Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 260: Xem ra đúng là chỗ này


Có vài cách đối phó với các quan viên, cách thứ nhất là cách trực tiếp nhất, đương nhiên cũng là cách rủi ro nhất, người bình thường không có gan này. Theo suy nghĩ của Giang Nguyên, nếu đã không định ra tay nặng thì đánh gãy một chân đối phương là cách xả giận tốt nhất, cũng là cách dứt khoát đỡ lăng nhằng nhất.

Cách thứ hai phiền phức hơn nhiều, tìm nhược điểm của đối phương, kéo đối phương xuống ngựa, hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn, đây cũng là một cách không tồi. Đương nhiên cách này sẽ không sảng khoái như khi trực. tiếp đánh gãy một chân đối phương, phải mất gấp mấy lần thời gian.

Mặc dù với năng lực của Giang Nguyên, muốn làm được điểm này không hề khó, dù sao thì bây giờ quan viên trong nước nếu thật sự điều tra thì về cơ bản chẳng có mấy người không có vấn đề. Nhưng Giang Nguyên vân có chút rối rắm, hắn không muốn vì tên này mà tiêu hao nhiều tinh lực như vậy...

Cách thứ ba... không nói đến nữa, Giang Nguyên cũng không định làm như vậy. Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể chọn cách thứ nhất hoặc thứ hai.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cách thứ nhất và thứ hai đều có thể thực hiện. Giang Nguyên nhìn nhìn thời gian, mới mười giờ, dù sao cũng đang rảnh, cứ xem xem đã, nếu xả giận càng sớm thì trong lòng càng thoải mái.

Giang Nguyên lập tức nhẹ nhàng gõ bàn phím, bắt đầu xâm nhập vào kho dữ liệu của một công ty truyền thông, sau đó bắt đầu điều chỉnh sử dụng một số dữ liệu bên trong tiến hành định vị.

Rất nhanh, thông qua hai số điện thoại này, Giang Nguyên đã định vị được vị trí của Cục trưởng Triệu. Có điều rõ ràng bây giờ ông ta không ở trong nhà, mà định vị ở một biệt thự xa hoa khác của khu Hà Hoa, Hà Đồng.

Nhìn địa chỉ này, Giang Nguyên không hề thấy bất ngờ. Một cục trưởng đại nhân nếu dưới tên mình không có mấy căn nhà, không có mấy chiếc xe thì còn ngại nói mình là cục trưởng ấy chứ, càng không nói đến cục. trưởng cục cảnh sát.

Đương nhiên, nếu anh không nuôi một hai người tình thì càng không dám nói.

Giang Nguyên sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn nên dùng cách số một hay số hai đây...

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Giang Nguyên vẫn quyết định làm theo cách đơn giản. Không nên vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà mất nhiều tinh lực như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó nhìn thời gian, lúc này ra ngoài cũng được rồi. Hắn lập. tức tắt máy tính, sau đó tiện tay cầm mấy thứ đồ đi ra ngoài.

'Từ đường Văn Các đến khu Hà Hoa không gần, gọi xe chắc phải mất mấy chục tệ, có điêu người nào đó bây giờ trong túi cũng tùy tiện để hai vạn tệ, không như trước đây, đương nhiên sẽ không để ý chút tiền này. Nếu không với tính tiết kiệm trước đây của Giang Nguyên thì đi đi về về mất hàng trăm tệ, hắn thật sự sẽ có chút đau lòng.

Giang Nguyên mất hơn nửa tiếng liền đến gần khu biệt thự ở khu Hà Hoa, có điều hắn vẫn còn cách khu biệt thự này mấy trăm mét đã xuống xe, sau đó giả vờ tùy ý lượn một vòng ở gần đó rồi mới lại gần khu biệt thự này.

Giang Nguyên nhìn tiểu khu xung quanh, lúc này tiểu khu này rất yên tĩnh, xem ra môi trường sống cũng không tệ.

Giang Nguyên hiển nhiên sẽ không đi vào từ cửa chính, hắn tìm một góc, thấy không năm trong phạm vi giám sát liền dễ dàng lật người qua.

Rất nhanh Giang Nguyên liền ở trong tiểu khu, tìm được vị trí đó. Lúc này hắn cũng không thể không cảm ơn kỹ thuật hiện đại, định vị vệ tinh tương đối chuẩn xác, nếu không muốn tìm ra là căn biệt thự nào cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trước khi đứng ở biệt thự đó, Giang Nguyên tùy ý nhìn một chút, căn biệt thự này thật không nhỏ, ở Vân Giang, giá thị trường chắc ít nhất cũng phải hàng nghìn vạn tệ, xem ra vị cục trưởng này vơ vét không ít.

Giang Nguyên lẳng lặng đứng trong bóng đêm, nhìn căn nhà dưới ánh trăng, quan sát xung quanh. Hắn phát hiện bây giờ mới là mười rưỡi mà bên trong căn biệt thự đã tắt hết đèn, xem ra vị Cục trưởng Triệu này ngủ sớm thật đấy. 

Giang Nguyên lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra đeo lên, sau đó lại lấy một chiếc mũ lưỡi trai ra đội. Giang Nguyên đeo cả găng tay diệt khuẩn, lại lấy đồ bao giày ra bọc giày mình rồi mới đi về phía cửa lớn.

Nhìn cửa sắt dày cộp kia, Giang Nguyên mỉm cười, lại lấy từ trong túi ra một sợi thép, cả lưỡi dao phẫu thuật, khẽ chọc sợi dây thép này vào lỗ khóa, chậm rãi xoay vài cái liền mỉm cười cắm lưỡi dao trong tay vào, nhẹ nhàng vặn.

Giang Nguyên chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn đại sảnh tối om, đôi đồng tử của hắn nhanh chóng co lại, tầm nhìn tối om rất nhanh liền trở nên rõ ràng.

Nhìn tầm nhìn trở nên sáng như ban ngày, Giang Nguyên mỉm cười, trâu bò quá... Đôi mắt của hắn còn đáng tin hơn cả đeo kính nhìn ban đêm, năm đó nếu có thứ này... Haiz...

Giang Nguyên tùy ý nhìn tình hình bên trong biệt thự, bố trí không tệ, hai gian phòng một phòng khách cộng thêm phòng bếp, phòng vệ sinh gì đó dưới lầu, xem ra vị Cục trưởng Triệu này ở trên lầu.

Vậy nên Giang Nguyên cẩn thận bước lên lầu, nhìn mấy căn phòng trên lầu, hơi nhíu mày, rất nhanh liền tìm ra được vị trí phòng ngủ chính.
 
Chương 261: Tập kích cục trưởng Triệu


Giang Nguyên lấy dây thép ra, nhẹ nhàng đâm đâm vào trong, sau đó khẽ vặn một cái, cửa liền lặng yên không tiếng động mở ra.

Giang Nguyên lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn chiếc giường lớn trong phòng, nhìn một nam một nữ trên giường, lộ ra một tỉa cười lạnh.

Lúc này cái mũi mẫn cảm của Giang Nguyên vẫn có thể ngửi thấy mùi dịch thể nam tính đặc thù, xem ra hai người này vừa trải qua một trận đại chiến.

Mà nhìn kỹ thì hai người trên giường, nam đầu mập. tai to chính là Triệu Bân Quân, còn nữ ở bên cạnh nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, hai người đang quấn lấy nhau ngủ rất ngon.

Xem ra vị Cục trưởng Triệu này đúng là kim ốc tàng kiêu. Giang Nguyên cười cười, chậm rãi bước qua, sau đó giơ tay khẽ ấn lên cổ người phụ nữ kia. Sau khi ấn xong, Giang Nguyên liên bắt đầu quan sát đồ ở bên cạnh.

Một bộ cảnh phục chỉnh tề đặt trên giá treo quần áo, Giang Nguyên nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra, sau đó nhìn đồ ở bên trong mỉm cười, cục trưởng đại nhân này thật đúng là lúc nào cũng mang theo súng. 

Quay đầu nhìn Triệu Bân Quân vì trận đại chiến mất quá nhiều thể lực, vẫn đang ngủ say bất tỉnh, Giang Nguyên mỉm cười, giơ tay cầm lấy khẩu súng trong ngăn kéo, sau đó lại lôi di động của mình ra, “tách tách tách” chụp mấy bức ảnh cho đôi nam nữ đang quấn lấy nhau nằm ngủ.

Nhưng rõ ràng là Cục trưởng Triệu này đã quá mệt mỏi, bị di động của Giang Nguyên chụp mấy bức ảnh, dù lóe lên mấy lần đèn chớp nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Giang Nguyên cười khổ, đành bật đèn trong phòng, sau đó mỉm cười ngồi trên ghế trước giường, đợi vị Cục. trưởng Triệu này tỉnh.

'Trong phòng đột nhiên sáng ánh đèn, sau khi chậm rãi hừ hai tiếng, vị Cục trưởng Triệu này mở mắt ra, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.

Nhìn vị Cục trưởng Triệu ngủ đến mơ hồ này, sắc mặt Giang Nguyên không khỏi cứng đờ, vốn dĩ hắn định hung hăng hù dọa vị Cục trưởng Triệu này để xả giận, nhưng người ta lại không phối hợp.

Giang Nguyên cũng hết cách, đành bất đắc dĩ nói: - Cục trưởng Triệu... Cục trưởng Triệu...

Cùng với hai tiếng gọi của Giang Nguyên, vị Cục trưởng Triệu này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, mắt buồn ngủ mông lung mà quay đầu nhìn Giang Nguyên ngồi trước giường một cái, sau khi sửng sốt một lát mới đột ngột tỉnh táo: 

- Anh là ai? Sao lại ở đây?

Cục trưởng Triệu vẻ mặt kinh hoàng bật ngồi dậy, che chăn, nhìn Giang Nguyên ngồi ở đối diện giường, kinh ngạc hỏi.

Giang Nguyên cười cười rồi gật đầu nói:

- Triệu Bân Quân, Cục trưởng Triệu, chào anh, xin lỗi đã trễ thế này còn làm phiền anh nghỉ ngơi!

- Anh... anh là ai? Anh muốn làm gì? 'Triệu Bân Quân xanh mặt nhìn thứ trong tay Giang Nguyên, vẻ sợ hãi trong mắt không khỏi đậm thêm vài phần.

- Cục trưởng Triệu sống không tệ mà...

Lúc này Giang Nguyên cười nhàn nhạt, tiện tay mở chốt an toàn trong tay, cho đạn lên nòng, dọa cho Cục trưởng Triệu này sợ xanh mặt.

- Đâu có đâu có... Người an hem anh nói đùa, nói đùa...

Lúc này rõ ràng Cục trưởng Triệu bị khẩu súng trong †ay Giang Nguyên dọa, chỉ run giọng nhìn Giang Nguyên ở trước mặt, miễn cưỡng nặn ra ý cười, cười khan nói.

Trong lòng Cục trưởng Triệu này đang chột dạ, ông †a làm cảnh sát đã ba mươi năm rồi, nếu nói chưa từng đắc tội ai thì không thể. Nhưng ông ta nghĩ mãi cũng không biết người trước mặt có lai lịch gì, người có thể tìm được tòa biệt thự này của ông ta, còn có thể lặng yên không tiếng động vào phòng ông ta chẳng phải người đơn giản gì.

Nhưng nếu đối phương khiến ông ta tỉnh lại, không tùy tiện ra tay thì chưa biết chừng còn có cơ hội xoay chuyển.

- Nói đùa à...

Giang Nguyên cười nghịch nghịch khẩu súng trong tay, cười nói:

- Cục trưởng Triệu có người đẹp, còn có biệt thự, chẳng lẽ còn không tốt sao?

- Đâu có đâu có... Đầu là kiếm miếng cơm ăn, kiếm miếng cơm ăn...

Cục trưởng Triệu cố gắng trấn định nhìn khẩu súng trong tay Giang Nguyên, sau đó lại nhìn găng tay Giang Nguyên đeo, trong lòng lại run lên, đối phương chuẩn bị chu đáo như vậy, tên này không có ý tốt gì mà!
 
Chương 262: Mời người anh em đi theo tôi


Nghe thấy lời nói có ý dò xét của Cục trưởng Triệu, Giang Nguyên trong lòng cười thầm, xem ra vận may của hắn cũng không †ồi, lập tức khẽ gật đầu cười nói:

- Cục trưởng Triệu quả là người sảng khoái... Nếu ngài đã khách sáo như vậy thì đương nhiên là tốt nhất...

- Được được được... Người anh em anh chờ tôi một lát, chờ một lát nhé...

Thấy Giang Nguyên không từ chối, Cục trưởng Triệu vội vươn tay lấy một chiếc quần đùi ở đầu giường, sau đó cẩn thận bò dậy khỏi giường. Ông ta nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say, trong lòng lại run lên, sau đó vội cười khan nói:

- Người anh em, không biết anh thiếu bao nhiêu, nếu không nhiều qua tôi sẽ lấy cho anh ngay đây!

Vừa nói, ông ta vừa vội lôi chìa khóa ra mở khóa ngăn kéo bàn làm việc ở bên cạnh, lấy mấy xấp tiền mặt ở trong đó ra, cẩn thận đặt lên bàn, nhìn Giang Nguyên cười nói:

- Ở đây có năm vạn, nếu người anh em không chê ít thì mời cầm lấy!

Nhìn mấy xấp tiền mặt dày trên bàn, Giang Nguyên mỉm cười rồi nhàn nhạt nói:

- Cục trưởng Triệu... Ngài không hào phóng chút nào... 

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Cục trưởng Triệu vẻ mặt cứng đờ, đôi mắt lóe lóe rồi vội cười nói:

- A... Người anh em, tiền mặt chỗ tôi chỉ có vậy, nếu anh chê ít thì ngày khác anh lại đến, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho anh mười vạn, thế nào?

- Ha ha... Cục trưởng Triệu nói đùa à, dưới quyền ngài có nhiều người như vậy, lần sau tôi còn dám đến sao? Nếu lần sau đến thật thì e là không phải mười vạn tệ mà là mười khẩu súng!

Giang Nguyên tiếp tục mỉm cười, tay thỉnh thoảng lại lưu loát kéo chốt an toàn, lên nòng xuống nòng, phát ra tiếng “cạch cạch”, khiến vị Cục trưởng Triệu này nhìn mà giật nảy mình.

Cục trưởng Triệu thấy Giang Nguyên nói vậy, biết hôm nay mình toi rồi. Ông ta đành cắn răng, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:

- Người anh em này... Nếu chỉ cần tiền bạc thì tôi sẽ không hẹp hòi...

- Đương nhiên. .. Tôi đương nhiên chỉ cần tiền bạc...

Giang Nguyên mỉm cười nói.

- Ngài nói xem nếu tôi thật sự động vào ngài thì chuyện này không nhỏ đâu, nếu không có việc gì thì tôi cũng không muốn dính vào phiền toái như vậy!

Thấy Giang Nguyên nói vậy có vẻ cũng không phải  giả bộ, hơn nữa vốn cũng đúng, một cục trưởng cục cảnh sát như ông ta nếu bị người khác bắn giết thì người này muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này Cục trưởng Triệu cũng tin vài phần, nếu hắn muốn giết ông ta thật thì sớm đã giết rồi, không cần đợi đến lúc này.

Ông ta cắn răng, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần giữ được tính mạng thì đâu sẽ có đó. Ông ta lập tức gật đầu nói:

- Được, có câu này của người anh em, tôi sẽ coi như: kết giao được một người bạn...

Nghe thấy lời này của Cục trưởng Triệu, Giang Nguyên mỉm cười, sau đó không nói gì nữa. Hắn biết lần này hắn thành công rồi, căn biệt thự này xa hoa như vậy, quả nhiên không chỉ là nơi Cục trưởng Triệu giấu người đẹp.
 
Chương 263: Ông đã không còn lần sau rồi


Giang Nguyên cũng đứng dậy, gật gật đầu với Cục trưởng Triệu rồi cùng ông ta xuống lầu. Hắn không hề lo vị Cục trưởng Triệu này sẽ giở trò gì, bây giờ hắn chỉ tò mò rốt cuộc vị Cục trưởng Triệu này giấu ở đây bao. nhiều tiền?

Hắn rất chờ mong... . 

Thời tiết cuối thu vẫn hơi lạnh, vị Cục trưởng Triệu này mặc một chiếc quần đùi, rụt cổ lại, dẫn Giang Nguyên đến thư phòng ở dưới lầu.

Sau đó ông ta run rẩy lôi một hàng sách trên giá sách xuống rồi lại lấy một tấm ván gỗ bên trong ra, lộ ra một chiếc két sắt không nhỏ.

Nhìn két sắt này, Giang Nguyên mỉm cười, vị Cục trưởng Triệu này quả nhiên có hàng.

Cục trưởng Triệu cẩn thận ấn mấy mật khẩu, sau đó liền nghe thấy “tạch” một tiếng, cửa két sắt chậm rãi mở ra.

Nhìn Cục trưởng Triệu mở két sắt ra, Giang Nguyên nghiêng đầu nhìn rồi bật cười, vị Cục trưởng Triệu này thật sự có hàng.

Cục trưởng Triệu cười khan quay đầu lại, đang định nói chuyện thì sững người lại vì thấy di động trong tay

Giang Nguyên.

“Tách” một tiếng, Cục trưởng Triệu sắc mặt đại biến, kinh hoảng nói:

- Người anh em, anh thế này là... Có điều Cục trưởng Triệu còn chưa nói hết đã đột nhiên cảm thấy phần đùi bị cái gì đó đập mạnh vào, sau đó một trận đau nhức truyền đến.

Ông ta há mồm định kêu thảm thiết thì trên cổ bỗng thấy đau đớn, sau đó cả người mềm oặt, chậm rãi ngã xuống.

Nhìn Cục trưởng Triệu ngã dưới đất, Giang Nguyên cười lạnh, sau đó nhìn ba bốn trăm xấp tiền lớn và mấy chục thỏi vàng hàng trăm gam một thỏi trong két sắt, khẽ thở dài.

- Nhiều tiên quá... Thật là nhiều tiền... Thật đáng tiếc...

Giang Nguyên nhẹ thở hắt ra, lắc đầu cười khổ, sau đó giơ di động ra chụp vài tấm rồi nhìn nhìn Cục trưởng Triệu bị đánh gãy một chân, lại bị đánh ngất, cười lãnh đạm nói:

- Lần sau đừng chọc nhầm người nữa...

Nói đến đây, Giang Nguyên lại cười, nhún nhún vai nói:

- À... Đúng rồi, ông đã không còn lần sau rồi...

Sau khi nói xong, Giang Nguyên cũng không nhìn Cục trưởng Triệu nữa mà chậm rãi bước lên trên lầu, cẩn thận đặt súng của ông ta về cl ũ, sau đó tìm được một chiếc điện thoại trong túi xách của nữ ở bên cạnh, nhẹ nhàng gọi cho một số điện thoại...

Hai phút sau, Giang Nguyên đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự, nhìn xung quanh thấy không có ai, hắn lại cẩn thận tránh mấy vị trí bị giám sát, sau đó nhanh chóng bò ra ngoài, rời đi trong bóng đêm. 

Không lâu sau, cách đó không xa liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Sau khi cảnh sát của khu Hà Hoa nhận được thông báo của trung tâm báo cảnh sát, rất nhanh liền có ba bốn chiếc xe cảnh sát đi vào tiểu khu.

Bọn họ nhận được tin nơi này có người cướp bóc giết người...

Xa xa, Giang Nguyên nhìn mấy chiếc xe nhấp nháy đèn cảnh sát đi vào tiểu khu, khẽ mỉm cười. Khu Hà Hoa này không phải khu Lâm Phúc của Cục trưởng Triệu, không thể nào không lộ chút tin tức nào để giữ gìn thể diện cho Cục trưởng Triệu được.
 
Chương 264: Gậy chọc trời


'Theo lệ Giang Nguyên vòng qua vô số vòng, lần này ngay cả mạng botnet cũng xuyên qua hàng nghìn máy, thiết lập vô số cạm bẫy rồi mới đăng nhập mấy trang web. Hăn lấy một số quyền hạn cao nhất đăng những bức ảnh này lên, gửi mười mấy bài post, đồng thời cài đặt post bài theo giờ nhất định xong mới xóa sạch mọi dấu vết, tắt máy tính.

Hắn tin rằng đến chiều mai.... Tin tức về vị Cục trưởng Triệu này sẽ truyền khắp cả Sở Nam, đừng ai mong che dấu được.

Giang Nguyên Giang đại thổ phỉ xả được giận, thoải mái thở ra mấy hơi, sau đó lên lâu tắm rửa. Hắn vừa tắm vừa tự hỏi mình, hản làm như vậy có xấu xa quá không, chỉ bị tên Cục trưởng Triệu này vô tình trêu chọc một chút mà đã hủy hoại, khiến người ta vào tù như vậy...

Có phải hắn thật sự quá hẹp hòi không...

Nhưng ý niệm này cũng chỉ lướt qua trong đầu vị đại thổ phỉ này rồi lập tức biến mất không thấy bóng dáng...

Bạn học Giang Nguyên đang định đi ngủ thì bỗng nhớ ra một việc, giơ tay lấy một cây Lão sơn sâm ở trong ba lô ra, cho vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, đương nhiên hẳn chỉ căn khoảng một phần bảy, một phần tám rồi chậm rãi nhai.

Không bạn học Giang Nguyên keo kiệt, đây quả thực. là thứ hắn chưa bao giờ thử, hơn nữa còn đang ngủ nên hắn không biết có thể có tác dụng không. Mà Lão sơn sâm hơn hai mươi năm này mặc dù đại bổ nhưng lần  này hắn ăn một phần bảy, một phần tám cây, dù không thể thuận lợi tiêu hóa thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, cùng lắm thì khiến hắn sáng mai gậy chọc trời, chọc trời thêm vài phần mà thôi, không thể nào chảy máu mũi gì đó.

Sau khi Giang Nguyên cẩn thận nhai kỹ, nuốt vào. bụng chút Lão sơn sâm này, dần dần hình xăm màu đỏ bên cánh tay trái của hắn lại bắt đầu chậm rãi lóe lên, sau đó một đoạn tin nhắc nhở lướt qua: “Phát hiện năng lượng đặc biệt. Bắt đầu hấp thu...”

Ngay sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, Giang Nguyên nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, cùng với động tác của Tổ sư gia, những hơi thở trong cơ thể Giang Nguyên lại bắt đầu chậm rãi bốc lên. Có điều lần này rõ ràng không thể so với lần trước, những hơi thở này dày đặc hơn nhiều, chậm rãi tràn ngập khắp cơ bắp và khớp xương của hắn. Sau khi những hơi thở này chậm rãi cường hóa rất nhỏ những sợi cơ bắp và khớp xương liền bắt đầu tập trung về các huyệt vị trên cơ thể hắn.

Sau đó chúng lại hợp vào các kinh mạch, theo sự vận hành của kinh mạch, trực tiếp đi vào trong huyệt Khí Hải.

Ngay sau đó hơi thở ấm áp dày đặc trong huyệt Khí Hải cũng bắt đầu bốc hơi. Dưới sự hỗ trợ của những hơi thở ở khắp nơi trên cơ thể, hơi thở trong huyệt Khí Hải bắt đầu vận hành lên trên theo hai mạch Nhâm Đốc. 

Vốn dĩ lần trước hơi thở này của Giang Nguyên đã vận hành đết n cuối nhưng lần này sau khi vận hành một thời gian chúng lại dân dần lại lân nữa vận hành về phía trước, trực tiếp chảy vào huyệt Hội Dương.

Hơi thở này ở huyệt Hội Dương của Giang Nguyên nhẹ nhàng xoay vòng chảy xuôi, sau đó thuận theo kinh mạch đặc biệt chảy vào tinh hoàn đặc biệt của nam giới.

Cùng với việc những năng lượng này hợp vào, hai viên tỉnh hoàn đó bắt đầu sinh ra một số biến đổi kỳ dị. Sau đó gậy chọc trời vốn xảy ra vào lúc sáng sớm nay lại bắt đâu chậm rãi ngóc đầu dậy.

Không biết luồng năng lượng này ở lại đây bao lâu mới bắt đầu lại lần nữa quay về, thuận theo hai mạch Nhâm Đốc, lại lần nữa tập trung về Khí Hải.

Cùng với việc đầu nguồn giao nhau, luồng khí trong Khí Hải bắt đầu hồn loạn, tất cả hơi thở đều khởi động xung quanh huyệt Khí Hải. Sau đó các khí lưu liên tục chảy vào kinh mạch khắp người lại bắt đầu ngưng tụ...
 
Chương 265: Muốn chết thì chết đi


Mà lúc này nhắc nhở lướt qua đúng lúc...

“Cơ thể sắp thức tỉnh, tạm dừng phân tích và hấp thu năng lượng tỉnh thần dị chủng, phương pháp vận khí Ngữ Cầm đã hoàn thành...Hiện tại tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 83%...”

Đúng sáu tiếng đồng hồ sau, Giang Nguyên chậm rãi mở mắt, sau đó khẽ thở hắt ra. Sau khi thở ra, Giang Nguyên chỉ cảm thấy ba tấc dưới rốn có một luồng khí ấm chậm rãi thuận theo lộ tuyến đặc biệt, di tán khắp. người hắn. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy khắp nơi trên cơ thể đều như lập tức tỉnh lại vậy, tràn ngập tinh lực vô hạn.

 Cảm nhận được niềm vui bất ngờ, Giang Nguyên

 không hiểu rõ lắm rốt cuộc mọi chuyện là thế nào nhưng hắn biết chút Lão sơn sâm hắn ăn hôm qua đã có tác dụng rồi. Hơn nữa lần này hắn tỉnh lại cảm giác hình như: ả. cả người khác hắn lúc trước.

 Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó vươn tay sờ sờ bên dưới của mình, cảm thấy hình như chỗ đó dựng đứng hơn bình thường mấy phần hơn nữa còn tràn ngập. thứ gì đó ấm ấm, lập tức trợn tròn mắt... Đây rốt cuộc là cái gì vậy, chẳng lẽ thứ đó thật sự có tác dụng phụ như: thế này sao?

Giang Nguyên lại nhìn nhìn hơn nửa cây Lão sơn sâm ở đầu giường, thấy hơi chóng mặt, hắn còn chưa có bạn gái, khí dương cương này không có chỗ phát tiết, ăn thứ này vào chắc không xảy ra vấn đề gì chứ? 

Lúc này Giang Nguyên có chút không dám khẳng định, muốn tìm người khác hỏi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhớ ra người bảo mình yên tâm, trong lòng lại thấy đau khổ. Người bình thường chưa từng thử thứ này, mà người nói với hắn là Tuyên Tử Nguyệt, chẳng lế hắn còn đi hỏi cô nàng? Cô nàng là con gái đấy? Không có thứ này...

Hơn nữa chắc các anh em trưởng bối của cô nàng cũng không nói chuyện này với cô nàng.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên thật sự ngây ngốc, hắn nhìn Lão sơn sâm, đầu óc choáng váng.

Giang Nguyên nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như chỗ đó bắt đầu mềm hơn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nó từ từ thu lại là được. Hắn lập tức cắn răng nói:

- Nam tử hán đại trượng phu còn sợ thứ này sao? Muốn chết thì chết đi...

Nhớ đến việc lát nữa mình phải luyện Ngũ Cầm Hí, Giang Nguyên cắn răng, cầm Lão sơn sâm ở đầu giường, “rắc” một tiếng, lại cắn một ít, vừa nhai vừa dậy...

Hắn không tin nếu thật sự ăn đến mức mình chảy máu mũi thì thôi, nhưng hiện tại xem ra lợi nhiều hơn hại...

Vui vẻ đánh răng rửa mặt xong, Giang Nguyên liền thay quần áo chạy đến Đại học Đông Bắc. 
 
Chương 266: Họa lớn trong lòng được loại bỏ


Dù sao thì Triệu Bân Quân cũng là Cục trưởng phân cục Lâm Phúc Vân Giang, là lãnh đạo giới cảnh sát, nếu bị người khác tố giác gì đó thì để phía cục giám sát điều tra gì đó cũng được.

Nhưng lần này lại do có người ban đêm xông vào nhà, hơn nữa còn xông vào nhà ở của cục trưởng cục. cảnh sát, điều này khiến tất cả mọi người không rét mà run. Đây còn là cục trưởng cục cảnh sát đấy, nếu đổi thành lãnh đạo khác thì đối phương chẳng phải sẽ không kiêng nể gì sao?

Trong lúc môi hở răng lạnh như vậy, có lẽ Triệu Bân Quân sẽ không có kết cục tốt đẹp gì nhưng đối với chuyện phạm vào kiêng ky như vậy, đối với các “hiệp giả” các thời đại đều kiêng ky nhất, lấy võ phạm vào điều cấm ky... Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ bị nghiêm trị không tha.

Vậy nên Lý Diệc Dương cũng nhắc nhở vị Lão Trương kia đừng đốt lửa thổi gió ở bên trong, nếu không nếu bị cấp trên giận cá chém thớt thì xui xẻo rồi.

Có điều lúc này trong lòng Lý Diệc Dương có chút không cam lòng. Bên trên tên Triệu Bân Quân này cũng không phải không có người, nếu không những năm qua y cũng không đấu ngang sức ngang tài với ông ta. Mà lần này, chuyện của Triệu Bân Quân đến bây giờ vẫn chỉ là Lão Trương tiết lộ cho y, những phía khác đều chẳng có tin tức gì, xem ra chuyện này đã có người tạm thời đè xuống.

Cuối cùng sẽ xử lý thế nào thì còn chưa biết. Mặc dù chắc chắn lần này vị trí của Triệu Bân Quân sẽ không ngồi yên được nữa nhưng rốt cuộc cuối cùng thế nào thì Lý Diệc Dương cũng không chắc chắn.

Vậy nên y thật sự có chút tiếc nuối, nếu vị kia không xăng bậy, trực tiếp thu thập chứng cứ giao cho y thì y hoàn toàn có thể nắm chắc lặng yên không một tiếng động bắt tên Triệu Bân Quân này nhưng bây giờ thì khó nói rồi.

Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, ít nhất thì lần này sẽ có kết quả không †ồi, Triệu Bân Quân chắc chắn sẽ không thể ngang hàng với y nữa. 

- Con người không thể có lòng tham không đáy mà... Bình tĩnh, bình tĩnh...

Lý Diệc Dương khẽ thở hắt ra rồi cầm chén trà lên, chậm rãi uống.

Có điều họa lớn trong lòng đã qua, Lý Diệc Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, bây giờ đành xem quyết định của cấp trên.

Khi y đang vừa xem văn kiện, vừa tùy ý xử lý công vụ thì đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.

- Cục trưởng... Ngài xem diễn đàn Sở Nam đi ạ, xảy ra chuyện rồi...

Đầu bên kia rất nhanh liền truyền đến giọng của trưởng phòng phòng giám sát mạng.

- Diễn đàn Sở Nam? Lý Diệc Dương ngắt điện thoại, mở diễn đàn này ra, sau đó rất nhanh liền nhìn thấy bài post có tiêu đề màu đỏ ở trên nhất.

“Bí mật của Cục trưởng Triệu Bân Quân của phân cục Lâm Phúc Vân Giang..."

Nhìn bài post này, mắt Lý Diệc Dương sáng lên, trong lòng một trận mừng như điên, thâm nghĩ:

- Chẳng lẽ... 

Y lập tức click chuột vào bài post.

Lý Diệc Dương mở bài post ra, một loạt bức ảnh rất nhanh liền xuất hiện trước mắt y.

Nhìn tư thế xấu hổ mà Triệu Bân Quân người phụ nữ trẻ tuổi kia ngủ, còn cả bức ảnh đống tiền mặt và vàng thỏi chói mắt bên trong két sắt mà ông ta tự mình mở...

Lý Diệc Dương vừa khiếp sợ vừa bật cười... Y biết lần này Triệu Bân Quân toi đời rồi, hoàn toàn toi đời rồi, ít nhất thì cũng phải ngồi tù mười lăm năm, thậm chí vô thời hạn.

Có điều sau khi hưng phấn qua đi, y lại vội f5 diễn đàn, phát hiện bài post này vẫn còn, không bị xóa đi.

Lập tức trong lòng y có chút căng thẳng, sau đó lại gọi điện cho trưởng phòng phòng giám sát mạng, trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy, sao bài post vẫn còn?

- Cục trưởng... Phía phòng giám sát mạng cục thành phố đang xử lý nhưng không những diễn đàn Sở Nam có mà mấy diễn đàn khác cũng có. Tất cả đều là bài post bị người ta dùng quyền hạn cao nhất post lên nên quyền hạn bình thường không xóa được. Bây giờ bộ phận kỹ thuật đang xử lý, chắc hơn mười phút nữa là xóa được.

- Hơn mười phút nữa...

Nghe thấy câu này, trên mặt Lý Diệc Dương lộ ra ý cười lờ mờ. Hơn mười phút là đủ rồi, đủ để Triệu Bân Quân chết chắc. Hơn nữa y tin rằng người có thể làm đến mức độ này cũng sẽ không chỉ gửi lên mấy diễn đàn này, các trang web đặc biệt khác chắc cũng sẽ nhận được ảnh chụp của hắn.

Vậy nên sau khi cúp điện thoại, Lý Diệc Dương nhàn nhã tựa vào ghế, vui vẻ ngâm nga mấy câu...

“Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Đồng, đi đến trước phố
 
Chương 267: Bệnh viện số 1 cầu cứu


Giang Nguyên cũng không rõ lắm mọi chuyện. Bây giờ hắn đang khám bệnh, kê đơn, biểu hiện là một thầy thuốc hòa ái dễ gần.

- Cám ơn bác sĩ Giang.

Người bệnh cầm đơn thuốc Giang Nguyên kê, mỉm cười với hắn rồi rời đi.

- Bệnh nhân kế tiếp.

Giang Nguyên vẫy tay với người bệnh đang xếp hàng.

Lúc này, Hồ lão đang cầm phương thuốc do Trương Nhạc kê, ký tên xong liền đưa trở về, nhàn nhã nhìn hai đệ tử, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, phá tan sự sung sướng trong lòng ông.

Hồ lão cầm điện thoại ra nhìn, có chút cau mày, thấp. giọng nói:

- Chủ nhiệm Tôn gọi cho mình làm gì nhỉ?

Mặc dù nghỉ hoặc, nhưng Hồ lão vẫn nghe máy, cười nói:

- Chủ nhiệm Tôn, xin chào.

- Ồ, Giang Nguyên? 

- Chuyện này tôi cần hỏi ý kiến của nó đã.

Giang Nguyên nghe Hồ lão nhắc đến tên mình, có chút ngạc nhiên, sau đó nghỉ hoặc nhìn Hồ lão.

- Giang Nguyên, Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện thoại đến, nói muốn mời con sang đó giúp giải phẫu.

Trong lòng Hồ lão cũng cảm thấy nghỉ hoặc, ánh mắt nhìn Giang Nguyên cũng tràn đầy khiếp sợ và hiếu kỳ. Không phải là ông không biết đệ tử mình có năng lực, nhưng để cho Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện xin hỗ trợ giải phẫu thì có chút làm cho ông không thể tin nổi.

Vốn ông nghĩ rằng, phương diện ngoại khoa của đệ tử ông cũng có chút thực lực nhưng chung quy không thể có kinh nghiệm bằng một Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện số 1 được. Nhưng Chủ nhiệm Tôn lại gọi điện thoại đến, nói muốn mời Giang Nguyên hỗ trợ, trong lòng không khỏi kinh nghi. Tiểu đồ đệ của ông đã lợi hại đến tình trạng này rồi sao?

Cho nên, ông nhìn Giang Nguyên, hỏi xem hắn có suy nghĩ gì không.

- Mời con hỗ trợ phẫu thuật?

Giang Nguyên cau mày. Chuyện như vậy, thật ra hắn cảm thấy không có gì quái lạ. Dù sao hắn cũng có chút kỹ thuật, không phải bệnh số 1 có thể so sánh. Gặp phải một số người bệnh đặc biệt, chuyện này cũng không có gì kỳ.

Giang Nguyên quay sang nhìn người bệnh đang sắp. hàng, cười khổ nói:

- Sư phụ, bên này nhiều người bệnh như vậy, nếu con đi, thế thì...

Nghe Giang Nguyên nói chuyện thoải mái như vậy, chỉ là lo người bệnh bên này quá nhiều, trong lòng Hồ lão cũng chấn động. Trình độ ngoại khoa của đệ tử ông đã mạnh đến tình trạng nào rồi?

Nhưng Chủ nhiệm Tôn bên kia đang chờ, Hồ lão cũng không tiện trì hoãn quá nhiều. Nếu Chủ nhiệm Tôn đã mời, Giang Nguyên lại không có ý kiến, Hồ lão liền nói:

- Chủ nhiệm Tôn, Giang Nguyên nói có thể. - Ừm, anh hãy cho xe đến đón nó.

Nói đến đây, Hồ lão cúp điện thoại, quay sang nói với Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, bệnh nhân của con giao lại cho ta. Mau đi chuẩn bị một chút. Lát nữa xe của bệnh viện số 1 sẽ đến đón con.

- Vâng, nhưng sư phụ, nơi này vẫn còn rất nhiều người bệnh, hai người có đảm đương nổi không?

Giang Nguyên vẫn chần chừ. 

Hồ lão cười nói:

- Không sao, cứu người quan trọng hơn. Con hãy đi chuẩn bị đi.

- Được rồi.

Giang Nguyên vội vàng cởi áo khoác trắng, sau đó bước ra ngoài phòng trị liệu bên ngoài, câm túi ngân châm bỏ vào trong túi. Xem chừng lân này sẽ cân đến món đồ chơi này.

'Trong phòng khám bệnh, bệnh nhân cũng lên tiếng nghị luận với nhau:

- Bác sĩ của bệnh viện số 1 mời bác sĩ Giang đến hỗ trợ phẫu thuật. Bác sĩ Giang còn lợi hại hơn đám giáo sư của bệnh viện số 1 luôn nhỉ?

- Đúng vậy, anh không biết sao? Lần trước có người bị lệch miệng, bệnh viện số 1 bảo phải nhập viện một tuần mới khỏi. Kết quả chạy đến đây gặp bác sĩ Giang, chỉ cần châm cho vài ngân châm là khỏi ngay.
 
Chương 268: Chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng


Quả nhiên, không đợi bao lâu, một chiếc xe đã dừng trước cửa phòng khám. Bác sĩ La của bệnh viện số 1 bước xuống xe, nhìn thấy Giang Nguyên đứng ngoài cửa, vội vàng nói:

- Bác sĩ Giang, bên này, bên này.

'Thấy bác sĩ La ngoắc mình, Giang Nguyên nhanh chóng bước đến.

- Đi nhanh một chút đi. Bác sĩ La thấy Giang Nguyên đã lên xe, bản thân

cũng vội vàng bước lên, sau đó giục tài xế chạy thật nhanh.

Thấy bộ dạng nóng lòng của bác sĩ La, Giang Nguyên cau mày hỏi:

- Bác sĩ La, người bệnh nặng lắm sao?

Bác sĩ La bất đắc dĩ cười khổ:

- Bệnh nhân đang phẫu thuật, đột nhiên xuất huyết rất nhiều. Chúng tôi không tìm thấy điểm xuất huyết. Bây giờ đang truyền máu để kéo dài thời gian. Nhưng nếu cứ như vậy, người bệnh sẽ không ổn.

- Sao có thể như vậy được? Tại sao lại không tìm thấy điểm xuất huyết? Với kinh nghiệm của Chủ nhiệm

Tôn, không thể xảy ra chuyện này được.

Giang Nguyên kinh ngạc hỏi. 

Bác sĩ La lắc đầu, thở dài nói:

- Tôi cũng không rõ cho lắm. Tôi đang trực, đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Tôn, bảo tôi đến đây đón cậu. Ông ấy giục tôi phải nhanh đưa cậu đến phòng phẫu thuật. Đến đó cậu sẽ biết tình huống cụ thể.

Nói đến đây, bác sĩ La cười khổ nói: - Dù sao chuyện lần này cũng là chuyện lớn. Cậu xem có thể giúp được thì giúp. Các Chủ nhiệm khoa chỉ sợ cũng đã lên hết rồi.

Nghe giọng điệu của bác sĩ La, sảc mặt Giang Nguyên cũng dần dần ngưng trọng. Tìm đến chỉ sợ cuộc phẫu thuật này không đơn giản, mà người bệnh cũng không đơn giản.

Nhưng Giang Nguyên cũng không lo lắng. Dù sao hắn cũng chỉ là hỗ trợ. Cứu được người bệnh thì cứu, còn cứu không được thì chẳng còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này đang là lúc khẩn cấp, cũng không biết sẽ phẫu thuật đến khi nào.

Sáng sớm đã khám bệnh, bản thân hắn có chút mệt mỏi. Nhắm mắt dưỡng thần là chuyện nên làm lúc này.

Bác sĩ La nhìn thấy Giang Nguyên nhắm mắt, cũng không làm phiền hắn. Y biết, cuộc phẫu thuật này rất  quan trọng. Các chủ nhiệm khoa đều đã có mặt. Lúc này phải cần nghỉ ngơi một chút, để tinh thần đạt đến trạng thái tốt nhất thì mới có thể lên đài.

Lúc này, trong phòng làm việc của Tỉnh trưởng La. Sau khi nghe một cấp dưới báo cáo lại, liền nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, duỗi duỗi thắt lưng, thuận tay tiếp nhận tách trà Chủ ni Lý đưa đến, nhấp một ngụm, thở hắt ra một cái rồi mới cười khổ lắc đầu:

- Thiện Trường, nếu lần này tôi có thể đi lên, một năm rưỡi nữa, tôi sẽ cho cậu xuống làm Chủ tịch khu hoặc Chủ tịch một huyện nào đó. Chỉ sợ hy vọng không lớn.

- Tỉnh trưởng, chúng ta không cần vội. Tôi cảm thấy chúng ta không nên từ bỏ, phải cần tranh thủ một chút.

Nghe giọng điệu của Tỉnh trưởng La, dường như có chút tâm tàn ý lạnh, Chủ nhiệm Lý vội vàng an ủi.

Y biết, chỉ khi nào Tỉnh trưởng La lên chức, ông ta mới có khả năng đưa y xuống dưới huyện làm Chính chức. Nếu không, có đi xuống thì cũng chỉ làm phó. Nếu vậy, làm ở đây còn ngon hơn.

Vận mệnh thư ký lúc nào cũng phải đi chung với lãnh đạo. Nếu lãnh đạo có cơ hội, thư ký cũng mới có cơ hội.

Cho nên, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là cổ vũ lãnh đạo. của mình đi tranh thủ. Nếu lãnh đạo không tranh, một thư ký nho nhoi như y có thể tranh cái gì. 

- Thiện Trường, cậu cũng biết tình huống trước mắt. Hiện tại xem ra, tình huống thật sự không dễ dàng gì.

Tỉnh trưởng La khẽ thở dài:

- Cả đời này của tôi, từ một nhân viên quèn đi đến bước này cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng trong lòng lại không cam.

~ Tỉnh trưởng, tôi nghĩ không biết có cần mời bác sĩ Giang đến Yên Kinh một chuyến hay không? Nếu thật có tác dụng, được sự ủng hộ của người kia, chức Phó tỉnh trưởng thường vụ hẳn sẽ là của ngài.

Chủ nhiệm Lý cẩn thận nói.

-Ừm.

Tỉnh trưởng La cau mày, sau đó hơi do dự nói:

- Chỉ là, nếu vạn nhất không chuẩn bị tốt, ngược lại dễ đắc tội với vị kia.

Tỉnh quang chợt lóe trong mắt Chủ nhiệm Lý:

- Tỉnh trưởng, ngài đừng nghĩ như vậy. Đây là cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu không được, nhiều nhất cũng chỉ ở lại chức vị này. Nhưng nếu thành công, trước mặt chúng ta sẽ là một con đường lớn.

Nói đến đây, Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp:

- Tỉnh trưởng Bách cùng lắm chỉ còn hai năm nữa là đến lúc về hưu. Đến lúc đó, chỉ cần ngài bước lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ, phía sau lại được người kia ủng hộ. Như vậy...

Tỉnh trưởng La nghe đến đó, tinh thần cũng rung lên. Đúng rồi, nếu không thành, chẳng lẽ đối phương không để ông làm chức Phó tỉnh trưởng này nữa sao? Nhiều nhất cũng chỉ là không lên chức được nữa thôi.

Dù sao bây giờ ông cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng La nhìn Chủ nhiệm Lý, trầm giọng nói:

- Được, Thiên Trường, gọi điện thoại cho Hồ lão, nhắn ông ấy cùng với Giang Nguyên xế chiều đến trị liệu cho tôi.

- Vâng, tỉnh trưởng.
 
Chương 269: Cố hết sức


- Cái gì? Giang Nguyên không có ở đó?

Tỉnh trưởng La ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Lý, hỏi: - Vừa rồi cậu nói Giang Nguyên đi đâu?

Chủ nhiệm Lý có chút hưng phấn cười nói:

- Bệnh viện số 1 gọi Giang Nguyên sang trợ giúp, không biết khi nào mới về.

- Bệnh viện số 1?

Nghe Chủ nhiệm Lý nói, Tỉnh trưởng La có chút sửng sốt, sau đó hỏi tiếp:

- Bệnh viện số 1 mời Giang Nguyên sang đó làm gì?

- Hồ lão nói bệnh viện có một ca phẫu thuật, dường như đã xảy ra vấn đề, cho nên mới mời Giang Nguyên sang đó hỗ trợ.

Ý cười trên mặt Chủ nhiệm Lý càng lúc càng đậm.

- Sao?

Nhìn ý cười trên gương mặt Chủ nhiệm Lý, Tỉnh trưởng La hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:

- Bác sĩ Tiểu Giang lợi hại thật, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến hỗ trợ. Xem ra đúng là không tệ.

- Đúng vậy, Tỉnh trưởng, tôi thấy kỹ thuật của bác sĩ Tiểu Giang rất tốt, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến. Xem ra rất được mọi người tán thành.

Chủ nhiệm Lý cười nói.

Nghe ngữ điệu của Chủ nhiệm Lý, ánh mắt Tỉnh trưởng La cũng hiện lên một tia quyết ý, sau đó trầm giọng nói:

- Như vậy, Thiện Trường, cậu hẹn với Hồ lão, khi nào Giang Nguyên trở về thì mời ông ấy và Giang Nguyên đến đây.

Nhìn nét cương quyết trên gương mặt ông chủ của mình, Chủ nhiệm Lý rất vui, biết rằng lòng tin của Tỉnh trưởng La đối với Giang Nguyên đã tăng thêm vài phần, chuẩn bị mời Giang Nguyên đến Yên Kinh một chuyến.

Mặc kệ thành hay không thành, chỉ cần ông chủ của mình cố gắng một chút, việc này tất có hy vọng. Theo tình huống trước mắt mà xem, nếu ông chủ không có ai ủng hộ, muốn lên chức Phó tỉnh trưởng thường trực tỉnh thì rất khó.

Lập tức, Chủ nhiệm Lý vội vàng liên lạc với Hồ lão, khi nào Giang Nguyên về thì báo một tiếng, y sẽ sắp xếp xe đến đón.

Sau khi gọi điện thoại xong, Tỉnh trưởng La và Chủ nhiệm Lý đều cùng nhau chờ. Dù sao bây giờ cũng còn chưa đến giữa trưa. Giang Nguyên hẳn xế chiều mới về.

Nhưng hai người cũng không biết là sẽ chờ bao lâu. 

Sau khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện số 1, bác sĩ La và Giang Nguyên vội vàng hướng đến khu phẫu thuật. Chủ nhiệm Tôn giục quá gấp, làm cho bước chân của y không khỏi nhanh hơn vài phần.

Cũng may Giang Nguyên làm việc cũng nhanh nhẹn, dứt khoát. Thấy bác sĩ La bước nhanh hơn, tốc độ của hắn cũng không chậm.

Sau khi bước vào hành lang khu vực phẫu thuật, phòng làm việc bên cạnh lập tức bước ra một người. Giang Nguyên nhìn lại, là Chủ nhiệm Tôn, chỉ là lúc này Chủ nhiệm Tôn đang cau chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng.

- Xin chào Chủ nhiệm Tôn.

Giang Nguyên mỉm cười nói.

Nghe Giang Nguyên chào mình, Chủ nhiệm Tôn ngẩng đầu lên, sau đó vui vẻ kéo tay Giang Nguyên, vừa đi vừa nói:

- Giang Nguyên, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi. Đi mau một chút, xem có thể nghĩ ra biện pháp nào hỗ trợ hay không.

- Chủ nhiệm Tôn, bệnh nhân bị sao vậy? Ngay cả ngài mà cũng không có biện pháp?

Giang Nguyên đi theo Chủ nhiệm Tôn, hiếu kỳ hỏi.

Hai người bước nhanh về phía phòng phẫu thuật. Từ lúc Chủ nhiệm Tôn bước ra, có mấy người tò mò nhìn theo Giang Nguyên lướt nhanh qua cửa. Nhìn Giang Nguyên tuổi còn quá trẻ, ai nấy đều có chút sửng sốt. 'Thật không nghĩ đến người mà Chủ nhiệm Tôn nhờ vả lại là một chàng thanh niên mới có hai hai, hai ba tuổi.

Một người đang ngồi trên ghế salon, mái tóc hoa râm, gương mặt uy nghiêm hiện ra chút lo lắng, mang theo chút thất vọng nhìn người trung niên bên cạnh, trầm giọng nói:

- Viện trưởng Chu, chàng thanh niên này có thể dựa vào được sao?

Nghe câu hỏi này, viện trưởng Chu cũng cảm thấy bất đắc dĩ:

- Tỉnh trưởng, nếu là Chủ nhiệm Tôn cố ý mời đến, hẳn là có thể giúp được.

- Ừm, cũng chỉ có thể thử xem mà thôi. Cũng nhờ mọi người cố hết sức.

Sự lo lắng trên gương mặt vị Tỉnh trưởng càng đậm hơn vài phần, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
 
Chương 270: Ngựa chết làm ngựa sống


Giang Nguyên hiển nhiên là không biết vừa rồi mình bị nhiều người dòm ngó như vậy. Hắn đang nghe Chủ nhiệm Tôn nói sơ qua tình huống.

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, Giang Nguyên cau mày, sau đó hỏi:

- Điêu này sao có thể? Tại sao lại xảy ra tình trạng xuất huyết trong phẫu thuật như vậy? Cho dù là tuổi có lớn, cũng không có vấn đề nghiêm trọng chứ?

Chủ nhiệm Tôn lắc đầu cười khổ:

~ Tình huống như vậy không phải là không có, chỉ là rất ít khi thấy mà thôi. Trước kia tôi đã từng gặp qua, nhưng lúc đó không cứu được bệnh nhân.

Giang Nguyên lại nói:

- Như vậy tôi cũng đành thử một lần. Tuổi lớn như vậy, cũng không biết có chống đỡ nổi không.

- Thử được thì cứ thử.

Nghe Giang Nguyên nói, Chủ nhiệm Tôn cũng không có chút ngoài ý muốn. Vốn đã đến nước này, mời Giang Nguyên đến cũng chỉ là thử vận may mà thôi.

Giang Nguyên khẽ cau mày, sau đó bước vào phòng khử trùng, móc ra túi ngân châm đưa cho chủ nhiệm Tôn:

- Chủ nhiệm Tôn, ngài vào trước đi, giúp tôi khử trùng món đồ này trước. Để tôi gọi điện thoại, nhờ phòng dược bên phòng khám mang đến ít thuốc.

- Được, được.

Nghe xong, Chủ nhiệm Tôn có chút sửng sốt, sau đó gật đầu cười khổ. Ông đương nhiên là nghĩ đến loại nước thuốc có màu nâu đỏ lần trước của Giang Nguyên. Nhưng tình huống lần này lại khác. Lần trước bởi vì khả năng cầm máu của sinh viên kia quá kém, còn lần này là tìm không được điểm xuất huyết.

Nhưng nếu Giang Nguyên đã nói muốn phòng thuốc của phòng khám chuẩn bị thuốc, Chủ nhiệm Tôn tất nhiên là sẽ không cự tuyệt. Dù sao cũng đã đến tình trạng này, ngựa chết cũng xem như ngựa sống. Dù sao. đến đến lúc đó dùng được thì dùng, không dùng được cũng không sao. Lập tức Chủ nhiệm Tôn cầm túi ngân châm của Giang Nguyên bước vào phòng khử trùng.

Giang Nguyên gọi điện thoại cho Hồ lão, nhờ ông chuẩn bị thuốc, sau đó gọi cho bác sĩ La, nhờ y đến phòng khám cầm thuốc về. Xong hết mọi việc, hắn vội vàng bước vào phòng khử trùng. Dù sao cũng phải làm hết sức. Còn có cứu được người bệnh hay không thì còn chưa biết.

Đợi Giang Nguyên khử trùng xong, thay quần áo. bước vào phòng giải phẫu, lúc này mới phát hiện trong phòng giải phẫu đang có rất nhiều người. Vây quanh bàn giải phẫu có đến ba bốn lão đồng chí năm sáu chục tuổi.

Giang Nguyên thở hắt ra, bệnh viện số 1 xem ra đã kéo hết tất cả chủ lực lên đây. Nếu không, một lão đồng chí phụ trách mổ chính cũng đủ rồi, như thế nào lại cần đến hai phụ mổ, thậm chí là ba.

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Nguyên bước vào, liền ra hiệu y tá bên cạnh bước đến mặc đồng phục phẫu thuật cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên mơ hồ nghe được hai y tá thấp giọng nghị luận với nhau:

- Ö, lại thêm một người nữa đến trợ giúp.

- Xong rồi, xong rồi. Lần này chị Lâm Hương và chị Ngô Linh tiêu rồi.

Nghe hai y tá nói chuyện với nhau, Giang Nguyên cười khổ lắc đầu, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. Hắn thật không nghĩ đến chỉ mới đến phụ mổ một lần, lại để lại danh tiếng xấu đến như vậy.

Nhưng Giang Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn đến là để giúp người. Hỗ trợ được thì hỗ trợ, không được cũng đành chịu.

'Thấy Giang Nguyên mặc xong áo phẫu thuật, Chủ nhiệm Tôn liền chỉ vào bàn phẫu thuật nói:

- Lão Dương, bác sĩ Giang đến rồi, anh đổi vị trí cho. cậu ấy đi.

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, vị lão đồng chí phụ mổ thứ ba quay sang nhìn thoáng qua Giang Nguyên, sau đó cẩn thận lui ra đằng sau, ánh mắt hiện lên ý cười:

- Cậu chính là bác sĩ Tiểu Giang? Nào, cậu qua đây xem sao.

Nhìn sự tò mò trong mắt của đối phương, Giang. Nguyên mỉm cười, cũng không nói nhiều, giơ hai tay bước đến trước bàn phẫu thuật.

Nhìn bệnh nhân đang nhắm mắt, hắn có chút cau mày. Khoang bụng của người bệnh tràn đây máu, mà bác sĩ phụ mổ thứ hai đang không ngừng hút máu trong khoang bụng, nhưng hiệu quả cũng không nhiều lắm. Sau khi máu được hút xong, máu khác vẫn không ngừng trào ra từ nơi nào đó trong khoang bụng, căn bản tìm không thấy điểm xuất huyết.

'Thấy Giang Nguyên bước đến, những bác sĩ khác đang nỗ lực tìm kiếm điểm xuất huyết ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, cũng không nói gì, tiếp tục động tác của mình.

Vốn bọn họ đều là những giáo sư có kinh nghiệm mấy chục năm, nổi danh toàn tỉnh, thậm chí là toàn nước. Một bác sĩ quá trẻ đến tham gia, giống như ngựa chết làm ngựa sống, thử thời vận mà thôi, cho nên bọn họ không quá để ý như Chủ nhiệm Tôn.

Nhưng Giang Nguyên cũng không quan tâm. Nếu đã mời hắn đến, vậy hắn sẽ cố hết sức.

Chủ nhiệm Tôn đứng bên cạnh, thấy Giang Nguyên cau mày, liền hỏi:  

- Bác sĩ Giang, cậu cảm thấy như thế nào? Giang Nguyên gật đầu, nói:

~ Trước tôi sẽ làm giảm tốc độ xuất huyết, xem có thể tìm được điểm xuất huyết hay không.
 
Chương 271: Tốc độ xuất huyết đã chậm lại


Giang Nguyên bước đến trước bàn giải phẫu, nhìn qua người bệnh đang hôn mê nằm trên bàn, người cắm đầy dây nhợ, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau vươn tay về phía ytá.

Hai cô y tá tất nhiên ghi nhớ Giang Nguyên là một trợ thủ rất quan trọng, cũng biết hắn cần gì, một người trong đó lập tức mang mấy cây ngân châm đã được khử. trùng đến.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói: - Bông khử trùng.

Cô y tá liền duỗi tay cầm cái kẹp, kẹp một miếng bông khử trùng đưa tới.

Sau khi tiếp nhận, Giang Nguyên liền khử trùng thật sạch cổ của lão thái thái, hít một hơi thật sâu rồi cầm ngân châm, chuẩn bị cắm xuống. Ai ngờ bên cạnh truyền đến một giọng nói nghỉ ngờ:

- Lão Tôn, cổ có thể đâm loạn sao? Lão thái thái lớn tuổi như vậy, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Nghe được lời này, Giang Nguyên khẽ cau mày, sau đó quay sang nhìn bác sĩ mổ chính, không đợi Chủ nhiệm Tôn lên tiếng, liên lãnh đạm nói:

~ Với tình huống hiện tại, ngài có nắm chắc lão thái thái sẽ ngừng xuất huyết không? Nếu có, tôi sẽ không châm cho bà ấy nữa. Còn nếu ngài không có biện pháp, vậy hãy tin tưởng ở tôi.

- Cậu...

Bác sĩ mổ chính này là một trong những giáo sư khoa ngoại có địa vị nhất ở bệnh viện số 1. Bị mấy câu của Giang Nguyên làm cho cứng họng, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng nhìn người bệnh đang nằm trên bàn mổ, liền hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Vị bác sĩ này biết rõ, đối phương không có nói sai. Nếu ông có đủ khả năng khiến cho bệnh nhân ngừng xuất huyết, sẽ không để cho Chủ nhiệm Tôn mời đối phương đến đây. Chỉ là ông không cam lòng khi để cho một tên miệng còn hôi sữa đến chữa trị cho bệnh nhân của ông. Điều này khiến cho mặt mũi đám giáo sư các ông mất hết, cho nên mới nói một câu như vậy.

Nhưng lúc này cũng không có cách nào khác. Sức khỏe của lão thái thái này quá yếu. Nếu còn chậm trễ, mặc kệ như thế nào ông cũng đều phải chịu trách nhiệm. Cho nên, ông cũng đành nén sự tức giận trong lòng, im lặng không nói câu nào. Bởi nếu nói nữa, ngược. lại sẽ làm mất hết mặt mũi còn lại.

Lúc này Giang Nguyên cũng không chần chừ, tay nhanh chóng cảm xuống cổ lão thái thái hai châm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vốn hắn định thông qua châm cứu đưa lão thái thái vào trạng thái chết giả. Nhưng tuổi của lão thái thái quá lớn, hơn nữa hôn mê quá sâu, hắn không dám nắm chắc lão thái thái có thể thừa nhận nổi. Cho nên, chỉ cần hai ngân châm là có thể làm cho tốc độ xuất huyết chậm lại một nửa.

Nếu tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy muốn tìm điểm xuất huyết cũng sẽ dễ hơn ít nhất một phần ba. Bây giờ cần phải xem tay nghề của các giáo sư ở đây rồi.

Sau khi đâm châm xong, Giang Nguyên trở lại vị trí phụ mổ thứ ba.

- Như thế nào? Được chưa? Một giáo sư quay sang hỏi Giang Nguyên. - Chờ thêm chút nữa.

Giang Nguyên không thèm để ý đến sự khinh thường trong lời nói của vị giáo sư. Cho đến bây giờ, hắn luôn tin rằng, đối mặt với sự khinh thường của bất cứ kẻ nào, xuất ra thực lực của mình mới là chánh đạo.

Nghe Giang Nguyên nói, vị giáo sư khẽ hừ một chút, sau đó nhìn mấy cây ngân châm. Ông cảm thấy lo lắng, không biết lão thái thái có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Nhưng cũng may, ông ta nhìn thấy nhịp tim đã trở lại bình thường, chỉ là huyết áp vẫn còn hơi thấp.

Vị giáo sư cau mày, sau đó quay sang nói với cô y tá: 

- Huyết áp vừa nãy là bao nhiêu? Tại sao tôi vẫn thấy nó thấp như vậy?

Cô y tá đang định lên tiếng, Giang Nguyên đã chen vào:
 
Chương 272: Tìm điểm xuất huyết


Nhưng vị giáo sư này không nghĩ lại, vốn ông cậy già lên mặt, xem thường người khác, còn muốn người khác †ôn kính ông, dưỡng thành thái độ cao cao tại thượng, người bình thường nhìn vào không ưa nổi, có ai tôn kính ông ta chứ?

Lúc này, sau khi Giang Nguyên nói không được bao. lâu, máu trong khoang bụng dần dần rút đi, xem ra Giang Nguyên châm cứu là có công dụng.

Chủ nhiệm Tôn duỗi đầu nhìn sang, liền vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên: 

- Xuất huyết đã giảm, giảm thật rồi.

Hai mắt của vị bác sĩ mổ chính cũng mở to, nhìn máu dần dần rút đi trong khoang bụng, ánh mắt hiện ra sự khó tin.

Giang Nguyên ở một bên, vẫn vô cùng bình tĩnh. Xuất huyết đã giảm, như vậy sẽ có thể tìm được vị trí xuất huyết. Hy vọng vị giáo sư này có thể tìm được. Nếu không, không có máu đưa vào liên tục, lão thái thái sế không chống đỡ được bao lâu.

Mặc dù vị giáo sư cảm thấy kinh ngạc với hiệu quả thần kỳ trong châm cứu của Giang Nguyên, nhưng cũng không lên tiếng tán thưởng, cầm kềm cầm máu và dao mổ, bắt đầu tìm kiếm vị trí xuất huyết.

Mặc dù máu trong khoang bụng đã ít đi, nhưng vị bác sĩ này cũng không tìm được vị trí xuất huyết. Sau hai ba phút, tìm được một chỗ xuất huyết, vị giáo sư liền dùng kềm cầm máu nhanh chóng kẹp lại, sau đó dưới sự trợ giúp của một vị giáo sư khác, nhanh chóng khâu lại điểm xuất huyết này. Nhưng hai người phát hiện, máu vẫn không ngừng chảy ra trong khoang bụng.

Trán của vị bác sĩ mổ chính không ngừng chảy mồ hôi. Vất vả lắm máu mới giảm bớt, cũng đã tìm được một vị trí xuất huyết, nhưng vẫn còn một chỗ khác, không thể không khiến ông ta cảm thấy lo lắng.

Y tá bên cạnh nhanh chóng dùng khăn lau mồ hôi trên trán của vị giáo sư này. Nhưng dường như vẫn không có tác dụng. Vị giáo sư tìm mãi trong khoang bụng vẫn không tìm được chỗ xuất huyết mới. Máu vẫn không ngừng chảy ra, khiến cho trán của vị giáo sư lại tiếp tục rịn mồ hôi.

Giang Nguyên có chút cau mày nhìn hết thảy. Người bên ngoài không thể nhìn thấy, nhưng hắn thì có thể. Đồng tử của hắn rất nhanh co rít, khi thì to như hạt đậu, khi thì nhỏ lại như cây kim.

Hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong khoang bụng của bệnh nhân. Thậm chí khi lượng máu trong khoang bụng rút đi, hắn đã nhìn thấy hai đến ba điểm xuất huyết trong khoang bụng. Đương nhiên, chỉ có một mình hắn nhìn thấy, người bên cạnh không thể.

Giang Nguyên quay sang nhìn vị giáo sư đang lật qua lật lại, trán rịn mồ hôi tìm kiếm, nhưng không tìm được thêm vị trí xuất huyết nào, liền hít một hơi thật sâu, nhịn không được liền nói:

- Thưa giáo sư, ngài nghỉ ngơi một chút đi, để cho tôi thay ngài.

Giang Nguyên nói xong, những người trong phòng mổ đều sững sờ. Vị giáo sư mổ chính này là giáo sư Khâu có kinh nghiệm ngoại khoa phong phú nhất của bệnh viện số 1. Một khi ông ra tay, ai dám nhúng tay loạn chứ?

Nhưng chàng thanh niên phụ mổ này lại lên tiếng nói như vậy, mọi người vội vàng nhìn về phía giáo sư Khâu, sợ ông thẹn quá hóa giận. 

Giáo sư Khâu nghe Giang Nguyên nói xong, đang định phát hỏa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Giang Nguyên, thậm chí ẩn chứa sự tự tin, giáo sư Khâu có chút sửng sốt.

Người ta đã làm cho tốc độ xuất huyết giảm bớt, nhưng ông vẫn không tìm ra điểm xuất huyết. Nếu cứ Tiếp tục như vậy, nói không chừng lão thái thái sẽ không chống cự được.

Hơn nữa, để cho hắn tiếp nhận, ông cũng giảm bớt được một chút áp lực. Ông là bác sĩ mổ chính của ca mổ này, nếu lão thái thái xảy ra chuyện không hay, trách nhiệm cũng sẽ thuộc về ông. Nếu thật sự Giang Nguyên có thể tìm ra được, cho dù ông ta có mất chút mặt mũi, dù sao cũng vẫn tốt hơn so với việc phẫu thuật xảy ra vấn đề.

Hơn nữa, ông còn một năm nữa sẽ về hưu, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ tình huống gì.

Nghĩ đến đây, sắc mặt giận dữ của giáo sư Khâu cũng tan đi, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa dụng cụ cầm máu cho Giang Nguyên, tránh sang một bên nói:

- Được rồi, mắt của thanh niên thì tốt hơn một chút. Nếu cậu muốn thử, vậy thì cứ thử xem, hy vọng có thể tìm ra được điểm xuất huyết.

Nghe giáo sư Khâu nói như vậy, Giang Nguyên mỉm cười, cũng không nói gì thêm, tay tiếp nhận dụng cụ cầm máu, sau đó bước đến bên cạnh giáo sư Khâu. 

Nhưng Giang Nguyên lại ngẩng đầu nhìn hai cô y tá.

'Thấy Giang Nguyên nhìn mình, hai cô y tá có chút căng thẳng, liền nhớ đến chuyện lần trước, lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của hắn. Hai người nuốt nước bọt, sau đó hít một hơi thật sâu, dựng thẳng thắt lưng, tỏ vẻ đã chuẩn bị xong.
 
Chương 273: Tình huống như vậy đại diện cho điều gì


Nhìn khoang bụng vẫn còn đầy máu của bệnh nhân, hai mắt Giang Nguyên có chút nheo lại, đồng tử co rụt, tất cả những gì trong khoang bụng lập tức hiện rõ trước. mặt hắn.

Sau khi dùng máy hút hút máu trong khoang bụng, đồng thời dùng nước ấm rửa sạch, tốc độ co rút đồng tử. Giang Nguyên càng lúc càng nhanh. Một điểm xuất huyết thật nhỏ xuất hiện trước mắt hẳn.

'Tay Giang Nguyên cầm dụng cụ cầm máu nhanh chóng kẹp lấy, sau đó đưa tay trái ra.

Y tá bên trái đã sớm có chuẩn bị, thấy Giang Nguyên nhanh chóng dùng kẹp cầm máu kẹp lấy điểm xuất huyết, lập tức nhận ra sự kinh khủng của chàng thanh niên này. Hắn tìm ra không những một điểm, mà có thể là hai ba điểm. Mặc dù nghỉ ngờ, nhưng căn cứ vào tình huống, liền đưa sang một dụng cụ cầm máu khác.

Tay phải Giang Nguyên vừa mới kẹp lại một điểm, tay trái rất nhanh cầm lấy kẹp cầm máu y tá đưa sang.

Giáo sư Khâu và một vị giáo sư khác đều mở to mắt nhìn động tác của Giang Nguyên, sau đó quay sang nhìn nhau.

Nhìn vào mắt đối phương, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghỉ hoặc, sau đó sự nghỉ ngờ này còn lớn hơn nữa, mở †o mắt nhìn vào khoang bụng, cũng không nhìn thấy chiếc kẹp có kẹp đúng điểm xuất huyết hay không. Tại sao hắn có thể nhìn rõ? Và tại sao hắn có thể làm được? 

Nghĩ đến đây, cả hai nhìn chằm chằm vào tay của Giang Nguyên. Bọn họ không tin bọn họ lại thua trong †ay một tên nít ranh miệng còn hôi sữa.

Lúc này, Giang Nguyên một lần nữa nhẹ nhàng kẹp một điểm trong khoang bụng.

Đám giáo sư nhìn thấy Giang Nguyên cho kẹp xuống kẹp một điểm đầy máu. Cho dù là đã phát hiện được một điểm xuất huyết, nhưng liệu hắn có kẹp chuẩn hay không?

Trong lúc giáo sư Khâu đang định lên tiếng hỏi, ai ngờ Giang Nguyên lại nói:

- Chỉ may. Một cô y tá vội vàng đem chỉ may đến.

Giang Nguyên cầm chỉ may, sau đó ngón tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy cái kẹp đang cầm máu.

Ba người bên cạnh nhìn động tác của Giang Nguyên, liền biết Giang Nguyên đang cần người cầm cái kẹp này, để hắn có thể tiến hành may lại.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bác sĩ phụ mổ. thứ 2 liền đưa tay cầm giúp cái kẹp cho Giang Nguyên.

Đã có người giúp đỡ, Giang Nguyên cầm chỉ may, nhanh chóng may lại điểm xuất huyết, sau đó cầm kéo y tá đưa sang cắt đứt sợi chỉ. Thuận tay cầm lấy cái kẹp còn lại. 

Mặc dù trong lòng đều rất nghỉ ngờ, nhưng hiện tại đang trong thời điểm căng thẳng, ai cũng không dám chậm trễ. Mặc kệ là đúng hay không đúng, tất cả đều phải hỗ trợ cho nhau. Không ai có thể từ chối được.

Bác sĩ phụ mổ thứ hai vừa mới gỡ cây kẹp cầm máu thứ nhất, liền vội vàng tiếp nhận kẹp cầm máu thứ hai.

Giang Nguyên lại tiếp tục may lại. Sau khi cắt chỉ, lại một lần nữa cầm lấy kẹp câm máu thứ ba.

Lúc này, người phụ trách hút máu trong khoang bụng dường như cũng phát hiện máu trong khoang bụng đang giảm bớt.

- Chẳng lẽ những chỗ mà cậu ta may đều là chỗ xuất huyết?

Một bác sĩ phụ mổ liền quay sang nhìn giáo sư Khâu, ý bảo ông nhìn vào khoang bụng.

Giáo sư Khâu vốn đang tức giận nhìn Giang Nguyên, chờ hắn khâu hết sẽ chất vấn hắn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của vị bác sĩ phụ mổ kia, có chút sửng sốt, liền theo ánh mắt đối phương nhìn lại.

Cẩn thận quan sát, sau đó ngẩn cả người. Ông phát hiện, máu trong khoang bụng người bệnh đã giảm bớt đến một phần ba.
 
Chương 274: Người trẻ mà chững chạc như vậy thật sự quá ít


Ông không muốn thừa nhận chàng thanh niên này có kinh nghiệm hơn những lão đồng chí như ông. Nhưng sự thật chính là như vậy. Ông cũng không cách nào phủ nhận, càng không cách nào chối bỏ.

Nếu như không có Giang Nguyên, ông biết, cho đến cuối cùng, chỉ sợ cũng không còn cách nào khác tìm được điểm xuất huyết.

Lúc này Giang Nguyên cũng không còn tâm trạng bận tâm đến suy nghĩ của giáo sư Khâu. Hắn chỉ dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn xác nhất khâu lại những điểm xuất huyết, sau đó vươn tay với y tá bên cạnh.

Y tá đã sớm chuẩn bị xong, rất nhanh đưa đến hai dụng cụ cầm máu.

Giang Nguyên tiếp nhận dụng cụ, lắng lặng nhìn khoang bụng một hồi, sau đó rất nhanh đưa dụng cụ xuống. Mấy giáo sư bên cạnh trợn tròn mắt nhìn kỹ, nhìn Giang Nguyên kẹp lấy một chỗ, rất nhanh đưa tay trái ra, cầm một dụng cụ cầm máu khác, lại tiếp tục đưa xuống kẹp lấy.

Lúc này, bởi vì lượng máu đã giảm bớt, đám giáo sư rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, khi máu đã được hút đi, một điểm xuất huyết liền xuất hiện. Giang Nguyên dùng kẹp, chuẩn xác kẹp lấy điểm xuất huyết này.

Nhìn tốc độ phản ứng cùng độ chuẩn xác của hắn, các giáo sư hoàn toàn bị chấn động. Tốc độ và phản ứng như vậy thật kinh người.

Mọi người cho rằng, nếu đổi lại là mình, cũng không làm nhanh và chuẩn xác như vậy.

Giáo sư Khâu nhìn gương mặt lạnh nhạt và chuyên chú của Giang Nguyên, không khỏi có chút thất thần. Rốt cuộc là chàng thanh niên này từ đâu ra? Tại sao lại có được trình độ như vậy? Ông chưa bao giờ nhìn thấy một thiên tài nào có cùng độ tuổi với hẳn.

Lúc này, ông không thể không thừa nhận là mình đã già, hơn nữa còn phải thừa nhận chàng thanh niên trước mắt, ít nhất về phương diện này đã vượt xa bọn họ.

Giang Nguyên rất nhanh tiếp nhận một dụng cụ cầm máu từ tay y tá, sau đó kẹp xuống, rồi dùng chỉ may lại.

Sau khi may lại xong, Giang Nguyên thở hắt ra một hơi. Hắn đã tìm ra được hết điểm xuất huyết, cũng đã may lại an toàn.

Bác sĩ phụ mổ thứ hai thỉnh thoảng lại hút màu và dùng nước rửa sạch khoang bụng. Lúc này, Giang Nguyên liền cau mày. Bên trong vẫn còn một ít máu chảy ra, điều này nói rõ vẫn còn điểm xuất huyết chưa tìm ra được. 

Đám giáo sư bên cạnh nhìn thấy tình huống này cũng kinh ngạc. Bởi vì vốn bọn họ đã không tìm được bất cứ điểm xuất huyết nào, mà Giang Nguyên dường như đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm.

Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn ra đại khái được một vị trí, liền duỗi tay:

- Kẹp.

Y tá bên cạnh có chút sửng sốt, sau đó vội vàng đưa tới một cái kẹp lớn. Giang Nguyên dùng kẹp cẩn thận vạch các nội tạng bên trong khoang bụng để tìm kiếm.

Nhìn Giang Nguyên tìm kiếm, đám giáo sư cũng bắt đầu khẩn trương. Muốn từ đám cơ quan nội tạng dày đặc tìm lấy vị trí xuất huyết là một chuyện rất khó khăn.

Chủ nhiệm Tôn bên cạnh duỗi cổ sang hỏi:

- Giang Nguyên, có cần tìm phía bên trái không? Tôi thấy điểm xuất huyết dường như chảy ra từ bên đó.

Nghe được lời này, Giang Nguyên cũng không đáp lại, dùng kẹp tìm kiếm phía bên kia, nhưng vẫn tìm không được.

'Thấy Giang Nguyên tìm kiếm một hai phút cũng không tìm được, tất cả đều có chút lo lắng. Nếu như điểm xuất huyết cuối cùng này không tìm ra, công sức. vừa nãy xem như đổ sông đổ biển. Cuộc phẫu thuật này không có biện pháp thành công. 

Nhưng đám giáo sư không lên tiếng. Dù sao mọi người cũng nhìn ra, phương diện này của Giang Nguyên mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nếu Giang Nguyên không tìm ra, bọn họ tất nhiên cũng không tìm ra.

Giang Nguyên cũng không nôn nóng, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm.

Thời gian trôi qua một phút, Giang Nguyên vẫn không ngừng lại. Hắn có thể xác định vị trí xuất huyết có thể ở thành bụng, nhưng vẫn không tìm được vị trí cụ thể.

Những giáo sư bên cạnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng tràn ngập lo âu. Mắt thấy ca phẫu thuật sắp thành công, nhưng lại vướng ở công đoạn cuối. Vạn nhất tìm không ra, thật sự khiến người ta căm tức, mà người bệnh cũng không duy trì nổi.

Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía Giang Nguyên vẫn đang cẩn thận tìm kiếm.
 
Chương 275: Thuốc trung y


- Trường giang sóng sau xô sóng trước. Bây giờ giới trẻ thật khó lường.

Trong lòng các giáo sư đều có chung một cảm giác này. Bọn họ trải qua một thời gian ngắn cộng tác với nhau, liền cảm thấy chàng thanh niên này vô cùng chuyên nghiệp.

Là một bác sĩ ngoại khoa, ngoại trừ kỹ thuật cùng sự tỉ mỉ thì bình tĩnh là điều rất cần thiết. Rất nhiều bác sĩ phẫu thuật cũng khó tránh khỏi có nhiều lúc bởi vì có chút khó khăn mà trở nên nôn nóng, từ đó mắc phải sai lầm.

Bọn họ vốn chỉ đứng bên cạnh quan sát nhưng cũng đã bắt đầu nôn nóng. Tuy nhiên, chàng thanh niên trước mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh và chuyên chú, đủ để cho bọn họ phải cảm thấy xấu hổ.

Lúc này, Giang Nguyên cũng đã dừng việc tìm kiếm. Các giáo sư tưởng rằng hắn đã mất hết kiên nhẫn, yêu cầu đổi người tìm, nhưng lại nhìn thấy hắn quay sang nhìn Chủ nhiệm Tôn, nói:

- Chủ nhiệm Tôn, phiền ngài gọi điện thoại cho bác sĩ La, bảo anh ấy lấy cho tôi chút thuốc được không?

Nghe được những lời này, ngoại trừ Chủ nhiệm Tôn, tất cả đều sửng sốt:

- Thuốc? Thuốc gì? Lúc này thuốc còn có tác dụng sao? Nếu có thể dùng thuốc, mọi người đã sớm dùng rồi. Bây giờ bác sĩ Giang hỏi đến thuốc, chẳng lẽ còn có loại thuốc có thể dùng được à?

Trong lúc mọi người liên tiếp chất vấn, Chủ nhiệm Tôn gật đầu nói:

- Được, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cậu ấy.

Chủ nhiệm Tôn bước lui ra sau, nói với một y tá:

- Tiểu Dư, cô đi gọi điện thoại cho bác sĩ La giùm tôi.

Cô y tá vội vàng gật đầu. Cô tất nhiên biết bác sĩ La đó là ai, liền lấy điện thoại gọi cho bác sĩ La bên ngoài phòng mổ, sau đó cẩn thận đưa điện thoại đến bên tai Chủ nhiệm Tôn.

- Tiểu La, bác sĩ Giang muốn lấy thuốc gì?

Sau khi điện thoại thông, Chủ nhiệm Tôn vội vàng hỏi.

Nghe được câu trả lời của bác sĩ La đầu dây bên kai, chủ nhiệm Tôn vội vàng thúc giục:

- Mau cầm đến đây đi, sẵn tiện khử trùng trước luôn.

Dứt lời, Chủ nhiệm Tôn liền quay sang nói với Giang Nguyên:

- Cậu ấy sẽ mang đến ngay.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó đặt kẹp vào chiếc khăn đã được vô trùng, thở hắt ra: 

- Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút.

Nghe được lời này, các giáo sư bên cạnh không khỏi ngẩn cả người.

- Nghỉ ngơi? Lúc này mà còn có thể nghỉ ngơi sao? Ca phẫu thuật đã tiến hành được mấy tiếng, nếu còn chậm trễ nữa, lão thái thái sẽ thêm một phần nguy hiểm. Nhất định phải tìm cho bằng được điểm xuất huyết.

Các bác sĩ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Lúc này, giáo sư Khâu rốt cuộc lên tiếng:

- Bác sĩ Giang, bây giờ chúng ta không thể nghỉ ngơi. Nếu kéo dài thêm thời gian, bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm.

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Giáo sư Khâu, tôi đã tìm hết những chỗ cần tìm, nhưng vẫn tìm không được. Chờ bác sĩ La mang thuốc lên, sau khi sử dụng, chúng ta tìm kiếm lại. Trì hoãn thêm mười phút nữa, vấn đề hẳn không lớn.

Nghe Giang Nguyên nói, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, các giáo sư cũng đành im lặng. Nếu để bọn họ. tìm, chỉ sợ cũng tìm không được.

Nghĩ đến đây, các giáo sư lại nhìn thoáng qua nhau, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý nghỉ ngơi. Dù sao. tuổi của bọn họ không nhỏ, đứng liên tục mấy tiếng đồng hồ cũng không phải là việc dễ dàng. 

Mọi người chậm rãi lui về sau, giơ hai tay, ngồi xuống một cái ghế dài, thở ra một hơi, bắt đầu nghỉ ngơi.

Chủ nhiệm Tôn và hai bác sĩ trung niên vội vàng đi tới, quan sát tình huống bên trong.

Giáo sư Khâu xem như đã không còn sợ mất mặt, hơn nữa sự tò mò trong lòng thôi thúc, liền hỏi:

- Bác sĩ Giang, thuốc mà cậu dùng là thuốc gì? Có thể mang đến tác dụng ra sao?

Thấy vị giáo sư này đã không còn bày ra thái độ cao cao tại thượng, chỉ quan tâm hỏi mình vấn đề, hắn mỉm cười nói:

- Là một loại thuốc trung y, hẳn sẽ có tác dụng nhất định.

- Thuốc trung y?
 
Chương 276: Nơi này có keo bio-gelatin không


Hơn nữa, thuốc trung y cũng không thể dùng loạn. 

Bởi vì nó rất dễ gây ra phản ứng nếu dùng không đúng. Cho nên, bệnh viện số 1 trên cơ bản rất ít khi dùng thuốc. trung y.

Nhưng mọi người cũng không tiện đưa ra nghỉ vấn, không thể làm gì khác là chờ xem, xem rốt cuộc thuốc. mà bác sĩ Giang đưa tới là thuốc gì.

Bọn họ cũng không cần chờ quá lâu. Bác sĩ La rất nhanh cầm một cái chai nhỏ xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cái chai trong tay bác sĩ La. Nó chỉ bằng một chai nước muối sinh lý 100ml bình thường, chứa khoảng mấy ml dung dịch nhợt nhạt, tất cả đều ngẩn cả người.

- Đây là thuốc gì vậy? Nó được xem là thuốc sao? Dùng một cái chai nước muối sinh lý chỉ để chứa có chút thuốc đó thôi à? Rốt cuộc là dùng để tiêm hay là uống?

Vốn tưởng rằng bác sĩ La sẽ cầm đến là thuốc trung y đã được bào chế sẵn, tất cả đều kinh ngạc quay sang nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên mỉm cười nói với bác sĩ La:

- Bác sĩ La, phiền anh dùng ống hút, hút ra một ít rồi chậm rãi nhỏ vào miệng lão thái thái.

Nghe Giang Nguyên nói xong, bác sĩ La liền gật đầu, cầm lấy một ống hút từ tay y tá, sau đó rút ra một chút, nhỏ từng giọt một vào trong miệng lão thái thái.

Mọi người lẳng lặng nhìn động tác của bác sĩ La, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái vô cùng. Mọi người chưa bao. giờ nhìn thấy tình huống này.

Lúc này, người bệnh đã hoàn toàn mất đi tri giác. Đầu lưỡi cũng rút vào, nếu đổ thuốc, bệnh nhân khẳng định sẽ không thể nuốt xuống, dễ dàng gây ra tình trạng tắc khí quản.

Nhưng Giang Nguyên đã yêu cầu, hơn nữa cũng chỉ đổ khoảng ba bốn mị, có ở lại trong miệng người bệnh cũng không thể gây ra tình trạng tắc khí hoặc hít thở không thông. Cho nên các bác sĩ cũng không có ý kiến phản đối.

Nhưng chút thuốc đó có thể mang lại tác dụng sao?

Tất cả mọi người đều nghi hoặc trong lòng nhìn động tác của bác sĩ La, chỉ có chủ nhiệm Tôn bên cạnh là mang theo sự hưng phấn và chờ mong. Ông đã từng nhìn thấy tác dụng thần kỳ của loại thuốc này. Nhưng nó sẽ có tác dụng trong tình huống này sao?

Rất nhanh, thuốc được nhỏ một cách chậm rãi vào. miệng của lão thái thái, để lại trong miệng, đặc biệt là dưới lưỡi.

Thấy thuốc đã nhỏ hết, Giang Nguyên thở phào một hơi, nói với các giáo sư:

- Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Sau mười phút nữa thì bắt đầu.

~ Mười phút?

Các giáo sư nhìn nhau, sau đó cười khổ, rồi tiếp tục chờ đợi.

Mặc dù bọn họ không tin loại thuốc trung y này sẽ mang đến hiệu quả gì sau mười phút, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành lựa chọn tín nhiệm bác sĩ Giang, hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên đồng hồ nơi vách tường, nhìn từng giây phút một trôi qua.

Mười phút rất nhanh đã hết. Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy cười nói:

- Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.

Nghe Giang Nguyên nói, tất cả đều thở phào một hơi, các giáo sư đều đứng dậy, bước đến trước bàn phẫu thuật.

Giang Nguyên cũng bước đến vị trí mổ chính, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cầm kẹp tìm kiếm vị trí xuất huyết.

Giang Nguyên tìm kiếm, còn có sự trợ giúp của bác. sĩ phụ mổ thứ hai, dùng ống hút hút máu và dịch. Lúc này, vị bác sĩ cũng nhận ra tốc độ chảy máu cũng chậm hơn so với lúc trước rất nhiều. 

Tâm nhìn của Giang Nguyên vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn vài phần.

- Thật có hiệu quả. Giáo sư Khâu rốt cuộc không nhịn được kinh hô lên. Một vị giáo sư khác cũng kêu lên một tiếng:

- Đúng vậy, đúng là có công dụng, xuất huyết đã chậm lại rồi.

Nghe hai vị giáo sư nói chuyện với nhau, gương mặt của những người khác cũng lộ ra sự hưng phấn. Chỉ cần tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy việc tìm ra điểm xuất huyết cũng tăng thêm vài phần.

Ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng lại, thấy ở một nơi nào đó trong khoang bụng tồn tại một sự dị thường.

- Khó trách.

Giang Nguyên cười khổ. Đây cũng không phải là điểm xuất huyết lớn, mà là một điểm xuất huyết rất nhỏ bị máu che lại. Cho nên mới tìm không thấy. Bây giờ máu đã giảm bớt, tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, hắn mới phát hiện ra được.

Nhưng các giáo sư bên cạnh lại không có được nhãn lực như Giang Nguyên. Bọn họ nhìn Giang Nguyên ngừng tay, không khỏi ngẩn ra nhìn hắn, không biết tại sao Giang Nguyên lại ngẩn người mà không tìm kiếm nữa.

- Nơi này có keo bio-gelatin không?
 
Chương 277: Cuộc phẫu thuật này đã hoàn thành


- Keo trong bio- gelatin?

Giang Nguyên vừa thốt lên, mọi người đều ngạc nhiên. Đại đa số người ở đây đều không nghe qua loại keo này nhưng có một số giáo sư sửng sốt nhìn nhau. Với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên là biết keo trong bio- gelatin là gì. Hơn nữa trước kia cũng đã từng dùng. qua.

Bởi vì loại keo này chỉ dùng cho những vết thương bên ngoài, căn bản không có tác dụng trong việc giải phẫu. Lúc này bác sĩ Tiểu Giang cần nó để làm gì?

Thấy mọi người nghỉ hoặc nhưng không ai trả lời câu hỏi của mình, Giang Nguyên cau mày, trầm giọng nói:

- Nơi này không có?

Nghe Giang Nguyên nghiêm túc hỏi, mọi người liền biết hắn thật sự cần thứ này, một giáo sư vội vàng nói:

- Khoa ngoại chúng tôi rất ít khi dùng thứ này. Trước kia thì có, không biết bây giờ còn hàng tồn hay không.

- Gọi ra ngoài hỏi thử. Nếu không thì gọi xuống kho.

Lúc này Giang Nguyên không có tâm tư nói nhiều với các giáo sư. Hắn đã tìm được nguyên nhân, nhất định phải nhanh chóng cầm máu lại. Nếu không có loại keo này thì phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Nguyên cau mày, vội vàng nói: 

- Được, được, bác sĩ Giang, tôi lập tức gọi đến phòng thuốc ngay.

Gọi điện thoại xong, sắc mặt Chủ nhiệm Tôn có chút khó coi, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.

Nhìn sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn, mọi người đều cả kinh. Chẳng lẽ bệnh viện không có loại keo này? Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Tôn. Bọn họ biết rất rõ, Chủ nhiệm Tôn hẳn là đang liên lạc với kho. Nếu trong kho cũng không còn thì phiền phức rồi.

Cũng may, Chủ nhiệm Tôn nói vài câu với bên kia xong, cúp điện thoạ n cười tươi nói với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, dưới kho còn hai chai. Tôi đã bảo bọn họ nhanh chóng mang đến đây rồi.

- Có là tốt rồi.

Nghe nói có keo trong bio- gelatin, Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đây hắn sử dụng loại keo này rất nhiều. Đặc biệt về phương diện cầm máu khi trị liệu dã chiến, thứ keo này mang đến công dụng rất cao. Nhưng đối với các bệnh viện trong nước, bọn họ rất ít khi sử dụng loại keo này.

Cho nên Giang Nguyên sợ rằng không còn hàng tồn. Keo trong bio-gelatin rất nhanh được mang vào.

Cầm hai chai keo trong bio- gelatin, Chủ nhiệm Tôn cẩn thận nhìn Giang Nguyên, nói: 

- Bác sĩ Giang, muốn một chai hay là hai chai?

- Một chai là đủ rồi.

Giang Nguyên cũng không muốn lãng phí.

Nghe Giang Nguyên nói chỉ cần một chai, Chủ nhiệm Tôn vội vàng cầm một chai mở ra, sau đó bỏ vào một cái chén, chờ Giang Nguyên xử lý.

- Keo trong, băng gạc.

Giang Nguyên vươn hai tay, tiếp nhận hai thứ y tá đưa sang, trước tiên dùng băng lau qua một chỗ nào đó trong khoang bụng, tay phải dùng keo quệt nhẹ một cái vào trong.

Làm xong hết thảy, Giang Nguyên thở hắt ra, nói:

- Được rồi, súc khoang bụng, chuẩn bị đóng vết mổ.

- Đóng vết mổ?

Mặc dù mọi người cảm thấy nghi ngờ, nhưng nghe Giang Nguyên nói xong, tất cả đều ngây ra như phỗng. Chẳng lẽ phẫu thuật đã hoàn thành?

Giang Nguyên cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người. Nói xong, hắn giơ hai tay, chậm rãi lui về phía sau, sau đó xoay người bước sang một bên, ý bảo y tá giúp hắn cởi áo phẫu thuật ra.

Các giáo sư nhìn Giang Nguyên, trong lòng tràn đầy  nghỉ hoặc, vội vàng dùng nước ấm rửa sạch khoang bụng. Quả nhiên là không còn thấy xuất huyết nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.

Đám bác sĩ tiền bối luôn hò hét trước mặt hậu bối, nay lại bị một tên hậu bối yêu nghiệt đánh thẳng vào mặt.

Hơn nữa bị đánh mà không cách nào phản kháng. 'Thậm chí ngay cả ý nghĩ nổi giận cũng không luôn.

Thật ra giới y học cũng giống như các ngành sản xuất khác, ngoại trừ tư lịch, cũng tồn tại một quy tắc khác, chính là thực lực đại diện cho hết thảy.

Chủ nhiệm Tôn nhìn vẻ mặt của các giáo sư, liền biết cuộc phẫu thuật này đã hoàn thành.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, vội vàng cởi áo phẫu thuật, chuẩn bị đến phòng làm việc báo cáo tin mừng cho các lãnh đạo.

- Giang Nguyên, lần này vất vả cho cậu rồi. Nếu không có cậu, ca giải phẫu nay chỉ sợ rất khó giải quyết.

Chủ nhiệm Tôn vừa rửa tay, vừa cảm kích nói với Giang Nguyên.

Giang Nguyên mỉm cười:

- Chủ nhiệm Tôn khách khí rồi, cứu người là chuyện phải làm mà. 

Nhìn Giang Nguyên mỉm cười, không hề có chút kiêu ngạo, ánh mắt Chủ nhiệm Tôn hiện lên chút cảm thán.

Vẫy tay cho ráo nước, Chủ nhiệm Tôn nói:
 
Chương 278: Để lại thể diện cho bệnh viện số 1


Sau khi bước vào phòng, nhìn trong phòng đang có năm sáu người, Giang Nguyên sửng sốt, mới biết Chủ nhiệm Tôn mời hắn đến phòng làm việc là có dụng ý khác.

- Tỉnh trưởng Bạch, viện trưởng Chu, ca phẫu thuật đã thành công.

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười nói với các vị lãnh đạo.

- Thật sao? Chủ nhiệm Tôn, ca phẫu thuật đã thành công?

Tỉnh trưởng Bạch đứng bật dậy, kích động nhìn Chủ nhiệm Tôn, nói.

- Tỉnh trưởng, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Giang, ca phẫu thuật đã thật sự thành công. Bây giờ đang tiến hành giai đoạn cuối cùng, lão thái thái sẽ được chuyển ra ngoài ngay. 

Chủ nhiệm Tôn gật đầu thật mạnh, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên, cười nói.

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, Tỉnh trưởng Bạch mới nhìn Giang Nguyên bên cạnh, gương mặt hiện lên sự cảm kích, vươn tay ra:

- Bác sĩ Giang, cảm ơn.

Giang Nguyên cười, khom lưng một chút, cầm lấy tay đối phương:

- Không cần khách sáo, đây là chuyện mà tôi cần làm.

- Nào, chủ nhiệm Tôn, bác sĩ Giang, mời ngồi, mời ngồi. Phẫu thuật lâu như vậy, nhất định là rất mệt.

Nghe được ca phẫu thuật đã thành công, Tỉnh trưởng Bạch cũng yên tâm hơn, gương mặt càng tỏ vẻ thân cận.

Sau khi hỏi thăm tình huống kỹ càng hơn, Tỉnh trưởng Bạch một lần nữa nói lời cảm kích với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, lần này thật nhờ có cậu. Nếu không, mẹ của tôi sợ là....

- Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Lão thái thái cát nhân thiên tướng, chủ yếu cũng là nhờ các giáo sư và Chủ nhiệm Tôn vất vả. Còn tôi chỉ là giúp được một chút thôi. 

Giang Nguyên khiêm tốn nói.

Nhìn chàng thanh niên trước mắt, chẳng những y thuật cao thâm mà còn rất khiêm nhường, không hề tranh công, cảm tình trong mắt tỉnh trưởng Bạch nhiều hơn vài phần, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi thăm:

- Bác sĩ Giang, năm nay cậu được hai lăm chưa? Cậu học y chỗ nào ?

Giang Nguyên cười nói:

- Bây giờ tôi đang theo lão y sư Hồ Khánh Nguyên học y.

- Y sư Hồ Khánh Nguyên ?

Tỉnh trưởng Bạch cau mày, ánh mắt hiện lên chút hoài nghi.

Viện trưởng Chu vội vàng lên tiếng:

- Tỉnh trưởng, Hồ lão y sư là một trong những danh lão trung y nổi tiếng nhất tỉnh ta. Ông ấy có một phòng khám Khánh Nguyên ở đường Văn Các. Kinh doanh cũng không tệ.

- Lão trung y?

Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt, sau đó nhìn Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, kỹ thuật giải phẫu của cậu rất tốt,  chẳng lẽ còn học thêm trung y?

- Vâng, bây giờ tôi đang theo Hồ lão học trung y.

Giang Nguyên cười đáp:

- Lần này có thể thành công phẫu thuật cho lão thái thái, trung y đóng vai trò rất quan trọng trong đó.

-Ö? Tỉnh trưởng Bạch cũng cảm thấy tò mò.

Giang Nguyên vốn không muốn Tỉnh trưởng Bạch hỏi hắn về chuyện hắn có học y chính quy hay không, liền dẫn dắt Tỉnh trưởng Bạch sang chuyện trung y. Thấy Tỉnh trưởng Bạch cảm thấy hứng thú với lời nói của mình, liền cười nói:

- Đầu tiên tôi dùng ngân châm làm giảm tốc độ xuất huyết của lão thái thái, sau đó dùng thuốc trung y ức chế tình trạng xuất huyết lần nữa, khi đó mới xem như hoàn thành.

- Châm cứu? Trung dược?

Tỉnh trưởng Bạch kinh ngạc nói:

- Châm cứu và trung dược thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy sao?

Giang Nguyên cười nói: 

- Điều này Chủ nhiệm Tôn có thể làm chứng. Nếu chỉ giải phẫu không, như vậy các chuyên gia của bệnh viện số 1 vẫn có thể làm được. Nhưng bọn họ vẫn còn thiếu một điểm chính là phương pháp cầm máu. Mà tôi thì lại có sở trường về phương diện này. Đây cũng chính là nguyên nhân Chủ nhiệm Tôn mời tôi đến đây.

- Chủ nhiệm Tôn, việc này là sao?

Tỉnh trưởng Bạch tò mò nhìn Chủ nhiệm Tôn.

Chủ nhiệm Tôn liếc mắt liền nhận ra Giang Nguyên đã để lại một thể diện rất lớn cho bệnh viện số 1. Nói về công lao, hắn cũng chỉ nói là hỗ trợ cầm máu mà thôi.

Lập tức gật đầu:
 
Chương 279: Ăn cơm chưa


Thấy Chủ nhiệm Tôn cũng nói như vậy, Tỉnh trưởng Bạch liền quay sang nhìn Giang Nguyên, gật đầu cảm khái:

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Nghĩ không ra, bác sĩ Giang còn trẻ như vậy lại có thể thông thạo cả Trung Tây y, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.

Nói đến đây, Tỉnh trưởng Bạch quay sang nhìn những người khác, nói:

- Nhớ năm đó tôi bằng tuổi bác sĩ Giang, cũng vừa mới tham gia công việc, cái gì cũng không hiểu. Còn lớp trẻ bây giờ thì không đơn giản.

- Đúng vậy, Tỉnh trưởng, bây giờ nhìn thấy bác sĩ Giang, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã già. Haha.

Viện trưởng Chu cũng lên tiếng.

- Trước kia tôi cũng có uống thuốc trung y, nhưng cảm giác không hiệu quả nhanh bằng tây y, chỉ thích hợp cho việc điều dưỡng. Nhưng bây giờ, trung y có thể dùng trong cả giải phẫu.

Tỉnh trưởng Bạch cảm thán nhìn Giang Nguyên, sau đó hỏi:

- Bác sĩ Giang, lần này cậu đã giúp tôi. Mẹ tôi làm phẫu thuật lớn như vậy, hơn nữa cũng mất khá nhiều máu, cậu cảm thấy có thể dùng trung y để điều dưỡng hay không? 

- Đương nhiên. Tác dụng điều dưỡng của trung y, tây y hoàn toàn không thể sánh bằng.

Giang Nguyên thản nhiên nói:

- Mặc dù giải phẫu lần này có truyền máu, nhưng thể chất của lão thái thái vẫn bị suy yếu không ít. Cho nên phải cần một thời gian dài điều dưỡng mới có thể làm cho lão thái thái chậm rãi khôi phục. Chất lượng sinh hoạt cộng với tuổi tác quyết định tình huống khôi phục của bà.

- Là như vậy sao? Vừa lúc tôi cũng không quen bác sĩ Trung y nào. Mấy ngày nữa, phiền bác sĩ Giang và Hồ lão y sư đến khám và kê đơn giùm cho mẹ của tôi.

Lúc này, Tỉnh trưởng Bạch đã hoàn toàn tin tưởng kỹ thuật của Giang Nguyên, lập tức đưa ra lời yêu cầu.

- Đây là vinh hạnh của chúng tôi.

Đối với yêu cầu của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên tất nhiên là không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại của Giang Nguyên, tỏ vẻ mấy ngày nữa sẽ mời Giang Nguyên và Hồ lão đến hỗ trợ điều dưỡng.

Sau khi Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại xong, Giang Nguyên cũng không ở lại phòng làm việc quá lâu, liền đứng dậy cười nói”

- Tỉnh trưởng Bạch, Viện trưởng Chu, Chủ nhiệm Tôn,  phòng khám còn có việc, tôi xin phép về trước. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

- Được, bác sĩ Giang vất vả rồi.

Tỉnh trưởng Bạch cũng khách sáo đứng lên, nắm tay Giang Nguyên cười nói:

- Phí hỗ trợ phẫu thuật của bác sĩ Giang, tôi sẽ bảo. thư ký mang đến.

- Haha, Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi. Tôi chỉ đến góp vui mà thôi, ngài nói như vậy, khiến tôi áy náy quá.

Giang Nguyên vội vàng cười nói, thầm nghĩ trong bụng:

- Ai mà dám nhận tiền của ngài chứ? Ngay cả tiền thuốc tôi cũng miễn phí cho ngài luôn.

Mặc dù không lấy tiền, trong lòng Giang Nguyên có chút tiếc nuối. Tuy nói lần này chỉ dùng có nửa phần Sơn Tham, nhưng cũng là nửa phần Sơn Tham ba chục năm. Sư phụ còn chưa cầm nóng tay đã bị hắn lấy ra ngoài dùng.

Nhưng trí nhớ của Tỉnh trưởng Bạch không tệ, còn nhớ Giang Nguyên mang theo thuốc trung y đến. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Chủ nhiệm Tôn, thuốc đó không thể miễn phí được, tất nhiên là không thể tham chút đồ đó của Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, cậu dùng thuốc gì vậy? Nếu không có việc gì, xế chiều tôi bảo thư ký đến phòng khám của cậu tính tiền. Lúc đó cậu cũng đừng cố ý không lấy đấy nhé.

Tỉnh trưởng Bạch lắc đầu nói.

Thấy Tỉnh trưởng Bạch kiên trì như vậy, Giang Nguyên cũng không tiện cự tuyệt. làm đến chức này rồi, danh tiếng là rất quan trọng, cũng không để ý đến chút tiền nhỏ nhoi. Như vậy không nhận là không được, lập tức mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn Tỉnh trưởng, tôi xin được phép nhận.

'Thấy Giang Nguyên thẳng thắn như vậy, cũng không †ỏ vẻ, Tỉnh trưởng Bạch âm thầm gật đầu.

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tất nhiên biết được vị Tỉnh trưởng Bạch này là lão đại của tỉnh Sở Nam, không phải là Phó như Tỉnh trưởng La, là một trong bốn mươi vị lãnh đạo trong cả nước.

Đương nhiên, có thể tạo được mối quan hệ với vị lãnh đạo này, Giang Nguyên thật sự rất mong muốn. Chỉ có thể tạo nên những mối quan hệ với cán bộ lãnh đạo. cấp cao, hắn mới có cơ hội từng bước một truy tìm chân tướng.

Mặc dù giới quân sự và chính trị không liên quan với nhau, nhưng Tỉnh trưởng Bạch đã đến địa vị như ngày hôm nay, cơ hội tiếp xúc với giới quân sự cũng rất nhiều. Có lẽ Giang Nguyên sẽ thông qua khả năng này sẽ điều tra dấu vết. 

Giang Nguyên ngẩng đầu hít nhẹ một hơi, sau đó nhìn lên bầu trời, cắn chặt môi dưới, thầm nói:

- Đội trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người phải thất vọng, sẽ không để mọi người phải hy sinh vô ích.

Trở lại phòng khám thì đã hơn 1h chiều. Thấy Giang Nguyên đã trở về, Hồ lão liền hỏi:

 - Ăn cơm chưa? Ta có bảo nhà bếp để lại thức ăn cho con.

- Cảm ơn sư phụ.

Nhìn Hồ lão quan tâm đến mình, Giang Nguyên vô cùng cảm động, sau đó bước vào nhà bếp.

Cũng may Hồ lão để lại thức ăn cho hắn cũng khá " nhiều, bụng đã sớm kêu vang, Giang Nguyên ăn liên tiếp  ba bốn chén cơm mới xem như đã ổn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom