Cập nhật mới

Dịch VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 731: Viếng thăm tam hoàng tử


Thở hắt một hơi vẻ mất kiên nhẫn, Lily nói:

– Ngươi nhiều lời như vậy, đến cùng là muốn gì? Nói cái nào có tác dụng ấy.

Tên thanh niên trước đó có hơi hoảng hốt, giờ chẳng còn cách nào khác ngoài ép bản thân lấy lại bình tĩnh. Và như để tiếp thêm cho mình sự tự tin, hắn ta quả quyết đứng dậy, nhìn thẳng Lily, cất tiếng:

– Hai tháng. Chỉ cần cho hội chúng tôi thêm hai tháng, chúng tôi sẽ cho ra được kết quả khảo cứu đáng giá. Nếu không được, toàn bộ chúng tôi đều sẽ do người tùy ý xử lý.

“Thật là nhảm nhí.” Lily thốt thầm. Tên thanh niên nói như thể hiện tại bọn hắn còn chưa phải đang để người khác tùy ý xử lý vậy. Đám này khảo cứu đến mức mục ruỗng cả đầu óc rồi, chẳng trách hoàng đế lại giao cho cô.

Dĩ nhiên, hoàng đế vốn cũng không có ý định để Lily giải quyết vấn đề. Cô còn chưa có năng lực ấy. Chủ yếu là để cô có chuyện để làm mà thôi.

Quan trọng hơn cả, Lily không muốn cứ thế từ bỏ. Tên thanh niên trước mặt này là người quen của cô, và cô cũng đã từng có khoảng thời gian xem trọng hắn ta.

Tài năng đối phương có, tiền tài và quyền lực của là không hề kém. Điểm sai duy nhất là Lily có thể tìm tới chính là hắn ta chọn sai con đường.

Ma pháp khởi đầu giống như phép màu, lại chưa bao giờ là nhân từ. Ma pháp cổ đại càng thứ đáng nguyền rủa. Tên thanh niên không chỉ truy tìm ma pháp cổ đại, hắn ta thậm chí còn lén lần mò dấu vết của ma chú.

Lily hơi suy nghĩ, bảo:

– Di tích khảo cổ ấy, tiềm năng là bao nhiêu?

Bất ngờ với câu hỏi, tên thanh niên ngẩn người mất một lúc mới đáp:

– Chí ít là sáu phần. Nhưng theo tính toán sơ bộ, thần tin tưởng tiềm năng vượt quá tám phần.

– Tám phần à…

Lily lẩm bẩm. Di tích khảo cổ có rất nhiều, và hầu hết đều có liên quan đến ma pháp cổ đại và nền văn minh đứng sau. Tuy nhiên, không phải di tích nào cũng có giá trị khảo cứu, và thường sẽ được đánh giá tiềm năng để tiến hành phân bổ tài nguyên cho hợp lý.

Sáu phần đã là mức tiềm năng rất cao. Theo quy mô thông thường, di tích tiềm năng sáu phần luôn có thể mang tới ít nhất một ma pháp cổ đại phẩm chất cao. Nếu là tám phần, vậy thì đẳng cấp ma pháp nhất định đạt tới sáu vòng.

Ma pháp sáu vòng trong thư viện hoàng gia có rất nhiều, Lily chẳng buồn để ý. Thế nhưng đây lại là ma pháp cổ đại, và nhiều khả năng là ma pháp chưa được tìm thấy. Cô rất có hứng thú.


– Vậy vẫn chưa đủ.

Lily cất tiếng. Cô cần nhiều hơn thế để thuyết phục hoàng đế. Hơn nữa, cô trông chờ vào việc có thể nhận được gì từ đối phương, chứ không phải sẽ trừng phạt như thế nào nếu đối phương thất bại.

Tên thanh niên vốn không mang lấy hi vọng gì, nghe vậy chợt lại bừng tỉnh. Ngọn cỏ cứu mạng được đưa ra, hắn ta lập tức bất chấp mọi thứ mà tóm lấy, sợ sẽ để vuột mất.

– Chúng tôi… tìm thấy dấu vết của ma chú.

Lời nói đơn giản bỗng khiến bầu không khí thay đổi, dần trở nên nặng nề. Xung quanh hoàn toàn chìm vào im lặng mặc cho thỉnh thoảng phía ngoài vẫn có cánh chim bay qua.

Ma chú là đại kỵ. Hoàng đế trước khi đăng cơ đã từng triển khai một đợt càn quét toàn bộ dấu vết ma chú trên lục địa. Chẳng phải là ông ta căm ghét gì, mà giống hơn là điên cuồng thu thập.

Vấn đề là tất cả những ai sở hữu tri thức về ma chú đều bị hoàng đế chém giết hết cả. Là thực sự chém giết, tự tay, bất luận tội.

Ông ta chỉ muốn giữ tri thức ấy cho riêng mình. Ít nhất là người đời đồn đoán như vậy.

Lily biết được khác, bởi những tri thức về ma chú mà hoàng đế đã thu thập suốt bao nhiêu năm qua, đều nằm hết trên người cô. Chúng tồn tại quanh quẩn, và chỉ hiện lên khi cô có mong muốn tra đọc.

Vì thế, so với hoàng đế, Lily càng thèm khát tri thức về ma chú. Cô khó mà phân rõ lợi và hại, nhưng nếu có thứ để cô vượt qua hoàng đế thì chỉ có ma chú.

Lily không ham mê hoàng vị, đây là sự thật. Tuy nhiên, cảm giác vượt qua kẻ mạnh nhất thời đại như ăn sâu trong tâm hồn cô. Cô muốn thắng.

Nhất thời, Lily mất bình tĩnh, nhưng cũng rất nhanh cô nhận một điểm quan trọng. Hoàng đế cố tình sắp đặt cuộc hẹn này, không thể nào là trùng hợp được. Ông ta hẳn đã nghĩ tới khả năng tồn tại ma chú. Như vậy xem đến, đối phương cũng là muốn cô thử tự mình tìm hiểu.

– Cho ta xem.

Lily nói. Bây giờ đi tới kết luận vẫn còn quá sớm. Có khả năng tên thanh niên chỉ là trong lúc hoảng loạn cố gắng tìm đường sống lấy ra một cái cớ thôi.

– Tôi không có mang theo…

Tên thanh niên lộ vẻ áy náy. Hắn ta chợt nghĩ lại và cũng cảm thấy lời của bản thân vừa rồi quá lỗ mãng.

Lily phát bực, đứng dậy, muốn nói gì đó lại thôi. Cô cứ thế nhấc bước rời đi, bỏ mặc tên thanh niên bối rối nhìn theo, cũng là không có cách nào. Nếu hắn ta còn muốn bám lấy hi vọng nhỏ nhoi ấy, nên tìm cách cho thấy thành ý rõ ràng vào.



Giận dữ, nhưng Lily thấy trong lòng mình nhiều hơn vẫn là thất vọng. Cô đã chẳng trông chờ vào cuộc gặp này mang đến niềm vui bất ngờ gì, nhưng dáng vẻ thê thảm đáng thương của tên thanh niên vẫn khiến cô khó thể nào chấp nhận nổi.

Hoàng đế đã từng mời chào đối phương làm việc cho mình, với cương vị hiệp sĩ. Chính Lily cũng đã từng phát ra ý nâng đỡ hắn ta. Tất nhiên, càng có vô số tổ chức muốn nhận hắn ta, đề ra đủ loại quyền lợi.

Tên thanh niên từ chối tất cả, quyết định tham gia vào một cái hội khảo cổ bất minh. Hoàng đế không nổi giận lập tức tru diệt cả hội ấy đã là đáng kinh ngạc.

Gần nhất, Lily nghe được tin hội của tên thanh niên tìm ra một di tích cổ đại có niên đại đặc biệt xa xưa. Cô mới đầu không để lắm, nhưng về sau phát hiện hắn ta là lần theo dấu vết ma chú mới tìm được di tích. Đáng nguyền rủa nhất là hắn ta thay vì giao nộp di tích lên như mọi lần rồi chờ phân phối thì lại muốn để hội của mình tiếp tục khảo cứu.

Hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua. Lỗi lầm của tên thanh niên là chuyện nhỏ, di tích là chuyện lớn. Nếu hoàng đế cho phép, như vậy thì những di tích được tìm thấy khác cũng sẽ gặp vấn đề tương tự.

Giải pháp đơn giản là trực tiếp xử lý theo lệ. Lily cũng đã định bỏ mặc rồi, chợt lại nghe thấy cuộc hẹn này được sắp xếp. Cô vốn đâu có mong muốn hay đòi hỏi gì. Hoàng đế rõ là làm chuyện thừa thãi. Kết quả cuối cùng cũng chẳng có khác biệt.

Rời đi, nhưng Lily lại chẳng có trở về điện của mình. Cô chịu khó ăn bận đẹp một hôm thế này, cứ như vậy kết thúc thì thật là uổng phí. Hơi suy nghĩ một lúc, cô quay sang người nữ hầu, bảo:

– Hôm nay đệ tam có nhà chứ?

Đệ tam là chỉ hoàng tử thứ ba của hoàng đế, cũng gọi tam hoàng tử. Tuy nhiên, đó trên thực tế chỉ là thứ tự hiện tại sau khi những hoàng tử khác và công chúa đã không còn thuộc về hoàng tộc theo nhiều cách.

– Thưa điện hạ, tam điện hạ hẳn là còn ở điện Sarahaun. Buổi sớm, ngài ấy thường không ra ngoài.

– Được. Tới chỗ hắn ta.

Điện Sarahaun không lớn, cũng không có kiến trúc hay nội thất tráng lệ gì. Tuy nhiên, nơi đây lại chứa rất nhiều của ngon vật lạ được thu thập từ khắp nơi trên lục địa. Đặc biệt là thức ăn ngon. Thỉnh thoảng khi buồn miệng, Lily vẫn thường tìm tới chỗ này để ăn uống miễn phí.

Hôm nay, trùng hợp là đối phương chuẩn bị mở tiệc vào buổi đêm, nên càng nhiều đồ ăn ngon được mang tới. Lily có lộc, tự nhiên vui.

– Cửu công chúa tìm tới chỗ ta thật là quý hóa quá.

Người nói chuyện là tam hoàng tử. Đối phương sở hữu thân hình cao ráo và mái tóc vàng ươm được uốn bóng lưỡng. Đôi mắt màu xanh lục như ngọc di truyền từ mẹ trông thật nổi bật, chỉ là lãng phí trên người hắn ta.

Mặt khác, “cửu công chúa” được gọi là phong hiệu đặc thù của Lily. Sau này cho dù các anh chị của cô có biến mất thì cô vẫn sẽ là cửu công chúa. Theo đó, sẽ có cả những kẻ được sinh ra sau nhưng thứ tự lại ở đằng trước cô.


Lily không đáp lời, tự tiện ngồi vào bàn, nhìn quanh một lượt đống đồ ăn sáng nghèo nàn của đối phương xong mới tỏ vẻ khó chịu bảo:

– Ta tưởng tối nay có tiệc?

– Bây giờ vẫn còn sớm, chẳng phải sao?

Tam hoàng tử vội nói, tuyệt nhiên không có ý định gọi người chuẩn bị đồ ăn cho đối phương. Lily bất mãn, lại không tiện trực tiếp chỉ ra. Chẳng còn cách nào khác, cô đành nhấc lên chủ đề.

– Bệ hạ lại tìm tới ma chú.

Tam hoàng tử nhíu mày, chốc thì dãn ra, thốt:

– Cũng chẳng phải mới lạ gì. Mặt khác, tốt nhất đừng bàn lung tung.

– Lần này, ta là người dẫn đội.

“Rầm!”

Âm thanh tiếng bàn bị dộng mạnh vang lên chói tai. Tam hoàng tử nổi giận. Chỗ bàn hắn ta thậm chí đã nứt gãy ra, còn có cả dấu vết ma năng được vận dụng.

Cơn giận của đối phương là dành cho Lily, nhưng hắn ta lại không thể làm gì cô. Trong khi đó, người nữ hầu đứng cạnh hắn ta chợt nhận ra vấn đề, lập tức quỳ mọp xuống, sợ hãi la lên:

– Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!

Không có câu thứ ba vang lên. Người nữ hầu của đối phương đã bị một vết dài màu xanh lam rạch ngang cổ. Cả cơ thể cứ thế đổ ập sang bên. Chẳng có máu chảy ra, nhưng người thì đã bị cắt làm đôi, chết đến không thể chết thêm.


Một đấu trường Esport điện tử, nơi thời đại của nhiệt huyết, của khát vọng tuổi trẻ cháy lên rực rỡ.
Arena Berlin, mười năm mới ngắm một trận mưa tuyết.
Crypto Arena, cả thanh xuân mới bắt gặp hoàng hôn nhuộm đỏ.
Quỷ Vương và hắn, ở một thế này mới có cơ hội gặp gỡ, liệu lịch sử có lặp lại...
Cùng đón xem
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 732: Hoàng đế cho gặp


Vội lấy khăn lau miệng và tay, tam hoàng tử làm vẻ bình tĩnh, bảo:

– Hoàng đế cho phép?

Lily nhìn thêm xác người nữ hầu trên đất một lúc, lại liếc sang nữ hầu bên cạnh, khiến đối phương không khỏi rùng mình. Cô thấy thế chỉ là cười một tiếng, đáp:

– Chỉ cho phép ta. Ma chú, ta là người hiểu rõ nhất.

– Bệ hạ thiên vị.

Tam hoàng tử ra vẻ cằn nhằn, khóe miệng lại hơi nhếch lên, chẳng rõ là đang chế giễu hay cảm thấy thích thú.

– Vậy cô muốn gì?

Lily không đáp, chỉ nhìn lên bàn. Đối phương chốc thì hiểu ý, vội ra lệnh cho người mang thức ăn ngon lên. Thời gian dọn thức ăn không mất quá nhiều. Hắn ta rõ là đã sớm chuẩn bị, chẳng qua cố tình làm khó cô mà thôi.

Vừa ăn vừa nói đương nhiên không hợp thân phận và phong cách của Lily. Cô cứ thế giữ im lặng, chọn lấy mấy món bắt mắt nhất trên bàn, bắt đầu ăn. Thức ăn rất ngon, chua cay mặn đủ cả, cũng có giòn tan lẫn mềm mịn. Đồ ngọt ngược lại không được để ý tới. Cô sau khi ăn no lại đụng tới chúng vẫn chưa muộn.

Cả bàn đồ ăn vốn dành cho mười người bị Lily dọn dẹp sạch sẽ. Thời gian ăn tất nhiên tốn không ít. Có điều, tam hoàng tử rộng lượng chắc chắn đợi được, mặc dù gương mặt đã bắt đầu hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

Lau miệng, lại uống thêm một hớp rượu chát làm tráng miệng xong, Lily mới mím môi, lên tiếng:

– Ma pháp ‘Cực quang’, tam hoàng tử có chứ?

Nghe nói, tam hoàng tử lộ vẻ nghi hoặc, thắc mắc:

– Thứ ma pháp ấy lại lọt vào mắt cửu công chúa? Hơn nữa, chẳng phải có trong thư viện hoàng gia sao?

Lily mỉm cười. Ma pháp ‘Cực quang’ mà cô đang nhắc đến tất nhiên chẳng phải thứ có thể dễ dàng lấy được từ thư viện hoàng gia như tam hoàng tử đang nghĩ. Cô mặc dù được sinh ra sau đối phương rất nhiều năm, nhưng may mắn thông qua một nguồn tin đáng tin cậy biết được hắn ta đã từng tìm ra ma pháp ‘Cực quang’ từ di tích cổ đại.

Thứ ma pháp mà Lily đọc được ở thư viện hoàng gia chẳng có chút gì giống như đã từng tồn tại ở thời đại xa xưa ấy. Vậy nên cô rất tò mò muốn biết sự khác biệt là gì.

Tam hoàng tử nhìn Lily chằm chằm, song thở dài một tiếng, bảo:

– Thành thật mà nói thì dùng ma pháp ‘Cực quang’ đổi lấy cơ hội hành động mà cô đang đưa ra là không đáng. Ngoài ra cô còn cần gì không?


– Như thế là đủ. – Lily đáp – Cơ hội hành động đến cùng cũng chỉ là cơ hội hành động mà thôi. Chờ sau khi có kết quả lại nói tiếp cũng chưa muộn.

Nghe vậy, tam hoàng tử lộ vẻ khó xử. Sau một hồi suy xét, đối phương cuối cùng quyết định lấy một quyển sách ném tới trên bàn.

– Nếu cửu công chúa đã có thành ý như thế thì ta cũng không thể keo kiệt.

Người nữ hầu liếc nhìn Lily một chút, nhận được sự cho phép mới tiến lên cầm lấy quyển sách, xem xét một lúc xong mới đưa cho cô.

Quyển sách có hơi cũ, nhưng chất lượng vẫn là không tệ, có dấu vết cho thấy được bảo quản đặc biệt kỹ càng. Theo như Lily biết, ma pháp ‘Cực quang’ đối với tam hoàng tử hầu như chẳng có tác dụng gì, thế nên đối phương mới đánh giá là không xứng đáng. Dĩ nhiên, quyển sách vẫn là một điều bí mật không tiện lộ ra. Cơn giận của hoàng đế chẳng phải là đùa giỡn.

Mở ra xem vài trang đầu, Lily tặc lưỡi, vẻ khó chịu thốt:

– Quả nhiên là chữ cổ.

– Có thể là có người cố tình chép sách bằng chữ cổ. – tam hoàng tử nói – Dù sao ta đọc cũng không hiểu, cũng không ưa thích.

Lại lật thêm vài trang, Lily mới hỏi:

– Chỉ có một quyển?

– Chỉ tìm được một quyển. – tam hoàng tử khẳng định – Cũng đừng nghi ngờ ta giấu giếm gì. Nếu cô đã biết tin tức mật này, cô cũng nên sớm biết về việc chỉ có một quyển mới đúng.

– Hốt cái gì! – Lily thốt, dè bỉu – Ta chỉ là không cam lòng.

Nói rồi, Lily đóng quyển sách lại, cất đi. Chữ cổ đọc hiểu không dễ, càng đừng nói tới là sách ma pháp. Chính bằng năng lực của cô cũng cần mất không ít hơn một tuần mới may ra đọc xong.

Lily há miệng, vừa định thảo luận về di tích cổ đại thì chợt nghe được tiếng gõ cửa. Cô trước tiên là nhìn tam hoàng tử, thấy đối phương cũng có vẻ ngạc nhiên. Căn phòng này vốn nên bị cấm làm phiền rồi mới đúng, nên nếu có tiếng gõ cửa thì e là chuyện cực kì quan trọng.

– Thứ lỗi.

Tam hoàng thử cất tiếng, xong thì đứng dậy tự mình đi mở cửa. Nếu là chuyện quan trọng, đối phương cũng không dám để người khác tùy tiện nghe.

Lily yên tĩnh chờ đợi. Cô về cơ bản chẳng có gì phải vội cả. Nếu là giờ trở về phòng, cô cũng chỉ nằm chơi trên giường mà thôi. Đó lại chẳng phải là nhàm chán gì, cô ngược lại còn ưa thích.

– Cửu công chúa, bệ hạ cho gọi người.



Nghe vậy, Lily quay sang. Người nói chuyện là một binh sĩ, trông thoáng qua thì rất bình thường chẳng có gì lạ, nhưng cô biết đó là vệ sĩ thân cận của hoàng đế. Tam hoàng tử đứng cạnh đã sớm tái xanh mặt, sợ bị bắt quả tang.

– Ta biết rồi.

Lily điềm nhiên lên tiếng. Việc hoàng đế gọi cô là thường xuyên xảy ra, huống hồ chi cô còn vừa hoàn thành cuộc hẹn được ông ta sắp xếp xong, vốn nên trở về báo một tiếng.

Vị binh sĩ nghe vậy gật nhẹ đầu, cũng không dây dưa thêm, quả quyết rời đi. Dù vậy, tam hoàng tử vẫn chưa trở về phòng mà ra chỗ cửa sổ đứng chờ, đến tận khi đối phương đã hoàn toàn khuất bóng phía cổng thì mới an tâm trở lại.

Lily cười một tiếng duyên dáng, nói:

– Tam hoàng tử lo sợ như thế thì có ích gì? Nếu bệ hạ muốn xử lý, e rằng anh đến cơ hội phản ứng cũng không có.

– Ta sợ. – tam hoàng tử thẳng thắn thừa nhận – Không phải ai cũng như cửu công chúa, được bệ hạ yêu thích.

Đối với lời này, Lily chẳng muốn đáp. Tâm ý hoàng đế rất khó đoán, không phải cứ nhìn vào hành động và biểu hiện là có thể thấy được. Mặc dù cô luôn nhận được nhiều quyền lợi vượt quá cái gọi là thiên vị, lại khó thể nào lý giải dụng ý của đối phương.

Dĩ nhiên được đối xử như thế, Lily không ghét hoàng đế, còn là có phần thân cận. Nhưng càng lớn, nhìn cách ông ta đối xử những người khác, cô không khỏi phải suy xét nhiều hơn.

– Tam hoàng tử không làm việc xấu thì chẳng cần lo gì đâu.

Lily cất tiếng. Lời này không chỉ đơn giản là nói qua loa, mà còn bày tỏ ý muốn giúp đỡ đối phương với vai trò là người hợp tác.

– Ta vẫn còn quý cái mạng của mình lắm. – tam hoàng tử nhếch miệng cười bảo – Cái đó… đã đưa cho cô rồi, coi như ta cũng chẳng còn gì vướng bận.

– Anh không lo ta mang đi đưa cho bệ hạ?

Lily thốt, lộ vẻ tinh nghịch hiếm thấy.

Đối với chuyện này, tam hoàng tử không thấy vui nổi, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Đối phương cuối cùng chỉ đành bỏ đi, để lại gỏn gọn một câu:

– Bệ hạ cho gọi, đừng nên để người chờ thì hơn.

Lily xì một tiếng, bản thân lại đã sớm đứng dậy. Cô không phải vội về gặp hoàng đế, mà là trở về cung điện của mình chuẩn bị một vài thứ. Dù sao cũng không thể mặc bộ đầm này đi gặp ông ta được.


Gần trưa, Lily mới tự mình tìm tới cung điện của hoàng đế. Theo lời vị cận vệ, hoàng đế hiện đang ở phòng đọc sách, nên cô cũng chẳng cần phải theo các bước lễ nghi rườm rà mà cứ hướng thẳng tới là được.

Phòng đọc sách của hoàng đế là chuyên biệt, nhưng đối Lily mà nói lại là cực kì quen thuộc. Hơn một nửa khoảng thời gian rảnh rỗi lúc trước của cô đều dành ở đây.

Lily rất thích đọc sách. Một khi bị cuốn vào một quyển sách hay, cô thậm chí có thể dành cả ngày trời để đọc, qua đêm luôn. Bởi mải mê đọc sách, cô luôn bị hoàng đế coi là lười biếng, lấy đó làm lý do kiếm mấy chuyện linh tinh cho cô làm. Kì thực, làm gì có ai siêng năng hơn cô đâu.

Phòng đọc sách rất lớn, chỉ riêng cửa ra vào đã đủ để chứa một hàng mấy mươi người cùng đi. Tất nhiên, đồ dùng của hoàng đế, mọi thứ đều lớn cả.

Lily đứng trước cửa, chờ đợi. Cô đoán đối phương biết mình đã đến. Lúc nhỏ cô thường cứ tự tiện xông vào, giờ thì khác, đã sớm từ bỏ thói quen ấy.

– Vào đi.

Một giọng nói trầm vang hiện lên trong tâm trí Lily. Đối phương không nói chuyện, mà là truyền âm bằng ma pháp.

Nhận được sự cho phép, Lily đẩy cửa tiến vào. Cánh cửa lớn khá nặng, nhưng cô cũng chỉ cần đẩy một khoảng nhỏ vừa đủ để mình bước qua là được.

Bên trong không khí mát lạnh, thoang thoảng mùi gỗ đặc trưng của sách. Kệ sách có rất nhiều, nhưng chúng được đặt ở hai bên thành từng hàng dài, để trống ra một khoảng giữa rộng lớn chứa một chiếc bàn cao và thấp đặt cạnh nhau.

Lily hướng mắt nhìn về trước, trông thấy một dáng hình to lớn ngồi phía sau chiếc bàn cao. Đối phương thật sự rất to lớn, so với người bình thường phải cao đến gấp ba lần là ít.

Người này tự nhiên là hoàng đế. Ông ta mặc dù không có đang mặc bộ trang phục phối màu lam và vàng kim đặc trưng của hoàng đế nhưng vẻ uy nghi vẫn được thể hiện rõ.

Mái đầu đen lẫn với xám, chòm râu ngắn và đôi lông mày dày phối hợp với chiếc mũi cao phần nào cho thấy khí chất mạnh mẽ và tự tin với đầy quyền uy trong tay. Một người đã luôn đi ban phát sự sợ hãi như một ân huệ, cũng đồng thời là kẻ mang tới thời đại huy hoàng nhất trên lục địa trong suốt hàng vạn năm qua.


【Truyện không vào Vip, đọc free không cần kẹo.】
【1v1 nhưng nhiều cặp, võng du lai huyền huyễn. Nhiệt huyết sôi trào !】
Tố Hinh dùng lưỡi, đẩy răng hắn ra mà đưa thuốc vào miệng. Môi khóa chặt trên môi hắn. Mặt nàng ửng đỏ. Mắt nhắm lại.
Tay nắm chặt áo Ninh Nhật. Như đang lấy hết dũng cảm để làm điều này.
Hắn mở hí mắt. Sau đó không khỏi bất ngờ.
Ứ !?
Bị cưỡng hôn rồi !!!?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 733: Thi triển ma pháp sáu vòng


Trông thấy Lily, đối phương chợt mỉm cười. Nụ cười hoàn toàn lệch khỏi mọi thứ mà ông ta biểu hiện khiến cho thành thật khó coi. Nhưng sự cố gắng ấy không thể để phí được, nên Lily cũng nâng lên gương mặt vui vẻ, vừa bước tới vừa cười hô:

– Cha!

Tiếng gọi của tình thương đã vang lên suốt bao năm đến giờ vẫn vậy. Hoàng đế nghe được rất mừng, vội đặt chiếc quyền trượng trông thật nhỏ bé trong tay mình sang bên, bảo:

– Con gái. Buổi hẹn gặp thế nào?

Hoàng đế lời nói dịu dàng, khiến khó thể nào hình dung được dáng vẻ đáng sợ của ông ta trước mặt những người khác. Lily quen thuộc.

– Nhàm chán. Có điều, hắn ta nói rằng di tích có dấu vết của ma chú.

Hoàng đế không cảm thấy ngạc nhiên, thay vào đó tranh thủ tự mình chuẩn bị trà nóng cho bản thân và con gái, đặt lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh cùng một đĩa bánh ngọt xong rồi mới nói:

– Ta biết. Con định tự mình đi?

Lily thoáng nghĩ ngợi, đáp:

– Con không muốn.

– Tại sao?

– Lần này con định để tam hoàng tử đi.

Hoàng đế trầm ngâm. Ông ta không khó đoán được mục đích của Lily, nhưng vấn đề về ma chú, ông luôn rất cẩn trọng.

– Không được. – hoàng đế nghiêm giọng – Nếu xảy ra sơ sót, mất đi tam hoàng tử sẽ khó thể bù đắp.

– Hắn ta không chết được.

Lily vẻ tự tin bảo, đã sớm ngồi vào bàn bên cạnh; nhai miếng bánh, nhấp một ngụm trà ngon ngọt xong, cô nói tiếp:

– Con muốn ma pháp ‘Cực quang’.



– Rất khó.

Hoàng đế đáp ngay. Mục đích của Lily đến cuối cùng chỉ có món ma pháp này. Nếu dễ dàng đạt được đến vậy thì đã chẳng khiến cho phiền phức thành như hiện tại.

Tam hoàng tử từng tiến vào di tích chứa ma pháp ‘Cực quang’, cũng từng để lộ ra thông tin mình sở hữu sách ma pháp ‘Cực quang’ bản cổ đại. Hắn ta mặc dù đã dùng cách đó giấu được mọi người, nhưng lại không thể nào qua mặt được Lily.

Ma chú. Trên người tam hoàng tử mang theo ma chú kích phát ma pháp ‘Cực quang’ bản chính. Đây mới là thứ Lily trông mong.

Hoàng đế lại không biết. Ông ta chỉ cảm thấy khó hiểu vì sao Lily cố chấp với món ma pháp tầm thường này như vậy. Nếu biết đó là ma chú, ông ta sẽ không bỏ qua, thậm chí tự mình ra tay với tam hoàng tử.

Tình cảnh này thật sự rất khó xử. Thật lòng, Lily không đành nhẫn tâm hại tam hoàng tử, nhưng tra hỏi về ma chú thì đã chắc chắn là không có kết quả. Thứ đó chẳng phải muốn lấy là lấy, giống như chính bản thân cô vậy. Muốn lấy ra ma chú, quá trình có cực lớn khả năng sẽ giết chết đối phương. Mà nếu có may mắn sống sót thì cũng sẽ tàn tật suốt đời.

Cho nên Lily chỉ có thể dựa vào việc tiếp xúc với tam hoàng tử để thu thập thêm manh mối về ma chú. Cô không cần nhiều, nhưng lại hoàn toàn chẳng thể gấp được.

– Nhắc tới, ma pháp ‘Cực quang’, con học đến đâu rồi?

Hoàng đế cất tiếng hỏi. Ma pháp ‘Cực quang’ ở trong thư viện hoàng gia có, đủ để học đến sáu vòng.

Lily đã sớm học xong, nhưng cô không có năng lực thi triển. Nhiều nhất, cô chỉ có thể vẽ được đủ vòng ma pháp mà thôi. Nếu muốn kích phát, không có người phụ giúp là không thể nào.

Chẳng chờ Lily hồi đáp, hoàng đế đưa tay hướng về trước ra ý, bảo:

– Con thử ta xem.

Đây coi như là một bài kiểm tra. Lily vẫn thường biểu diễn ma pháp cho hoàng đế xem, và ông ta luôn luôn cảm thấy hài lòng với năng lực của cô. Quan trọng nhất vẫn là phần thưởng. Nếu đối phương đã hỏi thì rõ là đã có ý muốn giúp cô.

Không chút do dự, Lily đứng dậy, bước về trước. Cô lấy ra một chiếc gậy phép dài chừng một mét được làm toàn bộ bằng gỗ tinh luyện qua ma năng. Loại gậy phép rất phù hợp để vẽ vòng ma pháp bởi tính duy trì cao, nhưng tác dụng kích phát lại tương đối kém.

Lily nâng gậy phép lên bắt đầu vẽ. Hai vòng ma pháp đầu tiên cực kì đơn giản, vòng thứ ba khá tốn thời gian, đến vòng thứ tư thì mọi thứ bắt đầu phức tạp. Tuy nhiên chỉ như thế thì chẳng thể nào làm khó được Lily. Cô rất ổn định vẽ tới vòng thứ năm.

Điểm đặc trưng của ma pháp năm vòng là hư. Từ thật nắm bắt giả, dùng đó vẽ nên hư, lợi dụng hư dựng nên vòng ma pháp.



Tình huống thực tế, Lily còn rất khó xác định được hư. Cô cần dùng tới vật hỗ trợ, và cũng chính là cây gậy phép trong tay. Thế nhưng cũng bởi vì không cảm giác rõ ràng được, cô chỉ có thể vẽ theo những gì mình nhớ một cách máy móc.

Từng đường nét của ma năng hiện lên rồi chợt hóa loãng tan biến mất. Dù vậy, Lily biết chúng vẫn ở đó, dần thành hình. Mặt khác, cô vẽ theo trí nhớ, lại vẫn cần tập trung vào từng chút một ma năng được vận chuyển.

Vòng ma pháp thứ năm chỉ là khởi đầu. Độ khó tăng cao vượt bậc khi Lily cần vẽ vòng ma pháp thứ sáu. Cô không thể chỉ kết thúc ở vòng ma pháp thứ năm, mà cần chuẩn bị nó cho vòng ma pháp kế tiếp. Chỉ mới là vẽ vòng ma pháp, vòng vận chuyển ma năng trên người cô đã gần như bị rút cạn.

Nắm chặt cây gậy phép trong tay, Lily kích phát hiệu quả hồi phục ma năng từ nó. Một cảm giác mát lạnh chảy khắp cơ thể cô khiến cho khoan khoái, nhưng đó cũng đồng thời lấy mất cả nguyên khí và khí huyết của cô.

Mặt mày Lily tái đi, tay chân có hơi run rẩy. Mặc kệ những tác động xấu ấy, cô vẫn tiếp tục. Từng đường nét màu lam nhạt hiện lên rồi mất đi cho thấy vòng ma pháp vẫn đang được vẽ nên với tốc độ khả quan.

Đến vòng ma pháp thứ sáu. Đường nét ma năng chuyển sang màu đỏ, ít nhất là trong mắt Lily thấy được. Màu sắc không đại biểu được thứ gì, bởi cô biết đây là hư. Cô không nên tin tưởng, lại nhất định phải thực hiện.

Nhắm nghiền mắt. Lily tự cho rằng đây là một giải pháp tốt, bởi cô chỉ cần vẽ đúng là được. Trí nhớ của cô không bao giờ sai.

Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Lily mở mắt. Cô cảm giác được đó đã là một khoảng thời gian rất dài, nhưng chiếc đồng hồ trên bàn lại cho thấy điều ngược lại. Chỉ mới có vài phút mà thôi.

Hai tay Lily siết chặt gậy phép, tập trung hoàn thành thao tác cuối cùng, kết nối vòng ma pháp thứ sáu với năm vòng ma pháp trước. Mặc dù không thấy được hết sự rung động của những vòng ma pháp, cô vẫn biết rõ chúng bây giờ cực kì mỏng manh. Chỉ một sai sót nhỏ thôi sẽ khiến mọi cố gắng của cô tan vỡ thành từng mảnh.

Thành công. Lily đoán biết như vậy bởi bốn ma pháp mà cô thấy được bỗng hiện lên quầng màu sắc đỏ và vàng quấn lấy từng đường nét một. Chúng hiện lên một cách mờ ảo, như là giả, nhưng cũng đồng thời là minh chứng cho việc sáu vòng ma pháp đã kết nối thành công.

Vừa định quay sang hoàng đế vui mừng cất tiếng, Lily chợt nghe được:

– Con hãy thử kích phát nó xem.

Đây không phải chuyện lạ. Hoàng đế thỉnh thoảng vẫn muốn Lily kích phát ma pháp mà bản thân không gánh chịu được, nhưng tất nhiên là ông ta sẽ đứng ra giúp đỡ hoàn thành và bù đắp, đồng thời giải quyết hậu quả nếu có.

Một ma pháp sáu vòng sẽ hoàn toàn rút cạn ma năng của Lily trong chốc lát, rồi kế đó sẽ máu thịt và toàn bộ sự tồn tại của cô, cuối cùng vỡ tan bởi không đủ điều kiện. Cho nên đây là một hành động cực kì nguy hiểm, chỉ có đối với người mà bản thân cực kì tin tưởng mới có thể làm.

Lily không thể không tin hoàng đế. Lựa chọn của cô chỉ có một. Cô đành phải làm, nhấc bước hơi hướng về trước, nâng gậy, đập xuống, tập trung tinh thần.

Một sức hút mạnh mẽ xuất hiện khiến Lily chới với, may mắn có bàn tay rắn chắc phía sau giữ lại, cũng đồng thời tiếp cho cô sự tự tin.



Ma năng bị rút ra một cách mãnh liệt, chỉ chốc thì vòng vận chuyển ma năng của Lily đã cạn kiệt. Cô rơi vào trạng thái suy yếu, mất đi gần hết cảm giác; riêng về thị giác chỉ còn thấy được ma năng di chuyển, khung cảnh thì tối mù.

Có điều gì đó không đúng. Lily chợt nghĩ như vậy, nhưng tâm trí và tinh thần trở nên sai lệch của cô khó mà hình dung cho rõ được.

Tình trạng ấy tiếp tục kéo dài, và phải đến khi tay chân của mình co rút lại và hơi thở mất đi, Lily mới nhận ra tình huống nguy hiểm của bản thân. Hoàng đế đã không giúp cô bổ sung lượng ma năng còn thiếu. Ông ta chỉ giữ mức tối thiểu để cô sống mà thôi.

“Tại sao?”

Trong đầu Lily vang lên câu hỏi. Nếu đối phương muốn giết cô, rõ là không cần phiền phức tới vậy.

Sự tỉnh táo mất đi. Lily cảm thấy lạnh, cực kì, và điều đó khiến cho cô buồn ngủ. Hai mí mắt dần khép lại, và mọi thứ hóa thành tối tăm.

Lily mơ, cơ thể nhẹ bẫng. Cô đứng giữa một đoạn hành lang cổ kính, bên ngoài có mưa rơi. Đằng xa phía trước, có ánh sáng màu lam nhạt lóe lên như một ngọn lửa. Nó đang chờ đợi cô.

Lily bước tới. Cô cảm thấy xa lạ, nhưng ngọn lửa màu lam ấy trông cũng thật hấp dẫn.

Nóng. Cái nóng bất chợt bao trùm lấy Lily. Cô đau rát, cả người quằn quại, nhưng bản thân lại không thể nào ngừng tiến về trước, như một con thiêu thân.

Chẳng biết tự khi nào, khung cảnh xung quanh Lily đã hóa thành một màu xanh lam. Lửa cháy khắp nơi. Lily đứng, ôm lấy hai mắt mình, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ được mọi thứ mồn một. Cô thậm chí có thể nhìn thấy chính mình đang đứng đó.


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 734: Hoàn thành thử thách


Bất chợt, Lily mở bừng mắt. Sách, chiếc bàn và gậy phép. Lily nhận ra mình đã trở lại phòng đọc sách. Tuy nhiên, phòng đọc sách bây giờ lại bị những luồng sáng đầy màu sắc phủ lấy. Cô biết nó có ý nghĩa gì.

Ma pháp ‘Cực quang’ đã được thi triển và đang có hiệu lực. Ánh sáng phủ mọi thứ và hòa tan chúng, trông qua thì như từng dải lụa bị thiêu cháy.

Ma pháp ‘Cực quang’ có sức phá hoại rất lớn, nguy hiểm cực kì. Nhưng đồng thời, cảnh tượng nó tạo ra cũng xinh đẹp tuyệt vời. Nó khiến người ta mê mẩn và chìm đắm, để rồi cứ thế trở thành một phần của cực quang.

Cực quang không thể chạm tới, như là giả, lại liên tục lấy đi sinh mạng của mọi thứ. Lily hoảng hốt. Cô không biết mình nên xử lý tình huống này như thế nào.

Phản xạ theo bản năng, Lily quay đầu nhìn về phía hoàng đế. Trái ngược với dáng vẻ thảng thốt của cô, ông ta tỏ ra vô cùng bình thản, đôi mắt màu lam lại chỉ chăm chú vào mỗi cô.

Trong giây lát, Lily còn tưởng rằng cực quang đang diễn ra xung quanh mình thật sự chỉ là ảo giác. Cô nhẹ vươn tay đưa tới muốn thử, lập tức bị cánh tay to tướng của hoàng đế đập một phát đau điếng.

– Làm trò điên khùng gì vậy?

Hoàng đế quát, nhìn Lily như nhìn một con ngốc.

Mức độ nguy hiểm của ma pháp ‘Cực quang’, Lily vốn là người thi triển nên hiểu rõ hơn cả. Cô vừa rồi chẳng khác gì tự sát.

– Con…

Lily bối rối thốt. Cô vừa xấu hổ vừa lo lắng nhìn quanh. Cực quang vẫn đang diễn ra, tràn ngập cả căn phòng. Mặc dù phòng đọc sách được ma pháp bảo hộ, nhưng nếu không làm gì ứng phó, e rằng chẳng bao lâu nữa, toàn bộ sách nơi đây đều sẽ tan biến hết cả, thành như ảo ảnh.

Hiểu nỗi lo của Lily, hoàng đế cười một tiếng hòng trấn an, xong đưa tay về phía trước. Chiếc gậy phép nằm trên nhận hiệu lệnh rơi vào tay ông ta, hơi rung lên như háo hức với những gì sắp xảy đến.

Tay hoàng đế khẽ cử động, và ma năng cứ thế tuôn ra từ chiếc gậy phép trong chốc lát hóa thành từng vòng ma pháp. Một, hai, ba,… từng vòng một nối tiếp nhau hiện lên. Chẳng bao lâu, bảy vòng ma pháp xếp thành từng tầng đồ sộ che hết cả khung cảnh trước mặt Lily.

Cô mở tròn mắt ngạc nhiên. Hoàng đế rất hiếm khi thi triển ma pháp, và số lần ít ỏi mà Lily còn nhớ được đều là để dành làm cho cô vui. Trong số chúng, cô đặc biệt yêu thích ma pháp ‘Ngàn hoa’ vô cùng xinh đẹp và tràn ngập hương thơm.

Chỉ tiếc, ma pháp ‘Ngàn hoa’ dù là ma pháp năm vòng, vẫn quá khó học. Càng học, Lily càng thiếu đi sự tự tin, và hòng thay thế chúng, cô bắt đầu tìm kiếm hoa trồng thành vườn phía sau cung điện của mình.



Ma pháp bảy vòng là đẳng cấp ma pháp mà Lily chưa từng thấy hoàng đế thi triển bao giờ, càng đừng nói tới việc ông ta thi triển một cách đơn giản như vậy. Cứ như trò trẻ con ấy.

Bất ngờ là một chuyện, Lily càng nhiều là phấn khích. Cô căng mắt nhìn kĩ, trông chờ vào ma pháp huy hoàng nào sẽ diễn ra.

Bảy vòng ma pháp bắt đầu tăng tốc vận chuyển, ma năng theo đó điên cuồng tràn ra trông như một con suối. Và dòng suối ma năng ấy chia ra chảy thành nhiều hướng đi khắp căn phòng.

Lily nhìn, và bỗng nhớ đến một ma pháp có biểu hiện tương tự. Thế nhưng cô không dám chắc, vì dù sao cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Như để xác nhận mối nghi ngờ của Lily, những dòng chảy ma năng ấy dần cô đặc lại thành từng tụ điểm một, cuối cùng có đến vô số. Những tụ điểm ma năng thu hút sự chú ý của cực quang, cũng đồng thời chịu ảnh hưởng, cả hai đối kháng lẫn nhau.

Có điều, ma pháp bảy vòng không dừng ở đó. Những tụ điểm hình thành ở những vị trí cố định là có sự sắp đặt, và chúng bắt đầu tạo ra mối liên kết với nhau và làm xuất hiện những tấm màng mỏng có thể trông thấy.

Mỗi tấm màng đều có sáu cạnh đều, tồn tại kết hợp như một tấm lồng kính vững chắc giam giữ toàn bộ cực quang ở bên trong. Những tấm màng phản chiếu lại ánh sáng khiến cho khung cảnh nơi đây bỗng nhiên hóa thành một bình nguyên vô tận với bầu trời đầy sao cao ngất phía trên, mà đồng thời có thể với tay chạm tới được.

Kì diệu vô cùng. Lily đứng ở giữa ngắm nhìn, khó thể nào kiềm nổi cảm xúc. Xinh đẹp và rực rỡ, trông chúng, cô chìm đắm vào, nhất thời quên cả bản thân đang ở đâu, làm gì.

Lily mê mẩn, hơi nhón chân lên hòng nhìn thêm cho rõ. Cô cảm nhận được từng dòng chảy ma năng nhỏ và những mối liên kết li ti gãy vỡ. Cực quang càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng sức phá hoại lại là giảm đi, đến giờ chỉ còn là một cảnh đẹp. Ma pháp như thế, cô thật ham muốn.

Cảm xúc dâng trào. Lily quay sang, vừa định hỏi thăm hoàng đế về chúng thì đột nhiên mọi thứ trở nên cứng đờ. Ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng bị chặn lại.

Lily hốt hoảng, và cô chỉ vừa chớp mắt một cái thì khung cảnh đã hoàn toàn bị thay thế bởi một màu trắng xóa.

“Chuyện gì…”

Ý nghĩ nhỏ nhoi hiện lên trong đầu Lily, nhưng suy nghĩ của cô sau đó lại chợt trở nên trống rỗng. Cô quên mất. Cô biết mình quên, cố gắng nhớ, chỉ là khiến cho mọi thứ càng mơ hồ. Giống như một giấc mơ.

Có điều, cũng chẳng phải là Lily quên hết mọi thứ. Cô may mắn nhớ một vài điều, và trong đó bao gồm nội dung về ma pháp mang tên ‘Cực quang’. Cô biết cách thi triển nó, cách vẽ và thông tin về từng vòng ma pháp một; thậm chí cô cảm giác rằng chính mình có thể làm được ngay lúc này.



Lily rất thông minh, cô đương nhiên sẽ không thử làm điều ngu ngốc ấy. Đó chỉ là ảo tưởng nhất thời về năng lực bản thân mà thôi. Thế nhưng nội dung ma pháp có lẽ là thật, bởi cô rõ ràng đã hoàn thành thử thách.

– Ngươi đã hoàn thành thử thách.

Một giọng nói vang lên quanh quẩn đâu đây trực tiếp xác nhận cho suy nghĩ của Lily. Theo đó, cô càng có lý do để tin tưởng rằng ma pháp ‘Cực quang’ chính là phần thưởng dành cho thử thách của mình.

Hoàn thành thử thách và nhận phần thưởng là điều tốt, nhưng chẳng hiểu sao Lily cảm giác rõ một cỗ tiếc nuối trong lòng mình đang dần chìm xuống, giống như cô vừa lỡ đánh mất một thứ càng quan trọng hơn.

Thật khó chịu.

– Hãy chọn lấy phần thưởng cho mình.

Giọng nói lại vang lên, và trước mặt Lily bỗng xuất hiện từng món vật phẩm trôi nổi. Có ba món cả thảy.

Lily không vội nhìn thêm, thay vào đó tỏ ra nghi hoặc. Cô vốn tưởng rằng ma pháp ‘Cực quang’ đã là phần thưởng cho thử thách rồi.

– Là phần thưởng thêm.

Giọng nói cất lời giải thích. Lily thấy khó hiểu, nhưng đoán là mình đã hoàn thành tốt thử thách nên được thưởng thêm đi. Dù sao, cô không nhớ rõ chuyện gì về thử thách.

Tạm chấp nhận những gì đang diễn ra, Lily lúc này mới tiến hành quan sát kỹ mấy món vật phẩm đang lơ lửng kia. Một chiếc bình chứa loại mực nào đấy, một tấm khăn choàng màu đỏ thẫm và cuối cùng là một chiếc vương miện bạc.

Mỗi khi nhìn tới một món đồ, thông tin về món đồ ấy lại bỗng dưng hiện lên trong đầu Lily. Cô thoạt đầu kinh ngạc, nhưng vì đã từng nghe anh Turan kể về Đại Thánh Thế nên cũng rất mau thích ứng. Hẳn là do Đại Thánh Tôn.

Món nào cũng đều tốt cả, khiến Lily nhất thời khó mà lựa chọn. Kì thực, nói cho đúng thì bản thân Lily không rõ giá trị từng món đồ, chỉ biết rằng chúng đều rất quý giá. Nghĩ tới, cô cũng không có cách dùng chúng, có lẽ nên mang về cho anh Turan thì tốt hơn.

– Tôi có thể chọn sau không?



Lily cất tiếng hỏi, lòng lại thắc mắc chẳng biết đối phương có nghe được lời mình hay không.

– Không thể.

Đối phương quả quyết trả lời, giọng nói có phần bực tức. Lily nghe vậy sợ sẽ chọc giận nên cũng chẳng nghĩ linh tinh thêm nữa, bèn tập trung vào mấy món đồ.

Bình mực u lam phản ảnh hẳn là lựa chọn tốt nhất. Thứ này rất đa dụng, mà nếu không dùng được thì tin chắc anh Turan cũng có thể mang đi đổi thứ mình muốn hoặc tệ lắm thì bán lấy tiền. Khăn choàng cũng tốt, nhưng thông tin có phần mơ hồ về nó khiến Lily bất an, lo mình sẽ chọn nhầm. Vương miện càng không phải là lựa chọn tốt. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào nó, cô cảm thấy thật khó mà ưa nổi.

Nghĩ rồi, Lily đưa tay về trước, toan chọn lấy bình mực u lam phản ảnh. Đúng vào lúc này, chiếc khăn choàng từ bên cạnh bỗng chồm tới cuốn quanh lấy cánh tay cô. Cảm giác đặc biệt mềm mại và dịu dàng. Lily trông, thấy đối phương giống như là đang khẩn cầu cô chọn mình vậy.

Lily nhướn mày, ánh mắt lại hướng về phía chiếc vương miện, chỉ thấy nó phản ứng càng thêm khó ưa, nhưng rõ ràng cũng đang xáp đến.

Lily nhìn trở về bình mực: không có phản ứng gì. Điều ấy lạ thay làm cô an tâm không ít.

Đưa tay nắm lấy chiếc khăn choàng, cảm giác nó giống như đang dụi người vào tay mình như một con mèo con khiến Lily lấy làm thích thú. Có điều, cô không vì vậy mà từ bỏ lựa chọn là bình mực u lam phản ảnh. Phân vân.


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom