Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Truyền Nhân Thiên Y

Chương 782


Chương 782

Nhưng Dương Hạ không dám gửi lời này, mặc cho Lương Siêu nói thế nào hắn cũng không dám, cuối cùng việc lớn gan nhất có thể làm chỉ là kiên trì kéo Lương Siêu vào group lớp và group phụ huynh mà thôi.

Sau đó Lương Siêu tiện tay gửi hai tin nhắn ra rồi ném di động qua một bên, trở về phòng tu luyện.

Cùng lúc đó, Đường Hoa đang nốc rượu, say khướt trở lại một biệt thự xa hoa thì cảm thấy di động rung lên, vô ý thức cầm lên nhìn.

Nhìn thấy tin nhắn Lương Siêu gửi tin đến còn cười mắng một câu ngốc, nhưng một giây trước khi muốn vứt điện thoại đi, Đường Hoa nhìn thoáng qua ảnh đại diện Wechat của Lương Siêu…

Trong chốc lát, Đường Hoa giật bắn một cái, men say hoàn toàn biến mất!

“Cái này… Đây không phải… là sát tinh kia sao?”

“Bố!”

“Ông già ơi!”

“Không, không ổn rồi! Xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi!”

Giây tiếp theo, khi Đường Hoa nhìn rõ ràng tin nhắn của Lương Siêu đã hét lớn một tiếng, anh ta đã xông thẳng vào một căn phòng ngủ cổ kính.

Đường Cửu Giang đang luyện thư pháp đột nhiên cau mày, dùng cổ tay hất một cái vẩy mực lên mặt Đường Hoa.

“Xem cái dạng của con kìa?!”

“Uống chút rượu thôi mà chả ra thể thống gì, xong lại còn chạy tới trước mặt ta say rượu nói năng liên thiên nữa? Đêm khuya la hét cái gì! Ai không biết còn tưởng con đang khóc tang cho ta đó!”

“Cút ra ngoài!”

Đường Hoa lau nước mặt trên mặt, đầy vẻ khổ sở mà đưa điện thoại cho ông ta xem:

“Bố à, con không có mượn rượu làm càn đâu, bố nhìn này, ngôi sao chổi kia bắt đầu bùng phát tồi!”

“Sao chổi gì chứ? Ăn nói lôm côm gì vậy chứ?”

Đường Cửu Giang đầy vẻ khó chịu, nhưng khi nhìn thấy hai cái tin nhắn Lương Siêu gửi đến ở trên nhóm phụ huynh và cả tin nhắn Wechat tự hắn gửi đến, thì ông ta lập tức im lặng trong giây lát.

Một lát sau, giọng nói của ông ấy lại càng thêm vô cùng nhẹ nhàng mà nói:

“Con có chắc rằng người này chính là Lương đại sư đã diệt cả môn hộ Tả gia trong cuộc họp ngành ngày hôm qua không?”

().

“Chắc chắn.”

Đường Hoa gật đầu khẳng định, “Con vừa đi đính chính với Giám đốc Tạ rồi, ông ta đã xác nhận đó chính là Lương Siêu, là thầy giáo phụ trách lớp Vân Phi.

“Với cả cái hình đại diện rõ vậy không là hắn thì còn là ai chứ?”

Trong lúc xác nhận lại thân phận của đối phương, Đường Cửu Giang còn cẩn thận xem xét hai tin nhắn ngẫu nhiên mà Lương Siêu gửi đến.

Sinh không dưỡng là lỗi của cha.

Ai trốn học vào ngày mai hoặc đến muộn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Đường Cửu Giang càng nghĩ về điều đó, ông ta càng thêm hoảng sợ.
 
Chương 783


Chương 783

Cuối cùng, ông ta đã cảm thấy một luồng sát khí thực sự từ hai tin nhắn này!”

“Cháu nói không sai, Lương đại sư này đang rất tức giận, cho nên ngày mai là cơ hội cuối cùng cho học sinh và phụ huynh!”

“Hả?”

“Bố à, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Còn có thể làm gì nữa chứ! Nhanh chóng gọi điện thoại cho nhóc Vân Phi kia đi! Bảo nó ngày mai, à không, ngay bây giờ đến phòng giáo viên trường đợi luôn đi!”

“Đợi đến khi nhìn thấy Lương đại sư thì phải xin lỗi thật lòng vào, đồng thời phải tranh thủ lúc lớp đang được là lớp gương mẫu! Nói không chừng sẽ lấy được hảo cảm từ Lương đại sư.”

Đường Hoa nghe xong thấy cũng có lý nên vội gọi điện cho Đường Vân Phi, nhưng lại nhận được tiếng nhắc nhở rằng đầu dây bên kia đang tắt máy của tổng đài.

Sau hơn chục cuộc gọi vào liên tiếp, cuộc gọi vẫn cho thấy rằng điện thoại không liên lạc được.

Điều đó khiến hai bố con nhà Đường Cửu Giang và Đường Hoa lo lắng như kiến trên nồi lẩu.

Họ biết rõ về cái kiểu của cậu ấm Đường Vân Phi này, nếu như họ không thể liên lạc được với tên nhóc đó thì chắc chắn ngày mai có đánh chết nó cũng không đến lớp!

Đến lúc ấy, cái vị đại sư Lương Siêu kia đưa ra hình phạt nặng, thì cả nhà họ Đường của bọn họ sẽ chịu không nổi!

“Ngày thường Vân Phi thường thích đi đâu nhất? Chẳng hạn như hộp đêm, quán bar, v.v.? Mau phái người đi tìm nó về!”

“Vâng, vâng.”

Đường Hoa lập tức an bài người đi tìm, Đường Cửu Giang gọi điện thoại cho quản gia nhà họ Đường, yêu cầu ông ta liên lạc với đám vệ sĩ phụ trách công tác bảo vệ của Đường Vân Phi, nhất định phải liên lạc với Đường Vân Phi trước bình minh!

Và đêm nay đối với cái lớp của thế hệ thứ hai ở trong nhóm các lớp mà nói chắc chắn sẽ không có được sự yên ổn.

Sau khi thấy Lương Siêu gia nhập nhóm, những sinh viên hôm nay không đến lớp mà bay nhảy bên ngoài trường, cứ chốc chốc lại gửi cho hắn vô số những tin nhắn khác nhau mang ý nghĩa kiểu khiêu khích hoặc thậm chí là lăng mạ.

Và tất nhiên, cũng không ít người hôm nay không đến lớp đã tham gia vào cuộc vui, và trong đó người có vẻ ồn ào cười cợt nhất là Từ Giang.

Nhưng tất cả đám người bọn họ đều gửi tin nhắn dưới dạng nặc danh.

Loại chuyện này đối với người đã bước vào trạng thái tu luyện như Lương Siêu hoàn toàn phớt lờ và thậm chí không thèm đoái hoài đến nó.

Cho đến sáng hôm sau, Lương Siêu đang uống sữa ăn bánh mì, không có việc gì làm, chỉ đành bắt chước các nữ sinh lấy điện thoại ra lướt lướt vài cái, sau đó lập tức nhìn thấy nhóm lớp của thế hệ thứ hai đã bùng nổ tin nhắn.

Thượng Quan Nguyệt đang ngồi đối diện hắn, liếc nhìn điện thoại của hắn một cái và mỉm cười hỏi đùa:

“Anh đoán xem, tỷ lệ tham gia học hành hôm nay sẽ là bao nhiêu? Có thể hơn một nửa không?”

Lương Siêu còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của hắn đã bắt đầu rung lên, quả nhiên là có người gửi cho hắn mấy tin nhắn riêng tư thông qua nhóm lớp đó.

“Lương Siêu, phải không? Anh đúng là cái tên chó má, ở trong lớp thế hệ thứ hai thì nên biết thành thật một chút đi, khi không còn dám kiêu ngạo lên mặt như vậy.”
 
Chương 784


Chương 784

“Nếu tất cả chúng ta đều đến thì anh nghĩ anh có thể yên ổn mà qua ngày sao?”

“Bây giờ thiếu gia đây sẽ cho xin một cơ hội, bây giờ hãy quay một video đang quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót, hơn nữa phải trần truồng chạy 1.000 mét sau đó đăng trong nhóm lớp, thì thiếu gia đây sẽ cho qua.”

“Nếu không, chỉ trong vòng ba ngày thì bổn thiếu gia sẽ lấy mạng chó của mày!”

Lương Siêu liếc cậu ta một cái, buồn cười lắc đầu, thẳng tắp đi tới trước mặt kẻ thủ ác độc, không có chút tức giận.

Mà cùng lúc đó, Đường Vân Phi vẫn còn đang nằm dài trên giường trong căn nhà sang trọng mà cười tủm tỉm ném máy tính bảng đi, sau đó ôm một mỹ nhân cao đẹp có làn da trắng nõn bên cạnh, đang muốn làm tí cho vui vẻ.

“A, chồng à, anh đúng là ghét quá đi à!”

“Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy, em cảm thấy anh tràn đầy năng lượng hơn so với khi ở bên em tối hôm qua đó?”

“Xời, chỉ là một trong những giáo viên phụ trách mới của lớp anh, thái độ rất lồi lõm, thiếu gia đây chính là anh cả trong lớp thế hệ thứ hai của lớp, cho nên đương nhiên phải dạy hắn ta cách cư xử rồi.”

Nói xong đang muốn vào việc thì có một vệ sĩ đột nhiên gõ cửa, lo lắng nói:

“Thiếu gia, thiếu gia, ông chủ cùng ông nội đang rối tung lên, muốn cậu mau đi lên lớp học bài!”

“Cút, cái quần ông ấy!”

Người về sĩ nhỏ sợ hãi nói:

“Hai người bọn họ đều rất sốt ruột, còn, còn muốn cậu mau đến xin lỗi thầy Lương đó!”

“Hả?”

Đường Vân Phi nhướng mày, nghĩ rằng cha và ông của mình trở nên tôn trọng giáo viên như vậy từ bao giờ vậy chứ?

Trước giờ họ chẳng bao giờ quan tâm đến bản thân cậu ta cả?

Nhưng vì hiện giờ cậu ta đang rất vui vẻ nên không nghĩ đến điều đó, ngay lập tức mắng vệ sĩ đôi ba câu rồi đuổi ra ngoài.

Nhưng người vệ sĩ thực sự cũng hết cách, chỉ đành phải báo sự thật cho quản gia, quản gia đã báo lại cho Đường Hoa và Đường Cửu Giang

Khi hai người họ thấy Đường Vân Phi đến hai người họ mà cũng không thèm nghe lời, bây giờ còn đang ở nhà riêng của mình ong bướm với phụ nữ thì chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!

“Thằng mất dạy, đúng loại bất hiếu khó trị.”

“Nó, nó muốn diệt tận gốc cái Đường gia mà ông già này đã phải gầy dựng bấy lâu nay sao?!”

Đường Hoa cũng rất tức giận, trước đây anh ta cho rằng con trai mình chỉ là có chút nghịch ngợm, thanh niên thích chơi bời một chút nhưng không ngờ thằng súc sinh này lại vô lễ như vậy!

Có điều anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt lộ vẻ chua sót: “Ba, bây giờ chúng ta có tức giận cũng vô dụng. Theo con thấy, bây giờ chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.”

“Cũng đúng!”

Lúc này, Đường Cửu Giang gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ tàn nhẫn.

“Cho dù có phải bắt thì cũng phải bắt thằng súc sinh kia tới trường!”
 
Chương 785


Chương 785

Nửa tiếng sau.

Tại nhà riêng của Đường Vân Phi, hai cha con Đường Hoa và Đường Cửu Giang còn không gõ cửa đã xông thẳng vào phòng ngủ của Đường Vân Phi.

Lúc này, Đường Vân Phi còn đang vui vẻ cùng cô bạn gái hoa khôi của cậu ta. Động tĩnh bất ngờ khiến cho cậu ta hoảng sợ tới mức lăn xuống giường.

Nhìn thấy tất cả người xông vào nhà mình đều là vệ sĩ, Đường Vân Phi sửng sốt một lúc, lập tức bắt đầu chửi bới.

“Đm!”

“Cái quái gì vậy! Mới sáng sớm đã quấy rầy chuyện tốt của bổn thiếu, có tin tôi giết mấy người không…”

“Thằng súc sinh! Mày muốn giết ai!”

Khi thấy hai người mặt mày bình tĩnh đi vào, Đường Vân Phi cứng họng, trên mặt ngập tràn vẻ khó hiểu.

“Ba?”

“Ông nội?”

“Sao hai người lại tới đây? Sao sắc mặt của hai người lại khó coi như vậy? Lẽ nào dự án mới phải đền tiền sao?”

Sau khi nghe xong, hai cha con Đường Cửu Giang và Đường Hoa tức tới mức co giật khóe miệng.

Đền tiền?

Bọn họ thà bồi thường mấy trăm triệu còn hơn là đắc tội với vị sát tinh kia!

Còn cô hoa khôi đang quấn chăn bông khi biết được thân phận của hai người vừa mới bước vào thì hai mắt sáng lên. Cô ta ngây thơ cho rằng chỉ cần mình tạo được ấn tượng tốt với bọn họ thì cô ta sẽ có cơ hội bước chân vào nhà giàu!

Vì thế, cô ta bày ra dáng vẻ có học thức ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Cháu rất vui khi được gặp ông Đường và chú Đường, vì không biết hai người tới đây nên cháu…”

“Cô câm miệng!”

Đường Hoa hét lớn một tiếng khiến cho cô hoa khôi sợ hãi. Ngay sau đó, anh ta tiến lên tát thật mạnh một phát lên mặt Đường Vân Phi.

“Ba, ba điên rồi! Sao ba lại đánh con?”

“Ông nội, ông mau…”

Bốp!

Cậu ta đang định dựa vào Đường Cửu Giang, người mà thường ngày chiều chuộng cậu ta nhất nhưng còn chưa kịp nói xong, Đường Cửu Giang đã tiến lên và tát một phát còn mạnh hơn cả Đường Hoa!

Đường Vân Phi: “…”

“Thằng súc sinh, mày đừng có giả ngốc nữa! Mau mặc quần áo vào đi lên trường đi!”

“Lên trường? Lên trường để làm gì ạ?” Đường Vân Phi ngơ ngác hỏi.

“Đi học!”

“Hơn nữa, tao với ông nội còn muốn cùng nhau đưa mày đi để xin lỗi thầy Lương!”

“Thầy Lương?”

Đường Vân Phi càng thêm ngơ ngác, nhất thời cậu ta không nhờ ra có người như vậy. Cuối cùng, cô hoa khôi ở bên cạnh nhắc nhở: “Anh yêu, người mà ông nội và ba anh nhắc đến không phải là…”
 
Chương 786


Chương 786

“Không phải là thầy mà anh vừa mắng chửi té tát lúc nãy đấy chứ? Hình như tên là Lương…Lương Siêu?”

“Cái gì?”

Nghe xong, hai cha con Đường Cửu Giang và Đường Hoa sợ tới mức trợn tròn mắt. Sau khi mỗi người tát Đường Vân Phi thêm một cái, bọn họ hét lớn: “Mày, mày dám mắng cậu ta ư? Mày mắng như thế nào?”

“Con, con…”

“Ba, ông nội cứ yên tâm đi. Con chỉ dùng lời giáo huấn anh ta một chút thôi. Dù thế nào đi nữa, con cũng sẽ không làm lớn chuyện lên đâu.”

“Mày!”

Đường Cửu Giang tức tới mức khuôn mặt già nua đỏ lên. Sau đó ông ta liếc nhìn thấy điện thoại trên mặt đất, ông ta vội vàng cầm lên xem.

“Lương Siêu đúng không? Cái thằng nhãi thối tha…”

“Bây giờ bổn thiếu cho mày một cơ hội. Ngay bây giờ, mày hãy chụp một bức ảnh bản thân quỳ xuống xin tha thứ cộng thêm việc chạy khỏa thân 1000m. Sau đó, đăng ảnh lên nhóm lớp thì bổn thiếu sẽ không so đo với mày nữa.”

“Nếu không bản thiếu sẽ lấy cái mạng chó của mày trong vòng ba ngày!”

“…”

Sau khi nghe những lời chửi mắng của Đường Vân Phi, thậm chí cậu ta còn không giấu mặt, sắc mặt của Đường Cửu Giang thay đổi, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Nếu chỉ là đi học muộn thì ông ta với Đường Hoa còn có thể đích thân xin lỗi sửa đổi.

Thế nhưng bây giờ mọi chuyện thành ra thế này thì còn trì hoãn đến bao giờ nữa?

“Ba, ông nội, rốt cuộc hai người làm sao vậy? Sao lại…”

“Thằng súc sinh!”

Đường Hoa lập tức đá cho cậu ta một phát và chửi mắng: “Mày có biết Lương Siêu kia là ai không! Mày có biết cậu ta đáng sợ tới mức nào không!”

“Mày có biết Tả gia không? Chính là bị cậu ta diệt sạch đấy!”

“Một Tả gia khổng lồ như vậy mà còn bị cậu ta diệt sạch trong vòng chưa đầy một tiếng!”

“Chỉ cần một câu nói của cậu ta thì Đường gia chúng ta cũng không chống đỡ nổi một ngày! Mày có biết không hả!”

Ầm!

Sau khi nghe những lời của Đường Hoa, mỗi câu đều giống như một quả bom nổ ầm ầm trong đầu Đường Vân Phi khiến cho cậu ta run rẩy.

Cậu ta nhận ra được ông nội và ba của mình không hề nói đùa.

Một sát tinh như thế mà lại bị cậu ta chửi rủa nặng nề, hắn ta sợ rằng…

Một lát sau.

Sau khi Đường Cửu Giang liếc mắt nhìn Đường Vân Phi, ông ta thở dài một hơi rồi cầm gậy bóng chày ở bên cạnh và đưa 1 cây cho Đường Hoa.

“Không còn cách nào khác nữa, đánh đi.”

“Không thể làm như diễn được mà phải đánh chết cái loại này.”

Đường Hoa lập tức hiểu ra. Anh ta cầm lấy gậy bóng chày và gật đầu, sau đó anh ta đánh thẳng vào đầu Đường Vân Phi vẫn còn đang ngơ ngác!
 
Chương 787


Chương 787

Một gậy đập xuống, Đường Vân Phi lập tức ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa!

“A!”

“Ba, ba bị điên à! Con là con ruột của ba mà, sao ba lại có thể xuống tay được! Ông nội mau quản ông ấy đi! Cháu…A!”

Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục vang lên sau một gậy. Lần này người xuống tay là Đường Cửu Giang.

Hai người ra tay đầy tàn nhẫn xong rồi nói: “Đây là do mày tự tìm lấy! Thà bị chúng ta đánh còn hơn là bị Lương đại sư trừng phạt!”

“Đúng vậy, chỉ có đánh mày thật thê thảm thì Lương đại sư mới bỏ qua cho Đường gia!”

“Mẹ nó, mày còn dám trốn! Ông đây đánh chết mày! Vì Đường gia, cho dù có phải đánh chết mày cũng đáng!”

“…”

Biết được suy nghĩ của ba và ông nội, Đường Vân Phi dù khổ thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng. Cậu ta không ngừng gào khóc: “Đừng, đừng đánh vào mặt!”

“Bạn gái của con còn ở đây, dù sao cũng hãy chừa một chút mặt mũi cho con…A!”

“Lại còn dám nhắc tới con đĩ này! Đều nói hồng nhan họa thủy quả không sai! Nếu như không có cô ta thì mọi chuyện cũng không tới mức như bây giờ!”

Đường Cửu Giang chửi thề, tiện thể đánh luôn cả cô hoa khôi kia mặc kệ cô ta có mặc quần áo hay không khiến cho cô ta la hét chạy khắp phòng…

Cùng lúc đó, Lương Siêu và Thượng Quan Nguyệt đang trò chuyện với nhau trên taxi.

Sau khi nhìn điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nguyệt hơi thay đổi. Cô ta quay đầu nhìn Lương Siêu rồi hỏi: “Cấp bậc của thầy ở Vũ Minh là gì?”

“Hửm?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

Lương Siêu cười nhún vai. Thượng Quan Nguyệt thấy vậy thì nói: “Bởi vì sau này có khả năng em sẽ gặp phiền toái nên nếu như cấp bậc của thầy quá thấp thì em đề nghị thầy không nên đến trường.”

“Hửm.”

“Có chuyện gì sao?”

Thượng Quan Nguyệt nói: “Vừa rồi có người báo cho tôi biết, một trong số người theo đuổi tôi đang chặn ở cổng Đại học Đế Kinh, hơn nữa anh ta vừa mới gọi điện cho chú của mình.”

“Chú của anh ta là trưởng thư ký của Đế Kinh, cũng là nhân vật có mặt mũi trước mặt Thị trưởng, cho nên nếu là người có danh phận không đủ cao, dưới hắn một chút thôi thì một câu nói của ông ta đã đủ đẩy người đó đến đường cùng.”

“Trưởng thư ký của thành phố?”

Lương Siêu sờ chóp mũi, mỉm cười: “Nghe ra thân phận rất trâu bò nha, nhưng mà, hình như tôi và ông ta không dính gì tới nhau đâu?”

Nghe vậy, Thượng Quan Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

“Chẳng lẽ anh chỉ là tay mơ mới gia nhập Võ Minh thôi sao? Anh không biết hệ thống cấp bậc trong tổng bộ Võ Minh có liên hệ với hệ thống của toàn bộ Viêm Hạ quốc sao?”

“Ví dụ như chú của người theo đuổi tôi có chức vị tương đương với cấp trưởng lão ở Võ Minh.”

“Các trưởng lão trong Võ Minh được chia thành sáu cấp, cho nên chức của ông ta là trưởng lão cấp năm.”

“Ồ.”
 
Chương 788


Chương 788

Nghe xong, Lương Siêu ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước hắn đã nghe Cơ Lăng Tuyết nói, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế của hắn hình như là trưởng lão cấp hai, địa vị chỉ kém những trưởng lão cấp một thôi, dư sức đè bẹp cái kia trưởng thư kí thành phố kia rồi!

Thượng Quan Nguyệt giải thích xong thì nhướng mày khinh thường nhìn Lương Siêu: “Anh… Không phải là anh còn chưa được làm tới chức trưởng lão đấy chứ?”

“À…”

“Bí mật.”

Nói xong, hắn nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ thoải mái tự đắc, không lo lắng của hắn khiến Thượng Quan Nguyện thầm trợn mắt. Đồng thời cũng có chút tò mò về cấp bậc hắn trong Võ Minh.

Nhưng vừa nãy hắn còn không biết chuyện cấp bậc trong Vĩ Minh có móc nối với chức danh trong Viêm Hạ Quốc, cho nên cô ta khẳng định chắc chắc hắn là người mới vào.

Vậy mà sau khi biết rằng chú của Trương Thỉ có chức vị tương đương với trưởng lão cấp năm lại không hề hoảng sợ.

Chẳng lẽ hắn là một trưởng lão vừa mới được Võ Minh đặc biệt tuyển dụng?

Trước đây cô có nghe cha nói trưởng lão được đặc biệt tuyển vào chỉ có thể dừng ở cấp bốn.

“Hừ, cùng lắm cũng chỉ là trưởng lão cấp bốn, ra vẻ cái gì chứ?”

Đợi cô lẩm bẩm xong, tài xế bên kia cũng đã đã tới cổng đại học Đế đô.

Người vừa xuống xe là một thanh niên mặc vest sắc mặt lạnh lùng đi về phía hắn, vẻ mặt khó coi.

Thấy đường đi của mình bị chặn, Lương Siêu nhướng mày liếc nhìn người này.

“Làm gì vậy?”

“Ông và Nguyệt Nhi có quan hệ như thế nào?”

“Đêm qua ông đưa Nguyệt Nhi về nhà của mình, ông đã làm gì với em ấy rồi?”

Trương Trì vừa hỏi vậy, Lương Siêu chưa nói gì, Thượng Quan Nguyệt đã nghe không nổi nữa, quở trách: “Trương Trì, anh điên rồi sao! Sao anh có thể ăn nói hàm hồ như vậy!”

“Khỏi cần nói giữa hắn và tôi không có gì, dù có đi nữa thì cũng không liên quan đến anh!”

Trương Thỉ nghe nói xong, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Đối với hắn ta, lời nói của Thượng Quan Nguyệt, không khác gì thừa nhận cô có quan hệ gì đó với tên họ Lương này!

“Họ Lương, ông vừa đến ngày đầu tiên đã dám cướp người phụ nữ của tôi, ông là cái thá gì chứ hả…”

Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay định tát Lương Siêu một cái.

Chỉ là trước khi đó, Lương Siêu đã nắm chặt cổ tay của hắn ta, hơi dùng sức một chút làm hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn.

“Buông tay!”

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc Audi cách đó không xa vội vàng xuống xe lao tới.

Người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhìn qua có chút giống Trương Thỉ.

Gã chỉ vào mũi Lương Siêu và khiển trách: “Là một giáo viên, sao anh có thể ra tay với học sinh của mình như vậy! Kiến thức bao năm của anh bỏ cho chó tha hết rồi sao?”

Sau đó, gã lại chỉ vào Thượng Quan Nguyệt và nói: “Còn cô, cô là con gái tại sao có thể ăn nói lớn tiếng như vậy, còn ra thể thống gì chứ hả?”
 
Chương 789


Chương 789

“Cháu của tôi toàn tâm toàn ý với cô nhưng cô lại vì một người vừa quen hôm qua mà gào rống với cậu ta, lương tâm đâu?”

“Thậm chí tôi còn nghe nói ngày hôm qua cô còn ở chung một chỗ với người mới quen biết được mấy tiếng này. Hành vi buông thả như vậy, quả thật đã làm tất cả phụ nữ ở Viêm Hạ Quốc xấu mặt rồi!”

Thượng Quan Nguyệt: “…”

Lương Siêu: “…”

Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cả hai đều hiểu ý nghĩa trong mắt nhau.

Có phải người này bị bệnh rồi không?

Vì đầu óc gã có bệnh, Lương Siêu cũng không thèm nói nhảm với tên này, mà nhìn thẳng vào Trương Trì.

“Cậu cũng là học sinh lớp của lớp tôi sao?”

“Cho nên việc cậu cần làm nhất bây giờ chính là trở về lớp học, hơn nữa còn là chạy nhanh về, bởi vì bây giờ chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào học.”

“Mà ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, hôm nay trốn học và vô cớ đến muộn sẽ bị nghiêm trị, đừng nói với tôi là cậu không thấy.”

Thấy vậy Lương Siêu tiếp tục giả bộ ở trước mặt mình, Trương Thỉ lập tức cười nói: “Tên họ Lương này, tối hôm qua bị mắng trong nhóm lớp còn chưa đủ sao”

“Bây giờ còn dám giả bộ trước mặt bản thiếu gia đây? Không phải Nguyệt Nhi còn chưa nói cho ông biết chú tôi là ai đó chứ?”

Chú của Trương Thỉ nghe vậy đưa tay nới lỏng cà vạt dưới cổ, vẻ mặt cao ngạo nói: “Anh vừa nói gì? Nghiêm trị?”

“Anh đang đe dọa học sinh của mình?”

“Bây giờ tôi rất nghi vấn chức danh giáo sư anh là làm thế nào có được đây!”

“Giờ anh mau chóng xin lỗi cháu trai của tôi mau, nếu không…”

Thấy gã ta còn cố gắng chứng minh sự tồn tại nhưng vẫn ngu xuẩn như vậy, Lương Siêu trực tiếp xem gã thành không khí, nói với Trương Thỉ: “Một lời nhắc nhở thân thiện cuối cùng dành cho cậu, hãy nhanh chóng trở lại lớp học, nếu không hôm nay tôi sẽ phạt cậu đến cùng.”

“Hiểu chưa?”

“Làm càn!”

Đang đợi Trương Thỉ nói chuyện thì Trương Vĩ bị làm lơ nãy giờ lập tức nổi giận: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có nghe thấy tôi nói gì không hả!”

“Ở trước mặt tôi mà dám kiêu ngạo như vậy chắc chắn phải trả giá!”

“Nghe rõ đây, bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh biết, với tư cách là trưởng thư ký của thành phố trưởng, tôi chính thức thu hồi chức danh giáo sư của anh!”

Trương Thỉ nhìn Lương Siêu với một nụ cười tự mãn, tưởng rằng sau khi nghe những lời này, hắn sẽ sửng sốt một hồi, sau đó thức thời khom lưng nhận lỗi.

Thầm nghĩ chắc chắn hắn sẽ cầu xin mình giúp hắn cầu chú mình bỏ qua, nhưng cuối cùng chỉ thấy Lương Siêu nhướng mày, nhưng thay vì lộ ra sự bất ngờ và kinh hoảng, thì đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh!

“Thật sao?”

“Ông định cắt chức tôi thật hả?”

Nghe Lương Siêu hỏi, Trương Vũ khịt mũi: “Đương nhiên là thật. Anh cho rằng tôi sẽ giỡn với anh sao?”
 
Chương 790


Chương 790

Lương Mạc lập tức vỗ tay, kích động nói: “Cám ơn ngài đây, thật sự là tôi cũng không muốn làm nữa!”

“Ah đúng rồi, tôi ngoại trừ làm giáo sư Trung y, còn có một chức quan nhàn tản, xin ngài đây thương xót, dứt khoát cắt hết giúp tôi, đã làm gì làm cho trót nhé?”

Nói xong, hắn lấy ra một lệnh bài hình rồng từ trong túi, ném nó vào người Trương Vũ như ném một đồng xu.

Trương Vĩ thuận tay nhận lấy, cảm nhận được trọng lượng nặng trình trịch của ngọc bài trong tay, không khỏi cúi đầu quan sát.

Chỉ thấy ngọc bài kia được điêu khắc từ ngọc Dương Chi thượng hạng, có hình rồng bá đạo, khi thấy mặt chính diện của nó có khắc một chữ “Võ”, trong lòng Trương Vĩ lập tức run lên.

Gã suy nghĩ mấy giây rồi vội vàng lật khối ngọc bài kia lên, khi thấy phía sau có khắc chữ “Ngoại” ra thì triệt để mắt trợn tròn.

Mà bởi vì gã cúi đầu, Trương Thỉ cũng không nhìn thấy biểu lộ khoa trương giờ phút này của gã, vẫn còn tiếp tục đắc ý với Lương Siêu.

“Họ Lương, nếu hiện tại quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi và cam đoan sau này cách xa Nguyệt nhi thì tôi còn có thể cầu xin giúp anh.”

“Đừng mơ đến chức danh giáo sư, nhưng giữ anh lại trường đại học làm giảng sư, hoặc là phụ đạo viên cũng không thành vấn đề.”

“Như vậy cũng coi như để lại cho anh một cái bát sắt, không đến mức chết đói, ha ha ha!”

Nhưng hắn ta cười không được hai tiếng thì Trương Vĩ sắc mặt xanh đỏ giao nhau đã bị dọa đến toàn thân run lên một cái, sau đó lập tức hung hăng tát vào đầu hắn ta!

Đùng!

Một âm thanh trầm thấp trầm vang lên, nghe thôi cũng đã thấy đau!

“Chú, chú đánh cháu làm gì?”

Trương Thỉ che lấy đầu mà hỏi, mà Trương Vĩ cũng không kịp giải thích cái gì, lập tức cung cung kính kính dâng ngọc bài hình rồng bằng hai tay lên cho Lương Siêu dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta.

“Lương, Lương chỉ huy sứ, thật xin lỗi, trước đó tiểu nhân không biết thân phận của ngài, cho nên lời ăn tieg nói đã, đã đắc tội nhiều, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân!”

Chỉ huy sứ?

Đó là cái quỷ gì?

Trương Thỉ không hiểu ra sao, nhưng Thượng Quan Nguyệt biết sơ lược vế hệ thống cấp bậc nội bộ của Võ Minh lại khựng lại, kinh ngạc mà phức tạp nhìn về phía Lương Siêu.

Loại chỉ huy sứ có thể làm thư ký đứng đầu thành phố cấp bậc tương đương với trưởng lão cấp năm cung kính như thế, chỉ có một loại, đó chính là chỉ huy sứ ngoài biên chế cấp bậc đồng đẳng với trưởng lão cấp hai!

“Ai… Ông anh này, anh đang làm gì vậy”

Lương Siêu khẽ thở dài một cái, lời còn chưa nói hết đã dọa Trương Vĩ phịch một tiếng quỳ xuống đất, khiến không ít học sinh lớp hai chung quanh đang chờ xem trò hề của Lương Siêu nghẹn họng nhìn trân trối.

Chú của Trương Thỉ là nhân vật mà dù đối mặt với hiệu trưởng cũng có thể chuyện trò vui vẻ, hiện tại lại quỳ xuống như vậy sao?

Điều này khiến bọn họ dần dần ý thức được, địa vị của thầy Lương mới tới này hình như… Thật không nhỏ!
 
Chương 791


Chương 791

“Ngài tuyệt đối đừng gọi tiểu nhân như vậy, tôi không chịu nổi tiếng ông anh này đâu!”

“Mau mau đứng dậy. Tôi ăn ngay nói thật, tôi thật sự không muốn làm giáo sư cấp 1 và chỉ huy sứ gì đó, thực sự quá phiền phức, lúc trước tôi cũng bị Võ Minh lừa.”

Trương Vĩ: “…”

Có thể khiến Võ Minh lưa đi làm chỉ huy sứ ngoài biên chế, con mẹ nó là dạng trâu bò gì nữa?

“Ông anh à, vừa rồi tôi thấy anh ghê gớm như vậy, tôi thật sự rất mừng! Nếu anh có truất hết quyền lực của tôi thì quá tốt! Chỉ cần anh truất được thì sau này tôi chẩn bệnh miễn phí cho anh được không? Y thuật của tôi rất không tệ, thằng nhãi này có thể chứng minh.”

Nói xong, Lương Siêu chỉ vào Từ Giang cũng có mặt ở đây.

Từ Giang bất ngờ không biết làm sao, đồng thời cũng nhớ tới hôm qua sau khi về nhà, cậu ta có dùng đến những loại thuốc thoa ngoài da mà Lương Siêu cho, hôm nay vết bầm trên mặt đã khỏi hết, cậu ta liên tục gật đầu.

“Đúng, thầy, thầy Lương của chúng ta thật sự có y thuật rất cao…”

“Đúng cái rắm! Trước đó là cậu gửi video cho Trương Thỉ đúng không? Loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn am hiểu gây sự như cậu là ghê tởm nhất, lát nữa tôi sẽ đề nghị trường học đuổi học các cậu, hiện tại cút qua một bên đi!”

Vẻ mặt Từ Giang lập tức suy sụp, Trương Vĩ lại đau khổ cầu khẩn Lương Siêu.

Cuối cùng Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài, rất khó xử mà cất ngọc bài kia vào, lại nói: “Vừa rồi anh nói cái gì? Tôi ra tay với cháu anh, còn tiến hành uy hiếp với cậu ta? Ừm, là tôi không đúng, vậy tôi lập tức nói xin lỗi được không?”

Trương Vĩ vừa đứng dậy, nghe xong lời này lại suýt bị hù quỳ xuống, liên tục khoát tay:

“Không không không!”

.

Gã lập tức hung ác đá Trương Thỉ một chân: “Thân là học sinh, không biết tôn sư trọng đạo, còn gan to bằng trời muốn tranh giành tình nhân với thầy giáo? Mày bị ngu à!”

“Còn nữa, cha mẹ mày tốn tiền tốn tâm tư đưa mày đến nơi đây là để đọc sách học tập! Nhưng mày lại cả ngày trốn học không làm chuyện đàng hoàng, quả thực chẳng ra làm sao cả!”

Bị chú mình mắng chửi dạy dỗ như vậy một trận, Trương Thỉ ngốc đến mấy cũng biết lần này mình đã đá phải thép tấm, không đợi Trương Vĩ mở miệng, Trương Thỉ bắt đầu cong lưng xin lỗi Lương Siêu, dáng vẻ này không khác gì một đứa cháu trai.

Thấy thế, Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, cũng không quan tâm đến hắn ta nữa mà vỗ vỗ Thượng Quan Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, có vẻ hơi rầu rĩ không vui rồi rời đi.

“Phù… Coi như qua chuyện…”

Thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của chú mình, Trương Thỉ không hiểu mà hỏi: “Chú, rốt cục họ Lương là người nào? Cả chú cũng…”

“Hừ, không nên hỏi thì đừng hỏi, tóm lại một câu, sau này thầy Lương đó chính là thánh chỉ, cháu chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, đừng đến gây sự kiếm chuyện nữa!”

“Ngơ ra làm gì? Còn không cút nhanh về lên lớp!”

Sau năm phút, trong phòng đa truyền thông.

“Đinh linh linh!”

Khi tiếng chuông lên lớp vang lên, những học sinh trước đó còn đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt không nằm ngoài dự liệu mà đều đến trễ, Lương Siêu bảo họ đứng hết ở đằng sau phòng học, chờ xong tiết học lại xử lý.
 
Chương 792


Chương 792

Mà những người này đang trong độ tuổi thanh xuân phản nghịch, cho dù đều biết Lương Siêu có thân phận không tầm thường, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ ngóng trông có người giúp bọn họ xả cơn giận này.

Mà sau khi hai công tử cao cấp nhất trong lớp hai là Từ Giang, Trương Thỉ đều liên tục thua trong tay Lương Siêu, hi vọng của bọn họ đều đặt hết lên người đại lão Đường Vân.

Thế là không ít người đều lén lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Đường Vân.

“Đường thiếu gia, online xin giúp đỡ, rất cấp bách!”

“Đường đại thiếu gia mau tới đi, anh không tới nữa thì họ Lương này sẽ lật trời mất!”

“Chúng en đều không đối thủ, mau tới!”

Nửa giờ sau, Đường Vân đã xuất hiện dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nhưng không phải đi tới, mà là… Bị xách đến.

Đúng vậy, cậu ta là bị ông nội cùng cha mình xách vào, lúc này Đường Vân Phi xấu hổ tột độ, toàn thân máu tươi đầm đìa, đến bây giờ trên đầu còn túa ra máu tươi, thoạt nhìn có chút thảm hại.

Hiện tại cậu ta dường như không còn sức để kêu rên nữa, chỉ ậm ừ ngắt quãng, như để chứng tỏ rằng cậu ta vẫn còn sống.

Hiện tại rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Ngay khi mọi người trong lớp đang thất thần không hiểu gì, thì chỉ nhìn thấy hai người Đường Cửu Giang và Đường Hoa trực tiếp ném cậu ta lên bục giảng, Lương Siêu cũng sửng sốt:

“Ông Đường, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

().

Đường Cửu Giang thấy đối phương chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra mình, thì vội vàng khúm núm chắp tay: “Thật hổ thẹn quá, lão hủ xin diện kiến Lương đại sư.”

“Cái thằng xúc sinh nhà chúng tôi là thằng chẳng ra gì, từ nhỏ đã được tôi và thằng cha nó chiều đến hư, Nên sau khi hai người chúng tôi hay tin trước đó nó dám kiêu ngạo với ngài như vậy, chúng tôi đã tức giận đến nỗi lập tức dạy cho thằng oắt này một bài học!”

“Lương đại sư à, mấy lời mà trước đó ngài gửi vào trong nhóm phụ huynh quả rất đúng, dạy con không tốt là do lỗi của cha, cả hai chúng tôi đều có lỗi, vậy nên xin Lương đại sư cứ trách phạt.”

“Đúng vậy thưa Lương đại sư, chỉ cần ngài không diệt đi Đường gia của chúng tôi thì hành hạ hai cha con tôi thế nào cũng được.

Mọi người: “…”

Lúc này, toàn bộ học sinh trong lớp thế hệ thứ hai đều hoàn toàn ngây người hóa đá, cảm giác như đang ở trong giấc mộng mà mãi không tỉnh lại được.

Bởi vì cái người tên Đường Cửu Giang này là nhân vật tầm cỡ như nào cơ chứ?

Một ông chủ siêu cấp trong giới bất động sản của Đế Kinh này, vậy mà lại tự mình đến trường để thú nhận lỗi lầm của mình với Lương Siêu và cầu xin sự tha thứ?

Hãy nhìn cách ông ấy liên tục chắp tay cung kính, chỉ kém chút là chưa quỳ xuống thôi.

Hai nữa, lúc nghe thấy những điều ông nội Đường Vân Phi vừa nói, có vẻ như Lương Siêu có thể dễ dàng tiêu diệt được nhà họ Đường khổng lồ với quy mô gần 100 tỷ vậy.

Cái người tên Lương Siêu này rốt cuộc là loại tồn tại đáng sợ cỡ nào chứ?

Nhìn cảnh này không chỉ họ, mà ngay cả bản thân Lương Siêu cũng cảm thấy rằng hai cha con Đường Hoa và Đường Cửu Giang làm quá lố rồi.
 
Chương 793


Chương 793

“Ông Đường à, ở trong lòng ông chẳng lẽ tôi lại là người đáng sợ như vậy sao?”

“Chuyện học sinh không ngoan ngoãn nghe lời thì chỉ cần đánh nhẹ răn đe là được rồi, không đến nỗi phải giết luôn mạng người như ông làm vậy đâu?”

Vừa nói chuyện, hắn còn lấy ra một lọ thuốc mỡ mang theo bên người, bắt đầu bôi thuốc, châm cứu cho Đường Vân Phi.

Rất nhanh, Đường Phi Vân cảm giác được sự đau đớn khắp thân mình bắt đầu dần dần suy yếu dần, cậu ta không tự chủ được nhướng mi, dùng sức mà ngẩng đầu nhìn Lương Siêu.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy giáo viên phụ trách mới này thật là tốt!

Thấy vậy, hai cha con nhà Đường Hoa và Đường Cửu Giang đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm và cũng hơi cảm thấy hối hận.

Nếu biết rằng Lương Siêu rộng lượng mà không tính toán gì với Đường Vân Phi thì bọn họ vừa rồi cũng không ra tay nặng như vậy đối với cậu ta.

Bởi nếu thực sự đánh chết Đường Vân Phi thì chẳng phải sẽ hối hận đến chết sao?”

“Cảm ơn Lương đại sư vì sự rộng lượng bao dung của ngài!”

“Nếu như hôm nay đã tới đây rồi, thì lão hủ tôi cũng xin bày tỏ ý kiến của mình tại đây, từ giờ trở đi, chỉ cần Đường Vân Phi hơi ngỗ nghịch và không làm ngài hài lòng thì ngài có thể tùy ý đánh mắng nó!”

“Đúng vậy, cho dù ngài có vô tình sơ ý mà giết chết thằng nhãi này, thì tôi và lão gia đây cũng không bao giờ có một lời oán hận nào!”

Mọi người nghe vậy thì rùng mình, thầm nghĩ hai người này thật sự là kẻ ác từ trong trứng mà!

Nhưng trong lòng họ cũng phát sợ, vì bọn họ bây giờ cũng coi như là đang có thái độ đối chọi lại Lương Siêu, giờ trong đầu toàn nghĩ cách làm thế nào để tránh được sự trừng phạt lần này, và làm thế nào để trở thành một đứa trẻ ngoan trước mặt Lương Siêu trong tương lai…

Sau khi nhìn thấy Đường Cửu Giang và Đường Hoa rời đi, Lương Siêu tiếp tục dạy học, phong cách vẫn như cũ.

Sự hài hước của bài giảng đã thu hút rất nhiều nữ sinh lén chụp ảnh hoặc quay phim lại.

Một giờ sau, chuông reo kết thúc buổi học cuối cùng, những học sinh đứng ở hàng sau trong lớp, trong lòng nhất thời run lên, đột nhiên rùng mình, tất cả đều nhìn Lương Siêu với vẻ mặt cầu xin.

Lương Siêu thấy vậy, cảm thấy buồn cười.

Những rắc rối của hai người Đường Hoa và Đường Cửu Giang ban nãy khiến hắn hoàn toàn đã khiến cả lớp thế hệ thứ hai bị sốc. Hắn cũng như áp chế được toàn bộ lớp học, vì vậy hắn cũng không quá làm khó mấy đứa trẻ làm gì.

“Mọi người chạy đến sân tập và chạy 100 vòng quanh đường đua cho tôi. Không xong thì không được phép về.”

“Phù…”

Đám người Trương Thỉ và Từ Giang đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó chạy đi ngay lập tức giống như thể sợ hắn sẽ đổi ý.

Bởi vì so với sự thảm hại của Đường Vân Phi thì việc chạy một trăm vòng chắc chắn được coi là đỡ hơn.

Vì hôm nay chỉ có một tiết ở trường Nhất Trung, cho nên Thượng Quan Nguyệt vừa tan học bắt xe taxi về nhà, Lương Siêu đương nhiên đi theo, lại phát hiện cô bé một mực không nói chuyện gì.

Mặc cho hắn có hỏi cô ta điều gì, cô ta vẫn giữ chặt răng và không nói gì, sau khi về đến nhà, Cung Vũ còn muốn trò chuyện hàn huyên với cô ta một lúc rồi hỏi cô ta đang nghĩ gì.

“Thực ra, cũng không có gì.”
 
Chương 794


Chương 794

“Chỉ là người chỉ huy biên chế đời trước chính là cha của tôi!”

“Cho nên sau khi nhìn thấy huy hiệu chỉ huy của cô ngày hôm nay, tôi khó tránh khỏi cảm thấy hơi đau lòng.”

Một lúc sau, cô ta đột nhiên nắm lấy tay Lương Siêu và hỏi:

“Người ở trong Võ Minh đều nói rằng tôi cha tôi đã đi đến một nơi xa để thực hiện một nhiệm vụ, và ông ấy sẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn.”

“Ông ấy… có phải đã chết rồi không?”

“Không phải.” Lương Siêu lập tức lắc đầu, khẳng định nói: “Tôi có thể cam đoan với em, cha em sớm muộn gì cũng sẽ trở về với em, hơn nữa còn tuyệt đối sẽ không tiếp quản thêm công việc nào nữa, cả đời sau cũng sẽ ở bên em, cho đến khi cô thành gia lập thất, thành vợ của một ai đó, sau đó không còn cần ông cha của mình nữa mới thôi.”

“Phụt!!!”

Thượng Quan Nguyệt bọ chọc cho cười, cô ta gật đầu nhẹ, mềm mại nói lời cảm ơn.

“Không có gì.”

“Nếu em thực sự muốn cảm ơn, thì hãy làm một số hành động thiết thực đi.”

“Anh muốn làm gì?”

Thượng Quan Nguyệt lùi lại và lấy tay che ngực , bày ra tư thế phòng thủ.

“Anh đã có nhiều mỹ nữ đỉnh cao như vậy làm vợ rồi, còn muốn nhắm vào một cô gái nhỏ như tôi sao? Anh thật không biết xấu hổ mà?”

Lương Siêu: “…”

Mấy đứa choi choi thiếu niên ngày nay, đầu óc đều trở nên phức tạp như vậy sao?

Cái ý thức tự vệ này cũng mạnh mẽ hơi quá lố rồi thì phải?

Lúc này, Lương Siêu dí đầu cô gái rồi nói với vẻ tức giận: “Em suy nghĩ linh tinh gì đấy? Hành động thiết thực theo ý của tôi là muốn em hãy thay đổi hình ảnh của mình.”

“Em hãy đi ép tóc và nhuộm lại màu đen đi. Cũng đừng trang điểm lòe loẹt nữa, như thế sẽ rất hại cho da của em đấy.”

“Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp thì nên ra dáng một cô gái. Để ba em nhìn thấy như thế này, ông ấy sẽ không thích đâu.”

Thượng Quan Nguyệt khẽ gật đầu.

Buổi chiều, Diệp Khuynh Thành gọi điện thoại tới nói gần đây chứng bệnh đau nửa đầu lại tái phát nên muốn tới Kim Ngọc Đường. Nhưng khi tới nơi lại không thấy nên hẹn lần khác tới xoa bóp.

Sau khi đồng ý xong, Lương Siêu đưa Thượng Quan Nguyệt ra ngoài, tiện thể đưa cô ta tới một tiệm cắt tóc.

Hai tiếng sau.

Bởi vì trước đây Diệp Khuynh Thành từng ra lệnh rằng mỗi khi Lương Siêu tới thì không cần hẹn trước nên Lương Siêu trực tiếp đưa Thượng Quan Nguyệt tới văn phòng của Diệp Khuynh Thành.

Vừa mới bước vào, hắn trông thấy Diệp Khuynh Thành đang thảo luận gì đó với một người thanh niên.

“Khuynh Thành, cô cứ yên tâm về cách quảng bá của loại thuốc này. Chỉ cần hiệu quả của thuốc tốt y như cô nói thì tôi bảo đảm thuốc sẽ được tiêu thụ hết trong vòng ba ngày.”
 
Chương 795


Chương 795

“Cô nên dành thời gian đi đánh tiếng với bên nhà máy trước để cho họ có thời gian chuẩn bị công tác máy móc hoạt động không ngừng trong vòng 24 giờ.”

Diệp Khuynh Thành gật đầu cười nói: “Anh không cần lo lắng về nguồn cung ứng. Bên tôi đã chuẩn bị đầy đủ xong từ lâu rồi.”

Nói xong, người thanh niên nhìn sang Lương Siêu.

Sau khi cười một tiếng, anh ta còn chủ động đi tới và đưa tay ra: “Không cần hẹn trước mà vẫn có thể tự do ra vào văn phòng của Khuynh Thành. Nếu tôi đoán không lầm thì anh là Lương Siêu đúng không?”

“Rất vui được gặp anh.”

Lương Siêu bắt tay với anh ta, Diệp Khuynh Thành giới thiệu: “Anh ấy tên là Phương Lệ, là thiếu gia của tập đoàn Phương thị.”

“Ồ.”

Sau khi đối đáp qua loa, hắn buông tay ra, không có ý định nói chuyện tiếp với Phương Lệ.

Nhưng dường như Phương Lệ lại rất có hứng thú với hắn, anh ta cười nói: “Gần đây, có thể nói Lương thánh y rất được chú ý. Đầu tiên là diệt sạch Tả gia, sau đó là chiến thắng Chung Kình rồi lại nhanh chóng trở thành chỉ huy bên ngoài của Vũ Minh.”

“Tôi nghe nói anh còn có một thuộc hạ kỳ Nguyên Anh?”

“Sao hôm nay tôi không thấy anh ta?”

Lương Siêu nhíu mày, hỏi với vẻ kỳ quái: “Ngài Phương đúng không? Tôi với anh…”

“Có vẻ không thân nhau lắm nhỉ?”

Ngụ ý là nếu như hai ta không thân thì hỏi đông hỏi tây như vậy có vẻ không thích hợp lắm?

Nghe vậy, khóe miệng Phượng Lệ hơi giật giật, sau đó anh ta ra vẻ nhún vai.

“Không sao cả, nếu như Lương thánh y không muốn nói thì thôi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Sau khi liếc nhìn bóng dáng anh ta một lần nữa, Lương Siêu lắc đầu với vẻ khó hiểu. Sau khi giới thiệu Thượng Quan Nguyệt với Diệp Khuynh Thành, hắn bắt đầu bắt mạch cho cô ta.

Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu cau mày và mở miệng đầy vẻ giận dữ.

“Cô coi những lời chỉ định trước đó của tôi như gió thoảng bên tai hả?”

“Tôi…”

Nhất thời Diệp Khuynh Thành có chút căng thẳng.

Nhưng vì tính cách mạnh mẽ nên cô ta vẫn ngẩng đầu lên trò chuyện với Lương Siêu: “Gần đây, lô thành phẩm đầu tiên của loại thuốc mới sắp được tung ra thị trường nên tôi thật sự không thể thư giãn được.”

Đm?

Cô gái này lại còn nói lý?

Mà nghe lại có vẻ rất hợp tình hợp lý nữa chứ?

Hơn nữa lại còn vô cùng bình tĩnh.

Lương Siêu lập tức nổi giận. Hắn cất bộ kim châm vừa mới lấy ra, giơ ngón tay cái với Diệp Khuynh Thành.

“Được lắm, coi như cô giỏi.”

“Nếu như cô đã không nghe theo lời của bác sĩ thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian chữa trị cho cô nữa. Chi bằng cô hãy tự đi tìm bác sĩ giỏi khác đi.”
 
Chương 796


Chương 796

Nói xong, hắn định đứng dậy rời đi.

Thấy vậy, Diệp Khuynh Thành cắn môi tới mức trắng bệch nhưng vẫn không nói một lời. Cô ta cứng cổ không nhìn Lương Siêu, trên gương mặt lộ vẻ ủy khuất.

Thấy vậy, Thượng Quan Nguyệt vội ngăn Lương Siêu lại.

“Này, anh cứ thế mà đi sao?”

“Không đi thì còn làm gì? Ở lại rước khó chịu vào thân à?”

“Ặc, tuy cô ấy không nghe lời bác sĩ là không đúng nhưng trông cô ấy xinh thật!”

“Xì, xinh đẹp có thể ăn cơm được sao?”

“Nhưng dù sao cô ấy cũng là chủ của một công ty dược phẩm lớn nên chắc chắn có rất nhiều tiền. Chắc hẳn gia tài bạc triệu này có thể thành cơm ăn được chứ?”

Lương Siêu: “…”

Con nhóc này đúng là!

Hắn cũng không phản bác được lời của cô ta!

Cuối cùng, hắn đành cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội nhân tiện cũng tạo 1 bậc thang cho mình nên quay đầu lại hỏi cô ta: “Cô đã nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình chưa?”

Diệp Khuynh Thành cố chấp nói: “Anh muốn đi thì cứ đi, không ai cản anh.”

“Đm!”

Sau khi chửi thề xong, Lương Siêu lập tức kéo Thượng Quan Nguyệt đi.

“Đi!”

Sau khi cửa văn phòng bị đóng mạnh lại, Diệp Khuynh Thành quay trở lại bàn làm việc phê duyệt văn kiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng chưa được quá hai giây, cô ta dừng bút lại. Sau đó cả người trượt khỏi ghế, ngồi xổm xuống, vùi đầu sâu vào trong đầu gối rồi bắt đầu khóc!

Giờ phút này, cô ta không còn là người phụ nữ mạnh mẽ mà chỉ giống một cô gái nhỏ chịu nhiều tổn thương. Những bất bình bị đè nén cũng như tất cả những thương tổn, phiền muộn cùng với những cảm xúc tiêu cực khác đều bùng phát vào giây phút này!

“Vì, vì sao…”

“Mình đã liều mạng làm việc cả ngày lẫn đêm để duy trì một dược phẩm Nhuận Tinh khổng lồ, đặt nền móng để một ngày nào đó Tiểu Tiêu có thể dễ dàng kiểm soát nó.”

“Thế nhưng vì sao Tiểu Tiêu lại luôn đối địch với mình? Tại sao Tiểu Tiêu lại có thành kiến sâu với mình như vậy? Tại sao đến bây giờ vẫn hiểu lầm mình…”

“Mình cũng rất muốn nghe theo lời dặn của bác sĩ, cũng rất muốn nghỉ ngơi thật tốt nhưng thật sự mình không còn cách nào khác!”

“Vì sao hắn không chịu nghe mình giải thích? Chỉ biết quát nạt mình!”

“Mình chỉ muốn hắn xoa bóp cho mình thôi mà, chỉ muốn trò chuyện vui vẻ cùng mình một chút để trút hết nỗi niềm trong lòng khó đến thế sao…”

“Vì sao tất cả mọi người luôn đối địch với mình! Rốt cuộc là vì sao…”

Ngay sau đó.

“Haizzz….”

Một tiếng thở dài vang lên bên tai cô ta. Khi cô ta ngẩng đầu lên thì thấy Lương Siêu đưa khăn tay ra, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng.
 
Chương 797


Chương 797

“Coi như kiếp trước tôi nợ cô…Mau lau nước mắt trước đi.”

“Lau xong rồi tôi sẽ châm cứu và xoa bóp cho cô còn cô phụ trách chút bỏ nỗi lòng.”

“Hôm nay cứ coi tôi như là thùng rác, mặc kệ cô có bao nhiêu nỗi khổ, tôi cũng có thể chịu được.”

“Được không?”

“Anh……”

Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, vội vàng quay trở lại lên ghế ngồi, nhanh chóng bày ra bộ dạng cường nữ bá đạo thường ngày của mình.

“Cầm khăn giấy của anh ra đi, tôi không có khóc, không cần.”

“Cô không phải rời đi rồi sao, quay trở lại làm gì?”

Thấy dáng vẻ cố giả tạo của cô ta, Lương Siêu cố nén cười sau đó dìu cô ta đi.

“Tôi vừa nói là….,kiếp trước tôi nợ cô quá nhiều, cho nên kiếp này tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả cho xong món nợ này.”

Nói rồi, hắn lại lấy kim châm ra, sau đó để Diệp Khuynh Thành ở một bên cởi quần áo ra, vừa đem găng tay cùng khăn vải ra hướng về phía cô ta mà vẫy vẫy: “Hừ, hai thứ này còn cần sao?”

“Dù sao lúc trước thứ không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, thứ không nên đụng vào cũng đã sờ vào, không cần…”

“Im đi!”

Diệp Khuynh Thành vừa xấu hổ vừa tức giận mà mắng chửi, làm Lương Siêu lắc đầu thở dài, ngoan ngoãn đeo găng tay và che khăn vải lên.

Nửa giờ sau.

Dưới sụ xoa bóp không ngừng của Lương Siêu, đồng thời bản thân hắn cũng dùng huyền khí ân cần chăm sóc các kinh mạch trong cơ thể của Diệp Khuynh Thành, khiến Diệp Khuynh Thành cảm thấy thoải mái chưa từng có.

Cô ta ngừng lại việc căng thẳng, bắt đầu nói chuyện với Lương Siêu. Kể từ khi cha cô qua đời, cô buộc phải tiếp quản công ty Dược phẩm Nhuận Tinh đang chìm trong khủng hoảng, cô kể về việc mà cô đã làm việc không biết mệt mỏi, thậm chí còn hơn cả Saburo để duy trì công việc kinh doanh của gia đình. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt gièm pha cùng với việc mạnh mẽ nuốt ngược bao nhiêu tủi nhục vào.

Cô ta cũng nói về cách mà cô ta đã nắm bắt cơ hội, nhờ quý nhân giúp đỡ như thế nào, cô không chỉ tự mình giải quyết mọi khủng hoảng trong và ngoài công ty mà còn đưa Tập đoàn Dược Phẩm Nhuận Tinh lên một tầm cao mới chưa từng có!

Cuối cùng, cô nói về mong ước cuối cùng của đời mình.

Cô hy vọng rằng em trai cô có thể tiếp quản Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh đang hùng mạnh mà không cần phải làm việc chăm chỉ như cô.

Cô hy vọng bản thân có thể có căn nhà ở nông thôn, một cánh đồng hoa cúc như trong một bài thơ Nam Sơn. Làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.

Cùng chung sống với tình yêu của đời mình, dù cuộc đời này có thiếu thốn như thế nào cũng không hề cảm thấy hối tiếc.

Nói xong, nước mắt to bằng hạt đậu lại tuôn ra, chảy dài trên má, cuối cùng lại mơ màng mà lẩm bẩm: “Mệt mỏi quá, tôi thật sự rất mệt…”

“Mọi thứ tôi mong đợi sẽ không bao giờ có thể xảy ra…”

“Xét cho cùng, nó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ…”

Lương Siêu chỉ lẳng lặng lắng nghe, lực đạo trong tay cũng trở nên mềm mại đi một ít.
 
Chương 798


Chương 798

Đây là lần đầu tiên trong lòng hắn cảm thấy thương hại một người phụ nữ như vậy, nhưng lại không thể giải thích được bằng lời.

Người phụ nữ có vẻ ngoài cứng rắn như thép này thực ra cũng giống như bao cô gái bình thường khác, vì rất nhiều chuyện khốn cực đã khiến cô ấy trở nên như bây giờ.

Bày ra sự giả tạo, nhưng vẫn khá dễ thương.

“Ngủ đi.”

“Bây giờ là thời gian để cô nghỉ ngơi.”



Cùng lúc đó, Phương Lệ đang rời khỏi Tòa nhà Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh, sau khi về đến nhà lập tức gọi điện cho Diệp Tiêu.

“Tiểu Tiêu, bây giờ em đang ở nơi đâu?”

Diệp Tiêu chán nản nói: “Còn có thể ở nơi nào, ở nhà đóng cửa ngồi thiền.”

“Anh Phương Lệ, cái tên họ Lương kia quá biến thái, lúc trước hắn đã ăn hết đồ ăn mà anh bưng lên, nhưng bọn hắn lại ăn rất ngon!”

“Khi nào món chính của anh mới được phục vụ?”

Phương Lệ hừ lạnh một tiếng liền nói: “Đừng nản lòng, món chính đã lên đường.”

“Tôi gọi cho em vì tôi có chuyện này muốn nói với em, nhưng…”

“Ồ, vấn đề này thật sự rất khó nói.”

Diệp Tiêu liền cau mày, thẳng thắn nói: “Anh Phương Lệ, anh em với nhau còn có chuyện gì không tiện nói chứ?”

“Từ nhỏ anh đã bảo bọc em, trong lòng em, anh chẳng khác gì anh ruột. Nói cho em biết, anh có phải đang gặp khó khăn gì phải không? Em nhất định sẽ giúp đỡ anh!”

Phương Lệ đảo mắt một hồi, thở dài một hơi.

“Tiểu Tiêu, không phải anh gặp khó khăn, mà là em gặp khó khăn!”

“Không dám giấu diếm gì, vừa rồi anh đi tìm chị của em, nhưng ở ngoài phòng làm việc của cô ta, anh lại nghe thấy cô ta và Lương Siêu đang âm mưu gì đó.”

Nghe thấy cái tên Lương Siêu, sắc mặt Diệp Tiêu lập tức âm trầm xuống.

“Bọn họ đang có âm mưu gì?”

“Là, âm mưu làm thế nào để lấy đi một phần cổ phần của Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh mà em đang nắm giữ, có thể không đánh mà thắng, không tốn một đồng mà có thể cướp nó từ tay em.”

“Mẹ kiếp!”

“Đó là do cha em để lại! Bọn họ nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!”

“Ai nói không phải chứ? Lương Siêu cũng biết chuyện này quá khó khăn, cho nên mới đề nghị chị của em tìm cơ hội lặng lẽ mà…”

“Diệt trừ em.”

“Cái, cái gì?”

Diệp Tiêu trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, sống lưng cảm giác ớn lạnh!

Anh ta biết Lương Siêu có năng lực như thế nào, mà còn là một vị y thánh tinh thông dược lý!
 
Chương 799


Chương 799

Thật dễ dàng giết người, thần không hay quỷ không biết.

“Vậy chị ấy nói như thế nào? Nhất định sẽ không đồng ý!”

“Chà, đúng vậy.”

Phương Lệ gật đầu và nói: “Ngay lập tức chị gái của em không đồng ý. Nhưng sau khi do dự khoảng mười phút, cô ấy cuối cùng đã đưa ra câu trả lời là, mong Lương Siêu cho cô ấy ba ngày để suy nghĩ.”

Xoạc!

Diệp Tiêu trong lòng run lên, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.

Cân nhắc……

Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là trong lòng đã có sát tâm rồi, chẳng qua là vì tình nghĩa chị em ruột thịt mà không nỡ ra tay!

Nếu như ba ngày sau Lương Siêu lại châm dầu vào lửa, như vậy cái mạng nhỏ của anh ta. . .

Diệp Tiêu không dám nghĩ nữa, Phương Lệ cũng không nói thêm gì nữa.

“Tiểu Tiêu, em là người thông minh, cho nên anh cũng sẽ không nhiều lời nữa, người anh này nhìn em lớn lên, nên anh chỉ có thể nhắc nhở em một câu cuối cùng.”

“Thời gian của em, nó thực sự không nhiều.”

“Hoặc là ra tay mạnh mẽ trước, hoặc là chịu đựng hậu họa phía sau, em nên thực sự phải cân nhắc kỹ lưỡng.”

Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.

Nhìn cảnh sông nước tráng lệ ngoài cửa sổ, khóe miệng anh liền hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

“Khuynh Thành, tôi không chỉ một lần cho cô cơ hội, nhưng cô một lần cũng chưa từng trân trọng nó, ngược lại vẫn nguyện ý khinh thường tôi!”

“Đã như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình.”

Hai giờ nữa trôi qua.

Kết thúc liệu trình, thấy Diệp Khuynh Thành đã ngủ say không có dấu hiệu thức giấc, Lương Siêu cũng không gọi cô dậy, khoác áo khoác lên cho cô, rón rén rời đi.

Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà, hắn chợt nhận ra tiểu nha đầu Thượng Quan Nguyệt đã biến mất…

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Thượng Quan Nguyệt, nhưng máy của đối phương máy lại thể hiện đang đóng!

Lại liên tục gọi mấy cú qua mà vẫn như thế, hắn nhắn tin Wechat, tin thoại qua cũng không có hồi âm gì!

Trong chốc lát, đầu óc Lương Siêu ngơ ra, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

Chẳng lẽ mình vừa nhận nhiệm vụ không đến hai ngày thì đối tượng bảo hộ đã xảy ra chuyện rồi?

Vậy hắn thật sự không mặt mũi nào gặp sư nương Cơ Lăng Tuyết, thế là hắn vội vàng trở lại chỗ tiếp tân của cao ốc, hỏi thăm tiếp viên đang trực ban.

Một tiếp viên nói không có ấn tượng, người còn lại thì cười chỉ xuống một hội sở spa cấp cao đối diện cao ốc.

“Lương Y Thánh, ngài không cần quá lo lắng, vừa rồi tôi thấy cô gái đi cùng với ngài tiến vaò hội sở spa Ngữ Mỹ, chắc hẳn cô ấy đang thư giãn.”

“Đa tạ.”

Lương Siêu lại vội vàng xông vào hội sở spa đối diện, hỏi thăm tiếp tân, miêu tả hình dáng đặc thù của Thượng Quan Nguyệt, đối phương chỉ nói có chút ấn tượng.
 
Chương 800


Chương 800

Nhưng cụ thể ở gian phòng nào thì cô ta không biết.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng VIP của hội sở.

Thượng Quan Nguyệt không nhúc nhích nằm trên giường, cũng không phải cô không muốn động đậy, mà đã bị người ta dùng ngân châm phong bế huyệt vị, triệt để mất đi khả năng hành động và nói chuyện.

Giờ phút này, cô đang mang đầy sợ hãi mà nhìn hai người trước mặt.

Đó là một nam một nữ, nữ chừng hai mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng nghiêm trang, nam thì lớn hơn một chút, đại khái chừng bốn mươi, có bộ râu cá trê, giờ phút này đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thượng Quan Nguyệt, trên mặt lộ ra ý cười hèn mọn.

“Sư huynh, nếu anh đã bắt được người thì đi nhanh lên đi, dù sao nơi này cũng là trên địa bàn Viêm Hạ quốc, mà Đế Kinh lại có địa thế hiểm trở, cao thủ nhiều như mây, không nên ở lâu đâu.” Nữ tử vội vàng khuyên nhủ.

“Gấp cái gì?” Yamamoto liếc cô một cái, lớn tiếng khiển trách: “Viêm Hạ có một câu nói, gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất, cho dù chúng ta nghỉ ngơi ở đây một ngày cũng sẽ không ai phát hiện!”

“Huống chi những người tới tiệm spa cấp cao này đều là thiên kim nhà giàu hoặc là phu nhân danh tiếng, hoặc là bà hai hoặc là tiểu tình nhân quyến rũ, sẽ không có Huyền Võ Giả nào cả.”

“Đã đến rồi thì đương nhiên phải chơi cho đã một chút lại đi.”

“Khặc khặc…”

Nói xong, Yamamoto cười âm hiểm mà xoa tay chậm rãi đi đến gần Thượng Quan Nguyệt, khiến sự sợ hãi của Thượng Quan Nguyệt càng mạnh liệt.

“Chậc chậc, con nhỏ này nhìn đã thật, hơn nữa còn là gái trinh hiếm có, tốt hơn con lẳng lơ như xe buýt công cộng hai ngày trước nhiều. Hôm nay tôi có số hưởng rồi, khặc khặc!”

Takeshita Sakura thấy Yamamoto bắt đầu tháo dây lưng thì biết hắn ta muốn làm gì, cô ta vội vàng ngăn cản rồi khuyên nhủ: “Sư huynh, thân phận của mục tiêu đặc thù, hiện tại anh còn không thể động vào cô ta!”

“Hơn nữa sư phụ sớm đã nói trước, chỉ khi nào mang mục tiêu lành lặn không tổn hao gì về mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, anh thật sự chơi cô ta thì giải thích với sư phụ như thế nào?”

“Baka (ngu ngốc)!” Yamamoto gắt gỏng mắng một câu, nhưng nhất thời cũng không tiến lên nữa, hiển nhiên cũng hơi kiêng kị.

Cảm giác giương mắt trông mong nhìn mỹ nữ không chút phản kháng nằm trên giường, lại ăn không được thật là quá khó chịu!

Nhất là công pháp mà hắn ta tu luyện cũng tương đối đặc thù, bình thường có nhu cầu cực lớn với đàn bà, chỉ cần tà hỏa vừa bốc lên, nếu như không làm đàn bà thì rất khó đè xuống!

Tất nhiên Takeshita Sakura cũng biết chuyện này, nhìn thấy hắn ta vò đầu bứt tai, xao động khó chịu, thiếu điều nhảy dựng lên, biết lần này nếu không để hắn ta chơi một đợt thì cũng đi không được.

Cô ta suy nghĩ một chút, tròng mắt chuyển động, lại nói: “Sư huynh, nếu không tôi đi đến phòng khác tùy tiện bắt một người phụ nữa về để anh chơi tạm trước?”

“Thật tốt!”

Yamamoto vội vàng gật đầu, sau đó lại cảm thấy quá phiền phức, hắn ta nói: “Sư muội, không cần làm phiền em, em cứ ở lại chỗ này canh chừng là được.”

Nói xong, hắn ta gấp gáp chạy ra khỏi phòng.
 
Chương 801


Chương 801

Hắn ta cảm thấy tà hỏa trong cơ thể càng ngày càng mạnh, vốn muốn chọn kỹ một chút, nhưng giờ lại không thể để ý nhiều, hắn ta bụng đói ăn quàng tùy ý xông vào một gian phòng.

Đầu tiên hắn ta dùng ngân châm làm nhân viên ngất đi, nhìn thấy trong bồn tắm lớn có một mỹ nữ trắng nõn cao gầy đang nằm.

Giờ phút này mỹ nữ kia đã massge toàn thân xong, đang ngâm nước nóng, còn vừa lấy mặt nạ xuống để lộ ra gương mặt tuyệt đẹp, Yamamoto thấy thế thì hai mắt ứa ra ánh sao!

Biến cố đột nhiên xảy ra, mỹ nữ kia sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, bắt đầu phát ra một tiếng thét!

“Anh, anh là ai!”

“Anh biết tôi là ai không! Cút nhanh ra ngoài! Nếu không tôi sẽ…”

Vèo!

Yamamoto vung tay đã quăng một cây ngân châm tới, phong bế một huyệt đạo của mỹ nữ kia khiến cô không thể phát ra âm thanh nào nữa, đề phòng lát nữa làm lớn chuyện thì không dễ thoát thân.

“Khặc khặc…”

“Xem ra tôi cũng may lắm, rút trúng giải thưởng lớn!”

“Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, tôi chỉ muốn thương cô một chút thôi, thương xong liền đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp thì tôi sẽ không tổn thương cô.”

Mỹ nữ kia thấy Yamamoto đóng cửa lại rồi bày ra vẻ mặt hèn mọn chậm rãi đi về hướng mình, mà mình lại không phát ra được âm thanh nào, dưới tình thế cấp bách đành bắt đầu điên cuồng hất nước vào đối phương.

Nhưng cô càng như vậy thì Yamamoto lại càng hưng phấn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh bồn tắm, sau một hồi nước tiếng vương quốc Sakura thì bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị nhảy vào bồn tắm chơi cho đã.

Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng than thở, làm hắn ta giật bắn cả người.

“Ai…”

“Có phải thầy thuốc của vương quốc Sakura đều hèn mọn giống như mày không? Người khác dùng ngân châm cứu mạng, mày thì ngược lại, lấy ngân châm phong huyệt để tiện cho mình hành sự, con mẹ nó mặt mũi của các thầy thuốc trên thế giới đều bị mày làm mất hết.”

Người nói chuyện chính là Lương Siêu.

Vừa hay là hắn cũng vừa ra khỏi thang máy, trước khi cánh cửa của căn phòng sang trọng kịp đóng lại, hắn đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi từ bên trong.

Sau khi chạy đến, hắn lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Sơn Bản Đằng đang dùng kim châm phong bế vào huyệt câm của mỹ nữ kia.

Trước khi Sơn Bản Đằng đóng cửa hắn đã kịp lẻn vào và trốn trong phòng tắm, lúc này mới phát hiện ra Sơn bản Đằng là người đến từ vương quốc Sakura!

Vì vậy, vận may của tên Fuji Sơn Bản Đằng này thực sự rất tốt…

Lúc này Sơn Bản Đằng đột ngột quay lại, khi hắn ta nhìn thấy sự xuất hiện như quỷ mị của Lương Siêu thì giật mình hốt hoảng.

Sau đó hắn ta lại nhìn về phía cánh cửa vẫn đang còn nguyên vẹn đằng sau, trợn tròn mắt không thể tin được:

“Mày, mày là người hay ma!”

“Làm sao mày vào được đây!”

“Cứ đi vào thôi!”

Lương Siêu nhún vai và cười:
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom