Cập nhật mới

Dịch Vai Hề Cấm Kỵ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200: Vợ Chồng Danh Nghĩa


Vào lúc này, Diệp Hồng đi đến bên cạnh Giang Thành: “Em điều tra được một ít thông tin về Vương Vũ và Bạch Băng, em nghĩ anh nên xem qua một chút.”
Giang Thành nghe Diệp Hồng nói thì phát hiện vẻ mặt Diệp Hồng có gì đó không đúng lắm, Giang Thành bán tính bán ghi nhận tài liệu trong tay Diệp Hồng.
Thông qua tài liệu, Giang Thành phát hiện, Vương Vũ và Bạch Băng đúng là vợ chồng trên danh nghĩa, ngoài ra hai người họ còn hợp tác kinh doanh một xưởng sản xuất vôi bột.
Xưởng sản xuất vôi bột này nằm cạnh khu ngoại ô thành phố Trung Châu, quy mô rất lớn.

Một số tài liệu khác là về dây chuyền sản xuất của nhà xưởng sản xuất vôi bột, Giang Thành phát hiện việc buôn bán của nhà xưởng này cũng không tệ.
Giang Thành không nói rõ được cảm xúc hiện tại trong lòng là gì, gần đây nhất anh luôn cố gắng điều tra xưởng sản xuất vôi bột, nhưng vừa đúng tội phạm Vương Vũ và Bạch Băng cũng kinh doanh một xưởng sản xuất vôi bột.
Giang Thành nghĩ rồi vội vàng hỏi Lục Hạo: “Về việc điều tra tất cả xưởng sản xuất vôi bột ở thành phố Trung Châu, các cậu tra được gì rồi?”
“Báo cáo đội trưởng Giang Thành, chúng tôi sắp xếp điều tra dựa theo tính chất và mục đích, điều tra khắp bốn phía của Trung Châu, hiện tại phía Đông và phía Bắc thành phố Trung Châu đã sắp điều tra xong, không phát hiện thấy điểm gì khác thường.”
Giang Thành nghe vậy thì gật đầu, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay mình, anh thấy nhà xưởng sản xuất vôi bột do Vương Vũ và Bạch Băng kinh doanh được đặt tại phía Tây Nam thành phố.

“Vừa rồi tôi có nhận được thông tin, Vương Vũ và Bạch Băng có kinh doanh một xưởng sản xuất vôi bột, nếu đã sắp điều tra xong phía Đông và phía Bắc thì bắt đầu điều tra nhà của hai người họ trước đi.”
Lục Hạo nghe vậy thì gật đầu: “Đội trưởng Giang Thành yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp kiểm tra hết tất cả xưởng sản xuất vôi bột, nhưng mà vụ án này anh định xử lý như thế nào đây?”
Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cứ xử lý theo những vụ án hình sự bình thường thôi, Vương Vũ say rượu lái xe giết vợ, vi phạm pháp luật, anh ta phải chịu trừng phạt thích đáng.”
Giang Thành nói xong câu đó thì im lặng một lúc lâu, không biết tại sao trong lòng anh luôn có một cảm giác rất kì lạ.

Anh cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy được.
Nhưng vào lúc này, một thành viên đội cảnh sát hình sự đã vội vàng bước vào, nói: “Tội phạm Vương Vũ đã tỉnh táo, hiện tại có cần tiến hành thẩm vấn không?”
Giang Thành gật đầu, lập tức cùng Diệp Hồng đi nhanh đến phòng thẩm vấn, giờ phút này, nhìn trạng thái của Vương Vũ thì đúng là anh ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Giang Thành mất kiên nhẫn nhìn Vương Vũ, kéo đèn pha vào mặt Vương Vũ, Vương Vũ bị đèn chiếu thẳng vào mặt thì nói lớn: “Đệch mợ, chói quá, mấy người định để tôi chói chết hả?”
Diệp Hồng đứng bên cạnh không nghe nổi mấy lời thô tục này, nghiêm túc nói: “Vương Vũ, anh chưa tỉnh à? Nhìn kĩ cho tôi xem đây là chỗ nào, chú ý cách dùng từ của anh.”
Vương Vũ bị Diệp Hồng dọa sợ, dụi dụi mắt mờ mịt nhìn bốn phía, đến khi tầm mắt anh ta dừng trên người Giang Thành và Diệp Hồng, mới thấy hai người họ đang mặc trang phục oai nghiêm của cảnh sát.
“Này… Tôi đang ở đâu vậy?” Vương Vũ vừa nói vừa phát hiện tay và cả người mình đều là máu.
“Vương Vũ, anh đừng có giả ngu với tôi.

Chẳng lẽ anh không có ấn tượng gì về việc mình vừa gây ra à?” Giang Thành mất kiên nhẫn nói.
“Việc tôi gây ra?” Trong lòng Vương Vũ có hơi khó hiểu: “Sao trên người tôi lại dính nhiều máu vậy? Còn nữa, sao tôi lại ở đồn cảnh sát? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, một thành viên đội cảnh sát hình sự mang đoạn ghi chép trong camera hành trình trên xe Vương Vũ đưa cho Giang Thành, trong đoạn clip còn ghi lại toàn bộ quá trình giết người của Vương Vũ.
“Nếu anh quên thì để tôi giúp cho anh nhớ.” Giang Thành nói xong, tàn nhẫn phát đoạn video camera hành trình quay lại được.
Camera hành trình quay lại sự việc đã xảy ra vô cùng rõ ràng, đầu tiên là cảnh Vương Vũ lái xe một cách xiêu vẹo, trên cả quãng đường đều bám theo xe của Bạch Băng, khi vừa đến trên cầu Ngũ Nhất, Vương Vũ dồn sức tông mạnh vào xe Bạch Băng.
Sau khi tông xong, Vương Vũ cầm dao lảo đảo đi qua, lôi Bạch Băng đang hôn mê ở ghế lái ra, đâm bảy tám nhát dao vào người cô ta.
Vương Vũ nhìn thấy hết mọi chuyện thì đờ người: “Đó… Đó là tôi ư? Sao tôi lại làm ra chuyện này? Bạch Băng đâu? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”

Giang Thành nhìn thấy vẻ mặt hoang mang và hoảng sợ của Vương Vũ thì không biết nên nói gì, chẳng biết Vương Vũ thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra hay chỉ đang giả vờ để không phải nhận tội.
Giang Thành dằn lòng xuống nói với Vương Vũ: “Vợ anh mất máu chết ngay tại chỗ rồi.” Diệp Hồng đứng bên cạnh phát hiện, khi Giang Thành nói ra những lời này, trên mặt Vương Vũ thế mà chẳng có vẻ gì là đau khổ cả.
Ngoài ra, dựa vào nét mặt anh ta, Diệp Hồng còn cảm giác được, dường như Vương Vũ rất hài lòng với kết quả này.
Diệp Hồng mở miệng nói: “Tội phạm Vương Vũ, anh say rượu lái xe, còn cố ý gây thương tích cho người khác, bây giờ chứng cứ rõ ràng, anh còn gì để nói không?”
Vương Vũ nghe Diệp Hồng nói thì sợ thất thần: “Đúng là tôi đã uống rượu khi lái xe, nhưng khi sau khi uống xong tôi không biết mình đã làm gì cả, chuyện này được quy vào diện tâm lý có vấn đề, đúng chứ?”
Giang Thành nghe Vương Vũ nói vậy thì im lặng, anh hiểu, hoá ra Vương Vũ lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, nhưng Giang Thành sẽ không để cho Vương Vũ được như ý.
“Tâm lý có vấn đề hay không chúng tôi không biết, nhưng anh đã uống rượu tông người ta, ngoài ra, tôi thấy tâm lý anh như vậy thì đâu có vấn đề gì? Chỉ đơn giản là uống rượu giết người mà thôi.”
Giang Thành nói rồi bước đến bên cạnh Vương Vũ: “Anh nghĩ pháp luật chỉ dùng để trưng thôi à? Để tôi nói cho anh biết, anh trốn không thoát đâu, anh phải biết, anh sống trong một quốc gia có pháp luật thì anh sẽ không được phép làm xằng làm bậy.”
Vương Vũ nghe Giang Thành nói vậy thì phút chốc bật cười ha hả, nhưng Vương Vũ không nói gì lại làm cho Giang Thành sợ hãi ngoài ý muốn.
“Bây giờ tôi có mấy việc muốn hỏi anh, Bạch Băng là vợ anh, tại sao anh lại lái xe tông cô ta, còn giết hại cô ta, giữa hai người rốt cuộc có ân oán gì?”
Biểu cảm hoảng sợ và bối rối của Vương Vũ trong phút chốc lập tức trở thành chẳng sợ hãi điều gì: “Tôi không biết, tôi uống rượu quá nhiều, tôi chẳng biết mình làm gì cả, các người định tội thì định mau đi.”
Giang Thành nghe thấy những lời này của Vương Vũ thì nhíu chặt mày, vì thế anh quay đầu nói với Diệp Hồng: “Em đi sắp xếp người xét nghiệm máu của Vương Vũ, kiểm tra xem anh ta có dấu hiệu của ma tuý hay không.”
Diệp Hồng gật đầu, lập tức đến phòng pháp y gọi Dương Lạc làm xét nghiệm, xét nghiệm kiểu này một mình Dương Lạc cũng làm được, xem thời gian thì cũng không cần đến bệnh viện làm gì.
Trước khi có kết quả xét nghiệm của Dương Lạc, Giang Thành vẫn tiếp tục tra hỏi động cơ giết người của Vương Vũ, nhưng Vương Vũ không chịu hé răng một lời nào.
Đúng lúc này, Dương Lạc cầm báo cáo xét nghiệm, vội vàng đi vào nói nhỏ vào tai Giang Thành: “Vừa rồi tôi kiểm tra máu của Vương Vũ, tuy rằng không có dấu hiệu của ma tuý, nhưng có sự tồn tại của chất Daturaline.”
“Cậu nói là chất Daturaline? Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thằng Hề?” Giang Thành hỏi một cách gấp gáp, nhưng Dương Lạc lại lắc đầu: “Tình huống cụ thể vẫn phải thẩm vấn anh ta đã, vụ án này tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu.”
Lúc này, Giang Thành nhìn Vương Vũ đang im lặng, trong phút chốc không biết nói gì.
“Vừa rồi chúng tôi phát hiện trong máu của anh có chất Daturaline, tại sao anh lại hút nó? Anh tự nguyện hay bị người ta ép buộc?”
Vương Vũ nghe vậy thì cả người đờ ra, trong mắt chợt lóe: “Tôi chẳng biết anh nói gì, tôi không biết gì hết.”
Giang Thành nhìn thấy biểu cảm đó của Vương Vũ lập tức cảm thấy Vương Vũ nhất định có quan hệ bí ẩn với Thằng Hề, dù gì trong cơ thể anh ta cũng có sự tồn tại của chất Daturaline, hơn nữa, Giang Thành còn cảm thấy Vương Vũ chắc chắn biết gì đó, nhưng anh ta lại không chịu nói.
“Tôi không biết tại sao anh lại muốn giấu chúng tôi, nhưng anh phải biết, anh say rượu rồi giết người đã được khép thành tội hình sự, dựa theo hiểu biết của tôi về luật pháp thì anh nhất định sẽ bị tử hình.”

Vương Vũ nghe thấy lời Giang Thành thì trong mắt thoáng hiện sự đau khổ, nhưng đau khổ đó chỉ là thoáng qua mà thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên Giang Thành nhớ ra, vừa rồi lúc anh đọc thông tin về Vương Vũ và Bạch Băng, phát hiện hai người bọn họ còn có một đứa con, nhưng đứa bé này chỉ mới bảy tám tuổi.
Giang Thành nghĩ một lát rồi từ từ mở miệng, nói: “Tôi biết bây giờ anh đã chẳng còn ôm hy vọng sống nữa, tuy không biết tại sao anh lại tuyệt vọng như vậy, nhưng anh có nghĩ đến con của anh không?”
Vương Vũ nghe thấy Giang Thành nhắc đến còn mình thì sững người, hốc mắt anh ta cũng đỏ lên: “Là tôi có lỗi với con tôi.

Vì hành vi của tôi mà thằng bé trở thành trẻ mồ côi.”
“Vì vậy nên anh phải nhanh chóng nói chân tướng sự việc cho tôi biết, ít nhất sau này khi con anh hỏi đến, thằng bé cũng không cảm thấy mình là con của hung thủ giết người.”
Vương Vũ nghe thấy Giang Thành nói vậy thì có hơi chần chừ, ngay lúc đó, Diệp Hồng xem kết quả đã kiểm tra xong, gấp gáp hỏi: “Trong cơ thể của anh có chất Daturaline, người bình thường không thể có nó được, tại sao anh lại hút Daturaline?”
Vương Vũ mỉm cười khinh miệt: “Cô cũng nói rồi đấy, người bình thường không thể tiếp xúc mấy thứ này, sao tôi lại tự nguyện đi động vào mấy cái đó được chứ?”
Giang Thành nghe Vương Vũ nói xong, trong lòng đã đoán được đại khái bảy tám phần, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thằng Hề.

Chẳng lẽ Thằng Hề ép Vương Vũ làm như vậy?.

Truyện mới cập nhật
Giang Thành nghĩ vậy thì vội vàng hỏi: “Anh có quen người nào tên là Thằng Hề không?”
Giang Thành phát hiện, khi Vương Vũ nghe thấy hai chữ này thì cơ thể run lên bần bật, giống như rất sợ người này, chính vì biểu cảm này của Vương Vũ đã giúp mọi người càng thêm chắc chắn Vương Vũ có quan hệ gì đó với Thằng Hề..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201: Thủ Đoạn Khác Thường


Nhưng khi Giang Thành hỏi hết lần này đến lần khác, Vương Vũ không hề mở miệng, giống như trong lòng anh ta có gì đó khó nói vậy.

“Cứ vậy mãi thì không được đâu.

” Diệp Hồng đứng bên cạnh nói nhỏ với Giang Thành.

Giang Thành gật đầu, trong lòng anh cũng hiểu, nếu Vương Vũ cứ tiếp tục trì hoãn thời gian như vậy thì vụ án của Thằng Hề cũng sẽ bị trì hoãn theo.

Nhưng mà Vương Vũ mãi chẳng chịu khai, nhưng tội danh giết người đã treo trên đầu anh ta rồi, phải làm sao bây giờ?
Giang Thành nghĩ vậy thì lập tức cảm thấy đau đầu, trong lòng Vương Vũ rốt cuộc có điều gì khó nói đây?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm Vương Vũ đánh mất lý trí, lái xe tông chết vợ mình không thương tiếc.

Hiện tại biểu cảm của Vương Vũ dường như rất đau khổ, xúc động mãnh liệt và bóng tối bao phủ khắp người anh ta.

Trong lòng Giang Thành cũng hiểu, Vương Vũ chắc chắn không phải đau khổ vì vợ mình đã chết, vậy rốt cuộc Vương Vũ có bí mật gì đây?
Giang Thành nghĩ vậy thì từ từ mở miệng: “Anh sẽ không vô duyên vô cớ giết vợ, tôi biết nhất định trong lòng anh đang có bí mật.


Vương Vũ nghe thấy vậy thì cười khẩy một tiếng đầy khinh thường: “Anh không cần giả vờ thấu hiểu trước mặt tôi.


“Tôi biết tôi đã giết người, tôi đã chẳng còn hy vọng gì nữa, nên anh không cần phải ở đây tốn thời gian với tôi đâu.



Giang Thành nghe vậy thì nghiến răng căm hận, xem ra lần này Vương Vũ chắc chắn sẽ không mở miệng, thật ra vụ án này cứ trực tiếp phán tử hình Vương Vũ cũng không thành vấn đề.

Nhưng giờ Giang Thành đã biết vụ án này có liên quan đến Thằng Hề, bây giờ anh đang tìm xưởng sản xuất loại vôi bột kia.

Mà nhà Vương Vũ vừa hay lại mở xưởng kinh doanh sản xuất vôi bột.

Giang Thành cảm thấy trước tiên cần phải kiểm tra xưởng kinh doanh sản xuất vôi bột của Vương Vũ đã.

Giang Thành nghĩ vậy thì cũng chẳng còn muốn ngồi đó nói nhảm với Vương Vũ nữa, chờ đến khi mang đủ bằng chứng xác thực đặt trước mặt Vương Vũ, Giang Thành tin chắc anh ta không khai cũng phải khai.

Vì thế, Giang Thành lập tức gọi điện thoại cho Lục Hạo: “Sao rồi? Cơ sở kinh doanh xưởng sản xuất vôi bột của nhà Vương Vũ và Bạch Băng có manh mối gì không?”
Lục Hạo ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Có lẽ thông tin bị sai rồi, người chủ hiện tại của xưởng sản xuất vôi bột này là một người Pháp tên Thạch Đầu.


Giang Thành nghe nói thế thì cảm thấy kì lạ, xưởng sản xuất vôi bột đó không phải Vương Vũ và Bạch Băng cùng kinh doanh ư? Người Pháp tên Thạch Đầu kia là ai?
Dựa theo điều tra của Lục Hạo và hỏi thăm xung quanh thì nhiều năm về trước, xưởng sản xuất vôi bột này đúng là của Vương Vũ và Bạch Băng cùng nhau kinh doanh, người Pháp và những người làm việc hiện tại cũng nói đúng là của hai người họ.

Nhưng về sau không biết vì lí do gì, vào thời điểm xưởng sản xuất vôi bột đang ăn nên làm ra, hai người họ lại quyết định chuyển nhượng nó.

Nói là chuyển nhượng, còn không bằng nói có người ra giá mua lại xưởng sản xuất vôi bột.

Nghe thấy thông tin Lục Hạo cung cấp qua điện thoại, Giang Thành ngạc nhiên không thôi, không chừng có thể tìm được manh mối về vụ Vương Vũ giết người trong nhà xưởng này.

Giang Thành nghĩ vậy vội vàng cúp điện thoại, thở hổn hển đi vào phòng thẩm vấn.

“Theo sự điều tra của cảnh sát chúng tôi thì xưởng sản xuất vôi bột của hai người các anh kinh doanh đã bị chuyển nhượng cho người khác, tại sao vậy?”
Dựa vào phân tích về mặt kinh tế của Giang Thành, vào năm Bạch Băng và Vương Vũ chuyển nhượng nhà xưởng sản xuất vôi bột, thu nhập của hai người họ rất là cao.

Vậy thì tại sao hai người bọn họ không tiếp tục kinh doanh, ngược lại còn vào lúc ăn nên làm ra nhất bán nhà xưởng, rốt cuộc trong đó có uẩn khúc gì?
Vương Vũ nghe thấy lời chất vấn của Giang Thành thì nở nụ cười khổ: “Chuyện tôi tự nguyện chuyển nhượng xưởng sản xuất vôi bột hình như không liên quan đến cảnh sát nhỉ?”
“Sao mấy người nhiều chuyện thế? Cần định tội thì định mau đi, dù gì tôi cũng đâu còn sống được mấy ngày, đúng chứ?”
Diệp Hồng đứng bên cạnh càng nhìn càng sốt ruột, hiện tại Vương Vũ rõ ràng là điếc không sợ súng, chắc chắn anh ta sẽ không khai gì cả.

Diệp Hồng đành kéo Giang Thành ra khỏi phòng thẩm vấn: “Giờ em có ý này, nếu muốn bắt Vương Vũ khai ra, chỉ còn cách dùng thủ đoạn khác thường.


“Thủ đoạn khác thường?” Giang Thành nghe vậy cảm thấy rất khó hiểu: “Em nói suy nghĩ của em đi, em định làm thế nào để bắt Vương Vũ chịu mở miệng?”
Lúc này, Diệp Hồng lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là một bé trai đang cười rất tươi.

“Chúng ta sẽ điều tra con trai của Vương Vũ và Bạch Băng, bây giờ Vương Vũ xảy ra chuyện như vậy, trong nhà chỉ còn mỗi bé trai này thôi.


Giang Thành nghe Diệp Hồng nói xong thì liếc mắt nhìn cô vô cùng khó hiểu: “Ý em là lợi dụng con của Vương Vũ để ép anh ta mở miệng?”
Diệp Hồng thật sự gật đầu: “Dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con, anh ta kiểu gì cũng sẽ lo lắng cho con mình, chúng ta sẽ lợi dụng điểm này để làm Vương Vũ lung lay.



Giang Thành nghe xong thì cảm thấy rất có lý, cho dù không lợi dụng con trai của Vương Vũ thì anh cũng có thể cho hai bố con họ gặp mặt nhau một lần.

“Vậy giờ ai chăm sóc thằng bé?” Giang Thành hỏi một cách lo lắng.

“Hôm qua em đi hỏi thì thằng bé hiện đang ở trong trường, vì trong nhà xảy ra chuyện nên mấy ngày nay thằng bé đều ở nhờ nhà giáo viên.


Giang Thành nghe Diệp Hồng nói xong thì gật đầu rồi nhìn qua đồng hồ: “Giờ hẳn là giờ thằng bé tan học, anh sẽ đến trường đón thằng bé.

” Giang Thành dứt lời lập tức lái xe đến trước cổng trường.

Lúc anh đến vừa hay là lúc tan học, Giang Thành nhìn thấy các giáo viên đang đưa học trò đến cổng trường rồi giao những đứa trẻ cho cha mẹ của chúng.

Giang Thành đứng trước cổng trường chờ đợi, anh định chờ sau khi các phụ huynh đón con họ đi rồi mới vào trường tìm con trai của Vương Vũ.

Đúng lúc này, bóng dáng một đứa trẻ hấp dẫn tầm mắt Giang Thành.

Thằng bé một mình leo lên cầu trượt, tuột xuống rồi lại leo lên, chơi vô cùng vui vẻ.

Lúc này đây, Giang Thành phát hiện bé trai ấy có vẻ như không chỉ chơi cầu trượt thôi, ánh mắt thằng bé thường xuyên nhìn về phía cổng trường, dường như đang chờ ai đó đến.

Giang Thành lấy ảnh chụp ra, sau khi đối chiếu một lượt, anh xác định bé trai kia chính là con trai của Vương Vũ.

Đang lúc Giang Thành chuẩn bị xuống xe, một cô giáo bước đến cạnh thằng bé: “Vương Lỗi à, hôm nay cô phải ở lại sửa bài tập cho các bạn khác, con ở đây chơi một mình xong thì đến phòng học tìm cô nhé?”
Cậu bé không nhìn cô giáo, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía cổng trường.

Lúc này, bọn trẻ trước cổng trường đã được bố mẹ đón về hết, cậu bé Vương Lỗi vẫn tràn ngập hy vọng nhìn về phía cổng.

Giang Thành hiểu, Vương Lỗi đang hy vọng bố mẹ thằng bé có thể đến đón thằng bé về nhà, nhưng bây giờ mẹ Vương Lỗi là Bạch Băng đã chết, người bố Vương Vũ thì vẫn còn đang ở trong phòng cảnh sát hình sự.

Giang Thành mở cửa xe, từ từ bước vào trong trường rồi đi đến bên cạnh Vương Lỗi, cả quá trình thằng bé không nói một lời nào, ngoài ra cũng không hoạt bát, hiếu động như những đứa trẻ cùng trang lứa.

“Bạn nhỏ à, cháu là Vương Lỗi đúng không?” Giang Thành hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Vương Lỗi không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn Giang Thành một cái rồi cũng chẳng nói gì, tiếp tục cúi đầu nghịch tấm thẻ trong tay mình.

Giang Thành từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu Vương Lỗi: “Cháu đang chờ bố mẹ đến đón đúng không?”
Vương Lỗi nghe thấy nhắc đến bố mẹ mình thì mở to mắt nhìn Giang Thành: “Chú biết bố mẹ cháu ạ?”
Giang Thành không còn cách nào khác, chỉ có thể mỉm cười đáp: “Ừ, chú biết, còn biết rất rõ nữa.


“Vậy chú có thể gọi cho bố mẹ cháu giúp cháu được không? Mấy ngày rồi bố mẹ không đón cháu về nhà, bây giờ ngày nào cháu cũng theo cô giáo về nhà của cô hết, cháu muốn về nhà, cháu nhớ bố mẹ.


Vương Lỗi bẩm sinh trầm tính đột nhiên nói nhiều như vậy, Giang Thành không biết phải làm sao.


“Cháu dẫn chú đi gặp cô giáo của cháu được không? Chú phải thông báo với cô giáo cháu một tiếng rồi mới đưa cháu đi được, chú dẫn cháu đi gặp bố cháu.


Vương Lỗi nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên, cả người phấn khởi, bàn chân nhỏ chạy băng băng, dẫn Giang Thành đến phòng học.

Giang Thành gặp được vị giáo viên tốt bụng của Vương Lỗi: “Cô giáo này, phiền cô theo tôi ra đây một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô.


Lúc này, Giang Thành và cô giáo đứng ở lối đi nhỏ trên hành lang, còn bạn nhỏ Vương Lỗi thì mang biểu cảm chờ mong, ở trong phòng dõi mắt nhìn Giang Thành.

Giống như Vương Lỗi hiểu được, chờ Giang Thành nói chuyện với cô giáo xong, thằng bé có thể nhìn thấy bố mẹ của mình.

“Xin hỏi, anh là người thân của bé Vương Lỗi ạ?” Cô giáo nghi ngờ nhìn Giang Thành rồi hỏi.

Giang Thành lắc đầu rồi lấy giấy chứng nhận từ trong ngực ra: “Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chắc cô cũng nghe nói bố mẹ Vương Lỗi xảy ra chuyện rồi, giờ tôi phải đưa thằng bé đến gặp bố của mình.


Cô giáo lập tức đờ cả người, đúng là cô có nghe hiệu trưởng nói bố mẹ Vương Lỗi gần đây xảy ra chuyện gì đó nên mới nhờ cô chăm sóc Vương Lỗi vài ngày.

Nhưng hiệu trưởng cũng không nói cho cô biết nhà của Vương Lỗi xảy ra chuyện gì, vậy nên hiện tại, khi cô thấy đội trưởng Giang Thành của đội cảnh sát hình sự đến thì có hơi bối rối.

“Tôi có thể biết bố em Vương Lỗi đã xảy ra chuyện gì không?” Cô giáo hỏi một cách căng thẳng.

Giang Thành do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói chuyện Vương Vũ giết chết vợ mình là Bạch Băng cho cô giáo nghe: “Chuyện này chỉ mình cô biết là được rồi, đừng kể cho mọi người biết, tôi sợ ảnh hưởng đến tương lai sau này của thằng bé.


Cô giáo nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu: “Tôi rất thích thằng bé Vương Lỗi, vậy anh cứ dẫn thằng bé đi trước đi, nếu sau này còn cần tôi chăm sóc thì cứ nói, tôi có thể chăm sóc thằng bé vài ngày.


Cô giáo nói xong thì trở vào trong phòng học, dắt tay Vương Lỗi đến giao cho Giang Thành.

Giang Thành lái xe đến đội cảnh sát hình sự, khỏi phải nói lúc này đây trong lòng Vương Lỗi vui biết chừng nào, ở trong xe ồn ào một lúc.

Nhưng khi Vương Lỗi thấy xe dừng lại trước cửa đội cảnh sát hình sự, thằng bé lại dừng lại, không đi vào.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202: Vượt Quá Giới Hạn


“Sao vậy, sao cháu không đi tiếp?” Giang Thành tò mò hỏi han.

“Chú ơi, nơi này là cục cảnh sát mà, cháu không có làm chuyện gì sai trái, tại sao chú lại dẫn cháu tới nơi này.

” Vương Lỗi ấm ức hỏi.

Giang Thành không biết phải mở miệng trả lời như thế nào, chẳng lẽ Giang Thành lại nói người làm sai không phải cậu ta mà là bố cậu ta?
“Không phải, chú có một chuyện cần xử lý, cháu ở bên ngoài chờ chú một chút nhé.

” Giang Thành nói xong thì dẫn Vương Lỗi vào trong Phòng Cảnh sát Hình sự.

Ngay sau đó Giang Thành đi tới chỗ Vương Vũ ngay, đó là phòng thẩm vấn, vào giờ phút này, Vương Vũ đã không còn kiên nhẫn: “Tôi thật sự không muốn nói chuyện với các người nữa, tại sao cứ hỏi mãi vậy?”
Giang Thành nghe vậy thì thở dài: “Tôi đến để đưa anh đi gặp một người.

” Nói xong Giang Thành thực hiện biện pháp an toàn, còng tay của Vương Vũ lại.

Hơn nữa còn lấy quần áo che còng tay lại.

“Gặp ai vậy? Bây giờ tôi không muốn gặp ai cả.

” Vương Vũ không chịu hợp tác, Giang Thành tức giận quát: “Con của anh mấy ngày nay ở trường không có ai chăm sóc, chẳng lẽ anh không muốn biết hiện tại thằng bé ra sao hả?”

Nghe vậy Vương Vũ trở nên thẫn thờ không phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi theo Giang Thành đến Phòng Cảnh sát Hình sự.

Lúc này Vương Lỗi đang buồn chán ngồi chờ ở Phòng Cảnh sát Hình sự đùa giỡn với tấm thiệp trong tay, Vương Vũ vừa nhìn thấy đứa con của mình thì nước mắt tuôn trào.

Hiện tại Vương Vũ không có bạn bè thân thiết, người thân gì cả, lẻ loi một mình, đứa con Vương Lỗi về sau sẽ như thế nào? Quả thực chuyện này trong lòng Vương Vũ là một vấn đề lớn.

“Có muốn gặp con của anh không?” Có muốn trò chuyện với thằng bé không?” Giang Thành từ tốn hỏi.

Vương Vũ gật đầu: “Anh cảnh sát, anh cho tôi nói chuyện với thằng bé, tôi chỉ muốn nhắn nhủ thằng bé một chuyện, để sau này thằng bé có thể một mình đối mặt với cuộc đời hiểm ác này, anh làm ơn cho tôi một cơ hội.


Nghe nói vậy, Giang Thành im lặng, còn Diệp Hồng ở bên cạnh vội vàng mở miệng nói: “Bây giờ anh có thể đứng ở đằng xa liếc nhìn thằng bé đã là cho anh cơ hội rồi, ngẫm lại hành vi của anh, ngay cả hợp tác với cảnh sát cũng đâu có ngại ngùng như vậy.


Nghe Diệp Hồng nói như vậy, mặt Vương Vũ lại ngân ngấn nước mắt: “Chỉ cần các người cho tôi nói chuyện với con tôi, nói với thằng bé một lời, các người muốn biết gì, tôi sẽ nói tất cả cho các người biết.


Nghe vậy lúc này Giang Thành mới hài lòng gật đầu: “Đi thôi, đến đó đừng để lộ anh đeo còng tay.

” Giang Thành nói xong thì mở cửa Phòng Cảnh sát Hình sự.

“Bố!” Vương Lỗi vừa ngẩng đầu lên thì thấy bố của mình là Vương Vũ đang đứng ở cửa, hốc mắt đỏ hoe: “Mấy ngày nay bố đi đâu vậy, sao lại không đến trường học đón con? Mẹ đâu? Mẹ đâu rồi?”
Vương Vũ không biết nên mở miệng nói như thế nào: “Con hãy nghe bố nói này, từ nay về sau bố sẽ không thể ở bên cạnh con, con phải tự mình mặc quần áo, dọn dẹp, học tập chăm chỉ.


Giang Thành mới nghe nửa câu chuyện, không nhịn nổi nữa đành xoay người đi ra hành lang hút một điếu thuốc lá, Giang Thành biết, Vương Vũ chắc chắn là đang sắp xếp và giải thích vấn đề gì đó.

Thời gian trôi qua khoảng hai giờ đồng hồ, Vương Vũ mới miễn cưỡng theo người ta rời khỏi phòng làm việc: “Con tôi đang ngủ, nhờ các người đưa thằng bé về nhà được không?”
Giang Thành nghe vậy thì gật đầu: “Anh yên tâm đi, an toàn của thằng bé cứ giao cho tôi.

” Giang Thành nói xong thì đưa Vương Vũ về phòng thẩm vấn.

“Bây giờ anh nói đi, những gì anh biết nói hết toàn bộ đi, tại sao anh lại giết vợ mình, còn nữa tại sao trong cơ thể anh lại có Daturaline?” Giang Thành hỏi thẳng.

Vương Vũ thở dài rồi kể lại sự việc, toàn bộ diễn biến đều nói ra.

Vài năm trước, Vương Vũ và Bạch Băng muốn kiếm chút tiền nên đã mở một xưởng sản xuất vôi bột, nhưng làm ăn phất lên nhanh chóng, hai người đem bán kiếm được không ít tiền lời.

Nhưng vào lúc làm ăn cực kỳ tốt đẹp thì Vương Vũ quen một người bạn tên là Thạch Đầu, cũng chính là người Pháp hiện tại của xưởng sản xuất vôi bột.

“Năm đó Thạch Đầu tìm đến tôi, nói rằng trong tay anh ta có rất nhiều tiền, muốn cùng tôi hợp tác buôn bán, chúng tôi liền mở rộng quy mô xưởng sản xuất vôi bột gần gấp đôi.

” Khi Vương Vũ nhắc đến Thạch Đầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi.


Có Thạch Đầu làm nhà tài trợ chính cùng với mối quan hệ của anh ta, xưởng sản xuất vôi bột càng ngày càng phát triển lớn hơn, hơn nữa năm sau kinh tế lại tốt hơn năm trước rất nhiều, khắp nơi đều xây nhà cao tầng khiến việc kinh doanh vôi bột được chào đón tốt chưa từng có.

Nghe vậy, Giang Thành nhíu mày: “Nếu làm ăn tốt như vậy, tại sao ở thời điểm kinh doanh tốt nhất, anh lại chọn bán xưởng sản xuất vôi bột cho Thạch Đầu? Chẳng lẽ và vì anh ta cho anh rất nhiều tiền?”
Nói đến người này thì Vương Vũ lại cười khổ, đành lắc đầu: “Cái giá anh ta trả cho tôi không nhiều, tương đương với việc tôi tặng xưởng sản xuất vôi bột cho anh ta.


“Hiện tại anh nói nhiều như vậy, nhưng mà chuyện xưởng sản xuất vôi bột là một chuyện khác, rốt cuộc vì cái gì anh lại thản nhiên ra tay giết chết vợ mình.


“Bởi vì cô ta vượt quá giới hạn…, hơn nữa nếu tôi không giết chết cô ta thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ giết tôi.

” Khi nói những lời này, Vương Vũ vô cùng lạnh lùng, khiến cho Giang Thành cảm thấy hơi sợ hãi.

Chẳng lẽ chỉ vì một lần vượt quá giới hạn…, có thể làm cho Vương Vũ giết chết Bạch Băng sao? Hơn nữa theo như lời Vương Vũ nói thì Bạch Băng có ý đồ giết Vương Vũ, rốt cuộc chuyện này là sao?
Ngay tại thời điểm xưởng sản xuất vôi bột làm ăn tốt nhất, bởi vì Bạch Băng không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa con nhỏ là Vương Lỗi đã khiến cho Vương Vũ và Bạch Băng thường xuyên cãi nhau, mà khoảng thời gian này người vợ tên Bạch Băng lại thường xuyên đi qua đêm không về nhà.

Cho nên Vương Vũ nghi ngờ người vợ Bạch Băng ngoại tình.

Nhưng mà Vương Vũ lén điều tra một thời gian, nhưng anh ta không phát hiện điểm gì đáng nghi từ người vợ Bạch Băng.

“Cho đến một ngày trời mưa tầm tã, Bạch Băng lái xe đi ra ngoài, rốt cuộc trong lòng tôi cảm thấy không hợp lý, vì vậy lén bám theo thì thấy cô ta đi vào một khách sạn.


Lúc nói đến người phụ nữ này, Giang Thành nhận thấy rõ ràng, vẻ mặt của Vương Vũ vô cùng lạnh lùng, hơn nữa trong mắt đầy sự hận thù.

“Khoảnh khắc khi tôi đẩy cửa khách sạn vào, tôi không thể ngờ là vợ của tôi, Bạch Băng lén lút làm con đàn bà dâm đãng, dám qua lại với bạn bè tốt và cũng là đối tác làm ăn của tôi, Thạch Đầu.


Giang Thành hiểu ra ngay, khi thấy vợ của mình lại chung chạ với người anh em của mình, không ai có thể chấp nhận được.

“Vậy anh nói vợ của anh, Bạch Băng có ý muốn giết chết anh là có ý gì?” Ngay sau đó Giang Thành hỏi tiếp.

“Chuyện này cũng là tôi vô tình mới biết thôi, thì ra trước khi tôi phát hiện chuyện của hai người bọn họ, Bạch Băng đã cho tôi dùng thứ gì đó, chính là thứ các người gọi là Daturaline.


Thì ra Bạch Băng vượt quá giới hạn… là đã có tính toán âm mưu từ trước, khi Thạch Đầu xuất hiện thì Bạch Băng liền kết hợp với Thạch Đầu, Vương Vũ đoán Bạch Băng có thể đã bị Thạch Đầu mê hoặc dùng vũ khí vô hình giết chết Vương Vũ, sau đó độc chiếm xưởng sản xuất vôi bột.

“Vậy tại sao anh phát hiện ra chuyện không hợp lý?” Giang Thành vội hỏi.

“Đó là do từ một ngày nọ, trước khi tôi đi ngủ cô ta luôn đưa cho tôi một ly nước có màu đục đục, nói là thuốc bồi bổ cơ thể, nhưng càng uống tôi càng thấy cơ thể không được khỏe mạnh như trước.


Vì vậy, Vương Vũ đã đưa thứ được gọi là thuốc bổ kia đi kiểm tra, kết quả phát hiện ra đây là thứ gây tổn hại cho cơ thể.


Vì Bạch Băng cho uống Daturaline nên cơ thể của Vương Vũ mới ngày càng suy yếu hơn, ngay cả vấn đề cơ bản là chuyện phòng the cũng không làm được, hơn nữa muốn làm việc cũng không thể.

Nói đến chuyện này, Giang Thành cảm thấy tò mò, không lẽ Daturaline này xuất hiện là do Bạch Băng làm? Mà Bạch Băng lấy được Daturaline từ nơi nào? Bạch Băng với Thằng Hề có mối liên hệ như thế nào?
Nhưng mà hiện tại Bạch Băng đã chết, đáp án của vấn đề này Giang Thành không biết mình nên hỏi ai, xem chừng Vương Vũ cũng không biết rốt cuộc Bạch Băng đã lấy được Daturaline từ đâu?
“Ngay thời điểm tôi phát hiện Bạch Băng dám giết tôi, lúc đầu tôi không dám đối phó với cô ta, nhưng vào thời điểm tôi phát hiện Bạch Băng vượt quá giới hạn…”
Theo lời Vương Vũ nói, đầu tiên Vương Vũ phát hiện Bạch Băng cho anh ta dùng Daturaline độc hại, sau đó trong lòng Vương Vũ nghĩ Bạch Băng chắc chắn có âm mưu gì đó.

Nhưng mà, việc dùng Daturaline trong thời gian rất dài đã khiến thân thể của Vương Vũ bị tổn thương rất lớn, ở xưởng sản xuất vôi bột lại có một người lãnh đạo là Thạch Đầu.

Cho đến một ngày nọ, Bạch Băng nói với Vương Vũ: “Cơ thể của anh càng ngày càng xấu, có thể là do mệt mỏi quá độ, hay là anh ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đừng xen vào việc ở xưởng sản xuất vôi bột nữa, cứ để cho một mình Thạch Đầu làm đi.


Vốn dĩ lúc đó Vương Vũ thấy chuyện này không có gì đáng nghi, cho đến khi Thạch Đầu lấy ra một bản hợp đồng thu mua, Thạch Đầu muốn mua toàn bộ cổ phần xưởng sản xuất vôi bột của Vương Vũ.

Mà vào thời điểm đó, Vương Vũ thật sự tưởng rằng cơ thể mình bị tổn thương lớn, không thể đứng ra kinh doanh xưởng sản xuất vôi bột, cho nên đồng ý bán lại xưởng sản xuất vôi bột ngay cho Thạch Đầu.

“Ngày giao dịch thành công cũng chính là ngày trời mưa rất lớn, tôi đi theo Bạch Băng đến khách sạn phát hiện Bạch Băng dám chung chạ với Thạch Đầu, khi đó tôi mới hiểu được đây là âm mưu của hai người bọn họ.


Nghe đến đây, Giang Thành coi như đã hiểu được, tự anh xâu chuỗi lại sự việc xảy ra đối với Vương Vũ.

Bạch Băng và Thạch Đầu chung chạ với nhau, vì vậy tìm cách lấy hết cổ phần xưởng sản xuất vôi bột trong tay Vương Vũ vào trong tay mình.

Hơn nữa Bạch Băng còn muốn hủy hoại cơ thể Vương Vũ, nói như vậy, nếu Bạch Băng muốn ly hôn với Vương Vũ rồi chung sống với Thạch Đầu, Vương Vũ cũng không thể ngăn cản.

Mà ngay tại thời điểm thu mua xưởng sản xuất vôi bột thành công, Bạch Băng không còn giấu diếm chuyện chung chạ với Thạch Đầu nữa, còn bị Vương Vũ bắt được tại trận.

“Cho nên ngày hôm đó anh tức giận uống rất nhiều rượu, sau đó giết chết Bạch Băng phải không?” Giang Thành từ tốn hỏi.

“Đúng vậy, là hai người bọn họ hại tôi thành ra như vậy.

” Vương Vũ nói xong, ánh mắt lộ rõ sự căm hận.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203: Điều Tra Thạch Đầu


“Vậy Thạch Đầu đâu, bây giờ người đó đang ở đâu?” Giang Thành hỏi như vậy là có nguyên nhân, dù sao Bạch Băng bây giờ đã chết, Daturaline rốt cuộc có liên quan gì đến Thạch Đầu không?
Dù sao bây giờ người bị hại là Bạch Băng đã bị Vương Vũ giết chết, giờ muốn biết Daturaline từ đâu mà có, trước hết chỉ có thể tìm Thạch Đầu.

Bởi vì ngoài Vương Vũ có tiếp xúc thân mật với Bạch Băng, Thạch Đầu là người mà Bạch Băng tiếp xúc tương đối thường xuyên, hiện tại Giang Thành càng thêm nghi ngờ.

Mối quan hệ giữa Bạch Băng và Thạch Đầu rốt cuộc là gì, ai âm thầm liên lạc với Thằng Hề?
Hiện tại Vương Vũ bị tổn hại cơ thể do dùng Daturaline cho nên Vương Vũ không biết gì về Daturaline và Thằng Hề.

“Tôi cũng không biết Thạch Đầu ở đâu.

” Khi Vương Vũ nhắc tới Thạch Đầu, biểu cảm vô cùng tức giận, ngay cả nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy anh nói cho tôi biết một câu, từ khi nào mà anh phát hiện Bạch Băng và Thạch Đầu có gian tình, sau đó Thạch Đầu đi đâu, anh không để ý đúng không?”
Giang Thành cũng không muốn nhắc tới chuyện này làm cho Vương Vũ đau khổ, nhưng mà bây giờ vụ án quan trọng hơn, phải buông bỏ cái gọi là tình cảm con người.

“Ngày hôm đó tôi phát hiện chuyện của bọn họ, sau đó còn cãi nhau một trận.

Tôi ra tay đánh Thạch Đầu, rồi sau đó cả Bạch Băng và Thạch Đầu đều cùng nhau lặn mất tăm.


Vương Vũ thản nhiên nói: “Tôi có thể xác định rằng chuyện của hai người đã bị bại lộ, cho nên cùng nhau cao chạy xa bay, ngay cả đứa con cũng không màng.



Nghe nói vậy, Giang Thành không nói nên lời: “Hai người bọn họ đã đi đâu? Về sau anh dùng cách nào tìm được Bạch Băng?”
“Ngay từ đầu tôi đã không có ý định tìm Bạch Băng, nghĩ rằng tự mình nuôi con trai khôn lớn, cứ để cho đôi cẩu nam nữ này tự sinh tự diệt đi.


Vương Vũ nói xong, ánh mắt dần đỏ lên, Giang Thành có thể nhìn thấy rõ, đó không phải là vì đau khổ mà bởi vì tức giận.

“Nhưng mà sau đó tôi càng tức giận hơn khi con tôi ngày nào ở nhà cũng ầm ĩ đòi mẹ, vậy mà con đàn bà Bạch Băng kia dám bỏ rơi gia đình đi cùng với người khác, cục tức này tôi nuốt không trôi.


Giang Thành nghe vậy thì gật đầu: “Vậy anh dùng cách gì tìm được Bạch Băng?” Giang Thành nghĩ có lẽ anh có thể dùng cách của Vương Vũ mà tìm được Thạch Đầu.

“Tôi tốn rất nhiều tiền tìm một nhân viên kỹ thuật, thông qua định vị trên di động của Bạch Băng tìm ra cô ta, sau đó tôi theo dõi cô ta và xảy ra sự việc tiếp theo.


Lấy được đáp án từ Vương Vũ, nhưng mối nghi ngờ trong đầu Giang Thành vẫn còn, nếu nói Vương Vũ thật sự động lòng giết người, như vậy dựa vào tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ xử lý cả Bạch Băng và Thạch Đầu cùng lúc.

Vì cái gì mà Vương Vũ chỉ giết mỗi một mình Bạch Băng?
“Vậy lúc anh tìm được Bạch Băng thì Thạch Đầu ở đâu? Hai người bọn họ không ở chung một chỗ sao? Vì sao anh lại ra tay giết chết Bạch Băng?”
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, anh muốn hỏi tại sao tôi chỉ giết một mình Bạch Băng, lại buông tha cho Thạch Đầu đúng không?” Khi Vương Vũ nhắc đến người này, vẻ mặt lạnh như băng.

Thấy Giang Thành gật đầu, sau đó Vương Vũ đáp: “Tôi làm sao không nghĩ tới việc giết hết đôi cẩu nam nữ kia, nhưng mà khi tìm thấy chỉ có Bạch Băng, không thấy Thạch Đầu.


Khi nhân viên kỹ thuật định vị di động của Bạch Băng, họ cũng định vị di động của Thạch Đầu luôn, nhưng mà di động của Thạch Đầu tìm mãi không thấy tung tích, đồng nghĩa với việc không thể định vị Thạch Đầu rốt cuộc đang ở nơi nào.

Cho nên trong lòng Vương Vũ tuy rất sốt ruột, nhưng trước mắt không tìm thấy Thạch Đầu thì có lo lắng cũng không được gì, Vương Vũ nghĩ chỉ cần có thể tìm được Bạch Băng thì có thể sẽ tìm được Thạch Đầu.

Nhưng mà Vương Vũ dựa theo định vị đi đến nơi lại thấy Bạch Băng lúc này đang ở trong một khách sạn, lại ở một mình rất lâu, hơn nữa Vương Vũ theo dõi Bạch Băng hai ba ngày vẫn không thấy bóng dáng của Thạch Đầu đâu.

Giang Thành nghe thấy như vậy, có chút mơ hồ, không phải Bạch Băng cùng Thạch Đầu cao chạy xa bay sao? Tại sao Thạch Đầu lại nhẫn tâm để Bạch Băng một mình ở khách sạn.

Hơn nữa, theo như lời Vương Vũ nói, hai ba ngày liền đều không thấy Bạch Băng gặp mặt Thạch Đầu, chuyện này thật sự không bình thường.

Chẳng lẽ Thạch Đầu lợi dụng Bạch Băng xong thì lập tức bỏ rơi Bạch Băng sao? Nhưng mà cũng chỉ là suy đoán của Giang Thành mà thôi.

Nếu muốn biết rõ ngọn ngành đầu đuôi, chỉ có tìm được người tên Thạch Đầu, Giang Thành nghĩ tới việc thay đổi cách liên hệ với Thạch Đầu từ Vương Vũ.

Chuyển đến văn phòng bộ phận kỹ thuật: “Tiểu Vương, lần này tôi cần anh hỗ trợ, anh có thể thông qua số điện thoại di động này định vị xem người này rốt cuộc đang ở đâu không?”
Chuyện này đối với Tiểu Vương mà nói quả thực dễ như ăn bánh, bởi vì mỗi số điện thoại đều có một địa chỉ IP.

Tuy rằng trong cuộc sống bình thường, hệ thống an ninh công cộng không được tùy tiện định vị vị trí của bất kỳ ai, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến một vụ án hình sự.

Cho nên đội cảnh sát hình sự có quyền thông qua hệ thống an ninh công cộng để tìm ra vị trí của nghi can.


Tiểu Vương nhanh chóng thao tác trước máy tính, mà Giang Thành đứng một bên kiên nhẫn chờ đợi ước chừng khoảng năm sáu phút sau thì Tiểu Vương nhíu mày.

“Đội trưởng Giang Thành, chuyện này e là không đơn giản như vậy.


Nghe Tiểu Vương nói như vậy, Giang Thành có chút khó hiểu, giống như chuyện Vương Vũ tìm nhân viên kỹ thuật để điều tra vị trí của Thạch Đầu ở đâu?
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Giang Thành nhìn vào máy tính, thấy trên màn hình rõ ràng hiện lên một dòng chữ ‘không thể theo dõi số điện thoại di động đã bị thay đổi’.

“Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, ngoại trừ hệ thống an ninh của chúng ta có thể định vị truy tìm người khác, còn có một hệ thống phòng ngừa định vị nữa.


Tiểu Vương nói xong thì giải thích một lượt cho Giang Thành, lúc này Giang Thành mới hiểu được thông tin cá nhân về số điện thoại di động của Thạch Đầu đã được bảo vệ.

“Cho nên ngay cả hệ thống an ninh của cảnh sát hình sự cũng không có cách nào xác định vị trí của Thạch Đầu.


Chuyện này từng bước khiến cho Giang Thành không thể dựa vào manh mối này tìm Thằng Hề, có thể nói thẳng ra Bạch Băng và Thạch Đầu, trong đó có một người có liên quan mật thiết với Thằng Hề.

Mà hiện tại, một trong những manh mối quan trọng là Thạch Đầu, như vậy rất có thể chính Thằng Hề đã tìm mọi biện pháp bảo vệ cho Thạch Đầu.

Nghĩ như vậy, Giang Thành càng thêm tò mò về thân phận của Thạch Đầu, rốt cuộc trên người anh ta có bí mật gì của Thằng Hề mà có thể làm cho Thằng Hề dùng hết sức bảo vệ anh ta.

Đúng lúc này, Dương Lạc thông qua những lời Vương Vũ nói đã biết một chút tin tức về Thạch Đầu, vội vàng đem tin tức đó chuyển đến tay Giang Thành.

Giang Thành nhìn thấy thì hài lòng gật đầu: “Lần này anh làm việc rất tốt, không ngờ anh lại có thiên phú về nghề pháp y, hay là đổi nghề đi.


Dương Lạc gãi đầu, xấu hổ nói: “Là lúc nào rồi mà anh còn trêu ghẹo tôi, cái này không phải là do đi theo người thầy như anh nhiều năm trời được hun đúc sao?”
Tiểu Vương gật đầu rất dễ dàng, trong hệ thống an ninh, chỉ cần có giấy khai sinh, tất cả đều nằm trong hệ thống an ninh.

Ngay cả thông tin anh ta mua nhà, đăng ký các thứ linh tinh đều được lưu trữ.

Trong chốc lát, tư liệu hiện lên trên máy tính của Tiểu Vương, bất động sản của Thạch Đầu có ở rất nhiều nơi, nhưng hầu hết đều tập trung ở thành phố Trung Châu.

Trong đó còn có một xưởng sản xuất vôi bột do người Pháp Thạch Đầu đứng tên, Giang Thành nhìn thấy thông tin này, cũng không quá sợ hãi.

Dù sao cũng đã sớm nghe Vương Vũ nói vốn dĩ xưởng sản xuất vôi bột thuộc sở hữu của Vương Vũ và Bạch Băng, Thạch Đầu dùng âm mưu quỷ kế, đã trở thành nhà xưởng của Thạch Đầu.

Giang Thành không suy nghĩ nhiều, ghi chép lại toàn bộ bất động sản của Thạch Đầu, sai cấp dưới phân công nhóm cảnh sát hình sự đi tìm.

Nhưng xem qua mấy bất động sản cũng không thấy bóng dáng của Thạch Đầu.

Giang Thành vào giờ phút này đã hiểu rõ chắc chắn tìm được Thạch Đầu sẽ tìm được manh mối quan trọng về Thằng Hề.


“Bây giờ chúng ta chuẩn bị làm gì đây?” Dương Lạc tò mò hỏi.

“Anh đi thông báo với Diệp Hồng 5 phút sau mang theo súng tốt, đến cổng lớn Phòng Cảnh sát Hình sự tập hợp, ba người chúng ta đi trước xem qua xưởng sản xuất vôi bột của Thạch Đầu, xem trong này rốt cuộc có trò mèo gì.


Dương Lạc nghe vậy thì gật đầu vội xoay người rời đi ngay, còn Giang Thành ở lại phòng làm việc chuẩn bị một chút tư liệu trong tay.

Sau đó cầm lấy chìa khóa xe cùng tư liệu vội vội vàng vàng đến cửa chính đội cảnh sát hình sự, lúc này Dương Lạc và Diệp Hồng đang ở đó chờ.

“Tại sao lại đến chỗ xưởng sản xuất vôi bột, không phải lúc trước Lục Hạo đã điều tra qua rồi sao? Cũng không có gì khác thường.


Giang Thành nghe vậy thì lắc đầu: “Lúc ấy đi điều tra còn không phát hiện Thằng Hề và Thạch Đầu có quan hệ gì, nhưng bây giờ Thạch Đầu là manh mối quan trọng.


“Cho nên nhất định phải đến xưởng sản xuất vôi bột điều tra rõ ràng, hơn nữa nói không chừng bây giờ Thạch Đầu đang trốn ở trong xưởng sản xuất vôi bột.

” Giang Thành nói xong ngồi ổn định trên xe khởi động xe.

Diệp Hồng và Dương Lạc liếc nhìn nhau, không nói gì, cả ba người liền dựa theo định vị trên bản đồ, từ từ tìm đến xưởng sản xuất vôi bột.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Thành vang lên, Diệp Hồng ngồi ở ghế phó lái vội giúp Giang Thành nghe điện thoại.

Điện thoại là do Lục Hạo gọi tới, vừa rồi Lục Hạo nhận được thông báo liền dẫn theo rất nhiều cảnh sát hình sự đến từng chỗ điều tra tất cả bất động sản của Thạch Đầu.

“Đội trưởng Giang Thành, chúng tôi đã xem xét các bất động sản của Thạch Đầu đều không tìm thấy Thạch Đầu, xem ra căn bản là anh ta không ở nhà.


Nghe đáp án như vậy, Giang Thành nhíu mày: “Vậy anh hỏi qua người quản lý vận hành nhà chung cư hay theo dõi mà không thấy Thạch Đầu xuất hiện?”
“Chúng tôi đã cho theo dõi khu chung cư rồi, gần một tuần nay không phát hiện bóng dáng của anh ta, mấy chỗ bất động sản khác cũng đều như vậy.

” Lục Hạo vội vàng trả lời.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204: Thôn Anh Em


“Được, tôi biết rồi.

” Giang Thành nói xong, bảo Diệp Hồng ngắt điện thoại.

“Nếu như anh ta không trở về nhà, vậy thì anh ta có thể đi đâu?” Diệp Hồng tò mò hỏi.

“Cho nên hôm nay anh nhất định phải đến xưởng sản xuất vôi bột xem xét một chút, nói không chừng bây giờ Thạch Đầu đang trốn ở trong xưởng sản xuất vôi bột.


Hiển thị trên bản đồ, xưởng sản xuất vôi bột ở trong một thôn trang phía rìa tây nam thành phố Trung Châu.

Chiếc xe đi chậm chạp, tâm trạng của Giang Thành thì càng lúc càng khẩn trương, Giang Thành cảm thấy đáp án đang gần ngay phía trước.

Càng đi tới gần mục tiêu thì xung quanh càng trở nên hoang vu, đây là vùng gần với rìa tây nam ngoại ô thành phố, nhưng mà chưa đi đến vùng ngoại ô.

Theo lý mà nói, vùng phụ cận không thể hoang vu như vậy, mà nơi này nhìn xung quanh một chiếc xe, hay một người đi đường đều không thấy.

Diệp Hồng ở một bên cẩn thận hỏi: “Giang Thành, anh tính đi đâu vậy? Chúng ta đang thẳng tới mục tiêu, sao bây giờ lại đi quan sát xung quanh.


Diệp Hồng nói những lời này như nhắc nhở Giang Thành, nếu nói muốn xem nhà xưởng này có trò mèo gì, ba người Giang Thành lái xe tùy tiện như vậy không phải rất là táo bạo và nguy hiểm sao.

Nhìn thấy bản đồ trên điện thoại đã gần tới mục tiêu mà trước mặt lại xuất hiện một cái thôn như ẩn như hiện.


“Vẫn là Diệp Hồng suy nghĩ chu đáo, chúng ta cần cẩn thận và từ từ khám phá, cứ như vậy mà lái xe đến đó.


Giang Thành thầm nghĩ rằng, nếu trong đó có trò mèo gì, chỉ với ba người Giang Thành, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây?
Giang Thành và Dương Lạc cho dù có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng dù sao Diệp Hồng cũng là phụ nữ, nếu xảy ra chuyện gì, Giang Thành biết phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến chiếc xe đang ngày càng gần mục tiêu, Giang Thành thẳng tay quay đầu xe chạy vào giữa một khoảng rừng nhỏ.

“Giang Thành, anh dừng lại đây làm gì vậy?” Dương Lạc khó hiểu hỏi.

“Tôi cho rằng phân tích của Diệp Hồng có lý, chúng ta nên bí mật đi quan sát một chút, tôi nghĩ lần trước Lục Hạo đến điều tra không phát hiện được cái gì chắc chắn là bởi vì đối phương đã chuẩn bị rồi.


Giang Thành  nói xong, đem xe đậu lại một chỗ tương đối trống trải giữa rừng cây rồi mang theo súng xuống xe.

“Căn cứ vào bản đồ, xưởng sản xuất vôi bột hẳn là ở ngay phía sau cái thôn trước mặt, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hỏi qua Vương Vũ thì phía sau nhà xưởng này thật sự có một cái thôn.

Đang ở trên xe, Dương Lạc và Diệp Hồng nghe Giang Thành phân tích như vậy cũng vội xuống xe.

“Được rồi, trước hết chúng ta cứ qua đó, âm thầm xem thử một chút, không cần để lộ hành tung của chúng ta, nếu gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ chạy nhanh về đây mở xe ra chạy đi.

” Dương Lạc vội nói.

Cứ như vậy, ba người Giang Thành, Dương Lạc, Diệp Hồng âm thầm đi tới cái thôn kia, nhìn thấy trước cổng thôn có một bia đá lớn, trên mặt khắc ba chữ Thôn Đại Thần.

“Thôn Đại Thần?” Giang Thành lẩm nhẩm ba chữ này trong miệng: “Tại sao lại cảm thấy tên của cái thôn này vừa lạ lại vừa quen, giống như đã gặp ở nơi nào rồi?”
Đúng lúc này, Diệp Hồng ở phía sau vội nói: “Thôn Tiểu Thập, thôn Đại Thần, không biết sao cảm thấy giống với cái thôn ở trên núi lần trước.


Tuy rằng hai thôn này nghe tên không giống nhau, nhưng mà khi đọc lên, thật sự là giống thôn anh em, một thôn lớn, một thôn nhỏ.

Khi nghe Diệp Hồng nói, Giang Thành chợt bừng tỉnh hiểu ra lúc trước có đến thôn Tiểu Thập, Giang Thành cảm thấy cái thôn kia rất lạ lùng, người ở rất thưa thớt, suốt quá trình chỉ tìm thấy một đứa bé.

Mà bây giờ ở nơi có manh mối quan trọng lại xuất hiện một thôn Đại Thần, Giang Thành nghĩ chẳng lẽ hai thôn này có quan hệ gì sao?
Càng đi vào bên trong thôn, Giang Thành càng thấy tim mình đập mạnh, hơn nữa Giang Thành cũng phát hiện thôn Đại Thần này với thôn Tiểu Thập kia có chung một đặc điểm.

Tức là ở bên trong hai thôn này, đều thưa thớt người, dường như không thấy bóng người nào cả.

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Lạc định hét lên, nhưng lại vội vàng kìm nén bản thân, vỗ vỗ vai Giang Thành rồi lấy tay chỉ về một chỗ.

“Giang Thành, anh xem người kia là ai!”
Giang Thành vô cùng hiếu kỳ nhìn theo phía ngón tay Dương Lạc chỉ, thấy phía trước có một người.

Vốn dĩ nhìn bóng lưng, Giang Thành cũng không thấy người kia có điểm gì quen thuộc, cho đến khi người đó quay đầu nhìn xung quanh.

Giang Thành ngạc nhiên mở miệng, đây không phải là đứa bé ở thôn Tiểu Thập mà nhóm Giang Thành đã gặp trước kia sao?
Tại sao nó lại ở chỗ này? Giang Thành nhớ rõ đứa bé ở thôn Tiểu Thập kia từng nói nó là người của một bộ lạc, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.


Như vậy rốt cuộc đứa bé này tại sao lại xuất hiện ở đây, Giang Thành nghĩ trăm kiểu cũng không lý giải được.

Giang Thành muốn tiến lên bắt lấy đứa bé kia hỏi một phen, nhưng chính Giang Thành cũng hiểu anh không thể làm như vậy, vì chắc chắn trên người đứa kia có một bí mật gì đó rất lớn.

Hơn nữa, Giang Thành phát hiện bên trong thôn này dường như không có lấy một bóng người, ngoài đứa bé này ra không còn người nào khác xuất hiện.

||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Sự hiếu kỳ mãnh liệt khiến Giang Thành muốn đưa tay ra bắt lấy đứa bé hỏi nó một số vấn đề.

“Diệp Hồng, em đứng ở đây đừng đi đâu, Dương Lạc, anh theo tôi lén tiếp cận bắt lấy đứa bé, tôi phải hỏi một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Dương Lạc nghe vậy thì gật đầu: “Được, tôi nghe lời anh.


Giang Thành cũng gật đầu lén đi theo phía sau đứa bé kia, thấy đứa bé kia cũng không có đi lại, mà đứng một chỗ giống như đang trông coi cái gì đó.

Dương Lạc cũng vòng tới trước mặt đứa bé kia, hai người chuẩn bị từ hai phía đột kích.

Nhưng mà Giang Thành phát hiện ra đứa bé này có sự cảnh giác rất cao, nó luôn nhìn ngó xung quanh, nếu Giang Thành hấp tấp xuất hiện ở ngay phía sau đứa bé mà bị nó phát hiện thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Đúng lúc này, Dương Lạc ở phía trước, đối diện Giang Thành, nếu đột ngột ra tay, Giang Thành thấy vô cùng mạo hiểm, nhưng kế hoạch tác chiến này cũng không thể nói là không tốt.

Lúc này Giang Thành và Dương Lạc đều ở rất gần đứa bé này nhưng vẫn đang giấu mặt, chỉ chờ đợi thời cơ chín muồi.

Lúc này, Dương Lạc nhặt một hòn đá dưới đất ném mạnh dưới chân đứa bé.

Đứa bé có tính cảnh giác cao bị hòn đá này làm cho sợ hãi, đưa mắt nhìn qua chỗ Dương Lạc.

Giang Thành biết bây giờ cơ hội đã tới, vì thế ở phía sau đứa bé chìa một bàn tay ra bịt miệng đứa bé này, tay còn lại đánh vào đầu đứa bé.

Nếu không đánh đứa bé này ngất đi, nó la to lên thì chắc chắn Giang Thành và Dương Lạc sẽ bị bại lộ, cho nên Giang Thành không thể không làm như vậy.

Giang Thành ôm ngang đứa bé vác lên vai, nhanh chóng dẫn Dương Lạc và Diệp Hồng đi về phía rừng cây nhỏ lúc trước.

Giang Thành để đứa bé yên vị trên xe, chỉ còn đợi đứa bé này tỉnh lại.

Có thể Giang Thành ra tay quá nặng, ước chừng nửa giờ đồng hồ sau, đứa bé mới từ từ mở mắt, khi nó mở to mắt, phát hiện bản thân đã bị trói chặt toàn bộ chân tay.

Hơn nữa miệng cũng bị dùng băng dính dán lại, sau khi đứa bé tỉnh lại, giãy dụa phát ra âm thanh từ cổ họng.

Nhưng ở trong khu rừng nhỏ, dù chỉ cách thôn khoảng 1 km, nhưng đứa bé này có hét to như thế nào cũng không thu hút được người khác chú ý.

Đúng lúc này, Giang Thành nghe thấy trong xe có động tĩnh, nghĩ thầm đứa bé đã tỉnh lại.

Giang Thành mở cửa xe ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đứa bé kia: “Đã lâu không gặp, cháu còn nhớ chú không?”
Đứa bé kia hoảng sợ mở to hai mắt, tựa như nhìn thấy Giang Thành giống ôn thần.


“Cháu không được làm ầm ỹ, chú sẽ tháo băng dính trên miệng cháu xuống, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.

” Giang Thành nói xong thì lên xe đóng chặt cửa xe lại.

“Tốt nhất cháu đừng hành động thiếu suy nghĩ, chú sẽ không làm tổn thương cháu đâu, chỉ là muốn hỏi cháu một chuyện, còn nữa, ở một nơi hẻo lánh như thế này, cho dù cháu có hét to cũng không có ai nghe được đâu.


Đứa bé kia đảo mắt vài vòng, thành thật gật đầu như hiểu được ý của Giang Thành, cái này có thể nói là đứa bé biết thích ứng với thời thế.

Giang Thành tháo băng dính trên miệng đứa bé xuống, đứa bé này cũng biết giữ lời không hét lên.

“Rốt cuộc chú là ai, tại sao lại trói cháu ở đây?” Một hồi lâu sau, đứa bé mới mở miệng thản nhiên hỏi.

“Chú là người như thế nào, tạm thời chưa thể nói cho cháu biết, nhưng mà có mấy vấn đề, chú muốn hỏi cháu.

” Giang Thành nói xong đưa ra bản đồ trong tay.

“Chú nhớ rõ lúc trước đến cái thôn nhỏ có thấy cháu, hơn nữa cả thôn chỉ có một mình cháu, nhưng hiện tại vì sao cháu lại có mặt ở thôn Đại Thần, rốt cuộc cháu là ai?”
Đứa bé kia nghe Giang Thành nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi hoảng sợ: “Cháu không biết chú đang nói cái gì, thôn Tiểu Thập, thôn Đại Thần, không biết.


Giang Thành nghe vậy thì cười nhạo cậu nhóc, sau đó lấy ra một con dao găm nhẹ nhàng áp lên mặt cậu nhóc: “Chú nói cho cháu biết, chú không phải người tốt, không có kiên nhẫn mà vòng vo với cháu đâu.


“Nếu cháu không thể cung cấp thông tin có ích với chú, thì trong mắt chú cháu chỉ là một tên rác rưởi, tùy tiện giết chết ném ở nơi rừng núi hoang vắng cũng không có ai biết là cháu chết đâu.


Nghe nói vậy, cậu nhóc bật cười: “Chú nghĩ rằng không thấy cháu trở về sẽ không có ai chú ý tới cháu sao? Tối đa một giờ đồng hồ, chỉ cần có người phát hiện không thấy cháu, vậy mấy người cũng đừng hòng an toàn rời khỏi.


Giang Thành nghe thấy có sự vô cùng khác thường: “Có ý gì vậy, chẳng lẽ trong thôn Đại Thần có rất nhiều người hả?”
“Dù sao cháu cũng không biết gì cả, muốn giết muốn treo tùy ý chú, nhưng nếu chú làm cháu bị tổn thương, mà chú có thể an toàn rời đi, cháu nể chú.


Nghe nói như vậy, Giang Thành cũng đại khái hiểu được một phần, xem ra đứa bé ở trong thôn này là một nhân vật trọng yếu.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205: Cháu Là Ai


Hơn nữa Giang Thành đoán rằng, ở trong thôn này chắc chắn có một tổ chức hoặc một tập thể đang ẩn nấp.

Giờ phút này, Giang Thành suy nghĩ tùy tiện bắt trói đứa bé ở đây có phải là đã làm sao.

Nhưng mà nếu đã trói lại, Giang Thành chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cậu nhóc đi nếu không hỏi được chút gì.

Có điều hiện tại Giang Thành cũng đang lâm vào thế khó, nếu cậu nhóc này đi lâu không về, giống như lời nó nói, người khác phát hiện nó biến mất thì phải làm sao đây?
Còn nữa, nếu bây giờ Giang Thành cứ để cho cậu nhóc chạy đi, nó trở về mật báo, vậy chẳng phải là đưa ba người Giang Thành vào chỗ nguy hiểm sao.

Giờ phút này, Giang Thành đành mở cửa xe, lúc này Diệp Hồng đang chờ ở bên ngoài xe.

Giang Thành xuống xe, kéo Diệp Hồng sang góc khác kể lại tình huống của cậu nhóc cho Diệp Hồng: “Hiện tại em có biện pháp gì hay để buộc nó mở miệng không?”
“Ít nhất chúng ta cần biết ở trong thôn này rốt cuộc có trò mèo gì, rốt cuộc có bao nhiêu người?”
Nghe Giang Thành xong, Diệp Hồng đành nói: “Để em thử xem sao.

” Ngay sau đó Diệp Hồng liền chui vào trong xe.

“Cậu bạn nhỏ còn nhớ dì không?” Sau khi lên xe Diệp Hồng liền mỉm cười chào hỏi cậu nhóc.

Cậu nhóc vừa nhìn thấy thì nhận ra ngay: “Dì không phải là dì hôm nọ cho cháu đồ ăn vặt sao? Chẳng lẽ dì với bọn họ là một bọn.


Bị cậu nhóc hỏi lại như vậy, Diệp Hồng không biết nên trả lời như thế nào.

“Cháu còn muốn ăn vặt không? Chỗ dì có rất nhiều.


” Diệp Hồng nói xong thì mở ba lô của mình, lấy ra một ít bánh mì, sữa chua, vài thứ nữa đem tới trước mặt cậu nhóc.

Ánh mắt của cậu nhóc sáng lên, nhưng nó vẫn cố nhịn, cảnh giác nhìn Diệp Hồng.

“Dì biết thân phận của cháu chắc chắn không tầm thường, lúc trước gặp cháu ở thôn Tiểu Thập cảm thấy cái thôn kia kỳ quái, bây giờ lại thấy cháu có mặt ở nơi này.

” Diệp Hồng từ tốn mở miệng nói.

“Cháu biết dì muốn nói gì, muốn hỏi gì, nhưng mà cháu sẽ không nói gì với dì đâu, cháu không thể phản bội người trong thôn.

” Cậu nhóc nói như chắc chắn như đinh đóng cột.

Với tình huống này Diệp Hồng không biết nên mở miệng như thế nào, đành cười cười: “Dì không bảo cháu phản bội người trong thôn, thật sự hôm nay dì đưa cháu đến đây là có chuyện khác.


Diệp Hồng nói xong thì đặt toàn bộ đồ ăn vặt vào trong vòng tay của cậu nhóc: “Lần đầu tiên gặp cháu đã cảm thấy cháu vô cùng hoạt bát đáng yêu, mà hôm nay gặp lại dì cảm thấy đây là duyên phận.


“Cho nên dì mới đưa cháu đến, chỉ là muốn cho cháu… thêm một chút đồ ăn vặt, cháu không cần nghĩ ngợi nhiều.


Bây giờ Diệp Hồng chỉ có thể tự mình làm cho cậu nhóc kia ổn định tâm lý, không để nó cảm thấy Diệp Hồng và Giang Thành có ý đối địch.

Quả nhiên, khi nghe những lời này, cậu nhóc nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Hồng: “Không có ý đối địch, vậy mấy người bắt cháu tới nơi này, còn trói tay chân cháu là có ý gì?”
Diệp Hồng nghe nói như vậy thì thầm nghĩ, cậu nhóc này đã trải qua rất nhiều chuyện, nên luôn nâng cao sự cảnh giác.

“Có thể là cháu hiểu lầm rồi, chúng tôi không muốn trói cháu đâu, chỉ là đột nhiên nhìn thấy cháu ở thôn này, nghĩ cháu đã bị làm hại hoặc gặp chuyện gì nguy hiểm, cho nên lén cứu cháu ra mà thôi.


Ở bên ngoài xe nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, Giang Thành suýt chút nữa bật cười, quả nhiên là Diệp Hồng, ngay cả những lời này cũng có thể nói ra, nhưng mà không biết cậu nhóc có tin hay không.

Cậu nhóc nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Hồng rồi nhìn đồ ăn vặt trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn rất cảnh giác.

“Cháu không tin hả, bây giờ dì thả cháu ngay.

” Diệp Hồng nói xong, chậm rãi đưa tay ra tháo dây trói cho cậu nhóc.

“Cháu phải tin tưởng dì, lúc ấy chúng tôi nhìn thấy cháu ở trong thôn, hơn nữa xung quanh lại… không người, chúng tôi nghĩ cháu đang gặp nguy hiểm, cho nên muốn lặng lẽ cứu cháu ra, không ngờ lại bị cháu hiểu lầm.


Khi nghe Diệp Hồng nói lời này, cậu nhóc vẫn còn nghi ngờ, nhưng mà thấy Diệp Hồng tháo dây trói tay chân cho mình thì trong lòng cậu nhóc cũng không còn cảnh giác cao nữa.

Hơn nữa còn cầm lấy đồ ăn vặt mà Diệp Hồng cho, từ từ ăn.

Diệp Hồng thấy thế, trong lòng mừng thầm, chỉ cần cậu nhóc này thả lòng cảnh giác với mình, như vậy không cái gì là không hỏi được.

“Cháu không có nguy hiểm gì đâu, ở chỗ này cháu thật sự an toàn.

” Cậu nhóc vừa ăn vừa nói chuyện.

“Cháu lại không gặp nguy hiểm sao? Xem ra là chúng tôi hiểu lầm, chủ yếu là chúng tôi thấy thôn này không có người, hơn nữa dì nhớ rõ cháu là người của thôn Tiểu Thập nên mới tưởng cháu gặp nguy hiểm.



Nghe Diệp Hồng nói vậy, cậu nhóc bật cười: “Các người thật quá dại dột, cháu lớn như vậy, có thể gặp cái gì nguy hiểm?”
Im lặng trong chốc lát, Diệp Hồng lại tiếp tục hỏi: “Nhưng mà thôn này sao lại kỳ lạ vậy nhỉ, chẳng lẽ cũng giống thôn Tiểu Thập đều là một bộ lạc sao? Nhưng tại sao lại không thấy người nhỉ?”
Cậu nhóc nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hồng: “Không ở trong nhà đâu, bọn họ đều ở phía sau.


Ở bên ngoài xe, Giang Thành nghe thấy thông tin quan trọng, vội vàng mở cửa xe ra, suýt chút nữa làm cho cậu nhóc hoảng sợ.

“Bọn họ đều ở phía sau? Phía sau của thôn này là nơi nào, có lớn không?” Giang Thành giả vờ cái gì cũng không biết, lên tiếng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, cậu nhóc im lặng, đồ ăn vặt trong tay cũng làm rớt, vô cùng cảnh giác nhìn Giang Thành.

Diệp Hồng ở một bên vội vàng nói: “Cháu không cần tăng cường đề phòng vậy đâu, chúng tôi chỉ là đến các thôn để sưu tầm dân ca.


“Nhưng mà vừa rồi cháu nói phía sau là có ý gì, chẳng lẽ phía sau của thôn này có cảnh đẹp gì sao?”
Diệp Hồng lại tiếp tục nói dối, muốn làm cho cậu nhóc buông lỏng cảnh giác, lần thứ hai giả vờ nói gì đó.

“Phía sau thì có cái gì chứ, phong cảnh hoang vu lắm, ngay cả con chim cũng không nhìn thấy, là bọn họ làm việc bên trong nhà máy ở phía sau.


Giang Thành nghe nói vậy thì sực tỉnh, giống như Vương Vũ đã chỉ trên bản đồ cho xem, phía sau thôn này chính là vị trí của nhà xưởng.

Mà qua lời nói của cậu nhóc, Giang Thành có thể thấy, toàn bộ công nhân của xưởng sản xuất vôi bột đều là người của thôn Đại Thần.

Giang Thành giơ đồng hồ lên nhìn lướt qua, lúc này vừa đúng mười hai giờ trưa, mặc dù là đi làm ở phía sau, lúc này là thời điểm về nhà nấu nướng ăn uống mới đúng.

Nhưng mà Dương Lạc âm thầm ở lại thôn quan sát lại không thấy bất kỳ ai.

Cậu nhóc cầm hết đồ ăn vặt trong tay, chuẩn bị xuống xe: “Nếu đã là hiểu lầm, cháu không gặp nguy hiểm gì, cháu có thể về nhà chứ.


Lúc này trong thâm tâm của Giang Thành đương nhiên là muốn từ chối, nếu cậu nhóc này sau khi về tố cáo lại với người trong thôn, ba người Giang Thành không phải là rất nguy hiểm sao?
“Cháu cứ như vậy mà trở về sao? Có muốn cùng chúng tôi ăn cơm trưa không?” Diệp Hồng vội lên tiếng đáp lại.

Bởi vì Diệp Hồng nhìn ra ánh mắt của Giang Thành, đại khái hiểu được Giang Thành muốn gì.

“Cháu đã ăn no rồi, đồ ăn này hương vị thật tuyệt, cảm ơn dì nhé, cháu phải trở về.

” Cậu nhóc nói xong thì chuẩn bị xuống xe.

“À này… Dì có thể trao đổi với cháu một chuyện không?” Ở thời điểm mấu chốt, Diệp Hồng gọi cậu nhóc lại.

“Vâng, được ạ, dì đã cho cháu đồ ăn vặt, dì nói đi.

” Cậu nhóc khờ dại nhìn Diệp Hồng nói.

“Haizz, không phải là lúc nãy nghĩ cháu đang gặp nguy hiểm, cho nên mới nghĩ cách cứu cháu ra sao? Không ngờ lại thành hiểu lầm.


Diệp Hồng nói xong, ngại ngùng gãi gãi tóc: “Dì cảm thấy chuyện này cháu đừng nói với người trong thôn, lỡ như người ta tưởng chúng tôi muốn làm gì đó với cháu, như vậy ngại lắm.



Cậu nhóc nghe vậy cúi đầu im lặng chốc lát: “Đi đi, chuyện này cháu sẽ không nói cho bọn họ đâu, quả thật lỡ như bị bọn họ hiểu lầm, như vậy rất khó giải thích rõ ràng.


Diệp Hồng thấy mục đích đã đạt được, vui vẻ liếc nhìn Giang Thành.

Nhưng mà bây giờ Giang Thành vẫn lo lắng, lỡ như cậu nhóc không giữ chữ tín, sau khi trở về đem chuyện ba người Giang Thành đến gần thôn nói cho người trong thôn biết.

Vậy nên làm gì bây giờ?
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể thả cậu nhóc đi, nếu không thời gian lâu quá, người trong thôn thật sự sẽ nghi ngờ.

“Như vậy đi, hay là em ở lại trong xe chờ một chút, anh và Dương Lạc đi theo phía sau quan sát.

” Giang Thành nói xong liền cùng Dương Lạc âm thầm bám theo phía sau cậu nhóc.

Chỉ thấy nó vui vẻ hoạt bát đi trên còn đường duy nhất dẫn vào thôn.

Nhưng mà khi đến cổng thôn, Giang Thành tưởng rằng nó sẽ đi vào trong thôn, kết quả là không giống như suy nghĩ của Giang Thành.

Cậu nhóc vừa mới đến cổng thôn thì rẽ sang một con đường nhỏ, Giang Thành tò mò không biết cậu nhóc muốn đi đâu?
Không nghĩ ngợi nhiều, Giang Thành và Dương Lạc tiếp tục lén theo sát phía sau cậu nhóc, Giang Thành cảm thấy trên người cậu nhóc này chắc chắn có nhiều bí mật, nhưng nó không muốn nói.

Giống như lúc trước gặp cậu nhóc ở thôn Tiểu Thập, rõ ràng nó nói thôn Tiểu Thập là một bộ lạc, không cho phép người ngoài vào thôn và cũng hiếm khi rời khỏi thôn.

Nhưng mà nó lại có mặt bên trong thôn Đại Thần, hơn nữa đối với nơi này nó rất quen thuộc, giống như nhà của mình.

Giang Thành cảm thấy đi theo cậu nhóc này chắc chắn sẽ thấy được cái gì đó khác lạ.

Cậu nhóc càng đi về phía trước thì xung quanh càng trống trải, Giang Thành và Dương Lạc không có vật gì để ẩn thân ở chỗ này, chỉ có thể dùng ánh mắt xa xăm nhìn vào người cậu nhóc.

Lỡ như cậu nhóc phát hiện ra Giang Thành và Dương Lạc đi theo mình, như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ bị nói cho người trong thôn biết.

“Giang Thành, anh nói xem nó đi tới chỗ nào đây?” Dương Lạc nhỏ giọng hỏi.

Giang Thành lắc đầu, nhưng mà nhìn thấy hướng cậu nhóc đi tới là cái thôn, có phải là đi tới xưởng sản xuất vôi bột phía sau thôn không.

“Đi theo nó nhìn xem.

” Giang Thành đành nói.

Ước chừng đi được khoảng hơn năm phút đồng hồ, Giang Thành không thèm để ý bóng dáng của cậu nhóc nữa.

Giang Thành sốt ruột nhìn xung quanh xem nét, bỗng nhiên Dương Lạc vỗ vai Giang Thành: “Giang Thành, anh xem đó có phải là xưởng sản xuất vôi bột không?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206: Xác Định Phương Hướng


Giang Thành nhìn theo hướng Dương Lạc chỉ, quả nhiên Giang Thành đã đoán đúng, cậu bé chắc đã chạy nhanh đến xưởng sản xuất vôi bột rồi.

Bây giờ, điều mà Giang Thành đang lo lắng là liệu cậu bé có nói với mọi người trong thôn về sự xuất hiện của đám người Giang Thành không, mà toàn bộ xưởng sản xuất này có biết bao người chứ.
Giang Thành muốn vào xưởng sản xuất tìm hiểu, nhưng xưởng sản xuất này có quá nhiều người, Giang Thành không dám tùy tiện bước vào.
"Hôm nay cứ đến đây thôi, chúng ta quay trở về trước đã.

Ở đây có quá nhiều người, đợi đến tối, chúng ta sẽ lẻn đến sau."
Giang Thành nói xong liền cùng Dương Lạc quay về chỗ của Diệp Hồng.
“Thế nào rồi, có tìm được gì không?” Thấy Giang Thành và Dương Lạc quay lại, Diệp Hồng lo lắng hỏi.
"Bây giờ, về cơ bản có thể chắc chắn được vị trí xưởng sản xuất sản xuất vôi bột chính là ở phía sau thôn này, hơn nữa trong xưởng sản xuất còn có rất nhiều người.".

Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRUМtru yen.


me }
Giang Thành dừng lại một chút rồi nói: "Vừa rồi cậu nhóc cũng có nói phần lớn người trong thôn đều làm việc trong xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, cho nên rất có khả năng hầu hết người trong xưởng sản xuất đều là người trong thôn này."
Diệp Hồng nghe xong không biết nên nói cái gì: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, có cần phải lẻn vào thăm dò một chút không?"
"Anh cũng có kế hoạch này, nhưng hiện tại có quá nhiều người.

Đợi đêm vắng người thì qua.” Giang Thành nói xong liền lên xe.
Hơn nữa, điều Giang Thành lo lắng lúc này là liệu cậu nhóc có kín tiếng không, không biết cậu có nói cho người trong thôn biết về sự tồn tại của Giang Thành và những người khác hay không nữa.
Nếu Giang Thành Dương Lạc và Diệp Hồng ở đây, đợi đến trời tối rồi mới vào đó, chẳng may người trong thôi phát hiện ra sự tồn tại của ba người, không biết họ còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Chính vì vậy mà Giang Thành vội vàng lái xe trở về phòng cảnh sát hình sự.
Hơn nữa Giang Thành còn có một số chuyện cần hỏi Vương Vũ, chỉ khi xác định rõ chuyện này, Giang Thành mới có thể biết mục tiêu của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Sau khi trở về phòng cảnh sát hình sự, người bên trên đã đến phòng cảnh sát hình sự để thẩm vấn Vương Vũ và chuẩn bị cho phiên tòa.
May mắn thay, Giang Thành đã trở về kịp thời đúng lúc người của tòa án chuẩn bị đưa Vương Vũ đi.
“Xin chờ một chút.” Giang Thành hét lên một tiếng rồi chạy tới, Trương Minh Sơn ở bên cạnh không khỏi sững sờ.
“Cậu sao vậy, sao lại hấp tấp như vậy, có gì thì cứ từ từ nói.” Trương Minh Sơn có chút gượng gạo nói.
“Tôi vẫn còn một chút manh mối nên muốn hỏi thêm Vương Vũ, có thể cho tôi chút thời gian không?” Giang Thành hiểu rằng, hôm nay dù có thế nào thì người của tòa án cũng sẽ Vương Vũ đi.
Dù sao thì trường hợp của Vương Vũ cũng đã gây ra không ít những xôn xao cũng như ảnh hưởng  mạnh mẽ đến khắp thành phố Trung Châu.
Nếu như vụ án này không kết thúc, toàn bộ người dân thành phố Trung Châu sẽ luôn sống trong cảnh sợ hãi, dẫu sao Vương Vũ cũng trắng trợn, lái xe đâm chết vợ là Bạch Băng.
Mặc dù Trương Minh Sơn không biết Giang Thành còn nghi ngờ gì muốn hỏi thêm Vương Vũ, nhưng chỉ cần là chuyện mà Giang Thành muốn làm thì nhất định phải có mục đích nào đó.
Trương Minh Sơn xua xua tay, Vương Vũ lại bị đưa vào phòng thẩm vấn: "Giang Thành, cậu vào phòng thẩm vấn đi, bên này đã có tôi lo, nhưng cố gắng càng nhanh càng tốt."
Trương Minh Sơn nói xong liền móc trong túi ra một hộp thuốc lá năm đồng, sau đó liền bước đến chỗ của mấy người bên Tòa án.
Giang Thành không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng đến phòng thẩm vấn, mà cả người Vương Vũ vẫn đang trong trạng thái mù mờ.
"Đội trưởng Giang Thành có chuyện gì vậy? Không phải đã nói muốn đưa tôi đi rồi sao? Sao lại gọi tôi trở lại?" Vương Vũ tò mò hỏi.
"Bây giờ tôi có một vài câu hỏi quan trọng muốn hỏi anh.

Anh phải trả lời tôi càng nhanh càng tốt." Vẻ mặt của Giang Thành lo lắng khiến cho ngay cả Vương Vũ cũng ngơ ngác.
"Những gì tôi biết tôi đều đã nói hết cho anh rồi, hơn nữa chuyện gì đã xảy ra với tôi, tôi đều nói với anh không sót một chữ, anh còn thắc mắc chỗ nào sao?"

Nghe Vương Vũ nói, Giang Thành gật đầu: "Tôi có một câu hỏi rất quan trọng mà trước đây tôi chưa từng hỏi quá, về xưởng sản xuất sản xuất vôi bột mà anh từng kinh doanh, chỗ đó là do đích thân anh điều hành sản xuất sao?"
Khi nghe những lời này, Vương Vũ dứt khoát gật đầu: "Tất nhiên rồi, xưởng sản xuất sản xuất vôi bột do tự tay tôi thành lập, chế tạo vật liệu, phối hợp vật liệu… Tất cả mọi thứ, tôi là người nắm rõ nhất.”
Nghe được lời nói của Vương Vũ, Giang Thành thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi hỏi anh, vôi bột do xưởng sản xuất sản xuất của anh sản xuất so với chỗ khác có gì khác không?"
Tại sao Giang Thành lại hỏi như vậy, bởi vì trước đó Dương Lạc đã điều tra được manh mối, thứ dính trên bề mặt các thùng giấy đựng kẹo chứa Virut CVH2-6 không phải thứ xa lại gì mà chính là vôi bột.
Hơn nữa, đó lại không phải là vôi bột bình thường.

Trong đó không chỉ có bột Daturaline mà còn có bột ngọc trai được trộn cùng.
Rất có thể Vương Vũ không biết, Daturaline từ đâu đến, vậy bột ngọc trai ngày phải giải thích thế nào đây?
Vương Vũ sửng sốt một chút rồi đột nhiên bật cười: "Đội trưởng Giang Thành đang hỏi tôi về bí mật thương mại của xưởng sản xuất của tôi sao?"
Khi nghe được lời này, Giang Thành suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.

Lúc này, Giang Thành nóng lòng muốn chết, anh muốn bắt Thằng Hề kia càng sớm càng tốt, vậy mà lúc này, cái tên Vương Vũ trước mặt còn có tâm trạng để nói đùa nữa?
Nhìn thấy khuôn mặt Giang Thành trở nên tối sầm lại, Vương Vũ không dám nói đùa: “Được rồi, nếu anh đã muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho anh, trước đây xưởng kinh doanh vôi bột của tôi không tốt lắm."
"Sau này, khi làm việc với Thạch Đầu, lợi nhuận và doanh thu đã tăng lên gấp đôi, anh có biết vì sao không?"
Nghe vậy, Giang Thành lắc đầu: "Anh đừng có thừa nước đục thả câu, tôi muốn biết đáp án của anh ngay bây giờ, rốt cuộc trong trong bội phấn mà anh sản xuất có thứ gì trong đó không?”
“Quả nhiên là đội trưởng Giang Thành thông minh.” Vương Vũ cười cười, sau đó nói với Giang Thành toàn bộ câu chuyện.
Sau khi hợp tác với Thạch Đầu, Vương Vũ có rất nhiều vốn, mà thị trường vôi bột ở Trung Châu nhỏ như vậy nhưng lại có không ít các nhà cung cấp.
Vương Vũ tự hỏi làm thế nào để làm cho bột vôi trong xưởng sản xuất của mình trở nên đặc biệt hơn? Vì vậy, Vương Vũ đã đến thăm một số xưởng sản xuất khác.
Anh ta thấy rằng chất lượng của vôi bột gần như tương đương nhau, vôi vôi của Vương Vũ không có những ưu điểm rõ ràng nào.
"Cho đến một ngày Thạch Đầu nghĩ ra một phương pháp thần kỳ, đó là thêm một ít bột trắng vào vôi bột, hơn nữa loại bột này có thể làm cho vôi kết dính hơn."
“Bột trắng?” Giang Thành nghe vậy liền nhíu mày, bột trắng trong lời Vương Vũ nói rốt cuộc là thứ gì chứ? Chẳng lẽ Daturaline có tác dụng làm cho vôi bột trở nên kết dính hơn?
“Ban đầu tôi cũng tò mò không biết đây là gì, nhưng sau đó tôi mới biết hóa ra đó là ngọc trai được mài ra thành bột rồi trộn vào vôi bột”.
Nghe được lời Vương Vũ nói, Giang Thành mở to hai mắt, xem ra phương hướng anh đi không sai, xưởng sản xuất sản xuất vôi bột mà Vương Vũ điều hành trước đây quả nhiên đã trộn vôi bột với bột ngọc trai.
Bây giờ, Giang Thành đã rõ, hóa ra thứ dính trên các thùng kẹo vitamin chứa virus CVH2-6 đều là đến từ xưởng sản xuất này.
Giang Thành, người đã biết đáp án cuối cùng, lúc này vừa kích động vừa lo lắng, vội vàng đi tìm Diệp Hồng và Dương Lạc.
“Hai người còn nhớ ngôi nhà nhỏ trong bức tranh mà Phỉ Nhiễm từng vẽ không?” Vừa thấy hai người họ, Giang Thành liền nói.

“Đương nhiên rồi, sao tinh thần anh có vẻ kích động vậy?” Dương Lạc ở bên cạnh tò mò nhìn Giang Thành.
"Lúc đó, chúng ta đã tìm ra một số lượng lớn kẹo vitamin chứa virus CVH2-6 trong sân, trên bề mặt thùng kẹo vitamin còn có khác thứ bám dính vào, Dương Lạc, cậu có nhớ không?"
Sau khi nghe xong, Dương Lạc dứt khoát gật đầu: "Tôi nhớ, thứ đó chính là vôi bột, hơn nữa còn trộn thêm bột ngọc trai và Daturaline vào trong nữa.

Sao vậy, anh có manh mối gì sao?"
Giang Thành gật đầu: "Vừa rồi, tôi vừa thẩm vấn Vương Vũ, chúng ta có thể khẳng định xưởng sản xuất sản xuất vôi bột gia đình do Vương Vũ và Thạch Đầu điều hành chính là nơi sản xuất thứ vật phẩm kia."
Diệp Hồng nghe vậy liền sửng sốt: "Ý của anh là? Chẳng lẽ những viên kẹo chứa vi rút CVH2-6 kia được làm từ xưởng sản xuất sản xuất vôi bột này?"
"Tôi đoán là như vậy, nhưng hiện tại, tôi vẫn chưa có bằng chứng đầy đủ nên không thể chắc chắn hoàn toàn, vì vậy đêm nay tôi phải đến xưởng sản xuất vôi bột một chuyến để điều tra một chút."
Vẻ mặt của Giang Thành rất nghiêm túc và chắc chắn, Diệp Hồng cũng gật đầu: "Vậy thì tối nay chúng ta cùng nhau đi xem."
Giang Thành ngồi đợi ở phòng cảnh sát hình sự một buổi chiều, một buổi chiều tựa dài như thể một năm vậy, thật vất vả mới có thể đợi đến khi trời tối, tối đến mức giơ cả bàn năm ngón tay ra đều nhìn không ra.
Giang Thành chậm rãi lái xe, dẫn theo Dương Lạc và Diệp Hồng đi về phía xưởng sản xuất sản xuất vôi bột.
Muốn đi đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, bắt buộc phải đi qua làng Đại Thần, Giang Thành theo đường cũ phóng xe vào khu rừng nhỏ cách đó một cây số.
Giấu xe dưới bóng tối, ba người mang theo súng, từ từ tiến về làng.
Dẫu sao, con đường mà cậu nhóc hôm nay đi vẫn tương đối vắng vẻ, chỉ cần ba người Giang Thành cẩn thận là có thể đi qua Thôn Đại Thần, đến thẳng đến xưởng sản xuất vôi bột.
Nhưng điều Giang Thành không ngờ rằng mình đã tính toán sai, hơn nữa cậu nhóc cũng đã không giữ lời hứa.
Cậu nhóc không phải ngốc, là một ngôi làng lớn quanh năm chẳng có mấy người đến ở, đột nhiên lại gặp được đám người Giang Thành, cho dù lúc đó chỉ là lời nói dối khi gặp nguy hiểm, cũng không biết thân phận thật sự của nhóm người Giang Thành thì cậu cũng đem kể hết mọi chuyện cho người trong thôn nghe.
Vì vậy, người trong thôn chẳng qua chỉ thêm tăng cường đề cao cảnh giác, nhưng không ngờ đám người Giang Thành sẽ lại tới.
Nhóm ba người bao gồm Giang Thành, Dương Lạc, Diệp Hồng lặng lẽ đi đến cửa thôn Đại Sơn, cả đám chợt nhận ra rằng thôn Đại Sơn này, ban ngày không có ai nhưng nào ngờ ban đêm đèn đốc nhà ai nhà nấy đều sáng rực rỡ.
Hơn nữa, nơi này như thể sợ gặp trộm cướp vậy, trong thôn còn có cả một đội nhóm đi tuần tra.
Giang Thành sửng sốt nhìn quanh một lượt, đám người này bên ngoài ít nhất có sáu bảy mươi người, mà số người đội Giang Thành vỏn vẹn chỉ có ba người.
.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207: Tập Kích Bất Ngờ Vào Lúc Nửa Đêm


“Giang Thành, tự dưng sao lại có nhiều người như vậy, chúng ta phải làm sao?” Dương Lạc phía sau sợ chết khiếp, vội vàng hỏi.
Lúc này, Giang Thành hoàn toàn không có biện pháp nào, nếu cả nhóm cứ thế xông vào, e rằng sẽ bị người ta bắn thành cái rổ mất.
Lúc này, Diệp Hồng ở phía sau anh cũng không khỏi có chút chột dạ: "Chúng ta phải làm sao giờ, đêm nay cũng không thể cứ thế bỏ qua được, hay là chúng ta cứ thế lẻn vào?”
Giang Thành nghe lời liền nhìn về phía trước, thấy con đường nhỏ dẫn đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột đang có rất nhiều người đứng đó.
"Nhìn tình hình hiện tại, hẳn là cậu nhóc hôm qua đã nói mọi chuyện cho người trong thôn nghe rồi, vậy nên bọn họ mới đề phòng như vậy."
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Diệp Hồng nghĩ nếu như bọn họ cứ như thế lẻn vào, thì dù sao bên kia cũng có nhiều người như vậy, nếu thành công thì tốt, nhưng chẳng may thất bại thì biết làm sao?
Đây chính là điều mà Giang Thành đang cân nhắc lúc này: "Nếu quả thực không có cách nào khác, chúng ta chỉ đành làm liều một phen thôi."
"Anh có cách gì hay không? Anh định làm gì?" Diệp Hồng vội vàng hỏi.
“Bây giờ anh sẽ gọi cho cục trưởng Trương Minh Sơn, hỏi xem liệu ông ấy có thể cử thêm người đến đây hỗ trợ chúng ta được không?” Giang Thành vừa nói vừa âm thầm rút lui khỏi đây.
Quay trở lại khu rừng nhỏ nơi họ đậu xe, Giang Thành gọi cho Trương Minh Sơn.
“Cục trưởng, hiện tại tôi xảy ra chuyện.” Giọng Giang Thành rõ ràng là căng thẳng.
Mà Trương Minh Sơn ở đầu dây bên kia càng lo lắng hơn: "Tối nay tôi thấy cậu lái xe đi, cậu đi đâu vậy? Có phải bây giờ đang gặp nguy hiểm gì không?"
"Chiều nay, sau khi tôi xác nhận một số tin tức từ Vương Vũ, tôi phát hiện ra rằng nơi mà Thằng Hề tạo ra virus CVH2-6 là từ xưởng sản xuất sản xuất vôi bột mà anh ta điều hành."

Giang Thành từ tốn giải thích cho Trương Minh Sơn mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Vậy bây giờ cậu đang ở xưởng sản xuất sản xuất vôi bột đó sao? Cậu cần tôi giúp gì?" Trương Minh Sơn lo lắng hỏi.
"Thực ra, các cậu làm chuyện này cũng có chút mạo hiểm.

Dù sao, các cậu cũng không nên hành động một mình, suy cho cùng, chẳng may gặp phải đám người của Thằng Hề kia, mà các cậu lại chỉ có ba người, như vậy nguy hiểm lắm biết không hả?"
Giang Thành nghe ra sự tức giận còn cả sự quan tâm trong lời nói của Trương Minh Sơn, điều này khiến cho Giang Thành không khỏi cảm động.
"Ông nói đúng, hình như hôm qua chúng tôi đã bị lộ rồi, vậy nên trước cổng thôn Đại Thần và xưởng sản xuất vôi bột đang có rất nhiều người đứng canh bên ngoài."
Nghe vậy, Trương Minh Sơn vội vàng nói: "Các cậu mau trở về cho tôi, chỗ đó quá nguy hiểm rồi, bên kia nhiều người như vậy mà các cậu lại chỉ có ba người, các cậu đang đang rơi vào thế nguy hiểm."
Nghe vậy, Giang Thành im lặng hồi lâu: "Cục trưởng Trương Minh Sơn, tôi gọi điện cho ông là mong muốn được ông giúp đỡ.

Tôi muốn cử một số thành viên trong đội qua đây."
“Ý của cậu là gì, cậu vẫn muốn xông vào?” Giọng điệu Trương Minh Sơn có chút do dự.
Mặc dù Trương Minh Sơn muốn hỗ trợ Giang Thành vô điều kiện, anh muốn làm gì ông ta sẽ mặc cho anh làm đó, chỉ cần có bất kỳ khúc mắc nào, Trương Minh Sơn nhất định sẽ giúp Giang Thành giải quyết, nhưng dù sao tình huống hiện tại cũng không được rõ ràng, cứ như vậy mà đánh đấm với bên kia như thế, không chỉ không rút dây động rừng mà còn khiến mình lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Như vậy đi, Giang Thành, cậu cứ trở về trước đi.

Chúng ta cứ từ từ bàn bạc.

Đừng hấp tấp làm gì."
Nghe vậy, Giang Thành liền khó chịu: "Sao ông lại cứ co ro, khúm núm như vậy? Tôi đã tìm hết chứng cứ và địa điểm rồi, tại sao lại không cho tiếp viện đến giúp?"
Nghe vậy, Trương Minh Sơn im lặng: "Vậy cậu cần bao nhiêu người, cậu chắc chắn được đối phương có bao nhiêu người?”
Giang Thành nghĩ kỹ, chắc ước chừng có khoảng năm mươi sáu mươi người canh giữ đường vào thôn, trên đường mòn cũng có khoảng mười mấy người?
Như vậy còn chưa tính đến người dân thôn làng, còn có những kẻ đang ẩn nấp, rình rập trong thôn nữa.
Và liệu trong xưởng sản xuất sản xuất vôi bột còn có người hay không, Giang Thành cũng không biết rõ.
“Tôi đoán có ít nhất một trăm người, nhưng hiện tại tôi không thể đưa ra con số chính xác nhất cho ông được.” Giang Thành chậm rãi nói.
Nghe đến đây, Trương Minh Sơn ở đầu bên kia điện thoại không khỏi thở dài: "Nếu cậu đã quyết định điều tra kỹ lưỡng xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, vậy cậu phải tìm hiểu xem trong đó có khoảng bao nhiêu người trước đã, còn tôi sẽ ở phòng cảnh sát hình sự này, giúp cậu vạch ra chiến lược tốt nhất, cậu thấy thế nào"
Nghe vậy, Giang Thành nặng nề gật đầu: "Được rồi, vậy để tôi đi điều tra về tình huống bên kia một chút.” Giang Thành nói xong liền cúp điện thoại, nhìn về phía Dương Lạc cùng Diệp Hồng bên cạnh: "Thực xin lỗi, lần này lại vô duyên vô cớ kéo hai người vào chuyện không hay này, nhưng chúng ta đã là Cảnh sát thì phải có nghĩa vụ, vì dân diệt hại!"
Diệp Hồng vội vàng nói: "Vậy anh cũng cần nói rõ xem, bây giờ chúng ta cần phải làm gì, chẳng lẽ giống như lời anh nói trong điện thoại, đi điều tra số người hiện có của đối phương sao?"

Chỉ thấy Giang Thành nặng nề gật đầu: "Kỳ thực chúng ta đã bỏ qua một vấn đề.

Đúng là con đường này có thể dẫn đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, nhưng phía sau xưởng sản xuất thì sao?"
Nghe vậy, Diệp Hồng trầm mặc gật đầu: "Anh nói đúng, nhưng chúng ta chỉ có thể xác định đại khái phương hướng của xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, còn những thứ xung quanh đó, chúng ta không thể nào nắm chắc hết được."
"Vậy nên hiện tại chúng ta cần phân công công việc rõ ràng, một người đi vòng phía sau xưởng sản xuất sản xuất vôi bột kiểm tra, xem xem phía sau xưởng có xảy ra điều gì mờ ám không, tiện thể xác minh xem chỗ đó có bao nhiêu người."
Giang Thành lấy bộ đàm và tai nghe từ trong xe ra, đưa cho Dương Lạc và Diệp Hồng: "Hai người mỗi người mang theo một cái."
Giang Thành nhìn Diệp Hồng và Dương Lạc rồi vạch kế hoạch: "Diệp Hồng, em cứ ở đây quan sát kỹ động tĩnh bên này.

Nếu phát hiện có điều gì không ổn, hãy thông báo cho anh và Dương Lạc càng sớm càng tốt."
Dương Lạc ở bên cạnh, nghe vậy liền nói: "A, chuyện nguy hiểm như vậy hay là để tôi báo cáo, làm thay hai người, hai người đi kiểm tra xưởng sản xuất sản xuất vôi bột đi."
Giang Thành bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Dương Lạc: "Cậu nói xem, rõ ràng là một thằng đàn ông cao to khỏe mạnh mà lại không biết bảo vệ phụ nữ thế hả?"
Nghe vậy, Dương Lạc cúi đầu xấu hổ: "Nhưng đâu phải anh không biết, tôi chỉ là một Bác sĩ pháp y thôi, mấy cái loại súng như vậy, tôi cũng đâu có thành thạo gì cho lắm."
Nghe vậy, Giang Thành cũng tỏ ra bất lực, quả thật Dương Lạc xuất thân từ pháp y, Giang Thành giao  mấy thứ như súng, hay những thứ kinh nghiệm chiến đấu cho anh ta cũng chẳng khác nào đang giao phó cho một tên gà mờ không hơn không kém.
"Hay như vậy đi, tôi và anh sẽ cùng nhau hành động.

Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây, men theo đường vòng đi vòng phía sau xưởng sản xuất vôi bột, sau đó lại từ phía kia quay lại."
"Diệp Hồng, em có trách nhiệm ở lại đây.

Nếu đám người bọn họ có bất kỳ sự thay đổi nào, em phải nhanh chóng thông báo cho bọn anh qua bộ đàm này."
Nghe Giang Thành sắp xếp như vậy, cả Diệp Hồng và Dương Lạc đều đồng ý.
"Vậy thì hai người phải cẩn thận, cố gắng đừng để lộ thân phận, nếu thấy tình huống không ổn phải lập tức trở về khu rừng này, em sẽ hỗ trợ hai người."
Tâm trạng của Diệp Hồng cũng lo lắng không kém, dù sao phía đối phương cũng có quá nhiều người, hiện tại lực lượng cảnh sát tiếp viện cũng không thể đến luôn được, vậy nên chỉ đành xác định số lượng của bên kia trước.
Giang Thành gật đầu, sau khi dùng thử tai nghe và bộ đàm mà không có vấn đề gì, anh liền cùng Dương Lạc mở bản đồ, bắt đầu lên kế hoạch đi đường vòng ra phía sau xưởng sản xuất sản xuất vôi bột.
Bây giờ ban đêm tối nên tầm nhìn không tốt như ban ngày, nhưng may rằng ban ngày Giang Thành đã quan sát cẩn thận một lượt tình trạng xung quanh.
Ngoài con đường nhỏ trong làng dẫn vào xưởng sản xuất sản xuất vôi bột ra thì chắc chắn sẽ có những con đường khác có thể đi đến đó, tiếc rằng giờ đã là ban đêm nên mọi chuyện trở nên càng khó khăn.
"Giang Thành, tôi nghĩ nếu con đường nhỏ đó có thể thông đến xưởng sản xuất vôi bột hoạt động, vậy chúng ta cứ đi men theo cách còn đường nhỏ đó khoảng năm cây số là được."

Nghe vậy, Giang Thành có chút khó hiểu: "Dương Lạc, lời cậu nói là có ý gì? Có thể nói cụ thể hơn không?"
"Từ đường nhỏ đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, chúng ta cứ đi cách con đường đó khoảng năm cây số, đi cùng một hướng như vậy, chắc chắn chúng ta có thể gần chỗ lân cận của xưởng sản xuất vôi bột."
Nghe lời giải thích của Dương Lạc, Giang Thành mới chợt hiểu ra: "Cậu nói đúng, vậy chúng ta cứ xuất phát từ khu rừng nhỏ này đi một vòng hướng tới xưởng sản xuất vôi bột."
Giang Thành nói xong liền cùng Dương Lạc đi vòng qua khu rừng một cách cẩn thận.

Khu từng không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng cây cối ở đây lại vô cùng rậm rạp.
Nếu không phải là người có cảm giác phương hướng tốt, một khi bước vào đây, bị lạc đường là điều không tránh khỏi.
Giang Thành lấy ra đèn pin chiếu luồng ánh sáng về phía trước.

Lúc này, Giang Thành cũng không biết rốt cuộc làm cách nào mới có thể đi để đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột được?
Giang Thành và Dương Lạc chỉ có thể mò mẫm tìm đường mà đi, ước chừng khoảng mười phút, Giang Thành nâng máy bộ đàm lên hỏi: "Diệp Hồng, bên em có chuyện gì xảy ra không?"
Diệp Hồng thấy vậy vội vàng trả lời: "Ở đây không có gì khác thường, mọi người cứ tiếp tục đi về phía trước."
Nghe được lời của Diệp Hồng, Giang Thành mới yên tâm, tiếp tục đi về nơi có đèn pin chiếu vào, thẳng cho đến lúc cây cối không còn rậm rạp nữa, Giang Thành nghĩ rằng có lẽ hai người đã đi đến cuối khu rừng.

Càng đi về phía trước Giang Thành và Dương Lạc Dịch càng cảm thấy không gian xung quanh càng trở nên trống trải hơn, đây chính là sự tương phản rõ rệt so với khu rừng rậm trước đó.
“Giang Thành, bây giờ chúng ta đã đi ra khỏi khu rừng nhỏ đó chưa?” Dương Lạc ở bên cạnh nhìn quanh rồ nói với Giang Thành.
"Nhìn thì có vẻ đúng là như vậy, nhưng tôi không cách nào xác định được vị trí xưởng sản xuất vôi bột?"
Giang Thành nói xong liền lấy bản đồ trong tay ra để biết sơ bộ về vị trí của Giang Thành và Dương Lạc bây giờ.
Lúc này, Giang Thành vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói: "Tôi cảm thấy hiện tại chúng ta có lẽ đang ở vị trí này, bởi vì từ nãy đến giờ hướng chúng ta đi vẫn luôn là hướng Tây Nam."
Nghe vậy, Dương Lạc cũng gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ giống anh, vậy chúng ta cứ đi theo hướng thì rất có thể sẽ tới được xưởng sản xuất sản xuất vôi bột."
Giang Thành gật gật đầu, anh lại cùng Dương Lạc tiếp tục đi về phía Tây..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208: Gặp Lại Đứa Bé Trai


May mắn thay bây giờ các chức năng của điện thoại đã tương đối đầy đủ, bên trong còn có cả la bàn.

Nếu không thì lúc này Giang Thành và Dương Lạc đã bị lạc đường rồi.
Bước về phía trước một đoạn, Gianh Thành nhìn thấy trước mặt có một con đường xuống dốc, hơn nữa bên dưới còn có một đoạn tường vây.
“Cậu mau xem thử xem đây có phải là tường vây kín mít bao quanh mấy xưởng sản xuất vôi bột hay không.” Dương Lạc đứng bên cạnh vội vàng nói.
“Chắc là đúng rồi.

Chỉ là không biết cái xưởng sản xuất này lớn bao nhiêu.

Nhìn đoạn tường bao này thì dài khoảng ba mươi mét.”
Giang Thành phân tích cổng chính của xưởng sản xuất vôi bột này nhìn về hướng Đông, cũng chính là hướng nhìn về phía làng, vậy nên ngón tay của Giang Thành lại đang chỉ về phía Tây.
“Chúng ta đi tiếp về phía Tây đi.

Phía Tây chắc hẳn là dẫn đến phía sau của xưởng sản xuất vôi bột.

Chúng ta đi từ bên này, đi một vòng quanh xưởng sản xuất vôi bột xem thử bên trong có người trông coi hay không.”
Dương Lạc đứng bên cạnh gật nhẹ đầu: “Nếu như vậy, chúng ta xem thử có thể âm thầm lẻn vào xưởng sản xuất vôi bột hay không.”
Lời nói này của Dương Lạc rất đúng ý của Giang Thành.

Vậy là hai người quyết định cùng nhau đi về phía Tây.
Vừa đi, Giang Thành lén lút quan sát phía trong bức tường vây.

Giang Thành phát hiện ra bên trong xưởng sản xuất vôi bột này, mặc dù những người trông coi bên trong không có nhiều bằng người trong thôn, nhưng ít nhất cũng tầm khoảng hai mươi, ba mươi người.
Như vậy thì tính toán đơn giản, căn cứ cả những người đang còn ở trong thôn thì cả ngôi làng với xưởng sản xuất vôi bột này không vượt quá hai trăm người.
Đúng lúc này, bộ đàm của Giang Thành rung lên.


Giang Thành vội vàng mở tay nghe, chỉ nghe thấy giọng nói sốt ruột của Diệp Hồng truyền đến từ bên trong bộ đàm.

truyện teen hay
“Giang Thành, Dương Lạc, hai người các anh nhanh chóng trở về đi.

Em phát hiện ra tất cả người dân trong thôn đang tập hợp lại, chuẩn bị đi về phía xưởng sản xuất vôi bột.”
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Giang Thành giật thót.

Chẳng có nhẽ bọn họ đã phát hiện ra hai người Giang Thành và Dương Lạc bọn họ luẩn quẩn xung quanh xưởng sản xuất sao?
Nghe xong thì Giang Thành vội vàng nhìn bốn phía, thế nhưng cũng không phát hiện ra xung quanh xưởng sản xuất vôi bột có mấy thứ như camera giám sát hay gì đó.
“Diệp Hồng, em chắc chắn không?” Giang Thành sốt ruột, vội vàng hốt hoảng hỏi.
“Em chắc chắn bọn họ đang xuất phát từ làng đi về phía Tây.

Hơn nữa, con đường nhỏ mà anh nói có người canh giữ, những người trong làng đang đi về phía con đường nhỏ ấy.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Giang Thành không dám do dự.

Nếu như bọn họ thật sự phát hiện ra Giang Thành và Dương Lạc đi lang thanh quanh xưởng sản xuất vôi bột, như vậy thì chắc hẳn mục đích chuyến đi này của bọn họ là đến bắt hai người.
“Đi thôi, Dương Lạc, chúng ta men theo đường cũ quay về.

Xem ra không có cách nào lặng lẽ tiến vào bên trong xưởng sản xuất vôi bột rồi.” Giang Thành nói xong thì lôi kéo Dương Lạc, hai người vội vàng đi về khu rừng nhỏ phía tây.
Đường về Dương Lạc vẫn tương đối quen thuộc, bởi vì trên đường đến hai người đã lần lượt làm ra ký hiệu, tránh cho hai người lại lạc đường.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, Giang Thành và Dương Lạc dùng hết sức lực để chạy, cuối cùng cũng về đến bên cạnh Diệp Hồng.
Giang Thành vội vàng thò đầu ra nhìn về phía ngôi làng.

Quả nhiên, bảy mươi, tám mươi người vốn dĩ có nhiệm vụ trông coi làng đã biến mất không để lại bóng dáng giống hệt như lúc ban ngày.

Cả ngôi làng đều trống không.
Nhưng mà trên con đường nhỏ vẫn còn lại khoảng hai mươi người, chỉ sợ là được để lại canh gác.
Nhưng Giang Thành phát hiện ra.

Vẻ mặt của hai mươi người ở lại này không có vẻ gì là vội vàng hấp tấp cả, ngược lại là trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Thậm chí có cả một nhóm nhỏ thẳng thừng ngồi xuống đất đánh bài uống rượu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, Giang Thành lạnh lùng mở miệng hỏi: “Tôi thấy vẻ mặt của bọn họ hình như cũng chẳng có gì gấp gáp cả, không giống như là có chuyện gì rất lớn xảy ra.

Chẳng lẽ bọn họ đúng là không phải đi bắt chúng ta?”
Nghe anh nói như vậy Dương Lạc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm; Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì chứ.

Nhưng mà đã muộn như vậy rồi, tại sao bọn họ lại tập hợp nhiều người đến chỗ xưởng sản xuất vôi bột như vậy?”
Giang Thành cũng không có cách nào giải thích rõ ràng chuyện này.

Nhưng mà bây giờ trong làng chỉ còn lại hai mươi người ở lại đây canh giữ.

Nếu như lúc này đội cảnh sát hình sự có phái người đến chi viện, muốn chiếm được cái thôn này đúng là dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như vậy, Giang Thành vội vàng bấm điện thoại gọi cho cục trưởng Trương Minh Sơn: “Vừa rồi chúng tôi đã phỏng đoán một chút, nơi này có số lượng người không vượt quá hai trăm.

Nhưng mà đây cũng chỉ là phần chúng tôi có thể nhìn thấy được.”
Nghe anh nói như thế, Trương Minh Sơn cũng gật đầu: “Vừa rồi bên phía tôi cũng sắp xếp kế hoạch chiến lược, nhưng mà tôi đã ngờ ngờ cảm giác được, nếu như chuyện này mà có liên quan đến Thằng Hề, vậy thì số lượng hai trăm người kia chỉ là những gì cậu nhìn thấy bên ngoài mà thôi.”
Giang Thành lên tiếng: “Vậy cục trưởng, ông tính cho thêm bao nhiêu người đến đây chi viện cho chúng tôi đây?”
Trương Minh Sơn suy ngẫm một lát rồi nói: “Điều động toàn bộ thành viên.


Hơn nữa, hành động lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.

Tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.”
Giang Thành hiểu rõ ý của Trường Minh Sơn.

Nếu như hành động tối nay thất bại, như vậy thì bên phía Thằng Hề chắc chắn sẽ cảnh giác.

Vậy thì Giang Thành không có cách nào để biết những bí mật liên quan đến xưởng sản xuất vôi bột này.
Hơn nữa, Thằng Hề kia cảnh giác như vậy, nếu như là người thông minh sẽ đề phòng rất cao thêm một lần nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Thành chú ý đến từng động tĩnh trong thôn.

Đám người trông coi kia vẫn trò chuyện vui vẻ, đến giờ phút này, Giang Thành vẫn vô cùng tò mò.
Những người còn lại kia đến xưởng sản xuất vôi bột làm gì đây? Ban ngày bọn họ đã đến xưởng sản xuất vôi bột làm việc rồi.
Đã muộn như thế này, chẳng lẽ bọn họ còn đang làm việc sao? Hay là nên nói bọn họ làm ra mấy chuyện không thể nói bên trong xưởng sản xuất vôi bột này.
Ngay khi ba người Giang Thành, Dương Lạc và Diệp Hồng đang tiến hành phân tích xưởng sản xuất vôi bột và ngôi làng này, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đằng sau.
“Mấy người là ai?” Theo sau câu nói này chính là một luồng sáng từ đèn pin chiếu rọi lên cơ thể ba người.
Giang Thành đề cao cảnh giác, không dám quay đầu ngay lập tức.

Căn cứ vào biên độ giọng nói có thể đánh giá được nó đang đứng cách sau lưng Giang Thành không đến năm mét.
Bây giờ Giang Thành không dám suy nghĩ nhiều, quay người một cái, cơ thể lập tức nhào đến người đang đứng phía sau lưng.
Không đợi Dương Lạc và Diệp Hồng phản ứng lại, Giang Thành đã đẩy người sau lưng ra rồi nhãn nhào xuống trên nền đất.

Đồng thời, Giang Thành cũng mạnh mẽ bịt miệng người kia lại.
Sợ người kia phát ra âm thanh sẽ làm quấy nhiều đến nhóm người còn ở lại trong làng và những người đang canh gác kia.
Giang Thành đã khống chế được người phía sau lại, Dương Lạc và Diệp Hồng vội vàng bước lên phía trước cầm đèn pin rọi vào mặt người kia.

Soi xong, ba người đều sợ ngây người.
“Đây không phải là cậu bé xuất hiện trước cửa thôn Tiểu Thập lúc sáng sao?” Diệp Hồng vội vàng nói.
Cậu bé bị Giang Thành áp chế chặt chẽ cũng ngần người.

Trong miệng phát ra tiếng kêu ồm ồm.

Sau đó lại phát ra âm thanh, nhưng vẫn bị Giang Thành chặt chẽ ép lấy, không nói nên lời.
Giang Thành chột dạ quay đầu nhìn về phía thôn, nhìn thoáng qua đám người canh giữ vẫn chưa phát hiện ra điều gì lạ kia.
“Trước tiên tôi dẫn nó quay về xe trước.

Hai người tiếp tục ở lại đâu quan sát thật kỹ, đừng để xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”
Giang Thành nói xong thi trực tiếp ôm ngang cậu bé lên, vừa che miệng lại.

Vừa lên xe đã trói hai tay hai chân nó lại.
“Cuối cùng thì các anh là ai? Vì sao hết lần này đến lần khác cứ đến làng tôi? Cuối cùng là các anh muốn làm gì?” Miệng cậu bé vừa được giải thoát đã vội vàng lớn tiếng chất vấn.
“Những lời thế này, tôi không muốn nghĩ lại lần nữa.

Nhóc cố gắng đừng nói chuyện.

Cho dù nhóc có lớn tiếng kêu cứu thì chỗ này cũng chẳng có ai nghe được đâu.” Giang Thành không kiên nhẫn nói.
Lúc này trong lòng cậu nhóc đã vô cùng sợ hãi rồi, điểm này Giang Thành có thể nhìn ra được.
Hành vi và phản ứng của cậu nhóc gần giống như tối qua.


Giang Thành gần như đoán được hôm nay người trong thôn đột nhiên đã đi đến xưởng sản xuất vôi bột.
Hơn nữa bây giờ đã là hơn mười một giờ đêm, hơn mười hai giờ.

Có thể nào đang có người chú ý đến cậu nhóc đang làm gì, ở đâu hay không?
Nhìn sự hung ác tối tăm phát ra từ ánh mắt của Giang Thành,cậu nhóc vội vàng mở miệng nói: “Tốt nhất anh đừng làm gì tôi.

Nếu không để cho người trong thôn phát hiện ra tôi bị mất tích, nhất định họ sẽ đi tìm.”
Giang Thành cười phá lên: “Lúc sáng nhóc đã nói với tôi rồi, nhưng mà bây giờ tôi đã phát hiện ra những người trong thôn đều đã đi khỏi, đi đến xưởng sản xuất vôi bột.”
Nghe Giang Thành nói như vậy, cậu bé ngẩn người, lộ ra nét hoảng sợ và bối rối.

Giang Thành biết có khả năng mình đã nói đúng, hơn nữa những suy đoán của anh nhất định là cũng chính xác.
“Nếu như tôi đoán không sai, cho dù đêm nay nhóc có đi cả đêm không về thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra nhóc không ở trong thôn.

Dù sao tôi cũng nhìn ra được tất cả mọi người đều rất bận.”
Nghe xong những lời của Giang Thành, cậu nhóc có hơi chột dạ, đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống đất.

Thông qua biểu cảm của cậu nhóc, Giang Thành càng khẳng định những lời mình nói là đúng.
“Cuối cùng thì anh muốn làm cái gì.

Buổi sáng anh đã đến đây, bây giờ cũng lại đến đây.

Anh muốn xử lý tôi thế nào?” Cậu nhóc hốt hoảng nói.
“Nếu chúng ta đã có duyên phận như vậy, không phải chỉ là gặp mặt lần một lần hai, vậy thì tôi sẽ nói cho nhóc biết vậy.” Giang Thành vừa nói vừa lục lọi bên người cậu nhóc.
Sau khi xác định trên người nó không có điện thoại, cũng không có những món đồ phát ra tín hiệu, lúc này trong lòng Giang Thành mới thả lỏng.
Chỉ thấy cậu bé đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh là cảnh sát đúng không.

Lúc trước khi nhìn thấy anh ở thôn Tiểu Thập, tôi đã phát hiện ra khí chất của anh không giống với người thường.”
Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Không ngờ nhóc cũng thông minh đấy.

Nếu đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng, tốt nhất nhóc nên trả lời đàng hoàng cho tôi.” Giang Thành nói xong thì rút dao găm trong tay ra đe doạ cậu bé.
“Vậy anh có chuyện gì thì nói, đừng động dao.” Ccậu nhóc nhìn Giang Thành rút dao găm ra, trong lòng tăng thêm mấy phần sợ hãi.
“Ban ngày, lúc chúng tôi đến thôn, người trong thông không có nhiều như vậy, vì sao ban đêm lại đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người.

Hơn nữa, bọn họ đi đến xưởng sản xuất vôi bột làm gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, cậu nhóc chột dạ nhìn quanh bốn phía.

Giang Thành hiểu ra.

Nhất định là sau khi cậu nhóc trở về hình như đã báo cáo tung tích của ba người Giang Thành cho những người trong thôn nghe.
“Lúc nhóc trở về thôn, có phải đã nhắc đến ba chúng tôi cho những người trong thôn, vậy nên bọn họ mới bắt đầu đề cao cảnh giác không.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209: Bình Minh Của Lý Trí


Cậu nhóc khiếp sợ gật gật: “Đúng là tôi đã báo cho người trong thôn nghe.

Bởi vì lai lịch của các anh không rõ ràng, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Vậy nhóc nói cho tôi nghe, sao muộn vậy rồi bọn họ còn đến xưởng sản xuất vôi bột để làm gì, có mấy người đang ở trong thôn và ở trong xưởng sản xuất vôi bột?”
Giang Thành chỉ hỏi như vậy, nhưng cậu nhóc cũng không trả lời đúng ý của anh.
“Tôi không biết cái gì để nói cho anh cả.

Anh cần gì phải hỏi tôi chứ.

Tốt nhất anh mau thả tôi về.

Người trong thôn không tìm thấy tôi thì nhất định sẽ đi tìm.”
Giang Thành nghe xong thì bất đắc dĩ cười cười: “Thế nhưng không phải người trong thôn đều đã đi đến xưởng sản xuất vôi bột rồi sao? Sao có thể có người phát hiện ra nhóc mất tích vậy.”
Cậu nhóc im lặng ngay lập tức, không biết nói những lời gì để tranh cãi với Giang Thành.
“Tôi không biết bọn họ đã cho nhóc cái gì, không những để nhóc lại thôn Tiểu Thập canh gác thay bọn họ mà còn thay bọn họ giữ bí mật nữa.”
Giang Thành nói đến câu cuối thì trên mặt đầy sự tức giận, nhưng mà vẻ mặt của cậu nhóc vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
“Cho dù nhóc không chịu nói, thật ra tôi cũng có thể đoán mà.


Có phải bên trong xưởng sản xuất vôi bột, ngoại trừ việc tạo ra vôi bột thì còn sản xuất những thứ khác nữa đúng chứ.”
Nghe Giang Thành nói, cậu nhóc hoảng sợ mở to mắt: “Sao anh lại biết những chuyện này, chẳng lẽ anh đã đi vào xưởng sản xuất vôi bột sao?”
Nhìn phản ứng mãnh liệt của cậu nhóc, Giang Thành cơ bản đã có thể xác định xưởng sản xuất bánh kẹo kia nhất định là đang sản xuất kẹo chứa virus CVH2-6.
Đúng lúc này, Giang Thành lấy gói kẹo chứa virus CVH2-6 do mẹ của Nựu Nựu đã mua lúc trước.
“Tôi tin nhóc đã từng nhìn thấy vật này bên trong nhà xưởng.” Giang Thành vừa nói vừa huơ huơ trước mặt cậu nhóc.
“Sao anh lại có thứ này.

Đây không phải là thứ đang sản xuất bên trong nhà máy sao? Anh lấy nó từ đâu?” Cậu nhóc nhìn gói kẹo trong tay Giang Thành, ngẩn người ngồi im trên đất.
Như vậy, Giang Thành có thể xác định xưởng sản xuất vôi bột tuyệt đối chính là một trong những nơi sản xuất ra loại kẹo chứa virus CVH2-6 này.
“Vậy nhóc có biết đây là cái gì không?” Giang Thành đung đưa chiếc kẹo trước mặt cậu nhóc, hỏi.
Cậu nhóc do dự hai giây rồi im lặng, không biết nên nói cái gì: “Cái này không phải là kẹo sao? Những thứ đó đều giống như này mà.”
Giang Thành nghe xong thì lắc đầu bất đắc dĩ: “Thế mà nhóc không biết đây là thứ gì.”
“Anh có ý gì? Chẳng lẽ nó không phải kẹo à? Tôi vẫn cho là bên trong nhà máy luôn sản xuất chỉ là những thứ bánh kẹo cho trẻ con ăn.”
Giang Thành nghe xong thì tò mò mở to hai mắt: “Vậy nhóc cũng là trẻ con mà, nhóc đã nếm qua thứ này rồi sao?”
Cậu nhóc lắc đầu: “Bọn họ không cho những người trong xưởng sản xuất ăn kẹo này.

Thật tình thì đến bây giờ tôi cũng không chắc đây là thứ gì.”
Đúng lúc này, Dương Lạc xuất hiện bên ngoài xe, mở cửa xe ra: “Nếu như nhóc đã không biết thì tôi sẽ nói cho nhóc nghe đây là cái gì vậy.”
Cậu nhóc thấy dáng vẻ của Dương Lạc và Giang Thành đột nghiêm nghiêm túc, có điểm không đúng lắm, sau đó lập tức bị khí thế của hai người dồn ép.
“Thứ này nhìn bên ngoài thì giống như kẹo, nhưng thật ra bên trong nó có chứ một loại virus có thể xâm nhập vào hệ thần kinh và đại não của con người - virus CVH2-6.”
Dương Lạc tỉ mỉ giảng cho cậu nhóc tất cả tin tức có liên quan đến loại kẹo chứa virus CVH2-6.
Cậu nhóc nghe xong toàn bộ thì ngẩn người: “Chuyện này sao có thể như vậy, các anh nói dối đúng không? Trên đời này làm gì có thứ đáng sợ như vậy?”
Nghe nó nói xong thì Giang Thành cũng đỏ mắt: “Con gái của tôi cũng vì loại virus do Thằng Hề chế tạo ra này mà mất đi tính mạng.

Cậu còn bảo chúng tôi nói dối.”
“Vậy thì dựa vào đâu tôi phải tin lời của các anh.

Cho dù các anh là cảnh sát, các anh có quy tắc của các anh thì tôi cũng có quy tắc của chính mình.”
“Được, nếu cậu không tin thì cậu có thể nếm thử một viên xem trên người cậu sẽ có phản ứng gì.” Giang Thành nói xong liền mở nắp lọ ra đưa đến trước mặt cậu nhóc.
Cậu nhóc vốn chưa tin Giang Thành và Dương Lạc, nhưng sau khi nghe Giang Thành và Dương Lạc nói, hơn nữa còn nói rõ ràng đến như vậy rồi nên cậu nhóc cũng không dám tuỳ tiện nếm thử.
“Cậu có biết vì sự xuất hiện của loại virus CVH2-6 này mà đã đe doạ đến tính mạng của rất nhiều đứa trẻ không?”
Giang Thành nói ra những lời này, cảm xúc rất mạnh mẽ: “Tôi không cần cậu phải làm gì cho cảnh sát, nhưng mà tôi chỉ muốn cho cậu biết được chân tướng sự thật, xem trong chuyện này cậu đã đóng vai trò gì.”
Nghe anh nói xong, cậu nhóc im lặng, vẫn không muốn nói chuyện đã xảy ra cho Giang Thành và Dương Lạc.
“Cậu nhóc, cậu phải biết rằng nếu cậu nói chuyện này ra cho chúng tôi, trên thực tế chính là đang tự cứu lấy mình.


Bởi vì hiện tại vẫn chưa xác định được trong chuyện này cậu đảm nhiệm vai trò và thân phận ra sao.”
Giang Thành đã nói rõ ràng như vậy rồi, đương nhiên cậu nhóc cũng hiểu ra: “Được.

Nhưng mà tôi chỉ có thể nói cho anh nghe về chuyện của tôi.”
Thế là năm phút sau, cậu nhóc đã kể chuyện của mình rõ ràng rành mạch ra cho Giang Thành nghe.
Lúc trước ở thôn Tiểu Thập, bên dưới chân núi thôn Tiểu Thập có một cái cột điện có lắp camera giám sát.
Người trong thôn đứng ở xa đã nhìn thấy nhóm người Giang Thành đến đây, thế nên đã đề cao cảnh giác, nhanh chóng rút lui, chỉ để lại một mình cậu nhóc.
Mục đích đúng là để cho sự xuất hiện của cậu nhóc làm giảm đi lực chú ý của ba người Giang Thành, từ đó sẽ giúp cho toàn bộ thôn Tiểu Thập được an toàn.
“Rốt cuộc thôn Tiểu Thập làm gì, nếu giống như cậu nói thì đây khác giống như một bộ lạc đúng không? Hay là còn có bí mật nào khác nữa?”
Giang Thành nghe đến đây thì vội vàng hỏi.

Bởi vì mặc dù không phát hiện ra thôn Tiểu Thập có gì kỳ lạ nhưng thường thường thì những chỗ như thế này thì càng kỳ quái.
“Thật ra sự tồn tại của thôn Tiểu Thập, chẳng qua chỉ giống như một lớp phòng ngự thôi.” Nói đến đây, vẻ mặt của cậu nhóc trở nên quái lạ.
“Lớp phòng ngự là có ý gì?” Giang Thành không hiểu một nơi nhỏ bé như thôn Tiểu Thập thì có thể làm được gì.
“Tôi không biết các anh có phát hiện ra bên dưới chân núi nằm sát thôn Tiểu Thập có một căn phòng nhỏ, xung quanh đều trống rỗng hay không.” cậu nhóc nghiêm túc nói.
Cẩn thận nghĩ lại vị trí kia một chút, Giang Thành đột nhiên nghĩ đến căn phòng nhỏ trong miệng cậu nhóc chắc hẳn là chỗ bên trong bức vẽ của Phỉ Nhiễm.
“Cậu có ý gì? Căn phòng nhỏ kia có liên quan gì đến thôn Tiểu Thập sao? Không nói dối cậu, sau khi đến thôn Tiểu Thập chúng tôi đã tìm được căn phòng nhỏ kia.”
cậu nhóc nghe cong thì nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Mặc dù tôi không biết mỗi người trong thôn Tiểu Thập đang làm cái gì, nhưng mà bọn họ để tôi ở lại đây là đang muốn kéo dài thời gian của các anh.”
Giang Thành nghe được mấy chữ “kéo dài thời gian” thì cả người lập tức sững sờ, giống như lập tức hiểu ra ý “phòng ngự” trong lời nói của cậu nhóc là gì.
Lúc ba người Giang Thành lái xe đi vào địa phần của thôn Tiểu Thập, tất cả mọi người trong thôn Tiểu Thập đã bắt đầu tiến về phía căn phòng nhỏ kia.
Nhưng người trong thôn Tiểu Thập đều sợ rằng, nếu như đám người Giang Thành đến thôn Tiểu Thập lại phát hiện ra trong thôn không có một bóng người sẽ lập tức đi về phía căn phòng nhỏ.

Vậy thì bọn họ sẽ không có thời gian rút lui.
“Ừ, vậy nên bọn họ mới để cho tôi ở lại kéo chân các anh.

Mặc dù ngoài mặt thì tôi luôn đuổi các anh đi, nhưng mà tôi càng đuổi thì các anh càng muốn ở lại để tìm hiểu sự thật.”
Thông qua những lời cậu nhóc nói như thế này, bây giờ xem như là Giang Thành đã hiểu rõ.

Xem ra tất cả chỉ là một cái bẫy.
Khó trách lúc nhóm Giang Thành đi đến căn phòng nhỏ dưới chân núi kia thì phát hiện ra nhóm người bên trong cũng vừa đến không được bao lâu.
Hơn nữa, theo như phân tích của Diệp Hồng, lúc bọn họ rời đi thì tương đối vội vàng.

Xem ra, ngay lúc nhóm Giang Thành còn đang bối rối đứng ngoài cửa thôn Tiểu Thập mới đúng là cho bọn người kia thời gian rút lui.
“Cậu có biết căn phòng nhỏ kia dùng để làm gì hay không?” Giang Thành thăm dò hỏi cậu nhóc.

Thật ra trong lòng Giang Thành đã hiểu căn phòng nhỏ kia cũng giống như một cái kho chứa hàng nhỏ.

“Nói thật thì có rất nhiều chuyện tôi cũng không biết rõ.

Tôi chỉ biết là những chuyện tôi đang làm là gì.” Cậu nhóc nói rất nghiêm túc, vẻ mặt không giống như đang nói dối.
“Tôi thật sự không biết căn phòng kia có chỗ nào kỳ lạ hay đặc biệt hay không.

Nhưng mà tôi biết bọn họ đều vô cùng để ý đến căn phòng đó và xưởng sản xuất vôi bột.”
Giang Thành nghe xong thì nghiêm túc gật đầu: “Vậy cậu có biết ai là ông chủ của xưởng sản xuất vôi bột kia không? Là ai đã chỉ đạo người dân trong thôn sản xuất loại kẹo chứa virus CVH2-6 này?”
Nghe anh nói xong thì cậu nhóc lắc đầu: “Tôi chỉ biết là trưởng thôn của chúng tôi đã dẫn dắt mọi người đi theo một ông chủ rất thần bí để làm ra chuyện này.

Nhưng mà người kia là ai thì chúng tôi cũng không biết.”
Giờ phút này, trong lòng Giang Thành đang suy nghĩ, rất có thể ông chủ thần bí đứng sau chuyện này chính là Thằng Hề và Thạch Đầu hợp tác lại với nhau.
Không biết là vì tiền bạc hay là còn mục đích khác đã khiến cho những người dân trong thôn này trở thành tay sai, liều mạng vì Thằng Hề và Thạch Đầu.
Nhưng mà theo hiểu biết của Giang Thành về Thằng Hề, với tính cách của gã tuyệt đối không phải là dạng người chủ động ra tay.
Rất có thể là gã ta đã lợi dụng Thạch Đầu làm ra những chuyện này, còn gã thì chỉ đứng đằng sau màn, giết người không thấy một giọt máu.
“Tôi muốn biết toàn bộ dân trong thôn và trong nhà xưởng có bao nhiêu người.

Chuyện còn lại không bắt cậu phải làm gì cả.” Giang Thành hỏi dò.
“Nói thật, tôi chỉ biết trong thôn vẫn còn một số ít người đang ngồi chờ, nhưng còn xưởng sản xuất vôi bột thì tôi thật sự chưa vào.”
Nghe cậu nhóc nói vậy, Giang Thành sợ ngây người: “Thế nhưng mà tôi nhớ có một lần cậy đã đi về phía xưởng sản xuất vôi bột mà, sao có thể không vào xưởng sản xuất vôi bột chứ?”
Giang Thành nghĩ thầm, nếu như cậu nhóc này chưa từng đi vào thì sao có thể biết bên trong nhà xưởng sản xuất vôi bột có sản xuất loại kẹo này chứ?
“Tôi chỉ đi vào một lần.

Tôi phát hiện ra những bộ máy móc bên ngoài nhà xưởng đều dùng để sản xuất vôi bột.”
cậu nhóc nói xong bắt đầu khoa tay múa chân vẽ ra toàn bộ kết cấu của xưởng sản xuất vôi bột.
Gần như là vẽ một bản đồ nho nhỏ trong không trung cho Giang Thành xem.
“Tận cùng của xưởng sản xuất vôi bột chính là khu vực trung tâm nhất.

Ban ngày sẽ không sử dụng, chỉ đến khi đêm xuống mới bắt đầu sản xuất ra một thứ gì đó.”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom