Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Thế Thiên Tài Trở Về Đô Thị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Trong phòng nhiều đồ đạc đến nỗi Chung Tĩnh Di phải dời mấy hộp sữa mới có thể đi vào phòng ngủ.

Nhưng lúc tiến vào phòng, cô choáng váng.

Quần áo của cô cùng Linh Linh đều được gấp chỉnh tề trên giường, đều là những đồ theo mùa cần thiết.

Lần trước đi vội vàng, có rất nhiều đồ này nọ chưa kịp mang đi, lần này trở về, Chung Tĩnh Di muốn mang đi một lần hết luôn.

Nhưng cô không nghĩ tới, Giang Chí Thành lại thu dọn chỉnh tề sẵn trước cho mình.

Bên dưới đống quần áo hé ra một mảnh giấy, Chung Tĩnh Di cầm lên xem, trên mảnh giấy viết: “Biết em có dịp trở về, đồ đạc anh giúp em sắp xếp một chút, tất cả đều là đồ của em với Linh Linh thích.

Có những quần áo cũ rồi, anh đã giúp em dọn dẹp, sau sẽ mua đồ mới cho em.

Tuy rằng anh không biết hai người đang ở đâu nhưng cũng có thêm Gia Hỉ ở đó giúp hai người, anh cũng không cần phải lo lắng.

Chỉ cần duy nhất chú ý là dạ dày của em không được tốt.

Ở mặt sau của tờ giấy này có ghi phương thuốc của một thầy thuốc Đông y mà anh đã tìm, hiệu quả tốt lắm, em có thể thử xem.

Ngoài ra, tiền học phí trường mẫu giáo của Linh Linh anh đã trả rồi.

Những chuyện trong quá khứ, anh cũng không nhiều lời, chỉ mong có thể lại có thêm một cơ hội, tiếp tục duyên cũ.”

Chữ viết kia chưa đẹp tới mức như là bậc thầy viết, nhưng nhìn lại rất có ấn tượng.

Như thiết họa ngân câu, rồng bay phượng múa.

Cái gọi là “nhìn chữ mà biết người”, nhìn những nét chữ như vậy, chủ nhân của chúng chắc chăn là một người có lòng dạ và khát vọng rộng lớn.

Đây là, hẳn là Giang Chí Thành lưu lại, anh ta là người như vậy sao?

Chung Tĩnh Di không biết là, giữa những hàng chữ kia đều chứa từng nét khói lửa, lại làm cho cô cảm thấy như được trở về thời điểm yêu đương nồng nhiệt.

Khi đó Giang Chí Thành không giống như bây giờ, hắn rất thông minh, còn được coi như là học bá của trường.

Sau khi bước ra ngoài xã hội mới hiểu được, người càng thông minh, càng dễ bị nhắm vào.

Tuổi trẻ tràn đầy nghị lực của Giang Chí Thành, trong quá trình đi xin việc đều bị từ chối, hắn cũng không giỏi giải tỏa áp lực căng thẳng, cuối cùng hắn từ bỏ bản thân, trầm mê lao vào rượu chè và cờ bạc không kiểm soát.

Chung Tĩnh Di lật qua mặt trái của mảnh giấy, vẫn là nét chữ mạnh mẽ, trên mặt viết rất nhiều tên thuốc và lượng dùng cùng với cách chưng thuốc.

Phần phương thuốc này là Giang Chí Thành ở tương lai trong lúc vô ý có đụng phải một vị thầy trung y rất lợi hại.

Khổ cực cầu xin một hồi lâu, mới lấy được phương thuốc trong tay.

Giang Chí Thành đưa phương thuốc tới trước mộ Chung Tĩnh Di đốt, sau đó khóc thật lâu.

Khi đó hắn đã có gia tài bạc triệu, có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn nhưng người thật sự nên hưởng thụ tất cả những thứ này đã không còn nữa.

Đôi mắt Chung Tĩnh Di chuyển từ tờ giấy sang quần áo trên giường.

Những bộ quần áo này, chính xác là những kiểu cô và Linh Linh thích.

Những bộ quần áo trước đây không mặc, không cam lòng bỏ đi giờ đã không thấy nữa.

Trong lòng Chung Tĩnh Di nặng trịch, cô không biết chính mình hiện tại nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với những điều này.

Lại nói trước đây, cô tưởng cái nhà này sẽ như một đống rác nhưng sau khi trở về nhìn từng khung cảnh nhà cửa đều vượt quá sự mong đợi của cô.

Trong phòng khách mặc dù rất nhiều đồ đạc nhưng đều được sắp xếp ngăn nắp, không có chỗ để chất nguyên liệu, cũng không nhìn rõ bụi bặm, hiển nhiên đã được lau chùi sạch sẽ.

Trong phòng thơm mùi hoa quả, thỉnh thoảng lan đến chóp mũi, làm cho tâm tình đều trở nên vui vẻ.

Chung Tĩnh Di cảm thấy có chút mông lung, người chồng trước đây của cô là người khiến kẻ khác thất vọng.

Chỉ vài ngày không gặp, hắn như trở thành một con người khác.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới, chuyện này có khi là Giang Chí Thành tìm người diễn trò, hỗ trợ làm bộ.

Nhưng mà hắn làm bộ thì có ý nghĩa gì đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Thật sự không nghĩ ra ai có thể cho hắn vay mười lăm vạn tệ.

Một lúc sau, Chung Tĩnh Di ôm một đống quần áo rời khỏi phòng ngủ, lúc đi tới cửa cô mới phát hiện, sau cửa lộ ra một cái túi.

Trong túi ấy đang đựng quả thanh long, bên ngoài túi to cũng được dán một tờ giấy, trên mặt viết: “Để lại cho em cùng với Linh Linh dùng, hương vị không tệ.”

Thanh long thật ra cũng không phải loại hoa quả đắt đỏ nhưng chiếc túi lại làm sáng tỏ mọi thứ.

Giang Chí Thành biết Chung Tĩnh Di vào nhà sẽ không để ý đồ vật xung quanh, cho nên hắn cố ý đặt chiếc túi ở sau cửa, như vậy lúc Chung Tĩnh Di dời đi, liếc mắt một cái đã thấy.

Khi nào thì hắn trở nên cẩn thận như vậy?

Đứng ở phía sau cửa, nhìn túi to đựng thanh long một hồi lâu, cuối cùng Chung Tĩnh Di cũng từ bỏ do dự rồi mang đồ đi.

Bởi vì cô cảm thấy được bản thân không nên tin tưởng Giang Chí Thành, dù sao có tận mắt nhìn thấy hắn thay đổi, càng cũng không thể biết được rằng là thay đổi thật hay giả.

Bây giờ lấy đồ của hắn, cô cảm thấy sượng mặt, thật sự dọa người.

Đóng cửa, chạy lấy người, đặt đồ trên xe chạy bằng điện, Chung Tĩnh Di chậm rãi lái xe rời khỏi nơi này.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, vài phút sau, cô đứng ở cửa trường mẫu giáo.

Ở trường mẫu giáo, có thể thấy bọn trẻ được thầy cô giáo hướng dẫn chơi trò chơi.

Bọn nhỏ cười đùa vui vẻ. Ở đây có nhiều trẻ con và đồ chơi, đích thực là thiên đường của trẻ nhỏ.

Linh Linh từ nhỏ đến lớn đều ở nhà một mình, cô bé thật sự rất cô đơn, cho nên mới hy vọng để được đi đến trường.

Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, trong lòng Chung Tĩnh Di có chút áy náy.

Có thể chồng mình không làm được chuyện gì tốt nhưng bản thân mình thì sao?

Luôn nói rằng là mình hy sinh cho gia đình này rất nhiều nhưng lại không đủ tiền cho con đi học, làm một người mẹ, cô cảm thấy mình bất tài.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trường mẫu giáo bước ra, bà ấy vãy tay với Chung Tĩnh Di, sau đó đi tới, cười hỏi: “Cô là mẹ của Linh Linh à? Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau, cô đến đón con bé tan học à"

Đây là hiệu trưởng của trường mẫu giáo, người rất tốt bụng, Chung Tĩnh Di vội vàng gật đầu nói: "Xin chào."

"Bạn nhỏ Linh Linh đâu? Tại sao em ấy không đến trường?"

Hiệu trưởng hỏi.

“Gần đây tôi hơi bận…” Chung Tĩnh Di có chút xấu hổ, cô thực sự xấu hổ khi nói răng mình không có tiền đóng học phí cho con.

Cô hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Việc cô bận cũng là điều dễ hiểu nhưng học phí của con bé đã được đóng nên nếu không đến trường sẽ có chút bất lợi, huống chỉ đưa con tới trường mẫu giáo, cô cũng có thể thoải mái một chút đúng không. C

ơ sở vật chất trường mẫu giáo của chúng tôi rất tốt, ăn uống cũng rất tốt.

Cô không cần phải lo lắng về việc con mình phải chịu khổ ở đây.

Hơn nữa tôi thấy Linh Linh rất thích đến trường, ngày đó con bé…”

Trong khi hiệu trưởng vừa nói về việc tốt khi cho con đi trường mẫu giáo thì Chung Tĩnh Di lại ngẩn người.

Nhiều lời như vậy, cô chỉ nghe có một câu, học phí đều nộp rồi.

Hóa ra Giang Chí Thành không hề nói dối, hắn thực sự đã trả học phí…

Từ việc cãi vã, đóng sầm cửa cho con đi học, đến việc chủ động đóng học phí chỉ mất có một tuần.

Những thay đổi lớn xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy khiến cho Chung Tĩnh Di càng thêm bối rối, tâm có chút hoảng hốt.

Ngay cả hiệu trưởng cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở cô, hỏi: "Cô ổn chứ? Sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm, cô cảm thấy thân thể không thoải mái hả?"

“Không, không sao… Chung Tĩnh Di tỉnh táo lại, do dự một chút rồi hỏi: “Học phí một học kỳ là bao nhiêu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


“Học phí là sáu ngàn tám trăm tệ, hơn nữa còn có đồng phục, tiền ăn phụ, cơm trưa,.. tổng cộng là tám ngàn hai trăm tệ.

Học phí của chúng tôi không đắt so với các trường mẫu giáo khác coi như là rẻ nhất đi”.

Hiệu trưởng nói.

Chung Tĩnh Di nghe xong hô hấp có chút đình trệ, có lẽ đối với một gia đình bình thường mà nói, học phí trường mẫu giáo là tám ngàn thì không phải là quá nhiều.

Nhưng đối với cô mà nói như vậy cũng rất là đắt rồi.

Ban đầu thầm nghĩ chỉ muốn cho Linh Linh đi học ở trường mẫu giáo, ba bốn ngàn một học kỳ là rất nhiều tiền, ai ngờ Giang Chí Thành lại tìm cho cô một nơi đắt như vậy!

Do dự, Chung Tĩnh Di ngượng ngùng hỏi: "Nếu không đến trường, thì có thể được hoàn lại học phí không?”

Hơn tám ngàn mỗi học kỳ là quá nhiều, mẫu giáo ít nhất kéo dài ba năm, sau ba năm sẽ tốn hàng chục ngàn.

Mặc dù Giang Chí Thành đã đưa tiền nhưng Chung Tĩnh Di vẫn không muốn.

Hiệu trưởng bất ngờ, sau đó lộ ra vẻ mặt có lỗi nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi đều là công ty, một khi các em đã nhập học và đóng học phí thì không thể hoàn trả được.

Đương nhiên, nếu bởi vì học kỳ này có lý do ngoài ý muốn, cũng có thể kéo dài thời hạn đến học kỳ sau.”

Điều Chung Tĩnh Di muốn không phải là gia hạn mà là hoàn lại tiền nhưng cô cũng biết rằng người ta không thể nhổ miếng thịt đã cho vào miệng ra.

Hơn nữa, cô không có lý do chính đáng, cô chỉ nghĩ là học phí đắt đỏ mà thôi.

Với tính cách của cô, chuyện kiểu này khó có thể tranh cãi với nhiều người, cuối cùng chỉ có thể mang theo thất vọng mà rời đỉ.

Nếu không lấy lại được tiền, cũng chỉ có thể đành phải để Linh Linh đến đi học, bằng không ném đi hơn tám ngàn thật sự rất đau lòng.

Nhưng học kỳ này đã kết thúc, học kỳ sau làm sao bây giờ?

Chả lẽ theo trường mẫu giáo rồi đến lúc chuyển trường sẽ làm cho con bé buồn?

Giang Chí Thành không biết rằng, hắn có ý tốt cho cô bé một trường mẫu giáo tốt nhưng lại làm cho Chung Tĩnh Di gặp rắc rối như thế này.

Giờ phút này, hắn đang ở phố đi bộ bận làm vớt trái cây.

Trình độ buôn may bán đắt như này, vượt qua sức tưởng tượng của hắn, cũng bởi vì mọi người đều theo hiệu ứng đám đông.

Càng có nhiều người xung quanh gian hàng thì càng dễ hấp dẫn người khác đến tham dự.

Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, hoa quả mang đến lần này đã được dùng hết rồi.

Tự do phối hợp, giá cả thấp nhưng lại mang lại lợi ích thực tế, không nổi tiếng mới lạ.

Hoa quả đã bán hết nên ở đây cũng vô ích, chỉ có thể đi về trước.

Nhiều khách hàng tỏ ra tiếc nuối vì không mua được gì, thậm chí còn hỏi anh về thời gian mở cửa hàng, có người đề nghị anh mở cửa hàng mặt tiền gần đó để có thể tích trữ hàng hóa.

Giang Chí Thành không hiểu cửa hàng mặt tiền tốt như nào, nhưng trong túi hắn quá ít tiền, ngay cả quầy bán hàng này hắn cũng chỉ thuê một trăm một ngày.

Hơn nữa, hắn cũng không có ý định duy trì nghề trái cây quá lâu, chờ xung quanh có đối thủ cạnh tranh quyết liệt hắn sẽ rút lui.

Dọn dẹp quầy hàng xong, Giang Chí Thành rời khỏi phố đi bộ.

Trong ba giờ, buôn bán lời được hai ngàn, từ góc độ một người bình thường, đó được coi là một khoản lãi kếch sù.

Cảm thấy mỹ mãn, về đến nhà, vừa mở cửa ra, Giang Chí Thành đã nhìn thấy dưới sàn nhà không biết ai nhét vào một cái phong thư.

Hắn cầm lên mở ra xem nhưng lại sững sờ trong giây lát.

Bởi vì trong lá thư chính là thư của luật sư Hàm, đến từ khách sạn Ngọc Diệp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Giang Chí Thành đã không liên lạc với họ kể từ lần cuối cùng hăn bán tôm hùm Boston cho khách sạn Ngọc Diệp Đại Tửu, hắn cũng không biết làm thế nào họ lại tìm được nơi này của mình.

Nội dung trong thư của luật sư rất rõ ràng, họ nghỉ ngờ nhân viên nhà bếp và Giang Chí Thành đã liên kết để lừa gạt khách sạn. Bằng không, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhân viên nhà bếp ở đây làm chết tôm hùm Boston, Giang Chí Thành lại giao tôm hùm đến tận cửa. Điều quan trọng nhất là căn cứ theo điều tra của luật sư, Giang Chí Thành đã quét sạch toàn bộ tôm hùm Boston trong toàn bộ chợ hải sản trước một ngày.

Trong trường hợp bình thường, các khách sạn năm sao có kênh mua hàng chuyên dụng và cơ bản sẽ không tiếp nhận các giao dịch tạm thời từ chợ hải sản. Hơn nữa, tôm hùm Boston là nguyên liệu nấu ăn sa hoa như vậy, sao hắn biết khách sạn cần những nguyên liệu cao cấp như tôm hùm Boston?

Nếu khách sạn Ngọc Diệp không muốn thì chẳng phải là lỗ sao?

Nhìn thế nào cũng giống như một âm mưu.

Giang Chí Thành dở khóc dở cười, đã biết trước có chuyện như này vậy mà còn bị kéo ra tội.

Hắn có thể lý giải được suy nghĩ của khách sạn Ngọc Diệp, trong hoàn cảnh bình thường, sự việc này quả thực là trùng hợp đến mức khó có thể không nghi ngờ.

Tuy nhiên, Giang Chí Thành không thẹn với lương tâm, người ngay không sợ bóng tối, hắn cũng không phản hồi lại cho luật sư Hàm.

Về phần trên mà nói, trong vòng bốn mươi tám giờ hắn phải trả lại số tiền trái pháp luật hắn đoạt được, cũng phải tự đến khách sạn Ngọc Diệp giải thích, càng cảm thấy có điểm buồn cười.

Tại sao phải trả lại số tiền hắn kiếm được bằng chính bản lĩnh của mình?

Hắn gom thư của luật sư lại cùng một chõ, tùy tay ném vào thùng rác, Giang Chi Thành bước vào nhà.

Chẳng bao lâu sau, hắn phát hiện quần áo trong phòng ngủ đã được lấy đi, hiển nhiên Chung Tĩnh Di đã trở về. Tuy nhiên, thanh long sau cánh cửa vẫn còn đó, khiến Giang Chí Thành có chút thất vọng.

Điều duy nhất làm cho hắn vui mừng là Chung Tĩnh Di lấy quần áo đi, cũng lấy đi mảnh giấy có ghi đơn thuốc trên đó.

Đối với Giang Chí Thành mà nói, không có gì quan trọng bằng mảnh giấy này.

Phương thuốc trên đó rất phù hợp với bệnh dạ dày của Chung Tĩnh Di. Sau khi sống lại, Giang Chí Thành muốn bù đắp tất cả những gì hắn đã nợ cô trong quá khứ.

Cùng lúc đó, Đàm Tuấn Đạt đang ngồi văn phòng xem kế hoạch thì nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc gọi đến từ trung tâm thẩm định rượu mang tên cha anh ta, lời nói của đối phương tuy đơn giản nhưng nội dung lại khiến Đàm Tuấn Đạt choáng váng.

"Cậu chủ Đàm, theo thử nghiệm của chúng tôi, lô rượu này ít nhất một nửa được pha bằng cồn công nghiệp, hơn nữa hoàn toàn không phải là rượu giá rẻ. Một trong những loại rượu cao cấp có giá thị trường tám trăm tám mươi tệ cũng tương tự. Nhưng công nghệ pha trộn của bọn họ rất cao, lượng cồn công nghiệp không nhiều như rượu giá rẻ, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được."

Trung tâm thẩm định rượu do cha của Đàm Tuấn Đạt thành lập đã hoạt động hơn mười năm, mỗi tháng có thể giám định rượu còn nhiều hơn số lượng mà một người uống trong suốt cuộc đời.

Tất cả các công cụ kiểm định bên trong đều giống như của chính phủ, có thể nói là khá uy tín.

Nếu họ nói rượu có vấn đề thì chắc chắn có vấn đề gì đó!

"Anh có chắc chắn không?" Đàm Tuấn Đạt một lần nữa lại hỏi.

"Tôi đương nhiên xác định, đây là chúng ta tự làm, cho nên không thể phạm sai lầm." Đối phương hồi đáp.

"Được rồi, tôi hiểu." Đàm Tuấn Đạt nói rồi cúp điện thoại nhưng sắc mặt lại tối sầm.

Theo báo cáo của Trung tâm Thẩm định, giá rượu càng thấp thì hàm lượng cồn công nghiệp càng cao. Nhưng trước đó bọn họ đã tiến hành thẩm định rượu của Xưởng rượu Thiên Môn, không tìm thấy thứ này. Chỉ có thể giải thích là cồn công nghiệp mới được bổ sung gần đây.

Doanh số bán rượu vang của Xưởng rượu Thiên Môn chủ yếu thuộc về phân khúc trung cấp đến bình dân.

Nói một cách đơn giản, đại đa số những người mua rượu chỉ mua những loại rẻ tiền hơn.

Sau khi trầm mặt xong, sắc mặt của Đàm Tuấn Đạt lại dần tái nhợt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Nếu rượu của Xưởng rượu Thiên Môn thực sự được pha với nhiều cồn công nghiệp như vậy thì sẽ xảy ra chuyện.

Nếu bây giờ không ai phát hiện thì có thể đó chỉ là may mắn.

Thân là người phụ trách một công ty quảng cáo, đặc biệt là sự hợp tác này, nếu Xưởng rượu Thiên Môn xảy ra vấn đề, anh ta không thể trốn tránh trách nhiệm!

Vấn đề vệ sinh thực phẩm rất dễ dàng gây chấn động dư luận.

Cách đây vài hôm, người của Xưởng Rượu Thiên Môn đã đến, Đàm Tuấn Đạt đã đạt được thỏa thuận hợp tác với họ, mấy ngày nay anh ta đang bận rộn thiết kế kế hoạch quảng cáo.

Vốn dĩ anh ta khá vui mừng khi có thể thương lượng được một vụ làm ăn lớn như vậy, mọi người trong công ty đều đặc biệt kính trọng anh ta.

Nhưng lúc này, Đàm Tuấn Đạt đang đổ mồ hôi như mưa.

Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, trưởng bộ phận thiết kế vui vẻ cầm cuốn sổ đi tới nói: “Giám đốc Đàm, thiết kế quảng cáo của Xưởng Rượu Thiên Môn đã hoàn thành, ngài xem qua cho chắc chăn, cam đoan bọn họ không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào!"

Đàm Tuấn Đạt đổ mồ hôi càng nhiều hơn, thậm chí anh ta còn không thèm nhìn tài liệu, tức giận nói: "Ai bảo cậu thiết kế cái này? Có cái gì mà vui? Đi ra ngoài!"

Trưởng bộ phận thiết kế tỏ ra bối rối khi bị mắng, đây là đơn đặt hàng lớn nhất kể từ khi công ty thành lập, cả công ty đang lao tâm phấn đấu, anh ta bị sao vậy?

Đàm Tuấn Đạt không kịp giải thích với cậu ta mà đã chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn nói: "Kêu người của bộ phận pháp lý đến gặp tôi ngay lập tức!"

Trưởng phòng thiết kế ở bên cạnh cẩn thận hỏi: "Giám đốc Đàm, có chuyện gì xảy ra à?"

Đàm Tuấn Đạt nghiến răng nghiến lợi, không giải thích mà chỉ nói: “Lập tức đến bộ phận kinh doanh bảo họ đến Xưởng Rượu Thiên Môn hỏi về vụ cồn công nghiệp, hỏi xong lập tức báo ngay cho tôi.”

“Cồn công nghiệp?”

Trưởng phòng thiết kế khó hiểu, muốn hỏi thêm vài câu nhưng lại bị Đàm Tuấn Đạt mắng.

Vài giờ sau, người của bộ phận kinh doanh quay lại báo cáo, Xưởng rượu Thiên Môn nói không rõ ràng lắm về vụ việc cồn công nghiệp, chính mình chỉ sử dụng cồn tự nhiên được phép, chất lượng không có vấn đề gì.

Nghe được câu trả lời này, Đàm Tuấn Đạt lập tức hiểu ra, quay đầu nhìn về luật sư của bộ phận pháp lý rồi nói: "Vậy chúng ta cứ làm như vậy, chấm dứt hợp đồng."

Luật sư của bộ phận pháp lý do dự rồi nói: “Tôi vẫn muốn nhắc nhở ngài rằng theo hợp đồng, ngài sẽ phải chịu ba mươi phần trăm số tiền bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng.”

Thù lao cho đơn hàng này là một trăm vạn, ba mươi phần trăm là ba mươi vạn.

Bày ra một trăm vạn lại không kiếm được, ngược lại còn thiệt ba mươi vạn, rất nhiều người không thể lý giải được.

Đàm Tuấn Đạt lười theo chân bọn họ nhiều lời, cũng may chuyện này được phát hiện sớm, nếu không khi hợp tác chính thức, không chỉ phải tốn ba mươi vạn tệ để giải quyết.

Trong lịch sử, nhiều công ty quảng cáo dính líu đến vấn đề này mà hệ lụy.

Đàm Tuấn Đạt là cổ đông lớn của công ty, anh ta đã nói như vậy, còn ai có thể nói gì khác?

Luật sư không còn cách nào khác là phải làm theo chỉ dẫn của anh ta và nộp đơn xin chấm dứt hợp đồng với Xưởng rượu Thiên Môn.

Dù sắp mất ba mươi vạn nhưng Đàm Tuấn Đạt không những không cảm thấy buồn mà còn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nếu thoát khỏi thảm họa này, tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội kiếm tiền.

Quay đầu ngẫm lại, lần này còn may mà có chồng của Chung Tĩnh Di.

Không ngờ tin tức của anh chàng đó lại là sự thật.

Nghĩ đến mình trước kia không khách khí đối với người ta như vậy, còn muốn đạp đổ, Đàm Tuấn Đạt đã cảm giác trên mặt nóng bừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Chính mình thật sự hồ đồ, người kia như thế nào, đều do Chung Tĩnh Di tự mình nói, chưa ai tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được.

Chúng ta thường nói rằng những gì chúng ta nghe là sai và những gì chúng ta thấy là đúng nhưng bây giờ anh ta lại trông mặt bắt hình dong, điều này thực sự là không nên.

Lấy điện thoại di động ra, Đàm Tuấn Đạt gọi cho Giang Chí Thành, lúc này anh ta thấy rất may mắn vì không xóa thông tin liên lạc trong cơn tức giận vào mấy ngày trước. "Nếu không, anh ta sẽ phải tìm đến Chung Tĩnh Di để lấy số, điều đó thật xấu hổ.

Sau khi điện thoại được chuyển, Đàm Tuấn Đạt trực tiếp nói: “Anh Giang, tôi đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chuyện xảy ra mấy ngày trước là tôi đã sai, tôi sẵn sàng nhận thua. Cho tôi một số tài khoản. Tôi sẽ đưa mười lăm ngàn cho anh ngay lập tức."

Giang Chí Thành vừa nghe thấy thế, hắn biết rằng Đàm Tuấn Đạt đã tìm được người thẩm định rượu và kết quả đã có.

Đây là tình hình thực tế, hắn cười nói: “Quên tiền đi, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu anh thua, chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Nếu chân tướng có thể giải quyết chỉ trong một câu, tôi sẽ cho anh mười lăm vạn mà anh nói?"

"Khó mà làm được. Anh còn nói nếu thua sẽ cho tôi mười lăm vạn. Vậy làm sao tôi có thể…"

"Thật sự không cần." Giang Chí Thành dừng một chút, nói: "Nếu như anh nhất định muốn làm chuyện gì đó thì như vậy đi, tôi tới công ty của anh một chuyến, sau này anh có thể nói mấy câu tốt đẹp về tôi, anh không biết vợ tôi vì sự việc này đến bây giờ vẫn còn tức giận, nói tôi là kẻ khoác lác nói lung tung. Nếu anh có thể giúp tôi làm giảm sự tức giận của cô ấy thì tốt hơn nhiều ”

"Nói thì dễ! Tôi sẽ lo chuyện của chị dâu, cam đoan làm cho chị ấy vui vẻ ra mặt!" Đàm Tuấn Đạt vỗ ngực nói.

Chuyện hợp tác lần này cùng với xưởng rượu Thiên Môn, chênh lệch chỉ có một tram vạn nhưng trên thực tế hậu quả rất nghiêm trọng." Đàm Tuấn Đạt biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu không có nhắc nhở của Giang Chí Thành, anh ta can tâm tình nguyện gọi một tiếng "anh ".

Giang Chí Thành không hề kiêu ngạo, hắn đã sống cả đời, nếu tính tuổi thật của hắn, cũng đủ làm ông nội của Đàm Tuấn Đạt.

Sau khi hai người nói xong, Giang Chí Thành tạm thời gác lại công việc của mình, trực tiếp đi đến công ty quảng cáo Huy Hoàng.

Kiếm tiền đối với hăn chỉ là thứ yếu, chỉ cần có thể quay lại với Chung Tĩnh Di là tốt rồi, chưa kể mất một ngày kiếm tiền, cho dù mất một tay một chân!

Ba mươi phút sau, Giang Chí Thành đến công ty quảng cáo Huy Hoàng.

Quàầy lễ tân của công ty nhận được mệnh lệnh của Đàm Tuấn Đạt, nhìn thấy Giang Chí Thành đến, vội vàng chủ động đón tiếp và nói: "Chào anh Giang. Giám đốc Đàm nói anh có thể trực tiếp đến văn phòng của ngài ấy. Mời đi lối này."

"Cám ơn." Giang Chi Thành lễ phép đáp lại.

Hai người một trước một sau đi tới, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa văn phòng của Đàm Tuấn Đạt.

Cùng lúc đó, Chung Tĩnh Di cũng đi đến đây.

Đàm Tuấn Đạt vừa vội vàng xử lý việc chấm dứt hợp đồng của Xưởng rượu Thiên Môn, anh ta tạm thời không nói gì với cô, chỉ nhờ người gọi cho cô.

Chung Tĩnh Di vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết rằng công ty và Xưởng rượu Thiên Môn đã chấm dứt hợp đồng, điều này khiến cô không yên.

Vài ngày trước Giang Chí Thành vừa nói xấu Xưởng rượu Thiên Môn, chẳng lẽ đối phương nghe được đã giận dữ đến mức không muốn hợp tác nữa?

Chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, không có công ty nào để người khác tùy ý nói xấu.

Nghĩ đến như vậy, trong lòng Chung Tĩnh Di bồn chồn, bất

Lần trước chỉ là đơn hàng nhỏ mười lăm vạn, cô suýt bị khởi tố nhưng lần này là đơn hàng lớn trị giá hàng trăm vạn!

Nếu thật sự là vì Giang Chí Thành mà không hợp tác được thì cả đời hắn cũng không thể trả lại số tiền lớn như vậy!

Khi Chung Tĩnh Di đầy lo lắng bước đến cửa văn phòng, cô kinh ngạc nhìn qua, Giang Chí Thành cũng đứng ở đó.

Cô sửng sốt một chút, sau đó lập tức bước nhanh tới, ôm lấy Giang Chí Thành định kéo hắn rời đi: "Anh lại đến đây làm gì? Chạy nhanh đi! Nếu không, để ngài Đàm nhìn thấy anh thì càng phiền phức hơn!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


"Anh ta nhìn thấy anh thì có sao đâu?" Giang Chí Thành hỏi.

“Anh còn hỏi à?” Chung Tĩnh Di nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh có biết anh đã gây ra bao nhiêu phiền toái không mà còn dám tới đây? Anh đang †ìm chết à!”

“Tìm chết? Có phải em hiểu lầm gì không?” Vẻ mặt Giang Chí Thành khó hiểu nói: “Là Đàm tổng của bọn em mời anh tới mà, anh ta còn nói là muốn cảm ơn anh nữa”

“Anh nghĩ tôi sẽ tin anh à, bớt hù dọa tôi, nếu anh còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ ném anh ra ngoài đó!” Chung Tĩnh Di tức giận nói.

Lúc này, lễ tân chủ động làm chứng cho Giang Chí Thành: “Chung tiểu thư, ngài Giang thật sự là do Đàm tổng mời tới.”

Chung Tĩnh Di nghe vậy thì sửng sốt, lời của Giang Chí Thành nói cô không tin nhưng lời của lễ tân lại không thể không tin.

Cô quay đầu nhìn Giang Chí Thành, vẻ mặt nghi ngờ: “Thật sự là Đàm tổng gọi anh tới? Anh cũng không phải người công ty tôi, gọi anh tới làm gì? Có phải bởi vì chuyện tại xưởng rượu Thiên Môn lần trước cho nên mới muốn trả thù anh không?”

Mấy câu hỏi liên tiếp của cô khiến Giang Chí Thành bật cười, hắn nói: “Đừng nôn nóng, gọi anh tới đây có lẽ chính là chuyện tốt, không phải đã nói rồi sao, anh ta phải cảm ơn anh”

“Bớt nói nhăng nói cuội!” Chung Tĩnh Di vốn không tin, Đàm tổng người ta là loại nhân vật nào chứ, đừng nói thân phận của cha anh ta, ngay cả anh ta cũng được coi như một người xuất chúng.

So sánh với người như thế, Giang Chí Thành đúng là một sợi lông nhỏ.

Nhưng mà đã xác định được thật sự là Đàm Tuấn Đạt mời Giang Chí Thành tới, Chung Tĩnh Di cũng không tiện đuổi hẳn đi, trước khi vào trong văn phòng cô cố ý dặn dò: “Lát nữa vào trong, anh đừng nói chuyện linh tinh, tôi sẽ gắng sức nói vài câu tốt đẹp về anh”

Giang Chí Thành ừ một tiếng, không từ chối, bởi vì chuyện này chứng tỏ Chung Tĩnh Di quan tâm hẳn. Tuy rằng loại quan tâm kiểu này phần lớn là đến từ bản năng tự bảo vệ mình.

Dù sao cô và Giang Chí Thành cũng là vợ chồng, nếu Đàm Tuấn Đạt khó chịu với Giang Chí Thành khó tránh khỏi sẽ giận cá chém thớt lên người cô.

Tiếp đó Chung Tĩnh Di gõ cửa văn phòng, Giang Chí Thành theo sát đăng sau.

Bên trong văn phòng, Đàm Tuấn Đạt đang nói chuyện với luật sư, đặc biệt là tiền vi phạm hợp đồng, số tiền vi phạm hợp. đồng 30 vạn cũng không phải là con số nhỏ.

Anh ta ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Chung Tĩnh Di và Giang Chí Thành tới, Đàm Tuấn Đạt liền xua tay ý bảo luật sư chờ một lát, sau đó đứng dậy đi ra phía trước bàn làm việc, vẻ mặt tươi cười duỗi tay ra.

Chung Tĩnh Di theo bản năng duỗi tay ra đáp lại thế nhưng lại không nghĩ tới Đàm Tuấn Đạt lướt qua người cô, bắt lấy tay của Giang Chí Thành.

Chung Tĩnh Di mới nâng bàn tay lên không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Cũng may Đàm Tuấn Đạt không phải cố tình ngó lơ cô, anh ta lập tức quay người nói với Chung Tĩnh Di: “Chị dâu, tôi nghe anh Giang nói hai người mới cãi nhau? Chuyện này là do tôi, chuyện phạt tiền lần trước đã cảm thấy ngại ngùng, bây giờ lại gây ra chuyện này lại càng cảm thấy ngại hơn. Vậy đi, lát nữa tôi đứng ra mời chị dâu và anh Giang ăn cơm đền tội nhé.”

Cảm giác xấu hổ trong lòng Chung Tĩnh Di còn chưa kịp biến mất thì đã chết lặng trước câu này của Đàm Tuấn Đạt.

Chị dâu? Anh Giang? Đền tội?

Mấy từ đó sao lại xa lạ như vậy chứ?

Mấy từ đó không nên phát ra từ miệng của Đàm Tuấn Đạt, càng không nên nói với cô và Giang Chí Thành.

“Đàm tổng, chuyện này…"

Nhìn thấy gương mặt đầy ngạc nhiên của Chung Tĩnh Di, Đàm Tuấn Đạt lập tức phản ứng lại, anh ta vỗ trán nói: “Xem trí nhớ của tôi này, chắc chị dâu chưa biết chuyện này nhỉ? Lần trước anh Giang nhắc tôi chất lượng rượu của Thiên Môn có vấn đề, sau đó tôi cho người mua một ít về đi giám định đó. Kết quả giám định chỉ ra rằng trong rượu có một lượng lớn cồn công nghiệp, nếu như có chuyện xảy ra thì tôi phải bồi thường sạt nghiệp mất. Anh Giang còn nói vì chuyện này mà chị dâu tức giận với anh ấy, như vậy không được đâu, ngàn sai vạn sai đều là do tôi sai!”

Chung Tĩnh Di vô thức há miệng, gương mặt đầy sự giật mình.

Chuyện Đàm Tuấn Đạt mua rượu về giám định cô biết, thế mà rượu của Thiên Môn lại thật sự có vấn đề ư?

Cô không nhịn được nhìn về phía Giang Chí Thành, cô có cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy.

Tên này rốt cuộc biết được tin tức từ đâu, ngay cả chuyện bí ẩn như vậy cũng biết.

Chuyện trong rượu có cồn công nghiệp là hành vi trái pháp luật, như vậy có nghĩa là xưởng rượu Thiên Môn sẽ không dễ dàng nói chuyện này cho người khác. Muốn biết chuyện này cũng khó như đi trộm văn vật tại viện bảo tàng vậy.

Từ ban trưa về nhà nhìn thấy quần áo, đơn thuốc, trái cây, rồi lại học phí của nhà trẻ, bây giờ chính miệng Đàm Tuấn Đạt lại nói ra chuyện Giang Chí Thành nói là thật, mấy chuyện này xảy ra nối tiếp nhau khiến Chung Tĩnh Di không khỏi khiếp sợ.

Bây giờ cô còn nghĩ có khi nào bản thân mình đang nằm mơ không, nói cách khác là tên chồng khốn nạn khiến người †a hận đến nghiến răng kia sao tự nhiên lại trở nên “tài giỏi” như vậy.

Đối lập với vẻ kinh ngạc của Chung Tĩnh Di, Giang Chí Thành bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn mỉm cười nói với Đàm Tuấn Đạt: “Ăn cơm cũng được, chỉ có điều không cần anh mời đâu, để tôi mời khách, coi như cảm ơn anh mấy năm nay đã nâng đỡ cho vợ của tôi. Cô ấy rất hay nói với tôi là người trong công ty rất tốt, bình thường có chuyện gì sẽ được mọi người giúp đỡ nhiệt tình, tôi còn đang muốn tìm cơ hội để cảm ơn nữa đấy”

Chung Tĩnh Di ở bên cạnh nghe mà cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, thậm chí còn đỏ mặt bởi vì mỗi khi cô nhắc tới chuyện công ty ở nhà hầu hết đều là tức giận.

Giống như nói chuyện ở nhà với người trong công ty vậy, đa phần là bực bội, cô nói người công ty tốt lúc nào?

Bây giờ Giang Chí Thành lại nói dễ nghe như vậy, cô không thể nào phản bác được nếu không thì sẽ rất xấu hổ.

Đàm Tuấn Đạt nghe xong cũng vô cùng vui mừng, làm Phó tổng giám đốc, ai mà không muốn nghe lời nịnh nọt chứ?

Anh ta ho khan một tiếng, sau đó nói: “Chuyện ăn cơm thì dễ nói, còn chuyện đánh cược lúc trước…”

“Trước khi đánh cược đã nói rồi, nếu tôi thắng thì coi như chưa từng xảy ra gì hết, Đàm tổng không cần bận tâm” Giang Chí Thành nói.

"Thứ Đàm Tuấn Đạt muốn chính là những lời này, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm tươi, anh ta nói: “Nếu anh Giang đây đã nói thế thì tôi cũng không làm kiêu nữa, nhưng mà bữa cơm này nhất định phải để tôi trả. Anh Giang muốn mời khách thì cứ để lần sau đi!"

Giang Chí Thành cũng không tranh chuyện mời cơm bữa, tiền mời một bữa cơm thôi, ai cũng có thể trả được, đôi co làm gì khiến người ta mất vui.

“Phải một lúc nữa mới tan làm, chắc là anh vẫn còn việc phải làm, chỉ bằng tôi ra ngoài chờ anh trước.” Giang Chí Thành nói.

“Không sao, cũng không phải người ngoài, tôi nói mấy câu nữa là xong việc.” Đàm Tuấn Đạt nói xong liền quay đầu nói với luật sư đang chờ một bên: “Dựa theo tiền vi phạm hợp đồng mà tính, nhanh chóng giải quyết chuyện này, đừng có dây dưa với bọn họ.”

Dứt lời Đàm Tuấn Đạt lại quay đầu nói với Giang Chí Thành: “Được rồi, chúng ta đi thôi, chị dâu cũng đi thôi.”

Chung Tĩnh Di còn chưa hồi thần lại sau tiếng gọi chị dâu này, Giang Chí Thành ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi: “Hai người đang nói chuyện tiền vi phạm hợp đồng của quán rượu Thiên Môn à?”

“Đúng vậy, theo như hợp đồng thì phải bồi thường 30 vạn. Chỉ có điều so với nếu có chuyện không hay xảy ra thì bồi thường 30 vạn cũng không phải là chuyện gì lớn” Đàm Tuấn Đạt nói.

Giang Chí Thành hơi trầm ngâm nói: “Tuy tôi không phải người của công ty anh, nhưng nếu anh đã gọi tôi một tiếng anh, vậy tôi cho anh một đề nghị, anh khoan hằng giao tiền vi phạm hợp đồng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Trong lúc Đàm Tuấn Đạt sửng sốt thì Chung Tĩnh Di lại vội vàng nói: “Giang Chí Thành anh đừng có nói chuyện lung tung, anh cũng không hiểu chuyện kinh doanh.”

Lúc này Đàm Tuấn Đạt lại xua tay nói: “Không sau đâu chị dâu, tôi cũng muốn nghe thử xem lại sao anh Giang lại đề nghi như vậy nữa.”

Tuy rằng người ta gọi mình là chị dâu nhưng Chung Tĩnh Di cũng hiểu đây là công ty của người ta, bản thân chỉ là người làm công.

Nếu Đàm Tuấn Đạt đã không ngại vậy cô còn có thể nói gì được nữa, chỉ nhìn chằm chăm Giang Chí Thành, trong lòng thầm cầu nguyện hắn đừng nói ra những lời khiến người ta cảm thấy nực cười.

Trong văn phòng ngoại trừ luật sư còn có trợ lý, dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Giang Chí Thành vẫn không hề bất an, gương mặt hẳn vẫn nhẹ nhàng như cũ, hắn nói: “Xét về phương diện hợp đồng, chuyện các người chủ động chấm dứt hợp đồng đúng là thuộc về hành vi vi phạm hợp đồng. Cho nên chuyện phải bồi thường hợp đồng là chuyện có thể hiểu, thế nhưng tiền đề là một bên khác của hợp đồng không có lỗi sai. Còn chuyện này là do chất lượng rượu của Thiên Môn có vấn đề, các người lo lẳng sẽ phải chịu liên lụy cho nên mới yêu cầu chấm dứt hợp đồng. Công bằng mà nói, thì xưởng rượu Thiên Môn phải bồi thường cho công ty quảng cáo Huy Hoàng vì sai phạm của bọn họ làm ảnh hướng tới quý công ty mới đúng.”

“Thế nhưng chất lượng rượu của xưởng rượu Thiên Môn có vấn đề là do bọn tôi tự mình đi giám định, cũng không được chính phủ công nhận. Hơn nữa cho dù bọn tôi có cầm rượu đi tới chỗ của chính phủ để làm giám định bọn họ cũng có thể cãi rằng đây là vấn đề chung” Đàm Tuấn Đạt nói.

Những chuyện Giang Chí Thành nói anh ta đã sớm thảo. luận với luật sư.

Cuối cùng vẫn quyết định phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, thời gian càng lâu càng dễ gặp chuyện không hay.

Bất kể thế nào thì xưởng rượu Thiên Môn cũng là một xưởng rượu lâu đời, mà bản thân chỉ là một công ty quảng cáo nhỏ, chủ động hủy hợp đồng đã là gan lớn lắm rồi, lại còn đi tìm người ta đòi tiền, chưa nhắc tới chuyện có thắng được vụ kiện này không, chỉ riêng về khoản quan hệ cũng đã không thể nào so được.

Chuyện mà Đàm Tuấn Đạt suy tính là chuyện hợp lý bởi vì chuyện quan trọng nhất của công ty nhỏ chính là sinh tồn chứ không phải lớn mạnh.

Chỉ có sống sót mới có tư cách bàn tới chuyện tương lai.

Mà Giang Chí Thành lại không nghĩ như anh ta, hẳn hiểu rõ không bao lâu sau thì xưởng rượu Thiên Môn sẽ rơi vào vòng xoáy dư luận, Đến lúc đó xưởng rượu Thiên Môn ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn tâm trạng đi đối phó một công ty quảng cáo chứ?

"Thế nhưng chuyện liên quan tới tương lai Giang Chí Thành không thể nói ra, hắn chỉ có thể dùng góc độ suy đoán nói: “Lúc trước anh nói kết quả giám định chỉ ra phần lớn rượu trong xưởng rượu Thiên Môn đều có cồn. Thân thể con người khó mà hấp thụ cồn công nghiệp, nếu như lượng cồn quá lớn thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ không có chuyện gì thì xem như bọn họ may mản, vậy ngày mai thì sao? Sau này thì sao? Chuyện anh muốn chấm dứt hợp đồng không phải đã chứng minh kết quả mà bọn họ nhất định phải nhận à? Một khi đã thế, thì gấp gáp làm gì, cứ kéo thêm một thời gian, nói không chừng mấy ngày nữa chuyện trong rượu có cồn của xưởng rượu Thiên Môn sẽ bị phát hiện, tới lúc đó các người lại đi thổi lửa. Không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, vận khí mà tốt có khi còn đòi được một ít phí bồi thường, mà cái giá phải trả chỉ là thời gian, hà cớ gì không làm.”

Đàm Tuấn Đạt và những người khác nghe tới ngây người, chuyện Giang Chí Thành nói rất đơn giản, chính là đánh cược Vào ngày sau.

Chỉ cần kéo dài thời gian tới lúc phát hiện ra rượu của xưởng rượu Thiên Môn có vấn đề thì bọn họ sẽ ổn.

Lúc đầu vội vã muốn đưa tiền vi phạm hợp đồng là vì sợ thời gian uy tín và danh dự của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.

Chủ động chấm dứt hợp đồng, còn không đưa tiền vi phạm hợp đồng, chuyện này nói thế nào cũng là không đúng.

Đối với nỗi lo của Đàm Tuấn Đạt, Giang Chí Thành chỉ cười đáp: “Chuyện này thì có gì khó đâu? Anh có thể bàn với luật sư để soạn ra đơn kiện, hoặc cũng có thể nộp lên tòa án trước, nhưng chuyện này nên giữ bí mật không nên vội vã công bố tin tức. Đợi tới khi xưởng rượu Thiên Môn xảy ra chuyện hãng công bố tin tức, như thế thì bọn họ sẽ hiểu hóa ra các người đã muốn khởi tố xưởng rượu Thiên Môn từ lâu. Chuyện tiếp đó sao có thể ảnh hưởng tới uy tín danh dự của các người chứ, mọi người chỉ biết khen công ty anh biết nhìn xa trông rộng.”

Đàm Tuấn Đạt càng nghe đôi mắt càng sáng, cuối cùng anh ta vỗ đùi, hưng phấn nói: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ, có thể nộp đơn khởi kiện trước mài! Nói như: vậy chúng ta sẽ có lợi thế về thời gian, có thể tự bào chữa! Anh Giang được lắm!”

Mấy người bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt bội phục nhìn Giang Chí Thành.

Phương pháp này nghe thì đơn giản nhưng lại rất ít người có thể liên hệ mọi thứ với nhau rồi đưa ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

Chuyện này không chỉ cần người đó hiểu biết về pháp luật, mà càng phải có nhiều kinh nghiệm xử lý khủng hoảng hơn.

Ít nhất Đàm Tuấn Đạt và những người khác trong công ty chưa từng nghĩ tới cách này.

Lời khen của Đàm Tuấn Đạt là nói có sách mách có chứng, khiến ánh mắt Chung Tĩnh Di nhìn Giang Chí Thành đầy khiếp sợ.

Người này thật sự là chồng của mình à?

Sao hắn có thể hiểu nhiều như vậy?

Nghe thấy chuyện xưởng rượu Thiên Môn có vấn đề, trong đầu Chung Tĩnh Di chỉ có một suy nghĩ đó chính là phải bồi thường tiền.

Cô cũng hiểu rõ, cho dù có cho cô thời gian một tháng cô cũng không thể nghĩ ra được phương pháp như Giang Chí Thành vừa nói.

Quan điểm của một người về mọi việc, tầm mắt có rộng hay không, đầu óc có thông minh hay không có lẽ không hoàn toàn dựa vào trời sinh mà là dựa vào sự trả giá và nỗ lực của người đó mới đạt được.

Thế nhưng Giang Chí Thành từng trả giá và nỗ lực ư?

Hắn uống rượu, đánh bài, không quan tâm chuyện trong nhà, loại người như thế sao có thể có tầm nhìn rộng lớn như vậy được.

Chung Tĩnh Di đột nhiên cảm thấy mình chẳng hề hiểu được chồng mình.

Loại cảm giác xa lạ này khiến cô cảm thấy hốt hoảng.

Đàm Tuấn Đạt đồng ý với đề nghị của Giang Chí Thành, lập tức bàn bạc với luật sư về phương án mới.

Tiền vi phạm hợp đồng chó má gì chứ, ai thích thì đưa, anh ta không đưa.

Chẳng những không đưa anh ta còn phải gửi đơn khởi tố tới tòa án, đợi cho xưởng rượu Thiên Môn xảy ra chuyện sẽ đi †ìm bọn họ tính sổ.

Còn bây giờ ấy à, chỉ một câu mà thôi, kéo dài thời gian!

Đàm Tuấn Đạt cảm thấy cách làm này rất được nhưng không phải ai cũng thấy vậy, bao gồm cả luật sư cũng cảm thấy cách này nguy hiểm rất lớn.

Lỡ như xưởng rượu Thiên Môn không có chuyện gì thì sao?

Thời gian càng dài thì ảnh hưởng tới danh dự công ty càng lớn, một hai tuần thì không sao nhưng mấy tháng, thậm chí là một hai năm vậy thì đúng là phiền phức.

Loại công ty lớn giống như xưởng rượu Thiên Môn ấy, khách hàng có quan hệ thân thiết nhiều không kể xiết, bọn họ chỉ cần nói công ty quảng cáo Huy Hoàng nói không giữ lời thì coi như công ty bọn họ xong đời.

Xét theo góc độ này thì có rất nhiều người hy vọng Đàm Tuấn Đạt nhanh chóng trả tiền vi phạm hợp đồng.

Nhưng Đàm Tuấn Đạt lại quyết tâm muốn làm theo lời Giang Chí Thành, anh ta có một loại trực giác nhắc nhở bản thân rằng lời của người đàn ông tên Giang Chí Thành này nói nhất định sẽ thành sự thật.

Có lẽ chuyện làm việc dựa theo trực giác thì không phù hợp với nguyên tắc làm việc của một thương nhân, nhưng Đàm Tuấn Đạt chính là người như vậy.

Nếu như anh ta là một người thích đi theo con đường bằng phẳng thì tại sao phải tự mình sáng lập công ty chứ, còn không băng đi theo cha anh ta ăn sung mặc sướng, con kế nghiệp cha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Tuy rằng trong lòng luật sư có băn khoăn nhưng Phó tổng. giám đốc công ty – Đàm Tuấn Đạt đã nói như vậy, anh ta còn có thể nói gì được chứ.

Sau khi bàn giao xong mọi việc, Đàm Tuấn Đạt lập tức lôi kéo Giang Chí Thành đi ra ngoài.

“Nói gì thì nói hôm nay phải để tôi mời, cho dù Thiên Vương có tới đây cũng không thay đổi được!”

Lời uy hiếp của Đàm Tuấn Đạt khiến người ta cảm thấy bưồn cười, ngay cả Chung Tĩnh Di cũng cảm thấy bất ngờ, Đàm tổng ngày thường nghiêm túc làm việc thế mà cũng có một mặt trẻ con như vậy.

Chuyện khiến cô khó hiểu hơn chính là loại thái độ này của Đàm Tuấn Đạt lại dành cho chồng mình.

Cho dù Đàm Tuấn Đạt hết lời khen ngợi Giang Chí Thành, nhưng ban nãy vừa mới dọn ra khỏi nhà, bây giờ lại ngồi ăn cơm cùng hắn, Chung Tĩnh Di cảm thấy có hơi mất mặt.

Cô chỉ có thể cần răng nói với Đàm Tuấn Đạt: “Đàm tổng, tôi còn có chuyện phải làm, có lẽ…”

“Là chuyện công việc hay chuyện riêng?” Đàm Tuấn Đạt hỏi: “Nếu là chuyện công việc thì tôi cho phép hôm nay cô được tan làm sớm, chuyện quan trọng thì ngày mai làm cũng được. Nếu là chuyện riêng thì vừa hay tôi đang rảnh có thể giúp đỡ.”

Chỉ hai câu đã dập tắt hết ý tưởng của Chung Tĩnh Di, cô không còn cách nào đành gục đầu xuống nói: “Vậy, vậy ngày. mai làm…”

Sao Giang Chí Thành lại không biết Chung Tĩnh Di không muốn ăn cơm với hắn cho nên mới muốn tìm lý do chứ.

Bộ dạng bây giờ của cô, vừa bất lực lại kèm thêm chút bất an, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Lại nhìn kỹ gương mặt cô, xinh đẹp đến thế cho nên dù có nhíu mày cũng khiến người ta giật mình.

Năm đó bản thân mình rốt cuộc là bị thứ gì che mắt, bỏ mặc người vợ tốt như vậy một bên không quan tâm, chỉ mãi uống rượu đánh bài, ăn không ngồi rồi nhỉ?

Ba người rời khỏi công ty rồi ngồi chiếc BMW của Đàm Tuấn Đạt tới nhà hàng dùng bữa.

Giang Chí Thành cũng không quan tâm là ăn ở đâu lắm, chỉ có điều hắn không ngờ tới, vừa mới xuống xe ngẩng đầu lên lại phát hiện Đàm Tuấn Đạt dẫn bọn họ tới khách sạn Ngọc Diệp.

Chung Tĩnh Di cảm thấy nơi này quá sang trọng cho nên chủ động nói: “Đàm tổng, chỉ là ăn một bữa mà thôi, không cần phải tới nhà hàng năm sao, quá xa hoa…”

“Không sao, đây là khách sạn của cha tôi, cũng không phải chỗ xa lạ. Hai người cũng đừng chê tôi keo kiệt mời ăn cơm còn tới nhà hàng của nhà mình nha, nơi này có vài món do đầu bếp ba sao đến từ Michelin do đích thân cha tôi mời tới làm, ăn rất được.” Đàm Tuấn Đạt nói.

Giang Chí Thành giật mình, lúc này mới nhớ tới cha của Đàm Tuấn Đạt hình như thật sự là chủ của khách sạn Ngọc Diệp.

Ông trùm ẩm thực này rất kín tướng, có rất ít người biết được chuyện ông có bao nhiêu sản nghiệp. Nhưng có một chuyện có thể chäc chản đó là ở thành phố này, cứ nhà hàng nào có tiếng thì nhất định sẽ có mặt của ông ấy.

Chung Tĩnh Di còn hơi do dự, Giang Chí Thành chỉ nhẹ nhàng kéo cô một cái đã bị cô trừng mắt, giống như cảnh cáo hẳn phải giữ khoảng cách.

Giang Chí Thành bật cười thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn nhắc em lúc Đàm tổng xây dựng sự nghiệp có cãi nhau với cha anh ta. Hôm nay anh ta tới đây có lẽ là muốn nói một tiếng với cha anh ta, em đừng khiến anh ta mất hứng.”

Chung Tĩnh Di lập tức hiểu được, không sai, vì chuyện công ty quảng cáo mà Đàm Tuấn Đạt đã cãi nhau với cha anh †a vài lần. Cha anh ta Đàm Trung Vượng cảm thấy con trai nên kế nghiệp mình, trong nhà đã trải sẵn một con đường bảng phẳng cho anh ta rồi, sao anh ta còn phải chạy ra ngoài chịu khó chịu khổ làm gì.

Dưới góc nhìn của một người cha thì đây là cách bảo vệ con mình, cũng có thể nói là cưng chiều.

Thế nhưng đối với Đàm Tuấn Đạt thì chuyện này không khác gì trói buộc anh ta.

Anh ta muốn được tự do, càng muốn được người khác thừa nhận. Ít nhất là lúc người khác giới thiệu anh ta, đừng gọi anh ta là con trai của ông trùm ẩm thực Đàm Trung Vượng.

Anh ta hy vọng sau này người ta nhắc tên anh đều sẽ nói là: “Vị này chính là ngôi sao đang lên trong ngành quảng cáo, Đàm Tuấn Đạt!”

Giang Chí Thành không đoán sai, hôm nay Đàm Tuấn Đạt tới đây đúng là cũng có ý muốn khoe khoang với cha mình.

Tuy rằng bỏ lỡ thương vụ triệu đô nhưng anh ta cũng tránh đi được một mối họa lớn.

Trong giới kinh doanh, ngươi kiếm được triệu đô không vui bằng việc ngươi bớt lỗ đi triệu đô.

Suy nghĩ chuyện này cẩn thận xong Chung Tĩnh Di cũng không từ chối nữa.

Ba người một trước một sau đi đến thang máy, Giang Chí Thành cố ý đi tụt về phía sau hỏi Chung Tĩnh Di: “Linh Linh đi nhà trẻ chưa?”

“Chưa” Chung Tĩnh Di liếc mắt nhìn hắn: “Đừng cho là tôi

không biết anh nghĩ gì, tôi không dễ bị lừa như thế đâu:

Lời này rõ ràng là không tin hắn, Giang Chí Thành cười khổ một tiếng, không giải thích.

Bất kể là chuyện gì, giải thích cũng vô dụng, chỉ có hành động thực tế mới khiến mọi chuyện thay đổi.

Sau khi thang máy đi tới tầng mười sáu, Đàm Tuấn Đạt dẫn hai người tới một chỗ bên cạnh cửa sổ, một nơi hoàn hảo để thưởng thức cảnh đêm tại thành phố rồi mới nói: “Hai người ngồi đây trước, tôi sẽ đi bảo đầu bếp làm vài món nổi tiếng rồi lấy một bình rượu ngon tới.”

“Không cần phiền phức như thế..”

“Vậy làm phiền anh.”

Câu đầu tiên là Chung Tĩnh Di nói, câu phía sau là Giang Chí Thành nói.

Hai vợ chồng phong cách hoàn toàn khác nhau khiến Đàm Tuấn Đạt cười cười, anh ta xoay người rời đi.

Nhìn thấy anh ta rời đi, lúc này Chung Tĩnh Di mới quay đầu trừng mắt nhìn Giang Chí Thành: “Anh đúng là tự xem mình là người quan trọng à, không sợ người ta cảm thấy phiền sao?”

“Một câu nhắc nhở của anh giúp anh ta tiết kiệm mấy ngàn vạn, chỉ cần anh ta mời một bữa cơm cũng là anh ta kiếm được lời” Giang Chí Thành nói.

“Mấy ngàn vạn? Đúng là cái gì cũng dám nói!” Chung Tĩnh Di tức giận nói.

Gô chỉ là nhân viên dưới tầng chót, cho nên không hiểu khi có nguy hiểm xuất hiện công ty sẽ gặp phải phiền phức gì.

Giang Chí Thành cũng không có ý muốn giải thích, hẳn chỉ nói: “Đơn thuốc kia có hiệu quả rất tốt, chỉ cần dựa theo đơn thuốc bốc thuốc uống, nhiều nhất nửa năm là bệnh dạ dày sẽ khỏi. Hoa quả trong nhà còn nhiều, lát nữa anh sẽ đưa cho Linh Linh một ít thanh long và vải thiều.”

Nhắc tới mấy chuyện này, Chung Tĩnh Di càng cảm thấy không được tự nhiên, cô nói: “Không cần, con bé muốn ăn gì tôi sẽ mua”

Dứt lời cô ngẩng đầu nhìn Giang Chí Thành nói: “Trước kia không mua là vì tiền của tôi bị anh lấy hết, chứ không phải tiền lương của tôi không thể mua hoa quả cho con bé ăn!”

Tuy nói ra những lời này là để thể hiện bản thân mình rất kiên cường, nhưng sau khi nói ra Chung Tĩnh Di vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. Nghĩ tới con gái lớn như vậy mà vịt quay cũng là lần đầu ăn, cô đau lòng phát khóc.

Giang Chí Thành im lặng, hắn nhớ lại những chuyện lúc trước, quả thật bản thân hẳn làm sai rất nhiều, mười phần sai!

Cho dù bây giờ cố gắng đền bù, cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng mà thôi.

“Xin lỗi..” Giang Chí Thành nói. “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nghe mấy lời thế này,

không có ý nghĩa gì cả” Chung Tĩnh Di nghiêng mặt lau nước mắt nói: “Bất kể anh thật lòng hay giả vờ, cũng không sao.”

Giang Chí Thành lại im lặng, bây giờ cảm xúc của vợ hắn đang kích động, nói nhiều chỉ càng phản hiệu quả.

Lúc này một người phục vụ đi tới trước bàn ăn, hơi hơi khom lưng sau đó nói: “Xin lỗi hai vị, nơi này đã có người đặt rồi, hai vị có thể ngồi bàn khác được không.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Bên cạnh người phục vụ là một đôi nam nữ, nhìn qua có lẽ là vợ chồng, khoảng tầm 40 tuổi.

Người phụ nữ chưa nói gì nhưng tính khí của người đàn ông lại không được tốt lắm, mặt nặng mày nhẹ nói với người phục vụ: “Dù sao cũng là nhà hàng năm sao, ngay cả chỗ ngồi đặt trước cũng bị người ta ngồi, các người làm ăn kiểu gì đấy!”

“Rất xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi, ban nãy chúng tôi không để ý” Người phục vụ vội vàng xin lỗi.

Chung Tĩnh Di chủ động đứng dậy nói với người đàn ông kia: “Ngại quá chúng tôi không biết đây là chỗ ngồi được đặt trước."

Dứt lời cô đã đứng dậy đi tới bên cạnh.

Giang Chí Thành cũng đứng lên chuẩn bị đi cùng cô, ai ngờ mới đi được vài bước đã nghe được người đàn ông kia quát măng người phục vụ: “Xin lỗi là được sao? Chỗ chúng tôi định ngồi bị người khác ngồi rồi, cậu không cảm thấy rất buồn nôn à? Tôi đâu biết bọn họ là ai, trên người có bệnh truyền nhiễm hay không? Gọi giám đốc của các người tới đây, tôi muốn khiếu nại! Thật là, khách hàng thiếu phẩm chất thì thôi đi, ngay cả chất lượng dịch vụ cũng kém như vậy, thế mà còn dám tự nhận là nhà hàng năm sao?”

Vốn dĩ Giang Chí Thành đã đi rồi nhưng nghe được lời này. lại lập tức quay người về.

Đi tới trước mặt người đàn ông kia, Giang Chí Thành lạnh mặt nói: “Tôi không biết chỗ kia đã có người đặt trước cho nên mới ngồi, chuyện này thì buồn nôn chỗ nào. Cũng không rõ lắm tại sao việc chúng tôi đứng dậy ngồi chỗ khác lại bị cho là thiếu phẩm chất. Nhưng tôi biết, người dùng ác ý suy đoán người khác là hành vi cực kỳ vô đạo đức, mới là loại người thiếu phẩm chất.”

Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh người đàn ông quan sát Giang Chí Thành trên dưới một lướt, từ cách ăn mặc có thể đoán ra đây không phải kẻ có điền thì trong mắt người phụ nữ trung niên dần hiện lên chút ưu việt.

Bà ta chép miệng n: Bọn tôi còn chưa nói gì mà cậu đã vội vã bước lên ngậm miệng há miệng đều là thiếu phẩm chất, đúng là kẻ nghèo hèn.”

Bởi vì nghe được tiếng động ồn ào phía sau cho nên Chung Tĩnh Di quay đầu, vừa thấy Giang Chí Thành đang tranh luật với hai người kia cô vội vàng đi tới kéo Giang Chí Thành: “Anh làm gì đấy, họ nói gì kệ họ, đi maul”

“Nghe thấy chưa, làm sai trước cho nên mới bị dạy dỗ, đúng là ngay cả phụ nữ cũng không bằng!” Người phụ nữ trung niên kia nói.

Lời này quá khó nghe, hơn nữa khách hàng xung quanh bị tiếng động bên này thu hút sự chú ý cho nên đa phần đều nhìn về phía bọn họ.

Cho dù bây giờ cô đang ly thân với Giang Chí Thành nhưng bất kể thế nào hai người cũng là vợ chồng.

Ở bên ngoài gặp chuyện, bản năng của Chung Tĩnh Di vẫn là che chở người một nhà.

Cô quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia nói: “Mong bà đừng nói chuyện khó nghe như vậy, có lẽ chúng tôi sai, nhưng cũng không phải là lỗi sai quá lớn, sao phải cắn chặt không bỏ như vậy.”

“Ai cắn chặt không bỏ? Đúng là người xấu xí thích gây. chuyện!” Người phụ nữ trung niên nói lời ác độc.

So về dung mạo, dung mạo của bà ta chắc chắn kém xa Chung Tĩnh Di. Một nửa mặt của bà ta bị rỗ, có thể là vì hồi còn trẻ nặn mụn nhiều quá.

Nhiều năm qua có không ít người nhắc tới vấn đề vẻ ngoài với bà ta cho nên bà ta cảm thấy khá tự ti về phương diện này. Cho nên bình thường nhìn thấy cô gái xinh đẹp, bà ta sẽ làm theo bản năng tìm kiếm khuyết điểm của đối phương, tốt nhất là nói cho đối phương trở thành kẻ có phẩm chất thấp kém.

Giống như hôm nay vì gương mặt xinh đẹp của Chung Tĩnh Di khiến bà ta ghen ghét cho nên mới nói ra những lời không có lý lẽ như vậy.

“Bà nói ai!" Chung Tĩnh Di tức tới mức cả người phát run, không tự chủ được bước lên trước một bước để thể hiện sự tức giận của mình.

Mà hai người đối diện lại nghĩ hành động này của cô là có ý muốn ra tay.

Người đàn ông trung niên lập tức giơ tay lên muốn đẩy Chung Tĩnh Di, miệng hét lên: “Cô muốn làm gì?”

Tay ông ta còn chưa đụng được vào người Chung Tĩnh Di thì đã bị người khác túm lại.

Một tay Giang Chí Thành siết chặt cổ tay đối phương, tay còn lại kéo Chung Tĩnh Di ra sau lưng mình, hắn nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt lạnh lùng, Giang Chí Thành nói: “Chưa nói được hai câu đã muốn ra tay với phụ nữ, ông đúng là có khí phách đàn ông đấy. Chỉ có điều tôi khuyên ông nên bình tĩnh lại, nói cách khác, tôi không ngại đánh ông một trận trước mặt mọi người đâu!”

Năm đó sau khi Chung Tĩnh Di đốt nhà tự sát, tinh thần Giang Chí Hạo sa sút một thời gian rất dài.

Thời gian ấy hẳn đã từng nghĩ tới cái chết.

Lúc một người muốn chết chính là lúc người đó không sợ thứ gì.

Lúc uống rượu, đánh nhau với người ta, lúc đánh bài cũng đánh nhau với người ta, hơn nữa chỉ cần vừa động thủ thì phải đánh gần chết mới thôi.

Có một thời gian có rất nhiều người đều gọi hắn là tên điên, cho nên sau này không có kẻ nào dám tới trêu chọc hẳn.

Sau này khi kiếm được tiền, Giang Chí Thành còn cố ý đi học võ, tuy răng thời điểm sử dụng rất ít nhưng thân thủ cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Giống như lúc này, một bàn tay hẳn siết lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, ông ta chỉ cảm thấy cả cánh tay. mình tê rần, không thể động đậy.

Gương mặt ông ta đỏ lên, muốn rút tay về nhưng lại không thể động đậy được.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy chồng mình có điểm khác lạ lập tức la ầm lên: “Đánh người! Đánh người!”

Chung Tĩnh Di bị Giang Chí Thành kéo về phía sau có hơi giật mình, bởi vì trước đây cô chưa từng biết được cảm giác được chồng bảo vệ.

Hôm nay, người đàn ông trước mắt giống như một ngọn lúi lớn bảo vệ cô sít sao, cảm giác như thế khiến lòng cô khế run lên.

Nhưng lời nói của người phụ nữ trung niên lại khiến Chung Tĩnh Di nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô nhanh chóng kéo Giang Chí Thành ra xa, chỉ sợ làm lớn chuyện sẽ không dễ xử lý.

Nhưng mà hai vợ chồng trung niên vốn không muốn bỏ qua như vậy, cùng lúc đó, giám đốc của nhà hàng cũng nghe được tin báo, chạy tới.

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên mà người đàn ông trung niên tới đây ăn cơm, vừa nhìn thấy giám đốc ông ta đã lập tức trách móc: “Nhà hàng các người làm ăn kiểu gì vậy, người nào cũng có thể tới đây ăn à. Không nói tới việc chiếm chỗ tôi đặt trước, lại còn muốn đánh người, hôm nay các. người phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”

“Thật xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi, xin hai vị hãy bớt giận” Giám đốc nhà hàng nói vài câu trấn an, sau đó nhìn về phía Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di nói: “Hại vị đây có chuyện gì thế? Lời của vị khách này có phải là thật không?”

“Đương nhiên là thật, còn nghi ngờ bọn tôi nói láo à? Nhiều người nhìn thấy đó!” Người phụ nữ trung niên chỉ vào cánh tay chồng mình nói: “Nhìn xem, cậu ta đánh cánh tay chồng tôi thành cái gì rồi này, thật quá đáng!”

Nhà hàng là nơi cần có bầu không khí yên tĩnh, một khi xuất hiện chuyện bạo lực thì còn buôn bán gì nữa chứ.

Điều quan trọng nhất là giám đốc nhà hàng cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt.

Hơi nhớ lại, anh ta lập tức nhớ ra đây là người mấy hôm trước đưa tôm hùm Boston cho bộ phấn bếp.

Vì chuyện này mà giám đốc đã bị Tổng giám đốc trừ một tháng tiền thưởng, mảng tới mức không ngóc đầu lên được. Bên phía bộ phận pháp luật còn nghi ngờ nhân viên đầu bếp và người đàn ông giao tôm hùm thông đồng với nhau lừa tiền khách sạn, còn gửi cả thư mời luật sư.

Những việc này giám đốc nhà ăn đều biết, bây giờ nhớ tới thân phận của Giang Chí Thành, anh ta nở nụ cười như có như không: “Tôi nhớ rồi, anh là người bán tôm hùm vào hôm trước đúng không?”

“Này, cậu đừng có vì chuyện mua thứ tôm hùm chó má gì của cậu ta mà thiên vị đó chứ!” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.

“Bà cứ yên tâm, chuyện này, nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng.” Giám đốc nhà hàng giải thích với người phụ nữ trung niên, sau đó nhìn về phía Giang Chí Thành, trầm giọng nói: “Tới xin lỗi thì phải có thành ý, lừa chúng tôi một lần không đủ, còn muốn lừa lần hai à? Tưởng khách sạn Ngọc Diệp chúng tôi là quả hồng mềm à!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Người phụ nữ trung niên không hiểu ý hỏi: “Thế nào, cậu †a có xích mích với khách sạn mấy người à?”

“Đâu chỉ là xích mích.” Giám đốc nhà ăn nhìn chăm chăm Giang Chí Thành, giải thích với bà ta: “Người này thông đồng với nhân viên nhà bếp của chúng tôi, một người thì tối hôm trước thì g iết chết hết số tôm hùm Boston mà ngày mai chúng tôi cần dùng, còn một người thì đi mua hết số lượng tôm hùm Boston trong thị trường sau đó bán lại cho chúng tôi với giá cao. Luật sư của chúng tôi đã liên hệ với anh ta, hôm nay anh ta tới chính là để trả tiền rồi xin lỗi”

Giám đốc nhà ăn nói xong lại mắng nhân viên phục vụ: “Cậu đúng tắc trách, bọn họ tới đây không phải để ăn cơm, sao có thể ngồi chỗ này, còn quấy rầy tới khách hàng của chúng ta! Tiền thưởng tháng này của cậu bị trừ 50%!”

Gương mặt của người phục vụ đầy ấm ức, cậu ta có biết ai đến để ăn cơm, ai không ăn đâu.

Lời của giám đốc khiến sắc mặt đôi vợ chồng trung niên kia tốt hơn đôi chút.

Đặc biệt thấy Giang Chí Thành có xích mích với khách sạn Ngọc Diệp, bọn họ lại càng tự tin hơn.

“Thôi không cần trừ tiền thưởng của cậu ta, cũng không phải lỗi của cậu ta. Nhưng mà hai người kia, tuổi còn trẻ mà không có chút đạo đức nào, phải dạy dỗ cho tốt, không thể dễ dàng tha cho bọn họ!” Người đàn ông trung niên nói.

“Cảm ơn ông đã thông cảm, chúng tôi nhất định sẽ làm thế” Giám đốc nhà hàng vừa dứt lời liền nhìn về phía Giang Chí Thành cười lạnh: “Đi thôi, còn đứng đây làm gì? Đi tới văn phòng với tôi!”

Giọng điệu của anh ta không khác gì đang dạy dỗ cấp. dưới.

Đừng nói Giang Chí Thành không cảm thấy bản thân mình sai, cho dù thực sự có sai, một kẻ hèn giám đốc nhà hàng mà thôi, cũng không có tư cách nói chuyện với hắn như: vậy.

Giang Chí Thành – người từng có khối tài sản trên trăm tỷ CNY, đâu dễ bị mấy người này dọa, hắn vừa muốn lấy ra chút uy nghiêm thì Chung Tĩnh Di lại kéo tay hẳn nói: “Tôm hùm Boston gì? Anh lại gây ra chuyện gì nữa?”

“Anh không gây chuyện, là bọn họ nghĩ xấu cho người khác.” Giang Chí Thành vừa an ủi hai câu lại bị giám đốc nhà hàng thúc giục và răn dạy.

Hắn nhăn mày, nhìn giám đốc nhà hàng nói: “Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, anh thấy thái độ này của anh có hợp lý không? Chuyện chúng tôi không biết chỗ ngồi bị người đặt trước, nói đúng hơn là lỗi của nhà hàng của các người phục vụ không tốt. Sau đó là ai là người hung hăng càn quấy thì người phục vụ này rõ ràng hơn ai hết. Anh còn chưa từng hỏi câu nào đã muốn dạy dỗ người khác, có phải quá đáng lắm rồi không!”

Giám đốc nhà hàng cười lạnh đáp: “Tôi mặc kệ ai gây chuyện, nhưng chuyện anh dùng tôm hùm Boston lừa nhà hàng chúng tôi là thật đúng chứ? Nói cách khác, chỉ riêng việc. này thôi chúng tôi có đánh anh một trận cũng không phải là quá đáng, anh còn không biết xấu hổ ở đây dài dòng với tôi. Mau chóng tới văn phòng, tôi không muốn ở trước mặt khách hàng khác lảm nhảm với anh!”

Người đàn ông trung niên cũng cười khẩy ni ỉ còn đang nghĩ sao nhà hàng năm sao có thể có loại người không có phẩm chất tốt đẹp này, hóa ra là kẻ xấu chuyên đi lừa gạt, khó trách. Người trẻ tuổi, thời buổi này tốt nhất nên làm việc thiện, nếu không trời cao có mắt, cậu nhất định sẽ gặp quả báo!”

Giang Chí Thành đang muốn mắng lại đôi phương hai câu thì giám đốc nhà hàng đã gọi bảo vệ tới.

Nếu như một mình hắn tới đây, Giang Chí Thành không ngại trình diễn một màn võ thuật trọn vẹn với đối phương.

Nhưng mà hôm nay Đàm Tuấn Đạt mời khách, khách sạn này có mối quan hệ mật thiết với anh ta, hơn nữa Chung Tĩnh Di đang ở đây, Giang Chí Thành không muốn cho cô cảm thấy mình là người bạo lực.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của bảo vệ, hắn chỉ có thể đi cùng giám đốc nhà hàng tới văn phòng.

Mà đôi vợ chồng kia thì ngồi xuống bàn ăn trong lời xin lỗi của người phục vụ.

Gương mặt bọn họ đầy đắc ý, giống như vừa giành chiến thắng một trận chiến vĩ đại.

Khách hàng xung quanh nhỏ giọng bàn tán chuyện này, đối với kẻ xui xẻo lừa khách sạn Ngọc Diệp, bọn họ không thề đồng tình mà ngược lại còn khinh thường. Nhưng phần lớn đàn ông nhìn thấy một người đẹp như Chung Tĩnh Di lại ở bên một kẻ lừa đảo như thế thì không khỏi cảm thấy nuối tiếc.

Người đẹp như vậy, phải ngồi bên cạnh bọn họ mới đúng.

Mười phút sau khi Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di bị giám đốc nhà hàng đưa tới văn phòng, Đàm Tuấn Đạt vui vẻ bưng một cái khay màu bạc đi từ hướng phòng bếp ra.

Đây là đồ ăn mà anh ta tự mình nhìn đầu bếp làm, sau khi làm xong thì vội vàng tự mình bưng ra, muốn cho Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di nếm thử.

Nhưng sau khi đi tới nơi đã chọn sẵn anh ta lại phát hiện ở chỗ đó có hai người xa lạ.

Đàm Tuấn Đạt nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng hai người Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di đâu, anh ta vươn tay giữ chặt người phục vụ vừa đi qua hỏi: “Hai người ban nấy ngồi ở đây đâu?”

Tuy rằng Đàm Tuấn Đạt là con trai của Đàm Trung Vượng nhưng bình thường anh ta rất ít tới nơi này, khách sạn lớn như thế nhưng người quen biết anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhân viên tầng dưới chót như người phục vụ đương nhiên không biết thân phận anh ta.

Bây giờ nghe anh ta hỏi như vậy, cậu ta liền trả lời: “Anh nói là hai kẻ lừa đảo kia à, ban nãy ngồi vào chỗ người ta đã đặt trước sau đó bị giám đốc nhận ra cho nên đưa tới văn phòng dạy dỗ rồi.”

Đàm Tuấn Đạt nghe mà ngẩn người, tim anh ta đập thình thịch, dạy dỗ?

“Gì mà chỗ ngồi đặt trước, gì mà kẻ lừa đảo, cậu mau nói rõ cho tôi!" Đàm Tuấn Đạt túm chặt lấy cổ áo của người phục. vụ, gương mặt hung ác hỏi.

Anh ta dẫn người tới đây ăn cơm là vì muốn lấy lại chút thể diện cho bản thân, kết quả thể diện còn chưa thấy đâu đã bị dẫm nát, chuyện này khiến lửa giận trong lòng Đàm Tuấn Đạt phút chốc cao hơn cả trời.

Người phục vị bị hành động của anh ta dọa cho sợ hãi, nói: “Anh làm gì thế? Tôi có nói sai đâu, mấy hôm trước người đàn ông kia còn lấy tôm hùm Boston lừa tiền của khách sạn chúng tôi, nghe nói khách sạn muốn kiện anh ta”

Đàm Tuấn Đạt nghe vậy thì nhăn mặt, anh ta không rõ chuyện tôm hùm Boston lắm, nhưng anh ta có thể chắc chắn một điều hôm nay anh ta mất hết thể diện rồi.

Đàm Tuấn Đạt đẩy người phục vụ ra sau đó nhét khay trong tay vào tay đối phương, không nói hai lời lập tức xoay người đi về hướng văn phòng giám đốc nhà hàng.

Người phục vụ nhìn khay trong tay, lại nhìn bóng lưng Đàm Tuấn Đạt, nói thầm: “Đúng là khó hiểu…”

Qua hai phút, người đầu bếp ba sao được mời từ Michelin đi ra khỏi bếp, ông ta đi tới trước bàn ăn nhưng lại không nhìn thấy người mình muốn gặp.

Vừa hay nhìn thấy người phục vụ ở gần bèn gọi tới hỏi: “Ngài Đàm đâu?”

Người phục vụ này chính là người bị Đàm Tuấn Đạt nắm cổ áo ban nấy, nhìn thấy đầu bếp cậu ta vội vàng trả lời: “Ngài Đàm nào?”

Địa vị của đầu bếp ở một khách sạn xa hoa không hề thua kém giám đốc nhà hàng, thậm chí xét về mặt trình độ thì còn có địa vị cao hơn.

Vị đầu bếp kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Chính là con trai của Chủ tịch Đàm, ngài Đàm Tuấn Đạt, ban nãy anh ta bưng bò bít tết Wellington tôi làm ra ngoài, đựng trên một cái khay màu bạc, cậu không nhìn thấy à?”

Người phục vụ vừa nghe vậy thì lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Khay màu bạc…” Câu ta lắp bắp nói: “Ông, ý của ông là, người đó là con trai của chủ tịch?”

“Đương nhiên, cậu không biết anh ta à?” Đầu bếp buồn bực hỏi, trong mắt ông ấy con trai của chủ tịch phải là người mà nhân viên cũng biết mới đúng, nếu không biết thì sao nịnh nọt được?

Người phục vụ bị dọa cho sắp khóc, nhớ lại bộ dạng tức giận đùng đùng lúc rời đi của anh ta, cậu ta không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Nhớ lại những chuyện mà Đàm Tuấn Đạt từng hỏi, trong đầu người phục vụ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là giám đốc nhà hàng sắp gặp xui xẻo rồi…

Trong văn phòng, giám đốc nhà hàng ngồi ở sau bàn làm việc, trong phòng có ba người bảo vệ. Anh ta cực kỳ tự tin, giọng điệu đầy khinh thường: “Tiền đâu? Có mang đến không? Thành thật trả lại cho tôi, sau đó xin lỗi, rồi lại đi nhận tội với hai vị khách kia, có lẽ tôi còn có thể suy xét tới việc cho cậu bình an rời khỏi đây.”

Kiểu giọng điệu này rất nhiều năm rồi Giang Chí Thành chưa từng nghe thấy.

Hắn nhìn chăm chằm giám đốc nhà hàng, trầm giọng nói: “Nếu tôi không trả tiền, cũng không xin lỗi thì sao?”

“Cậu cứ thử xeml” Giám đốc nhà hàng lạnh lùng nói: “Nếu tôi không dạy cho cậu một bài học, có lẽ cậu cũng không hiểu tại sao hoa lại có màu đỏ!”

Khi nói chuyện, ba gã bảo vệ đồng loạt tiến lên, gương mặt Chung Tĩnh Di tái mét, trong lòng hoảng hốt.

Cùng lúc đó Đàm Tuấn Đạt đã đi tới cửa phòng giám đốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Ba tên bảo vệ dần dần tiến lên, rõ ràng không phải chuyện tốt đẹp gì. Có lẽ bên tổng giám đốc đã nói trước là người tới thì đánh cho một trận trước.

Giang Chí Thành duỗi tay đẩy Chung Tĩnh Di về phía sau mình, nhỏ giọng nói: “Em ở yên sau lưng anh, đừng lộn xộn”

Chung Tĩnh Di không phải là người có tính cách thích gây chuyện, cô hiếm khi gặp phải cảnh bảo lực như vậy cho nên không khỏi cảm thấy căng thẳng, cô vô thức túm chặt lấy quần áo của Giang Chí Thành, đồng thời hét lên với mấy người kia: “Các người đừng có làm xăng làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Giám đốc nhà hàng cười nhạo một tiếng, ở địa bàn của bọn họ, các người có thể làm gì?

Anh ta xua tay, ý bảo bảo vệ động thủ.

Người bảo vệ đứng gần nhất duỗi nằm tay vung về phía đầu của Giang Chí Thành.

Sau khi trọng sinh tuy rằng tố chất thân thể của Giang Chí "Thành không băng trước, nhưng kinh nghiệm vẫn còn. Hắn nhanh tay lẹ mắt, né nắm tay của đối phương, sau đó duỗi tay bóp chặt khuỷu tay của tên bảo vệ kia.

Cùng lúc đó, cửa văn phòng bị Đàm Tuấn Đạt từ bên ngoài đá văng.

Cánh cửa gỗ dày nặng mà cũng bị đá văng ra, từ đó có thể thấy được hiện tại anh ta sốt ruột tới cỡ nào.

Cánh cửa cong vẹo sang một bên, mọi người đều quay đầu nhìn lại, Đàm Tuấn Đạt vừa liếc mắt đã nhìn thấy hình ảnh bảo và Giang Chí Thành đang động thủ với nhau.

Trong lòng anh ta tức giận không nói nên lời, anh ta vội lao tới tát bảo vệ một cái: “Biến khỏi đây!”

Giám đốc nhà hàng đang ngồi trên ghế văn phòng chuẩn bị thưởng thức một màn kịch hay, nhìn thấy Đàm Tuấn Đạt bước vào lập tức đứng phắt dậy.

Thấy Đàm Tuấn Đạt tức giận tát gã bảo vệ kia một tiếng, anh ta vội vàng giải thích nói: “Đàm thiếu, hai người kia là kẻ lừa đảo, chúng tôi…”

Tên bảo vệ vừa bị đánh một cái kia còn đang định đánh trả, thế nhưng vừa nghe thấy giám đốc nhà hàng gọi “Đàm thiếu” gã lập tức không dám động đậy.

Toàn bộ khách sạn Ngọc Diệp, người có tư cách được gọi là Đàm thiếu chỉ có một người!

Tuy rằng chưa từng nhìn thấy Đàm Tuấn Đạt, nhưng tên của anh ta bọn họ đều đã từng nghe.

“Câm miệng cho tôi!” Đàm Tuấn Đạt quay đầu trừng mắt nhìn giám đốc nhà hàng một cái, sau đó nhìn về phía Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di, trên mặt là vẻ áy náy: “Anh Giang, chị dâu, hai người không sao chứ?”

Nghe thấy Đàm Tuấn Đạt xưng hô như thế, giám đốc nhà hàng và đám bảo vệ đều ngây người.

Anh Giang? Chị dâu?

Ba gã bảo vệ nhìn về phía giám đốc nhà hàng, trong lòng đã bắt đầu chửi ầm lên, mẹ nó không phải anh bảo đây là hai kẻ lừa đảo sao?

Giám đốc nhà hàng đã ngây người, anh ta nhìn Đàm Tuấn Đạt, rất muốn hỏi một câu là có phải ngài nhận nhầm người rồi không?

Nhưng anh ta không dám hỏi, cũng không có thời gian hỏi.

Giang Chí Thành lắc đầu tỏ ý không sao, Đàm Tuấn Đạt lập tức đi tới trước mặt giám đốc nhà hàng, không nói hai lời, vừa bước lên đã cho ngay một cái tát, sau đó lại nâng chân đá anh ta ngã dúi xuống nền đất.

Dù vậy, Đàm Tuấn Đạt vẫn còn chưa hết tức, anh ta liên tục đá vào người giám đốc nhà hàng: “Ai bảo anh khinh thường người khác, ai bảo anh ra tay với anh Giang, muốn chết phải không!”

Giám đốc nhà hàng biết thân biết phận nào dám đánh trả, chỉ có thể ôm đầu xin tha.

Chung Tĩnh Di không quen nhìn thấy cảnh tượng thế này, lại không dám mở miệng, cũng may Giang Chí Thành biết tính cô cho nên bước tới giữ chặt Đàm Tuấn Đạt, nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, bỏ đi.”

“Đối với anh Giang đây là hiểu lầm, nhưng mà tên này lá gan cũng lớn quá rồi, cho dù là người thường anh ta cũng không có quyền nhốt người lại rồi đánh, đây là phạm tội!” Đàm Tuấn Đạt trừng mắt nhìn giám đốc nhà hàng, mắng: “Lập. tức cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, nếu không gặp lần nào tôi đánh lần đó!”

Giám đốc nhà hàng bị đánh cho vỡ đầu chảy máu cũng không dám nhiều lời, anh ta có thể rời khỏi đây đã coi như là may mắn. Nếu như không phải Giang Chí Thành ngăn cản, thì ít nhất Đàm Tuấn Đạt cũng sẽ đánh trong anh ta trọng thượng.

Giang Chí Thành biết Đàm Tuấn Đạt tức giận như vậy một phần là vì giám đốc nhà hàng dám đắc tội khách quý của anh ta, thứ hai chính là hoại hành vi đúng là thuộc về chuyện trái pháp luật.

Đừng nói Giang Chí Thành không lừa người, cho dù lừa người, dựa theo luật pháp hiện tại thì anh ta cũng chỉ có thể giao người cho cảnh sát xử lý. Tự mình nhốt người lại rồi đánh, chuyện này trái với nhân quyền, lỡ như chuyện này bị làm ầm lên, giám đốc nhà hàng ngồi tù là chuyện nhỏ, ảnh. hưởng tới việc làm ăn mới là chuyện lớn.

Nếu để người khác biết khách sạn này dám bảt người đắc. tội với bọn họ vào phòng kín để đánh nhừ tử thì ai còn dám tới đây ăn cơm?

Đàm Tuấn Đạt lại quay đầu nhìn về phía ba gã bảo vệ mắng: “Các cậu đứng đây làm gì, muốn bị đánh à!”

Ba gã bảo vệ lúc này đều bối rối, hai kẻ lừa đảo trong miệng giám đốc lại có quan hệ tốt với Đàm thiếu như vậy, vậy là tên giám đốc kia ăn no rửng mỡ mới muốn đối đầu với bọn họ đúng không?

Ba người không dám nhiều lời vội vàng xoay người rời khỏi.

Lúc này, Đàm Tuấn Đạt gọi một người trong đó lại, người đó bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch nói: “Đàm, Đàm thiếu, tôi không động thủ với vị này nha…”

“Ai nói chuyện này?” Đàm Tuấn Đạt tức giận nói: “Đi, gọi Tổng giám đốc Lâm tới gặp tôi!”

Lấy tính cách của Đàm Tuấn Đạt, anh ta nhất định sẽ cho. Giang Chí Thành một câu trả lời thỏa đáng, ít nhất cũng phải đuổi việc giám đốc nhà hàng.

Nhưng anh ta cũng rất lý trí, tuy răng mình là con trai chủ tịch nhưng cũng không có quyền sa thải giám đốc, muốn làm chuyện này thì phải tìm người trong công ty.

Tên bảo vệ kia vội vàng gật đầu đáp vâng, sau đó xoay người chạy đi.

Sau đó Đàm Tuấn Đạt mới đi tới trước mặt Giang Chí Thành nói: “Anh Giang, đúng là xin lỗi anh, tôi chỉ đi phòng bếp lấy đồ ăn ngon cho anh không ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy.

“Thật ra cũng không thể trách anh ta, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Giang Chí Thành nói.

“Tôi mặc kệ có hiểu lầm hay không, cho dù thế nào anh ta cũng không nên động thủ, đây là điểm quan trọng!” Đàm Tuấn Đạt nói.

Chung Tĩnh Di vẫn còn sốc, cho dù có Đàm Tuấn Đạt ở đây cô vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô kéo tay Giang Chí Thành hỏi: “Chuyện giữa anh và khách sạn Ngọc Diệp là thế nào? Sao bọn họ lại gọi anh là kẻ lừa đảo?”

Giang Chí Thành giải thích: “Không phải anh đã nói với em rồ sao, anh mua một ít tôm hùm Boston bán cho khách sạn Ngọc Diệp này kiếm được một chút tiền. Vừa hay hôm đó tôm tùm Boston mà bọn họ nuôi sau bếp chết hết, cho nên bọn họ liền nghi ngờ anh và nhân viên bếp bắt tay lừa tiền bọn họ, còn gửi cho anh một bức thư của luật sư.”

“Đúng là vớ vẩn! Không hiểu đạo lý trùng hợp ngẫu nhiên à? Không có chút chứng cứ nào bọn họ đã vu oan cho anh rồi?” Đàm Tuấn Đạt càng tức giận hơn: “Anh Giang anh cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anhl”

Giang Chí Thành không từ chối, Đàm Tuấn Đạt là Thái Tử của nơi này, có anh ta giúp gỡ bỏ hiểu lầm cũng coi như là chuyện tốt.

Chung Tĩnh Di dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Đàm Tuấn Đạt, bộ dạng lưỡng lự. Trong lòng cô rất sợ chuyện này không phải là hiểu lầm, lỡ như Giang Chí Thành thật sự bắt tay với nhân viên bếp lừa tiền người ta thì sao?

Nhưng đối với Đàm Tuấn Đạt mà nói, chuyện này không có gì phải nghi ngờ.

Một người ngay cả mười lăm vạn cũng không cần, thì sẽ đi lừa chút tiền bán tôm hùm này à? Đúng là nực cười!

Huống hồ Giang Chí Thành vừa mới giúp anh ta né khỏi nguy cơ lớn, cho dù hắn thật sự là kẻ lừa đảo, Đàm Tuấn Đạt cũng phải giúp hắn biến sai thành đúng!

Mười phút sau, Tổng giám đốc khách sạn Lăng Học Lâm bước vào văn phòng. Ông ta vừa mới vào cửa đã vội bước tới bắt tay với Đàm Tuấn Đạt, gương mặt tươi cười nói: “Đàm thiếu, ngọn gió nào đưa ngài tới đây thế này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Một Tổng giám đốc ở khách sạn 5 sao có địa vị rất cao.

Lăng Học Lâm đã đi theo cha của Đàm Tuấn Đạt là Đàm Trung Vượng đã ngót nghét 20 năm, cũng được coi là nhân viên kỳ cựu.

Làm nhân vật cốt cát của công ty, ông ta biết đúng sai, đặc biệt là đối với vị Thái Tử như Đàm Tuấn Đạt, càng thêm cung kính. Cũng không vì bản thân có địa vị sao mà không đặt người thừa kế của Chủ tịch vào mắt.

Một người biết rõ mục đích của mình, biết tiến biết lùi chứng tỏ người đó rất lý trí.

Nhưng đối với chuyện ngày hôm nay, Đàm Tuấn Đạt vẫn rất tức giận, anh ta nói: “Lâm tổng, giám đốc nhà hàng này ông lôi từ đâu ra thế, mắt rơi xuống cống rồi à! Tôi mặc kệ, hôm nay anh ta động thủ với khách quý của tôi, về tình về lý, về công về tư thì người như vậy không thể trọng dụng!”

Trên đường đến đây Lăng Học Lâm đã nghe nói chuyện này, cho nên bây giờ nghe Đàm Tuấn Đạt nói như vậy, ông ta cười nói: “Chuyện này do cậu quyết đinh, vậy sa thải anh ta, †ìm người khác. Lần này tôi sẽ tìm người có đầu óc hơn. Xin cậu bớt giận, tối nay tôi mời cậu uống hai ly”

Lăng Học Lâm đã nói như vậy, Đàm Tuấn Đạt cũng không biết nên nói thêm gì.

Sau đó, Lăng Học Lâm lại quay đầu nhìn về phía Giang Chí Thành, gương mặt vẫn là nụ cười tươi tắn, ông ta duỗi tay. nói: “Ngài Giang, lúc trước có hiểu lầm, tôi thay mặt nhân viên xin lỗi ngài, mong ngài đừng để bụng.”

Nhất định phải giữ thể diện cho Đàm Tuấn Đạt, cho dù Giang Chí Thành thật sự là kẻ lừa đảo thì sao? Một vạn tệ sao bằng thể diện của Thái tử này chứ?

Chẳng qua sâu trong lòng Lăng Học Lâm cũng không xem trọng Giang Chí Thành.

Ở trong mắt ông ta, có lẽ người này đã sớm xây dựng quan hệ với Đàm thiếu, cho nên mới không sợ hãi gì tới khách sạn Ngọc Diệp lừa tiền.

Hôm nay cho anh thể diện, nhưng sau này muốn làm gì là quyền của ông ta.

Ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội, Lăng Học Lâm cũng biết.

Giang Chí Thành không phải kẻ ngu, tuổi tác từ kiếp trước đến kiếp này của hẳn cộng lại cũng đã hơn một trăm.

Sâu trong ánh mắt Lăng Học Lâm che giấu một chút khinh thường, Giang Chí Thành nhìn thấy được. Hẳn cũng không giải thích, chỉ thuận theo lời đối phương nói: “Vậy cảm ơn Lâm tổng, có thể gỡ bỏ hiểu lầm là chuyện tốt.”

Dưới tình huống Đàm Tuấn Đạt và Lăng Học Lâm cố tình điều tiết, cuối cùng bầu không khí cũng trở nên hòa hoãn.

Lăng Học Lâm tự mình dẫn Đàm Tuấn Đạt, Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di tới nhà ăn.

Đám người lúc trước nhìn thấy Giang Chí Thành bị bảo vệ đưa đi bây giờ đều ngạc nhiên.

Từ trong miệng cậu phục vụ kia biết được, Thái tử tới, lại còn tức giận vì chuyện hai kẻ lừa đảo bị bảo vệ mang đi.

Bây giờ lại nhìn thấy Tổng giám đốc tự mình dẫn mấy người lại đây, bọn họ lập tức cảm thấy đầu óc có hơi không đủ dùng.

Có thể để Tổng giám độc từ mình dẫn đường, thì chắc chăn người đó phải là con của Chủ tịch, nhưng hai kẻ lừa đảo kia là sao?

Loại người như Thái tử này, có thể ở bên cạnh hai kẻ lừa đảo đó à?

Mấy người đi đến nhà ăn, Lăng Học Lâm nói: “Đàm thiếu, cậu nói xem ngồi ở đâu thì được?”

Đàm Tuấn Đạt không chút nghĩ ngợi chỉ vào chỗ mình đã chọn ban đầu: “Ở đó.”

Lăng Học Lâm nâng mắt lên nhìn chỉ thấy nơi đó đã có người ngồi, ông ta hơi giật mình, sau đó nhanh chóng hiểu ra Đàm Tuấn Đạt đang muốn lấy lại thể diện.

Nói thật, Lăng Học Lâm không đồng tình với hành vi như vậy.

Mặc kệ thế nào đó cũng là chỗ mà người ta đặt trước, cũng không thể vì ngươi là Thái tử của công ty cho nên khinh thường khách hàng. Cứ như vậy thì sau này còn làm ăn gì được nữa?

Nhưng hôm nay Đàm Tuấn Đạt quyết tâm muốn lấy lại thể diện, nếu ông ta muốn dùng đạo lý để thuyết phục chỉ sợ không dễ.

Đúng lúc này Giang Chí Thành đột nhiên mở miệng nói: “Tôi thấy chỗ gần đài phun nước kia khá đẹp, Đàm tổng, hay là chúng ta ngồi ở đó đi? Tôi thích nghe dương cầm, ngồi cần chút nghe cho rõ."

Giang Chí Thành nói thế này không khác gì giúp Lăng Học Lâm giải vây, vị Tổng giám đốc khách sạn có hơi kinh ngạc.

Một kẻ ỷ vào quen biết Thái tử gia mà chạy tới lừa tiền người ta, sao lại có cái nhìn toàn cục như vậy được?

Hắn không phải là người hẹp hòi keo kiệt à?

Mà Đàm Tuấn Đạt cũng hiểu ý của Giang Chí Thành, hơn nữa bản thân anh ta cũng biết, cưỡng chế đuổi đôi vợ chồng kia đi, cho dù giúp Giang Chí Thành xả cục tức nhưng lại ảnh hưởng tới việc làm ăn của gia đình mình.

Chẳng qua lời đã nói ra thì rất khó rút lại.

Bây giờ Giang Chí Thành chủ động muốn ngồi chỗ khác, đương nhiên là anh ta sẽ không nói nhiều nữa.

“Nếu anh Giang đã nói vậy thì ngồi bên kia đi. Lâm tổng, sắp xếp người đàn dương cầm tốt nhất” Đàm Tuấn Đạt nói.

“Người đánh dương câm hôm nay là sinh viên xuất sắc nhất của học viện âm nhạc, từng đạt được giải thưởng quốc gia, trình độ không tồi." Tổng giám đốc vội vàng nói.

Đàm Tuấn Đạt không hiểu mấy thứ đó, nhưng nghe thấy từng nhận được giải thưởng quốc gia thì không cần phải nhiều lời nữa. Ở trong mắt anh ta, người có thể lấy được giải thưởng quốc gia vậy thì nhất định rất giỏi.

Mấy người đi qua chỗ đó, Tổng giám đốc đi tới bên cạnh đàn dương cầm, thì thầm với người chơi đàn vài câu.

Cô gái có kiểu tóc cổ điển, mặc váy trắng nhìn thoáng qua bên này, khẽ gật đầu ý bảo hiểu rồi.

Vẻ ngoài của cô rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp khiến Đàm Tuấn Đạt có hơi rung động, nói: “Bây giờ người đánh đàn nào cũng trẻ tuổi xinh đẹp như vậy à?”

“Có lẽ là cô ấy may mắn, vừa hay gặp cậu ở đây.” Lăng Học Lâm cười nói.

Đây là chỉ lời khen khách sáo, Đàm Tuấn Đạt cười cười, không đáp lời.

Sau khi ngồi xuống, tiếng đàn du dương vang lên.

Âm thanh du dương nhẹ nhàng và duyên dáng đến nỗi ngay cả một người không hiểu gì về âm nhạc như Chung Tĩnh Di cũng phải mê mẩn.

Cô nhìn cô gái kia bằng ánh mắt hâm mộ, nhìn những ngón tay cô gái gõ trên phím đàn, niềm khao khát mà cô từng ấp ủ trong lòng giờ đã biến thành sự hối hận.

Vài phút sau, khi bản nhạc kết thúc, rất nhiều khách đều vỗ tay tán thưởng, trong đó có Chung Tĩnh Di.

Đàm Tuấn Đạt võ tay mấy cái, sau đó nhìn Giang Chí Thành cười hỏi: "Anh Giang thấy thế nào? Được không?”

“Cũng được, có mấy chỗ chuyển âm không được tự nhiên cho lắm, có lẽ là do cô ấy phân tâm” Giang Chí Thành nói.

Kiếp trước hắn từng học dương cầm rất lâu, bởi vì hắn biết vợ mình rất thích.

Ngày giỗ hăng năm, hắn không ngại chỉ một số tiền lớn đem dương cầm tới trước mộ Chung Tĩnh Di và Linh Linh, đàn vài bài.

Bây giờ nghe hắn nói vậy Đàm Tuấn Đạt hơi ngạc nhiên, anh ta cảm thấy rất êm tai, không có chỗ nào không ổn. Nhưng nghe ý của Giang Chí Thành thì hình như đánh không tốt lắm?

Chung Tĩnh Di vội vàng kéo tay Giang Chí Thành ở dưới gầm bàn, nhẹ giọng nói: “Anh nói linh tinh cái gì đấy, anh cũng không hiểu dương cầm, người ta đàn rất hay!”

Lúc này Lăng Học Lâm đi tới nhìn một cái, rồi cười nói: “Nhìn qua có lẽ ngài Giang cũng hiểu biết dương cầm đúng không? Không bằng đàn một khúc cho mọi người nghe.”

Lăng Học Lâm nói lời này phần lớn là vì muốn làm khó Giang Chí Thành.

Người đánh đàn mà khách sạn năm sao mời đến đều có lương tháng ít nhất là vài vạn tệ, người này lại nói người ta đàn không tốt, hơn nữa còn đàn sai, đây không phải nói Tổng giám đốc là ông ta quản lý không tốt, không tìm được đúng người à.

Nếu ngươi nói người đánh đàn chúng ta mời tới đàn không tốt, vậy thì ngươi đàn thử nha!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Đương nhiên Đàm Tuấn Đạt cũng biết được ý của Lăng Học Lâm, nhưng anh ta cũng không khuyên ngăn, dù sao. khách sạn Ngọc Diệp cũng là sản nghiệp của nhà mình, bị người ta chê bai đương nhiên là trong lòng thấy không thoải mái.

Nếu Giang Chí Thành đã nói ra khuyết điểm của người đánh đàn, vậy Đàm Tuấn Đạt cũng muốn nhìn thử có phải hắn có bản lĩnh thật không.

Nếu như thật sự có bản lĩnh vậy người bạn mà mình phí tâm kết giao này cũng không phí, nếu không có bản lĩnh, vậy coi như bữa cơm hôm nay là để trả ân tình.

Nhưng đối với chuyện này Chung Tĩnh Di lại hoảng hốt không thôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học thì chồng mình không chịu học thứ gì, ngoại trừ uống rượu với đánh bài, có thể nói là không hiểu thứ gì.

Đừng nói tới dương cầm, chỉ sợ bài hát nổi tiếng cũng không biết được mấy bài đâu.

Bây giờ lại to gan nói người đánh đàn không tốt, người ta từng nhận giải thưởng trong cuộc thi quốc gia, đây không phải tự mình rước nhục à?

Căn cứ vào việc thể diện của hắn chính là thể diện của mình, Chung Tĩnh Di nói: “Thật ra anh ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi, Đàm tổng và Lâm tổng đừng tưởng là thật, nếu có chỗ nào nói sai thì tôi thay anh ấy xin lỗi.”

Chung Tĩnh Di tự nhận lời này của mình là hợp lý, nhưng Lăng Học Lâm cũng không định nể mặt người phụ nữ mới lần đầu gặp mặt.

Chu dù Chung Tĩnh Di có vẻ ngoài xinh đẹp thì sao, đạt tới địa vị như Lăng Học Lâm, ông ta đã sớm trải qua giai đoạn lấy lòng người đẹp rồi. Chỉ cần ông ta muốn, có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp chủ động bò lên.

Cho nên, Lăng Học Lâm chỉ cười ha ha nói: “Nói được thì phải làm được, tôi tin ngài Giang không phải là kẻ thùng rỗng kêu to.”

Chung Tĩnh Di bị nói tới mức mặt mũi trắng bệch, đang muốn nói lại vài câu thì Giang Chí Thành đã đứng lên.

Trên mặt hắn là nụ cười tươi, nói: vậy tôi đành kính cẩn vâng lời, tôi lấy vợ nhiều năm như vậy. còn chưa đàn cho cô ấy nghe bao giờ. Hôm nay đành mượn đàn quý của khách sạn một chút, nếu đàn không tốt thì các vị đừng chê cười.”

“Nếu Lâm tổng đã mời,

Dứt lời Giang Chí Thành đã chuẩn bị đi về phía đàn dương cầm.

Chung Tĩnh Di vô thức giữ chặt tay hản, thấp giọng nói: “Anh điên rồi à!”

Giang Chí Thành cười vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

Rồi sau đó hắn đi tới bên cạnh đàn dương cầm, nói với cô gái xinh đẹp kia: “Chào cô, tôi muốn mượn đàn một chút.”

Nghệ sĩ đánh dương cầm tên là Tiêu Diệc Tuyết, cô biết Giang Chí Thành là khách của Tổng giám đốc khách sạn cho. nên ngoan ngoãn đứng dậy đi qua một bên, đồng thời dùng ánh mắt tò mò đánh giá người đàn ông không lớn hơn mình là bao này.

Nhìn thấy Giang Chí Thành ngồi xuống trước đàn dương. cầm, Chung Tĩnh Di hoảng loạn không nói nên lời, bây giờ cô chỉ muốn tìm thứ gì đó che mặt mình lại. Nếu không lát nữa xấu hổ thì còn không còn kịp nữa.

Lăng Học Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, từ cử chỉ của người phụ nữ này ông ta có thể đoán ra được Giang Chí Thành không biết đánh đàn, nếu không thì sao Chung Tĩnh Di có thể hoảng loạn như vậy.

Chút hảo cảm ít ỏi trong lòng nhanh chóng tan biến, Lăng Học Lâm khẽ lắc đầu nhìn về phía Đàm Tuấn Đạt, hỏi: “Đàm thiếu, cậu ảm thấy anh ta biết đàn không?”

Đàm Tuấn Đạt do dự xong cũng không nói ra lời nào khó nghe, chỉ uyển chuyển nói: “Bọn tôi mới quen không lâu cho nên tôi cũng không rõ lắm”

Lúc này, tiếng dương cầm vang lên.

Lúc này, tiếng dương cầm vang lên.

Nốt đầu tiên thì trầm nặng, còn nốt tiếp theo thì lại nhẹ nhàng du dương.

Hết nốt này tới nốt khác giống như hạt mưa rơi vào lòng mọi người.

Trong vòng mười giây, chính vào lúc âm G vang lên giữa nhà hàng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này.

Bọn họ nhìn người đàn ông đang đánh đàn dương cầm bằng ánh mắt say mê cùng tán thưởng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Người có thể tới đây ăn cơm, đều là người có địa vị thân phận cao.

Có lẽ bọn họ không hiểu được cái hay của bản nhạc nhưng vẫn có thể đánh giá liệu một bản nhạc có thể lay động lòng người hay không.

Bất kể đàn ông, phụ nữ, người già hay trẻ em, trong bản nhạc du dương này, họ dường như nhìn thấy một chiếc thuyền nhẹ trôi trên mặt hồ, tia nắng mặt trời chiếu xuống khiến mặt nước trở nên lung linh lấp lánh, lá thu rơi lả tả như điểm nhấn cho bức tranh thu này.

Đây là một bản nhạc tràn ngập tình yêu, cũng là bản nhạc mà Giang Chí Thành thích nhất.

Trong mắt Tiêu Diệc Tuyết đứng bên cạnh tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Càng hiểu về dương cầm càng có thể nghe ra được chất lượng của bản nhạc.

Trong suốt sự nghiệp học dương cầm của cô, cho dù thầy của cô, người đã từng đạt giải quán quân trong cuộc thi dương cầm cả nước cũng không đàn hay bằng Giang Chí Thành.

Không phải là kỹ năng kém cỏi mà là không có ai có thể có được cơ hội sống một cuộc đời mới như Giang Chí Thành.

Khi hẳn đàn ở trước bia mộ, cảm giác của hắn là tràn ngập nỗi nhớ nhung.

Bây giờ hẳn đàn ở trước mặt người vợ vẫn đang còn sống của mình, ngoại trừ nhớ nhung chính là tràn ngập hy vọng.

Từng giai điệu không hề được cố tình kéo dài mà lại khiến người ta cảm thấy du dương, không ngừng du dương, không

ngừng trầm lẳng.

Đây là tấm lòng của Giang Chí Thành, hắn muỗn được ở bên cạnh vợ mình mãi mãi.

Mà người ở trên bàn ăn đã ngây người.

Lăng Học Lâm và Đàm Tuấn Đạt hoàn toàn ngạc nhiên trước kỹ năng diễn tấu cao siêu của Giang Chí Thành, bọn họ không ngờ tới người đàn ông này lại hiểu biết về chơi đàn như vậy.

Mà Chung Tĩnh Di thì há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

Cô biết khúc nhạc này rất êm ai, cũng là khúc nhạc cô thường xuyên nghe nhưng bình thường nghe đều cảm thấy

buồn bã, nhưng vậy giờ nghe lại thấy hạnh phúc.

Đầu là một bản nhạc nhưng người diễn tấu khác nhau thì cũng sẽ đem tới cảm giác khác nhau.

Điều quan trọng nhất chính là tại sao người đó lại là Giang Chí Thành?

Sao hăn lại biết đánh đàn?

Từ khoảng cách 10m, Chung Tĩnh Di có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên mặt Giang Chí Thành.

Hắn thoải mái như thế, phóng khoáng như vậy, nụ cười trên mặt như có thể làm tan chảy trái tim mọi người.

Lúc này Chung Tĩnh Di có hơi ngây người…

Ngón tay linh hoạt giống như tỉnh linh nhảy múa trên phím đàn.

Nụ cười trên mặt Giang Chí Thành càng lúc càng sâu.

Niềm hy vọng về cuộc sống khiến lòng hắn tràn ngập tự tin, tương lai tốt đẹp cũng khiến hẳn cực kỳ tin tưởng.

Âm thanh trong vắt vang lên hồi lâu, bàn tay nâng lên của Giang Chí Thành vẫn chưa thả xuống.

Một khúc nhạc, khiến hắn cũng đắm chìm trong đó, nếu như có bậc thầy về dương cầm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, tâm cảnh của hẳn đã đột phá cùng với cầm nghệ rồi.

“Bộp bộp…

Một tiếng động vang lên, Chung Tĩnh Di quay đầu nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ngồi cách mình hai bàn đang vỗ tay.

Ngay sau đó là tiếng vỗ tay thứ hai xuất phát từ một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy màu xanh.

Sau đó là tiếng thứ ba, thứ tư…

Tiếng vỗ tay từ ít đến nhiều, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến nặng.

Cuối cùng, toàn bộ nhà hàng biến thành một biển vỗ tay, tiếng võ tay này cứ như cơn sóng lớn khiến Chung Tĩnh Di cảm thấy choáng váng.

Có người nói: “Xin hãy đàn thêm một bài nữa!”

Người nói câu này không phải một người, bọn họ như muốn nơi đây thành buổi hòa nhạc dương cầm.

Giang Chí Thành đứng dậy, hơi khom lưng với đám đông đang vỗ tay, sau đó nói với Tiêu Diệc Tuyết đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình: “Cảm ơn”

Sau đó, hẳn rời khỏi cây dương cầm.

Hành động của hắn khiến nhiều người trong nhà hàng cảm thấy buồn bã mất mát, thậm chí cả Chung Tĩnh Di cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ là cô không đủ dũng khí để làm giống như người khác, lớn tiếng bảo hắn đàn thêm một bài.

Cho dù người này là chồng của cô!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom