Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Thế Cường Long
Chương 1002


Chương 1002

Nhưng hiển nhiên, hai vị cao thủ đáng gờm này lại chẳng hề nổi đóa, vô cùng bằng lòng trước lời cô nói, ngoan ngoãn gật đầu.

Triệu Hằng Vũ thầm nghĩ: “Cô ấy chính là Ngọc Tiểu Long! Chẳng trách sư phụ thường xuyên nhắc tới cô ấy, thật là ghê gớm! Mày liễu chẳng nhường mày râu, cho dù Hoa Mộc Lan, Võ Tắc Thiên có tới được thời đại này cũng khó mà bì được với cô ấy.”

Từ Ngọc Giai nhìn Ngọc Tiểu Long, ông ta cảm thấy khí thế của cô càng lúc càng kinh người hơn.

Lần gặp gỡ trước, ít ra ông ta cũng nhìn ra được đôi chút về con người của Ngọc Tiểu Long.

Nhưng lúc này đây, ông ta lại chẳng thể trông rõ một phân một tấc nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng bí hiểm.

Triệu Hằng Vũ cũng đang đánh giá Ngọc Tiểu Long, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, cô gái này trông còn trẻ hơn anh ta, vậy mà công lực đã tới cảnh giới sâu không lường được.

“Hôm nay chúng ta hành động trên tiền đề đàm phán hòa bình, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý, nếu như không phải trường hợp không thể giải quyết được, mọi người nhất định không được động thủ.” Ngọc Tiểu Long nói.

Thật ra cô cũng không tình nguyện lắm.

Nhưng Từ Ngạo Tuyết cũng đã mở miệng nhờ vả.

Hơn nữa áp lực mà Ngọc gia đặt lên vai cũng nặng.

Chẳng còn cách nào, hôm nay cô ấy mới xuất hiện ở đây.

Thậm chí lúc này cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn đừng dại dột mà lộ mặt ở chỗ này, nếu như vậy, cô cũng chẳng phải đối mặt với đống rối ren này thêm nữa.

Ý nghĩ này không hề xuất phát từ tâm lý trốn tránh, mà từ sự cao ngạo.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện tại nhà của Hướng Đông Tinh với một bộ đồ thể thao rộng thùng thình.

Hướng Đông Tinh cũng chỉ trang điểm qua quýt, như thể hôm nay cũng chẳng phải dịp trọng đại gì, chỉ là gặp gỡ một vài người không đáng nể mặt mà thôi.

“Đi thôi!” Hướng Đông Tinh cầm chìa khóa xe, gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nghiêm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn thấy vẻ mặt cô ta có vẻ căng thẳng liền nói: “Nếu như cô có thể giữ được tâm thái như cách ăn mặc của cô lúc này thì tốt hơn đấy.”

Hướng Đông Tinh nghe xong chỉ cười bảo: “Hôm nay tới dự tiệc, e là có nhiều người đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh lắm nhỉ? Lý Vân Uyển có nói gì không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô ấy hình như chẳng có gì khác, nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn.”

Hướng Đông Tinh nói: “Quả là một cô gái tốt hiếm gặp.”

Tề Đẳng Nhàn giả ngu: “Tốt chỗ nào chứ, cũng không biết cổ vũ tôi mấy câu!”

“Anh đừng có ngồi đây giả vờ giả vịt nữa, cô ấy làm như vậy, chẳng lẽ không phải vì không muốn gây chút áp lực không đáng có nào cho anh sao? Cô ấy là người có trí tuệ, nếu không có chút tầm nhìn, khi trước cũng sẽ chẳng nhìn trúng anh đâu.” Hướng Đông Tinh nói.

“Nếu nói như vậy thì Hướng tổng quả chẳng phải người có mắt nhìn người cho lắm nhỉ, khi trước cũng chỉ sắp xếp cho tôi một chức vụ xoàng lấy lệ mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đối đáp.

Bậy giờ hắn đang thả lỏng hoàn toàn, cả người dựa vào lưng ghế, chẳng khác nào người không xương.

Khi các đấu thủ quyền anh chuyên nghiệp chuẩn bị lên võ đài, bọn họ cũng sẽ thả lỏng hết cỡ, hoặc ít nhất là thả lỏng về mặt thể chất.

Chỉ khi ra đòn, các thớ cơ mới được thỏa sức bung xõa.

 
 
Chương 1003


Chương 1003

Tề Đẳng Nhàn lúc này cũng ở trong trạng thái như vậy, thả lỏng hết cỡ, chỉ khi nào phải chiến đấu, hắn mới tập trung cao độ, hơn nữa một khi ra đòn, sức mạnh của hắn sẽ là thứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi!

Gần đây luôn luôn để bản thân trong trạng thái thư giãn, Tề Đẳng Nhàn cũng lĩnh ngộ được thêm rất nhiều quyền pháp ảo diệu.

Tuy rằng người ta nói “luyện quyền như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lui”.

Nhưng có đôi khi, dừng lại nghỉ ngơi một chút, nghiêm túc nghĩ ngợi, ngược lại còn đạt được hiệu quả bất ngờ hơn.

Giống như khi người ta đang chơi một trò chơi có độ khó cao, sau đó bị BOSS hành hạ đến chết đi sống lại. Nếu như người này nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó quay lại chơi game, sẽ phát hiện mình đã hiểu rõ chiêu thức của BOSS, đánh bại BOSS sẽ trở thành một chuyện dễ dàng.

Hướng Đông Tinh nghe Tề Đẳng Nhàn trêu chọc cũng chỉ mỉm cười: “Lúc trước tôi thật sự đã khinh thường anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ thì sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Bây giờ vẫn khinh thường anh.”

“…” Tề Đẳng Nhàn tức khắc cạn lời.

Luận về bản lĩnh chọc giận người khác, Hướng Đông Tinh cũng chẳng thua kém gì hắn!

Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng trước “Hồng Môn Yến” lần này, tuy không có tám trăm đao phủ trốn kỹ âm thầm đợi Từ Ngạo Tuyết đập ly rượu làm hiệu lệnh, nhưng bầu không khí ở đây lại vô cùng đáng sợ, ẩn hiện luồng sát khí khiến cho người ta không thể không phát hiện ra.

Tề Đẳng Nhàn xuống xe, nhẹ nhàng nhảy vài cái, khiến cho gân cốt vốn đã đường thả lỏng càng thêm thoải mái hơn, hắn nói bằng giọng điệu lười biếng: “Hôm nay coi như sự chuẩn bị quan trọng nhất của tôi trước khi trở lại đế đô đi!”

Nói xong lời này, đôi con ngươi đờ đẫn của hắn nghiêm túc trở lại, bắt đầu có tiêu cự, đôi mắt sáng tựa trăng rằm!

Đây là “Cự linh thần nhãn” trong khái niệm của đạo giáo, cao thủ đánh nhau dùng ánh mắt để nói chuyện, thị lực không đủ coi như thua trước một nửa!

Cao thủ võ học cũng rất coi trọng việc luyện tập thị lực của mình, Tề Đẳng Nhàn cũng luyện “Cự linh thần nhãn”. Dưới trời hè chói chang, hắn sẽ nhỏ vào mắt loại thuốc đã được đặc chế, sau đó nằm lên ghế dài, dùng cách vận khí đặc biệt để rèn luyện cho đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mặt trời lúc chính ngọ.

Dần dà, thị lực của hắn càng lúc càng siêu việt, chỉ cần vận khí đôi chút, huyệt Thái Dương nổi cả gân, hai mắt lập tức sáng như đèn pha, chói mắt người nhìn.

“Có khí thế đấy nhỉ.” Hướng Đông Tinh cười, duỗi tay khoác cánh tay hắn, cùng hắn bước lên những bậc thang.

Nếu là người đàn ông bình thường, được người con gái ưu tú như Hướng Đông Tinh khoác cánh tay mà đi, có lẽ trong lòng sẽ có thêm chút dũng khí.

Nếu là một kẻ công thành danh toại, sợ rằng sẽ chỉ về một phía mà nói: “Nhìn xem, đây là giang sơn mà tôi giành lấy cho người.”

Tề Đẳng Nhàn vốn đã vô cùng tự tin, có được tâm cảnh kiên định bất bại, lại được Hướng Đông Tinh cho thêm dũng khí, thiếu chút nữa đã mở miệng nói lời bậy bạ.

Hai người vừa tiến vào đã trông thấy bốn người đang ngồi xung quanh bàn ăn.

Từ Ngạo Tuyết đứng thẳng người, mỉm cười rạng rỡ nói: “Có khách quý tới thăm, không kịp tiếp đón từ xa! Hoan nghênh hai vị!”
 
Chương 1004


Chương 1004

Ngọc Tiểu Long mặt lạnh như tiền, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ánh mắt hai người vô tình va vào nhau.

Đôi con ngươi Ngọc Tiểu Long cũng sáng ngời ngời, dẫu mới chỉ là một cái chớp mắt, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hai mắt mình nhói đau, như thể bị đèn laze chiếu vào vậy.

“Từ tổng, nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn rạng ngời như xưa!” Hướng Đông Tinh bước tới đáp lại lời chào hỏi của Từ Ngạo Tuyết bằng thái độ không nặng không nhẹ.

Kẻ thù gặp nhau thường sẽ phùng mang trợn mắt

Nhưng hai người này gặp mặt lại cười nói vui vẻ, cho người ta một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng có bao nhiêu mạch nước ngầm đang sục sôi mãnh liệt giữa hai người họ, không có ai đoán biết được.

“Là tên này sao?”

Khi Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều ngẩn người, trong lòng cảm thấy khá hoang đường, chàng trai trẻ với điệu bộ lười nhác này đáng để bọ họ liên thủ đối phó à?

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nõn nà trắng như ngọc của Hướng Đông Tinh, bảo cô ta buông tay mình ra.

Sau đó, hắn chậm rãi đi tới giữa sảnh, nhưng lại không đi về phía bàn ăn.

Đứng ở chính giữa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, lập tức lên hết đi!”

Hắn vừa dứt lời, ngay cả Hướng Đông Tinh cũng ngẩn người.

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh có ý gì?!”

Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, mỗi lần nhìn qua ai cũng khiến cho kẻ đó có cảm giác như lưỡi đao vừa li3m qua mặt mình vậy.

Hướng Đông Tinh tức khắc ngồi xuống bàn, nhấc đũa lên, cười nói: “Tôi cảm thấy hơi đói bụng, mạn phép dùng bữa trước, Từ tổng không ngại chứ?”

Hai người có vẻ đã phân công rõ ràng.

Cô ta phụ trách xinh đẹp như hoa, ngoan ngoãn ăn cơm; còn hắn phụ trách cầm thương cưỡi ngựa, chinh chiến sa trường.

Ngọc Tiểu Long thở dài nói: “Tề Đẳng Nhàn, đừng kích động như vậy, tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn. Chúng ta vẫn có thể giải quyết theo cách hai bên cùng có lợi, không nhất định phải tới bước đường kẻ sống người chết!”

Từ Ngọc Giai từ tốn cầm lấy cây thương.

Còn Triệu Hằng Vũ cũng từ từ đứng dậy.

Khí tức của hai vị đại cao thủ này như có thể dời non lấp biển, khiến cho Hướng Đông Tinh còn không thể cầm nổi đôi đũa trong tay.

Cô ta cũng cảm thấy khá lo lắng.

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại vô cùng dễ chịu.

Nếu thắng thì là chuyện đáng mừng!

Còn nếu thua, vậy cùng nhau xuống hoàng tuyền là được!

Từ Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía Hướng Đông Tinh, lạnh giọng nói: “Cô không sợ chết sao?”

Hướng Đông Tinh bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là tôi sợ chết.”

Từ Ngạo Tuyết liền bảo: “Vậy cô không định thương lượng sao?”
 
Chương 1005


Chương 1005

Hướng Đông Tinh nói: “Không có gì để thương lượng, hơn nữa, cả một đời người, ai cũng phải trải qua mấy lần đánh cược tất tay. Anh ta là con át chủ bài của tôi, tôi muốn xem xem mình có thể giành lấy phần thắng hay không!”

Khi nói lời này, Hướng Đông Tinh ngẩng đầu lên, đối chọi với ánh mắt sắc bén của Từ Ngạo Tuyết, để lộ rõ khí phách ngạo nghễ, ngông cuồng!

Từ Ngạo Tuyết cũng bị khí phách này của Hướng Đông Tinh làm cho kinh sợ, cô ta nói: “Chúng ta cũng đâu nhất định phải đi tới bước đường cô sống tôi chết, hai bên đều có thể lùi một bước mà!”

Hướng Đông Tinh lắc đầu, cô ta đáp: “Lùi thế nào đây? Các người tổn thất nhiều tiền như vậy, bảo tập đoàn Hướng thị chúng tôi đập nồi bán sắt cho các người chắc?”

“Năm trăm triệu đô la kia cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nếu chúng ta thất tín với người khác, vậy thì tiếp theo đây, xui xẻo chính là chính chúng tôi!”

“Cho nên bước này, thứ cho tôi không lùi được!”

Khuôn mặt Từ Ngạo Tuyết trở nên âm trầm.

Nếu bây giờ nói cô ta không hối hận khi xen vào vũng nước đục ở vùng Trung Hải này, vậy thì hẳn là nói dối, nếu không phải vì thấy tập đoàn Hổ Môn chèn ép tập đoàn Hướng thị sẽ đem lại lợi ích, vậy thì sao cô ta dám ra tay?

Hơn nữa càng lún càng sâu, mọi nguồn vốn đều đổ hết vào trận chiến tài chính không có hồi kết này, muốn rút lui toàn thây còn phải nhìn sắc mặt của tập đoàn Hướng thị!

“Quả đúng là lời hay cũng chẳng khuyên được kẻ liều chết, nếu đã như vậy thì cứ chờ anh ta chết trước mặt cô, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp vậy!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.

Ngọc Tiểu Long cũng chỉ biết thở dài, quả nhiên mọi chuyện đã tới nước này, cho dù không đến, hay không muốn ra tay, thì cũng chỉ là thiện chí một phía đến từ cô mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn đứng ở giữa sân, hắn ngáp một cái, bảo: “Không có gì muốn nói nữa sao? Nếu không còn lời gì để nói, vậy thì mau động thủ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới bước này!”

Bàn tay Từ Ngọc Giai run lên, đầu thương và thân thương nháy mắt bay lên trời, tay ông ta khẽ động đậy, “leng keng leng keng” vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, cây thương bằng sắt dài hai mét đã được lắp ráp xong!

Triệu Hằng Vũ cũng cười ha hả bước tới, anh ta nói: “Tên họ Tề kia, cậu cũng thật là ghê gớm, tuổi còn trẻ đã có thể khiến ba người chúng ta liên thủ hạ gục.”

“Cho dù hôm nay có bị đánh chết ở chỗ này…”

“Vậy thì khi truyền ra ngoài, đây cũng là một chuyện vẻ vang!”

Khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn không có lấy một biểu cảm, hắn nhìn về phía Triệu Hằng Vũ, hỏi: “Anh họ Triệu à?”

Triệu Hằng Vũ nói: “Đúng vậy, tôi họ Triệu!”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mỉm cười nói: “Lát nữa tôi sẽ đánh chết anh đầu tiên, tôi ghét nhất là người họ Triệu!”

Triệu Hằng Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, bảo rằng: “Đúng là con kiến không biết trời cao đất dày, còn cả gan dám chống lại lệnh trời!”

“Một đứa Triệu quèn mà dám xưng lệnh trời sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, chân phải tiến về phía trước một bước làm bước đệm, đặt trọng tâm của cơ thể ở giữa hai ch@n dang rộng.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân chân hắn nứt toác ra chỉ trong nháy mắt, xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti chẳng khác gì mạng nhện.
 
Chương 1006


 

Chương 1006

Khóe mắt Từ Ngọc Giai giật nhẹ, ông ta nói: “Trời, đất, con người, tam tài hợp nhất, không phải thứ cậu ta luyện là Bát Quái Chưởng đấy chứ?”

Triệu Hằng Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi mặc kệ cậu ta luyện Bát Quái Chưởng hay là Hình Ý Quyền, hôm nay cậu ta nhất định sẽ bị đánh chết ở chỗ này.”

Nói xong lời này lúc, anh ta dậm chân một cái, “uỳnh” một tiếng, đá cẩm thạch gạch lập tức nứt toác ra, toàn bộ nhà hàng đều ở chấn động, ly nước trên mặt bàn sóng sánh liên hồi, như thể sắp đổ đến nơi.

Chỉ có Ngọc Tiểu Long vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm chỉnh.

Người cao ngạo như cô, sẽ không bắt tay với kẻ khác.

“Khi trước Triệu gia có thể đuổi cậu và cha cậu ra khỏi đế đô, chắc cậu cũng biết rõ, trên thế giới này luôn có những kẻ mà cậu không thể nào chọc nổi!” Triệu Hằng Vũ đứng ở phía bên trái, đi từng bước một về phía Tề Đẳng Nhàn.

Bước chân của anh ta quét lên mặt đất, nền gạch trắng bóng loáng dần xuất hiện những vết lõm hình chân người, vừa nhìn đã biết lực chân của anh ta lớn đến mức nào!

Từ Ngọc Giai bên cạnh cũng không sốt sắng, ông ta biết hôm nay nhất định phải giết người, nếu không gi ết chết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cái giá Từ gia phải trả sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Cho nên, cho dù có phải từ bỏ thể diện của một bậc đại cao thủ, bắt tay với hàng con cháu như Triệu Hằng Vũ, ông ta cũng nhất định phải đánh chết Tề Đẳng Nhàn.

“Hà!”

Từ Ngọc Giai rống lên một tiếng phẫn nộ, thân thương rung lắc liên hồi, lao thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn bằng tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong nháy mắt khi đầu thương của ông ta lao ra, đầu nhọn cọ xát với không khí, khiến cho ánh hồng của kim loại ân ẩn hiện lên!

Đã rất nhiều năm ông ta không đụng đến cây thương bạc này, hôm nay ra tay, cảm giác như binh sĩ mài kiếm mười năm mới đợi được đến ngày ra quân!

Cho dù là Triệu Hằng Vũ hay Từ Ngọc Giai, vào thời điểm này, bọn họ đều dành cho Tề Đẳng Nhàn một sự tôn trọng lớn nhất, đó là ra tay bằng toàn bộ sức lực. Mới chỉ là đòn đầu tiên, khí thế đã như hổ vồ sư tử.

Tề Đẳng Nhàn nhìn mũi thương lao tới, ngay vào lúc này, cẳng chân hắn di chuyển, hóa thành dạng khỉ, khom xuống một chút, tránh được mũi thương lao về phía mình.

Trong nháy mắt khi Từ Ngọc Giai đi tới bên cạnh hắn, ông ta bỗng nhiên cử động cánh tay, thân thương dài gần hai mét cũng theo đó mà rung lên, uốn thành một vòng cung lớn, nện thẳng về phía xương sườn của Tề Đẳng Nhàn!

Thương pháp là bộ môn khó luyện nhất, khi luyện thành, sức sát thương cũng là lớn nhất!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong lịch sử có nhiều mãnh tướng chuộng dùng thương như vật.

Tay trái của Tề Đẳng Nhàn thả xuống, nắm thành nắm đấm, đấm thẳng vào thân thương, sau đó cơ thể lại tiến về phía trước!

Đối phó với cao thủ dùng đại thương, đương nhiên là dùng cự ly.

Kéo dài khoảng cách với họ thì chỉ có đường chết.

Sau đó, Triệu Hằng Vũ cũng không lui mà tiến, khí thế mãnh liệt vô cùng, mặt mày cũng ngập tràn sát khí và vẻ kiên quyết!

Cơ thể anh ta tựa rồng lớn, đi về phía trước dỡ một cái cột lớn, sau đó nện vào trán Tề Đẳng Nhàn!
 
Chương 1007


Chương 1007

Tề Đẳng Nhàn cũng không đỡ lấy, tiếp tục dùng “hầu hình” để né chiêu này, tựa như một con vượn có tay chân linh hoạt, tay vẫn đang đặt trên thân thương, tiến về phía trước khoảng chừng một mét, đây là phạm vi công kích phù hợp của hắn.

Từ Ngọc Giai không né tránh, ông ta cũng không lui lại, bởi vì ông ta biết vẫn còn Triệu Hằng Vũ đang đứng sau hỗ trợ.

Cho nên ông ta chỉ cần tiến công là được!

Trước tình cảnh có thể bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đoạt mạng, ông ta cũng không màng sống chết, lập tức thu thương bạc lại, đuôi thương lại tiếp tục nện về phía đầu của Tề Đẳng Nhàn!

Tề Đẳng Nhàn vừa định ra tay, lại cảm thấy sau lưng mình có kẻ đang định tung đòn hiểm các!

Góc độ ra chiêu vô cùng xảo quyệt, hơn nữa khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam của hắn mấy lần, nếu như lách người qua, chỉ e cũng sẽ bị đòn này đánh cho thịt nát xương tan.

Tề Đẳng Nhàn biết rõ kẻ ra tay là Triệu Hằng Vũ.

Hai người này có vẻ rất ăn ý, một người công, một người thủ.

Từ Ngọc Giai phát huy lợi thế có binh khí, lực sát thương mạnh, phạm vi công kích lớn, Triệu Hằng Vũ phụ trách chặn hậu giúp ông ta, đề phòng ông ta bị Tề Đẳng Nhàn áp sát hạ dụng.

Vì thế, hắn từ bỏ ý định đánh chết Từ Ngọc Giai.

Chân trước lướt đi trên mặt đất, tay phải nâng lên, hắn thuận thế nâng đuôi thương rồi quăng đi, gỡ bỏ vòng vây của Từ Ngọc Giai, thuận thế dùng Bát Quái Bộ để xoay người.

Xoay người lại, hai mắt hắn mở to, vừa hay trông thấy đòn “Linh dương quải giác” của Triệu Hằng Vũ đang nhắm vào chỗ hiểm của mình.

“Không phải các người đều muốn xem bát quái chưởng của tôi sao? Được, tôi thỏa mãn cho các người!” Tề Đẳng Nhàn nói nhanh, tốc độ còn nhanh hơn phát thanh viên, tới cả người nghe cũng chưa chắc đã nghe hết nội dung.

Vào khoảnh khắc đối diện với Tề Đẳng Nhàn, Triệu Hằng Vũ bỗng nhiên cảm thấy tên này dường như cao lên trong nháy mắt, chẳng khác nào cự linh thần trong cách nói của đạo giáo, cao không thấy đỉnh, cho người ta cảm nhận được cảm giác bị áp bách vô hình!

Cú đấm đáng sợ cũng lao theo khi hắn xoay người, không điên loạn, ngông cuồng hay hung ác, mà là một cảm giác vừa nặng vừa dày!

Dày như trời, nặng như đất!

Có sự rộng lớn của bầu trời, có sự dày nặng của đất!

Chỉ trong một khắc khi đối đầu trực diện với Tề Đẳng Nhàn, thần hồn của Triệu Hằng Vũ đã phải chịu thương tổn nặng nề, khiến cho đòn đánh như rồng như hổ ban nãy cũng đã yếu đi đôi chút!

Đối mặt với một đòn cuồn cuộn ào tới trước mặt mình như sóng cả, anh ta thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý định lẩn trốn!

Cũng may thương của Từ Ngọc Giai cũng đủ nhanh đủ mạnh, khi Tề Đẳng Nhàn xoay người lại, nó đã kịp hướng về phía sườn eo của hắn!

Nếu như đầu thương đâm trúng người, chắc chắn phần thận sẽ bị đâm thủng.

Tề Đẳng Nhàn không do dự một chút nào, hai chân vẫn thi triển bát quái bộ, như thể lướt đi giữa bùn lầy trơn trượt, chỉ hai bước đã tránh xa tận ba mét.

“Chạy đi đâu!” Triệu Hằng Vũ lấy lại tinh thần, anh ta gầm lên giận dữ, như mãnh hổ xuống núi mà đuổi giết Tề Đẳng Nhàn.
 
Chương 1008


Chương 1008

Vừa lao đến gần, giao thủ với Tề Đẳng Nhàn, hai quyền mà anh ta đánh ra đều bị hắn làm chệch hướng.

Nhưng quyền pháp của Triều Hằng Vũ không đơn giản như vậy, sau hai quyền lại là hai quyền khác, mỗi cú đấm đều díu vào nhau như tằm xuân nhả tơ.

“Thông Bối Triền Quyền đã thất truyền nhiều năm đây sao? Tên Triệu Biện Tử này cũng có chút bản lĩnh, dạy được tên đồ đệ như thế này!” Tề Đẳng Nhàn thầm kinh ngạc trong lòng.

Hắn lấy chưởng làm đao, bát quái chưởng vốn xuất phát từ đao pháp, chưởng của hắn sắc bén vô cùng, liên tiếp cắt đứt đòn đánh của Triệu Hằng Vũ, hóa giải được rất nhiều quyền trọng yếu!

Từ Ngọc Giai đã tới gần, phát động tấn công cách đó hai mét hơn, trường thương trong tay liên tục đâm thẳng, đánh vào sau eo, phần hông, và cả hai chân, cùng với hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.

Cho dù là Tề Đẳng Nhàn một cao thủ cự phách, nhưng trước những đòn công kích này, hắn cũng khó mà chống đỡ nổi, phía trước phải đối đầu với Triệu Hằng Vũ, sau lưng lại phải lo né trường thương của Từ Ngọc Giai.

Mới chỉ có hai chiêu, hắn đã không chịu được nữa, đành phải xoay thân, hóa thành hình rồng, lướt thẳng ra xa tận năm mét!

Trong những người ngồi ở bên bàn ăn, chỉ có Ngọc Tiểu Long có thể nhìn thấy rõ ràng.

Từ Ngạo Tuyết và Hướng Đông Tinh đều không theo kịp tốc độ này, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay là ai đang chiếm thế thượng phong.

Động tác của bọn họ thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi dây thần kinh thị giác của người thường không thể nào theo kịp.

Ngọc Tiểu Long vô cùng căng thẳng, ngón tay khẽ gập lại, trong lòng thầm nghĩ: “Công phu của tên Tề Đẳng Nhàn này thật sự rất lợi hại! Hai người Từ Ngọc Giai và Triệu Hằng Vũ mà dám đơn đã độc đấu với anh ta, nhất định sẽ thua ngay từ chiêu đầu.”

“Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì khác.”

“Thông Bối Triền Quyền của Triệu Hằng Vũ là bộ chiêu cận chiến, chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ bị anh ta chớp thời cơ đánh gãy tay.”

“Trường thương hai mét của Từ Ngọc Giai là vũ khí công kích ở cự ly xa, lực sát thương rất lớn, dù chỉ sơ sảy một chút, trên người sẽ xuất hiện một vết thủng lớn ngay.”

“Hai người này liên thủ quả đúng là thiên thời địa lợi, rất khó nắm bắt được cơ hội!”

Cô vẫn còn đang ngẫm nghĩ, giữa sảnh lại xuất hiện biến động lớn.

Từ Ngọc Giai tay cầm trường thương, chiếm được quyền ra đòn trước, khi Tề Đẳng Nhàn đáp đất, ông ta lập tức đuổi theo, trường thường dài gần hai mét lật tức ra đòn!

Ánh kim của cây thương lập loè, khiến cho người ta không trông rõ cây thương lao tới theo góc độ nào.

Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa thay đổi tư thế, lập tức nương vào cú lướt khi nãy của mình, tiếp tục dùng chân đá văng ra đầu thương.

Đầu thương vừa mới bay ra được hai tấc, Từ Ngọc Giai lại tức khắc áp cổ tay mình lại, đầu thương áp xuống, đánh thẳng về phía yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!

Tề Đẳng Nhàn thuận thế lui về sau một bước, sau đó lại tiếp tục mượn lực, nhấc chân lên đá thêm một cái, “uỳnh” một tiếng, hắn đá văng ra đầu thương.

Cẳng chân vừa tung đòn của Tề Đẳng Nhàn hạ xuống, đương nhiên để lộ rất nhiều sơ hở, Triệu Hằng Vũ thừa cơ nện một đòn “Yến Tử Tam Sao Thủy” từ phía sau cây thương của Từ Ngọc Giai!

Với thân pháp của anh ta, có thể phá vỡ ba băng ghế đá dài xếp cách nhau mười mét, chưa đến hai dây, toàn bộ cơ thể đã có thể xuyên phá ba băng ghế dài bằng đá tảng.

Nếu như ở trong tình huống một đối một, Tề Đẳng Nhàn có giơ chân cao một chút cũng không sao, nhưng hắn đang một đánh hai!
 
Chương 1009


Chương 1009

Triệu Hằng Vũ nắm bắt cơ hội này, thừa dịp chân hắn vẫn chưa chạm đất mà ra đòn, chỉ cần va chạm nhỏ thôi là có thể phá hỏng thế cân bằng của hắn, sau đó lập tức đánh hắn chết tươi.

Cao thủ đối đầu, thường phân thắng bại trong thời khắc này!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn tập võ từ nhỏ, đã sớm thân kinh bách chiến, sao có thể không lường trước được điều này?

Khi làm cai ngục ở U Đô, nhiều tên trùm sò khát máu như vậy đều phải ngả mũ khâm phục hắn, đây là điều mà người bình thường có thể làm được hay sao?

Triệu Hằng Vũ lao ra từ phía trường thương, vồ lấy Tề Đẳng Nhàn như hổ vồ mồi. Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa hạ chân, thậm chí còn bật cả chân lấy đà lên!

Hắn nhảy thẳng lên không trung!

Đây là điều tối kỵ trong thực chiến!

Nếu như đã bay lên không trung, coi như mặc cho người ta làm thịt.

Cho dù chưa bị đánh chết ngay trên không trung, thì khi tiếp đất, hắn cũng sẽ bị hao tổn khí huyết dẫn tới không giữ được trọng tâm, rất dễ bị đối thủ nắm bắt thời cơ mà đánh bại.

“Cậu chết chắc rồi!” Triệu Hằng Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn phạm phải sai lầm lớn như vậy thì thét lên điên loạn, dùng một đòn “Long Toản Thiên”, đánh về phía hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn lăng mình lên không trung, hắn cũng không ngồi chờ chết, mà tiếp tục đổi chân, đá thẳng về phía bàn tay của Triệu Hằng Vũ!

Cú đầu tiên, hắn đá thẳng vào giữa lòng bàn tay của Triệu Hằng Vũ, khiến anh ta đau đến nỗi trắng bệch cả mặt, miệng cũng không kìm được tiếng r3n rỉ.

Lực của cẳng chân bao giờ cũng lớn hơn lực tay một chút.

Triệu Hằng Vũ còn chưa kịp ra chiêu thứ hai, Tề Đẳng Nhàn đã đổi chân khác, cú thứ hai, hắn đá thẳng vào vòm ng ực của anh ta!

Triệu Hằng Vũ không kịp nghĩ ngợi, giơ tay lên để che ngực, bảo vệ lồ ng ngực, xòe ra toan bắt lấy bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, nhưng lực chân này tiếp tục khiến mặt mày anh ta tái nhợt.

Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn đá cú thứ ba!

Cú này chọc thẳng vào yết hầu!

Triệu Hằng Vũ ớn lạnh trong lòng, anh ta đã chịu hai cú đá, khí lực hao tổn nghiêm trọng, chỉ e không có sức đỡ cú thứ ba này!

Cũng may còn có Từ Ngọc Giai, ông ta giương thương bạc, đầu thương chọc thẳng vào lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn.

Trong nháy bắt này, bàn chân Tề Đẳng Nhàn buông lỏng, đổi đá thành đạp, thân thể cũng mất đi sức thăng bằng trên không, bị sức hút của trái đất kéo xuống dưới!

Hắn đứng một chân lên đầu thương, như thể mượn lực, lại bật lên trên không, đá vào vùng háng của Triệu Hằng Vũ.

Triệu Hằng Vũ mới kịp thở một hơi, ưỡn ngực hóp bụng, khí tụ đan điền, tránh được cú đá này, đồng thời cũng vận lực đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn!

Trước quyền này, Tề Đẳng Nhàn cũng vừa hay tiếp đất, cơ thể chưa lấy được trọng tâm, đây là thời điểm có nhiều sơ hở nhất.

Nhưng hắn vừa tiếp đất đã đá hậu, chân trước bỗng nhiên duỗi thẳng, đã vào đũng qu@n Triệu Hằng Vũ, cơ thể cũng nhún xuống một nhịp, trọng tâm dịch đến chân trước, thuận lực đá chéo, nửa người đều xuyên qua giữa hai ch@n Triệu Hằng Vũ.
 
Chương 1010


Chương 1010

Cánh tay của hắn giơ lên, vừa hay chạm vào hạ bộ Triệu Hằng Vũ, trong lúc đó, hắn cũng gập vai, cong người, bộ vị kiên cố va mạnh vào phần háng của Triệu Hằng Vũ!

Lần này hắn chọn cách khó hơn!

“A!!!”

Triệu Hằng Vũ gào ầm lên như con heo bị chọc tiết, toàn thân bay thẳng lên không trung trước đòn của Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt ngập tràn sự đau đớn và khiếp sợ.

Đòn đánh khi tiếp đất này của hắn quả đúng là nước đi của thánh thần, không kẻ nào lường được!

Cho dù là Ngọc Tiểu Long khi nãy cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn sẽ bị Triệu Hằng Vũ đánh trúng khi tiếp đất, không chết thì cũng tàn phé.

Ai mà ngờ được hắn có thể biến hóa linh hoạt như vậy!

Tề Đẳng Nhàn nói muốn đánh chết Triệu Hằng Vũ đầu tiên, vậy thì tất nhiên phải đánh chết anh ta đầu tiên!

Hắn hận cả nhà họ Triệu đến tận xương tủy.

Khi Triệu Hằng Vũ bị đánh bay còn phát ra kêu thảm thiết, nhưng khi nên người xuống mặt đất lại chẳng còn chút động tĩnh nào.

Đòn vừa nãy của Tề Đẳng Nhàn đã dùng lực rất lớn, toàn bộ cơ dưới vùng lên đụng vào hạ bộ của Triệu Hằng Vũ, đâm cho hai trái cà của anh ta nát tơi bời, nếu mà toàn mạng được thì cũng lạ!

Cái chết của Triệu Hằng Vũ, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Xuất thân là đồ đệ của Triệu Biện Tử, cuối cùng lại đi đến bước đường bị đánh vào háng chết tươi.

Từ Ngọc Giai cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra chóng vánh như vậy, nhìn động tác của Triệu Hằng Vũ, ông ta còn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, ai mà ngờ được phần thắng lại nghiêng về phía Tề Đẳng Nhàn chỉ trong nháy mắt!

“Này…” Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Triệu Hằng Vũ chết bất đắc kỳ tử thì kinh hãi đứng phắt dậy.

Còn Hướng Đông Tinh thì thản nhiên chớp mắt, trên môi xuất hiện một nụ cười đẹp như hoa, cô ta biết lần này mình đã thắng cược rồi!

Từ Ngọc Giai còn chưa kịp hoàn hồn lại, cây thương bằng sắt đã lập tức bật nảy lên, lao thẳng đến trước mặt ông ta.

“Không tốt!”

Từ Ngọc Giai biết bản thân đã phạm phải sai lầm chí mạng, vừa nãy ông ta đã lơ là cảnh giác, bị Tề Đẳng Nhàn áp sát mất rồi!

Ông ta lập tức trông thấy hai bàn tay Tề Đẳng Nhàn như hai cánh của cối xay gió lao về phía đầu mình.

“Bát Quái Chưởng đáng sợ quá!” Trong lòng Từ Ngọc Giai chỉ còn lại cảm giác ớn lạnh.

Tề Đẳng Nhàn ra tay, chưởng lực cuồn cuộn lao về phía mình như sóng thần, khiến cho ông ta cảm thấy như bản thân mình đang lênh đênh trên một con thuyền độc mộc, không có bất cứ điểm tự nào, tự như nước chảy bèo trôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.

Ông ta xoay ngang cây trường thương trong tay, cây thương chĩa thẳng lên trời, thành một cái giá đứng “châm lửa đốt trời”.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Hai chưởng của Tề Đẳng Nhàn nện thẳng lên thân cây thương, hai bàn tay cầm thương của Từ Ngọc Giai cũng bị đánh cho chấn động.

Thân thương được chế tạo từ sắt tinh luyện bị hai chưởng này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho cong vòng!

Ngọc Tiểu Long ngay lập tức đứng phắt dậy, lao thẳng về phía nơi chiến loạn, cô quát lớn: “Dừng tay lại!”
 
Chương 1011


Chương 1011

Tề Đẳng Nhàn đâu thể nghe lời cô nói?

Hai chưởng đánh cho tay của Từ Ngọc Giai tê dại, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh thẳng về phía ông ta.

Từ Ngọc Giai chỉ có thể vứt bỏ trường thương trong tay mình, bỏ thương làm nắm đấm, giơ tay lên dùng đòn cận chiến thuộc bộ chiêu Bát Cực Quyền, “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn”!

Tề Đẳng Nhàn từ trước đến nay luôn là kẻ ưa lấy cứng đối cứng, nếu người già này muốn so sức lực với hắn, vậy thì cũng chẳng có gì không tốt, hắn cũng sẽ không khiêm nhường!

Hai tay Tề Đẳng Nhàn biến đổi, cũng hóa thành dạng hổ, nháy mắt từ Bát Quái Chưởng chuyển thành Hình Ý Quyền, khiến cho ông ta cảm thấy như con mồi đang bị hổ rình bắt.

“Uỳnh! Rầm! Uỳnh!”

Đánh được hai chưởng, bàn tay vốn đã tê dại của Từ Ngọc Giai bắt đầu run rẩy.

Lúc này, Ngọc Tiểu Long đã đi ra phía sau, vươn rộng cánh tay, đấm thẳng vào ngay giữa lưng Tề Đẳng Nhàn, muốn cứu Từ Ngọc Giai.

Nhưng lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại từ “Hổ Hình” hóa thành “Đà Hình, Đà Hình là chưởng tượng trưng cho cá sấu, là dạng mạnh mẽ nhất!

Hắn hóa thành Đà Hình, tránh khỏi đòn đánh của Ngọc Tiểu Long, đồng thời cũng lao thẳng về phía Từ Ngọc Giai.

Vóc dáng của hắn cao hơn Từ Ngọc Giai chút ít, bây giờ lao thẳng vào người ông ta lại khiến cho người khác có cảm giác hắn nhỏ lại.

Nhưng bây giờ hắn không phải chim non nép vào tổ, mà là một con cá sấu đi săn!

Hai tay của hắn dan rộng, giống như cái miệng rộng của cá sấu, hung hăng đâm thẳng vào phần da dưới nách Từ Ngọc Giai, ngón tay cấu mạnh, như răng cá sấu găm thẳng vào da thịt.

Tề Đẳng Nhàn ôm thân thể Từ Ngọc Giai xoay người, ném thẳng Từ Ngọc Giao về phía Ngọc Tiểu Long.

Từ Ngọc Giai bị nắm vài hai nách, cảm giác đau đớn không tả thành lời xuất hiện, tới cả sức giơ tay cũng chẳng còn. Ông ta muốn thoát khỏi tay của Tề Đẳng Nhàn, lại phát hiện cơ thể đối phương vững như bàn thạch, có lẽ phải dùng hết sức bình sinh mới thoát ra được, hấp tấp như vậy thì không có cơ hội!

Ông ta chỉ có thể đong đưa đầu gối, dùng chân để đá vào chân của Tề Đẳng Nhàn. Nhưng đá được hai cái, chân hắn vẫn đứng vững như núi thái sơn, còn đầu gối của ông ta lại đau như va phải đá.

Ngọc Tiểu Long chỉ đành thu quyền lại, sau đó trơ mắt nhìn cơ thể Từ Ngọc Giai run bần bật như giật điện.

Cô biết Tề Đẳng Nhàn đang dùng lực!

Còn cô bây giờ thì lực bất tòng tâm.

“Đùng!”

Một tiếng vang rền.

Thân thể Từ Ngọc Giai tựa như diều đứt dây, bị Tề Đẳng Nhàn ném cho bay ra xa, giữa không trung, máu tươi, thịt nát bay tứ tung!

Ngọc Tiểu Long tập trung nhìn cho kỹ, chợt thấy hao cánh tay Từ Ngọc Giai đã bị ngắt đứt khỏi cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt, Từ Ngọc Giai đã biến thành một cái gậy th1t người.

Khi cá sấu cắn mồi cũng không cắn cho chết ngay, mà xoay tròn cơ thể mình, vặn vẹo thân thể con mồi, vặn gãy các chi.

Tề Đẳng Nhàn vừa dừng đòn này đã vặt đứt hai cánh tay Từ Ngọc Giai, khiến cho chúng lìa khỏi cơ thể chủ nhân!
 
Chương 1012


Chương 1012

Người không biết còn tưởng hắn chỉ đang bắt nạt người già tàn tật, vặt mất hai cánh tay giả của người ta mà thôi.

Bởi vì tất cả mọi chuyện diễn ra dễ như bỡn.

“Bác Từ ơi!” Mãi đến khi Từ Ngọc Giai va phải tường, chầm chậm rơi xuống đất, Từ Ngạo Tuyết mới hoàn hồn lại, rống lên một tiếng thê thảm.

Cô ta trông thấy trên vách tường kia, một mớ máu thịt lẫn lộn, vô cùng kinh tởm.

Hướng Đông Tinh đã chứng kiến tình cảnh tương tự rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy tình trạng của Từ Ngọc Giai, cô ta vẫn cảm nuốt nước bọt kinh hãi, da đầu tê rần.

Trong tay Tề Đẳng Nhàn đang cầm hai cánh tay nhỏ máu đầm đìa, hắn cũng đang thở hổn hà hổn hển.

Đấu với hai đại cao thủ, quả đúng là tốn rất nhiều thể lực!

Nhưng có điều hắn cảm thấy trạng thái của mình cũng không tệ lắm, nhịp tim của hắn đập nhanh hơn, tốc độ lưu chuyển của máu cũng cực nhanh, cơ thể hưng phấn một cách bất thường.

Từ Ngọc Giai nằm trên mặt đất, cười sầu thảm, ông ta trút hết sức lực của mình để phong bế kinh mạch, co cơ bắp lại, ngăn không cho máu chảy ra nữa.

Làm xong những chuyện này, ông ta nhắm mắt lại, không rõ sống chết.

Tề Đẳng Nhàn ném hai cánh tai của Từ Ngọc Giai qua một bên, nhìn Ngọc Tiểu Long, hắn bình tĩnh nói: “Nếu như cô ra tay, tôi cũng sẽ không lưu tình, có muốn thử không?”

Ngọc Tiểu Long nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không nói gì, cô giơ tay lên trước, chuẩn bị tạo thành hình mỏ chim hạc, chân phải hơi nhích về phía trước, uyển chuyển chĩa xuống đất.

Tề Đẳng Nhàn khẽ cười, hai chân bỗng nhiên khuỵu xuống, cánh tay phải nâng lên, cánh tay trái hạ xuống, bàn tay để vuông góc với cánh tay.

Mí mắt Ngọc Tiểu Long khẽ thay đổi, tư thế Tề Đẳng Nhàn bày ra là “Nhị Tự Kiềm Dương Mã”, đây là Vịnh Xuân Quyền.

Có điều cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng!

Tề Đẳng Nhàn hao tổn quá nhiều thể năng khi chiến đấu, khó mà tung ra sức mạnh như khi nãy, vậy nên mới chuyển sang Vịnh Xuân Quyền có lối đánh nhanh và ngắn để đối phó với cô.

Vịnh Xuân Quyền vốn là môn võ do nữ sáng lập ra. Sức lực của đàn bà vốn thua kém đàn ông, cho nên chú ý nhiều đến lối đánh, cách ra đòn, yêu cầu về kỹ xảo rất cao, là loại quyền pháp lấy yếu thắng mạnh.

Tề Đẳng Nhàn đã hao tổn quá nhiều thể lực, lại phải chiến đấu với cao thủ đứng đầu như Ngọc Tiểu Long, không thể không cẩn thận một chút, đành dùng tới Vịnh Xuân Quyền.

Ngọc Tiểu Long không muốn đánh trận này cho lắm, đặc biệt là lúc này, khi thể lực của Tề Đẳng Nhàn đã hao hụt rõ ràng.

Cho dù thắng, cô cũng sẽ cảm thấy đây là một trận thắng chẳng vẻ vang.

Nhưng hiện thực lại chẳng chiều theo ý Ngọc Tiểu Long, cô không muốn đánh, nhưng mọi chuyện xảy ra đã đẩy cô đến bước đường không thể không đánh.

“Anh vẫn kiên định không muốn ngồi xuống thương lượng đúng không?” Ngọc Tiểu Long hỏi.

“Làm gì có gì để nói?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lắc đầu.

Hắn đang vừa nói chuyện vừa điều hòa lại nhịp thở của mình, vẫn duy trì tư thế Vịnh Xuân Quyền, không có bất cứ động tác nào khác.

Từ Ngạo Tuyết mặt mày tái nhợt, tâm trạng vô cùng căng thẳng.

Cô ta biết nếu không thể giải quyết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cô ta sẽ phải trả cái giá đắt ra sao!
 
Chương 1013


Chương 1013

Triệu Hằng Vũ đã chết, Từ Ngọc Giai cũng trọng thương, bị phế bỏ hai tay, riêng hai chuyện này cũng đã khiến cô ta không thể ngủ ngon giấc.

Nếu như Ngọc Tiểu Long cũng gặp phải bất trắc gì, vậy thì cô ta cũng đã hết đường sống!

Hướng Đông Tinh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, quét mắt nhìn Từ Ngạo Tuyết, cô ta nói: “Anh ta nói rồi, rằng sẽ tát sưng mặt cô lên, chẳng bao lâu nữa là làm được rồi!”

Từ Ngạo Tuyết dùng ánh mắt hung ác đáp trả Hướng Đông Tinh, sau đó, cô ta cũng nhận ra bản thân đã thất thố.

Trước cô ta kia sẽ không như vậy, trước nay cô ta đều dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn tiễn kẻ dám chống lại mình về miền cực lạc. Nhưng giờ phút này, cô ta lại để lộ vẻ túng quẫn, điều này khiến cô ta nhận ra mình đã rơi vào thế khó.

Tề Đẳng Nhàn động thủ trước, có lẽ tiếp tục nghỉ ngơi sẽ tốt cho hắn hơn, nhưng như vậy cũng sẽ để lộ nhiều sơ hở hăn.

Tinh thần của con người không thể luôn duy trì ở trạng thái tập trung cao độ.

Hắn đi từng bước về phía Ngọc Tiểu Long.

Cách hắn chạy bước nhỏ về phía cô có vẻ khác buồn cười, vì trông không khác gì con gái chạy trên giày cao gót.

Nhưng Ngọc Tiểu Long lại không dám lơ là, hai đại cao thủ ngã xuống trước mặt cô là một vết xe đổ lớn, nếu như lơ là, vậy thì kẻ tiếp theo nằm xuống sẽ là chính cô!

Tề Đẳng Nhàn tới trước mặt Ngọc Tiểu Long, còn cách ba mét!

Hai mét!

Một mét!

Trong một mét cuối cùng, hắn đột ngột thay đổi tư thế, chân phải tiến về phía trước, chân trái giẫm ra sau, thân thể ngần như ngồi xổm xuống, hai tay cũng đặt một trước một sau.

Lần này, trông hắn như đang cầm một cây thương.

Thế quyền của hắn nháy mắt chuyển từ Vịnh Xuân Quyền thành Hình Ý Quyền!

Ngay sau đó, hắn đánh thẳng về phía bụng Ngọc Tiểu Long!

Ngọc Tiểu Long đã chuẩn bị tinh thần trước cú đấm tầm gần của Tề Đẳng Nhàn, nhưng cô không tài nào ngờ được hắn vừa áp sát lại bỗng nhiên thay đổi tư thế, vẫn dùng Hình Ý Quyền!

Hơn nữa quyền này còn vừa nhanh vừa mạnh, không mảy may yếu kém gì so với khi nãy, làm gì có dáng vẻ của một kẻ bị hao hụt thể lực?

Ngọc Tiểu Long biết mình đã rơi vào cái bẫy của người ta!

Cao thủ tranh đấu ngoài so võ nghệ cũng cần so cả trí tuệ, khinh tâm trá ý là những chiêu cơ bản nhất, dùng ngôn ngữ để chọc giận đối phương cũng là mẹo mà người học võ phải biết.

Tề Đẳng Nhàn làm bộ cạn kiệt thể lực bày ra tư thế Vịnh Xuân Quyền, ai mà ngờ được hắn vừa áp sát được con mồi đã dùng tới Hình Ý Quyền Mạnh mã.

Hơn nữa cách đánh này còn là kiểu đập nồi dìm thuyền!

Hình Ý Quyền là kiểu “Đón đánh thì được, nhưng không ngăn cản được”, điều này được thể hiện ở kỹ xảo đặc thù của môn võ, đòn nào cũng không được để lại lực thừa thãi, là kỹ năng đánh chết người chỉ với một quyền!

Chỉ cần đánh trúng thì thắng chắc, nhưng nếu không kịp rút tay, sẽ bị người ta chớp thời cơ, phản đòn hạ sát mình.
 
Chương 1014


Chương 1014

Hoặc là đánh chết người ta, hoặc là bị người ta đánh chết, đây là lối đánh của Hình Ý!

Đối mặt với đòn đánh bất thình lình này, tuy rằng Ngọc Tiểu Long có kinh ngạc trong giây lát, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã lấy lại tinh thần, bàn tay khẽ đưa xuống dưới, sau đó xòe ngón tay ra.

Sau đó, cô bước nửa bước, chuẩn bị đi lên từ đằng sau, như đi thể sờ đuôi một con chim công, vô cùng nhẹ nhàng, thuận thế lao về phía Tề Đẳng Nhàn.

“Khổng tước ôm đuôi à?” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thật ra hắn cũng không quan tâm lắm, chân trước đạp về phía cánh tay đang chuyển động của Ngọc Tiểu Long, sau đó lại giáng thêm một quyền về phía cô!

Cú đấm này vừa mạnh vừa nhanh, ra chiêu sau nhưng lại tới trước.

Ngọc Tiểu Long chẳng còn cách nào, đối mặt với tên điên này, cô chỉ thành tạm lánh mũi nhọn, hạ tay xuống chộp lấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.

Tư thế của Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu lung lay, thể lực của hắn thật sự đã tiêu hao quá độ, cũng không phải giả vờ!

“Xem chiêu đây!” Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, sau khi nắm được nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn tay cô hướng thẳng vào trong, gạt tay của Tề Đẳng Nhàn ra bằng một lực mạnh khủng khiếp.

Sau khi làm xong hết thảy, cánh tay cô giống như một cánh cửa lớn sập mạnh, nhốt Tề Đẳng Nhàn ở bên ngoài.

Đây là chiêu “Thượng Bộ Bàn Lan Chủy”, gạt phăng tay của đối phương, ngăn ở “ngoài cửa”, sau đó đấm thẳng một cú, vô cùng đơn giản và thô bạo.

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn có chút khó coi, Ngọc Tiểu Long quả nhiên không hổ là thiếu nữ thiên tài, tiến bộ rất nhanh, lúc này hắn thấy khả năng vũ lực của cô càng lúc càng có nhiều bước tiến vượt bậc.

Hơn nữa với bộ môn Thái Cực Quyền này của cô, vốn không phải luyện bằng hai tay không, mà bằng đao kiếm, búa rìu.

Thái Cực Quyền là quyền pháp chuộng dùng trên sa trường, chiêu “Thượng Bộ Bàn Lan Chủy” là điển hình nhất, ở giữa chiến trường, lấy khiên ra để đỡ, ngăn lại cánh tay của đối phương, sau đó bắt đầu bổ đao, chém giết đủ trò.

Quyền pháp của Ngọc Tiểu Long được người xưa truyền lại, khi ra tay tuyệt đối không phải đòn Thái Cực bình thường của người học võ bây giờ, mà là dùng binh pháp để chiến đấu, vừa đáng nể vừa mạnh mẽ!

Ngọc Tiểu Long đấm về phía này, Tề Đẳng Nhàn lách ngực để đỡ, nắm tay cọ qua áo của hắn, trên áo lập tức xuất hiện một vết rách khổng lồ!

Mắt thấy đòn của mình không trúng, Ngọc Tiểu Long giơ nắm tay lên, đấm thẳng về phía thân trên của Tề Đẳng Nhàn!

Đòn này chẳng khác nào một binh sĩ dùng khiên nhọn để đâm kẻ thù.

Bàn tay còn lại của cô thủ sẵn đằng sau, đợi khi kẻ địch bị “khiên nhọn” đánh cho thất thủ thì lao lên tung đòn hạ gục.

“Đúng là có cao nhân chỉ điểm.” Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long dùng quyền pháp hung mãnh, không kìm được mà híp mắt.

Có điều hắn cũng không phải người hay nhường nhịn, cắn răng một cái, sau đó dậm chân thật mạnh!

Mặt đất nơi chân hắn dẫm xuống rung lên, “uỳnh một tiếng”, gạch lát dưới chân vỡ ra, một luồng gió thổi theo chiều xoắn ốc, chảy vào nắm tay dũng mãnh, cũng túm chặt thành quyền mà đấm lên cao!

“Rầm!”

Hai nắm đấm đụng độ với nhau, tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc!

Ngọc Tiểu Long trắng nhợt cả mặt, bước chân chợt lùi lại vài phân, bàn chân xoay ngang ra, lấy lại thăng bằng trong nháy mắt.
 
Chương 1015


Chương 1015

Tề Đẳng Nhàn thở hổn hển, hắn giống như tuấn mã mà nhảy về phía trước, dùng một quyền mạnh như pháo nổ mà đấm về phía Ngọc Tiểu Long!

“Người này thật dữ tợn!” Trong lòng Ngọc Tiểu Long chỉ có một ý nghĩ, thể lực của đối phương đã hao tổn nghiêm trọng như vậy, ấy thế mà còn dám dùng đến chiêu thức không thể cản phá cũng khó phòng thủ này, quả thực khiến cho cô không biết phải làm sao.

Ngọc Tiểu Long cũng không muốn nhường nhịn, cô tung ra “Trùng Thiên Pháo” của Thái Cực Quyền, sức lực như đất, tính công kích như gió báo, lấy lực đối chọi với lực!

Ba đòn liên tiếp của Tề Đẳng Nhàn đều bị Ngọc Tiểu Long lấy cứng đối cứng mà phá giải, hắn cũng không hoảng loạn, đổi thành thế Hổ Hình, hóa thành mãnh hổ, một thế võ vô cùng điển hình!

Mắt thấy Tề Đẳng Nhàn hóa thành Hổ Hình mà lao về phía này, Ngọc Tiểu Long nhướng mày, đối chọi gay gắt, hai chân bắt đầu bước đà thành thế “Giương Cung Bắn Hổ”, muốn đấm chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ!

“Nên phân thắng bại rồi!”

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên sắc bén, Hổ Trảo lờ mờ xuất hiện màu đen nhạt, các ngón tay như thể được chế tạo bởi thép, mạch máu nổi đầy, trông vô cùng đáng sợ!

Ngọc Tiểu Long bỗng thẫn thờ: “Không phải Hổ Hình, mà là Ưng Trảo, Ưng Trảo Thiết Bố Sam!”

Trong thời khắc quan trọng này, trong đầu hai người đều có cảm giác sởn tóc gáy, ớn lạnh sống lưng…

Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đồng loạt khựng lại giữa không trung, hai người đều không rút được nắm đấm kia ra!

Sau đó, cơ thể cả hai đề không hẹn mà cùng lách qua một phía!

“Đoàng!”

Tiếng súng đinh tai nhức óc truyền đến.

Sau đó, Hướng Đông Tinh và Từ Ngạo Tuyết lập tức trông thấy cảnh tượng mà cả đời họ không thể nào quên được.

Sau eo Tề Đẳng Nhàn bị viên đạn xuyên thẳng qua, sau khi viên đạn xuyên qua cơ thể hắn, lại hung hăng găm vào cơ thể Ngọc Tiểu Long, sau đó lại xuyên qua người cô, kéo theo một đống máu tươi!

Thân thể Tề Đẳng Nhàn lập tức bổ nhào về phía Ngọc Tiểu Long, hai người lảo đảo một hồi, sau đó ngã lăn quay ra mặt đất.

Trận chiến kịch liệt kết thúc ngay vào lúc này, chỉ vì một viên đạn bé tin hin.

Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long không hẹn mà cũng ho ra máu, tuy rằng hai người đã dùng hết sức để tránh khỏi tổn hại, nhưng vết thương mà viên đạn này mang đến cũng không nhỏ.

Sau khi ngã xuống đất, Tề Đẳng Nhàn ra sức lật người, đồng thời cũng dùng chân đá lên người Ngọc Tiểu Long.

Thân thể Ngọc Tiểu Long trượt ra xa chẳng khác nào lướt trên hồ băng, đạp vào chân một chiếc bàn, còn về phía Tề Đẳng Nhàn, hắn cũng lăn ra phía sau một chiếc sô pha.

“Đoàng! Đoàng!”

Lại thêm hai viên đạn nữa lao xuống, găm thẳng vào nơi hai người vừa đứng.

Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn phản ứng mau lẹ, vậy thì hai phát súng này đã kéo cả hắn và Ngọc Tiểu Long xuống hoàng tuyền!

Từ Ngạo Tuyết ngẩn người một lúc, nhưng chẳng bao lâu cô ta đã hoàn hồn lại, tức giận quát: “Giết Hướng Đông Tinh!”
 
Chương 1016


Chương 1016

Một bóng người không biết từ đâu nhảy ra, đi về phía Hướng Đông Tinh!

Ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn đứng phắt dậy từ mặt đất, miệng vết thương đã không còn đổ máu, cơ bắp quanh thân đều căng chặt, như thể không mảy may có mệnh hệ gì.

Hắn xoay người một cái, hóa thành Long Hình, cơ thể vô cùng mau lẹ, tức khắc đuổi tới nơi!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới muộn một bước, tên tử sĩ nhảy ra từ một góc, găm một đao vào hõm cổ Hướng Đông Tinh!

“Gừ!”

Tề Đẳng Nhàn mặt đỏ tía tai, toàn thân từ trên xuống dưới vận hết sức lực để hét lên một tiếng.

Từ hơi thở của hắn, không khí ngưng tụ thành kiếm, lao ra từ trong miệng hắn, giống như “tiên kiếm” trong những câu chuyện giả tưởng thời xưa, có thể giết người cách xa ngàn dặm!

“Kiếm khí” này đâm thẳng vào mặt tên tử sĩ kia.

Vì vậy, hai mắt tên tử sĩ bị đâm phải, chịu ảnh hưởng lớn, đao trong tay cũng bị chệch hướng, động tác cũng chậm lại một nhịp.

Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng đuổi tới, tay phải giơ cao, đánh một chưởng trời giáng vào huyệt Thái Dương của tên nọ.

Cú đánh này khiến cho tên tử sĩ kia bay ra xa, cả đầu liên tục co giật, người còn đang lơ lửng trên không trung, cơ thể đã tử vong trong tình trạng thất khiếu đổ máu.

Sau khi đánh ra đòn này, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn kiệt quệ, thân thể dường như bị ép khô trong nháy mắt, “phịch” một tiếng, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, cơ thể cũng ngã xuống theo.

Hướng Đông Tinh phản ứng rất nhanh, cô ta duỗi tay đỡ lấy Tề Đẳng Nhàn, để hắn tựa vào lồ ng ngực mình như bế một đứa trẻ, cũng không chẳng buồn để bụng cái tính hám gái, hay suy nghĩ bậy bạ của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ thoi thóp trong lòng Hướng Đông Tinh một lúc, sau đó lập tức ngồi dậy.

Hắn vừa quay đầu đã lập tức bóp lấy cổ Từ Ngạo Tuyết, hung hăng ấn cô ta dán chặt vào ghế.

“Con đàn bà thối tha này, ngấm ngầm giở trò với tôi có phải không?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo âm trầm, trên mặt vẫn còn sát ý, ngón tay không hề nể nang mà nắm chặt cổ cô ta.

Yết hầu Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn bóp chặt, không thể hít thở một cách bình thường, tình trạng thiếu khí khiến cô ta hoảng loạn mà múa may giãy giụa liên hồi.

Nhưng dù có giãy giụa như thế nào cũng chẳng thể thoát nổi, không thể nào đối chọi lại bàn tay như gọng kìm của Tề Đẳng Nhàn!

Chỉ trong một chốt, sắc mặt Từ Ngạo Tuyết từ trắng chuyển thành xanh, bắt đầu trợn trắng mắt, đầu lưỡi cũng bắt đầu lộ ra ngoài miệng.

Hướng Đông Tinh kinh hãi hô lên: “Nương tay đi, đừng có bóp ch3t cô ta!”

Ngọc Tiểu Long cũng miễn cưỡng đứng dậy, ho khan liên tục, thấp giọng nói: “Buông cậu ấy ra, tay súng kia không phải do cậu ấy sắp xếp, có kẻ khác ra tay.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao mà cô biết chắc được?”

“Người đó rõ ràng là muốn g iết chết cả hai chúng ta, cậu ấy muốn giết anh, nhưng sẽ không giết tôi, cũng không thể giết tôi.” Ngọc Tiểu Long che miệng, từng sợi máu tươi chảy ra ngoài theo kẽ ngón tay.

Cô nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt có chút phức tạp.

Vừa nãy Đẳng Nhàn dùng chút sức lực cuối cùng để lao tới bên cạnh Hướng Đông Tinh, đánh chết tử sĩ kia, cô đã thu hết tất cả vào trong mắt.

Khoảnh khắc trông thấy Tề Đẳng Nhàn bật hơi thành kiếm, cô đã kinh ngạc không thôi, thậm chí còn thầm kính ngưỡng, nếu như khi giao chiến với cô, Tề Đẳng Nhàn cũng làm như vậy, vậy có phải cô cũng sẽ bị hắn đánh chết hay không?
 
Chương 1017


Chương 1017

Hơi thở kia đương nhiên không thể giết ngàn vạn người từ đằng xa như trong tiểu thuyết miêu tả, khi tiếp xúc với da người, cùng lắm cũng chỉ gây ra cảm giác đau rát, ảnh hưởng tới thị giác đôi chút mà thôi.

Nhưng cao thủ giao đấu, chuyện sống chết thường chỉ diễn ra trong chớp mắt, bị một hơi thở như thanh kiếm găm vào mắt, sẽ chẳng có kẻ nào kịp phòng ngừa, lộ ra sơ hở chí mạng.

Ngọc Tiểu Long ý thức được khi Tề Đẳng Nhàn giao chiến đã giấu một phần bản lĩnh, vừa nãy nếu không phải bị viên đạn kia ngắt ngang, nói không chừng cô mới là người phải gánh chịu kết cục của tử sĩ kia.

Đến lúc đó, chắc hẳn cô sẽ rơi vào thế lành ít dữ nhiều!

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời Ngọc Tiểu Long nói thì hừ lạnh một tiếng, nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Từ Ngạo Tuyết ra.

Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng được hít thở bình thường, cô ta hổn hà hổn hển, nước mắt rơi lã chã, điệu bộ vô cùng đau đớn.

Vừa nãy khi giáp mặt với tử thần, cô ta đã hiểu được nỗi đau đớn khi không được hít thở bình thường, suýt nữa thì đầu não đã nổ tung!

“…” Hướng Đông Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng khá sợ Tề Đẳng Nhàn bóp ch3t Từ Ngạo Tuyết vì kích động, nếu vậy thì cô ta sẽ càng phải lo nhiều chuyện hơn.

Nhưng trông thấy Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn hành hạ tới nước khốn khổ khốn nạn kia, cô ta lại cảm thấy hả hê phần nào. Một cô gái hoàn hảo không tì vết như vậy bỗng dưng trở thành dáng vẻ chật vật ấy, với tư cách là “kẻ thù”, đương nhiên cô ta rất hả giận.

“Đường kính của viên đạn không lớn, hơn nữa tầm bắn cũng khá xa, nếu không khi nãy chúng ta đã bỏ mạng rồi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh mặt nói với Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long gật đầu, vừa nãy đúng là cô đã cận kề cái chết, nếu như viên đạn này lệch đi một li nào, phổi của cô sẽ lập tức bị chọc thủng!

Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi sẽ điều tra ra là kẻ nào làm.”

Đương nhiên bọn họ cũng chẳng thể đánh tiếp trận này nữa, mà cũng không cần phải đánh nữa.

Trước sự cố bất ngờ này, cả hai đều hiểu rõ, nếu hai người tiếp tục, chắc chắn sẽ đi đến bước sống còn, nếu không thì cũng tàn phế, trọng thương.

Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng ổn định được nhịp thở, cô ta ho khan liên tục, đau đớn hỏi: “Tiểu Long, cậu không sao chứ…”

Ngọc Tiểu Long miễn cưỡng lắc đầu, đáp rằng: “Không chết được, nhưng cũng bị thương không nhẹ.”

Cô phân tích lại tình trạng của thể của mình và Tề Đẳng Nhàn lúc này, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn. Vừa nãy khi ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tề Đẳng Nhàn lại có thể áp chế thương thế và nỗi đau để nghĩ cách cứu Hướng Đông Tinh, giế t chết tên tử sĩ mà Từ Ngạo Tuyết đã thủ sẵn.

Từ Ngạo Tuyết chuẩn bị tử sĩ mai phục, cô cũng không bất ngờ lắm, dẫu sao cũng đã chơi với nhau nhiều năm như vậy rồi, Từ Ngạo Tuyết hành xử ra sao, cô cũng hiểu rất rõ.

“Từ Ngạo Tuyết, cô thật đúng là không chơi nổi mà.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, hắn cười lạnh, ngữ điệu trào phúng vô cùng.

Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn chế nhạo bằng ngôn từ như vậy, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Nhưng đã đến bước đường một mất một còn, cô ta sắp xếp thêm một tay mai phục cũng chẳng có gì lạ!

Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long lãnh đạm, lấy điện thoại di động dặn dò mấy câu, hiển nhiên là muốn tra ra tay súng bắn tỉa đánh lén cô và Tề Đẳng Nhàn khi nãy.

Khi cô và Tề Đẳng Nhàn ở sơn trang Vân Đỉnh đã từng bị tập kích một lần, nhưng lúc này đây, hai phe này chắc chắn không phải là một.
 
Chương 1018


Chương 1018

“Người này rất lợi hại, cũng hiểu rã chúng ta đều là cao thủ võ học, cho nên mới lựa chọn ám sát ở khoảng cách rất xa. Trước khi nổ súng, chúng ta thậm chí còn chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn.

“E là người chị em tốt của cô có âm mưu gì đó, bắt tay với thế lực nào đó thì có ấy!” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì.

Từ Ngạo Tuyết đen mặt, giận dữ hét toáng lên: “Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có ngậm máu phun người, tôi giết Tiểu Long thì được lợi lộc gì cơ chứ?”

Những lời này đúng là sự thật, Ngọc Tiểu Long là bạn tốt của cô ta, hai người cũng khá đồng thuận về vấn đề lợi ích, không thể nào trở mặt thành thù.

Tề Đẳng Nhàn tiếp lời bằng thái độ vô cảm: “Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất là Huyết Khô Lâu.”

Ngọc Tiểu Long nghe tới tên tổ chức mà Tề Đẳng Nhàn đề cập, ánh mắt cũng lóe lên sắc lạnh, cô hỏi: “Cái tổ kiến của tên Hồng Thiên Đô sao?”

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy: “Sợ là cô không biết, chị em tốt của cô đã từng tiếp xúc với người của Huyết Khô Lâu, muốn giúp bọn họ giế t chết người của Trần gia tại Nam Dương Trần!”

Ngọc Tiểu Long nghe được lời này lúc sau cũng vô cùng kinh ngạc, bèn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết.

Khi tham gia ám sát Trần Ngư, tuy rằng thế lực của Từ Ngạo Tuyết không hề lộ diện từ đầu tới cuối, nhưng người có thể gây nhiều trở ngại cho phía chính phủ như vậy, tất nhiên chỉ có mỗi Từ Ngạo Tuyết.

Huyết Khô Lâu nhận tiền của chính phủ Nam Dương, muốn giết Trần Ngư, đối phó với Trần gia.

Từ Ngạo Tuyết muốn để Trần Ngư chết ở Trung Hải, khiến Tề Đẳng Nhàn đội cái nồi kh ủng bố này.

Hai bên nhất trí với nhau về mặt lợi ích, có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lẽ, cớ gì không hợp tác?

Trong quá trình này, cho dù là Trần Ngư chết hay là Tề Đẳng Nhàn chết, Từ Ngạo Tuyết đều có thể vỗ tay chúc mừng.

“Anh không có chứng cứ! Mấy lời thế này tốt nhất đừng có nói bậy.” Từ Ngạo Tuyết đáp lại bằng vẻ mặt âm trầm.

Ngọc Tiểu Long nghe thấy ngữ điệu của cô ta như vậy thì lại càng chắc chắn về việc này, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hồng Thiên Đô chính là một tay phản quốc, Huyết Khô Lâu là một tổ chức đối nghịch với quốc gia, sao Từ Ngạo Tuyết có thể hợp tác cùng bọn họ?

Nếu như để lộ chứng cứ của chuyện này, vậy thì sẽ liên lụy tới rất nhiều lần.

Ngọc Tiểu Long thấp giọng nói: “Ngạo Tuyết, sao cậu có thể liên lạc với người của Hồng Thiên Đô cơ chứ? Cậu có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào hay không?”

Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Tớ chỉ biết nếu như không thắng được trận này thì hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao!”

Ngọc Tiểu Long hận rèn sắt không thành thép, thậm chí còn muốn bước tới giáng cho Từ Ngạo Tuyết hai bạt tai, để cho cô ta bình tĩnh trở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại không làm như vậy.

“Cô làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà, Ngọc tướng lĩnh bị người của Huyết Khô Lâu ám sát, cô lại liên lạc với người của Huyết Khô Lâu, tôi cũng chẳng thể nào không nghi ngờ cô được!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nhìn Từ Ngạo Tuyết.

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó coi không tả nổi, cô ta cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề này.

Cũng may Ngọc Tiểu Long thoát chết, nhưng cô cũng đã bị thương, nếu như tra cho rõ chuyện này, vậy thì cô ta cũng khó mà thoát liên can.

Ngọc Tiểu Long dường như nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, không hiểu sao ánh mắt lại trở nên cảnh giác hơn nhiều.

“Quên đi, tôi cũng chẳng muốn khiến Từ tổng phải cuống cuồng thêm nữa!”

 
 
Chương 1019


Chương 1019

“Trước hết cô nên nghĩ xem, Triệu Hằng Vũ chết ở chỗ này, cả thương thần của Từ gia các người nữa. Từ Ngọc Giai biến thành như vậy, khi trở lại Đế Đô, cô định ăn nói thế nào đâu!”

“Tôi cũng muốn nhìn xem cô còn có thể giở trò gì nữa.”

“Này… Điện thoại của tôi lúc nào cũng thông sóng, chờ cô liên hệ nhé!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Từ Ngạo Tuyết, sau đợt sóng gió này, hòa bình đã lặp lại, thắng bại đã rõ ràng, hắn không cần tiếp tục dong dài với Từ Ngạo Tuyết làm gì nữa.

Từ Ngạo Tuyết nắm chặt hai bàn tay, ngồi khư khư trên ghế, không có hơi sức đâu mà nói têm.

Lúc này, cô ta đã thua cuộc hoàn toàn!

Hơn nữa, rất có thể cô ta sẽ gặp phải nhiều tai bay vạ gió vì đã bắt tay với đám người Huyết Khô Lâu kia.

Lúc này Hướng Đông Tinh mới chịu đũa, cô ta nhíu mày với Tề Đẳng Nhàn, nói rằng: “Đồ ăn của nhà hàng này cũng chả ngon lành gì, để tôi gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa, đến nhà tôi đi ăn cơm đi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, đồ ăn của nhà Hướng tổng thì đương nhiên là tuyệt vời rồi!”

Hướng Đông Tinh rất giỏi trong việc hưởng thụ cuộc sống, nơi hậu viện của tòa nhà lớn bên ấy có một mảnh đất hoang, cô ta đã thuê người khai khẩn thành thành đồng ruộng, rau dưa, trái cây, gạo đều là tự cung tự cấp.

Không thể không nói, kẻ có tiền rất biết hưởng thụ.

Ngọc Tiểu Long đứng ở trước mặt Từ Ngạo Tuyết, thấp giọng nói: “Cậu thua rồi.”

Từ Ngạo Tuyết khóc không ra nước mắt, cô ta nói: “Tớ thua rồi.”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu còn sai rồi kìa!”

Từ Ngạo Tuyết lại lắc đầu phủ định, cô ta nói: “Đường là do mình chọn, trên thế giới này vốn không có chuyện ai đúng ai sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.”

“Là bạn tốt, cậu không nói với tớ lập trường của cậu trước nhất, chuyện này cậu đã làm sai!” Ngọc Tiểu Long cau mày, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, tỏ vẻ rất không vừa lòng với hành vi của Từ Ngạo Tuyết.

“Mình không có cơ hội được chọn, dù sao cũng không nhiều cơ hội lắm, Huyết Khô Lâu có thể tạo ra cơ hội này.” Từ Ngạo Tuyết mím môi, khó khăn lắm mới mở miệng đáp lại được.

Ngọc Tiểu Long cười khẩy.

Từ Ngạo Tuyết nói: “Cậu cười cái gì?”

Ngọc Tiểu Long nói: “Hẳn là cậu cũng biết tớ đang cười điều gì, cũng hiểu rất rõ tớ không chỉ nói mỗi chuyện này!”

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lập tức nhợt nhạt đi nhiều, cô ta cứng họng: “Tớ vừa mới nói rồi đó, không có đúng sai, chỉ có suy nghĩ khác nhau mà thôi.”

“Cậu lựa chọn đứng về phía đám người ấy, lại còn không nói với tớ trước một tiếng, như vậy tức là cậu không tôn trọng tớ.”

“Bên cạnh đó, cậu cũng không tôn trọng sự nghiệp và nghĩa vụ của tớ!”

“Tớ rất tức giận.”

“Cho nên bây giờ tớ không muốn để ý tới cậu nữa.”

“Chuyện của Trung Hải, cậu tự xử lý đi.”

“Tới khi tớ bớt giận, hoặc là chờ tới khi cậu suy nghĩ kỹ càng, không liên hệ với đám người kia nữa, chúng ta sẽ trở lại như trước.”
 
Chương 1020


Chương 1020

Ngọc Tiểu Long từ tốn nói, cô rất ít khi nói một lần nhiều lời như vậy.

Nếu như Ngọc Tiểu Long nói nhiều vậy, có nghĩa là cô đang thật sự rất tức giận, cho dù trên mặt cô không có biểu cảm giận dỗi gì.

Nhưng Từ Ngạo Tuyết biết, Ngọc Tiểu Long lúc đã nổi giận thật tồi, bởi vì cô ta đã chọn đứng về phía phe đối lập với Ngọc Tiểu Long.

Nguyên nhân rất đơn giản, người của tổ chức này có thể cho cô ta rất nhiều thứ, có thể giúp cô ta mời cao thủ như Triệu Hằng Vũ, cho cô ta có nhiều cơ hội hơn, cùng với tài nguyên giúp cô ta “Đông Sơn tái khởi”.

Cô ta không muốn phủ phục như vậy, càng không muốn từ nay về sau không còn tiếng tăm gì, cô ta nhất định phải tìm một đường lui như mình.

Sau khi Ngọc Tiểu Long mặc kệ cô ta, tình cảnh của cô ta sẽ càng khó khăn hơn, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Cô ta biết bản thân nên lập tức trở lại Đế Đô, nhận lấy sự trừng phạt, rồi mới xử lý chuyện kế tiếp.

“Ông ơi, con thua rồi, ông phái người đón con trở lại Đế Đô với, trừng phạt như thế nào con cũng bằng lòng tiếp nhận.” Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại cho Từ lão gia tử, nghẹn giọng nói.

Không phải cô ta chưa bao giờ thua cuộc.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thua thảm như vậy.

Thất bại thảm hại, lỗ sạch vốn liếng tới mấy trăm triệu tiền vốn.

Chuyện mà cô ta sắp phải đối mặt, chính là áp lực từ khắp các thế lực đao to búa lớn khác.

Từ gia không thể nào dọn dẹp giúp cô ta mớ bòng bong này, Ngọc Tiểu Long cũng không hề giúp cô ta.

“Ngọc Tiểu Long có vẻ đang giận Từ Ngạo Tuyết lắm có phải không? Là vì Từ Ngạo Tuyết cấu kết với đám người của Huyết Khô Lâu sao?”

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hướng Đông Tinh nghĩ ngợi hồi lâu rồi hỏi.

“Không phải.”

Tề Đẳng Nhàn nhếch mép cười, hắn lắc đầu tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nói: “Có vẻ bản lĩnh quan sát tâm lý người khác của cô rất mạnh nhỉ, chỉ một chút như vậy mà cũng nhìn ra sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Đùa cái gì vậy chứ, là chủ của một tập đoàn lớn như vậy, chẳng nhẽ tôi lại không có chút bản lĩnh nào khác?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngọc Tiểu Long tức giận hẳn là vì Từ Ngạo Tuyết đứng ở phía đối lập của cô ta, những người đó hoàn toàn nằm ngoài quy chuẩn trong lòng Ngọc Tiểu Long.”

Hướng Đông Tinh ngẩn ra, cô ta nói: “Ai chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dạng như người của Triệu gia ấy.”

Hướng Đông Tinh nói: “Sao mà anh biết được, hẳn là anh cũng không nhận được tin tức gì mới đúng chứ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Từ Ngạo Tuyết cũng muốn để Trần Ngư chết, điều này đã chứng minh rõ thái độ của cô ta, hơn nữa Triệu Hằng Vũ xuất hiện ở chỗ này, không phải tất cả chúng ta đều đoán ra được rồi hay sao.”

Hướng Đông Tinh làm như suy tư gì đó mà gật đầu, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nói rằng: “Ý của anh là nói tôi quá ngu ngốc à?!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, hắn nói: “Tôi cũng đâu có nói như vậy, là tự cô nói cơ mà!”

Hướng Đông Tinh không hiểu về các thế lực ở Đế Đô, cũng không biết tình cảnh ở Đế Đô, cho nên cũng chẳng lạ gì khi không biết mấy chuyện này.
 
Chương 1021


Chương 1021

Cho tới bây giờ, Hướng Đông Tinh mới nhớ ra chuyện gì, quan tâm hỏi: “Vết thương thế nào rồi, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”

Tề Đẳng Nhàn cười khổ: “Tới bây giờ cô mới nhìn ra chuyện này sao?”

Nói xong lời này lúc, hắn vươn tay nói: “Mau đỡ tôi với.”

Hướng Đông Tinh kê bả vai qua.

Tề Đẳng Nhàn mềm như bông, hắn dựa vào Hướng Đông Tinh bả vai, chậm rãi thở phào một hơi, nói rằng: “Vốn tưởng rằng hôm nay tôi vào Ngọc Tiểu Long thế nào cũng phải một sống một chết, không ngờ mọi chuyện lại kịch tính tới mức ấy.”

“Một viên đạn bắn xuyên qua người hai chúng tôi!”

“Cô nói xem đây là ý se duyên của tạo hóa hay không?”

Hướng Đông Tinh đen mặt đáp: “Không có, chỉ là trùng hợp thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười tự giễu, hắn nói: “Không phải cũng tốt, tôi đánh giá cô ta rất cao, hy vọng không phải đánh lại trận này nữa.”

Hướng Đông Tinh trào phúng: “Anh có thân phận gì, có tư cách xem trọng một vị trung tướng hay sao? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

Tề Đẳng Nhàn bị những lời này của Hướng Đông Tinh làm cho mặt đỏ tai hồng, nghĩ nửa ngày mới nói: “Được thôi, cô nói vậy thì tôi thua rồi.”

Tề Đẳng Nhàn không tới bệnh viện, mà bảo Hướng Đông Tinh đưa thẳng về nhà.

Sau đó, hắn tìm A Phúc hỏi mượn hòm thuốc, sau đó tự xử lý vết thương cho mình.

Viên đạn xuyên qua phần lưng, không khiến cho hắn bị hao tổn khí huyết, cho nên vết thương cũng không nặng lắm.

Chẳng qua trong khoảng thời gian này, có khi hắn sẽ phải dưỡng thương ít nhiều.

Nhưng cũng may mọi chuyện đều đã yên ổn, Từ Ngạo Tuyết đã thua chắc rồi, không cần phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi làm gì nữa, tuy rằng trạng thái như vậy rất tốt, nhưng hắn đã mệt mỏi quá rồi!

Sau khi xử lý vết thương xong, Hướng Đông Tinh mới tới đây kêu hắn đi ăn cơm.

Người hầu đã chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, hơn nữa, Hướng Đông Tinh còn lôi chai rượu lâu năm mà cha mình tự chưng cất ra.

Hai người đã hẹn trước, cho dù thắng hay thua, bữa rượu này vẫn phải uống.

“Anh có uống được không thế?” Hướng Đông Tinh khá lo lắng, sốt ruột hỏi.

“Rõ ràng là cô đang không muốn để tôi uống đây mà! Vậy mà lại hỏi tôi câu như thế này, thật là thật quá đáng! Rót đầy cho tôi!” Tề Đẳng Nhàn hưng phấn đám.

Như thế phát súng kia chỉ như muỗi đốt đối với hắn.

Hướng Đông Tinh cảm thấy Tề Đẳng Nhàn uống rượu xong cũng không lăn ra chết được, nên cũng dung túng hắn.

Hai người uống hết ly này tới ly khác, như thể đang thi xem ai uống nhanh hơn.

“Cô uống chậm lại một chút, tôi là khách, hẳn là cô nên khách khí một chút chứ!” Tề Đẳng Nhàn tức giận.

“Anh là khách, anh mới nên khách khí, tôi là chủ nhân, cần phải có nhân nghĩa!” Hướng Đông Tinh cũng không nhường bước, muốn một hơi hết ly, đầu lưỡi bắt đầu xoắn lại.

A Phúc đứng từ đằng xa nhìn hai người đọ rượu, trên khuôn mặt già nua ẩn hiện ý cười, đã lâu rồi ông không trông thấy Hướng Đông Tinh vui vẻ như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top