Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vạn Cổ Long Đế

Chương 60: Không đủ


Ta và nàng chỉ là đi cùng đường về thôi mà!

Nếu phải nói cho ra quan hệ, thì thật sự là không kéo ra được quan hệ gì cả.

Ông nội ta từng dạy linh văn cho nàng, xem như sư phụ nàng. Nhưng mà chuyện này không hề liên quan đến ta.

“Thôi bỏ đi, để ta giải thích rõ ràng với ngươi. Sau chuyện chuông vang năm tiếng vào ban ngày, tông môn đã lập tức mở họp khẩn cấp, tông chủ phê bình tiểu thư một trận, nói là không nên qua loa mà đi kéo năm tiếng chuông chào đón ngươi. Nhưng tiểu thư kiên trì đứng bên phía ngươi, vì vậy còn suýt nữa cãi nhau với tông chủ.” Từ Khôn ngồi trong đình hóng gió trong sân, giải thích rõ ràng cho Lâm Thần nghe.

“Chuông vang năm tiếng có ý nghĩa rất lớn hả?” Lâm Thần im lặng một lúc rồi chợt đặt câu hỏi.

“Rất lớn!” Từ Khôn thở dài, trong mắt hiện lên vẻ cảm khái và nhớ lại: “Chuyện này có liên quan đến một chuyện bí mật khác. Nhưng nó là nỗi đau trong lòng tông chủ, ta tạm thời không thể nói cho ngươi nghe được. Ngươi chỉ cần biết là từ khoảnh khắc tiểu thư ra lệnh kéo năm tiếng chuông chào đón ngươi, sẽ không có người nào nhận ngươi làm đồ đệ nữa. Bởi vì ai cũng biết ngươi là người của nàng ấy.”

“Chuyện... chuyện gì vậy hả?” Lâm Thần muốn cười khổ, rồi lại cười không nổi.

“Đây không phải là chuyện gì xấu, cứ hưởng thụ mọi tài nguyên tu luyện trước mắt đi!”

Từ Khôn võ vỗ vai Lâm Thần: “Nhãi ranh, ta coi trọng ngươi, mong ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm, dù thế nào cũng phải lọt vào ba hạng đầu đại bỉ tông môn. Nếu có thể thì hãy giành lấy hạng nhất, làm tiểu thư nở mày nở mặt.”

“Nghe ý của ngươi thì mối quan hệ giữa Tô Vũ Vi và phụ thân không được tốt läm?” Lâm Thần nhạy bén nhận ra điểm này.

“Biết nói sao đây, nói chung là ai cũng có nỗi khổ riêng đấy mà” Từ Khôn lắc đầu: “Chúng ta là người ngoài, khó mà nói được cái gì.”

“Ừ” Lâm Thần nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.

Tô Vũ Vi đã cho mình nhiều tài nguyên tu luyện, mình đúng là nên liều mạng tu luyện.

Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải giành được các thứ hạng đầu trong đại bỉ tông môn.

Quy củ trói buộc kẻ yếu, không trói buộc được kẻ mạnh.

Ngươi càng tranh, càng đoạt, đồ vật thuộc về ngươi càng nhiều.

Thế giới này vốn là như thế.

“Ngươi không giống đệ tử ngoại môn khác. Ngươi có thể không lên lớp, không đi học, nhưng ngươi không thể thả lỏng một giây phút nào trong việc tu luyện. Bởi vì sẽ có rất nhiều đệ tử nội môn ngoại môn đến khiêu chiến ngươi. Bởi vì chuông vang năm tiếng có ý nghĩa rất lớn. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi... không thể thua!” Giọng điệu vẫn luôn âm nhu của Từ Khôn trở nên nghiêm túc kiên quyết ngay tại giây phút này.

“Dù là ai tới khiêu chiến ta, ta đều không thể thua?” Lâm Thần chợt nhận ra rằng trách nhiệm giấu bên trong năm tiếng chuông lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.

“Không thể thua!” Từ Khôn gãn từng chữ một nói: “Nếu đánh không lại thì đừng đánh, đợi đến khi ngươi có thể đánh thẳng rồi lại nói!”

“Vậy thì khác gì là rùa đen rút đầu chứ?” Nuốt Nuốt có chút bất mãn hét lên: “Thụ ca chưa từng nói khoác, tên nào dám đến đây khiêu khích, ta đều sẽ đâm chết hẳn cho xeml”

“Thôi bỏ đi” Lâm Thần vẻ mặt khinh thường: “Mỗi khi gặp. nguy hiểm, ngươi đều sợ hãi hơn bất cứ ai hết, chỉ biết ức hiếp người nhà thôi.”

Nuốt Nuốt nghiến răng nghiến lợi: “Đó là bởi vì ngươi cho. †a ăn ít linh ngọc. Nếu ngày nào ngươi cũng lấy linh ngọc cho †a ăn, đến khi ta khôi phục thực lực, thì chẳng còn sợ ai cải”

“Từ trưởng lão, thăng nhãi này cứ vậy đấy, làm ngươi chê cười rồi!” Lâm Thần thở dài: “Ta nhớ rồi. Yên tâm đỉi, nếu có thể đánh thẳng thì ta nhất định sẽ đánh, đánh không thẳng thì chắc chắn sẽ trốn không ra, khi nào đánh thắng được mới đánh”

“Đúng vậy, làm vậy mới có thể chỉ thắng không thual” Từ Khôn gật đầu, cười nói: “Lâm Thần, cố lên!”

Tiễn Từ Khôn đi xong, Lâm Thần cũng không còn buồn ngủ nữa.

“Tu luyện đi!” “Không muốn! Ta buồn ngủ quá!” Nuốt Nuốt phản đối. “Ngủ cái rắm, dậy tu luyện!”

Lâm Thần nằm nó bằng một tay, chạy đến phòng tu luyện: “Ta cho ngươi ăn linh ngọc!”

“Ồ, vậy hả, được thôi!” Nuốt Nuốt gật đầu như gà con mổ thóc, không hề có nguyên tắc.

Tục ngữ nói người cần thể diện cây cần vỏ cây. Vì ăn, nó có thể không cần vỏ cây!

Tới phòng tu luyện, Lâm Thần đưa nó vài viên linh ngọc hai linh văn.

“Không đủ, không đủ!”

Nuốt Nuốt chà xát tay: “Cho thêm chút đi, một chút nữa đi, dạo này ta cảm thấy mình sắp đột phá rồi!”

“Cuối cùng cũng không còn là cấp một nữa hả?” Lâm Thần khinh thường nói.

“Hừ, thái độ của ngươi là sao hả, Thụ ca chính là cây Hồng Mông thời Thái Cổi Đối với ta mà nói, phẩm cấp không quan trọng chút nào. Ngươi chỉ cần biết ta rất mạnh, cực kì mạnh, tới mức không gì có thể so sánh là được rồi!"

Nuốt Nuốt chống nạnh: “Bởi vì thực lực của ta bị phong ấn, cho nên với ta mà nói là không phải thăng cấp, mà là gỡ phong ấn! Mỗi khi gỡ một cấp, huyết mạch và thực lực của ta đều sẽ tăng lên nhiều.”

“Ồ, vậy cố lên đi” Lâm Thần thu hồi ánh mắt.

Thôi bỏ đi, dù có tăng từ cấp một lên cấp hai thì cũng vẫn còn gà lắm.

Thiên kiêu tầm tuổi mình đều có huyễn thú từ cấp năm trở lên.

Một số thiên kiêu còn dùng bảo vật để tăng thực lực huyễn thú lên tới cấp sáu.
 
Chương 61: Đòi hỏi nhiều quá!


Thấy dáng vẻ thờ ơ của Lâm Thần, Nuốt Nuốt sắp tức điên luôn rồi.

Nó cắn mạnh linh ngọc, răng rắc răng rắc, để xả cơn tức. trong lòng.

Tức chết tai Thế mà lại dám xem thường tal Rất nhanh sau đó, nó đã ăn hết linh ngọc hai linh văn.

“Lâm Thần, cho ta thêm chút linh ngọc đi!” Nuốt Nuốt giơ tay đòi.

Lâm Thần cho nó thêm một ít linh ngọc hai linh văn, ai ngờ nó lại phất tay, kiêu ngạo nói: “Ta không ăn linh ngọc hai linh văn. Cô nàng kia mới nhờ Từ trưởng lão đưa ngươi khá nhiều linh ngọc ba linh văn mà, ta muốn ăn loại ba linh văn!”

“Đòi hỏi nhiều quá!” Lâm Thần bĩu môi, nhưng vẫn cho nó vài viên linh ngọc.

Nuốt Nuốt ăn linh ngọc ba linh văn, tốc độ ăn chậm hơn nhiều, không thể nào ăn ngấu nghiến được.

Sau nửa canh giờ, cuối cùng nó cũng ăn hết linh ngọc ba linh văn.

“Ợ!"

Nuốt Nuốt ợ ra một hơi, một luồng linh khí nhả ra từ trong. miệng nó, tan vào trong không khí.

Nó chợt ôm bụng hét lên: “Lâm Thần, ta... ta ăn nhiều, không đứng lên được, ngươi... ngươi giúp ta xoa bụng, no quá đi!”

Lâm Thần liếc nó một cái, đúng là đồ tham ăn!

Ngoài miệng thì ghét bỏ, chứ xoa thì vẫn xoa.

Sau khi xoa xong, quanh thân Nuốt Nuốt tỏa ra một luồng sáng huyền diệu.

Vài giây sau, theo một tiếng nổ vang, nó tăng lên một cấp.

Từ cấp một lên cấp hai.

“Đáng tiếc, chỉ dựa vào linh khí để gỡ phong ấn lực lượng huyết mạch là quá chậm. Nếu có quả Thú Nguyên để ăn thì tốt rồi”

Sau khi tăng cấp, Nuốt Nuốt dùng hết linh khí trong ngoài cơ thể.

Quả Thú Nguyên là thứ có thể tăng cấp cho huyễn thú, cực kì quý giá. Đối với ngự thú sư mà nói, huyễn thú là nơi phát ra phần lớn thực lực.

Nếu huyễn thú có thể nhờ vào quả Thú Nguyên để tăng cấp thì chủ nhân cũng sẽ đạt được nhiều chỗ tốt.

Nuốt Nuốt nhảy dựng lên, đắc ý dào dạt nói: “Hiện giờ ta là cấp hai, gỡ một ít phong ấn về lực lượng huyết mạch, ngươi có cảm thấy mình mạnh hơn không? Không cần cảm ơn ta, ta thích dẫn theo cùi bắp tu luyện!”

“Không có.” Lâm Thần lắc đầu.

“Trời ạ!” Nuốt Nuốt tức điên: “Chắc chắn là ngươi không. cảm nhận kỹ! Ngươi mau cảm nhận kỹ lại đi!”

Thấy dáng vẻ sốt ruột của nó, Lâm Thần cười nói: “Linh khí trong cơ thể tăng lên một chút, cảm giác từ Vạn Mộc Tranh Vanh Thể lại mạnh thêm vài phần, được rồi, ngươi không vô dụng cho lằm!”

“Tất nhiên rồi, ta chính là cây Hồng Mông thời Thái Cổ đấy!" Nuốt Nuốt lại đắc ý. “Ngươi khoe khoang cái gì? Trong số chín quả 'trứng” trong không gian huyễn sinh của ta, ngươi là quả trứng đầu tiên được ấp ra, có nghĩa là ngươi chính là cùi bắp nhất, gà nhất, mới có thể được ấp ra đầu tiên, hiểu chưa?” Lâm Thần không nhịn được trêu ghẹo.

“A a a, tức chết ta rồi, là do hiện giờ bọn nó còn chưa được ấp ra, nếu không ta nhất định phải đánh bọn nó một trận, để bọn nó biết ai mới là lão đại!”

Nuốt Nuốt vung nằm tay, lá cây xanh mơn mởn trên đầu phất phơ dữ dội hơn.
 
Chương 62: Xem như ngươi lợi hại!


“Ngươi nói xem ngươi đã tăng lên cấp hai rồi mà sao ngoại hình vẫn không có chút thay đổi nào vậy?”

Lâm Thần nắm Nuốt Nuốt, nhìn kỹ một lúc lâu. Đúng là không thay đổi một chút nào!

“Huyễn thú của người ta đều trông rất ghê gớm. Chỉ có ngươi là cây non cỡ bàn tay, nhìn giống đồ cùi bắp.”

“Ngươi biết cái gì, độ mạnh yếu của huyễn thú không liên quan gì đến ngoại hình cả, tên ngốc to con có tác dụng gì hả!” Nuốt Nuốt bĩu môi, “Không nói nhiều với ngươi nữa!”

Dứt lời, Nuốt Nuốt chạy sang một bên.

Nó mới vừa tăng lên một cấp, tinh thần rất mệt mỏi, ngã đầu là ngủ.

“Nuốt Nuốt dần tăng cấp, gỡ phong ấn lực lượng, chiến lực của ta cũng theo đó mà mạnh hơn”

Lâm Thần đánh bừa vài quyền, cảm giác được tiếng xé gió và khí lực đều mạnh hơn vài phần. Đồng thời, sự lĩnh ngộ Đế Quyết của hắn cũng càng sâu hơn một chút.

“Từ khi ta bắt đầu tu luyện lại, ta không hề thiếu công pháp, chỉ hơi thiếu võ kỹ, phải tìm một ít võ kỹ có thể tăng lên chiến lực để tu luyện mới được”

Lâm Thần nằm Tụ Linh Châu, nghĩ nghĩ gì đó.

Tụ Linh Châu hút hết linh khí trong khu vực này, tụ lại thành lốc xoáy, điên cưồng trút vào trong cơ thể Lâm Thần.

Đợi Nuốt Nuốt tỉnh ngủ rồi hỏi nó vậy. Hỏi nó xem có võ kỹ thích hợp với mình hay không.

Nếu không có thì đi hỏi Tô Vũ Vĩ.

Lâm Thần nghĩ vậy, rồi nhắm mắt lại, bắt đầu dựa theo cách hô hấp được ghi trên Đế Quyết hút linh khí trong không trung, vận chuyển vài vòng trong cơ thể, sau đó thở ra khí bẩn.

“Hít”

Tiếng hô hấp trầm thấp tựa như rồng thở.

Mỗi lần hít vào thở ra đều hút hết tinh hoa linh khí, không lãng phí một chút nào.

Nếu chỉ bàn về cách hô hấp thì hắn mạnh hơn các thiên kiêu khác rất nhiều.

Một đêm lặng lẽ trôi qua. Nuốt Nuốt dụi mắt, tỉnh lại từ giấc ngủ.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên người Lâm Thần, khiến bóng dáng hắn càng thêm thẳng tắp.





“Lâm Thần, ngươi tu luyện suốt đêm hả, vất vả vậy sao.” Nuốt Nuốt ngáp một cái, giấc ngủ tối qua cực kì thoải mái.

“Nuốt Nuốt, ngươi có loại võ kỹ nào mạnh một chút, có thể tăng lên chiến lực hay không?”

Lâm Thần không hề quên những lời mà Từ Khôn đã nói với mình vào hôm qua.

Sắp tới sẽ có rất nhiều đệ tử dùng đủ loại cách để đến khiêu chiến mình.

Có thể đánh thắng thì đánh, không thể đánh thắng thì trốn!

“Võ kỹ? Để ta nghĩ lại xem..” Nuốt Nuốt nhíu chặt mày, bắt đầu suy nghĩ.

Có thể thấy được ký ức và huyết mạch của nó đều bị phong ấn.

Đế Quyết và Vạn Mộc Tranh Vanh Thể trước đó đều là do nó vô thức nhớ ra tới rồi lập tức chia sẻ với Lâm Thần.

Lúc này, Lâm Thần đột nhiên hỏi nó về võ kỹ.

Nó phải nhớ kỹ lại xem có võ kỹ hay không.

“Có rồi!"

Vài giây sau, Nuốt Nuốt phấn khích nói: “Võ kỹ này rất mạnh, lại còn mang tính trưởng thành, ngươi muốn học. không?”

“Bớt nói nhảm, mau dạy ta đi!”

Lâm Thần thúc giục.

“Ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi phải cho ta mười viên linh ngọc ba linh văn!” Nuốt Nuốt chào giá cực cao, cười ha hả nói: “Trước đó trong phủ Kinh Lôi, cộng thêm cô nàng kia đưa ngươi, chắc chẳn là ngươi vẫn còn linh ngọc, đừng giấu nữa, lấy ra đi!”

“Không học!” Lâm Thần quay đầu: “Ta đi hỏi Tô Vũ Vil Chắc chắn là nàng sẽ đưa ta võ kỹ rất mạnh!”

“Ø, Lâm Thần, ngươi đừng nói đùa, võ kỹ của ta mới là mạnh nhất!" Ý cười trên mặt Nuốt Nuốt cứng đờ: “Mười viên hơi nhiều, năm viên, năm viên thôi được không? Chỉ cần ngươi cho ta năm viên linh ngọc ba linh văn, ta nhất định sẽ dạy võ kỹ cho ngươi!”

Thấy Lâm Thần thật sự đi, Nuốt Nuốt sốt ru viên được chưa?”

“Một viên!”

Lâm Thần lấy một viên linh ngọc ba linh văn từ trong nhẫn trữ vật ra, xụ mặt nói: “Muốn thì lấy, không muốn thì thôi, dù sao Tô Vũ Vi cũng có rất nhiều võ kỹ!”

“Xem như ngươi lợi hại!”

Nuốt Nuốt khóc không ra nước mắt.

Cứ như vậy, bọn họ hoàn thành giao dịch với giá một viên linh ngọc ba linh văn.

“Chiêu này tên là Long Ngọc Thủ, khi dùng nó thì chưởng như rồng, cứng như ngọc, có điểm chung với Vạn Mộc Tranh 'Vanh Thể, có thể bổ trợ tăng mạnh lẫn nhau.”

Nuốt Nuốt giơ tay, đánh một luồng ký ức vào giữa mày Lâm Thần.
 
Chương 63: Long Ngọc Thủ?


Long Ngọc Thủ?

Lâm Thần nhướng mày trong mắt lướt qua vẻ phấn khích.

Cứ là dồ mà thằng nhãi Nuốt Nuốt cho mình, dù là Vạn Mộc Tranh Vanh Thể hay là Đế Quyết • Quyến Một thì đều cực kì quý giá.

Vậy nên Long Ngọc Thủ có lẽ cũng không bình thường.

Phương pháp tu luyện Long Ngọc Thủ hoàn chỉnh đã được in vào trong đầu, không cần phải đi nghiên cứu những câu chữ khó hiểu, chỉ cần nhắm mắt tưởng tượng là mọi phương pháp tu luyện đều nằm trong tầm tay.

“Xoátr

Lâm Thần vận chuyển linh khí trong cơ thể, dần dần tụ tập lên tay phải.

Đặc điểm của Long Ngọc Thủ là khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì cả cánh tay sẽ cứng như kim cương.

Dù là quyền hay là chưởng dều có uy lực cực kì mạnh mẽ.

Mấu chốt là khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất còn có thể phát ra một tia long uy.

Một tia long uy kia mới thật sự là linh hồn của Long Ngọc Thủ.

“Để ta luyện thử cho ngươi xem!”

Nuốt Nuốt nghênh ngang nhảy xuống vai Lâm Thần, chỉ vào một người đồng trong phòng luyện công, cười nói: “Tinh túy của Long Ngọc Thủ ở một chữ ‘cứng’. Dồn linh khí xuống bàn tay, khiến bàn tay như được tôi luyện hàng nghìn lần, trở nên cực kì cứng rắn, đạt tới mức độ kia thì uy lực trong một chiêu có thể phá núi phá đá, vô cùng khoa trương.”

Lâm Thần nhìn Nuốt Nuốt, trong mắt chứa đầy tìm tòi.

Hắn thật sự nắm được phương pháp tu luyện Long Ngọc Thủ, nhưng chỉ xem thì không hiểu được bao nhiêu, có Nuốt Nuốt làm mầu một lần thì sẽ dễ hiếu hơn rất nhiều.

Nuốt Nuốt biến dây leo thành cánh tay, tụ tập linh khí lại, một lớp màu xanh ngọc nhợt nhạt chợt phủ lên cánh tay, mới đầu hơi trong suốt, nhưng khi linh khí phủ lên, lại hoàn toàn biến thành xanh biếc, trông giống như một khối ngọc hoàn mỹ đang tỏa sáng rực rỡ.

“Bùm!”

Nuốt Nuốt vung quyền ra, đấm mạnh lên người dồng.

Nó ra tay vừa nhanh lại vừa mạnh.

Một quyền nện thẳng vào đầu người dồng.

“Răng rắc!”

Một tiếng nứt thanh thúy vang lên. Người đồng

cực kì cứng rắn vỡ nứt từ trên đỉnh đầu ngay tại giây phút này.

Sau đó, vết nứt lan ra toàn thân, rồi vỡ nát hoàn toàn!

Nuốt Nuốt thu tay lại, cười khẽ nói: “Long Ngọc Thủ chính là như vậy!”

Lâm Thần thấy hết mọi thứ, con ngươi co rút lại.

Hắn nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ cảm thấy uy lực của Long Ngọc Thủ quả nhiên rất mạnh mẽ.

Gợn sóng không khí tản ra ngay tại giây phút ấy mơ hồ sánh ngang với vạn vật, đồng thời có chứa một luồng hơi thở từ rồng, mạnh mẽ lại nặng nề, giống như một con rồng khổng lồ chợt hiện ra rồi rơi xuống từ khồng trung, đâm vỡ núi non.

“Thảo nào có tên là Long Ngọc Thủ, đúng là mạnh mẽ như rồng, cứng rắn như ngọc!”

Lâm Thần hít sâu một hơi, trong lòng nảy sinh vô số mong chờ.

Nếu mình có thể tu luyện được chiêu thức kia thì sức chiến đấu nhất định sẽ tăng mạnh trong các trận chiến ở tương lai.

“Nuốt Nuốt, làm mầu một lần nữa đi!” Lâm Thần bước lên trước một bước, giọng điệu có vẻ phấn khích.

Nuốt Nuốt lắc đầu, rồi nhếch miệng cười nói: “Muốn học cũng được, lấy ba viên linh ngọc ba linh

văn ra trước đi!

Lần này nó khôn ra rồi, không còn mở miệng là chào giá đầy trời nữa.

Nói cách khác, nếu lỡ dọa Lâm Thầnm thì nó sẽ chẳng có gì cả.

“Ba viên đúng không? Cho ngươi!”

Lâm Thần búng tay, ba viên linh ngọc ba linh văn bay vào tay Nuốt Nuốt.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Nuốt Nuốt không nói nhiều, ném linh ngọc vào trong miệng.

Nó nhai nuốt linh ngọc liên tục, phát ra tiếng vang rôm rốp.
 
Chương 64: Đúng là sức lực tăng mạnh!


Sau khi nuốt xong, nó phả ra một luồng linh khí, cười ha ha: “Ta làm mầu cho ngươi xem lần nữa!”

Dứt lời, Nuốt Nuốt tụ lại Long Ngọc Thủ rồi đấm ra ngoài.

Lần này, Lâm Thần xem kỹ càng nghiêm túc hơn nữa.

Quả nhiên, hắn nhận ra được điều gì đó sâu sắc hơn.

Ví dụ như một quyền mới vừa rồi, quan trọng nhất không phải là lực, mà là thế.

Gọi Long Ngọc Thủ là vì nó có long uy.

Cần phải thể hiện được long uy một cách rõ ràng ngay tại khoảnh khắc ra tay. Mồi một cử động đều

phải có thế từ long uy, lực lượng cuồng bạo như rồng xuất hiện.

“Ta biết ngươi không học được. Dù thiên phú của ngươi có mạnh thế nào, thì cũng không thể học được khi chỉ mới nhìn hai rân.”

Nuốt Nuốt rất đắc ý, dường như mình đã bắt chẹt được Lâm Thần: “Lần này ngươi phải cho ta mười viên linh ngọc ba linh văn, ta sẽ tay cầm tay dạy ngươi cho đến khi ngươi hiểu rõ mới thôi.”

Với nó, dù Lâm Thần có thiên tài đến mức nào thì cũng không thể học được Long Ngọc Thủ trong thời gian ngắn như vậy.

Mà nó có thể nhân cơ hội này tống tiền một trận.

Nhãi ranh, đấu với Thụ ca ngươi hả!

Thụ ca dùng bừa một mưu kế nào đó là có thế lừa hết linh ngọc trên người ngươi!

“Không cần.”

Nào ngờ Lâm Thần lại từ chối, bắt đầu tự mình tu luyện.

“ơ này, nếu ngươi tự mình cân nhắc cái thứ này thì rất khó để cân nhắc rõ ràng!”

Nuốt Nuốt nhìn lướt qua, giả vờ khồng thèm đế ý nói: “Dù sao ta cũng không gấp, người gấp chính là ngươi, ta ra giá rồi đó, chỉ cần ngươi muốn học thì phải cho ta mười… à không, bảy viên linh ngọc ba linh văn là được, ta bao dạy bao hiểu.”

Nó lại lặng lẽ mà giảm giá.

Giá cả hợp lý mới có thế dễ dàng mua bán đấy mà!

Dù sao thì Lâm Thần cũng chỉ đang trả giá với mình thôi. Nó thấy loại kịch bản này nhiều rồi.

Chỉ là không ngờ Lâm Thần lại đi sang một bên luyện tập với người dồng.

Hắn bắt đầu vận chuyển linh khí theo pháp quyết trong đầu, hòa vào trong cánh tay thử tụ lại khí lực.

Vài giây sau, cánh tay hắn thế mà lại ánh lên màu ngọc nhạt.

Nuốt Nuốt thấy cảnh này thì trợn to mắt ra.

ơ… cái gì vậy chứ?

Long Ngọc Thủ được coi là một loại võ kỹ cực kì khó hiểu. Dù cho có in phương pháp tu luyện vào trong đầu thì cũng rất khó có thế hiểu được trong thời gian ngắn.

Đây là lý do vì sao Nuốt Nuốt dám can đảm “tống tiền” Lâm Thần.

Nhưng có ai ngờ hắn vừa luyện liền hoàn thành bước đầu tiên.

Hắn… hắn thế mà lại thật sự vận chuyến được linh khí khi chỉ dựa vào việc xem phương pháp tu luyện.

“Làm vậy đúng không?”

Lâm Thần cảm thấy có trong khoảnh khắc cánh tay mình trở nên cực kì nặng nề, giống như là đang cầm một cây búa khổng lồ, suýt chút nữa uốn cong

cả cánh tay. Tuy rằng rất chậm, nhưng mà hắn thật sự cảm nhận được trong lúc lôi kéo, dường như có một con rồng đang dung hợp vào cánh tay.

“A!”

Lâm Thần quát khẽ một tiếng, rồi chợt đẩy nhanh tốc độ đấm về phía người đồng.

Ngay giây phút này, lực lượng bùng nổ, vang vọng ầm ĩ.

Khí lực cuồng bạo như núi cao đ è xuống.

Sau khi bị đấm một quyền, người đồng bị đấm văng ra xa mấy chục mét, đập lên trên vách tường.

“Đúng là sức lực tăng mạnh!” .



Trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ phấn khích.

Tuy rằng hắn còn chưa tu luyện Long Ngọc Thủ đến mức thành thạo, nhưng cũng coi như là đã nhập môn.

Nuốt Nuốt bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt. Nó ngập ngừng nói: “Không đúng, nhãi ranh, ngươi…”

“Không làm phiền ngươi, ta đã nhập môn rồi.” Lâm Thân cười tự tin, để lộ hàm rănq trắnq.
 
Chương 65: Thẻ rồng


Lương Vân vừa nói xong, đám người Vương mập. mạp, Trần Minh đều trở nên kích động, bọn họ biết hôm nay Lâm Hoài chết chắc rồi.

Ngay lúc này, một người phụ nữ cao gầy bước vào đám đông, chính là Mia vừa gọi điện thoại xong.

“Tôi đoán Lâm Hoài chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai, dù sao anh ấy cũng là một người cứng rắn. Không biết tôi đoán có đúng không?” Mia cười nói.

Sự xuất hiện của Mia ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, dù sao thì chị đại của bang Tam Hồ này vẫn rất có uy.

Lúc này Lâm Hoài chợt nhớ tới lời Minh Nguyệt nói. Trước đó cô đã cho hắn một tấm thẻ vàng, là loại rồng bay phượng múa, cô cũng nói rằng hầu hết các giao dịch mua hàng đều có thể được miễn hoặc giảm giá, có thể đây là một loại thẻ VIP nào đó!

“Đã đến đây thì tôi là khách ở đây, đây là thẻ VIP của tôi.

Lâm Hoài nói, hắn lấy ra một tấm thẻ rông vàng, kẹp nó giữa hai ngón tay rồi hơi giơ lên.

Lúc này mọi người đều nhìn sang bằng ánh mắt đầy khinh thường, muốn xem Lâm Hoài đang giở trò gì.

'Tấm thẻ này trông rất đẹp, trên đó có khắc hình rồng, rất chỉ tiết, nhưng đây chắc chắn không phải là thẻ VỊP của thành Minh Nguyệt.

“Tùy tiện lấy một tấm thẻ nhìn đẹp mắt để lừa dối cho qua? Mày đang nằm mơ à, có biết người trước mặt cậu là ai không? Là cậu Lương đó, cậu không lừa được. cậu ấy đâu.”

Người đầu tiên lên tiếng là Vương Lục, không cần nhìn rõ gã cũng biết đó chắc chắn là đồ giả.

“Nói nhảm nhiều quá!” Lâm Hoài bỗng nhiên trừng mắt nhìn Vương mập mạp. Gã nhìn thấy ánh mắt Lâm Hoài thì run rẩy, nhanh chóng lùi về phía sau, sợ lại bị đá nữa.

Trong mắt những người xung quanh hình như không có chút dao động nào, Lâm Hoài đoán thẻ này không thể tiêu ở đây, nên cất nó đi.

Lúc này Lâm Hoài không nói gì, hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc này, hai bảo vệ nhanh chóng lao tới, chuẩn bị bắt giữ Lâm Hoài. Tuy nhiên, hai người này đưa tay ra quá chậm, chưa kịp vung dùi cui điện lên đã bị Lâm Hoài đá ra ngoài.

“Bốp bốp!” Hai bảo vệ lập tức bị đá văng ra ngoài. AI Lúc này, những người đứng trực tiếp trước mặt Lâm Hoài đều thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bỏ chạy, sợ sẽ trúng đạn lạc.

Lâm Hoài tiếp tục nghênh ngang tiến về phía trước, rất nhanh, mấy tên bảo vệ đã xuất hiện ở hành lang và tiếp tục tấn công hắn. Tuy nhiên, đây đều là một đám ngốc, bị Lâm Hoài đấm đều lăn ra r3n rỉ, bị đánh cho. người ngã ngựa đỏ.

“Bắt hắn lại, dùi cui điện trong tay mấy người chỉ để trang trí thôi hả? Dùng dùi cui điện ấy! Đừng thả hắn chạy!” Trần Minh vội vàng hét lên.

“Tên này lấy thẻ rồng giả đến đây lừa gạt, mau bắt hắn lại.” Vương mập mạp lúc này cũng hét lớn, bởi vì gã không muốn Lâm Hoài rời đi dễ dàng.

Lương Vân vốn định tự mình ra tay, nhưng nghe thấy hai chữ “thẻ rồng”, anh ta bắt đầu gào thét trong lòng.

Trưởng bối trong gia tộc đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, hễ gặp những người sở hữu thẻ rồng thì nhất định phải kết bạn, dù không thể làm bạn thì cũng phải phục. vụ cho lịch sự, tuyệt đối không được đắc tội.

Thẻ rồng được chia thành vàng, bạc, lục, tím và trắng, mỗi màu tượng trưng cho danh tính của các đại lão khác nhau.

Người trước mặt anh ta đang cầm thẻ rồng vàng, ôi trời ơi! Một người nắm giữ thẻ rồng vàng là một nhân vật lớn trong cả nước. Vậy chẳng phải tập đoàn Lương thị đã gặp rắc rối rồi sao?

“Dừng lại! Dừng lại ngay, tất cả tránh ra hết cho tôi.” Cậu Lương chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này, anh †a vội vàng hô to, chợt cảm thấy cả người mệt mỏi đến mức suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Nghe cậu Lương nói xong, đám bảo vệ lần lượt lùi sang một bên, đương nhiên, cho dù không lùi lại, bọn họ cũng nhất định sẽ bị Lâm Hoài đá ra ngoài, hiện tại mệnh lệnh lùi lại đều thỏa mãn mong muốn của cả hai bên.

Lâm Hoài lười để ý tới những người này, sải bước đi ra ngoài.

“Dừng lại, Lâm Hoài, cậu dừng lại cho tôi!” Cậu Lương nhanh chóng đuổi theo, anh ta phải nhìn rõ xem đây có phải là thẻ rồng thật hay không.
 
Chương 66: Cảm giác hôm nay thế nào


Trên thực chỗ này cũng có mấy người từng nghe nói tới thẻ rông, nhưng thẻ rồng vàng này là vật chí tôn, tuyệt đối không thể xuất hiện trong tay tên nhãi ranh này, cho nên mọi người đều không đi kiểm chứng thẻ rồng.

Lâm Hoài sao có thể nghe lời người này? Hắn tiếp tục sải bước ra ngoài.

“Không thể thả tên này đi, giúp cậu Lương chặn Lâm Hoài lại, dùng dùi cui điện.” Vương mập mạp là người lo lăng nhất, gã vội vàng hét lên.

“Mau câm miệng đi cái tên mập này!” Cậu Lương nghe Vương Lục nói vậy thì tức giận, lập tức đá vào đùi gã.

“A?” Sắc mặt Vương Lục thay đổi, gã sợ hãi lùi về phía sau, không hiểu tại sao.

Lương Vân không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa với Vương Lục, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

“Lâm Hoài, cậu đứng lại đã đã, mau cho tôi xem tấm thẻ trong tay cậu. Đây thật sự là thẻ rồng sao?” Lương Vân vừa đuổi theo vừa hét lên!

Nhưng lúc này Lâm Hoài đã theo thang máy đi xuống lầu, rất nhanh hắn đã xuất hiện trong sân.

“Dừng lại, Lâm Hoài, xin hãy dừng lại một chút đã, để tôi xem tấm thẻ trên tay cậu.” Mặc dù cách nhau khá xa nhưng cậu Lương vẫn còn cố chấp hét lên.

Lâm Hoài có nghe anh ta gọi, nhưng không hề dừng lại.

Hai bảo vệ cổng nhìn thấy Lâm Hoài thì bất an, vội vàng lùi lại.

Lâm Hoài vừa mới ra khỏi cổng, chiếc xe thể thao màu đỏ đã xuất hiện bên ngoài, người ngồi trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài buông xõa, mặc váy lụa có dây đeo, chính là Minh Nguyệt.

“Lên xe đi.” Minh Nguyệt mỉm cười, vươn cánh tay trắng nõn ra chào Lâm Hoài.

Lâm Hoài cũng không khách khí, ngồi lên xe luôn.

Vùi! Chiếc xe thể thao màu đỏ lập tức gia tốc, nhanh chóng biến mất.

Hai bảo vệ nhìn thấy cảnh này đều choáng váng. Hai người nhìn nhau, chết điếng người. Người đàn ông mà ai cũng tưởng là nhà quê này lại lên một chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng ngàn vạn, quan trọng là trên xe còn có. một người phụ nữ da trắng, xinh đẹp, chân dài. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trên xe thể thao, từng cơn gió mát thổi qua, Lâm Hoài có thể ngửi thấy mùi thơm từ trên người Minh Nguyệt.

Trước đây hắn không nhìn kỹ Minh Nguyệt, hôm nay cô mặc váy lụa có dây đeo, đôi chân dài xinh đẹp đang ở ngay trước mặt hẳn, thẳng tắp, khiến hắn không thể rời mắt.

Còn có chỗ đầy đặn ở thân trên nữa, tuy lần này cô không mặc áo sơ mi nhưng nơi đó vẫn thấp thoáng dưới ảnh hưởng của gió. Lâm Hoài chỉ liếc nhìn hai lần rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mình miệng khô khốc.

“Lâm Hoài, cảm giác hôm nay thế nào?” Minh Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi.

“Rất đẹp, cô mặc bộ này rất đẹp.” Lâm Hoài vội vàng nói.

“Ha ha ha, tôi đâu có hỏi anh về trang phục của tôi? Anh thấy thành Minh Nguyệt thế nào?” Minh Nguyệt cười khúc khích, phần thân trên hơi run, khiến đôi mắt của Lâm Hoài kích động.

“Khụ khụ!” Minh Nguyệt vừa nói, Lâm Hoài lập tức quay mặt đi, mặt hản đỏ lên, thật xấu hổ. Từ khi nào mà hắn trở thành một tên mê gái vậy? Hay sức hấp dẫn của Minh Nguyệt có hơi khó để chống cự?

“Thành Minh Nguyệt thế nào á? Đâu đâu cũng thấy người giàu giãm đạp người nghèo, nhàm chán!” Lâm Hoài nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy! Cá lớn nuốt cá bé! Nhân tiện, anh cũng sẽ không bị giãm đạp đâu nhỉ?" Minh Nguyệt đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Tôi vẫn ổb, người giẫm đạp tôi đều bị tôi đánh, đánh xong rồi thì tôi đi ra ngoài." Lâm Hoài cười nói.

“Cái gì? Chẳng lẽ anh không dùng thẻ VỊP sao?” Minh Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp. nhìn Lâm Hoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom