xong bữa trưa, mời mọi người đến nhà ăn trước. Tuyên Hạ bảo quản lý mang rượu lên.

Mọi người đi ra ngoài, Tô Vãn Lê ngồi ở trên ghế chân cao, xoay người, Giản Gia Trí đứng bên cạnh cô ấy, dựa vào cái bàn bên cạnh, giống như nửa ôm cô vào lòng, không cho cô ấy xuống khỏi chỗ.

Những người khác đã đi hết.

Giản Gia Trí cầm cốc của cô ấy lên, ngẩng đầu uống nốt phần rượu còn lại trong ly, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn, cuối cùng cúi đầu nhìn cô ấy, không nói lời nào.

Anh ấy cách rất gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người quấn quanh hơi thở, Tô Vãn Lê bị nhìn đến mức chột dạ. "Anh định làm gì... đi ăn cơm thôi."

Giọng người đàn ông trầm xuống: "Biết mấy chai rượu này của anh quý thế nào không?"

Đặc biệt chọn rượu quý để mở, một lần còn trực tiếp mớ ba chai.

Tô Vãn Lê kiêu ngạo lại tủi thân. "Hầm rượu của anh có nhiều rượu như vậy, em mở có vài chai. Chẳng lẽ vì chuyện này mà anh muốn giận em sao? Tối hôm qua anh còn nói anh thích em nhất..."

Giản Gia Trí nghe vậy, nốt ruồi lệ cong lên theo khóe mắt: "Anh mắng em chưa? Em căng thẳng cái gì?"

"..."

Sắc mặt Tô Vãn Lê dần dần đỏ lên. "Sao em biết anh có tức giận hay không, trước kia anh rất hung dữ..."

Cô ấy còn chưa kịp nói xong, thì đã bị nhéo cằm, một nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng.

Tô Vãn Lê lập tức sững sờ.

Một lát sau, người đàn ông buông môi ra, nắm tay cô ấy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Đi thôi, trở về rồi “tính tiền” rượu vang đỏ em uống."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,754
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101


Tri Miên, Lương Chi Ý và Tuyên Hạ đi bộ đến nhà ăn, trong khi hai người đang nói đùa, Lương Chi Ý hỏi: "Ơ, hai người kia đâu rồi?"

Ba người nhìn quanh, cuối cùng mới thấy Tô Vãn Lê và Giản Gia Trí bước ra khỏi hầm rượu.

Tô Vãn Lê bị Giản Gia Trí nắm tay, nhảy nhót, không biết đang nói cái gì, mà mi mắt cong như trăng non. Mà ánh mắt của người đàn ông lặng lẽ rơi vào người cô ấy, gương mặt dịu dàng như chưa từng thấy, nụ cười rất nông, nhưng không che giấu.

Tri Miên hơi ngạc nhiên.

Nhìn qua, trông Giản Gia Trí vô cùng lạnh lùng, ít nói ít cười, nhưng trước mặt bạn gái lại trông như thế này. Người ngoài vừa nhìn đã biết cô gái nhỏ, đối với anh ấy, rất đặc biệt.

Hơn nữa, hai người họ, một người ồn ào, một người trầm lặng, tính cách khác biệt như trời với đất, nhưng lại vô cùng hợp nhau.

Lương Chi Ý cũng cười: "Cậu nói xem, họ đứng cùng nhau trông xứng đôi nhỉ. Lê Lê vừa xuất hiện, cuối cùng thì Giản Gia Trí trông cũng bớt hung dữ đi. Trước kia, tớ cảm thấy anh ấy luôn trong trạng thái bị người ta nợ 800 vạn, ha ha ha ha."

Tuyên Hạ cảm thán. "Hai người này đang yêu nhau cuồng nhiệt đó. Để tớ nói cho cậu biết, Tô Vãn Lê là người duy nhất có thể làm ầm ĩ như vậy trước mặt cậu ấy. Nếu đổi lại là người khác ríu rít như vậy, đã bị Giản Gia Trí đuổi đi rồi. Trên thế giới, cậu ấy chính là người tiêu chuẩn kép nhất."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 

"Ai, tớ đột nhiên cảm thấy hâm mộ quá..."

"Cậu hâm mộ cái con khỉ, tớ sẽ lập tức nói cho Bùi Thầm."

"Cậu câm miệng cho tớ..."

Cuối cùng thì đoàn người cũng đến nhà ăn.

Sau khi bước vào, năm người ngồi xuống bàn tròn, Tuyên Hạ hỏi Tri Miên. "Đúng rồi, hôm nay khi nào thì chồng cậu tới thế?"

Tri Miên: "Chắc là buổi chiều mới tới, sáng nay có việc."

"Được, buổi chiều anh ấy, thì cậu nói một tiếng với bọn tớ." Tuyên Hạ vỗ vai Giản Gia Trí. "Giản Gia Trí sẽ thu xếp cho người đến đón."

Tri Miên gật đầu.

Tô Vãn Lê lanh lợi nói: "Chị Tri Miên, nghe chị Chi Ý nói, chồng chị cực kỳ đẹp trai. Chiều nay em muốn nhìn thử xem he he."

Cô ấy vừa nói xong, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh rơi xuống, Tuyên Hạ vui vẻ nói: "Em nói như vậy, không sợ sẽ người nào đó ghen sao?"

Tô Vãn Lê cười, nghịch ngợm móc ngón tay người đàn ông dưới gầm bàn. "Em chỉ ngắm trai đẹp thôi, Gia Trí không dễ ghen như vậy đâu."

Giản Gia Trí nhàn nhạt nhìn cô ấy: "Anh có."

Tuyên Hạ ồn ào: "Mẹ nó, Giản Gia Trí, có còn là cậu không vậy..."

Tô Vãn Lê sững sờ một lúc, sắc mặt hiếm khi đỏ bừng, ngay sau đó, lập tức cảm thấy bàn tay dưới bàn được người đàn ông trở tay nắm lấy.

Cô ấy càng cười ngọt ngào hơn.

Tri Miên ngồi đối diện, cảm thấy rõ ràng là mình đã kết hôn rồi, sao đột nhiên lại bị người ta khoe tình cảm chứ:D

Cơm nước xong, Tri Miên gửi cho Đoạn Chước một sticker dễ thương, hỏi: [Đoạn Chước, anh đã xong việc chưa? Khi nào thì anh tới thế?]

Một phút sau, đầu bên kia trả lời: [Sao, mới xa chồng em nửa ngày, mà đã gấp gáp muốn gặp mặt vậy à?]

Tri Miên tưởng tượng ra giọng điệu cà lơ phất phơ của anh, xì một tiếng, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ anh: [Ừm, em siêu siêu nhớ anh, hôm nay anh không có ở đây, người khác khoe tình cảm trước mặt em nhiều lắm.]

Đoạn Chước: [Đang trên đường đi, sẽ tới ngay, lát nữa sẽ khoe với em.]

Tri Miên không thể nhịn cười.

Hơn mười phút sau, Tri Miên nhận được thông báo, người đàn ông đã đến. Cô vốn đang đánh bài, nói chuyện phiếm với mọi người trong biệt thự, nghe tin anh tới, lập tức đi ra khỏi biệt thự, vòng qua hòn non bộ, thì thấy người đàn ông vai rộng eo thon, cao gầy mạnh mẽ.

"Đoạn Chước —--"

Cô mỉm cười chạy tới, bị anh ôm vào lòng.

"Chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu biến mất." Người đàn ông trách cô hai câu, giơ tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, hơi nhíu mày: "Có lạnh không? Sao mặc ít như vậy?"

"Không lạnh, bọn em đều ở trong nhà mà, chiều nay anh có thời gian không?"

Anh sờ bụng cô. "Ừm, có thể ở cùng em và cục cưng."

Mi mắt Tri Miên cong lên. "Anh có cảm thấy bụng em phồng ra không?"

“Bây giờ không rõ lắm." Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười. “C.ởi quần áo ra, anh mới có thể thấy được rõ ràng.”

Tri Miên ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh. "Anh có thể nghiêm túc được không?"

"Anh không nghiêm túc chỗ nào? Em ăn mặc như con gấu nhỏ thế này, đương nhiên là anh không thấy rõ rồi."

"Anh mới là con gấu thì có."

Tán tỉnh vài câu, Đoạn Chước ôm cô. "Đi thôi, đi vào rồi nói, bên ngoài lạnh quá."

"Dạ."

"Vừa rồi, không phải em nói khoe tình cảm sao? Bọn họ đều ở trong nhà à?"

"Thôi, em chỉ nói đùa với anh thôi..."

Đi vào thì nhìn thấy bốn người khác. Tô Vãn Lê nhìn thấy Đoạn Chước tỏa ra hormone nam tính, không khỏi hét chói tai trong lòng. Ai ngờ, vừa quay đầu lại, đã thấy Giản Gia Trí đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tính chiếm hữu.

Cô ấy lập tức ngồi thẳng người, không dám liếc mắt thêm một cái nào.

Đoạn Chước ngồi xuống, chơi bài với họ. Có một lần, Đoạn Chước và Tô Vãn Lê tình cờ là đồng đội, hai người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng chiến thắng. Bởi vì thắng, nên Tô Vãn Lê cười hì hì. Sau một lúc lấy, Giản Gia Trí bên cạnh đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói là lên lầu thay quần áo, rồi rời đi.

Tuyên Hạ chọc chọc vai Tô Vãn Lê, lén hỏi: "Này, người đàn ông của em sẽ không ghen chứ?"

"Hả? Ghen cái gì?" Cô ấy vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc.

Sau khi Tuyên Hạ giải thích xong, Tô Vãn Lê dở khóc dở cười.

Tri Miên và Đoạn Chước ngồi đối diện, lúc này vẫn đang tình chàng ý thiếp mà đùa giỡn nói nhỏ. Tri Miên không hề nghĩ nhiều, mà tính chiếm hữu của tên đàn ông thúi đó đúng là khủng khiếp.

“Không định đi dỗ sao?” Tuyên Hạ trêu chọc.

Tô Vãn Lê hừ nhẹ, nói là mặc kệ anh ấy, nhưng đánh bài được một lúc, cô ấy ném bài trên tay cho Tuyên Hạ, đứng dậy, chạy lon ton lên lầu.

Họ đã từng sống trong biệt thự này, nên Tô Vãn Lê biết phòng ngủ của anh ấy ở đâu.

Bước tới, cô ấy đang định mở ra, thì phát hiện cửa bị khóa. Cô gõ vài tiếng. "Giản Gia Trí?"

Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, người đàn ông đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu như hồ thu.

Vẻ mặt cô gái ranh mãnh: "Ghen à? Sao bụng dạ người nào đó lại nhỏ như vậy chứ? Lúc trước em ở cùng mấy chàng trai khác có như vậy đâu..."

Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị một người đàn ông kéo vào phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Vài phút sau, từ cửa truyền ra tiếng cô gái ngâm nga nhè nhẹ, uyển chuyển, mềm mại.

"Anh đừng..."

"Giản Gia Trí, sao anh lại hư như vậy chứ..."

Bên kia, sau khi dưới lầu chơi xong ván này, Lương Chi Ý hỏi: "Hai người kia đâu rồi, sao lên lầu rồi mất hút thế?"

Tuyên Hạ cười. "Mặc kệ họ đi, chắc là không xuống nhanh được đâu."

Mọi người đều cười.

Ừm, ai nấy đều hiểu.

—-------

Tết Nguyên Đán qua đi, Tri Miên tiếp tục yên tâm dưỡng thai.

Sau khi bụng bầu dần phồng to, phản ứng mang thai cũng bắt đầu xuất hiện. Đôi khi, cô lại lười biếng, mệt rã rời, chán ăn, giống như trước đây vậy, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ đã cảm thấy buồn nôn.

Nhưng lần mang thai này, so với khi mang thai Đoạn Chi Hành, tốt hơn rất nhiều, cô cũng biết cách điều chỉnh trạng thái của mình, nên nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này.

Trong thời gian mang thai, cô cũng không từ bỏ sự nghiệp, mà bắt đầu vẽ truyện tranh để ghi lại cuộc sống hàng ngày của một nhà ba người của họ.

Lúc đầu, cô chỉ định vẽ cho Đoạn Chước xem, bởi vì anh luôn hy vọng cô sẽ khoe tình cảm nhiều hơn trên Weibo. Nhưng không ngờ, hưởng ứng trên mạng lại rất tốt. Rất nhiều fans điên cuồng hy vọng cô vẽ tiếp bộ truyện tranh này, hơn nữa, rất nhanh đã có nhà xuất bản tìm tới cửa, nói muốn xuất bản cuốn truyện này.

Tri Miên nghĩ, nếu mọi người thích xem, vậy thì cô sẽ vẽ, cũng coi như là lưu giữ kỉ niệm giữa cô và Đoạn Chước.

Đến khi già rồi, lấy bộ truyện tranh này ra xem, nhất định là rất có ý nghĩa.

Sau khi mang thai năm, sáu tháng, Tri Miên ở nhà dưỡng thai, Đoạn Chước vừa kết thúc thi đấu, nên dành nhiều thời gian hơn cho cô.

Buổi sáng cuối tuần, Tri Miên tỉnh ngủ, mở ra đã thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.

Cô quay mặt sang phía cửa sổ, eo có đôi tay đặt lên, là Đoạn Chước ôm cô từ phía sau.

Cô nhúc nhích vài cái, trở mình, chui vào trong lòng anh.

Cô ngước nhìn khuôn mặt anh, cong môi, giơ tay miêu tả đôi môi mỏng, sống mũi cao của anh, trong lòng cảm thán, sao người đàn ông nhà mình lại đẹp trai ngời ngời vậy chứ.

Tay cô nghịch ngợm, dần dần đi xuống ngực, xoay tròn vu ốt ve.

Người đàn ông luyện tập quanh năm suốt tháng, nên cơ bắp cả người đều rất săn chắc, ngay cả khi thả lỏng cũng có đường cong rõ ràng.

Tay Tri Miên vu ốt ve quanh đường nhân ngư của anh, khi suýt nữa chạm vào được, thì lại đưa tay lên trên, nghịch ngợm không muốn anh được thỏa mãn.

Liên tiếp hai, ba lần như thế.

Lần thứ ba, cô đang định dừng lại, thì Đoạn Chước đã nắm lấy tay cô, bao phủ trên người cô.

Người đàn ông trở mình, nằm trên người cô, vẻ mặt nặng nề mà nhìn cô, thả mạnh một hơi, giọng nói khàn khàn:

"Cục cưng, rốt cuộc thì em có chịu sờ hay không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,754
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102


Tri Miên tròn mắt kinh ngạc.

Hóa ra người này đang giả vờ ngủ!

Thực ra, người đàn ông đã tỉnh từ khi cô trở mình, muốn đợi cô gái nhỏ chủ động dân tới cửa, xem cô định làm gì.

Ai biết, cô chỉ muốn cố ý trêu chọc anh, đánh thức cảm giác toàn thân anh, nhưng lại cố tình không trêu chọc nơi anh muốn nhất. Cuối cùng, anh thật sự nhịn không được, trực tiếp lôi kéo cô vào trong lòng.

Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay như muốn làm tan chảy trái tim của Tri Miên, khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ như quả cà chua nổ tung, muốn rút tay lại: "Em không muốn chạm vào đâu..."

Anh nắm cô, trong mắt quay cuồng cảm xúc:

"Nắm lấy."

Mặt Tri Miên đỏ bừng bừng. "‌Mới sáng ra sao anh lại như vậy..."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 

"Là ai không thành thật trước?"

"..."

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, Đoạn Chước hôn lên má cô, cười đến là cà lơ phất phơ. "Ngại ngùng cái gì? không phải có nó thì em mới có con trong bụng sao?"

Sao cả ngày, người này chỉ biết nói hết lời phó ng đãng này đến lời phó ng đãng khác vậy chứ!

Tri Miên cảm nhận được mong muốn phô trương sức mạnh của người đàn ông, giả vờ yếu đuối: "Anh không được bắt nạt em, bây giờ em đang mang thai, vất vả lắm, không được quá mệt mỏi..."

Ra đòn sát thủ, Đoạn Chước không còn cách nào với cô. Anh thở dài, xoa xoa đầu cô. "Trêu em thôi thôi, có lần nào em không đồng ý mà anh bắt nạt em chưa?"

Tri Miên mỉm cười. "Vậy anh... không khó chịu sao?"

Anh cười nhạt. "Bình thường em hành hạ anh ít lắm sao?"

Cô cười tinh quái.

Đoạn Chước xuống người cô, vừa rồi cũng không đè nặng cô. Anh sờ sờ bụng cô, nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không? Nhóc con có quấy em không?"

"Không, nhóc này ngoan lắm. Con cảm thấy còn thoải mái hơn hồi mang thai Hành Hành một chút, lúc trước Hành Hành nghịch ngợm lắm."

"Không phải có khả năng là con gái sao? Con gái thì nhất định sẽ ngoan hơn."

Thời gian trước, Tri Miên đã đến bệnh viện kiểm tra thai sản, bác sĩ ám chỉ là con gái, hai người họ vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn trai gái đủ đầy.

Tri Miên mỉm cười. "Đâu có liên quan đâu."

"Lúc mang thai thằng nhóc thúi kia, khó chịu hơn bây giờ nhiều, bây giờ Đoạn Chi Hành suốt ngày nghịch ngợm gây chuyện. Cho nên, lần mang thai này không phải chứng tỏ là con gái ngoan hơn sao?"

"Ài, em bé còn chưa sinh ra, mà anh đã bắt đầu tiên vị rồi."

Biết anh vẫn luôn thích con gái, Tri Miên chọc chọc ngực anh: "Đến khi cục cưng chào đời, chắc là trong mắt anh sẽ chẳng còn em và Hành Hành nữa."

Anh búng trán cô, cười. "Nói linh tinh cái gì đấy."

Tri Miên mỉm cười, ôm lấy anh. "Em nói đùa thôi."

Cô biết, đời này, người anh thương nhất chỉ có cô.

—----

Những ngày tháng mang bầu rất vất vả, nhưng nhờ sự chăm sóc chu đáo và tình yêu, sự cưng chiều vô bờ bến của người đàn ông, Tri Miên cảm thấy, dù có khó khăn thế nào, mình cũng có thể chịu đựng được.

Giai đoạn sau của thai kỳ, cô càng ngày càng khó cử động, tính tình đôi khi trở nên kiêu căng.

Nửa đêm Tri Miên lại muốn ăn gì đó, nói với Đoạn Chước xong, dù còn ngủ hay không, anh đều sẽ bò dậy mua cho cô. Chỉ cần cô muốn, thì anh đều sẽ cố gắng thực hiện, dần dần, tâm trạng của cô cũng được điều chỉnh lại.

Đôi khi, cô cũng thích trêu chọc anh.

Có một ngày, trong phòng làm việc, Đoạn Chước đang đọc sách trên sofa, Tri Miên bước đến gần anh, quỳ trước mặt anh, cúi người xuống, định hôn anh.

Người đàn ông nhìn ra hành động của cô, ôm cô, chủ động tìm kiếm môi cô. Ai ngờ, đang ở rất gần, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, giơ tay cầm cuốn sách trên giá sau lưng anh, cười tránh ra: "Em lấy cuốn sách."

Đoạn Chước: "..."

Một lúc sau, Tri Miên trả sách lại, cô bước đến sofa, lại vòng tay ôm cổ Đoạn Chước, chu môi đỏ về phía anh.

Đoạn Chước khẽ cong môi, hôn cô, ai ngờ, khi sắp chạm vào, cô lại đột nhiên đẩy anh ra: "À đúng rồi, em còn chưa vẽ truyện xong..."

Lần thứ hai, cô lại “ra tín hiệu giả”.

Người đàn ông lập tức đen mặt.

Tri Miên vui vẻ đi vẽ tranh, mãi đến một giờ sau, sau khi làm xong, trở lại phòng làm việc, Đoạn Chước đang đứng trước bàn, sửa sang tài liệu.

Cô bước đến, ôm cánh tay anh. "Ông xã..."

Lần này, cô thực sự muốn hôn anh, kiễng chân lên, nhưng người đàn ông lại cố ý hoặc vô ý quay đi, cố tình ngăn cản cô hôn anh.

Tri Miên tức giận, quyết tâm muốn hôn anh, nhưng anh lại tránh né, nhàn nhạt hỏi: "Không phải lúc nãy không muốn hôn anh sao?"

Tri Miên dở khóc dở cười.

Người này lại trả thù cô!

Cuối cùng, anh sửa sang tài liệu xong, muốn rời đi, thì Tri Miên giơ tay chặn đường.

Đoạn Chước nhướng mày, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: "Làm gì thế?"

“Không được đi.” Tri Miên kiêu ngạo nâng cằm. "Em, muốn, cưỡng, hôn, anh.”

Nghe vậy, Đoạn Chước khẽ cười một tiếng, ôm cô vào lòng, cúi xuống, mãnh liệt hôn lên môi cô, cạy răng, càn quét bừa bãi.

Mãi đến khi hôn thỏ trắng nhỏ đến mặt đỏ bừng, khó thở, anh mới buông ra, cười, lười biếng hỏi: "Chỉ bằng em? Là ai cưỡng hôn ai?"

Tri Miên: "..."

Tức giận nha!

...

Thời gian dần trôi, ngày nào Tri Miên cũng đùa giỡn trêu chọc Đoạn Chước, đến lúc sinh con.

Cuối tháng 8, đúng ngày dự sinh, Tri Miên đã hạ sinh thành công một em bé kháu khỉnh và khỏe mạnh, đúng như dự đoán lúc đầu, là một cô con gái nhỏ.

Đây là tin vui khiến cả nhà vui mừng, và người vui mừng chính là Đoạn Chước.

Lần này, Đoạn Chước không hề che giấu tình yêu của mình đối với bé con chút nào, ôm vào lòng không nỡ bỏ xuống, chứng thực câu nói “con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha”.

Tri Miên ngồi trên giường bệnh, Đoạn Chước ngồi bên cạnh, ôm cục cưng nhỏ vào lòng, Tri Miên chọc nhẹ vào mặt bé. "Trẻ sơ sinh đúng là xấu ghê."

Đoạn Chước nhìn không rời mắt. "Không xấu."

Tri Miên sửng sốt: "Vậy sao lúc trước anh lại nói Hành Hành xấu chứ? Tiêu chuẩn kép."

"Anh cảm thấy, con gái lớn lên, nhất định sẽ giống em hồi nhỏ."

Vì con gái giống Tri Miên, nên anh mới thích.

Tri Miên hừ nhẹ, không nhịn được cười. "Anh đã thấy bao giờ đâu."

"Có thể tưởng tượng ra."

Tri Miên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười, thở dài. "Nếu ba mẹ còn sống, biết mình có thêm một đứa cháu ngoại gái, nhất định sẽ rất vui."

Đoạn Chước giơ tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô. "Tương lai, chúng ta sẽ cùng con trai con gái lớn lên, được không?"

Tri Miên đã mất ba mẹ từ sớm, nhưng bây giờ, thân phận đã thay đổi, họ trở thành cha mẹ, dùng một phương thức khác —--- chăm sóc hai con lớn lên, cũng coi như là đền bù tiếc nuối của cô.

Lúc này, mong ước lớn nhất của Tri Miên, không phải là giàu sang, phú quý, nổi tiếng cả đời.

Mà chỉ có hai nguyện vọng, một là có thể sống cùng Đoạn Chước đến đầu bạc răng long, hai là con của họ có thể lớn lên khỏe mạnh.

Cuộc sống này, thế này, là đủ rồi.

—---

Sau khi Tri Miên ra khỏi trung tâm ở cữ, thì dẫn con trở về Tinh Tiêu Châu.

Không cần Tri Miên nhắc nhở, Đoạn Chước đã chủ động nhận danh hiệu "Ông bố bỉm sữa". Mỗi ngày, chỉ cần rảnh rỗi là anh sẽ bế con gái, có khi còn lâu hơn cả Tri Miên ở bên bé.

Quả nhiên, như lúc trước Tri Miên nói, con gái vừa chào đời, thì trong mắt anh đã không còn cô và Đoạn Chi Hành.

Buổi tối, sau khi Đoạn Chước huấn luyện xong, về nhà, ở cùng Tri Miên một lát, thì lập tức đến phòng bé.

Hơn 10 giờ, Tri Miên đi tắm rửa xong, đến phòng trẻ con, bảo Đoạn Chước quay về nghỉ ngơi, người đàn ông nghịch tay con, đáp: "Lát nữa anh sẽ về ngay."

Tri Miên nhìn thấy anh tập trung dỗ dành bé con như vậy, trái tim vừa ngọt ngào lại vừa có chút chua xót.

Hôm nay, anh trở về, chỉ lo nhìn con gái, không dành nhiều thời gian cho cô.

Muốn anh về nghỉ ngơi sớm một chút, mà anh còn không muốn...

Tri Miên càng nghĩ, càng cảm thấy tủi thân.

Bước ra khỏi phòng bé, cô đột nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị giật nhẹ, nhìn xuống, thấy Đoạn Chi Hành chớp chớp đôi mắt to như quả nho mọng nước, mềm mại gọi cô: "Mẹ."

...

Mười phút sau, Đoạn Chước chơi với con xong, dặn dò bảo mẫu, rồi rời khỏi phòng bé.

Bước vào phòng ngủ, anh nghĩ đến chuyện vừa rồi cô gái nhỏ đến gọi mình, có vẻ hơi không vui, có lẽ là do tối nay anh chỉ lo ở cùng bé con, mà không dành nhiều thời gian cho cô?

Nghĩ vậy, anh định chút nữa sẽ đi dỗ cô.

Khóe môi người đàn ông cong lên, bước đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, nhìn vào trong, ánh mắt kinh ngạc —

Tri Miên ngồi ở đầu giường, giúp Đoạn Chi Hành mặc vào đồ ngủ khủng long dễ thương vào, cười hỏi: "Con có thích không?"

Đoạn Chi Hành gật gật đầu: "Con có..."

"Nào, lên giường ngủ thôi."

Đoạn Chi Hành nhảy nhót hai cái trên giường, rồi chui vào chăn.

Đoạn Chước nhìn cảnh này, sắc mặt tối sầm:

"Đoạn Chi Hành, con ngủ đâu đấy?"

Cậu nhóc ngước mắt nhìn anh, giọng tỉnh bơ: "Ba, mẹ nói ba thích em gái, đêm nay sẽ ở cùng em gái, nhưng mẹ chỉ có một mình, cho nên con muốn ở cùng mẹ."

Chương trước

CHƯƠNG 102

Chương
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,754
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103


Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm, đi tới mép giường, xách mũ nhỏ của Đoạn Chi Hành lên, kéo nhóc con xuống giường: "Trở về phòng riêng ngủ đi."

"Con không, con muốn ở đây với mẹ..."

Đoạn Chước cười nhạt một tiếng. "Bà xã ba, ba ở cùng, con đòi ở cùng cái gì?"

Đoạn Chi Hành sững sờ một hồi, đầu nhảy số, cố gắng hiểu “bà xã” là cái gì, rồi nhanh chóng nhận ra, hình như mình thường xuyên nghe Đoạn Chước lén gọi Tri Miên như vậy, nên cảm thấy tất cả mọi người đều có thể kêu như thế.

Thế là cậu chàng quơ quơ con gấu bông trong tay, gật đầu, nghiêm túc nói: “Con cũng muốn ở cùng bà xã."

Tri Miên ở bên cạnh, không nhịn được cười, Đoạn Chước lạnh lùng tóm nhóc lại: "Đây là bà xã ba, liên quan gì đến con, đi về đi..."

Người đàn ông bế Đoạn Chi Hành ra khỏi phòng ngủ, cậu nhóc không hề khóc quấy, cuối cùng bị đưa lên giường trong phòng mình.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Đoạn Chước: "Ba, vậy thì ba phải ở cùng mẹ đấy, không được để mẹ một mình."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 

Đoạn Chước sững sờ, hơi ngồi xổm xuống nhìn bé.

"Lời này là mẹ nói với con à?"

“Không phải, ban ngày ba không ở nhà, con đi nhà trẻ, chỉ có mẹ ở nhà." Đoạn Chi Hành nghiêng đầu, giọng nói mềm mại. "Cho nên, buổi tối trở về, con muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, cũng chăm sóc em gái nhiều hơn."

Đoạn Chước chợt nhận ra, trong thời gian này, từ khi con gái chào đời, anh dành nhiều tâm sức cho con gái hơn, không ở cùng con trai nhiều. Nhưng cậu nhóc chưa từng tức giận, chưa từng đòi ba dành nhiều thời gian hơn. cho mình, mà hy vọng ba sẽ ở cùng mẹ nhiều hơn.

Từ nhỏ, Đoạn Chi Hành đã ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.

Thậm chí, đôi khi, còn hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Đoạn Chước nhíu mi, sau đó ôm Đoạn Chi Hành, xoa đầu. "Hành Hành thật ngoan."

Người đàn ông hôn Đoạn Chi Hành. "Cuối tuần này ba đưa con đi chơi thủy cung nhé? Không phải con rất muốn nhìn thấy cá sấu sao?"

"Có thật không?"

"Đã bao giờ ba lừa con chưa?"

Cậu nhóc cười vui vẻ, rất hào hứng: "Con muốn đi xem cá sấu, còn cả cá heo nữa..."

...

Năm phút sau, sau khi dỗ Đoạn Chi Hành ngủ, Đoạn Chước tắt đèn trong phòng, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Trong phòng ngủ, lúc này Tri Miên đang nằm trên giường xem tạp chí.

Cô nhìn nghe thấy tiếng cửa mở, có người bước vào, cô biết là ai, nhưng giả vờ như không nghe thấy. Vài giây sau, bên cạnh lún xuống, ngay sau đó, trên eo cô có thêm một bàn tay, ôm cô vào lòng.

Thân thể ấm áp của người đàn ông phủ lên người cô, ôm chặt cô trong vòng tay, dựa đầu vào cổ cô, khí nóng phả vào tai cô, nói nhỏ với cô: "Bà xã."

Tri Miên lẩm bẩm một tiếng, không định trả lời, thì cảm thấy những nụ hôn của anh liên tiếp rơi trên vành tai và vai mình.

Từng chút làm tan rã cơn giận dữ của cô.

Một lúc sau, cuốn tạp chí trong tay bị lấy đi, đặt ở mép giường, cô bị lật người lại, đối mặt với anh.

Đôi mắt đen của Đoạn Chước rơi vào khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, khóe môi cong lên: "Cục cưng, hôm nay trông em rất đẹp."

Tri Miên trừng mắt nhìn anh. "Miệng lưỡi trơn tru."

"Anh nói thật, phụ nữ bình thường anh còn lười xem." Người đàn ông xoa cằm cô. “Nhưng mà, anh chỉ luôn muốn nhìn em."

Tri Miên lười phản ứng lại lời ngon tiếng ngọt của anh, nhưng trái tim dần trở nên ngọt ngào hơn.

Anh nhìn cô, cười hỏi: "Có phải tối nay anh luôn ở trong phòng bé, không ở cùng em nhiều, nên em ghen à?"

Tri Miên lẩm bẩm. "Không sao, em biết anh thích con gái."

"Ừ, nhưng mà anh thích em nhất." Đoạn Chước cúi đầu cắn môi cô. "Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên ở cùng em nhiều hơn. Trong thời gian này, em ở nhà chăm sóc em bé rất vất vả, đôi khi cũng cảm thấy buồn chán."

Tri Miên nghe anh nói vậy, cơn tức giận lập tức biến mất. "Thực ra, em cũng không thực sự tức giận, có lẽ là đêm nay, muốn ở cùng anh nhiều hơn một chút."

Người đàn ông mỉm cười. "Anh đã hứa với Hành Hành là cuối tuần này sẽ đưa con đi chơi thủy cung. Đợi đến tuần, sau khi anh luyện tập xong, chúng ta sẽ ném hai rắc rối nhỏ này ở nhà cho bảo mẫu chăm sóc, rồi anh và em sẽ đánh lẻ ra ngoài chơi mấy ngày nha?"

Tri Miên ngạc nhiên. "Anh không nhớ chúng sao?"

Đoạn Chước cong môi, hơi thở triền miên, ái muội phả vào má cô. "Hiện tại, anh chỉ muốn em thôi."

Tri Miên dỗi anh một câu, cuối cùng dùng tay xoa ngực anh. "Sao lại đột nhiên tốt với em vậy..."

"Cái gì mà đột nhiên? Cô nhóc vô lương tâm." Đoạn Chước hôn cô, giọng nói đứt quãng. "Nếu như anh không thương bà xã, đến lúc đó, người nào đó lén rơi nước mắt thì sao?"

"Còn lâu nha."

Sau nụ hôn cuối cùng, Tri Miên dựa vào vai anh, trong lúc đang suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói rất nhẹ nhàng, mềm mại của anh: "Anh yêu em."

Tri Miên ngẩn người.

Từ khi ở bên nhau tới bây giờ, số lần anh nói thẳng ra như vậy, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Anh rất ít khi thể hiện bằng lời nói, luôn dùng hành động để nói với cô.

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Tri Miên. "Ông xã, em cũng yêu anh."

"Tháng sau sinh nhật em, có món quà gì đặc biệt muốn không? Gợi ý cho anh một chút, anh sẽ chuẩn bị trước."

Cô nâng mắt, đối diện ánh mắt của anh, cong môi: "Có anh và hai con, em đã cảm thấy cuộc sống rất trọn vẹn rồi, tạm thời chưa cần gì cả."

“Dễ thỏa mãn như vậy sao?” Anh cười.

"Không phải là dễ thỏa mãn, mà là vì trong lòng em, ba người có vị trí rất quan trọng. Có ba người, thì những chuyện khác đều có vẻ không quan trọng nữa."

Tri Miên nắm tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Đoạn Chước, anh sẽ luôn thương em, phải không?"

Người đàn ông ôm chặt lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính, khóe miệng ẩn chứa ý cười, nhìn chăm chú vào mắt cô: "Yên tâm, ông xã sẽ thương em cả đời."

Anh nói một cách chắc chắn.

Giống như khi anh nói sẽ đưa cô về nhà —

Kiếp này, anh đã được định sẵn là sẽ xây dựng tổ ấm với cô.

Từ hai người đến một nhà bốn người hiện nay, họ sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế này, không bao giờ chia lìa.

—--Toàn văn hoàn—--
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom