Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Đỉnh Quân Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tuyệt Đỉnh Quân Sư

Tuyệt Đỉnh Quân Sư
Tác giả: Lạc Kỳ Nam
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: dị giới, quân sự, xuyên không, võng du...

Hắn là nhân vật chính.

Hắn chính là hắn.

Hắn cũng không phải là quân sư tài ba nổ danh khắp nơi Khổng Minh Gia Cát Lượng.

Cũng chẳng phải là thần kế diệu toán Lưu Bá Ôn.

- Hoàng thượng người có tin tưởng ta không,chỉ chỉ hai mươi năm ta sẽ giúp người thống nhất gian sơn.

Main said.

- Tốt  nếu như có ngày đó chúng ta sẽ cùng hưởng gian sơn, cùng chia mỹ nữ.

Hoàng thượng.

- tốt, chỉ mong hoàng thượng đừng quên những lời này. 

Main.

- tất nhiên... Hảo huynh đệ....

Hoàng thượng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chết thảm


Tôi đang ở đâu, một nơi vô định sao, điều gì khiến tôi vẫn còn tồn tại, đã chết hay vẫn còn sống. Trong tôi chỉ còn lại một ít quá khứ mơ hồ... Ảo ảnh, tất cả chỉ là quá khứ, chỉ còn lại những hơi thở cuối cùng.

Hắn tên là Trần Minh, là một sinh viên cao đẳng khoa học kĩ thuật mới ra trường.

Đáng lý ra hắn lúc này phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng vẻ mặt hắn lại ủ dột đến lạ thường. Hôm nay là ngày hắn đi xin việc làm, thế nhưng đã qua bốn năm nơi mà chẳng ai thèm nhân vì cái lý do củ chuối là thiếu kinh nghiệm thực tiễn dù bằng tốt nghiệp của hắn thuộc loại giỏi.

Đứng cạnh lệ đường nơi Ngã Tư giao nhau, đèn ba màu không ngừng chớp tắt, dòng người không ngừng di chuyển, chỉ có hắn vẫn đứng lặng nơi đó.

Đèn đỏ lóe lên, dòng xe ngừng lại, Trần Minh cũng từ từ cất bước, vạch trắng đen cũng bạc màu như cuộc đời của hắn vậy. Đi qua làn đường cho xe máy hắn bước qua làn đường dành cho ô tô nơi lù lù đậu một chiếc xe container, mùi dầu nồng nặc, tiếng xe vẫn còn chạy lọc cọc.

Bỗng có tiếng xe rú lên, một tên thanh niên ngáo đá chạy xe vượt đèn đỏ, hắn lách xe qua hàng xe đậu phía trước, Trần Minh không may bị đụng phải nên ngã sóng soài. Đèn xanh bật, chiếc xe container nhống ra chạy tới, tài xế nào hay biết Trần Minh vẫn còn nằm trước bánh xe.

Tiếng người hoảng hốt la hét, tất cả đều rất kinh hãi, dưới chiếc xe container, Trần Minh bị cán qua người mà chết, một cái chết thảm khốc.

..............

Trần Minh mất đi ý thức, thứ hắn cảm nhận được chỉ là một không gian vô định, tất cả rất mơ hồ, hắn nhìn thấy quá khứ, trông thấy tương lai, chứng kiến vạn vật luân hồi, phút chốc hàng vạn tri thức trong thiên đua dường như đang cố nhồi nhét vào đầu óc hắn, đau đớn muốn nổ tung.

.................

Nặng nhọc thở, Trần Minh mở mắt, mọi vật trước mắt dần dần rõ ràng hơn, vài khuôn mặt xa lạ, ăn mặc cũng lạ, họ đang cẩn thận quan sát hắn, rồi bỗng một người gọi hắn.

•Ê.. Ngươi không sao chứ...

Trần Minh thấy đầu đau dữ dội, dường như vừa bị ai đó gõ một gậy, hắn theo bản năng mà lắc lắc đầu.

•Nếu không có gì thì mau đứng lên đi, định nằm dạ đến bao giờ hả..

Tên kia lạnh nhạt nói một câu sau đó bỏ đi.

Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ là nghe vậy liền yếu ớt đứng lên, ập vào mắt hắn là quang cảnh của một bộ phim cổ trang, xung quanh có vô số người ăn mặc coslay binh sĩ, mặc áo giáp chạy qua chạy lại, điều này khiến hắn không thể tin nổi vào mắt mình.

Hắn ngơ ngác nhìn ngó rồi kéo một người không quen biết lại mà hỏi.

•Này anh gì ơi, cho tui hỏi chỗ này là chỗ nào... “.

Người kia nhìn hắn vẻ mặt như nhìn người điên mà nói.

•Ngươi mất trí à, còn không mau vào đội ngũ, để đại đô đốc đến nhìn thấy thì ngươi không xong đâu “.

Trần Minh tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời liền cúi người nhặt lấy cây giáo đang nằm dưới đất, chợt một cảm giác lạ lùng xuất hiện trong tâm trí hắn, một cổ khí tức sát phạt lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như đã từng giết qua vô số sinh mạng vì thế mà trở nên vô tình. Cảm giác ấy rất nhanh qua đi, mọi thứ lại trở lại bình thường, Trần Minh cố kìm hãm cái nôn nao trong lòng mà nép người vào dòng người đang hì hục chạy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Cua gái giữa đêm


Tiếng binh khí leng keng, tiếng hây a, hây b, hây c của binh sĩ luyện tập, đây đúng là một thao trường thật sự, Trần Minh lẫn trong binh đoàn lặng lẽ quan sát khắp nơi, hắn rốt cuộc nhận ra bản thân đã xuyên không đến một nơi xa lạ, nơi đây giống như là thời tam quốc diễn nghĩa với những đoàn quân người mặc giáp tay cầm trường kích.

.............

Buổi chiều hôm đó, Trần Minh thân hình tàn tạ lê lết đến một xó mà nằm ườn ra, hắn phải nói là mệt đến không chịu nổi, cơ thể hắn bây giờ cũng giống như lúc trước ốm yếu gầy guộc, bộ dạng này chỉ có thể làm cái mọt sách mà thôi không thể nào ra sa trường giết giặc được, chỉ một buổi huấn luyện thôi đã khiến hắn sắp mệt chết rồi. Nói ra thì chủ nhân của thân xác này cũng có thân phận đáng thương, nhà nghèo, phụ mẫu lớn tuổi, một tỷ tỷ chưa chồng, vì thế nên hắn mới phải đi sung quân để gia đình có thể miễn thuế.

Thở dài một hơi, hắn thật sự cảm thấy chán nản, cuộc đời thật lắm bất công, kiếp trước đã khổ, kiếp này cũng chẳng hơn gì, hắn hiện không biết tương lai sẽ ra sao, có thể mai đây trong trận chiến ác liệt kia hắn phải bỏ mạng nơi chiến trường, mạng nhỏ của một binh sĩ ở thời đại này có đáng giá gì.

Mệt mỏi đứng lên, hắn chầm chậm lê bước về lều trại. Mỗi lều có hơn mấy chục người cùng ở chung đông đúc chật hẹp không thể tả, Trần Minh dù mệt mỏi cũng không tài nào ngủ nổi.

Nữa đêm canh hai, tất cả mọi người đều ngủ say, tiếng ngọ nguậy cùng tiếng ngáy inh ỏi vang khắp căn lều. Trần Minh mi mắt sưng húp vẫn không thể ngủ được, hắn cứ lật qua lật lại dáng vẻ khó chịu vô cùng. Đang điên dại bứt rứt thì hắn chợt nghe đâu đó vang lên tiếng sáo vi vu, tiếng sáo dường như cũng mang theo tâm tư của người thổi, buồn bã, u sầu...

Trần Minh nhè nhẹ bước ra khỏi lều, hắn men theo tiếng sáo mà đi, băng qua mấy căn lều hắn đi tới một căn lều khá nhỏ, có phần khác với những căn khác, nơi trước cửa có một thiếu nữ đang ngồi, tiếng sáo kia ắt hẳn là do nàng ta thổi rồi, Trần Minh nhìn thấy nữ nhân trái tim liền xao động, đôi chân từ tiến lại gần nàng, khi cách nàng còn một đoạn hắn mới ho khan một cái rồi lên tiếng.

•Khụ khụ, nữa đêm canh hai cô em.. Ý, cô nương lại đi thổi sáo như vậy, chẳng hay có phải có chuyện buồn hay không....

Thiếu nữ kia nghe có tiếng người liền ngừng thổi sáo, nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn hỏi.

•Ngươi là ai...

Trần Minh trông thấy khuôn mặt nàng cả người nhảy cẫng lên, Như Hoa cô nương.. Sai rồi, nàng ta phải nói là đẹp chứ không phải xấu xa như ma giống vị tiểu muội của Tinh gia đâu, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng mà cũng thuộc hàng xinh đẹp, nhìn thấy thôi cũng đủ mê mệt. Trần Minh không đến gần nàng mà từ xa nói vọng.

•Ta chỉ là một người lạ, bị tiếng sáo của cô nương làm cho không ngủ được...

Nét mặt nàng nhìn hắn không chút gì quan tâm hờ hững nói.

•Ngươi không ngủ được thì liên quan gì đến ta chứ... “.

Trần Minh mép giật giật, cô nàng này đúng là khó gần, tuy vậy hắn vẫn mỉm cười thân thiện nói.

•Chỉ tại tiếng sáo của cô nương hay quá nên ta mãi nghe mà không ngủ được..

Nàng không trả lời mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn hắn có phần chán ghét. Nhìn ánh mắt đó của nàng trong đầu hắn chợt lóe lên một cảm giác, giống như rất chán ghét cuộc sống, mệt mỏi, cô độc.. Cảm giác này rất giống với lúc hắn chạm vào cây giáo, hắn không biết đó là gì thế nhưng dường như là hắn có thể cảm nhận được cảm giác, cảm xúc của những vật hay những người mà hắn chạm vào hoặc nhìn thấy. Trở lại với cô nương kia sau khi hí ngoách với Trần Minh thì bỏ vào trong lều rồi đóng sầm cửa lại, hắn đứng đó có chút tâm trạng hụt hẫng, thế nhưng chỉ là thoáng qua, dù sao hắn bị bỏ bê riết rồi cũng thành quen, hơn nữa hắn có một loại cảm giác rằng cô nàng kia dường như đang bị trầm cảm do bị ức chế quá lâu, tuy không nặng nhưng nó khiến thái độ của nàng ta đối với người khác không được tốt.

Nghĩ mãi vẫn thấy vô dụng, Trần Minh đem tâm tư xóa bỏ sau đó lại trở về lều mệt mỏi nằm xuống, không biết có phải là do vừa được ngắm gái xinh hay không mà hắn vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Vài ngày trôi qua, Trần Minh đã bắt nhịp cuộc sống ở đây, hằng ngày vẫn ra thao trường luyện tập, tuy rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn kiên trì cố gắng, không ngừng nâng cao thể lực, dù sao hiện tại hắn vẫn là phải cố mà sống tiếp, đi bước nào tính bước nấy vậy. Hắn bắt đầu lên danh sách cho tương lai, những việc cần làm để cuộc sống hắn tốt hơn một chút.

Hiện tại thì hắn đang cùng những người khác tập trung lại ăn uống, khu ăn uống của doanh trại là một khoảng sân rộng, nơi có đặt một căn bếp, mấy cái nồi lớn và hàng tá những cái bát sành, đồ ăn ở đây tương đối khó ăn, cơm thì cứng, thịt muối thì mặn, rau luộc cũng chẳng ngon, để ngốn hết những thứ này cần có một dạ dày tốt và một ý chí kiên cường. Cũng may là vừa ăn vừa ngắm gái xinh nên đỡ được phần nào, gái xinh ở đây không ai khác chính là cô gái thổi sáo trầm cảm mà hắn đã gặp mấy đêm hôm trước, nàng ta chính là con gái của bếp trưởng thuộc hỏa đầu quân, ngoài những cung tần mỹ thất trong hậu cung thì nàng ta là chính là nữ nhân duy nhất trong thao trường này.

Đang cố nhai cố nuốt thì bỗng dưng từ xa vang lên một cái âm thanh bán nam bán nữ.

--“ Triệu Bâng công tử tới......
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Cảm nhận thiên đia


Cái âm thanh bán nam bán nữ ý rất ư là quen thuộc, cái gọi là thái giám thì không có giọng nam nhân là thật, đúng kẻ đó là Tiểu A Linh một tên thái giám trong nội cung, là người hầu của đại công tử thiếu gia Triệu Bâng con trai độc nhất của đại đô đốc Triệu Sương.

Cái tên này là một tên ăn hại thứ thiệt, suốt ngày chỉ biết dựa hơi cha mình mà chạy khắp nơi quậy phá, gạ chịch gái xinh, làm ra vô số điều sằng bậy, ai ai cũng ghét, thật là xấu hổ cho cha hắn đường đường là một đại tể danh tiếng lẫy lừng lại sinh ra đứa con như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.

Trần Minh tất nhiên là chẳng ưa gì tên này, ngặt nỗi hắn ta vai vế to quá nên dù có ghét thì cũng chỉ biết ngậm mồm mà rủa thầm, Triệu Bâng hắn rất là mê mệt Hà Y Nhi, ngày nào cũng chạy đến đây dụ dỗ nàng riết nên ai thấy cũng thành quen, ngay cả Trần Minh cũng không ngoại lệ, tuy hắn có chút không vui khi bị cướp gái thế nhưng đành bấm bụng cho qua, tự nhủ “ đời còn dài gái còn nhiều “ bản thân không cần phải lo sau đó vùi đầu vào ăn cơm.

Người ta nói xuyên không luôn luôn hưởng phước, câu này đúng chứ không sai, tuy Trần Minh không có may mắn gì, không có thần công thần lực gì, cũng chẳng có sư phụ thần bí nào ghé ngang cho hắn một cái công pháp thượng thừa nào, đời mà, không đẹp như trong mơ, tuy vậy lão thiên cũng không quá vô tình khi cho hắn một khả năng đặc biệt, đó chính là cảm nhận thiên địa.

Cảm Nhận Thiên Địa là do Trần Minh tự gọi cho khả năng đặc biệt của mình, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc, cảm giác của một người khi nhìn vào ánh mắt của họ, hơn thế hắn còn có thể cảm giác được quá khứ, những điều đã từng trải qua của một vật, một con vật hay một người nào đó khi hắn chạm vào. Khả năng này tuy không lợi hại gì nhưng cũng giúp hắn phân biệt được những loại người khác nhau, cảm nhận những thứ mà người khác không cảm nhận được, từ đó có thể suy xét xem bản nên giao tiếp với ai.

Cái gọi là tay không tấc sắt, Trần Minh là một tên lính quèn, đến cả một cái binh khí tốt cũng không có, nếu ra chiến trận rất dễ bị người ta xiên một kiếm ngủm củ tỏi, với cái đầu của một sinh viên suất sắc ngành khoa học kĩ thuật như hắn mà không làm được gì thì phải xin lỗi bản thân rồi. Hằng ngày hắn là vẫn phải luyện tập ở thao trường, luyện tập rất vất vả có những ngày tưởng chừng sắp xỉu nhưng hắn vẫn vượt qua được, không những thế hắn còn lên danh sách những cách để vừa luyện tập vừa nâng cao thể chất của bản thân. Đêm về hắn lại mày mò với những thứ mà hắn tìm được ở nhà bếp “ Tiêu Diêm “.

Diêm Tiêu là tên gọi xưa của nitrat kali, một khoáng chất được tìm thấy tại nhiều vùng mỏ, nó là một chất dễ cháy và được sử dụng rộng rãi như một chất đốt trong thời xưa, diêm tiêu là thành phần quan trọng trong việc bào chế chất nổ đen, một loại chất nổ thông dụng có uy lực tầm trung, khi kết hợp với các bin có trong than củi và lưu huỳnh sẽ gây ra phản ứng nổ.

Với một học sinh khá giỏi hóa như Trần Minh thì chuyện làm ra chất nổ đen dễ như ăn bánh vậy, chỉ cần bỏ ra mấy đêm hắn đã tích góp được một khối thuốc nổ nặng bốn trăm cà gam, đủ để oanh tạc một vài túp lều nhỏ, cùng với một lượng lớn những gói nhỏ dùng để oanh kích một người đứng gần. Với điều kiện kỹ thuật sơ sài, việc tạo ra một khẩu súng hay một trái lựu đạn là đều rất khó khăn, hắn chỉ có thể làm ra những món sơ cấp dùng cho những tình huống quan trọng mà thôi.

Súng ống thời hiện đại được phát triển vô cùng rộng rãi và đa dạng, thế nhưng đối với Trần Minh bây giờ để sở hữu một khẩu như vậy thật là khó nhưng lên trời, bằng tất cả những gì mình có và trí tuệ cao hắn đã tạo ra một tiền thân của súng ống, một ống tre nhỏ được nịch chắc bằng những vòng sắt, bên trong có chứa một lượng lớn thuốc nổ, mấy chục viên sắt nhỏ được tạo hình sắc bén, tất cả được nén lại bằng sáp ong và được nối thêm một cái ống dài. Thứ này khá cùi bắp, sơ sài và chỉ bắn được một lần duy nhất, thế nhưng đó là lá bài chủ của Trần Minh lúc gặp nguy hiểm.

Thoáng cái vậy mà Trần Minh đã sống ở thế giới mới được một tháng, hắn đã sớm quen với nơi đây, từ cuộc sống đến những buổi luyện tập, với nếp sống đều độ hắn đã giảm thêm năm kí sau một tháng trời chịu đựng, vinh dự được trở thành một trong những tên nhẹ kí nhất binh đoàn thật là một vinh hạnh Lớn lao. Bộ dang gió thổi bay của hắn khiến người càng thêm xa lánh, không ai biết được tên này có bị bệnh truyền nhiễm nào không nữa, ai ai cũng ngại tiếp xúc với hắn trừ một người, chính là mỹ nữ Y Nhi.

Nàng sau một thời gian tiếp xúc với Trần Minh liền lộ ra sở thích quái đản, thích trò chuyện với một tên sida thời kỳ cuối như hắn. Vâng, họ còn tỏ ra rất hợp ý, đó là kết quả của một tháng trời thức đêm cua gái của Trần Minh, với khả năng cảm nhận thiên địa của mình hắn hoàn toàn có thể cảm giác được cảm xúc của nàng mà theo đó dễ dàng lấy lòng mỹ nhân, nàng đối với hắn đã ngày càng trở nên thân thiết, hắn là người duy nhất nghe nàng tâm sự, giãi bày, hắn thật sự giống như một người tỷ tỷ thân tình và nếu main biết chắc chắn sẽ ói máu mà ngất xỉu.

Trần Minh lúc này đang ngồi cạnh Y Nhi, tay nắm tay, mặt nhìn bầu trời đêm say đắm nói.

•Y Nhi này, muội có thấy ngôi sao đang lấp lánh kia không.

Y Nhi cũng ngẩn đầu nhìn theo ngón tay chỉ của hắn gật đầu đáp.

•Ưm, rất đẹp..

Trần Minh tiếp lời.

•Muội cũng xinh đẹp và tỏa sáng như vậy đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: cực lạc tiêu dao


•Huynh đó, luôn nói những câu ngon ngọt như vậy...

Hà Y Nhi khẽ mắng hắn một cái, tâm tư ngại ngùng, nữ nhân dù thế này hay thế khác vẫn là rất thích được khen a.

•Vậy muội có thích không...

Trần Minh hiền hòa cười, thần bộ đóng vai một người anh trai tâm lý cưng chiều em gái.

•Muội rất thích, chưa từng có ai đối tốt với muội như huynh cả, tất cả chỉ là lừa dối, ích kỷ, chiếm đoạt...

Nàng chán nản nói.

•Giờ thì có huynh đây, huynh sẽ luôn đối tốt với muội, cho muội mượn bờ vai để tựa vào, có chịu không.

Trần Minh dịu dàng nói.

•Cho muội mượn bờ vai.

Y Nhi ngỡ ngàng hỏi lại.

•Ừm...

Trần Minh gật đầu đáp.

Y Nhi không nói thêm lời nào lập tức tựa đầu vào vai hắn, đôi mắt nhắm lại như đang tận hưởng.

•Thoải mái, dễ chịu quá, muội chưa bao giờ được trải qua cảm giác này....

Y Nhi cảm thán nói.

Trần Minh tay khẽ vòng tay ôm lấy nàng, nàng không phản ứng mà còn nép sát vào hắn hơn nữa, tay nàng vòng qua ôm vai hắn, đôi môi nhẹ đặt lên má hắn.

•Muội vừa hôn huynh đúng không.

Trần Minh ngơ ngác nói, nội tâm rung động không thể tả, từ lúc bình sinh đến giờ đây là lần đầu tiên có một nữ nhân hôn hắn.

•Đúng vậy, huynh không thích sao.

Nàng ngạc nhiên hỏi lại.

•Không, ta ước gì nàng sẽ hôn ta thêm một lần nữa.

Trần Minh vẽ mặt ao ước nói, nàng nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi lại hôn hẳn hắn thêm một lần nữa.

•Muội có biết không, ta đang say trong men tình.. Nụ hôn của nàng khiến ta thật sự ngất ngây..

Trần Minh si dại nói.

•Dẻo mồm .

Nàng khẽ chỉ tay lên mặt hắn rồi mắng.

•Thế nhưng nàng có biết rằng có một nụ hôn còn say đắm hơn, ngọt ngào hơn không.

Trần Minh say mê nhìn vào mắt nàng và hỏi.

•Muội không biết, nụ hôn đó nó như thế nào.

Nàng ngẩn mặt nhìn hắn mà khe khẽ lắc đầu.

•Muội, nhắm mắt lại đi.

Trần Minh một giong ôn nhu đáp.

Nàng không nghi ngờ hắn, đôi mắt đẹp khẽ khàng nhắm lại, khuôn mặt trắng tinh giữa đêm khuya cứ như một vầng trăng hiền hòa. Trần Minh cúi đầu đem đôi môi đặt lên môi nàng, nàng kinh ngạc mở tròn mắt thế nhưng lại phát hiện ra hắn cũng đang nhắm mắt, nét mặt dịu dàng. Một cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng, máu huyết toàn thân như chạy ngược đổ dồn lên não, trái tim loạn nhịp, mạch đập liên hồi, chỉ nghe hơi thở ứ đọng ngay cổ, muốn thở cũng không nổi, hai đôi tay ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể không còn khoảng cách, bàn tay một hai lần chạm vào nơi thầm kín nụ hôn đầu đời họ cứ thế dành trọn cho nhau.

•Mội có muốn cùng ta phiêu diêu chốn bồng lai, hưởng thụ cực lạc tiêu giao hay không.

Trần Minh đôi mắt say đắm hỏi.

•Nếu có một nơi như thế thì muội cũng muốn đến một lần.

Y nhi nét mặt đã ửng hồng, hơi thở dồn dập, nàng khẽ mơ màng đáp.

Họ lại tiếp tục hôn lấy nhau, quấn quýt như một đôi tình nhân, lưỡi tìm đến lưỡi, môi quyện vào môi, đôi bàn tay theo quán tính mà sờ mó khắp mọi, y phục xộc xệch.

•Aaa... Ưm.....

Từng tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng, Y Nhi lim dim tận hưởng cảm giác tê dại từ cái lưỡi ươn ướt của Trần Minh đang không ngừng liếm lên cổ mình, tay nàng ôm lấy tóc hắn mà nhàu, mà xoa khiến cho nó rối bù, bàn tay hắn len lói qua từng lớp vải để đặt lên cái bầu ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa, bóp, tận hưởng cái cảm giác đê mê, ngón tay khẽ véo lên cái đầu ti nhỏ nhắn làm nàng bất giác phải kêu lên “ Ưm “. Máu tình tăng dần, Trần Minh xổm người dậy mạnh mẽ vạch áo Y Nhi ra, bầu ngực nàng cũng theo đó mà lộ ra đung đưa trước mặt hắn, vưu vật, thật sự là vưu vật, bầu ngực tròn trĩnh trắng tinh, da thịt mịn màng nổi lên vài sợi gân xanh, đầu ti nhỏ xíu hồng hồng điểm tô thêm vẽ đẹp mê người kia, Trần Minh thèm khát chỉ muốn há miệng thật to để ngậm trọn cả một bầu, lưỡi hắn cọ quét lên từng cm, ngọt ngào đến tận tâm trí, hắn còn tham lam dùng bàn tay kia để mà không ngừng nắn bóp, mân mê bầu ngực còn lại của nàng, nàng đê mê co giật, tay không tự chủ mà quơ quào khắp nơi, miệng cứ rên rỉ những âm thanh vô nghĩa. Được nước lấn tới, Trần Minh không ngần ngại kéo tuột luôn cả cái váy của nàng, một nhúm lông tơ hiện ra ở nơi sâu thẳm, một vòng cung tuyệt mỹ, tựa như đồi cỏ thần tiên chỗ ẩn chứa con Suối thần tiên, như kẻ đường xa khát nước hắn vụp mặt vào mà liếm lấy liếm để, không bỏ sót dù chỉ là một giọt, cái lưỡi quỷ quyệt của hắn làm nàng tê tái không thể ta, từng cơn quằn quại cứ dâng trào kéo theo là sự tuôn tràn của d*m thủy nhiều đến mức làm ướt cả mặt của Trần Minh, nàng càng rên càng lớn, đôi tay bấu chặt đầu hắn như sợ hắn sẽ dừng lại. No say men tình, Trần Minh lảo đảo đứng dậy, hắn đem cái quần vải cởi ra, dương v*t được giải thoát bung lên bần bật, đỏ hỏn như hòn than, to gần bằng cổ tay, hung hăng vô đối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Phong hoa tuyết nguyệt


Trần Minh quỳ xuống, đem hai chân Y Nhi dạng ra hết cỡ, để lộ động tiên hớ hênh hồng phớt tuyệt đẹp mê người. Hắn giương mắt nhìn nàng một cái rồi đem dương v*t to bự của mình cắm thẳng vào trong. Y Nhi đau đớn la lên, máu bên trong ứa ra, trinh tiết của nàng đã bị Trần Minh lấy đi. Đau đến chảy nước... Mắt, Y Nhi nức nở trong giây phút đầu đời, Trần Minh thấy vậy liền cúi xuống ôm nàng thủ thỉ an ủi.

•Muội đừng sợ, đây chỉ là đau đớn ban đầu, lát nữa ta sẽ cho muội phiêu bồng chín tầng mây, trải nghiệm phong hoa tuyết nguyệt.

Nàng không có đáp lời nhưng nước mắt đã ngừng rơi, Trần Minh chuyển hông nhẹ nhàng, phải nói đây chính là lúc quan trọng nhất để đánh dấu xem đây có phải là nữ nhân của ngươi hay không, nếu mạnh bạo quá sẽ khiến cho nàng sợ, từ đó về sau thì đừng hòng mà chạm vào nhé, còn nếu mà mới vào mà ẻo thì ấn tượng ban đầu coi như teo. Trần Minh không chút nôn nóng cứ nhè nhẹ chuyển động mặc dù cái bên dưới đã sướng đến tê ra, đau đớn bên trong nàng bắt đầu giảm bớt, thay vào đó là cảm tê tê, ngứa ngáy, hiện tại thì nàng chỉ muốn kêu Trần Minh đâm thật mạnh mà thôi, thế nhưng muốn thì muốn chứ làm sao dám nói ra, Trần Minh thấu hiểu tâm ý của nàng, biết nàng đã đến lúc hứng tình, vì vậy hắn liền nhấp hông nhanh hơn, vài tiếng lách bách vang lên do hai người va chạm vào nhau.

•Aaa... Aaa.... Ưm.... Ưm... “.

Từng loạt âm thanh vô nghĩa phát ra từ miệng nàng, bên trong nàng nhóp nhép đâm thủy nhờn nhợt khiến cho dương cương của Trần Minh được bôi trơn từ đầu đến cuối, tay của hắn bấu chặt lấy hai bầu ngực của nàng làm nó đỏ lên, tay nàng giống như thừa thãi không biết bấu víu vào đâu cứ mơn trớn khắp người, ánh mắt lộ rõ sự khoái lạc, toàn thân uốn éo bất định.

Trần Minh tuy không có kinh nghiệm sex nhưng lúc sinh tiền hắn cũng khá rành rỏi mấy vụ jav hay hentai nên cũng có đôi chút hiểu biết, hắn có thể xác định được chỗ nào là điểm G của nàng khiến nàng rất nhanh đã lên đỉnh cao của khoái lạc, tay nàng bấu chặt vào cánh tay của Trần Minh, đôi mắt mở to, miệng cắn chặt, cổ họng ứ ớ không ngừng, Trần Minh cũng nhấp hông liên tục, hắn cũng đã đến lúc bùng nổ.

Bạch bạch bạch...

•Aaaaaaaaaa....

Cả hai người đồng loạt kêu lên, hai thứ bảo bối xuất tinh ào ạt, tràn ra ngoài như lũ lụt. Nét mặt hai người đờ đẫn vì mệt mỏi, trận quần vũ vừa rồi đã rút hết sinh lực của họ, Trần Minh nằm úp lên người Y Nhi thở hổn hển, khuôn mặt nàng toát lên vẻ thỏa mãn vô cùng, hai con người cứ thế trần truồng nằm đó, cũng may là không có ai nhìn thấy.

Một lúc sau khi cơn mệt qua đi Trần Minh liền ngồi dậy, hắn nhìn vào thân hình nõn nà của Y Nhi một lúc rồi mỉm cười nói.

•Nàng thấy thế nào, có phải rất tuyệt vời phải không..

Nàng nhẹ gật đầu một cái, sắc mặt đỏ lên dưới ánh mắt soi mói của hắn.

•Ta yêu nàng....

Hắn dịu dàng ôn nhu nói.

•Ta, ta cũng yêu huynh, nhưng...

Nàng lưỡng lự trả lời, đang nói nữa câu thì dừng lại không nói nữa.

•Nhưng sao..

Hắn nhìn thái độ của nàng khó hiểu hỏi lại.

•Chiến tranh còn đó, huynh thì chỉ là một người lính bình thường.. Chỉ sợ, chỉ sợ rằng một ngày nào đó huynh sẽ ra đi mà bỏ muội cô đơn một mình.

Nàng buồn bã nói.

•Ta biết, ta cũng không chắc được tương lai của mình, nhưng vì nàng, vì tình yêu của hai chúng ta, ta sẽ cố gắng hết sức mình, một ngày nào đó ta sẽ tạo ra thành tựu của riêng mình, đến lúc đó sẽ cùng nàng hưởng thụ hạnh phúc.. Được không..

Hắn với tất cả sự tự tin và bản lĩnh hào khí nói ra.

•Muội tin huynh.

Nàng gật đầu tin tưởng. Hai con người cứ thế bên nhau trò chuyện đến khi trời sáng.

............

Những chuỗi ngày bình thường của Trần Minh cứ thế diễn ra, ngày ngày vẫn ra thao trường luyện tập, đêm về không thủ thỉ, hú hí với Y Nhi yêu vấu thì đâm đầu vào chế tạo bom, hắn hiện tại có thể nói là một quả bom nổ chậm theo đúng nghĩa đen.

............

Cái gì tới thì cũng sẽ tới, ngày hôm nay sau khi thức dậy như thường lệ, Trần Minh cùng với bao người khác được triệu tập lại để nghe tuyên bố rằng ba ngày sau họ sẽ được ra chiến trường giết giặc, dấy lên sự hoang mang trong lòng Trần Minh, vậy là chuỗi ngày bình yên của hắn sắp kết thúc, thay vào đó là sự nguy hiểm tột cùng.

Quân vương không chính thức của tiền quân đội cùng với hoàng tử bước ra cổ vũ tinh thần cho các quân sĩ của mình, họ tuyên bố rằng họ sẽ chiến thắng trong trận này, bằng một sự hào hùng nhất, tất cả binh lính đều hô vang quyết thắng, duy chỉ có mình Trần Minh thì yểu xìu như cọng bún thiu.

Trong lúc hắn đang mặt nhăn mày nhó thì anh chàng hoàng tử điển trai, phong độ, đẹp trai khoai to bước ngang, bất chợt Trần Minh liền lên tiếng.

•E hèm, lòng lo lắng, tâm hoang mang thì cho dù có cố gắng mỉm cười cũng khó lòng che giấu được.

Hoàng tử đang đi ngang nghe hắn nói xong bỗng dừng lại, quay sang hỏi.

•Ngươi vừa nói gì...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Một chút đạo thuật bói toán


Trần Minh nghe Hoàng tử gọi mình mặt không chút động, bình tĩnh mà cung kính nói.

•Bẩm hoàng tử gọi thuộc hạ sao...

Hoàng tử không phản ứng gì bộ dạng nghiêm trang lạnh lùng gật đầu.

•Đúng, ngươi qua đây.

Trần Minh không chút chần chừ liền thoải mái bước qua.

•Thưa hoàng tử có chuyện gì.

Hoàng tử giữ nguyên sắc thái âm trầm đáp.

•Vừa nãy ngươi nói vậy, là có ý gì.

Trần Minh chẳng chút may động thản nhiên trả lời.

•Thuộc hạ chỉ là tiện miệng nói vu vơ, khiến hoàng tử để ý thật sự là thất lễ, chỉ là...

Nghe câu nói nữa vời của hắn hoàng tử có phần hiếu kỳ liền hỏi.

•Chỉ là thế nào.

Trần Minh làm ra dáng vẻ khó nói, chỉ hỏi nữa vực một câu.

•Chỉ là thuộc hạ có vài câu muốn nói, không biết là hoàng tử người có muốn nghe hay không.

Hoàng tử nghe vậy liền không chút do dự gật đầu.

•Ngươi cứ nói đi.

Trần Minh vẫn chưa mở miệng, nhìn qua ngó lại dáng vẻ đề phòng.

•Nơi này đông người, không tiện nói ra, hay là...

Hoàng tử là người thông minh, vừa nghe đã hiểu liền sải bước đi về một hướng không có người tụ tập, Trần Minh phía sau vui vẻ bước theo.

Đi đến một chỗ vắng vẻ hoàng tử liền quay sang hỏi.

•Giờ ngươi nói được chưa.

Trần Minh treo lên nụ cười thân thiện nói.

•Được rồi, được rồi... Nhìn người như vậy có phải là đang mang tâm trạng lo lắng bồn cầu, ý ý bồn chồn hay không.

Hoàng tử không có động tĩnh gì, vẫn cái khí độ đó hỏi.

•Sao ngươi lại nghĩ như vậy.

Trần Minh tủm tỉm cười, hắn vừa nói vừa cố tình lấn tới dùng tay chạm vào người hoàng tử.

•Ngươi làm gì.

Hoàng tử giật mình trước hành động sàm sỡ của Trần Minh, không tự chủ mà lùi lại, lòng thầm hoảng sợ tưởng rằng hắn là một tên biến thái định làm trò xấu xa với mình. Nếu Trần Minh biết được sẽ tức đến cắn lưỡi.

•Không có gì, ta chỉ muốn xem xét một chút..

Trần Minh thấy phản ứng của hoàng tử bèn rụt tay lại vô tội cười.

•Ngươi, ngươi xem xét chuyện gì, nếu ngươi mà còn tiếp tục ta sẽ cho người đem ngươi chém đầu.

Lời nói bình thường của hắn khi rơi vào tai của hoàng tử thì lại trở nên biến chất, biến thái vô cùng, hắn không khỏi lùi thêm một bước lên giọng đe dọa.

•Không, không hoàng tử hiểu lầm rồi, ta chỉ là xem xét một chút, ta tuy chỉ là một tên lính quèn, nhưng lúc ở quê nhà có theo một thầy bói học đạo, cũng thông thuộc một ít thuật đạo bói toán, nhìn hoàng tử chân mày căng cứng, miệng tuy cười như khóe môi thường xuyên giật giật, theo đó ta đón rằng người tâm trạng đang vô cùng lo lắng, sầu não, lý do người cố gắng tươi cười là vì không muốn khuấy động lòng quân, có đúng như vậy không.

Trần Minh thu lại bộ dáng, tinh tường phân tích tựa như một thầy bói thực thụ.

•Như thế thì sao, liên quan gì đến ngươi.

Hoàng tử giọng điệu lạnh nhạt nhưng bên trong dậy sóng không ít, Trần Minh nói mấy câu liền đánh trúng tâm tư của mình.

•Đúng là không liên quan đến thuộc hạ, thế nhưng ta có mấy câu muốn khuyên hoàng tử, Đông Câu rộng rãi trống trải, là chỗ thích hợp chiến đấu, thế nhưng nếu thật sự cảm thấy đấu không lại thì nên cho đại quân rút lui, phía đông có một khu rừng thưa có thể lẫn tránh, nếu tình huống nguy hiểm mong người vì đại cuộc mà chạy vào trong đó ẩn núp để bảo toàn tính mạng, đừng vì một phút hào hùng mà hủy đi tương lai.

Trần Minh ôn tồn nói, giọng điệu chân thành không giả dối.

•Ngươi nói như vậy là có ý vị gì...

Hoàng tử lông mày rung động, hắn nghe Trần Minh nói vô cùng có thâm ý, tuy nhiên vẫn cố tình giả vờ không quan tâm.

•Nói thật, ta vừa chạm vào hoàng tử liền đoán được đôi phần, trận chiến ba ngày sau quân ta yếu thế, binh lính ít ỏi, nếu tham chiến sẽ lành ít dữ nhiều, phụ thân người vì hào nhoáng nhất thời mà không chịu suy xét, ngươi khuyên can hết lời vẫn không ăn thua, vị vậy nên người mới ủ dột lo âu có phải như vậy không.

Trần Minh không chút giấu giếm nói toạc móng lợn hết ra, hắn lần này đã đem vận mệnh của mình ra để đánh cược.

•Ngươi, ngươi làm sao biết được những chuyện này.

Hoàng tử nghe xong kinh ngạc không ít, đây là điều tuyệt mật trong quân ngũ, chỉ có rất ít người biết đến, vậy mà một tên lính bình thường lại một lần nói hết không trật một cậu, điều này khiến hắn đối với người trước mặt sinh ra tâm đề phòng.

•Hoàng tử đừng sợ, ta có thể đem mạng sống của mình ra bảo đảm ta không phải là nội gián, những lời ta nói chính là lo lắng cho sự an nguy của hoàng tử, nếu người không tin ta có thể lập tức đem ta ra chém đầu thị chúng, Trần Minh ta có chết cũng không hối tiếc, chỉ là tâm vẫn không thể yên nghỉ được khi một người anh tài nhưng hoàng tử bị lâm vào nguy hiểm.

Trần Minh giọng như trung thần lo lắng cho bật quân vương nói.

•Ngươi nói là thật...

Hoàng tử dù sao cũng là một người trẻ tuổi, tâm tư chưa sâu, nghe những lời tận tâm của Trần Minh liền gạt bỏ nghi ngờ nói.

•Trời cao chứng giám những lời ta nói đều là sự thật, nếu như có nữa lời gian dối sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh chết không toàn thây, vạn kiếp bất phục.

Trần Minh giương tay chỉ lên trời thề độc.

•Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì.

Nghe Trần Minh nói vậy hoàng tử liền tin tưởng hỏi.

•Làm gì thì hiện tại rất khó nói, thế nhưng nếu hoàng tử cần thì thuộc hạ nguyện theo bảo vệ người, cùng vào siêu thị, à không vào sinh ra tử.

Trần Minh cúi đầu thuần phục.

•Ngươi có bản lĩnh gì mà đòi bảo vệ ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom