Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Trụy Lạc

Chương 80: Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng duy nhất của thiếu niên


Chu Vãn đã nghĩ xong việc muốn cầu hôn Lục Tây Kiêu từ lâu rồi. 

Bởi vì cô cũng muốn kiên định lựa chọn Lục Tây Kiêu một lần, muốn nói với anh rằng, em thật sự rất yêu anh, em cũng nguyện ý chạy về phía anh mà không chút do dự.

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ cầu hôn anh ở trên sân khấu.

Ý tưởng ban đầu của cô là sẽ dùng tiền thưởng từ cuộc thi để mua một cặp nhẫn, chọn một ngày đẹp trời, trang trí một căn phòng thật đẹp, chuẩn bị tốt lời thoại, sau đó mới cầu hôn với anh.

Chỉ là trong phút chốc vừa rồi, cảm xúc của cô hoàn toàn lấn áp lý trí, không kịp nghĩ đến điều gì khác.

Và lúc cô nói ra câu “Anh có đồng ý cưới em không”, cô chợt tỉnh táo lại, nhìn mọi người đông nghịt ở phía dưới sân khấu, mặt đỏ đến tận cổ.

Nhưng cô vẫn nhịn sự ngượng ngùng xuống, tiếp tục nhìn thẳng vào Lục Tây Kiêu.

Sau khi anh sửng sốt, đầu tiên là cười, sau đó hơi cúi người, khủyu tay chống trên đùi, cúi đầu, giơ tay đè mạnh lên đôi mắt.

Chờ anh đứng dậy lần nữa, mắt anh đã đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt.

Chu Vãn ngẩn người.

Lục Tây Kiêu đứng dậy, lướt qua đám đông, đi về phía sân khấu. 

Đến bậc thang, anh nhịn không được gia tăng tốc độ, bước lên sân khấu, anh chạy đến, cuốn theo làn gió, dang rộng hai tay ôm lấy Chu Vãn.

Anh cong cả người xuống, dùng sức vùi vào hõm vai của Chu Vãn, hơi thở nóng rẫy mang theo chút run rẩy, anh không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Chu Vãn: 

“Anh đồng ý, Vãn Vãn, anh đồng ý.”

Chu Vãn bật cười lên, ngẩng đầu, ôm chặt lấy anh.

Đúng lúc này, chợt có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống vai cô. 

Chu Vãn sửng sốt.

Cô bất giác nhận ra đây là cái gì.

Lục Tây Kiêu khóc rồi. 

“Anh sao thế?” Chu Vãn dịu dàng hỏi, vỗ nhẹ bả vai anh.

“Cảm ơn em.”

Lục Tây Kiêu khàn giọng, giọng nói chứa đầy sự run rẩy: “Cảm ơn em.”

———

Trong lời cảm ơn này chứa quá nhiều thứ. 

Cảm ơn em đã yêu anh. 

Cảm ơn em đã quay về. 

Cảm ơn sự thay đổi và nỗ lực của em. 

Cảm ơn em cuối cùng cũng đã chạy về phía anh. 

Lục Tây Kiêu rất rõ Chu Vãn đã trải qua những gì, cũng càng rõ sự thay đổi của cô hôm nay cố gắng bao nhiêu để đổi lấy. 

Anh chứng kiến tất cả sự nhát gan của cô, cũng chứng kiến tất cả sự dũng cảm, cô đơn của cô. 

——— 

Cuộc thi kết thúc, Chu Vãn và Lục Tây Kiêu cùng nhau về xe. 

Xe chạy lên đường, đèn đường sáng tỏ dọc theo con đường thẳng tắp phía trước, nhà cao tầng bên cạnh đèn đuốc sáng trưng. 

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, lơ đãng liếc mắt nhìn Chu Vãn một cái. 

Anh thấy cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng cong lên, đáy mắt lộ ra ý cười vui vẻ. 

Anh cũng không nhịn được, bật cười: “Cười cái gì?”

“Hửm?”

Chu Vãn lấy lại tinh thần, nhìn anh, lại mím môi dưới: “Bởi vì anh đã đồng ý lời cầu hôn của em.”

“Lời cầu hôn của em đột ngột quá!” Lục Tây Kiêu cong môi, bộ dáng hơi lưu manh, lười biếng nói: “Làm anh sợ hết hồn.”

“Vậy anh cũng đã đồng ý rồi…”

Chu Vãn khựng lại, cân nhắc lời nói: “Khi nào anh rảnh, chúng ta đi xem nhẫn một chút.”

“Em mua nhẫn cho anh?”

“Vâng.”

Lục Tây Kiêu: “Không phải mấy thứ này đều là đàn ông mua sao?”

“Em cầu hôn anh, đương nhiên phải là em mua cho anh rồi.” Chu Vãn nói như chuyện đương nhiên: “Hơn nữa em lấy tiền thưởng của cuộc thi, số tiền này mua một chiếc nhẫn nam chắc là đủ rồi.”

Lúc trước Chu Vãn đã cất công đi tìm hiểu. 

Nhẫn nam không có kim cương lớn, chỉ có chi phí thiết kế và thương hiệu cao cấp.

“Anh có thể lên mạng xem trước một chút, xem xem thích kiểu nào.” Chu Vãn nói. 

“Được.” Tâm tình Lục Tây Kiêu rất tốt: “Vậy anh phải mua một cái đắt tiền mới được.”

“Ừm.”

Chu Vãn cảm thấy đây cũng điều là nên làm. 

“Khi nào anh rảnh, chúng ta cùng nhau đi chọn.”

“Qua một khoảng thời gian nữa, đợi đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán.” Lục Tây Kiêu nói. 

Đợi đến Tết, còn nửa tháng nữa. 

“Gần đây anh bận lắm à?” Chu Vãn hỏi. 

“Cũng không phải là bận quá, chỉ là chuyện lớn như vậy, đợi sang năm chúng ta cùng nhau về Bình Xuyên, cũng phải nói với bố và bà nội của em một tiếng chứ.” 

Chu Vãn ngẩn người, không ngờ anh còn nghĩ đến chuyện này. 

“Vâng.” Cô nói khẽ: “Vậy chúng ta cũng đi thăm mẹ của anh nữa, nói với bà ấy một tiếng.” 

“Được.”

Xe dừng ở tiểu khu, lên tầng. 

Vừa mở cửa ra, Lục Tây Kiêu đã lập tức phủ xuống, mang theo hơi thở có tính xâm lược khắp người, anh cúi thấp, chạm vào bờ môi của Chu Vãn, khàn giọng: “Vãn Vãn.” 

Lông mi Chu Vãn nhanh chóng run rẩy, cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt được anh đụng vào đều nóng như lửa đốt, giọng nói rất khẽ: “Dạ?”

Đầu ngón tay anh xoa lên xương quai xanh của cô, muốn lau hết phần kem che khuyết điểm đã che đi hình xăm, lực hơi mạnh, khiến cho làn da nơi đó ửng đỏ lên. 

Chu Vãn lui về sau, lại bị anh kéo về. 

Không biết đã qua bao lâu, anh khom lưng xuống, khẽ cắn lên chỗ ấy, li3m láp cọ xát giữa hàm răng. 

“Đau.” Chu Vãn khẽ cau mày: “… Lục Tây Kiêu.”

“Vãn Vãn.” Giọng nói của anh hơi khàn, hơi run. 

Lục Tây Kiêu không phải người am hiểu bày tỏ lòng mình với người ngoài, lúc nãy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngoài giọt nước mắt mà chỉ mình Chu Vãn biết, người khác không nhìn ra cảm xúc của anh ngoại trừ sự hạnh phúc bên ngoài. 

Nhưng thật ra thì lúc ấy, vui vẻ chỉ là một phần rất nhỏ. 

Nhiều hơn chính là khổ tận cam lai, sự cảm động và vui mừng khi mây đen gặp trăng sáng, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, đến giờ phút này, cuối cùng mới bộc phát ra. 

“Cảm ơn em.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói. 

Chu Vãn vỗ nhẹ lưng của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đã nói rồi mà.”

Lục Tây Kiêu lại vùi đầu vào cổ cô: “Vãn Vãn, cuối cùng anh cũng có nhà rồi.”

Chu Vãn khẽ giật mình. 

Trong mũi đột nhiên trào lên sự chua xót. 

“Ừm.” Cô cũng ôm chặt lấy Lục Tây Kiêu: “Chúng ta có nhà rồi.”

———

Chớp mắt cái đã đến cuối năm. 

Hai người cùng nhau quay về thành phố Bình Xuyên. 

Khi máy bay đáp xuống là buổi tối, sáng sớm hôm sau, hai người liền xuất phát đến nghĩa trang. 

Trời mưa lác đác, Lục Tây Kiêu che ô đi vào cùng Chu Vãn. 

Lúc bà nội mất, Chu Vãn chôn bà và bố cô trong cùng một nghĩa trang, gần như đã dùng hết tất cả vốn liếng trong tay lúc đó, cũng may nghĩa trang này được bao bọc bởi núi và sông, cảnh vật xung quanh rất đẹp, còn có người phụ trách quét dọn. 

Nhiều năm qua, cô vừa đến là vội vàng kiếm tiền, mỗi ngày đều bận từ sáng sớm đến tối muộn, không có thời gian; mà quan trọng hơn chính là bởi cô không dám về. Trước đây cô bướng bỉnh, không thể tha thứ cho bản thân, cũng cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp bà nội và bố. 

Cho đến bây giờ, cuối cùng cô cũng dám thẳng thắn đứng ở đây. 

Chu Vãn nhìn gương mặt quen thuộc trên bia mộ, vành mắt ẩm ướt. 

“Bố, bà nội, con đến rồi.” Khoé mắt cô rất đỏ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hai người trên tấm ảnh: “Con xin lỗi… Mấy năm nay con đã khiến hai người nhọc lòng rồi.”

Lục Tây Kiêu nắm chặt tay cô. 

“Bây giờ con sống rất tốt, hai người yên tâm đi, con đã tìm được công việc mà mình yêu, cũng dần trở thành dáng vẻ mà mình thích, đã tha thứ cho con người trước đây của mình.” Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, con cũng đã tìm được người con yêu rồi.”

Người mà con tin tưởng, muốn sống chung cả đời. 

“Sau con sẽ không khiến hai người thất vọng nữa đâu.” Chu Vãn nói: “Con sẽ sống thật tốt, làm những gì con cho là đúng, con sẽ khiến cho hai người tự hào vì con.”

Nói ra những lời này, Chu Vãn chợt nhớ đến trước đây, lúc bố cô còn sống.

Khi đó, thành tích của cô rất tốt, hầu như lần nào kiểm tra cũng được 100 điểm, mỗi năm đều được  rất nhiều giấy khen, bố cô đều dán ngay ngắn những giấy khen đó lên trên tường.

Lúc nào bố cũng ôm cô và nói, Vãn Vãn chính là niềm tự của bố. 

“Chú, bà nội.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói. 

Chu Vãn dừng lại, nghiêng đầu. 

Ánh mắt của người đàn ông nghiêm túc nhìn tấm ảnh trên bia mộ, đường nét sườn mặt sắc bén, trầm tĩnh lại dịu dàng: “Con là bạn trai của Chu Vãn, con tên là Lục Tây Kiêu, sang năm chúng con sẽ kết hôn, hai người yên tâm, ngày tháng sau này, chỉ cần có con ở đây, Vãn Vãn sẽ không phải chịu đau khổ nữa.”

Từ trước đến nay, anh nói được thì làm được. 

Lục Tây Kiêu thời niên thiếu có lẽ sẽ không nắm chắc được những lời như vậy, nhưng đến bây giờ, cuối cùng anh cũng có sự tự tin để nói ra câu này, ngay cả lông mày và ánh mắt cũng lộ ra vài phần khí chất đường hoàng tuỳ tiện của thiếu niên. 

“Con sẽ mãi mãi ở bên cô ấy.”

Lục Tây Kiêu thời niên thiếu đã từng chứng kiến sinh ly tử biệt, nhìn thấy tranh giành cấu xé lẫn nhau, không muốn dùng từ “mãi mãi” để định nghĩa bất kỳ một mối quan hệ nào. 

Chỉ có hai lần anh nhắc đến từ này. 

Một lần là vào đêm tuyết năm ấy, lần đầu tiên anh cảm thấy, nếu như mỗi ngày sau này đều có Chu Vãn ở bên, dường như cũng không tệ, vậy là anh nói, sau này năm mới mỗi năm, em hãy đón với anh nhé. 

Một lần là hiện tại. 

Anh sẽ mãi mãi ở bên cô.

Từ năm tháng anh còn khinh cuồng đến năm tháng già nua, anh sẽ mãi mãi ở bên em. 

Đến chết cũng không thay đổi. 

———

Sau khi rời đi, Chu Vãn liền đi theo Lục Tây Kiêu thăm mẹ của anh. 

Lúc còn đi học, cô đã từng thấy ảnh của mẹ Lục Tây Kiêu trong nhà anh, là một người phụ nữ đẹp, rất dịu dàng, rất có khí chất, lông mày rất giống Lục Tây Kiêu. 

Chỉ là nhiều năm không gặp, dáng vẻ của mẹ anh trong ấn tượng của cô đã dần phai nhạt ít nhiều. 

Cho đến giờ khắc này. 

Chu Vãn lại một lần nữa nhìn thấy bức ảnh của bà, khuôn mặt của bà. 

Hồi ức đã qua thoáng hiện lên trong đầu. 

Cô nhớ lần đầu tiên đến nhà Lục Tây Kiêu, cảnh tượng lúc nhìn thấy bức ảnh của mẹ anh. 

Lục Tây Kiêu khom lưng, đặt bó hoa bách hợp vừa mua khi nãy trước bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Hoa mà mẹ thích.”

Thật ra anh cũng không biết nên nói gì với Thẩm Lam, bà đi sớm quá, anh cũng không còn nhớ rõ những ký ức trong quá khứ nữa, ký ức về khuôn mặt của bà cũng chỉ là bộ dáng trong bức ảnh. 

Có lẽ cũng liên quan đến việc con trai không biết nói gì với bố mẹ khi lớn lên. 

“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi: “Dì ấy thích hoa bách hợp lắm à?”

“Ừm.”

Đây là phần ít về bà mà Lục Tây Kiêu vẫn còn nhớ rõ: “Trước kia trong nhà vẫn luôn trồng rất nhiều hoa bách hợp, chẳng qua về sau, em gái anh dị ứng với phấn hoa, sau khi em ấy sinh ra, trong nhà cũng không còn trồng hoa bách hợp nữa.”

“Đợi sau khi trở về thành phố B, chúng ta cũng trồng một ít hoa bách hợp nhé.”

Lục Tây Kiêu ngừng lại. 

“Mẹ của anh thích hoa bách hợp như vậy, chúng ta trồng một ít ở trong phòng, có lẽ bà ấy sẽ vào trong giấc mơ của anh để gặp anh.”

Chu Vãn nghiêng đầu, ngửa mặt lên, lầm bầm nói: “A Kiêu của chúng ta cũng nhớ mẹ lắm.” 

Yết hầu Lục Tây Kiêu trượt lên trượt xuống. 

Hình như Chu Vãn chưa từng gọi A Kiêu như vậy. 

Mà khoảnh khắc này, giọng nói của cô rất mực dịu dàng, như một đôi tay mềm mại, m0n trớn những cảm xúc đè nén trong đáy lòng anh. 

“Chỉ là bà ấy nhất thời không tìm thấy anh, giống như trước kia vậy, bà ấy mắc bệnh, không biết phải yêu thương anh thế nào.”

Chu Vãn nhẹ nhàng nói: “Đợi chúng ta trồng hoa bách hợp, mùa xuân năm sau hoa nở, mẹ anh ngửi thấy được hương hoa sẽ vào trong giấc mơ gặp anh.”

Anh có thể gặp lại mẹ rồi. 

Lần này bà ấy nhất định sẽ nói với anh rằng, bà ấy cũng yêu anh. 

Giống như em vậy. 

———

Rời khỏi nghĩa trang, vừa trở lại xe, điện thoại của Lục Tây Kiêu vang lên. 

Ông cụ Lục gọi đến. 

Lục Tây Kiêu nhíu mày, đã rất lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau. 

Chu Vãn cũng nhìn thấy, đầu ngón tay bất giác nắm chặt lại, nhưng một giây sau, Lục Tây Kiêu đã cầm chặt tay cô, như một loại trấn an. 

“Alo?” Lục Tây Kiêu nhận điện thoại. 

Cụ thể trong điện thoại nói gì Chu Vãn không rõ lắm, giọng nói Lục Tây Kiêu rất nhạt, chỉ đáp lại vài tiếng, sau đó nói: “Vâng, một lát nữa cháu sẽ về một chuyến.”

Rồi anh cúp điện thoại. 

“Anh phải về nhà sao?”

“Về nhà cũ, tìm anh có việc ấy mà.” Lục Tây Kiêu nói gọn: “Anh đi một mình là được rồi, đưa em về nhà trước nhé?”

Chu Vãn ngừng một chút nói: “Em muốn về nhà bà nội xem một chút.”

“Được.” Lục Tây Kiêu xoa nhẹ tóc cô. 

“Anh về nhà thì đừng cãi nhau với ông nội.”

Lục Tây Kiêu cười một tiếng: “Anh đã lớn như vậy rồi, yên tâm, sẽ không đâu.”

Lục Tây Kiêu đưa Chu Vãn ra ngoài căn hộ cũ. 

Trước đây, khu vực này chính là một tiểu khu cũ, đến nay đã nhiều năm trôi qua lại càng cũ nát và nhỏ bé hơn, rất nhiều chỗ xung quanh đã được đưa vào hạng phá dỡ, duy chỉ có khu này là còn giữ lại. 

Chu Vãn đã rất lâu rồi không về. 

Trong công viên vẫn trồng cây hoa quế, dụng cụ tập thể dục cũng đã cũ kỹ và rỉ sắt, không còn ai tập nữa. 

Chu Vãn đứng bên ngoài nhìn một lát, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi vào. 

Cửa thang máy mở ra, chạm mặt một người phụ nữ đi ra. 

Chu Vãn đứng sang một bên nhường đường, người phụ nữ không nhúc nhích, Chu Vãn hơi nghi hoặc ngước mắt lên, lại nghe thấy người phụ nữ ngạc nhiên nói: “Vãn Vãn, là cháu đấy à?”

Chu Vãn ngẩn người, nhìn bà ấy một lát, cuối cùng mới đối chiếu khuôn mặt trước mặt với trong trí nhớ vào cùng một chỗ. 

“Thím Trương, thật trùng hợp.” Chu Vãn nở nụ cười lên: “Thím vẫn còn sống ở đây sao?”

Thím Trương là hàng xóm trước đây, khoản thời gian bà nội qua đời, bà ấy coi Chu Vãn là một cô bé đáng thương, đã giúp đỡ rất nhiều, rất nhiệt tình. 

“Đúng vậy, thật đúng là con sao? Vừa nãy nhìn thấy con thím còn không dám nhận, thay đổi nhanh thật, nếu không phải lúc trước từng nhìn thấy con trên TV, thím cũng không dám nhận ra con.” 

Bà ấy không ngừng vỗ mu bàn tay của Chu Vãn, thật lòng cảm thấy vui vì cô: “Vãn Vãn đúng là có tiền đồ, bà nội của con ở trên trời nhìn thấy nhất định sẽ rất vui đấy.”

“Dạ.” Chu Vãn liếc mắt: “Hy vọng là vậy ạ.”

“Cũng xem nhưhết khổ rồi, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, cuối cùng người đàn bà kia cũng gặp báo ứng rồi.”

Chu Vãn nhận ra bà ấyđang nói đến ai, hơi sửng sốt: “Bà ấy làm sao vậy ạ?”

“Con vẫn chưa biết sao?” Thím Trương kinh ngạc. 

Chu Vãn lắc đầu. 

“Bà ta chết rồi.”

Trái tim Chu Vãn chợt co rút lại, rồi sau đó nhanh chóng nhảy lên. 

Thím Trương mặc dù không thích Quách Tương Lăng, nhưng dù sao cũng là chuyện sinh tử, vẫn không khỏi thở dài: “Lúc trước bà ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng coi như là đúng người đúng tội, sau này sẽ không làm hại con nữa.”

Cổ họng Chu Vãn không khỏi có chút đắng chát: “Bà ấy là bị…?”

Những tin tức trên mạng lúc trước được truyền đi xôn xao trong tiểu khu, thím Trương cũng đã nghe nói qua, biết rõ trong lòng Chu Vãn nghĩ gì, vội nói: “Con nghĩ gì thế, cho dù bà ta có bị đám người đòi nợ đánh chết thật cũng không liên quan gì đến con cả, làm gì còn có loại chuyện hại con gái ruột của mình chứ.”

“Vậy bà ấy làm thế nào…”

“Sau chuyện đó, bà ta trải qua khá túng quẫn, tìm công việc ở khắp nơi, lại làm không lâu, chưa đến vài tháng đã thay đổi, không có mệnh phú quý nhưng lại không đổi được bệnh nhà giàu, cũng chỉ có thể đi vay tiền, may mà lúc đó con không mềm lòng bị bà ta quấn lấy, bằng không thì còn phải thay bà ta vác không ít khoản nợ, tất cả đều là cho vay nặng lãi, ngày nào cũng bị chủ nợ thúc giục.”

Lông mi Chu Vãn khẽ run. 

“Cũng là chuyện của nửa tháng trước rồi, lúc bị đòi nợ bà ta bỏ trốn, trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống, đến khi có người phát hiện thì đã chết rồi.”

“…”

Chu Vãn nhất thờikhông biết nên nói gì. 

Thím Trương: “Con xem này, gần sang năm mới mà nói với con cái này làm gì không biết, dù sao thì con cứ sống cuộc sống của mình cho tốt, nếu bà ta đã đi rồi, con cũng có thể yên tâm mà sống, không phải lo toan gì hết.”

“Vâng.” Chu Vãn mím môi: “Cảm ơn thím Trương ạ.”

“Cảm ơn cái gì, thím nhìn con lớn lên mà.”

Chu Vãn cười cười: “Vâng, vậy con đi lên trước nhé thím Trương, lần sau con sẽ tới thăm thím.”

“Được được được, con đi bận đi.”

Chu Vãn nói tạm biệt với thím Trương, cửa thang máy vừa mới đóng lại, ý cười trên khoé miệng cô tản đi hết. 

Cô không biết diễn tả cảm giác giờ phút này như thế nào. 

Cô hận Quách Tương Lăng, cũng hạ quyết tâm nhất định sẽ cả đời cũng không qua lại với bà ta, nhưng hôm nay biết được người có quan hệ máu mủ với mình qua đời như vậy, Chu Vãn vẫn cảm thấy thổn thức. 

Dù sao đó cũng là người thân có quan hệ máu mủ còn sót lại của cô. 

Chu Vãn không thể không có chút gánh nặng nào mà tiếp nhận sự thật này. 

Trong lòng như có một tảng đá ơi xuống, càng ngày càng nặng, kéo đến lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu đau nhức, ngực bị lấp kín một chỗ, không thở nổi. 

Đi đến tầng ba, Chu Vãn thở ra một hơi, lần nữa chỉnh đốn lại tâm trạng, đi ra ngoài. 

Sau khi bà nội qua đời, khi Lục Tây Kiêu đưa cô ra khỏi căn nhà bị rò rỉ khí gas, anh lo lắng khi để cô ở một mình, khoảng thời gian sau cô đều ở nhờ trong nhà của Lục Tây Kiêu, rất ít khi quay về. 

Lúc trước Chu Vãn nhìn thấy rất nhiều người nói, khi người ta già đi, trên người sẽ có một “ mùi hương của người già” khó ngửi. 

Trên người bà nội cũng có mùi hương, nhưng không hề khó ngửi, là một hương thơm của saponin[1] sạch sẽ. 

[1] Saponin là một trong những thành phần của các loại thảo mộc có hiệu quả rất lợi cho sức khỏe con người. 

Có một khoảng thời gian rất dài, Chu Vãn không dám mở cửa phòng của bà nội, cũng không thông gió, sợ gió sẽ thổi tan đi mùi hương trên người bà, thì thật sự đến một chút nhớ nhung cô cũng không giữ được nữa. 

Cô móc chìa khóa ra, mở khóa vào nhà. 

Trong nhà đã lâu không thông gió, xộc ra một mùi bụi bặm ẩm ướt. 

Chu Vãn giơ tay quơ quơ trước mũi, cất bước đi vào. 

Vừa giẫm xuống liền phát ra một âm thanh khác thường. 

Cô cúi đầu xuống, cạnh cửa có vài tờ giấy trắng, nhìn có vẻ như bị người ta nhét vào trong khe cửa. 

Chu Vãn ngẩn người, dịch chân, ngồi xổm xuống, lật tờ giấy trắng lên. 

Tổng cộng có năm tờ giấy, khổ giấy A4, bảng biểu chi chít. 

Tấm rèm trong nhà kéo chặt, ánh sáng lờ mờ, Chu Vãn nhất thời không thấy rõ, đứng dậy bật đèn lên. 

May mắn thay, đã qua nhiều năm như vậy, đèn này vẫn có thể sử dụng. 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Chu Vãn cúi đầu, chợt khựng lại. 

Đó là năm phiếu điểm. 

Phiếu điểm của lớp 12A7. 

Lớp của Lục Tây Kiêu. 

Chu Vãn không biết vì sao mấy tờ giấy này lại xuất hiện ở đây, chỉ vô thức tìm kiếm tên của Lục Tây Kiêu trong cái bảng đó. 

Số học sinh của mỗi lớp ở trường trung học Dương Minh được sắp xếp theo chữ cái đầu trong tên, chữ “L” ở chính giữa. 

Số 28.

Năm phiếu điểm, ghi lại năm kì thi vào năm lớp 12.

Năm lần, Lục Tây Kiêu đều đứng nhất A7, thứ hạng của anh cũng không ngừng tăng lên, đến trước kỳ thi tốt nghiệp, cuối cùng, anh cũng thi được hạng nhất toàn trường, rồi sau đó là thi Đại học, đứng thứ ba toàn trường. 

Cổ họng Chu Vãn không nuốt xuống. 

Cô lật sang trang giấy cuối cùng, trên đó viết một hàng chữ, là nét chữ mà cô vô cùng quen thuộc, chữ viết sắc bén.

Chu Vãn, anh không nuốt lời. 

Nếu đã hứa với em sẽ ở bên em, thì anh nhất định sẽ ở bên em. 

Gặp ở thành phố B. 

Ba chữ cuối cùng được viết qua loa, xuyên qua mấy chữ này, Chu Vãn dường như lại nhìn thấy được chàng trai liều lĩnh ấy. 

Anh hứa sẽ ở bên cô lúc nào cơ chứ. 

Chu Vãn đào lại ký ức, cuối cùng cũng nhảy ra một đoạn ngắn. 

Khi đó bà nội cô vừa mới mất, cô ở một mình  trong nhà, vô tri vô giác. 

Đoạn ký ức đó quá đau khổ, cô cũng không dám nhớ lại, thế nên quên rất nhanh. 

Trong đầu mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc hôn mê, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nhưng cô ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, mặc kệ tiếng gõ cửa vang lên, chẳng được bao lâu, cửa bị đá văng ra, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào. 

Ngược ánh sáng, Lục Tây Kiêu sải bước đi vào. 

Sau khi bà nội qua đời cô vẫn không khóc, cho đến khoảnh khắc ấy, rốt cuộc mới vỡ bờ, khóc đến tan nát, tan thành mảnh nhỏ, không nói nên lời. 

Mà Lục Tây Kiêu quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. 

Anh lặp đi lặp lại, không ngại nói cho cô biết: “Vãn Vãn, anh ở đây, anh mãi mãi cũng sẽ ở đây.” 

“Ít nhất, anh sẽ lớn lên cùng em, trưởng thành cùng em.”

Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì. 

Chỉ cần em quay đầu nhìn lại. 

Thì sẽ phát hiện, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. 

———

Anh không nuốt lời. 

Giờ đây, Chu Vãn ở tuổi 25 quay về nhìn lại, 

Cô nhìn thấy một chàng trai, cao gầy thẳng tắp, thân hình phóng khoáng, mặt mày sắc nét, toàn thân ngạo mạn, tuỳ tiện đường hoàng. 

Năm lớp 12 ấy, anh thu lại hết vẻ sắc bén, nỗ lực học tập. 

Mỗi lần có thành tích, anh lại đi tới nơi hành lang cũ nát này một mình, ngồi xổm xuống, nhét điểm qua khe cửa. 

Anh rất cố gắng thoát khỏi mọi gông cùm xiềng xích, từng bước từng bước, dốc hết toàn lực, đến bên cô. 

Chỉ cần cô quay đầu lại nhìn. 

Cô có thể nhìn thấy Lục Tây Kiêu, chạy về phía cô. 

Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng duy nhất của thiếu niên.
 
Chương 81: Chúng ta cùng nhau trồng hoa dưới địa ngục


Ông cụ Lục ngày một già đi, những quyền lực nắm trong tay cũng nên tìm một người để giao phó. 

Chỉ tiếc con trai lẫn con gái của ông đều không nên thân, người trước ngu muội, người sau tham lam, đều không khiến ông yên tâm giao quyền, người được chọn làm hài lòng nhất cũng chỉ có đứa cháu trai Lục Tây Kiêu của ông.

“Ông.” Lục Tây Kiêu đi vào nhà, nhìn thấy ông ở trong phòng khách.

“Về rồi à?” Ông cụ Lục giơ tay đón: “Ngồi đi.”

Lục Tây Kiêu ngồi lên ghế sô pha bên cạnh. 

Đến tận bây giờ, tình cảm của anh với nhà họ Lục vẫn ít đến đáng thương. 

Hơn nữa, sau khi Thẩm Lam qua đời, Lục Tây Kiêu cũng hiếm khi liên lạc với nhà họ Lục, chỉ là lúc đó tuổi còn nhỏ, lại đang ở thành phố Bình Xuyên, chung quy khó tránh khỏi liên can. 

“Ông tìm cháu có việc gì ạ?”

Ông cụ Lục bảo người rót trà cho anh, hỏi: “Gần đây thế nào?”

Anh cười nhạt: “Rất tốt.”

“Những chuyện trước kia mà con và con bé làm loạn trên mạng, ông cũng thấy một ít rồi.”

Lục Tây Kiêu nhíu mày, không nói chuyện.

Bây giờ anh đã hoàn toàn không phụ thuộc vào nhà họ Lục nữa, đương nhiên cũng không cần phải đi giải thích chuyện của Chu Vãn với người khác, cũng chẳng quan tâm cuối cùng bọn họ có chấp nhận Chu Vãn không. 

“Con thật sự thích nó đến vậy à?” Ông cụ Lục hỏi.

Lục Tây Kiêu cười một tiếng, thẳng thắn nói: “Vâng, không phải cô ấy thì không được.”

Ông cụ Lục dừng một chút: “Hai đứa về thành phố B trước, rồi đưa con bé đến đây ăn một bữa cơm đi.”

Lục Tây Kiêu giương mắt.

Anh biết rõ ông cụ Lục là người như thế nào, một lát sau, anh cười, nhấp một ngụm trà, đã hiểu ra ý trong lời nói đó: “Ông à, ông đột nhiên buông tay là muốn nói điều kiện gì với cháu sao?”

“Bây giờ sao ông còn có thể nói điều kiện với con nữa chứ?” 

Lục Tây Kiêu lười nhác nhếch khoé miệng. 

“Chỉ có điều, có một chuyện muốn con giúp.”

Lục Tây Kiêu: “Ông cứ việc nói.”

Ông cụ Lục nhìn anh, thở dài: “Ông nội già rồi, có rất nhiều chuyện không quản lí nổi nữa, chỉ là sản nghiệp của nhà họ Lục chúng ta, trừ con ra thì giao cho ai ông cũng không yên tâm, A Kiêu, trở về đi.”

Lục Tây Kiêu quả thật không ngờ ông cụ sẽ tìm anh để nói cái này.

“Cháu không muốn dây vào mấy chuyện vặt của nhà họ Lục nữa.”

Lục Chung Nhạc và Lục Khải Lan đều đang nhìn chằm chằm vào đó, nếu thật sự đem sản nghiệp vào tay Lục Tây Kiêu, không biết còn phải gây ra bao nhiêu rắc rối, Lục Tây Kiêu không muốn làm bất kỳ chuyện mạo hiểm gì có thể làm tổn thương Chu Vãn. 

“Lúc đầu, khi thi đại học xong, cháu đồng ý ra nước ngoài chính là đã suy nghĩ kỹ muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Lục.”

Suy nghĩ này không thể gạt được ông cụ Lục, nhưng ông vẫn để cho anh ra nước ngoài. 

Chỉ là ông không ngờ, Lục Tây Kiêu thật sự nguyện ý vì một người mà vứt bỏ một gia nghiệp lớn như vậy, cũng không ngờ anh thật sự có thể dựa vào bản thân mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay. 

“Nhưng dù sao trong người con cũng chảy dòng máu của nhà họ Lục…” Ông cụ Lục nói. 

“Trong người cháu cũng có một nửa là máu của mẹ cháu, lúc trước bởi vì Lục Chung Nhạc đã làm ra chuyện khốn nạn, ép bà ấy đến nỗi như vậy, sao cháu có thể làm như không có gì xảy ra mà về nhà họ Lục được chứ!”

Lục Tây Kiêu nhìn ông cụ, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt: “Ông nội, ông và mọi người đều không biết lúc đó cháu sống như thế nào đâu, nhưng Chu Vãn thì biết.”

“Chắc ông không biết lúc trước cháu có chứng sợ độ cao rất nghiêm trọng đâu nhỉ, là bóng ma của năm đó còn lưu lại. Hai năm trước ra nước ngoài, mỗi lần xuống máy bay tim cháu đều đập rất nhanh, rất lâu, những chuyện này, ông không biết, cũng không quan tâm.”

“Trước kia cháu cảm thấy mình rất cô đơn, muốn có một ngôi nhà thực sự, nhưng đến bây giờ, cháu đã chẳng còn quan tâm ông có biết hay không.”

“Có một số chuyện không phải muốn bù đắp là có thể bù đắp được, chuyện đã qua rồi thì đã qua rồi, cũng không quay lại được nữa.” 

Ông cụ Lục nhìn anh, nhất thời không nói nên lời. 

“Ông yên tâm, cháu biết mình lớn như vậy đã hưởng thụ không ít tài sản nhà họ Lục cung cấp, nhà họ Lục có việc gì nhất định cháu sẽ giúp đỡ, ông lớn tuổi rồi cháu cũng sẽ chăm sóc, nhưng chỉ giới hạn đến đây, trừ mấy chuyện đó ra, cháu sẽ sống cuộc sống thuộc về cháu.”

Giọng nói của Lục Tây Kiêu bình tĩnh, không cố ý xa cách, chỉ là nói rất chậm, không có bất kỳ sự ngập ngừng nào. 

Ông cụ Lục lúc này mới tin, Lục Tây Kiêu thật sự đã trưởng thành rồi. 

Mà loại trưởng thành này, càng nói rõ anh sẽ không bao giờ trở về nữa. 

———

Rời khỏi nhà cũ, Lục Tây Kiêu gửi tin nhắn cho Chu Vãn. 

6: [Em vẫn còn ở nhà bà nội à?]

Chu Vãn: [Vâng.]

6: [Bây giờ anh đến.]

Anh lái xe qua, quen cửa quen nẻo đi vào tiểu khu, lúc bước lên hành lang xi-măng lần nữa, anh bỗng nhớ tới chuyện của ngày trước, cũng nhớ tới mấy tờ phiếu điểm được nhét vào khe cửa. 

Bước chân Lục Tây Kiêu khựng lại, sau đó bước nhanh đi đến. 

Cửa khép hờ. 

Anh đẩy cửa ra, Chu Vãn đưa lưng về phía anh, trong ngực ôm một chiếc túi, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại: “Anh đến rồi.”

“Ừm.” Lục Tây Kiêu đi lên trước, giúp cô cầm túi: “Cái gì thế?”

“Ít đồ của bà nội em, lúc trước không mang đi, em thu dọn một chút.”

“Ừm.”

“Còn có…” Chu Vãn dừng một chút, mím môi, khẽ nói: “Tờ điểm lớp 12 của anh.”

Lục Tây Kiêu nhíu mày: “Em nhìn thấy rồi à?”

“Ngay ở cửa ra vào ấy, vừa đến đã thấy.” Chu Vãn nhịn không được cúi đầu xuống, nhìn mũi giày: “Lúc đó chắc anh rất ghét em mới đúng, sao lại còn phải nhét phiếu điểm vào khe cửa?”

“Khi đó phiền anh lắm đấy.”

Anh cười thản nhiên: “Nhưng không phải anh đã hứa với em là sẽ mãi mãi ở bên cạnh em à?”

Anh nói như chuyện đương nhiên. 

Giống như những năm tháng đó, chỉ là vội vàng thoáng qua. 

Lục Tây Kiêu dắt Chu Vãn đi ra khỏi tiểu khu cũ nát, đúng lúc mặt trời chiều ngả về phía Tây, ánh chiều tà rọi xuống, phía chân trời là màu cam hồng. 

“Lục Tây Kiêu.”

“Hả?”

“Quách Tương Lăng đi rồi.”

Lục Tây Kiêu dừng lại, không nói chuyện. 

Anh bất giác nhận ra, từ “đi” này có nghĩa là gì. 

“Người cuối cùng có quan hệ máu mủ với em cũng không còn nữa.” Chu Vãn khẽ nói.  

“Chúng ta kết hôn đi.”

Anh nói rất nhanh, cực kỳ tự nhiên, giống như là đang nói chuyện phiếm vậy.

Chu Vãn chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh. 

Đôi mắt đen trầm tĩnh của người đàn ông được ánh chiều tà rọi vào rất nhạt, cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào cô: “Anh sẽ là người thân của em, sẽ luôn luôn ở bên em.”

Sẽ luôn luôn ở bên em. 

Tựa như mặt sau của tờ giấy ấy:

Chu Vãn, anh không nuốt lời. 

Nếu đã hứa với em sẽ ở bên em, thì anh nhất định sẽ ở bên em. 

Gặp ở thành phố B. 

———

“Nếu như em không đến thành phố B, anh không tìm được em thì làm sao?” Chu Vãn bỗng nhiên hỏi.

“Anh chưa từng nghĩ em sẽ không đến thành phố B.” Lục Tây Kiêu nhéo nhéo ngón tay cô, cười nói: “Dù sao thì Vãn Vãn của anh giỏi như vậy, nhất định sẽ thi đậu vào đại học Thanh Hoa.”

Những năm tháng ấy, ngay cả cô cũng không tin vào chính mình.

Lục Tây Kiêu vẫn luôn tin tưởng cô.

“Vãn Vãn, anh không thích nói mãi mãi, cảm thấy không có người nào có thể quyết định “mãi mãi”, quá dễ nói ra thì lại thành lỗ m4ng, không có chút sức nặng nào cả.”

Anh đè thấp giọng, nói: “Nhưng anh đã hứa mãi mãi với em, anh nhất định sẽ dốc sức thực hiện.”

Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, dù là Lục Tây Kiêu 18 tuổi vô tri vô giác, hay là Lục Tây Kiêu 27 tuổi tự lấy được thành tựu giờ phút này, cũng có thể là Lục Tây Kiêu 80 tuổi tóc bạc trắng.

Cũng sẽ không nuốt lời.

———

Đón ánh tà dương đi về phía trước.

Bọn họ không về thẳng nhà, Lục Tây Kiêu đưa cô ra ngoài ăn cơm tối, trên đường về đi qua trường trung học Dương Minh.

Mấy năm gần đây, trường học đã được tu sửa lại, sau khi sửa sang lại rất có phong cách, bốn chữ lớn màu vàng sáng lấp lánh.

“Đi xem một chút không?” Lục Tây Kiêu nghiêng đầu hỏi.

Chu Vãn nhìn chữ lớn trên da đầu cửa, gật đầu: “Ừm.”

Đã không còn nhớ rõ đã bao lâu chưa về rồi.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, trong trường học không có một ai, cửa chính đang đóng.

“Vào thế nào bây giờ?” Chu Vãn hỏi.

Lục Tây Kiêu dắt tay cô đi tới tường rào kế bên, anh lùi lại vài bước, đột nhiên tăng tốc, chân đạp một cái liền nhảy qua đầu tường, rồi sau đó chìa tay về phía Chu Vãn.

Chu Vãn giật mình, ngửa đầu nhìn anh.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trên người anh, khắp người đều tỏa ra tia sáng trong suốt, làm cho cảnh tượng trước mắt và trong trí nhớ chồng lên nhau.

Chu Vãn nhịn không được rướn môi lên: “Em đã nhìn thấy anh trèo tường rồi.”

Lục Tây Kiêu nhướng mày, chẳng ừ hử gì cả.

Lúc còn đi học anh đã trèo tường không ít lần.

Chu Vãn nói: “Lúc đó anh còn đưa cho em một lon coca lạnh nữa.”

Anh vẫn hoàn toàn không có ấn tượng gì.

“Lúc nào cơ?”

“Lúc học quân sự.”

Học quân sự.

Trước khi chính thức nhập học năm lớp 10.

Lục Tây Kiêu cười một tiếng: “Em yêu thầm anh lúc ấy à?”

“Ừm.”

“Yêu thầm của em mới đúng là yêu thầm, không để người ta nhìn ra chút nào cả.”

Chu Vãn đưa tay cho anh, Lục Tây Kiêu nắm chặt, cánh tay dùng sức, dễ dàng kéo cô lên.

Lúc trước bọn họ đều ltrèo tường thấp, bây giờ sau khi tu sửa lại thì đã cao hơn không ít, Lục Tây Kiêu vốn định nhảy xuống trước, sau đó sẽ ôm Chu Vãn xuống, miễn cho cô lại trẹo chân bị thương.

Ai dè lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cô đã nhảy xuống một cách nhanh nhẹn.

Lục Tây Kiêu nhảy xuống theo, kéo cánh tay của cô: “Đau không em?”

Chu Vãn lắc đầu.

Bên dưới là lớp cỏ dày, không bị va chạm.

Lúc này cô mới trả lời câu hỏi trước của anh: “Lúc đó chính em cũng không biết đó gọi là yêu, chỉ là bị anh thu hút, thỉnh thoảng anh xuất hiện ở trường em sẽ không nhịn được đi nhìn anh.”

Lúc đó, Chu Vãn cảm thấy mình đến cả tư cách thích người khác cũng không có, càng đừng nói đến chuyện sẽ đi tỏ tình.

Lục Tây Kiêu nhướng mày: “Em thích mặt của anh à?”

Bởi vì lời này của anh, Chu Vãn không khỏi nghiêng đầu nhìn mặt anh: “Ừm.”

Chu Vãn thật sự không giống như người nhìn mặt là thích ngay.

“Được.” Lục Tây Kiêu cười một tiếng, nói đùa: “Vậy sau này anh phải bảo vệ gương mặt này cho tốt, dựa hết vào nó để lấy sắc phục vụ người.”

Chu Vãn liếc mắt, được anh dắt đi vào trong sân trường, thuận theo lời anh nói: “Ừm, ngàn vạn không thể để bị già được.”

Rõ ràng là anh bắt đầu nói trước, bây giờ lại không vui, nhéo mặt Chu Vãn ra phía ngoài, lười biếng uy hiếp: “Em nói câu nữa thử xem.”

Chu Vãn không nói gì.

Lục Tây Kiêu là một người ăn mềm không ăn cứng, khẽ xuỳ một tiếng, buông tay ra.

Chu Vãn chủ động nắm tay, nhân tiện vuốt vuốt lông cho anh.

“Lục Tây Kiêu, anh biết khi đó cái gì ở anh thu hút em nhất không?”

Chu Vãn hơi hơi ngửa đầu lên, nhìn mặt trăng trên bầu trời: “Bởi vì anh rất vô tư.”

Cô biết rõ lúc ấy Lục Tây Kiêu không biết sợ là gì[1], cũng biết rõ anh ngang bướng khó thuần.

[1] Nguyên văn 混不吝 – Hỗn bất lận: Là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với “không sợ gì hết”.

Chẳng qua lúc em nhìn về phía anh, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại một mình anh, mang theo làn gió mát nhất thế gian này, thổi vào chỗ ẩn náu tối tăm của em.

———

Bọn họ đi qua hành lang của khu dạy học, đi qua sân vận động và sân bóng rổ lớn, đi qua rừng cây và hồ nước.

Từng chút từng chút ký ức đều ùa về trong tâm trí.

Nếu như không có Lục Tây Kiêu, có lẽ Chu Vãn đã chết trong căn nhà đang bị rò rỉ khí ga.

Nếu như không có Chu Vãn, có lẽ Lục Tây Kiêu cũng đã chết vào một đêm không ai hay biết.

Có đôi khi rất khó phân biệt, rốt cuộc là em bắt đầu yêu anh từ khi nào.

Nhưng dù là khi nào, từ ngày mà em yêu anh, em chưa bao giờ ngừng yêu anh.

Lúc trước không thể cùng nhau đi dạo quanh trường học, hiện tại bọn họ tay trong tay đi dạo hết vòng này đến vòng khác.

Chu Vãn thường nghe người ta nói, khi còn đi học, ở trong phúc mà không biết hưởng, đợi đến khi tốt nghiệp, bước vào xã hội, mơ một giấc mơ đẹp nhất chính là, khi vừa tỉnh giấc, lại ngồi trong lớp học, những chiếc quạt kêu cót két, ngước mắt lên chính là những gương mặt quen thuộc.

“Lục Tây Kiêu, anh muốn quay về hồi cấp 3 không?” Chu Vãn hỏi.

“Không muốn.” Anh nói.

Chu Vãn hơi kinh ngạc, sau đó lại nghĩ đến gì đó, ướm lời nói: “Vậy thì quay về học kỳ 2 lớp 11 thì sao?”

“Cũng không muốn.”

Lục Tây Kiêu nở nụ cười: “Lúc đó anh không có năng lực để bảo vệ em, không muốn nhìn thấy em cực khổ như vậy nữa.”

Chu Vãn giật mình.

Cô cúi đầu xuống, mím môi, nói khẽ: “Em vẫn rất muốn quay về lúc đó.”

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu.

Chu Vãn nhìn vào ánh mắt của anh: “Nếu như được quay về một lần, em có thể học lớp 12 cùng anh, mà mỗi phiếu điểm của mỗi một kỳ thi, anh đều có thể tự tay đưa cho em.”

Anh cũng không cần một mình đi đến căn nhà không có người, nhét lần lượt từng phiếu điểm vào khe cửa.

Giống như gửi một lá thư không nhận được hồi âm.

Nếu như có thể trở về quá khứ, tên của chúng ta sẽ cùng xuất hiện trong bảng thành tích, chúng ta cũng sẽ không chiến đấu một mình với khoảng thời gian khó khăn, chúng ta cũng sẽ không có tiếc nuối.

“Vãn Vãn.”

Lục Tây Kiêu thấp giọng: “Cuối cùng mấy tờ phiếu đó vẫn đến trên tay em mà.”

Anh đã thấy đủ rồi.

Chỉ cần kết quả vẫn là em, quá trình như thế nào cũng được.

Mà những tiếc nuối ấy cũng vì thế mà không còn được gọi là “tiếc nuối”, chỉ là bụi gai trên đường chạy về phía em thôi.

Đó là huy chương chiến công của chúng ta.

———

Lúc rời khỏi trường học trời đã khuya.

Thành phố B mấy năm gần đây đã cấm pháo hoa và pháo nổ, tuy thành phố Bình Xuyên cũng đã ban hành các chính sách liên quan, nhưng không nghiêm ngặt trong dịp Tết m lịch, lúc này có rất nhiều người đang đốt pháo hoa.

Những chùm pháo hoa rực rỡ liên tiếp bay lên không trung, chiếu sáng cả một vùng trời.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió thổi tung tóc cô, Chu Vãn ngửa đầu nhìn pháo hoa.

Sắp sang một năm mới nữa.

Bọn họ sắp… cùng nhau bước sang… một năm mới.

Vừa mới ra khỏi trường, trong lòng Chu Vãn vẫn còn gợn sóng.

Một nơi như trường học, bao giờ cũng có thể khơi dậy những tưởng tượng vô hạn của con người, nhìn lại thanh xuân.

Phảng phất trong những giây phút ngắn ngủi, đã nhớ lại nửa đời trước.

Mà thanh xuân của cô, khoảng thời gian đáng để nhìn lại nhất chính là lúc ở bên Lục Tây Kiêu.

Xe bỗng nhiên dừng lại, Chu Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chưa về nhà.

“Sao vậy anh?” Cô hỏi.

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu: “Em không nhận ra chỗ này à?”

Chu Vãn lại nhìn ra ngoài, sau đó rướn môi: “Sao tối hôm nay anh lại nhớ mấy thứ cũ thế?”

Quán game.

Nơi hai người chính thức quen nhaut.

“Vào xem một chút.”

Chu Vãn đi theo Lục Tây Kiêu vào quán game.

Có lẽ là vì đêm 30 nên ở trong không có ai.

“Xin chào quý khách.” Có một cô bé đứng trước quầy, thoạt nhìn cũng không quá 20 tuổi, mỉm cười: “Có cần làm thẻ không ạ?”

Trước đây Lục Tây Kiêu đã từng làm rồi, nhiều năm qua vẫn chưa đổi số điện thoại.

Hai người chơi một lát, lấy được không ít phiếu điểm, bỏ hết vào trong thẻ.

Chu Vãn hỏi: “Bây giờ phần thưởng có số điểm cao nhất ở đây là gì thế?”

“Xe đạp.” Cô bégiơ cằm về phía tủ kính sau lưng: “Chiếc đó.”

Chu Vãn nhìn sang.

Đã nhiều năm trôi qua nhưu vậy rồi, bên ngoài thay đổi từng ngày, nhưng nơi đây lại không thay đổi gì nhiều.

Vẫn là một chiếc giống như ngày trước, là chiếc mà Lục Tây Kiêu đã giành cho cô.

“Chị ơi, chị có muốn đổi điểm không ạ?” Cô bé hỏi.

Chu Vãn nghiêng đầu nhìn Lục Tây Kiêu, để anh quyết định.

“Đổi đi.” Anh nói: “Dù sao thì lần sau trở lại cũng không biết là khi nào.”

Số điểm này có thể lựa chọn không nhiều lắm.

Chu Vãn nhìn một vòng, chọn một cái móc khóa lông xù màu hồng.

Cô vẫn còn nhớ lúc trước Lục Tây Kiêu đã từng đổi một cái màu xanh.

Ngón trỏ cô móc lấy móc khóa giơ lên, ánh mắt cong cong: “Đẹp không?”

Lục Tây Kiêu rướn môi: “Ừm.”

Cô bé lại nói: “Chị à, trong quán đang có hoạt động năm mới, hai người có thể rút thêm một phần thưởng nữa.”

“Bây giờ còn có hoạt động năm mới cơ à?” Chu Vãn bật cười lên: “Trước đây chưa bao giờ chị trúng cả.”

Bên cạnh treo một chùm bóng bay màu đỏ rất lớn.

“Rút một cái bóng bay ở đây, bên trong có một tờ giấy viết có trúng thưởng hay không.” Cô bé nói.

Chu Vãn kéo kéo cổ tay Lục Tây Kiêu: “Anh rút đi.”

“Em rút đi.”

Chu Vãn nhìn anh một cái: “Em xui lắm.”

Anh cười: “Nhỡ lần này may thì sao?”

Lúc trước bọn họ cũng cùng nhau rút thưởng đập trứng vàng, có lẽ Chu Vãn xui, trả lời “Cám ơn vì đã quan tâm”.

Nhưng cô không quá xem trọng, chỉ là làm cho vui, cũng không từ chối nữa, rút ra một quả bóng bay trong đó: “Cái này đi.”

Cô bé giúp cô chọc thủng quả bóng.

“Bụp” một tiếng.

Một tờ giấy đỏ rơi xuống mặt đất.

Chu Vãn khom lưng nhặt lên, mở ra nhìn.

Phần thưởng đặc biệt.

Cô ngẩn người.

Từ trước đến nay chưa từng may mắn như vậy.

Hoàn toàn bất ngờ, không kịp chuẩn bị.

Cô bé cũng nhìn thấy chữ viết trên giấy, cười nói: “Chúc mừng chị nhé, chúc chị năm mới vui vẻ, may mắn luôn đến, vạn sự thắng ý.”

“Cảm ơn em.” Chu Vãn nắm chặt tờ giấy, vẫn cảm thấy khó tin, cô nhìn Lục Tây Kiêu, cười nói: “Hình như sau khi ở bên anh, em thật sự may mắn hơn rồi.”

Cô lại hỏi cô bé: “Phần thưởng đặc biệt là gì thế?”

Cô bé xoay người, lấy một chiếc hộp nhung đen hình vuông ở phía sau.

Chu Vãn sững sờ, lại thấy Lục Tây Kiêu đưa tay cầm lấy chiếc hộp.

Chiếc hộp như vậy, rất dễ làm cho người ta nảy sinh liên tưởng.

Nhịp tim Chu Vãn tĩnh lặng, ngước mắt nhìn Lục Tây Kiêu.

Lại thấy anh thấp người quỳ xuống.

Ánh mắt của Chu Vãn dời xuống theo, nhìn anh hạ thấp xuống từng chút một, nửa quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

Kim cương sáng lấp lánh, trông vô cùng bắt mắt trong quán game chẳng hề sáng sủa.

Cô hoàn toàn ngây ngốc, vừa mới hai giây trước, thế mà mỗi một khung hình đều chậm chạp tuônra.

Trong đầu lại hiện lên vài ký ức ngắn không đúng lúc.

Nhà ga hoang tàn đổ nát, mưa to tầm tã, chàng trai cô độc chạy tới, mắt giăng đầy tơ máu, không nói tiếng nào, đầu gối khẽ cong, quỳ xuống trước mặt mọi người.

Quần bị bụi đất làm bẩn, giống như vị thần rơi xuống.

Không đợi Lục Tây Kiêu mở miệng, Chu Vãn đã phản xạ có điều kiện mà tiến lênphía trước một bước, túm lấy cánh tay anh: “Đứng dậy đi, anh đừng quỳ, Lục Tây Kiêu.”

Anh cười một tiếng, không biết lúc này Chu Vãn đang nghĩ gì, cà lơ phất phơ mở lời, như chuyện dĩ nhiên: “Không phải cầu hôn đều như vậy à?”

Chu Vãn dừng một chút, nhìn anh.

Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười thản nhiên, giống hệt thời niên thiếu, độc nhất vô nhị.

Suy nghĩ cũng theo trở về.

“Chu Vãn.”

Anh quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên, thấp giọng: “Em có đồng ý gả cho anh không?”

Vành mắt Chu Vãn ẩm ướt: “Không phải em… đã cầu hôn với anh rồi sao?”

“Những cô gái khác có, đương nhiên em cũng phải có.” Lục Tây Kiêu cong môi: “Chu Vãn, kết hôn… với anh không?”

Nước mắt làm tầm mắt cô mơ hồ.

Dáng vẻ của Lục Tây Kiêu cũng mờ nhạt.

Mà dường như cô bị một sức mạnh đẩy vào vòng xoáy của hồi ức…

“Chu Vãn, “Vãn” trong “Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt.””

“Lục Tây Kiêu.”

“Tôi biết.”

Người đàn ông vẫn giống như trước đây.

Khí phách, kiêu ngạo, vô tư.

Đó là dáng vẻ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh năm 15 tuổi.

“Vâng.” Chu Vãn không sao dời mắt được, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Em đồng ý.”

Anh cong môi, cúi đầu đeo nhẫn vào đốt ngón tay áp út của Chu Vãn.

Viên kim cương thực sự rất chói mắt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh sáng ngời, đâm vào hốc mắt cay cay của anh, Lục Tây Kiêu cúi đầu hôn lên ngón tay cô, lưng hơi cong, hoàn toàn là tư thế thần phục.

“Làm quen lại một lần nữa.” Giọng nói anh rất trầm: “Tôi là chồng của Chu Vãn – Lục Tây Kiêu.”

Chu Vãn cười cười, rơi nước mắt: “Tôi là vợ của Lục Tây Kiêu – Chu Vãn.”

———

Ánh sáng lờ mờ trong quán game, người đàn ông chói mắt, giống như ngày trước, tiến về phía trước.

Chu Vãn chợt nhớ tới một chuyện cũ không đáng nhắc đến rất lâu trước kia…

Đó là vào một ngày đầu thu.

Sau khi tan học, Chu Vãn đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của bà nội, sau khi đi ra mới nhớ gần đây da bà nội hay bị ngứa, liền đi đến tiệm thuốc đối diện mua một lọ thuốc mỡ bạc hà, cô nghĩ sau khi bà nội bôi lên sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Ra khỏi tiệm thuốc thì đang là giờ cao điểm tan tầm.

Trước mắt cô như thoi đưa, người đến người đi, dường như cả thế giới đều đang nhanh chóng tiến về phía trước, mà cô không còn lựa chọn nào khác, bị bỏ lại phía sau.

Trong tay Chu Vãn cầm thuốc, muốn ép vị đắng chát kia trở về, lại không biết làm sao ngày càng nghiêm trọng.

Chu Vãn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay ôm đầu gối, vùi mặt vào đó.

Gió thu xào xạc, thổi đến toàn thân phát lạnh.

Không biết qua bao lâu, đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp…

“Này.”

Chu Vãn ngẩng đầu lên, ngơ ngác.

Lục Tây Kiêu đứng ở bên cạnh, đầu không cúi, ánh mắt cụp xuống, nhìn cô từ trên cao xuống.

Ngày đầu thu, anh chỉ mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng, cơn gió phác hoạ thân hình cao lớn nhanh nhẹn của anh, dáng vẻ anh lười nhác: “Không sao chứ?”

Chu Vãn lắc đầu.

Hai mắt ngấn lệ trong ánh trăng mờ, cô nhìn thấy Lục Tây Kiêu cắn điếu thuốc giữa hai ngón tay vào miệng, tay đút vào túi, lấy ra một gói khăn giấy đưa cho cô.

Chu Vãn ngừng một lát, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”

Anh không đáp lại nữa, đám bạn lần lượt đi ra từ tiệm net bên cạnh, gọi tên anh, Lục Tây Kiêu gạt tàn thuốc, đi qua đó, chỉ để lại một bóng lưng.

Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng độc nhất của thiếu niên.

Chói mắt như vậy, nhiệt huyết như thế.

Cứng rắn kéo Chu Vãn vào thế giới vốn không thuộc về cô.

Nhưng anh biết không?

Em của khi đó nhìn về phía anh, ngay cả cơn gió xung quanh cũng ngừng thổi, chỉ còn lại anh, nóng rực, chiếu sáng đôi mắt của em.

Mang theo làn gió mát nhất của thế gian này, thổi vào nơi ẩn náu tối tăm của em.

———

Chúng ta đều bị vận mệnh lôi kéo về phía trước, có lẽ là con đường bằng phẳng, cũng có lẽ là vấp ngã.

Có người đột nhiên dừng lại, có người ngã đến mặt mũi bầm dập, có người lại đi lạc đường.

Chúng ta đều chưa từng trong sạch.

Nhưng trở nên xấu xa cũng không sao, dù sao cũng có người yêu em như vậy.

Không chỉ yêu em lúc sắc màu rực rỡ, cũng yêu em khi nước bùn đầy mình.

Cuộc sống sau này, chúng ta cùng nhau nhìn về phía trước, đi đến nơi cao.

Chúng ta cùng nhau mơ một giấc mơ đẹp, không bao giờ tỉnh lại.

Chúng ta cùng nhau trồng hoa dưới địa ngục.

HẾT.
 
Chương 82: Ngoại truyện 1: Một giấc mơ không ai hay biết


Sau đó, hai người lĩnh chứng ở thành phố Bình Xuyên, Tết Nguyên đán vừa kết thúc, mồng tám tháng giêng, Cục Dân chính mở cửa, Lục Tây Kiêu liền đưa Chu Vãn đến.

Cục Dân chính có rất nhiều người đang xếp hàng, đều có ý cười vui vẻ.

Chu Vãn trước sau hơi mơ màng, mờ mịt từng bước đi về phía trước theo sát quá trình, đợi khi tỉnh táo lại, đã có giấy chứng nhận trong tay cùng với Lục Tây Kiêu.

“Thế này đã tính là kết hôn rồi sao?” Chu Vãn nhìn cuốn sổ màu đỏ trong tay.

Lục Tây Kiêu cười khẽ: “Biết đơn giản như vậy thì năm em 20 tuổi anh đã đến bắt em đi lĩnh chứng rồi, xem em còn có thể chạy đi đâu.”

Chu Vãn khẽ chớp mắt, cũng cười theo: “Bây giờ em không đi đâu nữa.”

Lên xe, Chu Vãn lại lật mở giấy kết hôn, nhìn bức ảnh phía trên.

Cô và Lục Tây Kiêu đều không thích chụp ảnh, do vậy mà ảnh chụp chung không nhiều lắm, lúc còn đi học cũng chỉ có mấy tấm như vậy, sau này sau khi quay lại cũng chỉ có thỉnh thoảng vui vui mới chụp hình.

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chính thức chụp ảnh chung.

Nền màu đỏ, hai người đều mặc áo sơ mi trắng.

Tóc cô xõa xuống, một nửa buông trước ngực, bởi vì hồi hộp nên cười hơi gượng gạo.

Tuy Lục Tây Kiêu cũng mặc áo sơ mi trắng giống với cô, nhưng không biết tại sao quần áo mặc trên người anh lại có thể toát ra một khí chất hoàn toàn khác.

Cổ áo cởi bỏ một nút, lộ ra chút xương quai xanh cùng một góc hình xăm mờ nhạt, trông cực kỳ phóng khoáng.

Rất đẹp trai.

Thừa dịp đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu tới: “Nhìn gì thế? ”

“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nói: “Em phát hiện nhiều năm vậy rồi mà anh cũng không thay đổi gì cả, mặc áo sơ mi trắng giống như hồi đi học vậy.”

Anh cười một tiếng, khoé mắt đuôi mày đều nhướng lên, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng tốt, lấy giấy kết hôn trong tay Chu Vãn cầm, chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Chu Vãn ngừng lại, cũng chụp một bức theo rồi đăng lên vòng bạn bè.

Chẳng mấy, vòng bạn bè của hai người đã hoàn toàn bùng nổ trong ngày đầu tiên trở lại làm việc sau khi kỳ nghỉ kết thúc.

Buổi tối, hai người về thành phố B.

Đẩy cửa vào nhà, anh nhìn Chu Vãn thay giày ở huyền quan, bỗng nhiên lên tiếng: “Vãn Vãn.”

“Hả?”

“Em thích kiểu nhà như thế nào?”

Chu Vãn không hiểu.

Lục Tây Kiêu duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều khều cằm của cô: “Nếu đã lĩnh chứng rồi, không phải nên mua một căn nhà tân hôn sao?”

“Em cảm thấy bên này cũng khá tốt rồi, không cần mua.”

Lục Tây Kiêu nhướng mày, lẩm bẩm nói: “Em thích sân nhỏ không?”

Chu Vãn nhớ tới căn biệt thự nhỏ của anh ở thành phố Bình Xuyên, gật đầu.

Lục Tây Kiêu nở nụ cười: “Vậy chúng ta sẽ mua một căn nhà có sân nhỏ, em có thể trồng chút hoa, giống như chúng ta trước kia vậy.”

Lúc trước, trước khi Chu Vãn rời đi, cô hy vọng Lục Tây Kiêu có thể sống trong sựu ấm áp và yên bình, vậy là cô đi mua không ít hoa dễ trồng và sống lâu.

Chỉ là cô không thể tự tay trồng những bông hoa đó thật tốt.

Mà bây giờ, cô lại có thêm một cơ hội, để trồng một luống hoa.

Cái gì cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.

Đôi mắt Chu Vãn có chút chua xót, mỉm cười: “Được.”

Thật ra từ lúc lĩnh chứng đến lúc này Lục Tây Kiêu đều khá bình tĩnh, trừ sự vui vẻ có thể thấy được bằng mắt thường ra thì những thứ khác không có quá nhiều cảm xúc gì.

Đến tận đến khi đi ngủ.

Chu Vãn bị làm đến toàn thân nhũn ra, nhớp nháp dán vào giường, Lục Tây Kiêu một tay dùng sức ấn chặt xương chậu của cô, cúi người, liếm hôn hình xăm nơi xương quai xanh.

Lúc ý thức gần như bị rút sạch, cô nghe thấy Lục Tây Kiêu thì thầm bên tai cô.

Giọng nói rất thấp, mang theo sự si mê, giống như hoàn toàn đắm chìm trong đó…

“Vãn Vãn.”

“Em là của anh.”

———

Bởi vì đột ngột lĩnh chứng nên rất nhiều chỗ chuẩn bị cho hôn lễ phải được thực hiện từ từ, Chu Vãn không giỏi xử lý cái này, phần lớn đều là Lục Tây Kiêu sắp xếp.

Tháng 4, hai người chuẩn bị chụp ảnh cưới.

Theo đề nghị của nhiếp ảnh gia, cuối cùng hai người quyết định quay về trung học Dương Minh chụp một bộ ảnh, đều mặc đồng phục, xem như là kỷ niệm.

Lục Tây Kiêu đã sớm liên hệ với nhà trường, sẩm tối thứ 6 trở về Bình Xuyên.

Lúc trước khi Chu Vãn đi không mang theo đồng phục, bây giờ vẫn để ở trong nhà của Lục Tây Kiêu, hai người cùng nhau trở về lấy đồng phục, mặc lại.

Chu Vãn về sau thường nghe người ta cảm khái, khi còn đi học, cảm thấy đồng phục nhìn thế nào cũng xấu, đợi tốt nghiệp quay đầu nhìn lại, rồi lại cảm thấy đó là những bộ quần áo đẹp nhất, thanh xuân có chí tiến thủ, hết sức ngạo mạn phô trương.

Ở trên người Lục Tây Kiêu lại càng thêm tươi sáng rực rỡ.

Dường như mặc kệ bao lâu đi chăng nữa, nhìn thấy anh vẫn sẽ rung động.

Rất giống với dáng vẻ lần đầu tiên khi Chu Vãn nhìn thấy anh.

———

Ngày trước hiệu trưởng lúc nào cũng tóm được Lục Tây Kiêu, không ít lần bị trừng phạt, càng về sau, thành tích lớp 12 của anh càng tăng lên, lại trở thành một người khiến người ta ấn tượng nhất trong nhiều năm qua.

Đến bây giờ nhận được điện thoại của anh nói muốn đến trường học chụp ảnh cưới, đã đồng ý ngay lập tức.

Những năm này, áp lực việc học ở trường ngày càng nặng nề, không giống bọn họ có thể nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuần như trước nữa.

Thứ 7 học sinh không nghỉ, vẫn lên lớp.

Có học sinh nhìn thấy bọn họ về trường chụp hình, sôi nổi tò mò quay đầu lại liên tục.

Biết được là chụp ảnh cưới thì lại càng phấn khích hơn.

Trong giờ giải lao chụp ảnh, có một cô bạn lại đây hỏi: “Chị ơi, lúc trước anh chị đều học ở Dương Minh sao?”

“Ừm.” Chu Vãn trả lời.

“Oa, vậy lúc còn đi học hai người đã yêu rồi sao?”

Chu Vãn cong mắt, gật đầu.

“Lãng mạn quá đi mất, hơn nữa anh ấy đẹp trai quá!” Nữ sinh quay đầu nhìn Lục Tây Kiêu đang đứng nghe điện thoại ở một bên cách đó không xa: “Có phải luc đó anh ấy là giáo thảo[1] không ạ, em cảm thấy giáo thảo bây giờ của chúng em kém xa anh ấy.”

[1] Giáo thảo: Chỉ chàng trai đẹp nhất trường, bao hàm tất cả các mặt về học lực, thành tích,…

“Đúng vậy.”

Chu Vãn cũng quay đầu nhìn bóng lưng của Lục Tây Kiêu, vai anh thẳng, lại rộng, mặc đồng phục cũng vô cùng đẹp.

Bọn họ đã chụp rất nhiều ảnh cùng nhau.

Trong lớp học, sân vận động, sân bóng rổ…

Đang lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, ấm áp, cây hoa anh đào trong trường học đã nở rộ, lại bị gió thổi rơi đầy đất.

Mọi thứ đều tốt đẹp giống như cảnh trong mơ.

Sau khi chụp hình xong, Lục Tây Kiêu ngồi trên bãi cỏ ở sân vận động, tay chống ra phía sau, bởi vì ánh mặt trời nên mắt hơi híp lại, bộ dáng trông có vẻ thờ ơ.

Chu Vãn đã xem hết ảnh chụp, đi tới ngồi bên cạnh anh.

“Anh mệt à?” Cô hỏi.

Lục Tây Kiêu lắc đầu, chìa tay cầm lấy ngón trỏ của cô.

Chu Vãn nhận ra sự thân mật của anh, không nhịn được cong môi lên: “Sao vậy?”

“Anh cứ có cảm giác như đã từng mơ thấy cảnh tượng bây giờ, giống hệt luôn.”

Anh có thể nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu trước mắt, nghiêng người chạm nhẹ lên môi anh: “Lục Tây Kiêu, trước kia em nằm mơ cũng không dám mơ một giấc mơ như vậy.”

Đối với cô mà nói, Lục Tây Kiêu thật sự quá tốt.

Tốt đến nỗi cô không dám hy vọng xa vời, có thể có được anh mãi mãi.

Lục Tây Kiêu lại nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, cho nên em phải tốt với anh hơn một chút.”

“Ừm.”

“Cả đời này đều phải tốt với anh.”

“Ừm.” Chu Vãn cong môi: “Nếu như có kiếp sau, em sẽ nói với anh là em thích anh trước.”

Nếu như có thể quay lại lần nữa, em nhất định sẽ dùng hết tất cả dũng khí của mình để yêu anh.

———

Rời khỏi trường học, sau khi hai người cùng nhau đi ăn cơm tối xong thì đi bộ về.

Chu Vãn vẫn còn nhớ, khi bà nội qua đời, cây hoa anh đào ở hai bên đường vẫn chưa nở, bây giỡ đã nở rộ, cả một vùng hồng trắng.

Dường như hết thảy đều đang trở nen càng ngày càng tốt hơn.

Chu Vãn nắm lấy tay của Lục Tây Kiêu, trước sau lắc qua lắc lại, tâm tình rất tốt.

Đi qua tiểu khu cũ, bước chân Lục Tây Kiêu ngừng lại: “Về xem một chút không?”

“Được ạ.”

Trên người bọn họ còn mặc đồng phục, cũng bởi vậy đi trên đường rất thu hút người khsc, giống như là học sinh yêu sớm.

Chu Vãn mở khóa vào cửa, cởi áo khoác đồng phục trên người ra, lại nhận lấy cái của Lục Tây Kiêu, đi tới bên cạnh máy giặt.

Đã nhiều năm không dùng vẫn chưa hỏng, cô cầm quần áo nhét vào, mở ra giặt quần áo.

———

Qua nhiều năm như vậy, Lục Tây Kiêu đã đến đây vài lần, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ.

Căn phòng không lớn, nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, mặc dù mấy năm nay không có người ở nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày trước được sắp xếp rất ấm áp, chiếc thảm màu ấm cùng khăn trải bàn màu sáng.

Anh đẩy cửa phòng ngủ của Chu Vãn ra.

Bụi bặm bay lên.

Lục Tây Kiêu giơ tay lên quơ quơ, bước vào.

Lúc trước Chu Vãn đi vội vàng, lại một thân một mình, chỉ có một chiếc vali, nhiều đồ không thể mang đi được, bao gồm cả những cuốn sách giáo khoa vừa dày vừa nặng.

Lục Tây Kiêu tiện tay rút ra một quyển, mở ra.

Những ghi chú phía trên vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chữ viết nắn nót.

Lúc trước anh bỏ qua nhiều bài học như vậy, toàn bộ đều dựa vào mấy quyển ghi chép Chu Vãn đặt ở trong bàn học.

Những ghi chép ấy không phải là lúc trước cô viết đưa cho anh, mà là đặc biệt viết vì anh, mỗi kiến thức đều viết rất cẩn thận, chỉ sợ anh xem không hiểu, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu công sức.

Chu Vãn lúc nào cũng thế.

Rõ ràng đã làm nhiều như vậy, nhưng lại chẳng nói gì nói.

Lục Tây Kiêu giật giật khoé miệng, lại rút ra một quyển.

Là một cuốn sổ ghi chép, cuốn sổ rất cũ, một bên còn có khoá mật mã 3 chữ số, là một cuốn sổ rất phổ biến của học sinh ngày trước.

Lục Tây Kiêu hơi nhíu mày, không ngờ Chu Vãn cũng sẽ mua cuốn sổ này.

Trước giờ cô không có hứng thú với mấy thứ đồ rườm rà màu mè này.

Lục Tây Kiêu dùng sinh nhật của Chu Vãn để nhập mật mã – 325.

Không thể mở ra.

Anh nhướng mày, lại thử lại sinh nhật của mình, cũng không thể mở ra.

Thật ra thì anh cũng không cảm thấy trong cuốn sổ này sẽ ghi chép cái gì thật, giống như mấy cuốn sổ lúc học cấp 3, phần lớn đều là viết ngoáy, ghi lại một số thứ nhất thời vui vẻ, chẳng mấy mà quên sạch.

Chỉ là anh tò mò Chu Vãn sẽ dùng số nào làm mật mã.

Chỉ có điều thử rất nhiều lần đều không đúng.

Qua một lát, Lục Tây Kiêu chợt nghĩ đến gì đó, một lần nữa chuyển động vòng mật mã.

666.

Ngày trước Chu Vãn đặt biệt danh cho anh là 6.

Kể cả hình xăm ở xương quai xanh của cô cũng có một số 6.

Một tiếng “cạch”, mở ra rồi.

Mật mã có liên quan đến anh, Lục Tây Kiêu khẽ cười một tiếng.

Sau đó tùy ý lật ra trang đầu tiên, dòng trên cùng viết: 15/8/2013, trời quang.

Lục Tây Kiêu chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.

———

15/8/2013, trời quang.

Mình đã gặp một người.

26/8/2013, trời quang.

Anh ấy đưa cho mình một lon coca lạnh.

29/9/2013, trời mưa rào có sấm chớp.

Bức ảnh chụp chung đầu tiên.

8/10/2013, trời âm u.

Mình đã biết tên của cậu ấy – Lục Tây Kiêu.

31/12/2013, trời mưa.

Không nhịn được nhìn cậu ấy, dù mình không biết gì về cậu ấy cả.

3/2/2014, trời quang.

Muốn giống như cậu ấy vậy, trở nên đơn thuần, vừa vô tư vừa chân thành, giống như làn gió mát nhất thế gian này.

5/5/2014, trời mưa.

Cậu có thể chia cho mình một chút ánh sáng không?



15/9/2014, trời quang.

Nghe nói, chỉ cần gặp một người đến hai lần, có thể khiến người đó nhớ kỹ bạn.

30/9/2014, trời quang.

Mình lặng lẽ vươn tay về phía làn gió mát lạnh, giang hai ngón tay.

10/10/2014, trời mưa.

Mình muốn thực hiện giấc mơ của mình.

Một giấc mơ không ai hay biết.

Một giấc mơ có lẽ ngắn như chớp mắt.

18/11/2014, trời quang.

Lục Tây Kiêu, sinh nhật vui vẻ.

Hy vọng anh mãi mãi dám yêu dám hận, mọi chuyện suôn sẻ.

———

Đây là nhật ký của Chu Vãn.

Có lẽ cũng không được gọi là nhật ký.

Chữ viết trên đó rời rạc, đứt quãng.

Chỉ có ít ỏi mấy chữ, đôi câu vài lời.

Nhưng cuối cùng, Lục Tây Kiêu cũng tận mắt nhìn thấy giấc mơ không ai hay biết của Chu Vãn.

Cô gái nhỏ bé và bất lực, trộm nhìn chàng trai sâu thẳm, thẳng thắn chân thành, lông bông bừa bãi.

Cô gái sa ngã rơi xuống, hãm sâu dưới bùn.

Nhưng cuối cùng vẫn từng bước từng bước đi về phía anh.
 
Chương 83: Ngoại truyện 2: Ba năm sau


Lại là một năm giữa hè nữa.

Cây xanh râm mát, tiếng ve kêu không ngừng.

Sau cuộc thi năm đó, Chu Vãn cũng tham gia vài hoạt động có giá trị rất cao, cũng càng ngày càng nổi tiếng trong ngành, cuối năm ngoái, cô được cử đi công tác hỗ trợ cho một đơn vị chính phủ, bận suốt mấy tháng liền.

“Cô Chu.”

Gần đây, Chu Vãn còn dẫn dắt một người, vẫn đang học đại học năm 4, thực tập sinh: “Em đã gửi tài liệu chỉnh sửa lại đến mail của cô rồi, cô rảnh thì xem giúp em một chút nhé.”

“Được.” Chu Vãn liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tan tầm rồi: “Tối cô sẽ xem, sáng mai đưa cho em.”

“Vâng ạ, cám ơn cô Chu.”

“Không cần khách khí.” Chu Vãn cười cười.

Cô thu dọn túi xong thì đi ra ngoài: “Cô đi trước nhé, em cũng về sớm một chút.”

“Vâng ạ.”

Hai năm trước, Chu Vãn đã mua một chiếc xe, mặc dù phần lớn lúc đi làm vẫn là Lục Tây Kiêu đưa đón, chỉ thỉnh thoảng anh bận không có thời gian nên cô mới tự lái.

Hôm nay chính là “thỉnh thoảng” đây.

Lục Tây Kiêu đi công tác, hôm nay trở về.

Chu Vãn ngồi trên xe, trong lòng tính toán thời gian một chút, bây giờ chạy đến sân bay đón anh có lẽ cũng vừa vặn.

Giờ cao điểm tan tầm, trên đường rất kẹt xe, ánh mặt trời chói chang, lái xe về phía Tây, ánh mặt trời chiếu hết vào trước mắt, gần như không mở mắt nổi.

Chu Vãn bị phơi nắng đến oi bức, ngực không quá thoải mái, lúc đèn đỏ đưa tay vặn điều hòa xuống vài độ.

Một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến sân bay.

Chưa đợi được bao lâu liền nhìn thấy Lục Tây Kiêu thuận theo dòng người đi tới.

Chu Vãn vẫy tay gọi anh: “Lục Tây Kiêu.”

Sau khi kết hôn, cô vẫn quen gọi thẳng tên anh, mặc dù cũng bị anh ép gọi “chồng” vài lần, nhưng ở bên ngoài Chu Vãn vẫn không quen gọi cái tên buồn nôn như vậy.

Lục Tây Kiêu vẫy tay lại, thấy cô thì cười ngay lập tức, bước nhanh hơn.

Sau khi kết hôn, anh rất ít đi công tác, lần này thật sự không thoát nổi mới đi.

Tuy chỉ đi một tuần, nhưng mấy năm nay anh chưa từng xa Chu Vãn nhiều ngày như vậy, thật sự là rất nhớ cô.

Lục Tây Kiêu bước nhanh đi tới trước mặt cô, buông vali ra, ôm cô, hôn môi Chu Vãn.

Ngoại hình của hai người xuất chúng, lại hôn nhau ở sân bay người đến người đi, lúc ánh chiều tà, nắng ấm, đẹp như cảnh trong phim thần tượng, dẫn tới không ít người ngoảnh đầu lại.

Lúc lâu sau, Lục Tây Kiêu mới buông cô ra, đưa tay áng chừng cằm của cô: “Có nhớ anh không?”

Chu Vãn ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ.”

Anh cười một tiếng, nắm tay Chu Vãn: “Vậy về nhà thôi.”

Đến bãi đỗ xe, Lục Tây Kiêu đặt vali vào cốp xe phía sau, không để cho Chu Vãn lại lái xe mà tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe về nhà.

“Đã đàm phán hợp đồng xong rồi sao?” Chu Vãn hỏi.

“Ừm, rất thuận lợi.”

“Vậy thì tốt.” Chu Vãn cong môi: “Có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi.”

Hai người nói chuyện phiếm liên tục, nói cả những chuyện vụn vặt mà mình gặp phải trong một tuần xa nhau.

Trò chuyện một lát, Chu Vãn ngáp một cái, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Tối qua mấy giờ em ngủ thế?”

“Mười hai giờ.” Chu Vãn ấn mi tâm: “Gần đây em hơi bận.”

Lục Tây Kiêu cau mày, đúng lúc đèn đỏ, anh nghiêng người chỉnh ghế phụ ngả ra sau một chút, lấy một cái chăn mỏng ở ghế đắp lên người Chu Vãn: “Ngủ một lát trước đi.”

Thật ra Chu Vãn không ngủ được, nhưng nằm nghỉ ngơi một lát cũng tốt.

Chỉ là không biết vừa nãy bị cảm nắng váng đầu hay làm sao, cô cảm thấy hơi không thoải mái, ngực buồn bực như có một cục bông vậy, có chút buồn nôn.

Chu Vãn hạ cửa sổ xe xuống.

“Làm sao vậy?” Lục Tây Kiêu hỏi.

“Hình như em hơi say xe.”

Lục Tây Kiêu khẽ nhíu mày: “Có muốn nghỉ một lát không?”

“Không sao đâu.” Chu Vãn lắc đầu: “Cũng không khó chịu lắm, gió thổi một chút là được rồi.”

“Tầm mười phút nữa là đến nhà rồi, anh sẽ lái vững, khó chịu thì nói nhé.”

“Vâng.”

Gió thổi bay đi một chút cảm giác buồn nôn ở ngực, Chu Vãn bị gió mát thổi lại càng mơ màng buồn ngủ.

Về đến nhà, cô cũng không có khẩu vị để ăn cơm, đi thẳng vào phòng đi ngủ, chưa được bao lâu, Lục Tây Kiêu liền đi vào, cầm bình nước Hoắc Hương Chính Kỳ khi nãy đi ngang qua mua ở tiệm thuốc.

“Uống đi rồi hẵng ngủ.” Lục Tây Kiêu vén mái tóc xoã trên gò má cô ra: “Khó chịu quá thì chúng ta đến bệnh viện, đừng cố chịu.”

“Vâng.” Chu Vãn nhận lấy bình thuốc.

“Anh đi rót cho em ly nước.”

Lục Tây Kiêu ra khỏi phòng ngủ lần nữa, Chu Vãn cầm bình thuốc lên, vừa muốn uống, lại dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.

Cô đứng dậy, lấy ra một que thử thai trong ngăn kéo, cái này là mua vào nửa năm trước, kỳ kinh nguyệt của Chu Vãn vẫn luôn không đều, lúc đó bị cảm phải uống thuốc, để an toàn nên đã mua một hộp, bây giờ còn dư lại một cái.

———

Lục Tây Kiêu rót nước vào phòng ngủ, không nhìn thấy cô ở trên giường, quay đầu liền thấy cô đứng trước bệ kính trong phòng tắm, bộ dáng có chút ngơ ngác.

“Sao vậy em?”

Chu Vãn chậm rãi nghiêng đầu, không nói chuyện.

Lục Tây Kiêu nhìn sang, lúc nhìn thấy hai vạch thì sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng: “Đây là cái gì?”

“Que thử thai.” Chu Vãn chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Hình như em… có thai rồi.”

Từ sau khi kết hôn, bọn họ vẫn luôn làm biện pháp tránh thai.

Nhưng dù sao cũng kết hôn ba năm rồi, lúc đó Chu Vãn có nhắc đến chuyện có muốn sinh con hay không, xem như là đi vào giai đoạn kế tiếp của cuộc đời bọn họ.

Nhưng hình như Lục Tây Kiêu không có hứng thú với con cái lắm, Chu Vãn biết anh không thích trẻ con, cũng không có chấp niệm ở phương diện này, nên cứ thuận theo tự nhiên, vẫn luôn không có con.

Chỉ có ngày nghỉ đầu tháng 5, lúc bọn họ đi du lịch có một lần không tránh thai tốt.

Nhưng lúc ấy Chu Vãn vừa hết kỳ kinh nguyệt, thuộc về cái gọi là “kỳ an toàn”, nên cũng không quá để trong lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là lần đó.

“Còn có chỗ nào không thoải mái không em?” Lục Tây Kiêu sau khi sửng sờ một lúc mới nhanh chóng hỏi.

Chu Vãn lắc đầu.

“Đến bệnh viện trước đã.” Anh lấy một cái áo khoác mỏng trong tủ quần áo, mặc lên cho Chu Vãn.

———

Hai tiếng sau, đã có kết quả.

Thực sự… có thai rồi.

Đã sắp được hai tháng rồi.

May mà kiểm tra toàn bộ, tất cả chỉ số đều rất bình thường.

Trên đường về nhà, Lục Tây Kiêu lái xe, cả đường trầm mặc, không nói chuyện.

Chu Vãn nhìn sườn mặt của anh, nhẹ giọng hỏi: “Lục Tây Kiêu, anh không muốn có con sao?”

“Không có.” Giọng anh hơi khàn.

Có lẽ là vừa đi công tác về, lại lăn qua lăn lại bận rộn mệt mỏi, Chu Vãn không nói chuyện nữa, cúi đầu xoa nhẹ lên bụng của mình, thực sự rất khó tưởng tượng… nơi này đã hình thành một sinh mệnh gần hai tháng.

Là con của cô và Lục Tây Kiêu.

Về đến nhà.

Vừa vào nhà, Lục Tây Kiêu bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau, tay không dám dùng sức, đành phải vùi mặt vào vai cô, bộc lộ một phần vạn nội tâm.

Chu Vãn dừng lại, cầm chặt lấy tay anh: “Anh sao thế?”

“Vãn Vãn.” Giọng nói của anh mang theo sự run rẩy: “Không phải anh không muốn có, anh chỉ là… không nỡ nhìn em khổ như vậy.”

“Không khổ đâu mà.”

Chu Vãn cười, nói khẽ: “Có thể có con của mình với anh, em cảm thấy rất vui.”

Lục Tây Kiêu cụp mắt, trầm giọng: “Anh sẽ tốt với em.”

“Ừm.” Chu Vãn mỉm cười: “Anh đã rất tốt với em rồi.”

Tốt đến mức… ba năm nay, em cảm thấy tốt đẹp giống như là hư ảo.

Ngay cả nằm mơ cũng chưa từng mơ tốt đẹp như vậy, cuộc sống hạnh phúc như thế.

Mà hiện tại, chúng ta lại có một đứa con.

Chảy dòng máu của anh và em, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng, sẽ giống anh, hoặc sẽ giống em, là sự tồn tại quý giá nhất trên đời này của chúng ta, nghĩ tới lại thấy kỳ diệu.

———

Bởi vì mang thai, Chu Vãn kết thúc công việc trước thời hạn.

Mỗi lần khám thai hết thảy đều bình thường, chỉ là thai nghén nghiêm trọng, ăn cái gì cũng nôn ra hết, khoảng thời gian đó, Chu Vãn đã gầy đi mất mấy cân.

Cô ăn không ngon, Lục Tây Kiêu cũng ăn không ngon theo.

Nếu sớm biết mang thai sẽ có phản ứng nghiêm trọng như vậy, anh tình nguyện đừng mang thai, bây giờ nhìn thấy nhóc con trong bụng cũng cực kỳ khó chịu.

Buổi tối, hai người làm tổ ở sofa, cùng nhau xem TV.

Lục Tây Kiêu vỗ nhẹ trên bụng của Chu Vãn, nói: “Vất vả lắm bố mới bỏ thời gian vài năm ra để nuôi mẹ con béo lên được vài cân thịt, mới được có mấy tháng đã bị con giày vò hết rồi.”

Chu Vãn bật cười lên, túm lấy tay anh: “Anh tức giận với con làm gì?”

“Còn không phải là do nó hại à?”

“Em nghe đồng nghiệp nói, mấy tháng đầu gầy đi cũng là điều bình thường, đến cuối sẽ lên không ít thịt đâu.”

“Đúng là nên béo lên một chút.”

“Em như vậy là vừa rồi.” Chu Vãn nói: “Béo thêm chút nữa sẽ không đẹp.”

“Béo nữa tốt hơn.”

Chu Vãn cong môi, lại nhịn không được ngửa đầu lên hôn anh.

Lục Tây Kiêu cắn cô một cái thật mạnh, nhướng mày, ngả ngớn vỗ mông cô: “Cố tình giày vò anh hả?”

“…”

Cũng may đã qua bốn tháng, ốm nghén đã giảm đi rất nhiều, không còn ăn rồi nôn nữa, cũng lên cân lại.

Thật ra Chu Vãn không quá coi trọng việc mang thai, đơn giản chỉ là chú ý nghỉ ngơi chú ý ăn uống, khám thai đúng hẹn, nhưng Lục Tây Kiêu lại rất lo lắng, càng nhiều tháng lại càng lo, chuyện bé xé ra to.

Đến ba tháng cuối, ngay cả để cho Chu Vãn đi làm cũng không muốn nữa.

Chu Vãn chẳng phải người yếu ớt, cũng không có thói quen bị nuôi đến yếu ớt, không muốn ngày nào cũng nằm ở nhà, vẫn muốn đi làm hơn.

Lục Tây Kiêu không còn cách nào, trước kia có rất nhiều toà soạn mời phỏng vấn, anh đều từ chối hết, lúc này lại chủ động đề nghị phỏng vấn, lại còn là phỏng vấn sâu dài hạn.

Lấy công làm tư, để Chu Vãn đi làm dưới mắt anh.

Nói là đi làm, nhưng thật ra là được hầu hạ.

Có ăn có uống, còn có Tổng Giám đốc tự mình mát xa, khiến Chu Vãn cũng thấy xấu hổ khi nhận tiền lương.

Ngay cả nhóm chat công việc trong khoảng thời gian đó cũng trêu chọc đủ đường.

[Vừa nãy ở thang máy tôi đã nhìn thấy sếp Lục và vợ sếp rồi, sếp Lục đứng bên cạnh như một con chó lớn vẽ ra vậy á!!! Sự tương phản này ai hiểu!!!!!]

[Tôi đã từng nghĩ là không có người phụ nữ nào có thể có được sếp Lục, mãi đến hôm nay tôi mới nhìn thấy sếp làm nũng!]

[Sao đi làm còn muốn cho tôi ăn cơm chó vậy!?]

[Bà chủ đẹp quá đi! Tôi trông thấy cô ấy nổi giận với sếp ở gara, thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu mà!]

[Bé con mà hai người họ sinh ra xinh đẹp cỡ nào cơ chứ, đã muốn rua[1]rồi!]

[1] Từ này từ ngữ mạng bên Trung hay sao ấy, mình không tìm ra nghĩa của nó, ai biết thì giúp mình với nhé, mình cám ơn nhiềuuuu!

———

Ngày sinh theo dự tính của Chu Vãn vào cuối tháng hai năm sau.

Năm ngoái Cố Mộng đã hẹn một buổi họp lớp, Chu Vãn cũng tham gia.

Buổi chiều lúc kết thúc Lục Tây Kiêu đến đón cô, nhưng không ngờ vừa ngồi vào xe bỗng bắt đầu đau bụng, cách ngày dự sinh còn hơn nửa tháng nữa.

“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nhịn cơn đau: “Anh đừng sợ, lái từ từ thôi.”

Đa số thời gian Lục Tây Kiêu đều vô cùng bình tĩnh.

Duy chỉ đụng đến chuyện của cô lại dễ hoảng loạn.

Cả đường chạy như tên bắn, cuối cùng cũng đến bệnh viện, Chu Vãn lập tức bị đẩy đi kiểm tra.

Sau khi có kết quả, cần phải lập tức sinh, hơn nữa bởi vì vị trí thai thay đổi nên phải sinh mổ.

Đời này Lục Tây Kiêu chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, tay cũng nhịn không được run run, vốn nghĩ có thể sinh thường, anh cũng đã chuẩn bị xong việc sinh nở, không ngờ đột nhiên lại phải sinh mổ.

Chu Vãn cầm chặt lấy tay anh, dịu dàng nói: “Anh đừng sợ, Lục Tây Kiêu, sẽ xong nhanh thôi, anh sắp được nhìn thấy con của chúng ta rồi.”

Y tá bên cạnh nghe vậy không khỏi bật cười: “Người khác đều là chồng dỗ dành vợ, sao đến hai người lại ngược lại thế này?”

Vành mắt của Lục Tây Kiêu đỏ hoe.

Anh sợ cuộc phẫu thuật sẽ có điều nguy hiểm hoặc ngoài ý muốn.

“Anh ở ngay bên ngoài.” Lục Tây Kiêu nửa quỳ trên mặt đất, hôn lên trán của Chu Vãn, thấp giọng nói: “Anh yêu em, Vãn Vãn.”

“Ừm.”

Chu Vãn cong môi: “Lát nữa, trên thế giới này sẽ có thêm một người yêu anh.”

Em và con đều sẽ yêu anh.

———

Chu Vãn là một người am hiểu chịu đựng nhất.

Nhưng lúc sinh con thật, vẫn là không nhịn được đau đến rơi nước mắt.

Có lẽ là bởi vì thể chất đặc thù, thuốc tê không hoàn toàn có tác dụng đối với cô, thế cho nên toàn bộ quá trình đều vô cùng đau đớn.

Những cơn đau ấy làm cho cô nhớ đến con dao đã đâm vào ngực của Lục Tây Kiêu.

Bởi vậy mà đau đớn này lại làm cho cô không khỏi sinh ra một loại cảm giác chuộc tội.

Sau đó không lâu, tiếng khóc của trẻ con xuyên qua không khí trong phòng giải phẫu.

Y tá nói, là một bé trai, trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu.

Sau khi khâu vết thương xong, Chu Vãn được đẩy ra phòng phẫu thuật.

Lục Tây Kiêu lập tức đi tới, cầm chặt tay cô, nhìn trán cô đổ đầy mồ hôi thì vô cùng đau lòng: “Sao lại nhiều mồ hôi thế, không phải tiêm thuốc mê rồi sao?”

Chu Vãn không còn sức mở miệng, y tá bên cạnh nói: “Thể chất của cô ấy đặc thù, không có cảm giác với tác dụng của thuốc mê.”

Thoáng chốc, Lục Tây Kiêu gần như không nói nên lời.

Không có cảm giác với tác dụng của thuốc mê là có ý gì?

Anh khó có thể tưởng tượng được Chu Vãn đã kiên trì như thế nào trong ca phẫu thuật vừa rồi.

“Lục Tây Kiêu.” Giọng cô yếu ớt.

“Anh đây.” Anh cúi người, áp lỗ tai đến gần cô.

“Lúcđó, có phải anh… cũng đau như vậy không?”

Lục Tây Kiêu ngẩn ra.

Nửa phút đầu anh chưa hiểu ý tứ lời mà Chu Vãn nói, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, không phải vì bản thân, mà là vì anh.

Yết hầu anh chuyển động, mũi đau xót: “Không có.”

Anh mím chặt môi, thấp giọng an ủi: “Anh không đau, Vãn Vãn, cái này không giống nhau.”

“Bây giờ em cũng đã đau rồi, A Kiêu.” Chu Vãn mỉm cười, nói: “Hình như em lại đền bù cho anh một chút rồi.”

Chúng ta có một đứa con.

Chúng ta có hình xăm giống nhau, vết sẹo giống nhau.

Năm tháng tịch mịch không có ánh sáng, một mình anh đi qua đường, chịu đựng đau đớn, chảy máu, em cũng nguyện ý vì anh bắt đầu lại một lần nữa.

Cuộc đời của chúng ta từ đó lật sang một trang mới.

Một nhà ba người.

Nắm tay, hướng về ánh sáng, chạy như bay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom