Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 80: Cậu chủ La


Vũ gọi: “Anh yêu à, hôm nay chúng ta cùng về nhà nhé.”

Lâm Phi Vũ nhìn La Vĩnh Ba ở bên cạnh, rồi lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Mỹ Thanh, đương nhiên là anh hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Lâm Phi Vũ nhìn La Vĩnh Ba ở bên cạnh, rồi lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Mỹ Thanh, đương nhiên là anh hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

“Nhóc con, tôi cho một triệu để rời xa Mỹ Thanh. Nếu cậu biết điều, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu ngay, bằng không tự gánh lấy hậu quả.” La Vĩnh Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ.

“Một triệu thì không được, cô ấy là người tôi thật lòng yêu thương, nên anh hãy tăng giá đi.” Lâm Phi Vũ lắc đầu tỏ vẻ không tán thành. truyện đam mỹ

Đỗ Mỹ Thanh nghe vậy thì nhéo vào cánh tay Lâm Phi Vũ. Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt cô hiểu mà.

La Vĩnh Ba nghe xong thì sững sờ, sau đó cười ha hả: “Quả thật ở chỗ tôi Mỹ Thanh là vô giá, còn ở chỗ cậu là có giá, hai triệu.”

Có thể bàn bạc là được, thêm một triệu hay bớt một triệu đều không thành vấn đề với La Vĩnh Ba.

Anh ta muốn dùng tiền để nói cho Đỗ Mỹ Thanh biết, ở thời đại này không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng tiền. Để cho cô ấy biết, cô ấy cũng chỉ là một món hàng, mà đã là món hàng thì hà cớ gì lại không bán với mức giá cao?

“Được, anh chuyển khoản đi” Dứt lời, Lâm Phi Vũ lấy số tài khoản ra.

“Anh... Lâm Phi Vũ, tôi không ngờ anh lại là hạng người như vậy đấy?”

Đỗ Mỹ Thanh giả vờ giận dữ hất tay Lâm Phi Vũ ra, chỉ vào mặt anh hét lớn.

Diễn kịch thì phải diễn cho trót, Đỗ Mỹ Thanh biểu hiện y như thật, dáng vẻ xinh đẹp quát lớn khiến người khác rung động.

La Vĩnh Ba mỉm cười nhìn hai người, anh ta rất hài lòng với kết quả này, bản thân cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đợi Lâm Phi Vũ cút đi rồi, mình lại chăm sóc cho Đỗ Mỹ Thanh một phen, nói không chừng tối nay còn có thể lên giường với cô ấy.

Nghĩ đến đây, La Vĩnh Ba càng chuyển khoản nhanh hơn.

“Được rồi, cậu cút được rồi đó.” La Vĩnh Ba chuyển khoản xong thì rất tùy ý phất tay với Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ nghe vậy thì rời đi, sau đó lại vòng về, nhìn Đỗ Mỹ Thanh nói: “Mỹ Thanh, anh sai rồi, anh vừa mới kiếm được một khoản tiền lớn, chúng ta làm hòa nhé.”

“Vâng.”

Đỗ Mỹ Thanh tươi cười ngay, chủ động bước tới.

La Vĩnh Ba thấy thế thì làm sao có thể không biết mình đã bị hai người này đùa bỡn như một tên ngốc.

“Mụ nội nói”

La Vĩnh Ba giận dữ mắng nhiếc, rồi giơ chân đạp về phía Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ nhàn nhã nhấc chân, đạp vào bụng La Vĩnh Ba, khiến anh ta lùi về sau hai bước ngồi bệch xuống đất, một tay ôm bụng của mình.

“Đây chỉ là một bài học nho nhỏ. Nếu anh còn tiếp tục bám lấy Mỹ Thanh nhà tôi thì tôi sẽ đánh gãy chân anh. Tôi nói được làm được.” Lâm Phi Vũ mặt không cảm xúc nhìn La Vĩnh Ba, rồi dẫn Đỗ Mỹ Thanh về nhà.

La Vĩnh Ba hung ác nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, nhất thời không thể bò dậy, nên trơ mắt nhìn anh dẫn cô ấy khuất khỏi tầm mắt.

La Vĩnh Ba ngồi dưới đất một lúc mới đứng dậy đi tìm Trác Chí Cương.

“Cậu chủ La.” La Vĩnh Ba mở cửa xe ra, Trác Chí Cương đã ngủ được một giấc.

Thấy La Vĩnh Ba quay lại, Trác Chí Cương hỏi: “Cậu chủ La, sao rồi?”

“Đừng nhắc nữa, bị bạn trai của ả đê tiện kia đạp một phát.” La Vĩnh Ba chỉ vào bụng mình.

“Mẹ kiếp... cậu ta chán sống rồi à? Cậu định giải quyết cậu †a thế nào?” Trác Chí Cương ngồi thẳng dậy hỏi.

“Cậu hãy giúp tôi tìm vài người đến đây. Tôi phải đánh trả lại, ông đây không đánh gãy hai chân của cậu ta thì tôi sẽ không mang họ La” La Vĩnh Ba mặt mày dữ tợn, thề rằng sẽ không chịu để yên.

Trác Chí Cương nghe xong thì lắc đầu nói: “Cậu chủ La, chuyện tìm người tôi không giúp gì được rồi.”

Lần trước gọi Vương Đại Đức đến giúp anh ta đánh Lâm Phi Vũ, ai dè bản thân lại bị đánh đến mức sợ mất mật, đâu dám ra tay lần nữa. Vì thế Trác Chí Cương sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện này nữa.

“Cậu Trác, anh em bị đánh trên địa bàn của cậu, cậu làm vậy là không coi trọng nghĩa khí rồi đấy.” La Vĩnh Ba sững sờ, rõ ràng không ngờ Trác Chí Cương lại từ chối một cách dứt khoát như thế.

Mặc dù mọi người đều là bạn ăn chơi, nhưng ở bên ngoài vẫn gọi là nghĩa khí. Huống hồ ở Liễu Thành này, Trác Chí Cương cũng được xem là cậu ấm, nói ra những lời này cũng quá hèn nhát rồi đó.

“Cậu La, tôi thật sự không tìm được người. Cậu nhìn vết sẹo vẫn chưa lành trên mặt tôi đi. Tôi nói với người khác rằng là bị phụ nữ cào, nhưng thực chất là bị đánh. Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi lực bất tòng tâm”

Trác Chí Cương nói xong thì chỉ vào vết sẹo trên mặt mình giải thích một phen.

La Vĩnh Ba nhìn vết sẹo vẫn chưa lành trên mặt Trác Chí Cương, hơn nữa trên má và cổ đều có hết, trong lòng cũng tin tưởng hơn.

“Được, để tôi tự xử lý”

Dứt lời, La Vĩnh Ba đã móc điện thoại ra gọi cho người thân: “Chú ơi, cháu bị người ta đánh.”
 
Chương 81: Cháu nói cho chú biết đi


La Vĩnh Ba vừa nghe thấy đối phương bắt máy thì nói bằng giọng điệu ấm ức. Quả thật anh ta đã bị đánh, còn bị Lâm Phi Vũ lừa mất hai triệu.

Tất nhiên trong suy nghĩ của La Vĩnh Ba, đó là số tiền mà Lâm Phi Vũ đã lừa anh ta, còn Đỗ Mỹ Thanh là đồng phạm.

Anh ta vốn không định gọi cuộc gọi này. Đây là một người bạn của mẹ anh ta, là kiểu chơi thân từ bé đến lớn.

Vì cha của anh ta nên La Vĩnh Ba hơi bài xích người chú này.

“Vĩnh Ba, sao cháu lại bị đánh? Cháu nói cho chú biết đi”

Trần Kính - Phó thường vụ thành phố Liễu Thành ân cần hỏi han.

“Chú Trần, bây giờ cháu đang ở Liễu Thành. Lúc nãy cháu đã bị một người đàn ông đánh, còn bị lừa mất hai triệu nữa.” La Vĩnh Ba thêm mắm dặm muối kể lại quá trình mình đã bị đánh và bị lừa gạt như thế nào.

Qua lời kể của anh ta, Lâm Phi Vũ và đồng bọn Đỗ Mỹ Thanh đã lừa tiền anh ta, hơn nữa xong việc còn đánh người.

Đây là chuyện rất nghiêm trọng, đồng thời đã vi phạm pháp luật.

Trân Kính là một trong những người phụ trách ở Liễu Thành. Trước tiên không nói đến mối quan hệ giữa ông ta và La Vĩnh Ba, nếu gặp phải chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không nhân nhượng, mà phải trừng phạt nghiêm khắc.

“Vĩnh Ba, cháu đang ở đâu? Chú sẽ cử người đến đó bắt kẻ tình nghỉ ngay.” Về cơ bản cụm từ kẻ tình nghi của Trần Kính đã xác định chuyện này là Lâm Phi Vũ có lỗi rồi.

“Cháu đang ở cửa chung cư Nguyện Cảnh, người đó đang sống trong tòa chung cư này.” La Vĩnh Ba nghe vậy thì vội vã báo cáo vị trí của mình.

“Được, cháu hãy ở đó đợi một lát, có chuyện gì thì chúng ta liên lạc qua điện thoại.” Dứt lời, Trần Kính cúp máy.

La Vĩnh Ba hài lòng cúp máy. Anh ta vốn định chơi đùa với Đỗ Mỹ Thanh một phen, nhưng lại xảy ra chuyện thế này, anh †a cảm thấy mình cần phải giở chút thủ đoạn.

Đến lúc đó Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đều bị bắt lại, mà lịch sử chuyển khoản của mình vẫn còn đó, cộng thêm lúc anh đánh anh ta, chắc chắn camera an ninh ở xung quanh cũng đã quay lại.

Đây đã là sự thật 100%, Lâm Phi Vũ có muốn ngụy biện cũng không thể làm được.

Một nhân viên văn phòng mà thôi, những chứng cứ này đủ để phán anh tội chết. Vả lại Lâm Phi Vũ cũng chẳng có chứng cứ chứng minh anh ta tự nguyện chuyển tiền cho anh, đến lúc đó anh ta chỉ cần nói mình bị lừa gạt là được.

Về phần Đỗ Mỹ Thanh là bạn gái Lâm Phi Vũ, còn là đồng bọn, nên nhân chứng này không được thành lập.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của La Vĩnh Ba đã tốt hơn rất nhiều. Đến lúc đó, mình ra mặt cứu vớt Đỗ Mỹ Thanh đang tuyệt vọng, đồng thời nộp đơn tha thứ cho cô ấy.

Qua màn kịch này, Đỗ Mỹ Thanh còn không thoải mái để mình chơi ư?

Dù sao thì mình cũng cứu vớt cô ấy từ nỗi tuyệt vọng bàng hoàng mà, bất kỳ cô gái nào cũng không thể từ chối mẫu đàn ông như vậy.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân La Vĩnh Ba cũng tình nguyện làm như vậy.

Trần Kính gọi điện thoại cho cục trưởng Phùng ở Cục thành phố, để nghiêm khắc phê bình một phen, rồi giao chuyện này cho ông ta xử lí.

Cục trưởng Phùng đâu dám có ý kiến gì, vội vã mắng tan tác sở trưởng khu trực thuộc, bảo ông ta gấp rút đi đến chung cư Nguyện Cảnh để bắt kẻ tình nghỉ về quy án.

Có mệnh lệnh của Trần Kính nên nhân viên xử lý vụ án đến rất nhanh. Tâm mười phút đã có hai chiếc xe chạy đến cửa chung cư.

La Vĩnh Ba còn cố ý xuống xe, chào hỏi với người đến xử lý vụ án, sau đó đi tới phòng giám sát chung cư để trích xuất camera an ninh, tiện thể hỏi ban quản lý Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đang ở căn hộ nào.
 
Chương 82: Để tôi đi xem thử


Sau khi Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh quay về nhà thì không hề hay biết La Vĩnh Ba đã ngấm ngầm nghĩ cách nhắm vào mình.

Lúc này hai người vẫn đang chuẩn bị bữa tối. Hôm nay Đỗ Mỹ Thanh vô cùng chịu khó, chủ động rửa rau giúp Lâm Phi Vũ.

Hai người đang ở trong phòng bếp bận rộn, Đỗ Mỹ Thanh bỗng lên tiếng hỏi: “Phi Vũ, anh lừa La Vĩnh Ba hai triệu, liệu anh ta có báo cảnh sát không. Tôi cảm thấy hạng người này nhất định sẽ không chịu bỏ qua như thế đâu.”

Đỗ Mỹ Thanh hơi lo lắng thay cho Lâm Phi Vũ, bởi vì anh vừa lấy tiền vừa đánh người. Sau đó cô ấy nhớ đến thân phận của anh, cảm thấy mình đã lo lắng quá đà rồi.

Trước đây Chu Bách Hào ngông cuồng tự đại hống hách đến thế, chẳng phải vẫn bị Lâm Phi Vũ trừng trị đến nỗi ngoan ngoãn nghe lời hay sao?

“Không sao đâu, là do anh ta tự nguyện chuyển khoản, chứ chúng ta đâu có cưỡng ép anh ta” Lâm Phi Vũ chẳng hề để tâm.

Coi như cho La Vĩnh Ba trả phí cho sự ngu dốt của bản thân. Hạng người này luôn cho răng bản thân là số một trên thế giới này, không cho anh ta nếm tí đau khổ thì làm sao mà trưởng thành được.

“Ừm, vậy thì tốt.” Đỗ Mỹ Thanh gật đầu. “Lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô một triệu, dù gì khoản tiền này cũng là do vợ chồng chúng ta cùng kiếm được.” Lâm Phi

Vũ trêu ghẹo.

Đỗ Mỹ Thanh nghe vậy thì mặt mày đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Ai là vợ chồng với anh chứ, đúng là không biết xấu hổ.”

Sau đó cô ấy lắc đầu nói tiếp: “Tôi không cần số tiền này.”

“Tôi sợ cô không cần nên mới nói một triệu đó. Tôi vốn định chuyển hết hai triệu cho cô.” Lâm Phi Vũ giải thích.

Coi như anh giúp Đỗ Mỹ Thanh kiếm được khoản tiền này. Đây là số tiền có được khi La Vĩnh Ba nhìn trúng cô ấy.

Lâm Phi Vũ không có hứng thú với tiền bạc. Lần trước lừa Vương Đại Đức năm triệu, đến giờ anh vẫn chưa động đến một xu.

“Không cần đâu, anh cứ giữ lại để sau này cưới vợ đi” Đỗ Mỹ Thanh lắc đầu cười hì hì nói.

Lâm Phi Vũ đang định lên tiếng, nhưng đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Để tôi đi xem thử.” Đỗ Mỹ Thanh gác lại công việc trong tay, đợi lau khô tay rồi thì đi về phía cửa.

Cô ấy vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đang đứng ngoài cửa. Người dẫn đầu trong số đó lấy giấy chứng nhận ra nói: “Đỗ Mỹ Thanh, cô và Lâm Phi Vũ - bạn trai cô bị nghỉ có liên quan đến vụ án lừa đảo và cố ý gây thương tích, mời hai người đi theo chúng tôi một chuyến.”

Về cơ bản chuyện này đã có thể xác định, bọn họ cũng không dò hỏi quá nhiều mà đẩy cửa xông thẳng vào nhà.

Lâm Phi Vũ nghe thấy tiếng động thì đi ra khỏi phòng bếp.

Nhìn thấy cảnh sát xông vào nhà, anh đã chủ động lên tiếng: “Chúng tôi không có lừa đảo. Trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi có nghĩa vụ phối hợp điều tra với các anh, nhưng các anh không nên tỏ thái độ này.

“Lâm Phi Vũ, chứng cứ đầy đủ, anh hãy để giành những lời này để nói với quan tòa đi. Dẫn bọn họ đi cho tôi.” Người dẫn đầu nói một câu rồi sai người dẫn bọn họ đi.

“Phi Vũ” Đỗ Mỹ Thanh sốt sắng gọi. “Đừng sợ, cứ đi theo họ để phối hợp điều tra là được.

Chuyện xảy ra thế nào thì cứ nói thế nào.” Lâm Phi Vũ nhìn Đỗ Mỹ Thanh bằng ánh mắt an ủi.

Nhận được ánh mắt an ủi của Lâm Phi Vũ, trong lòng Đỗ Mỹ Thanh đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hai người bị dẫn ra khỏi nhà. Khi đến cửa chung cư, La Vĩnh Ba và Trác Chí Cương vẫn đang đứng ngoài xe đợi xem kịch.

Nhìn thấy hai người bị dẫn đi, La Vĩnh Ba cười nói: “Cậu Trác, cùng tôi đi xem náo nhiệt không?”

Dứt lời, La Vĩnh Ba đã mở cửa bước xuống xe. Trác Chí Cương cũng liếc nhìn, khi anh ta chuẩn bị bước xuống xe thì sắc mặt bỗng thay đổi.

Dù Lâm Phi Vũ có biến thành tro anh ta cũng nhận ra. La Vĩnh Ba muốn xử Lâm Phi Vũ ư?

Trác Chí Cương chợt lạnh sống lưng. Vì quá sợ hãi, anh ta đã giãm chân ga lái như bay, rời khỏi nơi này, cũng chẳng thèm bận tâm La Vĩnh Ba. Người này đã đắc tội với Lâm Phi Vũ, liệu có còn sống được không?

La Vĩnh Ba khó hiểu nhìn Trác Chí Cương đột ngột lái xe rời đi, ánh mắt hơi sững sờ.

Bây giờ anh ta chẳng muốn để ý đến Trác Chí Cương, mà đi tới trước mặt Lâm Phi Vũ cười nói: “Ranh con, mày đã lừa tôi hai triệu, hai người cứ đợi mà ngồi tù đi.”
 
Chương 83: Thật là đáng sợ


Lâm Phi Vũ nhìn La Vĩnh Ba vẫn cứng đầu ởđi tới, nheo mắt cười nói:

“Tốt lắm, nếu mày đã muốn chơi thì tao chơi với mày.”

La Vĩnh Ba thấy Lâm Phi Vũ vẫn còn uy hiếp mình thì nheo mắt lại, nói: “Ha ha ha... Vậy tao chờ”

“La Vĩnh Ba, lần này anh là người bị hại, mời anh đi theo chúng tôi lập biên bản.” Vị cảnh sát dẫn đầu nói.

“Được.” La Vĩnh Ba đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Tên chó chết Trác Chí Cương đó bất ngờ rời đi, tình cờ cả đám lại phải cùng đến đó, cũng bớt được rất nhiều phiền phức.

Sau khi mọi người lên xe, họ đi thẳng đến sở cảnh sát.

Trác Chí Cương vừa nhấn ga phóng đi một quãng đường dài, sau khi xác định mình đã hoàn toàn thoát thân mới đỗ xe bên đường, thở hổn hển.

Thật là đáng sợ.

Cả đời này Trác Chí Cương đều không muốn gặp lại Lâm Phi Vũ, anh ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, hoàn toàn

không khống chế được suy nghĩ của mình.

Trác Chí Cương vừa mới nghỉ ngơi một lát, đang định lái xe đi thì lại dừng lại.

Lâm Phi Vũ bị La Vĩnh Ba hãm hại như thế này, anh ta không phải là nhân chứng tốt nhất sao?

Anh ta sẽ lập được công lao với Lâm Phi Vũ rồi! Cho dù những gì anh ta nói không có tác dụng thì ít nhất nó cũng có thể chứng tỏ rằng chuyện này không liên quan gì đến anh ta.

Nếu để Lâm Phi Vũ biết rằng anh ta đã đưa La Vĩnh Ba đến đây, vậy thì khó mà nói cho rõ ràng được.

Nghĩ đến đây, Trác Chí Cương lập tức bấm số điện thoại của Vu Nhược Hy.

Gọi ba lần, Vu Nhược Hy mới mất kiên nhẫn nghe máy: “Trác Chí Cương, anh có thôi đi không?”

“Vu Nhược Hy, anh không có ý gì khác, chúng ta đã quen nhau từ khi còn nhỏ, anh chỉ coi em như em gái của mình thôi, anh gọi cho em là vì chuyện của Lâm Phi Vũ.”

Trác Chí Cương vội vàng chủ động giải thích, sợ Vu Nhược Hy hiểu lầm.

Mối quan hệ giữa Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ không rõ ràng, sao Trác Chí Cương dám cả gan mà nhớ nhung Vu Nhược Hy được.

Anh ta sống chưa đủ nên không muốn tìm đến cái chết.

Vu Nhược Hy nghe xong mới kiên nhẫn hỏi: “Lâm Phi Vũ sao vậy?”

“Anh ta bị cảnh sát bắt đi vì tội lừa đảo. Sự việc cụ thể như này..."

Trác Chí Cương kể từ đầu đến cuối cách La Vĩnh Ba nhắm vào Đỗ Mỹ Thanh và cách anh ta làm hại Lâm Phi Vũ ra sao.

Vu Nhược Hy nghe xong thì quýnh lên, sau đó lại trở nên không vui.

Đỗ Mỹ Thanh này là ai?

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết, cảm ơn anh đã báo tin cho tôi” Vu Nhược Hy nói xong bèn cúp điện thoại.

Trác Chí Cương nhìn thấy Vu Nhược Hy cúp điện thoại mới lái xe thẳng đến đồn cảnh sát, anh ta định chủ động làm nhân chứng, chứng minh Lâm Phi Vũ vô tội.

Vu Nhược Hy không còn quan tâm Đỗ Mỹ Thanh là ai nữa, sau khi nghe tin Lâm Phi Vũ bị bắt, cô rất sốt ruột nên đã gọi điện cho Lý Đạo Minh.

Lý Đạo Minh nghe nói Lâm Phi Vũ bị bắt, tức giận tới mức muốn nổ tung tại chỗ.

Sư phụ của mình mà lại đi lừa người ta hai triệu à?

Nếu số tiền này bị ném xuống đất, sư phụ của mình có thèm liếc mắt một cái không?

“Sư nương, yên tâm đi, tôi sẽ lập tức xử lý ngay.” Trong giọng nói của Lý Đạo Minh bình tĩnh mà uy quyền.

“Được, tôi đến đồn cảnh sát một chuyến” Vu Nhược Hy đáp lại rồi cúp điện thoại.

Hai người chia nhau làm việc, Vu Nhược Hy đến đồn cảnh sát, còn Lý Đạo Minh gọi đồ đệ Chu Bỉnh tới.
 
Chương 84: Bí thư của Liễu Thành?


Chu Bỉnh là người của bộ phận đặc biệt, quyền lực rất lớn, chuyện này nhất định phải nói cho Chu Bỉnh biết.

Khi Chu Bỉnh nghe tin sư công của mình bị gài bãy, lập tức nổi giận, mang theo người của mình đến đó ngay.

Sau khi Lâm Phi Vũ được đưa đến đồn cảnh sát, anh và Đỗ Mỹ Thanh được tách ra để lấy lời khai.

Hai người đầu khai thống nhất số tiền này là do chính La Vĩnh Ba tự đưa cho mình.

Vốn dĩ là anh ta tự đưa, Lâm Phi Vũ không hề nói dối.

“Lâm Phi Vũ, chúng tôi có đây đủ bằng chứng, anh có ngụy biện cũng vô ích. Nhân chứng và vật chứng đều ở đây, có camera giám sát thấy rõ anh đã đá La Vĩnh Ba ngã xuống đất. Tất cả những điều này đều là bằng chứng.”

Người cảnh sát đang xử lý vụ án trưng ra tất cả bằng chứng, nhìn Lâm Phi Vũ vẫn đang ngụy biện, nói một cách nghiêm túc.

“Tuỳ anh vậy.” Lâm Phi Vũ xòe tay ra nói.

Đợi người có thể nói chuyện tới đây rồi hằng nói tiếp, nếu không anh sẽ không nhịn được mà nổi bão cũng không hay lắm.

“Anh tự ký vào đi, hôm nay anh và bạn gái sẽ phải bị tạm giam” Một người trong số họ đặt tờ giấy đồng ý bắt giam tới trước mặt Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ nói: “Tôi cũng không muốn làm khó dễ mấy người, mọi người làm việc cũng chẳng dễ dàng gì. Đưa điện thoại của tôi đây, tôi muốn gọi điện thoại.”

“Anh không thể gọi điện thoại.” Một người trong số họ nói.

“Nếu không được gọi thì tôi sẽ không ký. Tôi nói rồi, tôi tôn trọng công việc của mấy người, mấy người không làm chủ được thì nói chuyện với cấp trên đi.”

Lâm Phi Vũ kiên nhẫn nói.

Hai người này xử lý vụ án theo đúng thủ tục bình thường, chứng cứ trong tay quả thực không có lợi cho họ nên Lâm Phi Vũ sẽ không làm khó họ.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của họ.

Nhưng tự ý xử oan người khác, tự tiện bịa đặt một chứng cớ hoặc ra tay đánh người thì ý nghĩa sẽ không giống nhau.

Con người đều cần tôn trọng lẫn nhau, nếu họ không cố ý làm khó Lâm Phi Vũ thì anh cũng sẽ không làm khó họ.

“Lâm Phi Vũ, tôi thấy anh và bạn gái cũng không giống người xấu. Nói thật, chứng cớ này rất bất lợi cho anh, tốt nhất anh nên tìm một luật sư để biện hộ.”

Trong đó có một người nhịn không được, anh ta đã gặp loại chuyện này quá nhiều, nhưng phá án phải dựa vào chứng cớ, bọn họ có muốn giúp Lâm Phi Vũ cũng không dễ dàng gì.

“Đúng vậy, hơn nữa cấp trên cũng rất coi trọng chuyện này, chúng tôi cũng đang làm theo quy trình, anh đừng làm khó chúng tôi nữa.” Một người khác nói.

“Tôi biết, cho nên tôi cũng không nói gì, tôi chỉ cần gọi điện thoại thôi” Lâm Phi Vũ gật đầu.

Anh vẫn rất ngưỡng mộ kiểu cảnh sát có trách nhiệm này.

“Như vậy đi, anh nói cho tôi biết số điện thoại nào, tôi sẽ ra ngoài gọi cho anh.” Một người trong đó nói.





“Được, điện thoại của tôi không có mật khẩu, gọi cho một người tên là Trương Hoàn.” Lâm Phi Vũ trả lời.

Hai người nhìn nhau, một người đứng dậy bước ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, người đàn ông lấy điện thoại di động của Lâm Phi Vũ và mở danh bạ để gọi cho một người tên là Trương Hoàn.

Anh ta luôn cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng anh ta cũng không thực sự quan tâm, dù sao cũng có quá nhiều người trùng tên với nhau.

Sau đó anh ta bấm số điện thoại của Trương Hoàn, điện thoại reo hai lần mới có người bắt máy.

“Sư thúc.” Giọng nói cung kính của Trương Hoàn từ điện thoại di động truyền đến.

Sư thúc?

Tên cảnh sát sửng sốt một lúc, cách gọi này khiến anh ta rất kinh ngạc.

“Xin chào, tôi là Triệu Trụ, cảnh sát của đồn cảnh sát Nam

Thành. Bạn của ông... sư thúc của ông đang phối hợp điều tra với chúng tôi tại đồn cảnh sát, anh ta kêu tôi gọi điện cho ông”

Triệu Trụ kể lại chuyện của Lâm Phi Vũ cho ông ta nghe. “Triệu Trụ phải không? Tôi là bí thư Trương Hoàn của Liễu Thành, người mà các anh đang tạm giữ là sư thúc của tôi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.”

Trương Hoàn nghe xong lập tức choáng váng, sau đó ngay lập tức tự giới thiệu, cũng tỏ vẻ mình sẽ đến đó ngay.

Bí thư của Liễu Thành?

Triệu Trụ sửng sốt một lúc, suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm, vội đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, hỏi lại:

“Ông là bí thư Trương à?”
 
Chương 85: Ở bên này


Hơi thở của Triệu Trụ bắt đầu nặng nề, bí thư Trương Hoàn là người phụ trách hàng đầu ở Liễu Thành. Triệu Trụ chỉ từng nghe qua về nhân vật này chứ chưa từng gặp mặt, huống chỉ là đích thân nói chuyện với ông ta.

Triệu Trụ dè dặt hỏi một câu, đợi câu trả lời của đối phương.

Trương Hoàn thấy đối phương lại hỏi thì xác nhận: “Là tôi, tôi sẽ đến đó ngay.”

“Vâng vâng vâng.” Triệu Trụ vội vàng nói ba từ vâng, đợi Trương Hoàn cúp máy mới cầm điện thoại hóa đá tại chỗ.

Nghĩ đến đây, Triệu Trụ sải bước đi tới phòng thẩm vấn.

Trương Hoàn gác lại công việc trong tay, bảo thư ký lái xe tới đồn cảnh sát Nam Thành ngay.

Ở bên này, Chu Bỉnh nhanh chóng dẫn người xuất phát. Ông ta lại cảm thấy không yên tâm, sợ sư công nổi nóng, đến lúc đó người trong đồn cảnh sát lại bị thương, nên gọi điện cho cục trưởng Phùng ngay.

Cục trưởng Phùng tên là Phùng Đức Lập, là người đứng đầu hệ thống cảnh sát Liễu Thành. Cách đâu không lâu ông ta đã nhận được điện thoại của Trần Kính, bị mắng nhiếc một trận, ông ta cảm thấy mình cần phải chỉnh đốn lại tác phong hiện tại.

Hành hung, lừa đảo người khác ở chốn đông người. Đây đã thuộc về hành vi vô cùng nghiêm trọng.

Phùng Đức Lập tự biết mình chưa làm tốt mọi phương diện trong công việc, nên lúc Trần Kính dạy dỗ ông ta, ông ta đều im thin thít.

Lúc nãy Phùng Đức Lập đã gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát Nam Thành để nghiêm khắc phê bình. Chuyện này xảy ra ở khu vực ông ta quản lý, nên đây là thất trách của ông 1a.

“Haizz... một đám người không có năng lực làm việc.” Phùng Đức Lập thở dài với thư ký của mình.

“Cục trưởng Phùng, ông quản nhiều người, nên sẽ có vài nơi khiến cục trưởng Phùng không hài lòng, nên ông nguôi giận đi.” Dứt lời, thư ký đã bưng một ly nước ấm đặt trước mặt ông ta.

“Đúng vậy, nhiệm vụ công việc nặng nề.” Nói xong, Phùng Đức Lập cầm ly nước nóng ở trước mặt lên uống một ngụm.

Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, Phùng Đức Lập nhíu mày ngay. Lại là ai không xử lý ổn thỏa công việc thế?

Phùng Đức Lập cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy ba chữ trưởng phòng Chu này, lông mày khẽ run lên, vội vã đứng dậy bắt máy, khách sáo hô: “Trưởng phòng Chu.”

Phùng Đức Lập biết rõ sự đáng sợ của Chu Bỉnh. Ông ta là nhân viên đặc biệt, là kiểu người muốn xử lí bạn thì có thể điều tra rõ mười tám đời tổ tiên của bạn, hồi bé bạn tè dầm mấy lần, nhìn trộm bao nhiêu chị gái tắm, bọn họ đều có thể tra ra một cách chỉ tiết.

Ai cũng không dám dính dáng đến kiểu người như này. Ai mà chẳng có chút sai lầm, vào thời khắc mấu chốt bọn họ có thể phóng đại cực hạn chút sai lầm nhỏ bé này. Quả thật muốn bóp ch ết bạn là điều quá đơn giản.

Chẳng qua mấy người này không muốn bận tâm đ ến chuyện của bạn mà thôi. Sự tồn tại của bọn họ là để cho Hạ Quốc phồn vinh ổn định, người dân an cư lạc nghiệp. Nhưng bối cảnh lại hơi đáng sợ, nên không ai dám đắc tội với nhóm ông trùm này.

“Cục trưởng Phùng, ông giỏi nhỉ, ngay cả sư công của tôi mà ông cũng dám bắt về thẩm vấn. Bản thân ông muốn chết cũng đừng liên lụy đến tôi.” Giọng điệu của Chu Bỉnh hơi lạnh lẽo, hiện rõ vẻ không vui.

Phùng Đức Lập ngạc nhiên, suýt ném điện thoại trong tay đi.

Là sao? Bắt sư công của ông ta về thẩm vấn? Ngay cả ông tôi còn chẳng dám đắc tội, làm sao dám đắc tội với sư công của ông cơ chứ?

Phùng Đức Lập không hiểu gì cả, vội vàng ngạc nhiên hỏi: “Trưởng phòng Chu, có phải ông đã hiểu lầm chỗ nào rồi không? Tôi đâu có bắt sư công của ông về thẩm vấn.”

Phùng Đức Lập hơi ấm ức, mình làm gì có lá gan đó.
 
Chương 86: Cục cảnh sát Nam Thành


“Cục cảnh sát Nam Thành, sư công của tôi là Lâm Phi Vũ, chuyện này vẫn chưa xong đâu.” Chu Bỉnh nói xong thì cúp máy.

Phùng Đức Lập cầm điện thoại hóa đá tại chỗ, trong đầu vang lên câu nói ban nãy của Chu Bỉnh, chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Phùng Đức Lập nhanh chóng nhớ lại hình như chàng trai mà Trần Kính vừa mới gọi điện đến bảo ông ta bắt tên là Lâm Phi Vũ. Nghĩ đến đây, ông ta suýt đứng không vững, chân hơi nhữn ra.

“Mau... mau đến cục cảnh sát Nam Thành.” Phùng Đức Lập vội hét lớn về phía thư ký của mình.

Bây giờ ông ta chẳng còn bận tâm đ ến lời căn dặn của Trân Kính nữa. Nếu phải lựa chọn một bên, tất nhiên ông ta sẽ không do dự mà đứng về phe của Chu Bỉnh.

Nếu đắc tội với Trần Kính, cùng lắm là sau này ông ta sẽ ngấm ngầm gây khó khăn cho mình, dù gì người đứng đầu Liễu Thành cũng là Trương Hoàn. Còn đắc tội với Chu Bỉnh thì khác, là mất mạng thật đó.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta không cần phải cân nhắc nữa.

Phùng Đức Lập gấp gáp bảo tài xế lái xe đến cục cảnh sát Nam Thành ngay, chỉ sợ mình mà đến muộn sẽ toi đời.

Xe chạy chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi Phùng Đức Lập lại vang lên.

Cuộc gọi đến vào thời gian này, trong lòng ông ta hơi hốt hoảng, vội vàng lấy điện thoại ra xem, là bí thư Trương Hoàn gọi đến.

Ông ta vô thức sửng sốt, có khi nào cũng là vì chuyện của Lâm Phi Vũ không?



Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Phùng Đức Lập vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng điệu rất nghiêm khắc của Trương Hoàn: “Cục trưởng Phùng, tôi rất thất vọng về cách làm việc của ông đấy. Sư thúc của tôi đã phạm tội gì? Ai đã sai ông bắt người hả?”

Trương Hoàn liên tục đặt câu hỏi khiến Phùng Đức Lập vốn đã hoảng hốt càng rơi vào hầm băng.

Nếu được, Phùng Đức Lập rất muốn ném điện thoại ra ngoài cửa kính ngay. Nhưng tiếc rằng hiện thực đã nói cho ông †a biết, đây là chuyện không thể.

“Bí thư Trương, là tôi thất trách, hiện tôi đang trên đường đến cục cảnh sát Nam Thành.” Phùng Đức Lập căng da đầu nói.

“Tôi sắp đến nơi rồi. Hôm nay mặc kệ là ai đã hãm hại sư thúc của tôi, tôi đều không bỏ qua cho kẻ đó. Hạ Quốc trao quyền lực cho các ông là để phục vụ nhân dân, chứ không phải dùng nó để vu oan cho người tốt. Sau chuyện này ông hãy đích thân đến làm kiểm điểm cho tôi."

Giọng nói của Trương Hoàn nghiêm nghị, toát lên vẻ uy nghiêm mạnh mẽ.

“Vâng vâng vâng.” Phùng Đức Lập đáp lại rối rít, trên trán đã toát mồ hôi lạnh.

Trần Kính hãm hại tao quá đấy.

Cúp máy xong, Phùng Đức Lập đã giục tài xế: “Mau lên, lái nhanh hơn nữa đi.”

Hôm nay cục cảnh sát Nam Thanh đã tiếp đón ba nhân vật lớn. Chu Bỉnh là người đến đầu tiên, sau đó Trương Hoàn và Phùng Đức Lập cũng lần lượt đến nơi.

“Cụ thể là như thế nào? Ai có thể giải thích cho tôi không?” Sắc mặt Trương Hoàn nghiêm nghị, nhìn mọi người hỏi.

Ừng ực...

Lưu Sướng - cục trưởng cục cảnh sát Nam Thành liên tục nuốt nước miếng, bất chấp đứng ra nói: “Bí thư Trương, tình hình là thế này, có một người tên La Vĩnh Ba báo án giả, vu oan Lâm Phi Vũ và bạn gái Đỗ Mỹ Thanh của cậu ấy. Chúng tôi có nhân chứng.”

Dứt lời, Lưu Sướng vội vàng gọi Trác Chí Cương: “Cậu Trác, cậu đến nói rõ tình hình với mấy người bí thư Trương đi.”

Trác Chí Cương cũng cực kỳ khiếp sợ, không hổ là đại sư mà, ngay cả bí thư Trương Hoàn cũng đích thân đến đây. Thấy đã đến lượt mình phát huy, Trác Chí Cương vội vã đứng ra nói: “Bí thư Trương, chuyện là thế này. La Vĩnh Ba thích bạn gái Đỗ Mỹ Thanh của Lâm Phi Vũ, nên đã từ tỉnh Tây Nam đuổi theo đến tỉnh Đông Nam. Tôi đã đích thân ra sân bay đón anh ta, cả quá trình tôi đều nắm rõ. Mới đầu... sau đó...”

Trác Chí Cương kể lại đầu đuôi mọi chuyện một cách rành mạch, La Vĩnh Ba đã hãm hại Lâm Phi Vũ như thế nào, rồi gọi điện cho ai để nhờ giúp đỡ.

Trương Hoàn nghe xong thì giận tím mặt, lớn tiếng mắng: “Chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom