Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tường Hoa Năm Ấy

Chương 20


Tôi vừa uống một viên thuốc ngủ và đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của mẹ.

“Mày quên rằng mày vẫn còn một gia đình à?” bà nói, giọng nói vẫn cay nghiệt như xưa

“Không phải mẹ đuổi tôi ra ngoài sao?” Tôi thực sự không còn sức lực nào để tranh cãi với bà ấy.

“Vẫn còn đang đem chuyện của Kiều Sở ném lên đầu mẹ à? Mọi chuyện không phải đã kết thúc sao?"

“Mẹ, mẹ gọi điện đến chỉ để cãi nhau thôi sao?”

"Mày được lắm, mày, vĩnh viễn đừng trở lại, tự sinh tự diệt đi. Nếu có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến tao hết!”

Bà ấy cúp máy sau khi chửi rủa xong, giống như lâu lâu chỉ muốn xuất hiện để đâm cho tôi vài nhát rồi lại biến mất.

May mắn thay, thuốc ngủ bắt đầu phát huy dược tính, tôi cảm thấy toàn thân từ từ nhẹ đi, như đang bồng bềnh trên mây, điện thoại di động trượt sang một bên, như thể rơi vào gió.

Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi. Kiều Sở ơi, khi rời đi, em cũng cảm thấy nhẹ nhõm như vậy sao?

25

Sau khi Kiều Sở bỏ lại tôi mà rời đi, tôi rất ít mơ thấy em ấy, nhưng lần này em ấy đã tới thăm tôi. Em mặc đồng phục cấp 2, ngơ ngác đứng ở hành lang lớp học.

“Em đang nhìn cái gì vậy?”, tôi bước đến hỏi em

Kiều Sở quay đầu lại, khuôn mặt non nớt xanh mét. "Trời sắp mưa rồi, chị có ô không?"

“Đương nhiên,” tôi lấy trong cặp sách ra một chiếc ô gấp màu đen, “Nào, về nhà thôi.”

Nói được vài câu thì mưa đã rơi. Chúng tôi co ro dưới một chiếc ô và đi bộ ra ngoài cổng trường. Khi còn học cấp 2, em ấy đã có dáng người rất cao, cao hơn tôi cả một cái đầu. Một em tay cầm ô, nửa người chìm trong mưa.

“Sao em không bị ướt?” Tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục học sinh khô khốc của anh ấy.

"Chị, chị quên rồi sao? Em đã chết rồi mà."

Mưa to đến nỗi trên đường mờ mịt sương, không thấy rõ được gì. Kiều Sở đưa ô cho tôi, một mình đứng dưới mưa.

“Chị không có quên.”

"Chị có thể thừa nhận, nhưng em không cần trực tiếp nói như vậy.”

“Chị đừng có mà lừa em”

Kiều Sở cười ranh mãnh, vươn tay hứng lấy hạt mưa không rơi trên người mình

“Mưa gió tiếp theo sẽ càng lúc càng lớn, ô của chị rất nhanh sẽ không ngăn được nữa đâu."

“Vậy thì phải làm sao đây?” Tôi hoảng sợ nhìn xuống và thấy nước tích tụ ở mũi giày.

Kiều Sở đứng trước mặt tôi, trên trán còn có tóc mái thưa che đi đôi mắt.

“Đi thôi.” Kiều Sở trầm giọng nói, “Chị ở chỗ này làm gì, không đi liền chết chìm đó.”

Vừa dứt lời, sương mù tứ phía ập vào, chân tôi bỗng mất điểm tựa, mực nước chỉ ngập đến ống quần lúc nãy bỗng dâng lên đến cổ. Tôi hốt hoảng vùng vẫy, chiếc ô đã bị gió mạnh thổi bay tuột mất. Không ai có thể che chở cho tôi.

“Cứu…cứu tôi với!”

Tôi sặc nước, liều mạng nắm lấy tay Kiều Sở, nhưng chỉ bắt được trong hư không.

“Em không giúp được chị đâu” Xuyên qua màn mưa, Kiều Sở lo lắng kêu lên: “Chị cố gắng thoát khỏi nơi đó đi!”

“Chị không biết phải làm thế nào cả!” Tôi tuyệt vọng hét lên, liều mạng muốn trồi lên mặt nước, lại không thể chống cự bị một lực nào đó kéo chìm xuống.

Trong khung cảnh đường phố mờ ảo phía xa, một người cầm ô bước ra, càng lúc càng gần, dung mạo có thể thấy rõ.

“Thời Thịnh”

Tình trạng thiếu dưỡng khí ngày càng gay gắt, khát khao sống sót khiến tôi vô cùng muốn bắt lấy Thời Thịnh, nhưng ngay khi những đầu ngón tay sắp chạm vào anh, tôi đột nhiên dừng lại.

Con người của anh sạch sẽ như vậy, không có vết nhơ nào, không có bí mật nào, nếu tôi chạm vào anh, chẳng phải sẽ kéo anh vào vòng xoáy chết người này sao?

Trong một khoảnh khắc, Thời Thịnh tay cầm chiếc ô và đi qua tôi một cách bình tĩnh. Nước sắp tràn qua đỉnh đầu, dường như không còn cơ hội thoát thân.

"Chị," giọng nói của Kiều Sở vang lên bên tai, "Bảo trọng nhé."

Ngay lập tức, xung quanh chìm vào bóng tối, tiếng mưa vẫn tiếp tục và thế giới tràn ngập nước.

Tôi tỉnh dậy vì ngạt thở, tim đập nhanh bất thường và đầu đau như búa bổ. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, chiếc áo sơ mi mới thay đang treo trên mắc áo, Thời Thịnh đã về rồi.

Tôi khó chịu dựa vào đầu giường, đồng hồ chỉ mười giờ tối, thời gian ngủ do thuốc duy trì lần này trở nên ngắn hơn.

Tiếng nước ngừng hẳn, chẳng bao lâu, Thời Thịnh mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình bước ra ngoài với mái tóc ướt sũng.

“Em dậy rồi à.” Anh ngồi xuống cạnh giường.

Tôi cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình: "...Sao anh không sấy tóc?"

"Không sao, một lát nữa sẽ khô thôi mà."

Tôi cau mày đẩy anh: "Đi sấy tóc đi, anh không cẩn thận sẽ bị đau nửa đầu đó.”

"Rồi rồi, để anh đi!”

Trong phòng tắm có tiếng máy sấy tóc, mơ hồ có thể nghe thấy Thời Thịnh ngâm nga, hình như tâm trạng anh rất tốt.

Cổ họng tôi khát khô, muốn ra phòng khách lấy cốc nước, chiếc điện thoại đang cắm sạc bên cạnh rung lên hai cái liên tục, tôi không thèm nhìn lấy cầm lên, vuốt mở khóa màn hình.

Mãi cho đến khi giao diện WeChat hiện lên, tôi mới biết mình đã cầm nhầm điện thoại, đó là điện thoại của Thời Thịnh.

Nội dung tin nhắn là hai bức ảnh do mẹ Thời gửi đến, một là ảnh chụp tập thể trong bữa tiệc tối, Thời Thịnh và một cô gái được bố mẹ vây quanh và đứng ở giữa.

Bức còn lại được chụp từ một bên, trong ảnh, Thời Thịnh cười nhạt và đang nói chuyện với cô gái. Cô gái trông dịu dàng và quyến rũ, chỉ một bức ảnh thôi cũng có thể thấy được khí chất vô cùng tốt, được bồi dưỡng bởi một gia đình hoàn mỹ.

Tôi kinh ngạc tắt bức ảnh đi, ánh mắt lại rơi vào phía trên bức ảnh, một vài đoạn hội thoại cách đây 20 phút.

"Lục Dao Dao đối với con có ấn tượng rất tốt, con bé sớm muộn gì cũng sẽ trở về nước hẳn luôn, có thời gian con để tâm liên lạc nhiều hơn đi nhé."

“Chú Lục lần này giới thiệu cho công ty một dự án rất hay, ba con và chú đều đã già, con cũng nên hiểu chuyện rồi, để người lớn cũng an tâm chút.”

Thời Thịnh phản ứng cực kỳ đơn giản, chỉ có hai chữ: "Con hiểu.”

Giao diện trò chuyện đột nhiên di chuyển trở lại và mẹ Thời đã gửi một bình luận về hai bức ảnh vừa rồi.

"Mọi người đều nói nhìn hai đứa con xứng đôi lắm”

Tôi đặt điện thoại về chỗ cũ, không lâu sau, Thời Thịnh lại từ phòng tắm đi ra, dựa vào cửa cười hỏi:

“Ăn dâu không em?”

Tôi nhìn thấy có thêm hai chiếc giỏ chứa đầy dâu tây trên bàn cà phê trong phòng khách.

“Anh mua ở đâu vậy?”, tôi hỏi

"Chú Lục gửi tới, chú ấy có một trang trại ở ngoại ô, chú thích dâu tây nhất, nên cũng trồng ở đó. Anh đã chọn một ít dành về cho em.”

Thời Thịnh đến gần, "Không biết có ngon không, để anh rửa cho em nhé?"

“Tối nay không phải chỉ có ba mẹ anh thôi sao?” Tôi giả vờ thản nhiên hỏi.

Tay Thời Thịnh khựng lại trong chốc lát, rất nhanh trở lại tự nhiên: "Ừm, anh cũng mời chú Lục, dù sao chú ấy cũng là bạn cũ của ba mẹ anh, chú ấy vẫn luôn chăm sóc, hướng dẫn anh rất tốt.”

“Còn ai nữa không anh?”, tôi lại hỏi

“… Hết rồi, còn có ai được nữa?” Anh cầm cái rổ lên, quay người vào bếp.

Dâu tây tại trang trại rất to, có màu đỏ tươi nhưng khi cắn xuống không có mùi thơm.

“Dâu trái mùa, dâu mọc vào mùa đông sẽ càng ngọt hơn.”

Thời Thịnh lấy một quả nhét vào miệng, “Em còn muốn ăn nữa không, để anh rửa thêm nhé?”

Tôi lắc đầu.

Thời Thịnh trực tiếp ngồi trên sàn nhà, duỗi chân khều cái thùng rác, lần lượt rút lá của những quả dâu tây đã rửa sạch rồi bỏ lại cái đĩa thủy tinh cho tôi.

Tóc anh vừa được sấy khô, cảm giác mềm mại khiến người ta muốn chạm vào. Lòng tôi chợt mềm lại.

"Thực ra cuối xuân đầu hè là mùa dâu tây trưởng thành tự nhiên, hiện nay hầu hết dâu tây đều được trồng trong nhà kính", tôi nói.

"Khi còn nhỏ, gia đình em không bao giờ cho phép em mua dâu tây vào mùa đông, nói rằng đó là đều dùng thuốc. Nhưng không biết từ khi nào mùa hè có càng ngày càng ít dâu tây, mùa đông hầu như đã thành tiêu chuẩn.”

"Dâu tây chín tự nhiên bây giờ rất khó tìm." Thời Thịnh rút bỏ hết lá dâu tây, "Nhà kính có thể thông qua các biện pháp kỹ thuật ảnh hưởng đến sự phát triển, dâu tây càng to thì càng ngọt, bán càng chạy hơn.”

“Ừ,” tôi gật đầu, nhìn quả dâu hồng hào trong tay, “Có đôi khi, kết quả do con người can thiệp còn tốt hơn là để thuận theo tự nhiên.”

“Mặc dù đó là thực tế nhưng mà nghe em nói cứ kì quái sao đó”, Thời Thịnh ngẩng đầu cười nói.

Tôi đang nhìn anh nhưng trước mắt tôi chỉ toàn là hình ảnh Thời Thịnh đứng cùng Lục Dao Dao đang nhìn tôi.

“Thời Thịnh, ngày mai em muốn về Nam Thành một chuyến.” Tôi quay mặt đi, không nhìn nữa.

“Về nhà sao?” Giọng anh có vẻ ngạc nhiên, “Vậy mẹ em……”

"Còn có một ít giấy tờ, em muốn thu gom mang theo bên người, dù sao cũng sẽ có lúc cần đến.”

26

Mùa thu qua đi, gió lạnh dần thổi đến, một năm chớp mắt đã qua đi.

Thời Thịnh bắt đầu thu dọn hành lý cho chuyến công tác ngày hôm sau, sắp đến cuối năm, anh muốn cùng chú Lục đi thăm một đối tác quan trọng ở nơi khác.

“Em chuẩn bị xong chưa, mang đủ đồ cần thiết chưa em?”, Thời Thịnh hỏi tôi.

"Em chuẩn bị xong rồi, em cũng chỉ đi có hai ngày, hành lý cũng không nhiều."

"Một người đi về phía Bắc, người kia lại xuôi về phía Nam. Tụi mình giống đang đi du lịch riêng quá nhỉ?”

Tôi nói với Thời Thịnh rằng gần đây có một sự kiện nghệ thuật rất hay ở Hồng Kông và tôi đã bàn với các bạn cùng lớp để đi cùng nhau.

"Đây là du lịch sao? Anh thì đi công tác, còn em thì đi học, là đi học đó.”

Vừa dứt lời, Thời Thịnh đã vòng tay ôm lấy eo tôi.

“Sao vậy?”

Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai, đáy lòng tôi tê dại ngứa ngáy

“Chúng ta chưa từng xa nhau như vậy.” Thời Thịnh vòng tay hơi siết chặt, ngữ khí mơ hồ mà khiêu khích

“Đột ​​nhiên anh không muốn đi chút nào nữa.”

Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh và hôn anh. Đêm nay quấn lấy nhau đã lâu, cằm anh cạ vào thái dương tôi, hai người cơ hồ muốn hòa vào trong cơ thể đối phương.

Cuối cùng cũng có một đêm tôi không cần gắng sức, không cần dùng thuốc cũng có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại trời đã sáng, quay đầu lại, Thời Thịnh vẫn đang ngủ say, lông mi dài che mắt khẽ run.

Tôi nhẹ nhàng xuống giường, vào bếp làm chút đồ ăn sáng. Khi Thời Thịnh tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng, trên bàn ăn đã có hai tô mì bốc khói nghi ngút.

Đơn giản chỉ là súp gà, mì hảo hạng tươi mát, trứng và cải xanh được cho thêm vào.

“Sáng nay đãi ngộ của anh tốt quá nhỉ”, anh bất ngờ ngồi xuống.

“Cô giáo từng dạy em, trước khi đi xa nhất định phải ăn một tô mì.” Tôi đưa đũa cho anh, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống.

"Kỳ nghỉ đông sẽ kéo dài một tuần, chờ đợt thực tập ở công ty bớt bận, anh sẽ cùng em quay lại Nam Thành." Thời Thịnh vừa nói vừa ăn mì.

“Trở về Nam Thành, em có thể đi đâu?” Tôi nhàn nhạt nói: “Đến nhà anh?”

Liếc nhẹ qua khóe mắt tôi cũng có thể thấy động tác của Thời Thịnh khựng lại vài giây.

"Lần trước em trở về, anh còn tưởng rằng..." Lời nói bị anh nuốt trở vào, dừng một chút anh lại nói: "Hay là, anh đặt trước cho em một phòng khách sạn nhé?”

“Anh lo lắng gì vậy, em chỉ đùa thôi. Chỉ là em không thể ở nhà với mẹ được nữa, chắc là em sẽ quay lại nhà của ông bà ngoại ở ngõ Tam Khâu vậy. Trước mắt cứ vậy đi "

Tôi cầm tô lên và chạm nhẹ vào tô của anh ấy

"Chúc cho chúng ta lên đường bình an."

Khi anh đang ăn miếng cuối cùng, điện thoại của anh đổ chuông.

"Anh phải đi rồi, tài xế đang ở dưới lầu."

"Em tiễn anh.”

Thời Thịnh hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề, trên người là một bộ âu phục cùng giày da, cà vạt màu lam sẫm hoa văn đậm, thấp thoáng dáng vẻ phóng khoáng của chàng thiếu niên tuấn tú đạp xe qua biển trước đây.

Chàng thiếu niên ấy giờ đây đã có chút sắc bén cùng trầm ổn. Trong một vài năm nữa, con đường anh đi chắc chắn sẽ rực rỡ hơn rất nhiều.

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Trước khi đi, anh soi gương kiểm tra mình

“Có gì không ổn sao em?”

“Rất ổn” Tôi mỉm cười, “Nhìn anh hôm nay thật giống như được gặp lại anh trong tương lai vậy.”

Dưới lầu, một chiếc xe thương mại màu đen chậm rãi rời đi, tôi nhìn nó biến mất ở ngã tư.

Gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Việt Ninh, sau đó quay người lấy từ trong phòng chứa đồ ra hai chiếc vali lớn đã chuẩn bị sẵn từng món đồ.

Có một chiếc túi trong suốt đựng tài liệu ở túi lưới bên trong của vali, tài liệu trên cùng có ghi "Giấy chứng nhận thôi học" - tôi đã giấu nó trong túi kể từ khi nhận lại từ Phòng Giáo vụ của trường một tháng trước.

Khi tôi nhận được cuộc gọi của Kiều Việt Ninh, tôi vừa sắp xếp xong một số việc cuối cùng.

“Có cần cô lên giúp con không?”

“Không cần, con tự làm được ạ.”

Sau khi cài khóa dây kéo, tôi đẩy hai chiếc vali lên, quay người lại và đối mặt với sự trống trải của cả căn phòng.

Bàn ăn rất sạch sẽ, hai giờ trước Thời Thịnh ngồi vào bàn, ăn xong một bát mì.

Trên bàn cà phê có một cặp kính gọng mỏng mà Thời Thịnh thỉnh thoảng đeo, tối hôm qua anh ngồi trên sô pha gọi điện thoại để liên lạc với công việc nên đã tháo nó ra và để lại ở đó.

Ngay cả nơi tôi đang đứng bây giờ cũng là nơi anh ấy đã ôm tôi trước khi rời đi.

Vô số ngày đêm nhanh chóng hiện ra trước mắt, thời gian như gió lớn, đẩy người ta đi về phía trước, vĩnh biệt không để lại dấu vết.

Trước cửa căn hộ, người lái xe đã đợi sẵn lấy hành lý từ tay tôi. Kiều Việt Ninh ra khỏi xe và ôm tôi thật chặt.

"Yên tâm đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Xe đang trên đường đến sân bay, Thời Thịnh gửi tin nhắn báo sắp lên máy bay, tôi chỉ đáp lại một chữ "Ừ”.

"Sau khi ổn định ở Paris, chúng ta sẽ đến miền Nam nước Pháp nghỉ dưỡng, mùa đông ở Nice nhiệt độ vừa phải, mùa hè lại quá nóng." Kiều Việt Ninh nhiệt tình chia sẻ kế hoạch sắp tới với tôi.

"Con yêu, con tin cô đi, con sẽ sớm tìm được cuộc sống mới ở đây thôi!”

Tôi không trả lời, chỉ im lặng quay đầu sang chỗ khác.

Ngoài cửa sổ, khung cảnh xưa cũ đang nhanh chóng lùi xa, thành phố quen thuộc chầm chậm trôi vào một vùng kí ức nào đó trong tôi. 
 
Chương 21


Hàng người xếp hàng chờ xuất cảnh ở sân bay rất dài, đám đông di chuyển chậm chạp. Kiều Việt Ninh đang nói về việc sắp xếp điều trị và đăng ký nhập học cho tôi sau khi đến Pháp.

Tôi không thể nào tập trung nghe nổi, đôi mắt của tôi luôn vô thức trôi về hành lang phía sau.

Thậm chí đến lúc này, tôi vẫn nghĩ, nếu bây giờ tôi quay lại, liệu mọi thứ có còn như cũ?

Thời Thịnh nhắn tin báo bình an.

“Đã hạ cánh an toàn, mọi chuyện vẫn ổn. Bây giờ anh trên đường đến khách sạn, sau đó sẽ chuẩn bị gặp khách hàng."

"Khách hàng buổi chiều quan trọng hơn, buổi tối anh còn một buổi tiệc giao lưu. Có thể sẽ có lúc không kiểm tra được điện thoại. Anh sẽ cố gắng gọi lại cho em nhanh nhất có thể nhé.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ về nội dung để trả lời anh, dùng đầu ngón tay sửa đi sửa lại, cuối cùng lại xóa từng chữ một.

Từ bao giờ mà anh ấy lại có thói quen báo cáo hành trình của mình với giọng điệu thận trọng như vậy?

Chẳng lẽ là lúc anh ấy xin lỗi khách hàng mà tôi lại nổi giận?

Chẳng lẽ là lúc tôi điên cuồng gọi điện tra hỏi anh ấy mà anh ấy không thể trả lời tôi ngay được?

Thời Thịnh không bao giờ nhắc lại chuyện cũ, những thay đổi nhỏ nhất đều được anh giấu hết trong lòng, nhưng tôi biết, người bị hành hạ không chỉ có mình tôi, Thời Thịnh của tôi cũng đang dần suy sụp.

Anh ấy trước đây không như thế này và anh ấy không nên tiếp tục như vậy nữa.

Có người chạm vào cánh tay của tôi, tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện phía trước trống không, nhân viên sân bay đang vẫy tay với tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và bước đi.

28

Điểm dừng đầu tiên của chuyến bay là Hong Kong, thời gian quá cảnh bị kéo dài gấp đôi do chuyến bay thứ hai bị hoãn. Kiều Việt Ninh không thể ngồi yên, vì vậy cô ấy khăng khăng kéo tôi đi khắp thành phố dạo chơi.

"Nhưng mà con không có giấy thông hành Hồng Kông và Ma Cao."

“Bé ngốc này” Cô giơ vé máy bay chặng tiếp theo lên, “Với cái này, con có thể ở lại 7 ngày mà không cần giấy thông hành!”

Chiếc taxi màu đỏ chở chúng tôi trên con đường nhấp nhô và gồ ghề. Những tòa nhà cao chót vót và dày đặc cùng những ngõ hẻm đầy màu sắc dọc đường.

Mẹ tôi luôn cho rằng đi du lịch rất lãng phí thời gian nên tôi và Kiều Sở rất ít có cơ hội được đi đâu xa. Chúng tôi chỉ biết về thành phố này qua trí tưởng tượng phong phú của chính mình và phim ảnh.

“Đừng nói với cô là nơi xa nhất con từng đi chỉ là thành phố mà con đến học đại học nhé” Kiều Việt Ninh não nề

“Con nói sớm một chút thì cô đã có thể đổi vé để ở lại Hồng Kông thêm hai ngày rồi.”

“Chúng ta đi đâu bây giờ ạ?” Tôi hỏi rồi nhanh chóng tìm kiếm tên một số địa điểm nổi tiếng ở Hồng Kông.

Cảng Victoria? Đỉnh Victoria? Mong Kok?

"Đi nơi nào có thể trải nghiệm được phong tục tập quán cùng văn hóa ở đây là tốt nhất”

Xe taxi dừng lại ở lối vào một con hẻm đổ nát, cửa vừa mở ra, mùi khói dầu mỡ và mùi rau xào cùng lúc tràn ngập trong không khí.

Trong những con hẻm chật hẹp, các quán ăn mở từ đầu đến cuối, rất đông khách, trước khi màn đêm buông xuống, chỗ ngồi ngoài trời đã dần bị lấp đầy.

Bếp liên tục xào, dọn lên bàn các món ăn bốc khói nghi ngút, gia đình ba người của gia chủ như ba con quay đang quay thật nhanh giữa bếp và thực khách.

Kiều Việt Ninh gọi một bàn các món ăn.

“Cảm giác thế nào?” cô hỏi.

“Ngon lắm ạ.” Tôi nghịch đồ ăn trong bát, nhưng thực ra sức ăn của tôi rất kém.

Cô cười: "Ý cô là, "chạy trốn" cảm giác thế nào? Nhìn đi, cũng không khó, không quá tệ đúng không?”

Không khó sao? Bay từ thành phố này sang thành phố khác trong vài giờ, rồi băng qua đại dương, một kế hoạch tưởng chừng không bao giờ thành sự thật vài tháng trước.

Tôi lắc đầu: “Khó, thật sự là quá khó”.

“Lần khám bệnh cuối cùng của con như thế nào?”

"Vẫn như cũ, không tệ đi nhưng không có tiến bộ đáng kể gì ạ."

“Xung quanh con có quá nhiều yếu tố gây nhiễu, không tốt cho quá trình hồi phục của con.” Kiều Việt Ninh đặt một bát canh gà trước mặt tôi

“Cô cũng có những người bạn từng bị trầm cảm, sau này họ nói rằng nắng ở miền nam nước Pháp tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào.”

“Đến Pháp rồi có thể không đi bệnh viện không ạ?”

"Không được, vẫn là nên đi bệnh viện theo dõi”

Sắc trời càng ngày càng tối, đèn đường bật sáng, quán xá chật ních người, tiếng Quảng Đông xen lẫn tiếng Anh, mùi thức ăn lẫn với mùi nước hoa, màn đêm càng thêm náo nhiệt.

Sau khi bị bệnh, tôi rất ít khi đến chỗ đông người, phần lớn thời gian tôi chỉ nhốt mình trong căn hộ. Đột nhiên xung quanh tôi đầy pháo hoa, tôi không cảm thấy khó chịu mà ngược lại, tôi cảm thấy khung cảnh trước mắt có một vẻ đẹp quyến rũ mờ ảo khó tả.

Tôi bắt đầu đồng ý với câu nói của Kiều Việt Ninh rằng đôi khi thay đổi môi trường cũng giống như thay đổi cuộc sống.

“Nơi này có nổi tiếng không ạ?", tôi hỏi.

"Có nhiều nơi ở Hồng Kông nổi tiếng hơn thế này."

"Vậy tại sao cô lại đưa con đến đây?"

“Con nhìn thấy tòa nhà kia không” Kiều Việt Ninh rót cho mình một ly bia, chỉ chỉ về phía đầu ngõ.

“Hai mươi năm trước cô từng sống ở đó.”

Tôi nhìn theo tay cô, chỉ cách con phố đổ nát và sống động này vài chục mét, một số tòa nhà chọc trời sừng sững nguy nga. Dưới những tòa nhà cao tầng chói lọi, những khu chung cư cổ kính lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.

Đô thị phồn hoa và khu dân cư lụp xụp đan xen vào nhau, sinh ra cảm giác chia cắt không thể phớt lờ.

"Nhiều năm trước, cô ở Hong Kong trong ba tháng để tìm kiếm cơ hội việc làm. Cô còn không đủ tiền để sống ở một nơi tốt. Chỉ dám thuê ngắn hạn một căn phòng nhỏ hẹp trên tầng sáu ở đây.”

"Mỗi lần đi qua con đường này, cô luôn thèm thuồng vì mùi thức ăn nhưng giá cả ở Hồng Kông quá đắt đỏ và cô thì không có nhiều tiền. Cô chỉ có thể gặm cắn từng miếng bánh mì giảm giá được bán trong siêu thị... những ngày ấy nhìn lại như mới hôm qua.”

Trong lúc nói chuyện, ly của Kiều Việt Ninh đã uống cạn mấy lần, cô mở lon bia lại rót, bọt dày đặc nổi trên mép ly giống bọt sữa.

"Thế còn cơ hội việc làm thì sao ạ? Nó có suôn sẻ không?" Tôi hỏi, nhìn chằm chằm vào bong bóng đang biến mất.

“Ha ha, chẳng những không suôn sẻ mà còn bị đả kích lớn, thiếu chút nữa từ bỏ vẽ tranh.” Cô nhẹ giọng hờ hững nói.

“Khi đó còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Bị một ông lớn trong giới khinh bỉ trước công chúng, cô thực sự cảm thấy mình không còn tương lai nữa."

"Loại cảm giác đó có thể nghiền nát một người, khiến cô đứng trên nóc tòa nhà hóng gió, thực sự đã thoáng nghĩ đến việc nhảy xuống."

Nghe đến đây, bàn tay cầm ly rượu của tôi run lên bần bật.

"Ồ, nhưng mà nhìn này, cô vẫn ở đây mà."

Cô ấy nghiêng người và choàng tay qua vai tôi. Chúng tôi cùng nhìn lên mái nhà nơi cô ấy đã lang thang những đêm đó.

"Sau đó xảy ra chuyện gì ạ? Điều gì đã giữ chân cô lại?”

“Thật tình cờ khi cô đang quay cuồng trong cơn mê, đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Việt Lý. Hôm đó giọng anh ấy đặc biệt vui mừng.

“Anh ấy gọi để báo tin mừng rằng cô con gái nhỏ của anh đã chào đời, rằng anh đã thật sự trở thành một người cha rồi.”

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Kiều Việt Lý trong mắt có ý cười, khóe mắt đã có chút ướt át.

"Anh ấy hỏi cô ở Hong Kong có ổn không, cô nói không sao. Anh ấy hỏi cô có bị cảm không, giọng mũi của cô rất nặng. Anh ấy lại hỏi cô đang ở đâu mà sao xung quanh lại có nhiều tiếng ồn vậy.”

“Cô chỉ có thể nghẹn ngào nén đi tiếng khóc, im lặng một lúc, cuối cùng anh nói: “Hôm nay là sinh nhật của em gái yêu quý nhất của anh, em có thể giúp anh tìm một nhà hàng tốt để tổ chức sinh nhật cho em gái anh không? Tiền ăn ngày mai anh sẽ chuyển lại cho em nhé.”

“Này, em nhớ phải ăn mì trường thọ nhé!”

Đây chính là khoảnh khắc kéo cô tỉnh lại từ cơn mê của mình.”

“Vậy cô có đi ăn mừng sinh nhật không?”, tôi hỏi

“Có chứ, đó là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của cô đấy!”, cô gật đầu nói.

“Năm đó sau khi cân nhắc kỹ thì cô không có khả năng chọn bất kỳ nhà hàng nào vì cô không có tiền, vậy nên cuối cùng cô đã chọn nơi này.”, cô gõ ngón tay lên chiếc bàn nhựa.

“Cô đã tùy tiện gọi một tô mì.”

Vừa dứt lời, nhân viên nhà hàng vội vàng đặt lên bàn một phần đồ ăn: "Há cảo tôm và mì hoành thánh, mời quý khách dùng."

“Cảm ơn nhé, A Quang.” Kiều Việt Ninh trả lời bằng tiếng Quảng Đông.

Cậu nhân viên trẻ tuổi ngạc nhiên: "Cô biết con ạ?”

"Đương nhiên, nhưng khi cô gặp con, con chỉ cao mỗi như vậy thôi."

A Quang ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai: "Xin lỗi cô ạ, thật tình thì mỗi ngày khách hàng tới lui thật sự quá nhiều ạ."

“Được rồi, con làm việc đi.”

Sau khi A Quang đi rồi, cô âm thầm nhăn mặt, “Cũng may thằng nhóc này không nhớ, lúc đó cô ăn cơm ở đây, vừa ăn vừa khóc như điên.”

Tôi bưng cho mình một tô mì, từng chút một nhét mì vào miệng, ăn rất chậm rãi. Kiều Việt Ninh đốt một điếu thuốc và lặng lẽ ở bên cạnh chờ tôi.

Đêm càng tối, trên các con đường và trong ngõ phố tiếng pháo hoa càng nhiều, tiếng tụ tập của đám đông như nước triều dâng, ánh đèn màu cam tỏa ra từ bốn phía, nhưng lần này cảm giác hoảng sợ như rơi xuống nước đã không còn xuất hiện nữa.

Tôi thậm chí còn nhớ đến những ngày cùng Thời Thịnh ngắm hoàng hôn trên biển.

Khói quanh đầu ngón tay Kiều Việt Ninh có mùi bạc hà dễ chịu.

"Năm đó chính con là người đã kéo cô khỏi bờ vực suy sụp, nên con đừng lo, dù chặng đường sắp tới này có gian nan đến đâu, cô nhất định sẽ bước cùng con.” 
 
Chương 22


Trên đường trở lại sân bay, bác tài xế mà chúng tôi gặp rất nói nhiều, anh ấy dùng tiếng Quảng Đông trò chuyện vô cùng vui vẻ với Kiều Việt Ninh.

Radio đang phát những bài nhạc xưa cũ, tôi ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì nghe thấy tiếng bác tài xế hào hứng giới thiệu: “Đây là cảng Victoria!”

Khung cảnh cảng Victoria vội vã trôi qua, vài chiếc thuyền buồm chậm rãi lướt trên mặt nước, bờ đối diện có rất nhiều tòa nhà cao tầng, đèn neon nhấp nháy.

"Bất kể khi nào tôi đến đây, tôi đều cảm thấy nơi đây đẹp như lần đầu tiên tôi đến vậy!" Bác tài xế thở dài từ tận đáy lòng, sau đó anh ta thoải mái phiêu theo điệu nhạc du dương từ radio.

Trong lúc chờ đèn đỏ, anh hỏi: “Các cô bay đi đâu?”.

“Paris.” Kiều Việt Ninh trả lời.

"Paris thật tuyệt, thủ đô của nghệ thuật. Các cô đi du lịch à?”

"Tôi đến làm việc và cô ấy đến để học."

"Cũng tốt, nhưng mà nhìn em gái nhỏ này có vẻ nhiều tâm sự lắm!”

Tôi mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt u sầu của mình trong gương chiếu hậu.

"Cũng đúng ha, đường đi học lại xa như vậy mà." Tài xế giọng điệu ôn nhu

"Em gái này, để anh dạy cho em một câu tiếng Quảng Đông nhé, “Cân nặng hơn mía, mọi việc suôn sẻ”

*Trong tiếng địa phương ở vùng Quảng Đông có câu nói “掂过碌蔗” - ngụ ý muốn chúc một người trở nên giàu có hơn và làm mọi việc suôn sẻ. Câu này thực mình không biết dịch sao cho đúng nên dịch thoáng chút, mọi người đừng chê nhé.

Tôi bắt chước và nói lại: "Ý nghĩa là gì ạ?

"Có nghĩa là chúc cho em tương lai tươi sáng và mọi thứ diễn ra tốt đẹp."

Khi đèn xanh bật sáng, tài xế đạp ga từ từ lái về phía con đường rộng và thẳng tắp.

30

"Con vui vẻ lên đi, con sẽ không sao đâu."

Lần thứ hai ngồi ở sảnh chờ, Kiều Việt Ninh lấy nước cho tôi.

“Con có ổn không đó?” Cô hơi lo lắng.

Tôi gật đầu, lấy trong hộp thuốc xách tay ra một viên thuốc, nhét vào miệng, uống nước rồi nuốt xuống.

"Hay con nghỉ ngơi một lát đi?"

Tôi đứng dậy nói: “Cô nghỉ đi ạ, chúng ta sắp lên máy bay rồi”.

“Kiều Vi” Kiều Việt Ninh ngăn tôi lại

“Cô biết chuyện này không dễ dàng, nhưng với tình hình hiện tại của con, con phải hiểu rằng con không thể chăm sóc người khác.”

"Cô yên tâm, con hiểu ạ.”

Tôi đã gọi cho Thời Thịnh hai lần nhưng anh đều không bắt máy.

Tôi đang đối mặt với bức tường kính khổng lồ của sân bay và trước mặt tôi là đường băng dài rộng. Có một số máy bay chuẩn bị khởi hành đang hoàn thành những bước chuẩn bị cuối cùng của mình. Hành khách lần lượt vội vã băng qua để lên chuyến bay của mình.

Thời Thịnh ơi, anh đang ở đâu?

Từ ngày quyết định cùng Kiều Việt Ninh rời đi, cảnh chia tay đã được tôi diễn tập hàng nghìn lần trong đầu, tôi cũng từng nghĩ đến việc trực tiếp nói với Thời Thịnh, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh ấy, dũng khí của tôi đều tan biến.

Đôi mắt anh sáng ngời, ẩn chứa làn gió xuân vô tình khiến tôi đắm chìm trong giấc mộng không muốn tỉnh lại.

Thời gian phải lên máy bay cuối cùng cũng đã đến, điện thoại trong tay tôi cuối cùng cũng run lên.

Tôi vội vàng cầm lên mà không thèm nhìn, trong lòng run lên: "... Alô, alô?"

“Sao giọng nghe lo lắng vậy, không thể nói chuyện được sao?” Người gọi là mẹ tôi.

"Có phải lần trước trở về, mày lại lục lọi ngăn tủ của mẹ không?”

“Đúng”

Tôi mừng vì mình đã uống thuốc trước để giờ phút này tôi lại một chút khả năng kiểm soát bản thân trong lúc choáng váng.

“Mang về đây, có biết làm mất giấy tờ phiền phức như thế nào không?” Bà sốt ruột nói

“Tối rồi mà mày còn ở đâu vậy, làm gì ồn ào thế?”

Đã có một hàng dài người xếp hàng chờ ở cửa lên máy bay bên cạnh, lại có một thông báo tìm người tình cờ được phát trên đài phát thanh.

“Con đang ở sân bay.” Tôi dần bình tĩnh lại.

"Sân bay?! Mày đi đâu? Mày định làm gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên bức tường kính tại sân bay

"Con muốn đến một nơi không có mẹ và cố gắng sống một cuộc sống bình thường một chút."

"Mày... cái gì?" Bà hoài nghi hỏi lại "Mày nói lại lần nữa?"

“Con cần những giấy tờ đó để làm thủ tục visa.” Tôi nói tiếp

“Xin lỗi mẹ, con mệt lắm rồi”.

“Con đi đâu vậy?” mẹ tôi dịu giọng

"Kiều Vi, trước đây mẹ có thể hơi nghiêm khắc…miễn là con ngoan ngoãn, mọi chuyện chúng ta đều có thể ngồi lại nói chuyện với nhau mà.”

"Ngoan ngoãn?" Tôi cười cười

"Mẹ, thế nào là ngoan ngoãn? Là chấp nhận bị theo dõi trong phòng, hay biến mình thành con rối để mẹ tùy ý điều khiển? Con không muốn trải qua những chuyện này nữa"

"Mày thì biết cái gì! Mày cho rằng mày có thể làm được gì?" Đúng như dự đoán, bà liền rất tức giận

"Mày rồi cũng giống như cái tên Kiều Việt Lý vô dụng kia thôi, cũng đều là phế vật! Khi đó tao không nên đồng ý cho mày học mấy cái vẽ vời đó, quá sai lầm. Hãy quay lại đây ngay lập tức!”

“Me, con sẽ không quay lại đâu.” Tôi bình tĩnh nói

“Mẹ biết không, mấy đêm nay con đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy ba và Kiều Sở có chung một kết cục. Có lúc ra ngoài con nghĩ, hôm nay liệu đã tới lượt con chết chưa? Ngày mai con có chết không? Con sợ rằng mình sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới này trong giây tiếp theo...... “

“Mẹ, tại sao mẹ chưa bao giờ cho con biết về tin ba đã chết?”

Điện thoại im lặng vài giây, mẹ tôi sau đó thăm dò: "Kiều Việt Ninh đã đến gặp mày sao?”

“Vi Vi, không được nghe lời con nhỏ đó! Chính tao đã là người nuôi mày lớn chừng ấy năm mà.”

“Nhà họ Kiều đã làm gì được cho mày? Kiều Việt Lý? Ba của mày cũng đã bỏ mày đi, bây giờ người nhà họ Kiều đến nói gì mày cũng tin à? Mày có bị ngu không?”

"Đúng, là con ngu ngốc, con đã giả ngu nhiều năm như vậy, để mẹ tin rằng con không biết lúc mẹ ly hôn đã nói với ba những gì, lại làm cho mẹ tin con không biết tại sao ông ngoại lại phải tức giận đến mức nhập viện!”

“Mẹ, ngay từ đầu mẹ đã không muốn có con phải không?”

[Ký ức của bảy năm trước chưa bao giờ bị thời gian vùi lấp, chỉ cần một chút xao động cũng có thể đưa tôi trở lại ngày tôi nấp sau cánh cửa nghe ba mẹ cãi nhau.

"Đây cũng là vì đứa nhỏ thôi, Kiều Sở ở lại với tôi, anh mang Kiều Vi đi."

“Học ở một ngôi trường nhỏ thì sao chứ hả Kiều Việt Lý, con gái anh rất thích hợp mà. Thay vì để nó bị sỉ nhục khi đến học ở Nam Thành thì chi bằng cứ để nó thoải mái lớn lên ở nơi nó muốn đi!”

“Còn Kiều Sở lại khác, tôi muốn dùng những nguồn lực tốt nhất để bồi dưỡng nó, một đứa thôi tôi cũng đã hết sức rồi.”

"Được, nếu anh nhất quyết muốn Kiều Vi ở lại Nam Thành, vậy tôi có điều kiện, từ nay về sau, anh đừng xuất hiện nữa. Con tôi sau này ít nhất sẽ có một người cha có thể chấp cho nó một đôi cánh rồng phượng để bay xa hơn, cao hơn.”

"Chỉ cần anh làm được, tôi vẫn sẽ đối xử với Kiều Vi bình đẳng, nhưng nếu anh không làm được, thì lập tức mang Kiều Vi theo bên người đi!”]

“Mẹ……” Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Mấy năm nay mẹ hành hạ con đủ rồi.”

“Được, được lắm, mày đi đi.” Bà cười lạnh, dần dần trở nên cuồng loạn

“Đi đi, đừng trở về nữa, sống chết ở bên ngoài không ai quản mày, cho dù mày có chết trong hồ để cho người ta vớt lên thì cũng không sao cả. Ba mày…”

Tôi cắt cuộc gọi và đưa số bà vào danh sách chặn.

Tôi rất chóng mặt, ù tai dữ dội, tôi dựa vào ghế và thở hổn hển. Có người đến gần tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi không thể nhìn rõ mặt họ nên chỉ có thể phát ra âm thanh và xin một cốc nước nóng.

Sau khi uống ly nước, lý trí tôi dần quay trở lại. Kiều Việt Ninh cũng đã nhận ra sự bất thường của tôi và đang chạy đến. Tôi giơ tay ngăn cô ấy lại vì cuối cùng Thời Thịnh cũng đã gọi cho tôi.

"Vi Vi, thật xin lỗi, lúc nãy anh đang ăn tối với khách hàng, điện thoại bị tắt tiếng, anh vừa trở về khách sạn liền gọi cho em ngay. Em sẽ không giận chứ? Xin lỗi em, anh không phải cố ý đâu…”

“Thật xin lỗi anh, Thời Thịnh, vì em mà anh đã biến thành một bộ dáng như vậy…”

“Em đang nói gì vậy chứ?” Thời Thịnh thở phào nhẹ nhõm

“Đúng rồi, chiều mai anh sẽ về, em khi nào về đó?”

Tôi nhắm mắt lại: “Em sẽ không về đâu”.

"Hả? Em định ở lại Hong Kong ăn mừng Tết Nguyên Đán à?"

"Không...em đã thôi học rồi, sau này em cũng sẽ không quay trở lại nữa.”

Phải mất một lúc lâu anh ấy mới hiểu rằng tôi không nói đùa.

"Chuyện xảy ra khi nào? Em giấu anh?" giọng anh run run mơ hồ

"Vi Vi, trước mắt em quay về đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp, được không? Nói cho anh biết anh làm chưa tốt cái gì, anh sẽ thay đổi cho đến khi nào em hài lòng thì thôi, có được không em?”

Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình. Thời Thịnh đối với tôi quá dễ dàng mềm lòng, cho dù tôi có xù lông nhím lên và đâm anh chảy máu bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh ấy vẫn có thể tiếp tục ôm tôi không quản thân mình đã đầy sẹo.

Tôi hiểu anh quá rõ, tôi còn biết chính xác cách để đánh vỡ hy vọng mong manh của anh.

“Thời Thịnh, đừng tỏ ra đáng thương như vậy nữa, anh không lừa tôi chứ?” Thái độ của tôi trở nên cay nghiệt vô cùng.

"Anh đã gặp Lục Dao Dao bao nhiêu lần, có cần tôi đếm cho anh không?"

"Không phải như em nghĩ đâu. Về Lục Dao Dao, anh—"

"Ai có thể đảm bảo sau này sẽ không có thêm một Lý Dao Dao, Vương Dao Dao nữa xuất hiện chứ.” Tôi ngắt lời anh

“Nhưng mà anh biết không, tôi sớm đã không quan tâm anh gặp ai ở bên ngoài hay ở cùng ai nữa.”

"Ngay cả rời xa anh cũng không khó như tưởng tượng của tôi."

"......Anh không tin."

“Nhưng anh cũng thấy rồi đó, chúng ta chính là như vậy.” Tôi nói dối ngày càng trôi chảy hơn.

“Vậy còn đêm qua và sáng nay…”

“Tất cả đều là một phần của cuộc chia tay.” Tôi tiếp tục thúc giục anh ấy, “Anh không cần để tâm quá đâu”

"Kiều Vi, đừng đùa nữa!"

Bên kia đại sảnh đã bắt đầu có người xếp hàng, Kiều Việt Ninh xách túi đứng lên khỏi chỗ ngồi, dùng ánh mắt thúc giục. Tôi gật đầu và cũng đứng dậy.

Những hành khách sắp lên chuyến bay nhanh chóng tập hợp lại, đài phát thanh mặt đất bắt đầu thông báo lên máy bay.

“Em thật sự sẽ đi đúng không?” Thời Thịnh hiển nhiên nghe được trong điện thoại

“Thật sự đi như vậy sao?”

“Tôi đi rồi, anh có hận tôi không?”

“Sẽ”, anh nghiêm túc nói.

“Được, vậy thì mong anh nói được làm được!”
 
Chương 23


Máy bay bay lên trời, dưới ô cửa sổ, ánh đèn thành phố càng lúc càng xa, rất nhanh trở thành một bức tranh ánh sáng mờ ảo.

Dược tính bắt đầu phát huy tác dụng, tôi dần chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh lại lần nữa, trời đã lờ mờ sáng. Trời lạnh quá nên tôi càng quấn chặt người trong chiếc chăn mỏng.

Màn hình ở ghế trước hiển thị đường bay, các hòn đảo nằm rải rác trên bản đồ và máy bay đang đi qua một vùng biển rộng lớn.

“Anh rất thích bay đêm, em có biết vì sao không?” Một cuộc hội thoại xưa cũ được cất sâu trong ký ức của tôi.

“Vì sao?” Tôi nghe thấy giọng nói trong ký ức của mình hỏi

"Nếu có cơ hội, em có thể thử nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lấy chăn che bớt ánh sáng cabin lại nhé.”

Tôi kéo chăn qua đầu và áp mặt vào cửa sổ. Đêm dài vô tận, trên mặt biển đầy sao, nhìn lên nhìn xuống, đốm sáng lấp lánh, giống như có thể lấy được một nắm "kim cương" trong tay.

"Khi máy bay du hành qua các vì sao, em sẽ cảm thấy vũ trụ hoang vắng và phức tạp, nhưng đôi khi nó sẽ trở thành một câu chuyện cổ tích thuần khiết nhất." Trong ký ức của tôi, Thời Thịnh dịu dàng nói.

Tôi ngả người ra sau ghế, đắp tấm chăn mỏng lên mặt, cố gắng giấu đi tiếng thút thít trong những tiếng thở đều của các hành khách đang ngủ xung quanh mình.

Những con phố cũ rải đầy hoa hồng vào mùa hè, có cậu thiếu niên áo trắng rạng ngời đi qua, rồi những ngày tại xưởng vẽ của Lão Lương, đêm pháo hoa năm tôi 19 tuổi tại đỉnh Nam Sơn.

Ở độ cao 10.000 mét, thời gian qua đi như được chiếu thành từng khung hình, hết cảnh này đến cảnh khác mờ dần như một bộ phim sắp kết thúc.

Thời Thịnh của em, đừng yêu một người ích kỷ nhu nhược, anh nên mắng cô ta, nên hận cô ta. Quan trọng hơn hết, anh hãy quên cô ấy đi.

Thời Thịnh ơi, chúng ta hãy tiến về phía trước, bắt đầu một cuộc sống mới, gặp gỡ những người tốt hơn và buông bỏ những thứ đáng phải buông bỏ nhé.

Tạm biệt Thời Thịnh, em nghĩ rằng đời này, em sẽ không còn gặp được bông hoa nào rực rỡ hơn anh nữa…

32

Hơn nửa tháng sau “tai nạn hẹn hò” kia, tôi nhận được thư mời của Thời Hạ đến dự tiệc khai trương nhà hàng mới của cô ấy ở Nghê Thành.

"Vi Vi, cậu đồng ý tới là mình vui lắm rồi! Chuyện lần trước phiền phức như vậy, mình sợ cậu không muốn gặp mình nữa!" Thời Hạ từ trong đám người đi ra, vui vẻ nắm lấy cánh tay của tôi.

“Chuyện hôm đó không có gì đâu mà” Tôi để cô ấy dẫn đi, “Nhân tiện, hôm nay—“

“Hôm nay anh trai mình sẽ không tới đâu, cậu yên tâm đi!” Nàng chớp chớp đôi mắt to, vội vàng trả lời.

"...Cậu cứ tùy ý chọn một bức tranh ở studio của mình nhé, coi như là quà khai trương tặng cậu!”

"Ồ! Cám ơn bạn yêu!”

“Thời Hạ, anh trai cậu không tới dự tiệc sao?” Mấy cô gái trẻ tuổi ăn mặc sang trọng cười đến gần, “Thời Thịnh sao lại không tới chứ”

“Nè cậu tham gia tiệc của mình chỉ vì Thời Thịnh thôi sao?” Thời Hạ phàn nàn, sau đó kéo tôi đi giới thiệu một vòng.

"Đây là bạn mới của mình, Kiều Vi, mình đi một vòng chào khách đã, coi chừng cậu ấy giúp mình nhé."

Dứt lời, Thời Hạ chuồn đi nhanh như một con thỏ. Các cô gái ở lại và trò chuyện, một trong những cô gái tóc vàng tên là Tề Gia.

Cô gái này có tính cách rất sôi nổi, cô nàng hỏi tôi: "Giọng của cậu nghe không giống người địa phương lắm nhỉ?"

“À, mình là người Nam Thành.”

"Nam Thành? Anh trai của Thời Hạ cũng là người Nam Thành, trước kia các cậu có quen biết nhau sao?”

“Nam Thành rất lớn, chắc không quen đâu.” Tôi mơ hồ trả lời.

“Đúng rồi… mình có thể hỏi cậu một câu được không?” Tề Gia do dự

“Có phải trước kia cậu cũng từng thổ lộ tình cảm với Thời Thịnh không?”

Tôi sững người một lúc và nhanh chóng hiểu ra—có lẽ cuộc trò chuyện vừa rồi của Thời Hạ với tôi đã khiến cô ấy hiểu lầm.

“Xin lỗi, mình không có ý gì đâu.” Vẻ mặt xấu hổ của tôi càng làm cho suy đoán của cô càng trở nên chắc chắn

“Mình chỉ muốn nói với cậu, đây là chuyện bình thường, cậu không cần để trong lòng làm gì?”

“Hả?”

"Tỏ tình với Thời Thịnh mà thất bại cũng là chuyện bình thường thôi."

Tề Giai ghé sát vào tai tôi, thần bí nói: "Người anh trai này của Thời Hạ rất đẹp trai, nhưng anh ta rất kỳ lạ. Anh ấy không chỉ đem đối tượng kết hôn do gia đình sắp xếp đi giới thiệu cho bạn học đại học, lại còn vì muốn trốn xem mắt mà đã chạy thẳng từ Nam Thành đến Nghê Thành này đó. Anh ta không gần nữ sắc cũng đã ba năm hoặc gần bốn năm rồi. Vì vậy, cậu không có gì phải buồn khi bị anh ấy từ chối cả. Mình nghi có khi anh ấy không thích con gái đâu!”

Tôi: “...”

“Thôi nào, chuyện qua rồi, quên đi quên đi”, Tề Gia ân cần đưa ly rượu cho tôi.

“Sau này có triển lãm nghệ thuật nào hay, mình sẽ đưa cậu đi, mình thích xem triển lãm lắm.”

Chúng tôi dựa vào lan can kính của sân thượng để hóng gió và tận hưởng phong cảnh xung quanh. Vị trí của nhà hàng này vô cùng tốt, nằm ở trung tâm sầm uất, đối diện với cầu vượt biển, tầm nhìn tuyệt vời.

“Để đầu tư cho nhà hàng này chắc cũng phải tốn không ít nhỉ.” Tôi đang tìm chủ đề.

"Đúng vậy, Thời Hạ đang hơi khó vụ tài chính. Cậu ấy đã không nỡ mua một cái túi nào trong vòng ba bốn tháng lận đó." Cô ấy cười

"Nhưng mình nghe nói rằng gần đây cậu ấy đã giúp Thời Thịnh một việc và anh ấy thưởng trực tiếp cho cậu ấy tận 1 triệu lận đó. Phải công nhận nha, anh trai cậu ấy thực sự rất có tài đó.”

"Chà, lợi hại vậy sao”

Khi buổi tối đến gần, hai chiếc bàn tiệc dài trên sân thượng đã được chuẩn bị tươm tất với hoa và nến, dụng cụ ăn bằng bạc sáng đến chói mắt. Khách mời tham dự bữa tiệc đã ngồi vào chỗ của mình.

Với tư cách là nhân vật chính tối nay, Thời Hạ trong bộ váy dài công chúa lộng lẫy, đầu tiên giơ sâm panh phát biểu đôi lời, sau đó chơi piano và biểu diễn tại chỗ. Khi bầu không khí đã ổn định, bữa tối chính thức bắt đầu.

Hai bên chiếc bàn dài đã ngồi kín người, ngoại trừ một vị trí xéo đối diện tôi là còn trống.

“Còn ai chưa tới vậy nhỉ?”, Tề Gia cũng hỏi

Đột nhiên, chàng trai ngồi cạnh chiếc ghế trống ngẩng đầu lên, vẫy tay cười nói: "Tưởng anh không đến đó, anh Thịnh!”

Khi anh ta hét lên, nhiều người cùng nhau quay đầu lại. Đối mặt với bao nhiêu ánh mắt, Thời Thịnh nhàn nhã đi từ ngoài cửa vào.

Tôi quay phắt lại, chân tay như bị đổ xi măng, cứng đơ.

Tề Gia còn không quên thấp giọng an ủi: "Không sao, không sao, nghĩ tới lời mình nói với cậu, sẽ không sao hết."

Thời Thịnh ngồi xuống chiếc ghế trống và trò chuyện với những người bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra. Tôi kiềm chế bản thân để không quan tâm đến anh nữa nhưng mà vị trí xéo đối diện tôi cứ như là cố ý bắt tôi phải nhìn thấy anh - hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, khuy ở cổ tay được xắn lên một cách điềm tĩnh.

Tôi cúi đầu gửi tin cho Thời Hạ: Không phải cậu nói anh của cậu sẽ không đến sao?!

Thời Hạ nhanh chóng trả lời lại: Mình có hai người anh trai lận mà, nếu anh trai mình không đến thì anh họ của mình sẽ đến ~

Tin nhắn gửi đến tôi đi kèm với một biểu tượng cảm xúc nhếch mép.

Được lắm, quả nhiên là dân làm ăn mà!

"Cô Kiều, có chỗ nào không thoải mái sao?"

“Không.” Tôi thản nhiên trả lời, nhận ra rằng mình đã bị lừa một vố.

Thời Thịnh khoanh tay, dựa vào lưng ghế, đáy mắt tràn ý cười nhìn tôi.

“Ồ, xem biểu hiện của em…… cũng không tệ lắm chứ?”

Hai anh em các người song kiếm hợp bích, được lắm!

Phải ngồi cùng nhau, tôi đột nhiên cảm thấy khó xử, đành đứng dậy cười gượng

“Không ngờ lại gặp phải Thời tổng ở đây, tôi có chút bất ngờ đó!”

“Vậy em có muốn gặp anh không?”

“Câu này tôi nghĩ phải hỏi Thời tổng trước đã!”

“Anh thì rất muốn gặp em.”

Âm lượng của câu nói này không lớn không nhỏ nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người. Tề Gia cũng quay sang nhìn tôi đầy nghi ngờ. Chàng trai ngồi cạnh Thời Thịnh thậm chí còn làm rơi cả nĩa đánh choang một tiếng vì sốc.

Trước mặt mọi người, trong mắt anh chỉ có bóng hình tôi.

"Trong bốn năm qua, từng giây từng phút trôi qua anh đều muốn nhìn thấy em.”

Mắt tôi chợt đỏ hoe, tôi vội nói "xin lỗi" rồi bỏ chạy ra cửa. Có tiếng náo động trong bàn, rồi ai đó đẩy ghế ra.

Có tiếng bước chân theo sau, tôi không cần quay lại cũng biết đó là ai.

"Em không sao chứ?"

Giây tiếp theo, tôi trực tiếp ôm lấy anh. Hương vị bạc hà cam quýt quen thuộc, nhịp tim rắn chắc và mạnh mẽ và vòng tay rộng mở không chút do dự của Thời Thịnh ôm tôi vào lòng.

Bốn năm xa cách bỗng chốc tan biến một cách dễ dàng đến khó tin. Tôi ôm chặt lấy anh, dần dần tôi mới dám tin rằng cuộc hội ngộ mà tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần trong bốn năm qua cuối cùng cũng thành hiện thực.

“Không phải là em không muốn gặp anh…” Tôi thút thít trong lòng anh

“Không phải là em ghét anh, mà là em sợ em lại hại anh, xin…”

Tôi chưa kịp nói hết lời xin lỗi muộn màng thì đã bị nụ hôn của anh chặn lại.

“Em lại quên rồi sao? Ở bên anh, em vĩnh viễn không cần nói lời xin lỗi!”

“Tại sao anh không hận em?” Tôi vùi mặt vào ngực anh

“Sau này em mới nhận ra năm đó mình đã đối với anh tệ như thế nào, tệ đến mức cho dù em có chọn sống độc thân cả đời cũng không thể bù đắp cho anh được.”

“Nếu em chọn cô đơn cả đời, chẳng phải anh cũng sẽ lạc lối sao?”, cằm Thời Thịnh đặt nhẹ lên đỉnh đầu tôi.

"Sau này anh mới hiểu, những lúc em trở nên bất thường chính là tín hiệu cầu cứu của em, nhưng anh lại quá vô dụng không nhận ra, cũng không giúp gì được cho em. Em chọn rời đi là chọn tự cứu lấy mình, anh sao không ủng hộ em được!”

“Nhưng sau này không được rời đi nữa nhé? Nếu em muốn đi, em có thể cho anh đi cùng không?”

Tôi đã khóc rất nhiều, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt cả một mảng lớn trên áo của anh. Cái ôm của Thời Thịnh như chất gây nghiện vậy, cảm giác giống như một con chim mệt mỏi, cuối cùng cũng tìm thấy một khúc gỗ trôi dạt trên biển cả rộng lớn.

Không biết tôi đã khóc bao lâu, nghe cũng hơi mệt rồi nên ghé vào tai anh nói nhỏ: "Nếu chúng ta còn không ra ngoài nữa, bọn họ sẽ kê ghế đẩu đến ngồi xem kịch đó."

Trên những cửa sổ nghiêng, một nhóm những cái đầu lén lút nhấp nhô nhìn chúng tôi.

Thời Thịnh cười mắng nhỏ một tiếng, sau đó nắm lấy tay tôi và sải bước về phía đám đông.

"Xin lỗi mọi người, bạn gái tôi đã về, chúng tôi có chút chuyện riêng cần tâm sự. Xin phép đi trước nhé, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ."

Đám đông im bặt vài giây rồi lại bắt đầu kích nổ những tiếng reo hò la hét.

Trong tiếng ồn ào, tôi nghe được Thời Hạ the thé hét lên: "Anh, cố lên nhé!”

"Chị dâu, cho anh em một cơ hội đi nhé!"

Cho đến khi Thời Thịnh đã lái xe đi một quãng đường dài, tôi vẫn không thể tin rằng những năm tháng xa cách lại có thể kết thúc một cách đơn giản như vậy.

“Đơn giản cũng phải thôi, anh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Chỉ cần em đồng ý, anh nguyện trèo đèo lội suối, nhảy xuống biển bơi tới bơi lui vài vòng cũng được.”

Thời Thịnh một tay cầm vô lăng một tay nắm chặt lấy tay tôi. Từ sau khi rời khỏi nhà hàng, khóe miệng nhếch lên của anh vẫn chưa hạ xuống được.

“Anh tập trung lái xe đi!” Tôi rút tay ra, giả vờ dè dặt

“Trước mắt em phải xác nhận một chút đã, em độc thân, còn anh thì sao?”

"Anh á? Anh gần như bị đồn là gay ở cái Nghê Thành này đó, em hài lòng chưa?”

“Ba mẹ anh không sắp xếp hôn sự cho anh sao?”

"Anh đẩy đi hết. Ồ, em muốn hỏi Lục Dao Dao chứ gì? Cô ấy mới kết hôn hồi đầu năm nay đó, chú rể là bạn cùng phòng hồi học đại học của anh. Anh chính là người mai mối đó, em thấy anh giỏi không?”

Anh nhấn mạnh, "Trước khi em đi, anh chính là bận bù đầu với hai cái đứa này…”

“Vậy sao sau đó anh còn đồng ý đến buổi xem mắt của Thời Hạ chứ?”

“Em đang giả ngơ với anh à?” Anh buông tay ra, dùng sức bóp mặt tôi

“Nếu không phải bởi vì anh biết đối tượng chính là em, anh sao có thể đồng ý với con bé Thời Hạ chứ?”

“Anh đừng có động tay động chân với em nha” Tôi gạt tay anh ra, cố ý co người sang một bên.

“Ôm cũng đã ôm rồi, ngại ngùng gì nữa em”

“Anh tính đưa em đi đâu vậy?”

“Còn có thể đi đâu nữa?”

Đèn xanh ở ngã tư lóe lên, Thời Thịnh đạp ga phóng xe về phía trước. 
 
Chương 24


Khi đèn phòng được bật lên, điều đầu tiên đập vào mắt là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn hướng ra biển, giống như một khung tranh động giữa phòng khách rộng lớn.

Mùa hè dần trôi đi, trời tối muộn, còn chút dư âm của mặt trời lặn phảng phất trên mặt biển.

Tôi chầm chậm nhìn quanh ngôi nhà này, sạch sẽ, bài trí hợp lý, không có quá nhiều đồ trang trí, ngoại trừ ba bức tranh treo trên tường hành lang - "Bộ ba pháo hoa" của tôi.

Nhà bếp cũng rất rộng lớn, Thời Thịnh đang bận rộn hâm nóng đồ ăn, trong tay còn có hai hộp gói đồ ăn liền chưa đóng gói.

“Ở nhà chỉ còn vài thứ này thôi.”

Tôi đi vòng qua anh, cắt rửa trái cây và rau củ vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh. Khung cảnh trong bếp hài hòa, suôn sẻ như thể sự ăn ý ngầm này của chúng tôi chưa từng bị gián đoạn trong bốn năm qua.

Vừa ăn, anh vừa lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu vang đỏ khác.

"Anh uống rượu thì lát nữa làm sao đưa em về?”

"Em muốn về đâu nữa?”

"Về nhà."

"Không phải ở đây sao?"

Tôi cúi đầu nhịn cười: “Chỗ này của anh không ổn, nhà cửa gì mà trống trơn, ngay cả cái TV còn không có nữa là…”

Thời Thịnh không biết từ đâu lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, trong vài giây một màn hình chiếu khổng lồ từ trần phòng khách từ từ hạ xuống.

“Cô Kiều, cô hài lòng với cái TV này chứ?” Anh chống khuỷu tay lên bàn, bình tĩnh nhìn tôi,

"Có vinh dự được mời em cùng anh xem phim không?"

Chọn phim là cả một vấn đề.

"Hài kịch? Hồi hộp? Khoa học viễn tưởng?" Thời Thịnh chọn lựa từng phim trong cả một cái thư viện phim khổng lồ.

“Chẳng có gì đáng xem cả!”

"Em có muốn xem thử bộ phim mà em đã tham gia sản xuất năm đó không?" anh ấy đề nghị.

Tôi sửng sốt: "Được."

Anh ấy nhanh chóng tìm thấy bộ phim đó một cách dễ dàng. Tôi không biết rằng tác phẩm gốc đã được đổi thành tên khác sau khi nó được phát hành.

Những khung cảnh quen thuộc năm đó thỉnh thoảng xuất hiện trong các cảnh quay, không nhiều vì dù sao tôi cũng không làm việc trong đoàn phim đó quá lâu.

Trong bốn năm qua, đôi khi tôi nghĩ về khoảng thời gian đó, đây là một dấu ấn quan trọng trong hai mươi bốn năm cuộc đời của tôi, tuy không hẳn liên quan đến tất cả những đau khổ sau đó nhưng không tránh khỏi trở thành một dấu ấn đã khắc sâu trong lòng tôi.

Cho đến tối nay, tôi không chắc mình có đủ can đảm để đối diện với nó một lần nữa. Khoảnh khắc cây cổ thụ treo đầy bùa đỏ xuất hiện, tôi vô thức nắm lấy tay Thời Thịnh.

“Có chuyện gì vậy em?” anh hỏi.

“Chính là lúc này, ở đây.” Tôi nói, “Ngày quay phim ở đây cũng là ngày Kiều Sở gieo mình khỏi sân thượng của trường…”

Thời Thịnh tua nhanh để chuyển sang màn hình khác, sau đó nhấn tạm dừng: "Hay anh đổi phim khác nhé?”

Tôi lắc đầu: “Em muốn xem cái này, đoạn vừa rồi.”

“Em chắc là em muốn xem chứ?”

“Không đối mặt thì mãi em cũng không thoát ra được.”

“Được, vậy anh xem cùng em.”

Lại là khung cảnh đó một lần nữa, nhân vật chính đi ra khỏi ngôi đền cũ và dừng lại dưới gốc cây. Những dải vải bay phấp phới, máy ảnh zoom xa, mặt trời lặn đỏ như máu.

Tôi căng thẳng chờ đợi cơ thể mình phản ứng. Nhịp tim nhanh hơn một chút, hô hấp cũng hơi ngắn, chỉ có điều, cảm giác hoảng sợ như rơi xuống vực sâu cũng không có.

Tất cả đã kết thúc... một giọng nói trong đầu tôi vang lên.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, cúi đầu xuống liền nhìn thấy vết đỏ trên tay Thời Thịnh.

Anh ôm lấy tôi, lần này giọng anh khàn khàn, nghẹn ngào

"Xin lỗi... Anh đã không biết những gì em đã phải trải qua năm đó.”

Tôi vuốt lưng anh: "Làm sao anh phát hiện ra?"

"Khi anh chuyển ra khỏi căn hộ, lúc dọn đồ vô tình tìm thấy một hộp thuốc rỗng của em.”

“Ai, em đã cố gắng thu dọn thật tốt, vậy mà vẫn còn sót lại.”

“Trước đó, anh luôn cho rằng tất cả là do em vẫn chưa vượt qua được nỗi đau khi Kiều Sở ra đi.” Thời Thịnh khàn giọng nói

“Sao em không nói với anh một lời nào?”

“Khi đó ngay cả em còn chán ghét với bệnh tật của chính mình, em làm sao có thể để cho anh biết?”

Tôi chậm rãi đẩy anh ra, đưa tay chạm vào khuôn mặt mà tôi đã nhớ nhung ngày đêm trong suốt những tháng năm xa cách.

“Cho dù để anh biết thì sao, chẳng lẽ em đành lòng nhìn anh ngày ngày lo lắng, bỏ lỡ tiền đồ phía trước sao?”

"Căn bệnh này đã hành hạ em bao lâu?”

“Hơn hai năm rồi.” Tôi thổi sợi tóc lòa xòa trước trán, “Nhưng từ nửa năm trước em đã bắt đầu hoàn toàn ngưng thuốc.”

Thời Thịnh vén tóc ra sau tai cho tôi, ánh mắt hừng hực nói: “Vi Vi, em dũng cảm hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”

“Thôi đừng nói về em nữa, nói về anh đi”

Tôi duỗi hai ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn khóe miệng anh rồi đẩy nhếch lên, cong lên một nụ cười.

“Nghe nói Thời tổng đã trở thành một huyền thoại, 365 ngày một năm, không đi công tác thì cũng sẽ tăng ca tại công ty.”

“Bạn gái anh đi rồi, anh không đi làm thì còn biết làm gì nữa đây?” Thời Thịnh phàn nàn nhưng vẫn để tôi chơi đùa trên mặt anh.

"Em cũng nghe nói có rất nhiều người thích anh đó nha.”

Thời Thịnh bất đắc dĩ cười cười, sau đó đổi thành giọng điệu kiêu ngạo như xưa: "Đúng vậy, anh đã nói với em rồi, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, không cần em làm gì cả thì một ngày nào đó em cũng sẽ phải nghe đến tên anh thôi!”

Tôi vòng tay qua cổ anh và vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của anh.

“Sao em lại chọn Nghê Thành?”, anh hỏi tôi

“Có một năm em theo chương trình của trường học đến Nghê Thành giao lưu, nơi này làm em nhớ đến lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy biển. Còn anh, sao anh lại không quay về Nam Thành?"

"Bởi vì anh đã hứa với em sẽ sống ở một thành phố có biển."

Bộ phim sắp kết thúc, tiếng nhạc dài êm đềm đan xen với tiếng thủy triều lên xuống bên ngoài ngôi nhà. Ngồi bên Thời Thịnh, qua cửa kính rộng lớn trong phòng khách, ánh đèn thắp sáng xa gần trong màn đêm dày đặc. Trong vô thức tôi nhớ đến bốn năm trước, tôi cũng đã ngồi trên chiếc máy bay, bay qua dải ngân hà vô tận.

"À, tên của em thực sự có trong phần credit ở cuối phim đó, đoàn làm phim đã thêm tên em vào.” Thời Thịnh nói

"Tên em xuất hiện ở phút 137 và 56 giây, em có muốn tận mắt xem không?”

“Cái gì cũng không qua mắt được anh nhỉ, anh tìm bằng kính lúp à?”

“Chỉ cần là liên quan đến em, một con muỗi anh cũng sẽ không bỏ qua.”

Đêm nay trong mơ thấy ánh bình minh cuối trời sao, tỉnh dậy trời đã rạng sáng. Buổi sớm biển nhuộm một màu hồng nhạt dịu dàng.

Bên gối, Thời Thịnh ngủ yên bình, hai tay buông lỏng ôm lấy eo tôi, mày mắt ôn nhu, gió xuân sáng sớm thoảng qua.

34

Năm đầu tiên ở Pháp, tình trạng của tôi sa sút nhiều, có lúc tôi gầy đến mức chỉ còn là một bộ xương.

Các bác sĩ chữa trị cho tôi đề nghị phương pháp điều trị MECT để làm suy yếu hoặc xóa phần ký ức gây ra chấn thương thông qua sốc điện, nhưng tác dụng phụ là nó sẽ đi kèm với mất trí nhớ và mất trí nhớ ngẫu nhiên.

*Liệu pháp sốc điện (electroconvulsive therapy - ECT) là một phương pháp điều trị trong trầm cảm nặng, rối loạn lưỡng cực và các bệnh lý tâm thần khác.

Ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng khám, Kiều Việt Ninh nghiêm túc nói với tôi đề nghị này, tôi chỉ nhẹ nhàng từ chối, nếu một số ký ức thực sự mật đi, e rằng tôi sẽ hối hận cả đời này.

“Vậy thì đừng làm, có thể phương pháp này cũng không hữu dụng mấy!”

Một người lạ đột ngột nói xen vào, chúng tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, trước mặt chúng tôi là một thiếu niên người Hoa chừng mười lăm, mười sáu tuổi..

"Đây là lần đầu tiên em gặp người Hoa mình ở đây! Chị cũng đã đặt lịch hẹn với bác sĩ này à?" Cậu ấy ngồi xuống một mình, rất nhiệt tình nói chuyện.

"Em nói cho chị biết nhé, MECT không hiệu quả lắm đâu. Em đã làm năm lần rồi, có một lần bị tỉnh giữa chừng. Lúc đó, ngay cả cha mình em còn không nhớ là ai nhưng em vẫn nhớ rõ mình đã bị đánh ở trường như thế nào ”.

Cha cậu bé, người vừa trở về cùng với một toa thuốc, đứng bên cửa mỉm cười xin lỗi chúng tôi.

“Không sao, không sao, đứa nhỏ này rất thú vị.” Kiều Việt Ninh cùng cậu bé nhiệt tình trò chuyện, vì vậy hỏi: “Trông cậu không có vấn đề gì, sao bọn họ lại bắt nạt cậu?”

"Bởi vì em thích con trai."

Cậu bé tên là Lý Ngạo, cậu đến Pháp cùng người cha kỹ sư của mình cách đây một năm và họ sống trong một căn hộ kiểu cũ ở quận 9, Paris.

Từ ban công nhỏ của ngôi nhà, cậu có thể nhìn thấy Vương Cung Thánh Đường Thánh Tâm trên đỉnh Montmartre..

Tôi đoán chừng gia đình cậu bé này cũng tan vỡ, cho đến một lần, cậu ấy lấy từ ngăn kéo ra một bức ảnh cũ, trong đó là hình ảnh của mẹ cậu ấy khi bà còn trẻ, nhìn rất nhân hậu và hiền hòa. Cô ấy chết vì thuyên tắc nước ối.

Lý Ngạo thích nhìn Thánh đường và nói về quá khứ, cậu cảm thấy tôn giáo có thể mang lại sự bình yên trong tâm hồn, ngay cả khi giáo phái đó không ban phước cho những người như cậu.

"Em rõ ràng không làm gì sai cả, em chỉ đơn thuần là yêu một người, nhưng họ lại nhìn em như một con quái vật."

Khi đó, cậu đã có thể bình tĩnh kể lại chuyện mình bị bắt nạt, bao gồm cả việc người cậu từng thích đã dẫn một nhóm đàn em dồn cậu vào chân tường và đe dọa sẽ làm cho cậu biến mất.

"May mắn thay, công ty của cha em đã cử một đội dự án trở lại trụ sở chính ở Pháp, ông ấy đã giành được một vị trí và đưa em đến đây. Nếu không, khó có thể nói trước được điều gì."

Cậu dựa vào lan can màu đen nhìn xuống dưới, bởi vì thân hình cao lớn, nửa người lơ lửng giữa không trung, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

"Chị, chị nghĩ xem khi mười hai mươi năm nữa, khi những người đó có con riêng, họ có xấu hổ khi nhớ đến những chuyện hôm nay không?”

Mỗi lần cậu ấy gọi tôi là chị, tôi luôn nhớ đến Kiều Sở. Họ trạc tuổi nhau, gầy như nhau và cô độc như nhau.

“Chị, chị kể chuyện của chị đi. Trong lòng chị chắc hẳn phải có một người rất quan trọng, một người mà cả đời này chị không muốn quên đi, phải không?”

Tôi không biết làm thế nào để kể về Thời Thịnh cho Lý Ngạo nghe. Mối quan hệ này đã bị đẩy đến bờ vực mà hành vi của tôi không khác gì hung thủ.

"Vậy đổi câu hỏi, nếu có cơ hội, chị có muốn gặp lại anh ấy không?”

"Tất nhiên... chỉ cần nhìn từ xa một cái thôi là đủ.”

Lý Ngạo thở dài: "Thế giới này thực sự quá khó sống, nếu được kiếp sau em không muốn làm người nữa đâu!”

“Em mới từng này tuổi, sao lại nói những lời này?”

Theo mắt Lý Ngạo tôi nghiêng người nhìn đường phố. Một cậu bé tóc vàng đi xe đạp xuống dốc, trong giỏ có một bó hoa lớn, màu hồng rất bắt mắt. Ngay khi bánh xe quay, cậu bé và bó hoa đã biến mất sau góc phố.

Có một người đã đưa tôi đi qua những tháng ngày tuyệt vời nhất, những kỷ niệm đó đã chống đỡ tôi trong những tháng ngày tuyệt vọng, giúp tôi bước từng bước đến ngày hôm nay. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, tôi chỉ hy vọng rằng trên những chuyến đi sau này của anh ấy sẽ luôn có phong cảnh mà anh ấy yêu thích.

"Thật ra thế giới rất đẹp, không cần nhìn lại, không ngại tiến lên." 
 
Chương 25


Thời Thịnh nói rằng anh ấy sẽ tặng tôi một món quà. Đứng trước quán cà phê nơi chúng tôi lần đầu tiên gặp lại nhau, hoa Sắc Vi đua nhau nở rộ.

Tôi hoang mang: "Đừng nói anh muốn tặng quán cà phê này cho em nha”

Anh thần bí: "Quà của em đáng giá hơn nhiều!”

Đi bộ qua cửa hàng và qua một hành lang, có một khu vườn phía sau. Có một nhà kho một tầng với diện tích rộng rãi, trên cửa là ổ khóa thông minh mới lắp.

"Em mở ra đi, mật mã là ngày sinh nhật của em."

Tôi nghe lời, cánh cửa mở ra, nhà kho sạch sẽ, rõ ràng là vừa được dọn dẹp.

“Anh nghe nói em vẫn luôn tìm một studio làm việc, anh đoán nơi này sẽ vừa ý em đó. Vừa nhìn thấy căng phòng này, anh liền tưởng tượng ra dáng vẻ của nó sau khi đã tu sửa, sắp xếp xong.”

"Anh định sẽ đóng cửa quán cà phê phía trước, nơi này vốn là một tòa nhà cũ. Hiện tại đã tu bổ sửa sang lại, sau này sẽ là nhà mới của chúng ta."

“Anh có muốn cùng em tái hiện ngõ Tam Khâu không?” Tôi chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng, trong lòng vui vẻ

“Chỗ này cũng tốt đó, nhưng mà có tiếc chút chút”

“Em tiếc gì đó?”

"Hẻm này khá sâu, sống ở đây không nhìn thấy biển."

Thời Thịnh cười mà không nói lời nào, dẫn tôi đến một ô cửa sổ bằng gỗ kiểu cũ bên tường, kéo chốt ra rồi đẩy nhẹ.

Những ngôi nhà cổ kính hai bên tràn ngập ánh nắng mờ ảo, con đường lát đá xanh xuyên qua cửa sổ, bóng cây đung đưa và những đốm sáng lấp lánh kéo dài đến cuối ngõ, dẫn đến một màu lam lấp lánh.

36

Kiều Vi đẩy cửa và chạm vào công tắc ở cửa. Ánh đèn chiếu sáng cả căn nhà rộng hơn 50m2, căn hộ tuy nhỏ nhưng có đủ mọi thứ cần thiết, đây sẽ là nơi ở tạm thời của cô ở Nghê Thành.

Vào mùa hè ở Nghê Thành, lúc đi ra ngoài trên người lúc nào cũng có chút ẩm ướt, nhờn rít.

Cô quay đầu đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra thay một bộ váy ngủ, cảm giác tinh thần sảng khoái hẳn lên.

Trên bàn có một chiếc túi giấy, trong đó có một chiếc bánh kem nhỏ vừa mua ở tầng dưới và một cây nến mảnh mai, đây là tất cả những gì cô chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ 24 của mình.

Ngọn nến vừa cắm lên, điện thoại di động vang lên, là Thời Hạ gọi tới.

"Vi Vi, mình vừa gửi cho cậu địa điểm buổi trà chiều ngày mai. Chỗ này nổi tiếng lắm đó, nhớ mặc đồ đẹp một chút nhé!"

"Được."

Kiều Vi mới chuyển đến thành phố này không lâu, tính tình chậm chạp, không có nhiều bạn bè, nhưng lại muốn thân thiết với cô tiểu thư này, nếu mà nhất định phải tìm lý do nào đó, chắc là vì cái họ “Thời” này chăng.

Sau khi cúp điện thoại, trên điện thoại di động lại hiện lên một tin tức: Đêm nay tại thành phố này có thể quan sát được siêu trăng, dự đoán đây là lần trăng tròn lớn nhất trong 12 lần trăng tròn của năm nay.

Cô cầm chiếc bánh lên và bước ra ban công.Quả nhiên, một mặt trăng tròn to lớn lặng lẽ treo trên đỉnh tòa nhà.

Ánh trăng chiếu rọi dòng người xe cộ trên đường phố, trong gió chiều mơ hồ có tiếng đàn violon.

Đường đi làm tối nay kẹt xe đến kinh ngạc, Thời Thịnh mắc kẹt trong dòng xe cộ đông đúc, vừa cố nén tiếng còi inh ỏi bên ngoài, vừa cố nén lo lắng nghe thư ký báo cáo công việc qua điện thoại.

"...Cuộc họp liên quan đã bị hoãn lại đến ngày mốt theo yêu cầu của sếp. Ngoài ra, tôi đã chuẩn bị thông tin cá nhân mà sếp cần và sẽ gửi đến điện thoại di động của sếp sau ạ."

“Ừ, liên hệ bên phía nông trường sao rồi?”

"Tôi đã liên hệ rồi. Sau khi hái xong dâu tây, họ sẽ sắp xếp người mang đến quán cà phê."

"Không cần, sáng mai tôi sẽ đích thân đến."

Dòng xe cộ đang di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm, điện thoại vang lên tiếng bíp, Thời Thịnh liếc nhìn thì thấy đó là tin tức thư ký gửi đến.

Quay đầu nhìn lại, đèn xanh phía trước nhấp nháy vài cái rồi lại tắt, đoàn xe lại dừng lại. Anh cáu kỉnh vỗ vô lăng, sau đó đơn giản chuyển làn đường và rẽ phải, lái xe theo một hướng hoàn toàn khác.

Sau khi lái xe vài con phố, anh ngẫu nhiên tìm thấy một chỗ đậu xe bên đường rồi dừng lại, cầm lấy điện thoại di động và bấm vào tin nhắn anh chưa kịp mở ra suốt quãng đường.

Theo thông tin, cô mới đến Nghê Thành được hai tháng. Trước khi trở về Trung Quốc, cô đã sống ở Paris một thời gian dài và tốt nghiệp một trường nghệ thuật nổi tiếng ở châu Âu.

Paris.........

Mắt anh tối sầm lại, hóa ra cô đã đi đến một nơi xa như vậy. Thời gian ngắn ngủi, thư ký tìm được không nhiều tin tức lắm nhưng chỉ vẻn vẹn mấy dòng này chính là thứ đã làm anh chờ suốt bốn năm.

Một cuộc gọi khác đến.

"Anh, em đã hẹn xong rồi đó, ngày mai đến anh biểu hiện tốt một chút nhé." Làm xong công việc, Thời Hạ không kịp chờ đợi mà tuyên bố công lao của mình.

“Hoàn toàn phù hợp với tất cả các điều kiện mà anh đã đưa ra, em giỏi quá phải không? Mà thực sự thì cũng không có người nào khác phù hợp cho một buổi xem mắt như vậy ngoại trừ cô ấy.”

"Một triệu tài trợ như đã thỏa thuận trước đó, thư ký Vương sẽ sắp xếp để gọi lại cho em vào ngày mai!”

"Nhanh như vậy! Sao không gặp mặt trước rồi quyết định? Nhỡ không hợp thì sao?"

“Không thể không hợp”, Thời Thịnh nghĩ thầm trong lòng.

“Em có tiếp xúc nhiều với cô ấy không?”, Thời Thịnh hỏi

“Chúng em quen nhau thời gian không dài nhưng tính cách cô ấy rất tốt.” Thời Hạ suy nghĩ một chút nói thêm, “Dù sao em cũng rất thích cô ấy.”

"Trông cô ấy có hạnh phúc không? Ý anh là...... về mặt cảm xúc."

"Anh sao vậy? Bình thường thôi mà, có gì mà không vui."

"Vậy thì tốt!”

"Hả?"

"Không có gì, ngày mai gặp."

Thời Thịnh không biết bây giờ tâm trạng của anh như thế nào, anh rất mong ngày mai đến sớm nhưng lại cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng, không cách nào giải tỏa.

Đã bốn năm rồi, lần đầu gặp mặt nên nói gì đây?

Người qua đường ngoái lại nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe ngẩn ngơ này. Xe hiệu nhìn là biết đắt tiền, hơn nữa nhìn người đàn ông mặt mày khôi ngô tuấn tú, trên người toát ra khí chất từng trải vô cùng hấp dẫn. Vậy mà lại đang đứng ngẩn ngơ một mình nhíu mày, không hiểu là vì sao?

Thời Thịnh lấy trong xe ra một gói thuốc lá, anh không phải là người nghiện thuốc nặng, nhưng anh đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp trong suốt những năm qua. Những lúc căng thẳng, anh cần thứ gì đó để giải tỏa và thuốc là một trong những sự lựa chọn đó.

Nắp bật lửa bật lên "Đinh" một tiếng, anh đột nhiên dừng lại - bốn năm trước anh không hút thuốc.

Thế là anh bỏ điếu thuốc và nhìn lên màn đêm, nơi vầng trăng tròn lặng lẽ lơ lửng trên thành phố. Radio vừa thông báo rằng tối nay là siêu trăng.

Con đường này bên cạnh có một dãy nhà chung cư cũ, phong cách kiến ​​trúc rất đặc trưng của thời kỳ này, vẫn còn gần trung tâm thành phố, vị trí cũng tốt. Có một cư dân nào đó trên tầng phần khích chơi một đoạn "Ánh trăng" của Debussy trên cây vĩ cầm, Thời Thịnh lắng nghe cẩn thận một lúc, rất hay.

Ở tầng dưới, trước cửa một tiệm thuốc lá nhỏ, một ông già đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ lắc chiếc quạt đuôi phụng, đứa cháu trai nhỏ đi vòng quanh ông, miệng la lớn: “Trăng sắp rụng rồi, trăng sắp rụng rồi. "

"Cháu la cái gì? Trăng tròn vành vạnh, người người sum họp." Lão nhân phất phất cái quạt, vui vẻ cười nói.

Những lời này được Thời Thịnh lặp đi lặp lại trong lòng, anh lại xoay bánh xe của bật lửa, một ngọn lửa đột nhiên bốc lên, thiêu rụi một phần màn đêm, phản chiếu trên mặt anh.

Anh vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật cô.

Kiều Vi không thể tìm thấy bật lửa, vì vậy cô đã cố tìm kiếm các ngăn kéo, may mắn là vẫn còn một hộp diêm.

Nghe nói gần đây có một nghệ sĩ violon sống ở tầng dưới, không biết có thật hay không nhưng hiện tại bài “Ánh trăng” cũng khá thích hợp với khung cảnh tối nay.

Nghĩ đến đây, cô quẹt lửa và thắp nến trên bánh.

Trong bốn năm, mỗi lời chúc sinh nhật của cô chỉ liên quan đến một người.

"Mọi chuyện thuận lợi nhé, Thời Thịnh" cô nói.

"Sinh nhật vui vẻ nhé, Vi Vi" anh nói.

Ba, hai, một

Họ thổi cùng một lúc.

[HOÀN] 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom