Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Thế Cường Long
Chương 1412: Thử xem?”


 “Ha ha ha, cái tên họ Tề đấy dám đến Hương Sơn à? Nơi này có nhiều cao thủ như vậy, nếu như hắn dám đến đây, ông đây sẽ trực tiếp vặn cái đầu chó của hắn xuống để làm bóng đá!” Trần Hùng Phi cười lớn với vẻ khinh thường và nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ: “Được thôi, đến lúc đó nếu như anh đây không hành chết được mày thì anh sẽ tự vặn đầu xuống để tặng cho mày.”

 

Dưới góc nhìn của Trần Hùng Phi, Tề Đẳng Nhàn bây giờ chẳng khác nào một con chuột lang cả, ở nước ngoài kéo dài hơi tàn là được rồi.  

 

Dám quay về Hoa quốc á? Còn không đấm vỡ cái đầu chó của hắn hay sao?  

 

Hứa Trường Ca cũng biết Trần Hùng Phi không có ý tốt, chỗ cổ phần này tuyệt đối không thể chia cho hắn ta được.  

 

Có điều, ông đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào trong câu lạc bộ du thuyền này rồi, Dương Quan Quan cũng đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ vào đó, nếu như thực sự bị bóp chẹt thì ông sẽ mất hết tất cả.  

 

Lần đầu tư này chính là tham vọng của Hứa Trường Ca, kiếm tiền nhờ vào câu lạc bộ này chỉ là một phần, mục đích quan trọng nhất chính là tạo ra một vòng kết nối hàng đầu, để tất cả những nhân vật hàng đầu ở Hương Sơn đều tham gia vào câu lạc bộ này.  

 

“Sao nào, không nỡ buông bỏ chút cổ phần đó trong tay các người à? Yên tâm đi, Trần Hùng Phi tôi cũng sẽ không ăn không uống không, tôi sẽ đưa tiền cho các người.” Trần Hùng Phi cười nói.  

 

“Đừng có mà nằm mơ.” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.  

 

Mạc Văn Trường thở dài một hơi và nói: “Trần thiếu đà chủ có ý tốt muốn giúp các người, các người lại từ chối cậu ấy như thế, haiz, đúng thật là ngu ngốc hết thuốc chữa.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Mạc Văn Trường và đột nhiên nói: “Tốt nhất là ông hãy nhớ kĩ những lời mà hôm nay mình đã nói, đến lúc đó đừng đến kêu ông gọi bà là được rồi!”  

 

Mạc Văn Trường cười phá lên, chỉ vào mặt mình và nói: “Tôi? Cầu xin các người á? Các người cũng xứng à? Đúng là một lời nói đùa kệch cỡm!”  

 

Mạc Văn Trường là người thuộc phe phái của Lục gia, Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị thông qua Lục Quy Hải để cho Hoàng Văn Lãng một cơ hội múa đao chém lợn.  

 

Nếu như đám người thuộc phe phái của Lục gia ngoan ngoãn làm việc thì không sao, còn muốn xử lí đám gây chuyện à, với tính cách sát phạt quyết đoán của Hoàng Văn Lãng, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.  

 

Ngọn lửa đầu tiên của Hoàng Văn Lãng đã được châm ngòi bởi việc Hoàng Kỳ Bân bị đánh đến “chấn động não”, đòn giáng vào phe phái của Lục gia lần này chính là ngọn lửa thứ hai của ông ta sau khi nhậm chức.  

 

“Lời của tôi bất cứ lúc nào cũng có giá trị, nếu như các người nghĩ thông rồi thì có thể đến tìm tôi bàn bạc bất cứ lúc nào.” Trần Hùng Phi cười nói.  

 

“Trước khi tôi nhìn thấy mẹ anh đến hộp đêm để nhảy thoát y thì anh đừng có mơ.” Dương Quan Quan nhàn nhạt nói.  

 

Trần Hùng Phi cười khẩy và nói: “Cô muốn chọc tức tôi à? Muốn tôi ra tay với cô à? Cô tự tin đến vậy sao?”  

 

“Có điều, cô cũng dùng cái óc lợn đó của mình mà suy nghĩ xem tôi có thân phận gì, cô có địa vị gì đi!”  

 

“Nếu như tôi ra tay với cô thì không đơn giản như vậy đâu!”  

 

“Cả cái Hương Sơn sẽ không còn chỗ cho cô dung thân dâu.”  

Dương Quan Quan nói: “Thử xem?”  

 

 

Trần Hùng Phi cũng không lên tiếng trả lời, bây giờ phe bản địa của Hương Sơn và phe ngoại lai của Hoàng Văn Lãng đang ở trong giai đoạn phân cao thấp.  

 

 

Dương Quan Quan rất thân thiết với Hoàng Văn Lãng, lúc này cũng không thích hợp để xảy ra xung đột quá lớn với cô ấy, tránh cho Hoàng Văn Lãng mượn gió bẻ măng và tìm ra lỗ hổng để phá vỡ cục diện.  

 

 

Mọi người chỉ cần liên kết với nhau một cách ổn định, dùng mọi thủ đoạn để khiến cho đám người đó không thoải mái là được, không cần thiết phải làm to chuyện, một thời gian sau, phía Hoàng Văn Lãng sẽ tự lục đục nội bộ.  

 

 

“Còn có mày nữa, thằng mập chết tiệt, tao mong chờ sự xuất hiện của mày vào hôm diễn ra đại hội Võ đạo đấy, để tao xem xem này có tư cách gì mà khiêu chiến với Chiến Phi!” Trần Hùng Phi giơ tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy và nói.  

 

 

“Cái đầu của mày không đáng giá đến vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.  
 
Chương 1413: “Làm thế nào bây giờ?”


 

Trần Hùng Phi cũng đâu phải Quý Khải, cái đầu của hắn ta đâu có đáng giá như vậy, hơn nữa cái tên này làm cho Tề Đẳng Nhàn có chút chán ghét, đến lúc đó thuận tay đấm vỡ cái đầu chó của hắn ta là được rồi.  

 

Mạc Văn Trường cũng thản nhiên nói: “Các người tự nghĩ cho kĩ đi, tôi cũng quay về làm việc đây! Trước khi thủ tục được chính thức thông qua xét duyệt, cấm không được khởi công, nếu không thì tôi sẽ truy cứu nhiều trách nhiệm hơn nữa từ chỗ các người.”  

 

Đợi đến khi bọn họ đều đi cả rồi, Hứa Trường Ca mới để lộ ra một vẻ mặt lo lắng.  

 

“Mấy cái đám thế lực bản địa của Hương Sơn này liên kết chặt chẽ quá, cho dù là thị trưởng Hoàng cũng khó có thể tìm được cơ hội để lợi dụng. Bọn chúng cố ý làm khó chúng ta, có lẽ chính là muốn ra oai phủ đầu với thị trưởng Hoàng!” Hứa Trường Ca thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương của mình và nói.  

 

“Trần Hùng Phi và cái tên Mạc Văn Trường kia có quan hệ chặt chẽ, Mạc Văn Trường là người thuộc phe phái của Lục gia, ông ta cố tình bóp chẹt chúng ta, chúng ta thực sự không thể làm gì được ông ta cả!”  

 

Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”  

  Advertisement

Hứa Trường Ca thấy Dương Quan Quan quay đầu lại hỏi Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi có chút kinh ngạc.  

 

Cái tên mập này có địa vị quan trọng như vậy ở trước mặt Dương Quan Quan từ bao giờ thế?!  

 

“Yên tâm, tôi sẽ thông qua chuyện của Long Phi Vũ để hành động một chút, cho thị trưởng Hoàng có lí do để khai đao. Đến lúc đó đám người thuộc phe phái của Lục gia sẽ không thể nhảy nhót được nữa đâu!”  

 

“Chúng ta lấy cái tên Mạc Văn Trường này làm điển hình là được rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ xử lí ông ta đầu tiên.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, giọng nói kinh thường.  

 

Mạc Văn Trường có quan hệ gần gũi với Long Môn Hương Sơn như vậy, Hoàng Văn Lãng chắc chắn sẽ không vừa mắt ông ta, dù sao thì ở tiệc sinh nhật của Hoàng Tình Ca lần trước, Hà gia đã mời cả Trần Hùng Phi đến để tặng quan tài!  

 

Một nhân vật lớn như Hoàng Văn Lãng bị người khác làm cho xấu hổ như vậy, trong lòng có thể không ghi thù mới là chuyện lạ!  

 

“Thực ra cũng có thể mời lão Lôi ra mặt mà? Không cần phải phiền phức đến như vậy đâu.” Dương Quan Quan nói với vẻ trầm ngâm.  

 

“Chớ có thấy Lôi gia đang rất nở mày nở mặt, thực ra bọn họ cũng đang ở trong giai đoạn nhạy cảm nhất đấy.”  

 

“Lôi Thiên Tứ đã lớn tuổi rồi, hai đứa con trai thì lại bệnh tật.”  

 

“Địa vị của Lôi gia ở Hương Sơn hơn người như vậy, không thể nào có chuyện không có ai đố kỵ...”  

 

“Cô cho rằng tại sao Lôi gia lại khiêm tốn đến như vậy? Còn không phải bọn họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì hay sao!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và kể cho hai người nghe về tình hình gần đây của Lôi gia, hắn thở dài: “Nói không chừng bố cục phong thủy chết chóc Sơn Hải Táng Long của Lôi gia là do một ông trùm nào đó bí mật ra lệnh chăng? Nếu như ông trùm ngoại quốc muốn báo thù thì làm gì có tài nguyên để mời một bậc thầy phong thủy lợi hại như vậy đến bố trí chứ!”  

 

Dương Quan Quan cũng đã biết về tình hình của Lôi gia từ trong miệng Tề Đẳng Nhàn, sau khi nghe được những gì hắn nói, cô ấy cũng cảm thấy khá là hợp lí.  

Hương Sơn là một đô thị quốc tế nhạy cảm, lại còn là thủ đô tài chính, Lôi gia vốn đã là vị vua không ngai của Hương Sơn, nếu như lại còn thường xuyên hoạt động ở bên ngoài, bày ra tư thế của hoàng đế nơi đây... e rằng những ông trùm ở Bắc Kinh kia sẽ không vui lòng nhìn thấy đâu nhỉ?  

 

 

“Chú Hứa, tôi biết chú đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào câu lạc bộ du thuyền này. Yên tâm đi, nó sẽ không bị chôn vùi đâu!” Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Hứa Trường Ca và nói.  

 

 

“Ờm... cảm ơn nhé!” Hứa Trường Ca cười gượng và nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhìn Hứa Trường Ca vài cái và nói: “Chú có hứng thú với việc trở thành ông chủ của Long Môn Hương Sơn không?”  

 

 

Hứa Trường Ca nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi và nói: “Nói đùa cái gì thế? Hai bố con Trần Bá Hạ, Trần Hùng Phi đã nắm giữ Long Môn Hương Sơn nhiều năm như thế rồi, tôi có tài cán gì mà thay thế được bọn họ chứ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hai bố con nhà họ sẽ không sống được bao lâu nữa đâu! Tổng hội Long Môn đã không hài lòng với Long Môn Hương Sơn từ lâu rồi, huống chi bọn họ còn làm trái nguyện vọng của tổng hội mà bắt tay với Hồng bang để làm ra cái gọi là đại hội Võ đạo nữa!”  

 
 
Chương 1414: Càng khen càng ra sức nha!”


Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tìm chỗ nào ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện đi!”

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói chuyện với Hứa Trường Ca một hồi, sau đó bảo ông yên tâm quay về nhà chờ đợi tin tức là được rồi, bảo đảm rằng có hắn ở đây rồi, câu lạc bộ du thuyền chắc chắn sẽ không thất bại.  

 

 

Không nói đến cái khác, chỉ nói riêng việc Dương Quan Quan đã đầu tư nhiều tiền như vậy vào đó rồi, hắn cũng phải dốc sức một chút mới được!  

 

“Để cho người như Hứa trường ca đảm nhận cương vị giám đốc của Long Môn Hương Sơn, ông ấy liệu có thể làm được không?” Sau khi Hứa Trường Ca đi rồi, Dương Quan Quan hỏi: “Tôi cảm thấy người này quá nho nhã, không đủ tàn bạo.”  

 

“Mềm mỏng một chút cũng được, nơi như Hương Sơn cần một người có tính cách ôn hòa một chút chứ không phải một người suốt ngày muốn gây chuyện.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

 

Dù sao thì độ chú ý của thành phố Hương Sơn này cũng được đặt ở đó, một chút sai lầm cũng sẽ bị người khác cố ý phóng đại.  

 

Tính cách của Hứa Trường Ca ôn hòa, đối xử với người khác nho nhã, chính là ứng cử viên hoàn hảo trong cảm nhận của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Dương Quan Quan nở nụ cười giả tạo và nói: “Con rể đang khen bố vợ đấy à? Càng khen càng ra sức nha!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô đừng nói lung tung, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy con người của ông ấy không tệ mà thôi, không liên quan gì đến con gái của ông ấy cả.”  

 

Đương nhiên Dương Quan Quan biết giữa Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc không có gì phức tạp cả, thế nhưng cô ấy vẫn muốn soi mói chuyện này, dù sao thì chuyện của Từ Ngạo Tuyết có như thế nào cũng khiến cho cô ấy có cảm giác như bị mắc xương cá ở cổ họng vậy!  

 

“Ha ha!” Dương Quan Quan mỉm cười.  

 

“Không tin thì cô xem đi!” Tề Đẳng Nhàn hào phóng đưa điện thoại của mình ra, dùng tay trái để mở khóa.  

 

“Đừng tưởng rằng tôi không biết đây là giao diện làm ăn, vân tay của tay phải và tay trái khi mở khóa sẽ ra kết quả không giống nhau.” Dương Quan Quan nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi một cái, khóa màn hình lại rồi lại dùng tai phải để mở khóa.  

 

Không nói cho cô biết rằng toàn bộ bí mật của anh đây đều được giấu ở trong ngón tay út đâu!  

 

Dương Quan Quan không đưa tay ra đón lấy điện thoại của hắn và nói: “Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, hà cớ gì phải làm những chuyện này chứ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười hì hì cất điện thoại vào trong túi và nói: “Nhân phẩm của tôi vẫn đáng để tin tưởng mà!”  

 

“Chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu!” Dương Quan Quan lại đưa ra nhận xét nói trúng tim đen của hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy quan hệ giữa mình và Dương Quan Quan thật sự đã bị đảo lộn rồi, trước kia hắn có thể tùy tiện bắt nạt cô ấy, nhưng bây giờ hắn lại sắp bị áp chế ngược lại rồi!  

 

Có điều, bây giờ EQ của anh đây đã được cải thiện rồi, chút chuyện nhỏ này ấy mà, nhẫn nhịn là được rồi!  

 

Sau khi về tới biệt thự mà Dương Quan Quan mua ở Hương Sơn, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.  

 

Ngọc Tiểu Long nói thẳng: “Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng để giúp anh minh oan rồi, chỉ có điều bây giờ anh vẫn đang mang tội danh là phần tử khủng bố, nếu như tung ra ngay lập tức thì có lẽ cũng không có tác dụng gì nhiều.”  

 

“Không vội đâu, các cô tung nó ra vào cuối tháng này là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bình tĩnh.  

 

“Tôi không biết anh định giở trò quái quỷ gì nhưng mong rằng anh sẽ đáng tin hơn một chút, nếu không thì mọi người đều sẽ phí công vô ích.” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.  

“Yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhàn không lải nhải với cô ấy nữa: “Tôi đang ngắm biển, đang bận, lát nữa nói sau đi.”  

 

 

Hắn vội vàng cúp điện thoại.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thực sự đang ngắm biển, biển cả bao la, sóng lớn cuồn cuộn.  

 

 

Lúc này, tiếng kêu yêu kiều đã kìm nén từ lâu của Dương Quan Quan mới khéo léo phát ra và vang vọng không ngớt.  

 

 

“Ngọc Tiểu Long gọi điện thoại cho anh à? Cô ấy nói gì thế?” Dương Quan Quan hỏi, cô ấy lấy khăn tắm lau khô mái tóc ngắn ướt át của mình, trong đôi mắt dịu dàng toát ra một thứ được gọi là sóng thu quyến rũ.  

 

 

“Chuẩn bị rửa sạch tội danh phản quốc cho tôi, nói là đã thu thập đủ chứng cứ rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói.  
 
Chương 1415: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”


 Tề Đẳng Nhàn nghe thấy thế thì cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tình cảm của Dương Quan Quan đối với Lục Chiến Long rất sâu nặng, dù sao thì anh ta cũng là người đại ca mà cô ấy tôn trọng từ tận đáy lòng.  

 

 

Có điều, tình hình lúc đó quá đột ngột, hơn nữa, những tội danh đó cũng là do Lục Chiến Long tự mình chủ động gánh vác.  

 

Lại thêm đám người Viên gia cùng với nhân vật chủ chốt như Triệu Man Nhi lại đột nhiên lật lọng, trực tiếp khiến cho người của phe Phó Phong Vân trở tay không kịp.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng không cần phải oán hận quá sâu nặng làm gì, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình đi! Chỉ khi mài thanh đao của mình đủ sắc thì mới có tư cách để đi sát phạt mọi chuyện bất bình ở trên đời.”  

  Advertisement

Hắn giơ tay ra ôm lấy thư ký Dương đang có chút buồn bã, hay nói đúng hơn thì bây giờ hắn đã không còn có thể gọi cô ấy là thư kí Dương nữa rồi, người ta đã từ chức khỏi tập đoàn Hướng thị rồi, bây giờ đang tự mình quản lí Dương gia ở Thượng Hải, nên gọi cô ấy là Dương đại phú bà rồi.  

 

Dương Quan Quan bèn nói: “Nếu như anh đi đến nước Thiên Chủ thì có thể dẫn tôi đi xem được không? Tôi chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để ở bên anh mà thôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Cô vẫn phải để mắt đến Hương Sơn bên này mới được, nếu như cô chạy theo tôi đến nước Thiên Chủ thì chú Hứa chẳng phải sẽ sốt ruột đến chết hay sao? Để lần sau đi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ đưa cô đi thăm giáo đường huy hoàng nhất trên thế giới, để cho Giáo Hoàng đến chúc phúc cho chúng ta.”  

  Advertisement

“À? Được...” Dương Quan Quan đã bị câu nói cuối cùng của hắn lừa đến thần hồn điên đảo, cô ấy dụi đầu vào trong lòng hắn, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc và khát khao.  

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, không phải anh đây không muốn đưa cô đi mà là vì tôi đã hẹn trước với Vân Uyển rồi.  

 

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Giang Khuynh Nguyệt.  

 

Có điều, câu nói “Xin chào” của đối phương lại là giọng của đàn ông.  

 

“Ấy, em gái cao kều nhanh như vậy mà đã tìm được bạn trai mới rồi à?” Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc ngẩn người, cảm thấy liệu có phải em gái cao kều cố tình bảo bạn trai của cô ta gọi đến để thị uy hay không.  

 

“Có phải anh Lý Bán Nhàn đó không?”  

 

“Tôi là ông chủ của cô Giang Khuynh Nguyệt, Trịnh Hữu Bân, là cô ấy bảo tôi gọi điện thoại cho anh!”  

 

Giọng nói của Trịnh Hữu Bân truyền đến từ ống nghe, nghe có vẻ đang rất vội vàng.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Ồ, thì ra là cậu à, có chuyện gì không?”  

 

Trịnh Hữu Bân lập tức nói với giọng vô cùng vội vã: “Chuyện là thế này, tối hôm qua Giang tiểu thư đã xảy ra chút chuyện và bị người khác dùng xe đâm phải.”  

 

“Cái gì?!” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì không khỏi cau mày: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”  

 

Trịnh Hữu Bân nói: “Tối hôm qua Giang tiểu thư đã đến tham dự tiệc sinh nhật của một minh tinh, vì vấn đề ở bên phim trường nên cô ấy đã đến muộn vài phút và bị bắt quỳ trước cửa cả tiếng đồng hồ. Cô ấy không muốn nuốt xuống cục tức này nên đã trực tiếp quay đầu bỏ đi, kết quả ở trên đường lại bị xe đâm...”  

 

“Hôm qua cô ấy đã hôn mê ở trong bệnh viện suốt cả một đêm, mãi đến sáng sớm ngày hôm nay mới vừa tỉnh lại.”  

 

“Càng đáng giận hơn là, các bác sĩ ở trong bệnh viện, không có lấy một ai bằng lòng kiểm tra và chữa trị cho cô ấy!”  

 

“Cô ấy cũng hết cách rồi nên mới bảo tôi gọi điện thoại cho anh.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, tôi sẽ đến đó ngay đây, ở bệnh viện nào thế? Nhân tiện nói cho tôi nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì?”  

 

Trịnh Hữu Bân giải thích ngắn gọn một lượt tình hình qua điện thoại, khiến cho Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, con mẹ nó thật là quá đáng!  

Hôm qua Giang Khuynh Nguyệt đã theo lịch hẹn mà đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của một nữ minh tinh tên là Tống Diệu, bởi vì phải ở lại phim trường quay bù một vài cảnh quay nên đã đến muộn mất vài phút, kết quả là nữ minh tinh kia lại bắt cô ta quỳ ở trước cửa hai tiếng đồng hồ! Dù sao Giang Khuynh Nguyệt cũng từng là con gái của phó giám đốc Long Môn Thượng Hải, tính khí cao ngạo, sao có thể chấp nhận loại chuyện như thế được? Vậy nên cô ta đã trực tiếp quay đầu bỏ đi.  

 

 

Sau đó cô ta đã bị xe đâm và hôn mê ngay tại chỗ, được Trịnh Hữu Bân đưa đến một bệnh viện tư nhân tên là “Ái Khang”.  

 

 

Sau khi đến được bệnh viện, bác sĩ nói vấn đề không nghiêm trọng, chỉ là gãy xương và bầm tím mà thôi, quan sát thêm một chút rồi sẽ sắp xếp phẫu thuật.  

 

 

Kết quả là lại kéo dài cả một đêm như thế, hỏi bác sĩ mấy lần, bác sĩ đều nói mấy lời nhảm nhí như quan sát quan sát!  

 

 

Trịnh Hữu Bân cũng không hiểu gì về y thuật, chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng mà tiếp tục chờ đợi, đợi mãi đến sáng sớm, bệnh viện bên này lại nói là bọn họ không chữa trị vết thương này nữa, bảo Trịnh Hữu Bân lựa chọn bệnh viện khác.  

 

 

Điều này làm cho Trịnh Hữu Bân nổi khùng ngay tại chỗ, có điều, vết thương của Giang Khuynh Nguyệt quan trọng hơn nên cậu ta đã ngay lập tức chuẩn bị chuyển viện.  

 
 
Chương 1416: “Anh nói cái gì cơ?”


 Tề Đẳng Nhàn vẫn cảm thấy khá là áy náy vì lần trước mình và Giang Khuynh Nguyệt đã cãi nhau rồi tan rã trong không vui, vậy nên khi đến cửa bệnh viện, hắn đã tiện thể mua một bó hoa.  

 

 

Trịnh Hữu Bân đã lo lắng chờ đợi ở cổng chính từ lâu rồi, vừa thấy Tề Đẳng Nhàn đi đến, cậu ta lập tức đi lên chào đón.  

 

“Lý tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi, người của cái bệnh viện bất lương này thật là không có đạo đức, kéo dài suốt cả một đêm. Bây giờ ở bên ngoài lại có nhiều tên côn đồ đến như vậy, tôi thực sự hết cách rồi!” Trịnh Hữu Bân kéo cánh tay của Tề Đẳng Nhàn và nói, trên đầu toát đầy mồ hôi.  

 

“Em gái cao kều đâu? Tình hình như thế nào rồi!” Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.  

  Advertisement

“Tình hình của Giang tiểu thư vẫn ổn định nhưng mà phải nhanh chóng làm phẫu thuật mới được!” Trịnh Hữu Bân vội vàng nói rồi dẫn Tề Đẳng Nhàn đi lên trên tầng.  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào trong phòng bệnh thì đã nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh với bộ quần áo dính máu.  

 

Giang Khuynh Nguyệt thấy hắn đến rồi, đôi mắt đẹp lập tức đỏ bừng lên, ấm ức đến suýt khóc.  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn trước tiên là cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ta một chút, hắn khẽ thở phào một hơi và nói: “Vết thương không nghiêm trọng lắm, cô không cần lo lắng, tôi sẽ ngay lập tức sắp xếp việc chữa trị cho cô.”  

 

Trong lúc nói chuyện, hắn đặt bó hoa lên trên cái tủ ở chỗ đầu giường của Giang Khuynh Nguyệt.  

 

Nước mắt của Giang Khuynh Nguyệt lại ngay lập tức rơi xuống.  

 

“Ấy, sao cô lại khóc rồi?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

“Bây giờ anh mới biết tặng hoa cho tôi à!” Giang Khuynh Nguyệt ấm ức nói: “Sao hôm đó không biết đường mà tặng đi?!”  

 

“Cô muốn hoa thì cô nói thẳng ra đi chứ!” Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, cảm thấy suy nghĩ của cô gái này đúng thật là kì lạ, đã bị xe đâm thành bị thương như thế này rồi mà lúc này còn lăn tăn chuyện hoa với chả không hoa.  

 

Giang Khuynh Nguyệt hít sâu vào một hơi và nói: “Tôi muốn có hoa, nhưng tôi sẽ không nói với anh rằng tôi muốn có hoa.”  

 

“Tôi không muốn bởi vì tôi muốn có hoa nên anh mới tặng tôi hoa!”  

 

“Mà tôi muốn bởi vì anh muốn tặng tôi hoa nên mới tặng tôi hoa!”  

 

“Anh có hiểu không?”  

 

Thấy Giang Khuynh Nguyệt lại bắt đầu lèm bèm liên tục, Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O.  

 

Một lúc lâu sau, hắn không nhịn được mà lẩm bẩm: “Cô muốn cái quần què ấy chứ muốn...”  

 

Đôi tai của Giang Khuynh Nguyệt lại rất nhanh nhẹn, cô ta ngay lập tức nghe thấy và tức giận nói: “Anh nói cái gì cơ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn xua xua tay và nói: “Không không không, chúng ta hãy giải quyết chuyện chính trước đi, chuyện gãy xương của cô, tôi có thể giải quyết.”  

 

“Mau lên đi, sao các người vẫn chưa chuyển người đi thế hả? Số lượng giường bệnh của bệnh viện có hạn, đừng có ở đây làm con chó trong máng cỏ nữa!”  

 

Ngay khi Giang Khuynh Nguyệt chuẩn bị nổi giận thì có người đã đến cứu cánh cho tên đàn ông cặn bã này, đó chính là viện trưởng Ngô của bệnh viện Ái Khang.  

 

Viện trưởng Ngô này là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mái tóc xoăn như mì ăn liền, trên sống mũi có đeo một cặp kính mắt.  

Trịnh Hữu Bân tức giận nói: “Họ Ngô kia, bà đừng có mà quá đáng! Cố ý kéo dài bệnh tình của Giang tiểu thư, kết quả lại nói một câu không chữa được? Bảo các người sắp xếp cáng cứu thương và xe cứu thương, các người cũng một mực từ chối, rốt cuộc là có ý gì?’  

 

 

Viện trưởng Ngô phì cười một cái và nói: “Có ý gì à? Tự thân các người không có mắt nhìn, dám đắc tội với người không nên đắc tội, còn hỏi tôi có ý gì à?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không nói gì mà chỉ cúi người xuống cầm chiếc khăn mặt lên rồi gấp lại, sau đó nhét vào trong miệng Giang Khuynh Nguyệt.  

 

 

Giang Khuynh Nguyệt bỗng chốc ngẩn người, sau đó trợn to mắt lên.  

 

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn đã kéo cánh tay bị thương của cô ta lên, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, xương cốt đã lại lần nữa trở về chỗ cũ.  

 

 

Giang Khuynh Nguyệt đang nằm ở trên giường thì đau đến suýt chút nữa đã bật dậy, trên trán toát ra mồ hôi, mồ hôi thấm ướt miệng vết thương còn chưa khép lại, làm cho cô ta đau đến cả người run rẩy.  
 
Chương 1417: “Thế thì bệnh viện này cũng không cần mở nữa đâu.”


 

 “Cơ mà cậu biết nắn xương thì có sao chứ, nắn xong xương rồi, đến lúc đi ra khỏi bệnh viện thì lại bị đánh gãy thôi!”  

 

Viện trưởng Ngô chanh chua cay nghiệt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã nối xong xương tay cho Giang Khuynh Nguyệt chỉ trong chốc lát thì không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác, sau đó lại bật cười với vẻ chế nhạo.  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên tối sầm, hắn lạnh lùng nói: “Bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người, cô ấy đã bị thương, tại sao các người lại không chữa trị? Còn nữa, cho dù có chuyển viện thì tại sao lại từ chối việc dùng xe cứu thương để đưa cô ấy đi? Đây là chuyện mà bệnh viện các người nên làm à?”  

 

Viện trưởng Ngô hừ lạnh một tiếng và nói: “Cậu đang sủa cái gì thế hả? Dạy tôi cách làm việc à, cậu còn chưa có tư cách đó đâu!”  

 

“Đây là bệnh viện mà tôi mở ra, tôi muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp thế đó.”  

 

“Nếu cậu có ý kiến thì tại sao lúc đầu lại đưa người vào đây?”  

 

“Tôi mở bệnh viện, tôi cứ không cứu cô ta đấy, muốn chuyển viện, tôi cũng không cho xe cứu thương đưa đi đấy!”  

 

“Ấy, sao nào?”  

 

“Tôi cứ thích thế đấy!”  

 

Câu nói này của viện trưởng Ngô khiến cho hai người là em gái cao kều và Trịnh Hữu Bân đều tức đến mức suýt chút nữa đã vẹo cả mũi.  

 

Giang Khuynh Nguyệt là người bị hại trực tiếp, mà Trịnh Hữu Bân cũng có thể nói là người bị hại gián tiếp, dù sao thì công ty giải trí của Trịnh gia đã đầu tư nhiều như vậy vào trên người cô ta, nếu bởi vì chút chuyện ngoài ý muốn này mà bị hủy hoại, vậy há chẳng phải là sẽ mất hết vốn liếng hay sao?  

 

“Bây giờ, mau chóng cút đi cho tôi! Đừng có ở lì trong bệnh viện của chúng tôi nữa! Nhân tiện thanh toán cả hai mươi vạn tiền viện phí đi!” Viện trưởng Ngô khoanh hai tay lại, cười khẩy và nói.  

 

Phía sau lưng bà ta đột nhiên xuất hiện một đám bảo vệ của bệnh viện, ai nấy đều béo tốt săn chắc, vừa nhìn đã biết là rất giỏi đánh nhau.  

 

Trịnh Hữu Bân tức giận nói: “Cái gì? Hai mươi vạn? Bệnh viện của các người đã làm gì rồi chứ? Tôi không truy cứu việc các người cố tình kéo dài bệnh tình là đã khá lắm rồi, thế mà còn dám lừa gạt tôi à!”  

 

Viện trưởng Ngô cười khẩy và nói: “Hôm qua lúc cậu đưa cô ta vào đây, chúng tôi đã bỏ ra cáng cứu thương, bỏ ra nhân công mà? Sau đó còn mở cả máy thở nữa, mặc dù không dùng đến nhưng những thứ này đều là tiền chứ là gì! Hai mươi vạn, không được thiếu một cắc, nếu như các người dám không đưa tiền thì hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân các người ở đây!”  

 

“Chỗ này của bà là xã hội đen hay là bệnh viện thế hả?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.  

 

“Bệnh viện Ái Khang của chúng tôi chính là như vậy đấy, chúng tôi trâu bò như thế đấy, sao nào? Tôi mở ra bệnh viện, tôi đặt ra quy định đấy!” Viện trưởng Ngô nói với giọng phách lối.  

 

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện ra một nụ cười, hắn nói: “Thế thì bệnh viện này cũng không cần mở nữa đâu.”  

 

Viện trưởng Ngô nghe thấy vậy thì lập tức cười phá lên với giọng càn rỡ và nói: “Cậu cho rằng mình là ai chứ? Cậu có biết bệnh viện Ái Khang của chúng tôi mỗi năm đóng góp bao nhiêu tiền thuế cho Hương Sơn không? Cậu là cái thá gì mà nói không cho mở là không cho mở?”  

 

Đám người ở bên cạnh viện trưởng Ngô cũng nhao nhao nở nụ cười khinh bỉ.  

 

Những năm nay, bệnh viện Ái Khang đã làm ra rất nhiều chuyện rồi.  

Rất nhiều sản phụ đã xảy ra chuyện trong khi sinh con ở đây, thậm chí có gia đình còn giương biểu ngữ chuẩn bị nhảy lầu, cuối cùng chẳng phải đều đã giải quyết ổn thỏa hay sao?  

 

 

“Đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để làm kiểm tra trước đã, nếu như vết thương có tình huống gì mới thì bệnh viện này sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!” Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân.  

 

 

“Được!” Trịnh Hữu Bân vội vàng đồng ý.  

 

 

Viện trưởng Ngô phì cười và nói: “Giao hai mươi vạn tiền viện phí ra đây đã rồi hẵng đi! Nếu không thì đừng có trách thuộc hạ của tôi ra tay độc ác!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn mà đi lên phía trước, giáng xuống một cái bạt tai và đánh con mụ già đang lải nhải không ngớt này ngã văng ra đất.  

 

 

Viện trưởng Ngô ngã xuống đất rồi trực tiếp ngây ngẩn cả người, bà ta ôm lấy mặt mình, đầu óc mơ hồ.  

 
 
Chương 1418: Như vậy thì thật là vô cùng đáng ghét!


 

 Cái thứ gọi là khí chất này vô cùng huyền diệu.  

 

Nhưng khí chất ở trên người Tề Đẳng Nhàn bây giờ lại có thể khiến cho người khác cảm nhận được sâu sắc.  

 

Những tên bảo vệ này cũng coi như là những người đã từng gặp qua rất nhiều cảnh đời, bọn họ ngay lập tức bị câu nói này làm cho chấn động, ai nấy đều có cảm giác sởn gai ốc.

Tề Đẳng Nhàn thuộc vào loại người Quan Công không mở mắt, cứ hễ mở mắt là sẽ lại giết người.  

 

Giống với Tề Bất Ngữ, thường ngày trông thì có vẻ lịch sự và hòa nhã, nhưng nếu như thực sự nổi giận và ra tay thì sẽ vô cùng đáng sợ.  

 

Hắn chỉ dùng một câu nói đã dọa cho đám bảo vệ kia ai nấy đều tái mét mặt mũi và không dám ra tay với hắn nữa.  

  Advertisement

“Thằng khốn nạn, mày lại dám động thủ với tao à!” Viện trưởng Ngô ngồi dưới đất khóc lóc om sòm và điên cuồng rống lên.  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói: “Con mụ chanh chua kia, bà câm miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cho bà cả đời này cũng không mở miệng được nữa!”  

 

Lúc này viện trưởng Ngô đã nổi trận lôi đình rồi nên hoàn toàn không thèm để ý đến những lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn, bà ta tiếp tục kêu gào: “Con đàn bà của mày đã đắc tội với thái tử của Hòa Liên Thắng, mày đừng mong sẽ được sống yên ổn!”  

 

“Thái tử của Hòa Liên Thắng? Hắn là cái thá gì cơ chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.  

 

Lời này của hắn khiến cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đại danh của Hòa Liên Thắng vang khắp Hương Sơn, thế mà lại có kẻ dám không đặt thái tử của bọn họ vào trong mắt à?  

 

Sau khi nói xong lời này, hắn dứt khoát cầm điện thoại lên và gọi cho một số điện thoại.  

 

“Thị trưởng Hoàng, Hương Sơn mà ông quản lý có một bệnh viện bất lương tên là Ái Khang, phiền ông kiểm tra một chút nhé?” Tề Đẳng Nhàn đi thẳng vào vấn đề.  

 

Viện trưởng Ngô bày ra vẻ mặt khinh thường và nói: “Diễn, con mẹ nó mày diễn tiếp đi! Nếu như mày có quan hệ với thị trưởng Hoàng thì người khác còn dám động đến con đàn bà của mày hay sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều với Hoàng Văn Lãng làm gì, sau khi nói qua vài câu, hắn trực tiếp cúp điện thoại.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân: “Ở bên ngoài có người của tôi đến chi viện, cậu đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để chữa trị trước! Cái bệnh viện này, hôm nay tôi phải khiến nó phải đóng cửa hoàn toàn! Tránh cho cái đám chó đẻ này tiếp tục đi hãm hại người khác.”  

 

Thị lực của Trịnh Hữu Bân rất tốt, cậu ta nhanh nhẹn tìm lấy một cái xe lăn và nói với Giang Khuynh Nguyệt: “Giang tiểu thư, chúng ta đi trước thôi.”  

 

Giang Khuynh Nguyệt cũng biết Tề Đẳng Nhàn muốn trút giận cho mình, cô ta gật đầu và để cho Trịnh Hữu Bân dìu mình ngồi lên xe lăn.  

 

Chính vào lúc Trịnh Hữu Bân đang định đẩy người đi thì cô ta lại bảo Trịnh Hữu Bân chờ đã, sau đó với tay ra và tóm lấy bó hoa mà Tề Đẳng Nhàn mua cho cô ta.  

Sau đó, cô ta bĩu môi với Tề Đẳng Nhàn bằng thái độ không được vui lắm và làm một cái mặt quỷ, sau đó mới để cho Trịnh Hữu Bân đẩy cô ta rời đi.  

 

 

“Hôm nay bà sẽ phải trả giá cho từng lời nói và hành động của mình! Tôi cam đoan đấy!” Đợi đến khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói với viện trưởng Ngô.  

 

 

Viện trưởng Ngô bỗng chốc sửng sốt, bà ta liên tục lùi về phía sau và nói: “Thằng khốn nạn, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, Hương Sơn là một xã hội pháp trị, ban nãy mày đánh tao là mày đã phạm pháp rồi, nếu như mày còn dám động vào tao, thế thì tội danh của mày sẽ tăng lên một bậc...”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, tiếp tục tiến về phía trước và nói: “Bà cố ý kéo dài bệnh tình của Giang tiểu thư mà không cho điều trị, còn muốn lừa gạt lấy tiền viện phí với giá trên trời, những thứ này có phạm pháp không? Sự đau đớn mà Giang tiểu thư phải chịu đựng trong suốt một đêm nên tính lên người ai đây?!”  

 

 

Sau khi nói xong lời này, hắn tóm lấy cổ của viện trưởng Ngô.  

 

 

Nếu như bà già này đổi sang một thân phận khác thì có lẽ cũng sẽ không đáng giận đến như vậy, thế nhưng bà ta lại là viện trưởng của một bệnh viện, như vậy thì thật là vô cùng đáng ghét!  

 
 
Chương 1419: “Phẫu thuật?”


 “A!!! Thằng khốn nạn, mày buông tao ra!” Sau khi bị tóm lấy, viện trưởng Ngô kêu ầm lên: “Mày muốn cả nhà mày phải đi chết cùng mày hay sao?!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn sầm mặt xuống, không nói gì mà chỉ tiện tay quăng một cái!  

 

“Xoảng!”  

 

Cơ thể của viện trưởng Ngô trực tiếp đập vỡ thủy tinh, bà ta bay ra khỏi căn phòng rồi kêu lên như một con lợn bị chọc tiết.  

 

Phòng bệnh này cách mặt đất khoảng sáu bảy mét, nếu như con người bị rơi ra ngoài từ chỗ này thì thật sự sẽ khá là đau đớn...  

 

Sau khi ném người ra ngoài, Tề Đẳng Nhàn dứt khoát sải bước đạp lên bệ cửa sổ rồi theo đó mà nhảy xuống dưới, phịch một tiếng, hai chân hắn tiếp đất vững chắc, đầu gối hơi khụy xuống rồi lại đứng thẳng dậy.  

 

Viện trưởng Ngô ngã lăn ra đất, một chân vặn vẹo một cách khó coi, một cánh tay cũng bị gãy ra, trên người bà ta bê bết máu tươi, trông vô cùng nhếch nhác.  

 

“Thân là bác sĩ mà chỉ nghĩ đến lợi ích, chỉ muốn làm chó cho người khác thôi à? Trong mắt các người, những bệnh nhân đau khổ kia chỉ là cây ATM để rút tiền thôi sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn viện trưởng Ngô đang nằm bệt dưới đất, cười khẩy và nói.  

 

Viện trưởng Ngô đau đớn cuộn tròn trên mặt đất giống như một con bò sát tội nghiệp.  

 

“Con mẹ nó thật là đáng đời, ban đầu chính là con mụ già này đã hại chết con nhà người ta, ép người ra suýt chút nữa đã nhảy lầu! Cuối cùng lại đưa cho người ta một khoản tiền rồi còn bắt người bị hại đăng báo xin lỗi bệnh viện, đúng thật là vô nhân đạo!”  

 

“Mẹ nó, ông trời có mắt, cuối cùng cũng có người đến giải quyết cái bệnh viện Ái Khang độc ác này rồi!”  

 

“Trên đời này đúng là vẫn còn chính nghĩa mà, cái thứ bệnh viện tư nhân chuyên kiếm những đồng tiền dơ bẩn như Ái Khang đáng lẽ ra phải đóng cửa từ lâu rồi, chỉ có điều chỗ dựa của mụ già đó quá vững chắc, xảy ra chuyện rất nhiều lần rồi nhưng lại đều bị kẻ đứng sau bà ta đè xuống!”  

 

Một số người nhìn thấy viện trưởng Ngô bị Tề Đẳng Nhàn hành cho thê thảm như thế thì lại không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, có thể thấy rằng cái bệnh viện tên là Ái Khang này không được lòng người ở nơi đây đến mức nào.  

 

Viện trưởng Ngô không dám nói gì với Tề Đẳng Nhàn nữa, bà ta quay đầu quát lên với những nhân viên của bệnh viện mình: “Còn ngây ra đó làm cái gì, mau đến cứu tôi đi, lập tức sắp xếp phẫu thuật cho tôi!”  

 

“Phẫu thuật?”  

 

“Bà cố tình trì hoãn việc điều trị của Giang tiểu thư suốt cả một đêm, bây giờ bản thân mình bị thương rồi thì lại biết là phải phẫu thuật ngay lập tức à?”  

 

“Ai dám bước đến, tôi sẽ ném người đó từ trên tầng xuống giống như tôi vừa ném bà ta ban nãy! Ai cảm thấy tôi không dám làm thế thì có thể đến đây thử xem.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười ác độc và lạnh lùng đứng ở trước mặt viện trưởng Ngô, hắn cũng phải khiến cho con mụ già này nếm trải cảm giác đau đớn bất lực kia.  

 

Chính vào lúc này, có một đám người ăn mặc chỉnh tề bỗng chạy đến.  

 

“Kể từ bây giờ trở đi, bệnh viện Ái Khang sẽ phải đình chỉ hoạt động và tiếp nhận sự thẩm tra của chúng tôi!”  

 

“Các bệnh nhân vốn có sẽ do bộ phận chúng tôi chuyển đến bệnh viện khác!”  

 

Động tác của Hoàng Văn Lãng cũng rất nhanh chóng, ông ta đã ngay lập tức phái người đến tiến hành kiểm tra bệnh viện Ái Khang.  

Sau khi nghe thấy những lời này, viện trưởng Ngô thậm chí còn tạm thời quên mất cả sự đau đớn về mặt thể xác, đầu óc bà ta nổ tung và nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt không thể tin được.  

 

 

Cuộc điện thoại ban nãy thật sự là gọi cho Hoàng Văn Lãng, thị trưởng mới được bổ nhiệm của Hương Sơn à?  

 

 

“Bây giờ thì hay rồi, đình chỉ hoạt động, muốn làm phẫu thuật cũng không làm được nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, cười tít mắt và nói.  

 

 

Sắc mặt viện trưởng Ngô tái nhợt, bà ta không thể nói ra bất cứ một câu nào, thậm chí còn có chút muốn khóc, sớm biết như vậy thì tại sao lúc đầu lại làm như thế chứ?  

 

 

Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Đừng tưởng rằng mình có chút bối cảnh thì không ai trị được bà! Ông trời có mắt, ác giả ác báo! Những bệnh viện độc ác như bệnh viện của các người, ông đây gặp cái nào thì sẽ bóp chết cái đó!”  

 

 

Nói xong lời này, hắn bèn xoay người rời đi.  
 
Chương 1420: “Thế thì tôi sẽ bắt cô ta phải nhớ lấy tôi cả đời!”


 Có điều, mọi người đều biết rõ rằng cái tế bào ung thư của xã hội mang tên bệnh viện Ái Khang này coi như là đã hoàn toàn sụp đổ rồi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Giang Khuynh Nguyệt, cô ta đã được bố trí ổn thỏa trong bệnh viện mới và sẽ ngay lập tức tiếp nhận trị liệu.  

 

“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi giúp cô xả cục tức này! Sau này, ở đất Hương Sơn này sẽ không có ai dám đắc tội với cô nữa!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng rất nghiêm túc.  

  Advertisement

“Được!”  

 

“Lát nữa anh nhớ đến thăm tôi đấy...”  

 

Giang Khuynh Nguyệt mỉm cười đồng ý, sau đó nói với giọng vô cùng ngọt ngào.

Chuyện Giang Khuynh Nguyệt bị xe đâm phải nhập viện suy cho cùng chính là bởi vì cô ta đã đến muộn hai phút, hơn nữa còn là bởi vì bị phim trường trì hoãn.  

 

Nói trắng ra thì người ta bắt nạt cô ta như vậy chính là bởi vì cảm thấy cô ta là người đến từ đại lục, ở Hương Sơn không có nền móng gì cả nên có thể tùy ý hành hạ và chà đạp.  

 

Lại cộng thêm việc cô ta đã được Từ lão quái nhìn trúng và được đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim mới được đầu tư hoàng tráng của Từ lão quái, sao có thể không khiến cho người khác ghen tị cho được?  

 

Sau khi chắc chắn rằng cái bệnh viện độc ác Ái Khang này nhất định sẽ xong đời, Tề Đẳng Nhàn đã ngay lập tức đi thẳng đến biệt thự nơi Tống Diệu đang ở.  

 

Nếu như cái uy này không được đặt ra thì sau này Giang Khuynh Nguyệt chắc chắn vẫn sẽ còn phải gặp không ít phiền phức ở Hương Sơn.  

 

Thân là bạn trai cũ của em gái cao kều, Tề Đẳng Nhàn có thế nào cũng phải giở chút thủ đoạn để giúp cô ta đứng vững mới được.  

 

“Tống tiểu thư, ở bên ngoài có một tên mập mới đến và nói là muốn nói chuyện với cô về chuyện của Giang tiểu thư hôm qua.” Tống Diệu đang ở trong phòng thưởng thức cafe, cô ta mặc một bộ váy ở nhà rộng thùng thình, đôi chân thon dài đẹp đẽ lộ ra bên ngoài, phô diễn sự tao nhã và phong cách của một đại minh tinh.  

 

Tống Diệu nhàn nhạt nói: “Ồ? Xem ra Giang Khuynh Nguyệt biết sai rồi nên chuẩn bị tìm người đến xin lỗi tôi à?”  

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta đặt tách cà phê Lam Sơn được bán ở bên ngoài với giá ba đến năm trăm xuống và nói: “Cho người vào đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn được người làm của Tống Diệu dẫn vào bên trong biệt thự.  

 

“Quỳ xuống nói chuyện với tôi đi.” Tống Diệu liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó cầm tách cafe lên và khẽ nhấp một ngụm.  

 

Tư thế uốn éo này thật giống với một quý phi trong triều đình nhà Thanh, trong mắt cô ta, Tề Đẳng chẳng khác nào đám thái giám và nô tài cả.  

 

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Cô chính là Tống Diệu à?”  

 

Tống Diệu cau mày một cái, giữ nguyên khí chất quý tộc như một quý phi kia và lạnh lùng nói: “Anh đến tìm tôi để nói về chuyện hôm qua Giang Khuynh Nguyệt bất kính đối với tôi thì có phải là anh nên thể hiện một chút thái độ không? Làm sai rồi thì nên chấp nhận sự trừng phạt, nếu như anh không đồng ý làm thế thì mau cút ra ngoài đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười một cái và nói: “Hôm qua là cô cho người lái xe đâm vào cô ấy à?”  

 

“Là tôi đấy, sao nào?”  

 

“Sao nào, chẳng lẽ một tên đến từ nơi khác như anh mà còn muốn đòi lại công bằng ở chỗ tôi à?”  

 

Vẻ mặt Tống Diệu bỗng chốc lạnh đi, cô ta ném tách cafe trong tay đi, đứng phắt dậy và nói: “Tôi mời cô ta đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi là để cho cô ta thể diện! Cô ta không biết tốt xấu, dám không đặt chuyện này vào trong lòng, thậm chí còn dám đến muộn?”  

“Tôi cho cô ta cơ hội, bảo cô ta quỳ ở trước cửa một tiếng đồng hồ để sửa sai, cô ta lại dám không trân trọng? Dứt khoát bỏ đi luôn?”  

 

 

“Không thèm đặt Tống Diệu tôi đây vào trong mắt à?”  

 

 

“Thế thì tôi sẽ bắt cô ta phải nhớ lấy tôi cả đời!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn để tôi lái xe đâm vào cô một cái...”  

 

 

Hắn còn chưa nói hết thì người làm của Tống Diệu đã vội vàng chạy vào và nói: “Tống tiểu thư, thái tử gia đến rồi, ngài ấy đang ở bên ngoài đợi cô đấy ạ.”  

 

 

Sau khi nghe thấy lời này, Tống Diệu bèn nói: “Tôi đang gặp phải một chút phiền phức ở đây, vừa hay cần thái tử đến giải quyết giúp, mời ngài ấy vào đây đi!”  
 
Chương 1421: Những tên này thường rất gầy ốm.)


 “Thằng nhãi con, một tên từ nơi khác đến như anh mà cũng dám phách lối ở trước mặt tôi như vậy, lại còn muốn đến đòi lại công bằng cho con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia à? Hôm nay, nếu như anh đã có gan để đến tìm tôi thì tôi sẽ cho anh đi chết!” Ánh mắt của Tống Diệu đột nhiên trở nên rất hung dữ, cô ta hung hăng nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không tức giận bởi vì lời nói của mình đã bị người khác cắt ngang mà vẫn mỉm cười và chờ đợi một cách lịch sự.  

 

Lương Kiêu vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hắn ta bỗng chốc trợn tròn hai mắt và nói với giọng vừa bất ngờ vừa tức giận: “Thằng mập chết tiệt, sao mày lại ở đây?!”  

 

Tống Diệu bèn nói: “Thái tử, hắn ta đến là để ra mặt cho con ả Giang Khuynh Nguyệt hôm qua đó, ban nãy hắn ta còn uy hiếp em, nói là muốn lấy xe để đâm vào em nữa cơ!”  

  Advertisement

Sau khi nghe thấy lời này, gương mặt của Lương Kiêu bỗng chốc trở nên âm u, hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng chết tiệt, lần trước mày gặp may là vì có Hoàng công tử ra mặt giúp mày! Nhưng lần này mày lại bị tao tóm được lúc ở một mình, e rằng mày sẽ không được yên ổn như thế nữa đâu!”  

 

“Thái tử, thái tử, tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra là con ma cà bông* à!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Lương Kiêu.  

 

(*Ma cà bông: chỉ những kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp, lang thang đây đó để kiếm ăn một cách bất chính. Những tên này thường rất gầy ốm.)  

 

Tống Diệu ngay lập tức chạy đến bên cạnh Lương Kiêu, vươn tay ra ôm lấy cánh tay Lương Kiêu và nói: “Thái tử, cái tên này hung dữ quá, xông vào trong nhà người ta mà còn uy hiếp người ta nữa... Ngài nhất định phải giúp em ra mặt chuyện này đấy!”  

 

Lương Kiêu thuận tay bóp bóp cái mông Tống Diệu vài cái, cười khẩy và nói: “Chẳng cần em nói thì hôm nay tôi cũng sẽ không buông tha cho thằng khốn nạn này đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Nể mặt bố mày, tao sẽ cho mày một cơ hội. Móc một tỷ ra đây làm tiền bồi thường, sau đó bảo con gà mái này ngoan ngoãn đăng báo xin lỗi Giang tiểu thư, tao có thể tha cho chúng mày!”  

 

“Há?!”  

 

Lương Kiêu nghe thấy lời này thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.  

 

Tống Diệu cũng sững sờ một lúc, sau đó che lấy cái miệng nhỏ, cười khúc khích và nói: “Thái tử, cái tên mập này là ai thế, sao trông có vẻ như đầu óc không được bình thường thế nhỉ?”  

 

Lương Kiêu cũng cười phá lên và nói: “Lấy danh tiếng của bố tao ra để hù dọa tao à? Cái thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng để tiếp xúc với ông ấy à? Mày thậm chí còn không có tư cách để dựa hơi ông ấy đâu!”  

 

“Cái thứ vô dụng không có mắt nhìn như mày mà lại dám đến để gây phiền phức cho con ghệ của tao à!”  

 

“Hôm nay tao sẽ khiến cho mày phải nằm mà ra khỏi đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ, thế thì để tao gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ Bân rồi hỏi xem mày có thực sự lợi hại đến như thế hay không.”  

 

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra để mò lấy điện thoại của mình.  

 

Sắc mặt của Lương Kiêu bỗng thay đổi, hắn ta tức giận quát lên: “Đánh gãy tay hắn cho tôi!”  

 

Một tên vệ sĩ ngay lập tức móc súng ra và bắn vào cái tay đang mò lấy điện thoại của Tề Đẳng Nhàn một phát!  

 

“Pằng!”  

 

Một tiếng súng vang lên, dọa cho Tống Diệu không khỏi run lên một cái, cô ta vội vàng đưa tay ra để che lấy tai mình.  

 

Trong nháy mắt ngay trước khi súng nổ, Tề Đẳng Nhàn đã khẽ lách người một cái, hắn bước về phía trước và cười nói: “Nổ súng cơ à? Chuyện hôm nay nếu như không có một tỷ thì thực sự không thể để yên được rồi!”  

 

Sắc mặt của tên vệ sĩ cũng bỗng chốc thay đổi, anh ta vội vàng nhắm chuẩn vào hắn và nổ súng thêm một lần nữa!  

 

Nhưng cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại lắc lư một cái ngay trước khi súng nổ và một lần nữa tránh được viên đạn.  

Cảnh tượng liên tiếp tránh được hai viên đạn của hắn khiến cho sắc mặt của tên vệ sĩ kia bỗng chốc trở nên xanh xao, cả đời này của anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào vô lý đến như vậy!  

 

 

“Pằng! Pằng! Pằng!”  

 

 

Tên vệ sĩ bắn liền ba phát súng, nhưng trong chớp mắt trước mỗi lần nổ súng, Tề Đẳng Nhàn đều sẽ lắc người né tránh, động tác uyển chuyển mà bình tĩnh, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.  

 

 

Lương Kiêu ngay lập tức quát lên: “Cái đồ vô dụng kia, cầm súng mà cũng không bắn trúng người được à?”  

 

 

“Thái tử, võ công của người này e rằng có thể sánh ngang với bố của ngài đấy ạ, súng cũng không bắn trúng được hắn ta đâu.” Vẻ mặt của tên vệ sĩ vô cùng khó coi, anh ta lên tiếng giải thích.  

 

 

Lương Kiêu lại mắng một tiếng vô dụng, sau đó tự mình vén áo lên và mò lấy hai khẩu súng lục ở trong ngực, xoạch một cái mở chốt an toàn, cầm hai khẩu súng trong tay và định nổ súng về phía Tề Đẳng Nhàn!  

 
 
Chương 1422: “Hôm nay mày nhất định phải chết!”


 

Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.  

 

Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.  

 

“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.  

 

“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”  

 

Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.  

 

Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!  

 

“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.  

 

Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”  

 

Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”  

 

Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.  

 

Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...  

 

Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!  

 

“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.  

 

“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”  

 

“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”  

 

Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”  

 

Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!  

 

Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”  

 

“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”  

 

“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”  

“Ưm ưm ưm...”  

 

 

Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.  

 

 

Bởi vì một khẩu súng lục đã dí thẳng vào trong miệng của cô ta và nhét đầy miệng của cô ta.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Con gà mái, sao cô lèm bèm nhiều thế nhỉ? Hay là cô thử nói thêm vài câu nữa đi?”  

 

 

Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.  

 

 

“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”  

 
 
Chương 1423: “Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”


 Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.  

 

“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.  

 

Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.  

 

Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!  

 

Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!  

  Advertisement

Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?  

 

Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.  

 

Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!  

 

Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.  

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?  

 

Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...  

 

“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”  

 

Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?  

 

Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!  

 

“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.  

 

“Pằng!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.  

 

Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.  

 

(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)  

Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...  

 

 

Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.  

 

 

Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.  

 

 

Tống Diệu là một người vô cùng nhanh nhạy, cô ta lập tức xoay người chạy thẳng về phía Lương Diệp, lúc này cô ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn chính là một kẻ liều mạng rồi, chỉ khi mình chạy đến bên cạnh Lương Diệp thì mới có thể được an toàn mà thôi.  

 

 

“Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”  

 

 

“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”  
 
Chương 1424: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”


 

 “Hu hu hu...”  

 

“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”  

 

Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.  

 

Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”  

  Advertisement

“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.  

 

Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.

Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.  

 

Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.  

 

“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.  

 

“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”  

 

Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.  

 

Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!  

 

“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.  

 

Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”  

 

Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”  

 

Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.  

 

Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...  

 

Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!  

 

“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.  

 

“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”  

 

“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”  

 

Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”  

Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!  

 

 

Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”  

 

 

“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”  

 

 

“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”  

 

 

“Ưm ưm ưm...”  

 

 

Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.  

 
 
Chương 1425: Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!


 

Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.  

 

“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”  

 

“Hôm nay nếu như để cho mày bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì sau này mặt mũi của tao biết để vào đâu?”  

 

“Hôm nay mày nhất định phải chết!”  

 

Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.  

 

Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.  

 

“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.  

 

Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.  

 

Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!  

 

Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!  

 

Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?  

 

Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.  

 

Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!  

 

Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.  

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?  

 

Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...  

 

“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”  

 

Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?  

 

Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!  

 

“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.  

 

“Pằng!”  

Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.  

 

 

Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.  

 

 

(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)  

 

 

Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...  

 

 

Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.  

 

 

Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.  

 
 
Chương 1426: Đây là có hiểu lầm gì rồi à?”


“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”  

 

 

“Cái tên mập đó vừa mới mở miệng đã đòi thái tử đưa cho hắn ta một tỷ, sau đó còn dùng súng để bắn gãy chân thái tử nữa...”  

 

“Hu hu hu...”  

 

“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”  

  Advertisement

Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.  

 

Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”  

 

“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.  

  Advertisement

Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.

Nhìn thấy con trai của mình bị súng bắn bị thương, gân xanh trên trán Lương Diệp điên cuồng co giật.  

 

“Bố, chính là cái tên mập chết tiệt này, hắn ta năm lần bảy lượt đối đầu với con, lần trước cũng chính là hắn ta đã vu cáo con hít thuốc phiện, khiến cho Hoắc Đa tống con vào trong trại tạm giam!”  

 

“Bố nhất định phải giúp con xả cục tức này!”  

 

“Nếu như không giết chết hắn ta, vậy thì sau này Hòa Liên Thắng chúng ta sao còn có thể lăn lộn ở Hương Sơn được nữa?”  

 

Cảm xúc của Lương Kiêu có chút suy sụp, hắn ta chỉ vào Tề Đẳng Nhàn đang trầm ngâm suy nghĩ và nói với Lương Diệp.  

 

Lương Diệp càng nghe thì sắc mặt lại càng trở nên u ám và khó coi, ông ta sầm mặt nói: “Anh đây có lai lịch gì mà lại cứ phải gây khó dễ cho con trai tôi thế hả? Gây ra chuyện như thế rồi mà cũng không nói gì à?”  

 

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi xoay người lại và nói: “Ha, đây chẳng phải là Lương lão đại hay sao? Sao nào, ông muốn xử lí tôi à?!”  

 

Lương Kiêu tức giận nói: “Bố, bố nghe cái giọng điệu đó của hắn ta đi, hắn ta hoàn toàn không thèm để bố vào trong mắt đâu! Không cần lải nhải với hắn ta làm gì, trực tiếp giết chết hắn ta đi!”  

 

Tống Diệu cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Ông Lương, cái tên mập này vô cùng ngông cuồng, phải cho hắn ta nếm mùi lợi hại mới được!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, hắn ném khẩu súng vào trong lòng Lương Kiêu và nói: “Nào, giết tao đi!”  

 

Lương Kiêu không nói lời nào mà lập tức đưa súng lên và bắn vào Tề Đẳng Nhàn vài phát.  

 

Nhưng Lương Diệp lại bất chợt hoàn hồn lại, ông ta đá vào ngực Lương Kiêu một cái, đá cho hắn ta người ngã ngựa đổ và đau đến suýt chút nữa đã ngạt thở.  

 

Hai khẩu súng trong tay Lương Kiêu cũng bay ra ngoài như một lẽ tự nhiên.  

 

Gân xanh trên trán Lương Diệp không ngừng co giật, ngài mập ở trước mặt này chính là kẻ mạnh mà ngay cả Trần gia cũng phải cung phụng, mà Trần gia thì lại chính là kim chủ thực sự của Hòa Liên Thắng bọn họ!  

 

Cái thằng nhóc Lương Kiêu này đúng thật là không có mắt nhìn, thế mà lại dám đắc tội với quý nhân của nhà kim chủ!  

 

Tống Diệu thấy Lương Kiêu bị Lương Diệp đá ngã ra đất thì ngay lập tức sững sờ, đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Tại sao ông Lương đến rồi mà lại không ra mặt cho con trai của mình, ngược lại còn đá hắn ta ngã ra đất thế?!  

Ngẫm nghĩ thêm một lúc, Tống Diệu cuối cùng cũng thông suốt rồi, cả người không nhịn được bắt đầu run rẩy.  

 

 

Lương Diệp nở nụ cười gượng gạo, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn và nói: “Ngài mập, tại sao ngài lại ở đây thế? Đây là có hiểu lầm gì rồi à?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Lương Diệp và lạnh lùng nói: “Cái cô nữ minh tinh mà con trai ông bao nuôi này cho người lái xe đâm vào bạn của tôi, tôi đến để đòi lấy một lời giải thích, hắn ta lại cứ phải ra vẻ với tôi, ông nói xem tôi nên làm như thế nào đây?!”  

 

 

Miệng lưỡi Lương Diệp bỗng chốc trở nên khô khốc, chỉ cần dựa vào thái độ của Trần Hải khi đối xử với Tề Đẳng Nhàn thôi là đã biết người này không phải là người mà ông ta có thể chọc vào rồi.  

 

 

Nếu như Tề Đẳng Nhàn không vui rồi bép xép với Trần Hải một cái, thế thì cái chức danh thủ lĩnh Hòa Liên Thắng này của ông ta quá nửa là sẽ đi đến hồi kết.  

 

 

“Con mẹ nó, mày đã làm cái gì thế hả?!” Lương Diệp cũng chỉ có thể nổi điên với đứa con trai đang ngơ ngác của mình mà thôi, ông ta hết đấm rồi lại đá, cứ diễn khổ nhục kế đi đã rồi tính sau.  
 
Chương 1427: Nhớ phải xử lí cô ta cho tôi đấy!”


 

 Lương Diệp cười gượng vài tiếng và nói: “Ngài mập, ngài muốn thiết thực như thế nào đây? Ngài cứ nói thẳng ra đi.”  

 

“Đưa cho tôi một tỷ, sau đó, các người hãy tự mình sắp xếp để đâm con gà mái này phải nhập viện cho tôi, như thế thì chuyện này sẽ coi như là chấm hết.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào Tống Diệu và nói.  

 

Lương Diệp nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã đòi một tỷ thì cả gương mặt bỗng dưng sụp xuống, con mẹ nó đây không phải là sư tử hét giá nữa mà là cá voi lưng gù hét giá luôn rồi...  

 

Nếu như người khác nói như thế thì chắc chắn Lương Diệp đã giáng cho đối phương một cái bạt tai thật mạnh rồi.  

  Advertisement

Nhưng người nói ra những lời này lại là vị khách quý của Trần gia, là ngài mập đến từ Nam Dương!  

 

“Một tỷ thì nhiều quá, có thể nào bớt một chút không? Hòa Liên Thắng của chúng tôi không lấy đâu ra được nhiều tiền đến thế đâu.” Lương Diệp  gượng cười và nói.  

 

“Thiếu một cắc thì đi mà nhặt xác cho con trai ông đi, tôi nói rồi đấy, ông liệu mà làm.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, hắn không muốn dài lòng: “Còn có con gà mái này nữa, nhớ phải xử lí cô ta cho tôi đấy!”  

 

Tống Diệu sợ đến mức run rẩy toàn thân, nếu như sớm biết Giang Khuynh Nguyệt có hậu thuẫn khủng khiếp như vậy thì cô ta mới điên mới đi đắc tội với cô ta!  

 

Bây giờ cô ta có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi...  

 

Lần này Tề Đẳng Nhàn xuống tay nặng nề như vậy chính là để Giang Khuynh Nguyệt có một chỗ đứng ở Hương Sơn, nếu không thì sau này nói không chừng sẽ lại có kẻ nào đến bắt nạt cô ta.  

 

Mặc dù đã là bạn gái cũ rồi nhưng nên chăm sóc thì vẫn phải chăm sóc thôi.  

 

Một tỷ thực sự quá nhiều, Lương Diệp cũng chỉ có thể lì mặt đi mặc cả với Tề Đẳng Nhàn một phen, tốt xấu gì cũng giảm được xuống còn sáu mươi phần trăm.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hòa Liên Thắng thực sự rất nghèo, một băng đảng lớn như thế mà ngay cả một tỷ cũng không moi ra được? Xem ra vẫn phải trông chừng con cừu béo của Quý gia và ra sức vắt kiệt mới được!  

 

Nếu không thì không biết mình còn phải trả cái khoản nợ khổng lồ ở nước ngoài đó đến năm nào tháng nào nữa đây?  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không ở lại lải nhải với đám người ngày nữa mà bèn xoay người đi thăm em gái cao kều.  

 

Tống Diệu muốn lẻn ra ngoài nhưng kết quả là lại bị thuộc hạ của Lương Diệp bắt được.  

 

“Tự cô không có mắt nhìn, gây ra chuyện lớn như vậy, hại tôi tổn thất nặng nề đến như thế! Ban nãy cô cũng nghe thấy lời của ngài mập rồi đấy, tự mình chuẩn bị tinh thần đi!” Lương Diệp lạnh lùng nói.  

 

Tống Diệu chỉ có thể run lên lẩy bẩy, ở trước mặt thủ lĩnh của băng đảng Hòa Liên Thắng này, cô ta thực sự không có chút sức lực nào để phản kháng.  

 

Nhưng chính vào lúc này, người làm của Tống Diệu lại đột nhiên xông vào và dè dặt nói: “Tống tiểu thư, Lôi tổng quản của Lôi gia gửi đến một tấm thiệp mời, mời cô đến Lôi gia làm khách!”  

 

Những lời này có hiệu quả hệt như một tấm kim bài miễn tử vậy, nó khiến cho biểu cảm của những người đang có mặt ở đó đều trở nên đặc sắc.  

 

“Woa, Diệu Diệu, cô qua lại với Lôi gia từ lúc nào thế?!” Lương Kiêu ngay lập tức lấy lại tinh thần.  

 

Lương Diệp cũng bỗng chốc sững sờ, không ngờ rằng Lôi gia lại gửi thiệp mời cho Tống Diệu để mời cô ta đến đó làm khách!  

 

Phải biết rằng Lôi gia chính là gia tộc đứng đầu ở Hương Sơn, hơn nữa từ trước đến nay đều vô cùng khiêm tốn, dường như chẳng bao giờ tới lui ra bên ngoài, cho dù có tổ chức những bữa tiệc mang tính chúc mừng thì cũng chỉ mời đến một ít những người bạn thân quen mà thôi.  

 

Lão gia của Lôi gia, Lôi Thiên Tứ, thậm chí còn có thể nói là huyền thoại sống của cả một thế hệ!  

 

Tống Diệu đón lấy thiệp mời và mở ra xem một cái, sau đó, cô ta phát hiện ra ở trong đó có một tờ giấy.  

 

“Ha ha ha, tôi sắp giàu to rồi! Thì ra nhị công tử của Lôi gia, Lôi Chấn Lân chính là fan phim của tôi, là fan hâm mộ của tôi!” Tống Diệu không nhịn được mà cười phá lên với vẻ vô cùng đắc ý.  

Lương Diệp bỗng chốc cau mày, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế thì cô đến Lôi gia một chuyến đi, xem xem có thể nhờ Lôi gia giúp cô chuyện này được hay không!”  

 

 

Tống Diệu gật đầu lia lịa, sau đó cười nói: “Nếu như nhị công tử Lôi Chấn Lân đã là fan phim của tôi thì chắc chắn anh ta sẽ nâng đỡ tôi rồi! Lôi gia có ý nghĩa như thế nào ở Hương Sơn, ông Lương, ông cũng biết rồi đấy!”  

 

 

Lúc nói ra những lời này, Tống Diệu bày ra vẻ có hơi đắc ý.  

 

 

Bộ dạng tiểu nhân đắc chí này khiến cho Lương Diệp nhìn mà có hơi khó chịu.  

 

 

“Ông Lương à, ông yên tâm đi, nếu như nhị công tử thực sự muốn nâng đỡ tôi thì tôi sẽ không quên thay ông nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt anh ta đâu! Chuyện ban nãy ông muốn cho người lái xe đâm vào tôi, tôi sẽ quên đi rất nhanh thôi!” Tống Diệu mỉm cười và nói.  

 

 

Trong mắt Lương Diệp không khỏi tóe lên một tia lạnh lẽo, sao ông ta có thể không nghe ra được rằng con đàn bà này đang uy hiếp ông ta cơ chứ?  

 
 
Chương 1428: con cừu béo


 

“Nhìn xem mày đã nâng đỡ thứ người gì, đồ tiểu nhân đắc chí!”  

 

Sau khi đi ra khỏi biệt thự của nhà Tống Diệu, Lương Diệp sầm mặt dạy dỗ Lương Kiêu.  

 

“Gây ra chuyện lớn như thế cho chúng ta, tạo thành một khoản tổn thất khổng lồ như vậy!”  

 

“Cuối cùng thì lại là một kẻ vô ơn?!”  

 

Lương Kiêu bị mắng cho không ngóc đầu lên được, hắn nói: “Con biết sai rồi... Cơ mà, liệu chúng ta có nên cho con đàn bà hèn hạ đó một bài học hay không, con ả đó thực sự cho rằng nhận được thiệp mời của Lôi gia rồi thì có thể xem thường Hòa Liên Thắng chúng ta à?!”  

 

Lương Diệp lại hờ hững lắc đầu và lạnh lùng nói: “Không cần đâu, cái loại tiểu nhân như thế, sẽ có người đến xử lí cô ta thôi! Có điều, vì nể mặt Lôi gia mà chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ngài mập giao cho rồi, quay về bố phải gọi điện thoại để báo cho cậu ta biết mới được.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Lương Diệp, nói rằng đã xảy ra một chút biến cố.  

 

Sau khi nghe thấy Lôi Chấn Lân là fan phim của Tống Diệu và đã gửi thiệp mời cho cô ta, Tề Đẳng Nhàn có chút ngạc nhiên.  

 

Mắt nhìn người của lão nhị nhà Lôi gia đúng thật là chẳng ra làm sao, có điều, nếu như thiệp mời của Lôi gia đã được gửi đi rồi thì hắn cũng không thể nào không nể mặt bọn họ.  

 

Dù sao thì hắn cũng đã lấy được tiền từ chỗ Hòa Liên Thắng rồi, hôm nay Tống Diệu cũng đã bị dọa cho vỡ mật rồi, tha cho cô ta cũng được.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không biết mình có duyên với “con cừu béo” hay không mà trên đường đi, hắn đã nhìn thấy tấm chi phiếu di động trị giá ít nhất mấy tỷ trong mắt hắn mang tên Quý Khải.  

 

Dạo gần đây Quý Khải liên tiếp gặp phải thất bại, điều này khiến cho anh ta vô cùng thất vọng, dù sao thì anh ta cũng đường đường là thiếu gia của Quý gia, đã bao giờ chịu nhiều thiệt thòi như vậy đâu?!  

 

Cứ dăm ba bữa lại bị mất mặt một lần, cảm giác đó thực sự quá là khó chịu! Phải biết rằng lúc ngày thường toàn là anh ta anh ta đi làm cho người khác bẽ mặt thôi!  

 

“Hế? Con cừu béo của mình bị người khác nhắm vào rồi à?!” Tề Đẳng Nhàn chú ý đến đám vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối của Quý Khải, ngoại trừ một tên vệ sĩ đi theo sát bên cạnh thì mấy tên vệ sĩ trong bóng tối đều ngụy trang rất tốt.  

 

Có điều, bọn họ vẫn duy trì “dáng đi của tay súng” khác với người thường, người từng trải như Tề Đẳng Nhàn ấy mà, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.  

 

Mấy vệ sĩ núp trong bóng tối này có thể nói là tương đối tinh nhuệ, nhưng khi gặp phải ánh mắt cay độc của Tề Đẳng Nhàn thì đã ngay lập tức không còn chỗ nào để trốn.  

 

Ngoài những vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối này, Tề Đẳng Nhàn còn chú ý đến một vài người đàn ông có làn da hơi ngăm đen và mang đặc điểm của người Đông Nam Á.  

 

Mặc dù bọn họ che giấu cũng rất khá nhưng khí chất hung hãn và giảo hoạt trên người lại không thể gạt được đôi mắt của hắn.  

 

Những người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ của Quý Khải!  

 

“Xem ra Quý gia đúng thật là cây cao hút gió, sở hữu dòng gen di truyền rất dễ bị người khác bắt cóc mà!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi thầm nghĩ.  

 

Đồng thời, hắn cũng bắt đầu có hơi sốt ruột, Quý Khải là con cừu béo mà hắn đã nhắm vào từ lâu, cái đám chó đẻ này chẳng biết từ đâu đến mà lại muốn ra tay trước cả hắn cơ à?!  

Anh đây còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm, còn định giải quyết xong những chuyện đó trước rồi mới ra tay cơ.  

 

 

“Người cùng ngành chính là oan gia, mình phải bảo vệ thật tốt con cừu béo của mình mới được!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.  

 

 

Đang mải suy nghĩ thì những tên bắt cóc đang ẩn nấp trong bóng tối đã đột nhiên ra tay, trong số bọn họ hình như cũng có nhân vật nào đó rất lợi hại và đã sớm tìm được những vệ sĩ của Quý Khải đang ẩn náu trong đám người.  

 

 

Mấy người bọn họ ngay lập tức xúm lại, rút dao găm ra và đâm vào người đó phịch phịch vài cái, nhát nào nhát nấy đều vô cùng chí mạng!  

 

 

Bọn côn đồ đầu đường xó chợ mới dùng dao phay khi đánh nhau chứ còn bọn liều mạng chân chính thì đều dùng dao găm cả, ngay cả cảnh sát cũng thường nói rằng dao găm mới là vương giả.  

 

 

Những người này hành động mau lẹ, hơn nữa động tác nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường.  

 
 
Chương 1429: Với thể lực của hắn bây giờ


 Tề Đẳng Nhàn nhìn mà không khỏi nghiến răng, cảm thấy thủ đoạn của đám người này có hơi ác liệt quá mức.  

 

 

Những vệ sĩ này của Quý Khải cũng có thể nói là tương đối giỏi đánh đấm, thế nhưng hổ giỏi vẫn không chống lại được đàn sói, huống chi đó lại còn là một đàn sói phối hợp ăn ý.  

 

Vệ sĩ bên cạnh Quý Khải đột nhiên có dấu hiệu cảnh báo, anh ta mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Quý Khải và kéo anh ta điên cuồng chạy về phía chiếc xe ở ven đường.  

 

Vừa mới hành động thì đã bị hai kẻ bắt cóc chặn đường, trên tay cầm theo hai khẩu shotgun.  

 

Quý Khải nhìn thấy một màn này thì sợ đến mức sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt!  

 

“Nhìn tư thế này, hình như là đám dân liều mạng của Diệp Nam bang à?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái và quyết định không đi lên hỗ trợ vào lúc này.  

 

Đối phương nhiều người nhiều súng, nếu như đi lên vào lúc này thì sẽ gây ra một sự hỗn loạn khủng khiếp, nhỡ đâu những người vô tội bị giết hoặc bị thương thì sẽ thật là tồi tệ.  

 

Tề Đẳng Nhàn cứ thế trơ mắt nhìn Quý Khải bị đám người của Diệp Nam bang bắt cóc.  

 

“Dám cướp con cừu béo của ông đây, một tên cũng đừng hòng sống sót!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cắn răng, bắt đầu theo dõi đám người đã bắt cóc Quý Khải này.  

 

Những tên bắt cóc này cũng rất ma lanh, sau khi thành công trói được Quý Khải và ném anh ta lên một chiếc xe van thì đã ngay lập tức chuồn mất.  

 

Tề Đẳng Nhàn lái xe đi theo một đoạn, sau khi ra khỏi nội thành, hắn dứt khoát bỏ lại chiếc xe để tránh bị phát hiện ra rằng mình đang theo dõi bọn họ, hắn sử dụng lực chân và liên tục theo sau chiếc xe van này.  

 

Với thể lực của hắn bây giờ, chạy suốt một ngày cũng không thành vấn đề, vậy nên hắn đã theo đuôi bọn họ một cách rất có trật tự.  

 

“Các người là ai? Các người có biết tôi là ai không! Dám bắt cóc tôi, các người sẽ không còn mạng để ra khỏi Hương Sơn đâu!” Quý Khải ngồi ở trong xe, vẻ mặt sợ hãi và hét đến rát cổ bỏng họng.  

 

“Câm miệng đi, cậu Khải! Chính vì biết cậu là ai nên chúng tôi mới bắt cóc cậu đấy chứ.” Một tên bắt cóc thẳng tay giáng cho Quý Khải một cái bạt tai, nhân tiện còn nhét đầy một cái giẻ bẩn thỉu vào trong miệng anh ta.  

 

Quý Khải điên cuồng vùng vẫy nhưng lại chẳng ăn thua gì, sau khi bị kẻ bắt cóc đấm cho vài cú, anh ta mới trở nên ngoan ngoãn.  

 

Trong lòng Quý Khải tuyệt vọng: “Ai đến cứu tôi với!”  

 

Quý Khải không ngờ rằng mình cũng sẽ lại gặp phải loại chuyện như bắt cóc này, hơn nữa, những vệ sĩ bên cạnh mình đều vô cùng xuất sắc, thế mà lại để cho chuyện như vậy xảy ra.  

 

“Con cừu béo, đừng lo lắng, tôi đến cứu cậu ngay đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lúc này đang lao đi như điên, sử dụng long hình để sải bước trèo đèo lội suối xoạt xoạt xoạt.  

 

Cuối cùng thì chiếc xe van đó cũng giảm tốc độ, sau đó rẽ vào một khúc cua và chậm rãi đi vào một làng chài.  

 

“Cuối cùng cũng đến nơi rồi à?” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một cái, làng chài này được coi như là một trong những khu ổ chuột ở Hương Sơn.  

Hắn đứng ở trên cao, vận dụng thị lực để phóng tầm mắt nhìn ra rất xa, hắn nhìn thấy Quý Khải bị lôi xuống khỏi xe, sau đó bị ném vào bên trong một căn nhà.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn từ xa nhìn thấy trong một phân xưởng cỡ nhỏ ở bên kia có ngư dân đang mổ cá biển, từ trong bụng cá biển mổ ra một cái túi ni lông nhỏ, nhưng hắn không thể nhìn rõ bên trong cái túi ni lông đó là gì.  

 

 

“Đám người Diệp Nam bang này đa số dựa vào việc buôn bán hàng cấm để duy trì kế sinh nhai, Hoắc Đa đã muốn tấn công bọn chúng từ lâu rồi nhưng đám người này lại có quá nhiều nơi ẩn nấp, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt...”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thong thả đi xuống từ trên núi và chuẩn bị đợi đến khi trời tối rồi lại mò vào trong đó xem sao.  

 

 

Đám người của Diệp Nam bang này không có việc xấu nào là không làm, có thể nói là một khối u ác tính đang trà trộn ở Hương Sơn, bọn chúng chủ yếu làm công việc môi giới, chuyên cung cấp con đường và phương tiện vận chuyển cho người mua và người bán.  

 

 

Đương nhiên, nếu như trả cho bọn chúng đủ tiền, bọn chúng cũng có thể một tay cầm đầu của mình, một tay cầm khẩu AK47 để giúp bạn đi giết người.  

 
 
Chương 1430: “Mày chính là Tề Đẳng Nhàn,


 Nhưng bất kì cá nhân nào cũng đều sẽ không giết đám con cháu của các gia tộc lớn như thế này đâu... 

 Ờm... Tề Bất Ngữ chỉ có thể coi như là một ngoại lệ. 

 Jimmy de Rothschild cũng khá là oan ức, dù sao thì lúc đó anh ta cũng chỉ vì bảo vệ cho vị hôn thê của mình nên mới ở đó sai khiến đám vệ sĩ mà thôi. 

 Chiếc mũ trùm đầu màu đen trên mặt Quý Khải bị ai đó giật ra, sau đó anh ta nhìn thấy một người đàn ông đen gầy đang ngồi ở trước mặt mình, nhưng trong mắt người đàn ông này lại tràn đầy vẻ hung ác và toát ra một tia ác độc. 

 “Mày mày mày... mày là ai?” 

 “Mày bắt cóc tao chắc chỉ là để đòi tiền thôi chứ gì!” 

 “Tiền, nhà tao nhiều tiền lắm, chỉ cần mày không làm hại đến tao thì mọi chuyện đều dễ nói!” 

 Sau một hồi hoảng sợ, Quý Khải ngay lập tức bình tĩnh trở lại và biết rằng tên kia có lẽ sẽ không giết anh ta mà chỉ đến vì tiền mà thôi. 

 Tên đàn ông đen gầy nhếch miệng cười và nói: “Tên của tôi, chắc là cậu đã từng nghe qua rồi, dạo gần đây tôi mới bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố!” 

 “Mày chính là Tề Đẳng Nhàn, cái tên phản quốc bị những người học võ trong Hương Sơn đuổi đánh?!” Quý Khải vô cùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu run lên bần bật. 

 Anh ta cũng biết chuyện vị đại thiếu gia Jimmy de Rothschild đã bị Tề Đẳng Nhàn đấm cho một phát vỡ đầu, bây giờ anh ta có chút không chắc chắn liệu người đàn ông ở trước mặt có giết anh ta hay không nữa. Dù sao thì sức ảnh hưởng của gia tộc Rothschild còn lớn hơn so với Quý gia bọn họ nhiều. 

 Tề Đẳng Nhàn thực sự lúc này còn đang ẩn nấp ở trên mái nhà, nghe thấy giọng nói của những người bên dưới qua lớp ngói fibro cũ, hắn tức đến suýt chút nữa đã vẹo cả mũi. 

 Cái đám chó chết Diệp Nam bang này lại dám mạo danh hắn để bắt cóc Quý Khải à? Đây là chê rận trên người hắn không đủ nhiều nên chuẩn bị thả thêm mấy con nữa có đúng không? 

 Nếu như hôm nay hắn không đại khai sát giới thì thật là có lỗi với cái tên khỉ ổm đang ở bên dưới này. 

 Tên gầy lập tức lạnh lùng nói: “Không sai, tôi chính là tên phản quốc Tề Đẳng Nhàn đây!” 

 “Nói dương không nói vật, chúng ta đều là người văn minh, không tức giận, không tức giận... Lát nữa hành chết hắn ta là được rồi!” Tề Đẳng Nhàn nằm bò trên nóc nhà, hòa mình vào trong bóng đêm, khóe miệng liên tục co giật. 

 Cho dù đám người Diệp Nam bang muốn giả mạo thì cũng có thể nào tìm lấy một tên trông đẹp trai một chút được không? 

 Tìm lấy một tên vừa xấu vừa gầy như thế, trông chẳng khác nào con khỉ ốm Dạ Ma kia, có ý gì chứ hả? 

 Dạ Ma, không phải nhị đương ta tôi đây muốn nhắm vào cậu mà là cậu thực sự rất xấu! 

 Có lịch sự không? 

 Có phù hợp không? 

 Chẳng cần biết Dạ Ma liệu có tức giận hay không, nói tóm lại là Tề Đẳng Nhàn đang vô cùng tức giận! 

 Quý Khải run lên một cái và nói: “Mày muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần mày không làm hại đến tao, cho dù là bao nhiêu tiền thì cũng có thể thương lượng!” 

 “Một tỷ đô la Mỹ! Mạng của cậu Khải, tôi nghĩ nó phải đáng cái giá này!” Tên gầy nở nụ cười độc ác và nói. 

 “Một tỷ đô la Mỹ?!” Sau khi nghe thấy cái giá này, Quý Khải bỗng chốc vô cùng kinh ngạc. 

 Tề Đẳng Nhàn lại cau mày một cái, hắn cảm thấy vẫn là nên giết chết cái tên khỉ ốm này đi! 

 Con mẹ nó, bắt cóc thiếu gia của Quý gia mà chỉ đòi một tỷ thôi à? Thế mà cũng đáng để vác cái mặt đó đi giả mạo nhị đương gia hắn đây! 

 Anh đây đã là phần tử khủng bố rồi đấy, cậu không thể tham lam hơn một chút hay sao hả? Kẻ bắt cóc thiếu gia của Quý gia năm đó đã dám đòi một tỷ rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, kinh tế lạm phát, vật giá leo thang, đòi nhiều hơn vài lần cũng đâu có quá đáng?! 

 Tên khỉ ốm mỉm cười một cái và nói: “Chắc cậu Khải không cảm thấy cái giá mà tôi muốn cao quá đâu nhỉ?” 

 Quý Khải run rẩy một cái. 

 Tên khỉ ốm nói: “Một tỷ đô la Mỹ, nếu thiếu một cắc, tôi sẽ chặt một ngón tay của cậu và gửi về cho ông cụ nhà cậu! Tôi muốn xem xem liệu ông ta có thương xót đứa cháu trai như cậu đây hay không!” 

 Trong lòng Quý Khải âm thầm kêu khổ, trước đây thì là anh cả mình bị bắt cóc, bây giờ lại đến lượt anh ta rồi... 

 Nhưng lúc anh cả bị bắt bóc, bọn chúng chỉ đòi một tỷ đồng tiền Hương Sơn chứ không phải tiền đô la Mỹ! 

 “Chẳng trách cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại trở thành phần tử khủng bố quốc tế, thì ra hắn ta lại làm ra những chuyện độc ác đến như vậy!” Quý Khải thầm nghĩ và không ngừng kêu khổ. 
 
Chương 1431: Trông vô cùng đáng sợ...


 “Anh cho gia đình tôi một chút thời gian, bọn họ sẽ có thể chuẩn bị đủ thôi!” 

 Tên khỉ ốm gật đầu một cách hài lòng, anh ta lấy điện thoại của Quý Khải ra và nói: “Cậu gọi điện thoại cho gia đình cậu và bảo bọn họ chuẩn bị sẵn tiền đi. Tôi nghĩ người nhà của cậu đã đợi cuộc điện thoại này của cậu lâu đến mức lòng nóng như lửa đốt rồi đấy?!” 

 Quý Khải nuốt một ngụm nước bọt và đưa tay ra để đón lấy cái điện thoại từ tay của tên khỉ ốm. 

 Nhưng chính vào lúc này, lớp ngói fibro trên đầu anh ta bỗng phát ra một tiếng vang lớn, một bóng người mập mạp từ trên trời giáng xuống! 

 Người đó chính là Tề Đẳng Nhàn! 

 Lúc này, tên khỉ ốm đang đưa điện thoại di động ra, cả người chìm trong trạng thái thả lỏng, cho dù có ngay lập tức trở nên cảnh giác thì cũng phải ném điện thoại di động đi, như vậy sẽ sinh ra động tác dư thừa. 

 Vậy nên Tề Đẳng Nhàn lựa chọn việc đột nhiên xuất hiện để giết người vào lúc này chắc chắn là thích hợp nhất! 

 Trong giây phút từ trên trời rơi xuống, bàn chân to lớn của hắn đã đạp thẳng lên đỉnh đầu của con khỉ ốm đó! Cú đạp này mang theo một sức mạnh ngàn cân, nó xuất phát từ sự thù hận và có sức mạnh rất khủng khiếp! 

 Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, tên khỉ ốm cũng vô cùng ngạc nhiên, một tay ném điện thoại đi, nhưng vì không kịp đỡ nên chỉ còn có thể dùng một tay còn lại để ôm lấy đầu mình, cùi chỏ đón lấy đầu ngón chân của Tề Đẳng Nhàn! 

 Ngay khi ngón chân của Tề Đẳng Nhàn chạm vào cùi chỏ của tên khỉ ốm, tên khỉ ốm đã biết là có gì đó không ổn, sức mạnh này thực sự quá lớn! 

 Người từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn mang theo sức mạnh ngàn cân, sức mạnh đó thực sự còn mạnh hơn một cú đạp bình thường những mấy lần! 

 Ngay lúc tên khỉ ốm muốn co người lại và tránh đi thì lại thấy cái chân còn lại của Tề Đẳng Nhàn đã vung về phía sau một cái, sau đó đá về phía trước và đạp thẳng về phía mặt mình! 

 “Tên này là cao thủ từ đâu đến vậy? Vệ sĩ của Quý Khải à? Cậu ta có vệ sĩ lợi hại như thế từ bao giờ vậy!” Tên khỉ ốm âm thầm kinh hãi, chỉ cảm thấy mình đã tung hoành giang hồ cả đời rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người đáng sợ như vậy đấy. 

 Nói cách khác thì vào giây phút này, anh ta cảm thấy sức mạnh của đối phương đã không còn thuộc về nhân loại nữa rồi! Anh ta có cảm giác như mình đang bước vào một ngôi chùa cổ và chiêm ngưỡng pho tượng Phật bằng đá khổng lồ, trong lòng chỉ có sự kính sợ và nhỏ bé. 

 Tên khỉ ốm cố gắng hết sức để nghiêng đầu sang một bên, nhưng cùng lúc đó, bàn chân to lớn đang đạp lên cùi chỏ kia đã đẩy được cánh tay của anh ta ra và đạp lên đỉnh đầu của anh ta một tiếng rầm! 

 Một luồng sức mạnh như “sư tử giẫm bóng” truyền đến từ phía đỉnh đầu, đừng nói là một cái đầu, cho dù là một quả cầu sắt thì cũng sẽ bị luồng sức mạnh này đạp thành mảnh vụn thôi! 

 “Răng rắc!” 

 Xương cổ của tên khỉ ốm là thứ đầu tiên không chịu được gánh nặng mà ngay lập tức gãy vụn, cái đầu không có xương cổ chống đỡ nên tất nhiên đã trở nên mềm nhũn, Tề Đẳng Nhàn thuận thế đạp xuống một cái, rầm một tiếng, dứt khoát đạp cho cái đầu của tên khỉ ốm tụt vào trong lồng ngực! 

 Hắn đáp xuống đến đất, lúc này đám thuộc hạ đang ở trong phòng của tên khỉ ốm kia mới phản ứng trở lại. 

 Tất cả bọn chúng đều là đám liều mạng của Diệp Nam bang, nhìn thấy đại ca của mình đã bị đạp chết ngay tại chỗ, ai nấy đều vô cùng tức giận, mấy tên ở gần trực tiếp rút vũ khí ra và đánh đến, mấy tên ở xa thì lại với lấy khẩu súng ở bên cạnh. 

 Tề Đẳng Nhàn vừa đáp xuống đất thì đã cảm nhận được có ba con dao găm đang lao về phía sau lưng mình, hắn vừa đáp xuống, khí huyết đang sốc ngược lại, Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam đều khó có thể sử dụng, tất nhiên sẽ không cứng rắn đón lấy. 

 Chỉ thấy cột sống của hắn run lên một cái, cái bụng ưỡn về phía trước, xương sống lõm xuống phía dưới, toàn bộ phần thân trên của hắn vặn xuống như một vầng trăng khuyết. 

 Ba con dao găm vừa mới đánh vào không trung, Tề Đẳng Nhàn đạp chân theo đường bát quái và xoay người một cái rồi đánh ra một chiêu “Hồi thân chưởng”, cánh tay như thanh kiếm mà mạnh mẽ vẩy một cái về phía ba cánh tay đang cầm dao kia! 

 “Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!” 

 Ba tiếng giòn tan vang lên, cánh tay của ba người đồng loạt bị bẻ gãy, xương cẳng tay bị bẻ cong xuống một góc chín mươi độ, trông vô cùng đáng sợ...

 Cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn tránh khỏi ba con dao găm của ba người khiến cho Quý Khải nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O. 

 Phải biết rằng một khi Tề Đẳng Nhàn sử dụng Hổ Khiếu Kim Chung Tráo và Long Ngâm Thiết Bố Sam thì nắm đấm của cao thủ bình thường đánh đến đều chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, có thể thấy được mức độ kiên cố của cơ thể hắn sau khi vận khí quả thực còn rắn chắc hơn so với thép tấm! Nhưng vừa rồi hắn lại thể hiện đầy đủ tính dẻo dai của cơ thể, thậm chí còn nhẹ nhàng và thoải mái như một bậc thầy Yoga. 

 Sự nhịp nhàng đáng sợ này khi được thể hiện ở trên cơ thể mập mạp này của hắn lại khiến cho người khác cảm thấy có chút khôi hài và khoa trương. 

 Ba tên cầm dao này sau khi bị Tề Đẳng Nhàn một chiêu đánh gãy cánh tay thì đều mạnh mẽ cắn răng, cánh tay bên kia lại vung dao đến. 

 Nhưng ngay khi Tề Đẳng Nhàn thuận thế xoay người lại, hắn đã nhấc chân phải lên. 

 Chân phải giơ cao, giống như một cái rìu khổng lồ mà chém tới. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top