Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Thế Cường Long
Chương 882


Chương 882

Sợ rằng sau này người của nhà họ Dương sẽ chất vấn ông ta, hỏi rằng tại sao ông ta đã có mặt rồi mà Dương Viễn Sơn vẫn còn phải chịu thêm hai phát súng?

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, hắn hỏi lại: “Trò đùa ư?”

“Ông sai rồi, tôi cố ý đấy!”

“Anh ta là nghi phạm đe dọa đến nền an ninh quốc gia, tôi khiến hắn bị thương cũng là chuyện đương nhiên thôi mà!”

Trưởng phòng Vương nhíu mày thật chặt, ông ta cười gằn: “Tề tổng đang nói đùa gì vậy, từ bao giờ cậu lại có ảo tưởng rằng cậu đã đủ tư cách thay cục An ninh quốc gia chúng tôi thốt ra những câu như thế?!”

Tề Đẳng Nhàn gài khẩu súng bên thắt lưng, lạnh nhạt nói: “Tôi không đùa với ông. Hay là ông cảm thấy ông có tư cách để nghi ngờ thân phận của tôi?”

“Mày thì có thân phận gì cơ chứ? Mày chẳng qua cũng chỉ là một doanh nhân, mày có tư cách gì mà lên tiếng thay cho cục An ninh quốc gia?”

“Chết tiệt, mày thực sự nghĩ bản thân quan trọng đến mức coi tất cả bọn tao là không khí à? Ở ngay trước mặt bọn tao mà mày dám nổ súng bắn người, lại còn thốt ra những lời ngạo mạn hoang đường như vậy!”

“Phải lập tức bắt giữ hắn, đưa về cục An ninh quốc gia để tiến hành thẩm vấn và điều tra!”

Những cấp dưới của trưởng phòng Vương đều lớn tiếng quát to, cả đám lòng đầy căm phẫn, cứ như thể họ đã bị Tề Đẳng Nhàn mạo phạm tôn nghiêm vậy.

Trưởng phòng Vương cũng lạnh lùng nói: “Cậu có tư cách gì để thốt ra những lời này? Cậu có thân phận gì mà tôi không được quyền nghi ngờ cậu?”

Tề Đẳng Nhàn thò tay vào trong túi áo.

“Không được nhúc nhích!”

Mọi người đều giật mình hồi hộp, chỉ sợ hắn lại tiếp tục làm ai đó bị thương.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Đừng có cuống quýt lên như thế, tôi chỉ muốn chứng minh thân phận của tôi thôi.”

Trưởng phòng Vương cười lạnh: “Cậu ta lấy gì thì kệ cho cậu ta lấy, tôi cũng muốn chống mắt lên xem cậu ta có thân phận gì đáng sợ!”

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi móc từ trong ngực áo ra một cuốn sổ chứng nhận màu đen, sau đó nói: “Mời trưởng phòng Vương chống mắt lên xem đi, tự ông hãy xem tôi có tư cách nói ra những lời kia không?”

Trông thấy trang bìa ngoài của cuốn sổ màu đen đó, trưởng phòng Vương thầm phát hiện có gì không đúng. Bởi vì ngay trang bìa ngoài có vẽ một con chim ưng rất oai phong lẫm liệt, đó chính là biểu tượng của quân đội nước Hoa.

“Hắn thì có thể có thân phận gì được cơ chứ? Hãy bắn chết hắn ngay tại đây đi, trưởng phòng Vương!” Dương Phỉ Phỉ hét lên như đã phát điên, tận mắt chứng kiến Dương Viễn Sơn bị bắn vài phát đạn, tâm trí cô ta đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Trưởng phòng Vương không nghe theo lời nói của Dương Phỉ Phỉ, chỉ đưa tay ra.

Ông ta nhận lấy cuốn sổ chứng nhận trong tay Tề Đẳng Nhàn, lật tấm bìa màu đen lên, giở trang thứ nhất, mí mắt không nhịn được mà giật giật.

“Con dấu của quân đội nước Hoa!” Ở ngay trang thứ nhất là một con dấu màu đỏ thẫm, con dấu thuộc về văn phòng quân đội nước Hoa.

Trưởng phòng Vương lật trang sách tiếp theo, lập tức không nhận được mà hít vào một hơi, thấy đầu óc mình như quay cuồng.

“Tề Đẳng Nhàn, chuẩn tướng? Thuộc ban Chính trị của quân đội nước Hoa?!” Bàn tay của ông ta cũng run lên bần bật.

Trưởng phòng Vương có nằm mơ cũng không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại sở hữu một thân phận lớn đến thế, chuẩn tướng của quân đội nước Hoa, thậm chí còn lệ thuộc ban Chính trị!
 
Chương 883


Chương 883

Ban Chính trị là một tổ chức thế nào, ông ta là người hiểu rõ nhất, đó là bộ phận trung tâm có địa vị tối cao trong quân đội nước Hoa, tướng lĩnh của rất nhiều quốc gia khác cũng phải tỏ ra kiêng kỵ bộ phận này.

Nhất thời miệng lưỡi trưởng phòng Vương trở nên khô khốc, người của quân đội là những người khó nói chuyện nhất, cũng là những người bao che cho nhau nhất.

Lần trước, cũng vì cục An ninh quốc gia bắt nhầm một chiến sĩ mà xe tăng của bộ đội địa phương tìm đến tận cửa lớn của trụ sở cục An ninh quốc gia.

Huống chi Tề Đẳng Nhàn lại là một phần thuộc ban Chính trị – bộ phận quan trọng bậc nhất, bộ phận này có quyền lực rất cao! Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn còn là chuẩn tướng!

“Thế nào, trưởng phòng Vương, bây giờ tôi đã có tư cách nói chuyện chưa?” Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nhìn v, bình thản hỏi.

Trưởng phòng Vương hung hăng nuốt nước miếng, ông ta cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa rồi, chẳng phải hắn là tổng giám đốc của Tianlai Capital sao? Từ bao giờ mà hắn lại lắc mình biến thân thành chuẩn tướng trực thuộc quân đội rồi?!

Trưởng phòng Vương không nghi ngờ xem sổ chứng nhận là thật hay giả, ông ta đã đi đến chức vị này, đã từng nhìn thấy rất nhiều quyển sổ chứng nhận tương tự. Hơn nữa, con dấu chạm nổi trên trang giấy xác nhận thân phận kia không thể làm giả được.

Vả lại, cũng không ai to gan đến mức dám giả mạo quan chức của ban Chính trị đâu!

Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vào mặt trưởng phòng Vương rồi nói: “Tôi đang hỏi trưởng phòng Vương đấy, sao trưởng phòng Vương không trả lời tôi?”

“Làm càn!”

Cấp dưới của trưởng phòng Vương lớn tiếng hô to, bước tới giơ chân đá Tề Đẳng Nhàn.

Trưởng phòng Vương quay đầu lại, giơ tay thật cao, bốp một cái, ông ta tát tên cấp dưới kia văng ra ngoài.

Sau đó trưởng phòng Vương giận dữ quát to: “Cậu có tư cách lên tiếng ở nơi này à? Cút ngay cho tôi!”

Tên cấp dưới kia bị tát mà ngớ cả người, anh ta không hiểu nổi tại sao mình đến giúp ông ta dạy dỗ lại Tề Đẳng Nhàn mà còn bị đánh.

Lúc này Dương Viễn Sơn đã tỉnh táo lại, anh ta kinh hãi nói: “Trưởng phòng Vương, ông đang làm gì thế kia?!”

Trưởng phòng Vương không để ý đến anh ta, chỉ cầm cuốn sổ chứng nhận bằng hai tay rồi cung kính đưa cho Tề Đẳng Nhàn.

“Cái tên Tề Đẳng Nhàn này hóa ra lại là tướng quân của ban Chính trị, lần này nhà họ Dương gây chuyện lớn rồi… Bị ban Chính trị nhìn chằm chằm, không ai có quả ngon để ăn đâu!”

“Sau này mình phải phân rõ ranh giới với nhà họ Dương mới được, miễn cho sau này bị ban Chính trị thanh toán cả gốc lẫn lãi!”

“Quyền lực của ban Chính trị có thể nói là lớn bậc nhất trên toàn bộ nước Hoa!”

Trong lòng trưởng phòng Vương thấy lạnh như băng, ông ta chỉ mong sau chuyện này ban Chính trị sẽ không ghi tên mình vào sổ đen, nếu không cũng đủ để ông ta chết một trăm lần.

Ngẫm lại lời nói của bản thân ban nãy, trưởng phòng Vương chỉ hận mình không thể xuyên về quá khứ mà tự tát bản thân mấy cái thật đau.

Ông ta thấy đắng cả miệng, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin lỗi ngài, tất cả mọi chuyện ban nãy đều là lỗi của tôi vì chưa cẩn thận điều tra rõ ngọn nguồn sự việc đã võ đoán.”
 
Chương 884


Chương 884

“Tiếp theo đây cục An ninh quốc gia chúng tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào sự việc này nữa, mọi chuyện do ngài toàn quyền xử trí.”

“Nếu không còn gì thì tôi xin dẫn mọi người đi trước.”

Những lời này của trưởng phòng Vương chẳng khác gì thả một quả bom nguyên tử thật lớn trong đầu hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ, đùng một tiếng, đến đại não họ cũng như sắp nổ tung.

Dương Viễn Sơn bị Tề Đẳng Nhàn bắn ba phát, hai phát là do hắn nổ súng ngay trước mặt người của cục An ninh quốc gia, vậy mà hắn được bỏ qua dễ dàng như thế ư?

Mặt mũi của trưởng phòng Vương gần như bị Tề Đẳng Nhàn quăng xuống đất mà giẫm đạp, thế mà chỉ vậy là xong xuôi rồi sao?!

Này… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế!!!

“Đi đi.”

Tề Đẳng Nhàn cất sổ chứng nhận vào túi áo rồi lạnh nhạt nói.

Được hắn cho phép, trưởng phòng Vương không nói hai lời, lập tức vung tay dẫn tất cả đi mất!

Dương Viễn Sơn lập tức hét lên đầy kinh ngạc: “Này trưởng phòng Vương, ông cứ thế mà đi thôi à? Còn tôi thì phải làm sao đây?!”

Trưởng phòng Vương quay đầu lại, đen mặt nói: “Dương thiếu gia à, chuyện này tôi không nhúng tay vào được đâu, cậu hãy tự nghĩ cách xử lý đi.”

Dương Viễn Sơn tức đến nỗi gần như không thở nổi, ông là trưởng phòng của cục An ninh quốc gia đấy, hơn nữa ngày thường ông đạt được không ít lợi ích từ phía nhà họ Dương, giờ ông chỉ nói với tôi một câu là chuyện này ông không nhúng tay vào được?!

“Không phải ông ta không muốn nhúng tay vào, mà ông ta thực sự không nhúng tay vào được.” Tề Đẳng Nhàn quay sang phía Dương Viễn Sơn, chậm rãi nói.

Vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt Dương Viễn Sơn tái mét như tàu lá chuối, nghe thấy những lời mà Tề Đẳng Nhàn nói với mình thì lồ ng ngực anh ta càng thêm bức bối, suýt nữa ngất xỉu vì tức giận.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Rõ ràng Tề Đẳng Nhàn đã nổ súng, đánh người khác bị thương và nổ súng làm người khác bị thương là hai sự việc có tính chất hoàn toàn khác nhau!

Trong lòng Dương Quan Quan cũng rất kinh ngạc, cô ta còn tưởng lần này Tề Đẳng Nhàn khó mà thoát được tội danh, ngờ đâu chỉ một cuốn sổ chứng nhận là đủ để trấn áp trưởng phòng Vương!

Cô ta vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc cuốn sổ chứng nhận kia là gì mà người như trưởng phòng Vương lại phải sợ hãi đến mức vội vàng rút lui.

“Ba phát súng này là lời cảnh cáo đầu tiên tao dành cho mày.”

Tề Đẳng Nhàn híp mắt nhìn Dương Viễn Sơn, cười lạnh nói.

Dương Viễn Sơn đã buộc chặt các vết thương trên người anh ta bằng vải, ba phát súng đều không trúng chỗ hiểm, không đến mức có thể khiến anh ta chết ngay tại chỗ.

Môi Dương Viễn Sơn run run, anh ta nói không nên lời.

Một lúc lâu sau, anh ta mới giận dữ hét lên với vẻ rất không cam lòng: “Chẳng qua chúng ta đang ở thành phố Trung Hải thôi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “A?!”

Dương Viễn Sơn cắn răng thật chặt: “Nếu nơi này là Ma Đô!”

“Nếu nơi này là Ma Đô thì mày có còn kiêu căng được như thế nữa không? Mày còn có vốn liếng để ngạo mạn nữa hay không?”

“Nếu nơi này là Ma Đô, tao chỉ cần tốn nửa phút là có thể gi ết chết mày!”

Nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn bật cười rồi hỏi lại: “Nếu nơi này là Ma Đô? Nếu nơi này là Ma Đô, tao vẫn sẽ đập cho mày một trận nhừ tử.”

 
 
Chương 885


Chương 885

Dương Phỉ Phỉ nói: “Anh cứ mạnh miệng đi, có gan thì hãy theo bọn tôi đến Ma Đô một chuyến xem thử liệu anh có chết được hay không?!”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ mỉm cười, hắn lắc đầu: “Mày có bệnh gì không đấy? Bây giờ tao theo bọn mày đến Ma Đô ư?”

“Được rồi, Ma Đô phải không, rồi sẽ có ngày tao đến đó.”

“Chừng nào đến tao sẽ báo cho bọn mày, để xem bọn mày có thể gi ết chết tao không!”

Dương Viễn Sơn căm tức nói: “Mày chỉ kiêu ngạo được bây giờ thôi! Chỉ cần mày bước nửa bước vào lãnh thổ Ma Đô, tất nhiên tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn?”

Tề Đẳng Nhàn xoay người liếc nhìn anh ta, nói: “Ba hoa khoác lác thì ai chẳng làm được?”

“Với lại… Thái độ của mày là thái độ của một thằng bại trận đấy à?”

“Mày vênh váo thêm một câu nữa cho tao nghe thử xem nào?”

Vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn đã móc khẩu súng quân dụng P1911 ra khỏi thắt lưng, giơ tay dí thẳng vào gáy Dương Viễn Sơn.

Hắn cười nhe răng trợn mắt, nụ cười hệt như những nhân vật được khắc họa trong truyện tranh Nhật Bản, trên mặt đầy sát khí âm u.

Dương Viễn Sơn đã bị bắn ba phát, đương nhiên anh ta sẽ không dám đánh cược xem liệu Tề Đẳng Nhàn có nổ súng gi ết chết mình hay không. Trong mắt anh ta, Tề Đẳng Nhàn chính là một tên điên!

Dương Phỉ Phỉ sợ tới nỗi giật nảy mình, vội vàng giơ hai tay lên che miệng.

“Phải rồi, kẻ bại trận thì nên hành xử giống kẻ bại trận mới đúng.”

“Lại đây, quỳ xuống, xin lỗi thư ký bé nhỏ của tao đi.”

Tề Đẳng Nhàn nghiêng súng chĩa vào người Dương Phỉ Phỉ.

Gương mặt của Dương Phỉ Phỉ nhanh chóng đỏ lên, cô ta nghiến răng không nói gì, cũng không có ý định hành động.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tháo mở chốt an toàn, một tiếng xoạch vang lên, Dương Phỉ Phỉ lập tức quỳ phịch xuống đất.

“Xin lỗi đi, thái độ thành khẩn vào. Tao nghĩ chắc mày cũng không muốn lặp lại lời xin lỗi đến lần thứ hai đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nhìn cô ta, trầm giọng nói.

Trong lòng Dương Quan Quan ấm ức vô cùng, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng là người chèn ép và bắt nạt Dương Quan Quan, thậm chí có nhiều lần cô ta suýt đẩy Dương Quan Quan vào chỗ chết!

Thế mà bây giờ cô ta phải quỳ xuống trước mặt Dương Quan Quan, lại còn phải xin lỗi Dương Quan Quan bằng tư thái hết sức hèn mọn!

Dĩ nhiên cô ta không muốn.

Nhưng cái mạng của cô ta quan trọng hơn.

Mạng của cô ta quý hơn mạng của Dương Quan Quan nhiều lắm, thế nên nhất định cô ta phải cố nén giận.

“Dương Quan Quan, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tao.” Dương Phỉ Phỉ hít một hơi thật sâu rồi cố nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

Tề Đẳng Nhàn quay lại hỏi Dương Quan Quan: “Cô có tha thứ cho ả ta không?”

Dương Quan Quan lắc đầu, thậm chí còn hung hãn trợn mắt lườm Tề Đẳng Nhàn, hắn đang nói nhảm gì thế? Sao cô ta có thể tha cho những kẻ ở nhà họ Dương được?
 
Chương 886


Chương 886

Bị cô ta lườm như thế, Tề Đẳng Nhàn lại thấy hơi bực mình, ồ, ban nãy thì sợ sệt không dám chống cự như con thỏ đế, bây giờ lại bắt đầu giở thói đành hanh với sếp lớn của cô ta à?

Em gái trong nhà giận dỗi anh trai?

Thư ký bé nhỏ giận dỗi lãnh đạo trực tiếp?

Nhìn thấy Dương Quan Quan lắc đầu, trái tim Dương Phỉ Phỉ như đã nguội lạnh, cô ta thầm nghĩ, chắc không phải Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị ra tay giết mình đấy chứ?

Sắc mặt của Dương Viễn Sơn nằm gần đó cũng cực kỳ khó coi, anh ta không thể đoán được cái tên Tề Đẳng Nhàn muốn làm gì.

Tề Đẳng Nhàn cất súng đi, nói: “Không tha thứ là chuyện của cô, sau này cô tự đi mà lấy lại danh dự, tôi cũng không thể bảo vệ đồ thỏ đế như cô mãi mãi được, phải không?”

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Con người này thực sự quá thất thường khó đoán…” Dương Phỉ Phỉ sợ hãi nghĩ thầm.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ vai Dương Quan Quan rồi nói: “Đi thôi đi thôi, không so đo với cái loại não tàn này nữa, lúc nào về tôi cho cô một cái ống ngắm, nếu chúng nó còn dám đến chọc giận cô thì cô cứ thẳng tay bắn chết chúng nó là được.”

“…”

Hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ đều thấy ớn lạnh. Nếu là người khác thốt ra câu này, họ sẽ nghĩ kẻ đó bị bệnh thần kinh, nhưng nếu người nói là Tề Đẳng Nhàn thì hơn phân nửa là hắn sẽ nói được làm được.

Dạo gần đây Dương Quan Quan không livestream game offline nữa mà chuyển sang một trò bắn súng FPS tên là CSGO, tên tài khoản của cô ta chính là “Đưa ống ngắm cho tôi”.

Hiểu được Tề Đẳng Nhàn đang trêu chọc mình, Dương Quan Quan có chút giận dữ, mình đã bị ức hiếp đến mức này mà anh ta vẫn còn tâm trạng nói nhảm…

Thấy Tề Đẳng Nhàn đi ra ngoài, Dương Quan Quan cũng không dám chậm trễ, vội vã nối gót hắn.

Cô ta vừa đuổi kịp bước chân Tề Đẳng Nhàn đã bị hắn vươn tay ôm lại.

Anh hùng cứu mỹ nhân, không xích lại gần nhau lúc này thì còn phải đợi đến khi nào nữa chứ?

Dương Quan Quan sửng sốt, cũng tiện thể nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn rồi theo hắn ra khỏi biệt thự.

Đến khi hai người đã đi xa, Dương Viễn Sơn mới giận dữ hét lên: “Tao không đội trời chung với nó! Nếu nó dám đặt chân vào lãnh thổ Ma Đô, chắc chắn tao sẽ chém nó làm trăm mảnh!”

Dương Phỉ Phỉ cũng nghiến răng nói: “Hắn dám bắt em quỳ xuống trước mặt con khốn thấp hèn Dương Quan Quan, nhất định em phải xé xác hắn!”

Cả hai vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn bỗng thò đầu vào từ ngoài cửa: “Tao nghe được đấy nhé.”

“…”

Hai anh em kia run lên, sắc mặt trắng bệch.

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Có cơ hội thì tao sẽ đến Ma Đô, mong là lúc đó chúng mày sẽ cố gắng hết sức!”

“Cố lên, còn một trăm triệu điểm nữa là tao chết rồi!”

Dứt lời, hắn và Dương Quan Quan mới thực sự rời đi.

Dương Quan Quan chỉ thấy buồn cười, phỏng chừng hai anh em nhà kia tối nay còn mơ thấy Tề Đẳng Nhàn rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya ấy chứ.

Dương Quan Quan nghĩ mọi chuyện đã kết thúc nhưng thực ra không phải, cô ta bị Tề Đẳng Nhàn mắng cho một trận.
 
Chương 887


Chương 887

“Cái bẫy rõ ràng như thế mà cô vẫn còn bị dụ vào, cô là một con lợn rừng ngu ngốc hay sao?”

“Tôi chưa từng thấy ai ngu xuẩn như cô!”

“Nếu lần sau chuyện này còn xảy ra nữa thì tôi không thèm quan tâm đ ến cô đâu!”

Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng, đánh hai cái vào gáy cô ta, khiến đầu cô ta ong ong như búa bổ.

Dương Quan Quan có chút ấm ức, nhưng không thể cãi lại được. Đúng là cô ta khôn nhà dại chợ, một cái bẫy đơn giản như thế mà không thể nhìn ra, cuối cùng bị hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ gây khó dễ.

Dương Quan Quan nói: “Tề tổng, tôi biết lỗi rồi, anh đừng mắng nữa…”

Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi nói: “Cũng phải, vốn đã không thông minh rồi, còn đánh mắng nữa lỡ đâu cô lại càng dốt nát hơn.”

Nghe vậy, Dương Quan Quan có chút không phục. Tốt xấu gì cô ta cũng từng học ở Stanford, dốt là dốt thế nào?

Không biết Hoàng Sung từ đâu xuất hiện, anh ta cười nói: “Tề tổng, lần này tôi lập công rồi đúng không? Tôi được phép bái cậu làm sư phụ chưa?”

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Hoàng Sung, nói với Dương Quan Quan: “May là có Hoàng Sung để mắt, thấy hai người kia dẫn cho đi rồi gọi điện thoại cho tôi đấy.”

“Nếu không thì rất có thể hôm nay cô đã bị hai người kia dồn vào chỗ chết rồi!”

“Tuy dốt nát nhưng cô cũng có chỗ đáng khen, thà chết chứ không chịu bán đứng lợi ích của công ty chúng ta.”

Dương Quan Quan quay sang cười với Hoàng Sung, nói: “Cảm ơn anh.”

Hoàng Sung chỉ thấy nhịp tim của mình tăng cao, anh ta mặt đỏ tới mang tai đáp lại: “Không… Không cần khách sáo.”

“Thằng nhãi này kích động gì thế? Đừng nghĩ nhiều, anh không với tới nổi đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, giơ tay khoác vai Dương Quan Quan.

Hoàng Sung lập tức bĩu môi, không nhịn được mà nói: “Có tiền cũng không với tới nổi à?”

Nghe xong, Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Hừm? Có tiền cũng không với tới nổi, nhưng ông đây nhiều tiền lắm đấy.”

Hoàng Sung ho khan một tiếng, lại nói: “Ừm thì, lần này coi như tôi đã lập công lớn, cậu có thể cân nhắc việc thu đồ đệ được chưa?”

Tề Đẳng Nhàn thấy hơi buồn cười, quả thực Hoàng Sung rất cố chấp với chuyện này, sự thành tâm của anh ta ít nhiều gì cũng khiến hắn cảm động.

Mà hắn có cảm giác tâm địa của bản thân cũng không đến mức sắt đá.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Dương Quan Quan.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Dương Quan Quan lại càng hoảng sợ, vô thức giơ tay chỉnh vạt áo, chỉ sợ mình lại để lộ da thịt ở chỗ nào rồi bị tên háo sắc này quấy rối.

Nhất thời Tề Đẳng Nhàn lại nổi giận, cô ta có nhất thiết phải đề phòng một người anh trai như hắn không?

Hắn quay sang gật đầu với Hoàng Sung, nói: “Ngày mai hai người hãy dậy từ lúc rạng sáng năm giờ đi, đến Vân Đỉnh Thiên Cung tìm tôi, tôi sẽ huấn luyện cho hai người.”

Nghe hắn nói vậy, Hoàng Sung sung sướng đến nỗi lập tức quỳ phịch xuống mà cao giọng hô to: “Tạ ơn sư phụ!!!”

Dương Quan Quan lại càng hoảng sợ, có cần kích động đến thế không?

 
 
Chương 888


Chương 888

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Dương Quan Quan, Hoàng Sung thầm nghĩ: “Cô không biết cậu ấy lợi hại đến mức nào đâu, đúng là có phúc mà không biết hưởng!”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ Dương Quan Quan có hơi nhát gan quá mức, vậy nên hắn quyết tâm sử dụng phương thức dạy võ để thay đổi sự yếu đuối trong nội tâm của cô ta, giúp cô ta trở nên kiên cường.

Ai cũng nói rượu vào khiến gan người ta to ra, thực ra võ công mới là thứ hiệu nghiệm nhất, có sức khỏe dẻo dai thì làm gì cũng có niềm tin và động lực cả.

“Nhớ kỹ nhé, năm giờ rạng sáng mai!”

“Tôi là người tuân thủ giờ giấc, nếu một trong hai người đến muộn dù chỉ là một phút đồng hồ thì sau này cũng không cần tới làm gì nữa.”

“Có nghe hay không?!”

Nét mặt của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Trên phương diện dạy võ, hắn thường theo lối mòn cổ điển, học điệu bộ hà khắc của các bô lão giang hồ thời xưa.

Hai người kia không hẹn mà cùng bị hắn dọa sợ, vội vàng đồng ý: “Nghe rồi!”

Dương Quan Quan có chút buồn phiền, ngày nào mình cũng phải đi làm, về nhà còn phải livestream thêm vài tiếng nữa, ngày nào cũng phải dậy lúc năm giờ sáng để luyện công, có phải thời gian eo hẹp quá không?

Có điều cô ta cũng không oán giận, bởi cô ta hiểu rõ một đạo lý – phải nếm trải khổ đau mới có thể thành người đứng trên muôn người.

Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: “Cô phải cố gắng thật nhiều nữa, chỉ khi mạnh mẽ thì cô mới không bị người ta bắt nạt. Dù không có quyền lực trong tay thì vũ lực hơn người cũng là một thứ đủ để khiến kẻ khác kiêng kỵ không muốn đối đầu với cô.”

“Thiên tử giận dữ có thể khiến máu chảy khắp thiên hạ; võ phu giận dữ cũng có thể khiến máu phun ra năm thước.”

“Thủy Hoàng Đế có được thiên hạ, nhưng vẫn bị một thích khách thọt chân là Kinh Kha rượt đuổi khắp phòng.”

“Nếu cô có thể luyện võ công tới mức dám dùng võ vi phạm luật lệ thì cô cũng không cần sợ những kẻ như Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn nữa.”

“Thậm chí cả toàn bộ nhà họ Dương cũng thế, liệu ai trong số đó dám đụng vào cô?”

Nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, Hoàng Sung đứng một bên cũng thấy nhiệt huyết trào dâng.

Trong mắt anh ta, Tề Đẳng Nhàn chính là loại người “chỉ trong chớp mắt có thể đánh bại ngàn quân”, là nhân vật có thể dùng võ vi phạm luật lệ.

Quy tắc là gì chứ, tiền tài là gì chứ, trước giá trị vũ lực siêu đẳng của hắn thì tất cả cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, nếu hắn muốn giết ai thì dù người đó có trốn vào giữa doanh trại quân đội cũng chẳng có tác dụng gì.

Cái chết của Vương Hổ khiến khắp nơi huyên náo, tất cả mọi người đều đang suy đoán xem hung thủ là ai, cũng không phải không có người nghi ngờ Tề Đẳng Nhàn, chỉ có điều Hoàng Sung rất chắc chắn, nhất định Vương Hổ đã bị Tề Đẳng Nhàn gi ết chết!

“Nếu mình có thể học được một nửa công phu của sư phụ thì chắc chắn cũng có thể báo được mối thù!” Hoàng Sung khẽ siết nắm đấm, thầm nghĩ.

Tề Đẳng Nhàn phất tay rồi nói: “Được rồi, Hoàng Sung à, anh về trước đi. Đúng năm giờ sáng mai hãy đến Vân Đỉnh Thiên Cung tìm tôi.”

Hoàng Sung nghiêm túc gật đầu: “Xin sư phụ hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ!”

“Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.” Tề Đẳng Nhàn đẩy Dương Quan Quan vào trong xe.
 
Chương 889


Chương 889

Ngồi trên xe, Dương Quan Quan dùng khăn ướt lau gò má sưng đỏ rồi lại cởi giày cao gót lau phần da bị mài đau nhức, động tác chầm chậm như muốn thể hiện rằng tâm trạng cô ta hiện giờ cũng đang rất phức tạp.

Cuối cùng Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà hỏi: “Cuốn sổ chứng nhận mà anh đã cho trưởng phòng Vương xem là gì mà có thể khiến ông ta kiêng kỵ tới mức bỏ qua cả việc anh nổ súng bắn Dương Viễn Sơn trước mặt ông ta?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Muốn biết bí mật của tôi thì cần dùng thứ gì đó để đổi đấy… Hay là, cô cởi hai nút áo sơ mi ra cho tôi nhìn thử đi?”

Dương Quan Quan hung hãn trợn mắt lườm hắn, có chút tức giận, trước mặt cô ta thì cái tên này không bao giờ nghiêm túc được quá lâu, cả ngày hắn chỉ kiếm cớ trêu chọc cô ta mà thôi.

Xuống xe, Dương Quan Quan chần chừ một lúc lâu rồi mới giậm chân xuống đất, nghiến răng hỏi: “Hay anh vào nhà tôi uống cốc cà phê rồi nghỉ ngơi đã?”

Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không từ chối một lời mời mập mờ thế này.

“Anh đi trước đi.” Khi lên cầu thang, Dương Quan Quan vẫn rất cảnh giác, lòng phòng bị của cô ta dành cho hắn chưa hề giảm bớt chút nào.

“Cô phòng tôi như phòng sói mà lại mời tôi vào nhà uống cà phê, chẳng phải cô đang dẫn sói vào nhà hay sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan khẽ hừ một tiếng, giục hắn mau lên tầng.

Vào nhà Dương Quan Quan rồi, Tề Đẳng Nhàn lập tức thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha như một ông tướng.

Dương Quan Quan chưa thay quần áo đã vội vàng rót nước cho hắn, một cô gái mặc trang phục công sở, cặp chân dài mặc quần tất đen cứ đung đưa, quả là thích mắt…

“Đây mới là quan hệ bình thường giữa sếp và thư ký chứ!” Tề Đẳng Nhàn nhận lấy cốc cà phê từ đôi bàn tay trắng nõn, hài lòng nghĩ vậy.

Dương Quan Quan không hổ là người đã đi du học ở nước ngoài mấy năm, cà phê do cô ta pha cực kỳ đậm vị.

Thấy cô ta cảnh giác đề phòng mình, Tề Đẳng Nhàn cũng sinh lòng cảnh giác, chắc thư ký bé nhỏ sẽ không nhổ nước bọt vào cốc cà phê của hắn đâu đấy chứ?

““Walden, bài luận Bất tuân dân sự”, ồ, tư tưởng của cô cũng hơi nguy hiểm đấy…” Tề Đẳng Nhàn hết việc để làm thì bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, hắn quơ lấy một quyển sách trên bàn, bật cười nói.

Dương Quan Quan chỉ gật đầu, khẽ cong môi, trông dễ thương đến lạ, không để tâm đ ến câu bắt chuyện của hắn.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”

Dương Quan Quan bèn đáp: “Đang nghĩ đến việc anh bảo tôi luyện công, liệu mục đích có xấu xa như lúc anh bảo tôi chơi cầu lông cùng anh hay không!”

“Khụ khụ khụ… Không phải, tôi đánh cầu lông không giỏi thật mà.” Tề Đẳng Nhàn giải thích.

Dương Quan Quan quăng cho hắn một ánh mắt đại ý là “Có quỷ mới tin anh”, sau đó cẩn thận kéo mép váy xuống, cặp đùi đẹp nghiêng sang phía khác.

Bầu không khí đang chìm vào ngượng ngập thì Tề Đẳng Nhàn nhận được cuộc gọi từ Hướng Đông Tinh.

Tề Đẳng Nhàn cảm tạ cô ta từ tận đáy lòng vì đã giúp mình phá bỏ bầu không khí xấu hổ trước mắt, hắn vội vàng cầm điện thoại lên nghe máy.

“Hướng tổng có gì muốn chỉ bảo đây?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tìm, nói chuyện với Hướng Đông Tinh thì dễ hơn nhiều.
 
Chương 890


Chương 890

Tâm trạng của Hướng Đông Tinh cũng đang rất tốt, cô ta nói: “Đường dây sản nghiệp của chúng ta đã đột phá toàn diện vòng vây phong tỏa của liên minh kinh tế Từ thị, hiện giờ đang bắt đầu phản công trên quy mô lớn. Ban nãy tôi vừa nhận được cuộc gọi của một số người, tất cả đều đang thăm dò, nói bóng nói gió mãi cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc tôi có năm mươi tỷ đô la Mỹ thật hay không.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Tôi cũng nhận được vài cuộc điện thoại dọa giết.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không cần để ý đến chúng, cứ yên tâm làm việc đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Nếu họ muốn động vào cô thì phải bước qua xác tôi trước đã!”

Cái chết của Vương Hổ là nhằm mục đích khiến chúng nhận thức được, đơn phương giải quyết một mình Hướng Đông Tinh là không đủ, Tề Đẳng Nhàn mới là boss lớn.

Nếu chúng thực sự giế t chết Hướng Đông Tinh thì cũng không ai có thể chống đỡ được sự trả thù điên cuồng của Tề Đẳng Nhàn.

Ngay cả Vương Hổ trốn giữa doanh trại quân đội còn bị chém chết rồi chặt đầu mang đi, vậy thì trên thế giới này còn nơi nào là an toàn nữa chứ?

Tề Đẳng Nhàn trò chuyện cùng Hướng Đông Tinh một lúc rồi cúp máy.

“Khoảng thời gian gần đây là thời kỳ thị phi, cô cũng phải cẩn thận một chút.” Tề Đẳng Nhàn đặt điện thoại di động xuống rồi nói với Dương Quan Quan. “Có điều cô cũng rất đáng tin, từ chối nhiều sự cám dỗ đến vậy cơ mà.”

Dương Quan Quan ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng biết cơ à?”

Cô ta đảm nhận chức thư ký hội đồng quản trị của Tianlai Capital, cũng có thể gọi là quyền cao chức trọng, những đối thủ kia cũng có phái người đến tiếp xúc với cô ta để đưa ra rất nhiều điều kiện cùng lợi ích phong phú, có điều tất cả đều bị cô ta từ chối hết.

Cô ta luôn tin rằng bệ phóng mang tên Tianlai Capital này có thể giúp mình phát triển rất xa, cũng tin rằng chỉ cần mình cố gắng là có thể chống lại nhà họ Dương!

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Dù tôi không xuất hiện ở công ty nhưng mọi chuyện lớn nhỏ tôi đều biết hết, thậm chí tôi còn biết rất nhiều người đang bán đứng lợi ích của công ty.”

Dương Quan Quan hỏi: “Vậy sao anh không mau chóng tìm ra họ rồi khai trừ hết đi?”

“Khai trừ?”

“Thế thì hời cho chúng quá!”

“Những thông tin mà chúng bán đi đều là do tôi cố ý bảo người khác tiết lộ ra, tiện thể khiến Từ Ngạo Tuyết hiểu nhầm một số việc.”

“Đến khi trận chiến thương trường này kết thúc, tôi sẽ kiện chúng rồi cho chúng vào tù ngồi vài năm.”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, đối với kẻ phản bội thì không thể nhân từ nương tay, hơn nữa trước mắt hắn có thể lợi dụng chúng thêm một phen nữa.

Dương Quan Quan nhận thức được sâu sắc sự nham hiểm của cái tên “tư bản chó má” Tề Đẳng Nhàn này, chắc chắn hắn là kiểu sẽ róc sạch cả thịt lẫn xương của người ta…

Tề Đẳng Nhàn uống hết cốc cà phê, cười híp mắt: “Thư ký Dương, cô rót thêm cho tôi được không?”

Dương Quan Quan lườm hắn, bước tới nhận lấy cốc cà phê rồi rót đầy cho hắn thêm một lần nữa.

“Sau này cô đừng có nhát như thế nữa, phải kiên cường lên, gan dạ lên, đừng cứ giữ cái kiểu chỉ biết bắt nạt người nhà.” Tề Đẳng Nhàn nhận lấy cốc cà phê đầy, uống một ngụm rồi căn dặn.

“Tôi cũng muốn thế… Nhưng tôi chưa thể đuổi kịp họ, nên lúc nào tôi cũng lo lắng.” Dương Quan Quan không nhịn được mà thở dài.

“Sợ cái gì mà sợ, tôi là sếp của cô, tôi sẽ chống lưng cho cô!” Tề Đẳng Nhàn không vui nói.

Dương Quan Quan cảm kích hắn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh. Lúc nào tôi cũng bị người ta bắt nạt rồi gây thêm cho anh bao nhiêu phiền phức.”
 
Chương 871


Chương 871

Dương Quan Quan sửng sốt.

Dương Viễn Sơn nói: “Bọn tao cần mày sao chép lại toàn bộ bí mật thương nghiệp của Tianlai Capital rồi đưa cho bọn tao! Nếu có của tập đoàn Hướng thị nữa thì càng tốt.”

Dương Quan Quan tỉnh ngộ, cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ mục đích của hai người này là gì!

Dạo gần đây tập đoàn Hướng thị bắt đầu phản kích, khiến liên minh kinh tế Từ thị nhận ra có điều gì đó rất bất thường. Nhà họ Dương cũng đầu tư ba tỷ vào đó, cũng vì thế nên họ mới bắt ép cô ta làm chuyện thế này!

“Không, tuyệt đối không có khả năng, tôi sẽ không bán đứng công ty của mình!” Dương Quan Quan ngay lập tức từ chối.

“Mày có tư cách từ chối à?”

“Bọn tao không thương lượng điều kiện với mày nữa, bọn tao đang ra lệnh cho mày đấy!”

“Hiểu không?”

Biểu cảm của Dương Viễn Sơn lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, anh ta hung tợn nhìn chằm chằm Dương Quan Quan, vẻ mặt đầy sát khí.

Dương Quan Quan sợ tới nỗi cả người run lên bần bật, nhưng cô ta vẫn nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!”

“Vậy thì chỉ còn cách đổ tro cốt mẹ mày xuống cống thoát nước thôi nhỉ?” Dương Phỉ Phỉ hỏi, dùng chân đá đá bình tro cốt.

Sắc mặt của Dương Quan Quan lập tức trở nên căng thẳng, cô ta muốn bảo vệ tro cốt của mẹ mình, nhưng cô ta cũng không muốn bán đứng Tianlai Capital, lại càng không muốn bán đứng Tề Đẳng Nhàn – người đã nhiều lần trợ giúp cô ta.

“Muốn lấy lại tro cốt của mẹ mày không? Đơn giản lắm nhé.”

“Mày chỉ cần ngoan ngoãn trộm lấy bí mật thương nghiệp của Tianlai Capital cho tao, không chỉ thế đâu, phải trộm được cả của tập đoàn Hướng thị nữa!”

Dương Viễn Sơn uy hiếp nói, vẻ hung hăng hiện lên trong đôi mắt anh ta.

Dương Quan Quan mím môi không nói gì, một điều kiện như vậy, cô ta không thể chấp thuận nghe theo.

“Gì đấy, điếc à? Sao im thế?”

“Dù mày có giả câm giả điếc thì cũng vô ích thôi.”

“Nếu hôm nay mày không đồng ý làm việc cho bọn tao thì đừng hòng được phép bước chân ra khỏi biệt thự này!”

Dương Phỉ Phỉ khoanh tay rồi kiêu ngạo nói, giẫm xuống bình tro cốt dưới chân, tạo nên những tiếng cạch cạch.

Mỗi lần cô ta giẫm xuống bình tro cốt, trái tim của Dương Quan Quan lại đau nhói lên.

“Bọn tao đang nói chuyện với mày, mày có nghe không đấy?!” Dương Viễn Sơn gầm lên một tiếng, giơ chân định đạp vào đầu Dương Quan Quan.

Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, viên đạn găm thẳng vào đùi Dương Viễn Sơn, anh ta đau tới nỗi gào lên thảm thiết rồi lập tức ngã xuống.

Dương Quan Quan sửng sốt, cô ta vừa định lùi lại để né cú đạp kia, không ngờ lại được ai đó cứu.

Cô ta quay đầu nhìn lại, trông thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở cửa biệt thự.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt Dương Phỉ Phỉ trắng bệch ra. Cô ta đã phải chịu thua thiệt dưới tay Tề Đẳng Nhàn nhiều đến nỗi có lẽ cả đời này cũng khó mà quên được!
 
Chương 872


Chương 872

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Viễn Sơn ngẩn ra, nhíu mày thật chặt. Anh ta không hiểu tại sao tên thư sinh ẻo lả kia lại xuất hiện ở nơi đây?

“Tề tổng, anh đến rồi…” Dương Quan Quan run giọng gọi.

“Tề tổng? Hắn là tổng giám đốc của Tianlai Capital?” Trong nháy mắt Dương Viễn Sơn đã hiểu ra, thậm chí anh ta còn có chút khiếp sợ.

Tề Đẳng Nhàn mang theo một khẩu súng bước tới, mặt không đổi sắc.

Sau đó hắn lại nhìn Dương Quan Quan với biểu cảm mất kiên nhẫn, khó chịu hỏi: “Tại sao cô lại bị người khác bắt nạt nữa rồi? Nếu không có người báo cho tôi biết rằng cô bị chúng dẫn đi thì chắc bây giờ tôi cũng chẳng biết đang có chuyện gì xảy ra đâu!”

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, đương nhiên bây giờ cô ta muốn khóc nhiều hơn.

Chẳng biết vì sao, khi thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở đây thì cô ta lại nảy sinh cảm giác muốn sà vào lồ ng ngực hắn mà òa khóc một trận thật to.

Dương Viễn Sơn ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ròng ròng, liên tục r3n rỉ đau đớn. Anh ta giận dữ hét lên: “Thằng họ Tề kia, mày dám nổ súng bắn tao à? Mày có biết thân phận của tao là gì hay không!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Chẳng phải các người chỉ là đám rác rưởi tới từ Ma Đô thôi sao, có gì mà ra vẻ phách lối?”

Gương mặt Dương Phỉ Phỉ sa sầm, cô ta nói: “Anh đừng có quá kiêu ngạo! Anh động tay động chân đả thương người khác thì thôi đi, lần này anh dùng súng, người bị bắn lại là anh ấy, bản chất sự việc sẽ khác hẳn.”

“Các người thích nói sao thì cứ nói, tôi thấy không có vấn đề gì.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, hắn lại giơ súng lên bắn vào cạnh chân Dương Phỉ Phỉ.

“Pằng!”

Dương Phỉ Phỉ hét lên một tiếng chói tai, vội vã lùi về sau, buông tha bình tro cốt.

Tề Đẳng Nhàn bước tới rồi khom lưng nhặt bình tro cốt lên, khinh thường nói với họ: “Lấy tro cốt của thân nhân ra uy hiếp người khác, các người có còn biết hai chữ liêm sỉ được viết thế nào hay không?!”

“Ai cần mày xen vào chuyện riêng của nhà họ Dương ở Ma Đô bọn tao?” Dương Viễn Sơn lạnh giọng hỏi, anh ta đã dùng một chiếc khăn tay buộc chặt đùi mình lại để máu không còn chảy ra nữa.

“Dĩ nhiên tôi chẳng có hứng thú xen vào mấy chuyện rác rưởi của nhà họ Dương ở Ma Đô các anh, nhưng các anh bắt nạt thư ký của tôi, lại còn ép thư ký của tôi phản bội tôi, thế thì tôi đành phải xen vào vậy.” Tề Đẳng Nhàn cụp mắt nhìn Dương Viễn Sơn.

Vẻ mặt Dương Viễn Sơn vô cùng dữ tợn: “Mày cũng to gan quá nhỉ! Mày không chỉ chen chân vào việc của nhà họ Dương bọn tao mà còn dám nổ súng ở một nơi như sơn trang Vân Đỉnh này? Có vẻ mày không muốn sống nữa rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy trọng lượng của bình tro cốt mà mình đang cầm trong tay không đúng lắm, hắn nhíu mày, giơ tay mở nắp bình ra.

Bên trong rỗng tuếch.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Dương Quan Quan cũng ngẩn cả người.

“Các người giấu tro cốt của mẹ tôi đi đâu rồi?!” Dương Quan Quan nổi điên lên, cô ta gào thật to.

“Chậc…” Tề Đẳng Nhàn giơ tay bịt tai, có vẻ không chịu được nữa.

Hắn cốc đầu Dương Quan Quan một cái, mắng: “Chết tiệt, cô động não một chút đi xem nào? Rõ ràng người ta chỉ muốn lừa cô đến đây chứ lấy đâu ra tro cốt của mẹ cô?”

“Nếu mẹ cô chết thì cô phải là người đầu tiên biết chuyện mới đúng! Tại sao chúng lại là người biết trước, thậm chí còn giành được tro cốt của mẹ cô?”
 
Chương 873


Chương 873

“Cô có não không đấy? Không ngờ tôi lại thuê một thư ký ngu xuẩn như cô! Nếu để người khác biết được thì tôi đúng là quá mất mặt!”

Dương Quan Quan cũng ngay lập tức tỉnh ra nhờ những câu mắng của Tề Đẳng Nhàn, thì ra là thế, thì ra từ đầu đến cuối hai người kia chỉ đang lừa gạt mình… Họ căn bản không lấy được tro cốt của mẹ cô ta.

Dương Phỉ Phỉ cười lạnh: “Hắn nói không sai đâu. Dương Quan Quan à, mày đã không có bản lĩnh thì thôi đi, lại còn không có đầu óc nữa, đúng là một con ngu không hơn không kém!”

Tề Đẳng Nhàn đưa tay cầm tờ hợp đồng trên bàn lên đọc qua một lượt, sắc mặt lại càng đen đi, hắn hỏi: “Dạo này ông đây chưa dạy dỗ cô tử tế phải không? Tôi đã nói là không được dễ dàng tin lời người khác cơ mà?”

“Cô đúng là đồ ngốc thật đấy… Một cái bẫy rõ ràng như thế mà cô cũng chẳng nhận ra, lại còn ký tên vào cái hợp đồng ngu xuẩn này?”

“Chậc… Tôi muốn mổ cái đầu chó của cô ra để xem bên trong có phải toàn hồ dán hay không quá đi mất!”

Vừa dứt lời, hắn cầm hợp đồng lên bắt đầu xé, chỉ sau hai ba nhát đã biến nó thành một nhúm giấy vụn.

Cảnh tượng ấy khiến mắt của Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ như muốn nứt ra, họ giận điên lên mà không dám làm gì. Biết thế họ nên cất hợp đồng vào trong két sắt rồi khóa kỹ ngay sau khi Dương Quan Quan đặt bút ký xuống!

“Thằng họ Tề kia, mày dám nhúng tay vào chuyện của bọn tao, lại còn dám nổ súng khiến tao bị thương ở sơn trang Vân Đỉnh này, mày nhất định sẽ phải chết!”

Dương Viễn Sơn gào lên rồi móc điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số gọi viện binh tới.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười, hắn đã thấy khó chịu với cái tính ngang ngược của thằng Dương Viễn Sơn này từ lâu lắm rồi, anh ta còn dám giở trò thọc gậy bánh xe với công ty của hắn, chẳng phải đang tìm đường vào chỗ chết hay sao?

Từ lần trước hắn đã muốn đấm vào mặt anh ta, tiếc là có mẹ vợ ở bên cạnh nên không tiện làm gì, lần này hắn bắt quả tang anh ta đang ức hiếp thư ký bé nhỏ nhà mình, sao có thể buông tha cho anh ta được?

“Anh nhất định phải chết, anh dám dùng súng bắn anh trai tôi, tội này không nhỏ đâu!”

“Dù anh có là tổng giám đốc của Tianlai Capital thì cũng đừng hòng thoát được!”

Dương Phỉ Phỉ phách lối hét lên, trong xã hội nước Hoa thì dùng súng bắn người là một tội danh rất nặng.

Tề Đẳng Nhàn lại yên tâm rằng mình đã có chỗ dựa vững chắc, hắn chỉ cười nói: “Còn lải nhải lắm lời nữa, có tin ông đây một nhát cho cô ngã lăn đùng ra đất luôn không?”

Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ tái nhợt, nhất thời cô ta không thốt lên được một lời nào nữa. Cô ta đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn, hắn đã giết con hãn huyết bảo mã kia chỉ bằng một mũi tên duy nhất!

Cô ta không dám trêu vào hắn, chưa chắc tên điên Tề Đẳng Nhàn kia không dám bắn mình thật.

Tổng cộng Dương Viễn Sơn gọi hai cuộc điện thoại, cuộc thứ nhất là gọi cho Đổng Thụy, người phụ trách sơn trang Vân Đỉnh.

Cuộc thứ hai là gọi cho trưởng phòng Vương thuộc cục An ninh quốc gia thành phố Trung Hải.

“Thằng họ Tề kia, mày có giỏi thì đừng chạy!” Dương Viễn Sơn đặt điện thoại di động xuống rồi hung hăng nói.

“Chạy? Nói đùa gì thế? Các người bắt nạt thư ký của tôi đến mức này mà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho các người hay sao?” Tề Đẳng Nhàn cười gằn đáp lại. Trong giây phút này, dường như hắn đã biến thành đại ma vương.
 
Chương 874


Chương 874

Trong lòng Dương Quan Quan có đôi phần cảm kích hắn, mỗi lần cô ta gặp khó khăn là hắn lại đứng ra che chở.

Hắn chỉ hơi hung ác một chút mà thôi, cũng có thể gọi là người tốt mà!

Chút tình cảm ấm áp vừa dâng lên trong lòng Dương Quan Quan, cô ta đã thấy Tề Đẳng Nhàn hung hăng quay đầu lại, bắt đầu mắng mỏ mình!

“Lần sau cô để tâm thêm một chút có được hay không vậy?”

“Còn nữa, cô có thể học thêm chút bản lĩnh được không?”

“Lần nào cũng bị người ta bắt nạt, cô không phiền chứ ông đây vừa phiền vừa mệt lắm!”

“Lần sau cô mà để người khác bắt nạt nữa thì ông đây cũng không muốn quản đâu!”

“Lúc nào về thì ở yên đấy để tôi dạy thêm một hai chiêu, xốc lại tinh thần đi, đừng có ủ rũ suốt ngày nữa hiểu không?!”

Dương Quan Quan sửng sốt vì một tràng những câu mắng của Tề Đẳng Nhàn, mặt đỏ tới mang tai, đứng dậy.

“Cô đúng là đồ chỉ giỏi bắt nạt người nhà mình, suốt ngày chỉ biết to giọng với cấp trên, cô thử lấy cái sức lực mà cô đã dùng để đập bàn tôi hồi xưa ra trước mặt hai đứa khốn nạn này xem nào?”

“Lần sau tôi mà còn thấy cô co rúm vào thế này nữa là tôi bắn cho một phát đấy!”

Tề Đẳng Nhàn càng nói càng thấy tức.

Hắn cũng đâu còn cách nào khác, Dương Quan Quan trước mặt người ngoài thì sợ sệt yếu đuối, trước mặt mình thì đấm đá bình bịch, giận không nói nổi.

Dù sao không có so sánh thì cũng không có đau thương mà.

Dương Quan Quan bị mắng xẹp miệng, suýt thì bật khóc, Tề Đẳng Nhàn lại trợn mắt quát to: “Khóc đi xem nào, cô mà dám khóc thì tôi sẽ đập cho cô một trận rồi nói tiếp!”

Dương Quan Quan khịt mũi một cái, sợ tới nỗi không dám khóc.

Thấy cô ta tỏ ra ngượng ngùng, Tề Đẳng Nhàn cũng có cảm giác hình như mình đã quá nóng nảy. Hắn bèn dịu giọng nói: “Được rồi, đừng buồn nữa, để lát tôi phân tích cho cô hiểu ra.”

Dương Quan Quan cũng biết mình quá hèn nhát, gặp trắc trở thì muốn lùi bước, lúc nào cũng nghĩ rằng phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của tất cả mọi người, không có dũng khí đối đầu trực diện với khó khăn như Tề Đẳng Nhàn.

Mới ban nãy thôi, Tề Đẳng Nhàn vừa ra tay đã nổ súng bắn vào chân Dương Viễn Sơn, Dương Quan Quan không thể có được lòng can đảm như vậy, chỉ biết thầm ngưỡng mộ trong lòng.

“Đúng là đồ thỏ đế.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ, giơ tay vuốt má Dương Quan Quan, cũng hơi xót xa vì cô ta bị tát.

Từ khi hắn quen Dương Quan Quan đến bây giờ, mỗi lần có chuyện không may xảy đến thì người bị thương lại là cô ta.

Dương Quan Quan khịt mũi, nhẹ nhàng giơ hai tay ra nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn, không chịu buông, như thể cô ta đã tìm được chỗ dựa.

Lúc này, người mà Dương Viễn Sơn gọi là Đổng Thụy đã tới.

Ông ta xuất hiện rất nhanh, mang theo hơn mười vệ sĩ tư nhân, những vệ sĩ này đều được trang bị súng lục, hơn nữa còn là những người có giấy chứng nhận sử dụng súng hợp pháp.

“Đổng quản lý, ông tới thật đúng lúc!”

“Tôi đang muốn hỏi xem công tác an ninh của sơn trang Vân Đỉnh các người thế nào đây?”

“Các người để một tên hung hãn xông vào nhà tôi trong tình trạng có súng, làm tôi bị thương, uy hiếp đến an toàn tính mạng của tôi!”
 
Chương 875


Chương 875

Dương Viễn Sơn lập tức hét to, thái độ hừng hực khí thế, muốn Đổng Thụy đứng ra đòi lại công bằng cho mình.

Đổng Thụy là một người đàn ông khá mập, cao khoảng hơn mét tám, tạo nên áp lực rất mãnh liệt cho người đứng đối diện ông ta. Ông ta híp mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trên mặt đầy sát khí.

Đổng Thụy lại quay đầu cười với Dương Viễn Sơn: “Dương thiếu gia cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lí tên này cho cậu!”

Vừa dứt lời, Đổng Thụy bước lên một bước, đứng ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

“Ông Đổng quản lý à… Sự việc không như những gì anh ta nói đâu, thực ra họ đã lừa tôi đến đây để uy hiếp tôi, sau đó mới…” Dương Quan Quan nhỏ giọng giải thích.

Đổng Thụy khoát tay ngắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe mấy lời bao biện nhảm nhí của hai cô cậu! Tôi không quan tâm lý do là vì sao nhưng sự thật là hai cô cậu đã nổ súng bắn người, còn xâm nhập trái phép vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh chúng tôi!”

“Như thế nghĩa là không nể mặt tôi, không coi trọng thể diện của sơn trang Vân Đỉnh này!”

“Dám xông vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh chúng tôi nghĩa là dám phạm vào luật lệ của tôi, là đang khiêu khích uy quyền của tôi!”

Dương Viễn Sơn cười nhạt, Đổng Thụy là nhân vật có số có má kể từ khi sơn trang Vân Đỉnh bắt đầu khai trương, chuyên quản lý khu này, không biết đã bao nhiêu người bị ông ta “dạy dỗ” đến chết.

Tề Đẳng Nhàn dám xông vào biệt thự mà anh ta mua trong sơn trang Vân Đỉnh, nghĩa là hắn hoàn toàn không đặt Đổng Thụy vào trong mắt, huống chi hắn còn nổ súng bắn người!

“Sao cô phải sợ sệt thế?” Tề Đẳng Nhàn có chút bất mãn liếc nhìn Dương Quan Quan, hắn chỉ thấy lời giải thích của cô ta đã hạ thấp uy phong của mình.

Dương Quan Quan ngượng ngùng rụt cổ, mím môi không nói nữa.

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, quay sang nói với Đổng Thụy: “Tôi cũng sống trong sơn trang Vân Đỉnh nên tới thăm nhà anh ta, không được hay sao?”

Đổng Thụy ngẩn người, hỏi lại: “Cậu sống ở khu nào?”

“Vân Đỉnh Thiên Cung trên đỉnh núi Vân Đỉnh.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.

Nghe vậy, Dương Viễn Sơn bật cười rồi nói: “Vân Đỉnh Thiên Cung là sản nghiệp do Vĩnh Dạ quân vương Sở Vô Đạo mua lại, mày mà cũng có tư cách ở lại đó sao? Hay là mày định bịa chuyện y như lần trước, nói là Sở Vô Đạo đã tặng Vân Đỉnh Thiên Cung cho mày?”

Đổng Thụy hỏi: “Hình như Dương thiếu gia biết một số chuyện?”

“Thằng này suốt ngày nói nó sống ở Vân Đỉnh Thiên Cung là để ra vẻ ta đây lừa người khác thôi, lần trước nó đã bị vạch trần, không ngờ da mặt nó lại dày đến mức nói dối trước mặt Đổng quản lý.” Dương Viễn Sơn cười nhạo.

Đổng Thụy gật đầu, sau đó cười lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn: “Tôi chính là người phụ trách sơn trang Vân Đỉnh, Vân Đỉnh Thiên Cung là ai mua lại, tôi cũng hiểu rõ như lòng bàn tay. Cậu muốn lừa tôi bằng cái tên đó à? Có phải cậu coi thường chỉ số thông minh của tôi?”

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, trả lời: “Đúng là tôi nghĩ chỉ số thông minh của ông hơi thấp.”

Nghe hắn nói vậy, Đổng Thụy giận tím cả mặt.

Ông ta vung tay, mười mấy tên thuộc hạ đều giơ súng nhắm thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, chỉ đợi ông ta ra lệnh là sẽ bắn Tề Đẳng Nhàn thủng lỗ chỗ như một cái sàng ngay lập tức.

Dương Phỉ Phỉ vỗ tay: “Bắn chết hắn đi, hắn đã mang súng xông vào biệt thự của chúng tôi còn dám làm anh tôi bị thương, dù ông có hạ lệnh bắn chết hắn thì người khác cũng không bắt bẻ được gì!”
 
Chương 876


Chương 876

Đổng Thụy cũng cười: “Làm thế thì có vẻ hơi đơn giản, không có gì vui hết.”

Dương Phỉ Phỉ sửng sốt, sau đó bật cười: “Được lắm, Đổng quản lý muốn chơi thế nào thì cứ chơi! Nhất định ông phải chơi đùa hắn đến chết mới được!”

“Cô cứ yên tâm, cậu ta dám lấy tên Vân Đỉnh Thiên Cung đi lừa gạt khắp nơi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”

“Hơn nữa cậu ta còn dám mang súng xông vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh, khiến Dương thiếu gia bị thương, tội lại càng to thêm một bậc!”

Trên gương mặt béo ú của Đổng Thụy là nụ cười nhe răng khiến người ta sợ hãi vô cùng, đến cả Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà nổi da gà khi nhìn ông ta.

Tề Đẳng Nhàn đã sớm quen với đủ loại đạo lý trong miệng những người này.

Bất kể nơi nào cũng có quy luật mạnh được yếu thua, nếu nắm đấm của bạn mạnh thì đối phương sẽ nói chuyện đạo lý với bạn, nếu nắm đấm của bạn quá mềm yếu, vậy thì ngại quá, làm gì có đạo lý nào.

Có vẻ Đổng Thụy chính là loại người như vậy.

Đổng Thụy nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Có súng thì giỏi lắm sao? Bây giờ không còn là thời đại một người một súng có thể ngang ngược hống hách khắp nơi được nữa.”

“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội được sống sót rời khỏi sơn trang Vân Đỉnh.”

“Cậu hãy tự dùng súng bắn bỏ chân mình rồi tự vả miệng mình một trăm cái đi.”

“Rồi tôi sẽ thả cậu ra ngoài.”

Ông ta cao hơn một mét tám, cơ thể lại mập mạp, mang lại cảm giác cực kỳ dữ dằn, khi nói chuyện lại tạo ra áp lực vô cùng mãnh liệt.

Dương Viễn Sơn ở một bên cười gằn: “Hắn không thể dễ dàng rời đi như vậy đâu, tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương thuộc cục An ninh quốc gia rồi! Ông ấy sẽ đến và xử lý nghiêm minh vụ việc này ngay thôi.”

Đổng Thụy ồ lên một tiếng, nói: “Thì ra là vậy, có điều đây là địa bàn của tôi nên mọi người phải tuân theo luật lệ của tôi.”

“Cậu cứ làm theo những gì tôi đã nói đi, tôi có thể bỏ qua cho cậu, về phần trưởng phòng Vương xử lý cậu ra sao thì đó sẽ là chuyện của anh ta.”

“Nếu cậu không làm thì chỉ sợ sẽ không đợi được đến lúc trưởng phòng Vương tới xử lý cậu đâu.”

Đám thuộc hạ mà Đổng Thụy mang theo cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt là nụ cười đắc thắng.

“Còn không mau ra tay đi? Chẳng lẽ mày còn đang đợi Đổng quản lý tự ra tay xử lý mày à?”

“Đổng quản lý không mấy khi cho người khác cơ hội đâu đấy, mày phải biết quý trọng, tranh thủ thời gian đi.”

“Đổng quản lý khoan dung độ lượng nên mới đồng ý để lại cái mạng chó của mày, mày còn không mau quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy để tạ ơn?”

Dương Phỉ Phỉ đứng cạnh đó xem, vô cùng hả giận, cái tên Tề Đẳng Nhàn lúc nào cũng coi trời bằng vung, cuối cùng hôm nay cũng có người trị được hắn, phỏng chừng hắn không kiêu ngạo nổi nữa rồi!

“Tôi cũng cho ông một cơ hội, quỳ xuống rồi bò ra ngoài cửa đi, lúc đó tôi sẽ bỏ qua cho ông.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Khuôn mặt của Đổng Thụy cứng đờ, sau đó ông ta bật cười ha ha: “Được lắm, trước giờ chưa từng có ai dám nói như thế với tôi, cậu là người đầu tiên đấy!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, giơ tay, một cái tát giáng xuống nhanh như chớp!

“Chát!”

Tiếng vang cực kỳ lớn, Đổng Thụy bị tát lảo đảo vài bước, suýt thì ngã oạch xuống.
 
Chương 877


Chương 877

“Ra vẻ cái con mẹ chúng mày à? Tao thực sự không thích mấy thằng thích ra vẻ như chúng mày đâu đấy.” Tề Đẳng Nhàn hùng hổ nói, vừa nói vừa bước tới túm lấy cổ áo Đổng Thụy.

“Buông Đổng quản lý ra!”

Đám thuộc hạ của Đổng Thụy không khỏi kinh hãi, tất cả đều phẫn nộ thét lên, giơ súng nhắm vào Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lấy một tấm thẻ ra từ trong túi áo, đặt trong lòng bàn tay mình rồi đập bốp một cái vào miệng Đổng Thụy.

“Mày mở con mắt ra mà nhìn cho kỹ giúp ông đây xem, cái này có phải thẻ ra vào Vân Đỉnh Thiên Cung không?” Cú đập của Tề Đẳng Nhàn khiến miệng Đổng Thụy đầy máu, đến cả răng cũng rụng ra.

Đổng Thụy đau đớn hét lên, nhưng sau khi nhìn rõ tấm thẻ ra vào trong tay Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.

Thứ mà Tề Đẳng Nhàn đang cầm lúc này thực sự là thẻ ra vào “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

“Vân Đỉnh Thiên Cung” là biệt thự độc nhất vô nhị trong sơn trang Vân Đỉnh, trước đây đã được bán lại cho Sở Vô Đạo với giá hai tỷ tròn!

Phải biết, ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng từng muốn mua nhưng không mua được.

Tề Đẳng Nhàn buông Đổng Thụy ra, lạnh lùng hỏi: “Mày còn muốn vênh váo nữa không? Vênh nữa cho tao xem nào?”

Đổng Thụy khiếp sợ nhìn thẻ ra vào trong tay Tề Đẳng Nhàn, cơ thể run bần bật.

Gương mặt Dương Viễn Sơn âm trầm, anh ta nói: “Đổng quản lý, Vân Đỉnh Thiên Cung là do Sở Vô Đạo mua lại, chắc chắn tên này đã lấy trộm thẻ ra vào của anh ta!”

Đổng Thụy không dám lên tiếng đáp lại câu nói ấy, Sở Vô Đạo là ai cơ chứ? Ai lại có năng lực đi trộm thẻ ra vào của anh ta?

Những thuộc hạ của Đổng Thụy cũng đều hạ súng xuống, mặt cả đám đều chuyển màu tái mét, nói không nên lời.

“Nói đi?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ vỗ hai gò má mập mạp của Đổng Thụy, thản nhiên cất lời.

“Tôi… Tôi sai rồi!” Đổng Thụy vội vàng cúi đầu nói lời xin lỗi, cơ thể không ngừng run lên như cầy sấy.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại thực sự là chủ nhân của “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

Chắc hẳn Sở Vô Đạo đã âm thầm chuyển nhượng lại biệt thự này cho hắn, có điều, bất kể ra sao, người có thể sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung” cũng không phải người mà một tên quản lý quèn như ông ta có thể trêu chọc được.

Nếu chuyện này được báo cáo với cấp trên thì sợ là các sếp thậm chí còn nảy ra ý định muốn diệt trừ ông ta không biết chừng.

“Sai rồi à? Sai rồi là xong à?”

“Ban nãy chúng mày bảo tao thế nào nhỉ?”

“Con người tao ấy, rất ít khi cho kẻ khác cơ hội. Mày phải biết quý trọng, phải quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy mà tạ ơn đi.”

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Đổng Thụy, bàn tay cầm thẻ ra vào liên tục vỗ nhè nhẹ vào mặt ông ta, biểu cảm rét lạnh như băng tuyết.

Nhất thời Đổng Thụy nín thở, quay đầu hung hăng lườm nguýt mấy tên thuộc hạ lắm mồm.

Lời mà chúng vừa nói ban nãy lại bị Tề Đẳng Nhàn trả hết cho ông ta, đúng là họa từ miệng mà ra!
 
Chương 878


Chương 878

Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt sùng bái, cô ta tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng có thể trở nên oai phong như hắn vậy, có thể không sợ hãi bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện gì.

“Thưa ngài Tề…” Đổng Thụy há miệng, dường như muốn giải thích gì đó.

“Quỳ xuống, bò ra ngoài cửa. Đừng nhắc đến việc nổ súng, dù tao có mang đại bác ra đây thì mày cũng không có tư cách xen vào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

Trước mắt bao nhiêu con người, Đổng Thụy thấy mình có hơi mất mặt.

Tề Đẳng Nhàn cau mày: “Sơn trang Vân Đỉnh của chúng mày là do ai nắm giữ? Số điện thoại của ông chủ chúng mày là bao nhiêu?”

Nghe vậy, Đổng Thụy lập tức quỳ xuống bộp một tiếng.

Người sống trong sơn trang Vân Đỉnh đều là những người có thân phận rất cao hoặc rất giàu có, huống chi là người sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung”.

Một người có thể khiến Sở Vô Đạo chắp tay chuyển nhượng một căn nhà như thế, sao ông ta có thể trêu vào được?

“Bò ra đi!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ tay về phía cửa, nói với gương mặt không cảm xúc.

Nếu cái tên Đổng Thụy này giở đạo lý ra nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ dùng đạo lý đáp lại, nhưng nếu đối phương không muốn bàn về đạo lý thì cũng chẳng có lý do gì để hắn nương tay.

Mọi người đều nói tốt xấu gì cũng phải chừa lại một con đường, mai sau còn gặp lại.

Nhưng dường như Tề Đẳng Nhàn không có ý định chừa lại đường cho bất cứ ai, từ trước đến nay phong cách hành động của hắn đều rất quyết đoán tuyệt tình.

Đổng Thụy lập tức bò ra cửa biệt thự bằng cả hai tay lẫn hai chân.

Cảnh tượng ấy khiến Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn ngẩn người… Đổng Thụy oai phong lẫm liệt mà lại bị Tề Đẳng Nhàn bắt cút ra khỏi nơi này bằng tư thế bò nhục nhã!

Không chỉ vậy, hóa ra Tề Đẳng Nhàn thực sự là chủ nhân hiện tại của “Vân Đỉnh Thiên Cung”! Từ bao giờ mà căn biệt thự ấy được Sở Vô Đạo chuyển nhượng lại cho hắn?

Trong giờ phút này, hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nhọc.

Đổng Thụy bò ra khỏi biệt thự, thấy đám thuộc hạ của mình vẫn đang ngẩn tò te đứng đó thì lập tức đen mặt, giận dữ hét lên: “Chúng mày còn ở trong đấy làm gì nữa? Đợi ăn cơm à?!”

Vậy là lũ thuộc hạ của Đổng Thụy cũng vội vàng chạy ra ngoài cửa.

“Đổng quản lý, chúng ta thực sự sẽ mặc kệ chuyện này sao? Tôi thấy vị kia hung dữ quá, chắc cậu ta sẽ không thực sự xuống tay gi ết chết Dương thiếu gia đâu nhỉ…” Có người không nhịn được mà thấp giọng nói.

“Người ta sống trong vctc đấy, dù có giết sạch cả nhà mày thì tao cũng không hó hé được tiếng nào đâu!” Đổng Thụy hung tợn đáp lời hắn ta.

Đúng lúc này, Đổng Thụy lại nhìn thấy xe của cục An ninh quốc gia đã tới. trưởng phòng Vương bước xuống từ trên xe.

Ông ta lập tức bước nhanh hơn, ông ta không muốn dính dáng tới chuyện này thêm một giây một phút nào nữa.

Chân trước Đổng Thụy vừa đi, chân sau trưởng phòng Vương của cục An ninh quốc gia đã dẫn người đến.

Dương Viễn Sơn bèn cười lạnh nói: “Mày tưởng mày dọa được Đổng Thụy là xong việc à? Mày dùng súng, chắc chắn cục An ninh quốc gia sẽ không bỏ qua cho mày!”
 
Chương 879


Chương 879

Dương Phỉ Phỉ ở một bên cũng liên tục gật đầu. Có thể Tề Đẳng Nhàn đủ năng lực để khiến Đổng Thụy sợ hãi chạy mất, nhưng hắn đã nổ súng khiến Dương Viễn Sơn bị thương, tính chất của sự việc lần này là vô cùng nghiêm trọng.

Nước Hoa là một quốc gia cấm sử dụng súng, nếu có vụ án liên quan đến súng đạn thì tất cả mọi người đều sẽ quan tâm.

“Trưởng phòng Vương, chính là người này đây, hắn dám xông vào biệt thự của tôi rồi nổ súng về phía tôi, khiến đùi tôi bị thương!” Dương Viễn Sơn vừa nhìn thấy trưởng phòng Vương đã ngay lập tức lên tiếng tố cáo.

Ánh mắt của trưởng phòng Vương nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta ngẩn ra, hờ hững nói: “Đây chẳng phải Tề tổng của Tianlai Capital hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn không biết trưởng phòng Vương là ai, chỉ là dạo gần đây danh tiếng của hắn quá vang dội, trưởng phòng Vương biết hắn cũng chẳng có gì là lạ.

“Trưởng phòng Vương, hai người kia bắt cóc thư ký của tôi, lấy người nhà của thư ký của tôi ra để uy hiếp cô ấy, cố ép buộc cô ấy đánh cắp bí mật thương nghiệp của công ty chúng tôi.” Tề Đẳng Nhàn có sao nói vậy, không phóng đại sự việc chút nào.

“Phải đấy, thưa trưởng phòng Vương… Họ nói dối là đang nắm trong tay tro cốt của mẹ tôi để lừa tôi đến đây, sau đó mới tiến hành uy hiếp.” Dương Quan Quan lắp bắp, có vẻ rất tội nghiệp.

Trưởng phòng Vương không quan tâm đ ến những chuyện này, ông ta chỉ nhìn vào khẩu súng trong tay Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi: “Vậy có nghĩa là Tề tổng thực sự đã sử dụng súng phải không?”

Tề Đẳng Nhàn đáp: “Đúng là tôi đã nổ súng.”

Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn đều không còn lo lắng nữa. Chưa tính đến việc họ có quan hệ với trưởng phòng Vương, chỉ mỗi chuyện Tề Đẳng Nhàn nổ súng đã đủ để trưởng phòng Vương không dễ dàng buông tha cho hắn!

“Chẳng lẽ Tề tổng không biết nước Hoa chúng ta là một quốc gia cấm súng đạn?” Trưởng phòng Vương nở một nụ cười lạnh lẽo.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì.

Trưởng phòng Vương tiếp tục nói: “Dù thư ký của cậu có bị họ bắt cóc thì cậu cũng nên giải quyết vấn đề bằng cách báo chuyện này cho cảnh sát mới đúng chứ?”

“Tại sao cậu phải nổ súng?”

“Hơn nữa, khẩu súng này của cậu từ đâu ra?”

“Cậu có giấy chứng nhận đó là súng hợp pháp hay không?”

Mỗi lần nói ra một câu là trưởng phòng Vương lại tiến lên thêm một bước, tạo ra áp lực vô cùng kinh khủng.

Dương Quan Quan nói: “Trưởng phòng Vương, anh ấy nổ súng là để cứu tôi…”

“Im miệng!” Trưởng phòng Vương quay đầu, lạnh giọng quát to.

“Dù mục đích của cậu ta có là cứu người thì cũng không đáng phải nổ súng, và cũng không được phép nổ súng!”

“Dám dùng súng nghĩa là cậu ta đã phạm pháp!”

Dường như trưởng phòng Vương chỉ chuyên tâm cắn mãi không nhả việc Tề Đẳng Nhàn đã nổ súng khiến người khác bị thương, ông ta căn bản không hề quan tâm đ ến những chuyện đã xảy ra trước khi Tề Đẳng Nhàn nổ súng.

Trước tình huống này, Tề Đẳng Nhàn chẳng những không hề ngạc nhiên mà còn nở nụ cười chế giễu.

“Cậu bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu cho tôi!”
 
Chương 880


Chương 880

“Dù cậu có là ông chủ của một doanh nghiệp tỷ đô thì cũng phải tuân theo luật pháp!”

Trưởng phòng Vương lớn tiếng quát to, có vẻ cực kỳ oai nghiêm chính trực.

Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Trưởng phòng Vương cũng đã nghe lý do tôi phải nổ súng rồi đấy, chẳng lẽ họ không phải gánh chịu chút trách nhiệm nào sao?”

Trưởng phòng Vương lạnh lùng nói: “Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy một tên côn đồ mang súng xông vào một căn nhà giữa khu căn hộ cao cấp, đồng thời còn nổ súng khiến chủ nhà bị thương trên đùi, còn lại thì tôi không thấy gì hết!”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán: “Trưởng phòng Vương thật đúng là một quan chức tốt, chỉ chuyên môn phục vụ người có tiền có quyền!”

“Làm càn! Ai cho mày lá gan nói thế với trưởng phòng Vương? Mau câm miệng đi!”

“Mày có biết mày đã vi phạm điều lệ đảm bảo an ninh của đất nước này hay không? Chúng tao thậm chí còn được phép bắn gục mày ngay tại chỗ đấy!”

“Mày còn dám lắm lời thêm một lần nào nữa thôi, đợi đến lúc về cục tao sẽ cho mày không còn răng mà húp cháo!”

Những cấp dưới đứng sau lưng trưởng phòng Vương to tiếng quát Tề Đẳng Nhàn để bảo vệ ông ta.

Dương Viễn Sơn cũng cười nhạt, anh ta nói: “Dù những thứ mày vừa kể có là sự thật thì đã sao?”

“Dù tao có bắt cóc Dương Quan Quan, thậm chí còn uy hiếp nó, ép nó đi lấy trộm bí mật thương nghiệp, thì đã sao nào?”

“Tao dám làm thế đấy! Vì tao là thiếu gia của nhà họ Dương ở Ma Đô!”

“Còn mày là cái thá gì? Mày tưởng mày có vài đồng bạc lẻ thì cao quý lắm hay sao? Địa vị xã hội của mày có cao hơn tao không?”

“Tao muốn phạt nó thế nào thì cũng là chuyện hợp lý hợp tình, lẽ ra nó nên im lặng chịu đựng mới phải.”

“Nếu mày không thể chấp nhận được mà muốn ra mặt thay nó thì nghĩa là mày đã phạm pháp! Dám làm tao bị thương, cũng là phạm pháp khi mày đã hiểu rõ luật lệ, tội của mày càng tăng thêm một bậc!”

Dương Phỉ Phỉ cũng đắc ý nói: “Bọn tôi đến từ nhà họ Dương ở Ma Đô, không phải ai cũng có khả năng trêu vào đâu!”

Nghe xong những lời ngông cuồng của Dương Viễn Sơn, Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói trưởng phòng Vương: “Ông đồng ý với những gì anh ta vừa nói sao?”

Trưởng phòng Vương mỉm cười đáp: “Ồ? Theo tôi thì cậu ấy chẳng nói gì sai cả.”

“Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Dương ở Ma Đô, cậu ấy muốn xử lý ai thì cứ việc xử lý người đó.”

“Nếu cậu dám can thiệp vào thì chính là phạm pháp.”

Khi nói những lời này, ngữ điệu của ông ta dần trở nên khinh miệt hơn bao giờ hết: “Chắc không phải Tề tổng nghĩ cậu đã tạo được chút danh tiếng dạo gần đây thì cậu thực sự có thể thoải mái làm gì thì làm ở thành phố Trung Hải này đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ vậy, chỉ có điều luôn luôn có một vài tên ngang ngược không có mắt, khiêu khích họng súng của tôi.”

Mặt Dương Quan Quan chuyển màu trắng bệch, cô ta run giọng nói: “Sao các người có thể như vậy? Sao các người có thể giở trò ức hiếp người ta như vậy được cơ chứ!”

Dương Viễn Sơn thản nhiên đáp: “Dương Quan Quan, thế giới này là như thế đấy, mạnh được thì yếu thua! Bọn tao là hậu duệ của nhà họ Dương ở Ma Đô, còn mày chỉ là một đứa con hoang thấp hèn.”

“Những thứ này đều là đặc quyền mà cả đời mày hâm mộ không hết!”

“Mày vô dụng như thế, dù có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là phường bới rác mà thôi, bọn tao muốn chà đạp mày thế nào thì chà đạp!”
 
Chương 881


Chương 881

Dương Quan Quan có chút chán nản, thế giới này thực sự là thế sao? Dù cô ta có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa vô dụng sao?

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Đừng nghe chúng nói những lời nhảm nhí!”

Trưởng phòng Vương đã không còn kiên nhẫn nữa, ông ta lạnh mặt nói: “Bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu, im lặng chịu trói đi! Nếu cậu có gan phản kháng thì tôi cũng sẽ không quan tâm đ ến việc cậu có phải tổng giám đốc của Tianlai Capital hay không, mà sẽ cho người nổ súng bắn chết cậu!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, giơ tay lên, sau đó bóp cò nhanh như chớp!

Phát đạn của hắn nhắm thẳng vào chân còn lại của Dương Viễn Sơn!

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo là máu tươi văng tung tóe!

Ngay sau đó, tiếng gào thảm thiết của Dương Viễn Sơn cũng vang lên, anh ta ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ròng ròng, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.

Cảnh tượng ấy khiến tất cả những người đang có mặt phải ngẩn ra!

Dù là trưởng phòng Vương cũng phải kinh hãi, Tề Đẳng Nhàn dám nổ súng bắn Dương Viễn Sơn ngay trước mắt ông ta sao?!

Ông ta biết Tề Đẳng Nhàn có thân phận, có bối cảnh, dù chuyện thế này đã xảy ra thì cùng lắm ông ta cũng chỉ có thể bắt hắn về cục nhốt vào nhà giam vài ngày, để hắn chịu thiệt một chút mà thôi.

Thế nhưng bây giờ hắn lại tiếp tục nổ súng ngay trước mắt ông ta, tính chất của sự việc sẽ trở nên khác hẳn!

Vì sao người này lại ngông cuồng không biết sợ là gì như thế?!

“Ngại quá, lần đầu tiên tôi dùng súng nên có hơi hồi hộp.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười.

Vừa nói xong, ngón tay hắn lại bóp cò, bắ n ra thêm một phát súng, pằng một tiếng, viên đạn găm trúng cánh tay phải của Dương Viễn Sơn.

Dương Viễn Sơn lại gào lên thảm thiết, đau tới nỗi liên tục lăn lộn trên đất, suýt thì bất tỉnh. Anh ta hét lên: “Trưởng phòng Vương, ông còn đợi gì nữa?!”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Ngại quá, cướp cò cướp cò.”

“Bỏ súng xuống đất cho tôi!”

Hai mắt trưởng phòng Vương như muốn nứt ra, ông ta rút súng, hung hăng kề vào gáy Tề Đẳng Nhàn, tức giận gào thét.

Đến cả Dương Quan Quan cũng bị hành vi kiêu ngạo của Tề Đẳng Nhàn làm cho sợ hãi đến mức chấn động, hắn dám nổ liền hai phát súng vào Dương Viễn Sơn ngay trước mặt người của cục An ninh quốc gia, quả thực quá k1ch thích rồi…

Thậm chí đầu cô ta còn ong ong nhức buốt, không hiểu nổi tiếp theo Tề Đẳng Nhàn định làm gì để dọn dẹp hậu quả.

Tề Đẳng Nhàn bị trưởng phòng Vương dí súng vào sau gáy, bèn mỉm cười nói: “Trưởng phòng Vương đừng nóng, tôi chỉ không cẩn thận cướp cò súng thôi mà.”

Dứt lời, hắn đưa tay khóa chốt an toàn lại.

Nhìn cảnh ấy, trưởng phòng Vương thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu tên điên này còn tiếp tục nổ súng nữa thì chính ông ta cũng không biết mình có nên bóp cò hay không!

“Tề tổng, trò đùa của cậu quá đáng rồi đấy. Cậu dám nổ hai phát súng khiến Dương thiếu gia bị thương ngay trước mặt các nhân viên của cục An ninh quốc gia chúng tôi sao?!” Trưởng phòng Vương nghiến răng nghiến lợi nói.

Dù hai phát súng của Tề Đẳng Nhàn bắn trúng người Dương Viễn Sơn, nhưng đồng thời chúng cũng đang bắn thẳng vào thể diện của ông ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top