Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1986


Chương 1986

“Không được.”Tân Trạm cau mày, quả quyết ngừng hấp thụ. Cái loại cảm giác này mới được tiêu tan một ít.

Mà giữa không trung, những sợi nguyên khí không có lực hấp dẫn nên nhanh chóng tiêu tán.

“Mỗi loại nguyên khí đều hấp thụ hết, với quy mô thức hải của mình bây giờ căn bản là chịu không nổi’Tân Trạm bất đắc dĩ, nguyên khí đầy trời vô cùng mê người kia vậy mà túi mình không đủ lớn nên chứa không nổi.

“Vẫn nên tách ra rồi hấp thụ đi, bắt đầu từ nguyên khí Lôi”

Sau khi hạ quyết tâm, Tân Trạm sửa lại mấy đường văn trên trận, cứ như vậy trận pháp này chỉ biết hấp dẫn nguyên thú loại Lôi.

Ở bên kia, Tân Sương Nhan cả kinh mở to mắt nhìn, đứng ngẩn ngơ một hồi lâu.

“Em tư, em, em vừa rồi hút vào bản nguyên sao?”Sau khi bình tĩnh lại thì Tân Sương Nhan dùng giọng điệu kinh ngạc mà hỏi.

“Đúng vậy, hôm qua lúc thấu hiểu Kim Chi Nguyên Bản, đột nhiên có chút linh cảm nên sau đó cũng học được” Tân Trạm nói.

“Cái này là nguyên bản có thể hấp thụ nhanh như vậy sao?”Tân Sương Nhan mang vẻ mặt không thể tin nổi nói.

“Phương pháp của em vô cùng đặc biệt sao?”

Thấy Tân Sương Nhan vẻ mặt chấn kinh, Tân Trạm cũng sững sờ, anh nói phương pháp của mình ra một lần.

Thật ra vô cùng đơn giản, chỉ là điêu động nguyên khí trong không gian trời đất rồi sinh ra lực hấp dẫn rồi cắn nuốt bản nguyên bên ngoài vào cơ thể chủ.

“Không gian bản nguyên của chị là bầy sói trên thảo nguyên, thần binh sao có thể sinh ra vòng xoáy hấp thu bản nguyên khí” Tân Sương Nhan nghe xong thì dở khóc dở cười nói.

“Thì ra huyết sắc chiến lang chính là bản nguyên của chị biến thành”

Tân Trạm cũng giật mình, bản nguyên của mình là tinh thần, bản thân cũng có thể hấp thụ thuộc tính, mà Tân Sương Nhan lại không có đủ.

Nhìn như vậy thì mình lại có được ưu thế hơn.

“Người có được lực hấp bản nguyên rất ít sao?”

“Đâu chỉ ít, đơn giả là chưa từng nghe qua, cái không gian bản nguyên này của em đúng là hiếm có.”

Tân Nhan Sương cảm khái nói: “Thật ra em cũng sắp đến Hợp thể cảnh, những chuyện như này thì sớm muộn gì cũng biết. Chờ tới khi em tới cảnh giới kia, giữa các tu sĩ sẽ thường xuyên diễn ra chiến đấu nguyên hình, ví dụ như bản nguyên bầy sói của chị nếu có thể thao túng đầu sói thì chị càng có thể mạnh hơn lang tộc.”

“Nếu có người có bản nguyên cây cối, vậy có thể hóa thân thành đại thụ cao chọc trời là đã đủ phòng ngự, cũng có thể ẩn náu. Những thứ khác có thể là cung điện, có thể là tu luyện ở dã ngoại, hoặc cung điện cổ tượng, căn bản là không có cái gì để đề phòng, chỉ cần có người xuất hiện trong cung điện thì †u sĩ này sẽ cảm giác được”

“Nhưng cái này so với tinh thần thì thật sự không biết chiến đấu thế nào, chẳng lẽ dùng ngôi sao nện vào đối phương?” Tân Sương Nhan cau mày nói: “Có lẽ, cái này là nguyên bản phụ trợ của em, căn bản là không có cách nào thành hình”

“Nếu là như vậy, bây giờ dù có thể hấp thụ nguyên bản càng nhanh nhưng đến khi Hợp thể cảnh thì người khác có được nguyên bản mạnh hơn thì cái này của em sẽ yếu đi”

Nghĩ tới cái này, giọng điệu của Tân Sương Nhan hơi ngưng trọng lại.

Bản nguyên của mình là phỏng theo, dù cho là bình thường nhưng nếu phóng thích ra đàn sói tấn công thì cũng có lực chiến đấu tới kinh người.

Nhưng Tân Trạm lại có lực hấp thụ tinh thần, chẳng lẽ hút kẻ địch qua, cái này không phải sẽ chết nhanh hơn sao.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1987


 

Chương 1987

Tân Trạm nghe xong cũng cau mày.

Chị ba phân tích như thế hình bản nguyên của mình có lực chiến đấu hình như không cao.

Nhưng dùng sao trời nện người sao?

Ngược lại mình cảm thấy cũng được, có chút uy phong nha.

“Em cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng còn có chỗ khác biệt nữa, chỉ là em chưa cảm giác ra mà thôi” Tân Sương Nhan an ủi.

Tân Trạm bất đắc dĩ cười một tiếng, ngược lại mình không cảm thấy như vậy, cái nguyên bản tinh thần này có gì không tốt chứ, hơn nữa cách khoảng cách hợp thể còn một khoảng thời gian nữa mà, anh nghiên cứu nhiều cũng vô dụng.

Tóm lại, mình chỉ cần biết bản nguyên tinh thần vẫn có tác dụng.

Tân Trạm bắt đầu yên tâm to gan hấp thụ bản nguyên của trời đất tiếp.

Như Ý Tiên tôn cho mình dù nhiều bản nguyên, nhưng nếu miệng ăn thì núi sẽ lở, luôn có ngày sẽ dùng hết.

Tân Sương Nhan dùng mấy năm thành tích trong dòng tộc, đổi lấy cơ hội hấp thu bản nguyên mà Tân Trạm lại tự nhiên muốn đủ vốn rồi.

Lôi Chi Bản Nguyên ngay lúc Tân Trạm không ngừng hấp thụ cũng đã nhanh chóng tăng lên mấy loại bản nguyên khác, Tân Trạm cũng hấp thụ được ít nhiều.

Duy nhất chỉ có một thứ tiếc nuối chính là bản nguyên Phong, bởi vì Tân Trạm còn chưa hiểu hết cho nên không thể lấy bản nguyên Tinh Thần hấp thu vào.

Đến chạng vạng tối, Tân Trạm mới nghỉ ngơi một chút, tính toàn số lượng mà mình đã góp nhặt được.

“Một xế chiều này, trước khi tới Hợp thể cảnh, Lôi Chi Bản Nguyên có lế là chứa đầy rồi. Sau đó, tìm hiểu một chút Phong Chỉ Bản Nguyên đi.”

Không có vùng đất nào lĩnh hội bản nguyên tốt hơn ở đây, Tân Trạm cũng không có ý định vẫn luôn dùng Bản Nguyên Tinh Thần mãi.

Bảy loại nguyên tố, mình đã luyện tới lần thứ hai đỉnh phong của thể Tân Vương, đều cần dung hợp và thấu hiểu rõ hơn.

Cho nên Tân Trạm dự định, ba loại còn thừa bên trong mình, nhất là bản nguyên Phong Chi khó khăn nhất đó trước, cũng nên thấu hiểu một chút thì hơn.

Trong Không gian Huyết Ngọc, lúc Tân Trạm và Tân Sương Nhan đang tu luyện.

Tổ địa nhà họ Tân, Tân Bách Chiến đã mời mười mấy.

Trưởng lão của chỉ chính, kiểm tra mọi chuyện trong Tổ Khí, cuối cùng cũng có kết quả.

“Tân Trạm không sao cả, thật là tự lực cánh sinh, đạt được sự công nhận của Tổ Tiên tam đạo sao?”

Nhóm Trưởng Lão khi có được kết quả này thì Tân Ngọc Xuyên trừng to mắt, khó có thể tin hỏi.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong mười mấy nghìn năm ở nhà họ Tân, thế nhưng lại xuất hiện trên người một tên con riêng bị xem thường – Tân Trạm này.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tân Ngọc Xuyên, sắc mặt của Tân Bách Chiến cũng trầm xuống.

“Tân Ngọc Xuyên, phản ứng này của anh là sao, Tân Trạm cũng là người có dòng máu của nhà họ Tân, cậu ấy có thể được tổ tiên thừa nhận thì đó là phúc của nhà họ Tân, chẳng lẽ anh không hy vọng con cháu của nhà họ Tân chúng ta càng ngày càng mạnh hay sao?”

“Tôi cũng không có ý này” Tân Ngọc Xuyên vội vàng gục đầu xuống, mặc dù bốn chi của nhà họ Tân cạnh tranh với nhau nhưng cũng chỉ trong âm thầm thôi. Nếu như ông ta vì chuyện chỉ chính có cường giả xuất hiện mà để lộ vẻ mặt ghen ghét thì sẽ thật sự lật mặt rồi.

“Hừ, tốt nhất là như thế” Tân Bách Chiến hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói trong bữa tiệc hôm trước anh còn giở trò gian muốn sỉ nhục Tân Trạm. Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Tân Trạm là thiên tài mà cả bốn chỉ công nhận, nếu như anh dám làm cái gì đó thì đừng trách tôi đây không khách sáo.”

“Chú ba tôi không làm thế đâu”” Tân Ngọc Xuyên run lên rồi vội vàng gật đầu.

Mặc dù Tân Bách Chiến đã lâu rồi không xuất hiện nhưng ông ta biết đối phương hung dữ tới cỡ nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1988


Chương 1988

“Ông cũng đừng có như thế, tình tình táo bạo quá đấy.

Thậm chí tôi và ông cũng không nghĩ tới chuyện Tân Trạm có tư chất cao đến vậy, sao mà Ngọc Xuyên biết trước được chứ.

Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, nó cũng sẽ không làm gì Tân Trạm nữa đâu.” Một ông già cao gầy đi tới, ông ta vừa cười vừa nói.

“Tân Bách Vinh, tôi chỉ là nhắc nhở một chút thôi, tôi cũng chẳng muốn quan tâm tới chuyện chỉ hai các ông nhưng nếu người nào dám động tay động chân với hi vọng của nhà họ Tân thì cây đao trong tay tôi đây sẽ không đồng ý đâu”

Tân Bách Chiến cũng lười nói nhảm với bọn họ, ông ta quay người rời khỏi đây.

Sau khi ông ta đi khỏi thì nơi này chỉ còn hai cha con Tân Ngọc Xuyên, ông ta nói với vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Ba, sao bọn người chỉ chính lại may mắn đến thế chứ?

Bọn họ đã liên tục chiếm vị trí Tân Hoàng hai lần rồi, con vốn cho rằng lần tiếp theo chắc chắn thuộc về chỉ hai chúng ta. Ai ngờ chỉ chính lại có thêm một thẳng Tân Trạm, chẳng lẽ chỉ hai chúng ta chỉ có thể bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ thôi sao?”

Nhà họ Tân có bốn chi, chỉ chính và chỉ hai là mạnh nhất.

Mấy nghìn năm trong quá khứ, chỉ hai luôn chiếm thân phận Tân Hoàng, thanh danh hiển hách nhất. Cho tới đời ông nội của Tần Trạm thì chi chính vực dậy, giành được vị trí Tân Hoàng.

Đến đời cha của Tân Trạm thì lại đè ép tất cả cường giả của chỉ hai một lần nữa, ông ta hoàn toàn xứng đáng thừa kế vị trí Tân Hoàng.

Nhưng những năm gần đây chi chính dần yếu đi, đám người Tân Ngọc Xuyên lại thấy được hi vọng.

Kết quả chỉ chính lại xuất hiện một Tân Trạm!

Thành tích kiểm tra ba vệt sáng vàng này… thậm chí ngay cả ông nội và cha của Tân Trạm cũng không làm được.

“Ngọc Xuyên mới có một chuyện nhỏ như thế mà đã sốt ruột rồi à?”

Tân Bách Vinh lại rất là bình tĩnh, ông ta cười rồi nói.

“Sao con có thể không sốt ruột chứ? Nhà họ Tân chúng ta chưa từng xuất hiện việc ba đời một nhà lần lượt thừa kế ngôi vị Tân Hoàng bao giờ cả!”

“Nếu như Tân Trạm tưởng thành, cậu ta lại thừa kế vị trí Tân Hoàng thì chỉ hai chúng ta cũng chẳng còn hi vọng được gì nữa rồi” Tân Ngọc Xuyên nói với vẻ ủ rũ.

“Nếu như Tân Trạm thật sự có năng lực thì chẳng lẽ con không cho cậu ta kế nhiệm được à?”

Tân Bách Vinh nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Hơn nữa Tân Hoàng vừa kế nhiệm chưa được bao lâu, bây giờ nói chuyện đời Tân Hoàng tiếp theo còn sớm lắm” Ông ta nhấp một ngụm trà rồi nói một cách chậm rãi.

“Mặc dù thiên tài hiếm thấy, được người đời tôn sùng nhưng thiên tài cũng chính là thứ dễ chết yểu nhất. Con suy nghĩ một chút đi, trên đời này có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi có thể bước vào Độ Kiếp, trở thành đại năng chứ?”

“Ý của ba là tìm người giết chết Tân Trạm trước khi cậu ta vực dậy ư?” Tân Ngọc Xuyên nói với giọng điệu lạnh lẽo.

“Hồ đồI”

Tân Bách Vinh nhíu mày rồi măng: “Ba thấy con quan tâm quá nên bị loạn, Tân Khởi là con trai của con, cũng là cháu trai của ba, chẳng lẽ ba không muốn nó thừa kế vị trí Tân Hoàng chắc? Nhưng Tân Trạm chết thì chắc chắn Tân Bách Chiến và những người khác sẽ nghi ngờ chỉ hai chúng ta. Cho dù cậu ta có chút thì cũng không thể chết trong tay của người nhà họ Tân được”

“Giết cũng không thể giết vậy chúng ta vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1989


Chương 1989

Tân Ngọc Xuyên có chút bực bội, ông ta nhìn ba mình bình chân như vại thì đột nhiên suy nghĩ tới chuyện gì đó.

“Có phải là ba đã có kế hoạch gì rồi không?”

Tân Bách Vinh cười rồi nói: “Đương nhiên là có rồi, không phải Tân Trạm là thiên tài tuyệt thế mà tổ tiên công nhận à?

Còn phá vỡ ghi chép kiểm tra, bây giờ con để cho người lan tin này ra ngoài, khiến cho nó lan ra càng rộng càng tốt.”

“Phải để cho toàn bộ Tân hoàng đô, thậm chí toàn bộ hoàng triều đều biết Tân Trạm là thiên tài sẽ thừa kế vị trí Tân Hoàng”

“Cái này chẳng phải là tạo thế cho Tân Trạm, để cho danh tiếng của cậu ta càng thêm cao sao?” Tân Ngọc Xuyên nhíu mày rồi nói.

“Cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ. Nếu như ai cũng biết Tân Trạm thì chắc chắn sẽ có người muốn khiêu chiến, tăng danh tiếng cho mình. Chẳng lẽ nhà họ Bạch không muốn giết Tân Trạm, làm suy yếu lực lượng của nhà họ Tân chúng ta à? Hơn nữa, không phải sắp tới đợt tỷ thí với người Huyết Man rồi sao?”

Lúc Tân Bách Vinh nói chuyện thì có một sự hung ác lướt qua đôi mắt của ông ta.

“Con hiểu rồi”

Tân Ngọc Xuyên giật mình, ông ta cười rồi nói: “Chúng ta sẽ khiến cho Tân Trạm rét lạnh vì đứng ở chỗ cao, nếu cậu ta thăng thì sẽ dẫn tới càng nhiều kẻ địch, ngày nào cũng mệt mỏi đối phó, không thể nào tu luyện được”

“Nếu là cậu ta thua thì không xứng với cái danh thiên tài, ngã từ trên cao xuống, chìm trong ánh mắt xem thường của người khác. Cũng có thể để cho Tân Trạm không ngóc đầu lên được”

“Đúng thế, tới lúc đó thì cho dù chúng ta không nói cũng sẽ có người nghi ngờ rằng có phải đã có ai đó đụng tay đụng chân vào kiểm tra tổ địa không”

Tân Bách Vinh nở một nụ cười âm hiểm rồi nói: “Một thiên tài có chỗ bẩn thì cho dù có trưởng thành cũng không có tư cách thừa kế vị trí Tân Hoàng”

“Con hiểu rồi, bây giờ con sẽ đi thu thập tư liệu. Lần thi đấu của nhà họ Tân và tộc Huyết Man này, con sẽ khiến cho cậu ta không gặm được xương, khiến cho cậu ta xấu hổ mất mặt”

Đôi mắt của Tân Ngọc Xuyên lướt qua sự hưng phấn, sau đó ông ta quay người đi làm việc.

Trong trong không gian Huyết ngọc.

Tới tối, Tân Sương Nhan vẫn đi giám sát Tiêu Vũ Nhượng như cũ.

Nhưng người này cứ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, cả ngày chẳng thèm nhúc nhích.

Tân Sương Nhan cũng đã lén lút sắp xếp rất nhiều cấm chế xung quanh ngọn núi này, cô ấy kiểm tra thì cũng không thấy dấu vết bị người đụng vào.

“Chẳng lẽ người này ngoan ngoãn như thế thật à?”

Tân Sương Nhan càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.

Tiêu Vũ Nhượng không như Tân Trạm, tốc độ hấp thu bản nguyên của anh ta chỉ được tính là bình thường. Ngồi im ba ngày như thế này cũng kém giá trị của kiếm Tân Vương.

“Phải đi tới xem xem mới được” Lúc tu luyện thì sợ nhất là người khác tùy tiện quấy rầy, nhất là dưới tình huống hai bên không thù hận gì nhau, bởi vì làm thế rất dễ gây thù chuốc oán.

Đây cũng là là do tại sao khi Tân Sương Nhan nhìn thấy Tiêu Vũ Nhượng ngoan ngoãn tu luyện lại không thăm dò quá nhiều.

Nhưng đã một ngày trôi qua, cô ấy không nhịn được nữa rồi.

Người này rất xảo trá, cho dù có chọc giận nhà họ Tiêu thì mình cũng phải nhìn tận mắt mới được.

Nhoáng một cái Tân Sương Nhan đã đi lên tới đỉnh núi.

Khi cô ấy cách Tiêu Vũ Nhượng khoảng bốn năm mét thì nhíu mày lại. Mình tới gần đối phương như thế mà Tiêu Vũ Nhượng chẳng có chút phản ứng nào. Nếu như cô ấy có ý đồ xấu thì chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể khiến cho đối phương bị thương nặng.

Nhất định có vấn đề.

Tân Sương Nhan tiến lên rồi đặt tay lên vai Tiêu Vũ Nhượng.

Một giây tiếp theo, cơ thể của Tiêu Vũ Nhượng vỡ vụn ngay lúc cô ấy vừa chạm vào, một lúc sau đã hóa thành tro bụi.

“Giả ư? Người này chạy rồi!” Tân Sương Nhan nói với vẻ tức giận.

Tứ Tổ để mình giám sát người này, bây giờ anh ta chạy đi đâu rồi chứ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1990


Chương 1990

Mà ngay lúc này, Tiêu Vũ Nhượng đi tới khu vực hạch tâm bản nguyên, trước một sơn động vô cùng to lớn.

Bên trong khu vực hạch tâm có vô số nguyên thú mạnh mẽ tồn tại.

Tiêu Vũ Nhượng dùng ròng rã một ngày mới tìm được sơn động này trong tình huống không kinh động tới bất cứ nguyên thú nào cả.

Trong sơn động đen kịt một màu nhưng có một khí tức vô cùng nặng nề, khiến người khác run sợ.

Từng tiếng ngáy vang như sấm rền không ngừng truyền ra ngoài theo một tiết tấu nào đó.

Đồng thời, từng ánh sáng lấp lóe cung cấp ánh sáng cho người đứng ngoài thấy được, trong sơn động to lớn này có một sinh vật có lân phiến, như ẩn như hiện.

“Cuối cùng mình cũng tìm được Lôi Long”

Tiêu Vũ Nhượng nói với vẻ mặt hưng phấn, Lôi Long này mới chính là mục đích thật sự của anh ta.

Kiếm Tân Vương là báu vật mà tổ tiên nhà họ Tân khó có được, sao mình lại tốt bụng tới nỗi trả lại cho nhà họ Trần chứ.

Đương nhiên mình phải có được cái gì đó còn tốt hơn kiếm Tân Vương kia mới được.

Tiêu Vũ Nhượng nhìn sơn động này rồi cất bước đi vào.

“Thằng nhóc này thật sự chạy tới chỗ Lôi Long rồi”

Bên trong sảnh lớn, Tứ Tổ và Ngũ Tổ nhìn những hình ảnh chiếu từ trong không gian Huyết ngọc trên không trun thì có chút ngẩng người.

“Thằng nhóc này đúng là to gan thật đấy”’ Ngũ Tổ cắn răng nói: “Chúng ta có cần làm chuyện gì đó để Tiêu Vũ Nhượng bị gạt ra khỏi không gian không”

Nếu như hoàng tử họ Tiêu này thật sự có thể lấy được Lôi Long thì nhà họ Tân sẽ lỗ chết rồi.

Cái này không chỉ là một Chân Long có được ý thức và hồn phách mà còn ngưng tụ được lôi nguyên thuần túy nhất.

Chỉ là lôi nguyên kia cũng có giá trị trên trời.

“Không cần, làm như thế không hợp quy củ.”

Tứ Tổ nhíu mày rồi nói: “Tiêu Vũ Nhượng là thông qua phương thức bình thường đi vào không gian này, trong quy tắc cũng không nói không thể để mắt tới Lôi Long, nếu chúng ta ra tay thì chúng ta mới là người quá đáng.”

“Nếu lúc đó Tiêu Vũ Nhượng nói chuyện này ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Tân chúng ta cũng mất hết”

“Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể giương mắt nhìn cậu ta lấy Lôi Long đi” Ngũ Tổ cũng rất đau đầu.

Thằng nhóc nhà họ Tiêu thật sự rất xảo trá, điều quan trọng là nó biết lách luật, hoàn toàn không nằm trong quy tắc, bọn họ cũng khó trở mặt.

“Đừng nóng vội, Lôi Long không có dễ đối phó như thế đâu. Chúng ta tiếp tục giám sát, nếu như cảm thấy không ổn thì gọi Tân Sương Nhan tới. Dù sao hai người bọn họ có thù, Tân Sương Nhan có quấy rối thì nhà họ Tiêu cũng không nói được gì” Tứ Tổ và Ngũ Tổ đều có chút bất đắc dĩ.

Nếu biết trước Tiêu Vũ Nhượng gian xảo như thế thì bọn họ đã không nhận kiếm Tân Vương kia rồi.

Sáng sớm hôm sau Tân Trạm tỉnh dậy từ trong tu luyện.

Một đêm trôi qua Tân Sương Nhan cũng không về.

Nhưng Tân Trạm cũng biết chị ba có một nhiệm vụ khác đó là giám sát Tiêu Vũ Nhượng, không biết có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.

Trong không gian huyết ngọc này, chỉ cần không trêu chọc nguyên thú cấp cao nhất thì dựa vào thực lực của Tân Sương Nhan cũng không có nguy hiểm gì.

Cho nên Tân Trạm cũng không quá lo lắng.

Anh vươn vai một cái, tiếp tục cảm nhận bản nguyên của phong.

Tới tận lúc giữa trưa mà Tân Sương Nhan, cũng không hề truyền âm, Tân Trạm nghĩ tới đây thì không khỏi nhíu mày.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1991


Chương 1991

Có lẽ mình nên đi tới khu vực hạch tâm một chuyến xem Sao.

Một bên khác Tân Sương Nhan đã tìm tòi trong không gian huyết ngọc mênh mông này nhiều tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không tìm được Tiêu Vũ Nhượng.

Một mặt là vì không gian này rất lớn, không thua gì một thế giới nhỏ.

Một mặt là vì khu vực trung tâm có bản nguyên tụ tập, quấy nhiễu thần thức cũng quá nhiều nguyên. Nếu như Tân Sương Nhan gây nên tiếng động quá lớn thì rất dễ dẫn đến phiền phức.

“Tiêu Vũ Nhượng đáng chết, đi đâu rồi chứ?”

Tân Sương Nhan mãi không tìm được đối phương nên có chút bực bội.

Nhưng cô ấy vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe được một tiếng rung động truyền từ phương xa tới.

Mặt đất chấn động, bầu trời cũng nổ đùng đùng.

Sau đó chính là từng đợt sương mù cũng không ngừng tràn từ phương xa tới. Mà phương hướng đó chính là hướng Tân Sương Nhan định đi tới.

“Nhiều nguyên thú như thế sao?” Tân Sương Nhan nhíu mày, cô ấy nhìn thấy rất nhiều nguyên thú đang tụ thành một đám không ngừng lao về phía bên này.

Khí thế vô cùng mạnh mẽ như muốn xé rách cả hư không.

Nhiều nguyên thú như thế, chỉ sợ răng chúng công kích một cái thì tu sẽ cảnh giới Phân Thần cũng sẽ bị ép thành thịt nát.

Mà cầm đầu bên trong nguyên thú rõ ràng là rõ ràng là một con rồng đang gào thét với vẻ rống giận, cả người lấp lóe ánh điện quang, hơi thở của nó cũng có ánh lôi điện phun ra, không ngừng công kích về phía trước.

“Tân Sương Nhan cứu mạng”

Mà ở trước đàn nguyên thú là một người thanh niên vô cùng nhếch nhác, trên cánh tay anh ta có vết thương, cả người đầy bụi đất. Vừa tránh né công kích của Lôi Long phía sau vừa chạy trốn.

“Tiêu Vũ Nhượng anh đi làm gì đấy hả”

Tân Sương Nhan nhìn thấy cảnh này thì cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh ta biết mất một đêm lại trêu chọc nhiều nguyên thú như thế.

“Đừng quan tâm làm gì, nếu cô không cứu thì tôi sẽ chết đó” Tiêu Vũ Nhượng kêu lên một cách thảm thiết.

“Anh sẽ chết? Anh chết hay không liên quan gì tới tôi?” Tân Sương Nhan nở một nụ cười lạnh rồi lùi sang một bên.

“Nếu cô đã nói như thế cũng đừng trách tôi”

Tiêu Vũ Nhượng cắn răng một cái rồi đột nhiên ném một ánh sáng màu đỏ chói ra ngoài, ánh sáng này nổ tung thành một đám sương mù màu máu.

Tân Sương Nhan không kịp ngăn cản nên bị dính phải.

“Rống!”

Mà một giây sau, cô ấy phát hiện ánh mắt của những nguyên thú kia đã thay đổi, lúc trước chỉ công kích Tiêu Vũ Nhượng mà thôi, bây giờ đối với mình cũng tràn ngập địch ý.

“Anh ném cái gì ra thế hả?” Tân Sương Nhan nói một cách giận dữ.

Bây giờ cô ấy không thể không đi theo Tiêu Vũ Nhượng bay tán loạn.

“Cô đừng quan tâm là cái gì, tóm lại bây giờ chúng ta là con kiến trên cùng một sợi dây thừng. Cô không giúp tôi thì cô cũng không chạy được” Tiêu Vũ Nhượng nhếch miệng cười nói.

“Vô liêm sỉ” Tân Sương Nhan vô cùng giận dữ, cô ấy vận chuyển linh khí muốn làm sạch hơi máu trên người.

“Không có tác dụng gì đâu, hai ngày sau nó sẽ tự động biến mất, bây giờ thì không” Tiêu Vũ Nhượng vừa chạy vừa nói.

“Bây giờ chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút để tìm cách chạy thoát thì hơn”

Tân Sương Nhan tức nghiến răng nghiến lợi, chuyện này khiến cho cô ấy hận không thể chém Tiêu Vũ Nhượng một đao nhưng chuyện đã tới nước này thì cô ấy cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1992


Chương 1992

“Anh có cách nào?”

“Chúng ta chạy chung thì ai cũng chạy không thoát, tôi thấy nên tách ra thì hơn”

Tiêu Vũ Nhượng nói: “Con Lôi Long kia giao cho tôi, những nguyên thú khác giao cho cô, như thế nào?”

“Sao anh không đi chết đi” Tân Sương Nhan cả giận nói.

Phía sau có hơn một trăm con nguyên thú, con Lôi Long kia đúng là rất mạnh, nhưng những nguyên thú còn lại cũng thắng ở số lượng.

“Con Lôi Long kia giao cho tôi, nguyên thú khác anh dẫn đi, đừng làm phiền tới tôi”

“Được thôi” Tiêu Vũ Nhượng nói với vẻ bất đắc dĩ.

Sau đó anh ta lại niệm pháp quyết một lần nữa, ánh sáng đỏ lóe lên rồi phân thành hai, bay vào trong cơ thể của hai người.

Một giây sau, hai bọn họ tách ra chạy trốn.

Quả nhiên con Lôi Long kia đi theo Tân Sương Nhan, nguyên thú khác thì bị Tiêu Vũ Nhượng dẫn đi.

“Mặc dù con Lôi Long này khá mạnh nhưng tôi có cơ hội chế ngự nó”“

Tân Sương Nhan phân tích cô ấy vừa nói vừa không ngừng tách khỏi Tiêu Vũ Nhượng.

Cô ấy tìm một chỗ yên tĩnh rồi cũng không chạy trốn nữa mà bắt đầu đánh nhau với Lôi Long.

“Chị ba, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Ngay lúc hai người đang lướt qua dãy núi thì Tân Trạm đã phát hiện, anh bay lên với vẻ hơi kinh ngạc.

Sau đó anh thấy được hai người tách ra.

“Qua xem một chút” Tân Trạm bay về phía Tân Sương Nhan.

Trời đất rúng động, khí thế như sấm.

Trong một vùng núi, Tân Sương Nhan cầm chiến đao màu máu trong tay, đang chiến đấu với Lôi Long không ngừng.

Lúc Tân Trạm bay tới thì Lôi Long kia bị bản nguyên cỗ tượng, một con sói lớn màu đỏ rực mà Tân Sương Nhan huyễn hóa ra đụng bay vào lưng núi, khiến cho ngọn núi kia xé thành hai nửa.

Lôi Long kêu rên, lân phiến trên cơ thể nó rơi rụng, Lôi Chỉ Bản Nguyên cũng tán đi nhiều.

Nhưng một giây sau thì nó lại ngưng tụ một lân nữa.

“Con nguyên thú Lôi Long này khác với những nguyên thú khác”” Tân Trạm nhìn thấy cảnh này thì thầm nhủ.

Theo lý thuyết nguyên vốn là thiên địa bản nguyên không ó chủ, bởi vì quá nông nên mới tạo ra nguyên thú, chúng thiếu ý thức tự chủ cũng không có sinh mệnh chân chính.

Cho nên muốn đối phó với nguyên thú thì chỉ cần công kích không ngừng, đối phương sẽ dần mất đi bản nguyên mà trở nên yếu dần đi.

Hai ngày nay Tân Trạm đã giết không ít nguyên thú, anh hiểu rất rõ điều này.

Nhưng con Lôi Long lại có thể chữa trị lôi nguyên bị hao tổn. Như thế thì nó chẳng khác nào là vô địch trong không gian tràn ngập bản nguyên này ư?

Tân Trạm cũng không vội đi lên.

Chị ba và Lôi Long đều có thực lực cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, mình tùy tiện giúp đỡ ngược lại chỉ làm cản trở mà thôi.

Hơn nữa con Lôi Long này có thể khôi phục chắc chắn là có nguyên nhân, nếu không thể tìm được nguyên nhân này thì sợ rằng sẽ đánh tới trời tối. Tân Sương Nhan cũng khó mà thắng được.

Tân Trạm mở Thiên Minh Nhãn ra, đồng thời cũng tản khí bản nguyên mà Nhạc Nhu đưa cho anh ra.

Thế giới trước mắt thay đổi.

Trong mắt của Tân Trạm thì làn da của Lôi Long, thậm chí là kinh mạch và xương cốt đều biến mất, chuyển thành các khí tức có màu sắc khác nhau.

Đồng thời, khí chỉ bản nguyên phun trào, Tân Trạm cảm nhận khí tức hạch tâm tạo nên cơ thể của Lôi Long một cách cẩn thận.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1993


Chương 1993

“Thì ra là thế”

Nhìn cả nửa ngày trời, màu đen trong mắt Tân Trạm tản đi, anh vô cùng giật mình.

Lúc này, ở trên không trung dãy núi kia, Tân Sương Nhan đã có chút mệt mỏi.

Tu vi của Lôi Long vốn cũng tương đương với mình, cho nên cô ấy định vừa đi lên đã tiêu diệt bản nguyên của Lôi Long. Nhưng lại không ngờ rằng Lôi Long này có thể tự khôi phục.

Ngay từ đầu Tân Sương Nhan dùng sức quá nhiều, nên bây giờ đã rơi vào trạng thái suy yếu.

Mặc dù bây giờ Mặc dù bây giờ dựa vào ưu thế hình thể còn có thể tránh nhé, nhưng nếu con Lôi Long cứ luôn ở trạng thái này thì mình cũng chỉ có thể tiếp tục chạy trốn mà thôi.

“Chị ba, chị đánh con Lôi Long này cho bị thương nặng đi, em có thể giải quyết được nó.”

Lúc này, Tân Trạm bay từ xa tới.

“Tân Trạm, em đừng có làm loạn, đây là Lôi Long cảnh giới Hợp Thể, không phải thứ mà em có thể đối phó” Tân Sương Nhan nhíu mày rồi nói.

Tân Trạm có thể có thể giải quyết Lôi Long, nhưng Lôi Long này có thực lực rất cao, Tân Trạm thì lại chỉ ở cảnh giới Phân Thần.

“Chị tin em đi, trước đó em đã quan sát nó rất lâu. Chị đánh nó thêm lần nữa, em sẽ ra tay ngay” Tân Trạm nói một cách tự tin.

“Được thôi” Tân Sương Nhan cắn răng đồng ý, nếu không thì cứ thế mà đánh mình cũng sẽ không có cơ hội thắng.

Linh khí cả người cô bỗng nhiên bộc phát.

Bầu trời phía sau lưng Tân Sương Nhan lại xuất hiện ba con sói lớn màu đỏ lực một lần nữa.

Ba con sói này bay ra sau đó nhe hàm răng nanh sắc bén, lao về phía Lôi Long mà căn xé.

Tân Sương Nhan thi triển toàn bộ thực lực của mình ra, ba con sói căn con Lôi Long này da tróc thịt bong, làm tiêu tán đa số bản nguyên sấm sét của nó.

Dưới sự tấn công điên cuồng của Tân Sương Nhan thì khí tức của Lôi Long dần dần yếu đi, biến thành cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ.

Đôi mắt của Tân Trạm sáng lên, tu vi của anh cũng tăng lên tới cảnh giới Phân Thần cửu phẩm.

Càn Khôn Di Chuyển Quyết được thi triển, Tân Trạm bước một bước vượt qua hư không rồi đi tới trước con Lôi Long này.

“Rống!”

Lôi Long dãy dụa dưới sự tấn công của ba con sói lớn.

Một giây sau nó thấy Tân Trạm dám công kích mình thì giận tím mặt, há miệng phun một luồng lôi điện ra ngoài.

Tân Trạm không trốn cũng không né, mà lao thẳng vào đó.

“A!”

Sắc mặt của Tân Sương Nhan tái đi mà nhìn Tân Trạm bị lôi đình nuốt chửng, sau đó lôi đình kia tán đi, không thấy bóng dáng của Tân Trạm đâu cả.

Tân Trạm chạy đi đâu rồi?

Tân Sương Nhan vô cùng kinh ngạc, cô ấy đưa thần thức ra thì phát hiện Tân Trạm đang ở trong bụng Lôi Long.

Lôi Long nuốt chửng thẳng tư rồi ư?

“Phun ra cho ta!” Tân Sương Nhan giận dữ, ba con sói công kích càng thêm mãnh liệt.

Nhưng lúc này trên thân thể của Lôi Long đang không ngừng khôi phục lôi, nó dần tránh thoát sự khống chế của Tân Sương Nhan.

Lôi Long gào lên một tiếng, nó đẩy ba con sói ra ngoài rồi phóng lên tận trời.

Ba con sói lớn kia rơi xuống đất rồi hóa thành sương mù mà biến mất.

Tân Sương Nhan cũng vì thế mà hộc máu, khí tức yếu đi nhiều.

Lôi Long thấy khí thế kẻ địch yếu đi thì gào lên với vẻ hưng phấn. Nó há miệng rồi ngưng tụ một quả cầu ánh sáng chưa đầy lôi điện, sau đó phun thẳng về phía Tân Sương Nhan.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1994


Chương 1994

Ngay lúc cô ấy đang định đứng dậy né tránh thì đột nhiên quả cầu kia lại biến mất.

Con Lôi Long sững sờ, nó không tin được vào mắt mình.

Mà một giây sau, đôi mắt nó trở nên có chút mơ màng, thân thể to lớn lơ lửng giữa không trung chẳng hề nhúc nhích.

“Có chuyện gì vậy?” Tân Sương Nhan cũng ngẩn ra, con nguyên thú đánh thế nào cũng không chết này như đột nhiên mất đi linh hồn của mình vậy.

“Đúng rồi, Tân Trạm còn ở trong bụng nó.” Tân Sương Nhan quýnh lên.

Ngay lúc cô ấy đang định đi tìm kiếm thì con Lôi Long kia há miệng ra, Tân Trạm trực tiếp đi ra khỏi miệng nó.

Anh bay tới đỉnh đầu của Lôi Long rồi đưa tay vỗ một cái.

Đùng!

Dường như một cái vỗ này của anh đã truyền sinh mệnh cho Lôi Long một lần nữa vậy.

Đuôi rồng phe phẩy, thân thể không ngừng đong đưa, đôi mắt cũng sáng ngời.

Nhưng Tân Sương Nhan lại vô cùng giật mình, bởi sau khi con Lôi Long này tỉnh dậy thì khí thế hung ác của nó cũng tan thành mây khói. Nó nhìn về phía Tân Trạm rồi gầm một tiếng, vậy mà cô ấy còn có thể nhìn thấy vẻ lấy lòng trong đôi mắt của nó.

Con rồng to lớn kia cọ vào cánh tay của Tân Trạm, còn phát ra tiếng kêu ngoan ngoãn.

“Tân Trạm thuần phục bản nguyên Lôi Long rồi ư?” Tân Sương Nhan vô cùng kinh ngạc, cô ấy ngây người giữa không trung.

Một con Lôi Long cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ lại lấy lòng, nghe lời một Tân Trạm chỉ có Phân Thần.

Nhìn dáng vẻ của nó thì dường như nó đã thật sự xem Tân Trạm là chủ nhân của mình.

Nhưng sao mà thế được chứ, Tân Trạm chưa từng tiếp xúc với Lôi Long, chỉ cho nó một cái vỗ mà Lôi Long đã nghe lời rồi ư?

Tân Sương Nhan suýt chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ.

Đừng nói là cô, nay cả Tứ Tổ và Ngũ Tổ ngồi trong sảnh lớn nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút kinh ngạc.

“Vậy mà thằng nhóc này đã thu phục được Lôi Long rồi”

Ngũ Tổ tấm tắc lấy làm lạ.

Trước đó hai người phát hiện Lôi Long cũng chỉ có thể đánh cho nghe lời, còn chưa tới trình độ có thể trực tiếp thuần phục hoàn toàn.

“Tân Trạm này đúng là một thiên tài, không biết cậu ta làm kiểu gì”

“Đừng để ý tới Tân Trạm nữa, xem nhóc con họ Tiêu một chút đi. Để cậu ta dẫn nguyên thú khác đi tôi cứ cảm thấy có chút không yên” Tứ Tổ nói.

Trước đây bọn họ cho rằng Tiêu Vũ Nhượng muốn ra tay với Lôi Long, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã nghĩ sai rồi.

Thằng nhóc này đẩy Lôi Long cho Tân Sương Nhan, đi làm cái gì chứ?

Hình ảnh trước mắt hai người thay đổi, bây giờ Tiêu Vũ Nhượng hình tượng ở trong dãy núi.

Lúc này anh ta đã thoát khỏi sự truy đuổi của những Nguyên Thú kia, chạy về hang động mà Lôi Long nằm trước đó.

“Ha ha, mặc dù có chút chuyện bất ngờ xảy ra nhưng tóm lại Lôi Long đã đi rồi, tất cả báu vật trong hang động này đều là của mình”

“Tân Sương Nhan, cảm ơn cô đã giúp tôi kìm chân Lôi Long, nếu không thì tôi cũng chẳng có cơ hội tốt như thế này”

Tiêu Vũ Nhượng nở một nụ cười, đột nhiên anh ta giơ tay lên rồi vẩy ra một luồng sáng màu đỏ rực.

Âm ầm.

Ánh sáng này nổ tung khắp bốn phía sơn động, hóa thành một đám sương mù màu máu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1995


Chương 1995

Tứ Tổ và Ngũ Tổ vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện mình không thấy được gì nữa.

“Thằng nhóc này sợ rằng đã biết chúng ta luôn giám sát nó, bây giờ trực tiếp che ý niệm của chúng ta đi” Ngũ Tổ hừ một tiếng rồi nói với vẻ lạnh lùng.

“Không sao, nó đã quấy rối sự giám sát của chúng ta thì đã chứng minh thứ cậu ta muốn lấy chắc chắn ở trong sơn động này. Báo cho Tân Sương Nhan tới đó ngay” Tứ Tổ nói.

Ngũ Tổ gật đầu rồi bắt đầu thử liên lạc với Tân Sương Nhan.

Nhưng chỉ một giây sau thì sắc mặt của Ngũ Tổ đã thay đổi.

“Tứ Tổ phiền phức rồi, truyền âm bằng thần thức với Tân Sương Nhan đã bị cắt đứt”

“Là do sương mù màu máu kia, Tiêu Vũ Nhượng này còn tính cả chuyện này nữa ư” Tứ Tổ cũng vô cùng giật mình.

“Đáng chết, cậu ta để Tân Sương Nhan kìm chân Lôi Long giúp mình, mình thì lại đi lượm nhặt báu vật, vậy mà chúng ta lại chẳng làm gì được. Này chẳng phải là để cho Tiêu Vũ Nhượng chiếm hết lợi lộc ư”“

Ngũ Tổ tức hổn hển, giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Vũ Nhượng này thề thốt rằng chỉ đi vào không gian huyết ngọc của nhà họ Tân để thăm quan mà thôi. Ai ngờ cậu †a đã tính kế lấy đồ của nhà họ Tân từ trước rồi.

Thằng ranh con!

Tứ Tổ và Ngũ Tổ đều thầm mắng trong lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Chỉ có thể nhìn xem bên Sương Nhan có phản ứng lại kịp hay không. Cho dù là cái gì đều là của nhà họ Tân chúng ta, không thể để nhà họ Tiêu chiếm được”

Nhưng hai người đều có chút tuyệt vọng.

Không thông báo được cho Tân Sương Nhan, không biết cô ấy có nhận ra được điều kỳ lạ trong đó không.

Phía trên dãy núi Tân Trạm thở phào một hơi, bây giờ anh có chút mệt mỏi, dù sao thì thuần phục con Lôi Long này cũng rất tốn sức.

“Em trai, bây giờ Lôi Long đang nghe lời em đúng không?”

Tân Sương Nhan lấy lại tinh thần rồi hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Xem như thế đi, trong cơ thể nó có một luồng khí long bản nguyên, nó dựa vào cái này để thu hút lôi nguyên, cho nên nó mới thông minh hơn các nguyên thú khác.”

Tân Trạm cười cười rồi nói tiếp: “Nhưng khí long bản nguyên này là do thiên nhiên ngưng tụ thành nên, vẫn còn có chút thiếu khuyết, vừa rồi em đi vào trong người nó rồi bù đắp lại. Đương nhiên nó sẽ cảm ơn em rồi”

“Giỏi thật đấy” Tân Sương Nhan khen ngợi từ tận đáy lòng.

Tân Trạm nói rất đơn giản nhưng Tân Sương Nhan biết, chui vào trong cơ thể Lôi Long chữa trị bản nguyên, chỉ cần hơi sơ ý thì sẽ bị Lôi Long nổi giận đánh chết, người bình thường cũng không có gan này.

“Đúng rồi chị ba, sao chị và Tiêu Vũ Nhượng lại chạy chung với nhau chứ, lại còn bị nhiều nguyên thú công kích như thế” Tân Trạm mở miệng hỏi.

Tân Sương Nhan kể lại những chuyện đã xảy ra với vẻ bất đắc di.

Tân Trạm nghe thế thì lại nhíu mày.

“Chị nói Tiêu Vũ Nhượng kia cố ý né tránh chị, cả đêm chị đều không tìm được. Vậy mà hôm nay anh ta lại tới tìm, còn dẫn theo một đống nguyên thú đang tức giận ư?”

“Nguyên thú này đáng lẽ không tùy tiện công kích người khác, trừ khi bị khiêu khích hoặc thu hút. Lôi Long này vì bản nguyên nên rất thích ngủ, nó không tự tiện đi công kích tu sĩ đâu”

“Em nói thế thì chị cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không biết anh ta đang làm gì nữa” Sắc mặt của Tân Sương Nhan cũng trở nên nghiêm túc.

“Chị nói chị có thể liên lạc với Tứ Tổ mà, chắc bọn họ sẽ biết Tiêu Vũ Nhượng đang ở đâu” Tân Trạm nói.

Tân Sương Nhan vội vàng liên lạc, nhưng sau đó cô ấy lại nói với vẻ bực bội: “Không liên lạc được, dường như thần trí của chị không thể rời khỏi không gian này.

“Vậy là đúng rồi” Trong đôi mắt của Tân Trạm hiện lên một sự lạnh lẽo: “Tiêu Vũ Nhượng này chắc chắn định làm một kế hoạch lớn đây, anh ta không tiếc lấy báu vật tới làm vé vào cửa, chắc chắn âm mưu không nhỏ. Nếu em đoán không nhầm thì màn sương mù màu máu vừa rồi chính là để ngăn chặn chị liên lạc với Tứ Tổ”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1996


Chương 1996

“Khốn kiếp, anh ta lợi dụng chị để hoàn thành kế hoạch của mình” Tân Sương Nhan nghe thế thì cũng tức giận.

Đang yên đang lành mình lại bị một con Lôi Long và một trăm nguyên thú đuổi theo, kết quả Tiêu Vũ Nhượng để cho mình bị đánh còn anh ta đi lượm của quý à?

“Em trai, em có cách nào để tìm được anh ta không, chị chắc chắn sẽ không cho anh ta thực hiện được âm mưu”

“Có thể thử một chút” Tân Trạm mỉm cười rồi nói.

Tiêu Vũ Nhượng này dám gài bẫy với người của mình, vậy thì cũng đừng trách mình không khách sáo.

Tân Trạm bay lên rồi nói chuyện với con Lôi Long này.

Tiêu Vũ Nhượng trêu chọc nguyên thú khác thì thôi đi, trêu chọc Lôi Long thì quá đáng ngờ rồi.

Sau khi Tân Trạm hỏi thăm Lôi Long thì anh mới biết được ban đầu Tiêu Vũ Nhượng chạy vào hang động của nó, nó tỉnh dậy rồi phát hiện nên mới xảy ra những chuyện tiếp theo.

Vậy chắc chắn có liên quan tới Lôi Long.

“Lôi Long nói cho ta biết chỗ ở của mi, dẫn chúng ta qua đó”

“Phải khiêm tốn một chút, bay từ từ thôi.” Tân Trạm nhắc nhở.

Lôi Long gào lên một tiếng, Tân Trạm và Tân Sương Nhan leo lên người nó.

Sau đó Lôi Long bắt đầu bay về phương xa.

Trong sơn động của Lôi Long, Tiêu Vũ Nhượng nhìn khu đất bị nhuộm thành màu tím trước mặt mà vô cùng vui vẻ.

“Chắc chắn hai ông già họ Tân kia cho rằng mình có ý đồ với Lôi Long chứ gì. Ha ha, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, thứ mình để ý là lôi đình long khí”

Tiêu Vũ Nhượng vừa nói vừa không ngừng vung các loại linh dịch xuống khu đất trước mặt.

“Chỗ nằm của rồng, mặt đất sẽ bị long khí nhuộm dần, từ đó thay đổi, trở thành khu đất màu mỡ mà tràn ngập kì dị”

“Hơn nữa đây còn là Lôi Long, ngoại trừ khí thế của chính long tộc thì còn có cả khí tức lôi đình. Lôi Long này không thể rời khỏi không gian huyết ngọc. Nó đã nằm ở đây hàng ngàn hàng vạn năm, đất dưới người nó đã bị thấm tới giới hạn. Chắc chắn lần này sẽ mọc được cỏ Long Tức”

Chỗ rồng nằm đều sẽ có kỳ hoa dị thảo.

Rất nhiều người cho rằng rồng thích chỗ như thế này, nhưng trên thực tế chúng đều bị rồng ảnh hưởng nên mới mọc ra.

Đương nhiên loại ảnh hưởng này là hoàn toàn tự nhiên.

Nhưng Tiêu Vũ Nhượng vừa mới học được một bí thuật thúc giục tiềm lực của đất rồng nằm.

Anh ta vung hạt giống xuống, từng mầm non màu tím cũng trưởng thành trong khu đất đó với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Một cây, hai cây, mười cây, mình phát tài rồi” Tiêu Vũ Nhượng vô cùng hưng phấn.

Tân Trạm còn cách sơn động một khoảng thì đã thấy một đám sương mù màu đỏ rực đang bao vây khu vực này.

Cho dù Lôi Long trở về cũng sẽ ghét khí tức này mà không đi vào trong đó.

“Tân Trạm, xem ra em nghĩ không sai, đúng là Tiêu Vũ Nhượng đang ở đây” Tân Sương Nhan nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Xem ra Tân Trạm đoán không sai, tên khốn này đúng là đã gài bẫy mình.

“Không biết anh ta ở trong đó làm gì nữa” Tân Trạm nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1997


Chương 1997

“Mặc kệ anh ta làm cái gì, chúng ta đi vào tìm anh ta tính sổ, cho dù anh ta muốn lấy cái gì cũng phải bắt giao ra cho bằng được” Tân Sương Nhan nói.

Tân Trạm thì nhíu mày: “Chị ba, ví dụ nếu như Tiêu Vũ Nhượng thật sự lấy được báu vật gì đó mà lại không giao ra thì phải làm sao bây giờ?”

Tân Trạm nói xong thì Tân Sương Nhan cũng sững sờ bị sự tức giận làm cho choáng váng đầu óc, không nhớ tới vấn đề này.

Vốn cô ấy định đi vào đánh Tiêu Vũ Nhượng một trận, sau đó ép anh ta giao của quý ra.

Nhưng nếu Tiêu Vũ Nhượng không giao ra thì sao?

Dù sao lần đi vào không gian huyết ngọc này là do Tiêu Vũ Nhượng lấy kiếm Tân Vương ra mới đổi được, cho dù anh ta hấp thu bản nguyên hay là lĩnh hội bản nguyên đều là tự do của anh ta, mình dựa vào cái gì mà khiến cho anh ta giao báu vật ra chứ.

“Vậy khác nào chúng ta bị anh ta đùa giỡn không công chứ” Tân Sương Nhan nói.

“Thì sao? Anh ta có thể nói mình không lấy được gì cả, chẳng lẽ chúng ta còn ép anh ta được chắc?” Tân Trạm hỏi lại.

“Tức chết mất, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn à?” Tân Sương Nhan không cam lòng.

“Dĩ nhiên không phải, có thể trả thù nhưng chúng ta phải đi từng bước một”

Tân Trạm cười một tiếng rồi đưa tay vuốt ve Lôi Long bên cạnh.

“Phải làm rõ rằng anh ta đang là cái gì trong đó đã”

Tân Trạm nói xong rồi ghé vào bên cạnh Lôi Long mà rỉ tai vài câu.

Lôi Long hiểu ý anh mà gầm lên một tiếng, sau đó cuộn mình nằm trên mặt đất.

“Hả?” Trong hang núi, đột nhiên Tiêu Vũ Nhượng lại giật mình.

Anh ta có thể cảm giác được dường như khí thế lôi đình trong không gian này tăng lên trong nháy mắt.

Tiêu Vũ Nhượng nhíu mày mặc dù nhìn như không có gì khác thường nhưng anh ta vẫn vô cùng cẩn thận mà kiểm tra một lần.

Khi Tiêu Vũ Nhượng phát hiện không hề có dấu hiệu bị xâm nhập thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Có lẽ là những tiên thảo này sinh trưởng nên hấp thu lôi đình tới. Mình làm từ từ thôi là được.”

Tiêu Vũ Nhượng suy nghĩ.

“Khá lắm, mười mấy cây tiên thảo, hơn nữa đã có vài cây đơm hoa kết trái” Tân Trạm xuyên qua thần thức mà Lôi Long truyền đến cũng đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh không khỏi hít vào một hơi.

Tiêu Vũ Nhượng này đúng là to gan thật, dám lợi dụng khí tức của lợi dụng để bồi dưỡng tiên thảo.

“Tên khốn này, bây giờ chúng ta đã biết anh ta làm gì thì bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Tân Sương Nhan cũng hừ nhẹ một tiếng, cô ấy nhìn về phía Tân Trạm rồi hỏi.

Bây giờ cô ấy cũng đã phát hiện chuyện cần suy nghĩ thì mình kém xa Tân Trạm, cho nên dứt khoát nghe lời em trai.

“Cái này thì dễ xử lý thôi” Tân Trạm suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.

Bây giờ cho dù có vạch trần Tiêu Vũ Nhượng thì chắc chắn anh ta cũng không đưa một phần cho bọn họ.

Mặc dù Lôi Long là do Tân Sương Nhan dẫn đi nhưng chỉ sợ rằng trong lòng Tiêu Vũ Nhượng đang mắng cô ấy ngu.

“Lôi Long, bây giờ mi đi gọi tất cả đàn em trong không gian huyết ngọc tới, vây quanh chõ này cho ta” Tân Trạm nói.

Lôi Long gầm một tiếng rồi bay đi. Nó là nguyên thú duy nhất có trí thông minh trong không gian này, đương nhiên sẽ có một đám nguyên thú khác thần phục nó.

Trước đó nó phát hiện Tiêu Vũ Nhượng tới gần nó lúc nó ngủ, sau đó đã nổi giận mà gọi hơn trăm con nguyên thú tới.

Hơn nữa tất cả đàn em của nó phải có mấy trăm con.

“Nếu anh ta thích diễn kịch thì chúng ta cũng diễn cho anh †a xem” Tân Trạm giải thích cho Tân Sương Nhan nghe, cô ấy cũng cười một tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1998


Chương 1998

Cách này của Tân Trạm xấu xa quá, nhưng mà mình thích.

“Ba quả Lôi Long, năm cây hoa Lôi Long mười bốn cây tiên thảo, đêu thuộc cấp bậc hoàn hảo. Ha ha, Tân Sương Nhan quá ngu, mấy người nhà họ Tân cũng dễ lừa quá đi”

Sau một thời gian ngắn, Tiêu Vũ Nhượng nhìn những cây tiên thảo mang theo linh khí nồng đậm kia mà cười một cách vui Vẻ.

Anh ta ngâm nga hát, dùng linh khí bọc chúng lại một cách cẩn thận rồi cất vào túi trữ vậy.

“Phải đi rồi, lát nữa mình giả vờ nhếch nhác một chút, chắc chắn Tân Sương Nhan sẽ không nghỉ ngờ gì cả” Tiêu Vũ Nhượng bay ra khỏi sơn động, anh ta đưa tay hút đám sương mù màu máu kia lại.

Có sương mù màu máu này thì Tiêu Vũ Nhượng có thể ngăn cản sự dò xét từ bên ngoài, còn có thể quan sát mọi thứ bên trong.

Chỗ xấu chính là anh ta cũng không thể cảm nhận được hoàn cảnh bên ngoài sương mù.

Mà sương mù vừa biến mất thì Tiêu Vũ Nhượng định chạy ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Nơi cách sơn động mấy chục cây số có rất nhiều nguyên thú, chúng che khuất bầu trời, đánh về phía này một cách điên cưồng.

Mà phía trước chúng là bóng dáng Tân Trạm và Tân Sương Nhan.

“Tiêu Vũ Nhượng, anh làm gì thế hả? Còn không mau tới đây giúp đỡ đi” Tân Sương Nhan giả vờ như vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Nhượng, cô ấy hét lên với vẻ giận dữ.

Cô ấy vừa nói vừa dẫn nguyên thú lao về phía anh ta.

“Các người làm gì thế hả” Tiêu Vũ Nhượng vô cùng bất ngờ, anh ta có chút không hiểu được.

Mình ở trong sơn động có một lúc, tại sao Tân Sương Nhan lại có thể trêu chọc được nhiều nguyên thú đến thế chứ.

“Anh còn dám hỏi tôi Tân Sương Nhan nghiến răng nghiến lợi nói rồi nói: “Chẳng trách anh muốn đẩy Lôi Long cho tôi, hóa ra nó có thể gọi những nguyên thú khác tới. Ngay từ đầu bà đây còn có thể đánh được, ai ngờ Lôi Long đánh không lại thì gọi anh em tới.

Mấy trăm con nguyên thú tới thì tôi còn đánh kiểu gì hả”

“Anh Tiêu à, anh làm gì mà chọc giận Lôi Long tới mức này hả, hại tôi đang lĩnh hội bản nguyên cũng bị liên lụy” Tân Trạm cũng phàn nàn.

Tiêu Vũ Nhượng đưa mắt nhìn về phía xa mà run cả lên.

Lúc trước mình bị hơn trăm con nguyên thú đuổi theo, bây giờ số nguyên thú ở đây lên tới bảy tám trăm con, đúng là không thể đối phó được.

Rống!

Những con nguyên thú dẫn đầu vừa đuổi theo, vừa phóng các loại công kích ra.

Nguyên khí hỗn loạn bay vụt tới, khiến cho ba người né tránh không ngừng.

Tiêu Vũ Nhượng tê cả tay, những con nguyên thú này kết hợp với nhau đúng là rất mạnh.

“Vậy sao hai người có thể tìm được chỗ này?” Đột nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó.

“Tôi vừa nhìn thấy ở đây có sương đỏ thì đoán rằng anh đang trốn ở đây, nên dẫn nguyên thú tới” Tân Sương Nhan nói với vẻ đương nhiên.

Tiêu Vũ Nhượng thầm nói xui xẻo, vậy mà mình còn gặp phải chuyện này.

Bọn họ vội vàng bay đi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng rồng gầm vô cùng kinh người.

Tiếng rồng gầm này tràn ngập sự tức giận.

Phía sau ba người, những con nguyên thú kia cũng càng thêm kích động.

“Chỗ vừa rồi anh trốn… khốn kiếp, sao anh lại chọc tới con Lôi Long này chứ” Tân Sương Nhan chú ý tới nơi phát ra tiếng động rồi nói một cách tức giận.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1999


Chương 1999

“Tôi không biết cô nói cái gì, lúc nãy tôi chỉ là đang trốn ở đó mà thôi”

Tiêu Vũ Nhượng đảo mắt, đương nhiên là anh ta không thể thừa nhận chuyện tiên thảo rồi.

“Chị ba, nếu anh Tiêu đây đã không nói thật thì không bằng tách ra đi. Nếu như anh ta thật sự làm chuyện gì sai trái thì chắc chắn những con nguyên thú kia sẽ đuổi theo anh ta”

Đột nhiên Tân Trạm mở miệng nói.

Tiêu Vũ Nhượng thầm nói không ổn, Tân Trạm này xấu xa quá.

Nhưng anh ta còn chưa kịp từ chối thì đã thấy Tân Sương Nhan gật đầu.

“Tiêu Vũ Nhượng, anh đừng đi theo chúng tôi nữa”

Tân Sương Nhan cảnh cáo một tiếng, đột nhiên chuyển hướng.

Phía sau Lôi Long và hơn bảy trăm nguyên thú bay tới kia, chỉ có một bộ phận nhỏ vẫn tiếp tục đuổi giết hai người, mà đại đa số, đều đánh về phía Tiêu Vũ Nhượng.

Rầm rầm rầm!

Đám nguyên thú này giống như phát điên, không ngừng phun ra các loại công kích.

Tiêu Vũ Nhượng trốn đông trốn tây, thân thể vẫn không may trúng vài cái, nhe răng nhếch miệng thống khổ.

“Không được, cứ tiếp tục như thế này, ông đây sẽ không chịu nổi mất”

“Dù sao cũng lấy được chỗ tốt rồi rồi, chuồn thôi!”

Trong lòng Tiêu Vũ Nhượng vừa động, lập tức lấy ra lệnh bài mà Tân gia cho.

Dựa theo ký hiệu huyền bí được giấu trong lệnh bài, chỉ cần anh ta rót linh khí vào trong thứ này, là có thể rời khỏi Huyết Ngọc Không Gian.

Nhưng mà linh khí rót vào một hồi lâu rồi, Tiêu Vũ Nhượng trợn tròn mắt.

Vô dụng!

Bất luận là anh ta thúc giục linh khí như thế nào, lệnh bài giống như bị hỏng vậy, nửa điểm hiệu quả cũng không có.

“Mẹ kiếp tình huống này là sao vậy?”

Tiêu Vũ Nhượng suýt chút hộc máu.

Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, chẳng lẽ bản thân là cháu của Tiêu Hoàng tử, lại phải uất ức chết trong tay cái đám nguyên thú không có linh trí này sao?

Mắt thấy đám nguyên thú công kích không ngừng, Tiêu Vũ Nhượng không chống đỡ được.

Anh ta liếc Tân Trạm và Tân Sương Nhan đang bay phía xa một cái, bất chấp thể diện, đột nhiên bay qua.

Ba người bị đánh vẫn tốt hơn một mình anh ta bị đánh, hơn nữa ba người ở cùng nhau, biết đâu lại có cái ý kiến hay gì thì Sao.

“Tân Trạm, em nói cái tên Tiêu Vũ Nhượng kia có bị mắc câu hay không?”

Ở một bên khác, trong lòng Tân Sương Nhan có chút khẩn trương.

“Nếu em đoán không sai, anh ta nhất định sẽ qua đây xin giúp đỡ”

Tân Trạm bình tĩnh nói: “Tứ Tổ Ngũ Tổ nhìn thấy chúng ta, là có thể nhìn thấy chữ chúng ta viết trên đất, đóng giới này lại, tên Tiêu Vũ Nhượng kia sẽ không còn chỗ chạy.”

Tân Sương Nhan định nói tiếp, liền nhìn thấy Tiêu Vũ Nhượng nhếch nhác bay về phía bọn họ.

“Tên này thật sự qua đây rồi” Tân Sương Nhan cười lạnh một tiếng nói.

“Chị ba, lát nữa chị diễn mặt đỏ, em diễn phản diện, phải làm cho tên nhóc này nhả đồ ra” Tân sư đệ dặn dò nói.

“Em yên tâm đi.”

Hai chị em trao đổi xong, Tiêu Vũ Nhượng cũng vô cùng nhếch nhác chạy đến.

“Hai vị cứu mạng với.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2000


Chương 2000

“Tiêu Vũ Nhượng, anh tới đây làm gì?”

Tân Sương Nhan lạnh mặt, cùng Tân Trạm đánh bay đám nguyên thú kia, cô ta đối với tên Tiêu Vũ Nhượng này rất không khách khí.

“Sương Nhan, cô mau dùng lệnh bài truyền tống trở về đi, nói cho Tứ Tổ, lệnh bài này của tôi có vấn đề, hỏng mất rồi, bảo ông ta nhanh chóng tới cứu tôi” Tiêu Vũ Nhượng kêu lên.

“Nếu cái lệnh bài này của tôi dùng được, tôi đã sớm trở về rồi, chẳng lẽ rảnh rỗi chạy trối chết đến bây giờ?”

“Chẳng lẽ là do bọn Tứ Tổ làm?”

Tân Sương Nhan hỏi vặn lại, làm cho Tiêu Vũ Nhượng nhất thời hoang mang.

“Vớ vẩn, Huyết Ngọc Không Gian này, bên ngoài không có cách nào tra xét, tôi hiện tại hoài nghi, cái này và huyết vụ anh giở trò trên người tôi có quan hệ” Tân Sương Nhan hừ lạnh.

“Huyết Ngọc Không Gian này không thể tra xét?”

Nội tâm Tiêu Vũ Nhượng hỗn loạn vô cùng.

Thật ra anh ta cũng chỉ là đoán thôi, tự mình tiến vào không gian này, người Tân gia khẳng định sẽ thăm dò anh ta.

Cho nên mới dùng huyết vụ phong tỏa truyền âm, cắt đứt thần thức trong ngoài.

Nếu anh ta nghĩ nhiều, nguy hiểm bọn họ gặp phải kia, thật đúng là không có ai nhìn thấy được.

Rầm rầm rầm!

Đám nguyên thú không ngừng công kích.

Tiêu Vũ Nhượng và Tân Sương Nhan không ngừng ngăn chặn, dần dần hai người cũng có chút bị thương, khóe miệng Tân Sương Nhan chảy máu, cánh tay của Tân Vũ Nhượng cũng bị thương.

“Chẳng lẽ Tân Sương Nhan này thật sự không phải giả bộ, những cái này đều là trùng hợp”

Tiêu Vũ Nhượng thấy thế, trong lòng suy tư.

Tính cách anh ta đa nghi, thật ra cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tân Sương Nhan.

Nhưng công kích của đám nguyên thú kia, thật sự là không hề khác biệt, Tân Sương Nhan chịu công kích bị thương anh ta cũng tận mắt nhìn thấy.

Nếu là diễn trò, vậy chỉ có đám nguyên thú phối hợp mới được.

Nhưng nguyên thú không có suy nghĩ ý thức, căn bản là không có cách nào câu thông mới đúng.

Dần dần, Tiêu Vũ Nhượng cũng tin tưởng, ba người bọn họ thật sự gặp được phiền phức lớn.

“Tân Sương Nhan, cô còn biện pháp nào khác không? Nơi này dù sao cũng là địa bàn của cô” Tiêu Vũ Nhượng bất đắc dĩ nói.

“Có một biện pháp, đó là anh lấy thủ đoạn giấu dưới đáy hòm ra, diệt cái đám nguyên thú này đi” Tân Sương Nhan nói.

“Đừng có nói cho tôi là anh không có, anh thân là người gần như được cả Tiêu gia chỉ định kế thừa ngôi vị hoàng đế, anh nhất định là có thủ đoạn bảo mệnh rất mạnh”

“Thủ đoạn bảo mệnh, cô nói đùa rồi.”

Khóe miệng của Tiêu Vũ Nhượng co rút, cái đồ chơi này anh ta có, nhưng dùng ở đây sao?

Nhưng đó là khi bản thân anh ta gặp phải chút chuyện gì đó vô cùng trọng đại, hoặc bị vây hãm ở di tích thượng cổ, gặp phải tình thế sinh tử mới dùng đến.

Hiện tại dùng trong tay đám nguyên thú này, có chút quá lãng phí.

Huống hồ đó là thủ đoạn bảo mệnh cao cấp nhất do anh †a đau khổ cầu xin được, một khi dùng rồi, sau này anh ta cũng không có được nữa.

Hơn nữa nếu bị tộc nhân biết, biết anh ta dùng bảo vật lão tổ cho để đối phó với đám nguyên thú không có linh trí này, không biết sẽ bị chỉ trích chế giễu như thế nào.

“Cái kia không thể dùng, cô nghĩ biện pháp khác đi” Tiêu Vũ Nhượng cắn răng nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2001


Chương 2001

“Vậy anh trả đồ anh trộm của con Lôi long kia về, tôi thấy đám nguyên thú này, đều nghe Lôi Long phân phó, nó không tức giận nữa, nguyên thú cũng dễ đối phó thôi” Tân Sương Nhan nói.

“Tôi đã nói rồi, không có.” Tiêu Vũ Nhượng nói.

“Có hay không anh tự biết rõ, anh cho rằng tôi ngu sao? Từ lúc anh bay từ trong động kia ra, tất cả đám nguyên thú này đều nóng nảy” Tân Sương Nhan cười lạnh.

“Anh Tiêu, chị ba, hai người đừng có cãi nhau nữa, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết vấn đề”

Lúc này Tân Trạm mở miệng, coi như đúng trọng tâm.

“Vậy anh Tiêu, anh có đồ gì đó làm cho Lôi Long nguôi giận không, đồ của anh” Lúc này Tân Trạm đột nhiên nói.

“Muốn làm cho Lôi Long nguôi giận, hẳn là đồ có quan hệ với bản nguyên lôi hoặc Chân long, tôi thử tìm xem” Tiêu Vũ Nhượng lấy lệ nói.

Vậy tôi liền thả con tép bắt con tôm, nghe nói có những quái thú, chỉ cần anh cho nó đủ lợi ích, nó sẽ nguôi giận đấy”

Tân Trạm giả bộ suy tư, sau đó ném một cái rễ ra.

“Rễ của quả Lôi Nguyên”

Tiêu Vũ Nhượng cũng nhận ra.

Rống!

Lôi Long phía sau kia, nhìn thấy thứ này, rống lên một tiếng.

Một đạo tia chớp từ miệng phun ra, đem thứ kia đánh thành bột mịn.

“Xem ra thứ đồ này của tôi không được rồi, anh Tiêu, anh cũng đừng giấu đồ nữa” Tân Trạm nhíu mày nói.

Tiêu Vũ Nhượng bất đắc dĩ, biết được hai người này nhất định cho rằng anh ta trộm đồ của Lôi Long, chẳng qua là Tân Trạm nói chuyện dễ nghe hơn một chút mà thôi.

Cũng đúng, loại tình huống vừa rồi, nếu bọn họ một chút cũng không hoài nghỉ, vậy mới là có vấn đề.

“Được rồi, tôi quả thật có chút đồ có quan hệ với lôi nguyên và long tức, để tôi thử xem”

Tiêu Vũ Nhượng cắn răng.

Còn nước còn tát, chạy trốn không có ích gì.

Hơn nữa anh ta cũng chưa nghe nói, long tức bồi dưỡng ra tiên thảo, con rồng này sẽ cảm thấy hứng thú.

Lấy ra một gốc thử xem, không hiệu quả thì đối phương cũng không còn gì để nói cả.

Tiêu Vũ Nhượng nhịn đau, lấy ra một gốc cỏ Lôi Long, ném về phía sau.

Tiên thảo này xẹt qua hư không, mang theo khí lôi quang.

Lôi Long kia thấy thế, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, giống như nhìn thấy của quý.

Nó vung cái đuôi, bay qua một ngụm đem tiên thảo nuốt xuống.

“Thì ra là muốn tiên thảo này”

Tiêu Vũ Nhượng cũng trừng to mắt, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin được. Chưa từng nghe nói Lôi Long này thích chơi lớn như vậy.

Nhưng khi Tiêu Vũ Nhượng vừa mới thở nhẹ ra một hơi, Lôi Long lại rít lên, tựa như không hài lòng với một gốc tiên thảo.

Lần này, nó dứt khoát phun một ngụm long tức về phía Tiêu Vũ Nhượng, giống như nhắc nhở.

“Anh Tiêu, tôi thấy anh lại ném nhiều cái này một chút đi.”

Tân Trạm thúc giục.

“Tôi hết rồi” Tiêu Vũ Nhượng nói dối.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2002


Chương 2002

“Tiêu Vũ Nhượng, con Lôi Long kia phẫn nộ như vậy, tôi không tin anh chỉ trộm một gốc tiên thảo, không muốn chết thì nhanh giao ra đây” Tân Sương Nhan khó chịu nói.

Tiêu Vũ Nhượng có chút rối rắm, nếu đều giao ra thì không phải anh ta bận rộn vô ích rồi sao?

“Anh Tiêu, nếu như anh đã nói đây là đồ của anh, cùng lắm thì chúng tôi bồi thường” Tân Trạm nói.

“Bồi thường như thế nào?” Tiêu Vũ Nhượng theo bản năng nói.

“Anh ném một gốc tiên thảo, tôi cho anh một gốc tiên thảo cấp năm, như thế nào?” Tân Trạm nói.

Mấy ngày trước anh nhận tổ, chủ Đông Vực và chủ Nam vực phái người tới gia tộc, cho anh không ít bảo vật, trong đó có rất nhiều tiên thảo, vừa lúc không biết dùng thế nào.

“Nhưng đó là tiên thảo thất phẩm của tôi, hơn nữa đều vô giá”

Tiêu Vũ Nhượng nghe xong, suýt chút hộc máu.

Cấp năm đổi lấy cấp bảy, giá trị đúng là khác nhau trên trời dưới đất.

“Nhưng anh đừng quên, anh là tự cứu mình, chúng tôi nguyện ý bồi thường đã là không tồi rồi”

Tân Sương Nhan tức giận nói: “Hơn nữa, tiên thảo này là cho Lôi Long ăn, bọn tôi tự bỏ tiền túi, anh còn ý kiến cái gì?”

“Anh Tiêu, nếu không phải chị tôi trả đại giới lớn mới làm cho chúng tôi có tư cách ở đây ba ngày. Không phải vì không muốn lãng phí, tôi cũng lười cho anh chỗ tốt” Tân Trạm cũng bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, nhưng tôi nói rồi nhé, cỏ Lôi Long số lượng không nhiều, nếu con Lôi Long này vẫn không thỏa mãn, tôi cũng không có biện pháp” Tiêu Vũ Nhượng nói.

“Đừng nói lời vô ích nữa, nhanh lên đi” Tân Sương Nhan thúc giục.

Bay lâu như vậy, hai người đều có chút không chống đỡ được.

Tiêu Vũ Nhượng cũng không lải nhải nữa, lại ném ra hai gốc cỏ Lôi Long.

Sau đó anh ta đau khổ phát hiện, mỗi lần ném tiên thảo ra, đều có thể làm cho con Lôi Long này nguôi giận một lát, cho bọn họ một chút thời gian thở dốc.

Nhưng rất nhanh, con Lôi Long này lại nổi giận, hướng về phía anh ta đòi thêm càng nhiều.

Đầu Tiêu Vũ Nhượng cũng choáng váng, nguyên thú này từ khi nào có loại trí tuệ này.

Mắt thấy cỏ Lôi Long đã ném ra bảy tám cái, con Lôi Long này còn chưa thỏa mãn, Tiêu Vũ Nhượng cắn răng một cái, trực tiếp ném một quả Lôi Long ra.

Lần này, con Lôi Long kia càng thêm kích động, nhào về phía trước nuốt lấy quả Lôi Long.

Sau đó nó ngẩng lên trời rít gào, hướng về phía Tiêu Vũ Nhượng phun ra ba tia chới Công kích sau đó, mỗi lần Tiêu Vũ Nhượng đều bị con Lôi Long này oanh kích ba lần.

“Tôi xem hiểu rồi, anh trộm của nó bốn quả Lôi Long” Tân Sương Nhan xa xôi nói.

“Anh Tiêu, con nguyên thú này tuy vụng về, nhưng xem ra còn biết câu thông cơ bản, chuyện lần này anh quả thật làm sai rồi” Tân Trạm bất đắc dĩ thở dài nói.

“Tôi, tôi nào có nhiều như vậy chứ” Tiêu Vũ Nhượng sắp khóc rồi.

Vừa mới anh ta không chú ý, ném ra tám gốc cỏ Lôi Long, còn có hai gốc có hoa, hiện tại con nguyên thú vô lại này, còn muốn quả Lôi Long của anh ta?

Bản thân anh ta tổng cộng chỉ có năm quả Lôi Long, cho nó bốn quả, cái này quá lỗ rồi.

“Nguy rồi, phía trước chính là biên giới Huyết Ngọc Không Gian, Tiêu Vũ Nhượng anh mau nhanh lên, đừng có hại bọn tôi” Tân Sương Nhan lại thúc giục.

Tiêu Vũ Nhượng cũng bị công kích đến choáng váng, lại thêm Tân Sương Nhan bên cạnh liên tục ồn ào.

Anh ta cắn răng một cái, lưu lại một chút chỗ tốt, còn hơn bị điện đánh chết, sau đó đau lòng vung tay lên.

Ba quả Lôi Long, cứ như vậy rơi vào trong miệng Lôi Long.

Thời gian, giống như dừng lại ở một khắc này, Lôi Long nuốt quả Lôi Long xong, cũng không bay nữa, đám nguyên thú kia đều dừng lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2003


Chương 2003

Sau đó, Lôi Long hài lòng rít gào một tiếng, chậm rãi bay về phía sau, đám nguyên thú kia cũng bay theo sau nó.

Bộ dáng đắc ý dào dạt kia giống như đại thống lĩnh thắng trận trở về.

“Thì ra đúng là như vậy”

Tiêu Vũ Nhượng lệ rơi đây mặt, biết vậy chẳng làm.

Nếu biết con Lôi Long chết tiệt này muốn quả Lôi Long, anh ta đã chẳng lấy ra tám gốc cỏ Lôi Long kia.

Anh ta tổng cộng chỉ có mười bốn gốc cỏ Lôi Long và năm quả Lôi Long.

Bây giờ chỉ còn lại sáu gốc tiên thảo và một viên tiên quả.

Lỗ rồi!

Tuy rằng không tính là lỗ vốn, nhưng tiêu phí quá trớn vẫn hơn xa so với anh ta tưởng tượng, Lúc này, Tiêu Vũ Nhượng muốn nói gì đó với hai chị em Tân Trạm.

Đột nhiên lệnh bài trên người anh ta bộc phát ra một đạo ánh sáng.

Một cõ khí tức huyền diệu nhất thời bao phủ toàn thân.

“Con mẹ nó” Tiêu Vũ Nhượng tức điên rồi.

Lệnh bài này rốt cuộc là sao, sớm không động muộn không động, anh ta vừa lỗ sạch cả quần lót xong lệnh bài này lại mở ra công năng truyền tống.

Tiêu Vũ Nhượng còn chưa kịp nói chuyện đã bị truyền tống ra ngoài.

“Xem ra Tứ Tổ Ngũ Tổ sợ anh ta ở bên trong tiếp tục gây rối, trực tiếp tiên đi rồi” Tân Sương Nhan cười nói.

“Như vậy cũng tốt, không có anh ta, vừa đẹp có thể gọi Lôi Long đến” Tân Trạm cũng cười nói.

“Đúng rồi Tân Trạm, em nói Tiêu Vũ Nhượng có năm quả Lôi Long, vì sao không lấy toàn bộ lại” Tân Sương Nhan hiếu kỳ hỏi.

“Hăng quá hóa dở, tên Tiêu Vũ Nhượng này bố trí lâu như vậy rồi, nếu một chút lợi ích cũng không có, anh ta có khi thật sự còn con bài chưa lật, lúc đó chúng ta cái gì cũng không chiếm được”

Tân Trạm nghĩ rất rõ ràng.

Nếu bức bách tên Tiêu Vũ Nhượng này quá chặt, cùng lắm thì anh ta thật sự dùng thủ đoạn bảo mệnh.

Như vậy Lôi Long nhất định bị giết, đến lúc đó cỏ Lôi Long và quả Lôi Long cũng đều bị anh ta đoạt đi mất.

Ví dụ cũng giống như vậy, Tiêu Vũ Nhượng vẫn còn có chút kiếm chác, cũng không đến mức bị ép đến nóng nảy.

“Rống rống!”

Lúc này, Tân Trạm tâm niệm vừa động, Lôi Long đi rồi lại quay lại, lắc đầu vãy đuôi bay tới bên cạnh anh, đầu lưỡi phun ra giống như tranh công, bên trong chính là tiên thảo và tiên quả Tiêu Vũ Nhượng ném ra.

Tiêu Vũ Nhượng thực ra không đoán sai, thứ này đối với Lôi Long không có gì hấp dẫn, nó cũng không dựa vào nuốt thứ này để tăng thực lực.

“Làm không tồi, chút nữa cho mày chút đồ tốt”

Tân Trạm lấy mấy thứ này ra, chia thành hai phần.

Tân Sương Nhan có chút ngượng ngùng nhận lấy, dù sao biện pháp và thao tác đều là do Tân Trạm chuẩn bị, bản thân cô ta ngoài biểu diễn cho thật ra, cũng không làm được cái gì khác.

Mấy thứ này đều là vật hiếm có trên đời, chính mình có được cũng rất quý trọng.

“Em tư, còn có gốc Lôi Nguyên, mấy thứ này hữu dụng với em, không có hiệu quả lớn với chị, em cầm cả đi” Tân Sương Nhan từ chối nói.

“Vậy cũng được, vậy em đổi cho chị tiên thảo chị cần” Tân Trạm nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Tân Sương Nhan chủ yếu tu luyện hệ Kim và gốc đao nguyên, Tân Trạm liền dựa theo hai phương diện này, đền bù đầy đủ.

Dù sao hiện tại đối với anh mà nói, tài nguyên linh tinh cũng không thiếu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2004


Chương 2004

Thấy Tân Trạm kiên quyết, Tân Sương Nhan cũng đành phải nhận lấy.

Sau đó, Tân Trạm bảo Lôi Long mang hai người đi tới khu vực trung tâm Huyết Ngọc Không Gian.

Nơi này căn bản quá mức nguy hiểm, cho dù là Tân Sương Nhan cũng không dám tùy tiện đặt chân.

Nhưng có con Lôi Long hoành hoành ngang ngược này, cũng không còn là chuyện khó khăn gì.

Sau khi hạ xuống đất, Tân Sương Nhan tìm một nơi có thuộc tính Kim nồng đậm, bắt đầu ngồi xếp bằng xuống hấp thu.

Tân Trạm lại phân phó Lôi Long, tìm đến đây không ít nguyên thú thuộc tính phong.

Đám nguyên thú này, nằm rạp bên cạnh Lôi Long, tất cả đều run lẩy bẩy.

“Lát nữa, mày ở bên cạnh tao, tao hấp thu một tia Lôi Nguyên, mày liền nuốt lấy một tia Lôi Nguyên”

Tân Trạm dặn dò một tiếng, Lôi Long rất nghe lời đáp lại một tiếng.

Tiếp theo, Tân Trạm phân phó đám nguyên thú này tản ra khí tức phong chi bản nguyên, sau đó chính mình cũng vận chuyển tinh thần của lôi chi bản nguyên lên.

Nhất thời, lôi nguyên từ bốn phương tám hướng, giống như dòng suối nhỏ hợp lại thành sông lớn, rất nhanh xông về phía Tân Trạm.

Lôi Long trừng to mắt, cũng nhìn ngơ ngác.

Nó sống ở trong này ngàn vạn năm rồi, hấp thu lôi nguyên chỉ có thể dựa vào bản năng tự động hấp thu.

Nhưng trong cơ thể này của Tân Trạm sản sinh ra lực hút, một lát công phu quả thực còn nhiều hơn nó hấp thu một năm.

Lôi Long hưng phấn, nó thấp giọng gầm rú, không ngừng nuốt lôi nguyên vào.

Tuy rằng Huyết Ngọc Không Gian này, nó gần như là đi ngang, nhưng cũng không có nghĩa là nó vô địch.

Ở hai khu vực trung tâm khác, còn có hai con nguyên thú không kém gì nó.

Tuy răng không thông minh bằng nó, nhưng bởi vì đối phương sống lâu rồi, bình thường nó cũng không dám đụng chạm đến chúng nó.

Nhưng có Tân Trạm không ngừng cho nó lôi nguyên, vậy là không giống nhau rồi.

Mấy canh giờ sau, Lôi Long không hấp thụ lôi nguyên nữa.

Nó nhắm mắt lại, đột nhiên bay múa giữa không trung.

Một tiếng sấm rền vang lên, quanh thân nó nổ vang. Điện hồ dày đặc, tia chớp kinh thiên động địa.

Bên ngoài cơ thể Lôi Long, vảy trên thân nó lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ càng lúc càng trở nên thâm thúy, chắc chắn, vô cùng sáng bóng.

Hình thể của nó cũng lớn thêm mấy chục trượng, càng thêm oai phong cuồng bạo.

Gầm nhẹ một tiếng, trong đôi mắt của Lôi Long không giấu được hưng phấn, dù sao bây giờ ăn no rồi, cũng không nuốt được nhiều lôi đình nữa, nó dứt khoát bay đi tìm hai con nguyên thú kia tính sổ.

“Cái con này.”

Tân Trạm bất bắc dĩ cười cười, trong lòng lại nghĩ tới hồn Thanh Long.

Thanh Long già kia, làm bạn với anh lâu rồi, cuối cùng còn giúp anh trở về tổ địa, Tân Trạm đối với nó rất có cảm tình, không biết nó hiện tại tình huống như thế nào.

Đáng tiếc Như Ý Tiên Tôn lưu lại ký ức quá mức hỗn tạp, dù sao cũng trải qua mười mấy vạn năm nhân sinh, chính anh nhìn cũng rất đau đầu, không biết bao giờ mới có thể tìm thấy tin tức liên quan về Tẩy Long Trì.

“Có lẽ nói không chừng Tân gia có bí pháp có thể nhanh chóng lật xem ký ức, đợi sau khi trở về lại xem xem” Tân Trạm xác định ý niệm trong đầu.

Tại Huyết Ngọc Không Gian, thời gian cuối cùng, Tân Trạm vẫn luôn ở bên đám nguyên thú thuộc tính phong này, cảm thụ quy tắc phong chỉ bản nguyên.

Tới thời khắc cuối cùng, Tân Trạm cũng đã sờ tới một chút biên giới mờ nhạt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,865
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2005


Chương 2005

Dù sao, đây là nơi có phong chỉ bản nguyên nồng đậm vô cùng, mặc dù không bằng phương pháp khổ tu, nhưng cũng mạnh hơn so với người ngoài tìm hiểu mấy năm.

Hoa mắt một cái, Tân Trạm lần nữa trở về bên trong đại điện.

“Tân Trạm đúng không, thằng nhóc cậu làm không tệ đó”

Tứ Tổ và Ngũ Tổ, cùng cười ha ha xuất hiện trong đại điện.

Chuyện Tiêu Vũ Nhượng làm ra lần này, suýt chút nữa đem tất cả lôi nguyên và long nguyên mà Lôi Long lưu lại ngàn năm chuyển hóa thành tiên thảo mang đi, nếu để tên đó làm thành công, vậy thì Tân gia sẽ lỗ lớn.

“Yên tâm, cậu đừng căng thẳng, tiên thảo kia là do cậu lấy được bằng bản lĩnh, chúng tôi sẽ không đoạt” Tứ Tổ thấy Tân Trạm có chút khẩn trương, nhanh chóng nói.

“Tứ Tổ nói đùa rồi, tiền bối sao lại hoài nghi trưởng bối các vị bối, hơn nữa bàn về cống hiến, hai vị tiền bối nếu muốn, cũng là nên được” Tân Trạm cười nói.

“Hừ, tên nhóc cậu cũng là tên láu cá, mở miệng ra lại là một cái trưởng bối, chính là sợ chúng tôi muốn đồ của cậu.

Nhưng mà là tên láu cá của Tân gia trái lại cũng rất tốt” Ngũ Tổ cũng cười nói.

Tiêu Vũ Nhượng trước đó lấy tiên thảo, hai người đều tìm lý do lấy về, Tân Trạm bên này là cường đoạt, anh cũng không nói được gì.

Dù sao, nếu không có hai vị lão tổ phối hợp, cũng không lừa được Tiêu Vũ Nhượng.

Nhưng mà hai vị lão tổ đều rất vui mừng, cũng không có ý đòi lấy.

Cứ như vậy, lần thu hoạch này của Tân Trạm, cũng quả thật là đủ dày rồi.

Vốn dĩ tộc nhân Tân gia có tư cách ở bên trong ngẩn ngơ ba ngày cũng không tính là nhiều, huống chi Tân Trạm có lực hút tinh thần, có thể lôi kéo căn nguyên, lại lấy được cỏ Lôi Long và quả Lôi Long.

Thu hoạch này có thể nói là mấy ngàn vạn năm trở lại đây rất hiếm thấy.

Sau khi Tân Trạm và Tân Sương Nhan rời đi.

“Lão Ngũ, lần này chuyện Tân Trạm có thể hàng phục Lôi Long nhất định phải giữ bí mật” Tứ Tổ sắc mặt trầm xuống, ngưng trọng nói.

“Tôi biết rồi, nguồn gốc của long mà, chỉ có đế hoàng Tân gia mới có thể thức tỉnh khí căn nguyên, chuyện này nếu truyền ra, sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn”

Ngũ Tổ cũng thở dài nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với bọn trẻ đâu”

Ông ta xuất thân ở chỉ thứ hai, tuy rằng hiện tại đã trở thành một trong những lão tổ của Tân gia, tất cả đều là vì lợi ích của Tân gia trước, nhưng khó tránh sẽ thân thiết với chỉ thứ hai hơn.

Lời này của Tứ Tổ, cũng là nhắc nhở ông ta không nên vì nhỏ mất lớn.

“Nhưng mà Tân Trạm mới chỉ có chút tuổi ấy, đã thức tỉnh long chỉ bản nguyên, cha cậu ta mới kế vị không lâu, chẳng lẽ Tân gia xảy ra sai sót rồi” Trong lòng Tứ Tổ cũng có chút bất an.

Trở về trong dinh thự, Tân Trạm cũng mệt mỏi không chịu nổi, trực tiếp mở ra trận pháp, ngồi xếp bằng khôi phục lại.

Thân thể mệt mỏi chủ yếu là ba ngày này, anh dường như không có lúc nào là không suy tư tìm hiểu nguyên tắc bản nguyên, tinh thần thật sự tiêu hao quá lớn rồi.

Mà trong lúc Tân Trạm biến mất ba ngày này, hoàng đô thậm chí là cả triều Tân Hoàng, đều có một đạo tin tức kinh người, giống như một cơn lốc, trong nháy mắt truyền ra khắp nơi.

Tân Trạm của Tân gia nhận tổ quy tông, ở trong tổ địa sát hạch, đạt được ba đạo tán thành cao nhất, trở thành thế hệ trẻ tuổi của Tân gia, không khoan nhượng trở thành thiên tài mạnh nhất.

“Thế hệ cầm cờ của Tần gia, hẳn là Tân Trạm này rồi.”

“Ôi trời, ba đạo kim quang ngút trời, chiếu rọi thế lực, dị tượng này biểu đạt ra thiên phú, mạnh hơn so với Tân Hoàng nhậm chức trước đó”

“Vốn dĩ cho rằng thế hệ cường giả mạnh nhất, là Tân Khởi của chỉ thứ hai, hiện tại xem ra, Tân Trạm này mới là thiên tài chân chính”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom