Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Thế Long Soái

Chương 20: Bạch tiểu thư


"Trả lại con của cho tôi!" Thân thể mảnh khảnh của Bạch Tích Ngưng run rẩy: "Van xin các người, đừng làm khó dễ cô nhi quả phụ chúng tôi mà... ”

Giọng cô tràn ngập thiết tha van nài.

“Ha ha” Người đàn ông cười khinh: “Bạch tiểu thư, tôi chẳng thể nào quyết định được chuyện thả bọn nhỏ ra đâu, mọi chuyện đều do ngài Long định đoạt."

"Một trăm vạn....Tôi lập tức đưa cho các người một trăm vạn! Dù có đập nồi bán sắc cũng sẽ đưa đủ cho các người, van xin các người đừng làm hại đến con của tôi."

Bạch Tích Ngưng đau khổ cầu xin, lê hoa đái vũ, quỳ xuống tại chỗ.

"Bạch tiểu thư, thứ ngài Long muốn không phải là một trăm vạn, mà là cô đói"

“Cô đi với chúng tôi. Chỉ cần làm cho ngài Long vui vẻ, biết đâu ngài Long sẽ để hai đứa con của cô đi?”

"Nếu không, những kẻ thô lỗ như chúng tôi cũng chẳng dám đảm bảo có thể để hai đứa trẻ đó an toàn được hay. không đâu!"

"Bạch tiểu thư, đi thôi nào."

Thân thể mảnh khảnh của Bạch Tích Ngưng run lên: "Tôi... Chỉ cần tôi đi, Long Gia sẽ thả con tôi đi? Được, tôi đi, tôi đi!"

Trong lòng cô có chút thê lương.

Mặc dù cô biết răng trước đây mình chắc chắn đã không làm được điều gì tốt đẹp, nhưng..

Phụ nữ yếu đuối, nhưng người làm mẹ chắc chắn mạnh mẽ!

Chỉ cần hai đứa con của cô không sao, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì!

Bởi vì hai đứa con của cô chính là báu vật quý giá nhất trên đời của cô!

“Đi thôi” Người đàn ông cười khúc khích.

Tiêu Tử Ninh đi tới nhà trẻ nhưng không thấy Bạch Tích Ngưng đâu.

Anh điên cuồng gọi điện cho Bạch Tích Ngưng.

Tuy nhiên, một, hai, ba lần....Đều bị ngắt máy!

Trong lúc nhất thời, trong lòng anh như bị lửa đốt!

Mà lúc này Bạch Tích Ngưng cũng vô cùng bối rối, nhìn những cuộc điện thoại liên tục gọi đến... trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng!

Nhưng cô không dám trả lời!

Làm sao Tiêu Tử Ninh có thể chiến đấu chống lại một tên xã hội đen như Long Gia?

Lưu manh?

Nếu anh biết lúc này bọn nhỏ đang ở trong tay Long Gia....Chắc chắc Tiêu Tử Ninh sẽ liều mạng tới đây.

Anh sẽ bị liên lụy!

Cô không muốn nhìn thấy Tiêu Tử Ninh bị phế bỏ... Rốt cuộc, cô vẫn phải chiến đấu một mình! "Không có chuyện gì đâu, đừng tìm tôi nữa."

Cô gửi tin nhắn rồi tắt điện thoại, từ lúc đi theo người đàn ông đó, cô đã mơ hồ đoán được số mệnh của mình...

Sau khi nhận được tin nhắn, đôi mắt của Tiêu Tử Ninh trừng lớn, anh đã nhận thấy có gì đó không ổn.

Giọng điệu như thế làm sao ổn được?

Tiêu Phượng nhắc nhở: “Nếu tiên sinh lo lắng, thì cứ kêu người đi điều tra xem sao đi!"

Hai mắt đỏ bừng, lập tức bấm số điện thoại: "Ngay bây. giờ, lập tức điều động toàn bộ lực lượng cả Phong Thành điều tra cho tôi!"

“Điều tra! Lập tức điều tra tung tích của Tích Ngưng và hai đứa nhỏ cho tôi!"
 
Chương 21: Anh gần như rống lên mà ra lệnh


“Tôi cho các người năm phút!"

Anh gần như rống lên mà ra lệnh.

“Vâng” Nghe được giọng điệu tức giận và lo lắng của Tiêu Tử Ninh, thành chủ Phong Thành đang ở đầu dây bên kia nhất thời run rẩy cả người.....

Ông gầm lên, ra lệnh: “Huy động toàn bộ nhân sự, mở mọi kênh giám sát cho tôi!”

"Kiểm tra toàn bộ ngóc ngách của thành phố!"

"Nếu trong vòng năm phút không tìm được tung tích của những người đó, các người đều cút cho tôi!"

Ba bốn phút sau... Thành chủ run rẩy gọi điện cho Tiêu Tử Ninh: "Tiên sinh,

đã tìm được tin tức của phu nhân và thiếu gia tiểu thư rồi, bọn họ...

"Bọn họ bị sơn trang Thiên Long bắt cóc!" Bắt cóc?!

Tiêu Tử Ninh nghe được lời này, trong lòng như có một quả bom đang nổ tung...

Hạo Hạo và Đậu Đậu còn nhỏ như thế mà bọn chúng cũng dám xuống tay?

Thân sinh cốt nhục của Tiêu Tử Ninh anh mà bọn chúng cũng dám động vào?

Một luồng sát khí đáng sợ tỏa ra từ anh.

“Răng rắc-—-

Chiếc điện thoại di động trên tay anh đã bị biến dạng do lực quá lớn!

"Phượng, lập tức đi tới sơn trang Thiên Long."

"Điều động binh lực, hôm nay bổn soái phải san bằng sơn trang Thiên Long!

Giọng điệu của anh lạnh lùng mà bá đoạn! “Cần bao nhiêu binh lực?" "Tôi muốn để cho sơn trang Thiên Long bị vạn mã ngàn

quân vây quanh, một con kiến cũng không thể trốn thoát." Trong mắt Tiêu Tử Ninh tràn ngập sát ý.

Sơn trang Thiên Long.

Bạch Tích Ngưng bước vào, vô cùng lo lắng: "Con của tôi đâu? Để tôi gặp bọn nhỏ trước đã."

“Cứ đi theo tôi” Người đàn ông với vẻ mặt gian xảo dẫn cô đi thẳng vào đại sảnh của sơn trang Thiên Long.

Long Gia ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Bạch Tích Ngưng.

Ánh mắt hắn như lửa nóng.

Bạch Tích Ngưng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuy răng đã sinh con, nhưng vẫn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như trước.

Còn có thêm vài phần thành thục quyến rũ.

Từ ánh nhìn vô tình đầu tiên của cô, đã khiến hắn mơ ước có được tấm chân tình của Bạch Tích Ngưng.

Về sau lại có đủ thứ chuyện xảy ra.

"Bạch tiểu thư, mau ngồi đi——" Long Gia ra vẻ quân tử nói.

"Không cần."

"Hôm nay tôi tới đây để tìm con của tôi, Long Gia, tôi biết ngài muốn gì, chúng tôi sẽ trả lại tiền cho ngài, nhưng hai đứa nhỏ vô tội, cầu xin ngài đừng làm thương tổn bọn nhỏ."

Hạo Hạo và Đậu Đậu đều là máu thịt rơi ra từ cơ thể cô!
 
Chương 22: Con khốn


Làm sao cô có thể nhìn Đậu Đậu và Hạo Hạo chịu đau khổ được cơ chứ?

Long Gia vẫn không để ý tới lời cô, chỉ nhìn cô từ trên xuống: "Bạch tiểu thư không hổ là mỹ nhân có tiếng ở Phong Thành, dáng người này, khí chất này, chậc chậc....: `

"Anh muốn làm gì?" Bạch Tích Ngưng lạnh lùng nói, quát nhẹ: "Mau trả con lại cho tôi!"

"Ha ha ha——" Long Gia cười lớn, đứng dậy: "Bạch tiểu thư cứ yên tâm, chỉ cần cô chịu nghe lời của tôi, bọn trẻ sẽ không bị sao cả."

"Nhưng mà..

Trong mắt hẳn hiện lên một tia lạnh lùng: “Nếu Bạch tiểu thư không chịu hợp tác, tôi không thể đảm bảo an toàn cho hai đứa nhỏ đâu.”

“Anh.....súc sinhl”

Bạch Tích Ngưng tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng. trong lòng lại cực kỳ tuyệt vọng!

Đối mặt với một kẻ như Long Gia, cô có thể làm gì khác?

"Bạch Tích Ngưng, chỉ cần em đồng ý ở lại với anh một tháng, anh sẽ thả bọn nhỏ đi." Long Gia cười dâm đãng nói: "Nếu không, chuẩn bị nhận xác của bọn chúng đi!"

Bang bang bang bang!

Hản vỗ tay mấy cái, lập tức có người mở cửa ra, chỉ thấy hai đứa bé đang co ro trong góc, trên người có nhiều vết roi....

Hạo Hạo gắt gao bảo vệ em gái nên trên người có nhiều vết thương hơn.

Trái tim của Bạch Tích Ngưng đau đớn vô cùng!

Nhìn thấy Bạch Tích Ngưng, hai đứa bé nhịn khóc được mà khóc nấc lên, muốn chạy về phía cô, nhưng mà.....Một tiếng bang vang lên!

Hai đứa trẻ vừa khóc vừa co rúm lại, toàn thân run rẩy.... "Hao Hạo! Đậu Đậu!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Tinh Ninh òa khóc, lao tới nhưng bị Long Gia ngăn lại.

Hắn bắt lấy căm của Bạch Tích Ngưng! Đôi mắt nham hiểm, tràn ngập dục vọng!

"Nếu như em không đồng ý điều kiện của anh, nói không chừng sau này em cũng chỉ có thể nhìn thấy hai thi thể..... "

Bạch Tích Ngưng nắm chặt nắm đấm, nhưng cô biết người như Long Gia thật sự có thể nói và làm được...

Cuối cùng, cô yếu ớt nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào: "Tôi, tôi đồng ý.... "

"Cởi quần áo ra, phục vụ anh cho tốt vào." Đôi mắt Long Gia tràn ngập ánh lửa: "Những người khác mau cút cho tôi!"

Bạch Tích Ngưng lại do dự, cô làm như vậy, sẽ phụ lòng Tiêu Tử Ninh, sẽ khiến hai đứa nhỏ thất vọng sao?

Nhưng cô cũng không muốn!

Nếu không phải cô bị ép buộc đến mức này, nếu không phải vì con của mình, cô làm sao có thể thỏa hiệp được....

"Con mẹ nó! Còn lề mề cái gì nữa? Mau cởi hết ra cho bổn đại gia!"

Long Gia tức giận chửi bới, lao tới đẩy Bạch Tích Ngưng xuống ghế sô pha!

"Không, không cần" Bạch Tích Ngưng phản kháng theo bản năng, điên cuồng vùng vẫy.

"Ba!"

Long Gia tát vào mặt cô một cái, thô bạo xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của cô, lộ ra một mảng lớn cảnh xuân!

"Con khốn, đều đã bị người khác chơi chán rồi, còn giả vờ trinh tiết cái gì.... '

"Mau cút đi... " Ngay lúc Long Gia xông tới mình, Bạch Tích Ngưng đã lập tức cảm thấy hối hận, chỉ có thể tuyệt vọng rống giận.....

"Kêu đi! Cô kêu đi! Dù cô có kêu khàn cả giọng thì cũng sẽ chẳng có ai tới cứu cô đâu, cô kêu càng lớn, tôi càng hưng

phấn, ha ha ha— Long Gia năm chặt tóc cô. Khuôn mặt hẳn tràn ngập nụ cười hung ác. Bạch Tích Ngưng khóc như mưa, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng vô tận.....

Giờ phút này, cô hy vọng một cách xa vời biết bao rằng sẽ có người cứu cô khỏi biển đau khổ này!

Nhưng đây là địa bàn của Long Gia, ai sẽ dám tới đây cơ chứ, dù sao cũng chỉ là hy vọng và ảo tưởng xa vời mà thôi!

Tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng, một tiếng nổ lớn vang lên, cửa trực tiếp bị đập nát! Một thân hình cao lớn, mang theo cơn thịnh nộ khủng khiếp, giáng xuống như một vị thần từ trên trời giáng xuống.......

"Dám động đến vợ con tao, hôm nay bọn bây....Đều phải chết!"

Một giọng nói khàn khàn truyền đến, một luồng sát khí đáng sợ tràn ngập toàn đại sảnh cùng với mùi máu nồng nặc...

Thân thể mảnh khảnh của Bạch Tích Ngưng run rẩy.

Giọng nói này... là Tiêu Tử Ninh?
 
Chương 23: Tiêu Tử Ninh?


"Tiêu Tử Ninh?"

Trong lòng Bạch Tinh Ninh run rẩy.

Cô không ngờ khi cô đang tuyệt vọng, người đàn ông này lại xuất hiện như một vị thần!

“Mẹ kiếp, ai dám phá hỏng việc tốt của ông?" Long Gia cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị quấy rầy, lập tức quay đầu lại.

"Con mẹ nó mày là ai? Có tin tao giết chết mày không?" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng.

"Tao giết mày." Tiêu Tử Ninh không nói lời dư thừa vô nghĩa, trong mắt tràn đầy sát ý, đi về phía Long Gia, cảm giác vô cùng áp bức!

"Mày! Mày!" Long Gia kinh hãi, "Người đâu, mau tới đây! Cản bọn chúng lại cho tao!"

“Cút.” Tiêu Tử Ninh đá Long Gia ra xa, đập mạnh vào bức tường phía sau, xương ức bị gấy, nôn ra máu.

Nhìn thấy Bạch Tích Ngưng nhếch nhác run rẩy, trong lòng Tiêu Tử Ninh đau đớn không thôi, lập tức cởi áo khoác, ôm cô vào lòng.

Đột nhiên bị anh ôm như vậy, Bạch Tích Ngưng cực kỳ xấu hổ: "Anh, mau buông rail"

"Người phụ nữ ngốc nghếch này, đừng nhúc nhích nữa!" Giọng điệu Tiêu Tử Ninh bá đạo lại xen lẫn trách mắng: "Xảy ra chuyện như thế mà vẫn giấu anh? Tức chết anh rồi."

"Anh nói rồi, từ nay trở đi, dù trời có sập, anh cũng sẽ bảo vệ ba mẹ con eml"

Không biết vì sao, trong lòng Bạch Tích Ngưng như có một dòng nước ấm áp gột rửa mọi hoảng sợ, được Tiêu Tử Ninh ôm vào lòng, cô có một loại cảm giác an toàn trước nay chưa

"Hạo Hạo và Đậu Đậu vẫn còn ở bên trong.... " Bạch Tích Ngưng nhanh chóng nói.

Trong lòng Tiêu Tử Ninh bỗng thấy căng thẳng, lập tức xông vào. Khi nhìn thấy hai đứa trẻ, một cỗ tức giận dâng trào như điên!

"Đồ khốn nạn, một đám người muốn tìm đường chết mài"

"Pa pa!"

"Ma Ma!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Tử Ninh, ánh mắt của hai đứa trẻ lập tức trở nên lạnh lùng.

Trong lòng của hai bé, papa chính là một anh hùng vĩ đại...

Papa ở đây, hai bé được cứu rồi!

"Tên này từ đâu đến vậy, dám tự tiện xông vào đây? Mau giết hắn." Mấy tên côn đồ trong phòng nhìn nhau, nhanh chóng xông về phía anh.

"Chết." Trong lòng Tiêu Tử Ninh sục sôi sát ý, đạp một cước thẳng vào lồng ngực của bọn chúng, khiến bọn chúng

bay thẳng ra ngoài, trái tim vỡ nát mà chết!

Anh sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót với bất cứ ai dám tấn công con của mình

Tiêu Tử Ninh vừa đặt Bạch Tích Ngưng xuống, hai đứa trẻ liên lao tới.

"Hu hu hu hu—-"

"Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của mẹ, là mẹ không thể bảo vệ được bọn con...' Bạch Tích Ngưng cảm thấy vô cùng đau lòng khi nhìn hai đứa trẻ có đầy vết thương trên người.

Nếu không có Tiêu Tử Ninh ở đây, ba mẹ con bọn họ sẽ...

Tiêu Tử Ninh quỳ xuống ôm chặt hai hạt đậu nhỏ: “Có papa ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt bọn con được nữa.”

Giọng nói chắc nịch, đầy nội lực.

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên truyền tới, vô cùng dày đặc, khiến người ta có một cảm giác cực kỳ ngột ngạt áp bức.

"Ngài Long!"

"Ngài Long, ngài có sao không?”

Ngoài cửa, một đám đông lập tức ùa vào đỡ Long Gia dậy.

"Mẹ nó!"

"Gọi mọi người tới đây ngay lập tức cho tao!"

"Hôm nay tao sẽ giết hết bọn chúng!"

Long Gia đứng dậy, phẫn nộ gào rít.

Hắn đường đường là Long Gia của Phong Thành, sao lại có thể chịu nỗi nhục nhã như thế?

Cảm giác được động tĩnh ngoài cửa, thân thể mảnh khảnh của Bạch Tích Ngưng run lên! Hàng trăm người dưới quyền của Long Gia đã tập trung tại sơn trang Thiên Long!

Một giọt nước bọt của bọn chúng cũng có thể nhấn chìm bọn họI

Cô mím chặt môi.

“Đi thôi.” Tiêu Tử Ninh không chút sợ hãi, ôm hai con hạt đậu nhỏ, sải bước ra ngoài.

Ở bên ngoài đại sảnh, Long Gia được hai người nâng dậy, dáng vẻ chật vật, nhưng trong mắt lại tràn ngập hung ác.

Phía sau hắn là những tên côn đồ hung hãn, như hổ rình mồi nhìn chằm chăm vào đám người Tiêu Tử Ninh.

Bịch bịch bịch! Tiếng bước chân dày đặc không ngừng vang lên, người đổ vào đại sảnh ngày càng nhiều, bầu không khí lạnh lếo càng lúc càng mạnh mẽ....

Làm sao bây giờ?
 
Chương 24: Ngay sau đó


Như cảm nhận được nỗi lo âu của cô, Tiêu Tử Ninh dịu dàng cười nói: "Yên tâm, có anh ở đây rồi, không ai có thể gây tổn thương cho mẹ con em được đâu."

Long Gia cười gắn: “Lão tử đã thống trị Phong Thành mười mấy năm, dưới tay có vô vàn mãnh tướng, giết chết mày chỉ là là chuyện dễ như trở tay."

"Mày còn dám ở đây nói xằng nói bậy?"

"Hôm nay lão tử sẽ chơi nát người phụ nữ của mày trước mặt này, để tao xem mày có thể làm gì."

Nghe vậy, hai mắt Tiêu Tử Ninh hơi nhíu lại, trong mắt bộc phát sát ý.

"Long Gia? Chỉ là bọn rắn độc cỏn con mà cũng dám càn rỡ như thế, đáng tiếc hôm nay mày dám đụng tới vợ con tao, sơn trang Thiên Long chắc chắn sẽ bị san bằng."

"Hahahaha...' Long Gia cười điên cuồng: "Đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm tao nghe được những lời buồn cười như vậy."

"Long Gia, anh thả bọn họ ởi đi, tôi sẽ ở lại đây tùy ý anh xử trí." Bạch Tích Ngưng cắn răng tiến lên: "Dù sao mục tiêu

của anh cũng là tôi mà."

"Hiện tại lão tử đối ý rồi, tao muốn mạng của mày, cũng muốn mạng của thằng chó đó." Long Gia hung ác nói.

Tiêu Tử Ninh nháy mắt nói: “Cứ để hắn thở một chút.”

Phượng Hoàng đứng bên cạnh nhảy ra, vồ lên phía trước như báo săn!

"Bùm!"

Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, mà Long Gia bị Tiêu Phượng đá văng nằm lê lết trên mặt đất, kêu lên thảm thiết!

Tất cả mọi người vẫn không phản ứng!

"Răng rắc!"

Tiêu Phượng liên tiếp dẫm đạp lên tứ chi của hắn “Dám khinh thường phu nhân và tiểu chủ nhân, mày phải trả giá."

Long Gia rống lên thảm thiết.

"Được rồi." Bạch Tích Ngưng bỗng nhiên nắm chặt năm đấm, giậm chân, "Tiểu Tử Ninh, anh, anh quá lỗ mãng rồi. Bây giờ phải làm sao bây giờ?"

"Ở đây có hơn một trăm người lận đó!"

"Anh muốn hại chết Hạo Hạo và Đậu Đậu hay sao!"

Cô gần như bật khóc.

Bản thân cô chịu uất ức cũng sao không sao, nhưng nếu bọn nhỏ xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ áy náy cả đời....

Vẻ mặt Tiêu Tử Ninh vẫn bình tĩnh như cũ: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Giết hết bọn chúng!" Long Gia nằm trên mặt đất gầm lên, lần này hắn thực sự tức giận rồi: 'Kẻ nào giết được bọn chúng, lão tử sẽ trọng thưởng!"

Nghe được Long Gia đang rống giận, đám người đứng thử ra lập tức phản ứng lại, có người trực tiếp rút đao ra, nắm chặt thanh sắt trong tay.....

Không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt Bạch Tích Ngưng tái nhợt.

"Mẹ, con sợ...' Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

"Lên!" Có người hét lên, mọi người gầm lên lao về phía trước!

Hàng trăm người đồng loạt lao tới, khí thế và cảnh tượng đáng sợ vô cùng!

Tiêu Tử Ninh không có biểu tình gì, nếu như vậy, chỉ có thể để hắn tự ra tay mà thôi.

Trong mắt Tiêu Phượng hiện lên vẻ quyết chiến.

Bọn họ thật sự không cần để ý bọn tép riu này vào mắt. Rồi đột nhiên...... Ị

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Tiếng động cơ gầm rú như sấm sét vang vọng bên tai họ, âm thanh cuồn cuộn bao trùm toàn bộ sơn trang Thiên Long!

“Bang!” Cánh cửa đại sảnh mở ra, vài bóng người thất tha thất thểu bước vào.

Khuôn mặt trắng bệch!

"Bên ngoài..... có rất nhiều binh lính và xe tăng đang tiến

"Cái gì!2" Sau khi nghe tin, Long Gia sững sờ tại chỗ. Những người dưới trướng của hắn cũng trợn tròn mắt. Binh lính?

Xe tăng?

Họ còn chưa kịp phản ứng thì tiếng gâm như sấm của cỗ xe đã truyền đến tai họ!

"Bùm!"

"Bùm!"

Hai chiếc xe tăng màu đen tông xuyên tường lao vào đại sảnh!

"Tướng quân Nhạc Hạ của Phong Thành phụng mệnh dẫn ba nghìn quân thiết giáp tiến đến tiêu diệt sơn trang Thiên

Tiếng gầm như sấm vang vọng khắp đại sảnh, một người đàn ông trung niên mặc quân phục nhảy ra khỏi xe, bộ dáng sát khí khiến người ta run rẩy vì sợ hãi!

Tim Long Gia đập thình thịch không ngừng, hắn hoàn toàn sợ hãi rồi.

Nhạc Hại Đây chính là nhân vật nổi danh của Phong Thành.....

Người tai to mặt lớn như thế lại có thể đích thân đến đây tiêu diệt sơn trang Thiên Long của bọn họ?

Hơn nữa còn dẫn theo ba nghìn binh lính!

Đám côn đồ kia nhìn nhau, thân thể có chút run rẩy...

Chúng làm gì gặp trường hợp khủng bố như vậy bao giờ?

Ngay sau đó.....

"Da da da!"

Một tiếng trống dày đặc và có trật tự vang lên, một đám binh lính trang bị đầy đủ vũ khí từ ngoài cổng tràn vào

Trong phút chốc, toàn bộ không gian tràn ngập một luồng khí lạnh lẽo......
 
Chương 25: Ai cần anh lo lắng chứ?


"Sĩ quan Nhạc!"

"Ba ngàn thiết giáp đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài, sẽ ngay lập tức san bằng sơn trang Thiên Long!"

Một người lính bước tới, lớn tiếng báo cáo.

Đầu Long Gia vang lên từng tiếng ong ong, ba ngàn tướng sĩ, mấy trăm chiếc xe tăng.....

Hoàn toàn có thể san bằng sơn trang Thiên Long một cách dễ dàng!

“Bắn.” Nhạc Hạ lạnh lùng quát.

Răng rắc!

Răng rắc!

Tiếng đạn nạp đạn không ngừng vang lên bên tai mọi người, tất cả binh sĩ đều nổ súng lên trời, tiếng đạn rít như xé rách màng nhĩ của mọi người.

Toàn bộ đại sảnh dường như rung chuyển mấy lần!

Toàn bộ cơ thể của đám côn đồ hung ác như nhữn ra, có kẻ sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ......

Đầu óc Long Gia trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: "Xong rồi."

Hàng ngàn khẩu súng đang chĩa vào nơi này, dù bọn chúng có cánh cũng khó mà thoát khỏi!

Bạch Tích Ngưng mơ màng không hiểu vì sao đột nhiên lại xuất hiện binh lính như vậy?

“Thưa ngài.” Nhạc Hạ cung kính đi tới chào Tiêu Tử Ninh, cúi đầu 90 độ hỏi: "Xử lý bọn chúng thế nào đây?"

Tiêu Tử Ninh nhẹ nhàng xua tay nói: "Tôi chỉ là một người dân tâm thường mà thôi, muốn xử lý thế nào vẫn nên để chư vị tự mình quyết định."

"Chẳng qua, sơn trang Thiên Long làm nhiều việc ác, vẫn nên thanh tẩy sạch sẽ thì hơn."

Nhạc Hạ lập tức hiểu ý.

Có vẻ như vị lão đại này không muốn tiết lộ danh tính của mình.

"Vậy cảm ơn tiên sinh vì đã cung cấp manh mối cho chúng tôi.

"Sơn trang Thiên Long làm rất nhiều chuyện tà ác, đặc biệt là thủ lĩnh Vương Long, đáng chết!:

"Giết không tha—" Theo tiếng ra lệnh của Nhạc Hạ, tất cả binh lính đồng loạt chĩa súng vào tên Long Gia đang năm trên mặt đất và đám côn đồ!

“Tha mạng..... " Long Gia không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, “Tôi sai rồi!”

"Tôi sẵn sàng cải tà quy chính, vai xin các vị chừa cho tôi con đường sống!"

Những người khác cũng cầu xin sự thương xót.

Nhiều người sợ đến mức ngã xuống đất, dưới háng của chúng tỏa ra mùi nước tiểu.....

Tiêu Tử Ninh thản nhiên nói: "Đừng dọa đến vợ con tôi."

“Tích Ngưng, chúng ta cũng đi thôi.” Nói xong, anh ôm hai đứa trẻ lên rồi rời đi.

Nhạc Hạ cung kính bước sang một bên, trên đầu toát mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Tiêu Phượng cũng rời đi, trước khi đi còn quay lại cảnh cáo Nhạc Hà: “Ý của tiên sinh chúng tôi là..... Giết không tha."

Làm sao những kẻ dám ra tay với vợ con của Tiêu Tử Ninh có thể toàn mạng cơ chứ?

Nhạc Hạ rùng mình: "Đã rõ."

Đợi cho đến khi mọi người đi ra ngoài.

Ánh mắt Nhạc Hà lạnh lùng, ra lệnh: "Ra tay đi!"

Tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, đại sảnh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.....

Nhạc Hà bước từng bước một đi về phía Long Gia.

"Giáo úy Nhạc! Đừng mà, không nên, tôi là Vương

"Chỉ cần ngài thả tôi đi, tất cả tài sản của tôi đều cho ngài, đều cho ngài hết!"

Tứ chỉ Long Gia bị đứt đoạn, bất lực nằm trên mặt đất khẩn cầu.

Nhạc Hà lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Vương Long? Hôm nay dù có thần đến ngươi cũng phải trời, ai biểu người dám đắc tội người đó cơ chứ! Ngay cả người nhà của ngài ấy mà cũng dám đụng, đúng là to gan!"

"Hít——" Long Gia hít sâu một hơi, Nhạc Hà tới giết bọn chúng, chẳng lẽ là do tên kia sao?

Bây giờ hắn hối hận rồi....

Nhạc Hạ lấy dao găm ra đâm vào tim hắn, Long Gia giãy giụa mấy cái, trừng mắt nhìn, không có động tĩnh gì.....

Bên ngoài sơn trang Thiên Long.

Bạch Tích Ninh sợ hãi vỗ võ ngực: "May mắn quân đội đến kịp lúc, nếu không hậu quả khó lường rồi..... "

"Mà này, sao đột nhiên anh lại đến đây? Chẳng phải tôi đã nói với anh là tôi không sao rồi sao?"

Tiêu Tử Ninh cười nói: "Anh cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức chạy tới. Sau này đừng nói dối anh như vậy, anh lo lắng lắm đó."

"Hừ”" Trong lòng Bạch Tích Ngưng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, ngoài miệng lại nói: "Ai cần anh lo lắng chứ?"

"Còn nữa, sao những tướng sĩ và vị giáo úy Nhạc đó lại đến đây? Hơn nữa tôi thấy vị giáo úy Nhạc đó tỏ ra rất cung kính với anh... “

Trong mắt Bạch Tích Ngưng lộ ra vẻ bối rối.
 
Chương 26: Ngu ngốc!


"Không có gì đâu."

Tiêu Tử Ninh đã nghĩ tới những lời giảo biện: "Chẳng qua anh chỉ cung cấp tình báo mà thôi, bọn họ sớm đã muốn xuống tay với sơn trang Thiên Long từ lâu, mà tên Long Gia kia

lại vừa vặn đụng vào họng súng mà thôi."

Bạch Tích Ngưng nghe được lời này, cũng cảm thấy có lý, gật đầu.

Quả thât.....

Tiêu Tử Ninh đã biến mất mấy năm, hơn nữa Tiêu gia cũng đã phá sản, thậm chí vợ chồng Tiêu gia cũng nhảy lầu tự

Với địa vị hiện tại của anh, làm sao anh có thể tiếp xúc với những người như giáo uy Nhạc cơ chứ?

Chắc chăn chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

"Papa, mama, trán của anh nóng quá... " Đột nhiên, Đậu Đậu ngẩng đầu nói.

Hai người nhất thời cả kinh.

“Sốt rồi” Tiêu Tử Ninh lập tức sờ sờ đầu Hạo Hạo, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng, “Phải đưa con đến bệnh viện ngay thôi."

Bạch Tính Ngưng đau lòng vô cùng, nắm chặt lấy tay Hạo Hạo.

Tiêu Phượng lập tức mở cửa xe, Tiêu Tử không chút do dự bế hai bé lên xe....

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Khi đám người Tiêu Tử Ninh đến bệnh viện, phía trước vẫn còn một hàng dài đang đứng chờ,

"Hai mẹ con em ngồi nghĩ trước đi, anh ôm Hạo Hạo đi xếp hàng lấy số." Tiêu Tử Ninh nói: "Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi tí đi"

Nhìn thấy Tiêu Tử Ninh quan tâm mình như vậy, trong lòng Bạch Tích Ngưng vô cùng ấm áp, khẽ gật đầu.

Sau khi xếp hàng khoảng ba mươi phút, Tiêu Tử Ninh đã lấy được số.

Sau khi thanh toán chỉ phí. Họ đi thẳng đến khoa nhi.

"Lại xếp hàng dài như vậy, phiên phức quái" Bạch Tích Ngưng sốt ruột.

"Không sao, đợi thêm một lát nữa." Tiêu Tử Ninh cũng sốt ruột, thậm chí còn dùng tay sờ sờ đầu Hạo Hào, lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Trên người Hạo Hạo có quá nhiều vết thương.

Hiện tại có vài miệng vết thương bắt đầu nhiễm trùng, nên mới phát sốt.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Ninh liền tức giận!

Những tên ở sơn trang Thiên Long quả thật đáng chết, ngay cả đứa bẻ nhỏ tuổi như thế mà vẫn xuống tay được.

Đứa con nhỏ nhắn của mình lại phải gánh chịu những thứ này, đáng chết!

Nếu không phải có hai đứa nhỏ và Bạch Tích Ngưng ở đó, anh chắc chắn sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết!

"Papa, chúng ta không cần vội đâu, Hạo Hạo là là đàn ông, Hạo Hạo không sợ đâu." Hạo Hạo ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Tiêu Tử Ninh.

Đôi mắt đen đầy kiên cường.

"Đúng! Hạo Hạo là đàn ông!" Tiêu Tử Ninh rất hài lòng. Hạo Hạo quả thực là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết bảo vệ em gái mình, tính cách lại mạnh mẽ cứng cỏi.

Vượt xa những bé trai cùng tuổi khác.

Đây cũng là lý do khiến anh cảm thấy đau khổ...

Không nên như thế!





Những đứa trẻ cùng tuổi vẫn được hưởng sự che chở của cha mẹ, mà con của anh còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu áp lực lớn đến thết

Điều này cũng khiến anh càng quyết tâm bù đắp cho ba mẹ con họi

Họ đã phải chịu đựng quá nhiều trong những năm qua kể từ khi anh biến mất....

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.

Cuối cùng.

Đến lượt Tiêu Tử Ninh.

Người trực là một nữ bác sĩ có khuôn mặt trái xoan, gò má cao, môi mỏng và khuôn mặt nghiêm nghị khiến người khác có cái nhìn không tốt.

Tiêu Tử Ninh nói: "Bác sĩ, con trai của tôi.....

"Phốc!" Nữ bác sĩ dùng sức đóng cuốn sổ lại, giọng điệu không tốt nói: "Đã tan làm rồi, muốn gặp bác sĩ thì đi chỗ khác đi"

"Bà————- " Tiêu Tử Ninh có chút tức giận, cau mày, "Thái độ của bà là sao? Hơn nữa vẫn chưa tới giờ tan làm đâu."

"Còn hai mươi phút nữa thì tan giờ làm, bây giờ tôi mệt quá, muốn đi WC, đi xong là tan làm được rồi, phải không?" Nữ bác sĩ cười lạnh một tiếng.

"Bác sĩ chẳng lẽ không có nhân quyền sao?"

"Bác sĩ sẽ bị các người bắt cóc đạo đức sao?"

"Ngu ngốc!"

Nói xong, Lưu Huyên trợn mắt nhìn Tiêu Tử Ninh rồi đứng dậy.

Thái độ của bà ta không chỉ khiến Tiêu Tử Ninh mà cả những người xếp hàng phía sau cũng tức giận.

Tiêu Tử Ninh sờ sờ trán Hạo Hạo, càng ngày càng nóng, điều này khiến lửa giận trong lòng anh càng ngày càng mạnh, bà ta có xứng đáng làm bác sĩ không?

“Đây là thái độ của bà à?"

Anh lạnh lùng chất vấn.

"Thái độ của tôi làm sao? Không chấp nhận thì kiện tôi đi? Cậu có thể kiện được tôi chắc?" Lưu Huyên cười khinh thường,

"Cậu nghĩ cậu là cái thá gì?"

"Cho dù hôm nay cậu có quỳ trước mặt tôi, bà đây cũng sẽ không khám cho nó!"
 
Chương 27: Cứ đi khiếu nại đi


“Được lắm”

Tiêu Tử Ninh khẽ gật đầu: “Hy vọng bà có thể mãi tự tin như vậy.”

Lưu Huyên khinh thường không thôi. Cậu ta nói như thể mình quyền thế lắm không bằng? Cái quái gì vậy!

Cha bà ta là giám đốc bệnh viện này, bà ta có cha mình làm chỗ dựa, bà ta có thể sợ ai cơ chứ?

"Vậy thì cậu mau đi khiếu nại tôi đi, cũng chỉ là một tên nghèo nàn bẩn thỉu, cậu nghĩ mình có thể làm gì tôi cơ chứ?

Cứ đi khiếu nại đi, xem có ai để ý đến cậu không?

"Chẳng là cái thá gì mà cũng dám to mồm như thết" Bà ta không chút lưu tình mở miệng châm chọc.

"Không có tí y đức nào!" "Loại người này xứng đáng làm bác sĩ không?" "Đúng là khốn nạn mài"

Những người xếp hàng phía sau cũng rất tức giận, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lưu Huyên hừ lạnh: "Câm miệng hết cho tôi! Các người lợi hại như thế thì tới bệnh viện khác khám đi, tới chỗ này làm gì cơ chứ?"

Đa số những người đến bệnh viện này đều là những người không có đủ tiền đến khám bệnh viện tư.

Còn giả vờ cao siêu gì cơ chứ?

Từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ để ý đến đám người này nên cũng chẳng quan tâm bọn họ làm gì.

"Cút đi! Mau cút hết hết cho tôi! Dám làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của con tôi, tôi lột da các người ra hết bây giờ!"

Một giong nói kiêu ngạo chua ngoa truyền đến.

Mọi người đều bị đẩy ra một cách thô bạo!

Một phu nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt dữ tợn đẩy tất cả những người đang xếp hàng phía trước ra, trong khi một người đàn ông phía sau thì ôm một đứa nhóc mập mạp vội vàng bước theo người phía trước.

Những người ở đó đều tức giận nhìn về phía người phu nhân kia.

"Các người muốn làm gì?" Phu nhân kia chống hông, lạnh lùng nhìn những người khác, "Một lũ nghèo nàn như các người mà dám chống đối tôi sao? Mau cút hết cho tôi!"

"Người đàn bà này chẳng có ý thức gì cả." Một cô gái trẻ tuổi cau mày, tức giận nói.

"Bốp!"

Phu nhân sang trọng kia trực tiếp tát vào má cô gái: "Con khốn này, mày nói ai đó? Có tin tao giết chết mày không? Chồng tao chính là phó hội trưởng thương hội Phong thành, miệng mồm sạch sẽ vào cho taol"

Cô gái trẻ ôm mặt khóc nức nở, nhưng sau khi nghe được câu thương hội Phong Thành, lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Bối cảnh của đối phương quá lớn.

Đó không phải là điều mà người bình thường như cô ấy có thể xúc phạm được.

Người đàn ông trung niên sải bước tới, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng ra lệnh: "Mau xin lỗi vợ tao nhanh lên!"

Thái độ ngạo mạn đó khiến mọi người xung quanh đều tức giận nhưng lại không dám lên tiếng, ai đã khiến xã hội này trở nên như thế này?

Có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm!

"Bốp!"

Người phụ nữ trung niên lại tát vào mặt cô gái: "Mày bị điếc à? Xin lỗi đi!"

Cô gái trẻ nhịn không được mà khóc nấc lên, cả đời cô ấy chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy, hai người này thật sự rất quá đáng....

Những người khác dù có suy nghĩ muốn giúp đỡ, nhưng quyền thế đối phương lại quá lớn, bọn họ nào dám đụng vào?

Bạch Tích Ngưng nhịn không được nói: "Hai người cũng quá đáng lắm rồi đây, tự mình chen ngang hàng của người khác, còn đánh cô bé đó nặng như thế, bây giờ lại muốn đổi trắng thay đen, muốn người khác xin lỗi mình?

"Ức hiếp người quá đáng!"

Cô vô cùng tức giận.

Chuyện xảy ra với cô gái này khiến cô nhớ đến sự đối xử bất bình đẳng mà cô phải chịu đựng trong nhiều năm qua, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thương hại cô gái đó.

"Hừ!" Phu nhân đó cười lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, đi tới trước mặt Bạch Tích Ngưng: "Sao, con điếm như mày cũng dám ra mặt cho nó sao?”

"Bà đây đánh chết mày!"

"Để tao cho mày thấy thế nào mới là quá đáng!"

Nói xong, bà ta giơ tay đánh mạnh vào người Bạch Tích Ngưng!

Bạch Tích Ngưng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia dần hạ xuống người mình....

"Ai cho bà lá gan dám đụng vào người phụ nữ của tôi?"

Một tiếng hét chói tai vang lên, một bàn tay mạnh mẽ trực tiếp năm lấy bàn tay đang giơ lên của người phu nhân kial

Một tiếng hét lớn vang lên, Tiêu Tử Ninh nhẹ nhàng đẩy thân hình mập mạp của người phu nhân ra, bà ta lập tức ngã chổng vó xuống đất.....
 
Chương 28: Cô vô cùng tức giận


“Được lắm”

Tiêu Tử Ninh khẽ gật đầu: “Hy vọng bà có thể mãi tự tin như vậy.”

Lưu Huyên khinh thường không thôi. Cậu ta nói như thể mình quyền thế lắm không bằng? Cái quái gì vậy!

Cha bà ta là giám đốc bệnh viện này, bà ta có cha mình làm chỗ dựa, bà ta có thể sợ ai cơ chứ?

"Vậy thì cậu mau đi khiếu nại tôi đi, cũng chỉ là một tên nghèo nàn bẩn thỉu, cậu nghĩ mình có thể làm gì tôi cơ chứ?

Cứ đi khiếu nại đi, xem có ai để ý đến cậu không?

"Chẳng là cái thá gì mà cũng dám to mồm như thế!" Bà ta không chút lưu tình mở miệng châm chọc.

"Không có tí y đức nào!" "Loại người này xứng đáng làm bác sĩ không?” "Đúng là khốn nạn mài"

Những người xếp hàng phía sau cũng rất tức giận, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lưu Huyên hừ lạnh: "Câm miệng hết cho tôi! Các người lợi hại như thế thì tới bệnh viện khác khám đi, tới chỗ này làm gì cơ chứ?"

Đa số những người đến bệnh viện này đều là những người không có đủ tiền đến khám bệnh viện tư.

Còn giả vờ cao siêu gì cơ chứ?

Từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ để ý đến đám người này nên cũng chẳng quan tâm bọn họ làm gì.

"Cút đi! Mau cút hết hết cho tôi! Dám làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của con tôi, tôi lột da các người ra hết bây giờ!" Một giong nói kiêu ngạo chua ngoa truyền đến.

Mọi người đều bị đẩy ra một cách thô bạo!

Một phu nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt dữ tợn đẩy tất cả những người đang xếp hàng phía trước ra, trong khi một người đàn ông phía sau thì ôm một đứa nhóc mập mạp vội vàng bước theo người phía trước.

Những người ở đó đều tức giận nhìn về phía người phu nhân kia.

"Các người muốn làm gì?" Phu nhân kia chống hông, lạnh lùng nhìn những người khác, "Một lũ nghèo nàn như các người mà dám chống đối tôi sao? Mau cút hết cho tôi!"

"Người đàn bà này chẳng có ý thức gì cả." Một cô gái trẻ tuổi cau mày, tức giận nói.

"Bốp!"

Phu nhân sang trọng kia trực tiếp tát vào má cô gái: "Con khốn này, mày nói ai đó? Có tin tao giết chết mày không? Chồng tao chính là phó hội trưởng thương hội Phong thành, miệng mồm sạch sẽ vào cho tao!"

Cô gái trẻ ôm mặt khóc nức nở, nhưng sau khi nghe được câu thương hội Phong Thành, lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Bối cảnh của đối phương quá lớn.

Đó không phải là điều mà người bình thường như cô ấy có thể xúc phạm được.

Người đàn ông trung niên sải bước tới, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng ra lệnh: "Mau xin lỗi vợ tao nhanh lên!"

Thái độ ngạo mạn đó khiến mọi người xung quanh đều tức giận nhưng lại không dám lên tiếng, ai đã khiến xã hội này trở nên như thế này?

Có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm!

"Bốp!"

Người phụ nữ trung niên lại tát vào mặt cô gái: "Mày bị điếc à? Xin lỗi đi!"

Cô gái trẻ nhịn không được mà khóc nấc lên, cả đời cô ấy chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy, hai người này thật sự rất quá đáng....

Những người khác dù có suy nghĩ muốn giúp đỡ, nhưng quyền thế đối phương lại quá lớn, bọn họ nào dám đụng vào?

Bạch Tích Ngưng nhịn không được nói: "Hai người cũng quá đáng lắm rồi đây, tự mình chen ngang hàng của người khác, còn đánh cô bé đó nặng như thế, bây giờ lại muốn đổi trắng thay đen, muốn người khác xin lỗi mình?

"Ức hiếp người quá đáng!"

Cô vô cùng tức giận.

Chuyện xảy ra với cô gái này khiến cô nhớ đến sự đối xử bất bình đẳng mà cô phải chịu đựng trong nhiều năm qua, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thương hại cô gái đó.

"Hừ!" Phu nhân đó cười lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, đi tới trước mặt Bạch Tích Ngưng: "Sao, con điếm như mày cũng dám ra mặt cho nó sao?”

"Bà đây đánh chết mày!"

"Để tao cho mày thấy thế nào mới là quá đáng!"

Nói xong, bà ta giơ tay đánh mạnh vào người Bạch Tích Ngưng!

Bạch Tích Ngưng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia dần hạ xuống người mình....

"Ai cho bà lá gan dám đụng vào người phụ nữ của tôi?"

Một tiếng hét chói tai vang lên, một bàn tay mạnh mẽ trực tiếp nắm lấy bàn tay đang giơ lên của người phu nhân kial

Một tiếng hét lớn vang lên, Tiêu Tử Ninh nhẹ nhàng đẩy thân hình mập mạp của người phu nhân ra, bà ta lập tức ngã chổng vó xuống đất.....
 
Chương 29: Mọi người cười vang không ngớt


Phu nhân mất mặt trước mọi người.

Mọi người cười vang không ngớt.

Bà ta cố vùng vẫy mấy lần nhưng cơ thể quá béo, không thể đứng dậy được.

"Mày, mày!"

Da thịt trên mặt bà ta bị vặn như một quả bóng, tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, tên này dám khiến bà ta mất mặt như thế, nhất định bà ta phải khiến hắn hối hận!

Bà ta chính là phu nhân có tiếng ở Phong thành!

Thế mà lại bị tên này nhục nhã như thết

"Bà Trương!" Vừa nhìn thấy cảnh này, Lưu Huyên đang ngồi bên cửa sổ hét lên, lập tức lao tới đỡ bà ta dậy một cách khó khăn.

Đây chính là vợ của phó hội trưởng thương hội đó!

Tên chó nào lại dám đối xử với Trương thái thái như thế?

Mà Trương Dũng lại vô cùng tức giận.

Ánh mắt hăn lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Ninh: "Mày muốn chết sao?"

Kể từ khi đặt chân vào xã hội thượng lưu Phong Thành, chưa có ai dám coi thường họ như vậy.

Tiêu Tử Ninh bình tĩnh nói: “Xuống tay với nữ nhân của tôi mà bà ta vẫn có thể sống tới bây giờ, là tôi đã khắc chế lắm rồi”

Nếu ở chỗ khác, người đàn bà béo ụt ịt này đã là một xác chết lạnh băng rồi.

Ai dám ức hiếp người phụ nữ của Tiêu Tử Ninh anh cơ chứ?

"Vô liêm sỉ!" Lưu Huyền giận dữ mắng: "Cậu có biết người trước mình là ai không? Là phó hội trưởng thương hội Phong thành chúng ta đó! Cậu chán sống rồi sao?"

"Dám khiêu khích hội trưởng Trương và vợ, lập tức quỳ xuống tự vả miệng, dập đầu giải thích đi, nếu không cậu không gánh nổi hậu quả đâu!"

Bà ta tỏ vẻ cao cao tại thượng quát lớn.

Trương Dũng lạnh lùng nói: "Hai đứa tụi bây đến đây, quỳ xuống! Lạy đến khi nào vợ tao hết giận thì tao sẽ từ bi cho tụi

bây một cơ hội."

Lưu Huyên cáo mượn oai hùm chỉ vào bọn họ, nổi giận nói: "Còn không mau đến đây?"

Ánh mắt Bạch Tích Ngưng cứng đờ lại, cô không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này.

Thương hội Phong thành có địa vị hết sức quan trọng trong giới kinh doanh Phong thành!

Mà tên đàn ông này lại là phó hội trưởng thương hội Phong thành, Trương Dũng....

Trương Dũng không kiên nhẫn, chỉ đạo Lưu Huyên: "Mau gọi người tới đây áp chế hai tên này lại cho tôi!"

"Vâng vâng vâng”

Lưu Huyền giống như một con chó Nhật trung thành, gật đầu cúi người, lập tức bấm điện thoại.

"Tôi cho hai người năm phút!" Tiêu Tử Ninh lãnh đạm nói, anh muốn nhìn xem bọn người kia còn có thể làm ra trò gì nữa.

Không nghĩ tới, một nơi như bệnh viện lại có nhiều tên xấu xa khốn nạn như thết

Ả Lưu Huyên này không xứng làm bác sĩI

Anh thản nhiên phân phó: "Tiêu Phượng, điều tra lai lịch mấy người này cho tôi."

Đa đa đa!

Rất nhanh!

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị vội vã đi tới cùng một nhóm người.
 
Chương 30: Viện trưởng đến rồi!


Tất cả đều hùng hùng hổ hổ.

"Cha tới rồi! Tên này dám gây loạn ở đây! Hơn nữa bọn họ còn dám đắc tội với ngài Trương và bà Trương..... '

Lưu Huyên vội vàng nói.

Người đến là Lưu Đào, giám đốc bệnh viện trung tâm, sau khi nhìn thấy vợ chồng Trương Dũng, ông ta cũng nở một nụ cười nịnh nọt: "Ngài trương muốn xử lý bọn chúng như thế nào?"

"Khiến bọn chúng quỳ xuống cho tôi!" "Dập đầu xin lỗi!'

"Còn nữa, từ nay trở đi, không được cho bọn chúng bước vào bệnh viên trung tâm nữal"

"Bây giờ thì đè bọn chúng lại, bà đây muốn tát nát mặt bọn chúng!"

Không đợi Trương Dũng mở miệng, người phu nhân kia đã hung tợn cướp lời.

"Được!" Lưu Đào cười nịnh nọt: "ÐĐều nghe theo ý phu nhân.

Ông ta xua tay: "Bắt bọn họ, khiến bọn họ quỳ xuống xin lỗi vợ chồng ngài Trương cho tôi!"

"Đợi đã."

Tiêu Tử Ninh lãnh đạm nói: “Tôi muốn hỏi một câu, đến tột cùng là ai đã cho các người lá gan này vậy?”



Nhìn dáng vẻ thì có thể thấy địa vị của ông ta trong bệnh viện không hề thấp, tuy nhiên, ông ta lại làm hành động còn không bằng một tên thổ phỉ, điều này khiến Tiêu Tử Ninh phẫn nộ không thôi.

Làm sao một kẻ cặn bã như vậy lại có tư cách điều hành bệnh viện cơ chứ?

"Tao là giám đốc của bệnh viện này! Tao có quyền làm như thế!" Lưu Đào ngang ngược nói.

Ông ta thô bạo vẫy tay. Mấy người phía sau xông tới, ý đồ đè Bạch Tích Ngưng và Đậu Đậu lại, bắt bọn họ quỳ xuống, hành vi cực kỳ hống hách, vô lý.

Trong lòng Tiêu Tử Ninh dâng lên một cỗ tức giận: “Muốn chết."

Anh bước một bước về phía trước. Đảo chân!

"Ạ!"

"A!"

Toàn bộ những kẻ đó kêu lên thảm thiết, lập tức ngã xuống đất, toàn bộ xương đùi đều bị gấy.

Lưu Huyên, vợ chồng Trương Dũng và mọi người xung quanh đều sợ đến ngây người!

Tên này còn biết võ công sao?

Tiêu Tử Ninh ôm Đậu Đậu, bước từng bước một đến gần Lưu Đào, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng!

"Mày! Mày..... Láo xược!" Trên mặt Lưu Đào tràn đầy sợ hãi, 'Mày dám đụng vào một sợi lông của tao, mày nhất định sẽ chết đó, đây là phạm.... "

Ông ta còn chưa nói xongl

Phịch một tiếng, Tiêu Tử Ninh đá một cước vào ngực trên của ông tai

Một cước đá gãy xương ngực, máu dâng trào, Lưu Đào bay ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm máu, giống như sắp chết.....

Toàn bộ im ắng.

“Người như ông không xứng đáng được ở một nơi thiêng liêng như bệnh viện. "

Anh tung cước xuống, Lưu Đào kêu lên, khuôn mặt đầy máu, mũi và xương mặt đều nứt nẻ...

"Viện trưởng đến rồi!"

Đột nhiên có người hét lên, nhìn theo tiếng phát ra thì nhìn thấy một ông lão uy nghiêm với vẻ mặt nghiêm nghị đang dẫn đầu một nhóm quan chức cấp cao của bệnh viện công tới đây.

Khoảnh khắc nhìn thấy ông lão uy nghiêm này, Lưu Huyên và gia vợ chồng Trương gia dường như đã nhìn thấy một vị cứu tinh, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tử Ninh và những người khác.

"Viên trưởng đến rồi!"

"Tụi bây tiêu rồi!"
 
Chương 31: Ông cũng như vậy!


Vẻ mặt viện trưởng lạnh lùng nghiêm nghị, chắp tay sau lưng, đi tới.

"Trưởng khoal" Lưu Huyên hưng phấn tiến lên: "Tên này dám gây sự ở đây, còn dám đánh cha của tôi, cha tôi chính là giám đốc bệnh viện đó."

"Đối với loại người áo loạn mất trật tự như thế, viện trưởng nhất định phải khiến hắn trả giá đó."

Bộ dạng của bà ta như thể mình đã phải chịu uất ức khủng khiếp nào đấy.

"Viện trưởng——- " Lưu Đào cũng kêu lên: "Ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi."

"Vô liêm sỉ!"

Không ngờ, viện trưởng lại giận dữ hét lên, tát Lưu Huyên một cái, khiến Lưu Huyền choáng váng, tai cũng bị ù đi!

Bà ta đờ người tại chỗ! Những người khác cũng ngơ ngác....

"Tôi sẽ tính sổ với cô sao!” Viện trưởng đẩy bà ta ra, ngay sau đó, ông dẫn mọi người nhanh chóng đến chỗ Tiêu Tử Ninh.

"Ra mắt ngài Tiêu

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, viện trưởng cúi đầu chín mươi độ, giọng nói vô cùng cung kính!

"Ra mắt ngài Tiêu————

Những người có chức cao vọng trọng của bệnh viện đứng phía ông đều đồng loạt cúi đầu hành lễ, âm thanh vang dội, đều đặn như một!

Đầu óc mọi người như nổ tung ra.

Nhất là vợ chồng Trần gia, và đám người Lưu Huyền, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn!

Chuyện này! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Làm sao viện trưởng lại có thể cung kính một tên nghèo kiếp xác như thế?

Ngay cả hắn ta cũng không đủ tư cách!

Phải biết rằng, viện trưởng bênh viện trung tâm Phong thành là người có địa vị hết sức quan trọng ở nơi này, mà người có thể khiến ông ấy cung kính như thế....

Tìm khắp Phong thành cũng không có là baol

Tiêu Tử Ninh gật đầu, xua tay, bình tĩnh nói: “Không cần khách khí.”

Viện trưởng lo lắng lau mồ hôi lạnh, ông rất kính phục chàng trai trẻ trước mặt.

Vừa rồi Long Đô gọi điện tới, nói răng có một đại nhân vật đang bị Lưu Huyên giáo huấn ở khoa nhỉ bệnh viện của ông, ngay lập tức đã khiến ông sợ tới mức chết khiếp...

Rốt cuộc, người có thể khiến Long Đô tự mình gọi điện thoại...

Thân phận, địa vị phải khủng khiếp đến mức nào cơ chứ?

Chỉ cần một câu nói đầu tiên của người đó đã có thể lấy đi mọi chức vị mà ông có được!

Mà trong lòng ông cũng biết rất rõ người phụ nữ Lưu Huyên, cho nên, trước tiên đã có thể xác định người phụ nữ đó gặp phải chuyện lớn rồi!

"Viện trưởng, ngài, ngài.... " Vẻ mặt Lưu Huyên như không thể tin được: "Chắc là ngài lầm rồi, tên này chỉ là một kẻ nghèo nàn, làm sao lại.... "

"Câm miệng!" Viện trưởng tát vào mặt Lưu Huyên hai cái, đánh đến khi mũi bà ta bầm tím, mặt sưng tấy, sau đó trực tiếp

ném bà ta ngã xuống đất.

Chật vật vô cùng....

"Lưu Huyền, cô lơ là nhiệm vụ, không có y đức, bổn viện chính thức tuyên bố..."

"Cô bị bệnh viện đuổi việc rồi!"

"Hơn nữa, chúng tôi sẽ hủy bỏ trình độ y khoa của cô. Từ giờ trở đi, toàn bộ giới y khoa sẽ không có chỗ cho cô nữa!"

Câu nói này như sấm sét vang dội khắp đầu Lưu Huyên!

"Viện trưởng, làm ơn! Làm ơn, đừng thu hồi bằng cấp y khoa của tôi....: " Lưu Huyên đau khổ cầu xin: "Tôi biết mình sai rồi!"

Lưu Đào cũng mở miệng khuyên nhủ: “Viện trưởng, con bé cũng chỉ là một đứa bé... "

"Ông cũng như vậy!"

Viện trưởng lạnh lùng ngắt lời ông ta: "Lưu Đào, tôi lập tức thu hồi chức vụ giám đốc bệnh viện của ông!"

Lời này vừa nói ra, Lưu Đào liền run lên, như bị dội một gáo nước lạnh vào người.....

Ở vị trí này, ông ta đã có thể kiếm chác được vô vàng lợi lộc.

Giờ thì đã không còn nữa! Hơn nữa, họ hoàn toàn bị phong sát....

"Không còn nữa, không còn nữa, mọi thứ đều không còn nữa....

Lưu Đào và con gái ông ta hồn bay phách lạc, cả người đờ đẫn cả ra.

Quyết định cương quyết của viện trưởng đã hoàn toàn tiêu diệt đường sống của bọn họ rồi!
 
Chương 32: Tự mình làm bậy


Tiêu Tử Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Tự mình làm bậy, không thể dung thứ."

Nếu vợ chồng hắn không kiêu ngạo hống hách như vậy, nếu không phải tay chân hắn không sạch sẽ, cũng đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay!

Anh nhìn về phía viện trưởng nói, nói: "Làm phiền viện trưởng sắp xếp phòng bệnh cho con tôi rồi."

"Được, được, được!" Viện trưởng tỏ vẻ cung kính, "Ngài Tiêu, mời đi bên này!"

Ông quay lại nhìn cha con Lưu Huyền và vợ chồng Trương Dũng, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Đuổi đám cặn bã này ra khỏi đây ngay!"

"Vâng!"

Mấy người đà ông cao lớn nhận lệnh, chờ bọn họ rờ đi, liền đem bọn người đó đuổi ra ngoài....

Dù có hối hận thì cũng đã quá muộn!

Viện trưởng ngay lập tức chuẩn bị phòng bệnh tốt nhất cho bọn người Tiêu Tử Ninh, đồng thời cử những bác sĩ giỏi nhất của ệnh viện đến chữa trị cho Hạo Hạo.

Đậu Đậu cũng nhận được mức độ vật lý trị liệu cao nhất.

Chẳng bao lâu sau, tình trạng của Hạo Hạo đã ổn định.

Những vết sẹo trên cơ thể Đậu Đậu cũng đã được xử lý.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hai bé, Tiêu Tử Ninh đắp chăn cho chúng, khóe mắt hiện lên một tia ẩm ướt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong khi hai bé bi bô học nói, anh không có mặt ở đó!

Khi hai bé tập tễnh học đi, anh cũng không ở bên cạnh hai bé!

Khi hai bé cần tình thương của cha nhất, anh lại không thể ở bên bai bé.....

Lần trở về này, nhất định phải bồi thường gấp đôi hai bé! Bạch Tích Ngưng bị những chuyện đã xảy ra dọa hết hồn.

Tại sao Tiêu Tử Ninh lại được đối xử như vậy? E rằng ngay cả những nhân vật tầm cỡ của Phong thành cũng chưa chắc nhận được đãi ngộ như thế.

"Tại sao viện trưởng lại kính trọng anh như vậy?" Cô nghi ngờ hỏi.

"Anh cũng không biết nữa."

Tiêu Tử Ninh cười nói: "Có lẽ ông ấy đã hiểu lầm điều gì đó, vốn dĩ anh muốn phủ nhận, nhưng sau đó nghĩ lại, như vậy thì Hạo Hạo và Đậu Đậu sẽ nhanh khỏi hơn nên anh mới cắn răng thừa nhận."

"Thật sao?" Bạch Tích Ngưng nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, anh có là gì đâu mà có thể viện trưởng của một bệnh viện lớn như thế cung kính được chứ."

Bạch Tích Ngưng không hỏi thêm nữa, Tiêu Tử Ninh nói cũng có lý.

Dù sao bây giờ Tiêu Tử Ninh đã không còn là con trai cả của Tiêu gia nữa, viện trưởng không thể tỏ vẻ cung kính với anh như thế được.

Chắc là đã có hiểu lầm gì đó rồi.

"Tôi rất tiếc vì sự ra đi của chú dì, nhưng người chết cũng đã chết rồi, nhưng người sống vẫn phải sống tiếp thôi." Bạch Tích Ngưng an ủi: "Về sau anh có chuyện gì khó nói, có thể tìm tôi tâm sự"

"Được." Trong lòng Tiêu Tử Ninh cảm thấy được an ủi một chút, nghĩ tới chuyện cha mẹ mình chết thảm, trong lòng lại cảm thấy đau đớn, tứ đại gia tộc quyền thế định phải bị tiêu diệt!

Anh nhất định sẽ khiến những người này phải hối hận!

Những ngày tiếp theo, nhiệm vụ chính của anh sẽ là đi cùng ba mẹ con Bạch Tích Ngưng, và trả thứ mấy đại gia tốc quyền thết

Mấy phút sau, Bạch Tích Ngưng ra ngoài nghe điện thoại, là Lâm Nguyệt Mai gọi tới, cô chỉ nói ngắn gọn về chuyện xảy

ra ngày hôm nay.
 
Chương 33: Cũng may là cậu vẫn ổn


Lúc này Tiêu Phượng cũng đi vào, nhẹ giọng nói: “Tiêu Suất, bên trên đã đồng ý với yêu cầu của ngài."

"Lễ nhậm chức đã hủy bỏ."

"Nhưng mà... “

“Để ghi nhận những chiến công của anh trong những năm qua, bên trên đã nhất trí phong anh làm thống đốc ba tỉnh Giang Nam, Giang Bắc, Tô Châu và Hàng Châu, nắm quyền cai quản phía đông.”

Tiêu Tử Ninh cau mày.

Tiêu Phượnng nhìn ra tâm tư của anh, nói: "Yên tâm, thống đốc tuy rằng có quyền lực nhưng cũng không cần phải phụ trách chính sự."

"Chế độ vốn có của ba tỉnh này cũng sẽ không thay đổi."

Tiêu Tử Ninh gật đầu.

"Ngày mai Long Đô sẽ nói cho toàn dân biết chuyện này."

"Nói với họ, đừng quá phách lối, tiết lộ danh tính của tôi ra." Tiêu Tữ Ninh khoát tay.

"Vâng”"

Anh cũng biết, làm thống đốc ba tỉnh, chẳng là chỉ là hình thức cho có mà thôi.

Mặc dù trong một trăm năm qua, anh là người duy nhất được cai quản ba tỉnh.

Tuy nhiên, vẫn không nên quá phách lối!





Bạch Tích Ngưng rất nhanh đã quay lại, vẻ mặt hấp tấp nói: "Trong nhà có chuyện gấp phải giải quyết, trước tiên anh cứ ở đây chăm sóc cho hai con đi"

"Được rồi, em đi đường cẩn thận, Tiêu Phương, tiễn phu

nhân đi đi." Nghe được hai chữ phu nhân, mặt Bạch Tích Ngưng đỏ cả lên, nhưng cũng không có mở miệng phản bát.

Bạch gia.

Nhìn thấy Bạch Tích Ngưng trở lại, vẻ lo lắng trong mắt Lâm Nguyệt Mai dần dần biến mất. Ngôn Tình Sủng

"Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói cho bọn ta biết." Bà khiển trách nói.

"Mẹ, mọi chuyện đều qua rồi, không sao đâu." Bạch Tích Ngưng an ủi mẹ mình..

"Những chuyện này đều là công lao của Chu Thượng." Lâm Nguyệt Mai nhanh chóng nói: "Đều do Chu Thượng cứu ba mẹ con con một mạng đói!"

"Đây..... " Bạch Tích Ngưng sửng sốt một lát.

"Tích Ngưng, đã lâu không gặp.” Rất nhanh, có một thanh niên bước ra.

Người thanh niên này là bạn cùng lớp trung học của Bạch Tích Ngưng, Chu Thượng.

Bạch Tích Ngưng kinh ngạc.

"Tích Ngưng, hôm nay tớ nghe nói cậu gặp chuyện, nên đã nói với anh em tớ ở quân đội, bọn họ nể mặt tớ nên đã sai binh lính san bằng sơn trang Thiên Long."

"Cũng may là cậu vẫn ổn."

Bạch Tích Ngưng hơi sửng sốt.

Hóa ra quân đội phát động cuộc chiến quy mô như thế là do Chu Thượng?

Lâm Nguyệt Mai cũng nhanh chóng nói: "Ai da, Tích Ngưng, con còn đứng đờ ra làm gì? Còn mau còn mau cảm ơn Chu Thượng đi? Cậu ấy vì con mà dùng hết mặt mũi của Chu gia rồi đó."

"Vì Tích Ngưng, dù phải trả giá thế nào cũng đáng." Chu Thượng võ ngực nói.

Trên thực tế, trước đây hắn ta không hề biết có chuyện như vậy.

Hắn ta tới thăm hỏi, Lâm Nguyêt Mai vì muốn Bạch Tích Ngưng trở về gặp hắn ta nên đã mượn việc này cho hắn tranh công lao với Bạch Tích Ngưng.

Bạch Tích Ngưng có chút ngượng ngùng: "Cám ơn Chu Thượng."

Tuy rằng cô không có tình cảm gì với Chu Thương, nhưng ít nhất đối phương đã cứu cô cùng các con, cho nên dù thế nào đi nữa cô cũng phải thể hiện thái độ đáng có.

Chu Thượng trìu mến nói: "Tích Ngưng, cậu vẫn biết tâm †ư của tớ mà, lần này tớ lại đến đây, chính là vì..... "
 
Chương 34: Con nghe lời dì lần này đi


"Chu Thượng, tôi rất cảm kích công vì cậu đã cứu mẹ con bọn tôi, nhưng tôi cũng đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không đồng ý với cậu đâu."

Bạch Tích Ngưng thẳng thừng từ chối. Vẻ mặt Chu Thượng hiện lên vẻ u ám.

Vẻ mặt Lâm Nguyệt Mai nghiêm nghị, "Chu Thượng có gì không tốt sao? Là sinh viên hàng đầu, trong nhà có tiền có quyền, lại si mê con như thế, lần này nếu không có cậu ấy trợ giúp, bọn con có thể thoát ra nhanh chóng như vậy sao?"

"Con nghe lời dì lần này đi."

"Dì cũng đừng ép buộc Tích Ngưng, đây là chuyện con nên làm, con không cần cậu ấy báo đáp gì cả đâu." Chu Thượng ra vẻ hào phóng mở miệng: "Nhưng mà...Tích Ngưng, tớ đã giúp cậu chuyện lớn như thế, mời cậu bữa cơm cũng không phải quá phận lắm đâu đúng không?"

"Cái này..... " Bạch Tích Ngưng hơi do dự một chút, dù sao Chu Thượng cũng là ân nhân của cô, nếu từ chối yêu cầu này quả thật hơi quá đáng.

"Được rồi, được rồi."

"Vậy chúng ta đi thôi." Trong mắt Chu Thượng lộ vẻ đắc ý vì đã đạt được ý đồ.

"Hai đứa ở bên nhau cho tốt vào." Lâm Nguyệt Mai mỉm cười phân phó.

"Chị, Chu thiếu sỉ tình với chị như vậy, chị cũng nên cho người ta một cơ hội đi." Bạch Hạo cũng khuyên nhủ.

Chu Thượng theo đuổi cô mấy năm, si mê như vậy, hơn nữa trong nhà lại có tiền, dù sao cũng là con cháu của Chu gia, chẳng lẽ lại không đáng tin cậy bằng tên Tiêu Tử Ninh kia sao?

"Nói bậy!"

Bạch Tích Ninh mắng anh ấy một câu.

"Chú, dì, Bạch Hạo, mời.” Chu Thượng lễ phép mời bọn họ lên xe.

Bạch Tích Ngưng khá thiếu kiên nhẫn, nhưng sau một lúc do dự, cô vẫn gửi tin nhắn cho Tiêu Tử Ninh biết hành tung của mình.

Dọc đường đi, mấy người Bạch gia không ngừng thổi gió bên tai, khen ngợi Chu Thượng, giãm đạp lên Tiêu Tử Ninh, cố gắng hợp tác hai người lại gần nhau.

Chu Thượng cũng cười lạnh nói: "Tích Ngưng, tên phế vật Tiêu Tử Ninh năm đó đã tổn thương cậu như vậy, bây giờ lại

giống như chó nhà có tang, làm sao có thể xứng đôi với cậu!"

"Nếu cậu đi theo tớ, tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu và hai con của cậu!"

"Hơn nữa, hiện tại tớ đang điều hành một công ty nhỏ của riêng mình, giá trị con người hơn mấy ngàn vạn, chẳng lẽ lại

không bằng tên phế vật đó sao?"

Hắn ta không chút lưu tình hung hăng nhục nhã, dẫm đạp Tiêu Tử Ninh dưới chân!

"Hơn nữa, hiện tại hắn đã trở lại, tứ đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, cậu tới gần hắn không chừng còn bị hắn liên lụy đó."

Bạch Tích Ngưng mặc kệ hắn.

Dáng vẻ như thế, khiến trong mắt Chu Thượng hiện lên vẻ âm trầm.

Đúng là con khốn không có mắt nhìn!
 
Chương 35: Không so sánh


Phía trước Ngũ Hồ Cư.

Chu Thượng lễ phép nghênh đón vợ chồng Bạch gia.

"Ngũ Hồ Cư đó!"

"Chu Thương, con quả thật có lòng vô cùng!"

Lâm Nguyệt Mai cười toe toét, hưng phấn cực độ, Ngũ Hồ

Cư là một trong số ít nhà hàng xa hoa bậc nhất của Phong thành, giá trị khởi điểm lên tới mấy vạn!

Mấy năm nay bọn họ sống trong cảnh khốn cùng, bao lâu rồi mới được đến nơi cao cấp như vậy?

Chu Thượng giả vờ cười: "Chỉ cần chú dì vui vẻ, cho dù con phải tiêu mấy vạn, hay thậm chí trăm vạn thì có sao đâu? Chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Đúng là đứa trẻ ngoan!" Bạch Sơn cũng khích lệ nói: "Tích Ngưng, con xem, một Chu Thượng như vậy mới xứng đôi với con! Con cũng đừng nên cô phụ tâm ý của người ta nữa!"

Bạch Tích Ngưng không nói gì.

Chu Thượng vừa vào cửa đã có người tới chào: "Chu thiếu gia, chúng tôi đã chuẩn bị phòng riêng VỊP mà ngài đã đặt, mời ngài qua đây."

"Phòng VỊP?" Trong lòng bọn họ cả kinh.

"Phòng riêng VIP giá ít nhất là 2 vạn nhân dân tệ. Chu Thượng tiêu pha cũng không ít đâu!"

"Không sao, không sao, cũng chẳng đáng là bao!" Chu Thương vẫy tay.

Bọn họ không yên mà bước tới phòng VỊP.

Bạch Tích Ngưng cũng có hơi cảm khái với sự phồn hoa bên trong, cô đã quen với cuộc sống nghèo khó mấy năm nay, đã lâu rồi cô chưa đến những nơi như thế này, cô cảm thấy vạn vật đã khác, con người cũng đã khác!

"Một phần ăn 9 vạn 8."

“Và một chai rượu vang trắng thuộc bộ sưu tập rượu vang trắng của nhà máy rượu La Mã trị giá 6 vạn."

Chu Thượng đưa thực đơn cho vợ chồng Bạch gia, cười nói: "Chú, dì xem còn thiếu gì thì cứ kêu đi, đừng khách sáo với con.

Sự giàu có của Chu Thượng khiến vợ chồng Bạch gia rất hài lòng, họ gật đầu nói: "Không cần, đồ con vừa gọi đã rất phong phú rồi."

Chu Thượng đã bỏ ra hơn mười vạn, gần hai mươi vạn chỉ cho bàn món ăn này! Làm sao Tiêu Tử Ninh, một kẻ nghèo khổ rách nát có thể đạt được trình độ như thế cơ chứ?

Không so sánh, không đau lòng!

Họ ngày càng yêu mến Chu Thương hơn, nhưng Tiêu Tử Ninh, cha ruột của hai đứa trẻ, lại khiến họ chướng mắt khi nghe thấy những chuyện về anh!





Bạch Tích Ngưng vẫn im lặng, vợ chồng Bạch gia rất hài lòng với Chu Thượng, nhưng cô đối với anh chàng này lại không có chút tình cảm nào, mấy năm theo đuổi cũng khiến cô cảm thấy chán ghét hắn ta vô cùng.

Nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không ăn cơm cùng hắn †a đâu.

"Tích Ngưng, đừng để chuyện xảy ra hôm nay trong lòng. Khó lắm chúng ta mới ở cùng nhau, tớ kính cậu một ly." Chu Thượng nâng chén rượu về phía cô.

“Tôi——” Bạch Tích Ngưng bối rối, Hôm nay tôi không khỏe, không uống được.”

"Sao lại không chừa mặt mũi cho tớ như vậy mãi thế?" Sau khi bị từ chối như vậy hết lần này đến lần khác, tính tình mà Chu Thượng luôn ngụy trang có chút không chịu đựng được.

"Tích Ngưng, thằng bé đã cứu con, sao con vẫn không hiểu chuyện mãi thế?"

Lâm Nguyệt Mai quát lớn.

Bạch Sơn cũng trầm giọng nói: "Cho dù không khỏe, hôm nay vì mặt mũi hai bên, cũng phải uống!"

"Uống đi, đừng vô lễ như vậy."

Chu Thượng nụ cười tựa hồ giấu dao.

Bạch Tích Ngưng buộc lòng phải nâng cốc lên uống hết một ngụm, rượu nóng tràn vào cổ họng khiến cô nghẹn ngào, ho khan.

Chu Thượng cười nói: "Hôm nay nếu như cậu thật sự để trong lòng chuyện tớ đã cứu cậu, cậu kính tớ ba chén đi, cũng không uổng công tớ vất vả cứu cậu khỏi đám người đó."

Hắn ta rót hai ly rượu, đặt trước mặt Bạch Tích Ngưng.

Giọng điệu cứng rắn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom