Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Thế Cường Long
Chương 1681: Đây chính là phương thức cứu rỗi ảo diệu


Robben bước đến trước mặt Giáo hoàng, giơ cây thánh giá trước ngực và trầm giọng nói: "Avada, Tổng giám mục, tôi xin ngài hãy sám hối tội lỗi của mình dưới cái nhìn chăm chú của Thánh chủ! Ngài thân là tổng giám mục khu phía Nam lại lợi dụng quyền lực của mình để tống tiền người khác, đây là tội ác không thể tha thứ!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, người ta vừa có 800 triệu đến tay mà các người đã biết sao?  

 

Anh không khỏi nhìn Giáo hoàng, cái quái gì vậy, trên người của ngài sẽ không thật sự có linh hồn gì đó chứ, lão... lão Giáo hoàng này chắc không thể sử dụng ma pháp gì đó đâu nhỉ?  

 

Giáo hoàng thấy Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc đến không nói nên lời: "Cậu còn muốn nói gì nữa?"

"Này, tôi dùng 800 triệu kia để đầu tư xây dựng thánh đường ở Nam Dương, vừa có tiền đã muốn chạy tới báo tin vui cho Giáo hoàng ngài mà!"  

 

Tề Đẳng Nhàn dang hai tay ra bất lực nói, cảm thấy mình đã bị đối xử bất công.  

 

Giáo hoàng và Robben đều không khỏi sửng sốt!  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Giáo hoàng, để thần làm một phép tính cho người… Thánh đường có tổng diện tích khoảng 20.000 mét vuông, tương đương với diện tích của ba sân bóng đá chung kết World Cup! Mảnh đất như vậy, tôi đã vận dụng mối quan hệ của Trần thị ở Nam Dương nhưng cũng tốn không ít tiền.”  

 

"Ngoài ra, vật liệu xây dựng nhà thờ cũng đắt đỏ. Nam Dương tuy có nhiều tài nguyên nhưng hiện tại rất hỗn loạn, giá vật liệu cũng tăng lên, sẽ tốn mấy trăm triệu phải không?"  

 

“Hơn nữa, tôi đã mời bậc thầy cứu trợ nổi tiếng nhất thế giới đến làm đồ phù điêu cho nhà thờ, chỉ thuê ông ta thôi đã tốn tám triệu lượng vàn! Còn cả lương cho đội của ông ta, tôi cũng nên dùng đãi ngộ cao nhất phải không?”  

 

"Ngoài ra, văn vật lịch sử của Thánh giáo chúng ta đều được mua từ các nhà sưu tập lớn. Chúng có giá hàng trăm triệu phải không?"  

 

Cả Robben và Giáo hoàng khi nghe điều đó đều sửng sốt. Hóa ra nhà thờ lớn ở Nam Dương này lại tiêu tốn nhiều tiền đến như vậy? Là một con thú nuốt vàng!  

 

Tề Đẳng Nhàn vẫn đang huyên thuyên về việc anh phải trả bao nhiêu tiền để thuê thợ làm tượng để làm tượng Thánh chủ, cùng với thợ vẽ bích họa để vẽ những bức tranh tường về lịch sử của Thánh giáo.  

 

Giáo hoàng xua tay nói: "Được rồi, đừng nói nữa!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Này... Xem ra việc tôi làm vẫn không được Thánh chủ chấp nhận. Tôi sẽ trả lại tiền ngay bây giờ. Chúng ta hãy trì hoãn việc xây dựng thánh đường ở Nam Dương vậy."  

 

Giáo hoàng nghe xong, trực tiếp cắt ngang: “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cậu là Thánh tử được Thánh chủ tuyển chọn, Tổng giám mục khu phía Nam. Ngài làm sao có thể không hiểu cậu chứ? Mọi việc cậu làm đều là để truyền bá đạo thống của Ngài. Đây là điều làm Ngài hài lòng nhất.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại thở dài: "Số tiền này có được từ việc giao dịch giữa tôi và Hương Sơn Long Môn. Lại nói tiếp, dù sao đó là một khoản tiền bẩn. Suy cho cùng, họ có được nó bằng những thủ đoạn phi pháp như buôn lậu."  

 

Vẻ mặt Giáo hoàng trịnh trọng nói: "Trước tiên đưa tiền cho tôi đã."  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1682: Sao dám kiện tội anh chứ


 

 Tề Đẳng Nhàn suýt thì làm mình bị sặc nước bọt chết. Lúc trước anh đã nói đùa là lấy số tiền bẩn này đặt dưới thánh quang chiếu một hồi thì sẽ không bẩn nữa...Nhưng tất cả chỉ là nói đua fthooi! Nhưng mà lão Giáo hoàng này... Lão Thánh chủ, vậy mà trực tiếp cầu nguyện cho thẻ ngân hàng. Sau đó không truy cứu việc này nữa sao?  

 

Tuy nhiên, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như Robben, anh cung kính cầm lấy thẻ ngân hàng bằng cả hai tay và nói: “Tôi sẽ không bao giờ để số tiền này tiêu vào những thứ không liên quan đến thánh giáo, mỗi một xu đều sẽ dùng cho việc xây dựng nhà thờ."  

 

Tề Đẳng Nhàn nói nhưng trong lòng không khỏi nghĩ, vất vả xây thánh đường như vậy cần đi thả lỏng gân cốt cũng là chuyện bình thường! Thuê vài cô gái xinh đẹp đi làm nữ tu cũng không sao nhỉ. Xét cho cùng, những nữ tu xinh đẹp có thể khiến các tín đồ đến cầu nguyện hạnh phúc hơn về thể chất và tinh thần.  

 

"Rất tốt, sự tận tâm của cậu đối với Thánh chủ vẫn trước sau như một!" Giáo hoàng cao giọng nói.  

 

"Trước đây tôi hiểu lầm cậu, chẳng qua là tôi bị lầm đường."  

 

"Trong tương lai, những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."  

 

Giáo hoàng nói ra lời này, ông ta không khỏi có chút xấu hổ, dù sao ông ta cũng là vị lãnh đạo vĩ đại của Giáo hội Thánh giáo, cũng rất khó thừa nhận sai lầm của mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi hỏi: "Hả? Ai lừa Giáo hoàng?"  

 

"Là giám mục của quận Hoa Quốc, Rodrian." Giáo hoàng nói với vẻ không hài lòng. "Anh ta vừa gọi điện và nói với tôi rằng cậu đang tống tiền người khác dưới danh nghĩa thánh giáo."  

 

Robben cũng nói: "Giám mục Rodrian có lẽ cảm thấy ghen tị trong lòng. Rốt cuộc, Avada Tổng giám mục từ trên trời xuất hiện, biến thành cấp trên trực tiếp của anh ta. Điều này có lẽ khiến anh ta có chút không vui."  

 

Giáo hoàng thở dài: "Ghen ghét khiến người ta hoàn toàn thay đổi! Rodrian cần phải tự kiểm điểm lại bản thân, truyền lại lời của tôi, để anh ta đến thánh đường ở quận Hoa Quốc kiểm điểm trong ba tháng, không được phép tham gia bất kỳ hoạt động bên ngoài nào."  

 

"Vâng, thưa Giáo hoàng!" Robben cúi đầu, sau đó bước sang một bên để gọi điện thoại.  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe Giáo hoàng nói, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh cho rằng Giáo hoàng biết ma thuật, đang lén lút dùng ma thuật theo dõi mọi hành động của mình, hóa ra là có người đã báo cho ông ta!  

 

Tuy nhiên, làm sao Rodrian này biết rằng anh đã nhận tiền từ Trần Bá Hạ?  

 

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng đoán ra, không khỏi cười lạnh nói: "Trần Bá Hạ thật sự là một tên khốn nạn, vậy mà dám đổi tay bán mình, may mắn là mình vẫn giữ lại một đường lui!"  

 

Giáo hoàng hỏi: “Cậu đang nói về cái gì vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn: “Giáo hoàng, thần đang cầu nguyện Thánh chủ! Bởi vì bị người và đoàn trưởng Elvin hiểu lầm khiến lòng tôi rất buồn… Tôi là một tín đồ thành kính, là con cừu ngoan ngoãn nhất, nhưng người lại cho rằng tôi vi phạm tôn giáo, lợi dụng thân phận của mình để tống tiền người khác... A... Khó chịu vô cùng!"  

 

Giáo hoàng nghe vậy, sắc mặt đen lại, sau một lúc im lặng, ông ta đưa tay lấy ra một ống nghiệm từ trong chiếc vali nhỏ mang theo bên mình, nói: “Tôi hy vọng nước thánh với sức mạnh của Thánh chủ có thể chữa lành vết thương trong lòng Tề tổng giám mục!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lập tức sảng khoái, nhận lấy bằng hai tay, nói: “Giáo hoàng, ngài luôn thánh minh như vậy, dạy cho tôi biết tại sao lại vì chuyện này mà lòng sinh oán hận? Tôi sẽ để ánh sáng của Thánh chủ soi sáng toàn bộ Nam Dương. Hãy để những lời Ngài nói truyền khắp trên mặt đất giống như đang đi trên vương quốc của Ngài..."  

 

Giáo hoàng không có tâm trạng nghe mấy lời tâng bốc này, chỉ nói: "Cậu vừa nhắc đến morphine, dù có đau đớn đến đâu cũng đừng động vào những thứ đó, những thứ đó sẽ làm vấy bẩn tâm hồn thánh thiện của cậu!"  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1683: Có bắt được tài xế xe tải không?


 

Tề Đẳng Nhàn luôn vững vàng như thế. Mặc dù Trần Bá Hạ dựa vào quan hệ đã âm thầm kiện anh với Giáo hoàng, nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.  

 

Ngược lại, cả Giáo hoàng và Robben đều cảm thấy anh càng thành kính hơn.  

 

Tuy nhiên, kiểu tố cáo này vẫn rất không tốt! Ít nhất, bản thân Tề Đẳng Nhàn rất bài xích việc người khác kiện cáo mình. Nếu anh kiện người khác thì không sao.  

 

“Giáo hoàng nghỉ ngơi thật tốt, tôi xin cáo từ trước!” Tề Đẳng Nhàn chào Giáo hoàng, chuẩn bị rời đi.  

 

Để bù đắp số tiền cuối cùng cho việc xây dựng Nhà thờ lớn ở Nam Dương, nhân tiện lấy được một ống nước thánh từ Giáo hoàng, đây chắc chắn là một lần kiếm chác lớn của Tề Tổng giám mục.  

 

Giáo hoàng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, mau chóng hoàn thành lời cậu nói, tôi không thể ở Hương Sơn quá lâu!"  

 

Mặc dù những ngày ở Hương Sơn khiến Giáo hoàng cảm thấy rất nhàn nhã, không phải xử lý bất kỳ vấn đề tôn giáo nào, hàng ngày chỉ cần uống trà, xem thánh điển, minh tưởng một chút là qua đi.  

 

Nếu trở về Thiên Chúa quốc, sẽ có rất nhiều giáo vụ đang chờ xử lý, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ngứa cả da đầu.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn ra khỏi cửa Robben đã giữ anh lại, trịnh trọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Avada tổng giám mục, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đã nghi ngờ sự thành kính của ngài đối với Thánh chủ! Tôi đến đây để chân thành xin lỗi ngài!"  

 

Ngược lại, lời xin lỗi của Robben khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút xấu hổ, anh vỗ vai Robben nói: “Đoàn trưởng Elvin không cần phải khách sáo như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi mà! Lần sau nếu tôi có việc gì cần cậu giúp chiến đấu thì cậu không từ chối là được."  

 

Khóe miệng Robben giật giật, cho rằng Tề Đẳng Nhàn thật sự không khách khí chút nào! Chẳng phải nói người phương Đông nói chuyện tương đối khách khí sao?  

 

“Ừm, còn tùy tình huống.” Robben không vui trả lời.  

 

“Có phải là anh em hay không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

"Ai là anh em với ngài?" Robben cau mày.  

 

Tề Đẳng Nhàn không vui hỏi: "Chúng ta đều là con chiên của Thánh Chủ, không phải là anh em sao? Tuy rằng khác nhau màu da, nhưng chúng ta đều có một tấm lòng thành kính!"  

 

Robben nhất thời cảm thấy buồn nôn, hơi muốn phun ra nên quay đầu rời đi.  

 

Tề Đẳng Nhàn, hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: "Anh em mặt ngoài! Vẫn là thằng nhóc A Bân đối xử tốt với mình."  

 

Sau khi rời khỏi chỗ của Giáo hoàng một lúc, Tề Đẳng Nhàn nhận được cuộc gọi từ Dương Quan Quan, nói rằng hôm nay trên đường Hứa Trường Ca đến câu lạc bộ bị tai nạn ô tô, anh ấy bị một chiếc xe tải đâm, trên người có nhiều vết bầm tím phần mềm, còn có vài chỗ gãy xương.  

 

"Có bắt được tài xế xe tải không? Có chuyện gì vậy?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

“Tên kia là một kẻ du thủ du thực, hắn chỉ nói lái xe không chú ý, căn bản hỏi cũng không trả lời được chuyện gì.” Dương Quan Quan lạnh lùng nói: “Tôi nghi ngờ có người đang nhắm vào Hứa Trường Ca!"  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1684: Chú Hứa, ý của chú thế nào


 

"Ông Hứa à, chúng ta không thèm làm cái chức đà chủ Hương Sơn Long Môn chết tiệt đó nữa! Tên họ Tề này thuần túy là đang hại ông. Cậu ta không có năng lực kiềm chế những người đó, ngược lại còn khiến ông chịu khổ." Triệu Tân Lan nhìn bộ dạng thảm thương của Hứa Trường Ca, không khỏi đau lòng mà bật khóc.  

 

Hứa Trường Ca nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ở cửa, tức thì mỉm cười bất lực nói: "Ngài Tề đến rồi!"  

 

Triệu Tân Lan sửng sốt, trong nháy mắt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở cửa, lập tức trợn tròn mắt.  

 

Chuyện này quá trùng hợp, vừa nói xấu một câu mà người đã đến, chẳng lẽ người này chính là Tào Tháo?  

 

Tất nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải là Tào Tháo mà thần tượng của anh chính là Tào Tháo.  

 

Cho nên ít nhiều cũng có đặc điểm nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến sao?  

 

"Chú Hứa, chú không sao chứ?" Tề Đẳng Nhàn đặt giỏ trái cây xuống, bình tĩnh hỏi.  

 

Vừa ngồi xuống, Hứa Ức Ngọc cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy cha mình như vậy mà lòng cô đau nhói.  

 

Hứa Ức Ngọc buồn bã hỏi: "Daddy, sao lại thành ra thế này, sao lái xe bất cẩn như vậy..."  

 

Vẻ mặt Triệu Tân Lan rất khó coi nói: "Không phải là ông ấy bất cẩn, tôi đã nhìn thấy camera giám sát, người đàn ông đó cố ý đâm xe tới! Còn nói là lái xe mệt nhọc gì đó hoàn toàn là vô nghĩa."  

 

Hứa Ức Ngọc nghe vậy sửng sốt, nói: "Vậy đây không phải là giết người sao? Cha, gần đây người đắc tội với ai sao?"  

 

Hứa Trường Ca bình thản cười nói: “Được rồi được rồi, hai người yên tâm, tôi không bị thương gì nhiều, không cần phải làm ầm ĩ, dưỡng thương mấy ngày nữa sẽ xuất viện. "  

 

"Ông còn nói chúng tôi làm loạn, suýt chút nữa thì ông cũng đi rồi!" Triệu Tân Lan tức giận nói.  

 

Hứa Ức Ngọc nói: “Nếu không người mau nói cho tiểu mập mạp biết. Anh ấy rất có năng lực, nhất định có thể giúp người giải quyết.”  

 

Hứa Ức Ngọc vẫn quen gọi Tề Đẳng Nhàn là "tiểu mập mạp", mặc dù bây giờ anh đã không béo chút nào, thậm chí trông còn rất gầy.  

 

"Còn không phải là vì ngài Tề muốn cha con làm đà chủ Hương Sơn Long Môn sao? Nhất định là vì chuyện này mà có người nhắm vào ông ấy!" Triệu Tân Lan tức giận nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn cho rằng con người của Triệu Tân Lan khá thú vị. Lúc trước khi anh nhắc tới chuyện này, Hứa Trường Ca còn đang do dự nhưng Triệu Tân Lan lại thúc giục Hứa Trường Ca đồng ý.  

 

Bây giờ Hứa Trường Ca xảy ra chuyện, Triệu Tân Lan lập tức trở mặt, còn nói lời móc mỉa mình.  

 

Hứa Ức Ngọc cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Thật vậy sao?"  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi nói: “Chắc là như thế. Người ta không muốn chú Hứa cạnh tranh với mình nên mới nghĩ ra chuyện như vậy.”  

 

Hứa Ức Ngọc do dự nói: "Vậy thì thôi, đừng để cha tôi tranh giành chức đà chủ gì đó nữa. Tuổi của ông ấy cũng lớn rồi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Hứa Trường Ca, hỏi: "Chú Hứa, ý của chú thế nào?"  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1685: Không phải cậu làm sao?


 

Triệu Tân Lan không thoải mái chút nào, dường như bị giẫm lên đuôi nói: "Cậu ta lấy  gì để đảm bảo? Con không thấy cha con bị xe tông sao? Lần này có thể chỉ là cảnh cáo. Lần sau, chỉ sợ sát thủ sẽ tìm đến cửa đấy!"

Hứa Trường Ca không khỏi rất khó chịu liếc nhìn Triệu Tân Lan, đang định khiển trách thì Tề Đẳng Nhàn tùy ý xua tay.  

 

"Không sao, tôi quen rồi." Tề Đẳng Nhàn cười ha ha nói. Anh đã thấy nhiều loại bình xịt, đẳng cấp còn cao hơn so với Triệu Tân Lan này. Bàng Tú Vân kia mới gọi là trâu chó. Chuyện này không tính là gì.  

 

Ở trước mặt Bàng Tú Vân, bình xịt đứng đầu trong quân đội, vốn dĩ Triệu Tân Lan không thể được vào bảng xếp hạng.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chú Hứa, chuyện này chú không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.”  

 

Hứa Trường Ca thở dài: "Được!"  

 

Tề Đẳng Nhàn không ở lại quá lâu, sau khi trò chuyện với Hứa Trường Ca một lúc, anh xin phép rời đi, dù sao khả năng chửi người của Triệu Tân Lan không tốt, nhưng khả năng móc mỉa vẫn tương đối cao cấp.  

 

Hứa Trường Ca cảm thấy cần phải giáo dục lại Triệu Tân Lan thật tốt một lần nữa.  

 

Khi ra khỏi bệnh viện, Tề Đẳng Nhàn đã đi thẳng đến chỗ hôm qua để tìm Lý Hà Đồ.  

 

"Huh? Tại sao cậu lại đến đây! Sau khi Lý Hà Đồ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi giật mình hỏi.  

 

"Tôi tới đây để hỏi La Lôi và Du Dương Tư một điều." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

Lý Hà Đồ hừ một tiếng, nói: "Bọn họ đều ở đây, nhưng cậu đừng gây ra chuyện không hay gì, coi như nể mặt tôi đi."  

 

La Lôi và Du Dương Tư hình như đã sớm đoán trước được Tề Đẳng Nhàn sẽ đến, bọn họ đang uống trà trong phòng khách, thấy anh đến cũng rất khách khí mời anh ngồi xuống, sau đó lại sai người bưng lên một chén trà.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn uống một ngụm trà, anh mỉm cười với Du Dương Tư nói: "Việc Hứa Trường Ca gặp tai nạn xe cộ là do cậu sắp xếp à?"  

 

Du Dương Tư đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thuê người làm loại chuyện này, hắn ta cười nhạt nói: "Sao có thể, Tề sư phụ, ngài nói chuyện nhất định phải đưa ra bằng chứng, được không?"  

 

Lý Hà Đồ nghe xong, sửng sốt một lát, sau đó trở nên căng thẳng.  

 

Ông ta biết tính tình Tề Đẳng Nhàn không tốt, nếu anh thật sự muốn giết người thì sẽ rất phiền phức, ông ta căn bản không ngăn cản được.  

 

"Không phải cậu làm sao?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

"Không!" Du Dương Tư đáp lại, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý cùng khiêu khích.  

 

Giống như đang nói với Tề Đẳng Nhàn: “Chính là ông đây làm, có năng lực thì mày động thủ đu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên không muốn giết người ở đây, dù sao Du Dương Tư là do Vọng Nguyệt Các huấn luyện, còn có trưởng lão cao cấp tổng hội Long Môn có mặt nữa.  

 

Nếu người ta không thừa nhận chuyện này, anh lại không đưa ra được chứng cứ mà ra tay ở chỗ này thì khó tránh khỏi sẽ làm căng thẳng quan hệ với tổng hội Long Môn. Thậm chí ngay cả mặt mũi của Lý Hà Đồ cũng sẽ vì thế mà bị tổn hại.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1686: Cuối cùng đạt được thỏa thuận là bốn cái.


 Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói: "Lý hội trưởng, ngài đang nói đùa gì vậy? Tôi không có bằng chứng. Làm sao tôi có thể hành động liều lĩnh? Đừng lo lắng, tôi sẽ không hành động liều lĩnh. Tôi là một tổng giám mục chính trực, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều gì xấu xa!"  

 

 

Lý Hà Đồ Đồ càng nghe càng không khỏi ớn lạnh, ông ta luôn cảm thấy trong bụng tên này đang nghẹn một đống ý nghĩ xấu, nhất định sẽ chuẩn bị xử lý nghiêm khắc hai người Du Dương Tư và La Lôi.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn không chịu thừa nhận, ông ta cũng không thể nói nhiều, chỉ có thể khuyên anh đừng làm loạn.  

 

Tề Đẳng Nhàn vẫy tay rời khỏi sân biệt thự, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe sang trọng của phu nhân tài phiệt từ bên ngoài lái vào.  

 

"Tới rồi sao? Hôm nay mọi việc diễn ra suôn sẻ chứ?" Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục không khỏi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, hỏi rất nhẹ nhàng.  

 

"Mọi chuyện diễn ra không được tốt lắm, nhưng không sao cả." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

Anh quyết định ngày mai lại đến nhà Trần Bá Hạ.  

 

Tên nhóc Du Dương Tư này dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu, gây ra tai nạn xe hơi cho Hứa Trường Ca, mặc dù Tề Đẳng Nhàn không có bằng chứng chứng minh hắn ta làm việc đó, nhưng chuyện đã xảy ra làm sao có thể buông tha cho hắn được!  

 

Tôn Dĩnh Thục an ủi: "Không thuận lợi cũng không sao, bằng năng lực và bản lĩnh của anh, sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được. Tôi tin anh có thực lực này!"  

 

Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp này.  

 

Vòng eo của Tôn Dĩnh Thục rất mảnh khảnh và mềm mại, Tề Đẳng Nhàn thích nhất dùng hai lòng bàn tay bóp chặt từ phía sau. Khi hai tay đã nắm chặt sẽ khoá lấy vòng eo thon thả, khiến cô ấy không còn đường trốn thoát.  

 

"Tôn phu nhân thật tốt bụng, thật dịu dàng, như một người chị đang an ủi người khác, nhưng... hơi đói khát." Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến thao tác đặt bảy chiếc xương cá của cô ấy lên lá cải, không khỏi cảm thấy ớn lạnh.  

 

Nếu Tôn Dĩnh Thục thực hiện loại thao tác này thêm vài lần nữa, thì thỉnh thoảng anh thực sự sẽ phải chơi trò mất tích để chăm sóc tốt cơ thể.  

 

Phu nhân tài phiệt xinh đẹp có chấp niệm rất lớn đới với Tề tổng giám mục. Sau khi ngỉ ngơi chốc lát lại lên ngựa, dường như muốn bù đắp lại mười năm thanh xuân mà mình đã lãng phí từ trên người của anh.  

 

Tôn Dĩnh Thục cười với Tề Đẳng Nhàn: "Tôi đã nhờ đầu bếp làm cá, chúng ta mau vào trong phòng ăn cơm đi!"  

 

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn lại giật giật, nói: "Lại là cá?"  

 

"Ăn cá rất tốt, chất đạm cao mà không tăng cân, còn có thể có lợi cho trí não." Tôn Dĩnh Thục nhẹ nhàng nói, nhưng trên mặt lại hiện lên một tia đỏ bừng.  

 

Việc hàng ngày cò kè mặc cả xem nên đặt bao nhiêu xương cá trên lá cải sau bữa ăn đã trở thành mối liên kết quan trọng nhất sau khi ăn giữa cô và Tề Đẳng Nhàn.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1687: Chút xíu này mà đủ sao


 

Trong mắt phu nhân tài phiệt xinh đẹp thì Tề Đẳng Nhàn quả thực có thể so sánh với một con mãnh hổ.  

 

Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng thực sự không muốn ăn cá nữa, nếu như là Trần Ngư thì ngược lại có thể cân nhắc.  

 

Tích cực xếp xương cá lên lá cải với Tôn phu nhân quả thực không phải là chuyện đàn ông nên làm...  

 

Anh chính là tổng giám mục giúp đỡ cả thế giới, sao có thể gánh nặng chuyện này được!  

 

Vì vậy, sau khi rời khỏi phu nhân tài phiệt xinh đẹp, Tề Đẳng Nhàn đến thẳng chỗ Trần Bá Hạ.  

 

Trần Bá Hạ nghe thấy tên này lại tới, không khỏi cau mày.  

 

"Cậu còn đến đây làm gì? Thật sự coi chỗ này như cái chợ, thích đến thì đến, thích đi thì đi đúng không?” Trần Bá Hạ cười lạnh hỏi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút tự mãn.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc nhẹ đầu nói: "Trần đà chủ, đừng nghĩ xấu về tôi như vậy, tôi đến đây không phải để diễu võ dương oai với ông mà là để giúp ông đấy."  

 

Sắc mặt Trần Bá Hạ lạnh lùng, không nói chuyện.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi có một tin tức rất quan trọng đối với ông, ông có muốn nghe không? Nếu muốn nghe, có thể chuyển cho tôi một khoản tiền.”  

 

Trần Bá liền nói: "Tôi không muốn nghe, tôi không có hứng thú, mời trở về!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói đùa: "Thật sao? Chuyện này liên quan đến địa vị đà chủ Hương Sơn Long Môn của ông. Dù sao thì người của Tổng hội cũng đã đến Hương Sơn, chuẩn bị động đến ông đấy."  

 

Nghe vậy, Trần Bá Hạ không khỏi trợn mắt, hỏi: "Đùa cái gì chứ? Có phải cậu đã sao lưu dữ liệu ngày hôm qua bán cho tôi, sau đó bán cho tổng hội không?"  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Sao tôi có thể là loại người như vậy! Tin tức tôi muốn bán cho ông hôm nay không liên quan gì đến chuyện ngày hôm qua, ông muốn nghe hay không, nếu muốn nghe thì cho chút thành ý đi.”  

 

Sắc mặt Trần Bá Hạ nhất thời tối sầm, trầm ngâm một lát, búng ngón tay, sai người mang tới hai khối vàng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chút xíu này mà đủ sao?”  

 

Trần Bá Hạ nhịn xuống tính tình để thủ hạ tăng thêm một khối nữa, nói: “Đây là ba khối, một khối nặng một ký, nhiều hơn thì tôi không mua nữa!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lập tức thu ba lượng vàng về rồi nói: "Người sắp đối phó với ông lần này là trưởng lão của Tổng hội Long Môn, tên là La Lôi."  

 

"La Lôi? Tại sao ông ta lại nhắm vào tôi?" Trần Bá nói, ngồi nói chuyện với kẻ thù giết con là một thử thách lớn lao đối với tính khí của ông ta.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Bởi vì lần này Long Môn muốn loại bỏ ông để nâng đỡ cháu trai của La Lôi là Du Dương Dư lên nắm quyền."  

 

Trần Bá Hạ cười lạnh: "Thằng nhóc đó từ đâu tới, tôi chưa từng nghe qua cái tên này!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Du Dương Tư là cháu trai của La Lôi, từ nhỏ hắn ta đã được bồi luyện ở Vọng Nguyệt Các. Chắc hẳn là ông đã từng nghe nói đến Vọng Nguyệt Các, nó tồn tại như là nội tình của Long Môn! Cho nên, bây giờ ông vẫn cảm thấy Tin tức này của tôi không có giá trị sao?”  

 

Tổng hội Long Môn đến Hương Sơn vốn là điều bí mật, không hề lộ hành tung. Hơn nữa để Du Dương Tư làm đà chủ tương lai của Hương Sơn Long Môn cũng đã được tổng hội thảo luận xong.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1688: Không tiễn


 Trần Bá Hạ nghe xong lời Tề Đẳng Nhàn nói, không khỏi cau mày, trầm tư hỏi: "Những người này hiện tại ở đâu?"  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông muốn hỏi tôi địa chỉ cụ thể thì lại là một khoản phí thông tin khác!”  

 

Nhưng Trần Bá Hạ cười nhạo một tiếng nói: "Không hỏi cậu cũng không sao, lấy thực lực của Hương Sơn Long Môn chúng ta, còn không tìm được chỗ dừng chân của thằng nhóc này sao?"  

 

Tuy nhiên, Trần Bá Hạ không khỏi thắc mắc tại sao Tề Đẳng Nhàn lại bán một thông tin quan trọng như vậy cho ông ta.  

 

Mâu thuẫn giữa hai người có thể nói là rất sâu, thuộc loại không thể giải quyết được, nếu bị đá ra khỏi Long Môn thì sẽ là chuyện tốt đối với đối phương.  

 

Theo Trần Bá Hạ, Tề Đẳng Nhàn không có lý do gì để giúp ông ta.  

 

"Tôi có chút tò mò, vì sao cậu lại truyền cho tôi một tin tức như vậy? Mối quan hệ giữa chúng ta không có đường hoà hoãn!" Trần Bá Hạ cười lạnh nói.  

 

"Cuộc chiến giữa chúng ta sẽ kết thúc tại buổi họp báo của Lôi gia. Vì vậy, tôi không có gì phải lo lắng cả."  

 

"Sở dĩ tôi nói cho ông biết, là bởi vì cái tên Du Dương Tư này quá kiêu ngạo, tôi nhìn không quen."  

 

“Ở Tổng hội Long Môn, dù sao tôi cũng phải nể mặt của hội trưởng Lý Hà Đồ, cho nên bản thân không thể tự mình ra tay!”  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Trần Bá Hạ, không hề cố kỵ mà nói thẳng mục đích của mình.  

 

Trần Bá Hạ nghe xong cũng thật sự sửng sốt, sau đó nói: "Mời trở về đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, chắp tay với Trần Bá Hạ, cười nói: “Trần đà chủ, vậy tôi đi trước, sau này nếu có tin tức tốt gì, tôi sẽ bán cho ông đầu tiên!"  

 

Trần Bá Hạ lạnh lùng nói: "Không tiễn!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cầm theo ba khối vàng và vui vẻ rời khỏi chỗ Trần Bá Hạ.  

 

Anh biết Trần Bá Hạ nhất định sẽ không thể ngồi yên, hiện tại Hà gia rơi vào hố quá lớn, thiếu đi nguồn tài chính lớn hậu thuẫn, tổng hội Long Môn lại đúng vào lúc mấu chốt này nhắm vào ông ta, cho nên ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp đánh trả.  

 

Dù sao Trần Bá Hạ đã điều hành Hương Sơn Long Môn nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không thiếu dũng khí đối đầu với tổng hội.  

 

"Nghé con khốn kiếp, dám giở trò bẩn thỉu với tôi, lại còn muốn chứng cứ? Để xem mày chết thế nào!" trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục cười lạnh, đi thẳng đến tiệm cầm đồ bán vàng, đổi lấy tiền mặt nhét vào thẻ ngân hàng.  

 

Ba khối vàng này bán đi cũng không được nhiều, tổng cộng là một triệu tệ, nhưng anh vẫn rất hài lòng, dù sao ngày hôm qua anh đã bán ổ cứng cho Trần Bá Hạ và lấy được đủ 800 triệu tệ.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1689: Chém chết hắn


 

 Vì vậy, hắn ta thường xuyên đi loanh quanh bên ngoài để mua một số món đồ xa xỉ mà mình thích, đồng thời hắn ta cũng sẽ đến các hộp đêm để cố tình tìm một cô gái mình thích.  

 

Hôm nay Du Dương Tư vẫn đi ra ngoài như thường lệ.  

 

Hắn ta dự định sẽ ăn một món xào thập cẩm (chop suey) rất đặc biệt, sau đó đến câu lạc bộ thể thao cao cấp để chơi gôn.  

 

Món Chop Suey là món ăn vặt ven đường, chắc chắn không nằm trên bàn ăn của giới nhà giàu trong mắt người ngoài nhưng lại là món ngon thường thấy ở các con phố, ngõ hẻm.  

 

Vừa lúc hắn ta no căng bụng bước ra khỏi quán nhỏ này, một người đàn ông đi về phía hắn ta, cười hỏi: "Là anh Du phải không?"  

 

Du Dương Tư hơi sửng sốt, vừa định gật đầu, hắn ta lại phát hiện đối phương đã rút một con dao găm ra, thọc thẳng về phía bụng mình!  

 

Nhưng Du Dương Tư dù sao cũng được Vọng Nguyệt Các huấn luyện, võ công cũng không hề yếu, hắn ta dùng tốc độ cực nhanh chặn cổ tay đối phương, trực tiếp bẻ gãy, sau đó đá tên kia bay ngược về phía sau.  

 

"Cá nhỏ từ đâu tới, cũng muốn giết tao sao?" Du Dương Tư vừa nói vừa phong độ phủi tay áo, trên mặt lộ ra khinh thường nồng đậm nói như thế.  

 

Vừa nói xong, hắn ta đã thấy thêm bốn người vây quanh mình, một tay đang sờ lưng rút ra một con dao rựa sắc bén.  

 

Du Dương Tư cười lạnh, mấy con cá nhỏ này hắn ta dùng một tay cũng có thể hạ gục được.  

 

Nhưng khi vừa định ra tay, hắn ta đã thoáng thấy hàng chục, hàng trăm người từ đầu đường cuối phố đổ ra, những người này vừa nhìn thấy hắn ta đã rút dao rựa ra khỏi người, lập tức lao về phía trước.  

 

"Mẹ kiếp!"  

 

Trước cảnh tượng rút dao hàng loạt này, đồng tử của Du Dương Tư co rụt lại tức thì.  

 

Võ công của hắn ta còn chưa đạt đến mức có thể tự do ra vào giữa hàng vạn quân, bị bao vây bởi rất nhiều tên côn đồ giang hồ cầm dao như thế thì cũng dữ nhiều lành ít!  

 

Không chần chừ thêm nữa, hắn ta nhấc chiếc ghế dựa bên cạnh lên, xô ngã đám côn đồ trước mặt rồi sải bước lao ra ngoài.  

 

"Chém chết hắn!"  

 

"Đừng để hắn thoát!"  

 

"Các huynh đệ, hạ tử thủ cho tôi, không cần thiết phải lưu tình, nếu xảy ra chuyện gì, đại ca sẽ xử lý!"  

 

Đám côn đồ gầm lên lao tới như thủy triều, dao rựa trên tay múa may, một mảnh đao kiếm sáng loá lên.  

 

Dù sao võ công của Du Dương Tư cũng không hề yếu, hắn ta hạ gục sáu tên côn đồ đang cản đường mình, vừa định lao ra khỏi vòng vây thì đã nhìn thấy hơn chục người từ góc đường phía trước đi tới. Vừa nhìn thấy hắn ta đã vén quần áo lên, rút ​​dao rựa ra, đôi mắt đỏ ngầu lao về phía trước!  

 

"Chuyện gì vậy, sao đột nhiên có nhiều tên côn đồ nhắm vào mình như vậy?" trong lòng Du Dương Tư giật nảy lên, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.  

 

Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hàng chục tên côn đồ ở phía sau đã dùng dao rựa đuổi theo cách đó không xa.  

 

Du Dương Tư bất đắc dĩ dựa vào địa thế né tránh trái phải, trong lòng thầm than thở, tư thế phog độ nhẹ nhàng kia đã không còn sót lại chút gì.  

 

Bọn côn đồ cũng sẽ không khách khí với hắn ta, bọn họ đã nhận được lệnh tử hình từ Trần Bá Hạ, chỉ cần tìm được Du Dương Tư, bọn họ sẽ trực tiếp tìm cách chém chết hắn ta, ai chém chết hắn ta sẽ được thưởng tám triệu tiền mặt. Hơn nữa còn được thăng cấp trong câu lạc bộ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1690: Tại sao cậu ấy lại bị chém thành như vậy


 

 “Hắn muốn chạy, các huynh đệ sóng vai cùng lên, ngăn hắn lại, chặt hắn thành từng mảnh!” Có người giơ tay lên hét lớn, dùng dao rựa trên tay thọc vào thắt lưng Du Dương Tư.  

 

Du Dương Tư quay người để tránh thoát một dao này, nắm đấm thuận thế hất người đàn ông kia xuống đất, rồi lăn người xuống đất một vòng, giống như một con lừa lười biếng, lại né được bảy tám con dao.  

 

Nhưng dù sao đối phương quá mức người đông thế mạnh. Lúc hắn ta vừa mới bò dậy từ mặt đất đã cảm thấy cánh tay trái chợt lạnh, sao đó lại nóng lên. Không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn là lại trúng một dao!  

 

"Nhất định phải mau chóng xông ra ngoài, nếu không, thật sự sẽ bị bọn chúng chém chết!" trong lòng Du Dương Tư tràn ngập lạnh lẽo, lao về phía phương hướng ít người nhất, chỉ cần lao được ra ngoài, hắn ta có thể dựa vào thể năng của mình để bỏ lại những tên côn đồ này.  

 

Sau khi trúng thêm bảy tám dao nữa, toàn thân Du Dương Tư đầy máu, quần áo rách rưới, bê bết máu, trong như một con huyết hồ lô khó coi.  

 

Nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng đã lao ra khỏi vòng vây. Sau khi nhịn xuống đau nhức cùng cảm giác choáng váng vì mất máu mang đến, hắn ta tăng tốc chạy như điên!  

 

Ngay khi hắn ta vận lực vào hai chân, đám côn đồ tất nhiên đã không thể đuổi kịp.  

 

Sau khi bỏ lại đám côn đồ, Du Dương Tư cảm thấy nội tạng trong người như thiêu đốt, nhưng hắn ta vẫn nén cảm giác này lại liều lĩnh đi về phía nơi mình đang ở.  

 

Trong khoảnh khắc lao vào sân biệt thự, Du Dương Tư cảm thấy thế giới quay cuồng, thể năng cuối cùng cũng không còn theo kịp nữa, ngã xuống đất.  

 

"Ngài Du!"  

 

Các thành viên do Tổng hội Long Môn phái đến trong sân không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Du Dương Tư, đều lao tới nơi, vội vàng nâng hắn ta vào phòng.  

 

La Lôi nghe thấy tiếng động bèn đi ra xem, vừa nhìn thấy đã sợ tới mức hồn vía lên mây. Cháu trai của mình vậy mà bị người khác chém thành ra như vậy. Trên người dường như không có một chỗ nào lành lănhj, khăos nơi đều có vết dao!  

 

"Xảy ra chuyện gì?" La Lôi tức giận nói.  

 

“Chúng tôi không biết, lúc ngài Du trở lại đã trông như vậy rồi.” Có người nơm nớp lo sợ trả lời.  

 

La Lôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi xe cứu thương đưa nó đến bệnh viện!"  

 

Nhưng một trưởng lão khác trong phòng lại nói: “Không thể gọi xe cấp cứu, cũng không thể đến bệnh viện! Nếu cậu ta có thể bị chém đến thế này thì chắc chắn có người đang nhắm vào cậu ta. Nếu đến bệnh viện, thì đối phương có thể sẽ trực tiếp xông vào bệnh viện để giết người.”  

 

La Lôi cảm thấy điều này có lý, chỉ có thể chịu đựng đau lòng nói: “Tìm kênh thuê bác sĩ riêng chữa trị cho nó. Trước tiên chúng ta sơ cứu đơn giản cho nó đã. Sau đó lập tức phái người đi điều tra chuyện này!”  

 

Lý Hà Đồ cũng bị sự việc này làm cho kinh động, hỏi: "Tiểu Du xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy lại bị chém thành như vậy?"  

 

La Lôi thông qua điều tra đã biết chuyện gì đã xảy ra, đen mặt nói: “Chuyện này e rằng ngài phải hỏi tên khốn Tề Đẳng Nhàn! Những người chém nó đều là cấp dưới của Trần Bá Hạ, Trần Bá Hạ làm sao biết đến sự tồn tại của nó? Làm sao biết nó đang ở Hương Sơn. Hơn nữa vì sao lại có địch ý mạnh như vậy với nó chứ?”  

 

La Lôi không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là do Tề Đẳng Nhàn đã thông qua Trần Bá Hạ mượn dao giết người, nhằm vào Du Dương Tư.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1691: Ông có biết mình đang uy hiếp ai không


Tề Đẳng Nhàn đương nhiên biết tin Du Dương Tư bị người của Trần Bá Hạ chém hơn hai mươi nhát, sau đó anh không khỏi mỉm cười, nghĩ rằng mạng của tên nhóc Du Dương Tư này thật là lớn.  

 

 

Trần Bá Hạ sai nhiều người đến chém hắn ta như vậy mà không bị chém chết, còn để hắn ta chạy thoát.  

 

Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy Du Dương Tư thực sự có một chút công phu, không hổ là nhân tài mà Vọng Nguyệt Các bồi dưỡng.  

 

Du Dương Tư bị chém trọng thương như thế, trên cơ bản đã từ biệt ngôi vị đà chủ Hương Sơn Long Môn, dù sao Trần Bá Hạ đã biết đến sự tồn tại của hắn ta, sẽ tiếp tục nhắm vào hắn ta.  

 

"Họ Tề kia, cút ra đây cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn đang uống cà phê, trò chuyện với Tôn phu nhân trong sân thì nghe thấy có người hét vào cửa.  

 

Tôn Dĩnh Thục không khỏi nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ai thô lỗ như vậy?"  

 

Cô ta đương nhiên không vui, bởi vì lúc này cô ta đang nép mình trong vòng tay của Tề Đẳng Nhàn, đang nói chuyện yêu đương với người đàn ông mà mình thích.  

 

Phu nhân tài phiệt xinh đẹp vô cùng hưởng thụ cảm giác này, nó khiến cô ta cảm thấy như tuổi thanh xuân đã mất của mình đang được bù đắp.  

 

“Chỉ là một ông già không có võ đức, không cần quá để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười, buông eo thon của Tôn Dĩnh Thục ra, đứng dậy đi mở cửa.  

 

Tề Đẳng Nhàn mở cửa lớn đã nhìn thấy La Lôi đang tức giận đứng ở cửa. Ông ta tức giận đến sùi bọt mép, mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.  

 

Sau khi La Lôi thấy Tề Đẳng Nhàn đã lạnh lùng nói: “Tên họ Tề kia, nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích thì giữa chúng ta sẽ không có hồi kết!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy, lập tức trợn to hai mắt, hỏi: "La trưởng lão, có chuyện gì vậy? Tôi chọc tức ông lúc nào? Tại sao muốn tôi phải giải thích cho ông chứ?"  

 

Vẻ mặt La Lôi âm trầm nói: “Đừng cố ở chỗ này giả ngu với tôi nữa. Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đã tiết lộ tin tức về Du Dương Tư cho Trần Bá Hạ! Nó bị người chém bị thương nặng, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm về việc đó.”  

 

Tề Đẳng Nhàn xòe tay nói: "Trần Bá tìm người chém cậu ta à? Ồ, vậy ông phải đi tìm người của Trần Bá đi! Hơn nữa, ông còn nói tôi tiết lộ tin tức, ông có chứng cớ gì?"  

 

"Đến thân phận như chúng ta, địa vị như chúng ta, mọi chuyện đều phải dựa vào bằng chứng chứ!”  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1692: Anh ta là Robben


 

 "Cậu thậm chí không phải là thành viên của Long Môn, sao lại can thiệp vào việc lựa chọn đà chủ Hương Sơn Long Môn của chúng tôi?"  

 

“Chúng ta xử Hứa Trường Ca, chính là muốn cho cậu ta biết khó mà lui, biết mình không có tư cách và năng lực như vậy!”  

 

"Nhưng cậu... dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, đả thương đà chủ tương lai mà chúng tôi bầu ra, vậy cậu nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"  

 

Lúc này, Tôn Dĩnh Thục từ bên trong đi ra, trong tay cầm một vật gì đó, đưa cho Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đây, cho ông ta một lời giải thích!"  

 

Tề Đẳng Nhàn tập trung nhìn vào, này, chết tiệt, thật đúng là một "cái cớ"!  

 

Chỉ thấy thứ mà Tôn Dĩnh Thục mang đến là một cuộn băng dán không thấm nước, còn là hàng mới tinh từ nhà máy chưa qua sử dụng.  

 

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp này cũng khá giỏi làm tổn thương người khác, anh đưa thẳng cuộn băng dán không thấm nước đó cho La Lôi, nói: “Đây, ông muốn giải thích, cho ông!”  

 

La Lôi tức giận nói: "Vương bát đản, hôm nay cho dù tôi có chết trong tay cậu, cũng nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá!"  

 

Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn lùi lại một bước, không ra tay, cười nói: “Nói năng cho cẩn thận! Tôi là Tổng giám mục khu phía Nam của Thánh Giáo. Ông chủ động chiến đấu với tôi, đã chắc chưa?"  

 

"Cậu hại cháu trai của tôi khiến nó bị người chém trọng thương. Hôm nay nếu tôi không báo thì cho nó thì mấy chục năm nay tôi đã sống như một con chó!" La Lôi tức giận ra tay.  

 

Tề Đẳng Nhàn lùi về phía sau, né tránh, nói: "Đừng đi quá xa, lão quỷ!"  

 

Dù sao La Lôi cũng là trưởng lão của Tổng hội Long Môn nên Tề Đẳng Nhàn không chỉ vì chuyện này mà chiến đấu với ông ta.  

 

Tuy nhiên, anh không muốn ra tay, nhưng La Lôi lại muốn ép anh ra tay với mình, chỉ cần mình xảy ra bất trắc gì ở đây, Tề Đẳng Nhàn sẽ hoàn toàn căng thẳng với Tổng hội Long Môn, vị trí đà chủ của Hương Sơn Long Môn cũng không đến lượt anh lên tiếng!  

 

“Tôi mặc kệ hôm nay cậu là tổng giám mục gì, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá!” La Lôi gầm lên.  

 

Nhưng vào lúc này, ngoài sân bỗng nhiên xuất hiện một bóng người vạm vỡ, nhìn thấy La Lôi đang tấn công Tề Đẳng Nhàn, bóng người đó lập tức lắc người tiến lên, chặn La Lôi lại.  

 

La Lôi lạnh lùng nói: "Tên quỷ này từ đâu tới, dám cản đường tôi à?"  

 

Người đến là Robben, đoàn trưởng đoàn Kỵ sĩ Thánh của Thánh Giáo.  

 

Robben lạnh lùng hỏi: "Tổng giám mục Avada, người này định tấn công ngài, ông ta là dị giáo sao?"  

 

"Tôi chắc chắn ông ta là một kẻ dị giáo! Lúc nãy tôi đã xưng tên mà ông ta vẫn muốn tấn công tôi." Mặt Tề Đẳng Nhàn không lộ biểu tình nói, "Tuy nhiên, ở Hoa Quốc của chúng ta rất chú trọng việc tôn trọng người già yêu trẻ. Tôi nghĩ rằng ông ta là một ông già nên tôi không đánh trả, cho ông ấy một cơ hội để tự mình cứu rỗi.”  

 

Robben lại nói tiếp: “Nhưng có vẻ ông ấy không trân trọng nó nhỉ?”  

 

Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Robben dán chặt vào La Lôi.  

 

"Trong mắt tôi, dị giáo không phân biệt già trẻ, chỉ có tà ác là thứ phải bị tiêu diệt." Robben nói, cơ thể anh ta đã toát ra khí chất thần thánh và trang nghiêm.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1693: Tôi không biết người ngoại quốc này đang nói cái gì


 

Robben tuy không phải là cao thủ võ thuật như Tề Đẳng Nhàn nhưng dù sao có thể đảm nhận vai trò đoàn trưởng đoàn Kỵ Sỹ Thánh thì anh ta cũng là một người hung hãn!  

 

 

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn không cần bỏ nhiều công sức đã có thể đánh bại Robben nhưng anh vẫn cho rằng Robben là người có thể tuỳ tiện xử lý loại rác rưởi này.  

 

Tề Đẳng Nhàn là một sinh vật thể năng đứng trên đỉnh cao của con người, thậm chí vượt qua đỉnh cao, công lực của Robben hoàn toàn có thể sánh ngang với cao thủ Hậu Đan kính thâm hậu.  

 

Ông già La Lôi này sao có thể là đối thủ của Robben?  

 

Dù cũng có chữ "La" trong tên, nhưng La Lôi dù sao cũng đã già yếu, công lực cũng không còn như hồi trẻ, hơn nữa đã trở thành trưởng lão đã sống trog nhung lụa, rất ít khi động thủ với người khác, thực lực đã trượt dốc khá nghiêm trọng.  

 

Tề Đẳng Nhàn rất nhanh đã nhìn thấy cảnh Thường Uy đánh Lai Phúc... Ách! Đội trưởng Elvin hành hung La Lôi.  

 

"Làm tổng giám mục thật tuyệt vời. Nếu có mâu thuẫn với người khác cũng không cần phải ra tay. Chỉ cần có người của đoàn Kỵ Sĩ Thánh ở bên cạnh, là mình có thể sống chết mặc bay!" Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không nén được những tưởng tượng vui vẻ.  

 

Nhìn thấy Robben hành hung La Lôi, Tôn Dĩnh Thục không khỏi nhe răng trợn mắt nói: "Tên này ra tay nặng quá đi. Dù sao người ta cũng là một ông già đấy...”  

 

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn cô ta nói: "Trong mắt anh chàng này, không phân biệt giữa người già, trẻ em và phụ nữ. Anh ta chỉ quan tâm đến việc đối phương có phải là dị giáo hay không, có phải đang mưu toan khinh nhờn uy nghiêm của Thánh chủ chúng tôi hay không thôi!”  

 

Robben cực kỳ thành kính với Thánh Giáo, Thánh chỉ chính là tín ngưỡng duy nhất trong cuộc đời anh ta. Anh ta đã sớm thề sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho sự phát triển của Thánh Giáo và truyền bá Phúc  m của Thánh chủ.  

 

Nếu gặp phải dị giáo thì anh ta sẽ hạ sát thủ, ngay cả mắt cũng không chớp một chút.  

 

"Phanh!"  

 

La Lôi đưa tay chặn cú đấm của Robben, nhưng cơ thể ông ta không tự chủ được mà trượt về phía sau.  

 

Điều này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, người đàn ông to cao trước mặt rõ ràng không có khí huyết và nội kình mênh mông nhưng lực lượng bộc phát ra lại ở trên mình rất rất xa!  

 

Robben nhướng mày, lạnh lùng nói: "Dị giáo kia, ông còn có bản lĩnh gì thì xuất hết ra đi! Nói cách khác, lát nữa ông sẽ không có cơ hội!”  

 

La Lôi nghe Robben đang líu ríu tiếng nước ngoài, không khỏi cười lạnh nói: "Tôi không biết người ngoại quốc này đang nói cái gì!"  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Robben: “Ông ta nói, tín ngưỡng thần linh của ông ta có thể bóp nát ánh sáng của Thánh chủ.”  

 

Robben nghe vậy, tức giận tím mặt, tóc gáy gần như dựng đứng, thân hình cường tráng lắc lư, bước chân dậm trên mặt đất, bang bang hai tiếng đã tạo ra hai cái hố lớn, lao tới giết như mãnh hổ xuống núi!  

 

Tôn Dĩnh Thục không nói nên lời nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Anh làm như vậy... cũng được sao?"  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1694: Không phải là ‘bà dì’ đến.


 

 

Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, nói: "Ông ta nói, tín ngưỡng thần linh của ông ta nhất định sẽ hiện thế, trở thành chúa tể thế giới này!”  

 

Tôn Dĩnh Thục ở bên cạnh suýt thì bật cười, làm như này cũng quá mức không nói võ đức, phiên dịch lung tung lời người ta nói.  

 

Quả nhiên, sắc mặt Robben càng thêm âm trầm, ra tay càng thêm cuồng bạo hung ác, không chừa lại đường sống gì!  

 

"Oanh!"  

 

Một đấm này đã có kết quả rồi.  

 

La Lôi bay ngược ra ngoài, bẹp một tiếng đập vào bước tường, cả người cũng mềm nhũn, không còn lực để tái chiến.  

 

Tinh thần Robben lập tức dâng cao, lao tới định vặn đầu tên dị giáo, nhưng Tề Đẳng Nhàn vội vàng bước tới ngăn cản anh ta nói: "Đoàn trưởng Elvin, đừng..."  

 

Robben tức giận nói: "Ông ta là dị giáo, ngài lại muốn tôi lưu tình sao?"  

 

Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói: “Ông ta tuy là dị giáo nhưng lại là trưởng lão của một tổ chức cực lớn ở Hoa Quốc! Nếu anh giết ông ta ở đây thì sẽ rất phiền phức. Việc mở rộng Thánh Giáo của chúng ta ở Hoa Quốc sẽ bị ảnh hưởng bởi điều đó.”  

 

"Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, hôm nay tên dị giáo này cố ý đến tìm cái chết."  

 

"Ông ta chỉ muốn chết ở đây để ngăn cản chúng ta truyền bá đạo thống của Thánh chủ ở khu phía Nam mà thôi! Anh phải biết, quốc gia lớn nhất trong toàn bộ khu phía Nam chính là Hoa Quốc."  

 

Robben nghe xong không khỏi giật mình, sau đó sắc mặt tối sầm, anh ta cũng biết rất rõ đất nước này khá đặc biệt. Hơn nữa đối phương có địch ý khá lớn đối với đạo thống phương Tây. Nếu đúng như lời Avada Tổng Giám mục đã nói thì tên Dị giáo này cố ý tìm cái chết, để cản trở truyền bá đạo thống Thánh chủ, giết ông ta chính là bệnh thiếu máu!  

 

"Dị giáo kia, hôm nay tôi sẽ tha mạng chó cho ông. Nếu tôi gặp ông ở một quốc gia khác ngoài Hoa Quốc, thánh kiếm của tôi nhất định sẽ xuyên qua trái tim của ông! Thánh chủ nhất định sẽ phán xét tà khí của ông!" Robben đưa tay về phía La Lôi lạnh lùng nói.  

 

La Lôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên người nước ngoài mà dám kiêu ngạo như vậy!"  

 

Robben quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, ý bảo anh phiên dịch.  

 

“Ông ta nói, có năng lực thì giết ông ta đi, ông ta sẽ nhận được sự sống vĩnh cửu từ Satan, kẻ mà ông ta tín ngưỡng.” Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm như đang suy tư gì đó nói.  

 

Robben tức giận, lao tới, túm lấy cổ áo La Lôi, dùng sức nhấc lên rồi ném mạnh ra ngoài như ném một con gà!  

 

Thân thể già nua của La Lôi lập tức bay lên không trung, bị ném bay ra xa khoảng mười mét trong tiếng kêu thảm thiết, rơi thẳng ra khỏi phạm vi biệt thự của Tôn Dĩnh Thục.  

 

"Dị giáo đáng chết, nếu không phải đang ở Hoa Quốc, tôi đã sớm dùng thánh kiếm đâm xuyên vào tim ông ta!" Robben lạnh lùng nói.  

 

"Đoàn trưởng Elvin, đừng tức giận. Tôi sẽ nỗ lực hơn để truyền bá đạo thống của Thánh chủ, khiến cho càng nhiều người tin vào lời dạy của Chúa tôi! Hãy để lòng tốt của Chúa chúng truyền khắp tứ phương!" Tề Đẳng Nhàn vỗ nhẹ vào vai Robben mỉm cười nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục ở bên cạnh đã che bụng ngồi xổm trên mặt đất.  

 

Không phải là ‘bà dì’ đến.  

 

Mà là nghẹn cười đến mức đau bụng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1695: Tên Robben này ra tay hơi nặng một chút đấy!"


Tôn Dĩnh Thục quyên góp một khoản nhỏ cho Thánh giáo, sau khi Robben lấy được tiền, anh ta rất khách khí rời đi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cho rằng đây là một vụ rất có hời để Tôn phu nhân chi ra vài đồng lẻ mà Robben đã biến thành tay đấm của mình.  

 

Nhnwg Tôn Dĩnh Thục lại cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quá ‘lão Lục’, quả thực là âm hiểm đến tận cùng. Những lời của La Lôi mà anh phiên dịch cho quá kỳ quặc.  

 

Nếu La Lôi biết Tề Đẳng Nhàn dịch như thế nào, có lẽ ông ta sẽ phải dùng mọi mối quan hệ của mình không bóp chết anh sẽ không bỏ qua.  

 

"Chuyện này cô không hiểu, đây gọi là chinh phục người khác mà không cần chiến đấu! Đến cấp độ của tôi, căn bản không cần phải cùng chiến đấu với người khác." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

 

"..." Tôn Dĩnh Thục không khỏi nhất thời không nói nên lời, chính mình phỉ nhổ sự âm hiểm của anh, nhưng anh lại rất đắc y về điều đó.  

 

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên là đắc ý, anh chưa từng phải xuất thủ để đối phó với hai người La Lôi và Du Dương Tư, cháu trai của ông ta. Chẳng qua chỉ cần đứng ở giữa thêm dầu vào lửa thôi.  

 

Du Dương Tư bị thuộc hạ của Trần Bá Hạ chém trọng thương, La Lôi bị đoàn trưởng Đoàn Kỵ Sĩ Thánh đánh tê liệt...  

 

Tề Đẳng Nhàn quả thực là một đoá sen trắng tinh khiết, đầu ngón tay cũng không dính máu.  

 

Quả nhiên không bao lâu, Lý Hà Đồ đã đến thẳng chỗ Tôn Dĩnh Thục tìm Tề Đẳng Nhàn gây chuyện.  

 

"Nói cho rõ ràng, tôi không làm gì cả!" Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Lý Hà Đồ sắp há miệng chửi bới, lập tức nhắc nhở ông ta một câu trước.  

 

“Là ai ra tay?” Lý Hà Đồ hỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đoàn trưởng đoàn Kỵ Sĩ Thánh của Thánh giáo, Robben Ollav! Có muốn tôi cho ông số điện thoại của anh ta không, ông có thể tìm người giết anh ta."  

 

Lý Hà Đồ nghe được lời này, sửng sốt, đoàn trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Thánh sao? Làm sao anh ta có thể xung đột với La Lôi?  

 

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao anh ta lại xung đột với La trưởng lão?" Lý Hà Đồ hỏi.  

 

"Robben nói đội Brazil rất mạnh, La Lôi lại nói đội tuyển bóng đá nam của Hoa Quốc là mạnh nhất thế giới, sau đó hai bên bắt đầu đánh nhau." Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm nói.  

 

Lý Hà Đồ sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt âm trầm nói: "Cậu đừng ở chỗ này nói chêm chọc cười đìa nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “La trưởng lão hoài nghi tôi bán đứng hành tung của Du Dương Tư nên mới khiến hắn ta bị người ta chém trọng thương nhưng ông ta lại không có chứng cứ, lại dám chuẩn bị bức cung tra tấn tôi. Kết quả đoàn trưởng của chúng tôi đứng lúc đi tới, nhìn thấy ông ta động thủ với tôi nên cảm thấy La trưởng lão là dị giáo muốn nhằm vào Thánh giáo!”  

 

"Ông biết đấy, tôi là Tổng giám mục khu phía Nam của Thánh Giáo. Ông ta đã đánh tôi trước mặt đoàn trưởng đoàn Kỵ Si Thánh của chúng tôi. Đây không phải là tự tìm chết thì là gì?"  

 

"Cũng phải trách tôi, không khuyên được anh ấy dừng lại..."  

 

"Này... Dù sao thì ông ấy cũng là một ông già. Tên Robben này ra tay hơi nặng một chút đấy!"  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1696: Không phải lỗi của tôi."


 

 Nhưng người làm bị thương La Lôi lại là đoàn trưởng đoàn Kỵ Si Thánh! Hơn nữa, chính La Lôi là người ra tay với Tề Đẳng Nhàn trước, để người ta nhìn thấy.  

 

Người ta là đoàn trưởng của của đoàn Kỵ Sĩ Thánh lại nhìn thấy tổng giám mục của mình bị người khác đánh, ra tay đánh trả cũng hợp tình hợp lý nhỉ?  

 

Luật sư Trương Tam của Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ nói: "Làm sao đây có thể là cố ý gây thương tích? Đây là gì? Là gì? Đó là phòng vệ chính đáng!"  

 

La Lôi bị đánh lần này xem như không có tác dụng, dùng cực hạn đổi lấy mục đích khác cũng không thể đạt được.  

 

Mặc dù cao tầng của tổng hội Long Môn sẽ vì việc này mà bất mãn với Tề Đẳng Nhàn nhưng cuối cùng thì người đả thương ông ta cũng không phải là anh. Chuyện Du Dương Tư bị chém cũng không ai có chứng cứ, không đáng để trở mặt với Tề Đẳng Nhàn.  

 

"Quên đi, tôi cũng lười nói chuyện này nữa, nhưng cao tần tổng hội đều rất tức giận." Lý Hà Đồ lạnh lùng nói.  

 

"Không phải lỗi của tôi." Tề Đẳng Nhàn xòe tay, bình tĩnh nói: "Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ động thủ, không tin thì ông cứ hỏi Tôn phu nhân đi!"  

 

Tôn Dĩnh Thục không khỏi cười nói: "Xin chào, hội trưởng Lý, từ đầu đến cuối anh ấy đều không ra tay. Tôi có thể làm chứng, chính là ông già kia đuổi theo đánh anh ấy."  

 

Lý Hà Đồ nói với Tề Đẳng Nhàn: "Bây giờ Du Dương Tư đã bị người của Trần Bá Hạ chém trọng thương. Nếu cậu muốn Hứa Trường Ca lên nắm quyền, cậu phải dùng thủ đoạn đủ mạnh để cho mọi người thấy. Nếu không, mọi người sẽ không tán thành ông ta!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Yên tâm, đối thủ cạnh tranh đều đã được xử lý. Ông ấy còn không thượng vị thì ai còn có thể thượng vị? Đến lúc đó, Hoàng thành chủ sẽ ủng hộ ông ấy, Quý gia sẽ ủng hộ ông ấy, Lôi gia cũng sẽ ủng hộ ông ấy!”  

 

Lý Hà Đồ đưa tay ra, bất lực chỉ vào Tề Đẳng Nhàn hai lần, sau đó lắc đầu rời đi, mặc dù hành động ngang ngược của tên này là do Du Dương Tư tạo ra nhưng Trần Bá Hạ đương nhiên cũng vì thế mà sinh lòng cảnh giác.  

 

Bên phía tổng hội, nếu muốn ra tay với Trần Bá Hạ lần nữa, cũng không dễ dàng như vậy.  

 

"Hà gia hiện tại đã lung lay sắp đổ, dường như không còn đường sống nào có thể cứu vãn nữa. Chờ chuyện của tàu thuyền Lôi thị được giải quyết, những con sói mắt trắng này đều sẽ cảm thấy đau đớn ..." Tề Đẳng Nhàn nghĩ trong lòng.  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: "Phong cách hành sự của anh có chút không tốt. Vốn dĩ đã có vô số kẻ địch. Hiện tại còn chọc cho thế lực vốn có quan hệ không tệ với anh cũng bất mãn. Nếu như trở thành kẻ địch thì còn tệ hơn!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chỉ cần Lý Hà Đồ là tổng hội trưởng thì tổng hội Long Môn sẽ không thể nào bất hòa với tôi. Hơn nữa, trong chuyện này, tôi là người có lý.”  

 

Tôn Dĩnh Thục lắc đầu nói: "Ý tôi không phải vậy, ý tôi là phong cách làm việc của anh."  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chính vì tôi không nhượng bộ trong một số việc nên tôi mới có thể kết bạn với những người thực sự chân thành! Cô cảm thấy vì sao Lôi gia lại nguyện ý tin tưởng tôi. Thậm chí còn đưa cả tàu thuyền Lôi thị xuống dưới danh nghĩa của Giáo Đình, lựa chọn tôi là người giám hộ?  

 

Tôn Dĩnh Thục nghe xong không khỏi im lặng một lúc, tin tưởng như vậy căn bản không thể tồn tại ở thế giới cô đang sống.  

 

Cô thậm chí còn cảm thấy cái gọi là nghĩa khí như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ thuật.  

 

Nhưng những gì Tề Đẳng Nhàn đã làm đã khiến cho thứ gọi là nghĩa khí này xuất hiện trong thế giới thực.  

 

Những gì cô ta nói có thể có lý, nhưng phong cách hành sự của Tề Đẳng Nhàn không hẳn là sai.

La Lôi bị đoàn trưởng đoàn Kỵ Si Thánh đánh trọng thương, còn Du Dương Tư bị người của Trần Bá Hạ chém trọng thương.  

 

Cả ông nội và cháu trai đều không có kết quả tốt.  

 

Tề Đẳng Nhàn xem như lấy lại được quyền chủ đạo. Dù sao thì tất cả những người chống đối đều bị đánh bại, Lý Hà Đồ lại có thái độ ủng hộ anh, từ nay chỉ cần hoạt động tốt là được, không cần lo lắng về những việc khác.  

 

Sau đó, Ngọc Tiểu Long gọi điện hẹn Tề Đẳng Nhàn gặp mặt.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cuộc gọi này thực sự rất kịp thời, cứu anh trong nước lửa. Bữa tối hôm nay cuối cùng cũng không phải ăn cá nữa.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1697: Ngay cả chào hỏi cũng không có à?"


 

 Sau khi nhìn thấy người, Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, hỏi: "Sao cô lại tới đây? Hiện tại, tình huống Trần gia các cô ở Hoa Quốc không tốt lắm!"  

 

Người phụ nữ có thể được đánh giá là “quốc sắc hương trời” đương nhiên chỉ có thể là Trần Ngư họa thuỷ. Nếu đặt vào thời cổ đại, cô ấy sẽ là nhân vật như Bao Tự, Đát Kỷ, chuyên hại nước hại dân.  

 

Trần Ngư cười nói: “Ở Hương Sơn này có một buổi biểu diễn lớn muốn xem, vì sao lại không tới? Tập đoàn Hà thị đang trên bờ vực sụp đổ, tôi phải tự mình làm mới có thể bảo đảm có càng nhiều lợi ích rơi vào túi của Hà gia."  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô đã đến đây rồi thì nhà thờ lớn của tôi phải làm sao đây? Giao cho người khác, tôi không yên tâm!"  

 

Trần Ngư trợn mắt nhìn anh, gần đây cô ở Nam Dương, gần như nửa ngày làm việc đều được dành ra để giúp Tề Đẳng Nhàn làm cái Avada nhà thờ lớn quỷ gì đó.  

 

Suy cho cùng, để xây dựng được một cái nhà thờ lớn tiêu biểu nhất toàn miền nam không phải là một việc dễ dàng, từ phương hướng tổng quát đến từng chi tiết nhỏ đều cần phải trau chuốt nhiều lần.  

 

"Thật sự rất khó để xây dựng nhà thờ lớn này cho anh. Anh có còn nhớ thời gian trước, anh để tôi cầm chiếc Patek Philippe kia đi chiết không?” Trần Ngư nhẹ nhàng hỏi.  

 

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Để tôi đưa nó cho một quân phiệt nào đó. Tên quân phiệt này đã nghe theo lời xúi giục của Ngạo Tuyết đến thu tiền bảo hộ." Trần Ngư nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó nổi giận lôi đình. Quả nhiên, Ngạo Tuyết vẫn có ý nghĩ muốn gây rắc rối với anh, còn thực sự xúi giục quân phiệt đến thu tiền bảo kê của mình!  

 

Thanh danh của Thánh giáo tuy rất lớn, nhưng cũng không thể hù dọa được những quân phiệt suốt ngày để suy nghĩ ở thắt lưng như vậy. Hơn nữa tín ngưỡng ở phía Nam Dương cũng rất yếu, mức sống cũng không cao. Làm gì có thời gian để tín ngưỡng Thánh giáo gì đó? Đặc biệt là những quân phiệt ủng binh tự trọng kia. Nếu không khiến bọn họ vừa lòng thì ai thèm quan tâm là Thánh giáo, Phật giáo hay Đạo giáo, chỉ cần bắn thẳng mấy phát đạn pháo là xong.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy việc này thực sự không dễ dàng, nếu sớm biết chuyện này, anh sẽ không hứa xây dựng nhà thờ lớn này ở Nam Dương.  

 

Tuy nhiên, anh cũng có chút nghi hoặc, Trần gia mà còn sợ hãi quân phiệt?  

 

"Tình hình Nam Dương bây giờ càng ngày càng hỗn loạn, hàng không mẫu hạm Mỹ đều đang hướng tới vùng biển phụ cận, chính phủ đã đủ can đảm rồi, lúc này đắc tội những quân phiệt địa phương đó cũng không đáng giá." Người phụ nữ thông minh như Trần Ngư chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu Tề Đẳng Nhàn, lập tức cười lạnh nói.  

 

Sở dĩ cười lạnh là vì bất mãn. Mọi người đều là bạn bè mà lòng anh lại tồn tại ý nghi ngờ là kiểu gì?  

 

Đã cho anh xem cả trên trăm bộ mặt chân dung khác nhau rồi vậy mà bây giừo đề cập đến chuyện tiền bạc anh lại cảm thấy lòng tôi có ý xấu sao?  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Không cần giải thích, tôi tin tưởng cô 100%! Có thể không phải lúc nào tôi cũng tin tưởng Trần gia, nhưng tôi sẽ luôn tin tưởng Trần Ngư."  

 

Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long không có biểu tình gì nói: "Hai người cho rằng tôi không tồn tại sao? Ngay cả chào hỏi cũng không có à?"  

 

“Đặc biệt là người nào đó. Thấy trưởng bối cũng không biết chào hành lễ?”  

 

"Không biết là ai dạy ra đồ đệ như vậy, thật không lễ phép!"  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ giả vờ như không nghe thấy  Ngọc Tiểu Long châm chọc, anh cảm thấy sư phụ của mình thật đáng ghét, vân du tứ hải thì cũng thôi đi sao lại dạy Ngọc Tiểu Long Thái Cực Quyền gì đó...  

 

Tề Đẳng Nhàn ngồi thẳng xuống bên cạnh Trần Ngư.  

 

Gần đây tuy rằng anh ghét ăn cá, nhưng anh cũng không ghét Trần Ngư, nếu Trần Ngư mời anh ăn cá, anh sẽ rất vui vẻ.  

 

"Con mụ Ngạo Tuyết này gần đây đang làm gì vậy? Còn dám xúi giục quân phiệt thu phí bảo hộ của tôi. Xem ra tôi dạy cỗ cô ta vẫn chưa đủ." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

“Cô ta sao, vẫn như trước, rất thân thiết với những người trong chính phủ Nam Dương, thậm chí ngày hôm kia còn tham dự bữa tiệc do một vị tướng nước Mỹ tổ chức.” Trần Ngư nâng mắt kính lên, cười lạnh nói.  

 

Có vẻ như Ngạo Tuyết vẫn đang vui vẻ ở Nam Dương, gần đây cô ta đang không ngừng mở rộng quan hệ, củng cố vị thế của mình.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1698: Cua hậu lễ


 Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cá không khỏi giật giật khóe miệng, may mắn thay, đó chỉ là sashimi, không có xương!  

 

 

Trần Ngư tao nhã ăn cơm, tán gẫu về tình hình gần đây ở Nam Dương với Tề Đẳng Nhàn, cô ấy thở dài: "Tiêu Tinh mà anh tìm cho tôi quả nhiên là nhân tài, nếu có nhiều người như vậy thì tốt quá."  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, cô thật sự cho rằng nhân tài là cỏ dại, dùng lưỡi hái có thể tùy ý cắt được sao? Nếu năm đó Tiêu Tinh không bị án tử dồn vào chân tường, anh ta sẽ không từ bỏ ý định đến Nam Dương phát triển lần nữa.  

 

"Tiền xây dựng nhà thờ lớn đã không thiếu. Phiền cô dành chút thời gian giúp tôi trông coi! Đây chính là công trình quan trọng để củng cố địa vị của tôi ở trong Thánh Giáo, không thể bị thất bại.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Yên tâm đi, chúng ta ai cũng giúp!" Trần Ngư chớp mắt ái muội.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút ngột ngạt, nếu người phụ nữ này quyến rũ người khác, có thể quyến rũ ba hồn bảy phách của người ta.  

 

Ngược lại Ngọc Tiểu Long lại thờ ơ nói: “Lôi gia quyết định ngày mốt sẽ tổ chức họp báo, anh nên chuẩn bị sẵn sàng, chuyện này không có chỗ cho thất bại.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, nói: "Yên tâm, Giáo hoàng đã đến Hương Sơn, sẽ có mặt tại buổi họp báo."  

 

Trần Ngư không khỏi dùng chân chạm chạm vào Tề Đẳng Nhàn, cười nói: "Thật ra anh nhờ hoạ mà được phúc. Tuy rằng tiêu mất sáu tỷ nhưng cũng không kém chút nào, không lỗ chút nào! Có thánh giáo chống lưng cho anh, rất nhiều chuyện anh đều có thể yên tâm lớn mật để làm.”

Đối với lời nói có phần vui sướng khi người gặp hoạ của Trần Ngư, Tề Đẳng Nhàn rất tức giận. Cái gì gọi là nhờ hoạ mà được phúc chứ?  

 

Đó là 6 tỷ đô la, quy đổi thành tiền Hoa Quốc, có hơn 40 tỷ, có thể làm được bao nhiêu việc?  

 

Trong lòng anh nghĩ, nếu không phải nhìn thấy thứ cô đang đi đôi Valentino nên tôi đã sớm rụt chân lại không thì đầu ngón chân cũng bị cô dẫm nát.  

 

"Này, Thiết Tử, nghĩ xem biện pháp nào khiến tôi có thể nuốt tài sản của Tập đoàn Hà thị đến miệng." Trần Ngư cười nói đùa với Tề Đẳng Nhàn. "Thành công, cho anh xem chân tôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: “Giống như tôi là LSP vậy, bây giờ tôi không có hứng thú gặp phụ nữ.”  

 

Nói xong anh quay đầu đi, lười nói chuyện với Trần Ngư nữa.  

 

Ngọc Tiểu Long nhịn không được nói với Trần Ngư: “Chó nói nó không ăn cứt nữa.”  

 

Trần Ngư gật đầu nói: “Bọ hung cũng nói nó không lăn cục phân.”  

 

Tề Đẳng Nhàn không để ý đến hai người, chỉ cúi đầu ăn cơm, hai người phụ nữ này miệng lưỡi sắc bén, cãi nhau cùng bọn họ, hai chọi một, tuyệt đối không đáng.  

 

Ăn xong Ngọc Tiểu Long nói có việc rồi đi thẳng.  

 

"Tôi cảm thấy thái độ Ngọc tướng quân đối với anh càng ngày càng khác." Trần Ngư trầm tư, sắc bén nói.  

 

“Tôi không thấy gì.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Trước khi cô ấy luôn làm theo ý mình. Hiện tại có rất nhiều lúc cô ấy nguyện ý nghe theo đề nghị của anh, chứng minh rằng trong lòng cô ấy, anh có tầm ảnh hưởng và địa vị lớn.” Trần Ngư nghiêm túc nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì tôi cũng đã làm được nhiều chuyện lớn như vậy, cô ấy chịu nghe lời tôi, như vậy không phải là bình thường sao?”  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1699: Ngồi xuống, ngồi xuống trò chuyện


 

"Hả? Anh ấy có nói không? Anh ấy không nói vậy!"  

 

Trần Ngư không khỏi sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi.  

 

Không phải Trần Ngư trà xanh giả làm hoa sen trắng, mà cô ấy hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục.  

 

Hôm nay Tôn Dĩnh Thục đến gặp cô cũng không phải vì cô cố tình muốn bẫy người, bởi vì hai người hiện tại đã là đối tác, tài phiệt Thượng Tinh ở Nam Dương có công việc gì đều do Tôn Dĩnh Thục liên lạc với Trần Ngư.  

 

Tôn Dĩnh Thục chỉ lễ phép mỉm cười, không nói gì, chậm rãi bước vào phòng nói: "Tôi tưởng Tổng giám mục Tề thật sự bận việc nghiêm túc, hóa ra lại ở chỗ cô Trần!"  

 

Trần Ngư thản nhiên nói: “Buổi chiều tôi mời anh ấy ăn tối cùng nhau. Sau bữa tối, chúng tôi đã đi dạo, nhân tiện nói chút chuyện.”  

 

Đôi mắt của Tôn Dĩnh Thục thậm chí còn lóe lên sát khí.  

 

Trần Ngư cười nói: "Chỉ sợ ngày mai không được, ngày mai tôi phải mời Tề tổng giám mục cùng tôi đi xử lý một việc, chúng ta hẹn hôm khác đi, tôi sẽ hẹn cô!

 

Tề Đẳng Nhàn biết cô ấy đã hiểu lầm!  

 

Lúc trước khi rời khỏi nhà Tôn Dĩnh Thục, anh đã nói là Ngọc Tiểu Long muốn hỏi anh một việc, hiện tại Trần Ngư lại nói là cô ấy mời anh ăn cơm.  

 

Trước sau không khớp...  

 

"Cái gì gọi là cô mời tôi đi ăn tối cùng nhau? Rõ ràng là Ngọc Tiểu Long gọi tôi, tôi không nhận nhân tình của cô!" Tề Đẳng Nhàn vội vàng bào chữa cho chính mình.  

 

Trần Ngư rất thông minh, tựa hồ đoán được điều gì, lập tức cười nói: "Ngọc Tiểu Long? Ngọc Tiểu Long cái gì... Rõ ràng là..."  

 

Nói đến đây, cô ấy cố ý dừng lại một lúc, giả vờ chợt nhận ra, nói: "À, đúng, đúng! Là Ngọc tướng quân gọi cho anh chứ không phải tôi. Tôi chỉ nhớ nhầm thôi."  

 

Nói xong, Trần Ngư không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.  

 

Tên khốn này tay chân rất nhanh nhẹn, mới một thời gian không gặp, vậy mà lại cặp kè với Tôn phu nhân của tài phiệt Thượng Tinh? Không nhìn ra, anh ta vẫn là một tên trộm!  

 

"Tra nam đều sẽ không được chết tử tế. Tôi sẽ vì dân trừ hại!!!" trong lòng Trần Ngư hiên ngang lẫm liệt nghĩ.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn sang, có thù oán gì mà phải dùng cách này trả thù mình, có hơi quá đáng không?  

 

Trần Ngư chỉ giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh, nói: "Tôn phu nhân, đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bình thường như bạn bè. Quả thực hôm nay Ngọc tướng quân gọi anh ấy tới ăn tối."  

 

Tôn Dĩnh Thục ậm ừ một cách bình tĩnh, nhưng theo vẻ mặt thì chắc chắn cô ấy đang tức giận.  

 

"Ngồi xuống, ngồi xuống trò chuyện!" Trần Ngư mỉm cười với Tôn Dĩnh Thục.  

 

Tôn Dĩnh Thục trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, mơ hồ duỗi tay ra, nhéo một miếng thịt thắt lưng rồi vặn ba lần theo chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.  

 

"Cái này gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống!" trong lòng Trần Ngư cười thầm, đưa cho Tôn Dĩnh Thục một tách cà phê.  

 

Tôn Dĩnh Thục không nói gì thêm, nghiêm túc thảo luận về thị trường Nam Dương với Trần Ngư, sau khi tiến vào thị trường Nam Dương, Tài phiệt Thượng Tinh thu được những lợi ích nhất định, nhưng hiệu quả thu được tương đối chậm. Bởi vì Nam Dương vẫn còn có chút hỗn loạn, chất lượng cuộc sống của người dân không cao lắm, một số sản phẩm được xếp hạng sao không thể bán được.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1700: Vất vả cho mày rồi!


 

 Tôn Dĩnh Thục nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, sau đó gật đầu cười nói: "Được!"  

 

Tề Đẳng Nhàn tỉnh lại, thấy Tôn Dĩnh Thục đang muốn rời đi, liền đứng dậy nói: “Tôi cũng phải đi.”  

 

"Này, ngồi xuống nói chuyện một lát, chẳng phải trước đó anh đã nói, vòng tay của anh sẽ khiến tôi có cảm giác an toàn hơn sao?" Trần Ngư vội vàng nói, tàn nhẫn đâm cho Tề Đẳng Nhàn một dao.  

 

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn chợt run lên, thật quá đáng, thật quá đáng. Vậy mà dám lấy lời vui đùa này ra để bổ một dao. Thật là vô đạo đức, thật vô nhân đạo!  

 

Tề Đẳng Nhàn đã cảm thấy phu nhân tài phiệt xinh đẹp đang bí mật mài ma đao.  

 

"Hả? Tề Giám mục cũng đi à?" Tôn Dĩnh Thục cười hỏi.  

 

"Chị Dĩnh Thục đùa cái gì vậy? Trần Ngư và em là bạn tốt, không có quan hệ khác. Đêm khuya yên tĩnh, không thích hợp cho một nam một nxw độc thân ở chung. Đi đi đi, chị về một mình không an toàn, em tiễn chị!”  

 

Cửa vừa đóng lại, Trần Ngư đã ôm bụng nằm xuống thảm, lăn qua lăn lại, cười đến nước mắt suýt chảy ra.  

 

Trên đời còn gì sung sướng hơn việc đánh được kỹ nữ trà xanh và một tên cặn bã béo bở!  

 

"Nhưng tên khốn này thực sự lợi hại, trước đây còn từng xung khắc với Tôn Dĩnh Thục, bây giờ lại thành một đôi?" Sau khi Trần Ngư cười xong, không khỏi suy nghĩ lại, sau đó hung ác vung nắm đấm.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục bước vào thang máy, xung quanh không có ai, nụ cười trên mặt Tôn Dĩnh Thục dần nhạt đi, cô ấy quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn anh.  

 

Sau đó, Tôn Dĩnh Thục đưa tay ra.  

 

"Cái gì?" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt.  

 

“Trả lại 60 triệu tôi đưa cho anh!” Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn sởn tóc gáy. Như thế này thật giống với cốt truyện anh được phu nhân tài phiệt mỹ lệ bao dưỡng. Sau đó đối phương bắt gian mình nên muốn anh trả lại tiền.  

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: "Trần Ngư cố tình bẫy tôi. Nếu cô không tin tôi, hãy xem nhật ký cuộc gọi của tôi."  

 

Tôn Dĩnh Thục vừa muốn đưa tay ra, lại cảm thấy không ổn nên rút tay lại, hừ lạnh nói: "Tôi có gì thú vị vậy? Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?"  

 

Tề Đẳng Nhàn đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của phu nhân tài phiệt, nhưng người ta lại trực tiếp mở tay anh ra.  

 

"Tề giám mục, chú ý chút!" Tôn Dĩnh Thục nghiêm túc cảnh cáo, nhưng trong mắt lại tràn đầy uỷ khuất.  

 

"Có cái gì cần chú ý? Chúng ta là quan hệ gì! Cô nói xem là quan hệ gì?" Tề Đẳng Nhàn biết lúc này anh chỉ có thể tiến chứ không thể lùi. Lùi một bước không phải là biển trời bao la, mà là một vực sâu vạn trượng.  

 

Vì vậy, anh dùng sức vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tôn Dĩnh Thục.  

 

Tôn Dĩnh Thục vùng vẫy hai lần nhưng không mở được, hơn nữa cửa thang máy mở ra, có khách bước vào nên cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng.  

 

"Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn là người đàn ông mà Trần Ngư không thể có được!" Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nói vào tai Tôn Dĩnh Thục.  

 

Trên môi Tôn Dĩnh Thục nở một nụ cười khinh thường, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top